Tiên Hiệp Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần

Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần
Chương 80: Muốn mua trang bị gì?


Lúc này, Nhất Mộng Như Thị lại nói: "Mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ dựa vào ngộ tính này của ngươi, ngay cả nội công môn phái cấp thấp cũng không học được, mà ngươi còn muốn học nội công khác? Trở về hiện thực đi thôi..."

"Con mẹ nó!"

Vương Viễn nghe vậy lại siết nắm đấm tới kêu răng rắc.

Lời của Nhất Mộng Như Thị tuy chọc đúng chỗ đau của Vương Viễn, nhưng không thể phủ nhận là rất có đạo lý. Chỉ với ngộ tính này của Vương Viễn, e là phải

ôm Nội Công Cơ Bản sống cả đời, muốn học cái khác cũng không được, làm người nhất định phải thực tế.

Thời gian trong phòng tu luyện vừa hết, hai người Vương Viễn lập tức bị truyền tống ra ngoài.

Nhất Mộng Như Thị mới học Thanh Tự Cửu Đả tới cấp cao, muốn lên cao nữa thì phải luyện cấp. Còn Vương Viễn thì quyết định nghe theo đề nghị của Nhất Mộng Như Thị, tiếp tục tu luyện Nội Công Cơ Bản.

Vương Viễn vừa muốn tiếp tục quay về phòng tu luyện để tu luyện thì đột nhiên bị bảng tin nhắn hiện ra làm giật mình.

Hệ thống gợi ý: [Người chơi Thương Khung Thần Cái muốn thêm bạn làm hảo hữu. Chấp nhận hay không?]

“Thương Khung Thần Cái? Tên gì phèn thế!” Vương Viễn hơi sững sờ, tiện tay bấm vào ô từ chối.

Cao thủ mà, luôn bị người khác quấy rầy, dù gì thì Vương Viễn cũng được lên thông cáo mấy lần liền, chuyện như thế này cũng từng gặp qua rồi.

“???”

Trong tổng đà của Hồng Hoa hội, Thương Khung Thần Cái thấy Vương Viễn từ chối lời mời kết bạn của mình thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Là bang chủ của Hồng Hoa hội, còn là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trên bảng xếp hạng, Thương Khung Thần Gái cực kỳ tự tin vào ID của mình.

Bình thường có không biết bao nhiêu người lôi kéo làm quen để kết bạn với Thương Khung Thần Cái, chứ đừng nói đến việc Thương Khung Thần Cái chủ động gửi lời mời kết bạn cho người khác.

Theo như kịch bản của Thương Khung Thần Cái thì Vương Viễn phải vui mừng chấp nhận lời mời kết bạn của mình, sau đó thì nói vài câu khách sáo khen ngợi nhau mới đúng, nhưng ai mà biết Vương Viễn lại từ chối một cách quyết đoán như vậy, chuyện này không những khiến cho Thương Khung Thần Cái hơi bất ngờ, mà còn khiến lòng tự tôn của y bị tổn thương.

“Kết bạn được chưa? Hắn nói cái gì?”

Thấy dáng vẻ của Thương Khung Thần Cái thì Cao Lão Đại và Mộ Dung Song ở bên cạnh đều gấp gáp hỏi.

“Hản là hắn chột dại”

'Thương Khung Thần Cái tự an ủi bản thân: “Thấy ta gửi lời mời kết bạn thì hắn không dám chấp nhận.”

“Không dám?”

Nghe được lời nói của Khung Thương Thần Gái, Mộ Dung Song và Cao Lão Đại đều bĩu môi.

Cái đức hạnh của Vương Viễn thế nào thì Mộ Dung Song và Cao Lão Đại đã thấy tận mắt, từng hành động của tên hòa thượng này đều khiến cho người ta có cảm giác hắn coi trời bằng vung, hai chữ “Không dám” dường như chẳng dính dáng gì đến hắn cả.

Cao Lão Đại thoáng suy tư một lúc rồi nêu ý kiến: “Ngươi thử nói là mua trang bị xem.”

Lần đầu tiên Cao Lão Đại gặp Vương Viễn, thì thấy hắn đang bán trang bị ràng là dáng vẻ của người chơi game để kiếm tiền, nếu là mấy tay cày thuê kiếm tiền thì chắc là Vương Viễn sẽ không từ chối cuộc làm ăn nào cả.

Rất nhanh sau đó, Vương Viễn lại nhận được lời mời kết bạn, có điều lời mời kết bạn lần này lại thêm một dòng ghi chú: “Mua trang bị!”

Vừa hay bây giờ Vương Viễn đang có một đống trang bị muốn bán, nhìn thấy dòng ghi chú bên dưới lời mời kết bạn thì chấp nhận luôn, sau đó lại gửi một tin

nhăn cho bên kia: “Muốn mua trang bị gì?”

“Ta...”

Nhận được tin nhắn của Vương Viễn, Thương Khung Thần Gái suýt nữa thì chửi thành tiếng, được lắm, tên này đúng là thấy tiền là sáng mắt, mình là cao thủ nổi tiếng trên bảng xếp hạng cũng không bằng tiền của vài món trang bị.

“Có thể gặp mặt nói chuyện không?” Lúc này, Thương Khung Thần Cái còn mang chút ảo tưởng về danh hiệu của mình.

Nếu không dám gặp mặt nói chuyện thì chứng tỏ rằng đối phương đang sợ mình.

Ai ngờ Thương Khung Thần Cái vừa mới gửi tin nhắn thì Vương Viễn đã trả lời lại: “Đâu?”

Chỉ có vẻn vẹn một từ, lòng tự tôn của cao thủ Thương Khung Thần Cái lập tức bị đập nát.

'Tên này vừa mới giết người của Hồng Hoa hội, thế mà lại dám gặp mặt lão đại của Hồng Hoa hội, đệch, rốt cuộc hắn tự tin đến mức nào thì mới dám đáp ứng yêu cầu của mình cơ chứ?

“Lạc Dương, tửu đ**m Hữu Gian!”

Vương Viễn dứt khoát như vậy, Thương Khung Thần Cái đương nhiên cũng không có lí do để sợ hãi, ngay lập trả lời tin nhắn của Vương Viễn.

“Đến ngay đây!”

Vương Viễn tiện tay gửi lại một tin nhắn, bỏ hết vàng trong tay vào túi, xoay. người đi đến trạm dịch Thiếu Lâm tự.

Nội công thì lúc nào luyện cũng được, còn mối làm ăn thì không phải lúc nào cũng có.

Không bao lâu sau, Vương Viễn đã đến “tửu đ**m Hữu Gian” đúng như đã hẹn.

Đẩy cửa đi vào, đống hỗn độn ngày hôm qua đương nhiên đã khôi phục lại như ban đầu, hơn nữa hôm nay tửu đ**m làm ăn còn khấm khá hơn hôm qua, rất nhiều người ngồi đầy trong đại sảnh.

Vương Viễn vừa nói xong thì tất cả người chơi trong đại sảnh đều hướng ánh mắt về phía người chơi ngồi ở cái bàn giữa đại sảnh.

Dáng người của người kia hơi lực lưỡng, mặc trang phục môn phái vá chằng vá đụp, sau lưng là một cái hồ lô màu đỏ, tay phải đang cầm một cây gậy trúc màu xanh, rõ ràng là một đệ tử Cái Bang.

Có điều điểm khác với đệ tử Cái Bang thông thường đó là, trên người người chơi Cái Bang này treo mấy cái túi thủng.

Bên trái và bên phải người đó có một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi, họ chính là Cao Lão Đại và Mộ Dung Song.
 
Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần
Chương 81: Ngưu ca đúng là hài hước


Rất rõ ràng, người chơi Cái Bang này chính là cái tên Thương Khung Thần Cái hẹn Vương Viễn đến để nói chuyện.

Vương Viễn cũng không ngờ người đó lại là người của Hoa Hồng Hội, nhìn vị trí ngồi của hắn cũng biết chức vị của hắn không hề thấp, dù gì thì phó bang chủ Mộ Dung Song cũng chỉ có thể ngồi ở bên sườn của Thương Khung Thần Cái.

Thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình, Thương Khung Thần Cái cảm thấy mình rất có mặt mũi, đánh giá Vương Viễn từ trên xuống dưới, nói một cách thờ ơ: “Chính là ta!”

“Ha ha.”

Vương Viễn cười ha ha, mặc kệ phản ứng của những người khác, đi đến trước mặt Thương Khung Thần Gái, chế nhạo: “Mua trang bị thôi mà còn chơi lớn như vậy, chắc là kẻ thù của Thương Khung lão đại cũng không ít nhỉ?”

Nói xong thì, Vương Viễn không hề khách sáo kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Thương Khung Thần Gái.

Cao Lão Đại ngồi bên cạnh Thương Khung Thần Gái, thấy Vương Viễn đang kéo băng ghế thì rùng mình một cái, mắt đột nhiên nháy nháy.

“Ha hai”

Thương Khung Thần Cái dù gì cũng là một bang chủ của bang lớn, đối mặt với sự chế nhạo của Vương Viễn thì y cười rồi ra vẻ: “Hồng Hoa hội của bọn ta không có kẻ thù, bởi vì kẻ thù của bọn ta đều không còn sống nữa.”

“Ồ... ta biết.”

Vương Viễn nghe thấy thế thì tỏ vẻ hiểu rõ, vừa cười vừa nói: “Xem ra là sợ ta đúng không? Yên tâm, ta là thương nhân có lương tâm, không bắt nạt kẻ yếu, lão đại Thương Khung không phải sợ.”

