Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMvH6EKsNwc74lsM_SVOz_l884vy_8lXu8UAQvBO3n1zppMIAiyx2Pm2NK2n2P6TBfAs-3B5t3X4v2IIMIgjOoca9pAtwKphXMzD4YopKVxJ6Vw2YmGHYOWxc7XDZ6_UdRyiRsJZBHrg0X1Y0ZxstR6=w215-h322-s-no-gm

Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký
Tác giả: Trương Đại Cát
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Hài Hước, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Ngài Uy Mãnh và Tiểu Thư Ký

Tác giả: Trương Đại Cát

Edit: Sặc Fructose

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, yêu thầm, hài hước, 1×1.

Văn án sương sương (do uê đuýt tơ tự biên):

Câu chuyện tình yêu của tiểu thư ký.

Tiểu thư ký nhiều năm làm việc như trâu cho ông sếp, vợ sếp thấy cũng tội tội, sau đó đưa thẻ VIP cho tiểu thư ký đi tham gia một hoạt động "chắp nối tơ hồng" do bạn mình tổ chức.

Ở đó, tiểu thư ký gặp được chân ái của đời mình ~ Gặp rồi thì hốt thôi ~

Câu chuyện nhỏ (đừng để số chương đánh lừa), hài hước, như một viên kẹo chanh chua chua ngọt ngọt thích hợp đọc trước khi ngủ.

Thuộc tính công – thụ: Cao to biết săn sóc người công x dân văn phòng có cặp mông to thích giả vờ đứng đắn thực chất damdang thụ.

Đây là truyện có liên quan đến truyện "Tiểu mỹ nhân và chồng cũ của cậu ấy" (CP Lý Chính x Kha Mộng Nghiêu)
3

Tên anh công: 郝卫萌, đọc là hǎo wèi méng, đọc giống giống với cụm từ 好威猛 (hǎo wēi měng) có nghĩa là rất uy mãnh. Ngoài ra chữ 萌 (đọc theo từ moe trong tiếng Nhật) có nghĩa là dễ thương, cộng với thân hình 1m90 của anh ... dễ thương ghê...​
 
Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký
Chương 1: Chương 1



Tiểu Thư Ký thật ra đã là một vị thư ký vô cùng xuất sắc, nhưng bởi vì trong lòng cậu vẫn luôn như một công chúa nhỏ, nên chúng ta sẽ gọi cậu ấy bằng cái tên dễ thương thế nhé.

Tiểu Thư Ký không có gia thế to lớn hay phú khả địch quốc gì.

Cũng may vận khí của cậu không tệ, lúc học đại học đã ôm được đùi của một ông sếp lớn phú nhị đại, bản thân cậu cũng rất cố gắng, làm việc cẩn thận, vì sếp lớn mà bận trước bận sau, từ lúc tốt nghiệp đến mãi bây giờ, cuối cùng cũng có được một ít thành tích.

Đáng tiếc sự nghiệp cậu rất bận, chậm trễ chuyện chung thân đại sự của mình, nhìn thấy ngay cả ông sếp khù khờ trong truyện tình cảm kia kết hôn rồi lại phục hôn, mà bản thân cậu bao nhiêu năm tr*m vẫn dùng để tè (*), Tiểu Thư Ký cảm thấy mình khổ quá.

Ngựa chết xem như ngựa sống, Tiểu Thư Ký thật sự chịu hết nổi rồi.

Cũng may vợ sếp là một người vừa đẹp người lại đẹp nết, mang lòng áy náy vì trước kia từng hiểu lầm Tiểu Thư Ký với ông nhà mình dang díu với nhau, đặc biệt gửi cho Tiểu Thư Ký một cái thẻ VIP.

“Tôi có người bạn lớn lên từ nhỏ, anh ấy mở công ty môi giới hôn nhân, cậu đi chọn lựa thử xem, biết đâu gặp được người vừa ý.


Tiểu Thư Ký vân vê thẻ VIP, híp híp mắt.

[Văn phòng mai mối nhân duyên tốt đẹp]
Cái tên quê mùa gì đây?
Khó nghe chết được.

(*) Gốc: 光棍一根, chỉ một người độc thân không có một mảnh tình vắt vai.

Từ này hơi tục (光棍, chỉ con tr*m ấy) cho nên t tìm từ cũng tục theo.

02.

Cái tên [Văn phòng mai mối nhân duyên tốt đẹp] nghe có vẻ lúa thật.

Tiểu Thư Ký đẩy đẩy mắt kính, cảm thấy mình có hơi ghét bỏ.

Nhưng mà nếu thật sự không đi…
Tiểu Thư Ký do dự, đây là thẻ VIP tự tay vợ sếp đưa đó, nếu mình không dùng có phải sẽ bị làm khó dễ không? Sếp nhà cậu rất bênh vực cậu vợ nhỏ nhen của hắn, cậu thật sự không dám khiêu chiến.

Hơn nữa, thẻ VIP này có một hoạt động du lịch miễn phí bảy ngày, nói thẳng ra chính là du lịch xem mắt tập thể.

Trong đó có rất nhiều địa điểm, đều là những nơi Tiểu Thư Ký đã lên kế hoạch nhưng chưa kịp đi.

Những ngày nghỉ phép hàng năm của cậu từ lúc đi theo sếp đến giờ vẫn chưa có dùng đâu.

Nghỉ phép có lương hơn nữa còn được đi du lịch miễn phí.

Tiểu Thư Ký có hơi động tâm.

03.

Hác Vệ Manh năm nay 30 tuổi, nam, cao 1m90, sức lực vô cùng lớn, theo chủ nghĩa độc thân, sở thích là giới thiệu đối tượng cho người khác.

[Văn phòng mai mối nhân duyên tốt đẹp] của Hác Vệ Manh đã mở rất nhiều năm, tuy rằng gọi là Văn phòng mai mối, nhưng trên thực tế thì quy mô vẫn tương đối lớn, trong giới Hồng Nương (giới mai mối) cũng coi như là có tiếng tăm.

Người này nha, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, người cũng rất chính trực, không hiểu sao chưa yêu đương được gì, nhưng lại có thể tác hợp thành công rất nhiều đôi tình lữ.

Sau một thời gian, Ngài Uy Mãnh dứt khoát biến bị động thành chủ động, mở văn phòng mai mối nhân duyên tốt đẹp này, sau đó anh dấn thân vào sự nghiệp của mình, không màng đến chuyện chung thân đại sự của bản thân.

Gần đây anh đang đau đầu.

Hồng Nương kim bài (*) nhà anh bị công ty đối thủ đào đi, cả đống công việc lộn xộn ném hết lên đầu anh.

(*) Người mai mối giỏi nhất trong văn phòng của anh công.

Chuyện khác thì dễ giải quyết, khó nhất chính là dự án kế hoạch thẻ VIP [Yêu nhau trọn đời] giao cho ai anh cũng không yên tâm.

Ngài Uy Mãnh nghĩ tới nghĩ lui, giao cho ai cũng không yên tâm, thế thì tự mình làm vậy.

Hết cách rồi, người tài giỏi hay bận rộn mà.

04.

Tiểu Thư Ký vô cùng tinh tế, cậu để rất nhiều mỹ phẩm chăm sóc da vào cái vali 28 inch kiểu doanh nhân màu xanh đậm, còn có hai hộp mặt nạ dưỡng mông to chà bá.

Ngày thường cậu đi làm đều mặc áo sơ mi trắng, quần tây và giày da đen.

Tuy rằng cậu không thích mặc thế này chút nào, y như bán bảo hiểm, không có tí gì gọi là thời trang, nhưng sếp lớn của cậu thích mặc như vậy, một thuộc hạ bé nhỏ như cậu cũng không dám mặc gì diêm dúa.

Kỳ nghỉ này, cậu đột nhiên phát hiện tủ quần áo của mình trừ đồ để đi làm ra thì không có quần áo gì thích hợp để mặc, không thể một mình phong tao, Tiểu Thư Ký có hơi tức giận.

Tất cả là do nhà tư bản, không chỉ áp bức sức lao động của quần chúng nhân dân, còn cướp đoạt quyền lợi trở nên xinh đẹp.

Tiểu Thư Ký ôm chăn lăn lộn trên giường.

Ôi! Tình yêu!
05.

Tiểu Thư Ký đẩy vali đi tham gia chuyến du lịch hẹn hò.

Mười ngày du lịch vô cùng phong phú.

Trên sổ tay quảng cáo của chuyến du lịch hẹn hò 《 Yêu nhau trọn đời 》nghe có vẻ quê mùa này ghi:
Điểm dừng chân đầu tiên là tập trung tại khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, mở một buổi party, để đôi bên trai gái làm quen với nhau một chút – DAY 1.

Điểm dừng chân thứ hai, sẽ bố trí phương tiện đến một thắng cảnh nổi tiếng ở ngoại ô, cùng nhau leo núi cắm trại qua đêm – DAY 2 ~ 3.

Điểm dừng chân thứ ba, về thành phố rồi lên du thuyền để ngắm cảnh đẹp về đêm, tổ chức tiệc khiêu vũ, nghỉ ngơi trên du thuyền một ngày – DAY 4.

Điểm dừng chân thứ tư, du thuyền cập bến tại công viên giải trí nổi tiếng ở thành phố kế bên, tổ chức hoạt động nhóm ngọt ngào – DAY 5 ~ 6
Điểm dừng chân thứ năm, tổ chức để mọi người ở trong một biệt thự, trải qua ngày cuối cùng – DAY 7.

——————
Tiểu Thư Ký rất hứng thú với khu thắng cảnh, du thuyền và công viên giải trí.

Mới sáng sớm đã phấn chấn vui vẻ mà ra cửa, đến khách sạn tập hợp.

Hôm nay Tiểu Thư Ký không lái xe ra ngoài, bình thường nếu không cần lái xe thì cậu sẽ không lái, suy cho cùng thì tiền xăng cũng là tiền, tiết kiệm một chút cậu còn có thể dùng tiền đó để mua một chai serum.

Biết chăm lo việc nhà lắm đó.

Nhưng mà cậu cũng rất xui xẻo, chiếc vali theo cậu phiêu bạc công tác 4-5 năm, không biết bị gì mà kẹt bánh xe, cậu cố hết sức lôi nó đến cửa khách sạn, nhìn cầu thang cao cao trước mặt, thật sự đi hết nổi rồi.

Nếu biết trước sẽ không đem nhiều quần áo theo như vậy, quá nặng!
Tiểu Thư Ký tức giận.

Cậu bắt đầu lưỡng lự không biết mình nên nghiến răng nghiến lợi mà khiêng nó đi lên, hay là ưu nhã đứng tại chỗ không nhúc nhích nhờ nhân viên khách sạn giúp một tay.

Trên mặt đất xuất hiện một cái bóng đen, bao phủ cả người cậu.

Tiểu Thư Ký giật mình một cái, còn chưa hoàn hồn đã nghe thấy một giọng nói sang sảng:
“Chào cậu Cao, đã lâu không gặp.


Tiểu Thư Ký xoay người lại nhìn, bóng dáng của người đàn ông cao lớn đập vào mắt cậu.

Ý!!!
“Xin chào.


Tiểu Thư Ký hơi hơi gật đầu, thật sự rất rụt rè và lãnh đạm.

.
 
Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký
Chương 2: Chương 2



Hồi đó lúc sếp với vợ sếp quậy một trận minh xé ám tú (*) đòi ly hôn, Tiểu Thư Ký vô cùng vô tội phải diễn vai một kẻ đê tiện lẳng lơ, bị vợ sếp xem như tình địch, tủi thân một thời gian.
(*) Minh xé ám tú: Bề ngoài thì nhìn như đang ghét bỏ nhau, cãi lộn, thật ra lại yêu đương mặn nồng show ân ái.
Hác Vệ Manh thuộc phe bên vợ sếp, bị sếp cậu xem như một tình địch tiềm tàng mà đề phòng.
Có thể nói hai người họ là những kẻ đáng thương như nhau.
Lúc trước vợ sếp giận dỗi đi xem mắt, Hác Vệ Manh tự mình ra trận, thành công tác hợp cho một đôi oan gia.
Tiểu Thư Ký cũng xem như có quen biết với quý ngài uy mãnh này đây.
Chủ yếu là bởi dáng người này, muốn không quen biết cũng khó.
Ngài Uy Mãnh không thấy được tầm mắt của người đàn ông tinh anh trước mặt luôn lởn vởn ở th*n d*** của anh, anh dùng một tay nhấc vali dưới đất lên:
“Đi thôi.”
Tiểu Thư Ký mím mím môi, lén nhón chân bước lên bậc thang.
Sức lực của anh ấy lớn thật nha, hê hê.
07.
Ngài Uy Mãnh trực tiếp đưa Tiểu Thư Ký đến căn phòng chuẩn bị cho cậu.
Điều kiện nơi bọn họ dừng chân đều không tệ, mỗi vị khách quý đều được chuẩn bị cho một phòng cao cấp xa hoa.
Tiểu Thư Ký nhìn chiếc giường đôi ba mét có thừa kia, cậu suýt chút nữa đã không kiềm được mà nhào đến lăn lộn.
To! Mềm! Thoải mái!
“Để tôi giúp cậu sửa lại bánh xe vali, chắc là phần trục bị kẹt rồi.”
Tiểu Thư Ký hoàn hồn, có hơi tò mò.
“Cái này cũng có thể sửa được sao?”

