Đô Thị  Nếu Cậu Còn Ở Đây

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
724,822
0
36
AP1GczPluao9wLtXBnEsr1LSD6kCuYHO1wD_HyuJ6nOvdeWa3v3kTNhIpCN-jMpYR5O4zPQUQrU7s-t2Hf1DIRq5iE0v6GEvE8nV_IYdVI7kfMCNM69VKiJ6HMO0Fn5u5SaVMXnGWIYQXc93fp3uflOb6oZt=w215-h322-s-no-gm

Nếu Cậu Còn Ở Đây
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tôi sống lại đúng vào cái ngày tỏ tình với thanh mai trúc mã.

Giữa tiếng reo hò ầm ĩ của đám bạn, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc, giọng lạnh tanh:

“Lâm Nguyệt Dã, em thấy làm trò cho người ta xem vui lắm hả?”

Rồi quay sang nhìn cô gái đứng cạnh — ánh mắt dịu dàng như chưa từng dành cho tôi:

“Chờ anh một chút, giải quyết xong anh qua liền.”

Cậu ta mất kiên nhẫn, lên giọng dạy đời:

“Sao em cứ hay khóc vậy?”

“Rảnh thì đọc sách đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu với đương…”

Tôi chán ngấy rồi.

Dứt khoát đẩy cậu ta ra, lao vào vòng tay của tên học sinh cá biệt đang đứng sau xem náo nhiệt.

“Chồng ơi…”

Tôi ôm chặt lấy người trong lòng, bật khóc không thành tiếng.

Mười tám tuổi, Kỳ Trầm vẫn còn sống.

Mọi thứ… vẫn còn kịp.​
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 1: Chương 1


Tôi sống lại đúng vào cái ngày tỏ tình với thanh mai trúc mã.

Giữa tiếng reo hò ầm ĩ của đám bạn, cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe vì khóc, giọng lạnh tanh:

“Lâm Nguyệt Dã, em thấy làm trò cho người ta xem vui lắm hả?”

Rồi quay sang nhìn cô gái đứng cạnh — ánh mắt dịu dàng như chưa từng dành cho tôi:

“Chờ anh một chút, giải quyết xong anh qua liền.”

Cậu ta mất kiên nhẫn, lên giọng dạy đời:

“Sao em cứ hay khóc vậy?”

“Rảnh thì đọc sách đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu với đương…”

Tôi chán ngấy rồi.

Dứt khoát đẩy cậu ta ra, lao vào vòng tay của tên học sinh cá biệt đang đứng sau xem náo nhiệt.

“Chồng ơi…”

Tôi ôm chặt lấy người trong lòng, bật khóc không thành tiếng.

Mười tám tuổi, Kỳ Trầm vẫn còn sống.

Mọi thứ… vẫn còn kịp.

Trước khi mất, Kỳ Trầm từng ngoắc tay với tôi, bắt tôi hứa phải sống đủ trăm tuổi rồi mới được xuống gặp cậu ấy.

Tôi gật đầu đồng ý.

Nhưng vừa quay đi, tôi đã nuốt lời.

Mới ba ngày sau, tôi chọn cách kết thúc cuộc đời mình.

Trước khi nhắm mắt, tôi còn cố tự tìm cho mình một cái cớ:

Chỉ cần gặp được cậu, tôi sẽ nói là tôi mơ thấy cậu đang tán tỉnh mấy con nữ quỷ dưới đó.

Nhưng thật ra… tôi có mơ đâu.

Không có cậu, tôi chẳng ngủ nổi.

Mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình quay về năm mười tám tuổi.

Trên tay cầm bó hoa, xung quanh là tiếng hò hét vang trời:

“Tỏ tình đi! Tỏ tình đi!”

Đám đông chen lấn hỗn loạn, nhưng tôi chỉ liếc mắt một cái là thấy ngay mái tóc vàng nổi bần bật kia.

Cậu ấy đứng yên lặng trong góc, chẳng ai chú ý đến, ánh mắt lướt nhẹ qua tôi — vừa hờ hững, lại vừa cố tình.

Tôi nhìn cậu ấy, nước mắt lập tức trào ra.

Vừa định mở lời thì giọng Thẩm Dực vang lên:

“Lâm Nguyệt Dã, em tưởng làm trò cho thiên hạ xem là hay lắm à?”