Thương Khung Thần Cái nghe thấy lời nói của Vương Viễn thì vẻ mặt như ăn phải ruồi nhặng, vốn dĩ định ra vẻ một phen, ai dè tên hòa thượng này lại nhanh mồn nhanh miệng như vậy.

“Hừ hừ!”

Thương Khung Thần Cái cười lạnh, nói: “Ngưu ca đúng là hài hước, ta hẹn ngươi tới đây không phải để tranh cãi với ngươi.”

“Ta biết, mua trang bị đi, hôm nay ta kiếm được khá nhiều đồ tốt ở Hắc Phong sơn, ngươi muốn bao nhiêu? He hel”

Vương Viễn cười he he, lấy Ngọc Gốt Phiến ra, tiện tay mở quạt, sau đó lại làm bộ làm tịch phe phẩy cái quạt trước ngực.

Nếu như cái Ngọc Cốt Phiến này nằm trong tay một vị công tử phái Thiên Sơn

hoặc phái Hoa Sơn thì được gọi là ngọc thụ lâm phong, nhưng tên đại hòa thượng dũng mãnh này cầm cái quạt nho nhã như vậy thì đúng là một khung cảnh kỳ dị.

Thấy Vương Viễn lấy Ngọc Cốt Phiến ra, Mộ Dung Song và Cao Lão Đại tức lộn ruột.

Giết người cướp trang bị thì thôi đi, thế mà còn khoe mẽ trước mặt người khác, hành vi của tên này đúng là làm cho người khác vô cùng phẫn nộ.

Thương Khung Thần Cái cũng nhíu mày theo bản năng.

Không khó để nhìn ra, Vương Viễn đang cố ý khiến cho người ta tức giận, lúc này hành vi của Vương Viễn không khác gì đang ra oai phủ đầu Thương Khung 'Thần Cái trước mặt bao nhiêu người của Hồng Hoa hội.

“Hừ”

'Thương Khung Thần Cái sầm mặt xuống, chỉ vào Mộ Dung Song rồi hỏi Vương Viễn: “Ngươi có nhận ra cô ta không?”

“Nhận ra! Đã từng giết một lần! Cái quạt này là cô ta rơi ra đấy.”

Vương Viễn gập quạt lại, chỉ vào Cao Lão Đại nói: “Ta cũng từng giết anh bạn này, thật là trùng hợp.”

Nói tới đây, Vương Viễn lại nói với ông chủ của tửu đ**m: “Ông chủ có rượu ngọn và đồ ăn ngon thì dọn lên đi, một bàn ba người, hai người từng bị ta giết, chúng ta có thể ngồi cùng nhau thì đúng là rất ăn ý.”

Ăn ý hay không thì mấy người Thương Khung Thần Cái cũng không biết, nhưng đầu của Vương Viễn thì rất là tròn*.

(*
 
Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần
Chương 82: Cái tên khốn này!


Không thể không nói Thương Khung Thần Gái còn hung hăng hơn Vương Viễn nhiều, Vương Viễn cùng lắm chỉ là đòi một cái giá trên trời mà thôi, còn Thương Khung Thần Gái thì không muốn trả tiền luôn.

Đương nhiên, Thương Khung Thần Gái nói ra nhưng lời như vậy Vương Viễn cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu tên Thương Khung Thần Cái này mua trang bị thật thì cũng không mang nhiều người đến như vậy.

Hoa Hồng hội dù gì cũng là một bang hội lớn, gặp phải chuyện thế này thì thường sẽ dùng cách đơn giản nhất chính là lấy thịt đè người, uy h**p đe dọa.

Nhưng Vương Viễn có tính cách thế nào cơ chứ? Đâu phải ai cũng đe dọa được hắn?

“Quạt của Hồng Hoa hội?” Vương Viễn vừa cười vừa nói: “Vậy tại sao giờ nó lại nằm trong tay ta?”

Nói xong, Vương Viễn còn không quên nhìn hai người Mộ Dung Song với ánh mắt đầy khiêu khích.

Mặt mày Mộ Dung Song và Cao Lão Đại lập tức đen như đít nồi.

Chơi game không bao giờ có chuyện nhặt được của rơi trả người đánh mất, chuyện gì mọi người cũng dùng thực lực để giải quyết,

Không giỏi bằng người ta mà còn mặt dày đi đòi trang bị, đúng là không biết ngại.

“Thế nào?” Thương Khung Thần Cái cũng không phải tên ngốc, đương nhiên đã hiểu ý

của Vương Viễn, vì vậy nên hỏi ngược lại: “Ngưu ca, Hồng Hoa hội bọn ta thật lòng muốn kết giao với ngươi, ngươi không nể mặt sao?”

Có thấy không, đây chính là biểu hiện không biết xấu hổ của lão đại bang hội lớn, ý của câu nói đó rõ ràng là “Nếu ngươi không trả trang bị thì Hồng Hoa hội bọn ta sẽ g**t ch*t ngươi”, nói ra thì lại uyển chuyện như vậy.

“Kết giao?”

Vương Viễn đảo mắt nhìn người chơi Hồng Hoa hội đang rục rịch ở bốn phía rồi cười nói: “Ta thích tiền hơn lũ ăn hại các ngươi nhiều, cái quạt này một trăm lượng vàng, có mua hay không?”

“Đệch!”

Người chơi Hồng Hoa hội lại ầm ï một lần nữa, bọn họ nhao nhao lăm lăm vũ khí trong tay, chỉ chực chờ Thương Khung Thần Cái ra lệnh là cả lũ ùa lên băm chết tên khốn này.

Lòng nhẫn nại của con người có giới hạn, dù gì thì Vương Viễn cũng là một cao thủ, Thương Khung Thần Cái vốn dĩ cũng không muốn đắc tội hắn, hơn nữa cái quạt kia vẫn còn trong tay hẳn, trực tiếp đòi lại được cái quạt thì vẫn hơn là phát động mọi người truy sát Vương Viễn.

Dù sao thì một bang hội lớn đuổi theo một cao thủ để cướp trang bị không những tốn thời gian và công sức, mà chuyện này truyền ra ngoài thì cũng không hay lắm.

“Ngươi đã nói như vậy thì xem ra cũng không cần nói chuyện nữa rồi!”

Thương Khung Thần Cái thở dài một cái, nói: “Vốn dĩ chúng ta có thể trở thành bằng hữu, nhưng ta cho ngươi cơ hội mà ngươi lại không nhận, vậy thì cứ thế đi.”

Thương Khung Thần Cái nói xong thì vung tay phải lên.

“Ào!!"

Tất cả người chơi Hồng Hoa hội trong tửu quán lập tức đứng lên.

“Ha ha!!”

Vương Viễn nói một cách hờ hững: “Xem ra là ngươi muốn cướp?”

“Cướp không phải mục đích, mục đích là khiến ngươi cảm thấy không thoải

mái!" Thương Khung Thần Cái mỉm cười đứng lên, lùi từng bước về phía sau, đồng thời ra lệnh với tất cả mọi người: “Ra tay đi!”

Sau khi Thương Khung Thần Gái ra lệnh, tất cả người chơi Hồng Hoa hội trong tửu quán không hề nhấc đao lên mà lại tiện tay vớ lấy cái ghế đẩu ở bên cạnh.

Cao Lão Đại và Mộ Dung Song liếc mắt nhìn nhau, vớ lấy cái ghế bên cạnh ném về phía Vương Viễn.

“HP Vương Viễn thấy vậy thì kinh ngạc. Đậu móe, sao báo ứng đến nhanh thế?

Hồng Hoa hội này không hổ có phó bang chủ là người Mộ Dung thế gia, am hiểu chiêu gậy ông đập lưng ông, hôm qua Vương Viễn mới vừa hãm hại Cao Lão Đại, hôm nay đã gặp báo ứng rồi.

Nếu như lấy cứng đối cứng thì với thực lực của Vương Viễn, đương nhiên hắn không sợ lũ tôm tép này, nhưng lấy ghế đập người là sáng kiến của Vương Viễn, làm vậy kh*ng b* đến mức nào đương nhiên hắn biết rất rõ, lúc này cho dù Vương Viễn có bình tĩnh đến mức nào thì da đầu cũng tê dại.

Nhìn thấy ghế đẩu của Mộ Dung Song và Cao Lão Đại đang bay về phía mình, Vương Viễn vội vàng ngửa mặt về phía sau, rồi lăn về phía sau để tránh đòn tấn công của hai người kia.

Nhưng mà tránh cũng không có tác dụng gì, Vương Viễn vừa hay trúng bẫy của Hồng Hoa hội.

“Đập!”

'Theo sau hiệu lệnh đó, tất cả người chơi của Hồng Hoa hội đều đồng loạt ra tay, bàn ghế đập vào người Vương Viễn như mưa.

Mặc dù thân thủ của Vương Viễn mạnh mẽ, thuộc tính cao, nhưng so sánh với thuộc tính của những người khác thì thuộc tính thân pháp cũng không xuất chúng lắm, hiện tại Vương Viễn đang ở giữa tửu đ**m, bị người của Hồng Hoa hội bao vây gắt gao, đương nhiên là không trốn kịp.

“Đùng đùng đùng đùng!”

Chỉ nghe thấy những âm thanh liên tiếp, mấy chục cái ghế đẩu bay tới, vào người Vương Viễn thì biến thành một đống gỗ vụn.

