Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao

[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Phiên Ngoại 5: Huynh Trưởng Tẩu Tẩu


Chuyển ngữ: Trầm Yên......................................Kinh Châu, Thành Hàn Chi.Tuyết lớn khắp trời, Thẩm Phù Tễ bung ô, cầm một bức tranh hoa lan cuộn tròn, đi qua ngõ hẻm âm u, sửa sang vạt áo, dừng lại tại cửa sau của một tòa phủ trạch.Trường thân ngọc lập, tễ nguyệt thanh phong.Có mấy thiếu niên kết bạn đi ngang qua, liếc thấy hắn thì cười trêu ghẹo nói: "Lại tới chờ tiểu thư Sùng Vân?"

Thẩm Phù Tễ ôn tồn lễ độ nở nụ cười, dịu dàng nói: "Đúng vậy."

"Ha ha ha."

Các thiếu niên nói: "Ngày nào huynh cũng tới đây, không phải tặng hoa lan thì chính là tặng tranh hoa lan, cả Thành Hàn Chi đều biết cả rồi."

Thẩm Phù Tễ cũng không để ý tới lời trêu ghẹo này, cười nói: "Sùng Vân thích hoa lan."

Các thiếu niên cười ha ha rời đi.Thẩm Phù Tễ đợi thêm một lát, bên trong nhà đột nhiên vang lên tiếng bước chân.Thẩm Phù Tễ vẫn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng hơi luống cuống, vội vàng chỉnh dây cột tóc, kiểm tra xem trên người không có gì không ổn không, mới mang theo nụ cười quay về hướng cửa.Cửa theo tiếng mở ra.Thẩm Phù Tễ cười nói: "Sùng..."

Tầm mắt dừng trên người người vừa tới, nụ cười của hắn cứng đờ, giọng nói hơi nghẹn xuống, gian nan lên tiếng: "Sùng bá phụ."

Người tới vận một bộ cẩm y, thân hình cao lớn, mặt đầy hờ hững.Cha Sùng lạnh lùng nói: "Ngươi chính là tiểu tử ngày nào cũng tới làm phiền nữ nhi của ta?"

Thẩm Phù Tễ cười đến cứng đờ mặt, nhỏ giọng nói: "Là con."

Đôi mắt phẫn nộ của cha Sùng trợn lên, khí thế trên người không giận tự uy: "Ngươi thật to gan!

Ngươi là con cái nhà ai?!

Tên họ là gì?"

Thẩm Phù Tễ vẫn còn là thiếu niên chưa cập quan, có phần không kháng cự được khí thế của cha Sùng, nhất thời giống như đứa trẻ học tư thục, một năm một mười kể ra gia thế của mình.Cha Sùng cười lạnh một tiếng: "Tiểu tử Thẩm gia à..."

Đúng lúc này, phía sau cánh cửa bỗng vang lên tiếng bước chân thanh thúy.

Rất nhanh sau đó, một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo lam bước ra từ bên trong, mặt nàng đỏ bừng, túm chặt cánh tay cha Sùng kéo vào trong."

Cha!

Ngài đang làm gì thế?!"

Cha Sùng bị túm không hiểu nguyên do, nhưng vẫn sửa giọng nhu hòa, nói: "Niếp niếp*(từ gọi bé gái một cách thân mật) à, không phải con nói không thích tiểu tử này cứ quấn lấy con sao?

Cha giúp con đuổi nó đi, đảm bảo sau này sẽ không tới làm phiền con nữa!"

Sùng Vân lại thẹn quá hóa giận, nổi nóng đến giậm chân, không dám nhìn Thẩm Phù Tễ, chỉ có thể đẩy phụ thân nhà mình vào trong phủ."

Đừng gọi con là niếp niếp!"

Cha Sùng không rõ nguyên do: "Vì sao vậy niếp niếp?"

Sùng Vân: "......"

Sùng Vân xấu hổ muốn khóc.Nàng ra sức đẩy cha Sùng vào trong nhà, đóng cửa lại.

Mãi đến khi cha Sùng nhỏ giọng nói thầm đi xa, nàng mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.Thẩm Phù Tễ nhìn thấy nàng, đôi mắt vốn đã dịu dàng giờ càng thêm ôn hòa như gió xuân, hắn dịu giọng nói: "Sùng Vân."

Cơ thể Sùng Vân cứng đờ, quay đầu đi, đôi mắt ngập nước nhìn hắn, không biết là e lệ hay giận.Thẩm Phù Tễ hơi luống cuống, hắn lúng ta lúng túng nói: "Nàng giận rồi sao?"

Gương mặt yêu kiều của Sùng Vân càng đỏ hơn.

Nàng 'hừ' một tiếng, nói: "

Sau này huynh đừng tới tìm ta nữa."

Con ngươi Thẩm Phù Tễ hơi ảm đạm, nhẹ giọng hỏi: "Sùng Vân ghét ta sao?"

"Ghét."

Sùng Vân giậm chân, viền mắt đỏ hồng: "Ghét huynh chết bầm, ta không muốn gặp lại huynh nữa đâu."

Thẩm Phù Tễ cảm thấy bản thân không hái hoa ngắt cỏ, càng không có bất kỳ tật xấu gì, không rõ rốt cuộc thiếu nữ ghét mình ở điểm nào.

Hắn không muốn rời đi, chỉ có thể tìm mọi cách dỗ dành người trong lòng vui vẻ."

Nàng ghét ta ở điểm nào?"

Thẩm Phù Tễ cẩn thận hỏi: "Nàng nói ra đi, ta có thể sửa."

Sùng Vân cũng không nói được điểm nào.

Rõ ràng nàng cực kỳ thích thiếu niên trước mắt, nhưng lại không muốn dễ dàng đồng ý với hắn như vậy.Sùng Vân sầu mi khổ não, gian nan tìm ra khuyết điểm của Thẩm Phù Tễ: "Không hiểu phong tình."

Thẩm Phù Tễ vội nói: "Ta có thể học."

Sùng Vân: "Quá yêu hoa lan."

Thẩm Phù Tễ sửng sốt, cảm thấy hơi khó hiểu: "Sao?"

Sùng Vân trừng mắt liếc hắn một cái, bên tai đỏ lên, nói: "Lần nào huynh tới cũng tặng hoa lan.

Ta nghe nói từ nhỏ huynh đã thích hoa lan, trong nhà có đủ loại hoa lan, xuân một loại, hè một loại, ngoại trừ mùa đông thì có lúc nào là huynh không loại này loại kia.

Huynh... huynh rốt cuộc thích ta hay thích hoa lan?!"

Thẩm Phù Tễ: "......"

Thẩm Phù Tễ khô khốc nói: "Ta, ta...

Ta cho rằng nàng sẽ thích."

Sùng Vân giận dữ nói: "Huynh có tâm tư chăm hoa lan thế, chẳng bằng dành thời gian ở bên ta!"

Đôi mắt Thẩm Phù Tễ bỗng mở to.Sùng Vân nói xong lập tức thấy hối hận, gương mặt vốn đã đỏ ửng của nàng lập tức đỏ như sắp nhỏ máu, nàng "A a" hai tiếng, luống cuống tay chân: "Ta ta ta...!

Ta nói giỡn, câu vừa rồi không phải do ta nói!"

Thẩm Phù Tễ nhìn nàng.Sùng Vân sốt ruột đến độ giậm chân, nhưng đường tuyết rất trơn.

Nàng nôn nóng đạp đạp hai cái, lại trượt chân ngã thẳng xuống đất.Thẩm Phù Tễ kinh hãi, lập tức tiến lên đỡ lấy Sùng Vân vào lòng.Hai người bám chặt nhau, ngã lên mặt tuyết.Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trong con hẻm u tối không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Hai người chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.Yên lặng trong chốc lát, Sùng Vân đột nhiên đứng dậy, đẩy Thẩm Phù Tễ ra, mặt đỏ bừng xoay người sang chỗ khác, mắng hắn: "Đăng đồ tử!"

"A?"

Thẩm Phù Tễ hoảng sợ, vội vàng bò dậy, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, không phải ta cố ý."

Hắn nói xong lại nhìn tới bức họa trên mặt đất, vội khom lưng nhặt lên.

Bức họa đó đã bị hai người đè hỏng, không thể lấy tặng được nữa.Sùng Vân đang chờ hắn dỗ mình, không ngờ vừa liếc qua đã phát hiện hắn thế mà lại đang xem bức họa đã hỏng.Sùng Vân nghĩ thầm: Tức chết ta, tức chết ta!Nàng lạnh lùng bước lên bậc thang, nói: "

Sau này huynh đừng tới nữa."

Thẩm Phù Tễ vội gọi: "Sùng Vân, Sùng Vân."

"Chết tâm đi!"

Sùng Vân vừa giận dỗi vừa khổ sở: "Muốn ta đồng ý với huynh, trừ khi hoa lan nở khắp thành vào mùa đông."

Dứt lời nàng liền mở cửa đi vào, đóng cửa 'rầm' một tiếng.Thẩm Phù Tễ: "......"

Thẩm Phù Tễ ôm bức họa đã hỏng, có chút thất hồn lạc phách trở về.Khi vừa ra khỏi ngõ hẻm, bỗng có người nói phía sau hắn: "Bày tỏ tình yêu thất bại rồi?"

Thẩm Phù Tễ vừa quay đầu lại đã phát hiện một thiếu niên hồng y tóc bạc đang đứng sau mình, nói cười rộn rã nhìn hắn.Thẩm Phù Tễ chớp chớp mắt, xác định bản thân không quen người này."

Ngươi đang nói chuyện với ta?"

"Đúng vậy nha ."

Thẩm Cố Dung biến thành thiếu niên mười sáu tuổi, cười ngâm ngâm: "Ta vừa gặp huynh bị từ chối xong."

Thẩm Phù Tễ vậy mà không hề cảm thấy lạ lẫm với y, do dự một lát mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Để ngươi chê cười."