Ngài Uy Mãnh không để ý lắm, nhún vai.
“Cái này thì dễ thôi, hồi tôi còn nhập ngũ, bánh xe nào tôi cũng biết sửa, bánh xe vali thì có gì khó đâu.”
Mắt Tiểu Thư Ký sáng rực lên, rụt rè nói:
“Nếu không quá phiền phức thì xin nhờ anh vậy.”
“Có gì mà phiền phức chứ.” Ngài Uy Mãnh vô cùng hào sảng: “Dù sao cũng còn sớm, bây giờ tôi cũng rảnh.”
Tiểu Thư Ký ngồi bên mép giường, nhìn thấy Ngài Uy Mãnh như có ma thuật mà lấy ra một bộ dụng cụ đa năng, rồi gỡ bánh xe bị hỏng xuống.
“Cậu xem, cái này là do đồ vật bên trong quá nặng, đè xuống trục giữa của bánh xe… trước tiên lấy bớt đồ trong vali ra đã.”
“Được…”
Tiểu Thư Ký còn chưa phản ứng được, chỉ theo bản năng mà đáp ứng một tiếng, Ngài Uy Mãnh lập tức mở khóa vali ra.
Cậu nhét đầy mặt nạ trứng cá muối hoa cúc non cấp ẩm cao cấp dưỡng mông trong vali nha!
Bộp bộp rớt đầy đất.
Tiểu Thư Ký sắp ngất.
A a a a!!!!!
Không còn mặt mũi nhìn người rồi!
08.
“Ây da ngại quá ngại quá, tôi không ngờ bên trong lại nhét nhiều đồ như vậy.” Ngài Uy Mãnh cũng bị cảnh tượng này làm sửng sốt một chút, sau đó anh nhanh nhẹn nhặt đồ lên, bàn tay to của anh bóp bóp một xấp mặt nạ trong tay, ánh mắt anh đảo qua hàng chữ tiếng nước ngoài trên bao bì, nhướng mày, nói:
“Ra ngoài một chuyến cũng mang theo nhiều mặt nạ quá nha… Cậu Cao? Sao sắc mặt cậu không tốt lắm vậy?”
“Có lẽ lúc nãy hơi say xe.” Chân Tiểu Thư Ký mềm nhũn cả rồi, cậu nhẹ nhàng thở ra, cũng may mặt nạ trứng cá muối hoa cúc non cấp ẩm cao cấp dưỡng mông là hàng ngoại nhập, chữ trên bao bì đều là tiếng Pháp tiếng Nga tiếng Italy, nửa chữ tiếng Trung cũng không có.
Tiểu Thư Ký cố gắng mỉm cười, đoạt lại mặt nạ dưỡng mông yêu quý của cậu từ tay Ngài Uy Mãnh.
“Tôi tương đối sợ ánh nắng, da tôi rất dễ bị cháy nắng.”

“Đúng đúng đúng, nơi đó non mềm như vậy, phải bảo dưỡng kỹ càng mới được.”
Tiểu Thư Ký gật gật đầu, lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Nơi đó?
Nơi nào đó?
09.
Đến tham gia hoạt động này gồm cả Tiểu Thư Ký tổng cộng có mười người, năm nam năm nữ.
Mọi người đến từ trời nam đất bắc, không quen biết nhau, tuy rằng thức ăn trong party đêm đó rất ngon, nhưng không thể cứ ăn ăn uống uống, tổng thể cũng không quá xấu hổ.
Bữa cơm đầu tiên, phần lớn các quý cô đều không dám buông thả, vì hình tượng nên ăn rất kiềm chế.

Các quý ông thì cố gắng ân cần, người hoạt bát một chút thì vắt óc khơi mào đề tài nói chuyện.
Tiểu Thư Ký không hứng thú lắm, ngày thường cậu đi làm, thường xuyên theo ông sếp bàn chuyện làm ăn.

Những chuyện như làm ấm bầu không khí thật sự quá nhiều, khó tránh khỏi mệt mỏi.

Nên biết rằng xã giao làm tiêu hao rất nhiều tinh lực, Tiểu Thư Ký tự nhận mình tinh lực có hạn, được nghỉ phép rồi cũng không quá muốn đi điều tiết không khí, thích xấu hổ thì xấu hổ đi, dù sao cũng sẽ không có tổn thất gì quá lớn.
Bánh kem mousse của khách sạn 5 sao vô cùng mềm mịn, cậu tới tới lui lui cầm lấy ăn, một hơi ăn luôn ba cái, vô cùng ưu nhã.
Cậu đang trôi dạt bên ngoài vòng xã giao, lại có người tiến đến bên cạnh cậu.
“Bánh kem mousse dâu tây của khách sạn này là kinh điển nhất, đúng không?”
Tiểu Thư Ký ngẩng đầu, nhìn thấy Ngài Uy Mãnh đang cười sang sảng với cậu.

“Ừm..”
Trong miệng Tiểu Thư Ký vẫn đang ngậm bánh kem, khách sáo gật đầu.
“Em gái tôi cũng rất thích loại này, nó còn nói với tôi vị xoài cũng ngon lắm…” Ngài Uy Mãnh đưa tay ra, trong tay là một cái đĩa nhỏ đặt một miếng bánh kem ngay ngắn: “Có muốn ăn thử không?”
“… Cảm ơn.”
Tim Tiểu Thư Ký nhảy bum ba la bum.
Tại sao anh ấy lại muốn đến nói chuyện với mình vậy? Còn lấy bánh kem cho mình nữa! Có rắp tâm gì đây? Một viên đạn bọc đường như vậy không xuyên thủng được trái tim tui đâu!
“Ngon không?”
Tiểu Thư Ký ăn một miếng, vui vẻ đến hai mắt sáng lấp lánh.
“Ngon lắm!”
Ngài Uy Mãnh mỉm cười gật đầu, lén thở dài nhẹ nhõm.
Nghiêm nhị cẩu à (*), tình địch tiềm tàng này của chú, anh đây nhất định sẽ đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài.
Đến lúc đó nhớ gọi anh đây một tiếng ông nội nha.
Sướng!
(*) Nghiêm nhị cẩu: Tên thật là Kha Mộng Nghiêu, nhân vật thụ trong truyện “Tiểu mỹ nhân và chồng cũ của cậu ấy”
10.
Sau khi nghỉ ngơi ngày đầu tiên, hôm sau bọn họ xuất phát đến khu thắng cảnh ở ngoại ô.
Lần này Ngài Uy Mãnh xem như cải trang đi tuần, giấu mình bên trong đoàn người, thỉnh thoảng quan sát xem nhân viên dẫn đoàn có làm tốt công việc không, bởi vậy người chung quang đều tưởng rằng anh cũng là khách mời.

Dáng người anh uy vũ đĩnh đạc, một vài nữ khách mời vây quanh anh hỏi chuyện.
Tiểu Thư Ký ngồi ở vị trí bên cạnh anh thấy anh bận rộn trái phải, trong mắt hơi chua xót, may mà cậu lo tự mình nhắm mắt nghỉ ngơi, không muốn để ý đến anh.
Lòng cậu rầu rĩ, hôm qua còn lấy bánh kem cho người ta, hôm nay đã lả lơi ong bướm.
Cậu suy nghĩ như thế một lát, đột nhiên cười cười tự giễu bản thân suy diễn quá nhiều.
Đừng lại tự mình đa tình cho rằng người ta thích mình, không đáng.

Tiểu Thư Ký thở dài, cảm thấy mình cũng chỉ là thèm thân thể của người ta, ngồi trên xe tự phỉ nhổ mình một lúc lâu.

Tới khu thắng cảnh cũng cố ý né tránh tầm mắt của Ngài Uy Mãnh, tự mình chơi với mình.
Cả ngày cũng coi như vui vẻ, lúc chạng vạng lại xảy ra chuyện xui xẻo.
Một vị nữ khách mời không biết nghĩ gì mà đi đến bên vách núi selfie, suýt chút nữa đã trượt chân ngã xuống, cũng may trùng hợp Tiểu Thư Ký đang đứng bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt phản ứng túm người lại.
Chẳng qua màn anh hùng cứu mỹ nhân này không quá đẹp, Tiểu Thư Ký mặc áo sơ mi quần tây giày da, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, đứng không vững, vặn trẹo mắt cá chân.

Cậu ngã đặt mông xuống đất, đau muốn nổ đom đóm mắt.
“Không sao chứ, cậu Cao cậu có sao không?” Nữ khách mời ngồi xổm bên cạnh chảy đầy mồ hôi lạnh, sắp bật khóc.
Tiểu Thư Ký đau muốn chết còn phải dành chút tinh lực mà an ủi cô.
“… Tàm tạm.”
Cũng may Ngài Uy Mãnh lập tức chạy đến, trên tay anh còn cầm hai cây kem đá mua ở cửa hàng ven đường gần đó, nửa quỳ trên mặt đất cởi giày trên chân bị thương của cậu ra.
“Chỉ bị bong gân thôi, không đụng đến xương cốt.” Ngài Uy Mãnh lên tiếng trấn an người bị thương, đồng thời bảo nhân viên dẫn đoàn mang những người khác tiếp tục hành trình, còn mình thì rời nhóm chăm sóc cho Tiểu Thư Ký.
“Đừng bận tâm đến tôi, tôi nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ thôi.”
Ngài Uy Mãnh nhìn thoáng qua cẳng chân đang phát triển theo chiều hướng móng heo của Tiểu Thư Ký, vô cùng không tín nhiệm mà cười nhạo ra tiếng, dứt khoát ngồi xổm xuống đưa lưng trước mặt Tiểu Thư Ký, nói:
“Đừng cậy mạnh, leo lên.” Tấm lưng của Ngài Uy Mãnh vừa kiên cố vừa rộng lớn: “Tôi cõng cậu đến bệnh viện kiểm tra.”
“Không cần, tình trạng thân thể của tôi…”
“Phục tùng mệnh lệnh, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.”
Tiểu Thư Ký che che ngực.
Tiêu rồi tiêu rồi!
Sao lại hung dữ như vậy nha!
Thích quá đi à!.
 
Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký
Chương 3: Chương 3



Tiểu Thư Ký được Ngài Uy Mãnh cõng đi trên đường núi.
Tiểu Thư Ký nhộn nhạo một lúc, lý trí trở lại, cảm thấy hơi xấu hổ.
“Anh có mệt không?” Tiểu Thư Ký lo lắng nhìn Ngài Uy Mãnh, tuy rằng cậu eo thon chân dài mông vểnh, nhưng cũng là người hơn 60 kg, không so được với những chàng tiên nam toàn dưới 50 kg đổ lại, lỡ như đè người ta dẹp lép rồi làm sao?
“Cậu bây giờ được bao nhiêu kg cơ chứ?” Ngài Uy Mãnh không để bụng: “Trước kia những lúc hành quân gấp gáp, tôi vác đồ toàn trên 70 kg.”
“Trước đây anh có đi nhập ngũ nữa hả?” Trong lòng Tiểu Thư Ký ái chà một tiếng, ngoài miệng vẫn khách khách sáo sáo: “Giỏi thật nha.”
“Haizz, còn không phải do không có học hành gì nhiều sao, học không vô.” Ngài Uy Mãnh thuận miệng nói xạo, xốc xốc người phía sau lưng lên một chút.
Cái mông trứng (*) của người này sao ấy nhỉ?
Mềm như vậy.
Ngài Uy Mãnh cảm thấy kỳ quái.
(*) Ý chỉ những cái mông vừa tròn vừa vểnh, nhìn như hai quả trứng.
12.
Phần mô mềm nơi mắt cá chân của Tiểu Thư Ký bị bầm tím, may mắn là sau khi chụp X-Quang không phát hiện thấy tổn thương đến xương cốt.
Tiểu Thư Ký ngồi trên ghế chờ Ngài Uy Mãnh đi lấy thuốc, thật ra chuyện được người khác chăm sóc thế này, tuy rằng cảm thấy có chút không quen, nhưng thật sự rất tuyệt.
“Lấy thuốc xong rồi…” Hác Vệ Manh cầm túi thuốc đi đến, nhanh nhẹn giúp Tiểu Thư Ký phun thuốc giảm đau, chờ Tiểu Thư Ký hoàn hồn lại thì mọi chuyện đã xong xuôi.
“Cảm ơn, để tôi chuyển tiền lại cho anh.”
“Quần què.” Ngài Uy Mãnh vô cùng thô lỗ: “Có bao nhiêu đồng đâu.”
“Vẫn phải trả đàng hoàng.” Tiểu Thư Ký kiên trì: “Phiền anh rồi.” Ngài Uy Mãnh nhíu mày, Tiểu Thư Ký hoảng sợ, ra vẻ bình tĩnh đối diện với anh.
“Chuyện bé như hột mè, có gì phải khách sáo, mấy chục đồng tiền thôi mà có đáng giá gì đâu.” Ngài Uy Mãnh khom lưng, nhìn thẳng Tiểu Thư Ký.

Người trước mặt này nhìn có vẻ yếu đuối mong manh, ánh mắt vậy mà còn rất sáng, hận không thể viết thẳng hai chữ ‘quật cường’ lên mặt.

“Được rồi được rồi.” Ngài Uy Mãnh thở dài: “Chờ cậu bình phục rồi nói sau đi, nhóc què.”
Anh vươn tay, trực tiếp bế người lên.
“Ah!”
Tiểu Thư Ký bị cái ôm công chúa này làm run rẩy trong lòng, sợ bị ngã xuống, chỉ dám bám chặt bả vai của đối phương.
“Nhỏ giọng chút, trong bệnh viện phải giữ yên lặng.”
Gương mặt Tiểu Thư Ký hồng đến cổ, nghẹn đến nỗi không nói nên lời.
Ôm công chúa nè!
Người ta cũng có ý với cậu đúng không?
Hoảng loạn quá đi!
____________
Thật ra thì Ngài Uy Mãnh rất tự nhiên.
Đàn ông lớn tướng bị anh bế như con gái đi trên đường, mất mặt biết bao.
Ha ha ha ha, anh thích nhất là ăn h**p loại người giả vờ đứng đắn thế này.
13.
Tiểu Thư Ký bị Ngài Uy Mãnh bế đi lắc lư trên đường.
Tiểu Thư Ký mặt đỏ tai hồng bị gió đêm thổi hoàn hồn, nhớ đến cái chân bị thương của mình, không khỏi tiếc nuối ngày nghỉ phép có lẽ chỉ có thể nằm một đống ở nhà dưỡng thương.
“Hôm nay phiền anh quá.” Tiểu Thư Ký lễ phép nói lời cảm ơn: “Làm trễ nải thời gian của anh như vậy tôi cũng ngại quá, lát nữa anh thả tôi xuống bên cạnh trạm xe ở giao lộ phía trước là được, tôi có thể gọi xe trở về.”
Tiểu Thư Ký dừng một chút, cuối cùng lấy hết dũng khí:
“Còn nữa… Có thể lưu lại cách liên hệ với anh được không? Để cảm ơn, sau này tôi muốn mời anh đi ăn bữa cơm.”
“Lưu cách liên hệ gì chứ.” Ngài Uy Mãnh xem những lời ‘thả cậu xuống trạm xe cho cậu gọi xe về’ của Tiểu Thư Ký như gió thoảng qua tai.
“Đêm nay cậu ở tạm nhà tôi trước đi, ngày mai chúng ta trực tiếp đến bến tàu lên du thuyền, mang theo thuốc bôi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.”