Cùng lúc đó, trên đầu Vương Viễn liên tiếp hiện lên “- 1”. “Hỏng rồi!" Thấy mấy chục cái ghế đẩu bay về phía mình, Vương Viễn giật thót trong lòng.

Một cái ghế đẩu là mười lượng vàng, mười cái là một trăm lượng vàng, chút tiền của mình hoàn toàn không đủ đền...

Nhưng mà ngay lúc Vương Viễn tưởng rằng mình sẽ bị chưởng quầy của tửu đ**m tóm lại đòi tiền thì chưởng quầy lại không hề để ý tới Vương Viễn.

Mà lão lại đứng trong quầy nói với người chơi Hồng Hoa hội một cách hưng phấn: “Vị đại hiệp này, xin hãy thứ lỗi cho việc làm ăn của cửa tiệm bọn ta, bàn hay ghế cũng giống nhau, một cái là mười lượng vàng.”

“????”

Chưởng quầy cười he he nói: “Bởi vì có người báo cáo lên diễn đàn là có một người chơi nào đó cố ý lợi dụng lỗ hổng của hệ thống để sử dụng bạo lực với người chơi khác, cho nên hệ thống đã thay đổi cơ chế phạt tiền, ai dùng bàn ghế để đánh người khác thì người đó phải đền tiền.”

Cao Lão Đại thấy thế thì ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt của mấy người Hồng Hoa hội đều tập trung trên người Cao Lão Đại, vẻ mặc cực kỳ oán giận.

“Cái tên khốn này!”

Thương Khung Thần Cái che trán, vẻ mặt đầy bất lực.
 
Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần
Chương 83: Kim Cương Bái Tháp! !


Bài viết lên án cơ chế phạt tiền của tửu đ**m trên diễn đàn là do Cao Lão Đại viết, cuối cùng lại thành gậy ông đập lưng ông rồi.

Vừa rồi tấn công Vương Viễn như vậy là để khiến hắn bị mọi người giày vò hành hạ, cuối cùng lại là toàn bộ người của Hồng Hoa hội đều bị trừ mười lượng vàng tiền tiết kiệm.

Đối với người chơi ở giai đoạn hiện tại, mười lượng vàng cũng không phải con số nhỏ, cho dù Hồng Hoa hội có là bang hội lớn, thì mười lượng vàng dường như đã là toàn bộ gia tài của họ.

Hôm qua, để chuộc Cao Lão Đại ra, mọi người đã phải góp tiền một lượt rồi, bây giờ Cao Lão Đại lại hại mọi người mất tiền, không cần nghĩ cũng biết thái độ của mấy người Hồng Hoa hội đối với Cao Lão Đại là như thế nào.

Nên biết rằng đây là trong game, người ta chơi game để giải trí, cho dù có tham gia vào bang hội lớn cũng là để có nhiều tài nguyên hơn, vậy mà lại liên tục bị Cao Lão Đại hại mất tiền, mọi người không đánh chết hắn tại đây đã là bình tĩnh lắm rồi.

“Ha ha hai”

Thấy cơ chế phạt tiền thay đổi, không đợi mấy người Hồng Hoa hội đặt ghế trong tay xuống, Vương Viễn đã cười ha ha, chắp một tay chước ngực, đan điền vừa chuyển, chân khí đã trải rộng khắp toàn thân, ngay lập tức một luồng ánh sáng màu vàng lan ra từ người Vương Viễn, bao phủ lấy năm mét xung quanh, tất cả đều bị ánh sáng đó che phủ.

Kim Cương Bái Tháp! !

“Ào ào!”

Dưới ánh sáng vàng đó, ngươi chơi Hồng Hoa hội đều không tự chủ được mà nâng tay, ném hết ghế đẩu trong tay mình về hướng Vương Viễn.

“Rầm rầm rầm rầm!” Bàn ghế vỡ hết.

Lại phải đền tiền một lượt nữa, chưởng quầy của tửu đ**m vui đến mức rằng. hàm cũng sắp rơi ra luôn rồi.

“Mọi người mau chạy đi! Không bị hắn bắt lại là không sao rồi!”

Lúc này Cao Lão Đại còn không quên truyền thụ kinh nghiệm.

Mặc dù lúc này nhóm người muốn b*p ch*t Cao Lão Đại cả trăm lần, nhưng ai cũng không muốn phải đền tiền đến mức táng gia bại sản, nghe thấy lời của

Cao Lão Đại thì lập tức quay đầu chạy ra khỏi tửu đ**m.

Chưởng quầy thấy thế thì cười mỉm, tiện tay khua một cái, cho dù người chơi Hồng Hoa hội có kéo thế nào cũng không thể mở được cái cửa lớn đã đóng chặt.

Lúc này chưởng quầy nói một cách lạnh nhạt: “Làm hỏng cửa thì ít nhất phải đền một trăm lượng vàng, mức độ hỏng càng cao thì phải đền càng nhiều!”

“Đệch!”

Người chơi Hồng Hoa hội đều rùng mình, vội vàng thu tay về, con mợ nó, tửu đ**m này chính là chỗ lừa người.

Hoạt động trong bang hội, thứ mà mọi người coi trọng là danh vọng và uy tín.

Danh vọng đến từ thực lực, uy tín thì lại đến từ mức độ cống hiến đối với nhưng người chơi khác.

Danh vọng và uy tín càng cao thì bang chúng càng phục tùng.

Cao Lão Đại thì hay rồi, là một trong tứ đại đà chủ mà không cống hiến gì cho người chơi trong bang hội thì thôi đi, thế mà lại còn hại các huynh đệ hai lần liên tiếp, lúc này uy tín của Cao Lão Đại ở Hồng Hoa hội đương nhiên đã xuống mức thấp nhất.

Chuyện này, chỉ e là Thương Khung Thần Gái cũng không thể bảo vệ được hắn.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Cao Lão Đại cũng biết mình không làm đà chủ được nữa rồi, hắn gầm lên một tiếng, xoay cây gậy trong tay đập về hướng Vương Viễn.

Uy tín đã không cứu vấn được rồi, nếu như có thể g**t ch*t Vương Viễn, thì vẫn có thể dựng lại được danh vọng.

Đệ tử Cái Bang giỏi cả đánh đấm và dùng gậy, bởi vì Ác Long Đào Tâm Trảo của Vương Viễn quá kh*ng b*, nên lần này Cao Lão Đại quyết định dùng vũ khí luôn.

“Ha ha! Được lắm!”

Vương Viễn cười lớn một tiếng rồi lùi về phía sau nửa bước, đồng thời tay trái vươn lên phía trước. Hắn ra chiêu sau thế mà lại bắt được cây gậy trúc của Cao Lão Đại trước, sau đó Vương Viễn kéo cây gậy trúc này về phía sau, bàn tay phải vận nội lực rồi đột nhiên đánh về phía trước.

“Âm”

Một âm thanh trầm đục vang lên, bàn tay Vương Viễn to như cái quạt hương bồ tung một chưởng ấn vào ngực của Cao Lão Đại.

Được công thêm hai tầng Kim Cương Bất Hoại Thần Công, lực đạo của Vương Viễn mạnh đến mức nào cơ chứ.

Một chưởng này mặc dù rất bình thường, nhưng uy lực rất mạnh, sát thương cao, không kém gì chưởng pháp tuyệt học.

“Phụt..”

Cao Lão Đại phun máu tươi ngay tại chỗ, bay ngược ra, đập mạnh vào bàn rượu sau người, khiến nó nát bấy, thanh máu ở trên đầu lập tức thấy đáy.

Người chơi Hồng Hoa hội trong tửu quán thấy vậy thì lập tức trợn mắt, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, Thương Khung Thần Gái cũng rất kinh ngạc.

Mặc dù Cái Bang không máu nhiều thủ cao và chịu đòn giỏi như đệ tử Thiếu Lâm, nhưng là một môn phái cận chiến thì người chơi Cái Bang cũng chuyên đánh vị trí đỡ đòn trong đội ngũ, khí huyết và phòng ngự của họ chỉ kém Thiếu Lâm mà thôi, xếp thứ hai trong toàn bộ các môn phái.

Nhân phẩm của Cao Lão Đại chẳng ra gì, nhưng có thể trở thành một trong những cao thủ quan trọng của Hồng Hoa hội thì thực lực chắc chắn không thể yếu được, tất cả trang bị trên người cũng đều là cấp bậc Lợi khí.

Thực lực như vậy thì cũng thuộc lớp cao thủ số một, thế mà giờ phút này lại bị tên đại hòa thượng trước mặt tùy tiện đánh một chưởng cho gần ngỏm, có thể thấy công kích của hòa thượng này cực kỳ mạnh, dường như chưa từng thấy ai có thể làm như vậy.

“Hừ!”

Nghe được tiếng kêu cứu của Cao Lão Đại, tất cả người chơi Hồng Hoa hội trong tửu quán đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Đậu móe, ở trong game, chết một lần cũng chỉ bị trừ điểm giang hồ lịch duyệt thôi, cùng lắm là bị trừ một tầng cảnh giới võ học, ở giai đoạn đầu game, luyện bừa thôi cũng có thể cày lên lại cảnh giới cũ, có cần phải sợ đến mức này không?

Cái loại người bản chất rác rưởi, ăn hại chỉ biết hãm hại người khác này, chẳng biết có tài đức gì mà có thể làm một trong tứ đại đà chủ của Hồng Hoa hội...
 
Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần
Chương 84: Chưởng pháp thật mạnh!


Thấy Cao Lão Đại kêu cứu, Thương Khung Thần Cái nhăn mặt.