Tôi chớp mắt, mới hoàn hồn nhận ra người trước mặt.

Cậu ấy nhíu mày, mặt lạnh tanh.

Không khí ồn ào lập tức đông cứng lại.

Mãi đến khi Hứa Tinh lên tiếng phá vỡ sự ngượng ngập:

“Thẩm Dực, phát biểu nhận thưởng cần xác nhận rồi kìa.”

Thẩm Dực nghiêng đầu nhìn cô ấy, giọng dịu đi đôi chút:

“Chờ anh một lát, giải quyết xong anh qua.”

Ánh mắt hiếm hoi mang theo chút mềm mại.

Hứa Tinh cũng là học bá giống Thẩm Dực.

Có người từng đùa, hai người họ là “cặp đôi học bá” — sinh ra là để dành cho nhau.

Nhưng Hứa Tinh chỉ thản nhiên đáp:

“Tôi không phải kiểu con gái suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương.”

Lúc đó, ánh mắt Thẩm Dực nhìn cô ta thoáng qua một tia tán thưởng.

Cậu ấy cũng từng nói với tôi rằng, cậu không thích mấy cô suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.

Thế mà năm đó, tôi lại chỉ có mỗi cậu ấy trong đầu.

Còn mơ mộng rằng, nếu tỏ tình vào sinh nhật, cậu ấy sẽ không khiến tôi bẽ mặt.

Về sau tôi mới hiểu—điều cậu ấy ghét nhất chính là tôi dùng đạo lý để trói buộc người khác.

Y như lúc này.
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 2: Chương 2


Cậu ấy cầm lấy bó hoa trong tay tôi, tỏ ra mất kiên nhẫn:

“Rảnh thì đọc thêm sách đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ tới mấy chuyện tình cảm yêu đương.”

2

Tôi sững người.

Trong đám đông bắt đầu vang lên những lời xì xào:

“Nhìn kìa, Lâm Nguyệt Dã khóc rồi.”

“Cô ấy theo đuổi Thẩm Dực bao nhiêu năm, cuối cùng lại thành trò cười của cả trường.”

“Haiz, tôi còn thấy ngượng thay cho cô ta.”

Kiếp trước, đúng là tôi đã khóc đến tan nát cõi lòng vì nhục nhã.

Nhưng lúc này đây, trong mắt tôi chỉ có mỗi người đứng ở góc kia, mái tóc vàng nổi bật.

Tôi nhìn cậu ấy không chớp, môi mấp máy, nhưng không thể phát ra tiếng, nước mắt cứ tuôn ào ạt.

Thấy tôi như vậy, Thẩm Dực nhíu mày, thở dài:

“Lâm Nguyệt Dã, sao em lại hay khóc thế chứ?”

Tôi thấy phiền lắm rồi.

Cậu ta vừa nói vừa chắn mất tầm nhìn của tôi.

Tôi mạnh tay đẩy cậu ta sang một bên, lao thẳng vào vòng tay người tôi tưởng đã mất.

“Chồng ơi…”

“Chồng ơi anh còn sống… tốt quá rồi… hu hu hu…”

b** ng*c ấm nóng, mùi nắng quen thuộc.

Tôi ôm chặt lấy cậu ấy, khóc đến mức không nói nên lời.

Người trong lòng tôi thoáng cứng người lại.

“Không phải cậu ơi… cậu nhận nhầm người rồi đúng không?”

Cậu ấy đỏ mặt tới tận mang tai.

3

“Lâm Nguyệt Dã, em gọi ai là chồng đấy hả?”

Giọng Thẩm Dực vang lên từ phía sau, mang theo sự giận dữ.

“Cùng một chiêu, em định dùng bao nhiêu lần nữa đây?”

Cũng phải thôi, kiếp trước tôi từng giả vờ thân mật với không ít nam sinh chỉ để khiến Thẩm Dực ghen.

Cậu ấy có giận, nhưng chỉ cần dỗ vài câu là qua.

Chỉ là, lần này... người tôi ôm lại là tên lưu manh mà cậu ấy ghét nhất.

Tôi ôm chặt Kỳ Trầm, nước mắt càng lúc càng dữ dội:

“Hu hu hu… chồng ơi, anh thật sự còn sống…”

Tôi không tin nổi, liền luồn tay vào áo cậu ấy, sốt ruột muốn kiểm tra xem chỗ ngực cậu có còn vết thương chí mạng của kiếp trước không.

