Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn

Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 20: Chương 20



Nhưng dù như thế, cô lại không cảm nhận được một chút hiện diện nào của Trần Độ cả.

Linh hồn của cô như thể đã khớp hoàn hảo vào cơ thể này, không để lại kẽ hở nào.

Thời Ly hoảng hốt cắn môi.

Không được, tuyệt đối không được. Cô đến đây không phải để chiếm đoạt thân xác của Trần Độ. Cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành cái gọi là chấp niệm, rồi sớm quay về để đầu thai, tích góp từng xu.

Còn Trần Độ, anh nên được sống tiếp cuộc đời của mình một cách đàng hoàng.

Một người ở cõi âm, một người ở dương thế, vốn dĩ không nên can thiệp vào nhau, nước giếng không phạm nước sông.

Giờ mà bị trộn lẫn thế này đúng là loạn rồi còn gì!

Trong đầu Thời Ly đang mắng chửi đám quản lý cõi âm không biết bao nhiêu lần, chợt tiếng chuông cửa vang lên.

Chắc là chị gái xinh đẹp kia đến rồi - bạn gái của Trần Độ, Thư Vận.

Thời Ly thở phào, nhưng cũng thấy có chút lạ, sao cô ấy lại không có chìa khóa căn hộ này?

Cô gắng gượng đứng dậy bằng cơ thể của Trần Độ, lê từng bước ra đến cửa.

Ngoài trời gió lớn, chỉ vừa hé cửa luồng khí lạnh đã len thẳng vào mũi khiến cô rùng mình, như có ai đ.â.m thẳng vào phổi.

Thời Ly ho mấy tiếng, trong lúc gắng sức, bỗng thấy bên hạ sườn phải nhói đau.

Vị trí đó rất lạ, là chỗ mà trước giờ cô chưa từng có cảm giác gì.

Cô sững lại, chỉ trong vài giây, cơn đau đột ngột dữ dội hơn như thể có con d.a.o rỉ sét đang khoét sâu từng nhát trong bụng, đau đớn như sóng tràn qua dây thần kinh, lan ra cả vai lẫn lưng.

“A!” Thời Ly bật kêu một tiếng, người cong lại theo phản xạ, toàn thân gần như gập xuống, loạng choạng suýt ngã.

“Trần Độ!”

Thư Vận vội lao lên đỡ lấy “anh”, vẻ mặt lo lắng cực độ.

Cô ấy vẫn mặc nguyên áo blouse trắng, chắc vừa tan ca là chạy thẳng đến đây.

“Sao lại thành ra thế này? Anh lại thức đêm tăng ca nữa hả?”

Thời Ly muốn trả lời, nhưng đau đến mức thốt không ra lời.

Cô chẳng hiểu nổi cơn đau này từ đâu ra, chỉ biết nghi ngờ liệu có phải là tác dụng phụ của việc hồn nhập xác.

Nhưng đau quá sức tưởng tượng.

Cơn đau như muốn lấy mạng người ta thật.

Thời Ly gập người ôm bụng, các đốt ngón tay trắng bệch siết chặt mép quần, ngón tay như muốn cắm sâu vào vải.

Chỉ chưa đến một phút, lưng cô đã đẫm mồ hôi lạnh, ướt sũng cả lớp áo sơ mi.

Cô cắn răng chịu đựng, cố không bật khóc.

Tất cả những gì còn sót lại từ ý thức và tự trọng của cô chỉ nhắc đi nhắc lại, mình đang ở trong thân xác của Trần Độ, không thể để anh mất mặt trước bạn gái được.

Thư Vận thấy “anh” không nói nổi thành lời thì tái mặt, cuối cùng cũng nhận ra tình trạng đang cực kỳ nghiêm trọng.

Cô ấy đỡ Thời Ly ngồi xuống bậc cửa, rồi vội vàng chạy vào phòng khách lấy một chiếc áo khoác khoác lên người cô.

“Đi được không? Gắng chịu thêm chút nữa, chị đưa em đến bệnh viện.”

Thời Ly ôm bụng, ráng gật đầu một cái, để mặc Thư Vận dìu mình đứng dậy.

Trên suốt đoạn đường đến bệnh viện, Thư Vận là người lái xe.

Thời Ly ngồi ở ghế phụ, đau đến mức chỉ muốn lăn lộn, la hét chửi bới cho bõ tức.

Cô cắn chặt môi, gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, mong rằng khung cảnh bên đường có thể khiến cô quên đi cơn đau đang xé rách cơ thể này.

Trong màn đêm dày đặc, cửa kính xe như một tấm gương phủ lớp mờ, rõ ràng phản chiếu gương mặt trắng bệch, không còn chút m.á.u nào của Trần Độ.

Trán anh lấm tấm mồ hôi, hàng mày rũ xuống, ánh mắt lạc thần, những đường nét vốn thanh tú giờ méo mó đau đớn, môi mím chặt đến bật máu, từng vệt đỏ thẫm tràn ra nơi khóe miệng.

Cả cơ thể anh cũng không còn vẻ thẳng thớm thường ngày, chỉ co ro như con tôm luộc trên ghế lái.

Một dáng vẻ mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Thảm hại đến mức khiến người ta nghẹn lời.

Một cơn đau buốt xương sống như sóng xung kích tràn tới, Thời Ly nghiến răng rít lên một tiếng, cắn chặt vào đốt tay của Trần Độ.

Lúc ấy, cô chợt cảm thấy may mắn vì mình chưa thoát ra được khỏi thân thể anh.

Dù gì chuyện này cũng do cô mà ra, thì cũng nên để cô gánh chịu thay anh...

Không đúng, vừa rồi Trần Độ bất ngờ ngất đi, chẳng lẽ là vì đau quá mà xỉu?

Anh đâu giống cô, ngày xưa hồi đại học dù có ốm sốt cũng chẳng bao giờ chịu đi viện.

Càng nghĩ Thời Ly càng thấy khả năng đó rất cao, trong lòng bỗng chột dạ hẳn.

Đúng là tội lỗi mà.

Chờ cô quay lại địa phủ, nhất định ngày nào cũng thắp hương cầu khấn cho Trần Độ sống lâu trăm tuổi.

Lúc đến bệnh viện, cơn đau như cơn sóng thần cuối cùng cũng rút lui, cuốn trôi theo chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong người cô. Thời Ly gần như ngất ngây, phải để cho Thư Vận đỡ vào phòng cấp cứu.

Trong lúc y tá đang băng bó vết thương, bác sĩ Thư vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hỏi han thêm các triệu chứng, Thời Ly thì mơ mơ màng màng kể ra hết: đau đầu, chóng mặt, đau bụng, đau tay, toàn thân mỏi mệt... chẳng biết liêm sỉ là gì, cô khai hết một lượt.

Triệu chứng lan khắp người, trái lại khiến Thư Vận thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng điều khiến cô ấy để tâm hơn là...

Giọng nói của “anh” hôm nay không còn là kiểu trầm ổn lãnh đạm như mặt hồ phẳng lặng giống mọi khi, mà mềm mại hơn, có chút yếu ớt... thậm chí còn mang chút nũng nịu.

Thư Vận chăm chú nhìn vẻ mặt nhăn nhó nhịn khóc của “anh”, cảm thấy vừa lạ lẫm lại vừa xót xa.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 21: Chương 21



Chớp mắt một cái, như thể vừa thấy lại hình ảnh của cậu bé năm nào.

Một cậu nhóc ba bốn tuổi, mặt mũi khôi ngô ngại ngùng, bám theo cô ấy như cái đuôi nhỏ, vì ốm nên đi chậm nhưng lại cố gắng bắt kịp, rồi loạng choạng vấp ngã, vừa khóc vừa gọi “chị ơi” đứt ruột đứt gan.

Họ gặp lại nhau năm Trần Độ hai mươi hai tuổi.

Lúc đó cô ấy đang làm việc ở thành phố bên, tìm đủ đường mới liên lạc được với anh, rồi gọi điện hẹn gặp.

Trần Độ lập tức bắt xe đêm từ Bắc Lâm đ ến.

Trong quán cà phê giữa đêm tuyết rơi, chàng trai trẻ mặc áo khoác đen bước vào, liếc nhìn cô ấy một cái rất nhẹ, dường như xác nhận ngay được người trước mặt là ai.

Anh kéo ghế ngồi đối diện, cúi đầu, gương mặt lạnh nhạt, đôi mắt sâu như giếng cổ nhìn thẳng cô ấy.

Thư Vận ngắm kỹ từng đường nét quen thuộc cùng một dòng m.á.u với mình, nhưng biểu cảm lại xa lạ đến mức cô ấy gần như không dám nhận người.

Đó là chuyện của sáu năm trước rồi.

Thư Vận lắc đầu, vươn tay chạm nhẹ vào trán “Trần Độ”, khẽ mỉm cười.

“Đúng là sốt thật, bảo sao cứ nói năng linh tinh. Đau đầu, đau bụng, kiệt sức, chắc bị cúm rồi.”

Thời Ly rất rõ cơn đau kỳ lạ kia tuyệt đối không phải cúm, nhưng cô cũng không phản bác.

Chẳng lẽ lại nói thật chuyện bị nhập hồn?

Thấy cô im lặng, Thư Vận cười khẽ: “Chị đã dặn em đừng có suốt ngày vác xác đến viện, em không nghe, giờ thì khổ chưa?”

Khoảng cách gần đến nỗi, hơi thở của cô ấy gần như lướt qua má Thời Ly, bàn tay dịu dàng đặt trên trán, ánh mắt lấp lánh dịu dàng như nước.

Thời Ly chớp mắt, cảm giác cả người như đang tan chảy trong nụ cười ấy.

Bạn gái của Trần Độ sao lại có thể dịu dàng đến mức này? Cái kiểu quan tâm này không giống đang chăm sóc bạn trai, mà giống đang dỗ dành một đứa trẻ con thì đúng hơn.

Bảo sao Trần Độ cứ chạy đến bệnh viện hoài.

Nếu là cô, chắc cô cũng chẳng dứt ra nổi đâu.

