Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ngã Dục Phong Thiên Full

Ngã Dục Phong Thiên Full
LXV ( Chương 1601-1625 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1601: Rời khỏi 33 ĐịaQuật khởi, ý nghĩa hai chữ này đối với Mạnh Hạo và Phương gia không giống nhau.

Phương gia quật khởi, chính là cần Mạnh Hạo quật khởi.Bởi vì hắn chính là tộc nhân của Phương gia, là thiếu chủ dòng chính của Phương gia.

Phụ thân của hắn tu vi cao thâm, chính là nhất mạch trưởng lão dòng chính của gia tộc.Cho nên, Phương gia nói dòng chính quật khởi không bằng nói là Mạnh Hạo tự mình chứng minhNhưng Mạnh gia lại khác, cho dù Mạnh Hạo dựa vào tu vi của bản thân, ở Mạnh gia cũng có địa vị nhưng trừ phi hắn vĩnh viễn lưu lại Mạnh gia, ở lại Đệ Bát Sơn Hải.

Nếu không, một khi hắn rời đi, kết quả vẫn như cũ.Mạnh gia quật khởi chính là nhất mạch cùng quật khởi, chứ không chỉ là một người.Mạnh Hạo trầm mặc.

Chỉ mấy câu ngắn ngủi của Mạnh Trần, Mạnh Hạo có thể hiểu được nhất mạch kia đang đứng trước nguy cơ sánuts.

Là một tộc nhân nhất mạch, chie khi có một Tiên Cảnh mới có thể đại diện cho tất cả.Cái đó là sinh tử tuỳ thờiNhất là Mạnh Trần tử vong, đối với cả Mạnh gia mà nói không là gì cả, không ai quan tâm để ý nhưng đối với nhất mạch kia chính là tai ương ngập đầu.Tộc nhân Tiên Cảnh duy nhất đã tử vong..."

Tại sao lại như vậy?"

Mạnh Hạo không hiểu.

Một nhất mạch phồn hoa chưa được một ngàn năm đã trở nên sa sút như vậy, chỉ có một khả năng."

Tất cả cường giả đều chết hết, chỉ còn lại cô nhi quả phụ..."

Thân thể Mạnh Hạo run lên, cặp mặt đỏ ngầu, tâm của hắn đau nhói.

Nếu thật sự là như hắn đoán, thì tội lỗi của hắn lại càng thêm lớn.Mạnh Hạo cứ trầm mặc như vậy dần dần đi xa.

Hắn không đi tìm Hàn Thanh Lôi, không cần phải rời đi cùng với Hàn Thanh Lôi nữa.

Mạnh Hạo với thân phận Mạnh Trần rời khỏi nơi này.Khoảng một nén nhang sau, một loạt tiếng gầm rú vang vọng khắp mộ cung làm cho đất rung núi chuyển, một khe nứt lớn xuất hiện cùng lúc đó một lực lượng bài xích vô cùng lớn ầm ầm bạo phát.Đây là trong trí nhớ của Tham Lang.

Chỗ này tồn tại mắt trận, tìm thấy mắt trận, nghịch chuyển căn nguyên sinh mệnh của Tham Lang là có thể rời khỏi nơi này."

Ầm ầm".

Mạnh Hạo nương theo lực bài xích đẩy thân thể ra khỏi khe nứt.

Ở sau hắn, gương mặt Hàn Thanh Lôi rung động, hắn cũng bị đẩy ra ngoài.

Hắn quay đầu nhìn cái khe, hắn nhận ra chỉ có bản thân cùng người gia tộc họ Mạnh kia là bị đẩy ra ngoài.Tất cả những người khác đều không thấy đi ra.

Ngay cả Mạnh Hạo cũng vậy.Đây hết thảy dường như chỉ có một kết quả."

Hắn đã chết?

Không có khả năng?"

Hàn Thanh Lôi không tin Mạnh Hạo đã chết ở bên trong.

Một màn đầy quỷ dị khi hắn gặp Mạnh Hạo giờ phút này bỗng nhiên hiện ra trong lòng hắn.Hàn Thanh Lôi trầm mặc, hắn mơ hồ có dự cảm xấu.

Thở dài một tiếng, hắn xoay người lại.

Cả thế giới lại bị sương mù bao phủ.

Trong sương mù thỉnh thoảng truyền ra tiếng gào thét, còn có tiếng tu sĩ thi triển thuật pháp nổ vang.Hàn Thanh Lôi thu hồi ánh mắt, hắn nhìn thoáng qua người gia tộc họ Mạnh lúc trước cùng mình bị đẩy ra.

Sở dĩ hắn nhận ra được người này vì người gia tộc họ Mạnh khi tới đây đều là Tiên Cảnh.

Mà tu vi Mạnh Hạo lúc này cũng áp chế đến Tiên Cảnh."

Những người khác đều chết thì hắn sống làm sao được..."

Cặp mắt Hàn Thanh Lôi lóe lên.

Khi hắn cẩn thận nhìn về phía Manhk Hạo thì trong sương mù truyền ra tiếng nổ cùng tiếng rống giận ngập trời."

Đói bụng...

đói bụng..."

Theo tiếng nổ truyền ra còn có tiếng xích sắt va chạm.

Ngay sau đó, một chiếc xích sắt màu đen to lớn từ trong sương mù bay ra.

Trong lúc xích sắt bay ra có đụng chạm một ngọn núi, ngọn núi tức khắc sụp đổ.

Thân thể những tu sĩ bị ném bỏ bên cạnh cũng trực tiếp tan vỡ giữa không trung.Sương mù cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh khổng lồ ở bên trong.

Thân ảnh ấy có một cái bụng khổng, lồ bị vô số xích sắt trói chặt bốn phía.

Hắn đang điên cuồng gào thét.Rất nhiều tu sĩ đang vây quanh thân ảnh ấy mà chém giết, trong đó thậm chí còn có Đạo Cảnh.Hiển nhiên sau khi đám người Mạnh Hạo bị hút vào phần mộ, tuy lão già kia rời khỏi Thiên Thần Đạo nhưng lại có tu sĩ bước chân vào được và tìm thấy tạo hóa."

Đây là cái gì?"

Hàn Thanh Lôi hít ngược một hơi.

Hắn nhìn thân ảnh bên trong sương mù.

Mặc dù hơi mơ hồ nhưng hắn vẫn thấy được trên người thân ảnh ấy không ngờ mọc đầy xúc tu.

Những xúc tu này phiêu diêu, có một số bị xích sắt trói chặt, số còn lại tản ra, thoạt nhìn hết sức kinh người.Mà ở bốn phía thân ảnh ấy có đông đảo tu sĩ đang vây công.

Trong đó có không ít người dường như đang thu lấy máu tươi từ những xúc tu xung quanh thân thể khổng lồ nàyHàn Thanh bị thân ảnh trong sương mù kia hấp dẫn tầm mắt, đến khi quay đầu lại, hắn đã không còn thấy Mạnh Hạo nữa.

Hắn chỉ có thể đem nghi ngờ giấu trong đáy lòng.

Hắn cúi đầu lại liếc nhìn mộ địa, thở dài một tiếng, thân thể bay lên, hướng thẳng tới lối ra.Trong sương mù, Mạnh Hạo nhìn Hàn Thanh Lôi đã đi xa, hắn cúi đầu xuống, nhanh chóng đi về phía trước.

Sau khi thân ảnh biến mất nơi cửa ra, Mạnh Hạo lại chờ giây lát, lúc này hắn mới bay lên.Hắn không phải là cảnh giác Hàn Thanh Lôi, đối phương muốn tới cứu hắn, đây là tình nghĩa, hắn ghi nhớ.

Chỉ là thân phận hắn bây giờ thật không thể nào gặp mặt.

Nội tâm Mạnh Hạo trầm xuống, với một nhà ngoại công kia làm lòng hắn trầm trọng.Nhưng nháy mắt khi Mạnh Hạo bay lên, một thân ảnh từ đằng xa cuốn tới.

Đó là một tu sĩ Cổ Cảnh.

Hắn phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Lúc trước hắn cũng tham gia vây công người khổng lồ, nhưng trong chớp mắt khi xúc tu vung lên, chỉ riêng lực lượng dư ba cũng khiến hăn suýt nữa tan vỡ.

Hắn bị cuốn ra xa mấy vạn trượng, đến phía trước Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhoáng cái tránh ra, tiếp tục hướng lên trên mà đi.

Tu sĩ Cổ Cảnh bị quăng ra kia là một nam nhân trung niên.

Hắn lau máu tươi bên khóe miệng, lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhìn thân ảnh to lớn phía xa xa.

Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo.- Tiên Cảnh?

Chỉ là một tu sĩ Tiên Cảnh cũng dám tới nơi này?

Ngươi là người tông môn nào?

Ánh mắt tu sĩ này nhoáng lên một cái.

Hắn bay lên phía trước ngăn trở Mạnh Hạo.- Cút!

Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn người này, quát một tiếng rồi tiếp tục bay nhanh.-Thật to gan, ngươi muốn chết!Nam nhân trung niên hừ lạnh, chớp mắt xông đến Mạnh Hạo, nâng tay lên muốn bắt Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhíu mày, hắn liếc mắt liền nhận ra ý đồ bất chính của tu sĩ này, trong mắt hắn sát khí bỗng nổi lên.

Không đợi nam nhân trung niên kịp phản ứng, mặt đất lập tức nổ vang.Theo tiếng nổ vang vọng, sương mù bốn phía trong nháy mắt liền khuếch tán.

Cùng lúc đó, thân ảnh to lớn đang bị mọi người vây công kia cũng hiển lộ rõ ràng trong mắt Mạnh Hạo.Đó là một người khổng lồ cao chừng nghìn trượng.

Thân mình hắn cực lớn, phình ra như một hình cầu, bốn phía có xúc tu phấp phới.

Nếu không phải người này có đầu cùng tứ chi thì rất dễ bị nhìn thành một viên cầu to lớn.Hắn cầm một cây gậy to lớn trong tay, thỉnh thoảng huy vũ, tiếng gầm thét vang vọng bốn phía.- Đói bụng...

Đói bụng...

Hắn vung trảo, lập tức bắt lấy một tu sĩ, ngay trước mặt mọi người, hung hăng cắn xé, máu tươi phun trào, đều bị hắn nuốt sống sạch sành sanh.Một tiếng hét thảm đầy thê lương truyền tới.

Mạnh Hạo lập tức thấy được, ngay sau khi thân ảnh khổng lồ kia nuốt sống một tu sĩ, xúc tu trên người hắn đột nhiên sáng lên.

Dường như có một dòng chất lỏng trong suốt chảy trong xúc tu mà mọi người bốn phía, bao gồm cả Đạo Cảnh lập tức công kích xúc tu này.Trong tiếng nổ "ầm ầm", xúc tu vỡ vụn, vài giọt chất lỏng từ bên trong văng ra, tu sĩ bốn phía nhanh chóng đến cướp đoạt.Mạnh Hạo vừa nhìn lại, từ phía sau hắn truyền đến một thanh âm âm lãnh.- Thấy chưa, giúp ta một chuyện.

Lấy thân thể của ngươi giúp ta lấy vài giọt Nguyệt Dịch!Vị tu sĩ trung niên bên cạnh Mạnh Hạo đột nhiên xuất thủ.

Tia chớp trong tay hắn chộp tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo không cần quay đầu, giờ tay về phía sau, chỉ vào người tu sĩ trung niên này.

Thân thể hắn run lên bần bật, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, chỉ trong một sát na này, thân thế hắn dường như bị không chế, cứ đứng yên không nhúc nhích phía sau Mạnh Hạo.Trong mắt hắn lộ ra sự hoảng sợ.

Hắn nhìn Mạnh Hạo, nội tâm nổi lên sóng lớn ngập trời.Mạnh Hạo thủy chung đều không quay đầu lại.

Hắn nhìn người khổng lồ kia, trầm ngâm suy nghĩ.

Đột nhiên mặt đất truyền ra tiếng nổ vang, tiếng sấm vang dội trong không gian.

Một lực bài xích từ trong thế giới này truyền ra tràn ngập cả thiên địa.Lực bài xích này mang theo một lực đẩy mạnh, trong nháy mắt liền đẩy thân thể tất cả các tu sĩ bay lên không.

Đúng lúc này, sương mù vốn đang khuếch tán ra bốn phía kia bỗng tụ lại tạo thành một khuôn mặt dữ tợn.

Khuôn mặt này ngửa mặt lên trời gầm thét, hướng về phía đám người đang ở giữa không trung mà lao đến.Dường như nó muốn xua đuổi tất cả mọi người rời khỏi nơi này!Càng kinh người hơn là cửa ra trên bầu trời thời khắc này không ngờ nhanh chóng co rút lại.

Dường như chẳng bao lâu nữa thì nó sẽ đóng lại.-Đi mau, nơi này sắp đóng lại, tất cả lập tức ly khai!

Tức khắc có thanh âm tu sĩ truyền ra.

Tất cả đều nhanh chóng bay lên không.- Thời gian 33 địa mở ra là có hạn.

Tổng cộng mở ra ba lượt: sơ, trung, hậu.

Mỗi lần mở thời đều ngày càng dài hơn.

Khu vực này vẫn còn một lần mở nữa, chúng ta bây giờ rời đi, lần sau vẫn còn cơ hội.

Nhưng nếu lần này đóng cửa, ta không thể ra ngoài.

Từ xưa đến này, chưa từng nghe nói người nào có thể sống sót chờ đến lần sau!- Đáng tiếc chỗ này quá nghe, không núi, chôn cùng chỉ có một...

Thanh âm của mọi người vang vọng, ai nấy đều cấp tốc bay về phía bầu trời.Thời khắc này, thân ảnh khổng lồ kia cũng gầm thét.

Lực bài xích càng thêm mãnh liệt.

Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hắn bay thẳng tới bầu trời, mà nam nhân trung niên bị khống chế kia đi theo Mạnh Hạo, bay nhanh về phía cửa ra.Mọi người đều đã đến gần cửa ra, trong khoảnh khắc vừa muốn rời khỏi bỗng nhiên thân ảnh không lồ kia chợt ngừng giữa không trung, gắt gao nhìn chằm chăm tu sĩ bên trên, rống lớn một tiếng.

Tiếng thét này long trời lở đất, thân thể hắn lại càng thêm bành trướng, xúc tu của nhanh chóng mọc đầy.

Trong chớp mắt, đã không thấy được đầu của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một khối cầu to chừng mười ngàn trượng.Mọi người ai nấy đều khiếp sợ.

Xúc tu trên khối cầu như có điện chớp, đồng loạt nổ vang, chạy thẳng tới bầu trời, tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đến nơi.

Mấy tu sĩ không kịp tránh trong phút chốc đã bị quấn quanh, trên xúc tu xuất hiện khe nứt nuốt người vào trong.Mắt thấy cửa ra chỉ còn mở ba phần, tốc độ của mọi người càng nhanh hơn.

Xúc tu cũng đuổi sát bọn họ, nhưng dường như cũng không dám theo ra chỉ trở về cuốn những người khác.Mạnh Hạo ở nơi này, cũng có một cái xúc tu đang đánh tới.

Ngay trong khoảnh khắc nó đang đến gần Mạnh Hạo, hắn vung trảo từ phía sau, lập tức tu sĩ trung niên kia đang trong sợ hãi cùng tuyệt vọng bị Mạnh Hạo ném ra.

Mạnh Hạo thần sắc nình tĩnh, hắn bước chân đi ra.

Hắn còn quay đầu lại nhìn thoáng qua khối cầu mười ngàn trượng cực lớn kia cùng với xúc tu bay múa xung quanh và khuôn mặt dữ tợn trong sương mù cuồn cuộn.Hắn xoay người, đi ra ngoài.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1602: Ta là Mạnh TrầnBên ngoài cửa ra là một phiến tinh không đen nhánh, phạm vi cực lớn, bao trùm bốn phương tám hướngKhi Mạnh Hạo chạy ra, hắn thấy được ở phía xa bên trong những khe nứt sáng tuyến kia cũng có tu sĩ chạy raLần này tu sĩ Thiên Thần Liên Minh đi vào 33 địa có nhân số không ít, lúc này chỉ có một bộ phận chạy ra, từng tên một vẻ mặt kinh nghi bất định, nhưng vẫn có một ít khó nén nổi vẻ mừng như điên, hiển nhiên có thu hoạch riêngChỉ có điều tu sĩ như vậy, bên cạnh thường thường có lượng lớn đồng môn vây quanh, bảo vệ thật cẩn thận nhanh chóng đi về phía trướcCũng có một số hạng người ánh mắt bất thiện, nhưng sua khi cân nhắc kĩ, vẫn là vứt bỏ tranh đoạtMạnh Hạo hỗn loạn ở trong đám người, theo mọi người cùng nhau hướng về vùng bên ngoài bao trùm 33 địa bay nhanhTrên đường, hắn nghe được bốn phía tu sĩ xì xào nghị luậnĐóng cửa rồi, lần này là sơ khai, lần sau mở ra, mộ địa mở ra sẽ33 địa mở ra, chia làm ba lần, thời gian cách nhau đều không phải dài dòngRất nhanh, sẽ có lần thứ hai mở ra, cho đến cuối cùngLần thứ ba mở ra!Rất mong đợi lần thứ ba cuối cùng nàyNghe nói rất nhiều tông môn đã từng thu được chí bảo cùng với đạo pháp đều là tại dĩ vãng 33 địa một lần cuối cùng mở ra mà thu đượcNhưng mà mức độ nguy hiểm cũng là từ từ tăng lên, một lần so một lần lại nguy hiểm hơnLần này nhân số tử vong không nhiều lắm, lần thứ hai mở ra, đoán chừng có ít nhất một nửa tử vong, về phần lần thứ ba mở rahễ là có thể sống đi ra, đều là người có nhiều may mắnXung quanh xôn xao bàn luận, Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, thản nhiên không đổi sắc, theo mọi người đi về phía trước, dần dần hướng về bên cạnh bay điTu vi của hắn không cao, chỉ là Tiên Cảnh, ở trong đám người thuộc loại xuống dốc, cũng may cũng không phải là chính hắn như thếNơi này còn có một số tu sĩ cũng là Tiên Cảnh, liền khiến cho Mạnh Hạo cũng không phải đặc biệt chói mắtKhi hắn có thể dưới sự khống chế, giữ vững tốc độ nhất định, từ từ bị rơi vào phía sau, cho đến sau khi một cường giả Đạo Cảnh phía trước chạy ra khỏi 33 địa ở phạm vi tinh không lan tràn, liền lục tục có người xông ra ngoàiKhông bao lâu, khi Mạnh Hạo cũng chạy ra sau, trước mắt hắn lập tức một mảnh sáng, đó là ánh sáng sáng chói tinh không, cùng đen như mực trong phạm vi 33 địa tạo thành tương phảnMạnh Hạo ánh mắt quét một cái lập tức thấy được ở bên ngoài phạm vi 33 địa, bất ngờ nổi lơ lửng mấy ngàn chiếc chiến thuyền, còn có vô số cung điện phập phồng, rậm rạp chằng chịt, nhân số rất nhiềuNhững thứ này đều là của người tông môn Thiên Thần Liên MinhNhững tu sĩ bay ra 33 địa lập tức hướng về tông môn từng người sở tại, vội vã điMạnh Hạo thấy được chiếc chiếc thuyền của Mạnh gia kia trong rất nhiều thế lựcGiờ phút này trên chiếc thuyền, vị thiếu chủ Mạnh gia kia và người hộ đạo của hắn cũng đang nhìn về phía những tu sĩ chạy ra khỏi 33 địa kia, tìm tộc nhân Mạnh giaTrong mắt Mạnh Hạo hàn mang nhanh chóng lóe lên, sắc mặt dần dần biến thành tái nhợt, trong mắt rất nhanh lộ ra khiếp sợ sống sót sau tai nạn, thất tha thất thểu, thân thể hình như có thương thế, chạy thẳng tới chiếc thuyền Mạnh gia mà điXung quanh tràng diện trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn, nhưng rất nhanh, theo mọi người chạy ra khỏi 33 địa trở lại tông môn của mình sau, nơi này mới chậm rãi bình tĩnh lạiMạnh Hạo cũng chầm chậm đến gần chiếc thuyền Mạnh giaThiếu chủ kia liếc mắt liền thấy được Mạnh Hạo, lập tức lộ ra vui mừng, lão già hộ đạo phía sau hắn lại là nhíu mày, nhìn về phía xa xaKhi phát hiện không có tộc nhân Mạnh gia nữa, thở dàiRất nhanh, theo quầng sáng phòng hộ của chiếc thuyền Mạnh gia mở ra, Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bước chân vào trên thuyền, cứng rắn vừa bước lên liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân thể lảo đảo, dựa vào một bên lan can thuyền mới có thể miễn cưỡng đứng ở nơi đóNhư thế nào lại chỉ có một mình ngươi trở về, bọn họ đâu rồi?

Lão già hộ đạo bên cạnh Mạnh gia thiếu chủ lập tức lên tiếng quát, bên người của hắn còn đi theo mấy gia tộc tộc nhân, phần lớn đều là người hầu hạ bên cạnh thiếu chủ hàng năm, trong đó trung niên tu sĩ như Quản gia từng quát qua Mạnh Trần cũng ở trong đó, thấy được Mạnh Trần trở về, đều rất là kinh ngạcDù sao, trong những tộc nhân bị phái đi 33 địa, tu vi của Mạnh Trần xem như yếu nhất, nhưng giờ này những người khác chưa trở về, hắn lại trở vềMột bên chiếc thuyền kia, vị thanh niên Hàn gia cùng với người hộ đạo của hắn cũng đều đứng ở nơi đóThanh niên họ Hàn ánh mắt quét qua trên người Mạnh Hạo, trong mắt âm lãnh lộ ra một chút tia sáng kỳ dị, liếm môi một cáiKhông nghĩ tới, tên tiểu tử này không ngờ còn có thể sống được, xem ra người này vận khí tốtThanh niên họ Hàn lẩm bẩm, nhìn về phía Mạnh Hạo ánh mắt sáng lên một cáiNgười hộ đạo bên cạnh hắn trầm mặc im lặng, hắn biết, ánh mắt như vậy bày tỏ vị thiếu chủ nhà mình đối với Mạnh gia tộc nhân kia lại có hứng thú mớiĐối mặt người hộ đạo bên cạnh Mạnh gia thiếu chủ quát, Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt hơn, thân thể run rẩy, chua xót thấp giọng lên tiếngChết rồi, đều chết hếtMạnh Hạo không biết phương thức nói chuyện ngày thường của Mạnh Trần, cho nên không tiện nhiều lờiNói xong năm chữ này, hắn dứt khoát phun ra máu tươi, thân thể lung lay sắp đổ, chuẩn bị bất tỉnh, nhưng ánh mắt quét một cái thấy được ánh mắt vị Mạnh gia thiếu chủ kia, Mạnh Hạo nội tâm vừa độngChết rồi?

Vì cái gì những người khác chết mà ngươi vẫn sống trở về, nói, ở bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Người hộ đạo bên cạnh Mạnh gia thiếu chủ lần nữa quátMạnh Hạo không để ý lão già này, tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện một thanh Tam Xoa Kích màu bạc, giơ lên thật cao, hướng về Mạnh gia thiếu chủ lập tức lên tiếngMạnh Trần may mắn không nhục mệnhMặc dù ở bên trong cửu tử nhất sinh, nhưng lại thành công tìm được bảo nàyVì món pháp bảo này, mọi người đều chếtMạnh gia thiếu chủ cặp mắt sáng ngời, mạnh cất bước đi ra, nhanh chóng tới gần, nắm lấy Tam Xoa Kích màu bạc, sau khi thử, mắt hắn lộ ra mừng như điên, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, bỗng nhiên ra tay một cái giành lại túi trữ vật của Mạnh Hạo, cẩn thận lật qua lật lại, lúc này mới ném cho Mạnh HạoKhông tệ, Mạnh Trần, coi như ngươi lập được một cái công laoMạnh gia thiếu chủ cầm Tam Xoa Kích màu bạc, càng xem càng là vui mừng, vẻ mặt đắc ý, cười ha haLần này ra cửa, thu được chí bảo này, sau khi về đến gia tộc, lão tổ chắc chắn đối với ta khen nhiều hơnĐây không phải là công lao của mình Mạnh Trần, là tất cả tộc nhân nỗ lực mới thu hoạchDĩ nhiên quan trọng nhất là bởi vì tất cả có thiếu chủ bày mưu thiết kế, cho nên ta mới có thể thuận lợi thu được bảo nàyMạnh Hạo thân thể lung lay sắp đổ, khó khăn ôm quyền cúi đầu thật sâuHắn vừa nói xong, Mạnh gia thiếu chủ kia sửng sốt, lại liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, hung hăng vỗ xuống bả vai Mạnh Hạo, lần nữa cười ha hảĐược, được, ngươi cũng có công lao, cho ngươi quyền lợi ở tu phòng trị thương ba ngàyNgười đến, dẫn hắn đi tu phòng!

Mạnh gia thiếu chủ tâm tình thật tốt, lập tức có người tiến lên, mang Mạnh Hạo rời điLão già hộ đạo kia nhíu mày, hắn cũng không hoài nghi Mạnh Hạo, chẳng qua là cảm thấy lần này về đến gia tộc, không tốt thông báo lại, cũng không nghĩ nhiều về biến hóa trong lời nói của Mạnh Hạo, nhưng vị trung niên tu sĩ phía sau hắn từng quen biết Mạnh Hạo kia lại là mắt lộ ra kinh ngạcMột bên thanh niên họ Hàn một mực ánh mắt rơi vào trên người Mạnh Hạo, trong mắt càng ngày càng sángThời gian trôi qua, rất nhanh ba ngày trôi quaBa ngày nay Mạnh Hạo ở bên trong căn phòng tu hành trên chiếc thuyền Mạnh gia, đối ngoại tuyên bố trị thương, cũng không có người tới quấy rầy hắn, dù sao trong Mạnh gia, tồn tạicủa Mạnh Trần bé nhỏ không đáng kểThậm chí trên chiếc thuyền này, Mạnh Trần cũng không có bằng hữu nàoMạnh Hạo lại không chút kiêng kỵ thần thức tản raTrong ba ngày qua, thần thức của hắn bao phủ cả chiếc thuyền, thậm chí nếu hắn muốn, chỉ cần một cái ý niệm, bao gồm lão già người hộ đạo ở bên trong kia đều sẽ trong nháy mắt tan vỡ tử vongMạnh Hạo đang quan sát, cho dù là nghị luận giữa những tộc nhân, hay là đối thoại giữa tên gọi là Mạnh Đức thiếu chủ cùng với người hộ đạo, hoặc là thanh niên họ Hàn ham mê khiến Mạnh Hạo cau mày, đều ở trước mắt Mạnh HạoTừ từ, hắn cũng biết Mạnh Trần trước ở trên thuyền không như ý, còn có đã từng phát sinh qua khi dễ, khiến cho Mạnh Trần ở chỗ này gần như không có người đặc biệt quen thuộc, nếu thật nói cóChỉ có một, chính là vị nam nhân trung niên thân là Quản gia kiaMà người này đối Mạnh Hạo kinh ngạcTrong ba ngày qua, trong thần thức Mạnh Hạo cũng cảm nhận được, ánh mắt của hắn nhoáng lên một cái, một cái ý niệm đi qua, lập tức tu sĩ trung niên đối với Mạnh Trần nhìn như quen thuộc, nhưng trên thực tế nội tâm âm hiểm, trong một lần nhập định tu hành, trực tiếp tâm thần hỗn loạn, tắt hơi bỏ mìnhNgười này tử vong, đưa tới Mạnh gia hoảng loạn, nhưng sau khi người hộ đạo kiểm tra, cho rằng là tu hành ra đường rẽ sau, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõmChuyện này rất nhanh thì đi qua, chiếc thuyền Mạnh gia ở trong Thiên Thần Liên Minh đi về phía trước, dần dần đến gần cửa ra tinh tú, Mạnh Hạo cũng từ trong tu phòng đi ra, đi tới chỗ ở của Mạnh Trần, ở nơi này yên lặng tĩnh tọaTrong Cả Thiên Thần Liên Minh, vì tử vong của Hắc Hồn lão tổ, vì tử vong của mấy người đuổi giết Mạnh Hạo kia, khiến cho truy nã đối với Mạnh Hạo không có bất kỳ dụ dỗHơn nữa 33 địa xuất hiện, đến giờ này, đã có rất ít người lại đi đàm luận Mạnh Hạo, về phần tìm tòi, cũng chỉ có mấy tông môn vì có lão tổ đuổi giết Mạnh Hạo mà bỏ mình, mới sẽ phái ra đệ tử, như cũ truy tìm dấu vếtNói tóm lại, so với đã từng phong tỏa, muốn thả lỏng hơn rất nhiều lắm, phong tỏa cửa ra với truyền tống trận cũng dĩ nhiên mở ra, ngoại trừ bài tra hơi nghiêm khắc một chút ra, sẽ không có bất kì cử động của hắnThậm chí rất nhiều người đều cảm thấy, Mạnh Hạo đã chết, chết ở trong 33 địaNgay cả Thiên Thần Đạo cũng đều hiếm thấy không có ban bố bất kỳ phong mệnh có quan hệ Mạnh Hạo đi ra nữaTất cả khiến cho chiếc thuyền Mạnh gia thuận lợi đi vào cửa ra tinh tú hơn, từ từ bay raphạm vi Thiên Thần Liên Minh!

Sau khi chiếc thuyền bay ra khỏi phạm vi thế lực Thiên Thần Liên Minh, Mạnh Hạo cặp mắt bỗng nhiên mở ra, hắn cảm thụ được ngoại giới tinh không, đi ra ốc xá, đi tới trên thuyền, nhìn phía xa Thiên Thần Liên MinhMạnh Hạo nội tâm hiện lên cảm kháiThời gian hắn tới Đệ Bát Sơn Hải này không lâu, nhưng trong thời gian không lâu này, hắn đã trải qua rất nhiều lắm việcDiệt Hắc Hồn Đạo, bị Thiên Thần Liên Minh truy nã, hoàn thành môn thi tâm nguyện, gặp Hạo Nhiên Tông lão đạo, học Phong Thiên Quyết, vào 33 địa, Sát đạo chủ, bị Tham Lang đoạt xá, tạo hóa đầy người, thay thế Mạnh TrầnTa đến Mạnh gia sauNhất định sẽ càng ưu việt hơn!

Mạnh Hạo mỉm cười, trong mắt có ánh sao nhoáng lên một cáiPhía sau hắn truyền tới thanh âm một nam nhân lười biếngĐêm nay, ngươi đi theo taoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1603: Đường vềMạnh Hạo vẻ mặt như thường, không có chút ngoài ý muốn nào phía sau truyền đến cái thanh âm nàyHắn xoay người, nhìn về phía thanh niên họ Hàn phía sau mình, dựa vào một bên vách thuyềnThanh niên này nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, mang trêu đùa, cũng có khinh miệt, thậm chí còn có khoái cảm ý nào đóÁnh mắt kia lấp lánh, dường như muốn xuyên thấu quần áo Mạnh Hạo, thấy được mỗi một tấc da thịt thân thể hắnThậm chíhắn nhìn một chút, không ngờ hít thở đều dồn dậpMạnh Hạo vẻ mặt như thường, hắn không biết ký ức Mạnh Trần, nhưng mấy ngày này thần thức bao trùm, sớm đã biết người thanh niên trước mắt này yêu thích nam phong, lại từng lăng nhục Mạnh TrầnTa chính là thích cái ánh mắt này của ngươi, đợi không đến buổi tối!

Thanh niên họ Hàn hô hấp dồn dập, thân thể bỗng nhiên đi tới, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, tay phải nâng lên hướng về Mạnh Hạo bắt một cáiCùng lúc đó, ở phía sau hắn, thân ảnh người hộ đạo của hắn như ẩn như hiện, đối với một màn này nhìn như không thấy, dường như sớm thành thói quen, mi mắt hơi khép kínMạnh Hạo cười, nụ cười của hắn mang băng hàn, nhưng rơi vào trong mắt thanh niên họ Hàn, khi hắn nhìn lại, lúc này nụ cười của Mạnh Hạo là nụ cười xinh đẹp nhất thế gian này, hắn hít thở dồn dập hơn, nháy mắt tới gầnNgươi phải cao hứng mới đúngLấy tính cách của ta, một người ta sẽ chỉ muốn hắn một lần, ngươi nơi này, ta lại muốn ngươi lần thứ hai!

Thanh niên họ Hàn gầm nhẹ, tay phải bắt lấy bả vai Mạnh Hạo, liếm môi, khi đang muốn bắt một trận vào trong ngực, tay phải Mạnh Hạo như tia chớp bình thường nâng lên, nháy mắt liền kháp cổ của thanh niên nàyNhẹ nhàng bóp một cái, thanh niên này thân thể mạnh run rẩy, sửng sốt một chút, bộ mặt lập tức tím đỏ, hai mắt của hắn co rút lại, lộ ra không thể tin cũng có hoảng sợMột màn này quá nhanh, người hộ đạo thân ảnh như ẩn như hiện kia cũng là ngẩn ra, sau đó sắc mặt đại biến, khi đang muốn tiến lên, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn hắn một cáiChỉ một cái liếc mắt!Chỉ là một ánh mắt!

Nhưng cái nhìn này giống như thiên uy, ánh mắt này giống như chí bảo chi mang, một cái chớp mắt đánh vào trong tâm thần người hộ đạo, hóa thành sấm sét ngập trời, rầm rầm nổ tungNgười hộ đạo này thậm chí ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra, thân thể mạnh run rẩy, máu tươi phun ra, cặp mắt lại trực tiếp phế bỏ, thất khiếu tan vỡ, trong cơ thể kinh mạch tấc tấc vỡ vụnNgay cả xương cốt đều vỡ vụn, phù phù một tiếng ngã xuống, thân thể co quắp vài cái, trong nháy mắt khô héo, chớp mắt một cái, liền trở thành tro bụi, tiêu tánTheo tiêu tán, có từng luồng sương mù màu trắng bay ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, chui vào trong cơ thể Mạnh HạoMạnh Hạo ánh mắt lóe lên một cái, trước cái nhìn kia hắn không chỉ cảm thấy, vận dụng lực lượng quả Niết Bàn Quả thứ tư không nghĩ tới uy lực kinh người như vậyThanh niên họ Hàn ngây người ở nơi này, kinh ngạc nhìn một màn này, hắn hô hấp dồn dập, thân thể hắn càng thêm run rẩy, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra sợ hãi và hoảng sợ trước đó chưa từng cóNếu không phải là lúc này hắn bị Mạnh Hạo kháp ở cổ không thể phát ra âm thanh, nhất định sẽ lập tức hét lênMặc dù hắn luôn luôn cho là mình túc trí đa mưu nhưng giờ này cũng phát hiện, bất kỳ tâm cơ, bất kỳ tính toán ở dưới sự cường hãn kinh khủng của đối phương kia, căn bản cũng không có đường sống phát huyLúc này nếu hắn còn không biết người trước mắt không phải Mạnh Trần, hắn sẽ không xứng tự nhận là túc trí đa mưu, mà hắn lại tại trên người Mạnh Hạo vừa rồi một cái chớp mắt kia xuất hiện sát khí, thậm chí đoán được thân phận người trước mắtHai mắt của hắn lộ tia sợ hãi, bại lộ đáy lòng của hắn, giờ này nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra cầu xin tha thứNgươi và ta không có cừu oán, ta cũng không phải người thích giết chóc, vốn sẽ không bởi vì ngươi mạo phạm nói mấy câu, đã diệt sát ngươiMạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, nhưng thanh niên họ Hàn này chẳng những không có thở phào, ngược lại khủng khiếp hơn, cầu xin tha thứ mãnh liệt hơnNhưng thật ra là một người thông minhNgươi đã là một người thông minh, nghĩ như vậy nhất định cũng biết nhân quảMạnh Trần đối với ngươi oán, ta đến giúp hắn là được, nếu ngươi thích nam phongMạnh Hạo cười cười, tay phải đột nhiên trở thành màu xám tro, màu xám tro này trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể thanh niên, chớp mắt một cái, thân thể hắn liền mọc đầy lông tócLông tóc này càng ngày càng mọc nhiềuBao trùm toàn thân thanh niên, thậm chí đến cuối cùng, đã nhìn không ra hình người, trở thành một con hung thú run lẩy bẩy, bị Mạnh Hạo ném vào bên trong túi trữ vật, cùng Anh VũĐặt ở cùng một chỗLàm xong những việc này, Mạnh Hạo vung tay áoLúc này tất cả dấu vết tiêu tán, về phần thân phận và lai lịch thanh niên họ Hàn, Mạnh Hạo biết, nhưng hắn không cần thiếtHắn liên Thiên Thần Liên Minh đều có thể cường sát diệt Hắc Hồn Đạo, có năng lực ở bên trong bệnh dịch tả ngập trời, sao có thể quan tâm một tên thiếu chủ trong Hàn gia rất nhiều như vậyThậm chí, nếu thật bàn về thân phận, thanh niên họ Hàn này thật không bằng Mạnh Hạo tôn caoPhất tay, Mạnh Hạo đi vào khoang thuyền, về tới chỗ ở của mình, tiếp tục khoanh chân tĩnh tọaRất nhanh, Mạnh gia thiếu chủ đã biết thanh niên họ Hàn mất tích, không ai cho là hắn đã gặp nạn, đều cảm thấy là người này tự mình ly khaiThời gian trôi qua, từ từ, Mạnh Hạo cũng biết Mạnh Đức là một trong chín vị thiếu chủ Mạnh gia, xếp hạng phía sau, địa vị tuy cao, nhưng trên thực tế cuối cùng có không thu được quyền lợi truyền thừa gia tộc lại là cơ hội mong manhMà lần này xuất hành không phải là ý chỉ Mạnh gia, là một lần hành vi cá nhân của Mạnh Đức, do tài nguyên tu hành của hắn ở trong gia tộc không đủ tiêu xài, cho nên tính toán vận chuyển một số vật phẩm trong Thiên Thần Liên Minh nghiêm khắc khống chế đối ngoại bán ra, lấy được đi một số phường thị Đệ Bát Sơn Hải để bánDùng những thứ này đổi lấy món lãi kếch sù, từ đó để cho mình có thể tiếp tục tiêu xài đi xuốngCho nên mới có một chiếc thương thuyền này, về phần những hộ vệ kia đều là như Mạnh Trần, là tộc nhân ở trong gia tộc không được coi trọng, bị hắn dùng các loại phương pháp cưỡng ép muốnỞ Mạnh Hạo nhìn lại, tên này căn bản là một tên nhị thế tổ không có đầu ócCho dù là Phương Tây ở Phương gia cũng mạnh hơn hắn nhiều lắm, thân là thiếu chủ, lại còn muốn dựa vào loại phương pháp này kiếm tiền, khiến Mạnh Hạo cảm thấy có chút khó tinNếu hắn ở thân phận của đối phương, có rất nhiều biện pháp kiếm tiền, không cần thiết như thếBất quá, Mạnh Đức ngu xuẩn này lại là khiến Mạnh Hạo nội tâm vừa độngMấy ngày này, hắn ở trong chiếc thuyền Mạnh gia tiếp xúc tộc nhân Mạnh gia, đối phương bất tri bất giác sớm bị hắn lục soát hồn, rõ ràng rất nhiều chuyệnNhất mạch của ngoại công kia đích thật là sa sút đến cực hạn, thậm chí đều bị khu trừ ra khỏi phạm vi tổ trạch Mạnh gia, mà ở bên cạnh, thậm chí một chút tôi tớ đều có địa vị cao hơn bọn họCả nhất mạch tộc nhân phần lớn đều là người phàm, tu sĩ rất ít, chỉ có mười mấy người lại đều là Linh Cảnh, duy chỉ có một người Mạnh Trần tư chất tuyệt hảo, tu vi đột phá, cúng bái vật tổ tiên, thu được Ngụy Tiên lực lượngVề phần tộc nhân của hắn, vì tu vi đều là Linh Cảnh, ngày thường ở trong gia tộc không phải bị khi dễ đơn giản như vậyKhông ai khi dễ bọn họ, bởi vìngoại trừ Mạnh gia gia phả còn có tên của bọn họ ra, cả Mạnh gia đã sắp đối với bọn họ không thừa nhậnỞ rất nhiều tộc nhân Mạnh gia nhìn lại, bọn họ chính là tạp dịch, mà trên thực tế cũng đích thật là như thếMười mấy Linh Cảnh tộc nhân kia đều trở thành tôi tớ của một số thiếu gia tiểu thư Mạnh gia, địa vị rất thấpSở dĩ một năm đó cường hãn nhất mạch sẽ ở không đến ngàn năm liền sa sút đến trình độ như vậy, Mạnh Hạo ở trong trí nhớ những người khác không tìm được đáp án, hắn chỉ là xác định một chútNhất mạch ngoại công kia đích xác,chỉ còn lại có một chút cô nhi quả phụTất cả thân tộc trưởng bối của Mạnh Hạo gần như chết sạch, chỉ có mấy người không chết, cũng đều tu vi bị phế, gần như phế nhân, mà con trai cả nhất mạch nàyLại thưa thớtNếu lần này Mạnh Hạo không thay thế Mạnh Trần, có lẽ lại có hơn một trăm năm, tộc nhân nhất mạch của ngoại công kia liền sẽ hoàn toàn diệt tuyệt, từ nay về sau, không có nhất mạch này nữaNhững chuyện này khiến Mạnh Hạo nội tâm đau nhói, hắn cũng có nghi ngờ sâu đậm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sẽ làm tất cả cường giả nhất mạch ngoại công kia năm đó đều bị diệt tuyệtLà ai làm!!

Mạnh Hạo trầm mặc, như vậy tộc nhân nhất mạch muốn quật khởi thật vô cùng khó khănCho dù là Mạnh Hạo cũng không có đầu mối, tuy rằng hắn có thể cưỡng ép xuất thủ, nâng đỡ nhất mạch ngoại công kia đi ra, thậm chí có thể dùng cấm chế khống chế một số lớn tộc nhân Mạnh gia làm ra hiệu lực nhất mạch ngoại công kia, nhưng tất nhiên sẽ muốn huyết tẩy mới được, lại trở lực rất lớn, nhất là một khi huyết tẩy sau, nếu có ngoại tộc xâm lấn, như vậy Mạnh gia hư nhược hơn, có lẽ thật sẽ bị diệt tộcNhưng tất cả những điều này cũng chỉ là lục bình mà thôi, không có cănCàng quan trọng hơn là Mạnh Hạo biết, chiến tranh chân chính sắp bắt đầu, đó không phải là nội chiến Sơn Hải Giới, mà là đến từ bên ngoài 33 thiên, hai thế lực lớn áp đínhMà hắn lại không cách nào lâu dài lưu tại Mạnh gia, thậm chí Mạnh Hạo đều muốn mang tộc nhân nhất mạch ngoại công kia rời đi, tiễn bọn họ trở về Phương giaĐủ loại suy nghĩ ở trong đầu Mạnh Hạo chuyển động, hắn chọn lựa, cũng đang tiếp tục quan sátChiếc thuyền này lái về phía mọi chỗ phường thị, bên trong sau khi bán vật phẩm từ trong Thiên Thần Liên Minh thu được xong, dưới sự hưng phấn, Mạnh Đức trực tiếp ở trong những phường thị này tiêu xài, mua lượng lớn những thứ mà Mạnh Hạo nhìn lại, căn bản cũng không có bất kỳ vật phẩm có chỗ dùng nàoMạnh Hạo thủy chung mắt lạnh nhìn, hắn muốn nhìn một chút, Mạnh gia giờ này tại Đệ Bát Sơn Hải đến cùng hư nhược đến trình độ nào, có người dám đến động Mạnh Đức một trong chín vị thiếu chủ Mạnh gia hay khôngNếu như không có người đến động, nói rõ Mạnh gia mặc dù rơi xuống, nwhng vẫn như cũ có lực uy hiếp, nói như vậy, Mạnh Hạo không ngại huyết tẩy một phen, cưỡng ép đẩy nhất mạch ngoại công kia thượng vịNhưng một khi có người đến độngChỉ có thể nói rõ, Mạnh gia đã là hoàng hoa hôm qua, nếu cưỡng ép huyết tẩynhất mạch ngoại công kia khó chạy thoát ngày sau diệt vongVì khảo nghiệm, trong một số phường thị, Mạnh Hạo tự mình đi một vòng, lộ ra tài vật, dụ cho người chú ý, dẫn những người kia hướng mắt tới trên người Mạnh ĐứcThời gian dần trôi qua, khi chiếc thuyền Mạnh gia kết thúc cuộc hành trình những phường thị này, bắt đầu đường về bay về phía Mạnh gia, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở trong ốc xá, đột nhiên mở mắt ra, trong thần thức của hắn, thấy được ở phía xa, xuất hiện chín người áo đen ẩn tàng khuôn mặt, ánh mắt bất thiện, mang tham lamHiểu được ẩn giấu mặt, xem ra vẫn còn có chút kiêng kỵnhưng lại có gan tranh đoạt, xem ra kiêng kỵ này cũng không phải đặc biệt sâu!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1604: Gió nổi lênMột người tu vi Cổ Cảnh đại viên mãn, một người Cổ Cảnh trung kỳ, hai người tu vi Cổ Cảnh sơ kỳ, năm người Tiên Cảnh đỉnh phongThực lực như vậy ở bất kỳ địa phương nào đều không thể xem thường, dĩ nhiên là trình độ bá chủ một phương, ở Đệ Cửu Sơn Hải có thể chiếm cứ một phương vẫn thạch phường thịThậm chí có thể hợp thành một tông môn, khai tông lập phái, cũng không hẳn không đượcMạnh Hạo ánh mắt quét một cáiHiện tại muốn xem, là bọn hắn có phải tán tu hay không, đây là mộtThứ hai, có phải cũng tới từ Mạnh gia hay khôngThứ babọn chúng ẩn giấu mặt, trừ phi là lo lắng pháp thuật hối sóc thời gian, nếu không, chính là không có tính toán diệt khẩu, chỉ là không biết bọn chúngCó dám diệt khẩu hay không!

Mạnh Hạo trong mắt bình tĩnh, mang sâu sắc, hắn đã không còn là thư sinh năm đó chỉ biết là thi cửĐường tu hành tàn khốc, ở Đệ Cửu Sơn Hải, phía sau hắn có Phương gia, nhưng ở Đệ Bát Sơn Hả này i, hắn chỉ có bản thân, hơn nữa giờ này lại có nhất mạch ngoại công kia cần hắn đi chiếu cố quật khởi, tâm của hắn đang trở nên lạnh như băng, càng thêm tàn nhẫnTrên bả vai của hắn, Anh Vũ đứng ở nơi đó, thỉnh thoảng trong mắt lộ ra dư vị ý, khi thì lại liếc mắt nhìn xem Mạnh Hạo, nó có thể đã nhận ra nội tâm Mạnh Hạo thay đổiLoại chuyển biến này là thay đổi một cách vô tri vô giác, là bị uy áp ngoại giới dần dần đắp nặn tạo nênVề phần Bì Đống, ở phía trước Mạnh Hạo, lười biếng nằm, chó ngao bị rút nhỏ thân thể, khi thì tát qua một cái, lại bắn lên, lại vỗ xuống, lại bắn lên, hai vị này chơi đùa vui vẻHồi lâu sau, ở chín người áo đen nhìn xem lẫn nhau, lẫn nhau bấm quyết, lập tức một tầng vách ngăn che giấu tất cả liên lạc với bên ngoài bao phủ một phương tinh không, sau đó chín người bọn chúng trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, hóa thành chín đạo cầu vồng chạy thẳng tới chiếc thuyền Mạnh giaMạnh Hạo hai mắt nhắm nghiềnGần như khi Mạnh Hạo nhắm mắt, ước chừng thời gian mấy hít thở, trên chiếc thuyền người hộ đạo của Mạnh Đức từ đang khoanh chân mạnh mở mắt ra, vẻ mặt lộ ra khẩn trươngTrong phút chốc hắn chạy ra, mạnh nhìn về phía xa xa, sắc mặt trong nháy mắt đại biếnĐịch tấn công!!

Bảo vệ thiếu chủ!

Hắn lập tức gầm nhẹ, thanh âm tận lực áp chế, không truyền ra quá xa, chỉ quanh quẩn trong chiếc thuyền lập tức kinh động tất cả tộc nhân Mạnh gia trên chiếc thuyềnRất nhanh, quầng sáng phòng hộ trong nháy mắt xuất hiện, bao phủ chiếc thuyềnMạnh Đức cũng vọt ra, sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể run rẩyPhía sau hắn, hơn mười tộc nhân Mạnh gia toàn bộ đều khẩn trương đứng ở nơi đó, không ai đi để ý Mạnh Hạo có ở đó hay khôngLúc này ánh mắt của mọi người đều bị chín đạo cầu vồng trong tinh không cấp tốc mà đến kia hấp dẫnNhất là tu sĩ đứng đầu chín đạo cầu vồng này tu vi bạo phát, rõ ràng là Cổ Cảnh đại viên mãn, giống như người hộ đạo của Mạnh Đức, mà người sau lưng hắn tu vi cũng tản ra, những Tiên Cảnh còn dễ nói, trong đó hai tên Cổ Cảnh sơ kỳ khiến những tộc nhân Mạnh gia sắc mặt toàn bộ đại biếnTrong những tộc nhân Mạnh gia, này ngoại trừ người hộ đạo của Mạnh Đức là Cổ Cảnh đại viên mãn ra, những người khác phần lớn đều là Tiên Cảnh, chỉ có hai người là Cổ Cảnh sơ kỳSo sánh với đối phương thì ít hơn một ngườiNgười ít hơn này làCổ Cảnh trung kỳ đối phương!!

Chỉ ít hơn một người này, ảnh hưởng rất lớn, quyết định hết thảyNhững người này là đi ngang qua thôi, nhất định là đi ngang qua, nếu không, bọn họ ăn cái mậ gì, lại dám ra tay đối với Mạnh gia ta?

Mạnh Đức thân thể run rẩy, lẩm bẩm nói nhỏ, vẻ mặt mang khủng khiếpThiếu chủ, những người này hẳn không phải là đi ngang quaLão già hộ đạo một bên nhíu mày, liếc nhìn Mạnh Đức, nội tâm thở dàiKhông có khả năng, bọn họ thật to gan, dám đối với Mạnh gia ta bất kính, sau khi ta trở về nhất định bẩm báo đại trưởng lão, diệt toàn tộc bọn hắn!!

Mạnh Đức hét lênNgậm miệng!

Lão già hộ đạo trong mắt lộ ra chán ghét, gầm nhẹ một tiếng, trước hắn đã cùng gia tộc thử liên hệ, nhưng lại không có chút đáp lại nào, biết nơi này đã bị quấy nhiễu, nội tâm chua xótHắn vung tay áo, lập tức trên chiếc thuyền Mạnh gia tản ra hào quang mãnh liệtTia sáng này bay lên không, tạo thành một cái chữ Mạnh to lớn!Bằng hữu phía trước, nơi này là chiếc thuyền của Mạnh gia, xin mời tránh ra!

Lão già hộ đạo ngữ khí cường ngạnh, hắn biết hậu quả yếu đuối lúc nàyLời nói vang lên, tu vi của hắn ầm ầm bạo phát, lực lượng Cổ Cảnh đại viên mãn tu vi lập tức tản ra, tràn ngập bốn phíaNhưng chín đạo thân ảnh đang tới này không có nửa điểm dừng lạiTrong mắt người dẫn đầu sát cơ nhoáng lên một cái, tốc độ nhanh hơn, khi đang đến gần chiếc thuyền, bỗng nhiên, chín người lẫn nhau bấm quyết, đồng loạt một chỉ tay, lập tức ở xung quanh bọn chúng hư vô vặn vẹo, nhưng lại tạo thành một thanh chiến phủ khổng lồChiến phủ này tràn ra khí Huyết sát, nhuộm đẫm bốn phương tám hướng, hướng về chiếc thuyền Mạnh gia hung hăng một trảmTrong tiếng nổ "ầm ầm", chiến phủ khổng lồ này liền trực tiếp chém quầng sáng phòng hộ trên chiếc thuyềnTiếng nổ ngập trời, quầng sáng phòng hộ truyền ra tiếng động răng rắc, bằng mắt thường có thể thấy được xuất hiện từng cái khe nứt, khe nứt càng ngày càng nhiều, tiếng động răng rắc quanh quẩn trong tai mỗi một tộc nhân Mạnh gia, dường như trở thành chuông tangMạnh Đức run rẩy, vẻ mặt lộ ra sợ hãi, phía sau hắn tất cả tộc nhân Mạnh gia đều từng tên một mang tuyệt vọng, cho dù là người hộ đạo kia cũng vào giờ khắc này cảm nhận được kinh khủng ý đến từ sự liên thủ của chín người kiaĐúng lúc này, một tiếng nổ vang kinh thiên, quầng sáng phòng hộ chiếc thuyền trong nháy mắt tan vỡ, phá thành mảnh nhỏ, hóa thành vô số mảnh vỡ quét ngang mọi người trên thuyềnLập tức liền có mấy tộc nhân Mạnh gia phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể bị mảnh vô hình kia vỡ tách rời thân thể, chia năm xẻ bảy, máu tươi văng khắp nơiCùng lúc đó, chín người áo đen kia, ánh mắt lộ ra sát cơ, nháy mắt lại tới, người dẫn đầu chạy thẳng tới lão già hộ đạoHai người trong nháy mắt liền chiến với nhau, tiếng sấm truyền khắp bốn phía, bay vào tinh không, đấu pháp với nhau dao động quanh quẩnVề phần hai Cổ Cảnh sơ kỳ lại là giết hướng Cổ Cảnh Mạnh gia, tộc nhân Cổ Cảnh của Mạnh gia bất đắc dĩ chỉ có thể xuất chiến, bốn người rất nhanh chiến thành một mảnh, hỗn loạn không chịu nổi, thuật pháp bắn nhanh, nổ vang khuếch tánMà năm kẻ Tiên Cảnh đỉnh phong kia lại là sát nhập vào trong tộc nhân Mạnh gia, nơi đi qua, giết chóc triển khai, một loạt tiếng hét thảm thê lương lập tức vang vọng khắp bốn phương tám hướngVề phần người áo đen tu vi Cổ Cảnh trung kỳ cuối cùng kia lại là đứng ở giữa không trung, mắt lạnh nhìn Mạnh Đức lúc này run rẩy, cả người sợ hãi đến cực hạnCác ngươi muốn cái gì, ta đều cho các ngươi, các ngươi không thể giết taTa là thiếu chủ Mạnh gia, nếu ta xảy ra bất kì ngoài ý muốn nào, các ngươi ở Đệ Bát Sơn Hải, chạy trốn tới bất kỳ địa phương nào, đều khó thoát khỏi cái chết!Mạnh gia ta tuy rằng xuống dốc, nhưng mặt vẫn ở chỗ cũ, nếu các ngươi mưu tài, cho các ngươi là được!

Mạnh Đức nói, lập tức ném túi trữ vật sang một bên, r bộ dáng ất là quyết đoán, khiến Mạnh Hạo ở bên trong khoang thuyền thấy một màn như vậy, cũng nhìn nhiều thoáng quaNgược lại cũng không phải cái gì cũng saiMạnh Hạo lẩm bẩm, ánh mắt quét qua trên người chín người áo đen, hắn trong mắt có ánh sao nhoáng lên một cáiHắn đã nhìn thấu, chín người nàyKhông phải tán tu!

Nếu là tán tu thì không có khả năng xuất thủ chỉnh tề như vậy, cũng có thần thông liên thủ, lại cho dù là trên thuật pháp hay pháp bảo, chín người này đều có chỗ tương tựKhông phải tán tu, nói rõ Mạnh gia còn có uy hiếp nhất định, nhưng mà có tông môn cướp sạch Mạnh gia, cũng có thể nhìn thấu Mạnh gia tuy có uy hiếp, nhưng uy hiếp này đã từ từ không đủMạnh Hạo nhíu mày, Mạnh gia như vậy khiến hắn có chút khó làmĐúng lúc này, tiếng hét thảm thê lương trên thuyền không ngừng truyền ra sau, dần dần biến mất, cả chiếc thuyền, ngoại trừ Mạnh Đức ra, toàn bộ đều là thi thểMà trong tinh không, hai người Cổ Cảnh sơ kỳ Mạnh gia kia lúc này sắc mặt tái nhợt, hai người nhìn nhau một cái, trong nháy mắt lui về sau, sắp rời khỏi nơi này bỏ chạyGần như khi bọn hắn bỏ chạy, người áo đen Cổ Cảnh trung kỳ kai hừ lạnh một tiếng, cất bước đi, hướng về hai người cấp tốc truy kíchKhông bao lâu, hai tiếng hét thảm từ đàng xa truyền đếnRất nhanh, người áo đen Cổ Cảnh trung kỳ kia trở về, trong tay của hắn dẫn theo hai cái đầu, ném vào trên thuyền trênLúc này bên trên Cổ Cảnh đại viên mãn chém giết, cũng đến thời khắc mấu chốt, người hộ đạo Mạnh Đức nổi giận gầm lên một tiếngCác ngươi đã giết quá nhiều, thời gian cũng đã khá lâu, tài vật là ở chỗ này, hay là thật muốn hại mệnh!!

Gần như ngay lúc lão già này lên tiếng, bỗng nhiên, mấy người áo đen này lại đồng thời bay lên không, lẫn nhau bấm quyết, lập tức kia chiến phủ ầm ầm huyễn hóa raLão già hộ đạo Mạnh Đức sắc mặt đại biến, không tiếc liều mạng bị thương, cưỡng ép lui về sau, máu tươi phun ra, cả người hắn hóa thành một đạo cầu vồng, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Mạnh Đức, nhưng nếu là đến chính mình sống chết tồn vong trước mắt, mình mới là mấu chốtNhưng ngay khi hắn lui về phía sau, phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, người này xuất hiện vô cùng đột ngột, cho dù là Mạnh Hạo cũng chỉ là một cái chớp mắt trước khi hắn xuất hiện mới nhận raVề phần lão già hộ đạo căn bản cũng không có bất kỳ phát hiện nào, thân ảnh ấy trực tiếp một chỉ tay, vô thanh vô tức, rơi vào gáy lão già này, huých một tiếng, lão già thân thể chấn động, đầu trực tiếp nổ tung, nguyên thần ở bên trong cũng bị tan vỡ vỡ vụn, lại tại trên người của hắn lúc này xuất hiện lửa màu đen, trong nháy mắt đốt cháy, cũng liền là thời gian mấy hơi thở đã thiêu đốt lão già này thành tro bụiChín người áo đen dừng lại, trong mắt lộ ra cung kính, hướng về người này ôm quyền cúi đầuĐây là một cái thân ảnh cao lớn, cao chừng hơn một trượng, mặc một thân hắc bào thùng thình, mang trên mặt một cái mặt nạGương mặt này là màu trắng, trên đó khắc vô số ánh mắt, thoạt nhìn rất là kinh khủngHắn mắt lạnh nhìn xem chín người áo đen kia, không nói chuyện, một bước bước ra, đạp tại trên chiếc thuyềnMạnh Hạo ở bên trong khoang thuyền, nhìn người áo bào đen kia, vẻ mặt của hắn trong nháy mắt ngưng trọngNgười áo bào đen này cho hắn cảm giác rất quỷ dị, nhất là ẩn thân chi phápTrước đây Mạnh Hạo chưa từng gặp, nhưng nếu là đúng chiến, Mạnh Hạo có nắm chắc trực tiếp nghiền épXem ra lần này không phải mưu tàiMạnh Hạo như có điều suy nghĩ khi, nhìn chín người áo đen kia, mắt lộ ra ánh saoMà giờ này Mạnh Đức thân thể run rẩy, ngơ ngác nhìn một màn này, thân thể hắn từ từ lui về sau, hô hấp dồn dập, bỗng nhiê, người áo đen tu vi kia Cổ Cảnh đại viên mãn từ từ tựa đầu bào tháo xuống, lộ ra một khuôn mặtGương mặt này không ngờgiống lão già hộ đạo đã chết như đúc!

Những người khác cũng lục tục tháo xuống đầu bào, từng tên một bất ngờ đều là giống những tộc nhân Mạnh gia trước tử vong như đúc!Các ngươiMạnh Đức sắc mặt nháy mắt tái nhợt, hắn cho dù là ngu xuẩn, lúc này cũng nhìn thấu đầu mối, run rẩy lui về sau, vẻ mặt sợ hãi đến cực hạn, hắn cũng thử cùng gia tộc liên hệ, nhưng lại bị quấy nhiễu, không thể thành côngoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1605: Xuất thủ!Mạnh Hạo ở bên trong khoang thuyền, thấy một màn như vậy cũng là ánh mắt co rút lại, nhíu mày một cái, nhìn về phía người áo bào đen đeo mặt nạ kiaNói như vậy, dưới mặt nạ của hắn phải là khuôn mặt Mạnh ĐứcMạnh Hạo lẩm bẩmĐúng lúc này, khi Mạnh Đức lui về sau, người áo bào đen mặt nạ mang vô số ánh mắt kia giơ tay lên, lấy mặt nạ của mình xuống, lộ ra mặt lỗ, khuôn mặt kiaĐúng như Mạnh Hạo suy đoán, chính làMạnh Đức!

Giống nhau như đúc!

Mạnh Đức mở to mắt, không ngừng lui về sau, chỉ vào người áo bào đen, trên vẻ mặt của hắn lộ ra hoảng sợ mãnh liệt hơn, cười thảm, hắn biết chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ!Giết rồi chứ, dọn dẹp bốn phía, chúng taTrở về Mạnh giaMạnh Đức áo bào đen nhàn nhạt lên tiếng, ngay cả thanh âm cũng cùng Mạnh Đức chân chính không có chút nào khác biệtHắn vừa nói xong, một tên tu sĩ bên cạnh biến thành tùy tùng Mạnh Đức, toét miệng cười, tay phải nâng lên đang muốn kết thúc tánh mạng Mạnh ĐứcNhưng vào lúc này, một tiếng thở dài ở tinh không bốn phương tám hướng vang lên, khi truyền ra, người áo bào đen huyễn hóa thành Mạnh Đức kia biến sắc, những tu sĩ khác cũng đều thất kinh, lập tức nhìn xung quanhNgười nào đang giả thần giả quỷ, đi ra cho ta!

Mạnh Đức áo bào đen gầm nhẹ, thần thức ầm ầm tản ra, trên người của hắn không ngờ vào giờ khắc này tản ra khí tức Đạo CảnhChẳng qua là Đạo Cảnh nhất nguyên mà thôi, nhưng đối với Mạnh Đức mà nói cũng kinh khủng đến cực hạnThan thở này đến từ Mạnh Hạo, Mạnh Hạo không thể không xuất thủNếu tùy ý đối phương đến Mạnh Đức cũng diệt sát, hắn muốn đi vào Mạnh gia sẽ phải trừ đi một chút trắc trởNhững người này không có khả năng dung hắn tồn tạiNếu là mình về tới Mạnh gia, cũng không tốt giải thích, sẽ bị người hoài nghiMặc dù Mạnh Hạo có ý nghĩ mang tộc nhân nhất mạch ngoại công kia đi cũng cần trước tiên tiến vào Mạnh gia, trước tìm hiểu tình huống rồi quyết địnhThật phiền toáiMạnh Hạo lắc đầu, thân thể hắn cất bước đi ra, hai mắt nhoáng lên một cái, khuôn mặt biến hóaDưới một bước, ngay tại trong tinh không, không ai có thể nhìn thấu hắn là từ trên thuyền đi raKhi hắn đứng ở tinh không, phảng phất là từ trong hư vô đi tới, xuất hiện ở trước mặt những người áo đen kiaMạnh Đức áo bào đen hai mắt co rút lại, thân thể hắn lập tức lui về sauGiết hắn!

Lời nói vừa ra, chín người áo đen kia mặc dù kinh hãi, nhưng trong nháy mắt tu vi tản ra, lẫn nhau bấm quyết, lập tức xung quanh bọn chúng chiến phủ tràn đầy sát khí ầm ầm biến ảo, hướng về Mạnh Hạo bỗng nhiên chém tớiMạnh Đức núp ở một góc, nhìn một màn này, nội tâm khẩn trương mang kích độngMạnh Hạo vẻ mặt như thường, sau khi tu vi của hắn được Tham Lang toàn diện đề cao, còn không có chân chính cùng người động thủ, lúc này mắt thấy chiến phủ l kia ại tới, hắn lại không né tránh chút nào, chỉ là tay phải nâng lên, hướng về chiến phủ một chỉ tayKhông có thần thông, không có thuật pháp, chỉ là dựa vào lực lượng thân thể, ngón tay cùng chiến phủ hư ảo kia trực tiếp đụng nhauTiếng sấm trong nháy mắt ngập trời, chín người áo đen vẻ mặt dữ tợnBọn chúng vô cùng tự tin với một kích liên thủ này của mìnhĐạo pháp liên thủ này uy lực quá lớn, bọn chúng từng dùng rung chuyển Chuẩn ĐạoChỉ là đáng tiếc, bọn chúng không thể thi triển nhiều lần, nhưng mà, cho dù là Đạo Cảnh cũng từng khen qua thuật pháp, khiến cho chín người này đối với pháp này có lòng tin rất lớnNhưng một cái chớp mắt tiếp theo, chín người này vẻ mặt mạnh đọng lại, cặp mắt nhanh chóng mở to, lộ ra không thể tin cùng hoảng sợ, thậm chí còn có ba người trực tiếp thất thanhNàyKhông có khả năng!HắnKhiến chín người này hoảng sợ là sau khi chiến phủ kia đang cùng ngón tay Mạnh Hạo đụng chạm, Mạnh Hạo thân thể không có lắc lư nửa bước, ngay cả thần tình đều không có biến hóa chút nào, trong tiếng ầm ầm, lại hỗn loạn rất nhiều thanh âm răng rắcThanh âm nàyĐến từ chiến phủ!

Đạo pháp này được chín người liên thủ thi triển, bọn chúng có chút tự tin thuật pháp chiến phủ, vào lúc này, địa phương đang đụng chạm với ngón tay Mạnh Hạo lại xuất hiện rậm rạp chằng chịt khe nứtCái khe nứt trong phút chốc lan tràn ra, một cái chớp mắt liền bao trùm cả chiến phủ, ầm một tiếng, phá thành mảnh nhỏChín người bị cắn trả, đồng loạt phun ra máu tươi, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra sợ hãi cùng rung động trước đó chưa từng cócho dù là Mạnh Đức áo bào đen kia cũng đều hai mắt mạnh co rút lại, hít ngược một hơiMà Mạnh Hạo được ngón trỏ, cho dù một đường bạc trắng cũng không xuất hiệnThân thể của hắn cường hãn kinh khủng đến mức chiến phủ một tia một hào đều không thể rung chuyểnMạnh Hạo mỉm cười, đối với cường hãn của thân thể rất là hài lòng, khi ngẩng đầu nhìn về phía chín người này, trong mắt hắn sát cơ nhoáng lên một cái, thân thể nháy mắt biến mấtGần như khi hắn biến mất trong nháy mắt, chín người trong óc ong một tiếng, nguy cơ sinh tử bạo phát, không chần chờ chút nào, lập tức liều mạng hết thảy lui về sauNhưng bọn chúng ở trước mặt Mạnh Hạo không có tư cách này, một cái chớp mắt, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện ở trước mặt tu sĩ Cổ Cảnh đại viên mãn kia, vừa mới xuất hiện, thân thể hắn không có nửa điểm dừng lại, tùy ý va chạm một cáiẦm một tiếng, va chạm đơn giản, mang cho tu sĩ Cổ Cảnh đại viên mãn này lại là trí mạng nổ vang, hắn phun ra máu tươiMáu tươi còn đang giữa không trung, thân thể hắn liền trực tiếp vỡ vụn, nguyên thần cũng đều trốn không thoát, hình thần câu diệtTất cả chỉ là va chạm!

Mạnh Đức áo bào đen hoảng sợ, da đầu tê dại, thân thể nhanh chóng lui về sau, cả người hóa thành bóng tối, bay nhanh bỏ chạy, Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn lại, mở to miệng, hừ một tiếngMột tiếng hừ lạnh này trực tiếp liền nhấc lên âm bạo, tinh không nổ vang, gió lốc đột nhiên xuất hiện, quét ngang bốn phương tám hướngTám tên áo đen đang bỏ chạy, toàn bộ bị âm bạo này trực tiếp làm vỡ nát cả người xương cốt, làm vỡ nát ngũ tạng lục phủ, thậm chí làm vỡ nát nguyên thần, càng không cần phải nói máu thịt thân thể, lúc này ầm ầm bịch vài tiếng sau, toàn bộ trở thành huyết hoa, ở trong tinh không nở rộ!Đạo Chủ!!

Mạnh Đức áo bào đen hoảng sợ thất thanh, trước hắn đã đối Mạnh Hạo kinh khủng nội tâm có đoán, giờ này mắt thấy Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, khiến cho tám người diệt vong, hắn lại không có chút nào hoài nghiCho dù Mạnh Hạo thoạt nhìn đều không phải là như vậy, nhưng chiến lực nàyChỉ có Đạo Chủ mới có thể làm đếnMạnh Đức áo bào đen nội tâm run rẩy, hắn không nghĩ tới chính mình vừa mới tới thi hành nhiệm vụ, không ngờ liền gặp cường giả Đạo Chủ kinh khủng như vậyỞ bất kỳ một chỗ Sơn Hải Giới, Đạo Chủ đều là nhân vật giậm chân liền khiến Sơn Hải Giới chấn động!Mà tiến thêm một bước, người bước chân vào Đạo Tôn liền có tư cách đi tranh đoạt Sơn Hải chủ!

Mạnh Đức áo bào đen ánh mắt lộ ra điên cuồng, thân thể hắn trong phút chốc mơ hồ, cả người hóa thành hư ảnhKhi biến mất, Mạnh Hạo âm bạo dao động, rầm rầm mà đến, nhưng lại bị hắn dùng phương thức này tránh raLúc xuất hiện lần nữa, hắn đã ở xa xa, cũng không quay đầu lại, bay nhanh đã đi xaCăn nguyên thật kỳ lạMạnh Hạo ngạc nhiên, thân thể bước lên trước bước ra, nháy mắt biến mất, khi xuất hiện, bất ngờ tại phía sau Mạnh Đức áo bào đen, tay phải nâng lên mạnh một trảo, Trích Tinh Pháp bỗng nhiên triển khaiMột cỗ hấp lực khổng lồ kinh người, trong tiếng nổ "ầm ầm", trong tinh không khuếch tán, tay Mạnh Hạo dường như trở thành một cái hắc độngTinh không trước bàn tay hắn vặn vẹo, vô số bụi bậm nhanh chóng xoắn tới, thậm chí tinh không trước chưởng này đều dường như muốn tan vỡ, xuất hiện từng cái khe nứtMạnh Đức áo bào đen trong óc ong một tiếng, hoảng sợ đến cực hạn, thân thể hắn không bị khống chế chạy thẳng tới tay phải Mạnh HạoNguy cơ sinh tử mãnh liệt khiến hắn vào giờ khắc này không tiếc bất cứ giá nào vận chuyển lực lượng căn nguyên, ầm một tiếng, thân thể hắn không bị khống chế bị Mạnh Hạo một phen nắm trong tay trực tiếp xuất hiện hư ảnh chồng lênẦm một tiếng, lại có mấy trăm cái bóng đen từ trên người Mạnh Đức áo bào đen tràn ra, hướng về bốn phía bay nhanh bỏ chạy, mà trong tay Mạnh Hạo cầm lấy chỉ là một tấm da!Phân thân?

Mạnh Hạo nhìn những bóng đen xung quanh, trong mắt nổi lên ánh sao, hắn dĩ nhiên nhìn thấu, những thứ này không ngờ đều là phân thânNhiều phân thân như vậy khiến Mạnh Hạo nổi lên hứng thúHắn cũng có kinh ngạcLấy tu vi giờ này của hắn, Đạo Chủ đều không phải là đối thủ của hắn, nhưng đối mặt tu sĩ Đạo Cảnh nhất nguyên này lại hai lần lỡ tayDĩ nhiên, cũng cùng Mạnh Hạo không có triển khai thần thông cường hãn có quan hệNhưng phải biết, với Mạnh Hạo giờ này, cho dù là hắn tùy ý xuất thủ, cũng không phải Đạo Cảnh nhất nguyên có thể tránhHắn đang kinh ngạc, nhưng Mạnh Đức áo bào đen kia dĩ nhiên bị dọa tâm thần đều sắp tan vỡHai lần né tránh này, hắn là liều mạng, cho dù là trốn ra, bản thân cũng sẽ bị cắn trả, nhất là cuối cùng mấy trăm phân thân này càng làm cho căn nguyên của hắn tổn hao nhiềuChết tiệt, hắn không phải Đạo Chủ bình thường, hắn là Đạo Chủ đỉnh phong, Đệ Bát Sơn Hải Đạo Chủ có mấy người, không có người này a!!

Mạnh Đức áo bào đen nội tâm sợ hãi, Mạnh Hạo trong mắt bỗng nhiên lộ ra hào quang màu xám troHắn mạnh mở to miệng, mơ hồ, ở phía sau hắn, lúc này không ngờ xuất hiện một cái đầu sói to lớn, đầu sói này cùng thuật pháp Tham Lang so sánh với, ít một chút tham ý, lại nhiều hơn một tia cao ngạo, dường như một đầu cô lang xuất hiện ở trong tinh không, mang huyết sát ý, mang bá đạo vô thượng, mạnh mở miệng to, bỗng nhiên hút một cáiRầm rầm rầm!

Cả tinh không đều đang run rẩy, tầng tầng vỡ vụnLấy Mạnh Hạo làm trung tâm, tinh không phạm vi vô tận này tầng tầng cuốn ngược, hướng về Mạnh Hạo nổ vang mà đến, dường nhưbốn phương tám hướng tất cả tồn tại, quy tắc cũng tốt, lực lượng của thiên địa cũng được, đều ở đây một cái chớp mắt, bị Mạnh Hạo toàn bộ hút!

Mấy trăm thân ảnh kia phát ra tiếng hét thảm thê lương, đồng loạt xoắn tới, trên đường từng cái một ầm ầm nổ tung, hóa thành đóa,hoa màu máu trong chớp mắt, mấy trăm huyết hoaDuy chỉ có một thân ảnh không tan vỡ, khi bị hút đến, bị Mạnh Hạo tay phải nâng lên, bắt lại cổ, trực tiếp phong ấn, thu vào bên trong túi trữ vậtĐường đường Đạo Cảnh lại giống như con gà!

Mạnh Hạo cảm nhận được bản thân cường hãn, được Tham Lang tạo nên sau, hắn dĩ nhiên đến một cáitrình độ kinh khủng vượt qua Đạo ChủĐẩy ra Cổ Môn sau, ta sẽMạnh hơn!

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, xoay người nhìn xem chiếc thuyền Mạnh gia cách đó không xa, liếc nhìn Mạnh Đức lúc này trợn mắt há hốc mồm, thân thể dần dần mơ hồTinh không hoàn toàn yên tĩnh, Mạnh Đức sắc mặt tái nhợt, hắn ngơ ngác nhìn bốn phía tinh không, lại nhìn một chút thi thể trên thuyền, lòng vẫn còn sợ hãi, buồn từ tâmHắn lớn như vậy, lần đầu tiên gặp loại chuyện như vậy, lúc này khủng khiếp, mờ mịt đều dưới đáy lòng, cũng không có đã nhận ra, bốn phía tinh không theo Mạnh Hạo xuất thủ, tầng vách ngăn vô hình sớm bị đánh vỡ, khiến cho nơi này và ngoại giới lần nữa thành lập liên hệKhóc tang, Mạnh Đức dường như nhớ ra cái gì đó, lập tức nhìn những thi thể xung quanh này, sau đó mạnh xông vào khoang thuyềnhắn nghĩ tới, dường nhưCòn có một người còn sốngLúc này, bất kỳ một người nào còn sống đồng bạn, với hắn mà nói, đều là thân nhân!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1606: Nơi này, chính là Mạnh gia!Mạnh Đức xông vào khoang thuyền, đối với tên tộc nhân gọi là Mạnh Trần này, lúc trước hắn không hề có ấn tượng gì, hắn chỉ nhớ duy nhất một chuyện đó là, toàn bộ tộc nhân đi vào 33 địa, chỉ có duy nhất người này đi ra.Hơn nữa Mạnh Trần còn dâng lên cho mình một món pháp bảo cổ xưa, điều này khiến cho hắn rất vui mừng, từ đó cũng có một chút ấn tượng đối với Mạnh Trần.Nhưng lúc này, hắn vô cùng hy vọng Mạnh Trần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn không muốn toàn bộ chiếc thuyền này chỉ còn lại một mình hắn sống sót.

Nhớ lại tình huống cận kỳ cái chết vừa trải qua, thân thể Mạnh Đức run lên, mặc dù hắn ngu xuẩn, nhưng cũng không phải ngốc đến hết thuốc chữa, mặc dù hắn quần áo lụa là, nhưng cũng có suy nghĩ của mình.Hắn chỉ là một tu sĩ bình thường, chỉ có điều huyết mạch cao quý, khiến cho hắn trở thành thiếu chủ, thậm chí cái địa vị thiếu chủ này, cũng không phải là lựa chọn của hắn.Trước mắt, hắn đã không còn suy tính gì đến thân phận của mình nữa, đối với một người vừa trải qua người nguy cơ sống chết mà nói, thân phận đã sớm quẳng ra sau ót, hắn chỉ hy vọng lúc này có thể có một tộc nhân đứng ở bên cạnh mình, cùng mình chia sẻ sự khủng khiếp này.Tại khoang dưới cùng của chiếc thuyền, sau khi Mạnh Đức thấy được Mạnh Hạo đang hôn mê ở nơi đó, hắn lập tức tiến lên xem xét, thấy Mạnh Hạo chỉ bị hôn mê chứ không tử vong, Mạnh Đức mừng như điên.

Hắn cũng không nghi ngờ vì sao những người khác đều chết hết, duy chỉ có Mạnh Hạo không chết, theo hắn thấy, đó là bởi vì tu vi Mạnh Hạo quá thấp, cho nên những người áo đen kia chỉ quét thần thức thoáng qua, hoặc là cũng không quá để ý, cũng có thể để lại hắn giết sau cùng.Dù sao không cần biết nguyên nhân là gì, hiện tại Mạnh Trần quả thực không chết.Mạnh Đức kích động, vội vàng lấy ra đan dược, những đan dược này bình thường hắn đều rất keo kiệt lấy ra bất kỳ một viên nào, nhưng hiện tại hắn không hề do dự đưa vào miệng Mạnh Hạo.- Đừng chết đi a, Mạnh Trần, ở đây chỉ có hai chúng ta, ngươi đừng chết...

Mạnh Đức lộ vẻ cầu xin, ôm Mạnh Hạo đi lên khoang trên, sau đó dựa vào tu vi của bản thân, khó khăn khống chế chiếc thuyền từ từ tiến về phía trước.Hắn không ngừng truyền tin liên hệ gia tộc đến đón mình, nhưng cho dù vách ngăn vô hình đã vỡ nát, hắn vẫn không thể truyền tin được.Rất nhanh, Mạnh Hạo liền thức tỉnh.Trong nháy mắt khi hắn tỉnh lại, Mạnh Đức liền kích động tiến lên nhìn Mạnh Hạo, bỗng nhiên hắn có cảm giác thân thiết mãnh liệt.

Sau khi kể lại hung hiểm đã trải qua cho Mạnh Hạo, Mạnh Đức có cảm giác mình và đối phương càng gần hơn một chút.Thời gian trôi qua, dưới cái nhìn của Mạnh Đức, hai người sống nương tựa lẫn nhau, thay phiên khống chế chiếc thuyền phi hành về hướng Mạnh gia, trên đường đều vô cùng cẩn thận, sợ đụng phải một số nhân vật không trêu chọc nổi.Từ nhỏ đến giờ, Mạnh Đức chưa từng trải qua hung hiểm như vậy, hắn thường xuyên lấy ngọc giản ra liên hệ với gia tộc, nhưng không hề thành công.

Chỉ có thể cùng với Mạnh Hạo vừa phi hành vừa nơm nớp lo sợ.Hắn nói chuyện với Mạnh Hạo cũng dần dần nhiều hơn.

Đến cuối cùng, Mạnh Đức gần như không giấu giếm điều gì, ý định muốn lôi kéo Mạnh Hạo, nói về gia tộc... hết thảy đều nói ra, thỉnh thoảng còn răn dạy Mạnh Hạo mấy câu.- Mạnh Trần, tu vi của ngươi quá yếu, như vậy không được...- Đợi sau khi về đến gia tộc, ta sẽ đưa cho ngươi một ít công pháp cùng đan dược, ngươi phải mau chóng nâng cao tu vi lên, thế nào cũng phải đạt đến Tiên Cảnh đỉnh phong mới được.- Yên tâm đi, sau này hết thảy đều có ta!- Ngươi nói, khi nào chúng ta mới có thể về đến nhà...

Tại sao ta liên hệ với gia tộc mãi mà không được...- Đúng rồi Mạnh Trần, ta nhớ ra rồi, lần trước khi lần đầu tiên gặp được ngươi, tiểu tử ngươi không hề bị thương, thế nào lần thứ hai gặp được, mặt mũi ngươi lại sưng vù, đều là vết bầm hết vậy?Một ngày nọ, Mạnh Đức đang không chế chiếc thuyền, dường như nhớ ra cái gì đó, liền nhìn về phía Mạnh Hạo đang tĩnh tọa ở bên cạnh, kinh ngạc hỏi.- Ngươi không biết sao?

Mạnh Hạo mở mắt ra, hờ hững lên tiếng.

Hai người đã phiêu lưu trong tinh không gần một tháng trời, một tháng này, với kinh nghiệm từng trải của Mạnh Hạo, quan hệ của hai người bất tri bất giác đã đổi thành hắn chiếm cứ chủ động.

Hắn nói không nhiều lắm, nhưng mỗi một câu nói, đều khiến cho Mạnh Đức lắng nghe rất nghiêm túc.Hắn là thiếu chủ, nhưng nếu đổi lại có tu sĩ không hề quen biết bọn họ thấy được, sẽ nghĩ rằng Mạnh Hạo mới là thiếu chủ.- A?

Có chuyện gì?

Mạnh Đức sửng sốt hỏi.Mạnh Hạo liếc nhìn Mạnh Đức một cái, hắn có thể nhận ra đối phương quả thật không biết, liền hiểu được, tên tu sĩ trung niên quản gia kia an bài Mạnh Trần đi hầu hạ thiếu chủ Hàn gia, cũng không phải là chủ ý của Mạnh Đức, mà là tên quản gia kia tự chủ trương.Mạnh Hạo lắc đầu, không nói gì.

Mạnh Đức gãi đầu một cái, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra trên thuyền đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được, có lẽ lúc trước Mạnh Hạo đã bị ăn thiệt thòi.- Mạnh Trần, việc này... ngươi cũng biết tính tình ta lúc trước có chút...

ác liệt, khi đó chúng ta cũng không quen biết.

Nhưng ngươi yên tâm, sau này Mạnh Đức ta có ăn, thì ngươi cũng có ăn!

Mạnh Đức vỗ vỗ ngực nhìn Mạnh Hạo, mấy ngày qua cùng chung sống, bất tri bất giác, khiến hắn rất để ý đến thái độ của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo mỉm cười, hắn cũng mượn mấy ngày này, nhìn thấu được con người thật của Mạnh Đức.

Mặc dù hắn quần áo lụa là, mặc dù hắn ngu lâu dốt bền, nhưng bản chất cũng không phải đã hết thuốc chữa.Hai tháng sau.

Vào một ngày nọ, khi Mạnh Đức đang không ngừng thử liên hệ với gia tộc, rốt cục hắn cũng có thể liên lạc được với gia tộc.

Mạnh Đức lập tức kích động, bẩm báo lại toàn bộ chuyện nơi đây với gia tộc.Một ngày sau, Mạnh Hạo liền thấy được trong tinh không xa xa có 5 luồng cầu vồng đang rất nhanh bay đến.

Dẫn đầu là một lão già, lão già này tóc trắng xoá, không giận mà uy, tu vi bất ngờ lại là Đạo Cảnh, mặc dù chỉ là nhất nguyên, nhưng vẫn là Đạo Cảnh.Mạnh Hạo bình tĩnh đứng ở bên cạnh Mạnh Đức.Phía sau lão già là ba nam một nữ, nữ nhân đã đứng tuổi, dung nhan được chăm sóc rất tốt, nhưng trên mặt không giấu nổi vẻ lo âu.

Thời khắc này sau khi nhìn thấy Mạnh Đức, thấy được dáng vẻ chật vật của hắn, nữ nhân lập tức chảy nước mắt, vội tiến lên ôm lấy Mạnh Đức.- Mẹ...

Ta không sao.

Mạnh Đức cũng khóc nấc lên, chuyện hắn trải qua mấy ngày qua, sớm đã vượt ra khỏi sức thừa nhận của hắn, nếu không phải có Mạnh Hạo ở bên cạnh, hắn thật không biết sẽ như thế nào nữa.- Đức nhi, khổ cực cho con rồi...

Nữ nhân sờ đầu Mạnh Đức, thấy bộ dáng của Mạnh Đức trước và sau khi rời đi khác hẳn nhau, lúc này trên người Mạnh Đức thiếu đi quần áo lụa là, nhưng lại nhiều thêm một tia chững chạc trưởng thành, khiến nữ nhân này vừa cảm thấy an ủi lại vừa đau lòng.Ba nam tử sau lưng lão già, một người có tu vi Cổ Cảnh hậu kỳ, cách đại viên mãn chỉ kém một tia, bộ dáng rất tương tự với Mạnh Đức, hắn đi tới, yên lặng nhìn Mạnh Đức, ôm lấy.- Cha...

Mạnh Đức khóc ròng nói.Về phần hai nam tử khác, thời khắc này liền tản ra, tiến vào bên trong chiếc thuyền bốn phía quan sát, ánh mắt lóe lên, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép.

Duy chỉ có lão già Đạo Cảnh kia, khi nhìn về phía Mạnh Đức tỏ ra nhu hòa, nhưng khi nhìn về phía Mạnh Hạo lại lộ ra vẻ sắc bén.- "Chủ chịu nhục lính phải chết", niệm tình ngươi có công giữ chủ, cho ngươi lưu lại một câu di ngôn.

Sau khi lão già hờ hững lên tiếng, một trong hai tên tu sĩ đang ghi chép dấu vết trong chiếc thuyền vẻ mặt không thay đổi, xoay người đi về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhíu mày, thầm thở dài một tiếng.

Hắn quên mất nghĩ tới vấn đề mặt mũi của Mạnh gia, loại chuyện như vậy, để nhiều người biết được, đối Mạnh gia mà nói không phải là chuyện tốt, cho nên cho dù mình cũng là tộc nhân Mạnh gia, nhưng ở chỗ này, diệt khẩu hiển nhiên mới là lựa chọn đơn giản nhất.Đúng lúc này, Mạnh Đức lập tức giãy người thoát khỏi vòng tay cha mẹ, đi tới trước người Mạnh Hạo, chắn trước mặt hắn, rồi nhìn lão già Đạo Cảnh kia cầu khẩn.- Gia gia, hắn là huynh đệ của ta!Lão già nhìn Mạnh Đức không nói gì, về phần tu sĩ đi tới kia, bước chân cũng không dừng lại, tay phải nâng lên thành trảo, chộp tới Mạnh Hạo.- Hắn đã cứu mạng ta, người nào muốn giết hắn, ta liền tự sát!

Mạnh Đức thấy vậy, lo lắng rống lớn, tay phải chợt nhấc lên đặt tại đỉnh đầu mỉnh, nhìn chằm chằm lão già, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán.Mạnh Hạo ngẩn ra, nhìn Mạnh Đức lâu hơn một chút.Lão già sửng sốt.

Tu sĩ đang chộp tới Mạnh Hạo cũng hơi khựng lại.

Cha mẹ Mạnh Đức cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Đức.Trong trí nhớ của bọn họ, Mạnh Đức đối ngoại luôn nhu nhược ẻo lả, bọn họ bảo sao nghe vậy, điểm này, mặc dù bọn họ không hài lòng, nhưng cũng không có cách nào.

Không ngờ lúc này Mạnh Đức lại có thể hướng về lão tổ trong gia tộc rống giận, thậm chí còn uy hiếp, khiến hai vợ chồng vừa mừng vừa sợ.Lão già cẩn thận nhìn Mạnh Đức, nhìn vẻ quyết đoán trong mắt hắn.

Trong nhận thức của lão, đứa cháu dòng chính này tính tình luôn yếu đuối hướng nội, một màn trước mắt này, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy được.

Sau một lúc lâu, lão già ngược lại liền nở nụ cười.- Tốt, biết bảo vệ người đi theo mình, cho dù đối mặt với lão phu, cũng có thể quyết đoán như thế, Đức nhi, ngươi trưởng thành rồi.

Lão già phất tay áo, tên tu sĩ sắp sửa chộp tới Mạnh Hạo kia lập tức lui về phía sau.- Trên người Đức nhi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có ưu điểm người khác không có, vì ngươi mà hắn dám phản ứng lại lão phu, ngươi tự giải quyết cho tốt.

Lão già nhìn Mạnh Hạo thật sâu, rồi không để ý đến nữa, xoay người tiến vào chiếc thuyền, khống chế bay thẳng vào tinh không.Trong tiếng nổ "ầm ầm", chiếc thuyền hóa thành một đạo cầu vồng xuyên qua tinh không, tốc độ cực nhanh, trước đó không thể so sánh.

Trong phút chốc đã biến mất trong tinh không.Cũng chỉ hai ngày sau, chiếc thuyền này đã xuất hiện trong phạm vi thế lực Mạnh gia.

Từ xa nhìn lại, có thể thấy được trong tinh không có một khối đại lục to lớn đang trôi nổi.Trên khối đại lục này có núi có biển, cũng có rất nhiều thành trì.

Có thể thấy được, nơi này có rất nhiều người sinh sống, đời đời sinh sôi phát triển.

Viền ngoài đại lục hào quang rực rỡ, tỏa ra tầng tầng sóng gợn quanh quẩn, xung quanh còn có 8 khối đại lục hơi nhỏ hơn một chút vây quanh.Trên mỗi một phiến đại lục nhỏ, đều có thành trì sừng sững dựng lên, dường như phối hợp với thành trì ở các phiến đại lục nhỏ khác, tạo thành một cái trận pháp to lớn.Nơi này, chính là Mạnh gia!Chính giữa đại lục to lớn ở trung tâm, có thể thấy được một pho tượng cực lớn.Nhưng kỳ quái là pho tượng này không có mặt, dường như đã bị người ta xóa đi, nhìn không rõ bộ dáng...

Nhưng mặc dù như vậy, pho tượng vẫn tản ra uy áp mãnh liệt, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, bao phủ tinh không.Uy áp này, khiến Mạnh Hạo vừa cảm thụ được, trong lòng lập tức khiếp sợ.- Khí tức Đạo Tôn...

Không đúng, đây là...

Sơn Hải khí vận!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1607: Bà ngoại!Trong khoảnh khắc khi cảm nhận được khí vận của Sơn Hải, trong lòng Mạnh Hạo chấn động, hắn nhớ lại một chuyện cũ, ở trong ký ức của hắn, Sơn Hải chủ Đệ Bát Sơn Hải, hẳn là xuất thân từ Mạnh gia...Nhưng cho tới bây giờ sau khi đến Đệ Bát Sơn Hải, những gì Mạnh Hạo nghe được, thấy được, trải qua dường như cũng không ai nhắc tới rõ ràng, như thể chuyện trong trí nhớ của hắn không chính xác vậy.Điều này khiến cho đáy lòng Mạnh Hạo có chút chần chờ, nhất là khi hắn nghe nói, chủ nhân Đệ Bát Sơn Hải này được xưng là Thiên Thần, thì trong đầu Mạnh Hạo cũng hiện lên một vài suy đoán.- Thiên Thần, Thiên Thần...

Không có họ.

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, cảm thụ khí vận Sơn Hải Giới từ trên pho tượng truyền ra, khí vận này người ngoài không thấy được, chỉ có Mạnh Hạo mới có thể phát hiện.Mạnh Hạo nhìn pho tượng bị xóa đi khuôn mặt, hắn cảm thấy, vị Thiên Thần này nhất định có liên hệ nào đó cùng Mạnh gia mà người ngoài không biết.- Về nhà, rốt cục cũng... về nhà!- Mạnh Trần, chúng ta đã về nhà rồi!Mạnh Đức ở bên cạnh Mạnh Hạo lớn tiếng hô lên.

Nhìn đại lục Mạnh gia, Mạnh Đức hít sâu một hơi, hắn có một loại cảm giác sống lại từ chỗ chết.- Về nhà...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, hắn nghĩ tới tộc nhân nhất mạch của ông ngoại, ánh mắt liền nhìn về phía một phiến đất bằng phẳng thuộc một trong tám khối đại lục nhỏ.Dựa theo hiểu biết của hắn về Mạnh gia khi sưu hồn đám người trên chiếc thuyền, thì nhất mạch của ông ngoại, chính là ở chỗ đó.Rất nhanh, chiếc thuyền liền hạ xuống khu vực pho tượng ở trung tâm đại lục, vây quanh pho tượng là một tòa thành trì khổng lồ, nơi này cũng chính là tổ trạch của Mạnh gia.Mạnh Đức bay nhanh ra, phía trước có chừng trăm tộc nhân Mạnh gia cũng đang chờ ở chỗ này.

Sau khi đám người nhìn thấy Mạnh Đức, lập tức ôm quyền, đồng loạt lên tiếng.- Cung nghênh cửu thiếu chủ!Mạnh Đức chính là thiếu chủ thứ chín.

Thanh âm truyền ra, khiến Mạnh Đức như trở lại vẻ quần áo lụa là lúc trước vậy.

Hắn vừa khẽ gật đầu một cái, đã bị đám người quây quanh cuốn đi, cha mẹ hắn và đoàn người lúc trước cũng đã sớm rời đi.

Chợt nhớ tới Mạnh Hạo, Mạnh Đức liền vội vàng xoay người nhìn về phía Mạnh Hạo, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, vung tay một cái, một quả ngọc bội liền bay thẳng tới Mạnh Hạo.Sau khi Mạnh Hạo bắt lấy, Mạnh Đức ở phía xa lớn tiếng kêu lên.- Mấy ngày nữa ta sẽ đi tìm ngươi.Mạnh Hạo cầm ngọc bội, mỉm cười.

Nơi này vốn không có ai để ý đến hắn, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Đức ném ngọc bội cho hắn, ánh mắt đám tộc nhân xung quanh nhìn về phía Mạnh Hạo đều lóe lên một cái.Mạnh Hạo cũng không để ý, bước xuống chiếc thuyền, nhìn kiến trúc xung quanh, rồi đi về phía xa.

Nơi này hết thảy đều rất xa lạ với hắn, khác hẳn với kiến trúc tập trung đầy khí phách của Phương gia.

Tất cả kiến trúc của tổ trạch Mạnh gia đều là hình tròn, mang đến cho người có cảm giác tràn đầy vẻ mượt mà, uyển chuyển.Trong thành trì tổ trạch có rất nhiều tu sĩ, Mạnh Hạo đi ở trên đường dần dần phát hiện thấy, phần lớn tộc nhân Mạnh gia đều có ti vi Linh Cảnh, Tiên Cảnh cũng không nhiều, thường thường trong mấy trăm người, chỉ có thể thấy được mấy người mà thôi.Nơi này không có cửa hàng gì, cũng không có khách điếm, thay vì nói là một tòa thành trì, không bằng nói đây chính là một khu gia viên tổ trạch, chỉ có điều quá lớn mới coi như thành trì mà thôi.Việc phân chia khu vực cũng tương tự như Phương gia, chia làm đông tây nam bắc bốn khu vực, trong đó có một vài đình viện lớn hơn nơi khác một chút, đều là nơi cư ngụ của các tộc nhân có huyết mạch cao quý của Mạnh gia.Không có khu trung tâm, cũng không có địa cung, nhưng ở bên trong pho tượng to lớn, Mạnh Hạo cảm nhận được có năm cỗ khí tức, năm cỗ khí tức này bất ngờ đều là Đạo Cảnh!Chỉ có điều, hai cỗ khí tức trong đó lại ảm đạm, dường như lúc nào cũng có thể tắt mất, chỉ có ba cỗ khí tức là sung mãn, mà gia gia của Mạnh Đức chính là một trong ba cỗ khí tức đó.- Năm vị Đạo Cảnh... trong ba người sung mãn, hai người là tu vi nhất nguyên, một người là nhị nguyên.

Hai người có khí tức ảm đạm, một là Đạo Chủ, người còn lại... không dễ phán đoán, nhưng thoạt nhìn đều là sắp "dầu hết đèn tắt".

Ánh mắt Mạnh Hạo thu hồi khỏi pho tượng kia, cặp mắt chớp động hơi suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhiên thần thức của hắn tản ra, ầm ầm khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Trong phút chốc thần thức của hắn đã bao phủ toàn bộ tổ trạch, trong lúc nhất thời, tất cả chuyện đã xảy ra bên trong tổ trạch lập tức đều hiện lên trong đầu Mạnh Hạo.Hắn nhìn năm thân ảnh bên trong pho tượng kia, nhưng bọn họ lại không có một ai nhận ra thần thức Mạnh Hạo, thậm chí cũng không phát động trận pháp của Mạnh gia.

Mạnh Hạo như nghĩ tới điều gì đó, lúc này mới thu hồi thần thức lại, chuẩn bị đi tới đại lục có nhất mạch của ngoại công.Nhưng ngay khi Mạnh Hạo đang định rời đi, bỗng nhiên bước chân hắn chợt ngừng, trong các hình ảnh từ thần thần thức truyền lại, hắn liền dừng lại tại một vị trí.Đó là một nơi trong đình viện, ở đó có một nữ nhân sắc mặt trắng bệch, đang đau khổ cầu xin một tên nam nhân trung niên dáng vẻ kiêu ngạo.

Dưới chân nam nhân trung niên này có một thiếu nữ đang cuộn tròn mình, trên người đầy vết thương, tay phải gắt gao nắm chặt, mặt không còn chút máu, chịu đựng nam nhân trung niên hung hăng đá tới.- Đại ca, đừng đánh nữa, Mạnh Như cũng vì lo cho tộc nhân nhất mạch kia của nàng, mới lấy trộm đan dược, đại ca...

Nữ nhân kia vừa buông lời cầu khẩn, thì tên nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng.- Thân là tôi tớ, lại dám lấy trộm đan dược, chuyện này không cần biết là vì sao đều phải chết, không đánh chết ả ta, chẳng phải những người khác đều sẽ bắt chước sao?

Ánh mắt nam nhân trung niên lộ ra sát ý, cúi đầu nhìn người thiếu nữ, tay phải nắm tóc thiếu nữ kéo lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú nhưng lại có một cái bớt màu đỏ, khiến cho khuôn mặt biến thành kinh tởm.Dáng vẻ xinh đẹp, không ngờ lại có cái bớt này, khiến người ta ghê tởm.- Đại ca, ca ca của Như nhi là Tiên Cảnh, đã gia nhập vào đội thị vệ của thiếu chủ thứ chín, chỉ là một viên đan dược mà thôi, ngươi... cần gì phải làm vậy.

Nữ nhân kia vẫn tiếp tục xin tha, nhìn thiếu nữ khóe miệng đang tràn ra máu tươi, trong lòng lo lắng không thôi.Nàng cũng không biết rằng, khi nàng vừa nói ra câu nói này, thì Mạnh Hạo đang ở trên một con đường trong tổ trạch cách đó một đoạn liền chấn động mạnh một cái, lập tức quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.Lúc trước hắn đã nghe nói qua, tộc nhân nhất mạch của ông ngoại, phần lớn đều là ăn nhờ ở đậu, làm tôi tớ cho những người khác để đổi lấy tài nguyên tu hành.

Thời khắc này Mạnh Hạo qua thần thức thấy một màn này, hắn có thể khẳng định, thiếu nữ kia chính là tộc nhân nhất mạch của ông ngoại, muội muội của Mạnh Trần.Mạnh Hạo không chần chờ chút nào, lập tức biến mất.

Với tu vi của hắn, ngay cả năm vị lão tổ Mạnh gia đều không thể nhận ra thần thức của hắn, nên khi hắn biến mất cũng vô thanh vô tức không có ai nhận ra.Trong đình viện, tên nam nhân trung niên nghe được ngữ khí của nữ nhân bên cạnh liền cười lạnh.- Ca ca của nàng sao?

Cái tên tướng mạo ẻo lả như đàn bà Mạnh gì gì đó...à, Mạnh Trần đúng không?

Chỉ là một tên thị vệ mà cũng xứng để ta nể mặt sao?

Tên nam nhân trung niên ngồi xổm xuống, kéo nắm tay phải của thiếu nữ ra, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, bẻ gãy ngón tay của nàng.

Thiếu nữ đau đớn run rẩy kịch liệt, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, không hừ lấy một tiếng.Cho đến khi viên đan dược trong lòng bàn tay lộ ra, thì nó đã bị máu loãng hòa tan mất một chút.

Tên nam nhân trung niên lấy ra, thuận tay ném xuống ao nước trong sân.Thiếu nữ mở to mắt ngơ ngác nhìn viên đan dược bị ném xuống ao, lúc trước nàng bị bẻ gãy ngón tay cũng không khóc, nhưng lúc này nhìn viên đan dược bị hòa tan trong ao nước, nước mắt nàng liền chảy xuống hai má.- Hử?

Khóc rồi sao?

Tên nam nhân trung niên cười ha hả một tràng, rồi lại ngồi xổm xuống, tay phải nâng lên, đang định quệt đi nước mắt của thiếu nữ, nhưng vào lúc này, một bàn tay vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện, bắt lấy tay của tên nam nhân trung niên.Tên nam nhân trung niên sửng sốt, sau đó sắc mặt đại biến, phát ra tiếng hét thảm.

Hắn hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo đột nhiên xuất hiện trước mặt, mà nữ nhân bên cạnh cũng sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt đại biến, theo bản năng lui về phía sau.- Mạnh Trần, ngươi dám!

Tên nam nhân trung niên trở nên hoảng sợ, rồi sau khi thấy rõ người trước mặt, hắn dường như lại lần nữa lấy lại can đảm, rống lớn, tu vi cũng bộc phát ra.

Nhưng tên nam nhân trung niên này chẳng qua chỉ là một tên tu sĩ Vấn Đạo mà thôi.- Ca...

Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu, sau khi thấy rõ Mạnh Hạo, lập tức khóc nấc lên, thân thể run rẩy, tràn đầy ủy khuất.- Mạnh Trần, ngươi buông tay ra!

Chết tiệt, ngươi thật to gan lại dám đả thương ta, ta lập tức nói cho đại ca ta biết, để hắn diệt hết toàn tộc của ngươi.- Xem ra, ngươi đã quên ta cũng họ Mạnh, có lẽ tại trong mắt ngươi, nhất mạch này của chúng ta, đã không phải là người Mạnh gia nữa.

Trước khi tới đây, Mạnh Hạo đã từng nghĩ rằng, nhất mạch của ngoại công có lẽ đang phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, trái tim của hắn vẫn như có dao cắt.Hắn hung hăng bóp mạnh một cái, một tiếng "rắc" truyền ra, tên nam nhân trung niên lập tức phát ra tiếng hét thê lương, tay phải của hắn đã bị Mạnh Hạo bóp thành thịt nát.

Đau đớn khiến tên nam nhân trung niên này tỏ ra khủng hoảng, nhưng hắn chưa kịp tiếp tục hét lên, thì bàn tay của Mạnh Hạo đã vỗ lên người hắn một cái.Dưới cái vỗ này, cơ thể tên nam nhân trung niên không ngừng truyền ra tiếng "rắc rắc", xương cốt toàn thân hắn trong chớp mắt đồng loạt vỡ vụn, thân thể không còn xương cốt chống đỡ, lập tức đổ xuống như một đống thịt.Không còn thanh âm nào phát ra, hắn đã trở thành người tàn tật, bộ dáng của hắn như vậy, đau khổ phải thừa nhận lúc này còn tàn nhẫn hơn cả cái chết.

Thiếu nữ ở bên cạnh thời khắc này đã sớm bị dọa đến trợn mắt há hốc mồm, một màn này quá đột ngột, khiến nàng không kịp phản ứng, tỏ ra không thể tin nổi.Ngay cả cô gái kia cũng đều ngẩn người tại chỗ, ngơ ngác nhìn một màn này.- Ca...

Thiếu nữ lẩm bẩm, cho đến khi Mạnh Hạo đỡ nàng dậy, tay phải khẽ xoa ngón tay nàng, khiến cho ngón tay gãy lìa lần nữa khép lại, nội tạng vỡ nát cũng được khôi phục, thiếu nữ mới giật mình tỉnh lại, hô hấp dồn dập, rồi như nghĩ tới điều gì đó, lập tức kéo tay Mạnh Hạo.- Ca, nhanh về nhà cứu bà nội...

Lão nhân gia người... sắp không xong rồi...- Bà nội... là bà ngoại!!!!

Thân thể Mạnh Hạo chấn động, rồi không chút chần chờ, dẫn theo thiếu nữ Mạnh Như bay nhanh về phía xa.Cho đến tận khi Mạnh Hạo đã đi xa, thiếu nữ bên trong đình viện mới hét lên thê lương, kéo tới không ít tộc nhân.

Những người này sau khi nhìn thấy đống thịt không có xương cốt chảy xuống một đống, không còn ra hình người kia, đều sợ hãi hít sâu một hơi.- Là ai làm?

Cái này... cũng quá tàn nhẫn đi, còn không bằng giết chết hắn.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1608: Ta tới bảo vệ!Mạnh Hạo mặc dù đang phẫn nộ, nhưng lời nói của thiếu nữ Mạnh Như lại khiến trong lòng hắn chấn động, một câu nói "bà nội" kia vô cùng có ý nghĩa đối với Mạnh Hạo, đó chính là bà nội của Mạnh Trần, cũng là ngoại bà của hắn!Ông nội và ông ngoại đều vì hắn mà mất tích, bà nội hắn đã sớm qua đời, thời khắc này nghe được bà ngoại vẫn còn sống, trong lòng Mạnh Hạo đã sôi sôi trào, chỉ hận không thể lập tức xuất hiện bên cạnh bà ngoại để được nhìn thấy mặt Người.Nhưng hắn vẫn không mất đi lý trí, khi bay đi liền ẩn tàng thân ảnh, khiến cho người ngoài rất khó phát hiện.

Khi hắn xuất hiện lại, đã ở bầu trời phía trên tổ trạch, rồi dẫn theo Mạnh Như lập tức bay về phía xa.Mạnh Như chỉ là Nguyên Anh tu sĩ, đối với nàng mà nói, người ca ca tu vi Tiên Cảnh này, chính là người có tu vi cao nhất, người có tiền đồ nhất trong cả gia tộc, đồng thời cũng là hy vọng của cả gia tộc.

Nàng cũng không phân biệt được Tiên Cảnh cùng Cổ Cảnh khác biệt như thế nào, trong suy nghĩ của nàng, tốc độ của Tiên Cảnh vốn phải là như thế.Thậm chí ở trong lòng của nàng, Mạnh Trần trong nhất mạch của nàng có thể sánh ngang với trời!Nhưng trên thực tế, nếu có người ngoài thấy được một màn như vậy, nhất định sẽ hoảng sợ, chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, Mạnh Hạo đã mang theo Mạnh Như quét ngang tinh không, xuất hiện ở... trên phiến đại lục có nhất mạch của ông ngoại.Không cần Mạnh Như chỉ điểm phương hướng, trong khoảnh khắc Mạnh Hạo hạ xuống, thần thức của hắn bỗng nhiên tản ra, lập tức liền thấy được, tại một tòa nhà bên trong huyện thành của phàm nhân, đang có không ít người tỏ ra bi thương.

Mà trong nháy mắt khi thần thức Mạnh Hạo quét qua, liền cảm nhận được ở trong tòa nhà có một cỗ huyết mạch... vô cùng thân thiết.- Bà ngoại...

Mạnh Hạo run lên, hắn không ngờ bà ngoại vẫn còn trên thế gian, thời khắc này đáy lòng hắn run rẩy không kém chút nào so với Mạnh Trần chân chính.

Hắn lập tức mang theo Mạnh Như bay thẳng tới nơi đó, trong chớp mắt đã xuất hiện bên trong tòa nhà.Khi thân hình hắn vừa hiện ra, xung quanh lập tức kinh hãi hô lên.

Trong tòa nhà này có tất cả mười mấy người, phần lớn đều là nữ tử, không có lấy một nam nhân.- Là Trần Nhi, Trần Nhi đã trở về!- Ca ca...

Những này người vừa thấy được Mạnh Hạo đều lộ ra vẻ kích động, tròng mắt lập tức đỏ lên, ầng ậng nước mắt.Mạnh Hạo nhìn qua mọi người một lượt, chưa kịp nhìn kỹ đã lập tức đi về phía phòng ngủ, tộc nhân phía trước hắn lập tức nhường ra con đường.

Mạnh Hạo như cơn gió tiến vào phòng ngủ, liếc mắt liền thấy trên một tấm phản đang có một bà lão nằm đó.Bên cạnh bà có hai lão giả lão đang ngồi, hai lão giả đều rất hư nhược, hít vào nhiều hơn thở ra, khó nhọc ngồi đó.

Gương mặt bọn họ trông rất già nua, không biết đã bao nhiêu tuổi rồi, khí tức mỗi người đều rất suy yếu, tựa như mở mắt ra đều phải rất cố gắng vậy.

Nhưng trong mắt mỗi người đều có một cỗ chấp nhất giúp bọn họ trèo chống một lần lại một lần, không muốn nhắm mắt.Ngoài ra, trong phòng ngủ còn có ba thiếu phụ trung niên, trên khuôn mắt hằn vết thời gian vẫn còn lưu lại nét xinh đẹp một thời, thân thể bọn họ cũng rất hư nhược, nhưng bên trong dường như cũng có một cỗ ý chí đang chống đỡ.Lão bà nằm trên chiếc phản gương mặt đầy nếp nhăn, trông rất già nua, thân thể khô héo như da bọc xương, tản ra mùi vị như muốn phân hủy.

Khí tức bà lão rất yếu ớt, dường như tùy thời đều có thể tử vong vậy.Nhưng cho dù là vậy, thì bà lão vẫn mang đến cho người ta một loại cảm giác kiên cường, vô số vết nhăn trên trán như minh chứng cho những áp lực mà bà phải trải qua những năm gần đây.

Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, lập tức tiến lên.Đây chính là bà ngoại của mình... nước mắt Mạnh Hạo chảy xuống, tim hắn đang đau nhói, hắn nhìn ra được trong cơ thể bà ngoại có hơn mười vết thương ngầm, nhìn ra được kinh mạch bà đã khô héo.- Trần Nhi đã trở về sao...Khi Mạnh Hạo tiến vào phòng ngủ, ba vị thiếu phụ trung niên liền quay đầu, nhu hòa nhìn hắn, vẻ bi thương trên mặt bị các nàng giấu đi, nhưng Mạnh Hạo không phải Mạnh Trần, hắn vẫn nhận ra.Ngay cả hai lão già đang khó nhọc ngồi trên ghế thời khắc này cũng miễn cưỡng mở mắt, hiền hòa nhìn về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo không biết bọn họ là ai, nhưng sau khi nhìn rõ hai lão già này, trong lòng hắn đã đoán ra, bao gồm cả ba vị thiếu phụ trung niên kia, Mạnh Hạo cũng đoán được.Hắn quỳ trên mặt đất, sau khi dập đầu một cái liền đứng dậy, bước nhanh tới bên cạnh bà ngoại, nhìn bà ngoại đang nhắm mắt, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, tay phải hắn nâng lên, đặt lên cánh tay của bà ngoại.Ngay lập tức, sinh cơ trong cơ thể hắn ầm ầm bạo phát, truyền thẳng sang ngoại bà.

Nhưng sau khi sáp nhập vào cơ thể bà ngoại, cỗ sinh cơ này lại rất nhanh tiêu tán.

Trong đáy mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ khiếp sợ cùng phẫn nộ.Thần thức hắn bỗng nhiên tản ra, quét qua thân thể bà ngoại, lập tức thấy được trong cơ thể bà ngoại bất ngờ có chín cây đinh màu đen, chúng từ lâu đã chôn trong máu thịt, sáp nhập vào trong linh hồn.Chính chín cây đinh này, khiến cho sinh cơ của Mạnh Hạo không thể sáp nhập vào trong cơ thể bà ngoại, càng làm cho Mạnh Hạo phẫn nộ chính là, trong cơ thể bà ngoại, hắn nhận ra...

độc tố!Đó là một loại độc rất đặc thù, loại độc này ăn mòn tu vi, ăn mòn sinh cơ, nếu đổi lại là người khác, đã sớm tử vong, nhưng bà ngoại vẫn luôn kiên trì chống cự, có thể tưởng tượng được, đó là vì tu vi của bà ngoại năm xưa nhất định không tầm thường.Mạnh Hạo giơ tay lên, cặp mắt lóe lên một cái, tay phải bấm quyết liên tục điểm ra chín lần lên người bà ngoại, mỗi một lần đều rơi đúng vị trí cây đinh màu đen.Sau khi điểm xuống toàn bộ chín lần, thân thể bà ngoại liền run lên.

Ấn quyết nơi tay phải Mạnh Hạo lại biến hóa, điểm ra một chỉ vào huyệt nhân trung của bà ngoại, lập tức sinh cơ lại chẫm rãi truyền vào.Một màn này rơi vào trong mắt ba thiếu phụ trung niên kia, khiến ba người hết sức ngạc nhiên, cảm thấy Mạnh Trần hơi khác biệt, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng khi lọt vào trong mắt hai lão giả đang khó nhọc ngồi đó, lại khiến cho hai lão run rẩy, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, lộ ra vẻ khiếp sợ cùng không thể tin nổi.Được sinh cơ chậm chạp truyền vào, gương mặt bà ngoại vốn tràn đầy tử khí cùng mục nát, không ngờ trong chớp mắt liền tiêu tán một chút, hồn hỏa sắp tắt của bà lúc này lại lần nữa thiêu đốt, thậm chí sắc mặt đều trở nên khá hơn một chút.Lúc này Mạnh Hạo mới nâng tay phải lên, hắn không dám truyền sinh cơ vào nhiều lắm, thân thể bà ngoại đã đến mức dầu hết đèn tắt, chỉ hơi không chú ý chút một sẽ chết ngay lập tức.Nhưng Mạnh Hạo vẫn có nắm chắc, dưới sự điều dưỡng của hắn, bà ngoại sẽ từ từ lành bệnh.

Hắn lại nâng tay phải lên vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên đan dược đặt vào trong miệng bà ngoại, sau đó mới đứng dậy, ánh mắt nhìn tới hai lão giả đang tràn đầy khiếp sợ kia.Nếu hắn đoán không sai, hai lão giả này, hẳn là thân huynh đệ của ông ngoại mình, cũng chính là ông cậu của mình.

Thế hệ trước, cũng chỉ còn có hai người cùng thời với bà ngoại còn sống.Về phần ba người thiếu phụ trung niên kia, có thể ở trong phòng mà không phải là ở phía ngoài, Mạnh Hạo có thể đoán được, các nàng chính dì của mình.Trong cơ thể ba vị thiếu phụ trung niên cùng hai ông cậu, Mạnh Hạo bất ngờ cũng thấy được chín cây đinh, chỉ có điều ba người mỹ phụ trung niên là đinh màu bạc, không phải là màu đen.Mạnh Hạo trầm mặc, lấy ra đan dược từ trong túi trữ vật, cung kính đặt bên miệng hai ông cậu, hai lão giả đều nhìn Mạnh Hạo, thời khắc này bọn họ đã hư nhược đến mức người phàm cũng có thể giết chết, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm như đã giấu kín nhiều năm, nhìn Mạnh Hạo với vẻ dò xét.Dần dần, ánh mắt của hai lão giả lại trở nên nhu hòa, hé miệng nuốt viên đan dược của Mạnh Hạo vào, sau đó hai mắt nhắm nghiền.Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, ba thiếu phụ trung niên phía sau đều hô hấp dồn dập nhìn theo Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra vẻ mê man.Sau khi đi ra khỏi phòng ngủ, sắc mặt Mạnh Hạo trở nên âm trầm, quét qua hơn mười nữ tử trước mặt, trong đó cũng có Mạnh Như.- Đã xảy ra chuyện gì.

Mạnh Hạo trầm giọng lên tiếng, hắn vừa nói ra, các tộc nhân trong mạch lập tức trở nên an tâm.- Là Từ gia... bọn họ khinh người quá đáng, giam giữ Mạnh Hàn, rồi phái người tới nói, lấy thi thể của bà nội đi đổi.- Từ gia này thật quá đáng, bao nhiêu năm rồi vẫn khi dễ chúng ta, dù sao chúng ta cũng là họ Mạnh, là tộc nhân của Mạnh gia, bọn họ chỉ là tôi tớ của gia tộc, đất đai ở khu vực này đều đã bị gia tộc ban thưởng cho Từ gia, bọn họ cần gì còn phải khi dễ chúng ta nữa chứ!- Hơn nữa cũng không phải là dòng chính của Từ gia khi dễ, mà chính là chi nhánh Từ gia ở chỗ này...- Bọn họ còn muốn như thế nào nữa, những năm qua, tộc nhân chết trong tay bọn họ đã có 27 người, bất kỳ một người nào đều bị chết rất oan ức, vậy mà không ai tới nói cho chúng ta một câu...

Lần này, không ngờ bọn họ lại còn uy hiếp tới bà nội đã bảo vệ chúng ta nhiều năm!- Ta tới để giúp bà ngoại, giúp Mạnh Trần, tiếp tục bảo vệ.Mạnh Hạo khẽ lẩm bẩm, thần thức tản ra, quét ngang bốn phương tám hướng, sau đó hắn bước lên trước, lập tức biến mất, khi xuất hiện lại đã ở giữa không trung.

Hắn cúi đầu nhìn về phía mặt đất, thông qua thần thức liền tìm ra được chi nhánh của Từ gia ở nơi này.Cách nơi này không tính là quá xa có một tòa thành trì, thành trì này không lớn, kết cấu bên trong cũng giống như tổ trạch của Mạnh gia, không phải thành trì chân chính, mà là chỗ ở của một gia tộc.Bên ngoài cửa thành viết một chữ lớn.Từ!Phần lớn người ở bên trong đều là phàm nhân, tu sĩ có hơn mười người, đều là Linh Cảnh, duy chỉ có một lão già có tu vi Tiên Cảnh, nhưng bất kể ra sao, những người này ở trong mắt Mạnh Hạo, đều là con kiến.Thời khắc này trong lòng hắn đang tràn ngập tức giận, trong khoảnh khắc đã cất bước đi tới bên trong đại trạch của Từ gia.

Khi hắn xuất hiện, không ai nhận ra được, hắn cất bước đi về phía trước, nơi đi qua, phàm nhân thì chỉ bị phế đi linh mạch không thể tu hành, mà tu sĩ... bất kể là đang làm chuyện gì, ngay cả tư cách phát hiện cũng không có, trong nháy mắt thân thể trực tiếp nổ tung, trở thành hoa máu.Cho dù là lão già Tiên Cảnh duy nhất, lúc này đang khoanh chân tĩnh tọa, đầu cũng "ầm" một tiếng nổ tung.

Tất cả tu sĩ, toàn bộ đều tử vong.Lúc Mạnh Hạo rời đi, hắn mang theo một thiếu niên đang hôn mê, thiếu niên này trên người đầy vết thương, bị hành hạ rất dã man, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, dường như từ đầu đến cuối, hắn cũng không hề cầu xin tha thứ nửa câu.Mới giết một nhúm người như vậy, cơn giận trong lòng Mạnh Hạo vẫn không thể tiêu tán, hắn dứt khoát tản thần thức ra, tìm được một chi nhánh khác của Từ gia, lập tức đi tới.Một nơi, hai nơi, ba nơi...

Mạnh Hạo liên tiếp đi 16 nơi, không có một tu sĩ nào thấy được khuôn mặt của hắn, khi hắn tiếp cận, đều bị nổ tung đầu.Làm xong hết thảy, Mạnh Hạo lại lạnh lùng nhìn về phía trung tâm của mảnh đại lục này, nơi đó chính là tổ trạch chính thức của Từ gia.

Hắn hừ lạnh một tiếng, đang định đi tới diệt Từ gia, thì sắc mặt hắn chợt biến đổi, nhìn về khu vực nhất mạch của ông ngoại.Hắn cảm nhận được, bà ngoại đã thức tỉnh.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1609: Tự lập môn hộ!Mạnh Hạo trầm mặc, xoay người đi về hướng đại trạch gia tộc, về đến nơi, hắn giao lại thiếu niên bị hôn mê cho tộc nhân, chỉnh sửa lại quần áo một chút, sau đó ngẩng đầu, đi về hướng phòng ngủ.Hắn ở ngoài phòng ngủ, ôm quyền cúi đầu thật sâu, không có lập tức tiến vào, mà cúi đầu ở đó chờ đợi.Sau một lúc lâu, cửa phòng mở ra, ba thiếu phụ trung niên trong mắt mang theo vẻ kỳ dị liếc nhìn Mạnh Hạo, đi lướt qua hắn, lúc này trong phòng ngủ truyền ra một thanh âm già nua.- Vào đi.Mạnh Hạo cung kính cúi đầu tiến vào phòng ngủ, sau khi tiến vào, hắn xoay người đóng cửa lại.Lúc ngẩng đầu lên, hắn thấy được sắc mặt bà ngoại đã khá hơn nhiều, thời khắc này bà ngoại ngồi trên một cái ghế, rõ ràng trông rất hư nhược ngay cả phàm nhân cũng không bằng, nhưng lại tràn đầy vẻ nghiêm trang mang theo uy nghiêm vô hình, ánh mắt nhìn như ảm đạm, nhưng lại mang theo vẻ uy hiếp nào đó.Hai bên cạnh bà ngoại, là hai lão giả kia, thời khắc này rõ ràng bọn họ cũng khá hơn trước rất nhiều.

Sắc mặt bọn họ đều không đổi, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.- Ngươi là ai?!

Người lên tiếng trước nhất, chính là bà ngoại Mạnh Hạo.

Bà ngoại Mạnh Hạo nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng, thanh âm vừa truyền ra, mặc dù không có lực lượng tu vi, nhưng dường như lại ẩn chứa một chút quy tắc, khiến Mạnh Hạo nghe được, bất tri giác sinh ra áp lực.- Mạnh Hạo bái kiến bà ngoại, bái kiến hai vị ngoại thúc công...

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, quỳ trên mặt đất, hướng về ba lão nhân dập đầu một lạy.Ba lão nhân biến sắc, bọn họ biến sắc chính là Mạnh Hạo lại xưng hô mình là ngoại bà, ngoại thúc công...- Ngươi...

Bà ngoại Mạnh Hạo sửng sốt nhìn Mạnh Hạo, rồi như nhớ ra gì đó, trong mắt liền lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Mạnh Hạo đứng lên, gương mặt biến hóa, không còn là Mạnh Trần nữa, mà biến lại thành chính mình.Hắn lại lấy ra một cái ngọc giản từ bên trong túi trữ vật, cung kính giao cho bà ngoại, sau đó dường như nhớ ra cái gì đó, tu vi liền tràn ra.

Ngọc giản lập tức biến hóa ra một hình ảnh, trong hình ảnh là một nữ nhân, nữ nhân này... chính là mẫu thân Mạnh Hạo.Làm xong hết thảy, Mạnh Hạo ở trước mặt tam lão lại cắn đầu ngón tay trích ra một giọt máu tươi nhỏ lên ngọc giản, máu của hắn trong nháy mắt sáp nhập vào, khiến cho ngọc giản trở thành màu máu, không có một tia bài xích nào.Đây chính là ngọc giản mà trước khi đi, mẫu thân đã đưa nó cho Mạnh Hạo, còn nói cho hắn biết, nếu như gặp được thân nhân, có thể dùng phương pháp này để chứng minh thân phận.Thân thể bà ngoại Mạnh Hạo run lên, hai lão già bên cạnh cũng kích động, cả đời này, bọn họ cũng không có mấy lần kích dộng như lúc này.- Lệ nhi... ngươi... ngươi là hài tử của Lệ nhi, Phương Mạnh Hạo...

Bà ngoại Mạnh Hạo hô hấp dồn dập nhìn Mạnh Hạo, dường như muốn đứng lên, thân thể càng thêm run rẩy.- Mẫu thân ngươi vẫn khỏe chứ...- Bà ngoại, mẫu thân tại Đệ Cửu Sơn Hải, hết thảy đều an khang.

Mạnh Hạo lập tức tiến lên đỡ bà ngoại, nhẹ giọng lên tiếng.- An khang thì tốt, an khang thì tốt...

Bà ngoại lẩm bẩm, nước mắt chảy xuống, bà nhìn Mạnh Hạo, tay nâng lên run rẩy sờ gương mặt Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra vẻ hiền hòa.- Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan... sao ngươi lại tới nơi này?

Mạnh Trần đâu?Mạnh Hạo khẽ thở dài, dưới ánh mắt chăm chú của ba lão nhân, Mạnh Hạo liền nói qua một lượt sự việc từ khi mình đi tới Đệ Bát Sơn Hải cho đến khi gặp Mạnh Trần.

Khi nghe tới Mạnh Hạo diệt Hắc Hồn Đạo, giết cường giả Đạo Chủ, ba lão nhân đều trợn tròn mắt.Rồi lại nghe được di ngôn trước khi chết của Mạnh Trần, tam lão đều hết sức đau lòng.- Trần Nhi, cũng là một đứa nhỏ tốt...- Bà ngoại, ngoại thúc công, ta muốn biết trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại sa sút đến mức này, cây đinh màu đen trong cơ thể các ngươi, là chuyện gì xảy ra, còn có độc tố kia nữa... là bị ai hạ độc?- Còn có, những người khác đâu?

Mạnh Hạo trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn ba lão nhân, hỏi.Ba lão nhân trầm mặc, nhìn nhau một cái, rồi một vị ngoại thúc công của Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng.- Ông ngoại ngươi sau khi đi tới Đệ Cửu Sơn Hải, từ đó không trở về nữa, khi chúng ta biết tin tức, liền biết hắn vì ngươi mà mất tích cùng với ông nội của ngươi.- Vốn là, ông ngoại ngươi mất tích, đối với gia tộc mà nói, mặc dù có ảnh hưởng, nhưng cũng không phải là trí mạng.

Năm đó chúng ta cùng ông ngoại ngươi tổng cộng là bảy huynh đệ, con cháu rất nhiều, mặc dù không có Đạo Cảnh, nhưng Cổ Cảnh cũng không ít, lại thối lui ra khỏi cuộc cạnh tranh tộc trưởng, vốn tưởng rằng có thể tránh khỏi phân tranh, nhưng không ngờ rằng, một đêm nọ, toàn bộ đều biến đổi.Đêm hôm đó, Mạnh gia không truyền ra ngoài bất cứ tin tức gì, nhưng trên thực tế, sau đêm đó, Mạnh gia đã từ thịnh cực mà chuyển thành suy tàn...- Có tu sĩ thần bí xuất hiện, xâm lấn Mạnh gia, lại có phản nghịch của Mạnh gia mưu phản.

Trận chiến ấy, đã chết hai vị lão tổ Đạo Cảnh, còn có hai lão tổ bị thương nặng, đến nay sợ là vẫn chưa khôi phục lại.Mà Cổ Cảnh thì chết rất nhiều, Tiên Cảnh cơ hồ là bị tàn sát toàn bộ...- Nhất mạch chúng ta may mắn trốn ở chỗ này nên tránh khỏi trận chiến ấy.

Nhưng ở chỗ này, không ngờ lại có chín cường giả thần bí, dường như đã chờ đợi sẵn ở đây, mấy huynh đệ chúng ta, ngoại trừ hai chúng ta, toàn bộ chết trận, chỉ còn lại cô nhi quả phụ...- Lão phu có thể thấy được, mục đích của chín tên cường giả thần bí kia chính là toàn diệt nhất mạch chúng ta, những mạch khác bị giết chết kém xa nhà chúng ta.- Thời khắc mấu chốt, khi sắp sửa bị tàn sát hết, pho tượng tổ tiên đột nhiên phát ra hào quang, phủ xuống uy áp, hóa thành một thanh âm, chỉ có một chữ "Cút", chín tên cường giả thần bí kia không tiếc tử vong, hóa thành chín cây đinh bắn vào trong cơ thể chúng ta, phong ấn tu vi của chúng ta.- Từ đó về sau, Mạnh gia suy sụp, mà nhất mạch chúng ta lại không có tu sĩ, muốn trở về tổ trạch, nhưng nơi đó đã sớm bị những mạch khác chiếm cứ, cũng chính là chín mạch của Mạnh gia hiện tại.- Từ đó về sau, chúng ta ở nơi này, ý đồ muốn khôi phục tu vi, nhưng càng ngày lại càng hư nhược, không ngừng có người tử vong.

Những năm gần đây, chỉ còn lại một hơi thở chèo chống, không cam lòng nhắm mắt, nhưng lại không có cách nào.

Hai cậu của ngươi toàn thân suy yếu, chỉ có thể nhìn những vãn bối bị khi dễ, lăng nhục, kéo dài hơi tàn sống sót.Mạnh Hạo nghe tam lão nói, liền rơi vào trầm mặc, ba người nói đơn giản, nhưng Mạnh Hạo có thể tưởng tượng ra một màn thảm thiết năm đó.- Bà ngoại, thương thế của các ngươi, ta phải có thể chữa trị, nhưng cần một ít thời gian.

Mạnh Hạo nói tới đây, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lại tiếp tục lên tiếng.- Chín người thần bí kia, có phải có một bộ thuật pháp liên thủ, có thể huyễn hóa ra một thanh chiến phủ hay không?Mạnh Hạo vừa nói ra, bà ngoại hắn cùng hai vị ngoại thúc công lập tức chấn động, ngước mạnh lên nhìn Mạnh Hạo.- Đích xác bọn họ có thuật pháp như vậy, nhưng huyễn hóa ra không chỉ một thanh, mà là ba thanh!

Ngươi đã thấy qua sao?

Bà ngoại Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.Mạnh Hạo liền kể lại chuyện đã gặp trên đường về đây.

Tam lão sau khi nghe xong, sắc mặt đều biến hóa.- Lại sắp tới rồi sao...

Ba người lâm vào trầm mặc.- Bà ngoại, những người áo đen thần bí này, các ngươi... biết được lai lịch của bọn họ sao?

Thấy thái độ của ba người bà ngoại như vậy, Mạnh Hạo lập tức hỏi.Tam lão trầm mặc, cuối cùng, bà ngoại Mạnh Hạo nhìn hắn, khẽ thở dài một tiếng.- Đệ Thất Sơn Hải!Bốn chữ này vừa rơi vào trong tai Mạnh Hạo, thân thể hắn lập tức chấn động mạnh một cái, hắn ngẩng đầu nhìn bà ngoại, thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt bà ngoại.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong đầu lập tức hiện lên trăn ngàn suy nghĩ, cuối cùng tất cả suy nghĩ đều hóa thành ba chữ...- Sơn Hải chiến...

Mạnh Hạo chậm rãi nói ra ba chữ này.Tam lão trầm mặc.- Bà ngoại, ngoại thúc công, Phương gia hiện tại là thế lực không yếu ở Đệ Cửu Sơn Hải, vãn bối có thể mang theo tất cả tộc nhân đi tới Đệ Cửu Sơn Hải, ở nơi đó lần nữa quật khởi.

Trong đầu Mạnh Hạo vẫn còn chấn động, vừa nghĩ tới chiến tranh giữa các Sơn Hải, hắn lập tức lên tiếng.- Hạo nhi, tâm ý của ngươi bà ngoại biết, nhưng tổ địa Mạnh gia ở nơi này, chúng ta không thể buông bỏ.- Sống ở chỗ này, chết ở chỗ này!

Hai lão già kia, như chém đinh chặt sắt nói.Mạnh Hạo cũng không khuyên nhủ nhiều lời nữa, hắn ôm quyền cúi đầu, khuôn mặt lần nữa hóa thành Mạnh Trần, xoay người rời đi.

Trước khi đi, hắn bình tĩnh lên tiếng.- Ngoại bà, nếu thật sự có Sơn Hải chiến, Hạo nhi sẽ cố hết sức có thể, nếu thật sự không được, thì hãy xin nghe ta một câu, rời khỏi nơi này, chờ đợi thời cơ, đông sơn tái khởi.Đi ra khỏi phòng ngủ, Mạnh Hạo nhìn những tộc nhân nhất mạch bên ngoài, tay phải hắn vung lên, lập tức cuồng phong nổ vang.

Không ngờ hắn lại quét sạch xung quanh tổ trạch Mạnh gia ở nơi này.Trực tiếp dọn dẹp ra một khu vực rộng mười ngàn trượng, sau đó vỗ túi trữ vật, lập tức từng viên tiên ngọc bay ra, sắp thành hàng giữa không trung.

Tay phải Mạnh Hạo bấm quyết phát ra một chỉ, lập tức một tiếng nổ vang truyền ra, số tiên ngọc khổng lồ liền bắn nhanh ra khắp bốn phương tám hướng, bao phủ phạm vi vạn dặm, sau đó mới rơi xuống.Mỗi một viên tiên ngọc rơi xuống, trong khoảnh khắc vừa chạm đất liền vỡ ra, tràn ra vô tận tiên khí, tựa như một trận mưa tiên khí vậy.

Chỉ trong chớp mắt, liền có vô số "hạt mưa" tiên khí vỡ tan, khiến cho tiên khí ở phạm vi vạn dặm này nồng đậm đến mức kinh tâm động phách.Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, trảo mạnh một cái, lập tức mặt đất nổ vang, phạm vi vạn dặm này bị khóa chặt, khiến cho tiên khí nơi này không thể tràn ra ngoài, chỉ có thể lắng đọng ở nơi này.Đồng thời cũng khiến cho phạm vi vạn dặm này tự thành nhất mạch độc lập, tựa như Tiên Cảnh!Ở nơi này tu hành, đối với tu sĩ mà nói, có lợi ích không thể tưởng tượng nổi, có thể nói một ngày tĩnh tọa ở đây, còn hơn một tháng so với bên ngoài.

Nhưng Mạnh Hạo vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn lần nữa vỗ túi trữ vật, tiên ngọc lại bay ra, ầm ầm vỡ vụn, khiến cho tiên khí ở chỗ này đã hóa thành thực chất.Với mức độ nồng đậm của tiên khí thời khắc này, một ngày tĩnh tọa, có thể so với hai tháng bên ngoài!Toàn bộ tộc nhân ở xung quanh đều trở nên khiếp sợ, ở bên trong phòng nghỉ lúc này, tam lão và ba vị thiếu phụ kia đều hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đều hiện lên vẻ khiếp sợ.

Bà ngoại cùng với hai vị ngoại thúc công Mạnh Hạo liền nhớ lại chuyện Mạnh Hạo nói rằng đã tiêu diệt Hắc Hồn lão vừa rồi, lúc này bọn họ đã không còn chút hoài nghi nào việc hắn có thể tùy ý giết chết Đạo Cảnh.Thậm chí, thời khắc này lại có hai gian phòng bị đẩy ra, từ bên trong đi ra hai lão già, dường như tuổi tác bọn họ cũng không lớn như vẻ bề ngoài, nhưng làn da khô vàng, ánh mắt mờ đục, khiến cho bọn họ lộ ra vẻ rất già nua.

Hai người này đều gầy nhom, cực kỳ suy yếu, trên người nồng nặc mùi rượu, dường như đã lâu không thấy ánh mặt trời.

Lúc này bọn họ đang ngơ ngác nhìn tiên khí ở nơi này ngây ngẩn cả người.Hai người kia, là cậu của Mạnh Hạo, đời thứ hai duy nhất còn sót lại của nhất mạch này.- Mạnh Như, triệu tập tất cả những tộc nhân đang làm tôi tớ ở bên ngoài, đưa các nàng... về nhà.

Nếu có người ngăn cản, ngươi nói cho ta biết!

Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng.

Tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải xuất hiện, châm ngòi Sơn Hải chiến bạo phát, khiến cho Mạnh Hạo hoàn toàn thay đổi chủ ý, không còn là ở phía sau màn giúp nhất mạch của ông ngoại quật khởi nữa, như vậy sẽ không đủ thời gian.Hắn quyết định đi trước đón đầu, công khai nói cho tất cả mọi người biết, tộc nhân nhất mạch này, không ai có thể trêu chọc, tự thành lập môn hộ riêng!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1610: Giảng đạo!Theo lời nói Mạnh Hạo truyền ra, Mạnh Như thầm kích động, lập tức gật đầu bay thẳng về phía xa.

Mạnh Hạo nhìn thoáng qua, vung tay một cái, chó ngao bên trong túi trữ vật của hắn lập tức bay ra, ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng đỏ, hiện ra dưới thân Mạnh Như, nâng Mạnh Như bay về phía xa.Có chó ngao bảo vệ, Mạnh Như khong còn đáng lo ngại.

Ánh mắt Mạnh Hạo lại quét qua khắp gia tộc, nhìn những tộc nhân đang kích động, hắn liền hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra ánh sáng lấp lánh.

Thời gian cấp bách, nếu đã quật khởi... thì quật khởi thật lớn luôn đi.Trog khi Mạnh Như cùng chó ngao bay về phía trung tâm đại lục của Mạnh gia, đón những tộc nhân bị cưỡng ép trở thành tôi tớ cho chín mạch khác, thì tại khu vực đại lục nhỏ Mạnh Hạo đang ở, tin tức mọi chi nhánh Từ gia đều bị giết chết đã kinh động đến rất nhiều cường giả bên trong tổ trạch Từ gia.Theo hàng loạt tiếng phẫn nộ truyền khắp bốn phía, một âm thanh âm trầm già nua từ sau trong tổ trạch Từ gia, chậm rãi truyền ra.- Huyết mạch sa sút mà còn muốn mưu đồ khôi phục uy phong ngày xưa sao?

Lập tức hành quyết đám hung đồ này, nếu có người cản trở, trực tiếp giết chết, còn mấy tên phế nhân kia không cần phải để ý tới!Thanh âm như lôi đình truyền ra, khiên thiên địa chấn động, bầu trời biến sắc, mặt đất khẽ rung lên.

Lập tức có mấy chục luồng cầu vồng xé gió bay đi, phía sau đó còn có trên trăm thân ảnh, hóa thành từng luồng hào quang rực rỡ, bay thẳng tới nhất mạch của ông ngoại Mạnh Hạo.Đối với hành vi của nhất mạch ông ngoại Mạnh Hạo, Từ gia giận không tả nổi, lần này ra tay khí thế mạnh mẽ như sấm sét, mang theo sát khí bay đi.Cùng lúc đó, tại trung tâm tổ trạch Mạnh gia, thời khắc này cũng đang có tiếng rống giận truyền ra.

Tại vị trí tên nam nhân trung niên trở thành đống thịt nhão không xương lúc trước, có ba lão già sắc mặt âm trầm, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận đứng đó.

Sau lưng của bọn họ, còn có hơn mười tộc nhân, trên người mỗi tên đều tràn ngập sát cơ.- Thật to gan, nhất mạch của bọn chúng đã suy tàn đến cực hạn, không còn tác dụng gì, không ngờ lại gây ra đại họa ngập trời như vậy, đây chính là phản bội tộc.

Người đâu, theo lão phu đi dẹp đám phản loạn này!

Một trong ba lão già lạnh lùng lên tiếng, tay áo vung lên, thân thể trong nháy mắt liền bay đi, đám tộc nhân phía sau hắn cũng lần lượt bay lên, hóa thành một mảng cầu vồng bay thẳng tới nhất mạch của ông ngoại Mạnh Hạo.Trong lúc nhất thời, gió nổi mây phun, toàn bộ Mạnh gia đang trong cục diện đáng buồn, vì Mạnh Hạo đến mà bắt đầu nổi lên sóng ngầm.Mạnh Hạo bình tĩnh khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn bên trong nhất mạch, tất cả tộc nhân thời khắc này đều đang tĩnh tọa xung quanh hắn, trong lòng hết sức kích động.

Mọi người đều đang thổ nạp tu hành, trong đó hầu hết đều là nữ tử, tu vi các nàng theo quá trình thổ nạp dần dần tích lũy nâng lên.Cách Mạnh Hạo gần nhất là một thanh niên.

Thanh niên này chính là người được Mạnh Hạo cứu thoát- Mạnh Hàn, ánh mắt hắn khi nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra vẻ cuồng nhiệt và sùng bái vô hạn.Trên thực tế, không chỉ có hắn như thế, mà tất cả tộc nhân khi nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra vẻ cuồng nhiệt, đó chính là người đầu tiên sau bao nhiêu năm trong nhất mạch bọn họ... thành công tiến vào Tiên Cảnh, là hy vọng, là tương lai của bọn họ.- Tu sĩ tu hành, cần trải qua Linh, Tiên, Cổ, Đạo bốn cảnh giới, mỗi một cái cảnh giới, đều có lực lượng bất đồng, trong đó lại phân ra một số cảnh giới nhỏ.- Nhìn như nhiều, nhưng mỗi bước lại như một nấc thang vậy, đi càng xa, thì càng tôn cao cường hãn!- Trong đó Linh Cảnh được phân làm các cảnh giới nhỏ: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Trảm Linh, Vấn Đạo, Thành Tiên!- Trong số các ngươi phần lớn đều đang ở giai đoạn Kết Đan, không có nhiều Nguyên Anh, Trảm Linh ta lại không thấy một ai...

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, thanh âm của hắn dường như tràn ngập một loại lực lượng kỳ dị nào đó, vang vọng khắp nhất mạch, khiến cho tất cả tộc nhân đều lắng nghe rất nghiêm túc.- Mạnh Trần ca ca, Xảo nhi tỷ tỷ chính là Trảm Linh, còn có Vân tỷ cũng là Trảm Linh...- Hoằng tỷ đã là tu sĩ Vấn Đạo...

Những tộc nhân này nghe đến đó, theo bản năng lục tục lên tiếng, Mạnh Hạo gật gật đầu, rồi tiếp tục nói.- Kết Đan, phải để ý chính là kết xuống tâm đan không giống nhau, dùng đan này để ngưng tụ tinh khí thần của bản thân, từ đó tích lũy sinh ra Nguyên Anh...

Năm xưa ta Kết Đan lấy ngũ hành làm cơ sở, thành ngũ hành Kim Đan, hóa thành Nguyên Anh năm màu...-...

Trảm Linh, phải chú ý không phải ở Linh, mà ở Trảm...- Trảm Linh tam đao, đao cũng là Đạo, sau tam đao tam đạo, liền cúi đầu vấn tâm, lúc ngẩng đầu bước ra một bước, là có thể Vấn Đạo!- Về phần Thành Tiên, ngược lại là đơn giản nhất, các ngươi không cần trở thành Chân Tiên, phỏng theo tổ tiên, Ngụy Tiên thì đã làm sao!

Thanh âm Mạnh Hạo vang vọng, giảng giải những cảm ngộ của hắn khi ở cảnh giới Linh Cảnh cho những tộc nhân này.Mỗi người đều nghe như mê như say, rất nhiều chỗ ngày thường không hiểu, thời khắc này liền rộng mở sáng tỏ.

Thậm chí Mạnh Hạo giảng giải, so với bất kỳ những lần nghe giảng đạo nào trước đó, bọn họ lại càng khắc sâu hơn.Nhất là thanh âm của Mạnh Hạo lại ẩn chứa lực lượng kỳ dị nào đó, dần dần, không ngờ trong cơ thể những tộc nhân này dường như xuất hiện từng cái mầm, đây cũng chính là mầm Đạo, không phải huyết mạch La Thiên Đạo Tiên, mà là...

Mạnh Hạo dùng cảm ngộ của bản thân, cảm ngộ đối với Linh Cảnh, tạo thành...

Linh chủng!Nền móng ở cảnh giới Linh Cảnh của Mạnh Hạo vô cùng sâu dày, nhìn khắp Sơn Hải Giới cũng hiếm thấy như lông phượng sừng lân.

Nói hắn là người đứng đầu cảm ngộ Linh Cảnh, cũng không khoa trương chút nào.

Không có tích lũy ở cảnh giới Linh Cảnh, sao hắn có thể bộc phát xuất hiện Chân Tiên, chấn động cả Đệ Cửu Sơn Hải sau đó chứ?Cho nên, hắn giảng giải cảm ngộ của bản thân, đối với toàn bộ tộc nhân nhất mạch ở đây mà nói, ý nghĩa to lớn không cách nào hình dung.Hơn nữa xung quanh còn có tiên khí chi dày đặc, đó chính là tồn tại vượt qua cả linh khí, khiến cho những tộc nhân này, không ngờ lại có hơn phân nửa đều dần dần chìm đắm trong cảm ngộ.Một màn này rơi vào trong mắt ba người bà ngoại, khiến bọn họ kinh ngạc không thôi, trên mặt khó nén khỏi kích động.

Chẳng những là bọn họ, mà hai cậu của Mạnh Hạo lúc này sắc mặt cũng đỏ lên kích động, bọn họ một mặt là bị biến hóa của các vãn bối phía ngoài mà kích động, mặt khác chính là dưới màn tiên khí ở đây, thân thể của bọn họ vốn dĩ đã tàn phế, không ngờ lúc này lại hơi khôi phục lại.Ba người thiếu phụ trung niên cũng là như vậy.Toàn bộ tộc nhân nhất mạch, vào giờ khắc này, dường như...

đang chậm rãi lột xác!!Mạnh Hạo nhìn những tộc nhân đang đắm chìm trong cảm ngộ trước mắt, ánh mắt của hắn quét qua một vòng, cuối cùng rơi vào người thanh niên bên cạnh, đó chính là Mạnh Hàn được mình cứu ra khỏi Từ gia.Cũng là tộc nhân có tư chất tốt nhất trong số những người ở nơi này.

Tu vi của hắn tuy rằng vẫn chỉ là Kết Đan, nhưng đã đến trình độ tùy thời đều có thể đột phá.

Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra nụ cười, hắn tin tưởng rằng, không bao lâu sau, nhất mạch của ông ngoại này, sẽ có thể tái hiện lại huy hoàng năm xưa.Đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên trong lòng Mạnh Hạo chợt động, ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía xa, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.Hắn vung tay một cái, lập tức từ bên trong túi trữ vật của hắn lập tức bay ra một mảng hạt đậu màu đen.

Những hạt đậu màu đen này sau khi xuất hiện liền bay thẳng ra bên ngoài, truyền ra tiếng động ầm ầm.

Trên đường đi, trong khoảnh khắc bọn chúng liền biến thành từng tên tiểu nhân màu đen, cái miệng mở to lộ ra răng nhọn dày đặc, trên người cũng tràn ra sát khí.- Creck...

Những tiểu nhân đậu đen này đồng loạt rít lên, rồi kết thành đàn bay đi.Mà giờ phút này, trên bầu trời cách đó vạn dặm đang có hơn trăm tên tu sĩ mang theo sát khí ngập trời ầm ầm lao tới.

Trước mặt bọn chúng có hơn mười người, tu vi mỗi một người đều là Cổ Cảnh, tỏa ra uy áp tràn ngập.

Tuy rằng người mạnh nhất trong đó chỉ là Cổ Cảnh trung kỳ, nhưng một thế lực như vậy cũng không thể xem thường, đoàn người này chính là hơn phân nửa nội tình của Từ gia xuất động ra.Những người còn lại, có ba thành là Tiên Cảnh, những người khác... thì đều là Linh Cảnh.

Dù sao Từ gia cũng chỉ là một trong tám gia tộc phụ thuộc Mạnh gia, không có khả năng mạnh mẽ đến mức kinh người.

Thực lực như thế, đối với rất nhiều tu sĩ mà nói, cũng đã không yếu.Bọn chúng liếc mắt một cái liền thấy được màn sương mù dày đặc tràn ngập khắp phạm vi vạn dặm phía trước, cũng cảm nhận được mặt ngoài phạm vi này tồn tại một tầng vách ngăn vô hình.

Một màn này, khiến đồng tử tên tu sĩ Cổ Cảnh trung kỳ của Từ gia co rụt lại, chột dạ hít sâu một hơi.Hắn tự hỏi cho dù là chính mình, cũng không thể bố trí được vách ngăn như thế, nhất là màn sương mù dày đặc bên trong kia, liếc mắt một cái hắn liền nhận ra, đó là...- Tiên khí... tiên khí nhiều như vậy, nó... nó đều đã hóa thành thực chất, phạm vi vạn dặm này, tựa như là một thế giới Tiên Cảnh!- Bạo tay như vậy...

điều này sao có thể chứ?!

Trong khi hắn còn đang hoảng sợ, thì đám người phía sau hắn hầu hết vẫn không nhìn ra đầu mối, sát khí vẫn bừng bừng, khí thế ngất trời.- Mạnh gia ở nơi này, lăn ra đây!Cũng có tên tộc nhân Từ gia tính khí bốc đồng, ỷ người đông thế mạnh, rống lớn một tiếng.

Hắn vừa hô lên, tên tu sĩ Cổ Cảnh trung kỳ kia muốn cản đã không còn kịp, sắc mặt không khỏi biến đổi.Đúng lúc này, bỗng nhiên một loạt âm thanh rít lên chói tai từ trong sương mù bỗng nhiên truyền ra.- Creck...

Theo tiếng rít truyền ra, lập tức một đám tiểu nhân màu đen, tốc độ nhanh như tia chớp chợt ầm ầm bay ra, mỗi một tên tiểu nhân đều tản ra uy áp khiến tên tu sĩ Cổ Cảnh trung kỳ kia hoảng sợ.- Đây là... chạy, lập tức bỏ chạy!

Da đầu tên tu sĩ Cổ Cảnh trung kỳ này lập tức tê dại, bằng vào lịch duyệt của hắn, tuy rằng không nhận ra những tiểu nhân đậu đen này, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự kinh khủng trên người đối phương, còn có cảm giác cận kề cái chết mãnh liệt không cách nào hình dung trong tâm thần hắn.Trong nháy mắt hắn lập tức lui về sau.

Đám tộc nhân phía sau hắn đều ngẩn người tại chỗ, không đợi kịp phản ứng, cùng lúc đó, những tiểu nhân đậu đen đã lao đến.Dường như chúng cũng khinh thường đoạt xá, trong nháy mắt bọn chúng liền chui vào trong cơ thể những tu sĩ này, trực tiếp cắn nuốt.

Lập tức hàng loạt tiếng gào thét từ trong miệng những tên tu sĩ Từ gia truyền ra, thanh âm vô cùng thê thảm, không giống tiếng người.Chỉ trong chốc lát, mấy trăm tên tu sĩ này lập tức có hơn 100 người hét thảm, thân thể rầm rầm tan vỡ, trở thành máu thịt văng khắp nơi.

Những người khác sắc mặt tái nhợt, lui nhanh về sau, trong đầu chấn động ù ù, điên cuồng bỏ chạy.Nhưng chớp mắt một cái, từ trong đám thịt nát kia, những tiểu nhân đậu đen lại lần nữa dữ tợn gào rít bay ra.

Trong tiếng hét thảm vang vọng, lại có hơn 100 tu sĩ tử vong, những tiểu nhân đậu đen này tựa như Diêm La thu gặt sinh mạng, lần nữa đánh tới.Những tộc nhân có tu vi Cổ Cảnh của Từ gia cũng đều không thể trốn khỏi, mặc cho chống cự như thế nào, cuối cùng toàn bộ đều hét thảm, thân thể khô héo, bị những tiểu nhân đậu đen này trực tiếp móc rỗng từ bên trong.Về phần tên tu sĩ Cổ Cảnh trung kỳ mạnh nhất kia, hắn bị một bầy tiểu nhân đậu đen nhào tới, liền rống giận xuất ra thần thông pháp bảo, nhưng lại không có chút tác dụng.

Rất nhanh sau đó, hắn liền bị những tiểu nhân đậu đen chui vào trong cơ thể, sau đó chính là tiếng gào thét thê thảm, cho đến khi... nổ tung.Trận chém giết này kéo dài chưa tới nửa nén hương, mấy trăm tu sĩ toàn bộ tử vong, xung quanh tản ra mùi máu tanh ngập trời.

Đám g tiểu nhân đậu đen lại đồng loạt rít lên.- Creck..."

Sau đó toàn bộ liền kết thành đàn, hóa thành một đám mây đen, lần nữa trở về trong phạm vi vạn dặm bên trong, biến mất không thấy.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1611: Diệt Từ gia- Nguyên Anh, Nguyên Anh, anh là hình, nguyên là linh.

Mà giờ khắc này các ngươi hấp thu thổ nạp tiên khí, xa không phải linh khí có thể so sánh được, cho nên... trên lý thuyết, sẽ cho các ngươi tại giai đoạn Nguyên Anh này, có thể rất nhanh vượt qua!

Mạnh Hạo bình thản tiếp tục nói cảm ngộ của mình về Linh Cảnh.Phóng mắt nhìn khắp Sơn Hải Giới, có thể giống như hắn, dùng số lượng tiên ngọc không thể tính toán như thế, để chuyên tạo thành một phạm vi tiên khí vạn dặm, mà người hấp thu chỉ có mấy chục người... gần như không có, mặc dù thật có người ra tay như vậy, cũng nhất định là Sơn Hải chủ mới có thể làm được.Đổi lại là các tông môn lớn, không phải là không thể được, mà là... không đáng.

Vả lại trong tông môn đỉnh núi san sát, ý nghĩ cá nhân quá nhiều, không có khả năng bỏ ra loại giá cao này.Mạnh Hạo mặc dù yêu tài sản như mạng, mặc dù ước mộng muốn trở thành người có tiền, nhưng hắn trọng tình trọng nghĩa, lấy thân tình làm trọng, cùng so sánh với tình, tài vật này không tính là gì.Cho nên, giờ này hắn bỏ ra, không có đau lòng chút nào, chỉ cần tộc nhân nhất mạch ngoại công có thể nổi lên, hết thảy là đủ rồi.Trong lúc hắn giảng thuật, lại có tộc nhân đột phá tu vi, tiếng nổ vang quanh quẩn, trong mắt Mạnh Hạo lóe ra tia sáng kỳ dị, trên mặt hiện lên nụ cười.

Cùng lúc đó, đám tiểu nhân đậu đen kia bay trở về, vây quanh giữa không trung, ném xuống những cái túi trữ vật như mưa, sau đó mới hạ xuống.Làm cho những cô gái trong tòa nhà đều mở to mắt, ngơ ngác nhìn mấy trăm cái túi trữ vật rơi xuống trước mặt này.Mạnh Hạo lập tức nghiêm túc nhìn những cô gái, ngưng trọng lên tiếng: - Các cô hãy nhớ lấy, thế hệ tu sĩ chúng ta, hết thảy tài nguyên tu hành đều không thể lãng phí, cái gọi là ra cửa không nhặt lấy chính là đánh mất, đây là lời răn của chúng ta, đây cũng là nguyên tắc thứ nhất... ngày sau khi các cô đi ra ngoài phải đặt ở đáy lòng!- Không được lãng phí, không được xa xỉ, phàm là vật có thể cướp đoạt, không thể vứt bỏ cho dù một quả linh thạch!

Mạnh Hạo ở trong lòng những tộc nhân này, dĩ nhiên là nhân vật được sùng bái cuồng nhiệt.

Lời của hắn rơi vào trong đầu những cô gái này, lập tức được các nàng ghi nhớ thật kỹ, thậm chí vì nhớ kỹ những lời này, khí chất các nàng cũng đều xuất hiện một tia biến hóa, mơ hồ... trong mắt có ánh sao.Mạnh Hạo nhìn ánh sáng trong mắt những cô gái này, rất là an ủi.

Hắn không có ý thức được mình bồi dưỡng ra sẽ là một đám người dạng gì...

Thời khắc này hắn cảm thấy, những tộc nhân này thoạt nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.Mà ba người ngoại bà ở trong phòng, lúc này đều mở to mắt, liên đới hai cữu cữu còn có cữu mẫu của Mạnh Hạo kia, cũng đều trợn mắt há hốc mồm.- Này...

Hai lão già bên cạnh ngoại bà, chần chờ một chút."

Như thế nào tính tình y hệt như Lệ nha đầu..."

Ngoại bà của Mạnh Hạo cười khổ, ngẫm nghĩ, rồi cũng không có đi ngăn lại."

Để mặc hắn đi, Mạnh gia...

đích xác cũng cần biến đổi một chút!"

Bên trong đình viện của tòa nhà, Mạnh Hạo vung tay lên, những túi trữ vật kia lập tức bay ra, rơi xuống trước mặt mọi người, mỗi một tộc nhân đều có mấy cái.- Thu cất đi, ta đi ra ngoài một chuyến giúp các ngươi lấy một chút tài nguyên!

Mạnh Hạo đứng dậy bước ra một bước, thân ảnh trong nháy mắt biến mất, xuất hiện lại đã ở trong sương mù.

Lập tức những tiểu nhân đậu đen kia vây quanh hắn, rất là thân thiết, bị Mạnh Hạo vung tay áo, trực tiếp thu đi.

Sau đó Mạnh Hạo cất bước, xuất hiện trên bầu trời, trong mắt chợt lóe lên tia sánh lạnh, nhìn về phía Từ gia...

ở trung tâm vùng đất này.Trước hắn đã tính toán diệt gia tộc này, chỉ có điều vì ngoại bà thức tỉnh, do đó trì hoãn một chút, vừa rồi tiểu nhân đậu đen giết chết những tu sĩ kia, Mạnh Hạo nhìn thấy rõ mồn một.- Có thù với nhất mạch ngoại công, chính là có thù với ta!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng, trong tiếng nổ "ầm ầm", chạy thẳng tới Từ gia ở trung tâm vùng đất kia.Chỗ sâu trong tổ trạch Từ gia, trong một gian mật thất, có một lão già tóc đỏ đang khoanh chân tĩnh tọa.

Thời khắc này bỗng nhiên lão mở mắt ra, thân thể run run, mơ hồ nội tâm có dự cảm bất ổn, dường như đại họa sắp giáng xuống.Với tu vi của lão, hơn xa Cổ Cảnh đại viên mãn bình thường, lão chỉ cần bước ra nửa bước, tùy thời có thể bước vào Đạo Cảnh.

Chỉ có điều giống như vị cường giả ở phường thị trên cụm vẫn thạch Mạnh Hạo gặp ở Đệ Cửu Sơn Hải kia, đều là không có mảy may nắm chắc có thể thành công, nên không dám bước chân vào.Nhưng cũng vì vậy, cùng với nói bọn họ tùy thời có thể đột phá, không bằng nói, bọn họ tùy thời có thể bức bách chính mình trở thành Chuẩn Đạo!Cũng chính vì như vậy, Từ Ngọc Sơn lão mới có thể là gia chủ Từ gia, mà Từ gia, mới có thể trở thành gia tộc phụ thuộc, mới có thể có một phiến đại lục này làm địa bàn của gia tộc."

Đến tột cùng chỗ nào xảy ra vấn đề...

Chẳng lẽ là... nhất mạch Mạnh gia kia?"

Lão già tóc đỏ trong mắt bỗng nhiên nhoáng lên một cái, lão nhíu mày."

Không có khả năng a, nhất mạch kia đã sa sút đến cực hạn, mà sở dĩ ta bị an bài ở chỗ này, cũng là muốn nhìn chằm chằm vào nhất mạch kia, không thể để cho bọn họ lập tức biến mất, mà là từ từ, làm cho bọn họ hoàn toàn diệt tuyệt, chỉ cần có thêm mấy trăm năm, là có thể làm được hoàn mỹ!"

Trong lúc lão già tóc đỏ đang suy tư, bỗng nhiên, lão biến sắc, không chần chờ chút nào, hoặc là nói không có nửa điểm thời gian cân nhắc, lão lập tức bóp nát một cái ngọc giản, thân thể trong nháy mắt mơ hồ.Ngay khoảnh khắc bóng lão mơ hồ, một tiếng nổ long trời lở đất, khiến bầu trời biến sắc, làm mặt đất run rẩy nổ vang ngập trời.Một cái bàn tay to lớn từ trên trời giáng xuống, bàn tay to lớn này chừng mười ngàn trượng, trên đó có thể thấy được chỉ tay rõ ràng, trong tiếng nổ "ầm ầm", vì đánh xuống tốc độ quá nhanh, khiến cho bàn tay ma sát ra ngọn lửa, nhìn lại giống như bàn tay này nhấc lên một biển lửa, từ trên trời giáng xuống đốt cháy mặt đất, nhìn thấy mà kinh sợ.Không đợi bàn tay rơi xuống, trong tổ trạch Từ gia mấy toà tháp cao dựng đứng lên, nhưng dưới uy áp này lập tức tan vỡ, sau đó là mọi chỗ kiến trúc toàn bộ vỡ nát, xuất hiện dấu vết thiêu đốt, tu sĩ trong tổ thành, từng người hoảng sợ nhìn lên bầu trời, một màn này giống như diệt thế!- Đây là cái gì!!!- Địch tấn công!!!- Kia... kia là bàn tay ai?

Trời ơi...

Tất cả tu sĩ trong tổ trạch Từ gia đều hoảng sợ kêu ầm lên, từng người run rẩy, một ý diệt tuyệt thiên địa phát ra từ đáy lòng.Trong chớp mắt, bàn tay khổng lồ liền trực tiếp rơi xuống tổ trạch Từ gia, ngay khoảnh khắc rơi xuống, vô số kiến trúc trực tiếp tan vỡ, như có một luồng khí lan rộng ra bốn phương tám hướng, nơi nó đi qua, mặt đất rung chuyển, giống như thiên lôi giáng xuống, trong tiếng nổ "ầm ầm", cả Từ gia trở thành phế tích... xuất hiện một cái dấu bàn tay to tướng trên mặt đất!Cũng có biển lửa rầm rầm bốc lên, đốt cháy bốn phía, nơi đi qua tất cả tồn tại đều cháy đen như mực...Mặc dù như thế, nhưng lại không có bao nhiêu tu sĩ tử vong!

Mạnh Hạo không phải người thích giết chóc, trong bàn tay này mang theo thần thức của hắn.

Với tu vi của hắn hiện giờ, có thể dễ dàng cảm nhận được từng tu sĩ trong Từ gia, đến tột cùng có bao nhiêu người có ác ý đối với nhất mạch ngoại công.Phàm là người có ác ý, toàn bộ trong phút chốc bị biển lửa bao phủ, ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra, liền trở thành bụi đen.

Mà những người không có ác ý, chỉ là bị biển lửa quét qua, sau đó phong ấn tu vi, không có thương tổn tới tánh mạng.Nhưng dù như thế, mặt đất này rung chuyển, xuất hiện dấu bàn tay vẫn long trời lở đất.Trong phế tích, dưới dấu bàn tay, thân thể lão tổ Từ gia từ trong hình bóng mơ hồ lần nữa xuất hiện, mới vừa hiện thân liền phun ra một ngụm lớn máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.

Khi đưa mắt nhìn bốn phía, lão nhìn thấy gia tộc luôn tồn tại trước đây, thời khắc này trở thành phế tích, lão ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào thét thê lương.Lão nhìn thấy trên bầu trời, Mạnh Hạo đứng ở đó, toàn thân tràn ra khí tức lạnh lẽo, thấy đối phương chỉ là một chưởng đã có lực lượng kinh người như vậy, lão tổ Từ gia cười thảm.- Ngươi là ai!!!

Trong tiếng gào thân thể lão ầm ầm bạo phát, nhưng lại không chần chờ chút nào, muốn đột phá tu vi.- Mạnh Trần!

Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn lão tổ Từ gia, nhàn nhạt lên tiếng.

Thân phận này của Mạnh Hạo là danh tiếng ác liệt trong Thiên Thần Liên Minh, Mạnh Hạo cũng không dám sử dụng ở Mạnh gia, nếu không sẽ dẫn tới Thiên Thần Liên Minh thì không tốt.Lão tổ Từ gia cười thảm, lão vốn cũng không tin lời nói của Mạnh Hạo, thời khắc này tu vi ầm ầm bạo phát, bầu trời nổ vang, mây mù vờn quanh, dường như thiên kiếp Đạo Cảnh sắp phủ xuống.Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng một cái, trước khi thiên kiếp Đạo Cảnh sắp phủ xuống, hắn điểm một ngón tay xuống phía dưới, lập tức hư không trước mặt vặn vẹo, hình như trong hư không xuất hiện một dòng khí vô hình, cấp tốc cuốn tới phía trước, dần dần hình thành một con cự lang dữ tợn, khí thế ngập trời, trong tiếng nổ "ầm ầm" gầm thét bổ nhào xuống hướng lão tổ Từ gia trên mặt đất.Tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần, cũng chính trong một chớp mắt này, thiên kiếp giáng xuống, nhưng cự lang do thuật pháp của Mạnh Hạo tạo thành, trước khi thiên kiếp đánh xuống, ầm ầm vọt tới, mặc cho lão tổ Từ gia giãy giụa phản kháng như thế nào, đều trong tuyệt vọng bị nó một ngụm cắn nuốt.Tiếng nổ vang ngập trời, thiên kiếp kia lập tức mất đi mục tiêu, nổ tung giữa không trung, thiên kiếp trên bầu trời từ từ tiêu tán, con đường đạo vừa xuất hiện, cũng dần dần biến mất lần nữa.Mạnh Hạo phất tay áo, không hề nhìn xuống mặt đất một cái, xoay người cất bước rời khỏi nơi này.Thời gian trôi qua, hoàng hôn xuống, trên mặt đất nhất mạch ngoại công của Mạnh Hạo, trên bầu trời, lần nữa xuất hiện đạo đạo cầu vồng, những người này không giống với tu sĩ Từ gia, bọn họ đều là tộc nhân Mạnh gia.Là mạch thứ bảy trong chín mạch của Mạnh gia, thực lực cường hãn, thời khắc này tới chỉ là một phần, nhưng cho dù chỉ là một phần, bên trong cũng có một tu sĩ Cổ Cảnh đại viên mãn, một người hậu kỳ, hai người trung kỳ, bốn người sơ kỳ, còn lại cũng có mấy chục Tiên Cảnh.Cổ thực lực này đã là cực mạnh, nếu không có Đạo Cảnh tồn tại, bọn họ có thể chiếm ưu thế trong một trận chiến.

Lần này lão già dẫn đầu kia cũng là rất giận dữ, mới dẫn mọi người đánh tới.Theo tới gần, thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, vừa bước vào phiến mặt đất này, liền truyền tới thanh âm vang dội của lão già dẫn đầu: - Từ Ngọc Sơn, ra gặp lão phu!Thanh âm lão như tiếng sấm vang trời, hóa thành vô số dư âm quét ra bốn phương tám hướng, như có vô số người cùng một lúc rống lớn, mặt đất như nhấc lên cuồng phong, mây mù trên bầu trời bị quét tản ra.Lão già ngạo nghễ đứng giữa không trung, trong ý nghĩ của lão, gọi tới gia chủ gia tộc phụ thuộc trấn giữ bảo vệ chỗ này, để bọn họ đi tiêu diệt huyết mạch sa sút kia... mới là lý tưởng nhất...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1612: Ngoại bà cường thếThanh âm lão già này truyền khắp bốn phía, nhưng không có mảy may tiếng hồi âm, lão già nhíu mày phóng ra thần thức quét ngang bốn phương tám hướng, khi lướt qua tổ trạch Từ gia ở trung tâm đại lục, thân thể lão run lên bần bật, cặp mắt mở to, lộ ra không thể tin, ngay cả hít thở cũng dồn dập."

Này..."

Lão già hít ngược một hơi, thân thể nhoáng một cái, chạy thẳng tới xa xa, các tộc nhân Mạnh gia phía sau lão đều kinh ngạc, lập tức có tộc nhân Cổ Cảnh rối rít tản ra thần thức, rồi sau khi phát hiện một màn trong Từ gia, ai nấy đều biến sắc.Một nhóm hơn mười người, tốc độ cực nhanh chạy thẳng tới Từ gia, tới khi lão già dẫn đội Mạnh gia kia đến giữa không trung tổ trạch Từ gia, lão nhìn dấu bàn tay to lớn dưới mặt đất, nhìn mảnh phế tích trước mắt, trong nháy mắt hai mắt lão co rút lại.

Tiếp theo lão nhắm mắt lại cảm thụ bốn phía, trong cặp mắt của lão lại hiện đầy vẻ hoảng sợ."

Khí tức của Đạo kiếp, nơi này... trước xuất hiện một lần Đạo Cảnh, nhưng trước đó ta lại không có phát hiện chút nào, điều này nói rõ...

Kiếp nạn này, mới vừa xuất hiện liền lập tức tiêu tán.

Nói cách khác, Từ Ngọc Sơn mới vừa đột phá tu vi, liền bị giết chết!"

"Đạo Cảnh mới có thể làm được điểm này, ít nhất cũng là Chuẩn Đạo!"

Lão già hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn lướt qua phế tích, lập tức đưa tay chụp một trảo, lập tức một tộc nhân Từ gia trong số sống sót, thân ảnh không kiềm chế được bay ra, rơi trước mặt lão già.

Không đợi người này nói chuyện, lão già Mạnh gia lập sưu hồn hắn.Sự tình quan trọng, lão không tin bất kỳ lời nói kẻ nào, lão chỉ tin tưởng mình sưu hồn.

Rất nhanh, lão liền thấy thân ảnh Mạnh Hạo, nhìn thấy Mạnh Hạo chụp xuống một chưởng, tiêu diệt toàn bộ Từ gia, cũng nghe...

Mạnh Hạo tự xưng là...

Mạnh Trần!- Mạnh...

Trần!!!

Lão già mở to mắt, hô hấp dồn dập, rúng động trong lòng.

Lần này lão tới đây vốn chính là tìm Mạnh Trần, nhưng thời khắc này lại đột nhiên phát hiện, mình với khí thế hùng hùng hổ hổ tới đây, người muốn tìm không ngờ lại kinh khủng như thế, cả người lão run run, bỗng nhiên có cảm giác như sống sót sau tai nạn.

Lão không chần chờ chút nào, xoay người rời đi.Các tộc nhân Mạnh gia phía sau lão, mặc dù ai nấy đều bị chỗ này chấn khiếp, nhưng thấy lão già rời đi, một người trong đó chần chờ một chút rồi hỏi một câu: - Trưởng lão, chúng ta đi đâu bây giờ...- Còn có thể đi đâu, về nhà...

Lập tức trở về nhà!Lão già hô hấp dồn dập, gầm nhẹ, theo bản năng nhìn chung quanh, lại liếc nhìn hố sâu kia, lão lại rùng mình một cái, trong lòng đối với tên Mạnh Trần chưa gặp mặt kia, sớm đã khủng khiếp tận xương tủy.Lão cũng biết, với hiểu biết về Mạnh Trần trước đây, không có khả năng có tu vi kinh khủng như vậy.

Theo lão thấy, bất luận là đoạt xá cũng thế, hay hoặc là trực tiếp thay thế cũng vậy, chuyện này đều không phải là lão có thể chen vào.Có thể có tu vi kinh khủng như thế, muốn giết chết lão dễ như trở bàn tay.

Tồn tại như thế lão không dám trêu chọc.

Thời khắc này cũng không quay đầu lại, tốc độ cực nhanh thoáng cái đi xa.Những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng nhanh chóng đi theo phía sau.

Vì lão già bỏ chạy quá nhanh, bọn họ cũng từ từ kinh hãi, dường như phía sau có thân ảnh nào đó truy kích vậy, tốc độ cũng đều càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng, gần như dốc hết toàn lực bỏ chạy.Một đám người lúc đến thì khí thế ngập trời, sát khí tràn ngập, thời khắc này còn chưa có thấy mặt Mạnh Hạo, đã lập tức trốn chạy như chó nhà có tang.Ngay lúc bọn họ chạy đi, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong tòa nhà, dõi mắt nhìn theo, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, coi như đám người này phản ứng nhanh, nếu bọn họ dám đến chỗ này, lộ ra ý xấu, Mạnh Hạo không quản hết thảy khai đao tiêu diệt nhất mạch bọn họ này.Thậm chí đối với tiêu diệt nhất mạch kia, Mạnh Hạo cũng hỏi qua ngoại bà.

Ngoại bà hắn sau khi nghe nói liền trầm mặc, ánh mắt phức tạp nhìn Mạnh Hạo, sau khi bàn bạc với hai ngoại thúc công của hắn, rồi nói với Mạnh Hạo, trừ mạch thứ ba, mạch thứ bốn và mạch thứ năm ra, năm mạch khác, đều có thể tiêu diệt.- Chuyện này ta phụ trách, cụ thể như thế nào, đợi tu vi của ngoại bà các người khôi phục, sẽ định đoạt!

Mạnh Hạo thấy vẻ phức tạp trong mắt ngoại bà, chỉ hơi trầm ngâm, rồi cúi đầu trả lời.Thời gian kế tiếp, hắn trừ lúc giảng đạo cho tộc nhân Mạnh gia, thì dùng tu vi bản thân trợ giúp trị thương cho mấy người ngoại bà.

Từ từ tìm hiểu biết rõ kết cấu của chín cây đinh kia, biết được không thể tùy tiện lấy ra, nếu không mấy người ngoại bà khó giữ được tánh mạng.Cần phải từ từ tìm hiểu, thậm chí đợi thân thể mấy người ngoại bà chuyển biến tốt, sau đó mới có thể tiến hành.Mấy ngày sau, vào buổi trưa một ngày, Mạnh Hạo đang giảng đạo chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn một đạo huyết quang bay tới từ phía chân trời, chính là chó ngao, trên lưng chó ngao trừ Mạnh Như ra, còn có hơn mười thiếu nữ, những cô gái này thần sắc có phấn chấn, có phức tạp, có mờ mịt.Các nàng trở về, lập tức làm cho tòa nhà này náo nhiệt hẳn lên, nhất là khi các nàng cảm nhận được tiên khí chỗ này, mỗi người đều giật mình kinh ngạc.Mạnh Như chạy thẳng tới phía trước Mạnh Hạo, ôm quyền, trên mặt có chút buồn bực, cũng có một chút chần chờ, dường như không biết nên nói hay không... sau một lúc lâu nàng cắn răng một cái, nói với Mạnh Hạo: - Mạnh Trần ca ca, không phải mọi người đều theo chúng ta trở về, có... có ba tỷ muội, các nàng lựa chọn đi theo chủ nhân các nàng, còn có hai người, ở nhất mạch kia không chịu thả người... muội... lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không dám để Ngao đại ca xuất thủ...

Đối với chó ngao, Mạnh Như rất là cung kính, xưng hô cũng xem như tu sĩ, mà không phải hung thú.- Có ba người không muốn trở về ư?

Mạnh Hạo hỏi vẻ mặt bình tĩnh, đối với chuyện này không có quá nhiều bất ngờ.

Tộc nhân của nhất mạch ngoại công này tuy rằng còn dư lại không nhiều lắm, nhưng chung quy vẫn có một số cá biệt, không muốn tiếp tục thuộc về nhất mạch này, đi tìm chỗ tự nhận là phát triển tốt hơn.- Nếu không trở lại, thì vĩnh viễn đừng trở về!

Ngoại bà ở trong phòng, thời khắc này đẩy cửa phòng đi ra, lần đầu không có người nâng đỡ.Bà vừa ra mặt, lập tức tất cả tộc nhân đều đứng lên cung kính, Mạnh Hạo cũng lập tức đứng dậy vòng tay chào.- Trần nhi, ngươi đi một chuyến, đưa hai tộc nhân bị ngăn cản kia trở về đây!

Ngoại bà bình tĩnh lên tiếng, mấy ngày này điều dưỡng, tinh thần bà đã khá hơn nhiều.

Thời khắc này cặp mắt nhoáng lên một cái, trong mắt lộ ra quyết đoán.

Cái nhà này, thủy chung vốn chính là bà chống đỡ, chẳng qua là trước đây thân thể càng ngày càng suy sút, dần dần buông tay...

Giờ này khôi phục không ít, lập tức tản ra uy nghiêm của người đứng đầu một nhà.Bà tin tưởng chuyện Mạnh Hạo xông xáo trong Thiên Thần Liên Minh, biết được phân tấc, thời khắc này cho dù là ở trong gia tộc, bà cũng như cũ không xưng hô Hạo nhi, mà là tên Mạnh Trần.Mạnh Hạo trong mắt sáng ngời, thấy bộ dáng này của ngoại bà, đáy lòng hắn nhẹ thở ra.

Tối thiểu, áp lực lên nhất mạch ngoại công này, đã theo ngoại bà lần nữa chủ sự, không còn chỉ có một mình hắn vươn lên.- Nếu đối phương cố ý ngăn trở?

Mạnh Hạo hỏi.- Giết!

Ngoại bà trầm mặc một lát, bỗng nhiên lên tiếng, truyền ra một chữ.

Mặc dù không vang dội, nhưng rơi vào trong tai mọi người, giống như sấm sét bình thường.

Trên người ngoại bà lại tản ra một cổ sát khí dường như giấu kín đã lâu.- Chúng ta rời đi quá lâu, cũng nên để cho Mạnh gia lần nữa nhớ tới chúng ta!

Ngoại bà bình tĩnh nói, sau lưng bà, hai ngoại thúc công của Mạnh Hạo cũng đi ra.

Hai người không còn ngồi trên ghế, thời khắc này mặc dù còn suy yếu, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều.Tộc nhân bốn phía đều hít sâu một hơi, nhìn tổ mẫu trước mắt, toàn bộ vô cùng phấn chấn.- Tuân mệnh!

Mạnh Hạo cúi đầu, ôm quyền, xoay người rời đi.

Chó ngao để lại bảo vệ chỗ này, hắn mang theo Mạnh Như, cất bước chạy thẳng tới bầu trời xa xa.Tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc không thấy bóng dáng, ngoại bà cùng hai ngoại thúc công Mạnh Hạo phía sau, nhìn lên bầu trời, trong mắt ba người chớp lóe rất lâu...

đầy lòng tin và mong đợi tương lai.Trong lúc Mạnh Hạo tới Mạnh gia, vì nhất mạch ngoại công quật khởi mà tương trợ, trong Đệ Bát Sơn Hải, trong tinh không có một thân ảnh, đang bước chậm đi về phía trước, thân ảnh ấy tuấn mỹ, mặc trường bào màu tím, lạnh nhạt nhìn phía xa, ánh mắt của hắn nhìn về phương hướng, chính là...

Mạnh gia."

Ta cảm nhận được, ngươi ở nơi đó..."

Thanh niên này mỉm cười, hắn chính là Quý Đông Dương!Cùng lúc đó, đồng dạng trong một chỗ tinh không khác trên Đệ Bát Sơn Hải, một con rùa to lớn đang ngáy khò khò, nó ngủ say giữa tinh không, trên lưng của nó nâng một phiến đại lục, trên đó có chúng sinh.Bỗng nhiên, con rùa chợt run run, cặp mắt mở ra, trong tinh không đen nhánh cặp mắt nó giống như hai ngọn đèn sáng, vô cùng sáng.- Chết tiệt!

Lão tổ ta dường như gặp ác mộng, mơ thấy tên khốn Mạnh Hạo kia đuổi theo ta, đuổi tới Đệ Bát Sơn Hải này...

Ha ha, thật nực cười, điều này sao có khả năng!

Lão rùa đen lẩm bẩm.- Tên khốn kia không có khả năng đuổi tới Đệ Bát Sơn Hải!

Chết tiệt!

Lão tổ ta làm sao lại có giấc mộng như vậy chứ?

Điềm báo không tốt, điềm báo không tốt!

Không ngờ ta mơ thấy mình trở thành tọa kỵ của hắn?

Lão rùa đen này chính là Kháo Sơn lão tổ, nó ngẫm nghĩ, cảm giác mình thật sự là bị tên Mạnh Hạo kia dọa cho hoảng sợ, vì thế hét lớn một tiếng, liếc mắt nhìn chung quanh, lộ ra ý khinh thường, rồi tiếp tục nhắm mắt lại ngủ say.Ờ chung quanh nó, nơi ánh mắt nó nhìn thấy, thi thoảng sẽ có bóng tối biến ảo, khoảng cách rất xa, xa xa khóa lấy động tĩnh của Kháo Sơn lão tổ.Đồng dạng, vào giờ khắc này, cùng Đệ Bát Sơn Hải này có hư không bị cắt đứt...

Thời khắc này tất cả tông môn, tất cả gia tộc bên trong Đệ Thất Sơn Hải, đều toàn bộ động viên, dần dần, hợp thành một chi quân viễn chinh kinh khủng, nhân số rất nhiều, vô biên vô tận, mà phía trước chi quân viễn chinh này, nổi lơ lửng một ngọn núi lớn, trên ngọn núi tồn tại một loạt dao động kinh người, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh, dường như khoanh chân ngồi ở đó, nhìn về phía núi thứ tám xa xa, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ.- Trận chiến này, không phải ta mong muốn, nhưng... không chiến không được.

Đây vốn chính là sứ mạng của ta...

Có lẽ, không phải chỉ có một mình ta...

Đây không phải là phản bội, bởi vì đối với ta mà nói, không có lập trường phản bội.

Nhưng vì sao... tận đáy lòng ta vẫn nổi lên chua xót...

Thân ảnh ấy khẽ thở dài, rất là bi thương, cũng có bất đắc dĩ.Theo đại quân viễn chinh kinh khủng mấy trăm vạn tu sĩ kia di chuyển trong tinh không, giống như một con cự long viễn cổ, mang theo sát khí vô cùng tận, đang từ từ tới gần Đệ Bát Sơn Hải...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1613: Để lại làm chi, có ích lợi gìTrong lúc quân viễn chinh Đệ Thất Sơn Hải tiến quân về phía trước, thì trong Đệ Bát Sơn Hải, bốn phía Mạnh gia, thỉnh thoảng xuất hiện một vài thân ảnh núp mình trong hư vô, khi thì xuất hiện, khi thì biến mất, dường như đang quan sát, đang khóa lấy mục tiêu.Đồng dạng, trận chiến Sơn Hải đã rất nhiều năm không có phát sinh, dường như sắp bùng phát.

Đồng thời, trên 33 Thiên, cũng có rất nhiều tồn tại, dùng phương pháp đặc thù theo dõi Đệ Bát Sơn Hải, mà không bị Sơn Hải Giới phát hiện.Trong những ánh mắt đó, đều mang theo mong đợi...Cùng lúc đó, ngoài 33 Thiên, trong tinh không mênh mang vô tận, thực lực kinh khủng đến từ hai phương hướng, cách nơi này càng ngày càng gần.Chiến tranh, dường như... hết sức căng thẳng chạm tới là bùng phát!Mà giờ khắc này, Mạnh Hạo đang mang theo Mạnh Như bay nhanh.

Hắn đang bay giữa không trung đột nhiên dừng lại, bất ngờ xuất hiện một cảm giác sợ hết hồn hết vía.

Mạnh Hạo biến sắc, nhưng không đợi hắn ngẩng đầu, bên tai hắn liền truyền đến thanh âm bén nhọn của Anh Vũ.- Tới rồi... bọn họ tới rồi, rất gần, ta cảm nhận được!

Chết tiệt, tốc độ của bọn họ so với ta dự tính nhanh hơn không ít...

Mạnh Hạo, bọn họ sắp tới rồi!!!

Thanh âm Anh Vũ mang theo lo lắng, cũng có hoảng sợ.Mạnh Hạo trong mắt nhoáng lên một cái, hắn biết Anh Vũ nói bọn họ là ai, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, dường như có thể nhìn thấy 33 Thiên trong hư vô, cùng với tinh không mênh mang ngoài 33 Thiên kia.- Như vậy, ta cũng phải nhanh một chút!

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, một bên Mạnh Như sửng sốt.- Mạnh Trần ca ca nói gì vậy?- Không có gì!

Mạnh Hạo lắc đầu, tăng nhanh tốc độ, khoảnh khắc vượt qua tinh không giữa hai đại lục.

Khi xuất hiện, ở trên đại lộ trung tâm Mạnh gia.Không có phát động bất kỳ trận pháp phòng hộ, chạy thẳng tới tổ trạch Mạnh gia.- Một là Thu Nhi tỷ tỷ, một là Mạnh Phỉ muội muội, các nàng tư chất đều tốt hơn muội.

Tu vi cũng cao hơn muội...

Trước đây muội tìm đến các nàng, nói tình huống cho các nàng biết, khi định rời đi, lại đều bị cản trở, nếu không nhờ có Ngao đại ca, sợ là chúng ta đều bị giữ lại!- Các nàng đều ở chỗ tộc nhân mạch thứ nhất Mạnh gia nơi đó...

Mạnh Như nhỏ giọng nói.

Nhìn Mạnh Hạo một bên, trong mắt nàng đầy sùng bái, ở trong mắt nàng, chỉ cần Mạnh Trần xuất hiện, mọi chuyện đều sẽ giải quyết dễ dàng.Mà giờ khắc này, tại khu phía đông tổ trạch Mạnh gia, một chỗ ngoài đại điện có chín cây cột to lớn, dưới chín cây cột là chín cái hỏa lò.Hỏa lò thiêu đốt, khiến cho chín cây cột đang từ từ nóng lên.Mà ở trên chín cây cột, lúc này đang trói chín thiếu nữ.

Các nàng phần lớn sắc mặt tái nhợt đầy khủng khiếp, thân thể run rẩy, đang cầu xin tha thứ.

Trong đó có hai người, không có tư sắc gì đáng nói, nhưng cũng rất thanh tú, đều cắn chặt hàm răng.

Cho dù cây cột đã toát ra độ nóng cao, nhưng hai nàng không hề một câu cầu xin tha.Tại trung tâm chín hỏa lò này, một lão già đang khoanh chân ngồi, hai tay bấm quyết, không ngừng đánh ra ấn ký về phía chín hỏa lò, làm cho ngọn lửa càng dữ dội hơn.Mà ở bốn phía vây quanh một đám thanh niên, có thể thấy là chia làm hai nhóm, phân biệt có một người mặc áo xanh, một người mặc áo vàng, bị mọi người vây quanh, hiển nhiên thân phận cao quý.Hai người bọn họ đang mắt không chớp nhìn lão già ở giữa chín cây cột, đối với các thiếu nữ bị trói trên cây cột cầu xin tha thứ kia, họ làm như không thấy không nghe.- Lần này đánh cuộc như thế nào!

Sau một lúc lâu, thanh niên áo xanh đột nhiên lên tiếng.- Ta cá là Tống đại sư luyện chế Hồng Nhan Đan lần này, nàng, nàng, còn có nàng... ba nàng này, có thể thành đan!

Thanh niên áo vàng cặp mắt nhoáng lên một cái, giơ tay chỉ ba trong chín thiếu nữ bị trói trên chín cây cột.

Trong đó có hai người, chính là hai thiếu nữ không có hét thảm cầu xin tha thứ kia.- Ngươi chọn thật nhanh!

Một khi đã như vậy, ta chọn ba nàng này... không luyện thành đan!

Thanh niên áo xanh hơi suy nghĩ một chút, lập tức lên tiếng với thanh niên áo vàng.

Hai người nhìn nhau, đều thấy được vẻ lạnh lùng trong mắt đối phương.Đúng lúc này, truyền ra tiếng nổ vang, Tống đại sư giữa chín cây cột kia, cặp mắt chợt lóe sáng, hai tay nâng lên bỗng nhiên vung múa, phất ra hướng bốn phía, trong tiếng nổ quanh quẩn, chín cái hỏa lò lập tức bùng lên ngọn lửa, làm cho chín cây cột trong nháy mắt nóng rực vói mắt thường có thể thấy được, có chín sợi tơ hồng từ trong biển lửa dâng lên, quấn quanh cây cột, chạy thẳng tới chín thiếu nữ kia.Một loạt tiếng thét hoảng sợ, tuyệt vọng thê lương, lập tức truyền ra từ trong miệng bảy thiếu nữ, duy chỉ có hai thiếu nữ còn lại, trong trầm mặc chỉ là cười thảm, tuy rằng thân thể run rẩy, tuy rằng sợ hãi, nhưng không có phát ra thanh âm, chỉ là nội tâm tràn đầy tiếc nuối.Các nàng nghe Mạnh Như nói, nghe Mạnh Như miêu tả tình hình gia tộc hiện giờ, các nàng muốn trở về gia tộc, nhưng giờ này, trở về không được rồi.Trong tiếng than thở, các nàng nhìn nhau, từ từ, hai mắt nhắm nghiền, trong chớp mắt, sợi tơ hồng trên cây cột trói các nàng ầm ầm chạy tới.- Thành đan!

Tống đại sư ngửa mặt lên trời quát một tiếng, thân thể đứng lên, hai tay nâng lên, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị...

Nhưng ngay khoảnh khắc truyền ra lời nói của hắn, bỗng nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh mang theo phẫn nộ, như tiếng sấm nổ vang vọng.- Ngươi cũng xứng luyện đan!

Theo tiếng hừ lạnh truyền ra, là một câu nói cực kỳ giá lạnh, khiến cho mọi người nơi này lập tức như đặt mình trong hầm băng, thậm chí ngay khoảnh khắc thanh âm này truyền ra, mặt đất trong tiếng "rắc rắc" lại trực tiếp đóng băng, chín hỏa lò kia trong nháy mắt run rẩy, ngọn lửa bên trong tắt ngấm, hỏa lò lại nổ tung, chín cây cột cũng đều trong tiếng "rắc rắc" tấc tấc vỡ vụn.Chín thiếu nữ toàn bộ khôi phục hành động, rơi xuống, từng người nhanh chóng lui về sau, chỉ có hai thiếu nữ thủy chung không hề cầu xin tha thứ kia, ngẩng đầu lên, trong mắt đầy kích động.Mà chín sợi tơ hồng trên cây cột, dường như có linh tính, bị dọa cho kinh sợ lập tức bay ra, tản ra bốn phía định bỏ chạy, nhưng lại bị một lực hút cực mạnh bao phủ, toàn bộ cuốn ngược, ngưng tụ chung một chỗ, sau đó hóa thành một viên đan dược màu trắng, xuất hiện giữa không trung, rồi bay tới trên tay một thanh niên.Hắn vung tay một cái, viên đan dược màu trắng này tức khắc rơi vào mi tâm của vị Tống đại sư, trong nháy mắt ăn mòn, chui vào, Tống đại sư run rẩy, phát ra tiếng hét thảm, thân thể liền bị thiêu đốt trở thành tro bụi, ngay sau đó, trong tro cốt của hắn, xuất hiện một viên đan dược màu đỏ.Người đến, chính là Mạnh Hạo, phía sau hắn, Mạnh Như đi theo, nàng nhìn hai thiếu nữ thủy chung không có cầu xin tha thứ kia, nước mắt chảy xuống, bay nhanh tới bảo vệ bên cạnh hai nàng.Biến cố bất thình lình này, khiến tất cả mọi người bốn phía đều thất kinh, lập tức lui về sau, hai thanh niên kia cũng hơi sửng sốt, tiếp đó sắc mặt sa sầm xuống.- To gan!

Dám ám sát Tống đại sư, người đâu, giết bọn chúng!- Bắt hắn lại cho ta!

Hai người này lập tức lên tiếng, tức thì phía sau bọn họ có tu sĩ vọt ra, chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo.- Gia tộc, mà dùng người luyện đan, lấy đó làm thú vui, mất nhân tính như thế...

Để lại làm chi, có ích lợi gì!

Mạnh Hạo nhỏ giọng lên tiếng, trong mắt có sát khí lạnh lẽo...- - - - - oOo- - - - - Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1614: Chỉ có.chémchémTrong mắt Mạnh Hạo rét lạnh, trong lòng cảm thán nếu một cái gia tộc suy sụp cũng không sao nhưng nếu lòng người suy sụp thì hết thảy như gốc rễ mục náthoàn toàn vô dụngNhư nhất mạnh ngoại công sa sút cực điểm, người già yếu bệnh tật, vãn bối trở thành tôi tớ, trưởng bối như lão già mục nát nhưng hồn còn ở, tâm còn ở, lực ngưng tụ của gia tộc còn ở vẫn có một ngày vực dậyTừ trên người Mạnh Như, từ trên người Mạnh Trần, từ trên người hai thiếu nữ trước mắt này, đều có thể thấy tinh thần bất khuất, còn có cố chấp đối với tương laiNhưng nhìn lại cái gọi là Mạnh gia lại khiến cho đáy lòng Mạnh Hạo thất vọng"Người cặn bã như thế cũng có thể xưng là thiếu chủ?"

Mạnh Hạo lắc đầu, cả đời này của hắn, đi từ Đệ Cửu Sơn Hải đến Đệ Bát Sơn Hải, thấy thiên kiêu rất nhiều cùng vô số thiếu chủ thiếu tông nhưng lại chưa từng thấy qua Mạnh gia như bây giờ"U ác tính đã quá nhiều, chỉ cóchém!"

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát khí, chớp mắt tu vi vọt tới bốn phía những gia tộc kia, nâng tay điểm xuống mặt đất, mặt đất phía dưới lập tức nổ vang, từng tầng sóng gợn mãnh liệt tản ra bốn phương tám hướngTrong chớp mắt, bao trùm bốn phía, chỉ cần là tu sĩ chạm phải sóng gợn này, không quản có tu vi như thế nào, trong phút chốc thân thể cũng sẽ tan vỡ, trở thành tro bụiSóng gợn quét ngang, nổ vang vọng, những nơi đi qua chỉ còn là tro bụiHai thiếu chủ kia hoảng sợ, căn bản cũng không có khả năng lùi về để tránh thoát, trong chớp mắt đã bị sóng gợn bao trùm, phút chốc trên người bọn họ xuất hiện quầng sáng, vật bảo vệ từng người kích động cố gắng chống lại sóng gợn nàyNhưng lạikhông có tác dụng nào, chỉ trì hoãn thời gian trong mấy hơi thở, hai quầng sáng vỡ vụn trong nháy mắt, sóng gợn quét quaHai thanh niên mở to mắt, không thể tin, thân thể ầm một tiếng trở thành tro bụiẢnh hưởng đến toàn bộ những tu sĩ phía sau bọn họ, trong phút chốc hóa thành tro bụiGiờ phút này bốn phương tám hướng ngoài Mạnh Hạo, toàn bộ đám người cùng mấy thiếu nữ bên ngoài kia đềutiêu tánCảnh tượng này quá đột ngột, quá chấn động khiến cho mấy thiếu nữ kia trợn mắt há mồm, thân thể run lẩy bẩy, hô hấp dồn dậpMạnh Như cũng hơi sửng sốt, cho dù nàng không lanh lợi lại không hiểu biết về tiên cảnh giới, lúc này cũng hiểu được Tiên cũng không sánh bằnglực lượng của Mạnh Trần!

Về phần hai tộc nữ của nhất mạch ngoại công bên cạnh lúc này đều mở to mắt, tu vi của các nàng cao hơn Mạnh Như không ít, liếc mắt có thể nhìn ra manh mối, khi nhìn Mạnh Hạo, thân thể run nhẹ còn có kính sợMạnh Trần ca cahuynhMạnh Như hơi chần chờ, đang muốn nói gì đó lại bị tỷ tỷ bên cạnh giữ lại, ngăn cản nàng nóiMạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía ba thiếu nữ, ánh mắt nhu hòa, gật đầu mỉm cười sau đó ngẩng đầu về phía xa, ánh mắt trở nên lạnh lùng, vẻ mặt uy nghiêm còn có một luồng khí tức mang theo áp lực, im hơi lặng tiếng tản ra bốn phía, bao phủ bốn phương tám hướng, khiến cho bầu trời biến sắc, mặt đất run nhẹ, kiến trúc ốc xá bốn phía tựa hồ không chịu nổi, vang lên tiếng kẽo cà kẹo kẹtRất nhanh, dưới áp lực này, kiến trúc ở bốn phía nổ vang, từng ngọn sụp xuống, xa xa có khoảng mười đạo cầu vồng gào thét, xa hơn nữa lúc này cũng có khoảng mười đạo cầu vồng mang theo sát khí cùng phẫn nộ nổ vang ngày càng đến gầnNgươi là ai, dám đến Mạnh gia ta giở thói ngang ngược!Ngươi muốn chết!Hai tiếng rống giận truyền ra, nổ vang bốn phương tám hướng như thiên lôi ầm ầm, truyền khắp bốn phía, trong tiếng nổ vang tạo thành hai luồng khí quay cuồng thẳng đến Mạnh Hạo Mạnh Hạo đứng đó, mắt lạnh nhìn hai phe tu sĩ đang đến, tu vi cao nhất cũng chỉ đạt Cổ Cảnh đại viên mãn thôi, mỗi phe chỉ có một người còn lại đều chưa đạt tớiKhông phân biệt được phải trái đều vô dụng như nhauMạnh Hạo thản nhiên nói, thân thể bước lên trước, chớp mắt biến mất, người dẫn đầu phe tu sĩ phía trước là một nam nhân trung niên mặc hoa phục vốn cặp mắt đã đỏ máu nhưng khoảnh khắc Mạnh Hạo xuất hiện, bỗng nhiên thân thể hắn chấn động, trong mắt phẫn nộ tiêu tán hơn phân nửa, lộ ra dao độngHắn không thấy Mạnh Hạo xuất hiện như thế nào, đây là thứ yếu, trọng yếu làhắn cảm nhận được trên người Mạnh Hạo cuồn cuộn áp lực vô tận mãnh liệt, ngay cả khi hắn đối mặt với lão tổ cũng không như thế nàyNgươiNam nhân trung niên hít sâu, theo bản năng nói, hắn thấy được sát khí trong mắt Mạnh Hạo, da đầu nổ mạnh, trong đầu ầm một tiếng, nam nhân trung niên này lập tức lùi về sau, những người kia ở phía sau hắn từng người đều sửng sốt, run run hoảng sợ, cảm nhận được kinh khủng vô cùng vô tận trên người Mạnh HạoChậm rồiMạnh Hạo lắc đầu, vung tay áo về trước lập tức gió lốc ngập trời, gió lốc tạo thành nối liền thiên địa, có thể thấy rõ ràng bốn phương tám hướng tổ trạch Mạnh giaGió này quét ngang, thẳng tới nam nhân trung niên cùng với tu sĩ phía sau hắn, tốc độ cực nhanh, mặc cho những người này bỏ chạy, giãy giụa thể nào, phản kháng thế nào đều trong nháy mắt bị gió lốc này trực tiếp cuốn vào, một loạt tiếng hét thảm thiết bị tiếng gió bạo che mấtTrong gió lốc này như có bàn tay vô hình, cầm một cây bút lông dính màu đỏ, đang vẽ tranh, phác họa nên từng cây cầu vòng màu máuCảnh này chấn động cả Mạnh gia, vô số tộc nhân đều thức tỉnh từ trong nhập định, không ít người ngẩng đầu lên lập tức thấy gió lốc ngập trời, từng thân ảnh bay nhanh, giữa không trung nhìn về địa phương có gió lốc, vẻ mặt nhanh biến hóa, lộ ra hoảng sợĐịch tấn công!!Có ngoại địch xâm nhập!!Có ngoại địch xâm nhập!!

Chết tiệt, đại trận Hà gia tộc lại không phát động được!!

Một loạt tiếng kinh hô truyền ra, cả gia tộc chấn động, trong chớp mắt có chín thân ảnh trực tiếp từ trong chín phương hướng gia tộc, bay lên tận trời, khí thế như hồng, gào thét thẳng tới nơi có gió lốcPhía sau chín người này còn có thân ảnh bay lên, xoay quanh bốn phía dường như sắp hợp lại thành trận pháp nào đó, tu sĩ bên trong không phải bay thẳng đến gió lốc mà đi vòng qua, rất nhanh, bầu trời biến sắc, những tu sĩ này bất ngờ tạo thành một lốc xoáy to lớn, lốc xoáy này ầm ầm chuyển động, dường như hoàn toàn bao vây Mạnh Hạo ở đó!

Mạnh Như run rẩy, hai tộc nữ bên cạnh nàng cũng đều kinh hãi, ba người đều đang hoảng sợ chỉ có Mạnh Hạo giữa không trung, hắn liếc mắt mỉm cười với ba thiếu nữ, nụ cười của hắn như thiên hạ này, an ủi lòng họ, khiến cho ba thiếu nữ này trong chớp mắt không còn sợ nữaMạnh Hạo lúc này xoay người, nhìn về phía cách đó không xa đánh tới, nhưng tu sĩ bên kia đột ngột ngừng lại, về phần chín người đang gào thét bốn phía, còn có lốc xoáy dữ dội kia, Mạnh Hạo cũng không liếc nhìn một lầnÁnh mắt hắn quét tới, toàn bộ tu sĩ bên kia run rẩy, phía trước là một lão già, lão hít ngược một hơi, trong lòng nổ vang lập tức lùi về sauNhưng trong lúc bọn hắn lui về sau, Mạnh Hạo vung tay lần nữa, cơn gió lốc thứ hai đột nhiên xuất hiện ngập trời, trong tiếng nổ vang thẳng tới mọi người, chớp mắt đến gần, hàng loạt tiếng thét thảm thiết vang lên, bị cuốn vào trong gió lốc, cho dù là lão già có tu vi cường hãn kia cũng không cách nào khống chế thân thể, không ngừng thi triển thần thông, không ngừng lấy ra pháp bảo nhưng vẫn bị cắn nuốt vào trong gió lốc kiaCầu vồng màu máu nở rộ lần nữa trong gió lốc nàyMạnh Hạo đứng giữa không trung, thản nhiên nhìn hết thảy, hai lốc xoáy hai bên hắn ngập trời trong chớp mắt, nhìn từ xa giống như khói báo động thậm chí nhìn lâu sẽ sinh ra ảo giác trong hai lốc xoáy này ẩn chứa hai con ác lang hung tàn nhìn chằm chằm bốn phương tám hướngChúng ta đi thôiMạnh Hạo bình tĩnh nói, hôm nay hắn không phải muốn tiêu diệt cả Mạnh gia, chính là làm theo yêu cầu của ngoại bà dẫn người rời đi, hơn nữa hắn nhận ra mình ở đây giết tộc nhân Mạnh gia, vốn không kích động gia tộc trận pháp, lúc này lại mơ hồ có dao động như muốn nổi dậyDao động này rất suy yếu nhưng lại làm Mạnh Hạo cảm nhận được bên trong ẩn chứa lực lượng khinh khủng dù sao suy cho cùng cũnglà đại trận bảo vệ của một gia tộc!!

Mạnh Hạo vừa nói xong, đi về phía trước, phía sau hắn, hai thiếu nữ cùng Mạnh Như nhanh bay lên, đi phía sau Mạnh Hạo, bốn người bay về phía trước, không đi được bao xa, từ bốn phía nhanh chóng bay ra chín cây cầu vồng, chớp mắt đến gầnKhông được đi!

Một người trong chín người này rống lớn nhưng khi tiếng hô vừa truyền ra, Mạnh Hạo quay đầu lại, liếc mắt, tu vi này vượt qua Cổ Cảnh đại viên mãn, thậm chí cách Đạo Cảnh không xaTrưởng lão gia tộc đã đến vô cùng gần đột ngột dừng lại, như bị một bàn tay vô hình bóp cổ, biến sắc, thân thể lùi về sau, sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, lúc ngẩng đầu lão đã hoảng sợ cực độChỉ bằng một ánh mắt, trưởng lão đã bị thương nặng, cảnh tượng này làm tám người khác hít sâu, lúc bọn họ đến đã nhận ra sự kinh khủng của Mạnh Hạo nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, không ngờcòn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của bọn họ!ĐạoĐạo Cảnh!Trưởng lão bị thương kia run rẩy nóiKhông để ý chín người này, Mạnh Hạo quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước,hai thiếu nữ cùng Mạnh Như phía sau hắn trong lòng lúc này nổi lên kích động vô cùng, nhìn Mạnh Hạo hâm mộ cùng tôn sùngMạnh Hạo giống như núi cao của gia tộc các nàng, có ngọn núi này, phong ba không thể đến gầnChín người kia không dám cản lại, lốc xoáy ở bốn phía chợt ngừng, tu sĩ bên trong từ sớm đã run như cầy sấy, tự động tạo thành một đường, vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh đi tớiBốn phía rất an tĩnh, trên mặt đất, bên ngoài mọi kiến trúc, tất cả tộc nhân Mạnh gia đều đang nhìn bầu trời, vẻ mặt chấn động, trong đó Mạnh Đức cũng ở ngoài đại điện nhìn lên Mạnh Hạo trên bầu trời, ánh mắt không thể tinMà ở những nơi khác, ở phía sau tộc nhân Mạnh gia đang hoảng sợ có ba thiếu nữ, trong lòng phức tạp đến cực điểm, nhìn hai thiếu nữ cùng Mạnh Như phía sau Mạnh Hạo trên bầu trời, đáy lòng các nàng giống như bị đao cắtCác nàng chính là cự tuyệt trở về gia tộc cam nguyện trở thành tộc nhân tôi tớ!

Các nàng vứt bỏ gia tộc như vậy gia tộc cũng bỏ quên các nàng!

Đúng lúc này, bỗng nhiên trên pho tượng to lớn bên trong tổ trạch Mạnh gia, trong nháy mắt phát ra ánh sáng mãnh liệt còn có áp lực ngập trờiNgươi là ai!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1615: Khai trận hộ tộcThanh âm vang vọng, trên pho tượng to lớn kia tản ra ánh sáng, tạo thành uy lực tán ra tứ phía trong nháy mắt, chợt ngưng tụ lại ầm ầm đè về phía Mạnh HạoThiên địa nổ vang, bầu trời thất sắc, gió mây cuồn cuộnMột luồng áp lực thuộc về Đạo Cảnh giáng từ trên trời xuống, thiên địa ngay ngắn tránh lui, pháp tắc tiêu tán, hết thảy chỉ còn lại uy lực Đạo Cảnh, hóa thành thế giới của đối phươngBốn phía tộc nhân Mạnh gia, từng người một mở to mắt, hô hấp dồn dập, chín tu sĩ Cổ Cảnh đại viên mãn kia lập tức chắp tay cúi đầu thật thấpBái kiến lão tổ!Tinh thần của tất cả tu sĩ bên trong lốc xoáy trở nên phấn chấn lập tức quỳ lạyBái kiến lão tổ!

Trên mặt đất, bên ngoài tất cả kiến trúc, tất cả tộc nhân Mạnh gia còn có những tôi tớ khác, người ngoài, tất cả mọi ngườitrong chớp mắt đều quỳ xuống lạy, tập hợp thanh âm của vô số người truyền ra như thiên lôi nổ vangBái kiến lão tổ!

Hai thiếu nữ cùng Mạnh Như biến sắc, các nàng mặc dù tin tưởng Mạnh Hạo nhưng trong tiềm thức của các nàng bất kỳ lão tổ nàođều là chí cao vô thượng cao nhất của cả gia tộc, các nàng có nhìn lên cũng không thể nhìn thấyToàn bộ Mạnh gia nổ vang, trong pho tượng khổng lồ kia có chín mật động, trong đó xung quanh khoảng không, năm nơi có thân ảnh khoanh chân tĩnh tọa, giờ phút này, ở mật động thứ năm có một thân ảnh, cặp mắt bỗng nhiên mở ra, mang theo ngưng trọng, thanh âm từ miệng hắn truyền raLão không phải là mạch thứ chín, lão tổ đã gặp mặt Mạnh Hạo trước đó mà là mạch thứ tám!

Lão không thể không ra mặt, một phe tu sĩ tử vong là huyết mạch của tộc nhân lãoBước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, không thấy áp lực long trời lở đất kia, quay đầu nhìn pho tượng xa xa, thản nhiên nói ra một câu, tất cả mọi người đều nghe ra đây là lời cuồng vọng cực điểmNgươi thật sự có dũng khí, muốn đánh với ta một trận?

Thanh âm Mạnh Hạo bình tĩnh, khi truyền ra vang vọng bốn phương tám hướng, làm tộc nhân Mạnh gia phẫn nộ ồ lên:To gan!!Muốn chết!!Không tự lượng sức!

Một loạt thanh âm rống giận từ bốn phía tộc nhân Mạnh gia truyền ra lần lượt, vù vù vang vọngTộc nhân Mạnh gia ở đây thừa nhận Mạnh Hạo thật sự rất cường đại, rất kinh khủng nhưng hết thảy nếu so với lão tổ nhà mình cũng chỉ yếu ớt không thể chịu nổi một chiêu!

Đây là lòng tin đối với lão tổ, cũng là của tất cả tộc nhân, từ nhỏ đến lớn đều có một loại cao cao tại thượng tự nhiên như vậyCho dù là hai thiếu nữ cùng Mạnh Như, giờ phút này cũng đều khẩn trương cực hạn, ở bên cạnh Mạnh Hạo, trong lòng lo lắng, vẻ mặt kinh hoảngNhưng lão tổ chí cao vô thượng trong lòng bọn họ lại hoàn toàn ngược lại với bọn họ, ở pho tượng trong động thứ tám, lão tổ mạch thứ tám Mạnh gia biến sắc cùng lúc Mạnh Hạo nói ra câu nói kia, trên người tràn ra một luồng Đạo Cảnh dao động không thể phát hiệnDao động này trong cảm nhận của lão già là một lực lượng kinh khủng ẩn chứa bên trong, cho dù lão toàn lực liều mạng cũng không thể làm rung chuyển được lực lượng khổng lồ đóMơ hồ dường như so sánh với Mạnh Hạo, lão là huỳnh hỏa mà Mạnh Hạo không thể nói là mặt trời nhưng ít nhất là một cây đuốc!Không thể nàohắntu vi của hắn là gì!

Lão già này mở to mắt, lão vốn muốn bước đi nhưng trong chớp mắt lập tức chần chờ, không dám đi ra ngoài, thậm chícũng không nói ra bất kỳ lời nàoThần sắc Mạnh Hạo như thường, thản nhiên nhìn pho tượng to lớn kia, xoay người vụt qua, mang theo hai thiếu nữ cùng Mạnh Như đi về phía xa xaNếu không phải hắn không muốn trực tiếp hoàn toàn lột mặt nạ của Mạnh gia, hôm nay hắn tuyệt đối không bỏ qua như thế" Cũng được, nơi này dù sao cũng là Mạnh gia, đợi sau khi tu vi ngoại bà khôi phục, bà sẽ định đoạt hết thảy" Mạnh Hạo cũng sẽ không tự mình làm chủ, cho dù mẫu thân hắn là tộc nhân Mạnh gia nhưng hắn dù sao cũng là thiếu chủ Phương giaHắn có thể làm một số việc nhưng cũng có một số việc cần phải xem xét kĩ, nếu là nặng, ý tốt cũng sẽ bị người hiểu lầm, đó là chuyện Mạnh Hạo không muốn thấyCho nên khi đối đãi với Mạnh gia, Mạnh Hạo suy nghĩ rất nhiều, nhiều lần lựa chọnThời khắc hắn xoay người đi, phía sau hắn, mọi người Mạnh gia đi theo, trong mắt từng người lộ ra sát khí còn có châm chọc, thanh âm không ngừngNhưng rất nhanh những thanh âm này càng ngày càng yếu, đến cuối cùng gần như yên lặng như tờ, sắc mặt những tộc nhân Mạnh gia này ngạc nhiên sợ hãi, thậm chí sắc mặt tái nhợt ẩn chứa hoảng sợBởi vì bọn họ phát hiện từ sau khi Mạnh Hạo nói ra câu nói kia, lão tổ của bọn họkhông ngờ một câu cũng không nói thậm chí dường như còn yếu đi không ítDường nhưhết thảy thật như câu nói của Mạnh Hạo, lão tổ của bọn họ không dám ra mặt cùng đánh với Mạnh Hạo một trận!

Điều này làm cho trong đầu nhiều tộc nhân Mạnh gia ù lên khiếp sợ, mà tinh thần những tu sĩ Cổ Cảnh đại viên mãn kia cũng nổi lên sóng lớn, trước bọn họ còn hoài nghi Mạnh Hạo là Đạo Cảnh, giờ phút này bọn họ không cần phỏng đoán nữa mà có thể khẳng định thanh niên trước mắt chính làĐạo Cảnh!Hắnhắn đúng thật làĐạo Cảnh!

Tiếng động hít sâu từ tu sĩ Cổ Cảnh đại viên mãn rõ ràng khác thườngMắt thấy Mạnh Hạo muốn rời khỏi, lão tổ bên trong pho tượng trong động thứ tám cắn răng, lão cảm nhận được trong động thứ chín và động thứ nhất, khí tức hai lão tổ khác của Mạnh gia đã thức tỉnh nhưng hai lão này lại không có bất kỳ cử động nào"Chết tiệt, đây là muốn để ta dò xét một chút khả năng của người này sao" Cặp mặt lão tổ động thứ tám lộ ra quyết đoán, có thể trở thành người Đạo Cảnh, sẽ không thiếu dũng khí nếu không cũng không thể thành công vượt qua đạo kiếp" Có thể thử trận pháp gia tộc một lần!"

Lão già cắn răng, tu vi trong cơ thể ầm ầm bùng phát, đó là dao động Đạo Cảnh nhất nguyên, trong nháy mắt đều từ pho tượng rầm rầm khuếch tán ra ngoàiGiờ khắc này tộc nhân Mạnh gia nhìn lại, trên pho tượng tản ra ánh sáng màu vàng, kim quang này dày đặc như biển vàng, khoảnh khắc xuất hiện, ầm ầm khuếch tán ra bốn phía tạo thành một bàn tay, một trảo đánh đến Mạnh HạoThiên địa biến sắc, bởi vì bàn tay to màu vàng kia thay thế thiên địa, bởi vì bàn tay to màu vàng này tạo thành một cái bóng lớn trên mặt đất!

Trong tiếng nổ vang, bàn tay nổi lên lực lượng vô biên hướng về Mạnh Hạo, lúc sắp tới gần, sắc mặt hai thiếu nữ cùng Mạnh Như phút chốc tái nhợt, Mạnh Hạo xoay người, trong mắt lóe lên tia rét lạnhThật to ganMạnh Hạo thản nhiên nói nhưng lại không có bất kỳ né tránh với bàn tay to màu vàng kia ngược lại bước ra một bước trực tiếp chạm vào bàn tay to màu vàngThân thể va chạm, không thể nhìn thẳng, trong tiếng nổ vang, thân ảnh Mạnh Hạo đụng vào bàn to màu vàng tạo tiếng nổ ngập trời, bàn to kia có ý đồ bóp nát Mạnh Hạo nhưng trong khoảnh khắc đụng nhau giống như sôi sục, run run sau đónổ vang tan vỡ!

Nơi nơi vỡ vụn, tan vỡ trong phạm vi lớn, sau khi bàn tay kia chia năm xẻ bảy, biển vàng cũng hoàn toàn tan rã, dường như trước mặt Mạnh Hạo, trình độ Đạo Cảnh này không chịu nổi một chiêuTrong tiếng nổ vang, bàn tay to tan vỡ, lão già bên trong pho tượng trong động thứ tám chấn động toàn thân mãnh liệt, thân thể không thể khống chế bay thẳng ra, xuất hiện ở bên ngoài pho tượng, phun ra một ngụm máu lớn lần nữa, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo mang theo khiếp đảm cùng chấn độngĐạoĐạo Chủ?

Đạo Tôn?

Giờ phút này, trong lòng lão già mạch thứ tám chấn động cực điểmLão già mạch thứ chín cũng chấn động như vậy, trước đó lão nhận ra Mạnh Hạo, sau khi thấy cả quá trình trận chiến này, đáy lòng của hắn sớm đã nổ vang ngập trờiBọn họ chỉ chấn động nhưng đối với bốn phía tộc nhân Mạnh gia, lúc này trong lòng bọn họ đã vượt qua cả sợ hãi chấn động, từng người một trợn mắt há mồm, kinh ngạc nhìn lão tổ nhà mình phun ra máu tươi, nhìn vẻ mặt Mạnh Hạo như thường, chỉ là bước một bước mà thôi!

Một bước khiến cho Đạo Cảnh lùi về sau, bị thương, chuyện như vậy đã phá vỡ tín niệm không gì sánh được đối với lão tổ sâu trong lòng những tộc nhân bốn phíaGần như sắc mặt của tất cả mọi người tái nhợt trong phút chốc mà ở trong đám người này có một thanh niên, chính là Mạnh Đức, hắn đã sớm đến nơi này, nhìn Mạnh Hạo, nhìn khuôn mặt quen thuộc, hắn mở to mắt, ngây dạiNgoại trừ hàng loạt tiếng động hút khí, bốn phía không còn bất kỳ tiếng thở nào nữa, Mạnh Hạo thản nhiên thoáng nhìn lão già kia nhưng vào lúc này, cặp mắt lão già mạch thứ tám kia đỏ thẫm trong phút chốc, ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời thét lên thảm thiếtCùng lúc đó, lão nâng tay điểm lên ấn đường, ầm một tiếng, mặt đất chấn độngBầu trời biến sắc, trên pho tượng to lớn kia trong nháy mắt bất ngờ tản ra một luồng uy lực vô hình,uy lực này ầm ầm khuếch tán, phút chốc bao phủ bốn phương tám hướng, người ngoài không thấy sự tồn tại của uy lực nhưng trong mắt Mạnh Hạo, hắn thấy rõ ràng một quầng sáng tản ra trên pho tượng"Trận pháp phòng thủ" Mạnh Hạo không lập tức lùi về sau mà vẫn đứng đó, cặp mắt lóe lên, khi quầng sáng kia ầm ầm khuếch tán, gào thét hướng về phía hắn, đối kháng cưỡng épChỉ một chút, cặp mắt Mạnh Hạo hơi co lại, trên quầng sáng này hắn cảm nhận được một lực lượng hủy diệt thiên địa, cho dù thân thể hắn cường hãn cũng không thể giữ vững quá lâu" Trận pháp phòng thủ này còn có thể mạnh hơn, mới chỉ có một người khống chế đã có uy lực như vậy, nếu có nhiều hơn mấy người, cho dù là ta cũng gặp nguy hiểm" Mạnh Hạo nghĩ, sau khi cảm nhận trận pháp, không đối kháng nữa mà thân thể lùi về sau, vung tay áo mang theo ba người Mạnh Như, trong nháy mắt quầng sáng lan ra, biến mất, rời đi thật xaMạnh Hạo đã đi xa, sắc mặt lão già mạch thứ tám kia càng thêm khó coi, hắn thấy được Mạnh Hạo trước cử động của trận pháp đối kháng này, đáy lòng càng chấn động"Hắnkhông ngờ rung chuyển trận pháp tổ tiên mà không tổn thương chút nàoNgười này rốt cuộc đạt cảnh giới gì, không phải Đạo Chủ hay làhay đúng thật là Đạo Tôn?

Điều này làm sao có thể!!"

Trên pho tượng này, trong động thứ nhất và động thứ chín, vẻ mặt hai lão tổ Mạnh gia khác đều ngưng trọng, nhất là lão tổ mạch thứ nhất, sắc mặt sa sầm xuốngMạch thứ mười saoLão lẩm bẩm nói nhỏoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1616: Cửu đinh xuất, thất hải độngMạnh Hạo tất nhiên không bằng Đạo Tôn nhưng chiến lực của hắn giờ này nếu toàn diện bùng phát có thể đấu với bất kỳ Đạo Cảnh dưới Đạo Tôn, có quan hệ với thân thể này của hắn, cũng có quan hệ với Chí Tôn Pháp, nhưng mấu chốt nhất là La Thiên Đạo Tiên!

Lúc này mới tạo nên hắn như vậy, rõ ràng là tiên nhưng lại làm Đạo Cảnh tồn tại chấn động"Nhanh thôi, quả Niết Bàn Quả thứ tư của ta có thể dung hợp triệt để, sau đó bọn chúng sẽ trở thành đạo quả của ta, giúp ta đẩy ra Cổ Môn, dập tắt Hồn Đăng!

Nhưng mà không biết Hồn Đăng của ta có thể mở ra bao nhiêu ngọn đăng" Trong mắt Mạnh Hạo mong đợi, hắn nghĩ đến Cổ Cảnh, đối với chính mình chiến lực đã đầy đủ chính là một quá trình chuyển tiếpHắn không cân nhắc qua thất bại, bởi vì hắn thấy Cổ Cảnh không quan trọng như vậyDù sao, La Thiên Đạo Tiên, trước Mạnh Hạo đã lâu không có xuất hiện, đối với thuyết pháp La Thiên Đạo Tiên đạp cổ khó khăn, người có thể hiểu được gần như không cóCảm nhận được quả Niết Bàn Quả thứ tư dung hợp, tinh thần Mạnh Hạo phấn chấn, mang theo ba thiếu nữ Mạnh Như, gào thét đi, vượt qua tinh không trực tiếp về tới đại lục nhất mạch chỗ ngoại bàRất nhanh đã về đến gia tộc làm cho hai thiếu nữ được cứu về kia thấy được biến hóa trong gia tộc, lập tức kích động mà Mạnh Hạo cũng kể quá trình đem hai nàng về cho ngoại bàHạo nhi, con có nắm chắc bao nhiêu phần có thể giúp bà trị thương?

Trong ốc xá của ngoại bà, ngoại bà của Mạnh Hạo cùng hai ngoại thúc công đều nhìn Mạnh HạoMạnh Hạo chỉ hơi trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn về phía ba lãoMười phần thì vãn bối không dám nói nhưng đã nắm chắc tám phần!

Mạnh Hạo vừa nói xong, ngoại bà hô hấp dồn dập, hai lão già bên cạnh bà cũng run run, ba người nhìn nhau gật đầuHạo nhi, con cứ việc thi pháp bất kể có nguy hiểm hay không, chúng ta đều tán thành!

Mạnh Hạo hít sâu, gật đầu nghiêm túc, hắn từ lúc ở trong gia tộc nhìn thấy địa vị của ngoại bà, chỉ cần tu vi nhóm người của ngoại bà khôi phục, như vậy nhất mạnh này sẽ không tiếp tục sa sút nữaThời gian cứ từ từ trôi qua, mỗi ngày Mạnh Hạo ngoại trừ thuyết pháp còn trị thương cho ba người, còn có ba cữu mẫu cùng hai cữu cữu, Mạnh Hạo cũng đúng giờ trị thương cho bọn họTừ lúc trị thương, bất luận là ngoại bà, hai ngoại thúc công hay là cữu mẫu cùng cữu cữu, khí tức trên người những người này càng ngày càng tăng, càng ngày càngcường hãn hơnHai cữu cữu đã mất đi niềm tin kia, trong đôi mắt của bọn họ lần nữa đốt lên hồn hỏa, linh động, bởi vì bọn họ có hy vọng!

Về phần ba người cữu mẫu kia, các nàng khôi phục nhanh nhất, ngắn ngủi mười ngày đã dồi dào tiên chiến lực, chỉ riêng ngoại bà cùng hai ngoại thúc công tiến triển chậm nhất nhưng bọn họ cảm giác được từ từ có uy lựcMà tộc nhân của hắn, cũng vì tiên khí nồng đậm trong tu hành, không những tu vi càng thêm vững chắc mà cách tam soa ngũ sẽ xuất hiện một người đột pháTuy rằng đều là đột phá trong Linh Cảnh nhưng vẫn có thể nhìn thấuNhất mạch ngoại bà, tư chất rất không tệ vả lại tích lũy lúc trước cũng là nguyên nhân chủ yếu đột phá như hiện tạiNhững ngày này có thể nói mỗi tộc nhân đều tràn đầy hy vọng, nhìn Mạnh Hạo đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt tương phản với tổ trạch Mạnh gia còn lại trên mặt đấtNơi đó thần hồn nát thần tính, bất kỳ nơi nào gió thổi cỏ lay đều sẽ gây ra hoảng loạn, chín mạch tộc nhân Mạnh gia trong mười ngày này sớm đã biết giải quyết chuyện đã xảy ra đồng thời trong lòng chấn động, cả Mạnh gia trước sau đều bị trận pháp phòng thủ bao phủ, dường như chiến tranh có thể xuất hiện bất cứ lúc nàoThời gian trôi qua,đã qua một tháng, Mạnh Hạo cảm nhận rõ ràng quả Niết Bàn Quả thứ tư đã hoàn toàn dung hợp với bản thân, thời khắc này chỉ cần hắn có một ý niệm lúc nào cũng có thể triệu hoán Cổ Môn xuất hiệnMà hắn trị thương cho đám người ngoại bà, đến thời điểm mấu chốt, ngày này tất cả tộc nhân đều không tĩnh tọa nữa mà cảnh giác phòng thủ bốn phía, chỉ sợ tu vi của bọn họ không đủ, toàn lực bảo vệBên trong sân, nhóm người ngoại bà ở nơi này, chỉ riêng Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở trong ốc xá, đỉnh đầu hắn có từng tia bạch khí bay lên không, tạo thành mây mù, mơ hồ có sấm sét xẹt qua mây mù, phát ra một loạt tiếng gầm rúNgoại bà cuối cùng, hai ngoại thúc công trước đó, những người khác có thể vào trong trướcMột lát sau, cặp mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, bên trong lóe sáng, thanh âm chậm rãi truyền ra, rơi vào trong tai ngoại bà cùng hai ngoại thúc côngNhững người khác Mạnh Hạo có thể tùy ý chỉ riêng ngoại bà, hắn nhất định phải nắm chắc mười phần mà tiến hành cho nên những người khác đối với hắn chỉ là quá trình làm quen mà thôi, cũng bởi vậy hắn muốn trị thương cho ngoại bà cuối cùngNgoại bà hít sâu, cặp mắt lóe sáng, nâng tay phải lên, lúc này vẻ mặt một trong hai người con trai kích độngĐó là thất cữu của Mạnh Hạo, ông hít sâu, trực tiếp cất bước vào trong ốc xá, liếc mắt thấy Mạnh Hạo khoanh chân ngồi, ôm quyền cúi đầu thật thấp, khoanh chân ngồi ở trước mặt Mạnh HạoMạnh Hạo gật đều nâng tay phải, trực tiếp điểm lên ấn đường của thất cữu, tu vi trong cơ thể bùng phát ầm ầm, lực lượng La Thiên Đạo Tiên phút chốc tràn đầy, dần dần thân thể thất cữu run run, lộ ra đau đớn trên thân thể của ông, bất ngờ từ trong cơ thể run run chui ra chín cây đinhMột cây đinh rơi trên mặt đất, lúc rơi xuống, tu vi thất cữu ầm ầm tăng bạo, sau đó là cây thứ hai, cây thứ ba cho đến cây thứ tám rơi xuống, tu vi thất cữu lúc này không những khôi phục mà còn còn bùng phát đến Cổ Cảnh sơ kỳ!

Đúng lúc này, bỗng nhiên cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, tay phải rời khỏi ấn đường thất cữu, trong nháy mắt cây đinh thứ chín bay ra từ trong ấn đườngThân thể thất cữu chấn động, ngửa mặt lên trời rống lên, tu vi bùng phát ầm ầm, cho đến khi tu vi đạt đến Cổ Cảnh trung kỳ, ông mới run run đứng lên, cảm nhận được thân thể, vẻ mặt kích động, lần nữa cúi đầu về phía Mạnh Hạo, xoay người đi ra ốc xáNgay sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tưHai cữu cữu, ba cữu mẫu, khi toàn bộ chín cây đinh trong năm người này đều được Mạnh Hạo lấy ra, nhất mạch ngoại bà này lập tức có hơn năm cường giả Cổ Cảnh!Nhất là tu vi năm cữu mẫu, trong đó cao nhất là bộ dáng Cổ Cảnh đại viên mãn, lúc nào cũng có thể đột pháGần như trong khoảnh khắc những cây đinh trên năm người này bị lấy ra, nơi cách Đệ Bát Sơn Hải,trong Đệ Thất Sơn Hải tồn tại vách ngăn vô hình, lúc này tinh không trên Tế Đàn, tiếng sấm truyền ra khắp bốn phương tám hướngTế đàn này rất lớn, trên này có khắc một ấn ký lớn, nhìn thoáng qua ấn ký này rõ ràng là một chữ Mạnh, trên đó dựng thẳng từng chông đá, tổng cộng có chín chông, lớn nhất ở trung tâm, ở bốn phía hơi nhỏThậm chí trên chín chông đá này còn có máu tươi tràn ra, khiến cho cả Tế đàn chìm trong biển máuNếu chỉ có một Tế đàn thì không có việc gì nhưng mà ở bốn phíalại có nhiều Tế đàn như vậy, chín Tế đàn này, trong tinh không Đệ Thất Sơn Hải dường như là khu vực vô cùng quan trọng, cho nên bốn phía có gần như một trăm ngàn tu sĩ khoanh chân tĩnh tọa, thậm chí còn có chín cường giả Đạo Cảnh trấn thủ ở nơi nàyNgay lúc Mạnh Hạo lấy cây đinh từ trong hai cữu cữu cùng ba cữu mẫu, tiếng sấm vang vọng, chín Tế đàn nơi này bất ngờ có hai nơi, trên đó tất cả chông đá toàn bộ tan vỡ, vỡ vụn tan nátTrong chớp mắt, một trăm ngàn tu sĩ ở bốn phía đồng loạt mở mắt, nhất là lão già Đạo Cảnh kia, sắc mặt trầm xuốngĐệ Bát Sơn Hải, Mạnh gia xảy ra biến cốCó người ở trong động phá vỡ thủ chi trậnKhông sao, chỉ cần chủ trận không bị phá thì không có gì đáng ngạiSắc mặt chín lão già Đạo Cảnh trầm xuống, đều nhìn Tế đàn thứ năm trong chín tòa, đồng loạt ra tay đồng thời đi gia cố Tế đàn, tản ra thần thức tạo thành gió lốc kinh khủngKhi chín người tăng cường Tế đàn, Mạnh gia của Đệ Bát Sơn Hải, ngoại thúc công của Mạnh Hạo đi vào trong ốc xá, khoanh chân ngồi trước mặt Mạnh Hạo, thần sắc Mạnh Hạo ngưng trọng, không còn đặt một ngón tay mà đặt cả bàn tay lên ấn đường của ngoại thúc côngCứ thi triển tu vi đi, tính mệnh này của ông không sao cảNgoại thúc công nhìn thấu sự nghiêm trọng ở Mạnh Hạo, cười ha ha, khi tu vi Mạnh Hạo tràn vào, thân thể ông lập tức run rẩyThời gian trôi qua, lần này thời gian Mạnh Hạo hao phí còn nhiều hơn năm người trước cộng lại, khi một cây đinh từ trong cơ thể lão nhân rơi xuống, tu vi của lão nhân nổ vang bùng phát, trong thời gian ngắn ngủi, thiên địa biến sắc, tu vi của ông trực tiếp đạt đến Cổ Cảnh đại viên mãnCây cuối cùng!

Mạnh Hạo nâng tay phải, ầm một tiếng, lão nhân phun ra máu tươi, trên ấn đường của ông bất ngờ bay ra cây đinh thứ chín nhưng sau cây đinh này lại có một thiên hắc tuyến, cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên trực tiếp chém đếnKhi ngân tuyến vỡ vụn, lão nhân lại lần nữa phun ra máu tươi nhưng gương mặt ông nhanh chóng biến đổi, không còn già nua giống như đi ra từ trong phần mộ, tuy rằng vẫn còn là một lão già nhưng rõ ràng sức sống dồi dào, tu vi tiến thêm một bước, nhìn như đại viên mãn nhưng lại có thể so với Chuẩn Đạo!

Lão nhân cười ha ha, khi đứng dậy trên người ông khí thế ngập trời, cặp mắt mang theo lạnh lùng dường như đây mới là tính cách của ông, chỉ riêng khi nhìn Mạnh Hạo mới có nhu hòaNhất mạch này của chúng ta sẽ vực dậyLão nhân lẩm bẩm, xoay người vụt qua rồi biến mất, khi xuất hiện trên bầu trời, ông mở miệng hút mạnh, nổ vang vô tận, vô biên như lực lượng của thiên địa,rầm rầm đếnCùng lúc đó, khoảnh khắc chém đứt ngân tuyến sau cây đinh thứ chín, trong chín tòa Tế đàn của Đệ Thất Sơn Hải có một tòa, không những tất cả chông đá trên đó đều vỡ tan mà ngay cả Tế đàn cũng ầm một tiếng, xuất hiện một khe nứt to, giống như muốn tan vỡSắc mặt một trăm ngàn tu sĩ bốn phía biến hóa, đồng loạt bấm quyết, chín cường giả Đạo Cảnh kia đều nhíu mày, lần nữa tăng cường nhưng chưa đợi được lâu đã nổ vang dội, tòa Tế đàn thứ tư cũng vỡ vụn trong phút chốcĐó là ngoại thúc công thứ hai của Mạnh Hạo, sau khi Mạnh Hạo quen tay lấy ra tất cả các cây đinh, tu vi bùng phát, hủy diệt hình thànhChết tiệt, không thể làm cho Tế đàn tiếp tục vỡ vụn, Tế đàn thứ năm là chủ trận không thể bị quấy nhiễu, nếu không sẽ ảnh hưởng kế hoạch lâu dàiThần thức chúng ta sáp nhập vào, gián tiếp quyết đấu với người phá trận kia!

Chín Đạo Cảnh biến sắc, trong đó có một người lập tức gầm nhẹ, trong mắt tám người khác lộ ra tàn khốc, bấm quyết, thần thức nổ vangoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1617: Ông, rốt cuộc ở đâuĐồng thời trong lúc đó, chín Tế đàn vỡ vụn ra tứ phía, giống như là ở Đệ Bát Sơn Hải, nhưng không phải ở Mạnh gia mà ở trong Thiên Thần Liên Minh, trên núi thứ támtrong Đệ Bát Sơn Hải!

Trên đỉnh núi này có thiên trì, trong ao có Huyền Quy nhắm mắt, cạnh thiên trì có một đại điện, điện nàyChính là Thiên Thần Điện!

Nơi này là nơi ở của chủ Đệ Bát Sơn Hải, là Thiên Thầnthần bí khó lường trong truyền thuyết!

