Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nếu Tình Yêu Quên Lãng - Sơn Gian Hồ

Nếu Tình Yêu Quên Lãng - Sơn Gian Hồ
Chương 10: Chương 10



Chỉ mất hai bài hát, chúng tôi đã đến quán bar mà Tống Quan Tinh gửi định vị.

Lục Viễn Châu nhất quyết đòi đỗ xe rồi vào cùng tôi.

“Tôi là anh họ của nó, có nghĩa vụ dạy dỗ cái thằng ông chủ bỏ bê công việc đi uống rượu này.”

Anh thì cũng trốn việc đến bệnh viện làm người chăm bệnh chứ hơn gì ai hả…

Tất nhiên, câu đó tôi chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi.

Tiếng nhạc trong quán bar quá lớn, ồn đến mức khiến tim tôi như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực.

Rất nhanh Lục Viễn Châu đã tìm thấy Tống Quan Tinh đang ngả ngốn trên ghế sofa,

anh túm lấy cổ áo anh ấy rồi kéo mạnh dậy.

Tống Quan Tinh lờ mờ hé mắt, nhếch môi nở nụ cười vừa bất cần vừa khiêu khích.

Anh ấy nắm chặt tay Lục Viễn Châu, đến mức gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay.

Vẫn là nụ cười quen thuộc, tưởng như vô hại nhưng lại mang theo sự khó chịu lặng lẽ.

“Em gọi Giai Giai đến, sao anh họ lại mò tới đây vậy?”

Anh ấy quay đầu nhìn tôi, đôi mắt ướt át lấp lánh, rồi bĩu môi làm nũng.

“Giai Giai, kéo anh dậy đi mà~”

“Giai Giai thơm, anh họ thì hôi!”

Nghe đến đây, Lục Viễn Châu bỗng thả tay ra.

Tống Quan Tinh không phòng bị, ngã phịch trở lại ghế sofa.

“Anh giận dỗi với kẻ say rượu làm gì chứ?”

Tôi trách nhẹ Lục Viễn Châu rồi vội vàng bước đến đưa tay ra cho Tống Quan Tinh.

“Dậy đi, em đến đón anh rồi đây.”

Tống Quan Tinh cười tươi như một chú cún con vẫy đuôi, hai má hõm sâu vì lúm đồng tiền.

“Vẫn là Giai Giai tuyệt nhất. Đừng để ý đến anh họ anh làm gì hết.”

“Để anh ấy đi xa một chút, được không?”

Vai tôi chợt nặng xuống, đôi môi Tống Quan Tinh lướt qua vành tai tôi.

Giọng nói của anh ấy vang lên gần như là lời khẩn cầu, đầy uỷ mị, như có thể khóc bất cứ lúc nào:

“Giai Giai… đừng gặp lại anh ấy nữa… có được không?”

“Xin em… đừng gặp lại anh ấy nữa…”

Một người đàn ông trưởng thành cao mét tám mà dồn cả trọng lượng cơ thể lên tôi, đừng nói là dẫn anh ấy đi lấy xe, ngay cả chuyện đứng vững tôi cũng không làm nổi.

Bấy giờ Lục Viễn Châu mới thôi không so đo với người đàn ông đang dựa vào người tôi, anh chủ động vòng tay qua kéo cánh tay của Tống Quan Tinh khoác lên vai mình.

“Thằng nhóc thối, còn bắt anh phải tránh xa à?”

“Cậu tính để Giai Giai mệt đến chết mới vừa lòng hả?”

Tống Quan Tinh như bị ai đó bật công tắc, bỗng nhiên vùng dậy, quát lớn:

“Chỉ mình em mới được gọi cô ấy là Giai Giai! Anh phải gọi là em dâu!!!”

Lục Viễn Châu lại thản nhiên đáp lại một câu khiến tôi như bị sét đánh ngang tai:

“Lúc anh gọi cô ấy là Giai Giai, em còn chẳng biết đang lăn lóc ở đâu nữa kìa.”

Câu nói ấy như tiếng sấm nổ vang trong đầu tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi suýt nữa quên hết mọi kiến thức tâm lý học, chỉ còn lại ánh mắt của một người yêu đang chăm chú nhìn gương mặt ấy.

Trong đôi mắt của tôi tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ.

Tôi thấy được hốc mắt anh đỏ lên, dường như sắp thốt ra một điều gì đó cần tôi xác nhận.

Nhưng ngay lúc đó, Tống Quan Tinh đã ngắt lời anh.

Anh ấy túm lấy cổ áo sơ mi của Lục Viễn Châu, hai gương mặt gần sát đến mức chóp mũi gần như chạm vào nhau.

“Anh nhớ lại rồi à?!”

Lục Viễn Châu phản xạ theo bản năng, hỏi lại: “Nhớ cái gì cơ?”

Thấy Lục Viễn Châu vẫn còn vẻ mặt ngơ ngác, Tống Quan Tinh bỗng nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Không biết có phải tôi nhìn nhầm không nhưng dường như nụ cười đó của Tống Quan Tinh còn mang theo một chút đắc ý khó hiểu.

Anh ấy vừa lắc đầu vừa cười: “Không có gì… không có gì cả.”

Lần này thì đến lượt Lục Viễn Châu sốt ruột.

Có lẽ anh đã nhận ra… điều bí mật mà anh mải miết tìm kiếm suốt thời gian qua, Tống Quan Tinh lại biết rất rõ ràng.

Anh ép sát anh ấy vào tường, khuỷu tay chèn lên cổ họng đối phương.

“Cậu biết gì, nói hết ra cho tôi!”

“Đừng thử thách giới hạn chịu đựng của tôi.”

Ánh mắt anh sắc như chim ưng đang rình bắt con mồi.

Tống Quan Tinh vẫn cười, đôi mắt đỏ hoe vì men rượu như đeo huân chương chiến thắng.

“Em biết gì chứ… em chỉ là một thằng say thôi mà.”

“Muốn biết câu trả lời à… Anh tự đi mà tìm đi.”

Vừa dứt lời, Lục Viễn Châu mất kiểm soát giơ nắm đấm định đánh tới.

Tôi thấy vậy thì vội lao đến giữ lấy tay anh.

“Lục Viễn Châu! Bình tĩnh lại đi!”

“Anh ấy say rồi, anh nổi nóng với người say để làm gì hả?”

“Hai người đều là người có danh có tiếng, lại còn là anh em họ, làm ầm lên như vậy có đẹp mặt không?”

Đôi mắt Lục Viễn Châu đỏ ngầu nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt ánh lên tia nước lấp lánh.

Giọng anh nghèn nghẹn, mang theo tiếng mũi nức nở:

“Câu trả lời đó, tôi đã tìm suốt bốn năm trời.”

“Không ai hiểu cả, không ai…”

Anh cúi đầu, như thể bị đòn giáng từ hy vọng cận kề rồi lại vỡ tan đánh gục, không còn đủ sức để đứng thẳng sống lưng.

Anh buông tay khỏi người Tống Quan Tinh, quay đầu bỏ đi trong lặng lẽ.