Thời Ly gật đầu như một cái máy, tiếp tục nhiệm vụ tăng hảo cảm: “Được rồi em yêu, vất vả cho em rồi, em yêu.”

“...”

Thư Vận dở khóc dở cười, giơ tay vò nhẹ đầu anh một cái - hành động này bình thường có cho cô ấy thêm mấy lá gan cũng chẳng dám làm.

“Thôi được rồi, mấy hôm nay em cứ an tâm dưỡng bệnh đi. Bên kia có chị lo rồi, em cứ yên tâm. Hoa trong phòng bệnh chị vẫn thay mỗi ngày, có thời gian chị sẽ đọc truyện cho cô ấy nghe, sẽ không để cô ấy thấy buồn đâu.”

Nghe đến đây, Thời Ly khẽ nhíu mày.

Cô ấy là ai?

Phòng bệnh? Hoa?

Đọc truyện gì cơ?

“Để chị đi tìm bác sĩ Lưu, nhờ anh ấy đưa em đi kiểm tra virus, tiện thể làm luôn một lượt kiểm tra toàn thân.”

Thời Ly hoàn toàn không hiểu Thư Vận đang nói gì, chỉ gật đầu đại cho xong.

Cũng phải thôi, thế giới của Trần Độ đối với cô vốn xa lạ.

Đợi đến khi băng bó xong xuôi, Thời Ly mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Còn mấy cái kiểm tra sức khỏe đó cô cũng không quan tâm mấy, nếu đúng là phản ứng phụ do linh hồn nhập xác thì y học hiện đại chắc gì đã kiểm tra ra.

Cô ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng khám, mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, ánh mắt tò mò quan sát xung quanh.

Lâu rồi mới vào bệnh viện…

Làm ma thì đâu có bệnh, nên dưới âm phủ cũng chẳng có bệnh viện.

Ma chỉ có thể vì không giành được quyền đầu thai, hoặc không trả nổi tiền trú ngụ mà bị ném vào lò luyện hóa thành tro bụi.

Một lát sau, Thư Vận quay lại cùng một bác sĩ nam cao lớn - chắc là bác sĩ Lưu mà cô ấy nhắc đến.

Thời Ly không biết Trần Độ có quen người này không, sợ bị lộ nên quyết định im lặng.

“Gớm, giáo sư Trần à, ốm thành thế này rồi mà vẫn còn ngạo nghễ thế, thấy tôi còn chẳng buồn chào.”

Bác sĩ Lưu vỗ vai cô một cái. Tay anh ta khỏe thật, vỗ một phát mà vai Thời Ly nghiêng sang một bên, cả người ê ẩm, cô trừng mắt lườm anh ta một cái.

“Ơ kìa, sốt đến mụ người rồi à? Còn dám lườm tôi nữa cơ đấy.”

Bác sĩ Lưu quay sang Thư Vận, vẫy tay nói:

“Được rồi, yên tâm để cậu ấy lại cho tôi đi, tôi đưa đi kiểm tra. Cô còn có ca phẫu thuật phải làm ngay mà, đúng không?”

“Vâng, vậy tôi giao thằng em cho anh nhé.”

Thư Vận nói rồi cúi xuống dặn dò Thời Ly mấy câu nữa, sau đó vội vàng rời đi.

Cô ấy nói gì thì Thời Ly không nghe nổi một chữ.

Em trai?

Là sao?

Không phải cô ấy là bạn gái Trần Độ à?

Trần Độ lại có chị gái ư?

Thời Ly cảm thấy đầu óc mình rối như mớ bòng bong, nghiêng đầu, ánh mắt trong veo đầy

hoang mang.

Chị?

Sao từ này nghe quen quen…

Những hình ảnh rời rạc bất chợt hiện lên trong tâm trí cô.

Tựa như vào một đêm tuyết trắng mịt mù nào đó, chẳng rõ vì chuyện gì mà cô cảm thấy trống rỗng và lo lắng đến nghẹn ngào, không biết phải giãi bày cùng ai.

Có người đã vượt nghìn dặm trở về, gọi điện cho cô.

Hơn một giờ sáng, cô mặc nguyên bộ đồ ngủ, thở hổn hển chạy xuống từ ký túc xá. Mắt cá chân trần đỏ ửng vì lạnh, vậy mà vẫn lao vào lòng người đó như thể không thể đợi thêm được giây nào nữa.

Anh vòng tay ôm cô, xoay một vòng giữa tuyết rơi. Anh hà hơi làm ấm tay cô.

Bình thường vốn là người lạnh lùng ít nói, ấy vậy mà khi nhìn cô, đôi mắt anh long lanh như chứa cả ngàn ngọn đèn rực rỡ.

Ánh mắt đó đầy ắp tình cảm và niềm vui.

Anh thì thầm bên tai cô, nói cho cô nghe điều gì đó.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 22: Chương 22



“...Tìm thấy rồi... chị gái... sinh nhật... yêu thương...”

Những từ ngữ đứt đoạn.

Ngoài cơn lạnh tê tái của tuyết đêm, còn có giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ cô.

“Tốt quá rồi… thật sự tốt quá… em vui lắm… vì anh… cuối cùng anh đã có người thân, ngoài em ra… từ giờ còn có người khác yêu anh nữa…”

Cô siết chặt lấy người đó, nước mắt rơi không kiểm soát, lời lẽ vỡ vụn chẳng thành câu, tim cô run lên cùng nhịp với anh, cùng một nỗi vui sướng vỡ òa, tràn đầy dịu dàng. Một cảm giác mềm mại đến lạ, thứ cảm giác mà cả đời cô chưa từng có.

Tựa như trong cái thế giới băng giá này, chỉ còn cô và người đó dựa vào nhau mà sống.

Nhưng tất cả ký ức ấy lại mờ mịt như sương khói, những xúc cảm nóng bỏng, dữ dội mà dịu dàng đó hoàn toàn xa lạ, như thể không thuộc về cô, mà đến từ một mảnh linh hồn khác – một phần hồn vỡ vụn không phải của cô.

Mảnh linh hồn đó bị một lớp màn vô hình bao bọc, dù Thời Ly có cố gắng thế nào cũng không thể tiếp cận hay xuyên qua.

Những hình ảnh đó là gì?

Thời Ly chắc chắn, cô chưa bao giờ có những rung động như vậy.

Từ khi còn nhỏ, ký ức của cô chỉ toàn là nỗ lực học hành, cố gắng hết sức để rời khỏi cái thành phố đó, rời khỏi cái nơi gọi là “nhà”.

Cô là kiểu người chăm chỉ đến mức tê dại.

Mà cả cuộc đời cô, thứ duy nhất được gọi là tình cảm lại đến từ Trần Độ, một người cũng tê dại vì cố gắng giống như cô.

Hai con người trống rỗng, cạn kiệt cảm xúc từ khi còn rất trẻ, vô tình ở cạnh nhau, vô tình sưởi ấm nhau suốt hai năm, rồi cũng vô tình mà cãi nhau, vô tình mà chia tay.

Những người như họ đâu có tư cách nói đến thứ tình yêu tuổi trẻ đầy lãng mạn, đầy bồng bột.

Chuyện giữa họ thật ra rất bình thường.

Thời Ly vẫn nhớ rõ, mối tình đầu của cô đầy sáo mòn, không có gì gọi là lãng mạn, không có hoa, không có pháo hoa, chỉ toàn mùi khói xe, mùi bụi đường thổi qua gió.

Cho nên cô c.h.ế.t trong cô đơn.

Cho nên ngay cả sau khi cô chết, anh cũng chưa từng đến nhìn cô một lần.

Chưa từng thắp cho cô nén hương.

Năm năm rồi, anh đã có bạn gái mới, có cuộc sống mới, và chắc hẳn đã quên mất cô từ lâu.

Chẳng phải vốn dĩ là như vậy sao?

Những hình ảnh rời rạc ấy dần trở nên nhạt nhòa rồi tan biến, Thời Ly vươn tay muốn giữ lại nhưng chưa kịp, đầu cô đau nhói như bị xé toạc, cô ôm lấy đầu, phát ra một tiếng rên khe khẽ.

“Tiểu Trần?”

“Tiểu Trần, cậu sao vậy?”

Giọng một người đàn ông vang lên, như vọng lại từ một thế giới khác.

Thời Ly mở mắt ra, thấy bác sĩ Lưu đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

Giọng anh ta không còn vui vẻ như trước, thay vào đó là nỗi buồn và tiếc nuối, “Tiểu Trần à, cậu thật sự không định nói cho chị cậu biết sao? Nếu tôi còn giấu giếm giúp cậu nữa, lương tâm tôi thật sự bất an rồi.”

Đầu cô đau như muốn nổ tung, căn bản không hiểu nổi anh ta đang nói gì, chỉ khẽ “ừm” một tiếng theo phản xạ.

“Tiểu Trần, cậu mới hai mươi tám thôi, vẫn còn trẻ, nếu chịu điều trị tích cực thì vẫn còn một phần cơ hội chữa khỏi, ít nhất cũng kéo dài được thời gian sống. Nhưng nếu cậu cứ chần chừ thế này, thì thật sự quá muộn mất rồi. Cậu có biết mình đang làm gì không?”

“Tôi làm gì? Một phần là sao?” Thời Ly ôm đầu, mơ hồ hỏi lại.

Bác sĩ Lưu thở dài: “Cho dù cậu không mổ, không hóa trị, thì ít nhất cũng phải uống thuốc đúng giờ chứ? Cậu bị chảy m.á.u cam, ngất xỉu, rõ ràng là thuốc nhắm trúng gen đang gây phản ứng phụ mạnh. Lát nữa làm xong kiểm tra, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”

“….”

Thuốc gì cơ?

“Tôi thật sự không hiểu nổi cậu đang trốn tránh điều gì. Chi phí phẫu thuật đúng là cao, nhưng cậu vẫn có thể xoay xở được đúng không? Có chuyện gì lại quan trọng hơn mạng sống? Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là vì sao không?”