“Nhà anh?”
Ngài Uy Mãnh hất hất cằm.
“Ở đây này, chúng ta đến rồi.”
Ngài Uy Mãnh xóc xóc cánh tay.
Nhẹ như bông, giống như một con chim sẻ nhỏ.
Nhưng mà chỗ mông trứng kia thật mềm mại, kỳ lạ ghê.
14.
Ngài Uy Mãnh sống một mình, khu nhà này đã xây từ rất lâu, Tiểu Thư Ký nhớ hồi cậu còn học tiểu học, mỗi ngày đều nhìn thấy quảng cáo của khu nhà này, nếu nói sâu hơn, đây có thể được coi là một trong những khu nhà cao cấp nhất thành phố ngày ấy.
Nhưng mà mỹ nhân tuổi xế chiều, khu nhà xa hoa ngày xưa, bây giờ xem ra cũng chỉ tàm tạm thôi.
“Nhà hơi lộn xộn, đừng để bụng nha.”
Ngài Uy Mãnh đặt Tiểu Thư Ký lên sô pha, dặn dò một câu.
“Tôi đi rót ly nước cho cậu.”
Tiểu Thư Ký không quá tự nhiên mà ngồi trên sô pha đánh giá xung quanh, thật ra trong phòng vẫn ổn, chỉ là đồ vật để có hơi tùy tiện, cũng không quá loạn, không có gì dơ bẩn.

Bàn trà trước mặt vẫn sạch sẽ, chỉ phủ một lớp bụi rất mỏng, có thể nhìn ra nó thường xuyên được chà lau, chẳng qua hai ngày nay không ai ở nhà, nên khó tránh khỏi bám bụi.
“Vẫn ổn mà.” Tiểu Thư Ký nhận lấy ly nước, nước ấm ấm tay rất thoải mái, cậu cũng thả lỏng hơn.

Ngài Uy Mãnh đột nhiên nói.
“So với Lý Chính thì sao?”
Tiểu Thư Ký nghe được tên sếp của mình, ngẩn người.

Nhất thời cậu không hiểu được ý của đối phương, chỉ có thể làm như vô thức nói chuyện phiếm.
Trên thế giới này, ai có thể phiền phức lắm chuyện như ông sếp của cậu đâu? Tiểu Thư Ký cảm thấy không có.
Nhưng căn cứ vào nguyên nhân làm một nhân viên xuất sắc không thể tùy tiện chê bai sếp mình, Tiểu Thư Ký chỉ lộ ra một nụ cười xã giao, nói:
“Lý tổng làm người quả thực nghiêm cẩn.”
Ngài Uy Mãnh lại không xê dịch mà nhìn chằm chằm cậu, giống như muốn nhìn thấu trái tim cậu.
Anh ngồi xuống theo, con ngươi đen như mực phản chiếu ảnh ngược của người trước mặt, nói: “Cậu Cao, tôi mạo muội hỏi một câu..”
“Hửm?”
“Có phải cậu thích đàn ông không?”
Tiểu Thư Ký sợ đến mức suýt nữa té lộn nhào xuống đất.

Tiêu rồi tiêu rồi, tiến triển nhanh vậy sao?
Hôm nay cậu vẫn chưa chuẩn bị gì cả, không thể được.
Ít nhất cũng phải tỏ tình trước, rồi ăn bữa cơm, hẹn hò thêm chút hiểu biết về nhau, sau đó mới có thể …
Cậu không phải người tùy tiện đâu nha!
Siêu chính trực!
Trừ khi anh cưỡng ép em, hê hê.
15.
Tiểu Thư Ký đỏ mặt không dám nói lời nào.
Ngài Uy Mãnh lại không buông tha cậu.
“Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn tìm hiểu chút thôi, cậu thích kiểu người thế nào?” Hác Vệ Manh nở một nụ cười thân thiện.
“Cậu xem, tôi và Kha Mộng Nghiêu là bạn từ nhỏ đến lớn, cậu lại thân thiết với Lý Chính như vậy, đôi ta quen nhau cũng coi như là có duyên phận.

Hơn nữa tôi vốn dĩ là làm công việc này, tôi tìm hiểu nhiều chút, cũng có thể giúp cậu tham mưu tham mưu nhiều hơn, cậu nói xem có đúng không?”

Tiểu Thư Ký đẩy đẩy mắt kính, cậu cứ cảm thấy người trước mặt này có ý đồ gì đó khác, cảm thấy chuyện không đơn giản như anh nói ngoài miệng.
Cậu nuốt nước bọt, bình tĩnh mở miệng:
“Anh muốn hỏi cái gì?”
“Cậu thích đàn ông văn nhã hơn, hay thích cường tráng?’
Cường tráng cường tráng cường tráng!
Tốt là kiểu người cường tráng có thể bế cậu lên, đi năm dặm mà không th* d*c vậy đó!
“Khụ… cái này sao cũng được.” Tiểu Thư Ký dối trá nói: “Chủ yếu vẫn phải xem tính cách thế nào.”
“Cũng phải.” Ngài Uy Mãnh gật gật đầu: “Tôi thấy cậu Cao đây là người nghiêm túc, chắc cũng thích kiểu người nghiêm túc nhỉ?”
Anh nghiêm túc em sẽ thích kiểu nghiêm túc, anh không nghiêm túc thì em sẽ không thích kiểu nghiêm túc!
Lỗ tai Tiểu Thư Ký nghiêm túc đỏ lên, nghiêm mặt gật đầu.
“Ừm, tôi cũng sắp 30 tuổi rồi, đương nhiên muốn có một mối quan hệ ổn định nghiêm túc.”
“Cậu Cao xuất sắc như vậy, trước đây vẫn không có yêu đương sao?”
“…Không có.” Tiểu Thư Ký chớp chớp mắt, đè hình ảnh ngày xưa đang cuồn cuộn trong lòng xuống.
“Lúc tôi còn đi học, cũng từng thích một người, nhưng không có kết quả.”
Trong lòng Ngài Uy Mãnh liên tục lắc đầu, yêu tên Lý Chính đã có gia đình kia, dĩ nhiên là không có kết quả rồi, mau yêu người khác đi.
Tiểu Thư Ký len lén lau khóe mắt.
Em còn chưa kịp nói cho người ta biết em trộm thích người ta, thì người ta đã nhập ngũ nơi phương xa rồi.
___________________
Truyện này, bản qt rất khó hiểu, nên bản edit này t dùng vốn tiếng Trung của bản thân để dịch thẳng từ raw chứ ít dùng qt với web dichtienghoa.

Cho nên câu cú có lẽ hơi lộn xộn.

Sẽ beta lại sau, nếu đọc khó hiểu xin quý vị thông cảm ….
 
Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký
Chương 4: Chương 4



Tiểu Thư Ký bị thương đột ngột nên không có tự mang hành lý đến.
Cũng may Ngài Uy Mãnh làm việc gọn gàng nhanh chóng, đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu một chuyến, mua cho cậu một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Tiểu Thư Ký nhận lấy khăn lông, nghe thấy Ngài Uy Mãnh nói:
“Có muốn thay q**n l*t không? Nếu không ngại thì chỗ tôi có q**n l*t mới này, tôi chưa mặc qua lần nào.”
Anh mặc qua rồi cũng được nữa!
Nội tâm Tiểu Thư Ký b**n th** 5s, mới kiềm chế mà mở miệng:
“Cũng được, phiền anh rồi.” Cậu chống một chân xuống đất định đứng dậy, lại bị Ngài Uy Mãnh nhanh nhẹn bế lên, đến phòng tắm.
“Tôi đặt một cái ghế ở đây cho cậu, lát nữa cậu ngồi trên đó tắm rửa đi.

Đồ dùng tôi bỏ vào túi để bên cạnh, để tôi mở máy sưởi phòng tắm lên, quần áo bẩn cứ ném vào thau là được… Có chuyện gì thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ nghe thấy.”
Trái tim Tiểu Thư Ký rung động dữ dội, người trước mặt nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng chăm sóc người khác lại có thể thận trọng đến mức này, vô cùng săn sóc.
“… Được.” Tiểu Thư Ký thở ra một cái, làm bình tĩnh lại trái tim nhỏ đang nhảy lung tung, ái mộ trong ánh mắt đều bị giấu đi, chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt: “Cám ơn.”
________________
Nước chảy rào rào, Tiểu Thư Ký ngồi trên ghế cố gắng dùng xà bông thơm tẩy rửa cho mình càng thơm một chút.
Cuộc sống của Ngài Uy Mãnh rất đơn giản, một cục xà bông thơm tẩy toàn thân, ngay cả sữa tắm dầu gội gì cũng không có, khỏi nói đến mấy thứ như sữa rửa mặt, dầu xả.
“Nếu biết trước mình đã mang sữa rửa mặt bên người.” Tiểu Thư Ký lầm bầm lầu bầu thở dài, nhưng khi cậu nắm bánh xà bông thơm trong tay lại nhịn không được cười hê hê.
Thứ đồ chơi này là đồ Ngài Uy Mãnh đang dùng đó, hê hê hê.
Đây cũng coi như là gián tiếp tắm uyên ương nhỉ?

Tâm trạng của Tiểu Thư Ký rất tốt, cũng coi như thuận lợi tự vui với bản thân mình.
Đáng tiếc không có sữa dưỡng thể, cũng không có serum để bôi, hi vọng cái mông vểnh của cậu đừng như đóa hoa thiếu nước mà nhanh chóng khô héo.
Sờ không thích thì phải làm sao đây? Tiểu Thư Ký vừa miên man suy nghĩ vừa mở cửa phòng tắm, liền nhìn thấy Ngài Uy Mãnh đang chờ cậu đi ra.
“Tắm xong rồi?” Hác Vệ Manh nhướng mày, anh nhét vào tay Tiểu Thư Ký một cái chai nhỏ, sau đó lại bế người lên, sức lực của anh lớn đến đáng sợ, Tiểu Thư Ký trực tiếp ngồi trên một cánh tay của anh, như một đứa bé được bế vào lòng.
“Trong khu nhà không có thứ gì tốt để dùng, hôm nay cậu dùng tạm thứ này đi.” Tiểu Thư Ký hoàn hồn nhìn lại cái chai đang cầm trong tay.

Cái chai như một cây nấm hồng nhạt, chữ to phía trên vừa rõ ràng vừa đáng yêu, lại làm đôi tai Tiểu Thư Ký lặng lẽ đỏ lên —- nước hoa cho em bé (*).
(*) Gốc là bảo bảo hương 宝宝香, là nước hoa (hoặc các loại dầu bôi thơm) cho em bé.
17.
Nước hoa cho bé có mùi sữa rất thơm.
Hác Vệ Manh lúc này mới nhận ra.
Anh rửa mặt xong ra ngoài phòng khách, phát hiện cả phòng đều là mùi sữa thơm.
Chỉ có Tiểu Thư Ký hồn nhiên chưa phát giác, còn tinh tế chấm chấm vào cẳng chân xoa xoa cho thơm thơm.
Ngài Uy Mãnh đưa cho cậu bộ đồ ngủ quá lớn, to to rộng rộng, Tiểu Thư Ký xắn lên một nấc là có thể xắn ống quần đến đùi luôn.
“Sao chân cậu nhìn như chân con gái vậy?”
Vừa trắng vừa thẳng, cơ bắp cân đối còn không có lông chân.
Đương nhiên là vì mỗi ngày em đều bảo dưỡng đó, cách ba ngày wax lông một lần!
Nội tâm Tiểu Thư Ký rít gào, nhưng mà ngoài miệng chỉ có thể vờ vịt giải thích.
“Chắc là do thể chất? Tôi cũng không rõ lắm.”

“À… chắc vậy.” Ngài Uy Mãnh không nói tin cũng không nói không tin, đánh giá cậu vào lần rồi xoay người đi ôm chăn đến.
“Nhà tôi chỉ có một chiếc giường, lát nữa cậu ngủ trên đó đi, tôi đến phòng khách ngủ dưới đất…”
“Gì?”
Tiểu Thư Ký hét lên, dọa Ngài Uy Mãnh nhảy dựng.
“Sao?”
Em bôi thơm thơm như vậy là để anh ngủ dưới đất sao? Tiểu Thư Ký nhịn không được mà gào thét trong lòng!
“Tôi…” Tiểu Thư Ký cắn răng: “Buổi tối có thể tôi sẽ đi tiểu đêm, anh đến phòng khách ngủ, tôi sợ tôi không đứng dậy nổi.”
“Cậu gọi tôi một tiếng…” Ngài Uy Mãnh nói được một nửa, nhướng mày: “Tôi ngủ rất sâu, lỡ như cậu gọi tôi không tỉnh thì không hay, nếu cậu không ngại, chúng ta tạm chen chúc cũng được.”
Chen chen chúc chúc, để ông đây nhìn xem nhóc hồ ly này muốn giở trò gì.
Chẳng lẽ muốn liên hợp với anh đào góc tường nhà Nghiêu Nhị Cẩu?
Thật ngây thơ nha, vị thư ký này.
18.
Thật ra lúc Ngài Uy Mãnh ngủ rất cảnh giác, một chút gió thổi cỏ lay là có thể tỉnh lại ngay.
Cũng may thể chất của anh tương đối đặc biệt, trời sinh tinh lực dư thừa, dù ngủ ít thì chất lượng giấc ngủ vẫn tốt.