Ở khu vực đỉnh núi này ngoại trừ Thiên Thần, không ai có thể bước vào nửa bước, dường như nơi này là cấm địa thuộc về Thiên Thần, trong Thiên Thần Điện có một ngọn đèn dầuĐèn này cháy sáng vĩnh hằng, nơi này không có gió nhưng ngọn đèn dầu lại phiêu diêu, chiếu sáng cả đại điện sáng tối không ngừng, mơ hồ có thể thấy được trong đại điện này có một ghế ngồi lớn, trên đó có một thân ảnhKhông thấy rõ bộ dáng, chỉ nhìn thấy một thân trường bào đen, cúi đầu, không nhúc nhích, có thể mơ hồ thấy được Thiên Thần này mang mặt nạTrên mặt nạ có Quy Xà chi ảnh đan xen nhauNhưng khi Tế đàn lần nữa tan vỡ, gần như mỗi lần Tế đàn Đệ Thất Sơn Hải xuất hiện một khe nứt, thân ảnh ấy sẽ run nhẹ một cáidường như muốn thức tỉnh từ trong cơn ngủ mêĐúng lúc này lửa trong bấc đèn cũng lắc lư một chútThân ảnh ấy chính là chủ Sơn Hảichí cao vô thượngtrong Đệ Bát Sơn Hải, hắn chính là Thiên ThầnCó rất nhiều truyền thuyết về hắn, có người nói Thiên Thần đến từ Hàn gia, có người nói Thiên Thần đến từ Mạnh gia, cũng có người nói Thiên Thần vĩnh hằng, lai lịch không phải ở Sơn Hải GiớiNhưng bất luận có như thế nào, bao nhiêu năm rồi không ai thấy qua hình dáng thật sự dưới lớp mặt nạ của Thiên Thần, dường như bất kể năm tháng nào, mọi người vĩnh viễn đều thấy bộ dáng như vậyDần dần lại xuất hiện thêm tin đồn, lời đồn này có rất ít người tin bởi vì quá mức ly kỳ, trong lời đồn nói Thiên Thầncũng không phải là vĩnh hằngNghe đồn nóichủ Sơn Hải cũng không phải là vĩnh hằng, bất kỳ chủ Sơn Hải nào đều có ngày không còn trên đời nữaSở dĩ vẫn tồn tại là bởi vì mỗi chủ Sơn Hải đều có phương pháp đặc thù, giống như là lừa dối có thể khiến cho mình tồn tạiTrong đó, đối với chi pháp tồn tại của Thiên Thần Đệ Bát Sơn Hải trong lời đồn làtruyền thừa y bát, mỗi một đời Thiên Thần trước khi tử vong đều sẽ tìm truyền nhân giống như Thiên Thần chuyển thếMà giờ khắc này giống như trong Đệ Bát Sơn Hải, trên tiểu lục địa Mạnh gia, nhất mạch ngoại bà kia trong ốc xá, Mạnh Hạo đứng lên đi vào ốc xá của ngoại bà, chắp tay cúi đầuTừ trước đến nay, tất cả mọi người ốc xá này, Mạnh Hạo cũng không có bái lạy chỉ riêng có ngoại bàNgoại bà nhìn Mạnh Hạo hiền hòa, gật đầu, khoanh chân ngồi trước người Mạnh Hạo, Mạnh Hạo hít sâu, thần sắc hắn ngưng trọng, còn có nghiêm túc chậm rãi ngồi xuốngKhông cần khẩn trương, ngoại bà đã sống rất lâu, đã trải qua rất nhiều chuyện, không có gì không thể trải qua cho dù là thất bại cũng không quan trọng, có hai ngoại thúc công, nhất mạch này của chúng ta nhất định sẽ vực dậyTiếc nuối duy nhất của ngoại bà là cuộc đời này trước khi nhắm mắt có thể lại nhìn thấy ngoại công của cháu, bà có thể cảm nhận được, ông ấy không có ngã xuốngÔng ấy cách bà cũng không xa xôi như vậyNgoại bà nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt lộ ra hồi ức hóa thành tiếng thở dàiĐáy lòng Mạnh Hạo phức tạp, ngoại công mất tích là vì hắnNgoại bà, người nhất định sẽ không có tiếc nuối, cháu nhất định sẽ thành công, cũng sẽ tìm được ngoại công!

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, ngoại bà cười càng thêm hiền hòaMạnh Hạo hít sâu, hai tay bấm quyết, hắn đã hoàn toàn quen với việc lấy ra những cây đinh, thời khắc càng thêm nắm chắc, nâng đồng thời hai tay trực tiếp điểm lên ấn đường của ngoại bà, cùng lúc đó tu vi Mạnh Hạo bùng phát toàn bộ!

Trước đó cho dù trị thương cho hai ngoại thúc công, Mạnh Hạo cũng chỉ dùng ba phần tu vi mà thôi, nhưng trước mắt lại dùng toàn bộ, trong tiếng nổ vang, thân thể ngoại bà run rẩy mãnh liệt nhưng vào lúc này, đột nhiên trên người ngoại bà, tản ra hào quang sáng chói bao lấy chín nơi bên trong ấn đườngToàn bộ các cây đinh nằm ở chín nơi này, ngay trong khoảnh khắc tia sáng này xuất hiện, Mạnh Hạo bỗng nhiên biến sắc, giờ phút này bên tai của hắn truyền đến chín tiếng rống giậnDám đụng đến đẳng trận pháp giả ta, chết!!

Chín tiếng rống giận này hóa thành chú ngữ đánh vào trong đầu Mạnh Hạo dường như muốn trực tiếp nổ tung tinh thần của hắnKhông tự lượng sức!

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát khí, hừ lạnh, Đạo Thần Kinh tu hành đổi lấy thần thức vô biên, trong nháy mắt khuếch tán đối kháng trực tiếp với chín luồng ý thức kiaĐây là một trận chiến Đạo Cảnh gián tiếp, một người đấu với chín người!Nổ vang dội, tiếng nổ ngập trời, thân thể Mạnh Hạo run run nhưng hai tay rất ổn định, khi ngoại bà run run, trên thân thể dần dần sáng lên rực rỡ, có cây đinh chậm rãi bị ép raGiờ phút này, trong Đệ Thất Sơn Hải, chín lão già Đạo Cảnh biến sắc, mọi người bọn họ đều toàn lực liều mạng nhưng không ngờ không thể rung chuyển một người làm phépCường giả Đệ Bát Sơn Hải, ta đều biết rõ, khi nào lại có thêm một người như vậy!!Hắn là Đạo Chủ cao nhất, vô hạn gần đạt trình độ Đạo Tôn, chết tiệt!Xem hắn có thể kiên trì trong bao lâu, chỉ cần Thiên Thần thức tỉnh ra tay, hắn muốn phá vỡ trận pháp Tế đàn không dễ dàng như vậy!Chín người lập tức gầm nhẹ, thần thức tản ra toàn lực, ngăn trở lần nữaRầm rầm một tiếng, cách rất xa, xung quanh khu vực của từng người, người ngoài nghe không đượcCặp mắt Mạnh Hạo lóe lên, nâng tay phải vỗ lên mặt đất, lập tức lôi đỉnh xuất hiện, lơ lửng trên đầu Mạnh Hạo, phát ra một loạt lực lượng sấm sét, trong chớp mắt như Đấu Chuyển Tinh Di mang Mạnh Hạo cùng ngoại bà trước mắt hắn từ trong ốc xá Mạnh gia biến mấtKhi xuất hiện đã ở trên bình nguyên bên ngoài vạn dặmĐối với ngoại bà, bà từ từ nhắm mắt, thậm chí cũng không phát hiện đang di chuyển vị trí, gần như khi hai người vừa mới xuất hiện, lập tức nổ vang ngập trờiChí Tôn Kiều huyền ảo trên người Mạnh Hạo, một luồng lực lượng mạnh mẽ từ Mạnh Hạo cùng ngoại bà tản ra bốn phía, quét ngang chín hướngTiếng động rầm rầm vang vọng, chín khe rãnh to lớn trực tiếp ấn mạnh trên mặt đất, thiêu đốt ngọn lửa màu đenMuốn chết!

Sắc mặt Mạnh Hạo âm lãnh, tay phải bấm quyết, bỗng nhiên đặt một ngón tay lên bên trái bả vai, bất ngờ lập tức có một cây đinh chậm rãi bị ép ra từ trên vai ngoại bàNgoại bà không phải run rẩy nhưng do hắc khí truyền ra từ trong cây đinh này, hư ảo hóa thành khuôn mặt một lão già, gào thét về phía Mạnh Hạo, cặp mắt Mạnh Hạo mở to, đột nhiên hút một cái, khuôn mặt lão già này lập tức tan vỡ hóa thành vô số hắc khí, toàn bộ bị Mạnh Hạo hút vào trong miệngTàn nhẫn cắn một cái, lập tức có tiếng thét thảm thiết truyền ra, trong Đệ Thất Cửu Sơn, trong chín lão già Đạo Cảnh bên cạnh Tế đàn, lập tức có một người phun ra máu tươiHắn nuốt thần thức mà ta phân ra!!

Đúng lúc này, các lão già khác lần lượt phun ra máu tươi, người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, người thứ nămNgay sau đó, tòa Tế đàn thứ năm kia, tiếng sét ngập trời, chông đá trên đó, từng cây một vỡ vụn, Tế đàn này run run, có khe nứt hiện raNgưng tụ lực lượng của toàn bộ mọi người, ngăn cản trận pháp bị phá!

Tòa Tế đàn thứ năm này liên quan đến quá lớn, không thể vỡ nát!!

Một người trong chín lão già Đạo Cảnh rống lớnLập tức một trăm ngàn tu sĩ bốn phía bấm quyết toàn bộ, trong miệng truyền ra một loạt chú ngữ phức tạp khó hiểu, từng người một run rẩy, thân thể của bọn họ nhanh chóng khô héo mà mắt thường có thể nhìn raChỉ trong thời gian mấy hơi thở, một trăm ngàn tu sĩ này, từng người một giống như chỉ còn da bọc xươngDường như đây là một loại tế hiến, bọn họ đổi lấy một lực nguyền rủa kinh người, lực lượng này ầm ầm phủ xuống Tế đànĐệ Bát Sơn Hải, phía trên bình nguyên trên tiểu lục địa Mạnh gia, hai tay Mạnh Hạo nhanh chóng hóa thành một ấn ký, không ngừng điểm lên người ngoại bàTừ đầu đến cuối, ngoại bà đều không run rẩy mà chỉ từ từ nhắm mắt không giống với những người được loại bỏ cây đinh trước đâyĐây là bởi vì bà là ngoại bà của Mạnh Hạo, rút ra cây đinh mang đến đau đớn, Mạnh Hạo đã giảm bớt đau đớn đến cực hạnTrong tiếng nổ vang, từng cây đinh một bị ép ra, khuôn mặt hắc khí trên mỗi cây đinh đều bị Mạnh Hạo cắn nuốt, sau khi cây đinh thứ tám bị ép ra, thần sắc Mạnh Hạo ngưng trọng, hai tay đặt trên ấn đường của ngoại bà, sau đó kéo mạnh một cái ra ngoàiNhư có sấm sét nổ tung trong thiên địa này, nổ vang trời, ấn đường của ngoại bà lập tức xuất hiện một chấm đen, cây đinh thứ chín trong phút chốc bay ra nhưng phía sau cây đinh trong ấn đường của bà có tiếng rống giận cùng thân ảnh hư ảo bùng phát!

Đó là lực nguyền rủa ngưng tụ của một trăm ngàn người hiến tế, đó là uy lực cuồng bạo bùng phát còn dư lại của lão già Đạo Cảnh, bất kỳ ý đồ muốn chặt đứt lực này đều phải chịu lời nguyền rủa kinh khủngSắc mặt Mạnh Hạo trầm thấp, hừ lạnh, bỗng nhiên nâng tay phải lên, cặp mắt lóe sáng, trảm một trảm, gần như khi tay hắn đụng phải lực nguyền rủa này, trong tiếng nổ vang, nguyền rủa kia bùng phát toàn diện, hoá thành hắc khí vô tận, vọt tới Mạnh Hạo trong phút chốcCũng trong nháy mắt, cây đinh thứ chín bị Mạnh Hạo chặt đứt hoàn toàn, cấm chế trên người ngoại bà biến mất toàn bộ, đồng thời tòa Tế đàn thứ năm của Đệ Thất Sơn Hải tan vỡ, chia năm xẻ bảyBốn tòa trước vốn là tràn ngập khe nứt giờ phút này cũng theo đó mà vỡ vụn ra khiến cho chín tòa Tế đàn chỉ còn lại bốn tòa hoàn chỉnh!

Cùng lúc đó, trên núi thứ tám, trong Thiên Thần Điện, thân ảnh ngồi trên ghế kia run lên mãnh liệt, mơ hồ mặt nạ sáng lên, dường như cặp mắt dưới mặt nạ lúc này hơi mở ra, có uy lực kinh khủng không thể hình dung, từ trong hai mắt bùng phát một tia uy lực!

Mơ hồ, đôi môi thân ảnh ấy hơi động, nói ra hai chữ không ai nghe được mà chỉ có chính hắn mới biếtĐó làhai chữ Hạo nhi!

Đồng thời trong lúc đó, trên bình nguyên tiểu lục địa Mạnh gia, thân thể Mạnh Hạo run run, ngửa mặt lên trời rống lên, có tiếng động "rắc rắc" vang vọng trong cơ thể hắn, tu vi Mạnh Hạo bùng phát toàn diện, nhất là quả Niết Bàn Quả thứ tư trong sức sống Tham Lang vào lúc này tràn raCũng chính là vào giờ khắc này, ngoại bà thức tỉnh, trong giây phút bà thức tỉnh, tu vi trong cơ thể ngoại bà lập tức tăng vọt, bà mở mắt ra, thấy được hắc khí trên người Mạnh HạoHạo nhi, cháuTrong hắc khí, Mạnh Hạo hít sâu, muốn khu trừ hắc khí bỗng nhiên trong lòng hắn nhận thấy nguy hiểm, nguy hiểm này đến từ thiên ngoại, đến từ tinh không!Ngoại bà, cháu không sao, người về trước nghỉ ngơi, cháu cần ít thời gian để luyện hóa nguyền rủa nàyHắn nheo mắt, quyết định không luyện hóa hắc khí này, thân thể vụt qua, mang theo hắc khí bốn phía đi vào tinh không, thanh âm "vù vù" từ bầu trời truyền xuốngSắc mặt ngoại bà trầm xuống, bà lui về sau vài bước, ân cần nhìn thân ảnh Mạnh Hạo rời đi giữa trời, giờ phút này bà không nghĩ đến tu vi bản thân khôi phục mà lo lắng cho an toàn của Mạnh HạoNếu như Mạnh Hạo có chuyện gì bất trắc, cho dù tu vi của bà có khôi phục cũng sẽ cả đời hổ thẹn, đồng thời trong hồi ức lại hiện lên ngoại công của Mạnh Hạo, đáy lòng khẽ thở dài"Ôngrốt cuộc ở đâu"oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1618: Trở vềGần như vào lúc Mạnh Hạo dịch chuyển tinh không, đồng thời bầu trời khoanh chân tĩnh tọa, bị hắc khí lượn lờ.

Bên ngoài đại lục của Mạnh gia, trong tinh không đen nhánh, thời khắc này có một thân ảnh, đang đứng ở nơi đó, cách rất xa với Mạnh Hạo, xa xa nhìn hắn.Thân ảnh ấy rất tuấn lãng, mặc một thân trường bào màu đen, tóc bay phất phơ sau người.

Phảng phất dung hợp với trình độ nào đó cùng mảnh tinh không tồn tại, khiến cho rất ít người nào có thể phát hiện sự hiện hữu của gã.Gã chính là...

Đệ Cửu Sơn Hải Quý Đông Dương!!Sau khi Mạnh Hạo bước chân vào Đệ Bát Sơn Hải, gã đi theo đến.

Thời khắc này trong mắt gã nhìn, chính là thân ảnh của Mạnh Hạo!Quý Đông Dương có chút chần chờ, ánh mắt của gã hơi chớp động.

Ở chỗ này nhìn chăm chú Mạnh Hạo ba ngày, lúc này mới khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.- Mạnh Hạo này giảo hoạt gian trá, lực nguyền rủa của Đệ Thất Sơn Hải tuy rằng khó dây dưa, nhưng với hắn mà nói, hẳn sẽ không khó khăn như thế...Ánh mắt của Quý Đông Dương lộ ra quyết đoán.

Thân thể từ từ lui về sau, dần dần biến mất trong tinh không.Gần như khi gã biến mất, đồng thời trong tinh không của Mạnh gia đại lục, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở chỗ đó, bị hắc khí bao phủ, hai mắt hơi lóe lên một cái, xa xa nhìn về phía phương hướng Quý Đông Dương biến mất.Lực nguyền rủa này mặc dù không yếu, nhưng đúng như Quý Đông Dương nói, Mạnh Hạo nếu muốn xua tan nó không phải việc khó khăn.Chỉ có điều hắn vào ba ngày trước, lúc muốn xua tan sự nguyền rủa này, bỗng nhiên nội tâm có cảm giác nguy cơ.

Nguy cơ đó đến từ trong tinh không, xuất hiện thật sự đột nhiên.

Vả lại Mạnh Hạo trước đó không có bất kỳ phát hiện, phảng phất là sau khi trái Niết Bàn Quả thứ tư trong cơ thể hoàn toàn dung hợp, mang đến một loại trực giác càng nhạy bén đối với nguy hiểm.Mạnh Hạo không biết nguy hiểm này đến từ người nào, cho nên hắn dứt khoát không đi xua tan nguyền rủa, muốn dẫn đối phương tới, nhưng đối phương cũng rất cẩn thận, chờ đợi ba ngày, lựa chọn bỏ qua.Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, vung tay một cái, lập tức hắc khí nguyền rủa chung quanh hắn, trong nháy mắt cuồn cuộn, trong phút chốc ngưng tụ về trong cơ thể hắn.

Theo sự luyện hóa của ba ngày nay, thời khắc này kết thúc, cũng là thời gian một nén nhang, những hắc khí này liền biến mất.Duy chỉ có trên đầu ngón tay bên phải Mạnh Hạo, ngưng tụ ra màu đen cực hạn, rõ ràng là hắn luyện hóa toàn bộ lực nguyền rủa vào bên trong đó.- Nếu bỏ như thế có chút đáng tiếc.

Lực nguyền rủa này có lẽ còn có những chỗ dùng khác.Mạnh Hạo liếc nhìn đầu ngón tay màu đen, lại ngẩng đầu nhìn tinh không.

Hồi lâu sau, hắn vung tay áo, thân thể trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện, về tới trên tiểu lục địa của Mạnh gia, hóa thành một đạo cầu vồng xuyên qua bầu trời, chạy thẳng chỗ ở nhất mạch của bà ngoại.Mạnh Hạo trở về, khiến bà ngoại lo lắng mấy ngày nhẹ nhàng thở ra.

Bà nhìn hắn, vẻ yêu thương trong mắt vô tận.

Đây là cháu ngoại của bà, có lẽ không có quá nhiều liên hệ máu mủ với những người khác, nhưng đối với bà mà nói, đây là vãn bối thân nhất.Thời gian kế tiếp, tất cả tộc nhân nhất mạch của bà ngoại, tu hành đều tăng tiến vùn vụt.

Nhất là hai vị cửu cửu và ba vị cửu mẫu của Mạnh Hạo, sau khi tu vi hoàn toàn khôi phục, lại vững chắc.

Hai vị ngoại thúc công vào giờ khắc này, lần nữa về tới đỉnh phong đã từng!Đó là vượt qua Cổ Cảnh đại viên mãn, không có đạp đạo, nhưng lại có tu vi cường hãn đánh một trận với Chuẩn Đạo.Còn bà ngoại, tuy rằng cũng là Cổ Cảnh đại viên mãn, sau khi tu vi của bà khôi phục, Mạnh Hạo ở trên người của bà ngoại đã nhận ra một tia dao động không giống nhau.

Sự dao động đó dường như... có một ít chỗ liên hệ với đại pháp bảo vệ tộc của Mạnh gia.Mọi người đều đang chuẩn bị, chuẩn bị... trở về Mạnh gia!Một ngày nọ, sau mấy ngày, cuối cùng đến rồi!- Chuyện của Mạnh gia, cũng nên đến lúc giải quyết, thuộc về chúng ta, chú định là thuộc về chúng ta!Bà ngoại nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt khoảnh khắc lộ ra ánh sao.

Bà ta đã yên lặng quá lâu, bên cạnh bà ta, hai vị ngoại thúc công của Mạnh Hạo cũng hít sâu một hơi, lập tức sấm sét nổ vang.- Đi thôi, chúng ta...

Về nhà!Bà ngoại ngẩng đầu, bước đi về phía trước.

Hai vị ngoại thúc công, còn có hai vị cữu cữu, ba vị cữu mẫu, đoàn người hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới chủ đại lục của Mạnh Hạo.Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh đi theo bên cạnh bà ngoại, trừ bọn họ ra những người ngoài tộc, tộc nhân khác bị yêu cầu ở tại chỗ này.

Tu vi của bọn họ cho dù đề cao rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ để tham dự vào bên trong trận chiến của gia tộc kế tiếp.Tiếng nổ vang quanh quẩn, tốc độ của đoàn người Mạnh Hạo nhanh như bay.

Bọn họ từ chỗ tiểu lục địa, dùng thời gian không bao lâu đã đi tới chủ đại lục của Mạnh gia, xa xa, thấy được tổ trạch của Mạnh gia.Bà ngoại cùng với ngoại thúc công, ánh mắt của ba người phức tạp.

Cữu cữu cùng cữu mẫu của Mạnh Hạo, cũng mang theo hồi ức giống vậy bên trong mắt.

Năm đó, bọn họ bị đuổi giết ra ngoài từ chính nơi đây, vốn tưởng rằng cả đời này cũng không thể trở về, nhưng giờ đây, bọn họ...

đến lúc trở lại rồi.Đây hết thảy là bởi vì sự xuất hiện của Mạnh Hạo.

Khi họ nhìn về phía hắn, mấy người mặc dù thần sắc không hiển lộ điều gì, nhưng sự cảm kích nơi đáy lòng vô cùng mãnh liệt.Xa xa bốn phía tổ trạch của Mạnh Hạo, có quầng sáng lượn lờ, đó là đại trận bảo vệ Mạnh gia.

Trận pháp này Mạnh Hạo trước đó đã đối kháng qua, biết được sự cường hãn của nó, thời khắc này khi hắn đang muốn tiến lên, tay phải của bà ngoại nâng lên.- Hạo nhi, trận pháp này ngoại bà có thể.Bà ngoại nhìn Mạnh Hạo, đồng thời nhu hòa lên tiếng.

Bà ta nâng lên tay phải, phóng ta một chỉ về đại trận bảo vệ.Dưới một chỉ đó, đại trận khiến Mạnh Hạo đối kháng cũng có điều cố kỵ, không ngờ chấn động mạnh một cái.

Giữa tiếng nổ vang dội, trực tiếp nứt ra một đạo khe hở trước mặt bà ngoại.- Trình độ của bà ngoại con đối với trận pháp, năm đó Đệ Bát Sơn Hải ít có người có thể kịp.

Vả lại sau khi bà được gả vào Mạnh gia ta, lại càng chủ yếu phụ trách việc duy trì và điều chỉnh hộ trận đại pháp của Mạnh gia.

Cả gia tộc, trừ mấy lão tổ, không ai hiểu rõ hơn về đại trận bảo vệ tộc so được với bà.- Trận này...

Chính là chí bảo mạnh nhất trong tay bà ngoại con.Hai vị ngoại thúc công của Mạnh Hạo đi qua cạnh hắn, chậm rãi lên tiếng, hóa thành cầu vồng, theo bà ngoại cùng nhau bước chân vào tổ trạch của Mạnh gia.Mạnh Hạo sửng sốt, liếc nhìn bóng lưng bà ngoại, trên mặt lộ ra nụ cười, không nói chuyện, cùng nhau bước chân vào.Gần như khoảnh khắc mọi người đi vào tổ trạch của Mạnh gia, lập tức cả Mạnh gia chấn động.

Chín mạch tộc nhân của Mạnh gia vốn vì chuyện của Mạnh Hạo lúc trước nên họ cảnh giác mọi thời điểm.

Thời khắc này họ đã nhận ra trận pháp bị dao động và nổ vang, lập tức có không ít người trong nháy mắt bay ra.Chớp mắt một cái, ở phía trước, có mấy trăm đạo cầu vồng, gào thét mà đến.- Mạnh Trần, ngươi rốt cuộc muốn sao... hả?Trong mấy trăm người đó, có người gầm nhẹ, nhưng lời nói mới nói được một nửa, liền lập tức đột nhiên ngừng lại.

Chẳng những là người này như vậy, tất cả người tới có hơn phân nửa đều như thế, đều nhìn về đám người bà ngoại.- Ngươi... ngươi là...- Bọn họ...Rất nhanh, mọi người nhận ra đám người bà ngoại Mạnh Hạo, phàm là người nhận ra, đều là một ít lão giả.

Thần sắc của những người đó lập tức đại biến.- Nhận ra rồi sao...

Không nhận ra cũng không ngại, lão phu, Mạnh Hồng!Một vị thúc công của Mạnh Hạo đi về phía trước một bước.

Khoảnh khắc bước chân rơi xuống, thiên địa nổ vang, gió mây biến sắc.

Thanh âm của ông ta lại như lôi đình vậy.

Vào một khoảnh khắc đó, vang dội cả tổ trạch của Mạnh gia, giống như sấm sét chợt nổ tung liên tiếp.Mặt đất chấn động khiến nó rung lên nhè nhẹ, đồng thời một vị ngoại thúc công khác của Mạnh Hạo cũng đi ra một bước.

Sắc mặt của ông ta âm lãnh, thanh âm âm nhu, khi truyền ra phảng phất rắn độc hí, khiến tất cả người nào nghe được đều không nhịn được dâng lên ớn lạnh nơi đáy lòng.- Lão phu Mạnh Diễn, mấy trăm năm trôi qua, hẳn cũng không ít người nhớ lão phu chứ.Lúc thanh âm của hai vị ngoại thúc công vang vọng, mấy trăm Mạnh gia tộc nhân phía trước bọn họ có không ít người hít ngược một hơi.- Mạch thứ mười, là mạch thứ mười...- Mạch thứ mười cũng được, mạch thứ nhất cũng được, hôm nay, chúng ta...

đã trở về.Bà ngoại nhàn nhạt lên tiếng, tay phải nâng lên phóng ra một chỉ về hư không.

Lập tức trận pháp bảo vệ tộc của cả Mạnh gia truyền ra tiếng nổ ngập trời, nổ vang vô tận, không ngờ hút thanh âm của bà ngoại vào bên trong, lại khuếch tán ra vô số lần, tạo thành sóng âm, ầm ầm cuốn đi về bốn phía.Giống như gió lốc!Cùng lúc đó, bên trong tổ trạch của Mạnh gia, có chín khu vực, đồng thời truyền ra tiếng nổ vang, có rất nhiều cầu vồng, như sấm đánh gào thét mà đến vậy.

Trong chớp mắt, trên bầu trời cả Mạnh gia, hơn 10 ngàn vạn đạo quang rầm rầm mà đến.Trên mặt đất, còn có Mạnh gia tộc nhân, từng người một lúc ngẩng đầu, giật mình nhìn bầu trời, bên tai quanh vọng đều là thanh âm của bà ngoại Mạnh Hạo sau khi bị trận pháp khuếch tán gia trì.Giờ khắc này, mọi ánh mắt đều ngưng tụ trên người của đoàn người bà ngoại.

Những sắc mặt cường giả của Mạnh gia biến hóa, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo đi theo bên trong, đều hít ngược một hơi.Mặt của bà ngoại không thay đổi, ánh mắt quét qua bốn phía.

Mạnh gia hiện giờ, chín mạch tộc nhân đều làm trận doanh, thời khắc này từ trong đám người chung quanh, liền có thể nhìn ra đầu mối.

Bà ta hừ lạnh một tiếng, cất bước đi về phía trước, đoàn người đi về phía trước, nhưng không ai tới ngăn cản.Không có người nào muốn vào giờ khắc này, đi xúc phạm mạch thứ mười, nhất là Mạnh Hạo cũng có ở bên trong.

Một màn hắn đánh với lão tổ Mạnh gia trước đó, sớm đã khiến tất cả mọi người hoảng sợ từ tận đáy lòng.Bà ngoại không đi ra bao xa, bước chân của bà chợt ngừng, cúi đầu nhìn về tổ trạch phía phía dưới, ánh mắt của bà nhìn là một chỗ đại điện.

Bốn phía vây quanh đại điện, xây dựng rất nhiều lầu các, có thể lấy đại điện này làm trung tâm, ngưng tụ một cái thành trong thành.- Nơi này là chỗ ở năm đó của mẫu thân Hạo nhi...

Hiện tại, tất cả người ở chỗ này, lập tức cút ra đây.

Nơi này... chúng ta thu hồi.Bà ngoại của Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, một cổ ý ngang ngược ầm ầm bạo phát từ trên người bà ta.- Bức người quá đáng!- Nơi này là tổ địa mạch thứ bảy của chúng ta, ngươi dám!Bên trong đám người bốn phía, lập tức có một phương trận doanh truyền ra rống giận, lại từ trong đại điện này, thời khắc này truyền ra một thanh âm âm lãnh.- Lưu Tú, ngươi quá lắm rồi!Theo thanh âm vang dội, bất ngờ một tên lão giả đi ra từ bên trong đại điện.

Lão giả nọ có tu vi Cổ Cảnh đại viên mãn, đầu đầy tóc bạc, khi đi ra, trên người khí thế ngập trời.- Thì ra ngươi còn nhận biết lão thân!

Không nghĩ tới năm đó, ngươi mắt thấy bọn ta bị đuổi giết, không cứu cũng đã đành, ngược lại ngươi còn bỏ đá xuống giếng.Sát cơ lóe lên một cái trong mắt của bà ngoại.

Tay phải nâng lên, lập tức thiên địa nổ vang.

Đại trận bảo vệ tộc của Mạnh gia ở đỉnh đầu của bà ngoại bỗng nhiên biến ảo, sát cơ ngập trời.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1619: Uy còn chưa đủ- Giết!Bà ngoại bình tĩnh lên tiếng, vào khoảnh khắc lời nói của bà truyền ra, lập tức hai vị ngoại thúc công bên cạnh bà hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới lão giả bên ngoài đại điện.

Hai vị cữu cữu cùng cữu mẫu của Mạnh Hạo cũng tản ra tu vi giống vậy, trực tiếp đánh tới.Sắc mặt của lão giả bên ngoài đại điện biến hóa, tộc nhân của mạch thứ bảy toàn bộ gào thét, đồng thời xuất thủ.

Trong lúc nhất thời, thiên địa biến sắc, gió mây cuốn đến, tiếng giết chóc kinh thiên.Nhưng theo tay phải của bà ngoại rơi xuống, một loạt tiếng nổ dường như có người khổng lồ đang rống giận trong bầu trời.

Đại trận bảo vệ tộc của Mạnh gia không ngờ bị bà ngoại khống chế, giữa cái phất tay, từng luồng đạo quang bất ngờ xuất hiện từ hư vô, chạy thẳng tới tộc nhân của mạch thứ bảy ở bốn phía.Nơi đạo quang đi qua, tiếng kêu thê lương thảm thiết vô tận.

Ánh sáng nọ không giết Mạnh gia tộc nhân, nhưng vào giờ khắc này bạo phát ra sự áp chế mãnh liệt, khiến cho tộc nhân của mạch thứ bảy phàm là người nào bị ánh sáng này đụng chạm, tu vi lập tức rớt xuống.Đến cuối cùng, trận pháp bảo vệ tộc trở thành ánh sáng vô tận, bao phủ mạch thứ bảy vào bên trong.Cho dù nhân số rất nhiều, nhưng vào một chớp mắt đó, những người này như cũ không phải là đối thủ.

Rất nhanh, tiếng hét thảm vang vọng, máu tươi tràn ngập, mùi máu tanh lan tràn bốn phía.Cũng có một loạt kinh hô mang theo không thể tin, cũng có rung động truyền khắp bốn phía.- Bà ta... bà ta có thể khống chế trận pháp bảo vệ tộc!- Đây là trận pháp của Mạnh gia chúng ta, bà ta không phải huyết mạch tộc nhân chân chính của Mạnh gia, làm sao có thể khống chế?!- Trận pháp này đến cùng có phải là trận pháp của Mạnh gia ta hay không?!Khi mọi người kinh hô, có không ít thế hệ cường giả trước đó dường như nhớ ra điều gì, sắc mặt lập tức biến đổi cực kỳ khó coi.Lão giả bên ngoài đại điện rống giận, dù không phải đối thủ của hai vị ngoại thúc công, nhưng dù sao cũng là nhất mạch trong chín mạch của Mạnh gia.

Cường giả không ít, Tiên Cảnh rất nhiều, tộc nhân của cả nhất mạch vào thời khắc này toàn bộ xuất thủ, thiên địa nổ vang.Chỉ sợ bọn họ bị áp chế, nhưng người của nhất mạch như bà ngoại quả thực quá ít.

Mắt thấy không phải là đối thủ, Mạnh Hạo đang muốn xuất thủ, nhưng vào lúc này, bà ngoại hừ lạnh một tiếng.

Tay phải của bà nâng lên, cách không nhấn một cái về mặt đất.- Tội Nhận, trở về!Theo lời nói của bà ngoại truyền ra, mặt đất chỗ đại điện của mạch thứ bảy vào giờ khắc này chấn động ầm ầm, đột nhiên nứt ra một đạo khe nứt thật lớn, có một đạo ánh sáng đen gào thét ra.

Bên trong ánh sáng đen đó, rõ ràng là một thanh chủy thủ màu đen!Chủy thủ mới vừa xuất hiện, lập tức tất cả tộc nhân của cả Mạnh gia toàn bộ tâm thần chấn động.

Huyết mạch vào giờ khắc này giống như bị kích thích, toàn bộ nổ vang trong óc.-...

Tội Nhận...

Không ngờ đúng thật là Tội Nhận, vật này làm sao còn có chứ?

Điều này sao có thể?- Ba thanh Tội Nhận là vì để chém chết người phản bội tộc, do đó ngưng tụ mấy ngàn năm huyết mạch của gia tộc, chế tạo mà thành.

Trong truyền thuyết đều bị hủy với năm tháng, nhưng lại còn có một thanh!- Bà ta... bà ta chỉ được gả vào Mạnh gia ta.

Mặc dù là lão luyện, nhưng bà ta chẳng những có thể khống chế trận pháp, còn có thể đi khống chế Tội Nhận!Ngay cả lão giả bên ngoài đại điện của mạch thứ bảy vào giờ khắc này cũng phải mở to mắt, lộ ra không thể tin.

Lão ta đương nhiên biết Tội Nhận.

Nhưng lại không nghĩ rằng, vật này không ngờ ở ngay bên trong mặt đất của nhất mạch mình.Hơn nữa... có thể bị lão bà trước mắt khống chế!Bà ngoại nhìn thanh chủy thủ màu đen trước mắt, trong mắt lộ ra hồi ức, hình như có khẽ thở dài.

Tay phải nâng lên chộp một cái, lập tức chủy thủ bay đến trong tay của bà, bỗng nhiên chém một cái về phía lão giả bên ngoài đại điện!- Lấy hình đường chi phong của Mạnh gia, chém huyết mạch Mạnh gia của ngươi!Khi bà ngoại nhàn nhạt lên tiếng là trên mi tâm của bà xuất hiện một cái ấn ký màu máu.

Ấn ký đó lóe lên từng cái một.

Sau khi nó xuất hiện, bị những tộc nhân của thế hệ trước nhìn thấy, đều hít sâu một hơi.- Huyết mạch ấn ký...

Khó trách, Mạnh Sơn năm đó thân là đại trưởng lão của gia tộc.

Hắn có tư cách truyền thừa huyết mạch của mình cho những người khác.Vào khoảnh khắc tộc nhân thế hệ trước bốn phía thấy được ấn ký màu máu, tội nhận trong tay bà ngoại quét một cái.

Lập tức một đạo ánh sáng đen khoảnh khắc rơi vào trên người lão giả bên ngoài đại điện.Thân thể của lão giả chấn động đang muốn vùng vẫy, lại bị hai vị ngoại thúc công của Mạnh Hạo trong nháy mắt chém chết!Trực tiếp chặt đứt đầu, thân thể nổ tung ầm ầm.

Về phần tộc nhân, trưởng lão khác của mạch thứ bảy, thời khắc này hoảng sợ kinh hãi, bỏ chạy chạy ào khắp mọi nơi.

Bà ngoại không để ý đến, thân thể bà khẽ run lên.

Người khác nhìn không ra điều gì, nhưng Mạnh Hạo nhìn lại, cái gọi là Tội Nhận đó, trên thực tế là sự ngưng tụ của một loại ý chí.Ý chí đó là tinh thần của tất cả Mạnh gia lấy huyết tế tự ngưng tụ tinh thần của người tội nhận.

Chỉ có người cụ bị huyết mạch ấn ký mới có thể khống chế.

Bà ngoại mặc dù nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế, một trảm vừa rồi của bà đã có bị thương.

Dù sao, bà ta đối với Mạnh gia mà nói, chung quy không phải chân chính tộc nhân.Mà đối với sự khống chế của đại trận bảo vệ tộc, Mạnh Hạo thời khắc này cũng nhìn thấu đầu mối.

Hắn cảm nhận được khí tức của bà ngoại trên đại trận này, cũng như cảm nhận được sự dao động của trận này trên người bà.- Không giống như là đạo pháp nào đó, ngược lại như...

đại trận bảo vệ tộc nguyện ý bị bà ngoại khống chế.Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên trong tổ trạch của Mạnh gia, kiến trúc cao nhất, tòa... pho tượng khổng lồ đó!Nơi đó, chẳng những là chỗ bế quan của Đạo Cảnh, đồng dạng cũng là hạch tâm trận nhãn của đại trận bảo vệ tộc.Giờ phút này trong đại điện, không có tộc nhân của mạch thứ bảy nữa, toàn bộ đều trốn ra, khiến cho nơi đây lập tức trống rỗng.Mạnh Hạo đi theo phía sau bà ngoại, nhìn một màn này, không nói chuyện.

Hắn tôn trọng hết thảy sự lựa chọn của bà.

Trên thực tế, cả Mạnh gia, cũng chỉ có nhất mạch này của bà ngoại mới là Mạnh Hạo để ý, về phần những người khác, hắn không thèm để ý.- Hạo nhi, nơi này là chỗ ở của mẫu thân con, hôm nay bà ngoại đưa con đến.Bà ngoại nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, sau đó cười một cách hiền hòa.

Khi bà xoay người, trong mắt lộ ra lạnh lùng, nhìn bên dưới pho tượng xa xa, vị trí cụ thể mạch thứ nhất của Mạnh gia tổ trạch.- Nơi đó đã từng là nhà của chúng ta.Bà ngoại đi về phía trước, đoàn người đi theo.

Tất cả Mạnh gia tộc nhân cản trở phía trước sau một chút chần chờ đều rối rít tránh ra, nhìn về phía bà ngoại, lộ ra ý kiêng kỵ.Có thể khống chế trận pháp, có thể khống chế Tội Nhận, có huyết mạch ấn ký, đây hết thảy, khiến cho mấy mạch khác đều không muốn chủ động xuất thủ.

Dù sao... bọn họ tin, mạch thứ mười này không có khả năng muốn đi diệt sát tất cả tộc nhân.Nhưng ngay sau khi đám người ngoại bà đi tới khu vực chỗ mạch thứ nhất, đột nhiên, bên trong pho tượng to lớn chợt truyền ra một thanh âm trầm thấp.- Đủ rồi, các ngươi cuối cùng là Mạnh gia tộc nhân, không thể tiếp tục tương tàn tộc nhân.

Hôm nay mạch thứ mười trở về, chính là ngày vui của Mạnh gia, không cần giết chóc nữa.Lời nọ vừa nói ra, Mạnh gia tộc nhân bốn phía từng người một lập tức cúi đầu.

Duy chỉ có chỗ của bà ngoại, ngẩng đầu nhìn pho tượng, trong mắt lộ ra phức tạp, hồi lâu sau, khàn khàn lên tiếng.- Nói chuyện có phải là Mạnh Viêm lão tổ không?

Việc giết chóc không kéo dài nữa cũng được, chỗ vị trí cụ thể của mạch thứ nhất này thuộc về chúng ta, lệnh cho bọn họ dời đi, chuyện hôm nay, hết thảy dừng lại!- Không thể nào!

Nếu không phải là ỷ vào tên tiểu bối phía sau ngươi, ngươi một tên Cổ Cảnh đại viên mãn nhỏ nhoi, mặc dù là khống chế nửa điểm trận pháp, khống chế một thanh Tội Nhận, cũng giống vậy không có tư cách ở chỗ này hô to gọi nhỏ!Một thanh âm âm lãnh bỗng nhiên truyền ra ầm ầm từ bên trong khu vực chỗ mạch thứ nhất, theo lời nói xuất hiện, là một tên đồng tử tóc trắng.Đồng tử nọ với sắc mặt khó coi, khi đi ra, trên người gã tán phát ra lại là khí tức của Chuẩn Đạo.

Chẳng qua là khí tức ấy mang mục nát, dường như thọ nguyên của người này đã không nhiều lắm trong Chuẩn Đạo.Nhưng càng như vậy, hắn cho người có cảm giác càng điên cuồng hơn.

Thời khắc này lúc hắn đi ra, trong mắt tràn ngập sát cơ, tay áo vung lên, đang muốn tiếp tục lên tiếng, lại bị Mạnh Hạo trực tiếp cắt ngang.- Om sòm!Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm bình tĩnh, nhưng lại hóa thành một cổ lực lượng vô hình, khiến sắc mặt của đồng tử tóc trắng biến hóa, thân thể chợt dừng lại.- Lời của đại nhân nói, tên tiểu oa nhi nhà ngươi không được ngắt lời.

Nếu không, ta không ngại cho mấy trăm năm thọ nguyên còn dư lại của ngươi kết thúc trong khoảnh khắc.Ánh mắt của Mạnh Hạo lạnh như băng.

Khi hắn chậm rãi lên tiếng, thanh âm vang dội bốn phía.

Thần thông của đồng tử tóc trắng run rẩy, đôi mắt đỏ thẫm, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.Bà ngoại trầm mặc, ngoại thúc công cũng trầm mặc, cữu cữu cùng cữu mẫu của Mạnh Hạo đều trầm mặc xuống.

Bọn họ cũng thừa nhận, đây hết thảy là bởi vì Mạnh Hạo, mặc dù bọn họ cũng muốn dựa vào bản thân mình để trở về, nhưng chung quy là không thể nào.Mạnh Hạo khẽ thở dài, hắn làm sao nhìn không ra điểm này, bao gồm bà ngoại trước đó cho dù bị thương cũng muốn xuất thủ.

Hắn liền hiểu những điều này, hắn xoay người, ôm quyền cúi đầu thật sâu về phía bà ngoại.- Bàn ngoại, Hạo nhi chờ lệnh xuất thủ.Bà ngoại nhìn Mạnh Hạo, hồi lâu sau cười, nụ cười càng hiền hòa hơn.- Là ngoại bà suy nghĩ nhiều, thôi thôi, con cứ đi xử lý là được rồi.Mạnh Hạo nghe vậy ngẩng đầu, mỉm cười.

Khi hắn xoay người, ánh mắt của hắn bình tĩnh, nhìn về phía đồng tử tóc trắng.- Cút!- Ngươi!Đồng tử tóc trắng mở to mắt, thân thể run rẩy.

Trước mặt nhiều tộc nhân như vậy, gã cho dù không phải đối thủ của Mạnh Hạo, nhưng lại nhịn không trôi cục tức này.

Gã ngay cả mệnh cũng có ngày kết thúc, há sẽ sợ chết.Khi gã đang muốn lên tiếng, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng.

Thân thể nhoáng lên một cái, trong phút chốc xuất hiện trước mặt tên đồng tử, tay phải nâng lên trực tiếp vung một cái.

Một cổ gió lốc nổ vang ngập trời, chợt bạo phát, lấy tên đồng tử làm trung tâm, trở thành một đạo toàn phong, tán loạn ầm ầm về bốn phía.

Trong chớp mắt, khu vực bên trong mạch thứ nhất này, tất cả Mạnh gia tộc nhân, toàn bộ đều phát ra tiếng động thê lương, thân thể không bị khống chế bị cuốn ngược trở ra.Về phần đồng tử tóc trắng nọ, gã ở vào trung tâm của gió lốc.

Mạnh Hạo hận gã trước đó đâm bà ngoại, giữa cái phất tay, tên đồng tử hét thảm càng thê lương, thân thể run rẩy, máu thịt bầy nhầy.

Vốn dĩ thọ nguyên không nhiều lắm, thời khắc này bị cưỡng ép hút khô, cũng là thời gian mấy hơi thở, cả người đồng tử trở thành tro bụi, tiêu tán ra.Bốn phía trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi ánh mắt đều rơi vào chỗ Mạnh Hạo.

Trong từng đạo ánh mắt đó, tràn đầy hoảng sợ.Mạnh Hạo muốn chính là cái hiệu quả này.

Hắn không có khả năng ở lại Đệ Bát Sơn Hải quá lâu.

Nếu bà ngoại thật sự không muốn đi Đệ Cửu Sơn Hải, như vậy Mạnh Hạo nhất định phải lập uy ở Mạnh gia này!Sự lập uy của hắn càng khắc sâu thì khi hắn đi rồi, nhất mạch của bà ngoại cũng càng an toàn.

Bất kỳ kẻ nào muốn trêu chọc, đều phải suy tính một chút đến sự trả thù của mình.- Uy này lập còn chưa đủ.Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía pho tượng, ánh mắt như điện, trong phút chốc xuyên thấu pho tượng, thấy được thân ảnh của năm vị Đạo Cảnh bên trong đó.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1620: Cùng nhau!Gần như vào khoảnh khắc Mạnh Hạo nhìn về phía pho tượng, bên trong pho tượng, năm cái thân ảnh của Đạo Cảnh, trừ hai người trước sau ngủ say chưa thức tỉnh ra, ba lão tổ khác đều từng người sắc mặt biến hóa.Lão tổ mạch thứ chín nọ chớp động ánh mắt, khi thì nhìn về phía Mạnh Hạo, khi thì nhìn trong huyết mạch tộc nhân của mình, thời khắc này sắc mặt Mạnh Đức phức tạp.Còn lão tổ của mạch thứ tám, lão ta cùng Mạnh Hạo trước đây từng có giao thủ, thời khắc này cắn răng nghiến lợi, nhưng cũng không dám đi ra.

Tuy nhiên đáy lòng lại mong đợi, mong đợi lão tổ của mạch thứ nhất xuất thủ.Lão tổ của mạch thứ nhất chính là người cuối cùng trong ba người thức tỉnh.

Lão ta một đầu tóc đỏ tràn ra ngọn lửa, khoanh chân ngồi ở chỗ đó, sắc mặt âm trầm.

Hồi lâu sau, lão ta chậm rãi đứng lên, lúc bước đi ra, bất ngờ bên ngoài pho tượng, đứng phía trước Mạnh Hạo.Lão ta mới vừa xuất hiện, Mạnh gia tộc nhân bốn phía nhất thời ngẩng đầu, nhưng lại không có bất kỳ người nào hoan hô gì cả.

Mỗi một người đều trầm mặc nhìn lão giả và Mạnh Hạo.- Ngươi không phải tộc nhân của Mạnh gia ta.Lão già tóc đỏ nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng.

Thanh âm tang thương đồng thời cũng có âm lãnh.- Là phải hay không phải, trọng yếu sao?Mạnh Hạo bình tĩnh hỏi.- Đích xác không trọng yếu, lão bát, lão cửu, các ngươi không ra tay nữa, hôm nay Mạnh gia ta thật sự phải rơi vào trong tay người ngoài.Lão già tóc đỏ toàn thân bạo phát ra ngọn lửa ầm ầm.

Lực lượng căn nguyên của lửa khuếch tán khiến cho bốn phía hư vô vặn vẹo, thiên địa biến sắc.Lão tổ mạch thứ tám bên trong pho tượng cắn chặc răng một cái, cất bước đi ra.

Lão tổ mạch thứ chín trước đó đã từng gặp qua Mạnh Hạo cũng chậm rãi hiện thân.Ba vị lão tổ đồng thời xuất hiện, lần này, rốt cục khiến tộc nhân của Mạnh gia, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi, cũng có kích động phấn chấn.

Bọn họ xem ra, Mạnh Hạo cho dù có mạnh mấy đi nữa, cũng mạnh không qua ba vị lão tổ liên thủ.- Vẻn vẹn các ngươi còn chưa đủ.Ánh mắt của Mạnh Hạo quét qua trên người của ba người, nhàn nhạt lên tiếng.

Ánh mắt rơi vào trên pho tượng, trên người của hai thân ảnh ngủ say.- Nếu đã sớm thức tỉnh, cần gì phải giả bộ tiếp nữa, các ngươi không có khả năng đánh lén.

Ta cho các ngươi một cơ hội, năm người các ngươi đồng loạt ra tay, cùng đánh với ta một trận.- Trận chiến này, nếu các ngươi thắng, ta tặng bảo vật này cho các ngươi.Mạnh Hạo vừa nói xong, giữa cái phất tay, lôi đỉnh lại tức thì biến ảo, lơ lửng giữa không trung, tràn ra một loạt lực lượng sấm sét, cũng có khí tức của chí bảo.

Điều đó khiến ba lão tổ kia co rụt lại đôi mắt, khi nhìn về phía cái đỉnh tâm thần đều chấn động.Đúng lúc này, đột nhiên có hai cổ khí tức bạo phát ầm ầm từ bên trong pho tượng.

Một người trong đó, mặc dù không phải Đạo Chủ Cảnh, nhưng cũng vô hạn đến gần.

Còn có một người mới thật sự là Đạo Chủ Cảnh giới, dường như không phải tam nguyên, mà là bộ dạng đến gần tứ nguyên, nhưng dường như còn có chút không đủ, phảng phất còn kém một tia, cho nên không gọi được Đạo Tôn.Hai người này mới là lão tổ chân chính của Mạnh gia, cũng là thế lực cường hãn mà Mạnh gia đã tích lũy được bao nhiêu năm rồi.Theo hai cổ khí tức nọ xuất hiện, bên ngoài pho tượng, bên cạnh ba lão tổ, hư vô nhoáng lên một cái, đi ra hai người, bọn họ thoạt nhìn đầy mặt tang thương, tràn ngập nếp nhăn.

Nhất là lão già chỉ kém một tia là Đạo Cảnh tứ nguyên, mặc áo bào màu xám tro, trên người tràn ra ý mục nát.

Lão ta liếc nhìn Mạnh Hạo một cái sâu sắc.- Nếu ngươi thắng thì sao?- Nếu ta thắng, năm người các ngươi phải phát hạ đạo thề, bảo vệ nhất mạch của bà ngoại ta ngàn năm.Mạnh Hạo cùng lão tổ kém một tia liền tứ nguyên nhìn nhau, trong năm người, chỉ có một người này khiến Mạnh Hạo lưu ý nhất.

Hắn cũng muốn biết, với 4 trái Niết Bàn Quả của mình hiện giờ đã hoàn toàn dung hợp tới trình độ viên mãn, có thể đánh với mấy nguyên Đạo Tôn.- Chỉ cần ngàn năm thôi sao?- Bởi vì ngàn năm sau, nếu ta không bỏ mình, Sơn Hải Giới này, không người nào dám động tới thân nhân của ta chút nào.Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, lời nói vang vọng, rất nhiều người nghe qua, dường như cuồng vọng đến cực hạn.

Nhưng ngặt nỗi rơi vào trong tai của năm người này, năm vị Đạo Cảnh của Mạnh gia lại đều thần sắc ngưng trọng mạnh.Năm vị lão tổ Mạnh gia sau khi nhìn nhau một cái, đều gật đầu, lần này xuất thủ, vốn dĩ chính là chuyện phải làm của bọn họ.

Vả lại Mạnh Hạo trả lại tiền đánh cuộc, điều này khiến cho chuyện có hòa hoãn.

Hơn nữa vô luận nói thế nào, đây cũng chỉ là chuyện nội bộ của Mạnh gia, nếu có thể giải quyết như vậy, đối với song phương đều có chỗ tốt.- Được!Lão giả Đạo Cảnh tứ nguyên bỗng nhiên lên tiếng, thân thể lóe lên một cái, chạy thẳng tới tinh không.

Bốn vị lão tổ khác phía sau lão ta lần lượt bay lên.

Trận chiến của Đạo Cảnh không thể tiến hành ở chỗ này.

Nếu không, năm người xuất thủ, hơi chút một cái tràn ra, liền có thể khiến sụp đổ lớn, khiến cơ sở của Mạnh gia dao động.Mạnh Hạo nghiêng đầu liếc nhìn bà ngoại, thấy được vẻ ân cần trong mắt bà, Mạnh Hạo mỉm cười.

Sau khi hắn gật đầu, thân thể bỗng nhiên chạy ra, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới tinh không.Tộc nhân của Mạnh gia ở nơi đây lập tức có người thi pháp, chiết xạ ra chiến trường Đạo Cảnh bên trong tinh không, khiến cho tất cả tộc nhân đều có thể thấy được.Bọn họ lập tức liền thấy, trên chiến trường, khoảnh khắc Mạnh Hạo xuất hiện, năm vị lão tổ của gia tộc bọn họ đồng thời xuất thủ!Mạnh Hạo mới vừa đến, lập tức tinh không nổ vang.

Lão tổ mạch thứ nhất xuất thủ trước nhất, giữa cái bấm quyết, biển lửa ngập trời.

Biển lửa của tinh không khuếch tán, hóa thành một cái bàn tay to, bắt một trận về phía Mạnh Hạo.Lão tổ của mạch thứ tám ngửa mặt lên trời hô một tiếng, hai tay vỗ mạnh ở trước mặt, lập tức nhấc lên một trận gió lốc.

Bên trong gió lốc ẩn chứa toàn bộ tu vi của lão ta.

Sau khi nó xuất hiện, lực lượng căn nguyên của gió bạo phát, tạo thành gió cuốn, quét ngang bốn phương tám hướng.Mà lão tổ mạch thứ chín xuất thủ càng quỷ dị hơn.

Lão ta giữa cái bấm quyết, lập tức dưới chân sóng gợn quanh quẩn, sóng gợn khuếch tán ra, khoảnh khắc liền bao trùm tinh không, dường như huyễn hóa ra một mặt gương to lớn.Ba người này xuất thủ, coi như bình thường một chút, nhưng hai người khác xuất thủ chính là tinh không nổ vang.

Trong đó lão tổ của Mạnh gia vô hạn đến gần Đạo Chủ Cảnh giới, trên người của lão ta xuất hiện màu máu, bên trong huyết quang đó có ý giết chóc ngập trời.Đó rõ ràng là căn nguyên giết chóc, khó có thể tu luyện, vả lại... căn nguyên giết chóc có uy lực vô cùng.Về phần một lão tổ cuối cùng của Mạnh gia cũng là một vị mạnh nhất.

Lão ta hít sâu một hơi, mặc dù trong tinh không, lại có ánh sáng xanh xuất hiện từ bên trong hư vô, chạy thẳng tới, khiến cho thân thể lão ta trong nháy mắt hóa thành màu xanh, có từng đạo sét đánh màu xanh vây quanh, chính là Thanh Lôi pháp!Đạo pháp mạnh nhất của Mạnh gia ở bốn phía lão tổ, Thanh Lôi chừng hơn một ngàn, thi triển hoàn toàn bất đồng với Hàn Thanh Lôi mà Mạnh Hạo năm đó đã thấy được ở Như Phong Giới.Vẻ mặt của Mạnh Hạo không có chút biến hóa nào.

Trong cơ thể hắn, thời khắc này 4 trái Niết Bàn Quả hoàn mỹ dung hợp, tâm niệm vừa động, liền có thể triệu hoán Cổ Môn phủ xuống.

Hơn nữa cho dù không phải tâm niệm động, nếu là tu vi dao động lợi hại, cũng có khả năng khiến Cổ Môn xuất hiện.- Như vậy, trước lúc bước chân vào Cổ Cảnh, nhìn một chút, chiến lực của ta hiện giờ rốt cuộc đến trình độ gì?!Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, lúc ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một chút ánh sao, thân thể ầm ầm mà đi về phía trước, chạy thẳng tới lão tổ mạch thứ nhất.

Hai tay của lão tổ mạch thứ nhất bấm quyết, biển lửa ngập trời, hóa thành bàn tay to lớn bằng lửa, dường như có thể hái sao lấy trăng, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Bàn tay này hoàn toàn là căn nguyên hợp thành, cái lớn uy lực của nó, nếu Chuẩn Đạo đụng chạm có thể trực tiếp bị hình thần câu diệt trong chớp mắt.

Những tu sĩ khác đụng chạm hẳn phải chết, mặc dù là một ít vẫn thạch khổng lồ cũng sẽ tan vỡ ầm ầm.Thời khắc này gào thét bầu trời, dường như có thể thiêu đốt tinh không, trong phút chốc tới gần Mạnh Hạo.- Ta không khi dễ ngươi.

Ngươi nếu thi triển căn nguyên hỏa...

Ta cũng lấy căn nguyên hỏa đánh bại ngươi!Phút chốc Mạnh Hạo lên tiếng một cái, chung quanh hắn ngọn lửa dâng lên ngập trời.

Đó là thần hỏa, là căn nguyên thần hỏa của Mạnh Hạo, thời khắc này hoàn toàn bạo phát, hoàn chỉnh hiển lộ trong tinh không.

Đi cùng căn nguyên hỏa của lão tổ mạch thứ nhất này đánh ầm lẫn nhau.Lấy lửa mồi lửa, chưa nói tới khắc chế cùng không thể khắc chế, chỉ nói đây chính là căn nguyên của người nào... càng cường đại hơn, lửa của người nào kinh khủng hơn!Mạnh Hạo vung tay phải lên, lập tức căn nguyên hỏa chung quanh hắn hóa thành một ngọn lửa quả đấm to lớn, trực tiếp đánh tới hỏa diễm đại thủ của lão tổ mạch thứ nhất.Ầm ầm ầm!Tiếng nổ ngập trời, tinh không chấn động, hỏa diễm đại thủ của lão tổ mạch thứ nhất trong nháy mắt liền tan vỡ nổ tung.

Mà quả đấm thần hỏa của Mạnh Hạo cũng tán loạn.

Nhưng phút chốc nó tán loạn, bên trong thần hỏa lần nữa ngưng tụ ra thân ảnh hư ảo của một con khỉ.

Thân ảnh ấy vừa hiện ra, ngửa mặt lên trời rống lớn.Tiếng hô vang dội, trong phạm vi nhất định của tinh không phụ cận, lực lượng lửa ẩn chứa trong tất cả lực lượng của thiên địa vào giờ khắc này đều sôi trào, khiến cho thần hỏa chi uy lần nữa bạo phát, quét ngang mà qua, hóa thành một cái miệng to, cắn nuốt tới lão tổ mạch thứ nhất.

Dĩ nhiên nuốt lão ta vào trong miệng, khi đang muốn cắn xé, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, lập tức miệng to của ngọn lửa này đột nhiên ngừng lại, mang theo gào thét không cam lòng, tiêu tán bên trong tinh không.Lão tổ mạch thứ nhất phun ra máu tươi, thân thể bay nhanh lui về sau, thần sắc hoảng sợ, lộ ra chấn động.

Đây là lần đầu tiên lão ta bị căn nguyên đồng dạng đánh bại, nhất là một khoảnh khắc vừa rồi.

Nếu không phải Mạnh Hạo không có sát ý, lão ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ!- Ngươi thua rồi!Khi Mạnh Hạo lên tiếng, đi ra bước thứ hai, bước thứ hai rơi xuống, trực tiếp liền xuất hiện trước mặt lão tổ mạch thứ tám.

Bốn phía lão tổ mạch thứ tám có gió lốc ngập trời, tạo thành lực lượng xé rách, trong nháy mắt bao phủ Mạnh Hạo.- Căn nguyên phong, ta không biết.Mạnh Hạo lắc đầu, tùy ý để gió lốc cuốn đến lên thân thể, nổ quanh quẩn.

Sự kinh khủng đó có thể diệt sát Chuẩn Đạo, cho dù đồng dạng là Đạo Cảnh, cũng sẽ kiêng kỵ trận gió cường hãn đó.

Khi nó quét ngang trên người Mạnh Hạo, đích xác đưa đến thương tổn nhất định, nhưng... chính vì xuất hiện thương tổn, mới khiến cho lão tổ mạch thứ tám hít ngược một hơi, thân thể cấp tốc lui về sau, không đánh mà chạy.- Ta thua rồi!Lão ta nhanh chóng lên tiếng, bên trong thần sắc mang hoảng sợ.Bởi vì lão ta thấy được, gió lốc của mình làm thương tổn không ngờ so ra kém thân thể của Mạnh Hạo khôi phục.

Thường thường miệng vết thương cần hai cái hít thở tạo thành, trong nháy mắt sẽ khép lại...- Thân thể kinh khủng như vậy, cái này... cái này làm sao đánh?!Giờ khắc này, bên trong tổ trạch của Mạnh gia, tất cả tộc nhân của Mạnh gia đều mắt không chớp nhìn hình ảnh ở chiến trường hư vô giữa không trung lấy thuật pháp tạo thành.Bọn họ thấy Mạnh Hạo bên trong hình ảnh, lấy căn nguyên hỏa đánh bại lão tổ mạch thứ nhất.

Họ lại thấy Mạnh Hạo dưới căn nguyên đạo pháp của lão tổ mạch thứ tám, thân thể cường hãn đó kinh khủng làm người ta tức lộn ruột.Loại ý vô địch đó không cần Mạnh Hạo đi biểu lộ, dĩ nhiên bị tất cả người thấy được hiện lên trong lòng!- So...

So với nhìn lúc trước, dường như...

Còn muốn mạnh hơn!- Hắn... hắn làm sao tu hành được chứ?

Tuổi của hắn cũng không lớn, nhưng sao có thể... mạnh như thế?Nhất là bà ngoại của Mạnh Hạo, bà ta mặc dù biết hắn rất mạnh, nhưng giờ đây vẫn là lần đầu tiên thấy hắn xuất thủ.

Bà ta nhìn Mạnh Hạo bên trong hình ảnh, trên mặt càng lúc càng hiền hòa, nụ cười rất là thoải mái.Bà ta bỗng nhiên không có bất kỳ khúc mắc, bất kể trở về Mạnh gia là mình làm hay Mạnh Hạo làm, cũng không có khác biệt, bởi vì...

Đó là cháu ngoại của bà!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1621: Cổ Môn hàng lâm!Gần như vào khoảnh khắc lời nói của lão tổ mạch thứ tám truyền ra, lão tổ mạch thứ chín, lão giã đã từng gặp mặt qua Mạnh Hạo một lần, thời khắc này chợt gầm nhẹ.

Thân ở phía xa, hai tay nâng lên, vỗ mạnh về tinh không phía dưới.- Kính Chi Sát!Trong nháy mắt lời nói của lão ta tản ra, tinh không dưới chân Mạnh Hạo, trước đó xuất hiện sóng gợn, thời khắc này trong nháy mắt đọng lại, bất ngờ... hư vô dưới chân hắn hiển nhiên trở thành một mặt gương to lớn.Cái gương đó chiết xạ hết thảy, bao gồm một Mạnh Hạo khác cũng xuất hiện bên trong cái gương.

Thậm chí bao gồm tất cả những người khác đều có trong gương!Mạnh Hạo khẽ hô một tiếng.

Hắn cùng Đạo Cảnh giao chiến nhiều lần lắm, đây vẫn là lần đầu tiên gặp loại căn nguyên chi pháp của mặt kiếng này.

Khi hắn cúi đầu, liếc mắt liền thấy bên trong cái gương phía dưới xuất hiện một bản thân khác của mình.Một bản thân khác của mình thời khắc này cũng cúi đầu.

Phút chốc ánh mắt của hai người nhìn lẫn nhau một cái, Mạnh Hạo cảm nhận được một cỗ lực lượng đoạt xá, giữa ầm ầm triển khai bên trong cơ thể.Cùng lúc đó, một đạo huyết quang trong nháy mắt lại tới.

Bên trong huyết quang đó, ẩn chứa căn nguyên giết chóc, dường như hóa thành một thanh đao màu máu.

Khoảnh khắc nó tới gần, tay phải của Mạnh Hạo giữa cái bấm quyết, từng ngọn núi rơi xuống ầm ầm, cản trở Huyết Đao đó.

Nhưng tốc độ của Huyết Đao cực nhanh, một cái chớp mắt phá khai tất cả ngọn núi, trực tiếp chém qua trên người của Mạnh Hạo!Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn cánh tay của mình, nơi đó có một vết thương, máu tươi chảy xuống.

Với lực khôi phục của hắn không ngờ cũng không thể khôi phục.- Căn nguyên giết chóc...Mạnh Hạo không thèm để ý chút nào, khi hắn xoay người nhấc lên tay phải, nhấn một cái về phía sau.

Dưới một cái nhấn đó, phía sau hắn thời khắc này bất ngờ có hơn một ngàn sấm sét màu xanh, đồng loạt dừng lại.Đúng lúc này, một thanh âm già nua vang vọng.- Bạo!Ầm ầm ầm ầm!Hơn một ngàn Thanh Lôi nọ đồng thời tan vỡ, trong nháy mắt che mất Mạnh Hạo vào trong.

Bên trong cái gương ở phía dưới, vào giờ khắc này, không ngờ lại xuất hiện một đạo ánh đao màu đỏ, mang theo máu, mang giết chóc, trực tiếp chém Mạnh Hạo bị Thanh Lôi tan vỡ che mất.Ngay sau đó, bên trong gương không ngờ xuất hiện hơn một ngàn Thanh Lôi, một dạng nổ tung, phảng phất là thuật pháp, có thể tạo thành một loại thương tổn lần thứ hai khiến cho chỗ của Mạnh Hạo càng nổ vang lớn hơn.Năm vị Mạnh gia lão tổ ở bốn phía, trừ lão tổ của mạch thứ nhất cùng với lão tổ mạch thứ tám nhận thua ra, ba lão tổ khác thời khắc này đều mắt không chớp.

Thần sắc ngưng trọng.

Sự cường hãn của Mạnh Hạo, bọn họ thời khắc này tràn đầy thể hội.- Mặc dù không thể diệt sát hắn, cũng có thể khiến hắn bị thương nặng...Ba lão tổ nhìn nhau một cái, nhưng vào lúc này, sắc mặt của ba người họ chợt đại biến.

Một thanh âm âm lãnh từ trên cái gương, truyền ra tiếng sấm chạy dài.- Có chút ý tứ!Theo lời nói vang vọng, một đạo thân ảnh với tốc độ nhanh như tia chớp, trong nháy mắt chạy ra, chạy thẳng tới lão tổ mạch thứ chín.

Sắc mặt của lão tổ mạch thứ chín đại biến, trực tiếp cắn chót lưỡi phun ra máu tươi.- Cảnh thứ hai!Thời gian một chớp mắt, trước mặt của lão tổ mạch thứ chín, hư vô xuất hiện một mặt gương to lớn.

Cái gương đó cản trở thân ảnh của Mạnh Hạo, khiến cho cả người hắn không ngờ xông vào bên trong gương, nhưng khi xuất hiện lại bay ra từ trong mặt gương đầu tiên của trước đó.Gần như đồng thời với lúc hắn xuất hiện, hai lão tổ khác xuất thủ lần nữa.

Huyết Đao biến thành biển máu, Thanh Lôi biến thành lôi liên, đồng thời xuất hiện từ bên trong hai mặt gương.- Cảnh thứ ba!- Cảnh thứ tư!Lão tổ mạch thứ chín gầm nhẹ, thời khắc này thất khiếu chảy máu.

Tứ cảnh đã là cực hạn của lão ta.

Theo sự thi pháp của lão, hai phương hướng khác cũng đồng thời xuất hiện cái gương.Mà theo sự xuất hiện của bốn mặt gương, đạo pháp bên trong đã được gia trì nhiều đến mấy lần.

Khi nhìn lại, biển máu vô biên, thanh liên vô tận, tiếng sấm khiến tinh không chấn động.Bên trong tổ trạch của Mạnh gia, tất cả tộc nhân thấy một màn như vậy đều tâm thần phấn chấn.

Bà ngoại thì mắt lộ ra lo lắng.Chính vào khoảnh khắc phần lớn tộc nhân của Mạnh gia phấn chấn, bỗng nhiên, một tiếng nổ ngập trời trực tiếp bất ngờ truyền ra từ trên người của Mạnh Hạo bên trong bốn mặt gương.- Không tệ, loại đạo pháp này rất hữu dụng...Thanh âm của Mạnh Hạo mang vui mừng.

Khi truyền ra, trên người của hắn vào phút chốc giữa ầm ầm bạo phát ra lực lượng của tu vi!Rõ ràng là trước đó hắn không dùng tu vi, chỉ dùng lực lượng của thân thể.

Mà giờ khắc này, mới vận chuyển La Thiên Đạo Tiên của hắn, tu vi nổ vang.

Khí thế của hắn trong phút chốc dâng lên ngập trời.

Chỉ khí thế đã lập tức làm bốc hơi những biển máu nọ, tan vỡ lôi liên.Đồng dạng cũng vào giờ khắc này, Mạnh Hạo sau khi bạo phát La Thiên Đạo Tiên, cảm nhận được dấu hiệu của Cổ Môn hàng lâm, người ngoài phát hiện không ra, chỉ có chính hắn mới có thể hiểu rõ.Cổ Môn hàng lâm đã là lửa sém lông mày, không cần hắn đi triệu hoán, tùy thời có thể xuất hiện!Thần sắc của Mạnh Hạo bình tĩnh, cất bước đi ra, tay phải nâng lên, bỗng nhiên phóng ra một chỉ về phía trước.

Dưới một chỉ đó, lực lượng La Thiên Đạo Tiên của hắn nổ vang.

Bốn trái Niết Bàn Quả trong cơ thể đồng thời chuyển động, khiến cho một chỉ đó dường như muốn xé rách Sơn Hải Giới, khi rơi vào trên cái gương, cái gương không chịu nổi, chỉ còn dư lại tiếng răng rắc, trong nháy mắt liền tràn ngập vô số cái khe nứt, một tiếng ầm, trực tiếp tan vỡ.Theo mặt gương thứ nhất vỡ vụn, lão tổ mạch thứ chín phun ra máu tươi.

Rồi sau đó Mạnh Hạo xoay người, lần nữa phóng ra một chỉ, lần này, mặt gương thứ hai nổ tung.Chỉ thứ ba, chỉ thứ tư!Mặt gương thứ ba, mặt gương thứ tư bị nổ vang toàn bộ, vỡ vụn từng tấc.

Khi cái gương hoàn toàn tan vỡ, lão tổ mạch thứ chín phun ra máu tươi liên tục, thân thể lập tức uể oải.

Mắt thấy ánh mắt của Mạnh Hạo quét tới, lão tổ này ban đầu rất ngạo nghễ trước mặt hắn, lập tức run một cái, da đầu tê dại, bỗng nhiên lên tiếng.- Ta nhận thua!Gần như phút chốc lão ta hô lên hai chữ này, hư vô trước mặt lão ta trong nháy mắt sụp xuống.

Khoảng cách lão ta không tới một trượng, hư vô sụp xuống tràn ra ý hủy diệt, khiến lão tổ mạch thứ chín lập tức sáng tỏ, nếu là mình hô chậm, sự sụp xuống này không phải trước mặt mình một trượng, mà là trên người mình.Nghĩ tới đây, lão tổ mạch thứ chín hít ngược một hơi ở đáy lòng.- Ánh mắt, chỉ ánh mắt... tu vi của người này ắt có thể so với Đạo Tôn, ngặt nỗi trên người hắn không có cảm nhận căn nguyên nhiều lắm...Gần như đồng thời lúc lão tổ mạch thứ chín nhận thua Mạnh Hạo xoay người, giữa cái cất bước hắn nâng lên tay phải vung lên về phía lão tổ của bổn viện am hiểu căn nguyên huyết cùng giết chóc.

Lập tức tinh không trực tiếp bị vỡ ra, lộ ra một đạo khe nứt thật lớn.

Huyết Yêu bỗng nhiên chui ra, ngửa mặt lên trời gào một tiếng.Tiếng hô của nó vang dội khiến mọi người đều nhận ra máu huyết tự thân dường như mất khống chế một chút.

Sau đó Huyết Yêu chạy ra, mang hung tàn, mang khát máu, mang điên cuồng chạy thẳng tới lão tổ Đạo Cảnh nọ.Lão tổ này bị căn nguyên giết chóc biến sắc, nhưng cũng không lui lại, mà bỗng nhiên chạy ra, trực tiếp chém chết với Huyết Yêu.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, cất bước nhoáng lên một cái.

Thân thể trong nháy mắt xuất hiện phía trước Huyết Yêu, khi tay phải nhấc lên, một quyền rơi xuống.Một quyền này chính là diệt sinh!Một quyền rơi xuống, sắc mặt của lão tổ Đạo Cảnh đại biến, muốn lui về sau, nhưng không cách nào làm được.

Một quyền rơi xuống, tinh không nổ vang, lão tổ này phun ra máu tươi, mang hoảng sợ và kinh hãi, bay nhanh lui về sau, nhưng không có vứt bỏ.

Khi lão ta lui về phía sau, hai tay lão bấm quyết, lập tức từ bên trong túi trữ vật bay ra chín miệng quan tài.Chín miệng quan tài đó mỗi một cái đều tản ra hàn khí dày đặc.

Trong tay của lão tổ thời khắc này xuất hiện một cái giỏ hoa, bên trong giỏ hoa chỉ có một loại hoa màu máu!- Dùng pháp bảo cùng khôi lỗi sao?Mạnh Hạo nhìn thoáng qua.- Không có quy định, không cho phép dùng bảo vật chứ.Lão tổ am hiểu căn nguyên giết chóc này trong mắt lóe lên hàn mang lập tức lên tiếng.Cùng lúc đó, trong năm lão tổ, lão tổ mạnh nhất chỉ kém một tia chính là tứ nguyên chợt há to cái miệng, hộc ra một thanh Tam Xoa Kích màu xanh.

Tam Xoa Kích ấy mới vừa xuất hiện, lập tức tinh không nổ vang, có vô số sấm sét không ngờ bị hấp dẫn đến, dường như rút lấy lôi lực của bốn phương tám hướng.

Khi lão ta phất tay thân thể xuất hiện ánh sáng xanh vô tận, vô số sấm sét nổ vang.

Cả người lão ta không ngờ hóa thành một đạo sấm sét màu xanh, lại như một thanh Tam Xoa Kích hình người, đang muốn đánh ầm về chỗ Mạnh Hạo.Đúng lúc này, tay phải của Mạnh Hạo nâng lên chộp một cái về hư không.

Một cây trường thương trực tiếp liền xuất hiện trong tay của hắn.

Trường thương đó như một con rồng, tràn ra khí tức cực kỳ kinh khủng.

Nó chỉ xuất hiện, khiến cho hư vô bốn phía run rẩy, xuất hiện dấu hiệu bị vỡ vụn tầng tầng, hiển nhiên, vật này cũng là chí bảo!Càng kinh người hơn là đồng thời vào lúc cây thương này xuất hiện, lão tổ của căn nguyên giết chóc, cái giỏ hoa của lão lại đang run rẩy.

Hoa nhỏ màu máu bên trong cũng run run giống vậy, không ngờ khô héo trước khi chưa từng nở rộ!Về phần chín cái quan tài ở bốn phía, thời khắc này đều truyền ra một loạt tiếng ông ông.

Dường như là ngữ ngôn nào đó khiến lão tổ của căn nguyên giết chóc sau khi nhìn đến và nghe được, sắc mặt cực kỳ khó coi.Không chỉ có lão ta như thế, ngay cả lão tổ kém một tia là Đạo Cảnh tứ nguyên, thanh Tam Xoa Kích màu xanh của lão ta vào thời khắc ánh sáng xanh trong phút chốc rực rỡ đến cực hạn, giống như cụ bị linh trí, như lâm đại địch.

Khiến cho lão già này cũng sắc mặt trầm xuống, nội tâm lộp bộp một tiếng.Cây thương khiến những bảo vật khác chấn động, chính là vật bị Tham Lang giải mở phong ấn.

Trên uy lực, bảo vật có thể khiến cho Tham Lang cảm thấy không tệ, sao có thể yếu chứ.- Nếu đều dùng pháp bảo, như vậy ta cũng lấy ra là được rồi.

Tuy nhiên thương này trước đó đã được một người hảo tâm gặp trên đường chủ động giúp ta tế luyện qua.

Ta vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc, một khi thi triển, không khống chế nổi, hai người các ngươi xác định có muốn tiếp tục chứ?Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, một trận chiến này hắn đã đoán được chiến lực hiện giờ của mình.

Đạo Tôn tứ nguyên hắn có thể đánh, về phần ngũ nguyên, hắn không nắm chắc.Thời khắc này hắn vừa nói ra, sắc mặt của hai lão già càng khó coi hơn.

Bọn họ mới không tin Mạnh Hạo nói cái gì được người hảo tâm tế luyện qua.

Chí bảo có thể làm cho bảo vật của bọn họ hoặc là khô héo, hoặc là như lâm đại địch, bọn họ không tin có người nào sẽ đi chủ động tế luyện.

Còn trên đường gặp... cái này căn bản là lời nói vô căn cứ.Nếu thật có người hảo tâm như vậy, bọn họ cũng hy vọng có thể gặp...Loại chuyện như thế, bọn họ xem ra căn bản là một cái lý do của Mạnh Hạo, một cái... lý do một hồi lỡ tay giết bọn họ!- Ta nhận thua!Lão giả am hiểu căn nguyên giết chóc nọ cắn răng một cái, trầm giọng lên tiếng, giữa cái phất tay, chín miệng quan tài cùng với cái giỏ hoa kia đều biến mất.Tứ nguyên lão tổ cười khổ, thu hồi ánh sáng xanh trên người.

Tam Xoa Kích cũng thu đi, ôm quyền về phía Mạnh Hạo.- Lão phu nhận thua chính là mọi người đều là người một nhà, không cần không phân sống chết.

Về phần tộc nhân mười mạch...

Lão phu chấp nhận, mạch thứ mười trở thành chủ mạch, từ nay về sau chủ trì chuyện gia tộc.- Tiểu hữu, ngươi xem như vậy được chứ?Tứ nguyên lão tổ cười nhìn về phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo không nói chuyện, mà chỉ ngẩng đầu, nhìn tinh không, trong mắt từ từ lộ ra một chút mong đợi...Cũng chính đúng lúc này, năm lão tổ Đạo Cảnh bốn phía toàn bộ sửng sốt, đồng loạt ngẩng đầu.Cổ Môn hàng lâm rồi!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1622: Kinh nhân chi kiếp!Tinh không nổi lên sóng gợn.

Sóng gợn đó mang lực lượng mênh mông cuồn cuộn, quét ngang bốn phương tám hướng, trong chớp mắt liền bao trùm tất cả tinh không bên trong phạm vi bốn phía Mạnh gia.Trong sóng gợn đó có tầng tầng đạo ý chậm rãi khuếch tán.

Phàm là người nào bị sóng gợn đụng chạm, cũng sẽ vào khoảnh khắc ấy tâm thần nổ vang, dường như bên tai nghe được tiếng nỉ non đến từ chúng sinh.Năm vị lão tổ của Mạnh gia ở xung quanh Mạnh Hạo, toàn bộ thần sắc biến hóa, đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía trên tinh không vô tận.

Nơi đó...

Chính là nguyên điểm của sóng gợn khuếch tán.Giờ khắc này, tinh không yên tĩnh, đại lục chỗ tổ trạch của Mạnh gia còn có chín chỗ tiểu lục địa ở bốn phía đều một mảnh an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở lượn vòng càng lúc càng dồn dập.Mạnh gia chín mạch tộc nhân, mặc kệ tu vi gì đều vào một chớp mắt đó, cảm nhận được sóng gợn quanh quẩn trong thiên địa, cảm nhận được một cỗ uy áp không cách nào hình dung.

Một chớp mắt, xuất hiện bên trong tinh không thế giới.Ầm!Thanh âm run rẩy nơi mặt đất đánh vỡ sự bình tĩnh vào giờ khắc này.

Xa xa có ngọn núi trực tiếp tan vỡ chia năm xẻ bảy, có dòng sông vào giờ khắc này dừng lại không chảy xuôi nữa!Mạnh gia tộc nhân từng người một sắc mặt thay đổi lớn, tâm thần dường như cùng nổ vang lên theo mặt đất.- Đây là...- Xảy ra chuyện gì?- Tại sao có thể như vậy, ta cảm nhận được uy áp không cách nào hình dung...

Dường như thiên kiếp!Bà ngoại của Mạnh Hạo bỗng nhiên co rúc đôi mắt, khi ngẩng đầu nhìn bầu trời, nội tâm của bà mơ hồ có một suy đoán, nhưng lại cảm thấy khó tin.

Chẳng những bà như thế, thời khắc này bên trong Mạnh gia tộc nhân, tất cả Cổ Cảnh tu sĩ đều vào phút chốc đó, trên mặt từ từ hiện lên hoảng sợ và kinh hãi.Nhất là sau khi họ phát giác, đây hết thảy dường như là vì Mạnh Hạo đưa tới, sự khiếp sợ của bọn họ đã đến cực hạn!- Điều đó không thể nào!- Cổ Môn, loại khí tức này, loại uy áp này, đây rõ ràng là Cổ Môn phủ xuống!- Không đúng, đây không phải là Cổ Môn.

Uy áp của Cổ Môn phủ xuống hoàn toàn không bằng trước mắt.

Nếu thời khắc này đúng thật là Cổ Môn phủ xuống, như vậy...

đây chính là lực lượng vượt ra khỏi Cổ Môn bình thường gấp trăm ngàn lần!- Những thứ này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là...

Nếu Cổ Môn vì tên Mạnh Trần kia mà lên, như vậy người này... tu vi của người này đúng thật chính là tiên!Trong đầu của mọi người như có sấm sét nổ tung, đồng loạt nổ vang.Trong tinh không, năm vị lão tổ của Mạnh gia cũng đều nhanh chóng lui về sau.

Thần sắc không ngừng biến hóa, đến cuối cùng, trong tinh không, dần dần hình như có một cánh cửa to lớn.

Khi nó chậm rãi lộ ra một cái hình dáng, theo khí tức tang thương viễn cổ tản ra, năm vị lão tổ Mạnh gia đều lộ ra sự rung động mãnh liệt không cách nào hình dung.- Cổ Môn.

Thật...

Đúng thật là Cổ Môn!- Hắn... thì ra hắn đích xác là Tiên Cảnh.

Nhưng lão phu chưa hề nghe nói qua, có tiên nào có thể cụ bị lực lượng của chiến đạo!- Ta nhớ...

Có một loại tiên...- La Thiên Đạo Tiên!Toàn bộ tâm thần của năm vị lão tổ nổ vang, nhìn nhau một cái, đều thấy được trời long đất lở trong mắt của từng người.Bọn họ đều như thế, Mạnh gia tộc nhân giờ khắc này, sau khi cảm nhận được Cổ Môn xuất hiện cũng lập tức nhấc lên sóng lớn ngập trời.

Vô số người khiếp sợ, thoáng như mộng ảo.Duy chỉ có Mạnh Hạo, hắn đứng ở trong tinh không, ngẩng đầu, nhìn đầu cuối nơi tinh không, thời khắc này theo vô cùng sóng gợn quanh quẩn, dần dần phát họa ra hình dáng...

Cổ Môn!Cổ Môn của hắn!Ngưng tụ lực lượng của đạo quả đẩy ra cánh cửa này, chấp nhận sự thanh tẩy của Sơn Hải, thu được tổ tiên chấp nhận, giống như phản cổ vậy, thành tựu tự thân... truy tìm con đường của viễn cổ.

Từ nay về sau đèn tắt người bất diệt, trở thành...

Cường giả Cổ Cảnh!- Cổ Môn của ta!Trong mắt của Mạnh Hạo lộ ra ánh sáng mãnh liệt, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Gần như vào khoảnh khắc thanh âm hắn truyền ra, tinh không có một tiếng sấm nổ rền.

Tiếng vang đó lớn như khai thiên lập địa, long trời lở đất.Trong tiếng nổ ầm ầm, sóng gợn bạo phát hơn mấy trăm ngàn lần.

Cổ Môn lại bành trướng mạnh, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn...

Thậm chí bên trong tinh không, không ngờ xuất hiện mây mù.

Mây mù kia trống rỗng, che đậy bốn phương tám hướng, dường như muốn bao phủ mảnh tinh không này.Bên trong mây mù không ngờ thỉnh thoảng lộ ra từng cái một thân ảnh, những thân ảnh đó mặc quần áo cổ đại.

Mỗi một thân ảnh khoảnh khắc lóe nhanh qua đều bạo phát ra khí tức làm cho lòng người sợ hãi.Càng có một chút buồn buồn gầm nhẹ truyền ra bên trong mây mù.

Theo mây mù khuếch tán, tiếng gầm nhẹ càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng, giống như thiên uy rống giận.

Mỗi một lần vang vọng cũng làm cho mây mù cuồn cuộn kịch liệt.

Cổ Môn bị che đậy bên trong nó vào giờ khắc này, ý tang thương càng rõ ràng hơn.Thậm chí có thể mơ hồ thấy được, ở bốn phía Cổ Môn không ngờ xuất hiện vặn vẹo.

Sự vặn vẹo ấy trừ không gian, còn có thời gian, dường như bốn phía Cổ Môn, thời gian trôi qua không giống với ngoại giới!Uy áp cũng vào giờ khắc này đột nhiên tăng mạnh, mãnh liệt đến trình độ khủng khiếp, tản ra mạnh.

Sắc mặt của Mạnh Hạo bỗng nhiên biến hóa, thân thể lại vào một chớp mắt đó không bị khống chế lui về phía sau.Thậm chí, tóc của hắn không gió tự động.

Thân thể hắn phát ra tiếng động răng rắc, giống như bị thế giới đè ép, bị thiên địa muốn nghiền nát vậy.

Một màn này khiến tâm thần của Mạnh Hạo lập tức nổ vang.- Điều này không đúng!Đôi mắt của Mạnh Hạo co rút lại, lần nữa lui về sau, năm lão tổ Mạnh gia chung quanh hắn thời khắc này đã sớm trốn chạy, thối lui ra khỏi rất xa.Năm lão tổ Mạnh gia thời khắc này như nhận được sự kinh sợ mãnh liệt, từng người một sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ cực kỳ.- Đây...

Đây là Cổ Môn sao, sao còn kinh khủng hơn so với đạo kiếp vậy!- Loại Cổ Môn này cũng không có ghi chép qua bên trong điển tịch, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua.

Cổ Môn này căn bản cũng không thể nào bị người vượt qua!- Thiên địa đại kiếp, Đạo Cảnh cũng không có động tĩnh lớn như Cổ Môn trước mắt này...Năm vị lão tổ Mạnh gia từng người đều hít ngược một hơi.

Bọn họ không cho là, người nào có thể vượt qua loại Cổ Môn kiếp này.Bởi vì cho dù là bọn họ, khi đối mặt Cổ Môn cũng không nắm chắc thành công.

Càng không cần phải nói, giờ phút này bên trong mây mù khuếch tán ra bốn phía, tản ra một loạt khí tức kinh khủng làm cho bọn họ sợ hết hồn hết vía.Sắc mặt của Mạnh Hạo lập tức khó nhìn.

Trên mặt đất Mạnh gia ở phía dưới hắn, tất cả Mạnh gia tộc nhân đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Cổ Môn cùng mây mù ở tinh không.

Đây là hình ảnh mà bọn họ cả đời này khó quên nhất.Bọn họ sẽ là cổ kiếp của cả Sơn Hải Giới, không nhiều lắm...

Tận mắt nhìn thấy đến loại tai kiếp mà ngay cả đạo kiếp cũng không thể so sánh!Sắc mặt của Mạnh Hạo càng âm trầm.

Hắn vốn tưởng rằng Cổ Cảnh đối với mình mà nói, chẳng qua là quá độ mà thôi.

Dù sao hắn đã cụ bị thực lực chiến Đạo Cảnh, cho dù dõi mắt cả Sơn Hải Giới, người có thể đánh bại hắn cũng đã không phải rất nhiều.

Có thể nói, Mạnh Hạo đã đứng trên đỉnh cao của một trình độ nào đó ở Sơn Hải Giới.Nhưng bây giờ vừa thấy như vậy, Mạnh Hạo biết, bản thân mình sai rồi, sai vô cùng ngoại hạng.

Hắn sai không phải sự phán đoán về chiến lực tự thân.

Hắn sai là...

Đối với mình lấy La Thiên Đạo Tiên chiến thắng Đạo Cảnh.

Loại chiến lực sau lưng đáng sợ này đại diện...

Nghịch thiên!Mà người nghịch thiên thì có sự trừng phạt do nghịch thiên mang đến, có lẽ đây không phải là cái nghịch đơn giản, mà là... muốn thu được cái gì thì phải trả giá thật lớn.

Còn Mạnh Hạo, chiến lực vĩnh viễn của hắn cần giá cao lại là...

Loại cổ kiếp kinh khủng không cách nào hình dung nọ!Mạnh Hạo nhìn mây mù, nhìn cánh cửa như ẩn như hiện sau mây mù, hắn cảm nhận được tử vong!- Lần này, chỉ cần đẩy cửa ra, bước chân vào Cổ Cảnh, sau đó còn có một lần đèn tắt, người bất diệt...

Cổ Cảnh này với ta mà nói không phải đơn giản quá độ, mà là một lần lại một lần sống chết...

Thân ta là La Thiên Đạo Tiên, đây là chuyện nhất định phải trải qua...Mạnh Hạo bỗng nhiên hoàn toàn hiểu rõ, khẽ thở dài một tiếng.- Không biết, lúc Chí Tôn Tiên Giới, có La Thiên Đạo Tiên...

Thành công từ Cổ Cảnh đi ra, thành công bước chân vào Đạo Cảnh hay không?Trong đầu của Mạnh Hạo bỗng nhiên hiện lên cái nghi vấn này.

Hắn là bị Cổ Môn khó khăn vô hạn này thẳng thừng chấn nhiếp một chút, thế cho nên không tự chủ được, hắn muốn biết, thật sự có La Thiên Đạo Tiên thành công qua hay không.Ngay vào khoảnh khắc trong óc Mạnh Hạo hiện lên cái ý nghĩ này, bên trong mây mù ở tinh không, truyền ra một tiếng nổ thật to, như có người gầm thét.

Tiếng gầm thét ngập trời, nổ vang bốn phương tám hướng, khiến tất cả mọi người bên trong tinh không toàn bộ vù vù trong óc.Năm vị lão tổ của Mạnh gia thì sắc mặt tái nhợt, không chần chờ chút nào, trong nháy mắt thụt lùi, chạy thẳng tới đại lục của Mạnh gia.

Rất nhanh, đại trận phòng hộ của Mạnh gia liền ầm ầm lên, ngăn lại Mạnh Hạo bên ngoài.Tựa hồ sợ Cổ Môn chi kiếp dính líu bọn họ...Tuy rằng bọn họ đều hiểu, loại tu hành chi kiếp này chỉ nhằm vào người đưa tới hạo kiếp, sẽ không đụng chạm người khác, nhưng vẫn không nhịn được bị cổ kiếp kinh khủng làm sợ hết hồn hết vía.Cả tinh không, thời khắc này chỉ còn lại có một mình Mạnh Hạo đối mặt mây mù bàng bạc đó, đối mặt Cổ Môn khổng lồ.

Hắn cho người ta có cảm giác giống như con kiến vậy.Mạnh Hạo trầm mặc, dưới nguy cơ sinh tử mãnh liệt, hắn ngược lại bình tĩnh.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn mây mù, bỗng nhiên, từ trên đại lục của Mạnh gia truyền ra thanh âm lo lắng của bà ngoại.- Hạo nhi, vào bên trong trận pháp đi!Theo thanh âm của bà ngoại, trên quầng sáng của trận pháp lập tức xuất hiện một đạo khe hở.- Không được!Theo cái khe nứt của trận pháp xuất hiện, lập tức năm lão tổ truyền ra tiếng kinh hô.Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn thoáng qua bà ngoại trên đại lục của Mạnh gia, thấy được vẻ mặt lo lắng khẩn trương của bà, lòng của hắn thật ấm áp, hắn lắc đầu.- Bà ngoại, đây là... kiếp của cháu!Mạnh Hạo nói xong, quay đầu thân thể nhoáng lên một cái, toàn thân tu vi ầm ầm bạo phát, chạy thẳng tới mây mù!- Kiếp nạn này khó khăn cũng được, dễ dàng cũng được, rốt cuộc cũng phải đi nếm thử một chút!- Mạnh Hạo ta tu hành mấy trăm năm, đi tới độ cao như hiện giờ, không nói chưa từng có ai, cũng không xê xích bao nhiêu.

Đây hết thảy...

Là bởi vì La Thiên Đạo Tiên huyết mạch của ta, thu được bao nhiêu thì phải chịu giá cao bấy nhiêu!- Cổ kiếp như thế chính là giá cao, là cây gai ngăn cản ta đạp đạo...- Nếu như thế, ta liền nhổ hết từng cây gai này, mặc kệ ta trước khi có La Thiên Đạo Tiên thành công đi hết Cổ Cảnh hay không, ta cũng phải đi một chút!Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời cười, nhanh như tia chớp, trong tiếng nổ ầm ầm, chạy thẳng tới mây mù!Hắn đi trực diện tới Cổ Môn chi kiếp của hắn!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1623: Quỷ!Cổ Cảnh đối với những tu sĩ khác mà nói, là độ cao khác, là đường đi của phản cổ.

Trên con đường này, truy tìm bước chân của tổ tiên, đi tìm một luồng căn nguyên nguyên thủy nhất, giấu bên trong công pháp tự thân.Thông qua từng lần một đèn tắt người bất diệt, lại khiến bản thân như chìm xuống vậy, từng tầng một chìm vào đến chỗ sâu nhất của tu vi...Cho đến cuối cùng, Cổ Cảnh đại viên mãn, căn nguyên muốn động, sau đó đi cảm thụ sinh động dạt dào đó, vượt qua đạo kiếp, đi lên con đường, bước chân vào...

Đạo Cảnh, trở thành Sơn Hải Giới đại năng!Trong quá trình này, mỗi một lần đèn tắt, đều là một trận sống chết, đối với tất cả tu sĩ mà nói, Cổ Cảnh rất khó.Vốn dĩ Mạnh Hạo cho rằng Cổ Cảnh của mình cũng sẽ như thế, dựa vào tu vi của hắn, có thể trên diện rộng thấp xuống loại khó khăn này, sẽ dễ dàng rất nhiều.

Nhưng cho đến hiện tại, hắn mới hiểu được, Cổ Cảnh đối với La Thiên Đạo Tiên mà nói...

Mới thật sự là sinh và tử.Khó khăn đó lớn lao, vượt ra khỏi Cổ Cảnh bình thường gần như nhiều gấp mấy lần.

Nếu như là Đăng diệt sinh tử của Cổ Cảnh bình thường, tỷ lệ đều có một nửa.

Như vậy đối với La Thiên Đạo Tiên mà nói, chết chiếm chín thành, sinh chỉ một đường!La Thiên Đạo Tiên mạnh thì vô biên, kiếp cũng vô biên.Hết thảy sau khi hiện lên trong đầu của Mạnh Hạo, khoảnh khắc đã bị hắn giấu ở đáy lòng.

Tốc độ của hắn cực nhanh, ầm ầm mà đi, trong nháy mắt liền tới gần bên trong mảnh mây mù cuồn cuộn trong tinh không.Mây mù cổn động, truyền ra tiếng nổ vang, gần như khoảnh khắc Mạnh Hạo lại tới, bên trong giây lát xuất hiện một đạo thân ảnh.

Thân ảnh ấy mặc quần áo cổ đại, nhưng lại... không có ngũ quan, không có khuôn mặt!Đó là...

Người không mặt.Tốc độ của gã cực nhanh, trong nháy mắt tới gần Mạnh Hạo, giữa cái bấm quyết, lập tức bốn phía mây mù nổ vang.

Nhưng lại hóa thành lực lượng của thiên địa, trở thành từng khối một đá vụn, ầm ầm xoắn tới Mạnh Hạo, sát cơ ngập trời.

Dường như không đội trời chung với Mạnh Hạo, không phải ngươi chết chính là ta vong.Sát cơ trong mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái.

Khoảnh khắc thân ảnh kia lại tới, thân thể của Mạnh Hạo không chút nào dừng lại, trực tiếp đụng tới.

Sau khi những mảnh vỡ đụng phải thân thể hắn, toàn bộ nổ vang tan vỡ.

Thân thể hắn giống như một đạo sao băng, trực tiếp đập vào trên người của người không mặt đó.- Chết!Tay phải của Mạnh Hạo chộp mạnh một cái, một phen đã bắt lấy người không mặt cổ, bóp mạnh một cái.

Một tiếng ầm, thân thể của người không mặt trực tiếp tan vỡ nổ tung, nhưng không có bất kỳ máu thịt, mà là cả thân thể hóa thành đại lượng mây mù, cuốn ngược sáp nhập vào trong sương mù bàng bạc phía sau.Nhưng ngay sau đó, thì có ba người không mặt, khoảnh khắc bay ra.

Ba người này bạo phát ra tu vi rõ ràng là Cổ Cảnh đại viên mãn.

Khi ra tay tinh không nổ vang, mây mù cuồn cuộn.

Nhưng trong phút chốc bọn họ bay ra, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, giữa cất bước liền đi ra lần nữa, vung tay áo, tu vi của hắn nổ vang.Ba người người không mặt đó trực tiếp liền tan vỡ, không thể cản trở Mạnh Hạo chút nào.

Nhưng sắc mặt của hắn trước sau khó coi.

Không có có bất kỳ sắc mặt vui mừng, bởi vì... lúc này mới chỉ là bắt đầu.

Không ngờ xuất hiện chính là nhân hình chi kiếp của Cổ Cảnh đại viên mãn, như vậy sau nữa sẽ xuất hiện cái gì...

Mạnh Hạo có thể tưởng tượng.Khiến cho đáy lòng của Mạnh Hạo trầm xuống, là phía sau hắn, thời khắc này truyền ra sự đè ép kinh người.

Sự đè ép đó ẩn chứa lực lượng kinh khủng.

Dường như nếu hắn không đi độ kiếp, mà lui về sau muốn chạy trốn, như vậy lực lượng đè ép đó sẽ trong nháy mắt phủ xuống.- Ép ta...

Đi độ kiếp sao...?Mạnh Hạo lẩm bẩm, tu vi lần nữa vận chuyển, trong tiếng nổ ầm ầm, chạy thẳng tới mây mù.

Phía trước hắn, thời khắc này xuất hiện sáu người không mặt, sáu người này không ngờ không còn là Cổ Cảnh đại viên mãn, mà là vô hạn đến gần trình độ Chuẩn Đạo.Sáu người này có tốc độ cực nhanh, hóa thành sáu đạo tia chớp hình người, trong tiếng nổ ầm ầm, xẹt thẳng tới Mạnh Hạo.- Cút!Mạnh Hạo chợt lên tiếng, gầm nhẹ một tiếng, tiếng hô của hắn vang dội, khiến tinh không như sắp bị nổ tung.

Ngay cả mây mù bốn phía đều lập tức cuồn cuộn về phía sau.

Sáu hình người nọ lóe lên như tia chớp giữa không trung liền trực tiếp nổ tung, liên đới sáu thân ảnh bên trong đồng thời tan vỡ.Những điều này đối với Mạnh Hạo mà nói, không coi vào đâu, trong mắt hắn đốt lên ngọn lửa của sự chấp nhất, thân thể lần nữa chạy ra.- Không cần đi ép ta độ kiếp, kiếp nạn này...

Ta vốn muốn vượt qua!Mạnh Hạo mỗi một bước rơi xuống, cũng làm cho tinh không chấn động, khiến bên trong mây mù gào thét mãnh liệt hơn.Mà giờ khắc này, bên trong tổ trạch của Mạnh gia tổ, vô số Mạnh gia tộc nhân, đều mắt không chớp nhìn một màn nọ.

Từng người một tâm thần chấn động, thần sắc hoảng sợ.Nhất là năm lão tổ của Mạnh gia, thời khắc này lại mở to mắt, hô hấp dồn dập.- Cổ kiếp bình thường, bên trong kiếp vân xuất hiện chính là lôi hoặc ngũ hành chi pháp, cho đến thời khắc cuối cùng, mới xuất hiện nhân hình chi kiếp...- Hơn nữa nếu tu vi đủ, nắm chặt thời gian, có thể không cần đợi sự xuất hiện của nhân hình chi kiếp kinh khủng cuối cùng, liền có thể đẩy ra Cổ Môn trước thời hạn...- Nhưng cổ kiếp của hắn không ngờ vào lúc ban đầu, liền xuất hiện hình người này, điều này khiến cho người ta làm sao độ được...?Năm vị lão tổ Mạnh gia nhìn nhau một cái, đều hít ngược một hơi.Thân thể của bà ngoại Mạnh Hạo run rẩy, vô cùng nóng nảy, nhưng bà ta không có cách nào đi trợ giúp hắn.

Bà ta chỉ có thể lòng như đao cắt, nhìn hắn độ kiếp.Ngoại thúc công của Mạnh Hạo ở sau lưng bà ta, còn có cữu cữu cữu mẫu ở sau lưng bà ta, thời khắc này đều đang nóng nảy.Ngay lúc Mạnh gia tộc nhân trạng thái không đồng nhất, nhưng phần lớn đều chấn động.

Mạnh Hạo bên trong mây mù đã chạy ra khoảng cách gần như hai thành.

Tốc độ của hắn nhanh như bay, khi bay nhanh về phía trước, bỗng nhiên, ngay phía trước hắn, bên trong mây mù gầm thét rõ ràng một chút.

Theo tiếng gầm thét, bất ngờ có thân ảnh của 12 người, nhanh chóng đi ra từ bên trong sương mù.Đó là 12 người...

Chuẩn Đạo!Đáy lòng của Mạnh Hạo lần nữa trầm xuống.- 12 người Chuẩn Đạo, lần sau có phải sẽ xuất hiện hai mươi bốn Đạo Cảnh nhất nguyên, 48 người nhị nguyên, 96 người...

Đạo Chủ...

192 người tứ nguyên, sau đó 400 người ngũ nguyên, 800 vị Đạo Tôn hay không...?!Mạnh Hạo nghĩ tới đây, cho dù là hắn cũng phải da đầu tê dại mãnh liệt.- Không thể nào, kiếp này đến từ Sơn Hải Giới, mặc dù ý chí của Sơn Hải Giới không thể quấy nhiễu, cho dù ta là Sơn Hải chủ tương lai, cũng phải chịu hạo kiếp, trải qua sống chết, cũng không thể nào xuất hiện 800 vị Đạo Tôn...Sắc mặt của Mạnh Hạo tái nhợt, cắn răng mạnh một cái, chợt chạy ra, trực tiếp đánh với 12 người Chuẩn Đạo.Mạnh Hạo hóa thân đại bàng màu xanh, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc mà qua.

12 người Chuẩn Đạo, từng người một thân thể lập tức tan vỡ, nhưng lại không đợi tiêu tán, không ngờ tự mình tự bạo!Tiếng động rầm rầm vào khoảnh khắc đó ngập trời lên, trong mắt của Mạnh Hạo lộ ra tàn khốc.

Ánh sáng xanh lóe lên một cái, lúc xuất hiện ở xa xa, 12 người Chuẩn Đạo toàn bộ tự bạo, tạo thành dao động hủy diệt, cho dù là Đạo Chủ gặp cũng phải cau mày.

Mạnh Hạo vung tay áo, trực tiếp tiêu tán, nhìn như không có dùng nhiều lắm lực lượng của tu vi, nhưng hắn hiểu rõ, nếu tiếp tục nữa, bản thân mình... không đi được bao xa bên trong mây mù.- Không thể đợi vân vụ chi kiếp lục tục xuất hiện, phải dùng toàn lực đi đến gần Cổ Môn, đây mới là sinh cơ duy nhất!Mạnh Hạo cắn chặc răng một cái.

Đại bàng màu xanh ngửa mặt lên trời gào một tiếng, tốc độ của hắn lập tức tăng mạnh, hóa thành một đạo thanh quang, chạy thẳng tới chỗ sâu mây mù, không ngừng phóng đi về phía vị trí cụ thể chỗ Cổ Môn.Nhưng ngay khi hắn chạy ra không bao lâu, từng tiếng hừ lạnh bỗng nhiên quanh quẩn bốn phía Mạnh Hạo.

Chung quanh hắn, bất ngờ xuất hiện...

Bốn tên người không mặt của Đạo Cảnh!Bốn người không mặt đó đều là Đạo Cảnh nhất nguyên.

Sau khi bọn họ xuất hiện, đôi mắt Mạnh Hạo hơi nhoáng lên một cái, ngược lại nhẹ nhàng thở ra.- Mới bốn người sao...Mạnh Hạo nâng lên tay phải, khoảnh khắc bốn người không mặt của Đạo Cảnh tới, chợt đánh ra một quyền.

Một quyền này rơi xuống, tinh không chấn động, một cổ gió lốc quét ngang, trực tiếp làm tan vỡ trong nháy mắt bốn người không mặt.Nhưng ngay trong nháy mắt bốn người nọ tan vỡ, Mạnh Hạo đột nhiên cảm giác được sau lưng có một tia khí lạnh.

Không chần chờ chút nào, hắn chạy vọt về phía trước.

Nhưng khí lạnh phía sau hắn trước sau từng tia truyền đến, dường như...

ở phía sau hắn, có một người đang thở hào hển.Ngặt nỗi thần thức của Mạnh Hạo tản ra, không thấy được chút nào thân ảnh phía sau.

Một màn này, khiến sắc mặt của Mạnh Hạo biến hóa, dưới một cái cắn răng, hắn chợt xoay người.Ngay trong nháy mắt hắn xoay người, da đầu của Mạnh Hạo nổ mạnh.

Hắn thấy được phía sau mình, cách khuôn mặt mình quay đầu đi qua chỉ có khoảng cách mấy tấc, có một người... con gái mặc áo trắng đứng đó.Cô gái này tóc rất dài, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, nhìn chầm chầm Mạnh Hạo, bốn phía rất an tĩnh.

Sự xuất hiện của cô gái vô cùng quỷ dị, thần thức không thấy được.Hai mắt của Mạnh Hạo co rút lại, đang muốn lui về sau, bỗng nhiên, cô gái chợt ngẩng đầu, tay phải nâng lên bất ngờ bắt được hắn.

Tốc độ cực nhanh, hắn phát hiện mình không ngờ không thể né tránh.

Trong phút chốc, tay của cô gái đã bắt trên cánh tay của hắn, kéo mạnh một cái ra phía ngoài, dường như muốn lôi hắn xông vào bên trong sương mù.Sắc mặt của Mạnh Hạo biến hóa.

Cánh tay bị cô gái này bắt được, một mảnh lạnh như băng, cũng có một loạt khí tức mục nát chui vào, dường như muốn làm mục nát toàn thân hắn.Mà khiến cho trong lòng hắn sợ hãi là cô gái này khi kéo hắn một cái, trước mặt cô gái, mây mù bất ngờ ngưng tụ thành một cái miệng to.

Mắt thấy Mạnh Hạo sắp bị nữ nhân kia lôi rơi xuống vào trong miệng.Nguy cơ sinh tử bạo phát mãnh liệt bên trong tâm thần của Mạnh Hạo.

Hắn có loại cảm giác mãnh liệt, một khi bị cái miệng to của mây mù ấy cắn nuốt, hắn nhất định hình thần câu diệt!- Cút!Mạnh Hạo bỗng nhiên rống lớn, Chí Tôn Kiều trong cơ thể bạo phát ầm ầm, bên ngoài thân thể hình thành kiều ảnh.

Phút chốc hắn tránh thoát ra thủ chưởng của cô gái, thân thể nhanh chóng lui về sau.Nữ nhân áo trắng kia kinh ngạc nhìn Chí Tôn Kiều phía sau Mạnh Hạo, bỗng nhiên cười.

Chỉ có điều nụ cười ấy thê lương, mang âm điệu nào đó khiến người rợn cả tóc gáy, vang vọng bốn phương tám hướng.Mạnh Hạo lần nữa cảm nhận được sự kinh khủng của cổ kiếp.

Nhưng hắn không có đường lui, thời khắc này cắn răng, giữa cái bay nhanh, tiếp tục phóng đi về phía chỗ vị trí cụ thể của Cổ Môn mà bên trong tâm thần có thể cảm nhận được.- Nhanh, nhanh, nhanh chút nữa...Mạnh Hạo hiểu rõ, đây là phương pháp độ kiếp duy nhất của mình, tuyệt đối không thể khiến hạo kiếp bên trong mây mù tiếp tục bộc phát.Nhưng ngay khi hắn chạy ra, một cỗ dao động mãnh liệt hơn so với bốn người không mặt trước đó, giữa ầm ầm xuất hiện phía trước Mạnh Hạo.

Nơi đó có bốn cái thân ảnh đi ra.Đạo Cảnh nhị nguyên!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1624: Ngoại địch xâm nhập!Vào lúc Mạnh Hạo độ kiếp, vô luận là hắn hay là tộc nhân của Mạnh gia cũng không nhận ra, thời khắc này, bên ngoài phạm vi Mạnh gia, trong tinh không, có từng mảnh lá liễu màu đen đang lơ lửng nơi đó.Những lá liễu này, mỗi một mảnh đều vào khoảng nghìn trượng, toàn thân màu đen.

Trên đó có gân lá rõ ràng, dường như bên trong có máu huyết lưu chuyển, khiến cho lá liễu thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.Lá liễu nơi đây có chừng mấy chục mảnh.

Trên mỗi một mảnh lá liễu đều có mấy chục tên tu sĩ ngồi khoanh chân, chung vào một chỗ, nhiều khoảng ngàn người.Mỗi người đều rất bình tĩnh, duy chỉ có trong mắt thỉnh thoảng có âm lãnh lóe lên.

Bọn họ mặc trường bào màu đen, tản ra một loạt hàn khí lạnh lẽo.

Nếu cẩn thận nhìn, đó có thể thấy được, tu vi của hơn một ngàn tu sĩ nọ không ngờ...

đều là Cổ Cảnh!Từ Cổ Cảnh sơ kỳ đến đại viên mãn không đều, nếu Mạnh Hạo ở chỗ này, thấy được bọn họ, nhất định sẽ cảm thấy nhìn quen mắt.

Bởi vì khí tức trên người của vài người đó giống nhau như đúc với những người mà Mạnh Hạo và Mạnh Đức lúc tới gặp phải!Càng kinh người hơn là trên mấy chục mảnh lá liễu đó, cách mỗi vài miếng, tổng cộng có bảy người Đạo Cảnh cường giả khoanh chân đang ngồi tràn ra khí tức căn nguyên!Bảy người này, nữ có nam có, có già có trẻ, nhưng khí tức của bất kỳ một người nào đều không yếu.

Nhất là trong đó có ba người, hai người là Đạo Chủ Cảnh giới, còn một người mạnh nhất là một tên đồng tử.

Tu vi của tên đồng tử... lại có thể áp chế sự biến hóa của tinh không, đó là...

Đạo Tôn ngũ nguyên!Tứ nguyên liền có thể xưng là Đạo Tôn, nhưng trên thực tế chỉ là ngưỡng cửa, ngũ nguyên mới tính.

Lục nguyên đỉnh phong, bên trong bất kỳ một Sơn Hải Giới nào, ngũ nguyên Đạo Tôn trở lên đều là người mạnh nhất có thể đếm được trên đầu ngón tay, là bá chủ tuyệt đối có thể đi tranh đoạt vị trí Sơn Hải chủ.

Người như vậy, thân phận như vậy xuất hiện ở bất kỳ địa phương nào, đều có thể chấn động Sơn Hải Giới sở tại.Mà trước mắt, bên ngoài Mạnh gia không ngờ xuất hiện một người như vậy!- Có người độ kiếp... cổ kiếp rất quỷ dị...- Trên người người này, có loại khí tức khiến ta rất không thoải mái...

Bảo những thứ tông môn của Đệ Thất Sơn Hải phụ thuộc vào ta, ra tay trước thử dò xét một chút mới được.Đồng tử nhìn Mạnh gia từ xa, trong mắt lộ ra ánh sáng thôi diễn, sau một lúc lâu, nhàn nhạt lên tiếng.- Lần này, Sơn Hải chủ ban trọng trách với bọn ta, không thể sơ sót khinh thường.

Chuyện này sau đó, huyết mạch của Mạnh gia ở chỗ này, một người cũng... không được giữ lại!Hai mắt của đồng tử nhắm nghiền.Thanh âm của gã vang vọng, lập tức có người truyền lệnh bốn phương tám hướng.

Tức thì bên trong tinh không phụ cận, trên vẫn thạch của từng chỗ, hay hoặc giả là trên đại lục lơ lửng, tồn tại bên trong Đệ Bát Sơn Hải, trong những tông môn không thuộc về Thiên Thần Liên Minh, có từng thân ảnh nhận được mệnh lệnh đến từ đồng tử.Sau khi trầm mặc và chần chờ ngắn ngủi, gần như tất cả tông môn nhận được mệnh lệnh đều có tiếng than thở truyền ra.

Ngay sau đó, mệnh lệnh của lão tổ đến từ những tông môn này truyền khắp cả tông môn.

Sau đó... lại là từng đạo cầu vồng nhanh chóng bay ra, chạy thẳng tới...

Mạnh gia!Tông môn như vậy không sai biệt lắm có nhiều hơn mấy chục cái, mỗi một tông môn phái ra tu sĩ đều không tới ngàn người.

Mấy vạn tu sĩ phân tán ra cũng không cùng phương hướng, hướng về Mạnh gia.

Bọn họ không ngừng tiến tới gần, càng ngày càng gần!Mưa gió muốn tới!Trận chiến đầu tiên giữa Đệ Thất Sơn Hải cùng Đệ Bát Sơn Hải dường như... sắp vang dội ở Mạnh gia.

Sau trận chiến này, bất kể kết quả như thế nào, đều nhất định chấn động cả Đệ Bát Sơn Hải.Mà có thể khiến cho một vị Đạo Tôn dẫn đội, vả lại mục tiêu lựa chọn của kích thứ nhất, hoặc là cụ bị tính chiến lược, hoặc là cực kỳ trọng yếu!Nhưng ngặt nỗi đúng lúc này, Mạnh Hạo độ kiếp, vả lại tất cả tộc nhân của Mạnh gia không có bất kỳ một người nào nhận ra chút gì.

Chẳng qua nếu cẩn thận đi nhìn, có thể thấy được thời khắc này trên đại lục của Mạnh gia, bên trong những tộc nhân đó, có một ít... bọn họ nhìn như rung động Mạnh Hạo độ kiếp.

Nhưng trên thực tế, khi đồng tử truyền ra mệnh lệnh, trong mắt của những người này có ánh sáng hơi nhỏ lóe lên một cái mà qua.Dường như có gió thổi tới từ chân trời, xuyên qua tòa lầu, quét qua nhân gian, giống như...

Phong mãn lâu.Ầm!Bên trong mây mù ở tinh không, hai tay của Mạnh Hạo bấm quyết, đối mặt bốn tên nhị nguyên người không mặt trước mắt, Mạnh Hạo triển khai Thôn Sơn Quyết.

Từng ngọn núi rầm rầm phủ xuống, trấn áp bốn phương tám hướng, lại đồng loạt tan vỡ, liên đới bốn người không mặt toàn bộ thụt lùi.Trong mắt của Mạnh Hạo lóe lên sát cơ, nhưng không có giết chóc, mà nhoáng lên một cái về phía trước, hóa thành đại bàng màu xanh, trực tiếp chạy ra.

Hắn không có thời gian dây dưa hạo kiếp cùng những hình người này.Nhưng ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo chạy ra, bỗng nhiên, hai mắt của hắn chợt co rụt lại.

Hắn thấy được bên trong sương mù phía trước, xuất hiện một cái...

Bàn đu dây!Trên bàn đu dây có một cô bé đưa lưng về phía hắn.

Khắp bàn đu dây, truyền ra một loạt tiếng cười như chuông bạc.

Nhưng tiếng cười ấy lúc rơi vào trong tai Mạnh Hạo, lại làm cho tâm thần hắn chấn động.Mạnh Hạo đang muốn cẩn thận đi nhìn, nhưng trong chớp mắt, tiểu cô nương kia liền biến mất, chỉ còn lại có bàn đu dây, đưa tới đưa lui nơi đó...Ánh mắt của Mạnh Hạo lóe lên, không có dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Để có thể đi đi tới, hắn liền bạo phát ầm ầm lực lượng của Chí Tôn Kiều, toàn bộ đánh ầm phía sau.

Gần như vào phút chốc Chí Tôn Kiều đánh ra, hắn nghe được phía sau truyền đến một loạt thanh âm hí hí.Khi Mạnh Hạo quay đầu lại, hắn mắt lạnh thấy được phía sau mình, thời khắc này thân ảnh đang lui về sau, chính là tiểu cô nương kia.

Nàng cúi đầu, phát ra thanh âm hí hí.Dường như đã nhận ra ánh mắt của Mạnh Hạo, cô bé ngẩng đầu.

Vào nháy mắt nàng ngẩng đầu, hai mắt Mạnh Hạo co rụt lại, hắn thấy được miệng và đôi mắt của cô bé này đều bị chắp vá, chảy máu đen như mực...Chỉ có máu đen như mực chậm rãi truyền ra từ bên trong khe hở của đôi môi bị chắp vá.Thanh âm ấy mang quỷ dị, lúc rơi vào trong tai Mạnh Hạo, thân thể hắn bỗng chấn động.

Hắn phát hiện, thân thể của mình không ngờ vào giờ khắc này không bị khống chế, nhưng lại đi theo tiểu cô nương kia, cùng nhau đi về phía trước.Một màn này khiến tâm thần của Mạnh Hạo chấn động.

Hắn tu hành đến nay, đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng duy chỉ có bên trong mây mù ngoài Cổ Môn, cảm nhận được loại sợ hãi đến từ tâm thần.Hắn vận chuyển tu vi, lại phát hiện tu vi cùng thân thể thật giống như bị cô lập vạy, thậm chí Chí Tôn Kiều cũng không thể hiển lộ ra ngoài.

Tất cả thủ đoạn cho dù là pháp bảo, đều không thể thực hiện ra.Duy chỉ có Niết Bàn Quả, vào giờ khắc này, với chuyển động điên cuồng trong cơ thể Mạnh Hạo, dường như đang cùng tiểu cô nương kia đối kháng.

Bên tai hắn như vĩnh hằng vậy, nghe được đều là thanh âm hí hí kia.Mắt thấy Mạnh Hạo đi theo cô bé, dần dần đi xa, đúng lúc này, trong cơ thể hắn nổ vang, 4 trái Niết Bàn Quả bạo phát ra dao động mạnh hơn.

Trong tiếng nổ ầm ầm như tách ra liên hệ nào đó.

Khi thân thể hắn run lên phun ra máu tươi.

Tiểu cô nương nọ phát ra tiếng hét lên thê lương, nhưng thân thể dần dần lui về sau, biến mất bên trong sương mù.Mạnh Hạo hít ngược một hơi, sắc mặt tái nhợt, với tu vi của hắn, không ngờ ở chỗ này cảm nhận được một loại cảm giác vô lực.

Vô luận là nữ nhân áo trắng hay là cô bé kia đều mang tới cho hắn cảm giác tràn đầy quỷ dị.

Đó dường như...

Không phải là tầng thứ mà hắn giờ này có thể tiếp xúc.- Đây là cổ kiếp của La Thiên Đạo Tiên sao...?- Cổ Cảnh là truy tìm con đường của tổ tiên, thăm dò căn nguyên của công pháp tự thân...

Như vậy Cổ Cảnh của ta nên tìm kiếm, là căn nguyên của La Thiên Đạo Tiên huyết mạch hay không?- Ta không tin những người khác trước Cổ Môn, sẽ gặp phải chuyện quỷ dị như trước mắt.

Như vậy xem ra, bất kể là nữ nhân áo trắng trước đây hay là tiểu cô nương trước mắt, sự xuất hiện của các nàng đều biểu đạt bí ẩn của La Thiên Đạo Tiên huyết mạch nào đó!Sắc mặt của Mạnh Hạo khó coi, nhưng trong mắt như cũ mang kiên định, thân thể lóe lên một cái, tiếp tục phóng đi về phía Cổ Môn ở chỗ sâu mây mù.- Trước đây không có những chuyện quỷ dị này, sau khi thấy được Đạo Cảnh người không mặt từ bên trong mây mù, lại bắt đầu xuất hiện.

Đầu tiên là nhất nguyên đạo, rồi sau đó nữ nhân áo trắng, tiếp nhận nhị nguyên đạo, liền xuất hiện tiểu cô nương kia...

Như vậy kế tiếp, phải là...

Đạo Chủ tam nguyên!Mạnh Hạo nhanh như sấm đánh, khi khoảng cách Cổ Môn càng ngày càng gần, bỗng nhiên, phía trước hắn có mây mù cuồn cuộn, bất ngờ có bốn cái thân ảnh đi ra.Đúng như Mạnh Hạo phán đoán vậy, bốn người không mặt đi ra, tràn ra tu vi dao động, chính là...

Đạo Chủ tam nguyên!Nếu đổi thành trước khi Mạnh Hạo chưa dung hợp trái Niết Bàn Quả thứ tư, ba người không mặt này, bất kỳ một người nào đều cần hắn lấy toàn bộ tu vi đi chiến, lưỡng bại câu thương.

Nhưng giờ này, đối mặt ba tên Đạo Chủ tam nguyên, Mạnh Hạo đã không còn như lúc trước, đôi mắt hắn lóe lên một cái, trực tiếp tới gần.Tiếng nổ vang quanh quẩn, Chí Tôn Kiều của Mạnh Hạo biến ảo, lực lượng của La Thiên Đạo Tiên bạo phát, cùng ba tên người không mặt đối kháng.

Khi tiếng nổ ngập trời vang lên, khoảnh khắc Mạnh Hạo xuất hiện trước người của một người không mặt.

Tay phải nâng lên, trực tiếp phóng ra một chỉ rơi vào mi tâm người này.

Một tiếng ầm, toàn thân của người không mặt lập tức tan vỡ.Nhưng ngay phút chốc gã tan vỡ, Mạnh Hạo biến sắc, thân thể nhanh chóng lui về sau.

Chỉ thấy người không mặt tan vỡ, trong cơ thể tràn ra sương mù, nhưng lại không trở về mà là hóa thành một sợi dây thừng bằng sương mù, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, phía sau hắn, hai người không mặt khác cũng đều tự mình vỡ vụn, hóa thành dây thừng, khoảnh khắc lại tới.Mạnh Hạo vừa muốn tránh ra, nhưng ngặt nỗi vào khoảnh khắc đó, trong sương mù phía trước đột nhiên truyền tới một thanh âm lạnh như băng.

Thanh âm ấy là một nam nhân, chỉ có ba chữ.- Không thể động!Giờ này khắc này, bên ngoài mây mù Cổ Môn ở tinh không, trong nháy mắt Mạnh gia tộc nhân chú ý cổ kiếp, phạm vi bốn phía Mạnh gia, mấy vạn tu sĩ tới từ bốn phương tám hướng hóa thành mấy vạn đạo cầu vồng, gào thét mà đến.Không có bất kỳ dừng lại, khoảnh khắc bọn họ đến gần, những người này cắn răng, sát khí bạo phát, đánh vào trong phạm vi Mạnh gia.

Gần như bọn họ mới vừa bước vào, lập tức trên pho tượng khổng lồ của Mạnh gia tổ trạch đột nhiên tản ra ánh sáng đỏ mãnh liệt.Ánh sáng đỏ nọ cùng nổi lên, tất cả Mạnh gia tộc nhân đều sửng sốt một chút.

Rất nhanh, năm vị lão tổ của Mạnh gia liền sắc mặt trong nháy mắt biến hóa.- Ánh sáng đỏ nổi lên...

Có ngoại địch xâm lấn!- Ngoại địch xâm lấn!Thanh âm còn đang vang vọng, xa xa chín khối tiểu lục địa bên ngoài Mạnh gia tổ trạch có tiếng nổ vang, truyền ra khắp nơi.

Đó là đại trận bảo vệ của Mạnh gia, tự mình phòng ngự, trong nháy mắt khuếch tán, bao phủ chín khối tiểu lục địa vào bên trong, đối kháng mấy vạn người xuất thủ bốn phía, tạo thành nổ ầm ầm.- Mạnh gia, nợ máu trả bằng máu, năm đó các ngươi thiếu nợ Thiên Địa Môn ta, hôm nay phải trả rồi!- Mạnh gia đã hư nhược, Đệ Bát Sơn Hải không có chỗ đặt chân cho các ngươi.

Hôm nay bọn ta quần khởi, tới diệt Mạnh gia, đứt hết thần thoại vĩnh hằng bất diệt Mạnh gia các ngươi!- Vân Địa Tông, vì diệt mạnh mà đến!- Thủy Đạo Phái, tới đây kết thúc ân oán năm đó!- Hùng sư cũng có một ngày già nua.

Một ngày đó đã đến rồi, Mạnh gia... hồi chuông báo tử đã nổi lên!Trong lúc nhất thời, vô số tiếng động âm lãnh truyền đến từ bốn phía bốn phương tám hướng.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1625: Không có đường lui!Chuyện của Mạnh gia, Mạnh Hạo trong mây mù Cổ Môn ở tinh không, hắn cũng không biết.

Phía dưới có sự đè ép kinh khủng, ngay cả thần thức đều có thể trong khoảnh khắc bị dồn nén vỡ vụn.Vả lại toàn bộ tinh lực trước mắt Mạnh Hạo đều trên cổ kiếp.

Đây là hạo kiếp nguy hiểm nhất hắn cả đời này đã gặp qua, trải qua!Thậm chí chính hắn cũng không nắm chắc có thể thành công.

Mà khi kiếp tới, mặc kệ ý nguyện của Mạnh Hạo là cái gì, đều phải độ kiếp.

Nếu hắn không độ, hẳn phải chết, chỉ có độ...

Mới có một đường sinh cơ.Tiếng nổ ầm ầm ngập trời, thời khắc này Mạnh Hạo đã trải qua nguy cơ sinh tử của hắn cả đời này, thậm chí vượt ra khỏi lúc ở Như Phong Giới.

Chung quanh hắn, ba vị Đạo Chủ tam nguyên cảnh giới người không mặt hóa thành dây thừng, đang gào thét mà đến.Khi Mạnh Hạo đang muốn né tránh, thanh âm âm lãnh đến từ bên trong mây mù, vang vọng bốn phương tám hướng, đó là ba chữ không thể động!Trong nháy mắt ba chữ này rơi vào trong tai Mạnh Hạo, thế giới của hắn dường như lập tức dừng lại.

Tựa như ba chữ kia cụ bị ma lực vô cùng, khiến hắn không thể động, hắn liền không thể nhúc nhích chút nào.Sự dừng lại đó chỉ là hình ảnh trong mắt hắn, trên thực tế, thế giới như thường, ba sợi dây thừng trong nháy mắt trói chặc Mạnh Hạo.

Hai dây trói ở cánh tay, treo hắn lên, một dây khác thì vây khốn hai chân, khiến cho hắn không thể vùng vẫy.Cùng lúc đó, bên trong mây mù có một thân ảnh từ từ đi ra.

Đây là một lão giả, mặc một thân áo bào màu xám tro, dường như già nua đến trình độ nhất định, ngay cả đi bộ, cũng rất khó khăn.

Trong mắt của lão ta lộ ra ánh sao, cũng có một chút tham lam, trực câu câu nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, chậm rãi đến gần.- Đã bao nhiêu năm rồi, rốt cục...

Rốt cục lại chờ đến cổ kiếp của Đạo Tiên... ngươi... chính là các hậu nhân của chúng ta lần này hiến tế ra đạo thể sao...

đạo thể hoàn mỹ...- Nhất định phải thành công...

Ta sẽ trở về, ta đang trở về.

Năm đó, chúng ta thắng hai người kia, nhưng giá quá lớn, lớn đến chúng ta không thể không rời khỏi...Lão già nọ lẩm bẩm, càng lúc càng tiến lại gần Mạnh Hạo.

Theo sự tiến lại gần của lão ta, sương mù bốn phía dường như vượt qua vô số năm tháng, không ngờ biến đổi màu sắc.

Thậm chí tinh không sau lưng lão giả cũng dường như trong nháy mắt đi qua mấy vạn năm, xuất hiện khô héo.

Sự tiến vào gần của lão ta, càng làm cho Mạnh Hạo cũng gương mặt lập tức xuất hiện dấu hiệu già nua.Nhất là dây thừng trên người hắn, trong phút chốc dường như muốn mục nát.

Lão giả từ từ nâng lên tay phải, tay phải của lão ta khô héo, giống như xương cốt.

Thần sắc mang mong đợi, tay phải của lão ta chậm rãi rơi xuống về mi tâm của Mạnh Hạo.Nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay của lão ta muốn đụng phải mi tâm Mạnh Hạo, đột nhiên, đôi mắt của hắn vốn dừng lại bất động, bỗng nhoáng lên một cái, lộ ra một chút hàn mang, đồng thời trong miệng của hắn nhẹ thở hai chữ.- Chiến Binh!Hai chữ này vừa ra, lập tức một đạo ánh sáng bay ra bên trong túi trữ vật Mạnh Hạo.

Theo ánh sáng xuất hiện, gương đồng bỗng nhiên ở bên trong vừa bay ra một cái thì có một cỗ lực lượng thịnh vượng bạo phát ầm ầm.

Gương đồng trong nháy mắt sáp nhập vào trên tay phải Mạnh Hạo, phút chốc liền hóa thành một thanh trường đao dữ tợn!Chính là...

Chiến Binh!Chiến Binh vừa ra, tinh không nổ vang, bốn phía sương mù bỗng nhiên cuồn cuộn.

Lão giả đưa ngón tay lên phát ra một tiếng gầm thê lương, gắt gao nhìn chằm chằm Chiến Binh trong tay Mạnh Hạo, bên trong thần sắc lộ ra không thể tin, cũng có hoảng sợ, thân thể lão ta chợt lui về sau.Trong cái miệng của lão ta, vào giờ khắc này, không ngờ hô lên lời nói khiến Mạnh Hạo không hiểu.- Là ngươi, là ngươi... bọn họ nói muốn đợi ngươi... không ngờ là trong khoảng năm tháng này, là ngươi...Lão giả bay nhanh lui về sau, nhưng bên phía Mạnh Hạo, trong mắt lóe lên sát cơ.

Thân thể ầm một tiếng, trực tiếp tránh thoát dây thừng vốn dĩ mục nát, thân thể hóa thành một đạo sao băng, chạy thẳng tới lão giả.Hai người một người lui, một người đuổi theo, giống như cầu vồng bay nhanh.

Mạnh Hạo gầm nhẹ, Chiến Binh trong tay bỗng nhiên chém một cái về phía trước.

Dưới một cái chém đó, trảm binh bạo phát ra ánh sáng ngập trời, khiến cho sương mù bốn phía lập tức cuồn cuộn lui về sau.

Một đạo ánh sáng mãnh liệt hóa thành bóng đao, khoảnh khắc chém xuống chợt bạo phát.Một đao chém xuống, lão giả run rẩy thân thể, trong ánh đao tiêu tán, thanh âm mang gầm nhẹ, vang dội bốn phương tám hướng.- Ta sẽ còn trở lại...

Nếu là ngươi, ngươi chết chắc rồi!- Không giải thích được!Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, ánh đao vụt qua, sương mù nổ vang, như tách ra một đạo khe hở.

Ánh mắt của hắn theo khe hở, liếc mắt liền thấy được...

Cổ Môn nơi xa xa!Trong nháy mắt trước đó, hắn đích xác là bị cố định thân thể, bị ba sợi dây thừng trói chặc.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt, 4 trái Niết Bàn Quả trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển.

Lúc này mới khiến cho hắn ở nơi đây thoát khỏi trạng thái bị dừng lại, ngưng tụ Chiến Binh mạnh nhất, toàn lực xuất thủ.Thân thể của Mạnh Hạo lóe lên một cái, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới Cổ Môn xa xa.

Hắn có thể cảm nhận được, bản thân mình trì hoãn thời gian quá lâu, hạo kiếp bên trong mây mù vào thời khắc này đang tích lũy đến một trình độ khủng khiếp.

Nếu không đẩy ra Cổ Môn, khiến mây mù tiêu tán, như vậy hắn thật phải bị hình thần câu diệt ở nơi đây.Ngay trong phút chốc Mạnh Hạo chạy ra, tiếng động rầm rầm truyền ra từ bên trong mây mù.

Đó là hai tiếng gầm thét khiến tinh không run rẩy, sau khi gầm thét, bất ngờ, từ bên trong mây mù phía trước hắn, xuất hiện bốn tên...

Tứ nguyên đạo người không mặt!Bốn người nọ xuất hiện chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Mặc dù không có ngũ quan, nhưng sát khí của bọn họ như cũ bộc phát ra từ trên người, gần như thực chất trấn áp về phía hắn.Đồng thời đối mặt bốn tên tứ nguyên đạo, cho dù là Mạnh Hạo cũng phải cẩn thận.

Nhưng trước mắt, hắn lại không có thời gian trì hoãn, sự kinh khủng đến từ trong mây mù ở bốn phía đang lấy một loại tốc độ không thể nào hình dung kéo lên, khiến trán của hắn chảy xuống mồ hôi, khiến hai mắt của hắn thỉnh thoảng co rút lại.Hắn cả đời này, nguy cơ vào thời khắc này là trước nay chưa từng có!- Cút ngay!Mạnh Hạo gầm nhẹ, thân thể chạy vọt ra, khoảnh khắc tiến gần một tên người không mặt, không để ý thương thế, va chạm mạnh.

Trong tiếng nổ ầm ầm, người nọ lui về phía sau, nhưng ngay phút chốc lui về phía sau, gã bấm quyết phóng ra một chỉ, lập tức có lực lượng căn nguyên cuồng bạo phát ra dữ dội.

Trong tiếng nổ ầm ầm, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thần sắc dữ tợn mượn khoảnh khắc đối phương lui về phía sau sắp chạy ra.Nhưng hai người khác quả thật trong nháy mắt tới gần, Chiến Binh trong tay Mạnh Hạo lóe lên tia sáng, bỗng nhiên chém tới!Một cái chém đó, Mạnh Hạo không tiếc tu vi, toàn diện bạo phát.

Trong tiếng nổ ầm ầm, ánh đao vụt qua, uy lực của Chiến Binh kinh thiên.

Dưới ánh đao, hai tên người không mặt lại không né tránh, mà là bấm quyết điểm ở trên người.

Thân thể trong nháy mắt tự bạo ầm ầm!Mạnh Hạo mặc dù đã sớm có dự đoán, nhưng đối mặt tứ nguyên đạo người không mặt tự bạo, hắn cũng chỉ có thể né tránh.

Trong tiếng nổ ầm ầm, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể có nhiều chỗ thương thế, không kịp đi trị thương, hắn bỗng nhiên lui về sau, dưới một cái vụt qua, lôi đỉnh xuất hiện.

Vào khoảnh khắc người không mặt cuối cùng tiến lại gần, Mạnh Hạo trực tiếp hóa thành đại bàng màu xanh, xuyên thấu qua trên người của người không mặt.

Khóe miệng hắn lần nữa tràn ra máu tươi, bốn phía sấm sét vô tận, tạo thành Lôi Trì, trong tiếng ầm ầm, tốc độ như sấm đánh chạy thẳng tới Cổ Môn.Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!Nghìn trượng, 800 trượng, 600 trượng...

Đúng lúc này, phía trước Mạnh Hạo, bất ngờ xuất hiện lần nữa bốn tên người không mặt.

Bọn họ mới vừa xuất hiện, tu vi lực lượng bạo phát, khiến tâm thần hắn chấn động, đó là...

Đạo Tôn ngũ nguyên!Bốn người này đều không giống nhau với tất cả người không mặt trước đó, trên mặt của bọn họ có đôi mắt!Trong mắt mang vô tình, dường như băng hàn đến cực hạn.

Bốn người này bất kỳ một người nào đi ra, trên người đều tản ra khí thế kinh thiên động địa, thậm chí nếu bọn họ có thể rời khỏi mây mù, xuất hiện ở bất kỳ một chỗ Sơn Hải Giới, đều phải là cường giả danh chấn Sơn Hải.Nhưng giờ đây, bốn người đồng thời xuất hiện, bọn họ chỉ đứng ở nơi đó, uy áp đã ngập trời, tạo thành tiếng nổ ầm ầm lại vô tận.Trên thực tế, Đạo Tôn mạnh nhất là lục nguyên, sau đó mới là ngũ nguyên, về phần tứ nguyên, chỉ xem như ngưỡng cửa mà thôi.Chém chết Đạo Tôn tứ nguyên, đây đã là sự cực hạn của Mạnh Hạo.

Sau khi hắn được Tham Lang tạo nên thân thể, dung hợp niết phá quả, có thể bạo phát ra chiến lực, cũng có thể so với trình độ của ngũ nguyên.Mà đối mặt ngũ nguyên, Mạnh Hạo không có chút nào nắm chắc, tối đa là lưỡng bại câu thương.

Nhưng hiện giờ, đối mặt bốn tên Đạo Tôn ngũ nguyên người không mặt, trong mắt hắn lộ ra điên cuồng.- Đây là không cho ta chút nào khả năng độ kiếp thành công sao...?

Tuy nhiên cũng không phải là không có cơ hội.

Người không mặt này, trước đó ta giao chiến nhiều lần, sớm đã nhìn thấu sự so sánh giữa bọn họ cùng Đạo Cảnh của ngoại giới, còn thiếu sót không ít, không có linh động, chỉ cụ bị tu vi...

Không có thần trí, giống như khôi lỗi!Trong mắt của Mạnh Hạo lóe lên hàn mang.

Hắn không có thời gian, bởi vì giờ khắc này trong mây mù hai bên, sự kinh khủng khiến người ta cảm giác hít thở không thông, càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí tiếng gào thét cũng đang nhanh chóng đến gần từ đàng xa.Chỉ tiếng gào to đã khiến cho da đầu của Mạnh Hạo tê dại.

Hắn không biết trong mây mù đến cùng còn ẩn tàng sự tồn tại gì kinh khủng.- Chỉ là một cổ kiếp mà thôi...Mạnh Hạo cười khổ, hắn bất kể như thế nào cũng không có nghĩ tới, cổ kiếp của mình không ngờ khó như vậy...Thời khắc này Mạnh Hạo cắn chặc răng một cái, thần sắc hắn điên cuồng, thân thể chạy ra ầm ầm.

Hắn giữa cái phất tay, từng ngọn núi xuất hiện, từng cái một nhật nguyệt biến ảo, cũng có hư ảnh của Chí Tôn Kiều phủ xuống.

Tu vi toàn thân của hắn vận chuyển 12 thành.

Lực lượng thân thể của hắn vào thời khắc này bạo phát đến cực hạn.Thậm chí Bì Đống cũng bị Mạnh Hạo lấy ra, hóa thành áo giáp.

Chiến Binh thì Mạnh Hạo không thể sử dụng nữa, nhưng hắn lại lấy ra thanh long thương, khi nắm trong tay, Mạnh Hạo bỗng nhiên phóng đi về phía trước.Gần như khoảnh khắc hắn chạy ra, bốn tên Đạo Tôn ngũ nguyên người không mặt, đôi mắt có sát cơ nhoáng lên một cái.

Bốn người đồng thời xuất thủ, triển khai toàn bộ tu vi, cản trở Mạnh Hạo.Xa xa vừa nhìn, toàn thân của Mạnh Hạo tràn ngập máu tươi, nhưng lại có một cỗ ý say mê điên dại, điên cuồng bạo phát từ trên người hắn, cho dù không điên, cũng không sống được!Nếu không có đường lui, như vậy thì dứt khoát chưa từng có từ trước đến nay!Ầm!Mạnh Hạo phun ra máu tươi, Thôn Sơn Quyết của hắn tan vỡ!Sau đó mặt trời mặt trăng ngôi sao tan vỡ!Sau đó là Chí Tôn Kiều cũng không thể chống đỡ, sau đó là Bì Đống hét thảm!Máu tươi của Mạnh Hạo vô tận, đầu gối của hắn vỡ vụn, tu vi của hắn vào giờ khắc này cuồng bạo trong cơ thể.

Dưới sự xuất thủ của bốn vị Đạo Tôn ngũ nguyên, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào thét thê lương.- Cút ngay cho ta!Trong nháy mắt thanh âm của Mạnh Hạo truyền ra, bên trong sương mù hai bên, uy áp kinh khủng đó cũng đến cực hạn, dường như sắp xuất hiện.

Trong đầu của Mạnh Hạo vào thời khắc này chỉ có một niệm đầu.- Xông ra, đẩy ra Cổ Môn!Toàn thân thất khiếu của Mạnh Hạo chảy máu, xương cốt trên người phần lớn vỡ vụn.

Thương thế của hắn nặng nề còn muốn nghiêm trọng hớn so với trước đây ở Thiên Thần Liên Minh.

Hắn dùng hết khí lực cuối cùng, nắm trường thương trong tay, vọt ra vù vù, vung mạnh về phía trước.

Trường thương này giống như một con trường long, trực tiếp đánh vào trên người một tên người không mặt, thúc đẩy người này lui về phía sau, thẳng thừng... mở ra một cái cửa từ trong vòng vây nơi đây.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LXVI ( Chương 1626-1650 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1626: Diệt hồnNgười không mặt kia mặc dù tu vi đã đạt đến ngũ nguyên nhưng bị đánh trúng một thương, toàn thẩn không khỏi chấn động, khẽ run nhẹ.

Hắn dùng toàn lực chống cự, thân mình không ngừng lui về sau.Trong chớp mắt, ở đầu ngọn long thương kia huyễn hoá ra một cự long.

Một tiếng gầm thét kinh thiên khiến cho thân thể người không mặt kia chấn động mạnh, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hoá đá!Dấu hiệu hoá đá bắt đầu từ ngực sau đó nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, thân thể hắn theo bản năng dần lui về sau, trong khoảnh khắc đã lùi xa.

Cũng bởi vậy, vòng vây của bốn người quanh Mạnh Hạo xuất hiện một lỗ hổng.Vừa thấy sơ hở, không đợi ba người không mặt kia ngăn lại, Mạnh Hạo đã hét lớn một tiếng, thanh âm như lôi đình nổ vang, ầm ầm vang vọng khắp bốn phía khiến cho ba người kia phải dừng bước chân.

Thời khắc này, sinh mệnh của Mạnh Hạo hoàn toàn bạo phát với tốc độ nhanh nhất.Cả người hắn như sao băng, chớp mắt hoá thành tàn ảnh.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã vượt qua lỗ hổng, đuổi theo long thương, chạy thẳng đến chỗ Cổ Môn.200 trượng, 100 trượng, 50 trượng...Cổ Môn kia càng ngày càng gần.

Mạnh Hạo vừa thấy Cổ Môn đã ngay trước mắt, đột nhiên phía sau hắn mây mù cuồn cuộn, bốn thân ảnh xuất hiện một lần nữa.

Rõ ràng đó chính là... bốn Đạo Tôn lục nguyên!Bốn người không mặt này vừa xuất hiện, uy lực cực lớn khiến cho cả thiên địa nổ vang, tinh không rung chuyển.

Mạnh Hạo bị một lực lượng vô hình đánh trúng, hắn phun ra máu tươi, xương cốt cả người vỡ vụn hơn phân nửa.

Đôi chân hắn mất đi cảm giác, hai mắt đỏ thẩm.

Uy lực kia vẫn vô cùng lớn, nổ vang ngập trời.

Trong phạm vi cách Cổ Môn chừng 30 trượng, bốn người không mặt lục nguyên kia đi tới phía sau hắn, uy lực lúc này càng thêm lớn, trong khoảnh khắc đã tràn ngập không gian.

Mạnh Hạo hét lớn một tiếng.- Nhất Niệm Tinh Thần Quyết!

Tinh Thần Thạch trong mắt hắn trong chớp mắt đã hoà tan, bao trùm toàn thân Mạnh Hạo tầng tầng lớp lớp.

Chưa tới thời gian một hơi thở, Mạnh Hạo hoá thành một viên vẫn thạch khổng lồ, trong tiếng nổ "ầm ầm", trực tiếp trở thành lưu hành nhanh chóng vượt qua quãng đường mười mấy trượng.

Nhưng trong nháy mắt, bốn người lục nguyên kia đã đuổi kịp, xuất hiện ngay trước Cổ Môn.Quanh Cổ Môn, hư vô vặn vẹo, chuyển động của thời gian cũng không giống nhau.

Mạnh Hạo hoá thành vẫn thạch cứng rắng đi đến, ngay lập tức lại bị phong hoá.

Chỉ trong chớp mắt mà dường như đã qua hơn mấy trăm ngàn năm.Đúng lúc đó, trong mây mù bốn phía truyền đến một tiếng gầm thét vô cùng mãnh liệt.

Dường như có một thứ gì đó đang tới gần.

Thanh âm này ẩn chứa một sự huỷ diệt vô cùng lớn.

Thời khắc này, uy áp trở nên chí cường, so với của bốn người không mặt lục nguyên kia còn kinh khủng hơn.Mơ hồ có thể thấy được bên trong đám mây mù cuồn cuộn, có hai cánh tay dường như đang tranh đoạt lẫn nhau, muốn chui ra khỏi đám mây mù, nhất là cánh tay phía bên trái, đầu ngón tay đã lộ ra!Đầu ngón tay có màu đỏ tím, phía trên toàn là vảy.

Trên mỗi cái vảy đều có một phù văn sáng lóng lánh.

Chỉ một bàn tay, một ngón tay thôi đã ẩn chứa trong đó một lực lượng huỷ diệt cả linh hồn.

Trước mặt nó, tinh không cũng bị xé rách.Mà đám mây mù kia dường như là muốn kiềm chế, ngăn cản ngón tay này chui ra ngoài.

Giờ phút này, ngón tay không ngừng vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng vây.

Tiếng gầm thét từ bên trong vẫn cứ truyền ra, ngập trời đất.Nguy hiểm đã đến cực hạn, chỉ hơi trì hoãn một chút.

Chờ đợi Mạnh Hạo chính là hồn diệt!Cổ Môn chi kiếp chính là khó khăn không cách nào hình dung được.

Mạnh Hạo không thể nào tưởng tượng được, những thứ như La Thiên Đạo Tiên lại đi đối kháng sinh tử kiếp, ngay trước mắt hắn!Nhưng tình thế trước mắt không thể cho hắn suy nghĩ thêm nữa, hoặc là đẩy Cổ Môn ra thu lấy sinh cơ, hoặc chính là... chết ở chỗ này!- Ta sao có thể chết ở chỗ này!

Mạnh Hạo ở bên trong vẫn thạch gầm nhẹ.

Hắn mang theo kiên quyết từ trước đến nay chưa từng hoá, hoá thành vẫn thạch điên cuồng chạy thẳng tới Cổ Môn.- Mở cho ta!

Giọng Mạnh Hạo từ bên trong vẫn thạch truyền ra.

Thanh âm này như sấm nổ rền vang, xuất phát từ linh hồn đang gào thét cùng của hắn, ngưng tụ thành lực lượng sinh mệnh đẩy vẫn thạch đánh mạnh vào Cổ Môn!"

Ầm ầm", "ầm ầm"!Trong chớp mắt, tiếng nổ ngập trời, truyền khắp bốn phía quanh Cổ Môn, truyền vào trong đám mây mù, vang vọng khắp tinh không.

Cho dù bây giờ Mạnh gia đang trong kịch chiến vẫn nghe thấy được.Quầng sáng bao quanh Mạnh gia tổ trạch lúc này sáng lên ánh sáng năm màu rực rỡ, một loạt pháp thuật dao động tản ra bốn phương tám hướng.

Đó chính là dao động do mấy vạn tu sĩ đang đánh trong trận pháp tạo thành.Mà trận pháp này, lại vô cùng kiên trì.

Từ bên trong tia sánh lóng lánh kia, cầu vồng xuất hiện tạo thành sát cơ lao vào giằng co trong chiến cuộc ở Mạnh gia.Mưa bụi trong tinh không nổ vang.

Hai bên đang giao chiến đều đồng loạt ngẩng đầu.

Tận đáy lòng mỗi người đều khẽ rung động.

Có thể nói là họ tận mắt chứng kiến Mạnh Hạo độ kiếp, quyết chiến trong hạo kiếp này khiến bọn họ không khỏi kinh tâm động phách.Trong đám mây mù trên Cổ Môn, Mạnh Hạo vẫn đang hoá thành vẫn thạch đập mạnh vào Cổ Môn tạo ra tiếng nổ rầm trời.

Vẫn thạch do Mạnh Hạo hoá thành nổ tung, bên trong vẫn thạch lộ ra bản thể của hắn.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể run rẩy, phần lớn xương cốt đều đã vỡ vụn, ngũ tạng lục phủ cơ hồ đã vỡ nát.

Thương thế của hắn từ trước đến nay chưa bao giờ nặng như vậy.Kinh khủng hơn là chỉ trong một khoảnh khắc, tóc Mạnh Hạo đã chuyển sang màu xám tri rồi thành màu trắng.

Thân thể hắn trở nên hư nhược, bắt đầu xuất hiện triệu chứng khô héo.

Bằng mắt thường có thể thấy được thân thể hắn càng lúc càng gầy gò, càng ngày càng già đi.Cổ Môn khổng lồ kia chấn động, chậm rãi mở ra một khe hở, ánh sáng chói loà xuyên qua.- Vẫn không mở ra hoàn toàn sao...

Mạnh Hạo cười thảm.

Hắn nhìn Cổ Môn, trong mắt lộ vẻ không cam lòng.Gần như cùng lúc khe hở kia được mở ra, mây mù bốn phía như được tiếp thêm ý chí, cuồn cuộn mãnh liệt.

Ánh sáng từ bên trong cánh cửa tràn ra, dường như có thể hoà tan đám mây mù kia.

Giờ khắc này, thứ bên trong mây mù cũng gào thét, lo lắng, điên cuồng hơn bao giờ hết.Rất nhiều thân ảnh không mặt chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.

Còn ngón tay trong mây mù kia trong phút chốc không thèm để ý đến đám mây mù đang lôi kéo kìm chế nó mà cưỡng ép chạy về hướng Mạnh Hạo.

Tiếng nổ vang ngập trời.Hào quang lúc sáng lúc tối trên đầu ngón tay mang theo ý huỷ diệt linh hồn kinh người.Mạnh Hạo có thể cảm nhận rõ ràng rằng, nếu như mình bị ngón tay kia đụng phải, chắc chắn sẽ hồn phi phách tán!Mở cửa không được chỉ còn nước chết.

Một khi đã như vậy, Mạnh Hạo không còn để ý đến sát cơ bên ngoài Cổ Môn, trong mắt vẻ không cam lòng đã đến cực hạn.

Đột nhiên, cặp mắt hắn nhoáng lên một cái, chỉ trong chớp mắt, trong mắt hắn xuất hiện một ngọn lửa, nhanh chóng thiêu đốt, bao trùm toàn thân Mạnh Hạo...

Ngọn lửa này chính là thiêu đốt linh hồn hắn!Lấy cái giá thiêu đốt linh hồn đổi lấy lực lượng bạo phát đẩy cánh cửa kia.- Khai!

Mạnh Hạo rống lớn.

Linh hồn bị thiêu đốt vô cùng đau khổ, cặp mắt hắn đỏ thẫm, thân thể hắn từ ngoài vào trong đều đang đau đớn kịch liệt.

Hết thảy mọi thứ hắn đều không cần, ý niệm duy nhất trong đầu hắn bây giờ chính là...Đẩy cửa ra!- Khai!

Khai!

Khai!Mạnh Hạo hét lớn.

Hắn nâng hai tay lên, hướng về phía Cổ Môn nhấn mạnh một cái.

Một cái nhấn này, hắn so với Cổ Môn như một con kiến đang bạo phát lực lượng long trời lở đất.

Dường như phía sau Mạnh Hạo, hiện lên một thân ảnh người khổng lồ hai tay đang đặt trên Cổ Môn ra sức đẩy về phía trước."

Ầm, ầm, ầm"Một lần nửa, Cổ Môn bị đẩy ra, mở ra một khe hở.

Ánh sáng từ bên trong tràn ra, ánh sáng này bộc phát từ khe hở khuếch tán thành hình quạt.

Phía sau Mạnh Hạo, những người không mặt kia muốn nhào lên đụng phải ánh sáng này, cả cơ thể đều truyền ra tiếng động thê lương.Những kẻ kia thân thể như bị ăn mòn, khói đen vây quanh.

Bọn chúng vô cùng kinh hoảng nhanh chóng lui hết về sau.

Ánh sáng khủng khiếp này như một hạt tị xà.

Trong ánh sáng đó, Mạnh Hạo sẽ được an toàn.Cặp mắt Mạnh Hạo đỏ thẩm.

Linh hồn bị thiêu đốt, một lần nữa hắn khẽ gầm bạo phát toàn lực lượng.

Chỉ còn chút nữa, Mạnh Hạo sẽ hoàn toàn mở được Cổ Môn, tạo hoá xong tiền hạo kiếp, sắp thu được... tạo hoá chân chính sau La Thiên Đạo Tiên.Nhưng vào lúc này...Ngón tay đầy vảy đỏ bị mây mù kiềm chế kia trong chớp mắt rầm rầm lao đến, hoàn toàn thoát khỏi mây mù.

Nó mang khí thế kinh thiên động địa, tràn ngập sát ý điên cuồng, chạy thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.Trên đường tới nó đụng phải ánh sáng từ khe hở kia.

Ánh sáng này đã làm cho những người không mặt hoảng sợ lui về sau, cho dù ngón tay này có sức mạnh to lớn đến đâu khi đụng phải thứ ánh sáng kia đều nhanh chóng tan rã.

Từ trong đám mây mù truyền ra tiếng gào thét thê lương.

Nhưng không ngờ ngón tay kia... vừa mới tan rã lại sống lại, xông qua ánh sáng kia, điểm vào người Mạnh Hạo!Mạnh Hạo cười thảm, hắn không thể nào chống cự.

Cho dù đang trong lúc hoàn toàn khoẻ mạnh hắn cũng không nắm chắc sẽ đấu lại ngón tay này, càng không nói đến linh hồn hắn bị thiêu đốt, đã sắp tiêu tán.- Ta phải chết sao...

Mạnh Hạo lẩm bẩm.

Hắn cảm nhận được, cái chỉ tay kia phát ra lực lượng diệt hồn kinh người.

Trong lúc chua xót, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, thân thể khẽ chấn động, trong nhất thời cặp mắt hắn sáng lên."

Có lẽ... còn có hi vọng!"

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, chỉ trong nháy mắt, "ầm" một tiếng, ngón tay kinh khủng kia trực tiếp đặt lên người Mạnh Hạo.Một cái nhấn xuống, toàn thân Mạnh Hạo nổ vang, trực tiếp tan vỡ.

Linh hồn hắn vốn đã bị thiêu đốt không còn trọn vẹn cũng bị lực lượng khủng khiếp kia xé rách, hoàn toàn tan nát.Mạnh Hạo đã... chết!Lúc hắn chết, Cổ Môn kia đột nhiên chấn động, xuất hiện dấu hiệu tiêu tán.

Mây mù bốn phía cũng trở nên mỏng đi, ngón tay kinh khủng kia từ từ được thu hồi.

Từ trong mây mù truyền ra tiếng cười lạnh.Hết thảy, tựa hồ đã kết thúc.Chi kiếp Cổ Môn của Mạnh Hạo, hắn dù liều mạng dùng hết toàn lực cũng chỉ mở ra một khe hở nhỏ.

Khe hở này tuy nhỏ nhưng trên thực tế, nếu Mạnh Hạo còn có khí lực, đẩy mạnh một lần nữa cùng với dư lực của hai lần trước, có lẽ... hoàn toàn mở được Cổ Môn này.- Kết thúc rồi.

Người này rất mạnh, trong lúc chết, cổ kiếp đạo kiếp cũng không sánh bằng.

Bây giờ, chúng ta toàn bộ đánh ra, tiêu diệt Mạnh gia!

Bên ngoài Mạnh gia, đồng tử đứng trên lá liễu nhàn nhạt lên tiếng.

Hắn vừa nói xong những người khác chuẩn bị phóng đi.

Đột nhiên, đồng tử kia ngẩng mạnh đầu, sắc mặt khẽ biến.- Này...Chỉ trong một sát na, bên ngoài Cổ Môn nơi Mạnh Hạo tử vong đột nhiên... phát sinh dị biến!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1627: Nhập Cổ Môn- Thân là danh sách...

Hồn của ngươi hai lần... bất diệt!Bên ngoài Cổ Môn, ngón tay kia vừa rời đi, đột nhiên máu thịt bị vỡ nát đã tiêu tán trong phút chốc xuất hiện trở lại, tốc độ cực nhanh không cách nào hình dung, nháy mắt đã ngưng tụ lại.Hoá thành...

Mạnh Hạo!Hồn hắn đã bị diệt nhưng vào giờ khắc này, thân thể hắn hình thành.

Cặp mắt Mạnh Hạo khẽ chớp, rồi đột nhiên mở ra.

Sâu bên trong đôi mắt hắn, dường như ẩn chứa cảm giác đã trải qua một thời gian dài.Bởi vì, thân thể hắn tan vỡ ngay bên ngoài Cổ Môn.

Nhưng thời gian ở đây không giống những nơi khác.

Mạnh Hạo một lần nữa sống lại, thân thể hắn đã ngưng tụ lại là nhờ điều này.Đây không phải là căn nguyên, nhưng lại là mầm móng của căn nguyên.

Là mầm móng của... căn nguyên thời gian!Từ xưa đến này, căn nguyên thời gian cùng với căn nguyên không gian đều giống như căn nguyên sinh tử, khó có thể thu hoạch được.

Hiếm thấy người nào có thể thu được nó.Nhưng cơ duyên xảo hợp, trong cơ thể Mạnh Hạo lúc này dĩ nhiên đã tồn tại một mầm móng căn nguyên thời gian.Mạnh Hạo lúc này mới hiểu được.

Hải Mộng Chí Tôn tặng cho mình hai hồn bất diệt, cũng không phải hoàn toàn là hồn bất diệt.

Mà là trong một khắc kia, tự hồn thu được ấn ký, phân chia ra ba phần.

Nhưng ba phần kia cùng với tu hành đồng thời tăng trưởng, mặc dù đã hai lần tử vong nhưng vẫn bất diệt như cũ!Chẳng những hồn mà máu thịt còn hơn như thế.

Đây là một loại quy tắc pháp môn đặc thù của một cảnh giới, nó thuộc về... lực lượng Chí Tôn!Gần như ngay lúc Mạnh Hạo mở mắt, Cổ Môn sắp tiêu tán đột nhiên phát ra ánh sáng lóng lánh, ngưng tụ trở lại.

Mây mù bốn phía sắp tiêu tán cũng cuồn cuộn trở lại.

Thân ảnh bên trong, phát ra tiếng gào thét thê lương, không thể tin được.Vô số người không mặt điên cuồng chạy ra.

Giờ khắc này, ngón tay trong mây mù kia cũng rống giận ngập trời, ầm ầm lao ra, một lần nữa muốn giết chết Mạnh Hạo.Nhưng Mạnh Hạo đã chết một lần, hắn làm sao có thể chịu chết lần nữa.

Hắn sống lại, sắc mặt âm lãnh, cái cảm giác chết chóc đó hắn cả đời cũng không muốn thử lại.

Nhìn thấy những người không mặt kia đang vọt tới, nhìn thấy ngón tay kia đang tới gần trong tiếng nổ vang rầm trời, khoé miệng Mạnh Hạo lộ ra nụ cười lạnh.Không chỉ hồn của hắn, thân thể của hắn dần khôi phục mà cả... tu vi của hắn cũng đang khôi phục!Hắn nâng tay lên vỗ mạnh vào Cổ Môn.

Một cái vỗ này, tu vi La Thiên Đạo Tiên của hắn bạo phát, lực lượng trong thân thể nổ vang.

Chí Tôn Kiều biến ảo, tất cả thần thông ngưng tụ vào một chỗ, sáp nhập vào bàn tay hắn hoá thành lực lượng, một lần nữa đẩy mạnh Cổ Môn."

Ầm"Trong khoảnh khắc tay hắn chạm vào Cổ Môn, Cổ Môn nổ vang.

Vốn chỉ là một khe hở nhỏ giờ đây đã hoàn toàn mở ra!Ánh sáng từ khe hở điên cuồng bộc phát ngập trời, lại có một loạt tiếng nỉ non bị chôn vùi bao năm tháng phảng phất truyền đến, quanh quẩn quanh tai Mạnh Hạo, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.Những người không mặt kia thê lương hét thảm, bị tia sáng bao phủ không thể đến gần, trơ mắt nhìn Mạnh Hạo mở Cổ Môn.

Mạnh Hạo đứng trước cửa, toàn thân bị tia sáng bao phủ, dường như được thăng hoa!Cũng ngay lúc đó, ngón tay lúc trước giết Mạnh Hạo rống giận ngập trời, điên cuồng lao đến không tiếc thân mình đang bị tan rã, máu thịt bầy nhầy.

Nó xuyên qua màn sáng lao về phía Mạnh Hạo.

Mắt thấy nó sắp đến, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thân thể lui về phía sau một bước.Chỉ có một bước!Nhưng lại là chênh lệch giữa trời và đất, bước này chính là bước vào trong Cổ Môn.

Chỉ trong nháy mắt, ngón tay kia chợt ngừng, dừng ở trước mặt Mạnh Hạo, cách khuôn mặt của hắn chỉ khoảng một tấc.Nhưng một tấc này, giống như là khoảng cách giữa trời và đất, không thể vượt qua, không cách nào vượt qua!- Diệt sát chi thù, Mạnh mỗ nhất định sẽ báo đáp thật tốt.

Hôm nay ta không phải là đối thủ của ngươi nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ lôi ngươi ra khỏi mây mù, cho ngươi thử cảm giác chế chóc của Mạnh Hạo ta!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm bình tĩnh, lại ẩn chứa hàn ý cùng kiên quyết.- Cổ Môn, khai!

Mạnh Hạo nói xong, liền vung tay áo.

Trong chớp mắt, Cổ Môn phía sau hắn bạo phát ánh sáng, sáng khắp mười ngàn trượng.

Những tia sáng kia như những lưỡi kiếm sắc bén, ầm ầm khuếch tán khắp bốn phía.

Nơi ánh sáng đi qua, mây mù tiêu tán, những người không mặt kia nếu không chạy vào sương mù cũng sẽ bị tiêu tán.

Những người không kịp chạy vào, bị tia sáng xuyên thấu lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, hình thần câu diệt, tan thành tro bụi.Ngón tay kia run rẩy.

Trong mây mù, tiếng gào thét không cam lòng ngập trời, ngón tay lập tức lui về sau.

Nhưng trong khoảnh khắc mây mù sắp tiêu tán, ngón tay đang dần rút về, cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên hàn ý, hắn... từ bên trong bước ra.Một màn này, chớ nói bốn phía không có người, cho dù là có người nhất định sẽ thất kinh, không thể tin nổi.

Giờ khắc này, ai cũng nghĩ hắn sẽ hoàn toàn bước chân vào Cổ Môn, tiến lên Cổ CảnhNhưng giờ khắc này, không ngờ Mạnh Hạo căn bản là không tiếp tục mở Cổ Môn mà là cất bước đi ra.

Thậm chí ngay đến chủ nhân của ngón tay kia cũng không thể nào dự liệu được, người độ kiếp lần này lại kỳ quái như vậy!Mạnh Hạo vốn là có thù tất báo.

Hắn không chủ động trêu chọc người khác nhưng nếu là người khác trêu chọc hắn, hắn nhất định sẽ không buông tha.

Lại càng không nói đến lần này đối phương đã giết hắn một lần.

Thù này, dĩ nhiên đối với Mạnh Hạo chính là không đội trời chung!Trong nháy mắt, hắn đã bước ra, trong tay hắn gương đồng xuất hiện.

Chiến Binh với tốc độ không thể nào hình dung, ầm ầm biến ảo tạo thành chi binh mạnh nhất trong tất cả các pháp bảo của Mạnh Hạo.

Tu vi La Thiên Đạo Tiên của hắn tưởng chừng đã cạn kiệt nay lại ầm ầm vận chuyển, hoàn toàn bộc phát.

Trong khoảnh khắc, mỗi một tấc thân thể hắn đều phát ra một luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ.Chí Tôn Kiều bên trong thân thể hắn nối tiếp với thiên địa.

Còn ở bên ngoài, Chí Tôn Kiều biến ảo khôn lường khiến tinh không thất sắc, sấm chớp nổ vang.

Trong chớp mắt, một ngọn lửa xuất hiện toả ra khắp bốn phương tám hướng.

Mạnh Hạo bước tới hai bước, hướng về phía ngón tay đang co rút kia, chém xuống một đao!"

Ầm, ầm, ầm"Tiếng vang ngập trời, giờ khắc này, Mạnh Hạo giống như Chiến Tiên, khí thế vô cùng lớn khiến tinh không nổ vang.

Thậm chí mây mù bốn phía dưới phong tư của Mạnh Hạo cũng trở nên mỏng manh.

Phía dưới quầng sáng, tộc nhân của Mạnh gia đều nhìn thấy hết, tâm thần ai nấy đều chấn động.

Mạnh Hạo lúc này so với Cổ Môn kia càng rực rỡ hơn.Các tu sĩ bên ngoài cũng chứng kiến một màn này, hai mắt co rút lại, đầu óc rối loạn.Bọn họ nhìn thấy Cổ Môn phía sau kia dường như chỉ làm nền cho Mạnh Hạo.

Ánh sáng từ đó phát ra như một tấm áo choàng của Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhấc mạnh Chiến Binh trong tay hắn, chém mạnh xuống ngón tay kia!Một dải tơ dài đột nhiên nở rộ trong tinh không.

Dải tơ này như xé rách tinh không, một luồng lực lượng kinh thiên không cách nào hình dung, ầm ầm bạo phát...

Ngón tay kia mặc dù nhanh chóng lui về phía sau nhưng vẫn bị dải tơ này đuổi kịp, trực tiếp chém xuống.- Đoạn!

Mạnh Hạo rống lớn.

Thanh âm hắn truyền khắp bốn phía.

Trong tiếng nổ vang, đầu ngón tay to lớn kia trong phút chốc đã bị chặt đứt một đoạn!Nói là một đoạn nhưng đối với ngón tay khổng lồ kia mà nói chỉ là một trượng, chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

Máu tươi màu lam chảy ra, có tiếng gào thét thê lương.

Thứ trong mây mù kia trước nay chưa từng điên cuồng gầm thét như vậy, nó đang đau đớn kịch liệt, bao nhiêu năm rồi đây là lần đầu tiên, nó... bị thương!Nó ở trong đám mây mù này đã quá lâu rồi, chỉ việc giết chết những La Thiên Đạo Tiên.

Nhưng giờ này, nó đang bị thương!- Ngươi chết chắc rồi, ta nguyền rủa ngươi... ngươi nhất định phải chết.

Một khi Cổ Cảnh tắt ánh sáng, ta nhất định sẽ quay trở lại!

Tiếng gào thét thê lương truyền tới.

Ngón tay thu hồi vào trong mây mù.

Giờ khắc này, mây mù khắp bốn phía toàn bộ biến mấtTinh không trước Cổ Môn, hào quang rực rỡ, ánh sáng vô tận chiếu rọi khắp bốn phía khiến cho hai bên đang giao chiến phía dưới giờ khắc này cũng ngưng lại.

Toàn bộ người đều đang ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo.Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt.

Hắn thu hồi chiến binh.

Hắn bước ra bước này cũng là vô cùng mạo hiểm.

Nhưng tính cách hắn là thế, ra cửa không chiếm tức là đánh mất, bị thua thiệt không cắn ngược lại thì không phải là Mạnh Hạo.Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, quét qua đoạn ngón tay kia.

Trong đầu hắn thời khắc này chỉ toàn là đạo pháp nguyền rủa.

Hắn nâng tay lên, đánh xuống một trảo, lập tức đoạn tay kia bay tới, bị hắn thu lấy bỏ vào bên trong túi trữ vật.Hắn xoay người, đi về phía Cổ Môn.

Bước một bước, hắn chính thức đi vào Cổ Môn.

Cổ Môn nổ vang, ánh sáng một lần nữa lấp lánh, toả sáng khắp mười ngàn trượng.

Thanh âm từ viễn cổ kia vang vọng trong tinh không.

Mạnh Hạo đắm chìm trong quầng sáng kia, tu vi tiêu hao của hắn trong nháy mắt đã khôi phục, không chỉ khôi phục, mà sau đó còn ầm ầm bạo phát, bắt đầu... tăng cường!Nhập Cổ Cảnh, tu vi tăng lên!Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền.

Giờ khắc này trong cơ thể hắn tản ra ý tang thương, khí tức cổ xưa kia là dao động đặc thù của Cổ Cảnh!Bốn phía an tĩnh, Mạnh gia cũng như thế, các tông phía ngoài cũng vậy.

Ngag cả mấy người đứng trên lá liễu ở phía xa xa kia cũng đều đang kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.Bọn họ tận mắt chứng kiến chi kiếp Cổ Môn kinh khủng kia, tự hỏi chính mình, cho dù là mình cũng không có khả năng thành công, mà người thanh niên trước mắt họ lúc này, đã thành công vượt qua!Đồng tử kia cũng trầm mặc, với tu vi của hắn, mặc dù là Đạo Tôn ngũ nguyên cũng không chắc sẽ vượt qua.- La Thiên Đạo Tiên...

Đồng tử nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.- Kế tiếp hắn sẽ hấp thu ánh sáng Cổ Môn, tự thân ngưng tụ...

Hồn Đăng!- Không biết người này có thể mở ra bao nhiêu Hồn Đăng...

Từ trước tới nay tối đa chỉ có 29 ngọn đèn của Đệ Tứ Sơn Hải Địa Tạng!

Hồn Đăng càng nhiều, tiềm lực càng lớn, tương lai càng mạnh, nhưng nguy hiểm cũng càng lớn.Nhưng một tu sĩ nếu e ngại cái chết thì không thích hợp để tu hành.

Với tính cách của người này, nhất định sẽ mở ra rất nhiều Hồn Đăng...

Cặp mắt đồng tử nhoáng lên một cái, hắn nâng tay lên hướng về Mạnh gia.- Truyền mệnh ta, toàn lực tiêu diệt Mạnh gia, khiến cho hắn vì quan tâm mà rối loạn, tâm thần không yên khai mở Hồn Đăng, do đó sẽ không mở được nhiều nhất.

Cách này chính là muốn chặn lại con đường tương lai của hắn, thiếu một ngọn cũng đều ảnh hưởng đến đạo hạnh sau này của hắn!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1628: Mạnh gia kịch biếnTheo thanh âm của đồng tử truyển ra, lập tức mấy chục phiến lá liễu màu đen kia phút chốc hóa thành mấy chục đạo cầu vồng màu đen, chạy thẳng tới Mạnh gia.

Những tu sĩ mặt áo bào màu đen kia, ánh mắt từng người lộ ra băng hàn, cũng có sát cơ lóe lên, tu vi tản ra, tự thân giữ vững trạng thái tại đỉnh phong.Đủ mười đạo mũi tên, vào giờ khắc này, tinh không gào thét bén nhọn, rầm rầm mà đi lên.Tốc độ cực nhanh, cũng trong chớp mắt, liền xuất hiện trên màn sáng phòng hộ bên ngoài đại lục Mạnh gia, không chút nào dừng lại.

Mấy chục phiến lá liễu này trực tiếp đụng thẳng vào quầng sáng, đâm đến tiến và😵anh oanh oanh!Một loạt tiếng nổ ngập trời, quầng sáng phòng hộ Mạnh gia này, trong phút chốc kịch liệt vặn vẹo, dường như đã muốn tan vỡ nổ tung.

Tiếng "ca ca" vang vọng, bất ngờ xuất hiện một đạo lại một đạo khe nứt.Mắt thấy quầng sáng phòng hộ muốn tan vỡ, năm lão tổ Mạnh gia đồng thời gầm nhẹ, từng người bấm quyết, lập tức trong trận pháp xuất hiện huyết quang.

Sau huyết quang lóng lánh, rốt cuộc quầng sáng đang lung lay sắp đổ lại một lần nữa nổ lên, hướng ra ngoài bắt đầu phản kích.Từng đạo cầu vồng màu máu bộc phát ra, chạy thẳng tới bốn phía tu sĩ đang vây quanh Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, năm lão tổ tộc người Mạnh gia ra mệnh lệnh, không ngồi chờ chết mà mượn trận pháp, tấn công ra ngoài, cùng mấy vạn tu sĩ phía ngoài, lập tức chém giết.Trong chớp mắt, chiến cuộc đã đến mức độ thảm thiết, tử vong rất nhiều, khí tức máu tanh khuếch tán, một loạt tiếng hét thảm thê lương không ngừng truyền ra.

Giết chóc... bỗng nhiên triển khai.Nói tu sĩ các tông kia tàn phế là chưa đủ, ngay cả Mạnh gia cũng yếu nhược đi không ít.

Bất quá những tông lão tổ này cũng không thể xem thường, nhưng trọng yếu hơn, các tu sĩ áo đen đến từ Đệ Thất Sơn Hải tiến lên, mỗi người đều sát khí ngập trời, hiển nhiên bọn họ tại Đệ Thất Sơn Hải đều là người xuất sắc.

Bọn họ xuất thủ, tộc nhân Mạnh gia đã trực tiếp bị bẻ gãy nghiền nát, liên tiếp bại lui.Cũng may có quầng sáng phòng hộ tồn tại, tộc nhân Mạnh gia một khi bị thương, liền lập tức lui về bên trong quầng sáng, lúc này mới cân bằng được chiến cuộc.

Không có trong một khoảnh khắc mà vỡ đê, miễn cưỡng chống đỡ.Trong thế cục miễn cưỡng chống đỡ này, bên trong Mạnh gia đột nhiên xuất hiện chín đại lục.

Ngoại trừ Từ gia đã bị Mạnh Hạo diệt, tám tiểu đại lục khác, trong đó có bốn đại lục phụ thuộc vào Mạnh gia giờ đây đồng loạt phản bội.Lập tức bên trong Mạnh gia trước hết là náo động, đồng thời Mạnh gia mạch thứ bảy xuất hiện, còn có mạch thứ tư và mạch thứ ba.

Tam mạch tộc nhân này đều là người có tu vi Cổ Cảnh trở lên, toàn bộ thân thể chấn động, lúc này trong mắt lộ ra ánh sáng màu đen, khóe miệng cười lạnh, xoay thân thể, hướng về cùng tộc bên cạnh, lập tức xuất thủ.- Ngươi...- Các ngươi làm cái gì!!- Các ngươi đây là phản bội tộc, phản bội tộc!!Tiếng động rầm rầm long trời lở đất, Mạnh gia...

đại loạn!Một loạt tiếng hét thảm thê lương cùng không thể tin từ bên trong Mạnh gia không ngừng truyền ra.

Giờ khắc này, Mạnh gia nội có náo động, ngoại có xâm lấn, lâu đài tương khuynh!Trong tinh không, Mạnh Hạo đứng ở Cổ Môn.

Cổ Môn ánh sáng mười ngàn trượng lóng lánh, thân thể hắn giống như một hắc động, đang không ngừng hấp thu hào quang đến từ Cổ Môn này.Mỗi một cổ ánh sáng được hấp thu, đều làm tu vi Mạnh Hạo xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tiên lực đang ở trong hắn toàn bộ chuyển hóa thành cổ nguyên!Cổ nguyên, đó là lực lượng đặc hữu của Cổ Cảnh tu sĩ, tràn ngập toàn thân, nhưng bạo phát không giống với lực lượng cường hãn của tiên khí.- Cổ kiếp là bước thứ nhất, sau cổ kiếp, thu được ánh sáng Cổ Môn, ngưng tụ thành cổ nguyên của bản thân...

đây là bước thứ hai.- Còn bước thứ ba là phải tự đi đốt Hồn Đăng của mình, từ nay về sau mới coi là chân chính bước chân vào Cổ Cảnh.

Mạnh Hạo lầm bầm, khi hắn cúi đầu, thấy được Mạnh gia, thấy được bên trong đã nội loạn, cũng nhìn đến kẻ xâm lấn bên ngoài.Thần sắc của hắn bình tĩnh, sống chết của Mạnh gia, cùng hắn quan hệ thực sự không lớn.

Thứ hắn quan tâm không phải Mạnh gia, mà là bà ngoại tộc nhân nhất mạch kia.Gần như với lúc hắn cúi đầu, bên ngoài Mạnh gia, một đồng tử trên phiến lá liễu màu đen ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo.

Ánh mắt hai người xa cách tinh không đụng nhau, Mạnh Hạo lập tức sáng tỏ.

Đối phương thời khắc này xâm lấn Mạnh gia, mục đích là để mình tâm thần rối loạn.Đồng tử kia không có đi ẩn núp, trong mắt hắn lộ ra khiêu khích cùng tia âm trầm, đem ý nghĩ này bộc lộ ra không thể nghi ngờ.Mạnh Hạo lắc đầu.

Hắn nhìn thấu trận pháp này của Mạnh gia không phải dễ dàng bị oanh khai, mà bên trong đám người bên ngoại vẫn còn an toàn.Thu hồi ánh mắt, Mạnh Hạo không nhìn đồng tử kia nữa mà ngẩng đầu nhìn tinh không, hai cánh tay mở ra, trong cơ thể truyền ra tiếng nổ vang, Cổ Môn ánh sáng với tốc độ nhanh hơn, hướng vào bên trong thân thể hắn điên cuồng lan tràn.Tiên lực trong cơ thể Mạnh Hạo đang nhanh chóng chuyển hóa thành cổ nguyên.

Theo chuyển hóa, bốn Niết Bàn Quả của hắn cũng đang từ từ biến đổi, sắp trở thành...

Đạo quả!- Tu sĩ Cổ Cảnh, có tự thân đạo quả, quả này cũng vì đạp đạo trong tương lai, căn vì căn nguyên... sẽ từ đạo quả trên mà nở rộ.

Mạnh Hạo lẩm bẩm, tiếng nổ vang quanh quẩn, trong cơ thể hắn có gần ba phần tiên lực, vào lúc này chuyển hóa thành cổ nguyên.

Cùng lúc đó, Niết Bàn Quả thứ nhất, tại mi tâm Mạnh Hạo dao động, đạo tràn ra.Mơ hồ, bộ dáng cũng biến đổi, hóa thành một quả tinh lóng lánh, dường như chứa ký hiệu...

Đạo quả!Quả này vừa ra, Mạnh Hạo tu vi lập tức được nâng lên, tu vi mạnh hơn dao động trên người hắn, lên ngập trời.- Khi bốn Niết Bàn Quả toàn bộ hóa thành đạo quả, chính là một khắc ta bắt đầu đốt Hồn Đăng.

Hai cánh tay Mạnh Hạo vung lên, trương khai khẩu, toàn thân như trở thành hắc động cắn nuốt tia sáng, "oanh oanh", ánh sáng Cổ Môn ngưng tụ.Ánh sáng Cổ Môn cũng bắt đầu ảm đạm dần.

Một màn này tất cả mọi người đều nhìn thấy, toàn bộ đều kinh hãi.- Cổ kiếp với đạo kiếp, khó ở chỗ tạo hóa.

Cho nên, một khi đã vượt qua, lực lượng được chuyển hóa sẽ tăng lên!- Tu vi của người này quỷ dị vô cùng, tiên lực trong cơ thể hắn rốt cuộc là có bao nhiêu, hiện tại vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa hết.

Những tu sĩ khác sau khi đạp cổ, thường thưởng chỉ sau thời gian mấy hơi thở, đã có thể đem tiên lực toàn thân hóa thành cổ nguyên...Đồng tử trên lá liễu màu đen kia thời khắc này hai mắt co rút lại, trong lòng hơi sợ hãi.

Hắn phất tay, lập tức một vùng nước màu đen trực tiếp bạo phát trên người hắn.

Vùng nước này càng lúc càng lớn, bên trong truyền ra tiếng gầm thét.

Trong giây lát, một con bò cạp to lớn từ trong vùng nước đen kia bò ra.Con bò cạp ngửa mặt lên trời gào thét, nó đạp vào mặt nước, phóng thẳng đến quầng sáng phòng hộ của Mạnh gia, trực tiếp va chạm vào.

Tiếng sấm ngập trời vang vọng, quầng sáng khẽ run rẩy.

Mạnh Hạo lúc này đã hấp thu được ba phần, bốn phần sau đó là năm phần!Tiên lực trong cơ thể hắn trong chớp mắt đã chuyển hóa được năm phần.

Niết Bàn Quả thứ hai của Mạnh Hạo cuối cùng chuyển thành đạo quả.

Hai đạo quả vừa xuất hiện, tu vi Mạnh Hạo nổ vang, một lần nữa tiếp tục tăng lên.Đó là từ trong đạo mà biến đổi, nhiều hơn nữa chính là tạo hóa, không cách nào so sánh được..

Tu vi kia chân chính đột phá!Từ tiên nhập cổ!Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời hô lớn.

Cùng với tiếng hô, tiên lực trong cơ thể hắn tiếp tục chuyển hóa sáu phần, bảy phần rồi tám phần!Trong khoảnh khắc đạt đến tám phần, Niết Bàn Quả thứ ba lập tức chuyển hóa trở thành đạo quả, khí tức trên người Mạnh Hạo càng trở nên tang thương, mơ hồ mang theo một cảm giác cổ xưa, dường như cảm nhận được lực lượng tổ của tổ tiên trong dòng huyết mạch.Thân thể Mạnh Hạo bộc phát lực lượng mạnh mẽ hơn nữa, tu vi của hắn nổ vang.

Hai mắt hắn sáng lên, cùng với chấp niệm, thân thể hắn thời khắc này mặc dù đang rung rẩy, đang trở nên gầy đi nhưng khí tức từ La Thiên Đạo Tiên trong cơ thể hắn càng ngày càng mạnh.- Cổ Cảnh, truy tìm bước chân tổ tiên, thăm dò bản chất của vật vật là truy tìm, là lục lọi... căn nguyên của chúng sinh, từ đó nhập đạo!Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.- Mà vì ta là La Thiên Đạo Tiên, cho nên ngoại trừ căn nguyên của vạn vật, ta còn phải truy tìm chân ý ẩn chứa trong huyết mạch của ta.

Mạnh Hạo vung tay áo, thân thể hắn nổ vang.

Ánh sáng của Cổ Môn không còn nhiều lắm, đều đã ảm đạm, dường như sắp biến mất, nhưng giờ khắc này, Mạnh Hạo một lần nữa hút một cái, ngay lập tức ánh sáng chói loài khắp bốn phía.

Trong phút chốc, chui vào bên trong thân thể Mạnh Hạo."

Ầm, ầm, ầm"Mạnh Hạo lại ngửa mặt lên trời hô lớn, hai phần tiên lực trong cơ thể hắn lúc này hoàn toàn chuyển hóa.

Tiên lực kia cuối cùng cũng hóa thành cổ nguyên.

Niết Bàn Quả thứ tư của Mạnh Hạo cũng đã trở thành đạo quả!Thân thể Mạnh Hạo nổ vang.

Giờ khắc này, cổ nguyên trong cơ thể hắn vận chuyển, 4 đạo quả ở mi tâm không ngừng co rút rồi bành trướng, cứ tuần hoàn như vậy khiến cho cổ nguyên toàn thân ầm ầm chuyển động, toàn bộ bạo phát, khiến Mạnh Hạo cảm nhận được...hắn tự thân trở nên cường hãn!- Cổ Cảnh...Mạnh Hạo lên tiếng, thanh âm vang vọng khắp Cổ Môn.

Không ngờ, tấc tấc tinh không đều vỡ vụn, toàn bộ tan rã nhưng không hề tiêu tán mà hóa thành một biển lửa.Một biển lửa bảy màu, giống như là hỏa nghiệp, bao phủ quanh Mạnh Hạo.Chính là...Khai Hồn Đăng!Đúng lúc này, đồng tử phía dưới ở bên ngoài Mạnh gia hai tay bấm quyết, hướng về phía ngoài quầng sáng một con bò cạp từ lóng tay.

Con bò cạp này lập tức gầm thét, khí thế nháy mắt ngập trời, thân thể càng khổng lồ vô hạn, chớp mắt một cái, nó đã tràn ra khí tức kinh khủng, thân thể cực lớn có thể so sánh với một phiến đất.Cả thân mình bỗng nhiên ôm lấy quầng sáng phòng hộ Mạnh gia, tất cả lợi trảo đều hung hăng đam vào trong quầng sáng.

Ở phía sau đuôi bọ cạp chậm lãi lắc lư, một kích mạnh mẽ, toàn lực đâm trúng vào quầng sáng.- Oanh oanh oanh!Tiếng nổ ngập trời, quầng sáng phòng hộ Mạnh gia này lung lay sắp đổ, tộc người Mạnh gia bên trong cùng ngũ tổ hoảng sợ ngăn trở, nỗ lực chữa trị.

Nhưng vào lúc này, tất cả người trên mấy chục phiến lá liễ kia, còn có các tông tu sĩ bốn phía, toàn bộ đồng thời xuất thủ, thuật phát nhiều làm cho tinh không rực rỡ.Mãi đến một tiếng chấn động lỗ tai mọi người truyền ra, màn hào quang phòng hộ Mạnh gia kia, trực tiếp... tan vỡ!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1629: Khai Hồn Đăng!Trong tiếng rầm rầm, móng vuốt của con bò cạp to lớn toàn bộ xuyên thấu hào quang tan rã kia, trực tiếp rơi vào tổ trạch Mạnh gia trên mặt đấtMặt đất nổ vang, xuất hiện mấy hố sâu to lớn!

Theo móng vuốt rơi xuống, con bò cạp khổng lồ này đầu lập tức xuất hiện ở trước mặt đám người Mạnh giaCon bò cạp dữ tợn, toàn thân run lên, lập tức liền có nước biển màu đen bộc phát lan ra xung quanhCùng lúc đó, toàn bộ những tu sĩ ngoại giới kia cũng đều sát nhập vào, tộc nhân Mạnh gia lập tức đại loạnVốn bởi vì có tộc nhân phản bội mà xuất hiện chém giết, dưới sự gia nhập của tu sĩ ngoại giới, lại lập tức biến thành tru diệt!

Tiếng hét thảm thê lương truyền ra, mặt đất run rẩy, bầu trời biến sắc, từng tiếng nổ vang truyền raĐó là thanh âm của những chiếc lá liễu màu đen phía ngoài mang tốc độ kinh người đâm vào mặt đấtTheo mấy chục chiếc lá liễu màu đen đâm vào mặt đất, người áo đen trên đó hóa thành hơn một ngàn ánh sáng đen, đồng loạt bay ra, sát nhập vào Mạnh giaGiết, không chừa một mống!Sau ngày hôm nay, Đệ Bát Sơn Hải, Mạnh gia diệt tộc!

Tiếng động ầm ầm truyền ra, tộc nhân Mạnh gia từng người một ở trong tuyệt vọng bắt đầu điên cuồng phản kíchBên trong không phải là không có người từng muốn đầu hàng, thậm chí cũng có người làm như vậy, nhưng kết quả lại làBị người trực tiếp chém chết!

Không cần người đầu hàng, chỉ cần diệt tộc!Cũng may những tu sĩ này xâm lấn mà đến, mục tiêu của bọn chúng là ở chủ đại lục nàyVề phần tiểu lục địa xung quanh, mặc dù cũng có chiến hỏa, nhưng lại rõ ràng yếu hơn rất nhiềuNhất là vùng đất tộc nhân nhất mạch bà ngoại sở tại kia, bởi vì Từ gia biến mất, nơi đó gần như không có ngoại tu đi quaChủ lực đều ở trong tổ trạch Mạnh giaLúc này, ở trong loạn chiến, bà ngoại Mạnh Hạo cùng với đám người ngoại thúc công cũng đều xuất thủ, chen lẫn ở trong đám người khó mà nhận raChủ dụ cho người chú ý là năm vị lão tổ Mạnh giaNăm người bọn họ rống giận, giao chiến với bọn họ chính là năm tên áo đen Đạo Cảnh đến từ Đệ Thất Sơn HảiMười người khai chiến long trời lở đất, về phần những Cổ Cảnh tu sĩ kia giết chóc càng kinh người hơnTa xem ngươi có nóng nảy hay khôngTrên chiến trường, đồng tử kia đứng ở giữa không trung, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo xa xa trên tinh không, trong mắt có hàn mang nhoáng lên một cáiHắn muốn dùng biện pháp này ép đối phương xuống, bởi vì trong tiềm thức của hắn luôn có loại dự cảm nếu tùy ý để đối phương độ kiếp, hôm nay trận chiến này nhất định có biến sốMạnh Hạo ánh mắt băng hàn, thấy được một màn phía dưới mặt đất, nhưng hôm nay hắn đang vào thời khắc mấu chốt, không thể phân thânCặp mắt chớp động, Mạnh Hạo vung tay lênLập tức Huyết Ngao gầm thét bay ra, cũng có những đậu đen tiểu nhân đồng loạt dữ tợn mà đi, lại tại trong bầu trời, theo một chỉ tay của Mạnh Hạo, cái khe nứt xé mở, Huyết Yêu gầm thét raCũng có Huyết Linh giấu ở trong nhoáng lên một cái mà qua, sát nhập vào trong đám ngườiNhìn như sát nhập vào chiến trường, nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo ra lệnh cho bọn chúng âm thầm bảo vệ đám người bà ngoạiGiúp ta tranh thủ một ít thời gianKhi Mạnh Hạo lẩm bẩm, thân ảnh của hắn lập tức bị Cổ Môn sau khi vỡ vụn xung quanh tạo thành biển lửa, ầm ầm bao phủ ở bên trongKhai, Hồn Đăng!!

Ầm!

Cổ nguyên toàn thân Mạnh Hạo đồng thời bạo phát, dường như vào khoảnh khắc này một lần trùng kích này trực tiếp theo thiên linh trên đỉnh đầu hắn xông lên trờiTrong quá trình chạy ra, một đoàn u hỏa bất ngờ từ trong thiên linh của Mạnh Hạo trôi nổi lên!

Lửa này cứng rắn vừa bay ra lập tức kịch liệt thiêu đốt, phía dưới nhanh chóng xuất hiện cây đèn, trong chớp mắt, liền hóa thành một ngọnHồn Đăng thiêu đốt!

Khi ngọn đèn này xuất hiện, Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được, thân thể của mình lại bị tách ra một luồng hồn, cũng có một luồng huyết mạch lực cũng vào giờ khắc này bị tách ra, ngưng tụ thànhngọn đèn này!Lửa là hồn, ngọn đèn là huyết mạch, ngọn Hồn Đăng này giống như một cái phân thân của ta lan ra ngoài!Đây là cảm giác trực quan nhất mà Mạnh Hạo có vào lúc nàyThậm chí hắn có thể cảm nhận được, sau khi ngọn Hồn Đăng kia xuất hiện, không ngờ cùng với hắn hấp thu lực lượng của thiên địa ở xung quanhThì ra là như vậyHồn Đăng đích xác chính là phân thân, sau khi tách rời cũng có thể tu hành, mà mỗi một lần tắt chính là hấp thu Hồn Đăng lan ra ngoài lại, do đó để bản thân bạo tăng lực lượng gấp đôi!

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hiểu rõ, hắn hít sâu một hơi, trong cơ thể cổ nguyên lần nữa nổ vang!

Ngọn Hồn Đăng thứ hai, ngọn đèn thứ ba, ngọn đèn thứ tư, ngọn đèn thứ nămMỗi một lần tu vi của Mạnh Hạo bạo phát đều sẽ tạo thành một ngọn Hồn ĐăngRất nhanh, ở xung quanh hắn, Hồn Đăng liền đạt tới chín ngọn đèn, vẫn còn đang tiếp tục!

Theo tiếp tục, ngọn lửa xung quanh hắn cũng chầm chậm không lại hoàn toàn che đậy thân ảnh của hắn nữa, khiến cho mọi người phía dưới rốt cục cũng thấy rõ Mạnh Hạo đang khai Hồn ĐăngChín ngọn đènhắn đã mở ra chín ngọn đèn, người nàyĐến cùng có thể mở ra bao nhiêu ngọn đèn!!Số lượng Hồn Đăng và tiên mạch có quan hệ với nhau, không biết người này năm đó mở bao nhiêu điều tiên mạchNhưng dù thế nào, lần này Hồn Đăng chú định cũng là 20 ngọn đèn trở lên!!

Phía dưới song phương giao chiến đều đang khi ra tay phân ra tâm thần đi xem hướng bầu trờiLoại chuyện ở trên chiến trường có người đột phá này bọn họ không phải chưa từng trải qua, nhưng khi người khác độ kiếp đi xuống diệt tộc lại là lần đầu tiênKhai tiên mạchĐồng tử lơ lửng giữa không trung, cặp mắt lộ ra một chút tia sáng sắc bén, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh năm lão tổ Đạo Cảnh Mạnh gia, khi nhúng tay, hắn vung tay một cái, lập tức lão tổ mạch thứ chín phun ra máu tươi, thân thể lui về phía sauKhông phải saoĐồng tử hừ lạnh, hắn thấy được Mạnh Hạo không ngờ đối với việc mình ra tay lão tổ mạch thứ chín này không có biến hóa chút nào, vì thế lập tức biến đổi mục tiêuHắn tự tin cặp mắt của mình, bởi vì hắn có một đạo pháp đặc thù, đó có thể thấy được một người thật và giảĐây cũng chính là đạo căn nguyên thứ sáu hắn đang suy nghĩ, một khi thành công, hắn liền có thể trở thành Đạo Tôn lục nguyênMột khi đạt tới lục nguyên, gần như liền có thể nói, thiên địa không thể diệt!

Đồng dạng, Đạo Tôn lục nguyên cũng trên cơ bản chính là cuối cùng của tu sĩ rồiBao nhiêu năm rồi, người có thể đột phá cảnh giới Đạo Tôn lục nguyên, bước chân vào thất nguyên, trở thành Chí Tôn sơ kỳ, thật sự là quá ít quá ít, gần như là không cóDù sao, Chí TônCho dù là Chí Tôn sơ kỳ cũng đều là Chí Tôn!

Thân thể nhoáng lên một cái, đồng tử xông về lão tổ Mạnh gia kế tiếpGần như khi hắn phóng đi, Mạnh Hạo ở trong tinh không, trong cơ thể tu vi lại một lần nữa ầm ầm bạo phát, ngọn Hồn Đăng thứ mười rầm rầm xuất hiện, sau đó là ngọn đèn thứ 11, ngọn đèn thứ 12, ngọn đèn thứ 13Xung quanh Mạnh Hạo, từng ngọn Hồn Đăng xuất hiện, mỗi khi có một cái ra, hồn và huyết mạch của hắn liền sẽ tràn ra một chútNhưng cố tình loại tràn ra này đối với hắn chẳng những không có suy nhược, ngược lại theo tràn ra, hồn và huyết mạch lực hắn không ngờ tự mình khôi phục!

Mà Hồn Đăng tràn ra cũng đang điên cuồng hấp thu lực lượng của thiên địa xung quanh, nhìn bộ dáng này dường như nếu đến cực hạn, nhất định là giống như bản thể Mạnh Hạo cường hãn như vậy, thậm chí rất có thể, còn muốn mạnh hơnĐây chính là Cổ Cảnh saoMạnh Hạo nội tâm chấn động, hắn cảm nhận được sự đáng sợ và cường hãn của Cổ Cảnh, hắn giết chóc Cổ Cảnh tu sĩ như giết chết con kiến, nhưng giờ này, hắn không thừa nhận cũng không được, Cổ CảnhTuyệt đối là cảnh giới khiến một tu sĩ xuất hiện biến hóa lớn!

Mỗi một lần đèn tắt, nếu người có thể không diệt, liền nhất định là thu hồi hồn cùng huyết mạch lực khi khai Hồn Đăng tràn ra, có thể khiến cho toàn bộ phương diện toàn thân bạo tăng gấp đôi!

Mười ngọn Hồn Đăng, chính là gấp mười, 20 ngọn đèn, chính là 20 lần!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cặp mắt lộ ra tia sáng kỳ dịcho dù hắn biết, Hồn Đăng càng nhiều, số lần bản thân phải đối mặt sống chết lại càng nhiều, nhưng như cũ vẫn là muốnThu được nhiều Hồn Đăng hơnMỗi một ngọn đền nhiều hơn liền đại biểu tương lai, nếu Mạnh Hạo có thể đèn tắt người bất diệt, hắn sẽ mạnh hơn gấp đôiNếu coi như tu vi của ta bây giờ là một, như vậy Hồn Đăng này tràn ra, mỗi một lần đều có thể lớn mạnh đến một trình độ này, chính là không biết, nếu ta hấp thu một ngọn Hồn Đăng, sau biến thành hai, những Hồn Đăng khác là giữ vững tại một trình độ, hay là sẽLần nữa đột phá cực hạn, có thể tiếp tục hấp thu lực lượng của thiên địa, biến thành hai!Nếu là cái sau, Cổ CảnhChính là một cái bước ngoặt!Tu sĩ ở cảnh giới này, cho dù cảnh giới như nhau, nhưng mạnh yếu cũng có khác biệt to lớn, bởi vì tất cả trụ cột là ở khi trở thành Cổ Cảnh, một khắc khai Hồn Đăng, mạnh yếu của bản thân!

Kẻ yếu đạp cổ, đến cực hạn, cũng vẫn là kẻ yếu!

Cường giả đạp cổ, đến cực hạnỞ dưới nhiều lần bạo tăng sẽ đạt tới một trình độ vô cùng khủng bố!Cổ Cảnh, Cổ CảnhMạnh Hạo ngửa mặt lên trời vừa hô, trong tiếng nổ "ầm ầm" tu vi không ngừng lần lượt bạo phát, Hồn Đăng của hắn từ 13 ngọn đèn, trực tiếp mở được18 ngọn đèn!

Vẫn còn tiếp tục!

Mà đồng tử thử dò xét, từ lâu đi qua năm lão tổ Mạnh gia, hắn làm năm người này bị thương nặng, nhưng không tìm được ở trên Mạnh Hạo nửa điểm lo lắngCho dù khi người cuối cùng bị thương, Mạnh Hạo lộ ra một tia lo lắng nhỏ không thể tra xét, nhưng căn nguyên đồng tử này nói cho hắn biết tự mình, đây là giả!Ngươi có thể không cần thiết tất cả mọi người Mạnh gia, nhưng nơi này, nhất định có người ngươi muốn bảo vệĐồng tử cười lạnh, tay phải nâng lên hư không một trảo, lập tức một tộc nhân Mạnh gia bay tới, bị hắn nắm lấy đỉnh đầu, trực tiếp sưu hồnCũng chính là đúng lúc này, Hồn Đăng của Mạnh Hạo mở ra ngọn đèn thứ 19!Còn có thể mở ra!

Mạnh Hạo cặp mắt đỏ thẫm, thân thể run rẩy, mở ra 19 ngọn Hồn Đăng, đại biểu trong cơ thể hắn tu vi bạo phát 19 lần, nhiều lần đánh thiên linh, mặc dù là hắn, cũng đều cảm nhận được khó khăn nhất thờiTái khai!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, toàn thân tu vi lại một lần nữa nổ vang bạo phát, từ thân thể sở có vị trí mạnh xuất hiện, trực tiếp đánh sâu vào thiên linh, trong tiếng nổ "ầm ầm", trên thiên linh của hắn lần nữa bay ra một đoàn u hỏa, hóa thànhngọn Hồn Đăng thứ 20!

Gần như khi ngọn Hồn Đăng thứ 20 xuất hiện, đồng tử giữa không trung mặt đất phía dưới Mạnh Hạo, tộc nhân Mạnh gia trong tay hắn phát ra tiếng hét thảm thê lương, thất khiếu chảy máu, trực tiếp tan vỡ nổ tung, mà hai mắt đồng tử cũng lộ ra tia sáng kỳ dịXem ra bế quan quá lâu, suy nghĩ cũng đều cứng lên rất nhiều, sự tình đơn giản như thế lại làm cho ta phế đi những công phu này mới tìm được đáp ánĐồng tử cười nhạt một cái, trong mắt lộ ra âm lãnh, bỗng nhiên, nhìn về phía abf ngoại Mạnh Hạo, thân thể nhoáng lên một cái, nháy mắt mà đioOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1630: Chiến Đạo Tôn!Gần như ngay khi đồng tử tới gần bà ngoại Mạnh Hạo, Mạnh Hạo trong tinh không đang thử đi mở ngọn Hồn Đăng thứ 21 của hắn, hai mắt lóe lên một cái, mạnh nhìn về phía tổ trạch Mạnh giaNgươi muốn chết!

Mạnh Hạo thanh âm như sấm chớp nổ vang, trực tiếp nổ tung, khi,còn đang vang vọng thân thể hắn liền nháy mắt biến mất, mang bốn phía biển lửa trực tiếp liền xuất hiện ở phía trước bà ngoại, trước mặt đồng tử kiaMạnh Hạo xuất hiện quá nhanh, cho dù đồng tử sớm có dự liệu, nhưng cũng như cũ bị tốc độ này rung động tâm thần, gần như khi Mạnh Hạo hiện thân, tay phải hắn nâng lên, về phía trước trực tiếp một quyền rơi xuốngMột quyền Diệt Sinh!

Một quyền rơi xuống, đồng tử ánh mắt lộ ra ánh sao, thu tay lại bấm quyết, lập tức mở ra vừa phun, lập tức biển đen lập tức huyễn hóa ra, về phía trước quét ngang đụng quả đấm của Mạnh HạoRầm rầm oanh!

Tiếng nổ ngập trời, một quyền rơi xuống, biến đen biến ảo kia trong phút chốc tan vỡ nổ tung, nước biển tứ tán, đồng tử sắc mặt biến hóa, thân thể bỗng nhiên lui về sauGần như khi hắn lui về phía sau, trên người của Mạnh Hạo xuất hiện ngọn Hồn Đăng thứ 21!Như vậy cũng có thể saoMạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, trong mắt lộ ra hàn mang, nhoáng lên một cái trực tiếp đuổi kịp đồng tử, lần nữa một quyềnNhập Ma Quyền!

Ầm một tiếng nổ vang kinh thiên, mặt đất run rẩy, hư không trước mặt Mạnh Hạo trực tiếp mở ra một cái khe nứt to lớnTrong tiếng rầm rầm cái khe nứt này khuếch tánĐồng tử biến sắc, từ trên người Mạnh Hạo, hắn cảm nhận được nguy cơ sinh tửChết tiệt, hắn còn chưa độ kiếp xong, làm sao sẽ mạnh như vậy!

Đồng tử không chậm trễ chút nào, hư không một trảo, lập tức trước mặt của hắn xuất hiện một cái mai rùa to lớn này, trên mai rùa lạc ấn tám phù văn cổ xưaMạnh Hạo một quyền đánh vào trên mai rùa này, mai rùa ầm một tiếng, trực tiếp liền nổ tungTheo nổ tung, đồng tử sắc mặt hơi tái nhợt, lần nữa lui về sau, trong mắt có tia quỷ dị lóe lên một cáiBát Phong Sơn Lâm!

Hắn vừa nói xong, lập tức trên mai rùa vỡ nát, tám phù văn kia bỗng nhiên lóng lánh, ngay sau đó, tại đỉnh đầu Mạnh Hạo có một đỉnh núi biến ảo rầm rầm phủ xuống, trực tiếp trấn ápSau đó ngọn thứ hai, ngọn thứ ba, ngọn thứ tưTrong chớp mắt, tám ngọn núi xuất hiện, toàn bộ đặt ở trên người Mạnh Hạo, Mạnh Hạo hai chân chấn động, mặt đất vỡ vụn, hắn lại bật cười, trong cơ thể tu vi ầm ầm bạo phát, từ thiên linh trực tiếp chạy raRầm rầm rầm!

Dưới sự bạo phát này, tám ngọn núi kia toàn bộ tan vỡ, tấc tấc vỡ vụnCàng làm cho đồng tử hắn hai mắt co rút lại, đáy lòng hoảng sợ, là ở khi tám ngọn núi tan vỡ, Mạnh Hạo lại rõ ràng xuất hiện ba ngọn Hồn Đăng!

Ngọn đèn thứ 22, 23, 24!

24 ngọn Hồn Đăng vây quanh bốn phíaMỗi một ngọn đều đang đốt, tràn ra ánh lửaỞ bên trong Mạnh Hạo, giờ này trên người tán phát ra khí thế phong cách cổ xưa thương tang giống như một Đế Tôn từ viễn cổ đi tớiTrong Mạnh gia tổ trạch, Mạnh gia tộc nhân thương vong thảm trọng, nhưng giờ này, theo Mạnh Hạo phủ xuống, theo hai quyền hắn đánh ra, theo chung quanh hắn Hồn Đăng thiêu đốt, theo bốn phương tám hướng hắn ngọn lửa tràn ngập, lập tức khiến chiến trường lập tức yên tĩnhTất cả tu sĩ, cho dù là kẻ xâm lấn hay là tộc nhân Mạnh gia, đều toàn bộ lui về sauKhi nhìn về phía Mạnh Hạo đều mang sợ hãi, nhưng ở trong mắt tộc nhân Mạnh gia, ngoại trừ sợ hãi ra, còn có một luồngHy vọng!Chết tiệt, thế của hắn không thể cản trở saotại Tiên Cảnh tiên mạch của hắn đến cùng có bao nhiêu điều!

Đồng tử trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, lại vào lúc này không lùi mà tiến tớiKhi đi về phía trước, hai tay hắn hướng ra phía ngoài mạnh vung lên, phát ra một tiếng rít gào kinh thiên, lập tức hư vô phía sau hắn vặn vẹo, một con bò cạp khổng lồ bỗng nhiên biến ảoCon bò cạp này toàn thân đen như mực, vừa mới xuất hiện liền lập tức gầm thét, hướng về Mạnh Hạo vù vù mà đếnGần như khi hắn lại tới, Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng, thân thể bước lên trước một bước, tay phải nâng lên, trong cơ thể cổ nguyên chấn động, toàn diện bạo phát, đánh ra một quyềnChính làSát Thần!

Một quyền đánh ra, thiên địa biến sắc, gió mây cuốn ngược, bốn phía tu sĩ toàn bộ phun ra máu tươi, rối rít thụt lùi, vô số kiến trúc trực tiếp trở thành tro bụiNgay cả xa xa nhật nguyệt, vào giờ khắc này cũng đều ảm đạm xuốngSát Thần một chỗ, giết chóc ngập trờiĐồng tử phát ra tiếng gào thét thê lương, hắn bấm quyết, con bò cạp phía sau gầm thét, sau khi đụng chạm với Mạnh Hạo, nổ kinh thiên, hư vô vặn vẹo, người ngoài nhưng lại nhìn không rõCho đến sau khi hư không vặn vẹo khôi phục, con bò cạp ở giữa không trung trực tiếp tan vỡ, đồng tử khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể cấp tốc lui về sau, mà Mạnh Hạo đứng ở giữa không trung, toàn thân khí thế ngập trờiChung quanh hắn không còn là 24 ngọn Hồn Đăng, mà là lần nữa nhiều hơn ba ngọn đèn!

Đạt tới 27 ngọn đèn!!Địa Tạng Núi thứ tư, mở ra 29 ngọn Hồn Đăng, người nàyHồn Đăng của người này lúc này liền 27 ngọn đèn, nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng còn có dư lực!Chết tiệt, là ta sai rồiTa không nên đi làm quấy rầy, đi buộc hắn, đây coi như là ta đang giúp hắn khai Hồn Đăng!

Đồng tử sắc mặt biến hóa, thân thể bay nhanh lui về sauMạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng, hắn liếm môi một cái, hắn cũng cảm nhận được, trong khi đang giao chiến cùng đồng tử này, mình mở Hồn Đăng dường như thuận lợi không ítMặc dù không biết là nguyên nhân gì, lại nghĩ đến những người khác khi ở cái trạng thái giờ này của mình, chỉ sợ sẽ không có một màn tương tự nhưng dưới mắt cơ hội này khó khăn, Mạnh Hạo nếu không nghĩ ra, dứt khoát không để ý tới, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng đuổi theo đồng tửChết tiệt, các ngươi xuất thủ, giết lão bà kia cùng với tất cả mọi người bên cạnh!

Đồng tử biến sắc, hắn đối Mạnh Hạo có kiêng kỵ, nhưng chính là buồn bực, loại tương trợ gián tiếp này là bất kể như thế nào hắn cũng đều không thể chấp nhậnLúc này hắn vừa nói ra, lập tức bốn phía những tu sĩ tông môn xâm lấn kia rối rít chần chờ, mà người áo đen Đệ Thất Sơn Hải lại là không hề do dự, lập tức bay ra, hướng về đám người bà ngoại, cấp tốc mà điSo sánh với bọn chúng, đám người bà ngoại nhân số quá ít, căn bản cũng không có thể là đối thủ, đúng lúc này, Mạnh Hạo trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, mạnh hét lớn một tiếngCác ngươi dám!

Thanh âm hắn như một tiếng thiên lôi khai thiên lập địa, khi đang rống ra, hắn vung tay phải lên, lập tức trong tay của hắn xuất hiện lượng lớn khí đen, khí đen kia nhanh chóng liền cuồn cuộn, hóa thành một bàn tay to màu đen, nháy mắt chạy thẳng tới những người áo đen kiaNhững tên áo đen này này còn ở giữa không trung, lập tức bị thanh âm của Mạnh Hạo trực tiếp chấn nhiếp, trong đó có một số lập tức thất khiếu chảy máu, thân thể cương trực, bị trực tiếp làm vỡ nát nguyên thần, về phần những người khác, không đợi khôi phục lại, khí đen hóa thành bàn tay to vô cùng quét ngangNơi đi qua, những tên áo đen này phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể bằng mắt thường có thể thấy được, cấp tốc khô héo mục nátNguyền rủa, là lực nguyền rủa!Là lực nguyền rủa của Đệ Thất Sơn Hải chúng ta, hắn làm sao sẽ thi triểnKhôngKhi tiếng hét thảm truyền ra, tất cả người áo đen xung quanh bà ngoại Mạnh Hạo, toàn bộ trở thành nước đen, nhập vào mặt đấtMột màn này tất cả mọi người nhìn thấy hít ngược một hơi, nhất là mấy người áo đen kia trước khi chết nói ra, khiến tất cả người nghe được đều đáy lòng mạnh chấn độngĐệ Thất Sơn HảiBọn họ là Đệ Thất Sơn Hải, trời ạ, tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải không ngờ đến nhiều người như vậy, hay làHay là đây là Sơn Hải chiến mở ra!!

So với rung động của tộc nhân Mạnh gia, cho dù là tộc nhân phản bội hay là bốn phía những tu sĩ lại tới trong tông môn, mỗi một người đều vẻ mặt bình tĩnh, dường như không ngạc nhiên chút nàoĐây vốn không coi là là bí mật gì, bởi vìbọn chúng đã biết được, đại quân Đệ Thất Sơn Hải không quá lâu, liền sẽ phủ xuống Đệ Bát Sơn HảiChiến tranh giữa hai đại Sơn Hải hết sức căng thẳng, mà hôm nayChẳng qua là trạm đầu mà thôiMạnh Hạo đối với hết thảy ngoảnh mặt làm ngơ, thân thể hắn chạy ra, đuổi theo hướng đồng tử, đồng tử sắc mặt âm trầm, bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Mạnh HạoThật nghĩ đến lão phu sợ ngươi, nếu ngươi muốn chết, cho dù ngươi ở vào trạng thái khai Hồn Đăng, lão phu cũng giống vậyCó thể chém chết ngươi!

Đồng tử cắn răng, khi quay đầu lại, trên người của hắn xuất hiện ánh sáng màu xanhTia sáng này vừa mới ra khỏi, lập tức dưới chân của hắn xuất hiện cỏ xanh, cỏ xanh này trong nháy mắt bao trùm bốn phương tám hướng, cũng liền là thời gian hít thở, trong tinh không xung quanh đồng tử bất ngờBiến thành một mảnh bình nguyênCó cây đại thụ đột ngột từ mặt đất mọc lên, thân cây ngập trời mà dài, một cỗ khí tức thực vật nồng đậm vào giờ khắc này hướng về bốn phía ầm ầm khuếch tánTrên bất kỳ một gốc cây thực vật nào lúc này đều nhô ra một cái khuôn mặt, khuôn mặt kia chính là đồng tửNgươi phải chết!!

Đồng tử lên tiếng, tất cả thực vật đồng thời lên tiếngCho dù là cỏ xanh hay là đại thụ, cho dù là hoa dại hay là những thảm thực vật khác đều đang gào thétNếu vẻn vẹn như thế cũng liền thôi, lại vào lúc này, trong tinh không không ngờ đổ mưaĐây là mưa màu đen, tạo thành biển đen kia, khi rơi, trong mỗi một giọt nước mưa, đều bất ngờ xuất hiện khuôn mặt đồng tử cũng đang gầm thétNgươi phải chết!!

Còn chưa kết thúc, đồng tử vung tay áo, lập tức thân thể hắn vào giờ này, trong thế giới hư ảo của hắn khổng lồ vô hạn, tóc của hắn là màu đen, rối tung mở ra, thay thế tinh không, một mảnh đen như mực, giống như đêm tối, đó là ám!

Mà hai mắt của hắn lại là tại một cái chớp mắt này sáng vô cùng, cùng đêm tối lần lượt thay đổi, tạo thành cực hạn trắng và đen, đó là ánh sáng!

Bất quá tất cả những thứ này rõ ràng đều là hư ảo, cho dù là khuôn mặt hay là những thảm thực vật kia, hay là mưa màu đen, còn có ánh sáng cùng ám kia, còn có đồng tử thân thể cao lớn này, đều không phải là chân thậtBất kỳ tu sĩ nào đều có thể nhìn thấu, đó là ảo ảnh mà thôi, mặc dù có uy lực, nhưng hiển nhiên không mạnh!

Nhưng vào lúc này, ttrong thân thể đồng tử khổng lồ kia truyền ra một chữ, một thanh âm, tất cảTrong nháy mắt nghịch chuyểnChân!

ầm!

Thảm thực vật thành thật, mưa đen thành thật, bóng đêm thành thật, ánh sáng thành thật!

Đây, chính là đạo căn nguyên thứ năm của đồng tử, chânoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1631: Ngũ nguyên chân chính!Trước bốn đạo căn nguyên vốn là không tầm thường, căn nguyên cỏ cây ít thấy, căn nguyên mưa màu đen như mực, bên trong nhưng lại ẩn chứa độc ý kia cũng là không tầm thường, nhưng làm cho lòng người chấn động nhất, là căn nguyên bóng đêm và ánh sáng, hai loại căn nguyên này vô cùng hiếm thấyChỉ là bốn loại căn nguyên này liền có thể khiến đồng tử ở trong Đạo Tôn tứ nguyên gần như chiếm cứ vị trí đỉnh phong, càng không cần phải nói căn nguyên thứ năm của hắnChân!

Đạo căn nguyên thứ năm này trong phút chốc đã khiến c bốn đạo căn nguyên đồng tử của đồng tử lập tức biến bình thường, ngưng tụ ra lực lượng long trời lở đất, ầm ầm bạo phát, thiên địa biến sắc, tinh không nổ vangMột cỗ lực lượng tu vi vô cùng vô tận từ trong thế giới căn nguyên đồng tử biến ảo rầm rầm khuếch tánTrong cả Sơn Hải Giới, Đạo Tôn lục nguyên, chỉ có bốn người!Người mạnh nhất, là Địa Tạng Đệ Tứ Sơn Hải, lục nguyên đỉnh phong, nghe đồn hắn cách Chí Tôn thất nguyên chỉ kém non nửa bước, mà ba người sau hắn lại là trong Sơn Hải Giới, để lại tam đại tôn giả tam bộ Đạo Kinh!Mà Đạo Tôn ngũ nguyên, so với lục nguyên lại nhiều hơn một chút, nhưng phóng nhãn trong Cửu Đại Sơn Hải Giới cũng không đến 15 ngườiLão phu ở trong 15 người này không tính là mạnh nhất, dưới Sơn Hải chủ!Nhưng cho dù là như vậy, cho dù ngươi là La Thiên Đạo Tiên vào cổ, huyết mạch lưu truyền Chí Tôn Tiên Giới, vẫn như cũKhông phải là đối thủ của lão phu!

Đồng tử ánh mắt lộ ra tia lạnh lùng, lời nói vang vọng, căn nguyên thế giới hắn hóa thành rầm rầm mà đi, trong phút chốc bao phủ Mạnh Hạo ở bên trongVô số thảo mộc điên cuồng nảy sanh, bạo phát ra một loạt lực lượng căn nguyên kinh khủng, đánh sâu vào Mạnh Hạo, còn có mưa đen vô tận kia, từng giọt như trấn áp vậy, hướng về Mạnh Hạo trong nháy mắt ngưng tụVề phần bóng đêm kia lại kinh khủng hơn, lại bao trùm Mạnh Hạo toàn thân, khiến cho thân thể hắn vào lúc này trở thành màu đen, như bị đêm tối xâm nhập đồng hóaVề phần căn nguyên ánh sáng, giờ khắc này dường như hóa thành lực lượng có thể xua tan đêm tốiDưới sự chiếu rọi, dường như muốn trực tiếp chưng phát Mạnh HạoTất cả những thứ kia trước là hư ảo, nhưng giờ này tại trong căn nguyên chân chuyển hóa, trở thành chân thật tồn tại, có làm thương tổn chân thậtRầm rầm rầm rầm!

Tiếng nổ ngập trời, xung quanh Mạnh gia cùng những tu sĩ xâm lấn kia cũng đều bị một màn này làm rung động, ngơ ngác nhìn lại, quên mất lẫn nhau đang đứng chém giếtMọi ánh mắt đều vào lúc này ngưng tụ đến trong một trận chiến giữa Mạnh Hạo và đồng tử này!Đạo Tôn ngũ nguyênhắnLại là Đạo Tôn ngũ nguyên!Năm vị lão tổ Mạnh gia lúc này thân thể run rẩy, đáy lòng lộ ra sợ hãi và hoảng sợMặc dù bọn họ là Đạo Cảnh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, thấy được năm đạo căn nguyên đồng thời xuất hiệnCho dù trước cùng Mạnh Hạo giao chiến, Mạnh Hạo bạo phát ra chiến lực làm cho bọn họ có nhiều đoán, cũng không thật thấy ngũ nguyên đều xuất hiện, khó có thể đi hình dung loại rung động chính mắt thấy đóGiờ này Sơn Hải Giới, chỉ có Địa Tạng chủ Đệ Tứ Sơn Hải là Đạo Tôn lục nguyên, tám Sơn Hải chủ khác phần lớn ở vào trình độ ngũ nguyên, yếu nhất chính là Quý Thiên Đệ Cửu Sơn Hải chủ, hắn không đến ngũ nguyên!

Ngũ nguyên có thể nói là ởtrong Sơn Hải Giới chân chính đỉnh phong đại năngNhân vật như vậy bất kỳ một người nào đều có lực lượng hủy diệt tinh khôngĐệ Thất Sơn Hải tuy mạnh nhưng cũng chỉ là có hai Đạo Tôn ngũ nguyên mà thôi, một là Đệ Thất Sơn Hải chủ, mộtngười khác, chính là đồng tử ngũ nguyên Tiêu Diệc Hàn này!

Cũng chỉ có hắn cường giả đại năng như vậy mới có thể dẫn người thành công đi vào Đệ Bát Sơn Hải, làm tu sĩ Sơn Hải chiến giữ trận đầu!

Càng là bởi vìdưới nhiều năm điều tra Đệ Thất Sơn Hải, bọn họ đã sớm biết, trong Đệ Bát Sơn Hải, đại năng chân chính đạt tới trình độ ngũ nguyên chỉ có Đệ Bát Sơn Hải chủ một người mà thôi, trừ bỏ người này ra, không có những ngũ nguyên khác nữa, tối đa cũng liền là tứ nguyên mà thôi!Ngoại trừ Đệ Bát Sơn Hải chủ ra, mạnh nhất cũng liền là Đại hộ pháp Thiên Thần Đạo kiaNgười này nhìn như ngũ nguyên, nhưng ở đồng tử nhìn lại, đạo căn nguyên thứ năm của Đại hộ pháp Thiên Thần Đạo kia căn bản là mượn, đều không phải là tự thân cảm ngộ tu hành mà có, chẳng qua là mượn Đệ Bát Sơn Hải chủ mà thôi, không đáng để loCòn không chết!

Đồng tử trong mắt hàn quang nhoáng lên một cái, gầm nhẹ một tiếng, Mạnh Hạo xuất hiện, khiến cho kết cục Đệ Bát Sơn Hải xuất hiện biến hóaĐây là việc đồng tử không cách nào chấp nhận, vì Sơn Hải chiến dựa theo kế hoạch tiến hành tiếp, hắn đối Mạnh Hạo sát cơ dĩ nhiên mãnh liệtLần này nếu không có cách diệt sát người này, nếu hắn vượt qua mấy lần đèn tắt người bất diệt, chiến lực mạnh, sợ là ngay cả Sơn Hải chủ đều sẽ không phải là đối thủ của hắn!Đây là La Thiên Đạo Tiêntại Chí Tôn Tiên Giới, được gọi là kinh khủng nhất, cường hãn nhấtLa Thiên Đạo Tiên!Cũng may từ xưa đến nay, La Thiên Đạo Tiên không có một người có thể thành đạo, toàn bộ đều tại trong Cổ Cảnh đèn tắt người diệtNgười này cũng không ngoại lệ, nhưng mà có thể sớm đánh chết, cuối cùng là có lợi!

Đồng tử ánh mắt lộ ra hàn mang, căn nguyên thế giới của hắn như một cái thớt to lớn đang dùng toàn lực, đi xóa bỏ Mạnh Hạo!

Tiếng nổ vang vọng, tinh không run rẩy, Mạnh Hạo thân thể chấn động, hắn cảm nhận được thảo mộc đang điên cuồng hấp thu sinh cơ của bản thân, mượn sinh cơ bản thân để lớn lên, còn có trong mưa đen kia ẩn chứa độc ý, dường như ngay cả linh hồn đều sẽ bị ăn mònKinh người nhất là lực lượng đêm tối kia, dường như không thấy thân thể của Mạnh Hạo cùng tu vi, trực tiếp đồng hóa, khiến cho khi ánh sáng rơi xuống như vạn kiếm xuyên timVào lúc này, đau nhức kịch liệtnhư thủy triều khi Mạnh Hạo x, hắn không thể nhúc nhích, thân thể hắn máu tươi tràn ngập, trên người của hắn xuất hiện từng vết thương một, thậm chí thân thể của hắn cũng bắt đầu mơ hồ, dường như rất nhanh thì sắp bị lực lượng ngũ nguyên kia sanh sanh trừ đi!

Mạnh Hạo nội tâm gầm nhẹ, căn nguyên thế giới này áp chế thân thể hắn, nhưng không áp chế nổi ở Hồn Đăng Mạnh Hạo!Ở nguy cơ trước mắt này, Mạnh Hạo toàn thân nổ vang, tu vi của hắn một lần lại một lần bạo phát, ngọn Hồn Đăng thứ 28, vào giờ khắc này, khi sống chết tồn vong, từ đỉnh đầu Mạnh Hạo phiêu tán đi ra, giống như nở rộ vậy!

Còn chưa kết thúc, ngọn Hồn Đăng thứ 29 cũng vào lúc này xuất hiện!

Sau đó, ngọn Hồn Đăng thứ 30 cũng nổi lên, vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, 30 ngọn Hồn Đăng đốt hào quang, lúc này trực tiếp tan vỡ đêm tối, xua tan ánh sáng, ngăn cách mưa đen, gãy lìa thảo mộcMạnh Hạo khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể trong nháy mắt khôi phục hành độngHắn mạnh ngẩng đầu, nhìn về phía đồng tử, thấy được khuôn mặt âm trầm của ngũ nguyên đồng tử Tiêu Diệc Hàn kiaNgươi thật sự rất mạnh, cảm tạ ngươi giúp ta hiểu được, cái gì gọi làĐạo Tôn ngũ nguyên!

Mạnh Hạo lau đi máu tươi trên khóe miệng, chậm rãi lên tiếng, lúc này hắn dĩ nhiên rõ ràng đoán được chiến lực chân chính của bản thânTa muốn biết, Thiên Thần Đạo có một lão già, tu vi cũng là ngũ nguyên, giữa các ngươi, vì cái gì mà khác biệt to lớn như vậyMạnh Hạo hỏiĐồng tử nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, cái vấn đề này nếu là người khác hỏi, hắn sẽ không trả lời, nhưng Mạnh Hạo đã làm cho hắn cảm nhận được uy hiếpMặc dù là tu vi không bằng mình, nhưng tại trên chiến lực, sự kinh khủng của La Thiên Đạo Tiên khiến đồng tử trầm mặc sau, chậm rãi lên tiếngNgươi nói là Đại hộ pháp Thiên Thần Đạo, người này chỉ là tứ nguyên, nguyên thứ năm là mượnHiểu rõ rồiMạnh Hạo gật gật đầuChiến lực của hắn trước khi độ kiếp, hắn cho rằng có thể đối kháng ngũ nguyên Chí Tôn, nhưng trên thực tế, hắn là dựa theo sự cường hãn của vị Đại hộ pháp Thiên Thần Đạo kia để phán đoánChuẩn xác mà nói, trước độ kiếp, chiến lực của hắn có thể so với tứ nguyên đỉnh phong, khoảng cách ngũ nguyên chân chính, còn kém khoảng nửa bước, cho nên tại độ kiếp, hắn gặp bốn người không mặt ngũ nguyên kia, Mạnh Hạo chỉ có thể chiến một ngườidù sao người không mặt kia không phải tu sĩ chân chính, tuy là ngũ nguyên, nhưng lại yếu hơn một chút, nếu như là đồng tử vậy, Mạnh Hạo không có khả năng vượt quaĐộ kiếp sau, khai Hồn Đăng, tu vi được tăng lên, trong cơ thể tiên lực hoàn toàn chuyển hóa thành cổ nguyên, Niết Bàn Quả trở thành đạo quả sau, Mạnh Hạo mới coi là là chân chính có chiến lực, chiến Đạo Tôn ngũ nguyênĐạo Tôn ngũ nguyên, cả Sơn Hải Giới, chỉ có khoảng 15 người saoSơn Hải chủ phần lớn đều là tại cảnh giới nàyNhững người này là ngũ nguyên đỉnh phong, khoảng cách lục nguyên nhất định là chỉ kém một đườngTa còn cách bọn họ chỉ kém nửa bướcBởi vì đồng tử trước mắt này, ta tối đađánh ngang tayMạnh Hạo nhíu mày, đây không phải là vấn đề mở ra bao nhiêu Hồn Đăng, dù sao Hồn Đăng chỉ là đại biểu cường hãn tiềm lực cùng với tương laiNhưng mà, khác biệt nửa bước giữa ta và mấy Đại Sơn Hải chủ kia sẽ theo ta một lần lại một lần đèn tắt người bất diệt, nhanh chóng kéo gần lại, cho đến vượt qua!

Mạnh Hạo mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, thân thể một bước bước ra, chạy thẳng tới đồng tửĐồng tử cặp mắt co rút lại, dĩ nhiên coi Mạnh Hạo là đại địch, mắt thấy Mạnh Hạo đi về phía trước, hắn lập tức lui về sau, hai tay bấm quyết, lập tức chung quanh căn nguyên thế giới hắn lại vào lúc này tự mình tan vỡTheo tan vỡ, căn nguyên thế giới này bất ngờ hóa thành bàn tay năm ngón tay to, mỗi một ngón đều là căn nguyên biến thành, hướng về Mạnh Hạo bắt một trậnNơi đi qua, tinh không run rẩy, tiếng nổ vang dộiMạnh Hạo cặp mắt chớp động, phất tay lập tức tay phải gương đồng nhoáng lên một cái, bao phủ bàn tay, hóa thành Chiến Binh, tay trái bấm quyết, Chí Tôn Kiều ầm ầm phủ xuống, cùng năm cái ngón tay trực tiếp đối kháng trong tinh khôngTiếng vang quanh quẩn, chấn động tâm thần của mọi người, Chí Tôn Kiều và năm cái ngón tay kia lập tức va chạm ra hào quang rực rỡChí Tôn Kiều, vào giờ khắc này, rốt cục ở trong tay Mạnh Hạo,bạo phát ra lực lượng thuộc về nóTrong tiếng nổ "ầm ầm", theo năm cái ngón tay cùng Chí Tôn Kiều giằng co, đồng tử sắc mặt biến hóa, mắt thấy Mạnh Hạo tới gần, hắn đột nhiên lên tiếng, phát ra một tiếng hét lênTiếng hét lên này vừa mới ra khỏi, lập tức hư vô trước mặt đồng tử trực tiếp tan vỡ, như nhấc một lên tầng hư vô, tầng tầng cuốn ngược, chạy thẳng tới Mạnh Hạo mà đếnMạnh Hạo bị này sóng âm hét lên hóa thành trùng kích, thân thể chấn động, thật giống như bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập vào mặt, nhưng lại rất khó đi về phía trước nửa bướcHừ lạnh một tiếng, tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo vào giờ khắc này rầm rầm bạo phát, theo đỉnh đầu hắn ngọn Hồn Đăng thứ ba mươi mốt xuất hiện, Mạnh Hạo tay phải bỗng nhiên nâng lên, hướng về đồng tử bỗng nhiên một trảmoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1632: Chủ đèn!Một trảm này tinh không run rẩy, một đạo ánh sáng mãnh liệt không cách nào hình dung bỗng nhiên quét ngang, trực tiếp rơi xuống, sóng âm do tiếng hét lên tạo thành dường như tan vỡ, trong phút chốc bị thay thếTinh không xoắn tới kia cũng đều vào giờ khắc này bị ánh sáng này trực tiếp chém ra, chia làm hai nửa, đao này như dải tơ, tiếp theo một cái chớp mắt, liền xuất hiện ở trước mặt đồng tửĐồng tử vẻ mặt lộ ra dữ tợn, hai tay bấm quyết, mạnh há miệng, hộc ra một đám sương mù màu trắngSương mù này lại không phải cản trở Chiến Binh, mà là hóa thành một phiến lông chim màu trắng, nháy mắt chạy thẳng tới Mạnh HạoNhưng lại là tính toán đồng quy vu tận!Ầm một tiếng, Chiến Binh rơi vào trên người của đồng tử, nháy mắt mà quaĐồng tử thân mình mạnh run rẩy, ầm một tiếng, ở trong tinh không trực tiếp vỡ vụn, nhưng vỡ vụn không ngờ chỉ là lớp ngoài, giống như đồng tử mặc một bộ da người vậyLúc này da người tan vỡ, một tiếng gầm nhẹ vang lên, ở vị trí đồng tử vỡ vụn, lúc này bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên!

Thanh niên này thoạt nhìn chừng hai mươi tuổi, rất giống đồng tử kia, khóe miệng tràn ra máu tươi, khi nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra âm độc!

Nhìn lại bốn phía da vỡ vụn, nếu tổ hợp những mảnh vỡ vụn kia ở cùng một chỗ, nhất định có thể ghép thành một bộ túi da đồng tử!

Cùng lúc đó, phiến lông chim màu trắng kia lấy tốc độ không thể nào hình dung, nháy mắt rơi vào trên thiên linh Mạnh Hạo, không thể né tránh, không thể tránh ra, như đồng tử không tránh khỏi Chiến Binh vậyLông chim này trực tiếp rơi xuống, đặt ở thiên linh Mạnh HạoNhìn như lông chim, nhìn như nhẹ nhõm, nhưng trên thực tế khi rơi xuống, dường như sức nặng cả tinh không ngưng tụ lại, ầm một tiếng, trực tiếp trấn áp!

Mạnh Hạo thân thể chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân thể mạnh trầm xuống, mắt thấy dường như muốn không chịu nổiThanh niên đồng tử biến thành kia trong mắt sát cơ lóng lánh, cất bước trực tiếp tớiNhưng ngay khi hắn lại tới, tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo nổ vang bạo phát, một lần lại một lần phun tràoLông chim trên thiên linh của hắn như bị một cổ suối phun vô hình trực tiếp nhấc lên, ngọn Hồn Đăng thứ 32 của Mạnh Hạo bỗng nhiên bay ra!

Màu của Hồn Đăng này lại là màu máu!

Vừa mới xuất hiện, lập tức tinh không huyết quang tràn ngậpThậm chí dưới Hồn Đăng màu máu, còn có tơ máu và thiên linh Mạnh Hạo liên tiếp, thậm chí khi ngọn đèn xuất hiện, thân thể Mạnh Hạo đều khô héo một chút!

Phảng phất là cực hạn Hồn Đăng Mạnh Hạo có thể mở raHồn Đăng màu máu này cứng rắn vừa bay ra, lập tức liền trở thành chủ đèn của những Hồn Đăng xung quanh khác!

Quan trọng nhất là đèn này xuất hiện, hoàn toàn khác tất cả Hồn Đăng trước đó, thậm chí sau khi xuất hiện, lực lượng của thiên địa vây quanh bốn phía Mạnh Hạo chống đỡ hắn khai Hồn Đăng đều vào lúc này nổ vang cùng sôi trào trước nay chưa có, từ bốn phương tám hướng, điên cuồng mạnh xuất hiện mà đếnMột phần sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh HạoMột phần khác lại là đi vào trong Hồn Đăng này!

Dường như Hồn Đăng này trở thành một cái hắc động màu máu, cắn nuốt lực lượng của thiên địa, hấp thu tinh không căn nguyên!

