Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nếu Cậu Còn Ở Đây

Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 10: Chương 10



Kỳ Trầm thì bước thẳng đến trước mặt Thẩm Dực, dúi điện thoại vào tay cậu ta, vẻ mặt tràn đầy đắc ý:

“Lớp trưởng à, nhờ cậu chụp giúp tôi với vợ tôi một tấm.”

Thẩm Dực mặt lạnh như tiền, nhận lấy.

Kỳ Trầm đưa điện thoại cho tôi xem:

“Được chưa?”

Tôi liếc qua:

“Bình thường thôi.”

Kỳ Trầm mặt dày gật gù:

“Vậy thì làm phiền lớp trưởng thêm lần nữa nha, vợ tôi chưa hài lòng kìa.”

Thẩm Dực cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quát:

“Kỳ Trầm, cậu nghĩ mình là cái thá gì?”

Kỳ Trầm bá đạo choàng vai tôi, cười rạng rỡ:

“Tôi á? Là chồng của Lâm Nguyệt Dã đấy~”

Sắc mặt Thẩm Dực xanh mét, nghiến răng nhìn cậu ấy:

“Cậu chỉ là một thằng học thể thao rác rưởi, cũng xứng với Tiểu Dã sao?”

“Còn mơ mộng huy chương Olympic, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Tôi bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Thẩm Dực:

“Kỳ Trầm vừa rồi thi thử xếp hạng 25 toàn tỉnh. Còn kết quả thi đấu gần đây thì sao? Hạng 2 toàn tỉnh, hạng 5 toàn quốc.”

“Cậu là người học dở thật sự, dựa vào đâu mà khinh thường người khác?”

Tôi kéo tay áo Kỳ Trầm, cùng cậu ấy sóng vai rời đi:

“Gửi ảnh cho em nhé, em muốn để làm hình nền điện thoại.”

“Đợi đã, phải chỉnh da mịn một chút.”

“Anh là đàn ông con trai mà còn trắng hơn em nữa là sao?”

“Do anh ngâm nước hồ bơi với thuốc tẩy đấy.”



15

Tan học, trên đường về nhà, Thẩm Dực chặn tôi lại.

Tôi bực mình:

“Muốn gì nữa?”

Cậu ta giải thích:

“Không phải em định thi Bắc Vũ à? Về nhà, anh dạy em học văn hóa.”

“Không cần.”

Trước kia, mỗi lần cậu ta dạy tôi học đều là cực hình.

Chỉ cần tôi không hiểu, cậu ta sẽ tỏ thái độ cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Đối với cậu ta, dạy tôi giống như bị tra tấn.

Thẩm Dực cúi đầu, giọng hiếm khi nhẹ nhàng:

“Chuyện tiết mục ở lễ hội, là anh sai. Anh xin lỗi.”

“Đừng giận nữa có được không?”

Tôi cười nhạt:

“Thẩm Dực, em chưa bao giờ giận anh. Việc học của em không cần anh lo. Nếu rảnh rỗi thì đi bàn luận thơ ca triết lý với Hứa Tinh ấy.”

“Tiểu Dã, anh không thích Hứa Tinh.”

Cậu ta vội vàng phủ nhận, còn hứa hẹn:

“Nguyện vọng đại học, anh sẽ chọn Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ ở bên nhau, anh hứa đấy.”

Tôi nhíu mày, thẳng thừng vạch trần lời nói dối:

“Nhưng anh và Hứa Tinh chẳng phải mới vừa nộp hồ sơ vào trường top ở nước ngoài sao?”

“Tiểu Dã, anh chỉ thử thôi, anh không định đi thật…”

Tôi chỉ thấy nực cười.

Kiếp trước, cậu ta cũng nói sẽ cùng tôi vào Bắc Kinh.

Cho đến ngày tôi thi năng khiếu, Hứa Tinh mới lạnh lùng nói:

“Thẩm Dực hỏi tôi muốn học ở đâu, tôi nói muốn đi du học, thế là anh ấy đăng ký cùng trường với tôi. À, anh ấy không nói cho cậu biết à?”

Cô ta giữ bộ dạng cao ngạo, giọng ghét bỏ:

“Lâm Nguyệt Dã, cậu còn định bám theo anh ấy đến bao giờ nữa?”