Ngủ bốn năm tiếng đã có thể sinh long hoạt hổ, trên đường có ngủ gián đoạn cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Lúc trước còn ở bộ đội, cả đám bọn họ bị gọi tập hợp khẩn cấp tra tấn đến sống không bằng chết, chỉ có anh là không có việc gì.
Nhưng mà tối nay anh ngủ không được.
Hồ ly tinh trẹo chân nào đó luôn không an phận, ủn ủn mãi vào chăn.

Ngài Uy Mãnh vớt cậu ra, cậu lại chui vào, lại vớt ra, lại chui vào.

Giống như trong chăn có bảo bối gì đó, ủn đến phấn đấu quên mình.

Cố tình còn y hệt như một chú heo con, tùy tiện anh đùa nghịch thế nào cũng không tỉnh, cứ ngủ say sưa.
Cơ mà thật ra không có làm ầm ĩ gì, chỉ là thích ủn đầu vào chăn mà thôi.
Hác Vệ Manh hiếm khi cảm thấy đau đầu như bây giờ, dáng vẻ ủn chăn của Tiểu Thư Ký này, nếu không phải bị chăn đè ngạt thở, thì phần cơ thể lộ bên ngoài cũng bị gió đêm thổi lạnh chết.
Ngài Uy Mãnh hết cách, đành phải xốc chăn của mình lên đắp cho người ta.
Ủn thì ủn đi, ít nhất đừng có ở nhà anh bị bệnh là được.
Nói gì đi nữa thì nhóc hồ ly tinh này cũng vì cứu người nên mới bị thương, tuy rằng có chút tỳ vết về phẩm chất đạo đức, nhưng mà đối mặt với những chuyện tốt xấu vẫn rất đáng tin, Hác Vệ Manh nghĩ như vậy.
Hỏa khí của anh lớn, người cũng nóng hổi.
Tiểu Thư Ký nhanh chóng vứt bỏ chăn của mình, sấn đến cái lò sưởi tự động ấm kia.
Ngài Uy Mãnh híp mắt kéo kéo, không kéo được người ra, nhưng mà lại kéo được cái quần người ta xuống.
Anh chưa ý thức được đó là gì, chỉ cảm thấy đụng đến cái gì đó mềm mịn sờ đã tay, không nhịn được mà đặt cả bàn tay lên, sau đó thoải mái ngủ mất.
19.
Hôm sau lúc Tiểu Thư Ký tỉnh lại, chỉ thấy có mỗi mình cậu trong lòng.
Cậu gỡ mặt nạ dưỡng mông cả đêm (*), cả người còn nửa mơ nửa tỉnh, ngây ngốc tự mình bước xuống đất, đau đến nỗi thiếu chút nữa đã quỳ sụp xuống, cũng may bên cạnh là cái giường, cậu dứt khoát ngã thẳng xuống nệm.
“Cậu tỉnh rồi?”
Ngài Uy Mãnh nghe tiếng đi đến, ánh mắt nhìn chăm chăm trên người Tiểu Thư Ký, nhìn đến nỗi cậu cảm thấy quái quái.
“Cậu xem tôi làm…”
A!!!!!!

Tiểu Thư Ký suýt chút nữa đã thét chói tai như con gà la hét!
Quần của cậu đâu?
Tại sao cái mông cậu lạnh căm căm còn có cảm giác nóng rát?
Tiêu rồi, mất mặt quá.
Đáng đời cua không được đàn ông, khó chịu.
(*) Bởi vì anh công cầm mông ẻm ngủ cả đêm làm ẻm nằm mơ mình đắp mặt nạ dưỡng mông, muốn gỡ ra, nhưng gỡ không được.

(Chú thích cho bạn nào không hiểu chứ ẻm không có đắp mặt nạ mông thật)
Gà la hét:
20.
Tiểu Thư Ký không còn thiết sống mà lộ mông trứng ụp mặt xuống giường.
Vô cùng mất mặt, mất mặt đến nỗi không muốn gặp người.
Vẫn nhờ Hác Vệ Manh đưa tay kéo chăn qua, nhẹ nhàng đắp lên người cậu, cho Tiểu Thư Ký của chúng ta giữ lại một tia tôn nghiêm cuối cùng.
“Chân còn chưa lành đừng nhảy loạn khắp nơi.” Ngài Uy Mãnh nói như vậy, trong giọng nói còn chứa ý cười không cẩn thận lộ ra.
“…” Tiểu Thư Ký càng buồn bực.
“Vòng eo này của cậu không khác con gái là bao nhỉ, cái quần này của tôi có thể vừa với hai cái eo cậu luôn.”
Tiểu Thư Ký không muốn nói chuyện, vòng eo cậu tầm hai thước (~ 60.6 cm), quả thật nhỏ hơn so với con trai bình thường, nhưng tuyệt đối không khoa trương như Ngài Uy Mãnh nói.
“Sao thế?” Hác Vệ Manh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thư Ký đang giả đà điểu, chọt chọt cậu: “Xấu hổ?”
“Hình tượng của tôi bị hủy hoại rồi.” Tiểu Thư Ký rầu rĩ lên tiếng.
Đã không còn là cục cưng nhỏ điềm tĩnh của anh nữa!
Haizz a, khó chịu..
 
Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký
Chương 5: Chương 5



Tiểu Thư Ký đã rõ ràng.
Tên Hác Vệ Manh này thích kiểu mỹ nhân lạnh lùng, còn phải có eo thon mông vểnh.
Chính là… kiểu người như người nhà của sếp cậu.
Nhưng mà người ta là hoa đã có chậu! Anh tỉnh lại đi mà!
Tiểu Thư Ký quật cường lật người một cái, trừng mắt nhìn chằm chằm Ngài Uy Mãnh còn đang cười nhạo cậu.
“Sao thế?”
Tiểu Thư Ký vươn hai tay.
“Hửm?”
“Giúp một chút…” Tiểu Thư Ký nghiêng nghiêng đầu, bên tai nóng lên: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh.”
22.
Ngài Uy Mãnh bế Tiểu Thư Ký đi xi xi.
Tiểu Thư Ký vô cùng ngại ngùng, sống chết không cho đỡ, cuối cùng lựa chọn ngồi trên bồn cầu xi xi.
“Cậu xem có khác gì con gái không?”
Ngài Uy Mãnh chê cười cậu, nhưng thật ra bình thường Hác Vệ Manh không phải người thích chọc ghẹo người khác thế này.
Bình thường anh rất biết giữ chừng mực, giỏi nhất là chừa mặt mũi cho người khác.
Chỉ với những người đặc biệt thân thiết với anh thì anh mới dám đùa quá trớn như vậy.

Nghiêm Nhị Cẩu vẫn luôn mắng anh hay làm mấy chuyện kẻ thù khoái trá người thân đau lòng.
Hác Vệ Manh không thèm để ý, cũng xem Tiểu Thư Ký thành đối tượng để ăn h**p.
Tuy rằng giờ phút này, anh vẫn xem người trước mặt anh đây là hồ ly tinh muốn chen chân vào gia đình người khác.
“Không được tiến vào! Mau đi ra đi!”
Tiểu Thư Ký chọi một cuộn giấy vệ sinh vào lòng Ngài Uy Mãnh, Hác Vệ Manh cười ha ha bỏ chạy ra ngoài cửa nhà vệ sinh đứng chờ đối phương chịu thua.

Nên biết rằng, trong WC của anh, cũng chỉ có một cuộn giấy vệ sinh này mà thôi.
Ha ha ha ha chơi vui quá.
23.
Sau khi cùng chung chăn gối, Tiểu Thư Ký bị Ngài Uy Mãnh cõng về tập hợp với đoàn du lịch hẹn hò.
Tiểu Thư Ký đã bỏ lỡ chuyến cắm trại ở khu thắng cảnh, đêm nay phải lên du thuyền ngắm cảnh đêm vượt qua một ngày tốt đẹp.
Tiểu Thư Ký ngồi trên sô pha, thở dài nhìn chiếc giường lớn của mình.
Ai kia không ở bên cạnh, giường lớn như vậy có ích gì.
Nhưng cửa phòng cậu lại nhanh chóng bị gõ vang.
Tiểu Thư Ký nhảy nhảy ra mở cửa, nhảy đến vẻ mặt đỏ ửng.
“Ây ya? Có chuyện gì… Anh Hác, sao anh lại đến đâu?”
Ngài Uy Mãnh đẩy vali của cậu vào phòng.
“Chân cậu còn chưa lành hẳn, mấy ngày tới tôi sẽ phụ trách trông nom cậu.” Hác Vệ Manh cười sang sảng: “Cậu yên tâm tôi sẽ không chen chúc với cậu, tôi nằm trên cái sô pha này là được rồi.”
Làm sao mà được! Em chính là muốn anh chen với em nha!
Tiểu Thư Ký tức giận.
24.
Trước đó đã xảy ra sự cố nguy hiểm như vậy, thư ký Cao còn vì thế mà bị thương, tự nhiên có không ít người đến quan tâm thăm hỏi, đặc biệt là cô gái suýt chút đã ngã xuống kia, nhìn thấy ân nhân cứu mạng trở lại, vừa kích động vừa áy náy, mặt đỏ tim đập nói không nên lời.
Luôn cứ vây quanh hỏi han Tiểu Thư Ký, làm cậu không được tự nhiên.
“Thật ra cũng không có việc gì lớn, cô đừng quá để tâm.” Tiểu Thư Ký ngồi trên ghế khuyên bảo, khuôn mặt của cậu rất văn nhã, khi nở nụ cười nhìn có vẻ rất ôn hòa, làm tăng hảo cảm rất nhiều.
“Thật sự thật sự, rất cảm ơn.

Tôi cũng không biết nên nói thế nào mới tốt…” Cô gái dừng một chút, lại nói: “Không biết anh Cao thích kiểu người thế nào?”
Tiểu Thư Ký bị dọa hết hồn, sợ mình chọc phải nợ tình.

“Thật ra tôi… đã có người yêu thích.”
“Vậy à.” Cô gái có hơi buồn bã mất mát: “Người có thể được anh Cao thích, phải có bao nhiêu xuất sắc chứ.”
25.
“Hai người đang nói gì thế?”
Ngài Uy Mãnh bưng mâm trở lại, anh đưa cho Tiểu Thư Ký, tò mò hỏi.
“Không có gì…” Cô gái rất thoải mái: “Vốn dĩ tôi đang định lấy thân báo đáp, nhưng mà anh hùng cái thế của tôi đã có người trong lòng.”
“Vậy à?” Ánh mắt Hác Vệ Manh dừng trên người Tiểu Thư Ký: “Không biết là ai may mắn như vậy, có thể được cậu Cao để ý đến?”
Tiểu Thư Ký không đáp, chỉ nhìn cánh tay với cổ tay áo được xăn lên một nửa của Ngài Uy Mãnh, loáng thoáng phía dưới, có thể nhìn thấy một vết sẹo mờ.
_______________
Thời tuổi trẻ thích một người, tựa như không cần phải để ý gì nhiều.
Đơn giản chỉ là khi nhìn thấy đối phương liền hoan hô nhảy nhót, trong lòng rung động, trái tim đều vì người đó mà nhảy tới nhảy lui.
Tất cả mọi thứ, đều là tình yêu dành cho người.
Tiểu Thư Ký không trách Hác Vệ Manh không nhận ra cậu, bởi vì trong thế giới của anh, cậu cũng chỉ là một kẻ qua đường, căn bản không để lại ấn tượng gì nhiều.
Cho dù bọn họ đã từng học chung một trường, từng học cùng một khối, từng có chung giáo viên.
Lúc ấy vóc dáng Hác Vệ Manh đã rất cao lớn, to con hơn nhiều các bạn cùng lứa.

Quả thật anh không thích học hành, nhưng cũng không quậy phá, bình thường đi học dù không thích nghe giảng cũng chỉ ngồi đó tự chơi.

Mỗi lần thi cử đều nửa chết nửa sống treo ở hàng dưới cùng.

Tiểu Thư Ký thì hoàn toàn khác biệt, cậu vẫn luôn là mũi nhọn trong đám mũi nhọn, đứng đầu trong đám đứng đầu, các thầy cô đều ngóng trông cậu làm vẻ vang trường học.

Bọn họ vốn dĩ không liên quan gì đến nhau, nhưng mà có một hôm cậu ôm một chồng sách bài tập đến văn phòng giáo viên, bị người ta ném quả bóng rổ trúng đầu.
Sách trên tay cậu bay đầy đất, mắt kính cũng rơi ra, vừa chật vật vừa xấu hổ.
“Xin lỗi nha bạn học, thằng nhóc chết tiệt kia không có mắt, ném trúng bạn phải không? Có cần tôi đưa bạn đến phòng y tế không?” Có người giúp cậu mang mắt kính lên: “Mắt kính không bị rơi hỏng chứ? Đến đến đến, tôi giúp cậu nhặt…”
Người này cao thật nha, lại còn rắn chắc.

Khi đó Tiểu Thư Ký nghĩ như vậy, không ngờ sau đó bọn họ còn thỉnh thoảng gặp mặt.
Trên đường đi tập thể dục cũng gặp được, trên đường đến nhà ăn cũng gặp được, trên đường về ký túc xá cũng gặp được.
[Nhóc mắt kính cũng đi tập thể dục hả?]
[Nhóc mắt kính cũng đi ăn cơm hả?]
[Nhóc mắt kính cũng về ký túc xá hả?]
Cách chào hỏi của người nọ vừa nhàm chán vừa tr*n tr**, còn đặt cho cậu biệt danh khó nghe.

Nhưng mà lúc đến sân thể dục người người chen chúc sẽ chừa chỗ trống giúp cậu, sẽ đưa cho cậu cái đùi gà mà anh cướp được, còn sẽ thuận tay giúp cậu rót nước nóng.
Hác Vệ Manh cũng không phải không giỏi môn nào, thể dục của anh rất giỏi, chơi bóng rổ cũng rất ngầu.