Giọng bác sĩ Lưu khi thì xa khi thì gần, Thời Ly nghe không rõ nữa, chỉ thấy môi anh ta mấp máy.

Cô rất muốn nghe rõ từng lời anh ta nói.

Cảm giác như đó là chuyện rất quan trọng, rất rất quan trọng.

Nhưng ngay giây sau đó, Thời Ly bất lực – như bị ép buộc – bị kéo bật ra khỏi thân thể này, nói đúng hơn là bị giật phăng linh hồn ra khỏi xác th1t.

Cái cảm giác linh hồn bị xé khỏi cơ thể đau đến mức muốn gào thét, cô gần như bật khóc, phát ra tiếng nức nở tuyệt vọng, rồi bị cuốn ngược lại, một lần nữa trở về căn hộ.

Thời Ly đau đến mức chỉ có thể lăn lộn trên nền nhà, vật vã trong cơn quằn quại.

Một lúc lâu sau, cô kiệt sức nằm im không nhúc nhích, nghiêng đầu sang một bên.

Bóng tối bao trùm nhưng thị lực linh hồn lại rõ nét lạ thường.

Cô lại nhìn thấy cái lọ thuốc đó.

Nó nằm lặng lẽ dưới gầm ghế sofa, phủ đầy bụi, những dòng chữ tiếng Anh khó hiểu mờ mịt chẳng khác gì số phận cô lúc này.

Thời Ly bò đến gần, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc màu trắng.

Rất lâu sau, cô nghiêng đầu, đưa tay sờ lên n.g.ự.c mình.

Lạ thật, rõ ràng là không có tim, vậy mà sao chỗ này lại đau thế?

Như thể có ai đó khoét đi một phần trong lồ ng n.g.ự.c – đau đến rỗng toác.

Cô cảm thấy, mình đã quên mất điều gì đó…

Một điều rất quan trọng.

Thời Ly nằm im dưới gầm sofa, ngón tay vô thức nghịch qua nghịch lại cái lọ thuốc trắng nhỏ xíu.

Cô đang bỏ sót điều gì đó... là chuyện liên quan đến Trần Độ thì phải?

Cô cố moi lại lời bác sĩ Lưu vừa nói, nhưng nghĩ mãi, trong đầu chỉ toàn tiếng nhiễu loạn như đoạn băng bị tua lỗi, lúc xa lúc gần, chẳng rõ ràng gì cả.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 23: Chương 23



Dù có cố gắng thế nào, cô cũng chỉ lọc được vài từ rời rạc.

“Bảo mật… thuốc… một phần… trốn tránh…”

Rốt cuộc là đang nói về cái gì?

Còn chị gái xinh đẹp tên là Thư Vận kia nữa, cô ấy không phải bạn gái của Trần Độ mà là chị ruột á?

Vô lý.

Thời Ly cau mày, chui khỏi gầm sofa rồi lao thẳng vào nhà tắm.

Hai chiếc bàn chải điện đôi đen trắng vẫn đứng nguyên vị trí bên bệ rửa mặt, như thể vẫn đang chờ chủ.

Trên kệ acrylic bên phải gương, một bộ mỹ phẩm cao cấp lấp lánh ánh vàng được bày gọn gàng. Từ toner, sữa dưỡng, kem ngày, kem đêm đến kem mắt không thiếu thứ gì.

Vậy những món đó là của ai?

Thời Ly hoang mang giơ tay định chạm vào gương, nhưng mặt kính lạnh lẽo không phản chiếu nổi bóng hình của cô, chỉ hiện lên một khoảng trống trơn trọi.

Còn “cô ấy” trong lời Thư Vận nói là ai?

Cô bắt đầu lục lại trí nhớ, cẩn thận nhặt nhạnh từng thông tin từ câu nói của Thư Vận.

“Cô ấy” là người đang nằm viện lâu ngày, Trần Độ ngày nào cũng tới thăm, mang hoa, đọc sách cho nghe, sợ cô ấy cô đơn buồn chán.

Nói cách khác, bạn gái thật sự của Trần Độ là người khác.

Cô ấy đang bệnh, và bệnh rất nặng.

Vậy nên Trần Độ mới ngày nào cũng đến bệnh viện.

Vậy nên anh ấy mới buồn bã đến thế.

Nhưng vẫn còn nhiều thứ không tài nào lý giải nổi.

Ví dụ như mấy hình ảnh bất chợt xuất hiện trong đầu cô khi ở bệnh viện ban nãy.

Một đêm tuyết trắng, dưới ký túc xá, cái ôm xoay tròn giữa trời lạnh, nước mắt nóng bỏng rơi xuống má.

Hay những cảnh xa lạ hơn nữa, mờ mịt hơn nữa.

Tất cả đều chỉ là những mảnh vụn chớp nhoáng, không thấy rõ mặt ai, nhưng trong đó luôn có hai người.

Một đôi, không rõ nét mặt.

Có lúc là cảnh trời mưa to ngoài cửa sổ, hộp cơm trên bàn nguội ngắt, tiếng máy tính kêu ù ù, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng mà cương quyết, cô rơi vào vòng tay ấm áp ấy, rồi là một nụ hôn nồng nàn đến mức không thể chống cự.

Có lúc là ngày nắng rực rỡ, tàu điện ngầm nóng hầm hập, dòng người chen chúc nghẹt thở trong khoang tàu chật chội, một cánh tay rắn rỏi vòng qua eo cô, kéo cô vào khoảng không nhỏ hẹp ấy.

Tim đập dồn dập, tiếng thì thầm, mặt đỏ ửng, những ngón tay đan vào nhau...

Tất cả những điều đó là gì?

Trong cơn hỗn loạn mơ hồ ấy, Thời Ly có cảm giác như đang sắp ghép được một bức tranh, một sự thật nào đó rất quan trọng, một điều cô buộc phải nhớ ra, phải biết cho bằng được.

Nhưng cô không thể ráp lại, có lẽ là do làm hồn ma lâu quá, mấy năm trời không vận động trí não nên giờ đầu óc cũng rỉ sét rồi.

Và kỳ lạ là, chỉ cần nghĩ đến những mảnh ký ức đó, cảm giác linh hồn bị xé toạc lại trào dâng.

Như thể một phần quan trọng nào đó trong linh hồn đã biến mất, một chỗ trống nằm ngay giữa lồ ng ngực, nơi quan trọng nhất.

Rõ ràng cô không còn thân thể, nhưng vẫn có thể cảm nhận cơn đau nhức nhối, tưởng chừng như m.á.u me đang chảy đầm đìa nơi tim.

Cô r3n rỉ khe khẽ, trong đầu dấy lên một nỗi lo sợ và bi thương mạnh mẽ như sắp đánh mất điều gì đó rất quý giá.

Cô không dám nghĩ tiếp.

Chẳng lẽ đây là những ký ức bị hút ra từ cơ thể Trần Độ sau khi cô nhập vào người anh?

Nhưng mà mấy chuyện này đâu còn liên quan gì tới cô nữa đâu, đúng không?

Duy chỉ có một điều là cô chắc chắn.

Thời Ly khoanh tay lại, nhìn về phía phòng khách.

Ánh trăng mờ phủ lên một góc mạng nhện nơi chân tường, bụi mờ hiện rõ quanh tàn thuốc trên bàn trà, mấy bộ quần áo vứt lộn xộn trên ghế sofa, hóa đơn nằm rải rác trên sàn nhà chẳng ai buồn nhặt.

Chưa kể đến cái tủ bếp bị mốc, vòi nước rỉ sét, tủ lạnh thì trống trơn...

Mấy năm qua, Trần Độ sống rất tệ.

Thời Ly không rõ rốt cuộc Trần Độ đã trải qua những gì, nhưng chỉ xét theo mấy ngày cô ở đây chứng kiến, anh đã hoàn toàn từ bỏ tham vọng năm xưa, từ bỏ cả những lý tưởng từng theo đuổi thời đại học. Anh thậm chí còn chẳng buồn giả vờ nỗ lực nữa.

Anh cứ sống mơ màng trong căn hộ này, không niềm tin, không hi vọng, nhìn còn giống một hồn ma lang thang hơn cả cô.

Thời Ly mím môi, bất giác thấy có chút thương cảm thay cho anh.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải nhanh chóng hoàn thành tâm nguyện của mình rồi rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Trần Độ đã đủ khổ rồi, vậy mà vì cô, ba ngày phải nhập viện đến hai lần.

Cô không thể tiếp tục kéo anh dính vào những chuyện rắc rối nữa.

Thời Ly ngước nhìn về phía cánh cửa, hàng mi khẽ rung, trong lòng đã hạ quyết tâm.

Đợi Trần Độ quay về, cô sẽ báo mộng cho anh, bảo anh rút tiền trong tài khoản rồi đốt cho cô. Sau đó hai bên không ai nợ ai, dứt khoát mà đi.

Giống như ngày xưa, kết thúc gọn ghẽ.

Vậy mà lần chờ đợi này lại kéo dài thêm mấy tiếng nữa.

Thời gian như ngưng đọng, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường trở nên đặc biệt rõ ràng.

Cho đến khi ánh sáng rạng đông dần ló rạng phía chân trời, bóng tối quanh nhà bị đẩy lùi, cuối cùng cũng vang lên tiếng khóa cửa xoay chuyển.

Thời Ly đứng lặng trong phòng khách im lìm, nhìn Trần Độ đẩy cửa bước vào. Lần này anh về một mình.

Anh cúi xuống thay giày, rồi đặt thứ đang cầm trong tay lên tủ giày.

Thời Ly nheo mắt nhìn kỹ, thì ra đó là một bó hoa hồng - chính xác hơn là một bó hoa đang trong giai đoạn tàn úa.

Những bông hồng đỏ rực, đỏ đến rợn người, phần mép cánh hoa đã bắt đầu đen lại và cuộn vào, nhưng vẫn giữ vẻ đẹp rực rỡ và nồng nàn.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 24: Chương 24



Có phải là bó hoa mang từ phòng bệnh của bạn gái anh không?