“Trên đời này, chỉ có tôi xứng với Thẩm Dực, và cũng chỉ có anh ấy xứng với tôi.”

Vì bị cô ta kích động, tôi đã không đỗ được trường mơ ước.

Khi đối mặt với câu hỏi chất vấn của tôi, Thẩm Dực chỉ hời hợt đáp:

“Học ở nước ngoài có nhiều lợi thế hơn.”

Còn khẳng định không thích Hứa Tinh.

Cậu ta công khai xác nhận quan hệ yêu đương với tôi, cho tôi danh phận.

Còn nói chỉ cần tôi đợi, sau khi tốt nghiệp sẽ cưới tôi.

Tôi tin cậu ta.

Đến khi tốt nghiệp, cậu ta lại nói muốn tập trung vào sự nghiệp trước.

Cậu ta cùng Hứa Tinh khởi nghiệp, đúng lúc ngành đang bùng nổ, hai người phất lên như diều gặp gió.

Còn tôi, chỉ lặng lẽ tiếp tục nhảy trong đoàn múa.

Thầy cô luôn bảo tôi có tố chất tốt, nhưng các động tác đều thiếu cảm xúc.

Thẩm Dực và Hứa Tinh trở thành “kim đồng ngọc nữ” trong mắt truyền thông – môn đăng hộ đối.

Còn lời hứa hôn của cậu ta, chỉ bị trì hoãn… hết lần này đến lần khác.

16

Tôi liếc nhìn tờ lịch treo tường — kỳ thi đại học đang cận kề.
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 11: Chương 11



Dù sao Thẩm Dực cũng sắp ra nước ngoài rồi, tôi cũng chẳng còn lý do gì để đuổi theo cậu ta nữa.

Trong căn phòng nhỏ của Kỳ Trầm, hai đứa học dốt chúng tôi đang điên cuồng học bài.

“Hiệp ước Mã Quan là do ai ký?”

“Không phải em ký đâu…”

“Tôi biết là không phải cậu!”

“‘Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn. Côn lớn… Côn lớn…’”

“Lớn đến mức nấu bằng một cái nồi cũng không vừa?”

“Học mệt rồi, ăn chút gì đi?”

“Được!”

Cày cả nửa đêm mà đầu vẫn rỗng tuếch, chữ nào vô đầu lại trôi ra chữ đó…

Sáng sớm hôm sau.

Vừa bước ra khỏi nhà Kỳ Trầm, tôi đã đụng mặt Thẩm Dực và… ba mẹ cậu ta.

Sắc mặt họ cực kỳ khó coi, đầy kinh ngạc lẫn tức giận.

Thẩm Dực là người lên tiếng trước, chất vấn tôi:

“Tiểu Dã, em vốn không ở ký túc xá phải không? Mấy hôm nay em ở nhà cậu ta?”

Tôi không phủ nhận:

“Đúng vậy.”

Nghe xong, sắc mặt ba mẹ Thẩm Dực lập tức thay đổi.

“Tiểu Dã, con là con gái, sao lại chẳng biết liêm sỉ là gì?”

“Chúng ta luôn coi con như con gái ruột, nuôi dạy như tiểu thư nhà giàu, vậy mà con lại tự hạ thấp bản thân, sống chung với một thằng đầu gấu?!”

“Lập tức về nhà với bác!”

Tôi đứng yên đó, bình tĩnh lắng nghe từng lời sỉ nhục của họ, sau đó khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng đáp:

“Cháu rất cảm ơn hai bác đã chăm sóc cháu suốt những năm qua. Nhưng giờ cháu đã đủ tuổi trưởng thành, con đường phía trước, cháu sẽ tự đi.”

“Thực ra mấy năm nay nuôi cháu đúng là tốn kém. Nhưng tài sản bố mẹ cháu để lại sau khi mất, vẫn luôn do hai bác thay mặt quản lý. Lợi nhuận kiếm được chắc chắn vượt xa khoản tiền nuôi cháu.”

“Cháu sẽ không đòi lại, xem như báo đáp ơn dưỡng dục. Nhưng từ nay về sau, cháu sẽ nhờ luật sư làm thủ tục bàn giao. Không làm phiền hai bác nữa.”

Nghe xong, cả hai lập tức nổi trận lôi đình:

“Lâm Nguyệt Dã, cháu nghĩ chúng ta vì tiền mới nuôi cháu à?”