Chỉ để lại cho tôi một câu khàn khàn, vang lên như làn khói tan giữa màn đêm:

"Tôi đi gọi bartender giúp em, hai người đi đi."
 
Nếu Tình Yêu Quên Lãng - Sơn Gian Hồ
Chương 11: Chương 11



Chuỗi sự việc vừa rồi khiến tôi hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh để lái xe.

Cuối cùng đành phải gọi tài xế lái thay.

Bên trong xe của Tống Quan Tinh ngập tràn mùi hoa thoang thoảng.

Ghế sau còn rơi rớt vài cánh hoa, trông giống hệt với những cánh hoa tôi thấy ở bệnh viện ban nãy.

Với tư cách là bạn gái, tôi hoàn toàn có quyền hỏi về bó hoa kia để giữ vững vị trí bạn gái chính thức của mình.

Nhưng chúng tôi lại không giống như những cặp đôi bình thường.

Hơn nữa, trong lòng tôi lúc này rối như tơ vò, chẳng còn tâm trí đâu để để tâm mấy chuyện vặt vãnh như thế nữa.

Điều tôi thật sự muốn biết là: Suốt bốn năm qua, rốt cuộc Lục Viễn Châu đã trải qua những gì?

Tại sao anh lại quên mất tôi?

Tống Quan Tinh cùng tôi ngồi ở ghế sau, anh ấy nằm nghiêng người vắt vẻo một cách kỳ quái trên đùi tôi.

Tâm trạng anh ấy có vẻ rất tốt, khóe miệng vẫn chưa thôi cong lên.

"Giai Giai, mình ký thêm nửa năm nữa nhé."

"Em giỏi quá, anh tăng lương cho em!"

Anh nắm lấy tay tôi, tiện tay đeo vào đó một chiếc nhẫn kim cương.

"Trước kia một tháng 10 vạn, tái ký rồi thì mỗi tháng 20 vạn."

"Nếu em thấy chưa đủ thì có thể tăng thêm cũng được."

Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh như sao, lại nở nụ cười với đôi má lúm xinh xắn:

"Mọi thứ… đều nghe em cả."

Đúng vậy, chúng tôi là cặp đôi hợp đồng.

Tống Quan Tinh là khách hàng của phòng tư vấn tâm lý của tôi.

Thật ra tôi vẫn không hiểu nổi, một vị sếp như anh ấy sao lại tìm đến một nhà tâm lý học vô danh tiểu tốt như tôi.

Huống hồ… anh ấy cũng chẳng có vấn đề tâm lý gì, trông như chỉ đến để trò chuyện trả phí mà thôi.

Hồi đó là lần đầu hóa trị của mẹ tôi, cũng là lúc tôi cần tiền gấp nhất.

Không biết bằng cách nào mà Tống Quan Tinh nắm rất rõ tình hình của tôi, anh ấy đem theo bản hợp đồng đến tận văn phòng.

Khi đó, anh ấy cũng cười như bây giờ, cười vô hại như một chú cún ngoan.

"Cô Hứa này, tôi có một cuộc giao dịch muốn mời cô tham gia."

"Hãy làm bạn gái của tôi."

"Mỗi tháng mười vạn, trước mắt ký ba tháng. Cô có muốn cân nhắc thử không?"

Thật ra khi ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn ném thẳng bản hợp đồng vào mặt anh ấy.

Từ khi lên 18 là tôi đã tự kiếm tiền để trang trải học phí và sinh hoạt phí rồi, vậy mà bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh phải ký một bản hợp đồng bán thân thế này sao?

Đây đúng là một sự sỉ nhục lớn.

Nhưng tôi không có lựa chọn.

Bệnh tình của mẹ và sự túng quẫn đến tuyệt vọng là những thứ tôi phải đối mặt… Hiện thực đã dập tắt mọi sự bốc đồng của tôi.

Cặp lúm đồng tiền lộ ra khi Tống Quan Tinh mỉm cười khiến tôi sững người.

Hôm ấy, chẳng hiểu vì sao mà tôi đã đưa tay ra với Tống Quan Tinh.

“Hợp tác suôn sẻ, tổng giám đốc Tống.”

Nhưng lần này, tôi không vội đồng ý với đề nghị gia hạn hợp đồng của anh ấy.

Tôi đưa tay che đi lúm đồng tiền trên má anh.

“Anh cho em suy nghĩ thêm được không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Chuyện anh nói với Lục Viễn Châu…”

Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tống Quan Tinh cắt lời.

Anh ấy lười biếng nhắm mắt lại: "Đau đầu quá, anh muốn ngủ một lát.”

Anh ấy biết tôi định hỏi gì nhưng đã lập tức từ chối trả lời.

Vậy là tôi không thể hỏi thêm gì được nữa, dù sao thì anh ấy là bên A mà.

Thật ra, Tống Quan Tinh là một bên A rất hiếm gặp.

Trong suốt thời gian chúng tôi có hợp đồng, anh ấy chưa bao giờ lợi dụng cái danh “nhà tài trợ” để ép buộc tôi làm bất cứ điều gì.

Thậm chí chúng tôi chưa từng ngủ chung giường.

Mối quan hệ hợp đồng này ngây ngô như một mối tình thời học trò.

Ban đầu, ánh mắt anh ấy nhìn tôi luôn mang theo chút dò xét.

Dù tôi không hiểu có gì ở tôi đáng để một vị sếp như anh tò mò được nữa.

Sau này, có lẽ anh ấy đã hiểu tôi hơn nên cư xử cũng trở nên thoải mái hơn.

Còn tôi, giống như một trợ lý đời sống kiêm bạn đồng hành trong những buổi tiệc tùng của người đàn ông này.

Chỉ cần xuất hiện khi anh ấy cần, trao cho anh ấy sự ủng hộ và bầu bạn là đủ.

Thế nhưng, anh ấy càng ít yêu cầu, tôi lại càng cảm thấy bất an.

Những cô gái ưu tú hơn tôi thì nhiều vô kể, sao anh ấy lại chọn đúng tôi được?

May mắn ư?

Tuyệt đối không.

Tôi chưa bao giờ tin vào vận may.

Bởi vì, tôi luôn là người xui xẻo.

Vậy thì, trong chuyện này… có điều gì mà tôi chưa được biết?

Đưa Tống Quan Tinh về và thu xếp ổn thỏa xong, đầu óc tôi đã rối như tơ vò.

Về đến nhà, vừa nằm xuống giường, tôi chẳng còn nhớ nổi mình đã đi xe buýt và tàu điện ngầm về bằng cách nào.

Đúng lúc đó, điện thoại reo lên.

"Em ơi, cuối tuần này có một job làm thêm, em có muốn nhận không?"

"Là của một công ty nghiên cứu về ký ức."

"Người phụ trách bộ phận lưu trữ xin nghỉ đột xuất nên bên đó đang thiếu người."

Cuối tuần… tức là ngày mai và mốt.

Phía bệnh viện cũng không có gì gấp.

Tôi hỏi: "Hai ngày thì lương được bao nhiêu ạ?"

"Mỗi ngày hai ngàn, tổng cộng là bốn ngàn. Chỉ là hơi cực một chút, mỗi ngày làm việc mười hai tiếng."