Rầm rầm rầm, có tiếng nổ kinh thiên ở xung quanh Mạnh Hạo ngập trời lênLửa Hồn Đăng càng phát rực rỡPhiến lông chim kia bị nhấc lên thật cao, ở giữa không trung dường như không chịu nổi lực lượng Hồn Đăng màu máu, không ngờ thiêu đốtTheo thiêu đốt, lông chim này nhanh chóng tiêu tán, trong chớp mắt, liền trở thành tro bụi, khi nó tán đi một cái chớp mắt, thân thể Mạnh Hạo hoàn toàn không có lực trấn áp, lần nữa bạo phát, ánh sáng của Hồn Đăng màu máu kia càng sáng hơnNgọn đèn này hoàn toàn khác những Hồn Đăng khácSau khi xuất hiện, theo một loạt thiên địa kỳ dị, bị tất cả mọi người thấy được, cho dù là tộc nhân Mạnh gia hay là những tu sĩ xâm lấn đều toàn bộ rõ ràng mắt thấyChủ đèn, đây là chủ đèn!!Cổ Cảnh khai Hồn Đăng, một ngọn mở ra cuối cùng, là chủ đèn!Một khi chủ đèn xuất hiện, liền đại biểuKhai Hồn Đăng đã xong!!32 ngọn Hồn Đăng, trời ạ, chuyện này ở trong bất kỳ điển tịch nào cũng chưa có chút ghi chép nào, đây nhất định là việc chưa từng có ai làm được!! trước mọi người bị trận giao chiến giữa Mạnh Hạo và đồng tử hấp dẫn, khoogn kịp suy tư ý nghĩa đại biểu số lượng Hồn Đăng mà Mạnh Hạo mở raLúc này trầm xuống tâm, sau khi nhìn đến Hồn Đăng màu máu, lập tức liền rối rít ý thức được chuyện này, một loạt tiếng hấp khí, tiếng kinh hô, liên tiếp nổ vang bốn phương tám hướng, thậm chí cả Đệ Bát Sơn Hải đều vào giờ khắc này xuất hiện dao độngDường như Mạnh Hạo vào cổ, khiến thế giới Đệ Bát Sơn Hải cũng đều chấn động theoMà ở Phương gia Đệ Cửu Sơn Hải kia, lúc này, tất cả tộc nhân Phương gia, toàn bộ cảm nhận được đến từ trong huyết mạch sôi trào, có một loạt lực lượng nhu hòa bạo phát, sáp nhập vào trong kinh mạch mỗi một cái tộc nhân Phương giaTổ thăng, huyết mạch tộc nhân, toàn bộ lấy được thăng!

Tồn tại của Mạnh Hạo dĩ nhiên trở thành nguyên huyết mạch Phương gia!

Đệ Bát Sơn Hải, Mạnh Hạo thân thể chấn động, Hồn Đăng màu máu này từ sau khi xuất hiện, khiến cho hắn có một loại cảm giác khác với Hồn Đăng của hắn, đó là huyết mạch tương liên, đó là một loại cảm giác dường nhưhắn có thể hóa thành đèn này, đèn này cũng có thể ngưng tụ thành bản thânVừa mới ra khỏi, tất cả lửa Hồn Đăng lập tức ngập trời thiêu đốt, thương thế của Mạnh Hạo trong phút chốc chuyển tốt, hắn ở vào trạng thái khai Hồn Đăng, có thiên địa che chở!Nhưng đồng thời trong lúc đó, Mạnh Hạo cũng cảm nhận được lực lượng của thiên địa phía khai Hồn Đăng vào giờ khắc này từ từ tán đi, dường như thật như mọi người nói như vậy, đâyLà một ngọn Hồn Đăng cuối cùng của Mạnh Hạo!

Nhưng Mạnh Hạo lại không cho là như vậy, hắn rõ ràng cảm nhận được, sau khi Hồn Đăng màu máu xuất hiện, trong thân thể hắn, bất ngờCòn có một ngọn Hồn Đăng đang nổi lên!Đó không phải là chủ đèn của ta, chủ đèn chân chính còn trong cơ thể ta còn chưa mở raNếu muốn mở ra chủ đèn chân chính này, ta cần lực lượng, cần đè ép lớn hơn, nếu khôngngọn đèn này có lẽ vĩnh viễn đều không thể mở ra!Mạnh Hạo có dự cảm mãnh liệt, ngọn đèn chủ đèn chân chính trong cơ thể kia, không giống tầm thường, đó là ngay cả lực lượng của thiên địa cũng không nhận ra, chủ Hồn Đăng mạnh nhất của Mạnh Hạo hắn!

Bước chân của thanh niên trong nháy mắt dừng lại, không gần chút nữa, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, bỗng nhiên cườiChủ đèn đã xuất, ngươi lại không mở được ra Hồn Đăng, 32 ngọn đènĐích xác cường hãn, bất quá, Tiêu mỗ đợi cũng chính là chủ đèn của ngươi này xuất hiện!

Thanh niên trong mắt sát cơ lóng lánh, khóe miệng lộ ra cười lạnh, thần thức bỗng nhiên tản ra, hắn lập tức liền cảm nhận được lúc này lực lượng của thiên địa xung quanh Mạnh Hạo đang nhanh chóng tiêu tán, sau khi chắc chắc Mạnh Hạo không mở ra được Hồn Đăng nữa, thanh niên đột nhiên hít sâu một hơiRõ ràng là tại trong tinh không, nhưng theo hắn hít khí, lại có gió lốc từ bốn phương tám hướng rầm rầm ra, chạy thẳng tới thanh niên lại tớicàng kinh người hơn, là lực lượng của thiên địa chống đỡ hắn khai Hồn Đăng từ xung quanh Mạnh Hạo tán đi lại cũng chia ra một chút, dường như không bị khống chế bị thanh niên này hútTheo bốn phía lực lượng vô tận bị toàn bộ hút đi, trong chớp mắt, bất ngờ trước mặt thanh niên này ngưng tụ ra mộtMũi tên!

Mũi tên này không màu, nhìn bằng mắt thường không thấy được, chỉ có thần thức mới có thể phát hiện trên đó,ẩn chứa lực lượng kinh khủngMà xa xa, tại trên mặt đất tổ trạch Mạnh gia, mấy chục phiến lá liễu màu đen toàn bộ run rẩy, rầm rầm đồng loạt rút ra, nháy mắt bay tới, không ngừng rút nhỏ, khi đang đến gần thanh niên này, hóa thành dài ba xích, mạnh vây quanh sau, không ngờTạo thành một thanh cung màu đen!Đây mới là Sát Binh của lão phu, tiểu bối, hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Thanh niên nâng tay trái lên, bắt lấy cung màu đen, tay phải lôi kéo dây cung, mũi tên ở trước mặt hắn ngưng tụ ra kia lập tức liền rơi vào trên cung, bị thanh niên kéo thành trăng tròn!

Một cỗ nguy cơ mãnh liệt trong phút chốc từ trong tâm thần Mạnh Hạo ầm ầm bạo phátNguy cơ mạnh này, như có một thanh âm trong đầu Mạnh Hạo rống lớn, nói cho hắn biết, một màn kế tiếp, khả năng hắn có thể chết chính là lớn vô cùng!

Nhưng cùng lúc đó, Mạnh Hạo lại cảm nhận được chân chính chủ đèn trong cơ thể kia lại vào giờ này càng rõ ràng hơn, thậm chí còn truyền ra một loại khát vọng, khát vọng thu đượclực lượng đến từ thanh niên!Ngọn Hồn Đăng thứ 33 nàyMới là chủ đèn của ta, nếu như thếMạnh Hạo trong mắt nhanh chóng lộ ra quyết đoán, lúc này không phải là lúc hắn suy tư quá nhiềuGần như khi thanh niên kia kéo cung ra, toàn thân tu vi Mạnh Hạo ầm ầm bạo phát, cổ nguyên tràn ngập toàn thân, thân thể lực lượng cũng bị điều động đến cực hạn, thậm chí Bì Đống cũng bị Mạnh Hạo lấy ra, hóa thành áo giáp sau, tay phải hắn Chiến Binh xuất hiện lần nữa, Chí Tôn Kiều nổ vang phủ xuống, thân thể hắn bước lên trước đi, như đạp tại trên Chí Tôn Kiều, hướng về thanh niên, bỗng nhiên đánh tới!Mũi tên thứ nhất!

Thanh niên cười lạnh, tay phải kéo động dây cung mạnh buông lỏng raKhi buông lỏng ra, trong thất khiếu hắn lại tràn ra một luồng khí tức màu xanhKhí tức này dường như không phải hắn cố ý tràn ra, mà là bị cái mũi tên kia cưỡng ép hấp thu, trực tiếp hút vào trong cơ thể mũi tên, khiến cho cái mũi tên này từ vô sắc, trở thành màu xanh!

Ầm một tiếng, mũi tên màu xanh kéo một đạo cầu vồng màu xanh, một đường nổ vang, có ảnh thảo mộc nở rộ, trong phút chốc, xuất hiện ở trước người Mạnh HạoHai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hai tay bỗng nhiên nâng lên, hướng về mũi tên vỗ mạnh một cái, tiếng nổ ngập trờiHắn vỗ trúng mũi tên này, nhưng dường như không chịu nổi lực lượng mũi tên này, hai tay máu tươi tràn ngập, mũi tên trực tiếp quét ngang, ầm một tiếng, đâm vào ngực Mạnh Hạo!

Nhưng vì Mạnh Hạo đánh ra, khiến cho vị trí nghiêng một chút, không phải trái tim, mà là một bên máu thịt, nháy mắt lọt vào, tiếng nổ ngập trời, lực lượng thảo mộc bàng bạc toàn diện bạo phát, khiến cho Mạnh Hạo phun ra máu tươi, miệng vết thương không ngờ dài ra cỏ xanhMạnh Hạo nhìn như bị thương, nhưng trên thực tế, nội tâm của hắn đang phấn chấn, mũi tên này là hắn cố ý làm thương tổn thấp nhất, đâm vào trong cơ thể, cùng lúc đó, trong cơ thể hắn chân chính chủ đèn lập tức như sôi trào, điên cuồng hấp thu lực lượng đến từ mũi tên nàyMũi tên thứ hai!

Thanh niên không có phát hiện một màn này, cười lạnh, tay phải hắn lần nữa giương cung huyềnTrong thất khiếu hắn hông ngờ tràn ra một loạt mưa màu đen, tạo thành một mũi tên mưa đen, bỗng nhiên bắn ra!

Sau đó là mũi tên thứ ba, mũi tên thứ tư!

Một cái là mũi tên đêm tối, một cái là mũi tên ánh sáng, trở thành hai đạo cầu vồng, chạy thẳng tới Mạnh HạoMạnh Hạo mạnh ngẩng đầu, nhìn ba mũi tên đang tới kia, trong mắt của hắn lộ ra ánh sao, hắn có thể cảm nhận được, trong cơ thể cuối cùng một ngọn Hồn ĐăngSắp mở ra!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1633: Hồn Đăng Chí Tôn!Đây chính là một ngọn... chủ đèn chân chính trước nay chưa từng có, chấn động tinh không, khiến thế nhân hoảng sợ!Nó vốn không nên xuất hiện, nếu không có tên đồng tử này, có lẽ Mạnh Hạo có thể mở ra ngọn huyết đăng thứ 32, nhưng lại không có khả năng mở ra ngọn Hồn Đăng thứ 33 này!Tên đồng tử ra tay mục đích vốn là ngăn cản Mạnh Hạo mở ra Hồn Đăng, nhưng ngược lại không ngờ lại trở thành...

động lực lớn nhất trợ giúp Mạnh Hạo mở ra ngọn chủ đăng chân chính thứ 33.- Ta có thể cảm nhận được, sau khi ngọn Hồn Đăng thứ 33 này xuất hiện, thiên địa... sẽ biến.

Trong khi Mạnh Hạo khẽ lẩm bẩm, thì mũi Hắc Vũ tiễn thứ hai của tên thanh niên đã rầm rầm đánh tới.

Hai tay Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng lên, bấm quyết nhấn về phía trước một cái, cách không va chạm cùng Hắc Vũ tiễn.

Tốc độ mũi tên chậm lại, nhưng vẫn rầm rầm lao đến, trong khoảnh khắc sắp sửa đâm vào, nó chợt hóa thành hơn mấy trăm ngàn giọt mưa màu đen, hướng về toàn thân Mạnh Hạo rơi xuống.Những hạt mưa màu đen này vừa chạm thân thể Mạnh Hạo liền như có linh tính, trực tiếp xuyên qua máu thịt, chui vào trong thân thể Mạnh Hạo, sáp nhập vào máu của hắn, thông qua kinh mạch lan ra khắp toàn thân, bạo phát ra lực hủy diệt kinh người.Nhưng khi lực lượng này sắp sửa bộc phát, thì ngọn Hồn Đăng cuối cùng trong cơ thể Mạnh Hạo đột nhiên bạo phát ra hào quang, hào quang quét ra, khiến những hạt mưa màu đen run lên, không ngờ lại lập tức bị hấp thu mất.Giờ khắc này, cho dù là tên thanh niên kia cũng đã nhận ra có cái gì đó không đúng, nhưng hai mũi tên màu đen và mũi tên ánh sáng vẫn ầm ầm lao tới, trong chớp mắt khi Mạnh Hạo lui về phía sau, đã trực tiếp đánh lên ngực của hắn.Rầm rầm uỳnh!Trong tiếng nổ ngập trời, Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu lớn, ngực của hắn gần như sắp bị nổ tung, lộ ra xương cốt vỡ vụn, thấy được cả trái tim đang nhảy lên, thương thế của hắn nhìn qua vô cùng nghiêm trọng.Nhưng trong chớp mắt này, không ngờ hắn lại lộ ra nụ cười, rồi sau đó tiếng cười lớn dần, vang vọng khắp trời đất.Sắc mặt tên thanh niên hoàn toàn đại biến, ánh mắt hắn lộ ra vẻ sửng sốt và hoảng sợ cực độ, còn có cả khó tin trong đó.

Hắn cảm nhận được, trong cơ thể Mạnh Hạo, không ngờ... lại có khí tức của Hồn Đăng!!- Điều này...

điều này không có khả năng, hắn đã mở ra chủ đèn, không có khả năng lại có Hồn Đăng xuất hiện.

Trừ khi... trừ khi ngọn đèn lúc trước hắn mở ra, không phải là chủ đăng!!- Điều này lại càng không thể, ngọn huyết đăng kia, rõ ràng chính là chủ đèn mà!Trong lúc tên thanh niên còn đang biến sắc, thì khí tức Hồn Đăng trên người Mạnh Hạo không còn là hơi tràn ra như trước nữa, mà ầm ầm bạo phát.

Theo đó, bốn mũi tên trên người hắn do tên thanh niên phóng ra kia, mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng tiêu tán, bị Hồn Đăng trong cơ thể hắn hấp thu toàn bộ!Hấp thu xong, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời thét dài, đỉnh đầu của hắn vào giờ khắc này dần dần tràn ra một luồng hào quang, một luồng... hào quang màu xanh!Luồng hào quang này vừa phát ra, thiên địa lập tức biến sắc, tinh không chấn động ầm ầm, lực lượng của thiên địa chống đỡ hắn mở ra Hồn Đăng vốn đã tiêu tán, vào giờ khắc này lại lần nữa phủ xuống, vây quanh Mạnh Hạo, trở thành một cỗ lốc xoáy.

Cỗ lốc xoáy này ầm ầm chuyển động, truyền ra vô tận lực lượng của thiên địa sáp nhập vào cơ thể Mạnh Hạo, trở thành lực lượng chống đỡ hắn mở ra ngọn Hồn Đăng thứ 33!Mạnh Hạo thét dài, vào giờ khắc này hào quang tỏa ra trên đầu hắn phát ra ngày càng mãnh liệt.

Trong chớp mắt khi hào quang xuất hiện, tất cả những người thấy được đều chấn động trong lòng, một loại kính sợ từ sâu trong linh hồn mỗi người không kiềm chế được bộc phát ra.Tộc nhân Mạnh gia như thế, những tên tu sĩ xâm lấn kia cũng như vậy, không quản tu vi gì, Tiên Cảnh cũng tốt, Cổ Cảnh cũng được, cho dù là Đạo Cảnh, vào giờ khắc này cũng đều không tự chủ được sinh ra kính sợ.Cho dù là tên đồng tử hay tên thanh niên Tiêu Diệc Hàn kia, trong chớp mắt này cũng đều không áp chế nổi cảm giác kính sợ đang điên cuồng nảy sinh trong lòng!- Đây... màu xanh này...

Trong lúc tên thanh niên đang run rẩy nói không nên lời, thì tất cả khu vực trên Đệ Bát Sơn Hải liền truyền ra tiếng nổ vang ngập trời, cùng lúc đó, tại thiên trì của Đệ Bát Sơn, con Huyền Quy cũng trở nên run rẩy, ngẩng đầu rống lớn.Núi thứ chín, núi thứ bảy, núi thứ sáu... toàn bộ Huyền Quy trên chín ngọn núi của Sơn Hải Giới đều đang run rẩy, ngửa mặt lên trời gào thét.Huyền Quy khắp chín núi gầm thét, chấn động toàn bộ Sơn Hải Giới, chấn động tất cả mọi người.Thậm chí ngay cả Kháo Sơn lão tổ đang thư thái trôi nổi trong tinh không Đệ Bát Sơn Hải, thời khắc này thân thể cũng run lên.

Hắn chợt phát hiện ra, không ngờ mình lại không thể khống chế được thân thể, dường như huyết mạch trong cơ thể vào giờ khắc này vì biến hóa nào đó mà thức tỉnh một chút, hắn bất ngờ ngẩng đầu... ngửa mặt lên trời thét dài!Tiếng thét đột ngột truyền ra này, không ngờ lại... hòa cùng âm thanh gào thét của 9 con Huyền Quy trên chín ngọn núi, tựa như là...ngọn núi thứ 10, con Huyền Quy thứ 10!Vào giờ khắc này, Nhật Nguyệt, Tinh Thần cũng phát ra hào quang lấp lánh, đình chỉ vận chuyển.

Chín núi chấn động, chín biển nổi sóng cuồn cuộn.

Hào quang màu xanh trên đỉnh đầu Mạnh Hạo cũng càng ngày càng rõ ràng, đến cuối cùng như hóa thành ngọn lửa màu xanh, mơ hồ có thể thấy được, bên trong ngọn lửa màu xanh kia thấp thoáng có một tu sĩ đang khoanh ngồi đó!Tu sĩ này mặc trường bào màu xanh, hình dáng của hắn vừa nhìn thì giống hệt Mạnh Hạo, nhưng nhìn kỹ, dường như cũng có chút bất đồng.

Mà bên trong ngọn lửa màu xanh kia, dường như còn ẩn chứa một cỗ khí tức...Đó là...

Khí tức của Chí Tôn!!Ngọn Hồn Đăng thứ 33 này của Mạnh Hạo, rõ ràng chính là... giọt máu tươi của Cửu Phong Chí Tôn trong cơ thể hắn, nó hóa thành ý chí, tạo thành...

Hồn Đăng!Đây chính là...

Hồn Đăng Chí Tôn!- Hồn Đăng Chí Tôn!!

Trong lòng Tiêu Diệc Hàn chấn động ngập trời, hai mắt trợn tròn, lộ ra vẻ sửng sốt và hoảng sợ.

Hắn lập tức nhớ tới một truyền thuyết, nhớ lại một đoạn ghi chép trong điển tịch mà hắn vốn cho rằng không có thực.- Hắn... hắn là...

Da đầu Tiêu Diệc Hàn tê dại, hắn nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn Hồn Đăng Chí Tôn màu xanh sắp hoàn toàn xuất hiện trên đỉnh đầu Mạnh Hạo kia, ở đó, hắn cảm nhận được... khí tức của Sơn Hải Giới!Tiêu Diệc Hàn không chút chần chờ, lập tức cấp tốc lui về sau, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.Gần như ngay khi hắn trốn mất, thì Mạnh Hạo ở nơi đó, ngẩng mạnh đầu lên.- Hồn Đăng thứ 33, mở!

Hai tay Mạnh Hạo vung lên, tu vi toàn thân hắn lập tức bạo phát, Hồn Đăng màu xanh trên đỉnh đầu hắn lần nữa dâng lên, cho đến hoàn toàn ly khai khỏi đỉnh đầu Mạnh Hạo, trôi nổi trong tinh không.Màu xanh, đã trở thành màu sắc duy nhất trong tinh không!Dưới màu xanh này, tất cả Hồn Đăng đều ảm đạm xuống, cho dù là Hồn Đăng màu máu kia cũng như vậy, đều xem ngọn đèn này là chủ.

Cùng lúc đó, một cỗ uy áp vô cùng mạnh mẽ từ trên người Mạnh Hạo tràn ra, phàm là người bị bao phủ, tu vi đều sẽ vận chuyển hết sức khó khăn.Dường như, theo ngọn Hồn Đăng màu xanh này xuất hiện, thì khí tức Sơn Hải Giới trên người của Mạnh Hạo cũng được... thức tỉnh!Uy áp này đến từ truyền thừa của Phong Yêu nhất mạch, đó chính là uy áp của chủ nhân Sơn Hải Giới.

Tuy rằng uy áp vẫn không phải rất mạnh mãnh liệt, nhưng theo tu vi Mạnh Hạo tăng lên, khí tức này cũng càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng, hắn chỉ quét qua một ánh mắt, mạnh như Đạo Tôn lục nguyên cũng lập tức mất đi tu vi, bị hoàn toàn trấn áp.Đây, chính là...

Sơn Hải chủ!Thậm chí vào giờ khắc này, trong đầu Mạnh Hạo còn hiện ra một bộ hình ảnh, trong hình ảnh đó chính là Sơn Hải Giới.

Không ngờ hắn lại có một loại rất cảm giác mãnh liệt, dường như mình chỉ cần giang hai tay ra... sẽ có thể nắm toàn bộ Sơn Hải Giới trong tay vậy.Dựa theo loại cảm giác này, hắn chậm rãi nâng tay phải lên, trong chớp mắt dường như cũng có một thứ gì đó vô hình đang bị nâng lên vậy.

Đệ Bát Sơn Hải ầm ầm chấn động, toàn bộ những Sơn Hải khác cũng đều chấn động, mà Nhật Nguyệt Tinh thần thì bạo phát ra hào quang rực rỡ, dường như đang... chào đón!Nhưng chỉ là trong nháy mắt như vậy, Mạnh Hạo đã cảm thấy tu vi của mình nhanh chóng trôi đi như con ngựa hoang, trong phút chốc gần như đã cạn sạch.

Hắn lập tức đình chỉ, lúc này tu vi của hắn mới chậm rãi khôi phục lại.Thời khắc này, xung quanh hắn đang có 33 ngọn Hồn Đăng vây quanh, tràn ra ánh sáng nhu hòa, mỗi một ngọn Hồn Đăng đều đang không ngừng hấp thu lực lượng của thiên địa, không ngừng lớn mạnh.- Cổ Cảnh...

Mạnh Hạo lẩm bẩm.

Vào giờ khắc này, hắn mới thật sự bước chân vào Cổ Cảnh, kế tiếp hắn phải trải qua, chính là dập tắt hồn đăng 33 lần mà vẫn không chết, đạt tới viên mãn, đánh sâu vào...

Đạo Cảnh, cảnh giới mà La Thiên Đạo Tiên chưa bao giờ đạt tới!Thậm chí thời khắc này Mạnh Hạo có một loại cảm giác, tuy rằng mình không phải Đạo Cảnh... nhưng vẫn có thể cảm ngộ được căn nguyên tồn tại, hấp thu được căn nguyên...Mà căn nguyên này, dường như chỉ thuộc về...

Phong Yêu cấm pháp của hắn!- Ta là Phong Yêu nhất mạch, căn nguyên của ta, chính là Phong Yêu cấm pháp của bản thân!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái.- Không biết nếu ta có thể dập tắt 33 ngọn đèn mà vẫn bất diệt, lại đã có được chín đạo căn nguyên, như vậy khi ta đột phá lên Đạo Cảnh... vẫn còn là Đạo Cảnh sao...Hay là...

đó chính là cảnh giới mà Cửu Phong Chí Tôn cũng chỉ mới bước vào được nửa bước...

Đạo Nguyên Cảnh giới!

Ta sẽ trở thành....

Nguyên!

Mạnh Hạo lộ ra vẻ sáng tỏ, mặc dù đây chỉ là suy đoán, nhưng đó cũng là một cái phương hướng.- Nếu chưa từng có La Thiên Đạo Tiên nào thành công đi hết Cổ Cảnh, như vậy, ta muốn mở ra một con đường khác, dùng nó để gia tăng tỷ lệ vượt qua Cổ Cảnh!Cổ Cảnh, đối với La Thiên Đạo Tiên mà nói, chính là 33 đạo cổ kiếp của Cổ Cảnh!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, nhìn về phía ngọn Hồn Đăng thứ nhất.

Hắn có một loại cảm giác, dập tắt ngọn đèn này chỉ cần một ý niệm của mình là có thể, thậm chí, thời khắc này nếu hắn muốn, cũng có thể dập tắt nó ngay lập tức.Cùng lúc đó, một loại hồn phách tương liên cũng hiện ra.Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, tay áo vung lên, 33 ngọn Hồn Đăng ở xung quanh lập tức sáp nhập vào trong cơ thể.

Hắn xoay người lại, nhìn về phía những tu sĩ phản bội gia tộc cùng với những tên ngoại lai tới xâm lấn kia.Trong chớp mắt, thân thể toàn bộ những người này đều run lên.Cũng chính vào lúc này, từ một nơi xa xôi trên Đệ Bát Sơn Hải bỗng nhiên truyền ra tiếng nổ ầm ầm, vụ nổ tạo thành gợn sóng không gian, tạo thành từng cỗ gió lốc quét ngang toàn bộ Đệ Bát Sơn Hải!Vụ nổ khiến tất cả tu sĩ đều giật mình, nhất là Thiên Thần Liên Minh, vào giờ khắc này toàn bộ mọi người đều chấn động.Nơi truyền ra tiếng nổ, chính là vị trí tiếp giáp giữa Đệ Bát Sơn Hải cùng Đệ Thất Sơn Hải.

Giờ phút này, vách ngăn không gian trực tiếp bị xé mở ra một cái khe nứt to lớn.

Ánh chớp lập lòe, gió lốc khuếch tán, từ bên trong khe nứt bay ra một cái lại một cái thân ảnh mang theo sát cơ... tiến vào Đệ Bát Sơn Hải.Bọn họ, chính là tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1634: Không chừa một mống!Đệ Thất Sơn Hải, phủ xuống!Mặc dù cũng không phải là toàn bộ, nhưng nhóm tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đầu tiên này chắc chắn sẽ gia cỗ khe nứt giữa Đệ Bát Sơn Hải và Đệ Thất Sơn Hải!Trên thực tế cũng quả thực là như vậy, những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải chui ra từ khe nứt lập tức lấy cái khe nứt này làm trung tâm, bố trí từng cái trận pháp trong tinh không như thể muốn đổ quân xuống, đồng thời không ngừng đánh vào khe nứt, ý đồ muốn mở rộng khe nứt ra.Lại có rất nhiều tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải, dưới sự liên thủ, phóng thích ra một con rồng chín đầu toàn thân đen như mực, nó chèn thân thể vào giữa khe nứt rồi gầm thét bành trướng ra, khiến cho khe nứt rầm rầm xé mở.Theo lốc xoáy ầm ầm bốc lên, từ Đệ Thất Sơn Hải, thanh âm của chủ nhân Đệ Thất Sơn Hải truyền qua khe nứt, vang vọng khắp Đệ Bát Sơn Hải.- Bản tôn chính là Đệ Thất Sơn Hải chủ Tư Mã Đạo, hướng Đệ Bát Sơn Hải...

Tuyên chiến!

Các ngươi, hoặc là quy hàng, hoặc là diệt vong!

Trong chớp mắt, thanh âm lạnh lùng truyền ra khắp Đệ Bát Sơn Hải.Đệ Thất Sơn Hải chủ sẽ không rời khỏi Đệ Thất Sơn Hải vào lúc này, trước mắt, hắn cần phải để cho hầu hết chiến tu Đệ Thất Sơn Hải đều phủ xuống, sau đó mới xuất hiện.Nhưng thanh âm của hắn, không ngờ lại có thể truyền tới tận Đệ Bát Sơn Hải...

Tuyên chiến!Thanh âm vừa truyền ra, khắp nơi lập tức trở nên khiếp sợ, Đệ Bát Sơn Hải hoàn toàn chấn động, tất cả tu sĩ, tất cả tông môn đều có thể nghe được, lập tức bọn họ đều ngẩn người tại chỗ, tỏ ra không thể tin nổi.- Đây...

đây là...- Đệ Thất Sơn Hải xâm lấn!!- Sơn Hải chiến, cuộc chiến Sơn Hải trong truyền thuyết không ngờ lại cứ như vậy xuất hiện!- Quá đột ngột, điều này sao có thể chứ?

Không ngờ Đệ Thất Sơn Hải lại phát động Sơn Hải chiến, chúng ta và Đệ Thất Sơn Hải có xung đột gì nhiều đâu!Toàn bộ Đệ Bát Sơn Hải hoàn toàn chấn động, Thiên Thần Liên Minh phản ứng trước tiên, ban bố mệnh lệnh chiến tranh, dùng tốc độ nhanh nhất, bắt đầu tập kết.Mà bên ngoài Thiên Thần Liên Minh, hai đại gia tộc trong Hàn gia vào giờ khắc này cũng mở ra đại trận bảo vệ tộc, toàn tộc sẵn sàng chiến đấu.Một cơn bão tố sắp ập tới!Trong nháy mắt khi Đệ Thất Sơn Hải vừa mở ra khe nứt, thì Đệ Bát Sơn Hải đã hoàn thành hết thảy điều này.

Mà tại vị trí Mạnh Hạo đang ở, những tu sĩ xâm lấn kia mặc dù bị uy hiếp, nhưng hiển nhiên cũng đã nhận ra một màn này, từng người dồn dập chấn động, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên.- Đệ Thất Sơn Hải đã phủ xuống!!- Ha ha, Sơn Hải chiến sắp nổ ra, lần này, chúng ta sẽ đứng về phe Đệ Thất Sơn Hải, trận chiến này, Đệ Thất Sơn Hải tất thắng!- Mạnh gia, lúc này chiến tranh sắp bạo phát, các ngươi còn không đầu hàng!

Rất nhiều kẻ xâm lấn đồng loạt gầm nhẹ, thanh âm hóa thành sóng âm, ầm ầm khuếch tán ra xung quanh.

Tất cả tộc nhân Mạnh gia, bao gồm cả bà ngoại Mạnh Hạo và năm vị lão tổ Đạo Cảnh bị thương nặng, trong nháy mắt sắc mặt đều đại biến, không còn chút máu.Mà đám tộc nhân phản bội gia tộc lại ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười ẩn chứa vẻ lớn lối, còn có phấn chấn.

Vừa rồi bọn chúng bị Mạnh Hạo chấn nhiếp, nhưng giờ khắc này, theo Đệ Thất Sơn Hải phủ xuống, bọn chúng như tìm được chỗ dựa, uy hiếp của Mạnh Hạo đối với bọn chúng mà nói, dường như không đáng lo ngại nữa.Bọn chúng tin rằng, cho dù là Mạnh gia hay Mạnh Hạo, nhất định sẽ chần chờ, chần chờ này... liền quyết định an toàn của bọn chúng.Mà trong số những kẻ xâm lấn, hiển nhiên không thiếu người thông minh, lập tức đám người áo đen của Đệ Thất Sơn Hải lui về sau.

Bọn chúng hiểu rõ, lúc này Đệ Thất Sơn Hải phủ xuống, bọn chúng đã chiếm cứ đại thế, hơn nữa, nếu đã không thể diệt Mạnh gia, thì trước tiên bọn chúng cần bảo toàn tính mạng của mình đã.Bọn chúng cho rằng, chỉ cần phe mình rút lui trước, như vậy Mạnh gia đang lâm vào chần chờ, nhất định sẽ không dám truy kích.Những tông môn xâm lấn, còn có những tu sĩ Mạnh gia phản bội gia tộc đều có suy tính như vậy, rất nhanh, những người này liền nhanh chóng lui về phía sau, muốn rời đi.Đúng như bọn chúng dự đoán, toàn bộ Mạnh gia, bao gồm cả năm vị lão tổ Đạo Cảnh kia đều lâm vào trầm mặc, bọn họ không dám ngăn cản, cũng không dám tiếp tục giết chóc.

Vừa nghĩ tới Sơn Hải chiến sắp xảy ra, nghĩ tới Đệ Thất Sơn Hải phủ xuống, toàn bộ Mạnh gia đều cảm thấy vô cùng áp lực.Nhưng những kẻ xâm lấn này lại tính sai một người, chính là...

Mạnh Hạo!- Ta đã cho các ngươi đi chưa?

Mạnh Hạo đứng giữa không trung hờ hững lên tiếng, Mạnh gia lo sợ Đệ Thất Sơn Hải, Thiên Thần Liên Minh lo sợ Đệ Thất Sơn Hải, nhưng Mạnh Hạo lại không quan tâm.Trong toàn Đệ Bát Sơn Hải này, hắn chỉ quan tâm đến tộc nhân nhất mạch của bà ngoại mà thôi, còn sống chết của tất cả những người khác không liên quan đến hắn, hắn cũng không thể ngăn cản.

Bởi vì hắn hiểu rõ, trong tương lai không lâu, toàn bộ Sơn Hải Giới đều sẽ phát sinh một trận chiến kinh thiên, khi mà hai cỗ thế lực kinh khủng năm xưa lại từ bên ngoài 33 thiên tới, chiến tranh... sẽ không thể tránh khỏi.Giọng nói của hắn lạnh như băng, vang vọng bốn phía, những kẻ xâm lấn kia lập tức rúng động, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.- Đệ Thất Sơn Hải đã phủ xuống, Mạnh gia ngươi có tự lo được không còn là vấn đề, lại còn dám lưu chúng ta lại?

Từ trong dám người, một giọng nói lạnh lùng chợt truyền ra.

Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, quét ánh mắt sắc lạnh nhìn tới.- Ầm!

Từ trong đám người, tên tu sĩ vừa lên tiếng chợt chấn động toàn thân, rồi lập tức nổ tung.

Mạnh Hạo bước ra nhanh như chớp, vung tay một cái, lập tức Huyết Yêu ở phía xa gào thét, lao vào trong đám người.Những tiểu nhân đậu đen cũng phát ra tiếng rít bén nhọn, còn có Huyết Linh, chó ngao, vào giờ khắc này, tất cả đều sát khí ngập trời, lao vào giết chóc.- Dám xâm lấn nơi này, vậy thì không cần phải rời đi nữa.

Tuy rằng ta không thèm để ý đến cuộc chiến giữa hai Sơn Hải, nhưng đối với phản đồ, ta luôn luôn chán ghét.Bất kể là phản bội Sơn Hải Giới, hay phản bội gia tộc, đều là như vậy.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, sau đó vung tay một cái, lập tức nguyên lực Cổ Cảnh trong cơ thể hắn nổ vang, từng ngọn núi trong nháy mắt hiện ra, ầm ầm phủ xuống xung quanh.Những ngọn núi này không còn là tràn đầy tiên khí, mà là tản ra một cỗ khí tức thương tang, như đã tồn tại quá lâu rồi vậy, tựa như là một ngọn núi viễn cổ ập xuống.

Trong nháy mắt, hàng loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa tinh không.- Mạnh gia, các ngươi còn không ra tay!

Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn thoáng qua năm tên lão tổ và đám tộc nhân Mạnh gia, lên tiếng.

Năm tên lão tổ bị ánh mắt Mạnh Hạo quét tới, thân thể lập tức run lên.Bọn họ đã được chứng kiến sự kinh khủng của Mạnh Hạo, chứng kiến tên đồng tử bỏ chạy trước đó, lúc này bọn họ liền hung hăng nghiến răng một cái, ra lệnh.- Tu sĩ Mạnh gia, lập tức ra tay giết chết toàn bộ những kẻ xâm lấn và đám phản đồ này!

Năm lão tổ gầm lên, dẫn đầu xông ra.

Những tộc nhân Mạnh gia sau một thoáng chần chờ, cũng lập tức rống lớn, dồn dập lao ra.Chiến tranh lần nữa bạo phát, chỉ có điều lần này ở thế yếu không còn là Mạnh gia, mà là những kẻ xâm lấn và đám phản đồ kia.

Máu tươi tràn ngập, tiếng hét thảm không ngừng.Mạnh Hạo bước ra một bước, lập tức biến mất, khi xuất hiện lại đã ở trước mặt một lão già áo đen, đó chính là một trong những tùy tùng của tên đồng tử, tu vi đã đến Đạo Cảnh.

Trong nháy mắt khi Mạnh Hạo xuất hiện, lão già này lập tức cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, thân thể bay nhanh về sau.

Nhưng đúng lúc đó, tay phải Mạnh Hạo đã nâng lên điểm ra một chỉ.Một chỉ này nhìn như đơn giản, nhưng trong chớp mắt khi phát ra, toàn bộ tinh không lập tức chấn động nổ vang, mơ hồ có một cỗ lực lượng vô hình nhanh chóng ngưng tụ lại, trực tiếp bao phủ lão già, mạnh mẽ ép xuống.Hắn điều động lực lượng Sơn Hải, trấn áp lên người lão già này.

Lão già phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ầm một tiếng, thân thể trực tiếp nổ tung thành thịt nát.- Sơn Hải lực.

Mạnh Hạo lẩm bẩm.

Lúc này hắn có thể cảm nhận được lực lượng của Sơn Hải Giới rõ ràng hơn nhiều so với trước, mơ hồ đã có thể điều động được một chút.Một màn này rơi vào trong mắt những tên Đạo Cảnh khác, khiến bọn chúng hoảng sợ định lui về sau.

Nhưng Mạnh Hạo đã nghiêng đầu, lại bước ra một bước, xuất hiện... trước mặt một tên cường giả Đạo Cảnh khác, hắn vung tay áo, bạo phát ra một cỗ gió lốc.

Mặc cho tên cường giả này ngăn cản như thế nào, cuối cùng vẫn hét thảm một tiếng, lập tức thần hình câu diệt.- Chạy, lập tức bỏ chạy!- Sát tinh, đây chính là một tên sát tinh!- Chết tiệt, sớm muộn gì Đệ Thất Sơn Hải cùng sẽ tiêu diệt toàn bộ Mạnh gia các ngươi!!Hàng loạt tiếng hét thảm không ngừng truyền ra.

Những kẻ xâm lấn cùng với đám tộc nhân Mạnh gia phản bội đã bị giết chóc khiến cho rúng động tâm thần, ý niệm duy nhất trong đầu bọn chúng lúc này, chính là chạy trốn.Vốn có mấy vạn người, lúc này chỉ còn lại một nửa ầm ầm chạy loạn khắp bốn phía, không tiếc triển khai bí pháp thiêu đốt sinh mệnh lực bạo phát ra tốc độ nhanh nhất, khiến tộc nhân Mạnh gia khó có thể đuổi kịp.

Mắt thấy đám người kia sắp sửa chạy thoát, thì ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên vẻ lạnh lùng.- Trước giờ nếu ta đã tham dự chiến tranh, thì sẽ có rất ít người còn sống.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, chân phải nâng lên dậm mạnh một cái, lập tức trên người hắn bạo phát ra biển lửa ngập trời, chính là căn nguyên thần hỏa, quét ngang ra xung quanh.Trong phút chốc, biển lửa đã vượt qua đám người đang chạy trốn, quây lại thành một vòng lửa to lớn.Theo tay phải Mạnh Hạo giơ lên trời, vòng lửa liền nổ vang, tạo thành một bức tường lửa, hoàn toàn phong tỏa bốn phía, tựa như một cái phong ấn, ngăn cản tất cả đám người đang bỏ chạy.- Không chừa một mống.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, tay áo vung lên truyền ra gió lốc ngập trời.

Mà lúc này, từng tộc nhân Mạnh gia cũng đều đã giết đỏ cả mắt, lập tức lao tới.Tiếng chém giết cùng tiếng hét thảm không ngừng vang lên.

Mạnh Hạo chỉ ra tay đối với Đạo Cảnh, còn lại đều để cho tộc nhân Mạnh gia làm quen với giết chóc, lần quen dần với chiến tranh.Một bên khí thế như đại hồng thủy, một bên hét thảm thê lương, quy mô trận chiến này không tính là lớn, dưới lực lượng không cân sức, cuối cùng, toàn bộ kẻ xâm lấn cùng với đám tu sĩ phản bội gia tộc...

đều tử vong!Mạnh gia cũng phải trả giá không nhỏ, số người chết không ít, nhưng những người còn trụ được không chết, qua trận chiến này tôi luyện, dĩ nhiên đã được lột xác.

Mặc dù bọn họ vẫn còn đang sợ hãi, nhưng trong lòng của bọn họ đã được thắp lên ngọn lửa chiến đấu, đến cuối cùng khi chiến trường an tĩnh lại, tất cả tộc nhận Mạnh gia bỗng nhiên đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.Không biết ai là người đầu tiên quỳ xuống, rất nhanh sau đó, tất cả tộc nhận Mạnh gia ở xung quanh đều quỳ xuống hành lễ với Mạnh Hạo.- Bái kiến lão tổ!

Đây là thanh âm xuất phát từ đáy lòng của bọn họ, dưới vô số hài cốt làm nền, tiếng hô phát ra vang trời, truyền khắp tinh không!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1635: Trong chiến hỏa tịnh địa!Ngay cả năm lão tổ Mạnh gia bị thương nặng kia, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo cũng lộ ra vẻ kính sợ.

Mạnh Hạo cường hãn và kinh khủng, còn có thủ đoạn tuyệt sát, khiến cho đáy lòng năm lão già rét run.Bà ngoại Mạnh Hạo từ trong đám người nhìn hắn, trong lòng cũng đang không ngừng rung động, đứa cháu ngoại trước mắt này, liên tiếp mang đến cho bà một lần lại một lần rung động.- Ta không phải là lão tổ của các ngươi.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.- Ta cũng không phải Mạnh Trần, tên của ta... là Mạnh Hạo.

Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua tất cả tộc nhân Mạnh gia.- Ta đến từ Phương gia tại Đệ Cửu Sơn Hải.

Mạnh Hạo vừa dứt lời, tất cả tộc nhân Mạnh gia xung quanh đều sửng sốt, năm vị lão tổ dường như nhớ ra cái gì đó, dồn dập trợn trừng mắt.Dưới sự chú ý của mọi người, Mạnh Hạo liền đi về phía bà ngoại.

Nơi hắn đi qua, tất cả tộc nhân đều cung kính vội nhường ra một con đường, Mạnh Hạo đi tới trước mặt bà ngoại, nhìn khuôn mặt đang kích động của bà ngoại kia, trong mắt hiện ra vẻ nhu hòa, ôm quyền cúi đầu thật sâu.- Bà ngoại.Tất cả tộc nhân Mạnh gia vừa nghe được, lập tức chấn động tâm thần, đồng loạt nhìn về phía bà ngoại Mạnh Hạo.

Sau đó từng người đều lâm vào trầm mặc, hướng về phía bà ngoại Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.Cho dù là năm lão tổ của Mạnh gia kia, cũng đều là như vậy.Trải qua trận chiến này, nhất mạch của bà ngoại hắn đã chân chính trở thành chủ mạch, trở thành người đứng đầu Mạnh gia.

Những tộc nhân khác, cho dù là nhất mạch đứng đầu lúc trước, đối với chuyện này đều không có bất kỳ ý kiến gì khác, ngược lại còn chấp nhận chuyện này từ tận đáy lòng.Năm vị lão tổ cũng đều là như vậy.

Điều này cũng không có gì khó hiểu, lúc này là thời điểm Đệ Thất Sơn Hải phủ xuống, Sơn Hải chiến sắp bạo phát, trong gia tộc có nhân vật kinh khủng như Mạnh Hạo trấn giữ, đối với Mạnh gia mà nói, chính là một lá bùa hộ mệnh!Có lá bùa hộ mệnh này, Mạnh gia sẽ ở vào thế vô cùng thuận lợi trong cuộc chiến tranh này, đối mặt với sống chết, quyền lợi của một số người trong gia tộc đã không còn là trọng yếu.Thực lực, mới là duy nhất!Bà ngoại Mạnh Hạo cũng không từ chối, trở thành người thay mặt tộc trưởng Mạnh gia, thay thế ông ngoại đã mất tích của hắn, điều hành gia tộc.

Từng mệnh lệnh truyền xuống đâu vào đấy, sau trận chiến tranh, loại trừ hết phản đồ, Mạnh gia như bừng lên sức sống mới.Chín lục địa nhỏ ở xung quanh, sau khi được chỉnh đốn đã trở thành trận pháp mới của gia tộc.

Trong tổ trạch cũng là như vậy.Mạnh Hạo lựa chọn bế quan trấn giữ Mạnh gia, mặc dù hắn hy vọng có thể nhanh chóng chạy tới Đệ Tứ Sơn Hải, nhưng hiển nhiên, lúc này Mạnh gia càng cần hắn hơn.Nhìn về tinh không xa xa, Mạnh Hạo như có thể thấy được Hứa Thanh đang ở Đệ Tứ Sơn Hải.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, khoanh chân điều tức.Dựa theo kế hoạch của Đệ Thất Sơn Hải, lúc này Mạnh gia vốn đã bị diệt vong, đây chính là trận đầu của Đệ Thất Sơn Hải, không ngờ lại thất bại.

Khi tên đồng tử và Tiêu Diệc Hàn trở về khe nứt - nơi đóng quân của Đệ Thất Sơn Hải, Đệ Thất Sơn Hải biết được tin này liền tỏ ra trầm mặc, cũng không tiếp tục truy cứu.Cùng lúc đó, tại Thiên Thần Liên Minh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tập hợp được gần như 50 ngàn tu sĩ.

Đoàn người này dưới sự thống lĩnh của nhiều cường giả, rời khỏi Thiên Thần Liên Minh... tấn công về phía Đệ Thất Sơn Hải.Đây chính là trận chiến chính thức đầu tiên giữa Đệ Bát Sơn Hải và Đệ Thất Sơn Hải, trận chiến này thu hút quá nhiều người, Thiên Thần Liên Minh, Hàn gia, còn có cả Mạnh gia đều phái ra tu sĩ tham gia trận chiến này.Ba ngày sau, Đệ Thất Sơn Hải tại bên ngoài khe nứt ầm ầm bạo phát.Tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải từ trong khe nứt xuất hiện cuồn cuộn không dứt, đã ngưng tụ gần 60, 70 ngàn người, song phương ở chỗ này triển khai một trận chiến sinh tử.Trận chiến này vô cùng thảm khốc, trong tiếng nổ mạnh không ngừng, Đệ Bát Sơn Hải xuất ra trọng bảo, Đệ Thất Sơn Hải cũng vậy.

Song phương chiến đấu kéo dài suốt bảy ngày, tiếng va chạm như sấm sét chấn động tinh không, mùi máu tanh khuếch tán gần phân nửa Đệ Bát Sơn Hải.Thương vong vô số, bất kể là Đệ Bát Sơn Hải hay Đệ Thất Sơn Hải đều là như vậy, thậm chí trong một trận chiến này còn có Đạo Cảnh tử vong, cũng có tiếng tự bạo phát ra chấn động khắp bốn phương tám hướng.Cực kỳ thảm thiết...Bảy ngày sau, Thiên Thần Liên Minh... bị đánh bại!Lúc đi, tu sĩ có hơn năm vạn người, cuối cùng trốn chạy trở về chỉ còn không tới 2000 người, mà số người Đệ Thất Sơn Hải tử vong rõ ràng ít hơn Đệ Bát Sơn Hải rất nhiều.

Thậm chí trong bảy ngày này, còn không ngừng có tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải từ khe nứt tiến vào tinh không Đệ Bát Sơn Hải, số lượng tới mấy vạn.Trận chiến này khiến Đệ Bát Sơn Hải oanh động, tất cả tông môn của Thiên Thần Liên Minh đều bị chấn động.

Đây mới thực sự là trận đụng độ chân chính đầu tiên, trận chiến này Thiên Thần Liên Minh bị thất bại, giống như bị giáng một đòn nghiêm trọng.Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy thì cũng thôi, nhưng tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải lại nương trận đầu thắng lợi, phái ra 70 ngàn tu sĩ... xâm nhập vào Thiên Thần Liên Minh.Chiến tranh... cứ vậy lại triển khai!Hàn gia phong tỏa toàn tộc, cắt đứt liên hệ với bên ngoài, không cầu giết địch, chỉ cầu tự vệ.

Nhưng chờ đợi bọn hắn một tháng sau, chính là cuộc tấn công của Đệ Thất Sơn Hải đánh vào.Đệ Thất Sơn Hải chia ra một đường, tấn công Hàn gia.Toàn bộ Đệ Bát Sơn Hải chìm trong khói lửa chiến tranh ngập trời, đâu dâu cũng xuất hiện cảnh giết chóc cực kỳ thảm thiết.

Nhất là tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải lại am hiểu lực lượng nguyền rủa, còn có cả Thể tu xuất hiện, bất kỳ một tên Thể tu nào, đều gần như bất diệt không chết, thân thể cường hãn, giết chóc ngập trời.Còn có cả một ít cự thú cũng bị tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải khống chế, triệu hoán ra, bất kỳ một con nào đều bạo phát ra sức mạnh ngập trời, tạo thành ảnh hưởng to lớn cho Đệ Bát Sơn Hải.Duy chỉ có...

Mạnh gia, trong cuộc chiến tranh này gần như không bị liên lụy, dường như nơi này đã bị Đệ Thất Sơn Hải quy vào vùng cấm.

Trong hơn một tháng Sơn Hải chiến nổ ra, nơi này tựa như tiên cảnh vậy, không ngờ... lại không có bất kỳ tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải nào tiến vào.Mặc dù ngẫu nhiên cũng có một vài tu sĩ bay ngang qua, nhưng bọn chúng đều lập tức biến sắc, bay nhanh về phía sau.Một màn này, bị Hàn gia chú ý, bị Thiên Thần Liên Minh chú ý, rồi dồn dập trở nên khiếp sợ, nhưng bọn họ lại không có thời gian đi điều tra, bọn họ đang phải đối mặt với giết chóc đến từ Đệ Thất Sơn Hải.Mạnh Hạo rất bình tĩnh, hắn khoanh chân ngồi trong mật thất Mạnh gia chuyên môn chuẩn bị cho hắn, mật thất này nằm ở phần đầu pho tượng khổng lồ kia.

Ở nơi này, Mạnh Hạo cảm nhận được khí vận Sơn Hải tồn tại, điều này đối với tu hành của hắn có trợ giúp rất tốt.Đối với chiến tranh ở bên ngoài, hắn cũng không quan tâm tới, chỉ chuyên tâm tu hành, cảm thụ bất đồng từ Tiên lực biến thành Cổ nguyên trong cơ thể.Toàn bộ thời gian của hắn, chính là quan sát Hồn Đăng trong cơ thể, quan sát 33 ngọn Hồn Đăng vẫn đang không ngừng lớn mạnh kia, ý nghĩ muốn dập tắt Hồn Đăng trong đầu Mạnh Hạo cũng càng ngày càng mạnh.Sơn Hải chiến đã nổ ra, mặc dù hắn không tham dự, nhưng với nội tình của Mạnh gia, vẫn có thể thu được không ít tin tức.

Những tin tình báo này đều được đưa đến nơi này cho hắn, nên hắn nắm rất rõ chuyện đã xảy trên Đệ Bát Sơn Hải trong hơn một tháng qua, Mạnh Hạo hiểu rằng, hết thảy điều này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.- Chiến tranh chân chính, e là...

đã không còn xa.Mạnh Hạo lẩm bẩm.

Hắn để ý thấy Anh Vũ mấy ngày nay thỉnh thoảng lại vô ý lộ ra vẻ phiền não.Trong mấy ngày này, Mạnh gia cũng rất yên bình, mỗi một tộc nhân đều đang tu hành, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.Thời gian cứ yên ả trôi qua, rất nhanh lại qua nửa tháng, trận chiến chính thức giữa Đệ Thất Sơn Hải và Đệ Bát Sơn Hải, đến nay mới chỉ hơn hai tháng, nhưng tu sĩ tham dự, đã từ mười mấy ngàn biến thành mấy trăm ngàn, cho đến khi đạt tới con số 1 triệu.Tinh không chấn động không ngừng, cho dù ở tận Mạnh gia cũng có thể thường xuyên nghe được tiếng nổ, còn có cả mùi máu tanh và dao động hỗn loạn từ tinh không truyền tới, bất kỳ một tu sĩ Tiên Cảnh nào cũng đều cảm nhận được.Cho dù là ở tận các Sơn Hải khác, cũng có một số vị đại năng cảm nhận được trận Sơn Hải chiến tại Đệ Bát Sơn Hải.Thậm chí trong cảm ngộ của Mạnh Hạo, hắn cũng nhận ra toàn bộ khí vận Sơn Hải Giới đang từ từ tiêu tán, mơ hồ, dường như Sơn Hải Giới đang tràn ngập bi thương.- Là bi thương do biết rõ có ngoại địch sắp đến, hay là... trận Sơn Hải chiến này?- Nhưng ngươi đã không đi ngăn cản, có lẽ suy nghĩ của ngươi cũng giống như ta, nếu chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, như vậy chỉ còn cách nhanh chóng thích ứng, dùng trận Sơn Hải chiến này để làm quen với chiến tranh, cũng là một sự lựa chọn.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, liếc nhìn ngọc giản trong tay.Đây là ngọc giản tộc nhân Mạnh gia vừa mới đưa tới, là tình hình chiến đấu trên Đệ Bát Sơn Hải trong một tháng qua.Nửa tháng trước, truyền tống của Thiên Thần Liên Minh đã bị vỡ nát toàn bộ, 1 triệu tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đã xâm nhập vào trong đó, cùng Thiên Thần Liên Minh triển khai từng tràng đại chiến.

Chiến cuộc cũng từ kịch liệt chuyển dần sang thế giằng co, song phương dường như đều đang lâm vào một cuộc chiến không biết kéo dài bao lâu.Những trận chiến quy mô nhỏ không lúc nào không bạo phát.Năm ngày trước, Hàn gia... bị công phá, chết rất nhiều, những người trốn thoát, đều đang bị Đệ Thất Sơn Hải đuổi giết.Mạnh Hạo trầm mặc, ngẩng đầu nhìn lên tinh không, hắn nghĩ tới Hàn Thanh Lôi.Ngay khi Mạnh Hạo vừa nhớ tới Hàn Thanh Lôi, bỗng nhiên cặp mắt hắn nhoáng lên một cái, nhìn về phía xa xa.Nơi Mạnh Hạo nhìn tới, có mấy trăm tu sĩ đang bay nhanh ở phụ cận phạm vi thế lực Mạnh gia, mấy trăm người này, nam có nữ có, già có trẻ có, mỗi một người đều mang thương thế, trên mặt lộ ra vẻ bi thương tuyệt vọng, thỉnh thoảng lại có người tràn ra máu tươi.

Dẫn đầu đoàn người này là hai lão già có tu vi Đạo Cảnh, thời khắc này sắc mặt hai lão già tái nhợt, đã bị thương rất nặng.Phía sau hai lão già, bất ngờ cũng Hàn Thanh Lôi ở bên trong, vẻ mặt hắn lúc này trông rất dữ tợn, hiện lên đầy sát khí, nhưng sắc mặt cũng hơi đen sạm lại, dường như đã bị dính phải nguyền rủa, thân thể hắn gầy nhom, đang khô dần.Những này người, chính là tu sĩ Hàn gia sau khi bị diệt môn trốn ra.Sau lưng của bọn họ có ba con hung thú lớn chừng nghìn trượng, đó là ba con nhện to lớn, toàn thân xanh biếc, bộ dáng dữ tợn, đang nhanh chóng đuổi theo.Trên lưng ba con nhện đều có hơn một ngàn tu sĩ đang ngồi, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lùng và khinh miệt.

Trong đám người này có một thanh niên đang ngồi trên một tấm ghế dựa xanh biếc, một chân đặt trên vai một nữ tử đang run rẩy, trong ngực còn ôm một nữ tu khác.Tên thanh niên này mặc trường bào màu xanh biếc, trong mắt cũng có màu xanh biếc, dáng vẻ ngạo nghễ, ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên vẻ tàn bạo, nhếch miệng cười lạnh.- Tên Hàn Thanh Lôi kia, bổn thiếu muốn bắt sống, những người còn lại, toàn bộ bắt cho yêu thú ăn.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1636: Lữ Hầu!Tên thanh niên áo bào xanh vừa dứt lời, con nhện khổng lồ phía dưới hắn dường như hiểu được, lập tức phát ra tiếng gầm rú dữ tợn, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam.2 con con nhện còn lại cũng gầm lên, khiến cho khí thế của nhóm người này mơ hồ cũng trở nên mạnh hơn.Xa xa, tu sĩ Hàn gia đang bay nhanh bỏ chạy, nghe được ba tiếng gầm thét phía sau, sắc mặt từng người trở nên cực kỳ khó coi, không ít tộc nhân lộ ra vẻ tuyệt vọng.- Thanh Lôi, ngươi nói thật chứ?

Ngươi phải biết rằng, một khi sai lầm, tất cả chúng ta sẽ chết, Hàn gia... sẽ thật sự bị diệt tộc!

Một trong hai lão già Đạo Cảnh bên cạnh Hàn Thanh Lôi lo lắng lên tiếng.- Mạnh gia chính là đường lui của chúng ta hiện tại, đến nơi đó, nhất định sẽ an toàn!

Hàn Thanh Lôi cắn răng lên tiếng.

Từ khi Đệ Thất Sơn Hải phủ xuống tới nay, toàn bộ Đệ Bát Sơn Hải, gần như không ai không biết Mạnh gia siêu nhiên.Đại quân Đệ Thất Sơn Hải không ngờ lại không hề bước chân vào phạm vi Mạnh gia chút nào, đây đối với những tông môn gia tộc trên Đệ Bát Sơn Hải mà nói, chính là chuyện khó có thể tin nổi, thậm chí đã có không ít người nói, Mạnh gia đã phản bội Đệ Bát Sơn Hải.Lần này Hàn gia bị diệt, Hàn Thanh Lôi trơ mắt nhìn trưởng bối gia tộc chết trận, mấy lão tổ mạnh nhất cũng đều lần lượt chết trận, chỉ còn lại có hai nhất nguyên lão tổ bị thương nặng và số ít tộc nhân trốn ra.

Hơn nữa, để trốn thoát, bọn họ còn phải mượn cái chết của lão tổ mạnh nhất, đổi lấy một đường sinh cơ cho bọn họ.Nhưng bọn họ cũng không còn đường nào để đi, tinh không mờ mịt, nhưng lại không tìm được lối thoát, toàn bộ Đệ Bát Sơn Hải đang tràn ngập trong chiến hỏa, không tìm được một nơi yên lành nào...Trước nguy cơ sinh tử, Hàn Thanh Lôi chợt nghĩ tới Mạnh gia!Hắn cũng nhớ lại lúc ở 33 địa trước đó, đến phút cuối hắn cũng không thấy được Mạnh Hạo, nhưng lại thấy được tên thanh niên Mạnh gia kia.

Hắn không tin Mạnh Hạo lại dễ đang chết như vậy.

Sau hắn nhiều lần nhớ lại, hắn càng thênm nghi ngờ, tên thanh niên Mạnh gia kia... nhất định có liên quan đến Mạnh Hạo.Mà sự kiện Mạnh gia trở nên siêu nhiên sau đó, dần dần cũng bị người ta điều tra ra.

Khi Đệ Thất Sơn Hải phủ xuống, Mạnh gia đã xảy ra đại chiến, cũng làm cho Hàn Thanh Lôi nảy sinh đoán này.Hắn không còn đường nào khác để đi, chỉ có thể đi đánh cuộc một phen, đánh cuộc Mạnh Hạo đang ở Mạnh gia, đánh cuộc hết thảy chuyện này, đều liên quan đến Mạnh Hạo.Nghe được lời nói của Hàn Thanh Lôi, các tộc nhân Hàn gia liền bạo phát ra tốc độ cao nhất, trong tiếng nổ "ầm ầm", đoàn người liền bay tới phạm vi Mạnh gia.

Ba con nhện to lớn phía sau bọn họ cũng tăng nhanh tốc độ, không ngừng rút ngắn khoảng cách.Cũng đúng vào lúc này, đoàn người Hàn Thanh Lôi trực tiếp tiến vào trong phạm vi Mạnh gia, bọn họ cũng nhìn thấy được, xung quanh Mạnh gia bất ngờ có một vòng... hài cốt đang lơ lửng.Những hài cốt này dường như bị người ta dùng pháp lực cố định xung quanh, tạo thành một cái ranh giới, đó chính là... ranh giới của Mạnh gia, mà những hài cốt kia, dĩ nhiên chính là đám người xâm lấn Mạnh gia.Nhìn những hài cốt này, trong lòng Hàn Thanh Lôi liền trở nên rung động, tộc nhân Hàn gia thì đều hít sâu một hơi, không ngờ lại không chút do dự, tiến vào bên trong.Gần như khi đám người bọn hắn vừa tiến vào, thì ba con nhện kia cũng gào thét bay đến, nhưng lại lập tức dừng lại ở bên ngoài biên giới, trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi nhìn về phía đại lục Mạnh gia ở xa xa.- Thiếu chủ, nơi này chính là...

Mạnh gia, Sơn Hải chủ từng có mệnh lệnh, không thể tùy tiện trêu chọc vào Mạnh gia.

Thấy ba con nhện dừng lại, tên thanh niên áo bào xanh liền nhíu mày, một lão già bên cạnh hắn thấp giọng lên tiếng.Tên thanh niên áo bào xanh hừ lạnh một tiếng, nhìn những hài cốt kia, lại nhìn đám người Hàn Thanh Lôi đã tiến vào phạm vi Mạnh gia, bay đi xa, ánh mắt hắn liền hiện ra vẻ lạnh lùng.- Sơn Hải chủ nói rằng không nên tùy tiện trêu chọc, cũng không phải là không thể trêu chọc, chúng ta đi vào!

Tên thanh niên áo bào xanh hờ hững lên tiếng.

Lão già bên cạnh hắn chần chờ một chút, định ngăn cản, nhưng mấy ngày qua Đệ Thất Sơn Hải áp đảo Đệ Bát Sơn Hải, khiến cho lão già này cảm thấy, cho dù có xâm nhập cũng không có vấn đề gì.Theo âm thanh tên thanh niên truyền ra, "ầm" một tiếng, ba con nhện lập tức xông vào phạm vi thế lực của Mạnh gia, nhắm hướng đoàn người Hàn Thanh Lôi, điên cuồng đuổi giết.

Tốc độ bọn chúng cực nhanh, trong chớp mắt đã đuổi tới gần.Thấy đối phương không ngờ lại không thèm đếm xỉa đến Mạnh gia mà đuổi theo, sắc mặt đám tộc nhân Hàn gia lập tức đại biến.

Không đợi bọn họ tiếp tục bay đi, ba con nhện kia bỗng nhiên há miệng, trong nháy mắt liền phát ra tơ nhện ngập trời, hóa thành một tấm lưới lớn tràn ngập khắp bốn phía, hướng về đoàn người Hàn gia bao phủ lại.Ánh mắt tên thanh niên áo bào xanh lộ ra vẻ tàn nhẫn, đám tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải xung quanh hắn cũng đều tràn ra sát khí ngập trời.Thời khắc này, ánh mắt Hai lão tổ Hàn gia cũng đỏ thẫm, đang đi đi đối kháng, bỗng nhiên... một tiếng hừ lạnh từ trong hư vô bỗng nhiên truyền ra.

Tiếng hừ lạnh này vừa xuất hiện, lập tức phủ xuống mạng nhện, khiến mạng nhện chấn động mạnh, trong nháy mắt liền truyền ra tiếng răng rắc, vỡ vụn, trực tiếp nổ tung.Ba con nhện phát ra tiếng gào thét thê lương, theo bản năng lui về phía sau, đám tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải trên lưng nhện đều chấn động tâm thần.

Tiếng hừ lạnh vừa rồi chẳng những làm vỡ nát mạng nhện, mà còn làm cho tâm thần bọn chúng chấn động nổ vang.

Thậm chí còn có không ít người, khóe miệng tràn ra máu tươi.Tên thanh niên áo bào xanh biến sắc, trong nháy mắt bên cạnh hắn liền xuất hiện ba lão già, ba lão già này đều là Đạo Cảnh, lúc này sắc mặt bọn họ đều trở nên âm trầm nhìn chằm chằm về phía người thanh niên vừa từ trong hư vô vừa đi ra.Người này mặc trường bào màu trắng, trông giống như một thư sinh, chỉ có điều trên người lại truyền ra vẻ tang thương, đó chính là...

Mạnh Hạo.- Mạnh Hạo!

Hàn Thanh Lôi mừng như điên.- Hàn huynh, lâu ngày không gặp.

Mạnh Hạo mỉm cười, hướng về phía Thanh Lôi ôm quyền.Tộc nhân Hàn gia bên cạnh Hàn Thanh Lôi tộc cũng đều vội vã ôm quyền hành lễ với Mạnh Hạo, duy chỉ có hai lão tổ Hàn gia sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, lại lập tức nhìn xung quanh.

Hai lão già phát hiện, nơi này lại chỉ có mình Mạnh Hạo, đáy lòng lập tức trầm xuống, đang định lên tiếng thì tên thanh niên áo bào xanh trên con nhện đã chậm rãi đứng lên, cất giọng lạnh lùng.- Thật to gan, dám cản trở Đệ Thất Sơn Hải ta, Mạnh Hạo... ta cho ngươi một cái lựa chọn, nếu ngươi lập tức chạy về lại gia tộc của ngươi, thì hôm nay, bổn thiếu sẽ không diệt Mạnh gia.Nếu không, hôm nay bổn thiếu cũng không ngại diệt luôn Mạnh gia của ngươi.

Tên thanh niên áo bào xanh chậm rãi lên tiếng, giọng nói ẩn chứa vẻ lớn lối và lạnh lùng.

Mấy tháng nay, sau khi hắn đi tới Đệ Bát Sơn Hải đã gặp được rất nhiều tu sĩ bản địa, những người đó sau khi gắp hắn đều tỏ ra sợ hãi run rẩy.Cho nên hắn cảm thấy vô cùng đắc ý, lúc này cho dù biết rõ đây là Mạnh gia, là người mà Sơn Hải chủ đã hạ lệnh không thể trêu chọc, nhưng hắn vẫn không coi vào đâu.Tên thanh niên vùa dứt lời, đám người Hàn gia lập tức biến sắc, sợ hãi nhìn về phía tên thanh niên áo bào xanh kia, lại nhớ tới hình ảnh từng người trong gia tộc bị diệt.

Mặc dù nhóm người do tên thanh niên này cầm đầu chỉ là một trong rất nhiều chi nhánh tiêu diệt Hàn gia, nhưng đội ngũ ba ngàn tu sĩ này, vẫn là một cỗ lực lượng cường hãn.Nhất là lúc này Đệ Thất Sơn Hải lại đang chiếm ưu thế rõ rệt, điều đó khiến cho lời nói của tên thanh niên tràn đầy tính uy hiếp.Thời khắc này, toàn bộ ba ngàn tên tu sĩ trên lưng ba con nhện đều đứng lên, vận chuyển tu vi trong cơ thể, sát khí ầm ầm bạo phát tạo thành một cỗ gió lốc chấn động bốn phía.

Cùng lúc đó, ba lão già bên cạnh tên thanh niên cũng nhíu mày, tràn ra tu vi, ba lão già này mặc dù không phải Đạo Chủ, chỉ là Đạo Cảnh nhất nguyên, nhưng vì có Đệ Thất Sơn Hải ở nơi này làm chỗ dựa, nên gần như không có ai dám trêu chọc đến bọn họ.- Ồn ào.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, tay phải nâng lên, nhẹ nhàng vung về phía trước.

Lập tức bốn phía tinh không đột nhiên xuất hiện một cỗ áp lực, nhanh chóng phủ xuống người tên thanh niên áo bào xanh.

"Ầm" một tiếng, tên thanh niên lập tức phát ra tiếng hét thảm, phun ra máu tươi, sắc mặt đại biến, vẻ lớn lối trước đó, trong nháy mắt đã biến thành hoảng sợ.Thân thể hắn như bị tinh không đè ép, trong chớp mắt gần như sắp tan vỡ, trông không còn ra hình người.

Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng màu xám tro từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, muốn đối kháng uy áp đến từ tinh không kia.Đồng thời, từ trong luồng ánh sáng màu xám tro huyễn hóa ra thân ảnh một tên nam nhân trung niên, người này mặc chiến giáp màu đen, phía sau hắn rõ ràng là một phiến chiến trường trong tinh không, có vô số tu sĩ đang chém giết.- Ai dám đả thương con ta, ngươi muốn chết!

Tên nam nhân trung niên gầm nhẹ, trên người của hắn bất ngờ bạo phát ra lực lượng Đạo Cảnh tứ nguyên.Sắc mặt Mạnh Hạo không đổi, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, khi tên nam nhân trung niên vừa xuất hiện, giọng nói vẫn còn vang vọng đã lập tức tan vỡ, chia năm xẻ bảy, ngay cả tên thanh niên áo bào xanh cũng trực tiếp bị tinh không đè ép thành thịt nát.Một màn này xảy ra quá đột ngột, khiến tất cả tu sĩ xung quanh đều sửng sốt, sắc mặt đại biến.- Ngươi... ngươi...- Ngươi lại dám giết chết con của Lữ Hầu, ngươi...

Mấy ngàn tu sĩ trên lưng ba con nhện đồng thời thất thanh thét lên, sắc mặt ba tên cường giả Đạo Cảnh thì trở nên tái nhợt, không chần chờ chút nào, lập tức lao thẳng tới Mạnh Hạo.Bọn họ biết rất rõ sự đáng sợ của Lữ Hầu, cũng biết rất rõ nếu hôm nay không giết chết Mạnh Hạo, thì ba người bọn họ nhất định phải đi thừa nhận cơn phẫn nộ đến từ Lữ Hầu.

Thời khắc này bọn họ lập tức bạo phát tu vi, bay tới tấn công.- Toàn bộ tu sĩ nghe lệnh, giết chết tên này!

Thanh âm tam lão truyền ra, ba con nhện bị bí pháp kích thích, lập tức gầm thét xông về phía Mạnh Hạo, đám tu sĩ trên lưng bọn chúng cũng toàn bộ bay ra, triển khai thần thông thuật pháp, giết về phía Mạnh Hạo.Đám người Hàn gia đều hít sâu một hơi, hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo đang đứng trước ba ngàn tu sĩ, như muốn dùng lực một người, đối kháng đại quân ba ngàn tu sĩ vậy.Mạnh Hạo nhìn ba ngàn tu sĩ, còn có ba lão già cùng với ba con nhện dữ tợn kia, vẻ mặt bình tĩnh mà lạnh lùng, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, hướng về phía ba ngàn tên tu sĩ trước mặt...Bóp mạnh một cái!Ầm!

Tiếng nổ như sấm truyền ra khiến tinh không chấn động run rẩy, từ trong hư vô tựa như có một bàn tay vô hình lớn chừng mấy ngàn trượng đưa ra, hướng về phía ba ngàn tên tu sĩ... chộp tới!----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1637: Lực lượng của Sơn Hải Giới!Không cách nào hình dung nổi sự chấn động trong tâm thần Hàn Thanh Lôi và các tộc nhân Hàn gia.

Chỉ một trảo, trong tinh không đã lập tức xuất hiện hư ảnh một bàn tay to lớn, bàn tay này bao phủ lại toàn bộ khu vực đám người Đệ Thất Sơn Hải đang đứng, hung hăng bóp mạnh.Ầm!

Một tiếng nổ rung chuyển tinh không truyền ra, tất cả tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải trong phạm vi bàn tay kia, giờ khắc này sắc mặt đều đại biến, lộ ra vẻ hoảng sợ, cũng có không ít người phát ra tiếng gào thét thê lương.Tất cả bọn chúng, bất kể là tu vi gì, vào giờ khắc này đều cảm nhận được một cỗ áp lực mãnh liệt khó có thể hình dung từ bốn phương tám hướng, từ trong tinh không bạo phát, đè ép xuống thân thể, thậm chí còn có một cỗ lực lượng bài xích rầm rầm truyền ra.Tựa như bọn chúng bị cả phiến tinh không này bài xích, bị cả thiên địa bài xích, bị toàn bộ Sơn Hải Giới... bài xích!Đám tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải tu vi không tới Cổ Cảnh trên lưng ba con nhện kia, là những người phải gánh chịu hậu quả đầu tiên, trong tiếng hét thảm, thân thể bọn chúng bị ép tới vặn vẹo rồi ầm ầm nổ tung, trở thành thịt nát!Sau đó chính là Cổ Cảnh sơ kỳ, thất khiếu từng tên một trào ra máu tươi, không kiên trì được bao lâu, dưới sự khủng khiếp cùng tuyệt vọng, thân thể liền bị nghiền ép vỡ vụn.Tiếng cười thảm, tiếng gào thét không ngừng truyền ra, thậm chí còn có tiếng cầu xin tha thứ truyền ra.

Những tên tu sĩ Cổ Cảnh trung kỳ nhìn thấy những người tu vi không bằng mình đều đã trở thành máu thịt bầy nhầy, máu tanh ngập trời khắp nơi, trong lòng bọn họ lập tức rơi vào tuyệt vọng, không ít người liền thi triển thần thông, lấy ra pháp bảo đối kháng, nhưng tất cả đều nhanh chóng bị vỡ nát.Thân thể của bọn chúng cũng chỉ kiên trì được mấy nhịp thở, sau đó ầm một tiếng, toàn bộ xương cốt cùng máu thịt đều bị đè ép nổ tung.Ngay sau đó, những tên Cổ Cảnh hậu kỳ cùng Cổ Cảnh đại viên mãn cũng khó thoát khỏi cái chết, dưới uy áp khổng lồ, toàn bộ bọn chúng đều thần hình câu diệt.

Thân thể ba con nhện khổng lồ cũng truyền ra tiếng răng rắc, phát ra tiếng gầm thê lương, những cái chân trở nên vặn vẹo, thân thể không còn ra hình dáng, lõm xuống, máu tươi màu xanh biếc phun trào.Cho đến... ba lão già Đạo Cảnh kia, bọn họ trơ mắt nhìn hết thảy xung quanh, nhìn tinh không đang dao động, nhìn ba ngàn người đã trở thành máu thịt mơ hồ, biến nơi này trở thành một địa ngục máu tươi.

Thân thể bọn họ lúc này cũng run lên, phun ra máu tươi, cũng đã đến ranh giới sắp không thể chịu nổi nữa.- Không!

Một lão già Đạo Cảnh cười thảm, trong khoảnh khắc thân thể không thể thừa nhận được nữa, hắn liền lấy ra tất cả pháp bảo, thậm chí trong miệng còn bay ra một chiếc chuông lớn, muốn chống cự.

Nhưng theo pháp bảo rầm rầm tan vỡ, thân thể của hắn cũng vặn vẹo nát bấy.Hai tên Đạo Cảnh còn lại cười thảm, đồn loạt tự bạo.

Bọn họ không thể trốn, tinh không xung quanh đã bị phong tỏa, bị lực lượng uy áp mạnh mẽ bao phủ, không còn chút đường sống nào.Rầm rầm!

Tiếng nổ ngập trời truyền ra.

Vào giờ khắc này, thanh âm tự bạo của hai tên lão tổ Đạo Cảnh bỗng nhiên bị át mất dưới cái bóp mạnh của bàn tay vô hình.Hết thảy điều này nói thì chậm chạp, nhưng trên thực tế chỉ là trong nháy mắt, ba ngàn tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đã bị trực tiếp bóp vỡ, tuôn ra sương máu tràn ngập!Vô số tu sĩ, pháp bảo, còn có ba con nhện kia bị bóp cùng một chỗ, tạo thành một đống máu thịt to lớn.

Màu xanh biếc, màu trắng, màu đỏ xen lẫn nhau, nhìn thấy mà giật mình.Sắc mặt Hàn Thanh Lôi tái nhợt, hai lão tổ Hàn gia bên cạnh hắn kia, mặc dù bọn họ cũng thường thấy cảnh giết chóc, nhưng lúc này không nhịn được đều khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra vẻ khiếp sợ mãnh liệt.Mà những người khác, thời khắc này đang trợn mắt há hốc mồm, có một số nữ tử thì trực tiếp nôn mửa không ngừng, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo giống như đang nhìn hung thần ác sát vậy.

Đó chính là tồn tại, so với Đệ Thất Sơn Hải còn muốn kinh khủng hơn.- Đây là lực lượng gì chứ...

Hàn Thanh Lôi lẩm bẩm, nhìn đống máu thịt kinh khủng kia, lại nhìn Mạnh Hạo trước mặt, đáy lòng hắn bỗng nhiên trở nên chua xót, trong lúc vô hình, Mạnh Hạo đã kéo ra cực xa với hắn, đó là một khoảng cách không thể vượt qua.- Lực lượng của Sơn Hải Giới.

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng.

Sau khi hắn tiến vào Cổ Cảnh, mở ra Hồn Đăng Chí Tôn, hắn lại càng cảm nhận được khí vận Sơn Hải Giới rõ ràng hơn trước.Trước đây, hắn cần phải điều động ra Chí Tôn Huyết mới có thể mượn được lực lượng Nhật, Nguyệt tinh, nhưng lúc này hắn đã không cần phải vậy, chỉ cần hắn vừa hiện lên ý nghĩ, sẽ có một cỗ lực lượng của Sơn Hải Giới lập tức phủ xuống.Chỉ có điều lực lượng hắn có thể sử dụng vẫn còn quá ít, Mạnh Hạo tin rằng, theo tu vi của mình đề cao, nhất là... khí tức Phong Yêu nhất mạch càng trở nên cường đại, thì nhất định sẽ có một ngày, sự tồn vong của Sơn Hải Giới chỉ nằm trong một cái ý niệm của hắn.Bởi vì, hắn chính là...

Phong Yêu đời thứ chín, hắn chính là...

Sơn Hải chủ!- Hàn huynh, hoan nghênh tới Mạnh gia, ở nơi này, các ngươi sẽ an toàn.Mạnh Hạo nhìn Hàn Thanh Lôi mỉm cười.- Mời!Ánh mắt Hàn Thanh Lôi hiện lên vẻ phức tạp, hồi lâu sau liền hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu thật sâu.

Theo Mạnh Hạo dẫn đường, rất nhanh, đoàn người Hàn gia đã tiến vào tổ trạch của Mạnh gia.

Bà ngoại Mạnh Hạo cũng phân ra một khu vực tổ trạch bố trí cho Hàn gia ở, khiến cho đoàn người cuối cùng còn sót lại của Hàn gia này có thể ở nơi này, tiếp tục phát triển.Trong quãng thời gian sau đó, Mạnh Hạo ngoại trừ tu hành bên trong pho tượng khổng lồ ra, chính là đi tới khu vực Hàn gia hiện tại, trò chuyện với Hàn Thanh Lôi.Chỗ ở của Hàn gia hiện tại có một đầm nước lạnh, trong đầm có một loại cá gọi là Bích Hàn Ngư, mùi vị rất ngon, Mạnh Hạo ăn qua một lần tỏ ra rất thích.

Hắn cùng Hàn Thanh Lôi thường xuyên thả câu bên cạnh đầm nước này.So sánh với cảnh chiến tranh thảm thiết của Đệ Bát Sơn Hải phía ngoài, nơi này quả thật là một chốn thiên đường.

Hàn Thanh Lôi thỉnh thoảng lại trở nên thảng thốt, dường như ở chỗ này, sẽ quên mất chiến tranh ở ngoại giới vậy.- Mạnh huynh, ngươi... nếu ngươi đã có tu vi như vậy, sao không đi giúp Đệ Bát Sơn Hải, đánh đuổi Đệ Thất Sơn Hải xâm lấn?

Câu nói này, Hàn Thanh Lôi đã do dự rất lâu, hôm nay thả câu cùng Mạnh Hạo bên đầm, cuối cùng hắn cũng mở miệng.Mạnh Hạo không lập tức trả lời, mà chỉ vung cần câu trong tay, lập tức một con cá lớn màu xanh ngọc dài chừng nửa trượng bị câu lên, con cá vùng vẫy vài cái, liền bị một tộc nhân Mạnh gia tiến lên đè xuống, để vào sọt cá.- Hàn huynh, chiến tranh... sẽ không kết thúc, không chỉ có Đệ Thất Sơn Hải, mà có thể còn có những Sơn Hải khác, đây mới chỉ là bắt đầu...Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, theo hắn tiến vào Cổ Cảnh, ngay cả giọng nói của hắn cũng lộ ra vẻ tang thương.- Ta sẽ ra tay, nhưng thời cơ còn chưa tới.

Mạnh Hạo khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đầu cuối nơi đó, chính là 33 thiên.- Ngươi có phát hiện hay không, nếu như tinh không có đỉnh, vậy thì cái đỉnh này, đang từ từ đè xuống.

Mạnh Hạo vừa dứt lời, Hàn Thanh Lôi liền sửng sốt, vẻ mặt đột nhiên đại biến, ngẩng mạnh đầu, nhìn chằm chằm lên bầu trời, nhìn lên tinh không, dần dần, hô hấp hắn trở nên dồn dập.- Ngươi là nói...

33 thiên?!- E là không bao lâu nữa, 33 thiên cũng sẽ phủ xuống.

Mạnh Hạo nhìn đầm nước trầm mặc một lát, rồi bình tĩnh nói.Hàn Thanh Lôi biến sắc, hắn và Mạnh Hạo đã từng cùng vào Như Phong Giới, hắn biết được rất rõ ràng, 33 thiên đại biểu cho thứ gì, cũng hiểu rõ sự kinh khủng của những cường giả thuộc 33 thiên.- Vậy... chúng ta phải làm gì?

Hàn Thanh Lôi chua xót lên tiếng.

Thời khắc này hắn mới ý thức được, thì ra việc Đệ Thất Sơn Hải xâm lấn quả thật không coi vào đâu, có lẽ, đây mới chỉ là khúc dạo đầu của chiến tranh mà thôi.

Vậy mà ngay cả khúc dạo đầu này, Hàn gia cũng không trụ được.

Thời khắc này nghĩ lại, chỉ là khúc dạo đầu đã khiến cho mình cảm thấy như tận thế phủ xuống, như vậy khi chiến tranh với 33 thiên nổ ra... hắn không biết mình cần phải làm gì nữa, vẻ mặt hắn trở nên mờ mịt.- Trở nên mạnh hơn!

Mạnh Hạo nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Thanh Lôi, thần sắc nghiêm túc, nhấn mạnh từng chữ nói.- Bất kể là dạng chiến tranh gì, Đệ Thất Sơn Hải xâm lấn cũng tốt, những Sơn Hải khác bạo phát chiến tranh cũng được, hoặc là 33 thiên giáng lâm, cho dù là... hai thế lực lớn đã từng khiến cho Chí Tôn Tiên Giới tan vỡ lại đến lần nữa, thì tất cả những gì ngươi cần làm, chính là...khiến cho bản thân trở nên mạnh hơn!- Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi, trong thiên địa, có lẽ thật sự có vùng đất lành, nhưng Sơn Hải Giới thì không có.- Cuộc chiến tranh này, sẽ rất nhanh phủ xuống, chúng ta đều sẽ bị cuốn vào.

Trong mắt Mạnh Hạo dần dần sáng lên lấp lánh, tay phải hắn nâng điểm nhẹ lên mặt đất.

Một cỗ dao động từ ngón tay của hắn truyền vào lòng đất, tản ra chín lục địa nhỏ ở xung quanh.Loại hành vi này, mấy tháng qua hắn vẫn thường xuyên tiến hành.

Cho dù là khi bế quan, hắn cũng dùng thần thức truyền tu vi của mình vào lòng đất, dần dần phác họa ra một cái trận pháp khổng lồ.Đối với trận pháp, Mạnh Hạo không hiểu nhiều lắm, nhưng trận pháp dưới lòng đất này không phải trọng điểm, mà trọng điểm chính là lực lượng gia trì trận pháp này, đó chính là... lực lượng của Sơn Hải Giới.- Cũng sắp hoàn thành rồi.

Mạnh Hạo thầm nhủ.Hàn Thanh Lôi trầm mặc.- Nhưng ta vẫn không hiểu, trong cuộc chiến tranh này, ngươi vốn có thể ra tay ngay lúc này.

Với tu vi của ngươi, nếu tận khả năng ngăn trở, sẽ giảm bớt được rất nhiều người chết, như vậy lực lượng của Sơn Hải Giới chúng ta sau này sẽ càng lớn hơn!Mà lúc này, bên ngoài thì có kẻ địch rình rập, bên trong lại có nội chiến, loại hao tổn này, không có ý nghĩa!

Hàn Thanh Lôi ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo, chua xót nói.- Thời cơ, còn chưa tới, rất nhanh, rất nhanh thôi.Mạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu sau liền nhẹ giọng lên tiếng, hắn cũng không giải thích rốt cuộc là vì sao hắn lại không tham dự vào cuộc chiến tranh này.Chỉ có bản thân Mạnh Hạo hiểu rõ, sở dĩ hắn không tham dự, là bởi vì... hắn không phải chỉ có một mình, mà tại Đệ Bát Sơn Hải này, hắn còn có Mạnh gia cần che chở.Cho dù hắn không thèm để ý tộc nhân Mạnh gia, nhưng hắn nhất định phải để ý bà ngoại.

Mạnh Hạo có thể cảm nhận được đám người bà ngoại rất quan tâm tới gia tộc.

Nếu Mạnh Hạo đi ngăn cản Đệ Thất Sơn Hải, tất nhiên hắn sẽ phải đối mặt với Đệ Thất Sơn Hải trả thù, dù sao... hắn vẫn chỉ là một người.Mà một khi Đệ Thất Sơn Hải trả thù, như vậy Mạnh Hạo có thể lựa chọn lánh đi, hoặc là lựa chọn chiến đấu, nhưng còn Mạnh gia sẽ không có lựa chọn.

Chỉ cần Mạnh gia vẫn còn ở đây, như vậy nếu Mạnh Hạo xuất thủ, Mạnh gia... nhất định sẽ bị liên lụy diệt tộc.Điều này khiến cho hắn không thể nào ra tay được, mà hiển nhiên Đệ Thất Sơn Hải cũng nhìn thấy điểm này, cho nên... bọn họ cũng không chủ động tới trêu chọc Mạnh Hạo, song phương giữ vững cân bằng vi diệu nào đó.----------oOo---------- Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1638: Trận pháp chuyển độngMạnh Hạo mặc dù là chủ Sơn Hải tương lai nhưng đối với Mạnh Hạo, Thiên Thần Liên Minh không có bất kỳ liên hệ nào với hắn, thậm chí lúc trước còn từng đánh nhau sống chết, làm sao có thể đứng ra nói chuyện, ngược lại còn là kẻ thùTrên thực tế, nếu không có sự xâm lược của Đệ Thất Sơn Hải, có lẽ sau khi biết được thân phận của Mạnh Hạo, Mạnh gia hiện tại sẽ bị Thiên Thần Liên Minh bao vây tiêu trừVề phần tình cảm, nơi nàydù sao cũng không phải là Đệ Cửu Sơn HảiNhưngtrong Thiên Thần Liên Minh còn có mối bận tâm của hắn, đó là sư tôn Nhất Nhiên Tử truyền thụ cho hắn Phong Thiên QuyếtSau khi bước chân vào Cổ Cảnh hắn còn cảm nhận được dao động của chủ Đệ Bát Sơn Hải từ trên núi thứ támDao động kia làm hắn cảm nhận được sự quen thuộc, giống với khí tứcđến từ ngọc giản của ngoại công hắn bên trong túi trữ vật!

Hắn không nói những chuyện này cho ngoại bà bởi vì Mạnh Hạo có quyết định của chính mình, cuộc chiến này hắn nhất định sẽ tham dự, vì Nhất Nhiên Tử truyền thụ cho hắn Phong Thiên Quyết, còn vìdao động quen thuộc kia trên núi thứ támNhững điều này đều là lí do Mạnh Hạo nhất định phải tham dự cuộc chiến nàyNhưng trước khi hắn tham dự, hắn còn có nỗi lo về sau cho nên trong hai tháng này, hắn không ngừng sáp nhập vào lực Sơn Hải dưới lòng đất mà tạo thànhtrận pháp!

Hàn Thanh Lôi không hiểu những điều nàyMạnh Hạo không muốn Mạnh gia trở thànhHàn gia kế tiếp, bởi vì hắn không muốn ngoại bà thương tâm, không muốn ngoại bà bi thương vì gia tộc diệt vong, không muốn ngoại bà có chút thương tổn nàoNgoại bà là người thân của hắn, trên thế giới này, ngoại bà là một trong số những người làm Mạnh Hạo để ý"Nhanh lên, phải nhanh hoàn thành trận pháp" Mạnh Hạo nhìn bầu trời xa xăm, trong lòng lẩm bẩmThời gian trôi đi, đã qua nửa tháng, trong nửa tháng này, chiến hỏa Đệ Bát Sơn Hải càng thêm kịch liệt, mỗi ngày đều có chiến báo của ngoại giới được tộc nhân Mạnh gia đưa đến cho Mạnh Hạo, Mạnh Hạo đều nhìn mỗi cái rất cẩn thậnThiên Thần Liên Minh tổ chức một trận phản kíchtrong thời gian kéo dài, hai phe đều phải trả giá không nhỏChết đều rất thê thảm, trọng yếu nhất là cường giả Đạo Cảnh tử vong không còn là nhất nguyên nhị nguyên mà đã có cả Đạo Chủ ngã xuốngTông môn Thiên Thần Liên Minh tan vỡ không ít, một viên lại một viên tinh tú nổ tung, trận chiến này nếu như thất bại, như vậy tu sĩ còn sót lại sẽ rút về lại núi thứ támĐồng thời thanh âm kêu gọi chủ Đệ Bát Sơn Hải xuất hiện càng ngày càng nhiềuNhưng chủ Đệ Bát Sơn Hải trước sauđều không có xuất hiệnChỉ có tu sĩ Thiên Thần Đạo xuất hiện do Đại hộ pháp Thiên Thần dẫn đầu, hợp thành nghị hội chiến tranhVề phần bên trong khe nứt giữa Đệ Thất Sơn Hải và Đệ Bát Sơn Hải xuất hiện không dứt tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải, cũng dần dần càng ngày càng ítCho dù Mạnh Hạo ở Mạnh gia cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa sinh mệnh trong khe nứt kia dường như càng ngày càng rõ ràngĐó là sinh cơ thịnh vượng, ngọn lửa sinh mệnh có thể chiếu rọi cả tinh không, chậm rãi đi về hướng Đệ Bát Sơn HảiBởi vì thân phận tôn cao tồn tại, tu vi kinh khủng, cho nên hắn muốn bước chân từ Sơn Hải Giới vào một Sơn Hải Giới khác, quá trình sẽ chậm rãi hơn nhiềuTồn tại này chính làchủ Sơn Hải của Đệ Thất Sơn Hải, Tư Mã Đạo!

Mạnh Hạo có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, cũng như hắn có thể cảm nhận được trên Đệ Bát Sơn Hải giống như cũng có một sự tồn tại đang chậm rãi thức tỉnhGiống như vậy, bất luận là sự tồn tại của Đệ Bát Sơn Hải hay là Tư Mã Đạo của Đệ Thất Sơn Hải, bọn họ đều cảm nhận được Mạnh Hạochiếm giữ Mạnh gia!

Cuối cùng sau ba ngày, Mạnh Hạo từ nhắm mắt tĩnh tọa bỗng nhiên mở hai mắt, khi hai mắt mở ra, trong chớp mắt chín tiểu lục địa bốn phía Mạnh gia truyền ra tiếng động ầm ầm, giống như động đất, giống như có lực lượng nào đó đang nổi lên từ dưới lòng đấtCảnh tượng này làm cho tất cả tộc nhân Mạnh gia đều thất kinh, không ai biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cho dù là năm lão tổ Đạo Cảnh đều chấn động tinh thần khi thần thức tản raBọn họ cảm nhận được trong chín tiểu lục địa bốn phía lúc này đang có lực lượng kinh thiên động địa, chậm rãi bùng phát dường như chưa tới bao lâu sẽ trực tiếp nổ tungLà Đệ Thất Sơn Hải đánh tới sao?Xảy ra chuyện gì?

Tất cả tộc nhân Mạnh gia đều kinh hãi, nhóm người Hàn Thanh Lôi cũng đều như thếKhi mọi người đều kinh hoảng, Mạnh Hạo từ nơi bế quan đi ra, cất bước đi, trực tiếp xuất hiện trong tổ trạch, bên trong sân của ngoại bà, ngay khi hắn xuất hiện cũng là lúc ngoại bà đi ra, mang theo thần sắc kinh hãiHạo nhi, xảy ra chuyện gì?Ngoại bà lập tức nói, mấy ngày này, bà chủ trì gia tộc, đã dần dần tập trung Mạnh gia thành quả đấm, không còn tán loạn như trướcKhi Mạnh Hạo xuất hiện, năm vị lão tổ cũng đều đã tới, còn những cường giả mạch khác đều nhanh chạy đếnHàn Thanh Lôi cho dù thân là người ngoài nhưng trong Mạnh gia lại có quan hệ với Mạnh Hạo, Hàn gia bên ngoài cũng không bị bài xích, lúc này cũng lập tức bay tới, nhìn Mạnh HạoMạnh Hạo nhìn mọi người bốn phía, ánh mắt cuối cùng dừng trên người ngoại bà, ôm quyền, cúi đầu thật thấpHạo nhi cháuNgoại bà nhìn Mạnh Hạo, bà nhìn thấu phức tạp trên thần sắc Mạnh Hạo, trong lòng mơ hồ hiểu rõ, thân thể khẽ run lênNgoại bà, cháu không nghe phân phó của người lúc trước, tự mình làm chủ hoàn thành một việcTrong Đệ Bát Sơn Hải, lúc này đã xảy ra chiến tranh, cháu vốn không thể tham dự, phải ở nơi này bảo vệ Mạnh gia, nhưngnơi đó cháu nhất định phải tham dựMạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn ngoại bà, ôn nhu nóiNhưng mà nếu cháu tham dự trận chiến giữa hai đại Sơn Hải này, bị cuốn vào bên trong, Mạnh gia cũng sẽ bị liên lụy, sẽ bị Đệ Thất Sơn Hải diệt tộcNgoại bàMạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩmNgoại bà trầm mặc, bà nhìn Mạnh Hạo, đáy lòng khẽ thở dài, mấy ngày này bà làm sao có thể không nhận ra tâm tư này của Mạnh Hạo, chỉ là bà không muốn Mạnh Hạo tham dự vào trong cuộc chiến Sơn Hải, nhưng trong mắt ngoại bà, hắn vĩnh viễn đều là vãn bối của mìnhTuy rằng lựa chọn như vậy có chút ích kỷ nhưng đối với bà, nhà so với nước quan trọng hơn, Mạnh gia so với Đệ Bát Sơn Hải quan trọng hơn nhưng bà lại bỏ qua cảm nhận của Mạnh Hạo, lúc này bà nhìn Mạnh Hạo, trầm mặc rất lâu, khàn khàn nói:Ngoại bà hiểu rõ cháuđã có lựa chọn, như vậy thì đi làm đi, cháu cần ngoại bà vì cháu làm cái gì?

Sau khi nói, ngoại bà dường như già hơn một chútMạnh Hạo nhìn ngoại bà, trên mặt lộ ra nụ cười, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy ngoại bàNgoại bà, cháu muốn đưa Mạnh gia vào Đệ Cửu Sơn Hải, ở nơi nào còn chưa xảy ra chiến tranh, ở nơi đó mọi người sẽ an toànMạnh Hạo nhẹ giọng nóiNgoại bà trầm mặc, hồi lâu sau chậm rãi gật đầu, bà nhìn Mạnh Hạo, nâng bàn tay tràn đầy nếp nhăn, nhẹ nhàng sờ mặt Mạnh Hạo, vẻ mặt từ áiĐứa bé ngoan, cháu vì ngoại bà đã làm rất nhiều việc, là ngoại bà suy nghĩ ích kỷ, cháuphải chú ý an toànMạnh Hạo gật đầu, nhìn mọi người bốn phía, sắc mặt hơi trầm xuốngCác vị, ta sẽ đưa bọn ngươi cùng với cả vùng đất này vào Đệ Cửu Sơn Hải, nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi chỉ cần một ngày Mạnh mỗ còn sống, nếu các ngươi có tâm tư khác, ta sẽ làm các ngươihối hận vì đã nổi lên tà niệmHàn huynh, Hàn gia cũng sẽ đi Đệ Cửu Sơn Hải, huynh thấy thế nào?

Mọi người bốn phía bao gồm năm lão tổ Đạo Cảnh kia đều hít sâu, đối với lời nói của Mạnh Hạo, đáy lòng bọn họ chấn động vì bị uy hiếp và cũng vì quyết định của Mạnh Hạo đưa tất cả bọn họ vào Đệ Cửu Sơn HảiPhải biết đó là hai Sơn Hải lớn, một người xuyên qua đã rất khó khăn, càng không phải nói lần này Mạnh Hạo định đưa vào một vùng đại lục cùng với tất cả tộc nhânĐiều này làm sao có thể, nhiều người như vậy còn có một vùng đại lục, cái nàyXuyên qua như thế, cần hao phí lực lượng lớn đến không thể hình dung!Đệ Cửu Sơn HảiNgười ở bốn phía đều hít sâu, nhìn Mạnh Hạo, càng thêm kinh hãi, nếu Mạnh Hạo có thể làm được việc này, có thể tưởng tượng trong mắt tất cả mọi người, nhất định đã đạt tới trình độ lớn cực hạnChỉ cần một ngày hắn không ngã xuống tuyệt đối không có người nào dám đi khiêu chiến địa vì cùng uy nghiêm của ngoại bàHàn Thanh Lôi hít sâu,trong khoảnh khắc hắn nghe được lời nói của Mạnh Hạo, hắn đột nhiên hiểu rõ nửa tháng trước vì cái gì mà Mạnh Hạo không tham chiến, câu trả lời của Mạnh Hạo là thời cơ chưa tớiHắn không phải không tham chiến, chính xác làthời cơ chưa tới, mà trước mắt, thời cơđã đếnĐa tạ!

Hàn Thanh Lôi ôm quyền, cúi đầu thật thấp, đối với Hàn gia, lúc này có thể đi Đệ Cửu Sơn Hải là một chuyện vô cùng tốt, cuộc chiến này, Hàn gia đã không còn dư lực lượng tiếp tục tham dựÁnh mắt Mạnh Hạo quét qua mọi người, sau khi thu hồi lại, hắn hít sâu, bỗng nhiên nâng hai tay, gần như ngay khoảnh khắc hắn nâng tay, lực Sơn Hải trên người của hắn bùng phát, giống như kíp nổ trong nháy mắt bùng phát, một khối trong chín tiểu lục địa bốn phía đại lục chủ Mạnh gia lập tức truyền ra tiếng nổ vang, nhưng lại bùng phát một cột sáng lớn, tiến vào tinh không, nổi dậy dao động vô cùngSau đó là khối thứ hai, khối thứ ba, khối thứ tưTừng khối,từng khối đại lục bùng phát ra cột sáng, tản ra lực lượng dày đặc của Sơn Hải Giới, đây là lực lượng Sơn Hải Mạnh Hạo tích lũy theo năm tháng, mang một vùng đại lục cùng với rất nhiều người đi vào Đệ Cửu Sơn Hải cần lực lượng mà không phải Mạnh Hạo có thể tiếp nhận, cho nên hắn chọn lực Sơn Hải, với lực lượng này của Sơn Hải Giới có thể hoàn thành xuyên qua lần nàyMặc dù là vậy, Mạnh Hạo cũng phải tiêu hao mấy tháng, có thể tưởng tượng từ Đệ Thất Sơn Hải đi vào Đệ Bát Sơn Hải nhất định phải trả giá caoNgay khi Mạnh Hạo thi triển lực Sơn Hải, bốn phía tiểu lục địa bùng phát ra cột sáng, trong tinh không ngoài phạm vi Mạnh gia có mấy vạn tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải mang theo sát khí đi tớiNgười dẫn đầu là một nam nhân trung niên, nam nhân nàychính là Đệ Thất Sơn Hải Lữ Hầubị Mạnh Hạo giết con nối dõiGiết con của ta, ta giết Mãn tộc của ngươi, mệnh lệnh của chủ Sơn Hải Lữ mỗ không quan tâm, mặc dù các ngươi cùng chủ Sơn Hải từng có giao hảo, làm cho chủ Sơn Hải tha cho các ngươi một con đường sống nhưng các ngươi không nênchọc ta!

Sắc mặt nam nhân trung niên âm trầm, sát khí ngập trời, mang theo mọi người đến, liếc mắt thấy được cột sáng ngập trời phía xa xaoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1639: Tiễn Mạnh giaỞ bốn phía đại lục tổ trạch Mạnh gia, cột sáng chín tiểu lục địa bùng phát từng tia,trực tiếp tiến vào tinh không, nổi lên sóng gợn vô tận khiến cho tinh không chấn động, thiên địa biến sắcNgay lúc đám người Lữ Hầu nhìn lại cũng là lúc cột sáng thứ tám bùng phát"Đây là" Lữ Hầu ngẩn ra, cặp mắt co lại, cẩn thận xem xét, với tu vi của hắn mơ hồ cảm nhận được bốn phía đại lục Mạnh gia ở đó ẩn chứa lực lượng kinh người, bên trong những cột sáng nàyChớp mắt, Lữ Hầu liếc nhìn mu bàn tay, vật tổ lóe lên, trong lòng hừ lạnh vung tay áo, thân thể bỗng nhiên đi về phía trước, mấy vạn tu sĩ phía sau lập tức đi theo, khí thế đại quân như hồng, đánh thẳng tới Mạnh HạoCàng thêm tới gần, sát khí mấy vạn người này khiến cho tinh không chấn động, những sát khí này như sắp ngưng tụ thành băng hàn, bao phủ bốn phương tám hướngMạnh gia, giết con nối dõi của Lữ mỗ, mau lăn ra đây!

Lữ Hầu nói, thanh âm giống như sấm sét nổ vang, trong tinh không này ầm ầm khuếch tán bốn phương tám hướng, khí thế trên người hắn cũng ngập trời trong chớp mắt, đó là tu vi của Đạo Tôn tứ nguyên, mới vừa tràn ra khiến cho quy tắc cùng pháp tắc của cả vùng tinh không vỡ vụn toàn bộTất cả tộc nhân ở đại lục tổ trạch Mạnh gia lúc nghe được tiếng gầm nhẹ, lại cảm nhận được rét lạnh bốn phía, từng người một đều biến sắcThần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, lạnh lùng nhìn tinh không bên ngoài đại lục Mạnh gia, không thèm để ý, vẫn nâng hai tay, trong mắt lóe sáng kỳ dị, lực lượng của Sơn Hải Giới theo dẫn dắt của cơ thể nổ vang long trời lở đấtCột sáng thứ chín lúc này phóng lên cao, thẳng vào tinh không, trong chớp mắt, bên ngoài đại lục tổ trạch Mạnh gia, chín cột sáng làm tinh không run lên, một lốc xoáy khổng lồ từ cuối tinh không lập tức xuất hiện ở chín cột sángLốc xoáy khổng lồ này mới vừa xuất hiện lập tức chậm rãi chuyển động, càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt truyền ra tiếng nổ vang vô tận, không ngừng chuyển động tản ra uy lực kinh khủngSắc mặt Lữ Hầu thay đổi lần nữa, thân thể trong nháy mắt dừng lại, trong mắt kinh nghi, mấy vạn tu sĩ phía sau hắn đều dừng lại, đồng loạt nhìn chín cột sáng bên ngoài Mạnh gia cùng lốc xoáy kinh khủng kiaBọn họ muốn làm gì?Đây là trận pháp gì?

Toàn bộ mọi người kinh hãi, dưới uy lực này, giống như có không ít bàn tay vô hình đẩy thân thể bọn họ không ngừng lùi về sauKhi lốc xoáy chuyển động nhanh hơn,bốn phía tổ trạch Mạnh gia trên tinh không sóng gợn vô tận, lốc xoáy dường như trở thành hắc động, tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải không chịu nổi, nhanh chóng lùi về sauCuối cùng ngay cả đáy lòng Lữ Hầu đều rung động, với tu vi của hắn lúc này cũng không khống chế được mà lùi về sauĐột nhiên từng tiếng nổ vang lên ngập trờiTrên đại lục Mạnh gia, thân thể Mạnh Hạo bay lên, bay thẳng vào trong tinh không, bay ra đại lục ở tổ trạch Mạnh gia, hắn cúi đầu nhìn tất cả mọi người trong tổ trạch cho đến khi ánh mắt dừng lại trên người ngoại bàTay phải bấm quyết bỗng nhiên chỉ một cáiDưới ngón tay này, một khối trong chín tiểu lục địa bên ngoài tổ trạch Mạnh gia tan vỡ ầm ầm, chia năm xẻ bảy, trực tiếp hóa thành tro bụiĐây là một vùng đại lục, sau thời khắc toàn bộ tan vỡ, từ trên đại lục dâng lên cột sáng, cũng trong chớp mắt hóa thành điểm sáng vô tận, dâng lên sáp nhập toàn bộ vào trong hắc động lốc xoáy trong tinh không"Ầm!"

Hắc động lốc xoáy này chuyển động nhanh hơn, giờ phút này lực lượng ẩn chứa bên trong bùng phát uy lực mãnh liệt, làm Lữ Hầu biến sắcNgay sau đó, khối đại lục thứ hai, khối đại lục thứ ba, khối đại lục thứ tư, toàn bộ tan vỡ, chia năm xẻ bảy, hóa thành tro bụi, cột sáng tan vỡ cũng hóa thành điểm sáng chạy thẳng vào trong hắc động lốc xoáyUy lực trong lốc xoáy bùng phát lần nữa, lực lượng cường hãn khuếch tán, thân thể Lữ Hầu nhanh chóng lùi về sau, tất cả tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải phía sau hắn đều hoảng sợ, đồng loạt lùi về sauCái nàyMiệng lưỡi Lữ Hầu khô khốc, hắn nhìn hắc động lốc xoáy kinh người, đáy lòng dần dần nổi lên suy đoán, nhưng là suy đoán này hắn thấy không có khả năng"Ầm!"

Khối đại lục thứ năm vào lúc này tan vỡ, sau đó khối thứ sáu, khối thứ bảy, khối thứ tám, cột sáng vỡ nát, điểm sáng vô tận bay lên trên không, toàn bộ sáp nhập vào trong lốc xoáy, uy lực bùng phát lần nữaGiờ phút này Mạnh gia chỉ còn lại đại lục tổ trạch cùng tiểu lục địa cuối cùng, trong tổ trạch, tất cả tộc nhân Mạnh gia đều sợ hết hồn hết vía, nhìn lốc xoáy kinh khủng kia, trong đầu bọn họ ù lên, trống rỗngCho dù là năm lão tổ Đạo Cảnh, nhìn thấy cảnh này cũng giật mình, trong lòng run lênĐúng lúc này, trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng, tay phải bấm quyết, chỉ về phía tiểu lục địa cuối cùngMở sơn hải lộ!Thanh âm Mạnh Hạo ầm ầm vang vọng làm tinh không thất sắc, đồng thời đại lục thứ chín chợt tan vỡ, chia năm xẻ bảy rồi trở thành tro bụi, còn có cột sáng hóa thành điểm sáng kia, toàn bộ bay lên, thẳng tới hắc động lốc xoáyTrong chớp mắt lập tức sáp nhập vào, hắc động lốc xoáy này hấp thu lực lượng chín đại lụcLực lượng Sơn Hải Giới tích lũy bằng trận pháp trên chín đại lục lúc này dường như đạt đến giới hạn, khi lời nói Mạnh Hạo truyền ra, trong lốc xoáy này lập tức bùng phát khí tức kinh người không cách nào hình dungKhí tức mạnh mẽ này trong chớp mắt khiến cho tinh thần, linh hồn của tất cả sinh mạng đều run lênLữ Hầu ở phía xa trơ mắt nhìn hắc động lốc xoáy xuất hiện một quầng sáng trong chớp mắtQuầng sáng nàyhướng về tinh không xa xa, lan tràn vô hạn, phút chốc quét ngang với tốc độ không thể nào hình dung, ngay lập tức xuyên qua vách ngăn Đệ Bát Sơn Hải cùng Đệ Cửu Sơn Hải, trực tiếp mở ra một khe nứt to lớn!

Thậm chí so với Tiên Kiều do ba đại đạo môn chế tạo trước đây còn kinh người hơn, khí thế càng thêm vô biên, quầng sáng này trực tiếp xuyên qua vách ngăngiữa Đệ Bát Sơn Hải cùng Đệ Cửu Sơn HảiTrong Đệ Cửu Sơn Hải, cả tinh không đồng thời sáng lên, tinh thần tất cả tu sĩ đều run lên, đồng loạt ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn tinh không, Phương gia cũng vậy, những tông môn khác cũng thế đều là như vậyXảy ra chuyện gì?Đâyđây là cái gì?Đó là ánh sáng gì, như thế nào lại như vậy, chẳng lẽ có bảo vật xuất hiện?

Trong Đệ Cửu Sơn Hải, các tiếng động ồ lên khắp mọi nơiCùng lúc đó, tộc nhân Phương gia bao gồm phụ thân của Mạnh Hạo còn có nhóm người đại trưởng lão, vào lúc này đều cảm nhận được khí tức của Mạnh Hạotrong ánh sáng kia!

Trong Đệ Bát Sơn Hải, chính mắt nhìn thấy hết thảy, sắc mặt Lữ Hầu tái nhợt, thân thể lùi về sau lần nữa, hắn thất thần nhìn hắc động lốc xoáy, nhìn quầng sáng kiaMởmởvách ngăn hai Sơn Hải Giới, hắn đây là định đưa đại lục Mạnh gia cùng tất cả tộc nhân vào trong Đệ Cửu Sơn HảiBằng tu vi cùng kiến thức của Lữ Hầu, trong đầu lúc này nổ vang, bị hành động này của Mạnh Hạo làm cho chấn động mãnh liệtHắn hiểu rõ mở ra vách ngăn hai giới phải trả giá cao như thế nào, Đệ Thất Sơn Hải chuẩn bị rất lâu còn phải trả giá cao kinh người cũng chỉ xé mở được một khe nứtNhưng trước mắt hắn thấy được Mạnh Hạo mở liên tiếp hai Sơn Hải Giới, điều này làm cho hắn không thể không sợ hãiMạnh Hạo ngẩng đầu nhìn hắc động lốc xoáy, nhìn quầng sáng kia, nâng hai tay lên, gầm nhẹ, vẫy mạnh tay, lập tức đại lục tổ trạch Mạnh gia chấn động, từ từ bay lên giống như có một người khổng lồ khiêng theo đại lục chạy thẳng vào tronghắc động lốc xoáyBụi đất mù mịt, mặt đất nổ vang, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra chấp nhất, nhìn đại lục tổ trạch Mạnh gia, lúc này bay càng nhanh lên không trung, cách hắc động lốc xoáy càng ngày càng gầnRất nhanh, gần như trong khoảnh khắc, Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bầm:Ngoại bà, lên đường bình anTrong chớp mắt lời nói Mạnh Hạo truyền ra, đại lục tổ trạch Mạnh gia trực tiếp dung nhập vào trong hắc động lốc xoáy, lốc xoáy này như cắn nuốt cả đại lục, sau đó ngừng dịch chuyển, hắc động dần biến mất, sáp nhập vào trong quầng sáng kiaMà quầng sáng nối liền Đệ Bát Sơn Hải cùng Đệ Cửu Sơn Hải trong chớp mắt biến mất từ trong Đệ Bát Sơn Hải, có lẽ đây không phải biến mất mà là đã đi xa!

Quầng sáng này chợt đi xa biến mất ở Đệ Bát Sơn Hải, tiến vào Đệ Cửu Sơn Hải, trong Đệ Cửu Sơn Hải, tinh không nổ vang, hư vô méo mó, đại lục Mạnh gia ầm ầm rơi xuống!

Mạnh gia được Mạnh Hạo đưa điĐệ Bát Sơn Hải vốn là khu vực của Mạnh gia, nơi này không còn bất kỳ đại lục nào, tinh không cũng dần an tĩnh, sóng gợn tiêu tán, chỉ có Mạnh Hạo một người đứng ở nơi đó, nhìn Đệ Cửu Sơn Hải phía xaXa xa, trán của Lữ Hầu không biết toát mồ hôi từ lúc nào, hắn chợt phát hiện, hành động tự mình tới đây diệt tộc thoạt nhìn giống như muốn tìm đường chếtTrong chớp mắt, hắn chợt hiểu rõ mệnh lệnh của chủ Sơn Hải không cho bọn họ trêu chọc Mạnh gia, không phải vì chủ Sơn Hải cùng Mạnh gia có quan hệ gì mà làthật sự không muốn trêu chọc!Bởi vì trong Mạnh gia ẩn chứa một cường giả tuyệt thế bị kiềm hãm, cường giả nàykhông phải là người Lữ Hầu hắn có thể trêu chọcĐó làcó thể dựa vào lực lượng của một người mở ra hai Sơn Hải Giới lớn, đưa một vùng đại lục hoàn chỉnh cùng rất nhiều tộc nhân truyền quađại năng kinh thiên!Rút lui!

Không chần chờ chút nào, Lữ Hầu nói, thân thể lập tức lùi về sau, những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải phía sau hắn trước sát khí này trở nên sợ hãi, toàn bộ lùi về sauCho dù không chiến mà lui cũng chẳng saoBởi vì mọi người đều nhìn thấu lúc này, ràng buộc kiềm hãm cường giả tuyệt thếđã biến mấtGiống như một hung thú Chí Tôn cổ xưa, được mở ra lối điTrong tiếng nổ vang, những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải này nhanh chóng lùi về sau, nhưng khi họ đang lùi về sau, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt đang nhìn Đệ Cửu Sơn Hải, xoay người, ánh mắt dừng lạitrên người tu sĩ Đệ Thất Sơn HảiNếu đã đến đây rồi thì đừng điMạnh Hạo bình tĩnh nóioOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1640: Dị tộcTrong khoảnh khắc lời nói truyền ra, trong tinh không rét lạnh một vùng nhưng lại không nhìn thấy băng tuyết, lúc này quét ngang bốn phương tám hướng, những nơi đi qua, những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải lùi về sau, toàn bộ thân thể run lên, từ sâu trong lòng nảy sinh hàn ý, lại từ trong linh hồn sinh ra chiến túcKhông có ràng buộc của Mạnh gia, Mạnh Hạo nhìn về phía những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải này, sát khí ầm ầm bùng phát, đối với mọi người Đệ Thất Sơn Hải, Mạnh Hạo chưa nhắc tới thù oán thậm chí nếu như dựa vào thân phận chủ Sơn Hải tương lai, hắn có lẽ phải lựa chọn thủ đoạn nhu hòa một chút, không giết nhiều ngườiLà vì cuộc chiến kế tiếp sẽ lớn hơn, vì giữ lại lực lượng Sơn Hải Giới, mặc dù Mạnh Hạo hiểu được những chuyện này nhưng lại không làm đượcHắn không phải anh hùng gì cũng không phải thủ lĩnh gì, hắn chỉ là một tu sĩ, một người từng là thư sinh, một người mơ ước trở thành tu sĩ có tiền bình thườngNếu những người này không tới trêu chọc mình thì không sao nhưng một khi đã trêu chọc, vả lại còn muốn diệt Mạnh gia mà Mạnh Hạo muốn bảo vệ, chuyện này Mạnh Hạo không nhịn được cũng không muốn nhịnHắn hừ lạnh đi về trước một bước, một bước hạ xuống, tinh không nổ vang, một luồng uy lực vô biên trong phút chốc bao phủ bốn phương tám hướng, chớp mắt một cái đã áp chế tất cả khu vực ở bốn phía vào bên trongTiếng động "ầm ầm" như tinh không va chạm vô hình, mấy vạn tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải chạy tán loạn, phần lớn phun ra máu tươi, thần sắc hoảng sợ, phát ra tiếng động khủng hoảngKhông người nào dám phản kháng, những tu sĩ này từng người một run rẩy, cũng không dám chạy trốn nữa mà đều đứng tại chỗ, hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo, không dám cử động chút nàoLữ Hầu ở phía xa biến sắc, cắn răng, lập tức trong cơ thể hắn tràn ra một luồng ánh sáng tímTia sáng nháy mắt khuếch tán, bao phủ toàn thân hắn, hướng về phía trước, tốc độ tăng nhanh, dường như muốn phá vỡ áp chế của Mạnh HạoCó thể để ngươi đi saoMạnh Hạo thản nhiên nói, lần nữa đi ra một bước, bước này hạ xuống, thân ảnh của hắn biến mắt trong nháy mắt, bất ngờ xuất hiện trước mặt Lữ Hầu, vung mạnh tay"Ầm!"

Một luồng lực lượng mạnh mẽ bùng phát trên người Mạnh Hạo, tạo thành gió lốc, trực tiếp đánh trên người Lữ Hầu, Lữ Hầu phun ra máu tươi, thân thể như diều đứt dây, trực tiếp đảo lộnThần sắc thê thảm, thân mình cưỡng ép dừng lại, hắn dữ tợn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong mắt ánh lửa điên cuồng chuyển độngTa là một trong tam hầu núi thứ bảy, Lữ Vân Lệ, ngươi dám đả thương ta, Đệ Thất Sơn Hải nhất định đuổi giết ngươi không tha!

Thanh âm Lữ Hầu thảm thiết, gào thét chói tai vang vọng bốn phương tám hướngĐáp lại lời hắn, Mạnh Hạo đi ra bước thứ ba, cùng với một quyền diệt sinh, thân ảnh dịch chuyển, một quyền đánh ra, trực tiếp đánh lên ngực Lữ HầuTiếng động "ầm ầm" ngập trời, ngực Lữ Hầu lập tức lõm xuống, hắn phun ra máu tươi, thân thể lùi về sau lần nữaTiếng "rắc rắc" vang vọng, trên thân thể Lữ Hầu có một tầng nhuyễn giáp không thể nhìn thấy, vào lúc này tan vỡ, chia năm xẻ bảyĐây là vật bảo vệ tính mạng của hắn, là vật trên chiến trường Thiên Thần Liên Minh có thể quét ngang bốn phương tám hướng, liên sát Đạo Cảnh Đệ Bát Sơn Hải, nhưng giờ này trước mắt Mạnh Hạo chỉ cần một quyền, giáp này tan vỡCác ngươi lập tức ra tay giết hắn!

Sắc mặt Lữ Hầu tái nhợt, thanh âm dồn dập, từ đó lùi về sau, nói thảm thiết, những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải bốn phía từng người một chần chờ, có mấy ngàn người cắn răng chạy ra, mỗi chín người cùng nhau hợp thành trận pháp, mỗi chín trận pháp hợp thành một đại trận!

Còn dư lại mấy trận pháp hơn mười người, lập tức xuất hiện trong tinh không, muôn màu muôn vẻ, thần thông sóng gợn vây quanh Mạnh HạoThần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, tay phải đánh một trảo về phía hư không, tinh không lập tức xé mở ra khe nứt, Huyết Yêu gầm thét, chạy thẳng tới những trận pháp này, tiếng nổ ầm ầm ngập trời, Mạnh Hạo cất bước xuyên qua trận pháp này, tới gần Lữ Hầu lần nữaTrong mắt Lữ Hầu càng thêm điên cuồng, mắt thấy Mạnh Hạo không thấy những trận pháp kia, nhanh chóng đi đến, trong mắt hắn điên cuồng càng thêm mãnh liệt, cả người giống như bất chấp tất cả, ngửa mặt lên trời rống lớn:Đây là người ép ta!

Hắn bỗng nhiên nâng tay, lập tức vật tổ ấn ký trên mu bàn tay của hắn tràn ra ánh sáng tím, ánh sáng này càng thêm mãnh liệt, trong chớp mắt dâng lên từng trận mây tím, mây tím ở giữa không trung ngưng tụ trong khoảnh khắc, bất ngờhóa thành một cái đầu lâu lớnĐó là một cái đầu hình bát giác, màu xanh đen, khuôn mặt lớn tương tự người, còn có một luồng khí thế kinh người bùng phát, khí tức này ngập trời làm tinh không run lên, đồng thời còn có một luồngkhí tức không thuộc về Sơn Hải Giới, xuất hiện trên gương mặt nàyĐó làdị tộc!

Dị tộc của 33 Thiên!

Mạnh Hạo nhìn thấy lập tức nhận ra lai lịch gương mặt này, cùng lúc đó hắn cảm nhận được dao động trong chớp mắt của cả Sơn Hải Giới, đó là một luồng ý nghĩ mang cừu hận, dường như đối với tất cả dị tộc, đều có chấp nhất muốn diệt đi tất cả huyết mạchSau khi khuôn mặt dị tộc này xuất hiện, ngửa mặt lên trời hô to, tinh không nơi nơi vỡ vụn, nổi dậy gió lốc, cuốn thẳng tới Mạnh Hạo, cùng lúc đó, trong khoảnh khắc thoát khỏi mu bàn tay của Lữ Hầu, phút chốc cắn nuốt về phía Mạnh HạoĐi chết cho ta!

Sắc mặt Lữ Hầu dữ tợn, thần sắc điên cuồng, đây là đòn sát thủ của hắn, chỉ có điều mỗi lần sử dụng hắn đều phải hao tốn thọ nguyên, cho nên hắn rất cẩn thận,không thể tùy tiện, mà lúc trước hắn sở dĩ không thấy Mạnh Hạo sát nhập vào phạm vi thế lực của Mạnh gia là vì chuẩn bị vật tổ nàyHắn thấy vật tổ này có thể trở thành tồn tại vô địch trong tứ nguyên của hắn, mặc dù đã từng có đấu lực lượng với ngũ nguyên, ở cuộc chiến Thiên Thần Liên Minh, hắn thậm chí còn từng đấu một lần với Đại hộ pháp Thiên Thần Liên Minh, ngang sức ngang tàiĐiều này làm gia tăng lòng tin của hắn, lúc này tràn ngập sát khí, khống chế đầu lâu to lớn kia, nhìn Mạnh Hạo như nhìn người chếtĐây là vật tổ chí bảo chủ Sơn Hải ban cho ta, là hồn dẫn Thiên Ma ngoại giới, có thể cho ta lực lượng dồi dào có thể đánh một trận ngang sức với ngũ nguyên, không quản ngươi là ai, hôm này ngươi nhất định phải chết!!Sau khi ngươi chết, Đệ Bát Sơn Hải cũng sẽ cùng bồi ngươi đến Hoàng Tuyền, còn có Mạnh gia trốn vào Đệ Cửu Sơn Hải kia cũng sẽ bị diệt tộc như vậy, còn có Đệ Cửu Sơn Hải kia cũng khó tránh khỏi diệt vong!

Không có bất kỳ tồn tại nào có thể bình an vô sự trong cuộc chiến kế tiếp này, ngươi nhất định sẽ chết!!

Lữ Hầu điên cuồng, ngửa mặt lên trời gầm thét, sử dụng vật tổ này, ngoại trừ hao phí thọ nguyên của hắn còn kích thích tinh thần của hắn, khiến hắn trở nên hóa điên, đánh mất một chút ý thức, nhưng vẫn có thể khống chếLúc này bấm quyết, khuôn mặt dị tộc to lớn kia tới gần Mạnh Hạo trong phút chốc, mở to miệng, trong mắt huyết quang lạnh lùng, một ngụm nuốt vàoTrong mắt Mạnh Hạo lóe sáng, hừ lạnh, nhìn khuôn mặt dị tộc tới gần kia, bỗng nhiên nâng tay lên,chỉ về phía gương mặt này, gương mặt này mãnh liệt ngừng lạiChính là Yêu Phong đệ bát cấm của Mạnh Hạo!

Đối với dị tộc, Mạnh Hạo biết cấm pháp Yêu Phong có tác dụng đặc thù, lúc này sau khi chỉ một lần, lại chỉ thêm lần nữa, Yêu Phong đệ thất cấm, đệ lục cấm, đệ ngũ cấm nháy mắt được thi triểnBốn cấm hạ xuống, khuôn mặt dị tộc hét lên thảm thiết, tràn ra hắc khí, thần sắc méo mó, không ngờ từ trong miệng khuôn mặt phát ra một loạt tiếng rống giận ngập trời:CửuPhongCấmPhápChết tiệt!!

Khi gương mặt này gào thét, nhanh chóng mục rữa, hắc khí sinh ra ảnh hưởng đến Lữ Hầu, thân thể cũng đều run lên, nhanh chóng héo rũ, phần lớn sinh cơ thọ nguyên bị hút đi, dùng luồng sinh cơ này, bộ mặt giả dối không có lùi về sau mà vẫn như cũ điên cuồng đến gần Mạnh Hạo lần nữaCó chút ý nghĩaCặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, đột nhiên nâng tay lên, hung hăng đánh một trảo về phía trước, sử dụng không phải là lực lượng Sơn Hải Giới mà là Trích Tinh Pháp của hắnTrong cơ thể, cổ nguyên ầm ầm dịch chuyển, 33 ngọn Hồn Đăng ở trong người phát ra ánh lửa, lực lượng thân thể của Mạnh Hạo dung hợp cùng với tu vi, khiến cho một trảo này dù không có lực Sơn Hải ở bên trong nhưng vẫn bùng phát chiến lực có thể so với ngũ nguyên!

Cái đógần với lực lượng kinh khủng của chủ Sơn Hải, "ầm" một tiếng, một trảo này tới khuôn mặt kia, hét thảm thiết, khuôn mặt méo mó trong nháy mắt nhưng lại không bị khống chế, chạy thẳng tới Mạnh HạoMột khi bị Mạnh Hạo nắm trong tay, hồn dẫn gương mặt này sống chết nằm trong khống chế của Mạnh Hạo, đúng lúc này, gương mặt này hét lên, gần như trong khoảnh khắc Mạnh Hạo chộp tới, khuôn mặt đột nhiên mơ hồ nhưng lại tự bạo"Ầm" một tiếng, khuôn mặt nổ tung, dùng lực lượng tự bạo nhấc dậy tầng tầng đánh sâu, cản trở Mạnh Hạo bắt lấy bàn tay to, đồng thời một luồng hắc khí nhanh chóng đảo loạn, chạy thẳng tới Lữ HầuMạnh Hạo vung tay áo, gió lốc nổ vang, cú đánh sâu do tự bạo nổi lên lập tức tiêu tán, hắn bước ra một bước, chạy thẳng tới hắc khíTốc độ hắc khí kia cực nhanh, làm Lữ Hầu không phản ứng kịp, lập tức đánh vào mặt, bất ngờ chui vào thất khiếu của Lữ Hầu, thân thể Lữ Hầu run lên, hét thảm thiết như bị đoạt xáTrong mắt Mạnh Hạo lạnh lùng, trong khoảnh khắc tới gần, nâng tay lên sắp bấm quyết, trên người Lữ Hầu trong nháy mắt hắc khí đầy mặt, gào thét cuồng bạoTiếng gào thét này làm khí thế trên người hắn ầm ầm bùng phát, tay hắn trở thành màu xanh, còn nảy lên lớp vảy, đầu của hắn nứt ra, có tám cái sừng nhanh chóng sinh trưởng, bờ môi của hắn nứt ra, trở thành hình chữ thập, thân thể của hắn giờ phút này bành trướng, trong nháy mắt biến thành mười trượngTừng cây gai xương dữ tợn, quần áo của hắn đều hư hại, lúc này xuất hiện trước mặt mọi người Đệ Thất Sơn Hải cùng Mạnh Hạo, bất ngờ không còn là tu sĩ mà là một hung thú hình người!

Đây mới là dị tộc!

Tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải bốn phía thấy cảnh tượng này, toàn bộ biến sắc, đều hoảng sợ, đồng loạt lùi về sau, hiển nhiên bọn họ không biết về lai lịch vật tổ ấn ký của Lữ Hầu!

Trong đám người, chỉ có không nhiều hơn mười người, biến sắc như kinh hoảng, nhưng ánh mắt Mạnh Hạo quét qua liền nhìn ra cuồng nhiệt ẩn giấu trong kinh hoảngNgươi phải chết, ngươi nhất định phải chết!!

Lữ Hầu hóa thành hung thú, ngửa mặt lên trời gào thét, khí thế trên người càng ngày càng mạnh, trong tiếng nổ vang, hai mắt của hắn hoàn toàn hóa đỏ, không có ý thức, chỉ còn lại cuồng bạo, rống giận đi về phía Mạnh HạooOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1641: Nhạn từng nhổ lôngGần như trong nháy mắt Lữ Hầu hóa thành hung thú, Mạnh Hạo cảm nhận được ý chí phẫn nộ càng thêm rõ ràng trong Sơn Hải Giới, người ngoài có thể không cảm nhận mãnh liệt như vậy, thậm chí sẽ cho rằng đây là ảo giác, chỉ là sẽ bị ý chí này quấy nhiễu mà sinh ra chán ghét với dị tộcNhưng Mạnh Hạo có thể cảm nhận rõ ràng ham muốn diệt sát trong đầu dị tộc ở nơi nàyCùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được trên người dị tộc hình như có dao động, trong u minhcùng với 33 Thiên trên tinh không"Ý chí Sơn Hải Giới sao?"

Mạnh Hạo nhìn dị tộc rống giận đi đến, giờ phút này con thú này bùng phát lực lượng tu vi dĩ nhiên là không kém gì với đồng tử ngũ nguyên kia" Là đoạt xá, cũng không phải đoạt xáĐây là một cường giả ở bên ngoài 33 Thiên, ảnh chiếu thân thể phủ xuống, đoạt xá Lữ Hầu, có thể thành công nhanh như vậy chắc là vì đã gởi thân từ rất lâu" Cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên, thân thể bước nhanh về trước, nhưng thân thể lại trực tiếp đụng vào dị tộc này"Ầm" một tiếng, hai người nhanh chóng cách xa nhau, thân thể Mạnh Hạo lùi về sau, khóe miệng tràn ra máu tươi, di tộc cũng giống vậy lùi về sau, phun ra máu tươi thậm chí toàn bộ ngực đều bị lõm xuống, chảy máu màu tím, hét lên thảm thiết" Thân thể rất mạnh nhưng đây chỉ là một phần lực lượng của dị tộc chân thân trên 33 Thiên nàynghĩ đến trong 33 Thiên lúc này, người khống chế cường giả dị tộc này cũng không phải vô danh tiểu tốt" Mạnh Hạo chớp mắt, nâng tay bấm quyết, lập tức căn nguyên thần hỏa bỗng bùng phát, trong nháy mắt bao phủ bên trong dị tộc kiaDị tộc này rống giận, không ngờ khi vừa hô, bốn phía nó xuất hiện từng cây lớn, những cây này đều có khắc ấn ký thần bíSau khi xuất hiện, giống như có lực lượng căn nguyên bùng phát, chạy thẳng tới căn nguyên thần hỏa của Mạnh HạoMạnh Hạo như đang suy nghĩ điều gì, phất tay tiêu tán thần hỏa, ngón tay bấm quyết, từng ngọn núi lập tức rầm rầm phủ xuống, thân thể lắc lư, thuật pháp hắn không ngừng thi triển đều rơi trên người dị tộc, nhờ thế có thể phán đoán chi tiết tu vi cùng thân thể đối phươngTiếng hô của dị tộc vang ngập trời, ẩn chứa nhiều thần thông, cặp mắt lóe lên, nâng tay phải một trảo hướng về phía Mạnh HạoDưới một trảo này, trong lòng Mạnh Hạo chấn động, trong giờ phút gần như biến mất, xung quanh hắn "ầm" một tiếng, một mảnh tinh không hư vô trực tiếp rơi xuống, có Lôi Hỏa ầm ầmVẫn chưa xong, thân ảnh Mạnh Hạo cách đó không xa hiện ra, trong mắt dị tộc tràn ngập sát khí, đột nhiên ngửa mặt lên trời rống lớn, nâng hai tay như quỳ lạy về phía bầu trờiĐúng lúc này, bốn phía tinh không chấn động, một lực vô cùng rõ ràng không thuộc về khí tức thế giới này, phủ xuống với phạm vi lớn, khí tức này trong tinh không tạo thành một hư ảnh to lớn, đó là một pho tượng cự thú như thằn lằn!

Kích thước chừng mươi trượng, khí thế ngập trời, sau khi xuất hiện, Mạnh Hạo thậm chí cảm nhận được sát ý Sơn Hải Giới mãnh liệt bùng phát trong giờ phút nàyNhưng chẳng biết vì sao lại bị áp chế, không thả ra cũng không đưa tới như dị tộc Sơn Hải chi biến xuất hiện vào năm đóBản tôn, dừng lại!

Dị tộc này gào thét, vảy toàn thân vỡ vụn, phun ra máu tươi, toàn bộ máu tươi bắn lên không thẳng đến hư ảnh, trong chớp mắt lập tức ngưng tụ trên mắt phải hư ảnh thằn lằn của kinh nhân, khiến cho mắt phải thằn lằn đỏ thẫm như càng thêm linh độngMắt bên phải nhìn quét qua, nhìn về phía Mạnh Hạo, chỉ là một ánh mắt mà Mạnh Hạo có thể cảm nhận được uy lực mãnh liệt, hắn biến sắc nhìn chằm chằm hư ảnh to lớn kia"Chí TônCó lẽ không phải cửu nguyên nhưng ít nhất cũng là thất nguyên" Tinh thần Mạnh Hạo chấn động, đúng lúc này xuất hiện một luồng nguy cơ sinh tử làm cặp mắt hắn lóe lên, nâng tay phải một trảo đánh vào hư không, lập tức một lực vô hình Sơn Hải xuất hiện, bị hắn nhấc lên ngăn trở trước ngườiTrong chớp mắt, một quầng sáng đỏ bùng phát từ trong ánh mắt thằn lằn, mang theo theo lực kinh khủng hủy diệt hết thảy, thẳng đến Mạnh Hạo, xuất hiện ở trước mặt hắn va chạm vô hình với lực lượng Sơn Hải mà Mạnh Hạo phát raTiếng động "rầm rầm" ngập trời, ánh sáng đỏ tràn ra dao động kinh khủng nhưng dần dần tiêu tán dưới lực Sơn HảiCòn ánh sáng đỏ bên mắt phải của hư ảnh thằn lằn khổng lổ dần dần ảm đạmMạnh Hạo vung tay phải lập tức Chí Tôn Kiều biến hóa, nổ vang trực tiếp phủ xuống trên người hư ảnh thằn lần, bùng phát toàn bộ chiến lực của hắnCùng lúc đó, tay phải Mạnh Hạo giữa không trung rạch một đường, dẫn dắt lực Sơn Hải đến đây, trực tiếp hướng về nhất chỉ dị tộc toàn thân máu tươi đầm đìaNhất chỉ này làm cho tinh không chấn động, thân thể dị tộc do Lữ Hầu hóa thành run rẩy, hét thảm thiết, bấm quyết toàn lực chống cự nhưng trong chớp mắt, thân thể "ầm" một tiếng như bị một ngón tay vô hình to lớn trực tiếp điểm lên người một lực Sơn Hải ngưng tụ tạo raHắn phun ra máu tươi, thân thể lùi về sau, phút chốc hai cánh tay tan vỡ, ngực sụp xuống trực tiếp nổ tung, còn hư ảnh thằn lằn giữa tinh không cũng bị uy lực Chí Tôn Kiều trấn áp, dần dần tiêu tán"Chết như vậy có chút đáng tiếc" Toàn thân dị tộc do Lữ Hầu hóa thành dần dần tan vỡ, khi đầu cũng gần như vỡ vụn,thân thể Mạnh Hạo vụt qua xuất hiện bên cạnh Lữ Hầu, nâng tay phải đặt lên đỉnh đầu Lữ Hầu, trong mắt lóe sáng, đột nhiên sưu hồn!

Hắn không chỉ muốn sưu hồn Lữ Hầu mà còn muốn qua cầu nối nàyxem cường giả chi hồn phủ ảnh chiếu trên 33 Thiên kiaMặc dù là Chí Tôn, Mạnh Hạo cũng phải dò xét, tìm tòi đến tận cùng, hắn muốn biết bản thân cùng Chí Tôn, thần thứcđến cùng có bao nhiêu khác biệt!

"Ầm!"

Đầu Lữ Hầu run rẩy, mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong phút chốc Mạnh Hạo lập tức thấy được trí nhớ của hắnCùng lúc đó, hắn cảm nhận được sợi tơ sắp đứt lìa ảm đạm, cùng với Lữ Hầu và phía cuối 33 Thiên của tinh không, hắn không chần chờ đi theo sợi tơ nàyGần như trong khoảnh khắc Mạnh Hạo tràn vào đầu hắn, trong đầu hắn nổ vang, hắn cảm nhận được sợi tơ nơi khác tồn tại một luồng ý thức khổng lồ, Mạnh Hạo so sánh thấy mình còn chưa bằng một phầnHắn chỉ đơn giản là va chạm với thần thức đối phương lập tức bị phản chấn gần như tan vỡ, lui ngay về sauTrong mắt Mạnh Hạo kinh ngạc, hắn trước hết tính toán thấy sau khi một phần thần thức của mình bị hủy diệt, đối với thương tổn của bản thân, đây làmột cơ hội cực kỳ khó có được!

Một cơ hội có thể làm cho lực lượng thần thức của hắn tăng bạo!Rống giận từ trong thần thức khổng lồ kia truyền ra, hành động sưu hồn dò xét của Mạnh Hạo đối với Chí Tôn trong 33 Thiên kia là khiêu khích vô cùng lớn mà cả đời này chưa từng có trước đâyThần thức này rầm rầm thẳng tới Mạnh Hạo, muốn tiêu diệt Mạnh Hạo!

Hết thảy nói thì chậm nhưng trên thực tế chỉ phát sinh trong nháy mắt, thần thức Mạnh Hạo cứng rắn vừa chạm vào đã gần như tan vỡ, sau cùng vẫn còn lại một ít, hắn rốt cục theo sợi tơ ảm đạm kia về đến Sơn Hải GiớiCùng lúc đó, thần thức Chí Tôn đến từ bên ngoài 33 Thiên cũng rầm rầm xông vào Sơn Hải Giới Trong nháy mắt, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, thân thể lùi về sau, đầu Lữ Hầu trực tiếp nổ tung, máu thịt bầy nhầy nhưng lại có luồng lực lượng vô biên khuếch tán ra khi đầu Lữ Hầu nổ tung, mãnh liệt hướng về Mạnh HạoTrong mắt Mạnh Hạo lóe sáng, cả Sơn Hải Giới giờ phút này chấn động mãnh liệt, sát khí từ trong Sơn Hải Giới bùng phát, phút chốc bao phủ khắp mọi nơi không nơi nào là không có, trấn áp luồng thần thức nàyCùng lúc đó, sợi tơ liên tiếp kia cũng vì đầu Lữ Hầu tan vỡ mà trực tiếp đứt lìaỞ nơi trấn áp Sơn Hải Giới, sau khi sợi tơ đứt lìa, luồng thần thức này cùng với bản thể cắt đứt kết nối, trên tinh không, mắt Mạnh Hạo lộ vẻ ngạc nhiên, mở to miệng, hút mạnh một cái"Ầm" một tiếng, thần thức vô biên kia trong nháy mắt bị Mạnh Hạo hút vào trong cơ thể, đầu hắn dường như muốn nổ tungTrong tiếng nổ vang, thất khiếu Mạnh Hạo chảy máu nhưng Đạo Thần Kinh của hắn lại điên cuồng di chuyểnSau khi Mạnh Hạo tu hành từ lâu đã phát hiện Đạo Thần Kinh là đạo văn vô thượng cùa thần thức cắn nuốt, đã là người tu hành đều có thể cắn nuốt tất cả thần thức trở thành vật của bản thânChỉ có điều lần này hắn muốn cắn nuốt là thần thức của Chí Tôn, mặc chù chỉ là một phần, không phải toàn bộ nhưng cũng đã gấp mình mấy lần, khiến cho đầu hắn vù vù, thân thể hắn run run, thất khiếu hắn chảy máu, toàn thân phun ra sương máu, toàn thân đau đớn kịch liệt, thân thể của hắn dường như sắp nổ tungTừng ngụm máu tươi phun ra, than thể "ầm" một tiếng gần như vỡ tan, cảnh giới Vĩnh Hằng điên cuồng di chuyển mới có thể miễn cưỡng duy trì sự sống của hắn, nhưng vẫn không ngừng phun ra máu tươi, thân thể một lần lại một lần gần như tan vỡCả người hắn, máu thịt bầy nhầy, giờ phút này ngọn lửa sinh mệnh gần như sắp tắt nhưng hai mắt hắn càng ngày càng sángThời khắc này dường như có thanh âm gầm lên giận dữ từ cuối tinh không xa xôi, từ trên 33 Thiên kia truyền xuống tiếng động phẫn nộ ngập trời, long trời lở đấtMột lát sau, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, ngừng tan vỡ, hắn miễn cưỡng áp chế thần thức Chí Tôn xuống nhưng cũng không được bao lâu, Mạnh Hạo cần phải sớm tìm ra nơi bế quan dung hợpHai mắt của hắn đã đỏ thẫm, thân thể hắn tuy rằng hư nhược nhưng giờ phút này thần thức hắn lại bạo tăng so với trước đây ít nhất nhiều hơn gấp đôi, đây cũng chỉ mới là bắt đầu!

Thần thức cường hãn làm cho tinh thần hết thảy tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải bốn phía đều run lên, không dám nhìn nhau, dưới ánh mắt uy hiếp của Mạnh Hạo, lập tức cúi đầu quỳ lạy Mạnh HạoMạnh Hạo lau đi máu tươi ở khóe miệng, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cuối tinh không, vừa rồi trong chớp mắt hắn đã vô cùng gần với cái chết, cắn nuốt cử động của bộ phận thần thức Chí Tôn là một chuyện vô cùng điên cuồngChuyện này ngay cả Chí Tôn 33 Thiên kia cũng không nghĩ đến sẽ có người điên cuồng như vậy, bởi vì hắn không biết tính cách của Mạnh Hạo, đó là chấp nhất không đạt được thì sẽ đánh mấtHắn không có cách nào tiêu diệt Chí Tôn, hắn nếu không nuốt thần thức của đối phương, thu được một ít chuyện tốt như vậy, hắn không phải là Mạnh Hạo"Trong cái rủi có cái may, lời này quả nhiên chính xác!"

Mạnh Hạo liếm môioOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1642: Ngọn đăng thứ nhấtHắn không để ý tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải kính sợ hắn, Mạnh Hạo xoay người, phút chốc biến mất, không phải thích giết người, lúc trước những người này sau khi nhìn thấy dị tộc tỏ ra khiếp sợ, có thể nhận thấy có rất nhiều vấn đềNhưng mà trong mắt hơn mười người không những có khiếp sợ, mà còn có hâm mộKhi Mạnh Hạo đi rồi, đột nhiên đầu từng người trực tiếp nổ tung, ánh mắt mờ dầnMọi người hết sức sợ hãi, nhìn nhau, từng người trầm mặc tản đi, không bao giờ muốn trở lại chiến trường Thiên Thần Liên MinhĐối với bọn hắn, sau khi nhìn thấy Lữ Hầu biến thành dị tộc, cảm nhận được sự chán ghét trong lòng đối với dị tộc, đáy lòng của bọn họ xuất hiện nhiều suy đoánThân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện lần nữa, ở nơi xa xa, hắn vừa mới hiện thân lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thần thức Chí Tôn không thể bị áp chế nữa, lại bùng phát trong cơ thể hắn lần nữaĐạo Thần Kinh của Mạnh Hạo di chuyển điên cuồng, không ngừng dung hợp cắn nuốt, Mạnh Hạo cắn răng, máu tươi không ngừng tràn ra, thân thể gần như tan vỡHắn di chuyển khó khăn, khi xuất hiện, trực tiếp xuyên qua khối thiên thạch, khoanh chân ngồi vào bên trong thiên thạch, nhắm mắt tĩnh tọaTrước khi nhắm mắt, hắn thi triển lực lượng còn lại bố trí tầng tầng cấm chế ở bốn phía, hư vô méo mó, khối thiên thạch này trong mắt người ngoài đột nhiên biến mấtTrừ phi có thần thức và tu vi vượt qua Mạnh Hạo, nếu không không thể nhận ra sự tồn tại của thiên thạch, tất nhiên cũng không thể nhìn thấu Mạnh Hạo bên trong thiên thạchThời gian rất nhanh trôi qua bảy ngày, bảy ngày này, Mạnh Hạo nhiều lần gần như tử vong, thân thể tan vỡ càng thêm mãnh liệt, cảnh giới Vĩnh Hằng cũng khó có thể áp chế, làm cho hắn nhất định phải nuốt đan dược mới có thể miễn cưỡng chống đỡThân thể hắn gầy một vòng lớn, gần giống như chỉ còn da bọc xương nhưng hai mắt của hắn lại càng ngày càng sáng, lực lượng thần thức của hắn trong bảy ngày này gần như không lúc nào không được tăng cường!

Thời khắc này thần thức đã so với trước đây nhiều gấp ba lần!Thần thức bạo tăng, làm cho Mạnh Hạo nắm chắc hiểu biết đối với tu vi, đối với thần thông thuật pháp, bất luận là khống chế hay thi triển đều cường hãn không ítQuan trọng nhất là sự khổng lồ của thần thức sẽ làm cho hắn từ không có khả năng tắt đăng Cổ Cảnhtrở thành có khả năng!

Bảy ngày sau, khi Mạnh Hạo mở mắt, thân thể hắn rốt cuộc ngừng tan vỡ, hắn nhìn như hư nhược nhưng ngọn lửa sinh mệnh của hắn dồi dào gấp mấy lần, trở nên ổn định lạiRốt cuộc đã cắn nuốt toàn bộMạnh Hạo chậm rãi nói, mắt lóe lên sắc bén" Một phần Chí Tôn gần như ba phần thần thức sao" Khóe miệng Mạnh Hạo cong lên, ánh mắt lóe sáng, vung tay, lập tức bên ngoài thân thể hắn trong nháy mắt xuất hiện 33 ngọn Hồn ĐăngSau khi liếc nhìn những Hồn Đăng này, Mạnh Hạo trầm mặc một lát, cắn răng, nhắm hai mắt, đồng thời di chuyển tu vi bắt đầu trị thươngThần thức Mạnh Hạo bạo tăng khiến cho cảnh giới Vĩnh Hằng của Mạnh Hạo cũng theo đó mà mạnh lên, dần dần khôi phục, cường hãn so với trước đây rất nhiềuChỉ trong một ngày, thân thể Mạnh Hạo không còn gầy nữa, cả người hắn bất luận là tu vi, là thân thể hay là hồn cùng thần thức đều đạt trạng thái tột đỉnhLúc này mở mắt lần nữa, trong chớp mắt ánh mắt Mạnh Hạo quét lên ngọn Hồn Đăng thứ nhất, trong giờ phút này đã to lớn đến cực điểm, là người thứ nhất ngừng hấp thu Hồn Đăng của lực lượng thiên địaMạnh Hạo nhìn ngọn đăng này, rất lâu sau, trong mắt hắn bắt đầu từ quyết đoán biến thành chần chờ, cuối cùng lại trở nên quyết đoán, Mạnh Hạo hạ quyết tâmHắn muốntắt ngọn Hồn Đăng thứ nhất, cảm nhận một chút thời khắc ngọn đăng tắt, sinh tử nghịch chuyển"Sớm muộn gì cũng phải tắt những ngọn Hồn Đăng này, mà hiện tại bất luận là thân thể hay là thân thức của ta đều cường đại mà trước đây chưa từng có, ta có thể cảm nhận được sức mạnh của thần thức, kích thước của linh hồn, đây là trọng điểm có thể tắt đăng"Đồng thời, cũng nghiệm chứng một chútsau khi tắt một ngọn Hồn Đăng, Hồn Đăng còn lại hấp thu cực hạn lực lượng thiên địa, sẽ xảy ra biến hóa hay không" Mạnh Hạo nhìn ngọn Hồn Đăng thứ nhất, một lát sau cắn răng, hắn không tiếp tục chần chờ, vung tay phải về phía ngọn Hồn Đăng kiaNgọn Hồn Đăng thứ nhất này lập tức lay động, trên ngọn đăng cháy lập lòe dường như có thể tắt bất cứ lúc nào, đây không phải do Mạnh Hạo đơn thuần vung tay tạo thành mà còn do ý nghĩ muốn tắt đăng trong lòng hắnThân thể cùng ý nghĩ đồng thời thi triển mới có thể tắt đăng!Tắt!

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, hắn vừa nói xong, ngọn Hồn Đăng thứ nhất kia tắttrong nháy mắt!

Trong giây phút ngọn đăng tắt, thân thể Mạnh Hạo chấn động, ngọn Hồn Đăng này dung hợp cùng hồn hắn, cùng huyết mạch của hắn, giống như mạng của hắn giờ phút này cũng tắt theo, một luồng cảm giác tử vong bao phủ toàn thân Mạnh HạoThân thể Mạnh Hạo từ từ không run nữa, ngọn lửa sinh mệnh của hắn lúc này nhanh chóng ảm đạm, thậm chí sinh cơ trong cơ thể hắn cũng đều ảm diệt, tu vi của hắn không thể di chuyển, lực lượng thần thức của hắn cũng khó có thể chuyển động, thậm chí cả suy nghĩ cũng đều đình trệMột luồng tử khí dần dần khuếch tán trên người hắn, càng ngày càng dày đặc, hồn hắn dường như từ từ khô héo, thân thể của hắn bất ngờ cũng héo rũ dường như sắp mục nátKhông thể hình dùng giờ phút này trên người Mạnh Hạo, hết thảy mọi việc tồn tại đều quỷ dị, cả người hắn giống như sắp tử vong, khí tức càng ngày càng yếuNếu là có người ngoài bên cạnh Mạnh Hạo tận mắt chứng kiến sẽ phát hiện hết thảyNhưng trên thực tế, Mạnh Hạo giờ phút này không nhắm mắt, thế giới nhìn thấy đượclại hoàn toàn khác biệt, cả bên trong thiên thạch đều biến thành màu xám tro, thậm chí hết thảy mọi nơi hắn nhìn thấy đều là màu xám troKhi hắn đứng lên mới phát hiện thân thể của mình vẫn còn khoanh chân tĩnh tọa tại chỗ, còn hồn hắn giống như đã xuất ra trong giờ phút này nhanh chóng tiêu tánMạnh Hạo lập tức quay đầu nhìn về phía thân thể mình khoanh chân tĩnh tọa, hắn thấy được thân thể khô héo, thấy được huyết mạch đứt đoạn cũng nhìn thấy tử khí kia dày đặc, còn có hồn của bản thân tiêu tán làm cho Mạnh Hạo càng thêm cảm nhận rõ tử vong đang đến gầnĐây là tắt đăng Cổ Cảnh saoMạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, khi hắn ở Phương gia, có tìm hiểu về việc tắt đăng Cổ Cảnh, có được đáp án là mỗi Cổ Cảnh riêng, khi tắt đăng trải qua việc không giống nhau, thậm chí cùng một người khi tắt đăng khác nhau thì vẫn trải qua việc khác nhauNhưng chung quy vẫn còn tồn tại một ít quy luậtTắt đăng Cổ Cảnh, Thần Minh Thất Khô!

Mạnh Hạo nói nhỏ, mắt lộ vẻ ngạc nhiênNăm đăng nhất khô, có người có thể trải qua khô thứ tư hiếm thấy ai có thể trải qua khô thứ năm mà chỉ có thể là khô thứ baCàng về sau càng nguy hiểmTrong đó khô thứ nhất gọi là Huyễn KhôNhư vậy nơi này chắc là Huyễn KhôNhưng lại không làm được, dường như hồn cùng thân thể hắn có tồn tại bài xích, Mạnh Hạo nhíu mày, đúng lên lần nữa, hắn nhìn thân thể càng thêm khô héo, sắc mặt trầm xuống, thân thể vụt qua, xuất hiện ở bên ngoài thiên thạch, nhìn bốn phía tràn ngập sương mù vô tận, sương mù này cuồn cuộn, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nào truyền raHuyễn Khô, Huyễn KhôHuyễn ở nơi nàoMạnh Hạo nói nhỏ, bỗng nhiên trong lòng nổi sóng, quay đầu nhìn lại thiên thạch phía sau, ngay khi hắn quay đầu, khối thiên thạch này biến đồi trong nháy mắt, bất ngờ hóa thành một trái tim đỏ, trái tim này đập thình thịch, ở mặt ngoài nổi lên vô số khuôn mặt, những khuôn mắt kia gào thét về phía Mạnh Hạo, những khuôn mặt nàyđều quen thuộc với Mạnh HạoĐó là tất cả những người bị hắn giết chết cả đời nàyÁnh mắt Mạnh Hạo lạnh như băng, nhìn những khuôn mặt kia nhưng ngay sau đó, thân thể hắn lùi về sau, trong nháy mắt, một bàn tay to đầy máu đột nhiên từ sâu trong trái tim đưa ra, hung hăng đánh vào nơi Mạnh Hạo đứng lúc trước, nơi này lập tức sụp xuốngDư lực tràn ra, phát động sương mù bốn phía, không ngừng cuồn cuộn bốn phương tám hướng, một tiếng gầm nhẹ, dữ tợn truyền ra từ trong trái tim nàyMạnh HạoTa chờ ngươi, chờ rất lâuTa đã từng nói, khi ngươi tắt đăng, ta sẽ trở lại!

Thanh âm như gầm thét, vang vọng bốn phương tám hướng, trái tim co lại, trong phút chốc tan vỡ, chia năm xẻ bảy, bàn tay kia cũng biến mất vô ảnhNhưng lại có thanh âm lạnh lẽo vang vọng bốn phíaTa diệt thân thể ngươi, ngươi không tìm được đường rời đi, chỉ có thể bị nhốt ở nơi này, không tới bao lâu, khi toàn bộ thân thể ngươi khô héo, làm cho huyết mạch của ngươi khô héo, thần thức của ngươi sẽ tản đi, hồn ngươisẽ vĩnh viễn tiêu tán trong thế giới nàySắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống, vung tay áo, lập tức trái tim tan vỡ, máu thịt tản ra nhưng lại không rơi đến trước mặt Mạnh Hạo chút nào"Huyễn Khô, huyễn thì ra là ở nơi nàySau khi ngọn Hồn Đăng thứ nhất tắt tạo thành một thế giới hư ảo, hồn của ta bị kéo đến nơi này, hồn cùng thân thể tách rờiNếu ta không về thân thể trước khi thân thể khô héo, như vậy sẽ chết thật ở nơi này, không nghĩ đến diệt ngọn đăng thứ nhất lại thành ra như vậy" "Nếu như lúc trước không có cắn nuốt 33 thần thức Chí Tôn, ở nơi này, ta có lẽ sẽ có chút phiền phức nhưng giờ này" Mạnh Hạo cười nhạt, hắn mặc dù vẫn ở trạng thái hồn nhưng thần thức vẫn ở nơi cũGiờ phút này thần thức ầm ầm tản ra, cuồn cuộn quét ngang bốn phương tám hướngTrong chớp mắt, thần thức của hắn bao trùm, lúc trước hắn không có hấp thu cực hạn thần thức Chí Tôn nhưng trước mắt, đối với hắn, đó cũng chỉ có ba phần thần thức của bản thân mà thôiMở lại!

Thần thức Mạnh Hạo khuếch tán lần nữa, trong phút chốc bao trùm càng xa hơn ra bốn phương tám hướng, nổi lên sóng gợn khiến cho sương mù nơi này cuồn cuộn"Tìm được rồi!"

Trong chớp mắt, cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, trong thần thức của hắn, bất ngờ thấy được trong sương mù ở nơi rất xa tồn tại một khối thiên thạch, bên trong thiên thạch này chính là thân thể của hắn!Không thể nào!!

Rống giận từ trong sương mù bốn phía truyền ra điên cuồng, bất luận là cổ kiếp hay là hiện tại, thanh âm của nó đều tồn tại kỳ dị, ra tay với Mạnh HạooOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1643: Trở về Thiên Thần Liên MinhKhông có gì là không thểMạnh Hạo hừ lạnh, giờ phút này thần thức của hắn bùng phát, tất cả thần thức trong sương mù "ầm ầm" nổ ngập trời, dường như có bàn tay vô hình dao động dẫn dắt, trong phút chốc, thần thức Mạnh Hạo xoay tròn trong sương mùNếu từ nơi cao nhất nhìn xuống, có thể thấy được sương mù của thế giới này chuyển động thành một lốc xoáy to lớn, yên tĩnh bốn phía bị đánh vỡ, một loạt tiếng nổ vang không ngừng vang dội, long trời lở đấtThần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, ở trung tâm lốc xoáy, thân thể hắn như hư ảo, nhưng lại có một luồng khí tức kinh người bùng phát trên người hắn, đó là lực lượng hồn cùng uy lực thần thức!Thần thức Mạnh Hạo cường hãn, có bộ dạng chừng bốn phần Chí Tôn, nói cách khác toàn diện thần thức bùng phát có thể so với bốn phần lực lượng Chí TônLực lượng này trông có vẻ không nhiều nhưng trên thực tế đã đạt trình độ kinh sợ, phải biếtlực lượng thần thức Đạo Tôn ngũ nguyên cũng chỉ là một phần Chí Tôn mà thôi, mặc dù các chủ Đại Sơn Hải cũng chỉ đạt tối đa hai ba phần, chỉ có Đạo Tôn lục nguyên mới đạt tới cao nhất là bốn năm phầnNhưng bây giờ Mạnh Hạo đã có thần thức Đạo Tôn lục nguyên, giờ phút này bùng phát, thiên địa biến sắc, tinh không nổ vang, dù saoĐạo Tôn lục nguyên trong thiên địa là mạnh nhất của Chí TônMà Chí Tôn quá ít lực lượng lục nguyên, tất nhiên từ lâu là vô địchThần thức Mạnh Hạo nổ vang, khí thế ngập trời, cất bước đi về phía trước, một bước hạ xuống, thân ảnh xuyên qua hư vô, đi trong lốc xoáy này, xuất hiện trước khối thiên thạch hắn tìm được!

Hết thảy cũng chỉ là một bước!

Ngay lúc Mạnh Hạo xuất hiện ở khối thiên thạch, tiếng rống giận từ trong lốc xoáy hư vô bốn phía truyền ra, ngay sau đó, đưa ra bàn tay to màu máu, hướng về phía Mạnh HạoĐang đợi ngươi đâyMạnh Hạo hừ lạnh, gần như lúc bàn tay này lại tới, hắn bỗng nhiên nâng hai tay, trong mắt rét lạnhBạo!

Một chữ nói ra lại làm cả thế giới này, chỉ cần là nơi bị thần thức Mạnh Hạo bao phủ đều nổ tung ầm ầm trong phút chốc, đó là lực lượng tan vỡ do lực lượng thần thức Mạnh Hạo bùng phát, từ bốn phía bao lấy Mạnh Hạo trong nháy mắtXa xa nhìn thấy trong thần thức của Mạnh Hạo, bên cạnh lốc xoáy này tan vỡ ngập trời, tan vỡ này lan tràn trong nháy mắt, tầng tầng lớp lớp nổ vang, lập tức từ bên ngoài lan tràn vào trung tâmBất luận là bàn tay to kia hay là giấu trong thân thể hư vô đều bị lực lượng thần thức tan vỡ của Mạnh Hạo bao phủ toàn bộ"Ầm ầm ầm ầm!"

Tiếng nổ ngập trời, khí thế kinh người, bàn tay to huyết sắc kia chưa đụng đến Mạnh Hạo đã gào thét thảm thiết, bàn tay này mắt thường có thể nhìn thấy được lại trực tiếp bị lực lượng thần thức tan vỡ che mất, tấc tấc vỡ vụn, trực tiếp vỡ nátCùng lúc đó, Mạnh Hạo ở hư vô xa xa, trong tan vỡ này lộ ra một thân ảnh khổng lồ, mặc dù chỉ là một hình dáng dù không nhìn rõ, nhưng thân ảnh ấy cao chừng mười ngàn trượng, đỉnh đầu có hai sừng, thân thể đỏ thẫm giống như tuyệt thế đại yêu, nó gào thét thảm thiết, bị thần thức tan vỡ của Mạnh Hạo bao phủ, không ngừng nổ vangTa muốn giết ngươi!!

Rống giận truyền ra, thân ảnh khổng lồ này chống cự mạnh mẽ lực lượng thần thức của Mạnh Hạo, bước ra một bước, ý muốn đến gần Mạnh HạoThần sắc Mạnh Hạo lạnh lùng, chậm rãi nâng tay phải, điểm về phía không xa thân ảnh khổng lồ kiaCút!

Chỉ có một chữ!

Trong nháy mắt nói ra một chữ này, lực lượng thần thức của Mạnh Hạo bùng phát lần nữa, lần này không còn là khuếch tán bốn phương tám hướng mà là tụ về một điểm, không còn là tan vỡ bốn phía mà là tập hợp tất cả lực lượng thần thức hóa thành một cơn gió lốc nổ vang, trực tiếp dừng trên thân ảnh khổng lồ nàyTiếng động "ầm ầm" ngập trời, thân ảnh khổng lồ kia gầm lên thảm thiết nhưng không cách nào đến gần Mạnh HạoKhi thần thức Mạnh Hạo bao phủ, gió lốc nổi lên tạo thành một luồng lực lượng mạnh mẽ, trực tiếp đẩy thân mình của nó lùi về sauTa không cam tâm!Thân ảnh ấy rống giận nhưng thân thể lại không thể khống chế không ngừng lùi về sau, trong chớp mắt giống như bị tản ra, bị đẩy ra cực xaNgươi không cam tâm, ta cũng không cam tâm, lần saungười không cần tìm đến ta, ta sẽ đi tìm ngươiMạnh Hạo nhìn thân ảnh khổng lồ lùi về phía xa xa, thản nhiên nói, xoay người bước về phía khối thiên thạch, trong nháy mắt đi vào, thấy được thân thể kia khoanh chân ngồi trong khối thiên thạch nàyGiờ phút này thân thể đã khô héo đến cực điểm, bị tử khí bao phủ, dường như sắp tử vongKhông chút chần chờ, Mạnh Hạo không dừng lại, trực tiếp cất bước đi vào trong cơ thể, khoanh chân ngồi xuống chồng lên thân thể, trong đầu ù lên, hoàn toàn dung hợpBên trong Đệ Bát Sơn Hải, trong tinh không, người ngoài không thấy được Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong thiên thạch, thân thể bỗng nhiên chấn động, mở mắt, từ ảm đạm lúc trước cùng màu xám tro trong phút chốc có thần thái, thân thể hắn từ khô héo dần khôi phục, dần dần có máu thịt, tử khí nhanh chóng tiêu tan, dồi dào sinh cơMạnh Hạo hít sâu, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, ngọn Hồn Đăng thứ nhất trước mặt hắn lúc này đã tắt, làn khói phiêu tán như có linh tính thẳng đến thất khiếu của Mạnh Hạo, trong nháy mắt chui vào, ngọn Hồn Đăng thứ nhất bùng phát khí tức kinh người, có một luồng cự lực từ trong bùng phát, sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh HạoThân thể Mạnh Hạo chấn động, trong nháy mắt thân thể hắn hoàn toàn khôi phục, huyết mạch sôi trào, tu vi cũng tăng cường ầm ầm, ngoài lực lượng thân thể, hết thảy đều bùng phátThậm chí linh hồn cũng vậy, còn có thần thức của hắn trong giờ phút này đều tăng cường, nhưng thần thức không tăng lên gấp đôi mà chỉ tăng một vài phần, cho dù như thế, lúc này trên người Mạnh Hạo tràn ra khí thế vô cùng kinh ngườiKhí tức của hắn nhanh chóng tăng lên, có cảm giác càng ngày càng cường hãn, không lúc nào là không xuất hiện trên người hắnThời gian trôi qua, đảo mắt đã ba ngàyBa ngày sau, khối thiên thạch này vốn giấu trong hư vô, người ngoài không thể nào thấy được, trong tinh không méo mó cùng sóng gợn khuếch tán xuất hiện trong tinh không lần nữaNhưng vừa mới xuất hiện lập tức run lên, không có thanh âm kịch liệt, vô thanh vô tức, khối thiên thạch không nhỏ này lạigiống như tan rã trực tiếp hóa thành tro bụiTrong tro bụi lộ ra Mạnh Hạo lơ lửng khoanh chân, còn có 33 ngọn Hồn Đăng bốn phía Mạnh Hạo32 ngọn cháy, một ngọn tắt!

Một lực làm cho tinh không chấn động, khuếch tán trên người Mạnh Hạo, sau đó biến mất, hai mắt của hắn bỗng nhiên mở ra lóe sáng, dường như trong nháy mắt tinh không cũng lóe sángMạnh Hạo hít sâu, khí tức dồi dào lực lượng của thiên địa nổ vang, bị hắn hút vào miệng toàn bộ, chậm rãi tiếp nhậnCổ Cảnhlà một cảnh giới hóa mục nát thành thần kỳ, làm cho tu sĩ tăng lên vượt bậc!Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, đứng lên, thân thể phát ra tiếng "rắc rắc", truyền ra khắp bốn phía"Đáng tiếc lúc đó ta đã đoán sai, Hồn Đăng còn lại không phải tự thân cường đại mà là cực hạn hấp thu" Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua 32 ngọn Hồn Đăng đang cháy còn lại, khẽ lắc đầu, vung tay áo, những Hồn Đăng này mơ hồ, dần dần biến mất"Giải quyết xong chuyện Đệ Bát Sơn Hải, mau đi Đệ Tứ Sơn Hảitìm Hứa Thanh về" Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về Đệ Thất Sơn Hải xa xa, hắn không phải nhìn Đệ Thất Sơn Hải mà là nhìn Đệ Tự Sơn Hảiở phía sau kia cách rất nhiều Sơn Hải"Trong trí nhớ Lữ Hầuchiến tranhkhông phải chỉ có ở nơi này" Mạnh Hạo nhớ lại mình sưu hồn lúc trước, từng hình ảnh thấy được, lần này Sơn Hải chiến bùng nổ, xâm lấn một phương, không chỉ có Đệ Thất Sơn Hải"Còn có Đệ Lục Sơn Hải cũng phát động Sơn Hải chiến" "Mục đích Đệ Thất Sơn Hải xâm lược Đệ Bát Sơn Hải là kéo Đệ Cửu Sơn Hải vào chiến tranh" "Về phần Đệ Lục Sơn Hải giờ phút này đang xâm lược Đệ Ngũ Sơn Hải cũng có mục tiêu giống như vậymuốn khóa lại Đệ Tứ Sơn Hải giới mạnh nhất!"

Mạnh Hạo trầm mặc, cất bước chậm rãi, hướng về phía Thiên Thần Liên Minh xa xa, đi về phía trướcKhông có ràng buộc của Mạnh gia, Mạnh Hạo có thể tùy ý hành sự, biện pháp giải quyết cuộc chiến tranh này của Mạnh Hạo xem ra không đơn giản là đi ngăn trở đại chiến của tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải cùng Đệ Bát Sơn Hải mà muốnthông qua khe nứt giữa Đệ Bát Sơn Hải cùng Đệ Thất Sơn Hải mà càng thêm đến gần chủ Đệ Thất Sơn Hải!

Mạnh Hạo mang theo suy tư, phút chốc bước chậm lại, dần dần đến gần Thiên Thần Liên MinhCàng đến gần chỗ này, hắn càng cảm nhận được dao động quen thuộc trên núi thứ tám trong Thiên Thần Liên MinhSau mấy canh giờ, Mạnh Hạo đi đến cửa vào Thiên Thần Liên Minh, nơi này đã từng tồn tại tinh tú, lúc này tinh tú biến mất, bốn phía chỉ có bụi bậm cùng một ít tử thi hài cốtNơi này từ lâu đã bị Đệ Thất Sơn Hải công phá, lúc này trở thành khu vực do Đệ Thất Sơn Hải chiếm lĩnh, nhìn ra xa giống như phế tích tinh không, dường như có chút tương tự với Tiên KhưĐều là bụi bậm sau chiến tranhMạnh Hạo nhìn bốn phía, cất bước đi, bước chân vào trong Thiên Thần Liên Minh, mới vừa đi vào, hắn lập tức cảm nhận được tồn tại dao động thuật pháp còn lưu lại, còn có sát ý máu tanh tràn ngập bốn phíaXa có mấy chục thân ảnh xuyên qua phế tích bụi bậm này, tìm được tu sĩ bổ đao bị thương nặng mà ngất đi, thu một chút pháp bảo vào túi trữ vậtSự xuất hiện của Mạnh Hạo lập tức làm cho mấy chục thân ảnh chú ý, đồng loạt dừng lại nhìn qua, trong mắt những người này lóe lên sát khí, thần thức tản ra, bao phủ Mạnh Hạo, sau khi nhận ra Mạnh Hạo chỉ là tu vi Cổ Cảnh, lập tức có tiếng cười gằn truyền ra:Không ngờ gặp được tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải lạc đàn, giết hắn!Vừa nói xong, trong nháy mắt những người này đi tới, tu vi từng người một bùng phát, tràn ngập sát khí, trong chiến tranh mấy tháng này, bọn họ sớm đã đánh giết đỏ cả mắtGiờ phút nhìn thấy Mạnh Hạo, do tu vi của bọn họ không đủ, còn chưa có tư cách dò xét ra sự kinh khủng của Mạnh Hạo, tưởng rằng đây là tu sĩ lạc đàn, trong nháy mắt đánh tớioOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1644: Ai nói là phế quyếtMạnh Hạo giống như không nhìn thấy những tu sĩ kia, vẫn đi về phía trước, chỉ tùy ý nâng tay đã khiến thân thể mười tu sĩ chấn động toàn bộ, thần sắc ngớ ra, lập tức từng người một ngã xuống, hòa vào lớp tro bụiMạnh Hạo không có giết bọn hắn, chỉ là tản đi thần trí của bọn hắn làm cho bọn hắn ngủ say ở nơi này, có lẽ mấy tháng sau là có thể thức tỉnhTrong Thiên Thần Liên Minh, tinh tú ở những nơi Mạnh Hạo đã thấy qua đều trở thành cát bụi, vô số hài cốt, bất luận là Đệ Bát Sơn Hải hay là Đệ Thất Sơn Hải đều có rất nhiều thi thểMạnh Hạo trầm mặc, đi đến phía trước, càng chạy càng xa, cho đến khi hắn cảm nhận được phía trước hắn chấn động long trời lở đất, bên tai như vang lên tiếng hét thảm thiết ở nơi xa xa cùng một loạt tiếng nổ vang ngập trờiMạnh Hạo nhìn lại, hắn biết nơi đó đang xảy ra chiến tranhThần thức hắn tản ra, phút chốc bao phủ gần như toàn bộ khu vực bên trong Thiên Thần Liên Minh, nơi này hắn chỉ quan tâm hai người, một là Nhất Nhiên Tử, người khác trên núi thứ támGiờ phút này, mục đích hắn đi tới nơi này là nhìn hai người kia một chútTrong thần thức Mạnh Hạo, một bộ phận khu vực Thiên Thần Liên Minh đã trở thành đống hoang tàng, bị Đệ Thất Sơn Hải chiếm lấySố lượng tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đã đạt hơn triệu, từ bốn phương hướng tạo thành bốn mũi tên nhỏ xung quanh chiến trường, sát nhập vào Thiên Thần Liên MinhTu sĩ Thiên Thần Liên Minh chia làm bốn bộ phận, đang phản kích, nhưng khi xem xét tình hình, không có khả năng thắng lợi, rút lui trong thời gian ngắnTrong tinh không cách Mạnh Hạo không xa, chung quanh chiến trường, trong khu vực có số người tham chiến nhiều nhất, giờ phút này một viên tinh tú vỡ tan, nổ vang trong tinh không, tạo thành hắc động thật lớn, cắn nuốt không ít tu sĩ bốn phíaNơi đó đang phát sinh một cuộc đại chiến, hai phe tu sĩ tham gia trong trận đại chiến này, từng phe đều có hơn bảy mươi vạn chậm rãi bao trùm chiến trường vô tận, mỗi một thời khắc đều có tử vong thảm thiếtKhông ngừng nổ vang, thuật pháp ngập trời, bốn phía chấn động hỗn loạn cả một vùngXa hơn nữa có cường giả Đạo Cảnh đang đấu pháp, Mạnh Hạo thấy được hộ pháp Thiên Thần Đạo Đại, cũng nhìn thấyđồng tử Tiêu Diệc HànHai người đang quyết đấu, long trời lở đấtHộ pháp Thiên Thần Đạo Đại rõ ràng không địch nổi nhưng hắn mặc trên người một bộ áo giáp màu xanh, khiến cho hắn không ngờ có thể đấu ngang với Tiêu Diệc HànVề phần bốn phía, cuộc chiến Đạo Cảnh không ít, mỗi một khu vực đều có tiếng nổ vang truyền ra ngập trờiMạnh Hạo thấy được đệ nhất tổ Hạo Nhiên Tông kia, thấy được ông lúc này thảm thiết, dường như lúc nào cũng có thể tử vong, sau khi quét ngang cả chiến trường, Mạnh Hạo thấy được Nhất Nhiên Tử bên trong khu vựcBốn phía Nhất Nhiên Tử bất ngờ có hai người có tu vi tương tự Đạo Cảnh Đệ Thất Sơn Hải, đang liên thủ vây công, tràn ngập sát khí, khí thế bùng phátCòn khí tức Nhất Nhiên Tử hư nhược, người đầy thương tích, sắc mặt tái nhợt như ngọn đèn cạn dầuKhoảnh khắc Mạnh Hạo nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên tia rét lạnh, nâng chân bước lên trướcTrên chiến trường, Nhất Nhiên Tử cười thảm, trong tiếng nổ vang, hắn phun ra máu tươi, thân thể không ngừng lùi ra sau, thương thế của hắn quá nặng, trong mấy tháng này, hắn đã chiến đấu không biết bao nhiêu lầnThương thế ngày càng thêm nghiêm trọng nhưng lại không ngăn cản được sự điên cuồng của Đệ Thất Sơn Hải, Hạo Nhiên Tôngkhông hề trở lại, đệ tử tông môn tử vong không ít, Hạo Nhiên tam tổ đã chết một người giờ này chỉ còn hắn cùng với đệ nhất tổ"Có lẽ, trong trận chiến nàyta cũng sẽ bỏ mình" Nhất Nhiên Tử bấm quyết, cùng với hai Đạo Cảnh trước mặt hắn quyết đấu lần nữa, hai người này, một người là trung niên, một người là lão già đều có tu vi tương tự với Nhất Nhiên Tử, ra tay tàn nhẫn, lộ ra sát khí mãnh liệt nhìn về phía Nhất Nhiên Tử, ra tay cùng lúc, lực lượng căn nguyên lập tức tản ra, tạo thành một ngọn núi băng to lớn, trong núi băng có một con mắt đen bị đóng băngNúi này thẳng tới Nhất Nhiên Tử, trong nháy mắt sau khi tan ra, hàn khí bốn phía lập tức mãnh liệt, "rắc rắc", từng lớp băng bất ngờ bao trùm bốn phíaCùng lúc đó, con mắt đen bị đóng băng sau khi núi băng hòa tan, con mắt này lập tức xuất hiện, bên trong lóe lên hắc quang, tạo thành một luồng ánh sáng đen đi thẳng đến Nhất Nhiên TửNhất Nhiên Tử gượng cười đau đớn, giờ phút này thân thể hắn bị hàn băng lan tràn, mắt thấy ánh sáng kia lại tới gần, hắn cắn đầu lưỡi phun ra máu tươi, máu loãng hóa thành sương, cản lại ánh sáng đenTiếng nổ vang truyền ra, trong mắt Nhất Nhiên Tử có chấp nhất, hắn bỗng nhiên hít sâuĐạo trong lòng ta!

Vừa nói xong, trên lớp băng, thân thể hắn lập tức tan vỡ "rắc rắc"Hai cường giả Đạo Cảnh quyết đấu cùng Nhất Nhiên Tử lúc này cười lạnhLại là chiêu này, Nhất Nhiên Tử, chúng ta đã giao chiến mấy lần, một chiêu Phong Thiên Quyết này, ngươi đã thi triển mấy lần, mỗi một lần thi triển, cái gọi là Phong Thiên Quyết chỉ là phế quyếtCăn bản cũng không có Phong Thiên Quyết, lão phu cũng nghe người ta nói qua hình như ngươi từng thành công một lần?

Thật ra trong lòng ta cũng rất mong đợi, có thể nhìn thấy ngươi một người dùng Phong Thiên Quyết cản lại vạn người như người khác nóiHai người cười lạnh, không ra tay ngược lại đứng đó, lạnh lùng nhìn Nhất Thiên Tử, trong mắt châm chọc càng thêm rõ ràngNhất Nhiên Tử chua xót nhưng thần sắc cũng lộ ra chấp nhất, hắn đã từng thành công, dù chỉ là thành công một lần, nhưng lần đó đã tạo cơ hội cho đệ tử của mình rời khỏiLần đó hắn cả đời không bao giờ quên đượcPhong Thiên Quyết không phải phế quyết!Ý ở mắt ta!

Nhất Nhiên Tử cắn răng, làm ra động tác tương ứng, tiếng gầm nhẹ vang vọng, hai Đạo Cảnh đại năng Đệ Thất Sơn Hải trước mắt hắn càng thêm rõ ràng châm chọcMuốn cùng Sơn Hải, Phong Thiên Quyết!

Nhất Thiên Tử ngửa mặt lên trời rống lớn, vung hai tay về phía bầu trời nhưnglại không có chút pháp thuật nào phủ xuốngÁnh mắt Nhất Nhiên Tử ảm đạm, phun ra một ngụm máu tươi, cười gượng nhưng trong lòng hắn vẫn tin tưởng vững chắc, Phong Thiên Quyết của bản thân không phải phế quyếtĐây là lần thứ mấy ta thấy được ngươi thi triển thuật pháp này?

Vẫn là phế quyết thôiĐáng tiếc đến cuối cùng vẫn không thấy được cái ngươi gọi là Phong Thiên QuyếtHai người Đệ Thất Sơn Hải lắc đầu, cất bước thẳng đến Nhất Nhiên Tử, trong mắt tràn ngập sát khíNó không phải phế quyết, là Phong Thiên Quyết, là Phong Thiên Quyếtdo ta tự tạo ra!

Nhất Nhiên Tử chua xót nhưng vẫn nói từng chữ từng chữ, giống như không phải nói cho người khác nghe mà là nói cho chính mìnhTa đã từng thành côngNhất Nhiên Tử lẩm bẩm, vì sáng tạo ra Phong Thiên Quyết, hắn đã phải trả giá cao người khác không thể nào tưởng tượngĐó là một đoạn chuyện cũ hắn không muốn nhớ lại, đó là bi thương cả đời chôn sâu trong lòng hắn"Ầm!"

Tiếng nổ ngập trời, hai Đạo Cảnh Đệ Thất Sơn Hải trong phút chốc lại đến, thuật pháp tản ra, hai người liên thủ tạo thành ảnh ảo con rết khổng lồ, con rết này dữ tợn, mở to miệng, thẳng tới Nhất Nhiên Tử mà cắn nuốtMang theo phế quyết chôn cùng ngươi đi!

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một thanh âm lạnh như băng, hiện ra trên chiến trường, vang vọng trong khu vực này, nổ vang bên tai hai Đạo Cảnh Đệ Thất Sơn HảiCác ngươi muốn nhìn một chút Phong Thiên Quyết?

Như vậy, ta sẽ cho các ngươi cơ hội nhìn thấyđạo trong lòng ta!

Bốn chữ cuối cùng của câu nói xuất hiện trong chớp mắt, thiên địa nổ vang, tinh không run lên, kinh hãi bốn phương tám hướng, tiếng động rầm rầm không ngừng vang lên, có một luồng khí tức kinh người phủ xuống mảnh tinh không này trong phút chốcHai cường giả Đạo Cảnh trước mặt Nhất Nhiên Tử biến sắc, tiếng vang bên tai dường như đánh vào tâm trí họ, làm thể họ dừng lại trong nháy mắt, ngẩng đầu lên, thấy được trong tinh không đằng xa một thân ảnh đi tớiThân ảnh ấy, mặc trường bào, hắn đến làm cho trăm vạn tu sĩ chém giết trên chiến trường dường như kinh động, thanh âm của hắn chỉ với bốn chữ giống như tiếng sấm vang ngập trờiNgười tới chính là Mạnh Hạo!

Nhất Nhiên Tử thấy Mạnh Hạo, thân thể hắn chấn động, trong mắt vui sướng, hắn chợt cười to, tiếng cười vừa truyền ra, vui sướng trong mắt hắn đã biến thành kích độngĐồ nhi ngoan, đồ nhi ngoanÝ ở mắt taNgay sau đó, Mạnh Hạo nói câu thứ hai, vang vọng bốn phương tám hướng, thiên lôi cuồn cuộn nổ tung bốn phía, hai Đạo Cảnh Đệ Thất Sơn Hải kia đồng thời phun ra máu tươi, thần sắc hoảng sợ, không thể tin đượcKhông những hai người bọn họ mà toàn bộ Đạo Cảnh của bốn phía những khu vực khác trong giờ phút này tinh thần đều nổ vang, tinh thần bọn họ chấn động không chỉ bởi vì thanh âm Mạnh Hạo mà còn vì một luồng uy lực không thể nào hình dungđột nhiên phủ xuống cả tinh không!

Uy lực vô biên kia làm cho lưng của tất cả mọi người đều bị một ngọn núi lớn vô hình đè xuống!

Đó làlực lượng của Sơn Hải Giới!

Đệ nhất tổ Hạo Nhiên Tông biến sắc, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, toàn bộ tinh thần hai phe Đạo Cảnh khác hỗn loạn, còn có Đại hộ pháp Thiên Thần Đạo kia hít ngược một hơi, nhìn về phía Mạnh Hạo, hắn lập tức nhận ra Mạnh HạoNhưng ở nơi này kinh hãi nhất không phải bọn họ, mà làđồng tử Tiêu Diệc Hàn, trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Mạnh Hạo, mở to mắt, không chút chần chờ, thân thể lập tức lùi về sauNhững Đạo Cảnh này cùng với trên trăm vạn tu sĩ bốn phía vào lúc này đều run rẩy khi Sơn Hải lực phủ xuống, trong óc ù ù, dường như cả chiến trường này trong nháy mắt chỉ vì một người mà tạm ngừng chém giết!Cùng với Sơn HảiMạnh Hạo đi tới, nói câu thứ ba, câu này vừa ra khỏi miệng, cả tinh không "ầm" một tiếng, như có trận trống gõ ở trong lòng mỗi một tu sĩ làm tinh thần tất cả mọi người nổ vang, lực lượng Sơn Hải Giới phủ xuống trong tinh không này tựa hồ như nổi lên!

Giống như trữ lực, lực Sơn Hải chợt ngưng tụ, tạo thành một uy lực đè nén bao phủ tâm của mỗi người, bất kể là tu vi gì, lúc này đều giống như ngừng thởChỉ có Nhất Nhiên Tử nở nụ cười kích động vang vọng bốn phương tám hướng, mà lúc này sắc mặt hai Đạo Cảnh Đệ Thất Sơn Hải phía trước hắn tái nhợt, trong đầu ầm ầmCả thế giới, cả tinh không, mọi ánh mắt đều dừng lại trên người Mạnh Hạo, nhìn Mạnh Hạosau khi nói ra câu thứ ba, vung hai tay về phía tinh không, trong miệng nói raba chữ cuối cùng!PhongThiênQuyết!oOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1645: Là ngoại công saoMưa rơi trong tinh khôngCó lẽ có thể nói đó không phải mưa mà đó là lực Sơn Hải sau khi ngưng tụ đến trình độ nhất định sẽ tạo thành Sơn Hải chi lệ mà rơi xuốngChiến trường lệ này, phế tích lệ này, trận lệ chém giết này, lệ vốn là Sơn Hải tu, chém giết lẫn nhauTrận mưa này rơi xuống từ tinh không ngay khi Mạnh Hạo nói ra ba chữ Phong Thiên Quyết, bao trùm cả chiến trường, chiếu xuống trên người mỗi một tu sĩRất nhu hòa dường như không tồn tại lực lượng gì khiến cho từng tu sĩ đều sửng sốt, đáy lòng thở phào nhẹ nhõmTrước cảnh tượng trữ lực thật sự quá kinh người, mà giờ phút cơn mưa này rơi xuống, nếu như vô lực sẽ tạo thành tương phản, ngay cả những Đạo Cảnh Đệ Thất Sơn Hải kia trong khẩn trương mà cảm thấy kì quáiLập tức truyền ra tiếng cười từ miệng hai cường giả Đạo Cảnh phía trước Nhất Nhiên TửPhong Thiên Quyết?

Đây là Phong Thiên Quyết?Có chút ý nghĩa, pháp thuật này thú vịHai người lúc trước khẩn trương, bây giờ trong phút chốc áp lực tiêu tan, sau khi thở phào nhẹ nhõm lập tức cười lớnNhưng thân thể lại nhanh chóng lùi về sau, bọn họ không sợ Phong Thiên Quyết này mà là rất kiêng kỵ đối với sự xuất hiện của Mạnh Hạo trên chiến trường nàyHộ pháp Thiên Thần Đạo Đại thầm thở dài, Đạo Cảnh đại năng Đệ Bát Sơn Hải đều trầm mặc chua xót, trên chiến trường chỉ có ba người không giống những người khác, một người tất nhiên là Mạnh Hạongười khác làNhất Nhiên TửNhất Nhiên Tử đang cười, tiếng cười truyền ra mang theo thoải mái, mang theo kích độngCòn có một người nữa là đồng tử Tiêu Diệc Hàn, hắn đang lùi về sau, tốc độ cực nhanh, trong phút chốc lập tức thoát khỏi chiến trường, hắn là người duy nhất trong chiến trường này biết Mạnh Hạo là người khiến người khác kiêng kỵ đến cực độMạnh Hạo bình tĩnh, nhắm nghiền hai mắt, khi hắn nhắm mắt lại, Nhất Nhiên Tử đang cười ra tiếng cũng nhắm nghiền hai mắtNgay khi thầy trò hai người cùng lúc nhắm nghiền hai mắt, cả tinh không đột nhiên nổ vang, mưa rơi xuống kia trong phút chốc bùng phát lực lượng long trời lở đấtLực lượng này nổi dậy, ban đầu từ êm dịu lập tức trở nên cuồng bạoGiống như là Sơn Hải Giới từ bi ai trước đây trong phút chốc trở nên bạo nộ ngập trời!

Phẫn nộ này làm sinh linh Sơn Hải giới chém giết lẫn nhau, phẫn nộ này làm sơn hắc giới bị 33 Thiên phong ấnPhẫn nộ tất cả, phẫn nộ hết thảy!

"Ầm!"

Một giọt nước mưa nổ tung, tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải bốn phía vốn không có việc gì nhưng những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đến xâm lược lại biến sắc, bị lực lượng nổ tung của cơn mưa này quét ngang như núi lớn vô hình, đánh đến thân thể"Ầm ầm!"

Từng giọt mưa đều nổ tung, tiếng nổ ngập trời, chớp mắt một cái, cả chiến trường giống như tan vỡ, lực lượng Sơn Hải vô biên bùng phát hoàn toàn!

Tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải trong phút chốc hét lên thê thảm, liên tục hét thảm, có thể thấy được toàn bộ gần một triệu tu sĩ kia đều phun ra máu tươiHuyết dịch của bọn họ ngưng tụ lại một chỗ, trực tiếp hóa thành biển máu, quét ngang bầu trời!

"Ầm ầm ầm!"

Vẫn chưa kết thúc, vẫn còn tiếp tục nổ tung, lúc này tất cả mưa đều tan vỡ nổ tung, lực Sơn Hảitoàn diện bùng phát triệt để, trên chiến trường giống như có người khổng lồ vô hình rống lớn ngập trời, múa may cánh tay, mỗi lần múa may đều có vô số tu sĩ phun ra máu tươi, thân thể bay lộn nhàoNhững cường giả Đạo Cảnh Đệ Thất Sơn Hải kia từng người một biến sắc, bọn họ cảm nhận được rõ ràng lực Sơn Hải này giống như thiên nộ!Đâyđây là lực lượng gì?Ta cảm nhận được thiên địa tức giậnquá kinh người!!Thiên địa đang nổi giận, Sơn Hải Giới bài xích, thậm chí căn nguyên của ta đều đang run rẩy!!

Từng tiếng kinh hô không thể tin cùng hoảng sợ liên tục truyền ra, những Đạo Cảnh Đệ Thất Sơn Hải này giống như bị ý chí Sơn Hải Giới nghiền ép, trong tiếng nổ vang, từng người một phun ra máu tươi, thân thể đảo lộnCả chiến trường xuất hiện cảnh tượng kinh người như vậy, tất cả tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đều phun ra máu tươi, đều lui ra sau, không phải bọn họ tự nguyện mà là có một luồng lực lượng mạnh mẽ đẩy họTrên chiến trường, nhìn cảnh tượng kinh người này, tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải trợn mắt há mồm, hộ pháp Thiên Thần Đạo Đại ngây dại, đệ nhất tổ Hạo Nhiên Tông sửng sốt, lúc này tất cả những Đạo Cảnh Đệ Bát Sơn Hải khác đều chấn động mạnhCàng không phải nói những tu sĩ Đạo Cảnh kia lúc này toàn bộ đều hoảng sợLực lượng nàyĐây là lực lượng của Sơn Hải giới, đây là ý chí của Sơn Hải Giới!

"Phong Thiên QuyếtPhong Thiên Quyết của Nhất Nhiên Tử có thể khống chế Sơn Hải Giới!!"

Toàn bộ tinh thần Đạo Cảnh Đệ Bát Sơn Hải chấn động, lộ ra hoài nghi không tin tưởngChiến trường bị cưỡng ép tách rời nhưng không ai tử vong, những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải chỉ là bị thương, chỉ là kinh sợ, bị áp chế tu vi nhưng không có chuyện tử vongNhưng cho dù là như thế, tất cả mọi người đều chấn độngHai cường giả Đạo Cảnh trước mặt Nhất Nhiên Tử lúc này cũng vậy, hai người phun ra máu tươi, thần sắc hoảng sợ, khủng khiếp, có cảm giác bị cả thế giới bài xích làm cho đáy lòng tất cả mọi người ở đây đều xuất hiện nỗi bất an mãnh liệtHai người hắn dường như bị lực lượng mạnh mẽ đánh vào, thân thể "ầm" một tiếng, lập tức bị cuốn bayHai người bọn họ phải chết!

Khi hai người bị cuốn bay, Mạnh Hạo bỗng nhiên mở mắt, trong mắt lóe lên sát khí, thản nhiên nóiĐây không phải là yêu cầu cũng không phải là mệnh lệnh, chỉ là một câu nói rất bình tĩnhKhi câu nói này truyền ra, hai cường giả Đạo Cảnh hét lên thảm thiết, thân thể của bọn họ ầm ầm tan vỡ, chia năm xẻ bảy dưới lực Sơn Hải, thịt nát máu tươi văng khắp nơiNguyên thần bọn họ muốn chạy trốn nhưng vừa mới xuất hiện lập tức dưới lực Sơn Hải, trực tiếp tan vỡ thành từng mảnh!Hai người tử vong làm cho trong lòng rất nhiều tu sĩ bị tách rời trên chiến trường hít ngược một hơi, dần dần sau khi chiến trường bị cưỡng ép cách xa nhau hoàn toàn, bốn phía trở nên yên tĩnh, Nhất Nhiên Tử cũng mở mắt, trên mặt lộ ra nụ cườiNụ cười kia mang theo vui vẻ, mang theo thỏa mãn nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt ông mang theo cảm kíchAi dám nói Phong Thiên Quyết là phế quyết?

Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua chiến trường, chậm rãi nóiKhông có người nào nói chuyện, không có người nào dám mở miệng, tất cả mọi người, Đệ Bát Sơn Hải cũng thế, Đệ Thất Sơn Hải cũng vậy, đều trong chớp mắt tinh thần bị chấn động, nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra khiếp đảm cùng cùng kiêng kỵ mãnh liệtĐối với người có thể thi triển lực Sơn Hải, bọn họ chỉ có thể khiếp sợ, cái đóthuộc về lực lượng của chủ Đại Sơn Hải,người phi phàm có thể có, mặc dù là Đạo Tôn, nếu không trở thành chủ Sơn Hải cũng chỉ có thể kính sợ lực lượng Sơn Hải nàyNếu không phải những cường giả Đạo Cảnh Đệ Thất Sơn Hải kia biết chủ Đệ Bát Sơn Hải còn ngủ say chưa có thức tỉnh, bọn họ sẽ cho rằng Mạnh Hạo là chủ Đệ Bát Sơn Hải!

Ánh mắt quét qua mọi người, Mạnh Hạo nhìn về phía Nhất Nhiên Tử, ôm quyền cúi đầu thật thấpBái kiến sư tôn!Giỏi giỏi giỏi!

Nhất Nhiên Tử kích động, cười ra tiếngMạnh Hạo tiến lên đỡ thân thể đầy thương thế nghiêm trọng không đứng vững, trong khoảnh khắc chạm vào Nhất Nhiên Tử, một luồng lực lượng nhu hòa từ trong cơ thể Mạnh Hạo tràn ra, dung nhập vào trị thương trong thân thể Nhất Nhiên TửGiờ phút này, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Nhất Nhiên Tử, mọi người trong Đệ Thất Sơn Hải đều kiêng kỵNhất Nhiên Tử cảm nhận được thương thế bên trong cơ thể nhanh chóng khôi phục, nhìn Mạnh Hạo, hắn cảm giác quyết định chính xác hạnh phúc nhất cả đời là lúc trước thu nhận Mạnh Hạo làm đệ tử, không sợ đắc tội với người Thiên Thần Liên MinhSư tôn, con không thể ở lại lâu, còn có những chuyện khác phải làm, mai ngọc giản này, xin sư tôn hãy nhậnNếuthật sự có một ngày, Sơn Hải rơi vào tay giặc, sư tôn cùng ngọc giản này mượn lực lượng Phong Thiên Quyết, đi vàoĐệ Cửu Sơn Hải, nói đó là quê nhà của conMạnh Hạo nhẹ giọng nói, đưa ra một cái ngọc giản, đây là trận pháp hắn bố trí khi ở Mạnh gia mấy tháng, chuẩn bị mấy mai có thể xuyên qua vách ngăn Sơn HảiNhất Nhiên Tử cười hiền hòa, gật đầu, nhận lấy ngọc giản, ông rất thỏa mãn, đáy lòng cũng rất kiêu ngạo, từ đây về sau sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám nói Phong Thiên Quyết của hắn là phế quyết!

Nếu đây còn là phế quyết, như vậy cả Sơn Hải Giới đều là phế quyết!Người làm sư tôn ta bị thương, không quản có thân phận gì, không quản có tu vi ra sao, Mạnh mỗ nhất định giết hết cả nhàMạnh Hạo ôm quyền hướng về Nhất Nhiên Tử, cúi đầu thật thấp, lúc ngẩng đầu, nhìn bốn phía, bất kể là Đệ Thất Sơn Hải hay là Đệ Bát Sơn Hải, tất cả mọi người giờ phút này sau khi nghe thanh âm của Mạnh Hạo, đáy lòng đều run lênĐây là uy hiếp có thể so với chủ Sơn Hải, uy hiếp như vậy, Đạo Tôn cũng phải dè chừngMạnh Hạo lần nữa ôm quyền hướng về Nhất Nhiên Tử, cất bước đi, rời khỏi vùng chiến trường này, hắn vốn dĩ xuất hiện ở đây là vì Nhất Nhiên Tử, ngay sau khi giải quyết mọi chuyện, thương thế của Nhất Nhiên Tử khôi phục, với lời nói Mạnh Hạo nói ra, hắn tin rằng Nhất Nhiên Tử dù ở trong chiến tranh cũng sẽ an toàn, Mạnh Hạo rời điKhi hắn đi xa, hai phe trên chiến trường đều mất đi ý chí chém giết, mang theo phức tạp cùng kính sợ, từ từ tan rãĐây là trận đầu tiên từ khi bắt đầu chiến tranh Sơn Hảikết thúc như thếTin tức này cũng bị hai bên tu sĩ nhanh chóng truyền ra ngoài, rất nhanh, bất luận là Đệ Bát Sơn Hải hay là Đệ Thất Sơn Hải đều biết cảnh tượng này đã xảy ra, biết sự kinh khủng của Phong Thiên Quyết, biết sự tồn tại của Mạnh HạoTrên chiến trường này, từ nay về sau có thêm một người là không thể trêu chọcNhất Nhiên TửTrong thủ phủ Thiên Thần Liên Minh, khu vực chưa bị Đệ Thất Sơn Hải công hãm, Mạnh Hạo bước chậm trong tinh không, chậm rãi đến gần núi thứ támCàng đến gần hắn càng cảm nhận rõ ràng trên núi thứ tám trong dao động tồn tại kinh người kiatruyền ra khí tức quen thuộc với hắnNgườilà ngoại công saoMạnh Hạo lẩm bẩm, sau mấy canh giờ, hắn xuất hiện dưới chân núi thứ tám, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩmoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1646: Mưa gió muốn đếnRất khó hình dung được suy nghĩ của Mạnh Hạo trong lúc này, hắn yên lặng đứng dưới chân núi thứ tám, hồi lâu không nhấc chân bước lên núi thứ támVới tu vi của hắn vốn không có chuyện gì cần phải chần chờ nhưng lúc này, Mạnh Hạo lại suy tính thiệt hơn, hắn hy vọng ngoại công của mình đang ở trên đỉnh núi nàyCho dù hắn có nghi vấn vì cái gì ngoại công trở thành chủ Sơn Hải nhưng việc này không quan trọng, quan trọng làngoại công còn sốngHắn không quên sâu trong ký ức, lúc đó trước mắt thấy hai lão nhân kia, khi ôm mình cười vui vẻ, cùng nhau tranh đoạt ôm mình mà cãi vã phẫn nộVĩnh viễn cũng không thể quên, vì mình, ngoại công cùng tổ phụ đi ra ngoài, tìm phương pháp cứu mình, chuyến đi nàycũng không trở về nữaHai lão nhân mất tích làm cho hai bên trong gia tộc vốn là nhánh đang phát triển lại dần dần sa sútTrong lòng Mạnh Hạo có cảm động còn có hổ thẹn, cho nên hắn phải bảo vệ nhất mạch ngoại bà, cho dù bỏ ra nhiều hơn nữa cũng không hối hậnHắn vực dậy Phương gia, còn Mạnh gia, hắn lựa chọn bảo vệPhải hay không phải, thấy rồi sẽ biếtMạnh Hạo lẩm bẩm, lúc lâu, hắn bước ra bước thứ nhất, bước lên núi thứ tám, tùng bước từng bước, từ chân núi đi lên đỉnh núi, ký ức trong đầu tràn về, Mạnh Hạo trầm mặcĐây là một trong chín ngọn núi lớn Sơn Hải Giới, cũng là ngọn núi tinh không Sơn Hải giới thứ nhất Mạnh Hạo bước lên cả đời nàyNúi này rất lớn, phàm là một người cũng không đi hết được, cho dù là tu sĩ, cũng không có bao nhiêu người có thể thật sự bước lên đỉnh núi, nhưng đối với Mạnh Hạo, những việc này không có trở ngạiHắn tiếp tục đi tới, không biết đã qua bao lâu, đi đến giữa sườn núi thấy được Tiên Cổ Đạo Tràng ở nơi nàyGiống với núi thứ chín, chỉ là trước mắt, Tiên Cổ Đạo Tràng này bị phong ấn, không phải người ngoài phong ấn mà là tự mình phong ấnÁnh mắt Mạnh Hạo ngóng nhìn, hắn có thể cảm nhận được trong Tiên Cổ Đạo Tràng ở núi thứ tám này có tu sĩ tồn tại, cũng có khí tức cường đại tràn ngập, hắn nhìn bọn họ, bọn họ cũng ngóng nhìn hắnHồi lâu, Mạnh Hạo thu lại ánh mắt, ôm quyền cúi đầu, tiếp tục đi lên, quá sườn núi, hướng về đỉnh núi, từng bước từng bướcĐi đã lâu, đến khi phía trước hắn xuất hiện một tấm bia đá to lớn, trên tấm bia viết ba chữThiên Thần Đạo!

Chăm chú nhìn ba chữ này, Mạnh Hạo nhìn thấy những năm tháng thăng trầm trên tấm bia đá này, thấy được thời gian thanh tẩyHắn đi qua tấm bia đá thấy dược một đường nhỏ đi thôngđến đỉnh núi!

Đi trên đường nhỏ, bốn phía rất an tĩnh, không có bất kỳ thân ảnh nào, không có chút thanh âm gì, cho đến khi Mạnh Hạo men theo đường nhỏ đi tới đỉnh núi thứ tám, hắn thấy được một đầm nước, giống như thiên trìTrong đầm nước có một pho tượng, đó là pho tượng Huyền Quy, nhìn như pho tượng nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo cảm nhận được trong cơ thể Huyền Quysinh cơ dồi dào, còn cókhí tức của Sơn Hải GiớiThậm chí vào lúc này cấm pháp Phong Yêu trong cơ thể Mạnh Hạo cũng đều chấn động, dường như tràn ra dao động cùng triệu hoán, pho tượng Huyền Quy kia đột nhiên mở mắt, nhìn Mạnh HạoMột người, một quy trong khoảnh khắc nhìn nhau, trong đầu Mạnh Hạo nổ vang, hắn dường như thấy được cả Sơn Hải Giới, rất lâu sau đó, khi ý thức Mạnh Hạo khôi phục lại, Huyền Quy kia cúi đầu với Mạnh Hạo, lộ ratư thái thần phục như đang bái kiếnchủ Sơn Hải duy nhất của Sơn Hải GiớiPhía sau thiên trì này là một cung điện, cung điện này không xa hoa dường như dung hợp cùng ngọn núi này, cửa cung điện đóng, bốn phía vẫn an tĩnhMạnh Hạo nhìn thoáng qua Huyền Quy kia thật sâu, cất bước đi tới trước cung điệnỞ ngoài cửa, Mạnh Hạo trầm mặc một lát, hít sâu, nâng tay lên nhấn về phía cửaKhông có bất kỳ tiếng vang nào, cửa từ từ mở ra, bên trong đại điện này không lớn, dựng hai pho tượng hai bên, mặc khối giáp màu đen, đứng thẳng bất động, ngay phía trước có một thân ảnh khoanh chân ngồi trên một cái ghế to lớnCũng mặc áo giáp như vậy, phủ lên khuôn mặt một luồng lực lượng vô biên lưu chuyển trong cơ thể thân ảnh này, đó là uy lực có thể khiến cho Mạnh Hạo nghẹt thở trong lúc nàyUy lực này như lực lượng ngập trời, như biển rộng vô biên, lúc thì bình tĩnh lúc thì sâu xa vô tận, khi nổ lên hủy thiên diệt địa, trên người thân ảnh ấy, Mạnh Hạo cảm nhận đượcdao động của Sơn HảiDao động kia dời núi lấp biển dường như ngưng tụ thành lực lượng Sơn Hải, tạo thành uy lực vô thượng, chém chết hết thảyMạnh Hạo đứng ngoài đại điện, không bước vào trong, hắn kinh ngạc nhìn thân ảnh ngồi trên ghế, nhìn áo giáp kia, hai mắt của hắn dường như có thể xuyến thấu áo giáp này, thấy được bên trong một khuôn mặt già nuaKhuôn mặt kia quen thuộc, dao động kia quen thuộc, còn có ngọc giản trong túi trữ vật của Mạnh Hạo lúc này tản ra chỉ dẫn mãnh liệt làm cho Mạnh Hạo không thể hoài nghi thêm, thân thể hắn run lên, trong mắt có kích động, hắn biếtthân ảnh trước mắt này là ngoại công của mình!Ngoại côngMạnh Hạo mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng trong lòng vẫn kích động không thể đè nén, hắn tìm hai lão nhân kia đã rất lâu, giờ này hắn rốt cuộc tìm được một vị trong đóQua đã lâu, Mạnh Hạo hít sâu, trong mắt lộ ra chấp nhất, lóe sáng ánh sao, hắn nhìn thấu sự không bình thường của ngoại công, nhìn thấu hết thảy lực lượng tu vi trong cơ thể ngoại công lúc này, nhìn như sống động nhưng thực tế chỉ là lớp bên ngoài, tu vi thật sự lại lắng đọng cùng bất độngDường nhưthiếu đi ý chí vận chuyển tu vi, bởi vì hồn của thân thể nàyđang ngủ sayMạnh Hạo trầm mặc, nhắm nghiền hai mắt, thần thức tản ra, dung nhập vào trong đại điện, dung nhập vào bốn phía, dung nhập vào núi thứ tám, rất lâu sau đó, khi hắn mở mắt, trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng kỳ dịHồn không cóMạnh Hạo lẩm bẩm, hắn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, rất nhanh, hai mắt hắn co lại" Tương tự với ta khi trải qua Huyễn Khô kiahồn của ngoại công không ở trong người mà ở ngoàinhưng tựa hồ vẫn còn tồn tại, nhìn như vậy chỉ có thể giải thích làhồn ngoại công dung nhập vào cả Đệ Bát Sơn Hải giới, hồn ôngkhông nơi nào không có!

Giống như đi vào cõi thần tiên thiên địa, nhưng lại quên mấttrở về" Cảnh tượng này nếu đổi lại là người khác sẽ không nhìn thấu nhanh như vậy nhưng Mạnh Hạo giờ này có thể chiến đấu với cả chủ Sơn Hải, kiến thức của hắn, lực Sơn Hải của hắn làm hắn rất nhanh có thể nhìn ra đầu mốiHắn nghĩ tới khi phá bỏ cây đinh bên trong cơ thể ngoại bà, cảm nhận lại cảnh tượng kiaHuyết mạch vì nguyền rủa dẫn đến thân thể bị nguyền rủa, phong ấn khí lực khiến cho hồn không tìm được đường về, chỉ có thể lang thang trong Đệ Bát Sơn Hải, dần dần mất đi thần trí, chỉ còn lại bản năngMạnh Hạo lẩm bẩm, sắc mặt khó coi, hồi lâu sau, ánh mắt hắn lóe sáng, ôm quyền cúi đầu thật thấp với ngoại công, lùi ra sau, đóng cửa đại điện, cất bước ra khỏi núi thứ tám!Huyết mạch nguyền rủa đã bị ta hóa giải, thân thể nguyền rủa cũng bị ta xua tan, ngoại công ở nơi này đã thức tỉnh đầy đủ, chỉ cầnkích thích cường lực lập tức có thể làm cho hồn của ông tản ra, theo bản năngtrở về trong thân thểMạnh Hạo đi trong tinh không, mắt lộ ra ngạc nhiên, lẩm bẩm, nhìn về cái khe Đệ Thất Sơn Hải ở xa xaSẽ không có kích thích nào có thể kích thích chủ Sơn Hải so với kích thích sinh ra mãnh liệt từ sau trận chiếnMà cuộc xâm lược Đệ Thất Sơn Hải muốn kết thúc, phương pháp đơn giản nhất làgiết chủ Đệ Thất Sơn Hải!Bắt giặc phải bắt vua trước, chủ Đệ Thất Sơn Hải nếu như chết vong, trận chiến này lập tức sẽ dừngMạnh Hạo nhẹ giọng nói nhỏ, mỗi một câu nói ra, hai mắt hắn đều lóe lên ánh sao" Chủ Đệ Thất Sơn Hải" Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt có quyết đoán, thân thể bước một bước biến mất, khi xuất hiện đã ở bên ngoài Thiên Thần Liên Minh, ở giao giới giữa Đệ Bát Sơn Hải cùng với Đệ Thất Sơn Hải, ở trong phạm vikhe nứt kia tồn tạiChỗ này có trọng binh Đệ Thất Sơn Hải trấn giữ, tu sĩ ở nơi này có chừng hơn mấy chục vạn, có vô số trận pháp vây quanh, phòng thủ kiên cốThậm chí ở nơi này còn lưu lại bốn vị cường giả Đạo Cảnh, một người trong đó là Đạo Tôn Đệ Thất Sơn Hải nổi danh cùng với Lữ Hầu, là Xích Viêm Lão TổBa người còn lại, một người là Đạo Chủ, hai người là Đạo Cảnh nhất nguyên!

Cả bốn người này cùng với với mấy trăm ngàn tu sĩ trấn giữ, rất nhiều trận pháp cấm chế bốn phương tám hướng, khiến cho bất kì tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải nào đều không thể công phá trong thời gian ngắn, mà một khi không thể công phá, như vậy đại quân cùng cường giả đại năng trong Thiên Thần Liên Minh đều nhanh chóng trở vềChỉ có điều bất kỳ kẻ nào nơi này không bao gồmMạnh Hạo!

Trong khoảnh khắc Mạnh Hạo xuất hiện, hắn không che giấu dao động của tu vi, cổ nguyên trong cơ thể di chuyển, bùng phát ầm ầm, còn có khí tức Chí Tôn Kiều ngập trời, thậm chí lực Sơn Hải cũng vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, nổi lên một loạt gió lốc long trời lở đất, khuếch tán ầm ầm về bốn phía, khiến cho tinh không phía sau hắn méo mó, giống như biến hóa ra tinh hải vô tận, như dời núi lấp biển mà bùng phát, làm cho tinh không biến sắc nổ vangLập tức, tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải bốn phía khe nứt kia đều thức tỉnh từ trong nhập định, thần sắc đều biến hóa, tiếng gầm nhẹ bỗng nhiên truyền ra cạnh khe nứtLà ai?

Tiếng gầm nhẹ như lôi đình nổ tung, hướng về bốn phương tám hướng, cạnh khe nứt có một lão già tóc đó, cặp mắt bỗng nhiên mở ra, hai mắt hắn vô cùng quỷ dị, trong mỗi ánh mắt đều có hai đồng tử!Phía sau hắn lúc này xuất hiện con trâu đen, con trâu này lớn chừng nghìn trượng, khi xuất hiện vô cùng chói mắt, trong mắt nó có u hỏa, nhìn chằm chằm Mạnh HạoQuỷ dị trong mắt con trâu lớn màu đen này, còn có u hỏa chồng lên chi ảnh, giống với hai tròng mắt của lão già tóc đỏNgười nào nhìn lão hay nhìn trâu đen này sẽ lập tức có cảm giác hoa mắtBên cạnh lão già còn có ba lão già, lúc này đều mở to mắt, khi tức căn nguyên Đạo Cảnh bùng phát ầm ầm, khuếch tán raTa không muốn tạo thêm sát nghiệt, hãy giải tán những tu sĩ này điMạnh Hạo cất bước, ánh mắt nhìn về mấy trăm ngàn tu sĩ phía sau lão già tóc đỏ, bình tĩnh nóioOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1647: Chờ ngươi xuất hiệnTrong khoảnh khắc lão già mắt đỏ cùng Mạnh Hạo nhìn nhau, đầu óc lão ù lên, một luồng nguy hiểm mãnh liệt bùng phát trong tinh thần, dường như có một thanh âm dồn dập gầm thét trong tinh thần lãoCảm giác nguy hiểm đó làm cho thân thể lão già tóc đỏ chấn động, lão có ảo giác đang đối mặt với chủ Đệ Thất Sơn Hải, giống như bình tĩnh nhưng trong bình tĩnh lại ẩn chứa hoảng sợ kinh khủngHai mắt lão già tóc đỏ co lại, trầm mặc vung tayTán!

Một chữ nói ra, mấy trăm ngàn tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải bốn phía sửng sốt, từng người trầm mặc tản ra, khiến cho phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một con đườngCác người mau giải tán!

Lão già tóc đỏ nhíu mày, gầm nhẹ, tiếng hô như lôi đình nổ tung bên tai mấy trăm ngàn tu sĩ, nổ vang tinh thần, những tu sĩ này theo bản năng lập tức từ khe nứt nơi này tản đi bốn phíaĐối với lời nói của lão già tóc đỏ, ba người cạnh Đạo Cảnh đều nhíu màyXích tổ, chuyện này không ổn đâuLão già bên cạnh Đệ Thất Sơn Hải đại năng của Đạo Chủ Cảnh giới chậm rãi nóiCâm miệng, lão phu làm việc không cần ngươi nhúng tay vàoLão già tóc đỏ gầm nhẹ, trợn mắt liếc nhìn Đạo Chủ lên tiếng kia, lại nhăn mày nhìn những tu sĩ bốn phíaGiải tán lần nữa, lui khỏi nơi này vạn dặm, không được lão phu cho phép, không được bước chân vào phạm vi vạn dặm này, ngay lập tức!

Thanh âm lão già tóc đỏ truyền ra lần nữa, trong mấy trăm ngàn tu sĩ bốn phía, từng người một nhíu mày, bọn họ cảm nhận không được sự kinh khủng của Mạnh Hạo, nhưng bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của lão già tóc đỏMấy trăm ngàn tu sĩ lập tức tản ra lần nữa, bay nhanh ra bốn phía, bay ra ngoài vạn dặm xa xa, rất nhanh trong vạn dặm hoàn toàn yên tĩnhDưới khe nứt chỉ còn bốn ngườiLão già tóc đỏ nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, chậm rãi đứng lênĐối mặt với cường thế của lão già tóc đỏ, vị Đạo Chủ nói lúc trước hừ lạnh, trong mắt lóe lên tia ác độc nhưng giờ phút này hắn không có tâm tình cãi vả cùng lão già tóc đỏHắn nhìn Mạnh Hạo, đồng tử trong mắt co lại, giống với lão già tóc đỏ, hắn cũng cảm nhận được trên người Mạnh Hạo ẩn chứa dao động kinh khủngCòn có hai tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đạt Đạo Cảnh nhất nguyên kia lúc này đều mang vẻ mặt ngưng trọng, khi lão già tóc đỏ đứng lên, bọn họ cũng lập tức đứng dậy, ngưng tụ tu vi ẩn chứa thuật pháp, ánh sáng pháp bảo như ẩn như hiện, như gặp phải đại địchThần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, liếc mắt nhìn lão già tóc đỏ, người này giải tán mấy trăm ngàn tu sĩ kia, tuân theo lời nói Mạnh Hạo như vậy, cũng thu được một tia hảo cảm của Mạnh HạoCũng có thể nhìn thấu tính cách của lão già tóc đỏ, tồn tại thiện tâm, biết đối mặt với cường giả có trình độ như Mạnh Hạo, tác dụng của số lượng tu sĩ không quá lớnMấy trăm ngàn người kia cho dù giữ lại, kết quả sau cùng cũng nhất định là tử vong cùng chạy trốn, chi bằng trước mắt phải giữ gìn thực lựcCác hạ là ai?

Lão già tóc đỏ nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong lòng cảnh giác, trầm giọng nóiMạnh HạoMạnh Hạo bình tĩnh nói, muốn đi về phía trước, khi lại gần, những trận pháp cùng cấm chế phía trước hắn lập tức nổ vang, lóe lên ánh sáng sáng chói, hoàn toàn mở raNhưng trong khoảnh khắc mở ra lập tức có tiếng sấm truyền ra, những cấm chế kia tan vỡ từng cái một, những trận pháp kia lóe lên, nổ tungMạnh Hạo đi tới trận pháp cấm chế, một trận nổ vangDường như trên người Mạnh Hạo, uy lực của hắn, khí thế của hắn hóa thành thật chất, hết thảy tồn tại ngăn trở trước mắt đều bị nghiền ép trực tiếp, bẻ gãy nghiền nát, nổ vang ngập trờiCảnh tượng này làm sắc mặt lão già tóc đỏ thay đổi lần nữa, cặp mắt vị Đạo Chủ bên cạnh kia bỗng nhiên co lại, trong lòng hai Đạo Cảnh nhất nguyên khác khống chế không được run rẩyHết thảy nói có vẻ chậm rãi nhưng trên thực tế chỉ là trong nháy mắt, cho đến khi tiếng nổ long trời lở đất vang vọng, ngoài khe nứt xuất hiện hào quang rực rỡ vô hạn, tia sáng này lập tức khuếch tán, gần như chiếu sáng cả tinh không, giống như lóe sáng trong khoảnh khắc rồi biến mấtChỉ còn sót lại sóng gợn khuếch tán ầm ầm ra bốn phía, đẩy đi rất xa, bao trùm phạm vi vạn dặmTrận pháp nơi nàyvào lúc này tan vỡ toàn bộ!

Mấy trăm ngàn tu sĩ bên ngoài vạn dặm kia lập tức nhận ra cảnh tượng này, tinh thần đều chấn động, thần sắc hoảng sợ, nhất là những cường giả Cổ Cảnh bên trong đó, bọn họ mặc dù đã rời khỏi mà đến nơi này nhưng thần thức đã tản ra quan sát chiến trường từ lâu, khi nhìn thấy Mạnh Hạo chỉ là đi vài bước, uy lực của bản thân hắn lập tức bức ép trận pháp tan vỡ, tinh thần của bọn họ đã nổi lên sóng to gió lớnĐâyđây là tu vi gì?Đạo Cảnh, đây không phải Đạo Cảnh bình thường!

Trong lòng mọi người hoảng sợ, trong lòng lão tổ tóc đỏ cũng lo âuNổ vang vọng đinh tai nhức óc, tia sáng mang theo ảm diệt ở bốn phía, thân ảnh Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới trăm trượng phía trước lão già tóc đỏKhông có dừng lại, từng bước từng bước đi chậm rãi, cặp mắt Mạnh Hạo không phải nhìn bốn người lão già tóc đỏ mà là khe nứt như bị cưỡng ép xé mở trong tinh không, còn có trong khe nứt kia tạo ra hung thú to lớnHung thú này không còn bộ dáng chống đỡ khe nứt, lúc này biến thành thảm thực vật, quấn quanh hai bên khe nứt, khiến cho khe nứt này không cách nào khép lạiMạnh Hạo có thể cảm nhận được trong khe này có một luồng sinh cơ kinh người, chậm rãi đến càng ngày càng gần, dường như không bao lâu lập tức có thể vào trong khe nứt, bước chân vào Đệ Bát Sơn HảiKhi Mạnh Hạo tới gần, cước bộ của hắn mỗi lần hạ xuống nhìn như bình thường, nhưng trong lòng bốn người lão già tóc đỏ nổ vang kinh thiênUy lực càng ngày càng kinh khủng, nổ vang càng ngày càng ngập trời, sau mấy bước, sắc mặt hai Đạo Cảnh nhất nguyên tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, thần sắc hoảng sợ, thân thể không thể khống chế lùi về sau một bướcSau đó Đạo Chủ kia cũng lùi về sau, ngay sau đó là lão già tóc đỏ cũng lùi về như vậyBọn họ không thể không lui, khi Mạnh Hạo đến gần, bọn họ cảm nhận được như có một cối xay to lớn đến, nếu bọn họ không lùi sẽ bị cối xay này trực tiếp nghiền ép, tan xương nát thịt, không rõ hình người"Ầm!"

Mạnh Hạo chậm rãi đi tới, bốn người lão già tóc đỏ lùi về sau lần nữa, lần này, khóe miệng Đạo Chủ đều đã tràn đầy máu tươi, khi Mạnh Hạo đến gần bọn họ 50 trượng, uy lực trên người Mạnh Hạo đối với bốn người là kinh khủng cực hạn, vượt qua thiên uyThân thể hai Đạo Cảnh nhất nguyên kia phát ra tiếng "rắc rắc", thân thể giống như muốn tan vỡ, sắc mặt vị Đạo Chủ kia tím đỏ, máu huyết lưu chuyển toàn thân khó khănCho dù là lão già tóc đỏ cũng đều run lên, cảm nhận bóng tối tử vongTrong miệng bọn họ dần phát ra tiếng gầm nhẹ, mục đích của bọn họ từ từ lộ ra điên cuồng, bọn họ hiểu rõ, nếu bọn họ không phản kháng hay vùng vẫy gì với uy lực này, như vậy hoàn toàn mất đi tư cách xuất thủ, chỉ cần Mạnh Hạo đi thêm vài bước nữa, bọn họ sẽ bị uy lực này trực tiếp nghiền nát!

Lão già tóc đỏ ngửa mặt lên trời hô, tu vi trong cơ thể dịch chuyển, bùng phát ầm ầm, thân thể hóa thành cầu vồng, bỗng nhiên chạy thẳng tới Mạnh HạoHai tay bấm quyết, hai tròng mắt lão lập tức mang theo ánh sáng quỷ dị, ở hư vô méo mó phía trước, đầu trâu đen bên cạnh lão cũng ngửa lên trên rống lớn, khi cúi đầu sừng trâu đã hướng thẳng đến Mạnh HạoKhí thế như hồng!

Giờ phút này, tu vi của lão già tóc đỏ toàn bộ bùng phát, khi lão phất tay lần nữa, lực lượng căn nguyên trên người lão cũng theo đó mà tăng vọt, bốn luồng căn nguyên khiến cho xung quanh lão xuất hiện phong vũ lôi điện!

Gió là cuồng phong, mưa là nguồn nước, lôi là tiếng rống, điện là du quang ở cùng một chỗ tạo thành đồ án trận pháp long trời lở đấtLão già tóc đỏ không ra tay thì thôi, khi xuất thủ là chi đạo mạnh nhất của lão, ngoài ra, tóc của lão nháy mắt lan tràn tạo thành một vùng biển tóc đỏ, bao trùm bốn phương tám hướngSương mù đỏ tản ra từ trên tóc đỏ, tạo thành sương máu, đây là căn nguyên thứ năm lão già tóc đỏ tìm kiếm tuy rằng còn chưa hoàn thành nhưng lúc này vừa xuất hiện lập tức làm những căn nguyên khác phát ra uy lực ngập trờiPhía sau lão, vị Đạo Chủ kia cũng điên cuồng bấm quyết thần thông tràn ngập, hóa thành một quầng sáng, hướng đến Mạnh Hạo mà giết, tốc độ ánh sáng cực nhanh, dường như có thể tách rời tinh không, mơ hồ có thể thấy được bốn phía Đạo Chủ xuất hiện những hư ảnh thanh kiếmSố lượng chừng nhiều hơn mười ngàn!

Sát khí dày đặc, long trời lở đất, thậm chí phía sau mỗi một hư ảnh thanh kiếm đều tồn tại một oan hồn méo mó, khởi động kiếm ảnh giết Mạnh Hạo dường như không phải một người mà là hơn mười ngàn Kiếm tuCuối cùng là hai Đạo Cảnh nhất nguyên, tu vi bọn họ có hạn, tiếp nhận uy lực của Mạnh Hạo càng thêm trả giá cao, phun ra máu tươi, hai mắt đỏ thẫm, cắn răng, căn nguyên hai người chỉ có một tia nhưng lại hỗ trợ lẫn nhau tạo thành Âm Dương ĐồMạnh Hạo lạnh lùng nhìn bốn người, nâng chân phải lên, bước lên trước, bước này trực tiếp vượt qua mấy trượng, xuất hiện trước mặt bốn ngườiMột bước hạ xuống, tinh không nổ vang, một luồng lực lượng kinh thiên từ trên người Mạnh Hạo trực tiếp bùng phát, hắn vung tay điểm lên sừng trâu đen, lập tức trâu đen gào thét thê thảm, thân thể tan vỡ ầm ầmCũng theo đó, căn nguyên chi đạo của lão già tóc đỏ như bị khai trừ ngay lúc Mạnh Hạo vung tay, sau khi thân thể lão phun ra một ngụm máu tươi trực tiếp bị tay áo Mạnh Hạo cuốn bayKhi xoay người, Mạnh Hạo hừ lạnh, tiếng hừ lạnh này ngập trời, trong phút chốc hơn mười ngàn kiếm ảnh vỡ nát, Kiếm tu Đạo Chủ kia phun ra máu tươi, thân thể "ầm" một tiếng cả người như hồn phi phách tán, Mạnh Hạo hừ lạnh trực tiếp đánh bayMà hai Đạo Cảnh nhất nguyên kia lại không chịu nổi ánh nhìn của Mạnh Hạo, ánh mắt như kiếm làm Âm Dương Đồ vỡ nát, hai người phun ra máu tươi, gào thét thê thảm, bay nhanh, lùi về sauNiệm tình các ngươi không có vật tổ dị tộc, không giết bọn ngươiMạnh Hạo thản nhiên nói, đứng trước khe nứt, xung quanh hắn, bốn người lão già tóc đỏ hoảng sợ, tinh thần run lên, nhìn về phía Mạnh Hạo, sâu trong lòng dâng lên kính sợ vô hạnKhông để ý đến bốn người này nữa, Mạnh Hạo nhìn khe nứt, chớp mắt, khoanh chân ngồi xuốngTa chờ ngươi xuất hiệnHắn bình tĩnh nói, thanh âm truyền vào trong khe nứt, đáp lại hắn là tiếng hừ lạnh xa xa truyền đến từ trong khe nứtoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1648: Chủ Đệ Thất Sơn Hải xuất hiệnTrong tinh không, bên ngoài khe nứt to, Mạnh Hạo khoanh chân tĩnh tọa, chờ đợi chủ Đệ Thất Sơn Hải trong khe nứt xuất hiện, trận chiến này đối với Mạnh Hạo là khiêu chiến chiến lực chính mìnhHắn phải chiến vì đây là một trong chủ Cửu Đại Sơn Hải khiến tu sĩ kính sợ, vả lại chủ Đệ Thất Sơn Hải không phải mạnh nhất nhưng thực lực vẫn cường hãnTrận chiến này đối với Mạnh Hạo vô cùng quan trọng, đó là cơ hội thức tỉnh ngoại công cùng giải quyết nút thắt của trận chiến Sơn Hải này, nếu hắn có thể đánh chết chủ Đệ Thất Sơn Hải như vậy những phát sinh trong chiến tranh Đệ Bát Sơn Hải lập tức có thể kết thúcMạnh Hạo không nắm chắc phần thắng, vào lúc này chiến lực của hắn là ngũ nguyên nhưng người mà hắn muốn đối mặt là chủ Sơn Hảivới lực lượng thần thức ngũ nguyên không phải muốn so là được!

Mặc dù cũng đồng dạng là ngũ nguyên nhưng bất luận là kinh nghiệm hay là tu hành, thân là chủ Sơn Hải đã lắng kết từ nhiều năm, trong cảnh tượng đótrừ phi cũng là chủ Sơn Hải nếu không gần như không thể đấu lại!

Vả lại ngũ nguyên kia cũng nhất định phi phàm, một khi thi triển sẽ làm thế giới thất sắc!

Cho dù Mạnh Hạo đã tắt ngọn Hồn Đăng nhưng hắn cũng không nắm chắc nhất định sẽ thắng, đó là chủ Sơn Hải, trong chín người phân thượng trong Sơn Hải Giới, là sự tồn tại tối caoBất kỳ chủ Sơn Hải nào đều phải trải qua rất nhiều giết chóc cùng trấn áp, liên tục tranh đoạt mới có thể ngồi vững trên vị trí chủ Sơn Hải, trở thành một vị chủ Sơn Hải"Nhưng ta còn có khát vọng có thể chiến đấuvới một cường giả như vậy!"

Trong mắt Mạnh Hạo cháy lên chiến ý, trong lòng hít sâu, từ từ đè nén chiến ý, khép kín hai mắt, mang theo chiến ý, từ từ nhấn chìm tâm của mình vào trong bình tĩnhGiống như trữ lực!

Trữ lực này đã ràng buộc tất cả dao động lan ra ngoàiThời gian trôi qua, một ngày lại một ngày, vào ngày thứ nhất, tiếng nổ vang chậm rãi truyền ra từ trong khe nứt, vang vọng bên ngoài khe nứt, khiến cho tinh không ngoài khe nứt méo mó một chútMạnh Hạo không mở hai mắt, chỉ là nhịp tim hơi tăng nhanh, rồi sau đó lại từ từ bình phụcNgày thứ hai, một tiếng nổ biến thành năm tiếngNgày thứ ba, tiếng vang truyền ra đã hơn mười lầnMạnh Hạo ở nơi này càng thêm bình tĩnh, ngay cả tiếng tim đập giống như đã biến mất, giống như gió thanh phất núi, hắn mạnh mặc hắn mạnh!

Cho đến ngày thứ bảy, tiếng vang không ngừng, gần như ngập trời, nổ vang bên ngoài khe nứt, khiến cho tinh không không ngừng méo mó, chỉ riêng nơi Mạnh Hạo ngồi dường như tách rời khỏi tinh không, không bị ảnh hưởngBốn người lão già tóc đỏ bốn phía cách không xa khe nứt, ở bên ngoài mấy ngàn trượng tĩnh tọa, nhìn về nơi này, theo thời gian bảy ngày trôi qua, bọn họ cũng hít thở dồn dập, sau khi chứng kiến sự kinh khủng của Mạnh Hạo, sâu trong lòng họ cũng có mong đợi đối với trận chiến nàyKhông quản Mạnh Hạo cuối cùng sống chết thế nào, bên trong tu chân giới với quy luật cá lớn nuốt cá bé, có gan khiêu chiến chủ Sơn Hải đều làm người tu hành tôn trọngCho dù là đối lập nhưng cũng không khống chế được tôn kính của họ với cường giảỞ nơi xa hơn, mấy trăm ngàn tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải ở bốn phía ngoài vạn dặm dựng trại, mặc dù kinh hãi nhưng vẫn không rời điBọn họ đều đang đợichủ Đệ Thất Sơn Hải đi ra từ trong khe nứt!

Thần sắc Mạnh Hạo càng thêm bình tĩnh, hít thở của hắn dần biến mất, khí thế của hắn cũng chầm chậm thu lại, không lộ ra chút nào, cả người giống như sáp nhập vào trong tinh không, an tĩnh không có chút dấu vết tồn tạiBên trong tiếng trống nổ vang liên hồi, cũng không rung chuyển được tinh thần của Mạnh Hạo, hắn bình tĩnh như bốn bể không chút dậy sóng mà chờ đợigiây phút bão táp sẽ tới, giống như núi lửa bùng phátMột luồng cảm giác áp lực dần dần mãnh liệt khắp bốn phía, trong khe nứt nổ vang càng nhiều khiến cho Mạnh Hạo tạo thành tiên minhMột động, một tĩnh!

Động dường như phá cửu thiên, tĩnh lại như chờ đợi thiên địa băng!

Cho đến khi qua một ngày, từ trong khe nứt truyền ra tiếng nổ vang, mãnh liệt cực hạn, cũng chính là khoảnh khắc Mạnh Hạo đã yên tĩnh đến mức khí tức giống như chưa từng tồn tạiMột thân ảnh cao lớn, trong tiếng nổ vang, dường như từ trong hư vô đi đến, xuất hiện ởtrong khe nứtĐó là một nam nhân trung niên mặc áo dài trắng, tóc đen phiêu diêu, gương mặt oai phong, quần áo nhìn như đơn giản nhưng bất kỳ kẻ nào nhìn lại, đều cảm nhận được trên người nam nhân trung niên này tràn ra tôn quý chí cao vô thượngHắn bước chân không lớn nhưng mỗi bước hạ xuống đều sẽ vang lên vô số tiếng nổ vang, dường như vì tu vi hắn quá mãnh liệt, khiến hắn khi vượt qua không ngừng va chạm với trở ngại vô hình mới được tạo thành trong mấy ngày này, tiếng gầm rú càng thêm dồn dậpNgay lúc thân ảnh hắn xuất hiện từ trong khe nứt, một luồng uy lực khổng lồ từ trong khe nứt khuếch tán ầm ầm ra bên ngoài, quét ngang bốn phương tám hướng, khe nứt run lên, càng thêm xé mở, tinh không gợn sóng như nhăn lại, tầng tầng nổi lên, bốn người lão già tóc đỏ ngoài mấy ngàn trượng biến sắc, đồng loạt lùi về sau, ôm quyền cúi đều hướng về phía khe nứt:Cung nghênh Bạch chủ giá lâm!!

Mấy trăm ngàn tu sĩ xa xa giờ phút này tinh thần chấn động, đồng loạt ôm quyền, toàn bộ quỳ rạp xuống hướng vào trong khe nứt:Cung nghênh Bạch chủ giá lâm!!

Quý chủ cửu sơn, Thiên Thần bát sơn, Bạch chủ thất sơn, Tư Mã Đạo!

Thanh âm của những người này ngưng tụ cùng một chỗ, tạo thành tiếng gầm long trời lở đất, gào thét đến từ uy lực của trung niên áo trắng từ trong khe nứt, khuếch tán khắp cả Đệ Bát Sơn HảiNhất là Mạnh Hạo bị cả vùng uy lực bao trùm, trở thành trọng điểm nổ vang, Mạnh Hạo vẫn khép kín hai mắt, không mở ra, cũng không nhúc nhíchNếu như so sánh khí thế cùng uy lực vô biên với biển rộng sóng dữ, như vậy lúc này Mạnh Hạo là đá ngầm trong biển, tự mình bất động có thể nổ vang bất kỳ lúc nàoNếu như so sánh đè ép của chủ Đệ Thất Sơn Hải với cuồng phong, như vậy Mạnh Hạo chính là ngọn núi bất động trong gió lốc!

Cùng lúc đó, ở trên núi thứ tám, trong đại điện, thân thể chủ Đệ Bát Sơn Hải mang mặt nạ không nhúc nhích giờ phút này giống như bị kích thích, thân thể chấn động, dường như có một luồng ý thức ngưng tụ bốn phía thần thể này, ý muốnthức tỉnhSơn Hải chuyển động, chỉ có Mạnh Hạo ngoài khe nứt, khí tức cũng thể, linh hồn cũng vậy hết thảy đều đang ẩn giấu vào trong, bình tĩnh như nước, vẫn tĩnh như tranh trong biểnHắn cùng chủ Đệ Thất Sơn Hải cách nhau một khe nứt, còn chưa đối mặt thật sự, đã dùng phương pháp này đối kháng nhauHừ lạnh truyền ra từ trong khe nứt, trung niên áo trắng đột nhiên từ trong khe nứt nâng chân phải, một bước hạ xuống, chân phải của hắn trực tiếp xuất hiện bên ngoài khe nứt, dường như muốn bước raUy lực của Đệ Bát Sơn Hải ngập trời trong nháy mắt, không ngừng nổ vangTinh không hỗn độn, từng viên tinh tú dao động, trên núi thứ tám, thân thể chủ Đệ Bát Sơn Hải chấn động lần nữa, mãnh liệt rõ ràngNgươi là người thứ nhất dám ở nơi này ngăn trở bổn tọaMột thanh âm bình tĩnh truyền ra từ trong khe nứt, vang vọng trong hư vô, khuếch tán trong Đệ Bát Sơn HảiLời nói vừa truyền ra, chân kia trực tiếp từ trong khe nứt bước ra hoàn toàn, xuất hiện cùng là nửa thân thể của Bạch chủ Đệ Thất Sơn HảiChỉ là nửa thân thể đã khiến tinh không nổ vang, dường như muốn tan vỡ, mơ hồ dường như có lực lượng Sơn Hải bùng phát từ trong nửa thân thể nàyTinh không chấn động, trên chiến trường Thiên Thần Liên Minh,khóe miệng của toàn bộ tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải đều tràn ra máu tươi, mọi người biến sắc, bất kể bọn họ ở khu vực nào, lúc này đều cảm nhận được áp lực mãnh liệt bạo tăng đến từ áp chế của tinh không, khiến cho tất cả mọi người dường như bị một ngọn núi lớn đè áp trên người, tu vi dịch chuyển khó khănCòn tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải hoàn toàn ngược lại, mỗi một người đều mừng rỡ, cảm nhận được dường như có một luồng lực lượng trong tinh không chui vào cơ thể tất cả tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải, khiến cho chiến lực của bọn họ tăng nhanhLà Bạch chủ giá lâm!!