“Quả nhiên không phải con ruột thì không giống nhau. Nuôi bao năm lại nuôi ra thứ vô ơn!”

“Cháu đầu óc không thông minh, chúng ta chưa từng chê trách. Luôn coi cháu là con dâu tương lai. Vậy mà cháu đáp lại thế này sao?”

“Cháu làm vậy… không thấy có lỗi với ba mẹ dưới suối vàng sao?”

Từng cảnh trong quá khứ lướt qua trong đầu tôi — kiếp trước tôi từng ngây thơ tin lời họ, từng cố gắng trong tuyệt vọng để được công nhận giữa sự lạnh nhạt.

Nhưng ở kiếp này, tôi sẽ không để bản thân bị chà đạp nữa.

“Các người nói coi tôi là con gái ruột? Xem tôi là con dâu tương lai?”

Kiếp trước, cả thế giới chỉ biết đến cặp “Thẩm Dực – Hứa Tinh” như một đôi tình nhân học bá.

Không ai biết đến người bạn gái chính thức là tôi.

Tôi không cam tâm, đã công khai mối quan hệ với Thẩm Dực trên mạng.

Thế là bố mẹ cậu ta tức giận chất vấn tôi:

“Lâm Nguyệt Dã, cháu có biết hành động này sẽ hủy hoại hình ảnh và sự nghiệp của Thẩm Dực không?”

“Nó đã công khai yêu cháu, chúng ta cũng thừa nhận cháu là con dâu rồi, cháu còn muốn gì nữa?”

“Ngày nào cũng rảnh rỗi, chỉ biết ghen tuông. Cháu thử nhìn Hứa Tinh xem, người ta giỏi giang biết bao!”

Thế nhưng khi đối mặt với truyền thông, họ lại nói:

“Tiểu Dã à, là do từ nhỏ hai đứa có hôn ước. Bố mẹ cháu mất sớm, chúng tôi thấy tội nghiệp nên mới nhận nuôi. Nó từ nhỏ đã dính lấy Tiểu Dực.”

Ngay lập tức, tôi trở thành đề tài bàn tán trên các mặt báo:
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 12: Chương 12



【Còn ai tin chuyện “hôn ước thời xưa” nữa? Quá lố!】

【Người ta nuôi nó như con, nó lại báo ơn bằng cách phá hoại hạnh phúc. Đúng là vô ơn.】

【Nhóm "Tinh – Dực" là tình nhân học đường đỉnh cao, con nhỏ em gái này rõ ràng cố chen chân.】

【Nghe nói hồi đi học còn bắt nạt Hứa Tinh.】

【Còn nhảy múa á? Kiểu nhảy uốn éo hở hang chứ gì!】

【Xem cái mặt là biết sửa rồi. Làm sao sánh được với khí chất nữ thần của Hứa Tinh!】

Tôi bị bóc phốt, bị mạng xã hội ném đá, bị cả thế giới quay lưng.

Tất cả, đều nhờ công “gia đình tốt đẹp” này ban tặng.

Nên kiếp này, tôi tuyệt đối không bước lên vết xe đổ.

“Lâm Nguyệt Dã! Sau này cháu hối hận thì đừng có quay về cầu xin chúng ta nữa!”

Dì Thẩm rít lên, như thể chắc chắn cuộc sống tương lai của tôi sẽ thê thảm không thể tả.

Thẩm Dực đứng bên cạnh, kinh ngạc nhìn tôi, giận dữ hét lên:

“Tiểu Dã! Sao em có thể ăn nói với ba mẹ anh như vậy?”

“Em không còn chút lương tâm nào sao?!”

Tôi nhếch môi, nở nụ cười lạnh:

“Không còn. Em chính là đồ vô ơn đấy. Làm ơn… buông tha cho em đi.”

Ba mẹ Thẩm Dực kéo cậu ta rời đi, không quên dặn:

“Con trai, về nhà thôi! Từ giờ đừng dính líu gì đến con bé đó nữa!”

17

Tôi đứng lặng ở đó rất lâu.

Lâu đến mức không kịp phản ứng khi Kỳ Trầm bất ngờ ôm lấy tôi.

Giọng cậu ta thấp hẳn xuống:

“Lâm Nguyệt Dã… em đang giấu anh điều gì đúng không? Kiếp trước em sống không hạnh phúc phải không?”