Tính cách anh rất tốt, chung quanh luôn có nhiều bạn bè.
Gia cảnh của anh giàu có cũng không đi khoe khoang, còn thích âm thầm giúp đỡ người khác.
Tiểu Thư Ký len lén động tâm, lén thích, lén đứng ở một chỗ xa ngắm nhìn anh.

Cho dù trong miệng đối phương cậu chỉ là một nhóc mắt kính không có tên tuổi.
Sau đó, Hác Vệ Manh có mục tiêu mới, anh muốn đi thi làm phi công.
Tố chất thân thể của anh rất tốt, dễ dàng vượt qua bài kiểm tra sức khỏe.

Chỉ cần anh có thể thi đạt điểm yêu cầu là có thể cách trời xanh gần thêm một bước.
Tiểu Thư Ký phát hiện lúc Hác Vệ Manh trở nên nghiêm túc sẽ càng đẹp trai.

Cậu lén đưa sổ ghi chú của mình cho đối phương, nhìn thành tích của Hác Vệ Manh càng ngày càng tốt, tin tưởng rằng anh ấy nhất định sẽ đạt được nguyện vọng.
Tiểu Thư Ký nằm mơ cũng không nghĩ đến, kết cục sẽ là thế này.
Ngày đó đến lượt cậu trực nhật, rõ ràng đã dọn dẹp xong, chẳng qua đụng phải Hác Vệ Manh đang chơi bóng mới nhịn không được mà đi lén nhìn.
Cậu đã suy nghĩ cẩn thận về những rung động mấy hôm nay sẽ chỉ là đoạn nhạc đệm ngắn trong cuộc đời cậu, bọn họ sẽ nhanh chóng tốt nghiệp, đường ai nấy đi, gặp được nhiều người mới, cậu không nên làm ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương.
Mấy ngày trước không phải cậu còn nghe được Hác Vệ Manh nói chuyện với mấy anh em của anh sao?
“Tôi thích người ngực to eo thon mông vểnh, đủ ngon!”
Tiểu Thư Ký đẩy đẩy mắt kính, cậu vĩnh viễn không phải là kiểu người như vậy.
Ngày đó cậu tham lam, yên lặng tiến đến gần, cậu đến bên cột bóng rổ, thậm chí đoán thử Hác Vệ Manh sẽ nói gì khi nhìn thấy cậu, anh ấy chắc chắn sẽ nói:
“Nhóc mắt kính cậu cũng đến sân thể dục chơi sao?”
Hác Vệ Manh quả nhiên nhìn thấy cậu, trên trán anh toàn là mồ hôi, nhìn cậu cười xán lạn.
“Nhóc mắt kính…” Nụ cười trên mặt anh ngưng lại, nghiêm túc đến kinh người, anh bắt đầu chạy như bay đến: “Cẩn thận!!”
Chuyện sau đó Tiểu Thư Ký không nhớ rõ nữa, lúc cậu hoàn hồn đã bị lồng ngực nóng bỏng bảo vệ, hai người ngã xuống đất lăn ra xa, cột bóng rổ ngã về phía trước, giá bóng rổ bằng kim loại đập xuống loảng xoảng một tiếng, sắc mặt người đang che chở cậu khó chịu, trên cánh tay đầy máu.
Đó là vết thương bị góc tấm bảng bóng rổ bằng thiết cắt trúng, sâu đến dọa người.
Sau đó các giáo viên đều lo lắng sự cố ngoài ý muốn đó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của vị học sinh ưu tú đứng đầu này, sẽ khiến thành tích của cậu trượt xuống.
Nhưng mà cậu chỉ biết, vết thương đã được khâu lại trên cánh tay đó, hoàn toàn hủy hoại giấc mơ trời xanh của người kia.
Người cậu yêu thích như vậy, lại bị chính cậu làm hủy hoại tương lai.
_____________
“Cậu Cao?”
Tiểu Thư Ký nhìn vào mắt Ngài Uy Mãnh, từ từ nở nụ cười:
“Anh ấy không may mắn đâu.”
Hác Vệ Manh nhìn nụ cười của đối phương, cứ cảm thấy người trước mặt mình thật ra đang rất tủi thân.
“Bị tôi thích… xem như là chuyện xui xẻo nhất của anh ấy.”
Trong lòng Hác Vệ Manh phụ họa.
Cậu cũng biết à, chen chân vào gia đình người khác chắn chắn sẽ không có kết quả tốt đâu, nhóc mắt kính à cậu thanh tỉnh lại đi!.
 
Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký
Chương 6: Chương 6



Buổi tối, Hác Vệ Manh trở về phòng với Tiểu Thư Ký.
Anh tính nói chuyện với Tiểu Thư Ký, thích người đã kết hôn chung quy không phải là chuyện gì hay ho.

Anh nghĩ nếu Tiểu Thư Ký đã nói người bị cậu thích xui xẻo rồi, vậy không bằng rõ rõ ràng ràng thay người khác.

Anh là người mai mối dắt dây, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, làm thế nào cũng phải dắt cho Tiểu Thư Ký một mối tốt nhất, có thể thành thật nghiêm túc dính vào nhau mà cuồng nhiệt yêu đương, so với việc yêu mà không được đáp lại, một mình hát khúc tình ca độc thân không tốt hơn sao?
“Cậu Cao, tôi…”
“Có thể giúp tôi tắm rửa trước được không? Lúc nãy bánh kem cọ vào người, cứ cảm thấy bẩn bẩn.”
Tiểu Thư Ký hồn nhiên không hay biết, còn đang dùng khăn giấy chùi chùi.
“Được.” Ngài Uy Mãnh dừng miệng, việc này cũng không vội vã, tắm rửa xong rồi nói cũng không sao.
Nhưng hôm nay tắm rửa lại có vấn đề.
Hôm qua bọn họ ở nhà của Hác Vệ Manh, thứ gì cũng tiện, đưa cái ghế, Tiểu Thư Ký có thể ngoan ngoãn tự tắm rửa một mình.

Nhưng mà hôm nay trên du thuyền, cao cấp thì cao cấp, nhưng cái ghế nhựa cũng không có, bên trong phòng tắm chỉ có vòi sen không có chỗ ngồi, ngay cả tay vịn cũng không, Tiểu Thư Ký đang thọt chân, làm sao có thể đứng bằng một chân đến mười mấy hai mươi phút?
Hác Vệ Manh nhìn mắt cá chân của Tiểu Thư Ký, qua một ngày càng thêm sưng to, lại nghĩ nghĩ đến thời gian người này tắm rửa hôm qua, cảm thấy có hơi khó xử.
Anh có lòng muốn giúp đỡ, nhưng không biết đối phương có nguyện ý hay không.
Tiểu Thư Ký cũng giả vờ giả vịt sầu não: “Ngay cả cái ghế cũng không có, tôi không đứng được.”
Muốn anh giúp em tắm tắm mới được! Có biết hay không hả?
Hì hì hì, mắc cỡ quá à.
27.
Tiểu Thư Ký năn nỉ cả buổi, cuối cùng vẫn được Hác Vệ Manh đồng ý giúp cậu tắm rửa.
Thật ra Hác Vệ Manh cũng không có lý do gì để từ chối.

Chân Tiểu Thư Ký bị thương, một người đàn ông như anh giúp đỡ người ta tắm rửa một chút cũng không có gì không đúng, cũng đâu phải con gái không được phép nhìn.

Nhưng không biết tại sao, Hác Vệ Manh tưởng tượng đến việc giúp Tiểu Thư Ký tắm rửa, liền nghĩ ngay đến cái mông trứng mình xoa của người ta cả đêm qua, cứ cảm thấy kỳ kỳ.
Nhưng mà Hác Vệ Manh xem sự hoảng hốt này thành hổ thẹn trong lòng, cuối cùng vẫn đồng ý tắm rửa cho Tiểu Thư Ký đàng hoàng.
Tiểu Thư Ký cười tủm tỉm bám vào cánh tay của Ngài Uy Mãnh nhảy nhảy vào nhà tắm.

Da thịt cả người cậu vô cùng tinh tế, dưỡng mãi mới thành được làn da trắng mịn như sữa thế này.
Nhưng mà Hác Vệ Manh làm như nhìn không thấy, nên đánh bọt thì đánh bọt, nên xối nước thì xối nước, còn liều mạng kỳ cọ cho cậu, thiếu chút nữa là lột một lớp da xuống luôn.
“Nhẹ một chút! Đau!”
Ngài Uy Mãnh không để bụng, tiếp tục dùng bàn tay to tra tấn trước ngực sau lưng Tiểu Thư Ký.
“Ây, thật là bẩn chết được, bao lâu rồi cậu không kỳ cọ hả?”
Tiểu Thư Ký tức chết rồi! Cậu là một thanh niên mỗi ngày đều tắm rửa sạch sẽ, vậy mà lại bị nói là bẩn chết được!
“Anh dùng sức mạnh quá! Da muốn tróc luôn rồi!”
“Da đâu ra? Rõ ràng đều là ghét, cậu nhìn đi nhìn đi, bẩn biết bao nhiêu.” Ngài Uy Mãnh không ngừng lẩm bẩm, giống như hóa thân thành sư phụ kỳ cọ ở nhà tắm công cộng, anh mới có thể không nhìn đông nhìn tây, nghĩ những ý gì b**n th**.
Đây chính là nhóc mắt kính nha!
Một người đàn ông to đầu rồi nha!
Linh kiện gì cũng đầy đủ hết nha!
Nhưng mà sao lúc sờ, lại mềm mịn như vậy, y như trứng gà luộc? Hác Vệ Manh nghĩ trăm lần vẫn không ra, trước kia cậu đâu có mềm như này? Giống như đậu hũ non, chạm cũng không dám chạm, lúc này mới chỉ chà mấy cái mà làn da đã đỏ lên, nếu là…
Hác Vệ Manh sửng sốt, đuổi hết những hình ảnh mông lung nóng bỏng ra khỏi đầu mình.
Quả nhiên không hổ là nhóc mắt kính muốn đào góc tường nhà Nghiêu Nhị Cẩu, nhiều năm không gặp, không phải đã luyện mị thuật gì rồi chứ? Cái loại để chuyên môn câu mấy người đàn ông huyết khí phương cương ấy?
Quả nhiên phải nhanh chóng dắt mối đẩy nhóc mắt kính ra ngoài!
Hác Vệ Manh nghĩ như vậy, trên tay máy móc lao động, giống như đang rửa rau, không hề gợn sóng.

Muốn đem cọng hành non dính bùn này rửa sạch sẽ sáng bóng.
“Đừng chà chỗ đó!”
Tiểu Thư Ký bị vặn như nhổ măng, sợ hãi.

Người này lực tay không nhẹ, lỡ như vặn tay cậu gãy luôn thì sao bây giờ.
Cậu theo bản năng bỏ chạy, nhưng trọng tâm không vững, xiêu xiêu vẹo vẹo sắp ngã sml, cũng may Hác Vệ Manh dù thất thần thì phản ứng vẫn rất nhanh, túm lấy được cái mông trứng của cậu lại.
Khối đậu hũ non này của Tiểu Thư Ký cứ như vậy mà ngã vào bê tông cốt thép.
Đau muốn rớt nước mắt.
“Anh muốn chết hả gì?”
Tiểu Thư Ký mắng.
Có lẽ tôi muốn chết thật rồi, Hác Vệ Manh nghĩ, tại sao tuổi còn trẻ mà nhịp tim đã không bình thường? Tiêu rồi!
28.
Tiểu Thư Ký không vui vẻ cho lắm.

Lúc nãy bọn họ đều đã đến mức đó, cậu ngã hết cả người vào lòng Ngài Uy Mãnh, nhưng Hác Vệ Manh vẫn không có chút động tĩnh gì.
Xem ra là diễn không đến nơi đến chốn.
Tiểu Thư Ký ủ rũ cụp đuôi nằm trên giường, không vui vẻ gì, ngay cả lúc được Ngài Uy Mãnh bế lên giường cũng không thể cho cậu chút ngọt ngào nào.
“Cậu sao vậy? Tắm rửa nóng lắm à?”
Hác Vệ Manh thấy sắc mặt Tiểu Thư Ký không ổn, quạt gió rót nước cho người ta.
“Không có.” Tiểu Thư Ký hữu khí vô lực: “Phiền anh đưa túi đựng đồ dưỡng thể trong ba lô của tôi cho tôi với.”
Sau đó Hác Vệ Manh nhìn Tiểu Thư Ký máy móc lôi ra năm sáu chai lọ vại bình trong túi ra, bắt đầu phân loại thoa thoa lên người.
Tuy rằng thất tình, nhưng dưỡng da thì vẫn phải dưỡng.
Mình thật là chấp nhất.
Tiểu Thư Ký nghĩ như vậy.
Đôi mắt Hác Vệ Manh lại chạy tới chạy lui theo bàn tay Tiểu Thư Ký đang chà xát trên người.
Sao nhóc mắt kính chỗ nào cũng đều trắng trắng mềm mềm vậy? Ngay cả chân cũng không có vết chai sao?
Tiểu Thư Ký đã bị xem sạch sẽ, còn bị chà đến muốn tróc da, hiện tại tâm lý đã có bước nhảy vọt, bất chất tất cả, cảm thấy không có gì cần phải che che giấu giấu nữa.
Dù sao anh ấy cũng không hứng thú với mình, ngượng ngùng xoắn xuýt cũng có ai xem đâu.
Tiểu Thư Ký mặt ủ mày chau, vừa thoa sữa dưỡng thể vừa thở dài.
“Thoa đến trên lưng không? Cần tôi hỗ trợ không?”
Tiểu Thư Ký mệt mỏi nhìn dáng vẻ như nhân viên nhà tắm đến nghiện của Hác Vệ Manh, dứt khoát ngã người xuống bò lên giường, bộ dáng như anh muốn làm gì thì làm đi.
“Vất vả rồi, thuận tiện lấy một cái mặt dạ dưỡng mông trong vali ra đắp lên giúp tôi đi.”
“Hả?” Hác Vệ Manh cứng người.
“Đừng có hả…” Tiểu Thư Ký xoay người nhìn anh một cái: “Tôi biết anh vừa xem đã hiểu, giả ngốc à.”
Nhóc mắt kính quả thật rất giảo hoạt!
Hác Vệ Manh bóp sữa dưỡng thể nghĩ, nếu không phải anh cương trực công chính, có lẽ cũng sẽ mắc mưu rồi.
“Nhóc mắt kính?” Anh hỏi.
“Cái gì?” Tiểu Thư Ký tức giận.
“Nói thật…” Hác Vệ Manh sờ sờ lưng người ta như sờ sờ mèo: “Tôi giới thiệu một người đàn ông tốt cho cậu nhé, cậu cảm thấy thế nào?”
A a a a!!!!!!!!!!!!
Tiểu Thư Ký tức muốn xỉu.
Anh muốn tìm đàn ông cho em, vậy mà anh còn xoa eo của em!