Vì sự sống và hạnh phúc của mẹ, kiếm thêm tiền là điều cấp thiết nhất lúc này.

Tôi nói: "Cảm ơn chị, em nhận việc này ạ."

"Cuối tuần em sẽ đến công ty báo danh."

Bốn ngàn tệ.

So với ba trăm ngàn thì đúng là muối bỏ biển.

Nhưng so với các công việc làm thêm khác thì đây đã là mức lương rất cao rồi.

Với tôi bây giờ, đó đúng là cứu cánh giữa lúc khốn khó.

Bán những món quà kia, thật ra cũng có thể miễn cưỡng gom đủ tiền phẫu thuật.

Nhưng đó chỉ là vượt qua được cửa ải trước mắt mà thôi.

Còn tương lai thì sao?

Cuộc sống vẫn sẽ tiếp diễn và còn rất nhiều khó khăn chưa lường trước đang chờ đợi tôi.

Vậy nên vẫn phải kiếm tiền, không ai có thể một bước lên mây được.

Tiền là do mình làm ra nên lại càng phải trân trọng và tích góp từng đồng.
 
Nếu Tình Yêu Quên Lãng - Sơn Gian Hồ
Chương 12: Chương 12



"Trong hai ngày tới, cô sẽ làm việc trong căn phòng này."

Người đồng nghiệp tạm thời dẫn tôi đến một căn phòng mới khoảng hơn 50 mét vuông.

Bốn bức tường kín bưng, không có cửa sổ.

Bên trong trống hoác, chỉ có một góc là chất đống những thùng giấy cao như núi.

Lúc chúng tôi nói chuyện còn vang vọng lại tiếng mình.

"Nhiệm vụ của cô là sắp xếp những viên nang ký ức trong thùng này vào ba bức tường kia."

Nói lịch sự thì là “tủ lưu trữ”, nói thật ra thì chính là ba bức tường được khoét kín các ô kính nhỏ như cửa sổ.

Đây đâu phải tuyển lao động tạm thời để cứu nguy.

Đúng ra là tuyển… lừa kéo hạt nhân thì đúng hơn!

"Thật ra chỉ là xếp viên nang ký ức cùng với nhãn tên vào trong các ngăn thôi, rất đơn giản."

"Tôi ở ngay phòng bên cạnh, có gì thì cứ gọi nhé."

Tôi níu lấy tay cô ấy: "Không phải công việc này là hai người làm chung sao?”

Không hề nói quá, chiếc tủ này phải có đến hàng ngàn ngăn.

Vừa phải phân loại viên nang ký ức và nhãn tên, lại còn phải trèo lên trèo xuống để sắp xếp… một người thì làm sao cho kịp?

Đồng nghiệp tạm thời thở dài não nề, than phiền đầy ấm ức:

“Phòng bên cạnh còn lớn hơn chỗ cô đây nửa lần đấy, tôi còn mong có người làm chung hơn cô nhiều.”

“Nói nhỏ cho cô biết nhé, dạo gần đây công ty vừa đột phá một công nghệ mới nhưng còn chưa hoàn thiện, những người có năng lực nghiên cứu đều bị điều đi làm thử nghiệm rồi.”

Cô ấy đành chấp nhận số phận, đeo găng tay và khẩu trang lên:

“Làm trâu làm ngựa thì biết làm sao, cứ thể cúi đầu làm thôi.”

Tôi không biết mình đã bận rộn bao lâu, động tác dần trở nên như phản xạ cơ bắp.

Cho đến khi một cái tên quen thuộc bất ngờ lọt vào tầm mắt tôi… Lục Viễn Châu!

Nhãn màu hồng, ký hiệu của ký ức tình yêu.

Tại sao tên anh lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ anh đã quên tôi rồi, và cả những lời Tống Quan Tinh từng nói về việc "rối loạn ký ức"... Tất cả là vì, anh đã loại bỏ toàn bộ ký ức liên quan đến tôi?

Sao anh có thể làm vậy với tôi được…

Tôi lắc đầu điên cuồng, cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.

“Không thể nào là anh ấy đâu, chắc chắn chỉ là trùng tên thôi.”

Trên đời này người đông như thế, cái tên Lục Viễn Châu đâu phải của riêng anh.

Đúng, chắc là một người xa lạ nào đó trùng tên mà thôi, người đó đã vĩnh viễn chôn vùi ký ức tình yêu ở nơi này.

“Hứa Mộng Giai, mày đang làm việc, phải giữ bình tĩnh, quên chuyện này đi.”

Tôi tự lẩm bẩm với chính mình, hít sâu một hơi rồi cố gắng mỉm cười, giả vờ như chưa từng thấy gì cả.

Tôi đặt viên nang ký ức có cùng tên với anh vào ô kính.

Khoảnh khắc khép lại cánh cửa kính ấy, tay tôi run lẩy bẩy, tim như bị ai móc ra bằng dao, đau đến tận xương tủy.

Chân tôi mềm nhũn, ôm lấy ngực mà quỳ sụp xuống sàn, nước mắt tuôn như chuỗi ngọc đứt dây rơi loảng xoảng xuống nền.

“Lục Viễn Châu…” tôi run rẩy cất tiếng: "Tại sao lại vứt bỏ ký ức của chúng ta…”

Tại sao?

Tại sao anh có thể ném quãng thời gian ấy đi như vứt một túi rác?

Trong khi tôi vẫn bị mắc kẹt ở đó, mãi mãi không thể thoát ra.

Đây là cách anh trả thù tôi vì năm xưa tôi không từ mà biệt, phải vậy không?

Khi đồng nghiệp tạm thời đến rủ tôi đi ăn trưa, tôi đã lâu lau sạch nước mắt và lại cắm đầu vào làm việc.

Tôi là một con lừa hạt nhân vô cảm, chỉ muốn cày xong công việc này để lấy bốn ngàn tệ rời đi.

“Trời ơi, cô làm còn nhiều hơn cả tôi nữa đó!”

“Người ta nói phụ nữ gánh được nửa bầu trời, đến cô thì chắc là gánh luôn cả trời rồi!”

Mắt cô ấy sáng rực lên, vừa đi quanh ngắm kết quả công việc của tôi, vừa không ngừng trầm trồ.

Khi đi đến chiếc tủ đựng ký ức của Lục Viễn Châu thì cô ấy dừng lại, quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy hứng thú.

“Làm cả buổi sáng chắc mệt rồi, để tôi kể cho cô nghe chuyện này hay lắm.”

Chưa kịp gật đầu, tôi đã thấy cô ấy mở máy ngay.

“Lục Viễn Châu cô từng nghe qua chưa? Vị sếp lớn nổi tiếng nhất nhì thành phố J đấy.”

“Nhưng người đó mãi mãi sẽ không biết rằng có một phần ký ức của mình bị bỏ lại ở đây.”

Tôi hỏi lại: “Anh ấy không biết? Chuyện là sao thế?”

“Không phải ở đây muốn xóa ký ức đều phải có chữ ký đồng ý của chính chủ sao?”