Nhưng dù gì thì Cao Lão Đại cũng là một cao thủ nòng cốt của Hồng Hoa hội, Thương Khung Thần Cái đương nhiên cũng không thể thấy chết không cứu.

Ngay vào giây phút Vương Viễn rơi xuống đất, Thương Khung Thần Cái đột nhiên xông đến trước người Cao Lão Đại, chỉ thấy chân trái của y hơi gập lại, cánh tay phải cong vào bên trong, chân giãm về hướng tây bắc, chưởng phải quẹt một vòng, đột nhiên vung về phía Vương Viễn.

“Grừi !"

Cùng lúc đó, bên tai Vương Viễn vang lên một âm thanh nặng nề.

11172?"

Vương Viễn nghe thấy vậy thì cảm thấy khinh ngạc, lập tức không nghĩ ngợi gì nâng song chưởng lên chặn lại.

"Uỳnh!"

Chưởng lực của hai người đập vào nhau, Vương Viễn chỉ cảm thấy nội lực đột nhiên bị nghẽn lại, thân hình lảo đảo một cái bị cưỡng chế ngừng lại.

Mà Thương Khung Thần Cái cảm thấy máu trong người cưồn cuộn như muốn trào lên, y phải lùi về phía sau ba bốn bước mới hóa giải được chưởng lực của Vương Viễn.

"gạ" Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc kinh ngạc.

"Chưởng pháp thật mạnh!"

Nhìn Thương Khung Thần Gái trước mặt, Vương Viễn khẽ cau mày, người này

có thể làm lão đại của Hồng Hoa hội, còn là đại cao thủ nổi tiếng trên bảng xếp hạng, thật sự không phải chỉ có danh hão.

Dưới sự hỗ trợ của Kim Cương Bất Hoại Thần Công, lực tay của Vương Viễn không chỉ vượt xa người thường, công kích được tăng thêm đến 150%, một đòn vừa rồi dùng cả hai tay, uy lực là không hề nhỏ. Nhưng khi đón một chưởng Thương Khung Thần Cái, mà chưởng lực của hắn lại không chiếm được chút tiện nghỉ nào.

€ó khả năng phán định và uy lực như vậy, chưởng pháp này ít nhất cũng phải là tuyệt học đỉnh cấp.

Nghĩ đến điều này, Vương Viễn không nhịn được nuối tiếc, chưởng pháp mạnh như vậy phải ở trong tay mình mới có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh, chứ nằm trong tay Thương Khung Thần Gái, thật đúng là người tài không có đất dụng Võ.

Mà Thương Khung Thần Cái vô cùng kinh ngạc.

Chiêu mà Thương Khung Thần Gái vừa mới dùng chính là chiêu thứ nhất Kháng Long Hữu Hối trong tuyệt học trấn phái Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang, một chưởng này có cương có nhu, nội ngoại đủ cả, tuyệt đối là chiêu thức đứng đầu thiên hạ. Vậy mà lúc này lại không thể chống đỡ được một chưởng của Vương Viễn trong tình huống hắn bất ngờ không kịp đề phòng. Đại hòa thượng này cũng quá tà dị đi, không lẽ trên người hắn cũng có tuyệt học sao?

Y lại không biết rằng Hàng Long Thập Bát Chưởng đúng là chưởng pháp đệ nhất thiên hạ, nhưng Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Vương Viễn cũng là một trong ngũ đại thần công đứng đầu từ xưa tới nay, cho nên không địch lại được cũng hợp tình hợp lý.

Thêm nữa, võ học đúng là rất quan trọng, còn phải nhìn lại tu vi của bản thân.

Không nói tới thao tác cá nhân, trời sinh Vương Viễn có thần lực, căn cốt trác tuyệt, so về tư chất thì hơn hẳn Thương Khung Thần Cái, lực chiến của đòn tấn công đương nhiên không thua kém Hàng Long Thập Bát Chưởng của Thương Khung Thần Gái rồi.

"Hòa thượng giỏi!"

Thương Khung Thần Cái nhịn không được giơ ngón cái, thở dài nói: "Không hổ là người có thể một mình đối chọi được nhiều người, ta lại hỏi lại ngươi một câu, rốt cuộc ngươi có giao cây quạt ra đây không?”

"Ba trăm lượng vàng!" Vương Viễn mỉm cười, tăng giá thêm lần nữa.

"Hừ!" Thương Khung Thần Cái tức giận nói: "Sao ngươi cứ cố chống đối Hồng Hoa hội?"

Vương Viễn nghe vậy cười híp mắt nói: "Quen dần là được rồi! Đường phía sau còn dài!"

"Nói hay lắm!" Thương Khung Thần Cái giận dữ cười đáp trả, chỉ vào Vương Viễn ra lệch cho mọi ngư št cho ta! Mọi tổn thất ta chịu! Ai giết được tên hòa thượng này, người đó sẽ thay thế vị trí đà chủ của Cao Lão Đại!"

Đối với Thương Khung Thần Cái mà nói, tiền không phải là vấn đề to tát gì, có thể khiến đại bang hội tranh giành chính là vấn đề về mặt mũi.

Ngươi cướp đồ của bang hội chúng ta, chúng ta đương nhiên phải cướp lại, nếu như dùng tiền để mua lại thì thể diện vứt đi đâu? Chuyện này truyền ra ngoài thì sao có thể lăn lộn xông pha thiên hạ được nữa?

Nếu đã ra tay thì phải đưa đối phương vào chỗ chết. Tuy rằng truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh tiếng, nhưng cũng có tác dụng giết người ra oai, để nói với cao thủ khắp thiên hạ rằng đừng có hòng gọi nhịp với bọn ta, cho dù có là cao thủ một mình đấu được cả đội, nhưng một khi chọc đến Hồng Hoa hội thì đều sẽ chết không có chỗ chôn thân.

'Thương Khung Thần Cái vừa ra lệnh, ngoại trừ Cao Lão Đại nằm trên đất khóc không ra nước mắt, mọi người đều nâng cao tinh thần lên gấp trăm lần.

Người chơi Hồng Hoa hội vốn có chút dè dặt, cũng vì tổn thất khi đánh nhau trong quán rượu rất cao, hiện tại bang chủ đã lên tiếng gánh chịu mọi tổn thất, đương nhiên những người khác không còn gì để cố ky.

Người đang có mặt ở đây đều là cao thủ tinh anh của Hồng Hoa hội, đương nhiên biết được ý nghĩa của đà chủ là như thế nào.

Hồng Hoa hội có tổng cộng bốn vị đà chủ, làm đà chủ thì không khác nào. được gia nhập vào lực lượng nòng cốt cấp cao của Hồng Hoa hội, về sau sẽ nhận được những đãi ngộ cao nhất về tài nguyên của bang hội.

€ó phần thưởng về sau đương nhiên sẽ có người dũng cảm, nhất thời mọi người đều xông đến.

Mộ Dung Song phía sau Vương Viễn di chuyển trường kiếm, đâm thẳng vào. gáy Vương Viễn.

Là con nhà võ, năng lực phản ứng của Vương Viễn là thứ mà người bình thường tuyệt đối không thể sánh được. Nghe được tiếng gió phía sau, Vương Viễn nghiêng đầu qua phải.

Trường kiếm của Mộ Dung Song lướt qua bên trái của Vương Viễn.

Ừm, mềm là đương nhiên rồi.

Nếu ngực lớn hơn nữa, khả năng giảm xóc sẽ cao hơn, ở trong trò chơi cũng không ảnh hưởng tới việc sử dụng chiêu thức.

Tay phải Vương Viễn không gặp chút trở ngại nào mà cắm thẳng vào ngực Mộ Dung Song, moi tim Mộ Dung Song ra, Mộ Dung Song tử trận tại chỗ.

"Đệt..."
 
Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần
Chương 85: Thấy một màn như vậy


Các vị ngồi đây đều là cao thủ tinh anh mà Thương Khung Thần Cái mang tới, chưa từng thấy qua chiêu thức nào hung tàn như vậy.

'Thấy một màn như vậy, ngay cả Thương Khung Thần Cái cũng cảm thấy da đầu tê dại một trận.

Sau khi g**t ch*t Mộ Dung Song, hai chân Vương Viễn đạp lên mặt đất, tung người nhắm về phía Thương Khung Thần Cái.

Lúc này Kháng Long Hữu Hối của Thương Khung Thần Cái cũng đã hồi chiêu, họa quyển bên tay phải, xuất chiêu một lần nữa.

Tuy rằng Kháng Long Hữu Hối có uy lực mạnh mẽ không gì sánh được, nhưng chiêu thức cũng rất đơn giản, chỉ có mở và đóng, không quá vi diệu. Vương Viễn chỉ cần khom người xuống là chớp mắt tránh thoát công kích của Thương Khung 'Thần Cái, đồng thời hơi nghiêng mình, hai tay cùng lúc tóm được vào cánh tay phải của Thương Khung Thần Cái.

Vương Viễn có lực chiến cao, là vì thuộc tính cao của bản thân Vương Viễn, 'Thương Khung Thần Cái có lực chiến cao, lại là vì công pháp võ học mạnh mẽ.

Thuộc tính của Vương Viễn là tùy theo ý muốn của hắn, còn chưởng pháp của 'Thương Khung Thần Cái chỉ có một chiêu lặp đi lặp lại như vậy.

Giờ phút này chém ra một chưởng, chưởng pháp đã tiến vào trạng thái chờ, muốn phản kích cũng không thể ra đòn được.