Xấu xa quá rồi!
Nhưng mà vẫn thích quá phải làm sao đây, mình khổ quá mà.
29.
“Tôi nói rồi, tôi đã có người mình thích.”
Tiểu Thư Ký nhíu mày không muốn nghe, cậu không muốn Hác Vệ Manh giới thiệu đối tượng gì cho mình.
Ngài Uy Mãnh lại không để bụng, trên tay bôi thơm thơm cho cậu, ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Thích người kia từ túc nào?”
Tiểu Thư Ký bị Ngài Uy Mãnh bóp eo, cảm thấy có hơi không được tự nhiên, run run một chút.
“Lúc… lúc còn đi học.”
Hác Vệ Manh đè cậu lại không cho nhúc nhích, không ủng hộ lời của cậu.
“Khi đó thích thì tính gì chứ? Cậu nghĩ lại đi, lúc đó cậu chỉ là học sinh, quen biết được mấy người, nói gì mà thích người ta, người lùn nhìn gì chả cao, đó không gọi là thích, cùng lắm chỉ có thể gọi là có hảo cảm…”
Tiểu Thư Ký im lặng.
“Cậu đừng có im lặng mà, không phục phải không?” Hác Vệ Manh lại bám theo không buông tha: “Cậu nên nghĩ lại đàng hoàng đi, có phải vì không thể yêu đương cùng người kia nên mới chấp niệm mãi hay không? Tôi nói cậu nghe, là do kính lọc của cậu quá dày, nếu cậu thật sự yêu đương với người đó, chắc chắn không được mấy bữa ảo tưởng sẽ tan biến ngay, cái gì tình nhân trong mộng, còn không phải cả ngày ngủ nghiến răng ăn cơm đánh rắm, có gì hay ho chứ?”
Tiểu Thư Ký nghiêng người trừng mắt nhìn anh, cậu nghe được những lời Hác Vệ Manh nói, làm vành mắt cậu đỏ lên.
“Có phải anh đã biết rồi, nên cố ý nói như vậy để mắng tôi?”
Biết mình mặt dày vô sỉ thích anh ấy lâu như vậy, nên cố tình nói mấy lời này để từ chối mình?
Ánh mắt Hác Vệ Manh bị khóa cứng trên đôi pudding mềm mềm trắng trắng của Tiểu Thư Ký, không để ý đến sắc mặt cậu có gì không đúng, chỉ nói:
“Chuyện này… haizz, quả thật là cậu không đúng.

Cậu thích ai không thích, lại đi thích Lý Chính.

Phải, tôi cũng thừa nhận, hắn cũng có nhiều ưu điểm, mặt mũi cũng không tệ, nhà thì coi như có tiền.

Nhưng hắn và Kha Mộng Nghiêu đã êm đẹp mấy năm rồi? Trước đây học trung học cậu không thường đến trường trung học kế bên trường chúng ta cậu không biết đâu, đôi đó dính lẹo sến súa khiến người khác nổi da gà.

Dù luận thứ tự đến trước đến sau thì cũng không đến lượt cậu đâu… Hai vợ chồng Lý Chính người ta sống bên nhau êm đẹp, cậu đừng có chen chân vào, cậu xem điều kiện hiện tại cũng cậu cũng khá tốt, tìm ai mà chả được, đúng không?”
Tiểu Thư Ký cứng rắn nuốt nước mắt trở lại, cậu giận đến bật cười.
“Tôi chen chân vào không phải hợp ý anh lắm sao?” Hác Vệ Manh sửng sốt.
“Cái qq gì vậy?”
Tiểu Thư Ký cố ý bịa đặt, lén hỏi ra điều mình muốn hỏi từ lâu:
“Không phải anh thích cậu trúc mã kia sao? Anh một người tôi một người không phải rất hợp sao?”
Bốp!
Ngài Uy Mãnh cho pudding một cái tát, đánh đến nó nảy nảy lên.
“Nói vớ vẩn gì vậy? Đây chính là có vấn đề về phẩm chất đạo đức! Còn nữa, đầu tôi bị cửa kẹp hay gì mà thích tên điên Nghiêu Nhị Cẩu kia?”
Tai Tiểu Thư Ký đỏ lên, không được tự nhiên hỏi:

“Vậy anh thích kiểu người thế nào?”
“Tôi thích mông…”
Tiểu Thư Ký vểnh lỗ tai lên nghe.
“Hửm?”
Hác Vệ Manh cứng người, dừng một chút mới tiếp tục:
“Mông có đau không? Tôi xoa xoa cho cậu.”
Tiểu Thư Ký không nhúc nhích, mặc người xâu xé.
Trong lòng hầm hừ, mới không thèm anh đâu! Đồ đáng ghét!
30.
Hác Vệ Manh không thích mỹ nhân của ông sếp nhà cậu!
Chuyện này khiến Tiểu Thư Ký vui điên rồi, dù thế nào, chỉ cần trong lòng Hác Vệ Manh không có người khác cậu đã thấy mỹ mãn.
Tuy rằng, dù không có người khác, cũng chưa chắc mình sẽ có chỗ.
Cậu lén quay đầu, nhìn Ngài Uy Mãnh đang nghiêm túc đắp mặt nạ dưỡng mông cho cậu.
Người này quá mức đứng đắn, dáng vẻ ít nói ít cười, khuôn mặt lạnh lùng có thể làm kem đá.

Nếu không biết anh ấy đang giúp cậu dán mặt nạ dưỡng mông, còn tưởng rằng anh ấy đang phá bom.
Chính mình cũng đã dính chặt nằm trên người anh ấy, tại sao vẫn ngốc nghếch như khúc gỗ thế kia? Tiểu Thư Ký không khỏi thở dài, nghĩ người ta cũng chưa chắc là trì độn, nói đến cùng chỉ là căn bản không có tâm tư đó mà thôi.
Đầu ngón tay Ngài Uy Mãnh run run, cũng không biết mắt kính nhỏ đang thở dài cái gì, vòng eo nhúc nhích, làm cái pudding trước mặt anh cứ lắc tới lắc lui, khiến người ta ngứa răng.
Muốn gặm một cái.
Hác Vệ Manh cứng đờ, cố gắng nín thở ngưng thần, để lòng không tạp niệm bắt đầu nhẩm Tam đại kỷ luật, Bát hạng chú ý (*), tưởng tượng mình đang điều khiển một chiếc xe tải lớn vượt địa hình trong bùn lầy.
(*)Tam đại kỷ luật, Bát hạng chú ý: Là điều lệnh kỷ luật trong quân đội.
Người cao lớn, tay cũng sẽ to lớn hơn người bình thường.

Tay anh đã lớn như vậy, nhưng vẫn không bao được hết cái pudding lúc ẩn lúc hiện này, quả thật muốn anh ngủm mà.
“Hác Vệ Manh…” Tiểu Thư Ký đột nhiên mở miệng hỏi anh: “Anh ở bộ đội nhiều năm như vậy, sau đó tự mình gây dựng sự nghiệp, chưa từng thích ai à?”
“Đương nhiên là có thích rồi.” Hác Vệ Manh phân tán một chút lực chú ý, cẩn thận dàn phẳng những nếp gấp của mặt nạ dưỡng mông: “Lúc mấy năm tham gia quân ngũ tôi thích nhân viên vệ sinh ở đó…” Mỗi ngày lôi kéo người ta đưa đồ ăn đồ uống, sau đó người ta cặp luôn với chiến hữu của anh.
“Sau này xuất ngũ, tôi đến công ty bảo vệ làm huấn luyện viên, thích một khách hàng, dáng người đó quả thật… Tôi rất để bụng đến hợp đồng của cô ấy, sắp xếp người bảo vệ cô ấy thật giỏi giang…” Sau đó khách hàng thành một đôi với thằng nhóc bảo vệ đó luôn.
“Đúng rồi, sau đó nữa…”
“Im miệng!” Cả người Tiểu Thư Ký ghen ghét đến khó chịu: “Đừng nói nữa!”
“Sao?” Hác Vệ Manh khó hiểu.
“Trần Thế Mỹ!”
Quả thật là một củ cải hoa tâm! Thích nhiều người như vậy! Lại không chịu thích tôi!
Tiểu Thư Ký rất đau lòng..
 
Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký
Chương 7: Chương 7



“Trần Thế Mỹ gì? Tôi đây là giúp người khác thành toàn chuyện tốt.”
Ngài Uy Mãnh vô cùng oan ức, nhiều năm qua anh vẫn luôn cô độc một mình, ngay cả tay con gái còn chưa nắm qua, còn tác hợp được cho không biết bao nhiêu cặp tình lữ, có làm sai cái gì đâu?
“Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh lại mở văn phòng mai mối.” Tiểu Thư Ký hầm hừ lật người, cả người đều là dáng vẻ ủ rũ héo úa.
“Haizz tôi nói thật.” Hác Vệ Manh cũng nằm sấp lên giường, anh chống tay nhìn Tiểu Thư Ký lộ ra một nửa khuôn mặt, vành tai mềm mụp, giống như một cục kẹo marshmallow mềm mại: “Cậu cũng đừng cứ mãi ngóng trông Lý Chính nữa, đổi người khác thích cậu không tốt hơn sao?”
“Người thích tôi?” Tiểu Thư Ký nhướng mày: “Tôi nghĩ không dễ tìm đâu, người ta tại sao lại phải thích tôi?”
“Cậu đừng có tự ti mà, cậu nghe tôi phân tích này.” Hác Vệ Manh ngày thường chính là làm việc này, tiếp tục giảng đạo lý rõ ràng:
“Cậu xem cậu chỉ mới 30 tuổi, sự nghiệp cũng không tệ, tiền lương khả quan, cũng có không gian để phát triển, lại làm thêm mấy năm còn có thể được phái đến công ty chi nhánh làm sếp tổng, tệ nhất cũng chỉ là tiếp tục vị trí hiện tại… quả thực chính là một tấm cổ phiếu blue-chip trong một đống cổ phiếu blue-chip.” (*)
“Nhưng tôi vẫn không mua nổi nhà, nhà đang ở là nhà thuê, xe thì có mỗi cái xe cho người già, trong nhà cũng không có ai quản tôi, không có ai chi viện, ai sẽ để ý đến một thằng cô độc như tôi chứ?”
Hác Vệ Manh dừng một chút, đưa tay xoa xoa mái tóc bị gội đến bồng bềnh xõa tung của Tiểu Thư Ký.
“Bà nội của cậu…”
Tiểu Thư Ký nheo nheo mắt, giấu hơi nước trong mắt đi: “Nội qua đời năm ngoái rồi.”
Hác Vệ Manh đưa tay vòng qua người cậu kéo vào lòng, an ủi vỗ vỗ lưng.
“Xin lỗi nha nhóc mắt kính.” Hác Vệ Manh thấp giọng xin lỗi bên tai cậu: “Nếu tôi tìm được cậu sớm hơn thì tốt rồi.”
Sẽ không để cậu một mình như vậy, đáng thương biết bao.
(*) Cổ phiếu blue-chip: Blue-chip là loại cổ phiếu của công ty có uy tín và tình hình tài chính vững chắc, giá trị vốn hóa thị trường lớn, thu nhập ổn định, cổ tức thấp và rủi ro thấp.
32.
“Chào dì, xin hỏi đây có phải nhà của Hác Vệ Manh không ạ? Cháu là bạn học của cậu ấy…”
“Không phải, cậu tìm lầm nhà rồi.”

“Chào thầy ạ, xin hỏi Hác Vệ Manh có tới đi học không ạ? Em muốn tìm cậu ấy…”
“Sau khi tay cậu ấy bị thương thì không có đến trường đi học nữa.”


“Bạn ơi, bạn cho mình hỏi, Hác Vệ Manh ở cùng ký túc xá với bạn phải không? Gần đây bạn có gặp cậu ấy không?”
“Hơn một tháng rồi anh Hách không đến trường, giường ký túc xá cũng bám đầy bụi, chúng tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu hết.”
Tiểu Thư Ký nằm mơ đột nhiên lại mơ đến những chuyện lúc trước, đã nhiều năm cậu không nhớ đến những chuyện này.
Hác Vệ Manh bị thương vì cậu.
Sau đó giống như bốc hơi khỏi thế gian, biến mất không thấy bóng dáng.

Người cậu thích kia, bóng dáng chạy nhảy trên sân bóng rổ, cậu trai hi hi ha ha trên đường về ký túc xá, giống như một giấc mộng, toàn bộ đều rời khỏi cuộc sống của cậu.
____________
Tiểu Thư Ký hoảng loạn mở bừng mắt, kéo trúng mắt cá chân bị thương, đau đớn đến giật mình một cái.
“Ư.”
“Cẩn thận một chút…” Có người mơ mơ màng màng vươn cánh tay vỗ vỗ sau lưng cậu, săn sóc đè góc chăn xuống: “Ngủ ngủ.”
Nương theo ánh sáng mờ nhạt chiếu vào từ hành lang du thuyền, Tiểu Thư Ký nhìn rõ người đang chung chăn gối với cậu.
Hác Vệ Manh bị bừng tỉnh sau đó lại nháy mắt ngủ say, như chưa từng nói câu lúc nãy.
Tiểu Thư Ký lặng lẽ vươn tay móc lấy vạt áo của Ngài Uy Mãnh.
Bắt được anh rồi!
Em sẽ không buông tay ra đâu, hừ!
33.
Bởi vì Tiểu Thư Ký bị thương, cho nên tiệc khiêu vũ buổi tối coi như hoàn toàn vô duyên với cậu, cũng may bữa cơm hôm sau rất hợp khẩu vị của cậu, cậu cũng không quá tiếc nuối.
Đợi du thuyền cập bến, bọn họ sẽ đến công viên giải trí lớn nhất toàn quốc.
Tuy rằng tham gia hoạt động hẹn hò giao hữu này đều là những người trưởng thành, nhưng ai có thể cưỡng lại thế giới ngọt ngào như truyện cổ tích này đây?
Nói sao đi nữa, công viên giải trí vẫn là một nơi tốt để nhóm tình nhân vui chơi, hẹn hò với đối tượng ái muội của mình.
Tiểu Thư Ký chưa từng đến những nơi thế này.