Cung nghênh Bạch chủ giá lâm!Cung nghênh Bạch chủ!!Trận chiến này Đệ Thất Sơn Hải ta tất thắng, Bạch chủ đích thân đến!!

Tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải bùng phát kích động phấn chấn mà gào thét, thanh âm truyền khắp bốn phía, vang vọng trên mỗi chiến trường trong Thiên Thần Liên MinhNhìn thấy thế, khí thế tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải rơi xuống đáy cốc, đối mặt với từng tu sĩ bùng phát kia, sắc mặt bọn họ đều tái nhợt, lùi về sau theo bản năng, khiến cho mọi nơi trên chiến trường đều trở nên tán loạnMà ngươi cũng chính là người cuối cùngKhi chiến trường Đệ Bát Sơn Hải tán loạn, trong khe nứt đồng thời truyền ra thanh âm trầm thấp của chủ Đệ Thất Sơn Hải vang vọng bốn phương tám hướng, thân thể hắn từ trong khe nứt đi rahoàn toàn!Bạch chủ!

Bốn người lão già tóc đỏ ngoài mấy ngàn trượng, toàn bộ quỳ rạp xuống, trong mắt có kích độngBạch chủ!!

Mấy trăm ngàn tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải ngoài vạn dặm toàn bộ gào thét!Bạch chủ!!!

Tất cả tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải trên chiến trường lúc này đều gầm thét!

"Ầm!"

Tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải cho dù không thấy cảnh tượng chủ Đệ Thất Sơn Hải xuất hiện nhưng trong lòng đều run lên"Ầm!"

Trên núi thứ tám, chủ Đệ Bát Sơn Hải trong cung điện, thân thể ông không còn chấn động mà run rẩy liên tục, cặp mắt dưới mặt nạ đang nhắm dường như muốn mở ra"Ầm!"

Mạnh Hạo chớp mắt, bỗng nhiên mở mắt, hắn lập tức cảm nhận được tranh trong biển tĩnh lặng dường như giống với núi lửa kinh thiên bùng phát, chiến ý ẩn giấu trong đáy lòng bùng phát ầm ầm, thiên địa biến sắc, tinh không nổ vang, tầng tầng sóng gợn quét ngang cả Đệ Bát Sơn Hải!

Ý chí của hắn, khí thế của hắn, hết thảy của hắn lúc này hóa thành một luồng uy lực vô hình, trực tiếp áp về phía chủ Đệ Thất Sơn Hải!

"Ầm ầm ầm ầm!"

Chủ Đệ Thất Sơn Hải, Mạnh mỗ chờ ngươi đã lâu!

Hai mắt chủ Đệ Thất Sơn Hải co lại, trong tinh không lúc này uy lực của Mạnh Hạo như núi lửa bùng phát, từ cực tĩnh chuyển sang bạo động, không ngờ giờ phút này còn áp chế khí thế chủ Đệ Thất Sơn Hải một chút, sinh ra tư thái chống cự gay gắt, nổ vang ngập trời, tinh không giống như bị xé rách, nổ kinh thiênTrong Đệ Bát Sơn Hải, những người run rẩy lùi về sau, trên người những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải bị trấn áp tinh thần đều buông lỏng vào lúc này, lập tức kích độngoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1649: Một thương kia- Là Thiên Thần chủ Sơn Hải sao!- Nhất định là Thiên Thần chủ Sơn Hải, chỉ có Thiên Thần mới có thể có khí thế tung hoành Đệ Bát Sơn Hải như thế!

Bên trong Đệ Bát Sơn Hải, tất cả tu sĩ Sơn Hải đều kích động.Bọn họ trước đó có cảm giác bị uy áp của chủ Đệ Thất Sơn Hải bức bách, nhưng trong nháy mắt đã tiêu tán không ít, từng người một lại trở nên phấn chấn.

Nhưng Thiên Thần Đạo Đại hộ pháp cùng với mấy Đạo Chủ Đệ Bát Sơn Hải, thời khắc này tâm thần lại nổi lên sóng lớn ngập trời, ai nấy đều kinh nghi bất định, nhìn về phía tinh không xa xôi.

Mọi người cho rằng dao động của Sơn Hải chủ Thiên Thần truyền đến từ nơi đó.- Không phải...

Thiên Thần đại nhân...

Nội tâm Thiên Thần Đạo Đại hộ pháp chấn động.

Hắn có thể cảm nhận được Thiên Thần vẫn ở chỗ cũ trên núi thứ tám, không có thức tỉnh.

Chẳng những chỉ có hắn có cảm ứng giống như vậy, mấy Đạo Chủ Đệ Bát Sơn Hải khác, ít nhiều cũng có cảm giác tương tự.- Nếu không phải là Thiên Thần đại nhân, như vậy... sẽ là ai...

Thiên Thần Đạo Đại hộ pháp cùng với mấy Đạo Chủ kia, nghi vấn trong đầu vừa nổi lên, thân thể mỗi người đều run mạnh.

Trong đầu bọn họ, không hẹn mà cùng... nhớ lại một người!Một người đã từng xuất hiện ở trên chiến trường, thi triển đạo pháp kinh thiên, xua tan thân ảnh trong cuộc chiến tranh...- Mạnh Hạo!

Thiên Thần Đạo Đại hộ pháp hít ngược một hơi.

Khi hắn nói ra cái tên này, đáy lòng rất phức tạp.

Hắn có thể xác định, người có khí thế có thể sánh với Sơn Hải chủ, phải là Mạnh Hạo.So với sự phấn chấn của tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải, tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải, tâm thần ai nấy khiếp sợ.

Khác biệt giữa đôi bên trước khí thế kia cũng dần rút ngắn, nhưng rất nhanh cuộc chiến giữa hai bên sẽ lại bắt đầu.Nhưng lúc này cũng không còn quá kịch liệt nữa, dường như đang trầm ổn để ứng phó với cuộc chiến.

Tâm thức mọi người đều chú ý đến khu vực xa vời kia, thời khắc này, tại nơi đó đang phát sinh cuộc chiến có thể quyết định vận mạng của hai đại Sơn Hải Giới!Đó là... trận chiến của Sơn Hải chủ!Trận chiến này, nếu Bạch Chủ bị đánh bại, tức là trận chiến này đối với Đệ Bát Sơn Hải giới mà nói, có thể nghịch chuyển càng khôn.

Thậm chí nếu Đệ Thất Sơn Hải chủ bỏ mình, như vậy tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải nhất định sẽ tán loạn, ngay cả Đệ Thất Sơn Hải, từ nay về sau cũng khó mà gượng dậy nổi.Nhưng nếu vị Bạch Chủ này thắng, thì Đệ Bát Sơn Hải giới... sẽ không còn tồn tại nữa.Tất cả mọi người, đều đang đợi kết quả của trận chiến này!"

Ầm"Bên ngoài khe nứt, Mạnh Hạo toàn thân khí thế ngập trời.

Chí Tôn Kiều trong người hắn điên cuồng bành trướng, tu vi vận chuyển, Hồn Đăng của hắn khuếch tán khắp bốn phía.

Khí tức của hắn cuồn cuộn, lực lượng thần thức khiến cho tinh không phải run rẩy.Hắn bước một bước!Một bước này, giống như núi lửa bạo phát, khí thế của Mạnh Hạo hóa thành thực chất, dường như đem tinh không bốn phía ngưng tụ thành phòng thủ kiên cố, hướng về Bạch Chủ trực tiếp đè xuống.Đệ Thất Sơn Hải Bạch Chủ, mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Thần sắc của hắn không có chút khinh thị nào, đáy lòng ngưng trọng.

Sự tồn tại của Mạnh Hạo đối với hắn mà nói, vô cùng uy hiếp.Mắt thấy uy áp từ thực chất đang phủ xuống, Bạch Chủ nâng tay lên vung mạnh về phía trước.

Sau cái vung tay này, xung quanh hắn lập tức bạo phát ra bạch quang mãnh liệt.

Bạch quang này hóa thành một triệu kiếm ảnh, xuyên thấu khắp bốn phương tám hướng.

Tiếng nổ vang vọng, một loạt tiếng sấm khuếch tán khắp không gian.

Uy áp do khí thế Mạnh Hạo ngưng tụ lại, giờ khắc này thiên sang bách khổng, trực tiếp vỡ nát.Trong phút chốc, Bạch Chủ bước lên phía trước, chỉ tay về phía Mạnh Hạo, nháy mắt một cái, hàng triệu kiếm quang chung quanh hắn, giống như một dòng sao băng, cùng với tiếng nổ "ầm ầm", tịch quyển bốn phương tám hướng trong tinh không vô tận hướng về Mạnh Hạo, nhanh chóng phủ xuống.Nhìn từ xa xa, giống như là tinh hà quét ngang, có thể diệt thế, có thể diệt tinh!Mỗi một đạo kiếm quang đều chứa đựng một lực lượng diệt Đạo Cảnh kinh khủng, cùng ngưng tụ tại một chỗ, khiến tinh không thất sắc.Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, nhưng hắn không có lui về phía sau mà ngược lại tiến về phía trước một bước nữa.

Một bước rơi xuống, tay hắn nắm lại, đánh một quyền ra phía trước.Chính là diệt sinh!Tinh quang tan vỡ, kiếm quang vặn vẹo.

Một quyền này của Mạnh Hạo trực tiếp đánh ra, một lốc xoáy khổng lồ xuất hiện.

Lốc xoáy này rầm rầm chuyển động, trong nháy mắt đã xé rách kiếm quang đang tiến tới, nhìn từ xa giống như một dòng tinh hà bị đánh gãy phương hướng.Chưa kết thúc, Mạnh Hạo tiến lên bước thứ ba, Nhập Ma Quyền, rầm rầm lao đi.Lấy ý nhập ma, điên cuồng cả đời.

Nhập Ma Quyền mang theo khí thế quyết liệt của Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc đánh ra, đã làm cho toàn bộ kiếm quang còn dư lại phải run rẩy.

Tiếng "ầm ầm" vang vọng khắp không gian.

Trong tinh không giữa Mạnh Hạo và Bạch Chủ, hơn phân nửa kiếm quang vỡ vụn, hóa thành từng mảnh nhỏ!Mạnh Hạo trong mắt tinh quang nhoáng lên một cái, bước lên bước thứ tư, Sát Thần... xuất thế!Một quyền Sát Thần, dĩ kỳ ý, dung thiên địa, hóa tinh không, ngưng tụ thành lực lượng thân thể, có tu vi bất diệt, cùng chi tu La Thiên trở thành Sát Thần hủy thiên diệt địa!"

Rầm rầm", "rầm rầm"!Tinh không run rẩy, trực tiếp bị xé rách, tầng tầng vỡ vụn.

Trước mặt Mạnh Hạo, kiếm quang còn dư lại run rẩy, như bị gió lốc cuốn lên, toàn bộ thụt lùi, nhưng lại hướng về Bạch Chủ mà đi.Trong mắt Mạnh Hạo sát cơ chớp động, hắn không dừng lại chút nào, đi tiếp bước thứ năm.

Tay hắn bấm quyết, Huyết Yêu gầm thét bay ra, mở to miệng, muốn hướng tới chỗ Bạch Chủ mà nuốt.- Có chút ý tứ, đáng để bổn tọa nghiêm túc một chút.

Ánh mắt Bạch Chủ co rút lại, hắn hừ lạnh một tiếng.

Tay hắn bấm quyết, đặt tại ngực.

Gần như tại khoảnh khắc ngón tay hắn hướng xuống, xung quanh hắn lập tức xuất hiện một loạt ý băng hàn.

Một cỗ khí tức căn nguyên từ trên người hắn tràn ra.Nhưng cũng không phải là căn nguyên băng, mà là một loại lực lượng căn nguyên có ảnh hưởng rất lớn, đó là... tuyệt tình diệt tuyệt!Tuyệt tình chi ý, diệt thất tình lục dụng của chính mình, khiến bản thân lãnh khốc đến mức tận cùng, hóa thành diệt tuyệt ý.

Một chỉ tay rơi xuống, thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, máu huyết toàn thân hắn trong chớp mắt như đóng băng, dường như chỉ tay kia xuyên qua hư vô, trực tiếp rơi vào trong hồn hắn, muốn trừ đi tất cả tình trong người hắn!Tình thân, tình bằng hữu, tình yêu...Trong phút chốc, như bị tróc ra, trực tiếp phân giải ngay trên người Mạnh Hạo.

Mắt thấy sẽ phải tiêu tán, Mạnh Hạo đột nhiên ngửa mặt lên trời hô lớn, đạo quang trên người hắn tỏa mười ngàn trượng, Chí Tôn Kiều trong cơ thể ầm ầm bộc phát, trở thành một cây cầu cổ tang thương long trời lở đất trong tinh không.Cây cầu này vừa xuất hiện, bốn phương tám hướng run rẩy, căn nguyên tuyệt tình diệt tuyệt của Bạch Chủ, cũng chợt ngừng lại.Mượn khoảnh khắc nó chợt dừng lại, trong mắt Mạnh Hạo hàn mang nhoáng lên một cái, thân thể "ầm" một tiếng, Tinh Thần Thạch hòa tan, trực tiếp trở thành sao băng, chính là Nhất Niệm Tinh Thần Biến, quét qua không gian, bạo phát tốc độ cực hạn, chạy thẳng tới chỗ Bạch chủ.Hắn muốn... tốc chiến tốc thắng!Trong chớp mắt, Mạnh Hạo hóa thành sao băng, xuất hiện trước mặt Bạch Chủ.

Một cỗ lực lượng bàng bạc bạo phát, nháy mắt tiến gần tới Bạch Chủ.

Bạch Chủ nhíu mày, tay hắn nâng lên, cách không nhấn một cái.Tu vi Ngũ nguyên đỉnh phong, hóa thành một chưởng lực lượng, trở thành một bàn tay to lớn hư ảo đánh tới, sao băng run rẩy, bị bàn tay to kia bắt lại, hung hăng bóp một cái!Dường như ngay cả tinh tú cũng có thể trực tiếp bị bóp vỡ.

Tiếng "rắc rắc" vang lên, trên sao băng dần xuất hiện khe nứt, không đợi tới lúc tiến gần đến Bạch Chủ, chỉ cách hắn còn có mấy chục trượng, sao băng đã trực tiếp bị bóp vỡ. chia năm xẻ bảy.Nhưng ngay khi sao băng chia năm xẻ bảy, một đạo thanh ảnh với tốc độ không thể nào hình dung, từ bên trong sao băng đã tan vỡ bay ra, xuyên qua bàn tay khổng lồ kia.

Đó là một con đại bàng màu xanh!Đó là Mạnh Hạo với tốc độ cực hạn, chớp mắt một cái, hắn đã xuất hiện trước mặt Bạch Chủ.

Một tiếng kêu to, móng vuốt đại bàng sắc nhọn, một trảo hướng tới, cùng với Thôn Sơn Quyết hóa thành từng ngọn núi lớn, ầm ầm phủ xuống.Mới như vậy còn chưa đủ, xung quanh đại bàng màu xanh do Mạnh Hạo hóa thành, bất ngờ xuất hiện một cây trường thương.

Trường thương này, chính là thứ lấy Kiến Mộc Tham Lang giải khai phong ấn làm cán, là một chí bảo chi thương có đầu rồng.Một thương nổ vang, chạy thẳng tới mi tâm Bạch Chủ.Nói thì dài dòng, nhưng thực tế chuyện xảy ra nhanh như một tia chớp.

Vốn với tu vi của Mạnh Hạo cùng Bạch Chủ, một trận chiến này của hai người, tính ra thì có thể kéo dài đến mấy tháng có khi đến tận mấy năm.Dù sao loại chiến tranh đến trình độ này, cho dù là ở Sơn Hải Giới cũng hiếm thấy, thậm chí có khả năng rất lớn là sau trận chiến này của bọn họ, núi thứ tám sẽ tan vỡ.Nhưng... nếu lựa chọn liều mạng, tức là rút ngắn thời gian của trận chiến, mà trước mắt, kẻ liều mạng chính là Mạnh Hạo.

Hắn vì muốn rút ngắn thời gian, lựa chọn liều mạng!Một màn này, cho dù là Bạch Chủ cũng không thể dự liệu được.

Hắn cau mày, trong mắt tràn ngập sát ý, lập tức nâng tay lên vung về phía trước một cái, năm móng tay tự vỡ vụn, không ngờ hóa thành năm luân trăng rằm trước mặt hắn, bạo phát lực lượng nguyền rủa kinh thiên, đánh tới Mạnh Hạo.Tiếng nổ vang vọng, truyền khắp tinh không.

Thôn Sơn Quyết của Mạnh Hạo tan vỡ, Chí Tôn Kiều chấn động.

Giờ khắc này, đại bàng màu xanh do Mạnh Hạo hóa thành móng vuốt tan vỡ, máu thịt bầy nhầy.

Thân ảnh Mạnh Hạo huyễn hóa, một phát nắm chắc trường thương, khiến tốc độ của thương này lập tức tăng nhanh.

Mũi thương nhằm thẳng đến mi tâm Bạch Chủ, khoảng cách chưa tới bảy tấc!Bạch Chủ hai mắt lần nữa co rút lại.

Trong tâm thức của hắn, cũng dâng lên nguy cơ mãnh liệt, hắn hô lên một tiếng.

Chỉ là một tiếng hô, trong nháy mắt, mơ hồ ở phía sau hắn như xuất hiện một thân ảnh khổng lồ, hướng về phía Mạnh Hạo rống lớn.Tiếng rống như gió cuốn khiến thiên địa thất sắc!Trên trường thương của Mạnh Hạo, đầu rồng gầm thét, so sánh với người khổng lồ kia, đầu rồng này trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Khi Bạch Chủ rống lớn, mũi thương trực tiếp tiêu tán, mắt thường cũng có thể thấy được mũi thương trước mi tâm Bạch chủ... hóa thành tro bụi!- Quá yếu.

Khi Bạch Chủ nhàn nhạt lên tiếng, bỗng nhiên nội tâm nhảy dựng.Gần như ngay tại khoảnh khắc hắn lên tiếng, trường thương trong tay Mạnh Hạo run lên, miệng hắn truyền ra bốn chữ.- Mộ hoang Yêu Binh!"

Ầm"Trường thương tan vỡ, nhưng trong nháy mắt tan vỡ kia, bên trong trường thương không ngờ... còn có một cây thương!Đó là một thương màu đen, đó là thương Hổn Ti ngưng tụ thành, đó là... mộ hoang Yêu Binh, thuộc loại chí bảo Phong Yêu Sư!Một thương bay ra, chạy thẳng tới mi tâm Bạch chủ.

Khí thế trên người Mạnh Hạo trong phút chốc bạo phát gấp mấy lần!Hết thảy hoàn toàn tương khấu.

Từ khi xuất thủ là sấp sét toàn lực, trực tiếp chém giết, sao băng tan vỡ, đến ngọn núi vỡ nát, đầu rồng tiêu tan, dường như...

đều là súc thế, chỉ vì một thương này!Trong nháy mắt, sắc mặt Bạch Chủ đại biến!

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1650: Tuyệt thế quyết đấuTất cả đều phát sinh cực nhanh!Bạch Chủ thân là chủ của Đệ Thất Sơn Hải, tu vi đã đến đỉnh phong Ngũ nguyên, nhiều lần trải qua giết chóc, nhưng hắn cũng không ngờ được Mạnh Hạo lại có thể độc ác như vậy.Phải biết rằng Mạnh Hạo giờ phút này, sau mấy lần bị đánh ác liệt, dĩ nhiên là đã bị thương.

Nhất là Tinh Thần Thạch tan vỡ, đại bàng màu xanh cũng vỡ nát làm cho ngũ tạng Mạnh Hạo cuộn lên, thậm chí khóe miệng hắn còn tràn máu tươi.Mà hết thảy chỉ để đổi lấy một thương kinh thiên này!Vì một thương này, Mạnh Hạo không tiếc bị thương, vì hắn hiểu rõ giữa hắn và Bạch Chủ tồn tại một khoảng cách.

Chênh lệch này dù không lớn nhưng đối với những tu sĩ như bọn hắn mà nói tuy rằng không quyết định sống chết nhưng lại có thể phân thắng bại.Mà thứ Mạnh Hạo muốn không phải là thắng bại mà là... một mất một còn.Việc này không liên quan gì đến thù hận, Bạch Chủ phải chết thì cuộc chiến này mới được giải quyết, Bạch Chủ phải chết thì ngoại công mới có thể an toàn.

Cũng chỉ khi đối phương chết, bạo phát một loại dao động mãnh liệt, kích thích hồn ngoại công trở về.Vậy nên, hắn mới cần một thương này.

Thậm chí, với tính cách của Mạnh Hạo, hắn còn không tiếc chính mình bị thương mà bảo Tham Lang giải mở phong ấn của chí bảo trường thương kia!Hắn lấy trường thương băng diệt để che giấu mộ hoang Yêu binh đang xuất ra ngập trời với tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới gần mi tâm của Bạch Chủ, không để Bạch Chủ có cơ hội trốn tránh, trực tiếp đâm vào trán Bạch Chủ."

Rít" một tiếng, thanh âm da thịt bị xuyên thấu vang lên, rồi sau đó "rắc rắc", tiếng xương vỡ vụn đồng thời vang lên.

Mộ hoang Yêu Binh trực tiếp đâm vào mi tâm Bạch Chủ!Nhưng ngay khoảnh khắc mộ hoang Yêu Binh đâm vào mi tâm Bạch Chủ, Mạnh Hạo chẳng những không lộ ra thần tình nhẹ nhõm mà ngược lại, thần sắc hắn biến đổi, hai mắt co rút lại, vẻ mặt ngưng trọng.Đúng lúc trán Bạch Chủ bị xuyên thấu, cặp mắt hắn vốn ảm đạm bỗng nhiên chớp một cái.- Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết.Từ miệng của hắn phun ra năm chữ, trong chớp mắt khi năm chữ này vừa thốt ra, trên người Bạch Chủ đột nhiên bạo phát ra một loại khí tức mà Mạnh Hạo cảm thấy rất quen thuộc.Đây giống như là... khí tức của cảnh giới Vĩnh Hằng!Khí tức này bạo phát, máu thịt trên mi tâm Bạch Chủ chuyển động.

Cùng lúc đó, khí tức mà Mạnh Hạo cảm thấy quen thuộc kia không ngờ lan tràn trên mộ hoang Yêu Binh, phóng thẳng về Mạnh Hạo.Thứ này có thể giúp Bạch Chủ khôi phục lực lượng nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, nó chính là mãnh thú và dòng nước lũ.

Cảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể hắn trở nên cuồng bạo, tựa như là một khi đụng chạm sẽ là thủy hỏa bất dung.Dù sao cảnh giới Vĩnh Hằng của Mạnh Hạo chỉ là một mảnh vỡ, dưới cơ duyên xảo hợp mà ngưng tụ lại, sáp nhập vào Vô Mục Tàm.

Nhưng xét về nguồn gốc, trên căn bản có rất nhiều liên hệ với Sơn Hải Kinh.Mạnh Hạo đang muốn thu thương về nhưng lại bị Bạch Chủ bắt được.

Hắn nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra quang mang dữ tợn.

Chung quanh hắn, khí tức cảnh giới Vĩnh Hằng càng ngày càng mãnh liệt.

"Ầm, ầm", ở phía sau hắn bỗng nhiên huyễn hóa ra một bản cổ kinh, trên đó có ba chữ rất lớn.Sơn Hải Kinh!Cùng với sự xuất hiện của cổ kinh, khí tức trên người Bạch Chủ càng trở nên mãnh liệt hơn.Gần như ngay khoảnh khắc hư ảnh cổ kinh xuất hiện, cảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể Mạnh Hạo cũng cuồng bạo hơn, mơ hồ có thể nghe thấy một tiếng "rít" từ trong cơ thể Mạnh Hạo truyền ra.

Giờ khắc này, ở phía sau hắn bất ngờ cũng hiện ra một hư ảnh.Đó là...

Vô Mục Tàm!Kể từ lúc Vô Mục Tàm bị Mạnh Hạo hóa thành cảnh giới Vĩnh Hằng, đây là lần đầu tiên nó xuất hiện theo phương thức này.

Nó hướng về phía Bạch Chủ, phát ra tiếng gào thét.Sắc mặt Bạch Chủ giờ phút này cũng lộ ra vẻ giật mình, hiển nhiên là hắn đã nhận ra, không ngờ Mạnh Hạo... cũng tu hành Sơn Hải Kinh!- Sơn Hải Kinh không trọn vẹn sao?Bạch Chủ hừ lạnh, nhưng trong lòng hắn lại rất khiếp sợ.

Hắn có thể cảm nhận Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết của bản thân giờ khắc này vô cùng nóng nảy, dường như muốn xông ra, cùng Vô Mục Tàm phía sau Mạnh Hạo quyết đấu một trận sinh tử.Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại.

Mắt thấy đối phương không cho mình thu hồi Yêu Binh, hắn dứt khoát buông tay ra, trong miệng thốt ra một chữ.- Bạo!

Một chữ này vừa thốt ra, "ầm" một tiếng, mộ hoang Yêu Binh trực tiếp nổ tung, một lần nữa đả thương Bạch Chủ.

Nhưng vết thương này dưới sự chữa trị của khí tức Vĩnh Hằng trong nháy mắt liền khôi phục.Bạch Chủ liếc Mạnh Hạo một cái thật sâu, không nói lời nào liền lui về phía sau, muốn tranh thủ thời gian trị thương.

Ban đầu, hắn vốn đã không xem thường Mạnh Hạo, bây giờ, đối với Mạnh Hạo, sát ý của hắn càng trở nên mãnh liệt hơn.

Hắn đã rất lâu rồi không trải qua loại cảm giác đối mặt với sinh tử này.Nếu không phải là hắn có thần thông huyền diệu thì chỉ một khắc vừa rồi mi tâm bị đâm phải, hắn cho dù bất tử, nhất định cũng sẽ bị thương nặng.Mà Yêu Binh mới vừa nổ tung kia lại hóa thành một tia hắc khí vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, chỉ trong nháy mắt một lần nữa ngưng tụ thành Yêu Binh.- Sơn Hải Kinh...

Sắc mặt Mạnh Hạo rất khó coi.

Sơn Hải Kinh là một trong tam đại kinh văn của Sơn Hải Giới.Bạch Chủ này không ngờ cũng tu hành Sơn Hải Kinh, nhưng cảnh giới hắn so với Mạnh Hạo thì cao hơn nhiều lắm.

Hắn không giống Mạnh Hạo, thu được tàn quyển, sau đó tự mình suy diễn mà biến đổi.Nhưng Mạnh Hạo có cảm giác, nếu có thể dung hợp với Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết của đối phương thì cảnh giới Vĩnh Hằng của bản thân sẽ lại lên cấp.- Sau Vĩnh Hằng là cái gì...

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, lý do hắn giết Bạch Chủ lại tăng thêm một cái.Mắt thấy khe nứt trên mi tâm Bạch Chủ đang nhanh chóng khép lại, dường như không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn khôi phục.

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái.

Hắn tiến lên phía trước hai bước, cũng chính là bước thứ sáu và bước thứ bảy.Trong nháy mắt khi bước thứ bảy rơi xuống, khí thế trên người Mạnh Hạo tăng cao, truyền khắp tinh không.

Phảng phất như có tiếng gầm giận dữ từ tinh không truyền đến, một bàn chân to như một viên tinh tú xuất hiện trong tinh không, hướng về Bạch Chủ, đạp mạnh tới.Đây chính là đạo thuật Mạnh Hạo học được từ bên trong túi trữ vật của Tô Yên...

Thần Thất Đạp!Thân ảnh Bạch Chủ trong chớp mắt xuất hiện trong tinh không, sắc mặt hắn biến hóa, mang theo vẻ không thể tin.- Thần Thất Đạp, điều này không có khả năng!

Hắn không ngờ Mạnh Hạo biết đến đạo pháp này.

Lúc này Mạnh Hạo cắn chóp lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi.Ngụm máu tươi này vừa mới phun ra liền lập tức bành trướng, trong nháy mắt trở thành một biển máu vô tận, cuồn cuộn khắp bốn phương tám hướng, bao trùm cả tinh không, hướng về chân to trực tiếp đánh tới.Tiếng ầm ầm vang vọng khắp trời đất, khí thế Mạnh Hạo tăng vọt, sát ý trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt.

Hắn nâng tay lên bấm quyết, Bì Đống xuất hiện, mang theo oán khí, hóa thành áo giáp bao phủ toàn thân Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nâng tay phải lên, gương đồng lập tức hóa thành một đạo ánh sáng, mang theo Anh Vũ đang bất mãn gầm nhẹ bên trong, huyễn hóa ra một Chiến Binh màu đen.Chiến Binh này vừa ra, chiến ý trên người Mạnh Hạo một lần nữa bạo phát.

Tinh không thất sắc, hư vô run rẩy, Mạnh Hạo mang theo sát ý vô tận, hướng về Bạch Chủ đang lui về phía sau, trực tiếp chém xuống một đao.- Chết!

Mạnh Hạo rống lớn.Một mối nguy hiểm không cách nào hình dung được bạo phát trong tâm thần Bạch Chủ.

Thậm chí mối nguy hiểm này so với lúc Mạnh Hạo không tiếc giá nào phóng ra mộ hoang Yêu Binh kia còn cường liệt hơn rất nhiều.Bất quá hai lần cũng không giống nhau, điểm bất đồng chính là mộ hoang Yêu Binh kia tốc độ cực nhanh, xuất hiện bất ngờ, không cho hắn cơ hội kịp phản ứng mà nguy hiểm trước mắt, tuy rằng có mạnh hơn, nhưng hắn đã có chuẩn bị.Chỉ là giờ khắc này Bạch Chủ vẫn còn đang vận chuyển Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết chữa trị thương thế, khôi phục lực lượng đỉnh phong.

Lúc này, hắn khó có thể phát huy toàn lực, nhưng trong mắt hắn truyền ra một sự dữ tợn mãnh liệt.Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, gần như muốn gầm thét.- Diệt tuyệt!

Bạch chủ rống lớn, trên người hắn, "ầm "một tiếng bạo phát một loại căn nguyên, đó là căn nguyên diệt tuyệt!- Lực nguyên!

Vẫn chưa hết, khoảnh khắc căn nguyên diệt tuyệt xuất hiện, trong cơ thể Bạch Chủ bất ngờ xuất hiện khí tức của căn nguyên thứ hai, khiến cho hư vô chung quanh hắn vặn vẹo, tinh không gợn sóng vô tận.

Đạo căn nguyên thứ hai này chính là căn nguyên lực lượng.Không phải lực lượng của thân thể, mà là dẫn động lực lượng từ bốn phương tám hướng trong tinh không.- Nguyền rủa!- Đại địa!- Thời gian!

Bạch Chủ nhận thức được nguy cơ lần này, thời khắc này hắn đã hiểu rõ Mạnh Hạo khó dây dưa như thế nào.

Mà trên thực tế, hắn chỉ bỏ lỡ một cơ hội, nhưng chỉ cần mất đi một cơ hội này đã khiến cho Mạnh Hạo chiếm được tiên cơ, từ đó về sau một đường từng bước từng bước tiến lên phía trước.Đấu pháp như vậy là lần đầu tiên hắn gặp.

Hắn đã hiểu rõ, trên người Mạnh Hạo đã ngưng tụ một khí thế, nếu tiết tấu này không bị đánh vỡ thì đối phương sẽ ngày càng mạnh.- Ngũ nguyên đạo!

Hai tay Bạch Chủ nâng lên, đẩy về phía Mạnh Hạo.

Dưới cái đẩy này, áo quần hắn tung bay, tóc tai tán loạn, tu vi toàn thân toàn bộ bộc phát, dung hợp cùng tinh không, lực lượng vô tận của thiên địa từ bốn phía ầm ầm lao tới, bị Bạch Chủ hút vào trong cơ thể.Cơ thể hắn giống như đã hóa thành một cái hắc động thật lớn, cắn nuốt tất cả lực lượng thiên địa, sáp nhập vào bản thân.

Thân thể hắn vừa tựa hồ trở thành một thứ để trung chuyển, đem tất cả lực lượng thiên địa, toàn bộ theo ý chí của hắn, biến thành năm đạo căn nguyên!Đây mới là loại vận chuyển căn nguyên hoàn toàn mới, không phải rút ra từ thế giới này để sử dụng mà đem thiên địa vào trong người chuyển hóa, người sau so với người trước càng bá đạo hơn.- Không muốn chết thì biến!

Bạch Chủ rống lớn, ngũ nguyên đạo của hắn trở thành năm đạo quy tắc tràn ngập thế giới, quét ngang bầu trời, trong phút chốc bao phủ lây Mạnh Hạo!Diệt tuyệt ý có thể đoạn tình diệt hồn!Lực nguyên chi pháp, có thể nghiền thân áp thần!Chú nguyền rủa có thể đoạn mạch!Đại địa chi nguyên có thể ẩn dấu thi đoạn kinh!Thời gian, trong ngũ nguyên giết người trong tức khắc!Tinh không chấn động.

Mạnh Hạo dưới thế giới quy tắc này thất khiếu chảy máu, nhưng mắt hắn vẫn sáng như cũ, chiến ý không giảm.

Chiến Binh vẫn như cũ, chém tới.Trận chiến này của hai người chính là tuyệt thế quyết đấu!Cách đó bốn năm nghìn trượng, bốn lão già tóc đỏ lúc trước sớm lui về sau thời khắc này đã lùi đến vạn dặm.

Lúc này bọn họ mới dừng lại, tản thần thức ra quan sát cuộc chiến của Mạnh Hạo cùng Bạch Chủ.

Sắc mặt bốn người tái nhợt, trong lòng nổi lên sóng gió ngập trời.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LXVII ( Chương 1651-1675 )


Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1651: Phong TắcChiến Binh đen như mực, trở thành một đạo u quang xẹt qua tinh không, dường như có thể chém hết tất cả mọi thứ, diệt tận mọi khí tức.

Chỉ trong khoảnh khắc, nó trực tiếp chém xuống năm đạo căn nguyên do Bạch Chủ thi triển nên.Nó chém vào căn nguyên diệt tuyệt trước tiên.

Thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, áo giáp do Bì Đống hoá thành hấp thụ hầu hết mọi lực lượng căn nguyên.

Chiến Binh thế như chẻ trẻ, quét sạch căn nguyên diệt tuyệt.Nhưng trong chớp mắt, lực nguyên chi pháp của Bạch Chủ đã đến gần, nhiễu loạn hết thảy lực lượng căn bản, bất luận là lực lượng của thân thể hay lực lượng của tu vi đều bị nhiễu loạn.

Loại tương phản mãnh liệt này khiến chi Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Áo giáp do Bì Đống hoá thành trên thân thể hắn cũng run rẩy theo.- Chém!

Cặp mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu.

Hắn gầm nhẹ, không để ý đến thương thế, mượn lực lượng của Chiến Binh, chém mạnh xuống.

Tiếng "ầm ầm" vang vọng khắp tinh không.

Chiến Binh thế như trẻ che, dường như muốn cắt xé tinh không.

Lực nguyên chi pháp kia bị Chiến Binh trực tiếp đâm thấu!Nhưng ngay sau đó, lực lượng căn nguyên do nguyền rủa chi đạo tạo thành như một màn sương mù vô biên vô tận, bao trùm lên Mạnh Hạo.

Thân thể Mạnh Hạo trong khoảnh khắc khô hét, áo giáp do Bì Đống hoá thành càng run rẩy kịch liệt hơn.

"Rắc, rắc", bắt đầu xuất hiện đâu hiệu vỡ vụn.Căn nguyên của Bạch Chủ, vượt xa Đạo Tôn ngũ nguyên bình thường, đạt đến trình độ cao, Mạnh Hạo bình sinh hiếm thấy!- Ngươi thật sự không yếu, nhưng... chung quy lại, căn nguyên của ngươi quá ít.

La Thiên Đạo Tiên mặc dù kinh người nhưng chống không lại trời cũng chống không lại ta!Thanh âm âm lãnh của Bạch Chủ vang vọng.

Sương mù do nguyền rủa chi đạo tạo thành lập tức cuồn cuộn, bao phủ Mạnh Hạo dường như muốn chui vào thân thể hắn.Sắc mặt Mạnh Hạo dữ tợn.

Trong nháy mắt, ánh sáng từ Chiến Binh trong tay phát tán rực rỡ, u quang ngập trời.

Hắn liều mạng, mặc kệ bản thân bị thương nặng một lần nữa thúc mạnh Chiến Binh.

"Ầm" một tiếng, u quang xuyên thấu sương mù, chạy thẳng tới Bạch Chủ!Nhưng giữa hắn và Bạch Chủ còn có căn nguyên lực lượng cùng căn nguyên đại địa.

Trong nháy mắt, giữa hai người, căn nguyên đại địa ngưng tụ lại, dường như ẩn chứa vô số ngôi sao đại lục.Tiếng nổ vang vọng, Mạnh Hạo phun ra máu tươi.

Áp giáp do Bì Đống hoá thành trên người hắn lập tức tan vỡ, chia năm xẻ bảy.

Nhưng rất nhanh, những mảnh vỡ này cuốn ngược trở lại, ngưng tụ thành Bì Đống.

Gương mặt hắn hư nhược, hoá thành luồng sáng xám tro bay về túi trữ vật của Mạnh Hạo.Áo giáp Bì Đống mặc dù vỡ vụn nhưng vẫn có thể trợ giúp Mạnh Hạo chống lại căn nguyên lực lượng.

Giúp cho Mạnh Hạo tuy rằng đã phun ra máu tươi nhưng thân thể vẫn như ánh chớp, như sao băng, ầm ầm đánh vào căn nguyên đại địa.

Chiến Binh trong tay hắn dường như đã ngưng tụ toàn bộ lực lượng La Thiên Đạo Tiên của Mạnh Hạo, trực tiếp chém qua.Tinh không run rẩy, không gian biến sắc.

Chiến Binh quét ngang, uy lực ngập trời, nó chém qua căn nguyên đại địa, xuyên thấu vô số ngôi sao đại lục, xuất hiện ngay trước mặt Bạch Chủ.Đúng lúc này, đạo căn nguyên cuối cùng của Bạch Chủ bỗng nhiên bạo phát, đó chính là thời gian chi pháp.

Ngũ nguyên tựa như biến mất, thế giới vặn vẹo trở thành trăng non.

Nhưng ngay lập tức, ánh sáng của căn nguyên như cơn gió thổi qua khắp bốn phía, bốn đạo căn nguyên lúc trước bị Mạnh Hạo chém đứt, giờ đây... một lần nữa xuất hiện!- Vô thuỷ vô chung, đây là thời gian.

Ngươi không phá được ngũ nguyên pháp của bổn toạ thì không có tư cách trở thành đối thủ của bổn toạ!

Thanh âm của Bạch Chủ truyền khắp bốn phía.

Mạnh Hạo một lần nữa phun ra máu tươi, thương thế trong cơ thể bạo phát, không thể ngưng tụ Chiến Binh trở lại.

Giờ khắc này, Chiến Binh hoàn toàn tiêu tán hoá thành gương đồng, bay trở về túi trữ vật của Mạnh Hạo.Ngay khi Chiến Binh của Mạnh Hạo vừa biến mất, trăng non lại xuất ra ngũ nguyên pháp, dung hợp lẫn nhau trong tinh không, dường như tạo thành một hình chiếu của thế giới.Đó là thế giới do ngũ nguyên của Bạch Chủ tạo thành.

Trong thế giới này, thời gian vặn vẹo, mặt đất nổ vang, lực diệt tuyệt lưu chuyển khắp thiên địa cùng với nguyền rủa huỷ diệt tất cả.

Ở đó còn có một loại lực nguyên thuỷ quét khắp bốn phương tám hướng.

Đó quả thật là một thế giới kinh người.Thế giới này ầm ầm lao đi trong không gian, trực tiếp trấn ấp Mạnh Hạo.Giờ khắc này, trong tâm thần Mạnh Hạo hiện lên một nguy cơ sinh tử mãnh liệt.

Cặp mắt hắn đỏ thẫm, nội tâm khẽ than thở nhưng trong nháy mắt, chiến ý trong mắt Mạnh Hạo lại một lần nữa trở nên dạt dào."

Nếu đánh úp bất ngờ không được, ta... sẽ dùng cách khác!"

Mắt Mạnh Hạo rực lửa.

Trong khoảnh khắc căn nguyên thế giới kinh người kia ầm ầm đập tới, hai tay Mạnh Hạo bỗng nhiên bấm quyết.

Giờ khắc này, Phong Yêu nhất mạch trong cơ thể hắn dao động, dường như đột nhiên dừng lại sau đó lại ầm ầm bạo phát toàn thân."

Phong Yêu nhất mạch, cho dù là thiên địa đại yêu, căn nguyên...

đều có thể phong ấn!"

Mắt Mạnh Hạo lộ vẻ ngạc nhiên, suy nghĩ này vừa nổi lên càng ngày càng mãnh liệt.

Hắn không chần chờ, hai tay bấm quyết đập thẳng tới căn nguyên thế giới.Yêu Phong đệ bát cấm!"

Ầm"Sinh mạng, tu vi, sinh cơ, hồn phách cùng thần thức của Mạnh Hạo hết thảy giờ khắc này không phải nhanh chóng trôi qua mà ngưng tụ lại trên cấm pháp Phong Yêu trên cơ thể hắn, cùng theo ra ngoài.Hình chiếu thế giới dường như không thể làm cho chấn động kia thời khắc này lại rung chuyển mạnh, mơ hồ muốn dừng lại.

Người ngoài không thấy được nhưng Mạnh Hạo lại thấy rõ ràng trong tinh không, nơi hắn thi triển Yêu Phong đệ bát cấm thoáng cái đã xuất hiện vô số sợi tơ.

Những sợi tơ này vừa nhiều lại chằng chịt, quấn quanh căn nguyên thế giới khiến nó thoáng khựng lại."

Có tác dụng!"

Trong mắt Mạnh Hạo loé lên ánh sao.

Bạch Chủ kinh hãi sửng sốt, tiếp tục bấm quyết, một lần nữa chỉ tay ra.Yêu Phong đệ thất cấm!Yêu Phong đệ lục cấm!Yêu Phong đệ ngũ cấm!Nhân quả, sinh tử, chính phản, ba loại cấm pháp giờ khắc này cùng bạo phát trong cơ thể Mạnh Hạo, theo ngón tay hắn tản ra.

Cả tinh không đột nhiên yên tĩnh mà căn nguyên thế giới kia, chỉ tròn chớp mắt đã xuất hiện biến hoá nghiêng trời lệch đất.Căn nguyên thế giới hoàn toàn dừng lại, bị bao phủ bởi một màn sương mù màu xám tro.

Sương mù cuồn cuộn, trở thành một bức phù văn mà bức phù văn này chính là do sinh tử cấm huyễn hoá ra.Cùng lúc đó, trên căn nguyên thế giới, xuất hiện vô số sợi dây nhân quả.

Những sợi dây này khuếch tán khắp bốn phía, kéo dài trong hư vô.

Những sợi dây này không biết liên hệ với nhân quả của bao nhiêu người, nhất là Bạch Chủ ở bên kia.

Giờ này, những sợi dây đó lại quấn quanh nhau, tạo thành một cái phong ấn!Đây là Nhân Quả Cấm!Cuối cùng, một luồng lực lượng bài xích to lớn từ tinh không phủ xuống căn nguyên thế giới kia.

Lập tức, thế giới đó xuất hiện biến hoá quỷ dị, trong nháy mắt nó phóng đại đến vô cùng lại nhanh chóng thu nhỏ đến cực hạn, rồi ầm ầm bạo phát tiếng nổ ngập trời.- Không có khả năng!

Bạch Chủ cách đó không xa thất thanh kêu lên.Mạnh Hạo cũng lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn tứ đại cấm pháp của mình phủ xuống căn nguyên thế giới.

Bên trong túi trữ vật của hắn, Phong Yêu Cổ Ngọc đã lâu chưa từng biến hoá giờ khắc này đột nhiên truyền ra thanh âm tang thương.- Phong Yêu cấm pháp có thể phong được thiên địa đại yêu, là nhờ Phong Chính!- Phong Yêu cấm pháp, có thể phong bản pháp của chúng sinh là nhờ Phong Tắc!Nội tâm Mạnh Hạo chấn động.

Cùng với thanh âm đang quanh quẩn trong đầu, hắn bỗng nhiên nâng tay lên, trong mắt phát ra tia sáng kỳ dị rực rỡ.

Tay hắn nâng lên hướng về phía căn nguyên thế giới kia, cách không nhấn một cái.- Phong, tắc!

Mạnh Hạo chậm rãi thốt ra hai chữ.Hai chữ này vừa thoát ra, một tiếng nổ long trời lở đất vang lên khiến tinh không phải run rẩy.

Một bức phù văn to lớn đột nhiên xuất hiện trên căn nguyên thế giới kia rồi trực tiếp phong ấn nó.Phong ấn căn nguyên!Trong nháy mắt, cả căn nguyên thế giới như dừng lại, như hoá đá, mọi dao động như biến mất hết thảy, mất đi tất cả khí tức.

Bạch Chủ cách đó không xa như bị cắn trả, phun ra một ngụm máu tươi.- Đây là...

Hắn không nhận ra đó là Phong Yêu cấm pháp nhưng hắn đối với loại đạo pháp này, có chút ấn tượng, đó là...- Lý Chủ Chi Đạo!Sắc mặt Bạch Chủ biến hoá.

Hắn phát hiện căn nguyên của mình đã bị chặt đứt, tuy không phải là đứt vĩnh viên nhưng trong thời khắc này, hắn không thể vận dụng lực lượng của căn nguyên lần nữa.Nội tâm Mạnh Hạo cũng chấn động.

Hắn nhìn căn nguyên của thế giới của Bạch Chủ đang bị phong ấn, cảm nhận được Phong Yêu cấm pháp trong cơ thể dao động mãnh liệt, trong mắt hắn dần lộ ra vẻ ngạc nhiên.Cách đó không xa, Bạch Chủ nhìn về phía Mạnh Hạo tuy có kiêng kỵ nhưng sát ý trong mắt lại vô cùng mãnh liệt.- Không cần căn nguyên, ta cũng có thể giết ngươi!

Bạch Chủ vung tay áo, đánh một trảo vào tinh không.

"Ầm ầm" một tiếng, năm đạo khe nứt trong tinh không trong nháy mắt xuất hiện.- Bảy hải năm bộ, rối loạn Sơn Hải, quấy nhiễu chúng sinh!

Bạch Chủ cắn đầu lưỡi, phun ra máu tươi.

Máu tươi của hắn vừa mới xuất hiện lập tức hoá thành biển máu ngập trời, chạy thẳng tới năm đạo khe nứt kia rồi chìm sâu vào đó.

Trong nháy mắt, tiếng thình thịch từ trong năm đạo khe nứt kia truyền ra.Dường như trong khe nứt đó, có một thứ gì đó đang tồn tại, va chạm với vách ngăn cơ hồ muốn phủ xuống nơi này.

Thanh âm truyền ra làm cho tinh không phải run rẩy.

Đúng lúc đó, từ trong khe nứt lại truyền ra tiếng "rắc, rắc", rồi có hai sợi râu đen chui ra, sau đó... là một cái đầu dữ tợn của côn trùng rất nhanh chui ra theo.

Một con rết dài chừng ngàn trượng từ trong khe nứt thứ nhất chui ra, phủ xuống tinh không.Nó vừa mới xuất hiện đã phát ra âm thanh bén nhọn khiến tâm thần người ta phải run rẩy!Ngay sau đó, từ khe nứt thứ hai, cũng truyền ra tiếng "rắc rắc", một thân hình màu đó dài mấy ngàn trượng xuất hiện, là một con rắn đầu tam giác.

Nó thè lưỡi, ánh mắt lạnh băng, ngửa mặt lên trời gào thét, trên người nó xuất hiện vô số cặp mắt.Tiếp đó, khe nứt thứ ba, thứ tư, thứ năm đồng thời vỡ nát.

Một con bò cạp mang theo sương mù đen cuồn cuộn, một con cóc tím to to như ngọn núi cùng xuất hiện.Thứ cuối cùng, chính là... một con thằn lằn dài gần mười ngàn trượng.

Thoạt nhìn da nó lồi lõm, tiết ra dịch, dịch này vừa rớt xuống tinh không phát ra tiếng thình thịch, khí thế kinh thiên.- Năm bộ chúng, giết chết người kia!Cặp mắt Bạch Chủ nhoáng lên một cái.

Hắn vừa cất tiếng, ngũ độc gào thét, trong nháy mắt chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1652: Ngươi có biết Sơn Hải Giới thuộc về người nào!Ngay khi ngũ độc xông về phía Mạnh Hạo, thân thể Bạch chủ lập tức lui về sau, căn nguyên của hắn bị phong, lúc này phải nắm bắt thời gian thử đi khôi phục lạiNhoáng lên một cái, hắn chạy thẳng tới căn nguyên thế giới của bản thân bị phong ấn đọng lại trong tinh không mà điNội tâm hắn cảnh giácTừ khi trận chiến này bắt đầu đến bây giờ, hắn luôn có loại cảm giác bị bó tay chân, dường như bản thân từ sau khi xuất hiện đã bị Mạnh Hạo quấy nhiễu, từng bước một đi ra toàn bộ là đường mà đối phương chọn cho mìnhLoại cảm giác này khiến hắn vô cùng uất ức, mà xét đến cùng, sở dĩ xuất hiện biến hóa như vậy chính là vì trong lúc ban đầu trận chiến một thương không tiếc giá cao của Mạnh Hạo!

Một thương kia mặc dù không khiến Bạch chủ cuối cùng xuất hiện nguy cơ sinh tử nhưng lại vứt bỏ tiên cơ!

Mạnh Hạo cặp mắt lóe lên một cái, vì chiến Bạch chủ, trước hắn bỏ ra cái giá cực lớn, mặc dù không diệt sát đối phương, nhưng lại bức ra tồn tại Sơn Hải Kinh, lại chiếm cứ tiên cơVới tiên cơ này, từng bước một tới gần, lại cơ duyên xảo hợp phong ấn căn nguyên đối phương, cái giá phải trả này tuy cao, mặc dù là Mạnh Hạo lúc này bị thương nặng, nhưng lại đáng giá!

Bởi vì, trận đấu pháp này từ đầu đến cuối đều là hắn đang nắm giữ tiết tấu, không cho Bạch chủ chút cơ hội nàoLúc nàycũng tự nhiên sẽ không!Muốn khôi phục căn nguyên, sao có thể cho ngươi như nguyện!

Mạnh Hạo liếc nhìn ngũ độc kia, hắn không có thời gian đi lãng phí ở trên ngũ độc nàyMục tiêu của hắn chỉ có Bạch chủHiểu biết của ta đối với cách sử dụng Phong Yêu cấm pháp hiện tại đến xem vẫn là quá ít, cũng đánh giá thấp Phong Yêu cấm phápMạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, bỗng nhiên tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, lập tức bên trong có một tiếng gầm thét truyền ra, chó ngao hóa thành một mảnh huyết quang, trong nháy mắt bay ra, ở giữa không trung ngửa mặt lên trời vừa hô, khí thế nhấc lênSau đó, còn có mấy chục đậu đen tiểu nhân cũng theo đó xuất hiệnMạnh Hạo mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nếu Phong Yêu cấm pháp có thể phong ấn căn nguyên, như vậy hắn muốn đi thử một chút, với tu vi của mình giờ này thi triển Phong ChínhLại sẽ như thế nào!Phong Chính!

Mạnh Hạo không chần chờ, tay phải nâng lên, Phong Yêu cấm pháp dao động trong cơ thể quanh quẩn, một chỉ tay vào chó ngaoDưới một chỉ tay này, thân thể chó ngao lập tức chấn độngToàn thân cao thấp, khí thế chợt bạo phát, thân thể trong nháy mắt bành trướng, tu vi lực lượng lại vào giờ này tăng caoTrong chớp mắt, không ngờ đột phá Cổ Cảnh đại viên mãn, bước chân vào Đạo Cảnh!

Phải biết khi Mạnh Hạo còn tại Như Phong Giới, chó ngao đã từng cắn nuốt linh con dơi kiaNếu không phải là vì Mạnh Hạo, nó cắt đứt đột phá thì cũng không dừng lại ở Cổ Cảnh đại viên mãnLúc này mượn Phong Chính, lập tức tu vi kéo lên, ngửa mặt lên trời rống lớn, chạy thẳng tới ngũ độc kia mà điVề phần những đậu đen tiểu nhân kia, Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, cũng lập tức Phong Chính!

Theo Phong Chính, những đậu đen tiểu nhân này biến hóa rõ ràng nhấtMạnh Hạo lập tức liền thấy, trên người của bọn chúng không ngờ có nhiều hơn một chút Sơn Hải lựcNhưng mà loại lực lượng Sơn Hải này, chỉ có Mạnh Hạo mình có thể phát hiệnBất kỳ người nào khác, cho dù là các Đại Sơn Hải chủ, cũng đều không phát hiện được!

Một màn này khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn độngChính, hóa ra đây là Phong Chính, ta đi phong tồn tại này, được Sơn Hải Giới chấp nhận, có thể mượn Sơn Hải lực!Mạnh Hạo lập tức nhìn về phía chó ngao/ Lần này cẩn thận đi xem, hắn lập tức liền nhìn ra, trong cơ thể chó ngao, khí tức của Sơn Hải Giới đang bạo phát!

Trong nháy mắt, chó ngao và những đậu đen tiểu nhân kia liền chạy thẳng tới ngũ độc mà đi, cùng ngũ độc này ở trong tinh không trực tiếp chém giết lẫn nhau, nhấc lên một loạt tiếng nổ ngập trời chấn động tinh khôngMạnh Hạo nhìn thoáng qua, thân thể trong nháy mắt chạy ra, chạy thẳng tới Bạch chủ!

Bạch chủ cặp mắt co rút lại, nhìn chằm chằm Mạnh HạoNhất là sau khi thấy được Mạnh Hạo Phong Chính, hắn khẽ thở dài một tiếng, biết mình muốn mượn ngũ độc kéo lại Mạnh Hạo, đổi lấy thời gian giải khai căn nguyên phong ấn, đã là không thể nàoTa và ngươi không có có cừu oán, chỉ là lập trường khác nhauCũng được, mặc dù ngươi không yếu, nhưng bổn tọa thân là Sơn Hải chủ, không phải ngươi có thể rung chuyểnNếu ngươi kiên trì, như vậy thì cho ngươiKiến thức một chút về lực lượng Sơn Hải chủBạch chủ vẻ mặt bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhìn Mạnh Hạo đang tới, đột nhiên hít sâu một hơiMột hơi hút sâu, tinh không chấn động, một cỗ dao động từ trên người Bạch chủ tràn ra, trong chớp mắt khuếch tán bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao trùm cả Đệ Bát Sơn Hải giớiTa là Đệ Thất Sơn Hải chủBạch chủ nhẹ giọng lên tiếng, đỉnh đầu của hắn vào giờ này trong nháy mắt xuất hiện một cái bóng hư ảo, đó là một ngọn núi, đó là một phiến biển!

Khi Sơn Hải này xuất hiện, một cỗ lực lượng kinh người rầm rầm từ trên người Bạch chủ chợt bạo phátTheo bạo phát, mắt hắn lộ ra kỳ mang, tay phải chậm rãi nhấc lên, tinh không nổ vang, một cỗ lực lượng của Sơn Hải Giới nồng đậm vô cùng đột nhiên xuất hiện, trực tiếp phủ xuống!

Theo phủ xuống, uy áp trên người Bạch chủ trong nháy mắt bạo phát, hướng về bốn phía quét ngang, tiếng ầm ầm vang vọng, tinh không run rẩy, hư vô cuồn cuộnDưới khí tức của Sơn Hải Giới, thân ảnh Bạch chủ dường như vô hạn cao lớnMà đỉnh đầu hắn cái bóng một núi một biển cũng vào lúc này càng thêm rõ ràngCùng lúc đó, trong Đệ Thất Sơn Hải giới, tinh không khô héo, hư vô ảm diệt, sinh cơ tinh tú bị rút lấy, núi thứ bảy xuất hiện cái khe nứt, dường như bị hút đi sinh mạngCòn có biển thứ bảy kia, bên trong tất cả thú biển đều đang run rẩy, thân thể bằng mắt thường có thể thấy được khô héo, biển thứ bảy cũng dần dần khô héoTất cả lực lượng, tất cả sinh cơ, lực lượng căn nguyên của Đệ Thất Sơn Hải giới vào giờ khắc này đều bị hút đi, phủ xuốngtrên người của Bạch chủ!

Lúc này, trên người của Bạch chủ tràn ra ánh sáng trắngÁnh sáng trắng này vô tận, chiếu rọi cả Đệ Bát Sơn Hải giới, ngập trời lên, làm cho cả Sơn Hải Giới giờ khắc này, những Sơn Hải chủ khác đều có thể rõ ràng phát hiệnGiống như một nguồn sáng, long trời lở đất!Mặc dù ngươi không yếu, nhưng chung quyVẫn chỉ là một tên tu sĩ, mà bổn tọa đã là tồn tại siêu thoát tu sĩ, chấp chưởng một trong chín tòa Sơn Hải Giới, làĐệ Thất Sơn Hải chủ!Ở trong Sơn Hải Giới này, không có bất kỳ người nào có thể đối kháng Sơn Hải chủ, ý chí của ta có thể quyết định sống chết của ngươiBạch chủ thân ảnh vô hạn cao lớn, đỉnh đầu hắn Sơn Hải vô cùng rõ ràngHắn nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi lên tiếng, tay phải nâng lên hướng về Mạnh Hạo một chỉ tayLấy lực lượng Sơn Hải, trấn áp!

Lời nói của hắn vang lên, trong nháy mắt, lập tức tất cả khí tức của Sơn Hải Giới trên người hắn vào giờ khắc này ầm ầm sôi trào, bộc phát ra, dường như hóa thành mặt trời màu trắng, mang uy áp không cách nào hình dung, hướng về Mạnh Hạo, rầm rầm mà đếnKhông thể né tránh, bởi vì đó là lực lượng của Sơn Hải Giới, chỉ cần ở trong Sơn Hải Giới này dều phải đi thừa nhận ý chí Đệ Thất Sơn Hải chủ, một trong Cửu Đại Sơn Hải chủ!Vì một chút nguyên nhân cá nhân ta, ta vốn không muốn vận dụng lực lượng của Sơn Hải Giới nữa, nơi nàydù sao ta sinh tồn quá lâu quá lâuBạch chủ khẽ thở dàiChết ở dưới Sơn Hải Giới, ngươi có thể không tiếcBạch chủ vung tay áo, uy áp Sơn Hải Giới vào giờ khắc này ngập trời hơn, rầm rầm phủ xuốngSơn Hải GiớiMạnh Hạo nhìn Bạch chủ, bỗng nhiên cườiTrong mắt hắn lộ ra ánh sao, hắn lần này chiến Bạch chủ, ngoại trừ sớm nhất chuẩn bị một thương kia ra, còn có một cái chờ đợi, chờ đợi đối phươngThi triển Sơn Hải lựcNgươi ở trước mặt ta, thi triển Sơn Hải lực?

Mạnh Hạo vung tay một cái, lập tức trong cơ thể hắn, tiếng động rầm rầm ngập trời, một cỗ Sơn Hải lực bàng bạc tương tự chợt phủ xuốngTheo phủ xuống, khí thế trên người, Mạnh Hạo cũng trực tiếp kéo lênBạch chủ sửng sốt, mạnh mở to mắt, lộ ra không thể tinNàyHắn chưa từng ở trên người bất kỳ một tu sĩ nào không phải Sơn Hải chủ thấy qua Sơn Hải lực kinh người như vậyMà hiển nhiên, Mạnh Hạo không phải bất kỳ một Sơn Hải chủ nào, tất cả lập tức khiến Bạch chủ nội tâm lộp bộp một tiếng, sắc mặt đại biếnNgươi nói ngươi là Đệ Thất Sơn Hải chủ, nhưng ngươi có biết cả Sơn Hải Giới này thuộc về người nào?

Khi Mạnh Hạo lên tiếng, trong tiếng nổ "ầm ầm" không ngờ đỉnh đầu của hắn xuất hiệnChín tòa núi!!

Ngoại trừ chín ngọn núi ra, còn có chín phiến biển!

Chín núi, chín biển!

Mặc dù mơ hồ, mặc dù hư ảo, xa không rõ ràng bằng Sơn Hải trên đỉnh đầu Bạch chủ, nhưng khi xuất hiện, cả tinh không, cả Sơn Hải Giới, đều đang nổ vangMột cỗ áp chế mãnh liệt từ trên người Mạnh Hạo trực tiếp bộc phát raBạch chủ sắc mặt lần nữa đại biến, thân thể run rẩy, theo bản năng lui về sau, nội tâm của hắn nhấc lên ngập trời sóng lớn, hắn mở to mắt, không thể tin một màn chính mình thời khắc này thấy được nàyĐây làĐây làKhông có khả năng, ngươingươi lại làBạch chủ tâm thần nổ vangLấy định lực của hắn, vốn là bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không khiến hắn nói không mạch lạc, nhưng giờ này đây hết thảy, đối với hắn rung động vượt qua tất cảNơi này là Sơn Hải Giới của taMạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, tay phải nâng lên, hướng về Bạch chủ, bỗng nhiên một trảo!

Dưới một trảo này, thiên địa nổ vang, tinh không chấn động, Sơn Hải lực trên người Mạnh Hạo toàn diện bạo phát, hướng về Bạch chủ rầm rầm đè ép mà đếnMột cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt từ trong cơ thể Bạch chủ kích phát, hắn trực tiếp cắn đầu lưỡi, phun ra máu tươi, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm thê lươngĐệ Thất Sơn Hải!

Theo hắn rống lớn, trên người của hắn, lực lượng của Đệ Thất Sơn Hải Giới rầm rầm nổi lên, biển thứ bảy khô héo, núi thứ bảy run rẩy, Đệ Thất Sơn Hải tinh không gần như khô nứt, mà hắn lại ngưng tụ Sơn Hải lực, hướng về Mạnh Hạo, trực tiếp đánh mà điTiếng nổ ngập trời, Huyền Quy bên trong thiên trì núi thứ bảy phát ra tiếng gào thét thê lương, dường như đang bi thống, dường như đang điên cuồngMà Bạch chủ lại đổi lấy Sơn Hải lực, trở thành mặt trời màu trắng, cùng Mạnh Hạo quyết đấu này từ khi bắt đầu giao chiến tới nay, một lần va chạm đỉnh phong nhấtRầm rầm rầm!

Tinh không trực tiếp vỡ nát, gió lốc nổ vang cả Đệ Bát Sơn HảiBạch chủ phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp cuốn ngược, áo quần rách nát, vô cùng chật vật, máu tươi không ngừng phun ra, lui mấy trăm trượng mới dừng lạiLúc ngẩng đầu, trong mắt hắn lộ ra rung động cùng sát cơ mãnh liệtÁnh mắt của hắn nhìn xa, Mạnh Hạo cũng phun ra máu tươi, thân thể lui về sau, đồng dạng là mấy trăm trượng mới dừng lạiHai người ánh mắt cách gần ngàn trượng nhìn nhau đều thấy được sát cơ trong mắt lẫn nhauẦm!

Hai người bọn họ trong nháy mắt bay lên, nhanh chóng lại gần, thần thông rối loạn sương mù, thuật pháp cuồng bạo, lần nữa đối kháng!

Tiếng vang kịch liệt chấn động Sơn Hải, trong thời gian ngắn ngủi, hai người liền quyết đấu mấy ngàn chiêuBất kỳ một kích nào đều có thể khiến tinh không biến sắc, nhưng ở trong tay bọn họ lại như bình thường, rung chuyển bốn phương tám hướngoOo Ngã Dục Phong Thiên Nhĩ Căn Chương 1653: Đạo Phương chi ảnh!Ầm!

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, bị một kích bạo phát của Bạch chủ thần thông chồng lên sau, đánh lui thân thể, không thể không lui về sauThương thế của hắn càng nặng hơn, cảnh giới Vĩnh Hằng khôi phục trong cơ thểrõ ràng theo không kịp mức độ bị thươngMà bên kia, Bạch chủ, Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết của hắn có uy lực lớn, khiến Mạnh Hạo sau khi nhìn cũng đều kinh hãiNguyên nhân chính là nhờ pháp quyết này khiến cho Bạch chủ cho dù đến giờ này trình độ cũng không phải cùng đườngSơn Hải chủ!

Bạch chủ trong mắt sát cơ mãnh liệt, ẩn chứa kinh hãi và khủng khiếpMột màn trước đó khiến trong đầu óc hắn suy nghĩ hết điều này đến điều khác, hắn dĩ nhiên đoán đượcthân phận chân chính của người trước mắtDuy nhất Sơn Hải chủ saoKhông biết nếu đánh chết người này, sẽ đối với Sơn Hải Giới tạo ra thương tổn như thế nào, nếu đánh chết người này, công lao ta lập được nhất định ngập trời!

Trong mắt Bạch chủ sát cơ nháy mắt đến cực hạn, sau khi đánh lui Mạnh Hạo, tay phải hắn đột nhiên nâng lênSơn Hải Kinh!

Một tiếng gầm nhẹ, phía sau hắn, Sơn Hải Kinh sách cổ lập tức biến ảo, tán phát kỳ quangBạch chủ mạnh nắm tay phải, rồi sau đó trong nháy mắt buông lỏng raNúi có ba đạo, đệ nhất đạo, Nhân Sơn!

Bạch chủ hai tay bấm quyết, khí tức Sơn Hải Kinh trên người hắn trong nháy mắt ngập trờiHai chữ Nhân Sơn vừa ra, tốc độ của hắn đột nhiên bạo tăng, nhanh không cách nào hình dung, nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, hai tay nhắc tới, hướng về Mạnh Hạo hung hăng nhấn một cáiMột cái nhấn này, thân thể hắn lại trở thành một ngọn núi, tu vi bạo phát, một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa chợt tản ra, trực tiếp rơi vào trên người Mạnh HạoCăn bản cũng không cho Mạnh Hạo chút cơ hội nào nhanh trốnẦm một tiếng, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, ngực lõm xuống, thân thể cấp tốc lui về sau, Bạch chủ trong mắt huyết quang nhoáng lên một cáiĐạo thứ haiĐịa Sơn!

Hắn vừa nói ra, thân thể lần nữa biến mất, khi xuất hiện, bất ngờ tại hư không phía dưới Mạnh Hạo, ở nơi này huyễn hóa ra một ngọn núi khủng lồ hơnNúi này kinh người, vừa mới xuất hiện, liền chạy thẳng tới Mạnh Hạo rầm rầm!

Tốc độ cực nhanh, cũng khiến Mạnh Hạo không thể né tránhTrong tiếng nổ "ầm ầm", trực tiếp đánh vào trên người Mạnh Hạo, cả người Mạnh Hạo xương cốt vỡ vụn, máu tươi phun ra, sinh mạng hư nhược, hắn cũng nghĩ tới né tránh, đối kháng, nhưng lại không kịpĐạo thứ ba, Thiên Sơn!

Thanh âm của Bạch chủ lần nữa truyền ra, hắn xuất hiện ở bên trên Mạnh Hạo, hóa thành một ngọn núi so với hai ngọn núi trước còn kinh người hơn, còn khổng lồ hơn!

Hướng về Mạnh Hạo, trực tiếp trấn áp đập tới!

Rầm rầm rầm!

Mạnh Hạo máu tươi phun raThân thể tu vi tán loạn, thân thể gần như muốn tan vỡ, Thiên Sơn vỡ vụnMạnh Hạo bị đánh bay như như diều đứt dâyKhông chết!!

Bạch chủ cặp mắt co rút lạiBa đạo núi này là đạo pháp đỉnh phong trong Sơn Hải Kinh, hắn rất hiếm vận dụng, mà mỗi một lần vận dụng, sau ba núi, địch nhân nhất định tử vongMà trước mắt, Mạnh Hạo mặc dù trọng thương nhưng lại không chết, khiến Bạch chủ nhíu mày, sát cơ mạnh hơnBiển có ba phápBạch chủ không dễ chịu, khóe miệng tràn ra máu tươi, ba đạo ba pháp Sơn Hải này với hắn mà nói, thi triển ra cũng là khó khănMạnh Hạo kinh hãi, hắn miễn cưỡng đứng vững vàng thân thể, lập tức nuốt đan dượcCảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể gần như muốn tán loạn, thương thế rất nặng, Mạnh Hạo cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đã vỡ vụn, cả người xương cốt dường như nếu không có ý chí của mình chống đỡ liền sẽ vỡ vụnThân thể cũng tốt, tu vi cũng được, đều dưới ba lần đánh đó như sắp diệt vongMà ba núi này đồng dạng khiến đáy lòng Mạnh Hạo vô cùng rung độngcho tới bây giờ hắn chưa từng thấy đạo pháp kinh người như vậy, nhìn như đơn giản, nhưng lực sát thương lại lớn khiến người hoảng sợĐây là Sơn Hải Kinh saoMạnh Hạo hô hấp dồn dập, mắt thấy kia Bạch chủ dường như còn muốn thi triển đạo pháp tương tự, Mạnh Hạo tâm thần chấn động, mượn thời gian ngắn ngủi đối phương lúc này tạm ngưng đạo pháp, dưới chân hắn bước chân đột nhiên quỷ dịKhô viêm!

Mạnh Hạo mắt lộ ra hung quang, lẩm bẩm lên tiếngThân thể hắn đột nhiên khô héo, dường như thiêu đốt máu, tạo thành ngọn lửa, ở bên ngoài thân thể đột nhiên thiêu đốtCũng ngay vào lúc này, Bạch chủ trong mắt sát cơ lóng lánh, thuật pháp triển khaiĐệ nhất pháp, Phàm Pháp, người phàm một thân, diệt thân diệt pháp!

Bạch chủ nâng tay phải lên, bỗng nhiên hướng về Mạnh Hạo một chỉ tayDưới một chỉ tay này, hư ảo sách cổ phía sau hắn lần nữa cuồn cuộnĐột nhiên, Bạch chủ thân ảnh biến mất, khi xuất hiện, bất ngờ ở trước người Mạnh Hạo, đầu ngón tay rơi xuống, mắt thấy sắp đụng phải Mạnh HạoMột chỉ tay này thuật pháp quỷ dị, Mạnh Hạo có loại cảm giác mãnh liệt, một khi bị đối phương đụng chạm, như vậy thân thể của mình cũng sẽ bị diệt nát!

Gần như khi một chỉ tay này rơi xuống, bước chân của Mạnh Hạo nhìn như lăng loạn, nhưng lại quỷ dị, đạo thời gian bỗng nhiên triển khai, hiểm chi lại hiểm, từ bên cạnh Bạch chủ vừa đi qua, khiến cho một chỉ tay kia rơi vào khoảng không, Mạnh Hạo mắt lộ ra kỳ quangYêu pháp!

Hắn vừa nói xong, trong cơ thể lại tràn ra dao động quỷ dịDao động này và ngọn lửa kia dung hợp tạo thành một cỗ khí tứcKhí tức này vây quanh bốn phía, hóa thành một cái lốc xoáyTừ trong lốc xoáy, dường như có tiếng tim đập truyền ra, ầm ầm long trời lở đấtPháp thứ hai, Thần Pháp, thần tử huyết mạch, diệt mạch diệt thân!

Bạch chủ gầm nhẹ, bấm quyết lần nữa một chỉ tay, lần này tốc độ nhanh hơn, khí thế ngập trờiNếu một chỉ tay này rơi xuống, có thể khiến cho huyết mạch Mạnh Hạo tan vỡNháy mắt tới gần, nhưng khi đang rơi xuống, thời gian bộ pháp kinh người của Mạnh Hạo không ngờ lần nữa hiểm chi lại hiểm tránh raLần này, Bạch chủ sắc mặt âm lãnh, bỗng nhiên quay đầu lạiTriển khai pháp thứ ba!Pháp thứ ba, Đế Pháp, trong thiên hạ, hay là vương thổ, lời nói có thể đạt được, Đế Pháp vô cương!!

Bạch chủ lời nói vừa ra, chỉ thứ ba của hắn chợt rơi xuống, cơ hồ là khi điểm xuống liền trực tiếp rơi vào trên mi tâm của Mạnh Hạo!

Dường nhưtrước khi thi triển đã chú định!

Mạnh Hạo thân thể chấn động, khi chỉ tay hạ xuống mi tâm đồng thời, trong miệng hắn phun ra ba chữBản tôn đạo!

Gần như khi ba chữ này nói ra, phía sau Mạnh Hạo lập tức xuất hiện một cái thân ảnh nhìn như hư ảo, thân ảnh ấy và Mạnh Hạo có bộ dáng giống nhau như đúc!

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ ngập trời, dưới Đế Pháp, Mạnh Hạo trước hư ảo thân ảnh lập tức hồn phi phách tánThân thể nháy mắt trực tiếp hồn diệt, rồi sau đó huyết mạch khô héo, cuối cùng thân thể trực tiếp tan vỡ, trở thành máu thịtMà hư ảo thân ảnh kia lại là vào lúc này nhanh chóng lui về sauCùng lúc đó, Bạch chủ mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, bấm quyết hướng về xung quanh mạnh vung hai cánh tay lênTinh khóa tám tuyệt hồn, đoạn vãng sinh hồn bất diệt!

Hắn vừa nói ra, lập tức từ trong cơ thể hắn bay thẳng ra tám đạo ánh sáng đỏTám đạo ánh sáng đỏ này hóa thành Bát Môn Huyết Tỏa, trong nháy mắt bao phủ bốn phương tám hướng, giống như trấn áp, trực tiếp phủ xuống, trong tiếng nổ "ầm ầm", phong tỏa tinh không!

Trong phương tinh không, khóa tuyệt hết thảy, tạo thành sấm đánh chi uy, từ bốn phương tám hướng nổ tung, chạy thẳng tới thân ảnh nhìn như hư ảo của Mạnh Hạo kiaCho dù ngươi có vãng sinh pháp, nhưng tại nguy cơ trước mắt phân ra một luồng thần hồn, hôm nay cũng nhất định diệt vongỞ bổn tọa đặc biệt nhằm vào thần hồn tám tuyệt hồn hạ, hết thảy duy nhất hồn thể đều phải tan thành mây khói!

Bạch chủ sắc mặt dị đỏ, đó là cái giá khi thi triển Sơn Hải KinhSơn Hải ba đạo ba pháp, uy lực rất lớn, thuộc về chí cao vô thượng, thậm chí có nghe đồn, đây là Chí Tôn Pháp, cho dù là Bạch chủ, cũng đều không có tư cách thuận lợi thi triểnMỗi một lần sử dụng, hắn đều phải bỏ ra cái giá cực lớnẦm một tiếng, Bát Môn Huyết Tỏa này ngưng tụ lực lượng diệt hồn, rơi vào trên hư ảo thân ảnh của Mạnh Hạo kia, nhưng lại xuyên thấu mà qua, không ngờ không đối tạo thành chút tổn thương cho hắn nàoMột màn này khiến Bạch chủ sửng sốt, sau đó vẻ mặt bỗng nhiên đại biếnKhông phải hồn thể?

Gần như khi sắc mặt hắn biến hóa, thân ảnh kia nhìn như hư ảo, đột nhiên rõ ràng, chính là Mạnh Hạo!

Cảm giác cho dù là bộ dáng, hay là thân thể người trước bị Bạch chủ diệt sát đều giống nhau như đúcĐây không phải là hồn thể, mà là thân thể chân chính, chỉ có điều càng gầy gò một chút, dường như ít đi rất nhiều khí huyết!

Cho nên, tám tuyệt hồn pháp mới vừa đối với Mạnh Hạo không có hiệu quả!

Sở dĩ sẽ như vậy, chính vì Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn ĐạoVừa rồi một cái chớp mắt kia, Mạnh Hạo cảm nhận được tử vong phủ xuống, hắn không thể né tránh, không thể đối kháng ba đạo ba pháp của Sơn Hải Kinh, nhưng hắn có thể dùng phương thức khác, đổi lấy hiệu quả tương tự Vĩnh Hằng Thanh Đế QuyếtĐó chính làThế thân!

Tại nguy cơ trước mắt, hắn không tiếc tiêu hao khí huyết, tăng tốc Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, lâm thời ngưng tụ ra một cái phân thân, dùng phân thân này, thay thế tử vong!Chết tiệt!!

Bạch chủ sắc mặt biến hóa, cố nén một ngụm máu tươi không phun raNội tâm hắn phẫn nộ uất ức đến cực hạnVì thi triển ba đạo ba pháp Sơn Hải Kinh, hắn bỏ ra cái giá cực lớn, cho dù là thọ nguyên hay là thân thể lúc này đều rõ ràng không bằng trướcHắn vốn tưởng rằng tình thế bắt buộc, Mạnh Hạo hẳn phải chết, thậm chí còn triển khai tám tuyệt hồn, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Mạnh Hạo lại có thế thân chi pháp này!

Lúc này, hắn rốt cục có thể cảm nhận được tất cả bất đắc dĩ cùng uất ức mà Mạnh Hạo trước nhận được, tính hết hết thảy, bỏ ra giá cao, triển khai một thương tất sát kia sau, lại bị Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết của mình hóa giảiNgười này nhất định phải chết!

Bạch chủ gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, hung hăng cắn răng một cái, bỗng nhiên hai tay hướng về bên trên tinh không nâng lên, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dịTinh Tỏa Tuyệt Bát Hồn, khóa phương tinh không này, mời Đạo Phương giáng thần, chúc bổn tọaDiệt tuyệt bốn phương tám hướng!

Bạch chủ lời nói vừa ra, tinh không bị phong tỏa này đột nhiên chấn động, ngay sau đó, một tiếng gầm nhẹ, dường như từ trong hư vô truyền đến, vang vọng khắp nơiBất ngờ tại phía sau Bạch chủ không ngờ xuất hiện một cái hư ảnh to lớnĐó là hư ảnh một con khỉ, con khỉ này cao lớn vô cùng, trong tay cầm một cây gậy to lớn, cặp mắt đỏ thẫm, mạnh nhìn trước Mạnh Hạo, Mạnh Hạo tâm thần chấn động mãnh liệtThân ảnh ấy, hắn thấy qua!!

Mạnh Hạo sắc mặt khó coi, hắn tuy rằng tránh ra sát cục trước, nhưng lại mất đi tiên cơ, vả lại trong cơ thể thương thế nặng hơnLúc này ngay cả hoạt động thân thể, toàn thân cao thấp đều sẽ tràn ra dấu hiệu muốn tan vỡLúc này sau khi thấy được hư ảnh con khỉ này, hắn lập tức đã hiểu biết thân phận của đối phương, chính làĐạo Phương!

Đạo Phương trấn áp căn nguyên thần hỏa,!

Nhưng ngay khi hư ảnh Đạo Phương này xuất hiện, căn nguyên thần hỏa trong cơ thể Mạnh Hạo đột nhiên bạo phát, không chịu Mạnh Hạo khống chế, từ trong cơ thể hắn, toàn bộ tiêu tám, lấy hắn làm trung tâm, tạo thành một cái thế giới biển lửaMơ hồ, tại trong biển lửa này cũng có một cỗ ý thức kinh thiên từ bên trong rầm rầm bạo phátĐạo Phương hẳn phải chết!!

Đó là một tiếng gầm thét, mang phẫn nộ, mang cừu hận, mang điên cuồng, khi xuất hiện, phiến thần hỏa này đột nhiên ngưng tụ chung một chỗ, hóa thành một thân ảnh!

Đó là một cái nam nhân trung niên, xuyên áo giáp ngọn lửa, đang hướng về kia con khỉ hư ảnh gầm thétChương 1654: Thắng Nam nhân trung niên này từ trong căn nguyên thần hỏa ngưng tụ ra, Mạnh Hạo không nhận ra, nhưng hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc mãnh liệt, gần như vào lúc này, trong óc của hắn liền nổi lên ký ức đã từng ở chỗ căn nguyên thần hỏaĐó là một cái độc nhãn to lớn, bị ngọn lửa lượn lờ, giống như hỏa hải chi hồnMạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, hắn mơ hồ đoán được nam nhân trung niên này, chính là chủ nhân con mắt to lớn chỗ căn nguyên thần hỏa sở tạiCường giả viễn cổ từng bị Đạo Phương trấn áp tại Sơn Hải Giới Đệ Cửu Sơn Hải Nam Thiên Tinh!Cùng lúc đó, khi nam nhân xuất hiện, xa tại dưới lòng đất Nam Thiên Tinh ở Đệ Cửu Sơn Hải, trong chỗ căn nguyên thần hỏa có tiếng nổ vang kinh thiên vang lên, tất cả thần hỏa chỗ này toàn bộ bạo phát, dường như muốn đốt cháy thế giới sở tạiCó tiếng rống giận ngập trời, xa xa cùng nam nhân trung niên phía trước Mạnh Hạo ở Đệ Bát Sơn Hải này xuất hiện cộng minhĐạo Phương, hẳn phải chết!

Nam nhân trung niên ngửa mặt lên trời rống lớn, như hồn chấp niệm vĩnh hằng bất diệt trong hư vô tinh không, Đạo Phương hư ảnh bị Bạch chủ triệu hoán ra dẫn động, đang tức giận và cừu hận ngưng tụ thân thể, bước lên trước đi raBiển lửa rầm rầm, hướng về xung quanh mãnh liệt cuồn cuộnKhi nam nhân trung niên vung tay phải lên, bốn phía biển lửa giống như biển rộng chân chính, nhấc lên sóng lớn, chạy thẳng tớithân ảnh Đạo PhươngMạnh Hạo tâm thần chấn động, hai mắt nheo lại, lộ ra ánh saoXa xa Bạch chủ lúc này lại là thất kinh, cho dù như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, chính mình triệu hoán một luồng thần niệm của Đạo Phương xuống, vốn tưởng rằng ắt có thể diệt sát Mạnh Hạo, nhưng lạiTại trên người Mạnh Hạo, ẩn chứa một thần hồn kinh thiên như vậy!

Cho dù là thần hồn này, hay là Đạo Phương, lúc này khí thế bạo phát ra đều tuyệt không phải trình độ Đạo Tôn, mà là vượt qua Đạo TônĐó là khí thế Chí Tôn!

Rầm rầm rầm rầm!

Tiếng nổ trong nháy mắt truyền khắp cả Đệ Bát Sơn Hải, Đạo Phương chi ảnh mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, thân thể bước lên trước đi ra, khi tay phải nhấc lên, trong tay cây gậy to lớn ong một tiếng chuyển động, hướng về nam nhân trung niên, trực tiếp một gậy ném tớiNam nhân trung niên rống lớn, mắt lộ ra cừu hận, hai tay bấm quyết hướng lên mạnh một cái, lập tức bốn phía vô tận biển lửa trực tiếp bị nhấc lên, hóa thành một cái đầu lửa to lớn, dữ tợn ngập trời, giống như lệ quỷ, mang không cam lòng gầm thét, mang điên cuồng không hối hận, mang cừu hận vạn vạn năm, hướng đếnSong phương nháy mắt đụng chạm, tinh không đều lắc lư, trùng kích mãnh liệt hướng về bốn phía ầm ầm quét ngangNơi đi qua, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể liên tục lui về sau, Bạch chủ bên kia cũng bị thương nặng, máu tươi phun ra, thân thể không ngừng lui về sauNhưng ngay khi hai người lui về phía sau, tại nam nhân trung niên cùng Đạo Phương lại một lần nữa giao chiến, Mạnh Hạo và Bạch chủ đồng thời dừng bước lại, đồng thời chạy raMột trận chiến này của hai người còn chưa kết thúc, vẫn phải tiếp tục, cho lúc này hai người bọn họ đều đến trình độ gần như ngọn đèn hết dầu, đều bị thương nặng, cũng như cũPhải chiến!

Ầm!

Hai người nhanh chóng tới gần, lần nữa đấu pháp, tiếng nổ truyền khắp bốn phía, hào quang thuật pháp, thần thông sóng gợn, lực lượng Sơn Hải quyết đấu, còn có thân thể lực lượng va chạm, vào giờ khắc này, trăm ngàn lần bạo phátThương thế của bọn họ càng ngày càng nặng, máu tươi từng ngụm phun raHai người toàn thân thương thế rất nhiều, rất là chật vật, cho dù là Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết của Bạch chủ lúc này cũng đều dường như không hơn tốc độ khôi phụcTrong chớp mắt, hai người lần nữa trong tiếng nổ vang lẫn nhau thụt lùi, máu tươi tràn ngập, vẻ mặt dữ tợn, trong mắt đỏ thẫmBạch chủ hung hăng cắn răng một cái, trong mắt lộ ra bất cứ giá nào, tất cả thủ đoạn của hắn gần như triển khai toàn bộ, nhưng vẫn như cũ không thể chém chết Mạnh HạoCó thể nói Mạnh Hạo là kình địch mạnh nhấtcả đời này hắn gặp!

Hôm nay, ngươi nhất định phải chết!

Bạch chủ tóc tai bù xù, hét lớn một tiếng, tay phải nâng lên hư không một trảo, lập tức trong tay của hắn liền xuất hiện chín thanh kiếm màu đen!

Chín thanh kiếm màu đen này mới vừa xuất hiện, lập tức một cỗ tanh hôi mãnh liệt tràn ngập bốn phương, càng có vô số oan hồn chi ảnh biến ảo, vây quanh xung quanh chín thanh kiếm, phát ra tiếng thê rống không tiếng độngSinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh, lực nguyền rủa, một lời diệt sát, cảnh giới cao nhất, chỉ cóTử Chú Thuật!

Bạch chủ trong mắt lộ ra điên cuồngTử Chú Thuật này, với hắn mà nói, còn kinh khủng hơn ba đạo ba pháp Sơn Hải Kinh kiaCho dù hắn là Đệ Thất Sơn Hải chủ, trong đời cũng chỉ có thể thi triển hai lần Tử ChúLần đầu tiên, là hắn vì trở thành Sơn Hải chủ, quần hùng tranh bá, tại cuối cùng trước mắt triển khai, nhất cử thắng lợi, nhưng cái giá phải trảLà từ đó về sau, tu vi của hắn vĩnh hằng dừng lại ở ngũ nguyên, khó có thể tiến thêm chút nàoTrước mắt, hắn muốn triển khai lần thứ hai!

Không chần chờ chút nào, cũng không chấp nhận được chút ý chí biến đổi nào, Bạch chủ trong mắt điên cuồng càng ngày càng mãnh liệtHắn vung tay một cái, lập tức một thanh kiếm đen gai nhọn mà đến, phốc một tiếng, trực tiếp đâm vào ngực Bạch chủ!

Theo kiếm này đâm vào, Bạch chủ phát ra tiếng gầm thê lương, thần thức trên người hắ, lại vào lúc này ầm ầm bạo phát, sau đó kiếm thứ hai, kiếm thứ ba, kiếm thứ tư lục tục đâm tới, phân biệt rơi xuống tứ chi của hắn sau, lực lượng thần thức Bạch chủ bị kích thích ngập trời, rầm rầm kéo lên, đến một loại trình độ khiến Mạnh Hạo cũng đều tâm thần chấn độngKia dĩ nhiên là đến gần Chí Tôn thần thức ba thành!

Vẫn chưa kết thúc, kiếm thứ năm, kiếm thứ sáu, kiếm thứ bảyCho đến cuối cùng kiếm thứ chín, cũng đều toàn bộ đâm vào đến trên người Bạch chủ sau, Bạch chủ phun ra máu tươi, toàn thân máu thịt bầy nhầy, thất khiếu chảy máu, nhưng thần thức của hắn lại kinh khủng đến cực hạn, dĩ nhiên Chí Tôn gần như năm thành!

Thần thức kinh khủng rầm rầm bạo phát, rung chuyển tinh khôngBạch chủ cười gằn nhìn Mạnh Hạo, bỗng nhiên lên tiếngTử Chú!

Hắn lời nói vừa ra, lập tức thần thức của hắn ầm ầm bạo phát, ngưng tụ thành một cỗ nguyền rủa kinh thiên, hóa thành một cái phù văn lạc ấn màu đen phức tạp, chạy thẳng tới Mạnh Hạo phủ xuống mà đếnLực nguyền rủa này lấy thần thức làm gốc, thần thức càng lớn, nguyền rủa càng mạnhMà giờ này Bạch chủ ở dưới sự kích thích của chín thanh kiếm đen, đổi lấy thần thức gần như Chí Tôn năm thành, khiến cho Tử Chú này dĩ nhiên là vô địch trong ngũ nguyên!

Rầm rầm mà đến, nháy mắt tới gần, Mạnh Hạo sắc mặt âm trầm, mắt lộ ra kỳ quang, khi nguyền rủa tới, hắn bỗng nhiên hít sâu một hơi, trong cơ thể thần thức vào giờ khắc này cũng bạo phát!

ầm!

Thần thức của Mạnh Hạo điên cuồng quét ngang thiên địaRầm rầm!

Dưới bạo phát này, đi thẳng đến cực hạn của hắn, đó là lực lượng thần thức có thể so với Chí Tôn bốn thành ngập trời lên, cuốn lên bốn phương tám hướng, trực tiếp đối kháng với Tử Chú phủ xuống mà đếnRầm rầm rầm!!

Mạnh Hạo máu tươi phun ra, thất khiếu chảy máu, thân thể run rẩy, nhưng thần thức của hắn lại điên cuồng, vẫn ở chỗ cũ đối kháng Tử ChúBạch chủ cách đó không xa, phun ra ngụm lớn máu tươi, trong mắt lộ ra không thể tinHắn cảm nhận được thần thức của Mạnh Hạo mạnh, không ngờ đến trình độ kinh người như vậy, thế nhưng lại có thể đối kháng với Tử Chú của mình!

Điều đó không có khả năng!!Bạch chủ không thể tin, ngửa mặt lên trời rống lớnTử Chú Thuật này hắn không kiên trì được đã bao lâu, vả lại một khi không thể phủ xuống, như vậy dưới cắn trả, cho dù là hắn cũng đều không thể thừa nhậnMà lúc này, trên núi thứ tám, ngoại công của Mạnh Hạo, Đệ Bát Sơn Hải chủ, thời khắc này thân thể run rẩy vô cùng mãnh liệtMạnh Hạo cùng Đệ Thất Sơn Hải chủ chiến tranh, với hắn mà nói, mức độ kích thích cực lớn!

Thậm chí trên núi thứ tám, khí tức của hắn dao động, cũng vào giờ khắc này càng ngày càng mãnh liệtNhưng tất cả những điều này, Bạch chủ không có thời gian đi để ýLúc này, hắn đâm lao phải theo lao, cặp mắt đỏ thẫm một phiến, thê lương cười ha hả, trong tiếng cười kia mang quyết liệt, mang điên cuồng, hắn lại hít sâu một hơi, hai tay bấm quyết, hướng về mi tâm của mình, bỗng nhiên vỗHóa thân ngàn vạn, ngưng tụ Đệ Thất Sơn Hải chủ hương hỏa lực, trợ taHóa!

Thanh âm Bạch chủ nổ vang, giống như sấm sét, thân thể hắn ở dưới cú nổ này nháy mắt xuất hiện chồng lên, nhưng lại từ một hóa hai, rồi sau đó hóa bốn, sau đó lại thành tám, lại là 16Hai mắt Mạnh Hạo co rút lạiTrong nháy mắt thân thể Bạch chủ hóa thành hơn 100 tên, mỗi một tên đều tản ra dao động kinh khủng, vây quanh bốn phía, những phân thân kia không ngờ một cái lại một cái Tan vỡ tự bạo!Mượn lực lượng tự bạo này khiến cho Tử Chú Thuật phủ xuống trên người Mạnh Hạomột lần lại một lần bạo phátThần thức ngưng tụ trên đó lại vào giờ khắc này rầm rầm kéo lên, mà phù văn lạc ấn Tử Chú Thuật ngưng tụ ra kia lúc này bành trướng, càng khổng lồ hơn, màu sắc cũng đen như mực không mở chút nàoChết cho ta!!

Những thân ảnh tan vỡ trong Bạch chủ, phân thân cũng tốt, bổn tôn cũng được, đồng thời rống giậnĐúng vào lúc này, khi Tử Chú Thuật cưỡng chế thần thức Mạnh Hạo, muốn lạc ấn xuống, Mạnh Hạo lại nhắm nghiền hai mắt!

Đạo tại lòng ta, ý tại mắt taDục cùng Sơn HảiPhong Thiên Quyết!Nguy cơ trước mắt, tại quyết chiến cuối cùng này, dưới một kích điên cuồng cuối cùng này, Mạnh Hạo triển khai Phong Thiên Quyết của hắn!

Lực lượng Sơn Hải rầm rầm ra, Sơn Hải ý chí ngập trời phủ xuống, cùng thần thức Mạnh Hạo dung hợp, cùng ý thức Mạnh Hạo sáp nhập vào, mênh mông cuồn cuộn tinh không, lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, ầm ầm bạo phát!

Bạo phát này khiến tinh không tan vỡ, khiến hư vô vỡ vụn, khiến Đệ Bát Sơn Hải run rẩy, lại trực tiếp nhấc Tử Chú Thuật phủ xuống kia lênMắt thường có thể thấy được, phù văn đen nhánh kia vào giờ khắc này xuất hiện cái khe nứtKhe nứt càng ngày càng nhiều, cuối cùng dưới dung hợp của lực lượng Phong Thiên Quyết và thần thức Mạnh Hạo đánh sâu vào bạo phát, phù văn này hoàn toàn vỡ vụnTrong tiếng xoàn xoẹt, tại đỉnh đầu Mạnh Hạo, trực tiếp tan vỡ, chia năm xẻ bảy!

Ầm!

Tử Chú Thuật trực tiếp tán loạn, khi tán loạn, những mảnh vỡ phù văn kia trong nháy mắt cuốn ngược, chạy thẳng tới Bạch chủ mà đến, tốc độ cực nhanh, nháy mắt chui vào trong cơ thể Bạch chủBạch chủ phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể bị cắn trả, trong phút chốc khô héoKhi khô héo, cũng có lượng lớn máu thịt bốc hơi, bóng tối tử vong bao phủ tâm thần Bạch chủ, nhưng hắn không cách nào ngăn trở, không thể phản kháng, khó vùng vẫy hơnKhông, ta là Bạch chủ, ta là Đệ Thất Sơn Hải chủ, ta sẽ không chết ở chỗ nàyThân thể Bạch chủ bắt đầu tan vỡ, dường như vô lực xoay chuyển trời đất!

Một trận chiến này, đến lúc này, Mạnh Hạo hiểu rõ, hắn thắngMột ngụm máu tươi phun ra, Mạnh Hạo ý thức bắt đầu mơ hồMột trận chiến này, với hắn mà nói, vô cùng khó khăn!

Chương 1655: Thời khắc mấu chốt Cái giá phải trả quá lớn, mạnh như Mạnh Hạo cũng bị thương nặngÝ thức của hắn mơ hồ, máu tươi tràn ngập, đang muốn đi nuốt Sơn Hải quyết của Bạch chủ, bỗng nhiên trong lòng chấn động, mạnh nhìn về phía Bạch chủLúc này, Bạch chủ toàn thân bắt đầu tan vỡ, mắt thấy sắp tử vong, lại có một cỗ khí tức không thuộc về Sơn Hải Giới từ trên người hắn tràn raKhí tức này chỉ nháy mắt liền biến mất, nhưng lại tràn ra một cỗ dư lực, cuốn thân thể Bạch chủ, chạy thẳng tới cái khe nứt Đệ Bát Sơn Hải khi Đệ Thất Sơn Hải phủ xuống, trong phút chốc tiến lại gần cái khe nứt, sắp chui vàoÝ thức Mạnh Hạo vốn đã mơ hồ, lúc này cưỡng ép rõ ràng, hắn không chần chờ chút nào, thân thể bước lên trước bước điHắn tuyệt không thể để cho Bạch chủ trốn!

Một trận chiến này khó khăn, lòng Mạnh Hạo biết rõ cuối cùng thắng thảm, không phải tất nhiên, mà là tình cờNếu như hai người lại có lần giao chiến sau, như vậy hắn không nắm chắc còn có thể thắng lợiNháy mắt tới gần, khi thân thể Bạch chủ sắp trốn vào trong cái khe nứt, Mạnh Hạo trong mắt sát cơ sôi trào, tay phải nâng lên, hướng về Bạch chủ bỗng nhiên một trảoChính là Trích Tinh Pháp!

Đây đã là một tia lực lượng cuối cùng trong cơ thể Mạnh Hạo lúc này, một kích cuối cùng trước khi đèn hết dầuTrong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể Bạch chủ mạnh chấn động, nửa người của hắn đã ở trong cái khe nứt, còn dư lại nửa người bị Mạnh Hạo xa xa cách không bắt được, đang muốn kéo một cáiNhưng vào lúc này, Bạch chủ tan vỡ máu thịt bầy nhầy kia đột nhiên mở mắt raTrong mắt của hắn lại không có chút điên cuồng cùng tuyệt vọng nào, ngược lại thì lộ raVô tình và thanh tỉnh lạnh như băng đến cực hạnDường như tất cả trước đó đều không có thực mà là giả, đều là hắn có thể biểu hiện ra, mà không phải là tâm ý chân chính, dường như hắn đợi, chính là Mạnh Hạo tiến lại gần sau, một kích muốn ngăn trở mình đến nàyNgươi chung quyvẫn là non nớt một chútBạch chủ nhàn nhạt lên tiếngLúc này hắn, cho dù là khí thế hay là lời nói, hay là cảm giác cho người khác đều cùng trước không giống nhauKhông phải là bị đoạt xá, mà làĐây mới thật sự là hắn!

Đệ Thất Sơn Hải chủ!

Hắn mắt lộ ra băng hàn, tay phải đột nhiên nâng lên, bấm quyết, hướng về Mạnh Hạo hung hăng cách không một trảoMột trảo này, tinh không nổ vang, bốn phương tám hướng run rẩy, một cỗ lực lượng kinh thiên không cách nào hình dung, từ trên một trảo này của Bạch chủ bộc phát raSau một trảo này, Bạch chủ mặc dù bình tĩnh, nhưng lại cũng có máu tươi phun ra, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên tính cách của hắn có lẽ bị ẩn tàng, nhưng thương thếĐích xác, là bị thương nặng đến cực hạn, cũng chỉ là còn dư lại lực lượng một trảo nàyNhưng rõ ràng chỉ còn lại có lực lượng một trảo, còn có tâm đi dẫn Mạnh Hạo tiến lại gần, còn có ý niệm giết Mạnh Hạo, có thể thấy được Bạch chủ âm trầm cùng đa mưu túc trí!

Cho dù lúc này hắn cũng ý thức mơ hồ, cho dù hắn giờ này cũng đã không có dư lực nữa, nhưng như cũ, có cơ hội thắng!

Mạnh Hạo biến sắc, đáy lòng chua xótTrích Tinh Pháp của hắn ở dưới một trảo của Bạch chủ kia ầm ầm tan vỡ, Mạnh Hạo khóe miệng tràn ra máu tươi, trước mắt ý thức mơ hồ, hắn đã không có sức đánh trảMắt thấy kia một trảo nổ vang, hóa thành thực chất, hướng về bản thân trong nháy mắt tới gần, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra một chút không cam lòngNhưng vào lúc này, đột nhiên, bên trong túi trữ vật của Mạnh Hạo truyền ra một tiếng gầm bén nhọnỞ nguy cơ trước mắt này, một đạo tạp ánh sáng từ trong vừa bay ra, chính làNgũ gia!

Ngũ gia gương mặt đắc ý, vừa mới xuất hiện, liền lập tức bén nhọn la ầm lênMỗi khi đến thời khắc mấu chốt, chính là ngũ gia ra tay, là lúc nghịch chuyển càn khôn, ha ha, ngũ gia khó nhịn, ngũ gia chờ đợi một ngày này đã rất lâu rồi rất lâu rồiAnh Vũ rống lớn, cánh mạnh vỗ, lập tức xung quanh nó, những hải tu biển thứ chín kai toàn bộ xuất hiệnTrùng trùng điệp điệp, vây quanh bốn phía, có tiếng canhanh chóng truyền raĐến đến đến, cùng ngũ gia cùng nhau hát!Chúng ta là hải sản, chúng ta là hải sảnAnh Vũ tiếng nói bén nhọn vang vọng xung quanhHễ là có người nghe được Hải Tiên Ca, đều sẽ bị rung động trợn mắt há hốc mồm, trong tinh không, tiếng nổ vang lênHải Tiên Ca vang lên, không ngờ trong chớp mắt, tạo thành một cỗ dao động không thể nói rõDao động này ầm ầm xoay tròn, chạy thẳng tới một trảo Bạch chủ kia mà đi, đụng chạm lẫn nhauLực lượng một trảo này lập tức liền tan vỡ, hóa thành vô số điểm sáng tiêu tán, khi tiêu tán đồng thời, cũng chính là lúc Hải Tiên Ca đến đỉnh caoĐã từng còn trẻ không nghe lời, ta là một con hải sản nhỏ, a a a a, hải sản nhỏ, nga nga nga nga, hải sản nhỏtên mặc quần áo trắng, đến đến đến, cùng ca hát với ngũ gia àAnh Vũ cánh vung vẩy, gương mặt say mê, Bạch chủ trong cái khe nứt mở to mắt, triệt để ngây người ở nơi này, trong óc ong ong, trống rỗngHắn làm Đệ Thất Sơn Hải chủ, địa vị cao, cực kỳ tôn quý, cả đời này cái gì chưa từng thấyNhưng lại cố tình, thật chưa từng gặp qua tên như Anh Vũ trước mắt vậy khiến hắn cảm thấy gần như bị lật đổCòn có ca khúc kia khiến hắn sau khi nghe xong, đáy lòng đều run lên, khó nghe đến mức không cách nào hình dungCàng làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ, là sau khi Anh Vũ nói xong, khi ca khúc kia vang lên, hắn lại không bị khống chế, dường như cũng muốn há miệng đi cùng nhau hátLoại cảm giác này khiến Bạch chủ da đầu dường như muốn nổ tung
Không đợi hắn có hành động gì, sóng gợn ca khúc kia tạo thành liền rầm rầm mà đến, trong nháy mắt rơi vào trên cái khe nứt, rơi vào trên người của Bạch chủBạch chủ run một cái, hắn lại đã mở miệng, hát ra một câuTa là nhỏ a nhỏ hảicủa ngươi A a a!!

Bạch chủ cứng rắn hát nửa câu, liền lập tức phát ra tiếng gào thét thê lương, hắn mở to mắt, lộ ra sợ hãi mãnh liệtHắn biết đây là vì mình bị thương quá nặng, ý thức mơ hồ, cho nên mới bị ảnh hưởngLúc này hung hăng cắn răng một cái, biết muốn tiêu diệt giết Mạnh Hạo đã là không thể nàoCắn răng, trong cơ thể hắn trong nháy mắt bạo phát ra lực lượng trước không thuộc về của Sơn Hải Giới, cuốn thân thể của mình, nháy mắt chìm vào trong cái khe nứt, trong nháy mắt đã đi xaTa sẽ còn trở lại!!

Khi đã đi xa, thanh âm của hắn mang thẹn quá thành giận, mang điên cuồng, bỗng nhiên truyền raU?

Đi như thế nào?

Bà nội ngươi, không để cho ngũ gia mặt mũi?

Anh Vũ trợn mắt, nhưng tim lại đang gõ trống, trong lòng nó đã sợ phải chếtLúc này thấy được đối phương trốn, ngũ gia nội tâm nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngoài miệng lại sẽ không thừa nhậnChợt ngừng kêu gào sau, thu hồi các hải sản, diệu võ dương oai nhìn Mạnh HạoLúc này Mạnh Hạo khí tức hơi khôi phục một chút, nhưng vẫn là hư nhược, nhìn Anh Vũ, Mạnh Hạo cười cười, sau đó nhìn về phía cái khe nứt kia, trong mắt lộ ra sát cơ cùng hàn mangMột trận chiến này khó khăn, vượt ra khỏi dự liệu của Mạnh HạoGiữa hắn và Đệ Thất Sơn Hải chủ kia, nhìn như lực lượng cân bằng, nhưng trên thực tế Mạnh Hạo vẫn là yếu hơn một chútKhông thể đánh chếtMạnh Hạo khẽ thở dài, hắn đã dùng toàn lực, lúc này sắc mặt từ từ trầm xuống, trong mắt hắn sát cơ càng thêm băng hànHắn biết, lần này Bạch chủ bị thương nặng, khôi phục cũng cần thời gian nhất định, mà sau khi khôi phục, nhất định còn có thể lần nữa bước chân vào Đệ Bát Sơn Hải, mà khi đó, một trận chiến này của hai người cũng nhất định sẽ tiếp tục nữaChỉ có điều, khi đó, Mạnh Hạo không nắm chắc có thể chiến thắngMột cỗ cảm giác nguy cơ trong tâm thần Mạnh Hạo nảy sinh, hắn trầm mặc nhìn xa xa, một lát sau, trong mắt tia sáng nhoáng lên một cáiKhi ta thi triển Phong Yêu cấm pháp, Bạch chủ từng lỡ lời Lý chủ chi đạoXem ra, Lý chủ truyền thừa, ta phải mau sớm đi thu hoạchChỉ có như vậy, ta mới có thể ở trước khi Bạch chủ lần nữa phủ xuống, để cho mình mạnh hơn một chút, mới có thể chân chínhhém chết!

Mạnh Hạo trước khi khai cổ đèn, thần thức của hắn đã khuếch tán, rồi sau đó thần thức lực lượng bạo tăng, một cái ý niệm liền có thể quét ngang cả Đệ Bát Sơn Hải giới, sớm đã thấy đượcthân ảnh Kháo Sơn lão tổ!

Lúc này cất bước nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới xa xa, ý thức mặc dù mơ hồ, nhưng lại bị hắn cố kiềm nén lại, không lộ ra chút nàoCảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể tuy rằng tán loạn, nhưng đang chậm rãi ngưng tụ trongMột tháng, ta cần một tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục lạiMạnh Hạo lẩm bẩm, nhíu mày, hắn cần một tháng, mà Bạch chủ kia nhất định nhanh hơn hắnMà giờ khắc này, cả Đệ Bát Sơn Hải giới dĩ nhiên lâm vào đến một phiến hoan hôMặc dù bọn họ không thấy được chiến trường, nhưng lại cảm nhận được trong tinh không, uy áp đến từ Đệ Thất Sơn Hải trong nháy mắt biến mấtTheo biến mất, những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải kia, toàn bộ sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt đại biến, đáy lòng hoảng sợMặc dù bọn chúng không muốn tin, nhưng lại chỉ có một đáp án có thể giải thích vì cái gì khí tức Sơn Hải chủ biến mấtTrận chiến ấySơn Hải chủ của bọn chúng bị thua!

Cái ý nghĩ này trong thời gian ngắn ngủi quét ngang tu sĩ cả trên chiến trường Đệ Thất Sơn Hải, khiến cho khí thế bọn chúng lập tức hạ đáy cốc, chiến ý đều giảm bớt rất nhiều lắmNgược lại, lực lượng Đệ Bát Sơn Hải lại là toàn bộ phấn chấn, rống lớn, tự phát triển khai phản kíchTrong tiếng nổ vang, tu sĩ song phương lần nữa chém giết, chỉ có điều lần này, kế tiếp bại lui không phải Đệ Bát Sơn Hải, mà trở thành Đệ Thất Sơn Hải!

Nổ vang dội, chiến tranh lần nữa triển khai!

Trên Núi thứ tám, ngoại công của Mạnh Hạo, vị Đệ Bát Sơn Hải chủ kia lúc này thân thể run rẩy, cũng chậm chậm bình tĩnh lại, hai mắt của hắn dường như muốn mở ra, nhưng lại còn kém một tiaMạnh Hạo rời đi, tốc độ của hắn không nhanh, chung quanh hắn, bốn người lão già tóc đỏ cùng với mấy trăm ngàn tu sĩ kia sớm đã tản ra xa hơnBọn họ chứng kiến một trận chiến long trời lở đất này, lúc này run rẩy cũng chú ý tới Mạnh Hạo đã đi xaThậm chí bọn họ có thể cảm nhận được Mạnh Hạo hư nhược, nhưng không ai dám đi chứng thựcMặc dù là lão già tóc đỏ kia cũng không có cái dũng khí này, trừ phi là Mạnh Hạo biểu lộ ra thương thế, càng rõ ràng hơn, nếu không, chỉ cần Mạnh Hạo còn có ý thức, bọn họ cũng không dám lỗ mãng chút nàoTrơ mắt nhìn Mạnh Hạo đi xa, những người này mới rối rít nhẹ nhàng thở raMạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, từng bước một đi xa, cho đến ly khai những người này tới phạm vi nhất định au, khóe miệng của hắn lần nữa tràn ra máu tươi, lấy đan dược ra, một ngụm nuốt vào, nhắm mắt yên lặng vận chuyển tu viNhưng ngay khi Mạnh Hạo nhắm mắt, đáy lòng hắn đột nhiên xuất hiện một cỗ nguy cơ mãnh liệt, hai mắt bỗng nhiên mở ra, lập tức quay đầu, thấy được ở phía sau hắn, từ trong hư vô đi ra một thanh niênKhi nhìn đến thanh niên này, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra một chút tia sáng sắc bénThanh niên này trên mặt lộ ra phấn chấn và kích động, không có quá mức dựa vào gần, mà ở Mạnh Hạo quay đầu lại thì dừng lại, hướng về Mạnh Hạo cười cúi đầuMạnh huynh, chúng ta lại gặp mặtCám ơn ngươi cho Quý mỗ cơ hội này, vì một ngày này, Quý mỗ đã đợi rất lâu, hơn nữa ta cũng thật không có nghĩ tới, ngươi sẽ ở trong thời gian ngắn ngủi, trở nênMạnh như vậy!!

Người tới, chính làQuý Đông Dương!

Chương 1656: Đoạt xá cùng cắn nuốt!

- Ta là nên gọi ngươi là Quý Đông Dương, hay...

Lão tổ của Quý gia!

Mạnh Hạo nhìn Quý Đông Dương, hai mắt nheo lại, trong lòng thầm cảnh giác.

Cảm giác cận kề cái chết giờ phút này lại càng mãnh liệt hơn, thậm chí khi đối mặt với Bạch chủ, cảm giác này cũng không rõ ràng như vậy.

Dù sao, lúc này cũng chính là thời điểm Mạnh Hạo suy yếu nhất, mà Quý Đông Dương xuất hiện cũng chứng minh một chuyện, đối phương đã quan sát mình từ rất lâu trước đó, không phải chỉ trong thời gian ngắn, nếu không sẽ không thể nào nắm chắc thời cơ như vậy.Mà đối phương theo dõi mình lâu như vậy, mình lại không hề hay biết, sâu chuỗi các loại đầu mối, lại kết hợp với thân phận Quý Đông Dương hiện tại, cho nên Mạnh Hạo mới nói ra một câu như vậy.

Hơn nữa, có lẽ là vì đối phương kích động, nên lời nói đã để lộ không ít tin tức, nếu Quý Đông Dương biết Mạnh Hạo chỉ thông qua một câu nói của hắn, đã nhìn ra những điều này, nhất định sẽ giật mình.

Quý Đông Dương ngẩn ra, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái rồi cất tiếng cười, thời khắc này hắn cũng không thèm để ý đến việc bị Mạnh Hạo nhìn thấu hay không.- Quý Thiên đã từng là tên của ta, nhưng ta lại càng thích cái tên Quý Đông Dương hơn!

Trong nháy mắt khi lời nói Quý Đông Dương vừa truyền ra, hai mắt Mạnh Hạo lập tức co rút lại.

Quý Thiên chính là lão tổ của Quý gia, là cường giả cùng thời đại với lão tổ Phương gia năm xưa, người đã tranh đoạt vị trí Sơn Hải chủ thành công, trở thành chủ nhân Đệ Cửu Sơn Hải.

- Ngươi cũng không cần tìm cách trì hoãn thời gian để khôi phục lại, thương thế của ngươi cũng không phải trong chốc lát là có thể khôi phục.

Chiến lực của Bạch chủ rất mạnh, cho dù là ta cũng phải e ngại, nếu cùng giao đấu, ta tất bại.- Mà ngươi, quả thật khiến ta thật vui mừng...

- Lấy thân thể ngươi làm đời thứ chín, chính là lựa chọn chính xác nhất của ta...

Đến đây đi, Mạnh Hạo, sau khi ta và ngươi dung hợp sẽ trở thành đời thứ chín của ta, ta sẽ bình định toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải Giới, đi đối kháng với 33 Thiên phủ xuống.

Ngươi hy sinh bản thân, thành toàn không chỉ mình ta, mà còn là cả Sơn Hải Giới!

Ta có thể hứa với ngươi, sẽ chiếu cố tốt cho Phương gia...

Hết thảy của ngươi, đều phải... thuộc về ta.

Quý Đông Dương cười lên ha hả, chớp chớp ánh mắt nói, nhưng hắn cũng không áp sát lại gần Mạnh Hạo.

Trận chiến giữa Mạnh Hạo và Bạch chủ, hắn nhìn thấy cũng rất kinh hãi.

Mạnh Hạo cũng không mở miệng, mà chỉ đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn Quý Đông Dương.

Hắn bất động, Quý Đông Dương cũng không dám tùy tiện hành động.

Hai người nhìn nhau, khoảng chừng hơn mười hơi thở sau, Quý Đông Dương chợt nhíu mày, nhấc chân tiến ba bước về phía Mạnh Hạo.

Ba bước này vừa hạ xuống, sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lập tức nhoáng lên một cái, bỗng nhiên phóng thẳng tới Quý Đông Dương.

Cử động đột ngột này khiến đáy lòng Quý Đông Dương chấn động, theo bản năng liền lui về sau.

Nhưng ngay khi hắn vừa lui về sau, Mạnh Hạo cũng nhanh chóng lui về sau, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đi xa.

Ánh mắt Quý Đông Dương hiện lên vẻ lạnh lùng, lập tức đuổi theo truy kích, tay phải hắn nâng lên, bỗng nhiên bấm quyết bắn ra một chỉ, một luồng ánh sáng màu đen lập tức phóng thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo thầm thở dài, biết được Quý Đông Dương rất khó dây dưa.

Người này cho dù đã đến trình độ như vậy, nhưng không ngờ trước khi ra tay vẫn còn muốn thử dò xét mình trước mà không phát ra thực lực chân chính, có thể thấy được tính tình hắn cẩn thận đến mức nào.

Nhưng Mạnh Hạo lại không dây dưa với hắn được như vậy, thương thế của hắn quá nặng, lúc này chỉ mới khôi phục một tia mà thôi.

Hắn không khỏi nhíu mày, ánh mắt lóe lên một cái, tay phải nâng lên đánh tan luồng ánh sáng màu đen kia.

Theo tiếng nổ vang vọng, Mạnh Hạo bị phản chấn khóe miệng tràn ra máu tươi, Quý Đông Dương phía sau hắn khẽ cười một tiếng.

- Mạnh huynh, không cần nóng vội, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, thương thế của ngươi rất nặng, Quý mỗ lại rất kiên nhẫn, sẽ chờ đến lúc thương thế ngươi bạo phát, mất đi ý thức.

- Đương nhiên ngươi cũng có thể lập tức quay đầu ra tay với ta, ta bảo đảm ngươi... sẽ rất nhanh chóng bị hôn mê trước khi đánh chết ta, cho nên, ngươi phải suy tính cho tốt, ngươi dám ra tay sao?

Ánh mắt Quý Đông Dương chớp chớp, nhìn Mạnh Hạo, tay phải bấm quyết, lại có mười luồng ánh sáng đen trong nháy mắt bay ra, bên trong mười luồng ánh sáng đen đều ẩn chứa lực lượng nhân quả nồng đậm.

Mạnh Hạo không ra tay, mà nhoáng lên một cái, tốc độ ầm ầm bạo phát bay về phía xa, trong phút chốc đã kéo giãn khoảng cách một chút.

Mà phương hướng hắn bay đi, không ngờ lại không phải Thiên Thần Liên Minh, mà là... khe nứt giữa Thất Sơn Hải và Đệ Bát Sơn Hải kia!

Nơi này, cũng chính là nơi Bạch chủ trốn trước đây.

Mạnh Hạo rầm rầm lao đi, tốc độ cực nhanh, đám người lão già tóc đỏ cùng những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải sau khi thấy được đều tỏ ra kinh hãi, lập tức tản ra, vẻ mặt tỏ ra vô cùng ngưng trọng.

Phía sau, Quý Đông Dương thấy vậy cũng biến sắc, hắn vốn nghĩ rằng đã nắm chắc tất cả hành động của Mạnh Hạo trong tay, bất kể Mạnh Hạo ra tay hay không hắn đều có cách ứng đối.

Nếu Mạnh Hạo ra tay, hắn sẽ lựa chọn cách quần đấu tiêu hao dần, nếu Mạnh Hạo không ra tay, hắn sẽ ép buộc Mạnh Hạo phải ra tay.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng, Mạnh Hạo lại lựa chọn tiến vào khe nứt.

Một khi tiến vào cái khe nứt này, cho dù là tiến vào trong truyền tống trận của Đệ Thất Sơn, đối Mạnh Hạo mà nói cũng là cửu tử nhất sinh, nhưng dù vậy thì hy vọng sống sót dường như còn lớn hơn một chút.

Nhưng đối với Quý Đông Dương mà nói, cũng là cửu tử nhất sinh, mà đường sống... rõ ràng là không cao, bởi vì hắn là chủ nhân Đệ Cửu Sơn Hải, đi tới Đệ Bát Sơn Hải còn dễ nói, nhưng nếu hắn đi tới Đệ Thất Sơn Hải, cách hai tòa Sơn Hải một lúc, thì giữa chân thân và phân thân nhất định sẽ xuất hiện tình trạng suy nghĩ bị trì hoãn, điều này vô cùng trí mạng đối với hắn.

Cho nên dựa theo tính toán ban đầu của hắn, chính là muốn ở tại Đệ Bát Sơn Hải này đoạt xá Mạnh Hạo, chỉ có điều, vì Đệ Thất Sơn Hải xâm lấn, Mạnh Hạo không lập tức ly khai ngay, nên hắn mới phải tạm hoãn kế hoạch lại.- Chết tiệt!

Sắc mặt Quý Đông Dương biến hóa, "ầm" một tiếng, tốc độ chợt bạo tăng, trong khoảnh khắc đã bay tới gần Mạnh Hạo.

Khi Mạnh Hạo sắp sửa tiến vào khe nứt, sát cơ trong mắt Quý Đông Dương lóe lên một cái, tay phải nâng lên cách không trảo một trảo.

- Ầm!

Vô số sợi dây nhân quả biến ảo, ngưng tụ thành một bàn tay bắt tới Mạnh Hạo.

Nhưng khi bàn tay kia bắt tới, thì nửa người Mạnh Hạo đã tiến vào trong khe, sắp sửa trốn thoát.

Thời khắc mấu chốt, cho dù Quý Đông Dương cẩn thận mấy đi nữa cũng không kịp nghĩ nhiều, hắn hiểu rõ chỉ cần hơi chút chần chờ, Mạnh Hạo sẽ biến mất trước mắt.

Thời khắc này hắn hung hăng nghiến răng một cái, tu vi ầm ầm bạo phát, đẩy mạnh cảm ứng với Đệ Cửu Sơn Hải ở phía xa, khí thế của hắn cũng tăng cao, uy áp của Sơn Hải chủ phủ xuống.

Cùng lúc đó, tốc độ của hắn cũng tăng lên vô hạn, hóa thành một cái bóng mờ, "ầm" một tiếng phóng thẳng tới Mạnh Hạo.

Ngay khi tám phần thân thể Mạnh Hạo đều đã tiến vào khe nứt, hắn đã tiếp cận đến nơi.

- Đoạt xá!

Quý Đông Dương gầm nhẹ, thân thể hắn vào lúc này như tan ra, hồn phách bay ra định đi đoạt xá.

Nhưng ngay chớp mắt này, gần như cùng lúc với hắn hô lên "đoạt xá", đột nhiên Mạnh Hạo... quay đầu lại, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc, nhếch miệng cười lạnh.

Lúc này, đâu còn thấy hắn có chút gì là muốn chạy trốn nữa chứ, hết thảy những chuyện vừa rồi, rõ ràng chính là muốn dụ Quý Đông Dương vào tròng mà thôi!

Một chiêu này, chính là Mạnh Hạo vừa học được từ Bạch chủ.

Cặp mắt Quý Đông Dương chỉ kịp co rút lại, Mạnh Hạo đã hô lên.

- Sói nuốt thiên hạ!

Mạnh Hạo rống lớn, quả thật trong cơ thể hắn chỉ còn lại một tia lực lượng, nhưng tia lực lượng này dùng như thế nào, lại quyết định đến thắng bại giữa hắn cùng Quý Đông Dương.Một tia lực lượng này được Mạnh Hạo dùng để kích thích đạo quả trong cơ thể hắn, nó thuộc về sinh mệnh căn nguyên của Tham Lang.

Trong nháy mắt kích hoạt, phía sau Mạnh Hạo bất ngờ xuất hiện một con Thiên Lang long trời lở đất!

Thiên Lang ngửa mặt lên trời rống lớn, trong chớp mắt khi Quý Đông Dương đoạt xá, nó liền... cắn nuốt Quý Đông Dương!

Một bên đoạt xá, một bên cắn nuốt, không phân rõ đến cùng ai có thể thành công.

Trong chớp mắt này, hồn phách Quý Đông Dương xuyên thấu thân thể Mạnh Hạo, trực tiếp tiến vào thức hải của hắn, cùng lúc đó, thân thể Quý Đông Dương cũng hóa thành tinh hoa sinh mệnh, bị con Thiên Lang trực tiếp cắn nuốt.

"Ầm" một tiếng, Quý Đông Dương biến mất, Mạnh Hạo run lẩy bẩy, từ trên người hắn bộc phát ra một cổ lực lượng cuồng bạo, trong nháy mắt, thân thể hắn cũng bay ra khỏi cái khe, lóe lên một cái rồi biến mất.

Bất kể là Mạnh Hạo hay Quý Đông Dương đều không muốn tiến hành cắn nuốt hoặc là đoạt xá trước mặt những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải này, lúc này hai người một ý nghĩ đồng thời dịch chuyển biến mất, khi xuất hiện lại, đã ở tại một góc vắng vẻ trong tinh không của Đệ Bát Sơn Hải.Hắn giống như một cỗ thi thể, lơ lửng trong tinh không, trên người của hắn khi thì lại truyền ra dao động sinh mạng, khi thì truyền ra tiếng nổ vang.

Mà thương thế trên thân thể của hắn do lúc trước giao chiến cùng Bạch chủ tạo thành, thời khắc này mắt thường cũng có thể thấy được đang khôi phục lại.

Đây chính là sinh cơ của Quý Đông Dương bị Mạnh Hạo cắn nuốt, tạo thành lực lượng khôi phục.

Đồng thời, thương thế bên trong cơ thể hắn của hắn cũng đang nhanh chóng khép lại!

Nhưng ở trong thức hải của Mạnh Hạo lúc này, lại đang diễn ra đoạt xá cùng cắn nuốt long trời lở đất, vô cùng hung hiểm, một khi thất bại, chắc chắn sẽ chết!

Hơn nữa... chắc chắn sẽ phải có một bên diệt vong để bên kia cường hãn hơn.

Quý Đông Dương chọn cơ hội rất xảo trá ác độc, chính là lúc mà bất kể là tu vi hay thần thức Mạnh Hạo đều đang suy giảm nghiêm trọng, là trạng thái hư nhược nhất của hắn, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì việc Quý Đông Dương đoạt xá sẽ vô cùng thuận lợi.

Có thể nói vì lần đoạt xá này, Quý Đông Dương đã phải chuẩn bị rất lâu, hắn đã bỏ ra thời gian theo dõi Mạnh Hạo rất lâu, biết được thần thức Mạnh Hạo kinh khủng, biết được tu vi Mạnh Hạo không tầm thường, lại càng biết được Mạnh Hạo là Sơn Hải chủ tương lai.

Hết thảy điều đó, khiến hắn vừa kiêng kỵ lại vừa chấp nhất, muốn cướp đi hết thảy của Mạnh Hạo, cho nên hắn một mực ẩn nhẫn, thậm chí chính bản thân hắn cũng cảm thấy dường như sẽ phải thất bại, rốt cục hắn cũng chờ được đến thời điểm Mạnh Hạo suy yếu nhất.

Một khắc này, hắn phấn chấn, hắn kích động!

Nhưng hắn... tuy rằng năm đó hắn cũng đi theo Mạnh Hạo tiến vào 33 Địa, nhưng lại không theo Mạnh Hạo tiến vào bên trong mộ cung.

Mà khi mộ cung bạo phát, hắn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, đã lựa chọn giống như Đại hộ pháp của Thiên Thần Đạo, rời đi!

Cho nên hắn không biết được sự tồn tại của Tham Lang cùng với những chuyện đã xảy ra trong mộ cung.

Đây, chính là...

điều ngoài ý muốn hắn không tính ra được.

Mà điều ngoài ý muốn này, lại được Mạnh Hạo tận dụng vô cùng hiệu quả, hắn dùng một tia lực lượng cuối cùng kích hoạt sinh mệnh căn nguyên của Tham Lang.

Sinh mệnh căn nguyên của Tham Lang có thể cắn nuốt hết thảy, không chỉ là sinh mạng của Quý Đông Dương bị cắn nuốt, mà còn có hồn phách của hắn cũng nằm trong phạm vi cắn nuốt, cho dù là đang đoạt xá, cũng bị cắn nuốt!- Không!

Mấy ngày sau, một tiếng hét thê lương từ trong cơ thể Mạnh Hạo mơ hồ truyền ra, thân thể Mạnh Hạo run mạnh một cái, hai mắt của hắn đột nhiên bừng mở, khóe miệng vẫn còn nhếch lên vẻ châm chọc.

Chương 1657: Lão rùa đen Kháo Sơn!

Cùng lúc đó, tại Đệ Cửu Sơn Hải Giới, trên núi thứ chín chợt truyền ra một tiếng nổ ngập trời, cả tòa núi đều chấn động mạnh một cái, một cỗ ý chí cuồn cuộn tràn ra, khuếch tán bốn phương tám hướng, chấn động toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải.

Tại núi thứ chín đột nhiên xuất hiện một con mắt thật to, bên trong con mắt kia dường như tràn ngập tức giận, nhưng rất nhanh đã bình thường lại.

Mơ hồ có thể thấy được, bên trong con mắt to lớn kia có một lão già khoanh chân ngồi đó, sắc mặt lão già này vốn đang lạnh lùng đột nhiên nở nụ cười hiếm hoi.- Thật không biết là phải cám ơn hắn, hay là thù hận hắn...

- Không thành công, cũng nằm trong dự liệu của lão phu, nhưng cũng nằm ngoài dự liệu của lão phu...

Nếu có thể thành công, từ nay về sau mặc dù lão phu không còn là chính mình, mà là một tia phân hồn năm xưa khống chế bản tôn chiếm giữ quyền chủ đạo, nhưng lại sẽ trở nên mạnh mẽ trước giờ chưa từng có...

Khiến cho lão phu có thể từ cương vị một Sơn Hải chủ yếu nhất, bước lên hàng đầu, có thể khiêu chiến với Địa Tạng.

- Mà nếu thất bại, mặc dù mất đi cơ hội để cho bản thân cường đại, nhưng tia phân hồn này sẽ bị diệt vong, từ đó mà giúp cho ta... cuối cùng cũng có được ý thức hoàn chỉnh.

Lão già lẩm bẩm, trên người lão tràn ra một cỗ khí tức tang thương, dường như ngủ say đã lâu, vừa mới thức tỉnh vậy.

- Mạnh Hạo...

Lão già ngẩng đầu nhìn về phương xa, hồi lâu sau như lâm vào trầm tư suy nghĩ, hai mắt lần nữa nhắm nghiền.

Cùng lúc đó, tại Đệ Bát Sơn Hải, khi Mạnh Hạo vừa mở bừng mắt ra thì trong cơ thể hắn cũng truyền ra tiếng nổ ngập trời như sấm rền, mà hết thảy thương thế của hắn vào giờ khắc này cũng đã khôi phục lại gần như cũ.Quý Đông Dương đoạt xá, cuối cùng thất bại, bị căn nguyên sinh mệnh của Tham Lang cắn nuốt, trở thành lực lượng giúp Mạnh Hạo chữa trị thương thế.

Mạnh Hạo có cảm giác như thể, không phải Quý Đông Dương đến đoạt xá, mà là đến để trị thương cho hắn vậy.

Không thể phủ nhận Quý Đông Dương nắm thời cơ vô cùng chuẩn xác, nhưng cuộc chiến đấu đoạt xá trong thần thức, chỉ hơi sơ sẩy một chút, chính là tử vong.

Ánh mắt Mạnh Hạo sáng lấp lánh, nhớ lại từng hình ảnh Quý Đông Dương ở trong thần thức hắn vừa rồi, một lát sau, hai mắt hắn lóe lên, lắc mình một cái biến mất.Hắn không có thời gian suy tư về chuyện Quý Đông Dương.

Lần này mặc dù đối phương đoạt xá thất bại, nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, cũng vô cùng hung hiểm.

Hắn vốn đã không có hảo cảm gỉ đối với Quý gia, lại thêm chuyện lần này, chắc chắn khi gặp lại Quý Thiên, sẽ là lúc hắn kết thúc hết thảy.

- "Thời gian trước mắt rất cấp bách, không lâu sau nhất định Đệ Thất Sơn Hải chủ sẽ lần nữa phủ xuống, ta muốn trước khi hắn tiến vào nơi này lần nữa, trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể thủ thắng!"

Mạnh Hạo xuất hiện ở trong tinh không xa xa, trầm tư suy nghĩ.

Sau đó thần thức của hắn rầm rầm khuếch tán ra, chớp mắt đã bao phủ khắp bốn phương tám hướng, vẫn còn tiếp tục lan tràn, không lâu sau, thần thức của hắn đã bao trùm toàn bộ Đệ Bát Sơn Hải.

Hết thảy tồn tại bên trong Đệ Bát Sơn Hải lúc này đều hiện ra trong óc của hắn, hắn thấy được từng trận chiến, thấy được vô số hài cốt, thần thức của hắn lại chuyển dời đến một góc vắng vẻ trên Đệ Bát Sơn Hải, ở đó, hắn thấy được người mình cần tìm.

Đó là một hòn đảo giống như một đại lục, bên trên có núi sông, có thành trì, có tông môn, tu sĩ và phàm nhân đều có.

Hòn đảo này đang trôi nổi không có mục đích trong tinh không.

Trong rất nhiều ngọn núi trên đó, có một ngọn núi đã mãi mãi in sâu trong trí nhớ Mạnh Hạo, đó chính là...

Đại Thanh Sơn.

Bên dưới đại lục này là một con rùa khổng lồ đang nâng cả đại lục trên lưng, nó lười biếng ngáp dài một cái, không ngừng bay về phía xa, dáng vẻ khoan khoái, còn khẽ ngâm nga hát.

Mà khi thần thức Mạnh Hạo quét qua, thân thể lão rùa đen này đột nhiên khẽ run lên, tiếng ngâm nga chợt ngưng bặt, mắt rùa trợn tròn lộ ra vẻ khó tin, lập tức nghiêng mạnh đầu nhìn về phía tinh không xa xa, sau đó... nó rống lên một tiếng thê lương thảm thiết.

- Thần thức này... chết tiệt, là ngươi, lại là tên chết tiệt nhà ngươi, a a a a, lão tổ ta đã bỏ chạy tới tận đây, vậy mà ngươi ngươi ngươi... ngươi vẫn có thể tìm thấy!!!

Lão rùa đen này, chính là Kháo Sơn lão tổ.

Tâm trạng của hắn vốn đang rất thư thái, lúc này lại trở nên cực kỳ ác liệt; hắn vốn đang tự do tự tại, lúc này lại trở nên run rẩy, hắn uất ức, hắn buồn bực, hắn ủy khuất, hắn muốn điên.

Vì trốn tránh Mạnh Hạo, hắn đã phải trốn từ Nam Thiên Tinh tới Đông Thắng Tinh, lại chạy trốn tới Thần Khư, cuối cùng từ Thần Khư xuyên qua vách ngăn, chạy trốn tới Đệ Bát Sơn Hải, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ... không bao giờ gặp lại Mạnh Hạo nữa, nhưng không ngờ... hắn lại bị tìm đến một lần nữa.

- Chết tiệt, chết tiệt, khinh người quá đáng!

Lão tổ ta không thể nhịn được nữa!!

Lão rùa đen rống lớn, tròng mắt đảo nhanh, trong lòng thì lại thấp thỏm lo âu.

Thần thức Mạnh Hạo vô cùng mạnh mẽ, nó chỉ mới cảm thụ một chút, toàn thân đã như muốn nổ tung, thời khắc này hắn ngửa mặt lên trời thét dài, "ầm" một tiếng, tốc độ trong nháy mắt bạo tăng gấp mười lần, vọt nhanh về phía xa.

Trong lòng hắn uất ức đến cực hạn, hắn không biết rốt cuộc mình đã gây nên tội nghiệt gì, mà bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy...

- Chết tiệt chết tiệt chết tiệt, Phong Yêu nhất mạch các ngươi đều là lũ khốn kiếp, toàn bộ đều là đám khốn nạn!

- Năm xưa có một tên biến thái tới đánh lão tổ ta, cảm thấy chưa đã ghiền, không ngờ còn gọi thêm một đám biến thái tới cùng đánh ta, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp mà!

- Đánh lão tổ ta thì cũng thôi đi, cuối cùng lại còn muốn phong ấn ta, lão tổ ta không phục, lão tổ ta không cam lòng!!

Kháo Sơn lão tổ phẫn nộ, đáy lòng uất ức rống lớn, tốc độ lại càng tăng nhanh hơn.

Đỉnh đầu của hắn chợt lóe lên một tia sáng, hiện ra một thiếu nữ ngồi trên đó, thiếu nữ vỗ vỗ xuống đầu Kháo Sơn lão tổ, khẽ cười nói.

- Lão tổ bớt giận, bạn cũ gặp nhau, vốn là chuyện vui mừng.

- Vui mừng cái rắm, Phong Yêu nhất mạch đều là lũ khốn kiếp, tên tiểu tử chết tiệt này lại càng là khốn kiếp trong khốn kiếp!

Kháo Sơn lão tổ thở hổn hển rồi hít sâu một hơi, tinh không xung quanh lập tức nổ vang, lực lượng của thiên địa vô cùng vô tận cuồn cuồn mà đến, sau khi bị hắn hút vào trong miệng, tốc độ hắn lần nữa bạo tăng, trong tiếng nổ "ầm ầm", hóa thành một dải ánh sáng phóng vút về phía xa.

Cùng lúc đó, cách nơi này vô cùng xa xôi, ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên một cái.

- Tìm được rồi.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, đối với lão rùa đen Kháo Sơn lão tổ này, hắn đã sớm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, thậm chí cũng đã đấu thắng mấy lần.

- Lần này, để xem ngươi chạy đi đâu!Mạnh Hạo bước lên trước một bước, thân ảnh trong nháy mắt biến mất, khi xuất hiện lại đã ở tinh không xa xôi, hắn lại lần nữa lóe lên một cái, dịch chuyển vị trí, lúc xuất hiện lại lần nữa, bất ngờ đã ở trong phạm vi khu vực của Kháo Sơn lão tổ.

Hắn liếc mắt nhìn về phía xa xa, liền thấy được Kháo Sơn lão tổ đang chạy trối chết.

- Lão rùa đen, chạy đi đâu!

Mạnh Hạo hét lớn một tiếng, hù dọa.

- Tên tiểu tử chết tiệt, không tiễn!

Kháo Sơn lão tổ run lên, rống lên một tiếng, tốc độ lại càng tăng nhanh hơn, thậm chí còn không tiếc phun ra một ngụm tinh hoa sinh mệnh bao phủ toàn thân, xuyên qua hư vô, trong chớp mắt đã đi xa.

Mạnh Hạo nhìn như nghiêm túc, nhưng trên thực tế trong mắt lại đang hiện lên ý cười, những chuyện cũ giữa hắn cùng lão rùa đen này, mỗi lần hồi tưởng lại, Mạnh Hạo đều cảm thấy như mới xảy ra hôm qua vậy.

Đoạn thời gian kia, chính là quãng thời gian hắn cảm thấy tốt đẹp nhất, hết thảy những gì trải qua ở Kháo Sơn Tông, cũng khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy vô cùng quý báu.

Thấy lão rùa đen bỏ chạy nhanh hơn, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải đột nhiên nâng lên, hướng về phía lão rùa đen cách không phát ra một trảo, Trích Tinh Pháp bỗng nhiên thi triển ra, bắt được cái đuôi của lão rùa đen.

"Ầm" một tiếng, da đầu Kháo Sơn lão tổ như muốn nổ tung, cảm nhận được bị nắm đuôi khiến ánh mắt hắn trở nên hung dữ, rống giận một tiếng quay ngoắt đầu lại.

Thân thể hắn to lớn nhưng lại linh hoạt đến không ngờ, trong nháy mắt khi vừa quay đầu lại, hắn đã há miệng đớp mạnh về phía Mạnh Hạo.

- Tiểu tử chết tiệt, lão tổ cho ngươi một phen cơ duyên!- Hử?

Mạnh Hạo cũng không tránh né, chỉ đứng ở nơi đó thốt ra một chữ, cái miệng to của Kháo Sơn lão tổ đã lập tức khựng lại ngay phía trước Mạnh Hạo, ánh mắt hắn lộ ra vẻ ủy khuất và nổi điên, rống to.

- Mạnh Hạo, tên tiểu tử chết tiệt nhà ngươi, lão tổ ta liều mạng với ngươi!

Kháo Sơn lão tổ rống giận ngập trời, khí thế cũng tăng mạnh, như muốn liều mạng cùng Mạnh Hạo vậy.

Vẻ mặt Mạnh Hạo trở nên ngưng trọng, nhưng rất nhanh lại tỏ ra sửng sốt, cảm thấy có chút quen mắt, bởi vì Kháo Sơn lão tổ thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ, như muốn liều mạng vậy, nhưng trên thực tế thân thể lại đang nhanh chóng lui về sau.

Một màn này Mạnh Hạo đã từng được chứng kiến trên người một tên Thể tu kỳ dị tại Đệ Cửu Hải, giờ khắc này lại được chứng kiến trên người Kháo Sơn lão tổ, có thể thấy được, hai người này đều là cùng một thể loại.

Kháo Sơn nhanh chóng thụt lùi, trong nháy mắt đã nới rộng khoảng cách, liều mạng bỏ chạy, trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ đắc ý.

- "Tên tiểu tử chết tiệt này về mặt tâm cơ đúng là vẫn còn không bằng lão tổ ta a, ha ha, hắn cho rằng ta muốn liều mạng, nhưng trên thực tế, lão tổ ta lại đang chạy trốn!"

Trong khi Kháo Sơn lão tổ còn đang tự sướng, thì một tiếng nổ vang chợt truyền tới, hư vô phía trước hắn trực tiếp vỡ vụn, tinh không xé mở, xuất hiện một khe nứt to lớn, từ bên trong tràn ra một cỗ cuồng phong ngăn cản Kháo Sơn lão tổ đi về phía trước.

Đổng tử trong mắt Kháo Sơn lão tổ co rụt lại, lập tức thay đổi phương hướng lần nữa trốn chạy, nhưng rất nhanh, phía trước hắn lại một lần nữa nổ vang, tinh không vỡ vụn, khiến cho Kháo Sơn lão tổ không thể không biến đổi phương hướng lần nữa.

Ở phía sau, Mạnh Hạo không nhanh không chậm đuổi theo, tay phải thỉnh thoảng lại nâng lên điểm ra một chỉ, khiến cho hư vô vặn vẹo, tinh không vỡ vụn.

Kháo Sơn lão tổ sợ hết hồn hết vía, nổi điên rống lớn.

- Thế nào tên tiểu tử chết tiệt này lại lợi hại như vậy?

Biến thái, Phong Yêu nhất mạch bọn chúng đều là lũ biến thái!!

Kháo Sơn lão tổ thấy không còn đường để đi, liền quẩy mạnh đuôi khắp bốn phương tám hướng, rống lớn, làm ra bộ dáng súc thế, như thể muốn ngưng tụ khí lực, ngạnh xông bỏ chạy vậy.

Nhưng trong chớp mắt này, Kháo Sơn lão tổ lại không phải bỏ chạy, mà là ầm ầm bạo phát tốc độ chạy thẳng tới Mạnh Hạo, trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác ngạo nghễ, đó là một loại tự tin cảm thấy mình trên cơ, đủ để áp chế Mạnh Hạo.- Hừ hừ, lão tổ ta chính là thông minh như vậy, khi ngươi nghĩ rằng ta muốn liều mạng, ta liền bỏ chạy, khi ngươi cho rằng ta nhất định sẽ chạy trốn, lão tổ ta lại liều mạng với ngươi!

Kháo Sơn lão tổ rất thích chí, gào thét bay thẳng tới Mạnh Hạo.

Thấy lão tới gần, trên mặt Mạnh Hạo hiện ra vẻ cổ quái, quả thật hắn có chút theo không kịp với suy nghĩ tưng tửng của Kháo Sơn lão tổ.

Lúc này, khi thấy đối phương lúc thì chạy trốn, lúc thì lại vọt tới, hắn liền cười khổ, tay phải chợt nâng lên phát ra một trảo.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", một bàn tay hư ảo to hiện ra, chộp mạnh tới Kháo Sơn lão tổ.

Bàn tay này bắt được Kháo Sơn lão tổ, rồi hung hăng bóp một cái.

Kháo Sơn lão tổ phát ra tiếng rống to, toàn thân đột nhiên phát ra hào quang vàng chói, từ trong cơ thể hắn chợt có một cỗ lực lượng mạnh mẽ bạo phát, trực tiếp đánh nát bấy bàn tay to lớn của Mạnh Hạo huyễn hóa ra.

- Hắc hắn, lão tổ ta chính là vô địch!!

Tên Mạnh Hạo chết tiệt, ngươi có sợ không?!

Kháo Sơn lão tổ hét lớn một tiếng, sợi râu trên khuôn mặt lúc này bay phấp phới, tỏ ra như thể ta đây rất lợi hại vậy.

Chương 1658: Truyền thừa môn!

- Ta nhớ hồi ngươi còn nhỏ, ta cũng không có đánh lên đầu ngươi a.

Mạnh Hạo thở dài, nhìn Kháo Sơn lão tổ đang diễu võ dương oai ở nơi đó, cảm thấy hơi đau đầu.

Nhưng hắn vừa nói ra câu này, không biết vì sao lại kích thích Kháo Sơn lão tổ, ánh mắt Kháo Sơn lão tổ lập tức đỏ lên, cũng không biết là nhớ ra cái gì, lần nữa rống to.

- Mạnh Hạo chết tiệt, hôm nay lão tổ ta không để yên cho ngươi, tiếp chiêu!

Kháo Sơn lão tổ gầm thét, khí thế toàn thân lại lần nữa nổi lên, bốn cái chân của hắn không phải rất dài mà thực ra ngắn ngủi, thời khắc này nó đang huy động theo một quy luật nào đó, hai mắt hắn sáng lấp lánh, khí huyết trong cơ thể lưu chuyển, dường như thật sự muốn liều mạng vậy.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, xung quanh hắn chợt xuất hiện một cái truyền tống trận to lớn, "ầm" một tiếng, truyền tống trận tự động khởi động, trong nháy mắt đã trực tiếp truyền tống Kháo Sơn lão tổ biến mất.

- Lão tổ ta đi đây, Mạnh Hạo, ngươi không cần lại tìm lão tổ ta nữa, khiến ngươi thất vọng rồi!

Xung quanh vẫn còn vanh vọng âm thanh cùng với tiếngcười đắc ý của Kháo Sơn lão tổ.

Không cần nghĩ Mạnh Hạo cũng biết, lúc này Kháo Sơn lão tổ chắc chắn đang vô cùng đắc ý, vẻ mặt Mạnh Hạo tỏ ra cổ quái, bước lên một bước, lập tức biến mất.

Tại một vùng tinh không khác trên Đệ Bát Sơn Hải, thân thể khổng lồ của Kháo Sơn lão tổ chợt xuất hiện, vừa hiện ra, tiếng cười của hắn đã vang vọng bốn phương tám hướng.

- Vẫn là lão tổ ta anh minh thần võ, tuyệt thế phi phàm, thiên hạ vô địch, tên oắt con Mạnh Hạo kia mà cũng dám cùng lão tổ ta đối nghịch sao?

Kháo Sơn lão tổ tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, rất có khí thế cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống.

Nhưng ngay khi hắn ở đó cảm khái, thì từ bên cạnh chợt truyền đến một tiếng ho khan.

Kháo Sơn lão tổ sửng sốt.

- Ảo giác, đây nhất định là ảo giác, làm sao mà tiếng ho khan này lại giống của tên tiểu tử khốn kiếp kia vậy chứ?!

Kháo Sơn lão tổ thầm run lên, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy được Mạnh Hạo chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh mình, đồng tử của hắn lập tức co mạnh lại.

Cùng lúc đó, tay phải của Mạnh Hạo đã nâng lên, thân thể hắn mặc dù nhỏ bé không đáng kể so với Kháo Sơn lão tổ, nhưng khi bắt được sợi râu của Kháo Sơn lão tổ lại bất ngờ vung mạnh, trực tiếp nhấc Kháo Sơn lão tổ lên quay mòng mòng.

"Ầm" một tiếng, Kháo Sơn lão tổ bị ném đi, đập vào một chỗ cách đó không xa.

Hắn rống giận, há to miệng cắn tới Mạnh Hạo, nhưng ngay khi hắn sắp táp tới, Mạnh Hạo liền hừ một tiếng, Kháo Sơn lão tổ hét thảm, nhanh chóng khép miệng lại.

- A a a, lão tổ ta muốn điên rồi, chết tiệt, chết tiệt, đánh cũng không thể đánh, chạy cũng không chạy thoát, ăn cũng không thể ăn, Phong Yêu nhất mạch đều là lũ khốn kiếp, lão tổ ta X tất cả đám Phong Yêu nhất mạch các ngươi!!!

Kháo Sơn lão tổ gầm thét, thanh âm hóa thành sóng âm, khiến tinh không chấn động nổ vang, thân thể hắn lại nhanh chóng lui về sau, rung mạnh lưng một cái.

- Các đồ tử đồ tôn của Kháo Sơn Tông, tất cả ra hết cho ta, giết chết tên này!

Cái rung này của Kháo Sơn lão tổ, đối với Triệu Quốc mà nói tựa như động đất, ngay sau đó, lập tức có mấy trăm thân ảnh gào thét lao ra, từng người hoảng sợ nhìn về phía Mạnh Hạo trong tinh không, trợn mắt há hốc mồm.

Rồi không biết người nào có trí nhớ tốt, sau khi thoáng ngẩn ra, liền theo bản năng hướng về Mạnh Hạo ôm quyền.

- Bái kiến tiểu tổ!

- Là tiểu tổ?

Bái kiến tiểu tổ...

Những này người nhận ra Mạnh Hạo, dù sao năm đó khi Mạnh Hạo tới Thiên Hà Hải tại Nam Thiên Tinh, đã từng tiếp xúc với bọn họ, hơn nữa lúc đó Kháo Sơn lão tổ tự cho là đa mưu túc trí, vì để cho Mạnh Hạo không nghi ngờ, cũng đã thừa nhận thân phận này của hắn.

Thời khắc này, Kháo Sơn lão tổ vừa nhìn thấy những tu sĩ kia hành lễ với Mạnh Hạo, trong lòng Kháo Sơn lão tổ lập tức uất ức đến tột đỉnh, hét lớn một tiếng, lần này không còn là táp tới, mà là quật mạnh đầu về phía Mạnh Hạo.

Hắn biết rằng lần này mình trốn không thoát, tốc độ của Mạnh Hạo nhanh đến mức hắn chỉ có thể than thở.

Thời khắc này cái đầu hắn như hóa thành một viên tinh cầu khổng lồ, quật mạnh đến.- Đừng làm rộn.

Mạnh Hạo nhíu mày, hờ hững lên tiếng, tay phải hắn lại hung hăng chụp mạnh về phía trước.

"Ầm" một tiếng, cái đầu của Kháo Sơn lão tổ trực tiếp bị cách không đánh văng ra, thân thể hắn bịch bịch lui về sau, lạicàng nổi điên hơn.

- Ai làm rộn với ngươi, ngươi ngươi ngươi... ngươi khi dễ người!!

- Lão tổ ta tung hoành Sơn Hải Giới bao nhiêu năm nay, chuyện xui xẻo nhất, chính là gặp đám khốn kiếp Phong Yêu nhất mạch các ngươi, các ngươi thật quá đáng!!Kháo Sơn lão tổ sắp khóc đến nơi, dĩ nhiên hắn đã nhận ra Mạnh Hạo mạnh mẽ, đáy lòng đã sớm run rẩy, nhưng lại không cam lòng rống lớn, rồi trong mắt hắn lộ ra vẻ quyết đoán, há to miệng, toàn thân hắn run rẩy rồi chợt có vô số phù văn lấp lánh hiện ra.

Dường như hắn đang toàn lực đánh vào phong ấn của bản thân.

Theo tiếng rầm rầm truyền ra, từ trên người hắn bỗng nhiên bạo phát ra một cỗ khí thế kinh người.

Sau khi Mạnh Hạo cảm thụ được, đồng tử trong mắt cũng hơi co lại.

- Có thể khiến cho Phong Yêu nhất mạch liên thủ cùng những người khác phong ấn, Kháo Sơn lão tổ này quả nhiên không đơn giản.Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, tay phải lần nữa vung lên.

Thân thể Kháo Sơn lão tổ lần nữa bị nhấc lên, toàn thân truyền ra tiếng nổ ầm ầm, bất ngờ lại phát ra một tiếng gầm giận dữ.

Tiếng rống giận này so với trước cuồng bạo hơn vô số lần, vừa xuất hiện liền tạo thành một cỗ gió lốc ầm ầm vận chuyển, thậm chí phía sau nó còn xuất hiện một màn hư ảnh kinh khủng!

- Lão tổ ta liều mạng với ngươi, ngươi vô cùng khi dễ người, vô cùng khi dễ người!

Kháo Sơn lão tổ rống giận, toàn thân xuất hiện vô số phù văn, những phù văn này phát ra ánh sáng vàng lấp lánh, tạo thành một cái lưới lớn, bao trùm toàn thân Kháo Sơn lão tổ lại.

Nhưng lúc này, khí thế Kháo Sơn lão tổ bộc phát, khiến toàn bộ phù văn màu vàng này bất ngờ bị đẩy xa khỏi thân thể, lơ lửng trong tinh không.

Một cỗ khí thế kinh người từ trên người Kháo Sơn lão tổ đang tăng dần, càng ngày càng mạnh mẽ.Tinh không nổ vang, bốn phương tám hướng chấn động run rẩy, ánh mắt Mạnh Hạo mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, đây không phải là đầu tiên hắn quyết đấu với Kháo Sơn lão tổ lần, nhưng mấy lần trước, vì vấn đề tu vi của Mạnh Hạo, nên vẫn luôn không thể dồn Kháo Sơn lão tổ đến mức này.

Lúc này lão rùa đen bị ép đến cùng đường, mới thật sự nổi đóa lên!

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, tay phải bấm quyết, phát ra một chỉ về phía Kháo Sơn lão tổ.

- Yêu Phong đệ bát cấm!

Trong phút chốc, thân thể Kháo Sơn lão tổ chợt khựng lại giữa không trung, những phù văn màu vàng chung quanh hắn tỏa ra hào quang sáng chói, đồng loạt ép xuống, khiến toàn thân Kháo Sơn lão tổ bị cuốn chặt.

Hắn phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, nhưng lại không có cách nào, Yêu Phong cấm với hắn mà nói, chính là loại pháp thuật không thể chống cự.

- Hiện tại đàng hoàng được chưa?

Mạnh Hạo tiến lên, vỗ vỗ cái đầu to của Kháo Sơn lão tổ, Kháo Sơn lão tổ nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nhìn Mạnh Hạo, nhưng lại không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.

Mạnh Hạo có chút không đành lòng, liếc nhìn Kháo Sơn lão tổ nói.

- Lão tổ, ta cũng có chỗ khó xử, ngươi chớ phản kháng vùng vẫy, trở thành tọa kỵ của ta cũng không phải chuyện may mắn gì, như vậy đi, chờ khi ta thuận lợi lấy được truyền thừa của Lý chủ, sau đó nếu ngươi không muốn theo ta, thì có thể rời đi.

Đồng tử trong mắt Kháo Sơn lão tổ đảo đảo, lại chợt nổi lên ý đồ khác.

Mạnh Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra ý nghĩ của Kháo Sơn lão tổ, nhưng hắn cũng không để ý tới, thân thể nhoáng lên một cái, bước lên lưng Kháo Sơn lão tổ.

Mấy trăm tu sĩ ở xa xa xung quanh hướng về phía hắn cúi đầu,, không dám tiến vào gần.

Ánh mắt Mạnh Hạo quét một vòng, rồi cất bước xuất hiện ở một vùng trũng của Triệu Quốc, nơi đó có một cái hồ, lúc này Cổ Ất Đinh Tam Vũ đang mỉm cười đứng ở nơi đó, nhìn về phía Mạnh Hạo.Ánh mắt hai người nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười.

- Ta vẫn không quên lời hứa đối với ngươi, sẽ giúp ngươi hóa biển.

- Ta đã trở thành biển.

Cổ Ất Đinh Tam Vũ che miệng cười, tỏ ra rất vui vẻ.

Mạnh Hạo ngẩn ra, nhìn mặt hồ, lại nhìn Đại Thanh Sơn ở cách đó không xa, rồi như nghĩ ra điều gì đó, lập tức khẽ gật đầu.

Sau đó hắn bước tới một bước, thân thể trực tiếp trầm xuống, tiến vào lòng đất Triệu Quốc, thần thức của hắn đang khóa chặt một thứ ở sâu tận cùng trong lòng đất trên phần lưng Kháo Sơn lão tổ, một cái... cánh cửa!Nhưng ngay khi Mạnh Hạo tiến tới gần, thân thể Kháo Sơn lão tổ chợt phát ra một tiếng "ầm", lực lượng toàn thân hắn toàn diện bạo phát, bất ngờ lại mạnh mẽ chống cự lại đệ bát cấm, khôi phục được một chút hành động, trong cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng kinh thiên, như sắp sửa bạo phát.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", những phù văn màu vàng xung quanh hắn lần nữa bị bức ra xa, dường như sắp bị đẩy hẳn ra vậy.

Mặt đất chấn động kịch liệt, Mạnh Hạo đang ở trong lòng đất có thể cảm nhận được rất rõ ràng, hắn nhíu mày, tay phải bấm quyết lần nữa phát ra một chỉ.

Lần này chính là Yêu Phong Đệ Thất cấm, "ầm" một tiếng, Kháo Sơn lão tổ lại lần nữa gầm nhẹ, thân thể run rẩy, đệ thất cấm trong cơ thể hắn tạo thành cộng hưởng, khiến cho thân thể hắn lại một lần nữa bị giam cầm.

- Bình tĩnh một chút chớ nóng vội, ta chỉ tới lấy đi truyền thừa, sau đó sẽ để cho ngươi rời đi, những năm qua ngươi ở Đệ Bát Sơn Hải này ta đã sớm biết được, nhưng chẳng phải cũng không hề tới bắt ngươi làm tọa kỵ say sao?

Mạnh Hạo trấn an, rồi cất bước đi về phía cánh cửa kia.

Cánh cửa này phát ra ánh sáng dịu nhẹ, trong nháy mắt khi Mạnh Hạo tới gần, hắn liền cảm nhận được một cỗ dao động quen thuộc, còn càm nhận được một cỗ triệu hoán!

Dao động này, chính là dao động của Phong Yêu nhất mạch, cỗ triệu hoán này, khiến Phong Yêu cấm pháp trong cơ thể Mạnh Hạo lập tức sục sôi, thậm chí Phong Yêu Cổ Ngọc bên trong túi trữ vật của hắn cũng chấn động.

- Quả thật là Phong Yêu nhất mạch...

Như vậy, Lý chủ... chính là Phong Yêu đời thứ mấy?!

Mạnh Hạo mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, lúc trước hắn cũng đã từng có suy đoán, hiện tại trong lòng hắn đã nắm chắc 7, 8 phần mười.Nhưng ngay khi Mạnh Hạo đến gần cửa lớn, cảm giác cộng minh trong cơ thể kia lại càng phát mãnh liệt, Kháo Sơn lão tổ dường như lần nữa bị kích thích, toàn lực vùng vẫy, phát ra tiếng gầm thét ngập trời, vang vọng khắp tinh không.

Phù văn màu vàng trên người hắn bất ngờ lại lần nữa run rẩy, thậm chí... có một ít phù văn, lại xuất hiện dấu hiệu muốn hỏng mất.

Càng kinh người hơn chính là, khí tức trong cơ thể hắn bạo phát ra thời khắc này, không ngờ...

đã đạt tới trình độ Đạo Cảnh, thậm chí còn đang điên cuồng tăng lên!

Nhất nguyên Đạo Cảnh, nhị nguyên Đạo Cảnh, tam nguyên Đạo Chủ...

Trong tiếng nổ vang quanh quẩn, Mạnh Hạo liền nhíu mày, nếu không thể làm cho Kháo Sơn lão tổ an tĩnh lại, sẽ ảnh hưởng đến hành động thu hoạch truyền thừa của hắn.

- Lão tổ, đừng làm rộn, nghe lời ta đi.

Chân phải Mạnh Hạo dậm mạnh, "ầm" một tiếng, tầng đất mỏng liên tiếp với mai rùa của Kháo Sơn lão tổ lập tức vỡ vụn, để lộ ra... một cái mai rùa đen như mực cùng với từng cái gai nhọn như cột chống trời đâm vào mặt đất bên trên!Còn có chính là... tại phần mai rùa cách đó không xa hiện lên... một hàng chữ mà theo thân thể Kháo Sơn lão tổ lớn lên, nó cũng lớn theo...

- Không được nhìn!!

Kháo Sơn lão tổ như phát hiện ra, rồi dường như thẹn quá hóa giận, gào thét vang trời.

Chương 1659: Phong Yêu đời thứ ba Kháo Sơn lão tổ vô cùng hổ thẹn gào lên, vùng vẫy thân thể, tựa như sắp sửa thoát khỏi Phong Yêu cấm pháp của Mạnh Hạo, có thể thấy được Kháo Sơn lão tổ hận hàng chữ kia đến mức nào...

Mạnh Hạo tỏ ra hơi sửng sốt, cẩn thận xem xét hàng chữ mà theo Kháo Sơn lão tổ lớn lên, cũng đã trở nên hơi mơ hồ, méo mó kia...

Sắc mặt hắn dần dần tỏ ra cổ quái.

- Con rùa của Mạnh Hạo...

Mạnh Hạo mở to mắt, vội ho một tiếng, cảm thấy hơi khó tin, nhưng nghĩ đến chuyện Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, lại nghĩ tới Binh Dũng mà phụ thân cho mình, Mạnh Hạo dần dần sáng tỏ.

Chuyện phát sinh ở Yêu Tiên Cổ Tông năm xưa, nhìn như hư ảo, nhưng trên thực tế... lại không phải như vậy.

Thần thông của con Yêu Linh Dạ kia, giờ khắc này vẫn khiến Mạnh Hạo cảm thấy rất rung động.

- Như vậy xem ra, con rùa đen lúc ở bên trong tòa tháp Yêu Tiên Cổ Tông nhìn thấy kia, chắc chắn chính là Kháo Sơn lão tổ hồi nhỏ?

Mạnh Hạo tỏ ra trầm tư, Kháo Sơn lão tổ thì lúc này đang rống giận ngập trời.

- Tên tiểu tử Mạnh Hạo chết tiệt nhà ngươi, lão tổ ta đã sớm nghĩ đến, rất lâu trước đó, lão tổ ta đã gặp qua ngươi, ngươi ngươi ngươi...

Lại dám khắc chữ lên lưng của ta!!

Vẻ mặt Mạnh Hạo càng thêm cổ quái, hắn bỗng nhiên nghĩ tới, Kháo Sơn lão tổ vì không muốn trở thành tọa kỵ cho mình, lại thêm tính tự ái vô cùng cao, nói không chừng nguyên nhân chính là vì... bốn chữ trên lưng này.

Nếu như Phong Yêu đời thứ chín đổi thành người khác, có lẽ...

Kháo Sơn lão tổ cũng sẽ không chấp nhất như vậy.Mạnh Hạo cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn, nhưng cùng lúc đó, hắn lại có một tia hiểu ra đối với căn nguyên thời gian, mơ hồ nắm bắt được một chút, nhưng lại không cách nào thấy rõ.

- Khụ khụ, lão tổ, tùy tiện không phải là một thói quen tốt a.

Mạnh Hạo ho khan, rồi không để ý tới Kháo Sơn lão tổ đang gầm thét vùng vẫy nữa, tay phải bấm quyết liên tục xuất chỉ, lập tức Phong Yêu cấm pháp toàn bộ thi triển lên lưng Kháo Sơn lão tổ.

Thân thể Kháo Sơn lão tổ run rẩy, phù văn màu vàng xung quanh hắn trong nháy mắt phát sáng tới mười ngàn trượng, mạnh mẽ ép xuống.

Kháo Sơn lão tổ lập tức như bị giam cầm, không thể nhúc nhích, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, đáy lòng ủy khuất đã đến cực hạn.Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bay thẳng tới cánh cửa trên lưng Kháo Sơn lão tổ, trong chớp mắt đã tiến vào trong.

Gần như cùng lúc với hắn tiến vào cánh cửa, Phong Yêu nhất mạch cơ thể hắn cũng ầm ầm bạo phát.

Cảm giác triệu hoán và cộng minh, tại một cái chớp mắt này cũng nhấc lên ngập trời trong đầu Mạnh Hạo, khiến Yêu Phong đệ bát cấm- Cấm Thân pháp trong tâm thần hắn bỗng nhiên triển khai, sau đó là đệ thất cấm - Cấm Nhân Quả, tiếp theo là đệ lục cấm - Sinh Tử Cấm, rồi sau đó là đệ ngũ cấm - Chính Phản Cấm!

Đây vẫn là lần đầu tiên, bốn đạo cấm pháp trong tâm thần Mạnh Hạo... hiển hóa ra đầy đủ!

Chúng bất ngờ hóa thành 4 cái phù văn sáng lấp lánh.

Cùng lúc đó, trước mắt của hắn không còn mơ hồ, mà đã trở nên rõ ràng, lúc này hắn đã ở bên trong cánh cửa!

Hắn thấy được một... thế giới kỳ dị!

Thế giới này, bầu trời là màu vàng, tràn ngập bốn phương tám hướng, vô biên vô tận; tầng mây là màu đen, bên trong mây đen thi thoảng lại có tiếng gầm thét truyền ra, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của một vài cự thú di chuyển nhanh như chớp.Mặt đất không có cây cỏ, tất cả đều là một màu trắng không có điểm cuối, thậm chí có loại cảm giác không chân thật.

Phía xa xa, có một pho tượng to lớn.

Pho tượng này quá lớn, điêu khắc một nam nhân trung niên đang khoanh chân tĩnh tọa, mặc dù chỉ là khoanh chân, nhưng lại như chống đỡ thiên địa, cao vút chọc trời!

Nhìn như không xa, nhưng khi Mạnh Hạo phóng thần thức ra, không ngờ với tu vi của hắn, với thần thức của hắn, lại không thể đụng chạm tới pho tượng.

Hiển nhiên pho tượng này nhìn bằng mắt thường cùng khoảng cách thực tế chênh lệch quá xa.Nhìn bằng mắt thường, có thể thấy được hai tay pho tượng đang bấm quyết, trên mỗi một bàn tay đều có một cái phù văn đang lơ lửng, chậm rãi chuyển động, mà ở mi tâm của pho tượng lại có một màn sương mù cuồn cuộn chuyển động, sinh cơ nồng đậm từ trong sương mù tràn ra, long trời lở đất.

Nhìn khắp bốn phía một lượt, tâm thần Mạnh Hạo chấn động, thiên địa nơi này, thế giới nơi này, hết thảy ở nơi này hoàn toàn bất đồng với ngoại giới, khiến cho người ta có loại cảm giác không chân thật vô cùng mãnh liệt.

Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt lóe lên sắc bén, cuối cùng rơi vào trên pho tượng kia.

- Lý chủ...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, trong khoảnh khắc khi hắn nhìn đến pho tượng kia, từ cảm giác đầu tiên đã nhận ra, người này...

đã từng là Sơn Hải chủ của Đệ Cửu Sơn Hải Giới, Lý chủ!

Mặc dù hắn chưa từng thấy qua, nhưng cảm giác trong lòng nói cho hắn biết, pho tượng trước mắt, chính là Lý chủ!

Mạnh Hạo nhìn pho tượng, đáy lòng có chút phức tạp, Lý chủ, đó chính là một cái tên truyền kỳ tại Đệ Cửu Sơn Hải, đại biểu cho một thời huy hoàng của Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đại biểu cho một sự tích cổ xưa.

Khi đó, Lý chủ còn tại vị, lão tổ Phương gia, lão tổ Quý gia, còn có Yêu Tôn, còn có đám người Kha Vân Hải đều là chiến tướng dưới trướng.

Thực lực của Đệ Cửu Sơn Hải, chưa nói tới là đệ nhất Sơn Hải Giới, nhưng cũng không hề yếu.

- "Lý chủ còn mạng với trời..."

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, đây là câu nói hắn nghe Kha Vân Hải nhắc tới.

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ôm quyền hướng về pho tượng Lý chủ cúi đầu thật sâu.

Lấy thân phận thiếu tộc Phương gia, lấy thân phận là một thành viên sinh ra tại Đệ Cửu Sơn Hải, hành lễ với một vị đã từng là Đệ Cửu Sơn Hải chủ!Sau khi Mạnh Hạo hành lễ ngẩng đầu lên, hắn bỗng nhiên tỏ ra sửng sốt.

Chẳng biết tại sao, lúc đầu tiên hắn nhìn tới, pho tượng này là một nam nhân trung niên, nhưng thời khắc này nhìn lại, pho tượng này lại là một nữ nhân, nữ nhân này tuy nhan sắc không phải là tuyệt mỹ, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác rất ôn nhu.Mạnh Hạo chăm chú nhìn kỹ, pho tượng lại là nam nhân trung niên, khiến người ta không phân biệt được rõ ràng.

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, trong lời đồn, Lý chủ chẳng những lai lịch thần bí, mà bản thân lại càng thần bí hơn, đến cùng là nam hay là nữ, điều này cho dù là người thân cận bên cạnh, đều không thể biết được.

Ngay khi Mạnh Hạo đang cau mày suy nghĩ, bỗng nhiên, cả thế giới chợt vang lên một giọng nói thì thầm, chậm trãi, loáng thoáng truyền vào tai Mạnh Hạo.- Trước đây... bổn tọa cảm ngộ chúng sinh, còn mạng với trời...

- Thái Linh Kinh, Trảm Thiên Kinh, Đạo Thần Kinh... mà thế gian truyền lại, đều là tàn quyển, tam kinh quy nhất mới là hoàn chỉnh, chính là...

Sơn Hải Kinh.

- Sơn Hải Kinh có chín cuốn, Cửu Đại Sơn Hải chủ, mỗi người khi chấp chưởng giữ một quyển...

- Lại có tam Đại Tôn Giả, truyền thừa vạn vạn năm, là vì người giữ kinh...- Thiên địa bao la, tinh không vô tận, ta đến từ một nơi vô cùng xa xôi, không phải tu sĩ Sơn Hải Giới...

Chỉ vì một luồng chấp niệm bất diệt, mà mượn trời tồn tại...

- Sơn Hải Giới có chấp niệm của ta tồn tại, cảm ngộ Đạo của Cửu Phong, lại gặp Phong Yêu đời thứ hai, được người cảm hóa, hiểu rõ đúng sai, trở thành...

Phong Yêu đời thứ ba!

- Ta thân là Phong Yêu, tu hành bước lên Chí Tôn, cảm ngộ Đạo của Cửu Phong, nhận thức kỳ nhân, khi quay đầu lại đã thành Đạo Nguyên mộng...

Truy tầm Đạo chân chính, đi hướng chúng sinh Vô Lượng Kiếp...- Ta để lại nơi này một tia thần niệm, dựa lưng quỷ đạo, vì Phong Yêu nhất mạch duy trì hương hỏa... truyền thừa của ta, không truyền Sơn Hải Kinh, không truyền cho tu sĩ phàm tục, không truyền cho đại năng, không truyền vì nhân quả, không truyền cho người hữu duyên, chỉ truyền cho...

Phong Yêu mạch!

- Kỷ nguyên này, là vì chấp niệm của ta.

Thanh âm chậm rãi truyền ra, khi nói tới chỗ này, thiên địa lập tức nổ vang, phù văn trên hai tay pho tượng đột nhiên tỏa ra hào quang rực rỡ, long trời lở đất.

Thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn nghe được lời nói truyền đến bên tai, lại nhìn hai cái phù văn, Phong Yêu cấm pháp trong cơ thể chấn động mãnh liệt hơn gấp trăm ngàn lần.

Tứ đại cấm pháp trong tâm thần hắn cũng hóa thành phù văn, khiến cho hắn lập tức hiểu rõ, hai cái phù văn trong tay pho tượng Lý chủ kia, chính là... hai đại cấm pháp của Phong Yêu nhất mạch!

- Một là cấm pháp của Phong Yêu đời hai, một cái... chính là cấm pháp của Phong Yêu đời ba- Lý chủ sáng tạo ra!!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, hắn bỗng nhiên hiểu rõ những lời nói từ trong Phong Yêu Cổ Ngọc rốt cuộc là ý gì!

- Lão tổ đời thứ nhất, truyền thừa đời hai, đời thứ ba mạnh nhất!Mạnh Hạo lẩm bẩm, sau đó thân thể nhoáng lên một cái, bay về phía pho tượng kia.

Nhưng ngay khi hắn vừa bước ra, phù văn nơi tay trái Lý chủ pho tượng đột nhiên bay ra, hóa thành hào quang rực rỡ, trong phút chốc đã sáp nhập vào trong thiên địa.

Thiên địa lập tức vặn vẹo, mây đen nổ vang, bầu trời chấn động, mặt đất rung chuyển, cùng lúc đó, một đầu tựa như viễn cổ cự thú từ bầu trời lộ ra, gầm thét phóng về phía Mạnh Hạo, toàn bộ thiên địa vào giờ khắc này đều tản ra địch ý mãnh liệt, khóa chặt Mạnh Hạo.

Bước chân Mạnh Hạo chợt khựng lại, cùng lúc đó bầu trời nổ vang, bất ngờ hạ thấp, mặt đất cũng lõm xuống, xung quanh bốn phía không ngờ lại đang không ngừng ép vào.

Giờ khắc này, dường như khắp trời đất đã trở thành một cái vòng tròn, không ngừng áp xúc, không ngừng thu lại!

Như muốn nghiền ép Mạnh Hạo ở bên trong!

Rầm rầm uỳnh!

Tầng mây tan vỡ, từng đầu cự thú viễn cổ phát ra tiếng gầm rú thê lương, muốn lao ra khỏi nơi đó, nhưng lại có không ít trực tiếp bị nghiền nát, tạo thành một màn mưa máu rơi xuống.

Chân trời lúc này đã cong xuống tiếp xúc với mặt đất, không ngừng co rút lại, tryền đến áp lực ngập trời.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, hắn ngẩng mạnh đầu, hai mắt lộ ra ánh sáng lấp lánh.

- Là khảo nghiệm sao, hay là một cách thức truyền thừa?

Mạnh Hạo lập tức nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời cũng không tìm được phương pháp thoát ra.

Khi Mạnh Hạo đang thu hoạch cơ duyên bên trong cánh cửa trên lưng Kháo Sơn lão tổ, thì cùng lúc đó, tại khe hở giữa Đệ Thất Sơn Hải và Đệ Bát Sơn Hải có một cỗ cuồng phong quét ngang bốn phương tám hướng truyền ra, khiến cho hư không vỡ vụn, lực lượng căn nguyên loạn động.Mà người tạo thành hết thảy điều này, chính là Bạch chủ!

Sắc mặt hắn vô cùng âm trầm, trên mặt thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ đau khổ vùng vẫy.

Thời khắc này hắn đang khoanh chân ngồi trong hư vô trị thương, thỉnh thoảng lại vô ý thức phát ra tiếng gầm nhẹ, toàn thân dần dần hiện lên từng lớp vảy, nhưng rất nhanh lại biến mất.

Mà khí tức của hắn, đang lớn dần, thương thế bên trong cơ thể cũng khôi phục rất nhanh, thỉnh thoảng khi hai mắt của hắn mở ra, lại toát ra vẻ cừu hận cùng sát cơ mãnh liệt khó có thể hình dung.

- Chỉ một tháng nữa, ta sẽ có thể hoàn toàn khôi phục, lần sau gặp lại tên kia, ta nhất định sẽ giết hắn!

- Hết thảy thủ đoạn của tên này, ta đã biết rõ, hắn... nhất định phải chết!

Hai mắt Bạch chủ nhắm nghiền, nhưng cỗ sát cơ từ bên trong thân thể hắn lại tràn ngập ra, hóa thành gió lốc khuếch tán ra khắp tinh không, truyền ra những tiếng nổ lớn.

Chương 1660: Hiểu cấm Thế giới bên trong cánh cửa trên lưng Kháo Sơn lão tổ, thời khắc này đã sớm sụp đổ, trời cùng đất nối liền, trở thành một quả cầu to lớn, đè ép Mạnh Hạo ở bên trong.

Hắn phải thừa nhận uy áp vô cùng kinh người, thân thể phát ra tiếng răng rắc như muốn vỡ tan.

Mà bốn phương tám hướng cũng đang ầm ầm co rút lại, tốc độ cực nhanh, một thoáng trước chỉ có thể loáng thoáng thấy được điểm cuối, nhưng ngay sau đó nhìn lại, không ngờ đã ở ngoài vạn dặm.

Toàn bộ thiên địa co rút lại, chỉ trong thời gian mấy hơi thở đã hoàn thành, không để cho người bên trong có quá nhiều thời gian, tối đa chỉ mấy hơi thở mà thôi.

Hoặc là thành công vượt qua khảo nghiệm, thu được truyền thừa, hoặc là... sẽ chết ở chỗ này, không xứng trở thành truyền nhân Phong Yêu nhất mạch.

Loại ý chí này, mặc dù không biểu lộ bằng lời nói, nhưng từ lực lượng thiên địa hủy diệt bá đạo này, đã biểu đạt ra rõ ràng.

Cặp mắt Mạnh Hạo đỏ thẫm, thiên địa co rút lại quá nhanh, hắn chưa kịp có bất kỳ suy nghĩ gì, thì quả cầu đã rầm rầm co rút lại chỉ còn hơn nghìn trượng, che khuất Mạnh Hạo ở bên trong.

Toàn thân bị xé rách đau nhức kịch liệt, cảm giác tử vong vào giờ khắc này vô cùng mãnh liệt.

Mắt thấy sắp bị hủy diệt, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên một cái, hắn đã hiểu ra!

- "Sơn Hải Giới có chấp niệm của ta tồn tại, cảm ngộ Đạo của Cửu Phong, lại gặp Phong Yêu đời thứ hai, được người cảm hóa, hiểu rõ đúng sai, trở thành...

Phong Yêu đời thứ ba!"

Đây chính là lời Lý chủ vừa nói ra, ở đây có hai chữ, cũng là mấu chốt nhất!

- "Đúng sai!"

- Cấm pháp của Phong Yêu đời hai có quan hệ cùng đúng sai, mà cái gọi là đúng sai, kết hợp với một màn trước mắt này, có thể hóa thành hai chữ khác!!

- Thật và giả!

Ánh mắt Mạnh Hạo sáng ngời, dưới uy áp này, ý niệm của hắn nhanh chóng chuyển động trăm ngàn lần, cặp mắt lóe lên một cái.

- Phong Yêu đệ nhị cấm - Chân Giả Cấm!

Mạnh Hạo bỗng nhiên hô lên.

Nhưng ngay lập tức, thiên địa nổ vang, quả cầu do thiên địa tạo thành trong nháy mắt vùi lấp hắn ở bên trong, không để cho hắn có cơ hội phản kháng chút nào.

Mà trên thực tế, Mạnh Hạo cũng không vùng vẫy, lại càng không phản kháng.Uỳnh!

Thiên địa hợp nhất!

Trong đầu Mạnh Hạo trở nên ong ong, giờ khắc này, hắn không cảm giác được thân thể mình tồn tại, dường như thân thể hắn đã vỡ nát trong lúc thiên địa hợp nhất, chỉ còn lại hồn phách thời khắc này đang trôi đi.

Trong lòng Mạnh Hạo mờ mịt, cúi đầu nhìn xuống dưới.

Hắn thấy được thân thể mình đã biến mất, mà thiên địa sau khi hợp nhất liền hóa thành một điểm, điểm này từ từ khuếch tán, càng lúc càng lớn, bên trong dần dần xuất hiện hỗn độn.Có trời, có đất, có chúng sinh, có vạn vật, nhưng tất cả lại đều dung hợp ở cùng một chỗ.

Theo điểm này khuếch tán càng lúc càng lớn, cho đến vô biên vô tận, rồi dần dần tách.

Những thứ nặng rơi xuống, trở thành mặt đất, những thứ nhẹ thì bay lên, hóa thành bầu trời...

Từng đầu viễn cổ hung thú bay múa trên bầu trời, phát ra từng tràng gầm thét to rõ, vang vọng khắp bốn phương tám hướng; mặt đất xuất hiện từng cây đại thụ, dần dần che rợp trời.

Còn có núi non chập chùng, sông lớn xuất hiện, hết thảy điều này khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy vô cùng không chân thật.

- Ngươi đã hiểu chưa?

Đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi từ bốn phương tám hướng chợt truyền đến, theo đó là thân ảnh một nam nhân trung niên từ hư vô đi ra, đứng ở phía trước Mạnh Hạo.

Hình dáng người này y hết pho tượng kia, chính là Lý chủ!

Hắn nhìn Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại có cảm giác như người này không phải đang nhìn mình, đó là một loại cảm giác rất kỳ quái.- Cấm pháp của Phong Yêu đời hai, chính là thật - giả... hắn muốn từ trong cấm pháp nguyên thủy của Phong Yêu đới thứ nhất, tìm ra truyền thừa, cho nên cảm ngộ Chân Giả Cấm.

Thực thực giả giả, đều ở trong suy nghĩ, cho đến khi đạt tới dùng giả tráo thật, dùng thật loạn giả...

Mạnh Hạo trầm mặc, trong mắt lộ ra vẻ sáng tỏ, pháp thuật Thật và Giả, hắn cũng không phải lần đầu hắn tiếp xúc, trước kia khi giao chiến với tên đồng tử và Tiêu Diệc Hàn, hắn đã thấy qua căn nguyên Thật của Tiêu Diệc Hàn.Thời khắc này hắn nhìn khắp xung quanh, hồi lâu sau hai mắt nhắm nghiền, khoanh chân tĩnh tọa, thần thức tản ra cảm ngộ thiên địa, tìm lại cảm giác về Chân Giả Cấm Pháp vừa lóe lên trong lòng kia.

Thời gian dần trôi qua, không biết đã đi qua bao lâu, hai mắt Mạnh Hạo chậm chậm mở ra.

Trên mặt của hắn lộ ra nụ cười, tay phải nhấc lên, cánh tay như thật như ảo, dần dần, cả cánh tay cùng với thân thể của hắn liền hóa thành thực chất, lúc này Mạnh Hạo mới thở ra một hơi thật dài.

- Thật giả, giả thật, chỉ là một loại biến hóa...

Chân Giả Cấm, có thể khiến cho chân thật biến thành hư ảo, cũng có thể khiến cho hư trở thành chân thật, sự mạnh mẽ của cấm pháp này...

đã không phải là phạm trù Đạo Tôn có thể nắm giữ.

Mạnh Hạo lẩm bẩm ngẩng đầu, nhìn về phía thân ảnh Lý chủ vẫn luôn đứng phía trước hắn, đứng dậy cúi đầu.

- Đa tạ tiền bối, vãn bối đã hiểu.

Hai chữ "đã hiểu" này vừa nói ra, thân ảnh Lý chủ dường như nhiều một chút thần thái, mỉm cười.

- Đây là cấm pháp của Phong Yêu đời thứ hai, mà ta... lại bất đồng, ta đã thi triển ra, ngươi có thể cảm ngộ hay không, phải xem tự bản thân ngươi rồi.- Ta còn một câu muốn hỏi, Thật và Giả, ngươi thật đã hiểu chưa?

Nói xong, thân ảnh Lý chủ thâm thúy nhìn Mạnh Hạo, rồi xoay người dần dần tiêu tán.

- Chấp niệm của ta đã được thực hiện, cần đuổi theo con đường của bổn tôn, nếu ta và ngươi có duyên, còn có thể gặp nhau, có lẽ...

đó chắc chắn là sau kiếp nguyên.

Thanh âm xa dần, cho đến khi biến mất.

Mạnh Hạo nhíu mày, ánh mắt quét qua bốn phía, nhìn mảnh thiên địa vừa mới xuất hiện lại này, nhưng hắn không hề phát hiện ra dấu vết cấm pháp mà Lý chủ đã nói.- Cấm pháp của Phong Yêu đời ba...

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ mờ mịt, hồi lâu sau hai mắt nhắm nghiền, yên lặng cảm ngộ xung quanh.

Thời gian dần trôi qua, rất nhanh đã hết một ngày, Mạnh Hạo mở mắt ra, nhưng vẫn không có đầu mối, chỉ nhận ra một điều, thế giới hiện tại, đã trở về thời viễn cổ.

Hơn nữa hắn có thể khẳng định, nơi này... không phải hư ảo, mà là chân thật.

Mạnh Hạo cúi đầu xuống nhìn thân thể của mình, hắn không có thân thể, chỉ có hồn phách, trong trầm mặc, hắn dứt khoát bay đi trong phiến thiên địa này, quan sát mặt đất, quan sát bầu trời, quan sát cỏ cây...

Thời gian trôi qua, một tháng sau, Mạnh Hạo trở nên lo lắng, cảm nhận biến hóa của thời gian, hắn đoán rằng tốc độ dòng chảy thời gian trong phiến thiên địa này dường như không có gì khác với Sơn Hải Giới.

- Nhất định phải nghĩ biện pháp trở ra ngoài, dựa theo thời gian phán đoán, thương thế của tên Bạch chủ Đệ Thất Sơn Hải kia đã khôi phục lại rồi!

Thần thức Mạnh Hạo ầm ầm tản ra, tìm kiếm lối ra.Nhưng cho đến khi một tháng nữa lại đi qua mà vẫn không có đầu mối, thì nỗi lo lắng của hắn càng thêm mãnh liệt.

Tay phải hắn nâng lên huy động, thi triển thần thông, đánh ra bốn phương tám hướng, nhưng cho dù hắn đanh sập phiến thiên địa này, vẫn không thể tìm được biện pháp rời đi.

Dường như nơi này đã trở thành một cái lồng giam, vĩnh hằng vây hãm hắn ở nơi này vậy.

Một tháng, hai tháng, ba tháng...

Mạnh Hạo càng ngày càng điên cuồng, không ngừng đánh ra xung quanh tìm kiếm, Phong Yêu cấm pháp cũng được hắn thi triển ra, nhưng vẫn chỉ là tốn công vô ích.Hắn rống lớn gọi Lý chủ, nhưng Lý chủ đã sớm rời đi.

Trong trời đất này, mặc dù vẫn còn tồn tại một vài hung thú viễn cổ, nhưng nghe Mạnh Hạo gào thét, cũng không có một con hung thú nào dám hiện thân.

Thời gian, trong sự lo lắng của Mạnh Hạo, cứ vô tình trôi qua.

Một năm, ba năm, sáu năm...

Mạnh Hạo nhìn thời gian trôi qua, loại cảm giác một mình cô độc, lo lắng đủ chuyện nơi ngoại giới khiến tim của hắn đau nhói, nhưng mãi vẫn không tìm được cách ra ngoài.- Đã qua sáu năm...

Mạnh Hạo chua xót lẩm bẩm, hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào tốc độ dòng chảy thời gian, hy vọng mình đã phán đoán sai lầm, thời gian nơi này không giống với ngoại giới.

Khi mười năm nữa lại đi qua, theo cảm nhận của Mạnh Hạo về thời gian, thân thể liền run rẩy, hắn mơ hồ cảm thấy, dường như suy đoán của mình không hề sai, tốc độ dòng chảy thời gian nơi này, cùng ngoại giới... giống nhau.

Khi 100 đầu năm trôi qua khi, Mạnh Hạo trông có vẻ bình tĩnh, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn đáy lòng của hắn khi nghĩ về ngoại công, nghĩ về Đệ Cửu Sơn Hải, nghĩ về Hứa Thanh, còn có 33 Thiên cùng với hai thế lực kinh khủng phủ xuống kia, khiến hắn khó có thể bình tĩnh nổi.

- Tại sao lại có thể như vậy...

Mạnh Hạo chua xót, 100 năm qua, hắn đã nghĩ hết tất cả biện pháp, nhưng không tìm được bất kỳ khả năng rời đi nào.

Cho đến 100 năm lần thứ năm trôi qua, rốt cục Mạnh Hạo cũng thực sự bình tĩnh lại.

500 năm, chuyện gì nên xảy ra, thì đã xảy ra từ lâu rồi, hắn cũng không thể sửa đổi được nữa.Rất nhiều lúc, hắn bắt đầu không hề suy nghĩ nữa, thậm chí thần thức của hắn phát ra, rất lâu cũng không thu hồi lại.

Cho đến hai lần 500 năm qua đi, ba lần, mười lần...

Không biết đã đi qua bao lâu, có lẽ là 100 lần 500 năm, cũng có lẽ là 100 lần 1000 năm, Mạnh Hạo đã sớm mất đi ý thức của bản thân, chỉ còn lại những suy nghĩ tản ra.

Hắn thấy được biến hóa của thế giới này, thấy được hung thú tử vong, thấy được thương hải tang điền, cho đến khi hắn thấy được sinh mạng giống con người xuất hiện.

Những sinh vật giống người kia săn dã thú để tồn tại, dần dần học được động tác của dã thú, lại dần dần phát triển lên, sinh mạng của thế giới này đã biết đến tu hành.

Thời gian lại tiếp tục trôi qua, không biết bao lâu sau, tu sĩ của phiến thế giới này càng ngày càng nhiều, tu hành cũng càng ngày càng cao, và bắt đầu có chiến tranh, trong chiến tranh có vô số người tử vong...

Cũng không biết đã đi qua bao lâu, sau chiến tranh lại là tân sinh, phiến thiên địa này lần nữa xuất hiện phồn vinh.

Một lần lại một lần phồn vinh, một lần lại một lần chiến tranh, cho đến một ngày, trên bầu trời chợt phủ xuống một biển lửa.Biển lửa này đốt cháy cả thế giới trở thành tro bụi, như phủi sạch tất cả, rồi bắt đầu sống lại một lần nữa.

Mạnh Hạo vẫn không có ý thức của bản thân, vẫn chỉ là vô số suy nghĩ phân tán, qua đó đi quan sát hết thảy.

Rất lâu sau, sinh mạng lại một lần nữa xuất hiện, thế giới lại một lần nữa trở nên phồn vinh, lại một lần nữa chiến tranh, lại một lần nữa thiên hỏa, tựa như là một vòng tuần hoàn.

Lúc này, Mạnh Hạo không còn tính toán thời gian trôi qua nữa, hắn bắt đầu tính toán vòng tuần hoàn kia.

Một lần lại một lần, càng ngày càng nhiều, Mạnh Hạo thấy được rất nhiều sự sống chết, thấy được rất nhiều thăng trầm, hắn giống như một vị khách qua đường, một người quan sát, thậm chí chính hắn cũng không biết đang quan sát cái gì.

Cho đến khi vòng tuần hoàn kia uất hiện lần thứ mười ngàn...

Biển lửa trên bầu trời xuất hiện lần thứ mười ngàn kia, sau khi hủy diệt thiên địa cung không tiêu tán, mà vẫn tiếp tục thiêu đốt, dần dần, bầu trời nổ vang, bắt đầu vỡ nát; mặt đất chấn động, bắt đầu tan vỡ.

Mà suy nghĩ của Mạnh Hạo tản ra ở thế giới này không biết đã qua bao lâu, vào giờ khắc này cũng ầm ầm co rút, ngưng tụ lại một chỗ.

Ý thức của bản thân hắn, theo thế giới này hủy diệt, bắt đầu thức tỉnh...

Dường như nhà giam vây khốn hắn không biết đã bao lâu, giờ khắc này, sắp tan vỡ!

Trận nổ này kéo dài vô cùng lâu, cho đến khi trời long đất lở, cho đến khi hết thảy đều vỡ vụn, thì Mạnh Hạo chấn động, hắn... mở mắt ra!

Vẫn như cũ, hắn vẫn còn ở thế giới bên trong cánh cửa trên lưng của Kháo Sơn lão tổ, chỉ có điều bầu trời đã biến mất, mặt đất biến mất, hết thảy đều chỉ còn là hư vô.

Duy chỉ có pho tượng Lý chủ là còn đang ở đó, như đang mỉm cười nhìn Mạnh Hạo, như đang muốn hỏi...- "Ngươi, đã thật sự hiểu chưa?"

Chương 1661: Tìm kiếp này Mạnh Hạo mắt nhìn pho tượng, nhưng trong mắt lại mờ mịt không có tiêu điểm, hắn ở trong phiến thế giới đó, còn tuần hoàn tiếp mười ngàn lần lửa trời hủy diệt, mà mỗi một lần tuần hoàn cũng không biết qua bao nhiêu năm.Nếu như chia cuộc đời của hắn thành mười ngàn phần, như vậy cả đời này của hắn ở Sơn Hải Giới, ngay cả một phần cũng không tính.

Đối với hắn, dường như...

ở Sơn Hải Giới này là hư ảo, mà hết thảy ở thế giới kia, mới là cuộc sống.

Cái gì là thật, cái gì là giả, ngươi biết rất rõ ràng, nhưng lại không phân biệt rõ.

Mạnh Hạo vẫn mờ mịt như cũ, vẫn không có tiêu điểm, hết thảy hắn còn dừng lại ở trong thế giới kia không thể trở về, cho dù hắn nghĩ rằng mình hiểu rõ Chân Giả Cấm Pháp, dường như cũng không có trợ giúp chút nào.

Nếu như không có ngoài ý muốn, như vậy Mạnh Hạo sẽ khoanh chân ngồi dài lâu ở chỗ này, cho đến thân thể của hắn khô héo, cho đến nguyên hồn của hắn tiêu tán, hình thần câu diệt.

Bởi vì hắn ở trong giả, không tìm được thật.Hắn bị lạc trong năm tháng, không tìm được kiếp này.

Thời gian mỗi ngày một trôi qua, thân thể hắn bắt đầu khô héo, sắc mặt hắn từ từ tái nhợt, sinh mệnh của hắn càng ngày càng suy yếu, nhưng trong mắt của hắn vẫn không có ngưng tụ chút nào.

Cho đến bảy ngày sau, cả người hắn khô héo giống như da bọc xương, hồn của hắn bắt đầu xuất hiện tiêu tán, sinh cơ của hắn càng ngày càng yếu, cả người giống như một ngọn đèn dầu sắp tắt.

Nửa tháng sau... ngọn đèn này lung lay sắp tắt, dường như sẽ tắt bất cứ lúc nào.

Tuy rằng còn đang cháy, nhưng thời gian tắt đã càng ngày càng lâu, cho đến ngày thứ hai mươi sau khi Mạnh Hạo trở về.

Ngọn đèn sinh mệnh của hắn, tắt.

Nhưng ngay khoảnh khắc tắt kia, trong kích thích giữa cái sống cái chết, thân thể Mạnh Hạo đột nhiên run một cái, ngay lúc tia sáng trong mắt hắn tắt, đột nhiên xuất hiện vùng vẫy.

Vùng vẫy còn rất yếu, nhưng lập tức làm cho ngọn lửa sinh mệnh cháy lên một chút, sau đó vùng vẫy càng lúc càng mãnh liệt.

Dường như có một thanh âm nào đó đang gầm thét trong cơ thể Mạnh Hạo, thân thể hắn lắc lư, hai mắt hắn xuất hiện tơ máu, hắn sắp thức tỉnh!!!Vùng vẫy này kéo dài ba ngày, thời gian ba ngày này, cả người hắn không có lúc nào là không run rẩy, nhưng ngọn lửa sinh mệnh của hắn dần dần bốc cháy lên, hồn của hắn đang dần dần sôi lên, trong hai mắt hắn, tiêu điểm đang từ từ ngưng tụ.- Ta... là...

Mạnh...

Hạo!

Lại qua ba ngày, đây là ngày thứ hai mươi bảy sau khi Mạnh Hạo trở về, trong miệng của hắn, từ từ thốt ra thành tiếng, mặc dù trúc trắc, mặc dù mơ hồ, nhưng lại chân chính phát ra tiếng.

- Ta... là...

Mạnh Hạo!- Ta... là Mạnh Hạo!

Thanh âm của hắn lập đi lặp lại, tuy rằng khó khăn, mặc dù chỉ là bốn chữ, đã làm cho hắn run rẩy kịch liệt hơn, nhưng dần dần, theo hắn lập đi lặp lại, thanh âm của hắn càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng liền lạc!

- Ta là Mạnh Hạo!!!

Cho đến cuối cùng, ngay khi Mạnh Hạo nói ra bốn chữ này không còn cách quảng, hoàn toàn liền lạc, lập tức trong óc hắn nổ vang, trong thế giới của hắn giống như thiên lôi cuồn cuộn ngập trời, cùng lúc đó trong hai mắt liền chân chính ngưng tụ ra tiêu điểm.Trong nháy mắt ngưng tụ ra tiêu điểm, ý thức của hắn rốt cục... trở về!

Ngay lúc đó, nụ cười nơi khóe miệng pho tượng Lý chủ phía trước Mạnh Hạo kia, dù không thay đổi, nhưng dường như ẩn chứa vẻ tán thưởng, mà phù văn trên hai tay pho tượng, trong nháy mắt bay ra, nhất nhất chui vào mi tâm Mạnh Hạo.

Cái thứ nhất sáp nhập vào mi tâm của Mạnh Hạo, là cấm pháp của Phong Yêu đời hai, Chân Giả Cấm!

Ngay khoảnh khắc đi vào tâm thần Mạnh Hạo, thân thể hắn nổ vang.- Đây... chính là thật và giả, ở trong thật tìm giả, ở trong giả tìm thật, khi ngươi làm được điểm này, ngươi... sẽ thu được Phong Yêu đệ nhị cấm!

- Cùng trong cuộc sống hư ảo của năm tháng, tìm được chân thật như hạt muối trong biển kia, từ nay về sau Chân Giả Cấm, ở trong tay ngươi... không còn... mê loạn nữa!

Thân thể Mạnh Hạo nổ vang, ý thức của hắn vào giờ khắc này mãnh liệt hơn.

Trong hô hấp dồn dập, phù văn thứ hai, cùng theo sáp nhập vào mi tâm.- Đây là cấm pháp của ta, ta gọi cấm này là...

Kim Cổ Cấm!

- Thời gian ức vạn năm, thiên địa mênh mang, cảm ngộ tất cả năm tháng xưa nay, nhìn hết thảy bầu trời hủy diệt, đi qua một lần lại một lần hạo kiếp, từ trong viễn cổ trở về tìm kiếp này...

Ngươi làm được điểm này, có tư cách thu được Phong Yêu đệ tam cấm của ta!

- Cả cuộc đời ta có một tiếc nuối lớn, tiếc nuối cuộc đời này vô duyên ngưng tụ chín cấm.

Ta từng thôi diễn, vô số năm sau, có người thân là Phong Yêu đời chín, ngưng tụ cực hạn của khí vận Phong Yêu nhất mạch, cũng có lúc biến chuyển suy sụp bị người đánh bại... nhưng nếu có thể hiểu rõ tám cấm của tiền nhân, mà tự thân sáng lập cấm thứ chín...

Sẽ thành...

đỉnh phong... chính ta cũng phải nhìn lên...

- Pháp của chín cấm, tuyệt luân mênh mông!

Khi thanh âm mang đầy tiếc nuối, quanh quẩn trong tâm thần Mạnh Hạo, trong cơ thể Mạnh Hạo, tiếng sấm vang động ngập trời hơn.

Trong tiếng nổ "ầm ầm" người ngoài không nghe được đó, thân thể Mạnh Hạo, không còn run rẩy, hai mắt của hắn rõ ràng đã mở to, nhưng giờ này theo hắn ngẩng đầu, lại tạo cho người ta có cảm giác... dường như mở ra lần nữa!

Mạnh Hạo mở ra hai mắt, ngay khoảnh khắc này, trong mắt của hắn hoàn toàn thanh minh, trong óc của hắn, ký ức cả đời của hắn ở Đệ Cửu Sơn Hải, Đệ Bát Sơn Hải cùng với Sơn Hải Giới này, giống như nổ tung "ầm ầm", càng ngày càng khắc sâu, cho đến cuối cùng, thời gian vô tận trấn áp hắn ở một chỗ thiên địa khác, lần nữa trở thành hết thảy thuộc về hắn!

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn không có lên tiếng, hắn cảm nhận trong tâm thần của mình, giờ này đang lơ lửng sáu phù văn cấm pháp, đó là cấm pháp thứ tám, thứ bảy, thứ sáu, thứ năm, thứ ba, thứ hai!

Mà giờ này, hắn còn thiếu chỉ có cấm thứ tư và cấm thứ nhất!Một khi ngưng tụ hai cấm pháp kia, hắn đã có thể sáng lập cấm thứ chín cuối cùng... thuộc về hắn!

Mạnh Hạo nhìn pho tượng Lý chủ thật lâu, chậm rãi đứng lên, trên mặt có phức tạp, có cảm khái, có hồi ức, cũng có cảm thán.

- Hay cho Lý chủ, hay Phong Yêu đời ba...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, cơ duyên lần này, là một lần gian nan nhất hắn gặp được cả đời này, nhìn như đơn giản nhưng trên thực tế độ khó trong đó chỉ có chính hắn mới biết được.

Đó là chuyện còn kinh khủng hơn so với chết...

Chết cũng chỉ là chết đi mà thôi, nhưng bị lạc chính mình, quên mất chốn về, hết thảy...

đó mới là sự hành hạ thống khổ nhất đối với mọi tu sĩ.

Đồng dạng, nếu bị lạc vào trong thế giới hư ảo, không tìm được kiếp người chân thật, thì cũng là một loại bi ai lớn lao đối với mọi tu sĩ.

- Thật và giả, xưa và nay...

Ta hiểu rồi!

Mạnh Hạo nhìn pho tượng Lý chủ, nhẹ giọng lẩm bẩm, rồi chợt nâng vung mạnh tay ra hướng bốn phía.

Lập tức hư ảo đen như mực chung quanh hắn, ầm ầm tan vỡ, trở thành vô số mảnh vỡ; pho tượng Lý chủ kia cũng vào giờ khắc này vỡ tan ra!

Ầm một tiếng, cả thế giới của hắn chỗ này, toàn bộ vỡ vụn.

Nhưng sau khi vỡ vụn, xuất hiện cũng không phải tinh không mênh mông, mà là... bầu trời màu vàng, tầng mây màu đen, mặt đất màu trắng, xa xa... pho tượng rõ ràng tan vỡ kia vẫn như cũ còn đó.

Bất đồng là trên tay trái pho tượng này nổi lơ lửng một cái phù văn, mà tay kia... nhưng không có phù văn, phù văn tay trái chính là bầu trời trên không trung này!Đây, mới thật sự là chân thật!

Mà thế giới thứ hai trước đó, như cũ... là hư ảo, là giả!

Khi tiếng nổ vang quanh quẩn trong thiên địa, nụ cười trên pho tượng Lý chủ, nhìn như không thay đổi, nhưng nhìn cẩn thận, rõ ràng có chứa thâm ý, chứa kinh ngạc, dần dần là tán thưởng.

- Ngươi hiểu rồi!

Thanh âm của pho tượng vang vọng.

Trong lúc nói, phù văn trên tay phải hắn trong nháy mắt biến mất, mà phù văn trên bầu trời, cũng vào giờ khắc này tiêu tán, hóa thành hai luồng sáng, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, không ngờ lập lại dung hợp trước đó.

Mạnh Hạo không có né tránh, để mặc cho hai luồng sáng phù văn kia tới gần, sáp nhập trong cơ thể, lập tức trong tâm thần hắn hiện lên cấm thứ hai và cấm thứ ba, hoàn toàn hoàn chỉnh!

- Nếu ta không có nhìn thấu thế giới thứ hai cũng là hư ảo, xoay người đi ra từ cửa phía sau, thì ta sẽ thấy thứ gì?

Bỗng nhiên Mạnh Hạo lên tiếng.- Ta không biết!

Thanh âm truyền đến nhỏ dần, từ từ yếu đi, dần dần, dường như đã chân chính đi xa.

Ngay khi thanh âm này đã đi xa, đồng thời, đoàn sương mù ẩn chứa sinh cơ vô hạn trên mi tâm pho tượng kia, trong nháy mắt bay ra chạy thẳng tới bao phủ quanh Mạnh Hạo, sau đó bắt đầu tẩm bổ thân thể của hắn.

Rất nhanh, thân thể khô héo của Mạnh Hạo toàn bộ khôi phục, hồn của hắn tăng cao một tầng, thần thức của hắn lần nữa kéo lên, không còn là trình độ Chí Tôn bốn thành, mà gần như là Chí Tôn sáu thành.Hết thảy lực lượng, tu vi của hắn đều trong một chớp mắt này, đạt tới đỉnh phong nhất!

Mạnh Hạo trầm mặc, không có để ý biến hóa của thân thể, hắn đang suy nghĩ vấn đề mới vừa hỏi ra, một hồi lâu, Mạnh Hạo tự cười thầm, vấn đề này không có đáp án, một khi đã như vậy, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa.

Cuối cùng ôm quyền, cúi đầu, xoay người, Mạnh Hạo cũng không có lập tức rời đi, mà ánh mắt nhoáng lên một cái, lập tức trong cơ thể hắn nổ vang, 33 ngọn Hồn Đăng trong nháy mắt biến ảo chung quanh hắn.- Cổ Cảnh đèn tắt, Thần Minh Thất Khô... hư ảo của đệ nhất khô với ta mà nói, đã không có khó khăn gì nữa, năm đèn trước... ta mở dễ như trở bàn tay!

Mạnh Hạo vừa bình thản nói, ánh mắt rơi vào ngọn Hồn Đăng thứ hai.

- Đèn thứ hai, tắt!

Mạnh Hạo vừa nói ra, ngọn Hồn Đăng thứ hai kia như có một luồng gió vô hình thổi qua, lập tức tắt!

Ngay khoảnh khắc đèn tắt, có làn khói xanh nhẹ bay lên, nhưng không đợi nó biến ảo, đã bị Mạnh Hạo hút một cái, theo miệng mũi toàn bộ hút vào, lập tức trong cơ thể Mạnh Hạo giống như có tiếng sấm nổ vang ngập trời.

Mà tu vi của hắn, cũng vào giờ khắc này rầm rầm bùng phát, thần thức tăng trưởng, lực lượng thân thể cũng đều khuếch trương, mặc dù giờ này không phải trạng thái tăng mạnh gấp đôi, nhưng Mạnh Hạo vẫn lần nữa cảm nhận được mình cường hãn hơn.

Khi chung quanh hắn nhấc lên gió lốc ngập trời, quét ngang thế giới này, ánh mắt Mạnh Hạo rơi trên ngọn Hồn Đăng thứ ba.

- Đèn thứ ba, tắt!"

Ầm!"

Ngay trong nháy mắt đèn thứ ba tắt, giờ này hư ảo đệ nhất khô của Thần Minh Thất Khô ở trước mặt Mạnh Hạo này, từ trong thật tìm được giả, từ trong giả tìm được thật, lại từ viễn cổ trở về, tìm được kiếp này, căn bản là... một kích yếu đuối không chịu nổi!

Từ xưa đến nay, La Thiên Đạo Tiên tắt đèn, không ai không nơm nớp run sợ, thận trọng e dè, chưa từng có một người nào giống như Mạnh Hạo, dường như nghiền ép, bẻ gãy nghiền nát, nói một lời liền tắt đèn...

Chương 1662: Tu vi bạo phát Ngay lúc ngọn Hồn Đăng thứ ba tắt, còn dư lại 30 ngọn Hồn Đăng bốn phía lúc sáng lúc tối, như có một luồng âm phong thổi tới, khiến cho những ngọn đèn kia chao đảo.

- Thần Minh Thất Khô...

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, cảm nhận trong cơ thể không ngừng nổ vang, tu vi lần nữa kéo lên, hắn nhắm mắt lại, trong lúc tu vi không ngừng tăng cao, thần thức của hắn cũng ầm ầm bạo phát, lần nữa tăng thêm một thành!

Hắn giờ phút này, thần thức cơ hồ đã có thể so với Chí Tôn sáu thành!

"Còn dư lại 30 ngọn Hồn Đăng nếu có thể tắt toàn bộ, như vậy lực lượng thần thức của ta, chính là gấp ba lần Chí Tôn!

Cho dù chỉ là gấp ba lần Chí Tôn thất nguyên, cũng là cường hãn đến trình độ khủng bố!"

Mạnh Hạo mở ra hai mắt, lấp lóe sáng, hắn hít sâu một hơi, trong cơ thể vẫn còn nổ vang, tu vi cũng vậy, thân thể cũng vậy, còn có thần hồn, đều vào giờ khắc này lớn mạnh.

"Cổ Cảnh đối với ta mà nói, không còn là quá độ, mà là... một lần lột xác trước nay chưa từng có!"

Mạnh Hạo vung tay áo, lập tức bốn phía gió lốc nổ vang, thần thức của hắn bỗng nhiên tản ra bao phủ bốn phương tám hướng, hắn có thể cảm nhận được, giờ khắc này, mình so với trước cường đại hơn gần như sáu bảy thành!

"Còn có thể mạnh hơn một chút."

Mạnh Hạo cặp mắt lóe sáng một cái, nhìn về phía ngọn Hồn Đăng thứ tư, trong mắt lộ ra quyết đoán, trong nháy mắt động tâm niệm, ngọn Hồn Đăng thứ tư này tức khắc tắt!!!

Theo tắt, theo làn khói xanh nhẹ bay lên, chui vào miệng mũi Mạnh Hạo, trong cơ thể Mạnh Hạo tiếng nổ ngập trời, tu vi của hắn ầm ầm bạo phát, nhấc lên gió lốc, tràn ngập cả thế giới hư vô này.Thần thức của hắn lần nữa tăng lên, từ sáu thành trước đó, biến thành bảy thành!!!

Thân thể của hắn truyền ra tiếng nổ ầm ầm, thần hồn của hắn dường như muốn xung phá ra ngoài thân thể, tia sáng trong mắt Mạnh Hạo cực kỳ rực rỡ, giống như trở thành căn nguyên ánh sáng.

Mà lúc này ý hư ảo phát ra từ đệ nhất khô trong Thần Minh Thất Khô, đối với Mạnh Hạo hoàn toàn là bé nhỏ không đáng kể, không thể rung chuyển tâm thần hắn chút nào.

Mặc dù đây là Cổ Đăng Kiếp của La Thiên Đạo Tiên, nhưng vẫn không thể so sánh với thật giả Mạnh Hạo đã trải qua, càng không thể so với Mạnh Hạo đối kháng từ trong năm tháng vô tận tìm về cuộc đời này!

Chỉ cần một ánh mắt của hắn, tất cả hư ảo, còn chưa xuất hiện đã tự tan rã, sụp đổ!

Theo ngọn Hồn Đăng thứ tư tắt, khí thế trên người Mạnh Hạo ngập trời.

Ngay lúc hắn muốn tắt ngọn Hồn Đăng thứ năm, đột nhiên, bỗng nhiên từ trong ngọn Hồn Đăng thứ tư đã tắt kia truyền ra tiếng gầm giận dữ, cùng lúc đó, hư vô bốn phía dường như vặn vẹo, mơ hồ, như có một bàn tay xuyên qua vách ngăn giữa hư ảo và chân thật, chụp về phía Mạnh Hạo.- Chết!!!

Khi tiếng gào mang theo phẫn nộ này truyền đến, Mạnh Hạo không cảm thấy xa lạ chút nào: bất luận là bàn tay hay là chủ nhân tiếng rống giận kia, Mạnh Hạo đã từng gặp qua...

đó là tồn tại giấu trong sương mù cổ kiếp, giấu ở trong hư ảo đệ nhất khô, là vị oán hận Mạnh Hạo thấu xương.

Hắn ẩn trong hư ảo khô héo đợi Mạnh Hạo đến, nhưng không nghĩ tới, chờ được lại là biến hóa như thế.

Thời khắc này mắt thấy chỉ còn lại có một ngọn Hồn Đăng cuối cùng, một khi cũng dập tắt, theo đệ nhất khô kết thúc, hắn sẽ không còn cơ hội làm gì Mạnh Hạo, lập tức cấp bách.

Lúc này mới ngưng tụ bàn tay to thò ra, muốn ngăn cản Mạnh Hạo tắt đèn.

- Mạnh mỗ chờ ngươi đã lâu!

Ngay khoảnh khắc bàn tay to kia chụp tới, Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, tay phải nhanh như tia chớp đưa ra, thậm chí mắt thường nhìn thấy tay của hắn rõ ràng còn ở bên cạnh, nhưng trên thực tế, tay của hắn đã chụp lấy bàn tay to.

Bàn tay này so với trong sương mù Cổ Cảnh và trong hư ảo khô héo lần đầu tiên Mạnh Hạo tắt đèn kia, nhỏ hơn nhiều lắm, thời khắc này chỉ lớn chừng một trượng, bị bàn tay Mạnh Hạo nắm lấy liền run rẩy dừng lại phía trước Mạnh Hạo, không thể chụp tới trước chút nào.Truyền ra tiếng rống giận, tiếng thở dồn dập, cũng có không thể tin.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay run mạnh một cái, tu vi trong cơ thể nổ vang, một lực lượng mạnh mẽ chợt truyền qua, trong tiếng "rắc rắc" truyền ra tiếng hét thảm.

Mạnh Hạo kéo mạnh một cái ra phía ngoài, lập tức sương mù đen giống như một con rồng đen, bị Mạnh Hạo lôi ra từ trong ngọn Hồn Đăng thứ tư đã tắt trước đó.

Ngay khi sương mù đen giống như thân rồng bị lôi ra, lập tức vặn vẹo, có tiếng kinh hô quanh quẩn.

Mạnh Hạo lại bóp mạnh một cái, "ầm" một tiếng, trong nháy mắt sương mù liền co rút lại, bàn tay Mạnh Hạo dường như hóa thành một cái hắc động thật lớn, trong chớp mắt, đã nắm sương mù này trong lòng bàn tay.- Muốn chết hay muốn sống?

Mạnh Hạo lạnh nhạt hỏi, mắt lạnh nhìn sương mù trong lòng bàn tay, sương mù kia tụ thành đoàn, thời khắc này cuồn cuộn lên bên trong mơ hồ lộ ra một gương mặt, mang đầy vẻ hoảng sợ, mang theo không thể tin, cũng có hoảng sợ, lại hình như có tôn nghiêm của hắn, vừa nghe Mạnh Hạo nói, bỗng nhiên rống lớn, mặc dù không có truyền ra lời nói, nhưng trong tiếng rống không thể nghi ngờ lại hiển lộ ngập đầy hận ý và không cam lòng.

- Muốn chết!

Mạnh Hạo lập tức bóp mạnh một cái, vang lên tiếng "rắc rắc", sương mù đen kia dường như sắp tan vỡ, bên trong truyền ra tiếng hét thảm, rồi rất nhanh, trước mặt tử vong tới gần, tồn tại trong sương mù liền lộ ra ý thần phục.

- Muộn rồi!

Mạnh Hạo bóp mạnh, "ầm" một tiếng, sương mù trong lòng bàn tay hắn lập tức vỡ tan, chỉ còn sót lại tiếng gào thét tuyệt vọng mang theo nguyền rủa, hóa thành sợi tơ đen, từ trong kẽ tay Mạnh Hạo chui ra, như những con rắn độc bay thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo mặt không đổi sắc, vung tay áo một cái, lập tức những sợi tơ đen như rắn độc này chưa tới trước mặt hắn, đã toàn bộ tấc tấc vỡ nát, tan thành mây khói.Cùng lúc đó, bên trong đệ nhất khô trong Thần Minh Thất Khô, một ngọn Hồn Đăng cuối cùng, cũng chính là ngọn đèn thứ năm trong 33 ngọn Hồn Đăng của Mạnh Hạo, thời khắc này ngọn đèn chao đảo, rồi tắt ngấm.

Theo đèn tắt, làn khói xanh bốc lên, Mạnh Hạo hút một cái, đều bay vào trong cơ thể, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ lạ, ngửa mặt lên trời rống một tiếng, thân thể nổ vang, tu vi bạo phát, thần hồn dường như muốn xung phá ra ngoài thân thể... thần thức của hắn lần nữa tăng mạnh!

Từ lực lượng thần thức gần như Chí Tôn bảy thành, trực tiếp trở thành... tám thành!!!

Thần thức Chí Tôn tám thành, Mạnh Hạo vừa tản ra thần niệm, lập tức làm cho thế giới hư vô này, dường như không thể chống đỡ, xuất hiện dấu hiệu sắp tan vỡ.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ.

Thời khắc này trạng thái của hắn đã vượt qua đỉnh phong trước đó, thậm chí giờ khắc này hắn có nắm chắc tuyệt đối, nếu gặp lại Bạch chủ, hắn có lòng tin đánh thắng!

Mạnh Hạo bỗng nhiên đứng dậy, Hồn Đăng bốn phía sáp nhập vào trong cơ thể, biến mất, thân ảnh của hắn cũng cất bước đi ra mảnh thế giới này, đi ra cánh cửa kia...

Khi xuất hiện lại lần nữa về tới trên lưng Kháo Sơn lão tổ.

Bên tai liền nghe tiếng rống giận của Kháo Sơn lão tổ, còn có một cái đầu to lớn tanh hôi, gào thét táp tới, dường như muốn cắn nuốt hắn.

Chính là Kháo Sơn lão tổ, lão sớm đã giải khai cấm pháp Mạnh Hạo ngưng tụ trên thân mình, chờ đợi đã lâu, thời khắc này vừa thấy Mạnh Hạo hiện thân, theo bản năng liền một ngụm cắn tới.

Mạnh Hạo sắc mặt như thường, nhìn cũng không nhìn lại cái miệng to kia, nhoáng lên một cái, đã từ trên lưng Kháo Sơn lão tổ xuất hiện trong tinh không, khiến cho Kháo Sơn lão tổ cắn một cái trống không.

Lão quay đầu lại, gầm thét về hướng Mạnh Hạo: - Mạnh Hạo!

Tên khốn ngươi khinh người quá đáng!

Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn về phía Kháo Sơn lão tổ, mỉm cười, bình thản nói: - Được rồi, đừng làm bộ làm tịch, lão tự do rồi, bất quá lúc ta cần, lão phải trở về!

Tận đáy lòng Mạnh Hạo vẫn còn có chút tình cảm đối với Kháo Sơn lão tổ, nói dứt lời, phất tay áo định rời đi.Nhưng hắn muốn rời đi, Kháo Sơn lão tổ lại không chịu, vừa rống giận vừa vọt tới.

- Chớ đi!

Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Kháo Sơn lão tổ liền hối hận.

Lão run run, đáy lòng thầm mắng mình thế nào hồ đồ như thế, vì sao lại nói ra hai chữ này?

Nhưng nếu nói ra rồi, lão lập tức có cảm giác khí thế của mình giảm yếu đi xuống, quá mức mất mặt...

đang muốn giả làm ra một bộ dáng phẫn nộ trước đó, mắt thấy Mạnh Hạo chợt dừng chân lại, Kháo Sơn lão tổ lại run lên.

- Hả?

Lão không cho ta đi, chẳng lẽ là thật muốn trở thành tọa kỵ của ta?

Mạnh Hạo kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía Kháo Sơn lão tổ, trong mắt lộ ra ý chế giễu.

Kháo Sơn lão tổ lập tức run run, đang lúc thần tình đều sụp đổ xuống, nhưng Cổ Ất Đinh Tam Vũ trên lưng lão lại che miệng cười trộm, làm lão cảm thấy ngượng ngùng, vội ho một tiếng, chững chạc lên tiếng: - Nói như thế nào ta cũng là lão tổ của ngươi, ngươi muốn đi, cũng phải vái chào lão tổ ta một tiếng, nếu không... hừ hừ...

Kháo Sơn lão tổ là cố nén run rẩy, lấy dũng khí nói, sau khi nói xong, mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, mà thân mình thì từ từ lui ra sau.

Mạnh Hạo cười cười, liếc mắt một cái liền nhìn ra nỗi lòng của Kháo Sơn lão tổ thời khắc này, bất quá thời khắc này tâm tình hắn đang rất là vui vẻ, chớp chớp mắt, rồi ôm quyền cúi đầu về hướng Kháo Sơn lão tổ: - Lão tổ mạnh khỏe, để Mạnh mỗ rời đi tốt rồi?

- Hừ hừ...

Ngươi có thể quỳ xuống!

Kháo Sơn lão tổ lập tức đắc ý, đột nhiên lão cảm giác được, trên thân mình nhất định là có gì đó mới khiến tên khốn Mạnh Hạo này sợ hãi, vì thế tâm tình lập tức dâng lên.Mạnh Hạo như cũ mỉm cười, nhưng tu vi trong cơ thể, lại là rầm rầm bạo phát, bỗng nhiên tản ra thần thức, dọa cho Kháo Sơn lão tổ cả người run rẩy dữ dội, mở to mắt, theo bản năng trên mặt liền lộ ra ý xu nịnh.

- Ha ha, ha ha...

Lão tổ ta nói đùa đấy, Mạnh Hạo tiểu hữu, ngươi... ngươi đi nhanh đi...

Thời khắc này Kháo Sơn lão tổ cũng không để ý trên lưng có Cổ Ất Đinh Tam Vũ đang cười trộm, da đầu lão tê dại, lão hận Mạnh Hạo không lập tức rời đi, thầm hận mình trước đó quá lanh mồm lanh miệng làm gì chứ!

Nói xong, lão không ngừng lui về sau, trong nháy mắt hóa thành một đạo cầu vồng, bỗng chốc đi xa...

Lão cầu mong mình có thể dùng ra toàn bộ khí lực cách xa Mạnh Hạo càng xa càng tốt.

Nhìn Kháo Sơn lão tổ đi xa, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia nhu hòa, trên người Kháo Sơn lão tổ, chứa rất nhiều kỷ niệm của Mạnh Hạo, nào là Đại Thanh Sơn, nào là Kháo Sơn Tông...

đều là ký ức quý báu trong lòng Mạnh Hạo.

Thật lâu sau, Mạnh Hạo thu lại ánh mắt, xoay người, trên người của hắn lại lộ ra sát khí, ánh mắt sắc bén như mũi đao nhọn, cất bước chạy thẳng tới cái khe nứt giữa Đệ Bát Sơn Hải và Đệ Thất Sơn Hải kia.- Bạch chủ!

Lần này, ngươi ắt phải chết!

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, khi bước chân rơi xuống thân ảnh tức thì biến mất, dịch chuyển đi xa...

Chương 1663: Ta giúp ngươi Thời khắc này Mạnh Hạo có lực lượng thần thức của Chí Tôn tám thành, thần thức cường hãn đến khủng khiếp, dẫn tới thần thông thuật pháp của hắn lúc này đã sớm vượt qua trước kia.

Hơn nữa Mạnh Hạo liên tiếp tắt bốn ngọn Hồn Đăng, đổi lấy lực lượng, khiến cho chiến lực của hắn giờ khắc này, tuy rằng còn chưa có đột phá ngũ nguyên, nhưng đã vượt qua Bạch chủ, đạt tới ngũ nguyên đỉnh phong nhất, chỉ kém nửa bước là có thể so với lục nguyên!

Trong Sơn Hải Giới, dưới Chí Tôn, trừ Địa Tạng người chủ Đệ Tứ Sơn Hải mạnh nhất kia, đã không có người nào có thể có tư cách chiến một trận với Mạnh Hạo, loại cảm giác cường hãn đó, mơ hồ làm cho Mạnh Hạo có tự tin, đồng thời, cũng cảm nhận được căn nguyên thiên địa... tồn tại trong Sơn Hải Giới.

Trong trầm mặc, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện trong tinh không, hắn nâng tay cách không chụp một trảo, lập tức phía trước hắn xuất hiện một cái lốc xoáy to lớn.

Khi lốc xoáy này vô thanh vô tức chuyển động, Mạnh Hạo đưa tay vào bên trong, dường như đang chụp lấy thứ gì.

Nhưng hắn lại từ từ nhíu mày, hồi lâu sau, chậm rãi thu tay lại, mày vẫn nhíu như có điều suy nghĩ."

Còn không được sao... hồn của Sở Ngọc Yên tiêu tán trong Sơn Hải Giới, với tu vi của ta hiện giờ vẫn không có cách nào ngưng tụ ra..."

"Trừ phi ta có hiểu biết về căn nguyên!"

Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận biến hóa của tinh không bốn phía, chạy đi, lốc xoáy kia cũng từ từ tiêu tán trong tinh không, dường như chưa hề xuất hiện.

- Căn nguyên...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, khi thân thể xuất hiện, dĩ nhiên lần nữa về tới chỗ khe nứt kia, nhưng lần này xuất hiện, thần thức của hắn quá mạnh mẽ ảnh hưởng tới hư không, khiến cho đám người lão già tóc đỏ cùng với tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đang ở nơi này, không ai phát hiện Mạnh Hạo trở về.

"Không cần bước chân vào Đạo Cảnh, ta đã có thể cảm ngộ căn nguyên..."

"Con đường tu hành của ta bởi vì cấm pháp của Phong Yêu nhất mạch, vì huyết mạch của La Thiên Đạo Tiên, sớm đã bất đồng với người khác..."

"Thế gian này, có lẽ hiếm thấy, có lẽ... chưa từng có ai tu hành giống như ta."

"Tu vi chân chính của ta mới chỉ là Cổ Cảnh tắt năm đèn, nhưng chiến lực lại...

đã vượt lên trên các chủ Đại Sơn Hải."

"Mà căn nguyên thần hỏa của ta, chỉ là ngoại lực mà đến, không tính là chân chính thuộc về ta..."

"Con đường tu hành của ta...

đã không thể đi tham khảo tiền nhân, mà cần phải đi ra con đường tu hành... thuộc về chính mình."

"Căn nguyên...

Căn nguyên..."

Mạnh Hạo mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, cất bước đi tới hướng khe nứt, không do dự, bước một bước đi vào khe nứt.

Lập tức tinh không trước mắt hắn trở thành hư vô, hết thảy, đều hóa thành mênh mang.

Gần như ngay khoảnh khắc hắn bước chân vào khe nứt, bốn người lão già tóc đỏ ngoài khe nứt, toàn bộ chấn động thân thể, đồng loạt mở mắt ra, ánh mắt nhìn nhau mờ mịt, sau đó nhìn về phía khe nứt.

- Kỳ quái, vừa rồi lối vào khe nứt dường như có một chút dao động...

- Dường như có người xông vào?

- Không có khả năng!

Trừ phi Bạch chủ đại nhân cùng với vị kia... kia...

Cũng không có khả năng, dù là vị kia... chúng ta cũng không thể không nhìn thấy!

Bốn người lão già tóc đỏ đều nhíu mày, rất nhanh thì bình tĩnh lại.

Không phải là không suy nghĩ, mà không muốn suy nghĩ.

Trận chiến Sơn Hải này, mặc dù kéo dài thời gian không lâu, nhưng so với sách sử ghi chép mấy lần trước, trình độ thảm thiết cùng với tu sĩ song phương mệt mỏi, lại chỉ có hơn chứ không kém.

Nhất là chứng kiến một trận chiến giữa Mạnh Hạo và Bạch chủ, mấy người này sớm đã đầy lòng chán nản.

Thời khắc này bên trong khe nứt, Mạnh Hạo bình tĩnh đi tới trước, bước chân hắn không nhanh.

Một trận chiến này với hắn mà nói, đã không còn là sống chết, trong mắt hắn lộ ra suy tư, lúc này hắn chỉ nghĩ tới con đường tương lai của mình.

"Căn nguyên của ta... phải là cái gì..."

Mạnh Hạo dừng bước lại, trong mắt suy tư.

"Chín cấm Yêu Phong...

Mà chín đạo căn nguyên, mới là Chí Tôn Cảnh cuối cùng..."

"Như vậy, nếu ta có thể biến cấm pháp Phong Yêu của ta, trở thành đạo căn nguyên của ta...

Như vậy, một khi chín đạo cấm pháp toàn bộ trở thành căn nguyên, chính là một khắc Mạnh Hạo ta... thành tựu Chí Tôn Cảnh mạnh nhất!

Thậm chí, chỉ cần bảy đạo, đã có thể trở thành Chí Tôn, mà giờ này ta đã nắm giữ sáu đạo cấm pháp."

Mạnh Hạo nghĩ tới đây, trong hai mắt tức thì lộ ra tia sáng rực trước nay chưa từng có.

Hắn tìm được con đường của mình rồi!

Đó là con đường tu hành... thuộc về chính hắn!

"Khi chín cấm quy nhất, chính là một khắc chín đạo căn nguyên của ta quy nhất.

Một khắc đó... ta là Sơn Hải chủ, cũng là một khắc ta...

đột phá Chí Tôn Cảnh, bước chân vào Đạo Nguyên!"

Trước mắt Mạnh Hạo rộng mở trong sáng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, trong mắt lại có mong đợi.

"Đạo Cảnh, với ta ngược lại không còn trọng yếu, bởi vì chỉ cần ta muốn, ta có thể tùy thời bước chân vào, ngược lại thì Cổ Cảnh lúc trước ta cho rằng chỉ là quá độ, thời khắc này xem ra, mới là giúp ta duy trì căn nguyên cường đại!"

- Một khắc chín cấm quy nhất, chín căn nguyên dung hợp...

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, cúi đầu liếc nhìn túi trữ vật, ở trong đó có tàn hồn của Sở Ngọc Yên."

Đến lúc đó, ta cũng có thể ngưng tụ ra hồn của Sở Ngọc Yên...

Ta thiếu nàng nhiều lắm!"

Mạnh Hạo khẽ thở dài, đè xuống tất cả suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía hư không xa xa.

Hắn có thể cảm nhận được, ở phía xa đang có một thân ảnh, với tốc độ cực nhanh, xuyên qua hư không, hướng tới phía cửa ra khe nứt.

Dựa theo tốc độ, hẳn là một ngày sau, sẽ đi ra từ trong khe nứt này, bước chân vào Đệ Bát Sơn Hải.

- Bạch chủ...

Mạnh Hạo cười nhạt lẩm bẩm.

- Tốc độ ngươi quá chậm, để ta giúp ngươi một chút đi!

Mạnh Hạo nói dứt lời, thần thức ầm ầm tản ra, thần thức của Chí Tôn gần tám thành, vào giờ này làm cho cái khe nứt hư không đều run rẩy.

Từ trên người Mạnh Hạo khuếch tán ra dao động cường hãn đến kinh khủng, trong mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ lạ, nâng tay chụp mạnh một trảo về phía hư không xa xa, rồi lại kéo mạnh một cái.

Bản thân thối lui về sau, dường như cách không cầm lấy vật gì, bay nhanh về phía sau.

Vốn hắn còn cách miệng ra khe nứt không xa, lúc này vừa thối lui, lập tức liền đến gần đầu khe nứt.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo đã nhận ra thân ảnh bên trong khe nứt, mặc một thân trường bào màu trắng, sắc mặt âm lãnh, mơ hồ mang theo ngạo nghễ, đang cấp tốc bay tới trước.Người này là một người trung niên, chính là Bạch chủ... của Đệ Thất Sơn Hải!

Tu vi của hắn, thời khắc này dĩ nhiên hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn có tinh tiến, ánh mắt lấp lánh như ẩn chứa nhật nguyệt ở bên trong, tinh tú vây quanh, khí thế của hắn nổi lên, khí tức của hắn ngập trời.

Tốc độ của hắn nhìn như không nhanh, nhưng trên thực tế mỗi một bước, đều đi ra phạm vi thật xa, nhanh như thuấn di, khóe miệng của hắn cười lạnh, trong mắt có sát cơ khi thì lóe lên.

"Lần này, bất kể ngươi còn dám ở cửa ra chờ đợi hay không, ta đều phải giết ngươi!"

"Tốt nhất, ngươi còn chờ đợi ở đó, lần này giết ngươi, không cần quá lâu, sau khi giết ngươi, bổn tọa sẽ cho ngươi chôn cùng với Đệ Bát Sơn Hải!"

"Về phần chủ Đệ Bát Sơn Hải kia, hắn chuẩn bị làm tế phẩm của bổn tọa cho 33 Thiên, với thân phận chủ Sơn Hải bị hiến tế, nhất định có thể làm 33 Thiên giáng lâm!"

"Còn có ta tính ra, quê quán của ngươi là Đệ Cửu Sơn Hải... ngươi yên tâm, tất cả tộc nhân huyết mạch của ngươi, đều phải diệt vong!"

"Mặc dù lần này ngươi không dám chờ đợi ở cửa ra, thì kết quả tương lai của ngươi đều giống nhau, trời đất bao la này cũng không có con đường nào... ngươi có thể đi!"

"Ngươi, hẳn phải chết!"

"33 Thiên, nhất định sẽ phủ xuống!"

"Sơn Hải Giới, mặc dù ta tiếc nuối, nhưng đây là vận mạng... của Chí Tôn Tiên Giới!"

Bạch chủ trong mắt sáng lóng lánh, khí thế như cầu vồng, vô cùng tự tin.

Hắn liếc nhìn ngoài thân thể thời khắc này vờn quanh hai quầng sáng, bên trong đó có một thanh tiểu đao, một thanh tiểu kiếm.

Hai kiện pháp bảo này nhìn như bình thường, nhưng nghĩ đến uy lực của chúng, ngay cả Bạch chủ cũng đều kiêng kỵ.

Mà mi tâm của hắn, có ấn ký một phiến lá cây màu xanh, đang lóe sáng lấp lánh, tản ra dao động của Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết, khiến cho toàn thân Bạch chủ từ ngoài vào trong, không có lúc nào là không ở trong tuần hoàn tẩm bổ sinh cơ.

Hơn nữa cộng thêm hiểu biết rõ về Mạnh Hạo, cho nên lần này Bạch chủ vô cùng tự tin!Càng không cần phải nói, trên mu bàn tay phải của hắn, thời khắc này còn có một cái ấn ký sáng lấp lánh.

Ấn ký này là hình một con lệ quỷ, vô cùng dữ tợn.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Bạch chủ tăng nhanh tốc độ.

Nhưng ngay khi hắn đang tràn đầy tự tin, đột nhiên, hư không phía trước hắn truyền ra tiếng nổ vang trời, rung chuyển dường như sắp sụp đổ, dường như bên trong có tồn tại gì rất kinh khủng, đang với tốc độ không thể nào hình dung, nổ vang bay tới.

Bạch chủ trong mắt co rụt lại, đầy mặt hoảng sợ, lập tức định tránh ra.

Tận đáy lòng hắn vô cùng chấn động, con đường khe nứt hư không này là hắn mở ra, hắn biết ở bên trong này không có quá nhiều nguy hiểm, nhưng một màn giờ này khiến trong lòng hắn run lên.

- Đây là cái gì?

Ngay lúc Bạch chủ đang hoảng sợ, hư không phía trước hắn, "ầm" một tiếng trực tiếp vỡ tan, chia năm xẻ bảy.

Đang lúc Bạch chủ chấn động toàn thân, hai mắt co rút lại, đột nhiên một bàn tay thế như chẻ tre, bẻ gãy nghiền nát từ bên trong mảnh vỡ hư không kia trực tiếp đưa ra, tốc độ cực nhanh khó có thể hình dung, trong phút chốc liền xuất hiện ở trước mặt Bạch chủ.Mặc cho Bạch chủ giãy giụa và phản kháng như thế nào, đều vô ích, thậm chí ngay cả né tránh đều không có tư cách, lập tức bị bàn tay to kia chụp nắm lấy thân mình.

Ngay lúc bàn tay to chạm vào Bạch chủ, Bạch chủ lập tức mở to cặp mắt, lộ ra hoảng sợ và không thể tin!

Hắn cảm nhận được bàn tay này, hoàn toàn là từ thần niệm hợp thành.

Cảm nhận thần niệm khủng khiếp như thế, Bạch chủ kêu lên thất thanh.

- Chí Tôn!!!

- Là Hải Mộng Chí Tôn!!!- Không đúng!

Khí tức này không phải Hải Mộng... nàng cũng không có khả năng đến, 33 Thiên đã sớm phái người đi kềm chế nàng rồi!!!

- Không phải Hải Mộng, vậy là người nào... là ai!!!

- Trong Sơn Hải Giới này không có khả năng còn có Chí Tôn thứ hai!!!

Bạch chủ lời nói đã không còn mạch lạc, tận đáy lòng hắn cực kỳ khiếp sợ.

Thời khắc này trong tiếng nổ vang trời, không đợi hắn suy tư nhiều lắm, bàn tay kia chụp nắm thân thể hắn, lôi mạnh đi...

Chương 1664: Nghiền ép "Rầm rầm rầm rầm!"

Một đường tiếng nổ ngập trời, nơi đi qua, hư không không ngừng sụp đổ vỡ vụn.

Với tốc độ của Bạch chủ, cần một ngày mới có thể vượt qua, vào giờ khắc này, chỉ dùng mấy nhịp thở đã lướt ra.