Không đợi Thương Khung Thần Cái hồi phục tinh thần, Vương Viễn đã đứng vững vàng trên mặt đất, trong chớp mắt xoay người, vận chuyển sức mạnh, hai

tay dồn sức đánh ra.

Nhất thời Thương Khung Thần Cái đứng không vững, bị Vương Viễn trực tiếp đánh bay về phía đám người Hồng Hoa hội.

"Bịch bịch bịch!"

Sức lực của Vương Viễn vô cùng kinh khủng, Thương Khung Thần Gái bị đánh bay về phía đám người, trực tiếp kéo đám người Hồng Hoa hội bay thẳng vào trong quán khiến bàn ghế bị phá hủy hoàn toàn, cùng với đám người lăn lộn thành một đống. Mà Thương Khung Thần Gái vẫn không có xu hướng ngừng lại, đập thẳng về phía cửa chính của quán rượu.

"Uỳnh!"

Một tiếng vang lên, cửa quán bị đập đến lung lay, lúc này Thương Khung Thần Cái mới dừng thế bay lại được.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Lúc này, Cao Lão Đại nằm dưới đất cũng đã bò dậy, cầm lấy hồ lô phía sau, uống vào miệng một ngụm rượu, nhất thời khí huyết khôi phục được một phần ba, đồng thời trên người phát ra một vòng ánh sáng màu xanh.

Nhất Túy Thiên Niên! !

Tuyệt kĩ độc môn của Cái Bang!

Sau khi uống rượu lượng máu lập tức hồi phục 30%, công kích và phòng thủ tăng thêm 50% trong vòng mười giây.

Kích hoạt Nhất Túy Thiên Niên, Cao Lão Đại xoay người đạp một cước về phía mặt Vương Viễn.

Túy Đả Tứ Phương! !

Hồn Thiên Chưởng là chiêu duy nhất sử dụng chân, kết hợp với Nhất Túy. Thiên Niên, lực công kích tăng thêm tới 50%.

Chắc chắn Cao Lão Đại không cam lòng nhìn vị trí đà chủ của mình bị người khác cướp đi, lúc này cũng không che giấu nữa, vừa ra tay là đã dùng đến sát chiêu mạnh nhất.

Cao Lão Đại cũng là kẻ hay quên, nhưng lại không biết mưa to gió lớn, cũng chẳng rõ bản thân mình có bao nhiêu bản lĩnh hay sao?

Các chưởng pháp tuyệt học của Thương Khung Thần Cái còn không mảy may làm Vương Viễn bị thương được, vậy một cước này của hắn ta có thể phát huy bao nhiêu tác dụng.

Thấy Cao Lão Đại đá một cước về phía mình, Vương Viễn không trốn cũng chẳng tránh, hắn giãm chân phải lên trước, nghiêng người sang bên, rồi đẩy mạnh bả vai về phía trước.

Lưu Manh Phố Chợ!

"Răng rắc!"

Chân của Cao Lão Đại còn chưa đá tới, thì bả vai Vương Viễn đã đánh vào. g*** h** ch*n Cao Lão Đại.

Hai chân mở ra như chó, sơ hở lớn như vậy, Vương Viễn không đánh một cái thì lại cảm thấy có lỗi với động tác gợi ý đầy mờ ám như vậy của Cao Lão Đại.

"ÁIt

Trong trò chơi không có cảm giác, nhưng nết này, dù có đau hay không thì cũng rất khủng khiếp.

¡ người ta lên gối vào loại vị trí

Cao Lão Đại kêu lên một tiếng thảm thiết xuyên qua nóc nhà thẳng đến trời xanh.

Đám người Hồng Hoa hội nghe thấy tiếng kêu, sắc mặt đều tái nhợt.

Mẹ nó, chiêu này cũng thật tàn nhẫn, bóp ngực cũng thôi đi, mọi người đều là những quý ông, sờ một chút cũng không thiệt hại gì, nhưng đánh vào g*** h** ch*n thì, ác, chậc chậc chạc...

"Đừng lại gần hắn! Tấn công tầm xal”

Cùng lúc đó, Thương Khung Thần Cái cũng bò lên cửa, ra chỉ thị cho chúng đệ tử Đường Môn đứng sau tấn công Vương Viễn.

'Thương Khung Thần Cái mang tuyệt học Kháng Long Hữu Hối trên người, nghiễm nhiêm trở thành cao thủ cận chiến số một của Hồng Hoa hội, ngay cả y còn không đánh nổi một hiệp với Vương Viễn, những người khác chỉ là Bạch cấp, cho nên đối phó với Vương Viễn chỉ có thể dựa vào thả diều đường xa.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, chúng đệ tử Đường môn đều giơ cung nỏ và rút ám khí ra, rồi quăng về phía Vương Viễn.

So sánh ra thì tuy lực công kích của Lưu Manh Phố Chợ không kinh thiên động địa, nhưng được cái đây lại là một chiêu thức đẩy lùi.

Vương Viễn dùng bả vai đánh lên người Cao Lão Đại, Cao Lão Đại không tự chủ được bay ngược ra sau.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Vương Viễn đột nhiên duỗi tay phải ra phía trước, nắm lấy mắt cá chân của Cao Lão Đại, rồi xoay người vung một cái.

Cao Lão Đại bị xoay tròn, quét rụng toàn bộ ám khí và mũi tên.

"Lạch cạch lạch cạch!"

Chỉ nghe thấy một loạt tiếng vang, toàn bộ mũi tên và ám khi bay về phía Vương Viễn đều bị quét sạch.

nan Nghe được lời này của Thương Khung Thần Cái, Vương Viễn hơi kinh ngạc.

Vương Viễn không phải là loại người tự tin đến mù quáng, hiển nhiên biết một mình mình có mạnh đến đâu, thì đánh chính diện cũng không phải là đối thủ của một bang hội lớn.

Phải biết rằng, thân pháp của Vương Viễn cũng không cao, nếu bị bao vây thật thì cũng khó mà trốn thoát được, chỉ có thể tấn công bằng sức mạnh.

Vương Viễn ngược lại có thể dễ dàng đối phó với những người chơi Hồng Hoa Hội ở trong tửu đ**m, nhưng Hồng Hoa hội ước chừng có hơn một nghìn người, và cũng phải có ít nhất hai, ba trăm người chơi môn phái tầm xa như Đường Môn và Ngũ Độc.
 
Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần
Chương 86: Nghĩ tới điểm này


Bỏ qua không nói đến môn phái cận chiến, chỉ riêng những người chơi môn phái đánh tầm xa, sau vài hiệp ép rớt máu cũng có thể thả diều chết Vương Viễn.

Hiện tại không đi, đợi lát nữa viện binh của Hồng Hoa hội tới, muốn đi cũng khó.

Nghĩ tới điểm này, Vương Viễn xoay người, xách Cao Lão Đại lên r xông về phía cửa tửu đ**m.

"Không ổn! Hắn muốn chạy! Bao vây hắn, đừng để hẳn đi mất!"

Thương Khung Thần Cái vung tay lên, chúng đệ tử phái Thiếu Lâm ở hàng đầu xoay ngang trường côn trong tay, kết thành côn trận.

La Hán đại trận!

'Trận pháp cơ bản của Thiếu Lâm Tự, hai người kết trận thì lực phòng thủ tăng lên năm phần trăm, ba người kết trận thì lực phòng thủ sẽ tăng lên mười phần trăm... Như vậy suy rộng ra, càng có nhiều người, thì uy lực của La Hán đại trận càng lớn.

Trong tửu đ**m, ước chừng có hơn mười đệ tử Thiếu Lâm và Hồng Hoa hội. Khi La Hán đại trận khởi động, trên người đám đệ tử Thiếu Lâm cũng tỏa ra kim quang, hợp thành một bức tường gậy.

"Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai có thể cản được ta?"

Nhìn thấy côn trận trước mặt, trong lòng Vương Viễn đột nhiên sinh ra khí phách. Hắn hét to một tiếng, tay phải nắm lấy mắt cá chân của Cao Lão Đại rồi vung mạnh một cái, Cao Lão Đại lập tức tuột khỏi tay hắn, rồi đâm thẳng vào bức tường côn trước mặt.

"Âm!"

Cao Lão Đại vốn chỉ còn lại một hơi thở, sau khi bị Vương Viễn ném đi như vậy, hắn ta đã nuốt luôn hơi thở cuối cùng xuống.

La Hán đại trận của Hồng Hoa hội cũng bị đập đến hơi lóe lên một cái, kim quang cũng mờ dần.

Không đợi đám đệ tử Thiếu Lâm đứng vững lại, Vương Viễn đã với tay ra trước ngực, thuận tiện rút một cây thiền trượng vừa to vừa dài, rồi vung mạnh lên La Hán đại trận trước mặt.

Lực đạo khủng khiếp của Vương Viễn lại thêm trọng lượng đáng sợ của thiền trượng, phán định cao, uy lực lớn, hiển nhiên đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

La Hán đại trận vẫn chưa hồi phục lại sau một kích đầu tiên của Vương Viễn, nên hiển nhiên không thể đỡ được một kích này.

"Coong!"

Cùng một tiếng vang lớn, Thủy Ma Thiền Trượng của Vương Viễn đập lên La Hán đại trận.

Kim quang trên La Hán đại trận bị phá vỡ theo tiếng phát ra, mười mấy đệ tử Thiếu Lâm tự kết trận cũng bị quăng ngã trên mặt đất.

"Đậu má!"