Trần Độ cất giày vào tủ, gương mặt nổi bật ấy vẫn không hiện lên chút cảm xúc nào. Hàng mi dài rũ xuống để lại một bóng mờ trên mặt, khiến anh như chìm trong ánh sáng đầu ngày, im lặng và xa cách.

Anh cầm bó hoa lên, đi vào phòng ăn, kéo rèm cửa lại rồi cắm nó vào chiếc bình đặt trên bàn.

Những chiếc gai nhọn của cành hồng đ.â.m vào lòng bàn tay anh, vậy mà anh chẳng mảy may bận tâm. Anh cúi người cắt tỉa cành lá, thay nước, sau đó còn nhẹ nhàng vuốt v3 cánh hoa đã rũ.

Thời Ly nghiêng đầu nhìn.

Cô đã nói mà, mấy ký ức yêu đương nồng cháy, lãng mạn, cứ như sóng trào ập đến trong đầu trước đó chắc chắn không phải của cô.

Thời Ly nhớ rất rõ, tình cảm giữa cô và Trần Độ vốn chẳng có gì sâu đậm.

Hai người bên nhau hai năm, bận đến mức chẳng còn thời gian quan tâm nhau, thậm chí cãi nhau còn lười cãi.

Lần duy nhất họ cãi nhau, chính là lần cuối cùng.

Lần chia tay.

Thời Ly vẫn nhớ rất rõ, họ chia tay hình như cũng chỉ vì một bó hoa hồng.

Đó là chuyện của năm năm trước, vào tháng tám, giữa mùa hè rực lửa ở Bắc Lâm.

Hôm ấy đủ mọi chuyện dồn dập kéo đến, toàn chuyện khiến người ta phát cáu.

Thật ra những việc đó gần như ngày nào cũng xảy ra, nhưng không hiểu sao hôm đó lại đồng loạt ùa tới.

Bản thảo cô gửi bị biên tập bên tòa soạn trả lại đến bảy tám lần, viết lại cả ngày, cuối cùng người ta lại dùng bản gốc; Chị khóa trên cùng ngành giới thiệu cô tham gia lớp luyện thi cao học, ba ngàn tệ, tài liệu bên trong thì gần như bê nguyên từ giáo trình cũ của khoa; Cô muốn đòi lại tiền thì đối phương lập tức chặn luôn; Tăng ca đến khuya, trên đường về còn nhận được cuộc gọi từ mẹ, hỏi han vài câu liền chuyển sang chuyện tiền nong.

“Tiểu Ly này, ba mẹ định mua cho anh con căn nhà ở ngoại ô Bắc Lâm, có người quen giới thiệu suất mua giai đoạn đầu, giá cũng rẻ lắm, chỉ là còn thiếu chút tiền đặt cọc thôi... Mẹ nhớ con từng nói là khoản vay học của con để dành đủ rồi phải không? Hay con tạm ứng cho nhà, hai năm nữa mẹ trả lại con sau nhé.”

Thời Ly không nhớ rõ lúc đó mình đã nói gì, đại khái là tiền đang gửi có kỳ hạn, còn một hai tháng nữa mới đáo hạn, khi nào tới hạn thì tính tiếp... kiểu kiểu vậy.

Mẹ cô dường như không hài lòng, giọng điệu có phần gay gắt rồi cúp máy cái rụp.

Đêm hè ở Bắc Lâm lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt. Thời Ly nhét điện thoại vào túi, cúi xuống nhặt xấp bản thảo vừa tiện tay đặt dưới đất rồi ôm vào lòng.

Cô ngẩng đầu nhìn ra phố đi bộ, ánh đèn rực rỡ khắp nơi, người qua lại tấp nập, nhộn nhịp vô cùng.

Cô thở ra một hơi, ánh mắt dừng lại trên những cặp đôi xuất hiện dày đặc trên phố. Không biết từ lúc nào xung quanh cô toàn là những người tay trong tay đi bên nhau.

Giữa những quầy hàng ăn vặt, quầy trang sức quen thuộc bỗng mọc lên không ít quầy hoa.

Chúng gần như chỉ bán mỗi hoa hồng, mà giá cả cũng rất đồng loạt - mắc đến khó tin, mười đồng một bông.

Thời Ly sực nhớ ra điều gì đó, mở điện thoại nhìn lịch mới phát hiện.

Hôm nay là Thất Tịch.

Một ngày rất đặc biệt, nhưng đồng thời cũng rất bình thường.

Xuyên qua biển người đông đúc, cô nhìn thấy hàng loạt sạp hoa ở phía xa.

Những đóa hồng đỏ rực rỡ như thiêu đốt, khiến đêm dài lặng lẽ bỗng bừng lên sức sống mãnh liệt.

Người ta xúm lại quanh những sạp hoa, chọn lựa, thanh toán, nâng niu từng bó rồi rời đi.

Không biết có phải bị bầu không khí này lây sang không, mà Thời Ly bỗng dưng cũng thấy muốn mua một đóa.

Nhưng khi mở điện thoại ra nhìn, cô lại khựng lại.

Tiền gửi kỳ hạn thì không thể động đến, ba nghìn tệ tiền sinh hoạt tháng này vừa mới bị lừa mất, còn khoản nợ trên Huabei thì đã xài sạch từ lâu.

Lương tháng này phải đến ngày mai mới được phát.

Chỉ là mười đồng thôi, vậy mà giờ cô cũng không thể móc ra nổi.

Cô định rời đi, nhưng rồi trong đầu lại bốc lên một ý nghĩ bốc đồng.

Cô bấm gọi cho Trần Độ.

Hôm đó anh cũng đang tăng ca, khi nhận được cuộc gọi của cô thì có vẻ khá ngạc nhiên, hỏi cô có chuyện gì vậy.

Chắc là anh không biết hôm nay là ngày gì, hoặc là chẳng hề quan tâm.

“Không có gì đâu.” Giọng cô khẽ khàng, hơi thở nóng ấm phả vào đầu dây bên kia, đầu ngón chân nhẹ đá vào tảng đá ven đường, “Chỉ là... Trần Độ, lúc anh về nhà có thể tiện tay mua giúp em một đóa hoa hồng được không?”

“Một bông thôi, phải là màu đỏ.”

Nói xong, ngay cả cô cũng cảm thấy ngượng chín mặt, liền vội vàng thêm một câu: “Không phải vì lý do gì đâu... chỉ là em thấy trong nhà trống quá, có một bông hoa thì sẽ vui mắt hơn chút.”

Đầu dây bên kia, Trần Độ im lặng một lúc.

Qua tiếng ồn ào hỗn loạn phía sau, Thời Ly nghe thấy có ai đó đang gọi tên anh, giục anh vào họp.

Anh khẽ lấy tay che ống nghe, đáp lại bên kia một tiếng rồi quay lại với cô:

“Mua hoa đúng không? Được, anh phải vào họp rồi, em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”

Giọng anh khàn đặc, mệt mỏi và vội vã.

Nhưng anh không gắt gỏng, không khó chịu.

Anh nói "được".

Chỉ vậy thôi mà tâm trạng Thời Ly như sáng bừng.

Cô mỉm cười, khẽ “ừ” một tiếng, nhắc anh nhớ uống nước, về sớm một chút, rồi mới yên tâm cúp máy.

Tối hôm đó Thời Ly vừa hát vừa nấu một vài món, gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ, chờ tới khuya Trần Độ mới về.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 25: Chương 25



Nghe thấy tiếng mở khóa cửa, cô bật dậy khỏi bàn ăn, mặc váy ngủ mỏng tang, vừa nhảy vừa chạy ra đón anh.

Anh như thường lệ, tay trái cầm túi laptop, đưa tay phải xoa đầu cô một cái, chẳng buồn nhìn bàn ăn đầy ắp đồ ăn, khuôn mặt mệt mỏi bước thẳng vào phòng.

Thời Ly nhìn quanh một lượt, anh không cầm theo gì khác.

Cô tưởng anh để hoa trong túi xách.

Nhưng Trần Độ ngồi xuống trước bàn làm việc, mở túi ra lấy chuột và máy tính, khởi động, bàn tay thon dài đặt lên bàn phím, tiếp tục sửa từng dòng code lạnh ngắt.

Thời Ly vẫn chưa hết hy vọng, đi đến kéo khóa túi laptop ra xem thử.

Bên trong trống không, tối đen như hố sâu, chẳng có lấy một điểm màu.

Anh quên rồi.



Cô không nhớ họ đã cãi nhau vì chuyện gì.

Chỉ nhớ rằng lúc đó cô vì sĩ diện nên không khóc, cũng không nhắc đến chuyện hoa, chỉ trút hết mọi bực dọc lên đầu anh, còn Trần Độ thì mặt lạnh như tiền, đóng sập máy tính lại để mặc cô mắng chửi, một lời cũng không nói, ánh mắt thì cứ nhìn mãi ra ngoài cửa sổ.

Đêm hè nóng hầm hập năm đó lại trở thành lần cuối cùng hai người gặp nhau.

Cô lạnh lùng buông lời, nói những người như bọn họ ngay từ đầu vốn không nên đến với nhau.

Cô còn nói mấy câu khó nghe nữa, kiểu như hồi đại học cũng có không ít người theo đuổi cô, chỉ là cô nhìn nhầm người, chọn nhầm người mà thôi.

Trần Độ đột nhiên quay lại, ánh mắt khóa chặt gương mặt cô, cơ hàm siết lại từng đợt, rồi nghiến răng bảo cô có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa xem.

“Dù có nói thêm bao nhiêu lần cũng vậy thôi.”

Thời Ly cười nhạt, chỉ tay ra cửa bảo anh cút đi.

“Thời Ly!”

Đó là lần đầu tiên anh quát cô.

Ký ức chỉ dừng lại ở đó, những chuyện sau đó cô thật sự không nhớ rõ nữa.

Hình ảnh cuối cùng cô có trong đầu là dáng lưng Trần Độ lúc anh sập cửa bỏ đi.

Và thế là, chuyện tình cảm giữa họ khép lại như vậy đấy.