Mi mắt tôi khẽ run, sống mũi bất giác cay xè.

“Thật ra, bọn mình không phải sau khi tốt nghiệp cấp ba mới ở bên nhau đâu…”

“Em từng theo đuổi Thẩm Dực nhiều năm trời, cuối cùng lại chỉ chuốc lấy đầy vết thương.”

“Năm em 25 tuổi, trầm cảm đến mức từng tìm đến cái chết. Còn ngã khỏi sân khấu.”

“Lúc đó, anh xuất hiện. Anh nói: ‘Lâm Nguyệt Dã, anh là nhà vô địch thế giới rồi. Anh sẽ giúp em lấy lại danh dự. Kết hôn với anh nhé, anh sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất thế gian, khiến cặp cẩu nam nữ đó tức chết.’”

“Ngày đi đăng ký kết hôn, anh đã công khai trước truyền thông: ‘Đây là vợ tôi, là cô gái tôi thầm yêu nhiều năm nay.’”

“Rất nhiều người mắng anh bị tình cảm làm mờ mắt, fan ồ ạt quay lưng, nhưng anh không bận tâm. Anh nói, vận động viên thì dùng thành tích để nói chuyện.”

“Anh đưa em đi khắp nơi chữa chân, làm vật lý trị liệu. Khi em lo lắng mất ngủ, anh đàn piano cho em nghe, hát ru em.”

“Anh ôm em ngủ, trở thành liều thuốc an thần duy nhất của em. Nhờ anh, em dần được chữa lành… và đã quay trở lại sân khấu.”

Tôi ôm chặt lấy anh, thì thầm bên tai:

“Khoảng thời gian ở bên anh… là những tháng ngày hạnh phúc nhất.”

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, từng cái một, dịu dàng đến đau lòng.

“Chỉ tiếc là… anh đến quá muộn.”

Tôi dựa sát vào lòng Kỳ Trầm, không để anh thấy hàng lệ đang trào nơi khóe mắt.

Tôi chưa từng nói với anh rằng —

Thật ra, chúng tôi không hề mãi mãi hạnh phúc.

Kỳ Trầm kết hôn với tôi khi anh đang ở thời kỳ đỉnh cao rực rỡ.

Anh giành trọn bộ Grand Slam, trở thành anh hùng quốc dân.

Nhưng thời kỳ vàng son của vận động viên vốn ngắn ngủi, chẳng ai có thể giữ mãi vinh quang.

Áp lực kỳ vọng từ cả thế giới đè nặng lên vai anh. Chỉ cần không giành được quán quân, người ta sẽ nói là tại tôi, là vì tôi mà anh không chuyên tâm thi đấu.

Cho đến một lần, khi đang mang chấn thương và sốt cao trước giờ thi đấu, tôi đau lòng cầu xin anh rút lui.

Nhưng lúc ấy… một fan cuồng đã lao về phía tôi, giơ dao đâm tới.

Miệng gào lên rằng — chính tôi đã hủy hoại anh.

Và Kỳ Trầm… trong tích tắc, đã theo phản xạ chắn cho tôi.
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 13: Chương 13



18

Cận kề kỳ thi đại học, tôi và Kỳ Trầm vừa dốc sức ôn luyện văn hóa, vừa điên cuồng trau dồi kỹ năng chuyên môn.

May mắn thay, ở giải đấu năm nay, Kỳ Trầm giành được chức vô địch toàn tỉnh.

Tôi dồn toàn bộ tinh thần cho kỳ thi nghệ thuật.

Hôm thi, tôi nắm chặt tấm huy chương vàng của anh, liều mạng cọ lấy may.

Nhờ có buff “vàng” hộ thân, tôi giữ vững phong độ suốt cả bài.

Không ngờ lại giành được hạng nhất toàn quốc trong kỳ thi năng khiếu.

Vừa bước ra khỏi phòng thi, tôi đã định ôm chầm lấy anh thật chặt để ăn mừng.

Ai ngờ… lại vô tình chạm mặt nam thần mà tôi thầm mến.

Ngoài đời anh ấy còn cao ráo điển trai hơn cả ảnh, thậm chí còn chủ động chào tôi:

“Hello, lúc nãy bạn nhảy rất đẹp.”

Tôi sướng điên người, vội sai Kỳ Trầm chụp giúp hai đứa một tấm ảnh.