Bàn tay to trực tiếp xách lấy Bạch chủ, xuyên qua hư không xuất hiện ở cạnh cửa ra khe nứt, sau đó lôi mạnh một cái, vọt ra khe nứt xuất hiện ở... bên trong giới vực Đệ Bát Sơn Hải!

"Ầm..."

Thân thể Mạnh Hạo, từ lúc Bạch chủ xuất hiện trong khe nứt chừng mười nhịp thở, liền từ trong khe nứt đi ra, đạp chân lên Đệ Bát Sơn Hải.

Hắn xuất hiện không có dẫn tới chú ý của đám người lão già tóc đỏ bốn phía, nhưng lại có một luồng gió mạnh quét ngang qua, lập tức làm cho đám người lão già tóc đỏ, cùng với đám tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải xa xa kia, toàn bộ không tự chủ được thụt lùi.

- Xảy ra chuyện gì?

- Đây là...

Đây là...

Bốn người lão già tóc đỏ đều mặt biến sắc, thân mình không tự kiềm chế toàn bộ thối lui ra sau.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", bọn họ nhìn thấy tinh không bên trong khe nứt, thời khắc này... không ngờ xuất hiện dấu hiệu hỏng mất.

Tiếng nổ vang trời, cái khe nứt run rẩy, rồi vỡ tan, chia năm xẻ bảy, vô số mảnh vỡ bắn tung tóe, tất cả tu sĩ chứng kiến một màn này, đều hoảng sợ, rúng động.

Ngay tiếp ngay sau đó, một màn xuất hiện càng làm cho trong óc tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải kêu "ong ong", bọn họ tận mắt nhìn thấy người chủ của Đệ Thất Sơn Hải bọn họ, vị Bạch chủ kia... thân thể trong nháy mắt từ trong mảnh vỡ khe nứt bay ra.Nhưng không đợi bọn họ phấn chấn, tất cả đều hít ngược một hơi, lộ ra không thể tin, bởi vì bọn họ nhìn thấy rõ ràng Bạch chủ vừa từ trong khe nứt xuất hiện, dường như... không phải là tự mình bay ra, mà đang vùng vẫy, đang gào thét, trên mặt lại đầy vẻ hoảng sợ.

Mà bộ dáng thân thể của Bạch chủ, dường như... là bị một bàn tay to vô hình nắm lấy thân thể, bị cưỡng bức... lôi ra từ bên trong khe nứt!

- Này...

Tất cả tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải, giờ khắc này đều trợn mắt há hốc mồm.Bạch chủ rống giận, nhưng thời khắc này tận đáy lòng đã hoảng sợ tăng đến cực hạn, hắn cố sức vùng vẫy, trong miệng lại gào thét vang dội: - Là vị Chí Tôn nào?

Hải Mộng Chí Tôn, nhất định là ngươi!!!

- Không phải Hải Mộng Chí Tôn, là ta!

Ngay lúc Bạch chủ gào thét, chợt chậm rãi vang lên một thanh âm bình tĩnh quanh quẩn, thân ảnh Mạnh Hạo dần dần lộ ra trong sóng gợn do cái khe nứt tan vỡ tạo thành, tất cả tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đều thấy, bốn người lão già tóc đỏ nhìn thấy, Bạch chủ cũng thấy được.

- Mạnh Hạo!!!- Lại là hắn, này... hắn...

- Một tháng không thấy, không ngờ hắn còn cường hãn hơn trước!!!

Bốn người lão già tóc đỏ hít ngược một hơi lạnh, Bạch chủ bên kia, cặp mắt co rút lại, lộ ra không thể tin, cũng có hoảng sợ.

- Không có khả năng!

Bạch chủ thân thể chấn động, bàn tay to trên người hắn, thời khắc này đã biến mất, thân thể hắn khôi phục hành động, theo bản năng thối lui về sau, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đầy vẻ không thể tin.

- Bạch chủ, chúng ta lại gặp mặt!Mạnh Hạo mỉm cười, lạnh nhạt nhìn Bạch chủ.

- Tốc độ ngươi quá chậm, ta lại không có kiên nhẫn chờ đợi, cho nên liền giúp ngươi một phen!

Mạnh Hạo mỉm cười, nhưng lời nói của hắn, lại làm cho da đầu Bạch chủ như muốn nổ tung, toàn thân tóc gáy dựng lên, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt nảy sinh trong lòng hắn... mà điều làm cho hắn sinh ra cảm giác nguy cơ như thế, chính là tên Mạnh Hạo trước mắt này!

Thế nhưng trong nội tâm Bạch chủ vẫn không cách nào tin một màn này.

Một tháng trước Mạnh Hạo, chỉ là để hắn kiêng kỵ, nhưng lại không đạt được loại sống chết mãnh liệt kia...

Nhưng giờ này, chỉ mới một tháng mà thôi, con người Mạnh Hạo biến hóa làm cho Bạch chủ có cảm giác như mình nằm mơ, hư ảo không chân thật.

- Không có khả năng...

Hắn dường như chỉ có thể lập đi lập lại một câu nói này, mới biểu đạt nỗi hoảng sợ và khó có thể tin trong lòng lúc này.

Thậm chí hắn nằm mơ đều không cách nào tưởng tượng, Mạnh Hạo lại có thể tăng tiến kinh người như thế.

Hắn không thể quên một màn trước đó, tâm trạng tuyệt vọng và hoảng sợ khi bị bàn tay to kia bắt lấy.

Đó là thần thức của Chí Tôn, vượt qua hắn nhiều lắm, hắn vốn tưởng rằng kế hoạch xuất hiện biến cố, Hải Mộng Chí Tôn phủ xuống, nhưng giờ này, sau khi cảm nhận được nguy cơ là từ Mạnh Hạo nơi đó mang đến, hắn thậm chí hy vọng, hết thảy đây là hư ảo, thậm chí cảm thấy, nếu như Hải Mộng Chí Tôn thật sự phủ xuống, còn tốt hơn so với trước mắt.

Tất cả tự tin của hắn, thời khắc này toàn bộ tan vỡ; tất cả chuẩn bị của hắn, thời khắc này còn chưa có mang ra, đã vỡ tan.

Hắn hít ngược một hơi, cái khe nứt phía sau lúc này đã sụp xuống, một màn này, lập tức hắn hiểu rõ tính toán của Mạnh Hạo, đây là muốn cắt đứt đường lui của hắn, đây là muốn... chém chết hắn!!!Đây cũng chính là nguyên nhân trước đó Mạnh Hạo bước chân vào trong khe nứt!

Cắt đứt khe nứt, cắt dứt đường lui của chủ Đệ Thất Sơn Hải, để cho hắn bị vây tại Đệ Bát Sơn Hải, cho dù muốn bỏ chạy cũng không chạy được, để cho nơi này vốn là mộ địa Đệ Bát Sơn Hải, sẽ mai táng người chủ Đệ Thất Sơn Hải!

Đáy lòng run rẩy, lúc này loại cảm giác nguy cơ sinh tử càng mãnh liệt hơn, giống như sóng dữ cuốn lên, quét ngang tâm thần hắn, Bạch chủ không còn dám nửa điểm chần chờ, thân thể hắn trong nháy mắt hóa thành một luồng sáng trắng, khoảnh khắc bay xa, chạy thẳng tới hướng khe nứt sụp đổ kia.

Mặc dù lúc này trong khe nứt đang sụp đổ, mặc dù hắn bước chân vào bên trong sống chết nửa nọ nửa kia, nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết, sống chết nửa nọ nửa kia cũng còn tốt hơn đứng lại nơi này!

Bởi vì hắn có dự cảm, nếu không lựa chọn sống chết nửa nọ nửa kia, như vậy chờ đợi hắn chính là mười phần chết chắc!

"Ầm!"

Bạch chủ lui thật mau, nhưng ngay khoảnh khắc hắn lui về phía sau, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, lập tức thiên địa nổ vang, tinh không run rẩy, Mạnh Hạo tản ra thần thức, trực tiếp dùng thần thức nghiền ép về hướng Bạch chủ nơi đó.

Tiếng nổ ngập trời, Bạch chủ phát ra tiếng hét thảm, phun ra máu tươi, cái khe nứt phía sau hắn rầm rầm sụp xuống, hoàn toàn vỡ nát, cắt đứt sống chết nửa nọ nửa kia của hắn!

- Mạnh Hạo!

Ngươi bức người quá đáng!!!

Bạch chủ lập tức trong mắt đỏ ngầu, xoay người lại, hắn ngửa mặt lên trời rống lớn, hai tay bấm quyết, phía sau hắn lập tức biến ảo thành một bộ cổ kinh.- Núi có ba đạo, Nhân Sơn, Địa Sơn, Thiên Sơn!!!

Giờ khắc này Bạch chủ mới vừa ra tay, chính là không tiếc giá cao thi triển thần thông, có thể thấy lúc này sợ hãi trong lòng hắn đã lên đến cực hạn.

"Rầm rầm rầm!"

Ba ngọn núi chợt xuất hiện, phủ xuống hướng Mạnh Hạo, Nhân Sơn ở phía trước, Địa Sơn phía dưới, Thiên Sơn phía trên, lực lượng của ba núi tru tiên diệt thần!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", ba ngọn núi toàn bộ đè ép xuống.

Nếu đổi lại là lúc Mạnh Hạo chưa có tắt năm ngọn Hồn Đăng, đối mặt với loại pháp này, hắn khó có thể chống đỡ, chỉ có thể mượn Khô Viêm Yêu Pháp Bản Tôn Đạo, ngưng tụ hóa thân chết thay.

Nhưng trước mắt, trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, mặt không đổi sắc, nâng tay lên điểm về phía trước một lóng tay, lập tức Nhân Sơn kia run rẩy, "ầm" một tiếng, liền vỡ tan... sau đó hai tay Mạnh Hạo, một cái hướng phía dưới, một cái hướng lên trên, đồng loạt nhấn một cái.

Giống như chống đỡ thiên địa, giống như là... trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!

"Rầm rầm!"

Địa Sơn vỡ nát, Thiên Sơn vỡ vụn, tinh không run rẩy, vô số mảnh vỡ bắn tung tóe.

Cùng lúc đó, Bạch chủ bên này phun ra một ngụm lớn máu tươi, thần sắc hoảng sợ, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng.

- Ngươi đã không phải là đối thủ của ta!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, thân thể nhoáng một cái, chạy thẳng tới hướng Bạch chủ, chân bước không nhanh, nhưng lại nhấc lên uy áp của tinh không, dường như ngưng tụ lực lượng của Sơn Hải, trở thành khí tức bản thân, mỗi một bước đi ra đều làm cho tinh không run rẩy, cũng làm cho Bạch chủ lui về phía sau mấy bước, phun ra máu tươi...

- Biển có ba pháp, Phàm Pháp, Thần Pháp, Đế Pháp!Bạch chủ gào thét, lập tức trong tinh không phủ xuống ba đạo pháp tắc, như ngự trị trên hết thảy pháp tắc, mới vừa xuất hiện không ngờ tác động ý niệm của chúng sinh trấn áp Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, vung mạnh tay về phía trước, lập tức Chí Tôn Kiều nổ vang hiện ra.

Giờ này Chí Tôn Kiều xuất hiện trong tinh không bất đồng với trước kia, có ý Chí Tôn ngập trời, đối kháng với ba pháp chữ Hải kia, trong tiếng nổ vang trời, ba pháp chữ Hải tan vỡ, mà Chí Tôn Kiều vẫn ngập trời như cũ.

Mạnh Hạo sắc mặt hơi tái nhợt một chút, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục, chân mày hơi nhíu lại."

Xem ra chỗ yếu của ta hiện giờ lại là khối thân thể này!"

Mạnh Hạo lẩm bẩm trong lòng.

Ngọn đèn tắt, hết thảy tăng mạnh, tuy rằng cũng bao gồm thân thể, nhưng cũng không tăng cường hãn nhiều lắm, thân thể hắn dường như đã đạt tới cực hạn, lực lượng có nhiều mấy đi nữa, cũng không thể đột phá, chỉ có thể tích lũy ở trong người.

Nếu như có thân thể đột phá, như vậy trong một chớp mắt, tất cả tích lũy đều sẽ bùng phát, giống như hậu tích bạc phát, sau khi thân thể đột phá, lực lượng sẽ tiếp tục kéo lên.

Nhưng hết thảy, trước khi thân thể chưa có đột phá, không có quá nhiều tác dụng...

Chương 1665: Bạch chủ hóa dị tộc "Thân thể Đạo Cảnh, cần...

Cổ Thần Huyết."

Mạnh Hạo nhớ lại trong thí luyện ở Cửu Hải Thần Giới, vị lão nhân truyền thụ cho hắn ba quyền diệt sát kia, đã nói như thế.

"Cổ Thần Huyết..."

Mạnh Hạo nghĩ tới danh sách của Đệ Thất Sơn Hải có nói lúc ở Như Phong Giới: tại Đệ Thất Sơn Hải có Cổ Thần Huyết.

Ngay lúc Mạnh Hạo đang suy nghĩ, Bạch chủ bên kia phun ra máu tươi, thân thể bị cắn trả bị thương nặng, tóc trong nháy mắt biến thành màu trắng, thân thể cũng có khô héo, khí tức cả người hắn lập tức suy yếu, Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết ở trong người hắn điên cuồng vận chuyển.

Nhưng hắn chua xót hiểu rõ, mình không có đường lui, cũng không chạy được, hôm nay ở chỗ này sinh cơ mong manh, chỉ có nước liều chết chiến một trận.

Hắn ngửa mặt lên trời cười to thê lương, hai tay bấm quyết, phun ra máu tươi.

Hắn không có dùng lại Tử Chú Thuật, pháp này lúc trước bị Mạnh Hạo phá giải, giờ này Mạnh Hạo thần thức quá cường đại có thể so với Chí Tôn, hắn càng không có cơ hội thi triển Tử Chú pháp.Cắn răng một cái, Bạch chủ trong tiếng cười thê lương, hai tay bỗng nhiên điểm về hướng Mạnh Hạo, lập tức một đao một kiếm ngoài thân thể hắn kia trong nháy mắt đỏ thẫm giống như Ma diệm, cũng có khói đen cuộn lên ngập trời, dường như đang nối thông với đầu cuối tinh không, nối tiếp với 33 Thiên...

Tức thì Sơn Hải Giới nổ vang, xuất hiện lực lượng bài xích.

Nhưng ngay khi xuất hiện lực bài xích này, đồng thời, Bạch chủ ngửa mặt lên trời rống lớn, đỉnh đầu của hắn xuất hiện một vật tương tự như cái mão đế.

Vật này chớp lóe, trong nháy mắt lực lượng Sơn Hải ổn định lại.Mão đế kia, chính là dấu hiệu của người chủ Sơn Hải, dùng vật này để trấn áp lực bài xích của Sơn Hải Giới, giúp cho hắn có thể trong thời gian ngắn, mượn lực lượng của 33 Thiên!

- Giết!

Bạch chủ rống giận, đao kiếm cùng ngân lên, mang theo sát cơ ngập trời, trong nháy mắt chạy thẳng tới phía Mạnh Hạo!

Dường như biết được đao kiếm này cho dù có mạnh mấy đi nữa, cũng rất khó đánh chết Mạnh Hạo, Bạch chủ trong tiếng cười thảm, trong mắt lộ ra ngọn lửa điên cuồng, dường như bất cứ giá nào phải thi triển một kích tối hậu, không phải ngươi chết, chính là ta vong!!!Hắn giơ cao tay lên, lập tức vật tổ lệ quỷ trên mu bàn tay hắn, giờ khắc này giống như sống lại, ánh mắt chớp động, có lệ khí ngập trời, trong nháy mắt tràn ngập cả tinh không.

Mơ hồ, ở đầu cuối tinh không, trên 33 Thiên, hình như có một tiếng gầm nhẹ, xuyên qua vách ngăn, rơi vào trên chiến trường giữa Mạnh Hạo và Bạch chủ!

Tiếng gầm này, không phải Đạo Phương xuất hiện trên trận chiến đầu tiên của Mạnh Hạo và Bạch chủ lúc trước, mà là kẻ khác!

Mạnh Hạo hơi đổi sắc, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, như có điều suy nghĩ.

Đối mặt với đao kiếm rít gào bay tới kia, hắn đưa tay chụp một trảo lên hư không, "ầm" một tiếng, đao kiếm chấn động.

Tiểu đao kia trong nháy mắt phát sáng rực rỡ, nhưng lại cong vòng như hòa tan, bỗng nhiên khuếch tán tránh ra một trảo của Mạnh Hạo, sau đó, không ngờ vẽ thành một thân ảnh hư ảo giữa tinh không.

Đó là một con thằn lằn to lớn, dữ tợn, trên thân nó mọc vô số gai nhọn sắc bén, từng cây gai toát ra tia sáng lạnh.

Con cự thú gào một tiếng, rầm rầm va chạm về hướng Mạnh Hạo.

Về phần thanh tiểu kiếm kia, cũng trong vặn vẹo hòa tan, vẽ thành một con rồng bạc, phát ra tiếng long ngâm, xông tới phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn hầu như đều rơi vào trên người Bạch chủ, thời khắc này thu lại nhìn về phía con thằn lằn và rồng bạc kia, ngay lúc đó, thần thức của hắn "ầm ầm" tản ra, tạo thành uy áp làm cho tinh không trước mắt vặn vẹo, như có một lực lượng mạnh mẽ xé rách hết thảy.

Con thằn lằn to lớn kia run rẩy, phát ra tiếng gào thê lương, thân mình nó ở giữa không trung bị cắt rời, rồi "ầm" một tiếng, nổ tung vỡ nát.

Con con rồng bạc kia cũng y như thế, dường như không có tư cách vùng vẫy chút nào, trong phút chốc liền biến thành mảnh vụn.Đao băng kiếm nát!

Chí bảo Bạch chủ chuẩn bị từ trước để đối phó Mạnh Hạo, giờ khắc này dưới lực lượng thần thức có thể so với Chí Tôn tám thành của Mạnh Hạo, lập tức chúng bị hư vô vặn vẹo, bị tinh không nghiền ép, rầm rầm vỡ vụn.

Hóa thành vô số mảnh vỡ, Mạnh Hạo phất tay áo một cái, lập tức cuốn đi phá vỡ tinh không, tiêu tán ra bốn phương tám hướng.

Ngay khi đao kiếm vỡ nát, Bạch chủ gào thét long trời lở đất, dường như từ trên 33 Thiên ở đầu cuối tinh không kia cũng truyền ra tiếng gầm thét vang trời.

Lệ quỷ trên mu bàn tay Bạch chủ, càng trở nên dữ tợn.

Trong ánh mắt nhìn của Mạnh Hạo, lệ quỷ bỗng nhiên huyễn hóa ra, nhưng không phải xông về phía Mạnh Hạo, mà xoay mình trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Bạch chủ.

Bạch chủ chấn động toàn thân, ngửa mặt lên trời gầm thét.

"Grào..."

Thân thể Bạch chủ trong tiếng gào thét liền bành trướng, thoáng cái đã lớn tới mười trượng, rồi tới trăm trượng, hai mắt đỏ thẫm, lộ ra ý điên cuồng, lý trí của hắn dường như vào lúc này đều bị đè nén xuống, mà hiện ra là vẻ điên cuồng tuyệt đối.

Không ngờ từ lưng hắn mọc ra những cây gai nhọn sắc bén, khiến người ta nhìn thấy mà kinh sợ; phiến phiến vảy bao phủ toàn thân hắn, sắc mặt hắn đầy đau khổ, hai tay vỗ mạnh trên ngực, "ầm" một tiếng, từ chỗ xương cụt của hắn lại mọc ra một cái đuôi to lớn.

Còn trên đỉnh đầu của hắn, mơ hồ có hai cái sừng dữ tợn, cũng đang nhanh chóng mọc ra...

Trên thân hắn "rầm rầm" bùng phát ra khí tức kinh người.Khí tức kia không thuộc về Sơn Hải Giới, đó là dị tộc, dị tộc đến từ 33 Thiên!!!

Một màn này, Mạnh Hạo không phải lần đầu nhìn thấy, lúc trước khi hắn chiến đấu với Lữ Hầu của Đệ Thất Sơn Hải đã gặp một màn tương tự, chỉ có điều Bạch chủ giờ này, về khí thế cường hãn hơn nhiều so với Lữ Hầu.

Nhưng... nhưng Sơn Hải lại không có xuất hiện bài xích.

Cái mão đế trên đỉnh đầu Bạch chủ sáng lóng lánh, tinh không bốn phía tràn đầy một ý chí đặc thù, dường như tách rời nơi này với Sơn Hải Giới, làm cho Sơn Hải Giới không thể cảm ứng!Mà hiển nhiên, thân phận của Bạch chủ cũng là trọng điểm làm cho ý chí của Sơn Hải Giới không thể nhận ra một màn ở nơi này!

- Chết, chết, chết!

Bạch chủ ngửa mặt lên trời rống lớn, trên người của hắn, dường như có nối tiếp kỳ dị nào đó với 33 Thiên.

Nối tiếp này Mạnh Hạo có thể phát hiện, hắn hơi nhíu mày, nhưng trong mắt cũng không có bất ngờ.

Từ sau một trận chiến với Lữ Hầu lúc trước, Mạnh Hạo đã biết Bạch chủ này nhất định cũng có loại thủ đoạn đó.

Chỉ có điều hiển nhiên thủ đoạn loại này phải trả giá cao, nghiêm trọng đến mức không cách nào hình dung.

Phàm là có một tia sinh cơ, Bạch chủ cũng sẽ không sử dụng, cho nên trận chiến đầu tiên với Bạch chủ trước kia, Bạch chủ không hề dùng tới, chỉ là cuối cùng mượn nó để chạy trốn mà thôi.

Thế nhưng trước mắt, cái khe nứt sụp đổ, Mạnh Hạo quá cường hãn, đã diệt tuyệt một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Bạch chủ.

Hắn hiểu rõ, hôm nay... là cục diện chết chắc mười phần, chỉ có liều mạng có lẽ có khả năng tìm được một đường sinh cơ!

"Grào..."

Bạch chủ gầm thét, thân thể hóa thành một luồng sáng đen, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, trực tiếp xuyên phá tinh không, khi xuất hiện đã ở trước người Mạnh Hạo, hắn giơ tay đầy móng vuốt sắc bén, chụp thẳng tới hướng Mạnh Hạo.

"Ầm!"

Dưới một trảo có lực lượng đánh vỡ tan tinh tú, đánh tinh không vỡ vụn này, trên người của hắn giờ này, tuy rằng còn chưa bùng phát lên tới lục nguyên, nhưng đã vô hạn đến gần.

Đối mặt với một trảo như thế, Mạnh Hạo trong mắt chợt lóe sáng, thần thức "rầm rầm" tản ra, với trấn áp bất ngờ của Bạch chủ này, lực lượng thần thức có thể so với Chí Tôn tám thành của hắn, làm cho Bạch chủ trong tiếng nổ "ầm ầm" bay tới, thân thể lại run rẩy, ngừng lại giữa không trung.Đồng thời ngay lúc đó, Mạnh Hạo phất tay một cái, trong tay của hắn lập tức xuất hiện gương đồng, khoảnh khắc hòa tan, trở thành Chiến Binh.

Lúc này Chiến Binh còn sắc bén hơn trước, hình dáng cũng có thay đổi, thoạt nhìn đầy sát khí... vừa vung lên, ánh đao lóng lánh, Bạch chủ gào thét, thân thể "ầm" một tiếng bị bức lui mười mấy trượng.

Ngực của hắn xuất hiện một vết thương thật lớn, nhưng lại quỷ dị không có máu tươi chảy xuống.

Hắn gầm thét điên cuồng đang định lần nữa vọt tới, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, dùng thần thức trấn áp.

"Ầm" một tiếng, thân thể Bạch chủ lại khựng lại.

Dưới uy áp kinh khủng của Mạnh Hạo này, Bạch chủ không có mảy may lực phản kích, mặc cho hắn cường hãn như thế nào, đều phải run rẩy dưới uy áp kia.

Mạnh Hạo trong mắt sáng lên, cất bước, Chiến Binh xẹt qua tinh không, tỏa ra ánh sáng chói mắt, dường như muốn chém ra tinh không, tạo thành lực lượng kinh người, trong nháy mắt rơi xuống.

"Ầm" một tiếng, thân thể Bạch chủ, nhưng lại bị chém thành hai nửa ở giữa không trung, cũng như trước không có máu tươi chảy xuống, chỉ truyền ra tiếng thét thê lương.

Nhưng... xuất hiện một màn quỷ dị, là hai nửa thân thể này lại trong nhuyễn động, hóa thành hai Bạch chủ, từ hai hướng mang theo điên cuồng, lần nữa vọt tới.

Mạnh Hạo nhíu mày, thần thức tản ra, đồng thời, vung Chiến Binh chém qua, lần nữa chặt đứt...

Sau đó, hiện ra trước mặt hắn lại là bốn Bạch chủ!

"Bất tử bất diệt ư?"

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh, thu hồi Chiến Binh, tay phải bấm quyết điểm một cái, lập tức Chí Tôn Kiều rầm rầm hiện ra, trấn áp xuống.

Đồng thời thần thức của hắn cũng bùng phát, bẻ gãy nghiền nát, trong phút chốc, dường như liền phát ra lực lượng của lục nguyên, làm cho bốn thân thể Bạch chủ hóa thành trực tiếp vỡ vụn giữa không trung."

Rầm rầm rầm rầm!"

Những mảnh vụn kia trong tiếng nổ vang, Mạnh Hạo lại nhíu mày, phía trước hắn, vô số mảnh vụn lại từng cái một không ngừng ngưng tụ, trong nháy mắt, thân ảnh Bạch chủ xuất hiện không phải bốn người, mà là... mấy chục người!

- Chết, chết, chết!

Mấy chục Bạch chủ này, cùng một lúc rống giận, từ bốn phương tám hướng phóng vọt tới phía Mạnh Hạo...

Chương 1666: Dám giết hắn, liền khai chiến Mạnh Hạo nhìn mấy chục tên Bạch chủ trước mắt, trong mắt có ánh sao chợt lóe sáng qua.

- Bất tử bất diệt là bởi vì có sinh cơ sao?

Mạnh Hạo đột nhiên nâng lên tay phải, gương đồng trong tay xuất hiện lần nữa.

Nhưng lúc này đây, cũng không phải hóa thành Chiến Binh.

Tay phải của hắn lại trực tiếp xâm nhập vào bên trong gương đồng!

Gương đồng đó giống như một cái hắc động vậy, nuốt sống tay phải nuốt của Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, gương đồng chấn động, hình như có một cỗ lực lượng mạnh mẽ nổ ầm ầm bên trong, cũng có tiếng gào thét gầm thét, truyền khắp bốn phương tám hướng.

Chỉ tiếng hô đó đã khiến cho thân ảnh của những tên Bạch chủ, từng tên một thần sắc đại biến.

Thậm chí bốn phía hư vô vốn dĩ bị tách rời, lại xuất hiện dấu hiệu muốn hỏng mất.

- Mộ hoang Yêu Binh...

Cũng nên đến rồi, lúc chân chính xuất hiện cũng là lúc hàng lâm thế gian!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, trong mắt của hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Với tu vi hiện giờ của hắn, hắn có thể cảm nhận được, bản thân mình... dĩ nhiên có thể làm được, hoàn toàn lấy ra mảnh vỡ của cái gương cùng với mộ hoang Yêu Binh chân chính bên trong đó mà ban đầu hắn đã thu được trong Yêu Tiên Cổ Tông!

Đây đã không còn là tàn binh như Mạnh Hạo đã từng lấy ra, mà là... mộ hoang Yêu Binh chân chính!

Trong thế giới của gương đồng, chỗ mà người ngoài không thấy được, trong một chỗ tròng kính, tồn tại một mảnh chiến trường cổ.

Trên chiến trường cổ đó có vô số hài cốt chất đống như núi, ngay giữa trung tâm, có một đoàn hắc khí ngập trời cuồn cuộn.

Bên trong hắc khí có một thanh trường thương màu đen, tản ra vẻ bạo ngược và điên cuồng.Cũng có sát khí ngập trời nổ ầm trong trường thương màu đen đó.

Dường như bao nhiêu năm rồi, hồn phách chết dưới thương sớm đã không biết bao nhiêu...

Mà giờ khắc này, bên trong mảnh thế giới ấy, trong bầu trời có một cái bàn tay rầm rầm mà đến.

Bàn tay đó chính là bàn tay mà Mạnh Hạo đưa vào trong gương đồng.

Bàn tay này gào thét đến, xuyên thấu sương mù đen, một phen đã bắt trên mộ hoang Yêu Binh.

Một tiếng vù vù mang phấn chấn bộc phát ra từ trên mộ hoang Yêu Binh.

Nó dường như cảm nhận được sự dao động của Phong Yêu nhất mạch, tựa như sớm đã chờ đợi dài hơn vạn năm, rốt cục, chờ đợi được một khắc Phong Yêu nhất mạch tu sĩ lấy ra, lần nữa hàng lâm thế gian!

Ầm, bàn tay bắt được mộ hoang Yêu Binh bỗng nhiên thu hồi, cầm cây thương, trực tiếp về tới bên trong bầu trời.

Trong Đệ Bát Sơn Hải, tay phải của Mạnh Hạo thu hồi từ trong gương đồng.

Theo sự thu hồi đó, gương đồng chấn động, có ánh sáng mãnh liệt bỗng nhiên tản ra, quét ngang mười ngàn trượng, vô cùng rực rỡ.

Cũng có lượng lớn sương mù đen giữa cuồn cuộn tràn ngập đi ra từ bên trong gương.

Khi nó khuếch tán bốn phương tám hướng, sát khí ngập trời, phảng phất có vô số tàn hồn gào thét gầm thét, kêu rên không ngừng.Phút chốc tiếng động ầm ầm vang vọng, tay phải của Mạnh Hạo hoàn toàn thu hồi.

Trong tay của hắn bất ngờ cầm một cây trường thương màu đen, từ trong gương của thương này bị bắt ra, rốt cục... về tới Sơn Hải Giới!

Thương dài ba trượng, toàn thân đen như mực, có vô số hắc khí quấn quanh, càng có vô số oan hồn biến ảo, sát khí ngập trời.

Một cỗ uy áp long trời lở đất vào giờ khắc này tạo thành nổ vang, quay về bốn phía ầm ầm.

Sinh cơ bên trong mảnh tinh không lại thật giống như bị tách ra, đồng loạt vọt tới phía mộ hoang Yêu Binh, như bị thương này cắn nuốt!

Càng kinh người hơn là yêu binh của thanh thương đó sau khi cắn nuốt những sinh cơ thì sát khí càng đậm, dường như cảm thấy không đủ, ý khát vọng long trời lở đất.

Thân ảnh của mấy chục người phía trước Mạnh Hạo bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.

Thần sắc toàn bộ biến hóa, lộ ra hoảng sợ cùng kinh hãi.

- Sinh cơ bất tử bất diệt...

Khóe miệng của Mạnh Hạo lộ ra cười lạnh, thân thể trong nháy mắt cất bước về phía trước.

Mộ hoang Yêu Binh trong tay hóa thành một đạo tia chớp màu đen, ầm ầm ra.Chỉ một thương liền trực tiếp đâm vào mi tâm một thân ảnh của Bạch chủ.

Sau nháy mắt xuyên thấu qua, thân ảnh của Bạch chủ bị khô héo mắt thường có thể thấy được, phút chốc liền ầm ầm vỡ nát.

Tất cả sinh cơ trực tiếp bị mộ hoang Yêu Binh hoàn toàn hấp thu.

Cả yêu binh, vốn dĩ màu đen, thời khắc này trên đó lại xuất hiện một luồng huyết quang, mơ hồ hóa thành tím!

Cũng đúng lúc này, thân ảnh của những Bạch chủ còn dư lại đồng thời tránh thoát cấm pháp.

Từng tên một hướng về bốn phía, trong nháy mắt tản ra, chạy trốn nhanh như bay.- Chạy không thoát!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, không đi theo truy kích, mà là run lên yêu binh cầm trong tay.

Lập tức huyết quang trên đó tiêu tán, hóa thành một đạo ánh sáng màu máu, trong nháy mắt khuếch tán về bốn phía tinh không, sau đó rầm rầm mà qua.

Tinh không lập tức run rẩy, sự tách rời cùng vách ngăn do Bạch chủ tạo thành vào giờ khắc này lập tức tan vỡ.

Lực lượng Sơn Hải của ngoại giới trước tiên liền phát hiện đến dị tộc kỳ dị trong nơi đó.

Lập tức cả Sơn Hải Giới, hết thảy Sơn Hải bị chấn động toàn bộ.

Trên chín ngọn núi, Huyền Quy trong chín chỗ thiên trì đồng thời ngửa mặt lên trời gào thét, phát ra tiếng thê lương.

Khi Sơn Hải lắc lư, tất cả Sơn Hải chủ đều vào phút chốc đó cảm nhận được ý chí đến từ Sơn Hải Giới!

- Dị tộc, tất cả giết!

Ý chí nọ nổ vang, quanh quẩn tâm thần của tất cả Sơn Hải chủ.

Trên núi thứ chín, ánh mắt của Quý Thiên lộ ra ánh sáng kỳ dị, nhìn về phía Đệ Bát Sơn Hải.

Trên núi thứ tám, ngoại công của Mạnh Hạo, Đệ Bát Sơn Hải chủ, thời khắc này thân thể run rẩy, mãnh liệt đến cực hạn.

Vào lúc hai tay của ông ta rung chuyển, có khí tức kinh người bạo phát từ trong cơ thể.

Hai mắt của ông ta đang chậm rãi dường như muốn mở ra!

Mà ở Đệ Lục Sơn Hải, thời khắc này có vô số tu sĩ hợp thành đại quân, đang không ngừng bước vào phía trước bọn họ, liên tiếp một đạo khe hở của Đệ Ngũ Sơn Hải.

Sơn Hải chiến không phải chỉ phát sinh ở Đệ Bát Sơn Hải, làm phản Sơn Hải Giới cũng không chỉ là Đệ Thất Sơn Hải chủ!

Còn có...

Đệ Lục Sơn Hải chủ!

Mà giờ khắc này, chiến tranh bên trong Đệ Ngũ Sơn Hải giới đang trong giai đoạn khai triển.

Trong Đệ Ngũ Sơn Hải, Đệ Ngũ Sơn Hải chủ cùng Đệ Lục Sơn Hải chủ, Sơn Hải Giới của hai người đều nổi lên, mặc dù không xuất thủ lẫn nhau, nhưng đang giằng co.

Thời khắc này, bọn họ đều nghe được thanh âm đến từ ý chí của Sơn Hải Giới.

Cả Sơn Hải Giới đều nổ vang.

Vào lúc vô số người biến sắc, một cỗ lực lượng kinh người ngưng tụ ầm ầm, từ cả Sơn Hải Giới, hướng về khu vực Đệ Bát Sơn Hải chỗ của Mạnh Hạo, khoảnh khắc hàng lâm, chạy thẳng tới trấn áp Bạch chủ.Đây mới là mục đích của Mạnh Hạo, chỉ cần làm tan vỡ thân của Bạch chủ hình thành Đệ Thất Sơn Hải chủ dùng để che giấu Sơn Hải ý chí lực lượng, khiến cho khí tức của dị tộc này khuếch tán, như vậy đánh chết Bạch chủ sẽ vô cùng đơn giản.

Thậm chí không cần Mạnh Hạo đi xuất thủ, lực lượng của Sơn Hải Giới cũng có thể bị xóa bỏ!

Giữa tiếng ầm ầm, Bạch chủ phát ra gào thét thê lương, thân ảnh của gã dưới sự hàng lâm bởi ý chí của Sơn Hải, trong nháy mắt từng tên một lập tức tan vỡ diệt vong.

Nhưng đồng thời những thân ảnh đó lục tục diệt vong, tinh không chấn động, 33 Thiên ở chỗ đầu cuối lại giống như hàng lâm vậy, tràn ra uy áp kinh thiên.

Cùng lúc đó, một tấm lưới lớn màu vàng bất ngờ xuất hiện trong tinh không, bao trùm cả Sơn Hải Giới.

Phía tấm lưới lớn, mơ hồ có thể thấy được có 33 chỗ đại lục như ngã xuống một phen chồng lên nhau, chỗ mặt đất thứ nhất gần sát Sơn Hải Giới, trên đó núi sông rõ ràng có thể thấy được, còn có thể thấy được không ít tu sĩ với thần sắc lạnh lùng, có vẻ ngạo nghễ đang tập kết.

Nơi này, chính là Đệ Nhất Thiên trong 33 Thiên.

Mà thậm chí trên đại lục của Đệ Nhị Thiên, Đệ Tam Thiên, một dạng cũng có tập kết.

Nhưng hiển nhiên cũng chỉ mới vừa bắt đầu, nếu thật muốn hoàn toàn hoàn thành tập kết, ít nhất còn cần mấy năm mới có thể.

Dù sao, bất kỳ một thiên nào đều có thể lớn so với Sơn Hải Giới!

- Sơn Hải Giới, ngươi nếu dám đánh chết tộc nhân của Đệ Nhất Thiên ta, chiến tranh sẽ hàng lâm trước thời hạn!

Tiếng gầm lên giận dữ, từ sau tấm lưới lớn màu vàng, trên Đệ Nhất Thiên bỗng nhiên truyền đến, một thân ảnh toàn thân mặc chiến giáp màu vàng, đang lơ lửng trên Đệ Nhất Thiên, nhìn xuống Sơn Hải Giới!

Thân ảnh ấy nhìn như tu sĩ, nhưng trên thực tế toàn thân tràn ngập vảy, phía sau có đuôi dài, hai chiếc sừng dữ tợn ở đỉnh đầu, trong mắt cũng có băng hàn.

- Bảo họ trở về, bổn tọa có thể xem như chuyện này chưa xảy ra, có thể cho Sơn Hải Giới các ngươi mấy năm đi chuẩn bị.

Song phương chúng ta nhất định phải tiến hành một cuộc chiến tranh không phải Sơn Hải ngươi diệt tuyệt chính là 33 Thiên của ta vỡ nát!

- Là bây giờ lập tức khai chiến, hay là mấy năm sau tái chiến, giữa một lời của Sơn Hải Giới ngươi!

Ầm ầm ầm, âm thanh to lớn vào giờ khắc này truyền vào Sơn Hải Giới, rõ ràng là nổ tung Đệ Bát Sơn Hải, nhưng lại quanh quẩn cả Sơn Hải Giới, khiến cho mỗi một người tu sĩ đều toàn bộ nghe nói.

Thậm chí giờ khắc này, bất kỳ tu sĩ nào của một tòa Sơn Hải trong Sơn Hải Giới ngẩng đầu, đều sẽ thấy trên tinh không xuất hiện tấm lưới lớn nọ, còn có 33 chỗ đại lục phía sau nó!

Trên đời rung động!

Truyền thuyết của 33 Thiên mặc dù đã lưu truyền rất sớm, nhưng người biết được không nhiều lắm.

Thời khắc này từng người một toàn bộ hoảng sợ, đều nghe được thanh âm của dị tộc giáp vàng đến từ trên Đệ Nhất Thiên.

Đây là uy hiếp!

Triệt triệt để để uy hiếp, uy hiếp ý chí của Sơn Hải Giới.

Nếu dám đánh chết Bạch chủ, như vậy chờ đợi Sơn Hải Giới chính là sự bạo phát trước thời hạn của trận chiến tuyệt diệt!

Thân thể của Mạnh Hạo chấn động, trong mắt có ánh sao khoảnh khắc lóe lên.

Hắn cũng không có nghĩ tới, chỉ đánh chết Bạch chủ, không ngờ sẽ làm 33 Thiên coi trọng như vậy, thậm chí không tiếc khai chiến trước thời hạn!Cùng lúc đó, ý chí của Sơn Hải Giới cũng trong nháy mắt đọng lại.

Cử động đánh chết Bạch chủ cũng dừng lại.

Mấy thân thể còn sót lại của Bạch chủ, thời khắc này khoảnh khắc ngưng tụ chung với nhau, lần nữa hóa thành bộ dáng nguyên bản.

Chẳng qua là sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy, nhưng trong mắt cũng lộ ra vẻ kích động của sự sống sót sau tai nạn và mừng như điên.

Ý chí của Sơn Hải Giới trầm mặc, Huyền Quy trên chín ngọn núi trầm mặc.

Tất cả Sơn Hải chủ đều đang trầm mặc.

Toàn bộ tu sĩ vô luận là ở vào giao chiến hay là không bị chiến hỏa liên lụy, đều vào giờ khắc này bị một màn nọ làm cho rung động, ngơ ngác nhìn tinh không, lộ ra mờ mịt.Bọn họ vẫn chưa chuẩn bị xong cho chiến tranh, thậm chí rất nhiều người, trước giờ khắc này cũng không biết chiến tranh đánh đến nơi.

Mà hiển nhiên...

Cho dù là 33 thiên cũng giống vậy chưa chuẩn bị xong.

Bọn họ tập kết còn cần mấy năm chuẩn bị, mà Sơn Hải Giới cũng giống như thế.

Mạnh Hạo trầm mặc, sự quyết định vào giờ khắc này có liên quan đến sự tồn vong của Sơn Hải Giới.

Ý nghĩ đầu tiên của hắn là từ bỏ đánh chết Bạch chủ, để cho chiến tranh bộc phát không nói trước.

Dù sao, hắn cũng chưa chuẩn bị xong, thời khắc này liền khai chiến cùng 33 Thiên.

Khi một tiếng hừ lạnh truyền đến từ 33 Thiên, một cái bàn tay màu đen đột nhiên xuyên thấu tấm lưới lớn màu vàng, hàng lâm đến Đệ Bát Sơn Hải, hướng về Bạch chủ, bắt một trận, chậm rãi thu hồi thân thể gã.

Dường như kết luận, Sơn Hải Giới không dám thời khắc này xuất thủ, không dám trước thời hạn kích nổ chiến tranh.

Cho dù chiến tranh đó là định sẳn trong số mệnh, nhưng thân ảnh ấy vẫn có đầy đủ tự tin.

Thế nhưng vào lúc này...

Kịch biến phát sinh!

Chương 1667: Chiến!

Bàn tay nọ chộp lấy Bạch chủ, muốn rời khỏi Sơn Hải Giới, vào giờ khắc này, dường như bị một cổ lực lượng vô hình quấn quanh, chợt ngừng lại, có tiếng gầm nhẹ truyền ra từ trong 33 Thiên.

- Sơn Hải Giới, ngươi muốn làm gì, ngươi thật dám để cho chiến tranh bộc phát trước thời hạn hả?

Tiếng rống giận ngập trời, chấn động bốn phương tám hướng, truyền khắp trong tai mỗi một người tu sĩ.

Tất cả Sơn Hải đều chấn động vào giờ khắc này.

Cho dù là Đệ Bát Sơn Hải cùng Đệ Thất Sơn Hải đang giao chiến, còn có Đệ Lục Sơn Hải cùng Đệ Ngũ Sơn Hải cũng đang đánh nhau giống vậy, đều yên tĩnh vào giờ khắc này.

Không xuất thủ giết chóc nữa, trong lòng của mỗi người, vào phút chốc đều cảm nhận được một cổ áp lực, nhưng lại là mờ mịt.

- Sơn Hải Giới chúng sinh...

Ta, ý chí của Sơn Hải Giới cũng là khí bảo chi linh của Sơn Hải Giới...

Đúng lúc này, đột nhiên, một thanh âm lạnh như băng, lại mang tang thương vang vọng trong tất cả Sơn Hải của cả Sơn Hải Giới, quanh quẩn trong tâm thần của mỗi một người tu sĩ.

Khiến cho vạn vạn tu sĩ trong Sơn Hải Giới toàn bộ đều rõ ràng nghe được.

- Năm tháng lâu đời trước đây, trong thương mang không có Sơn Hải Giới, có chăng là một vị Chí Tôn Tiên Giới, sừng sững trong thời gian, vĩnh hằng kỷ nguyên, thống lĩnh ba ngàn tinh không hạ giới, tất cả tu sĩ đều là tiên nhân...

-...

Sau đó...

Hạo kiếp phủ xuống...-...

Ba thiên hạ giới làm phản, có ngoại bộ thế lực loạn tiên, Chủ Tể vong, Đạo Mạch diệt, Chí Tôn Tiên Giới sụp đổ -...

Cửu Phong Chí Tôn luyện chế Sơn Hải Giới, mở lại thiên địa, vì giữ hương hỏa cho Chí Tôn Tiên Giới, Đó chính là Sơn Hải Giới...

Thanh âm ý chí của Sơn Hải Giới chậm rãi vang dội.

Trong thanh âm đó mang lực lượng kỳ dị nào đó, truyền khắp cả Sơn Hải Giới.

Sau khi nó quanh quẩn trong tai của mỗi một tu sĩ, không ngờ trong đầu tất cả tu sĩ của Sơn Hải Giới đều hiện lên một vài hình ảnh.

Những hình ảnh đó đều thật sự đã xảy ra, dường như vốn là tồn tại trong linh hồn của mọi người, thời khắc này bị thanh âm này kích phát, hiển lộ ra.

Trong hình ảnh, tất cả Sơn Hải Giới tu sĩ, mặc kệ tu vi gì, Luyện Khí cũng được, Đạo Cảnh cũng được, đều thấy rõ ràng Chí Tôn Tiên Giới đã từng, thấy được sự bình tĩnh khi đó.

Họ cũng nhìn thấy ba ngàn hạ giới phản loạn, thấy có thế lực ngoại bộ kinh khủng xâm lấn Chí Tôn Tiên Giới, đưa tới trận... chiến tranh long trời lở đất đó.

Bọn họ thấy được vô số tu sĩ tử vong thê lương, thấy được những người của Tiên giới còn sống trước phút tử vong, cười thảm rống lớn.

Chết là mọi người của Tiên giới quỷ, lựa chọn tự bạo cùng đồng quy vu tận.

Máu tươi trở thành tất cả tu sĩ của Sơn Hải Giới vào thời khắc này.

Hình ảnh cùng nhau hiện ra trước mắt, bọn họ chứng kiến sự huy hoàng và hưng suy của Chí Tôn Tiên Giới.

Cũng mắt thấy từng lần một trong tan vỡ, thi hài và sự tàn khốc chân chính tràn ngập ở tinh không.

Mọi người đều run rẩy, thanh âm ý chí của Sơn Hải Giới đã là thứ yếu, lời nói của thanh âm này cũng không cụ thể.

Nhưng nó vang vọng, dẫn phát hình ảnh giấu trong linh hồn của huyết mạch tu sĩ ở Sơn Hải Giới, lại thành căn nguyên khiến cho tất cả Sơn Hải Giới tu sĩ run rẩy.Hiểu rõ, tất cả mọi người vào giờ khắc này đều hiểu!

Không ai hoài nghi đây là giả dối, bọn họ có một loại bản năng, biết được những hình ảnh đó đều là thật.

Dường như, những hình ảnh đó, chút ký ức ấy vốn chính là tổ tiên của bọn họ, ẩn chứa trong linh hồn, ẩn chứa bên trong huyết mạch.

Các thời đại truyền tiếp tục, khắc sâu vĩnh hằng không thể xóa nhòa!

Dường như, bọn họ nghe được huyết mạch tự thân tổ tiên đã từng gào thét!

- Không thể quên mất, chúng ta là Chí Tôn tiên nhân!- Không thể quên lãng, chúng ta đã từng huy hoàng!

- Đời đời tộc nhân hậu thế đều phải vĩnh hằng nhớ kỹ, địch nhân của chúng ta ở 33 Thiên, càng là ngoài 33 Thiên!- Địch nhân, địch nhân của đời đời kiếp kiếp!

Ầm ầm ầm, người ngoài không nghe được tiếng nổ, trong đầu của mỗi một tên Sơn Hải Giới tu sĩ đồng loạt nổ tung.

Những hình ảnh đó khiến tất cả mọi người run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu.

Trong huyết mạch và linh hồn của bọn họ, thức tỉnh không chỉ là ký ức được tổ tiên truyền xuống, còn có... hận ý cùng điên cuồng của tổ tiên.Thảm thiết!

Bọn họ thấy được Chí Tôn Tiên Giới sụp đổ, thấy vô số người tử vong, thấy tinh không trở thành biển máu, thấy những tên phản đồ, từng người một dữ tợn tàn nhẫn.

Tử vong...

Tử vong vô tận...

Cho đến khi hình ảnh lần nữa thay đổi, bọn họ thấy Chí Tôn Tiên Giới thảm thiết sắp bị diệt tộc.

Sau khi tan vỡ, sau khi từng người một cường giả tử vong vì tộc nhân, vì quê hương, Cửu Phong Chí Tôn, luyện chế chí bảo Sơn Hải Giới, không tiếc tự thân diệt vong, cản trở chiến tranh, lấy Sơn Hải Giới mở ra trời đất.

Đưa những tộc nhân còn sót lại vào trong Sơn Hải Giới, sinh sôi nảy nở sinh khí, dần dần.

Sinh mạng của Sơn Hải Giới từ từ nhiều hơn, dần dần, một cái Tiên giới mới được sinh ra.

Nhưng chiến tranh cũng giống vậy, đã đến rồi!

Mọi người đều đang run rẩy, bao gồm Mạnh Hạo, hắn cho dù biết những chuyện này trước, nhưng hình ảnh đó thì vẫn là lần đầu thấy được.

Hai mắt của hắn đã đỏ lên.

Hắn nghĩ tới, không phải oán hận và giận dữ đã từng với tổ tiên, mà là... trong chiến tranh kế tiếp, hắn không muốn, không muốn khiến cho tộc nhân của mình dẫm vào biển máu của hình ảnh.

Lúc này, thanh âm của ý chí Sơn Hải Giới còn đang vang vọng, mang hồi ức, mang than thở, cũng có chấp nhất và hận ngập trời!

- Ba ngàn hạ giới đã từng tử vong rất nhiều, hủy diệt không ít, chỉ để lại 33 giới, trở thành sự phong ấn của Sơn Hải Giới, cũng là...

33 Thiên ở đỉnh đầu của các ngươi.

- Giờ đây, Đệ Thất Sơn Hải chủ phản bội, Đệ Lục Sơn Hải chủ phản bội, Sơn Hải Giới náo động.

Mấy năm sau, 33 Thiên hạ xuống, năm đó chiến tranh kéo dài, lại sau mấy năm, bắt đầu sống lại lần nữa...

- Đây là một trận chiến diệt tộc...

Thanh âm vang vọng, trong đầu của tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới, hình ảnh lần nữa thay đổi.Lần này xuất hiện rõ ràng là từng hình ảnh chiến tranh đã xảy ra bên trong Đệ Bát Sơn Hải và Đệ Ngũ Sơn Hải!

Đó là tự giết lẫn nhau, đó là Sơn Hải chủ làm phản!

Hình ảnh này trong mắt những Sơn Hải tu sĩ khác nhìn lại, dĩ nhiên mắt đỏ.

Mà đối với Đệ Bát Sơn Hải, Đệ Thất Sơn Hải, Đệ Lục Sơn Hải cùng với Đệ Ngũ Sơn Hải tu sĩ, những hình ảnh đó làm cho trong óc bọn họ lập tức nổ vang, như thiên lôi cuồn cuộn.

Tất cả mọi người trên chiến trường đều ngây ngẩn cả người.

Bọn họ run rẩy, trong mắt của bọn họ lộ ra bi thương, đáy lòng của bọn họ hình như có tiếng gào thét thê lương muốn gầm hét lên.

Sai rồi, bọn họ sai rồi!

Sơn Hải chiến vốn dĩ không nên tiến hành.

Sơn Hải chủ làm phản, nhưng bọn họ không có làm phản!Bọn họ là Sơn Hải Giới tu sĩ, trong cơ thể mỗi người bọn họ đều tồn tại huyết mạch cùng hồn truyền của tổ tiên.

Địch nhân của bọn họ không phải hai bên, mà là 33 Thiên!

Từng ngụm máu tươi truyền ra từ trong miệng của từng tên tu sĩ, có huyết lệ chảy xuống...

Những Sơn Hải tu sĩ khác cũng đều chua xót, không ai có thể lên tiếng nói ra điều gì vào giờ khắc này.

Tất cả mọi người đều an tĩnh trước nay chưa có.

Hình ảnh của đầu óc, sự quen thuộc trong huyết mạch, còn có sự oán hận đến từ 33 Thiên của linh hồn, vào giờ khắc này vô cùng rõ ràng.Bọn họ rốt cục triệt triệt để để hiểu rõ hết thảy.

- Ta chỉ là khí linh, đánh hay không đánh, khi nào khai chiến, không phải do các ngươi quyết định.

Hiện giờ, mời mỗi một tên tu sĩ của Sơn Hải Giới nói cho ta biết, đáp án của các ngươi...

- Là bây giờ khai chiến, chúng ta chưa chuẩn bị xong, nhưng đồng dạng bọn họ cũng chưa chuẩn bị xong.

Còn... chờ đợi mấy năm sau, sau khi song phương đều chuẩn bị đầy đủ hết sẽ tái chiến.

- Các ngươi hãy...

Nói cho ta biết.Sau khi ý chí của Sơn Hải Giới nói ra câu nói sau cùng thì trầm mặc.

Trầm mặc không chỉ là nó, còn có cả Sơn Hải Giới.

Giờ khắc này, mọi người đều trầm mặc im lặng, đánh hay không đánh trở thành một đạo lựa chọn trong đầu.

Đánh thì có ưu thế ưu thế của đánh.

Không đánh thì có sự chuẩn bị của không đánh.

Quyền lựa chọn không ở ý chí của Sơn Hải Giới, lại càng không ở 33 Thiên, mà ở mọi người của Sơn Hải Giới này.

Sự trầm mặc vào giờ khắc này khiến trong 33 Thiên, trên đại lục gần sát nhất Sơn Hải Giới Đệ Nhất Thiên, rất nhiều người đều khẩn trương.

Cho dù là dị tộc mặc áo giáp màu vàng, thời khắc này cũng đều nội tâm run lên.

Hắn bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, sự bức bách của chính mình, không ngờ chính là kết quả như thế.

Vốn dĩ dựa theo sự nhận biết của hắn đối với Sơn Hải Giới, trận chiến này nhất định là mấy năm sau, nhưng giờ đây...

- Chết tiệt!

Trái tim của dị tộc mặc giáp vàng đập nhanh, 33 Thiên vào thời khắc này căn bản vẫn chưa chuẩn bị xong, cho nên bọn họ muốn phát động Đệ Thất Sơn Hải cùng Đệ Lục Sơn Hải náo động, lấy đó làm Sơn Hải Giới tự thân hao tổn máy móc.

Còn bọn họ thì không ngừng tập kết chuẩn bị, chờ đợi mấy năm sau, này tăng so với giảm khi, hai phương thế lực thần bí đó đến duy trì chiến tranh của bọn họ, cuối cùng quyết chiến.

Nhưng ngay lúc này nội tâm của dị tộc giáp vàng chấn động, đột nhiên, trong Sơn Hải Giới truyền ra một thanh âm!

- Chiến!

Cái thanh âm này như lôi đình nổ vang, từ núi thứ tư truyền ra, vang vọng bốn phương tám hướng, truyền khắp tinh không.

Chỉ có một chữ, nhưng phút chốc truyền ra lại làm cho cả Đệ Tứ Sơn Hải, lập tức trở về khắp vô số tiếng vọng lại.

Nói ra chữ đó chính là...

Người chủ Đệ Tứ Sơn Hải, Địa Tạng!

Một chữ mang khí phách vô thượng, cũng có quyết tâm!

- Chiến!!

- Chiến!!!Tiếng động ầm ầm ngập trời, cả Đệ Tứ Sơn Hải dường như sôi trào.

Theo thanh âm của Địa Tạng vang vọng, Đệ Tứ Sơn Hải lập tức điên cuồng, tu sĩ bên trong phần lớn phát ra tiếng gào thét kinh thiên.

Cùng lúc đó, trong Đệ Ngũ Sơn Hải, Đệ Ngũ Sơn Hải chủ, cũng ngửa mặt lên trời rống lớn giống vậy.

- Chiến!

- Chiến!

Đệ Tam Sơn Hải, Đệ Nhị Sơn Hải, thanh âm trào dâng ngập trời, sát ý tràn ngập, khiến tinh không chấn động.

Lại đúng lúc này, trong Đệ Nhất Sơn Hải, một thanh âm tang thương cũng vang dội ầm ầm, truyền khắp bốn phương!

- Chiến!

Cả tinh không, cả Sơn Hải Giới, giờ khắc này hoàn toàn sôi trào.

Vô số thanh âm truyền ra từ mỗi một chỗ khu vực bên trong Sơn Hải Giới, vang vọng bốn phương tám hướng, vô cùng vô tận.

Trong Đệ Cửu Sơn Hải, cũng có thanh âm truyền ra giống vậy, chính là Quý Thiên!- Chiến!

Mà khi Sơn Hải Giới nổ vang, trên núi thứ tám, ngoại công của Mạnh Hạo, Đệ Bát Sơn Hải chủ, thân thể ông ta trong run rẩy.

Hai mắt của ông ta bỗng nhiên mở ra, lực lượng mở mắt ra đó dường như có thể nhấc lên tinh không, nổ vang cửu thiên.

Trong hai mắt ông ta lộ ra ánh sáng của tinh không, thân thể chậm rãi đứng lên, vung tay áo, trong miệng hộc ra một chữ như sấm vậy.

- Chiến!

Chương 1668: Bạch chủ bỏ mạng, chiến sự nổi lên - Bất luận thành bại, đều phải đánh một trận!

- Nếu đối phương chưa chuẩn bị xong, như vậy... một trận chiến này lại không thể trì hoãn!

- Một trận chiến mà thôi, cho dù cuộc chiến tranh này, từ nay về sau sẽ kéo dài nữa, kéo dài không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng nếu sớm muộn gì sắp xảy ra, lại há tiếp tục chuẩn bị!

Từng tiếng gào thét đang đồn ra trong mỗi một khu vực của Sơn Hải Giới, vang dội bốn phương tám hướng.

Mạnh Hạo trầm mặc, nhưng trong mắt lại có ánh sao chợt lóe sáng, lộ ra chiến ý mãnh liệt.

- Có lẽ sau khi chuẩn bị, có thể càng ngưng tụ lực lượng của Sơn Hải Giới, nhưng... khi đó, cũng chính là lúc hai cổ thế lực kinh khủng khác đến.

Thay vì như thế, không bằng như bây giờ lập tức đánh, nếu có thể trước khi hai cổ thế lực đó đến, diệt 33 Thiên trước, có lẽ... một trận chiến này, cũng không phải là không thể thắng lợi!

Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, không trầm mặc nữa, ngẩng đầu nhìn tinh không, nhìn bàn tay giáp vàng chộp lấy Bạch chủ.

Hắn không lên tiếng nói ra chữ chiến đó, mà là thân thể bước lên trước bước đi, ầm ầm bộc phát lực lượng thần thức có thể so với Chí Tôn tám thành,!

Nếu muốn khai chiến, như vậy Bạch chủ đó có thể tạo được tác dụng rất lớn đối với cảnh giới Vĩnh Hằng của Mạnh Hạo.

Nói gì... cũng không thể bị mang đi, trong phút chốc, thần thức của hắn dâng lên mạnh mẽ.

Dị tộc giáp vàng trên Đệ Nhất Thiên đại lục, sắc mặt của gã trong nháy mắt biến hóa, thần sắc lộ ra khiếp sợ.

Đối mặt Sơn Hải Giới vào thời khắc này gần như quần khởi, gã theo bản năng muốn lui về sau, chộp lấy Bạch chủ, bức ép tránh thoát sự kềm chế của Sơn Hải Giới, lúc đang muốn lôi trở về, thần thức của Mạnh Hạo đi lên mạnh mẽ.

Sau khi song phương trong nháy mắt đụng chạm, thần thức của Mạnh Hạo trực tiếp hóa thành một cỗ lực lượng Trảm Thiên, trong tiếng nổ ầm ầm chạy thẳng tới bàn tay nọ.

Tốc độ cực nhanh, phút chốc tới gần hóa thành một thanh đao của thần thức, trong nháy mắt chém tới.

- Ánh sáng của hạt gạo cũng dám tranh huy với nhật nguyệt!

Dị tộc giáp vàng hừ lạnh, đưa tay phải vào Sơn Hải Giới.

Vào khoảnh khắc ánh sáng vàng bạo phát ra mãnh liệt, dường như không thấy thần thức của Mạnh Hạo, mạnh mẽ mang đi Bạch chủ.

Nhưng ngay phút chốc lời nói của gã truyền ra, thần thức của Mạnh Hạo hóa thành đao, lao đi mạnh mẽ, trực tiếp đụng chạm với ánh sáng vàng.

Trong nháy mắt tiếp xúc lẫn nhau, những ánh sáng vàng đó vặn vẹo, dường như run rẩy, trong phút chốc liền trực tiếp vỡ vụn!

Ánh sáng vỡ vụn!

- Đây là!

Một tiếng kinh hô không thể tin truyền xuống từ Đệ Nhất Thiên.

Dị tộc giáp vàng vào thời khắc này mở to mắt, trong óc vù vù.

Mà thanh đao thần thức của Mạnh Hạo gào thét vọt qua, trực tiếp xuyên thấu tất cả ánh sáng vàng, rơi vào trên cánh tay của dị tộc giáp vàng đưa vào Sơn Hải Giới.

Tiếng nổ ngập trời, khoảnh khắc đụng chạm áo giáp màu vàng trên cánh tay đó, dưới âm thanh rắc rắc, toàn bộ bị tan vỡ, lộ ra cánh tay mọc đầy vảy.

Lúc cánh tay run rẩy, thanh đao thần thức của Mạnh Hạo gào thét như ánh sáng, không có chút nào dừng lại.

Mà cánh tay dường như cũng không có bất kỳ tư cách đi cản trở, trong chớp mắt trực tiếp bị chặt đứt!- Người của Như Sơn Hải Giới dị tộc, giết!

Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra sát cơ, nhìn cánh tay gãy lìa, thanh âm như lôi đình nổ vang.

Một tiếng gào thét thê lương truyền ra từ trong Đệ Nhất Thiên trên tinh không.

Dị tộc giáp vàng đó co rút hai mắt lại, đau nhức kịch liệt tràn ngập.

Cánh tay gã hoàn toàn tách ra, nội tâm lộp bộp một tiếng.

Lực lượng mà Mạnh Hạo chặt đứt cánh tay hoàn toàn đến từ chính thần thức.

Mà thần thức đó kinh khủng khiến gã hoảng sợ.

- Chí Tôn, đây là lực lượng của Chí Tôn, ngươi... ngươi là Chí Tôn!Khi dị tộc giáp vàng truyền ra tiếng gào thét thê lương, trên Đệ Nhất Thiên, những dị tộc tu sĩ của Đệ Nhất Thiên toàn bộ đều hít ngược một hơi, thần sắc toàn bộ đại biến.

Mà bên trong Sơn Hải Giới, thời khắc này theo cánh tay bị gãy lìa của dị tộc giáp vàng, thân thể của Bạch chủ lập tức bị buông lỏng ra, thần sắc hắn hoảng sợ, nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra tuyệt vọng.

- Người phản bội Sơn Hải Giới, chết!

Mạnh Hạo nắm mộ hoang Yêu Binh, thân thể như tia chớp vọt đi mạnh mẽ.

Khoảnh khắc tới gần Bạch chủ, một thương đâm tới, trong tiếng gào thê lương của Bạch chủ, một thương ấy trực tiếp đâm vào mi tâm của gã!

Trong mắt Bạch chủ lộ ra không thể tin.

Gã ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, đầu ầm một tiếng, liên đới thân thể cũng khoảnh khắc tan vỡ!

Đệ Thất Sơn Hải chủ đã chết!

Vào khoảnh khắc Bạch chủ tử vong, chiếc mũ vua như ẩn như hiện ở đỉnh đầu gã, dưới tiếng rắc rắc còn dư lại, lập tức vỡ vụn, trong chớp mắt liền chia năm xẻ bảy.

Cùng lúc đó, trên núi thứ bảy, cung điện của Bạch chủ như bị một bàn tay vô hình trừ đi, phút chốc trở thành tro bụi!Sau đó duy chỉ có tinh không vặn vẹo, một cái mũ vua vô chủ, chậm rãi ngưng tụ ra ở đỉnh núi thứ bảy, chờ đợi... sự xuất hiện của Đệ Thất Sơn Hải chủ thứ nhất!

Trên núi thứ bảy, bên trong thiên trì, đôi mắt của Huyền Quy lập tức lộ ra sáng trắng, dường như mất đi sự liên tục cùng ấn ký giữa Đệ Thất Sơn Hải chủ.

Mà một cỗ Sơn Hải lực bàng bạc vào giờ khắc này khuếch tán mạnh mẽ ra từ trong chiếc mũ vua trên núi thứ bảy, tràn ngập cả Đệ Thất Sơn Hải.

Cùng lúc đó, phàm là tu sĩ sinh ra ở Đệ Thất Sơn Hải, đều vào giờ khắc này cảm nhận được sự tồn tại của Sơn Hải lực, lại có một loại cảm giác mãnh liệt...

Chủ mất vị trí, thiên hạ có thể cùng nổi lên tranh chấp!

Cùng lúc đó, bên trong Đệ Bát Sơn Hải, trong nháy mắt Bạch chủ tử vong, bên trong thi thể của gã bạo phát ra lượng lớn khí huyết, lập tức bị mộ hoang Yêu Binh hấp thu.

Nhưng lại là hóa thành từng luồng bạch khí, chui vào trong thất khiếu của Mạnh Hạo!

Lại ở vào chỗ mà Bạch chủ tan vỡ, từ trong cơ thể gã bay lên một mảnh lá cây màu xanh biếc.

Lá cây đó rực rỡ, dường như thuật pháp tạo thành.

Nó mới vừa bay ra, cảnh giới Vĩnh Hằng trong cơ thể Mạnh Hạo liền vận chuyển mãnh liệt, trực tiếp cưỡng ép kéo lá cây tới, sáp nhập vào trong cơ thể hắn.

Vào phút chốc dung hợp, thân thể của Mạnh Hạo nổ vang.

Hắn cảm nhận được thân thể của mình, vào giờ khắc này lại có vô cùng sinh cơ.

Tuy rằng lực lượng thân thể không đột phá, nhưng trình độ tích lũy sau đó khiến Mạnh Hạo cảm thụ cũng kinh hãi.

Hắn có loại dự cảm mãnh liệt, một khi bản thân mình lấy thần huyết đột phá thân thể, như vậy đồng thời đột phá thân thể của hắn vượt qua Đạo Chủ, bước chân vào trình độ của Đạo Tôn!Thậm chí, hắn còn cảm nhận được ngọn Hồn Đăng thứ sáu của mình dường như... cũng có nắm chắc nhất định bị tắt!

Ngay nháy mắt Mạnh Hạo chém chết Bạch chủ, bên trong Sơn Hải Giới, tiếng động khai chiến long trời lở đất.

Mà Mạnh Hạo cũng cảm nhận được, trên núi thứ tám, thời khắc này ngập trời lên dao động khiến hắn quen thuộc.

Mạnh Hạo hiểu rõ, ngoại công đã... thức tỉnh rồi.

Cùng lúc đó, ý chí của Sơn Hải Giới vào giờ khắc này, cũng rốt cuộc mở miệng!

- Chiến!Nó nói ra một chữ, vào nháy mắt một chữ này được nói ra, chín ngọn núi của Sơn Hải Giới phút chốc tất cả Huyền Quy trên đó đều ngửa mặt lên trời gào thét.

Ngay sau đó, nhật nguyệt chi tinh của Sơn Hải Giới cũng vào giờ khắc này tản ra hào quang rực rỡ, hoàn toàn mở ra!

Tiếng động ầm ầm, long trời lở đất.

Chín tòa núi bạo phát ra chín đạo ánh sáng, trực tiếp xông vào tinh không, đánh vào trên tấm lưới lớn màu vàng khiến cho nó run rẩy, không ngờ... bắt đầu tan vỡ!

Theo sự tan vỡ, Đệ Nhất Thiên trong 33 Thiên mặc kệ có nguyện ý hay không, đều... phủ xuống!Trong tiếng nổ ầm ầm, trên tinh không, nhìn không còn là vô tận, mà là một mảnh mặt đất bàng bạc.

33 Thiên chấn động, vô số thần thức cường hãn vào giờ khắc này bộc phát toàn bộ.

Còn bên trong Đệ Nhất Thiên, một dạng cũng có dao động kinh người khuếch tán, có một thanh âm âm lãnh mang tang thương trầm muộn truyền ra.

- Chiến tranh, nếu Sơn Hải Giới muốn trước thời hạn, như vậy... liền chiến đi!

Khi thanh âm vang dội, từng tiếng gào thét truyền ra từ Đệ Nhất Thiên.

Ngay sau đó, Đệ Nhị Thiên, Đệ Tam Thiên trên Đệ Nhất Thiên, tất cả 33 Thiên đều có thân ảnh gào thét mà đến, muốn đi tham chiến.

Nhưng vào lúc này, nhật nguyệt chi tinh của Sơn Hải Giới có tia sáng lóng lánh.

Có hai đạo ánh sáng bộc phát ra từ bên trong, chạy thẳng tới chỗ liên tiếp của Đệ Nhất Thiên cùng Đệ Nhị Thiên trong 33 Thiên!

Ầm!

Hai đạo ánh sáng đó trong nháy mắt xuyên qua, lại tách rời Đệ Nhất Thiên trong 33 Thiên, dường như tách rời với 32 Thiên khác!

Lại lần nữa tạo thành một tấm lưới lớn, bao phủ Đệ Nhất Thiên vào bên trong, tách ra với 30 Thiên khác!

Lập tức những thân ảnh phủ xuống từ đại lục khác bên ngoài Đệ Nhất Thiên tức thì bị ngăn cản cản.

Khi có tiếng rống giận truyền ra, 33 Thiên chấn động, bên trong vô số tu sĩ phát ra kinh hô, trên Đệ Nhất Thiên, tất cả dị tộc vào giờ khắc này trầm mặc.

Nhưng rất nhanh có tiếng động tử chiến vang vọng, toàn bộ bỗng nhiên bay ra từ trên đại lục, sát nhập vào Sơn Hải Giới!

Chiến tranh... bộc phát!

Chiến trường không phải chỉ ở một chỗ khu vực của Sơn Hải, mà là... cả Sơn Hải Giới!

Đệ Nhất Thiên bàng bạc khiến cho dị tộc tu sĩ phủ xuống, tản ra mỗi một chỗ khu vực của Sơn Hải Giới.

Những dị tộc của Đệ Nhất Thiên có bộ dáng phần lớn dữ tợn, khác biệt với tu sĩ, giống như hung thú, sau khi phủ xuống, lập tức sát ý kinh thiên.

Cũng giống như vậy, các Đại Sơn Hải Giới vào giờ khắc này, toàn bộ xuất động, rất nhanh, chiến tranh liền hoàn toàn bộc phát.

Bên trong Đệ Thất Sơn Hải giới, trong nháy mắt liền hóa thành biển lửa.

Tu sĩ của khu vực này gần như trống không, khiến cho Đệ Nhất Thiên dị tộc phủ xuống không gặp phải quá nhiều chống cự, rất có khuynh hướng lấy chỗ này làm trận doanh.

Hiển nhiên, đây đúng là kế hoạch được tiến hành của Đệ Nhất Thiên chuẩn bị vào mấy năm sau!

Đệ Lục Sơn Hải cũng giống như thế!

Mà chiến tranh kịch liệt nhất lại là Đệ Bát Sơn Hải cùng Đệ Ngũ Sơn Hải, bên trong hai Đại Sơn Hải này, vốn dĩ bạo phát chiến tranh.

Vả lại số lượng tu sĩ mặc dù có giảm bớt, nhưng dù sao cũng là từng người tập hợp lực lượng của hai Đại Sơn Hải.

Thêm vào đó Đệ Bát Sơn Hải vì sự xuất hiện của Mạnh Hạo, hậu kỳ gần như không có đại chiến quá nhiều song phương thương vong thảm trọng, bảo tồn coi như hoàn hảo.

Giờ này vừa khai chiến, lập tức liền phấn khởi phản kích, tiếng sấm vang dội ngập trời.

Về phần những Sơn Hải khác, không có sự hao tổn máy móc của chiến tranh, duy chỉ có thiếu hụt, chính là tập kết và chuẩn bị.

Nhưng Đệ Nhất Thiên dị tộc, cũng giống vậy không có quá nhiều chuẩn bị, song phương vừa mới tiếp xúc, lập tức bộc phát trận chiến sinh tử.

Trong Đệ Nhất Sơn Hải, Tự liệt của núi thứ nhất gào thét, lãnh đạo tu sĩ, chém giết mà đi.

Ở những phương hướng khác, các gia tộc tông môn của Đệ Nhất Sơn Hải, vào thời khắc này không có gì có thể lựa chọn, chỉ có chiến!

Đệ Nhị Sơn Hải, Đệ Tam Sơn Hải cũng giống như thế, duy chỉ có...

Đệ Tứ Sơn Hải!

Chương 1669: Chí tôn dị tộc Đệ Tứ Sơn Hải dường như chuẩn bị rất lâu, hay hoặc là nói, bọn họ vào thời điểm đều đang chuẩn bị.

Gần như khoảnh khắc những dị tộc đó phủ xuống, bên trong Đệ Tứ Sơn Hải liền tinh không nổ vang.

Từng cổ Âm La đại điện tựa như Minh giới, trực tiếp huyễn hóa ra, cũng có Hoàng Tuyền chen chúc lao xuống, quét ngang thương mang.

Làm cho dị tộc phủ xuống Đệ Tứ Sơn Hải, không đợi khai chiến liền lập tức phát ra tiếng gào thét thê lương, tử vong rất nhiều, không thể tiến lại gần Đệ Tứ Sơn Hải nửa bước.

- Giết!Bên trong Đệ Tứ Sơn Hải truyền ra tiếng gầm nhẹ, vô số tu sĩ chạy ra.

Mà quỷ dị nhất không phải Đệ Tứ Sơn Hải, mà là...

Đệ Cửu Sơn Hải!

Gần như trong nháy mắt những dị tộc đó phủ xuống Đệ Cửu Sơn Hải, bên trong Đệ Cửu Sơn Hải có một đạo hào quang rực rỡ, không biết là từ chỗ nào truyền đến.

Một chớp mắt quét ngang, bao trùm cả Đệ Cửu Sơn Hải Giới.

Nơi nó đi qua, Sơn Hải Giới tu sĩ không đáng lo, nhưng những dị tộc kia lại toàn bộ thân thể run lên, trực tiếp tan vỡ.Chiến tranh giữa Sơn Hải Giới cùng 33 Thiên vào giờ khắc này, hoàn toàn bộc phát toàn diện!

Vào khoảnh khắc chiến tranh bộc phát, ý chí của Sơn Hải Giới khuếch tán cả Sơn Hải Giới.

Nơi nó đi qua, những dị tộc của Đệ Nhất Thiên toàn bộ rống giận, thân thể truyền ra tiếng động răng rắc.

Thân thể của bọn họ, tu vi của bọn họ, hết thảy bọn họ vào giờ khắc này bị áp chế thẳng thừng, có thể phát huy được, chỉ có sáu thành của chiến lực chân chính!

Đây chính là chỗ kinh khủng của Sơn Hải Giới, trở thành chỗ sinh sôi nảy nở của Tiên giới, chỉ là một trong tác dụng của nó.

Nó dù sao cũng là niên đại được sáng tạo ra ở chiến tranh, tất cả sự tồn tại của nó,... chính là vì chiến tranh!

- Sơn Hải Giới!

Tiếng gầm lên giận dữ vang dội.

Trong tiếng nổ ầm ầm, một thân ảnh gầy đi ra từ trên đại lục của Đệ Nhất Thiên.

Mỗi một bước rơi xuống cũng làm cho Sơn Hải Giới chấn động.

Một cỗ khí tức của Chí Tôn từ trên người của thân ảnh ấy, vào giờ khắc này ngập trời lên, truyền khắp bốn phương tám hướng!Mặc dù là ý chí của Sơn Hải Giới, phủ xuống trên uy áp của thân ảnh ấy đều tựa hồ không thể đưa đến quá nhiều tác dụng.

Thân ảnh ấy bắt đầu còn là gầy, nhưng theo sự đi ra, thân thể gã bành trướng mãnh liệt, trong chớp mắt liền hóa thành trăm trượng, nghìn trượng, rất nhanh ... liền đạt tới mười ngàn trượng!

Thân thể đó giống như một con ma thú, tràn ngập vảy, còn có cái đuôi mười ngàn trượng, cùng với chiếc sừng ở đỉnh, khiến cho toàn thân trên dưới của gã có khí thế kinh thiên.

Mơ hồ có ngọn lửa màu đen vây chung quanh gã.

Hai mắt gã là màu đỏ.

Ánh mắt nhìn đến, tinh không đều vặn vẹo tan vỡ, nhìn xuống Sơn Hải Giới, dường như vào một chớp mắt đó, quét qua tất cả chúng sinh trong Sơn Hải Giới.

Trừ bên trong Sơn Hải Giới này, có một người khiến cho gã kiêng kỵ nhất ra, trên người của hai người khác thì hơi dừng lại một chút!

Một người ở Đệ Tứ Sơn Hải, một người khác thì ở Đệ Bát Sơn Hải!

Ở Đệ Tứ Sơn Hải là Địa Tạng, ở Đệ Bát Sơn Hải ...

Là Mạnh Hạo!

Sở dĩ gã coi trọng Địa Tạng, là bởi vì giờ khắc này trong Đệ Tứ Sơn Hải, khí thế của Địa Tạng ngập trời lên.

Mơ hồ dường như muốn tranh nhau phát sáng với Chí Tôn, nổ vang cửu thiên, Sơn Hải đều kinh hãi!Còn bên phía Mạnh Hạo lại là vì hắn chém chết Bạch chủ.

Bạch chủ đó... hiển nhiên chính là dị tộc nhất mạch tới từ đại lục của Đệ Nhất Thiên!

- Một cái Sơn Hải Giới nhỏ nhoi, Đệ Nhất Thiên chỗ của bản tôn cũng đủ để quét ngang!

- Mạn Đế La Chủ Tể, hai Đại Ma Tôn dưới trướng bổn tọa, tiến hành một cuộc...

Huyết tế Sơn Hải Giới này cho bổn tôn!

- Lấy máu thịt của Sơn Hải Giới tiên nhân huyết tế bầu trời, lấy hồn của chúng tiên hiến tế Thiên Phương, khiến Sơn Hải Giới này tan rã, khiến tất cả sinh mạng chỗ này... hóa thành tro bụi!

Thân ảnh mười ngàn trượng nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm nổ ầm ầm, truyền khắp cả Sơn Hải Giới.

Theo lời nói của gã truyền ra, lập tức từ phía sau gã, trên Đệ Nhất Thiên đó, có vô số thân ảnh của dị tộc gào thét ra, mang sát cơ, lần nữa tản ra cả Sơn Hải Giới.

Mỗi một mảnh khu vực của Sơn Hải đều có dị tộc phủ xuống.

Nhóm dị tộc thứ hai phủ xuống rõ ràng trên tu vi cùng giết chóc phải vượt ra khỏi nhóm đầu tiên, giống như tinh nhuệ, càng cường hãn.Tiếng nổ ầm ầm bốn phương tám hướng, khiến Sơn Hải chấn động, chém giết bỗng nhiên được triển khai kịch liệt!

Cũng có ba đạo thân ảnh chậm rãi đi ra, ba tên dị tộc đó không phân rõ nam nữ, toàn thân tràn ngập vảy, trong mắt ánh sáng đỏ như lửa.

Nhất là một người phía trước nhất, thân thể cao khoảng nghìn trượng, bốn phía ngọn lửa tràn ngập, khi đi ra, một cỗ dao động gần với Chí Tôn bộc phát ra từ trên người bọn họ.

Đó là...

Chủ Tể!!

Chuẩn Chí Tôn!Mà sau Chuẩn Chí Tôn ấy, hai tên dị tộc, mắt lộ ra ánh sáng đỏ, khóe miệng lộ ra tàn nhẫn, tu vi nổ vang ngập trời, cũng làm thiên địa chấn động như vậy.

Một cỗ lực lượng lục nguyên dâng lên mạnh mẽ!

Một người trong đó mặc áo giáp màu vàng, chỉ là vị trí của tay phải, áo giáp vỡ vụn một chút, chính là tên dị tộc mà trước đó muốn dẫn đi Bạch chủ.

Gã mới vừa xuất hiện, ánh mắt liền khóa được trên người Mạnh Hạo của Đệ Bát Sơn Hải giới, trong mắt có sát cơ tràn ngập.

Bọn họ không bằng Chí Tôn, cũng không bằng Chủ Tể, nhưng chỉ cần là lục nguyên, đã đứng ở đỉnh phong, bất kỳ một người nào đều có thể nhấc lên một trận hạo kiếp.Đệ Nhất Thiên trong33 Thiên, làm Phong Ấn Chi Địa của tầng thứ nhất trấn áp Sơn Hải Giới, làm cửa ải thứ nhất phòng ngừa Sơn Hải Giới tu sĩ vạn vạn năm chạy ra, đương nhiên có chỗ cường hãn của nó!

Giờ khắc này, bên trong Sơn Hải Giới, trong chín tòa Sơn Hải, vạn vạn tu sĩ toàn bộ đáy lòng nổ vang.

Bất kể ở bất kỳ khu vực, tất cả mọi người lúc ngẩng đầu, đều có thể thấy được thân ảnh của Chí Tôn ở chỗ đầu cuối của tinh không, bên dưới Đệ Nhất Thiên!

Khí tức của hắn kinh khủng khó có thể hình dung, khuếch tán cả Sơn Hải Giới!Khí thế của hắn long trời lở đất, dường như một cái ý niệm, liền có thể diệt sát ánh mắt hết thảy chúng sinh nhìn.

Thần thức cường hãn khiến cho cường giả Đạo Cảnh thời khắc này cũng đều thân thể run rẩy, cảm nhận được một cỗ... chấn động không thể địch nổi.

- Chí Tôn...

- Đây... chính là lực lượng của Chí Tôn...

- 33 Thiên, rốt cuộc... có mấy người Chí Tôn...Giờ khắc này, cho dù là những Sơn Hải chủ đó cũng đều tâm thần rung động, nếu không phải là lực của Sơn Hải gia trì, giờ khắc này cũng nhất định nổ vang mất đi chiến ý.

Đúng lúc này, thân ảnh Chí Tôn dị tộc cao mười ngàn trượng, tay phải gã nâng lên, đè xuống một cái về Sơn Hải Giới xa xa.

Lập tức tinh không phía trước gã nổ vang, tầng tầng cuốn ngược, sắp tan vỡ.

Một cỗ lực lượng Chí Tôn bạo phát ầm ầm, chỗ nó đi là núi thứ tư cùng với núi thứ tám!

Gã rõ ràng muốn diệt sát trước tiên hai người mà gã cho rằng có uy hiếp nhất định trong phạm vi lực lượng của gã!

- Nhớ kỹ tên của bổn tôn đánh chết bọn ngươi, Dịch Cổ.

Bổn tôn vạn vạn năm không thay đổi tên thật!

Chí Tôn dị tộc đó nhàn nhạt lên tiếng, tay phải rơi xuống, trời long đất lở.

Đồng thời rung chuyển Sơn Hải Giới, Mạnh Hạo lập tức liền cảm nhận được một cỗ uy áp kinh người đến mãnh liệt từ trong tinh không.

Một đường thế như chẻ tre, ép ra lực của Sơn Hải, chạy thẳng tới mình.Bên trong uy áp đó ẩn chứa ý diệt tuyệt, dường như muốn tự mình hoàn toàn vỡ vụn, hình thần câu diệt, giết chóc chi tự, long trời lở đất.

Đôi mắt của Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại.

Hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ mãnh liệt.

Cảm giác nguy cơ đó khiến hắn vào phút chốc, tu vi toàn thân dường như thiêu đốt.

Hắn có loại dự cảm mãnh liệt, lần này nếu không có cách nào chống cự một kích đến từ Chí Tôn, bản thân mình... hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Cũng may, lực lượng Chí Tôn của Dịch Cổ cũng không phải chỉ đánh chết một mình Mạnh Hạo, mà là phân tán ra, hóa thành hai phần.

Một phần muốn diệt Mạnh Hạo, một phần khác... lại giữa tiếng gào thét, phủ xuống Đệ Tứ Sơn Hải, chạy thẳng tới chỗ sâu của vô số Âm La đại điện ở Đệ Tứ Sơn Hải.

Nơi đó có pho tượng khổng lồ cao nghìn trượng khoanh chân ngồi trên một chỗ Minh Thổ màu đen.

Pho tượng đó chính là người chủ Đệ Tứ Sơn Hải, Địa Tạng!

Sơn Hải chủ mạnh nhất, bên trong cả Sơn Hải Giới, người đứng đầu dưới Chí Tôn!

Bốn phía pho tượng hắn hóa thân, hàng năm có vô số hồn phách vây quanh, bởi vì núi thứ tư, trông coi Sơn Hải Giới Minh Địa, mà người chủ Đệ Tứ Sơn Hải, chính là người chủ của Sơn Hải Giới Minh Địa!Gần như vào khoảnh khắc của Chí Tôn dị tộc phủ xuống, đôi mắt của pho tượng bỗng nhiên mở ra từ trong vĩnh hằng không mở, toàn thân vang vọng tiếng rắc rắc, xuất hiện từng đạo khe nứt.

Tay phải nhìn như chậm chạp nâng lên, nhưng trong nháy mắt liền xuất hiện uy áp phủ xuống trước đó, phóng mạnh ra một chỉ!

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ ngập trời, thân thể của Địa Tạng bị tan vỡ tầng tầng, chia năm xẻ bảy, trong nháy mắt tán loạn.

Mà uy áp của Chí Tôn dị tộc vào giờ khắc này cũng dừng một chút, dường như khó có thể đi về phía trước.Bên trong pho tượng tán loạn, lộ ra chân thân của Địa Tạng.

Đó là một người nam nhân tang thương, thân thể cao lớn, mặc một thân trường bào màu vàng.

Hắn đứng ở nơi đó, có một cỗ khí thế kinh thiên nổ vang lên.

Giữa tay phải nâng lên bấm quyết, núi thứ tư nổ vang, Hoàng Tuyền rực rỡ trong bầu trời Đệ Tứ Sơn Hải.

Bên trong vô số Âm La đại điện truyền ra tiếng đọc kinh thư.

Từng tia hương hỏa lực gào thét mà đến, ngưng tụ về phía Địa Tạng.Một tiếng ầm, dưới một ngón tay ẩn giấu trên mặt đất, lập tức uy áp của Chí Tôn dị tộc, trên mặt đất ẩn giấu trước mặt chợt tan vỡ.

Đồng thời với sự tan vỡ đó, sắc mặt của Địa Tạng hơi tái nhợt một chút, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục.

Mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ lạ, lúc ngẩng đầu, tay phải nâng lên, vén mạnh lên một cái.

- Có qua mà không có lại, không phải là đạo của Địa Tạng.

Hắn nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm ẩn chứa vận luật kỳ dị nào đó.

Sau khi hắn nói ra, theo tay phải xốc lên, lập tức Âm La đại điện bên trong Đệ Tứ Sơn Hải giới, sông Hoàng Tuyền, còn có vô số hương hỏa lực toàn bộ nổ vang, dâng lên ngập trời, nhưng lại hóa thành một cái bàn tay, dưới tiếng ầm ầm, chạy thẳng tới tinh không, bắt một trận về phía Chí Tôn dị tộc!

Mặc kệ tu vi của ngươi mạnh bao nhiêu, Chí Tôn thì đã sao, nếu đã qua, sao có thể không có lại, cũng sẽ xuất thủ lượng kiếm với ngươi!

- Hả?

Chí Tôn dị tộc trong tinh không co rụt con ngươi lại, nhìn về phía núi thứ tư.

- Bản thân liền cụ bị lực lượng của Đạo Tôn...

Tập hợp vạn vạn năm hương hỏa, lấy chí nguyện to lớn của bản thân dẫn động...

Cụ bị uy lực của Chủ Tể...

Ngay khi Dị giới Chí Tôn kinh động, bên trong Đệ Bát Sơn Hải giới, theo uy áp của vị Chí Tôn tới gần, đôi mắt của Mạnh Hạo lộ ra ánh sáng ngập trời.

Hai tay bỗng nhiên tản ra, Chí Tôn Kiều phủ xuống ầm ầm, mà thần thức của hắn, cũng vào giờ khắc này bỗng nhiên bạo phát.

Đó là lực lượng của thần thức có thể so với tám thành Chí Tôn, thời khắc này dâng lên, long trời lở đất, trực tiếp đối kháng ầm ầm với uy áp của Dị giới Chí Tôn nọ.

Trong nháy mắt đụng vào nhau, tiếng nổ ngập trời, như lôi đình nổ vang.

Khi tinh không run rẩy, hào quang của Chí Tôn Kiều khiến tinh không thất sắc.

Có thể thấy được trên Chí Tôn Kiều vào thời khắc này xuất hiện vô số thân ảnh.

Những thân ảnh đó từng người một tựa như đi lại trên cầu.

Từng tia khí tức kinh khủng phát ra từ trên vài thân ảnh đó!Một màn này khiến Dị giới Chí Tôn thất kinh!

Gã không thể không thừa nhận, bản thân mình đã xem thường Sơn Hải Giới.

Hai người mà gã vốn cho là có thể diệt sát, không ngờ một người so với một người càng khiến gã giật mình!

Chương 1670: Chí tôn sát cơ Sự xuất hiện của Chí Tôn Kiều khiến tâm thần gã chấn động.

Gã có ấn tượng với chiếc cầu kia.

Năm đó khi trận hạo kiếp ấy xảy ra, gã chưa phải là Chí Tôn, không thể tham dự quá sâu, nhưng cũng nhìn thấy cây cầu kia.

Long trời lở đất của năm đó, trước mặt Cửu Phong dường như vô địch, va chạm cùng Sơn Hải Giới, liền bị sụp đổ.

Trận chiến ấy thảm thiết, gã thời khắc này hồi tưởng lại, cũng đều tâm thần run rẩy.

Cửu Phong mặc dù đã hình thần câu diệt nhiều năm, nhưng như cũ khi khiến Chí Tôn dị tộc nhớ lại, nội tâm chấn động.

Năm đó gã không hiểu, rồi sau đó gã cũng suy nghĩ qua.

Với sự cường hãn của Cửu Phong, trên thực tế, nếu gã muốn rời đi Chí Tôn Tiên Giới, không để ý tới sự tồn vong của Chí Tôn Tiên Giới, không ai có thể giữ lại.

Mặc dù hai đại thế lực kinh khủng đó, trước đây không dùng đến tổ hồn cũng không làm được, mà dùng giá cao của tộc hồn, hai bên cũng rất khó thừa nhận.

Dịch Cổ trầm mặc, phức tạp nhìn về phía Chí Tôn Kiều, nhìn về những thân ảnh phía trên đó.

Nhưng chút ít này vẫn không khiến gã kinh hãi nhất, trừ cây cầu ra, cái mạnh từ thần thức của Mạnh Hạo khiến gã thất kinh.Nhưng...

Cho dù là loại thần thức này có thể so với gã tám thành, cũng như cũ vẫn không phải trọng điểm khiến đầu óc gã vù vù!

Trọng điểm khiến thân thể gã chấn động, hai mắt co rút lại... là gã không ngờ... cảm nhận được... một cỗ dao động quen thuộc trong thần thức của Mạnh Hạo!

Sự dao động đó khiến nội tâm gã chấn động đồng thời trong óc phút chốc trở nên vù vù!

- Cửu Phong...

Đó là dao động của Cửu Phong, người này...

Người này là người truyền thừa của Cửu Phong!Tâm thần của Dịch Cổ rầm rầm như có vô số sấm sét đồng thời nổ tung.

Tay phải nâng lên, lực lượng của Chí Tôn bộc phát, sau đó đánh ra bàn tay ẩn giấu từ dưới đất.

Sát cơ trong mắt gã phút chốc ngập trời, nhìn thẳng về phía Đệ Bát Sơn Hải.Gã quyết không cho phép, thế gian này... lại xuất hiện một vị...

Cửu Phong Chí Tôn!

Đó là Chí Tôn cửu nguyên, là cảnh giới hoàn toàn bất đồng với Chí Tôn thất nguyên của gã.

Tuy rằng nó đều được gọi là Chí Tôn, nhưng khác biệt lẫn nhau, giống như... sự kịch liệt giữa Đạo Tôn tứ nguyên và Đạo Tôn lục nguyên!- Người này nhất định phải chết!

Nếu hắn không chết, cho dù chỉ có một chút khả năng, sẽ trở thành vị Cửu Phong thứ hai, cũng sẽ làm 33 Thiên... có nguy hiểm bị diệt tuyệt!

Tâm thần của Chí Tôn dị tộc chấn động, tay phải bỗng nhiên nâng lên, siết mạnh một cái về phía Đệ Bát Sơn Hải.

Tu vi trong cơ thể nổ vang ngập trời, bạo phát hết toàn lực của thân là Chí Tôn!

Đệ Bát Sơn Hải nổ vang, tất cả tu sĩ bên trong, bao gồm những dị tộc phủ xuống vào giờ khắc này đều thất khiếu chảy máu.

Cảm nhận được lực lượng của thiên địa đè ép.Chí Tôn dị tộc lại vì diệt sát Mạnh Hạo, không tiếc mạng sống của đồng tộc, siết chặc lấy tinh không của Đệ Bát Sơn Hải, hủy diệt tất cả chúng sinh bên trong!

Nhưng vào lúc này, một đạo bạch quang vọt lên mãnh liệt từ Đệ Cửu Sơn Hải, như chém ra tinh không, hóa thành một đạo dải tơ.

Giữa tiếng gào thét chạy thẳng tới thân ảnh mười ngàn trượng, rơi vào tay phải trước thân ảnh ấy, trực tiếp nổ tung, khiến cho tay phải của Chí Tôn dị tộc thẳng thừng bắn lên!

- Ta đã chờ ngươi lâu rồi!Thanh âm của một người con gái, trong trẻo nhưng lạnh lùng vang dội.

Chính là...

Hải Mộng Chí Tôn!

- Hải Mộng!

Ngươi lấy bí pháp còn rơi rớt lại đến nay, căn nguyên sớm đã tan vỡ.

Tu vi không bằng năm đó xa, ép buộc xuất thủ chỉ sẽ tăng tốc tử vong.

Ngươi nếu lánh chiến cũng đã đành, Sơn Hải Giới bị diệt không có liên quan với ngươi, nhưng ngươi lại dám chủ động xuất thủ!

Chí Tôn dị tộc Dịch Cổ chợt ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra sát cơ.

- Năm đó khi bổn tọa thành đạo, ngươi vẫn còn là con kiến.Khi thanh âm của Hải Mộng Chí Tôn lạnh như băng truyền đến, trong tinh không xa xa, thân ảnh của nàng từng bước một đi tới.

- Năm đó khi bổn tọa Đạo Tôn, ngươi vẫn còn vùng vẫy sống chết, quỳ lạy trước mặt bổn tọa, cầu khẩn không bằng luân hồi...

- Năm đó bổn tọa sau khi Chí Tôn, ngươi vì lấy lòng, không tiếc lấy tộc lực, mang tới Thiên Đế Hoa, chỉ vì muốn bản tọa cho ngươi phương pháp đột phá Đạo Chủ.

- Giờ đây, Long Dịch tộc ngươi cũng dám lộ ra răng nanh của ngươi trước mặt bổn tọa.Khi Hải Mộng nhàn nhạt lên tiếng, sắc mặt của Chí Tôn dị tộc biến hóa.

Mỗi một câu nói của Hải Mộng cũng làm cho gã nhớ lại những gì đã từng trải qua, trong mắt dần dần sát cơ mãnh liệt.

- Ngươi muốn chết, bổn tôn thành toàn cho ngươi!

Chí Tôn dị tộc biết được muốn đích thân động thủ giết Mạnh Hạo, có Hải Mộng cản trở đã là không thể nào.

Mà trong đáy lòng gã đối với Hải Mộng, tuy rằng lời nói khinh thường, nhưng thực tế cũng rất là kiêng kỵ.

Dù sao Hải Mộng Chí Tôn, năm đó vào lúc gã còn nhỏ yếu đã là một trong Chí Tôn của Tiên Giới Chí Tôn, địa vị tôn cao, thuật pháp ngập trời, hơn xa gã có thể so sánh.

Trong tiếng nổ ầm ầm, Chí Tôn dị tộc bỗng nhiên xuất thủ, bất ngờ đánh nhau một trận với Hải Mộng Chí Tôn bên dưới Đệ Nhất Thiên, trong tinh không chí cao vô thượng của Sơn Hải Giới này!

Một trận chiến kia khiến thế giới nổ vang, bầu trời biến sắc, tinh không mất sáng chói.

Gần như đồng thời khi bọn họ khai chiến, vị Chủ Tể của dị tộc kia, đôi mắt chợt lóe sáng.

Ánh mắt quét qua phương hướng của Mạnh Hạo cùng núi thứ tư, hừ lạnh một tiếng, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới núi thứ tư!

Mục tiêu của gã là Địa Tạng có thể phát huy lực lượng Chủ Tể!

Theo người này tới gần, trong Đệ Tứ Sơn Hải, Địa Tạng ngẩng đầu, hương hỏa lực ngập trời, tạo thành một cái lốc xoáy to lớn, trực tiếp bao phủ vị Chủ Tể dị tộc đang tới.

Tiếng động ầm ầm kinh thiên bay vòng, hai người bỗng nhiên khai chiến!Về phần hai vị Đạo Tôn dị tộc còn dư lại, thời khắc này trong mắt lộ ra tia tàn nhẫn.

- Tên tiểu bối của Đệ Bát Sơn Hải, là ta đây!

Đạo Tôn dị tộc thân mặc giáp vàng bỗng nhiên lên tiếng.

Bên cạnh gã là một tên Đạo Tôn dị tộc khác cười cười, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại.

Theo hai mắt khép kín, thân thể gã lập tức vặn vẹo, nhưng lại hóa thành 5 phần khói xanh, bổ ra hư vô đi về năm phương hướng.

Chỗ gã đi qua, là núi thứ nhất, núi thứ hai, núi thứ ba, còn có núi thứ tám, núi thứ chín!Mục tiêu của gã không phải tu sĩ tầm thường, mà là...

Sơn Hải chủ trong năm tòa sơn hải này!

Gã rõ ràng là muốn lấy lực một người, cùng đánh với năm Đại Sơn Hải chủ!

Trong tiếng nổ ầm ầm, rất nhanh, trên năm ngọn núi đó có thuật pháp sấm sét lăn lộn truyền ra.

Về phần Đạo Tôn dị tộc mặc áo giáp màu vàng, đã từng cùng Mạnh Hạo có một trận chiến, gã liếm môi một cái, đôi mắt tràn ngập sát cơ, khóa được trên người của Mạnh Hạo bên trong Đệ Bát Sơn Hải.

Gã không biết Chí Tôn đại nhân vì sao muốn đơn độc diệt sát người này.

Gã không cần thiết, lấy tu vi thân là Đạo Tôn của gã, đi đánh chết một tên ngũ nguyên, cho dù là ngũ nguyên đỉnh phong, với gã mà nói cũng không phải chuyện khó.

Gã quan tâm là Mạnh Hạo, giết tộc đệ của gã, đó là tộc đệ của Đệ Nhất Thiên, lập được công lao hãn mã!

Trong tộc đã có ban thưởng, ngay khi Bạch chủ trở về, sẽ được gia tộc lấy huyết mạch của tộc nhân vi dẫn, nhảy vọt tu vi của tộc đệ lên tới trình độ Đạo Tôn, liệt vào gia tộc trưởng lão.Nhưng hiện giờ lại chết ở trước mặt của gã.

Lòng gã muốn giết Mạnh Hạo sớm đã mãnh liệt.

Mà gã duy cần phải chú ý, chính là thần thức kinh khủng của Mạnh Hạo, đối với chuyện này, gã sớm có chuẩn bị.

Thời khắc này gã toét miệng cười, bước lên đi về trước, trực tiếp xé mở tinh không, một đường bẻ gãy nghiền nát, chạy thẳng tới Đệ Bát Sơn Hải.

Khí thế như nước lụt, sát ý ngập trời.

- Tiểu bối, ngươi muốn chết như thế nào?

Ta có thể cho ngươi tự chọn một phương thức.Khi thanh âm âm lãnh vang vọng, Đạo Tôn dị tộc thân mặc Kim gia với tốc độ nhanh hơn, từ xa xa nhìn lại, giống như một đạo sao băng màu vàng, phá ra tinh không, gào thét mà đến.

Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ lạ, toàn thân máu huyết lưu chuyển.

Tu vi khoảnh khắc bộc phát, thân thể bước ra một bước, hai bước, ba bước về phía trước...

Trong chớp mắt, khoảnh khắc Đạo Tôn dị tộc tới gần, Mạnh Hạo đi ra bước thứ bảy.

Phút chốc bước thứ bảy rơi xuống, khí thế của hắn ầm ầm nổi lên, dưới sự bộc phát gấp mấy lần, thần thức của hắn cũng bỗng nhiên tản ra.

Chí Tôn Kiều nổ vang, một khắc tạo thành uy áp, trên tay phải hắn, mộ hoang Yêu Binh trực tiếp xuất hiện, sau khi cầm bỗng nhiên đánh ra một thương!

Một thương đó ngưng tụ lực lượng thân thể của Mạnh Hạo, còn có tu vi thuật pháp của hắn, cũng có cái uy thần thức của hắn.

Hơn nữa khí thế của Chí Tôn Kiều khiến cho một thương của Mạnh Hạo đánh ra một cách cứng rắn, lại dường như đóng băng tinh không, hóa thành sát cơ không giấu giếm chút nào, toàn bộ nội liễm.

- Có chút bản lãnh...

Đôi mắt của Đạo Tôn co rút lại, lúc khoảnh khắc tới gần, chợt há to miệng, đột nhiên hét lớn một tiếng về phía Mạnh Hạo.

Theo tiếng hô truyền ra, sóng âm ngập trời, phía sau Đạo Tôn dị tộc bất ngờ huyễn hóa ra một người khổng lồ.

Người khổng lồ nọ cũng rống lên, một cỗ gió lốc ẩn chứa lực lượng lục nguyên căn nguyên bỗng nhiên nổ tung.

Vào giờ khắc này, Đạo Tôn dị tộc thân mặc Kim gia đột nhiên lấy ra một pho tượng.

Pho tượng đó là một con thằn lằn.

Nó mới vừa xuất hiện, một cổ khí tức quỷ dị tràn ra, nhưng lại áp chế thần thức của Mạnh Hạo!

Thần thức khiến cho hắn có thể so với Chí Tôn tám thành, lập tức bị suy yếu năm thành!Ngay sau đó, gió lốc nọ trực tiếp đối kháng cùng một thương của Mạnh Hạo.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ xé rách tinh không, Mạnh Hạo tắt hết năm ngọn Hồn Đăng.

Hắn vào thời khắc này có thể phát huy ra lực lượng mạnh nhất, lớn đến chỉ nửa bước bước vào lục nguyên, nhưng đối mặt chân chính lục nguyên, vẫn chưa đủ!Mà thần thức bị áp chế, khiến hắn lại gặp nguy cơ.Chí Tôn Kiều tan vỡ, mộ hoang Yêu Binh bị bắn mạnh lên.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, tu vi vào giờ khắc này cũng đều bị phản chấn tán loạn.

Thân thể như muốn xé rách, đại lượng máu thịt bay khỏi.

Đạo Tôn dị tộc đó, bốn phía căn nguyên gió lốc tiêu tán, khí tức yếu đi một chút.

Một kích của Mạnh Hạo, gã mặc dù có thể áp chế, nhưng với gã mà nói, cũng cần toàn lực, nhất là ý quỷ dị trên mộ hoang Yêu Binh khiến gã cũng phải nhíu mày.Gã cất bước vụt qua, khoảnh khắc liền xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo bị thương nặng.

Ánh mắt lộ ra sát cơ tàn nhẫn, nhưng lại không phải đi diệt sát, mà là há ra miệng to, một miệng cắn nuốt đầu của Mạnh Hạo.

- Ăn ngươi xong, thu được lực lượng của ngươi!

Mắt của dị tộc giáp vàng Đạo Tôn lộ ra tia sáng kỳ lạ, nhưng ngay khi nháy mắt gã muốn cắn nuốt Mạnh Hạo, đôi mắt của hắn chợt lóe lên một cái.

Thương thế của hắn nhìn như nghiêm trọng, nhưng trong chớp mắt, dưới sự dung hợp của cảnh giới Vĩnh Hằng cùng Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết trong người, tạo thành một cỗ bí pháp vô hạn đến gần bất tử bất diệt, trong nháy mắt khôi phục!

Sau khi khôi phục, tay phải hắn nắm quyền, trực tiếp đánh tới Đạo Tôn dị tộc đang nhích lại gần mình!

Một quyền Diệt Sinh!

Một quyền Nhập Ma!

Một quyền Sát Thần!

Ầm ầm ầm!

Liên tục ba quyền toàn bộ rơi vào trên người của Đạo Tôn dị tộc.

Dị tộc này không nghĩ tới Mạnh Hạo lại có loại bí pháp khôi phục đó, đôi mắt co rút lại, nhanh chóng né tránh dĩ nhiên không kịp, bị Mạnh Hạo đánh liên tục.

Gã phun ra máu tươi, thân thể thụt lùi ầm ầm, có tức giận thiêu đốt.

Khi gã đang muốn phản kích, gã không biết, phương thức chiến đấu của Mạnh Hạo cho tới bây giờ đều là...

Nắm giữ chủ động!

Chương 1671: Chiến đạo tôn Mà một khi bị Mạnh Hạo nắm giữ chủ động, vô luận là người nào, đều phải vì thế bỏ ra giá cao thảm trọng!

Bạch chủ như thế, còn có trước Bạch chủ, mỗi một tên địch nhân mà Mạnh Hạo đối mặt đều như vậy.

Nếu biết Mạnh Hạo, nhất định biết được, cùng hắn quyết để hắn nắm giữ chủ động, cho dù... một lần!

Gần như trong nháy mắt Đạo Tôn dị tộc thân mặc giáp vàng tức giận ngập trời, muốn phản kích, mắt của Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ lạ.

Tay phải nâng lên phóng ra một chỉ, Yêu Phong đệ bát cấm bỗng nhiên được triển khai!

Cấm pháp này cho dù là tác dụng trên người của người có tu vi cao thâm hơn so với mình, sẽ tạo thành cắn trả.

Nhưng Mạnh Hạo mặc dù khóe miệng tràn ra máu tươi dưới cấm pháp, cũng như cũ khiến thân thể của dị tộc giáp vàng Đạo Tôn đó chợt ngừng giữa không trung, mặt biến sắc!

Trong nháy mắt Đạo Tôn giáp vàng chợt ngừng, sắc mặt biến hóa.

Khí thế toàn thân của Mạnh Hạo như thiêu đốt, bỗng nhiên nổi lên.

Gương đồng ở tay phải lóe lên một cái, Chiến Binh xuất hiện, trảm mạnh một cái!

Giũa tiếng ầm ầm, khoảnh khắc chém xuống, tâm thần của Đạo Tôn dị tộc thân mặc giáp vàng bộc phát toàn diện trong nguy cơ sinh tử.

Gã có thể cảm nhận được, bản thân mình vào giờ khắc này cho dù thân là Đạo Tôn cũng vô hạn đến gần tử vong.

Gã phòng bị thần thức của Mạnh Hạo, cũng như áp chế đối với thần thức của hắn, nhưng lại không nghĩ tới, thủ đoạn của Mạnh Hạo tuyệt không phải chỉ có một loại thần thức!

Thời khắc này xuất thủ như sấm sét kinh thiên!- Chết tiệt!

Đạo Tôn dị tộc thân mặc giáp vàng rống giận, không tiếc bị thương, trong cơ thể nổ vang.

Ngũ tạng lục phủ đau nhức kịch liệt, kinh mạch vỡ vụn một ít, đổi lấy lực lượng bạo phát khiến cho thân thể trong chớp nhoáng này lui về phía sau một trượng!

Ánh đao rực rỡ khoảnh khắc vụt qua!

Giờ này khắc này, trên đỉnh núi thứ tám, một dạng có một trận chiến kinh thiên đang phát sinh.

Có một đạo thân ảnh trong hư ảo gào thét mà đến.

Lúc thân ảnh nọ đi ngang qua thiên trì, nhìn thoáng qua Huyền Quy phía dưới, cười lạnh phất tay, lập tức Huyền Quy gào thét, núi thứ tám chấn động.

Thân ảnh ấy co rụt hai mắt, không để ý đến, chạy thẳng tới phía sau thiên trì, đi tới tòa đại điện.

Khoảnh khắc thân ảnh tới gần, đi thẳng đến trước cửa đại điện, khi đang muốn xông vào, bỗng nhiên, đôi mắt của thân ảnh lóe lên một cái, lập tức lui về sau.

Nhưng ngay khoảnh khắc thân ảnh lui về phía sau khoảnh khắc, cửa đại điện bị sụp đổ ầm ầm.

Vô số mảnh vỡ như từng đạo lưỡi dao sắc bén nhanh chóng cuốn ra, như mưa to truy kích thân ảnh hư ảo nọ vậy.Lại bên trong đại môn bị tan vỡ đó, một cái thân ảnh cao lớn, mặc một bộ áo giáp kinh người, ung dung sải bước.

Tốc độ như sấm đánh, ầm ầm vọt ra, sau khi xuất hiện, một quyền rơi xuống.

Một quyền đó khiến thiên địa chấn động, khiến bốn phía hư vô đọng lại, khiến cho thân ảnh kia không thể không hiện thân, chính là vị Đạo Tôn dị tộc hóa thân 5 phần.

Mà khiến thân ảnh của gã xuất hiện, dĩ nhiên chính là ngoại công của Mạnh Hạo, Đệ Bát Sơn Hải chủ!

- Dị nhân tiền bối, quả không xem thường lão phu...

Cái ngày mà đứa cháu ngoại đó của ta nổi lên, chính là lúc lão phu thức tỉnh, cũng là... một khắc tinh không vỡ vụn, Đệ Nhất Thiên đại lục phủ xuống.

- Như thế xem ra, cục diện này, từ năm đó, hắn đã bày ra, hay hoặc là, hai nhà Phương Mạnh chúng ta chỉ là một phần trong bố cục này...

Đệ Bát Sơn Hải chủ nhẹ giọng lẩm bẩm, nói ra những lời mà chỉ có mình ông ta có thể nghe đượ.

Lúc ông ta ngẩng đầu, trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, giữa cất bước chạy thẳng tới thân ảnh của dị tộc nọ.

- Đây là áo giáp gì, chết tiệt...

Áo giáp này...

Áo giáp này có vấn đề!

Đạo Tôn dị tộc biến sắc, thân thể nhanh chóng lui về sau, nhưng lại không nhanh hơn ngoại công của Mạnh Hạo.

Đệ Bát Sơn Hải chủ một bước rơi xuống, khoảnh khắc đuổi kịp, vẫn là một quyền!

Một tiếng ầm, Đạo Tôn dị tộc phun ra máu tươi, thân thể như diều đứt dây, bỗng nhiên cuốn ngược, trực tiếp thối lui ra khỏi ít nhất vạn dặm, rồi mới miễn cưỡng dừng lại.

Khi thần sắc hoảng sợ, trước mặt của gã, ngoại công của Mạnh Hạo xuất hiện lần nữa.

- Chết tiệt, thật nghĩ rằng bổn tôn sợ ngươi sao?

Đạo Tôn dị tộc cắn chặc răng một cái, thân thể bành trướng ầm ầm.

Trong nháy mắt trăm trượng, cái đuôi quét ngang, vỡ nát tinh không, hút về phía Đệ Bát Sơn Hải chủ.

Chiến tranh tương tự giờ khắc này cũng đang phát sinh ở núi thứ nhất, núi thứ hai, núi thứ ba, núi thứ chín.

So với ba núi nổ vang trước đó, trên núi thứ chín lại vô cùng quỷ dị.

Trên núi thứ chín, phân thân của Đạo Tôn dị tộc lại tới, thời khắc này đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Trước mặt của gã, nổi lơ lửng một con mắt thật to, nhìn lẫn nhau, hai người lại lấy thần niệm giao chiến!

Vả lại...

Nhìn ý của Đệ Cửu Sơn Hải chủ Quý Thiên, gã không ngờ muốn... làm ra chuyện giống như đoạt xá đối với phân thân của Đạo Tôn dị tộc!

Cùng lúc đó, bên trong Cửu Đại Sơn Hải Giới, vô số chiến trường, Sơn Hải Giới tu sĩ, đang chém giết điên cuồng cùng những dị tộc nọ phủ xuống.

Sơn Hải Giới Đạo Cảnh xuất hiện phần lớn, tiếng sấm vang dội, cả Sơn Hải Giới trở thành chiến trường!

Mà ý chí của Sơn Hải Giới, mặt khác duy trì phong ấn, tách rời sự liên tiếp của Đệ Nhất Thiên cùng với 32 Thiên khác, khiến cho Đệ Nhất Thiên như bị vây, khiến dị tộc của 32 Thiên khác trong thời gian ngắn không thể đánh tới tiếp viện cứu giúp.Về phương diện khác, lại là uy áp duy trì bên trong cả Sơn Hải Giới, trừ dị tộc có trình độ Đạo Tôn ra, lục nguyên trở xuống đều bị suy yếu!

Chiến tranh bạo phát khiến bên trong Sơn Hải Giới gào thét ngập trời.

Thanh âm thê lương truyền khắp thương mang.

Bên trong Đệ Bát Sơn Hải, Mạnh Hạo vào thời khắc này, một đạo Chiến Binh đó rực rỡ như nhật nguyệt sáng chói, vọt qua ầm ầm phía trước Đạo Tôn dị tộc thân mặc giáp vàng.

Đạo Tôn dị tộc mặc giáp vàng phun ra máu tươi.

Ngực của gã, áo giáp màu vàng bị tan vỡ ầm ầm, toàn bộ vỡ vụn.

Nơi ngực của gã vào thời khắc này xuất hiện một đạo vết thương thật lớn, có ý diệt tuyệt theo miệng vết thương sáp nhập vào toàn thân, khiến gã phát ra rống giận, cũng có khiếp sợ.

Chớp mắt vừa rồi, nếu không phải là gã không tiếc giá cao tránh ra, hậu quả mất đi chủ động, chính là gần như diệt vong.

Mạnh Hạo nhíu mày, giữa cái phất tay, lập tức từng ngọn núi phủ xuống ầm ầm, cũng có cái khe nứt xé mở.

Huyết Yêu gầm thét, lại có căn nguyên thần hỏa ngưng tụ ra, chạy thẳng tới Đạo Tôn dị tộc.

Mà những thứ này chỉ là quấy nhiễu, sát ý chân chính là khi tay trái của Mạnh Hạo nhấc lên, Sơn Hải lực bộc phát!Hắn là Sơn Hải chủ tương lai.

Sơn Hải lực vào giờ khắc này cũng chia ra một tia, phủ xuống ầm ầm, hóa thành một cái bàn tay, bỗng nhiên bắt được Đạo Tôn dị tộc.

Mà Mạnh Hạo cũng hóa thành một đạo cầu vồng, cầm trong tay Chiến Binh, chạy thẳng tới dị tộc giáp vàng.

Phương thức chiến đấu của hắn, cho tới bây giờ đều là...

Chưa từng có từ trước đến nay!

Mắt thấy bàn tay do Sơn Hải lực hóa thành sắp rơi xuống, Đạo Tôn dị tộc thân mặc giáp vàng co rụt lại đôi mắt, tất cả vảy trên thân thể vào giờ khắc này toàn bộ dựng lên.

Gã phát ra gào thét, những vảy đó lập tức gãy lìa, tạo thành một cổ gió lốc, cũng có sáu luồng căn nguyên ý ẩn chứa, chạy thẳng tới Sơn Hải lực mà đi.

Trong tiếng nổ ầm ầm, Thôn Sơn Quyết từng ngọn phủ xuống.

Huyết Yêu gầm nhẹ đánh tới, căn nguyên thần hỏa lại tuyên tiết ra, thiêu đốt bốn phương tám hướng.

Mà Mạnh Hạo nơi này, sát cơ chợt lóe trong mắt, tay trái nâng lên phóng ra một chỉ.

Yêu Phong đệ thất cấm!

Lập tức đỉnh đầu của dị tộc giáp vàng có nhân quả tuyến xuất hiện, ngưng tụ phong ấn.

Khi lần nữa trấn áp, Mạnh Hạo bấm quyết, Yêu Phong đệ lục cấm vọt ra mạnh mẽ.Đệ lục cấm nọ là Sinh Tử Cấm, thời khắc này vừa xuất hiện lập tức mi tâm của dị tộc xuất hiện phù văn màu xám tro.

Trong nháy mắt phù văn nổ tung, mi tâm của dị tộc tràn ngập máu tươi, nhưng trong mắt lại có một chút châm chọc.

Khoảnh khắc sự châm chọc đó lộ ra, nội tâm của Mạnh Hạo cả kinh.

Đúng lúc này, Đạo Tôn dị tộc lên tiếng, hộc ra bốn chữ âm lãnh!

- Căn nguyên bản mạng!

Gã vừa nói ra lời đó, sáu luồng lực lượng căn nguyên tạo thành bên trong gió lốc, trong nháy mắt ngưng tụ lẫn nhau.

Phút chốc, một cỗ biển lửa màu đen nổ vang từ bên trong gió lốc ấy, cuồn cuộn bốn phương tám hướng, ầm ầm khuếch tán về bốn phía.

Sơn Hải lực bởi vì chỉ ngưng tụ một tia, muốn khuếch tán cả chiến trường, thời khắc này tán loạn.

Khi biển lửa màu đen đó cuồn cuộn, từng ngọn núi hòa tan, Huyết Yêu lão tổ cũng tiêu tán trong biển lửa.

Ngọn lửa màu đen đó tạo thành một con dị thú khổng lồ, như con thằn lằn vậy, gầm thét về phía Mạnh Hạo, trực tiếp vọt tới hắn.

Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo gầm nhẹ, Chiến Binh trong tay chém mạnh ra về phía hỏa diễm tích dịch đang tới.

Không trung giữa song phương bỗng nhiên đụng chạm.

So sánh với con thằn lằn khổng lồ đó, thân ảnh của Mạnh Hạo bé nhỏ không đáng kể.

Chiến Binh mạnh mẽ của hắn trong nháy mắt trực tiếp thông suốt chém xuống con thằn lằn!

Có tiếng gào thét thê lương truyền ra từ trong miệng của con thằn lằn.

Nhưng con thằn lằn lửa đen do căn nguyên bản mạng tạo thành quá mức cường hãn.

Mạnh Hạo chém một cái chỉ có thể khiến nó bị thương nặng, không cách nào diệt sát.

Con thằn lằn lửa đen gào thét, đầu lóe lên một cái, đang muốn nhịn đau nhức kịch liệt do bị thương nặng cắn nuốt Mạnh Hạo.

Đôi mắt của Mạnh Hạo chợt lóe sáng, Chiến Binh trong tay biến mất, mộ hoang Yêu Binh xuất hiện, bị hắn vung mạnh một cái.

Mộ hoang Yêu Binh hóa thành một đạo yêu quang, trong nháy mắt tới gần, trực tiếp xuyên thấu con thằn lằn lửa đen.

Thân thể của con thằn lằn lửa đen run lên, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Giữa thân thể ầm ầm lại tan vỡ nổ tung.

Nhưng khoảnh khắc nổ tung đó, ngọn lửa màu đen ngập trời, như vạn mã bôn đằng, cuồn cuộn chạy thẳng tới che mất Mạnh Hạo.

Mắt thấy sắp che mất Mạnh Hạo vào bên trong, đôi mắt của Mạnh Hạo chớp động, nguy cơ sinh tử mãnh liệt.

Đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện lôi đỉnh, sấm sét lóe lên một cái.

Lập tức thân thể hắn, liền đổi vị trí với một tên ngũ nguyên dị tộc xa xa.

Ngũ nguyên dị tộc nọ trong nháy mắt xuất hiện ở vị trí của Mạnh Hạo, không đợi kịp phản ứng, liền lập tức bị biển lửa do ngọn lửa màu đen tạo thành lại tới, trực tiếp cắn nuốt, phát ra tiếng hét thảm thê lương, hình thần câu diệt.

Cùng lúc đó, Đạo Tôn dị tộc cũng phun ra máu tươi, bị đệ thất cấm, đệ lục cấm của Mạnh Hạo trực tiếp bị thương nặng.

- Chết tiệt!Gã hét lớn một tiếng, nội tâm uất ức đến cực hạn.

Gã rõ ràng mạnh hơn so với Mạnh Hạo, nhưng ngặt nỗi vì đối phương nắm giữ một lần chủ động, không ngờ gã bị quản chế khắp mọi nơi.

Thời khắc này rống giận, thân thể gã vụt qua, sáp nhập vào bên trong biển lửa của ngọn lửa màu đen.

Biển lửa bỗng nhiên co rút lại, lần nữa tạo thành con thằn lằn lửa màu đen, chẳng qua là khí thế lại yếu đi rất nhiều.

Thằn lằn lửa ngửa mặt lên trời gầm thét, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo xuất hiện phía xa, đuổi theo ầm ầm.Mạnh Hạo thầm thở dài, biết tiên cơ đã mất.

Hắn không chút do dự, thân thể trong nháy mắt lui về sau, không tiếp tục dây dưa với Đạo Tôn dị tộc.

Đối phương vốn là tu vi chiến lực vượt qua hắn, tiếp tục chiến đấu mạnh mẽ cũng rất khó thắng lợi.

Cho dù là cấm pháp có thể áp chế, nhưng sau khi đối phương có chuẩn bị, tác dụng của cấm pháp hiện giờ sử dụng ngược lại bại lộ.

Vả lại lực lượng cắn trả khiến Mạnh Hạo có thể thừa nhận một vài lần, một khi nhiều, đối với hắn bất lợi.

Thời khắc này khi lui về phía sau, Đạo Tôn dị tộc ngửa mặt lên trời rống giận, thân thể trong nháy mắt đuổi tới.

Gã quyết tâm muốn giết Mạnh Hạo, thời khắc này dĩ nhiên mãnh liệt đến cực hạn, vừa rồi một chớp mắt tử vong tới gần, khiến gã giận thẹn bạo nộ đồng thời lại không có chút xem thường đối với Mạnh Hạo.

Càng cẩn thận cảnh giác, ngoài thân thể có pháp bảo vây quanh.

Nếu Mạnh Hạo lại triển khai đệ bát cấm, gã có biện pháp có thể trong nháy mắt thoát khỏi.

- Còn muốn chạy!

Trong mắt của Đạo Tôn dị tộc tràn ngập sát ý.

Gã thân là một trong hai đại Đạo Tôn của Đệ Nhất Thiên, địa vị tôn cao, lần này đánh lâu không thể diệt sát Mạnh Hạo, khiến gã cảm thấy vô cùng làm nhục!

Chương 1672: Nội tình Sơn Hải Chiến tranh của Đệ Nhất Thiên đại lục cùng Sơn Hải Giới trong 33 Thiên, vào giờ khắc này hoàn toàn triển khai toàn diện.

Bất kỳ Sơn Hải Giới tu sĩ nào ngẩng đầu, đều có thể thấy được vô tận tinh không bên trên đã biến mất.

Thay vào đó là một mảnh mặt đất bàng bạc.

Mặt đất đó như đỉnh của cái nắp mây đen, đồng thời bao phủ cả Sơn Hải Giới, cũng tràn ra uy áp kinh người.

Thậm chí rất nhiều khu vực, tia chớp trôi đi, khi thì có tiếng vang kịch liệt vang vọng bốn phương.

Chí Tôn đang chiến!Chí Tôn dị tộc đến từ Đệ Nhất Thiên đang cùng Hải Mộng Chí Tôn, với tinh không giữa Đệ Nhất Thiên cùng Sơn Hải Giới, đang bạo phát một trận đấu sinh tử long trời lở đất!

Ý nghĩ của Hải Mộng Chí Tôn là đem chiến trường rơi vào Đệ Nhất Thiên.

Mà Chí Tôn dị tộc đó lại muốn khuếch tán dao động của chiến tranh song phương ra Sơn Hải Giới, giữa chém giết lẫn nhau khiến tinh không vỡ vụn, hư vô hóa thành gió lốc.

Trong lúc nhất thời, đạo ngân bị xé rách, quy tắc bị vỡ nát!

Gần với trận chiến của Chí Tôn chém giết, lại là giao chiến ở Đệ Tứ Sơn Hải, Địa Tạng cùng Chủ Tể dị tộc Mạn Đế La, khiến bên trong Đệ Tứ Sơn Hải như lâm vào biển lửa.

Âm La đại điện cùng ngọn lửa màu đen trỗi lên.

Sau khi Địa Tạng mạnh mẽ ngưng tụ vô tận hương hỏa, lại chẳng phân biệt được trên dưới với Chủ Tể dị tộc!

Bốn người mạnh nhất của Đệ Nhất Thiên, giờ này có hai người bị kềm chế.

Hai tên Đạo Tôn dị tộc còn dư lại, một người hóa thân 5 phần, muốn đánh chết các Đại Sơn Hải chủ, nhưng lại không như mong muốn, ngược lại bị kềm chế, một dạng khó phân thắng bại.

Giờ khắc này, bốn đại cường giả của Đệ Nhất Thiên chỉ còn lại có Đạo Tôn giáp vàng cuối cùng đó.

Giao chiến giữa gã cùng Mạnh Hạo một dạng trở thành trận tranh đấu trọng yếu trong Sơn Hải Giới này!

Cùng lúc đó, cường giả Đạo Cảnh đến từ Đệ Nhất Thiên cũng đang chém giết lẫn nhau cùng lão tổ của các gia tộc tông môn ở Sơn Hải Giới.

Chiến trường vô biên còn có ở những Đệ Nhất Thiên đại lục, hạng người thiên kiêu trong dị tộc.

Thời khắc này phần lớn thần sắc dữ tợn, sát nhập vào trong tu sĩ Sơn Hải, nơi đi qua, dường như không người nào có thể cản trở.

Nhưng rất nhanh, bên trong các Đại Sơn Hải Giới, các hạng người thiên kiêu của gia tộc tông môn cũng đều chạy ra, tiến hành cản trở và đánh chết.Tiếng nổ ngập trời, Sơn Hải chấn động.

Bên trong giới của Đệ Nhất Sơn Hải giới, trận chiến của Đạo Cảnh kéo dài.

Những dị tộc cùng tu sĩ Sơn Hải của cảnh giới khác đều đang chém giết.

Trên chiến trường, có một vị dị tộc tu sĩ mặc áo bào đen, toàn thân có vảy màu đen, duy chỉ có mi tâm có vảy màu trắng.

Tu vi Cổ Cảnh nhưng chiến lực mạnh, quét ngang bốn phương tám hướng.

- Chí Tôn Tiên Giới sao?

Không chịu nổi một kích, sớm biết như thế, cần gì 33 Thiên cùng nhau trấn áp, Đệ Nhất Thiên của ta đủ để quét ngang.

Mà lần này, trong Đệ Nhất Thiên Long Dịch tộc bảy mạch của ta, mạch thứ ba chỗ Long Sơn ta nhất định có thể chiếm công đầu của việc giết chóc.

Mắt thấy nơi dị tộc thiên kiêu đi qua, không người nào có thể cản trở.

Vào lúc ý khinh miệt nơi khóe miệng càng rõ ràng, một đạo bạch quang gào thét đến từ đàng xa.

- Khoác lác!

Theo bạch quang tới gần, một tiếng hừ lạnh truyền ra từ trong, hóa thành một đạo thân ảnh.

Đó là một người thanh niên áo trắng, chính là danh sách Đạo Thiên của núi thứ nhất.

Sau khi hắn tới gần, lập tức xuất thủ, trong tiếng nổ ầm ầm, thần sắc của dị tộc thiên kiêu biến đổi, lộ ra ngưng trọng.

Núi thứ hai, núi thứ ba, núi thứ tư... một màn tương tự bên trong tất cả Sơn Hải Giới cũng đang phát sinh.

Trong núi thứ tư, chiến tranh của Địa Tạng cùng Chủ Tể dị tộc liên lụy phạm vi cực lớn, nhưng vẫn có không ít dị tộc sau khi phủ xuống, chém giết với tu sĩ núi thứ tư bên cạnh.

Trong đại quan tu sĩ, có một nữ nhân, bình tĩnh được mọi người bảo vệ.

Cô gái nọ cũng không phải là tuyệt mỹ, nàng lạnh lùng, nhưng trong mắt của nàng như ẩn chứa tinh tú.

Từng đạo phong mệnh tràn ra từ trong nàng, khuếch tán cả chiến trường của Đệ Tứ Sơn Hải, lấy lực một người, bố cục bốn phương tám hướng, phát huy lực lượng của Đệ Tứ Sơn Hải đến cực hạn.

Cô gái ấy hơi có chút sát phạt đó chính là...

Hứa Thanh!

Địa Tạng chẳng những có tu vi tự thân cao thâm, lại là danh sư.

Hứa Thanh thân là đệ tử của ông ta, dưới sự giáo dục của ông ta, chẳng những tu vi tăng tiến vùn vụt, lại hiển lộ ra thiên tư hơi chút sát phạt.

Bên trong núi thứ bảy, mặc dù hầu hết tu sĩ trước đó đều vâng theo mệnh lệnh của Bạch chủ, sát nhập vào Đệ Bát Sơn Hải, nhưng vẫn có một ít người không có tham dự.

Danh sách Vũ Văn Kiên của núi thứ bảy chính là một người đó!

Thời khắc này hắn ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, đang điên cuồng chém giết với dị tộc thiên kiêu phủ xuống núi thứ bảy.

Trong Đệ Cửu Sơn Hải, Phương gia, Lý gia, các đại tông môn toàn bộ xuất động.

Tôn Hải, còn có tỷ tỷ của Mạnh Hạo, còn có các đại thiên kiêu, toàn bộ đều dục huyết phấn chiến.

Lực lượng thiên kiêu vào giờ khắc này, trở thành sáng chói gần với chiến tranh của Đạo Cảnh bên trong các Đại Sơn Hải Giới.Mà phụ thân của Mạnh Hạo, tộc trưởng của Phương gia, ông ta mặc dù không thể đi ra Nam Thiên Tinh, nhưng trong tiếng nổ ầm ầm của Nam Thiên Tinh trận pháp, tất cả dị tộc phạm vào, khoảnh khắc tan vỡ.

Chiến tranh dường như cũng không phải bi quan như ông ta dự đoán lúc ban đầu.

Chiến tranh bộc phát trước thời hạn, Đệ Nhất Thiên phủ xuống cũng không thuận lợi.

Sơn Hải Giới phản kích mạnh, cũng khiến cho Đệ Nhất Thiên dị tộc thất kinh.

Nhưng đây chỉ là sự lạc quan tạm thời, dù sao...

33 Thiên, chỉ là lực lượng của Đệ Nhất Thiên đại lục.

Cho dù lực lượng của Đệ Nhất Thiên đại lục vượt qua rất nhiều những Thiên đại lục khác, thêm vào đó 33 Thiên Chí Tôn chung vào một chỗ, cũng chỉ có sáu vị.

Nhưng cho dù là như vậy, cái mạnh của 33 Thiên như cũ kinh người.

Quan trọng nhất là tuy rằng Chí Tôn chỉ có năm vị, nhưng số lượng của Đạo Cảnh cùng Cổ Cảnh, lại vượt qua nhiều gấp mấy lần Sơn Hải Giới, thực lực tổng hợp cực mạnh.

Nhưng nội tình của Sơn Hải Giới cũng không như mặt ngoài nhìn thấy.

Dù sao bên trong Sơn Hải Giới, như Hải Mộng Chí Tôn cùng với ý chí của Sơn Hải đều khắc sâu hiểu rõ... chiến tranh với 33 Thiên sớm muộn gì... cũng sẽ bộc phát!Bọn họ sao có thể không có chuẩn bị!

Khi cuộc chiến tranh này bộc phát, ba đại đạo môn của chín tòa Sơn Hải lại có dao động khuếch tán kinh người, vận sức chờ phát động!

Mà trong 33 Thiên, vẫn tồn tại một tầng Đệ Tam Thập Tứ Thiên mặc dù được 33 Thiên đề phòng, nhưng một dạng cũng coi trọng, đó là...

Như Phong Giới!

Như Phong Chủ Tể, Chủ Tể của năm đó chưa chắc không có khả năng trở thành...

Chí Tôn sau khi thoát khỏi sự phong ấn và áp chế của Sơn Hải Giới!Cùng lúc đó, bên trong Sơn Hải Giới này, trong núi thứ nhất, núi thứ ba, núi thứ năm, bên trong tinh không, mặc dù đại đa số khu vực đều ở vào trong chiến tranh, nhưng lại có ba chỗ, nổi lơ lửng ba tòa đại điện tang thương.

Trên tấm biển của ba tòa đại điện đó, chia nhau có chữ to rồng bay phượng múa tán phát ánh sáng có phong cách cổ xưa.

Thái Linh Điện!

Đạo Thần Điện!

Trảm Thiên Điện!Thời khắc này, bên trong ba ngôi đại điện, chia nhau đang ngồi hai cái thân ảnh, đều là một già một trẻ!

Lão giả như pho tượng, người trẻ dường như thiên kiêu!

- Sơn Hải rối loạn, mời chiến!

- Sư tôn, thân ta là danh sách đời trước, phong ấn đến nay, vẫn xin sư tôn giải khai phong ấn của ta, để ta đi chiến!- Trảm Thiên nhất mạch của ta, vốn chính vì trận chiến này mà tồn.

Tôn Giả, xin giải mở phong ấn cho ta!Bên trong ba tòa đại điện, vào giờ khắc này, từ trong miệng thân ảnh của ba người nhìn như thiếu niên đó, đều có thanh âm truyền ra, toàn bộ quỳ lạy về lão giả trước mặt bọn họ.

Nhưng ba lão đó đều trầm mặc im lặng, dường như...

đang đợi phong mệnh đến.

Bên trong Đệ Cửu Sơn Hải, trên Nam Thiên Tinh, trong sóng gợn bao trùm trận pháp của Lý gia, trong một chỗ núi rừng, chỗ đỉnh cao, có một lão giả mặc áo bào trắng, đang yên lặng đứng ở nơi đó.

Ông ta ngẩng đầu, nhìn Đệ Nhất Thiên đại lục trên tinh không, trong mắt có tia sáng kỳ dị lóng lánh.- Cuộc chiến tranh này vừa mới bắt đầu...

Lão giả nọ chính là Thủy Đông Lưu!

Tiếng động ầm ầm vang vọng trong Đệ Bát Sơn Hải.

Thân ảnh của Mạnh Hạo như sấm chớp.

Lôi đỉnh ở đỉnh đầu thường hay lóe lên ánh chớp một cái, lập tức liền đổi vị trí cùng với dị tộc mà ánh mắt của hắn có thể nhìn tới.

Đạo Tôn dị tộc mặc giáp vàng phía sau hắn, hai mắt đỏ thẫm trong sự truy kích, ý phẫn nộ ngập trời.

Với tốc độ của gã vốn có thể đuổi kịp Mạnh Hạo, nhưng Di Hình Hoán Vị của Mạnh Hạo lại quá mức kinh người.

Cho dù sóng gợn quanh quẩn bên trong tinh không rất hỗn loạn, nhưng vẫn không có chút nào trở ngại.

Thậm chí...

Càng là chiến trường hỗn loạn, đối với Mạnh Hạo mà nói thì càng có thể khiến cho thân ảnh hắn quỷ thần khó lường!

Đi bất kỳ địa phương nào, chỉ cần nơi đó có sinh mạng tồn tại, Mạnh Hạo liền có thể khoảnh khắc xuất hiện ở bất kỳ khu vực.

Sự truy kích của dị tộc giáp vàng căn bản là vu sự vô bổ.

Thêm vào đó tâm cơ của Mạnh Hạo thâm trầm, hắn vốn có thể kéo ra kịch liệt ở phạm vi lớn, nhưng lại cố tình không làm vậy, mà là trước sau giữ vững một loại trong phạm vi khiến Đạo Tôn dị tộc mặc giáp vàng cho rằng có thể truy kích.

Cái này khiến cho gã rất khó đi hạ quyết định vứt bỏ Mạnh Hạo, chuyển đầu đến những chiến trường khác.

- Chỉ sẽ bỏ chạy, ta xem ngươi có thể bỏ chạy bao lâu!

Đạo Tôn dị tộc thân mặc giáp vàng, hóa thân con thằn lằn lửa đen.

Khi nó rống giận, thân thể ầm ầm tán loạn, hóa thành biển lửa vô biên, trong cuồn cuộn quét ngang bốn phương tám hướng, tốc độ nhanh hơn.

Lại ở bên trong biển lửa đó, có vô số phù văn lóng lánh, mỗi một lần chớp động, tốc độ sẽ nhanh hơn.

Khoảnh khắc nó tới gần, thân thể Mạnh Hạo dịch chuyển một cái, lúc tránh ra, phía sau hắn nổ vang ngập trời, một cỗ sóng nhiệt gào thét mà đến.

Sắc mặt của Mạnh Hạo khó coi, chiến lực của Đạo Tôn khiến hắn ý thức được bản thân mình không đủ.

- Đáng tiếc, nếu như thân thể có thể đột phá, như vậy chiến lực của ta cho dù không tắt đèn nữa, cũng có thể đánh một trận với Đạo Tôn!

Khi thân thể của Mạnh Hạo lần nữa dịch chuyển, trong ngọn lửa truyền ra tiếng cười lạnh.

Lúc tiếng cười vang vọng, thân thể của Đạo Tôn dị tộc bỗng nhiên xuất hiện từ trong ngọn lửa, thân thể trong nháy mắt bành trướng, phút chốc đã cao đến nghìn trượng, như người khổng lồ sừng sững trong tinh không.

Chân đạp biển lửa, trong tay có tia chớp màu đen, vảy toàn thân lần nữa sinh ra.

Cái đuôi cùng thân đủ dài, hai cái sừng ở đỉnh đầu khiến hư vô vặn vẹo.

Toàn thân trên dưới tản ra uy áp bức người.

- Giết tộc đệ ta, ta cho ngươi hình thần câu diệt!

Đạo Tôn giáp vàng gầm nhẹ, ung dung sải bước, dưới chân biển lửa nổ vang.

Cũng không biết gã triển khai thần thông gì, tốc độ tăng mạnh, dưới ầm ầm trong nháy mắt lại tới phía Mạnh Hạo.Mạnh Hạo lập tức lui về sau, giữa hai người gào thét, nơi đi qua, một mảnh nổ vang, ở Đệ Bát Sơn Hải vội vã đi.

- Ném bỏ tên này, không phải là không có biện pháp, nhưng một khi hắn đi tới những chiến trường khác...

Mạnh Hạo nhíu mày, đáy lòng thở dài.

- Đánh chết người này, ta có lẽ không làm được, tuy nhiên... vây khốn hoặc là phong ấn gã vẫn còn có chút biện pháp, chỉ cần một chút thiên thời địa lợi...- Nơi này là Đệ Bát Sơn Hải, Thiên Thần Liên Minh...

Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, hắn nghĩ tới một chỗ!

Chương 1673: Lại về 33 Địa Tam Thập Tam Địa!!

Địa phương mà Mạnh Hạo muốn đi chính là...

Tam Thập Tam Địa!

Hắn sớm đã cảm nhận được, theo Đệ Nhất Thiên phủ xuống, theo chiến tranh của Sơn Hải Giới bộc phát, Chí Tôn Huyết trong đạo quả của mình đã sôi trào.

Theo sự sôi trào, hắn có thể nhận ra, tu vi của mình, cảm ngộ của mình, hết thảy của bản thân... tựa hồ đều tăng tiến vùn vụt trong thời gian rất nhanh!

Đây không phải là cảm thụ chỉ thuộc về bản thân hắn, mà là bên trong cả Sơn Hải Giới, tất cả tu sĩ một dạng có cảm giác.

Dường như... vào giờ khắc này, theo chiến tranh phủ xuống, Sơn Hải Giới... bộc phát ra sự tích lũy nhiều năm, tẩm bổ chúng sinh.

Nhưng càng như thế, lòng của Mạnh Hạo càng trầm thấp.

Hắn hiểu rõ, có thể khiến cho Sơn Hải Giới như thế, đã nói lên... cuộc chiến tranh này, nhất định là khó khăn đến cực hạn.

- Sinh là người của Sơn Hải, chết là quỷ của Sơn Hải!

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, trong mắt của hắn lộ ra quyết đoán.

Hắn không biết tương lai sẽ xảy ra điều gì, cũng không biết vận mạng của mình ra sao.

Hắn càng không biết, người nhà, bằng hữu bên cạnh mình, có còn lại sau khi trận chiến tranh này kết thúc hay không...

Hắn vốn không phải là một người thích giết chóc hiếu chiến, lý tưởng của hắn chính là có đủ tiền tài, có thể yêu mến người nhà và đạo lữ, sinh hoạt hạnh phúc ở một cái thế ngoại đào nguyên.

Cái mộng tưởng này rất đơn giản, nhưng muốn thực hiện lại khó khăn đến cực hạn.Mạnh Hạo, hắn biết bản thân mình, hắn hiểu rõ bản thân mình trên thực tế... là người không ôm chí lớn.

Lý tưởng của hắn không xa vời, cũng không có khát vọng gì long trời lở đất.

Đạo của hắn cùng tâm của hắn giống vậy, là tự do tự tại, không chịu trói buộc.

Thậm chí hắn cũng không có chấp niệm khiến cho tu vi của mình không ngừng trở nên mạnh mẽ.

Nếu quả thật như nói, cũng chỉ là trở thành người có tiền bé nhỏ không đáng kể mà thôi.

Hắn cả đời này đều như nước chảy bèo trôi, sống trong sự vui vẻ của bản thân, thích lừa gạt người, thích khiến người viết giấy nợ cho hắn...

Chẳng qua là, đây hết thảy vui vẻ.

đây hết thảy tốt đẹp chính là, đây hết thảy lý tưởng, sau khi chính mắt thấy Đệ Nhất Thiên phủ xuống, sau khi nhìn đến sự giết chóc của những dị tộc cùng Sơn Hải Giới tu sĩ phản kháng, hắn trầm mặc.

Đáy lòng của hắn đau nhói.

Hắn như ở trong giấc mộng thửa ấu thơ, dường như thức tỉnh, hay hoặc là nói, hắn... trưởng thành rồi.

- Sơn Hải nếu không còn, một mình ta cần gì phải tồn tại...

Bên trong đôi mắt của Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán.

Cũng có một chút kiên định, giờ khắc này, hắn mãnh liệt khát vọng tu vi, khát vọng mạnh hơn.

Không phải là vì trở thành người có tiền, không phải vì lý tưởng bé nhỏ không đáng kể đó của mình, mà là vì...

Quê hương!

Sơn Hải Giới chính là nhà của hắn...

Quê hương bị xâm lấn, tộc nhân đang dục huyết phấn chiến.

Hắn thân là Sơn Hải chủ tương lai, thân là Phong Yêu đời chín, thân là người truyền thừa của Cửu Phong Chí Tôn.

Hắn... nhất định phải cường đại!- Một tên Đạo Tôn dị tộc, ta đều đánh chết sạch ...

Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra hàn mang.

Thân thể nhoáng lên một cái, tốc độ cực nhanh, nổ vang đã đi xa, chạy thẳng tới bên trong Thiên Thần Liên Minh.

Thần thức của hắn bị áp chế, không thể trong nháy mắt đạt tới địa phương muốn đi.

Nhưng cho dù áp chế thêm cũng như cũ không thể cản trở Mạnh Hạo giờ này lao nhanh vượt qua tốc độ của tia chớp.

Ầm ầm ầm!Khi hắn hóa thành cầu vồng, bay như tên bắn, phía sau biển lửa cuồn cuộn.

Dị tộc nghìn trượng đó ung dung sải bước, gắt gao truy kích.

Với thân phận của gã, với chiến lực của gã, thật lâu không thể đánh chết Mạnh Hạo.

Đây với gã mà nói đã là sỉ nhục lớn lao.

Nhất là Mạnh Hạo trước mắt này, gã tận mắt nhìn thấy hắn diệt giết tộc đệ của mình, cừu hận đã ngập trời.

Hai người một người ở phía trước, một người ở phía sau, tốc độ cực nhanh, thông suốt khai tinh không, khiến cho hư vô rách nát.

Nơi đi qua, dị tộc cũng được, Sơn Hải Giới tu sĩ cũng được, toàn bộ đều hoảng sợ lui về phía sau, không dám tiến lại gần.Tiếng nổ thỉnh thoảng quanh quẩn, thuật pháp của người khổng lồ nghìn trượng bất đồng với Sơn Hải Giới, vô cùng quỷ dị.

Khi thì hóa thành một con thú vật, xuất hiện ở bốn phía Mạnh Hạo, cắn nuốt hết thảy.

Khi thì có lợi trảo đột nhiên xuất hiện, quét ngang bốn phương tám hướng.

Kinh người hơn là cái đuôi và thân thể đủ dài, mỗi một lần quét ngang đều tan vỡ tinh không, nhấc lên dao động khiến toàn thân của Mạnh Hạo chấn động.

Khóe miệng của Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, thân thể linh hoạt, lần lượt tránh ra.

Nhưng cho dù như vậy, tu vi trong cơ thể cũng đều kích động, xuất hiện dấu hiệu không xong.

Hắn lần nữa cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và Đạo Tôn, chênh lệch ấy không lớn... nhưng lại trí mạng!

- Long Dịch Địa Hỏa, Thương khung vật niệm!

Dị tộc nghìn trượng mắt thấy nhiều lần xuất thủ, đều không thể chặn lại Mạnh Hạo, trong mắt có ánh sáng đỏ thẫm lóe lên một cái.

Khi gầm nhẹ hai tay bấm quyết, lập tức biển lửa dưới người gã nổ vang, ngập trời lên, lần nữa hóa thành một con thằn lằn địa hỏa khổng lồ hơn, há to cái miệng, chợt phun một cái về phía Mạnh Hạo.Lập tức một mảnh biển lửa cuồn cuộn lấy tốc độ không thể nào hình dung, lao đi mạnh mẽ.

Trong chớp mắt Mạnh Hạo bị che mất, hắn phun ra máu tươi, Bì Đống lập tức xuất hiện ngoài thân thể.

Bì Đống rống giận, mắng không ngừng, dường như muốn hòa tan.

Dưới sự bảo vệ của nó, Mạnh Hạo trong phút chốc chạy ra biển lửa, mang áy náy lập tức thu đi Bì Đống, cắn răng bay nhanh.

- Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!

Dị tộc nghìn trượng rống lớn, không cam lòng, lần nữa truy kích.Rất nhanh, lúc ở sau người gào thét ngập trời, Mạnh Hạo rốt cục bước chân vào trong phạm vi đã từng là Thiên Thần Liên Minh, đến trước lối vào của Tam Thập Tam Địa mà hắn đi qua.

Vừa mới tới gần một cái khu vực đen như mực dường như có thể cắn nuốt hết thảy, tràn ra khí tức mục nát, khiến đôi mắt của Đạo Tôn dị tộc truy kích mà đến lóe lên một cái.

- Khí tức này...

Khi tâm thần gã chấn động, Mạnh Hạo không chần chờ chút nào, bỗng nhiên bước chân vào bên trong.

Mặc dù Tam Thập Tam Địa vẫn chưa mở ra, nhưng Mạnh Hạo phút chốc bước chân vào, căn nguyên sinh mệnh của Tham Lang trong cơ thể hắn vào giờ khắc này bị kích phát, khuếch tán mạnh mẽ.

Theo sự khuếch tán bởi căn nguyên sinh mệnh của Tham Lang, hư vô nơi đây lập tức sóng gợn quanh quẩn.

Lúc nó vặn vẹo, dường như sắp mở ra, mà thân ảnh của Mạnh Hạo cũng dừng lại trong khoảnh khắc ấy.

Hắn xoay người mắt lạnh nhìn về phía Đạo Tôn dị tộc bên ngoài phạm vi một mảnh đen như mực đó.

- Ngươi đuổi theo rất lâu, nếu muốn đánh, vậy thì ở chỗ này... ngươi và ta đánh với nhau một trận!Thanh âm của Mạnh Hạo vang vọng, ý sát phạt vô cùng mãnh liệt.

Hắn lau đi máu tươi nơi khóe miệng, trong mắt sát ý kinh thiên.

Dị tộc nghìn trượng bên trong con thằn lằn lửa đen, đôi mắt nhoáng lên một cái, hừ lạnh một tiếng.

Khí tức nơi đây khiến gã cảm thấy quỷ dị, nhưng gã tự giữ tu vi cao thâm, dưới một cái lóe lên, khoảnh khắc bước chân vào bên trong khu vực này, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nâng lên tay phải, mộ hoang Yêu Binh lập tức xuất hiện, không có nửa điểm chần chờ, cũng không bỏ chạy nữa, chạy vọt ra.

Trong chớp mắt nó liền lần nữa khai chiến với người khổng lồ nghìn trượng.Tiếng động ầm ầm kinh thiên, hai người trong thời gian ngắn ngủi, liền giao thủ trăm ngàn lần.

Khi Mạnh Hạo phất tay, từng ngọn ngọn núi phủ xuống.

Huyết Yêu rống giận, ngao khuyển nhào tới, cũng có Chí Tôn Kiều trấn áp.

Mộ hoang Yêu Binh gào thét, trực tiếp đâm tới.

Lúc nó nghiêng người cũng có ba quyền diệt sát, một quyền so một quyền ngập trời.

Mà dị tộc nghìn trượng đó cũng bấm quyết, vảy thân thể dựng lên, tạo thành gió lốc.

Lực lượng căn nguyên bạo phát, hóa thành uy áp, bốn phía lửa đen xoay tròn.

Con thằn lằn lửa đen gào thét trong tiếng nổ vang, cắn nuốt tới phía Mạnh Hạo.Trong phút chốc, tiếng nổ vang dội, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể không ngừng lui về sau.

Còn Đạo Tôn dị tộc cũng hơi biến sắc mặt.

Nơi ngực của gã bị mộ hoang Yêu Binh trực tiếp đâm thủng một lỗ máu.

Tuy rằng lỗ máu đó rất nhanh khép lại, nhưng Mạnh Hạo trước mặt gã thì toàn thân thương thế tuy rằng nặng hơn, vậy mà tốc độ khép lại nhanh hơn.

Trong nháy mắt hắn khôi phục, lần nữa vọt tới, tinh quang trong mắt chợt lóe, lại hóa thành một viên tinh tú, như sao băng xé hư không.

Khoảnh khắc tới gần, hai tay của dị tộc nghìn trượng bấm quyết, vén lên một cái, lập tức con thằn lằn lửa đen một đầu đánh tới.Một tiếng ầm, tinh tú vỡ vụn.

Nhưng trong nháy mắt nó vỡ vụn, Mạnh Hạo hóa thành đại bàng màu xanh, như một đạo tia chớp màu xanh, đánh ra sấm, xuyên thấu con thằn lằn lửa đen, trực tiếp liền xuất hiện trước mặt của Đạo Tôn dị tộc.

Đạo Tôn dị tộc biến sắc, đang muốn lui về phía sau, móng vuốt của con đại bằng màu xanh tựa như có thể vỡ vụn kim thạch, trực tiếp đã bắt vào bộ mặt của Đạo Tôn dị tộc.

- Muốn chết!

Trong mắt của Đạo Tôn dị tộc lộ ra tàn nhẫn.

Mặc kệ Mạnh Hạo hóa thành con đại bàng màu xanh, một trảo thẳng thừng lấy ra con mắt bên phải, chịu đựng đau nhức kịch liệt, tay phải gã khoảnh khắc nâng lên, bắt lại con đại bàng màu xanh, siết chặc một cái.

Một tiếng ầm, con đại bàng màu xanh bị dị tộc bóp chặt lấy, nhưng lại không có máu thịt tan vỡ, mà là có vô số ánh sáng tứ tán.

Cách đó không xa, một đạo hư ảnh đang nhanh chóng lui về sau.

- Chết!

Ngay trong nháy mắt Mạnh Hạo lui về sau, mắt của Đạo Tôn dị tộc độc lộ ra huyết quang.

Gã gầm nhẹ một tiếng, bất ngờ bốn phương tám hướng cuồn cuộn, tử khí vô cùng ngưng tụ đến, lại là Tử Chú Thuật!

Một tiếng ầm, lạc ấn trước người Mạnh Hạo.

Hắn phun ra máu tươi, thân thể bị ép ra từ trong hư ảo, không ngừng lui về sau.

Máu tươi từng ngụm không thể dừng lại tuôn trào, ngực lại rửa nát, sinh cơ ảm đạm, tử khí kinh thiên.

- Làm bị thương một mắt của ta, giết tộc đệ ta.

Ngươi yên tâm, sau khi ta diệt ngươi, còn có thể đi luyện máu của ngươi, tìm đến huyết mạch toàn tộc của ngươi, nhất nhất diệt sát!

Dị tộc nghìn trượng gào thét, thân thể thoáng qua, khoảnh khắc tới gần, tay phải nhấc lên.

Chung quanh gã biển lửa ngập trời, ở sau người bất ngờ hóa thành một cỗ pho tượng bằng ngọn lửa, một chưởng chụp về phía Mạnh Hạo.

Một chưởng này khiến bốn phía tử khí nổ vang cuốn lên, tinh không run rẩy, thương mang thất sắc.

Nhưng khóe miệng của Mạnh Hạo cũng lộ ra một chút châm chọc.

Nội tâm của dị tộc nghìn trượng đột nhiên dâng lên ý không ổn, nhưng không đợi gã có hành động gì, hư vô phía dưới Mạnh Hạo trong giây lát nổ vang ngập trời.

Một đạo khe nứt to lớn xuất hiện ầm ầm.Vào chớp mắt cái khe nứt xuất hiện, thân thể của Mạnh Hạo khoảnh khắc đi vào trong khe.

Thân thể cự nhân lớn nghìn trượng run lên một cái.

Trong lòng gã lần nữa hiện lên nguy cơ sinh tử.

Từ bên trong cái khe nứt, gã cảm nhận được một cỗ... khí tức dao động kinh người.

Gã có loại trực giác, nếu bản thân mình đi vào cái khe nứt, sẽ có nguy hiểm sống chết.

Gã không chần chờ, thân thể lập tức lui về sau.

Nhưng ngay khi gã lui về sau, Mạnh Hạo ở trong khe trực tiếp nâng lên tay phải.

Trích Tinh Pháp bỗng nhiên vận chuyển.

Một tiếng ầm, xa xa bắt được Đạo Tôn dị tộc, kéo mạnh một cái.

Đôi mắt của Đạo Tôn dị tộc mở bừng ra, toàn thân tu vi bạo phát, điên cuồng tránh thoát về phía sau, ngưng tụ toàn lực.

Khi gã bay nhanh về phía sau, một phen liền tránh thoát Trích Tinh Pháp của Mạnh Hạo.

Nhưng ngay phút chốc Trích Tinh Pháp vỡ vụn, vẻ châm chọc của Mạnh Hạo càng đậm.

- Di Hình Hoán Vị!

Hắn nhẹ giọng lên tiếng, nói ra bốn chữ này.Một tiếng ầm, thân thể hắn cách cái khe nứt, cùng Đạo Tôn dị tộc, khoảnh khắc đổi vị trí.

Mà Đạo Tôn dị tộc vì toàn lực lui về sau, cho nên khi đổi vị trí với Mạnh Hạo, tốc độ của gã như cũ vẫn còn, lui về sau bên trong cái khe nứt.

Mặc dù rất nhanh mặt gã biến sắc dừng lại, nhưng vẫn kéo ra khoảng cách nhất định với cửa ra!

Chương 1674: Ông cháu gặp nhau Ngươi!!

Dị tộc Đạo Tôn trong nháy mắt biến sắc, hắn mặc dù không biết nơi này là địa phương gì, nhưng lại cảm nhận được nơi đây tử khí dày đặc đã đạt đến trình độ không thể hình dungTrong tử khí dày đặc còn phong ấn rõ ràng, vả lại những điều này không phải kinh khủng nhất, kinh khủngở chỗ hắn rõ ràng cảm nhận được hơn mười luồng khí tức cường hãn làm trong lòng hắn hoảng sợ!

Khí tức mãnh liệt này có thể so với Chí Tôn!!

Vả lại trong khí tức còn lộ ra hỗn loạn, tham lam, khát vọng với sinh mệnh, ngóng chừng tu vi cùng khí huyết của hắn"33 Địa!!"

Trong chớp mắt, trong đầu dị tộc xuất hiện những chữ này, hoàn toàn biến sắc, trong tinh thần nổi dậy sóng lớn ngập trờiHắn biết được 33 Địa là nơi Cửu Phong Chí Tôn năm đó phong ấn những Chí Tôn khác, thậm chí 33 Thiên bọn họ cũng từng điều tra qua, đưa một kết luận, chỗ nàyđối với tu sĩ Sơn Hải Giới là đại nạn dư thừa của tạo hóa, còn đối với không phải tu sĩ Sơn Hải Giới hoàn toàn chính là chỗ chết!

Mà giờ phút này, hắn lập tức cảm nhận được ở nơi này, bản thân trở thành chất dinh dưỡng bị 33 Địa hấp thụ!

Không!!

Dị tộc Đạo Tôn rống giận, thân thể lao ra mãnh liệt, phi thăng từ cửa ra khe nứt, nhưng Mạnh Hạo làm sao có thể làm cho hắn toại nguyện, nơi đây là nơi được hắn chuẩn bị để bao vây dị tộc Đạo Tôn, thật vất vả mới dẫn hắn vào, tuyệt không để hắn rời khỏi nơi nàyNơi này không phải bị Cửu Phong Chí Tôn truyền thừa hoặc là chấp nhận chi nhân, không thể tăng cao tu vi hấp thu, dị tộc Đạo Tôn ở nơi nàynhất định phải chết!

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, căn nguyên sinh mệnh trong cơ thể Mạnh Hạo lập tức bùng phát, 33 Địa trong khe nứt lập tức chấn động, cuồn cuộn sương mù, có tiếng động của xích sắt vang vọng, mơ hồ có tiếng rống giận truyền raMạnh Hạo nâng tay lên, Chí Tôn Kiều ầm ầm phủ xuống, áp chế trong nháy mắt, căn nguyên sinh mệnh Tham Lang trong cơ thể hắn bùng phát, chẳng những làm cho sương mù cuồn cuộn trong khe nứt mà còn xuất hiện một khe nứt trên mặt đất dưới bia đá kia, một lực hút khổng lồ trong nháy mắt xuất hiệnThần sắc dị tộc Đạo Tôn lộ ra hoảng hốt, rống giận,toàn thân trong tiếng nổ vang, không tiếc bất cứ giá nào chạy trốn nhưng một sợi dây xích đến trong chớp mắt, trực tiếp quấn quanh hắn, sương mù cuồn cuộn, dường như có người khổng lồ đi ra kéo lại dị tộc Đạo Tôn nàyCòn có lực hút kinh thiên khiến cho thân thể dị tộc Đạo Tôn này không thể vọt lên, trơ mắt nhìn cửa vào khe nứt từ từ khép lại, trong mắt hắn lộ ra điên cuồng còn có oán độc ngập trờiKhông!!

Vừa rống lớn, toàn thân dị tộc Đạo Tôn lập tức nổ vang, xuất hiện một tầng ánh sáng màu máu trong nháy mắt, trên quầng sáng này tản ra khí tức của Chí Tôn, dường như được Chí Tôn che chở, khiến cho hắn dù bị xích sắt cùng người khổng lồ bắt được nhưng vẫn lao ra, bay lên thiên không Trong khoảnh khắc đến gần, khe nứt trên bầu trời đột nhiênhoàn toàn khép lại!

"Ầm!"

Dị tộc Đạo Tôn gào thét, trong mắt lộ ra khiếp đảm, cúi đầu, ánh mắt hắn nhìn thấy sương mù vô tận trên mặt đất, lực hút kia vẫn mãnh liệt nhưng lại không ảnh hưởng sương mù cuồn cuộn, mơ hồ trong sương mù, hắn thấy một cặp mắt tham lamCàng làm cho hắn run rẩy là hắn rõ ràng cảm nhận được sau khi khe nứt của thế giới này đóng lại, nơi nàygiống như thức tỉnh từ trong trấn áp, mang theo từng tiếng cười khát vọng truyền ra từng tầng từ trong mặt đấtHuyết nhụcLinh hồnTu viNuốt hắn, bổn tọa có thể kéo dài hơn vạn nămThật lâu, thật lâu không có cắn nuốt Đạo TônTiếng nổ ngập trời, thân thể dị tộc Đạo Tôn run lên, gào thét mãnh liệt, quầng sáng màu máu bên ngoài thân thể toàn lực dịch chuyển, lúc này toàn bộ đều dựa vào che chở của Chí TônHai mắt hắn đỏ thẫm, không ngừng đánh lên bầu trời, hắn muốn trước khi mình bị cắn nuốt có thể mở ra một lối thoát, rời khỏi nơi nàyBên ngoài 33 Địa, trong hư vô, sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, lau đi máu tươi bên khóe miệng, thân thể vụt qua đã đi một khoảng xa, sau khi rời khỏi khu vực 33 Địa, hắn quay đầu nhìn lại một vùng khu vực tối đen như mực, trong mắt lóe lên tia rét lạnh" Nơi này nếu có thể diệt sát hoàn toàn dị tộc Đạo Tôn là tốt nhất, biến hắn thành chất dinh dưỡng, ngày sau ta có thể hấp thu để mạnh hơnNếu không giết được hắn, cũng có thể nhốt hắn ở đây một thời gian ngắn" Mạnh Hạo nghĩ đến quầng sáng màu máu bên ngoài thân thể dị tộc Đạo Tôn, khí tức mãnh liệt kia của Chí Tôn làm cho Mạnh Hạo hiểu rõ quầng sáng này là che chở của Chí Tôn"Mặc dù hắn có biện pháp trốn ra nhưng trong thời gian ngắn cũng không làm được, khi đó ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ chém chết chiến lực Đạo Tôn" Mắt Mạnh Hạo lóe sáng kỳ lạ, thu hồi ánh mắt không xem nữa, thần thức không có áp chế, lúc này ầm ầm tản ra lập tức bao trùm cả Đệ Bát Sơn HảiHắn thấy được trong Đệ Bát Sơn Hải, tu sĩ Sơn Hải Giới cùng dị tộc phủ xuống Đệ Nhất Thiên chém giết lẫn nhau, mà vì tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải cùng Đệ Thất Sơn Hải lúc trước khai chiến, cuộc chiến quen thuộc trước kia đã chia thành hai khu vực nổ vang ngập trờiNgoài ra còn có một chiến trườngtrên núi thứ tám!

Đó là cuộc giao chiến giữa chủ Đệ Bát Sơn Hải cùng năm đại phân thân dị tộc Đạo Tôn khác, núi thứ tám chấn động, thuật pháp dao động xung quanh, thần thức Mạnh Hạo đã nhìn ra xuất thủ của ngoại công sẽ khiến phân thân Đạo Tôn kia bỏ chạy
"Ngoại công" Thân thể Mạnh Hạo vụt qua, lập tức biến mất, xuất hiện ở nơi giao chiến giữa tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải cùng dị tộc Đệ Nhất Thiên, mới vừa xuất hiện tu vi thân thể hắn lập tức bùng phát, thần thức quét ngang, trong phút chốc, dị tộc Đệ Nhất Thiên nơi này chỉ còn hơn phân nửa, thét lên thảm thiết, đầu trực tiếp nổ tungMạnh Hạo hừ lạnh, trong nháy mắt biến mất, lần nữa xuất hiện ở cuộc chiến của tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải, thần thức cũng quét ngang, lập tức truyền ra tiếng thét thảm thiết, từng dị tộc một đều tan vỡTử vong phần lớn khiến cho dị tộc ở Đệ Bát Sơn Hải đều kinh hãi, Mạnh Hạo không dừng lại, biến mất lần nữa, xuất hiện ở đỉnh núi thứ támMới vừa hiện thân, ngoại công đang xuất thủ, lực Sơn Hải phủ xuống khiến cho phân thân dị tộc Đạo Tôn kia phun ra máu tươi, thân thể lùi về sau trong nháy mắt, khoảnh khắc Mạnh Hạo xuất hiện lập tức phía sau dị tộc lóe lên sát khí, nhấc tay phải lên, trực tiếp đánh ra một quyền Sát ThầnTrong tiếng nổ vang, phân thân dị tộc Đạo Tôn kia biến sắc, nhanh tránh nhưng không kịp, trực tiếp bị đánh một quyền vào sau lưng, thân thể chấn động, nửa thân thể lập tức tan vỡ, thét thảm thiết, bay nhanh về phía trước, mặc dù thân thể khôi phục trong nháy mắt nhưng khí tức cả người rõ ràng hư nhược một chútHắn quay đầu lại, nhìn Mạnh Hạo biến sắcNgươi không có chết, Long Lân Tử ở đâu?

Thì ra hắn gọi là Long Lân TửMạnh Hạo thản nhiên nói, cất bước đi, chủ Đệ Bát Sơn Hải, ngoại công của Mạnh Hạo cũng cách đó không xa bước tới, ông nhìn thấy Mạnh Hạo, đáy lòng nhẹ nhõm thở ra, trong mắt hiền hòa còn có hồi ức mang theo cảm kháiĐã bao nhiêu năm, không nghĩ tới lúc trước còn là ngoại tôn bé bỏng giờ đã đạt tới trình độ nàyPhân thân dị tộc Đạo Tôn kia biến sắc, trong mắt không thể tin, hắn hiểu rõ chiến lực thật sự của Long Lân Tử, tuy rằng yếu hơn mình một chút nhưng tự thân là hóa thân năm phần, nhưng Long Lân Tử đi đánh chết tu sĩ Sơn Hải trước mắt này không hóa ra bất kỳ phân thân nào, là chiến lực hoàn chỉnhThế nhưng lại thất bại!!

Nhưng lúc này hắn phát hiện khí tức Long Lân Tử đã biến mất, điều này làm hắn hít sâu, không chần chờ, thân thể lập tức lùi về sau, hắn hôm nay nhiều lần xuất thủ sai lầmHắn xem thường chủ Sơn Hải của Sơn Hải Giới nàybất kỳ nơi nào trong Sơn Hải Giới, phân thân hắn đều không thành công, nhất là chủ Đệ Bát Sơn Hải có thể áp chế hắn, khiến cho hắn trong lúc đối chiến trực tiếp bỏ chạyLúc này nhìn như tu vi không cao nhưng có thể chống cự xuất thủ Chí Tôn, vả lại Long Lân Tử cũng không phải đối thủ của tu sĩ này, phân thân dị tộc Đạo Tôn có ý rời khỏi, thân thể vụt qua trong phút chốc đã đi xaCòn muốn chạy!

Ngoại công của Mạnh Hạo hừ lạnh, bước một bước, "ầm" một tiếng,tinh không bốn phía dị tộc Đạo Tôn kia lập tức nổ vang, phong ấn xuất hiện ở bốn phương tám hướng, bao phủ bốn phíaCùng lúc đó, Mạnh Hạo nâng tay lên, bấm quyết chỉ một cái, Yêu Phong đệ bát cấm bỗng nhiên được thi triển, đối kháng với Long Lân Tử, Mạnh Hạo không phải đối thủ nhưng phân thân Đạo Tôn trước mắt này, hắn đánh chết dễ như trở bàn tay!

Dưới một ngón tay, phân thân dị tộc Đạo Tôn run lên mãnh liệt, hắn hoảng sợ, ngoại công Mạnh Hạo không xuất thủ mà nhìn Mạnh HạoMạnh Hạo hạ tay phải xuống lần nữa, chỉ về phía xa xaYêu Phong đệ thất cấm, Nhân Quả Cấm!

Trong tiếng nổ vang, dị tộc Đạo Tôn này phun ra máu tươi, nhân quả rối loạn, hét thảm thiết, đệ lục cấm bỗng nhiên rơi xuống tạo thành ấn ký xám tro trên ấn đường của hắn, ấn ký tan vỡ, đầu của hắn vỡ vụn nhưng vẫn chưa chết hoàn toàn, vẫn đang khôi phục, chỉ là càng thêm hư nhượcNhưng vào lúc này, đệ ngũ cấm, Chính Phản Cấm bỗng nhiên xuất hiện, toàn thân xé rách, hét thảm thiết, phân thân dị tộc Đạo Tôn này tan vỡ ầm ầmNhưng vẫn chưa kết thúc, sau khi tan vỡ, Mạnh Hạo lại thi triểnđệ nhị cấm!

Chân Giả Cấm!

Cấm này vừa ra, những mảnh vỡ kia ngưng tụ lại,bay về phía dị tộc Đạo Tôn trốn nhanh, tất cả thịt nát đều run lên mãnh liệt, trong chớp mắt giống như xóa bỏ mọi ý nghĩa tồn tại, từ thậtbiến thành giả!

Một tiếng thét thảm thiết truyền ra trước khi tử vong, dần tiêu tán, hết thảy dấu vết tồn tại đều tan thành mây khói, phân thân dị tộc Đạo Tôn này trong tay Mạnh Hạo căn bản không phải là đối thủ!

Chiến lực của Mạnh Hạo lúc này mặc dù không bằng Địa Tạng nhưng có thể xem là cường giả đỉnh phong trong Sơn Hải GiớiTuyệt!

Ngoại công Mạnh Hạo cười ha ha, hiền hòa nhìn Mạnh HạoHạo nhi, bái kiến ngoại công!

Mạnh Hạo xoay người, nhìn ngoại công, tâm tình kích động, quỳ rạp xuốngÔng cháu hai người ngắm nhìn nhau, đáy lòng cảm khái cùng hồi ức, vài ba câu khó nói ra, cho đến khi Mạnh Hạo hỏi về tung tích của tổ phụÔng ấykhông trở lại Sơn Hải GiớiNgoại công trầm mặc, khẽ thở dàiÔng tuân theo lời nói của dị nhân tiền bối, truyền thừa chủ Đệ Bát Sơn Hải, nhưng lại ngủ say đến nay, tổ phụ cháu chiến hồn trời sinh, tư chất trên cả cha cháu, được tiền bối coi trọng, ủy thác trọng tráchVị dị nhân kia là ai?

Mạnh Hạo trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn ngoại công Chương 1675: Gặp núi thứ bảy Hắn tự xưng làThủy Đông LưuNgoại công của Mạnh Hạo chậm rãi nóiTrong khoảnh khắc nói ra ba chữ này, rơi vào trong tay Mạnh Hạo, Mạnh Hạo ngẩn ra, trong mắt lóe sáng kỳ dị, trầm mặc rất lâu, trong đầu bỗng nhiên xâu chuỗi rất nhiều chuyện lại với nhau, trở nên rõ ràng, chậm rãi gật đầuNgoại công, ngoại bà cùng đại địa tổ trạch Mạnh gia được cháu đưa đến Đệ Cửu Sơn Hải, chỉ là Đệ Nhất Thiên này phủ xuống, chiến loạn nổi lên bốn phía, vả lại chủ Đệ Cửu Sơn Hải có thù với cháuChủ Đệ Cửu Sơn Hải, Quý Thiên?

Hắn dám!

Cặp mắt ngoại công lóe lên tia rét lạnhLão phu xử lý xong chuyện Đệ Bát Sơn Hải sẽ đến Đệ Cửu Sơn Hải một chuyến, nếu tâm Quý Thiên kia còn tại Sơn Hải Giới thì thôi, nếu không tạiTrong mắt ngoại công lóe lên sát khíĐáy lòng Mạnh Hạo đột nhiên yên tâm, trên người ngoại công trước mắt dao động tu vi tràn ra, khi Mạnh Hạo nhìn lại, so với Bạch chủ mạnh hơn một chút, mặc dù không phải là lục nguyên nhưng đã nhiều hơn phân nửaSở dĩ không thể tự mình diệt sát phân thân dị tộc Đạo Tôn kia là bởi vì sau khi tỉnh dậy còn chưa thích ứng, nhưng mà rất nhanh lập tức sẽ hoàn toàn nắm giữ lực lượng tu vi của thân thể nàyCháu đã lớn rồi, vả lại còn có tu vi kinh người, lúc này Sơn Hải Giới phiêu diêu, bất kỳ tu sĩ Sơn Hải Giới nào đều phải gánh vác sứ mệnh, dựa theo lòng người đi làm chuyện cháu muốn làm!

Ngoại công nhìn Mạnh Hạo, ông không biết vì cái gì Mạnh Hạo không đi Đệ Cửu Sơn Hải nhưng ông hiểu rõ, đứa ngoại tôn trước mắt này giờ đây đã vượt qua sự tồn tại của chủ Sơn Hải bên trong Sơn Hải GiớiTộc nhân Đệ Cửu Sơn Hải của cháu, không cần lo lắng, Đệ Bát Sơn Hải nàyđã rách nát không chịu nổi, lão phu tính toán mang theo tu sĩ còn sót lại, đi vào Đệ Cửu Sơn Hải, khiêu chiến cùng với dị tộcNgoại công nói, nhìn Mạnh HạoMạnh Hạo trầm mặc, ôm quyền, cúi đầu thật thấp, nhìn Đệ Cửu Sơn Hải phía xa, hắn có thể từ trong huyết mạch cảm nhận được trong Đệ Cửu Sơn Hải, tộc nhân Phương gia không có nguy hiểm quá lớn, trong lòng hơi an tâm, xoay người hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới phía xaHắn muốn đi Đệ Tứ Sơn Hải, mục đích lần này hắn ra khỏi Đệ Cửu Sơn Hải chính là đưa Hứa Thanh trở về, chiến tranh lúc này bùng phát, đáy lòng hắn thấp thỏm mơ hồcó chút bất anBất an này không biết đến từ nơi nào, dường như khi Đệ Nhất Thiên phủ xuống lập tức xuất hiện trong tinh thần Mạnh HạoTrên núi thứ tám, ngoại công của Mạnh Hạo đứng ở đó, nhìn bóng lưng Mạnh Hạo ở phía xa, thần sắc hiền hòa, cũng ẩn chứa một tialuyến tiếc"Dị nhân tiền bối từng nói, khi kiếp Sơn Hải đến, hết thảy tan thành mây khóinúi thứ chín này vì đặc thù sẽ trở thành ngọn núi cô độc cuối cùng""Lão nhân gia cũng không nắm chắc trải qua hạo kiếp Sơn Hải có thể còn sống không, chỉ có thể tận lực tìm kiếmhy vọng" Hy vọng này, hắn hiển nhiên lựa chọnHạo nhiNgoại công Mạnh Hạo khẽ thở dài, thu hồi ánh mắt, thần thức tản ra bao phủ bốn phía, khi thấy những di tộc kia, trong mắt lóe lên sát khí rét lạnh, bay vụt quaTrong tinh không Đệ Bát Sơn Hải, tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh đi tới nơi Bạch chủ lúc trước đến, mở ra khe nứt kia, khe nứt trước kia tan vỡ, lúc này chỉ còn để lại dấu vết có thể nhìn thấyMạnh Hạo đứng ở nơi khe nứt vỡ vụn, trong mắt lóe sáng, cất bước đi, bước chân hắn giống như bình thường nhưng thực tế là đang vòng quanh, đi tới đi lui, một luồng căn nguyên ý thời gian trên người hắn tản ra, hư vô méo mó, ảnh hưởng tinh khôngRất nhanh dường như mơ hồ có lốc xoáy, xuất hiện bốn phía, chậm rãi chuyển động, càng thêm khuếch tán raTừ mười trượng biến thành trăm trượng, đến cuối cùng, thân thể Mạnh Hạo đã trở thành tàn ảnh, nhìn không rõ dường như bốn phía lốc xoáy xuất hiện vô số hắn, mà lúc này lốc xoáy nổ vang, khuếch tán ra nghìn trượng
Tiếng nổ vang vọng, lực lượng thời gian bùng phát, rất nhiều người Đệ Bát Sơn Hải cùng lúc đó đều phát hiện trong lốc xoáy Mạnh Hạo ngưng tụ đột nhiên xuất hiện một khe nứt!

Chính là khe nứt nối liền Đệ Thất Sơn Hải cùng Đệ Bát Sơn HảiNgay lúc khe nứt xuất hiện, bốn phía lốc xoáy này xuất hiện vô số thân ảnh Mạnh Hạo, trong chớp mắt chồng lên nhau, hóa thành một, hắn trực tiếp cất bước vào trong khe nứt, biến mất không thấyKhi biến mất, lốc xoáy bốn phía cũng tản ra, rất nhanh khe nứtcũng tản đi, tinh không nơi này khôi phục như thườngTrong khe nứt nối liền Đệ Thất Sơn Hải cùng Đệ Bát Sơn Hải, Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, đi vội vã trong khe nứt, tốc độ cực nhanh gấp Bạch chủ không biết bao nhiêu lần, trong chớp mắt chính là vô tận, dần dần, khi hắn xuất hiện phía trước miệng khe nứt khácMột luồng độc khí mang theo nguyền rủa ý của Đệ Thất Sơn Hải, lúc này Mạnh Hạo cảm nhận được rõ ràng, Mạnh Hạo không chần chờ, vụt qua, trong nháy mắt lao ra từ trong miệng khe nứt nơi nàyNgay khi hắn lao ra, tiếng hừ lạnh vang vọng bốn phíaQuả nhiên có người từ nơi này đi ra, lão phu không sai, đích xác có người từ Đệ Bát Sơn Hải trốn vào đất của Sơn Hải Giới nàyNếu đến rồi thì đừng hòng điLời nói vang vọng, có thần thông chi pháp, phủ xuống ầm ầm, hoá thành ngọn lửa đen, nháy mắt bao phủ Mạnh HạoTừ trên ngọn lửa có thể thấy được thuật pháp dị tộc được thi triển, tu vi là cảnh giới Đạo Cảnh, nhưng cảnh giới này tuy rằng chỉ cần bản thân giậm chân có thể làm chấn động cường giả bốn phương tám hướng, nhưng đối với Mạnh Hạo, không nói việc nhỏ như kiến nhưng cũng có thể giết dễ như trở bàn tayTrong mắt Mạnh Hạo lóe lên tia rét lạnh, mở miệng hút, lập tức ngọn lửa đen gào thét chung quanh hắn, trong nháy mắt chạy thẳng tới mũi miệng hắn, lập tức bị Mạnh Họa hút vào miệng, lạnh lùng nhìn bốn phía, có một loạt thanh âm hút khí lập tức từ bốn phía truyền raCửa vào khe nứt Đệ Thất Sơn Hải này, dựa gần núi thứ bảy, bốn phía rải rác vô số thi hài, có bảy tám dị tộc vây quanh bốn phía, tu vi từng dị tộc dao động không yếu, không ngờ đều là Đạo CảnhVốn bọn họ đã nhận ra dao động trong khe nứt, chuẩn bị chờ ở nơi này ra tay đánh chết người, nhưng giờ này bảy tám dị tộc tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo hút một cái, đã hấp thu toàn bộ căn nguyên chi hỏa do Đạo Chủ phóng ra, toàn bộ hít sâu, đều biến sắcNhất là dị tộc Đạo Chủ thi triển căn nguyên chi hỏa kia, mở to mắt, trong đầu ù lên, không chút chậm trễ lập tức lùi về sau, nhưng ngay khi hắn lùi về sau, thân ảnh Mạnh Hạo đã ở trước mặt hắn, nhấc tay phải, bắt được cổ của dị tộc nàyHất mạnh một cái, "ầm" một tiếng, vảy toàn thân dị tộc tan vỡ, máu thịt bầy nhầy, hét thảm thiết, thân thể chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, nổ tungNgay khi hắn nổ tung, đuôi của những dị tộc khác đều run lên, từng tên một thụt lùi, dùng toàn bộ khí lực bỏ chạy điên cuồngĐạo Tôn, hắn là Đạo Tôn!!

Sơn Hải Giới này không phải chỉ có một Đạo Tôn Địa Tạng ở núi thứ tư thôi sao, Địa Tạng giờ này đang giao chiến với Chủ Tể, không có khả năng đến đây, người này là ai?

Chết tiệt, chúng ta không ngờ lại tập kích một vị Đạo Tôn!!

Tinh thần bảy tám dị tộc nổ vang, trong khủng khiếp cùng hoảng sợ, vảy toàn thân đều run lên, cái đuôi cũng run lên nhưng bọn họ chưa kịp trốn ra xaThần thức Mạnh Hạo tản ra ầm ầm, chỉ cần một ý chí lập tức bao trùm bốn phương tám hướng, nơi đi qua, nguyên thần của bảy tám dị tộc Đạo Cảnh nhất nguyên nhị nguyên lập tức bị diệt, ý thức bị khai trừ, còn dư lại chỉ là thi thể không hồn, ầm ầm ngã xuống toàn bộNgay khi thần thức Mạnh Hạo tản ra, hết thảy Đệ Bát Sơn Hải đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, hắn thấy được trong Đệ Thất Sơn Hải này có nhiều vô biên vô tận dị tộcTừng khối vuông lớn nhỏ không chừng tràn ngập tinh không Đệ Thất Sơn Hải, những khối vuông này lớn hơn mười trượng, nhỏ cũng mấy trăm trượng, có dị tộc đi ra đi vào những khối vuông này, những khối vuông này giống như trận doanh tạm thời của bọn họCó ngọn lửa màu đen vây quanh mỗi khối vuông, thậm chí còn có tia chớp xẹt qua, vả lại bốn phía khối vuông, tinh không méo mó, mơ hồ dường như những khối vuông hợp thành trận phápVốn Đệ Thất Sơn Hải tồn tại tu sĩ Sơn Hải Giới, lúc này lại nhiều dị tộc, đếm không xuể, ngược lại tu sĩ vô cùng ít gặp, phần lớn tử vong, còn lại lúc này đều ở Đệ Bát Sơn Hải, Đệ Thất Sơn Hải nơi này chỉ lưu lại cột trụ, khiến cho dị tộc Đệ Nhất Thiên chiếm lĩnh núi này dễ như trở bàn taySắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, càng làm cho hắn phẫn nộ đối với dị tộc, cho dù là người phàm những dị tộc này đều không buông tha, đối với bọn họ bất kể có phải tu sĩ hay không, chỉ cần sinh ra ở Sơn Hải Giới này đều có tội!

Bốn tinh tú lớn của Đệ Thất Sơn Hải lúc này tan vỡ ba nơi lập tức khiến cho Đệ Thất Sơn Hải, bên trong lực nguyền rủa của bản thân, ý thức hỗn loạnBạch chủ, chết cũng không đền được tội!

Cặp mắt Mạnh Hạo đỏ thẫm, rất nhanh hắn lập tức thấy trong thần thức, bên ngoài chủ tinh cuối cùng của Đệ Thất Sơn Hải ở đó, lúc này có hơn mười ngàn dị tộc đang đánh nhauCòn trên tinh tú này cũng có mấy vạn tu sĩ đang phản kích, những tu sĩ này là lực lượng cuối cùng của Đệ Thất Sơn HảiThần thức quét qua, Mạnh Hạo lập tức thấy không ít tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải trước khi chết lựa chọn tự bạo, thậm chí thanh âm bọn họ trước khi chết cũng truyền vào trong thần thức của Mạnh HạoSống là người Sơn Hải, chết cũng phải là ma Sơn Hải!!

Tiếng động vang vọng ầm ầm, mấy vạn tu sĩ này trấn thủ viên chủ tinh cuối cùng, bảo vệ vô số sinh mạng trên tinh túMạnh Hạo thấy được trong những tu sĩ nàydanh sách núi thứ tám, Vũ Văn Kiên!

Lúc này toàn thân Vũ Văn Kiên tắm trong máu, thương thế nghiêm trọng, nhưng vẫn gào thét chém giết, hắn vốn là Thể tu, vẫy mạnh hai tay, cầm trọng bảo lúc trước lấy từ Mạnh Hạo, bên cạnh người vây quanh không ít, liên tục chém giếtMà giờ phút này, một dị tộc Đạo Cảnh cười lạnh hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới Vũ Văn Kiên, khi gần tới, Mạnh Hạo hừ lạnh, thần thức dao động run lên, lập tức đến gần dị tộc Đạo Cảnh Vũ Văn Kiên, tên này hét thảm thiết, đầu trực tiếp nổ tung, vảy toàn thân vỡ vụn, ngay lập tức tử vong!

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo không chút chần chờ, thân thể bước ra biến mất trong chớp mắt, chạy thẳng tới chiến trường
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LXVIII ( Chương 1676-1700 )


Chương 1676: Chiến tranh cần tinh thầnĐệ Thất Sơn Hải, bốn viên tinh tú vây quanh núi thứ bảy, đã có ba viên tan vỡ, trở thành vô số mảnh vỡ, hóa thành gió lốc, biến thành tro bụiLúc này tinh tú duy nhất còn tồn tại tên là Hổ LaoTrên viên Hổ Lao lúc này, Vũ Văn Kiên cùng mấy vạn tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải còn sót lại, ở nơi này, đang tiến hành cuộc chiến sinh tử cùng những dị tộc kiaChém giết ngập trời, khi thì có tiếng động tự bạo nổ vang vọng, thảm thiết vô cùng, cả trong thiên địa đều hóa thành màu đỏ, những dị tộc kia tàn nhẫn cùng điên cuồng, phát động gần như thần thông sinh mạng, tạo thành biển lửa đen ngập trời, đốt cháy hết thảyMặc dù là Hổ Lao Tinh lúc này trên mặt đất cũng xuất hiện từng khe nứt, thành trì trên tinh tú còn có chúng sinh đều run rẩy, một luồng cảm giác tận thế hiện lên trong sinh mạng mỗi ngườiBầu trời dường như muốn sập xuống, chém giết tràn ngập, tu sĩ cùng dị tộc dường như ngoại trừ sống chết không còn thứ khác liên quan với nhau!

Vũ Văn Kiên trong mấy vạn tu sĩ này không xem là mạnh nhất, nhưng thân phận của hắn khiến cho hắn ở nơi này, nắm quyền cao nhất, lúc này hắn mang một đám tu sĩ, chém lướt quaTrên người hắn máu thịt bầy nhầy, quần áo nhuốm máu, vết thương hắn rất nhiều, hai mắt đã sớm dày đặc tơ máu, thoạt nhìn mơ hồ lộ ra dữ tợnNhưng phía sau dữ tợn này là bi ai cùng tuyệt vọngSống là người Sơn Hải, chết cũng phải là ma Sơn Hải!

Vũ Văn Kiên ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm truyền ra, tất cả tu sĩ nơi này đồng thời gào thét, sát ý càng thêm mãnh liệt, cho dù đồng quy vu tận cũng muốn diệt sát dị tộcBọn họ không có đường luiCả Đệ Thất Sơn Hải do chủ Đệ Thất Sơn Hải ban tặng, hoàn toàn rơi vào tay giặc, bọn họ nhìn tứ đại tinh tú lần lượt tan vỡ ba tinh tú, nhìn vô chúng sinh bị tế máu, nhìn Đệ Thất Sơn Hải từng bước trở thành trận doanh của dị tộc, bọn họ đã bi phẫn đến cực hạnDường như nguyên nhân còn sống giờ này là bởi vì bọn họ còn một hơi thở cũng muốn giết nhiều thêm một dị tộc!Trong tiếng nổ vang, Vũ Văn Kiên phun ra máu tươi, phía trước hắn, một Đạo Cảnh của dị tộc cười lạnh, mang theo khinh miệt, trong khoảnh khắc đến như điện chớp, tay bấm quyết, lửa đen khuếch tán, tạo thành miệng to, một ngụm nuốt về hướng Vũ Văn KiênVũ Văn Kiên cười thảm, mấy lần trước Đạo Cảnh xuất hiện đều có Đạo Cảnh Đệ Thất Sơn Hải kiềm chế, nhưng lúc này bọn họ đều đã chết thảm, vốn là sắp bị diệt tuyệt, đối mặt với Đạo Cảnh giới dị tộc kia, cặp mắt Vũ Văn Kiên điên cuồng, không tiếc giá nào muốn tự bạoThậm chí rất nhiều tu sĩ xung quanh hắn đều như thế, từng người một đỏ mắt, một người tự bạo sẽ không ảnh hưởng Đạo Cảnh nhưng nếu là mười người, trăm người, ngàn người!

Chung quy tích lũy lực lượng có thể hóa thành một luồng lực lượng đến cả Đạo Cảnh cũng hoảng sợDị tộc Đạo Cảnh kia nheo mắt, nhíu mày, đang định cử động bỗng nhiên có một luồng thần thức long trời lở đất, rầm rầm điên cuồng bùng phát bốn phíaTrong thần thức mang theo sát ý, mang theo cừu hận, mang theo điên cuồng, gào thét lướt qua, dị tộc Đạo Cảnh này mở to mắt, thần sắc hoảng sợ, thất thanhĐạoHắn chỉ nói được một chữ, đầu lập tức "ầm" một tiếng tan vỡ, thân thể trực tiếp vỡ nát, gần như đã chết, trên chiến trường này, dị tộc không tốt toàn bộ hét thảm thiết, thần sắc hoảng sợ, thân thể từng tên tan vỡTừ xa nhìn lại như tinh không trên chiến trường, đột nhiên vô số huyết hoa nở rộDị tộc còn sót lại toàn bộ hoảng sợ, thần sắc sợ hãi, đồng loạt lùi về sauTu sĩ Đệ Thất Sơn Hải sửng sốt một chút, nhưng hận ý bọn họ mãnh liệt, lúc này thấy những dị tộc này lùi về sau, toàn bộ lập tức lao raThân thể Vũ Văn Kiên chấn động nhưng lúc này không kịp nghĩ nhiều, giống như chỉ muốn chém giếtĐúng lúc này trên chiến trường nhiều hơn một thân ảnh, chính là Mạnh Hạo, hắn dịch chuyển đến đây, trong khoảnh khắc xuất hiện, nâng tay lên đánh một trảoLập tức lực lượng Sơn Hải nổ vang, lực lượng này tuy không nhiều lắm, không thể làm cho Mạnh Hạo sử dụng đối kháng với cường giả cảnh giới Đạo Tôn, nhưng cái này không phải dị tộc Đạo Tôn, đối với Mạnh Hạo, có thể giết sạch cùng nghiền nát bẻ gãy!

Trong tiếng nổ vang, một hư ảnh bàn tay to ngưng tụ trong tinh không, khí thế kinh người, nổi lên sóng gợn vô tận trong tinh không, hướng về những dị tộc nơi đó, đánh tới một trảoDưới một trảo này, tinh không run lên, xuất hiện một khe nứt, bàn tay này trong chớp mắt đã nắm trong tay những dị tộc trong khu vực tinh khôngHung hăng bóp một cái!

"Ầm!"

Gào thét thảm thiết hơi ngừng lại trong chớp mắt, bàn tay này cũng biến mất, hết thảy tan thành mây khóiChiến trường lập tức an tĩnh, tất cả tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đều ngẩn ra, Vũ Văn Kiên quay đầu lại, thấy được thân ảnh Mạnh Hạo sau lưng mọi ngườiMạnh HạoVũ Văn Kiên nhìn Mạnh Hạo, trên mặt nở nụ cười nhưng nụ cười này mang theo chua xót, còn có chút mờ mịtHơn mười ngàn dị tộc tử vong, không ai vui mừng, không ai phấn chấn, tất cả tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải đều trầm mặcMặc dù bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo nhưng trong mắt dường như không còn nhiều sinh cơ, giống như hồn bọn họ đã chếtBọn họ hiểu rõ trong Đệ Thất Sơn Hải giới, dị tộc nhiều không thể đếm xuể, mặc dù trận này thắng lợi nhưng trận kế tiếpcó lẽ chính là ngày diệt vong của Đệ Thất Sơn HảiTrong trầm mặc, những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải lặng lẽ ôm quyền hướng về Mạnh Hạo, mang đi thi thể đồng bào tử vong trên chiến trường, xua tan máu dị tộc dơ bẩn kiaYên tĩnh như chếttim Mạnh Hạo đau nhói một chút, hắn nhìn những người này, nhìn hồn bọn họ như đã bị diệtBởi vì chúng ta không có hy vọngVũ Văn Kiên chịu đựng thương thế, đi đến trước mặt Mạnh Hạo, nhìn đồng bạn bốn phía, hắn chua xót nóiMạnh Hạo trận chiến nàychúng ta có thể thắng sao?

Vũ Văn Kiên mờ mịt, có lẽ hắn không phải hỏi Mạnh Hạo mà là muốn cho mình một đáp án để phấn chấn, cho dù là giảCả đời này Mạnh Hạo thấy qua chiến tranh nhưng lại chưa từng có ngày như vậy, làm tim hắn đau nhói, chấn động không ngừng, hắn nhìn mấy vạn tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải nơi này, thấy được mệt mỏi của bọn họ, thấy được đáy lòng ẩn giấu tuyệt vọng của bọn họ, cũng nhìn thấy cừu hận của bọn họ đối với dị tộcCác vị đạo hữu Sơn Hải, ta là Mạnh Hạo, đến từ Đệ Cửu Sơn Hải Giới, một trong danh sách!

Mạnh Hạo bỗng nhiên nói, hắn cảm giác mình nhất định phải nói gì đó, hắn cảm thấy trong lòng mình có một thanh âm đang reo hò, gầm thétCuộc chiến tranh này ta không biết chúng ta có thắng lợi hay không nhưng ta biết, lúc này Hải Mộng Chí Tôn đang giao chiến với dị tộc Chí Tôn, ở nơi này!Thanh âm Mạnh Hạo trào dâng, chỉ một ngón tay vào phía cuối tinh khôngTa còn biết, ở Đệ Tứ Sơn Hải, chủ Đệ Tứ Sơn Hải Địa Tạng đang giao chiến với dị tộc Chủ Tể!Còn có các chủ Đại Sơn Hải đang giao chiến cùng phân thân dị tộc Đạo Tôn, mà trước đây không lâu, Mạnh mỗ vừa nhốt dị tộc Đạo Tôn cuối cùng trong 33 Địa, hắn mặc dù bất tử nhưng trong thời ngắn không thể đi ra!Ta còn biết được, lúc này, Mạnh Hạo ta có thể so với tu sĩ Đạo Tôn!Chiến tranh cuối cùng có thắng lợi hay không, ta không biết nhưngSơn Hải Giới tuyệt sẽ không dễ dàng bị giết sạch!Năm đó Chí Tôn Tiên Giới chúng ta có thể kéo dài đến bây giờ, Sơn Hải Giới chúng ta vừa mới mở màn, sao có thể mất đi hy vọng! !

Lúc này, Mạnh Hạo nhìn tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải, trong lòng reo hò, trên Nam Thiên Tinh của Đệ Cửu Sơn Hải, trận pháp Lý gia bao trùm bốn phương tám hướng, tất cả dị tộc chạm vào, đều hét thảm thiết ở ngoài trận pháp, thân thể chưa kịp bước chân vào Nam Thiên Tinh đã tan vỡ, tan xương nát thịtBầu trời nổi lên mưa máu, máu tươi này thuộc về dị tộc, bên trong ẩn chứa dơ bẩn đối với tu sĩ, chẳng những có thể làm cho tu sĩ khó chịu, càng sẽ làm cho thiên địa long đong, cho nên chúng không có khả năng phủ xuống, không đợi rơi xuống đất liền hóa thành sương mù, tiêu tán trong mắt tu sĩ tại Nam Thiên TinhXa xa, trên ngọn núi, Thủy Đông Lưu yên lặng đứng nhìn nơi đó, nhìn bầu trời từ xa, trong thần sắc có một ý nghĩ bi ai, thật lâu không tiêu tanChẳng biết lúc nào, bên người của hắn xuất hiện một chiếc thuyền cổ xưa, chiếc thuyền này lơ lửng giữa không trung, người ngoài không thấy được giống như nó vốn làkhông tồn tạiTrên chiếc thuyền có một lão già khoanh chân tĩnh tọa, đưa lưng về phía thế giới, dường như cũng đưa lưng về phía thiên địaNếu như Mạnh Hạo ở nơi này, liếc mắt một cái có thể nhận ra chiếc thuyền quen thuộc với hắn, lão nhân trên thuyền đối với hắn không còn xa lạ, chính là đệ thập tổ Vương gia năm đó cướp hắn đi sau khi đạp cơ, lúc chết đi đã bước lên chiếc thuyềnChiếc thuyền này từng mang hắn ngao du cả Sơn Hải Giới giống như mộng ảo, cũng từ giây phút kia, thế giới Mạnh Hạo chân chính mở raCũng chính là lão nhân trên chiếc thuyền này không biết vô tình hay cố ý, làm dịu đi thương thế của Mạnh Hạo làm Mạnh Hạo được tiếp thêm sinh cơ chống đỡMà lúc này chiếc thuyền này lơ lửng giữa tinh không, lơ lửng trước mặt Thủy Đông LưuThủy Đông Lưu đứng ở đỉnh núi, lão nhân trên chiếc thuyền đưa lưng về phía thế giới, ánh mắt hai người rõ ràng không gặp nhau nhưng dường như đang nhìn lẫn nhauCần gì chứnhất định không có hy vọngThanh âm thăng trầm, chậm rãi truyền ra từ trong miệng lão nhân trên thuyền, dường như đây là lần đầu lão chân chính lên tiếng, thanh âm dường như từ năm tháng mơ hồ trước đây truyền đến, hắn cùng với chiếc thuyền nơi đây tựa hồ càng thêm hư ảoThủy Đông Lưu không nói chuyện, vẫn như cũ nhìn về phương xaMột lúc lâu, lão già trên thuyền khẽ thở dài, chiếc thuyền dần dần tiêu tán, giống như đã đi xaNgay khi lão già trên thuyền rời đi, Thủy Đông Lưu bỗng nhiên quay đầu, ngóng nhìn phía sau, nơi ánh mắt hắn nhìn qua lúc này vô thanh vô tức, xuất hiện một thân ảnhĐó là một thanh niên mặc áo đen, sắc mặt bình tĩnh, tướng mạo bình thường nhưng lại có một luồng sát khí kinh người, trên thân mơ hồ tràn ngập gom góp bộ pháp thời gianmà Mạnh Hạo đã từng học!Hắn lạnh lùng nhìn Thủy Đông Lưu, trong mắt lóe lên sát khíTa nghĩ rất lâuvốn ta nên tiêu tán, vì cái gì có thể trở lại lần nữa, thấy được ngươi, ta có đáp ánChỉ một lần, ta chỉ giúp ngươimột lần!

Thanh niên áo đen nói xong, nhìn sâu vào Thủy Đông Lưu, xoay người tiêu tán trong thiên địaThủy Đông Lưu trầm mặc, từ đầu đến cuối, hắn cũng không lên tiếng, cho đến khi sắc trời dần âm u, cho đến khi màn đêm phủ xuống, trăng sáng lên cao, bóng của hắn bị kéo dài raNước mất núi sông còn, nước còn núi sông mấtlựa chọn, sớm đã ra quyết địnhThủy Đông Lưu nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt lóe sáng kỳ dị, ẩn chứa mong đợiChiến tranh Sơn Hải Giới cần chính là nổi dậy tinh thần!

Chương 1677: Ước định Hổ Lao TinhTrong Đệ Thất Sơn Hải, khi lời nói Mạnh Hạo truyền ra, vốn là những tu sĩ không có sinh cơ dần dần xuất hiện quầng sáng, thậm chí có tiếng hít thở phát ra dồn dậpBọn họ nhìn Mạnh Hạo, một chiêu giết sạch dị tộc Mạnh Hạo lúc trước, lúc này dần dần dịch chuyển trong tinh thần của bọn họ, hơn nữa lời nói của Mạnh Hạo làm cho tinh thần tất cả tu sĩ đều chấn động, một tên gọi phát ra càng thêm mãnh liệt trong đầu họ: "Đạo Tôn! !"

Biểu hiện của Mạnh Hạo cùng lời nói của hắn như thông báo với mọi người chiến lực lúc này của hắn, trong chiến tranh Sơn Hải Giới, có tác dụng vô cùng trọng yếuNhững tu sĩ này không hiểu nhiều lắm cũng không muốn quan tâm lực lượng kinh khủng của 33 Thiên, bọn họ trong tuyệt vọng, bất kỳ cọng rơm cứu mạng nào họ cũng muốn bắt đượcNhư thế, mục đích của bọn họ dường như cháy lên hy vọng, đối với bọn họ, tu sĩ như Mạnh Hạo dĩ nhiên là người đỉnh phong trong Sơn Hải Giới, người như vậy cũng không mất đi hy vọng, mất đi lòng tin, lời hắn nói đối với những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải, bọn họ tin tưởng!Chữ chiến này là của cả Sơn Hải Giới chúng ta nói ra, như vậy lần khai chiến nàykhông phải 33 Thiên chiến với chúng ta mà là chúng tachiến với 33 Thiên này!Mở ra 33 Thiên khiến cho tu sĩ Sơn Hải Giới chúng ta có thể ngẩng đầu, thấy được tinh không chân chinh!

Thanh âm Mạnh Hạo vang vọng, trong mắt những tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải kia càng thêm sáng ngờiNhững việc này không đủ xa, Mạnh Hạo nhìn bọn họ, đáy lòng của hắn bỗng dâng lên một ý nghĩa điên cuồng, hắn hiểu rõ, tự xem xét cũng không có trường hợp đặc biệtVậy nên trong Sơn Hải Giới lúc này, ở bất kỳ tòa Sơn Hải nào, trong lòng rất nhiều tu sĩ Sơn Hải Giới đều xuất hiện suy nghĩ như vậyCó lẽ trình độ biểu hiện không giống nhau, có người có thể đè nén hóa thành sát khí, người còn lại run rẩy khiếp đảm mất đi chiến ýNếu như thế cuộc chiến lần nàycó lẽ thật sự không có hy vọngMạnh Hạo hiểu rõ khó khăn trong cuộc chiến này, hắn cũng hiểu rõ đạo lý, chiến tranhcần anh hùng lại giống như không cần anh hùng!

Sở dĩ cần anh hùng là vì cần một lực lượng tinh thần!Mà lại không cần là vìmột người không thể đánh thắng một cuộc chiến tranh, cho dù mạnh như Cửu Phong Chí Tôn, giống như lànước còn núi sông mấtChiến tranh cần chính là đoàn kết, một dân tộc cũng cần chính là đoàn kết!

Chỉ có đoàn kết, chỉ có tự thân tu sĩ Sơn Hải nổi dậy, chỉ có tinh thần ngập trời kia mới có thểlàm Sơn Hải Giới bùng phát bất khuất, khí thế cùng lực lượng thề sống chết lao ra từ 33 Thiên!Ta cần làm một việcMạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn rất lâu đã không để bản thân trở thành chủ nhân Sơn Hải Giới chân chính, hắn luôn cảm thấy bản thân là chủ Sơn Hải Giới tương lai" Có lẽ ta đã saiNếu không có tương lai, cũng sẽ không có chủ Sơn Hải" Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng trong chớp mắt, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không trên đại lục Đệ Nhất ThiênÝ niệm điên cuồng kia trong đầu hắn lúc này càng phát ra mãnh liệt, trong lòng Mạnh Hạo hít sâu, tùy ý để ý niệm này lên men, xoay người, cùng với Vũ Văn Kiên đi về phía Hổ Lao TinhNhững tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải phía sau hắn, từng người một rõ ràng đã có thêm một tia tinh thần, bọn họ nhìn chằm chằm bóng lưng Mạnh Hạo, trong lòng bọn họ lúc này xuất hiện một ngọn lửa, chậm rãi thiêu đốtCó thể tưởng tượng nếu ngọn lửa này lan tràn, làm tu sĩ cả Sơn Hải Giới, trong lòng đều cháy lên ngọn lửa, khiến cả Sơn Hải Giới đều hừng hực trong liệt hỏa, hoặc là thiêu đốt chính mình, hoặc là thiêu đốt địch nhân!

Hổ Lao Tinh, một vùng rạn nứtcả mặt đất tràn ngập từng khe nứt nhìn thấy mà giật mình, những khe nứt này rậm rạp chằng chịt, bao trùm tinh tú này, dường như có thể tan vỡ bất kỳ lúc nàoCuộc chiến tranh này phá hủy Sơn Hải Giới, lấy Đệ Thất Sơn Hải cùng Đệ Lục Sơn Hải làm trọng, Mạnh Hạo nhìn Hổ Lao Tinh trong trầm mặc, trong mắt lóe lên sát khíHắn phẫn nộ với Bạch chủ, cho dù chính tay đâm đối phương, như cũ vẫn còn tại" Lại nói tiếp còn có một chủ Sơn Hải" Trong lòng Mạnh Hạo rét lạnh, nhìn về phía xa, nhìn về phía bên cạnh Vũ Văn KiênVũ Văn Huynh, ta nhớ huynh năm đó ở Như Phong Giới, đã nói ở Đệ Thất Sơn Hải này có thể lấy đượcthần huyết?

Tuy Mạnh Hạo chỉ là đi ngang qua Đệ Thất Sơn Hải nhưng ở nơi này có vật làm cho lòng hắn chấn độngThần huyết kia là vật mấu chốt làm thân thể đột phá, lúc này chiến lực Mạnh Hạo, bởi vì thân thể, thậm chí do thân thể liên lụy, nếu thân thể có thể đột phá, với tích lũy lúc trước của hắn, có thể trực tiếp gia tăng cường hãn của thân thể, đạt đến trình độ Đạo TônKhi đó phối hợp với tu vi cùng thần thức kinh khủng của hắn, chân chính trở thành lực lượng Đạo Tôn hoàn chỉnhcủa hắn!

Vả lại Mạnh Hạo lúc trước hấp thụ Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết của Bạch chủ, trong cơ thể đạt đại thành cảnh giới Vĩnh Hằng, cảm nhận trong cổ đăng đệ nhị khô Thần Minh Thất Khô, khô héo máu thịt cũng cần thân thể Mạnh Hạo càng thêm cường hãn, mới có thể ổn địnhVả lại ý niệm điên cuồng trong đầu hắn giống như cần chiến lực của Mạnh Hạo chân chính đạt tới Đạo Tôn, mới có thể thực hiện, nắm chắc nhiều hơnTất nhiên có!Ở Táng Thần Cốc, chỉ có điều khu vực này giờ này đã bị dị tộc chiếm cứVũ Văn Kiên nhìn Mạnh Hạo lập tức nóiMạnh huynh nếu như muốn đi, Vũ Văn nguyện ý cùng đi chung!

Trong mắt Vũ Văn Kiên lóe lên ánh saoKhông gấp, ta ở tinh này còn có nhân quả còn dang dở, Vũ Văn huynh, Mạnh mỗ đi trước một bướcMạnh Hạo nhẹ giọng nói, thân thể bước lên trước, biến mất trong khoảnh khắcVũ Văn trầm mặc đứng ở đó, hồi lâu trong mắt hắn cháy lên chiến ý" Đồng dạng cùng là danh sách mà Mạnh Hạo giờ này đã đạt đến trình độ làm người khác nhìn lên, còn tatrước sau còn chưa hoàn thành Cổ Cảnh, cuộc chiến tranh này không biết kéo dài bao nhiêu năm, Đạo Cảnh ta nhất định phải bước chân vào!"

Trong mắt Vũ Văn Kiên lộ ra kiên quyếtMạnh Hạo đi vào trong thiên địa ở Hổ Lao Tinh, cảm nhận trong cơ thể như ẩn như hiện tràn ra một luồng khí tức, khí tức này đến từ sâu trong tu vi của chính hắn, một quả lăng phiến màu trắng!Hổ Lao Tinh, Sửu Môn ĐàiMạnh Hạo lẩm bẩm, hắn trước sau không quên năm đó ở Nam Thiên Tinh, thi thể tiên nhân rơi từ trên trời xuống, tiên nhân kia là Sưu Môn Đài, hắn cùng Mạnh Hạo có ước định, Mạnh Hạo có hứa hẹn truyền thừa Sửu Môn Đài về Hổ Lao TinhKhi đó quà Sưu Môn Đài đối với Mạnh Hạo là chí bảo, chỉ là giờ này đã bé nhỏ không đáng kểMặc dù Sửu Môn Đài từng nói khi hắn truyền thừa Sửu Môn Đài về quê hương Hổ Lao Tinh, hắn sẽ thu được tạo hóaNhưng Mạnh Hạo cũng không thèm để ý, đối với hắn hiện giờ, tạo hóa đưa đến trợ giúp càng ngày càng ít, vả lại tu vi Sửu Môn Đài năm đó biểu lộ ra cũng không đủ làm cho tạo hóa của Mạnh Hạo lúc này chuyển độngCòn Mạnh Hạo đến không phải vì tạo hóa mà vì lễ tạ, thực hiện hứa hẹnHắn yên lặng đi đến, cảm nhận được mai lăng phiến dịch chuyển trong cơ thể, không bao lâu, phía trước hắn xuất hiện một ngọn núiMột ngọn núi tràn ngập khe nứt nhưng không tan vỡ, thần thức Mạnh Hạo quét qua, trong núi này có một động phủ dường như rất lâu không có người ở, đã tràn ngập bụi bậmCòn có một tòa trận pháp, sâu trong động phủ này, trên trận pháp hạch tâm có một bàn ngọc thạch lớn chừng bàn tay, phía trên có một ấn ký lõm xuốngNgay khi Mạnh Hạo đến, ngực hắn lập tức tản ra tia sáng, lăng phiến truyền thừa năm đó Sửu Môn Đài thi pháp sáp nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, lúc này tự bay ra, thẳng đến núi nàyRất nhanh lập tức chui vào trong khe hở, bay vào động phủ, dừng lại trên trận pháp được khảm trong bàn ngọc thạch đến từ trận pháp hạch tâm kiaMạnh Hạo không theo cùng, hắn đứng ở ngoài núi, ánh mắt chăm chú nhìn, nhưng rất nhanh, hắn hơi sửng sốt" Đây là" Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, trong chớp mắt cất bước liền xuất hiện trong núi này, lúc trước thần thức hắn quét qua núi này không thấy có nơi nào bất thường, phải biết thần thức của Mạnh Hạo lúc này rất ít khi sai lầmMặc dù trận pháp kia chỉ là kích phát truyền thừa, tràn ra dao động, tìm đệ tử thích hợp để sử dụngNhưng giờ phút này, khi lăng phiến sát nhập vào, trận pháp này không ngờ chớp mắt biến đổi, không còn kích phát truyền thừa mà biến thànhtriệu hoán!

Mạnh Hạo đứng ở bên ngoài trận pháp, biến sắc không ngừng, nhìn trận pháp hắn có thể cảm nhận được lực lượng triệu hoán trong trận pháp này, không ngờ không thấy trên 33 Thiên, không biết lan tràn ra phương hướng nào, đang triệu hoán!

Lực xuyên thấu của trận pháp này là Mạnh Hạo lần đầu gặp, hắn cũng là lần đầu tiên thấy được phong ấn xuyên thấu qua 33 ThiênCòn ở trên lăng phiến kia, vì bồi dưỡng nhiều năm trong cơ thể Mạnh Hạo, cùng một tia khí tức dồi dào của Mạnh Hạo, khí tức này cũng khiến cho triệu hoán xuất hiện một chút biến hóa Mạnh Hạo nhìn không thấuKhông phải truyền thừaSửu Môn Đài rốt cuộc là ai!

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên, hừ lạnh, chuyện này ngoài ý liệu của hắn, tu vi của hắn hiện giờ có thể phá hủy trận này, tuy rằng chuyện này làm trái với lời thề của hắn, nhưng Sơn Hải Giới lúc này thật sự không thể trải qua bất kỳ việc ngoài ý muốn nàoMạnh Hạo vốn vì lời thề mà đến, hồi báo tạo hóa Sửu Môn Đài đưa ra năm đó, nhưng giờ này, sắc mặt hắn âm trầm, hắn thà rằng tự mình thừa nhận nhân quả, cho dù lời thề bị vấy bản cũng không cho phép trận pháp này xuất hiện nguy hại nào đối với Sơn Hải Giới!

Hắn nâng tay lên nhấn một cái, một luồng lực lượng mạnh mẽ nổ vang bùng phát, sắp rơi xuống, một luồng ý thức từ trong trận pháp này truyền ra trong nháy mắt, sáp nhập vào tinh thần Mạnh HạoTrong ý thức kia dường như đang khẩn cầuGiữ lại một hy vọng cho tanể tình ta không có bất kỳ ý nghĩa nào hại ngươi, cũng không có làm ra điều gì bất lợi đối với Sơn Hải Giới, giữ lạigiữ lại một hy vọng cho ta"Ta muốn hồi sinh một ngườihắn là chủ nhân của taNăm đó, hắn đưa ta rời đi, khiến ta luân hồi, ta đã trải qua rất nhiều việc, rốt cục thức tỉnh, biết quê nhà của ta, biết thân phận của ta, biết hắn đãtắt đi hồn hỏa của bản thânTa muốn hồi sinh hắn, đây là chấp niệm của ta, giữ lại hy vọng cho taSơn Hải chiếnta có thể giúp ngươi! !

Đó là thanh âm của Sửu Môn Đài, mấy câu trước không khiến cho Mạnh Hạo có bất kỳ dao động nào, tu vi của hắn tản ra, trận pháp phát ra tiếng động "rắc rắc", triệu hoán dường như muốn dừng lại, nhưng âu cuối cùng làm cho Mạnh Hạo dừng lại một chútSửu Môn Đài ta lấy tính mạng ra thề, trận này bất diệt, cả đời này trợ giúp Sơn Hải chiến!Ngươi lấy cái gì trợ trậnCặp mắt Mạnh Hạo ngưng tụ, chậm rãi nói:Ta có thểcho ngươi phong ấn của một vị Chí Tôn thất nguyên, hóa thành con rối của ngươi!

Thanh âm Sửu Môn Đài lộ ra quyết đoán cùng điên cuồng Chương 1678: Tim Mạnh HạoTinh thần Mạnh Hạo chấn động, sau khi hắn rời khỏi Nam Thiên Tinh, đi Sơn Hải Giới, chưa từng quên ân tình tặng tạo hóa của Sửu Môn Đài năm đó, cũng chưa bao giờ từng quên mất ước hẹn Hổ Lao TinhHắn muốn truyền thừa Sửu Môn Đài đến Hổ Lao Tinh, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới cái Sửu Môn Đài gọi là truyền thừa căn bản là giả dối, đây hết thảy là âm mưuMạnh Hạo trầm mặc, hắn có thể cho phép đây là âm mưu nhưng lại không thể chấp nhận sự tồn tại của trận pháp này, cho dù chỉ tạo ra một tia ảnh hưởng đối với Sơn Hải Giới, đây là trách nhiệm của hắn, là đảm đương của hắnSau khi Đệ Nhất Thiên phủ xuống, Sơn Hải Giới bi thảm, rõ ràng trước mắt Mạnh Hạo, tim của hắn trong trận chiến này đã hoàn toàn lột xácHắn đã trưởng thành từ lâuCho nên sau khi nhận ra trận pháp này, việc đầu tiên nghĩ đến không phải là chưa hoàn thành lời thề sau khi nhân quả rơi xuống mà là lập tức muốn phá hủy trận pháp nàyNhưngđồng dạng trong thanh âm của Sửu Môn Đài, những từ ngữ nói ra đối với Mạnh Hạo chấn động rất lớn, tinh thần hắn lúc này nổ vang mãnh liệt, cặp mắt sáng lên kỳ dịSửu Môn Đài ta lấy hồn lập lời thề, nếu lời nói có chút giả dối nào làm cho Sửu Môn Đài ta từ này về sausinh ly tử biệt không tìm thấy được chủ nhân của ta!

Thanh âm Sửu Môn Đài điên cuồng, quyết đoán truyền đến, xuyên qua chân thành mãnh liệt, còn ẩn chứa cầu khẩn mãnh liệtThậm chí ngay lúc lời thề nói ra, Mạnh Hạo cảm nhận được lực lượng chấn động nơi u minh trong lởi thề, còn có ngọn núi này, trong trận pháp này càng thêm dày đặc nhân quảHết thảy có thể nói rõ lời nói đối phương là chân thậtMạnh Hạo trầm mặc, hắn không phải người lãnh khốc vô tình, đối với Sửu Môn Đài đã từng tặng mình tạo hóa, nếu có thể lựa chọn hắn không muốn phá hủy hy vọng của đối phương, vả lại còn lấy hồn thềNgươi như thế nào có thể làm được?

Mạnh Hạo nóiNgười không cần để ý ta làm như thế nào, ngươi chỉ cần Chí Tôn thất nguyên cùng ngươi giao chiến, những việc khác, ta sẽ thi triển!Thanh âm Sửu Môn Đài mang theo ý chí kiên quyết, rõ ràng việc này gần như nghịch thiên, với hắn phải trả cái giá lớn khó có thể hình dungBất kể thời gian nào chỉ cần ta còn sống, ngươi đều có thể sử dụngấn ký này!

Một ấn ký phát ra u quang, trong nháy mắt từ trên núi xuyên qua, bay đến trước mặt Mạnh HạoẤn ký này méo mó, bên trong dao động không ngừng, nhìn không rõ, rất nhiều biến hóa tồn tại, Mạnh Hạo nhìn ấn ký trước mặt này, trong mắt quyết đoán, vung tay áo, thu ấn ký, sâu xa nhìn thoáng qua ngọn núi này, xoay người cất bước, cách xa nơi nàyHắn đã nhìn thấu Hổ Lao Tinh này sở dĩ vẫn tồn tại ở Đệ Thất Sơn Hải, hay là nói sở dĩ không bị huỷ diệt hết thảy nhất định có quan hệ với đám người Vũ Văn Kiên, nhưngtrận pháp trong ngọn núi này là lực lượng Sửu Môn Đài giữ lại, đang bảo hộ Hổ Lao TinhBảo vệ Hổ Lao Tinh cho dù lúc này mặt đất vỡ vụn rất nhiều, nhưng vẫn chưa từng tan vỡ, trận pháp này trên thực tế đang bảo vệ ngọn núi này" Rốt cuộc tồn tại như thế nào lại có thể khiến cho tôi tớ có thể cố chấp như thế, phải đi hồi sinh" Mạnh Hạo cất bước, đi ra xa xaCho đến khi hắn đã đi xa, trong ngọn núi này, trong trận pháp xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, đó là Sửu Môn Đài, thân ảnh hắn dường như đang tiêu tán, hắn kinh ngạc nhìn trận pháp, thân thể run nhẹ, trong mắt mang kỳ vọng còn có hồi ứcNgười vì người khác hai mắt nhắm nghiềnkhi ta trở về, ta không tìm được ngườiTrong thanh âm của Sửu Môn Đài mang theo bi thương, lẩm bẩm, hắn yên lặng ngồi trong trận phápTrở về đichủ nhân của taKhi Mạnh Hạo đi xa, Bì Đống chẳng biết từ lúc nào bay ra từ trong túi trữ vật, quay đầu lại nhìn ngọn núi, Anh Vũ cũng bay ra, dừng trên vai Mạnh Hạo, cũng quay đầu lại như vậyHai cái kẻ dở hơi này, khó có thể an tĩnhCó lẽ tồn tại trong mắt vị đó, Sửu Môn Đài này từ lâu đã không phải là tôi tớ, Mạnh Hạo ngươi nói nếu như có một ngày ngươi nếu như chết đi, ta có thể hay không giống như Sửu Môn Đài nghĩ biện pháp hồi sinh ngươi?

Ôi, đây thật là một vấn đề khó suy nghĩNgũ ca, huynh cứ nói đi?

Bì Đống khẽ thở dài, chậm rãi nóiBước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, rõ ràng chỉ là một lời nói làm cho người khác cảm khái, nhưng trong miệng Bì Đống nói ra, Mạnh Hạo luôn cảm thấy quái dịNgũ gia ta nghĩ không phải cái này mà lànếu như một ngày Ngũ gia chết đi, Mạnh Hạo ngươisẽ thương tâm bao nhiêu?

Có hay không cũng sẽ hồi sinh ta?

Anh Vũ nghiêm túc nhìn Mạnh HạoSẽ!

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, Anh Vũ cùng Bì Đống đã theo hắn rất lâu, tình cảm giữa bọn họ từ lâu đã chẳng còn là quan hệ tôi tớNgũ gia là bất tử bất diệt, cho nên ngươi không có cơ hội này, ha haAnh Vũ cười ha ha, rất đắc ý, cười cười, trong mắt lại có một tia bi ai cùng nuối tiếc lướt qua, giây lát lại biến thành bộ dạng không tim không phổiMạnh Hạo trầm mặc, đáy lòng hắn trước sau có một kết quảCái kết quả này hắn không dám nghĩ đến, thậm chí không dám suy tư bởi vì hắn không biết bản thân nên lựa chọn thế nàoHắn mơ hồ biết nhân quả, biết chiến tranh Sơn Hải Giới, nguyên nhân ởtrên gương đồng!

Giao ra gương đồng, có thểsẽ kết thúc cuộc chiến tranh này?Đây đúng là nguyên nhân Mạnh Hạo không dám suy tư, một bên là cả Sơn Hải Giới, có người thân, bằng hữu, sư tôn của hắn cùng với chúng sinhcòn bên kia là gương đồng vẫn luôn bồi bạn cùng hắn từ sau khi hắn đi vào Kháo Sơn Tông, làm hắn từng bước từ một thư sinh trở nên mạnh mẽ như hôm nayĐối với Anh Vũ, Mạnh Hạo ngày thường giống như tùy ý, nhưng trên thực tế đáy lòng lại tồn tại tình cảm rất sâu với Anh Vũ, không thể dứt bỏ" Là có lỗi với nó hay là có lỗi với cả Sơn Hải Giới đây" "Có lẽ ta có thể lựa chọn chỉ có thể làcó lỗi với bản thân" Đáy lòng Mạnh Hạo khẽ thở dài, đây là vấn đề hắn không muốn đối mặt nhưng hắn hiểu rõ sớm hay muộn gì cũng có một ngày, hắn cần phải đối mặt, vả lại một khắc đối mặt kia, hắn không biết sự thật có bao nhiêu tàn khốc đang đợi mìnhChỉ có thể làm bản thân trở nên mạnh hơn!

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng mãnh liệt, hắn hít sâu, khắc chế bản thân không tiếp tục suy tư nữa vấn đề làm tâm hắn đau nhói nữa, hóa thành cầu vồng, chạy thẳng ra xaTrên bả vai hắn, Bì Đống trầm mặc, Anh Vũ nhìn như không tim không phổi nhưng lại yên lặng hiếm thấy, hóa thành một ánh sáng hỗn tạp, tiến vào gương đồng bên trong túi trữ vậtMạnh Hạo cũng trầm mặc, trong lòng khẽ thở dài, mang theo vận mệnh không thể nắm lấy, lúc này lo lắng với người nhà, tưởng niệm với Hứa Thanh tràn ngập trong tinh thần hắnRời đi rất xa, tìm được Vũ Văn Kiên đang đợi Mạnh Hạo trở vềMang ta điTáng Thần Cố trong lời nói của huynh!

Vũ Văn Kiên khoanh chân, cặp mắt lóe sáng, hắn hít sâu, gật đầu, khi đứng dậy hóa thành cầu vồng, Mạnh Hạo vung tay áo, hai người chạy thẳng tới tinh khôngTốc độ cực nhanh như xé hư không, tốc độ Mạnh Hạo bỏ xa Vũ Văn Kiên nhưng mà Mạnh Hạo dựa theo khu vực Vũ Văn Kiên nói, mang theo Vũ Văn Kiên cùng nhau di chuyểnMuốn trở nên mạnh hơn mới có thể đánh ra đạo của bản thân trong vận mệnh không thể nắm lấy!

Trên người Mạnh Hạo sát khí gia tăng, tất cả ngây ngô đã qua đều bị tiêu trừ, chỉ còn lại thê thảm chính mắt thấy được ở Sơn Hải Giới, càng thêm lắng đọng bi thương cùng đau đớnĐệ Thất Sơn Hải gần như trở thành thế giới dị tộc, nơi này dị tộc rất nhiều, bao phủ cả tinh không, từng khối vuông tối đen như mực khuếch tán trong tinh không, một luồng uy lực càng thêm mãnh liệt, tràn ngập bốn phương tám hướngKhi Mạnh Hạo cùng Vũ Văn Kiên xuất hiện, hướng đông nam Đệ Thất Sơn Hải một mảnh an tĩnh, nhưng khi nhìn về phương xa, những khối vuông đen khổng lồ trong khu vực này chừng hơn mấy trăm, lơ lửng trong tinh không, có tia chớp xẹt qua giữa những khối vuông này, mơ hồ có thể thấy được rất nhiều thân ảnh dị tộc xuyên qua những khối vuông nàyDường như đang bố trí trận pháp gìTáng Thần Cốc ở phía trước, đó là khe nứt không gian, cùng một nơi với mảnh vỡ chiến trường cổ xưa, nơi đó tồn tại thần niệm vô cùng vô tận, những thần niệm này như vô hình có thể giết ngườiMà Táng Thần Cốc này cũng là một trong những khu vực nguy hiểm nhất trong Đệ Thất Sơn Hải của ta, năm đó ta từng xâm nhập qua một lần, cách nơi đây một khoảng ngắn, cơ duyên xảo hợp thu được một giọt thần huyết hỗn độn không tinh khiết, cho dù là vậy cũng khiến tu vi thân thể ta tăng tiến vùn vụt!Sau khi Đệ Nhất Thiên phủ xuống, dị tộc trước hết chiếm cứ là nơi này!

Vũ Văn Kiên trong phạm vi thần thức Mạnh Hạo bao phủ, tuy đứng cùng Mạnh Hạo trong tinh không nhưng trừ phi là Đạo Tôn lục nguyên đỉnh phong hoặc là Chí Tôn thất nguyên, nếu không những người khác không chuẩn bị gì rất khó phát hiện ra tồn tại của Mạnh Hạo cùng Vũ Văn KiênTa hoài nghi những dị tộc này đã không ít lần vào trong Táng Thần Cốc kia, mục đích của bọn họ có lẽ cũng là thần huyếtVũ Văn Kiên nhìn Mạnh HạoThần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, nhìn phía trước, hắn có thể cảm nhận được trong nơi màu đen kia có dao động của cường giả, có thể nhận ra trận pháp hợp thành này ẩn chứa lực lượng kinh ngườiVả lại ở khu vực Táng Thần Cốc nơi đó, số lượng dị tộc rất nhiều, mặc dù không có lục nguyên tồn tại nhưng dị tộc ngũ nguyên đã thấy có bốn vị sau khi thần thức Mạnh Hạo bao trùmCái này còn không có bao gồm dị tộc trong Táng Thần Cốc, dù sao thế giới bên trong Táng Thần Cốc, Mạnh Hạo bên ngoài không thấy đượcVũ Văn huynh, nơi này nguy hiểm khó lường, xin ở nơi này chờ taMạnh Hạo nhìn Vũ Văn KiênVũ Văn Kiên chần chờ một chút, ánh mắt quyết đoán, lắc đầuCuộc chiến tranh này, phàm nhân 33 Thiên cũng không buông tha, đó có thể thấy được mục đích của bọn họ là diệt tộcdiệt huyết mạch tất cả sinh mạng của Sơn Hải Giới taMón nợ này ta cần phải đòi lại!

Vũ Văn Kiên nắm chặt quả đấmTa muốn trở nên mạnh mẽ, muốn tu vi đột phá, ta muốn có pháp luyện thể, giá cao phải trả cho sinh cơ bản thân là thần huyết, đổi lấy thân thể nhập đạo trăm năm!

Vũ Văn Kiên ta là danh sách, cho dù sau khi nhập đạo chỉ có thể sống được trăm năm, cũng phải có trách nhiệm của danh sách!

Trong mắt Vũ Văn Kiên lóe sáng, trong đồng tử có ngọn lửa điên cuồng thiêu cháy Chương 1679: Đi đến Táng Thần Cốc- Chuyến này, xin Mạnh huynh...

để ta cùng đi với ngươi!- Nếu ta trở thành gánh nặng cho ngươi, Mạnh huynh không cần để ý tới ta, chỉ cầu Mạnh huynh... mang ta vào Táng Thần Cốc kia, ta liền tự mình rời đi, tìm tạo hóa thuộc về ta!- Đi ra bước này, sống hay chết, không liên quan tới Mạnh huynh, không dính líu tới nhân quả của Mạnh huynh.

Vũ Văn Kiên ta... sẽ tự mình tìm chi đường tạo hóa của mình!- Sống thì tốt, chết cũng được...

Ta vì một khang máu, một thân tu, cả đời niệm...

Hãy báo đáp nơi đã sinh dưỡng ta Sơn Hải Giới!

Vũ Văn Kiên cười thảm, trong nụ cười mang theo điên cuồng.

Trong khoảng thời gian hắn ở Đệ Thất Sơn Hải, những điều đã gặp và thấy được, so với những thứ Mạnh Hạo thấy còn thảm thiết hơn gấp trăm lần.Hắn thấy được ba viên chủ tinh tan vỡ, thấy được vô số sinh mạng tử vong, thấy được từng tông môn một trong thời gian ngắn ngủi, đã bị dị tộc diệt môn.Hắn thậm chí còn thấy được những dị tộc kia, không ngờ đem rất nhiều người nuốt sạch.Thân nhân của hắn, tộc nhân của hắn, tông môn của hắn...

đã không còn.

Ý nghĩa sự tồn tại của hắn vào thời khắc này, chỉ có báo thù!Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn Vũ Văn Kiên một lúc lâu rồi xoay người nhìn về phía xa xa.- Đi theo ta.

Hắn chỉ nói một câu này, thân thể liền biến hóa thành một đạo cầu vồng, trong tiếng nổ ầm ầm, chạy thẳng tới xa xa.

Hắn không lựa chọn lén đi vào, nếu đã vậy thì quang minh chính đại đi vào giết chết.Bởi vì nơi này, vốn là Sơn Hải Giới, không phải dị tộc Đệ Nhất Thiên!"

Ầm"Khi Mạnh Hạo đánh tới, đồng thời thân thể Vũ Văn Kiên bành trướng.

Hình như có một tia thần huyết lưu chuyển trong cơ thể hắn, ngưng tụ ra lực lượng kinh người, không ngờ khiến cho thân thể Vũ Văn Kiên khổng lồ gấp mấy lần, giống như một cự nhân sải bước, theo phía sau Mạnh Hạo cùng đánh tới.Hai người, hai vị danh sách, thời khắc này trở thành hai đạo cầu vồng, giống như hai thanh kiếm sắc bén, một trước một sau rầm rầm đâm vào trong trận pháp của dị tộc.Mạnh Hạo tu vi cao cường, chỉ có Đạo Tôn mới có thể áp chế.

Thời khắc hắn đánh tới, gần đã như xuyên thấu trận pháp dị tộc.

Tiếng nổ ngập trời, bốn phía có rất nhiều khối vuông màu đen, toàn bộ chấn động.

Có dị tộc từ bên trong chạy ra, thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, trong mấy trăm khối vuông màu đen, cũng có dao động kinh người tản ra, tạo thành lực lượng thần thức, đánh sâu vào Mạnh Hạo.Lại ở phía xa, có ba đạo khí tức ngũ nguyên dâng lên ngập trời, long trời lở đất, hướng về Mạnh Hạo đè ép cản trở.Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng.

Đối mặt với rất nhiều dị tộc từ bốn phía, nhìn những bộ dáng dữ tợn với sát khí ngập trời trên người dị tộc, trong mắt Mạnh Hạo sát cơ lóng lánh, hắn vung tay một cái, Chí Tôn Kiều lập tức rầm rầm xuất hiện, hướng về bốn phía mạnh mẽ trấn áp.Một lần trấn áp, tiếng hét thảm thê lương đều vang lên, tinh không bốn phía Mạnh Hạo như tan vỡ, như bị bàn tay vô hình bao phủ.

Một kích lực lượng, vỡ vụn tất cả!Có ít nhất hơn một ngàn dị tộc, dưới uy áp Chí Tôn Kiều, thân thể trực tiếp tan vỡ, nguyên thần vỡ nát.Một màn này kiến cho tất cả dị tộc thấy được đều hít ngược một hơi, thần sắc đại biến, không tự chủ được lui về sau, còn có hoảng sợ.- Đạo...

Đạo Tôn!- Chết tiệt, ở Sơn Hải Giới này Đạo Tôn hẳn là phượng mao lân giác mới đúng, vì cái gì ở nơi này lại gặp một vị!- Hai vị Đạo Tôn đại nhân ở Đệ Nhất Thiên ta, thế nào lại không tới ngăn trở người này!Toàn bộ những dị tộc này đều hoảng sợ, run như cầy sấy, nhất thời không dám lại gần lần nữa.

Mạnh Hạo cất bước đi tới, Vũ Văn Kiên đi phía sau hắn, cho dù trong lòng nhận thức đối với Mạnh Hạo cực kì cao, cũng chứng kiến một màn Mạnh Hạo tại Hố Lao Tinh, nhưng sau khi lần nữa thấy được một màn tương tự, tâm thần vẫn chấn động.Hắn nhìn bóng lưng Mạnh Hạo.

Bóng lưng không quá cao lớn, nhưng trong mắt Vũ Văn Kiên, dường như có sắc thái của cả thế giới.Dường như... chiến tranh Sơn Hải Giới... không nhất định cuối cùng sẽ là diệt tộc!Nhưng vào lúc này, trong nháy mắt, những tu sĩ dị tộc kia hoảng sợ lui về phía sau.

Thần niệm bên trong mấy trăm khối vuông màu đen bốn phía kia dao động, đồng loạt phủ xuống, như dung hợp cùng một chỗ, hóa thành thần niệm kinh người, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Thần niệm mạnh mẽ này, dường như ngay cả Đạo Tôn nếu gặp cũng sẽ kiêng kỵ tránh ra.

Nó hóa thành thực chất, biến thành một gương mặt to lớn, bao trùm tinh không, hướng về phía Mạnh Hạo gầm thét, cắn nuốt.- Đạo Tôn thì thế nào, lăn ra khỏi nơi này!

Có tiếng gào thét ngập trời vang lên.

Đó không phải là thanh âm của một dị tộc, đó là bên trong mấy trăm khối vuông màu đen, mấy trăm dị tộc cùng dung hợp một chỗ thực hiện thần niệm chi âm!Thanh âm này xuất hiện, tinh không lập tức vỡ vụn, thiên hà tan vỡ, làm cả hư vô trong nháy mắt đều run rẩy, hóa thành một luồn vô pháp vô thiên chi ý, nghiền ép mà đến.- Lăn!