Trong suốt năm năm ở âm phủ, mỗi lần nhớ lại Thời Ly đều thấy bản thân khi đó quá đáng thật sự, quá tổn thương người khác.

Cô đã nói nhiều lời cay nghiệt đến thế.

Rõ ràng Trần Độ từng đối xử với cô rất tốt.

Chỉ là một bông hoa thôi mà, đáng để giận dữ đến thế sao?

Anh mỗi ngày đều vắt kiệt sức vì những lời hứa hão của sếp, có khi nào còn nhớ nổi ngày tháng gì đâu.

Anh không đáng phải gánh những cảm xúc tiêu cực từ cô. Những tổn thương ấy vốn chẳng phải do anh mang tới, cớ gì cô lại đổ hết lên người anh?

Dù nghĩ vậy… cô vẫn hiểu, tình cảm giữa họ cũng chỉ ở mức bình thường.

Chỉ một lần cãi nhau là chia tay, chẳng ai cố giữ ai.

Rồi thì…

Chưa đầy hai tháng sau, cô chết.

Một mình.

Lặng lẽ.

Chết trong căn phòng trọ, chẳng ai hay biết.

Thời Ly hoàn hồn trở lại, không nhìn bó hoa hồng kia nữa, lặng lẽ trôi về phía ghế sofa, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng Trần Độ đang rửa mặt, tắm rửa rồi thay đồ.

Mấy ngày nay anh chắc cũng mệt lắm rồi.

Quả nhiên, anh kéo rèm cửa, chặn ánh nắng gắt gỏng ngoài kia rồi đổ người xuống giường, ngủ một mạch.

Thời Ly nhẹ nhàng trôi vào phòng ngủ, ngồi xổm bên giường nhìn anh.

Anh hình như không ngủ ngon lắm, thi thoảng lại cau mày, lật người, có lúc còn co người lại như bị ai đ.ấ.m một cú trong mơ, hai tay ôm bụng, trán rịn mồ hôi lạnh.

Cái tên này, ngủ mà cũng không yên được một phút nào à.

Cô bĩu môi, nằm xoài xuống đất, chống cằm nhìn trần nhà, chán nản.

Thôi thì cứ để anh ngủ thêm chút nữa.

Trông cũng tội.

Cô cứ đợi mãi đến tối, đợi đến khi chắc chắn anh đã ngủ đủ giấc mới khẽ ghé lại gần tai anh, hắng giọng, rồi nhẹ nhàng lên tiếng gọi:

“Trần Độ.”

Không có phản ứng gì.

Thời Ly nâng giọng một chút, lại ghé sát tai anh hơn nữa.

“Này, Trần Độ, anh nghe thấy em không?”

Còn cẩn thận thêm một câu giới thiệu.

“Em là Thời Ly, bạn gái cũ của anh đấy, còn nhớ không?”

Trên chiếc giường công chúa trắng muốt, mí mắt của Trần Độ khẽ động đậy.

Mắt Thời Ly sáng lên - nghe thấy rồi!

Cô đoán không sai, trong lúc anh ngủ biết đâu thật sự có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.

Cô cố nén sự phấn khích đang trào lên, nhỏ nhẹ, lịch sự nói tiếp.

“Xin lỗi vì đã phá giấc ngủ của anh nha Trần Độ, nhưng em tới báo mộng là vì… em sống ở âm phủ khổ cực lắm rồi, nghèo tới mức không có tiền đầu thai nữa, cứ tiếp tục như vậy em sẽ thành cô hồn dã quỷ, tiêu tán thành tro bụi mất.”

“Anh không biết đâu, thật ra ma cũng có thể c.h.ế.t lần nữa. Nếu em bị tan biến hoàn toàn thì ngay cả cơ hội đầu thai em cũng không có, em sẽ biến mất hoàn toàn luôn.”

Cô giả bộ đáng thương để lát nữa dễ xin giúp đỡ hơn.

Quả nhiên, Trần Độ hình như nghe được thật. Mí mắt anh lại run nhẹ, giữa chân mày khẽ nhíu lại như đang cố gắng phản hồi điều gì đó.

Nhưng rõ ràng ý thức anh vẫn còn say ngủ, không thể thốt ra được một lời nào.

Thời Ly cũng không quá bận tâm, lại ghé sát tai anh thì thầm.

“Thế nên em muốn nhờ anh một chuyện, có thể đốt cho em ít tiền được không?”

“Không cần dùng tiền của anh đâu, trước khi c.h.ế.t em đã để dành rồi, để trong ngăn kéo dưới bồn rửa tay, có một phong bì, trong đó là thẻ ngân hàng, mật khẩu là ngày sinh của em, 1220. Nếu em nhớ không nhầm thì trong đó vẫn còn hơn một trăm hai mươi tám ngàn.”

“Anh đổi sang tiền âm phủ rồi đốt cho em nhé, được không?”

Giữa hai hàng lông mày của Trần Độ lại giật nhẹ, môi cũng run rẩy như thể bị con số kia dọa sợ.

Thời Ly biết khoản tiền đó không nhỏ, nếu gặp phải người có lòng tham, có lẽ đã giấu đi rồi.

Nhưng cô tin Trần Độ không phải loại người như thế.

Dù vậy, đã năm năm trôi qua, mọi thứ đều đổi thay rồi, ai biết trước được điều gì?

Thời Ly phồng má, xông tới làm mặt quỷ, rồi áp sát mặt anh giở giọng đe dọa.

“Trần Độ, nếu anh không làm theo, coi chừng em nguyền rủa anh đó. Bị ma nguyền thì xui xẻo lắm đấy!”

“Anh mà dám ăn chặn…” Cô gằn giọng "cắn" vào tai anh, “Em làm ma cũng không tha cho anh đâu!”

“Tất nhiên là...” Uy h.i.ế.p xong phải có dụ dỗ, “Nếu anh ngoan ngoãn đốt tiền cho em, em thề sẽ ngày nào cũng cầu nguyện cho anh sống lâu trăm tuổi, sự nghiệp thăng tiến, yêu đương viên mãn với bạn gái mới, con cháu đầy đàn, chịu không?”

Vừa dứt lời, khuôn mặt điển trai đang nằm trên giường bỗng khẽ run lên.

Ngay sau đó, Trần Độ co người lại như bị giật mình, hàng mi dài run rẩy kịch liệt, rồi bất ngờ mở mắt, ánh nhìn còn mơ hồ chưa tan hết.

Anh tỉnh rồi.

Giấc mộng - hay đúng hơn là cuộc gặp - đã kết thúc.

Dường như anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nằm ngây ra trên giường thêm nửa phút. Sau đó ánh mắt lóe sáng, như nhớ ra gì đó, anh bật dậy, lảo đảo rời khỏi giường, chân trần, không bật đèn, lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Anh kéo ngăn kéo ra, tay run rẩy mở lớp lót, ngón tay mò mẫm trong đó một lúc rồi rút ra phong bì đã ngả vàng.

Gương mặt đẹp nhưng tái nhợt trong gương khựng lại trong giây lát.

Trần Độ nhìn chằm chằm vào phong bì, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.

Ngay sau đó anh bắt đầu đảo mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm, ánh mắt sốt ruột và hoảng loạn, bước chân rối loạn như người mộng du giữa cơn ác mộng, chạy khắp mọi ngóc ngách trong căn hộ như con ruồi không đầu.

Thời Ly lơ lửng trên không, nhìn anh mà chẳng hiểu anh đang tìm gì.

Cô vừa mới nói xong mà, anh cũng nghe thấy rồi, tìm thấy tiền rồi thì đi đốt cho cô đi chứ.

Chỉ có vậy thì cô mới có thể quay lại âm phủ được.

Thời Ly nhìn Trần Độ với ánh mắt khó hiểu, thấy anh chẳng tìm được gì lại quay về giường.

Hai tay anh run rẩy kéo chăn trùm kín người, nhắm chặt mắt như thể đang cố quay lại giấc mơ vừa rồi.

“…”

Cái gì vậy?

Định không đốt tiền cho cô thật sao?

Bực vì cô phá giấc ngủ của anh à?

“Này, Trần Độ, anh làm cái gì vậy? Đây là thời khắc sống còn của em đấy, ngủ cái gì mà ngủ hả?”

Nhưng Trần Độ bây giờ không còn nghe thấy cô nói gì nữa.

Anh có vẻ muốn quay lại giấc mơ, muốn gặp lại cô, nhưng lồ ng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, hơi thở rối loạn, mọi cảm xúc đều bị đẩy lên đến cực hạn, không thể kìm nén.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Tiếng tim đập mạnh vang lên rõ ràng trong căn phòng tĩnh lặng.

Vài phút sau, Trần Độ bất ngờ bật dậy, với tay mở ngăn kéo tủ đầu giường đổ mấy viên melatonin ra, nhét vội vào miệng, ngửa đầu, nuốt khan trong tiếng lăn của cổ họng.

Thời Ly chống cằm, ngơ ngác nhìn anh, lẩm bẩm:

“Anh thiếu ngủ tới mức đó à? Uống nhiều thế có tốt không?”

Nửa tiếng… một tiếng… rồi hai tiếng trôi qua.

Trong bóng tối đặc quánh của Bắc Lâm, Trần Độ nằm yên không động đậy.

Chỉ tiếc là dù nằm lâu đến vậy, uống từng ấy thuốc, anh vẫn không thể ngủ nổi.

Không biết qua bao lâu, anh khẽ mở mắt, trừng trừng nhìn lên trần nhà, trong đôi mắt đỏ rực toàn là tia máu.

Khoảnh khắc ấy, Thời Ly bỗng cảm thấy Trần Độ đang tỉnh táo mà tuyệt vọng.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 26: Chương 26



Cả đêm đó, Trần Độ không chợp mắt thêm một phút nào.

Sáng sớm hôm sau, anh cầm theo chiếc phong bì cũ kỹ đã ngả màu vàng rồi rời khỏi nhà.

Thời Ly ở nhà chờ đợi trong nôn nóng, nhưng chẳng hiểu sao lại bắt đầu thấy lo lắng.