Thẩm Cố Dung tung tăng đến trước mặt hắn, nghiêng đầu hỏi: "Vậy huynh muốn từ bỏ sao?"

"Sao có thể?"

Thẩm Phù Tễ buột miệng thốt ra, nghĩ một lát mới giải thích: "Sùng Vân chỉ hơi ngại thôi.

Mấy ngày nữa nàng hết giận ta sẽ lại tới."

Thẩm Cố Dung không nhịn được cười, chưa từng biết huynh trưởng nhà mình vậy mà cũng ăn mệt như thế.Tại thời điểm Thẩm Cố Dung đang mừng rỡ không thôi, Thẩm Phù Tễ lại đi tới, cực kỳ quen thuộc sờ móng vuốt đã lạnh lẽo của y, nhíu mày lại, nói: "Sao lại lạnh như vậy?

Vì sao không mặc nhiều hơn chút?"

Thẩm Cố Dung cứng đờ, nụ cười trên mặt suýt nữa không giữ được.Thẩm Phù Tễ cởi áo khoác trên người ra, khoác lên vai Thẩm Cố Dung, bất đắc dĩ nói: "Nhà của ngươi ở đâu?

Ta đưa ngươi trở về."

Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, mới nâng tay quẹt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, nức nở nói: "Nhà ta bị ác bá chiếm đoạt, còn có một nam nhân họ Mục thèm khát thân thể ta, muốn bắt ta về làm tiểu thiếp của hắn.

Ta lao lực trăm cay ngàn đắng mới trốn thoát ra được."

Thẩm Phù Tễ: "......"

Thẩm Phù Tễ vừa nghe đã biết y đang nói dối, song cũng không tức giận mà chỉ thấy buồn cười.

Hắn nhấc tay xoa đầu y, nói: "Nếu không có chỗ để về thì đến nhà ta ở mấy ngày đi, tiểu thiếp."

Thẩm Tiểu Thiếp: "......"

Thẩm Cố Dung tung tăng theo Thẩm Phù Tễ về nhà.Không biết có phải Thiên Đạo sắp đặt hay không, cha Thẩm mẹ Thẩm đúng là cha mẹ của Thẩm Cố Dung và Thẩm Phù Tễ kiếp trước.

Thẩm Cố Dung vào phủ đệ nhìn thoáng qua, suýt nữa khóc thành tiếng, vất vả lắm mới nhịn xuống được.Năm đó sau khi cha Thẩm mẹ Thẩm chết ở Thành Hồi Đường được một thời gian, Quỷ tu tiến vào bắt quỷ hồn tu luyện, cũng bắt luôn cả bọn họ.Khi Thẩm Cố Dung cứu bọn họ ra, phát hiện hồn phách của họ suýt bị xé nát, ngay cả việc giữ dáng vẻ quỷ hồn cũng không nổi.

Y không còn cách nào, chỉ có thể dùng linh lực ôn dưỡng hồn thể hai người, sau đó đầu nhập vào luân hồi.Thẩm Cố Dung nhìn hai người giống hệt với kiếp trước, nước mắt dâng đầy, nỗ lực ép xuống không cho dòng lệ chảy ra, nhìn cực kỳ đáng thương.Cha Thẩm mẹ Thẩm đang chơi cờ, vô tình liếc thấy y, khó hiểu nói: "Phù Tễ, đứa nhỏ này từ đâu tới vậy?"

Thẩm Phù Tễ thu ô lại, bình tĩnh nói: "Nhặt ở bên ngoài, suýt nữa bị người ta bắt đi làm tiểu thiếp."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung xém cười thành tiếng.Mẹ Thẩm nhìn y, cảm thấy thân thiết lạ thường, hiền hòa vẫy tay với y, nói: "Đứa trẻ đáng thương, tới đây."

Thẩm Cố Dung vội chạy qua, rưng rưng nhìn bà.Mẹ Thẩm xoa tay y, đau lòng nói: "Sao lại lạnh như vậy?

Tới đây sưởi ấm nào.

Làm bậy rồi, đứa trẻ ngoan như vậy ai nỡ lòng hại chứ?"

Nước mắt Thẩm Cố Dung lập tức không ngăn được, tí tách rơi xuống.Mẹ Thẩm lại tưởng mình chạm trúng chuyện buồn của y, vội dỗ dành: "Ngoan, không khóc, khóc nữa ta đau lòng lắm."

Cha Thẩm ở bên cạnh nói chậm rì "Đứa nhỏ xa lạ mà thôi, bà đau lòng cái gì?

Bà nên đau lòng Phù Tễ đi kìa, cả ngày chạy loạn bên ngoài, đến nàng dâu cũng không cưới được."

Thẩm Cố Dung mờ mịt nghiêng đầu nhìn về phía cha Thẩm.Cha Thẩm: "......"

Cha Thẩm hơi nghẹn họng, như bị thứ gì chọc trúng trái tim, 'hừ' một tiếng quay đầu đi, nói mất tự nhiên: "Đau lòng, đau lòng đi thôi."

Mẹ Thẩm bật cười.Tâm trạng Thẩm Cố Dung tốt hơn bao giờ hết, dựa vào việc Mục Trích thân bại danh liệt, thành công đứng vững gót chân ở Thẩm gia.Phòng khách Thẩm gia không đốt địa long, Thẩm Phù Tễ đành phải dẫn y tới ngủ ghép với mình một đêm.Thẩm Cố Dung vui mừng hân hoan ngủ cùng Thẩm Phù Tễ.Thẩm Phù Tễ dém chăn cho y, dịu dàng hỏi y: "Nhà đệ còn có ai nữa không?"

Thẩm Cố Dung nháy mắt, nói: "Còn có một muội muội và một cháu trai nhỏ, chờ mấy này nữa đệ sẽ dẫn họ tới đây."

Thẩm Phù Tễ dở khóc dở cười: "Tới đây làm gì?

Kết bạn thành đàn cọ ăn cọ uống sao?"

Thẩm Cố Dung nói cười rộn rã: "Huynh trưởng nhất định sẽ thích!"

Thẩm Phù Tễ bất chợt thấy khó hiểu, không biết có phải tiểu tử này hạ cổ gì mình hay không.

Sao bản thân ngay cả một câu cũng không từ chối được y.Thẩm Cố Dung kéo hắn xuống, cũng giúp hắn dém chăn, cười nói: "Huynh trưởng mau ngủ đi."

Thẩm Phù Tễ bất đắc dĩ nói: "Đừng gọi bậy."

Thẩm Cố Dung đành phải tủi thân hỏi: "Vậy đệ gọi là gì đây?"

Thẩm Phù Tễ vừa nhìn vẻ mặt này của y lại thấy xót xa lạ thường, đành phải thở dài nói: "Thôi, đệ thích gọi thế nào thì gọi."

Thẩm Cố Dung vui vẻ nói: "Huynh trưởng!"

Thẩm Phù Tễ: "Ừ."

"Huynh trưởng huynh trưởng!"

"Ừ."

"Huynh trưởng huynh..."

"Ngủ."

"......"

Thẩm Cố Dung lúng túng: "Vâng."

Trước khi ngủ, Thẩm Cố Dung tiến đến bên tai Thẩm Phù Tễ, nhỏ giọng nói: "Ngày mai huynh trưởng phải dậy sớm đó nha."

Thẩm Phù Tễ: "Hửm?

Vì sao?"

Thẩm Cố Dung thần bí nói: "Đệ tặng cho huynh trưởng một món quà lớn."

Thẩm Phù Tễ không rõ nguyên do, nhưng thấy dáng vẻ như trẻ con giấu kẹo của Thẩm Cố Dung, cũng cười bất đắc dĩ.Quà lớn gì chứ, đứa trẻ chừng này thích nhất vẫn chỉ là kẹo hay mứt hoa quả gì đó thôi.Thẩm Phù Tễ không để trong lòng, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.Sáng sớm hôm sau, Thẩm Phù Tễ đúng giờ tỉnh lại, rửa mặt chải đầu một lượt, dự định tiếp tục đi chờ Sùng Vân.Thẩm Phù Tễ nghĩ thầm: Lần này không mang theo gì nữa.Hắn rửa mặt chải đầu xong, Thẩm Cố Dung vẫn còn nằm ngủ trên giường.Thẩm Phù Tễ đi tới, quen thuộc xốc lên một góc chăn, đầu nhỏ xù xù bên trong lộ ra."

Rời giường."

Thẩm Phù Tễ nói: "Hôm nay không phải đệ nói muốn tặng quà lớn cho ta sao?

Định ngủ cho qua chuyện à?"

Thẩm Cố Dung vẫn còn buồn ngủ, bâng quơ nói: "Cầu xin... huynh trưởng...

để đệ ngủ thêm một lát đi."

Thẩm Phù Tễ: "Không được, mau dậy."

"Oa oa... muốn ngủ... ngủ tiếp mười lăm phút."

Thẩm Phù Tễ vừa bực mình vừa buồn cười, thấy y như vậy đành phải đắp chăn trở về."

Thế lần này phá lệ nhé."

Thẩm Cố Dung lập tức nói: "Đa tạ huynh trưởng!"

Thẩm Phù Tễ cảm thấy bất đắc dĩ, đứng dậy bước ra ngoài.Hôm nay không có tuyết rơi, trong không khí truyền tới một mùi hương kỳ lạ có phần quen thuộc.Thẩm Phù Tễ ngờ vực mở cửa ra, nhìn lướt qua sân, bước chân bỗng cứng đờ.Trên mặt tuyết có vô số hoa lan mọc ra, cho dù đang ở trong giá lạnh vẫn nở rộ tươi đẹp.Thẩm Phù Tễ: "......"

Thẩm Phù Tễ: "!!!"

Đúng là thấy quỷ!Hắn vội chạy ra sân, những nơi đi qua đều là hoa lan đầy đất.Chưa ra đến cửa, Thẩm Phù Tễ đã nghe thấy gã sai vặt hưng phấn vẫy tay với mình: "Thiếu gia!