Chúng dị tộc thần niệm chi âm, rầm rầm đi ra.

Bốn phía, những dị tộc khác, giờ khắc này trong mắt lộ ra tinh mang, chỉ chờ Mạnh Hạo lui về sau một cái, trong một khắc khí thế sẽ bị áp chế.Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, chỉ là trong mắt hàn ý nhoáng lên một cái, thần thức ầm ầm bạo phát, đánh sâu vào khuôn mặt mà thần niệm mọi người ngưng tụ tạo nên.Dường như hóa thành một quả đấm to lớn, một quyền đánh vào trên khuôn mặt kia!"

Ầm, ầm, ầm"Thần thức ngưng tụ thành một quyền này, thiên địa biến sắc, trực tiếp đem khuôn mặt do thần niệm ngưng tụ tan vỡ, chia năm xẻ bảy!Tiếng "rắc rắc" vang lên, tinh không lần lượt xuất hiện từng khe nứt, lan tràn bốn phương tám hướng.

Mỗi một khe nứt như có chi long đi qua hư không, những dị tộc kia phát ra tiếng hét thảm thê lương, tránh không kịp.

Hễ là dị tộc trong phạm vi khe nứt, hoặc là thân thể bị tách rời, hoặc là chính thân thể trực tiếp bị tan vỡ.Cùng lúc đó, bên trong mấy trăm khối màu đen ở bốn phía có tiếng hét thảm thê lương truyền ra, trong tiếng nổ "ầm ầm", mấy trăm khối vuông màu đen này toàn bộ vỡ vụn.

Trong phút chốc tan vỡ, tu sĩ dị tộc ở bên trong, cũng đều đang hình thần câu diệt.Từ xa xa nhìn lại, một màn này thấy mà giật mình!Một loạt tiếng hấp khí truyền ra.

Dị tộc bốn phía, đều theo bản năng lui về phía sau, khi nhìn về phía Mạnh Hạo đều hoảng sợ đến cực hạn, thân thể run rẩy.

Trong tâm thức mỗi người bọn họ, khi chiếm lấy Sơn Hải Giới, đều cho mình là chí cao vô thượng, khinh miệt Sơn Hải Giới, lấy việc hành hạ tiên nhân đến chết làm thú vui.Nhưng giờ này, khi nhìn thấy Mạnh Hạo kinh khủng như vậy, trong thân tâm những người phong ấn này, ký ức tổ tiên giấu trong linh hồn bọn họ dường như từ từ mở ra.Đó là tổ tiên của bọn họ, thân là hạ giới Chí Tôn Tiên Giới, bị chinh phục ký ức.Mạnh Hạo sắc mặt âm lãnh.

Dị tộc bốn phía rất nhiều, với tu vi của hắn giờ đây, cũng rất khó diệt sát toàn bộ.

Thời khắc này ánh mắt hắn quét ngang, mắt hắn nhìn chỗ nào, những dị tộc này đều run rẩy, lập tức lui về sau.Mạnh Hạo hừ lạnh, đi về phía trước.

Trước hắn, không có người nào có gan ngăn trở, toàn bộ đều lui ở phía sau, nhưng lại không cam lòng, ngưng tụ tạo thành một vòng tròn phía sau Mạnh Hạo, bố trí bao vây.Bị bao vây rõ ràng là Mạnh Hạo, nhưng lúc này run rẩy sợ hãi, lại là những dị tộc kia.Vũ Văn Kiên đi theo phía sau Mạnh Hạo.

Hắn nhìn một màn này, tâm thần kích động, cuồn cuộn đến cực hạn.Mạnh Hạo lạnh lùng đi về phía trước.

Khi cất bước đi, dần dần thấy được một chỗ tế đàn rách nát.

Tế đàn thương tang này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, trên đó tràn đầy rỉ sét.Mà lại không hoàn chỉnh, chắc đã được bảo tồn gần bảy phần, tinh không hư vô bốn phía vặn vẹo dao động, dường như sự tồn tại của tế đàn này khiến tinh không bị đè nén.Mơ hồ có thể thấy được, tế đàn này là một cái lối vào, là cửa vào đi thông qua một không gian khác.Mà bốn phía này, vốn cũng không phải là trống không.

Còn có những thức cấm chế khác tồn tại, nhưng hiển nhiên khi dị tộc chiếm đóng, đã sớm đem toàn bộ nơi này hủy diệt, khiến cho tế đàn này trụi lủi hiển lộ trong tinh không.Trước tế đàn, có ba tu sĩ dị tộc.

Từng người một sắc mặt âm trầm, đứng ở nơi đó nhìn Mạnh Hạo từ xa đi tới, trên người ba dị tộc này, đều bạo phát ra ngũ nguyên dao động.Mặc dù không bằng Sơn Hải chủ, nhưng đều có một dạng trình độ với đồng tử Tiêu Diệc Hàn.Ba dị tộc này ánh mắt lóe lên, tại khoảnh khắc Mạnh Hạo đi tới, dị tộc ở giữa, sừng trên đỉnh đầu hắn, cẩn thận nhìn thì không phải là màu đen, mà lộ ra một tia tím.Hắn bước ra một bước, nhưng không phải sát khí tràn ngập, mà ôm quyền cúi đầu với Mạnh Hạo.- Đệ Nhất Thiên đạo tộc Long đạo tử, bái kiến Mạnh Đạo Tôn.Mạnh Hạo mắt lạnh nhìn lại.

Đối với người này có thế nhận ra mình, hắn không có gì bất ngờ.

Trước khi Đệ Nhất Thiên phủ xuống, dị tộc Đệ Nhất Thiên Chí Tôn Dịch Cổ, một kích tự giết mình kia, có lẽ người Sơn Hải Giới thấy được không nhiều lắm, nhưng cường giả dị tộc, đều rõ ràng thấy được.- Mạnh Đạo Tôn, với tu vi cùng kiến thức của ngươi, có thể thấy được Sơn Hải Giới... lần này không có bất kỳ khả năng thắng lợi.

Mặc dù Đệ Nhất Thiên không phải đối thủ Sơn Hải Giới, nhưng cộng thêm Đệ Nhị Thiên, cộng Đệ Tam Thiên, cộng thêm 33 Thiên, Sơn Hải Giới sẽ không có hi vọng.- Mục đích của 33 Thiên chúng ta tuy là muốn diệt toàn bộ chúng sinh Sơn Hải Giới nhưng trên thực tế, đối với các cường giả Sơn Hải Giới vẫn có phần tôn trọng.

Chỉ cần Mạnh đạo hữu từ nay về sau nghe theo Đệ Nhất Thiên ta, hãy quay đầu lại trợ giúp Đệ Nhất Thiên.

Đệ Nhất Thiên có thể bảo đảm, trong cuộc chiến này, ngươi và gia tộc sẽ không bị thương tổn.- Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đạo lý này, Mạnh đạo hữu chắc là hiểu được.- Chẳng những là gia tộc của ngươi như thế, còn người mà ngươi chỉ định, Đệ Nhất Thiên ta đều có thể không đi diệt sát.

Bất quá, các người chỉ cần trở thành đạo nô của Đệ Nhất Thiên ta mà thôi.So với việc sống chết, tự do...

được coi là cái gì.

Dị tộc sừng tím này, trong mắt lộ ra tia sáng kì lạ, chậm rãi lên tiếng.Lời hắn vừa nói ra, Vũ Văn Kiên lập tức trầm mặc.

Dù hắn đối với Mạnh Hạo có lòng tin, nhưng điều kiện đối phương đề xuất, là hắn cũng đã động lòng, nhưng cũng chỉ là động lòng mà thôi.Hắn không có gia tộc, không có hết thảy, nhưng nếu đổi lại là gia tộc cùng tông môn tồn tại, đối mặt cơ hội này, hắn cũng không biết lựa chọn của mình là cái gì.

Suy nghĩ như vậy khiến Vũ Văn Kiên cảm thấy sợ hãi.

Chương 1680: Là yêu thú mà thôi- Muốn mê hoặc, muốn khiến cho Mạnh mỗ phản bội sao?

Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, chỉ là trong mắt hắn có một tia châm chọc.- Thân phận của ngươi còn chưa đủ.

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng.

Lời nói này cũng chỉ có dị tộc không tìm hiểu tình huống mới có thể nói ra.

Nếu đổi lại là Dịch Cổ Chí Tôn, vốn biết thân phận chân chính của Mạnh Hạo, tuyệt đối sẽ không thử khuyên bảo.Chí Tôn Tiên Giới năm đó, cho dù sụp đổ, còn chút hơi tàn ở Cửu Phong Sơn Hải Giới, vẫn như cũ tuyệt không cúi đầu.

Như vậy thì ở Sơn Hải Giới này, Mạnh Hạo thân là hậu duệ của Chí Tôn Tiên Giới sao lại có thể cúi đầu!Cái cúi đầu này đại diện cho việc vứt bỏ dân tộc, vứt bỏ quê hương, vứt bỏ tất cả, trở thành một đạo nô, không tự quyết định được sinh tử của bản thân, không có tự do...

Sống như vậy thì sống để làm gì!Mạnh Hạo vừa nói xong, Vũ Văn Kiên cũng bình tĩnh lại.Mà dị tộc sừng tím kia thâm ý liếc Mạnh Hạo một cái, cười nhạt, dường như không có cảm giác ngoài dự đoán.

Thân thể hắn lui lại, hai dị tộc bên cạnh cũng nhường ra một lối đi.- Đạo Tôn vừa không muốn chọn lựa như vậy mà ba người chúng ta cũng không thể ngăn cản.

Như vậy, Mạnh Đạo Tôn, chúng ta đồng ý cho ngươi đi vào Táng Thần Cốc, xin mời.

Dị tộc sừng tím nhường ra một con đường, mở miệng cười nói.Vũ Văn Kiên thở phào nhẹ nhõm.

Ba người ngũ nguyên dị tộc này tạo ra một uy áp rất lớn cho hắn.

Đối mặt với bọn họ, Vũ Văn Kiên càng cảm thấy bản thân trở nên nhỏ bé.

Thời khắc này, tuy là hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng cùng cực kỳ uất ức.

Hắn cắn răng tự nhủ, lần này đi vào Táng Thần Cốc dù có phải bỏ vốn nhiều hơn nữa cũng muốn thử sức một lần.Nhưng ngay khi Vũ Văn Kiên muốn tiến lên, lại phát hiện Mạnh Hạo không ngờ vẫn đứng yên tại chỗ.Biểu tình Mạnh Hạo trở nên rất kỳ quái, hắn nhìn ba người dị tộc kia, nở nụ cười.- Các ngươi là tu hành đến hỏng hay căn bản là đầu óc các ngươi vốn không ra gì?

Mạnh Hạo vừa nói vừa tiến lên phía trước một bước.

Bước này vừa rơi xuống, khí thế như muốn thôn sơn hà, vân dũng tiêu phát, như người khổng lồ đặt chân lên tinh không.- Nơi này là Sơn Hải Giới, không phải là Đệ Nhất Thiên.

Tất cả mọi thứ nơi này đều thuộc về Sơn Hải Giới, không thuộc về đám người Đệ Nhất Thiên các ngươi.

Các ngươi chiếm cứ nơi này, ta muốn đi vào còn cần các ngươi đồng ý hay sao?Ba tu sĩ dị tộc sừng tím tâm thần run lên, giống như bị núi đè.

Sắc mặt cả ba toàn bộ biến hóa, bọn họ đồng loạt lui về phía sau.- Thấy Mạnh mỗ đến, ba người các ngươi lại còn cảm thấy có thể nhường ra một con đường?- Sơn Hải Giới cùng Đệ Nhất Thiên hiện tại đang khai chiến.

Ba người các ngươi tìm ra tự tin ở đâu mà cho rằng Mạnh Hạo ta sẽ không giết người?

Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời cười to, liên tiếp tiến lên ba bước, mỗi bước rơi xuống đều rung trời chuyển đất.

Khí thế hắn cao chót vót như muốn thôn tính vạn vật.Mà uy áp trên người hắn giờ khắc này cũng tăng vọt, tạo thành một cỗ gió lốc kinh người, quét ngang bầu trời, hướng về ba kẻ dị tộc kia mà trực tiếp nghiền ép.Mới chỉ là khí thế thôi đã khiến cho tinh không run rẩy, làm cho ba người dị tộc đầu óc ong ong, phun ra máu tươi.

Thân thể đầy vảy của bọn họ giờ khắc này đều ầm ầm nổ tung.

Trong nháy mắt, ba người dị tộc này đồng loạt lui mạnh về phía sau.- Mạnh Hạo, ngươi dám!- Ngươi giết ta cùng cấp tộc cũng thôi không nói, không tính là truyền nhân Đệ Nhất Thiên.

Nhưng ngươi nếu dám giết chết Đạo Cảnh Đệ Nhất Thiên ta thì nhất định sẽ bị liệt vào danh sách diệt tộc.- Chỉ vì mình ngươi mà dẫn tới diệt tộc, Mạnh Hạo, ngươi thật dám ra tay!- Ồn ào!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, khí thế hung hăng đè một cái.

Ầm một tiếng, ba người ngũ nguyên dị tộc này, một vị thân thể trực tiếp nổ vang, tất cả vảy đều vỡ nát, cái đuôi trực tiếp tan vỡ, máu tươi phun ra.

Mạnh Hạo tiến lên bước thứ năm.

Ầm một tiếng, dị tộc này phát ra tiếng hét thảm, thân thể trực tiếp tán loạn.Đường đường là một ngũ nguyên dị tộc, không ngờ dưới khí thế của Mạnh Hạo, bị thần thức cùng tu vi của Mạnh Hạo chèn ép lại lập tức bị nghiền nát, trực tiếp diệt vong!Trong hai kẻ còn lại, trừ người có sừng tím, người còn lại thời khắc này phun ra máu tươi, da tróc thịt bong, phát ra tiếng gầm tuyệt vọng.Nhưng tiếng hô này vừa mới truyền ra, Mạnh Hạo đã tiến ra bước thứ sáu.Ầm!Dị tộc này toàn thân vặn vẹo, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy máu thịt toàn thân, trong phút chốc hình thần câu diệt.

Sáu bước giết hai tu sĩ, khí thế của Mạnh Hạo giờ khắc này khiến thiên địa biến sắc.Dị tộc sừng tím kia sắc mặt tái nhợt, thời khắc này gào thét, thân thể lập tức bành trướng, không giữ lại hình người mà khôi phục bản thể.

Một con thằn lằn ngàn trượng màu đen xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo!Cái sừng của nó có màu đen, tỏa ra luồng ánh sáng tím, khí thế hung ác ầm ầm bạo phát.

Đây mới là bản thể của dị tộc Đệ Nhất Thiên!Những dị tộc Đệ Nhất Thiên gọi là tu sĩ này, không bằng gọi là Thú!Cùng lắm cũng chỉ là yêu thú mà thôi!Con thằn lằn ngàn trượng này rống lớn, ngoài thân có biển lửa bao phủ.

Nhưng nó không xông về phía Mạnh Hạo mà lập tức lui về phía sau, bạo phát ra tốc độ nhanh hơn, bỏ chạy về phía xa.- Là Mạnh mỗ suy nghĩ nhiều, các ngươi vốn là thú, ta lại lấy trí tuệ tu sĩ tới yêu cầu các ngươi.

Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn con thằn lằn bỏ chạy về phía xa xa, đi ra bước thứ bảy.Trong nháy mắt khi bước thứ bảy rơi xuống, khí thế của Mạnh Hạo với một tốc độ không hình dung được, ầm ầm kéo lên, tỏa ra bốn phía Sơn Hải, bao phủ bốn phương tám hướng.

Trong Sơn Hải này, tất cả ý chí Sơn Hải Giới giờ khắc này đều bị khí thế của Mạnh Hạo cưỡng ép xua tan.Khiến cho nơi này chỉ có Sơn Hải lực, nhưng lại không có Sơn Hải ý chí, nếu có cũng thuộc về thần niệm Mạnh Hạo, thuộc về ý chí của hắn.Đây là Cái Thiên Hoán Đạo!- Cái Thiên Hoán Đạo, không có khả năng!

Thằn lằn sừng tím phía xa xa lộ ra hoảng sợ, đáy lòng hắn run rẩy.

Những gì hắn đã thấy, đã cảm nhận ở đây đã lật đổ suy nghĩ của hắn, làm hắn dâng lên cảm giác tuyệt vọng.Trong đầu của hắn, những hình ảnh, ký ức của tổ tiên ẩn trong huyết mạch giờ khắc này nổi lên.

Nắm đó khi còn thế giới, khi Chí Tôn Tiên Giới còn hạ phàm, bọn họ chính là tọa kỵ của tiên nhân.Đây là hình ảnh cuối cùng trong đầu hắn.

Trong chớp mắt, khí thế cùng uy áp của Mạnh Hạo hòa cùng với trời liền thay đổi, tạo thành diệt sát ý, lập tức nghiền nát hồn thằn lằn nghìn trượng này, luyện hóa thân hắn.Ầm!Hình thần câu diệt, nửa điểm cũng không còn!Dị tộc bốn phía đều ngơ ngác nhìn một màn này, từng kẻ một run rẩy.

Khi nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra vẻ khủng khiếp cùng không thể tin.- Biến!

Ánh mắt Mạnh Hạo quét ngang.

Dị tộc ở chỗ này rất nhiều, Mạnh Hạo biết mình không thể giết hết.

Cho dù hắn mượn lực lượng Sơn Hải thì trong thời gian ngắn cũng rất khó hoàn thành.Vả lại những dị tộc này đều bị bản thân chấn nhiếp, lúc này điều hắn phải làm không phải là giết, mà là tạo mầm móng trong lòng hậu duệ những dị tộc này.Một cái mầm móng khủng khiếp có thể phá hủy lòng tin của bọn họ!Thanh âm của hắn như đòn cảnh cáo truyền khắp bốn phương tám hướng, bao phủ tâm thần của tất cả dị tộc, trực tiếp hóa thành sấm sét oanh kích, khiến cho tất cả dị tộc mất đi can đảm, mất đi chiến ý.

Từng cái một phát ra tiếng thê lương, chạy trối chết, tán loạn.

Chương 1681: Táng Thần CốcVũ Văn Kiên ngơ ngác chứng kiến một màn này.

Hắn nhìn nơi ba vị ngũ nguyên dị tộc tử vong, lại nhìn dị tộc đang vô cùng kinh hoảng xung quanh cuối cùng lại nhìn sang Mạnh Hạo.Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn âm trầm như cũ.

Hắn thu hồi ánh mắt khỏi những kẻ dị tộc đang bỏ chạy, nhìn lên tế đàn.- Trên thực tế, mặc dù chúng ta sẽ tốn một chút thời gian, lại thêm chút phiền toái nhưng vẫn có thể giết khoảng ba phần đám người dị tộc kia.

Vũ Văn Kiên chần chừ một chút rồi thấp giọng lên tiếng.- Giết người không bằng giết tâm!

Mạnh Hạo không quay đầu lại, bình tĩnh lên tiếng.- Có lẽ mấu chốt của chiến tranh chính là thắng bại, nhưng tinh thần cũng là...- Bọn họ đã đánh mất chiến ý, tâm cũng bị nghiền nát, không còn tinh thần nữa.

Một dị tộc như vật hãy để cho bọn chúng sống làm đá lót chân, để tinh thần của tu sĩ Sơn Hải Giới ngày càng tăng cao.- Một cuộc thắng bại hay muốn mạnh mẽ thể hiện, dường như... chưa đủ để đạt được điều này.Mặc dù Vũ Văn Kiên vẫn kính sợ Mạnh Hạo nhưng hắn vẫn nói lên quan điểm của mình.- Cho nên phải trong thời gian nhanh nhất, thu được thần huyết trong Táng Thần Cốc này.

Mạnh Hạo bước lên tế đàn.

Lời vừa nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn tinh không ở phía trên được thay thế bởi đại lục Đệ Nhất Thiên.Hắn nhìn về đại lục kia, ánh mắt đột nhiên chớp động ánh lửa điên cuồng.- Ngươi nói xem, nếu không lâu sâu, tất cả nhị tộc Đệ Nhất Thiên ở Sơn Hải Giới này tận mắt chứng kiến đại lục Đệ Nhất Thiên của bọn họ tan vỡ, chia năm xẻ bảy, rơi khỏi bầu trời, liệu bọn họ còn có tinh thần, còn có tâm tư không?

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm.

Giọng hắn rất thấp nhưng trong lời nói lại ẩn chứa ý long trời lở đất!- Ngươi...

Vũ Văn Kiên nghe vậy hít ngược một hơi.

Cả người như bị sét đánh, ngây ngây ngẩn ngẩn.- Chiến tranh, quan trọng là ở chỗ... phá hủy tinh thần của kẻ địch!- Đối với dị tộc Đệ Nhất Thiên mà nói, nhà của bọn họ chính là tinh thần của bọn họ...

Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể hắn biến mất ngay trên tế đàn.Thân thể Vũ Văn Kiên khẽ run không phải vì kinh sợ mà là kích động cùng mong đợi.

Lời nói của Mạnh Hạo vẫn còn thoảng bên tai hắn, vang vọng trong tâm hắn.

Hắn có thể tượng tượng, nếu như có một ngày hắn cùng với dị tộc giao chiến, chỉ trong chốc lát đã thấy đại lục Đệ Nhất Thiên tan vỡ, chia năm xẻ bảy, rơi khỏi bầu trời, thì cảm giác lúc đó chính là hưng phấn, là phấn chấn.Ngược lại, đối với toàn bộ dị tộc Đệ Nhất Thiên mà nói, chốc lát kia... chính là nạn lớn!Táng Thần Cốc!Đích xác chính là một mảnh vỡ chiến trường cổ xưa, là một khoảng không gian độc lập, thậm chí ở đây còn không tồn tại một chút ý chí của Sơn Hải Giới.

Dường như mọi thứ đều bị ngăn chặn ở bên ngoài, thứ duy nhất tồn tại, tràn ngập nơi này chính là... chiến ý.- Chiến!

Trong khoảnh khắc lúc thân thể Mạnh Hạo vừa xuất hiện, bên tai của hắn dường như vang vọng tiếng gầm gừ lôi đình.

Thanh âm này không xuất phát từ một vật mà đến từ chiến ý tồn tại trong khoảng không gian này, đã bao nhiêu năm rồi thủy chung vẫn chưa hề tán đi!Ở nơi này, giống như có bất diệt hồn đang ngửa mặt lên trời gào thét, muốn đánh trời, phá nát tinh không.Nếu không phải thần niệm của Mạnh Hạo vô cùng cường đại, có thể so với Chí Tôn thì thời khắc này, hắn nhất định sẽ bị chiến ý đánh phải, thân thể khó chịu.

Nhưng mà hiện tại, hắn ngoại trừ nghe được âm thanh kia cũng không cảm thấy gì.Ngược lại, Vũ Văn Kiên phía sau hắn, sau khi bước vào nơi này liền lập tức run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Mạnh Hạo vung tay một cái, lập tức Vũ Văn Kiên khôi phục một chút.

Hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía cuối cùng nhìn sang Mạnh Hạo.- Mạnh huynh, ta có thể làm được!

Nói xong, hắn ôm quyền hướng về Mạnh Hạo, trong mắt mang theo quyết đoán cùng kiên quyết, bay nhanh về hướng xa.

Mạnh Hạo nhìn bóng lưng của Vũ Văn Kiên, thấy đối phương đã thoát khỏi phạm vi bảo vệ của mình, mặc dù khó khăn nhưng lại điên cuồng.

Mạnh Hạo khẽ thở dài.Vũ Văn Kiên có kỳ đạo của mình, điểm này Mạnh Hạo hiểu rõ nên hắn không có quấy rầy.

Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phương xa.

Mặt đất ở đây có màu đen, trên đó còn có vô số thi thể.Có thi thể đã hóa thành cũng có cái đang rữa nát, chỗ càng sâu rữa nát càng chậm.

Táng Thần Cốc là một cái vòng tròn, vòng ngoài rất an toàn nhưng càng vào bên trong càng có nhiều hung hiểm.Nếu chỉ thế thì thôi, đằng này bầu trời ở đây, còn có vô số tia chớp kéo dài phủ khắp nơi.

Tiếng sấm không phải là tiếng nổ vang trời mà chính là thanh âm đến từ chiến ý kia!Sấm chớp dữ dội diệt tuyệt thiên địa, khiến cho nơi này dường như là một Lôi Trì long trời lở đất.

Bên trong sấm sét, lúc thì có vô số hư ảnh biến ảo.

Thậm chí lúc này, Mạnh Hạo còn thấy được sấm sét hợp thành một người khổng lồ, đang cất bước đi.

Toàn thân người đó phủ đầy sấm chớp vô tận.Thâm chí, ở nơi xa hơn, còn có chiến xa ầm ầm lao tới, nhưng bất luận là thứ gì đụng phải đều xuyên qua cả.

Không phải là chiến xa xuyên thấu sấm sét mà là sấm sét kia xuyên thấu chiến xa.Còn có chi ảnh của những tu sĩ đang đấu pháp với nhau.

Tiếng "ầm ầm" trở thành chiến ý khiến cho thiên địa biến sắc, gió mây đổi chiều.Đồng thời, trên mặt đất cũng xuất hiện những thân ảnh, là cự thú lớn nhỏ chừng nghìn trường, cũng có những lão tu sĩ khoác trường bào, còn có núi cao sông lớn biến đổi không ngừng.Càng kinh người hơn, còn có thành trì biến ảo không lường khiến cho người khác nhìn thấy phải giật mình.Mà hết thảy, mấy nơi xa xa kia so với khu đất trung tâm thì vẫn bé nhỏ không đáng kể.

Với thần thức của Mạnh Hạo, hắn có thể nhìn thấy toàn bộ khu vực này, ở trung tâm Táng Thần Cốc, có... hai ngọn núi!Chuẩn xác mà nói, đó không phải là núi mà là hai người khổng lồ.

Mỗi tên phải cao đến 100 ngàn trượng, làn da thô hình như ẩn hiện phù văn phức tạp.

Nhất là ở mi tâm lại có tinh điểm.Chỉ là những tinh điểm này đều có màu xám tro, sớm đã mất đi sinh cơ.

Bất quá thi thể của hai người khổng lồ này mặc dù đã mất đi sinh cơ nhưng không hề mục nát mà lại tạo thành hai ngọn núi.Nhất là hai thân thể này, dường như đã bị pháp thuật nén ép, dường như chỉ lộ ra một chút chân thân mà thôi.Mạnh Hạo nhìn hai người khổng lổ kia, nhìn thế giới này, hắn chợt nhớ tới năm đó trong Tiên Khư ở núi thứ chính, hắn thấy được một cái cây to lớn, phía dưới đó là thi thể của một người khổng lồ!Thời khắc này, Mạnh Hạo có cảm giác thi thể năm đó cùng với thi thể của hai người khổng lồ này, đem đến một loại khí tức giống nhau chỉ có điều chênh lệch lớn nhỏ mà thôi.- Bọn họ, chính là thần sao...

Thân thể Mạnh Hạo nhoáng một cái, hắn đi vào bên trong.

Cước bộ tùy ý, thần sắc bình tĩnh, mỗi bước hắn bước ra đều có vô số sấm sét nổ vang nhưng lại không một cái nào đánh vào thân thể hắn.Phía trước hắn huyễn hóa ra một chiến xa, mang theo chiến ý ngập trời, rầm rầm lao đến.

Mạnh Hạo cũng không né tránh, tùy ý để chiến xa kia đụng vào mình rồi trực tiếp xuyên qua.Cứ như vậy, Mạnh Hạo dần dần đi vào bên trong.

Hắn thấy được những dị thú kinh người đang chém giết lẫn nhau, thấy quả đấm đầy uy lực của người khổng lồ còn có vô số thứ tồn tại khắp bốn phía, dần dần hiện ra.Hắn còn thấy hài cốt hóa thạch trên mặt đất dần dần chuyển thành rữa nát.Giờ khắc này, hắn đã đi sâu vào trong Táng Thần Cốc.

Ở chỗ này, mọi thức đều là hư ảo, đối với hắn không có chút ảnh hưởng nào.Uy lực ở đây cũng có bộc phát nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói chỉ như gió thổi qua mà thôi.Hắn có lúc dừng bước, quan sát những thân ảnh hư ảo đang chém giết kia, trong mắt dần lộ vẻ am hiểu.

Cho đến mấy ngày sau, lúc Mạnh Hạo sắp bước vào khu vực trung tâm Táng Thần Cốc, hắn nhìn thấy một thi thể.Người chết chôn trong đất nhưng lại được Lôi Trì thanh tẩy, lúc này lộ ra một chút da thịt rữa nát.

Dường như đó là một người khổng lồ cao chừng mười ngàn trượng được chôn dưới chân Mạnh Hạo.Mạnh Hạo ngồi xổm xuống, hắn vỗ tay lên mặt đất.

"Ầm" một tiếng, bùn đất vỡ nát, một thi thể chừng mấy ngàn trượng hiện ra trước mặt Mạnh Hạo.Hắn đặt tay lên thiên linh của người khổng lồ, chỉ trong chớp mắt, mặt người khổng lồ chuyển sang đỏ ngầu rất nhanh lại tái nhợt.

Một giọt máu tươi từ mi tâm người khổng lồ bay ra, bị hút vào trong tay Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhìn máu tươi màu vàng trong lòng bàn tay, khẽ trầm tư."

Tạp chất quá nhiều, không tính là máu tinh khiết."

Mạnh Hạo lắc đầu, thu lấy máu vàng kia, tiếp tục cất bước về phía trước.

Hắn bước vào khu vực trung tâm Táng Thần Cốc, nơi đây là vùng cấm của tu sĩ, hiếm ai có thể đến được nơi này.Rất nhanh đã bảy ngày trôi qua, trong Táng Thần Cốc này, Mạnh Hạo gần như đã đi khắp mọi nơi, thu lấy vô số tạp máu.Thậm chí hai thi thể ở khu vực trung tâm kia, Mạnh Hạo cũng đã thăm dò qua, cuối cùng ngưng tụ được hai giọt thần huyết tinh khiết hơn nhưng đối với Mạnh Hạo mà nói, chừng này vẫn không đủ để thân thể hắn đột phá đến cực hạn cường hãn.Vũ Văn Kiên thì ngược lại, hắn ở đây tự mình tạo hóa.

Thân thể cũng đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất.Mạnh Hạo tìm rất lâu cũng không thu được thần huyết nào khác.

Sắc mặt hắn âm trầm, nội tâm có chút thất vọng nhưng đồng thời cũng có hoài nghi."

Ta không tin bên trong Táng Thần Cốc lại không tồn tại dị tộc nào.

Nơi này nhất định đã có dị tộc bước vào, những dị tộc khác ở bên ngoài chặn lại chẳng khác nào là hộ pháp""Bọn họ, rốt cuộc là ở đâu?"

Mạnh Hạo nghĩ nghĩ, bỗng nhiên thân thể hắn nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới bầu trời.

Không bao lâu, Mạnh Hạo đã lên cao, hắn bỗng nhiên cuối đầu nhìn về Táng Thần Cốc ở dưới.Chỉ nhìn một cái, thân thể Mạnh Hạo đã chấn động mạnh.

Mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị, trong mắt của hắn, mặt đất Táng Thần Cốc này có thể so với phần lưng của thi thể trước cây đại thụ hắn nhìn thấy ở Đệ Cửu Sơn Hải Tiên Khư năm đó.Thậm chí, có phần lớn hơn một chút...Nhưng điều khiến Mạnh Hạo thực sự chấn động, chính là mặt đất kia thoạt nhìn, rõ ràng chính là một cái sọ người!Ngọn núi cao nhất chính là lỗ mũi, còn nơi kia chính là đôi môi.Mà ở mi tâm của cái đầu này, Mạnh Hạo thấy được tám tinh điểm mặc dù hơi yếu nhưng vẫn không tắt ánh sáng!

Tám tinh điểm này, mỗi một cái đều tản ra một loại dao động khiến Mạnh Hạo phải chấn động.- Tìm được rồi!Cặp mắt Mạnh Hạo hiện ra hàn ý.

Chương 1682: Đột pháỞ trên vị trí cao nhất này, Mạnh Hạo còn thấy được dị tộc trên mặt đất, ở phía xaHắn thấy được ba tên ngũ nguyên Đạo Cảnh, còn thấy được vô số thân ảnh dị tộc, chỉ là bọn chúng đều không phải là tán loạn, mà là tập trung vào ba khu vựcBa khu vực này không hẹn mà bất ngờ đều là chỗ Mạnh Hạo đã thấy, là điểm sáng trên mi tâm đầu lâu Thần!

Thậm chí chỗ xa hơn, Mạnh Hạo còn thấy được Vũ Văn KiênLúc này, Vũ Văn Kiên đang khó khăn đi về phía trướcMạnh Hạo chú ý tới ở phía trước Vũ Văn Kiên cách đó không xa, trong khu vực thiên lôi dày đặc có một cỗ tàn thiMang nét cổ xưa thương tang, nhìn kỹ, đó là mộtNgón tay của Thần!

Có lẽ, đây là tạo hóa của Vũ Văn KiênMạnh Hạo thu hồi ánh mắt, nhưng trong lòng vẫn bị thế giới mà bản thân đã thấy này làm sinh ra chấn động mãnh liệtThế giới này, Táng Thần Cốc này, trên thực tế chính là một cái đầu lâu, một cái đầu của Thần!

Chỉ là đầu liền khổng lồ hơn thi thể của cự nhân Mạnh Hạo năm đó ở trong Đệ Cửu Sơn Hải Tiên Khư thấy được kia rất nhiềuMột màn này rung động tâm thần Mạnh Hạo đồng thời khiến hắn cũng hít sâu một hơiĐâyChính là Thầncủa thế lực bên ngoài?

Mạnh Hạo mắt lộ ra kỳ quang, nhìn đầu phía dưới hóa thành đại lục kia trầm mặcTrong óc của hắn hiện lên từng bức họa, trong những hình ảnh kia, những người gọi là thần này dường như cùng tinh không đủ cao, thân thể chuyển động, nơi đi qua không người có thể chống cự!

Tinh tú ở trong tay của bọn họ, một phen liền có thể bóp nát, tu sĩ ở trước mặt bọn họ, một cái ngón tay cũng giống như trời sập!

Loại vô địch đó khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, đáy lòng của hắn đối với chiến tranh trong tương lai càng chua xót hơn, nhưng cùng lúc đó, một cỗ cảm giác không cam lòng từ dưới đáy lòng nổi lênThần thì như thế nào!Một dạng bỏ mạng ở nơi này, đều không phải là không thể chiến thắng, đều không phải là không thể tử vong!Hai mắt Mạnh Hạo như ánh sao nhoáng lên một cái, khí thế trên người cũng theo đó nổ vang, hóa thành lốc xoáy gió lốc ngoài thân thể, liên tiếp ở trong thiên địa nổ vang bốn phương tám hướngHôm nay, Mạnh Hạo ta muốn hút đi huyết lực của Thần này, lấy thứ đó đột phá thân thể của ta, khiến cho thân thể từ Cổ Cảnh đỉnh phong kéo lên, trở thành Đạo Cảnh!

Mạnh Hạo trong mắt tia sáng lóng lánh, trong cơ thể hắn trước kia khi tắt năm ngọn Hồn Đăng tích lũy lượng lớn khí huyết, những khí huyết này ngại vì bình cảnh của thân thể Mạnh Hạo, không thể đột pháNhưng một khi thân thể Mạnh Hạo đột phá, trở thành Đạo Cảnh, những tích lũy này liền sẽ cùng bạo phát theo, khiến cho thân thể của Mạnh Hạo khi trở thành Đạo Cảnh sẽ kéo dài bạo phátMạnh Hạo chờ đợi ngày này đã rất lâu, lúc này hắn hít sâu một hơi, lại không chần chờ chút nào, cất bước chạy thẳng tới nơi ánh mắt sở nhìn, nơi mi tâm đầu của Thần khổng lồ là chỗ điểm sáng thứ nhất sở tạiNơi đó là một cái hồ lớn!

Mạnh Hạo thân như sao băng nổ vang mà đi, nơi đi qua, thiên địa vặn vẹo, sấm sét cuồn cuộnHư ảo ảnh cũng tốt, thiên lôi cũng được, đều không thể cản trở bước chân Mạnh Hạo chút nàoHắn một đường xuyên qua, trong phút chốc, liền xuất hiện ở giữa không trung hồ lớn này, không có bất kỳ dừng lại nàoẦm một tiếng, cả người trực tiếp xông vào trong hồGần như khi hắn đi vào trong hồ nước, hồ lớn này truyền ra thanh âm ngập trời, đất rung núi chuyển, toàn bộ hồ nước phun trào lên, giống như một cột nước xông lên trờiTrên mặt đất, xuất hiện một cái hố sâu lõm xuống, hố sâu này dưới lòng đất, có ánh sáng nhu hòa tràn ra, ánh sáng này ảm đạm, nhưng lại mang thương tang vô tận, cũng có lực lượng khí huyết nồng đậm không cách nào hình dungMạnh Hạo mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, khi xuất hiện, trực tiếp ở ngay trung tâm hố sâu này, sau khi khoanh chân ngồi xuống, hai tay nâng lên, hướng về hai bên mặt đất hung hăng vỗẦm!

Dưới cái vỗ này, cả mặt đất đều đang run rẩy, tất cả nước bùn toàn bộ bị rung nổi lên, trở thành tro bụiDưới hố sâu này xuất hiện một cái lại một cái khe nứt, nhất là dưới thân Mạnh Hạo, vị trí trung tâm cái khe nứt này, bất ngờ xuất hiện một cáiTinh điểm khổng lồ! !

Tinh điểm này chiếm cứ toàn bộ hồ lớn, một cỗ khí tức viễn cổ thương tang rầm rầm ra, đánh sâu vào Mạnh HạoMạnh Hạo tóc bay múa, quần áo rối loạn động, trong mắt hắn lộ ra ánh sao, hắn cảm nhận được lực lượng thân thể của mình vào giờ khắc này sống động đến cực hạnQuả nhiên là nơi này!

Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, hóa thành chưởng kiếm, mang quyết liệt, hung hăng trực tiếp đâm vào trong mặt đất, trong cơ thể tu vi rầm rầm bạo phát, dường như cả người hóa thành ngọn giáo, trực tiếp đánh tinh điểm nàyMặt đất run rẩy, Mạnh Hạo lại nhíu mày, hắn hừ lạnh một tiếng, Anh Vũ bay ra, Chiến Binh trong tay lại là đâm vào trong mặt đấtDưới lòng đất, Chiến Binh vô hạn kéo dài, trực tiếp đâm vào chỗ sâu!

Lần này, cả mặt đất run rẩy kịch liệt khó có thể hình dung, hình như có tiếng rống giận không tiếng động vang vọng thiên địaSau khi Chiến Binh của Mạnh Hạo rút ra từ mặt đất, bất ngờ có một giọt máu màu vàng từ trong khe hở dưới lòng đất chậm rãi trôi raTheo một giọt máu màu vàng này bay lên, cả mặt đất đều khô héo xuống, dường như mất đi tất cả sinh cơ, tính cả tinh điểm kia cũng đều hoàn toàn ảm đạmMạnh Hạo nhìn máu tươi màu vàng trước mặt này, hắn hít sâu một hơi, không chần chờ chút nào một tay bắt lấy, hung hăngđặt tại mi tâmRầm!

Gần như ngay khi giọt máu tươi màu vàng đụng chạm trán của Mạnh Hạo, huyết dịch này trực tiếp đã bị Mạnh Hạo hút vào trong cơ thểTrong thân thể hắn truyền ra tiếng sấm ngập trời rầm rầm, Mạnh Hạo vẻ mặt vặn vẹo, thân thể run rẩyThân thể của hắn vào lúc này xuất hiện biến hóa long trời lở đấtTrái tim của hắn nhảy lên càng lúc càng nhanh, huyết dịch của hắn lưu chuyển càng ngày càng nhanh, xương của hắn phát ra tiếng động răng rắc, dường như sống lạiGiờ này, máu thịt của hắn vặn vẹo ở cùng một chỗ, dường như muốn phát ra càng nhiều lực lượng hơn nữaTiếng động rầm rầm vang dội, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào thét kinh ngườiDưới tiếng gào thét này, thân thể hắn bành trướng, lực lượng khí huyết ngập trời, bốn phía mặt đất run rẩyThậm chí ngay cả dị tộc và Vũ Văn Kiên xa xa kia cũng đều cảm nhận được một cỗ khí tức kinh tâm động phách từ phương hướng Mạnh Hạo sở tại phóng lên caoLoại cảm giác nàyChính là loại cảm giác nàyMạnh Hạo hai mắt đỏ thẫm, nhìn như dữ tợn, nhưng lại lộ ra tia phấn chấn, hắn cảm nhận được thân thể kéo lên, cảm nhận được dấu hiệu sắp đột pháXương của hắn đang bị biến đổi, càng ngày càng cứng rắn, càng ngày càng cứng cỏi!

Máu thịt của hắn đang không ngừng bắn ra, lực lượng kinh khủng ở trong người trôi điĐó là một quyền, có thể điên cuồng đánh bay một phiến mặt đấtTrái tim của hắn mỗi một lần nhảy lên, đều như lôi đình nổ vang thế gianCòn kém một chútMạnh Hạo mạnh ngẩng đầuGiờ khắc này, thân thể hắn đã bành trướng đến khoảng mười trượng, cả người như núi nhỏ, trong mỗi một tấc da thịt đều ẩn chứa lực lượng kinh khủngThậm chí còn có một số phù văn trên mặt ngoài da tay của hắn phập phồngMột cỗ thương tang trong khí thế của hắn hoàn toàn nổi lênHắn mạnh ngẩng đầu, trong mắt lộ ra hào quang kỳ lạ, không dịch chuyển, không vận dụng chút tu vi nào, chỉ là trong thân thể nhún nhảy một cáiẦm một tiếng, khi hắn nhảy lên, mặt đất dưới chân hắn trực tiếp tan vỡ, hoàn toàn sụp xuống đi xuống, trở thành một cái hắc độngThân ảnh Mạnh Hạo vượt qua tia chớp, chạy thẳng tới tinh điểm thứ hai mà điTốc độ cực nhanh, nháy mắt tới gầnMà ở trong tinh điểm thứ hai này, lúc này đang có vô số dị tộc tồn tại, đang vây quanh trung tâm một tên ngũ nguyên dị tộc sừng tímChỗ tinh điểm thứ hai này vốn là một bình nguyên, lúc này đã bị dị tộc sớm đi tới nơi này đào ra một cái hố toDị tộc sừng tím kia khoanh chân ngồi ở đáy hố, có từng tia khí tức màu máu từ đáy hố tràn ra bị hắn hấp thuMà thân thể của hắn cũng từ trong hấp thu khí tức màu máu trở nên càng phát thêm rắn chắc, khí tức tương tự Mạnh Hạo đang ở trong cơ thể này tự sinh raNhưng vào lúc này, thiên địa nổ vang, một thân ảnh nhanh khó có thể hình dung bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống đánh vào trên bình nguyên, đánh vào trong hố sâu nàyChính là Mạnh Hạo!

Theo hắn rơi xuống, mặt đất lập tức vỡ vụn, xung quanh vô số dị tộc toàn bộ hoảng sợ, nhưng không đợi bọn chúng kịp phản ứng, đã bị trùng kích của Mạnh Hạo phủ xuống quét ngang đập vào mặtTiếng động rầm rầm ngập trời, tiếng gào thét thê lương vòng đi vòng lạiXung quanh hố sâu, có ít nhất mấy ngàn dị tộc toàn bộ vào lúc này bị trùng kích cùng cuồng phong quét ngang, thân thể vỡ nát, trực tiếp hóa thành tro bụiCàng ở vòng ngoài, những dị tộc tránh được trùng kích từng tên một cũng đều phun ra máu tươi, toàn bộ bị thương nặng, còn có một số vì mặt đất dưới chân sụp xuống trực tiếp đã bị hắc động tạo thành cắn nuốtMạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, thân thể mười trượng, khiến cho hắn cho người một loại cảm giác bị áp bách mãnh liệtHắn không nhìn bốn phía dị tộc chết, trong mắt của hắn lộ ra tia máu, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, dị tộc sừng tím đang hấp thu khí tức màu máu kiaGần như khi hắn nhìn lại, dị tộc sừng tím này mạnh mở mắt ra, không chần chờ chút nào, thân thể bay nhanh lui về sau, nhưng lại không chậm trễ chút nào vứt bỏ tiếp tục hấp thuCòn muốn chạy?

Mạnh Hạo cười lạnh, ngay khi dị tộc sừng tím lui về sau, thân thể hắn mạnh chạy ra, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt dị tộc sừng tím kia, tay phải nâng lên, lập tức bắt hướng cổ của dị tộc nàyDị tộc sừng tím rống giận, khi Mạnh Hạo xuất thủ, tu vi và lực lượng thân thể toàn thân hắn toàn diện bạo phát, muốn chống cự, nhưng chống cự này dưới bàn tay Mạnh Hạ, toàn bộ bị bẻ gãy nghiền nát, bị Mạnh Hạo không thèm nhìn thẳng, một phen đã bắt lấy cổ dị tộc nàyKhông đợi đối phương lên tiếng, hung hăng bóp một cáiẦm một tiếng, trực tiếp bóp nát, dị tộc sừng tím mở to mắt, thân thể vào giờ này lập tức chia năm xẻ bảy, mà trong cơ thể hắn những khí tức màu máu hấp thu kia lúc này cũng đều tràn ra, thật nhanh chui vào trong cơ thể Mạnh HạoMạnh Hạo chân phải nâng lên, hung hăng hướng về mặt đất một bướcTrong tiếng nổ "ầm ầm", mặt đất vỡ vụn, máu màu vàng từ dưới lòng đất bay lên, bị Mạnh Hạo trực tiếp bắt được, lần nữa đặt tại mi tâmĐây là hắn dung hợp giọt thần huyết thứ hai, vả lại không phải thần huyết bình thường, mà là sinh mệnh hồn huyết!

Gần như khi giọt hồn huyết thứ hai dung hợp, Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời vừa hô, thân thể hắn vào giờ khắc này, xương cốt, máu thịt, ngũ tạng lục phủ, toàn bộ nổ vang, Cổ Cảnh thân thể của hắn vào lúc nàyRốt cục đột phá!

Thanh âm ngập trời từ trên người Mạnh Hạo long trời lở đất vang lênLực lượng thân thể của hắn cấp tốc kéo lên, thậm chí chung quanh hắn vẫn tồn tại vô số dấu vết quy tắc cùng pháp tắcNhững dấu vết này theo thân thể hắn khuếch tán, ảnh hưởng thế giới, ảnh hưởng thiên địaĐây, chính là thân thể Đạo Cảnh?

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, hít sâu một hơi, thân thể hắn trong nháy mắt bành trướng, lần này, thẳng đến trăm trượng!

Chương 1683: Thân thể đạo chủ cảnhCòn có thể mạnh hơn!

Mạnh Hạo áp chế những khí huyết trong cơ thể tích lũy kia, không cho bọn chúng lập tức dung hợp thân thể, mà là ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, trong mắt lộ ra một chút ánh saoHắn hoạt động một chút thân thể, tiếng động răng rắc truyền khắp bốn phíaSự kinh khủng của lực lượng thân thể, Mạnh Hạo bước đầu đã cảm thụ được, so với trước bạo tăng không biết bao nhiêu lầnHắn nhìn cũng không nhìn những dị tộc còn sót lại xung quanh, thân thể ầm một tiếng, lần nữa nhảy lênMặt đất sụp đổ, hóa thành miệng to cắn nuốt những dị tộc kia, một loạt tiếng gào thét thê lương truyền ra, nhưng trong nháy mắt liền biến mất bên tai Mạnh HạoThân thể hắn tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, liền xuất hiện ở nơi tinh điểm thứ ba sở tạiTheo phủ xuống, chỗ này là một ngọn núi cao, nhưng khi Mạnh Hạo rơi xuống, ngọn núi này tan rã, toàn bộ tan vỡTheo sụp xuống, mặt đất cũng nổ vang lõm xuống, một giọt máu tươi màu vàng bay lên, bị Mạnh Hạo một phen tiếp nhậnKhông dừng lại, hắn vừa hấp thu vừa chạy thẳng tới chỗ thứ tư!

Tốc độ cực nhanh, nháy mắt liền xuất hiệnChỗ thứ tư này là một mảnh đầm lầy, khi Mạnh Hạo xuất hiện, tay phải hắn nhấn xuống mảnh đầm lầy một cáiCả đầm lầy toàn bộ vỡ nát, thần huyết giấu ở chỗ sâu bị cưỡng ép rút ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, sáp nhập vào mi tâmMạnh Hạo ngửa mặt lên trời vừa hô, thân thể hắn trong tiếng nổ "ầm ầm" lần nữa bành trướng, đi thẳng đến độ cao 200 trượngThân thể của hắn càng khổng lồ hơn, lực lượng của hắn rất lớn, giờ khắc này khiến hắn có một loại cảm giác Đạo Chủ!Thân thể, Đạo Chủ Cảnh!

Mạnh Hạo liếm môi một cáiLần này tạo hóa với hắn mà nói thật sự là quá lớn, giống như khai thiên lập địa, thoát thai hoán cốt, Táng Thần Cốc này chính là chỗ hắn quật khởi!

Hắn hít sâu một hơi, một hơi này, sấm chớp cuồn cuộn, thiên địa thất sắcMạnh Hạo nhoáng lên một cái, chân đạp mặt đất, mặt đất vỡ nát, thân thể hắn xuất hiện ở chỗ tinh điểm thứ năm sở tạiNơi đó, cũng có dị tộc tồn tại, bốn phía dị tộc như lâm đại địch, từng tên một tu vi đều bộc phát ra, nhiễu loạn bốn phương tám hướng, khiến cho uy áp của thuật pháp thần thông nơi này vô cùng kinh ngườiTrong tầng tầng bảo vệ là một tên ngũ nguyên dị tộc, thân thể gầy yếu đi, hắn khoanh chân ngồi ở chỗ kia, có cô số khí huyết bị hắn hấp thu, khiến cho thân thể của hắn, tuy rằng gầy yếu đi, nhưng lại có uy áp kinh khủng tràn ngậpGần như khi Mạnh Hạo đến, trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể dị tộc này dưới sự hấp thu liên tục đột phá, có thân thể Đạo Cảnh! !

Dị tộc có thể bị an bài đi tới nơi này thu hoạch thần huyết tạo hóa, đều là ngàn chọn trăm tuyển sau, thân thể chọn lựa vốn là cường hãn, dị tộc càng gần một bước tu sĩGần như ngay khi thân thể dị tộc đột phá, Mạnh Hạo phủ xuống, nhấc lên một trường hạo kiếpMặt đất vỡ nát, tầng tầng cuốn ngược, một cỗ bá đạo vô thượng cưỡng ép đến, đánh bay tất cả thần thông thuật pháp của dị tộcNơi đi qua như gió cuốn quét ngang, tiếng gào thét thê lương vang vọng, dị tộc chỗ này phần lớn thân thể trực tiếp không chịu nổi, toàn bộ tan vỡMà Mạnh Hạo xoay người vung tay chộp một cái, muốn bắt lấy dị tộc gầy còm còn đang hấp thu khí huyết, nhưng ngay khi hắn chộp tới, hai mắt dị tộc gầy này mạnh mở ra, lộ ra tia bén nhọn, thân thể mạnh lui về sauThậm chí khi lui về phía sau còn đánh ra một quyền, cùng bàn tay Mạnh Hạo cách không va chạmẦm một tiếng, Mạnh Hạo như thường, nhưng dị tộc kia lại phun ra máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ, lộ ra không thể tin, thân thể bỏ chạy nhanh hơnMạnh Hạo ánh mắt lạnh lùng, nhìn dị tộc bỏ chạy kia, cảm nhận được lực lượng thân thể trên người đối phương, cười lạnh một tiếng, tay phải bỗng nhiên nâng lên, nắm tay sau một quyền đánh ra!

Một quyền Diệt Sinh!

Một quyền này hoàn toàn khác tất cả Diệt Sinh Quyền mà Mạnh Hạo đã từng đánh raMột quyền này rơi xuống, trong phạm vi mười ngàn trượng, tất cả sinh cơ đều toàn bộ bị hút hết!

Khiến cho trong mười ngàn trượng này trở thành Tử Vực!

Mà dị tộc kia cũng phát ra tiếng gào thét thê lương, ý đồ vùng vẫy, nhưng thân thể lại vào giờ khắc này không ngừng có sinh cơ bị hút điMấu chốt hơn là xung quanh địa vực thiên địa không có sinh cơ, giống như là quy tắc biến đổi, hết thảy sinh cơ ở chỗ này đều làThủy hỏa bất dung!

Xung quanh Tử Vực, toàn diện trấn áp, phủ xuống trên người dị tộcTrong tiếng nổ "ầm ầm", dị tộc phát ra tiếng hét thảm thê lương, thân thể ầm một tiếng, trực tiếp tan vỡ!

Theo tan vỡ, khí huyết của hắn tứ tán, nhưng lại có một loạt thần huyết ý chia ra, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, giống như Mạnh Hạo là ngọn nguồn thần huyết, nháy mắt sáp nhập vàoThân thể Mạnh Hạo nổ vang, lần nữa bành trướng, hắn cảm nhận được lực lượng thân thể mặc dù không đạt tới tứ nguyên, nhưng cũng còn không cách biệt mấy, xoay người nhoáng lên một cái, như sấm đánh ngập trời, chạy thẳng tới chỗ tinh điểm thứ sáu sở tạiLại tại Mạnh Hạo bay nhanh, Táng Thần Cốc này bắt đầu sụp xuống, dường như lực lượng chống đỡ đầu lâu kia tồn tại theo bị Mạnh Hạo hút đi, mảnh thế giới này cũng không có ý nghĩa tồn tạiRầm rầm một cái, khi mặt đất sụp xuống phạm vi lớn, Mạnh Hạo đã xuất hiện ở chỗ tinh điểm thứ sáu sở tạiNơi này cũng có một cái hồ lớn, nhưng cũng không phải nước thường, mà là Lôi Trì!

Dường như rất nhiều lực lượng sấm sét chính là từ nơi này bộc phát ra, Mạnh Hạo cứng rắn phủ xuốngSấm sét nơi này liền quần khởi mà phát, dường như muốn che mất Mạnh Hạo ở bên trongMạnh Hạo khẽ di một tiếng, cặp mắt chớp động, nhìn những sấm sét kia, không né tránh, mà là trực tiếp bước chân vào bên trongTrong tiếng nổ "ầm ầm", những sấm sét này toàn bộ rơi vào trên người Mạnh Hạo, Mạnh Hạo thân thể chấn động, lập tức bốn phía sấm sét tan vỡNhưng lực lượng sấm sét dường như vô biên vô tận không ngừng phủ xuốngMạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải đột nhiên nắm tay, cũng không đi tới trung tâm Lôi Trì này, liền một quyền rơi xuống, trực tiếp đánh vào trên mặt đấtMột quyền này không phải Diệt Sinh, mà là nhập ma!

Một quyền Nhập Ma, phủ xuống mặt đất!

Mặt đất run rẩy, từng cái khe nứt bỗng nhiên xé mở, Mạnh Hạo trong mắt chớp động ánh sáng đỏ, trong cơ thể tu vi cũng toàn lực vận chuyển, phối hợp lực lượng thân thể ở trên người của hắn, giờ khắc này bạo phát raDĩ nhiên là lực lượng vượt qua Bạch chủ, không kém gì Địa TạngĐạo Tôn lục nguyên!

Tiếng nổ ngập trời, mặt đất sụp đổ, một cái hố lớn so những hố sâu khác còn muốn khổng lồ hơn mấy lần trực tiếp xuất hiện, vỡ nát Lôi Trì!

Nếu nơi này trở ngại đi về phía trước, nếu những sấm sét này đáng ghét, như vậy thì dứt khoát diệt đi, tính cả mặt đất, cùng nhau trừ đi!

Lôi Trì tan vỡ, sấm sét tiêu tán, Mạnh Hạo nhấc tay phải lên, một giọt máu tươi màu vàng từ dưới lòng đất mang ý chí không cam lòng bay ra, bị Mạnh Hạo bắt lạiGần như khi hắn bắt được máu tươi màu vàng này, hình như có tiếng rống giận ngập trời từ dưới lòng đất gầm thét raMạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, ở tiếng gầm thét vang lên, cầm máu tươi màu vàng trong tay, đặt tại mi tâmThân thể hắn lập tức chấn động, một dấu hiệu đột phá lần nữa bạo phátRầm rầm, thân thể Mạnh Hạo không còn là 200 trượng nữa, mà là trực tiếp đạt tới độ cao 400 trượngHắn ngửa mặt lên trời vừa hô, thiên địa thất sắc, không để ý tới dưới lòng đất truyền ra tiếng gầm thét, xoay người nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới chỗ tinh điểm thứ bảy sở tạiChỗ tinh điểm thứ bảy sở tại là một cánh rừngLúc này cánh rừng rậm này đã bị phá huỷ không ít, hơn 10 ngàn dị tộc vây quanh bốn phía, toàn bộ quỳ lạy xuống, trung tâm bọn chúng là một cái hố to, bên trong một già lão dị tộc toàn thân vảy đều mất đi màu sắc đang khoanh chân tĩnh tọa, không ngừng hấp thu khí tức màu máu chỗ nàyMà giờ này, khí tức màu máu cơ hồ đã gần không còn, bị hắn hút đi ít nhất chín thànhTế hiến!

Khi Mạnh Hạo phá hủy Lôi Trì, hai mắt lão tổ dị tộc này bỗng nhiên mở ra, mang thương tang cùng lãnh khốc, lập tức lên tiếngLời nói của hắn vừa truyền ra, xung quanh hơn 10 ngàn dị tộc không chần chờ chút nào, nhưng lạiMỗi một tên đều lập tức vận chuyển tu vi, rầm rầm lựa chọn tự bạo!

Hơn 10 ngàn dị tộc tự bạo tạo thành lực lượng ngập trờiCỗ lực lượng này hóa thành cường quang, nháy mắt đã xóa bỏ phương viên vạn dặm mặt đất, cùng lúc đó, lực lượng lại bị lão già dị tộc kia không biết với phương pháp gì hấp thu điMạnh Hạo phủ xuống, chính là lúc hơn 10 ngàn dị tộc tự bạo, bị lực lượng tự bạo này liên lụy, nếu không phải lúc này thân thể hắn đã đột phá, đạt tới ngũ nguyên, sợ là dưới tự bạo liên lụy cũng sẽ bị thươngGần như tại Mạnh Hạo phủ xuống, một thân ảnh trong nháy mắt mà đến, từ trong sóng gợn tự bạo chạy ra, một quyền trực tiếp đánh vào ngực Mạnh HạoMạnh Hạo thân thể vừa dừng lại, trong mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, cũng không lui lại, ngược lại một bước đi ra, lấy thân thể trực tiếp va chạm đi quaTiếng động kêu rên từ trong miệng bóng đen kia truyền ra, Mạnh Hạo cười lạnh, lần nữa đuổi theoTiếng nổ ngập trời, trong thời gian ngắn ngủi, hai người liền đối kháng mấy trăm lần, thân ảnh kia bắt đầu tan rã, dần dần lộ ra bộ dáng, chính là lão già dị tộc kiaChỉ có điều lúc này hắn thoạt nhìn không còn già như trước nữa, mà là có sinh cơ, thân thể của hắn mạnh, nhưng lại cũng là Đạo Chủ trình độ, phối hợp ngũ nguyên tu vi, dĩ nhiên có thể so với Đạo Tôn!Khó trách các ngươi lựa chọn Đệ Thất Sơn HảiBạch chủ làm phản, còn các ngươi phủ xuống lựa chọn chỗ này, chính là vì đi sáng tạo raBa cường giả có thể so với Đạo TônHai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, lần này nếu không phải hắn có cùng mục đích với những người này, sợ là lại trễ một chút, một khi nơi này ba tên dị tộc thành công, như vậy đối với Sơn Hải Giới mà nói, chính là tai nạnLão già dị tộc kia trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, trong lòng lại vô cùng kiêng kỵ, chần chờ một chút sau, thân thể lập tức lui về sauHắn biết được mình không phải là đối thủ của Mạnh Hạo, vả lại trước mắt chính mình hiển nhiên không thể lại thu được thần huyết, một khi đã như vậy liền dứt khoát rời điNgay khi thân thể hắn lui về sau, trong mắt Mạnh Hạo sát cơ mãnh liệt, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới đuổi theo lão già nàyLão phu phải đi, ngoại trừ Chí Tôn ra, người nào cũng không thể ngăn trở!

Lão già dị tộc này châm chọc cười, tay phải mạnh chuyển, trực tiếp hướng bầu trời một cáiẦm một tiếng, một cái khe nứt to lớn xuất hiện, thân thể hắn nhoáng lên một cái, trực tiếp bước chân vào trong khe nứtLại tại trên người của hắn xuất hiện một cỗ lực lượng hư không, đó là căn nguyên!Căn nguyên hư không, thiên địa không thật, pháp dịch chuyển của lão phu, dưới Chí Tôn, không thể truy kíchLão già dị tộc nhàn nhạt lên tiếng, thân thể ở trong cái khe nứt nhưng lại trong nháy mắt mơ hồThậm chí Mạnh Hạo xuất thủ, đánh vào trên cái khe nứt này, đánh vào trên thân thể lão già này đều trực tiếp bị xuyên thấuThú vịMạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, không xuất thủ nữa, mà là bấm quyết, một chỉ tay lên bầu trờiYêu Phong cấm pháp, phong giới này, đệ bát cấm!Đệ thất cấm!Đệ lục cấm!Đệ ngũ cấm!Đệ tam cấm!Đệ nhị cấm!Ta xem ngươi, bỏ chạy như thế nào!

Mạnh Hạo bấm quyết liên tục, thế giới nổ vang, sắc mặt lão già kia bỗng đại biến Chương 1684: Thần trớĐệ bát cấm, cấm này chính là vận chuyển thế giới, khiến cho tất cả đều dừng lại bất động, mà đệ thất cấm chế, phong ấn chính là nhân quả tuần hoàn của thế giới này, khiến cho đọng lại trong trí nhớ tất cảVề phần đệ lục cấm, phong ấn sống chết, thay thế luân hồi, khiến cho mảnh thế giới này thực sự trở thành cây không có rễVề phần đệ ngũ cấm, bình định cũng tốt, gây phản rối loạn cũng được, thay đổi càn khôn, thiên địa thất sắc, ánh sáng mất đi sự rực rỡ!

Đệ tam cấm vừa ra, trong dòng sông thời gian, tất cả giới này đều dài dòng nổi lên, vô biên vô tận, không có đầu cuối, cũng phong tỏa thời gian lưu chuyển nơi nàyMà đệ nhị cấm, hư không cũng có thể biến chân đạo!Trong tiếng nổ "ầm ầm", lão già dị tộc sắc mặt hoàn toàn đại biến, thân thể hắn không trở lại hư ảo, mà là bị ép raThế giới này dừng lại, mảnh thiên địa này bị phong ấnHắn phát hiện, chính mình không ngờ không thể di động, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở nơi đó, sợ hãi đã chiếm cứ toàn bộ nội tâmHắn hoảng sợ nhìn Mạnh Hạo, nội tâm run rẩyĐây là loại thuật pháp gìKhông phải căn nguyên, nhưng lại có lực lượng căn nguyên, màMột khi chân chính tạo thành căn nguyên, người nàyNgười nàyĐây là Chí Tôn căn cơ! !Thân thể của hắn đã đạt tới ngũ nguyên, tu vi của hắn lại có căn cơ như thếđâyNgười này chưa trừ diệt, ngày sau nhất định Chí Tôn!Vào lúc lão già dị tộc đáy lòng hoảng sợ, thân thể Mạnh Hạo trong nháy mắt đi tới, tốc độ cực nhanh, vượt qua sấm sét, nhanh chóng tới gần, ngón trỏ phải trực tiếp xuyên thấu mi tâm của lão già này, ở trong lão già này tuyệt vọng cùng trợn mắt đâm vào trong trán, diệt tuyệt sinh cơTheo ngọn lửa sinh mệnh của lão già dị tộc tắt, Mạnh Hạo tay phải nhấc lên, hiện ra trước mặt hắn là bản thể lão già dị tộ kia c, đó là một con thằn lằn to lớn gần ngàn trượngTrên người con thằn lằn mặc dù tràn ngập tử khí, nhưng lại khó nén thương tang, hiển nhiên không biết tồn tại bao nhiêu năm thángLúc này thân thể ầm ầm rơi xuống, từ trên mi tâm của hắn bay ra một giọt máu màu vàngChỉ có điều bên trong có một chút màu đen, như bị dơ bẩn, Mạnh Hạo vung tay phải lên, lập tức giọt máu màu vàng này thiêu đốt, bên trong dơ bẩn bị khu trừ nhanh chóng, giọt máu màu vàng bay về phía Mạnh Hạo, sáp nhập vào mi tâm Mạnh HạoẦm một tiếng, thân thể Mạnh Hạo lần nữa bành trướng, tuy rằng biên độ không lớn, nhưng lực lượng thân thể của hắn lại so với trước kinh khủng hơnMơ hồ, thiên địa chung quanh hắn vặn vẹo, pháp tắc bị bài xích, một cỗlực lượng thân thể Ngũ nguyên đỉnh phong từ trên người của hắn bộc phát raChỉ thiếu chút nữa, liền có thể lục nguyên! !

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra cuồng nhiệt, lục nguyên là đỉnh phong Đạo TônTrước thân thể Mạnh Hạo một mực cao hơn tu vi một cái cảnh giới, chỉ có điều cuối cùng bị dừng lại ở cổ đạo, không có thần huyết, rất khó vượt quaMà giờ này, nếu có thể nhất cử đạt tới thân thể Đạo Tôn, như vậy chiến lực Mạnh Hạo bạo phát ra không cách nào tưởng tượng, thậm chí hắn có tư cách cùng Chí Tôn chiến một trận!

Khi đó hắn mới là chân chính ý nghĩa, cường giả đỉnh phong trong Sơn Hải GiớiMạnh Hạo hít sâu một hơi, tản ra cấm pháp thế giới nàyLoại cấm pháp này phong ấn thế giới với hắn mà nói không thể kéo dài, chỉ có thể kiên trì ngắn ngủi vài hơi thở, nhưng cho dù như thế, cũng đều nghịch thiênMạnh Hạo có thể rõ ràng cảm nhận được, tu vi và chiến lực của mình theo Sơn Hải Giới khai chiến, đã đến một cái trình độ hậu tích bạc phát, tương lai, hắn sẽ mạnh hơn!

Mạnh Hạo thân thể ầm một tiếng, chạy thẳng tới xa xa, xông về chỗ tinh điểm cuối cùng sở tại kiaChỗ khu vực này khác với những chỗ khácKhông phải ngọn núi, không phải bình nguyên, cũng không có hồ nước, nơi nàyChỉ có một pho tượng!

Một pho tượng bị sương mù bao phủPho tượng này khắc một nam nhân trung niên, nam nhân này khí vũ hiên ngang, trong tay cầm lấy tinh hà, dưới chân đạp tinh tú, có một cỗ khí tức dã man bá đạo từ trên này pho tượng tán raGần như lúc Mạnh Hạo tới trong nháy mắt, khí tức trên người pho tượng này đột nhiên cuồng loạn nổi lên, bốn phía sương mù cuồn cuộn, cặp mắt pho tượng này cư nhiên trở thành màu vàngKhông phải Thần tộc ta, không thể có thần huyết, trộm thần huyết của tộc ta, vạn vạn năm năm, thần vĩnh nguyền rủa, nhất định bị diệt linh!

Pho tượng kia cặp mắt màu vàng vào giờ khắc này ầm ầm bạo phát, có thanh âm âm lãnh oán độc vào lúc này ầm ầm lênĐồng thời, một cỗ thần niệm bàng bạc trực tiếp liền từ trong pho tượng nộitràn ra, giống như biển động sóng lớn, trực tiếp quét ngang bốn phương tám hướng, cuốn lên cả thiên địa, cũng che mất Mạnh Hạo ở bên trongMạnh Hạo biến sắc, bị thần niệm này bao trùm sau, trước mắt thế giới vặn vẹo, như có lực lượng thời gian đang trôi đi, lại dường như hết thảy đều là hư ảo, trong chớp mắt, khi hết thảy đều rõ ràng, thế giới trước mắt hắn biến mấtKhông có pho tượng, không có Táng Thần Cốc, cũng không cóSơn Hải Giới!

Hiện ra trước mặt hắn là một phiến tinh không, tinh không này vô biên vô tận, phóng nhãn nhìn lại, trong tinh không có một mảnh đại lục kinh người, đại lục này khổng lồ dường như có thể so sánh với tinh khôngTại bên ngoài đại lục này, vây quanh là mấy ngàn đại lục nhỏ hơn một chút, đều là lúc này trên tất cả đại lục đều có chiến tranh bạo phát, nhất là đại lục kinh người kia lại chiến hỏa liên miên, tiếng động chém giết, thần thông nổ vang liên tiếpĐây làMạnh Hạo tâm thần chấn động, hắn nhìn đại lục kinh người kiaMặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng trong huyết mạch của hắn dường như có một thanh âm đang nói cho hắn biết, nơi đóChính là Chí Tôn Tiên Giới!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo thấy được có một người khổng lồ, từ đàng xa đi tới, thân thể của người này tuy lớn, nhưng lại so ra yếu hơn mảnh đại lục nàyPhía sau người khổng lồ thần này, còn có người khổng lồ cất bước đi tớiMạnh Hạo thấy được sự kinh khủng của những người khổng lồ kia, thường thường một quyền liền có thể diệt sát một quyền tu sĩ, thường thường một chỉ tay cũng giống như hủy thiên diệt địaMọi chỗ hạ giới đại lục tan vỡ, thậm chí ngay cả Chí Tôn Tiên Giới cũng đều ở dưới chấn động xuất hiện từng cái khe nứt một, phản kích đã tới từ Chí Tôn Tiên Giới một dạng sắc bénThần huyết vẩy khắp tinh không, những vị thần to lớn kia từng người một ngã xuống, Mạnh Hạo tâm thần chấn độngKhi thấy nơi này, hắn chợt nhìn thấy một vị thần mi tâm lại tám tinh điểm, khoảng cách với mình rất xa, ánh mắt trong nháy mắt ngưng tụ lại chính mình nơi nàyBộ dáng thần này Mạnh Hạo có chút quen mắt, hai mắt hắn co rút lại, trong óc nổ vang, thần nàyChính là vị thần có đầu ở Táng Thần CốcThần TrớThần tám tinh nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái, nhưng lại thoát khỏi đội ngũ, chạy ra khỏi sự bao vây của tu sĩ, chạy thẳng tới Mạnh Hạo mà đến, mặc dù cách Mạnh Hạo rất xa, nhưng đối với sự to lớn của thân thể này, Mạnh Hạo miễn cưỡng mới có thể thấy rõ toàn bộ thần mà nói chỉ là một bước!

Một bước, vượt qua tinh không, khi xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo hắn nghe được tinh không gào thétThanh âm gào thét kia như cuồng phong, nổ vang bốn phương tám hướng, nhấc lên tinh tú, mà tạo thành tất cảLà dao động cùng với ngón trỏ phải khi nâng thần tay phải lên nhấc lên rơi xuống, xuyên thấu tinh khôngTrong tiếng nổ "ầm ầm", ngón trỏ phải tôn thần này mang khí thế vô biên, mang lực lượng của thiên địa nháy mắt mà đến, thay thế tinh không trong mắt Mạnh Hạo, thay thế thế giới trong mắt hắn, trở thành duy nhấtMột cỗ nguy cơ tử vong từ đáy lòng Mạnh Hạo mãnh liệt bạo phát, nguy cơ này vô cùng chân thật, thậm chí cho dù Mạnh Hạo có Chân Giả Cấm Pháp, cũng đều có thể cảm nhận được, đây không phải là giả dối, đây là thật!Nhưng nàyLàm sao có thể! !

Đây là cái gì thuật pháp, lại là chân thật, đây là viễn cổ chi chiến, cho dù là ta bị mang vào nơi này, cũng hợp thời bàng quan đi xem, mà không phải là tự thể nghiệm!

Mạnh Hạo sắc mặt biến hóa, lúc này hắn không thể suy nghĩ nhiềuVào khoảnh khắc ngón tay lại tới, thân thể hắn bay nhanh lui về sau, lại tại lui về sau này, tu vi toàn diện bạo phát, thân thể toàn lực, nhưng lại vu sự vô bổ!Nguy cơ trước mắt, Mạnh Hạo bỗng nhiên bấm quyết, triển khai Phong Yêu cấm pháp!

Không phải khai toàn bộ triển, mà là chỉ triển khaimạnh nhấtĐệ tam cấm!

Kim Cổ Cấm! !

Đạo thời gian, toàn lực chuyển động, trong tiếng nổ vang, thân thể Mạnh Hạo mơ hồ, dường như sáp nhập vào trong dòng sông thời gianKhi ngón tay lại tới trong nháy mắt, trực tiếp xuyên thấu qua thân thể của hắnẦm một tiếng, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, thân thể trong nháy mắt hư nhược đến cực hạn, thậm chí thân thể đều nhiều lần nổ vang tan vỡ, bị Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết cưỡng ép khôi phục, hắn bay nhanh lui về sau, nhưng trong mắt của hắn lại có ánh sao nhoáng lên một cáiLà chân thật, cũng không phải thật thậtLà hư ảo, cũng không phải hư ảo, đây là mộng cảnh! !

Trong mộng tử vong, thực tế cũng sẽ chết!

Mạnh Hạo phúc linh tâm tới, tay phải đột nhiên nâng lên, không chần chờ chút nào, bấm quyết biến ảo Nhân Quả Cấm, một chỉ tay rơi vào mi tâmLập tức nhân quả của hắn xuất hiện, ở trong rất nhiều nhân quả này, Mạnh Hạo lập tức liền tìm được một cây sợi dây nhân quả khác với những người khácĐó là sau khi hắn hấp thu thần huyết, cùng tôn thần này tạo thành nhân quả!

Mà đối phương tuy rằng tử vong, nhưng vẫn như cũ có thể thi triển đạo pháp, cũng chính là nhân quả liên tiếp nàyMạnh Hạo tay phải mạnh bắt lại sợi dây nhân quả kia, đang muốn xé mở, vị thần mi tâm có tinh điểm kia đột nhiên ánh mắt nhoáng lên một cái, không kịp ra tay, nhưng lại trực tiếp há miệng, hướng về Mạnh Hạo, phát ra một tiếng rống to!

Thần Hống!

Rầm rầm rầm!

Dưới tiếng hô này, tinh không giữa tôn thần và Mạnh Hạo toàn bộ tan vỡ, trực tiếp sụp xuống, một cỗ lực lượng hủy diệt tất cả chợt phủ xuống, che mất Mạnh Hạo trong nháy mắt, Mạnh Hạo một phen xé mở sợi dây nhân quả kiaẦm!

Trước mắt của hắn trong nháy mắt đen như mực, không biết đi qua đã bao lâu, khi hết thảy lần nữa rõ ràng, Mạnh Hạo trước mắt không còn là cỗ tinh không xa như vậy, mà là về tới trong Táng Thần CốcPho tượng phía trước hắn trong mắt ánh sáng vàng tiêu tán, hình như có không cam lòng ở bên trong gầm thét, pho tượng ầm một tiếng, trực tiếp tan vỡ vỡ vụnMạnh Hạo sắc mặt âm trầm, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hắn đang nhanh chóng khôi phục, nhưng trước một màn hung hiểm, lúc này hồi tưởng lại hắn như cũ khiếp sợKhông cam lòng bị ta cướp đi thần huyết saoMạnh Hạo nhìn pho tượng vỡ vụn kia, hắn có thể cảm nhận được, thần huyết vốn tồn tại đã tiêu tán, hóa thành thần thông trước đối với mình triển khai về tới viễn cổTrong trầm mặc, Mạnh Hạo bỗng nhiên cười lạnh, tay áo vung, trong mắt lộ ra sát cơKhông có giọt thần huyết thứ tám này, Mạnh mỗ cũng có thể khiến thân thể vào hôm nayTrở thành Đạo Tôn!

Chương 1685: Đèn thứ 6 tắtLời nói của Mạnh Hạo vừa truyền ra, vang vọng trong thế giới sắp tan vỡMà một phương thế giới này cũng vì chỗ tinh điểm thứ tám trên đầu của Thần tán loạn mà bắt đầu sụp xuốngMặt đất đang lõm xuống, bầu trời đang nộ hống, sấm sét không có bất kỳ trói buộc hướng về bốn phía không ngừng nổ vangCả thiên địa thoạt nhìn giống như là tận thếDuy chỉ có Mạnh Hạo, thân thể hắn từ từ bay lên không trung, không đạp mặt đất, không huých bầu trờiỞ trong thiên địa, tóc của hắn bay lên, áo của hắn khẽ chuyển, trong mắt của hắn lộ ra tia sáng kỳ dịKhí huyết sau mấy lần tắt đèn tích lũyngưng tụ tại trong cơ thể ta!

Mạnh Hạo vung tay áo, tay phải điểm ngực một cáiLần này, giống như là mở ra một khiếu khí huyết trong cơ thể, thân thể Mạnh Hạo chấn động, trong óc nổ vang, dường như trong cơ thể có biển động ngập trời lên, đánh sâu vào kinh mạch toàn thânLực lượng khí huyết vô cùng vào giờ khắc này ở trong cơ thể Mạnh Hạo không ngừng bạo phátThân thể mấy trăm trượng của hắn lúc này cũng theo đó lớn hơn, mà lực lượng thân thể của hắn vào giờ khắc này lại kéo lên, mặc dù kéo lên biên độ không bằng hấp thu thần huyết, nhưng như cũ cường hãnMạnh Hạo tim đập càng lúc càng nhanh, xương của hắn cứng cỏi hơn, trong máu thịt của hắn có lực lượng đang nảy sinh, thân thể của hắn rầm rầm khổng lồ hơnCảnh giới thân thể cũng vào giờ khắc này chậm rãi đề cao, đạt tới trình độ gần như ngũ nguyên trung kỳHai mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, tay phải lần nữa nâng lên, điểm vào mi tâmTrong tiếng nổ "ầm ầm", cổ lực lượng khí huyết thứ hai ẩn chứa trong cơ thể hắn lúc này cũng ầm ầm ra, cuồng bạo toàn thânLực lượng thân thể của Mạnh Hạo lần nữa bạo phátCòn chưa đủ!

Mạnh Hạo tay phải bấm quyết, lần này điểm vào trên đan điền chính mình, lực lượng khí huyết từ trong cơ thể bỗng nhiên nổi lên, tràn ngập toàn thânThân thể Mạnh Hạo lần nữa bành trướng, lúc này đã đến gần như 600 trượng, từ xa xa nhìn thấy mà giật mìnhMà cảnh giới thân thể của hắn cũng đến ngũ nguyên hậu kỳCòn có hai lần tích lũy chưa bạo phátHai mắt Mạnh Hạo như ánh sao nhoáng lên một cáiKkhí huyết trong cơ thể hắn tổng cộng tích lũy năm lần tắt đèn sau, giờ này phóng ra ba lượt, bây giờ không chần chờ chút nào, bấm quyết trực tiếp đặt tại trên thiên linhHung hăng vỗ, ầm một tiếng, trước mắt Mạnh Hạo có chút mơ hồ, nhưng ở trong mơ hồ, một cỗ lực lượng khí huyết càng kinh người hơn từ trong thiên linh của hắn bộc phát ra, lưu chuyển toàn thânMạnh Hạo ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể hắn trở thành cao 700 trượng, run rẩy, máu thịt đang xé rách, trái tim như muốn nổ tungChung quanh hắn, thiên địa vặn vẹo, hư vô run rẩy, một cổ khí tức cuồng bạo trên người của hắn tản ra khiến thiên địa biến sắcLúc này, thân thể của Mạnh Hạo mạnh, tại trên cảnh giới, đã có thể so với ngũ nguyên đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữaLiền có thể bước chân vào Đạo Tôn lục nguyên!

Một khi đến trình độ đó, sau khi tu vi và thân thể Mạnh Hạo dung hợp, bạo phát ra chiến lực, chính là Đạo Tôn đỉnh phongKhông nói nửa bước Chí Tôn, nhưng cũng không khác là nhiêu!Một lần cuối cùng!

Mạnh Hạo gào thét, hai tay bấm quyết, đồng thời đặt tại dưới ngực, vị trí trên đan điềnNơi đó giống như biển khí huyết, giờ khắc này ở Mạnh Hạo phóng ra, toàn diện bạo phát, giống như biển mưa tầm tả, Mạnh Hạo thân thể rầm rầm lập tức bạo tăngTrực tiếp liền đạt tới 800 trượng, lại còn tại kéo lên, đại lượng máu huyết theo thân thể xé rách rơi, đau nhức kịch liệt hiện lên toàn thân Mạnh HạoNếu không phải là ý chí của hắn kiên định, lúc này nhất định sẽ không thể thừa nhậnLoại đau nhức kịch liệt đó khiến Mạnh Hạo phát ra tiếng gào thét thê lươngTrong tiếng thét thê lương này, thân thể của hắn ầm một tiếng, bành trướng đến 900 trượng, toàn thân của hắn có cảm giác lực lượng khiến Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được, nếu là Bạch chủ còn ở trước mặt mình, bản thân không cần vận dụng tu vi, chỉ cầnMột quyền!

Một quyền, có thể rung chuyển tinh không, một quyền, có thể vỡ nát tinh tú, một quyền, có thể giếtSơn Hải chủ!

Thiên địa run rẩy, thế giới nổ vang, Mạnh Hạo thậm chí có loại cảm nhận đượcchính mình có cảm giác đạo! !

Đó là đạo lực lượng, đó là đạo thiên địa, đó là một loại cảm giác không thể nói rõ, chạm đếnNhưng đây như cũ vẫn là ngũ nguyên đỉnh phongMạnh Hạo có thể cảm thụ ra, thân thể của mình như cũ vẫn không phải lục nguyên, nếu như đến lục nguyên, đạo kia có cảm giác không phải là chạm đến, mà là nắm trong tay!

Cũng chỉ có loại lực lượng này mới có thể khiến hắn có tư cách ở trong tay Chí Tôn thất nguyên không chết, thậm chí còn có thể đi làm cho Chí Tôn sinh ra cố kỵ không nhiều cũng có ít!Lục nguyên thân thể, không ngờ khó khăn như vậyNhưng ta nói, hôm nay, ta nhất định phải để cho thân thể bước chân vào Đạo Tôn đỉnh phong!

Ầm!Lúc này, thân thể Mạnh Hạo lại một lần nữa kéo lên, trong cơ thể hắn một tia lực lượng khí huyết cuối cùng bạo phát, rốt cục trực tiếp thúc đẩy thân thể của hắn bàng bạc đến999 trượng! !

Chỉ kém một trượng, nhưng một trượng khác biệt này giống như khe rãnh thiên địa, khó có thể vượt qua, đây là một, đồng dạng cũng là 999!Cổ đèn, hiện! !

Mạnh Hạo ánh mắt lộ ra điên cuồng, tay áo vung, lập tức chung quanh hắn hư không run rẩy, 33 ngọn Hồn Đăng lập tức nổi lênTrong đó năm ngọn đèn tắt, 27 ngọn đèn đốt, bọn chúng xuất hiện, ở dưới sự sáng tối của ngọn đèn dầu, khiến cho Mạnh Hạo thoạt nhìn giống như Tiên Thần, hắn vung tay áo, mang ngưng trọng, ánh mắt khóa lại trên ngọn Hồn Đăng thứ sáuThần Minh Thất Khô, đệ nhất khô đã qua, đệ nhị khô này cùng thân thể có quan hệ, cũng nên đến lúc tắtMạnh Hạo mắt lộ ra quyết đoán, không chần chờ, tay phải nâng lên một chỉ tay ngọn Hồn Đăng thứ sáuDiệt!

Thần niệm của hắn bạo phát, ầm một tiếng, ngọn Hồn Đăng thứ sá l kia ập tức tắtTrong nháy mắt tắt đi, trên đó dâng lên vô số khói xanh, những khói xanh này nháy mắt tới gần Mạnh Hạo, chui vào trong cơ thể hắnNhưng ngay khi những khói xanh này chui vào, thân thể Mạnh Hạo mạnh run rẩy, hắn có một loại cảm giác thân thể đang bị ăn mòn, đang khô héoCảm giác này rất mạnh mãnh liệt, nhưng Mạnh Hạo lại cườiNhững đau khổ này so trước hắn trải qua vẫn còn có chút không đủThậm chí khi người khác độ tắt đèn Thần Minh Thất Khô cần bế quan, thậm chí còn cần phải có người hộ pháp, thái độ đối với chuyện này là vô cùng cẩn thận, nhưng Mạnh Hạo hắn chỉ là hơi cảm thụ một chút, liền có đầy đủ nắm chắc, kiếp thứ nhất đệ nhị khô trong Thần Minh Thất Khô, hắn có thể bỏ quaThân thể của hắn quá mạnh mẽ, cường đại đến thân thể này khô héo đều không thể rung chuyển trình độ, này khô héo tại trong cơ thể hắn, không ngừng ăn mòn máu thịt, tiêu tán cốt tủy, như trong cơ thể hắn có một hắc động cắn nuốt máu thịt, khiến cho Mạnh Hạo thân thể, không ngừng địa khô héoNhưng khô héo này hắn không thèm để ýCũng chính là lúc này, cả thế giới bắt đầu tan vỡ, mặt đất vỡ vụn, thiên địa hủy diệt, Táng Thần Cốc vào giờ khắc này hoàn toàn sụp xuốngMạnh Hạo hít sâu một hơi, cho dù khô kiếp trong cơ thể hắn, hắn như cũ có thể đi vận dụng tu vi cùng lực lượng thân thểTay phải nâng lên hướng về mặt đất tan vỡ cách không một trảo, đã bắt được Vũ Văn Kiên ởxa xa, thân thể nhoáng lên một cái, dựa vào giờ phút này thân thể cường hãn kinh khủng, trực tiếp vượt qua hư vô, khi xuất hiện, đã ở bên ngoài Táng Thần Cốc, ở trong tinh không Đệ Thất Sơn HảiGần như khi hắn xuất hiện, một cỗ lực lượng hạo kiếp rầm rầm mà đến, đúng là hắn thân thể nhập đạo sau, cần trải qua thân thể đạo kiếp!

Chỉ có điều kiếp nạn này có chút kỳ dị, dường như vì giờ này Sơn Hải Giới và Đệ Nhất Thiên khai chiến, có lẽ là Đệ Nhất Thiên phủ xuống, Đạo Cảnh này lại súc mà không phát!

Mạnh Hạo nhíu mày, sau khi liếc nhìn, không để ý tới nữaLấy thân thể hắn giờ này, độ kiếp với hắn mà nói đã không phải chuyện khó, cho dù trong cơ thể Thần Minh Thất Khô cũng như cũ không vấn đề gìĐúng lúc này, tế đàn đi vào Táng Thần Cốc phía sau hắn truyền ra tiếng động răng rắc, chia năm xẻ bảy, toàn bộ tan vỡ, dẫn đến cả không gian Táng Thần Cốc sở tại cũng đều tan thành mây khóiVũ Văn Kiên hôn mê, trên người của hắn có khí tức thần huyết, nhất là ngón trỏ tay phải của hắn khác những ngón tay hắn, Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn ra trong ngón trỏ này ẩn chứa một cỗ dao động kinh khủngĐây là vận mệnh của hắnMạnh Hạo thu hồi ánh mắt, tay áo vung, mang Vũ Văn Kiên biến mất, khi xuất hiện đã về tới Hổ Lao Tinh, sau khi đưa Vũ Văn Kiên về, hắn không dừng lại, cuối cùng nhìn thoáng qua Hổ Lao Tinh, xoay người một bước, đi hướng tinh khôngHắn dĩ nhiên cảm nhận được trong thân thể của mình tồn tại lực lượng thân thể kinh khủngLực lượng này mạnh, là trước hắn không cóĐi ở tinh không, Mạnh Hạo nắm chắc quả đấm, theo hắn nắm tay, bốn phía tinh không chấn động, có sóng gợn khuếch tánKhô kiếp này còn sẽ kéo dài một ít thời gianNhanhMạnh Hạo thân thể cất bước, ở trong tinh không đi lại, mục tiêu của hắn là Đệ Tứ Sơn HảiHắn muốn đi nhìn Hứa Thanh, giải quyết xong chấp niệm sau, hắn đi làm một kiện đại sự nhất định chấn động cả Sơn Hải Giới, thậm chí chấn động 33 Thiên!

Nếu hắn thành công, Sơn Hải Giới tinh thần sẽ nổi lên, tên của hắn sẽ truyền khắp 33 Thiên, khiến bất cứ người nào đều biết, Sơn Hải Giới, có tu sĩ mang danhMạnh Hạo!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía tinh không, thân thể một bước bước ra, ầm một tiếng, hóa thành cầu vồng, chạy thẳng tới phương xa, tới gần vách ngăn Đệ Thất Sơn Hải và Đệ Lục Sơn HảiVách ngăn này đối với Mạnh Hạo lúc này mà nói, không có bất cứ tác dụng gì, trong nháy mắt hắn đã xuyên thủng, nahnh chóng mà qua sauỞ trong hư vô bay nhanh, trong tiếng nổ "ầm ầm", tìm được cửa ra, trực tiếp một quyền đánh ra, khi xuất hiện, đã ở Đệ Lục Sơn HảiĐệ Lục Sơn Hải là lần đầu Mạnh Hạo đến, tuy rằng xa lạ, nhưng trong này lại có khí tức hắn quen thuộc, đó làkhí tức đến từ dị tộc!

Giống như Đệ Thất Sơn Hải, Đệ Lục Sơn Hải này cũng là trận doanh bị dị tộc chiếm cứKhi bước chân vào Đệ Lục Sơn Hải, thân thể Mạnh Hạo khô héo hơn, bộ dáng gầy, nhưng chiến lực của hắn lại chẳng những không có giảm bớt, ngược lại càng mạnh hơnKhô kiếp cách kết thúc đã rất gần!

Khi khô kiếp hoàn toàn kết thúc, lực lượng thân thể của hắn sẽ hoàn toàn bạo phát, một khắc kia chính là là lúc hắn bước chân vào thân thể Đạo Tôn!

Không lại đem trọng điểm đặt ở trên khô kiếp, thần thức Mạnh Hạo tản ra, lập tức liền cảm nhận được trong phiến tinh không này tồn tại rất nhiều khối vuông màu đen, cũng cảm nhận được chỗ này chiến tranh, lại đã nhận ra tại trong phiến Sơn Hải này, lúc này có một khu vực đang xảy ra một cuộc chiến tranh quỷ dịĐó là một nam nhân trung niên, mặc một thân trường bào màu tím, bốn phía có màn sáng màu đỏHắn từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, như bị thương nặng, khoanh chân ở bên trong, không nhúc nhíchBên ngoài quầng sáng n, có một dị tộc đang đối với hắn triển khai luyện hóa, bên kia phụ trợ dị tộc này là một ão giàLão già này vẻ mặt lạnh nhạt, duy chỉ có khi nhìn về phía nam nhân trong quầng sáng trong mắt sẽ có tia tham lamDị tộc kia Mạnh Hạo biết, chính là một trong hai đại Đạo Tôn của Đệ Nhất Thiên hóa thân mấy phần!Mà hiển nhiên, chỗ này chính là phân thân!

Về phần lão già trợ dị tộc kia, trên người tràn ra lực lượng Sơn Hải còn sót lại, khiến Mạnh Hạo liếc một cái liền phân biệt ra thân phận của hắnĐó là kẻ giống như Bạch chủ đều làm phảnĐệ Lục Sơn Hải chủ!

Chương 1686: Ta sai sao?- Vu chủ, đã biết rõ không có khả năng thành công, ngươi cần gì còn phải thử?

Lúc này, lão giả Đệ Lục Sơn Hải chủ nhìn trung niên áo bào tím trong quầng sáng, hờ hững lên tiếng.Bên cạnh, phân thân của tên Đạo Tôn dị tộc ngoác miệng cười, trong mắt hiện lên khinh vẻ miệt.Trong quầng sáng, trung niên áo bào tím hai mắt nhắm nghiền không nói một lời, sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng tu vi trong cơ thể lại đang ầm ầm vận chuyển, dường như đang muốn đột phá.Lúc trước hắn giao chiến cùng Đệ Lục Sơn Hải chủ, hai người đang ở thế cân bằng, đột nhiên phân thân tên Đạo Tôn dị tộc phủ xuống, dưới sự liên thủ của hai người, hắn căn bản không phải đối thủ.

Mắt thấy sắp bị giết chết, hắn liền mượn thân phận Sơn Hải chủ liều mạng, tự phá vỡ vương miện Sơn Hải biến thành quầng sáng trước mắt này, ngăn cản phân thân tên Đạo Tôn dị tộc cùng Đệ Lục Sơn Hải chủ, đồng thời lựa chọn đột phá tu vi.Hắn hiểu rõ, trận chiến này, chỉ khi mình đột phá tu vi từ ngũ nguyên tiến vào lục nguyên, mới có còn khả năng còn sống sót, nếu không... quầng sáng Sơn Hải này không có khả năng bảo vệ mình quá lâu.Nhưng mình ở bên trong mất đi thế chủ động, Đệ Lục Sơn Hải chủ cùng phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia có rất nhiều biện pháp từ từ luyện hóa mình.Lúc này, việc luyện hóa vẫn đang tiến hành, hỏa diễm màu đen từ trong cơ thể phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia tràn ra, bao phủ quầng sáng, hừng hực thiêu đốt xung quanh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rắc rắc.

Hắn muốn luyện hóa Đệ Ngũ Sơn Hải chủ thành một viên đan dược!- Cho dù ngươi tự phế đi vương miện Sơn Hải, thì vẫn còn là Sơn Hải chủ, sau khi lão phu luyện hóa ngươi thành một viên Sơn Hải đại đan, nuốt vào, sẽ có thể lần nữa được gia trì Sơn Hải lực!Lão già Đệ Lục Sơn Hải chủ mở miệng cười.

Trong nháy mắt khi hắn từ Đệ Nhất Thiên phủ xuống, hắn đã bị tước đoạt mất thân phận Sơn Hải chủ, nhưng lúc này, nếu có thể nuốt Đệ Ngũ Sơn Hải chủ, hắn sẽ có thể lần nữa có được Sơn Hải lực!- Ngoan cố!

Thấy trung niên áo bào tím kia không để ý đến mình, lão già Đệ Ngũ Sơn Hải kia hừ lạnh một tiếng.- Bổn tọa ngoan cố không buông còn tốt hơn ngươi... thứ phản bội Sơn Hải Giới!

Trung niên áo bào tím bên trong quầng sáng bỗng nhiên mở mắt nhìn chằm chằm lão già kia, từ lúc giao chiến đến nay, sao hắn có thể không biết, đối phương căn bản không phải là dị tộc gì, mà chính xác là tu sĩ Sơn Hải!Điều này căn bản bất đồng với việc Đệ Thất Sơn Hải chủ làm phản, Đệ Thất Sơn Hải chủ là dị tộc chuyển hóa thành, đã sớm có mưu đồ từ trước, mà tên Đệ Lục Sơn Hải chủ này lại là triệt để làm phản!- Phản bội?

Đệ Lục Sơn Hải chủ trầm mặc, sau đó ngửa mặt lên trời cười ha hả, tiếng cười vừa lạnh lùng vừa mang theo vẻ điên cuồng, cố chấp.- Quả thực là lão phu phản bội, nhưng như vậy thì tính sao? !- Với tư chất lão phu, với cơ duyên của lão phu, nếu không phải sinh ra từ đầu tại Sơn Hải Giới này, nếu không phải vì hạn chế thân phận cùng huyết mạch, ta đã có thể sớm tiến vào lục nguyên, thậm chí có khả năng đã là Chí Tôn rồi!- Lão phu tu hành hơn 33 ngàn năm, trở thành ngũ nguyên đỉnh phong, được phong Sơn Hải chủ, nhưng điều đó thì tính là gì chứ? !- Sơn Hải Giới này đã bị 33 Thiên phong ấn, bị nguyền rủa, bị hạn chế, tất cả mọi người chỉ có thể đạt tới ngũ nguyên đỉnh phong là cao nhất, ta vì tu vi của bản thân làm phản là sai sao?- Là tu sĩ, tu chính là vì bản thân mình, quê hương, dân tộc cái gì đó, trước lòng truy tầm đại đạo của ta đều có thể từ bỏ, vì tu hành ta có thể đoạn tuyệt hết thảy nhân quả!- Huống chi, trận chiến này...

Sơn Hải Giới không có khả năng thắng lợi, "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", lão phu lựa chọn như vậy có gì sai?

Đệ Lục Sơn Hải chủ lên tiếng, âm thanh lớn dần, rồi gần như trở thành tiếng gào thét, dường như không phải nói cho trung niên áo bào tím đi nghe, mà là nói cho chính mình nghe vậy.Phân thân tên Đạo Tôn dị tộc ở bên cạnh cười cười, ánh mắt như đang châm chọc trung niên áo bào tím, lại như đang châm chọc Đệ Lục Sơn Hải chủ.- Nhà không có, tộc không có, chúng ta còn có thể tồn tại sao?

Trung niên áo bào tím chua xót nhìn Đệ Lục Sơn Hải chủ, lộ ra vẻ thương tiếc, hắn quen biết Đệ Lục Sơn Hải chủ đã vạn năm, có giao tình không cạn, nhưng lúc này, không ngờ kết quả lại là như vậy.- Còn phong ấn mà ngươi nói, tuy rằng quả thật tồn tại, nhưng cũng không phải là không có cách nào phá vỡ hạn chế, Địa Tạng chẳng phải là một ví dụ sao? !Trung niên áo bào tím lần nữa lên tiếng.- Địa Tạng?

Hắn nắm giữ luân hồi, núi thứ tư là đặc thù nhất, cho nên mượn lực lượng luân hồi, hắn có thể tránh khỏi phong ấn của 33 Thiên, tự thành đường riêng, tiến vào Đạo Nguyên!- Mà trừ hắn ra, toàn bộ Sơn Hải Giới còn có ai chứ?

Không có!

Không còn bất kỳ người nào khác, có thể tiến vào Đạo Tôn!- Trừ khi là những lão quái vật kia, nhưng những người này khí huyết suy bại, khi bạo phát cũng là lúc thọ nguyên đoạn tuyệt, như vậy thì có ích gì!- Mà lão phu chỉ cần thoát khỏi Sơn Hải Giới, trở thành tu sĩ của 33 Thiên, cho dù mất đi địa vị, cho dù mất đi tự do, nhưng... ta lại có được Đại Đạo!- Không bao lâu, chỉ khoảng mấy ngàn năm sau, Sơn Hải Giới sẽ không còn tồn lại, mà lão phu thì vẫn còn, hơn nữa lúc đó ít nhất ta cũng đã là Đạo Tôn, nếu may mắn trở thành Chí Tôn, thì ở trong 33 Thiên, lão phu cũng sẽ có được một chỗ đứng nhỏ nhoi!

Lão già Đệ Lục Sơn Hải chủ cười ha hả.Theo tiếng cười của hắn truyền ra, trung niên áo bào tím trầm mặc, càng cảm thấy chua xót, hắn cấp tốc vận chuyển tu vi, nhưng lại luôn có một tầng vách ngăn xa lạ, ngăn cản hắn tiến vào cảnh giới lục nguyên.Tình huống như vậy không chỉ mới xảy ra một hai lần, trên thực hắn đã sớm có được tư cách đột phá, trong vạn năm qua hắn liên tục thử đi thử lại đột phá, nhưng mãi vẫn không thể thành công.Cho dù là thời khắc này, hắn dùng hết tất cả, đưa mình vào chỗ chết, cũng vẫn không thể nào đổi lấy tu vi đột phá.

Áp chế vô hình của 33 phong ấn vẫn luôn là chỗ dựa lớn nhất để là 33 Thiên lớn lối.Lúc này, phân thân tên Đạo Tôn dị tộc cười ha hả, nụ cười mang theo tàn nhẫn, châm chọc.

Hắn nhìn hai vị chủ nhân Sơn Hải trước mắt tương tàn, nhìn một người làm phản, một người thì muốn đột phá, lai nhìn cuộc nói chuyện giữa hai người, tỏ ra rất vui vẻ.Ở trong ký ức của hắn, tiên nhân đã từng cao cao tại thượng, giờ phút này sống chết chỉ trong một ý niệm của hắn, loại chuyện như vậy, với hắn mà nói chính là sự hưởng thụ lớn nhất.- Lựa chọn quy thuận trở thành tu sĩ 33 Thiên chúng ta, đều phải là người có tư cách đột phá tu vi, Thương đạo hữu, có lẽ không bao lâu nữa, ngươi sẽ có thể ngồi ngang hàng cùng ta.

Phân thân tên Đạo Tôn dị tộc cười lớn, nhìn về phía Đệ Lục Sơn Hải chủ.- Sau khi ngươi luyện hóa tên này, nuốt Sơn Hải đan, trợ giúp 33 Thiên chúng ta tàn sát Sơn Hải Giới, ngươi sẽ lập được công lớn.Đệ Lục Sơn Hải chủ hít sâu một hơi, trong lòng vừa phức tạp vừa phấn chấn, hướng về phía tên Đạo Tôn dị tộc ôm quyền cúi đầu.Trong tiếng rắc rắc, quầng sáng xung quanh trung niên áo bào tím bắt đầu vỡ vụn, trung niên áo bào tím cười thảm, hắn lại lần nữa thất bại.- Đã sớm nói với ngươi không có khả năng thành công, mà ngươi vẫn ngoan cố không bỏ, khắp Sơn Hải Giới này, ngoại trừ Địa Tạng ra thì không còn người thứ hai có thể trở thành Đạo Tôn!Đệ Lục Sơn Hải chủ vung tay áo, đã chuẩn bị sẵ sáng để cắn nuốt, hai mắt hắn sáng ngời, cười lạnh lên tiếng.Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, đột nhiên một giọng nói lạnh như băng chợt truyền ra vang vọng khắp tinh không.- Ngươi nói rằng, ngoại trừ Địa Tạng ra, thì không còn có ai có thể trở thành Đạo Tôn sao?Giọng nói này vang lên vô cùng đột ngột, đừng nói là Đệ Lục Sơn Hải chủ, mà cho dù là phân thân tên Đạo Tôn dị tộc, trước đó cũng không hề phát hiện ra.

Lúc này, phân thân tên Đạo Tôn dị tộc biến sắc, quay ngoắt đầu lại.Đệ Lục Sơn Hải chủ cũng là ngẩn ra, tu vi toàn thân ầm ầm vận chuyển, lập tức quay người lại.Mà vị trung niên áo bào tím Đệ Ngũ Sơn Hải chủ đang đứng trong quầng sáng kia, trong chớp mắt này cũng liền ngẩng đầu lên.Ánh mắt ba người bọn họ lập tức đều nhìn về phía một thân ảnh đang từ phía tinh không xa xa bay tới.Đó là một người thanh niên mặc áo bào xanh, tóc dài bay phấp phới, dáng vẻ anh tuấn, thậm chí mới nhìn qua không giống như tu sĩ, mà ngược lại lại có một cỗ khí chất thư sinh từ trên người thanh niên này tràn ra.

Nếu như sau lưng của hắn còn có một cái khuông sách, thì nói rằng đó chính là một thư sinh đang đi thi nhất định cũng sẽ có người tin.Người này, chính là Mạnh Hạo!Hắn cất bước đi tới, tinh không không hề nổi lên chút gợn sóng, nhưng trong nháy mắt, tất cả quy tắc và pháp tắc của phiến tinh không này dường như lại biến mất, thay thế vào đó chính là một cỗ uy áp không tưởng tượng nổi từ trên người hắn đang từ từ bao phủ.Dường như sự hiện hữu của hắn chính là biển rộng vô tận, hắn vừa đi tới, khiến cho phía sau như nổi lên sóng gió ngập trời, ầm ầm áp chế về nơi này vậy.- Mạnh Hạo!

Phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia là người đầu tiên nhận ra Mạnh Hạo, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, nếu như nói trong Sơn Hải Giới này hắn kiêng kỵ nhất người nào, thì ngoại trừ Hải Mộng Chí Tôn và Địa Tạng ra, cũng chỉ có... tên Mạnh Hạo trước mắt này.Tại núi thứ bảy, một cái phân thân khác của hắn đã chết dưới sự vây công của Mạnh Hạo cùng Đệ Thất Sơn Hải chủ.- Ngũ nguyên đỉnh phong?

Đây là lần đầu tiên Đệ Lục Sơn Hải chủ gặp Mạnh Hạo, đồng tử trong mắt hắn hơi co rụt lại, hắn cảm nhận được khí tức trên người Mạnh Hạo.

Mặc dù hắn không phải Sơn Hải chủ, nhưng lại có Sơn Hải lực, mặc dù hắn không có căn nguyên, nhưng lại cũng là ngũ nguyên đỉnh phong.Gần như ngay khi Mạnh Hạo vừa đi tới, ánh mắt phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia liền hiện lên sát khí, hắn cảm nhận được trên người của Mạnh Hạo cũng tồn tại sát khí nồng đậm.Cỗ sát khí này người ngoài không nhìn ra, nhưng hắn lại có thể cảm thụ rõ ràng, sát khí này... liên quan đến dị tộc! !Chỉ có sau khi diệt sát vô tận dị tộc, mới có thể tạo thành... một cỗ sát khí ngập trời trong mắt hắn.- Ngươi phải chết!

Sát khí phân thân tên Đạo Tôn dị tộc bùng lên, lập tức bấm quyết lao tới, biển lửa màu đen ẩn chứ lực lượng căn nguyên nổ vang ngập trời, tạo thành một con rắn lửa màu đen dữ tợn đánh thẳng tới Mạnh Hạo.- Nếu bản thể của ngươi đích thân đến, Mạnh mỗ còn để ý một chút, nhưng chỉ là một khối phân thân, cũng xứng cản đường ta sao?Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, tay phải nâng lên vung về phía trước một cái.Chỉ nhẹ nhàng vung lên, tu vi hắn lập tức vận chuyển, lực lượng thân thể nổ vang khiến tinh không chấn động ngập trời, con rắn lửa khổng lồ kia lao tới trước mặt Mạnh Hạo chợt như tông vào một vách ngăn vô hình, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ầm một tiếng nổ tung.Phân thân tên Đạo Tôn dị tộc lập tức biến sắc, thầm chột dạ, nhưng hắn cũng không lui lại mà nhoáng lên một cái, lập tức vảy trên toàn thân hắn tách ra, tạo thành một cỗ gió lốc kèm theo tiếng sấm vang vọng.

Phong lôi vũ điện toàn bộ xuất hiện, biển lửa ngập trời, cuối cùng còn có lực lượng hư không phủ xuống, khiến cho thân thể hắn càng thêm mờ ảo, sáp nhập vào một kích tuyệt sát này lao tới.Tiếng nổ vang vọng, phong vũ lôi điện tạo thành bốn con ác long, lửa đen hóa thành khuôn mặt, tất cả ầm ầm từ bầu trời lao xuống khiến tinh không chuyển rung, giết về phía Mạnh Hạo.

Chương 1687: Đạo TônCùng lúc đó, tên Đệ Lục Sơn Hải chủ cũng lập tức ra tay, hắn cảm nhận được uy áp trên người Mạnh Hạo, cũng là lần đầu tiên thấy được phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia tỏ ra chăm chú như vậy.Hắn thầm chột dạ, biết rằng tên Mạnh Hạo trước mắt này không thể xem thường được, hơn nữa, đối phương mơ hồ mang lại cho hắn cảm giác sợ hết hồn hết vía.Thời khắc này hắn không chần chờ chút nào bấm quyết xuất thủ, lực lượng căn nguyên lập tức bạo phát, năm đạo căn nguyên của hắn toàn bộ giải khai, nhất là đạo căn nguyên cuối cùng lại chính là căn nguyên ánh sáng!Hắn chủ tu không phải là cường độ ánh sáng, mà là tốc độ ánh sáng, khi hắn đã từng là Đệ Lục Sơn Hải chủ, am hiểu nhất cũng chính là tốc độ!Tốc độ hắn lao tới cực nhanh, trong chớp mắt đã tới gần.

Hắn phất tay điều khiển căn nguyên tạo thành thần thông, hóa thành một bàn tay căn nguyên to lớn khiến tinh không run rẩy, thiên địa biến sắc chộp thẳng tới Mạnh Hạo.Bất kể là hắn hay phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia, thời khắc này đều dốc hết toàn lực ra tay, thậm chí còn lấy cả pháp bảo ra.

Pháp bảo phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia là lớp vảy trên toàn thân hắn, bất kỳ một chiếc vảy nào đều có lực lượng ngập trời, thời khắc này hắn ngưng tụ mấy vạn chiếc vảy, tạo thành gió lốc đủ để xé rách một viên tinh cầu.Mà pháp bảo của tên Đệ Lục Sơn Hải chủ, lại là hai hạt châu màu đỏ quay quanh thân thể hắn.

Theo hắn đang cực nhanh lao tới, hai hạt châu cũng hóa thành hai viên sao băng màu đỏ, bất kỳ một hạt châu nào đều tràn ra uy áp khiến người ta biến sắc.Trong tiếng ầm ầm vang vọng, hai tên này đồng thời ra tay giết về phía Mạnh Hạo.

Trung niên áo bào tím - Đệ Ngũ Sơn Hải chủ lúc này lập tức biến sắc, gương mặt lộ ra vẻ lo âu.Nhưng sắc mặt của Mạnh Hạo từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, hắn nhìn tên dị tộc cùng lão già kia đang lao tới, bỗng nhiên nở nụ cười.

Trong đầu hắn đang hiện lên hình ảnh vị thần khổng lồ bên trong thế giới cổ Táng Thần phát ra tiếng gầm giận dữ kia.- Thần Hống...

Mạnh Hạo khẽ lẩm bẩm, gần như ngay khoảnh khắc khi tên dị tộc cùng lão già chạm tới, ánh mắt hắn đột nhiên lộ ra tia sáng kỳ lạ, rồi lập tức há to miệng.

Lực lượng thân thể trong cơ thể hắn ầm ầm bạo phát, cho dù là Thần Minh Đệ Nhị Khô, cho dù là lực lượng dập tắt Hỏa Đăng, vào giờ khắc này cũng không thể cản trở thân thể Mạnh Hạo bạo phát...- Hốngggg! !Trong nháy mắt Mạnh Hạo lập tức hướng về hai tên kia rống lớn, tiếng hống truyền ra nhưng lại không nghe được âm thanh gì, dường như...

âm thanh này cường độ quá lớn, lớn đến mức khiến cho quy tắc cũng không thể thừa nhận, pháp tắc cũng khó có thể kháng cự, tinh không như muốn vỡ nát, bầu trời cũng phải tan biến vậy!

Thậm chí, âm thanh này đã lớn đến mức... không phải là tu sĩ hay dị tộc có thể nghe được nữa.Khi từng tầng sóng gợn không gian từ trước mặt Mạnh Hạo trực tiếp xé rách tinh không lan tràn ra, thì thanh âm của Mạnh Hạo mới từ xa xa truyền đến.

Thanh âm kia như từ viễn cổ vang vọng về kiếp này vậy.Trong chớp mắt khi tiếng hống tràn ra ngập trời, tinh không phía trước Mạnh Hạo lại giống như một tấm tơ lụa, vặn vẹo thành từng nếp gấp cuộn lại với nhau, tạo thành một cỗ gió lốc tinh không ầm ầm đánh vào phân thân tên Đạo Tôn dị tộc và Đệ Lục Sơn Hải chủ trước mặt.Uỳnh uỳnh uỳnh!Phân thân tên Đạo Tôn dị tộc phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt thân thể hắn như bị xé rách, phát ra tiếng hét thảm, nhưng tiếng hét của hắn bị đè ép ngay tại chỗ, không truyền ra được chút nào.

Hắn lập tức hóa thành một con thằn lằn to lớn mấy ngàn trượng đối kháng, nhưng vẫn liên tiếp bại lui.Về phần tên Đệ Lục Sơn Hải chủ kia lại càng không chịu nổi, máu tươi phun ra, máu thịt bầy nhầy, hai chân trực tiếp trở thành thịt nhão, ngay cả xương cốt cũng đều trở thành tro bụi.Đây còn là nhờ hắn có tốc độ cực nhanh, khi tiếng hống của Mạnh Hạo truyền tới liền cấp tốc lui về sau nếu không, chỉ chậm trễ chút xíu nữa, thì chắc chắn tiêu tán không chỉ là cặp chân của hắn mà thôi.Vị kia trung niên áo bào tím - Đệ Ngũ Sơn Hải chủ bên trong quầng sáng kia, thời khắc này trong đầu trở nên ong ong, trợn mắt há hốc mồm, trân trối nhìn một màn này, nhìn Mạnh Hạo cường hãn và kinh khủng, nhìn Đệ Lục Sơn Hải chủ chật vật, nhìn phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia thê thảm.Cũng đúng lúc này, vô số chiếc vảy - pháp bảo của phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia đồng loạt truyền ra tiếng răng rắc, trực tiếp hóa thành tro bụi.Mà hai hạt châu của Đệ Lục Sơn Hải chủ thời khắc này cũng truyền ra tiếng "bụp", trở thành bột phấn màu đỏ, tiêu tán ở xung quanh.- Lục nguyên Đạo...

Đạo Tôn! !

Tâm thần Đệ Lục Sơn Hải chủ nổ vang, thời khắc này hắn hoàn toàn quên mất thương thế của mình, quên mất pháp việc bảo vỡ nát, trong đầu của hắn nhấc lên sóng gió ngợp trời trước giờ chưa từng có, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.Hắn không thể tưởng tượng nổi, ngoại trừ lục nguyên Đạo Tôn ra, còn có tu sĩ nào khác có thể có khí thế kinh người như vậy! !Thân thể hắn không ngừng run rẩy, lời của mình vừa mới ra khỏi miệng, vậy mà lúc này hắn lại thấy được một vị Đạo Tôn lục nguyên khác!- Điều này không có khả năng, không có khả năng, Sơn Hải Giới bị phong ấn, Địa Tạng là bởi vì lực lượng luân hồi mới tránh khỏi phong ấn, ngoại trừ hắn ra, không còn ai có thể đột phá được phong ấn...Ở bên cạnh, phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia thời khắc này cũng đang run rẩy nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra kiêng kỵ mãnh liệt, thậm chí hắn thầm so sánh, cho dù là bản thể của mình ở chỗ này, chỉ sợ cũng không thể nắm chắc giết chết được Mạnh Hạo.Sự cường hãn của đối phương đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, so với lần gặp ở núi thứ bảy không ngờ... còn phải kinh khủng hơn gấp 10 lần.- Điều này không thể nào! !Trong khi ba người còn đang hoảng sợ, thì đột nhiên sắc mặt Mạnh Hạo hơi tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu tươi này không phải vì hắn bị thương, mà là Thần Minh Đệ Thất Khô trong cơ thể đã tiến hành đến thời khắc quan trọng nhất, lúc nào cũng có thể kết thúc, mà một khi kết thúc, thân thể hắn sẽ... tiến vào Đạo Tôn lục nguyên!Mà vửa rồi hắn ra tay đã tác động đến lực lượng thân thể, khiến cho Thần Minh Thất Khô dường như thừa cơ bạp phát.

Nhưng Mạnh Hạo không thèm để ý chút nào, thân thể hắn vô cùng mạnh mẽ, cho dù lúc này đang giao chiến với người khác cũng đủ để trấn áp, khiến cho lực lượng dập tắt ngọn Hồn Đăng thứ sáu không thể làm nên chuyện gì.- Mạnh mỗ vẫn chưa phải là Đạo Tôn.

Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia nhoáng lên một cái.- Trong người hắn có thương thế, cưỡng ép ra tay đã bị thương, chúng ta tiếp tục đánh tới, ép cho thương thế của hắn trở nên nặng hơn, hôm nay hắn hẳn phải chết! !Tên Đệ Lục Sơn Hải chủ vốn đã hoảng sợ tuyệt vọng, mất đi chiến ý, nhưng khi thấy được Mạnh Hạo phun ra máu tươi, ánh mắt lại lóe lên, dường như hy vọng được thắp sáng, thời khắc này hắn không chút chậm trễ, lóe lên một cái, lần nữa đánh về phía Mạnh Hạo.Trong quần sáng, vị kia trung niên áo bào tím - Đệ Ngũ Sơn Hải chủ thời khắc này gầm nhẹ, muốn phá vỡ quầng sáng, đi ra trợ giúp Mạnh Hạo.Nhưng vào lúc này, khóe miệng Mạnh Hạo lại lộ ra nụ cười lạnh, thân thể hắn không lùi mà tiến tới.

Một bước bước ra, đã lập tức xuất hiện ở trước mặt phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia, tay phải hắn nâng lên, đấm thẳng xuống một quyền."

Ầm" một tiếng, Diệt Sinh quyền trực tiếp hút hết tất cả sinh cơ xung quanh đánh ra, phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể gần như tan vỡ, lập tức bị chấn bay về sau.Mạnh Hạo liếm môi một cái, hắn cảm nhận được Thần Minh Thất Khô trong cơ thể, vì tự mình vận dụng lực lượng thân thể mà lúc này lần nữa lại sôi trào, nhưng Mạnh Hạo lại một lần nữa áp chế, chỉ còn lại có một tia.- Kết thúc rồi.Mạnh Hạo cười ha hả một tràng, rồi xoay người lóe lên, xuất hiện trước mặt lão già đã từng là Đệ Lục Sơn Hải chủkia.Lão già này biến sắc, đồng tử co rút lại, không kịp thi triển thần thông, thậm chí còn không kịp lui về sau, lập tức cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra máu tươi.

Máu tươi của hắn tạo thành một màn sương máu giữa không trung, bên trong hiển hóa ra vô số oan hồn, gào thét xông về phía Mạnh Hạo.Nhưng nắm đấm của Mạnh Hạo lại dường như đi theo một chiều không gian khác, mang theo khí tức nhập ma xuyên thấu qua, đánh thẳng tới trước mặt Đệ Lục Sơn Hải chủ.Một quyền đánh xuống, thiên địa băng liệt!Thân thể Đệ Lục Sơn Hải chủ vào giờ khắc này trực tiếp nổ tung, chỉ còn lại một cái đầu lâu phát ra tiếng hét thê lương gầm, bay nhanh lui về sau.- Chưa giết ngươi vội, bởi vì phải để cho ngươi biết, trong Sơn Hải Giới, không phải... không thể sinh ra Đạo Tôn!

Mạnh Hạo vừa lên tiếng, liền ngẩng đầu giữa tinh không, hai tay nâng lên, như muốn ôm tinh không lại.Hắn hít sâu một hơi, khiến phong lôi cuồn cuộn, tinh không run rẩy, Sơn Hải Giới cũng đang chấn động!Cũng chính vào lúc này, một tia khí tức Thần Minh Thất Khô cuối cùng khiến máu thịt khô lại lập tức tiêu tán mất, theo đó, Mạnh Hạo cũng hoàn toàn vượt qua khí tức dập tắt ngọn Hồn Đăng thứ sáu, thân thể của hắn truyền ra tiếng nổ ầm ầm, ngày càng bạo phát tăng lên.Rầm rầm uỳnh!Thân thể Mạnh Hạo cấp tốc bành trướng, 10 trượng, 100 trượng, 200 trượng!300 trượng, 400 trượng, 500 trượng...Trong tiếng nổ ngập trời, thân thể Mạnh Hạo trở nên vô cùng khổng lồ, khiến tên Đệ Lục Sơn Hải chủ hô lên thất thanh, khiến trong đầu phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia chấn động ầm ầm, trở nên hoảng sợ.Thậm chí toàn bộ Sơn Hải Giới cũng đều đang run rẩy, dường như đang chứng kiến... vị Đạo Tôn thứ hai của Sơn Hải Giới mà bao nhiêu năm rồi mới xuất hiện lại! !!Cho dù chỉ là thân thể đạt tới cảnh giới Đạo Tôn, nhưng cũng vẫn là Đạo Tôn! !Rầm rầm uỳnh!Thân thể Mạnh Hạo lần nữa bạo phát, 600 trượng, 700 trượng, 800 trượng, 900 trượng! !Vẫn còn đang tiếp tục!

Mà theo thân thể hắn trở nên khổng lồ, khí thế của hắn cũng tăng lên ngập trời, trong nháy mắt liền tràn ngập Đệ Lục Sơn Hải, rồi không ngừng tràn ra những Sơn Hải khác.Giờ khắc này, chín núi đều rung chuyển!Giờ khắc này, Nhật Nguyệt, Tinh thần cùng sáng rực! !Giờ khắc này, thân thể hắn từ 900 trượng lần nữa ầm ầm kéo lên, 930 trượng, 970 trượng, 999 trượng... và thêm một trượng nữa!Một ngàn trượng! !Thân thể ngàn trượng, Đạo Tôn cảnh! !Đúng lúc này, toàn bộ Huyền Quy trên chín núi liền phát ra tiếng gầm thét, ý chí Sơn Hải Giới cũng nổi lên vô tận thần niệm, bao trùm toàn bộ tinh không, thậm chí ngay cả song phương đang giao chiến vào lúc này cũng đều cảm nhận được một cỗ khí tức tuyệt thế từ Đệ Lục Sơn Hải bạo phát ra!- Từ nay về sau, Mạnh Hạo ta, chính là Đạo Tôn!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, nhưng thanh âm của hắn lại như lôi đình, nổ vang khắp bốn phương tám hướng.

Trên thân thể nghìn trượng của hắn có vô số phù văn trôi nổi, trong cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng kinh người không tưởng tượng nổi!Hắn nắm chắt nắm đấm, giống như... nắm tinh không, nắm... vận mạng!Trời đất dưới chân!

Chương 1688: Hứa Thanh, ta tới đâyToàn bộ Cửu Đại Sơn Hải chấn động, chín con Huyền Quy trong thiên trì cũng đồng loạt gầm thét, ý chí Sơn Hải vốn khuếch tán bốn phương tám hướng, nhưng trong chớp mắt này không ngờ lại từ bên trong Sơn Hải Giới hút ra, toàn bộ ngưng tụ về phía Mạnh Hạo, phủ xuống người hắn!Tại đầu cuối trong tinh không, lúc này có hai bóng người đang nhanh chóng di chuyển, giao đấu.

Một người trong đó mặc áo trắng, chính là Hải Mộng Chí Tôn, sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng khi bấm quyết liền có một luồng khí tức kinh thiên bạo phát.

Đối thủ của nàng, chính là Dịch Cổ - tên dị tộc Chí Tôn thất nguyên kia.Hai người giao chiến kéo dài đến tận bây giờ!Nhưng trong chớp mắt này, theo thân thể Mạnh Hạo tiến vào Đạo Tôn cảnh, ánh mắt Hải Mộng lập tức sáng ngời, mà sắc mặt tên Chí Tôn dị tộc kia lại lần đầu tiên hoàn toàn đại biến.- Điều đó không có khả năng! !- Tên Địa Tạng kia vì nắm giữ lực lượng luân hồi mà đột phá thì cũng thôi, nhưng tên Mạnh Hạo này, hắn... chết tiệt, hắn là truyền nhân của Cửu Phong, hắn chính là chủ nhân Sơn Hải tương lai! !- Ta nghĩ, lúc trước ngươi đã biết rồi.

Hải Mộng hờ hững lên tiếng, ngăn cản tên Chí Tôn dị tộc rời đi.Cùng lúc đó, tại Đệ Tứ Sơn Hải, Hứa Thanh đang ở trong đội quân tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải, điều khiển toàn bộ mọi người vô cùng kỷ luật và hiệu quả, đối kháng và tiêu diệt dị tộc xâm lấn.

Bỗng nhiên trái tim nàng chợt rung mạnh, ngẩng đầu nhìn về Đệ Lục Sơn Hải ở phía xa, một lúc lâu sau, trên mặt của nàng lộ ra một nụ cười dịu dàng.Trong Đệ Tứ Sơn Hải giới còn có một chiến trường khác, cũng đang bạo phát ra tiếng nổ long trời lở đất, chiến trường này chỉ có hai người, một là Địa Tạng, một người chính là tên Chủ Tể Đệ Nhất Thiên kia!Tu vi tên Chủ Tể này rõ ràng chính là đứng đầu dưới Chí Tôn, rõ ràng là lục nguyên đỉnh phong nửa bước Chí Tôn.

Nhưng Địa Tạng cũng không tầm thường, thời khắc này hắn cũng hoàn toàn bộc phát ra, khi phất tay liền có từng ngọn địa phủ phủ xuống, khi bấm quyết liền có khí tức luân hồi ngập trời, khi cất bước liền có Hoàng Tuyền hiện ra dưới chân, mang lại cho người ta cảm giác như thể hắn nắm tử vong trong tay vậy.Không ngờ hắn lại cùng Chủ Tể kia chiến đấu ngang tay, cho dù chỉ là ngoại lực, chỉ là chiếm cứ địa lợi mà tọa thành thế cân bằng, nhưng có thể chiến đấu một trận cùng Chủ Tể, Địa Tạng cũng không hổ danh đệ nhất dưới Chí Tôn hàng vạn năm tại Sơn Hải Giới!Thời khắc này, hai người cũng đều cảm nhận được khí thế Đạo Tôn mà Mạnh Hạo bạo phát ra tại Đệ Lục Sơn Hải, tên Chủ Tể dị tộc biến sắc, mà ánh mắt Địa Tạng thì lại sáng ngời, ngửa mặt lên trời cười to.Năm đó hắn đã nhìn ra Mạnh Hạo không tầm thường, cho nên đã dứt khoát hạ xuống thiện duyên, thu Hứa Thanh làm đệ tử cuối cùng.

Mà Hứa Thanh cũng không làm hắn thất vọng, không ngờ nàng lại có được năng lực bố cục chiến trường hiếm thấy, chẳng những nàng trở thành một vị chủ soái, mà Mạnh Hạothì lại trở thành Đạo Tôn.Hết thảy điều này, khiến Địa Tạng cười lên ha hả, quyết tâm kiềm chế tên Chủ Tể trước mắt này lại càng tăng lên.Cũng chính vào lúc này, tại Nam Thiên Tinh Đệ Cửu Sơn Hải Giới, Thủy Đông Lưu vẫn luôn một mực đứng trên đỉnh núi bỗng nhiên nghiêng đầu lên, nhìn về phía núi thứ sáu ở phía xa, trên miệng lộ ra nụ cười.- Rốt cục cũng chờ đến một ngày này, thân thể Đạo Tôn... trận chiến Sơn Hải Giới, đã có hy vọng rồi...

Sơn Hải Giới, bắt đầu bắt chước, bắt đầu thôi diễn!

Thủy Đông Lưu tay áo vung.- Đáng tiếc, nếu trận chiến năm xưa có thể xảy ra biến hóa như vậy, có lẽ Chí Tôn Tiên Giới cũng sẽ không thua thê thảm như vậy...Thủy Đông Lưu khẽ thở dài.Cùng lúc đó, tại Đệ Lục Sơn Hải, Mạnh Hạo thân cao nghìn trượng ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời thét dài, Sơn Hải lực ở xung quanh ầm ầm phủ xuống, bên trong Sơn Hải lực ẩn chứa ý chí Sơn Hải nồng đậm, không ngừng vây quanh Mạnh Hạo, thậm chí còn chui vào trong cơ thể hắn.Cỗ ý chí này đi phân tích, đi thôi diễn...

Hết thảy điều này khiến Mạnh Hạo cảm thấy rất kỳ quái, nhưng hắn cũng không ngăn cản, mà chỉ cúi đầu nhìn về phía tên Đệ Lục Sơn Hải chủ và phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia.Thời khắc này, sắc mặt phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia tái nhợt, da đầu tê dại, hắn không chần chờ chút nào, thân thể lậptức trở nên mơ hồ, định chạy trốn.

Hắn đã không phải là đối thủ Mạnh Hạo nữa, sự kinh khủng của Mạnh Hạo đã sớm khiến hắn tuyệt vọng.- Thân thể Đạo Tôn, chết tiệt, đây là cảnh giới so với tu vi đạt tới Đạo Tôn còn khó khăn hơn, người này... người này sao có thể làm được chứ, có khí tức thần huyết, hắn hấp thu thần huyết!

Phân thân tên Đạo Tôn dị tộc chỉ trong chớp mắt đã đi xa, đáy lòng hắn không ngừng run rẩy, hắn cảm thấy, giờ khắc này cho dù là bản thể của mình đến, cũng sẽ không còn là đối thủ của Mạnh Hạo nữa.Phải biết rằn, Mạnh Hạo cường hãn không chỉ riêng thân thể, mà tu vi, thuật pháp, thần thông cũng rất kinh khủng.Nhưng ngay khi phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia sắp sửa chạy thoát, ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên một cái, tay phải lập tức nâng lên, cách không phát ra một trảo.

"Ầm" một tiếng, phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia giờ khắc này toàn bộ tan vỡ giữa tinh không, như có một bàn tay vô hình bóp mạnh một cái vậy!- Mạnh Hạo, 33 Thiên chúng ta nhất định sẽ diệt toàn tộc của ngươi, diệt toàn bộ Sơn Hải Giới của ngươi!

Tiếng hét thê lương mang theo vô tận oán độc từ miệng phân thân tên Đạo Tôn dị tộc kia truyền ra, ngay sau đó, trong tiếng nổ vang, hắn và phiến hư không ở đó cũng vỡ nát ra.Mạnh Hạo không để ý đến, quay đầu nhìn về phía Đệ Lục Sơn Hải chủ chỉ còn lại cái đầu kia.- Đạo Tôn...

Đệ Lục Sơn Hải chủ chua xót, khó khăn lên tiếng.

Hắn không quên lời nói trước đó, rằng Sơn Hải Giới này không có khả năng lại xuất hiện Đạo Tôn.Nhưng trước mắt, hắn lại tận mắt chứng kiến một vị Đạo Tôn xuất hiện.Hắn đột nhiên cảm thấy mờ mịt, mình vì theo đuổi tu vi mà phản bội nhà của mình, phản bội tộc của mình, nhưng lúc này nhìn lại, dường như hết thảy...

đã sai rồi.Đệ Lục Sơn Hải chua xót, hai mắt nhắm nghiền, đáy lòng hắn không ngừng tự hỏi bản thân, "hết thảy có đáng giá hay không?", nhưng lại không có đáp án.Trong nháy mắt khi hắn nhắm mắt lại, tay phải Mạnh Hạo liền nâng lên, cách không điểm một chỉ.

Chỉ vẻn vẹn một chỉ, Đệ Lục Sơn Hải chủ bị thương nặng chỉ còn lại cái đầu lập tức ầm một tiếng vỡ nát, thần hình câu diệt!Ở bên cạnh, thời khắc này, vị kia trung niên áo bào tím - Đệ Ngũ Sơn Hải chủ cũng đã đi ra quầng sáng, hắn phức tạp nhìn Đệ Lục Sơn Hải chủ tử vong, trầm mặc thầm thở dài.- "Cần gì phải vậy chứ..."

Hắn lắc lắc đầu rồi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, ôm quyền hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu thật sâu.- Đệ Ngũ Sơn Hải chủ, bái kiến...

Đạo Tôn đại nhân!Mạnh Hạo đang muốn lên tiếng, nhưng bỗng nhiên khẽ "hả" một tiếng, rồi lập tức ngẩng đầu nhìn về phía ý chí Sơn Hải ở xung quanh.

Hắn đã nhận ra, ý chí Sơn Hải không tiếc vứt bỏ trấn áp dị xâm lấn, mà phủ toàn bộ ý chí xuống chỗ mình.Vào giờ khắc này, ý chí Sơn Hải trong cơ thể đang mô phỏng... thân thể của mình!Mặc dù không thể mô phỏng ra toàn bộ, nhưng ít nhất cũng mô phỏng được hơn tám thành, sau đó mới dần dần tiêu tán đi.

Nhưng ngay khi ý chí Sơn Hải vừa tiêu tán đi, lần nữa bao trùm khắp Sơn Hải Giới, thì đột nhiên, thân thể toàn bộ tu sĩ Sơn Hải trên Sơn Hải Giới chợt... xuất hiện biến hóa!Thân thể mỗi một tu sĩ vào giờ khắc này đều ầm ầm bạo phát, cường hãn thêm gần như gấp đôi!Không quản tu vi là gì, không quản trình độ thân thể là gì đều tăng lên gấp đôi!

Đây không phải là lực lượng thuộc về bọn họ, mà là dưới ý chí Sơn Hải Giới gia trì giống như một cái lĩnh vực to lớn, khiến cho thân thể tất cả tu sĩ ở trong đó đều bất đồng với người khác!Vào giờ khắc này, nó đem đặc tính thân thể của Mạnh Hạo bao trùm lên người mỗi một tu sĩ Sơn Hải Giới.Giờ khắc này, tại mọi chiến trường trên Sơn Hải Giới, tu sĩ vô số Sơn Hải Giới trở nên sửng sốt, sau đó nhận ra thân thể bất đồng, đều vô cùng phấn chấn.Mà thân thể vị Đệ Ngũ Sơn Hải chủ trước mắt Mạnh Hạo này, không ngờ vào giờ khắc này cũng rầm rầm bạo phát, không ngừng được gia trì, cũng trở nên cường hãn thêm rất nhiều.- Đây là lực lượng của Sơn Hải Giới sao? !

Vị Đệ Ngũ Sơn Hải chủ sửng sốt, hồi lâu sau liền trở nên vô cùng kích động.Mạnh Hạo cũng rất phấn chấn, hắn mơ hồ hiểu rõ, loại biến hóa này, chỉ sợ chính là vì chuẩn bị cho trận chiến với 33 Thiên cùng với hai cỗ thế lực kia.- Chỉ có ta mới có thể sao?

Bởi vì ta là Sơn Hải chủ tương lai, bởi vì ta là truyền nhân Chí Tôn thứ chín...

Hay là bởi vì huyết mạch La Thiên Đạo tiên?

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, vấn đề này hắn không có đáp án.

Hắn cúi đầu nhìn Đệ Ngũ Sơn Hải chủ, ôm quyền, rồi thu nhỏ thân thể lại như bình thường.Hai người không có quá nhiều chuyện để nói với nhau, Đệ Ngũ Sơn Hải chủ liền đi tới chiến trường, hắn thân là Sơn Hải chủ, cần phải gánh vác sứ mệnh.

Mà Mạnh Hạo cũng có chuyện cần làm của mình, rất nhanh, hắn lập tức cất bước, hóa thành cầu vồng lao đi nhanh như chớp.Nơi hắn đi tới, chính là Đệ Ngũ Sơn Hải giới.

Tốc độ hắn vô cùng nhanh chóng, vách ngăn cũng có không chút cản trở, lúc trước khi hắn chịu Khô kiếp còn có thể xuyên thấu, lại càng không cần phải nói thời khắc này thân thể hắn đã là Đạo Tôn, thậm chí có thể nói, trong khắp Sơn Hải Giới này, nếu bàn về lực lượng thân thể, thì hắn đã là đỉnh phong!Hắn cất bước xuyên qua vách ngăn, khi xuất hiện lại đã ở Đệ Ngũ Sơn Hải giới.

Giới này cũng đang bạo phát chiến tranh, cuộc chiến giữa dị tộc và tu sĩ, vì thân thể Đạo Tôn của Mạnh Hạo được ý chí Sơn Hải Giới khuếch tán, gia trì lên mỗi tu sĩ Sơn Hải với mức độ khác nhau, nên khiến cho chêng lệch giữa bọn họ cùng dị tộc không ngừng được rút ngắn.Cảm thụ được lực lượng thân thể của mình, đó chính là trình độ Đạo Tôn, đó chính là sức mạnh có thể giày xéo quy tắc, bỏ qua pháp tắc, thậm chí có thể khiến cho không gian biến đổi, khiến thời không méo mó.- Đây, chính là Đạo Tôn lục nguyên sao...

Nhiều hơn một nguyên nữa, chính là Chí Tôn.

Mạnh Hạo lẩm bẩm, thân thể hắn như một phiến tinh không, lục phủ ngũ tạng như chủ tinh, tự thành một vòng tuần hoàn.Như thể, thiên địa diệt hắn cũng sẽ không diệt!Như thể, thiên địa khô héo, hắn cũng sẽ không khô héo!Tiến vào lục nguyên, sống cùng trời đất!Tiến vào Đạo Tôn, không có gì sánh kịp!Mạnh Hạo không dừng lại quá lâu ở Đệ Ngũ Sơn Hải giới, hắn nhoáng lên một cái, lại tiến vào hư không, đi tới Đệ Tứ Sơn Hải.Di chuyển trong hư không, tâm tình Mạnh Hạo không ngừng bồi hồi, rốt cục... hắn cũng sắp tới được Đệ Tứ Sơn Hải, rốt cục... hắn cũng có thể lần nữa được thấy Hứa Thanh.Nhớ lại từ khi hắn rời khỏi Đệ Cửu Sơn Hải, không ngờ đoạn này đường lại xa xôi như vậy, chiến tranh, rồi Đệ Nhất Thiên phủ xuống, rồi Sơn Hải Giới đại chiến.Song hắn lại cũng cảm thấy đoạn đường này thật gần, với lực lượng thân thể hiện tại của hắn, thì việc đi qua đi lại chín núi lớn của Sơn Hải Giới cũng như đi trong nhà mình vậy.- Hứa Thanh, ta tới đây...

Mạnh Hạo vừa lẩm bẩm vừa cất bước, xuyên qua vách ngăn hư vô, tiến vào...

Đệ Tứ Sơn Hải giới!

Chương 1689: Ước định gặp nhauĐệ Tứ Sơn Hải giới nắm trong tay Sơn Hải luân hồi, tất cả những người tử vong tại Sơn Hải Giới đều sẽ nhập vào Hoàng Tuyền, hóa thành một phần của dòng sông luân hồi, đi tới Đệ Tứ Sơn Hải giới này.

Ở nơi đây nhưng linh hồn sẽ trải qua luân hồi, tìm nơi chốn mới.Đối với Đệ Tứ Sơn Hải, trên khắp Sơn Hải Giới có rất nhiều thần thoại và truyền thuyết về nơi này.

Nơi này vô cùng thần bí, có quá nhiều điều mà người ta không biết, nơi này, còn có một cường giả đỉnh phong của Sơn Hải Giới.Kỳ danh của người đó, là Địa Tạng!Hắn là chủ nhân của Đệ Tứ Sơn Hải, nắm địa phủ trong tay, nắm luân hồi trong tay, cho dù là trong số các Sơn Hải chủ, địa vị của hắn cũng là chí cao vô thượng, bởi vì hắn nắm giữ... yếu tố sinh mạng của Sơn Hải Giới!Là một Giới trọng yếu giúp cho Sơn Hải Giới duy trì tuần hoàn.Đây cũng là lần đầu tiên Mạnh Hạo tiến vào Đệ Tứ Sơn Hải, trong nháy mắt khi vừa tiến vào, hắn lập tức cảm nhận được ở nơi này tồn tại một cỗ tử khí mơ hồ, nhưng lại rất tinh thuần.Hay nói cách khác, đây không phải là tử khí, mà là âm khí!Mới nhìn qua, hết thảy mọi thứ đều không có gì bất đồng cùng nơi khác, bầu trời, không gian cũng đều là như vậy.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ thấy thế giới này, là màu xám tro.Mạnh Hạo im lặng tản thần thức ra, trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ Đệ Tứ Sơn Hải, nhưng lại có một khu vực khi thần thức của hắn đến gần, lập tức liền có hai luồng ý chí đang va chạm nhau, truyền ra thần niệm với hắn.- Ngươi chính là Mạnh Hạo!- Mạnh đạo hữu, tên dị tộc này lão phu có thể trấn áp được!Chỗ chiến trường kia, chính là nơi Địa Tạng cùng Chủ Tể dị tộc giao chiến.

Khi thần thức Mạnh Hạo tiến vào gần, lập tức liền dẫn tới hai vị này làm ra phản ứng bất đồng với nhau, tên Chủ Tể dị tộc kia thì hiện ra sát cơ ngập trời, muốn thoát ra tiêu diệt Mạnh Hạo.Mà Địa Tạng thì lại cưỡng ép kiềm chế hắn, hơn nữa trong lời nói mang theo vẻ trầm ổn, cũng đại biểu cho sự tự tin.Mạnh Hạo mỉm cười.

Chiến tranh phủ xuống, sẽ có nhân tài xuất hiện như là trăm hoa đua nở mà không phải là một người nào đó.Một người rất khó để thay đổi chiến cuộc, thường thường đều là một đội quân tập hợp nhiều người làm nên.Mạnh Hạo hướng về phía Địa Tạng đang giao chiến cùng Chủ Tể dị tộc, ôm quyền cúi đầu, sau đó thần thức của hắn chuyển tới chiến trường nơi tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải đang giao chiến cùng dị tộc.Nơi đó, có 1 triệu tên dị tộc, có 1 triệu tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải đang triển khai một cuộc chiến đấu khốc liệt tuyệt thế.Mạnh Hạo thấy được Hứa Thanh ở trong đám người, dưới tầng tầng bảo vệ, nàng không bị thương tổn chút nào, ngược lại, theo từng đạo mệnh lệnh nàng ban ra, tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải đang dần dần chiếm ưu thế.Mạnh Hạo say đắm nhìn Hứa Thanh.

Trên chiến trường cách Mạnh Hạo rất xa, giờ khắc này Hứa Thanh dường như có linh cảm vô hình nào đó, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía xa, dường như cùng ánh mắt Mạnh Hạo hòa tan vào một chỗ.Giờ khắc này, trái tim Mạnh Hạo đang rung động không yên, hắn ngắm nhìn Hứa Thanh, trong đầu hiện lên từng kỷ niệm ở Đại Thanh Sơn năm xưa, từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, đến khi tới Kháo Sơn Tông, và rồi là hình ảnh về Dưỡng Nhan Đan mình tặng cho nàng, rồi từng hình ảnh khi ở đất lành thượng cổ của Thanh La Tông, khi nàng đơn độc run rẩy một mình.Còn có hình ảnh nước mắt Hứa Thanh long lanh khi Sửu Môn Đài phủ xuống ở ngoài Mặc Thổ, hai người giết chết tên chuẩn đạo tử của Quý gia.Từng kỷ niệm, từng hình ảnh Mạnh Hạo sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được.Ký ức khi được Hứa Thanh chăm sóc bên trong Vãng Sinh Động, khi mình sắp tử vong; rồi nàng còn không tiếc hy sinh hết thảy đổi cho mình được sống lại, cho dù cái giá phải trả chính là hồn phi phách tán, cho dù cái giá phải trả chính là bị trấn áp tại Thanh La Tông.Rồi đến hình ảnh hôn lễ đẫm máu, Mạnh Hạo ôm Hứa Thanh, nhìn người hồng nhan mái tóc trở nên bạc trắng, nhìn nàng tiêu tán trong lồng ngực mình, nhìn nàng mãi cho đến lúc chết vẫn mơ ước được thành thân cùng mình.Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, tất cả ký ức vào giờ khắc này đều hiện lên trong đầu, trở thành một cỗ gió lốc, trở thành sấm sét nổ vang trong thế giới của hắn.Hắn đã tới, theo lời hứa hẹn, hắn đã tới!Hắn hứa hẹn là phải tìm được nàng, cho dù chân trời góc biển, cho dù hung hiểm vô tận, hắn phải tìm ra nàng, đưa nàng về bên cạnh.Mà nàng hứa hẹn, chính là sẽ chờ hắn, nếu như một đời không đủ, thì sẽ là vĩnh viễn...Cuộc sống của Mạnh Hạo, ngoại trừ cha mẹ cùng tỷ tỷ ra, thì không còn bất kỳ một nữ nhân nào khác ngoài nàng, không còn bất kỳ một nữ nhân nào có thể khiến cho hắn quan tâm, vĩnh viễn không thể quên được ngoài nàng.Có lẽ, năm xưa ở Đại Thanh Sơn, khi hắn lần đầu tiên thấy được nữ tử này, hắn cũng không biết rằng sâu thẳm trong tâm hồn mình đã có một tia hy vọng, đó là có thể cùng nàng... vĩnh viễn bên nhau.Hứa sư tỷ...Nàng không có sắc đẹp tuyệt thế, nhưng trong mắt Mạnh Hạo, nàng chính là người con gái đẹp nhất trên thế giới này, trong trời đất này; nàng không có tâm tư phức tạp, cũng không cực kỳ thông minh, mà thay vào đó chính là sự giản dị mộc mạc, Mạnh Hạo cũng rất thích điều đó.

Đây chính là bến đỗ tâm hồn của hắn mỗi khi mệt mỏi.Nụ cười của nàng, giọng nói của nàng, ánh mắt của nàng, hết thảy mọi thứ, vào giờ khắc này không ngừng liên tiếp hiện lên trong đầu hắn.

Mạnh Hạo cười.- Ta rất chắc chắn, ta yêu không phải là nàng trong ký ức, mà là sau khi nghĩ về quá khứ, nghĩ về tương lai, ta rất chắc chắn... ta thật sự yêu nàng.

Mạnh Hạo khẽ lên tiếng, cất bước đi về phía trước.Hắn không biết rằng ở phía sau hắn, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh mặc trường bào màu đen, người này chỉ đứng đó, yên lặng nhìn hắn đi xa.Thân ảnh ấy, chính là Lục.Hắn nhìn Mạnh Hạo, lại nhìn Hứa Thanh ở phía xa, trong mắt của hắn hiện lên vẻ hồi tưởng, dường như hắn đang nhớ lại những chuyện cũ, nghĩ về... bản thân mình.Mạnh Hạo bước từng bước một về phía đó, thế giới trước mắt hắn dường như đã biến mất, bất kỳ quy tắc pháp tắc thiên địa gì dường như cũng đều tiêu tán, chỉ còn lại có một bóng người trong măý hắn: Thê tử của hắn - Hứa Thanh.Hắn từ phương xa tới đây, vượt qua các Đại Sơn Hải để đến nơi này, bước từng bước một trong tinh không, đi tới những tên dị tộc đang cản trở trước mặt, đây không phải là bọn chúng muốn như vậy, mà là Mạnh Hạo chủ động tiến vào sâu trong chiến trường.Hắn đi về phía trước, bên ngoài thân thể tràn ra một cỗ lực lượng hủy diệt, tất cả dị tộc trong phạm vi mười ngàn trượng chung quanh hắn, trong nháy mắt đều phát ra tiếng hét thảm, thân thể ầm ầm tan vỡ.

Toàn bộ những tên dị tộc kia trở nên vô cùng hoảng sợ, đồng loạt lui về sau, tạo thành một cảnh tượng kỳ dị trên chiến trường.Chung quanh hắn không có bóng dáng một tên dị tộc nào, nơi hắn đi tới, toàn bộ dị tộc đều dồn dập lui về phía sau.Tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải cũng thấy được một màn này.

Mặc dù Mạnh Hạo xuất hiện khiến cho dị tộc tử vong một mảng lớn, nhưng bọn họ cũng rất kinh hãi, tràn đầy cảnh giác đối với Mạnh Hạo.Chỉ có hai người là không như vậy, một người là Hứa Thanh, còn một người chính là danh sách của Đệ Tứ Sơn Hải.Thân là danh sách Đệ Tứ Sơn Hải, trải qua sự kiện ở Như Phong Giới, lúc này có một thanh niên áo xám đang ở trong đám đông thầm thở dài nhìn Mạnh Hạo, có chút phức tạp, có chút cảm khái.- Hắn, rốt cuộc đã tới.Hứa Thanh đang cười, nụ cười rất đẹp, nàng đứng trên tế đàn thật cao ở trong đám người, nhìn Mạnh Hạo từ xa xa đang đi tới, nàng đã sớm nhớ lại hết thảy, luân hồi cũng không thể làm cho ký ức của nàng biến mất.Nàng tin rằng, một ngày nào đó, đạo lữ của mình, phu quân của mình sẽ từ Đệ Cửu Sơn Hải xa vời đi tới trước mặt của mình, cho dù thời gian, cho dù không gian, cho dù chiến tranh, đều không thể ngăn cản được bước chân của đối phương.Hắn, nhất định sẽ tới.Thời khắc này, hắn...

đã tới.Hứa Thanh cắn môi dưới, cất bước đi xuống.

Toàn bộ tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải xung quang nàng đều giật mình, muốn ngăn cản lại, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra, theo Mạnh Hạo tiếp cận, bọn họ lại mất đi khống chế đối với tu vi.Thậm chí cả chiến trường vào giờ khắc này cũng đều yên tĩnh lại, chỉ còn có Mạnh Hạo cùng Hứa Thanh, hai người ở nơi đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từ từ tiến tới.Thời gian vào giờ khắc này dường như cũng trở nên chậm lại, tất cả dị tộc cùng với tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải hết nhìn nhìn Mạnh Hạo đang tiến đến gần trong trận doanh, lại nhìn Hứa Thanh đang đi xuống tế đàn, nhìn hai người càng ngày càng xích lại gần nhau, cho đến khi...

đứng chung một chỗ.- Huynh đã tới rồi.

Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh trước mặt, đưa tay cầm lấy tay Hứa Thanh.

Đây là thê tử của hắn, là người hắn kết tóc xe duyên, là tình cảm chân thành nhất cả đời hắn.- Ừm.

Khuôn mặt Hứa Thanh ửng đỏ, nhưng lại dũng cảm không cúi đầu, mà là vui vẻ nhìn Mạnh Hạo.

Nụ cười của nàng giờ khắc này, chính là nụ cười vui sướng nhất từ sau khi chuyển kiếp.Nhìn Hứa Thanh cười, Mạnh Hạo cũng cười, càng thêm nắm chặt nắm tay của Hứa Thanh hơn, Hứa Thanh cũng vậy, như muốn nắm chặt lấy tay hắn mãi không buông ra.Nhưng bọn họ hiểu rõ, giờ phút này thật là ngắn ngủi, một khắc khi hai nắm tay buông ra, Hứa Thanh lại phải thực hiện sứ mạng của mình.Mà Mạnh Hạo cũng có trách nhiệm của riêng hắn.Đây là khoảng thời gian sai lầm, không giống như trong tưởng tượng khi hai người gặp nhau lần nữa, nếu như hết thảy trở lại lúc ban đầu, nếu như không có trận chiến quyết định sự tồn vong của Sơn Hải giới...Mạnh Hạo khẽ thở dài.- Hiện tại muội chưa thể đi cùng huynh được...

Hứa Thanh nhìn ra xung quanh, nhìn những tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải, lại nhìn những tên dị tộc kia, nắm tay nàng từ từ buông ra.- Chờ muội...

Nếu như có một ngày chiến tranh kết thúc, ngày đó, muội và hunh sẽ cùng nhau... về nhà.Hứa Thanh bỗng nhiên tiến lên, ôm lấy Mạnh Hạo, vùi đầu vào ngực của Mạnh Hạo, lắng nghe nhịp tim hắn.Thật lâu sau, nàng liền ngẩng đầu, khẽ thì thầm.- Muội chờ huynh, huynh chờ muội, chúng ta sẽ chờ nhau.

Hứa Thanh cắn môi dưới, rồi nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Mạnh Hạo, quay trở về tế đàn.Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, hắn có thể cảm nhận được sự bất đồng của Hứa Thanh so với trước, cũng như hắn vậy, hai người...

đều đã trưởng thành rồi.Trái tim của Mạnh Hạo giờ khắc này rất bình tĩnh, Hứa Thanh có sứ mạng của mình, hắn... cũng có trách nhiệm của hắn.

Sau khi lần nữa nhìn Hứa Thanh một cách say đắm, Mạnh Hạo liền phất tay phủ một cỗ ý chí của hắn vây quanh Hứa Thanh, rồi hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhìn lên trời cao xa xăm, nơi có phiến đại lục Đệ Nhất Thiên choán hết tinh không kia.Ánh mắt nhu hòa của hắn từ từ thay đổi, trở nên lạnh lẽo!Xung quanh hắn cũng trở nên rét lạnh, trên người của hắn bùng phát ra một cỗ khí thế sắc bén ngập trời.- Ta muốn đi làm một việc, một sự kiện... vực lại tinh thần quật khởi của Sơn Hải Giới!

Mạnh Hạo lẩm bẩm, trên người hắn chợt "ầm" một tiếng, trực tiếp bay lên không, rời khỏi chiến trường, rời khỏi khu vực này, hóa thành một luồng cầu vồng, một viên sao băng rực rỡ bay ra khỏi Đệ Tứ Sơn Hải, phóng thẳng về phía...

Đệ Nhất Thiên đại lục đang thay thế tinh không kia!Hắn muốn phá hủy Đệ Nhất Thiên!Lúc hắn vừa bay lên, cũng không có nhiều tu sĩ và dị tộc chú ý tới, nhưng hành dộng của hắn đã định sẵn... rất nhanh thôi, toàn bộ Sơn Hải Giới sẽ bạo phát ra một cơn chấn động rung chuyển trời đất!Một cơn chấn động đến từ...

Mạnh Hạo!

Chương 1690: Mục tiêu, Đệ Nhất ThiênThân hình Mạnh Hạo từ Đệ Tứ Sơn Hải bay lên trời, phóng thẳng tới tinh không, phóng thẳng tới Đệ Nhất Thiên đại lục.

Bóng hình của hắn mang theo kiên quyết, mang theo điên cuồng, mang theo hy vọng vực dậy tinh thần của toàn bộ Sơn Hải Giới!Hắn muốn đi làm một kiện, một đại sự kinh thiên động địa!Đó chính là phá hủy Đệ Nhất Thiên đại lục, hắn muốn cho tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, đang điên cuồng chém giết đều thấy được...

Đệ Nhất Thiên tan vỡ!Chuyện này, thoạt nhìn dường như không có ý nghĩa gì, còn không bằng Mạnh Hạo ở trên Sơn Hải Giới giết thêm nhiều dị tộc một chút, nhưng trên thực tế, chuyện này lại có ý nghĩa... không có gì sánh kịp!Sơn Hải Giới đang trong tuyệt vọng, sau vạn vạn năm bị chèn ép, đối mặt với cuộc xâm lăng này đã sớm mất đi lòng kiêu ngạo là thành viên của Chí Tôn Tiên Giới.

Chí Tôn Tiên Giới khi xưa, chính là niềm kiêu ngạo của tu sĩ Sơn Hải Giới, nhưng hạo kiếp phủ xuống tựa như đã phá hủy mất đạo tâm của bọn họ, rồi 33 Thiên phong ấn, lại lần nữa khiến cho đạo tâm mới sinh ra tan vỡ.Sau hai lần đó, tu sĩ đã mất đi nhuệ khí, lưỡi dao sắc bén đã không còn dám hướng ra phía ngoài, chỉ có thể quay vào trong...Một dân tộc muốn quật khởi, cần phải có tinh thần, một quốc gia muốn bạo phát, cũng cần phải có tinh thần!Mạnh Hạo biết rằng hắn dù sao cũng chỉ là một cá nhân đơn lẻ, trong cuộc chiến tranh này, cho dù trở thành Chí Tôn cũng không thể thay đổi được bánh xe chiến tranh.

Cho nên, hắn muốn đi làm một chuyện khiến cho toàn bộ tu sĩ Sơn Hải trở nên phấn chấn, mượn chuyện này vực lại... nhuệ khí sắc bén của tu sĩ Sơn Hải Giới, những người đã từng là một phần của Chí Tôn Tiên Giới!Chí Tôn Tiên Giới khi xưa từng có một lời sấm truyền, "kẻ đụng vào người của Tiên giới ta, cho dù xa mấy cũng nhất định phải chết!"

Lúc này, Mạnh Hạo muốn phá vỡ Đệ Nhất Thiên, khiến cho lời sấm truyền kia lại lần nữa tái hiện ở Sơn Hải Giới, "kẻ đụng vào người của Sơn Hải ta, cho dù xa mấy cũng nhất định phải chết!"

Sơn Hải Giới đã đến bờ vực nguy cơ, lui về sau một bước chính là vực sâu vạn trượng, lúc này đã không thể lui được nữa, lúc này, chính là lúc cần phải nổi lên!Hai mắt Mạnh Hạo sáng lấp lánh, ý chí của hắn, suy nghĩ của hắn, tu vi của hắn, vào giờ khắc này hết thảy đều hoàn toàn bạo phát, trong tiếng nổ "ầm ầm", hắn giống như một cây đuốc, giống như một ngọn đèn sáng, lại giống như một viên sao băng rực rỡ lao đi!Ngọn đèn này không cầu có thể chiếu sáng toàn bộ tinh không của Sơn Hải Giới, chỉ cầu nó có thể... thắp lên trong tâm hồn mỗi một tu sĩ Sơn Hải Giới!Trường tồn cùng trời đất, vĩnh hằng bất diệt!Thân ảnh của hắn càng ngày càng cao, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, trở thành cầu vồng, trở thành một vầng hào quang khiến người ta phải chú mục nhìn tới!

Đầu tiên chú ý tới Mạnh Hạo, chính là những tu sĩ của Đệ Tứ Sơn Hải nơi này.Bọn họ ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo đang bay lên tinh không, mới đầu vẫn chưa có ai nào ý thức được Mạnh Hạo muốn làm cái gì, nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ phát hiện ra tốc độ Mạnh Hạo càng lúc càng nhanh, mà hướng bay... lại không phải ra ngoài tinh không, mà là ở đầu cuối tinh không, nơi luôn đè nặng trong tâm hồn tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới...Đệ Nhất Thiên!- Hắn... hắn muốn làm cái gì vậy...- Nơi hắn muốn bay tới, chính là Đệ Nhất Thiên đại lục! !- Đây...

đây là...

Hàng loạt tiếng hít sâu cảm thán từ trong đại quân tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải lục tục truyền ra, rất nhanh, càng ngày lại càng có nhiều tu sĩ trở nên biến sắc, trở nên hoảng sợ và rúng động.Thời khắc này, Hứa Thanh trên tế đàn cũng run lên, ngước mặt nhìn Mạnh Hạo ở phía xa, nhìn Mạnh Hạo một bước nhảy vọt lên trời, trong mắt của nàng dần dần tỏa sáng, mặc dù nàng lo lắng, nhưng nhiều hơn chính là tự hào cùng kiêu ngạo.Đây mới là người nàng thích, là nam nhân mà nàng chung tình cả đời!Vào giờ khắc này, toàn bộ Đệ Tứ Sơn Hải đều trở nên xôn xao.- Mục tiêu của hắn, là Đệ Nhất Thiên! !- Hắn đang muốn... phá hủy Đệ Nhất Thiên! !- Hắn... hắn có thể thành công sao?Trong tiếng nổ "ầm ầm", những người khiếp sợ còn có những tên dị tộc đang đứng trên Đệ Tứ Sơn Hải kia.

Những tên dị tộc này ngơ ngác nhìn thân ảnh Mạnh Hạo, tỏ ra không thể tin nổi, càng cảm thấy Mạnh Hạo điên rồi.Trên Đệ Tứ Sơn Hải, Địa Tạng cùng Chủ Tể dị tộc đang đấu pháp truyền ra tiếng nổ "ầm ầm", cũng chợt nhìn thấy màn này, ánh mắt Địa Tạng lập tức sáng lấp lánh, trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ suy nghĩ của Mạnh Hạo.Tên Chủ Tể dị tộc tỏ ra sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức biến hóa.Cùng lúc đó, Hải Mộng Chí Tôn cùng tên Dịch Cổ - Chí Tôn dị tộc kia cũng dang chú ý tới Mạnh Hạo.

Trên mặt Hải Mộng Chí Tôn lộ ra một cỗ tự hào cùng vui sướng, mà sắc mặt tên Chí Tôn dị tộc thì lập tức đại biến.Cũng chính vào lúc này, Mạnh Hạo lại tăng nhanh tốc độ hơn, như hóa thành một mũi tên nhọn, nhấc lên lực lượng Sơn Hải, phóng thẳng tới Đệ Nhất Thiên.Chỉ có những tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải mới có thể thấy đượcMạnh Hạo, về phần những Sơn Hải khác, vì khoảng cách quá xa nên căn bản không nhìn thấy được.

Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, đang không ngừng áp sát, hắn vung tay một cái, lập tức một quả cầu ánh sáng bay ra, chính là Dương Tinh Bạo của hắn.

Quả cầu ánh sáng này vừa xuất hiện, lập tức liền hấp thu ánh sáng xung quanh, dần dần càng thêm sáng ngời.Mục đích của hắn, chính là khiến cho tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới đều có thể thấy được mình đang chuẩn bị tiến hành một màn này.Mà một cái Dương Tinh rõ ràng không đủ, Mạnh Hạo lại phất tay một cái, xung quanh hắn lục tục xuất hiện mấy chục, rồi đến trên trăm quả cầu ánh sáng, những quả cầu ánh sáng này vây quanh Mạnh Hạo, càng ngày càng sáng, càng ngày càng rực rỡ.- Vẫn chưa đủ!

Mạnh Hạo gầm nhẹ, thân thể vẫn giữ vững tốc độ bay đi, hai tay bấm quyết vung mạnh ra phía ngoài.

Trong tiếng ầm ầm vang vọng, lại có mười Dương Tinh xuất hiện.Rồi sau đó chính là 100 cái, 300 cái, 500 cái, rất nhanh, theo Mạnh Hạo không ngừng bay đi, xung quanh hắn đã xuất hiện một ngàn Dương Tinh!Một ngàn cái Dương Tinh này hấp thu toàn bộ ánh sáng trong trời đất, trong tinh không, không ngừng lớn mạnh, không ngừng bành trướng, không ngừng rực rỡ, dần dần, vị trí Mạnh Hạo như trở thành một vầng mặt trời!Một vầng mặt trời tỏa sáng mười ngàn trượng, và vẫn còn không ngừng to lên.

Khi đến độ cao nhất định, toàn bộ tu sĩ Đệ Tam Sơn Hải cùng Đệ Ngũ Sơn Hải vào giờ khắc này đều nhìn thấy được... vầng mặt trời xuất hiện trong tinh không này!- Đó là cái gì vậy...- Mặt trời sao?

Sao có thể chứ, nhưng nhìn qua rõ ràng là như Nhật Nguyệt, Tinh thần...Tất cả tu sĩ Đệ Tam Sơn Hải đang giao chiến đều giật mình, những tên dị tộc kia cũng rối rít kinh ngạc, đồng loạt ngước nhìn.- Không đúng, bên trong đó... bên trong đó dường như có một người! !- Không thể nào...Cùng lúc đó, tất cả tu sĩ Đệ Ngũ Sơn Hải cũng đều thấy được một màn này, toàn bộ đều hít ngược một hơi, lộ ra vẻ không thể tin nổi.Những tên dị tộc thì đều trở nên ngây dại.Trong tinh không phía dưới Đệ Nhất Thiên, Mạnh Hạo lúc này đang được bao phủ bới 1000 quả cầu ánh sáng xung quanh, vẻ mặt hắn tỏ ra vô cùng kiên định, hắn cảm thấy một ngàn cái Dương Tinh này vẫn chưa đủ.

Thời khắc này hắn lại ngửa mặt lên trời thét dài, giữ vững tốc độ, đồng thời hai tay vung mạnh ra phía ngoài, trong tiếng ầm ầm vang lên, xung quanh hắn lại lần nữa xuất hiện một ngàn Dương Tinh!Tận hai ngàn Dương Tinh lập tức phát ra hào quang rực rỡ, ở gần nhìn chỉ được vô số quả cầu ánh sáng rậm rạp chằng chịt, mỗi một quả cầu đều vô cùng chói mắt.

Nhưng nếu như từ xa nhìn lại, ánh sáng của hai ngàn cái Dương Tinh này dung hợp cùng một chỗ, lại như... một vầng mặt trời khổng lồ tản ra hào quang chói lòa!Trong tiếng nổ "ầm ầm", Mạnh Hạo mang theo hai ngàn Dương Tinh vây quanh, bay lên tinh không Sơn Hải Giới, giờ khắc này khoảng cách đến Đệ Nhất Thiên dường như đã không còn là rất xa nữa.

Toàn bộ Đệ Nhị Sơn Hải cùng với Đệ Lục Sơn Hải cũng đã thấy được vầng mặt trời rực rỡ trong tinh không này!Mặc dù đó chỉ là một điểm sáng không lớn, nhưng in lên nền tinh không đen nhánh, điểm sáng như vậy lại vô cùng chói mắt!Tu sĩ Đệ Nhị Sơn Hải đang chém giết dị tộc vô cùng thảm thiết, mùi máu tanh tràn ngập khắp Đệ Nhị Sơn Hải.

Đại quân tu sĩ đang không ngửng bại lui, đám dị tộc đang gào thét vang vọng mỗi một phiến tinh không.Trong tuyệt vọng, trong chua xót và mất đi chiến ý, giờ khắc này điểm sáng trong tinh không đã trở thành hình ảnh duy nhất trong mắt tất cả tu sĩ Đệ Nhị Sơn Hải.- Kia là...- Điểm sáng kia, trời ơi, ở tận đây mà vẫn có thể thấy được, nếu như ở gần, thì điểm sáng kia sẽ bao lớn a? !- Đây là chuyện gì vậy...Toàn bộ tu sĩ Đệ Nhị Sơn Hải đều ồ lên nhìn về điểm sáng kia!Tuy rằng không thấy được Mạnh Hạo bên trong điểm sáng kia, nhưng bọn họ lại đều không hẹn mà cùng cảm nhận được một cỗ ý chí cùng quyết tâm, từ trong điểm sáng kia tỏa ra!- Phương hướng của nó... chính là Đệ Nhất Thiên đại lục! !- Xa như vậy mà vẫn có thể thấy được nó đang lớn bay lên, như vậy tốc độ chân chính của nó, chẳng phải là... vô cùng kinh khủng hay sao? !Những người đang ồ lên này, chính là ở Đệ Lục Sơn Hải.

Tình hình chiến đấu trên hắp Đệ Lục Sơn Hải, theo Đệ Lục Sơn Hải chủ tử vong, theo vị trung niên áo bào tím - Đệ Ngũ Sơn Hải chủ tham dự, đã không còn khó khăn như lúc trước, thậm chí đã bắt đầu phản kích dị tộc.Trung niên áo bào tím là người thứ nhất ngẩng mạnh đầu, nhìn lên điển trên tinh không kia, sau một thoáng kinh ngạc, thân thể hắn bỗng nhiên run lên.- Là hắn...- Hắn muốn đi... phá vỡ Đệ Nhất Thiên?

Hai mắt trung niên áo bào tím sáng người, toàn thân lập tức bạo phát ra một có hưng phấn mãnh liệt, còn có kích động không cách nào hình dung.Mà tu sĩ Đệ Lục Sơn Hải ở chung quanh hắn, thời khắc này đều đã thấy được điểm sáng, toàn bộ đều trở nên giật mình rung động.

Mặc dù không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấu bên trong điểm sáng kia, khả vẫn có không ít người mơ hồ đoán được mục tiêu của nó!- Mục tiêu của nó, là Đệ Nhất Thiên đại lục?Ngay khi toàn bộ tu sĩ Đệ Nhị, Đệ Tam, Đệ Tứ, Đệ Ngũ, Đệ Lục Sơn Hải đều đang nhìn điển sáng không chớp mắt, thì cường độ ánh sáng của điểm sáng kia bỗng nhiên bạo phát lên gấp đôi! !!Theo đó, điển sáng kia dường như cũng to lớn hơn một chút, Bởi vì lúc này, Dương Tinh chung quanh Mạnh Hạo đã không còn là hai ngàn, mà đã biến thành bốn ngàn!- Bên trong đó, có một người! !

Giờ khắc này, một vài cường giả trên các Đại Sơn Hải đều mơ hồ nhìn thấu được bên trong.

Sau khi phát hiện một màn này, bọn họ lập tức thốt lên, khiến tất cả mọi người đều nghe được, trong đầu chấn động "ầm" lên một tiếng.Cũng chính lúc này, theo Dương Tinh xung quanh Mạnh Hạo bạo phát, khiến cho Sơn Hải ở xa hơn nữa cũng đã thấy được... một vầng mặt trời đang ngự trị trên tinh không chín tòa Sơn Hải!Mặc dù không bằng mặt trời chân chính, nhưng giờ khắc này, trong mắt tất cả mọi người, đây... mới chính là mặt trời, mặt trời của Sơn Hải Giới!Tại Đệ Thất Sơn Hải, Vũ Văn Kiên đã thức tỉnh, hắn vốn vẫn còn đang đả tọa, nhưng rất nhanh chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô vang vọng không ngừng, hắn liền mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên.

Ngay lập tức cả người hắn như bị sét đánh, ngây người ra tại chỗ.- Là Mạnh Hạo, nhất định là hắn!

Vũ Văn Kiên không thấy được thân ảnh trong điểm sáng, nhưng trực giác nói cho hắn biết, điểm sáng này, chính là...

Mạnh Hạo!- Phá hủy tượng đài Đệ Nhất Thiên, làm quật khởi tinh thần của một dân tộc! !

Vũ Văn Kiên run rẩy, kích động đứng lên, hô hấp dồn dập, hai mắt của hắn lộ ra vẻ mong đợi.

Chương 1691: Đạo kiếp tớiCái điểm sáng này không thể chiếu sáng tất cả mỗi một tấc tinh không Sơn Hải Giới, nhưng... vào giờ khắc này, nó đã chiếu rọi từ trong cặp mắt mỗi tu sĩ của Đệ Nhất Sơn Hải đến Đệ Thất Sơn Hải!Tu sĩ Hổ Lao Tinh của Đệ Thất Sơn Hải không ngừng ồ lên, trong Đệ Nhất Sơn Hải Giới cũng như thế.

Giờ khắc này Đạo Thiên danh sách của núi thứ nhất, ở trong đại quân tu sĩ Đệ Nhất Sơn Hải, ngẩng đầu lên, vừa thấy điểm sáng này, thân thể hắn chấn động, đồng dạng tất cả tu sĩ Đệ Nhất Sơn Hải đều chấn động.Ngay lúc tu sĩ Đệ Nhất Sơn Hải cho đến Đệ Thất Sơn Hải đều nhìn về hướng điểm sáng này, điểm sáng trong mắt bọn họ, xuất hiện bạo phát với trình độ bất đồng của mọi người!Hình như có tiếng nổ vang ngập trời, điểm sáng kia trong nháy mắt bành trướng, lần nữa khổng lồ hơn gấp đôi!Lúc này, Dương Tinh vây quanh bốn phía Mạnh Hạo, đã không còn là bốn ngàn, mà là tám ngàn! !!Tám ngàn Dương Tinh tản ra hào quang rực rỡ, mặc dù không bằng mặt trời chân chính, nhưng cũng đủ để trở thành tinh tú rực rỡ nhất trong tinh không!Giờ này, khi mọi người ồ lên, tâm thần toàn bộ dị tộc run rẩy, một cảm giác xấu hiện lên trong tâm thần mỗi một dị tộc.Đạo Tôn dị tộc hóa thành rất nhiều phân thân kia, thời khắc này nội tâm run rẩy, nhìn về phía điểm sáng, trong mắt lộ ra ý hoảng sợ; Chủ Tể dị tộc giao chiến cùng Địa Tạng, cũng đáy lòng nhảy bộp một tiếng.Còn có Chí Tôn dị tộc cũng giống như vậy.Thế nhưng lúc này, Hải Mộng cũng thế, Địa Tạng cũng vậy, còn có chủ các Sơn Hải kia đều dường hồ phúc chí tâm linh, toàn lực bạo phát ngăn cản, không cho dị tộc rời khỏi bốn phía mình.Tiếng gào thét không ngừng, tiếng nổ vang ngập trời, theo Dương Tinh xung quanh Mạnh Hạo đạt tới tám ngàn, rốt cục thấy được mặt trời trong tinh không Đệ Bát Sơn Hải này!Đệ Bát Sơn Hải thảm thiết, bất kể đối với tu sĩ hay là dị tộc, đều giống như một cái thớt to lớn, xay nát máu thịt, giờ khắc này, khi tu sĩ Đệ Bát Sơn Hải chú ý tới điểm sáng từ tinh không này, toàn bộ đều sửng sốt.- Đó là cái gì?- Thế nào đột nhiên xuất hiện một cái điểm sáng như vậy?

Không đúng... nó đang bay lên không trung, tốc độ thật nhanh!- Chẳng lẽ là pháp bảo gì, sao mục tiêu của nó... lại là Đệ Nhất Thiên đại lục?Mọi người ồ lên, ngoại công của Mạnh Hạo, chủ Đệ Bát Sơn Hải, giờ này thân thể chấn động, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm điểm sáng kia hồi lâu, sau đó trong mắt ông lộ ra kinh ngạc.- Khí tức của Hạo nhi... là Hạo nhi Ngoại công của Mạnh Hạo ngửa mặt lên trời cười to, vô cùng thoải mái, ông nhìn điểm sáng kia, trong mắt của ông dần dần lộ ra mong đợi.Mà Dương Tinh bốn phía Mạnh Hạo, giờ khắc này, cũng lần nữa bùng phát, không còn là tám ngàn, mà đạt tới mười ngàn, mười ngàn Dương Tinh dung hợp cùng một chỗ, tạo thành ánh sáng, theo độ cao kéo lên, theo không ngừng đến gần Đệ Nhất Thiên đại lục.

Rốt cục...

Đệ Cửu Sơn Hải ở xa xa đều nhìn thấy rõ ràng!Đan Quỷ nhìn thấy, tộc nhân Phương gia thấy được; cha mẹ của Mạnh Hạo thấy được; đám người ngoại bà hắn đều nhìn thấy; mập mạp, Trần Phàm, Phàm Đông Nhi, Tôn Hải, Phương Du... tất cả tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải, giờ khắc này đều nhìn thấy...Đệ Cửu Sơn Hải cũng ở trong chiến hỏa đang không ngừng chém giết, nhưng trong một chớp mắt này, khi mọi người nhìn thấy được điểm sáng trong tinh không xa xa, phàm là người quen biết Mạnh Hạo, đều cảm nhận được... khí tức của Mạnh Hạo!- Là... là Mạnh Hạo! !!- Trời ạ!

Điều này...

điều này sao có khả năng, nhưng vì cái gì, sau khi ta thấy điểm sáng này, trong đầu lại hiện lên Mạnh Hạo!- Hay, đúng thật là Mạnh Hạo! !!Mọi người ồ lên, hoàn toàn bùng phát.

Tại Nam Thiên Tinh, Thủy Đông Lưu đứng trên đỉnh núi, cũng đang ngẩng đầu, từ trong miệng lão có tiếng cười truyền ra, mang theo thoải mái, mang theo mong đợi.- Không hổ là người ứng với kiếp... lão phu lựa chọn...

Mạnh Hạo!

Thủy Đông Lưu cười, thần sắc nhu hòa, dường như đang mong đợi.Giờ khắc này, tất cả tu sĩ Cửu Đại Sơn Hải, toàn bộ đều chú ý.Cũng đúng lúc này, khoảng cách giữa Mạnh Hạo và Đệ Nhất Thiên đại lục, đang không ngừng kéo gần lại, độ cao của hắn đã là cực hạn của tinh không này, hắn đi về phía trước, tinh không nổ vang.Trong mắt hắn đầy chấp nhất, hai mắt hắn lộ ra quyết đoán, trong tiếng nổ "ầm ầm", càng ngày càng gần!Nhưng ngay khi hắn cách Đệ Nhất Thiên đại lục kia rất gần, đột nhiên từ trên Đệ Nhất Thiên đại lục bay ra rất nhiều thân ảnh, đều là dị tộc, thậm chí cả đại lục vào giờ khắc này đều chấn động, bỗng nhiên xuất hiện tầng tầng quầng sáng.Nhất Thiên Đại Lục này là quê hương của dị tộc, phủ xuống, sao có thể không có lực lượng phòng hộ... dị tộc từ trên đó bay ra vọt thẳng tới Mạnh Hạo, muốn ngăn cản hắn.Mạnh Hạo khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh, đang định ra tay, nhưng đột nhiên, hắn nhíu mày, trong nháy mắt, đám dị tộc bay ra kia lại toàn bộ lui về sau, ngay sau đó, một lực lượng đạo kiếp, trong tiếng nổ "ầm ầm" lại đột nhiên bùng phát ra!Là đạo kiếp của Mạnh Hạo, đạo kiếp thân thể của hắn!Kiếp nạn này hẳn đã xuất hiện trước đó, nhưng không có phủ xuống mà là ẩn núp, bất quá khi Mạnh Hạo nhìn lại, đây là vì ý chí của Sơn Hải Giới, thay thế hắn trừ đi đạo kiếp này.Nhưng trước mắt, kiếp nạn này xuất hiện lần nữa, như vậy chỉ có thể nói rõ... kiếp nạn này phủ xuống không phải Sơn Hải Giới, mà là từ Đệ Nhất Thiên!"

Thân là một thế giới, thân là một phiến đại lục sinh sôi nảy nở cả đời, tự nhiên có ý chí của nó, cho nên quấy nhiễu nhân quả, tìm được trên thân ta có kiếp nhân, cho nên tự mình phủ xuống kiếp quả?"

Lập tức Mạnh Hạo hiểu rõ hết thảy, nhưng không mảy may sợ hãi, ngược lại cười ha hả.Cả đời này của hắn vượt qua thiên kiếp quá nhiều lần, bất kỳ một lần nào đều làm cho hắn vô cùng gian nan, nhưng lúc này đây, hắn có mười phần nắm chắc, thiên kiếp này ở trước mặt hắn sẽ bị bẻ gãy nghiền nát!"

Ầm" một tiếng, kiếp vân sinh ra từ trên Đệ Nhất Thiên đại lục, trong nháy mắt ngưng tụ bên trên Mạnh Hạo, tạo thành lôi kiếp cuồn cuộn, tiếp sau, vô số tia chớp ầm ầm đánh thẳng xuống Mạnh Hạo.Những tia chớp kia gần như toàn bộ đều là hình người, mỗi một tia đều ẩn chứa lực lượng hủy diệt thiên địa, thời khắc này đồng loạt đánh xuống, tạo thành một biển sấm chớp giữa tinh không, phạm vi to lớn, thậm chí vượt qua hơn 10 ngàn Dương Tinh bốn phía Mạnh Hạo, khiến cho tu sĩ Cửu Đại Sơn Hải đều nhìn thấy rõ ràng một màn này.- Không xong, Đệ Nhất Thiên này là một thế giới, có kiếp lực của nó! !!- Trong điểm sáng kia hẳn là Mạnh Hạo, hắn phải thua rồi...- Chết tiệt, Đệ Nhất Thiên này, chẳng lẽ thật không thể bị lay chuyển!

Giờ khắc này vô số tu sĩ Cửu Đại Sơn Hải kinh hô, bọn họ khẩn trương, bọn họ lo lắng... lúc này, tất cả tâm tình bọn họ đều hướng tới Mạnh Hạo nơi đó.Dĩ nhiên, cũng không phải không có người mắt lạnh châm chọc, dù sao tu sĩ Sơn Hải rất nhiều, dạng người gìcó, tự nhiên cũng có không ít người cho rằng: dưới ổ trứng lật sao còn có trứng nguyên vẹn!Thậm chí còn có một số tông môn gia tộc, căn bản cũng không hề xuất ra toàn lực, ý đồ giữ lại thực lực, chờ cơ hội trốn ra Sơn Hải Giới; hoặc là còn có một số người, vốn đang tính toán...

đầu hàng 33 Thiên.Nhưng những người này dù sao cũng là số ít.

Tu sĩ Sơn Hải, có tâm huyết, có tôn nghiêm của mình, có ý niệm không cam lòng...

Thời khắc này bọn họ khẩn trương nhìn lên tinh không, trong mắt đầy lo lắng.Chủ Tể dị tộc đang chiến với Địa Tạng, thời khắc này nở nụ cười, mặt đầy ý khinh miệt.- Ngươi bản thân có kiếp, còn dám đi trêu chọc thế giới Đệ Nhất Thiên, đây là đi tìm chết!Lời nói tương tự, cũng truyền ra từ trong miệng Chí Tôn dị tộc phía trước Hải Mộng; còn có phân thân của Đạo Tôn dị tộc đều bị chủ các Sơn Hải ngăn chống kia, thời khắc này đáy lòng cũng nhẹ thở ra.Nhưng ngay lúc mọi người ở đây hoặc đang lo lắng, hoặc đang châm biếm, trong tinh không, Mạnh Hạo đối mặt với lôi kiếp tới kia, trong mắt hắn lóe sáng, nâng tay lên bấm quyết điểm một lóng tay.Yêu Phong đệ bát cấm!"

Ầm" một tiếng, theo lực lượng thân thể hắn bạo phát, theo tu vi hắn vận chuyển, theo hắn nắm trong tay lực lượng của Sơn Hải...

đệ bát cấm này vừa ra, như trời rung đất chuyển, tinh không chấn động!- Cấm!

Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo hạ tay xuống, lập tức tất cả kiếp lôi lại toàn bộ dừng ở giữa tinh không, không thể đánh xuống chút nào.Yêu Phong đệ thất cấm!Mạnh Hạo lần nữa điểm một lóng tay, lần này, là dùng Nhân Quả Cấm, chặt đứt nhân quả của những lôi kiếp này, sau đó vung tay áo.Yêu Phong đệ ngũ cấm!Chính Phản Cấm!Tới thế nào, thì đi thế đó!Mạnh Hạo vung tay áo, lập tức tất cả kiếp lôi kia toàn bộ nổ vang, đồng loạt thay đổi phương hướng, không ngờ chạy thẳng tới kiếp vân sinh ra chúng, tốc độ cực nhanh... ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", những kiếp lôi kia toàn bộ đánh vào trên kiếp vân!Tiếng nổ "ầm ầm" vang trời, kiếp vân vô tận kia tức khắc trực tiếp tan vỡ, toàn bộ nổ tung, mỗi một đạo kiếp lôi, đều nổ tung một mảng lớn kiếp vân, nơi đi qua, kiếp vân như trời long đất lở, trực tiếp phá thành mảnh nhỏ trong tinh không!Mọi người chứng kiến một màn này đều hít ngược một hơi, tu sĩ cũng thế, dị tộc cũng vậy, đều trợn mắt há hốc mồm, không thể tin.- Cái gì! !!

Đạo Tôn dị tộc kia, mở to mắt, không thể tin.Giờ khắc này tất cả dị tộc đều tâm thần nổ vang, điểm sáng do Mạnh Hạo hóa thành kia, dường như trở thành ác mộng của bọn họ!Cũng đúng lúc này, bên trong Đệ Nhất Thiên đại lục hình như có tiếng rống giận vang vọng, trong phút chốc kiếp vân từ bốn phương tám hướng ào ào cuốn tới, đảo mắt một cái đã ngưng tụ trở lại, hóa thành kiếp vân còn rộng lớn hơn, dường như nếu không diệt Mạnh Hạo, thì vĩnh viễn không ngừng!Một uy áp kinh người từ kiếp vân phủ xuống, bao phủ bốn phía Mạnh Hạo, bao phủ bốn phương tám hướng tinh không, trong tiếng nổ "ầm ầm", kiếp vân này không ngừng sôi sục, tiếng rống giận vang trời, mơ hồ, có thể thấy được bên trong kiếp vân, dường như có một cái móng vuốt to lớn, như ẩn như hiện.Móng vuốt này đen như mực, có vảy, giống như chân của thằn lằn!Dù sao... kiếp nạn này, không phải tới từ Sơn Hải Giới, mà là đến từ thế giới Đệ Nhất Thiên!Móng vuốt kia, trong nháy mắt nhấc lên vô cùng kiếp lôi, so với trước còn cường liệt hơn vô số lần, kiếp vân cuồn cuốn cuốn thẳng tới Mạnh Hạo, trong quá trình này, kiếp vân từ bốn phương tám hướng còn đang ào ào cuốn tới, ngưng tụ thật nhanh, khiến cho kiếp vân xuất hiện lần này, càng bàng bạc hơn, nhìn như vô biên vô tận...

Chương 1692: Vạn tinh vang trờiMạnh Hạo thần sắc như thường, trong mắt lóe sáng một cái, thân mình "ầm" một tiếng, không có dừng lại chút nào, chạy thẳng tới kiếp vân kia, chạy thẳng tới móng vuốt sấm sét như ẩn như hiện kia...

Ngay khoảnh khắc tới gần, hắn bỗng nhiên lên tiếng thanh âm hắn như thiên lôi vang động, nổ vang bốn phương tám hướng: - Cho ngươi ngưng tụ sao, tan cho ta!"

Rầm rầm rầm..."

Yêu Phong đệ nhị cấm, Chân Giả Cấm!

Giờ khắc này, từ trong tay Mạnh Hạo bạo phát, Chân Giả Cấm chạy thẳng tới kiếp vân, làm cho thật biến thành giả, làm cho giả biến thành thật... chỉ trong một ý niệm của Mạnh Hạo!Giờ khắc này, hắn nói kiếp chân thật này, biến thành giả, để kiếp ngưng tụ này, từ nay về sau tan đi...Trong chớp mắt, mọi người đều chăm chú nhìn! !!Theo Mạnh Hạo nói ra, theo hắn thi triển Yêu Phong đệ nhị cấm, theo tay áo hắn vung lên, thiên địa nổ vang, tinh không run rẩy, Đệ Nhất Thiên đại lục đều chấn động, mà kiếp vân khí thế ngập trời trước đó, giờ khắc này cũng run rẩy!Trong run rẩy, trảo của con thằn lằn trong kiếp lôi vô cùng tận kia tức khắc trở thành hư ảo, liên đới móng vuốt con thằn lằn, cũng lập tức mơ hồ, cuối cùng kiếp vân cũng trong một chớp mắt này... mơ hồ.Cho đến lúc trở thành hư ảo, giống như thanh âm của Mạnh Hạo, nói được là làm được, dường như dưới ý chí của hắn, thiên địa này đều có thể từ thật biến thành giả...

Lúc này đạo kiếp giáng xuống thân thể của Mạnh Hạo, với loại kết thúc dị thường này, khiến tất cả tu sĩ cùng dị tộc đều hoảng sợ, thậm chí là lần đầu tiên trong đời tận mắt chứng kiến đạo kiếp kết thúc với phương thức như thế...- Không có khả năng! !!Chủ Tể dị tộc đang chiến với Địa Tạng, phát ra tiếng gào thét, hắn hoàn toàn không thể tin một màn mình nhìn thấy.

Theo ý nghĩ của hắn, chuyện hoàn toàn không có khả năng, lại xảy ra ở trước mặt hắn, mà xuất hiện không quản tới hắn có tiếp nhận hay không!Thân thể hắn bay nhanh, định đi ngăn cản Mạnh Hạo, nhưng Địa Tạng cười lạnh, địa phủ phủ xuống, Hoàng Tuyền tám pháp, dòng sông luân hồi quét ngang, cưỡng ép ngăn cản Chủ Tể dị tộc không thể rời đi.Trong tinh không, vào giờ khắc này Hải Mộng Chí Tôn cũng đang bạo phát toàn bộ tu vi, cho dù bị thương, cũng ngăn cản Chí Tôn dị tộc đã như điên cuồng kia.

Lúc này Dịch Cổ gào thét, đầy phẫn nộ, đầy sát cơ, thần thức của hắn tản ra, muốn đi nghiền ép Mạnh Hạo, nhưng lại bị Hải Mộng ngăn cản.- Hải Mộng, ta không muốn giết ngươi, không cần tìm chết! !!- Buồn cười!

Hải Mộng nhàn nhạt lên tiếng, lần nữa ngăn cản.Chín Sơn Hải, sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, đều phát ra tiếng "ồ" vang trời.

Đó là tiếng hoan hô của tất cả tu sĩ chín Sơn Hải, thanh âm của bọn họ hóa thành sóng âm, nổ vang bốn phương tám hướng, những dị tộc kia từng tên đều kinh hãi, nhưng cũng không có mất đi chiến ý, thời khắc này vẫn như cũ chiến tại chỗ.Nhưng... bao gồm cả dị tộc, tâm thần của mọi người đều đang tập trung trên người của Mạnh Hạo phía dưới Đệ Nhất Thiên đại lục kia.Giờ này tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, mười ngàn Dương Tinh ở quanh hắn, mỗi một viên đều tản ra hào quang rực rỡ, mà thân thể của Mạnh Hạo, cũng đang không ngừng đến gần Đệ Nhất Thiên!Càng ngày càng gần... càng lúc càng gần! !!Trên Đệ Nhất Thiên đã mở ra toàn bộ phòng hộ quầng sáng lóng lánh, cùng lúc vô số dị tộc chạy ra, giống như điên cuồng chạy thẳng tới Mạnh Hạo.Nhưng ngay khi những dị tộc này chạy tới, Mạnh Hạo hai tay bấm quyết, từ hai bên khép lại về hướng trung tâm, về hướng dị tộc phía trước, về hướng Đệ Nhất Thiên đại lục phía trước, tu vi toàn diện bạo phát nổ vang!- Dương Tinh, Bạo!

Mạnh Hạo rống lớn, theo tiếng rống, hơn 10 ngàn Dương Tinh chung quanh hắn, toàn bộ chấn động, đồng loạt bay ra, chạy thẳng tới những dị tộc kia, chạy thẳng tới quầng sáng trên Đệ Nhất Thiên đại lục!"

Rầm rầm rầm rầm..."

Hơn 10 ngàn Dương Tinh, toàn bộ nổ tung!Bất kỳ một viên Dương Tinh nào, dưới gia trì lực lượng tu vi của Mạnh Hạo giờ này, đang không ngừng ngưng tụ, sớm đã có lực lượng kinh người, thời khắc này hơn 10 ngàn Dương Tinh đồng loạt nổ tung, lập tức đất rung núi chuyển, thiên địa vỡ nát, tinh không trực tiếp bị nổ vỡ ra!Cũng có một vòng sóng gợn ẩn chứa lực lượng kinh khủng, trong tiếng nổ "ầm ầm" lan tràn ra bốn phía.Sóng gợn này, cho dù là ở Đệ Cửu Sơn Hải, cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng, đủ để tất cả mọi người, nhìn thấy mà giật mình kinh sợ.Đám dị tộc lao ra ngoài ý đồ ngăn cản Mạnh Hạo kia, không quản số lượng nhiều ít, không quản tu vi gì, vào giờ khắc này tức khắc đều bị sóng gợn quét ngang, nơi đi qua, tất cả dị tộc, thậm chí ngay cả tiếng hét thảm đều không kịp phát ra, thân thể lập tức trở thành tro bụi, nguyên thần không thể bỏ chạy, trực tiếp vỡ nát.Trong tiếng nổ "ầm ầm", sóng gợn đụng thẳng vào quầng sáng phòng hộ của Đệ Nhất Thiên đại lục, trong chớp mắt màn sáng phòng hộ tầng tầng vỡ vụn, tuy rằng đang không ngừng khôi phục, nhưng vẫn bị liên tục suy yếu...

Tuy vậy quầng sáng phòng hộ này quá vững chắc, cho dù hơn 10 ngàn Dương Tinh nổ tung, cũng chỉ làm nó suy yếu,chỉ phá ra một cái lổ nhỏ như lỗ kim mà thôi!Ngay khoảnh khắc xuất hiện lổ nhỏ này, Mạnh Hạo vung tay, lập tức Chiến Binh biến ảo thành một luồng sáng đen, trong nháy mắt liền đâm vào trong lổ nhỏ, làm cho cả quầng sáng không thể tự khôi phục.Một màn này quá nhanh, không đợi mọi người kịp phản ứng, Mạnh Hạo tốc độ như tia chớp vọt tới, Chiến Binh lần nữa đâm mạnh vào, tiếng nổ vang quanh quẩn, quầng sáng phòng hộ liền bị hắn xé mở ra một cái khe nứt, mà thân thể hắn, cũng ngay trong nháymắt này, bước chân vào... bên trong Đệ Nhất Thiên!Giờ khắc này, tất cả tu sĩ Sơn Hải thấy một màn như vậy, toàn bộ đều phấn chấn, toàn bộ reo hò; tất cả dị tộc ngược lại đồng loạt biến sắc, sắc mặt tái nhợt.Chủ Tể gầm thét, Chí Tôn gào thét, Đạo Tôn phân thân ý đồ tụ lại làm một, nhưng đều không thể như nguyện, chỉ có thể trợn mắt nhìn.- Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng!

Ngay lúc bước chân vào Đệ Nhất Thiên, Mạnh Hạo với tu vi phát ra thanh âm, quanh quẩn bốn phương tám hướng, tất cả tu sĩ Sơn Hải nghe được thanh âm này, không hẹn mà từng người đều cùng theo rống to.Trước hết hô lên, là tất cả tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải ở xung quanh Hứa Thanh.

Giờ khắc này, tất cả đều phấn chấn, mặc dù Đệ Nhất Thiên còn chưa có tan vỡ, nhưng Mạnh Hạo đã thành công đốt cháy lên ngọn lửa tinh thần, điểm vào trong mắt mỗi tu sĩ, điểm vào trong linh hồn của bọn họ.Chỉ chờ Đệ Nhất Thiên tan vỡ, những ngọn lửa này sẽ hoàn toàn bộc phát ra.- Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng! !!Tu sĩ Đệ Tứ Sơn Hải vang lên tiếng gào thét, giống như thổi lên tiếng kèn quyết chiến, bọn họ ào ào xông ra đánh giết hướng dị tộc.Rất nhanh, cả Đệ Tứ Sơn Hải, không ngừng nổi lên thanh âm như vậy, trong mắt mỗi người đều tỏa sáng, trong cơ thể mỗi người đều bùng phát ra tiềm lực lớn nhất của mình.Dần dần, Đệ Tứ Sơn Hải chỉ có một thanh âm!- Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng! !!Mạnh Hạo, dùng một câu nói, biến chín Đại Sơn Hải Giới trở thành một Sơn Hải Giới!Theo thanh âm của Đệ Tứ Sơn Hải vang dội, cũng lục tục truyền ra tiếng reo hò của Đệ Tam Sơn Hải, Đệ Ngũ Sơn Hải như vậy, rất nhanh, thanh âm vang trời, sóng âm lan xa tới núi thứ nhất, núi thứ hai, núi thứ sáu, núi thứ bảy!Toàn bộ đều truyền ra thanh âm ngập trời, phấn chấn cổ vũ! !!- Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng!

Câu nói này, đại biểu tinh thần của Sơn Hải Giới, đó là không thể lui được nữa, đó là không thể nhẫn nại được nữa, là đè nén đến cực hạn, bị bức bách đến cực hạn, sau đó bùng phát ra...

âm thanh điên cuồng!Đó là tiếng gào thét không cam lòng bị diệt tộc, không cam lòng tử vong, không cam lòng không còn tồn tại trên Sơn Hải này!Đó còn là...

âm thanh của khúc nhạc dạo...

đánh thức ý chí cùng tinh thần một dân tộc...- Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng! !!

Rốt cục Đệ Bát Sơn Hải cũng truyền ra thanh âm này, rồi sau đó... là Đệ Cửu Sơn Hải thanh âm vang trời...

Chín Sơn Hải, cả Sơn Hải Giới vào giờ này, nơi chốn đều là tiếng hô đó!Dị tộc run rẩy, Đạo Tôn hoảng sợ, Chủ Tể chấn động, Chí Tôn kinh hãi! !!Giờ khắc này, dường như dùng thanh âm này để nói cho dị tộc biết, không ai có thể xem thường Sơn Hải Giới, cho dù Sơn Hải Giới bị trấn áp, bị phong ấn vạn vạn năm...Ở đầu cuối tinh không, bên trong Đệ Nhất Thiên, trong nháy mắt Mạnh Hạo bước chân vào, hắn thấy được một mảng thế giới... không như tưởng tượng, nơi này có núi cao, có cầu vồng, có bình nguyên, có biển rộng.Linh khí nơi này cực kỳ dày đặc, gấp mười lần Sơn Hải Giới.

Thậm chí ở nơi này không chỉ có linh khí, còn có tiên khí đậm đặc hơn tràn ngập bốn phương tám hướng, khiến cho nơi này dường như mới là Tiên Cảnh.Mặt đất cỏ xanh xanh biếc, bầu trời xanh thẳm vô tận, thành trì mọi nơi, kiến trúc san sát, không phải là xây dựng trên mặt đất, mà tập trung lơ lửng trong thiên địa, núi cao ở khắp nơi, có sông suối từ trên chảy xuống, từ xa nhìn lại giống như nối tiếp trời và đất.Những kiến trúc kia phần lớn rất tinh mỹ, phần lớn rất khổng lồ, cũng có ý cổ xưa, dường như ẩn chứa vô tận năm tháng và lịch sử lắng đọng lại; những pho tượng đặt khắp mặt đất; thậm chí phóng mắt nhìn tới, lại có thể tùy ý thấy được vô số thiên tài địa bảo..."

Nơi này, chính là Đệ Nhất Thiên..."

Mạnh Hạo chấn động trong lòng.

Trong chớp mắt, trong mắt hắn liền lộ ra tia sáng lạnh, tu vi ầm ầm phát ra, lực lượng thân thể bàng bạc, thân thể hắnngừng bành trướng, chớp mắt một cái liền hóa thành người khổng lồ cao ngàn trượng!Thân thể Đạo Tôn kinh người làm cho đất rung núi chuyển, tu vi của hắn tản rộng, lập tức Chí Tôn Kiều biến ảo giữa không trung, tạo thành uy áp diệt tuyệt hết thảy, làm cho thiên địa biến sắc...Chương 1693: Vì diệt giới nàyMà trên Đệ Nhất Thiên lúc này, số lượng dị tộc trấn giữ cũng không ít, nhưng phần lớn đều tu vi không cao.

Thời diểm này toàn bộ hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo.

-Ngươi là ai! !!

Muốn làm gì!

Một thanh âm già nua, từ phương xa truyền đến, thiên địa biến hóa, mây mù ngưng tụ, hóa thành một khuôn mặt to lớn nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.

-Mạnh Hạo, đến từ Sơn Hải Giới!

Hôm nay tới đây để diệt giới!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lên tiếng, lời vừa nói ra, hắn nắm tay lại, hung hăng đánh một quyền xuống mặt đất phía dưới.

Một quyền này đánh ra, cả thế giới đều phải tan vỡ, mặt đất run rẩy, một lực lượng hủy diệt theo đó nổ vang, chạy thẳng tới mặt đất.

Chính là Diệt Sinh Quyền!

Một quyền này rơi xuống, toàn bộ mặt đất Đệ Nhất Thiên chấn động mạnh một cái, chấn động này rất nhẹ, thoạt nhìn dường như phù du lay chuyển cổ thụ, nhưng ngay khoảnh khắc một quyền này rơi xuống đất, toàn bộ thảo mộc trên mặt đất trong nháy mắt chết héo!

Giống như bị hút đi tất cả sinh cơ.

Tiếp đó một sóng gợn màu xám tro, với chỗ quả đấm của Mạnh Hạo giáng xuống làm trung tâm, ầm ầm lan tràn ra hướng bốn phía, nơi nó đi qua, hết thảy đều khô héo!

Một màn này, khiến những dị tộc đều mặt biến sắc, lão già kia thì càng hoảng sợ, nhưng không đợi lão nói tiếp cái gì, Mạnh Hạo vung tay áo, lập tức tiếng nổ ngập trời, sương mù tụ thành gương mặt lão già kia tức thì tiêu tan.

Theo trong mắt Mạnh Hạo toát ra tia sáng lạnh, ở trong mắt hắn sinh mạng trên thế giới này không phải tu sĩ, mà chỉ là hung thú.

Thời khắc này trong mắt hắn nhìn thấy hầu hết dị tộc trên giới này, thậm chí còn không có năng lực hóa thành hình người, thoạt nhìn chỉ là một đám thằn lằn!

Nếu không phải kiến trúc cùng môi trường nơi này, thoạt nhìn giống như Tiên giới, thì nhất định Mạnh Hạo đã nghĩ rằng, nơi này... chính là một cái ổ thú.

-Thú loại nhỏ nhoi, cũng muốn diệt Sơn Hải Giới ta ư?

Mạnh Hạo lắc đầu, lần nữa tung ra một quyền, đánh thẳng tới mặt đất, lại là Nhập Ma Quyền... cả mặt đất nổ vang.

Cuối cùng là một quyền Sát Thần, thiên địa run rẩy, Chí Tôn Kiều phủ xuống trấn áp bầu trời, khiến cho vô số thành trì, kiến trúc giữa không trung, toàn bộ nghiêng ngả.

Sau đó khi thần thức của Mạnh Hạo tản ra bao phủ cả thế giới, ý chí của hắn cưỡng ép thay thế ý chí của thế giới này, không ngừng đè nén xuống... hắn triển khai hủy diệt toàn diện Đệ Nhất Thiên.

Hắn hóa thành gió lốc, nơi đi qua núi cao sụp đổ, mặt đất vỡ vụn, sông lớn chảy ngược, biển rộng ngập trời, từng cái khe nứt xuất hiện trên mặt đất, tiếng "rắc rắc" không ngừng lan tràn ra hướng xa xa, giống như những con địa long uốn mình rung chuyển cả thế giới.

Mạnh Hạo cất bước lên giữa không trung, trên một chỗ thành trì, hắn hơi trầm mặc, rồi trong mắt có quyết đoán, thu hồi hết thảy ý nhân từ.

Hiện lên trước mắt hắn chính là tinh tú trong Sơn Hải Giới vỡ nát, hiện lên chính là sắc mặt tàn nhẫn của dị tộc ngay cả những người phàm kia đều không buông tha.

-Một đám súc sinh, hoặc nói, vốn là súc sinh!

Mạnh Hạo vung tay đánh một chưởng thẳng xuống dưới, trong tiếng nổ "ầm ầm", tòa thành khổng lồ kia trực tiếp chia năm xẻ bảy, hoàn toàn tan vỡ, trong tiếng nổ vô số tiếng gào thét thảm thiết quanh quẩn.

Mạnh Hạo sớm đã tản ra thần thức, cũng đã sớm nhận ra, tất cả dị tộc bên trong Đệ Nhất Thiên này đều là thằn lằn, mà những con thằn lằn này, không có giống như người phàm không hề có tu vi, mà bất kỳ một con thằn lằn nào, dường như bắt đầu từ lúc sinh ra đã có tu vi lực lượng nhất định nào đó.

Đối với chuyện này, Mạnh Hạo diệt sát, cũng càng thêm triệt để.

Hắn không ngừng đi tới phía trước, nơi đi qua, tất cả nhìn thấy trong mắt đều lập tức hủy diệt!

Mà theo hắn đi về phía trước, tất cả sinh cơ trên mặt đất màu xám tro, toàn bộ bị hút ra, khiến cho nơi này ý tử vong ngập trời.

Mà mơ hồ, Mạnh Hạo cũng cảm nhận được tiếng gào thét từ chỗ sâu dưới mặt đất quanh quẩn, đó không phải tới từ một tên dị tộc nào, mà là ý chí của mảnh thế giới này!

"Ý chí này, cảm nhận được sát ý của mình, cho nên trước có lôi kiếp muốn tiêu diệt mình, lúc này, theo mình đến, ý chí này đại biểu mặt đất, cũng nảy sinh ra bài xích mãnh liệt với mình!"

Lực bài xích, thời khắc này càng ngày càng mãnh liệt, nhưng Mạnh Hạo không thèm để ý tới.

Thân thể Đạo Tôn, thần thức của Chí Tôn tám thành, một thân tu vi La Thiên Đạo Tiên, khiến cho Mạnh Hạo không nói là xem thường lực bài xích, nhưng cũng có thể cưỡng ép chống lại!

Trong tiếng nổ "ầm ầm", tòa thành nơi nơi tan vỡ, từng pho tượng vỡ nát, vô số dị tộc trong tiếng gào thét thê lương, vảy toàn thân vỡ vụn, Mạnh Hạo giống như một vị Sát Thần, mang theo hủy diệt, mang theo giết chóc mà đến.

Có tiếng rống giận truyền ra, chính là khuôn mặt lão già huyễn hóa ra trước đó, lão hóa thành bản thể một con thằn lằn già nua, từ đàng xa bay nhanh tới, tản ra một thân tu vi ngũ nguyên, nhưng không đợi tới gần Mạnh Hạo, ngay trong tiếng hừ lạnh của Mạnh Hạo, nó dừng lại giữa không trung, phun ra máu tươi, không đợi nó kịp lên tiếng, tiếp theo chớp mắt một cái Mạnh Hạo đã tới kế bên, tung ra một quyền!

"Ầm" một tiếng, con thằn lằn già nua này, thân thể trực tiếp vỡ nát, hình thần đều diệt!

Từ rất nhiều khu vực thế giới này, truyền ra tiếng gào thê lương, tiếng cầu xin tha thứ cũng thế, tiếng mắng chửi cũng vậy, không ngừng vang vọng.

-Là các ngươi xâm lược trước, trấn áp trước, phong ấn trước, muốn trách...

Chỉ trách thiên địa này bất nhân, trách vận mạng này bất công...

Mạnh Hạo trầm mặc, nhìn bầu trời, nhìn mặt đất, vung tay một cái, lập tức thần hỏa "ầm ầm" cuốn ra, nơi đi qua, bao trùm cả bầu trời, sau đó lại phủ xuống ngập trời, thiêu đốt mặt đất, đốt cháy hết thảy.

Cũng có Huyết Yêu gầm thét bay ra, nơi đi qua, những con thằn lằn kia rối rít gào thét thê lương.

Núi sông tan vỡ, bầu trời vỡ vụn, tất cả kiến trúc cùng thành trì, đều từ giữa không trung rơi xuống, đập trên mặt đất, khiến cho khe nứt trên mặt đất tăng thêm quá nhiều, rất nhanh, mặt đất run rẩy, thậm chí rất nhiều khu vực cũng bắt đầu sụp xuống.

Tại Đệ Nhất Thiên này nhìn xem, không thấy rõ ràng lắm, nhưng ở Sơn Hải Giới lại trông thấy vô cùng rõ ràng!

Bất kỳ một tu sĩ Sơn Hải nào, ngẩng đầu liền có thể thấy được, Đệ Nhất Thiên đại lục thay thế tinh không kia, thời khắc này không ngừng truyền ra tiếng nổ vang, cũng có đám đám bụi mù từ bên trong tản ra, thậm chí cũng không ít đá vụn, từ trong đại lục kia bóc ra bắn tung tóe.

Mà mỗi một lần nổ vang, cũng làm cho đại lục run rẩy, rất nhanh, thậm chí có một số khu vực, dường như vỡ vụn, bắt đầu mặt ngoài không toàn vẹn, từng cái khe nứt bắt đầu xuất hiện, còn có một số vị trí đá vụn rơi xuống giống như vẫn thạch rơi rụng vậy.

- Đệ Nhất Thiên này, sắp vỡ ra rồi! !!

-Thật...

Thật sự có một Thiên vỡ tan ư! !!

-Là Mạnh Hạo, là hắn!

-Người kia, xông lên Đệ Nhất Thiên, mục tiêu của hắn là đánh vỡ nát Đệ Nhất Thiên này! !!

-Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng! !!

Tu sĩ Sơn Hải Giới gần như điên cuồng, trong mắt của bọn họ lộ ra chấp nhất, nội tâm bọn họ phấn chấn đến cực hạn... tiếp đó bọn họ sát cơ ngập trời, chiến ý bọn họ khiến thiên địa biến sắc.

Mà những dị tộc kia, thời khắc này toàn bộ run rẩy, toàn bộ hoảng sợ, bọn họ nhìn quê hương của mình đang tan vỡ, trong lòng của bọn họ sớm đã không còn chút chiến ý, thậm chí sinh ra hoảng sợ và khủng khiếp.

Một phương khí thế tăng trưởng, một phương khí thế suy sụp, cân tiểu ly của cuộc chiến tranh này, lần đầu tiên nghiêng về một bên!

Tiếng giết chóc vang động, toàn bộ tu sĩ chín Sơn Hải, bắt đầu phản công!

Bên dị tộc, Chủ Tể rống to, Chí Tôn nổi giận, Đạo Tôn điên cuồng, nhưng lại không có biện pháp nào đi ngăn cản!

Trời, sụp!

Đất, nứt!

Trong lòng tu sĩ Sơn Hải, tinh thần đang nổi lên, Mạnh Hạo đốt sáng lên ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt trong tâm thần mọi người, thời khắc này đang bùng cháy hừng hực!

Đệ Bát Sơn Hải, giờ khắc này, trên một mảnh chiến trường tràn ngập thi thể dị tộc, Kháo Sơn lão tổ run rẩy lơ lửng nơi đó, lão ngẩng đầu nhìn lên tinh không, nhìn Đệ Nhất Thiên đại lục không ngừng tan vỡ.

Trầm mặc hồi lâu, Kháo Sơn lão tổ chợt cười to: - Giỏi cho một đệ tử đích truyền của lão tổ ta, giỏi cho một Phong Yêu đời chín, giỏi cho một Mạnh Hạo!

-Lão tổ ta trước mặt ngươi bỏ chạy rất nhiều năm, không muốn bị bắt, không muốn trở thành tọa kỵ của người khác...

Nhưng hôm nay, liền hướng về phía hành vi của tên khốn ngươi này, nói với ngươi, lão tổ ta...

Từ nay về sau, cam nguyện trở thành tọa kỵ của Mạnh Hạo ngươi!

-Lão tổ ta... cam tâm tình nguyện, không oán không hối hận!

Kháo Sơn lão tổ ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới tinh không.

Nếu lão đã quyết định sẽ trở thành tọa kỵ của Mạnh Hạo, thì phải thực hiện ước định, phải đi hộ đạo cho Phong Yêu đời chín, như vậy lão không hề do dự nữa, thời khắc này bay ra, muốn đi tiếp ứng Mạnh Hạo.

Tại trên đầu Kháo Sơn lão tổ, Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt cười, nàng cười rất vui vẻ, nàng chờ đợi một ngày này đã rất lâu rồi...

Trên lưng của Kháo Sơn lão tổ, có một nam nhân trung niên yên lặng đứng trên Đại Thanh Sơn, hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên tinh không.

Trên người trung niên này, có một tia sáng sắc bén bị áp chế, nhưng nếu tràn ra, nhất định rất kinh người.

Trên người hắn không có dao động của Đạo Cảnh, càng không phải Cổ Cảnh, thân mình cũng không phải tiên, không phải linh, mà như một người phàm bình thường, không có mảy may dao động tu vi.

Thế nhưng, hắn tạo cho người ta có cảm giác tràn đầy nguy hiểm.

- Đổng Hổ ta dưỡng bảo cả đời, sớm đã chú định bảo này không thuộc về ta, chỉ là nuôi dưỡng cho người khác mà thôi!

Mặc dù nhiều năm trước ta đã biết, ta sẽ trở thành khí linh của bảo này... nhưng vậy thì sao chứ! ?.

Người trung niên này lại rõ ràng là Đổng Hổ!

Năm đó Mạnh Hạo, Vương Hữu Tài, mập mạp, Đổng Hổ, bốn người bọn họ cùng nhau được Hứa Thanh mang vào Kháo Sơn Tông!

Từ đó về sau tách rời: Hứa Thanh luân hồi; Vương Hữu Tài mất đi cặp mắt, hiểu rõ tuyệt pháp; mập mạp thê thiếp thành đàn; Mạnh Hạo một bước nhảy vọt lên trời.

Thời khắc này, Đổng Hổ này theo Kháo Sơn lão tổ, ở trên Đại Thanh Sơn, đang xông vào tinh không...

Chương 1694: Đạo Tôn thoát vâyNgay khi Mạnh Hạo cùng trên Đệ Nhất Thiên đại lục nổ vang, trong nháy mắt mặt đất Đệ Nhất Thiên xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn, dường như khó có thể tồn tại quá lâu... thì tại Đệ Bát Sơn Hải, trong khu vực 33 Địa, thời điểm này truyền ra một tiếng nổ vang trời.

Trong tiếng nổ vang quanh quẩn, tinh không bốn phía vỡ nát, từ trong tinh không bị xé mở một cái khe nứt to lớn, một thân ảnh chật vật, mang theo điên cuồng, mang theo oán độc ngập trời, từ bên trong từng bước một đi ra.

Mới vừa đi ra, người này phun ra một ngụm lớn máu tươi, nhưng ngọn lửa điên cuồng trong mắt như bùng cháy, hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét thê lương: - Mạnh Hạo, bổn tôn thề sẽ giết sạch toàn tộc ngươi! !!

Thân ảnh ấy, chính là một trong hai Đạo Tôn dị tộc trước đuổi giết Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo phong ấn trong 33 Địa, vị đó đã từng gọi là Đạo Tôn giáp vàng!

Mà giờ khắc này, trên người hắn không còn có nửa điểm giáp vàng, bộ dáng chật vật, thân thể suy nhược, duy chỉ có khí thế chẳng những không có giảm bớt, ngược lại còn mạnh hơn, không biết hắn đã trải qua hành hạ gì trong 33 Địa, lại làm thế nào trốn ra, nhưng hiển nhiên là hắn trả giá cao rất lớn, không cách nào tưởng tượng.

Nếu không, không có khả năng oán khí của hắn ngập trời như vậy.

Mới vừa xuất hiện, thần thức của hắn liền ầm ầm tản ra, trong phút chốc toàn thân hắn run lên, nghe tu sĩ cùng dị tộc trong Đệ Bát Sơn Hải này lớn kinh hô, hắn cũng ngẩng đầu nhìn lên quê quán của mình...

Thời điểm này Đệ Nhất Thiên đại lục đang trong tan vỡ.

Mà khiến hắn cảm thấy phẫn nộ và không thể chịu đựng được, là hắn cảm nhận được rõ ràng khí tức của Mạnh Hạo, người mà hắn hận không thể nuốt sống kia, đang ở trên Đệ Nhất Thiên đại lục.

-Mạnh Hạo!

Chí Tôn dị tộc ngửa mặt lên trời rống lớn, tiếng rống long trời lở đất khoảnh khắc liền truyền khắp Đệ Bát Sơn Hải, khiến tất cả tu sĩ và dị tộc đều chấn động tâm thần.

Trong nháy mắt, thân ảnh của hắn "ầm" một tiếng, bay thẳng lên không trung, hóa thành một đạo cầu vồng kinh người vọt thẳng tới Đệ Nhất Thiên.

Gần như ngay tức khắc, Chí Tôn dị tộc đang đấu với Hải Mộng Chí Tôn, vốn trong lòng hắn đang suy tính không quản bỏ ra giá cao gì, cũng phải chạy ra, vừa lúc cảm nhận được khí tức của Đạo Tôn giáp vàng kia, trong mắt liền lộ ra tia sáng kỳ lạ.

Còn có Chủ Tể dị tộc đang quấn đấu với Địa Tạng kia cũng như thế; còn thêm một...

Đạo Tôn dị tộc khác hóa thành mấy phần thân, không thể tụ lại kia, giờ này cũng nhẹ thở ra.

Ngay sau đó, ba người bọn họ đồng thời truyền ra thần niệm và dao động quanh quẩn bầu trời.

-Ngăn cản Mạnh Hạo xâm nhập Đệ Nhất Thiên kia, giết hắn! !!

-Không tiếc giá cao, chém chết hắn! !!".

Thần niệm của ba người này dâng lên ngập trời, lan rộng khắp Sơn Hải Giới, đồng dạng cũng bị tu sĩ Sơn Hải Giới phát hiện, mỗi người đều biến sắc, nội tâm lo lắng.

Thời điểm này Mạnh Hạo đã là tượng trưng tinh thần của họ, đã là mầm móng ngọn lửa trong mắt tất cả bọn họ.

Mà Đệ Nhất Thiên này nếu tan vỡ, thì mầm móng này, sẽ trong nháy mắt dâng trào ngọn lửa có thể che phủ trời đất... nhưng nếu Đệ Nhất Thiên không có tan vỡ, và Mạnh Hạo cũng bỏ mình, như vậy đối với tu sĩ Sơn Hải Giới mà nói, mầm móng ngọn lửa kia, chẳng những không thể đốt cháy người khác, ngược lại sẽ đốt cháy chính mình.

Trong lo lắng của vô số tu sĩ này, thiên địa trong tiếng nổ "ầm ầm", dị tộc Đạo Tôn giáp vàng kia liền hiểu sứ mạng của mình, lập tức ngưng tụ sứ mệnh của quốc gia cùng ân oán cá nhân vào cùng nhau, điên cuồng bạo phát ra không để ý tới sinh mạng.

-Mạnh Hạo!

Dị tộc giáp vàng này rống lớn, tốc độ nhanh hơn, trong tiếng nổ "ầm ầm" chạy thẳng tới Đệ Nhất Thiên.

Trong quá trình hắn tới gần, mặt đất Đệ Nhất Thiên còn đang tan vỡ, thậm chí vị trí bên cạnh hắn đã bắt đầu sụp xuống, đá vụn khối lớn khối nhỏ từ tinh không rơi xuống, ma sát hư vô, bốc cháy lên, tinh không rơi vào trong biển lửa.

Tất cả mọi người nhìn lên, đều nhìn thấy mà giật mình.

Đạo Tôn dị tộc giáp vàng lại thiêu đốt sinh mạng, toàn thân trong ngọn lửa đổi lấy tốc độ nhanh hơn, trong tiếng nổ "ầm ầm" quanh quẩn, trong chú ý của mọi người, trong vô số ánh mắt theo dõi, thân ảnh của hắn bay thẳng lên Đệ Nhất Thiên đại lục!

Gần như trong nháy mắt dị tộc giáp vàng bước chân vào Đệ Nhất Thiên, Mạnh Hạo đứng giữa không trung Đệ Nhất Thiên, nhìn biển lửa bốn phía, nghe bên tai truyền đến tràng tràng tiếng gào thảm thiết, nhìn mặt đất đang không ngừng tan vỡ, từng tòa thành trì vỡ nát, kiến trúc khắp nơi sụp xuống, núi sông trở thành bình nguyên, bình nguyên trở thành khe nứt.

Hắn cảm nhận được lực bài xích của thế giới này, cảm nhận được ý chí của thế giới này đang phát ra tiếng kêu rên đau khổ...

đáy lòng Mạnh Hạo khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.

Ánh mắt của hắn nhìn, chính là dị tộc giáp vàng đang bay tới kia.

Thân ảnh của dị tộc giáp vàng như tia chớp xông vào Đệ Nhất Thiên... về tới quê quán của hắn.

Hắn sinh ở chỗ này, lớn lên ở chỗ này, tu ở chỗ này, nơi này là nhà của hắn, có nhiều lắm ký ức tốt đẹp của hắn, có vô số lạc ấn và đủ loại ký ức của hắn.

Nhưng hôm nay, khi hắn lần nữa trở về, hắn nhìn bốn phía, cả người run rẩy, trong mắt lộ ra màu máu, trong cổ họng của hắn dường như có thanh âm muốn truyền ra, nhưng không cách nào hô lên.

Cả người hắn hô hấp dồn dập, trong cơ thể điên cuồng cùng phẫn nộ, đã đến mức không thể hình thành ý nghĩ.

-Ngươi...

Ngươi đúng là lòng dạ độc ác! !!

-Cả thế giới, tất cả thành trì, tất cả toàn tộc chúng ta...

Thậm chí bao gồm nhà của chúng ta, ngươi lại muốn hủy diệt toàn bộ! !!

-Mặc dù là giữa chúng ta có chiến tranh, nhưng ngươi đâu cần thiết phải làm như thế! !!

Dị tộc giáp vàng điên cuồng, tơ máu trong mắt hắn lóng lánh, thậm chí có huyết lệ doanh tròng, trái tim của hắn như bị gai đâm cực kỳ đau đớn... hắn nhìn thấy vô số thành trì vỡ nát kia, nhìn thấy thảm trạng vô số tộc nhân tử vong kia.

Thậm chí hắn có thể ngửi được mùi máu tươi của đồng tộc.

Mà trong mắt nhìn thấy, một mảng hài cốt, một mảnh phế tích...

-Mạnh Hạo! !!

Dị tộc giáp vàng ngửa mặt lên trời gào thét, mang theo cừu hận, mang theo điên cuồng, hóa thành một đạo cầu vồng vọt thẳng tới phía Mạnh Hạo, một đường nổ vang cuốn lên bầu trời.

-Thì ra ngươi cũng biết, đây là chiến tranh giữa tu sĩ chúng ta, không liên quan tới phàm tục!

Mạnh Hạo nhìn dị tộc giáp vàng bay tới như tia chớp, nhàn nhạt lên tiếng trên mặt lộ ra ý châm chọc.

-Ta không biết tu sĩ Sơn Hải mọi người nghĩ thế nào, nhưng Mạnh mỗ từ trước tới giờ đều là...

Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu!

-Hôm nay, diệt Đệ Nhất Thiên đại lục này, mới chỉ là bắt đầu!

Mạnh Hạo nói giọng lạnh giá, trong nháy mắt quanh quẩn thiên địa, cùng lúc hắn nắm tay, đánh ra một quyền về hướng dị tộc giáp vàng.

Cách không vạn dặm, một quyền Diệt Sinh!

Ý Diệt Sinh ngập trời, hút đi sinh cơ ở bốn phương tám hướng gần đó, mà sinh cơ này vốn thuộc về Đệ Nhất Thiên thế giới, trong tiếng nổ "ầm ầm", một quyền đánh tới này khiến thiên địa biến sắc, đất rung núi chuyển.

Dị tộc giáp vàng cặp mắt co rút lại, mặc dù hắn đang phẫn nộ ngập trời, nhưng vẫn còn lý trí.

Mạnh Hạo mới vừa ra tay, trái tim hắn liền nhảy bộp một tiếng, lực lượng của một quyền này thuần túy là thân thể, nhưng lại tạo uy hiếp cho hắn rất lớn.

Hắn không chần chờ chút nào, hai tay bấm quyết, điểm một cái về phía trước, lập tức ngoài thân thể hắn nổ vang, có lực lượng căn nguyên rầm rầm bạo phát, tạo thành một cái lốc xoáy sáu màu to lớn giữa không trung, trực tiếp đụng nhau với quả đấm của Mạnh Hạo.

"Ầm..."

Thiên địa run rẩy, thân thể dị tộc giáp vàng chấn động mạnh, "bịch bịch..." thối lui ra sau, khóe miệng trào ra máu tươi...

Cùng lúc thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, cũng bật lui về phía sau, nhưng ngay khi lui về phía sau, tuy rằng chân đạp hư không, nhưng mỗi một bước rơi xuống đều làm cho mặt đất nổ vang run rẩy...

Sau mấy bước, mặt đất dưới thân hắn trực tiếp vỡ ra.

Vỡ tan phập phồng, nhưng lại hoàn toàn sụp xuống, phương viên chừng ngàn trượng.

Trong lúc sụp xuống, vô số đá vụn bóc ra xuyên qua mặt đất bay xuống Sơn Hải Giới... tức thì phạm vi ngàn trượng này trở thành một cái hố sâu, xuyên qua Đệ Nhất Thiên đại lục!

Thậm chí cúi đầu nhìn, đều có thể từ trong hố sâu này, thấy được Sơn Hải Giới phía dưới.

Mượn lực công kích, chính là Mạnh Hạo có thể làm như thế.

Dị tộc giáp vàng rống lớn, hai tay bấm quyết, lập tức bốn phía sáu đạo căn nguyên bùng phát ra, giữa không trung hóa thành sáu con thằn lằn dáng vẻ độc ác khí thế ngập trời, mang theo ý hủy diệt, mang theo điên cuồng chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hai mắt lóe sáng, cười lạnh một tiếng, tay phải bấm quyết vung lên, lập tức Chí Tôn Kiều biến ảo trấn áp xuống, cùng sáu con thằn lằn do căn nguyên biến thành kia, trực tiếp bao phủ lấy nhau, không ngừng nổ vang, mặt đất run rẩy, bầu trời vỡ nát.

Dị tộc giáp vàng bi ai, hắn nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, nhìn nơi đã từng là quê hương của mình.

Trong tiếng cười thảm cả người hắn đốt cháy ngọn lửa sinh mệnh, trong nháy mắt tu vi bạo phát gấp mấy lần, ngay tức khắc hắn nhoáng lên một cái, trực tiếp xuyên qua hết thảy, xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo, hai tay bấm quyết, tức thì ngọn lửa sinh mạng của hắn tản ra, tạo thành một cái miệng lửa to lớn, cắn nuốt về hướng Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo dường như không né tránh kịp, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa màu đen này cắn nuốt, nhưng ngay khi bị cắn nuốt, cái miệng to do ngọn lửa màu đen tạo thành kia, lại bị một luồng sáng đen quét ngang.

Ánh sáng đen ngập trời, nơi đi qua, bầu trời cũng thế, mặt đất cũng vậy, còn có hư vô, hết thảy hết thảy, đều trong nháy mắt bị chém vỡ ra.

"Ầm" một tiếng, lửa đen tiêu tan, thân ảnh Mạnh Hạo từ bên trong đi ra, trên tay hắn đang cầm chính là Chiến Binh.

Mới vừa xuất hiện, hắn không có nửa điểm dừng lại, tức khắc chạy thẳng tới dị tộc giáp vàng.

Chiến Binh cường hãn này tiêu hao cực lớn, tuy rằng Mạnh Hạo muốn giữ lại tu vi, nhưng lúc nên xuất thủ, sẽ không chần chờ, Chiến Binh quét ra, chém thẳng tới dị tộc giáp vàng.

Nhưng ngay khi Chiến Binh chém xuống, dị tộc giáp vàng toàn thân run rẩy, ngửa mặt lên trời gào thét, máu tươi phun ra, thân thể hắn lại vào lúc này, giống như Kim Thiền Thoát Xác, không ngờ tách ra hai cái thân thể, một thân thể trong đó trong nháy mắt bị Chiến Binh chém đứt ra!

Mà một... thân thể khác thì lại bay nhanh lui về sau, toàn thân ánh sáng đen lóng lánh, mặc dù khí tức suy nhược, nhưng không có bị thương!

-Ngươi có thể chém mấy lần!

Dị tộc giáp vàng rống lớn, toàn thân nhấc lên gió lốc ngập trời.

Mạnh Hạo cau mày, tay trái đột nhiên bấm quyết, điểm một lóng tay về hướng dị tộc giáp vàng, đột nhiên thi triển Phong Yêu đệ bát cấm.

Nhưng ngay khi cấm pháp này xuất hiện, dị tộc giáp vàng ngửa mặt lên trời rống lớn.

-Tích mẫu, ý chí Đệ Nhất Thiên, bảo vệ ta bình an!

Trong nháy mắt truyền ra tiếng hô của dị tộc giáp vàng, trong Đệ Nhất Thiên đại lục tan vỡ này lập tức truyền ra một ý chí kinh người, phủ xuống trên dị tộc giáp vàng, đối kháng với cấm pháp của Mạnh Hạo.

Trong tiếng nổ vang lại làm cho cấm pháp, mất đi tác dụng một cách hiếm thấy!

Mạnh Hạo hai mắt co rụt lại, không có nửa điểm chần chờ, thu cất Chiến Binh, khoảnh khắc bước tới gần, tay phải nắm lại, tung ra một quyền Nhập Ma Quyền...

Chương 1695: Đất nứtẦm một tiếng, dị tộc giáp vàng phun ra máu tươi, thân thể lui về phía sau, sắc mặt dữ tợn, vừa muốn bấm quyết hành động tiếp, Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thân ảnh hắn khoảnh khắc hóa thành đại bàng màu xanh.

Đại bàng khoảnh khắc bay tới, một trảo xé mở hư không, trực tiếp chộp vào trên người dị tộc.

Dị tộc giáp vàng toàn thân nổ vang, ngay khoảnh khắc đại bàng màu xanh chụp lấy, thân thể hắn chợt bành trướng, nhưng lại không còn giữ hình người, mà hóa thành con thằn lằn đen, gào thét, quét cái đuôi tới xé hư không, rơi vào trên thân đại bàng.

Đại bàng xanh vỡ tan, bên trong đó Mạnh Hạo khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng tốc độ cũng không giảm bớt chút nào, trong nháy mắt tới gần, nâng tay lên, lần nữa tung ra một quyền, đánh vào ngực dị tộc giáp vàng!

Một quyền này là Sát Thần!

Với ý của ta dung hợp ý trời, với đó làm quyền, diệt thiên địa!

Tiếng nổ "ầm ầm" vang trời.

Một quyền này dường như hút đi hơn phân nửa sinh cơ của Đệ Nhất Thiên, mang theo Nhập Ma điên cuồng, mang theo tâm ý Sát Thần, đánh tới.

Một quyền rơi xuống, dị tộc giáp vàng phát ra tiếng hét thảm, thân thể trong tiếng nổ vang, không ngừng lui ra sau, máu thịt bầy nhầy, vảy vỡ vụn, thân thể đập mạnh trên mặt đất, khiến cho mặt đất bị đập ra một cái hố to!

Ngay lúc cái hố này xuất hiện, thân hình Mạnh Hạo nhoáng một cái, tăng lớn lên ngàn trượng, chỉ bước ra một bước, liền rơi vào trong hố, tay phải nâng lên, lần nữa tung một quyền về hướng dị tộc giáp vàng trong hố kia.

Nhưng ngay trong nháy mắt đánh ra một quyền này, Mạnh Hạo nhíu mày, thân thể dị tộc giáp vàng trước mắt hắn lại biến thành mơ hồ, từ phía sau hắn truyền đến một tiếng hừ lạnh âm trầm.

-Giả sao?

Mạnh Hạo thần sắc bình tĩnh, tay phải chẳng những không có dừng lại, ngược lại còn nhanh hơn, tung một quyền đánh thẳng về hướng thân ảnh hư ảo kia, trong tiếng nổ "ầm ầm", tu vi của hắn bạo phát, lực lượng thân thể của hắn toàn lực chấn động, một quyền này trực tiếp xuyên qua thân ảnh hư ảo, rơi vào trên mặt đất.

Ầm một tiếng, cả mặt đất run rẩy, chỗ này vốn đã là hố sâu, thời khắc này cộng thêm một quyền của Mạnh Hạo, lập tức vô số các khe nứt bốn phía hoàn toàn sụp xuống, tạo thành một cái hố sâu to lớn xuyên qua đại lục, còn lớn gấp mấy lần so với cái hố trước đó.

Cùng lúc, vô số đá vụn bóc ra, bắn tới hướng Sơn Hải Giới.

Mà thân thể Mạnh Hạo cũng theo hố sâu sụp xuống, chìm xuống.

Gần như ngay lúc hắn chìm xuống, cũng tránh thoát lực lượng của cái đuôi dị tộc giáp vàng mang theo hàn ý và oán độc từ phía sau quét ngang tới.

Tiếng rít chói tai "vụt" một cái, quét ngang bên trên Mạnh Hạo, từ trong miệng dị tộc giáp vàng truyền ra tiếng rống giận, hắn nâng lên bàn tay to chụp tới phía Mạnh Hạo.

-Không cần ngươi chụp bắt ta!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, cùng lúc lôi đỉnh xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, trong tia chớp lóng lánh hắn đã xoay người, nhìn về phía dị tộc giáp vàng, chỉ một cái liếc mắt, hai người tức khắc Di Hình Hoán Vị, đổi vị trí.

Gần như ngay lúc đổi vị trí, Mạnh Hạo tản ra thần thức Chí Tôn tám thành, trong nháy mắt trấn áp về phía dị tộc giáp vàng.

Ầm một tiếng, dị tộc giáp vàng gào thét, thân thể bị trấn áp trực tiếp chìm xuống.

Vốn thần thức Chí Tôn tám thành này có thể đánh hắn bị thương nặng, nhưng đột nhiên phía sau dị tộc giáp vàng xuất hiện một pho tượng, pho tượng vừa hiện ra liền bao phủ thân thể hắn, đối kháng với thần thức của Mạnh Hạo.

Trong lúc đối kháng, thân thể hắn lại vọt lên, chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo vừa định ra tay lần nữa, trong Đệ Tứ Sơn Hải lại đột nhiên bạo phát một lực lượng hiến tế.

Theo lực lượng hiến tế này bùng phát, thân thể dị tộc giáp vàng lại trong nháy mắt bành trướng, tu vi lần nữa tăng cao một chút.

Hắn ngửa mặt lên trời gào thét vọt thẳng tới Mạnh Hạo, tốc độ nhanh hơn.

Mạnh Hạo nhíu mày, hắn cảm nhận được trong Đệ Tứ Sơn Hải, thời khắc này Chủ Tể dị tộc đang đấu với Địa Tạng, là liều mạng tất cả, vì không thể tránh thoát Địa Tạng, cho nên triển khai bí pháp nào đó, tặng ra một chút tu vi bản thân mình cho dị tộc giáp vàng.

"Ầm" một tiếng, dị tộc giáp vàng khoảnh khắc tới gần, thân thể trong ngọn lửa màu đen ngập trời, hắn bấm quyết, pho tượng phía sau chợt mở mắt ra, như ánh mắt tử vong, không ngờ lại phong tỏa hư không bốn phía Mạnh Hạo.

- Đi chết đi!

Dị tộc giáp vàng gào thét, một đầu xông tới.

Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng tay lên, lập tức Bì Đống xuất hiện, Bì Đống biết được phân tấc, thời khắc này than một tiếng, nhưng ngay tức khắc thân thể biến đổi, lại hóa thành một mặt màng mỏng tràn đầy lực đàn hồi!

"Ầm" một tiếng, thân thể dị tộc giáp vàng đụng thẳng trên thân Bì Đống, lực đàn hồi này liền bùng phát, tản ra, dị tộc giáp vàng kia toàn thân run rẩy, gào thét... nhưng tiếng gào thê lương hơn lại là truyền ra từ trong miệng Bì Đống.

- Đau quá a, đau chết tam gia rồi!

Tam gia không làm, không làm nữa!

Thân thể Bì Đống co rút lại, hóa thành một luồng sáng về lại túi trữ vật của Mạnh Hạo.

Mà dị tộc giáp vàng kia, cũng trong lực phản chấn này, không ngờ toàn thân đều tê rần, khí huyết quay cuồng, thậm chí tu vi đều dừng lại một chút.

Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng, ngay khoảnh khắc dị tộc giáp vàng lui về phía sau, hắn lập tức vọt tới, điểm ra một ngón tay, thi triển Yêu Phong đệ bát cấm.

Thân thể dị tộc tức thì run lên, dừng lại một thoáng giữa không trung, chỗ này đã thoát khỏi Đệ Nhất Thiên đại lục, là ở phía dưới Đệ Nhất Thiên đại lục, không có ý chí của Đệ Nhất Thiên gia trì, Phong Yêu cấm lập tức thành công.