Người c.h.ế.t rồi, tiền trong tài khoản ngân hàng liệu chỉ cần có mật khẩu là rút được không? Hay là tài khoản sẽ bị ngân hàng đóng băng?

Cô thật sự không rõ.

Năm năm trôi qua, đừng nói là ngân hàng nuốt luôn số tiền đó rồi nhé?

Càng nghĩ cô càng thấy bất an, đi đi lại lại trong căn hộ, gần như cứ hai phút là lại liếc mắt nhìn ra cửa một lần.

Mãi đến chập tối, Trần Độ cuối cùng cũng trở về.

Thời Ly vội vàng xoay quanh anh một vòng, thậm chí không kiềm được chui thẳng vào túi laptop của anh - phong bì đã biến mất.

Vậy tức là anh rút tiền được rồi?

Hay là không rút được, rồi bị ngân hàng giữ luôn cái thẻ?

Cô muốn hỏi anh lắm, nhưng cũng biết Trần Độ bây giờ không nghe thấy gì.

Chỉ còn cách kiên nhẫn đợi anh ngủ rồi vào giấc mơ hỏi cho rõ.

May mà Trần Độ không để cô đợi quá lâu.

Vừa về nhà, anh tiện tay quăng áo khoác lên sofa rồi đi thẳng vào nhà tắm.

Chưa đến mấy phút sau, anh quay lại phòng.

Thời Ly thấy anh lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ trong túi laptop.

Là thuốc ngủ.

Trần Độ vô cảm xé lớp màng niêm phong, đổ ra hai viên thuốc rồi nuốt gọn, sau đó yên lặng nằm xuống giường.

Loại thuốc ngủ này khác hẳn với melatonin thông thường, chẳng mấy chốc Thời Ly đã nghe thấy nhịp thở đều đặn của anh.

Anh uống thuốc ngủ có phải vì mấy ngày nay ngủ không ngon không?

Vậy nếu cô “gõ cửa giấc mơ” ngay lúc này, có phải sẽ khiến anh mệt thêm không?

Thời Ly sốt ruột muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn ép mình chờ thêm vài tiếng nữa để Trần Độ thật sự được nghỉ ngơi.

Cuối cùng, hơn mười một giờ đêm, có lẽ là đang mơ thấy điều gì không hay, Trần Độ trên giường bỗng cau mày, trở mình, nhịp thở cũng rối loạn hơn.

Chẳng lẽ sắp tỉnh rồi?

Không được, nhất định không thể để anh tỉnh bây giờ!

Thời Ly vội vã bay sát đến bên tai Trần Độ, khẽ gọi:

"Trần Độ, là em đây, Thời Ly."

"Em có chuyện muốn hỏi anh, anh ngủ ngon chưa?"

Cô vừa dứt lời, Trần Độ không có phản ứng gì rõ rệt, chỉ thấy hơi thở càng lúc càng nặng nề.

Lẽ nào là không muốn bị cô làm phiền?

Thời Ly thở dài một tiếng, cụp mắt nói đầy ủ rũ:

"Thôi được rồi, nếu anh chưa ngủ ngon thì em sẽ không làm phiền…"

Chưa nói hết câu, ngón tay Trần Độ đặt trên chăn đột nhiên khẽ động đậy, giữa hai hàng lông mày cũng giật nhẹ.

Sau một lúc lặng thinh, Thời Ly thấy anh khó khăn, chậm rãi lắc đầu.

Là đang lắc đầu thật sao?

Vậy tức là anh đồng ý cho cô “gặp” trong mơ?

Thời Ly thở phào nhẹ nhõm, ngồi khoanh chân trên mép giường, ghé sát tai anh, ngượng ngùng nói:

"Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là chuyện cái thẻ hôm qua em nhờ anh đi rút tiền ấy, anh rút được không? Ngân hàng có làm khó gì không?"

Nói xong, Trần Độ vẫn không có phản ứng gì.

Thời Ly chợt nhận ra hiện giờ anh đang chìm sâu vào giấc ngủ, không thể nói chuyện, có thể gật hay lắc đầu là giới hạn rồi.

Cô hỏi liền một lúc hai câu thì làm sao anh trả lời được chứ.

Vì vậy, cô đổi lại:

"Nếu anh rút được rồi thì gật đầu một cái, nếu không được thì lắc đầu."

Nói xong, Thời Ly chăm chú nhìn anh, vài giây yên lặng trôi qua, rồi cô thấy cằm Trần Độ khẽ động lên xuống một chút.

Là rút được rồi?

Ngân hàng vậy mà không cần giấy tờ gì thêm sao?

Đôi mắt Thời Ly sáng lên, lại hỏi tiếp:

"Vậy anh đã đổi thành tiền âm phủ đốt cho em chưa?"

Một lúc sau, Trần Độ lại khẽ gật đầu.

Thời Ly không dám tin, chớp chớp mắt, vẫn chưa an tâm, lại hỏi:

"Một trăm hai mươi ngàn, anh đốt hết cho em rồi sao?"

Cằm Trần Độ lại một lần nữa gật nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra.

Trời ạ, đúng là anh vẫn đáng tin nhất mà!

Với cái kiểu làm việc hiệu quả thế này, lại thêm nhân phẩm không chê vào đâu được, anh làm gì mà chẳng thành công chứ!

Thời Ly phấn khích đến mức suýt nữa muốn nhảy một điệu valse ngay giữa nhà.

Cô phấn khởi xoay mấy vòng tại chỗ, rồi bất ngờ lao đến bên cạnh Trần Độ, hớn hở vỗ vai anh, mặt mày rạng rỡ: “Trời ơi Trần Độ, anh đúng là người tốt mà! Em đã nói là mình không nhìn nhầm người mà!”

Năm năm nghèo rớt mồng tơi bỗng chốc hiện về trong đầu như thước phim tua nhanh.

Những năm qua, để giữ được chỗ ở dưới địa phủ, ngày nào cô cũng phải đóng phí quản lý cư dân - hiểu đơn giản thì chính là tiền thuê nhà cộng phí dịch vụ, chỉ khác là hàng xóm toàn là ma.

Thế nên tài khoản của cô lúc nào cũng chỉ lèo tèo mấy đồng, sống từng ngày trong cảnh lo lắng, tính toán chi li từng chút để cầm cự.

Ai mà ngờ chỉ một lần thôi, tài khoản lại nhảy vọt lên hơn một trăm hai mươi ngàn! Quy đổi ra âm tệ là hơn năm triệu lận đó!

Cô chớp mắt một cái đã thành nữ đại gia rồi!

Cố gắng thêm chục năm hai chục năm nữa, biết đâu gom đủ sáu triệu là có thể chuyển sinh thành người luôn.

Hoặc không thì cứ thong thả đợi đến lượt cũng được, chỉ còn tám mươi hai năm thôi mà.

Tám mươi hai năm này cô không cần đi làm nữa, có thể sống cuộc đời hưởng thụ đúng nghĩa của một con ma giàu có trong địa phủ, nghĩ thôi đã thấy sướng!

Đến lúc đó, cô còn có thể dùng số tiền còn lại mua một suất chuyển sinh cao cấp, kiếp sau đầu thai làm tiểu thư nhà giàu từ trong trứng nước.

Tấm vé số này trúng quá đáng đồng tiền bát gạo!
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 27: Chương 27



Nghĩ đến tương lai tươi sáng của mình, Thời Ly cười híp cả mắt lại vì sung sướng.

Cô nghiêm túc vỗ vai Trần Độ, giọng nói đầy khí thế: “Trần Độ, anh giúp em chuyện lớn như thế, sau này anh mà chết, em nhất định sẽ lo cho anh dưới địa phủ!”

Vừa dứt lời, cô lập tức nhận ra câu này nghe không tốt lành cho lắm, kiểu như đang nguyền rủa người ta c.h.ế.t sớm vậy.

Cô đang định chữa cháy một câu thì thấy Trần Độ lại gật đầu lần nữa.

Thời Ly nhìn chằm chằm gương mặt anh, ánh mắt dừng lại ở khóe môi đang khẽ giật.

Khóe môi anh hình như hơi cong lên.

Anh cười rồi.

Người này cũng thật rộng lượng, không thèm chấp cô.

Thời Ly cũng “hì hì” cười theo, lại lải nhải tiếp: “Nhưng mà cũng không chắc lúc anh xuống em còn ở đó không, có khi em đầu thai rồi cũng nên? Nhưng mà yên tâm, em sẽ dặn quản lý để lại cho anh ít tiền khởi nghiệp. Anh cứ sống tốt với bạn gái bây giờ đi, ráng sống lâu một chút, em chúc anh sống đến trăm tuổi.”

Lời này rất dễ nghe, nhưng lần này Trần Độ lại không đồng tình.

Cằm anh bỗng siết lại như đang cố gắng kiềm chế gì đó, rồi từ từ lắc đầu, còn nhanh và dứt khoát hơn mấy lần trước, đến mức giữa hai đầu lông mày cũng khẽ giật giật.

Thời Ly không đoán nổi anh đang nghĩ gì, chỉ biết đoán mò: “Là anh thấy em để lại ít tiền quá à?”

Cô phồng má, đếm ngón tay tính toán, ngẫm nghĩ một lúc rồi dè dặt nói: “Thế em để lại cho anh hai phần? Ba phần?”

Trần Độ vẫn lắc đầu.

Thời Ly trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nói: “Năm phần, chia đôi, không mặc cả nữa! Trần Độ, anh thế là tống tiền đó anh biết không?”

Trần Độ vẫn lắc đầu.

Lúc này Thời Ly mới cảm giác được, điều anh muốn nói không phải chuyện tiền nong.

Cô chống cằm, chìa tay ra “chọc chọc” vào mặt anh, nghiêng đầu hỏi: “Vậy là anh không muốn em đi đầu thai? Muốn em ở lại lo cho anh à?”

Lần này Trần Độ cuối cùng cũng gật đầu.

Hóa ra là anh có tính toán sẵn rồi à.