Người đang kể chuyện mà gặp đúng chuyện hấp dẫn thì phấn khích lắm.

Cô ấy lập tức tháo khẩu trang, chuẩn bị kể một đoạn dài.

“Hồi đó bọn tôi còn là công ty non trẻ, bà Lục đến tìm, bảo là phải xóa ký ức cho con trai bà ấy.”

“Sau khi xong việc, bà ấy hứa sẽ đầu tư toàn diện cho công ty và công nghệ mới.”

“Cơ hội trời ban thế này, tất nhiên sếp bọn tôi gật đầu đồng ý phẫu thuật rồi.”

“Nhưng mà cpp đoán xem Lục Viễn Châu được đưa vào như thế nào?”

Thề là cô nàng trước mặt tôi đây không nên làm quản lý kho ký ức, mà nên viết truyện ngắn trên app mấy màu xanh lục ấy, quá biết cách tạo kịch tính đi!

Tôi sốt ruột đến mức vỗ vai cô ấy lia lịa: "Cô đừng vòng vo nữa, kể đi mà!”

“Anh ta bị đẩy xe lăn vào luôn đấy, còn mặc nguyên đồ bệnh nhân cơ.”

“Sếp tôi hoảng quá, bảo không có sự đồng ý của người được phẫu thuật thì không làm được.”

“Thế là bà Lục lập tức đặt tờ séc lên bàn, còn lạnh lùng nói ‘Đây là tiền đặt cọc đầu tư. Bây giờ có thể phẫu thuật cho con trai tôi chưa?’.”

Cô ấy vừa nói vừa không ngớt xuýt xoa: “Người phụ nữ này ghê gớm thật, sếp bọn tôi hoàn toàn không phải đối thủ luôn ấy.”

“Bà ấy không chỉ yêu cầu xóa hết ký ức tình yêu của Lục Viễn Châu, mà còn nhét luôn vào đầu anh ta một đoạn ký ức du học nước ngoài cơ.”

“Quả là bàn tay sắt, không trách sao dạy ra được một nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh như vậy.”

Những gì cô ấy nói sau đó, tôi hoàn toàn không còn nghe lọt tai nữa.

Não tôi như trống rỗng, bị thông tin đột ngột dội đến làm cho choáng váng.

Hóa ra tôi đã trách lầm Lục Viễn Châu, là anh bị xóa ký ức khi đang hôn mê.

Nghĩ đến Lục phu nhân, tôi lại nhớ đến ánh mắt tổn thương của bà hôm đó trước cửa phòng phẫu thuật.
 
Nếu Tình Yêu Quên Lãng - Sơn Gian Hồ
Chương 13: Chương 13



Đó là chuyện xảy ra bốn năm trước, cũng là năm thứ hai yêu đương của tôi và Lục Viễn Châu.

Hôm ấy, anh cùng tôi về quê, định sẽ chụp một bộ ảnh kỷ niệm hai năm yêu nhau.

Mẹ tôi đi làm, để lại căn nhà nhỏ cho hai đứa tự do thoải mái, còn vui vẻ bảo tối về sẽ nấu món vịt kho trứ danh cho Lục Viễn Châu ăn.

Lục Viễn Châu cười tít cả mắt: “Nghe nói vịt kho của dì là số một, hôm nay đúng là cháu có phúc ba đời mới được thưởng thức rồi!”

Anh nói đến mức mẹ tôi vui tới mức vừa xách túi ra cửa vừa ngân nga hát theo giai điệu cũ.

Lúc ấy, tôi nghe thấy ngoài ngõ có tiếng ồn ào, như một nhóm người đang kéo đến.

“Cho hỏi thăm chút, nhà này có ông Hứa Đức Sinh không?”

Họ là đám chủ nợ đến tìm cha tôi, và cha tôi… chính là một người nghiện cờ bạc.

Tôi đứng chắn cửa, nói dứt khoát: "Hứa Đức Sinh đã không sống ở đây từ lâu rồi. Ông ta đã ly hôn với mẹ tôi bốn năm trước, các anh tìm sai người rồi.”

Tên cầm đầu nhìn tôi chằm chằm một lúc, đột nhiên vỗ tay cười lớn, giọng hả hê:

“Đây không phải con gái của lão Hứa thì còn có thể là ai nữa?”

“Hồi đó ông ta hết tiền còn bảo sẽ bán con gái mình cho bọn tôi, còn đưa cả hình cho chúng tôi chọn cơ mà!”

“Anh em, bắt con nhỏ này về giao cho đại ca!”

Lục Viễn Châu lập tức chắn trước mặt tôi, với tay nhấc lên một đoạn ống sắt rỉ nằm cạnh chum nước, giơ ngang ngực rồi hùng hồn nói:

“Muốn động vào bạn gái tôi thì bước qua xác tôi trước đã!”

Tên đầu gấu cười khẩy: "Mày là cái thá gì mà dám ngáng đường ông đây hả?”

“Anh em, cho thằng này tàn phế rồi đưa con nhỏ đi!”

Lục Viễn Châu lùi lại, đẩy mạnh tôi vào trong rồi đóng sập cửa lại thật nhanh.

Tôi đập cửa khóc lóc: "Viễn Châu, anh mau vào đi! Anh sẽ bị thương mất!”

Nhưng anh chỉ dựa cả người giữ chặt cánh cửa.

Anh hét lên: "Giai Giai, trốn kỹ vào! Tuyệt đối đừng ra ngoài!”

Nhà tôi nhỏ lắm, không có chỗ nào đủ để trốn cả.

Nơi an toàn nhất chính là sau lưng anh – nơi anh đang lấy thân mình chắn cả một trận cuồng phong.

Tôi vừa run lẩy bẩy vừa rút điện thoại, tay ấn từng số gọi cảnh sát.

Tiếng gậy đập vào người anh vang lên như từng cú giáng thẳng vào tim tôi.

“Xin chào, đây là sở cảnh sát thành phố J.”

Tiếng rên nén đau của Lục Viễn Châu khiến tôi nghẹn ngào.

“Tôi cần báo án… Tôi ở vùng ngoại ô thành phố J…”

Tiếng dao xé rách da thịt, tiếng anh cố nén đau kêu lên...

“Có một nhóm côn đồ mang theo vũ khí… đang đánh người!”

Tôi không nghe thấy tiếng anh, chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi và tiếng đánh đập loạn xạ.

“Làm ơn, xin hãy đến nhanh… cứu anh ấy…”

“Xin hãy cứu lấy Lục Viễn Châu của tôi…”

Khi cảnh sát tới nơi, đám côn đồ vừa định phá cửa xông vào thì lập tức bị bắt gọn.

Tôi được giải cứu ra khỏi căn nhà, vừa bước ra đã nhìn thấy Lục Viễn Châu.

Anh nằm trên cáng cứu thương, mắt nhắm nghiền.

“Viễn Châu!”

Tôi hét lên lao về phía anh, thế nhưng tay lại khựng lại giữa không trung.

Anh đầy máu, thương tích khắp người như một hiệp sĩ bị tháo rời, không còn nguyên vẹn.

Tôi không dám chạm vào anh.