Nam thần nhìn thấy ai đó đang sầm mặt đứng cạnh, tò mò hỏi:

“Cậu ấy là bạn trai à?”

Tôi tỉnh bơ đáp: “À, bạn học thôi.”

Trên đường về, ai đó hệt như oán phụ dỗi chồng.

“Ai là bạn học?”

“Sao không gọi là chồng nữa hả?”

“Có được rồi thì lại hết yêu à?”

Tôi: “Im đi…”

“Anh chỉ là kẻ thứ ba, là trò cười của thiên hạ đúng không?”

Tôi dằn mặt: “Đừng ép tôi hôn anh ngay trước mặt mọi người.”

Anh im lặng tức thì.

Tôi len lén chọc vào hông anh, nhỏ giọng:

“Khi nào mới được hôn?”

Mặt anh đỏ bừng:

“Đ-đợi… đợi lúc không có ai…”

19

Không lâu sau, điểm thi đại học được công bố — tôi và Kỳ Trầm đều đậu nguyện vọng 1.

Chúng tôi cùng nhận được giấy báo từ trường mình mong muốn.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là: Thẩm Dực không hề đi du học.

Ngược lại, cậu ta và Hứa Tinh cùng đỗ vào một trường đại học tại Bắc Kinh.

Tổ hợp “song học bá” từ thời trung học vẫn tiếp tục khuấy đảo trong môi trường mới.

Họ vẫn thi cùng nhau, nhận giải cùng nhau.

Trên diễn đàn trường từng có người đăng ảnh hai người và cảm thán: “Đúng là trời sinh một cặp.”

Nhưng lần này, Thẩm Dực lại công khai phủ nhận.

“Chỉ là bạn học thôi. Tôi có người mình thích rồi.”

Sau này, có người phát hiện ra — dường như cậu ta thật sự có người trong lòng.

Cậu ta thích xem các buổi biểu diễn vũ đạo cổ điển.

Lần nào đi cũng mang theo một bó hoa hướng dương, nghe nói là chuẩn bị cho người mình thương.

Lúc đó, tôi đã là sinh viên năm hai.

Kỳ Trầm nhờ thành tích xuất sắc, chính thức vào đội tuyển quốc gia.

Còn tôi, vì nhận lời làm vũ công đóng thế cho một bộ phim truyền hình nổi tiếng, bất ngờ nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Cư dân mạng thi nhau khen:

【Lâm Nguyệt Dã múa đẹp điên đảo, đúng chuẩn thủ khoa năm đó.】

【Mặt đẹp, dáng chuẩn thế này, không định vào showbiz à?】
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 14: Chương 14



【Nghe nói dạo này cô ấy có diễn live, tranh thủ canh vé liền tay.】

Mỗi suất diễn đều cháy vé.

Và rồi… mọi người bắt đầu phát hiện ra điều gì đó.

Mỗi lần tôi biểu diễn, ở hàng ghế đầu luôn có một chàng trai ôm bó hướng dương, lặng lẽ dõi theo sân khấu.

Về sau, không biết ai tung tin, nói cậu ấy là học bá của một trường danh tiếng, lại còn là thanh mai trúc mã của tôi.

Dân mạng lập tức phát cuồng, thi nhau “đẩy thuyền” chúng tôi.

Đúng lúc đó, Hứa Tinh lại đăng một tấm ảnh chụp cùng Thẩm Dực trong một cuộc thi, kèm dòng
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 15: Chương 15



"Tiểu Dã, anh biết... trước đây đã làm rất nhiều chuyện khiến em đau lòng."

"Nhưng anh thực sự thích em. Những năm qua, anh cứ nghĩ rằng… sẽ có một ngày em quay lại nhìn anh một lần."

Giọng anh ta trầm thấp, đôi mắt hoe đỏ, cúi đầu như thể đang ăn năn hối lỗi:

"Anh không hiểu… vì sao em lại đột nhiên chẳng quan tâm gì đến anh nữa..."

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ mình bình tĩnh. Nhưng từng ký ức của kiếp trước lại như cơn ác mộng tuyệt vọng ùa về.

"Thẩm Dực, tôi từng mơ một giấc mơ."