Chuyện lạ nha!

Hôm nay hoa lan khắp Thành Hàn Chi đều nở rộ!

Ngài có muốn ra ngoài ngắm hoa không?!"

Thẩm Phù Tễ: "......"

Khắp thành?!Lời của Sùng Vân chợt vang vọng bên tai."

Muốn ta đồng ý với huynh, trừ khi hoa lan nở khắp thành vào mùa đông."

Thẩm Phù Tễ: "......"

Hắn còn đang nằm mơ sao?Thẩm Phù Tễ mặt không cảm xúc véo tay mình một phát, cơn đau lập tức ập tới khiến hắn "Shhh" một tiếng.Không phải mơ.Thẩm Phù Tễ ngạc nhiên hồi lâu, đột nhiên nhấc chân chạy.Khắp Thành Hàn Chi quả nhiên nở đầy hoa lan, đủ mọi chủng loại, vô số người đang tụ tập ven đường thưởng thức.Thẩm Phù Tễ vẫn luôn yêu hoa lan lại không có tâm trạng xem, không ngừng chạy vội tới trước cửa Sùng phủ.Sùng Vân mặc một bộ áo lam, đang đứng ở cửa ngơ ngác nhìn hoa lan nở khắp thành.Thẩm Phù Tễ vui mừng chạy tới: "Sùng Vân!"

Sùng Vân sửng sốt, trông thấy hắn thì bất giác đỏ mặt, tuy nhiên nàng đã nhanh chóng khôi phục tâm trạng, thẹn quá hóa giận nói: "Thẩm Phù Tễ!

Rốt cuộc huynh đã dùng yêu pháp gì?!"

Thẩm Phù Tễ cực kỳ vô tội: "Không... không phải ta mà."

Sùng Vân giận chết đi được: "Nếu không phải huynh, vậy thì không tính."

Thẩm Phù Tễ hơi sốt ruột: "Nhưng thật sự là hoa lan nở khắp thành vào đông mà, Sùng Vân..."

Sùng Vân hừ nói: "Hoa lan nở đã là gì.

Nếu huynh có bản lĩnh như vậy thì mai để hoa Tịch Vụ nở cho ta xem xem."

Thẩm Phù Tễ: "Đây..."

Hiện giờ ngay cả hắn cũng không biết hoa lan nở khắp thành thế này rốt cuộc là do đâu.Chẳng lẽ là...Tiểu thiếp?Thẩm Phù Tễ có phần dở khóc dở cười với suy nghĩ này, nhưng Sùng Vân đã thở hồng hộc quay vào phủ, không để ý tới hắn.Thẩm Phù Tễ đành thất vọng trở về.Hôm sau, hoa Tịch Vụ nở rộ khắp Thành Hàn Chi.Thẩm Phù Tễ: "......"

Sùng Vân: "......"

Sùng Vân giận đến phát khóc."

Huynh làm hoa Quỳnh nở cho ta!"

Thẩm Phù Tễ kinh ngạc nói: "Đây...

Đây thật sự không được!"

Ngày thứ hai, hoa Quỳnh nở khắp thành, nở nguyên ngày.Sùng Vân: "......"

Thẩm Phù Tễ: "......"

Thẩm Phù Tễ cũng kinh ngạc.

Rốt cuộc làm sao mà làm được thế này?Thẩm Cố Dung ngồi trên tòa tháp cao ở Thành Hàn Chi đung đưa hai chân.

Y chống cằm, một cỗ linh lực trút xuống từ đầu ngón tay, trong đôi mắt đều là vẻ dịu dàng hiếm thấy.Mùa đông ở Thành Hàn Chi năm nay là mùa đông kỳ lạ nhất, bởi giữa vùng tuyết trắng đầy trời, đủ mọi chủng loại hoa nở rộ khắp thành suốt hai tháng không trùng lặp, mãi đến khi khai xuân mới dừng lại.Mọi người thấy đã thành quen.Tết Xuân Phân, Thẩm Phù Tễ tặng một nhành phong lan cho Sùng Vân.Sùng Vân trừng hắn một cái, lúc này lại không nổi giận như trước, ngược lại vành tai đỏ bừng, đưa tay ra nhận lấy.Trên mặt Thẩm Phù Tễ lập tức hiện lên vẻ mừng vui không thể che giấu.Khi hắn đang định ôm Sùng Vân thì lại bỗng có một người ôm lấy đùi hắn.

Hắn sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống.Thẩm Vọng Lan nhìn hắn với đôi mắt trông mong, cất giọng non nớt gọi: "Cha!"

Thẩm Phù Tễ: "......"

Thẩm Phù Tễ: "???"

Hắn kinh hãi, phản ứng đầu tiên chính là phủi sạch quan hệ, không thể để Sùng Vân hiểu lầm: "Ngươi... ngươi đừng gọi bừa mà!

Ta không phải cha ngươi!"

Thẩm Phù Tễ kinh hoảng nhìn về phía Sùng Vân, liều mạng xua tay: "Sùng Vân, nàng nghe ta giải thích!

Ta... ta thật sự không quen biết đứa nhóc này!"

Sùng Vân chỉ vào đứa trẻ, giận dữ nói: "Nó giống huynh như vậy, rõ là khắc ra từ cùng một khuôn mẫu.

Huynh còn nói không quen biết nó?!"

Thẩm Phù Tễ sắp khóc tới nơi: "Sùng Vân..."

Sùng Vân ném hoa lan trong tay vào lòng Thẩm Phù Tễ, nổi giận đùng đùng xách làn váy trở về.Thẩm Phù Tễ cứng đờ tại chỗ.Thẩm Vọng Lan nghi hoặc nói: "Ủa, sao mẫu thân lại về rồi?

Vọng Lan nhớ mẫu thân lắm á!"

Thẩm Phù Tễ: "......"

Thẩm Phù Tễ hơi tuyệt vọng.Đây rốt cuộc là thế giới nào vậy?

Vì sao tất cả những chuyện kỳ quặc đều xảy ra xung quanh hắn?Tại Thẩm phủ.

Thẩm Cố Dung đang tưới nước cho hoa lan của huynh trưởng, một người bỗng dán lên sau lưng y, một bàn tay nắm lấy cổ tay y, nhẹ nhàng siết lại.Thẩm Cố Dung vừa quay đầu lại đã thấy Mục Trích đang nhìn y đầy tủi thân.Thẩm Cố Dung nhướng mày: "Sao vậy?"

Mục Trích cắn gáy Thẩm Cố Dung, mập mờ nói: "Ngài cần phải trở về, đã đi lâu như vậy rồi..."

Thẩm Cố Dung cười một tiếng, đang định cất lời thì lại nghe thấy Mục Trích nhẹ nhàng phun ra hai chữ:"Tiểu thiếp."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thân bại danh liệt... là chính y mới đúng.
 
[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Phiên Ngoại 6: Cuộc Sống Hằng Ngày Ở Ly Nhân Phong


Chuyển ngữ: Trầm Yên.......................................Thẩm Cố Dung và Mục Trích hợp tịch hơn hai năm nhưng mỗi khi trở về Ly Nhân Phong, Mục Trích vẫn luôn bị các sư bá trợn mắt giận nhìn.Mục Trích không để ý lắm, làm trò tiến lui có chừng mực trước mặt các sư bá, không kiêu ngạo không siểm nịnh; vừa quay đầu trở về bên Thẩm Cố Dung lại tủi thân như trời sắp sập xuống, giống như cả thế giới đều làm khó Mục Tiểu Trích hắn.Thẩm Cố Dung bị Mục Trích trong tối ngoài sáng tố khổ rất nhiều lần, rơi vào đường cùng đành phải dự định trở về Ly Nhân Phong, khai thông tư tưởng cho các sư huynh.Mục Trích muốn theo cùng, nhưng Thẩm Cố Dung sợ hắn lại bị bọn Hề Cô Hành bắt nạt, dỗ hắn ở lại Đại trạch.Mục Trích đã diễn trò đến quen: "......"

Hắn không còn cách nào, đành cắn nát hàm răng nuốt máu xuống, trơ mắt nhìn Thẩm Cố Dung rời đi.Thẩm Cố Dung chậm chạp trở về Ly Nhân Phong.

Ly Tác tới đón y, dọc đường đều lải nhải với Thẩm Cố Dung rằng Tam Thủy sư huynh nhà hắn rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, blah blah.Thẩm Cố Dung nhướng mày, nói: "Tam Thủy có tiền đồ."

Ly Tác từ nhỏ đã sùng kính Ôn Lưu Băng, nghe vậy lập tức nắm tay thành đấm nói: "Tam Thủy sư huynh vốn đã rất có tiền đồ!"

Thẩm Cố Dung cười cười.Rất nhanh sau đó, y tới chỗ ở của Hề Cô Hành.Hề Cô Hành đang luyện kiếm, trông thấy y tới chỉ liếc mắt một cái, thuận miệng nói: "Tới rồi à."

Thẩm Cố Dung đi tới ngồi xuống ghế đá một bên: "Ừm."

Hề Cô Hành cất kiếm, nhìn thoáng qua: "Mục Trích không theo về cùng sao?"

"Không."

"Chậc."

Hề Cô Hành ngồi xuống đối diện y, châm trà cho y: "Không phải hắn dính đệ như keo à?

Bỏ được mình đệ ra ngoài?"

Thẩm Cố Dung nói: "Lời này có thể huynh nói sai rồi.

Chúng ta là đạo lữ chứ đâu phải sen Tịnh Đế, lúc nào cũng dính lấy nhau làm gì."

Hề Cô Hành ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta lại thấy hắn hận không thể làm một đóa sen Tịnh Đế với đệ, suốt đời suốt kiếp không rời xa nhau."