Thấy La Hán đại trận không thể chặn được Vương Viễn, hai mắt Thương. Khung Thần Cái nhìn thẳng, những người chơi Hồng Hoa hội khác cũng nhao nhao tản ra bốn phía.

Nói đùa, La Hán đại trận của Thiếu Lâm tự có lực phòng thủ cao như vậy mà còn không chặn nổi tên hòa thượng đó, thì những người khác lên đó cũng chỉ để tặng đầu người. Thù lao thấp chỉ đủ ăn cơm mà thôi, hà tất phải tiễn mạng mình vào đó.

Vương Viễn liên tục nhảy về phía trước, giãm lên những người chơi trên đất, trong khoảnh khắc đã xông tới cửa chính của tửu đ**m.

Trong lòng Thương Khung Thần Gái biết Vương Viễn hung hãn, lúc này y xoay người bỏ chạy.

"Thương Khung lão đại trước tiên đừng đi!"

Nhưng Thương Khung Thần Cái còn chưa đi được vài bước, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi ầm ï của Vương Viễn ở phía sau.

"2222"

'Thương Khung Thần Cái nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ lẽ nào người này đã biết sợ rồi chăng? Nên y dừng bước chân lại.

Nhưng Thương Khung Thần Cái vừa dừng bước chân, lại nghe được Vương Viễn kêu lên: "Mượn đầu ngươi dùng một chút nha!”

Nghe thấy câu nói kế tiếp của Vương Viễn, Thương Khung Thần Gái lập tức kinh hãi, vội vội vàng vàng muốn tiếp tục chạy, nhưng thân pháp của đệ tử Cái Bang làm sao có thể mạnh bằng đệ tử Thiếu Lâm, y có thể chạy đi đâu được. Vương Viễn vừa dứt lời đã vọt tới sau lưng Thương Khung Thần Cái, hắn duỗi bàn tay to ra, rồi tóm lấy gáy Thương Khung Thần Uy như bắt một quả bóng rổ, sau đó đẩy mạnh về phía trước.

"Rầm!"

Đầu của Thương Khung Thần Uy bị Vương Viễn đập mạnh lên cửa chính của tửu đ**m.

So với bàn ghế, thì cửa chính của tửu đ**m được xem là rắn chắc hơn, nhưng cửa có kiên cố đến đâu, cũng không thể chịu được một cú va chạm mạnh như: vậy.

"Râầm!"

Cửa chính của tửu đ**m nát thành một đống vụn gỗ.

Làm hỏng cửa chính của tửu đ**m khởi điểm là một trăm lượn vàng, và đang không ngừng tăng lên. Hiện giờ cửa chính của tửu đ**m đã bị Thương Khung Thần Cái đập thành như vậy, phỏng chừng không có một trăm lượng vàng thì

không có đất mà trốn.

Cửa chính bị đập mở, Vương Viễn hài lòng ném Thương Khung Thần Cái sang một bên như ném rác rưởi. Sau đó hắn nhảy ra ngoài cửa, nghênh ngang mà đi.

Thời điểm đi, còn không quên bỏ lại một lời tàn nhãn: "Hồng Hoa hội đều đợi đó cho ta, sau này gặp kẻ nào giết kẻ đó!"

Gặp kẻ nào giết kẻ đó! Giọng nói của Vương Viễn vốn vang vọng, hùng hậu và tràn đầy khí thế, lúc này, lại dùng thêm nội lực, tất nhiên những lời vừa nói ra rõ ràng đã lọt vào tai tất

cả những người ở đó.

Lời vừa nói ra khiến đám người chơi Hồng Hoa hội lập tức hoảng sợ, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong lòng dâng lên cảm giác ớn lạnh.

Thành Lạc Dương là một trong bốn thành chính trong trò chơi.

Có một tửu đ**m tọa lạc trên đường chính sầm uất nhất thành Lạc Dương, nhiều người chơi làm cho kinh tế phồn thịnh.

Huy hiệu của bang hội Hồng Hoa hội cực kỳ lòe loẹt, hễ ai từng thấy huy hiệu bang hội bọn họ đều có ấn tượng rất sâu.

"Đó chính là Hồng Hoa hội!" Người chơi thấy nhiều biết rộng nói: "Người chơi đập nát cửa kia không phải là lão đại Thương Khung Thần Cái của Hồng Hoa hội sao?"

"Người phá cửa là tên hòa thượng, đã rời đi rồi! Thương Khung Thần Cái bị người đó nắm đầu đập nát cửa đấy!"

"Đệch, ai mà lớn lối thế? Nắm đầu lão đại Hồng Hoa hội mà đập cửa? Quá trâu mà!"
 
Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần
Chương 87: Hắn ta đâu chỉ lợi hại


Trong một chốc, quần chúng vây xem bên ngoài tửu đ**m đều bàn tán. "Đuổi theo cho ta, sao có thể để cho hắn chạy mất chứ!"

Trong tửu đ**m, Thương Khung Thần Gái vốn là một người rất lý trí, nhưng nay bị Vương Viễn chơi khăm một phát, bị nắm đầu đập vào cửa thì y đã hoàn toàn mất đi lý trí, lồm cồm bò dậy chỉ tay lên cửa mà bắt đầu kêu gào lên như phát bệnh tâm thần.

Giời ạ, tên trọc gian xảo cũng quá gian xảo, Thương Khung Thần Cái cho rằng Vương Viễn gọi y lại là để thương lượng chuyện tốt, kết quả lại bị người ta dùng làm cột phá cửa, một phát đập đầu vào cửa, bây giờ y còn đang thấy đầu óc quay cưồng.

Dẫu gì Thương Khung Thần Cái cũng là người đứng đầu một bang, hơn nữa còn là người có lòng tự trọng rất cao, y chưa từng bị người khác chơi khăm đến vậy, ngay lúc này Thương Khung Thần Cái có làm ra bất kỳ việc gì cũng không kỳ lạ cả.

Thế nhưng đối mặt với mệnh lệnh của y, mọi người trong Hồng Hoa hội ta ngươi nhìn nhau không ai dám động đậy.

Giốn hoài cha, tên hòa thượng kia xuống tay hơi bị ác, mấy người này đuổi theo thì làm được gì chứ? Thi thể của Cao lão đại và Mộ Dung Song gần đó vẫn chưa lạnh mà ngươi đã quên mất hòa thượng đó hung bạo như thế nào ư?

"Các ngươi!"

Thương Khung Thần Cái đang nổi điên lại thấy thủ hạ làm lơ mệnh lệnh của y, suýt chút nữa tức chết ngay tại chỗ.

"Đại hiệp!"

Đúng lúc này đột nhiên vạt áo phía sau của Thương Khung Thần Cái bị người ta khẽ kéo, đồng thời phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.

an

Thương Khung Thần Cái vội vã xoay người lại, chỉ thấy chưởng quầy tửu đ**m một tay cầm vạt áo y, tay kia cầm bàn tính đen như mực nói: "Mọi người hòa thuận phát tài, sao ngươi đập cửa tửu đ**m ta nát thành như thế, Hoàng mỗ đây mở cửa hàng buôn bán chứ không phải để cho các ngươi phá hoại."

"Có cái rắm ấy!"

'Thương Khung Thần Cái đáp lời một cách thô bạo: "Liên quan gì đến ta chứ, do tên hòa thượng kia đập cơ mài"

Dứt lời Thương Khung Thần Cái hung hăng rút vạt áo, định hất chưởng quầy béo ra.

Nhưng ai ngờ một bàn tay chưởng quầy đặt trên người Thương Khung Thần Cái, thân mình lão lại không hề nhúc nhích.

Thương Khung Thần Cái thấy vậy liền bình tĩnh ngay lập tức. Rất rõ ràng, chưởng quầy béo này rất có bản lĩnh. "Ha hai"

Chưởng quầy cười nói tủm tỉm: "Hoàng mỗ đây từng nói người nào đập bàn thì người đó đền, thế nhưng vị hòa thượng kia lại không động vào cái bàn của ta."

"Thì..."

Nghe những lời chưởng quầy vừa nói, Thương Khung Thần Cái hơi sững sờ, sau đó khóc không ra nước mắt.

Nghĩ kỹ lại thì Vương Viễn thật sự không động vào cái bàn chút nào! Con mẹ nó hắn nắm người của Hồng Hoa hội mà đập lên bàn, dưới tình huống như này đương nhiên bàn bị ai đập thì người đó đền tiên, tên lừa trọc chết bầm này thật gian xảo mài

Bấy giờ chưởng quầy dùng chân dẫm lên chân Thương Khung Thần Cái, tay phải không biết từ đâu lấy ra một cây bút, lẩm bẩm nói: "Một bộ bàn ghế là mười lượng vàng, hết thảy ba mươi bảy lượng, cửa lớn bị ngươi đập nát hẳn, tính cho ngươi là một nghìn lượng vàng, việc buôn bán chúng ta chú trọng sinh lợi nhuận, bốn bỏ thành năm, ta cũng không ăn lời ngươi, thu ngươi một nghìn bốn trăm lượng vàng..."

"Bộp!"

Chưởng quầy vừa mới nói xong Thương Khung Thần Cái đã bệt mông xuống đất.

Đối với mà nói thì một nghìn bốn trăm lượng vàng có nhiều hay không? Quả thực không tính là nhiều.

Hồng Hoa hội có hơn một nghìn người, gom một người một lượng vàng là đủ thôi.

Nhưng đạo lý không thể giảng giải như vậy được.

Hôm qua chuộc Cao lão đại đã phải tốn không ít tiền rồi, bây giờ lại tốn nhiều tiền để chuộc bản thân như vậy, lâu dài về sau phải làm sao đây?