"Trong mơ, sau khi tốt nghiệp, anh bỏ tôi lại mà cùng Hứa Tinh du học nước ngoài. Anh nói, chờ anh học xong sẽ cưới tôi. Tôi đã đợi, đợi mãi, đến khi anh tốt nghiệp, anh lại bảo còn phải lo cho sự nghiệp, bảo tôi hãy chờ thêm chút nữa."

"Về sau, anh và Hứa Tinh cùng khởi nghiệp. Hai người sớm chiều bên nhau, thấu hiểu lẫn nhau, trở thành cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người. Không ai biết tôi mới là bạn gái chính thức của anh. Khi ấy tôi đã van xin anh, chỉ cần anh đến xem tôi biểu diễn một lần, tặng tôi một bông hoa thôi, tôi sẽ tha thứ tất cả. Nhưng anh—một lần cũng không."

Anh ta đứng đờ ra, trông như không tin nổi.

Tôi nhìn anh, cười chua chát:

"Anh nói những sân khấu nhỏ như thế chẳng có đẳng cấp gì, còn bảo anh bận đến mức không rảnh đi xem."

"Phải rồi, anh còn bận hẹn hò với Hứa Tinh, bận cùng cô ta gõ chuông Nasdaq, cùng đi du lịch, cùng ra mắt bố mẹ hai bên."

"Tôi đã đợi anh suốt bao nhiêu năm, tôi không cam tâm… nhưng thì sao chứ? Trong mắt mọi người, tôi chỉ là vai ác nhỏ nhen. Tôi đã mắc bệnh rất lâu, cuối cùng điên dại tìm đến cái chết hết lần này đến lần khác. Đến khi anh chịu hết nổi, nói với tôi: 'Cưới em chẳng được à?'"

"Nhưng ngay trước đám cưới, Hứa Tinh lại gửi cho tôi kết quả mang thai của cô ta. Còn tôi, mơ màng bước hụt từ sân khấu ngã xuống, trở thành một kẻ què."

Tôi nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn đắng.

"Cuối cùng, bố mẹ anh đưa cho tôi một khoản tiền, bảo tôi tự sinh tự diệt..."

Anh ta khựng lại, lắp bắp:

"Anh... sao anh có thể như vậy được? Anh không phải người như thế đâu, Tiểu Dã. Anh từng nói, sẽ luôn bảo vệ em. Đó chỉ là một giấc mơ thôi mà!"

Tôi lắc đầu, lạnh nhạt:

"Không phải mơ đâu."

"Thẩm Dực, tôi không thông minh, nhưng cũng không ngu."

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:

"Anh có thật lòng yêu tôi không? Không, anh chỉ là không cam tâm thôi. Anh thông minh như thế, biết tôi thích gì, biết tôi vì sao buồn, biết cách dỗ tôi. Nhưng anh lại cố tình không làm. Anh để mặc tôi chịu hết lần này đến lần khác những tổn thương."

"Thứ anh thích chỉ là sự theo đuổi của tôi, là ánh mắt ngưỡng mộ của Hứa Tinh. Anh cái gì cũng muốn."

"Thu lại cái tình cảm rẻ tiền ấy đi. Tôi không cần, anh cũng không xứng."

21

Sau khi gia nhập đội tuyển quốc gia, Kỳ Trầm bắt đầu tham gia các giải đấu quốc tế.

Anh liên tục phá kỷ lục của chính mình, để cả thế giới phải dõi theo ánh hào quang ấy.

Còn tôi, sau khi có chút danh tiếng, liền dốc toàn lực chuẩn bị cho cuộc thi Đào Lý Bôi — giải thưởng danh giá nhất trong giới múa.

Đó cũng chính là nỗi tiếc nuối lớn nhất của mẹ tôi khi còn sống, vì bà chưa từng giành được ngôi quán quân. Tôi đã tự nhủ, bằng mọi giá, mình phải hoàn thành điều đó thay bà.

Tôi và Kỳ Trầm — nói thật thì phần lớn thời gian đều mỗi người một nơi, hiếm khi được gặp nhau.

Một lần hẹn hò hiếm hoi gần trường, mới đi được vài bước, bất ngờ có một chiếc xe lao thẳng về phía chúng tôi.

Gần như trong tích tắc, Kỳ Trầm đã phản ứng cực nhanh, kéo tôi ra sau lưng anh.

Một tiếng “rầm” vang lên — cả hai ngã xuống mặt đất.