Thẩm Cố Dung nhận ra địch ý trong giọng Hề Cô Hành, thở dài một hơi, nói: "Sư huynh, ta nhớ rõ trước kia huynh rất thích Mục Trích mà.

Sao bây giờ lại bài xích hắn như vậy?"

Nói đến chuyện này Hề Cô Hành lại giận sôi máu: "Ta chỉ thích hắn theo khuôn phép dịu ngoan nghe lời, đệ xem hắn bây giờ đi!

Làm việc của người làm sao?

Mạo phạm sư tôn, cũng không biết lấy lá gan từ đâu ra?!"

"Bình tĩnh bình tĩnh."

Thẩm Cố Dung an ủi hắn: "Sư huynh trước đừng nóng giận, chúng ta nói chuyện cẩn thận một lần đi."

Hề Cô Hành không kiên nhẫn: "Nói cái gì, không có gì đáng nói."

Thẩm Cố Dung nói: "Mục Trích là đạo lữ của ta, sớm muộn gì huynh cũng phải chấp nhận hắn thôi."

Hề Cô Hành nổi giận nói: "Ta chấp nhận hắn làm gì?

Chấp nhận hắn đại nghịch bất đạo mạo phạm đệ sao?!"

Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nói thầm: "Ta cũng đâu để ý."

Hề Cô Hành giơ tay làm bộ muốn đánh: "Đệ muốn khiến ta tức chết sao?

Một chút tiền đồ cũng không có, đồ đệ dùng vài câu lời ngon tiếng ngọt đã dỗ được đi rồi!"

Thẩm Cố Dung né tránh, nói: "Sư huynh, ta đâu còn là đứa trẻ."

Hề Cô Hành tức giận không chịu nổi: "Đệ cũng biết đệ không phải đứa trẻ à?

Suốt ngày quấn lấy đồ đệ!

Đệ nhìn cổ mình mà xem, che cũng không che cẩn thận, cứ để lồ lộ ra.

Thế nào?

Đệ định nói cho ta biết hắn lăn lộn đệ trên giường kiểu gì sao?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành vừa giận lên là nói không lựa lời, thốt ra rất nhiều điều sai, tuôn một tràng xong hắn lại hối hận.Hai người hai mặt nhìn nhau.Thẩm Cố Dung lặng lẽ khép lại cổ áo, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, có y phục không cho ta mượn với.

Lát nữa ta phải đi tìm các sư huynh khác."

Hề Cô Hành: "......"

Hề Cô Hành giận dữ rút một chiếc áo choàng ra ném lên người y, nổi nóng nói: "Cút cút cút!"

Thẩm Cố Dung thấy không khuyên được Hề Cô Hành, vội khoác áo chạy.Thôi, dù sao tính tình Hề Cô Hành đối với mình cũng đâu tốt, chấp nhận hay không chấp nhận Mục Trích vốn cũng chẳng khác gì nhau.Đơn giản cứ như vậy đi.Thẩm Cố Dung ôm suy nghĩ này, khép lại y phục đi tìm Nhị sư tỷ.Ly Tác dẫn y đi tìm Tố Tẩy Nghiên, nửa đường gặp Thẩm Tịch Vụ.

Tịch Vụ nhìn thấy huynh trưởng thì cực kỳ vui vẻ, vui mừng phấn khởi đòi dẫn đường cho Thẩm Cố Dung.Thẩm Cố Dung xoa đầu Thẩm Tịch Vụ, cười nói: "Tịch Vụ cao lên nhiều nha."

Đứa nhỏ choai choai lúc này đã biến thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Thẩm Tịch Vụ cười rộ lên, tung tăng dẫn đường: "Huynh trưởng lâu không tới, Tịch Vụ chỉ biết nhớ huynh thôi."

Thẩm Cố Dung: "Ta sai rồi ta sai rồi, sau này ta sẽ thường xuyên trở về."

Lúc này Thẩm Tịch Vụ mới gật đầu.Thẩm Tịch Vụ ngày ngày theo Tố Tẩy Nghiên đi khắp Tam giới, quỷ khí và vẻ u ám tối tăm trên người đã sớm tiêu tan, ngay cả dục vọng độc chiếm kia với Thẩm Cố Dung cũng tan bớt không ít.Thẩm Cố Dung rất vui mừng.

Y không muốn trong thế giới của Thẩm Tịch Vụ chỉ có mình y.

Nàng nên ra nhìn ngắm thế giới bên ngoài, tâm cảnh sẽ càng rộng hơn chút.Tịch Vụ dẫn y tới Phong Vũ Đàm, Tố Tẩy Nghiên đang thảo luận chuyện đến Bí cảnh Cô Hồng đợt sau với Triều Cửu Tiêu, thấy Thẩm Cố Dung tới thì khẽ nhướng mày, nói: "Thập Nhất về rồi."

Thẩm Cố Dung cảm ơn Thẩm Tịch Vụ, thong dong qua đó.Triều Cửu Tiêu hóa thành hình người, khoanh chân ngồi bên Phong Vũ Đàm, trên người chỉ khoác một bộ y phục mỏng, 'hừ' một tiếng, chế giễu nói: "Lạnh đến vậy cơ à?

Thân mình ngươi cũng yếu ớt quá đấy!"

Thẩm Cố Dung biết miệng hắn trước nay chưa có lời nào dễ nghe, cũng không để ý, ngược lại càng bọc chặt y phục hơn."

Hai người đang nói gì vậy?"

Tố Tẩy Nghiên ôn nhu nói: "Nói về chuyện Bí cảnh Cô Hồng lần sau."

Thẩm Cố Dung nói: "Không phải còn rất nhiều năm nữa sao?"

Triều Cửu Tiêu hừ nói: "Ta phải chuẩn bị cho việc phi thăng, loại không cách nào phi thăng như ngươi..."

Tố Tẩy Nghiên nhìn hắn một cái, Triều Cửu Tiêu cũng tự nhận ra mình nói sai, mất tự nhiên câm miệng, ngập ngừng nói: "Ta...

Ta không có ý đó."

Thẩm Cố Dung cũng không thèm để ý: "Không sao -- Vậy nên các huynh tính thế nào?

Cần ta hỗ trợ không?"

Triều Cửu Tiêu sửng sốt: "Ngươi bằng lòng giúp?"

"Dĩ nhiên."

Thẩm Cố Dung gật đầu: "Chuyện nhỏ mà thôi, có gì không thể giúp, hai người cần cứ tới tìm ta là được."

Tố Tẩy Nghiên cười, như suy tư gì mà nhìn Thẩm Cố Dung, nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Triều Cửu Tiêu, đột nhiên mở miệng nói: "Hiện tại Thập Nhất có chuyện gì cần chúng ta hỗ trợ sao?"

Triều Cửu Tiêu thoáng sửng sốt, nhanh chóng thu sự vui mừng lại, tai đỏ bừng, ác long rít gào nói: "Ta biết ngay ngươi không có ý tốt mà!

Làm gì có chuyện giúp ta dễ dàng như vậy!"

Thẩm Cố Dung bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là muốn các sư huynh lần tới gặp Mục Trích đừng đối xử lạnh lùng với hắn nữa thôi."

Lời này vừa nói ra, Tố Tẩy Nghiên lập tức không nhịn được cười: "Ta đối xử với hắn rất dịu dàng."

Thẩm Cố Dung nhỏ giọng nói thầm: "Nhưng Mục Trích luôn nói tỷ còn đáng sợ hơn."

Mỗi lần Mục Trích tới đây, Tố Tẩy Nghiên luôn là người đối xử ôn hòa với Mục Trích nhất.

Mục Trích lại cảm giác Tố Tẩy Nghiên đối xử với hắn câu nệ xa cách, không phải chấp nhận hắn từ trong lòng, mà là hoàn toàn coi hắn như một người ngoài.Trong những nụ cười kia đều cất giấu đao, chỉ là không bỏ được làm trò trước mặt Thẩm Cố Dung mà thôi.Nụ cười của Tố Tẩy Nghiên cứng đờ.Triều Cửu Tiêu cười lạnh lùng một tiếng, nói: "Hắn vô duyên vô cớ kéo chúng ta xuống đồng trang lứa.

Ta không nuốt hắn đã tốt lắm rồi, còn muốn cái khác?

Không có cửa đâu!"

Tố Tẩy Nghiên do dự hồi lâu, mới nói: "Thập Nhất, không phải chúng ta không thích hắn, mà là..."

Hắn thở dài một hơi, nói: "Chúng ta gần như đã chứng kiến quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của đệ.

Nếu đệ cưới đạo lữ ở Ly Nhân Phong thì chúng ta còn không có ý kiến gì, nhưng đệ theo đồ đệ dọn khỏi Ly Nhân Phong tới nơi Đào Châu xa như vậy, lâu lắm mới trở về một lần...."

Não Thẩm Cố Dung chợt động.Tố Tẩy Nghiên thử tìm từ: "Đệ hiểu không?

Giống như suy nghĩ của nhà mẹ đẻ sau khi nữ nhi xuất giá.

Hiện tại chúng ta cũng như vậy."

Thẩm nữ nhi: "......"

Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc: "Ồ, vậy mà các sư huynh làm bộ lắm."

Tố Tẩy Nghiên nở nụ cười: "Thật sự cũng không còn cách nào mà, cải trắng vất vả lắm mới trồng được lại bị.... trộm, đổi thành ai thì lòng cũng không yên như nhau thôi."

Thẩm Cố Dung cảm thấy Nhị sư tỷ đang muốn nói: "Cải trắng trồng được bị heo ủi."

Triều Cửu Tiêu ở một bên âm dương quái khí nói: "Hơn nữa ngươi còn là đồ bị đè."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung vội túm chặt cổ áo, ngạc nhiên nhìn bọn họ.Tố Tẩy Nghiên thở dài một hơi, lấy một chiếc bao tay mỏng từ trong nhẫn trữ vật ra, nói: "Che tay đi, Mục Trích coi cổ tay đệ là móng heo để gặm hay sao?"