Lúc còn đi học cậu chỉ biết liều mạng học hành, cho dù có thời gian rảnh cũng không có dư tiền để đến công viên giải trí.

Sau này đi làm càng bận đến nổi chân không chạm đất, mỗi khi có rảnh thì chỉ muốn ở nhà ngủ bù, nhất là không muốn một mình lẻ bóng đến những nơi thế này.

Cho nên hôm nay cậu đến đây với Hác Vệ Manh, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Ngài Uy Mãnh thông cảm chân cậu còn sưng, kéo một cái vali rắn chắc 30 inch, để Tiểu Thư Ký ngồi lên trên, còn mình thì đẩy cậu đi.

Những người khác trong đoàn, có mấy đôi có ý với nhau, cho nên tách lẻ đi chơi, dần dần bên người bọn không còn ai nữa.
“Chúng ta cũng đi chơi đi.” Hác Vệ Manh thấy Tiểu Thư Ký cố nén tò mò nhìn chằm chằm các phương tiện trò chơi bên trong, không cảm thấy mất mặt, ngược lại còn thấy có vài phần đáng yêu: “Cậu muốn chơi gì trước? Chọn một cái.”
Tiểu Thư Ký chỉ chỉ phía trên: “Cái này!”
Cậu muốn chơi tàu lượn siêu tốc, thứ này mười mấy năm trước cậu nhìn thấy trên TV!
Chắc chắn rất k*ch th*ch!
_____________
Tiểu Thư Ký luôn mãi nhấn mạnh rằng vết thương trên chân cậu sẽ không ảnh hưởng đến việc chơi tàu lượn siêu tốc, Hác Vệ Manh mới thỏa hiệp mang cậu đi xếp hàng.
Xung quanh rất náo nhiệt, vợ chồng, tình nhân, cha mẹ, con cái, mọi người đều hi hi ha ha nói cười ồn ào.
Nhìn Tiểu Thư Ký có vài phần hôm mộ, trên mặt không cẩn thận lộ vẻ cô đơn.
Hác Vệ Manh không rõ nguyên nhân, chỉ cho rằng Tiểu Thư Ký muốn đổi ý nhưng không mặt mũi nói ra, chỉ có thể vòng vo khuyên cậu: “Tôi có hơi hồi hộp, lát nữa cậu đưa tay cho tôi nắm một lát, miễn cho tôi bị dọa khóc luôn.”
Người này thiếu chút nữa đã có thể thành phi công, còn phục vụ trong quân đội nhiều năm, cánh tay thô gần bằng eo cậu, sẽ sợ ngồi tàu lượn siêu tốc sao?
Tiểu Thư Ký tin anh mới lạ!
“Được nha.”
Tiểu Thư Ký đưa tay bao lại bàn tay đang nắm tay cầm vali của Hác Vệ Manh, cậu ngẩng đầu cười cười.

Cậu mặc một bộ đồ hưu nhàn, nhìn vừa non vừa có hơi trẻ con.
“Để tôi bảo vệ anh.”
34.
Tiểu Thư Ký dạn dĩ đến khó tin.
Tuy rằng khi ngồi tàu lượn siêu tốc sẽ thét chói tai, chơi trò đĩa bay cũng sẽ rống muốn rách cổ họng, chơi tàu vượt thác sợ đến nhũn chân ngồi thụp xuống đất.
Nhưng cậu vẫn luôn hứng thú bừng bừng, nhập tâm chơi nháo, không chút nào băn khoăn, không có chút dáng vẻ lão luyện nghiêm túc như khi làm việc thường ngày.
Hác Vệ Manh chơi cùng cậu, mấy trò chơi đó căn bản không dọa được anh, lúc chơi anh còn rất hứng thú quay lại video toàn bộ hành trình cho Tiểu Thư Ký.
“Anh mau xóa cái video xấu xí trên tàu lượn siêu tốc của tôi đi! Có nghe thấy không?”
Tiểu Thư Ký hét lên với anh, nhưng mà cậu đang bị Hác Vệ Manh dùng vali đẩy đi, lùn hơn anh rất nhiều, căn bản không có tí gì uy h**p.
Hác Vệ Manh chỉ cười cười, mặc kệ người này ầm ĩ, thái độ bình chân như vại.
“Mấy trò k*ch th*ch chơi cũng tương đối rồi, đổi trò khác?”
Tiểu Thư Ký nghe xong không hài lòng: “Tôi còn chưa chơi nhà ma mà!”
Hác Vệ Manh khuyên bảo: “Chân cậu còn đang bị thương, đi nhà ma gì chứ?”
“Chân bị thương cũng có ảnh hưởng gì đâu, anh đẩy tôi đi là được rồi.” Tiểu Thư Ký nắm góc áo Hác Vệ Manh quơ qua quơ lại: “Xin anh đó, từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng chơi, đến cũng đến rồi, chỉ đi ngang mà không vào, tôi không cam lòng nha.”
Hác Vệ Manh hết cách, chỉ có thể căng da đầu đi.
Tiểu Thư Ký nhất thời hưng phấn, không kịp nhìn sắc mặt của Ngài Uy Mãnh.
Ai mà ngờ một người cao to như thế, vậy mà lại sợ ma cơ chứ?
___________
Tiểu Thư Ký nhìn sắc mặt trắng bệch của Hác Vệ Manh, vừa tức vừa buồn cười.
Bọn họ đi vào rồi, đã đi được vài phút, lại không thể quay ngược trở lại, nhưng đường phía trước thì rất tối.
“Anh nói sớm cho tôi biết anh sợ ma không được sao, tôi đâu có cười cợt gì anh.” Tiểu Thư Ký vặn nắp bình giữ nhiệt, đưa cho anh: “Anh uống miếng nước đi, tôi đi nói với nhân viên công tác một tiếng, để họ đưa chúng ta ra ngoài.”
“Không cần không cần.” Trên trán Hác Vệ Manh đều là mồ hôi: “Tôi chỉ là nhìn không quen mà thôi, không phải cậu chưa từng tới sao, chơi cho thoải mái đi.”
Lòng Tiểu Thư Ký nhũn cả ra.
“Chúng ta tới đây chơi, không phải tới chịu tra tấn, ở đây cũng không có gì hay, chỉ là âm thanh ánh sáng với nhân viên công tác, chúng ta đi thôi.”
“Không sao mà.” Hác Vệ Manh lấy lại bình tĩnh: “Thế này đi, tôi cõng cậu ra ngoài, tôi nhắm mắt lại, cậu chỉ đường cho tôi, tôi nhìn không thấy sẽ không khó chịu nữa.”
“Như vậy được không?”

Tiểu Thư Ký còn đang do dự, đã bị cõng lên: “Nếu anh thật sự khó chịu phải nói cho tôi biết đó.”
“Rồi rồi rồi.” Hác Vệ Manh nhắm mắt lại, vô cùng tín nhiệm mở miệng: “Chỉ đường đi, tôi cõng cậu đi.”
Tiểu Thư Ký dán sau lưng Hác Vệ Manh, tiếng tim hai người dường như đập cùng một nhịp.
“Vậy… đi thẳng về phía trước đi.”
Tiểu Thư Ký nghĩ, nhà ma này phải dài một chút, như vậy sẽ không cần phải tách ra quá nhanh.
Nhưng mà vẫn nên ngắn một chút đi, cậu luyến tiếc để Hác Vệ Manh khó chịu nha.
35.
Hác Vệ Manh chơi với Tiểu Thư Ký cả một ngày.
Mặt trời ngã về phía tây, bọn họ bước lên trò chơi cuối cùng —- Bánh xe Ferris.
Mới đầu Tiểu Thư Ký có hơi ngại ngùng, cứ cảm thấy mình lớn đầu như vậy còn chơi trò này có hơi ngây thơ.
Nhưng thật ra ngồi Bánh xe Ferris có cả nam lẫn nữ, có già có trẻ, bọn họ hai người ngồi bên trong cũng không kì lạ gì.
Ngồi phía trên lắc lư lắc lư đến nơi cao nhất, cảnh sắc phía dưới thu hết vào tầm mắt, Tiểu Thư Ký nhìn kỹ từng nơi, cố gắng phân biệt từng con đường hôm nay mình đã đi qua.
“Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn anh.”
Hác Vệ Manh cười, thân thiện xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
“Chơi đủ là tốt nhất, nếu không thì đến uổng phí rồi.”
Ánh nắng màu cam ấm áp xuyên vào cửa sổ hắt lên gương mặt rắn rỏi của Hác Vệ Manh, làm nhòe đi một góc cạnh nhẹ nhàng.
Tiểu Thư Ký cảm thấy mình hạnh phúc đến muốn bay lên trời.
“Chuyện kia…”
Thời điểm bánh xe quay đến chỗ cao nhất, người trước mặt còn nhẹ nhàng nhỏ giọng nói chuyện.
“Tôi về sẽ giới thiệu đối tượng cho cậu, chọn người tốt nhất, có được không?”
Mặt trời dần tắt, trái tim Tiểu Thư Ký cũng chìm xuống.
“Được thôi.”
Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh nhiều thêm chốc lát, anh đẩy em cho người khác cũng được nha.
Em không giận đâu..
 
Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký
Chương 8: Chương 8



Hác Vệ Manh muốn chọn cho Tiểu Thư Ký một đối tượng thích hợp nhất.

Sau mấy ngày chọn lựa, danh sách lật muốn nát luôn.

Thanh thế to lớn đến mức Kha Mộng Nghiêu cũng phải đặc biệt gọi điện đến hỏi anh: “Anh đang tổ chức xem mắt hay là tuyển phi cho hoàng đế?”
“Cậu thì biết gì.

” Hác Vệ Manh cãi lại.

“Tôi với nhóc mắt kính cũng có tình hữu nghị cách mạng bao nhiêu năm, nhất định phải chọn được người tốt nhất, ngàn chọn trăm tuyển.


Bên kia cười một tiếng, trước đây anh cũng thường hay nghe người tên nhóc mắt kính này trong miệng Hác Vệ Manh.

Vừa ngốc vừa ngoan, bị tên Hác Vệ Manh gian tà này ức h**p không biết bao nhiêu lần.

Kha Mộng Nghiêu không quen biết đối phương, nhưng cũng từng vì nhóc mắt kính mà rơi một giọt nước mắt chua xót.

Ai có ngờ đâu nhóc mắt kính lại chính là vị thư ký của chồng anh.

A, này không phải nghiệt duyên thì là gì chứ?
“Thế này đi, tuần sau thầy Lý nhà tôi muốn tổ chức một buổi dạ tiệc, nhóc mắt kính của anh chắc chắn sẽ phụ trách giúp đỡ, nếu anh rảnh cũng tới một chuyến đi, thanh niên tài tuấn ở dạ tiệc rất nhiều, coi như anh đến giúp đỡ tuyển phi, Hác công công?”
“Dạ tiệc à…” Đã nhiều năm Hác Vệ Manh không tham gia những bữa tiệc kiểu này, từ sau khi anh có thể tự lực cánh sinh cơm no áo ấm, anh không thích đến những dịp nhân mô cẩu dạng (*) như thế: “Rồi rồi, tôi đi.


(*) Nhân mô cẩu dạng: Ở đây ý chỉ những người dối trá, bằng mặt không bằng lòng như vẫn phải tươi cười để đạt được lợi ích.

“Nhớ phải ăn mặc chỉnh tề lịch sự, đừng có mặc mấy bộ giẻ lau của anh đến đây.


“Biết rồi biết rồi, nói lằm nói lốn.


Hác Vệ Manh cúp điện thoại, quay đầu lại muốn thông báo cho nhóc mắt kính đã một tháng không liên hệ.

“A lô?” Bên kia nhận điện thoại rất nhanh.

“Buổi dạ tiệc tuần sau của công ty các cậu tôi cũng có tới, đến lúc đó tôi lái xe đón cậu, chúng ta cùng đi.


“Được.


Tiểu Thư Ký cuộn chăn lăn trên giường một vòng.

37.

Hác Vệ Manh mặc tây trang cũng đẹp trai quá đi!
Tiểu Thư Ký cảm thấy mình muốn xỉu ngang rồi.

Hác Vệ Manh luôn mặt đồ thể thao rộng thùng thình, lái xe cũng là loại xe dành cho người già, không chút gì bận tâm đến hình tượng.

Nhưng mà hôm nay anh mặc tây trang giày da, chạy siêu xe đeo đồng hồ đắt tiền, kiểu tóc được tỉ mỉ chỉn chu, Tiểu Thư Ký nhìn đến trái tim đập bum ba la bum.

“Sao còn chưa xuống? Chân vẫn chưa lành sao?”
Hác Vệ Manh nhìn Tiểu Thư Ký đứng ở bậc thang không nhúc nhích, định đến dìu cậu, anh hồn nhiên không nhận ra hôm nay mình có gì khác biệt, còn định đưa tay bế người ta lên.

“Không cần không cần không cần, tôi tự đi được.


Tiểu Thư Ký liên tục từ chối, nhưng lại bị mạnh mẽ dắt tay, không để cậu từ chối đã dắt đi xuống.