Hình ảnh người anh đầy máu me trong kiếp trước chợt ùa về như một thước phim quay chậm, khiến tim tôi thắt lại từng cơn.

Tôi toàn thân run rẩy, gào lên tuyệt vọng:

“Kỳ Trầm!”

“Vợ ơi, anh không sao đâu… không sao thật mà…”

Anh luống cuống dỗ tôi:

“Đừng khóc, ngoan nào, chỉ trầy xước chút thôi, không sao đâu.”

Nước mắt tôi rơi như mưa, tay run rẩy vuốt v e khuôn mặt anh, nghẹn ngào:

“Đồ khốn… anh làm em sợ chết đi được…”
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 16: Chương 16



“Chưa chết, anh còn sống mà…”

Tôi siết chặt lấy anh:

“Từ nay cấm bị thương, cấm chảy máu, cấm chắn trước mặt em!”

Anh gật đầu lia lịa: “Được được được!”

Nhưng tôi hiểu rõ, cho dù có làm lại bao nhiêu lần đi nữa — thì vào khoảnh khắc nguy hiểm nhất, anh vẫn sẽ theo bản năng mà che chắn cho tôi.

Một lúc lâu sau, chúng tôi mới hoàn hồn.

Lúc này mới nhận ra, người trong xe lại chính là… Hứa Tinh.

“Lâm Nguyệt Dã… mày… vậy mà vẫn chưa chết…”

Cô ta nhìn tôi trừng trừng, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng. Nhưng những đường nét trên gương mặt ấy — đã không còn là Hứa Tinh năm nào nữa.

Khuôn mặt cứng đờ, đầy dấu vết thẩm mỹ rõ rệt.

Trước đây từng có lời đồn: Hứa Tinh đang lao vào phẫu thuật thẩm mỹ như điên. Tôi không để tâm, không ngờ lại là thật.

Có bạn học cấp ba từng buôn chuyện: cô ta đã tỏ tình với Thẩm Dực.

Nhưng anh ta thẳng thừng từ chối và lạnh lùng đáp:

“Cô như vậy, rất mất giá.”

Cô ta không cam lòng, truy hỏi lý do.

Thẩm Dực chỉ lười biếng buông một câu:

“Nhiều chuyện… tự soi gương rồi sẽ hiểu.”

Khi đó, trên mạng nhiều người chửi cô ta: “Xấu mà còn làm quá.”

Cô ta bắt đầu lao vào thẩm mỹ, càng sửa càng không vừa ý với chính khuôn mặt của mình.

Nhưng gia cảnh của cô ta vốn không giàu có, sau này bắt đầu vay nóng qua app.

Chuyện học hành bị bỏ bê, nhà trường cũng từng ra quyết định xử lý.

Cuối cùng nợ chồng chất, không trả nổi, cô ta đã trở thành tình nhân của một ông sếp trung niên.

Hứa Tinh nhìn tôi chằm chằm, như phát điên, gào thét trong tuyệt vọng:

“Đều tại mày! Đều tại mày mà cuộc đời tao mới thành ra thế này!”

“Lâm Nguyệt Dã, tại sao ai cũng yêu mến mày, còn tao phải sống chui rúc trong bóng tối? Tao rõ ràng giỏi hơn mày gấp bao nhiêu lần!”

Tôi bình thản mỉm cười:

“Có lẽ… đó gọi là nghiệp báo.”

Tôi nhìn người từng kiêu ngạo, tự phụ, giờ lại thảm hại đến thế, lặng im vài giây rồi nói:

“Gọi cảnh sát đi.”

22

Năm tốt nghiệp đại học.

Công sức không phụ lòng người, tôi đã giành được ngôi quán quân Đào Lý Bôi — giấc mơ lớn nhất đời mình.

Vừa bước xuống sân khấu, tôi đã thấy một người ôm hoa, đứng vẫy tay lia lịa.

Tôi vui như trẻ con, lao ngay vào lòng anh, ngẩng đầu hỏi:

“Em nhảy có đẹp không?”

“Đẹp chết đi được, như yêu tinh ấy.”

Anh nhìn tôi như kẻ si tình, ánh mắt sáng lấp lánh:

“Chất vấn Trụ Vương, hiểu Trụ Vương, rồi hóa thành Trụ Vương.”

Cùng năm đó, Kỳ Trầm đại diện quốc gia tham dự Thế vận hội.