Kỳ Trầm bị hành động của tôi làm cho phát hoảng:

“Vãi đạn! Cậu làm gì vậy!”

Tôi nấc lên: “Anh cởi áo ra… cho em xem một chút…”

Mặt cậu ấy đỏ bừng:

“Tôi là người đàng hoàng đó nha!”

Tôi lại càng khóc to hơn:

“Hu hu hu… chồng ơi em xin anh mà… cho em xem một cái thôi…”

Cậu ấy luống cuống tay chân, không biết giấu vào đâu.

Cuối cùng đành hạ giọng đầu hàng:

“Khụ… đợi… đợi lúc không có ai rồi xem, được không?”

Thẩm Dực nhìn cảnh đó, ánh mắt tràn đầy chán ghét:

“Lâm Nguyệt Dã, trước mặt bao nhiêu người mà em không thấy mất mặt à?”

“Lần này, anh sẽ không dỗ em nữa đâu.”

Nói rồi quay người rời đi.

Đám đông cũng giải tán trong lặng lẽ.

4

“Đại tiểu thư à, hết vai rồi còn chưa chịu buông?”

Tiếng nói trêu chọc vang lên trên đầu tôi.

Tôi chỉ biết lắc đầu, vẫn ôm chặt cổ cậu ấy, khóc nấc không ngừng:

“Không buông, cả đời này cũng không buông…”
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 3: Chương 3


Mười tám tuổi, Lâm Nguyệt Dã chưa từng bị gãy chân, cũng chưa từng rơi vào trầm cảm.

Mười tám tuổi, Kỳ Trầm vẫn chưa phải chắn dao vì tôi.

Mọi thứ… vẫn còn kịp.

Kỳ Trầm trừng mắt, khó tin hỏi:

“Thế cậu định để tôi bế luôn ra ngoài đấy à?”

“…Ừ.”

Cậu ấy bế tôi bước ra khỏi lớp học.

Vừa ra khỏi cửa, tiếng thầy giám thị đã vang lên:

“Này, Kỳ Trầm, không lo đi luyện tập lại ôm nữ sinh ra đây làm gì đấy hả? Định giở trò lưu manh à?”

Tôi vẫn ôm cứng lấy cậu ấy không buông.

Kỳ Trầm đỏ mặt giải thích:

“Báo cáo thầy, bạn nữ bị thương ở chân, em bế bạn ấy đến phòng y tế.”

Giọng thầy dịu xuống đôi chút:

“Thằng nhóc này, cũng biết quan tâm ghê.”

Tôi chợt nhớ lại, kiếp trước cũng chính Kỳ Trầm là người bế tôi đi khắp nơi tìm bác sĩ giỏi, cùng tôi tập vật lý trị liệu.

Chờ thầy đi khuất, Kỳ Trầm quay sang nhìn tôi như muốn phát điên:

“Không phải… Lâm tiểu thư, cậu đang chơi trò gì vậy?”

Tôi vẫn bám chặt lấy cổ cậu ấy:

“Chồng ơi…”

Cậu ấy nghe mà sởn da gà, nghiến răng:

“Đừng gọi tôi là chồng nữa!! Ai là chồng cậu?!”

Tôi phụng phịu:

“Anh là chồng em mà… Em thích chồng em nhất luôn…”

Mặt cậu ấy sắp nổ tung đến nơi.

Cậu ấy thấp giọng nhắc nhở:

“Đại tiểu thư, còn nhớ hôm qua ai là người đã ném thư tình của tôi không?”

Tôi cứng đờ.

Thời điểm này tới thật không đúng lúc.

Kỳ Trầm từng tỏ tình với tôi, còn tôi thì hung hăng giẫm nát lá thư dưới chân:

“Tôi ghét nhất mấy thằng học thể thao tay chân phát triển mà đầu óc đơn giản như cậu!”

Nói cho cùng thì tôi cũng chỉ là một đứa học múa tay chân dẻo, đầu óc đơn giản.

Thật ra tôi không hề ghét Kỳ Trầm.

Là do Thẩm Dực ghét, nên tôi cũng ghét lây.

Cậu ấy ghét mọi kẻ ngu ngốc, đặc biệt là kiểu như Kỳ Trầm — học dốt lại còn ngông nghênh trong trường.