“Sao hôm nay phản ứng của cậu chậm quá vậy?” Hác Vệ Manh thắt dây an toàn cho cậu: “Mấy ngày nay làm việc mệt mỏi lắm sao? Sếp cậu áp bức người đến thế cơ à?”
“Tàm tạm, tàm tạm.


Tiểu Thư Ký quay đầu, trộm dùng cửa kính xe làm lạnh khuôn mặt nóng bừng của mình.

Cậu sắp nổ tung rồi!
38.

Tiểu Thư Ký cùng Hác Vệ Manh đến nơi tổ chức dạ tiệc.

Làm ban tổ chức, Tiểu Thư Ký còn có việc phải làm.

Cậu bận lên bận xuống, Hác Vệ Manh lại nhàn rỗi không có việc gì làm, sẽ giúp đỡ cậu một chút.

“Uống nước trái cây đi.


“Cảm ơn.

” Tiểu Thư Ký nhận lấy vui vẻ uống một ngụm.

“Lát nữa, tôi giới thiệu một người cho cậu làm quen.


“Ai vậy?” Tiểu Thư Ký tò mò hỏi một tiếng, cậu có hơi khẩn trương, Tiểu Thư Ký nhìn nhìn áo vest của mình, phủi phủi bụi bặm không tồn tại.

Có phải Hác Vệ Manh muốn giới thiệu mình với bạn thân của anh ấy không?
Cậu có hơi chờ mong.

_____________
Người Hác Vệ Manh giới thiệu quả nhiên tuấn tú lịch sự, dáng vẻ lịch lãm chào hỏi với cậu.

“Chào cậu Cao, tôi họ Bố, tên Bố Chung Diệu.


“Chào anh Bố.

” Tiểu Thư Ký bắt tay với đối phương.

Đối phương kỳ kỳ quái quái cào cào lòng bàn tay cậu, làm Tiểu Thư Ký hơi nhíu mày.

Đây là bạn bè gì của Hác Vệ Manh vậy? Vợ bạn không thể trêu không biết à?
Tiểu Thư Ký giận dữ trừng mắt nhìn Hác Vệ Manh một cái.

Cậu muốn mách lẻo.
 
Ngài Uy Mãnh Và Tiểu Thư Ký
Chương 9: Chương 9



Thời điểm dạ tiệc kết thúc, Bố Chung Diệu ngỏ lời muốn đưa Tiểu Thư Ký về nhà.
Tiểu Thư Ký ngẩn người, cậu quay đầu nhìn nhìn Hác Vệ Manh, vẻ mặt người kia lộ rõ vẻ hy vọng cậu đồng ý, nhìn đến nỗi lòng cậu hoảng hốt.
“Xin lỗi, tôi thấy có chút không thoải mái, xin lỗi không tiếp anh được.”
Cậu vội vàng nhà nhà vệ sinh trốn tránh, WC ở khách sạn lớn này cũng rất rộng rãi, quét dọn sạch sẽ, còn có huân hương, có vẻ rất phong cách.
Tiểu Thư Ký cảm thấy đây mà một nơi tốt để một mình bình tĩnh lại.
Đáng tiếc hai vợ chồng sếp cậu cũng cảm thấy nơi này là một nơi tốt để chụt chụt.
Cậu đã khổ đến mức này, vậy mà họ còn muốn lùa chó (*) vào đây giết.
(*) Chó FA.
“Thầy Lý này, anh phát bao lì xì cho thư ký của anh giúp em đi.”
Tiểu Thư Ký nghe được vợ sếp nói chuyện, giật mình một cái.
“Sao thế?” Sếp cậu hỏi.
Vợ sếp thở dài, nói một cách thâm ý sâu xa: “Cậu ấy cũng không dễ dàng.”
Tiểu Thư Ký che che mặt, cậu cũng cảm thấy mình thật khổ.
Cậu không muốn quấy rầy hai vợ chồng người ta, cũng không có thói quen nghe lén chuyện người khác, tự mình lảo đảo trở lại.
Vừa vặn đụng phải Hác Vệ Manh đến đây tìm cậu.
“Không thoải mái ở đâu sao? Tôi thấy sắc mặt cậu trắng bệch cả.”
“Tôi…” Tiểu Thư Ký lau lau mặt, ngẩng đầu nhìn anh: “Bố Chung Diệu kia là đối tượng anh giới thiệu cho tôi?”

“Đúng vậy.” Hác Vệ Manh ôm chầm lấy vai cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu thấy sao? Điều kiện cũng tốt, nhưng phương diện tính cách phải tiếp xúc nhiều mới biết, tìm đối tượng phải xem tính cách mà.

Lỡ như tính tình khó ở, cuộc sống sau này sẽ khổ sở…”
“Anh thì sao?” Tiểu Thư Ký hỏi anh: “Sao anh không tìm cho mình?”
42.
“Tôi không tìm, còn không phải bởi vì chưa gặp được người thích hợp sao?” Hác Vệ Manh gãi gãi đầu: “Cậu đâu phải không biết, trước đây tôi để ý vài người, đều tác hợp cho người khác cả rồi.”
“Hác Vệ Manh!”
Tiểu Thư Ký nhịn không được hét ra tiếng, hù Hác Vệ Manh hết hồn.
“Làm sao vậy có chuyện gì?”
Sắc mặt Tiểu Thư Ký trắng bệch, hai mắt đỏ lên, tức giận đến môi cũng run rẩy.
“Tôi hận anh!”
“Làm sao mà…” Hác Vệ Manh đưa tay muốn kéo cậu, lại bị Tiểu Thư Ký gạt ra.
“Làm gì tức giận như vậy? Tôi chọc gì cậu?”
“Tôi hận anh cái khúc gỗ này!”
Tiểu Thư Ký lau lau mặt, không muốn để người khác biết cậu tức giận đến ứa nước mắt.
“Nhóc mắt kính? Cao Quả cậu đừng chạy mà, có chuyện gì cậu nói rõ ràng cái đã!”
Quả Quả không nghe, Quả Quả chạy trốn.
Sắp tức chết rồi!

43.
Lúc Tiểu Thư Ký giận đùng đùng đi ra ngoài, vừa lúc bị Bố Chung Diệu gặp được.
“Cậu Cao, muốn về nhà sao?” Anh ta lễ phép mà khách sáo: “Nếu không ngại, tôi đưa cậu về nhé?”
Tiểu Thư Ký từ chối không được, lại nhìn thấy Hác Vệ Manh hình như đang tìm cậu, dứt khoát đồng ý luôn.
Cái tên Bố Chung Diệu tuy rằng kỳ quái, nhưng quả thật là một thanh niên tài tuấn.
Anh kinh doanh về hoa, chim, cá và côn trùng, thường giao dịch bàn chuyện làm ăn với công ty tổ chức tiệc cưới bên Hác Vệ Manh, đã hợp tác được vài năm.
Làm dân kinh doanh, luôn không tránh được nói chuyện khoe mẽ hùng hồn, nhưng mà Bố Chung Diệu lại khép kín hơn nhiều, cũng không cố ý làm ấm không khí, như vậy ngược lại làm Tiểu Thư Ký cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Có một câu tôi không nhịn được muốn nói, nếu cậu Cao để ý đến Hác tổng, vẫn nên nói thẳng ra sớm một chút.” Bố Chung Diệu cười ra tiếng, còn có chút hư hỏng: “Hác tổng là người thẳng tính, cũng bởi vì quá thẳng, sợ rằng không nghĩ được khúc chiết vòng vèo.”
Cao Quả thẹn muốn chết, cậu thích người nào quả thật cả thế giới đều biết, chỉ mỗi người cậu thích không biết.
“Cậu đừng cảm thấy thẹn thùng.” Bố Chung Diệu thấy cậu không nói gì, khuyên bảo: “Vốn dĩ tôi cũng không có ý muốn đi xem mắt, nhưng vẫn phải cho Hác tổng mặt mũi, tôi sống một mình quen rồi, không có ý muốn lập gia đình.”
Tiểu Thư Ký nghe anh nói vậy, ánh mắt dừng trên một tấm ảnh nhỏ Bố Chung Diệu treo trên chìa khóa xe, là tấm ảnh anh chụp cùng một người thanh niên, nhìn rất thân thiết ấm áp.
Tiểu Thư Ký mím mím môi, không hỏi gì nhiều.
Chuyện cũ của người ta, cậu quấy đục lên làm gì, chính cậu cũng chỉ là một Bồ Tát Bùn mà thôi.

(*)
Hác Vệ Manh à Hác Vệ Manh, Tiểu Thư Ký tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường nhà mình đắp mặt nạ dưỡng mông.
Em nên bắt anh làm sao bây giờ?

(*) Bồ Tát Bùn (泥菩薩): Câu chuyện về một bức tượng Bồ Tát bằng bùn trong miếu, một hôm có người rơi xuống sông, Bồ Tát muốn cứu người đó, nhưng vừa bơi xuống thì toàn thân đã rã ra hết.

Ý chỉ tình huống của bản thân mình cũng không tốt, lực bất tòng tâm không thể giúp đỡ cho người khác.
44.
Hác Vệ Manh không cam tâm, trước giờ Cao Quả chưa từng tức giận với anh, nào giống hôm nay còn hét vào mặt anh.
Người vốn luôn tốt tính, phải có lý do gì đó mới có thể mất kiểm soát đến thế.
Hác Vệ Manh nói liền làm, dứt khoát tự mình lái xe đến nhà Tiểu Thư Ký.
Anh còn mặc tây trang phẳng phiu, chỉ là trên mặt nhuốm vẻ lo âu, ngay cả thang máy cũng không chờ nổi, tự mình bước nhanh lên lầu.
Tiểu Thư Ký mặc áo ngủ kẻ sọc, mũi đỏ bừng mở cửa ra, giọng nói cậu có hơi khàn khàn, không biết có phải do khóc quá nhiều hay không.

Ngày thường Cao Quả mang kính áp tròng, bây giờ về nhà đổi thành kính gọng, Hác Vệ Manh nhìn thấy cậu liền sửng sốt, còn tưởng rằng mình trở về lại thời còn đi học.
“Có chuyện gì không? Không có gì thì tôi… Ah!” Tiểu Thư Ký muốn đóng cửa lại, Hác Vệ Manh không cho, anh chống một tay cản lại, vào nhà.
Hác Vệ Manh đóng cửa lại cẩn thận, xoay người hỏi cậu.
“Hôm nay tôi đã chọc gì đến cậu? Giận đến thế này?” Hác Vệ Manh cúi người nhìn người đang gục đầu không muốn nhìn anh, liền nhìn thấy vành mắt Tiểu Thư Ký lại đỏ lên.
“Cao Quả?” Hác Vệ Manh nắm lấy bả vai cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tôi sai ở đâu rồi cậu nói cho tôi biết đi, tôi xin lỗi cậu được không?”
“Anh không sai.” Tiểu Thư Ký hất tay anh ra: “Là tôi tự mình tạo nghiệt.”
Là tôi luẩn quẩn trong lòng, một hai cứ phải thích anh.
45.
“Cậu nói bậy gì vậy? Cái gì mà tự mình tạo nghiệt?” Hác Vệ Manh không quá hài lòng Tiểu Thư Ký tự mình rủa mình: “Có phải cậu chướng mắt người tên Bố Chung Diệu hôm nay không? Không vừa ý thì chúng ta đổi người khác, tóm lại phải tìm người hợp tâm ý mới được…”
Tiểu Thư Ký đột nhiên thấy khó chịu.
Trước đây cậu ngây thơ cho rằng chỉ cần có thể nhìn thấy Hác Vệ Manh, dù mỗi ngày anh ấy giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu cũng chẳng sao cả.

Chỉ là hôm nay mới gặp một người, nói không đến mười câu, cậu đã khó chịu cả đêm.

Thật sự cậu không phải là một người kiên cường trên mặt tình cảm, thật kém cỏi.
Chỉ nhìn Hác Vệ Manh liên tục muốn đẩy mình đi tiêu thụ ra bên ngoài, trong lòng đã khó chịu như kim đâm, chẳng lẽ sau này cậu cứ phải tiếp tục như vậy sao?
Một lần lại một lần để Hác Vệ Manh đẩy cậu đi, sau đó một lần lại một lần ý thức được người đàn ông này không có chút cảm tình gì với cậu, rồi một lần lại một lần trốn đi đau khổ sao?
Cậu mệt rồi.
“Tôi đã có người hợp ý.” Tiểu Thư Ký ngẩng đầu nhìn anh, nhìn đến nỗi lòng Hác Vệ Manh cảm thấy đau xót, cậu tiếp tục nói: “… Nhưng người ta chướng mắt tôi.”
“Cậu nói bậy gì vậy? Cái gì gọi là chướng mắt cậu?” Hác Vệ Manh không đồng ý, giọng nói nghiêm túc: “Chẳng qua người ta là người đã có gia đình, cậu cần phải buông tay, không thể có vấn đề về nhân phẩm đạo đức, đây là nguyên tắc mấu chốt.

Lùi vạn bước mà nói, nếu cậu thật sự ở bên hắn, thanh danh thối nát, sau này làm sao sống ở ngành nghề này? Kha Mộng Nghiêu cũng không phải kẻ ăn chay, cậu đào góc tường nhà cậu ta, cậu ta không xử chết cậu mới lạ! Đừng ngớ ngẩn nữa được không?”
Tiểu Thư Ký trừng mắt, tức giận đến tim đập gia tốc.
“Tôi không thích sếp của tôi! Tôi chưa từng nói tôi thích Lý Chính! Anh vẫn luôn tự đoán mò mà thôi!”
“Vậy cậu thích ai?”
“Anh đó!” Máu huyết toàn thân Tiểu Thư Ký đổ hết về não, cậu nhìn người trước mặt mình, ngày ấy, bây giờ, lúc nào cũng khiến trái tim mình lỗi nhịp.
“Chỉ có anh mà thôi!”
Dòng lệ nóng rơi ra từ khóe mắt, Cao Quả nan kham che mặt lại.
Cậu không dám nhìn vẻ mặt Hác Vệ Manh.
Xong rồi, cậu nghĩ.
Tất cả đều kết thúc rồi..
 
Back
Top Bottom