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung đỏ mặt, lập tức nhận lấy găng tay đeo lên.Thẩm Cố Dung vội vàng cáo biệt hai vị sư huynh, ở bên ngoài khuây khỏa một lúc, mới gọi đại một tiểu đồng dẫn mình đi tìm Lâu Bất Quy.Lâu Bất Quy đang chế thuốc, vừa nhìn thấy y vội xoành xoạch giã một đơn thuốc, sốt ruột đưa cho Thẩm Cố Dung.Thẩm Cố Dung khó hiểu nhận lấy: "Thuốc này trị gì đó?"

Lâu Bất Quy nghiêm túc nói: "Túng dục quá độ."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thuốc lập tức rơi từ trong tay Thẩm Cố Dung xuống.Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nói: "Sư huynh, huynh đang nói gì thế sư huynh."

Lâu Bất Quy nhìn sắc mặt của y, khô khốc nói: "Ta... ta lại nói sai ở đâu sao?"

Thẩm Cố Dung biết trong đầu Lâu Bất Quy cũng không giả vờ được gì, bất đắc dĩ day mi tâm, nhặt thuốc lên, đỏ bừng mặt ném vào Giới Tử, ậm ờ nói: "Ta... ta sẽ uống."

Lúc này Lâu Bất Quy mới vui lên.Hắn kéo tay Thẩm Cố Dung ngồi xuống, nháy mắt nói: "Thập Nhất tìm ta có việc sao?"

Thẩm Cố Dung thuyết minh ý đồ đến của mình.Lâu Bất Quy nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Ta không đối xử lạnh lùng với hắn."

Thẩm Cố Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi, y biết mà.

Trong đầu Lâu Bất Quy không hề có từ 'đối xử lạnh lùng' này.Ngay sau đó y lại nghe thấy Lâu Bất Quy nói: "Nhưng hắn đoạt Thập Nhất đi rồi, ta vẫn không thích hắn."

Thẩm Cố Dung hơi nghẹn họng.Lâu Bất Quy rất ít khi biểu đạt rõ ràng cảm xúc của mình, cũng rất ít khi nói thẳng ra mình ghét một người."

Sau khi Thập Nhất kết thành đạo lữ với hắn là không còn về Ly Nhân Phong nữa."

Lâu Bất Quy nhỏ giọng nói: "Có phải hắn nhốt đệ lại không?"

Thẩm Cố Dung vội nói: "Không đâu, không đâu."

Dục vọng chiếm hữu của Mục Trích tuy rất mạnh, song chưa từng làm ra hành động như nhốt y lại, bằng không Thẩm Cố Dung đã đánh hắn khóc từ lâu.Lâu Bất Quy xoay ngón tay, rầu rĩ nói: "Vậy nếu sau này Thập Nhất không thích hắn nữa, ta... ta sẽ giúp đệ hạ độc hắn."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thập sư huynh... có hơi đáng sợ.Lâu Bất Quy nhìn thấy vẻmặt của y, lúc này mới nhận ra lời mình nói hình như không đúng.

Hắn bỗng trở nên bồn chồn, vội đến độ sắp khóc ra."

Xin.. xin lỗi, ta nói sai."

Lâu Bất Quy sụt sịt nói: "Thập Nhất không thích độc, về sau ta sẽ không bao giờ nghiên cứu độc, oaaaa."

Thẩm Cố Dung nhớ lại những lời Lâu Bất Quy nói với hắn ở Phong Vũ Đàm sau khi nghiên cứu ra Ly Hồn kia.

Nhìn thấy hắn như vậy, lúc này y mới hiểu bấy lâu nay Lâu Bất Quy vẫn luôn khổ sở vì chuyện này.Khổ sở nhiều năm như vậy.Thẩm Cố Dung do dự hồi lâu, mới nhẹ nhàng nâng tay sờ đầu Lâu Bất Quy, dịu giọng nói: "Chuyện này không phải lỗi của huynh."

Lâu Bất Quy mờ mịt nhìn y.Thẩm Cố Dung nói: "Nghiên cứu độc gì là tự do của huynh, vốn không phải huynh sai.

Sai chính là những kẻ dùng độc đó vào mục địch sai trái."

Lâu Bất Quy không hiểu những lời này, nghiêng đầu nhìn y hồi lâu, hơi sốt ruột túm lấy góc áo y, muốn y giải thích cho mình.Thẩm Cố Dung đơn giản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: "Ta không trách sư huynh."

Lâu Bất Quy lẩm bẩm lặp lại nói: "Không... không trách ta?"

Thẩm Cố Dung nói: "Đúng, mãi mãi không trách sư huynh."

Lâu Bất Quy gian nan phân tích ý nghĩa câu này, Thẩm Cố Dung cũng không nóng nảy, kiên nhẫn đợi khoảng nửa khắc, Lâu Bất Quy mới oa một tiếng nhỏ giọng khóc lên.Thẩm Cố Dung dỗ dành hắn: "Được rồi, không khóc nào."

"Không khóc, ta không khóc."

Lâu Bất Quy rất dễ dỗ, nói không khóc là không khóc, nghe lời hơn cả Mục cô nương.

Hắn lau khô nước mắt, chẳng mấy chốc đã quay về trạng thái vui vẻ, nói: "Từ nay về sau ta không trừng Mục Trích nữa.

Ta sẽ đối xử tốt với hắn."

Thẩm Cố Dung thấy mình bôn ba bận rộn cả buổi, cuối cùng cũng có người bị mình thuyết phục, suýt nữa lệ nóng doanh tròng.Hắn cùng Lâu Bất Quy tiếp tục nghiên cứu độc một lúc mới rời khỏi Ly Nhân Phong, vòng một chuyến qua Thành Nhàn Vân.Vừa đến Y quán Lâm Quan, Lâm Thúc Hòa mắt cũng không mở to, nói thẳng: "Không thể nào, đệ đi đi."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung đen mặt: "Sư huynh, ta còn chưa nói gì mà."

Lâm Thúc Hòa để Hoa Dung, Nguyệt Mạo quạt cho hắn, lười biếng nói: "Ta biết đệ muốn nói gì.

Ta vốn đã không vừa mắt nhãi ranh Mục Trích kia, muốn ta cho hắn sắc mặt tốt á?

Không có cửa đâu.

Ta không hạ độc hắn đã là tốt lắm rồi."

Thẩm Cố Dung: "......"

Cớ sao cả đám đều hung tàn như vậy?Thẩm Cố Dung đành phải giảng đạo lý với hắn, xì xà xì xào, lải nhải lẩm bẩm, vo ve vo ve.Lâm Thúc Hòa không nghe là không nghe, tuyệt đối không bị thuyết phục.Thẩm Cố Dung không có biện pháp, đành phải đến Thành Tuế Hàn.Kính Chu Trần kinh ngạc nói: "Đệ thế mà còn muốn khuyên ta?

Ta chỉ đối tốt với Mục Trích có chừng đó thôi sao?

Ta sắp đem toàn bộ gia sản cho hắn rồi, còn có một vài tư thế đều do ta tự tay vẽ cho hắn..."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Ta tới là muốn sư huynh sau này đối xử lạnh nhạt với Mục Trích đi.

Đừng tiếp tục nói chuyện với hắn nữa."

Kính Chu Trần: "......"

Thẩm Cố Dung bận việc cả buổi, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, héo rũ trở về Đại trạch.Mục Trích thấy y trở về lập tức lao ra đón: "Sư tôn đã về!"

Thẩm Cố Dung mệt mỏi nhìn lướt qua hắn: "Ừ."

Mục Trích thấy dáng vẻ của y là biết chuyện không thành công, nhưng hắn cũng không nhụt chí.

Dù sao mỗi lần bị tức giận trở về từ Ly Nhân Phong, sư tôn sẽ luôn thương tiếc thưởng cho hắn, buổi tối lăn lộn kiểu gì cũng cực kỳ phối hợp.Mục Trích thích chứ.Nhưng hiện giờ hắn lại không thể làm ra dáng vẻ vui mừng, đành phải giả vờ ảm đạm, rũ mắt nói: "Các sư bá vẫn không thích ta."

Thẩm Cố Dung an ủi hắn: "Bọn họ sẽ thích, lần này cũng rất có hiệu quả, Thập sư thúc của ngươi sau này sẽ thay đổi thái độ với ngươi, lần sau ngươi đi sẽ biết."

Mục Trích buồn thương gật gật đầu.Thẩm Cố Dung biết Mục Trích muốn gì nhất, đành phải chọn điều đó mà cho hắn, khi song tu vô cùng phối hợp, muốn tư thế nào thì tư thế đấy, bị ép buộc tàn nhẫn cũng không mở miệng xin tha, chỉ gồng mình chịu đựng.

Khi không gắng nổi nữa mới nhỏ giọng nức nở, cực kỳ quyến rũ tiêu hồn.Mục Trích hận không thể cho thêm mấy sư bá nữa đối xử lạnh lùng với hắn.
 
[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Phiên Ngoại 7: Lâm Hạ Xuân


Chuyển ngữ: Trầm Yên.......................................Thẩm Vọng Lan là thai quỷ, sau khi nhờ cơ duyên hóa thành hình người thì cứ vậy tu luyện tới khi kết đan mới dần dần trưởng thành.Khi hắn ba mươi tuổi, thân thể vẫn mang dáng vẻ của thiếu niên mười sáu, cực kỳ non mịn.Để chúc mừng hắn kết đan, Thẩm Cố Dung dẫn hắn đến Kiếm Các mua kiếm.Diện mạo Thẩm Vọng Lan cực kỳ giống Thẩm Phù Tễ, nhìn ôn nhuận như ngọc, trên thực tế lại là người thích chọc cười.