Gần như ngay khoảnh khắc dị tộc giáp vàng này dừng lại, trên tay Mạnh Hạo xuất hiện Chiến Binh, chém về hướng dị tộc giáp vàng!

-Lần này, xem ngươi làm thế nào thoát xác!

Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ.

Mắt thấy một đao này sẽ trực tiếp chém chết dị tộc giáp vàng, vả lại thời điểm này dị tộc giáp vàng dường như không có năng lực trả đòn, bất luận là thoát xác pháp, hay là cấm pháp đối kháng với Mạnh Hạo đều mất đi tác dụng.

Nhưng vào lúc này, tinh không bên kia, Chí Tôn dị tộc đang đấu chiến với Hải Mộng Chí Tôn, đột nhiên hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, theo tiếng gầm quanh quẩn, thân thể hắn lại tràn ra huyết quang.

Gần như trong nháy mắt huyết quang này xuất hiện, trên người của Đạo Tôn dị tộc giáp vàng không ngờ cũng xuất hiện huyết quang, dường như giữa hắn và Chí Tôn Dịch Cổ sinh ra mối liên hệ kỳ dị nào đó!

-Cộng chung huyết mạch, Dịch Cổ, đang đấu với bổn tôn, ngươi còn dám thi triển pháp này!

Truyền ra thanh âm lạnh lùng của Hải Mộng, lập tức ra tay, nhưng Mạnh Hạo bên kia chém tới một đao, cũng mất đi khả năng thành công.

Toàn thân dị tộc giáp vàng huyết quang lóng lánh, chợt biến mất, khi xuất hiện lại đã ở ngoài xa, một đao của Mạnh Hạo chém vào khoảng không, trong tiếng nổ "ầm ầm", xé mở hư không một cái khe nứt.

Dị tộc giáp vàng ở phía xa, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, bỗng nhiên toét miệng cười, không ngờ không tới gần Mạnh Hạo nữa, mà hắn xoay người chạy thẳng xuống Sơn Hải Giới...

Mạnh Hạo nơi này chỉ là mắt lạnh nhìn theo.

-Mạnh Hạo, ngươi dám diệt Đệ Nhất Thiên đại lục ta, bổn tọa liền diệt tu sĩ Sơn Hải Giới của ngươi...

Để xem ngươi... cứu hay là không cứu!

Đạo Tôn dị tộc giáp vàng thời khắc này phun ra máu tươi, thân thể chật vật, trong tiếng gào thét thân mình hắn nhoáng một cái, chạy thẳng xuống Sơn Hải Giới phía dưới, hắn muốn ép Mạnh Hạo ngừng tay!

Ngươi muốn diệt Đệ Nhất Thiên, ta sẽ tàn sát tu sĩ Sơn Hải, để xem, giữa chúng ta người nào ra tay tàn nhẫn hơn, người nào không chịu nổi trước!

Trong mắt Dị tộc giáp vàng lóe lên tia sáng điên cuồng, tốc độ nhanh hơn.

-Là ý ở mặt đất vật chết này, hay là ý ở tu sĩ Sơn Hải còn sống, Mạnh Hạo!

Ngươi hãy tự chọn!

Mạnh Hạo trong mắt co rụt lại, trầm mặc, thời khắc này tu vi của hắn tuy rằng đã vượt qua ngũ nguyên đỉnh phong, đạt tới lục nguyên, nhưng dị tộc giáp vàng này cũng là lục nguyên, giữa hai người mặc dù có chênh lệch, nhưng không lớn lắm, vả lại Mạnh Hạo cường hãn nhất là thần thức, thì đối phương có chuẩn bị, có thể chống lại.

Mà quan trọng nhất là... trên thân người này có Chủ Tể dị tộc và Chí Tôn dị tộc gia trì, vô cùng kinh khủng, có thể khiến cho người này nhiều lần tránh thoát tử vong... nếu không, dị tộc giáp vàng này đã sớm chết dưới Chiến Binh của Mạnh Hạo.

"Sửu Môn Đài!

Bây giờ có thể hay không làm cho Chí Tôn dị tộc Dịch Cổ kia, hóa thành khôi lỗi! ?."

Mạnh Hạo sắc mặt khó coi, lập tức trong lòng truyền ra thanh âm.

"Cần vị Chí Tôn kia tự mình động thủ với ngươi mới có thể bảo đảm thành công!

Mà ta chỉ có một lần cơ hội, cũng chỉ có thể thi triển một lần, thời khắc này thi triển, thành công không được ba thành!"

Thanh âm Sửu Môn Đài mang theo tang thương, quanh quẩn ở đáy lòng Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo trầm mặc, mặc dù hắn tính toán rất nhiều, nhưng không có tính tới, vị Đạo Tôn giáp vàng này thoát vây kịp thời như thế, thời khắc này nghĩ đến, có lẽ đây là do thủ đoạn của Chí Tôn dị tộc kia.

Cũng chỉ có Chí Tôn dị tộc kia, mới có thể ở thời điểm như vậy, cứu thoát Đạo Tôn giáp vàng này để kềm chế mình.

Mạnh Hạo không có lựa chọn, trên lý trí hắn tự nói với mình: phải tiếp tục hủy diệt Đệ Nhất Thiên đại lục, nhưng về tình hắn không làm được.

Khẽ thở dài một tiếng, ngay khi Mạnh Hạo định làm ra lựa chọn, bỗng nhiên, trong mắt hắn chợt co rụt lại, nhìn về hướng Sơn Hải Giới, hắn thấy một đạo cầu vồng với tốc độ cực nhanh chạy ra, mục tiêu... lại là Đạo Tôn giáp vàng kia!

"Kháo Sơn lão tổ..."

Trong lòng Mạnh Hạo run lên.

Chính là Kháo Sơn lão tổ, thời khắc này lão bay ra, ngửa mặt lên trời gào thét: - Con cháu thằn lằn, gia gia ngươi Kháo Sơn lão tổ tới hàng phục ngươi!

Kháo Sơn lão tổ rống lớn, thân thể trong nháy mắt bành trướng, khổng lồ hơn, chạy thẳng tới dị tộc giáp vàng.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", thân thể Kháo Sơn lão tổ chấn động mạnh, nhưng toàn thân lão lại có vô số phù văn lóng lánh, không phải như lúc ra tay với Mạnh Hạo, mà bạo phát ra lực lượng tu vi cường đại hơn, thậm chí mơ hồ trên người lão dường như truyền ra dao động giải mở phong ấn.

Kháo Sơn lão tổ thần bí, người ngoài không biết, nhưng Mạnh Hạo hiểu rõ, đó là sinh mạng đã tồn tại từ Yêu Tiên Cổ Tông năm đó, thậm chí lúc trước một trận chiến giữa hắn và Kháo Sơn lão tổ, tuy rằng đối phương bị kiềm chế, nhưng bùng phát ra lực lượng tu vi đã là Đạo Cảnh, thậm chí có một chút dao động như là Đạo Chủ.

Vả lại lão da dày thịt béo, thời khắc này va chạm nhau, dị tộc giáp vàng cũng phải kinh hãi, trong lúc nhất thời lại bị Kháo Sơn lão tổ ngăn cản, không thể xông vào Sơn Hải Giới.

Mạnh Hạo cười to, không chút chậm trễ, xoay người nhoáng một cái chạy thẳng tới Đệ Nhất Thiên đại lục.

Trong lúc ý chí thế giới Đệ Nhất Thiên đang bi ai, lại tiếp tục nổ vang, thành trì tan vỡ, pho tượng vỡ nát, núi sông sụp xuống, cả đại lục, trong tiếng nổ "ầm ầm", bắt đầu vỡ nát phạm vi lớn...

Vô số đá vụn bóc ra, một đạo lại một đạo xuyên qua cái khe nứt đại lục, ầm ầm xuất hiện, thậm chí đã bắt đầu vỡ ra phạm vi vạn dặm từ Đệ Nhất Thiên rơi xuống.

Cả Đệ Nhất Thiên đại lục, giờ khắc này ở trong mắt tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới, dường như không cần tới bao lâu, sẽ phải chia năm xẻ bảy, hoàn toàn vỡ nát...

Chương 1696: Trời sậpPhấn chấn! !

Giờ phút này tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới đều vô cùng phấn chấn!

-Tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng! !

Cửu Đại Sơn Hải Giới, tất cả tu sĩ Sơn Hải toàn bộ kích động, lập tức phản công chém giết nhưng đáy lòng bọn họ còn có mong đợi, mong đợi... trên thiên của bọn họ, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy hình ảnh tan vỡ này.

Bọn họ đang đợi, mỗi một tu sĩ Sơn Hải đều đang đợi!

Chờ đợi... trời sập!

Từ đó, trời kia cũng... không giấu được trong mắt tu sĩ Sơn Hải nữa, làm cho phong ấn 33 Thiên kia, một cái lại một cái cuối cùng toàn bộ vỡ nát, làm tu sĩ Sơn Hải... từ nay về sau ngẩng đầu có thể thấy được tinh không thật sự, bầu trời mênh mông chân chính!

Như Chí Tôn Tiên Giới năm đó, nam nhân dương cương đỉnh thiên lập địa!

Dị tộc luống cuống, tất cả dị tộc lúc này đều run lên, bọn họ nhìn tinh không tan vỡ trong đại lục Đệ Nhất Thiên, trong lòng bọn họ lần đầu tiên xuất hiện khủng hoảng, sợ hãi đối với Chí Tôn Tiên Giới còn sót lại huyết mạch dường như từ từ sinh ra.

V dị tộc đều run lên, bọn họ mặc dù còn đang phản kháng, mặc dù còn đang vùng vẫy đó là bởi vì còn có mong đợi, mong đợi...

đại lục Đệ Nhất Thiên cũng sẽ không tan vỡ thật sự!

Chủ Tể rống lên, Chí Tôn nổi giận, thiên địa biến sắc, nổ vang càng thêm vô tận, đại lục Đệ Nhất Thiên run lên rầm rầm, phần lớn mảnh vỡ rơi ra, dường như trời muốn sụp!

Còn ý chí của thế giới Đệ Nhất Thiên truyền ra vô tận bi ai, dường như sắp tử vong...

Thậm chí từng khối thi thể đều bất ngờ rơi xuống từ trong khe nứt đại lục Đệ Nhất Thiên, còn có tàn tích của công trình, còn có mảnh vỡ thành trì thậm chí gần phân nửa thành trì đều rơi xuống.

Trời cao chấn động!

-Không! !

Từng tiếng thê lương gào thét bỗng nhiên truyền ra từ mấy phương hướng của Sơn Hải, tất cả địa phương đều truyền ra thanh âm này, đều là từ phân thân dị tộc Đạo Tôn kia.

Phân thân của đang giao chiến cùng chủ Đại Sơn Hải nhưng trong chớp mắt hắn vô tâm tái chiến, tất cả thân phân hắn đều run rẩy, cặp mắt đỏ thẫm có điên cuồng, có huyết lệ.

Bởi vì hắn thấy được ở nơi rơi xuống chỉ còn lại phân nửa thành trì Đệ Nhất Thiên, mà tòa thành trì kia... thuộc về vùng đất của hắn, thậm chí nơi đó có phần lớn thân tộc hắn! !

Nhưng giờ này, thành trì tan vỡ, kết quả của thân tộc kia của hắn có thể tưởng tượng.

-Mạnh Hạo! !

Tất cả phân thân dị tộc Đạo Tôn đều gào thét thảm thiết, lúc nảy không tiếc trả giá cao nào, thiêu cháy sinh mạng, bỏ ra loại thiêu cháy trong nháy mắt kiềm chế các chủ Đại Sơn Hải.

Bởi vì lúc này không phải tất cả chủ Sơn Hải cũng giống với dị tộc Đạo Tôn này, có quyết đoán thiêu cháy sinh mạng, chần chờ ngắn ngủi này khiến cho toàn bộ phân thân dị tộc Đạo Tôn này vọt ra.

Ở giữa không trung hóa thành nhiều cầu vồng thiêu cháy, ngưng tụ lẫn nhau trong khoảnh khắc, hóa thành thân ảnh, trở thành Đạo Tôn hoàn chỉnh!

Tuy rằng phân thân hắn bị thương rất nhiều, tuy rằng bị Mạnh Hạo chém chết hai phân thân, nhưng dưới sinh mệnh đã thiêu cháy, trong nháy mắt đã khôi phục, mang cừu hận, mang điên cuồng chạy thẳng tới Đệ Nhất Thiên.

Giờ phút này tất cả dị tộc đều nhìn cảnh tượng này, đều chấn động, đều đang đợi Đạo Tôn của bọn họ có thể ngăn trở quê nhà tan vỡ!

Hai mắt dị tộc Đạo Tôn này chảy ra huyết lệ, hắn mang theo điên cuồng, mang cừu hận của hắn đi rầm rầm, tốc độ cực nhanh, chạy thẳng tới Đệ Nhất Thiên, nhưng trong khoảnh khắc hắn vọt tới, Đệ Nhất Thiên nổ vang, một tiếng vang thật lớn long trời lở đất, thậm chí chấn động cả Sơn Hải Giới, khiến cho tu sĩ Sơn Hải Giới cùng dị tộc đều bị đinh tai nhức ốc, toàn bộ dừng chém giết lẫn nhau, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đại lục Đệ Nhất Thiên.

Bọn họ thấy được một khe nứt lớn với khí thế không cách nào hình dung, trong tiếng nổ vang, xuyên qua cả đại lục, trong tiếng nổ vang đó, một khối bề mặt có kích thước chừng một phần đại lục... bỗng nhiên từ trên lục địa Đệ Nhất Thiên bị chia ra, tiếng động ma sát ngập trời, ầm ầm vượt qua sấm sét.

Đại lục có kích thước chừng một phần, giống như kích thước một tòa tinh không Sơn Hải, lúc này nghiêng dần, từ từ... cong xuống!

Khi cong xuống, tất cả kiến trúc trên đại lục rơi toàn bộ, cho đến khi hoàn toàn buông xuống, có thể thấy được chỉ còn một tia quan hệ với chủ thể giữa đại lục.

Nhưng vào lúc này, thân ảnh Mạnh Hạo xuất hiện ở đó, hắn nâng tay lên, một quyền ầm ầm đánh tới mặt đất, tiếng vang ngập trời, khi mọi người nhìn thấy mà giật mình, tia quan hệ cuối cùng kia... tách ra!

"Ầm ầm ầm!"

Kích thước mảnh vỡ chừng một phần, vào lúc này ầm ầm rơi xuống, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới, quá mức khổng lồ, dừng như có thể đập vỡ hết thảy.

Nhưng khi rơi xuống, lại bị ý chí Sơn Hải quét ngang, trực tiếp tan vỡ, trở thành vô số mảnh vỡ, giống như một đóa hoa nở rộ trong vườn hoa xinh đẹp của tinh không.

Sơn Hải Giới an tĩnh, dị tộc an tĩnh, mọi người đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.

Thân thể dị tộc Đạo Tôn kia run rẩy, hắn gào thét thảm thiết, thanh âm này mang theo tuyệt vọng, mang theo cừu hận, thậm chí còn mơ hồ mang một chút... hối hận Là hối hận phân thân, vẫn là hối hận không nên xuất hiện hay là hối hận cuộc chiến này...

Đáp án chỉ có hắn biết được.

Trong tiếng nổ vang, khối đại lục thứ hai rơi ra khỏi, sau đó là khối thứ ba, khối thứ tư, khối thứ năm...

Cả tinh không bốc cháy lên, biển lửa vô tận khuếch tán, rọi sáng cả Sơn Hải Giới, mà đại lục kia vào lúc này, vô số khe nứt xuyên qua bốn phương tám hướng, một khối lại thêm một khối mặt đất đều không đủ nặng mặt ngoài, rơi xuống Sơn Hải Giới.

Cho đến một lúc lâu, mọi người đều hít sâu, trong nháy mắt, một thành âm rung chuyển Sơn Hải Giới, rung chuyển Đệ Nhất Thiên, vượt qua tất cả thanh âm, một tiếng vang lớn mãnh liệt nhất, nổ vang truyền ra!

"Ầm! !"

Thanh âm này như sấm sét bình địa, chuyển động ngập trời, vang vọng tinh không, thậm chí làm Sơn Hải Giới đều chấn động... một loạt thanh âm hút khí nổi lên trong nháy mắt.

Đệ Nhất Thiên... sập! !

Mỗi một tu sĩ Sơn Hải Giới vào lúc này đều thấy được Nhất Thiên Đại Lục đó, giờ phút này chia năm xẻ bảy hoàn toàn!

Vô số mảnh vỡ rơi xuống, đại lục Đệ Nhất Thiên như một tấm gương nát, lúc này mất đi khả năng lơ lửng ở tinh không, toàn bộ rơi xuống...

Lúc này rơi xuống, phá thành mảnh nhỏ tan rã toàn bộ! !

Trời sập!

Cú sập này không chỉ có đại lục Đệ Nhất Thiên còn có lòng tin của tất cả dị tộc, lần này trong Sơn Hải Giới, tất cả dị tộc đều kịch liệt run rẩy, không có người lên tiếng, trong mắt mỗi người đều mờ mịt cùng tuyệt vọng...

Nhà không còn...

Sinh sôi nảy nở vạn vạn năm, nhà của bọn họ lúc này không còn...

Tộc nhân không còn...

Vô số tộc nhân đã từng sinh hoạt bình dị, lúc này không còn, toàn bộ đều biến mất khi Đệ Nhất Thiên tan vỡ, chia năm xẻ bảy, cùng với tàn tích của thành trì cùng thi thể tộc nhân như mưa rơi xuống, hết thảy...

đều không còn.

Một luồng tuyệt vọng làm tất cả dị tộc lúc này mất đi chiến ý, bọn họ run rẩy, bọn họ khiếp đảm...

Ngược lại tinh thần tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới lúc này nổi dậy triệt để! !

Chương 1697: Lại thấy căn nguyên thế giớiMạnh Hạo làm một việc đại sự, chân chính có thể hình dung là... long trời lở đất!

Hắn không thể chiếu rọi ánh sáng ở mỗi tấc tinh không trong Sơn Hải Giới như, ng hắn có thể chiếu rọi ánh sáng này trong mắt, trong lòng, trong thần niệm mỗi một tu sĩ Sơn Hải!

Đó là tinh thần Sơn Hải Giới, đó là sự nổi dậy của một dân tộc!

Hắn phải làm sập Đệ Nhất Thiên, muốn phá hủy tâm của dị tộc, muốn tu sĩ Sơn Hải thấy được hy vọng, phấn chấn tự mình vươn lên!

Chúng ta có thể làm được!

Chúng ta chưa chắc không thể thắng!

Tiếng động "ầm ầm" nổ vang trong tinh không, tu sĩ Sơn Hải Giới từ phía dưới gào thét, lúc này dần dần nổi lên, rất nhanh lập tức trở thành sóng âm, trở thành gió lốc, quét ngang Thiên Phương, thanh âm Đệ Nhất Thiên tan vỡ vang lên liên tiếp, không thể khống chế!

- Đệ Nhất Thiên... sập rồi! !

- Đệ Nhất Thiên... từ nay về sau sẽ không trở lại! !

-Hắn làm được rồi, Mạnh Hạo... hắn làm được rồi! !

Vô số người gào thét, trong mắt vô số người chảy ra nước mắt, nước mắt kia chiếu rọi xuống biển lửa, tản ra ánh sáng, tràn đầy hy vọng, tràn đầy phấn chấn cùng chấp nhất.

Trong Đệ Thất Sơn Hải, trên Hổ Lao Tinh, tất cả tu sĩ lúc này đều run lên, đều kích động, tâm bọn họ tĩnh mịch lúc này trong chớp mắt sống lại lần nữa khi Đệ Nhất Thiên tan vỡ!

Cửu Đại Sơn Hải, tất cả chiến trường, tất cả tu sĩ Sơn Hải dường như đã đè nén quá lâu, lúc này khi Đệ Nhất Thiên tan vỡ, toàn bộ bùng phát, toàn bộ nổi dậy một lực tinh thần, tràn ngập bên trong cả Sơn Hải Giới!

-Mạnh Hạo, Mạnh Hạo!

Vô số thanh âm truyền ra, người không biết Mạnh Hạo làm ra hết thảy những việc này, lúc này cũng nghe đến cái tên này, rất nhanh càng truyền càng xa, đến cuối cùng khắp cả Sơn Hải Giới, thanh âm như vậy ngập trời.

Khi thanh âm Cửu Đại Sơn Hải dung hợp, thanh âm này trực tiếp truyền khắp tinh không, truyền vào tai Mạnh Hạo.

-Mạnh Hạo, Mạnh Hạo!

-Mạnh Hạo, Mạnh Hạo! !

"Ầm ầm" không ngừng, Sơn Hải Giới phấn chấn trước nay chưa từng có, khí thế của bọn họ ngập trời, mà những dị tộc kia chỉ còn run rẩy, tuyệt vọng, khiếp đảm cực độ.

Bọn họ có lẽ không thể nhìn thấu được nhiều nhưng lại cảm nhận được tu sĩ Sơn Hải Giới, dường như vào lúc này không giống với lúc trước, càng thêm cường hãn, càng thêm bất khuất, càng thêm đáng sợ!

Dường như lúc này dân tộc này bắt đầu nổi dậy!

Giống như Sơn Hải Giới đã từng là người khổng lồ ngủ say, mặc cho người khác khi dễ nhưng lúc này, người khổng lồ này... mở mắt ra, hắn... thức tỉnh!

Hắn thức tỉnh làm thiên địa biến sắc!

Hắn thức tỉnh làm tinh không chấn động!

Mà lúc này, đại lục Đệ Nhất Thiên trên bầu trời tan vỡ, chính là tế phẩm thức tỉnh cả Sơn Hải Giới này!

Đệ Cửu Sơn Hải, toàn bộ Phương gia hoan hô, thanh âm ngập trời, Phương Tú Phong phấn chấn, ông nhìn Mạnh Hạo, trong lòng ông tràn đầy tự hào mãnh liệt, ông muốn nói cho tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới, Mạnh Hạo là con ông! !

Đã từng là thiên kiêu, Phàm Đông Nhi cũng thế, Quý Âm cũng vậy, tất cả thiên kiêu của Đệ Cửu Sơn Hải lúc này đều không tự chủ được phấn chấn, bọn họ tuy rằng phức tạp nhưng lại quên đi chuyện trong quá khứ, trong mắt chỉ có... mặt trời sáng chói chân chính kia, tinh thần dân tộc nổi dậy kia... nhờ Mạnh Hạo!

Thậm chí lúc này, còn có rất nhiều tu sĩ đang nhìn về hướng những thiên kiêu kia, cảm thấy những người này có thể thiếu tiền Mạnh Hạo, việc này vốn là một chuyện khó lường...

Nếu lúc này Mạnh Hạo muốn để người khác viết giấy nợ cho hắn, chỉ sợ sẽ có vô số người mừng như điên lập tức viết ra...

Có thể liên quan nhân quả với hắn vốn là một việc may mắn!

Hứa Thanh đang cười, Phương Du đang cười, mẫu thân Mạnh Hạo đang cười, Lý Linh Nhi cũng đang cười như vậy, một luồng cảm giác không giống nhau xuất hiện trong lòng tu sĩ ở Sơn Hải Giới.

Trên Nam Thiên Tinh, Thủy Đông Lưu ngửa mặt lên trời cười to, hắn thấy được sự vực dậy của Sơn Hải Giới, thấy được hy vọng của Sơn Hải Giới.

-Có tinh thần như vậy... cho dù Sơn Hải bị đánh bại nhưng chỉ cần có một tu sĩ Sơn Hải còn tồn tại, cũng giống như nguồn lửa, có thể vĩnh viễn truyền lại huyết mạch Sơn Hải Giới!

Thủy Đông Lưu cười to, cười vô cùng vui vẻ, bởi vì hắn hiểu rõ, từ ngày này trở đi, thành bại...

đã không còn trọng yếu.

Trong tinh không, Mạnh Hạo đứng ở đó, cúi đầu có thể thấy được Sơn Hải Giới hoàn chỉnh, mà tu sĩ Sơn Hải Giới ngẩng đầu có thể thấy được thân ảnh Mạnh Hạo trên Đệ Nhất Thiên đã chia năm xẻ bảy.

-Ta là tu sĩ Sơn Hải!

Mạnh Hạo cảm giác mình phải nói một chút, trầm mặc một lát, nói ra câu này.

Câu nói này với tu vi của hắn truyền ra, với thần thức của hắn vang vọng, dần dần bắt đầu truyền ra từ núi thứ tư, khuếch tán ra núi thứ ba, núi thứ hai, núi thứ nhất, lại khuếch tán ra núi thứ năm, núi thứ sáu, núi thứ bảy rồi sau đó là núi thứ tám, núi thứ chín!

Dần dần trở thành thanh âm duy nhất trong Sơn Hải Giới!

-Ta là tu sĩ Sơn Hải!

-Ta là tu sĩ Sơn Hải!

-Ta là tu sĩ Sơn Hải! !

Thanh âm này phập phồng, nổ vang ngập trời, gào thét ra từ trong miệng mỗi một tu sĩ Sơn Hải, ẩn chứa tính mạng bọn họ, ý chí của bọn, kiêu ngạo của bọn họ!

Thậm chí càng kinh người hơn là lúc này, Thủy Đông Lưu ở trên Nam Thiên Tinh, nâng hai tay, ngửa mặt lên trời vung tay, ý chí cả Sơn Hải Giới giống như sôi trào, rầm rầm bùng phát, tích lũy vô số lực lượng năm tháng của thiên địa, vào lúc này tràn đầy Sơn Hải Giới, chui vào trong cơ thể của mỗi một tu sĩ Sơn Hải Giới.

Những người trong gào thét này liên tiếp đột phá tu vi! !

Giống như bị áp chế quá lâu, giống như phong ấn 33 Thiên này nới lỏng, dưới kích thích cùng kích phát ở Sơn Hải Giới này, tu sĩ Sơn Hải tăng vọt một lần!

33 Thiên... cũng đích xác từ nay về sau... chỉ có lực lượng phong ấn 32 Thiên, từ nay sẽ thiếu một tầng lực lượng này!

Thanh âm vang vọng, nổ vang, rơi vào trong tai mỗi một dị tộc, những dị tộc kia run lên, theo bản năng lùi về sau, lúc này bọn họ mất đi chiến ý, mất đi lòng tin.

Thậm chí dị tộc Đạo Tôn giáp vàng giao chiến cùng lão tổ Kháo Sơn kia lúc này cũng đang run rẩy.

-Có lẽ... chúng ta sai rồi, Sơn Hải giới như vậy, kéo dài Chí Tôn Tiên Giới như vậy, chúng ta... không thể chinh phục... không thể hủy diệt...

Lúc này, dị tộc Chủ Tể giao thủ cùng Địa Tạng, hắn cũng run rẩy, tu vi của hắn gần với Chí Tôn, hắn thấy được Sơn Hải Giới thức tỉnh, thấy được một luồng khí tức đáng sợ đang từ từ sinh ra trong Sơn Hải Giới.

Mà Dịch Cổ dị tộc Chí Tôn giao chiến với Hải Mộng kia, hắn lúc này chua xót cực hạn, hắn nhìn Sơn Hải Giới, hắn thân là Chí Tôn, hắn thấy được càng thêm toàn diện, hắn cảm nhận được khí tức đáng sợ kia, là kiêu ngạo của Chí Tôn Tiên Giới năm đó.

Tiên nhân Chí Tôn Tiên Giới vào thời đại kia, mạnh mẽ, ngạo nghễ không tự cao, cường hãn cũng không tàn nhẫn, chinh phục một lại thêm một hạ giới, quét ngang thiên địa, mang theo tinh không mênh mông!

Hắn đã thật lâu thật lâu không nhìn thấy khí tức như vậy, mà lúc này... hắn lần nữa cảm nhận được nảy sinh khí tức kia.

"Người này hắn có lẽ không phải người thiện chiến, cũng không hiểu bày binh bố trận, lại càng không phải chinh chiến binh pháp lâu dài, nhưng hắn lại nắm giữ tinh túy của chiến tranh!"

" Chiến tranh người bình thường thấy được là chinh phục, người hơi thông minh thấy được là giết sạch sinh mạng, mà trí giả chân chính thấy được là... hủy diệt tinh thần..."

" Bất kỳ thế giới nào, bất kỳ dân tộc nào, đều có tinh thần thuộc về bọn họ, đây mới là ý chí đang sợ nhất, tinh thần Chí Tôn Tiên Giới năm đó bị áp chế, ý chí thay đổi, co đầu rụt cổ ở nơi này, phong ấn của bọn họ ngoại trừ ở bên ngoài 33 Thiên, còn có bản thân bọn họ."

"Nhưng hôm này, hết thảy thay đổi... người này nhất định phải chết!"

Cặp mắt dị tộc Chí Tôn này lóe lên tia rét lạnh.

Đúng lúc này, cách Mạnh Hạo không xa, truyền ra tiếng cười thảm thiết, dị tộc Đạo Tôn sau khi phân thân dung hợp, hắn thiêu cháy sinh mạng ngăn trở Đệ Nhất Thiên tan vỡ, nhưng lại không làm được, lúc này hắn lật đổ, trong tiếng nổ vang, mang theo điên cuồng muốn giết Mạnh Hạo.

-Ngươi phá hủy nhà của ta, ngươi phá hủy tộc của ta, ngươi phá hủy hết thảy của ta, Mạnh Hạo!

Dị tộc Đạo Tôn thảm thiết, tốc độ cực nhanh, đến ầm ầm.

-Là các ngươi phá hủy hết thảy của các ngươi.

Mạnh Hạo bình tĩnh nói, đang muốn ra tay, bỗng nhiên thân thể chấn động, nghiêng đầu nhìn về phía đại lục Đệ Nhất Thiên tan vỡ kia.

Hắn cảm nhận được... khí tức của căn nguyên!

"Căn nguyên thế giới!"

Cặp mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên, trong lòng chấn động mãnh liệt, Như Phong Giới năm đó có căn nguyên thế giới, như vậy đại lục Đệ Nhất Thiên này cũng là thế giới như vậy, thậm chí còn lớn hơn nhiều lần so với Như Phong Giới, vả lại là một trong ba ngàn hạ giới trong quá khứ.

Như vậy nơi này tự nhiên cũng có... căn nguyên thế giới!

Căn nguyên thế giới là đạo chí cao vô thượng, là một thế giới nhiều hơn cả đạo hoàn chỉnh!

Vả lại căn cứ thế giới khác nhau, tác dụng cũng khác nhau!

Năm đó, Mạnh Hạo trải qua cửu tử nhất sinh, lúc này mới thu được căn nguyên thế giới của Như Phong Giới, sau khi thu được hắn mới hoàn toàn mở ra huyết mạch La Thiên Đạo Tiên, khiến cho tất cả huyết mạch tộc nhân Phương gia đều có mầm đạo La Thiên!

Đối với ảnh hưởng lớn của Mạnh Hạo, không cách nào hình dung, thậm chí có thể nói hắn sở dĩ chiến đấu vượt cấp, chém chết Đạo Chủ Đạo Tôn, đây hết thảy đều là vì huyết mạch La Thiên, mà nói trở lại...

đều là bởi vì căn nguyên thế giới của Như Phong Giới kia biến thành đạo kinh ly!

Lúc này, tinh thần Mạnh Hạo nổ vang, hắn cảm nhận được trong cơ thể huyết mạch La Thiên Đạo Tiên, trong chớp mắt không ngờ sôi trào lần nữa, truyền ra khát vọng vô hạn, hắn có dự cảm mãnh liệt, nếu mình có thể thu căn nguyên thế giới lần nữa, có lẽ nhất định có hội làm cho huyết mạch La Thiên Đạo Tiên thức tỉnh lần nữa!

Thậm chí hắn có thể cảm nhận được căn nguyên thế giới của Đệ Nhất Thiên này tác dụng đạo kinh ly khác với Như Phong Giới, giống như đối với cảm ngộ có công hiệu phi phàm!

Có thể giúp tu sĩ cảm ngộ vật đại đạo thiên địa.

33 Thiên trong quá khứ chính là ham muốn căn nguyên thế giới Như Phong Giới mới có thể chứa đựng Như Phong Giới!

Còn lúc này, khi đại lục Đệ Nhất Thiên tan vỡ, căn nguyên thế giới nơi này mạnh hơn rất nhiều so với Như Phong Giới, lúc này sinh ra từ trong Đệ Nhất Thiên vỡ vụn kia.

Mạnh Hạo không chần chờ chút nào, thân thể vụt qua, trong nháy mắt tránh xa dị tộc Đạo Tôn tới gần, khi xuất hiện, hắn cảm nhận được địa phương tồn tại căn nguyên thế giới.

Mới vừa xuất hiện, nơi này dày dặc căn nguyên khí tức, truyền vào trong cảm giác của Mạnh Hạo, làm đầu óc hắn thanh tỉnh gấp trăm lần trong nháy mắt, làm thân thể này của hắn lúc này giống như thư thái gấp trăm lần, nhất là hắn đối với đại đạo thiên địa, đối với cảm nhận căn nguyên bạo tăng giống nhau.

Trọng yếu nhất là khai triển của hắn vào giờ phút này ngập trời.

Thậm chí huyết mạch của hắn trong nháy mắt cũng xuất hiện biến hóa hết thảy kỳ dị, dường như đang chậm rãi hấp thu cùng biến đổi!

Chương 1698: Căn nguyên cấm phápTrong chớp mắt, khi Mạnh Hạo cảm nhận được căn nguyên thế giới, hắn hấp thu một chút, căn nguyên thế giới này ở bốn phía giống như thật bị tác động, trong phút chốc từ vô hình hiện rõ ra, tất cả mọi người đều thấy được rõ ràng.

Đã từng là một điểm sáng, tản ra ánh sáng nhu hòa, lơ lửng giữa đại lục Đệ Nhất Thiên trong quá khứ, bao trùm bốn phương tám hướng, nhìn lại, chừng nhiều hơn một trăm ngàn hợp lại thành một hình dạng thằn lằn.

Mà nơi Mạnh Hạo đứng là nơi của trái tim thằn lằn, nồng đậm căn nguyên thế giới!

Cũng chính vào lúc này, dị tộc Đạo Tôn kia hít sâu, thất thanh nói: - Căn nguyên thế giới! !

Dị tộc Chí Tôn đấu pháp với Hải Mộng lúc này nhìn căn nguyên thế giới của hình dạng thằn lằn kia, trong mắt hắn lộ ra bi ai.

Không phải bất kỳ thế giới nào đều có thể sinh ra căn nguyên thế giới, mà một khi thế giới có căn nguyên thế giới, nếu có đầy đủ thời gian, có thể trở thành... sinh mạng chân chính!

Tất cả tu sĩ cùng dị tộc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều bị chấn động bởi điểm sáng căn nguyên thế giới xuất hiện sau khi Đệ Nhất Thiên tan vỡ, nhưng không phải mọi người đều biết.

Nhưng mà các danh sách trong chuyện cũ của Như Phong Giới lúc này thấy được điểm sáng trong tinh không, chỉ sửng sốt, sau đó mọi người đều lập tức nhận ra đây đúng là căn nguyên thế giới.

Tim Mạnh Hạo đập loạn, mặc dù với tu vi lúc này của hắn, vẫn cảm nhận được trái tim đạt được dâng lên căn nguyên thế giới mãnh liệt, hắn hiểu rõ sự trân quý của căn nguyên thế giới này, lại biết được giá trị căn nguyên thế giới đối với bản thân hắn.

Hắn lúc này từ trong trung tâm căn nguyên thế giới, mỗi lần hít thở, phần lớn căn nguyên thế giới bốn phía cuồn cuộn đến, suy nghĩ của hắn nhanh hơn, thi triển lực đẩy của hắn mạnh hơn, ý chí của hắn lúc này dường như thăng hoa, gần như đạt đến trình độ thiên địa dung hợp.

Cũng chính vào lúc này, dị tộc Đạo Tôn do toàn bộ phân thân ngưng tụ thành, cách đó không xa, hai mắt đỏ thẫm, sinh mệnh hắn thiêu cháy, hắn không biết có phải ảo giác hay không, khi thấy căn nguyên thế giới, thấy được Mạnh Hạo hút căn nguyên thế giới, hắn dường như nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết của căn nguyên thế giới.

Đó là căn nguyên của quê hương hắn, đó là mẹ thằn lằn trong lòng mặt đất của bọn họ.

-Mạnh Hạo!

Dị tộc Đạo Tôn này gào thét, thân thể "ầm ầm" trực tiếp xông vào trong căn nguyên thế giới, ngăn cản Mạnh Hạo, nhưng ngay khi hắn đến gần, Mạnh Hạo chớp mắt, nhanh chóng tránh ra, căn bản cũng không dây dưa cùng dị tộc Đạo Tôn này, mà vận toàn lực hấp thu căn nguyên thế giới.

Thậm chí nếu thật sự không thể tránh ra, hắn lập tức lấy ra lôi đỉnh, trong nháy mắt Di Hình Hoán Vị, kéo dài khoảng cách, lần nữa hấp thu, Mạnh Hạo nhất thời cố ý tránh né chiến đấu, dị tộc Đạo Tôn kia không có biện pháp kiềm chế Mạnh Hạo.

Dù sao chiến lực hai người giống nhau nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo lúc này dĩ nhiên cao hơn dị tộc Đạo Tôn một tầng!

Nếu không phải căn nguyên thế giới này dường như không tồn tại lâu, giống như phù dung sớm nở tối tàn, lúc nào cũng có thể tiêu tán, Mạnh Hạo nhất định ra tay giết Đạo Tôn này, tiếp tục hấp thu.

Nhưng hắn không có thời gian này, lúc này thân thể vụt qua, tránh biển lửa đen của dị tộc Đạo Tôn, Mạnh Hạo hít sâu lần nữa, lập tức bốn phía nổ vang vọng, lần nữa hấp thu vô số căn nguyên thế giới.

Mà kích thước căn nguyên thế giới lúc này nhanh chóng co rút, khi co rút, một tiếng hí thảm thiết nghe không rõ của ngoại nhân vang vọng trong tinh thần mỗi một dị tộc.

Dường như đây là căn nguyên thế giới đang cầu xin giúp đỡ, nhờ con dân nó cứu trợ, nhờ tất cả tu sĩ nhất tộc thằn lằn tới cứu nó!

Sơn Hải Giới, dị tộc run lên, thần sắc bọn họ bi ai, nhưng lại không làm được...

Còn Mạnh Hạo nơi này không ngừng hấp thu, hai mắt hắn lộ ra hào quang, nhìn lại giống như mặt trời, ở trong ánh sáng sáng chói là tia sáng thi triển lực lượng vô tận.

Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được ý nghĩ bản thân trong chớp mắt có thể chuyển động hàng vạn hàng ngàn lần, trong quá khứ không cảm nhận được nhiều việc lắm, giờ này tra xét rõ ràng, hiểu rõ đạo, cũng không cách nào hình dung trong chớp mắt.

Dường như đại đạo thiên địa đều trong mắt hắn, việc hắn cần làm chính là lựa chọn một con đường, thi triển lực lượng căn nguyên, một khi làm được, như vậy... hắn lập tức sinh ra căn nguyên chân chính thuộc về mình.

Không giống như thần hỏa kia, dù sao cũng là ngoại vật!

Sở dĩ có thể làm được điểm này, trên thực tế tác dụng của căn nguyên thế giới không chỉ có một, còn có cơ sở của Mạnh Hạo, hắn trong Như Phong Giới, cảm ngộ ba ngàn đại đao do cơ sở sâu hóa thành, như thế mới có quả hôm nay!

"Cảm ngộ căn nguyên..."

Ánh mắt Mạnh Hạo lóe sáng.

"Ta không cần cảm ngộ căn nguyên quá mức, ba ngàn đại đao, ba ngàn căn nguyên, cũng không phải một người có thể cảm ngộ toàn bộ... mà ta cần cảm ngộ trên thực tế chỉ có chín phần!"

"Chín phần này ta giống như không ham nhiều lắm, mà cần tự thân kết hợp... sẽ không có căn nguyên nào có thể càng thêm dung hợp với Phong Yêu chín cấm!"

"Ta đã từng nghĩ qua căn nguyên Đạo Cảnh, nếu mỗi một cấm đều cảm ngộ được căn nguyên của Phong Yêu cấm pháp cùng toàn bộ chín cấm... như vậy đó là ngày thành công của chín căn nguyên ta, cũng là một khắc bước chân vào Chí Tôn đỉnh phong... của Mạnh Hạo ta!"

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, tim hắn đập rộn ràng, lúc này, không chút chần chờ, vận hết toàn lực, cảm ngộ Yêu Phong đệ bát cấm... lần trước hắn thu được!

Cấm Thân thần!

"Ầm" một tiếng, sau khi ý chí Mạnh Hạo thống nhất, khi hắn lựa chọn, khi hắn quyết định cảm ngộ Phong Yêu đệ bát cấm, lập tức tất cả ý niệm, tất cả suy nghĩ, tất cả lựa chọn trong đầu hắn lập tức đều tập trung vào Phong Yêu đệ bát cấm!

Tinh thần của hắn như thiên lôi cuồn cuộn, lúc này không ngừng thi triển lực lượng, Phong Yêu đệ bát cấm trong tinh thần Mạnh Hạo không ngừng phân giải, không ngừng diễn biến, không ngừng khai quật!

Hắn đang suy tư vì cái gì cấm này có thể khiến cho tu vi người khác không ngừng dịch chuyển, hắn đang suy nghĩ vì cái gì pháp này có thể quản chế căn nguyên người khác, hắn thi triển lực lượng vì cái gì đệ bát cấm này có thể giam cầm nguyên thần liên tiếp!

Thậm chí hắn đang phân tích Phong Yêu đời thứ tám năm đó, như thế nào lại sáng lập... cấm pháp này!

Nhưng cái này nếu như không có căn nguyên thế giới, cần rất lâu thời gian của Mạnh Hạo, không ngừng nghiên cứu, không ngừng cảm ngộ mới có thể thu được, nhưng giờ này, căn nguyên thế giới dường như khiến năm tháng tăng tốc, khiến cho Mạnh Hạo lúc này dường như ngưng tụ một thân mang theo thời gian vạn năm, ý niệm của hắn, thi triển lực lượng của hắn giống như đạt vạn năm trong nháy mắt!

Lúc này, khi hắn thi triển lực lượng, căn nguyên thế giới bốn phía nổ vang chấn động, tiếng động thảm thiết truyền vào tinh thần tu sĩ dị tộc lúc này mãnh liệt cực hạn, vả lại căn nguyên thế giới bốn phía Mạnh Hạo hóa thành điểm sáng, lúc này không bị không chế, bị Mạnh Hạo hấp thu điên cuồng.

Trong chớp mắt, hơn ba mươi ngàn điểm sáng bị Mạnh Hạo hút vào trong cơ thể.

Hắn thi triển lực lượng nhanh hơn, phân tích của hắn sâu hơn, trong mắt hắn lóe sáng, đủ cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng giật mình.

Thậm chí lúc này, trên người Mạnh Hạo tràn ra một luồng khí tức, thân thể hắn dường như dung hợp cùng thiên địa, tồn tại cùng thế giới, Thiên Nhân Hợp Nhất!

Đó là ngộ đạo, là cảnh giới mơ ước của tất cả tu sĩ, đó là... ngộ đạo!

-Không! !

Dị tộc Đạo Tôn kia gào thét, ánh mắt hắn lộ ra điên cuồng, thân thể lúc này bỗng nhiên "ầm ầm" tan vỡ, hóa thành bản thể, lần nữa tan vỡ, cuối cùng xuất hiện trong tinh không là một vùng biển máu đỏ rực rõ ràng!

Biển máu đỏ này thiêu đốt một ngọn lửa đen, đen cùng đỏ thay phiên biến đổi, hóa thành màu tím kinh người, thần giải đại pháp như thế, dị tộc Đạo Tôn này vứt bỏ thân thể, vứt bỏ đạo cơ, thiếu cháy hết thảy đổi lấy lực lượng nguyên thần, hóa thân biển lửa, bao trùm bốn phương tám hướng, ầm ầm chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Lần này, Mạnh Hạo không tránh né, hai mắt hắn lóe sáng kỳ dị, khoảnh khắc dị tộc Đạo Tôn nơi đó hóa thành biển máu, hắn bỗng nhiên nâng tay, chỉ về biển máu.

Bằng ngón tay này, hắn không dịch chuyển Phong Yêu đệ bát cấm nhưng lại có một luồng dao động tản ra, khiến cho biển máu ngừng lại nhưng cũng chỉ chợt ngừng, nháy mắt khôi phục, trong tiếng nổ vang, biển lửa tím lập tức cuồn cuộn, bao phủ Mạnh Hạo ở bên trong, cực nóng ngập trời, một luồng lực lượng bùng phát muốn đốt cháy Mạnh Hạo.

-Chết cho ta!

Trong biển máu truyền ra tiếng gầm thét của dị tộc Đạo Tôn, một luồng uy lực kinh thiên bùng phát từ trong biển lửa này, cuồn cuộn từ tám phương tám hướng thẳng đến Mạnh Hạo.

Đây là một chiêu điên cuồng cuối cùng của dị tộc Đạo Tôn, ẩn chứa toàn bộ ý chí của hắn, còn có thiêu đốt tu vi, một chiêu này, cho dù là Mạnh Hạo cũng kiêng kỵ.

"Ầm" một tiếng, khóe miệng Mạnh Hạo tràn ra máu tươi, toàn thân như thiêu đốt, thân thể lùi về sau, nhưng hắn dường như lại không ngoảnh mắt làm ngơ, trong mắt mờ mịt, sâu trong mờ mịt là thi triển lực lượng vô tận.

Dường như hắn căn bản không thấy được nguy hiểm trước mắt.

-Chết chết chết!

Biển máu bốn phía nổ vang, xuất hiện một khuôn mặt to lớn, chính là dị tộc Đạo Tôn kia, hắn mang cừu hận nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, gào thét, cả biển máu chợt xoay tròn, tạo thành khí tức kinh khủng, hướng về Mạnh Hạo, lần nữa nổ tung.

Mạnh Hạo nhíu mày trong biển lửa trong mắt thi triển lực lượng.

"Không đúng, không phải cấm pháp đơn thuần, căn nguyên nơi này... giấu dưới cấm pháp..."

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng.

-Ta còn cần căn nguyên thế giới!

Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, nhìn cũng không nhìn biển máu xoay tròn nổ vang bốn phía, thân thể bước lên trước.

Bước này hạ xuống, thân thể hắn bất chợt dường như cùng cả thế giới chồng lên nhau, sau đó lại cách xa, dường như trong chớp mắt, hắn đi đến không gian khác, cả người không trở lại trong Sơn Hải Giới này.

Một bước rơi xuống, hắn không ngờ bên ngoài biển máu, phía sau hắn, biển máu xoay tròn đánh vào thân ảnh hắn, tiếng nổ ngập trời, Mạnh Hạo lại hít sâu, lập tức căn nguyên thế giới bốn phía lại tới.

Mười ngàn, hai mươi ngàn... trong chớp mắt, từ đầu đến cuối Mạnh Hạo đã hấp thu trọn một nửa căn nguyên thế giới!

Lúc này đầu hắn ầm ầm, lực lượng thi triển không ngừng nhấp nháy hạ xuống, Yêu Phong đệ bát cấm trong đầu hắn cuối cùng hóa thành mảnh nhỏ, không ngừng vỡ nát, hắn thấy được... cấm pháp căn nguyên này hợp thành!

-Không gian...

Thân thể Mạnh Hạo chấn động.

Chương 1699: Căn nguyên không gianMạnh Hạo thấy vô số không gian, những không gian kia có lớn có nhỏ, có mơ hồ, có rõ ràng, hóa thành từng sợi tơ, những sợi tơ này Mạnh Hạo biết rõ, hắn mỗi lần thi triển đệ bát cấm, những sợi tơ này sẽ xuất hiện từ trong hư vô, quấn quanh người bị thi pháp, phong ấn tu vi cùng nguyên thần.

Mạnh Hạo vốn nghĩ những sợi tơ này là pháp tắc quy tắc trong thiên địa, nhưng vào giây phút này, hắn rốt cuộc hiểu rõ những sợi tơ này... không phải quy tắc, không phải pháp tắc!

Bọn chúng là không gian!

Một nơi lại thêm một nơi không gian, dùng phương thức chồng lên cùng phương thức trấn áp giam cầm tu vi cùng nguyên thần tu sĩ!

"Đúng vậy, cũng chỉ có phương pháp này mới có thể giam cầm thật sự!

Giam cầm tu vi, một nơi lại thêm một nơi không gian, trên thực tế nói là giam cần không bằng nói là... phong ấn!"

Tinh thần Mạnh Hạo nổ vang, mắt hắn lóe sáng kỳ dị, căn nguyên thế giới bốn phía đều bỠhắn hấp thu.

Thậm chí tinh không lúc này cũng chấn động, biển lửa do dị tộc hóa thành phía sau hắn lúc này cuồn cuộn, rầm rầm đến lần nữa nhưng vừa mới chạm Mạnh Hạo, lập tức xuyên qua người Mạnh Hạo.

Dường như lúc này, Mạnh Hạo đứng nơi đó cùng với Sơn Hải Giới này, lại như không ở bên trong không gian, mà ở nơi này chỉ là một hư ảnh trong mắt mọi người.

Lúc này, trong lòng Địa Tạng chấn động, trong đầu tên dị tộc Chủ Tể bị hắn ngăn cản nổ vang, hít sâu, nhìn Mạnh Hạo trong tinh không, thần sắc lộ ra một chút hoảng sợ.

Không chỉ bọn họ, còn có Hải Mộng Chí Tôn, còn có dị tộc Chí Tôn, đều chấn động tinh thần trong chớp mắt.

Chủ Sơn Hải của Sơn Hải Giới, Đạo Cảnh Sơn Hải Giới, trong đầu toàn bộ đều có thiên lôi ầm ầm, bọn cảm nhận được khí tức của căn nguyên...

ở Mạnh Hạo!

Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh duy chỉ có trong mắt lóe lên thi triển lực lượng, chớp mắt rực rỡ ngập trời, căn nguyên thế giới bốn phía gào thét, bị Mạnh Hạo hấp thu không thể không chế.

Sáu vạn, bảy vạn, tám vạn!

Trong chớp mắt, Mạnh Hạo hấp thu điểm sáng, chừng hơn tám vạn, mà lực lượng thi triển của hắn đã tiến hành đến phân đoạn kế tiếp, trong tinh thần hắn lúc này hiện lên là...

Căn nguyên không gian hợp thành!

Thế gian này vì cái gì lại có không gian, lại rốt cuộc là không gian gì!

Nhờ căn nguyên thế giới, Mạnh Hạo thi triển lực lượng, hắn ngộ đạo, lúc này nhảy lên tới đỉnh phong chưa từng có trước đây, trong tiếng nổ vang, thân thể hắn tản ra ánh sáng vô tận, những ánh sáng này khuếch tán bốn phương tám hướng, lan tràn cả tinh không.

Lúc này, tất cả tu sĩ, tất cả dị tộc đều chấn động.

Dị tộc Đạo Tôn kia dùng vô số thủ đoạn, dùng tất cả phương pháp đều không thể dịch chuyển Mạnh Hạo chút nào, căn bản là chạm không đến thân thể Mạnh Hạo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạo đang nhắm nghiền hai mắt trong tinh không này.

Bắt đầu ngộ đạo chân chính!

-Không gian là gì...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, thanh âm của hắn giờ này quanh quẩn, khuếch tán cả tinh không, hai mắt hắn tuy rằng nhắm nghiền nhưng trong đầu của hắn, thấy được không gian mọi nơi, vô hạn khuếch trương, càng lúc càng rộng, đến cuối cùng ở bất kỳ nơi nào trong không gian, gần đạt đến cực hạn.

- Độ dài... là không gian...

- Độ cao... là không gian...

- Độ rộng... là không gian...

-Kích thước cũng là không gian...

Mạnh Hạo lẩm bẩm, hắn ở trong không gian vô cùng lớn nơi đó, thấy được dài, thấy được cao, thấy được rộng, thấy được kích thước, hết thảy tựa hồ đều là một phần không gian đều đang mở ra... không gian là gì.

Nhưng Mạnh Hạo vẫn còn chút mơ hồ, giống như còn kém với xa lạ một tầng, cái hiểu cái không, hắn nhíu mày, theo bản năng hấp thu lần nữa lực lượng căn nguyên thế giới bốn phía.

Hắn cần lực lượng thi triển mạnh hơn, cảm ngộ được... căn nguyên chân chính của không gian!

Lúc này hắn thậm chí quên mất đang đứng trong biển lửa bốn phía, quên mất Sơn Hải Giới, quên mất chiến tranh, toàn bộ tinh thần đều đắm chìm trong ngộ đạo kia.

Đất trời chấn động, Sơn Hải Giới cũng vậy, những dị tộc kia cũng thế lúc này đều ồ lên sau đó lại an tĩnh, còn có Chủ Tể kia, Chí Tôn kia cũng đều an tĩnh.

Thậm chí dị tộc Đạo Tôn ý đồ diệt sát Mạnh Hạo trong tinh không cũng không thể không... dừng thuật pháp muốn thi triển.

Không có tác dụng...

Mạnh Hạo lúc này ngộ đạo, chung quanh hắn hiện rõ không ngừng, từ từ xuất hiện méo mó, khu vực bốn phía khi thì bành trướng, khi thì co rút lại, khi thì kéo lên kéo xuống, khì quét trái quét phải.

Dị tộc Đạo Tôn run rẩy, biển lửa hắn hóa thành chỉ có thể lùi về sau, không ảnh hưởng Mạnh Hạo chút nào, thậm chí cũng không thể đến gần Mạnh Hạo, bởi vì chung quanh Mạnh Hạo giờ phút này tồn tại rất nhiều gợn sóng không ổn định, thậm chí xuất hiện từng khe nứt trong khoảnh khắc lại biến mất trong nháy mắt.

Bất kỳ tồn tại nào trừ phi nắm chắc căn nguyên không gian vượt qua Mạnh Hạo, nếu không lúc này đến gần, lập tức bị ảnh hưởng.

Còn Mạnh Hạo ở nơi này, thân thể hắn cũng méo mó biến đổi, khi thì trong tiếng nổ vang, không ngừng bành trướng, khi thì nhanh chóng rút nhỏ, một khắc như hạt đậu, một khắc như bầu trời!

-Căn nguyên không gian... từ xưa đến nay, có quá nhiều đại năng muốn hiểu rõ bản chất không gian, nhưng cuối cùng có thể thành công thật hiếm thấy trên đời...

Dị tộc Chí Tôn chua xót nói, nhìn Mạnh Hạo phức tạp.

Mắt Hải Mộng lóe sáng kỳ lạ nhìn Mạnh Hạo, dần dần nở nụ cười.

Dưới sự chú ý của mọi người, Mạnh Hạo vẫn từ từ nhắm hai mắt, còn đang cảm ngộ, thậm chí lúc này hắn đã vượt qua trạng thái Phong Yêu đệ bát cấm đời thứ tám từng sáng lập, chỉ cần hiểu rõ cảnh giới thứ nhất lập tức có thể biết được độ dài, độ cao, độ rộng, kích thước, sẽ có thể sáng lập đệ bát cấm.

Mà Mạnh Hạo lúc này đã hiểu được căn nguyên không gian ở cảnh giới này!

Căn nguyên này có vô hạn khả năng, còn Mạnh Hạo muốn biết được toàn bộ!

Căn bản là chuyện không có khả năng nhưng giờ này, ở căn nguyên thế giới, hết thảy cũng không phải không có khả năng, trong tiếng nổ vang, căn nguyên thế giới bốn phía run lên, nhưng lại bị Mạnh Hạo nơi này hấp thu điên cuồng không thể khống chế nổi.

Rất nhanh Mạnh Hạo đã hút chín phần, đạt đến chín vạn!

Vẫn còn tiếp tục, vả lại tốc độ còn nhanh hơn, có thể thấy được Mạnh Hạo lúc này thi triển lực lượng đã đến cực hạn, sau khi Mạnh Hạo hấp thu toàn bộ mười vạn điểm sáng căn nguyên thế giới, trong đầu Mạnh Hạo lập tức giống như khai thiên lập địa, truyền ra tiếng nổ khai thiên không cách nào hình dung!

Cặp mắt hắn mở ra, trong mắt thâm sâu nhưng lại không có biến hóa nhiều, khác biệt duy nhất là đồng tử màu đen trong mắt cùng tròng trắng mắt lúc này giới hạn rõ ràng hơn!

Điều này khiến cho cặp mắt hắn thoạt nhìn lấp lánh có thần, dường như ẩn chứa đạo thiên địa.

-Thì ra đây là căn nguyên không gian...

Mạnh Hạo mỉm cười, cảm nhận căn nguyên thế giới tiêu tán trong cơ thể, cảm nhận lực lượng thi triển nhanh chóng tản ra, nhẹ giọng nói.

Gần như ngay khi hắn mở mắt, hư vô méo mó bành trướng quanh hắn cũng lập tức tản đi, còn thân thể hắn cũng thật sự về lại trong Sơn Hải Giới, biển lửa dị tộc Đạo Tôn hóa thành kia, lập tức cảm nhận được trong mắt hắn mang theo điên cuồng, gầm thét nổ vang trong biển lửa, từ bốn phía bốn phương tám hướng cuồn cuộn đến Mạnh Hạo.

-Không gian... chính là từng đường cong mà thôi, những đường này hợp thành một đồ án, chính là không gian... trong đường cong!

Mạnh Hạo lắc đầu, vung tay, lập tức chung quanh hắn xuất hiện một vòng tròn.

-Ta đang đứng ở trong không gian.

Mạnh Hạo cúi đầu, trong mắt tinh tường, biển lửa dị tộc Đạo Tôn hóa thành ở bốn phía nổ vang lần nữa, trong nháy mắt nuốt Mạnh Hạo, nhưng rất nhanh tinh thần dị tộc Đạo Tôn kia lập tức chấn động, hắn phát hiện biển lửa chính mình biến thành nhìn như cắn nuốt Mạnh Hạo, nhưng trên thực tế lại bị ngăn cản phía ngoài vòng tròn Mạnh Hạo vẽ ra!

- Đây...

đây...

Tinh thần dị tộc Đạo Tôn sông cuộn biển gầm, lúc này không chỉ hắn như thế mà dị tộc Chủ Tể kia cùng dị tộc Chí Tôn đều chấn động tinh thần trong chớp mắt.

-Không ngờ hắn có thể thật sự lãnh ngộ căn nguyên không gian!

Mạnh Hạo trong đường cong vòng tròn lúc này lại càng thêm bình tĩnh, cúi đầu nhìn đường cong vòng tròn dưới chân.

-Về phần những đường này... căn nguyên ta lãnh ngộ không phải là những đường này sao.

Mạnh Hạo cười cười.

-Trong những đường này có độ dài, độ rộng, kích thước có thể vô hạn, đây là không gian... chẳng qua là bằng phẳng, nhưng nếu như vậy...

Mạnh Hạo vung tay, lập tức vòng tròn chung quanh hắn lan tràn ra, bay thẳng lên trên, trong chớp mắt, đường cong vòng tròn xuất hiện xung quanh hắn không còn vòng tròn bằng phẳng, mà là hướng ra ngoài khuếch tán mãnh liệt, hóa thành một... quả cầu!

-Nhiều hơn một cái, không còn là vòng tròn bằng phẳng mà trở thành một giới...

Đáng tiếc, ta lãnh ngộ còn chưa đủ, không cách nào kéo dài.

Mạnh Hạo tự lẩm bẩm, nhìn quả cầu bốn phía dần dần tan vỡ, hắn khẽ thở dài nói.

-Thế giới trong mắt ta là một tấm giấy lớn.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn dị tộc biển lửa hoảng sợ kia, nâng tay điểm một cái, lập tức trong nháy mắt giam cầm biển lửa này, bị cường ép biến đổi không còn vây quanh Mạnh Hạo mà mở ra, trở thành bức họa giam cầm biển lửa ở tinh không.

Tay hắn chỉ tùy ý vung lên, lập tức ở bốn phía biển lửa này vẽ ra mọi nơi, trở thành bốn đường cong, liên tiếp cùng nhau, giống như khung ảnh.

- Đây chính là không gian.

Trong mắt Mạnh Hạo lóe sáng.

Trong tiếng nổ vang, biển lửa run lên, dị tộc Đạo Tôn bên trong gào thét, biển lửa giờ phút này giống như thoát khỏi giam cầm, vọt ra phía ngoài bốn đường cong nhưng không cách nào chạy khỏi, cuối cùng biển lửa ngưng tụ lại một chỗ, trở thành thằn lằn lửa, chạm vào trên đường cong, nổ nhưng không truyền ra chút nào, mà nó... vẫn không thể thoát khỏi vòng vây, hoàn toàn bị phong ấn trong khung ảnh...

Mạnh Hạo sáng tạo ra.

Tinh không như một tấm giấy lớn, người nắm giữ căn nguyên không gian cũng giống như trong tay có bút, tùy ý vài nét bút, phát họa ra đường cong, những đường cong này liên tiếp cùng nhau, trong đường cong chính là... không gian.

Đường gấp tờ giấy này chính là khe nứt không gian, tờ giấy này nếu có thể trở thành quả cầu như vậy không gian trong đường cong... chính là một giới.

Chương 1700: Trong mắt rét lạnhMạnh Hạo cười cười đột nhiên nâng tay, bắt lấy bức họa không gian của phong ấn dị tộc Đạo Tôn kia, nhẹ nhàng xoa xoa, như xoa nhẹ tờ giấy, bóp một cái, tờ giấy này trở thành tro bụi.

Bên trong dị tộc Đạo Tôn truyền ra tiếng hét thảm thiết liên tiếp, trực tiếp vỡ nát.

Làm xong những việc này, sắc mặt Mạnh Hạo có chút tái nhợt, đáy lòng hắn khẽ thở dài, lần này thông qua căn nguyên thế giới Đệ Nhất Thiên, cảm ngộ căn nguyên chi đạo đệ bát cấm, trình độ cường đại vượt qua khỏi dự liệu của Mạnh Hạo, mặt khác làm cho hắn mỗi lần thi triển, đều tiêu hao quá lớn, về phương diện khác lại làm Mạnh Hạo có căn nguyên ý niệm lãnh ngộ tất cả cấm pháp Yêu Phong, càng thêm kiên định.

"Đáng tiếc, thuật pháp này với tu vi lúc này của ta, mỗi tháng chỉ có thể thi triển một lần."

Đây là tiếc nuối duy nhất Mạnh Hạo cảm nhận được, hạn chế của thuật pháp đối với hắn là đến từ tu vi, đến từ lực lượng căn nguyên có thể vận dụng.

Hắn dù sao tu vi chân chính lúc này chỉ là Cổ Cảnh đã chém sáu Hồn Đăng thôi.

"Với căn nguyên không gian, phong ấn lục nguyên là cực hạn, nếu ra tay với Chủ Tể có khả năng thất bại, nếu là Chí Tôn...

Mạnh Hạo lắc đầu, hắn tự biết rõ nhưng hết thảy, đề cao tu vi của hắn, lực lượng căn nguyên hắn nắm giữ đều có thể thay đổi.

Hắn có thể lãnh ngộ căn nguyên thời gian, nhìn thành là một vùng hố sâu vô tận, lúc này trong hố sâu chỉ có một hồ nước, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, khi hắn lớn lên, hố sau này sẽ trở thành một vùng... tinh hải mênh mông!

Còn lãnh ngộ căn nguyên đệ bát cấm chỉ là thu hoạch thứ nhất mà Mạnh Hạo lần này hấp thu căn nguyên thế giới Đệ Nhất Thiên mà thôi, hắn còn có thu hoạch thứ hai!

Đó chính là... biến hóa huyết mạch!

Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được huyết mạch La Thiên Đạo Tiên của bản thân sau khi hút cả căn nguyên thế giới Đệ Nhất Thiên, đang phát sinh biến hóa kỳ dị nào đó, biến hóa này không lớn nhưng lại long trời lở đất, dường như biến hóa trên căn bản một chút.

Nhưng cụ thể ở địa phương nào Mạnh Hạo lại không thể nói rõ, nhưng mà hắn lại cảm nhận được huyết mạch La Thiên... tuyệt không tầm thường! !

Bên trong huyết mạch La Thiên ẩn chứa một bí ẩn long trời lở đất, thậm chí bí ẩn lớn này, hắn lúc này có thể mơ hồ cảm thấy, chỉ sợ mình sẽ đỉnh phong mà cả đời này trước nay chưa từng có.

Vả lại một loạt biến đổi này hoàn toàn hoàn thành, La Thiên Đạo Tiên sẽ thức tỉnh lần nữa, hắn còn có dự cảm mãnh liệt sau khi huyết mạch La Thiên thức tỉnh lần nữa sẽ...

đạt tới một trình độ khó tin.

Có lẽ đó là cảnh giới chưa có người đạt tới!

Cảnh giới này là gì, Mạnh Hạo không biết, vả lại hắn có thể phát giác nếu như muốn huyết mạch La Thiên thức tỉnh lần nữa, như vậy hắn cần hấp thu căn nguyên thế giới.

Căn nguyên thế giới hoàn chỉnh của Đệ Nhất Thiên cũng chỉ là huyết mạch của hắn có dấu hiệu thức tỉnh mà thôi.

Ngay khi Mạnh Hạo hấp thu hoàn chỉnh căn nguyên thế giới, huyết mạch La Thiên Đạo Tiên của hắn xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh, trong Sơn Hải Giới, trên Nam Thiên Tinh, trong mắt Thủy Đông Lưu lại có ánh sáng lóe lên, thân thể hắn bất ngờ run lên.

" Năm đó ngay trong khoảnh cải mệnh người này, ta đã nhìn không ra tương lai của hắn, nhưng lại mơ hồ có cảm giác, người này... có một chút khả năng sẽ trở thành... cảnh giới tối cao... ngự trị trên tất cả tồn tại!"

" Có lẽ cao hơn... trở thành Chí Tôn Tiên Giới trong truyền thuyết, từ lúc tồn tại đến này, tiên... vẫn luôn tín ngưỡng!"

"Tinh không này mênh mông, có một tôn thần có một tôn ma, nhưng lại không có tiên..."

Thủy Đông Lưu run run, trong mắt hắn có mong đợi, chấp nhất, ngóng nhìn Mạnh Hạo trên tinh không phương xa.

-Tiên... từ một khắc sinh ra chữ này, cũng chưa có người, chưa có bất kỳ tồn tại nào có thể trở thành tiên chân chính...

Đó là đặt song song cùng thần, cùng ma, cùng vĩnh hằng tinh không... tồn tại!

-Người ngoài đều nghĩ đến mục đích của hai phe thế lực là đạt được chí bảo đó, một phe là vì mang thần trở về, một phe là vì hồi sinh ma trở lại...

-Nhưng trên thực tế mục đích của bọn họ tuyệt không chỉ có như thế, mục đích của bọn họ là ngăn cản... sinh ra tiên!

-Hấp thụ lực lượng sinh ra tiên, phối hợp với bảo vật đó mới có thể hoàn thành tâm nguyện của bọn họ!

Thủy Đông Lưu lẩm bẩm, trong tinh không, bốn phía Mạnh Hạo, ở khu vực mọi người không thấy được có một chiếc thuyền cô độc lơ lửng, trên đó có một lão già khoanh chân ngồi, lão yên lặng nhìn Mạnh Hạo, trong mắt dần phức tạp, còn có hiểu rõ.

Còn ở một hướng khác, người mặc ở đen cũng đứng ở nơi đó, cả người hắn như vừa rời khỏi vỏ kiếm, sát khí kinh thiên, nhưng người ngoài lại không thể nhận ra chút nào, hắn nhìn Mạnh Hạo như có điều suy tư.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo vừa mới lãnh ngộ biến hóa của huyết mạch, trong lòng xuất hiện chờ mong, đột nhiên Đệ Nhất Thiên bị Mạnh Hạo làm tan vỡ cùng cảnh tượng hấp thu căn nguyên thế giới Đệ Nhất Thiên gây chấn động Sơn Hải Giới, ở phía Đệ Tứ Sơn Hải có một tiếng nổ kinh thiên, nổ vang trời.

Tiếng nổ truyền ra, một luồng lực lượng Chí Tôn bất ngờ từ nơi đó bùng phát, cùng lúc đó Địa Tạng rống giận, nhưng lại không có tác dụng gì, một thân ảnh từ Đệ Tứ Sơn Hải trong khoảnh khắc vọt ra.

Người vọt ra là dị tộc Chủ Tể! !

Lục nguyên đỉnh phong, Chí Tôn nửa bước là vì Chủ Tể!

Hắn vốn là bị Địa Tạng kéo lại, nhưng giờ phút này, tên dị tộc Chí Tôn kia không biết thi triển thủ đoạn gì, có lẽ hắn tự thân không thể thoát khỏi ngăn trở của Hải Mộng nhưng lại làm Chủ Tể đồng tộc của hắn trong chớp mắt bùng phát lực lượng đỉnh phong, nhưng lại nhờ xuất hiện căn nguyên của Mạnh Hạo dẫn đến tinh không chấn động, trong nháy mắt tránh thoát ngăn trở của Địa Tạng, tấn công trở lại.

Tốc độ cực nhanh, giống như biển lửa sao băng, mang theo lực lượng tu vi cường hãn, mang theo khí thế cùng ý chí ngập trời lao thẳng tới Mạnh Hạo.

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe sáng, ánh mắt hắn nhìn về hướng khác ở tinh không, nơi đó là nơi giao chiến của Hải Mộng Chí Tôn cùng dị tộc Chí Tôn, chỉ là hắn lúc này không thể đi về phía Hải Mộng truyền ra cái gì, trong trầm mặc, trong mắt Mạnh Hạo lóe lên sát khí những cũng không lui lại, mà đi thẳng đến nơi dị tộc Chủ Tể kia.

Khí thế dị tộc Chủ Tể như hồng, ánh mắt lộ ra sát khí điên cuồng, tu vi thân thể dao động, lực lượng căn nguyên toàn diện bùng phát, tạo thành một vùng biển lửa, hóa thành lốc xoáy, sau lốc xoáy này vẫn còn có năm lốc xoáy lớn hơn.

Một cái lại lớn hơn so với một cái, sáu lốc xoáy, mỗi một cái đều có căn nguyên tràn ra, rung chuyển tinh không, khiến cho tất cả mọi người đều hít sâu.

Đó là lực lượng kinh khủng vượt ra khỏi Đạo Tôn, đó là cảnh giới cao nhất long trời lở đất dưới Chí Tôn.

Lực lượng ẩn chứa trong bất kỳ lốc xoáy nào đều hơn nửa Đạo Tôn, thậm chí hai lốc xoáy lập tức có thể trấn áp Đạo Tôn, mà sáu lốc xoáy cùng một chỗ tràn ra lực lượng căn nguyên, khiến cho dị tộc Chủ Tể này có thể quét ngang qua bất kỳ Đạo Tôn dưới Chủ Tể!

Đây chính là Chủ Tể!

Mặc dù là Địa Tạng nhưng cũng dựa vào dòng sông luân hồi, biển hoàng tuyền, còn có lực hương hỏa của vô số minh điện cùng chúng sinh tử vong ở núi thứ tư, mới có thể kiềm chế trong lúc đối kháng với dị tộc Chủ Tể.

Nếu bàn về thực lực chân chính, dị tộc Chủ Tể này đủ để xóa bỏ Địa Tạng, nhưng giờ phút này, hắn nén giận vọt ra, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đến gần, gầm nhẹ cũng không lựa chọn thủ đoạn thuật pháp gì, mà lại trực tiếp mang theo lực lượng căn nguyên kinh khủng nghiền ép về phía Mạnh Hạo.

Hắn nâng hai tay lên, hung hăng đẩy về phía trước, trong tiếng nổ vang, lốc xoáy thứ nhất phía sau hắn trong nháy mắt xuyên qua thân thể hắn, lao thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo tới gần, hai tay bấm quyết, từng ngọn núi ầm ầm xuất hiện, thân thể hắn hóa thành đại bàng xanh, giống như sấm đánh, lao thẳng đến lốc xoáy thứ nhất.

Tiếng động "ầm ầm" ngập trời, lốc xoáy kia tan vỡ, tất cả ngọn núi của Mạnh Hạo tan rã toàn bộ, còn đại bàng xanh hắn hóa thành lại nhanh như chớp bay ra, lao thẳng tới dị tộc Chủ Tể, lốc xoáy thứ hai từ phía sau Chủ Tể gào thét, xuyên qua thân thể Chủ Tể, trực tiếp xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo.

Một tiếng vang thật lớn làm thiên địa biến sắc, tinh không run lên, đại bàng xanh Mạnh Hạo hóa thành lập tức tan vỡ, thân ảnh hắn đi ra, trực tiếp nâng tay, nắm tay lại, đánh đến một quyền!

Lốc xoáy chấn động, tiếng động "rắc rắc" truyền ra, trực tiếp vỡ nát, chia năm xẻ bảy mà tan vỡ.

Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, thân thể cũng lui về sau một chút, nhưng vào lúc này, lốc xoáy thứ ba, lốc xoáy thứ tư, đồng thời lại đến, lực lượng diệt sát bùng phát, mang theo cường hãn Chủ Tể, lúc này hoàn toàn nổ vang.

Mạnh Hạo biến sắc, lực lượng thân thể đỉnh phong dịch chuyển, tu vi toàn diện bùng phát, Chí Tôn Kiều biến ảo, thần hỏa ngập trời, hắn trực tiếp đánh ra ba quyền!

Một quyền Diệt Sinh!

Một quyền Nhập Ma!

Một quyền Sát Thần!

Vừa ra ba quyền, trấn áp của Chí Tôn Kiều phủ xuống, thần hỏa nổ vang, lốc xoáy thứ ba tan vỡ nhưng Mạnh Hạo nơi này cùng lúc phun ra máu tươi, thân thể lùi về sau, lấy lực lượng thân thể tiếp nhận căn nguyên kinh khủng của lốc xoáy thứ tư kia.

Trong tiếng nổ vang, Mạnh Hạo phun ra một ngụm máu to, thân thể hắn như điều đứt dây, trực tiếp thụt lùi, phương hướng lùi về dường như do dị tộc Chủ Tể cố ý lại là phương hướng chiến trường của dị tộc Chí Tôn cùng Hải Mộng Chí Tôn.

Mạnh Hạo biến sắc, dường như muốn chuyển đổi phương hướng, nhưng dị tộc Chủ Tể kia hừ lạnh, sát khí ngập trời, cất bước, lốc xoáy thứ năm phía sau hắn, khí thế mạnh hơn ầm ầm đến.

Cặp mắt Mạnh Hạo lóe lên, Vĩnh Hằng Thanh Quyết Đế điên cuồng vận chuyển trong cơ thể, đồng thời khôi phục thương thế, đột nhiên nâng tay, lập tức thi triển cấm pháp Phong Yêu, trong tiếng nổ vang, từng cấm pháp tác động lực lượng Sơn Hải, toàn diện bùng phát, trực tiếp đánh đến lốc xoáy thứ năm.

Đệ thất cấm, đệ lục cấm, đệ ngũ cấm, đệ tam cấm, đệ nhị cấm!

Ngoại trừ đệ bát cấm trở thành căn nguyên bên ngoài, những cấm pháp khác trở thành ấn ký, hấp thu lực Sơn Hải, bành trướng đến nghìn trượng, lao thẳng tới lốc xoáy thứ năm.

Sau khi xuất ra, mọi thứ tan vỡ, Mạnh Hạo cũng phun ra từng ngụm máu tươi, thân thể lần nữa lùi về sau, thương thế cơ thể cắn trả lại, càng nghiêm trọng hơn là lốc xoáy thứ năm lúc này cũng tan vỡ theo.

Chỉ là sâu trong mắt hắn, nơi người ngoài không thấy được, lại ẩn giấu một chút âm lãnh cùng mong đợi.
 
Ngã Dục Phong Thiên Full
LXIX ( Chương 1701-1725 )


Chương 1701: Nô dịch chí tônTrong khi đạo lốc xoáy thứ năm tan vỡ, lực lượng Kỳ Trùng đánh tới, cuốn lên bốn phía khiến Mạnh Hạo phun ra máu tươi, nội tạng vỡ nát, thân thể không khống chế được một lần nữa lui về phía sau.

Khoảng cách so với Chí Tôn chiến trường chưa tới mười ngàn trượng!- Hôm nay, nhất định phải giết ngươi để tế Đệ Nhất Thiên ta!

Chủ Tể dị tộc gào thét, cặp mắt hắn đỏ thẫm, sải bước, ầm ầm lao đến đạo lốc xoáy!Có thể thừa nhận năm đạo lốc xoáy chứng tỏ Mạnh Hạo cường hãn thế nào, đã vượt ra lục nguyên của Đạo Tôn bình thường nhiều lắm, nhưng đối mặt với nửa bước này của Chí Tôn Chủ Tể, dường như còn kém hơn một chút.Đạo lốc xoáy thứ sáu này, là một đạo tối cao, sau khi xuất hiện, tinh không đều vặn vẹo, hết thảy quy tắc pháp tắc đều bị cưỡng ép xé mở, chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.

Khoảnh khắc khi tới gần, Mạnh Hạo cặp mắt đỏ thẫm, nhấc tay lên, Chiến Binh biến ảo, Bì Đống xuất hiện trở thành áo giáp, Huyết Ngao trở thành áo choàng.

Hắn ngửa mặt lên trời hô, thân thể ầm ầm bành trướng đến nghìn trượng, Chiến Binh cũng kéo dài theo, thoạt nhìn dữ tợn hơn.Hắn không lùi mà tiến tới, dường như biết được giờ khắc này không thể tránh ra.

Huy vũ Chiến Binh hướng về đạo lốc xoáy thứ sáu, bỗng nhiên chém tới!- Chém!

Mạnh Hạo rống lớn, Chiến Binh rực rỡ, hóa thành một đạo cầu vồng ở tinh không, bỗng nhiên liền chém vào đạo lốc xoáy thứ sáu này.

Tiếng nổ vang ngập trời, lốc xoáy trực tiếp bị chém thành hai nửa!Nhưng Mạnh Hạo nơi này, lại bỏ ra một cái giá vô cùng thảm thiết.

Chiến Binh của hắn tiêu tán, áo giáp do Bì Đống hóa thành vỡ vụn, Bì Đống hét thảm, Huyết Ngao kêu rên, Anh Vũ cũng run rẩy.

Mà Mạnh Hạo nơi này, thân thể rầm rầm, hơn phân nửa xương cốt vỡ nát toàn bộ, máu thịt bầy nhầy, thậm chí nửa thân thể giờ khắc này trực tiếp nổ tung.Ý thức của hắn đều mơ hồ, thân thể thoạt nhìn như bị khô héo lâu ngày, máu thịt tách rời.

Thân thể hắn trực tiếp thụt lùi, bị đánh sâu vào, khoảng cách với Chí Tôn chiến trường, không đến nghìn trượng!Mà Chủ Tể dị tộc kia, thời khắc này tu vi trong cơ thể chợt ngừng, lúc ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ nụ cười gằn.- Ngươi chết chắc rồi!

Lời này không phải hắn nói ra, mà là ở phía sau Mạnh Hạo, trên chiến trường Chí Tôn, dị tộc Chí Tôn Dịch Cổ nói ra.Thanh âm của hắn mang theo phẫn nộ ngập trời, nhưng trong nháy mắt lại thoát khỏi kiềm chế của Hải Mộng, chạy thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.

Hải Mộng kiềm chế hắn không thể thoạt khỏi quá xa, nghìn trượng đã là cực hạn!Thời khắc này, Mạnh Hạo đang ở bên trong nghìn trượng, nhưng khóe miệng lại lộ chút mỉm cười, dường như...

điều chờ đợi đã lâu, rốt cục cũng đến!Địa Tạng thất sắc, Hải Mộng nhít mày, cảm thấy chuyện này thật quỷ dị.

Nhưng hết thảy dường như không thể biến đổi, không thể ngăn trở, Chủ Tể dị tộc kia cùng Chí Tôn vì đánh chết Mạnh Hạo mà lại lựa chọn liên thủ!Hiển nhiên, cho dù là Chủ Tể kia cũng không cho là mình có thể nhanh chóng chém chết Mạnh Hạo, cho nên lựa chọn xuất thủ là đơn giản nhất, cũng là trấn áp trực tiếp nhất, mục đích... chính là vì để bức bách Mạnh Hạo, dựa vào gần đến chiến trường Chí Tôn, dựa vào gần ngàn trượng, để Chí Tôn dị tộc có cơ hội xuất thủ!Mà Mạnh Hạo nơi này cũng không có quyền tự chủ, bị bức bách từng bước một lâm vào nguy cấp, thậm chí lo lắng lôi đỉnh của Mạnh Hạo, Chủ Tể dị tộc này còn khắc chế thủ đoạn, không có thi triển.Nhưng trong lòng hắn cũng có nghi ngờ, vì cái gì đến giờ khắc này, Mạnh Hạo còn không thi triển Di Hình Hoán Vị.Cho đến khi Chủ Tể dị tộc này thấy được khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra mỉm cười.

Khoảnh khắc vẻ mỉm cười rơi vào mắt Chủ Tể dị tộc này, vị Chủ Tể dị tộc này nội tâm bỗng nhiên lộp bộp một tiếng, tại đáy lòng hắn giờ khắc này ầm ầm bạo phát.Nhưng hắn lại không nghĩ tới vấn đề nằm ở đâu, Mạnh Hạo ở nơi này, vì sao trong nguy cấp như thế, tại cục diện sắp chết đi, lại vẫn có thể mỉm cười."

Là căn nguyên không gian?

Không có khả năng, Chí Tôn xuất thủ, căn nguyên không thể kháng!"

" Kia vậy là vì cái gì, là cái gì mà để người này còn có thể mỉm cười, còn lộ vẻ chờ đợi đã lâu.

Vừa rồi, nhìn như ta đánh hắn buộc phải rơi vào chiến trường Chí Tôn, nhưng thời khắc này nhìn lại, dường như... hắn là cố ý như thế!"

- Không đúng, không thích hợp!

Chủ Tể dị tộc thần sắc biến hóa, nhưng bất kể hắn nghĩ ra sao, đều không thể nghĩ ra đáp án.Vị Chí Tôn dị tộc kia, mặc dù không thấy được Mạnh Hạo mỉm cười, nhưng Chí Tôn hắn sống sót quá lâu, sao có thể nhìn không ra đầu mối.

Trước tiên hắn nhìn ra là Mạnh Hạo cố ý tới đây, nhưng hắn nghĩ không ra, đối phương rốt cuộc là có ý gì.- Không quản ngươi có quỷ kế gì, tại phạm vi nghìn trượng này, Chí Tôn... vô địch!

Chí Tôn dị tộc Dịch Cổ hừ lạnh một tiếng, đây là tự tin của hắn, là tự tin của một Chí Tôn!Hắn cất bước đi ra, tay nhấc lên hướng về phía Mạnh Hạo nơi đó, cách không một chưởng trực tiếp rơi xuống!Lực lượng Chí Tôn ầm ầm bạo phát.

Một chưởng này, căn bản cũng không phải diệt sát Mạnh Hạo, mà là hủy diệt tinh không, làm vỡ nát tinh tú bình thường ở khu vực quanh Mạnh Hạo, một chưởng khiến mọi thứ tan vỡ!Lực lượng Chí Tôn trấn áp căn nguyên, quét ngang hết thảy.

Hắn có tự tin, giờ khắc này trừ phi là có Chí Tôn bát nguyên, nếu không thì không người nào có thể cứu được Mạnh Hạo!Nhưng cho dù có Chí Tôn bát nguyên, cũng cần phải cách chỗ này không xa, nếu không cũng đến không kịp.Hôm nay, Mạnh Hạo này... hẳn phải chết!Chí Tôn dị tộc tay mang lực lượng vô thượng nổ vang, trong nháy mắt, toàn thân Mạnh Hạo tuôn ra máu tươi, chung quanh hắn tinh không xuất hiện vỡ vụn.

Trong khoảnh khắc vỡ vụn, một cỗ lực lượng kinh thiên không cách nào hình dung trực tiếp phủ xuống, quét ngang mà đi.Tu sĩ Sơn Hải Giới kinh hô, phát ra tiếng động thê lương.

Tất cả dị tộc ở đây trong chớp mắt, mừng như điên, bọn họ hận Mạnh Hạo, hận Mạnh Hạo phá hủy quê hương của bọn họ, nhưng lại kính sợ Mạnh Hạo cường hãn.

Nhưng giờ khắc này, toàn bộ bọn họ đều vui mừng!Các Đại Sơn Hải thời khắc này cũng tâm thần chấn động, thần sắc không đồng nhất.

Ngoại công của Mạnh Hạo thân thể run rẩy, trong mắt lão máu tươi như muồn ứa ra.

Hứa Thanh ở núi thứ tư, lúc này sắc mặt trắng bệch, dường như mọi ý nghĩa đều biến mất.Địa Tạng trầm mặc.

Tất cả thiên kiêu trên núi thứ chín đều ngây ngẩn cả người, bọn họ không có cách nào nghĩ tới, Mạnh Hạo sẽ chết!Phương Tú Phong ngửa mặt lên trời gào thét.

Toàn tộc Phương gia, chớp mắt đều gầm thét ngập trời, tê tâm liệt phế, nhưng cũng vu sự vô bổ.Chỉ có Hải Mộng lúc này vẫn cau mày như cũ.

Nàng không có đi ngăn trở, mà như có điều suy nghĩ nhìn về phía Mạnh Hạo.Cũng chính là trong phút chốc này, thân thể Mạnh Hạo khi lực lượng nghiền ép Chí Tôn hạ xuống, trong lúc tinh không bốn phía tan vỡ, đối mặt nguy cơ sinh tử trước nay chưa từng có, lại long trời lở đất bạo phát.

Hắn quay người sang, trực diện nhìn về phía thân thể khổng lồ của Chí Tôn dị tộc Dịch Cổ.Dường như cẩn thận quan sát một chút bộ dáng của đối phương.Nội tâm của vị Chủ Tể dị tộc kia trở nên thấp thỏm, như có một thanh âm reo hò trong đầu hắn, nói cho hắn biết hết thảy đều không thích hợp!Nhưng hắn nghĩ đến tất cả, quan sát bốn phía, thần thức cũng khuếch tán, nhưng chung quy không nhìn ra vấn đề ở chỗ nào.Đúng lúc này, trong khoảnh khắc thân thể Mạnh Hạo vỡ nát.

Mạnh Hạo cười, nụ cười của hắn khuếch tán, tiếng cười của hắn vang vọng, cho dù thân thể xuất hiện vô số khe nứt, vẫn tươi cười như cũ.Nhưng tiếng cười như mang theo lực lượng mà người ngoài không biết, sau khi truyển ra, Chí Tôn dị tộc Dịch Cổ thần sắc đại biến, lộ ra vẻ không thể tin, thậm chí còn lộ ra vẻ... dù cho Đệ Nhất Thiên tan vỡ cũng không như vậy, đó là hoảng sợ cùng khủng khiếp!- Ngươi...

Dị tộc Chí Tôn thất thanh, tay nâng lên, thân thể chớp mắt bay nhanh lui về phía sau, giống như bị đạp cái đuôi một cách đau đớn, gần như chạy trối chết.Một màn này khiến toàn bộ tu sĩ Sơn Hải Giới ngây ngẩn cả người, cả những dị tộc kia cũng đều ngây dại.

Địa Tạng mở to mắt.

Chỉ có Hải Mộng Chí Tôn, giờ khắc này hô hấp dồn dập, dường như cảm thấy khó tin đối với hết thảy những gì mình đã chứng kiến.Mà hiển nhiên, nàng cảm thấy khó tin, không phải do dị tộc Chí Tôn bỏ chạy, mà là có chuyện lạ khác!Gần như vào khoảnh khắc dị tộ Chí Tôn bay nhanh về phía sau chạy trối chết, thanh âm khàn khàn của Mạnh Hạo ung dung truyền ra.- Trốn không thoát đâu, Dịch Cổ Chí Tôn.Lời nói của Mạnh Hạo khiến Chủ Tể dị tộc phía sau đầu óc nổ vang, hắn ngơ ngác nhìn hết thảy, không thể tin, còn có run rẩy.Hắn không cách nào tưởng tượng, vì sao Chí Tôn lại bỏ chạy!

Mà bộ dáng mang vẻ khủng khiếp ấy, hắn chưa thấy biểu tình như vậy trên người Chí Tôn!- Này... này...

Chủ Tể dị tộc run rẩy.

Hắn theo bản năng ngay lập tức lui về sa, lúc này khi hắn nhìn lại Mạnh Hạo tràn đầy thần bí, cũng khiến hắn có cảm giác khủng khiếp không thể hiểu nổi.Gần như khi lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, trong nháy mắt, vị Chí Tôn dị tộc phát ra tiếng gào thét thê lương.

Đây là lần đầu tiên hắn thất thố như vậy, cũng là lần đầu tiên khủng khiếp đến cực hạn, thậm chí là lần đầu tiên sau khi hắn trở thành Chí Tôn cảm nhận được linh hồn sợ hãi phát ra.- Ngươi là ai!

Ngươi không phải Sơn Hải Giới chi tu!

Ngươi là ai! !- Lão phu Dịch Cổ, Chí Tôn vị, tuyệt không khuất phục!- Ngươi... rốt cuộc là người nào?

Chí Tôn dị tộc Dịch Cổ lúc này phát ra tiếng gào thét thê lương, thanh âm nổ vang, tu vi Chí Tôn truyền khắp Sơn Hải Giới, khiến tinh khôn run rẩy, khiến Sơn Hải Giới đều chấn động.

Vô số tu sĩ, dị tộc, thậm chí còn run rẩy phun ra máu tươi.Người ngoài không thể thấy được, chỉ có vị Chí Tôn dị tộc này cùng Hải Mộng, còn có Mạnh Hạo, có thể nhìn thấy rõ ràng, giờ khắc này, trước người Mạnh Hạo, tồn tại một thân ảnh hư ảo.

Đó là một đoàn sương mù mơ hồ, không thấy rõ bên trong có cái gì, nhưng lại có một cỗ kinh khủng không cách nào hình dung từ bên trong sương mù này tràn ra.Còn có từng sợ tơ màu xám tro từ trong sương mù đó đang lan tràn ra, vội chạy tới chỗ dị tộc Chí Tôn, tốc độ cực nhanh, thậm chí lúc này đã có hơn phân nửa quấn quanh người của dị tộc Chí Tôn kia!Chui vào trong máu thịt, ngưng tụ thành từng cái phù văn, trên người dị tộc Chí Tôn Dịch Cổ không ngừng lóng lánh, nhưng một màn này, người ngoài căn bản là không thấy được.Đối mặt với gào thét của Chí Tôn, Mạnh Hạo phía trước đoàn sương mù mơ hồ kia không có bất kỳ thanh âm gì truyền ra, chỉ có sợi tơ màu xám tro kia xuất hiện, giống như khóa được nhân quả, khiến dị tộc Chí Tôn căn bản không thể né tránh, thậm chí còn không thể tiếp tục bỏ chạy.

Trên người của hắn lúc này lóe lên phù văn ngày càng nhiều!- Trở về đây đi, từ đó về sau, ta, chính là chủ nhân vĩnh hằng của ngươi...

Mạnh Hạo mỉm cười, thân thể vận chuyển Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết hạ xuống, đang khôi phục nhanh chóng.

Trong mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ dị, ngay cả thanh âm giờ khắc này mang theo vẻ đáng sợ.Lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, vị dị tộc Chí Tôn thân thể run lên mạnh mẽ, không bị khống chế, từ đằng xa tuy chậm chạp nhưng lại ổn định, từng chút một bị kéo về!Người ở bên ngoài nhìn thấy, môt màn này thực quỷ dị đến cực hạn.Vị Chủ Tể dị tộc kia, trong đầu ong một tiếng, sắc mặt trắng bệch, không chần chờ chút nào, thân thể nháy mắt nổ vang, lui về phía sau nhanh hơn.

Lúc này hắn có cảm giác rất mãnh liệt, trên người Mạnh Hạo có một cỗ rất kinh khủng, muốn cách Mạnh Hạo càng xa càng tốt!

Chương 1702: Hồn chí tôn bất khuấtCặp mắt Hải Mộng Chí Tôn lóe lên một cái.

Nàng nhìn chằm chằm thân ảnh Mạnh Hạo trong sương mù, nội tâm nàng thời khắc này chấn động mạnh.

Cho dù nàng có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ tới Mạnh Hạo ở nơi này lại có trợ lực như thế.Hắn không ngờ có thể luyện hoá Chí Tôn thành con rối!Nô dịch...

Chí Tôn!Người này dù chỉ là thất nguyên, nhưng chỉ cần vượt qua lục nguyên chính là Chí Tôn.

Ngay cả Chí Tôn Tiên Giới hùng mạnh năm đó cũng chỉ có một Chí Tôn cửu nguyên mà thôi, ngoài ra còn có một người bát nguyên và người thất nguyên còn lại là Hải Mộng.Mà hiện giờ 33 Thiên có năm vị Chí Tôn.

Hải Mộng dù không biết tu vi cụ thể từng người nhưng nàng đã sớm tính ra, trong 33 Thiên căn bản không có Chí Tôn cửu nguyên.

Nếu thật sự có Chí Tôn cửu nguyên xuất hiện thì cuộc chiến này đã sớm bạo phát, 33 Thiên sẽ không đợi đến bây giờ mới khai chiến.Từ đó có thể thấy, sự tồn tại của một Chí Tôn thất nguyên, đối với cuộc chiến mà nói thì chính là một quả cân lớn.

Nếu Mạnh Hạo thật có thể nô dịch một vị Chí Tôn thất nguyên thì chiến tranh của Sơn Hải Giới cùng 33 Thiên.... không phải không có hy vọng!- Một vị Chí Tôn thất nguyên thời kì toàn thịnh có thể so với Ngũ Trọ Thiên!

Hô hấp Hải Mộng dồn dập.

Dù định lực của nàng sau năm tháng đã tôi luyện rất cao nhưng thời khắc này cũng chấn động tâm thần, trong mắt lộ ra sự mong đợi.Trong lúc đó, Địa Tạng cũng có cùng bộ dạng như thế.

Mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ lạ, giờ khắc này nghịch chuyển làm cho hắn đồng thời thất kinh, nội tâm dâng lên hưng phấn.Còn có các Đại Sơn Hải chủ, trừ bỏ Quý Thiên núi thứ chín trầm mặc ra thì những Sơn Hải Chủ khác trong chớp mắt tâm thần chấn động!Cho dù là Thủy Đông Lưu cũng đều ngẩn ra.

Tay hắn vừa nâng lên thời khắc này lại hạ xuống, nếu không có một màn này nghịch chuyển, hắn nhất định sẽ chọn xuất thủ.

Mạnh Hạo hiện giờ với Sơn Hải Giới là vô cùng quan trọng.- Đây là cơ duyên của hắn...

Thủy Đông Lưu lẩm bẩm, trên mặt lộ ra nụ cười.Giờ khắc này, toàn bộ tu sĩ Sơn Hải Giới, phàm là người có thể thấy một màn này, phàm là người đoán ra đáp án, tất cả đều chấn động, lộ ra vẻ kích động mừng rỡ, ngoài ra còn có chút khó tin.Nô dịch...

Chí Tôn?- Trời ạ, Mạnh Hạo, hắn... hắn không ngờ có biện pháp nô dịch Chí Tôn!

Theo tiếng hô truyền ra, dần dần, những tu sĩ không thấy được một màn này cũng chấn động tâm thần, đều cảm thấy không thể nào tin được.Mà những dị tộc kia, vì huyết mạch liên hệ, bọn họ so với tu sĩ Sơn Hải Giới càng cảm nhận được rõ ràng trong tinh không, Chí Tôn của bọn họ đang gào thét sợ hãi.Giờ khắc này, những dị tộc kia đều lộ vẻ tuyệt vọng.

Bọn họ là ai binh, nhưng thời khắc này cũng là tuyệt vọng binh.Bọn họ cảm nhận được Chủ Tể bỏ chạy, cảm nhận được Chí Tôn gào thét, hơn nữa quê hương tan vỡ, bóng ma thất bại trong phút chốc đã bao phủ hết tâm thần tất cả dị tộc.Bọn họ đã bị đánh bại.Bại triệt để, bại không còn đường sống.

Đệ Nhất Thiên phủ xuống đã bị đánh bại!Trước khi phủ xuống, bọn họ khinh miệt Sơn Hải Giới này, nhưng bây giờ, bọn họ không thể phủ nhận, cho dù Sơn Hải Giới có lại hư nhược thì cũng không phải Đệ Nhất Thiên bọn họ có thể rung chuyển được.Nơi này là truyền nhân của Chí Tôn Tiên Giới, Chí Tôn Tiên Giới đã từng ngự trị bọn họ.Trong tiếng nổ "Ầm ầm", tất cả dị tộc đều run rẩy lui lại về sau.

Ngược lại, những tu sĩ Sơn Hải Giới thời khắc này mừng rỡ như điên, hò hét ngập trời.

Bất kỳ tu sĩ nào trên Sơn Hải Giới cũng đều nhiệt huyết sôi trào.Đệ Nhất Thiên bại làm tinh thần bọn họ phấn chấn.Mắt thấy Chí Tôn sắp bị nô dịch làm bọn họ thấy được hy vọng, sau nhiều năm ngủ say, Sơn Hải Giới dường như chân chính thức tỉnh."

Rầm rầm rầm"Tiếng nổ vang vọng khắp Sơn Hải.

Trong tinh không, mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ lạ, hắn nhìn Chí Tôn dị tộc Dịch Cổ kia, thời khắc này thân thể không ngừng rơi xuống.

Mạnh Hạo vận chuyển Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết trong cơ thể, thương thế hắn nhanh chóng khôi phục.Tiếng gầm thét không cam lòng không ngừng truyền ra từ miệng Chí Tôn dị tộc.

Chí Tôn dị tộc lúc này đã áp chế được nỗi sợ hãi trong tâm thần, hắn gào thét không cam lòng cùng khuất nhục.- Lão phu là Chí Tôn!

Chí Tôn dị tộc này ngửa mặt lên trời rống lớn, thân thể hắn ầm một tiếng, trong ngoài cơ thể xuất hiện sợi tơ màu xám tro quấn quanh, đối kháng với thân ảnh mơ hồ trước mặt Mạnh Hạo, không ngờ tại tinh không lại ngừng lại, cưỡng ép đình chỉ.Cho dù sự đình chỉ này khiến thân thể hắn run rẩy, toàn thân phun ra máu tươi nhưng hắn vẫn tiếp tục ngừng lại.- Vạn năm tu hành, lão phu thọ cùng thiên địa.

Thân là Chí Tôn, vạn giới thần phục, chúng sinh cúng bái, hôm nay sao có thể bị ngươi nô dịch?

Chí Tôn dị tộc này bỗng nhiên xoay người.

Khi hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, một cỗ ngạo nghễ từ trên người hắn bạo phát mãnh liệt.Thân thể hắn run rẩy, toàn thân chảy ra máu tươi nhưng hắn vẫn đứng đoa như cũ, dùng sinh mệnh của hắn, dùng tôn nghiên của hắn đối kháng với sự nô dịch của thân ảnh hư ảo trước mặt Mạnh Hạo.Tay hắn run run nâng lên, trong giây lát hướng về phía Mạnh Hạo nhấn một cái.

Sau cái nhấn này, sắc mặt Chí Tôn dị tộc tái nhợt, hắn không ngờ sợi tơ quấy nhiễu mình lại khiến hắn không thể đem tu vi thi triển ra ngoài cơ thể.Sợi tơ màu xám tro này làm hắn hoảng sợ mà thân ảnh mơ hồ trước mặt Mạnh Hạo là căn nguyên của sự sợ hãi này.Chí Tôn dị tộc cười thảm một tiếng, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm rống thê lương.- Dịch Cổ ta đã trải qua Chí Tôn Tiên Giới tan vỡ, đã trải qua 33 Thiên nổi lên, đã trải qua phong ấn Sơn Hải Giới, giờ phút này lại trải qua cuộc chiến diệt huyết mạch chúng sinh Sơn Hải!- Ta sống sót vạn vạn năm, tu hành đến Chí Tôn.- Ta là Chí Tôn, ta là Dịch Cổ Chí Tôn!

Chí Tôn dị tộc cười thê lương, trong không gian truyền ra tiếng động vang trời, quẩn quanh Sơn Hải Giới, thậm chí xuyên thấu truyền vào trong 32 Thiên ở trên.Tinh không đầy sóng gợn, đó là 32 Thiên đang đánh vào vách ngăn, ý đồ xâm lược.- Thiên không thể làm ta bái mà cũng không thể khiến ta quỳ.

Tinh không không thể làm ta cúi đầu, ý chí của ta chính là ý chí thiên đạo, thân xác của ta, chính là thương mang vô hạn!

Chí Tôn dị tộc hét lớn một tiếng, thân thể hắn giờ khắc này ra sức bành trướng, trong chớp mắt liền hóa thành nghìn trượng, rồi sau đó năm ngàn trượng, cuối cùng mười ngàn trượng!Hắn trở thành người khổng lồ ngàn trượng, trong cơ thể hắn truyền ra tiếng động.

Cặp mắt Mạnh Hạo co rút lại, hắn cảm nhận được trên người Chí Tôn dị tộc tràn ra cỗ bất khuất, dường như thiên địa cũng không thể diệt được ý chí này.

Mà thuật pháp Sửu Môn Đài tạo ra những sợi tơ màu xám kia thời khắc này bắt đầu có dấu hiệu vỡ vụn.Nô dịch Chí Tôn, nói thì dễ nhưng trên thực tế, trong trời đất này, bất kỳ một vị Chí Tôn nào cũng đều là mặt trời sáng chói, đều đầy vận khí, sao có thể dễ dàng nô dịch.Ý chí của bọn họ, suy nghĩ của bọn họ, lòng của bọn họ còn cao hơn trời!Rầm rầm, sợi tơ màu xám tro vỡ vụn, Mạnh Hạo trầm mặc, đáy lòng của hắn thời khắc này đối với Chí Tôn dị tộc này cũng có kính nể.

Hắn kính nể chính là cổ chiến ý này, kính nể chính là cỗ bất khuất này.Cỗ tâm niệm này không hổ danh Chí Tôn!Cũng chính vào lúc này, thân ảnh mơ hồ phía trước Mạnh Hạo truyền ra một tiếng hừ lạnh.

Tiếng hừ lạnh này vừa vang lên, sợi tơ màu xám tro với số lượng gấp trăm lần bộc phát ra, bay thẳng đến Chí Tôn dị tộc mười ngàn trượng kia, thay thế những sợi tơ đã đứt, dùng phương thức mãnh liệt hơn trong phút chốc đã xuyên thủng thân thể Chí Tôn dị tộc, tiếp tục khống chế.

Thậm chí lần này còn muốn cưỡng ép Chí Tôn dị tộc hướng Mạnh Hạo quỳ xuống.- Không thể nào!

Chí Tôn dị tộc kia gào thét thê lương, thất khiếu chảy máu, thân thể run rẩy kịch liệt nhưng vẫn kháng cự đứng yên.

Dường như cả bầu trời hay mặt đất đều không thể làm cặp chân này cúi xuống.Tiếng ầm ầm vang lên, thân thể hắn phun ra máu tươi nhưng cặp chân hắn vẫn không cong nửa điểm.

Thậm chí trên thân thể của hắn xuất hiện rất nhiều vảy, một cỗ tang thương từ trên người hắn tràn ra.

Hắn dường như muốn hóa thành bản thể, một Cự Tích già nua.Nhưng sợi tơ màu xám tro xuyên thấu như phù văn lạc ấn làm hắn không cách nào biến hình được.Mạnh Hạo động dung, hắn hơn trầm mặc, trong mắt lộ ra phức tạp.- Nếu Sơn Hải Giới cùng 33 Thiên không có chiến tranh, vị Chí Tôn này xứng đáng được chúng sinh cúng bái.

Mạnh Hạo khẽ thở dài.

Hắn nhìn Chí Tôn dị tộc kia, bỗng nhiên lên tiếng.- Ngươi nếu trợ giúp Sơn Hải Giới ta thì Mạnh mỗ sẽ tha cho tất cả dị tộc Đệ Nhất Thiên của ngươi một đường sống.Thân thể Chí Tôn dị tộc kia chấn động.

Hắn chịu đựng đau đớn nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt vẫn mang theo ý bất khuất.

Trong sự thống khổ lớn lao này, hắn không ngờ lại nở nụ cười.- Sơn Hải Giới lần này nhất định bị diệt tuyệt.

Còn tộc của ta, chỉ cần một người còn sống thì vô số năm sau vẫn có thể quật khởi.- Lão phu Dịch Cổ, sinh làm Chí Tôn, chết cũng muốn làm Quỷ Tôn!- Ngươi muốn khiến lão phu khuất phục, muốn nô dịch nô dịch lão phu, thứ ngươi có thể nô dịch chỉ có thân thể lão phu chứ không nô dịch được hồn lão phu!

Chí Tôn dị tộc này cười to.

Trong tiếng cười của hắn, thân thể hắn trong chớp mắt xuất hiện dấu hiệu tự bạo.Trong mắt Mạnh Hạo hắn không phải là một tên điên mà là một kẻ vô tận ngạo nghễ, thà chết cũng không muốn cúi đầu!Trong tiếng nổ ""ầm ầm", thân thể vị Chí Tôn dị tộc này xuất hiện dao động hủy diệt.

Hắn tự bạo vì không thể sử dụng tu vi, có lẽ hắn sẽ không thể hủy diệt được Sơn Hải Giới nhưng hắn sẽ phá hủy tất cả những thứ bản thân sở hữu.

Hắn thà tử vong cũng không muốn để lại thân thể cho Mạnh Hạo.Mạnh Hạo nhíu mày.

Đúng lúc này, thanh âm Sửu Môn Đài vang vọng trong tâm thần Mạnh Hạo.- Tu sĩ Chí Tôn, ý không thể khuất phục, trừ khi xóa đi hồn của hắn.- Xóa đi!

Mạnh Hạo nhìn Chí Tôn dị tộc kia, quả quyết lên tiếng.Gần như ngay khoảnh khắc hắn lên tiếng, những sợi tơ màu xám tro trong cơ thể Chí Tộc dị tộc kia trong nháy mắt trở thành màu đen, tản ra u quang, tạo thành một cỗ sức mạnh hủy diệt sáp nhập vào cơ thể Chí Tôn dị tộc này, ngưng tụ thành một cỗ lực lượng diệt hồn.

Tiếng nổ vang ngập trời, không biết với thủ đoạn gì đã đem lựa chọn tự bạo của một vị Chí Tôn loại bỏ...Xóa hồn của vị Chí Tôn này!Trong tiếng nổ "ầm ầm", tất cả sợi tơ đều tiêu tán.

Thân ảnh mơ hồ trước người Mạnh Hạo thời khắc này cũng hư nhược đến cực hạn, hắn nhẹ giọng lên tiếng.- Ta đã hoàn thành lời hứa... ta sẽ ngủ say cho đến lúc chủ nhân sống lại.

Hy vọng ngươi hoàn thành ước định với ta...

Thanh âm vô cùng hư nhược, dần dần tán đi.Mà đồng thời khi thân ảnh kia tán đi, thân thể Chí Tôn dị tộc chấn động mạnh.

Ánh sáng trong mắt hắn biến mất, thay vào đó là vẻ vô thần cùng ngốc trệ.Dao động tự bạo tán đi, Chí Tôn dị tộc này bỗng nhiên cúi đầu, ầm một tiếng, quỳ gối trước mặt Mạnh Hạo.

Chương 1703: Toàn diện phản kíchThứ quỳ xuống, chỉ là thân của Chí Tôn không phải hồn của Chí Tôn.Một lần quỳ xuống khiến cho cả dị tộc Sơn Hải chỉ trong chớp mắt đã lâm vào tĩnh lặng, không một chút dao động nào.Cho dù là bất kỳ chủng tộc nào, trừ phi là trời sanh giống đó ham tư lợi, vô cùng hiếu chiến, còn lại hầu hết đều vì quê hương, vì gia tộc, vì tài nguyên mà chiến đấu.Dị tộc Đệ Nhất Thiên chính như vậy, mà Đệ Nhất Thiên tan vỡ khiến cho tất cả dị tộc trong lòng run rẩy, lâm vào mờ mịt cùng khủng hoảng, cũng có chút hối tiếc.

Trong mắt bọn họ, nhà...

đã tan vỡ.Mọi mục tiêu của họ...

đều đã chết.Chiến tranh, dường như đã mất đi ý nghĩa.

Nếu bọn họ có đủ thời gian, chắc chắn sẽ không quản hết thảy mà điên cuồng báo thù nhưng căn bản là không có thời gian, Chí Tôn trở thành nô dịch như đánh một quyền vào ý chí của bọn họ, khiến nó vỡ vụn, sĩ khí rớt xuống đến âm độ.Ở xa xa, Chủ Tể dị tộc đang bỏ chạy, thân thể hắn run lên bần bật.

Hắn khó khăn quay đầu, nhìn thân ảnh mười ngàn trượng kia đang quỳ lạy trước mặt Mạnh Hạo, đầu óc của hắn "ong" một tiếng, ngây người.- Thất bại...

Chủ Tể dị tộc khàn khàn lên tiếng, thanh âm chua xót.

Hắn cười thảm.

Đệ Nhất Thiên tan vỡ, hắn phẫn nộ thậm chí muốn điên cuồng liều mạng, cho dù rất nhiều dị tộc đang hoang mang thì hắn lại nhanh chóng biến suy nghĩ này thành sát ý.Chỉ là Chí Tôn trở thành nô dịch khiến cho hắn chua xót, cảm thấy hối hận khi đã bỏ chạy.

Với suy nghĩ phức tạp đó, Chủ Tể dị tộc chỉ có thể cười thảm.Ánh mắt Hải Mộng phức tạp, nhìn vị Chí Tôn dị tộc kia, mặc dù trong lòng phấn chấn nhưng vẫn khẽ thở đai.

Thân là Chí Tôn, vốn là thiên địa đỉnh phong, cho đến cả thân ảnh thần bí kia cũng khó khiến hắn khuất phục.Ngược lại với dị tộc, tu sĩ Sơn Hải giới sau khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi, bạo phát ra tiếng hoan hô long trời lở đất.

Tiếng reo hò từ Đệ Tứ Sơn Hải truyền ra, lan đến Đệ Cửu Sơn Hải rất nhanh cả Sơn Hải Giới đã bạo phát âm thanh ngập trời.- Sơn Hải tất thắng!- Sơn Hải tất thắng!- Sơn Hải tất thắng!

Không biết làm người nào hô lên bốn chữ này, dần dần, cả Sơn Hải Giới, bốn chữ này không chỗ nào không có.

Thanh âm long trời lở đất cùng với tiếng kèn phản công của tu sĩ Sơn Hải Giới, giờ khắc này ầm ầm nổi lên.Tất cả tu sĩ Cửu Đại Sơn Hải đều xuất chiến, giết chết dị tộc!Toàn bộ dị tộc đã mất đi chiến ý.

Bịn họ hoảng loạn, run rẩy, kinh sợ.

Đệ Nhất Thiên tan vỡ, quê hương không còn, tộc nhân chết hết, Chí Tôn trở thành nô dịch.

Hết thảy đã khiến cả dị tộc tuyệt vọng.Cùng với sự phản công của Sơn Hải Giới, tiếng hoan hô phấn chấn liên tiếp vang lên.

Mạnh Hạo nhìn Chí Tôn đang quỳ trước mặt mình, hắn trầm mặc, trong mắt lộ vẻ phấn chấn cùng cảm khái.Hắn ôm quyền, hướng về phía Chí Tôn, cúi đầu thật sâu.Thứ hắn bái lạy chính là hồn bất khuất của vị Chí Tôn này.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, trừ đi sự thương hại trong lòng, phức tạp trong mắt cũng bị sự lạnh lùng thay thế.

Giữa chủng tộc với chủng tộc, tồn tại sự khâm phục nhưng không thể lùi bước!Có, chính là sinh tử!Không phải ngươi chết thì là ta vong.

Cuộc chiến tranh này, không chấp nhận thương hại, không chấp nhận sự đồng tình, không chấp nhận yếu đuối.

Trên thực tế, chiến tranh vẫn là chiến tranh.- Thực ra thứ ta muốn không phải là hồn của ngươi mà là thân Chí Tôn của ngươi.

Mặc dù như vậy, chiến lực của ngươi sẽ yếu đi rất nhiều nhưng cho dù là yếu hơn nữa, ngươi vẫn là Chí Tôn!

Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, cất bước trực tiếp đạp lên đỉnh đầu của Chí Tôn kia.

Thời khắc này, thân thể của Chí Tôn bị ý chí của Mạnh Hạo khống chế.

Chỉ một ý niệm của hắn đã có thể thao túng Chí Tôn kia.Gần như trong nháy mắt đạp lên đỉnh đầu, thân Chí Tôn chậm rãi ngẩng đầu, thân thể rầm rầm đứng lên, khí thể hùng dũng khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.Mà Mạnh Hạo phía trên Chí Tôn, thân ảnh của hắn, sự hiện hữu của hắn giờ khắc này trở nên long trời lở đất.

Chẳng những tu vi của hắn là Sơn Hải Giới đỉnh phong, mà chiến lực của hắn nhờ có thân Chí Tôn mà thành đỉnh phong của đỉnh phong.Nhưng những điều này không cách nào so sánh với biểu tượng của Mạnh Hạo.

Bởi vì chỉ trong khoảnh khắc Đệ Nhất Thiên tan vỡ, Chí Tôn trở thành nô dịch, hắn...

đã trở thành biểu tượng của Sơn Hải Giới trong lòng tất cả tu sĩ.Cặp mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hải Mộng, ôm quyền cúi đầu, đáy lòng có chút áy náy, cũng có hối hận, hắn khẽ thở dài.- Hải Mộng tiền bối, năm đó... vãn bối ngây thơ, trong lòng chỉ có bản thân, không có Sơn Hải, đã có chỗ đắc tội.

Mong tiền bối không để ở trong lòng.Mạnh Hạo lần nữa cuối đầu.

Năm đó, hắn vì bản thân nên không để ý đến Sơn Hải Giới.

Vì vậy, mới giằng co cùng Hải Mộng ở ngoài Như Phong Giới.Thời khắc này nhắc lại, Mạnh Hạo cũng thấy mình năm đó quá đáng.Hải Mộng mỉm cười, nàng rất ít khi cười.

Lúc này nàng cười, nụ cười như mẫu đơn nở rộ, vô cùng xinh đẹp.

Ánh mắt của nàng mang theo nhu hoà cùng từ ái, trong mắt nàng, Mạnh Hạo chỉ là một hài tử, một tiểu bối.- Đi làm chuyện ngươi nên làm đi.Mạnh Hạo gật gật đầu, không chần chừ, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm chặt.

Lập tức ánh mắt của thân Chí Tôn lộ ra ánh sao, giống như ánh mắt của Mạnh Hạo.Giờ khắc này, thần niệm của Mạnh Hạo sáp nhập vào thân Chí Tôn, khống chế nó như chính bản thân mình.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", trên người Chí Tôn bạo phát một luồng khí tức Chí Tôn kinh khủng.Thân thể của Mạnh Hạo có thể so với tám phần thần thức của Chí Tôn, khiến cho hắn có thể không chế, phát huy tám phần lực lượng của Dịch Cổ Chí Tôn.

Thời khắc này, thân thể Chí Tôn một bước quét ngang tinh không, xuất hiện ngay trước mặt Chủ Tể dị tộc.- Thần phục hoặc chết!

Thanh âm của Mạnh Hạo, mượn miệng của Chí Tôn dị tộc, truyền ra mênh mông cuồn cuộn ngập trời, rung động cả Sơn Hải Giới.Chủ Tể dị tộc kia cười thảm, hắn nhìn người đã từng là Chí Tôn tộc trước đây, trong mắt lộ ta điên cuồng cùng ý nghĩ muốn chết.

Chí Tôn thà chết chứ không khuất phục, thân là Chủ Têt hắn đã thác một lần không muốn thác lần thứ hai.- Ngươi phá huỷ nhà của ta, giết chết tộc nhân của ta, lúc này còn muốn ta thần phục?

Ta dù có chết cũng sẽ hoá thành oán niệm, đời đời kiếp kiếp nguyền rủa Sơn Hải Giới của ngươi!

Chủ Tể dị tộc ngửa mặt lên trời cười to, bạo phát tu vi cường hãn trong cơ thể, phía sau ầm ầm xuất hiện sáu đạo lốc xoáy.Thần sắc Mạnh Hạo cổ quái.

Hắn nhìn Chủ Tể dị tộc, nhàn nhạt lên tiếng.- Nói, như thế nào cũng bất khuất không phục, như thế nào cũng oán hận điên cuồng...

Thanh âm Mạnh Hạo như thiên lôi đánh xuống.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", khí thế của Chủ Tể dị tộc mất hẳn.Không đợt hắn già mồm át lẽ phải, Mạnh Hạo khống chế tay phải của con rối Chí Tôn, đánh một trảo.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", tinh không bốn phía Chủ Tể dị tộc vỡ vụn.

Thân thể của hắn cũng run rẩy, máu tươi phun ra, lui nhanh về phía sau.

Một phất tay, vô số pháp bảo bay ra, phía sau hắn đồng loạt bạo phát sáu đạo căn nguyên lốc xoáy, xuyên qua thân thể hắn chạy thẳng tới Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo khống chế Chí Tôn, đánh ra một quyền nữa.- Dường như ngươi đã quên, phe xâm lược không phải Sơn Hải Giới của chúng ta mà là 33 Thiên của các ngươi!Lời nói của Mạnh Hạo vang vọng.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", một quyền đánh xuống khiến tinh không vỡ nát lần nữa, nghiền vụn những pháp bảo kia, phá nát sáu đạo căn nguyên lốc xoáy.

Một quyền này đánh xuống, thân thể vị Chủ Tể dị tộc kia "ầm" một tiếng, đôi chân trực tiếp nổ tung, nhưng thân thể tránh khỏi sát cơ một lần nữa lui về sau.- Bắt đầu cuộc chiến này, cũng không phải Sơn Hải Giới chúng ta mà là các ngươi!

Mạnh Hạo sao có thể bỏ qua cho Chủ Tể dị tộc.

Lời vừa nói ra giống như tiếng sấm khiến tâm thần Chủ Tể dị tộc phát run.

Hắn chua xót ý thức được, Mạnh Hạo tuy nói khó nghe nhưng đều là sự thật.Bắt đầu chiến tranh, là bọn họ.

Phe xâm lược cũng là bọn họ.- Thế thì thế nào, chúng ta còn chưa huỷ diệt Sơn Hải Giới, vẫn chưa diệt tộc của các ngươi như các ngươi đã phá nhà của chúng ta!

Chủ Tể dị tộc rống lớn, thời khắc này không còn đạo lý gì nữa.

Hắn gào thét, hoá thân thành bản thể là một con thằn lằn to lớn mấy ngàn trượng.

Toàn thân ngập trong biển lửa màu đen, đâm thẳng đến chỗ Chí Tôn do Mạnh Hạo khống chế.- Sơn Hải Giới, nhất định diệt vong!- Sơn Hải Giới diệt vong hay không ta không biết, ta chỉ biết, ngươi... lúc này phải chết!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng.

Chí Tôn bị không chết nhấc mạnh tay lên, bấm quyết, vung về phía trước, bạo phát toàn bộ lực lượng Chí Tôn, phong toả bốn phía, tạo thành một cái nhà giam, hung hăng đè xuống."

Ầm" một tiếng, toàn thân Chủ Tể dị tộc run rẩy, thất khiếu chảy máu, ngọn lửa ngoài thân cũng tắt, vảy vỡ nát.

Hắn gào thét thê lương, thân thể dưới uy lực kia trực tiếp vỡ nát, "ầm" một tiếng, hình thần câu diệt!Đánh chết Chủ Tể dị tộc, Mạnh Hạo cảm thấy thân thể hư nhược.

Khống chế thân Chí Tôn dị tộc, đối với Mạnh Hạo mà nói, tiêu hao rất nhiều sức lực.

Hắn mở mắt ra, nhìn Sơn Hải Giới, không tiếp tục khống chế thân Chí Tôn mà truyền ra thần niệm, khiến cho con rối kia bước vào Đại Sơn Hải Giới.

Những dị tộc kia thấy được, toàn bộ đều tuyệt vọng, có điên cuồng có chua xót.

Chiến tranh không có hi vọng này, bọn họ không có nhiều lựa chọn.Rõ ràng là phe xâm lược lại cảm nhận được nỗi đau khổ của bị xâm lược.

Chiến tranh... là thanh kiếm hai lưỡi.- Trận chiến đầu tiên của 33 Thiên, có thể kết thúc!Mà giờ khắc này, người mạnh nhất trong dị tộc đang giao chiến với Kháo Sơn lão tổ run rẩy.

Hắn lui nhanh về sau.

Kháo Sơn lão tổ hừ một tiếng, lập tức truy kích.Dị tộc Đệ Nhất Thiên hoàn toàn đại loạn.

Chương 1704: Đệ nhất thiên thuần phụcSơn Hải Giới toàn diện phản công, khắp nơi chiến hỏa ngập trời, hoàn toàn khác lúc trướcLần này, liên tục bại lui không phải là tu sĩ Sơn Hải, mà là dị tộcĐệ Nhất Sơn Hải, danh sách Đạo Thiên mang rất nhiều Sơn Hải tu, chém giết ở phía trướcNơi đi qua, những dị tộc kia toàn bộ tan tác, bọn chúng không dám chiến, bất kỳ kẻ nào đều có thể nhìn thấu sự tự tin trong vẻ mặt, ngập trời chiến ý của tu sĩ Sơn Hải Giới lúc nàyCó lúc, trong tuyệt vọng chọn tự bạo, có lẽ có thể bạo phát ra một khí thế chủng tộc, nhưng khí thế này bản thân chính là bi ai, là đau thươngSau khi bạo phát, chờ đợi bọn hắn chính là diệt vongĐịch nhân như vậy, cho dù khả kính, cho dù đáng sợ, nhưng cũng không thể để cho người dâng lên cảm giác vô lựcMàkhi đồng thời có tự tin, có tinh thần, cũng có chủng tộc bạo phát mới thật sự là tồn tại đáng sợGiờ này tu sĩ Sơn Hải Giới chính là như vậy!

Khi thức tỉnh đồng thời, có một cỗ điên cuồng, khí thế như hồng khiến cho dị tộc rối rít tâm thần run rẩyBọn chúng không phải không nghĩ tới điên cuồng, không phải không nghĩ tới liều chết bạo phát, nhưngvô dụngBọn chúng không phải là chưa từng làmDưới sự phản công của tu sĩ Sơn Hải, bọn hắn cũng từng tự bạo, cũng từng cho dù tử von, cũng muốn lôi kéo Sơn Hải tu cùng đồng quy vu tậnNhưngcũng là vô ích!Đệ Nhị Sơn Hải chém giết kinh thiênTrong Đệ Tam Sơn Hải, khí tức máu tanh tràn ngập cả tinh không, tu sĩ Sơn Hải giống như là tắm máu sống lạiTrong mắt của bọn họ lộ ra sáng, ở trong ánh hào quang có lòng tin, có hi vọng, cũng có tàn nhẫn và điên cuồngSo tàn nhẫn, bọn họ còn tàn nhẫn hơn dị tộc, so tự tin, bọn họ càng tự tin hơn dị tộc, so hy vọng, bọn họ vĩnh viễn hy vọng vượt qua dị tộc giờ nàyTrong tiếng nổ "ầm ầm", chiến tranh ở Đệ Tứ Sơn Hải càng nhanh chóng hơnDưới sự chỉ huy của Hứa Thanh, sau khi trở về Địa Tạng, đại quân tu sĩ Sơn Hải quét ngang chiến trườngĐịa Tạng không tùy tiện xuất thủ nữaTương tự như vậy, lúc này Mạnh Hạo mặc dù có Chí Tôn khôi lỗi, mặc dù có chiến lực lục nguyên đỉnh phong, nhưng cũng không tiếp tục xuất thủCòn có Hải Mộng, còn có những Đại Sơn Hải chủ kia đều là như vậyTrừ phi là đối mặt với cường giả dị tộc, nếu không, bọn họ cũng chỉ là ngắm nhìn mà thôiĐể tư cách xuất thủ lại cho những tu sĩ Sơn Hải Giới khác, bởi vì mọi người đều hiểu rõ, giờ này, chỉ là bắt đầu của chiến tranhChỉ có tu sĩ nhuộm địch nhân máu tươi mới có thể ở trong những trận chiến tiếp theo có tư cách phát triển!

Đệ Bát Sơn Hải, Đệ Cửu Sơn Hải đều đang chiếnTất cả dị tộc đều đang không ngừng rút luiMà Cửu Đại Sơn Hải lúc trước phân biệt phủ xuống hóa thành chín đại trận doanh, vốn là ở dưới tình huống dị tộc chiếm cứ ưu thế, giống như chín thanh đao nhọn, đâm vào trong Sơn Hải Giới có thể dẫn đến tách rời xé rách, gây ra thương tổn cực lớn cho Sơn Hải GiớiNhưng giờ này, bố cục như vậy lại thành căn nguyên khiến cho Đệ Nhất Thiên dị tộc diệt tuyệt, vì phân tán, cho nên xuất hiện cục diện bị bao vâyDuy chỉ có ở đó Đệ Lục Sơn Hải và Đệ Thất Sơn Hải, trong hai mảnh Sơn Hải Giới này, vì tu sĩ Sơn Hải nhân số thưa thớt khiến nó trở thành trận doanh của dị tộc, đến cuối cùng càng là trở thành căn cứ địa của bọn chúng, cũng là cứ điểm cuối cùngCũng liền là bảy ngày, Đệ Nhất Sơn Hải, Đệ Nhị Sơn Hải, Đệ Tam Sơn Hải cùng với Đệ Tứ Sơn Hải liên tiếp đại thắng, giết chết dị tộc, thậm chí dưới sự vây công diệt sát dị tộc bốn Đại Sơn Hải gần như tám thànhTinh không máu tươi tràn ngập, giết chóc ngập trời, mà tu sĩ Sơn Hải Giới chiến ý như cũ dâng caoHứa Thanh ở trong một trận chiến này tản ra rực rỡ và hào quang thuộc về nàngTrong bốn Đại Sơn Hải, Đệ Tứ Sơn Hải hoàn thành diệt sát dị tộc đầu tiên, thậm chí thay đổi phương hướng đi vào Đệ Tam Sơn Hải trợ chiếnLúc này, tu sĩ bốn Đại Sơn Hải dĩ nhiên dung hợp lại cùng nhau ngày càng lớn mạnh, dưới sự chỉ huy của Hứa Thanh hướng về Đệ Ngũ Sơn Hải đi về phía trướcMục đíchChính là trận doanh duy nhất của dị tộc giờ này Đệ Lục Sơn Hải và Đệ Thất Sơn HảiVề phần Đệ Bát và Đệ Cửu Sơn Hải cũng đã kết thúc chiến tranh diệt sát dị tộc, sớm đã tập hợp lại cùng một chỗ, phối hợp với Sơn Hải khác từ một hướng khác, tấn công Đệ Thất Sơn HảiĐến lúc này, cuộc chiến tranh này đã kéo dài mấy tháng, nhưng biến hóa mấy tháng này lại như nghịch chuyển bầu trời, như sóng tràn bờQuyết chiến cũng ở một ngày này, ở Đệ Thất Sơn Hải và Đệ Lục Sơn Hải chân chính bạo phátTrận quyết chiến này, Mạnh Hạo tham dự vào, Chí Tôn khôi lỗi xuất hiện càng làm cho những dị tộc còn đang đối kháng kia bi ai đồng thời tuyệt vọng hơnMà người mạnh nhất tron dị tộc tên Đạo Tôn giáp vàng vẻ mặt khổ sở khó có thể hình dungĐối mặt tu sĩ Sơn Hải Giới như nước lũ quét ngang mà đến, đối mặt với sự kinh khủng của Hải Mộng Chí Tôn và Chí Tôn khôi lỗi, đối mặt Địa Tạng cùng với Mạnh Hạo phủ xuống, đối mặt những Đại Sơn Hải chủ liên tiếp xuất hiện, dị tộc trên Đệ Thất Sơn Hải, Đệ Lục Sơn Hải căn bản cũng không có lực lượng đi chiếnThần phục hay chết!

Khi thanh âm của Mạnh Hạo vang vọng khắp chiến trường, dần dần tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới đều không xuất thủ nữa, mà là toàn bộ hô lên thanh âm như vậyThanh âm này mang khí thế khó tả khôn xiết, mang một cỗ chấp nhất, cũng có tinh thần chủng tộc nổi lên, dường như trở về với Chí Tôn Tiên Giới, bễ nghễ thiên hạThần phục hay chết!Thần phục hay chết! !

Thanh âm này nổ vang, ở trên Sơn Hải Giới ngập trời lên, vang dội không ngừng, ẩn chứa chèn ép cường đại, khiến cho những dị tộc kia lúc này đều run rẩy hơnMạnh Hạo không định diệt sát tất cả dị tộcĐây là một loại lãng phí, nếu dị tộc lựa chọn thần phục, như vậy thì vô hình trung khiến cho lực lượng của Sơn Hải Giới sẽ vì chiến tranh kéo dài, chẳng những không giảm bớt, ngược lại sẽ tăng lên một chútMà đây cũng là chiến tranh hy vọng cuối cùngĐối với câu nói này của Mạnh Hạo, Hải Mộng Chí Tôn khẽ gật đầuTrên thực tế nếu Mạnh Hạo không nói, nàng cũng tính toán đề xuất cái ý nghĩ nàyĐịa Tạng cũng tốt, những Sơn Hải chủ khác cũng được, mặc dù có một chút bất đồng ý kiến, nhưng giờ khắc này, tồn tại của Mạnh Hạo chính là ý chí cao nhất trong Sơn Hải GiớiThậm chí cả Sơn Hải Giới tu sĩ thân thể cường hãn đều có quan hệ với Mạnh Hạo, bọn họ tự nhiên sẽ không đi tà đạoKhông suy tư quá lâu, lúc này trong dị tộc Đệ Thất Sơn Hải và Đệ Lục Sơn Hải, vị Đạo Tôn giáp vàng mạnh nhất cười thảm một tiếng, tản ra tu vi, hướng về Sơn Hải Giới, cúi đầuThần phục!

Không thể không thần phục, nhất định phải thần phục, trừ phiToàn tộc vẫn lạcThanh âm dị tộc giáp vàng này vang vọng cả chiến trường, truyền vào Đệ Lục và Đệ Thất Sơn Hải giớiNhững dị tộc kia sau khi nghe được, lại có không ít nhẹ nhàng thở ra, mỗi một người đều tản ra tu vi, cúi đầuNhưng cũng có một số dị tộc không muốn thần phục nhưng ở tu sĩ Sơn Hải quét ngang, những dị tộc ý đồ chống cự toàn bộ bị trực tiếp diệt sát, máu tươi tràn ngập, chứng kiến lần đại thắng của Sơn Hải Giới!

Lần này thắng lợi, Đệ Nhất Thiên sụp đổ, Chí Tôn bị nô dịch, Chủ Tể tử vong, hai đại Đạo Tôn, một chết, một cái tượng, dị tộc tử vong gần như hơn bảy thànhNhưng đồng thời, Sơn Hải Giới cũng bỏ ra cái giá rất lớnTu sĩ Sơn Hải tử vong gần như bốn thành, hầu hết đều là khi trận chiến mở màn vẫn lạcNếu không phải là Mạnh Hạo làm sụp đổ Đệ Nhất Thiên, thức tỉnh tinh thần Sơn Hải tu, rồi sau đó lại không để cho dị tộc chậm thời gian đến đây, nô dịch Chí Tôn, như vậy Sơn Hải tu thương vong sẽ càng nhiềuChiến tranh rốt cục cáo một giai đoạnTiếng hoan hô vang lên, nhưng tới từ trên tinh không, bị Sơn Hải ý chí ngăn cản ở ngoài, 32 Thiên như cũ như quái vật lớn, áp Sơn Hải Giới, lúc này đại thắng như cũ đè nénMọi người đều hiểu rõ, 32 Thiên không bao lâu nữa liền sẽ phủ xuốngSơn Hải ý chí không thể ngăn cản trở quá lâu, mà lần sau 32 Thiên phủ xuống cũng không phải Đệ Nhất Thiên một phương thế lựcLần sau, chính làSo với Đệ Nhất Thiên còn mạnh hơn mấy lần giáng xuống!

Sơn Hải Giới có thể thắng saoMỗi một tu sĩ Sơn Hải đáy lòng đều hiện lên cái nghi vấn này, nhưng khi bọn họ thấy được thân ảnh Chí Tôn dị tộc kia, thấy được thân ảnh Mạnh Hạo, trong mắt của bọn họ lộ ra tia sángCòn có ba thángTối đa, ba tháng32 Thiên liền sẽ đánh vỡ vách ngăn, phủ xuống!Mà lần này phủ xuống không chỉ là một thiênĐúng lúc này, ý chí Sơn Hải Giới hóa thành thanh âm thương tang, vang vọng trong lòng mỗi một tu sĩ Sơn Hải Giớicó lẽ mở ra Sơn Hải Giới hình thái thứ hai!

Ngay sau đó, ý chí Sơn Hải Giới lần nữa truyền đến vang vọng một câu nóiGần như ngay khi lời nói này vang lên, Mạnh Hạo sửng sốt, Địa Tạng cũng mạnh ngẩng đầu, duy chỉ có Hải Mộng Chí Tôn nhìn từ xa Đệ Cửu Sơn Hải, sau một lúc lâu, nàng nhàn nhạt lên tiếngMở ra hình thái thứ hai!Các Đại Sơn Hải chủ nghe lệnh, lập tức dời tất cả chúng sinh sở tại Sơn Hải đến Đệ Cửu Sơn Hải, lấy Đệ Cửu Sơn Hải làm trận doanh hạch tâm của trận chiến này!Sơn Hải tu, mau trở về Sơn Hải của từng người, chờ đợi phong mệnh, thống nhất an bài, phối hợp Sơn Hải Giới hình thái thứ hai, cùng 32 ThiênTái chiến!Mà Sơn Hải Giới hình thái thứ hai cần một tháng mới có thể chuyển hóa hoàn thành, hình thái thứ hai này là năm đó Cửu Phong Chí Tôn để lại, chính là phòng bị chiến tranh ngày sau!Hình thái thứ hai là biến Sơn Hải Giới từ ngang thành lập, từ đường thẳng thành dựng đứng!Đệ Nhất Sơn Hải thành phòng tuyến thứ nhất, Đệ Nhị Sơn Hải là phòng tuyến thứ hai, cứ liên tục như vậy, sau tám phòng tuyến chính là Đệ Cửu Sơn Hải sở tạiBa tháng, chư vị Sơn Hải đạo hữuTrận chiến này liên quan đến sự tồn vong của Sơn Hải, bổn tônChỉ có một câu nói, tu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng!

Hải Mộng Chí Tôn thanh âm nổ vang, tu sĩ Sơn Hải Giới đầu tiên là trầm mặc, rồi sau đó toàn diện bạo phátTu sĩ Sơn Hải, tử chiến đến cùng!

Thanh âm như sóng, ngập trời nổ vangMạnh Hạo hít sâu một hơi, trong mắt của hắn cũng lộ ra chiến ý, nhìn trên tinh không, ở sau hư vô Sơn Hải xa lạ là 32 Thiên sở tại, lúc này đang đánh vào vách ngăn, khiến cho tinh không xuất hiện tầng tầng sóng gợnCuộc chiến tranh này đích xác vừa mới bắt đầu Chương 1705: Sơn hải thiếu chủCả Sơn Hải Giới đang thay đổiLoại thay đổi này tuy rằng nhìn như chậm chạp, nhưng trên thực tế nếu như mắt thường có thể thấy được, như vậy có thể tưởng tượng, tốc độ biến đổi này không phải chậm, mà là cực nhanh!

Đó là một loại biến hóa có thể cho tu sĩ cả Sơn Hải Giới phát hiện, lại cảm giác khó chịu đều không phải là rất mạnh mãnh liệtVốn là từ Đệ Nhất Sơn Hải đến Đệ Cửu Sơn Hải là một cái đường thẳng, giống như một cái người khổng lồ nằm ở đó, mặt trời mặt trăng ngôi sao vây quanhNhưng bây giờ, người khổng lồ nàyđang chậm rãi đứng lên!

Đệ Nhất Sơn Hải đang không ngừng bay lên không, còn có biển thứ nhất cũng như vậyKhông có lúc nào là không có tiếng nổ vang lên, tu sĩ cả Sơn Hải Giới cũng tuân theo phong mệnh của Hải Mộng Chí Tôn, dưới sự phối hợp của các Đại Sơn Hải chủ mang những người phàm di dời Đệ Cửu Sơn HảiSơn Hải Giới ở vào một phiến bận rộn, biến hóa mỗi thời mỗi khắc đều đang xuất hiệnHứa Thanh không có thời gian gặp Mạnh HạoTrong cuộc chiến tranh này nàng thể hiện khả năng bài binh bố trận phi phàm, lúc này đã bị Hải Mộng Chí Tôn mang đi, cùng với Lý Linh Nhi trở thành hai đại Thánh nữ của Hải Mộng Chí Tôn trên Sơn Hải GiớiMà Chí Tôn dị tộc khôi lỗi kia cũng bị Mạnh Hạo an bài ở trong tinh không, phụ trách luôn luôn cảnh giác 32 Thiên liệu có phủ xuống trước thời hạn hay không, thần niệm cũng quét ngang Sơn Hải Giới, trấn áp tiêu nhỏDù sao, cho dù tinh thần nổi lên, tồn vong của chủng tộc như vậy, cũng như cũ có một số tu sĩ và gia tộc tông môn tồn tại dị tâm, dường như xem không hiểu cục diện dưới ổ trứng bị lật không còn trứng nguyên vẹn, ý đồ giữ lại thực lực, hoặc là vì ngày sau đông sơn tái khởi, hoặc là vì vạn nhất không ổn, khi quy hàng cũng có thể khiến 33 Thiên coi trọngNhưng có Chí Tôn dị tộc này ở đó, những kẻ ý đồ xấu không dám không ra lựcCả Sơn Hải Giới gần như toàn bộ phát động, bận rộn chuẩn bị chiến đấuDù sao thời gian quá ngắn, mặc dù không xuất hiện ngoài ý muốn, cũng tối đa chỉ có ba thángMà Mạnh Hạo lại là ít thấy, thoáng không có bất kỳ chuyện gì, hắn trầm mặc ở trong tinh không, nhìn Sơn Hải Giới biến hóa, nhìn phía xa Đệ Nhất Thiên đang chậm rãi dâng lên, nhìn cả Sơn Hải Giới không còn là đường thẳng nữa, mà là trở thành một cái sườn dốc, hắn càng trầm mặc hơnCó chútXa lạMạnh Hạo khẽ thở dàiCuộc chiến tranh này, mặc dù đáy lòng hắn sớm có chuẩn bị, nhưng cho dù là đối với hắn hay là đối với tu sĩ cả Sơn Hải Giới mà nói, đều vẫn là quá đột ngộtĐột nhiên bạo phát chiến tranh Đệ Thất và Đệ Bát Sơn Hải, chiến tranh Đệ Lục và Đệ Ngũ Sơn Hải, rồi sau đó ý chí lựa chọn, khiến chiến tranh 33 Thiên trước thời hạn bạo phát, người sau lựa chọn không sai, nhưng đột nhiên không thể tránh đượcMạnh Hạo trầm mặc, đáy lòng của hắn có mờ mịt, có mờ mịt đối với tương lai, nhưng hắn không thể nói, không thể biểu lộ ra chút nào, thậm chí trước mặt người khác còn phải giữ vững lòng tinNhưng trên thực tế, chính hắnCũng không có lòng tinLúc này theo hắn đi tới, hễ là tu sĩ Sơn Hải Giới nhìn thấy Mạnh Hạo, bất kể là một Sơn Hải nào đều toàn bộ mắt lộ ra tôn kính, xa xa hướng về Mạnh Hạo cúi đầuMạnh Hạo dĩ nhiên trở thành tượng trưng tinh thần cho tu sĩ cả Sơn Hải Giới, trong mắt rất nhiều người, hắn đại biểu hy vọngMạnh Hạo thu hồi đè nén trong lòng, trên mặt lộ ra tự tin mỉm cười, hướng về mọi người gật đầu, một đường bay nhanh, đi qua Đệ Ngũ Sơn Hải, đi qua Đệ Lục Sơn Hải, đạp lên Đệ Thất Sơn Hải, đi vào Đệ Bát Sơn Hải, cho đến cuối cùngXuất hiện ở trong Đệ Cửu Sơn HảiĐây là năm đó sau khi rời đi, lần đầu hắn trở về, nhìn Đệ Cửu Sơn Hải Giới, tâm của Mạnh Hạo rốt cục bình tĩnh một chút, nhưng hắn còn có quá nhiều chuyện chưa làmHồn của Sở Ngọc YênMạnh Hạo trong lòng đau nhói một chút, trầm mặc, đi ở trong tinh không, không đi những địa phương khácLúc này hắn chỉ muốn về nhàTrở về Nam Thiên TinhNam Thiên Tinh giờ này đồn trú số lượng tu sĩ rất nhiều, vì liên quan đến Mạnh Hạo, uy danh của Phương gia, không chỉ là Đệ Cửu Sơn Hải chấn động, cả Sơn Hải Giới đều nghe nói, Mạnh Hạo là thiếu chủ của Phương giaMạnh Hạo trở về, Nam Thiên Tinh chấn động, Phương gia toàn tộc xuất động, nghênh tiếp Mạnh Hạo, nghi thức long trọng này liền là tộc trưởng cũng đều không thể có, chỉ có lão tổ mới có thể làm đượcNhưng hôm nay, cùng đi nghênh tiếp Mạnh Hạo không chỉ là Phương gia, trên cả Nam Thiên Tinh, tất cả tông môn, tất cả gia tộc, bao gồm Đường Hoàng Đại Đường Hoàng triều cũng đều xuất hiệnKhi thân ảnh của Mạnh Hạo xuất hiện ở bên ngoài Nam Thiên Tinh, hắn thấy được gần cả trăm vạn tu sĩ ở bên ngoài Nam Thiên Tinh sắp hàng thành một đội ngũTrên vẻ mặt mỗi một tu sĩ đều mang phấn chấn, mang kích động, mang cuồng nhiệtGần như khi nhìn đến Mạnh Hạo, gần cả trăm vạn tu sĩ này phần lớn ôm quyền, cúi đầu thật sâuChúng ta cung nghênh thiếu chủ trở về!Cung nghênh thiếu chủ trở về!Đệ Nhất Thiên chi chiến, thiếu chủ thần thông kinh thiên, vô địch hậu thế! !Từ một khắc Mạnh Hạo làm sụp đổ Đệ Nhất Thiên, nô dịch Chí Tôn dị tộc kia trở đi, trong mắt tu sĩ Sơn Hải Giới, Mạnh HạoChính là thiếu chủ, không phải thiếu chủ của Phương gia nhất tộc, mà là thiếu chủ Sơn Hải GiớiLúc này thanh âm vang dội, Mạnh Hạo ánh mắt quét qua, cũng nhìn thấy phía sau những tu sĩ này, trên bầu trời Nam Thiên Tinh, khu vực không ly khai tinh tú cũng có một đám người ở nơi này chờ đợi hắnỞ trong đám người, Mạnh Hạo thấy được phụ thân của hắn, mẫu thân của hắn, tỷ tỷ của hắn, còn có một số khuôn mặt quen thuộc đã từng là những thiên kiêu đóMạnh Hạo thấy được nụ cười trên mặt phụ thân, đó là vẻ mặt kích động mang kiêu ngạo, nhìn mẫu thân khuôn mặt hiền hòa, đó là có tử như thế, mẫu có vinh yên tự hàoMạnh Hạo bước chân chợt ngừng, thu hồi ánh mắt, nhìn những tu sĩ bên ngoài Nam Thiên Tinh kia, hắn ôm quyền, cúi đầu thật sâuCùng Đệ Nhất Thiên chi chiến, Mạnh mỗ làm chỉ là thân là một tu sĩ Sơn Hải, việc phải đi làm, mà Mạnh mỗ một người cũng không thể quyết định một cuộc chiến tranhTrận chiến này có thể thắng, là tu sĩ Sơn Hải cùng chung sức lực lượng!

Lời nói của Mạnh Hạo vang lên, lấy chiến lực của hắn giờ này, trong thanh âm không cần cố ý sáp nhập vào một ít gì, liền có thể tràn ra một loạt trào dâng ýTừ lúc trước Đệ Nhất Thiên chiến tranh bộc phát ra, Mạnh Hạo hắn liền hiểu, mình không thể còn như trước chỉ vì mình suy tính, trách nhiệm trên người hắn đã lớn đến mức khiến hắn đều cảm thấy có áp lựcTheo lời nói của hắn truyền ra, bên ngoài Nam Thiên Tinh gần cả trăm vạn tu sĩ, toàn bộ cúi lậy, sau đó ở phía trước Mạnh Hạo tách ra một con đường, đi thông Nam Thiên TinhMạnh Hạo ngẩng đầu, dưới sự chú ý của mọi người, cất bước đi về phía trướcKhi đi vào Nam Thiên Tinh, hắn nhìn cha mẹ, nhìn mấy vị lão tổ trong gia tộc, Mạnh Hạo đột nhiên cảm giác được tất cả tinh thần mạnh đánh, vào giờ khắc này, trở thành mệt mỏiNhà, là để nơi cho người ta buông lỏngMạnh Hạo nhanh đi vài bước, ở trước mặt cha mẹ của hắn, quỳ lạy xuốngCha, mẹCon đã trở vềLúc này, tất cả tu sĩ ánh mắt đều rơi xuống chỗ nàyMẫu thân Mạnh Hạo tiến lên, một tay đỡ Mạnh Hạo dậy, nhìn Mạnh Hạo, mẫu thân hắn lộ ra đau lòng, không nói thêm gì, ôm Mạnh Hạo vào trong lòngGiờ này, trên Nam Thiên Tinh truyền ra tiếng hoan hô mãnh liệt hơnTrong lòng Sơn Hải tu, Mạnh Hạo đã là chí cao vô thượng, nhưng ở Đệ Cửu Sơn Hải, nhất là trong lòng tu sĩ Nam Thiên Tinh, đó làtồn tại vô thượng vượt qua tối cao, đó làMạnh Hạo của bọn họ!

Mạnh Hạo đã trở vềNam Thiên Tinh chấn động, Đệ Cửu Sơn Hải chấn độngTrong vòng nửa tháng tiếp theo, vô số tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải mộ danh mà đến, muốn nhìn thấy Mạnh Hạo, Mạnh Hạo chỉ có thể tự mình thấy rất nhiều tu sĩCho dù hắn mệt mỏi, sợ rằng muốn nghỉ ngơi, hắn cũng không thể lạnh tâm tu sĩ Sơn HảiCho đến khi mẫu thân hắn đau lòng, vì thế giận dữ, chặn tất cả người muốn tìm ở ngoài cửa, phụ thân của Mạnh Hạo thay nhận thấy mới hơi khá hơn một chútMạnh Hạo rốt cục có thời gian của mình, bồi tiếp mẫu thân, bồi tiếp tỷ tỷ của hắn, hưởng thụ một nhà hạnh phúcHắn không tĩnh tọa, cũng không tu hành, càng không đi ra khỏi Phương gia, đi xem chốn cũ Nam Thiên Tinh, chỉ là ở trong tòa nhà này để cho tim của mình từ từ vào bình tĩnhHắn phát hiện, thái độ của tu sĩ Sơn Hải Giới đối với mình không giống, những thiên kiêu đó, như đám người Phàm Đông Nhi cũng đối với mìnhKhông giốngThậm chí phụ thân của hắn khi thì nhìn về phía hắn cũng có kính sợ dĩ vãng chưa từng cóĐiều này làm cho Mạnh Hạo cảm thấy trong lòng chua xót, có chút khó chịuCòn có tỷ tỷ khi còn bé, thề phải bảo vệ Mạnh Hạo cả đời cũng thay đổiMặc dù thân tình càng đậm, nhưng Mạnh Hạo có thể thấy được kính sợ trong mắt tỷ tỷVề phần Tôn Hải càng không cần phải nóiHắn vốn là liền đối Mạnh Hạo kính sợ, giờ khắc này khi nhìn hướng Mạnh Hạo, kính sợ kia đã đến cực hạn, cũng có cuồng nhiệtDuy chỉ có mẫu thân của hắn là duy nhất không có biến hóa, Dường như trong mắt nữ tử này, cho dù Mạnh Hạo đến cảnh giới gì, cho dù là Chí Tôn, cũng như cũ chỉ là một hài tửBồi tiếp người nhà, thi thoảng Mạnh Hạo sẽ nhìn về phương xa, nơi đó là địa phương Hứa Thanh sở tại, thi thoảng hắn cũng sẽ đi minh tưởng hồn Sở Ngọc YênVề phần những người khác, Mạnh Hạo không phải là không nguyện suy nghĩ, mà ở dưới nguy cơ Sơn Hải Giới, hắn không có tinh lực, không có dư lực đi suy tư nhiều lắmMạnh Hạo cảm giác mình thay đổi, trở nên trầm mặc, thay đổi đối với linh thạch, dường như không phải để ý như vậy nữaHắn bắt đầu suy tính, là Sơn Hải GiớiNếu như có khả năng, ta hy vọng thời đại ta sở tại không có chiến tranhMạnh Hạo đáy lòng than khẽ, càng thêm mệt mỏiLại qua đi nửa tháng, Sơn Hải Giới hình thái thứ hai rốt cục hoàn thànhĐệ Nhất Sơn Hải hoàn toàn đến nơi cao nhất, trong đó biển thứ nhất ở đỉnh phong, núi thứ nhất sau đó, ngay sau đó biển thứ hai, núi thứ haiCả Sơn Hải Giới như người khổng lồ đứng lên, đỉnh thiên lập địa!Mà mặt trời mặt trăng ngôi sao không tiếp tục vây quanh, mà là canh giữ ở hai bênMặc dù sẽ khiến Sơn Hải Giới ban ngày cùng đêm tối vĩnh hằng, nhưng ở nguy cơ trước mắt, không ai đi để ý những nàyCùng lúc đó, phàm nhân ở trong Sơn Hải Giới đã bị di dời lượng lớn, tập trung vào Đệ Cửu Sơn Hải, nơi nàyLà cứ điểm cuối cùng cả Sơn Hải Giới!

Gần như khi Sơn Hải Giới hình thái thứ hai hoàn chỉnh, ý chí của Sơn Hải Giới mang lạnh như băng, dường như không có có bất kỳ tâm tình gì, vang lên trong lòng mỗi một cái tu sĩ Sơn HảiNgăn cản 32 Thiên phủ xuống đã không cách nào duy trì quá lâu, còn có nửa tháng nữabọn chúngSẽ phủ xuống Chương 1706: Cho ta một công đạoThanh âm này vang lên trong óc tất cả tu sĩ Sơn Hải GiớiChớp mắt một cái, bất kể Sơn Hải tu đang làm chuyện gì đều toàn bộ chợt ngừngCả Sơn Hải Giới hoàn toàn yên tĩnhNhưng rất nhanh, liền từng người một mắt lộ ra chiến mang, khác với đã từng mê mang và sợ hãi lúc trướcGiờ này trong mắt hầu hết Sơn Hải Giới tu sĩ, là ánh sáng mang tinh thần, mang hào quangPhần lớn bọn họ giữ vững trầm mặc, nhưng lại nhanh chóng hoàn thành tập kếtDựa theo yêu cầu của Hải Mộng Chí Tôn cùng với các Đại Sơn Hải chủ, đem núi thứ nhất làm tiền tuyến, mà trong biển thứ nhấtlại là bị bố trí vô số trận pháp và cấm chế, dung hợp ở cùng một chỗ, tạo thành một cái cấm pháp khổng lồMà những Hải tộc kia cũng vào giờ khắc này gia nhập vào trong chiến tranh, ở cửa ải liên quan tồn vong một khắc này, bạo phát ra toàn lựcMột tòa Sơn Hải chính là một cái phòng tuyến, sau tám phòng tuyến mới là hạch tâm Sơn Hải Giới giờ nàySơn Hải Giới tăng nhanh tốc độ chuẩn bị chiến đấuMạnh Hạo bình tĩnh khoanh chân ngồi ở trong tòa nhà Phương gia, cho đến lại qua đi nửa tháng, hắn mới lựa chọn rời điHắn muốn ở Nam Thiên Tinh, đi tìm một ngườiCòn muốn đi núi thứ chín, nhìn một ngườiThủy Đông Lưu!Năm đó từ ngoại công, hắn biết hóa ra Thủy Đông Lưu chính là vị dị nhân kia, rồi sau đó liên tưởng đến những chuyện cũ đã xảy ra, Mạnh Hạo càng phát giác Thủy Đông Lưu người này không đơn giảnThậm chí mơ hồ, Mạnh Hạo có loại dự cảm, trên người của Thủy Đông Lưu ẩn chứa một bí ẩn to lớnCái bí ẩn này có lẽCùng Sơn Hải Giới có liên hệ quá lớnThủy Đông Lưu có thể bằng một câu nói khiến cho ngoại công trở thành Đệ Bát Sơn Hải chủRốt cuộc hắnlà ai?Tổ phụ ta, dựa theo ngoại công nói, không trở lại Sơn Hải Giới này, hay làLà ởMạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt dường như xuyên thấu tám p tầng hòng tuyến, nhìn về phía kia bên ngoài trong tinh không xa lạ, 32 ThiênỞ Nam Thiên Tinh này hơn một tháng, thần thức của Mạnh Hạo nhiều lần bao trùm cả Nam Thiên Tinh, tìm Thủy Đông LưuHắn có loại cảm giác mãnh liệt, Thủy Đông Lưu ngay tại Nam Thiên TinhNhưng thủy chung không có chút phát hiện nào, Mạnh Hạo khẽ thở dài, hắn tin trực giác của mình, lúc này từ biệt cha mẹ đám người rời điMạnh Hạo một thân một mình ở trên bầu trời Nam Thiên Tinh cúi đầu nhìn mặt đấtLà không muốn gặp ta saoMạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếngMà lúc này, trên Nam Thiên Tinh, trên một đỉnh núi cao, Thủy Đông Lưu đang đứng ở nơi đó, cũng ngẩng đầu, nhìn Mạnh Hạo xa xa trên bầu trờiHắn có thể thấy được Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại không thấy hắnMạnh Hạo đứng ở giữa không trung, đợi rất lâu, bỗng nhiên ánh mắt nhoáng lên một cáiMắt trái của hắn liên tục chớp động chín lần, lập tức cả thế giới trong mắt của hắn trong nháy mắt phóng đạiSau chín lần liên tục phóng đại, mỗi một tấc mặt đất đều tại trong mắt của hắn rõ ràng có thể thấy đượcTrong phút chốc, thân ảnh Mạnh Hạo biến mất, khi xuất hiện, bất ngờở đỉnh núi cuối cùng Thủy Đông Lưu sở tại, trước mặt Thủy Đông LưuNhưng từ đầu tới cuối, Thủy Đông Lưu đều không có nhúc nhích chút nào, chỉ là trong mắt có chút ngạc nhiên, nhìn Mạnh Hạo trước mặtChỉ làtrong mắt Mạnh Hạo, phía trước hắn không có bất kỳ thân ảnh nàoHắn chỉ có thể nhận ra ngọn núi này có quỷ dị, có thể đã nhận ra ngọn núi này và Thủy Đông Lưu mà mình muốn tìm tồn tại nhân quảYên lặng đứng ở nơi đó, Mạnh Hạo bỗng nhiên cườiNụ cười tiêu sái, dường như không chấp nhất tìm Thủy Đông Lưu nữa, mà là ôm quyền, hướng về hư vô, cúi đầu thật sâuNếu lúc này tiền bối không muốn thấy vãn bối, vãn bối rời đi là đượcTiền bối ân đức, vãn bối khắc ghi, không biết tiền bối đến cùng có tính toán gì, nhưngSơn Hải Giới này yếu đuối, còn xin tiền bối chớ đểChơi ra lửa!

Mạnh Hạo lời nói lạnh lùngLúc này, chẳng những là trên người hắn tràn ra hàn khí, ngay cả Chí Tôn khôi lỗi của hắn trong tinh không cũng trong nháy mắt hàn ý tràn ra, xa xa khóa lấy nơi nàyMạnh Hạo ngẩng đầu, khôngnhìn núi này chút nào nữa, xoay người một bước đi hướng hư vô, hóa thành một đạo cầu vồng, bay ra Nam Thiên TinhCho đến Mạnh Hạo rời đi, Thủy Đông Lưu đều đứng ở nơi đó, ngạc nhiên trong mắt hắn biến thành tán thưởng, đến cuối cùng, trên mặt lộ ra nụ cườiTiểu tử kia rốt cục trưởng thành rồiCó răng nanh, hiểu được bảo vệ gia viên của mình, tốt, tốt, tốtThủy Đông Lưu nụ cười thoải mái hơn, nhìn Mạnh Hạo đã đi xa, đã lâu, hắn nhẹ giọng lẩm bẩmĐối với Sơn Hải Giới này, so với ngươiSo với bất kỳ kẻ nào, ta đều muốnĐể ýBên ngoài Nam Thiên Tinh, Mạnh Hạo cất bước đi ở tinh khôngLúc này Đệ Cửu Sơn Hải tu sĩ rất nhiều, từng tinh tú và đại lục chế tạo ra tràn ngập trong tinh không, số lượng rất nhiềuỞ phía trên chút ít, tập trung tất cả người phàm cả Sơn Hải Giới, tập trung tất cả huyết mạch của Sơn Hải tuGiờ này Đệ Cửu Sơn Hải, Quý Thiên chỉ là một Sơn Hải chủ, Hải Mộng Chí Tôn tự mình phủ xuống, trở thành người trấn thủ chỗ nàyNhìn Đệ Cửu Sơn Hải bất đồng, Mạnh Hạo nhìn phương xa, trong mắt của hắn nhìn là một ngọn núiĐó làNúi thứ chín!

Mạnh Hạo muốn thấy một người, kết thúc một đoạn nhân quảNgười kia chính là Quý Thiên!Cho dù là khi Phương Tú Phong thành đạo, Quý Thiên ngăn trở, hay là trong Đệ Bát Sơn Hải, Quý Thiên đoạt xá, tất cả khiến cho giữa hắn và Mạnh Hạo, nhân quả tăng nhiềuMạnh Hạo yên lặng đi ở tinh không, đi hướng núi thứ chín, đi ở trên bậc thang núi thứ chín, cho đến lên đỉnh núiĐây là lần đầu tiên hắn tới đỉnh núi thứ chínHắn thấy được trên đỉnh núi này, có một thiên trì, trong thiên trì có một con Huyền Quy đang ngủ say, mà ở cạnh ao, có một lão già khoanh chân đang ngồiLão già này mặc một thân trường bào màu tím, hai mắt của hắn không có chút vẩn đục nào, rất sáng, dường như trên người của hắn tồn tại vô số nhân quảGần như khi nhìn thấy người nọ, Mạnh Hạo đã biết, hắnChính là người mình muốn gặp, Quý Thiên!

Đã từng đều là cường giả dưới trướng Lý chủ, cùng lão tổ đời một nhà mình cùng cái thời đại, Đệ Cửu Sơn Hải chủ!

Quý Thiên không phải là tự mình một người ở nơi nàyPhía sau hắn còn có hai thanh niên một nam một nữ, trong đó nam nhân kia, Mạnh Hạo xa lạ, chưa từng thấy qua, tu vi không tầm thường, lúc này đã là Cổ Cảnh trung kỳ bộ dángKhi hắn nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra vẻ kính sợ, dường như đang cực lực khắc chế loại tâm tình này, nhưng vẫn là bị Mạnh Hạo phát hiệnVề phần nữ nhân kia, Mạnh Hạo nhìn một cái, lập tức nhận ra, đó chính là Quý ÂmLúc này Quý Âm phức tạp nhìn Mạnh Hạo, sắc mặt biến đổi không chừngNgươi đã đến rồiQuý Thiên vẻ mặt như thường, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Hạo, giống như gặp lão bằng hữu, rất tùy ý, rất tự nhiên, trên mặt lộ ra nụ cườiMạnh Hạo ngóng nhìn Quý Thiên, bình tĩnh đi tới gần Quý Thiên, ánh mắt rơi vào trên người Huyền Quy trong ao nước, bỗng nhiên cặp mắt nhoáng lên một cái, vẻ mặt hơi biến đổiNhìn thấu?

Đã biết không gạt được, không biết lão phu cử động như vậy, có thể khiến Sơn Hải thiếu chủ bớt giận hay không?

Quý Thiên mỉm cười, nhìn Mạnh HạoMạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt lóe lên một cáiHắn nhìn thấu giữa Quý Thiên và Huyền Quy kia tồn tại liên hệ nhân quả vô cùng nồng đậm, vượt ra khỏi một cái liên hệ bình thường giữa Sơn Hải chủ cùng Huyền QuyLoại nhân quả này khiến cho Quý Thiên gần như cùng Huyền Quy kia sinh mạng liên tiếpLại không phải lấy hắn là chủ đạo, mà là lấy Huyền Quy là chủ đạo!

Huyền Quy chết, hắn liền chết, mà nếu hắn chết, Huyền Quy cũng không có việc gì, thậm chí ngược lại có thể hấp thu tu vi lực lượng đến từ chính Quý Thiên, khiến cho Huyền Quy chiến lực bạo phátĐây là hướng Mạnh Hạo biểu đạt một cái lời thề, thề nhất định cùng Đệ Cửu Sơn Hải, cùng tồn vong!

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn cẩn thận nhìn rất lâu mới thu hồi ánh mắt, nhìn Quý ThiênVì cái gì như thếThiếu chủ lời ấy không đúngMặc dù lão phu cùng Phương gia ngươi có thù, tuy bị không ít tông môn gia tộc Đệ Cửu Sơn Hải kính sợ, trong đó sợ hãi chiếm đa số, người kính rất ítNhưng sau khi lão phu trở thành Sơn Hải chủ lại chưa từng làm bất kỳ việc diệt tuyệt nhân tính nào!

Mặc dù không để cho Đệ Cửu Sơn Hải phồn vinh, nhưng cũng không để suy bại!Thậm chí ngược lại có rất nhiều thiên kiêu liên tục xuất hiện, mà lão phu cũng rất ít đi làm diệt tuyệt thiên kiêu, càng không có phát động đại quy mô tru diệt!Mà Quý gia ta, mặc dù thế lớn, mặc dù lão phu cũng sáng lập Phong Tiên Đài, có rất nhiều Ngụy Tiên vì Quý Thiên vì tiên tồn tại, nhưng xét đến cùng, những việc lão phu làm ra không thương tổn Đệ Cửu Sơn Hải, ngược lại cho rất nhiều người vô vọng thành tiên cơ hội thành tiênDuy chỉ có ở trên Phương gia ngươi, cũng là bởi vì ân oán ngày xưa mới nhằm vào mà thôiNhưng cho dù là như vậy, từ đầu đến cuối, lão phu cũng chưa từng ở trước khi ngươi thành đạo, đối với ngươi xuất thủDuy chỉ có một lần, chính là ở Đệ Bát Sơn Hải mà thôiQuý Thiên nhìn Mạnh Hạo, tốc độ nói chậm chạp, nhưng lại mang kiêu ngạo của thân là Đệ Cửu Sơn Hải chủCái này giải thích không đủ, ngươi còn cần cho ta một cái công đạoMạnh Hạo trầm mặc một lát, nhàn nhạt lên tiếngHắn vừa nói ra, Quý Âm ở phía sau Quý Thiên lập tức lo lắngMạnh Hạo, ngươingươi chớ ép người quá đáng, lão tổ lúc trước ra tay với ngươi, thậm chí đối với phụ thân ngươi ra tay đều không phải nguyện vọng của người, mà làĐượcQuý Thiên vung tay lên, cắt ngang Quý Âm lời nói, nhìn Mạnh Hạo, hình như có quyết địnhSơn Hải thiếu chủ, ta cho ngươi một cái công đạoHắn vừa nói, tay phải nâng lên mạnh vung, lập tức trước người xuất hiện một khe nứt hư vô, Quý Thiên cất bước trực tiếp bước chân vàoMạnh Hạo liếc nhìn Quý Âm một cái, lời nói trước của nàng khiến Mạnh Hạo có chút liên tưởng, lúc này cùng theo cất bước vào trong khe nứtKhi xuất hiện đã ở trong một không gian khácNơi này không lớn, là một mộ địaSơn Hải thiếu chủ, ngươi muốn công đạo, chính là chỗ nàyQuý Thiên khàn khàn lên tiếngMạnh Hạo ánh mắt quét qua, rất nhanh động dung, trong phiến mộ địa này, hắn nhìn thấy tám quan tài, bên trong tám quan tài này không có hài cốt, chỉ có một tấm da ngườiMà ở chỗ này, cũng có lực lượng nhân quả nồng đậmHai mắt Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, tính ra sau, mặc dù hắn không biết nơi này là đại pháp gì, nhưng lại cảm thụ đến chân chính ý nghĩa nơi này tồn tạiPhân thân đoạt xá, tạo nên hoàn mỹ tự thânĐã đoạt xá tám lần, giống như sống tám thếNhìn như vậy, Quý Đông Dương kia sẽ là của đời thứ tám của thân ngươi, hắn muốn đoạt xá ta, cũng chính là vì đời thứ chín!Như vậy, ngươi muốn nói là, ngươi bị thần thông thuật pháp của ngươi tạo thành niệm khống chế, ngươi, không còn là ngươi, mà khi ta chém Quý Đông Dương, gián tiếp phá pháp của ngươi sau, ngươi mới có toàn bộ ý chí?

Mạnh Hạo lập tức lên tiếng, ánh mắt lấp lánh, nhìn về phía Quý Thiên!

Chương 1707: 32 thiên phủ xuốngQuý Thiên trầm mặc, hồi lâu sau, hắn mới khẽ thở dài một tiếng, nhìn phiến mộ địa này, trong mắt lộ ra phức tạpKha Vân Hải là một đời anh hàoLuân hồi thuật pháp của hắn ở trên người của Kha Cửu Tư thành côngThuật pháp này ta cũng thu được, nhưng lại không làm được như hắn vì Kha Cửu Tư an bài hoàn mỹMạnh Hạo tâm thần chấn độngTrước hắn đã cảm thấy dấu vết thuật pháp nơi này có chút quen thuộc, giờ này nhìn lại, đây rõ ràng chính làKha Vân Hải truyền thuyết cho hắn, luân hồi trọng sinh chi pháp!Không biết công đạo này của Quý mỗ, Sơn Hải thiếu chủ có hài lòng?Quý Thiên chậm rãi lên tiếngMạnh Hạo vung tay một cái, lập tức mảnh không gian này lập tức rút nhỏ, trong chớp mắt, liền hóa thành một đạo ánh sáng, rơi vào lòng bàn tay Mạnh HạoHắn và Quý Thiên lần nữa xuất hiện ở trên núi thứ chínHàm nghĩa trong lời nói của Quý Thiên rất đơn giảnHắn biết đắc tội Mạnh Hạo và Phương gia quá sâu, cho nên đầu tiên là đem tánh mạng giao phó cho Huyền Quy chín núi kia, biểu đạt quyết tâm của mình đối với Sơn Hải chiếnMặt khác, dứt khoát đưa ra túi da cùng một nhịp thở với hắn trong không gian kiaĐây coi như là giao sinh mạng lại cho Mạnh HạoNếu Mạnh Hạo muốn giết hắn, chỉ cần tế luyện túi da trong không gian kia liền có thể khiến Quý Thiên sống không bằng chếtMang tất cả chắp tay đưa cho Mạnh Hạo sau, Quý Thiên trầm mặc đứng ở nơi đó, chờ đợi lựa chọn của Mạnh HạoMạnh Hạo trầm mặc một lát, sâu đậm liếc nhìn Quý Thiên một cáiNếu như không phải Sơn Hải chiến, hắn nhất định sẽ ra tay diệt sát Quý Thiên, nhưng giờ nàyMạnh Hạo mắt lộ ra thâm ý, xoay người cất bước, mang mệnh mạch không gian Quý Thiên giao cho mình, rời khỏi núi thứ chínCho đến khi Mạnh Hạo rời đi, Quý Thiên cả người lập tức già hơn rất nhiều, tất cả khí thế đều tiêu tán xuống, chua xót đứng ở nơi đó, khẽ thở dài một tiếngHắn biết chính mình tránh thoát một kiếpTrên thực tế khi Mạnh Hạo chưa làm sụp đổ Đệ Nhất Thiên, Quý Thiên có nắm chắc nhất định, có thể cho Mạnh Hạo không thể động đến mình chút nào, nhưng khi Mạnh Hạo sụp đổ Đệ Nhất Thiên, thậm chí nô dịch Chí Tôn sau, Quý Thiên dâng lên kinh hãi trước nay chưa cóHắn ý thức được, chuẩn bị lúc trước của bản thân ở trước mặt Mạnh Hạo không có bất cứ tác dụng gìMà biện pháp duy nhất hắn có thể sống tiếp, chính làgiao sinh mạng cho đối phươngChỉ có như vậy, mới có một đường sinh cơ!

Giải quyết chuyện Quý Thiên xong, Mạnh Hạo đi ở trong tinh không, nhìn Sơn Hải Giới chuẩn bị chiến đấu, tâm thần của hắn cũng chậm chậm bình tĩnh, chiến ý từ từ ngưng tụ, giống như cọ xát kiếm, giờ phút này thanh kiếm sắp muốn ra khỏi vỏ, sắc bén Trảm ThiênSơn Hải Giới chuẩn bị chiến đấu cũng trong thời gian kế tiếp liên tục hoàn thànhTám phòng tuyến toàn bộ bố trí xong, chín biển đều có cấm chế trận pháp kinh thiên tồn tạiMà tu sĩ Sơn Hải cũng bị an bài các nới, trong đó có ba thành đều ở núi thứ nhất, còn lại tu sĩ thì bị phân tán tại các Đại Sơn Hải, tùy thời tăng viện hoặc là thay thếTừng món Cổ bảo đến từ bên trong các tông môn gia tộc bị đẩy ra chiến trườngMà ở trên Dương Tinh và Nguyệt Tinh cũng có trọng binh trấn giữHai tinh tú này chính là chí bảo trong Sơn Hải Giới không kém gì Chí Tôn!

Trước chiến tranh Đệ Nhất Thiên, vì ý chí của Sơn Hải Giới muốn cắt đứt liên hệ của Đệ Nhất Thiên với thiên của hắn, cho nên Dương Tinh cùng Nguyệt Tinh không được dùng, mà trước mắt, khi vách ngăn tinh không vỡ vụn, 32 Thiên phủ xuống, bọn chúngCó thể bạo phát uy này!

Trong đó trên Nguyệt Tinh là Địa Tạng trấn thủ, lấy tu vi, dùng dòng sông luân hồi, biển hoàng tuyền, còn có từng ngọn Âm La đại điện kia, khiến cho hắn ở trên Nguyệt Tinh có thể bạo phát ra lực lượng mạnh hơnLực này không phải công kích, mà là phòng thủ!

Còn chân chính sắc bén lại là từ Dương Tinh tràn ra, trấn thủ chỗ nàyChính là Mạnh Hạo!

Dưới phong mệnh của Hải Mộng Chí Tôn, Mạnh Hạo hắn phải trấn thủ tại chỗ này, trong cuộc chiến tranh này, nắm giữ kiện Sơn Hải sát khí này!

Về phần Chí Tôn khôi lỗi bị Mạnh Hạo khống chế, bị an bài trên đỉnh núi thứ nhấtNơi này có thể nhìn từ xa biển thứ nhất, có thể thấy được tất cả chiến trường ở phòng tuyến thứ nhấtThuận tiện cho Mạnh Hạo nhất tâm nhị dụng, có thể phân thân khống chế Chí Tôn khôi lỗi, phát huy ra chiến lực mạnh hơnCũng chính là vì thần thức của Mạnh Hạo cường hãn, cho nên an bài như vậy với hắn mà nói là thích hợp nhấtNếu đổi thành người khác, sẽ không làm được điểm nàyTất cả trận địa sẵn sàng đón quân địch, một cỗ chiến ý nồng đậm từ trong Sơn Hải Giới hình thái thứ hai ầm ầm bạo phát, giống như một đạo kiếm sắc bén, phóng lên caoSự cường hãn của chỗ hình thái thứ hai ngay xung quanh Sơn Hải Giới, toàn bộ bị Sơn Hải ý chí phong tỏa, chỉ có một cửa ra, cũng chỉ có một cửa vàoĐó chính là biển thứ nhất, núi thứ nhất!

32 Thiên nếu muốn diệt toàn tộc chúng sin Sơn Hải Giới h, cũng chỉ có dùng trực tiếp một biện pháp, khó có thể trúng tủ, càng không thể như khi Đệ Nhất Thiên phủ xuống tách rời Sơn Hải Giới!

Giờ này trong Sơn Hải, tất cả tu sĩ, bất kể ngươi nguyện ý cũng tốt, không muốn cũng được, đều toàn bộ phải ra chiếnCó người thì vì mình, lại có người là vì gia tộc, vì tông môn!

Có lẽ, người đơn thuần vì Sơn Hải Giới không nhiều lắm, nhưng cho dù là vì gia tộc hay là tông môn, hoặc là thân nhân, mục đích cuối cùng như cũ vẫn là Sơn Hải Giới!

Khi thời gian cách 32 Thiên phủ xuống chỉ còn lại có ba ngày, cả Sơn Hải Giới toàn bộ an tĩnh, chỉ có chiến ý cùng sát cơ đang không ngừng ngưng tụ, càng ngày càng mạnh, khí thế ngập trời hơnMà Mạnh Hạo cũng đúng lúc này cất bước bước chân vào tinh không, lần đầuBước chân vào Dương TinhChỗ này có 100 ngàn tu sĩ bài binh bày trận, trú thủ tại chỗ nàyBất kỳ một tu sĩ nào đều là Tiên Cảnh trở lên, có ba thành lại là cường giả Cổ CảnhBọn họ không phải tới từ một Sơn Hải, mà là trong cả Sơn Hải Giới chọn lựa, tu hành công pháp là thuộc tính hỏa là chủSự tồn tại của bọn họ có thể cho này lực lượng Dương Tinh lần nữa tăng cường một đườngLúc này, khi Mạnh Hạo đến, 100 ngàn tu sĩ toàn bộ ôm quyền, trong mắt lộ ra cuồng nhiệt, cúi đầu thật sâuBái kiến Sơn Hải thiếu chủ!Nguyện vì Sơn Hải cùng chết sống, nguyện vì thiếu chủ thanh toán mệnh hồn!

100 ngàn người này đồng loạt lên tiếng, thanh âm nổ vang, sóng âm ngập trờiTrong mắt của bọn họ đều lộ ra cuồng nhiệt, đều có chiến ý dạt dào kinh thiênMạnh Hạo nhìn bọn họ, nhìn Dương Tinh, ôm quyền, cúi đầu thật sâuHắn không có nhiều lời, cất bước nháy mắt liền đi vào trong trung tâm hố sâu trận pháp Dương Tinh, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép kínTheo Mạnh Hạo trở về vị trí cũ, 100 ngàn tu sĩ toàn bộ khoanh chân ngồi xuốngMạnh Hạo đã từng cho rằng Dương Tinh rất lớn, lớn đến đủ để vượt qua tinh tú bình thường, giống như núi Sơn Hải, nhưng giờ này hắn mới biết, nơi nàyThật không lớnSở dĩ cho người cảm giác khổng lồ, là bởi vì Dương Tinh này có ánh sángÁnh sáng này vô cùng vô tận, hướng về bốn phía không ngừng khuếch tán, cũng có lửa nóng ngập trời, khiến cho tu sĩ tầm thường căn bản là không thể dựa vào gầnMà chỗ này 100 ngàn tu sĩ cũng là mặc áo giáp Hải Mộng Chí Tôn đưa ra nhất trí mới có thể lưu tại trên Dương TinhVề phần Mạnh Hạo, với thân thể hắn giờ này, ở chỗ này, dĩ nhiên không vấn đề gìMột tòa trận pháp khổng lồ không biết đã bao nhiêu năm trước bị khắc ở trên Dương TinhGiờ phút này 100 ngàn tu sĩ chính là khoanh chân ngồi ở trong trận pháp, dùng bản thân hóa thành một phần của trận phápMà nơi Mạnh Hạo khoanh chân tĩnh tọa lại là hạch tâm trận pháp nàyThần thức của Mạnh Hạo cũng vào giờ khắc này tản ra, bao phủ cả Dương TinhHắn cảm nhận được trên tinh tú này tồn tại một cỗ lực lượng long trời lở đấtLực lượng nơi này không phải là lần đầu hắn cảm thụNăm đó khi ở Như Phong Giới, hắn dùng Chí Tôn huyết, từng triệu hoán một đạo ánh sáng tinh này bạo phát raLực lượng trong vầng sáng kia giống chỗ này như đúc!

Thậm chí khi thần thức Mạnh Hạo tản ra sau, hắn có thể lợi dụng tòa trận pháp này, đem ý chí của mình sáp nhập vào trong cổ lực lượng này, khiến cho hắnCó thể hoàn toàn khống chế, không có chút trở ngại nào!

Thậm chí Mạnh Hạo cũng cảm nhận được, sâu trong tinh dương này tồn tạiMột chí bảo, chí bảo chân chính, mà trận pháp này chính là phát huy ra pháp môn chí bảoTrong truyền thuyết, Cửu Phong Chí Tôn sáng lập Sơn Hải Giới, rồi sau đó đưa hắn hai đại Chiến Binh, ngưng thành nhật nguyệtTrong đó Dương Tinh chủ đứng, Nguyệt Tinh chủ phòngMạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn ngẩng đầu, xa xa nhìn về phía Nguyệt Tinh cách Sơn Hải GiớiĐịa Tạng, vị tuyệt đại cường giả Sơn Hải Giới mà Mạnh Hạo thủy chung chưa từng chính mắt gặp mặt, lúc này đang ở Nguyệt Tinh trên, hắn phụ trách là phòng thủ một trận chiến nàyMạnh Hạo hít sâu một hơi, thu hồi ánh mắt, giữ vững thần thức của mình khuếch tán, cùng với Dương Tinh, cùng bốn phía 100 ngàn tu sĩ duy trì tại một cái ý chíNhắm hai mắt lại, yên lặng chờ đợiThời gian trôi qua, một ngày, hai ngàytu sĩ Sơn Hải Giới, chiến ý ngập trời hơn, sát cơ long trời lở đất, tâm thần của mọi người đều ngưng tụ ở trong tinh khôngThời khắc này tinh không xuất hiện vô số sóng gợn, có tiếng nổ rầm rầm truyền đến, đánh nát vách ngăn Sơn Hải ý chí tạo thànhThậm chí cũng có vài đạo ý thức cường hãn đến kinh khủng, đánh khiến tinh không như thiêu đốt, sau đó liền xuất hiện từng cái khe nứt!Khe nứt càng ngày càng nhiều, mà tu sĩ Sơn Hải Giới toàn bộ tinh thần tập trung, không có người nói chuyện, đều đang trầm mặcTrong trầm mặc, bọn họ chờ đợi, bạo phát sau khi 32 Thiên phủ xuống!

Cũng ngay vào lúc này, thanh âm của Hải Mộng Chí Tôn ở trong đầu Mạnh Hạo chậm rãi truyền đếnMạnh HạoMạnh Hạo cặp mắt mở raDương Tinh cực kỳ quan trọng, là mấu chốt của trận chiến nàyChỗ nàyKhông cho sơ suấtThái Lạc Xích Lôi Trận là một trong đỉnh phong trận pháp trong Chí Tôn Tiên Giới năm đóTrận này năm đó Cửu Phong Chí Tôn khắc xuống, ôn dưỡng vạn vạn năm, có thể bạo phát ra cực hạn, nhưng có cực hạn, mười thành uy lực chỉ có 19 kíchTrận này cuối cùng có vỡ nát, mà ngươi phải nhớ kỹ, lực lượng của Dương Tinh, trận pháp là tầng thứ nhất, tinh tú là tầng thứ hai, chí bảo chỗ hạch tâm, là tầng thứ ba!Kiên trì chịu đựngMột trận chiến này sẽ kéo dài rất lâuThanh âm của Hải Mộng Chí Tôn dần dần tiêu tánMạnh Hạo trầm mặc, không nói chuyện, nhưng bên trong cặp mắt tia sáng sắc bén lại là sắc bén hơn, mà thần thức của hắn lúc này cũng chia ra một chút, dung nhập vào trên người Chí Tôn dị tộc khôi lỗi khoanh chân tại đỉnh núi núi thứ nhấtKhi thần thức hắn dung hợp, hai mắt Chí Tôn khôi lỗi nhanh chóng ánh sao lóng lánh, ngẩng đầuCũng chính là đúng lúc này, một tiếng nổ vang long trời lở đất Sơn Hải Giới từ trong tinh không nổ vang bốn phương tám hướngMọi người đều thấy được, một con bọ cạp màu đen lớn khoảng mười ngàn trượng, cái càng to lớn kinh thiên, mang khí thế Chí Tôn, quét ngang Sơn Hải, từ trong tinh không xuyên thấu vách ngăn, trực tiếp đưa ra! !

Xé mở vách ngăn, đánh vào trong tinh không Sơn Hải Giới, như thiên lôi nổ tung nổ vang!

Chỗ xé rách kia khoảng mấy ngàn trượngthông qua khe hở, có thể thấy được bên trongCó vô số dị tộc, vô số ánh mắt mang tham lam, mang tàn nhẫn!

32 ThiênPhủ xuống! !

Chương 1708: Huyền phương chí tônTinh cầu không ngừng rung chuyển, chiếc càng bọ cạp thu lại lúc trước lại lần nữa từ bên kia khe nứt xuyên qua, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, xé mở ra một khe nứt khác.Mạnh Hạo trầm mặc, Sơn Hải Giới tu trầm mặc, đều lạnh lùng nhìn lên tinh không.

Hải Mộng Chí Tôn cũng không có bất kỳ mệnh lệnh nào truyền xuống cho tu sĩ Sơn Hải, tất cả đều đang chờ đợi.Trong tiếng ầm ầm vang vọng, chiếc càng bọ cạp khổng lồ kia lần nữa xuất hiện, rất nhanh, tinh không đã bị xé ra mấy chục khe nứt, nhưng quỷ dị chính là...

Những khe nứt này lại không nối liền với nhau.Mà chiếc càng bọ cạp kia theo mỗi một lần xuyên thấu hư vô, rõ ràng cũng trở nên suy yếu, lần cuối cùng xuyên thấu vách ngăn, đột nhiên chiếc càng bọ cạp chợt tỏa ra khí thế kinh thiên động địa!Thiên địa chấn động, tinh không truyền ra sóng gợn như nước thủy triều, hoàn toàn chao đảo.

Mà trung tâm chấn động, chính là chiếc càng bọ cạp khổng lồ mấy lần xé rách hư vô, xuyên thấu qua vách ngăn kia!Chỉ riêng cái càng bọ cạp đã lớn chừng mười ngàn trượng, có thể tưởng tượng được thân thể hoàn chỉnh của con bò cạp này sẽ bao lớn!Mà giờ khắc này, khí tức từ trên chiếc càng bò cạp cũng ầm ầm khuếch tán ra, theo đó, một cỗ uy áp Chí Tôn thay thế thiên địa, xua tan bầu trời chợt phủ xuống Sơn Hải Giới, trở thành một cỗ ý chí!- Dư nghiệt Chí Tôn Tiên Giới, sau trận chiến này, các ngươi... sẽ không còn tồn tại nữa!- Hết thảy tiên nhân, đều phải bỏ mạng!- Hết thảy tiên mạch, đều phải đoạn tuyệt!- Hết thảy ký ức, đều phải bị tiêu tán!Rầm rầm uỳnh!

Theo ý chí kia truyền đến, Sơn Hải Giới rung chuyển, núi lở biển gầm, tất cả tu sĩ Sơn Hải Giới vào giờ khắc này đều vô cùng rúng động.Đó chính là ý chí Chí Tôn, nhưng cũng không phải...

Chí Tôn thất nguyên...

Mà là...

Chí Tôn bát nguyên! !Cùng lúc đó, cái càng bọ cạp to lớn trong tinh không kia dần dần thu hồi, dường như thời khắc này Chí Tôn dị tộc vẫn chưa thể chân chính phủ xuống, cần phải mở lối đi này ra càng lớn hơn nữa, mới có thể thừa nhận bản thể kia phủ xuống.Mà theo cái càng bọ cạp thu lại, từ trong cái khe hở mấy ngàn trượng kia lập tức có vô số thân ảnh dị tộc ầm ầm lao ra, vô số tiếng cười mang theo vẻ tham lam và khát máu vang vọng bốn phương tám hướng.Cùng lúc đó, từ bên trong những khe nứt khác cũng có vô số dị tộc ầm ầm lao ra.- Máu thịt Tiên nhân... rất lâu rất lâu rồi bổn tọa chưa được thưởng thức lại...- Tiên nhân, nơi này chính là Tiên giới bị chúng ta trấn áp cả vạn vạn năm nay sao?

Không ngờ có thể hủy diệt Đệ Nhất Thiên sao?- Ha ha, giết! !

Hàng loạt tiếng gào thét rợn người theo đám dị tộc lao ra vang lên, đám dị tộc này phần lớn trông rất khác với tu sĩ, có tên toàn thân là vảy, có tên trên thân thể mọc gai xương dữ tợn, có tên thì lại giống như một con cá sấu khổng lồ...Trong đó cũng không thiếu những tên thân người đầu sư tử.

Hình thù những tên này vô cùng quái dị, vừa nhìn đã biết chính là dị tộc.Thấy đông đảo dị tộc từ khe nứt đánh ra, Mạnh Hạo liền nhíu mày.

Hắn cảm thấy khó hiểu, vì sao những hạ giới Chí Tôn Tiên Giới thống lĩnh năm xưa, đều toàn là dị tộc?Đúng lúc này, thanh âm lạnh như băng của Hải Mộng Chí Tôn chợt vang lên trong đầu mỗi một tu sĩ Sơn Hải.- Chiến!Chỉ có một chữ, nhưng một chữ này lại như gió lốc thổi bùng lên lửa giận cùng quyết tâm tử chiến đến cùng trong lòng tất cả tu sĩ Sơn Hải.- Ầm!

Tất cả tu sĩ tại phòng tuyến thứ nhất lập tức ra tay, mỗi người đều thi triển thần thông mạnh nhất của mình, đồng loạt đánh về phía tinh không.

Nơi này tập hợp mấy trăm vạn tu sĩ, giờ khắc này bạo phát ra lực lượng khiến tinh không không còn là đen như mực, mà lập tức trở nên sáng rực rỡ.Có thể thấy được, mấy trăm vạn đạo thần thông thuật pháp trong chớp mắt đánh ra, tạo thành vô số các loại hư ảnh hợp lại với nhau thành một dải hào quang muôn màu muôn vẻ, tựa như một biển pháp thuật, mang theo ý chí cùng quyết tâm của tu sĩ Sơn Hải đánh về phía tinh không, lần đầu quyết đấu cùng... những dị tộc phủ xuống kia!Trong lúc nhất thời, chiến đấu liền chân chính bạo phát.

Mà những tên dị tộc kia cũng lần lượt thi triển thần thông bản mạng, trong chớp mắt tốc độ liền bạo tăng, nhanh gần như nhìn không thấy người; có tên còn cười gằn, thân thể biến thành khổng lồ, da dày thịt béo, trực tiếp đối kháng công kích, lại có tên thì lập tức hoá thành rất nhiều phân thân.Nhưng không ít trong số đó, dưới biển pháp thuật đánh tới lập tức phát ra tiếng gào thét thê lương, trực tiếp thần hình câu diệt.

Lần này, chính là hình thái thứ hai của Sơn Hải Giới, là quyết tâm của tu sĩ Sơn Hải, là xúc thế chuẩn bị công kích của bọn họ từ lâu toàn diện đánh ra.Biển thuật pháp nổ vang, trực tiếp nao phủ rất nhiều dị tộc.

Tuy rằng phần lớn pháp thuật đều bị phân tán, nhưng rất nhanh, lại một biển thuật pháp nữa từ Đệ Nhất Sơn Hải ầm ầm lao tới.Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở trên Dương Tinh, hắn vẫn chưa ra tay, món chí bảo Sơn Hải Giới này cũng không thể tùy ý tiêu xài được.

Cuộc chiến tranh này không biết sẽ kéo dài bao lâu, Mạnh Hạo muốn bảo đảm rằng, mỗi một kích của chí bảo này, đều có thể phát huy tác dụng đến mức lớn nhất, tận lực làm suy yếu... chiến lực đỉnh phong đến từ 32 Thiên.Khôi lỗi Chí Tôn của hắn cũng không ra tay, lúc này vẫn chỉ là vô số tu sĩ Đệ Nhất Sơn Hải ra tay mà thôi.Trong tiếng nổ "ầm ầm", những dị tộc kia căn bản không thể phủ xuống được, gần như vừa mới xuất hiện, đã lập tức bị quấn vào trong biển pháp thuật.

Chỉ có điều, số lượng dị tộc quả thực quá nhiều, mặt khác, ngoài mấy chục cái khe nứt kia ra, dường như toàn bộ vách ngăn đang phải hứng chịu uy áp nào đó, thời khắc này lại vỡ vụn thêm một chút, khiến cho những cái khe nứt mới lại xuất hiện.Dị tộc cũng vọt ra ngày càng nhiều, đối kháng cùng biển thuật pháp của Sơn Hải Giới, không ngờ từ từ lại xuất hiện thế cân bằng.Mạnh Hạo nhíu mày, tỏ ra trầm ngâm, trận pháp trên Dương Tinh lập tức phát sáng, mơ hồ muốn bạo phát một kích.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng hừ lạnh từ trong khe nứt chợt truyền ra, cùng lúc đó một bóng người sải bước đi ra.Đó là một tên nhân sư dị tộc, trong khoảnh khắc vừa đi ra, trên người của hắn lập tức bạo phát ra khí tức Chủ Tể, khí tức này lập tức tạo thành một tấm chắn ánh sáng to lớn!Tấm chắn ánh sáng theo tên Chủ Tể dị tộc cất bước càng ngày càng lớn, đến cuối cùng gần như đạt tới mấy ngàn trượng, mà tên Chủ Tể dị tộc cũng tiến lên đầu trận tuyến, dùng tấm chắn ánh sáng ngạnh kháng với biển pháp thuật.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, không chút chần chờ, trận pháp Dương Tinh lập tức phát sáng mười ngàn trượng, chiếu sáng khắp chiến trường, cùng lúc đó, một luồng ánh sáng chói mắt chợt ầm ầm lao ra.

Nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ thấy được bên trong chính là một mũi tên ánh sáng!Mũi tên này chỉ trong chớp mắt đã xuyên thấu hư vô, xuyên thấu hết thảy, xuất hiện phía trước tấm chắn ánh sáng của tên Chủ Tể nhân sư.

Một tiếng nổ long trời lở đất truyền ra khắp tinh không, tấm chắn ánh sáng trực tiếp vỡ vụn, tên Chủ Tể nhân sư đại biến, đồng tử co rút lại, bay nhanh về sau.

Nhưng tốc độ mũi tên vẫn không giảm, trong nháy mắt đã tới gần.Khi mũi tên sắp sửa xuyên thấu giết chết tên Chủ Tể nhân sư, tên này liền ngửa mặt lên trời rống lớn, thân thể lập tức biến lớn, hóa thành một con sư tử màu vàng, dùng đầu đón đỡ mũi tên ánh sáng từ Dương Tinh bắn ra kia.Một quầng sáng ngập trời lập tức hiện ra, mang theo nhiệt độ vô cùng tận, khiến cho toàn thân tên Chủ Tể dị tộc run rẩy, phát ra tiếng hét thê lương.

Trong khoảnh khắc sắp bị tiêu tán, đột nhiên hắn liền phun ra một cái tượng gỗ từ trong miệng, tượng gỗ này như khóc như cười, sau khi xuất hiện dường như thay thế cho mệnh hồn tên Chủ Tể dị tộc này, lập tức vỡ vụn.Ngay sau đó, thân thể tên Chủ Tể dị tộc bất ngờ trở nên mơ hồ, rồi lập tức biến mất, khi xuất hiện lại đã ở bên cạnh khe nứt ở phía xa.

Thân thể hắn run lẩy bẩy, trở nên vô cùng suy yếu, còn có cả khủng khiếp và phẫn nộ, nhìn về phía Mạnh Hạo đang ngồi trên Dương Tinh ở xa xa.Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt khi tên Chủ Tể dị tộc còn đang nhìn về phía hắn, thì tại chỗ pho tượng gỗ vỡ nát kia không ngờ lần nữa ngưng tụ ra mũi tên ánh sáng.

Mũi tên ánh sáng lao đi cực nhanh, tên Chủ Tể dị tộc chưa kịp phản ứng, mi tâm của hắn đã bị xuyên thủng."

Ầm" một tiếng, trên mặt tên Chủ Tể dị tộc vẫn còn lưu lại vẻ không thể tin nổi, thân thể hắn lập tức tan vỡ, thần hình câu diệt!Cho đến chết, hắn cũng không ngờ rằng mình chỉ vừa mới phủ xuống đã bị giết chết, đây là kết cục mà hắn không hề nghĩ tới.Trên Sơn Hải Giới, rất nhiều tu sĩ đều tận mắt nhìn thấy một màn này, toàn bộ trở nên vô cùng phấn chấn!Trong nháy mắt khi tên Chủ Tể nhân sư tử vong, lại có một cỗ khí tức kinh thiên từ trong khe nứt xuất hiện.

Đó chính là tên Chủ Tể thứ hai xuất hiện trên chiến trường, hắn bước ra cực nhanh, nhìn không rõ thân ảnh, chỉ khi tên dị tộc này dừng lại mới thấy được, đó căn bản cũng không phải là thân thể một con người, mà là một con kiến khổng lồ lớn chừng mấy ngàn trượng.Con kiến này toàn thân màu đen, vừa mới xuất hiện lập tức bạo phát ra vô tận khói đen, đối kháng với biển pháp thuật.

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo cũng cảm nhận được, tên Chủ Tể thứ ba cũng phủ xuống!Tên Chủ Tể thứ ba không ngờ... lại không phải dị tộc, mà là tu sĩ- một lão già mặc trường bào màu trắng, trên người hắn phát tán ra khí tức vô cùng tang thương, dường như đã sống rất lâu rồi vậy.

Hắn cất bước đi ra, tỏ ra phức tạp nhìn Sơn Hải Giới như đang hồi tưởng lại, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, vung tay một cái.

Lập tức trên người hắn bay ra một con Hỏa Phượng màu đỏ, trong nháy mắt đã biến thành khổng lồ đến mấy ngàn trượng, bay thẳng tới biển pháp thuật.Hai tên Chủ Tể đồng thời xuất thủ, lập tức khiến cho biển pháp thuật run rẩy, đến cuối cùng khi vừa miễn cưỡng chống đỡ được, thì những tên dị tộc từ trong khe nứt phủ xuống cũng đã vô cùng đông đảo, cũng bạo phát ra một biển pháp thuật ầm ầm đánh tới.Mạnh Hạo liền điều khiển Dương Tinh phát ra kích thứ hai.

Trận Pháp Dương Tinh lóe sáng rực rỡ, mũi tên ánh sánh thứ hai liền ầm ầm lao thẳng tới tên Chủ Tể thứ ba, đó rõ ràng chính là... lão già áo bào trắng.Nhưng đột nhiên, tinh không chợt chấn động, thiên địa "ầm ầm" nổ vang, rồi từ trong nứt thò ra một bàn tay màu vàng đầy lông lá, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trên chiến trường, bắt lấy mũi tên ánh sáng thứ hai bóp mạnh một cái."

Ầm" một tiếng, mũi tên ánh sáng lập tức tan vỡ.Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng, hai mũi tên ánh sáng vừa rồi hắn cũng không bạo phát toàn bộ lực lượng Dương Tinh, mà chỉ mới phát huy sáu bảy thành mà thôi, nhưng muốn bắt lại nó, thì chỉ có thể là Chí Tôn Chương 1709: Dương mưu chia cắt trời"Ầm" một tiếng, theo mũi tên ánh sáng tiêu tán, bàn tay Chí Tôn kia cũng chợt ngừng lại, khi mở ra liền có một giọt máu tươi rơi xuống.

Giọt máu tươi này vừa rơi xuống không ngờ chợt cuồn cuộn bạo phát, hóa thành một biển máu vô biên, bên trong còn có phù văn sáng lấp lánh, bất ngờ lao tới trực tiếp va chạm với biển pháp thuật do đại quân tu sĩ Sơn Hải Giới phòng tuyến thứ nhất phát ra.Một màn này khiến đồng tử Mạnh Hạo co mạnh lại.- "Không hổ là Chí Tôn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lại giỏi về ứng biến, không ngờ chỉ một giọt máu bị mũi tên ánh sáng trích ra cũng biến thành thủ đoạn của bản thân..."

Mạnh Hạo nhíu mày, đã không còn kịp ngăn cản nữa.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", giọt Chí Tôn Huyết hóa thành biển máu kia tựa như trấn áp, khiến biển pháp thuật cũng phải trầm mạnh xuống, vô số pháp thuật trở nên ảm đạm, tiêu tán.Cùng lúc đó, đòn công kích của hai tên Chủ Tể cũng chạm đích truyền ra tiếng nổ ầm ầm.

Lần đầu tiên, biển thần thông của Sơn Hải Giới bị trực tiếp trấn áp, tiêu tán trong tinh không.Đúng lúc này, những khe nứt tinh không kia cũng bị xé mở trên phạm vi lớn, càng ngày càng nhiều khe nứt xuất hiện, vô số dị tộc rầm rầm phủ xuống, số lượng phải tới cả triệu, rậm rạp chằng chịt trong tinh không, mang theo dữ tợn lao xuống Đệ Nhất Sơn Hải.Mà khe nứt trong tinh không thời khắc này vẫn đang không ngừng vỡ vụn, như bị đâm xuyên trăm ngàn lỗ.

Nhìn qua khe nứt có thể thấy được, bên trong còn có vô số dị tộc đang không ngừng chạy ra.Mà ở phía sau những dị tộc này, lại là... một lục địa!Đó chính là...

Đệ Nhị Thiên.

Đệ Nhị Thiên đại lục rõ ràng còn khổng lồ hơn cả Đệ Nhất Thiên, thậm chí Mạnh Hạo còn thấy được, phía sau Đệ Nhị Thiên chính là Đệ Tam Thiên, Đệ Tứ Thiên, Đệ Ngũ Thiên...33 Thiên, cái sau so với cái trước càng thêm khổng lồ, Đệ Nhất Thiên là nhỏ nhất, mà lớn nhất... chính là Đệ Tam Thập Tam Thiên.Trong tiếng nổ "ầm ầm", lúc này Đệ Nhị Thiên đang... va chạm với vách ngăn, theo đó, vách ngăn càng ngày càng xuất hiện nhiều khe nứt, mà dị tộc tiến vào Sơn Hải Giới cũng ngày càng nhiều.Nhìn vách ngăn, dường như đã không thể duy trì được lâu nữa.Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, khi thu hồi lại, hắn liền thấy được thân ảnh tên Chí Tôn bóp nát mũi tên ánh sáng vừa rồi.

Đó là một tên nhân sư dị tộc có cái đầu sư tử màu vàng, thân hình không lồ như thay thế cả thên địa.Trên người của hắn tỏa ra hào quang vàng chói, thậm chí Mạnh Hạo còn cảm nhận được, bên trong thân thể đầu sư tử Chí Tôn này ẩn chứa lực lượng vô cùng kinh khủng.- Lão phu, chính là Huyền Phương.

Dường như nhận ra ánh mắt Mạnh Hạo, tên Chí Tôn đầu sư tử liền hờ hững lên tiếng, cặp mắt như điện xuyên qua hư vô, hạ xuống người Mạnh Hạo trên Dương Tinh."

Ầm" một tiếng, Mạnh Hạo hừ lạnh, thần thức bạo phát, trực tiếp đối kháng.Hai mắt Huyền Phương lóe lên một cái, rồi không để ý tới Mạnh Hạo nữa, mà nhìn về phía Chí Tôn khôi lỗi trên núi thứ nhất, vẻ mặt tỏ ra phức tạp, tay phải nâng lên phát ra một chỉ về phía Đệ Nhất Sơn Hải.- Cuộc chiến đồ sát, bắt đầu!

Theo lời hắn truyền ra, toàn bộ dị tộc liền gào thét xông về Đệ Nhất Sơn Hải, rất nhiều thần thông pháp thuật ầm ầm phủ xuống.Tu sĩ Sơn Hải Giới tại phòng tuyến thứ nhất cũng phóng ra biển pháp thuật xuyên qua biển thứ nhất đối kháng.

Nhưng lúc này, nhân số đám dị tộc đã vô cùng đông đảo, cuồn cuộn không dứt, khí thế như đại hồng thủy, dần dần đè ép, tiến đến gần biển thứ nhất.Mặt nước biển thứ nhất gầm thét cuộn trào, dường như sắp bị hóa thành sương mù, vĩnh hằng biến mất.Mà lúc này, không ngờ Chí Tôn Huyền Phương cùng không phủ xuống theo, mà lại tựa như cười giễu liếc nhìn Sơn Hải Giới, rồi nhoáng lên một cái, bay thẳng lên tinh không, hai tay đưa ra như cầm lấy bầu trời, xé mạnh.- Rầm rầm rầm!

Vách ngăn tinh không lần nữa vỡ vụn.Vào giờ khắc này, vách ngăn tinh không dường như đã tới điểm giới hạn, truyền ra tiếng nổ mạnh, xuất hiện vô số khe nứt ngang dọc, rồi lập tức tan vỡ.Cả tinh không giống như một mặt gương, giờ phút này chiếc gương vỡ nát, lộ ra...

32 Thiên bên trong! !Vách ngăn tan vỡ, khiến Sơn Hải Giới và 32 Thiên vào giờ khắc này trực tiếp đối diện nhau, song phương...

đều có thể thấy được lẫn nhau.Nhưng đúng lúc này, tất cả dị tộc xung quanh 32 Thiên bất ngờ đều trở nên mơ hồ rồi lập tức biến mất, quay trở lại đại lục của mình.

Một màn quỷ dị này khiến Mạnh Hạo thầm chột dạ, hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng, có chuyện gì đó mà mình không biết sắp xảy ra.Thời khắc này, sắc mặt tên Chí Tôn Huyền Phương lộ ra vẻ khinh miệt, đứng trong tinh không lạnh lùng nhìn xuống Sơn Hải Giới.- Phương án dương mưu, Huyền mỗ bội phục, nhưng... như vậy thì đã sao chứ!

Gần như ngay khi Huyền Phương vừa dứt lời, tâm thần Mạnh Hạo liền chấn động, cảm giác không tốt càng thêm mãnh liệt.

Trong nháy mắt, những mảnh vỡ do vách ngăn tan vỡ chợt cuốn lại với nhau, tạo thành một cỗ gió lốc long trời lở đất trong tinh không, trực tiếp đánh lên 32 Thiên bên trên.Gần như cùng lúc đó, thanh âm Hải Mộng Chí Tôn cũng chợt vang lên trong đầu tất cả tu sĩ Sơn Hải.- Chiến! !Trong tiếng nổ "ầm ầm", bắt đầu từ Đệ Cửu Sơn Hải, rồi đến Đệ Bát Sơn Hải, Đệ Thất Sơn Hải, cho đến Đệ Nhất Sơn Hải cuối cùng, tất cả tu sĩ Sơn Hải đều bạo phát ra thần thông pháp thuật, tầng tầng thúc đẩy, trực tiếp ngưng tụ về Đệ Nhất Sơn Hải, tạo thành hải dương pháp thuật, so với trước còn cuồng bạo không lồ hơn gấp mười lần.

Hải dương pháp thuật phóng thẳng tới cỗ gió lốc, sáp nhập vào trong đó, khiến lực lượng cỗ gió lốc lần nữa tăng gấp bội.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", cỗ gió lốc trở nên khổng lồ khó có thể tưởng tượng nổi, phóng lên cao!Bay thẳng tới...

32 Thiên!Đây, chính là dương mưu theo như lời Huyền Phương nói, cũng là một trong những thủ đoạn năm xưa Cửu Phong Chí Tôn lưu lại cho Sơn Hải Giới, được Hải Mộng Chí Tôn bày ra.Đây quả thật chích là dương mưu, từ Sơn Hải Giới quan sát có lẽ sẽ không thấy được rõ ràng, nhưng từ phía 33 Thiên quan sát sẽ thấy được rõ ràng hơn, một khi vách ngăn do ý chí Sơn Hải Giới hóa thành vỡ vụn, nhất định sẽ ẩn chứa một kích kinh thiên.Giờ phút này một kích kinh thiên bạo phát, hóa thành gió lốc, lại dung hợp với pháp thuật của tu sĩ toàn Sơn Hải Giới, khiến lực lượng ẩn chứa bên trong cỗ gió lốc này có thể sánh ngang với một kích toàn lực của Chí Tôn, đánh tới Đệ Nhị Thiên!Rầm rầm rầm!

Gió lốc này quét tới, bao trùm Đệ Nhị Thiên, phá hủy tất cả núi non kiến trúc trên Đệ Nhị Thiên, đồng thời cũng bao trùm Đệ Tam Thiên, Đệ Tứ Thiên, đang có xu hướng đột phá Đệ Ngũ Thiên.Trên Dương Tinh, lúc trước Mạnh Hạo phát ra hai mũi tên ánh sáng, chỉ còn lại 16 mũi tên, giờ khắc này hắn lại bắn ra liên tiếp hai mũi tên ánh sáng sáp nhập vào gió lốc, khiến cho lực lượng gió lốc lần nữa bạo tăng.Mạnh Hạo hiểu được, sau khi vách ngăn vỡ vụn rất có thể còn ẩn chứa thủ đoạn phía sau, nên mặc dù lúc này trong lòng đang nổi lên cảm giác bất an mãnh liệt, hắn vẫn lựa chọn xuất thủ.Gió lốc ngập trời đánh tới.

Đây chính là sự điên cuồng của tu sĩ Sơn Hải Giới, là ý chí Sơn Hải Giới bạo phát, như muốn xuyên phá đến tận 33 Thiên!Nhưng ngay khi cỗ gió lốc này vừa bao trùm hết Đệ Lục Thiên, chưa kịp xông tới Đệ Thất Thiên, đột nhiên, Đệ Thất Thiên đại lục chợt phát ra hào quang mãnh liệt, bao phủ Đệ Bát Thiên, Đệ Cửu Thiên, cho đến Đệ Tam Thập Tam Thiên, khiến cho từ Đệ Thất Thiên trở lên đều trở nên mơ hồ.Kèm theo đó, một cỗ lực lượng chợt xuất hiện, cưỡng ép cắt đứt liên hệ giữa Đệ Lục Thiên cùng Đệ Thất Thiên.Cùng lúc đó, một cái bóng bọ cạp to lớn chợt xuất hiện trong tinh không của Đệ Thất Thiên, thân thể nó mờ ảo, nhưng hai mắt lại sáng lấp lánh bức người, lạnh lùng nhìn Sơn Hải Giới phía dưới.- Thủ đoạn của Cửu Phong, được Hải Mộng dẫn phát, lực lượng dương mưu khiến 33 Thiên chúng ta không thể không đối mặt, quả nhiên... lực lực hủy diệt này vẫn kinh khủng như cũ.- Nhưng...

Vạn vạn năm đi qua, các ngươi đã không còn như trước, mà chúng ta cũng đã không còn giống như dĩ vãng, lực lượng này vốn có thể đánh sâu vào tận 33 Thiên, thậm chí có thể mạnh mẽ mở ra một con đường cho Sơn Hải Giới các ngươi trốn ra, nhưng hiện tại... chỉ cần cắt đứt tại Đệ Lục Thiên là được.- Sơn Hải Giới hình thái thứ hai, nhìn như ngưng tụ toàn lực, nhưng trên thực tế, đây rõ ràng chính là hình dạng mũi tên.

Nói vậy, an bài của Cửu Phong Chí Tôn năm xưa nhìn như là để cho trận quyết chiến sau vạn vạn năm hôm nay, nhưng trên thực tế... lại là muốn mở ra một lối đi, chạy trốn.- Không biết thời khắc này tu sĩ Sơn Hải Giới có mấy người biết được an bài của ngươi?

Lão phu đoán rằng... với tính tình đa nghi của Hải Mộng ngươi, chắc chắn ngươi sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào!

Tiếng cười từ bóng bọ cạp truyền ra, vang vọng khắp Sơn Hải Giới, cùng lúc đó, thân ảnh của hắn cũng chậm rãi mờ dần.Lời của hắn vô cùng mang âm độc, khiến mỗi một tu sĩ Sơn Hải, bao gồm cả Mạnh Hạo trong đó nghe được đều chấn động trong lòng.

Ngay cả Mạnh Hạo cũng không biết, Hải Mộng lại có an bài như thế.Hắn vốn cũng không tin, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại lại thấy, nhưng lời của tên Chí Tôn hình dạng bọ cạp kia cũng không phải toàn bộ đều là giả dối.Mạnh Hạo còn như vậy, thì nói gì những tu sĩ Sơn Hải khác.

Lúc này, toàn bộ mọi người đều chấn động trong lòng, quyết tâm đối với trận chiến này, không tự chủ được cũng... trở nên dao động.

Dù sao... ngay cả Chí Tôn còn muốn muốn dẫn mọi người trốn, mà không phải là tử chiến đến cùng...Mà cảm giác nô dịch Chí Tôn của Mạnh Hạo khi phá vỡ Đệ Nhất Thiên lúc trước, cho rằng Sơn Hải còn có hi vọng, theo lời nói của tên Chí Tôn hình dạng bọ cạp truyền ra, thời khắc này... cũng trở nên hơi dao động.Ánh mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên một cái, lúc ngẩng đầu, đồng tử của hắn liền co rút lại, đáy lòng sa sầm xuống.

Có thể tu hành đến Chí Tôn, không ai là kẻ yếu, đều là hạng người tâm cơ thâm trầm.Giờ khắc này, theo thân ảnh tên Chí Tôn hình dạng bọ cạp trở nên mơ hồ, theo Đệ Thất Thiên cho đến Đệ Tam Thập Tam Thiên ở vào trạng thái nửa trong suốt, thì năm Thiên đại lục: Đệ Lục Thiên, Đệ Ngũ Thiên, Đệ Tứ Thiên, Đệ Tam Thiên, Đệ Nhị Thiên cũng ầm ầm phủ xuống.Mặc dù những đại lục này đã vô cùng rách nát, những những dị tộc bên trong hiển nhiên đã sớm có thủ đoạn né tránh, thời khắc này toàn bộ bay ra, số lượng nhiều đâu chỉ ngàn vạn, rậm rạp chằng chịt, theo năm Thiên đại lục, đồng loạt phủ xuống Sơn Hải Giới.Mà năm Thiên đại lục cũng nổ vang đè xuống.Từng khối vuông màu đen từ năm đại lục rơi ra, số lượng không dưới 1 triệu, tràn ngập đầy trời.- Chỉ toàn nói bậy, pháp thuật Cửu Phong Chí Tôn lưu lại, chỉ một tên Hạt tộc nhỏ bé được tế tự như ngươi có thể hiểu rõ sao...

Tu sĩ Sơn Hải Giới, từ Đệ Thất Thiên trở lên đang triển khai chính là Phong Thần Man Thiên Pháp, mặc dù có thể tránh thoát hết thảy lực lượng thần thông, nhưng cũng phải trả giá cực lớn, hơn nữa còn phải tự phong ấn, ít nhất trong vòng một năm, bọn họ không thể từ trạng thái kia khôi phục lại được, cũng sẽ không thể tiếp tục tham chiến, chỉ có thể đứng xem mà thôi!- Lúc này, từ Đệ Nhị Thiên cho đến Đệ Lục Thiên đã bị bỏ rơiô lập, điểm này, không biết các vị dị tu hạ giới các ngươi có biết, mình đã bị vứt bỏ hay không?

Vào giờ khắc này, thanh âm lạnh lùng của Hải Mộng Chí Tôn chợt vang vọng khắp tinh không.

Chương 1710: Dùng thân làm mồiKhông nói đến việc Hải Mộng Chí Tôn có thật sự chuẩn bị dẫn Sơn Hải Giới bỏ trốn hay không, có thật sự cảm thấy trận chiến này không có chút hy vọng nào hay không, nhưng trong chớp mắt khi lời nói của nàng truyền ra này, chẳng những củng cố tinh thần cho tu sĩ Sơn Hải, mà còn ngăn chặn lời công kích vừa rồi, khiến cho đám dị tộc từ Đệ Nhị Thiên cho đến Đệ Lục Thiên đều cảm thấy trong lòng nặng nề.Mạnh Hạo thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía núi thứ chín ở xa xa, vẻ mặt tỏ ra phức tạp, thầm thở dài.

Trên thực tế hắn vẫn cảm thấy, Hải Mộng Chí Tôn quả thực là có ý định dẫn Sơn Hải Giới chạy trốn.Nhưng đây không phải là lúc đi suy nghĩ sâu xa, Mạnh Hạo áp chế suy nghĩ xuống, chú tâm vào vận chuyển trận pháp, khiến cho Dương Tinh sáng rực.Mà giờ phút này, dường như để đáp lại lời nói của Hải Mộng, 1 triệu khối vuông màu đen rải trong tinh không kia đột nhiên bạo phát ra hàng loạt tia sét, trong chớp mắt liền đánh xuống phòng tuyến thứ nhất của Sơn Hải Giới.

Nếu vẻn vẹn như vậy thì cũng thôi, nhưng vào giờ khắc này, từ trong Đệ Lục Thiên lại bất ngờ ầm ầm dâng lên một cỗ khí thế Chí Tôn.- Hải Mộng đạo hữu quả nhiên giỏi về tài biện luận, chuyện này lão phu đã từng được lĩnh giáo, thú vị.

Thanh âm khàn khàn, mang theo vẻ ngạo nghễ vô thượng lập tức vang lên.33 Thiên có năm đại Chí Tôn, một người đã bị Mạnh Hạo nô dịch, chỉ còn lại bốn người, nhưng lúc này...

Không ngờ lại phủ xuống cùng lúc hai vị!Lời nói của vị Chí Tôn này vừa truyền ra, lập tức khiến cho tâm thần đám dị tộc ổn định lại.

33 Thiên cùng lúc phủ xuống hai vị Chí Tôn, thì sao có thể lại như Hải Mộng nói là vứt bỏ bọn họ chứ?Ngàn vạn dị tộc lập tức phát ra chiến ý dạt dào, gào thét ngập trời giết về hướng biển thứ nhất.

Sóng biển gầm thét cuộn trào ngập trời, vô số cấm chế bạo phát, vô số trận pháp nổ vang, mà tất cả tu sĩ Đệ Nhất Sơn Hải, thân là đạo phòng tuyến thứ nhất, vào giờ khắc này cũng không có thời gian suy tư nhiều, lập tức đánh ra!Mấy trăm vạn tu sĩ toàn bộ đánh ra, hóa thành từng luồng cầu vồng rực rỡ, phối hợp với cấm chế và trận pháp triển khai đại chiến cùng dị tộc.Biển thứ nhất cuộn trào, vô số Hải tộc liền xuất hiện, gia nhập chiến trường.

Chỉ trong chớp mắt, vô tận tiếng gào thét thê lương đã truyền ra, người chết rất nhiều, vô số khu vực trên biển thứ nhất đều trở thành màu đỏ, những màu đỏ này hòa lẫn lại với nhau, khiến cho biển thứ nhất... trở thành biển máu.Mà trên Đệ Lục Thiên, vị Chí Tôn vừa truyền ra lời nói kia mới chỉ tràn ra khí thế, còn chân thân vẫn chưa xuất hiện.

Hiển nhiên mục đích chỉ là muốn áp chế, muốn cân bằng lại, và hơn nữa là để trì hoãn thời gian.Trì hoãn để cho Đệ Thất Thiên đến Đệ Tam Thập Tam Thiên, từ trạng thái trong suốt do dùng thuật pháp đặc thù tránh khỏi gió lốc công kích, khôi phục lại.Mà Chủ Tể dị tộc thời khắc này cũng gia tăng thêm bốn vị, trở thành sáu vị, thời khắc này khí thế 6 người này nổi lên, chấn động ngập trời.Trong tinh không, hai mắt Huyền Phương lóe lên một cái, thần niệm khóa được sáu vị Chủ Tể, tay phải liền nâng lên, phts ra một chỉ về phía Dương Tinh.- Các ngươi..."

Hắn chưa kịp nói xong, đột nhiên chợ biến sắc.

Đây là lần đầu tiên từ khi hắn phủ xuống tỏ ra biến sắc.- Không tốt...Ngay lúc đó, một quầng sáng từ Nguyệt Tinh lập tức bộc phát ra, thời khắc này Địa Tạng toàn lực vận chuyển kích phát lực lượng trận pháp trên Nguyệt Tinh, mở ra phòng hộ của Nguyệt Tinh, trong nháy mắt đã bao phủ Sơn Hải Giới, đồng thời cũng bao phủ cả biển thứ nhất vào bên trong.Một quầng sáng to lớn chụp lấy Sơn Hải Giới vào trong, không ngờ lại... ngăn cách những tên dị tộc còn chưa kịp tiến vào biển thứ nhất ở bên ngoài!Tựa như trực tiếp chặt đứt đại quân dị tộc!Chỉ có một phần lưu lại trong biển thứ nhất, còn lại đều bị ngăn cách bên ngoài quầng sáng.

Cùng lúc đó, thần niệm Mạnh Hạo tràn ra, lập tức hai mắt khôi lỗi dị tộc ở trên núi thứ nhất chợt mở ra, ngẩng đầu lênVẻ mặt khôi lỗi không thay đổi, nhưng Huyền Phương đang ở ngòa quầng sáng liền biến sắc, đứng lên.

Uy áp của khôi lỗi Chí Tôn từ núi thứ nhất rầm rầm bạo phát ra ngập trời, bao phủ biển thứ nhất, bao phủ tinh không, rồi dướ sự khống chế của Mạnh Hạo, khôi lỗi dị tộc bỗng nhiên bước đi ra.- Dịch Cổ, ngươi... !

Huyền Phương ở bên ngoài nổi giận gầm lên một tiếng, cất bước phóng thẳng tới quầng sáng, chỉ trong chốc lát tới gần, đánh ra một quyền, cả quầng sáng lập tức run rẩy như muốn tan vỡ.

Nhưng ở trên Nguyệt Tinh, theo ánh mắt Địa Tạng lộ ra vẻ tàn nhẫn, theo khóe miệng 100 ngàn tu sĩ phụ trợ hắn đều tràn ra máu tươi, quầng sáng này lại lập tức khôi phục lại, không bị tan vỡ chút nào.Huyền Phương hét lớn, mang theo giận ngập trời lần nữa đánh tới, nhưng lại vô tác dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạo khống chế khôi lỗi dị tộc bước ra, đạp trên biển thứ nhất trên, tay phải nâng lên đánh xuống một quyền.Một quyền này mang theo lực lượng Chí Tôn chấn động bầu trời, khiến cho toàn bộ biển thứ nhất cũng phải lõm mạnh xuống.

Tất cả tu sĩ Sơn Hải đều bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy lui về sau, mà những tên dị tộc bị phong tỏa bên trong lúc này, mỗi tên đều lộ ra vẻ tuyệt vọng và hoảng sợ.- Không!- Đó là...

Đó là Dịch Cổ Chí Tôn, điều này...

điều này sao có thể chứ!- Dịch Cổ Chí Tôn làm phản!"

Ầm" một tiếng, theo uy áp từ một quyền của khôi lỗi bị Mạnh Hạo khống chế đánh xuống, đám dị tộc đều lần lượt phun ra máu tươi, kêu thê lương tuyệt vọng, thân thể truyền ra tiếng răng rắc rồi tràn ngập khe nứt, ầm ầm nổ tung.Cho đến khi một quyền này hoàn toàn đánh xuống, một cỗ sóng gợn hủy dệt liền quét ngang ra xung quanh, những nơi đi qua, tất cả dị tộc bị phong tỏa trong biển thứ nhất đều bị nghiền nát thành tro bụi, không còn lư lại chút nào!Cho dù là pháp bảo, cho dù là túi trữ vật... hết thảy tồn tại trên người bọn chúng, trong chớp mắt này đều tan thành mây khói.Còn lại chỉ là máu đỏ không bị tán đi chút nào, mà đều hòa vào trong biển thứ nhất khiến mau đỏ càng thêm đậm dặc, tỏa ra khí tức khiến cho đám dị tộc khiếp sợ không thôi.Một quyền đánh xuống, diệt sát toàn bộ.Lực lượng Chí Tôn, không ra tay thì thôi, vừa ra tay... tất cả đều bị diệt vong.Khôi lỗi dị tộc chậm rãi ngẩng đầu, ánh sáng trong mắt hắn đã không còn thuộc về Dịch Cổ, mà là thuộc về Mạnh Hạo, đó chính là ánh sáng lạnh lùng mang theo điên cuồng và sát khí lạnh như băng nhìn về phía Huyền Phương ở phía xa xa bên ngoài quầng sáng.Thân thể Huyền Phương chấn động, trở nên trầm mặc, nhưng sát cơ trong mắt lại dâng lên ngập trời, rồi sau đó, hắn lại nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hạo trên Dương Tinh.- Người này không chết, trận chiến này sẽ khó khăn hơn gấp nhiều lần!

Huyền Phương thầm nhủ.

Hồi lâu sau ánh mắt hắn liền thu lại, vẫn không nói nửa câu, chỉ một mực đứng ở nơi đó.

Hắn tin rằng, quầng sáng này rồi sẽ tự động mở ra, hắn cũng biết rằng, sau khi mở ra, đại quân dị tộc có lẽ sẽ không dám tùy tiện tiến vào nữa.Nếu không giải quyết chuyện này, cho dù có trì hoãn thời gian, thì sĩ khí cũng bị mất đi, hơn nữa chắc chắn Sơn Hải Giới vẫn còn có thủ đoạn khác đề phòng mình.- Không thể bị cuốn theo kế hoạch của bọn họ được, trận chiến này cần phải có chuyển biến, hắn cần... hạ mồi câu!

Chủ Tể không đủ, như vậy chính mình sẽ trở thành mồi câu, không cần biết Sơn Hải Giới lựa chọn như thế nào, mình đều ép bọn họ nhất định phải lựa chọn!

Hai mắt Huyền Phương lóe lên một cái.Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi yên tĩnh sau, tu sĩ Sơn Hải Giới lập tức bạo phát ra tiếng hoan hô mãnh liệt, lần nữa trở nên vô cùng phấn chấn.

Cùng lúc đó, quầng sáng kia cũng lập tức tiêu tán.Nhưng sau khi quầng sáng tiêu tán, những dị tộc kia nhìn thấy biển thứ nhất chỉ toàn là một màu máu, không ngờ lại đúng như Huyền Phương dự đoán, không ai dám lập tức xông vào.

Số lượng của bọn họ rõ ràng hơn nhiều so với Sơn Hải Giới, nhưng trong chớp mắt này, bọn chúng lại trở nên khiếp đảm.Bọn chúng không dám tiến vào, chỉ có Huyền Phương một mình tiến vào, tốc độ hắn cực nhanh, trong khoảng khắc khi quầng sáng Sơn Hải biến mất hắn đã lập tức tiến vào bên trong.

Cùng lúc đó, Địa Tạng ở trên Nguyệt Tinh liền đứng phắt dậy.- Hắn lại dám đich thân tiến vào sao!

Ánh mắt Địa Tạng sáng lên, nhưng lại tỏ ra chần chờ.Hắn đang chần chờ không biết có nên lần nữa mở ra phòng hộ, phong toả tên Chí Tôn dị tộc lại bên trong, kết hợp với Sơn Hải lực giết chết hắn hay không!Nếu chuyện này thành công, thì có thể... kết thúc trận chiến đấu trước thời hạn!Giờ phút này, không chỉ Địa Tạng tỏ ra chần chờ, mà ngay cả Hải Mộng cũng đang nhíu mày.

Đại quân dị tộc cũng đều dồn dập chấn động tâm thần, thậm chí đã có dị tộc gào thét chạy ra.Còn có sáu tên Chủ Tể cũng đang chấn động tâm thần, duy chỉ có một vị Chí Tôn còn lại đang ở trên Đệ Lục Thiên nãy giờ vẫn luôn trầm mặc.Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, hắn hô trở nên hơi dồn dập, sự quyết đoán của Huyền Phương, khiến trong mắt hắn liền hiện ra vẻ lạnh lùng.- Dùng thân là mồi câu sao?Không kịp nghĩ nhiều, Huyền Phương đã nhanh như chớp tiến vào biển thứ chín, xuất hiện trước người khôi lỗi dị tộc bị Mạnh Hạo khống chế.

Hắn cứng rắn xông tới gần, bấm quyết trực tiếp phát ra một chỉ, biển máu xung quanh lập tức đọng lại như bị đóng băng, truyền ra một cỗ hàn khí lãnh lẽo không tưởng tượng nổi.- Phong!

Ánh mắt Hải Mộng lộ ra vẻ sắc bén, chuyện này nàng không có lựa chọn nào khác.

Nếu đối phương đã dám dùng thân mình là mồi câu, trong khi đó Sơn Hải Giới ngay cả dũng khí cắn mồi cũng không có, thì còn lấy cái gì tới chiến đấu chứ?Cho dù, dựa theo tính cách của nàng, trận chiến này cần phải thận trọng.Gần như trong nháy mắt khi lời nói nàng truyền ra, Dương Tinh nơi Mạnh Hạo ngồi chợt bạo phát ra ánh sáng ngập trời.

Trước khi Hải Mộng đưa ra lựa chọn, Mạnh Hạo đã có lựa chọn của mình, hắn cũng đã nhìn thấu đây chính là mồi câu, và hắn muốn...

ăn!Địa Tạng hít sâu một hơi, tu vi toàn thân bạo phát ngập trời, dòng sông luân hồi, biển hoàng tuyền, sâm la địa phủ đồng loạt phủ xuống Nguyệt Tinh.

Cùng lúc đó, 100 ngàn tu sĩ trên Nguyệt Tinh đều bạo phát ra toàn bộ tu vi, sáp nhập vào trận pháp.

Tầng tầng trận pháp bị khống chế ẩn giấu dưới mặt đất lập tức hiện ra, lần nữa bao phủ Sơn Hải Giới, vây khốn Huyền Phương Chí Tôn ở bên trong!Gần như trong khoảnh khắc khi quầng sáng xuất hiện, trên Dương Tinh đột nhiên cũng bạo phát ra ánh sáng mãnh liệt, lực lượng Dương Tinh đỉnh phong hóa thành mũi tên ánh sáng lập tức xé rách hư không bay đi.

Cùng lúc đó, trên núi thứ chín, Hải Mộng Chí Tôn cũng đứng bật dậy, bước ra, tự mình xuất chiến.Trong tiếng nổ "ầm ầm", Huyền Phương cùng khôi lỗi dị tộc do Mạnh Hạo khống chế chợt đối kháng với nhau.

Thân thể hai đại Chí Tôn đồng thời chấn động, khí thế khôi lỗi dị tộc hơi yếu hơn một chút, mà khí thế Huyền Phương lại dâng lên như cầu vồng.

Nhưng đúng lúc này, mũi tên ánh sáng của Dương Tinh đã bắn thẳng tới Huyền Phương.Huyền Phương bất ngờ không thèm né tránh, mà chợt quay đầu nhìn về hướng Dương Tinh, khóe miệng lộ ra nu cười lạnh lùng, thậm chí hắn còn không thèm để ý tới Hải Mộng Chí Tôn lúc này đang gấp rút phóng đến.- Ngươi nghĩ rằng, bổn tọa thả mồi câu là vì gần trăm vạn đồng tộc của ta vừa chết đi hay sao?

Hoặc là bởi vì Dịch Cổ bị khống chế hay sao?- Bổn tôn tiến vào nơi này, chính là vì... ngươi đó.

Huyền Phương cười to, tùy ý để mũi tên bắn tới, tay phải hắn nâng lên bắt lại mũi tên ánh sáng bóp mạnh.

Theo mũi tên truyền ra tiếng nổ "ầm ầm", toàn thân hắn dường như cũng muốn tan vỡ, khóe miệng tràn ra máu tươi, nhưng trong mắt lại hiện lên ánh sáng âm u.- Đạo thời gian, truy lại căn bản, truy tìm ánh sáng này, ngưng tụ lại chân thân của ta!

Vừa dứt lời, thân ảnh Huyền Phương lập tức biến mất!Khi xuất hiện lại đã ở trên Dương Tinh, tay phải hắn nâng lên, trực tiếp ném một hạt châu màu đen xuống đất!

Chương 1711: Chiến huyền phươngMột loại thần thông không tưởng tượng nổi, tựa như ngược dòng thời gian, theo mũi tên ánh sáng kia trở về mấy hơi thở trước đó, thậm chí... cùng quay trở lại, còn có cả bản thân Huyền Phương Chí Tôn!Thương thế hắn bị mũi tên ánh sáng gây ra, trong chớp mắt không ngờ lại khôi phục như thường, dường như chưa từng xảy ra vậy, khi hắn xuất hiện lại, đã trở về lúc vừa bước chân lên Dương Tinh!Trong tiếng nổ "ầm ầm", toàn bộ Dương Tinh chấn động mạnh, một màn này xảy ra quá đột ngột, khiến đồng tử Mạnh Hạo co rụt lại.- Căn nguyên thời gian! !

Cả đời Mạnh Hạo giao chiến cùng người khác đã trải qua nhiều lần hung hiểm, khả năng ứng biến cho dù không bằng Huyền Phương thì cũng không kém bao nhiêu.

Thời khắc này hắn không chút chần chờ, thậm chí phản ứng của thân thể còn vượt qua cả ý nghĩ, tu vi lập tức ầm ầm bạo phát tạo thành gió lốc, đồng thời toàn diện bộc phát ra uy lực của trận pháp do 100 ngàn tu sĩ hợp thành, khiến trận pháp tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tạo thành một cỗ khí thế sắc bén ầm ầm dâng lên.Trực tiếp bạo phát ra còn có lực lượng mạnh nhất của Dương Tinh, trong tiếng nổ "ầm ầm", lực lượng này hóa thành một luồng ánh sáng chói lòa bắn thẳng về phía Huyền Phương, nhưng cũng không phải là nhằm vào hắn, mà là hạt châu màu đen kia.Hạt châu này mang lại cho Mạnh Hạo có cảm giác vô cùng bất an.Mà giờ khắc này, hào quang vàng chói trên thân thể Chí Tôn dị tộc Huyền Phương cũng trở nên ảm đạm rất nhiều.

Hiển nhiên việc thi triển ra pháp tắc thời gian nghịch thiên kia, với hắn mà nói cũng không dễ dàng, hơn nữa trong một thời gian ngắn, rất có thể sẽ không có cách nào thi triển lại được.

Cũng giống như căn nguyên không gian của Mạnh Hạo vậy.Nhưng bất kể như thế nào, Huyền Phương Chí Tôn xuất hiện, chẳng những khiến cho đồng tử Mạnh Hạo co rút lại, mà Hải Mộng Chí Tôn đang từ xa bay nhanh tới cũng tỏ ra kinh hãi.Thời khắc này, bên ngoài Dương Tinh, Hải Mộng Chí Tôn bạo phát ra tốc độ cao nhất, gần như dịch chuyển tức thời mà đến.

Còn có Chí Tôn khôi lỗi của Mạnh Hạo cũng theo thần niệm hắn khống chế vọt tới, muốn giải cứu Mạnh Hạo khỏi nguy cơ!Trong tiếng xé rách không khí ầm ầm, mũi tên ánh sáng lao đi với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bắn thẳng tới hạt châu nơi tay phải của Chí Tôn dị tộc Huyền Phương, muốn phá nát hạt châu trước khi nó kịp rơi xuống đất.Huyền Phương hừ lạnh một tiếng, tay phải bỗng nhiên buông lỏng ra, tùy ý để ánh sáng Dương Tinh đánh vào hạt châu màu đen, truyền ra tiếng nổ ngập trời.

Hạt châu tràn đầy vết nứt, rồi lập tức vỡ vụn.Theo hạt châu vỡ tan, một cỗ sương mù màu đen liền tràn ngập ra ngoài.

Mạnh Hạo lập tức nhận ra, trong màn sương mù này phong ấn một cỗ lực lượng phong ấn vô cùng mạnh mẽ.

Cũng may là nó chưa kịp phát động đã bị bắn vỡ, nếu không, để cỗ lực lượng phong ấn này hoàn toàn mở ra, thì cho dù là Chí Tôn, trong thời gian ngắn cũng rất khó phá vỡ.Thứ này hiển nhiên chính là một món chí bảo, chí bảo chỉ có Chí Tôn mới có thể luyện ra!Gần như ngay khi hạt châu màu đen vỡ nát, thân thể Huyền Phương liền nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện ở cách đó không xa, vẫn là Dương Tinh trên, tay phải hắn nhấc lên, trong tay bất ngờ lại lần nữa xuất hiện một hạt châu màu đen.

Trên mặt hắ lộ ra vẻ dữ tợn, nhìn cũng không thèm nhìn Hải Mộng cùng khôi lỗi dị tộc sắp sửa lao tới, nói.- Trước giờ bổn tôn ra tay đều lên kế hoạch chặt chẽ, không chấp nhận việc ngoài ý muốn Dứt lời, tay phải hắn liền vung ra, hạt châu màu đen kia lập tức bắn thẳng xuống đất.- "Vì sao không nên để cho nó chạm đất..."

Mạnh Hạo nhíu mày, ý nghĩ này vừa hiện ra, lôi đỉnh đã lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, tia chớp lóe lên một cái, thân thể hắn liền thuấn di ra khỏi trận pháp.

"Ầm" một tiếng, dưới vẻ mặt sửng sốt của Huyền Phương, hắn và Huyền Phương đã lập tức hoán đổi vị trí, khi xuất hiện lại, đã bất ngờ đứng ở vị trí của Huyền Phương vừa rồi.Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, vung tay áo một cái, hạt châu màu đen chỉ còn mấy tấc nữa sẽ chạm đất, không ngờ lại bị Mạnh Hạo thu mất.Gần như vừa chạm vào hạt châu này, Mạnh Hạo lập tức hiểu rõ.- Ngươi muốn phong ấn, không phải là Mạnh mỗ, mà là... viên Dương Tinh này!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, đồng tử trong mắt hắn lại lần nữa co rút lại.