Tôi sợ anh đau.

Thậm chí, tôi còn không dám để nước mắt rơi xuống người anh.

Cảnh sát nói khi họ đến, anh đã ngất lịm nhưng vẫn kiên trì dùng thân mình chặn cửa.

Chỉ khi chắc chắn rằng tôi an toàn, anh mới buông lơi rồi ngã gục xuống.

Họ bảo chưa từng thấy ai bảo vệ người mình yêu đến mức ấy.

Tay tôi dính máu của Lục Viễn Châu.

Một người… rốt cuộc có bao nhiêu máu để có thể chảy đến mức như vậy?

Tôi quỳ ngoài phòng phẫu thuật, trong lòng thầm đọc tên tất cả các vị Thần, vị Phật, tiên thánh Đông Tây mà mình biết.

Dù tôi vốn là người vô thần, nhưng lúc này, tôi thật lòng hy vọng thế gian này có thần linh tồn tại.

Tôi nguyện cả đời chịu khổ, chỉ cần Viễn Châu còn sống.

Tôi chỉ cần… anh sống mà thôi.

Không biết qua bao lâu, mẹ của Lục Viễn Châu xuất hiện.

Bà mặc đồ sang trọng, đeo đầy châu báu, khí chất cao quý như thể đến từ một thế giới hoàn toàn khác tôi.

Bà kéo tôi đứng dậy, nước mắt ngấn đầy trong mắt.

“Hứa Mộng Giai, tôi biết cô. Trước đây khi Tiểu Châu muốn đến với cô, tôi đã phản đối rồi.

Nó vì cô mà cắt đứt với gia đình, từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn, cố gắng tự lập, chứng minh với tôi rằng lựa chọn của nó không sai…”

“Kết quả thì sao hả? Cô khiến nó suýt nữa mất mạng!”

Bà siết chặt vai tôi đến đau điếng, tưởng chừng xương sắp vỡ.

Nhưng tôi không hề muốn giãy giụa, thậm chí muốn bà bóp chặt hơn, đánh tôi cũng được.

Tôi muốn… cùng Viễn Châu đau đớn.

Cái đau trên người tôi chẳng thấm vào đâu so với những vết thương trên thân thể anh.

“Coi như tôi van xin cô… Hãy buông tha cho con tôi đi. Nó không thể vì cô mà đánh đổi cả tính mạng được.”

Cảm giác tội lỗi trong tôi chạm đến đỉnh điểm.

Tôi không thể tha thứ cho bản thân vì đã kéo Lục Viễn Châu vào lằn ranh sinh tử.

Tôi càng không thể đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của một người mẹ.

Tôi nói: “Vâng, cháu sẽ rời xa anh ấy. Xin lỗi bác… Là cháu đã hại Viễn Châu.”

Từ hôm đó, tôi biến mất khỏi cuộc đời anh.

Vì vậy, từ đầu đến cuối, người vứt bỏ tình yêu này… chính là tôi.

Tôi mới là người đáng bị oán trách nhất.

Kết thúc công việc cuối tuần, dù mệt rã rời cả thể xác lẫn tinh thần nhưng tôi vẫn không khỏi lo cho mẹ.

Sáng thứ hai, khi tôi vội vã đến bệnh viện thì Lục Viễn Châu đã đến trước, đang ngồi bên giường mẹ tôi.

Lúc này gặp lại anh, trong lòng tôi là muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.

Rất nhiều điều muốn nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không thích hợp.

Cuối cùng, tất cả chỉ hóa thành một câu đơn giản: “Sao anh lại tới đây?”

“Em không trả lời tin nhắn, tôi đoán chắc em đang bận nên mới qua đây trước, ngồi trò chuyện với dì một lúc.”

Lục Viễn Châu bước đến cạnh tôi: "Ra ngoài ngồi một chút nhé?”

Tôi theo anh ra ngoài hành lang, hai người ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài.

Anh lấy ra một chiếc túi thơm nhỏ, trông rất quen thuộc.

“Cuối tuần tôi có đến chùa cầu bình an cho dì, em đeo cái này bên người dì nhé.”

“Hy vọng lòng thành sẽ mang đến một điều kỳ diệu.”

Vừa lúc đó, người nhà của giường bên cạnh xách nước đi ngang qua, nghe thấy thì vội chen vào: "Đi xin bùa rồi sao?”

Chị ấy nhìn Lục Viễn Châu, ánh mắt tràn đầy thán phục.

“Phải đó, nếu thật có thần linh thì chắc chắn Ngài sẽ để người tốt nên đôi với người tốt.”

Tôi định giải thích: “Bọn em không phải…”

Nhưng Lục Viễn Châu lập tức cắt lời tôi: “Cũng nhờ chị đã chỉ đường cho tôi.”

“Chỉ đường thì dễ, nhưng đi xin bùa mới là cực hình.”

“Phải quỳ từng bước, ba bước một lạy, tổng cộng chín trăm bậc thang…”

Ấy, chị quay lại đi,” anh ngắt lời chị ấy: "Chắc con bé nhà chị đang khát rồi đấy.”

“Được được, hai người nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa.”

Chiếc túi thơm nhẹ bẫng nhưng khi nằm trong tay tôi, nó lại nặng tựa ngàn cân.

Đó là tấm lòng chân thành, dù đã quên hết mọi ký ức nhưng tấm lòng của anh vẫn nguyên vẹn như thuở đầu.

Mắt tôi cay xè, cố chớp đi chớp lại cũng không ngăn được nước mắt.

Chỉ trong mấy ngày, dường như tôi đã khóc hết cả nước mắt của bốn năm qua.

Tôi nghẹn ngào: “Cảm ơn anh… thật sự cảm ơn anh…”

Lục Viễn Châu dịu dàng lau nước mắt cho tôi, như đang dỗ một đứa trẻ: “Ngoan, đừng khóc nữa mà.”

“Tôi là đàn ông con trai, chuyện này có đáng gì đâu chứ.”

Tôi lại nợ anh một món ân tình.

Những gì tôi nợ Lục Viễn Châu, cả đời này không thể trả hết.

Khi tôi đã bình tĩnh lại, Lục Viễn Châu đột nhiên nhắc tới chuyện trước đó:

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi lần đầu chúng ta gặp nhau.”

“Chúng ta… đã từng gặp nhau ở đâu rồi, đúng không?”
 
Nếu Tình Yêu Quên Lãng - Sơn Gian Hồ
Chương 14: Chương 14



Tôi nên trả lời anh thế nào đây?

Nói thật sao? Rằng ký ức hiện tại của anh là do mẹ anh thay đổi?

Như thế thì quá phụ lòng một người mẹ rồi.

Huống hồ, là tôi đã thất hứa trước.

Chính tôi đã quay lại cuộc sống của Lục Viễn Châu, không thể giữ lời hứa biến mất mãi mãi.

Lừa anh rằng chúng tôi chưa từng gặp nhau, rằng anh nhận nhầm người rồi?

Thế lại quá phụ tấm chân tình của Lục Viễn Châu.