Đa phần những người xa lạ gặp hắn đều bị hắn lừa đi.Hai người vừa tới Kiếm Các, Các Chủ đã vui mừng hân hoan ra đón.Thẩm Cố Dung bình thản gật đầu, chụm tay áo rộng, dẫn Thẩm Vọng Lan quen thuộc thành thạo tới Kiếm Trủng.Thẩm Vọng Lan từ nhỏ đã theo Thẩm Cố Dung, sau đó bái nhập môn hạ Đệ nhất Thần y Tam giới Lâm Thúc Hòa.

Bởi vì Thẩm Cố Dung quá cưng chiều Thẩm Vọng Lan, hơn nữa diện mạo hai người còn cực kỳ giống nhau, nên rất nhiều người đều cho rằng đứa nhỏ này là con tư sinh của Thẩm Cố Dung.Các Chủ thấy Thẩm Thánh quân dẫn theo Thánh quân nhỏ tới đây chọn kiếm là biết là đơn hàng lớn, vội ném xe lăn bước đi như bay, giới thiệu kiếm với Thẩm Vọng Lan lần đầu tới Kiếm Trủng."

Nếu Thánh quân nhỏ tu quỷ đạo thì tốt nhất đừng nên chọn hung kiếm, không thì sẽ rất khó thuần phục."

Thiếu niên ngọc thụ chi lan hơi nhướng mày, khắp người đầy vẻ phong hoa, tinh thần phấn chấn: "Ta muốn chọn hung kiếm."

Các Chủ sửng sốt, chọn lời tốt khuyên nhủ: "Thánh quân nhỏ à, hung kiếm này ngài thật sự không khống chế được đâu..."

Thẩm Cố Dung liếc hắn.Các Chủ lập tức sửa miệng, nói: "Nhưng dựa vào tu vi và thiên phú của Thánh quân nhỏ, nào có kiếm gì không khống chế được.

Ngài có thể lựa chọn những hung kiếm đứng hàng sau, vậy sẽ..."

Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Vọng Lan đã chỉ tay ngông nghênh nói: "Ta muốn Lâm Hạ Xuân."

Các Chủ: "......"

Ngay cả Thẩm Cố Dung cũng hơi nhướng mày: "Con chắc chắn?"

Vài chục năm trước Thẩm Cố Dung đã giải khế ước với Lâm Hạ Xuân.

Lâm Hạ Xuân một mình làm ổ ở Kiếm Trủng, thoải mái dễ chịu sinh hoạt, sảng khoái không chịu nổi.Bởi vì Lâm Hạ Xuân là kiếm Thẩm Cố Dung từng dùng qua, có uy danh Thánh quân nên không ai dám đến lập khế ước với hắn nữa.

Nhờ vậy, đã rất lâu rồi Lâm Hạ Xuân không bị ai quấy rầy, trải qua cuộc sống hết sức dễ chịu.Mà ngày lành của hắn... sắp chấm dứt tại đây.Không biết Lâm Hạ Xuân đã ngủ bao lâu, mơ màng bị người ta mạnh mẽ đánh thức.Tính tình hắn rất tốt, cũng không gắt gỏng lúc mới rời giường, chậm chạp hóa thành hình người trong thức hải.

Vừa thấy thiếu niên xâm nhập vào kiếm hải mình, hắn bỗng sửng sốt.Lâm Hạ Xuân ngủ phát ngốc, tơ lơ mơ ngơ ngác nói: "Thánh quân?"

Thẩm Vọng Lan cong mắt cười với hắn: "Không phải nha, ta là Thánh quân nhỏ."

Có vẻ Lâm Hạ Xuân chưa thấy người sẽ không biết xấu hổ xưng hô mình là Thánh quân nhỏ như vậy, thoáng ngẩn người.

Thẩm Vọng Lan đã đi tới túm lấy vạt áo hắn, cười ngâm ngâm: "Thúc thúc, ta tìm được người rồi."

Lâm Hạ Xuân ngơ ngác nhìn hắn một lúc, mới nhận ra đứa nhỏ này chính là đứa bé năm đó Thẩm Cố Dung nhờ hắn đưa đến Ly Nhân Phong - Thẩm Vọng Lan.Hắn "Ồ" một tiếng, nói: "Ta có thể trở về ngủ không?"

"Không thể."

Thẩm Vọng Lan cười nói: "Ta muốn thúc thúc làm kiếm bản mạng của ta."

Lâm Hạ Xuân nghiêng đầu, mềm giọng từ chối: "Ta không muốn."

Thẩm Vọng Lan nhướng mày, tinh thần phấn chấn bồng bột toàn là khí phách hăng hái Lâm Hạ Xuân khó kháng cự nhất: "Nhưng ta chỉ muốn ngài."

Lâm Hạ Xuân buồn ngủ díu mắt, cảm thấy làm kiếm linh thật phiền phức, nhưng từ chối nhóc con cố chấp này có vẻ sẽ càng phiền hơn.

Vậy nên hắn đành phải nhướng mày sầu não suy nghĩ, không lâu sau đã mệt mỏi."

Ta mệt mỏi quá."

Lâm Hạ Xuân nói: "Ta không muốn tự hỏi, không muốn lựa chọn.

Ngươi buông tha cho ta đi."

"Ngài chỉ sợ phiền phức thôi phải không?"

Thẩm Vọng Lan hỏi.Lâm Hạ Xuân gật đầu: "Đúng vậy."

Thẩm Vọng Lan dịu dàng dỗ hắn: "Ngài chỉ cần làm kiếm của ta thôi.

Ta sẽ không để ngài phải làm bất cứ chuyện gì.

Ngài muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, được chứ?"

Lâm Hạ Xuân ngờ vực nhìn hắn, muốn hỏi 'Vậy ngươi cần ta làm gì?', nhưng lời nói còn chưa tới miệng, hắn đã cảm thấy rất phiền phức."

Thật vậy chăng?"

Con ngươi Thẩm Vọng Lan khẽ động, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thật."

Lâm Hạ Xuân lười chất vấn tiếp, gật đầu nói: "Được."

Thẩm Vọng Lan hơi híp mắt.Một lát sau, Thẩm Vọng Lan cầm Lâm Hạ Xuân từ Kiếm Trủng ra, nở nụ cười đắc ý với Thẩm Cố Dung.Thẩm Cố Dung không ngờ Lâm Hạ Xuân lại lần nữa nhận chủ thật, kinh ngạc hỏi: "Con thuyết phục hắn kiểu gì vậy?"

Trên mặt Thẩm Vọng Lan đầy ý cười phúc hậu vô hại: "Con hứa với thúc ấy là làm kiếm của con, thúc ấy muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, sẽ không ai quấy rầy tới thúc."

Thẩm Cố Dung:"......"

Đó quả thực là điều kiện mà Lâm Hạ Xuân sẽ đồng ý.Thẩm Cố Dung thở dài một hơi, nói: "Vậy sau này con phải đối xử tốt với hắn nhé.

Hắn sợ phiền phức thật đấy."

Thẩm Vọng Lan cong môi cười: "Tất nhiên rồi ạ."

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm Lâm Hạ Xuân, trong con ngươi ngập tràn ánh sáng nhu hòa.Thẩm Vọng Lan ở Thành Hồi Đường trăm năm, lần đầu tiên thật sự ra ngoài chính là nắm tay Lâm Hạ Xuân rời đi.Khi đó, lần đầu tiên hắn thấy được ngày mới, thấy được thế gian phồn hoa, thấy được muôn vàn hồng trần chảy qua kẽ tay.Lâm Hạ Xuân nắm tay hắn, mặt không cảm xúc đi về phía trước.Thẩm Vọng Lan lần đầu trông thấy việc đời, ngay cả bùn dưới chân cũng đem đến cho hắn cảm giác cực kỳ mới lạ.

Hắn lẩm bẩm hỏi Lâm Hạ Xuân: "Thúc thúc ơi, ta đang nằm mơ sao?"

Lâm Hạ Xuân cảm thấy trẻ nhỏ thật là phiền phức, chút chuyện nhỏ này mà cũng muốn hỏi.Hắn dừng bước, vươn tay gõ đầu Thẩm Vọng Lan một cái, có vẻ được nửa đường hắn lại lười nên đánh cũng không đau.Lâm Hạ Xuân nói: "Đau... thì không phải mơ."

Thẩm Vọng Lan xoa trán, dõi mắt trông mong nhìn Lâm Hạ Xuân.Lâm Hạ Xuân hơi đau đầu, nhưng lại không kháng cự được vẻ mặt như vậy, đành cúi người bế hắn lên, vì hắn mà dùng đôi môi ngay cả nói chuyện cũng lười để giảng giải:"Đó là ngày mới."

"Đó là biển xanh."

"Đó là phồn hoa."

Đó là thế giới phồn hoa.Khoảnh khắc khiến cả đời Thẩm Vọng Lan hồn khiên mộng nhiễu nhất chính là lần đầu tiên ra khỏi Thành Hồi Đường, một nam nhân lười từ trong xương chịu đựng cơn buồn ngủ, ôm hắn vào lòng, giảng giải cho hắn về ba nghìn thế giới.Đôi tay non nớt của hắn túm lấy đai lưng nam nhân.Mấy chục năm sau, hắn đã trưởng thành, tay nắm chặt chuôi kiếm Lâm Hạ Xuân, bao phủ toàn bộ sự ấm áp trong lòng bàn tay.Ta tìm được người rồi.
 
[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Phiên Ngoại 8: Năm Tháng Còn Dài


Chuyển ngữ: Trầm Yên.......................................Sau khi Ôn Lưu Băng tiếp quản Thành Phong Lộ, hắn cố ý phát thiệp mời sư tôn tới.Làm trò trước mặt Mục Trích, Ôn Lưu Băng và Thẩm Cố Dung đứng sóng vai trên tường thành Phong Lộ, hắn vung tay lên, nói: "Sư tôn, đây là giang sơn Tam Thủy đánh hạ vì ngài."

Thẩm Cố Dung: "......"

Mục Trích: "......"