Trò chơi mới mở server được vài ngày, huynh đệ trong bang chưa được lợi ích gì, vất vả kiếm được dăm tiền lại bị bang chủ trấn lột hết, là ai thì cũng sẽ có ý.

Dẫu sao mọi người gia nhập bang hội lớn đều thực sự mưu cầu lợi ích tài nguyên từ đó, bây giờ một tí lợi lộc cũng chẳng vớ đưuọc, lại phải ngày ngày ra ngoài tặng tiền, bang chúng thật sự là bị thiểu năng trí tuệ hay sao?

"Lão đại!"

Ngay lúc Thương Khung Thần Cái bó tay, rốt cuộc Cẩu Tiểu Minh đã dẫn theo viện binh của Hồng Hoa hội đến tửu đ**m, hắn ta thấy Thương Khung Thần Cái ngồi bệt dưới đất thì sốt ruột hô to: "Người đâu rồi? Bắt hay là đã giết?"

Thương Khung Thần Cái ngẩng đầu liếc nhìn Cẩu Tiểu Minh nói: "Chạy rồi!"

"Chạy rồi?" Cẩu Tiểu Minh khó tin nói: "Các ngươi nhiều người như vậy mà còn có thể để cho hắn chạy mất, hay các ngươi không tiến hành theo kế hoạch phải không?"

"Kế hoạch hả?" Thương Khung Thần Cái thoáng liếc nhìn gỗ vụn đầy trên mặt đất, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Đây... Cẩu Tiểu Minh với vẻ mặt mờ mịt.

Bấy giờ những người khác của Hồng Hoa hội tụ lại, mồm năm miệng mười thêm mắm dặm muối kể lại chuyện vừa xảy ra.

Cuối cùng họ vẫn không quên nói với vẻ căm giận: "Trước khi đi tên chó chết đó đập phá khiến cho ông chủ tửu đ**m bắt chúng ta bồi thường..."

Nghe lời kể của mọi người trong quán, Cẩu Tiểu Minh và viện binh vừa chạy tới ngốc ngay tại trận.

Người chơi đi theo Thương Khung Thần Cái đến tửu đ**m bao vây Vương Viễn có chừng năm sáu chục người, ai ai cũng đều là cao thủ tinh anh Hồng Hoa hội, thậm chí Thương Khung Thần Cái còn là một cao thủ tuyệt học, với lại trước. khi đến mọi người còn vạch ra kế hoạch không hề sơ hở.

Thương Khung Thần Cái không tính kể những chuyện vừa rồi, nhưng nhiều người thì lắm chuyện, người chơi Hồng Hoa hội may mắn còn sống bắt đầu thảo. luận việc này trên kênh nội bộ bang hội.

Cũng không biết kẻ đần nào trong bang hội nói: "Tốt nhất mọi người phải cẩn thận một chút, lúc rời đi tên hòa thượng kia đã nói sau này thấy người chơi Hồng Hoa hội chúng ta, gặp người nào sẽ giết người đó!"

"Con mẹ nó!"

Nhìn những dòng chat bay lên, Thương Khung Thần Gái muốn bịt cái miệng. thối của tên đó cũng không kịp nữa rồi.
 
Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần
Chương 88: Nói đến con hổ giấy Hồng Hoa hội này


"Xôn xao!"

Quả nhiên người chơi vừa gửi tin ra, kênh nội bộ bang hội Hồng Hoa hội nhất thời náo động hẳn lên.

Tục ngữ có câu "Không sợ trộm cướp chỉ sợ trộm nhớ kỹ mình".

Thực lực Vương Viễn ra sao thì người chơi Hồng Hoa hội đều thực sự chứng kiến.

Một cao thủ tuyệt học dẫn theo mười mấy cao thủ tinh anh đều bị đánh cho tan tành, đủ thấy sức mạnh thực sự của hắn.

Bị kẻ hung tàn như vậy nhớ kỹ, đổi thành ai thì trong lòng cũng cảm thấy áp lực cả.

Ngay trong Hồng Hoa hội một cơn khủng hoảng hoang mang rất nhanh đã lan rộng trong Hồng Hoa hội.

Thấy trong bang hội lúc này người người lo sợ, Thương Khung Thần Cái không biết nên làm thế nào mới phải.

Chuyện trong tửu đ**m đã truyền đến ồn ào huyên náo, xem như Hồng Hoa hội và Vương Viễn đã hoàn toàn kết thù kết oán với nhau.

Nếu nhận thua và bỏ tiền mua quạt về, thì Thương Khung Thần Cái lại không nuốt trôi được cục tức này, hơn nữa Hồng Hoa hội chắc chắn cũng sẽ cực kỳ mất thể diện.

Nhưng nếu cứ tiếp tục cứng rắn với Vương Viễn thì...

Lúc này, Hồng Hoa hội đang bị một khoản nợ khổng lồ đè đầu, lòng người sợ hãi. Dưới áp lực gấp đôi mà còn phải kiên cường chơi, thì chỉ sợ sẽ khiến người trong bang xúc động, bỏ bang chạy lấy người cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Dù sao thì mùi vị được cao thủ nhớ nhung cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.

Với thực lực của Vương Viễn, mười mấy người chơi bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, trong trò chơi, thời điểm người chơi ra vào trò chơi không thể không lạc đàn, nếu bị cái thứ này nhìn trúng thật, thì sau này làm sao còn có thể sống yên ổn được đây.

"Thực sự không được, cứ bỏ chuyện này qua một bên trước đã." Thấy bộ dáng này của Thương Khung Thần Gái, Cẩu Tiểu Minh ở bên cạnh nói: "Người này tà môn như vậy, chắc chắn cũng có tuyệt học bên người, trò chơi chỉ vừa mới mở máy chủ, chúng ta có nhiều người như vậy mà cứ dây dưa với một người cũng chẳng có ý nghĩa gì, đợi sau này trang bị và võ học của mọi người đều lên, thì lại tìm hắn tính sổ cũng chưa muộn."

Cẩu Tiểu Minh nói rất có lý.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Giai đoạn đầu của trò chơi, ưu thế của bang hội lớn chính là ỷ có nhiều người để phân chia khu vực luyện cấp, cướp tài nguyên, thăng cấp nhanh hơn hẳn những người khác, nhiều người như vậy lằng nhằng với một người vốn dĩ không có lời.

Hơn nữa trên cơ bản, tuyệt học trong thời đại võ học toàn dân chính là một sự †ồn tại khó giải quyết, chỉ có giai đoạn sau, cấp bậc của mọi người tăng lên, đều có công pháp tuyệt học, thì mới có thể kéo gần lại khoảng cách với Vương Viễn.

"Ôi...

Tính cách của Thương Khung Thần Cái vẫn khá điềm tĩnh, mới vừa rồi không khống chế được chỉ là vì bị k*ch th*ch mà thôi.

Nghe lời của Cẩu Tiểu Minh, Thương Khung Thần Cái nhan chóng bình tĩnh lại, thở dài một hơi rồi nói: "Ngươi nói rất đúng."

Có dây dưa cũng không dây dưa được, mà bắt cũng không bắt được, không làm như vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác, Thương Khung Thần Cái cũng chỉ có thể ngậm bò hòn làm ngọt.

"Vậy quạt của Song tỷ thì sao?" Cẩu Tiểu Minh lại hỏi. "Lựa thời gian rồi lén mua về." Thương Khung Thần Cái bất đắc dĩ đáp.

Nhìn từ tình hình hiện tại thì cướp, chắc chắn không thể cướp về được, nhưng không lấy về, thì cái tên Mộ Dung Song này chắc chắn sẽ bị hủy. Thân là một trong những cao thủ nòng cốt của Hồng Hoa hội, thực lực của Mộ Dung Song. cũng khá quan trọng, cân nhắc trong giây lát, Thương Khung Thần Cái vẫn quyết định chỉ tiền dàn xếp ổn thỏa.

Nghĩ đến đây, Thương Khung Thần Cái chỉ cảm thấy buồn bực, chuyện một trăm lượng vàng vốn có thể giải quyết được, nhưng đánh tới đánh tui lại đánh lớn như vậy, cuối cùng không những phải mua lại mà còn mất mặt khủng khiếp đến vậy, lăn qua lăn lại một vòng lớn như vậy rốt cuộc là có ý đồ gì, Thương Khung Thần Cái không nhịn được mà muốn vả vào miệng mình hai cái.

Trong lúc Hồng Hoa hội người người hoảng hốt, khi Thương Khung Thần Gái còn đang tự mình buồn bực, thì Vương Viễn đang ngồi trên xe ngựa trở về Thiếu Lâm tự.

Nói được lời uy h**p hay không là một chuyện, mà làm được hay không lại là một chuyện khác.

Khiến Hồng Hoa hội người người bất an, chính là hiệu quả mà Vương Viễn muốn.

Vương Viễn là người không thích phiền phức, có thể dùng một câu nói để dẫn tới hoang mang, thì hiển nhiên sẽ không giết người trên toàn thế giới như một thằng điên rồi.

Thẻ tích điểm rất đắt, Vương Viễn không có thời gian chơi trốn tìm với đám tay mơ Hồng Hoa hội, sau này gặp phải thì cứ thuận tay giải quyết là được.

Trở về Thiếu Lâm tự, Vương Viễn đến thẳng phòng tu luyện, sau khi treo máy để nhân vật tu luyện nội công, Vương Viễn trực tiếp rời khỏi trò chơi.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, mà chuyện xấu đã truyền nghìn dặm.