Thật ra câu đó cô chỉ buột miệng nói chơi thôi mà.

Âm gian và dương gian là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, trật tự quản lý cũng vô cùng nghiêm ngặt. Linh hồn chỉ được phép hoạt động trong khu vực được phân bổ, mà cách phân bổ này thì hoàn toàn ngẫu nhiên, chẳng theo một quy luật nào cả.

Với tỉ lệ tử vong hiện tại của xã hội, mỗi năm số linh hồn đổ về âm gian ngày càng nhiều, nên xác suất được ở gần người thân quen lúc còn sống gần như bằng không.

Ví dụ như Thời Ly, xung quanh cô toàn là một đám "quỷ Tây" đến từ khắp nơi trên thế giới, mở miệng là tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha… nghe cứ như một nồi lẩu lẫn lộn những âm thanh ồn ào mà chẳng hiểu nổi một chữ.

Trong bán kính vài cây số, tìm một hồn ma người Trung Quốc cũng đã khó, huống chi là người quen.

Nếu có thể, cô vẫn muốn gặp lại ông ngoại một lần.

Nhưng cô biết, điều đó gần như là không thể.

Ông mất rất sớm, trong ký ức lộn xộn của cô, ông là người duy nhất trong gia đình thật lòng yêu thương cô.

Cô còn nhớ rất rõ lúc khoảng bốn, năm tuổi, ông vẫn hay cõng cô ra tiệm tạp hóa nhỏ đầu khu mua kẹo m út vị dâu.

Anh trai còn không có, chỉ có cô mới được.

Nghĩ xa quá rồi.

Mà thôi, dù không thể gặp mặt nhưng giữa các linh hồn vẫn có thể chuyển khoản cho nhau.

Chỉ c ần sau khi Trần Độ qua đời, hệ thống âm gian có tên anh trong cơ sở dữ liệu, Thời Ly sẽ có thể chuyển tiền cho anh thông qua tài khoản ở âm giới.

Chỉ là mấy chuyện này tạm thời đừng nói cho Trần Độ biết thì hơn, kẻo anh lại tưởng cô đang lừa đảo.

Thời Ly gãi đầu, lảng tránh nói:

“Nhưng anh mới hai mươi tám thôi mà, tính theo tuổi thọ trung bình bây giờ thì chắc em còn phải đợi rất rất lâu nữa. Để em suy nghĩ thêm đã, nhưng anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ để dành tiền cho anh.”

Cô vừa dứt lời, Trần Độ không trả lời gì nữa.

Vẻ mặt yên tĩnh của anh đột nhiên trở nên méo mó, co rút như thể đang chịu đựng cơn đau dữ dội nào đó. Hai tay vốn đặt trên chăn bất chợt siết chặt lại, vô thức ôm lấy bụng. Môi anh run lên, khe khẽ rít ra một tiếng đau đớn, trán lập tức túa ra mồ hôi lạnh lấm tấm.

Thời Ly giật b.ắ.n mình.

Gì thế này?

Cô đột ngột nhớ lại lần trước nhập vào người Trần Độ, cơn đau dữ dội và lạ lẫm khiến cô gần như không thể chịu nổi.

Chẳng lẽ anh lại đau nữa sao?

Nhưng hôm nay cô đâu có nhập hồn, chẳng lẽ nằm mơ thôi cũng có tác dụng phụ?

Cô lập tức cuống lên, không dám nói gì nữa, thậm chí không dám thở mạnh, chỉ biết lặng lẽ trôi lên trần nhà, giữ khoảng cách thật xa.

Chừng nửa phút sau, Trần Độ từ từ mở mắt, đôi mắt anh tối lại như có bóng mây bao phủ.

Anh đã tỉnh.

Mồ hôi lạnh làm ướt đẫm cổ áo và tóc mai, Trần Độ khó nhọc vươn tay bật đèn ngủ bên cạnh, rồi tựa vào đầu giường để ngồi dậy.

Ánh đèn vàng nhạt rọi xuống phản chiếu gương mặt trắng bệch như tờ giấy của anh.

Rõ ràng trông rất đau, vậy mà anh lại bất ngờ bật cười.

Thời Ly thậm chí còn tưởng mình nhìn nhầm.

Nụ cười đó rất nhạt, khóe môi chỉ hơi hơi nhếch lên.

Trong đôi mắt màu hổ phách của anh hiện lên một tia dịu dàng và thảnh thơi mà mấy ngày nay cô chưa từng thấy.

“Yên tâm đi.”

Trần Độ cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run, khóe môi vẫn cong cong như thì thầm với chính mình.

“Anh sẽ không để em đợi lâu đâu, anh sẽ nhanh thôi.”
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 28: Chương 28



Có lẽ vì vừa tỉnh dậy nên giọng anh khàn đặc, Thời Ly lại đứng quá xa nên chẳng nghe rõ.

Nhanh gì cơ?

Anh định làm gì?

Thời Ly ngơ ngác nghiêng đầu.

Lưng cô áp sát trần nhà, từ xa nhìn anh - sắc mặt Trần Độ trắng đến mức xám xịt.

Một nỗi bất an bất chợt dâng lên như thuỷ triều, trào ngược vào tim cô.

Cô cảm thấy mình đột nhiên rất sợ, sợ đến mức trái tim của linh hồn cũng run rẩy.

Cô không hiểu, chỉ biết tự hỏi trong đầu:

“Rốt cuộc mình đang lo lắng chuyện gì thế này?”

Thời Ly siết chặt đôi tay đang run rẩy, cố gắng vứt bỏ cảm giác bất an đang bám lấy mình, miệng lẩm bẩm: “Mình giàu to rồi, sắp được về nhà rồi, có gì phải căng thẳng đâu?”

Nhưng nỗi bất an ấy không những không biến mất mà còn giống như một sợi tơ mảnh, len lỏi quấn chặt lấy tâm trí cô, càng lúc càng siết mạnh khiến cô ngạt thở.

Cô tựa vào một góc trần nhà phủ đầy mạng nhện, lặng lẽ nhìn gương mặt gầy gò, điển trai của Trần Độ từ xa. Một cảm giác nghẹn ngào đè nặng trước ngực, cứ như có gì đó kẹt lại ở đó mãi không tan.

Nỗi buồn ấy bỗng dưng ùa đến, nặng nề, khó hiểu và xót xa đến mức gần như muốn bật khóc.

Lạ lùng ở chỗ linh hồn vốn dĩ không thể rơi nước mắt.

Thời Ly áp tay lên ngực, rồi ngơ ngác nhìn xuống lòng bàn tay mình. Những đầu ngón tay trong suốt khiến cô có chút thất thần.

Cô kinh hãi nhận ra, trong khoảnh khắc vừa rồi cô đã có một thôi thúc kỳ lạ.

Cô muốn bước tới ôm chầm lấy Trần Độ.

Thời Ly không hiểu nổi vì sao mình lại có cảm giác ấy.

Nhưng có một điều cô biết rất rõ.

Cô không thể chạm vào anh.

Sau một lúc lâu, Thời Ly cuối cùng cũng hoàn hồn. Cô cúi xuống nhìn đôi tay trong suốt của mình, không nhịn được khẽ nhíu mày.

Cái quái gì đang xảy ra vậy? Trước khi rời đi mà còn nổi m.á.u háo sắc à?

Cô cố gắng ép mình đè nén thứ xúc động kỳ lạ đang trỗi dậy trong cơ thể, bắt đầu tập trung suy nghĩ vào chuyện nghiêm túc hơn.

Nếu Trần Độ đã đốt tiền cho cô, điều đó có nghĩa là chấp niệm của cô cũng đã hoàn thành rồi.

Cô có thể rời đi được rồi.

Nhưng chẳng hiểu sao rõ ràng đây là chuyện đáng mừng, vậy mà trong lòng Thời Ly lại thấy trống trải kỳ lạ, cứ như vẫn còn việc gì chưa làm xong.

Ánh mắt cô khẽ liếc về phía Trần Độ đang ngồi tựa đầu giường, trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô mím môi.

Dù thế nào cô cũng phải đi.

Cả đêm hôm đó, Thời Ly cứ nằm im lặng đợi hồn phách của mình tự động được đưa về địa phủ.

Nhưng mặt trời lặn rồi mọc, trăng lên rồi lại khuất, cô vẫn còn ở lại trong căn hộ này.

Hai ngày đó rơi vào cuối tuần, chẳng lẽ ở địa phủ cũng có ngày nghỉ giống nhân gian?

Thời Ly chán đến mức bay lơ lửng trên trần nhà, nhìn xuống mọi ngóc ngách trong căn hộ.

Trong hai ngày ấy, mỗi ngày Trần Độ đều ra ngoài một lần, có lẽ là đến bệnh viện thăm cô bạn gái nằm liệt giường kia. Mỗi lần trở về, anh luôn mang theo một bó hoa hồng được thay ra từ phòng bệnh.

Thời gian còn lại, anh ở lì trong nhà.

Điều kỳ lạ là anh bỗng dưng dọn dẹp sạch sẽ cả căn hộ, chuyện xưa nay chưa từng thấy.

Quần áo bẩn được giặt hết, đồ đạc vứt trên bàn trà và sofa đều được sắp xếp gọn gàng, ngay cả lớp bụi trên kệ cũng được lau đến sạch bong. Những chỗ bị gỉ sét như ống nước hay cả mạng nhện trên trần nhà cũng được anh xử lý luôn.

Chỉ tiếc là anh vẫn quên mất bên dưới ghế sofa, cái lọ thuốc nhỏ vẫn còn nằm chỏng chơ ở đó.

Thời Ly nhìn thấy mà sốt ruột dùm, suýt chút nữa đã muốn hiện hồn báo mộng để nhắc anh, nhưng nghĩ lại mấy ngày nay anh cũng không có tìm nó, chắc không phải thứ gì quan trọng, nên thôi.

Ngoài ra Trần Độ còn bị đau bụng vài lần mỗi ngày.

Có thể là do cô vẫn còn ở đây, khí lạnh xung quanh vẫn âm u, khiến cơ thể anh bị ảnh hưởng.