Thẩm Cố Dung nhìn đại đồ nhi nhà mình đầy kỳ lạ, nói: "Tam Thủy này, ngươi có thể đánh thắng Mục sư đệ của ngươi không?"

Ôn Lưu Băng khó hiểu hỏi: "Sao sư tôn lại nói vậy?

Con và Mục sư đệ huynh đệ tình sâu, lấy đâu ra chuyện đánh nhau?"

Thẩm Cố Dung cười đầy từ ái: "Bởi vì sư đệ tình sâu của ngươi muốn đánh ngươi."

Vừa dứt lời, Mục Trích mặt trầm như nước đã một kiếm phá không lao tới.Ôn Lưu Băng: "......"

Thành chủ Thành Phong Lộ vừa mới nhậm chức đã bị Mục Trích đánh chạy khắp thành.Ngu Tinh Hà vốn dĩ đang ăn no chờ chết ở Thành Ngu Châu, cuối cùng bị a tỷ hắn đánh ra khỏi thành, nói không rèn luyện thành một người vạm vỡ thì đừng hòng trở về.Ngu Tinh Hà cố nén nước mắt, xách theo tay nải nhỏ tới đầu quân cho Ôn Lưu Băng, thề sống chết muốn trở thành một nam nhân chân chính bảo vệ a tỷ.Ôn Lưu Băng thấy hắn phế vật như vậy liền ném hắn tới Tru Tà rèn luyện.Ngu Tinh Hà ngày ngày kêu cha gọi mẹ, nhưng một câu muốn rời khỏi cũng chưa từng kêu.Ôn Lưu Băng rất vui mừng.Nghe thấy sư tôn tới, Ngu Tinh Hà cố ý chạy đến, xoay vòng vòng quanh sư tôn, vui mừng hân hoan nói: "Sư tôn nhìn con nè!

Tinh Hà đã đến Nguyên Anh rồi!

Sư tôn, sư tôn sư tôn!"

Thẩm Cố Dung: "......"

Ở trong Kinh Thế Lục, mỗi lần tu vi Ngu Tinh Hà tăng lên cũng đều tới khoe khoang trước mặt mình.

Có điều lúc ấy Thẩm Cố Dung hoàn toàn không để ý tới hắn.Ngu Tinh Hà khoe xong cũng lập tức nghĩ tới chuyện ở Kinh Thế Lục.

Gương mặt hắn tái nhợt, cứng đờ tại chỗ lúc lâu, suýt nữa khóc thành tiếng."

Con...

Con con chưa đến Nguyên Anh..."

Ngu Tinh Hà vụng về muốn thu hồi lời nói của mình: "Tinh Hà kém lắm...

Sư tôn đừng nhìn con."

Thẩm Cố Dung: "......"

Thẩm Cố Dung thở dài một hơi, xoa đầu hắn, nói: "Tinh Hà rất lợi hại."

Ngu Tinh Hà ngẩn người, ngơ ngác nhìn Thẩm Cố Dung hồi lâu, mới "Oa" một tiếng, suýt nữa khóc ra tiếng —— vất vả lắm mới nhịn xuống được.Ngu Tinh Hà nhìn trời, không muốn rơi nước mắt, ra vẻ lãnh khốc nói: "Tinh Hà sẽ nỗ lực hơn."

Lời khích lệ hắn đợi hai đời... cuối cùng cũng đợi được rồi.Giống như nội tâm trống rỗng được lấp đầy, Ngu Tinh Hà vừa muốn khóc lại vừa xúc động, hận không thể tay không đi đánh hổ.Thẩm Cố Dung cười bất đắc dĩ.Mục Trích đánh xong Đại sư huynh, vừa quay lại đã nhìn thấy Ngu Tinh Hà đang khoe mẽ với sư tôn, mà trên mặt sư tôn cũng tràn đầy cười, có vẻ được dỗ đến cực kỳ vui vẻ.Mục Trích: "......"

Mục Trích lại lần nữa rút thanh kiếm vừa tra vào vỏ ra, bắt đầu đuổi giết Ngu Tinh Hà.Ngu Tinh Hà: "A a a!

Tiểu sư huynh tha mạng!!!"

Thẩm Cố Dung ở một bên xem đến mặt đầy ý cười.Các đồ đệ của y thật đoàn kết hữu ái, tương trợ lẫn nhau.Quá hòa thuận.Mục Trích hoàn toàn không muốn đợi thêm ở Thành Phong Lộ nữa.

Đánh xong người này còn phải đánh người khác, thời thời khắc khắc đề phòng người tới gần sư tôn hắn, không biết mệt mỏi đến nhường nào.

Tuy biết Ôn Lưu Băng và Ngu Tinh Hà không có tình yêu như mình, nhưng tình cảm ỷ lại của con cái với cha mẹ kia cũng khiến hắn ghen đỏ mắt.Chẳng qua hình như Thẩm Cố Dung lại rất vui vẻ, Mục Trích không có biện pháp, đành phải tâm bất cam tình bất nguyện cùng Thẩm Cố Dung vui chơi ở Thành Phong Lộ, nhìn ngắm giang sơn Ôn Lưu Băng đánh hạ cho mình.Từ bé Thẩm Cố Dung đã cực kỳ thích náo nhiệt, nhưng bởi trăm năm khổ tu, hiện giờ ở trong phố xá sầm uất một lúc đã đau đầu không chịu nổi.

Mục Trích thấy thế đành dẫn y trở về chỗ ở Ôn Lưu Băng đã chuẩn bị xong xuôi tại Thành Phong Lộ.Ôn Lưu Băng xảo quyệt sắp xếp hai phòng riêng cho hai người.Mục Trích thấy thế lòng càng buồn hơn, sa sầm mặt đi theo Thẩm Cố Dung vào phòng, không thèm xem căn phòng bên cạnh.Thẩm Cố Dung bên ngoài vẫn luôn là Thánh quân thanh lãnh trời quang trăng sáng, nhưng về đến địa bàn lại lập tức thả lỏng.

Vừa vào cửa y đã cởi áo choàng xuống, cũng mặc kệ Mục Trích đằng sau có bắt được hay không, tiện tay ném đi, tư thế rất tiêu sái.Mục Trích sớm đã có sự chuẩn bị, chuẩn xác bắt lấy áo choàng một cách nhuần nhuyễn.Thẩm Cố Dung vươn vai, lại cởi áo ngoài ra.

Cởi nguyên một đường, Mục Trích cũng một đường theo sau nhặt y phục.Chờ tới nội thất, trên người Thẩm Cố Dung đã chỉ còn một bộ bạch y mỏng manh, lỏng lẻo ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của y, giống như khó lòng giữ chặt lấy.Thành Phong Lộ vừa qua giữa hè, gió thu se dịu, ban đêm vẫn hơi lạnh, nhưng vì trong phòng Thẩm Cố Dung đã chuẩn bị đá sưởi, dù là Thẩm Cố Dung sợ lạnh cũng cảm thấy hơi nóng.Mục Trích không dao động, cầm quần áo gấp gọn đặt một bên, thấy trên thái dương Thẩm Cố Dung rỉ ra chút mồ hôi.

Hắn bấm tay mở một cánh cửa sổ ra.Một luồng gió đêm rót vào từ ngoài cửa sổ.

Thẩm Cố Dung vốn đang chuẩn bị ngủ, ngồi trên giường nghiêng đầu, liếc thấy trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ thì thoáng sửng sốt, mới hỏi: "Hôm nay là dịp nào?"

Mục Trích ngẫm nghĩ, đáp: "Hình như là Tết Trung Thu."

Mười lăm tháng tám là ngày đoàn viên, Tết Trung Thu của phàm thế, Thẩm Cố Dung ngồi trên giường hồi lâu, trong mắt hiếm khi xuất hiện chút khổ sở.Mục Trích không thể nhìn y như vậy, nhẹ nhàng nhích tới, cẩn thận hôn lên trán y.Lúc này Thẩm Cố Dung mới khôi phục tinh thần, hơi ngẩng đầu cắn nhẹ lên môi Mục Trích, ậm ờ nói: "Có muốn uống rượu không?"

Mục Trích ngẩn ra, biết được tửu lượng không lớn hơn hạt mè là bao của sư tôn hắn, hỏi kỳ quái: "Ngài uống?"

Thẩm Cố Dung gật đầu.Y mặc lại y phục đã gấp gọn một bên, dẫn theo Mục Trích nhảy lên nóc nhà, lấy một chiếc bàn nhỏ cùng bình rượu và chén rượu từ trong nhẫn trữ vật ra.Mục Trích nhíu mày, Thẩm Cố Dung uống say là lại thích nói mê sảng, giống hệt một đứa trẻ khó kháng cự được.Vốn hắn muốn ngăn cản, nhưng thấy Thẩm Cố Dung có vẻ thật sự rất khổ sở, Mục Trích đành cho phép y làm vậy.Thẩm Cố Dung lấy một bình rượu hoa quế không biết từ đâu tới ra, rót hai chén, đưa cho Mục Trích một chén, con ngươi khẽ đảo, nói: "Tới."

Tửu lượng Mục Trích rất tốt, nhấp một ngụm.Rượu hoa quế ngọt ngào, cũng không giống rượu lắm, ngược lại càng giống mật hoa hơn.Hai người ngươi một ly ta một ly uống hết vò rượu hoa quế kia, lại ngắm trăng thêm một lúc.

Cuối cùng Thẩm Cố Dung say đúng như dự đoán của Mục Trích.—— Ngay cả rượu ngọt cũng say được, Mục Trích quả thực rất muốn thở dài.Thẩm Cố Dung ôm cổ Mục Trích, nghiêng đầu nhìn trăng tròn nơi chân trời, trong mắt toàn là hơi nước.

Y lẩm bẩm nói: "Mục Trích, ta nhớ cha mẹ và huynh trưởng ta."

Đầu quả tim Mục Trích tê rần.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy y, vỗ về tấm lưng y, dịu dàng nói: "Nhớ bọn họ thì đi thăm bọn họ thôi."