Trên diễn đàn, chuyện xảy ra trong thành Lạc Dương ngày hôm nay đã làm diễn đàn điên đảo cả lên.

"Hồng Hoa hội ở thành Lạc Dương bị một đệ tử Thiếu Lâm tập kích dã man, bang chủ Hồng Hoa Hội là Thương Khung Thần Cái bị người cầm đầu đập vào cửa...

"Hòa thượng đệ nhất giang hồ, một mình xử Hồng Hoa, sau khi xong chuyện, dứt áo ra di, để lại giai thoại ở thành Lạc Dương."

Bài đăng trên diễn đàn được bảy phần thật, ba phần giả, có một số hình ảnh và một vài video, gần như chiếm hết trang chủ của diễn đàn, hoàn toàn hình thành tình thế như "Hồng học”.

Nói ra thì Hồng Hoa hội cũng thật xui xẻo, rõ ràng là bên bị hại, nhưng lại bị người châm biếm, có thể thấy được, rốt cuộc thường ngày Hồng Hoa hội đã làm ra bao nhiêu chuyện khiến thiên hạ đều căm ghét.

Đương nhiên, cũng có người chơi lươn lẹo đặt ra một nghỉ vấn: Tân binh Thiếu Lâm Ngưu Đại Xuân và Lạc Dương thần tăng, rốt cuộc thì người nào mạnh hơn.

Kết quả hiển nhiên có thể tưởng tượng ra được, vừa bắt đầu thì mọi người còn nghiêm túc thảo luận và chứng minh, nhưng không quá mười lầu, đã biến thành chửi rủa và công kích lẫn nhau...
 
Ngạo Nghễ Trảm Thần - SS Hà Thần
Chương 89: Thật trùng hợp


Trên diễn đàn trong trò chơi vô cùng sôi nổi. Còn trong phòng, người khởi xướng Vương Viễn đã tháo thiết bị trò chơi xuống, duỗi thắt lưng, rồi đứng dậy đi tới phòng bếp chuẩn bị tìm gì đó ăn.

Từ khi chơi trò chơi cho tới nay, Vương Viễn đã không ra khỏi nhà hai ngày rồi, đồ ăn trong tủ lạnh gần cạn sạch.

Trong tủ ngược lại có một hộp mì ăn liền, nhưng mỳ ăn liền là đồ ăn khẩn cấp, khi Vương Viễn chuẩn bị cùng đường mới dùng nó để ứng phó với nhu cầu bức thiết. Bây giờ trong thẻ Vương Viễn có tiền, chắc chắn sẽ không gặm hộp mỳ ăn

liền đáng thương này.

Mặc xong quần áo rồi tùy tiện thu dọn một chút, Vương Viễn ngâm nga một bài hát rồi ra khỏi nhà.

"Cuộc sống một người, tươi đẹp biết bao...."

Dưới màn đêm ở thành phố Giang Bắc, Vương Viễn vừa ngân nga vừa xách đồ ăn, bước trên con đường về nhà một cách vui tươi hớn hở.

"Ha ha, bé ơi, cưng đang đi đâu thế, có cần anh đưa cưng đi một đoạn không?"

Đúng lúc này, một giọng nói chói tai vang tới từ phía bên kia con đường.

nan

Vương Viễn nhìn theo tiếng, chỉ thấy có một cô gái nhỏ đứng ở bên kia đường. Trời tối quá nên Vương Viễn không nhìn rõ được diện mạo của cô gái ấy, trong tay cô gái bê một cái thùng lớn, nhìn bộ dáng chắc không phải là người bản địa.

Một chiếc xe ô tô màu đen dừng bên cạnh cô gái, vài thanh niên đang phì phèo điếu thuốc, thò đầu khỏi cửa xe và tươi cười bắt chuyện với cô gái.

Cô gái đó không ngẩng đầu lên, mà chỉ bê cái thùng rồi dịch sang bên cạnh, rất dễ nhận thấy, cô gái này không muốn để ý tới người trên xe,

"Đừng sợi Anh đây không phải là người xấu đâu!"

Ý tứ của cô gái đã rõ ràng như vậy rồi, mà thanh niên trong xe vẫn liều chết dán sát mặt vào như cũ.

Nhìn thấy một màn này, Vương Viễn không nhịn được nhíu mày. Tuy khi còn ở nhà, người trong nhà luôn khuyên Vương Viễn đừng gây chuyện thị phi, nhưng thân là người trẻ tuổi tập võ từ nhỏ, gặp phải loại chuyện này Vương

Viễn cũng không thể không quan tâm, không hỏi.

Suy nghĩ một lát, Vương Viễn hét về phía bên kia con đường: "Em gái! Anh ở đây nè!"

"221p"

Nghe thấy tiếng gọi của Vương Viễn, mấy thanh niên trong xe vội vàng quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Vương Viễn ở bên kia đường.

Thân hình Vương Viễn cao lớn khôi ngô, nặng cũng phải hơn một trăm cân, hắn đứng ở nơi đó, cảm giác áp lực vô cùng.

Ánh đèn đường chiếu vào gương mặt Vương Viễn, hiện lên vẻ mặt hung thần ác sát của hắn, mấy thanh niên nhìn thấy cảnh này lập tức cả kinh.

"Thì ra có người đón cưng rồi sao, vậy không quấy rầy nữa!"

Nói xong, một chân nhấn ga, mấy người và một con xe hoàn toàn biến mất ở đầu đường.

'Thấy mấy người thanh niên lái xe rời đi, Vương Viễn gật đầu với cô gái kia rồi Xoay người rời đi.

Mấy việc thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ này hoàn toàn xuất phát từ bản tính của Vương Viễn, cũng không cần bất kì báo đáp nào, còn mấy ý tưởng anh hùng cứu mỹ nhân rồi lấy thân báo đáp các kiểu, xưa nay Vương Viễn thật sự không hề nghĩ qua.

Nghĩ đến Mộc Uyển Thanh trong game, e là chuyện tốt này cũng không đến lượt Vương Viễn.

Về đến nhà, Vương Viễn xách đồ ăn mua được đi vào phòng bếp, sau đó vô cùng thành thạo bắt đầu nhặt rau, rửa rau, nấu cơm.

Nếu so sánh với đồ ăn đặt bên ngoài hay đồ ăn trong quán cơm, Vương Viễn càng thích ăn cơm mình tự nấu hơn. Hơn nữa tài nấu ăn của Vương Viễn cũng rất khá.

Đặt nồi làm nóng đầu!

Chưa đến mấy chốc mà mùi thơm đã lan ra bốn phía.

"Rầm!"

Vương Viễn bưng đồ ăn vừa nấu xong đặt lên bàn, mở máy tính bảng định vừa ăn vừa lướt diễn đàn, đột nhiên ngoài cửa lại vang lên một tiếng động lạ.

sạn Nghe thấy âm thanh ngoài cửa, Vương Viễn buông bát đũa trong tay xuống, đứng dậy mở cửa. Chỉ thấy một cô gái mặc áo trắng đứng bên ngoài cửa, cô gái

kia cầm chìa khóa xoay lưng về phía Vương Viễn mở cửa phòng đối diện.

Phía sau cô ta là một chiếc vali lớn, ắt hẳn âm thanh vừa rồi vang lên từ chiếc vali này.

"Phòng đối diện có người ở?" Vương Viễn có chút mờ mịt.

Vương Viễn ở chỗ này cũng được một thời gian rồi, cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy chủ nhân căn phòng đối diện.

Nhưng nhìn vali kia, không hiểu sao Vương Viễn cảm thấy có chút quen quen.

Lúc này, cô gái kia cũng nghe được tiếng cửa mở phía sau, liền vội quay người lại, Vương Viễn cũng nhìn được dung mạo của cô gái này.

Cô gái này không cao, dáng người cân đối, lớn lên vô cùng xinh đẹp, mắt nhỏ dài, nheo mắt lại càng đẹp.

"g2"

Sau khi cô gái kia nhìn thấy Vương Viễn thì không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi? Cô biết tôi hử?”

Vẻ mặt Vương Viễn mông lung, hắn không có bất kì ấn tượng nào đối với cô gái trước mặt cả.

"Ban nãy ở trên đường anh còn gọi tôi là em gái đây." Cô gái kia cười nói "Quên nhanh như vậy à?"

"Em gái? Là cô?”

Nghe cô gái kia nói như vậy, Vương Viễn nhất thời hồi thần, thảo nào nhìn cái vali trên đất lại quen mắt đến thế. Hóa ra cô gái này chính là cô gái ban nấy bị người trêu ghẹo trên đường.

"Thật trùng hợp, cô cũng ở đây sao?"

Vương Viễn không thể tin được mà hỏi.

Thế giới này cũng quá nhỏ đi, không ngờ cô gái này lại là hàng xóm nhà đối diện.

"Đúng vậy... Tôi mới vừa đến, không nghĩ tới sẽ gặp anh ở đây."

Cô gái kia cũng cảm thấy rất khó tin mà cảm khái một phen, sau đó giơ tay ra giưới thiệu bản thân: "Tôi là Tống Dương, rất cảm ơn anh về chuyện ban nấy."

đường là mình xen vào chuyện của người khác rồi.

Thật là một cô gái thú vị.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Vương Viễn trở lại trò chơi.

Lần thứ hai vào game, Vương Viễn xuất hiện ở trong phòng tu luyện, cùng lúc đó tin nhắn thoại ùn ùn vang lên.
 
Back
Top Bottom