Tôi chớp mắt, mặt mày chân thành:

“Hôm qua thật ra em chỉ đang thử anh thôi.”

Rồi tôi thề:

“Chồng ơi, sau này em chỉ thích một mình anh thôi.”

Khóe môi Kỳ Trầm giật nhẹ:

“Khụ… có thể đừng gọi tôi là chồng được không?”

Tôi lắc đầu: “Không được.”

Cậu ấy nghiến răng, rồi chấp nhận số phận:

“Haiz… cậu thích gọi thế nào thì gọi…”

Nhìn tôi đang bám dính như con gấu koala, cậu ấy thở dài:

“Nhưng mà, Lâm Nguyệt Dã…”

“Cậu là người chứ không phải khỉ, có thể xuống khỏi người tôi được không?”

“Nhưng mà em muốn ôm anh thêm chút nữa cơ, chồng ơi~”

Cậu ấy nuốt nước bọt.

Cả vành tai cũng đỏ bừng.

Mười tám tuổi, Kỳ Trầm đúng là vừa đáng yêu vừa hung dữ — kiểu "nai hung dữ" chính hiệu.

5

Kỳ Trầm bế tôi về nhà ông hai của cậu ấy.

Ông già đó chuyên coi bói ở đầu hẻm, suốt ngày thần thần bí bí.

“Ông ơi, hình như cô ấy bị trúng tà rồi.”

Ông hai vuốt râu, liếc nhìn tôi một cái:

“Chà, mắt đỏ ngầu thế kia, chắc chắn là bị thứ gì đó bám theo rồi.”

Vừa nói vừa rút ra một tờ giấy vàng vẽ bùa:

“Dán lá bùa này lên người, trừ tà tránh họa.”

Kỳ Trầm đặt tôi ngồi ở ngoài hiên, dặn dò:
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 4: Chương 4


“Chờ tôi chút, đừng đi theo, tôi quay lại ngay.”

Tôi không nghe lời, lén bám theo tới trước cửa.

Chỉ nghe thấy giọng cậu ấy nhỏ như thì thầm:

“Ông ơi, con muốn hỏi… có lá bùa nào khiến cô ấy bị trúng tà mãi không?”

Tôi vui mừng suýt bật cười:

Nhóc con này, kiếp trước đã vì tôi mà si mê điên cuồng, đập đầu vào tường cũng chẳng tiếc rồi.

Kỳ Trầm à, kiếp này… để em là người chạy về phía anh nhé.

6

Tôi sống trong nhà họ Thẩm.

Hai nhà là chỗ thân quen từ nhỏ, từng định sẵn hôn ước cho chúng tôi.

Năm tôi mười tuổi, bố mẹ đột ngột qua đời. Thẩm Dực nắm chặt tay tôi, nói:

“Tiểu Dã, em vẫn còn có anh. Anh sẽ luôn ở bên em.”

Tôi chuyển đến sống cùng nhà Thẩm, bố mẹ cậu ấy đối xử với tôi rất tốt.

Tôi học múa từ bé, mẹ Thẩm liền thuê giáo viên giỏi nhất cho tôi.

Tủ quần áo đầy ắp những bộ váy đẹp mà dì Thẩm mua.

Nhưng dù tốt đến đâu… tôi cũng không phải con ruột của họ.

Họ vốn xem tôi là “con dâu tương lai”.

Mãi cho đến khi tôi bị gãy chân, không thể tiếp tục biểu diễn, họ bắt đầu cảm thấy… một cô con dâu như tôi không đủ "mặt mũi" để đưa ra ngoài.

Rồi họ nói:

“Tiểu Dã à, chúng ta luôn coi con như con gái ruột, Tiểu Dực cũng coi con như em gái. Con yên tâm, chúng ta sẽ tìm cho con một người chồng tốt.”

Trên bàn ăn, hai bác vẫn gắp đồ ăn cho tôi, hỏi han chuyện học hành.

Nhớ lại lời nói đời trước của họ, tôi chỉ thấy buồn cười.

Tôi đặt đũa xuống, bình thản nói:

“Bác trai bác gái, con muốn chuyển vào ký túc xá trường. Ở đó con có thể tập trung học hơn. Hai bác cũng biết, con không giỏi mấy môn văn hóa.”