Năm hai mươi hai tuổi, anh bơi như cá trong nước, dùng tốc độ và nghị lực phi thường để vượt qua giới hạn, bỏ xa cả đường kỷ lục thế giới.

Trên bục nhận huy chương, anh nhìn chằm chằm vào quốc kỳ đang dần kéo lên, khóe mắt đỏ hoe.

Khi được phóng viên hỏi cảm xúc, anh không kìm được nữa, bật khóc nức nở:

“Cảm ơn Tổ quốc, cảm ơn huấn luyện viên, cảm ơn… cảm ơn vợ tôi…”

Giọng anh nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã, càng nói càng xúc động.

Mấy phóng viên lo lắng vây quanh dỗ dành.
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 17: Chương 17 - (Hết)



Đúng lúc đó, như sực nhớ ra chuyện gì, anh vội vàng lôi từ túi ra một chiếc nhẫn kim cương, tay run rẩy đến mức không cầm nổi.

Khóc đến không thở nổi.

Mấy phóng viên quay sang tôi, sốt ruột giục:

“Cô mau đồng ý đi, không là anh ấy gục tại chỗ bây giờ đấy!”

Tôi nhìn người đàn ông vụng về này, vừa buồn cười vừa thương, bước lên ôm anh, tự tay đeo nhẫn vào ngón áp út:

“Thôi được rồi, em đồng ý.”

Một lúc lâu sau, anh đỏ mặt ngập ngừng hỏi:

“Vợ ơi… vừa nãy anh có mất mặt lắm không?”

Tôi thở dài:

“Cũng… tạm được thôi.”

Anh giơ hai tay lên thề:

“Lần sau anh nhất định không khóc nữa!”

Tôi liếc anh đầy khinh bỉ — lần nào cũng nói vậy, lần nào cũng khóc như mưa.

Nửa cái hồ bơi chắc toàn nước mắt của anh rồi.

23

Vài năm sau đó, Kỳ Trầm đại diện quốc gia liên tục giành về hàng loạt vinh quang.

Còn tôi, nhờ nỗ lực không ngừng, cũng bước lên những sân khấu lớn hơn.

Năm hai mươi tám tuổi, Kỳ Trầm tuyên bố giải nghệ sau khi đã đạt mọi vinh quang.

Anh bắt đầu huấn luyện các vận động viên trẻ, giúp họ phá kỷ lục của chính anh.

Tôi cũng lui khỏi sân khấu, nhường lại ánh đèn cho lớp vũ công trẻ, chuyển sang công việc giảng dạy.

Năm đó, chúng tôi bắt đầu kế hoạch sinh con.

Tôi lo lắng hỏi anh:

“Anh nói xem, con mình có khi nào… ngốc lắm không?”

Anh dịu dàng đáp:

“Nếu nó giỏi thì cống hiến cho đất nước, còn nếu bình thường thì ở nhà làm con cưng của bố mẹ.”

Chúng tôi chưa từng có một mái ấm trọn vẹn, cũng chẳng được bao bọc bởi tình yêu thương đủ đầy.

Vậy nên, chúng tôi quyết định — sẽ tự mình nuôi dưỡng lại đứa trẻ năm xưa trong chính mình.

Năm thứ mười sau khi tốt nghiệp, chúng tôi được mời về trường tham dự lễ kỷ niệm với tư cách cựu sinh viên xuất sắc.

Đi cùng còn có một số bạn học cũ năm xưa.

Bỗng có người lên tiếng:

“Ê, mấy người còn nhớ Thẩm Dực không? Nghe nói nhà cậu ta phá sản rồi đấy.”

“Hồi mới ra trường cậu ta đầu tư bất động sản kiếm được bộn tiền, nhưng sau đó thị trường tụt dốc, đứt dòng vốn, nghe đâu thua lỗ nặng lắm, giờ công ty phá sản, còn bị cưỡng chế thi hành án nữa cơ.”

Tôi ngẩn người một lúc, chỉ thấy cái tên ấy xa lạ đến lạ thường.

Có người quay sang tôi hỏi:

“Ơ, Nguyệt Dã, hồi đó cậu thích cậu ta lắm mà phải không?”

Tôi lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

“Không hề! Chuyện đó chưa từng xảy ra.”

( Hết )
 
Back
Top Bottom