Thẩm Cố Dung bỗng nức nở một tiếng: "Bọn họ không nhớ rõ ta, bọn họ không gọi ta là Cố Dung nữa, tất cả đều gọi ta là tiểu thiếp, còn cười ta, hu hu..."

Mục Trích: "......"

Tuy biết rất đau lòng, nhưng Mục Trích vẫn hơi buồn cười.Mục Trích ôm Thẩm Cố Dung như ôm đứa nhỏ ngồi lên đùi, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành y: "Mục Trích sẽ luôn ở bên sư tôn, mãi mãi không rời xa ngài."

Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, mới tựa đầu lên cổ hắn nhỏ giọng nói thầm: "Nam nhân họ Mục muốn lừa ta về làm tiểu thiếp.

Ta nói ta không muốn, hắn không thể ép buộc ta, ngày mai ta phải đi tìm huynh trưởng cáo trạng, ngươi chờ cho ta, huynh trưởng ta lợi hại lắm."

Mục Trích: "......"

Mục Trích suýt nữa cười ra tiếng.Thẩm Cố Dung một khi say rượu là lại thích nói mê sảng, hết nức nở rồi đến thuyết thư, lâu lâu còn giãy giụa khiến Mục Trích mấy lần khó giữ được y.

Cuối cùng ầm ĩ tới tận đêm khuya Mục Trích mới ôm được y về.Thẩm Cố Dung vừa dính người lên giường lập tức chui tọt vào trong chăn, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ còn nghe được tiếng hít thở vững vàng.Mục Trích nhìn y một lúc lâu, khi đang chuẩn bị đả tọa minh tưởng bên cạnh.

Hắn chợt nghe thấy Thẩm Cố Dung gọi một tiếng."

Mục Trích."

Mục Trích nghiêng đầu nhìn y.Không biết từ khi nào Thẩm Cố Dung đã nâng tay lên, lúc này đang túm ống tay áo hắn.

Có lẽ y vẫn còn chìm trong giấc mộng, mày chau lại, giống như đang nằm mơ thấy ác mộng.Lòng Mục Trích mềm nhũn, nắm tay Thẩm Cố Dung đặt vào lòng bàn tay mình, dịu giọng nói: "Ta ở đây."

Thẩm Cố Dung yên lặng một lúc, lại lẩm bẩm nói: "Ngươi ở đâu vậy?"

Mục Trích ngẩn ra, nhìn vẻ mặt dường như cực kỳ khó chịu của Thẩm Cố Dung, đột nhiên không ngăn được mình muốn biết y mơ thấy cái gì.Mục Trích do dự mãi, cuối cùng vẫn đưa thần thức vào thức hải Thẩm Cố Dung, xâm nhập vào cảnh trong mơ của y.Nếu là tu sĩ bình thường, kể cả cảnh trong mơ cũng có rào cản, không cho người ngoại lai tiến vào, nhưng Thẩm Cố Dung lại tin tưởng Mục Trích vô điều kiện, không hề ngăn cản, mặc cho hắn tiến vào giấc mơ sâu trong thức hải.Sau khi sương trắng tan đi, Mục Trích tiến vào cảnh trong mơ.Ngẩng đầu nhìn lên, đó là Thành Hồi Đường phồn hoa khắp thành.Vẫn là Tết Hoa Đăng Thẩm Cố Dung vĩnh viễn không quên được.Ở trong biển người, thiếu niên Thẩm Cố Dung tóc đen hồng y, đang ngồi dựa lưng bên bờ sông chống cằm, có vẻ cực kỳ buồn rầu.Giữa sông thả đầy đèn hoa sen đỏ tươi, Thẩm Cố Dung nhìn từng ngọn đèn trôi qua mình, nhờ hoa đăng của người khác bắt đầu tự ước nguyện cho mình.Mục Trích nghe được y lẩm bẩm nói: "Hy vọng ta sớm tìm được đường về nhà."

Mục Trích sửng sốt, nhất thời không biết nên khóc hay cười.Xem ra là lạc đường.

Khó trách lại hỏi hắn đang ở đâu.Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xuống bậc thang bên cạnh Thẩm Cố Dung, nghiêng đầu nhìn y.Thẩm Cố Dung nghe thấy tiếng động, mở mắt, hơi nghiêng đầu mê man nhìn người xa lạ trước mặt.Mục Trích nhẹ giọng hỏi y: "Người không tìm thấy đường về nhà sao?"

Thẩm Cố Dung gật đầu, hỏi: "Ngươi tới giúp ta ư?"

Mục Trích cười nói: "Đúng vậy."

Thẩm Cố Dung nhỏ giọng "A" một tiếng, nói thầm: "Thì ra mượn hoa đăng của người khác ước nguyện cũng có thể thành sự thật nha."

Mục Trích: "......"

Mục Trích cảm thấy rất bất đắc dĩ, không biết rốt cuộc sư tôn hắn nằm mơ kiểu gì mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.Hắn vươn tay về phía Thẩm Cố Dung: "Tới đây, ta dẫn người về nhà."

Thẩm Cố Dung ngờ vực nhìn hắn một lúc lâu, mới nói: "Ngươi biết nhà ta ở đâu sao?"

Mục Trích nói: "Ta biết."

Tòa nhà lớn nhất Thành Hồi Đường chính là Thẩm gia, ngay sát bên cạnh là trường tư thục.Thẩm Cố Dung nhìn hắn hồi lâu, mới đưa tay cho hắn.Mục Trích nhẹ nhàng nắm lấy tay y, đỡ y lên.Thành Hồi Đường sáng rực hoa đăng.

Thẩm Cố Dung nắm tay Mục Trích đi qua từng đợt hoa đăng, mỗi bước đi qua, đèn một bên sẽ nhẹ nhàng tắt, hóa thành bóng đêm thong thả nuốt chửng con đường phía sau.Mục Trích quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy hoa đăng bị dập tắt từng chiếc, giống như những đóa hoa tàn, cũng giống như đau đớn dần phai nhạt.Thẩm Cố Dung nắm tay Mục Trích, đi từng bước qua Phố Hoa Đăng dài, theo ánh hoa đăng tắt, thiếu niên non nớt Thẩm Cố Dung cũng dần dần lớn lên.Mục Trích nhìn khuôn mặt y từ tràn trề phấn chấn trở thành tâm như tro tàn;Nhìn thân hình cao gầy của y dần gầy yếu đến tựa như một bộ xương khô;Nhìn y một đêm bạc đầu, đoạn tình tuyệt ái;Nhìn y như thiêu thân lao vào lửa, nhảy vào biển lửa;Nhìn y nhận hết khổ đau, chết thảm tại băng nguyên.Mãi đến cuối cùng, bọn họ băng qua Phố Hoa Đăng, bước chân nhẹ nhàng dừng trên con đường lát đá xanh, phát ra tiếng vang thanh thúy.Ngọn hoa đăng cuối cùng lặng lẽ tắt.Hoa đăng làm bạn với Thẩm Cố Dung trong ác mộng trăm năm cuối cùng cũng hóa thành bột mịn, tan biến từng chút sau lưng y.Thẩm Cố Dung một đầu tóc bạc, trên mặt đầy nước mắt.Y tùy cho Mục Trích nắm tay, dẫn mình băng qua ác mộng đã giằng co suốt trăm năm này.Thẩm Cố Dung vẫn nắm tay Mục Trích, y nhẹ nhàng cọ tay hắn lên gương mặt mình, con ngươi hơi đảo, như trở về thuở thiếu niên, nhiệt tình ngập tràn sức sống."

Đa tạ ngươi đưa ta về nhà."

Mục Trích ngẩn ngơ nhìn y.Phố Hoa Đăng tan biến, nơi vốn dĩ là Thẩm gia ở Thành Hồi Đường kia... giờ đã biến thành Đại trạch Đào Châu.—— Chỗ ở của Thẩm Cố Dung và Mục Trích.Thẩm Cố Dung kéo tay Mục Trích, nhẹ nhàng nhảy lên bậc thang, ngoảnh đầu nhìn lại, cười nói: "Tới rồi, chúng ta về nhà."

Mục Trích nhìn y thật lâu, bỗng nở nụ cười, nắm chặt tay y.Đại trạch vô cùng vô tận, năm tháng còn dài...................................................TOÀN VĂN HOÀN.
 
[New] Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Cập nhật từ chủ nhà


Cũng đã 3 năm kể từ ngày tôi hoàn thành bộ truyện này, thật may mắn khi được chứng kiến tác giả bắt đầu nhận nhiều sự quan tâm chú ý và ủng hộ của mọi người, giúp tôi hít được nhiều hàng ngon hơn (haha).

Phần này chủ yếu để cập nhật tình hình fandom sau 3 năm, hiện tại truyện đã được xuất bản tại TQ và Đài, goods rất ngon, đặc biệt là có ngoại truyện mới tinh (tiếc rằng chủ nhà không mua bản Đài, bản giản thể thì chừng nào ra tập 2 tôi sẽ đặt về xem thử và nhá hàng trên page); fanart & cosplay cũng phong phú (theo dõi tại siêu thoại của truyện trên weibo nha); gần đây là sự ra mắt của ca khúc chủ đề "Chỉ Tìm Mộng Xưa" kèm cốt truyện lồng tiếng 20 phút (tấm lưng tàn không cho phép chủ nhà sub full, quý vị có thể tìm trên Tai Mèo FM a.k.a Missevan)...Lời cuối chỉ muốn nói rằng tôi siêu thích câu chuyện này, siêu siêu thích Cố Dung!

Hy vọng một ngày sẽ được cầm trên tay sách xuất bản VN.Gửi mọi người một trong số các ca khúc chủ đề của truyện:
To view this content we will need your consent to set third party cookies.
For more detailed information, see our cookies page.

To view this content we will need your consent to set third party cookies.
For more detailed information, see our cookies page.

 
Back
Top Bottom