Tôi thực sự phải làm sao đây…

Tôi nghiến chặt răng, ngẩng đầu lên hỏi ngược lại: “Câu trả lời… thực sự quan trọng đến thế sao?”

Ánh mắt của Lục Viễn Châu chợt trầm xuống, hàng mi dài phủ xuống tạo thành một vùng bóng tối dưới mắt anh.

“Bốn năm trước, tôi bị thương nặng rồi hôn mê.”

“Khi tỉnh lại, câu đầu tiên bật ra khỏi miệng tôi là ‘Cô ấy… có sao không?’”

“Tôi chẳng biết cô ấy là ai, cũng không hiểu vì sao mình lại nói như vậy.”

“Cứ như có một chấp niệm nào đó điều khiển thân xác tôi, mượn tiếng nói của tôi để thốt ra câu ấy vậy.”

“Đã có lúc tôi nghĩ mình phát điên rồi.”

Sự mâu thuẫn giữa hiện thực và ý thức đã giày vò Lục Viễn Châu suốt bốn năm trời.

Chỉ nhắc đến thôi mà sắc mặt anh cũng trở nên đau đớn.

“Thế nhưng mỗi đêm tôi đều mơ thấy một cô gái gục bên xe cứu thương, khóc nức nở.”

“Tôi không thấy rõ mặt cô ấy, chỉ nghe được giọng nói. Cô ấy gọi tên tôi, van xin tôi mở mắt nhìn cô một lần. Cô ấy còn nói…”

Lục Viễn Châu nhíu mày, đưa tay ôm ngực, giọng run rẩy: “Nếu tôi xảy ra chuyện… thì cô ấy biết sống sao đây…”

Đầu tôi như có tiếng nổ vang, đứng chết lặng không thể nhúc nhích.

Thì ra, bốn năm trước… Lục Viễn Châu đã nghe thấy.

Anh nghe được nỗi đau, nghe được tuyệt vọng trong tôi.

Tình yêu của anh mạnh mẽ đến mức vượt qua cả ký ức bị xóa, để lại một mảnh vỡ sâu trong tim.

Tôi không thể kiềm chế nữa, chấp niệm trong tôi cũng phá vỡ lý trí.

Tôi ôm chầm lấy Lục Viễn Châu, thật chặt.

Bốn năm trước, tôi từng vì máu và vết thương mà rút lại cái ôm sau sinh tử.

Bốn năm sau, vào ngày hôm nay… cuối cùng tôi cũng trao được cái ôm đó.

Lục Viễn Châu cũng ôm chặt lấy tôi, anh nghẹn ngào, gấp gáp thì thầm bên tai tôi:

“Cô gái ấy là em phải không, Giai Giai?”

“Trả lời anh đi, chúng ta đã quen nhau từ trước, đúng không em?”

Tôi siết chặt lấy áo vest của anh.

Những ý nghĩ giằng xé nhau trong đầu tôi như một trận cuồng phong.

Cuồng phong cuốn sạch mọi thứ… và rồi, bầu trời lặng gió.

Tôi buông tay khỏi áo anh, lau nước mắt trên má.

“Viễn Châu, hãy nhìn về phía trước… đừng quay đầu lại nữa.”

Trong thần thoại Hy Lạp có một câu chuyện như thế này.

Orpheus xuống địa ngục để cứu người vợ yêu quý Eurydice đã bị hại chết.

Điều kiện quan trọng nhất là Orpheus không được quay đầu lại nhìn vợ mình cho đến khi cả hai rời khỏi địa ngục và đặt chân trở lại trần gian.

Thế nhưng, thời gian xa cách càng dài thì nỗi nhớ tích tụ càng sâu.

Ngay khoảnh khắc trước khi cánh cửa trần gian mở ra, Orpheus lại quay đầu nhìn người vợ yêu dấu của mình.

Eurydice lập tức bị bóng tối của địa ngục nuốt chửng, chỉ kịp để lại một câu “Tạm biệt” – mà cũng không rõ liệu chồng mình có nghe thấy hay không.

Có người nói, Orpheus đã chọn con đường của một thi sĩ – giữ vợ mãi mãi trong ký ức bất diệt của mình.

Cũng có người nói, có lẽ chính Eurydice là người cuối cùng đã thì thầm: “Hãy quay đầu lại.”

Dù là vì lý do gì đã khiến Orpheus quay đầu thì lúc này tôi chỉ biết một điều: Lục Viễn Châu không thể quay đầu nhặt lại những ký ức đã mất nữa.

Không có tôi, cuộc đời anh sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.

Anh không cần phải cãi nhau với gia đình, không cần tay trắng lập nghiệp, không cần chen chúc sống cùng tôi trong căn phòng trọ chật hẹp.

Anh có thể gặp gỡ một người phụ nữ môn đăng hộ đối, cùng nhau tạo dựng một gia đình hạnh phúc.

Anh có thể sống đúng với thân phận “Tổng Giám đốc Lục”, tránh khỏi mọi mâu thuẫn đến từ sự cách biệt giai cấp.

Tính thế nào thì hiện tại của anh cũng tốt hơn.

Nhưng Lục Viễn Châu lại không nghĩ như vậy.

Anh gỡ mình khỏi vòng tay tôi. Đôi mắt vốn đã biết nói, giờ lại long lanh ánh lệ, đẹp tựa hoa đào nở rộ.

Lục Viễn Châu nắm lấy tay áo tôi: “Giai Giai, tất cả bọn họ đều lừa anh.”

“Đến cả em cũng muốn đẩy anh ra sao?”

Giọng nói nghèn nghẹn, chất đầy tủi thân.

Tôi thật sự không chịu nổi… Tôi nghiến răng quay mặt đi, không dám nhìn anh.

Tôi nói: “Nhưng tôi… là em dâu của anh.”

“Thì sao chứ!?”

Lục Viễn Châu đặt tay lên vai tôi, kiên quyết không để tôi né tránh, buộc tôi quay lại nhìn vào mắt anh.

Đôi mắt hoa đào ấy ướt đẫm, chứa đầy sự dịu dàng khiến tôi không thể rút lui.

“Chỉ cần vừa thấy em lần đầu tiên là tim anh đã nhận ra em rồi.”

“Trái tim anh mách bảo, cả đời này anh sinh ra là để yêu em.”

Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình: “Anh không phải là Orpheus, và em cũng không phải là Eurydice nơi địa ngục. Anh nhất định phải quay đầu để tìm ra sự thật.”

“Không phải để đánh mất em, mà là để… không bao giờ mất em nữa.”

Tôi thực sự bị lời bày tỏ thẳng thắn của anh lay động – thậm chí có thể nói là choáng ngợp.

Tôi tin vào tình yêu của anh.

Nhưng… mỗi lần nhìn vào đôi mắt hoa đào ấy, tôi lại không thể không nhớ đến đôi mắt của bà Lục.

Ánh mắt của bà ấy như một lời nguyền quấn lấy tôi mãi mãi, không thể rũ bỏ.

Tôi rủ mắt thở dài một hơi thật sâu, rồi nói lời từ chối – một lần cuối, cũng là lần đau lòng nhất.