Mạnh Hạo thấy được, cùng với ánh mắt lạnh lùng của Chí Tôn dị tộc Huyền Phương, trong tay hắn không ngờ... lại xuất hiện hạt châu màu đen thứ ba.Lần này, hắn không nói một câu, gần như khi Mạnh Hạo vừa nhìn tới, hắn đã bóp nát hạt châu, vứt trên mặt đất.Ngay lập tức, một cỗ sương mù màu đen đậm đặc liền bạo phát ra, trong chớp mắt đã bao trùm khắp bốn phương tám hướng, trực tiếp bao phủ toàn bộ Dương Tinh lại, tạo thành một lĩnh vực không gian đặc thù.Cũng đúng lúc này, Chí Tôn khôi lỗi của Mạnh Hạo đã tới, nó đánh ra một quyền về phía màn sương mù, nhưng không ngờ lại như chìm đáy biển, không có chút tác dụng nào.Mà Hải Mộng Chí Tôn cũng đã bay tới, tay phải nàng nâng lên phát ra một chỉ, lực lượng Chí Tôn bạo phát ngập trời, nhưng vẫn không thể làm cho màn sương mù này biến dạng nhiều, chỉ hơi phân rã một chút.- Âm Minh Châu! !

Sắc mặt Hải Mộng lập tức tỏ ra vô cùng khó coi, Âm Minh Châu này cũng không phải là vật chất thuộc về 33 Thiên.

Năm xưa khi Chí Tôn Tiên Giới xảy ra hạo kiếp, nó được một phương thế lực khác luyện chế ra, mục đích chính là để vây khốn cường giả Chí Tôn Tiên Giới, một khi triển khai, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó phá vỡ.Ít nhất cũng bị nhốt hơn một khắc đồng hồ.Mà trong thời gian một khắc này, ở trong màn sương mù này, giống như tuyệt địa!Trên Dương Tinh lúc này, Chí Tôn dị tộc Huyền Phương bên trong màn sương mù lộ ra ánh mắt sắc bén tràn ngập sát khí.

Mục đích của hắn nhìn qua như thể là vì Chí Tôn dị tộc, nhưng trong chớp mắt đã chuyển mục tiêu sang Mạnh Hạo; khi người khác đều cho rằng hắn muốn đánh chết Mạnh Hạo, thì hắn lại phát ra Âm Minh Châu, phong ấn Dương Tinh lại!Hơn nữa từ việc hắn liên tiếp chuẩn bị ba viên Âm Minh Châu cho thấy, hiển nhiên là muốn phong tỏa Dương Tinh trong thời gian dài, khiến cho Dương Tinh không thể phát huy tác dụng, từ đó mà đại quân dị tộc tiến vào sẽ giảm bớt được trở ngại cực lớn.Nhưng khi mọi người nghĩ rằng đã hiểu được bản chất vấn đề, thì không ngờ Huyền Phương lại lần nữa thay đổi mục tiêu, bỏ qua phong ấn Dương Tinh, đổi thành giết chết Mạnh Hạo.

Liên tục biến hóa, khiến người ngoài rất khó đoán ra mục tiêu chân chính của Huyền Phương... rốt cuộc là cái gì.Thời khắc này, Dương Tinh bị sương mù ngăn cách, Hải Mộng cùng Chí Tôn khôi lỗi bên ngoài màn sương mù đang không ngừng đánh vào, muốn nhanh chóng mở ra phong ấn.

Mà Mạnh Hạo lúc này, lại đang phải đối mặt với nguy cơ to lớn.- Thời gian một khác, bổn tôn có rất nhiều biện pháp để đánh chết ngươi!

Huyền Phương cười to, tu vi ầm ầm bạo phát, lực lượng Chí Tôn bộc phát ra toàn diện, tạo thành một cỗ uy áp ép về phía Mạnh Hạo, mà hắn cũng bước ra một bước, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.Sắc mặt Mạnh Hạo trở nên khó coi, tên Chí Tôn Huyền Phương này khiến hắn hơi nhức đầu, chẳng những tu vi cường hãn, mà tâm cơ còn thâm sâu, so với Dịch Cổ còn khó đối phó hơn rất nhiều.Thời khắc này, thấy Huyền Phương lao tới, Mạnh Hạo lập tức lui về phía sau, thần niệm tản ra, tập hợp lực lượng trận pháp bốn phía, chợt bạo phát ra một mũi tên ánh sáng rực rỡ bắn về phía Huyền Phương.Hai tay Huyền Phương bấm quyết, hét lớn một tiếng, phía sau hắn bất ngờ xuất hiện hư ảnh một con sư tử to lớn màu vàng, hư ảnh này trong chốc lát liền bành trướng, bao phủ thân thể Huyền Phương lại, trực tiếp thay thế hắn thừa nhận lực lượng của mũi tên ánh sáng."

Ầm" một tiếng, mũi tên ánh sáng xuyên qua hư ảnh sư tử, khiến hư ảnh này lập tức vặn vẹo, mơ hồ như có tiếng gầm ngập trời truyền ra, mắt thường cũng có thể thấy được đang vỡ nát.

Mà mũi tên ánh sáng cũng trở nên ảm đạm rất nhiều, mặc dù xuyên thấu hư ảnh, nhưng khi tới gần Huyền Phương liền bị hắn bắt lại, bóp một cái vỡ nát.

Huyền Phương lui về phía sau một bước, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khinh miệt.- Di bảo của Cửu Phong đích xác rất mạnh mẽ, đáng tiếc, ở trong tay ngươi lại phát huy ra quá ít tác dụng.

Nếu ngươi có thể bắn ra liên tục trong nháy mắt, thì cũng không phải không có khả năng giết chết bổn tôn.

Nhưng chỉ dựa vào 100 ngàn tu sĩ để duy trì, dựa vào trận pháp để phát động mà đòi giết ta sao, buồn cười!- Mà bây giờ, ít nhất trong vòng mười hơi thở, ngươi không thể lại thi triển được lực lượng Dương Tinh nữa!

Huyền Phương vừa dứt lời, liền ầm ầm lao tới, trong khoảnh khắc đã tới gần phía trước Mạnh Hạo, hào quang vàng rực trên thân thể hắn lóe lên một cái, tay phải nâng lên, trực tiếp đánh ra một quyền vào Mạnh Hạo.- Nhìn thân thể ngươi cũng có dấu hiệu Thể tu, vậy thì để ta xem thử, ngươi tu hành như thế nào!Một quyền hạ xuống, đất rung núi lở, Dương Tinh chấn động, trong ánh sáng vàng vô tận phát ra, một con sư tử khổng lồ từ nắm đấm chợt lao ra, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.Một quyền này còn mang theo lực lượng Chí Tôn, xua tan hết thảy pháp tắc xung jquanh, tạo thành một cỗ uy áp, khiến cho 100 ngàn tu sĩ đồn loạt phun ra máu tươi, có một số người không chịu nổi uy áp thân thể trực tiếp nổ tung, trở thành thịt nát văng vãi khắp nơi.Mà tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo cũng trở nên bất ổn, thân thể bịch bịch lui về sau.

Phía sau hắn, bên ngoài màn sương mù, thanh âm lo lắng của Hải Mộng Chí Tôn như xuyên qua thời gian, xuyên qua không gian truyền tới.- Mạnh Hạo, kiên trì một khắc! !

Nhiều nhất là một khắc, chúng ta sẽ có thể phá vỡ được phong ấn này.Đối măt với nguy cơ mãnh liệt, tâm thần Mạnh Hạo rầm rầm bạo phát, thời khắc này cho dù hắn đã là lục nguyên đỉnh phong, đã có thể chiến một trận cùng Chủ Tể, nhưng vẫn còn có chênh lệch không nhỏ so với Chí Tôn.

Nếu không gian đủ rộng, hắn còn có thể bỏ chạy, nhưng lúc này nơi này đã bị phong tỏa, đường đi đã bị cắt đứt, hắn chỉ có tử chiến.Mạnh Hạo loại bỏ hết thảy tạp niệm trong đầu, trong mắt của hắn, trong đầu của hắn, thời khắc này chỉ có... chiến ý ầm ầm bộc phát.- Một khắc sao...

Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, thần thức bạo phát hết cỡ, mạn mẽ va chạm với Huyền Phương đang lao tới.

Mà hắn cũng không lùi mà còn tiến tới, mạnh mẽ chống cự uy áp, tay phải nắm lại đánh ra một quyền!Diệt Sinh!Đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc, gió lốc quét ngang, một quyền này của Mạnh Hạo trực tiếp va chạm với nắm đấm của Huyền Phương Chí Tôn cách hắn mấy trượng, truyền ra tiếng nổ ầm ầm.

Mạnh Hạo phun ra máu tươi, vẻ mặt dữ tợn, lần nữa bước ra một bước, đánh ra quyền thứ hai.Quyền này, chính là Nhập Ma!Không nhập ma, không được sống.

Mạnh Hạo phát ra tiếng cười ngập trời, khí thế như đại hồng thủy ngưng tụ trong một quyền này, lần nữa đánh ra.

Ngay cả Huyền Phương Chí Tôn cũng tỏ ra rung động, mà Mạnh Hạo lại lần nữa phun ra máu tươi, thân thể cũng truyền ra tiếng răng rắc.Mặc dù thân thể Huyền Phương Chí Tôn chỉ là Đạo Tôn, nhưng vốn đã rất cường hãn, lại được lực lượng Chí Tôn gia trì, vượt qua Mạnh Hạo rất nhiều.- Muốn chết!

Huyền Phương cười lạnh, tu vi vận chuyển, tản ra uy áp, hư ảnh sư tử màu vàng nơi đầu quyền gầm thét ngập trời, áp đảo Nhập Ma Quyền của Mạnh Hạo, bước tới gần trước mặt hắn.Đúng lúc này, hai mắt Mạnh Hạo lập tức sáng ngời, quyền thứ ba... lập tức đánh ra!Chính là...

Sát Thần!

Chương 1712: Quỷ hơi thay đổiLấy ý chí của ta, dung hợp với ý chí của trời, lấy quyền của ta, vận chuyển Dương Tinh, thành quang quyền!Giờ khắc này, ý chí Mạnh Hạo phát ra, ngưng tụ thành một quyền Sát Thần, vận chuyển tất cả lực lượng thân thể, mang theo vẻ quyết đoán chưa từng có từ trước đến nay đánh ra.Trong phút chốc, liền va chạm cùng quả đấm của Chí Tôn Huyền Phương, truyền ra tiếng nổ long trời lở đất, toàn thân Mạnh Hạo run lên, cánh tay phải của hắn trong phút chốc trở nên vặn vẹo, máu tươi phun ra; thân thể hắn như bị cuồng phong thổi qua, lập tức thụt lùi lại.

Mà ánh mắt Huyền Phương Chí Tôn cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.Hắn nhìn như vẫn bình thường, nhưng năm đầu ngón tay phải thời khắc này lại run rẩy, tê rần, thậm chí không thể nào mở ra được.

Loại thương thế này, mặc dù không tràn ra máu tươi, nhưng trên thực tế năm ngón tay của hắn đã sớm gãy hết xương cốt, thậm chí xương gãy đã lan tràn đến cánh tay của hắn, khiến Huyền Phương đau đớn thấu tim.

Ánh mắt hắn tràn ngập sát khí, lần nữa cất bước tới gần.- Muốn chạy trốn sao?Nhưng ngay khi hắn vừa tới gần, bước chân Mạnh Hạo chợt dừng lại, ngẩng mạnh đầu, Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết trong cơ thể mạnh mẽ vận chuyển, ánh mắt cũng lóe lên sắc bén.- Mạnh mỗ không hề nghĩ tới chuyện bỏ chạy.

Mạnh Hạo cất tiếng nói lạnh như băng, thân thể lập tức lóe lên ánh sáng màu xanh, hóa thành đại bàng màu xanh bay thẳng tới Huyền Phương.

Tốc độ bàng màu xanh bay cực nhanh, trực tiếp xé rách bầu trời, truyền ra tiếng rít bén nhọn, kèm theo đó còn có từng ngọn núi lớn ầm ầm phủ xuống, bao phủ bốn phương tám hướng quanh con đại bàng màu xanh.

Thậm chí ở phía trên nó còn xuất hiện Chí Tôn Kiều rầm rầm phủ xuống, uy lực của Chí Tôn Pháp được bạo phát đến cực hạn.Huyền Phương Chí Tôn cười lạnh, không ngờ lại không chút né tránh mà bước ra một bước, tay phải nâng lên trảo vào hư không, trước mặt của hắn lập tức xuất hiện một vầng ánh sáng vàng.

Bên trong quầng sáng vàng này có vô số phù văn hợp thành trận pháp sáng lấp lánh, còn có cả lực lượng tinh tú ẩn chứa bên trong, khiến cho ngũ hành nghịch chuyển, thiên địa biến sắc.Trong chớp mắt, trận pháp này liền bay thẳng tới Mạnh Hạo, cứng rắn va chạm.

Tất cả núi lớn xung quanh Mạnh Hạo đều tan vỡ, mà con đại bàng màu xanh hắn hóa thành lúc này cũng nổ tung.

Khi, ánh sáng xanh tiêu tán, thân hình Mạnh Hạo lộ ra trông vô cùng chật vật, nhất là nơi ngực máu thịt bầy nhầy, thậm chí cồn thấy được cả lục phủ ngũ tạng.Nếu không phải nhờ có Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết đang điên cuồng vận chuyển, không ngừng khôi phục, lúc này chắc chắn Mạnh Hạo đã chết, nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn là cửu tử nhất sinh.- Chí Tôn...

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra lửa giận không cam lòng, trước đó hắn và Dịch Cổ cũng không chiến đấu kịch liệt như thế, mà trước mắt bị vây vào đường cùng này, hắn mới chính thức cảm nhận được sự kinh khủng của Chí Tôn.Mà đây vẫn chỉ là Chí Tôn thất nguyên mà thôi!Thấy trận pháp màu vàng kia sắp sửa đánh lên người, đúng lúc này Mạnh Hạo liền ngửa mặt lên trời thét dài, Chí Tôn Kiều vào giờ khắc này bạo phát ra ánh sáng mãnh liệt, mạnh mẽ đè xuống.Dưới sự trấn áp của Chí Tôn Kiều, trận pháp màu vàng kiwa liền run lên, cuối cùng ầm ầm tan vỡ, mà Chí Tôn Kiều cũng chấn động một cái, nhưng vẫn trầm xuống, trấn áp Huyền Phương.Đồng tử Huyền Phương co rút lại, sau khi cẩn thận liếc nhìn Chí Tôn Kiều, vẻ mặt hắn chợt tỏ ra rúng động, thân thể lập tức lui về sau.

Trong mắt hắn lộ ra tia sáng kỳ lạ, hai tay đặt trước người nhanh chóng bấm quyết, tự điểm một chỉ vào mi tâm.

Một luồng ánh sáng vàng lập tức từ đỉnh đầu hắn bay ra, hóa thành một đầu sư tử màu vàng, mang theo tham lam, cười lên ha hả.- Lại là cây cầu này...

Câu cầu này, bổn tôn muốn!

Đầu sư tử màu vàng kia chính là phân thân của Huyền Phương, thời khắc này nó cấp tốc bay ra, trong khoảnh khắc đã quấn quanh Chí Tôn Kiều, lợi dụng lực lượng Chí Tôn rung chuyển liên hệ giữa Mạnh Hạo và Chí Tôn Kiều.Mạnh Hạo không kịp củng cố liên hệ thần niệm, thời khắc này hắn đang phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, mà hắn cũng nắm chắc, chỉ cần mình không chết, thì ai cũng không thể đoạt được cây cầu.

Thừa dịp Huyền Phương lui về phía sau, Mạnh Hạo liền thuấn di một cái, trực tiếp xuất hiện tại trung tâm trận pháp Dương Tinh, tay phải hắn nâng lên bấm quyết phát ra một chỉ.

Dương Tinh lập tức sáng lên rực rỡ, lần nữa bộc phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt.Không ngờ hắn đã dây dưa đấu pháp với Huyền Phương Chí Tôn hơn mười hơi thở, khiến cho mũi tên ánh sáng Dương Tinh lại có thể lần nữa triển khai.

"Ầm" một tiếng, mũi tên ánh sáng bộc phát ra, bắn thẳng tới Huyền Phương Chí Tôn với tốc độ cực nhanh, hơn nữa vì khoảng cách đối phương quá gần, nên gần như mũi tên ánh sáng vừa lóe lên đã lập tức đánh lên người Huyền Phương.Mũi tên trực tiếp từ xuyên thấu qua mi tâm Huyền Phương, khiến thân thể run lên, phun ra máu tươi, khí thế lập tức trở nên suy yếu.

Nhưng hắn lại không chết, thậm chí miệng vết thương nơi mi tâm của hắn đang nhanh chóng khép lại.Trong lòng Mạnh Hạo trầm xuống, nhưng rất nhanh hắn đã nhìn thấu, không phải Huyền Phương không bị thương, mà là dùng bí pháp nào đó áp chế thương thế xuống, khiến chiến lực hiện tại của hắn cũng không bị giảm sút nhiều.- Chết tiệt!

Sắc mặt Mạnh Hạo trông rất khó coi.

Mà lúc này, Huyền Phương đang nhìn về phía Mạnh Hạo cười lạnh lẽo, rồi lại ầm ầm lao tới.

Hắn vung tay một cái, lập tức một phiến hải dương màu vàng đột nhiên ầm ầm xuất hiện, nhấc lên sóng dữ đánh tới Mạnh Hạo ở trung tâm trận pháp.- Đừng nói là một khắc, cho dù là lần mũi tên ánh sáng tiếp theo phát ra, ngươi cũng không trụ được.Bên ngoài màn sương mù, sắc mặt Hải Mộng Chí Tôn tái nhợt, nàng hiểu được quyết tâm giết Mạnh Hạo của Huyền Phương đã mãnh liệt đến cực hạn, mà nàng cũng không cho rằng Mạnh Hạo có thể kiên trì được hết một khắc trong tay Chí Tôn...Thậm chí đúng như Huyền Phương nói, giờ khắc này trừ khi là Mạnh Hạo để cho 100 ngàn tu sĩ chết thay, có lẽ... còn có thể trì hoãn thêm một lúc, nhưng cuối cùng... vẫn không thể nào kiên trì được một khắc.- Huyền Phương! !

Hải Mộng vừa gầm lên vừa đánh về màn sương mù, đồng thời nhìn về phía Dịch Cổ Chí Tôn bên cạnh.

Giờ phút này, khôi lỗi Dịch Cổ vì bị sương mù ngắn cách, nên thần thức của Mạnh Hạo lưu lại trong cơ thể hắn đang tiêu tán rất nhanh, đã bắt xuất hiện vẻ cứng nhắc.

Không bao lâu nữa, sau khi thần thức Mạnh Hạo lưu lại tản hết, thì chiến lực của khôi lỗi này cũng... biến mất, còn lại chỉ là bản năng đơn thuần.Nếu chỉ vẻn vẹn như vậy thì cũng thôi, nhưng giờ khắc này, đại quân dị tộc bên ngoài quầng sáng lại đang hết sức phấn chấn, không ngừng đánh vào quầng sáng, muốn đột phá giết; mà tu sĩ Sơn Hải Giới thời khắc này đều đang kinh hãi nhìn trận chiến trên Dương Tinh.Cũng vào lúc này, tại bên ngoài Sơn Hải Giới, từ trên tinh không Đệ Lục Thiên chợt vang lên một tiếng cười lạnh.

Đó chính là tên Chí Tôn dị tộc thứ hai trên chiến trường này!Huyền Phương Chí Tôn đã tranh thủ cơ hội, nếu hắn không biến được cơ hội thành ưu thế, thì hắn cũng không xứng làm Chí Tôn.

Thân ảnh vị Chí Tôn này được một luồng ánh sáng đen vặn vẹo che đậy, không ai có thể thấy được, hắn từ Đệ Lục Thiên cất bước tiến vào tinh không, lạnh lùng nhìn về phía quầng sáng bao quanh Sơn Hải Giới, lại nhìn chiến trường Dương Tinh bên trong quầng sáng.Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười vừa lạnh lẽo, một cỗ khí tức độc ác và tuyệt tình từ từ tản ra.

Hắn không nói một lời, tay phải bỗng nhiên nâng lên bấm quyết, ánh sáng đen bên ngoài thân thể lập tức vặn vẹo, khuếch tán ra xung quanh, có thể thấy được, hắn đang vận chuyển toàn lực.Theo khí tức Chí Tôn từ trên người hắn ầm ầm bộc phát, vào giờ khắc này, một trong năm Thiên đại lục phủ xuống phiến tinh không này......

Đệ Nhị Thiên đại lục, bất ngờ lại trở nên run rẩy.Không ngừ nó lại thoát khỏi quỹ đạo vốn có, thật giống như bị một bàn tay vô hình bắt được, bỗng nhiên... bị ném về phía vách ngăn Sơn Hải Giới! !Nắm một phiến đại lục đập về phía quầng sáng Sơn Hải Giới, phương thứ ra tay này vừa xuất hiện, chẳng những khiến tu sĩ Sơn Hải Giới hoảng sợ, mà ngay cả những dị tộc kia cũng đều rúng động.Trong đó, những dị tộc thuộc về Đệ Nhị Thiên đại lục lúc này đang vô cùng lo lắng, nhưng bọn chúng lại không dám hé miệng nói ra một câu, chỉ có thể nhìn Đệ Nhị Thiên đại lục vốn đã bị cỗ gió lốc tàn phá, lúc này lại đang ầm ầm đè ép về phía quầng sáng Sơn Hải Giới.Nhìn như chậm chạp, nhưng trên thực tế lực lượng ẩn chứa bên trong lại long trời lở đất!Giờ khắc này, tu sĩ Sơn Hải Giới mới tận mắt thấy được, cái gì gọi là...

Chí Tôn!Đó chính là tồn tại có thể dùng sức một người thay đổi một cuộc chiến tranh, có thể dùng một phiến đại lục làm chí bảo, hủy thiên diệt địa.

Thậm chí nếu không vì hạn chế của nơi này, chỉ sợ tinh không cũng có thể trở thành chí bảo để vị Chí Tôn này thi triển.Mặc dù Đệ Nhị Thiên đại lục là đại lục nhỏ nhất trong năm đại lục phủ xuống lần này, nhưng sự khổng lồ của nó vẫn khó có thể tưởng tượng nổi.

Thời khắc này nó đang rầm rầm lao đến, chỉ mới là uy áp đã khiến cho tinh không vỡ vụn, khiến cho quầng sáng Sơn Hải Giới lõm xuống.Sắc mặt Địa Tạng tái nhợt, nhưng lại ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Hắn lấy ra một bình thuốc, sau một thoáng chần chờ, liền cắn răng một cái, mở ra nuốt vật bên trong vào bụng.

Tu vi của hắn lập tức ầm ầm bạo tăng, gân xanh trên mặt nổi lên cuồn cuộn, thậm chí đỉnh đầu của hắn còn xuất hiện một chiếc sừng xanh dữ tợn.Ngay cả da thịt hắn cũng đều biến đổi, trở thành màu xanh, thân thể trở nên cao lớn đến trăm trượng, khí thế toàn thân phát ra ngập trời.

Hắn không còn hoàn toàn là tu sĩ nữa, mà trên người còn có...

Yêu khí!Tay phải hắn nâng lên, vỗ mạnh lên mặt đất, dùng sinh mệnh của hắn, dùng tất cả của hắn đi đối kháng với Đệ Nhị Thiên đại lục đang lao tới kia.100 ngàn tu sĩ trên Nguyệt Tinh cũng đều đánh bạc sinh mạng, trong tiếng cười thảm, toàn bộ sinh cơ của bọn họ, tu vi của bọn họ, linh hồn của bọn họ đều tản ra, sáp nhập vào trong trận pháp, đi trợ giúp Địa Tạng, trợ giúp Sơn Hải Giới đối kháng đại địch!Giờ khắc này, Dương Tinh, Nguyệt Tinh đồng loạt gặp phải nguy cơ sinh tử, khiến cho ưu thế lúc trước của Sơn Hải Giới, trong phút chốc trở thành tình thế bất lợi.

Mà hết thảy điều này, đều là bởi vì...

Huyền Phương! !Trong năm đại Chí Tôn của 33 Thiên, tu vi Huyền Phương không phải là cao nhất, nhưng từ trận chiến trọng đại này, 33 Thiên lại giao cho hắn phủ xuống, có thể thấy được bọn chúng có lòng tin rất lớn đối với Huyền Phương.

Hắn có thể lãnh đạo dị tộc của năm Thiên đại lục rung chuyển Sơn Hải Giới dễ như trở bàn tay, ít nhất... cũng trì hoãn một năm.- Mục đích thực sự của bổn tôn, thời khắc này cũng không ngại cho ngươi biết được, không phải là vì Dịch Cổ, không phải là vì Dương Tinh, càng không phải là vì ngươi, mà là vì...

Nguyệt Tinh mà ta chưa từng liếc mắt nhìn qua!

Trên Dương Tinh, Huyền Phương cười cười, cất bước trực tiếp đạp tới trận pháp Mạnh Hạo đang ở.

Trận pháp nổ vang, 100 ngàn tu sĩ ở xung quanh toàn bộ phun ra máu tươi, nhưng không ngờ lại không có một ai buông xuôi, mỗi một người đều giống như tu sĩ trên Nguyệt Tinh, phóng ra toàn bộ tu vi cùng sinh mạng của mình, cho dù bọn họ có chết, cũng phải trì hoãn một chút thời gian vì Mạnh Hạo.Bọn họ muốn thay thế Mạnh Hạo, thừa nhận lực lượng đến từ Huyền Phương Chí Tôn.

Chương 1713: Lục cấm quy nhất100ngàn người này, ý chí thống nhất, sinh mạng liên tiếp cùng trận pháp.

Linh hồncũng cam tâm tình nguyện đưa ra, tu vi hòa vào trong trận, tạo thành một cái chỉnhthể, bảo vệ Mạnh Hạo bên trong đó.Huyền Phương cười lạnh, bước chân đạp mạnh một cái, lập tứcđất rung núi chuyển, thiên địa nổ vang.

100 ngàn tu sĩ bên trong trận pháp lậptức lần nữa phun ra máu tươi.Mạnh Hạo ở bên trong trận, tâm thần run rẩy.

Hắn không thểngồi yên không lý đến, mặc dù hắn biết, mình không phải là đối thủ của Chí Tôn.

Mặc dù hắn biết, bản thân mình chỉ cần nhắm mắt lại, ngồi ở chỗ này, liền có thểsống sót thêm một ít thời gian, trì hoãn thêm một ít thời gian.

Nói không chừng... có thể kéo dài cho hắn đến một khắc sương mù bên ngoài tiêu tán.Khi đó, hắn lại có sinh cơ!Nhưng... hắn không làm được.

Mạnh Hạo giữa bấm quyết, hắnkhông có tiếp tục triển khai lực lượng của Dương Tinh.

Dưới loại trạng tháinày, lực vận chuyển sẽ tăng tốc tiêu hao sinh mạng của 100 ngàn tu sĩ.

Hắnkhông thể làm như vậy.Thân thể hắn một bước đi ra, trong phút chốc rời khỏi trậnpháp, chạy thẳng tới Huyền Phương.

Lão ta cười to, trong mắt lộ ra châm chọc.

Lãota còn lo lắng Mạnh Hạo co đầu rút cổ không ra, nói vậy, sẽ lãng phí một ít thờigian.Thời khắc này Mạnh Hạo chủ động xuất hiện, huyền huyềnthân thể khoảnh khắc biến mất, khi xuất hiện, bất ngờ phía trước người của hắn, tay phải nâng lên, vung mạnh một cái.

Trong tiếng nổ ầm ầm, một cỗ lực lượng mạnhmẽ Mạnh Hạo không thể chống cự bạo phát kinh thiên, đánh xuống.

Hắn phun ra máutươi, thân thể lảo đảo lui về sau.- Thiếu chủ!- Thiếu chủ!100 ngàn tu sĩ bên trong trận pháp lập tức rống lên thảm thiết.Mạnh Hạo ở giữa không trung, Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyếttrong cơ thể hắn vào thời khắc này cũng không ngừng sụp đổ.

Dưới uy áp của ChíTôn đã không cách nào kiên trì quá lâu, mà thương thế của hắn đã nặng nề đến cựchạn.Đúng lúc này, Huyền Phương lại một lần nữa tới gần, nânglên tay phải, sát cơ lóe lên một cái trong mắt, chộp mạnh về phía đầu của MạnhHạo.- Chết đi cho bổn tọa!Mắt thấy sắp bắt được, Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, tayphải bấm quyết, bỗng nhiên phóng ra một chỉ.Phong Yêu, đệ bát cấm!Nhưng cấm chế này vừa mới triển khai, chỉ chớp mắt khiếnHuyền Phương dừng một cái liền lập tức tan vỡ.

Dưới sự cắn trả, Mạnh Hạo phunra máu tươi, lảo đảo lui về sau.

Bước chân nhìn như thác loạn, lui về sau vàibước, nhưng thời gian lại xuất hiện biến hóa trước mặt của lão ta.

Một màn nàykhiến Huyền Phương sửng sốt, phút chốc co rút lại đôi mắt.

Thân ảnh của Mạnh Hạolại trong phút chốc biến mất, khi xuất hiện, bất ngờ ở phía sau lão ta.Thân thể của Huyền Phương bỗng nhiên lui về sau, va chạmmạnh qua.

Một tiếng ầm, lão ta không ngờ xuyên thấu thân thể của Mạnh Hạo.

CònMạnh Hạo, dường như chỉ là một ảnh, trên thực tế lại không tồn tại.- Thời gian!Đôi mắt của Huyền Phương lần nữa co rút lại.Đây không phải là không gian biến hóa trên ý nghĩa đơnthuần, đây là ẩn chứa lực lượng thời gian, phảng phất là Mạnh Hạo xuất hiện trướcmấy hơi thở, phía sau Huyền Phương!Chính là Mạnh Hạo từ thân ảnh của Hắc y nơi đó, học đượcbước chân thời không.

Mà giờ khắc này, thân ảnh của hắn tuy rằng tiêu tán, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, từ đó xuất hiện, còn ở phía sau Huyền Phương.

Lần này, tay phải của hắn đã biến đổi, Chiến Binh... bất ngờ xuất hiện, bỗngnhiên giơ lên, đi về phía trước bước ra một bước, giống như là từ quá khứ đi tớihiện tại vậy!Một đao kinh thiên chém xuống ầm ầm!Huyền Phương né tránh đã không kịp.

Một đao này, vượt quachém tới, chém ở hiện tại.

Khi đao ra, tất nhiên sẽ trúng, không thể né tránh.

Trong tâm thần của Huyền Phương lần đầu tiên dâng lên cảm giác nguy cơ, tuy rằngkhông là sinh tử, nhưng như cũ đối với lão ta mà nói rất là hiếm thấy.Vào nháy mắt tiếng ầm ầm đó nổi lên ngập trời, nổ vang bốnphương tám hướng, một đao cầu vồng khoảnh khắc rơi xuống, trực tiếp chém trênngười của Huyền Phương Chí Tôn.

Vốn dĩ mi tâm, nhưng thân thể của Huyền PhươngChí Tôn lại không trúng trong đó.

Lão ta hơi dịch chuyển một chút, khiến cho mộtđao ấy khoảnh khắc chém xuống bả vai bên trái của lão ta!Một tiếng ầm, máu tươi phun ra.

Cánh tay trái của HuyềnPhương Chí Tôn bị lìa sóng vai.

Còn bản thân của lão ta thì nhanh chóng lui vềsau, sắc mặt hơi tái nhợt.

Khi lão ta nhìn về phía Mạnh Hạo sát cơ nhoáng lên mộtcái, lập tức cánh tay bị gãy lìa của lão ta giờ khắc này nổ lên ầm ầm.Sau khi nó hóa thành một mảnh biển máu màu vàng, trực tiếpngập trời lên, cuốn trên người của Mạnh Hạo, như gió cuốn quét ngang.

Mạnh Hạorun rẩy.

Hắn vốn dĩ đã bị trọng thương, thời khắc này máu tươi phun ra, thân thểmáu thịt bầy nhầy, ý thức sắp tán loạn.

Trong tiếng cười thảm, trong mắt hắn lộra ngọn lửa không cam lòng, cưỡng ép dịch chuyển, liều mạng lần nữa bị thương nặng, cuối cùng chạy ra từ bên trong gió lốc đó.Nhưng ngay phút chốc hắn chạy ra, tay phải của HuyềnPhương Chí Tôn bấm quyết, phóng mạnh ra một chỉ.

Lập tức một luồng ánh sángvàng hóa thành trường đao, rơi mạnh xuống.

Không đợi Mạnh Hạo phản ứng, Bì Đốngtự mình bay ra, trực tiếp đánh vào trên trường đao đang vọt tới.Tiếng hét thảm truyền ra.

Bì Đống lập tức hư nhược mộtchút, thụt lùi lại, nhưng nó không trở lại túi trữ vật, mà là cuốn Mạnh Hạo chạythẳng tới trận pháp mà đi.- Trở về không được!Thanh âm lạnh lùng của Huyền Phương Chí Tôn truyền ra.

Tay phải còn lại của lão ta bỗng nhiên mở ra, chộp một cái về phía Mạnh Hạo nơixa xa.

Từ trên năm đầu ngón tay bị nứt ra của lão ta đều tản ra căn nguyên.Tổng cộng năm đạo căn nguyên ầm ầm mà đi, sau khi dây dưaở cùng một chỗ với nhau, không ngờ lại sinh ra đạo thứ sáu, rồi sau đó là đạocăn nguyên thứ bảy.

Căn nguyên thời gian khiến cho cái bàn tay nọ tràn đầy lựclượng quỷ thần khó lường, khoảnh khắc lại tới, xuất thủ... liền tất trúng!Sắc mặt của Mạnh Hạo tái nhợt, nguy cơ trước mắt, hắn mộtphen kéo Bì Đống.

Khi hắn đẩy nó ra, tay phải đột nhiên nâng lên, phóng ra mộtchỉ về phía bàn tay đang tới, về phía Huyền Phương!Yêu Phong, đệ bát cấm!Giữa tiếng ầm ầm, bàn tay nọ dừng một chút, nhưng cũng chỉtrong nháy mắt liền lập tức khôi phục.

Còn Mạnh Hạo thì phun ra máu tươi, bị cắntrả mãnh liệt.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó hắn không cần phải đigiam cầm Chí Tôn.

Hắn vẫn chưa thể làm được, chỉ sẽ bị thương tự thân.Dịch Cổ trước đây là bởi vì có Sửu Môn Đài tiến hành nô dịch, hắn mới có thể hơi làm giam cầm.

Còn hiện giờ, đối mặt một vị Chí Tôn hoàn chỉnh, cấm pháp không phải là không có, mà là...- Tu vi của ta quá thấp!Mạnh Hạo thảm, nhưng lại cắn răng.

Vào khoảnh khắcbàn tay nọ lại tới, căn nguyên thần hỏa bạo phát, tay phải bấm quyết, lần nữaphóng ra một chỉ.Phong Yêu, đệ thất cấm!Đệ lục cấm!Đệ ngũ cấm!Đệ tam cấm!Đệ nhị cấm! !Nếu liều chết, như vậy thì dứt khoát liều mạng tới cùng.

Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra điên cuồng, trong tiếng nổ ầm ầm, tất cả cấm pháptoàn bộ được triển khai.

Khi tiếng nổ long trời lở đất, Huyền Phương nhíu mày, thân thể lập tức lui về sau.

Lão ta cảm nhận được khí tức bốn phía hỗn loạn, cảmnhận được một cỗ biến hóa khiến lão ta cảm thấy rất không thích.Thân thể Mạnh Hạo run rẩy, mọi chỗ máu thịt tan vỡ, đó làsự cắn trả của Phong Yêu cấm pháp.

Mà hắn thời khắc này muốn làm, không phảithi triển Phong Thiên Quyết.

Pháp quyết này dựa vào Sơn Hải lực bạo phát, nơiđây bị ngăn cách, trước đó hắn đã thử nhưng không thể vận chuyển.Thời khắc này hắn muốn triển khai, là liều chếthợp nhấttrước thời hạn Phong Yêu cấm pháp!Chín cấm hợp nhất mới là sự biến hóa mạnh nhất của PhongYêu.

Nhưng hiện giờ, Mạnh Hạo chỉ nắm giữ sáu cấm.

Đệ nhất cấm cùng đệ tứ cấmthì hắn chưa thu được.

Về phần đệ cửu cấm, hắn trước sau không thể chế tạo ra.Nhưng giờ này không có cách nào, thời gian của một khắcđã qua một nửa.

Phân nửa còn dư lại hắn ngửa mặt lên trời gào thét.

Mạnh Hạo liềumạng toàn thân nổ vang, máu thịt tan vỡ, xương vỡ vụn, ép buộc phải dung hợp tấtcả cấm pháp triển khai.Tiếng nổ kinh thiên, giờ khắc này, tất cả mọi người trênDương Tinh đều tâm thần chấn động.

Huyền Phương lại hít ngược một hơi, thấtkinh, thiên địa biến sắc, thay đổi chính là bầu trời của Sơn Hải Giới!Giờ khắc này, bên trong Sơn Hải Giới bị chấn động hết thảy.

Thậm chí ngay cả mọi người trong tinh không cũng đều toàn bộ khiếp sợ.

Dị tộcthì run rẩy tâm thần, Chí Tôn của Đệ Lục Thiên kia bỗng nhiên động dung.Hải Mộng cũng được, những người khác cũng được, đều vàogiờ khắc này trong lòng không khỏi run rẩy.Chỉ có Thủy Đông Lưu, ông ta hít thở dồn dập.

Trên NamThiên Tinh, ông ta nhìn phương hướng Mạnh Hạo nơi xa xa, trong mắt của ông tacó ân cần lo lắng, cũng có... phức tạp!Trong tiếng nổ vang, một cỗ khí thế ngập trời dâng lên từtrên Dương Tinh.

Mạnh Hạo run rẩy, trước mặt của hắn bất ngờ xuất hiện một cáiquang cầu.

Quang cầu ấy hỗn loạn, bên trong có sáu cổ lực lượng đang xoay tròn, trong lúc mơ hồ dường như muốn tự mình thôi diễn, dường như có sự vật gì sắp sảnsinh ra từ bên trong nó.Một cỗ uy áp mãnh liệt khiến Huyền Phương Chí Tôn thay đổisắc mặt.

Bên trong tâm thần của lão ta, lần đầu dâng lên nguy cơ sinh tử, khôngchần chờ chút nào, thân thể bay nhanh lui về sau.Ngay trong phút chốc lão ta lui về phía sau, Mạnh Hạodùng toàn lực, cho dù bỏ ra sinh mạng cũng đẩy mạnh quang cầu hỗn loạn phía trướcngười.

Khi hắn đụng chạm quang cầu, thân thể hắn run rẩy, máu thịt văng tungtóe, lộ ra xương cốt, ngay cả xương cốt cũng vỡ nát.Một tiếng ầm, quang cầu bị Mạnh Hạo đẩy ra, nhưng thân thểhắn lại mất đi tất cả khí lực.

Hắn vừa hạ xuống, được Bì Đống ở xa xa một phencuốn lấy, khoảnh khắc mang vào bên trong trận pháp.Mà giờ khắc này, quang cầu kia lao đi ầm ầm, chạy thẳng tớiHuyền Phương.

Mắt thấy nó sắp tới gần, Huyền Phương phát ra tiếng gầm thét kinhthiên.

Dưới nguy cơ sinh tử đó, thân thể lão ta bành trướng mãnh liệt, trongnháy mắt vào khoảng mười ngàn trượng.

Rồi sau đó lại co rút lại với nhau, bấtngờ biến thành một con sư tử màu vàng long trời lở đất.Trong mắt của lão ta lộ ra ánh sáng thôi diễn mãnh liệt, lấy thuật pháp hao phí sinh mạng của lão ta, tới thôi diễn phương pháp phá giải.- Chết!- Chết!- Chết...Vẻ mặt của Huyền Phương lộ ra hoảng sợ, cũng có khủng khiếp.

Trong thời gian ngắn ngủi, lão ta thôi diễn khoảng mấy trăm ngàn lần.

Nhưng bấtkể lão ta thôi diễn như thế nào, kết quả của lão ta, kết cục của lão ta đều làchết!- Điều đó không thể nào, loại thần thông này rốt cuộc làcái gì?Khi Huyền Phương run rẩy, thân thể lần nữa lui về sau.

Nhưng lúc này đây, sương mù bốn phía vốn dĩ phong ấn Mạnh Hạo, nhưng trước mắt, lại trở thành nơi vây khốn lão ta!- Không hoàn mỹ, thuật pháp này không hoàn mỹ.

Tất cả còncó sinh cơ, vả lại người này triển khai thuật pháp nọ, hồn bị thương.

Đây là mộtloại đạo nổi lên trong cơ thể hắn, bị hắn triển khai trước thời hạn!- Trước lúc chưa hoàn thành cuối cùng, cho dù là hắn hômnay bất tử, cũng đều không thể triển khai đạo pháp này!Đôi mắt của Huyền Thiên bỗng nhiên chớp động.- Ta còn có sinh cơ, chỉ có...

Thời gian chi ảnh!Trong tiếng gầm thét của lão ta, thân thể vào nháy mắtđó, đạo thời gian vận chuyển tới cực hạn.

Thân thể mơ hồ, dường như xuất hiện hồnbất diệt của lão ta trong vô số khoảng thời gian.- Bổn tôn sống sót vạn vạn năm, mặc dù cuộc đời này khôngcó hy vọng thành tựu bát nguyên, nhưng mỗi một giáp đều có một tôn hồn để lại.

Thuật pháp này thời gian cực hạn, trừ phi ngươi diệt sát tất cả hồn của ta, nếukhông, diệt sát không hết bản mạng hồn của lão phu!Đôi mắt của Huyền Phương đỏ thẫm.

Nếu không có vạn bất đắcdĩ, nếu không phải là chân chính nguy cơ sinh tử, lão ta tuyệt sẽ không vận dụngthuật pháp này!Đây là phương pháp bảo vệ tánh mạng của lão ta, cả đời...

Chỉ có một lần!Thời khắc này, lão ta đã bị bức bách đến cực hạn, nếukhông triển khai, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không quản được quá nhiều, toàn diện bạo phát.

Chương 1714: Một trận liều chếtThânảnh của Huyền Phương trong nháy mắt mơ hồ.

Chung quanh lão ta dường như có ánhsáng vặn vẹo, mơ hồ.

Thời gian vặn vẹo đó tựa như quán xuyên vạn vạn năm, bêntrong bất ngờ như chớp ảnh vậy, xuất hiện vô số niên đại, vô số... thân ảnh củaHuyền Phương!Đó là bên trong vạn vạn năm, trong mỗi một giáp nămtháng, Huyền Phương với thành tựu Chí Tôn, căn nguyên thời gian đại thành, triểnkhai tuyệt pháp bảo vệ tánh mạng!Loại thuật pháp này có thể nói kinh khủng.

Có thể nói thuậtpháp này của Huyền Phương cho dù lão ta đối mặt Chí Tôn bát nguyên, cũng có thểhình thần bất diệt!Trừ phi có thể hủy diệt hết thảy tất cả hồn mà lão ta giữlại trong thời gian, nếu không, chỉ cần có một hồn còn đó, liền có thể trong phútchốc khôi phục như lúc ban đầu.

Chỉ có điều loại tuyệt pháp kinh khủng này, HuyềnPhương cả đời chỉ có thể triển khai một lần.Nếu không, dưới sự cắn trả của đại đạo thời gian, cả ngườilão ta sẽ tan chảy thành một phần của thời gian, từ nay về sau không cụ bị ý thứctự thân nữa, mà sẽ trở thành nô dịch của căn nguyên!Lần này, Mạnh Hạo giao chiến với Huyền Phương Chí Tôn, mộtkhắc thời gian đã qua sáu thành.

Hắn có thể lấy lục nguyên chiến lực trì hoãn đếnnay, vốn dĩ cực kỳ không tầm thường.

Hắn lại ép Huyền Phương hao phí tuyệt phápcả đời này chỉ có một lần.

Trận chiến này...

Mạnh Hạo cho dù bị đánh bại cũngđã vinh dự!Huyền Phương Chí Tôn ngửa mặt lên trời rống lớn, tuyệtpháp triển khai đến cực hạn.

Đối mặt không thể né tránh, Hỗn Độn Cầu như khóađược hồn.

Hai cánh tay của Huyền Phương Chí Tôn đưa ra về phía trước, mang quyếtliệt phóng ra một chỉ về phía trước.Tiếng động ầm ầm ngập trời, thời không vặn vẹo chungquanh lão ta, trong phút chốc gào thét mà đi, hướng về Hỗn Độn Cầu lại tới, lậptức đụng chạm, lập tức trấn áp.- Bổn tôn đánh bạc chính là thuật pháp không hoàn mỹ này, đánh bạc... chính là thuật pháp không hoàn mỹ này không đủ để diệt tất cả hồntrong thời gian của lão phu.Huyền Phương ngửa mặt lên trời rống lớn.

Căn nguyên thờigian của lão ta lập tức khoảnh khắc đụng chạm với Quang Cầu hỗn độn, bạo phátra ánh sáng mãnh liệt!Ánh sáng nọ quỷ dị, không ngờ không có tản ra quá xa, chỉkhuếch tán bốn phía trăm trượng, khiến cho chỗ trăm trượng này dường như trởthành một cái Dương Tinh khác, tia sáng rực rỡ, chói mắt vô cùng.Bên trong trăm trượng, vẻ mặt của Huyền Phương Chí Tôn dữtợn.

Quang cầu hỗn độn nọ thời khắc này biến mất, hóa thành sáu luồng khói, khoảnhkhắc chui vào bên trong căn nguyên thời gian của Huyền Phương Chí Tôn, lấy thờigian năm tháng của vạn vạn năm đi diệt sát tất cả hồn của Huyền Phương Chí Tôn.Giữa vô thanh vô tức, thời gian vặn vẹo ở bốn phía HuyềnPhương Chí Tôn.

Những hình ảnh đó lóe lên từng cái thì nhanh chóng tan vỡ, rấtnhanh liền diệt đi gần như nhiều thêm một thành!Hồn bị diệt một thành khiến sắc mặt của Huyền Phương ChíTôn cực kỳ khó coi, nhưng rất nhanh, hai thành, ba thành, bốn thành, nămthành...Sau năm thành, trong mắt của Huyền Phương Chí Tôn lộ rakhủng khiếp và hoảng sợ mãnh liệt, cũng có không thể tin.

Lão ta không tin mìnhhôm nay sẽ bỏ mạng ở nơi này.

Lão ta không tin mình thôi diễn sẽ sai lầm, càngkhông tin, bản thân mình triển khai phương pháp bảo vệ tánh mạng mà cả đời nàychỉ có thể sử dụng một lần lại vẫn không thể đối kháng đạo pháp không hoàn mỹkia!- Không thể nào!Huyền Phương Chí Tôn gào thét, máu huyết toàn thân vậnchuyển ầm ầm.

Lập tức những hồn ảnh bên trong thời gian của lão ta toàn bộ đềukhí huyết nổi lên quay cuồng, hồn lực càng bàng bạc.Mà giờ khắc này, sáu luồng làn khói nọ cũng trong sự tiêuhao nhanh chóng, diệt đi năm thành hồn ảnh của Huyền Phương, sáu luồng khói haophí không ít, thời khắc này vô thanh vô tức.

Sau khi lan tràn hủy diệt hết sáuthành hồn ảnh của Huyền Phương, sáu luồng khói nọ đã có dấu hiệu tiêu tán.Rất nhanh, ngay sau đó thành hồn ảnh thứ bảy cũng bị diệttuyệt, sáu luồng khói bắt đầu tán loạn.

Dư lực cưỡng ép lan tràn, không thể hủydiệt thành hồn ảnh thứ tám của Huyền Phương, tất cả làn khói, cuối cùng... hoàntoàn tiêu tán.Vào khoảnh khắc nó tiêu tán, Mạnh Hạo trong trận phápphun ra ngụm lớn máu tươi.

Thân thể uể oải, sắc mặt tái nhợt không có chút máunào.

Sự cắn trả trong cơ thể khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn đều vỡ vụn, toàn thân của hắn run rẩy.

Tu vi của hắn đều tan rã, ý thức của hắn đã bắt đầumơ hồ.Thua rồi...

Mạnh Hạo ngay cả khí lực cười thảm cũng khôngcó.

Hắn biết, lần này mình đã hoàn toàn bị đánh bại rồi.Thua thê thảm chưa từng có như vậy, mặc dù là trận chiếnnăm đó giữa mình và Đệ Thất Sơn Hải chủ, tuy rằng thảm thiết, nhưng lại thắng.

Vậy mà hôm nay, tuyệt vọng khi liều hết tất cả mà cũng không thể chiến thắng, khiến lòng của Mạnh Hạo tràn đầy chua xót.Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết còn vận chuyển trong người, chẳngqua trừ phi cho Mạnh Hạo đủ thời gian, nếu không, khôi phục cũng chỉ là khí lựcgiơ tay lên triển khai mấy cái thần thông, không thể khôi phục nhiều lắm.Hơn nữa... trên thời gian, đối với Mạnh Hạo mà nói, chínhlà một thanh đao treo lên đỉnh đầu, mà giờ này khoảng cách một khắc chỉ trôiqua chừng bảy thành, hắn rất khó kiên trì.Cảnh tượng bên ngoài sương mù, bị sương mù che đậy, MạnhHạo trước đó giao chiến với Chí Tôn, không thể phân tâm, chỉ có thể mơ hồ cảmnhận được, phía ngoài... cũng không ổn giống vậy.Bên ngoài trận pháp cách đó không xa, thân thể của HuyềnPhương cũng đang run rẩy.

Ánh sáng chung quanh lão ta trăm trượng, đạo phápkhông hoàn mỹ tiêu tán sau khi theo sáu cấm của Mạnh Hạo quy nhất cũng nhanhchóng tản đi, rất nhanh thì mất đi tia sáng, lộ ra Huyền Phương Đạo Tôn đứng ởnơi đó.Huyền Phương Đạo Tôn vào giờ khắc này có bộ dáng chật vật, tóc tai bù xù, thậm chí toàn thân đều mồ hôi.

Trong mắt của lão ta có ánh sángsống sót sau tai nạn.

Trên thần sắc mang phức tạp, nhìn Mạnh Hạo bên trong trậnpháp, đã mất đi chiến lực.- 33 Thiên này có thể dồn lão phu đến trình độ như vậy, chỉ có hai vị Chí Tôn bát nguyên, mà hôm nay... lại thêm một người là ngươi.Huyền Phương nhìn Mạnh Hạo một cái sâu đậm, nhưng lại ômquyền, cúi đầu với hắn.- Cái cúi đầu này, lão phu chính là bái ngươi.

Lão phu mặcdù phải giết ngươi, nhưng cũng kính trọng ngươi.- Lập trường bất đồng nên mới có cuộc chiến tranh này, mớicó sự chém giết giữa ta và ngươi.

Chuyện này không phải ngươi có thể lựa chọn.

Mà lão phu tuy là Chí Tôn, nhưng chỉ là thất nguyên, cũng không thể lựa chọn.- Mạnh Hạo...

Lão phu nhớ kỹ tên của ngươi.

Còn bây giờ, ngươi có thể... rời khỏi thế gian rồi.Huyền Phương hít sâu một hơi, hồn của lão ta trong thờigian tuy bị diệt đi gần như tám thành, nhưng phàm là tồn tại một hồn thì lão taliền bất tử bất diệt.Điều đáng tiếc duy nhất của lão ta là thuật pháp này... cuộc đời này không thể triển khai.

Nếu như Mạnh Hạo còn có thể thi triển lần thứhai đạo pháp không hoàn mỹ đó, lão ta... hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Mạnh Hạo trầm mặc, nội tâm khẽ thở dài, trước mắt tử vongnày, hắn trái lại không hoảng sợ, trước mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Bắt đầutừ khi còn bé cha mẹ mất tích, cho đến đi học trong Vân Kiệt Huyện, tham dựkhoa thi, rồi sau đó bước chân vào tu đạo trên Đại Thanh Sơn.Hình ảnh cả đời nhanh chóng hiện lên trước mắt của hắn, có thân nhân, có người yêu, có bằng hữu...Thời khắc này, Huyền Phương một bước đi tới, trong tiếngnổ ầm ầm, trực tiếp bước chân vào trong trận pháp.

Lão ta đang muốn đi đánh chếtMạnh Hạo, nhưng vào lúc này, 100 ngàn tu sĩ bên trong trận pháp mà trước đó lãota không quá để ý lại đồng loạt phát ra gầm thét rống giận.Grừ.. grừ!Không có lời nói truyền ra, không có lời nói nói ra, cóchăng... chỉ là một tiếng gào thét phát ra từ linh hồn!100 ngàn tu sĩ nọ vào thời khắc này mỗi một người đều mắtđỏ lên, bạo phát ra toàn bộ tu vi, toàn bộ sinh mạng, đi chống cự Huyền PhươngChí Tôn, không cho lão ta bước chân vào bên trong trận pháp, không cho lão tađi làm thương tổn Mạnh Hạo!Đôi mắt của Huyền Phương chợt lóe sáng, trong tiếng hừ lạnhchân phải đạp một bước về trận pháp, lúc rơi xuống đất, Dương Tinh đều đang chấnđộng.

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ tuôn ra từ trong cơ thể lão ta, đánh vào trậnpháp, đánh lên Mạnh Hạo!Nhưng Mạnh Hạo bị thương tổn cũng không nhiều, hầu hếtthương tổn khi cổ lực lượng mạnh mẽ đó vọt tới, đều được 100 ngàn tu sĩ toàn bộgánh chịu.Máu tươi phun ra, thậm chí có người đã thân thể khô héo, lảo đảo muốn ngã.Một màn này khiến tất cả hồi ức của Mạnh Hạo trong nháy mắtcắt đứt.

Hắn nhìn 100 ngàn người bốn phía, nhìn ý chí bất khuất của bọn họ, nhìn bọn họ thời khắc này thà chết cũng phải quyết tâm bảo vệ mình, thân thể hắnrun rẩy.Huyền Phương cũng động dung.

Lão ta trầm mặc, khẽ thở dàimột tiếng, không nói gì nữa, nhưng xuất thủ... tàn nhẫn hơn, sát ý mãnh liệthơn, liên tục đi ra 7,8 bước bên trong trận pháp, tới gần Mạnh Hạo.

Mà lão tamỗi một bước đặt xuống, trận pháp đều run rẩy, nổ vang ngập trời.100 ngàn tu sĩ bên trong trận pháp lần nữa phun ra máutươi.

Thân thể người trong nháy mắt khô héo, nhưng lại vứt bỏ sinh mạng, khôngtiếc bị trận pháp hút đi hết thảy của bản thân mình cũng phải đi... bảo vệ MạnhHạo!Hay hoặc là nói, bọn họ bảo vệ, không chỉ Mạnh Hạo màcũng chính là quê hương của bọn họ!Không phải tất cả quê hương tan vỡ đều sẽ làm chủng tộc bạophát ra ý báo thù.

Chính là tuyệt vọng, chính là mờ mịt, chỉ có... chủng tộc ấymới có tinh thần bất diệt đó.

Chỉ có chủng tộc như vậy, mới có thể trước mắtnguy cơ, mới có thể lúc quốc gia sinh tử tồn vong, lựa chọn hy sinh!

Mới có thểsau khi quê hương hủy diệt, vạn vạn năm không quên báo thù!Hy sinh bản thân mình bảo vệ quê hương!Mà chiến tranh, cướp đoạt tài nguyên vĩnh viễn không làcăn bản.

Hay hoặc là nói, lấy cướp đoạt tài nguyên làm mục đích chiến tranh, mặckệ chết bao nhiêu đều là nhu hòa...

Sự tàn khốc chân chính là diệt đi tinh thầnvà ý chí của chủng tộc làm mục đích phát khởi chiến tranh!Diệt đi tinh thần của một chủng tộc, trừ đi ý chí của chủngtộc ấy, đó... mới là diệt tộc!Diệt tộc, diệt tộc, diệt không chỉ là sinh mạng, còn cótinh thần, cũng chính là hồn!Lúc ban đầu của trận Sơn Hải Giới cùng 33 Thiên khai chiếnnày, Mạnh Hạo đốt một cây đuốc, thiêu đốt Đệ Nhất Thiên đại lục, chiếu sáng ánhmắt của tất cả tu sĩ Sơn Hải, thức tỉnh... tinh thần chi hồn của tu sĩ thuộc vềSơn Hải Giới.Từ một khắc đó trở đi, cuộc chiến tranh này đã có bất đồng.

33 Thiên có lẽ có thể diệt hết tộc của Sơn Hải Giới, nhưng lại... không thể diệthồn của Sơn Hải Giới.Mà giờ khắc này, theo bước chân của Huyền Phương Chí Tôn, trong tiếng nổ vang, từng người tu sĩ cam nguyện hy sinh, máu tươi tràn ngập.

Thân ảnh của bọn họ toàn bộ khô héo, lấy cái chết... tới trì hoãn thời gian!- Các ngươi...

Không cần như thế...Đôi mắt của Mạnh Hạo tê liệt.

Thân thể hắn run rẩy, nhìn100 ngàn tu sĩ bốn phía.

100 ngàn người kia, hắn trước một trận chiến này chưatừng gặp nhau, đều xa lạ lẫn nhau.

Những người này, có thân nhân, tông môn, ngườiyêu, thậm chí con cái của mình, nhưng giờ đây... lại không chần chờ chút nào, lựachọn lấy sinh mạng tới trì hoãn bước chân của Huyền Phương.Nhìn từng thân ảnh khô héo đó, nhìn hồn của từng người mộtảm đạm, như ánh nến trong gió, dường như tùy thời có thể tan vỡ, Mạnh Hạo phátra tiếng gào thét thê lương.Hai mắt của hắn lộ ra màu máu, trong cơ thể hắn có mộtđoàn lửa đang thiêu đốt.

Hắn chợt ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm HuyềnPhương, giờ khắc này, Mạnh Hạo...

đã đánh bạc hết thảy!Hắn vung tay một cái, dùng dư lực của tánh mạng, hiển hiệnra toàn bộ 33 ngọn Hồn Đăng của hắn.

Chương 1715: Liên diệt bốn đèn33 ngọn Hồn Đăng, Mạnh Hạo đã tắt sáu ngọn đèn, vẫn còn dư lại 27 ngọn đèn còn đốt.

Mà Thần Minh Thất Khô, đệ nhất khô đã hoàn chỉnh vượt qua, đệ nhị khô cũng đã tắt diệt một ngọn, thời khắc này còn có bốn ngọn đèn ở vào trong đệ nhị khô.Trước đó, Mạnh Hạo mỗi lần tắt Hồn Đăng, sau khi đã nắm chắc nhất định mới có thể triển khai.

Còn hôm nay...

ở nguy cơ trước mắt, vào một khắc 100 ngàn tu sĩ bốn phía vì bảo vệ hắn mà chết, hắn cho dù không mảy may nắm chắc có thể thành công, nhưng lại không có lựa chọn.Hắn không thể trơ mắt nhìn những tu sĩ bốn phía cứ như vậy nhất nhất khô héo đến chết.

Mạnh Hạo cắn răng, ánh mắt lộ ra quyết đoán.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt rừng rực trong cơ thể hắn, không phải đốt cháy bản thân mình, chính là đốt diệt người khác.Tay phải hắn nâng lên, không chần chờ chút nào, bỗng nhiên phóng ra một chỉ về phía ngọn Hồn Đăng thứ bảy!- Diệt!Mạnh Hạo dùng ra toàn bộ khí lực, vận chuyển thần niệm còn dư lại không nhiều lắm của mình, ấn mạnh một cái về ngọn Hồn Đăng thứ bảy.

Như có một trận gió nhẹ thổi qua, khiến cho ngọn Hồn Đăng thứ bảy phiêu diêu, trong chớp mắt... bị dập tắt.Theo sự tắt ngấm đó, làn khói của ngọn Hồn Đăng thứ bảy khoảnh khắc trôi lên, chạy thẳng tới Mạnh Hạo, trong nháy mắt liền chui vào trong mũi miệng của hắn.

Lúc nó khuếch tán toàn thân, thân thể của hắn chấn động ầm ầm.

Trong chấn động đó, thất khiếu của hắn chảy máu, tu vi trong cơ thể nổ vang.

Thân thể truyền đến một loạt tê rần, rồi sau đó lại biến thành đau nhức kịch liệt.Thậm chí thân thể cũng vào giờ khắc này, dường như chia thành âm dương, một nửa lạnh lẽo, một nửa nóng bức!Mà tu vi của hắn cũng vào một chớp mắt đó nảy sinh mãnh liệt, từ sơn cùng thủy tận trước đấy đang nhanh chóng khôi phục.

Nhưng đồng thời khôi phục thì thân thể của hắn nhanh chóng khô héo dưới âm dương băng hàn nọ.Trong chớp mắt, gần như da bọc xương, cũng có nguy cơ sinh cơ mãnh liệt bạo phát mạnh mẽ ở đáy lòng của hắn.

Hắn có loại cảm giác mạnh mẽ, dường như... thân thể của mình rất nhanh sẽ trở thành tro bụi!Mà giờ khắc này, mắt của Huyền Phương Chí Tôn lộ ra ánh sao, nhìn Hồn Đăng trước mặt Mạnh Hạo, thần sắc của lão ta như thường, nhưng trong lòng lại phiên động sóng to ngập trời.- Tu vi của hắn...Nội tâm của Huyền Phương chấn động, bước chân bước ra nhanh hơn, Chí Tôn ý tản ra, nổ vang mặt đất, khiến cho 100 ngàn tu sĩ bốn phía lần nữa khô héo.

Tu sĩ đó, thân thể trong nháy mắt hóa thành tro bụi.100 ngàn người thời khắc này chỉ còn lại có một nửa!Một nửa đó lại không có một người nào lựa chọn từ bỏ.

Không phải là bọn họ không sợ chết, mà là thời khắc này, bọn họ hiểu rõ, Mạnh Hạo... còn trọng yếu hơn so với 100 ngàn người bọn họ vào chung một chỗ!Vì Sơn Hải Giới, vì thân nhân, bằng hữu của mình, thà rằng bản thân mình chết, cũng không có thể để Mạnh Hạo bỏ mình!- Các ngươi, muốn chết!Huyền Phương Chí Tôn gầm nhẹ, thân ảnh chợt chạy ra, tu vi tản ra, thần thông nổ vang.

Vào lúc 100 ngàn tu sĩ ở trận pháp này máu tươi đầy người, Mạnh Hạo cười thảm.

Hắn thời khắc này sống chết không biết, hơn nữa vẻn vẹn chỉ có lực lượng của một ngọn Hồn Đăng bị tắt, không cách nào để cho tu vi khôi phục.

Hàn mang chợt lóe sáng trong mắt của hắn, cắn chặc răng một cái.- Tắt một ngọn, không tính là liều mạng!Mạnh Hạo dứt khoát bạo phát thần niệm lần nữa, lại đè xuống ngọn Hồn Đăng thứ tám!Một tiếng ầm, ngọn Hồn Đăng thứ tám lập tức lắc lư, trong nháy mắt bị tắt.

Theo sự vụt tắt đó, theo làn khói chui vào trong cơ thể Mạnh Hạo, hắn ngẩng đầu phát ra một tiếng gào thét kinh thiên.

Thân thể hắn chậm rãi đứng lên, tất cả thương thế trong cơ thể hắn vào giờ khắc này toàn bộ nhanh chóng khôi phục, nhưng lại có đau nhức kịch liệt cùng nguy cơ sinh tử mãnh liệt hơn bộc phát trên người của hắn.Thân thể hắn, thời khắc này sớm đã khô héo đến cực hạn, thoạt nhìn, dường như chỉ còn lại có xương cốt, nhưng bên trong hai mắt của hắn, lại lộ ra ánh sao không cách nào hình dung.Thân thể hắn nhảy mạnh lên, cả người khí thế ngập trời, một tiếng ầm, bay thẳng ra trận pháp, chạy thẳng tới Huyền Phương.

Lão ta biến sắc, tay phải đột nhiên nắm lại, một quyền đánh tới Mạnh Hạo đang lao đến.Thần sắc của Mạnh Hạo dữ tợn, thời khắc này bộ dáng càng hung hãn hơn.

Năm ngọn đèn của thần minh đệ nhị khô cũng không phải là lập tức sống chết, lúc này mới cho Mạnh Hạo thời gian, đối mặt một quyền của Huyền Phương Chí Tôn.

Hắn bước ra ba bước, một quyền Sát Thần!Tiếng nổ kinh thiên, quả đấm của hai người chạm nhau giữa không trung.

Thân thể của Huyền Phương chấn động.

Lão ta mặc dù là Chí Tôn, nhưng một trận chiến này, dây dưa với Mạnh Hạo mặc dù ngắn, có thể nói trình độ ác liệt lại cực lớn.

Thời khắc này khí huyết trong cơ thể lão ta quay cuồng, sát cơ lóe lên một cái trong mắt, khi xuất thủ lần nữa, Mạnh Hạo phun ra máu tươi, mắt lại lộ ra điên cuồng, tay phải lại vung lên.

Lập tức ngọn Hồn Đăng thứ chín trước mặt hắn, không ngờ cũng vào một chớp mắt đó... bị dập tắt!- Ngươi điên rồi!Huyền Phương thất kinh.

Lão ta cho tới bây giờ chưa từng thấy có người đi tắt Cổ Cảnh Hồn Đăng như thế, lại là liên tục tắt, làm như vậy, cơ hồ là cửu tử nhất sinh!- Đây là muốn đánh chết ta trước khi tử vong sao?Đôi mắt của Huyền Phương lóe lên một cái, hừ lạnh một tiếng, khi đang muốn tiếp tục ra tay, lại chợt co rút đôi mắt, lần nữa hoảng sợ.

Sau khi lão ta nhìn thấy Mạnh Hạo tại tắt ngọn Hồn Đăng thứ chín, không ngờ... lần nữa tắt ngọn đèn thứ mười!Sau khi hai ngọn Hồn Đăng toàn bộ bị tắt lửa, bên trong làn khói ngập trời lên, chạy thẳng tới miệng mũi của Mạnh Hạo, sau đó bị hắn hấp thu toàn bộ, tu vi của hắn bộc phát mãnh liệt.

Chiến lực của hắn cũng vào giờ khắc này dâng lên kinh thiên.Lần này, hắn tổng cộng tắt bốn ngọn Hồn Đăng, coi như là trong cơ thể có nhiều hơn bốn lần chiến lần so với năm đó khai Cổ Cảnh Hồn Đăng.

Tu vi chiến lực của hắn vào giờ khắc này trực tiếp liền vượt qua Chủ Tể!Khác biệt với Chí Tôn, bị kéo gần lại đến trình độ rất nhỏ, thậm chí thần thức của hắn cũng vào giờ khắc này bộc phát mạnh mẽ.

Không thể lại so với Chí Tôn tám thành, mà là hoàn toàn... cùng Chí Tôn một dạng, thậm chí còn hơi vượt qua!Lực lượng của thần thức như vậy, tu vi chiến lực như thế, có thể nói, Mạnh Hạo... với tư cách đánh nhau một trận sống chết với Chí Tôn.

Giờ khắc này, Vĩnh Hằng Thanh Đế Quyết trong cơ thể hắn lại bộc phát mãnh liệt.

Dưới sự không ngừng khôi phục, chiến lực của hắn cũng đến tột cùng!Chỉ có điều, tử khí dày đặc trên người hắn cũng nhanh đến cực hạn.

Nhất là thân thể của hắn, tại độ thần minh đệ nhị khô một lần này, thân thể da bọc xương của hắn bắt đầu... rửa nát!Từng bọt khí khua lên, sau khi vỡ nát tản ra khí tức mục nát.

Thậm chí rất nhiều địa phương, máu thịt đều trở thành máu loãng, lộ ra... là xương cốt màu đen!Xương đó như bị dơ bẩn, như có lực nguyền rủa tràn ngập.

Nhưng đây hết thảy, Mạnh Hạo không thèm để ý, hắn giữa cất bước, tốc độ nhanh gấp mấy lần so với trước, khoảnh khắc liền xuất hiện ở trước mặt của Huyền Phương Chí Tôn.

Vào lúc tay phải bấm quyết, Thôn Sơn Quyết bạo phát.

Trong tiếng nổ ầm ầm, sắc mặt của Huyền Phương liên tục thay đổi.

Lão ta nhìn thấu sự kinh khủng của Mạnh Hạo giờ khắc này, hừ lạnh một tiếng, không chần chờ nữa, thân thể lập tức lui về sau.Lão ta không muốn tiếp xúc quá nhiều với Mạnh Hạo vào thời khắc này.

Lão ta xem ra, Mạnh Hạo nhất định diệt vong.

Lão ta không muốn dưới trạng thái điên cuồng của đối phương, cho Mạnh Hạo có cơ hội đồng quy vu tận.Mà bộ dáng hiện giờ của Mạnh Hạo cũng ích xác khiến nội tâm Huyền Phương có kiêng kỵ.- Muốn chạy trốn hả? !Mạnh Hạo toét miệng cười.

Hắn giờ phút này ngay cả tử vong cũng không cần thiết.

Trong đầu óc hắn không có thứ niệm đầu khác, ý niệm duy nhất chính là lôi kéo Huyền Phương...

Đồng quy vu tận!Hắn không cho là bản thân mình vẫn còn dư lại một lần hồn bất diệt, có thể khiến cho mình tránh khỏi tử vong.

Dù sao thỉ ấn ký Tự liệt đó chỉ là Hải Mộng Chí Tôn để lại.

Còn Mạnh Hạo hiện giờ cũng có đủ tư cách, cùng đánh một trận với Chí Tôn thất nguyên!Mặc dù thủ thắng khó khăn, nhưng Chí Tôn muốn đánh giết hắn cũng sẽ không dễ dàng!Trong tiếng nổ vang, tốc độ của Mạnh Hạo tăng mạnh, hóa thành con đại bàng màu đen.

Chỉ có điều con đại bàng đó cũng không có quá nhiều máu thịt, như mới vừa bò dậy từ trong phần mộ, dữ tợn vô cùng.

Tử khí nồng đậm, tốc độ cực nhanh, phút chốc đuổi kịp Huyền Phương, chộp mạnh một cái.Sắc mặt của Huyền Phương biến hóa, toàn thân căn nguyên chợt khuếch tán, đụng chạm ầm ầm với con đại bàng do Mạnh Hạo hóa thành.

Con đại bàng tan vỡ, thân ảnh của Mạnh Hạo xuất hiện, lảo đảo lui về sau, phun ra máu tươi.

Máu thịt trên thân thể vỡ nát, bộ vị bình thường đều trở thành xương cốt.

Còn Huyền Phương Chí Tôn, thời khắc này cũng là khóe miệng tràn ra máu tươi.

Lão ta đã nhận ra vẻ điên cuồng trong mắt của Mạnh Hạo, không có dừng lại, lần nữa lui về sau.Lão ta nói gì đi chăng nữa, cũng sẽ không cho Mạnh Hạo có cơ hội cùng mình đồng quy vu tận.Cũng đúng lúc này, một khắc thời gian vừa vặn trôi qua, gần như vào khoảnh khắc đó, sương mù bốn phía cuồn cuộn mạnh mẽ trong nháy mắt tiêu tán.- Đây là ông trời giúp ta!Đôi mắt của Huyền Phương lóe sáng lên một cái.

Lúc lão ta cười to thì thân thể bỗng nhiên bay ra, chạy thẳng tới bên ngoài Dương Tinh.

Mục đích vào được Sơn Hải Giới của lão ta cũng đã đạt thành.- Mạnh Hạo này hẳn phải chết, mà quầng sáng của Sơn Hải Giới cũng sẽ vỡ nát!Gần như đồng thời lúc sương mù tiêu tán, Mạnh Hạo đuổi theo ra, liếc mắt liền thấy được bên ngoài biển thứ nhất xa xa, bên ngoài quầng sáng của Sơn Hải Giới, Đệ Nhất Thiên đại lục kia đã vô hạn đến gần.Quầng sáng vặn vẹo, lõm xuống thật sâu.

Vô số phù văn điên cuồng lóng lánh trên cao.

Còn Hải Mộng Chí Tôn thời khắc này, từ lâu không ở bên ngoài sương mù.

Bà ta không thể vì một mình Mạnh Hạo vứt bỏ quầng sáng, giờ khắc đang toàn lực gia trì trên quầng sáng.Mà khôi lỗi dị tộc của Mạnh Hạo, lúc trước khi hắn cùng Huyền Phương đánh đến cực hạn, thần niệm của hắn đã tản đi toàn bộ, chỉ còn lại có bản năng, đang đứng bên ngoài sương mù, hai mắt vô thần.Đúng lúc này, Đệ Nhị Thiên đại lục nổ ầm một tiếng, đụng vào trên quầng sáng của Sơn Hải Giới bên ngoài biển thứ nhất.

Cả đại lục va chạm với nhau.

Tiếng sấm vào giờ khắc này vang dội cả Sơn Hải Giới khiến vô số tu sĩ, thậm chí vô số dị tộc của ngoại giới đều đinh tai nhức óc, trong đầu ông ông.Mạnh Hạo nhìn một màn này, vẻ điên cuồng trong mắt hắn tản đi một chút.

Hắn tận mắt nhìn thấy Đệ Nhị Thiên đại lục, dưới sự va chạm đó bị tan vỡ ầm ầm, chia năm xẻ bảy.

Dưới sự vỡ vụn đó, quầng sáng của Sơn Hải Giới cũng phá thành mảnh nhỏ, tan rã ầm ầm.Theo sự tan rã, Hải Mộng Chí Tôn phun ra máu tươi, gương mặt lập tức già đi không ít.

Còn trên Nguyệt Tinh, khi toàn bộ 100 ngàn tu sĩ phun ra máu tươi, thân thể đều trực tiếp tan vỡ, trở thành tro bụi.Địa Tạng phát ra tiếng động thê lương, bộ dáng yêu hóa lập tức vỡ vụn, khôi phục bộ dạng tu sĩ vốn có, phun ra máu tươi.

Thân thể lập tức uể oải, dường như đạo cơ đều không ổn.Mà Đệ Nhị Thiên đại lục đó vỡ vụn, vô số mảnh vỡ vào giờ khắc này, xông vào bên trong Sơn Hải Giới, giống như một đạo sao băng đánh vọt đi.

Còn có ngàn vạn dị tộc bên ngoài biển thứ nhất, giờ khắc này cũng đều phấn chấn, trong gào thét sát nhập vào biển thứ nhất.Chiến cuộc, lập tức... hoàn toàn nghiêng về!

Chương 1716: Phong ấn Chí TônTrên biển thứ nhất, sự chém giết giữa tu sĩ Sơn Hải cùng dị tộc được triển khai toàn diện.

Bên trong Sơn Hải Giới, mảnh vỡ của vô số Đệ Nhị Thiên đại lục đang nổ vang mà qua, có đánh vào trên những núi khác, có đánh vào trong biển, có đập vào trong tinh tú.Thương vong thảm thiết!Cuộc chiến tranh này, đến giờ khắc này mất đi thăng bằng...

Muốn thay đổi cục diện, nhất định phải khiến cho song phương lần nữa thăng bằng.

Mà hết thảy mấu chốt đó...

Chính là Huyền Phương!Tạo thành liên tục bất lợi cho Sơn Hải Giới lần này, cũng chính là...

Huyền Phương!Giờ khắc này, khóe miệng của Huyền Phương lộ ra cười lạnh.

Thân thể lão ta vụt qua một cái, tốc độ nhanh hơn, chạy thẳng tới bên ngoài Sơn Hải Giới.

Kế hoạch của lão ta đã hoàn thành, mục đích đã đạt tới, Mạnh Hạo nhất định bỏ mạng.

Sự phòng hộ của Sơn Hải đã bị phá.

Mà lão ta hiện tại bị thương không nhẹ, lão ta cần là rời khỏi Sơn Hải Giới trị thương, giao chiến tranh kế tiếp cho một vị Chí Tôn khác.Nhưng ngay khoảnh khắc lão ta muốn chạy trốn, Mạnh Hạo đuổi giết phía sau lão ta.

Toàn thân rửa nát, giống như khô lâu lại toét miệng, phát ra tiếng cười chói tai khó nghe.- Huyền Phương Chí Tôn, nếu dùng thân làm mồi câu, cần gì phải nóng lòng rời đi.

Cho dù ngươi là Chí Tôn, Sơn Hải Giới cũng không phải chỗ ngươi nói đến là đến, nói đi là đi.Mạnh Hạo vừa nói xong, tay phải hắn chợt nâng lên, trong tay cầm một vật, siết mạnh một cái.

Cùng lúc đó, lôi đỉnh ở đỉnh đầu xuất hiện bỗng nhiên sấm chớp trôi đi.

Một tiếng ầm, mặc kệ Huyền Phương Chí Tôn có nguyện ý hay không, thân ảnh của lão ta trong phút chốc liền Di Hình Hoán Vị với Mạnh Hạo nơi đó!Vị trí vừa mới thay đổi lẫn nhau, Huyền Phương nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.

Nhưng trong chớp mắt lão ta liền mặt biến sắc, chợt nhìn bốn phía.

Chung quanh lão ta vào thời khắc này bất ngờ có một đoàn sương mù, đang khuếch tán ầm ầm ra phía ngoài.- Âm Minh Châu!

Ngươi không ngờ có thể sử dụng!

Là tử khí của người!Sắc mặt của Huyền Phương biến hóa.

Lão ta lập tức cũng nhớ tới, trước đó khi cùng Mạnh Hạo khai chiến, viên Âm Minh Châu bị hắn lấy đi, chuyện này lão ta không quên, nhưng lại bỏ quên trạng thái hiện giờ của hắn.

Vật này, không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể sử dụng.

Trừ phương pháp đặc thù ra, người ngoài nếu dùng, cần tự thân có âm tử khí tức dồi dào mới có thể.Mà Mạnh Hạo hiện giờ, tử khí dày đặc trên người hắn đủ để cho hắn mở ra Âm Minh Châu!Tâm thần của Huyền Phương Chí Tôn lộp bộp một tiếng, sắc mặt vô cùng âm trầm.Thời khắc này sương mù cuồn cuộn, hoàn toàn vây khốn lão ta giữa không trung, không thể đi ra ngoài, chỉ cần thời gian bị vây một khắc.- Chỉ một khắc mà thôi, các ngươi lật không dậy nổi sóng lớn.

Để lão phu đoán xem, sự tính toán của Mạnh Hạo ngươi là chuẩn bị dùng sinh mạng cuối cùng kết hợp Hải Mộng, còn có khôi lỗi Dịch Cổ, đi đánh chết một vị Chí Tôn khác.- Thời gian một khắc, ngươi không thành được.Huyền Phương bên trong sương mù, khi thanh âm âm lãnh truyền ra, một vị Chí Tôn khác trên Đệ Lục Thiên của ngoại giới, thời khắc này cũng chợt bước chân vào tinh không.

Người đó nhìn xa xa về phía địa phương sở tại của Mạnh Hạo và Huyền Phương, lại tản ra tu vi, đi kềm chế Hải Mộng cùng Chí Tôn khôi lỗi.Người đó lo lắng không phải Huyền Phương, mà là Hải Mộng cùng với vị khôi lỗi Dịch Cổ.

Về phần Mạnh Hạo, vị Chí Tôn dị tộc này tin thủ đoạn của Huyền Phương, Mạnh Hạo... rất nhanh sẽ tự mình hình thần câu diệt!Hải Mộng cũng tâm thần chấn động.

Bà ta nhìn Mạnh Hạo, thấy được tử khí trên người hắn, đáy lòng của bà ta run lên.

Chí Tôn khôi lỗi cách đó không xa vào thời khắc này lần nữa được thần niệm của Mạnh Hạo gia trì, trong mắt lần nữa lộ ra tia sáng.

Nhưng trong thần niệm của Mạnh Hạo cũng có tử khí, khiến cho thân thể của khôi lỗi đều có tử khí quấn quanh.Bên tai nghe thanh âm của Huyền Phương Chí Tôn, Mạnh Hạo toét miệng cười, nụ cười dưới bộ dạng của hắn hiện giờ thoạt nhìn dữ tợn vô cùng.

Hắn không nói chuyện, hắn biết mình muốn đánh chết Huyền Phương đã là không thể nào.

Vả lại chiến cuộc hiện giờ cũng sẽ không cho hắn thời gian đi tiến hành.Thời khắc này nguy cơ của Sơn Hải cần chính là mau sớm thăng bằng.

Ánh mắt của Mạnh Hạo lộ ra tia sáng kỳ lạ, tay phải bỗng nhiên nâng lên, nhẹ nhàng vung về hư không bốn phía của sương mù.Với cái vung lên đó, lập tức có một đạo sợi tơ trống rỗng ra, khoảnh khắc xuất hiện bên trên phạm vi này, rồi sau đó là bút thứ hai, bút thứ ba, cho đến bút thứ tư...Bốn đạo sợi tơ liên tiếp ở cùng một chỗ với nhau, tạo thành một cái vòng tròn, bao phủ toàn bộ phạm sương mù vào bên trong.

Giờ khắc này, Huyền Phương Chí Tôn bên trong sương mù, sắc mặt của lão ta bỗng đại biến.

Lão ta cảm nhận được một cỗ căn nguyên dao động khiến cho cho mình kinh hãi.- Đây là...

Đây là...

Căn nguyên không gian!Gần như trong nháy mắt Huyền Phương hoảng sợ, một vị Chí Tôn khác trong tinh không kia toàn thân bị hắc mang che đậy.

Hai mắt của người đó cũng đột nhiên co rụt lại, nhưng không xuất thủ cứu trợ, mà là tay phải nâng lên, bỗng nhiên phóng ra một chỉ về phía Đệ Tam Thiên đại lục.Cùng lúc đó, bên trong Sơn Hải Giới, phía trước Mạnh Hạo, theo vòng tròn kia xuất hiện, khí tức của không gian căn nguyên dâng lên ngập trời.

Một cỗ lực lượng phong ấn không gian bộc phát mãnh liệt!Căn nguyên không gian của Mạnh Hạo không thể thi triển kéo dài.

Lần này cũng bởi vì tắt mấy ngọn Hồn Đăng, tu vi bạo phát, mới có thể triển khai, đi phong ấn một vị Chí Tôn!Chỉ có điều, Mạnh Hạo vẫn không làm được trục xuất người này, chỉ có thể đi phong ấn, vả lại có lẽ cũng không thể kéo dài quá lâu, bất quá chung quy là vượt qua nhiều lắm một khắc.- Phong!Mạnh Hạo cuối cùng mở miệng, thanh âm khàn khàn, lúc bỗng nhiên vang vọng, vòng tròn tia sáng lóe sáng lên một cái, khoảnh khắc đọng lại, nhưng vào lúc này, đọng lại bên trong vòng tròn.

Huyền Phương Chí Tôn rống giận mang điên cuồng truyền ra ầm ầm.

Vòng sáng đọng lại đó trong nháy mắt dịch chuyển một cái, dường như thiêu đốt sinh mạng, đổi lấy tốc độ cực hạn, trong phút chốc bay ra Sơn Hải Giới.

Khi nó xuất hiện, trong tinh không, Chí Tôn bị ánh sáng đen lượn lờ toàn thân, lập tức xuất thủ, thu lại nó bên cạnh.Mạnh Hạo khẽ thở dài, Chí Tôn khó giết, điểm này hắn thời khắc này tràn đầy thể hội.

Tuy nhiên vòng tròn này đã ngưng, căn nguyên không gian phong ấn đã thành, muốn phá ra, không có thời gian mấy tháng, không thể nào làm được.Vả lại cho dù làm được, Huyền Phương Chí Tôn lần này thiêu đốt sinh mạng, hơn nữa thương thế trước đó, tuy vẫn là Chí Tôn, nhưng chiến lực lại nhất định giảm bớt một nửa!Quan trọng nhất là... tu vi của Huyền Phương Chí Tôn chỉ là thứ yếu, thủ đoạn của người này mới là điểm khiến sát ý của Mạnh Hạo mạnh nhất.

Vây khốn lão ta ít nhất mấy tháng, có thể khiến cho cuộc chiến tranh này ít đi một chút biến hóa ngoài ý muốn.Một màn này, mặc dù là tu sĩ cùng dị tộc giao chiến ở núi thứ nhất, cũng đều chính mắt thấy, đều chấn động tâm thần lẫn nhau.

Mà trước đó quầng sáng của Sơn Hải Giới vỡ nát, mất đi thăng bằng, giờ khắc này, sau khi Mạnh Hạo phong ấn Huyền Phương Chí Tôn lập tức bị biến đổi, dường như lần nữa dâng lên đều đều.Còn Chí Tôn khôi lỗi nơi đây, dưới thần niệm của Mạnh Hạo, thời khắc này đôi mắt lóe lên một cái, giữa cất bước, chạy thẳng tới biển thứ nhất mà đi.

Hiển nhiên mục đích của nó là lấy cái mạnh của Chí Tôn đi tru diệt dị tộc.Lấy đó... khiến cho thăng bằng đều đều, nghiêng về bên phía Sơn Hải Giới.

Còn vị dị tộc Chí Tôn nọ, nếu tới cứu, thì tất nhiên gặp phải Mạnh Hạo, Dịch Cổ cùng Hải Mộng vây giết.Nếu không cứu thì dị tộc của biển thứ nhất lập tức sẽ chết rất nhiều.Đối mặt cục diện như vậy, vị Chí Tôn dị tộc toàn thân bị ánh sáng đen lượn lờ thở dài.

Y không có mưu lược của Huyền Phương ở phương diện chiến tranh này, thời khắc này không có biện pháp nào khác, chỉ có thể lấy phương thức của mình đi xử lý.

Trên thực tế vào một khắc Huyền Phương bị vây, người đó đã có lựa chọn.Thời khắc này Đệ Tam Thiên đại lục, dưới một chỉ của người đó chuyển động mạnh mẽ, thay đổi phương hướng, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới.

Đây là muốn lần nữa lấy phương pháp trước đó, dùng Đệ Tam Thiên đi va chạm Sơn Hải Giới.Thậm chí người đó không thèm để ý những Đệ Tam Thiên dị tộc kí.

Bọn họ thời khắc này nỗi lòng biến hóa, lấy phương thức của mình, đi tiến hành cuộc chiến tranh này.

Cùng lúc ấy, thanh âm của người đó cũng vang vọng trong tinh không.- Lực lượng của Chí Tôn lại tham dự trận chiến này, thì bổn tôn không tiếc giá cao, dùng Đệ Tam Thiên, Đệ Tứ Thiên, cùng với Đệ Ngũ Đệ Lục Thiên đại lục, đều đánh vào Sơn Hải Giới.Khi thanh âm của người đó truyền ra, vang dội bốn phương tám hướng, bước chân của Chí Tôn khôi lỗi chợt ngừng.

Hải Mộng cũng mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ, lập tức ngẩng đầu.

Ý thức của Mạnh Hạo vào thời khắc này có chút mơ hồ, ý tử vong tràn ngập trong cơ thể đã sắp không áp chế nổi.

Hắn cắn răng kiên trì, nhìn về phía vị Chí Tôn của Đệ Lục Thiên trong tinh không.- Chí Tôn không ra, bổn tôn không va chạm với đại lục!Vị Chí Tôn dị tộc đó quả quyết lên tiếng.Gần như trong nháy mắt lời nói lão ta truyền ra, sắc mặt của Hải Mộng Chí Tôn biến hóa, giống như chần chờ rất lâu, tựa như rất không cam lòng, tay áo vung lên, nháy mắt về phía Mạnh Hạo.

Thần niệm của hắn động một cái, Chí Tôn khôi lỗi bị lui về.Đáy lòng của Đệ Lục Thiên Chí Tôn dị tộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lão ta cũng không phải thật sự muốn hủy diệt Đệ Tam Thiên cùng với Đệ Lục Thiên.

Với lão ta mà nói, lão ta không am hiểu lắm về chiến tranh.

Lão ta cần làm chính là trì hoãn thời gian, chờ đợi Đệ Thất Thiên phủ xuống.Lão ta không biết, nếu Huyền Phương không bị phong ấn, thời khắc này nhất định sẽ vô cùng phẫn nộ với sự lựa chọn của vị Chí Tôn này.

Bởi vì biện pháp tốt nhất vào một khắc này chính là không cần thiết sống chết, lấy đại lục đánh, không để cho Mạnh Hạo có chút mảy may đi trị thương, lại càng không cho Sơn Hải Giới nửa điểm thở dốc, thừa thắng truy kích.Với năm Thiên đại lục đánh vào, nhất định có thể phá hủy toàn bộ mấy tòa sơn hải của Sơn Hải Giới, bức ra tất cả lực lượng ẩn giấu của Sơn Hải Giới.

Nói như vậy, mặc dù là trì hoãn không được Đệ Thất Thiên phủ xuống, nhưng lại trực tiếp đã định xuống một trận chiến thắng cục!Hơn nữa, đã có quyết định, cũng không cần chần chờ, nếu không, sĩ khí của dị tộc nhất định bị áp chế trong đó.Hơn nữa trọng yếu nhất... là cho Sơn Hải Giới thời gian chuẩn bị, trước đó Đệ Nhị Thiên đại lục, ngoài dự đoán của mọi người, nhưng giờ này kéo dài một lần như vậy, Sơn Hải Giới nhất định bắt đầu chuẩn bị thủ đoạn.

Như vậy sau này sự va chạm của chư Thiên đại lục có thể tưởng tượng, nhất định là hiệu quả giảm đi, thậm chí không trở thành uy hiếp nữa!Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Hải Mộng Chí Tôn nghe được lời nói của đối phương, phải làm bộ dáng giả bộ, âm thầm ra hiệu cho Mạnh Hạo.

Đây đối với Sơn Hải Giới mà nói, là chuyện tốt chân chính!Chiến tranh vẫn đang tiếp tục, trên biển thứ nhất sống chết thê lương.

Còn Chí Tôn không xuất thủ nữa.

Mạnh Hạo cũng không cách nào kiên trì nữa.

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, cả người đã hôn mê.Hắn bị trực tiếp rơi xuống từ giữa không trung, được Hải Mộng Chí Tôn một phen đỡ lấy.

Mà Mạnh Hạo vào giờ khắc này, tử khí của hắn bộc phát toàn bộ.

Thân thể nhanh chóng rửa nát, ngũ tạng lục phủ còn có xương cốt, đều...

đang hóa thành tro bụi mắt thường có thể thấy được.Thần sắc của Hải Mộng bi thương, đang muốn toàn lực cứu chữa.

Lúc này, một thanh âm khiến thân thể bà ta run lên, vang vọng tang thương bốn phía bà ta.- Ta đến đây!

Chương 1717: Yêu và tiênCuộc chiến tranh của Sơn Hải Giới vẫn đang tiếp tục, trên Dương Tinh không có Mạnh Hạo, nhưng dưới sự an bài của Hải Mộng Chí Tôn, từ Đệ Bát Sơn Hải chủ, ngoại công của Mạnh Hạo tạm thời khống chế Dương Tinh.

Dưới sự phối hợp của100 ngàn tu sĩ một lần nữa được bổ túc, khống chế trận pháp, không cần đánh chết, chỉ dùng uy hiếp.Đại quân của dị tộc cũng không phải toàn bộ đầu nhập vào trên chiến trường của biển thứ nhất, mà là chia làm năm bộ phận, hơn nữa có sáu trấn giữ, cũng có nhiều Đạo Cảnh lơ lửng trên đại quân.

Giờ này sự chém giết trong biển thứ nhất cùng tu sĩ của Sơn Hải chỉ có mấy trăm vạn dị tộc của đợt thứ nhất.Biển thứ nhất đã gần đến khô héo.

Nước biển màu máu hóa nồng đậm không mở ra chút nào.

Khí tức của máu tanh khuếch tán bốn phương tám hướng.

Chiến tranh tàn khốc khiến cho thiên địa tinh không một mảnh mờ tối.Ngay cả ánh sáng của thuật pháp rực rỡ thần thông, dưới biển máu mai táng cũng ảm đạm xuống.

Chỉ có từng tiếng gào thét khàn khàn cùng với thê lương, trong chiến trường này, tiếng chói tai khẩn thiết vô biên vô tận.Cũng may đạo phòng tuyến thứ nhất đến nay vẫn chưa bị công phá.

Đây là vì vị Chí Tôn dị tộc toàn thân bị ánh sáng đen che đậy.

Người này tính tình cẩn thận, vả lại trong thâm tâm lo liệu chính là vì trì hoãn thời gian.Nếu không, người này cũng sẽ không chủ động vứt bỏ lấy đại lục đánh Sơn Hải Giới.

Nếu như Huyền Phương Chí Tôn không bị phong ấn, trận chiến này đến giờ, nhất định phải lưu lại gấp trăm lần không ngừng so với hiện tại.Nhưng cũng chính là vì vị Chí Tôn này cẩn thận, Hải Mộng trước sau không có chờ đến đợt dị tộc thứ hai cũng bước chân vào biển thứ nhất.

Theo thời gian trôi qua, Sơn Hải của đạo phong ấn thứ nhất, mặc dù có người đến tiếp sau thay thế, nhưng như cũ vẫn dần dần mệt mỏi.Thêm vào đó biển thứ nhất đã sắp hoàn toàn khô héo.

Tu sĩ Sơn Hải không ngừng lui về sau, rốt cục, kéo ra trên chiến trường, đợt dị tộc thứ hai chậm rãi bước chân vào được.Vào khoảnh khắc đợt đại quân dị tộc thứ hai bước chân vào phạm vi của biển thứ nhất, đôi mắt của Hải Mộng lóe sáng lên một cái.

Bà ta không chần chờ chút nào, lập tức bấm quyết, có phong mệnh truyền xuống tiếp.

Hứa Thanh đè xuống nỗi lo âu hiện tại đối với Mạnh Hạo, lên tinh thần, truyền đạt ra mệnh lệnh của Hải Mộng Chí Tôn.Rất nhanh, biển máu gần như khô héo trên biển thứ nhất lập tức có vô số phù văn rực rỡ lóng lánh, ngập trời lên.

Cả biển thứ nhất, vào phút chốc đó...

Không ngờ...

Tự bạo!Cho dù nước biển không nhiều lắm, nhưng như cũ vẫn là biển.

Vả lại trọng yếu nhất, là trên mảnh biển thứ nhất này, có ý chí của biển thứ nhất, đó là một phần của Sơn Hải Giới.

Thời khắc này, biển thứ nhất tự bạo, chuẩn xác mà nói, chính là ý chí của biển thứ nhất tự bạo.Trong tiếng nổ ầm ầm, cả biển thứ nhất, nước biển gầm thét, ngập trời lên.

Trong tiếng nổ vang bốn phía, một cỗ lực tự bạo hủy diệt, trong phút chốc chợt bạo phát từ bên trong mỗi một giọt nước biển, từ trong mỗi một đạo sóng biển, từ trong mỗi một cái hải vực!Ầm ầm ầm!Vào phút chốc tiếng nổ vang lên, khiến thiên địa biến sắc, khiến Sơn Hải Giới đều chấn động, càng làm cho tinh không nổ ầm ầm.

Đệ Lục Thiên Chí Tôn dị tộc, giấu khuôn mặt bên trong ánh sáng đen, mặt biến sắc, chợt đi ra, âm trầm nhìn phương hướng của biển thứ nhất.Nơi đó, thời khắc này đang có một mảnh dao động kinh khủng, đang điên cuồng.

Dường như ở tâm điểm của biển thứ nhất đó xuất hiện một cái hắc động.

Hắc động mới vừa xuất hiện, lập tức liền tạo thành lực hút vô tận, từ bốn phía hút tới lực lượng của thiên địa, hút tới biển máu, lại hút tới không ít dị tộc.Một loạt náo động truyền ra từ trên người chút ít dị tộc nơi đây.

Một loạt kinh hô từ chỗ của dị tộc đợt thứ nhất cùng đợt thứ hai không ngừng lượn lờ.

Mà tu sĩ của Sơn Hải Giới, phàm là ở trên biển thứ nhất, đều vào giờ khắc này, lúc lực hút bộc phát, bọn họ bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ thúc đẩy, giữa tiếng ầm ầm bị cuốn ra biển thứ nhất.Cùng lúc đó, trung tâm hắc động của biển thứ nhất như hít thở vậy, sau khi hút tới thiên địa, lại thở ra mạnh.

Đây... mới là sự bắt đầu của tự bạo.

Tiếng nổ ngập trời, nổ vang kinh người, theo khuếch tán, một cổ lực hủy diệt quét ngang thiên địa, điên cuồng mà đi.Nơi đi qua, tất cả dị tộc toàn bộ đều phát ra tiếng hét thảm thê lương.

Máu thịt trên thân thể vỡ nát trước tiên, rồi sau đó là xương cốt, cuối cùng là nguyên thần, cho đến trở thành tro bụi.Lực lượng tự bạo đó quá mạnh mẽ, trong tiếng nổ ầm ầm, dưới sự khuếch tán không ngừng, chỉ phút chốc liền bao trùm cả biển thứ nhất, bao phủ toàn bộ dị tộc của nhóm đầu tiên cùng nhóm thứ hai vào bên trong.Không có bao nhiêu dị tộc có thể trốn ra, cho dù là Đạo Cảnh, cho dù là Đạo Chủ, trừ phi bước chân vào tứ nguyên trở thành Đạo Tôn, nếu không, đều không có tư cách chạy trối chết, bị che mất bên trong sự điên cuồng của biển thứ nhất.Thiên địa run rẩy, tinh không chấn động.

Bên ngoài Sơn Hải Giới, bốn nhóm đại quân dị tộc toàn bộ hoảng sợ, mở to mắt, lộ ra hoảng sợ và chấn động.

Còn có sáu Chủ Tể kia, đều hít ngược một hơi vào giờ khắc này.Trận nổ vang tự bạo này kéo dài suốt ba ngày.

Trong vòng 3 ngày, hai bên biển thứ nhất, tu sĩ Sơn Hải trầm mặc, dị tộc kinh hãi.Cho đến ba ngày sau, sau khi tiếng nổ ầm ầm kết thúc, biển thứ nhất... mãi mãi biến mất từ Sơn Hải giới, vĩnh viễn ít đi một mảnh biển.

Cùng biến mất, còn có tất cả dị tộc đã từng trên biển thứ nhất.Dị tộc trầm mặc, tu sĩ Sơn Hải cũng trầm mặc.

Biển thứ nhất... bị biến mất, trong cuộc chiến tranh này, Sơn Hải Giới lần đầu thưởng thức được cảm giác mất đi núi sông.Cảm giác này... khiến tất cả tu sĩ Sơn Hải trong trầm mặc, có chút mờ mịt.Nhưng rất nhanh, chiến tranh lần nữa tiếp tục, dị tộc của đợt thứ ba dưới mệnh lệnh của vị Chí Tôn đó, lập tức phát động.

Lần này, có hai vị Chủ Tể đánh tới, lại có không ít Đạo Cảnh bay ra từ bên trong đại quân, cùng nhau đánh giết về núi thứ nhất.Đạo phòng tuyến thứ nhất của Sơn Hải Giới giờ này chỉ còn lại có một nửa.

Núi thứ nhất biến thành chiến trường, trong lúc nhất thời, gào thét ngập trời, giết chóc kinh người, dường như muốn ngọn núi này cũng nhuộm thành núi máu.Khi tiếng nổ ầm ầm vang dội, Mạnh Hạo không biết hết thảy đã xảy ra ở ngoại giới.

Hắn từ một chớp mắt hôn mê, giống như linh hồn đi tới một thế giới lạ lẫm.Cái thế giới đó, không có trời, không có đất, không có cây cối, không có núi sông, có chăng... chỉ là sương mù mỏng manh, còn có hai... pho tượng to lớn bên trong sương mù đó.Hai pho tượng ấy đều thấy không rõ khuôn mặt, nhưng Mạnh Hạo lại cảm nhận được, trên pho tượng bên trái, toàn thân trên dưới tản ra một loạt yêu khí long trời lở đất!Cái mạnh của yêu khí, Mạnh Hạo thân là Phong Yêu đời chín, cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Thậm chí chuẩn xác mà nói, yêu khí này, bao hàm khí tức của Sơn Hải, vả lại bên trong khí tức đó, còn có một loạt quỷ dị, một loạt hay thay đổi, cũng có sát cơ điên cuồng lại không thiếu lý trí.Pho tượng kia dưới khí tức đó bao phủ, quỷ dị đến cực hạn.

Cho dù không thấy được khuôn mặt của pho tượng, Mạnh Hạo cũng có thể đoán được, cái khuôn mặt đó nhất định là dữ tợn mà lại hòa thiện, dường như khóc, lại tựa như đang cười, dường như ngàn mặt một thân, khiến người nhìn không thấy được lòng chân chính ở chỗ nào.Đó là...

Yêu, người biến mà trở thành yêu, giống như yêu duy nhất của tất cả thế giới này.Về phần pho tượng bên phải, khi Mạnh Hạo nhìn lại, hắn cảm nhận được là tiên khí cực kỳ nồng đậm.

Cái mạnh của tiên khí đó một dạng rung chuyển bốn phương tám hướng.

Dường như đó là hết thảy căn nguyên của tiên, dường như đó là tiên duy nhất của thế gian này!Mạnh Hạo trầm mặc, hắn nhìn hai pho tượng, lại nhìn mảnh thế giới chỗ này.

Hắn có chút mờ mịt, không biết nơi này là phương nào, không biết hai pho tượng đó vậy là cái gì.- Nơi này...

Là tâm hải của ngươi.Ngay vào phút chốc đáy lòng của Mạnh Hạo hiện lên nghi vấn, một thanh âm tang thương dường như truyền đến từ trong năm tháng viễn cổ, quanh quẩn bên trong mảnh thế giới thương mang này.Nội tâm của Mạnh Hạo chấn động, ngẩng đầu, nhưng lại không tìm được phương hướng của thanh âm, dường như thanh âm ấy không chỗ nào không có mặt.- Về phần hai pho tượng, một cái là yêu, một cái là tiên... bên trong Chí Tôn Tiên Giới, chú định sẽ sinh ra một pho... tiên duy nhất của thương mang...- La Thiên huyết mạch cũng bởi vì đó mà xuất hiện...- Nhưng mà, có người không muốn để tiên sinh ra, muốn đoạt tiên vị, vì tiên cùng thần, tuy là hỗ trợ lẫn nhau...

Nhưng tiên trên thần càng có thể trấn áp ma!- Thần Ma không thèm để ý, nhưng hậu nhân tại ý, cho nên, nghịch chuyển bầu trời, biến đổi nhân quả, huy vũ năm tháng thiên địa, không tiếc giá cao... bọn họ thành công, cũng thất bại.

Nhưng bọn họ không biết... sự biến hóa giữa thành công và thất bại, sẽ khiến tiên...

Trở thành yêu vốn không nên xuất hiện...- Bởi vì, mảnh thế giới có thể sinh ra tiên, trước đây La Thiên huyết mạch không có xuất hiện, vốn là...

Chí Tôn Yêu giới trấn áp ba ngàn đại yêu!- Yêu hay thay đổi, quỷ dị, vô thường...

Không có sự trào dâng của tiên trấn áp không hết ma, cũng rung chuyển không hết thần...

Nhưng lại có thể...

Lật đổ cả thương mang!- Hiện tại nói cho ngươi biết bản thân mình, nếu như ngươi có thể lựa chọn, ngươi chọn... thành tiên duy nhất mênh mông cuồn cuộn hay là thành... yêu duy nhất lật đổ thương mang!Thanh âm tang thương chậm rãi vang vọng, bên trong thanh âm không có lực lượng mê hoặc, dường như chỉ muốn nghe một đáp án.Mạnh Hạo trầm mặc, lúc ánh mắt nhìn cái thứ nhất, nhìn chính là pho tượng bên trái đại diện cho yêu.

Lần này hắn nhìn lại, vốn thấy không rõ khuôn mặt pho tượng, lập tức ở trong mắt của hắn rõ ràng.Hắn thấy được khuôn mặt của pho tượng ấy chính là... bản thân hắn!Toàn thân yêu khí ngập trời, trong mắt mang ánh sáng đỏ vĩnh hằng không tiêu tan.

Không có cuồng ngạo, không có khí phách, không có cuồn cuộn, không có uy nghiêm, nhưng lại có một cỗ ý hay thay đổi, vô thường, quỷ dị.

Nhất là màu đỏ trong mắt cho người cảm giác...

Dường như ẩn chứa huyết hải thâm cừu, dường như muốn đi hủy diệt cả thế giới.Mà chỗ sâu trong mắt ẩn chứa bên dưới lại là thiên diện hay thay đổi vô thường.

Sự chua xót cùng hồi ức, cũng có phức tạp người ngoài không cảm giác được, nhìn không ra...Nhìn cỗ pho tượng yêu này giống như đúc với khuôn mặt của mình, tâm thần Mạnh Hạo run rẩy.

Hắn cảm nhận được sự bi thương của pho tượng yêu này, cảm nhận được nó không cam lòng, còn có cừu hận điên cuồng.Trong trầm mặc, Mạnh Hạo quay đầu, nhìn về pho tượng tiên bên phải...Giống nhau là khuôn mặt nhất trí với hắn, trong vẻ lạnh nhạt mang xuất trần.

Con mắt nhìn dường như nhu hòa, nhưng trên thực tế lại mang lạnh lùng.

Dường như thiên địa này hết thảy khi hắn nhìn lại đều có quy luật, mà hắn ngự trị trên hết thảy là tiên duy nhất của thế giới này.Hết thảy nhớ lại, hết thảy đã qua, cũng như cùng chuyện cũ trước đây, phong cảnh trên con đường tiên trong chớp mắt theo đi qua, cũng sẽ bị hắn chặt đứt, không cho chút nào ràng buộc kềm chế bước chân của mình.Không phải vô tình, cũng không phải hữu tình, không phải ích kỷ, cũng không phải vô tư, mà là một loại quên đi.

Một loại thoải mái khi quay đầu lại chỉ có khẽ thở dài đối với ký ức đã từng.- Không cần nói ra đáp án, trong lòng của ngươi có đáp án là được rồi...Thanh âm tang thương lần nữa truyền đến, vang vọng trong thương mang Chương 1718: Đạo môn xuất thủMạnh Hạo lựa chọn là cái gì, không có ai biết, chỉ có chính hắn hiểu rõ, trong tiên và yêu đó, sự lựa chọn cuối cùng của hắn.

Khi hắn thức tỉnh đã là mấy tháng sau, chỗ địa phương cụ thể là trên Dương Tinh hắn trấn thủ, Chí Tôn khôi lỗi khoanh chân ngồi ở bên người của hắn, hộ cho hắn.

100 ngàn tu sĩ bốn phía đều vận chuyển trận pháp.

Trên núi thứ nhất xa xa, thời khắc này chiến hỏa ngập trời, dị tộc đã đánh tới đỉnh núi.

Chiến tranh của song phương đã kịch liệt đến trình độ nhất định.

Trong tinh không, mấy Đại Sơn Hải chủ đều xuất chiến.

Hải Mộng Chí Tôn cũng tự mình đến, với ánh mắt như điện của tinh không, núi thứ nhất... dường như sắp rơi vào tay giặc.

Dị tộc Chủ Tể không còn là sáu người, mà đã tử vong hai người.

Hai người đó là bị ngoại công của Mạnh Hạo lấy Dương Tinh đánh chết, nhưng hao phí không phải hai mũi tên, mà là bốn mũi tên!

Dương Tinh hiện giờ có thể triển khai quang tiễn, chỉ có bảy mũi tên!

Bốn người Chí Tôn đó thì có hai người tham chiến.

Sự xuất hiện của hai Chủ Tể này không đi diệt sát tu sĩ Sơn Hải ở phạm vi lớn, mà là làm lưỡi dao sắc bén, đi xé mở khu vực của núi thứ nhất, khiến cho dị tộc phía sau bọn họ có thể xông vào phạm vi lớn.

Đây là lằn ranh mà Hải Mộng có thể tiếp nhận, cũng là nguyên nhân hai vị Chủ Tể dám xuất hiện ở chiến trường.

Bọn họ hiểu rõ, bản thân mình chỉ cần không phải xúc phạm lằn ranh của Sơn Hải Giới, như vậy Chí Tôn sẽ không xuất thủ.

Mà Chí Tôn không ra tay, mấy Đại Sơn Hải chủ căn bản cũng không phải là đối thủ của hai vị Chủ Tể này, chỉ có thể mọi người liên hiệp, đi miễn cưỡng kềm chế mà thôi.

Trong tinh không, dị tộc đại quân còn có một nhóm cuối cùng đang ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, trong mắt tràn ngập sát cơ, khóa được Sơn Hải Giới.

Cuộc chiến tranh này kéo dài cho tới bây giờ đã qua bảy tháng.

Lại có năm tháng, Đệ Thất Thiên sẽ thay đổi trạng thái, lần nữa phủ xuống.

Mạnh Hạo mở mắt ra, trong mắt có chút hoảng hốt, hồi lâu sau, tiếng động của chiến tranh ở xa xa khiến suy nghĩ của hắn trở về.

Vào phút chốc hai mắt hắn mở ra, có ánh sao khoảnh khắc lóng lánh.

Theo hắn đứng lên, trong 100 ngàn tu sĩ bốn phía, có phân nửa số người đã trải qua thảm chiến của Mạnh Hạo trước đó.

Thời khắc này toàn bộ bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt có kích động, có cuồng nhiệt.

-Thiếu chủ thức tỉnh rồi!

-Thiếu chủ thức tỉnh rồi!

100 ngàn người đó hoan hô, vang dội bốn phương tám hướng.

Thậm chí cả Dương Tinh cũng phút chốc theo sự tỉnh lại của Mạnh Hạo dường như đổi thành hào quang mạnh hơn.

Thế cho nên trên núi thứ nhất xa xa, trong tu sĩ của song phương đang giao chiến, cũng không có ít người, cảm nhận được ánh mắt đến từ Dương Tinh.

Mạnh Hạo đứng lên, trong đầu của hắn có vô số hình ảnh phút chốc lóe lên, cuối cùng như ngừng lại trước khoảnh khắc hôn mê đó, bên tai loáng thoáng nghe được một thanh âm tang thương.

Thời khắc này nhớ lại, thanh âm nọ, cùng với thanh âm mà mình nghe được bên trong thế giới thương mang là một người...

-Hắn là ai... ?!

Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn thân thể của mình.

Hắn giờ phút này, tử khí trên người đã tiêu tán, thân thể khôi phục như thường.

Vả lại càng cường hãn hơn, tu vi cũng tăng mạnh rất nhiều.

Chiến lực mạnh, vượt qua Chủ Tể, có thể đánh một trận với Chí Tôn.

Loại cảm giác nắm giữ lực lượng đó khiến Mạnh Hạo hít sâu một hơi.

Hắn hồi tưởng một trận chiến điên cuồng đã từng cùng Huyền Phương, như cũ vẫn khiếp sợ.

Đó là sự quyết liệt liên tục tắt bốn ngọn Hồn Đăng, đó là sự điên cuồng đến vào chỗ chết.

Thần thức của Mạnh Hạo vào thời khắc này tản ra ầm ầm, trong nháy mắt quét ngang chiến trường, Dương Tinh đột nhiên rực rỡ.

Một đạo quang tiễn bạo phát mạnh mẽ, khoảnh khắc chạy ra Dương Tinh, chạy thẳng tới chiến trường của núi thứ nhất.

Tốc độ cực nhanh, khiến cho tu sĩ của hai bên trên chiến trường cũng không kịp phản ứng, quang tiễn liền trực tiếp xuyên thấu đầu của một tên Chủ Tể!

Dương Tinh quang tiễn nọ có uy lực ngay cả Chí Tôn đều có thể bị thương, giết Chủ Tể, người này cũng không phải là người thứ nhất.

Một mũi tên đánh chết, rung chuyển chiến trường, tuyên cáo với tất cả dị tộc, Mạnh Hạo...

đã trở về.

Bên ngoài tinh không, Chí Tôn dị tộc trên Đệ Lục Thiên khoanh chân tĩnh tọa.

Người này dùng mấy tháng, toàn diện phá giải căn nguyên không gian của Mạnh Hạo, đã sắp giải cứu được Huyền Phương từ bên trong.

Thời khắc này đôi mắt lão ta chợt mở ra, nhìn về phía Sơn Hải Giới, liếc nhìn Mạnh Hạo.

Phút chốc nhìn đến Mạnh Hạo, lão ta nhíu mày.

Mạnh Hạo không có chết, điểm này lão ta có thể cảm nhận được khi Phá Giới căn nguyên không gian, nhưng lại không có nghĩ tới, Mạnh Hạo xuất hiện, không ngờ nhanh như thế.

Chỉ mấy tháng mà thôi, liền khôi phục như thường từ dưới thương thế gần như hẳn phải chết trước đó, vả lại còn cường hãn một chút.

Theo sự thức tỉnh của Mạnh Hạo, theo hào quang của Dương Tinh lóng lánh, theo một tên Chủ Tể dị tộc tử vong, đại quân dị tộc chấn động, nhưng sát cơ như cũ mãnh liệt.

Thời khắc này núi thứ nhất, sớm đã trở thành màu máu.

Mạnh Hạo không vận chuyển lực lượng Dương Tinh nữa.

Còn Hải Mộng nơi đó, thời khắc này cũng mắt lộ ra ánh sao, thanh âm của bà ta, đột nhiên vang vọng rõ ràng bên tai của Mạnh Hạo.

- Để Chí Tôn khôi lỗi xuất thủ!

Đôi mắt của Mạnh Hạo khoảnh khắc lóe lên, biết được sự lựa chọn của Hải Mộng.

Hắn không chần chờ, thần niệm khẽ động.

Lập tức Chí Tôn khôi lỗi bên cạnh hắn, đôi mắt khoảnh khắc xuất hiện tia sáng, thân thể đi ra một bước.

Tốc độ cực nhanh, chạy thẳng tới núi thứ nhất!

Sơn Hải Giới muốn phá huỷ ước định tạm thời của chiến tranh, lựa chọn...

để Chí Tôn xuất thủ!

Gần như trong nháy mắt Chí Tôn khôi lỗi đi ra, vị Chí Tôn dị tộc của Đệ Lục Thiên trong tinh không, mặt lão ta biến sắc, cắn chặc răng một cái.

Lão ta vốn muốn phá giải căn nguyên không gian, còn cần một ít thời gian, nhưng hiện giờ, qua mấy tháng, núi thứ nhất cũng không có công hãm.

Lão ta hiểu rõ, đây là mình không có khả năng chiến lược, nếu như Huyền Phương ở đây, nhất định không phải như thế.

Sự xuất hiện của Mạnh Hạo dưới mắt, Sơn Hải Giới muốn phá huỷ ước định, khiến vị Chí Tôn này cắn chặc răng một cái.

Lão ta không tiếc tu vi của mình bị hao tổn, không tiếc tinh thần của mình uể oải, trực tiếp phun ra một ngụm to máu của căn nguyên sinh mệnh, rơi vào trên căn nguyên không gian trước mặt.

Lấy bí pháp với tuổi thọ của mình làm giá cao, cưỡng ép mở ra trước thời hạn căn nguyên không gian sắp mở ra.

Một tiếng nổ ầm, theo máu của căn nguyên sinh mệnh rơi xuống, lập tức căn nguyên không gian của Mạnh Hạo tức thì run rẩy, trong chớp mắt, xuất hiện cái khe nứt, dưới tiếng răng rắc lập tức tan vỡ!

Phút chốc tan vỡ đó, thân ảnh của Huyền Phương như một tia chớp, lao ra ầm ầm.

Lão ta mới vừa xuất hiện, không có nửa điểm chần chờ, lập tức tay phải nâng lên vận chuyển toàn lực, phóng ra một chỉ về Đệ Tam Thiên.

Đệ Tam Thiên run rẩy mạnh, dưới tiếng nổ vang, chậm rãi nghiêng về, ầm ầm mà đi về phía Sơn Hải Giới.

Cả chiến tranh, vào giờ khắc này vì Mạnh Hạo trở về, từ bình tĩnh mấy tháng lại sôi trào ầm ầm, lần nữa bạo phát.

Tầm quan trọng của hắn không phải ở hắn có thể khiến cho lực lượng của Dương Tinh phát huy đến mức tận cùng, mà ở... sự xuất hiện của hắn, có thể khiến cho sự thăng bằng giữa Sơn Hải Giới cùng dị tộc xuất hiện sự nghiêng về nghiêm trọng.

Còn Hải Mộng Chí Tôn đợi mấy tháng, đợi cũng chính là sự trở về của Mạnh Hạo, chính là sự nghiêng về thăng bằng đó.

Chí Tôn khôi lỗi xuất thủ, chạy thẳng tới núi thứ nhất.

Uy áp thuộc về Chí Tôn khôi lỗi giờ khắc này toàn diện bạo phát.

Cùng lúc đó, Đệ Tam Thiên đại lục bên ngoài tinh không đang ầm ầm đến, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Huyền Phương Chí Tôn vừa mới thoát vây, thời khắc này tóc tai bù xù, rất là chật vật, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng trong mắt của lão ta lại có chua xót.

Lão ta bị vây mấy tháng, cuộc chiến tranh này đã mất đi quyền nắm trong tay.

Mà giờ đây, lão ta lại hiểu rõ đã đến thời khắc mấu chốt.

-Ly Long, cùng ta đồng loạt ra tay.

Chúng ta đã mất đi tiên cơ, nếu không thể hòa nhau... trận chiến này... chúng ta tất bại!

Theo Huyền Phương lên tiếng, một vị Chí Tôn khác toàn thân không có ánh sáng đen tràn ngập, không chần chờ chút nào, lập tức bấm quyết, phóng ra một chỉ về Đệ Tam Thiên đại lục.

Trong tiếng ầm ầm, Đệ Tam Thiên đại lục lập tức chấn động, tốc độ nhanh hơn, lao đi mạnh mẽ về Sơn Hải Giới.

Cùng lúc đó, Đệ Tứ Thiên đại lục cũng vào giờ khắc này, dưới sự không mảy may chần chờ của Huyền Phương, cũng theo đó mà đến.

Hai khối đại lục giống như hai người khổng lồ lớn nhỏ không cách nào hình dung, thời khắc này đều nhấc lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc, chạy thẳng tới đập vào Sơn Hải Giới.

Thời khắc này, cũng chính là lúc Chí Tôn khôi lỗi bước lên núi thứ nhất, tay phải nâng lên, một quyền đánh ầm về đại lượng dị tộc dưới chân núi.

Thiên địa run rẩy, tiếng hét thảm thê lương của dị tộc vang dội.

Mà hai khối đại lục kia thì một trước một sau, đã vô hạn đến gần Sơn Hải Giới không có quầng sáng phòng hộ.

Nhất là núi thứ ba đã xuất hiện địa phương tự bạo của biển thứ nhất trước đó.

Nhưng Hải Mộng Chí Tôn không có bất kỳ biến sắc, đúng lúc này, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, dâng lên ngập trời từ bên trong Sơn Hải Giới.

Một mảnh hải dương màu lam vào một chớp mắt đó, trống rỗng xuất hiện bên ngoài núi thứ nhất.

Biển này hư ảo, trên đó có một cánh cửa to lớn.

Cánh cửa có màu tím, phía trên có ba chữ to!

Hải Thần Giới!

Bên dưới đại môn, có 100 ngàn hải long gầm thét, thẳng thừng nâng lên cánh cửa, lơ lửng giữa không trung, long trời lở đất, khiến tất cả tu sĩ của Sơn Hải Giới vào giờ khắc này đều toàn bộ mở to mắt.

Khi một loạt tiếng hít thở truyền ra, có tiếng kinh hô vang dội.

-Là Hải Thần Giới!

-Hải Thần Giới trong ba đại đạo môn xuất hiện rồi!

-Ba đại đạo môn xuất thủ rồi!

Ở Sơn Hải Giới, không có bất kỳ một tông môn gia tộc nào có thể so sánh với ba đại đạo môn.

Cho dù bên trong một ít Sơn Hải Giới, ba đại đạo môn không phải mạnh nhất, nhưng ba đại đạo môn đều tồn tại trong chín mảnh Sơn Hải Giới.

Sau khi dung hợp ở cùng một chỗ, ba đại đạo môn chính là hoàn toàn xứng đáng... tông môn mạnh nhất của Sơn Hải Giới!

Mạnh mẽ có lẽ không phải tu sĩ bên trong, mà là nội tình, là vô số chí bảo để lại bao nhiêu năm rồi, giờ phút này cánh cửa của tòa Hải Thần Giới xuất hiện, mở ra ầm ầm, bên trong lại bay ra 18 chiếc quan tài!

18 cái quan tài đó, mỗi một cái đều có phù văn lóng lánh, sau khi bay ra, hóa thành mười tám đạo cầu vồng, chạy thẳng tới đánh ầm ầm vào Đệ Tam Thiên đang tới!

Giữa lẫn nhau, sau khoảnh khắc đụng chạm, 18 cái quan tài lập tức vỡ vụn.

Bên trong bất ngờ có 18 cổ thây khô bỗng nhiên bay ra.

Sau khi bay ra, 18 cổ thây khô toàn bộ mở mắt, có tu vi vô cùng, cũng có thần thức vô cùng bộc phát ngập trời!

-Hạ giới yêu tu, ngươi dám!

-Bổn tọa cuộc đời này, trấn thủ một phương hạ giới yêu tu, bọn ngươi lại dám mạo phạm Tiên giới!

-Trấn áp!

Giữa tiếng ầm ầm, 18 cổ thây khô nọ toàn bộ lên tiếng.

Khi thanh âm ngập trời, trên người của bọn họ không ngờ mỗi người đều bạo phát ra... lực lượng của Chủ Tể!

Đây rõ ràng là...

18 vị Chủ Tể đã từng của Tiên giới!

Tâm thần Mạnh Hạo cũng vào giờ khắc này chấn động, nhưng rất nhanh, hắn liền nhìn ra đầu mối.

18 cổ thi thể nọ đích xác có lực lượng Chủ Tể, nhưng... chỉ có một kích.

Bọn họ trước khi chết đã giữ lại một kích của mình, cam nguyện hóa thành khôi lỗi, chỉ để lại một luồng tàn hồn còn đó, một khi thức tỉnh, cũng đại diện... sẽ chân chính bụi bay phách tan.

-Nội tình và thủ đoạn của Sơn Hải Giới cũng nhất nhất bày ra.

Ánh mắt của Mạnh Hạo nhìn về phương hướng Sơn Hải Giới.

Một trận chiến này, đến thời khắc này, liều mạng... chính là nội tình.

Chương 1719: Quyết chiến trước thời hạnTrong tinh không, Huyền Phương cùng Ly Long hai đại Chí Tôn dị tộc, thời khắc này thần sắc thay đổi.

Ly Long chần chờ, nhưng Huyền Phương lại thở dài một tiếng, trong mắt như cũ có hàn mang quyết đoán lóe lên một cái, tay phải nâng lên, phóng ra một chỉ về phía Đệ Ngũ Thiên đại lục.

-Ly Long đạo hữu, xin trợ giúp lão phu một tay.

Vị Ly Long toàn thân bị ánh sáng đen che đậy thở dài.

-Là bổn tôn không có sở trường về phương pháp chiến lược.

Thôi, ngươi nói ra sao, bổn tôn toàn lực phối hợp.

Nói xong, vị Chí Tôn này vận chuyển tu vi, phía sau lão ta, mơ hồ có tiếng rồng ngâm vang vọng.

Hình như có một bóng tối thật dài trôi đi, cùng với Huyền Phương rung chuyển Đệ Ngũ Thiên đại lục.

Lập tức, Đệ Ngũ Thiên đại lục khổng lồ càng bị chấn động ầm ầm, nhanh chóng rõ ràng, mang uy áp đi tới Sơn Hải Giới.

Mà giờ khắc này, lực lượng Chủ Tể đến từ 18 cổ thi thể bộc phát toàn diện, lại thiêu đốt tàn hồn cuối cùng của bản thân, đổi lấy thiên địa chi năng, đánh Đệ Tam Thiên đại lục.

Tiếng nổ ngập trời, bầu trời biến sắc, Đệ Tam Thiên đại lục vào giờ khắc này trực tiếp nổ vang, từng đạo khe nứt xuất hiện, trực tiếp chia năm xẻ bảy, tan vỡ ra.

Theo sự tan vỡ đó, 18 cổ thi thể hóa thành mười tám đạo cầu vồng, như lưỡi dao sắc bén, chạy thẳng tới Đệ Tứ Thiên.

Khoảnh khắc họ tới gần, đối mặt Đệ Tứ Thiên đại lục càng khổng lồ, bọn họ lựa chọn...

Tự bạo!

Ầm ầm ầm!

18 cổ thi thể đó vào khoảnh khắc cuối cùng của sinh mạng lập tức tự bạo, lực lượng tan vỡ khiến tinh không run rẩy.

Còn Đệ Tứ Thiên đại lục không thể né tránh, không thể tránh ra, bị tự bạo toàn diện đánh, trong nháy mắt...

Tan vỡ, khoảnh khắc...

Vỡ nát.

Trong chớp mắt...

Thậm chí ngay cả mảnh vỡ cũng không thể hoàn chỉnh, cả Đệ Tứ Thiên đại lục hoàn toàn... tan thành mây khói!

Mà những mảnh vỡ của Đệ Tam Thiên sau khi tan vỡ, lúc đánh về phía Sơn Hải Giới, bên trong Sơn Hải Giới, có từng đạo kiếm quang ngập trời lên, lại bay ra...

Chín thanh kiếm từ bên trong hư vô!

Chín thanh kiếm đó, trên mỗi một thanh đều có ý chí tất cả tu sĩ của Ngũ Hành Kiếm tông bên trong một tòa Sơn Hải giới ngưng tụ, tổng cộng chín thanh, hơn nữa đều là chí bảo của Chí Tôn Tiên Giới.

Thời khắc này quét ngang tinh không, nơi đi qua, những mảnh vỡ của Đệ Tam Thiên đại lục tan vỡ lập tức bị tan rã!

Trong lúc nhất thời, bên trong cả Sơn Hải Giới, kiếm quang rực rỡ, thiên địa thất sắc.

Mạnh Hạo đứng lên từ trên Dương Tinh, nhìn từ xa đây hết thảy, trong lòng của hắn vào giờ khắc này cũng phấn chấn.

Cùng lúc đó, bên ngoài tinh không, Đệ Ngũ Thiên đại lục cũng đến rầm rầm, dưới sự khống chế của Huyền Phương và Ly Long chạy thẳng tới đập vào Sơn Hải Giới.

-Phải bức ra tất cả thủ đoạn của Sơn Hải Giới, Đệ Thất Thiên vào thời khắc này mặc dù không cách nào phủ xuống, nhưng bọn họ có thể thấy được...

Đôi mắt của Huyền Phương lóe sáng một cái, tu vi toàn bộ giải tán, khiến cho Đệ Ngũ Thiên đại lục, tốc độ nhanh hơn, khoảnh khắc tới gần.

Kế sau là Đệ Tam Thiên cùng Đệ Tứ Thiên tiếp tục đập về phía Sơn Hải Giới.

Đệ Ngũ Thiên đại lục này hoàn toàn vượt ra khỏi những thiên khác, càng bàng bạc hơn, vừa mới tới liền vỡ vụn tinh không, khiến cho bốn phía thông suốt khai ra vô số cái khe nứt.

Nhưng ngay trong nháy mắt tới gần núi thứ nhất, Đệ Nhất Sơn Hải đột nhiên có một lão nhân đi tới từ trong hư vô.

Lão nhân này, tiên phong đạo cốt, nhưng nhìn cẩn thận thì thân thể ông ta là nửa trong suốt, không phải chân thân, mà là hư ảo.

Cùng lúc đó, chín ngọn núi trên Sơn Hải Giới, bên trong tất cả Tiên Cổ Đạo Tràng đều có kinh văn vọng lại.

Kinh văn đó khuếch tán Sơn Hải Giới, cụ bị lực lượng kỳ dị nào đó, giống như gọi về.

Mà lão nhân đi tới từ tinh không hiển nhiên chính là bị đòi tới.

Mạnh Hạo liếc mắt một cái liền nhận ra lão nhân nọ, đúng là lão giả giảng đạo mà hắn đã thấy được trong hư ảo viễn cổ của Tiên Cổ Đạo Tràng.

Trong tay của ông ta vung lên, liền có thể viết ra một chữ Tiên.

Mà giờ này, lão nhân đi tới từ hư vô, dường như từ viễn cổ đi tới kiếp này.

Bên trong thần sắc có chút phức tạp, khẽ thở dài một tiếng, tay phải nâng lên, ấn một cái xa xa về phía Đệ Ngũ Thiên đại lục đang tới.

Chỉ một cái nhấn xuống, lập tức Đệ Ngũ Thiên đại lục lại chợt ngừng.

Rồi sau đó... trong thần sắc bất khả tư nghị của Mạnh Hạo, Đệ Ngũ Thiên đại lục, không ngờ trực tiếp phân giải ở giữa không trung, tiếp nữa thì tiêu tán, trở thành tro bụi.

Đây hết thảy quá nhanh, chỉ là một cái nhấn của lão nhân đó, Đệ Ngũ Thiên đại lục kinh khủng này cứ như vậy...

Biến mất.

Cùng lúc đó, thân ảnh của lão giả cũng chậm chậm tản đi.

Bên trong Sơn Hải Giới Tiên Cổ Đạo Tràng có vô số người, phun ra máu tươi, thừa nhận giá cao của sự gọi về.

-Chủ Tể Thi, Sát Đạo Bảo, Chí Tôn Ảnh...

Trong Sơn Hải Giới này, nội tình quả nhiên sâu đậm!

Huyền Phương nhìn chằm chằm thân ảnh của lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng biến mất.

Lão ta hít sâu một hơi, đôi mắt khoảnh khắc lóe lên một cái, lộ ra một chút điên cuồng.

-Trận chiến này, không kiên trì được đến Đệ Thất Thiên phủ xuống.

Ly Long đạo hữu, đến giờ này, chúng ta chỉ có...

Liều chết đánh một trận, nếu không, hai người ngươi và ta, vô cùng có khả năng bỏ mạng ở nơi đây!

Huyền Phương đứng lên, chân phải nâng lên đạp mạnh một bước về phía Đệ Lục Thiên đại lục.

Cả Đệ Lục Thiên đại lục lập tức nghiêng về.

Ly Long Chí Tôn trầm mặc, khẽ thở dài một tiếng.

Lão ta hiểu rõ, sự sơ suất của một trận chiến này là do mình dẫn tới, thời khắc này không chần chờ, trong mắt sát cơ lóe lên một cái, cũng giẫm chân.

Lập tức Đệ Lục Thiên đại lục lần nữa nổ vang, nhưng lại chậm rãi đánh đi về phía Sơn Hải Giới.

-Tập hợp lực lượng của năm Thiên đại lục, thậm chí ngay cả đạo phòng tuyến thứ nhất cũng không vỡ ra, một trận chiến này... có thể nhìn thấu nội tình của Sơn Hải Giới, cũng có thể nhìn thấu chúng ta không đủ.

-Tuy nhiên, thật không cam lòng, chỉ bức ra một phần thủ đoạn.

Cho nên lần này, Ly Long đạo hữu, chúng ta cũng phải liều mạng một lần, nhìn một chút... có thể phá vỡ vài đạo phòng tuyến!

Cũng nhìn một chút, Sơn Hải Giới này, còn có thủ đoạn gì chưa triển khai nữa...

-Bọn họ triển khai thủ đoạn càng nhiều, sau mấy tháng như vậy, khi Đệ Thất Thiên phủ xuống thì sẽ trước thời hạn nhằm vào đi khắc chế.

Mà Sơn Hải Giới này, bị đánh bại cũng càng nhanh.

Trong mắt của Huyền Phương lóe lên hàn mang, cùng Ly Long khống chế Đệ Lục Thiên đại lục, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới.

Cùng lúc đó, một nhóm mấy trăm vạn dị tộc cuối cùng cũng vào giờ khắc này, dưới thần niệm của Huyền Phương rối rít trở về, vây quanh trong ngoài Đệ Lục Thiên, đang sát nhập vào Sơn Hải Giới.

Đây là... quyết chiến trước thời hạn!

Trong phút chốc, Sơn Hải Giới chuẩn bị toàn diện.

Gần như vào phút chốc Đệ Lục Thiên đại lục lại tới, bên dưới Hải Thần Giới đại môn, 100 ngàn hải long đó đồng thời gầm thét, đồng loạt bay ra, chạy thẳng tới Đệ Lục Thiên.

Nhưng ngay phút chốc bọn họ tiến lại gần, vị Ly Long Chí Tôn của Đệ Lục Thiên, trong mắt có sát cơ lóe sáng lên, tay phải nâng lên vung mạnh.

Lập tức bên trong ánh sáng đen chung quanh lão ta có tiếng rồng ngâm truyền ra.

Một con ác long toàn thân màu đen gào thét gầm thét, cùng chạy ra.

Con ác long màu đen đó vào khoảng mấy vạn trượng.

Khi nó xuất hiện, long trời lở đất, hét lớn một tiếng về phía 100 ngàn hải long kia.

Tiếng hô ngập trời, có lực lượng âm bạo nổ vang bên trong, cũng có lực lượng của Chí Tôn bạo phát.

Ly Long Chí Tôn đã sớm không kiên nhẫn.

Lão ta không có sở trường chiến lược, sở trường... giết chóc!

Thời khắc này mới vừa ra tay, theo ác long màu đen gào thét, lập tức 100 ngàn hải long đó toàn bộ thân thể run rẩy.

Trong chớp mắt, máu thịt tách rời, trở thành hài cốt, một tiếng ầm, những hài cốt đó cũng đều tan vỡ, hóa thành tro bụi.

Ác long màu đen lóe lên một cái, chạy thẳng tới phóng đi về phía đại môn của Hải Thần Giới.

Đúng lúc này, đại môn của Hải Thần Giới mở ra ầm ầm, từ bên trong bay ra một con hải long to lớn cũng dài mấy vạn dặm, chỉ có điều không có máu thịt thân thể, mà là xương cốt!

Nhưng khi nó bay ra, máu thịt và tro bụi của hải long bị vỡ nát bốn phía trước đó lại trong phút chốc ngưng tụ.

Trong nháy mắt liền bao trùm trên người của hải long kinh người này, trở thành máu thịt, gào thét đánh nhau một trận với ác long màu đen nọ.

Mà giờ khắc này, thân thể của Hải Mộng Chí Tôn bay ra.

Chí Tôn khôi lỗi cũng dưới sự khống chế của Mạnh Hạo cùng bay lên theo.

Còn Mạnh Hạo cũng một bước đi ra, trực tiếp bước ra Dương Tinh, đánh giết về phía chiến trường.

Còn có chín thanh kiếm của Ngũ Hành Kiếm tông, cũng vào giờ khắc này xé mở hư vô, chạy thẳng tới Đệ Lục Thiên đại lục.

Chỗ xa hơn, kinh văn của Tiên Cổ Đạo Tràng lại một lần nữa vang vọng.

Lần này, đi ra từ bên trong hư vô là một người nam nhân trung niên.

Trong mắt của nam nhân đó mang mờ mịt, trong tay cầm một thanh trường kiếm, giữa cất bước, sau khi nhìn đến dị tộc, lập tức sát ý kinh người.

Cùng lúc đó, vị Ly Long Chí Tôn này, thân thể bước ra một bước, trong phút chốc, hóa thành ba đại phân thân.

Một cái phân thân chạy thẳng tới Hải Mộng Chí Tôn, một cái khác thì đánh giết về phía Chí Tôn khôi lỗi.

Còn một cái cuối cùng lại hóa thành một đạo ánh sáng đen, khi đến gần chín thanh phi kiếm, ánh sáng đen trực tiếp vỡ vụn, trở thành vô số mảnh vỡ, cuốn về phía chín thanh kiếm.

Sau đó lần nữa dung hợp, nhưng lại tạo thành một mảnh phong ấn, vây chín thanh kiếm vào bên trong.

Mà không có ánh sáng đen, Ly Long Chí Tôn lộ ở trước mặt mọi người.

Hình dạng xuất hiện đó là một cái thân ảnh to lớn có ba cái đầu dài.

Trong đó hai cái đầu nhắm mắt, cái đầu ở giữa thì trong mắt mang ánh sáng đỏ, giữa cất bước, chạy thẳng tới Tiên Cổ Đạo Tràng triệu hoán nam nhân trung niên đi ra.

Tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đến gần, thuật pháp ngập trời.

Cùng lúc đó, Huyền Phương cũng vào giờ khắc này cất bước đi ra, mục tiêu của lão ta chính là Mạnh Hạo.

Lúc kềm chế toàn bộ, Đệ Lục Thiên không thể lại bị cản trở, một tiếng ầm, trực tiếp liền đụng vào trên núi thứ nhất.

Núi thứ nhất tức thì run rẩy, tiếng vang răng rắc quanh quẩn.

Từng đạo cái khe nứt trong chớp mắt tràn ngập cả núi thứ nhất.

Theo Đệ Lục Thiên đại lục lại tới, núi thứ nhất của Sơn Hải Giới... lại không thể chống đỡ, chợt bôn hội!

Còn Đệ Lục Thiên đại lục cũng vào giờ khắc này, tan vỡ hơn phân nửa.

Vô số mảnh vỡ chạy thẳng tới Sơn Hải Giới lại tới, lúc đánh vào biển thứ hai, trận pháp của biển này trực tiếp triển khai.

Lấy biển thứ hai tan vỡ làm giá cao, đi ngăn cản những mảnh vỡ đánh vào bên trong Sơn Hải Giới.

Đất rung núi lở, biển khô cạn trời bị diệt!

Cũng chính vào phút chốc biển thứ hai tan vỡ, cản trở mảnh vỡ của Đệ Lục Thiên tiếp tục đánh vào, trên Nguyệt Tinh, Địa Tạng khoanh chân tĩnh tọa, đôi mắt bỗng nhiên mở ra, lộ ra hàn mang.

Hắn không để ý thương thế, lần nữa triển khai giống như quầng sáng.

Quầng sáng lóe lên một cái, trong nháy mắt bao phủ phía trước núi thứ hai, khiến cho những mảnh vỡ xuyên thấu biển thứ hai, rối rít sau khi đụng chạm quầng sáng bị trực tiếp rung thành vỡ vụn.

Ngăn cản lan tràn, kết thúc nguy cơ của Đệ Lục Thiên mang đến!

-Chỉ đến nơi này sao...

Huyền Phương khẽ thở dài một tiếng, phía sau lão ta, một nhóm dị tộc cuối cùng đánh giết về phía tu sĩ Sơn Hải, trong lúc nhất thời, chém giết ngập trời.

Mà Sơn Hải Giới, từ sau núi thứ hai, lại là một mảnh an tĩnh, không có thủ đoạn khác thi triển ra.

-Vẫn không bức ra nội tình.

-Một khi đã như vậy...

Tay phải của Huyền Phương bấm quyết, phóng ra một chỉ tới trước mặt Mạnh Hạo.

Tiếng nổ truyền ra giữa hai người, từng người lui về phía sau.

Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, đang muốn xuất thủ, Huyền Phương trong giây lát kéo ra khoảng cách, đột nhiên nở nụ cười.

-Như vậy, ta mặc kệ Đệ Thất Thiên của ngươi có biện pháp gì, mặc kệ chư thiên sau này cần bao lâu, lại bỏ ra giá cao gì, trận chiến này... nếu không thể bức ra quá nhiều nội tình của Sơn Hải, như vậy... người này, còn có mặt trời mặt trăng ngôi sao, nhất định phải diệt!

-Cho nên, Khốn Tiên Trận giáng xuống cho ta!

Chương 1720: Bị ép buộc hàng lâmHuyền Phương vừa nói xong, trên tinh không, vốn dĩ không thấy được Đệ Thất Thiên, nhưng vào một chớp mắt đó, Đệ Thất Thiên đại lục phút chốc lóe lên một cái.

Trên đó Đệ Bát Thiên, Đệ Cửu Thiên, cho đến Đệ Tam Thập Tam Thiên đều vào giờ khắc này chớp động.

Bọn họ khoảng cách trạng thái giải khai chỉ cần mấy tháng là có thể.

Mà hiện giờ, thanh âm của Huyền Phương, bọn họ có thể nghe được, thậm chí hơn nửa năm qua, từng hình ảnh trên chiến trường, bọn họ cũng đều thấy rõ toàn bộ.

Thậm chí nhằm vào Sơn Hải Giới, đã chuẩn bị không ít thủ đoạn phản chế, từ lâu nhìn thấu, mặt trời mặt trăng ngôi sao, tầm quan trọng đối với Sơn Hải Giới mà nói!

Thậm chí, bọn họ càng coi trọng không phải Dương Tinh, mà là Nguyệt Tinh!

Về phần Dương Tinh, là bởi vì sự tồn tại của Mạnh Hạo.

Còn Mạnh Hạo nơi đây với chiến lực tự thân cùng với sự khống chế Chí Tôn khôi lỗi, khiến cho hắn dĩ nhiên cụ bị tư cách có thể kềm chế hai vị Chí Tôn.

Như vậy tu sĩ Sơn Hải, 33 Thiên không có khả năng không coi trọng, dĩ nhiên xếp Mạnh Hạo vào trong danh sách hẳn phải giết.

Thời khắc này theo thanh âm vang vọng của Huyền Phương, bất kể là vì đánh chết Mạnh Hạo cùng Địa Tạng, hay là vì trì hoãn thời gian trên chiến lược, càng vì sự an toàn bản thân của Huyền Phương cùng Ly Long, từ Đệ Thất Thiên 33 Thiên, tất cả dị tộc cường giả, thậm chí hai vị Chí Tôn bát nguyên cũng không thể không nhìn.

Mà đây, cũng chính là nguyên nhân sở tại Huyền Phương cứng rắn vừa đi ra khỏi phong ấn, liền lập tức nổi điên như vậy, phát động đại lục va chạm, không cho mình có đường rút lui.

Như vậy...

33 Thiên nhất định phải không tiếc giá cao, để đường rút lui cho lão ta.

Mà cũng chỉ có như vậy, trận chiến này mới không tính là thất bại.

-Mặt trời mặt trăng ngôi sao, chỉ cần diệt đi một cái, trận chiến này... chúng ta không coi là hoàn toàn thất bại.

Bên trong 33 Thiên, tiếng sấm khiến tinh không chấn động.

Một đạo cường quang, vào giờ khắc này trong nháy mắt hàng lâm từ trong bầu trời.

Ánh sáng này tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc rơi xuống.

Nhưng vào lúc này, từ phương hướng của Sơn Hải Giới núi thứ chín, đột nhiên, cũng có một đạo ánh sáng bay ra.

Hai đạo ánh sáng, trực tiếp đụng nhau bên ngoài Sơn Hải Giới.

Trong tiếng nổ ầm ầm, 33 Thiên có tiếng rống giận truyền ra, nhưng đạo ánh sáng hàng lâm lại tan vỡ ra, trở thành điểm sáng, không thể trở thành Khốn Tiên Trận trong miệng của Huyền Phương!

Cùng lúc đó, Sơn Hải Giới tu sĩ, đại lượng chạy ra từ núi thứ hai, sát nhập vào trong đại quân dị tộc, bên ngoài núi thứ hai này, trực tiếp triển khai sự chém giết tàn khốc.

Mà vị Ly Long Chí Tôn đó, chỉ một người đánh với Chí Tôn khôi lỗi, đánh với Hải Mộng Chí Tôn, đánh với Hải Long Hải Thần Giới, lại kềm chế Thái Dương Kiếm Tông, thậm chí ngay cả nam nhân trung niên do Tiên Cổ Đạo Tràng triệu hoán ra cũng bị lão ta kiềm chế.

Nhưng chút ít đó, lão ta phải bỏ ra giá cao thảm trọng, gần như vừa mới tiếp xúc, Ly Long Chí Tôn liền phun ra máu tươi, nhưng cũng không lui lại, mà cười gằn, giơ tay lên, trực tiếp vỗ vào trên trán của mình.

Một tiếng ầm, trên người của lão ta xuất hiện ánh sáng đen.

Giữa ánh sáng đen đó lóng lánh, chiến lực của Ly Long Chí Tôn lại càng trào dâng hơn, thẳng thừng lấy bản thân kéo lại tất cả mọi người.

-Long Yêu Bá Thể!

-Lúc này bản mạng thần thông của Ly Long nhất tộc sau khi được triển khai, như chiến hồn bám vào người, không thấy hết thảy thần thông thuật pháp.

Nhưng một khi sau thời gian bá thể, thương thế của lão ta sẽ trong nháy mắt xuất hiện!

Đôi mắt của Hải Mộng Chí Tôn lóe lên một cái.

-Hắn làm như vậy, đây là đang muốn chết!

-Là bởi vì kéo dài thời gian thời cơ chiến đấu, khiến cho trận chiến này thất bại, cho nên thời khắc này phải liều mạng sao... ?!

Huyền Phương Chí Tôn nơi xa xa, sau khi thấy một màn như vậy cũng trầm mặc xuống, ngửa mặt lên trời cười to, trong mắt mang quyết liệt, đánh giết về phía Mạnh Hạo.

Ánh mắt của Mạnh Hạo chớp động, thời khắc này không lùi mà tiến tới, giữa cất bước, thần thông của hai người nổ vang, trong lúc nhất thời, lại bất phân thắng bại.

Nhưng Mạnh Hạo lại hơi chật vật một chút.

Tu vi của hắn vào thời khắc này có tư cách đánh một trận với Chí Tôn, tuy không cách nào thắng được, nhưng kéo lại Huyền Phương thì không là vấn đề.

Chỉ cần bên phía Ly Long bị nhiều thủ đoạn của mọi người chém chết hoặc là bức lui, như vậy Huyền Phương nhất định bỏ mạng ở nơi đây.

-Lần này, hai vị Chí Tôn, phải chết một người ở chỗ này.

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, trong mắt có sát cơ mãnh liệt.

Hắn không phải lần đầu tiên khai chiến với Huyền Phương.

Một lần trước đó, hắn cơ hồ bị dồn đến cực hạn, thời khắc này thương thế khôi phục, chiến lực mạnh hơn, khi ra tay, lập tức thiên địa nổ vang.

Mà đại quân dị tộc bốn phía vào thời khắc này cũng dưới một loạt tiếng gào thét thê lương, đang bị tu sĩ Sơn Hải không ngừng diệt sát, càng ngày càng nhiều tu sĩ Sơn Hải xuất hiện, sát nhập vào bên trong.

Lần này cả dị tộc, Đệ Nhị Thiên đến Đệ Lục Thiên, sự hủy diệt của bọn họ đối với Sơn Hải Giới vượt qua Đệ Nhất Thiên, nhưng sự thương tổn đối với tu sĩ Sơn Hải lại hoàn toàn không bằng Đệ Nhất Thiên đại lục.

Cùng lúc đó, cảm nhận được nguy cơ của Huyền Phương cùng Ly Long, trên tinh không, Đệ Thất Thiên cho đến Đệ Tam Thập Tam Thiên lập tức có tiếng rống giận truyền ra, tăng nhanh tốc độ muốn thay đổi trạng thái.

Nhưng loại song nhận kiếm đó có thể làm cho bọn họ tránh khỏi dương mưu của Sơn Hải Giới lúc trước, cũng đồng dạng gắt gao phong ấn bản thân.

Mà xét đến cùng, vẫn là bọn họ không có dự liệu được, tập hợp lực lượng của năm Thiên đại lục, không ngờ... ngay cả đạo phòng tuyến thứ hai của Sơn Hải Giới cũng không bị công phá, thậm chí trận chiến này bất lợi, dẫn tới dị tộc đang bị lâm vào trong tàn sát.

Thời khắc này tiếng nổ truyền ra, Đệ Thất Thiên cho đến Đệ Tam Thập Tam Thiên đang ở vào trạng thái phong ấn do đánh bản thân tạo thành, ý đồ xông vào.

Mà trên chiến trường, Sơn Hải Giới lấy được ưu thế tuyệt đối, những dị tộc kia nhất nhất tử vong, liên tiếp bại lui, căn bản là không thể đối kháng với Sơn Hải tu càng ngày càng nhiều.

Bên ngoài núi thứ hai, mặc dù biển tan vỡ, nhưng giờ này, lại vì đó mà tạo thành một cái biển máu.

Còn Ly Long Chí Tôn nọ thì thời khắc này sau khi bá thể, không ngờ lần nữa triển khai, đã liều mạng tất cả.

Đáy lòng của lão ta cũng có chua xót, trước đó Khốn Tiên Trận không thành công, nếu không, trận chiến này cũng sẽ không gian nan như thế.

Mà giờ đây, lão ta gần như kềm chế tất cả cường giả của Sơn Hải, nhưng giá cao là cục diện có nguy cơ sinh tử rất mạnh mà chính lão ta cũng phải thừa nhận.

-Huyền Phương, ngươi nhanh một chút!

Khi Ly Long gào thét, bên phía Huyền Phương cũng đã sớm bộc phát ra toàn bộ tu vi, lực lượng Chí Tôn dâng lên ầm ầm.

Nhưng trước đó, vào lúc lão ta bị vây khốn, vốn dĩ hư nhược, giờ này đi ra không lâu, lại từng có giao chiến sống chết với Mạnh Hạo trước đây, rất nhiều thủ đoạn Mạnh Hạo đều đã quen thuộc, muốn trong thời gian ngắn đánh chết hắn, căn bản không có khả năng.

Mà ý đồ của lão ta muốn thoát khỏi Mạnh Hạo cũng giống vậy không làm được.

Mạnh Hạo hóa thành đại bàng màu xanh, kêu to một tiếng, nát kim nứt đá, trực tiếp bắt vỡ tinh không hư vô, xoay người vụt qua, lại có tinh tú bao phủ toàn thân.

Dưới một cú đánh, cũng có từng viên một Dương Tinh không ngừng xuất hiện bên cạnh hắn.

Thậm chí Phong Yêu cấm pháp khi bị Mạnh Hạo dùng ra, cắn trả cũng nhẹ hơn rất nhiều so với trước.

Còn uy lực tác dụng trên người Huyền Phương ngược lại lớn hơn.

Mắt thấy hai đại Chí Tôn đều không thể trong thời gian ngắn cứu viện lẫn nhau, Đệ Thất Thiên cho đến Đệ Tam Thập Tam Thiên càng nóng nảy.

Nếu kéo dài nữa, bọn họ thật sự phải làm cho tốt...

Chí Tôn lại chuẩn bị vẫn lạc thêm một vị.

Cả 33 Thiên, mới có năm vị Chí Tôn, mà hiện giờ Dịch Cổ đã bỏ mình.

Nếu lại bỏ mình thêm một người nữa, cuộc chiến tranh này tuy rằng 33 Thiên cho rằng sẽ thắng, nhưng giá cao to lớn lại không phải là bọn họ muốn thừa nhận.

Cùng lúc đó, trên núi thứ chín, trên Nam Thiên Tinh, Thủy Đông Lưu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn tinh không, trầm mặc im lặng.

Trên thần sắc hình như có chần chờ, như có lựa chọn gì đó khó có thể lập tức quyết định.

Hồi lâu sau, Thủy Đông Lưu bình tĩnh lại, nhẹ giọng lẩm bẩm.

-Nhìn từ lâu dài, không ai... là không thể bị hy sinh, ngươi cũng được, ta cũng được...

Một khi đã như vậy...

Thủy Đông Lưu hít sâu một hơi, vốn dĩ nâng lên tay phải, chậm rãi buông xuống.

-Một khi đã như vậy, lão phu liền mở ra chỗ hổng trước thời hạn cho các ngươi.

Nói như vậy... các ngươi nhìn như hàng lâm một phần, nhưng trả giá cao rất lớn, trên thực tế, thời gian giải mở trạng thái phong ấn ngược lại bởi vậy bị kéo dài lần nữa...

Trọng yếu nhất...

Hai người kia, năm đó bị hai thế lực lớn đoạt xá thân thể, giờ này bạo phát ra lực lượng của Chí Tôn bát nguyên, cũng không thể... hàng lâm trước khi phong ấn chưa giải khai.

-Chỉ có điều, nói như vậy, Địa Tạng cũng được, Hải Mộng cũng được, còn có ba đại đạo môn đều có nguy cơ...

Mà nguy cơ lớn nhất chính là Mạnh Hạo...

Thủy Đông Lưu trầm mặc, hồi lâu sau, khẽ thở dài một tiếng.

-Cuối cùng, 33 Thiên không coi vào đâu, mà hai Chí Tôn đã từng bị đoạt xá đó mới là...

đại địch chân chính không thể bị rung chuyển trong 33 Thiên.

Bên ngoài Sơn Hải Giới Đệ Nhị Thiên, trong chiến trường chém giết kịch liệt hơn.

Ly Long liên tiếp bại lui, mắt thấy sắp không thể chống đỡ, mà thời gian bá thể dưới mấy lần triển khai của lão ta thời khắc này đã muốn hỏng mất.

Chỗ của Huyền Phương bất kể triển khai bất kỳ thủ đoạn nào, đều trước sau không thể bức lui Mạnh Hạo chút nào, dần dần lo lắng.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong tinh không, Đệ Thất Thiên cho đến Đệ Tam Thập Tam Thiên truyền ra tiếng nổ kinh thiên.

Không biết là phải trả giá cao gì, Đệ Thất Thiên cho đến Đệ Tam Thập Tam Thiên lóe sáng lên bỗng toàn bộ ảm đạm xuống từ phía sau Đệ Thập Lục Thiên, dường như lực lượng phong ấn lần nữa củng cố.

Mà Đệ Thất Thiên cho đến Đệ Thập Lục Thiên vào giờ khắc này không lóe lên nữa, mà là... xuất hiện bên trong tinh không!

Dường như, sau Đệ Thập Thất Thiên, hoàn toàn gánh chịu lực lượng phong ấn của Đệ Thất Thiên cho đến Đệ Thập Lục Thiên, khiến cho bản thân phong ấn mãnh liệt hơn, đồng thời phân chia ra Đệ Thất Thiên cho đến Đệ Thập Lục Thiên!

Trong tiếng nổ vang, Đệ Thất Thiên hàng lâm, Đệ Bát Thiên, Đệ Cửu Thiên...

Cho đến Đệ Thập Lục Thiên, tổng cộng mười Thiên lao đến mãnh liệt, xuất hiện ở trong tinh không, xuất hiện bên ngoài Sơn Hải Giới.

Cùng lúc đó, có mười đạo ánh sáng hàng lâm từ bên trong mười Thiên đại lục, bộc phát mạnh mẽ, chạy thẳng tới Sơn Hải Giới.

Một đạo ánh sáng trong đó trực tiếp đánh vào phía trước Ly Long, cắt ngang giao chiến giữa lão ta với cường giả của Sơn Hải, thẳng thừng đẩy ra.

Còn đạo ánh sáng thứ hai thì rơi vào ngay giữa Mạnh Hạo và Huyền Phương, tạo thành khí lãng, cưỡng ép tách ra bọn họ.

Mạnh Hạo lập tức bị đánh sâu vào, khi thân thể lui về phía sau, không ngờ bị mạnh mẽ đẩy ra Sơn Hải Giới, đến gần Dương Tinh.

Khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, nhưng vào lúc này, đạo ánh sáng thứ tư khoảnh khắc đi qua, chạy thẳng tới Dương Tinh, tốc độ cực nhanh.

Mạnh Hạo căn bản không thể đi ngăn cản, sau đó trơ mắt nhìn đạo quang đánh vào Dương Tinh.

100 ngàn tu sĩ trên Dương Tinh, thân thể của bọn họ trong nháy mắt trở thành tro bụi...

Còn có Dương Tinh cũng vào giờ khắc này bị run rẩy kịch liệt.

Từng đạo khe nứt tràn ngập, thoạt nhìn thấy mà giật mình.

Chương 1721: Nghịch chuyển- Không...

Mạnh Hạo mở to mắt, ngơ ngác nhìn một màn này, trong nháy mắt hai mắt hắn ngập đầy tơ máu, phát ra tiếng thét thê lương! !!

Cùng lúc đó, luồng sáng thứ năm cũng nối tiếp rơi xuống, chạy thẳng tới Nguyệt Tinh.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", Nguyệt Tinh vốn là chủ phòng, thời khắc này bị rung chuyển, 100 ngàn tu sĩ bên trong lập tức phun ra máu tươi, từng người đều uể oải, mặc dù không chết nhưng toàn bộ bị thương nặng.

Mà Nguyệt Tinh lúc này, trong tiếng "rắc rắc" xuất hiện vô số khe nứt, dường như tùy thời có thể tan vỡ.

Ngay sau đó, còn dư lại năm luồng sáng, cùng một lúc toàn bộ rơi vào Sơn Hải Giới!

Lần này không phải hủy diệt, mà là... phong ấn!

Tiếng động "rầm rầm" quanh quẩn, trời đất rung chuyển, tinh không mờ tối.

Trong lúc đám người Hải Mộng mặt biến sắc, năm luồng sáng này bao phủ Sơn Hải Giới, bao trùm tất cả, hoàn toàn... tách rời ra...

Sơn Hải Giới cùng với Dương, Nguyệt Tinh!

Khiến cho Dương, Nguyệt Tinh ở ngoài Sơn Hải Giới, một màn này xảy ra đột ngột, biến hóa quá nhanh, Mạnh Hạo cười thảm, nhưng hắn hiểu rõ, đây... chính là chiến tranh!

Sinh mạng, ở trong chiến tranh là tồn tại yếu ớt nhất, không chịu nổi một kích...

100 ngàn tu sĩ trong Dương Tinh, có một nửa đã từng không tiếc giá cao để trì hoãn thời gian cho mình, Mạnh Hạo cùng bọn họ... là chiến hữu.

Mạnh Hạo trong mắt đỏ thẫm, nhưng giờ này không cho phép hắn đi suy nghĩ nhiều, gần như ngay khoảnh khắc năm luồng sáng này tạo thành phong ấn, hắn truyền ra thần niệm, lập tức Chí Tôn khôi lỗi dưới khống chế của Mạnh Hạo, thuấn di một cái, lập tức mạnh mẽ chạy ra ngoài phong ấn, xuất hiện ở bên cạnh Mạnh Hạo!

Cùng lúc đó, mấy ngàn vạn dị tộc, còn có những chiếc chiến xa dữ tợn, từ Đệ Thất Thiên cho đến Đệ Thập Lục Thiên, trên mười Thiên đại lục kia, ầm ầm tràn ra.

Đệ Thất Thiên cho đến Đệ Thập Lục Thiên, thời khắc này "rầm rầm" phủ xuống, mười tòa đại lục, như một cái tháp cao lập phương đổi chiều, dường như ngưng tụ khí thế nghiền ép, làm cho trong ngoài tinh không vọt ra uy áp.

Thậm chí ngay cả Sơn Hải Giới, vào giờ khắc này đều giống như bị một đôi bàn tay to vô hình hung hăng đè một cái, tất cả tinh tú bên trong Sơn Hải đều "ầm ầm" chấn động.

Mà năm luồng sáng từ mười phiến đại lục kia tới đây, thời khắc này hóa thành khốn trận phong ấn, núi thứ hai cho đến núi thứ chín Sơn Hải Giới, đều bao phủ ở bên trong, đồng thời, Dương, Nguyệt Tinh triệt để tách rời ra.

Khiến cho chúng cô lập ở bên ngoài, không thể cứu viện được.

Biến hóa bất thình lình này làm cho tu sĩ Sơn Hải đều biến sắc mặt, Hải Mộng ánh mắt phức tạp, trong trầm mặc, ý đồ đi công phá vách ngăn này, nhưng không có cách nào làm được.

Thủ đoạn của ba đại đạo môn, cũng không thể trong thời gian ngắn công phá được vách ngăn phong ấn này.

Trong lúc nhất thời, Sơn Hải Giới không đáng ngại, nhưng Mạnh Hạo và Địa Tạng, lại đang rơi vào nguy cơ.

Cuộc chiến tranh này, tác dụng của Dương, Nguyệt Tinh rất lớn, đã làm cho 33 Thiên cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, thời khắc này cưỡng ép phủ xuống, không tiếc giá cao cũng muốn phá huỷ Dương, Nguyệt Tinh đi.

Mạnh Hạo bỗng nhiên thân mình lui về sau, nhanh chóng về tới trong trận pháp Dương Tinh.

Chung quanh hắn đã không có bất kỳ thân ảnh nào, thậm chí hài cốt đều không còn lại, chỉ có khí tức tử vong tràn ngập, chỉ có hồn chết trận bất khuất, dường như đang bồi bạn bốn phía, Mạnh Hạo trầm mặc, nhưng trong mắt lại sáng lên mang theo sát ý mãnh liệt.

Chí Tôn khôi lỗi giờ khắc này cũng nhanh chóng trở về.

Khi xuất hiện trên Dương Tinh, trong tinh không xa xa, ngàn vạn dị tộc từ trên mười Thiên đại lục kia vọt ra, thời khắc này ầm ầm tản ra, tràn ngập tinh không, Huyền Phương và Ly Long, đều từng người lui trở lại trong đại quân dị tộc.

Hai vị Chí Tôn này, Huyền Phương hơi tốt một chút, mà Ly Long thì phun ra máu tươi, thân thể máu thịt bầy nhầy, tất cả thương thế lúc này đều phát, dĩ nhiên là bị thương nặng.

Hắn cố gượng đứng ở nơi đó, lấy ra đan dược nuốt vào, rồi dưới bảo vệ của mấy Chủ Tể, nhanh chóng lui về sau, về tới đại lục, tự mình trị thương.

Thương thế của hắn quá nặng, thời khắc này ý thức đều sắp hôn mê, cố gượng về tới Đệ Thập Lục Thiên đại lục, sau đó lập tức phun máu tươi, dưới bảo vệ của rất nhiều dị tộc, hắn nhắm mắt tĩnh tọa.

Hắn không phải là không có chú ý tới, giờ khắc này ánh mắt ẩn chứa sát cơ đến từ Mạnh Hạo ở trên Dương Tinh bị tách ra kia, nhưng Ly Long Chí Tôn lại khinh thường không có để trong lòng, không phải Mạnh Hạo chiến lực không đủ để dẫn tới hắn cảnh giác, mà là thế cục hôm nay, Mạnh Hạo phải suy tính, là tất cả có còn sống tiếp hay không.

Huyền Phương Chí Tôn ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười quanh quẩn, cũng có phấn chấn trong lòng.

Lần này, mười phiến đại lục phủ xuống, mấy ngàn vạn dị tộc bày trận, cũng có hơn mười vị Chủ Tể uy áp ngập trời, mặc dù không có Chí Tôn nào khác bước chân vào tinh không Sơn Hải, nhưng đối với Huyền Phương, hết thảy... vậy là đủ rồi.

"Đủ để lão phu tiêu diệt Dương Nguyệt Tinh, sau đó phá huỷ phân nửa Sơn Hải Giới còn lại này, cũng đủ để lão phu kéo dài thời gian, cho đến Đệ Thập Thất Thiên đại lục xuất hiện!"

Huyền Phương trong mắt sát cơ nhoáng một cái, hắn bỗng nhiên nâng tay lên, điểm một lóng tay về hướng Nguyệt Tinh.

-Chư vị Chủ Tể, chung sức tiêu diệt Nguyệt Tinh, giết sạch tu sĩ bên trong!

Theo lời nói của hắn truyền ra, lập tức Chủ Tể phủ xuống bốn phía lần này, toàn bộ đều nhoáng một cái, mặt đầy sát khí chạy thẳng tới Nguyệt Tinh.

Cùng lúc đó, còn có mấy trăm vạn dị tộc, cùng theo đánh tới hướng Nguyệt Tinh!

Trên Nguyệt Tinh, sắc mặt Địa Tạng ngược lại rất bình tĩnh, trong trầm mặc, bỗng nhiên ông nở nụ cười, chỉ là tiếng cười kia khàn khàn, nụ cười kia chua xót, nhưng ánh sáng trong mắt ông cũng không có tắt.

Ông hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, 100 ngàn tu sĩ bốn phía, toàn bộ uể oải, trong cơ thể sinh cơ gần như tuyệt diệt, thời khắc này như ngọn nến trong gió, lung lay sắp tắt, nhưng không có một người nào lên tiếng, bọn họ phần lớn đều nhìn về phương hướng Sơn Hải Giới, trong mắt cócam lòng, có phức tạp, cũng có chúc phúc...

Sau đó, 100 ngàn tu sĩ này toàn bộ nhắm nghiền hai mắt, dâng hiến chút sinh mạng cuối cùng cho Sơn Hải Giới, dâng hiến để bảo vệ cho Nguyệt Tinh này.

Trong tiếng nổ "ầm ầm" quanh quẩn, cả Nguyệt Tinh run rẩy, từng quầng sáng khoảnh khắc bạo phát bao phủ Nguyệt Tinh, rất nhanh, thần thông đến từ Chủ Tể dị tộc, còn có thuật pháp của cả triệu dị tộc kia, liền công tới, dường như muốn che mất Nguyệt Tinh ở bên trong.

Máu tươi, từ thất khiếu 100 ngàn tu sĩ này tràn ra, thân thể của bọn họ dần dần vỡ vụn, Địa Tạng cười thảm, nhưng trong mắt lại nảy sinh điên cuồng.

Bên kia, Huyền Phương nhìn về hướng Dương Tinh, trong mắt sát cơ lóng lánh, giữa hắn cùng Mạnh Hạo đã đấu với nhau hai lần: lần đầu tiên thảm thiết, lần thứ hai tuy rằng thời gian không lâu, mặc dù không tính là thảm thiết, nhưng Mạnh Hạo trì hoãn, làm cho hắn không thể đi trợ chiến Ly Long, thậm chí rơi vào nguy cơ sinh tử.

"Lần thứ ba này, không phải ngươi chết, chính là ta vong!"

Huyền Phương vung tay áo, lập tức cả triệu dị tộc bốn phía, toàn bộ cảm nhận được thần niệm của Huyền Phương Chí Tôn, trên thân mỗi người đều bùng phát sát khí, hướng về phía Dương Tinh.

Mà Huyền Phương Chí Tôn, cũng vào giờ khắc này bay đi hướng Dương Tinh, phía sau có mấy trăm vạn dị tộc.

Lúc đi tới trước, hai tay hắn không ngừng bấm quyết, hình như có thuật pháp quỷ dị nổi lên trong tay hắn.

Mạnh Hạo trầm mặc, trước nay bị động không phải là tính cách của hắn, trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh, thần niệm hơi động, lập tức Chí Tôn khôi lỗi phía trước hắn đứng lên, trong mắt sát cơ lóng lánh, cất bước chạy thẳng tới phía Huyền Phương, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần, trong tiếng nổ "ầm ầm" liền vượt qua Huyền Phương, khi xuất hiện, bất ngờ ở giữa đại quân dị tộc phía sau.

Chí Tôn khôi lỗi không có dừng lại, mục tiêu của hắn chính là...

Đệ Thập Lục Thiên, hoặc là nói mục tiêu của Mạnh Hạo, là Ly Long Chí Tôn bị thương nặng kia.

-Ngươi tới giết ta, như vậy... ta sẽ đi giết Chí Tôn phe ngươi!

Ngươi cứu, hay là không cứu!

Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong trận pháp, nhìn về phía Huyền Phương xa xa, ánh mắt lạnh như băng.

Cùng lúc đó, trong Sơn Hải Giới, thời khắc này nổ vang ngập trời, một lực lượng mạnh mẽ từ trong núi thứ chín bùng phát ra, xông vào trên phong ấn của mười Thiên đại lục đối với Sơn Hải Giới, làm cho phong ấn rung chuyển, khiến cho phong ấn vặn vẹo, tia sáng rực rỡ.

Cùng lúc đó, Hải Mộng Chí Tôn, cùng với ba đại đạo môn đều ra tay, đồng thời, trong Sơn Hải Giới có ba tòa đại điện tinh không, người ngoài không thấy được, nhưng bên trong ba đại điện này, phân biệt có ba vị lão nhân, ba vị thanh niên.

Mà giờ này, ba vị lão nhân cùng một lúc mở mắt ra, dường như cảm nhận được triệu hoán, cảm nhận được phong mệnh.

-Cầm pháp bảo của lão phu, hiệp trợ chúng tu, phá mở phong ấn!

Ba vị lão nhân này, gần như đồng thời lên tiếng, mà ba vị thanh niên trong ba đại điện, thời khắc này đều ngẩng đầu, trong mắt lộ ra chiến ý.

Bọn họ chờ đợi xuất chiến, đã chờ đợi rất lâu.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", thanh niên trong đại điện thứ nhất, khi hắn ngẩng đầu, một bộ áo giáp màu xanh tức khắc bao phủ trên người hắn, che phủ khuôn mặt, đồng thời, một cây trường thương màu xanh cũng xuất hiện ở trước mặt hắn, bị hắn nắm trong tay, ngay sau đó trên người hắn liền bạo phát ra khí thế kinh thiên.

Mơ hồ, dường như đạt tới trình độ lục nguyên, thậm chí cao hơn một chút.

Mà hết thảy dường như không phải tới từ thanh niên, mà là đến từ áo giáp cùng với cây trường thương trên người hắn.

Thân thể hắn nhoáng lên một cái, cất bước đi ra đại điện, cả người hóa thành một luồng sáng xanh vọt lên trời, chạy thẳng tới chỗ phong ấn.

Đồng thời ngay lúc đó, tại hai mảnh khu vực tinh không khác, cũng có cầu vồng vọt lên trời, một đạo là màu đỏ, trong cầu vồng màu đỏ là một thân ảnh toàn thân mặc áo giáp màu máu, một thanh huyết kiếm vây quanh thân thể hắn, sát khí ngập trời.

Một hướng khác, là ánh sáng màu vàng vọt lên trời, thân ảnh bên trong mặc áo giáp vàng, trong tay cầm... lại là một cuốn thẻ tre, lực lượng thần thức kinh người vây quanh, khiến cho tốc độ của hắn nhanh hơn.

Trong tiếng nổ "ầm ầm", ba thân ảnh này vọt vào trong phong ấn.

Bất ngờ, từ trên người ba người này lại bùng phát ra khí tức của...

Thái Linh Kinh, Đạo Thần Kinh, còn có...

Trảm Thiên Kinh!

Ba đại kinh văn của Sơn Hải Giới, thời khắc này toàn bộ xuất thế!

Phong ấn nổ vang, lay động kịch liệt, cũng có tiếng "rắc rắc" truyền ra, dường như sắp tan vỡ.

Mà ở trong Sơn Hải Giới còn có một thân ảnh, thời khắc này đang một đầu đánh về phía phong ấn, chính là Kháo Sơn lão tổ.

Trước đó khi Sơn Hải biến hóa hình thái thứ hai, không biết lão đi phương nào, thời khắc này đột nhiên ló mặt, đi va chạm, đáy lòng lão cũng đang lẩm bẩm.

-Tên khốn kiếp kia phỏng chừng là không chết được, bất quá nếu thật đã chết, lão tổ ta cũng tự do...

Nhưng... nhưng lão tổ ta vẫn cảm thấy, hắn còn sống thì tốt hơn một chút...

Kháo Sơn lão tổ thở dài, lần nữa đâm đầu tới...

Chương 1722: Dương tinh, bạoCùng lúc đó, tất cả tu sĩ trong Sơn Hải Giới, đều triển khai thần thông, đánh lên phong ấn, làm cho phong ấn bị rung chuyển, không ngừng vỡ vụn, nhưng phong ấn này là 33 Thiên không tiếc giá cao phủ xuống, cũng không bình thường, cho dù vỡ vụn nhưng không tan vỡ.

Ngoài Sơn Hải Giới, Nguyệt Tinh nổ vang, Chủ Tể cùng dị tộc ra tay, khiến cho Nguyệt Tinh run rẩy, dường như sắp vỡ nát.

Huyền Phương nơi đó, thời khắc này cười lạnh, hắn lại không có để ý tới Chí Tôn khôi lỗi đánh tới hướng Đệ Thập Lục Thiên, mà đứng tại chỗ, hai tay thủy chung đều đang bấm quyết, một loạt khí tức quỷ dị, từ trên người hắn tản phát ra, khiến cho hư không bốn phía như có vô số thân ảnh mơ hồ, đang như ẩn như hiện.

Đúng lúc này, thần thông của mấy trăm vạn dị tộc kia ầm ầm tới gần Dương Tinh, giống như biển thuật pháp, trong phút chốc đã che phủ Dương Tinh ở bên trong.

Mà trên Dương Tinh, không có lực lượng phòng hộ của Nguyệt Tinh, giờ khắc này ở trong biển thuật pháp này nổ vang, lập tức mặt đất nứt ra, khe nứt tràn ngập cả tinh tú, dường như tùy thời có thể tan vỡ.

Thậm chí thời khắc này, cũng xuất hiện dấu hiệu chia tách đổ sụp.

Mạnh Hạo ở trong biển thuật pháp, đối mặt với một kích kinh khủng đánh tới này, hắn lại nở nụ cười, trong mắt cháy bùng lên ngọn lửa điên cuồng, hắn biết, Dương Tinh... không thể thừa nhận một kích này, nhất định sẽ tan vỡ!

Hết thảy, là vì đạo quang quá mức kinh khủng trước đó, khiến cho Dương Tinh đã bị thương nặng, mà giờ này, thì không có cách nào chống đỡ...

-Một khi đã như vậy, viên Dương Tinh này cùng với hủy ở trong tay các ngươi, không bằng...

Dùng để hủy diệt dị tộc!

Mạnh Hạo bỗng nhiên nâng hai tay lên, vỗ mạnh xuống mặt đất hai bên trận pháp.

Tu vi vận chuyển, lực lượng thân thể ngưng tụ, lập tức Dương Tinh rung chuyển, chia năm xẻ bảy, trực tiếp nổ tung tan vỡ!

"Ầm ầm ầm! !!"

Theo tan vỡ, vô số mảnh vỡ quét ngang ra bốn phía, tiếng rít gió kinh người.

Theo Dương Tinh tự bạo, theo một lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào, lập tức biển thuật pháp công tới bị va chạm trực tiếp, lực đụng chạm giữa song phương, như sóng to gió lớn cuốn ra thương mang.

Cả tinh không tiếng nổ vang trời giống như có người khổng lồ đang gầm thét, mà bốn phương tám hướng, vô số tia sáng dọc ngang, tinh hải sinh sóng, giống như ngày tận thế!

Dương Tinh tự bạo, lại là ánh sáng và hơi nóng lan ra, khoảnh khắc biển thuật pháp đã bị vùi lấp ở bên trong, mặc dù cả triệu dị tộc kia cường hãn, nhưng diệt tinh tú cũng không diệt được quang nhiệt đến từ Dương Tinh!

Dù sao, Dương Tinh này là mặt trời của Sơn Hải Giới, vạn vạn năm nay luôn chiếu sáng Sơn Hải Giới, bên trong ẩn chứa quang nhiệt khó có thể hình dung.

Vả lại trọng yếu hơn là, bên trong Dương Tinh này, ẩn giấu bảo vật của Cửu Phong Chí Tôn năm đó, dùng nó để bao bọc tích lũy tinh tú, nên một khi tinh tú này tự bạo cực kỳ kinh khủng!

Tiếng nổ vang vang động thương mang, ánh sáng chiếu rọi thiên địa, bất luận là Sơn Hải Giới bên trong phong ấn, hay là những dị tộc không có tới gần phạm vi tự bạo kia, đều trong chớp mắt ngẩn người tại đó, ngơ ngác nhìn một màn trên tinh không này!

Một màn điên cuồng này... là rất nhiều người cả đời đều không thể chính mắt nhìn thấy!

Mặt trời, tự bạo! !!

"Rầm rầm rầm!"

Tự bạo này cũng không phải một lần là kết thúc, mà nổ tung kéo dài... là ánh sáng và hơi nóng quét ngang ra, chẳng những vùi lấp biển thuật pháp, mà dị tộc ở bốn phía kia đều không kịp tránh ra, lập tức bị bao phủ ở bên trong... rồi như bị cuồng phong quét ngang, trong nháy mắt máu thịt tách rời, bị luồng hơi cực nóng gào thét, khoảnh khắc khô héo thành tro bụi!

Mà hết thảy, ở dưới ánh sáng mãnh liệt chói mắt kia, có người thấy không rõ, có người lại chịu đựng đau nhói, nhìn thấy rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, truyền ra vô số tiếng gào thê lương, mảng mảng đại quân dị tộc, vào giờ khắc này sụp đổ, giống như có một bàn tay ánh sáng quét qua, nơi đi qua toàn bộ bị xóa sạch!

Nhưng đúng lúc này, Huyền Phương Chí Tôn đang hai tay bấm quyết, bỗng nhiên chợt ngừng, hắn ngẩng đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười lãnh khốc.

Đối với hiểu biết về chiến tranh, hắn không dám nói dị tộc không người nào có thể vượt qua mình, nhưng hắn rất xác định, trong năm vị Chí Tôn, hắn là người am hiểu chiến lược nhất.

-Trong chiến tranh, chỉ có thắng bại, không có đúng sai, vì thắng... có thể hy sinh bất cứ giá nào, cho dù là chính mình, nếu là lúc cần thiết cũng có thể hy sinh!

Mà nếu Sơn Hải Giới đã nổi lên tinh thần, như vậy cũng chú định...

Trận chiến này, không phải là bọn họ chết, chính là chúng ta vong!

Huyền Phương nhàn nhạt lên tiếng, đột nhiên nâng tay lên, điểm một cái về hướng khu vực đám dị tộc tử thương vô số sau khi Dương Tinh tan vỡ kia.

Một lóng tay này mang theo thanh âm quỷ dị của Huyền Phương, quanh quẩn tinh không: - Với hồn làm ý niệm, với máu để hiến tế, với thiên địa chúng sinh, với tinh không làm mũi nhọn, ngưng tụ ý niệm chém, hóa thành... một đao!

Trong nháy mắt thanh âm của hắn truyền ra, những dị tộc tử vong kia, bên trong khu vực bọn họ chết lập tức có vô số hồn, mang theo thê lương, mang theo oán độc, xuất hiện trong ánh sáng và hơi nóng kia.

Vốn vô số máu tươi hẳn phải tiêu tán, không ngờ ngay khoảnh khắc này, dường như bị một lực lượng kỳ dị nào đó bao phủ chiết xuất ra, không có tiếp tục tiêu tán, mà tản ra ánh sáng đỏ yêu dị!

Còn có máu tươi trước đó tiêu tán, cho dù là bị tán đi, nhưng vẫn còn mùi máu tanh lan tràn, như biến thành biển máu hư ảo.

Mà hồn của các dị tộc kia toàn bộ đều đắm chìm trong biển máu, dường như không cam lòng tử vong, phát ra hàng loạt tiếng gào thê lương, đa số người không nghe được tiếng gào thét đó.

Hồn trong biển máu, thê lương, oán độc, gào thét trong vô hình dường như muốn đi oán hận bầu trời thiên địa này, dường như muốn đi nghịch chuyển tinh không thương mang này, suy nghĩ như vậy sau khi ngưng tụ mấy trăm vạn, trở thành một oán niệm... mãnh liệt nhất của phiến tinh không, thời khắc này!

-Với oán thành đao, với đao này, mới có thể chặt đứt... hết thảy sợi dây tâm thần!

Huyền Phương ở phía xa thần sắc dữ tợn, thanh âm như lôi đình, quanh quẩn.

Ngay lúc đó hắn nâng tay phải lên thật cao...

Gần như ngay khoảnh khắc hắn nâng lên cánh tay, lập tức biển máu kia cuồn cuộn cuốn lên ngập trời, trong tiếng sôi sùng sục, không ngờ lại ngưng tụ chung một chỗ, tạo thành...

Đao!

Một cây đao!

Một cây đao, ngưng tụ mấy trăm vạn oán niệm!

Cây đao này bị Huyền Phương Chí Tôn cách không cầm lấy, giơ lên, hung hăng chém một cái về hướng Mạnh Hạo nơi đó!

-Dịch Cổ đạo hữu, hôm nay bổn tôn giúp cho ngươi... chém ý niệm!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc cây đao oán niệm này ầm ầm chém xuống, nhìn như chém về phía Mạnh Hạo, nhưng trên thực tế, lại chém tới phía trước Mạnh Hạo.

Một sợi dây, người khác không thấy được, cho dù Mạnh Hạo cũng không thấy được, nhưng hắn có thể cảm nhận được!

Sợi dây này, giờ phút này trong tinh không, chỉ có Huyền Phương thi triển thuật pháp quỷ dị này, mới có thể thấy được...

Đó là sợi dây liên hệ giữa Mạnh Hạo và Chí Tôn khôi lỗi!

Thông qua sợi dây này, hoặc nói là thần niệm, Mạnh Hạo mới có thể khống chế Chí Tôn khôi lỗi.

Thậm chí trọng yếu nhất, là sợi dây này thuộc về Mạnh Hạo, nhưng cũng không phải là đến từ chính Mạnh Hạo, mà là đến từ...

Sửu Môn Đài!

Đao rơi xuống, sợi dây...

đứt đoạn! !!

Chặt đứt... liên hệ thần niệm giữa Mạnh Hạo và Chí Tôn khôi lỗi! !!

Với máu và hồn của 1 triệu dị tộc, hóa thành một cây đao...

ý niệm của Huyền Phương Chí Tôn này từ đầu đến cuối, tựa hồ đều đang thay đổi, nhưng bất luận biến đổi như thế nào, tựa hồ đều là kết hợp với chiến trường lúc đó, thu được ưu thế lớn nhất cho dị tộc!

Mà lựa chọn của hắn giờ này, không phải chém Mạnh Hạo, mà là chém sợi dây liên hệ kia, cũng là vì ưu thế của dị tộc, để hóa giải cục diện nguy cơ Chí Tôn khôi lỗi đi đánh chết Ly Long Chí Tôn!

"Ầm" một tiếng, Mạnh Hạo hai mắt co rút lại, hắn lập tức cảm nhận mình mất đi liên hệ với Chí Tôn khôi lỗi!

Mà hắn cũng không thể khống chế Chí Tôn khôi lỗi, cái loại cảm giác này giống như bị chém gãy tay, ý thức còn nhưng cánh tay cũng không còn.

Cùng lúc đó, trước mắt Chí Tôn khôi lỗi xông về Đệ Thập Lục Thiên, thân thể chợt dừng lại, trong mắt lộ ra mờ mịt.

-Cây đao hồn niệm, nhất là cây đao từ 1 triệu hồn niệm hóa thành, có thể chém đứt hết thảy thần niệm.

Mạnh Hạo!

Không có Dịch Cổ, trận chiến này... ngươi hẳn phải chết!

Huyền Phương cười to, hắn luôn luôn cho là mình tính kế kinh người, vả lại một chuyện lại một chuyện cũng chứng minh, tính toán cùng mưu lược chiến trường của hắn, đích thật là tạo ra phiền toái rất lớn cho Sơn Hải Giới.

Nếu không có hắn, một trận chiến này sẽ đơn giản rất nhiều, vả lại Sơn Hải Giới tổn thất, cũng nằm trong khả năng khống chế, mà không như lúc này, Dương Tinh tan vỡ, Nguyệt Tinh nguy cơ.

Thế nhưng Mạnh Hạo chỉ cặp mắt co rụt lại, rất nhanh thì thần sắc cổ quái.

Huyền Phương Chí Tôn này rất thích tính kế, rất thích để người khác không đoán được ý nghĩ và ý niệm trong đầu hắn, điểm này Mạnh Hạo trước đã lĩnh giáo, nhưng giờ này...

Mạnh Hạo chớp chớp mắt ho khan một tiếng.

-Sửu Môn Đài... dây, đứt rồi!

Mạnh Hạo lập tức lên tiếng, sợi dây này là Sửu Môn Đài tạo ra, đối với sự cường hãn của Sửu Môn Đài, Mạnh Hạo tuy rằng không biết nhiều lắm, nhưng hắn biết một chuyện... nhân vật có thể biến Chí Tôn thành khôi lỗi... tuyệt đối không bình thường, nhất định có chỗ kinh khủng của mình.

Mà theo ước định giữa hắn và Sửu Môn Đài, là Mạnh Hạo có Chí Tôn khôi lỗi, mà giờ này... lại bị người chặt đứt liên hệ, mất đi khôi lỗi...

Mà điểm quan trọng nhất là...

Sửu Môn Đài cần Mạnh Hạo cam tâm tình nguyện trở thành mầm móng làm tỉnh lại chủ nhân cho hắn.

Cũng chính vì điểm này, Sửu Môn Đài không thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì bất lợi cho Mạnh Hạo, mà mục đích đưa ra khôi lỗi, trừ hoàn thành ước định ra, còn có mục đích để khôi lỗi bảo vệ Mạnh Hạo.

Dù sao, sống chết của Mạnh Hạo, tới một mức độ nào đó có khả năng nhất định, liên quan đến thành bại làm tỉnh lại chủ nhân của Sửu Môn Đài, những chuyện này, Mạnh Hạo đã sáng tỏ trong lòng.

Như vậy, có thể tưởng tượng, sau khi sợi dây này đứt đoạn, người phẫn nộ... không phải Mạnh Hạo, mà là Sửu Môn Đài, mặc dù hắn đang ngủ say, cũng sẽ thức tỉnh!

Huyền Phương tiếng cười quanh quẩn, hắn đang muốn cất bước đi tới phía Mạnh Hạo, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hắn biến sắc, nội tâm chấn động mạnh một cái, một loại dự cảm xấu không giải thích được xuất hiện ở trong lòng.

Cùng lúc đó, đột nhiên truyền ra một thanh âm từ trong miệng Chí Tôn khôi lỗi đang dừng lại kia.

-Ngươi, dám chặt đứt dây của ta?

Chí Tôn khôi lỗi đột nhiên xoay người, bên trong cặp mắt lộ ra ánh sáng đỏ, cũng có dâng lên phẫn nộ mãnh liệt.

Giờ khắc này, hắn không còn là Chí Tôn khôi lỗi, hắn là... một lũ hồn của Sửu Môn Đài... chôn trong cơ thể Chí Tôn khôi lỗi này!

Thanh âm của hắn tràn đầy sát khí, cũng có điên cuồng quanh quẩn thiên địa, người ngoài không nghe được, nhưng Huyền Phương Chí Tôn lại là cặp mắt co rút lại, tim đập thình thịch, lập tức xoay người nhìn chằm chằm Chí Tôn khôi lỗi.

Trên mặt... biến sắc...

Chương 1723: Cung trong tayGần như trong nháy mắt ánh mắt Chí Tôn khôi lỗi rơi vào trên người Huyền Phương, từ Chí Tôn khôi lỗi phát ra một lực thần thức bàng bạc không cách nào hình dung.Thần thức này tuy rằng không linh động, mặc dù có chút cứng nhắc, nhưng ẩn chứa thương tang vô tận, trình độ bàng bạc đó khiến Huyền Phương hít ngược một hơi, trên mặt đầy ý không thể tin.Mà Mạnh Hạo ở xa xa, thời khắc này cũng trong mắt lóe sáng một cái, nhìn biến hóa của Chí Tôn khôi lỗi, bản thân hắn giờ khắc này theo Dương Tinh tan vỡ, tiêu diệt cả triệu dị tộc bốn phía, thời khắc này Dương Tinh cũng dần dần yếu xuống.Mạnh Hạo ở trung tâm Dương Tinh, có trận pháp tồn tại không có bị thương tổn nhiều lắm, hai mắt của hắn lấp lánh, mang đầy sát cơ nhìn Đệ Thập Lục Thiên, lại nhìn về phía Huyền Phương thời khắc này đang biến sắc.Mạnh Hạo đã rất lâu rồi không có lừa gạt người, mà lần này, trên thực tế cũng không phải hắn gài bẫy Huyền Phương, mà là Huyền Phương tự mình đâm đầu vào.Đối với Sửu Môn Đài, Mạnh Hạo xưa nay đối với thực lực chân chính của hắn có suy đoán, mà giờ này, lựa chọn của Huyền Phương cũng để Mạnh Hạo có hiểu biết sâu sắc hơn đối với Sửu Môn Đài."

Sơn Hải Giới này... có nhiều tồn tại, đều ẩn ở trong này...

Sửu Môn Đài; còn có lão nhân chiếc thuyền năm đó; còn có Lục đi ra từ trong bức họa Đạo Thiên kia; còn có Thủy Đông Lưu..."

Mạnh Hạo cặp mắt nhoáng lên một cái, hắn có cảm giác mãnh liệt, theo chiến tranh thăng cấp, theo trận quyết chiến cuối cùng giữa 33 Thiên và Sơn Hải Giới, hết thảy bí ẩn đều sẽ như trục tranh vẽ, từ từ mở ra, hiển lộ trước mặt Mạnh Hạo."

Chỉ là, trong số này, đến tột cùng... ai là địch, ai là bạn...

Là người nào cứu ta?

Là Thủy Đông Lưu sao, hắn ở trong Sơn Hải Giới, lại có thêm tính toán gì?"

Mạnh Hạo khẽ thở dài trong lòng.

Sau khi hắn tỉnh dậy, không kịp đi hỏi Hải Mộng Chí Tôn, mà hắn từ lâu cảm nhận được, trong Sơn Hải Giới, bao phủ một tầng cái khăn che mặt, cái khăn che mặt này như sương mù, người ta không thấy rõ, nhưng hắn sớm đã biết, trong Sơn Hải Giới tồn tại một ý chí, chính là chiến trường này.Mà bản thân hắn, chẳng qua là một con cờ trong cuộc chiến tranh này mà thôi.

Có lẽ, bao gồm đối phương, mỗi người đều là quân cờ, không có kỳ thủ...

Rất tàn khốc, nhưng đây là chiến tranh!Trên mặt Mạnh Hạo đã không có loại xấu hổ khi lừa gạt người, chiến tranh đột nhiên bùng phát khiến hắn trưởng thành, khiến hắn lớn lên...

Nhưng vì hắn không dám nghĩ tới, nếu như có một ngày, thân nhân của mình, bằng hữu của mình, trong cuộc chiến tranh này chết ở trước mặt mình, hắn sẽ biến thành hình dáng thế nào?

Hắn không dám nghĩ tới, đây là một cây gai nhọn đâm vào trái tim!Mà hắn có thể làm, là hoàn toàn xóa bỏ loại khả năng này!"

Lần này, hai vị Chí Tôn, thế nào cũng phải bỏ mạng một người!"

Mạnh Hạo toàn thân tản ra sát khí, nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên ngẩn ra, cúi đầu nhìn xuống trận pháp dưới chân mình.Dương Tinh không còn, nhưng... lại vẫn có một ít sự vật vẫn tồn tại như cũ.Cũng chính lúc này, ánh mắt Chí Tôn khôi lỗi nhìn chằm chằm Huyền Phương Chí Tôn, thanh âm của hắn mang đầy phẫn nộ, mang đầy uy áp, quanh quẩn tinh không.- Là ngươi, chặt đứt dây của ta?Lời này vừa nói ra, Huyền Phương Chí Tôn trong lòng nhảy bộp một cái, hắn có cảm giác như bị khóa lấy, chẳng những khóa lấy thân, mà còn khóa lấy thần và hồn của hắn.Thanh âm kia mang đầy sát cơ, cũng có sát khí, ẩn chứa bạo ngược... vừa truyền ra lập tức bốn phía tinh không dường như đều lạnh giá, cùng lúc đó, thanh âm còn đang vang vọng, nhưng thân thể Chí Tôn khôi lỗi tức khắc nhoáng lên một cái, liền biến mất, khi xuất hiện lại đã ngay trước mặt Huyền Phương.Huyền Phương không chần chờ chút nào, gần như trong nháy mắt Chí Tôn khôi lỗi hiện ra lại, tâm thần hắn dâng lên nguy cơ mãnh liệt, theo bản năng thối lui về sau, nhưng tốc độ lui của hắn cho dù mau hơn nữa, thời khắc này cũng không thể nhanh bằng Chí Tôn khôi lỗi chứa một lũ hồn của Sửu Môn Đài sau khi thức tỉnh."

Ầm" một tiếng, Chí Tôn khôi lỗi mới vừa hiện thân, liền nâng tay lên nhìn như chộp vào hư không, nhưng trên thực tế, phảng phất là chụp vào trong thời gian, chụp vào trong năm tháng của mấy hơi thở trước.- Trở lại cho ta!

Trong miệng Chí Tôn khôi lỗi truyền ra một tiếng hừ lạnh thương tang, tay phải kéo mạnh một cái.Xa xa Huyền Phương Chí Tôn đang bay nhanh lui về phía sau, nhưng lại lần nữa biến sắc mặt.

Hắn có cảm giác trước mặt của mình, dường như có một bàn tay vô hình đang chụp lấy hồn của mình, theo sức kéo, thân thể hắn, không ngờ không bị khống chế, bị cưỡng ép kéo tới phía Chí Tôn khôi lỗi!- Ngươi không phải Dịch Cổ, cũng không phải Mạnh Hạo, ngươi... ngươi là ai! ?.

Huyền Phương Chí Tôn sắc mặt biến hóa, lên tiếng hỏi, đồng thời hắn lập tức cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu bản mạng, hai tay nhanh chóng bấm quyết, lập tức Huyết Sát hắn phun ra kia trở thành biển máu, cuồn cuộn lan ra bốn phương tám hướng, trở thành một cái phù văn màu máu khổng lồ."

Nát!"

Nguy cơ trước mắt, Huyền Phương không kịp nghĩ nhiều, ra tay chính là không tiếc tổn hao, dung hợp căn nguyên máu toàn lực tránh thoát.

Lập tức bốn phía vặn vẹo, dưới tiếng nổ vang động, phù văn màu máu nổ tung tạo thành sóng dao động kích động, hắn miễn cưỡng tránh thoát một trảo thời gian của Chí Tôn khôi lỗi, thân thể bay nhanh lui về sau.

Thời khắc này tâm thần hắn chấn động, đối với Chí Tôn khôi lỗi đột nhiên cường hãn lên, hắn sợ hết hồn hết vía, cũng có chua xót.Hắn ý thức được, mình hành động chặt đứt sợi dây liên hệ giữa Chí Tôn khôi lỗi cùng Mạnh Hạo, có lẽ... là một sai lầm."

Chết tiệt!

Đây không phải là Chí Tôn khôi lỗi, đây là có người để lại hồn dục dưỡng trong cơ thể hắn, đây là muốn tàn hồn đoạt xá! !!"

Nghĩ tới đây, sắc mặt Huyền Phương càng khó coi hơn, nguy cơ trong tâm thần mãnh liệt hơn, thân thể lần nữa bay lui ra sau.Nhưng bất luận hắn lui như thế nào, cảm giác sống chết trong tâm thần, đều vô cùng mãnh liệt, loại cảm giác bị khóa lấy kia, chẳng những không có giảm bớt, ngược lại còn vững chắc hơn, dường như bất kể hắn làm gì đều không thể thoát khỏi.Đúng lúc này, Chí Tôn khôi lỗi trong mắt nhoáng lên một cái, tay phải nắm lại thành quả đấm, cách không tung ra một quyền."

Ầm!"

Một quyền này, đánh vào hư không, nhưng lại nổ tung ở trước mặt Huyền Phương Chí Tôn, tiếng nổ ngập trời, cường hãn như Huyền Phương, giờ khắc này cũng đều phun ra máu tươi, thân thể lần nữa lui ra sau, sắc mặt kinh hoàng nhìn chằm chằm Chí Tôn khôi lỗi, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt hoàn toàn biến đổi.- Ngươi... ngươi không phải tu sĩ của Chí Tôn Tiên Giới, ngươi là... ngươi là đến từ Man Ma Giới! !!"

Man..."

Trên mặt Chí Tôn khôi lỗi lộ ra hồi ức, lần nữa cất bước chạy thẳng tới Huyền Phương, trong phút chốc, tiếng nổ lần nữa vang vọng.

Chí Tôn khôi lỗi liên tục tung quyền, tiếng nổ vang trời, Huyền Phương Chí Tôn vừa lui lại lui tiếp, không ngừng phun ra máu tươi.Mà giờ khắc này, tại chỗ Mạnh Hạo, sau khi Dương Tinh tự bạo hiển lộ trong tinh không, rõ ràng là những sợi tơ, những sợi tơ này vẽ thành một mảng đồ án trận pháp.Mà ở trung tâm trận pháp này, bất ngờ có... một cây cung! !!Đó là một cây cung màu xanh, nó lơ lửng ở nơi đó, dường như là hạch tâm của trận pháp này, cũng có ánh sáng vô tận từ trên nó tản phát ra...

đây chính là chí bảo... của Cửu Phong Chí Tôn!Mà chỗ Mạnh Hạo đang đứng, là bên trên trận pháp này, đối diện với... cây cung!Dương Tinh mặc dù nổ tung, nhưng chỉ là vỏ ngoài của cây cung này mà thôi.Mạnh Hạo không có nhìn trận chiến giữa Huyền Phương và Chí Tôn khôi lỗi, hắn cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào trên cây cung, cặp mắt tức khắc nhoáng lên một cái, nâng tay phải lên, nhưng lại cách không chụp một trảo về hướng cây cung!Cây cung trong trận pháp lập tức chấn động, dường như trong cõi u minh có cảm ứng, mà Chí Tôn Huyết ở trong Niết Bàn Quả của Mạnh Hạo, cũng sôi trào trước nay chưa từng có, trong tiếng sôi sục "rầm rầm", cây cung kia lại chậm rãi dâng lên, bay tới gần Mạnh Hạo.Cùng lúc đó, trong Sơn Hải bị phong ấn, tất cả núi giờ khắc này đều nổ vang, Huyền Quy trong thiên trì trên đỉnh núi đều gào thét, dường như nhận được kích thích mãnh liệt, mà ý chí của Sơn Hải Giới cũng đúng lúc này bùng phát.Còn có Kháo Sơn lão tổ, lão mở to mắt, lão phát hiện, dường như mình đang trong cõi u minh, có một chút cảm ứng, không ngờ lão cũng gầm thét lên, mà trên thân lão, bốn phía Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt xuất hiện nước gợn, còn có ngọn Đại Thanh Sơn kia, giờ khắc này cũng từ trong bình thường, lộ ra một tia... khí tức không bình thường.Đổng Hổ trên đại lục phần lưng của Kháo Sơn lão tổ, trước mặt hắn đang nổi lơ lửng một hạt châu, hạt châu lúc này có tia sáng lóng lánh rực rỡ, Đổng Hổ như có điều suy nghĩ, liếc nhìn hạt châu, lại liếc nhìn thiên ngoại."

Ta cả đời này, là người dưỡng bảo cho một người không biết, như vậy... người chủ thiên mệnh của bảo này, là hắn sao..."

Trong Sơn Hải Giới, theo một màn này xuất hiện, tu sĩ nắm giữ pháp khí của ba Đại Tôn Giả kia, sắc bén hơn, liên hiệp với rất nhiều tu sĩ Sơn Hải, không ngừng đánh ra, khiến cho phong ấn lúc này cũng vặn vẹo mãnh liệt hơn.Cũng chính trong một chớp mắt này, cây cung kia "ầm" một tiếng, trực tiếp xuyên qua trận pháp, bị Mạnh Hạo... cầm trong bàn tay.Cung màu xanh, dây màu đen, không có mũi tên!Nhưng lại có vô tận thương tang, vào giờ khắc này, từ trên cây cung dâng lên ngập trời.Gần như ngay khoảnh khắc cầm cây cung này, tất cả khí huyết trên người Mạnh Hạo, đều rầm rầm bùng phát, khiến cho tinh không chấn động, thiên địa biến sắc.

Mạnh Hạo đứng giữa tinh không, tóc bay lên, khí thế toàn thân không ngừng nổi lên.Nhưng... thân thể hắn lại đang khô héo, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, khí huyết bàng bạc của hắn đang không ngừng bị cây cung kia hấp thu.Nhưng cặp mắt Mạnh Hạo lại sáng rực, hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đệ Thập Lục Thiên đại lục, trong mắt sát cơ nhoáng lên một cái."

Huyền Phương có Chí Tôn khôi lỗi này áp chế, nếu ta phối hợp ra tay, cũng không phải không thể giết chết hắn, nhưng giết chết hắn, không dễ dàng bằng giết Chí Tôn Ly Long đang trị thương kia, cơ hội chỉ có một lần..."

" Giết Ly Long!"

Ngay tức khắc Mạnh Hạo có lựa chọn, thân thể hắn chợt cất bước đi ra, "ầm" một tiếng, hóa thành một đạo cầu vồng, chạy thẳng tới chư Thiên đại lục phủ xuống kia.Chung quanh hắn, ánh sáng bàng bạc hợp thành trận pháp kia, không ngờ theo hắn di động, khiến cho tất cả mọi người nhìn lại đều thấy Mạnh Hạo đạp trận pháp, cầm trong tay cây cung xanh, thân như mặt trời, khí thế đạp thiên, vọt tới hướng tinh không đại lục.Những tu sĩ dị tộc kia, còn có Chủ Tể dị tộc, toàn bộ tâm thần chấn động, từ bốn phía nhanh chóng vọt tới, muốn ngăn cản Mạnh Hạo, mà Huyền Phương Chí Tôn nơi đó, lại cặp mắt mở to, nội tâm lo lắng, nhưng không có cách nào viện trợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạo như cầu vồng phóng đi.Giờ khắc này, dị tộc kinh hãi!Giờ khắc này, tu sĩ trong Sơn Hải Giới, toàn bộ mắt không chớp, toàn bộ đều nhìn thấy thân ảnh Mạnh Hạo như mặt trời kia!Cha mẹ của Mạnh Hạo, Hứa Thanh, tộc nhân, bằng hữu, tất cả tu sĩ chú ý một trận chiến này, cho dù bọn họ ở khoảng cách rất xa, cũng đều thấy được thân ảnh như mặt trời kia, hóa thành một mũi tên ánh sáng đánh tới chư Thiên đại lục!- Cuộc chiến tranh này, không phải không thể thiếu ta, trên thực tế, nếu không có ta cũng sẽ có sự hiện hữu của kẻ khác, ở vào vị trí ta hiện tại, đi trên con đường tương tự...- Ta có thể trở thành quân cờ, có thể không có ý chí của mình, có thể dâng hiến ra hết thảy, ta chỉ hy vọng...

Người nhà sẽ không chết, người yêu sẽ không rơi xuống, bằng hữu sẽ không bỏ mình...Mạnh Hạo lẩm bẩm, kéo ra dây cung...

Chương 1724: Chí Tôn sợHắn muốn giết Chí Tôn!Giết Chí Tôn dị tộc Ly Long!Khoảnh khắc kéo ra dây cung, tất cả khí huyết trong cơ thể hắn "rầm rầm" vận chuyển, như bị cây cung màu xanh này hút đi sinh mạng, ngưng tụ ra ánh sáng vô tận, đó là ánh sáng sinh mệnh, là ngưng tụ ký ức cả đời này của Mạnh Hạo.Đạo quang này, đồng thời cũng là ánh sáng hồn của hắn!Cung giương, ánh sáng ngưng tụ, mũi tên thành!Mạnh Hạo chân đạp quang trận, cất bước, ánh mắt sáng như điện, lấp lánh như tia chớp, trong nháy mắt buông tay, dây cung bật mạnh kêu "ong" một tiếng quanh quẩn, rung động bốn phương tám hướng, khiến tất cả dị tộc đều tâm thần chấn động.Phảng phất như có một thanh âm đủ để xé mở bầu trời, vào giờ khắc này, từ cây cung truyền ra, đánh vào trong óc của mỗi một tu sĩ và dị tộc, trở thành âm thanh sát phạt!Nếu là người tâm thần không vững chắc, giờ khắc này đều sẽ bị rung chuyển tâm tư, dâng lên đủ loại ý niệm khủng khiếp, thậm chí tu vi đều vì vậy hỗn loạn, dường như không thể khống chế.Âm thanh này có thể lay chuyển đạo tâm!Cùng lúc đó, theo Mạnh Hạo buông tay ra, theo dây cung đàn hồi, theo mũi tên ánh sáng ngưng tụ từ sinh mạng của Mạnh Hạo gào thét bay đi, lập tức dường như tất cả ánh sáng của khắp tinh không đều bị hút đi, trở thành bóng tối, khiến cho mũi tên ánh sáng càng rực rỡ hơn, trở thành tiêu điểm chú mục hơn.- Giết!Mạnh Hạo gầm nhẹ, mũi tên ánh sáng gào thét bay đi, lúc mới bắt đầu đều không phải là bàng bạc lắm, nhưng trong chớp mắt chợt tăng lớn mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, mười ngàn trượng! !!Thời gian chỉ chốc lát, mũi tên ánh sáng này đã lớn chừng mười ngàn trượng, trong tiếng "ầm ầm" vang dội bay thẳng tới chư Thiên đại lục, tới phía cả trăm vạn dị tộc cùng mấy vị Chủ Tể ý đồ ngăn cản phía trước kia.Thiên địa thất sắc, gió mây cuốn lên, tất cả dị tộc, toàn bộ tâm thần rúng động.- Này...- Cây cung này...- Tu sĩ này...

Toàn bộ cả triệu dị tộc, nội tâm nhấc lên sóng lớn ngập trời.

Giờ này Mạnh Hạo giống như là Tiên Thần phủ xuống, quang trận dưới chân càng làm nổi bật cây cung xanh trong tay hắn, trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả ánh mắt dị tộc.Mấy vị Chủ Tể dị tộc ý đồ tới ngăn cản Mạnh Hạo kia đều mặt biến sắc, toàn bộ gào thét, toàn bộ hóa thành bản thể; vừa trở thành dị thú liền phát ra toàn bộ lực lượng tu vi, muốn tới hủy diệt mũi tên ánh sáng này.Nhưng trong nháy mắt, mấy vị Chủ Tể này đã bị mũi tên ánh sáng che khuất ở bên trong, truyền ra tiếng nổ "ầm ầm", cũng có tiếng hét thảm thê lương, mấy vị Chủ Tể kia không ngờ không thể cản trở mũi tên ánh sáng này chút nào, theo mũi tên ánh sáng ầm ầm bay qua, mấy vị Chủ Tể toàn bộ... hình thần đều bị diệt!Vô số tiếng hít hơi lạnh truyền đến, mũi tên ánh sáng kia bay thẳng vào đại quân dị tộc, nơi đi qua, mũi tên sáng cực nóng và rực rỡ kia, làm nổi lên tiếng hét thảm thê lương, từng mảng từng mảng thân thể dị tộc bị chưng bốc hơi, rất nhanh, phiến đại quân dị tộc này bị mũi tên ánh sáng cường mãnh mở thông ra một con đường!Cả triệu dị tộc, mấy vị Chủ Tể, nhưng lại không thể ngăn cản một mũi tên của Mạnh Hạo chút nào, giờ phút này mũi tên xuyên qua đại quân dị tộc, "ầm" một tiếng, bay thẳng tới Đệ Thập Lục Thiên đại lục, trong phút chốc, liền đánh vào trên đại lục này!Toàn bộ Đệ Thập Lục Thiên đại lục, lập tức nổ vang, chấn động, trên đại lục xuất hiện vô số khe nứt, tiếng nổ truyền khắp bốn phía, phiến đại lục mênh mông này, mơ hồ xuất hiện dấu hiệu muốn sụp đổ.Mà giờ này thân thể Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, theo sau mũi tên ánh sáng kia xông vào trong đại quân dị tộc, xuyên thấu qua, cũng đã tới gần Đệ Thập Lục Thiên đại lục...

Hắn nâng tay lên, lần nữa kéo ra dây cung.- Ly Long!

Thanh âm của hắn mang theo sát cơ mãnh liệt, vừa truyền ra, khiến cho sát khí kinh người, mà thân thể hắn cũng sau mũi tên thứ nhất, trở nên gầy gò, nhưng dù như thế, sát khí kia vẫn như cũ ngập trời!Tay của hắn kéo ra dây cung, toàn thân khí huyết quay cuồng, lần nữa bị hút đi hơn phân nửa, cả người hắn thoạt nhìn đã là da bọc xương... nhưng mũi tên ánh sáng thứ hai này, vào giờ khắc này, ầm ầm ngưng tụ, theo Mạnh Hạo buông ra dây cung, mũi tên ánh sáng thứ hai mang theo khí thế kinh thiên động địa, mang theo tàn nhẫn diệt tuyệt hết thảy, rầm rầm bay đi.Nơi mũi tên ánh sáng đi qua, dường như xé mở tinh không bay thẳng tới Đệ Thập Lục Thiên đại lục, đồng thời, khóa lấy một chỗ khu vực trung tâm mảnh đại lục này, khoảnh khắc tới gần!Trên đại lục Đệ Thập Lục Thiên, Ly Long đang toàn lực trị thương, thời khắc này hắn mở hai mắt ra, trong mắt hắn lộ ra hoảng sợ, cũng có lo lắng, hắn cắn răng một cái, lập tức thân thể mơ hồ, xuất hiện dấu hiệu chồng lên nhau, trong khoảnh khắc không ngờ tách ra một cái phân thân.Phân thân này cất bước đi ra động phủ. khi xuất hiện, ngoài động phủ có mấy chục cường giả Đạo Cảnh dị tộc.

Thời khắc này từng người đều khí thế bạo phát, trong mắt của bọn họ nhìn thấy chính là trên bầu trời, một mũi tên ánh sáng dường như xé mở tinh không bay tới, còn có Mạnh Hạo cất bước cùng theo sau.Giờ khắc này, không có dị tộc nghĩ tới cứu Ly Long, tự nhiên cũng không có ai có thể tới tương trợ Mạnh Hạo.

Đệ Thập Lục Thiên đại lục này, dường như trở thành một chỗ chiến trường thuộc về Mạnh Hạo và Ly Long!Mấy trăm vạn dị tộc ngoài Đệ Thập Lục Thiên đại lục, tuy không thể toàn bộ bước chân vào nơi này, nhưng bọn họ lại có thể thi triển thần thông của mình, tạo thành một biển thuật pháp, biển thuật pháp này nổ vang, cuốn về phía Đệ Thập Lục Thiên đại lục.Nhưng thời gian cũng không phải kịp thời, trừ phi là Mạnh Hạo trong thời gian ngắn không thể đánh chết Ly Long, như vậy hắn sẽ rơi vào biển thuật pháp của mấy trăm vạn dị tộc kia.Mà Sơn Hải Giới trong phong ấn xa xa, vô số tu sĩ Sơn Hải đều mắt không chớp nhìn một màn này, bọn họ thấy Mạnh Hạo lẻ loi một mình xông vào chư Thiên dị tộc, muốn đi giết...

Chí Tôn!Mọi người biết Mạnh Hạo, hay không nhận ra Mạnh Hạo, vào giờ khắc này, tất cả đều tâm thần chấn động.

Thậm chí... trên tinh không, dị tộc của Đệ Thập Thất Thiên cho đến Đệ Tam Thập Tam Thiên còn chưa thể phủ xuống kia, đều đang chú ý một màn này.Trong cuộc chiến tranh này, Mạnh Hạo dĩ nhiên trở thành tu sĩ Sơn Hải rực rỡ nhất!

Trừ hắn ra, chính là Địa Tạng, hai người bọn họ chấp chưởng Dương, Nguyệt Tinh, dĩ nhiên trở thành cái gai trong mắt dị tộc!- Trì hoãn tiếp, chỉ cần trì hoãn một ít thời gian, Mạnh Hạo này... hẳn phải đối mặt với nguy cơ sinh tử bị biển thuật pháp che mất!

Ly Long phân thân ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể chạy ra, đi đối kháng với mũi tên ánh sáng bay tới.

Bốn phía mấy chục cường giả dị tộc hộ pháp cho Ly Long, cũng đều từng người cặp mắt đỏ thẫm, gào thét thân thể hóa thành bản thể, theo phân thân Ly Long chạy thẳng tới đón đầu mũi tên ánh sáng!"

Rầm rầm rầm!"

Mũi tên ánh sáng tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc tới gần, trong chớp mắt liền đụng nhau với các dị tộc hộ pháp, tiếng sấm vang vọng, truyền ra một loạt tiếng gào thét thảm thiết.

Những dị tộc hộ pháp kia, bất kể bọn họ triển khai thần thông dạng gì, bất kể bọn họ có tu vi dạng gì, bất kể bọn họ thân thể có cường hãn bao nhiêu, đều ngay khoảnh khắc này trở thành tro bụi, hình thần đều diệt!Ở trước mũi tên ánh sáng, các thân ảnh đều như làn khói, khoảng khắc tan đi!Chỉ có phân thân Ly Long, hai tay nhấc lên, thân thể hóa thành một con rồng màu đen, gầm thét, đụng đầu vào mũi tên ánh sáng.

Mũi tên chợt ngừng, phân thân Ly Long gào thét, bạo phát khí tức Chí Tôn, mặc dù là phân thân, nhưng vẫn có ý Chí Tôn, lúc này bùng phát, mũi tên ánh sáng kia lại tiêu hao thật nhanh.Nhưng đúng lúc này, truyền đến một tiếng hừ lạnh, Mạnh Hạo không chần chờ chút nào, ở giữa không trung giương cung, phát ra mũi tên thứ ba, tiếp sau đó không chút do dự, lại phát ra mũi tên thứ tư!"

Rầm rầm rầm!"

Mũi tên thứ ba khí thế như cầu vồng, khoảnh khắc bay tới, phân thân Ly Long mở to mắt lộ ra tuyệt vọng, hung hăng cắn răng, thân thể "ầm ầm" lựa chọn tự bạo.Đó là phân thân Chí Tôn tự bạo, ngay khoảnh khắc tự bạo này truyền ra, Đệ Thập Lục Thiên đại lục nổ vang, trực tiếp liền tan vỡ sụp đổ, vô số mảnh vỡ quét ngang ra hướng bốn phía, mũi tên thứ hai, cũng trong tự bạo này tán đi, nhưng mũi tên thứ ba lại không tán đi nhiều lắm, trực tiếp đánh vào trung tâm tự bạo của phân thân Ly Long, khiến cho lực lượng tự bạo này lần nữa tăng mạnh.Tiếng nổ ngập trời, Đệ Thập Lục Thiên đại lục, hoàn toàn tan vỡ, tại trong tan vỡ này, thân ảnh bổn tôn Ly Long tức khắc từ chỗ bế quan bay ra, máu tươi tràn ra khóe miệng, cả người hắn già nua hư nhược đến cực hạn, thương thế của hắn trước đó quá nặng, giờ này đang trị thương thời khắc mấu chốt, nhưng bị cắt đứt lại tổn thất phân thân là tinh huyết nửa người hóa thành, đối với hắn giờ khắc này là hư nhược nhất trước nay chưa từng có.Là thời khắc mấu chốt suy yếu nhất, cũng là nguy cấp nhất từ sau khi hắn trở thành Chí Tôn.- Mạnh Hạo!

Ta muốn giết cả nhà ngươi! !!Bổn tôn Ly Long cặp mắt đỏ ngầu, gầm thét, cả người hắn chật vật, thời khắc này bay nhanh lui về sau, nhưng phía sau hắn, mũi tên thứ tư của Mạnh Hạo lại như bóng với hình, đuổi theo tới.Dường như...

Không chết không thôi! !!- Ngươi tới giết a!

Đối mặt với Ly Long gầm thét, Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng.Gần như ngay lúc hắn lên tiếng, đồng thời, mũi tên ánh sáng thứ tư đột nhiên tăng nhanh tốc độ, "ầm" một tiếng, chợt nổ tung ngay trên người của Ly Long Chí Tôn.Tiếng nổ làm cho tinh không cuồn cuộn vô số sóng gợn, Ly Long Chí Tôn phát ra tiếng hét thảm thiết, nhưng lại chưa có chết, mà phun ra máu tươi, miễn cưỡng trốn ra.

Thân thể hắn đã hóa thành con rồng đen mười ngàn trượng, nhưng giờ này, nửa thân thể đều máu thịt bầy nhầy, khí tức suy nhược hơn, thậm chí từ cảnh giới Chí Tôn rớt xuống.- Huyền Phương, cứu ta! !!

Ly Long vừa gào thê lương, vừa điên cuồng bỏ chạy, trong lòng hắn dâng lên khủng khiếp vô hạn, đây là một lần thê thảm nhất, cũng là khủng hoảng nhất, từ ngày hắn trở thành Chí Tôn.Loại cảm giác tử vong đó, so với trận chiến với Hải Mộng cùng với hư ảnh đạo môn lúc trước, còn cường liệt hơn nhiều! !!- Hôm nay, người nào cũng không thể cứu được ngươi, trận Sơn Hải chiến này, cũng đến lúc cần...

Chí Tôn Huyết, để tẩy sạch bầu trời!

Mạnh Hạo nhẹ giọng lẩm bẩm, thân thể hắn thời khắc này thoạt nhìn gầy gò đến cực hạn, giống như da bọc xương, nhưng sát cơ cùng ánh sáng trong hai mắt hắn lại càng mãnh liệt hơn.Hắn liếc nhìn cây cung trong tay, bỗng nhiên cười, nụ cười mang theo âm lãnh, mang theo sát khí, mang theo một chút điên cuồng, chậm rãi nâng cung lên, bỗng nhiên hắn lại buông xuống.- Cứ như vậy chết đi, có chút đáng tiếc...

Mạnh Hạo trong mắt lộ ra ánh sáng đỏ, bỗng nhiên hắn hít sâu một hơi, lập tức, từ trên người hắn ầm ầm phát ra huyết quang vô tận, rồi phía sau hắn, chậm rãi ngưng tụ ra thân ảnh Huyết Yêu, cũng không phải chạy ra ngoài như trước kia, mà là trực tiếp dung hợp với thân thể Mạnh Hạo.Gần như trong nháy mắt dung hợp chồng lên, toàn thân Mạnh Hạo màu máu ngập trời, hắn ngửa mặt lên trời rống một tiếng, bên trong cặp mắt đỏ thẫm, mang theo khát máu, mang theo lãnh khốc, cả người hắn bước ra một bước, thân thể hắn không ngờ hóa thành một biển máu, chạy thẳng tới hướng Chí Tôn Ly Long!Hắn muốn... dùng Huyết Yêu Đại Pháp, cắn nuốt...

Ly Long kia...

Chương 1725: Ly long rơi xuốngLy Long một nửa thân máu thịt bầy nhầy, mũi tên thứ tư kia mặc dù hắn tránh thoát chết, nhưng thương tổn mang đến cho hắn vẫn rất nghiêm trọng, nếu hắn ở thời điểm toàn thịnh đối mặt với mũi tên ánh sáng của Mạnh Hạo, hắn có biện pháp hạ thấp uy hiếp nhỏ nhất, nhưng giờ này... hắn không làm được.Tiếng thét thê lương vang vọng, Ly Long cười thảm, thân thể bay lui nhanh ra sau, loại nguy cơ tử vong đó nổi lên tận đáy lòng hắn đến cực hạn, hắn hiểu rõ, hôm nay đối với mình đã là cục diện cửu tử nhất sinh, trong lòng hắn dâng lên bi ai, đồng thời, hắn thấy Mạnh Hạo nâng cung lên, rồi lại buông xuống.Sau đó, hắn nhìn thấy trên người Mạnh Hạo tản ra tia sáng màu máu cùng với vẻ khát máu điên cuồng trong mắt Mạnh Hạo.Một màn này, khiến đáy lòng Ly Long run lên.

Đúng lúc này, Mạnh Hạo trong nháy mắt vọt tới, chung quanh hắn có vô số thuật pháp tạo thành biển, thời khắc này đang rầm rầm bay tới, nhưng không có cách nào đuổi kịp Mạnh Hạo.Mạnh Hạo toàn thân huyết quang ngập trời, sau khi Huyết Yêu dung hợp cùng thân thể, phát ra Huyết Yêu Đại Pháp làm cho Mạnh Hạo thoạt nhìn, dường như không còn là Tiên Thần, mà là Yêu Tiên!Hết thảy nói rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong phút chốc, rất nhanh, Mạnh Hạo liền tới gần Ly Long, Ly Long cắn răng, gào thét dữ tợn, hắn biết mình không thể bỏ chạy, nên dứt khoát quay đầu lại xông thẳng tới Mạnh Hạo.Song phương trong nháy mắt đụng chạm, gần như ngay khoảnh khắc va chạm, Mạnh Hạo hóa thành biển máu quét ngang bốn phương tám hướng, trực tiếp bao phủ Chí Tôn Ly Long, đồng thời thi triển Huyết Yêu Đại Pháp.Tiếng động "rầm rầm" vang dội, ngay lúc biển thuật pháp bốn phía cuồn cuộn cuốn tới, truyền ra tiếng Ly Long hét thảm, thân thể hắn vùng chạy ra biển máu, lần nữa bay nhanh, phiến biển máu kia hóa thành một con đại bàng màu máu, phát ra một tiếng kêu to lần nữa đuổi tới.Rồi sau đó lại có những ngọn núi màu máu phủ xuống, cũng có Chí Tôn Kiều, đều tản ra huyết quang, ầm ầm rơi xuống...

Ly Long phun ra máu tươi, thời khắc này tu vi của hắn sớm đã rớt xuống Chí Tôn, chỉ còn ngang với Chủ Tể.Đối mặt với Mạnh Hạo, hắn vốn không có sức đánh trả bao nhiêu, trong tiếng cười thảm hắn bị Mạnh Hạo hóa thành đại bàng màu máu chụp bắt lại, Huyết Yêu Đại Pháp bỗng nhiên thi triển.Trong chớp mắt, vô số lực lượng khí huyết từ trên thân Ly Long tràn ra, bị Mạnh Hạo điên cuồng hấp thu.

Loại hấp thu này không có dừng lại, Ly Long vùng vẫy, Mạnh Hạo thuật pháp nổ vang, song phương trên Đệ Thập Lục Thiên tan vỡ này, không ngừng bay nhanh, bốn phía bọn họ biển thuật pháp điên cuồng cuồn cuộn, càng đánh tới gần.Xa xa, Huyền Phương trầm mặc, trong mắt lộ ra bi ai, hắn biết, Ly Long... lần này chạy trời không khỏi nắng, nhưng hắn lại không có cách nào, cho dù hắn đối với chiến tranh am hiểu mưu lược, nhưng giờ này cũng như cũ không thể cứu trợ.Thậm chí chính hắn đều nguy cơ mãnh liệt, đến từ Chí Tôn khôi lỗi ra tay, làm hắn nơi này chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng, máu tươi phun ra, không ngừng lui về sau.Cùng lúc đó, phong ấn Sơn Hải Giới, vào giờ khắc này, cũng ở bađạo môn cùng với ba vị thanh niên cầm bảo vật Tôn Giả, còn có đám người tu sĩ Sơn Hải, Hải Mộng Chí Tôn, Kháo Sơn lão tổ hợp lực, đang tấc tấc tan rã, dường như sắp vỡ tan.Một khi phong ấn vỡ tan, tu sĩ Sơn Hải đánh ra, như vậy đối với dị tộc đã mất đi Chí Tôn, bọn họ tất bại! !!Duy chỉ có Nguyệt Tinh nơi đó, thời khắc này vẫn như cũ nguy cơ, dị tộc vây công nơi đó không có tản ra, mặc dù là các Chủ Tể kia cũng đều cắn răng đi đánh, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đánh vỡ Nguyệt Tinh, cho dù Chí Tôn chết, cho dù mọi người vong, cũng phải hoàn thành sứ mệnh của họ.Để Nguyệt Tinh... từ nay về sau không còn nữa.Hết thảy cục diện, tựa hồ đều đạt tới điểm giới hạn, sắp bạo phát! !!"

Ầm! !!"

Trước tiên bạo phát, không phải Mạnh Hạo, không phải Chí Tôn khôi lỗi, mà là sức chống cự ẩn giấu dưới mặt đất Nguyệt Tinh.

Thế nhưng Nguyệt Tinh vẫn không cách nào tránh khỏi, bị tu sĩ dị tộc vây khốn, liên thủ công phá, tan vỡ sụp đổ, vô số mảnh vỡ bắn tung ra, từ nay về sau...

Nguyệt Tinh không còn...Theo Nguyệt Tinh tan vỡ, Địa Tạng phun ra máu tươi, tiếng cười thảm vang động, xuất hiện tiếng nổ vang... thứ hai.Đây là điểm giới hạn bạo phát lần thứ hai, chỉ có điều lần này là bạo phát trên phong ấn của Sơn Hải Giới, mấy đạo ánh sáng từ trên Đệ Thập Thất Thiên rơi xuống tạo thành phong ấn kia, giờ khắc này dưới lực lượng của tu sĩ Sơn Hải Giới, "ầm ầm" tan vỡ!Theo từng cái khe nứt xuất hiện, theo nối tiếp nhau, toàn bộ lớp phong ấn giống như một mặt kiếng bể ra phạm vi lớn, thiên địa thất sắc, tinh không chấn động, bên trong vô số tu sĩ Sơn Hải chạy ra, mang theo điên cuồng, mang theo sát cơ tràn ngập.Còn có ba đại đạo môn, còn có Hải Mộng Chí Tôn, còn có nhiều cường giả Đạo Cảnh, còn có ba vị thanh niên cầm trong tay chí bảo Tôn Giả kia, vào giờ khắc này đều từ trong Sơn Hải Giới vọt ra.Cũng đúng vào lúc này, tiếng nổ thứ ba vang trời, địa phương truyền đến là chỗ giao chiến giữa Mạnh Hạo và Ly Long.

Tiếng nổ vang này, chính là tiếng gầm thét mang theo không cam lòng đến từ trong miệng Ly Long.Lúc này thân thể Ly Long bị biển máu bao phủ, trong biển máu, thân thể hắn khô héo, khí huyết hắn, tu vi hắn, linh hồn của hắn, vào giờ khắc này, đều bị biển máu kia điên cuồng cắn nuốt hấp thu!Mà hắn, cũng không phải không nghĩ tới bổn tôn tự bạo, nhưng ở dưới bộ pháp thời gian của Mạnh Hạo, vả lại quan trọng nhất là... thời khắc này Ly Long bị thương quá nặng, đã rớt xuống vị Chí Tôn, ở trước mặt Mạnh Hạo không có lực lượng để tự bạo!Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình, bị Huyết Yêu Đại Pháp của Mạnh Hạo cắn nuốt khí huyết, nuốt vào tu vi, nuốt vào hồn của mình!- Lão phu... không cam lòng! !!

Ly Long cười thảm, phát ra một tiếng gào thê lương vang trời, sau đó thanh âm của hắn ngừng bặt, hóa thành con cự long màu đen, nhắm hai mắt lại, hoàn toàn bị che mất trong biển máu.Đến đây, Chí Tôn vẫn! !!Chuẩn xác mà nói, đây là Chí Tôn thứ hai tử vong, trong khai chiến giữa Sơn Hải Giới và 33 Thiên lần này: vị thứ nhất là Dịch Cổ, bị luyện thành khôi lỗi.Dị tộc ở bốn phía, trong một chớp mắt này, toàn bộ ngây ngẩn cả người.

Bọn họ ngơ ngác nhìn Ly Long tử vong, nhìn một màn này xảy ra, trong tâm thần mỗi dị tộc đều nổi lên khủng khiếp và hoảng sợ.- Chí Tôn...

Chí Tôn... rơi xuống ư?- Này...

điều này không có khả năng...

Dị tộc ồ lên, mà dị tộc trong Đệ Thập Thất Thiên cho đến 33 Thiên kia, thời khắc này đều trầm mặc xuống, bao gồm cường giả bên trong, ngay lúc này cũng tận đáy lòng chấn động.Trong biển máu cuồn cuộn, thân thể Ly Long biến mất, mà biển máu kia cũng nhanh chóng ngưng tụ, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hóa thành hình người, lộ ra gương mặt của Mạnh Hạo.Mạnh Hạo sắc mặt tái nhợt, nhưng không còn gầy gò như trước đó, chỉ là trên người của hắn lại có lực nguyền rủa nồng nặc vây quanh, nhưng hắn không thèm để ý lực nguyền rủa này, khi Mạnh Hạo đi ra, thấy tầng phong ấn Sơn Hải Giới bị vỡ tan, thấy vô số tu sĩ Sơn Hải chạy ra, đồng thời cũng nhìn thấy Nguyệt Tinh sụp đổ.Thời khắc này cũng nhìn thấy Huyền Phương, bị Chí Tôn khôi lỗi đánh trúng một quyền, phun ra máu tươi giữa không trung, tiếng cười thảm vang trời, nhưng ngay khoảnh khắc trong tiếng cười thảm đó, Chí Tôn khôi lỗi lại muốn đánh tới, đột nhiên, trong cơ thể Huyền Phương truyền ra... dao động tự bạo!Huyền Phương hắn muốn tự bạo! !!Hắn hiểu rõ, Ly Long tử vong, đại biểu mình nơi này, cũng nhất định rơi xuống, mà nếu hắn rơi xuống, có lẽ có thể lôi kéo một số người chôn cùng, nhưng đây không phải là kết quả hắn muốn.Kéo mấy người chôn cùng, hắn không thỏa mãn, hắn muốn khi mình tử vong, lôi kéo cả Sơn Hải Giới chôn cùng!Trong mắt của hắn lộ ra ý điên cuồng, mà hắn am hiểu căn nguyên thời gian, về điểm này, nếu hắn tự bạo không người nào có thể ngăn cản, cho dù là Chí Tôn khôi lỗi, thời khắc này cũng trong mắt nhoáng lên một cái, vứt bỏ ý định tấn công tiếp, cấp tốc lui ra sau, trong mắt ánh sáng thuộc về hồn của Sửu Môn Đài, cũng trong một chớp mắt này dần dần biến mất, mà sợi dây liên hệ giữa khôi lỗi và Mạnh Hạo bị chém đứt kia, cũng lập tức thành lập lại lần nữa.Thời điểm này Mạnh Hạo ở phía xa, cũng sắc mặt chìm xuống.Cả tinh không lúc này chỉ có tiếng cười của Huyền Phương quanh quẩn, truyền khắp bốn phương tám hướng.Huyền Phương đang cười thảm, hắn không muốn thừa nhận mình thất bại, nhưng hắn hiểu rõ, mình bại rồi, bị đánh bại triệt để, bị đánh bại cực kỳ oan ức, hết thảy biến chuyển là do chính hắn chặt đứt sợi dây liên hệ giữa Mạnh Hạo và Chí Tôn khôi lỗi!Tàn hồn kia xuất hiện, kềm chế mình, mà Mạnh Hạo hung tàn cùng quyết đoán, cũng để Huyền Phương càng hiểu biết về Mạnh Hạo hơn, hắn chỉ có thể cười thảm.

Trước khi bắt đầu cuộc chiến tranh này, gần như hắn cùng với tất cả dị tộc trong 33 Thiên, rất khó mà nghĩ tới, cuộc chiến tranh này... sẽ khó khăn như thế!Trong ý nghĩ của họ, cuộc chiến tranh này, 33 Thiên diệt Sơn Hải Giới, căn bản cũng không cần hai thế lực lớn kia đến tương trợ, bản thân bọn họ đã có thể làm được.Nhưng giờ này... trận chiến này từ bắt đầu cho tới bây giờ, Huyền Phương đột nhiên có cảm giác..."

Trận này chiến...

33 Thiên chúng ta, cuối cùng có thể chiến thắng sao?"

Huyền Phương cười thảm, hắn cảm nhận được Ly Long hồn phi phách tán, hắn nhìn về phía Mạnh Hạo ngưng tụ ra từ trong biển máu.- Mạnh Hạo...

Trận chiến này, lão phu bị đánh bại rồi!- Lão phu sai hai lần: lần đầu tiên, là phải liều mạng tất cả đi giết ngươi, sau một lần giết, tái giết lần thứ hai, cho đến khi hoàn toàn chém chết ngươi!

Lão phu sai rồi, sai ở chỗ mặc dù biết ngươi trọng yếu, nhưng vẫn như cũ còn là khinh thường...- Lần thứ hai, là lão phu nhìn lầm Sơn Hải Giới, không nên phân tán a...- 17 Thiên, dưới 30 Thiên, đồng tộc của ta ơi, tất cả tu sĩ 33 Thiên ơi, các ngươi thấy được sao?

Các ngươi có thể nhìn thấy, các ngươi phải nhớ kỹ, khi lần nữa phủ xuống, không cần phân tán, phải toàn bộ phủ xuống, phải một tiếng trống làm tinh thần hăng hái... cùng xông vào Sơn Hải Giới! !!- Không tiếc giá cao, không nên đi suy tính tồn vong, nếu không... trận chiến này, chúng ta không nhất định có thể thắng.

Hai vị Chí Tôn bát nguyên, Huyền Phương hôm nay tử chiến, nhìn các vị... báo thù cho Huyền mỗ, lấy đầu của Mạnh Hạo này, đặt ở trước bài vị Huyền mỗ!- Mà giờ này, tất cả đồng tộc phủ xuống Sơn Hải Giới này, các ngươi không có đường lui, các ngươi lui... chính là chết, các ngươi cũng không trở về được quê hương, bởi vì quê hương các ngươi, cũng sẽ sụp đổ!- Muốn còn sống, chỉ có tử chiến đến cùng, bởi vì như thế, cho dù các ngươi chết đi, nhưng không cần tới bao lâu, đồng tộc các ngươi sẽ phủ xuống, báo thù cho các ngươi!- Chiến tranh, không có đúng sai, chỉ có kẻ chiến thắng! !!- Lão phu Huyền Phương Chí Tôn, với cái chết để trợ giúp 33 Thiên ta, tàn sát Sơn Hải Giới! !!

Huyền Phương ngửa mặt lên trời cười to, tay áo vung mạnh, thân thể hắn trong một chớp mắt này, phát ra ánh sáng mãnh liệt, cũng có dao động vô cùng tận, đang bùng phát nổ vang.Theo tiếng nổ vang, chư Thiên đại lục kia vào giờ khắc này lại toàn bộ bị hắn khống chế, chậm rãi di động, dường như trở thành mấy lưỡi dao sắc bén kinh người, rầm rầm... bay về hướng Sơn Hải Giới...Mà mấy trăm vạn dị tộc kia, vào lúc này cũng lộ ra vẻ liều mạng dữ tợn điên cuồng, theo mấy khối đại lục kia, công tới hướng Sơn Hải Giới.- Dùng chư Thiên đại lục công phá Sơn Hải Giới, chính là kế hoạch của Huyền mỗ từ đầu!

Chuyện này sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, lúc này lão phu sắp bỏ mình, như thế... nếu trước đã định ra, như vậy thì để cho tội này, lớn thêm một chút càng tốt!

Huyền Phương ngửa mặt lên trời cười điên cuồng...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back