Những lúc đau quá không chịu nổi, anh chỉ biết co người lại dưới sàn nhà, lặng lẽ cắn răng chịu đựng. Gương mặt vốn đẹp đẽ ấy khẽ nhăn lại, đến khi cơn đau dịu xuống, anh lại gượng đứng dậy, không biểu cảm tiếp tục lau dọn.

Thời Ly chẳng giúp gì được, chỉ có thể đứng nhìn anh chịu đựng từng cơn đau như thế.

Cô không thể vượt qua ranh giới vô hình bao quanh căn hộ, chỉ đành ép mình nép sát vào trần nhà, cố gắng giữ khoảng cách tối đa với anh.

Đêm đến, khi rảnh rỗi Trần Độ lại ngồi trước máy tính, vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục viết bài luận văn chưa hoàn thành của mình.

“Hướng dẫn sinh tồn dành cho em.”

Vì khoảng cách khá xa nên Thời Ly không nhìn rõ anh viết gì, nhưng cô biết anh vẫn đang cặm cụi gõ rồi lại xóa, từng từ đều cân nhắc kỹ càng, hễ ngồi là mấy tiếng đồng hồ không nhúc nhích.

Bao nhiêu việc lặt vặt cứ thế nối tiếp nhau, thế nhưng điều khiến Thời Ly thấy khó hiểu là suốt hai ngày nay, cảm xúc của Trần Độ lại đặc biệt ổn định.

Anh không còn uể oải hay bi quan như trước, mỗi ngày đều dậy đúng giờ, ăn uống đều đặn, còn cẩn thận chăm sóc bó hoa mang từ bệnh viện về.

Rèm cửa trong căn hộ cũng không còn kéo kín mít như trước nữa, ánh sáng bắt đầu len lỏi vào trong từng góc nhà.

Thậm chí, Thời Ly mơ hồ cảm nhận được anh đang chờ đợi điều gì đó.

Như thể sắp đi đến một nơi nào đó.

Hoặc sắp gặp một ai đó.

Một người anh muốn gặp.

Thời Ly không hiểu được Trần Độ đang nghĩ gì, cô chỉ hy vọng mình có thể nhanh chóng quay về địa phủ, không khiến anh bị ảnh hưởng thêm nữa.
 
Nếu Giấc Mơ Có Thời Hạn
Chương 29: Chương 29



Chỉ tiếc là đã hai ngày trôi qua, cô vẫn bị kẹt lại nơi này.

Sáng sớm thứ hai, sau khi Trần Độ như thường lệ rời nhà, Thời Ly cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, giận dữ hét vào khoảng không.

“Quản lý âm phủ! Không phải nói hoàn thành tâm nguyện là có thể quay về sao? Tôi hoàn thành rồi, sao vẫn bị kẹt ở đây hả?”

“Có phải ông lười biếng không làm việc đúng không? Hay đang trốn việc đấy?”

Không gian xung quanh im phăng phắc, không ai buồn đáp lại cô.

Thời Ly chống nạnh, tiếp tục gào lên:

“Đừng có giả vờ! Tôi biết ông nghe thấy mà! Nếu ông không trả lời tôi, cẩn thận tôi quay lại âm phủ kiện ông đấy! Bây giờ tôi là phú bà rồi, không phải con nhỏ vô danh không ai thèm quan tâm nữa đâu nha!”

“Ông tin không, tôi sẽ kiện lên tận cấp trên của ông luôn đấy? Tôi nhớ ông chỉ là quản lý khu vực thôi đúng không? Cấp trên của ông chắc chắn còn có sếp lớn hơn, tôi sẽ kiện lên tận trung ương!”

Cô gào thét một tràng dài, bỗng nhiên trên bức tường của căn hộ vang lên một đợt gợn sóng nhẹ như thể không gian đang bị bóp méo.

Ngay sau đó, một bóng người mờ mờ hiện lên trên bức tường.

Quản lý âm phủ là một ông già tóc bạc, trông chừng khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi. Toàn thân tỏa ra luồng âm khí lạnh lẽo, chắc là ánh nắng chiếu vào hơi gắt, ông ta khẽ nhíu mày rồi nép mình vào góc tường.

Ông ta mặc một bộ vest đen cũ kỹ, gương mặt lạnh băng không có chút cảm xúc nào, đôi mắt trừng trừng nhìn cô.

“Nói lẹ đi.”

Thời Ly sững người, bất giác rùng mình.

Má ơi, ổng đến thiệt rồi.

Lúc nãy còn la lối um sùm, giờ gặp thật thì cô hơi chột dạ.

Cô hắng giọng mấy cái, cười trừ đầy ngượng ngùng, hạ giọng xuống:

“Hehe, ông đừng giận mà, tôi chỉ hơi sốt ruột thôi.”

Quản lý âm phủ liếc mắt ra hiệu: “Muốn nói gì thì nói nhanh.”

Thời Ly xoa tay, lặng lẽ trôi lại gần ông ta, giọng vừa nhẹ nhàng vừa lấy lòng:

“Hồi trước ông từng nói có hai điều kiện để kết thúc việc linh hồn hồi chiếu, một là hoàn thành tâm nguyện khi còn sống rồi trở về âm phủ, hai là đến lượt đầu thai.”

“Tôi rõ ràng đã hoàn thành tâm nguyện rồi mà? Sao vẫn chưa quay về được?”

Ông già với đôi mắt đục ngầu lạnh lẽo nhìn cô, hai tay trong suốt đặt sau lưng, nói giọng lãnh đạm:

“Cô chưa hoàn thành.”

“Không thể nào!” Thời Ly ngẩn người, “Trần Độ nói là đã đốt tiền cho tôi rồi mà, chẳng lẽ tiền chưa đến tay tôi sao?”

“Đến rồi.”

Thời Ly trừng mắt:

“Vậy thì tại sao chưa xong? Đó là tâm nguyện của tôi mà!”

Ông già mất kiên nhẫn phẩy tay:

“Không phải.”

“Sao lại không phải?” Thời Ly quýnh lên, “Vậy tâm nguyện của tôi là gì?”

Quản lý âm phủ cuối cùng cũng không chịu nổi, đảo mắt một cái, lạnh lùng nói:

“Tâm nguyện của cô chẳng lẽ chính cô cũng không biết? Cô còn không rõ, tôi biết thế nào được?”

Thời Ly cạn lời:

“Ông không biết thì làm sao khẳng định nó không phải tâm nguyện của tôi?”

Mặt ông ta vẫn lạnh tanh, giọng phũ phàng:

“Hệ thống hiển thị cô chưa hoàn thành tâm nguyện.”

Thời Ly bắt đầu thấy bực, sốt sắng nói:

“Có lẽ là hệ thống của các người bị lỗi?”

“Không thể nào.” Ông già lắc đầu, mặt nghiêm túc, giọng chắc nịch: “Hệ thống của chúng tôi không bao giờ sai.”

Thời Ly với ông ta mắt to trừng mắt nhỏ, căng thẳng đến cả nửa phút rồi mới chịu thua.

Cô thở dài, vò đầu bứt tai.

Thái độ của ông ta chắc chắn không phải đùa, hệ thống quả thật không sai.

Nếu hệ thống không sai thì có nghĩa là cô sai?

Chẳng lẽ tâm nguyện thật sự của cô không phải là đòi lại một trăm hai mươi ngàn kia?

Vậy rốt cuộc là gì?

Thời Ly cắn ngón tay, cố moi lại từng mảnh ký ức trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời.

Cô lật đi lật lại từng giai đoạn: học hành, gia đình, sự nghiệp, tương lai… nhưng vẫn không nhớ ra nổi, rốt cuộc thứ cô không cam lòng nhất là cái gì.

Thời Ly không nhịn được lại liếc nhìn quản lý âm phủ.

“Có khi nào ông nhầm rồi không? Tôi thực ra đâu có chấp niệm gì đâu? Chính vì không có nên mới không hoàn thành được điều kiện đầu tiên, đúng không?”

Ông già liếc cô một cái, ánh mắt lạnh tanh:

“Có.”

Cái quái gì! Lại nói như thế nữa!

Thời Ly tức tối đảo mắt thật mạnh.

Cứ thế này đúng là một vòng lặp c.h.ế.t tiệt.

Nếu cô không tìm được chấp niệm của mình thì không thể hoàn thành điều kiện đầu tiên, mà nếu không hoàn thành thì chỉ có nước xếp hàng chờ đầu thai.

Vậy chẳng phải cô sẽ phải tiếp tục kẹt trong căn hộ này thêm tám mươi hai năm nữa à?

Tám mươi hai năm đó!

Dù cô có chịu được cái cảnh buồn tẻ đến phát rồ này, thì với mức độ ảnh hưởng hiện tại của cô lên Trần Độ, chỉ sợ anh sẽ bị cô ám c.h.ế.t sớm thôi.

“Không được, ông nhất định phải đưa tôi quay lại.”

Thời Ly giận sôi máu, trừng mắt nhìn người quản lý âm phủ.

“Cái kiểu nhập xác này rõ ràng có tác dụng phụ nghiêm trọng, một người đang sống sờ sờ ra đấy mà bị giày vò đến gần chết, nếu vì tôi mà anh ấy thật sự đổi mệnh, c.h.ế.t sớm, các người tính sao?”

“Chưa kể không chỉ là nhập hồn, ngay cả mấy cái giấc mơ tôi báo mộng cũng có tác dụng phụ. Tôi thậm chí nghi ngờ việc hồn ma và con người ở chung một không gian quá lâu cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe người sống. Các người chưa từng tính tới chuyện này à? Vậy còn luật pháp đâu? Còn nhân quyền nữa không?!”

Giọng cô đanh thép, đầy khí thế, hệt như một chiến sĩ bảo vệ quyền lợi con người ở âm phủ.

Thế nhưng nói hăng cỡ nào, quản lý âm phủ vẫn lạnh như băng, đến chân mày cũng không thèm động đậy.
 
Back
Top Bottom