“Xin lỗi, tổng giám đốc Lục, tôi vẫn không thể chấp nhận tình yêu của anh.”

Phía đối diện, Lục Viễn Châu chìm vào một khoảng im lặng kéo dài.

Tôi gần như muốn nghẹt thở trong sự tĩnh lặng đó, như thể sẽ chết chìm trong nó.

Tôi đứng dậy, định quay về phòng bệnh.

Chỉ là, Lục Viễn Châu lại một lần nữa níu lấy tay áo tôi.

“Giai Giai, cho anh thời gian.”

“Anh nhất định sẽ quay trở lại với sự thật, anh sẽ cho em một lời giải thích xứng đáng.”
 
Nếu Tình Yêu Quên Lãng - Sơn Gian Hồ
Chương 15: Chương 15 (Hoàn)



Tôi hẹn gặp Tống Quan Tinh ở quán cà phê, đem chiếc nhẫn kim cương hôm đó anh ấy đã đeo vào tay tôi, trả lại cho anh.

Nụ cười của Tống Quan Tinh cứng đờ trên mặt.

“Em đang…”

“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ không gia hạn hợp đồng.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Tống vì đã chăm sóc tôi trong suốt thời gian qua. Khoảng thời gian hợp tác với anh, tôi thật sự rất vui.”

“Nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng tôi đang nói những lời thật lòng mình.”

Tôi đưa tay ra với anh ấy: "Chúng ta… kết thúc êm đẹp nhé?”

Tống Quan Tinh nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt nhấp nháy bất an.

Có lẽ tôi nói thẳng như vậy là quá đột ngột với người đàn ông này, anh ấy không nghĩ sẽ có kết cục như thế này.

Tôi thu tay lại, cho anh ấy chút thời gian suy nghĩ, chỉ lặng lẽ chờ câu trả lời.

Tống Quan Tinh đưa hai tay ôm lấy mặt, một lúc sau mới thở dài thật sâu.

“Thực ra, trước khi tới đây, anh cũng có nghĩ đến khả năng này.”

“Nhưng nghe chính miệng em nói ra, vẫn không khỏi cảm thấy… trống rỗng trong lòng.”

Anh ấy cúi đầu, cười khổ: “Cuối cùng thì… anh vẫn thua anh ấy, đúng không?”

“Gì cơ?”

“Không có gì.”

Tống Quan Tinh lại nở nụ cười thường thấy – nhẹ nhàng, không mang chút tổn thương nào ra bên ngoài.

“Thời gian hợp tác với em, tôi cũng rất vui.”

“Em là một cô bạn gái rất xuất sắc, câu này tôi cũng nói bằng cả tấm lòng.”

“Không biết bao giờ tôi mới gặp được một cô gái tốt như em lần nữa…”

Tôi bật cười, khoát tay: “Anh đừng nhìn tôi qua lăng kính màu hồng như vậy chứ.”

“Anh cũng rất tốt mà, anh chính là khách hàng số một của cả thế giới đó.”

Bấy giờ nụ cười của anh ấy không còn là chiếc mặt nạ nữa, mà mang theo chút niềm vui chân thật.

Anh ấy nói: “Phải đấy, tôi cũng nghĩ tôi rất tuyệt.”

“Một người tuyệt như anh, chắc chắn sẽ gặp được người con gái thuộc về riêng mình.”

“Chắc chắn là như vậy. Bởi vì anh xứng đáng!”

Tôi lại đưa tay ra: “Vậy thì…”

Tống Quan Tinh lịch thiệp bắt lấy đầu ngón tay tôi.

“Kết thúc êm đẹp nhé!”

“Giai Giai, bảo trọng.”

“Quan Tinh, tạm biệt.”

Thật may mắn vì đã từng được anh ấy yêu thương.

Và anh ấy chẳng nợ tôi điều gì cả.

Mẹ tôi bước vào giai đoạn mới của quá trình hóa trị.

Bác sĩ điều trị chính đã giúp chúng tôi xin được một khoản hỗ trợ từ quỹ điều trị bệnh nặng mới thành lập, tài trợ 150 ngàn cho chi phí phẫu thuật.

Số tiền còn lại, tôi đã bán hết những món quà mà Tống Quan Tinh từng tặng, cuối cùng cũng gom đủ viện phí.

Cũng nhờ vào khoản hỗ trợ đó, chiếc áo khoác trắng mà Lục Viễn Châu tặng tôi vẫn bình yên treo trong tủ, chưa từng bị bán đi.

Tôi hỏi bác sĩ về thông tin của quỹ, muốn viết một bức thư cảm ơn người đã giúp đỡ.

Nhưng bác sĩ chỉ nói: “Người tài trợ không muốn gây áp lực cho gia đình bệnh nhân nên đã giấu tên.”

“Người đó nói, nếu người nhà có hỏi thì cứ bảo là… một nhà đầu tư thiên thần.”

Mỗi khi rảnh rỗi, tôi lại nhớ đến Lục Viễn Châu.

Từ sau lần anh thổ lộ tình cảm, đã gần một tháng tôi không gặp lại anh.

Tin nhắn cũng chẳng có, như thể anh đã tan biến khỏi thế gian.

Nếu không nhờ tấm bùa bình an mà mẹ vẫn mang trên người, tôi gần như đã tin rằng cuộc hội ngộ đó chỉ là một giấc mơ do tôi tưởng tượng ra.

Lần tiếp theo tôi nghe được tin về Lục Viễn Châu, lại là nhờ một cuộc điện thoại của Tống Quan Tinh.

“Mộng Giai, tôi có tin này cần báo cho em, nhưng em phải giữ bình tĩnh.”

“Anh họ tôi… bị tai nạn giao thông.”

Toàn thân tôi như bị rút cạn máu, run đến mức suýt làm rơi điện thoại.

“Anh ấy sao rồi? Có nghiêm trọng không? Bị thương ở đâu?”

“Tôi cũng chưa rõ cụ thể, nếu em lo thì đến bệnh viện một chuyến đi.”

“Tôi sẽ gửi địa chỉ qua WeChat cho em!”

Ngồi trong chiếc taxi, tôi lại lặp lại hành động của bốn năm trước.

Trong lòng tôi âm thầm cầu khấn tất cả thần linh Đông Tây.

Lần trước bị thương nặng như vậy mà anh ấy vẫn vượt qua được, thì lần này nhất định cũng phải bình an vô sự.

Chỉ cần anh bình an, tôi nguyện vì anh mà quỳ bước từng bước, ba bước một lạy.

Chạy ra khỏi thang máy, người đầu tiên tôi nhìn thấy là mẹ của anh, bà Lục, đang ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang.

Bà ấy nhìn thấy tôi thì nhẹ nhàng đứng dậy, nét mặt thản nhiên như mây trôi.

Tôi lao đến trước mặt bà ấy, chưa kịp để bà mở miệng, tôi đã vội vàng cầu xin:

“Bác, cháu xin bác… xin bác cho cháu gặp Viễn Châu một lần thôi.”

“Sau này, cháu hứa sẽ không bao giờ quấy rầy anh ấy nữa.”

“Không cần gặp mặt cũng được, chỉ cần đứng từ xa, chỉ cần… nhìn thấy anh ấy an toàn là đủ rồi.”

Bà Lục lặng lẽ lắng nghe những lời cầu xin rối ren của tôi.

Bà ấy không ngăn cản, thậm chí, ánh mắt khiến tôi từng sợ hãi cũng không xuất hiện.

Bà ấy dịu dàng vuốt tóc tôi, thật sự tựa như một người mẹ vậy.

“Cháu vào đi.”

“Viễn Châu đang đợi cháu đấy.”

Tôi đẩy cửa phòng VIP bệnh viện.

Nhưng Lục Viễn Châu lại không nằm trên giường bệnh.

Tôi đảo mắt tìm khắp phòng, thì bất ngờ bị ai đó ôm chặt từ phía sau.

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi… "Giai Giai, anh về rồi."

Là anh, là Lục Viễn Châu!

Tôi lo đến phát điên, chỉ mong sớm được nhìn thấy anh.

Tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay anh, xoay người lại đối diện ánh mắt ấy.

"Không phải anh bị tai nạn sao? Sao còn không chịu nằm yên trên giường mà chạy loạn khắp nơi thế?"

Tôi gần như kiểm tra anh từ đầu đến chân, ngoại trừ mảnh băng quấn trên đầu, cơ thể anh không hề có vết thương nào khác.

"Anh muốn dọa chết em à? Em tưởng… em tưởng rằng…"

Sự mệt mỏi sau quãng đường dài chạy vội mới bắt đầu kéo tới, khiến đôi chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ sụp xuống đất.

Lục Viễn Châu vội đỡ lấy tôi, dìu tôi ngồi xuống giường.

Anh nhẹ nhàng nói: "Anh đang đánh cược."

"Đánh cược vào tình yêu của em, cược rằng em nhất định sẽ đến."

"Đánh cược?" Tôi vẫn chưa hiểu gì, "Vậy là… anh không bị tai nạn như sếp Tống đã nói?"

Lục Viễn Châu bật cười, mở rộng vòng tay, lúm đồng tiền nơi khóe miệng khẽ hiện lên.

Anh lại nói một lần nữa:"Giai Giai, anh đã quay về rồi."

Lúc này, khi tâm trạng đã dịu lại, tôi mới nghe thấy rõ… Anh chính là Lục Viễn Châu trọn vẹn của tôi.

Là người thuộc về tôi.

Niềm vui khi mất rồi lại tìm thấy khiến tôi òa khóc nức nở, nhào vào vòng tay anh.

Tôi bật khóc như một đứa trẻ.

"Em nhớ anh lắm… Em thật sự rất nhớ anh…"

"Đều là lỗi của anh, Giai Giai đã chịu quá nhiều rồi. Em cứ khóc đi, khóc rồi sẽ nhẹ lòng."

"Anh sẽ luôn ở đây, sẽ luôn ở bên cạnh em."

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ nhớ sau khi khóc mệt, tôi nằm gối đầu lên đùi anh.

Anh nhẹ nhàng vuốt v3 má tôi, ánh mắt dịu dàng như đang ngắm nhìn một báu vật, chẳng nỡ rời đi.

Anh thì thầm: "Thời gian chúng ta xa nhau đã dài hơn cả khoảng thời gian yêu nhau luôn rồi."

"Chúng ta đừng lỡ nhau thêm nữa."

Nói rồi, anh lấy ra một chiếc hộp đưa cho tôi.

"Cho em này, mở ra xem đi."

Tôi mở ra, bên trong là một đôi vòng ngọc đẹp tuyệt trần.

"Đây là hồi môn của mẹ anh năm xưa, bà bảo anh đưa cho em."

Tôi bật dậy khỏi lòng anh, mắt mở to: "Bác ấy… chấp nhận em rồi?!"

"Tất nhiên rồi," Lục Viễn Châu cười nói, "Chỉ cần hôm nay em đến, bà ấy sẽ chấp nhận cho chúng ta tiếp tục bên nhau."

"Nhưng mà… thật sự dễ dàng vậy sao?"

"Không dễ chút nào đâu!"

Giọng nói rổn rảng của Tống Quan Tinh vang lên ngoài cửa:

"Chà chà, vị sếp Lục nhà chúng ta vì tình yêu mà cam tâm làm chuột bạch luôn đấy!"

"Viện ký ức mới phát triển xong một công nghệ — phục hồi ký ức mà không còn bị giới hạn bởi thời gian đã xóa."

"Nói cách khác, nếu trước đây ký ức bị lấy đi quá nửa năm thì không thể phục hồi lại, thì giờ cho dù bao lâu đi nữa, cũng có thể cấy lại bằng chip ký ức."

"Nhưng mà kỹ thuật này vẫn còn rất mới, trong nội bộ công ty vẫn đang giai đoạn thử nghiệm."

"Vậy mà sếp Lục vừa đến đã nói mình tình nguyện, ký luôn cả giấy cam đoan sống chết, quyết tâm phải khôi phục ký ức đã bị xóa bốn năm trước."

"Em phải biết rằng, nếu thất bại, nhẹ thì tổn thương não, nặng thì thành người thực vật luôn đấy."

"Chính nhờ chuyện này mà dì ba của tôi cũng hiểu ra tấm lòng của anh họ."

"Huống hồ dì ba vốn rất có thiện cảm với những cô gái tự lập, cầu tiến như em… Lại còn chứng kiến cảnh em ở cửa phòng bệnh khóc lóc thảm thiết như vậy…"

"Nếu là tim đá thì cũng tan chảy rồi ấy chứ!"

Tôi chưa bao giờ ngờ rằng, trong suốt một tháng qua, Lục Viễn Châu lại vì tình yêu của chúng tôi mà hy sinh nhiều đến thế.

"Đồ ngốc, nếu thất bại thì sao chứ?"

"Anh chưa từng nghĩ đến điều đó, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất thôi."

Lục Viễn Châu ôm tôi thật chặt: "Anh không nỡ đánh mất bất kỳ ký ức nào về em."

"Anh muốn bên em trọn đời trọn kiếp."

Tôi cũng siết chặt vòng tay ôm lấy anh.

Chúng tôi còn cả một đoạn đường dài phía trước để đi cùng nhau.

Bỗng nhiên, một câu hỏi vụt đến trong đầu tôi: "Ê, khoan đã! Sao anh lại biết được cái viện ký ức đó hay vậy?"

Chỉ thấy Tống Quan Tinh hất đầu đầy ngạo nghễ, vừa chỉnh tóc vừa kéo cà vạt, biểu cảm cứ như một mình diễn tám trăm phân cảnh trong một phút vậy.

Lục Viễn Châu mỉm cười, tiện tay ném quả táo đầu giường về phía Tống Quan Tinh, anh ấy giả vờ ôm bụng đau đớn như thể vừa bị đánh trọng thương.

Tôi bị hai người họ chọc không nhịn được cười.

Ngay lúc ấy, Lục Viễn Châu dịu dàng lên tiếng: "Đó lại là một câu chuyện khác rồi."

(Hoàn)
 
Back
Top Bottom