Họ hơi bất ngờ:

“Ký túc xá điều kiện kém lắm, sao mà ở được chứ?”

“Tiểu Dã, đừng tạo áp lực cho bản thân. Tiểu Dực học giỏi, để nó kèm con là được.”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Không cần đâu ạ. Dạo này anh ấy bận thi đấu, con không muốn làm phiền.”

Dì Thẩm dường như cảm nhận được điều gì đó.

“Có phải hai đứa cãi nhau rồi không?”

Thẩm Dực không đáp. Tôi mỉm cười:

“Không có đâu ạ. Anh ấy rất tốt với con. Con cũng luôn xem Thẩm Dực là anh trai ruột.”

“Tương lai, chắc chắn anh ấy sẽ tìm được một người con dâu thật xuất sắc cho hai bác.”

Ánh mắt Thẩm Dực chợt khựng lại, liếc nhìn tôi một cái.

7

Tôi không thấy đói, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Nhưng vừa nằm xuống, cảm giác mất ngủ quen thuộc của kiếp trước lại kéo đến.

Khi ấy, tôi bị trầm cảm nặng, đêm nào cũng phải nhờ thuốc ngủ mới chợp mắt được.

Phải đến khi ở bên Kỳ Trầm, tôi mới dần dần được chữa lành.

Người mất ngủ thường bứt rứt và lo lắng.

Tôi dứt khoát ra khỏi giường, ra phòng khách rót ly nước.

Không ngờ lại gặp Thẩm Dực.

“Ăn một chút đi, tối nay thấy em ăn chẳng được mấy.”

Cậu ấy bưng bát hoành thánh gà – món tôi thích nhất – đặt trước mặt tôi.

“Vẫn giận chuyện ban chiều à?”
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 5: Chương 5


Cậu ấy ngồi xổm trước mặt tôi, bất lực thở dài:

“Anh chỉ tức vì em học lớp 12 rồi mà không chịu chuyên tâm học hành.”

Thấy tôi không đáp, cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi,

“Thôi nào, đừng giận nữa, được không?”

Lại còn bật cười nhẹ:

“Ngốc ạ.”

Cậu ấy luôn như thế, sau mỗi lần làm tôi tổn thương lại quay sang nhẹ nhàng dỗ dành một câu.

Còn tôi, đúng là quá khờ… cứ lặp đi lặp lại tha thứ cho cậu ấy.

Tự lừa mình rằng: cậu ấy thật ra cũng thích mình.

Vì cậu ấy dịu dàng với tôi, vì cậu ấy hay làm những việc nhỏ tưởng như rất chu đáo.

Thấy tôi vẫn im lặng, Thẩm Dực lại vuốt tóc tôi, giọng cưng chiều:

“Em nói xem, sau này con chúng ta có ngốc như em không?”

Kiếp trước, cậu ấy cũng từng nói câu này.

Lúc đó tôi cảm động vô cùng, cứ nghĩ rằng cậu ấy thật sự từng nghĩ đến tương lai với tôi.

Nào ngờ...

Hôm đó là lúc cậu ấy cùng Hứa Tinh nhận giải, có thầy giáo trêu đùa rằng:

“Hai đứa này mà sau này đến với nhau, con sinh ra chắc chắn thông minh cực kỳ.”

Cậu ấy chưa từng nghĩ đến chuyện cưới tôi, sinh con với tôi.

Cậu ấy chỉ lo, nếu ở bên tôi… sẽ làm gen đời sau bị “dốt lây”.

Tôi nở một nụ cười nhạt, nhìn cậu ấy:

“Anh yên tâm, sau này sẽ không có đứa trẻ nào cả.”

Thẩm Dực thở ra một hơi, nhíu mày:

“Lâm Nguyệt Dã, anh cũng rất bận, không có thời gian dỗ em với mấy cơn giận vô lý đâu.”

Tôi cười bình thản:

“Sau này sẽ không cần nữa.”

8

Thẩm Dực không dỗ nữa, quay người về phòng.

Tôi thì thức trắng cả đêm, sáng sớm đeo cặp mắt gấu trúc sang đập cửa nhà Kỳ Trầm.

Bố mẹ Kỳ Trầm ly hôn, cậu ấy sống một mình trong căn hộ gần trường.

Vừa mở cửa, tôi đã nhào vào lòng cậu ấy như thể đã làm thế cả ngàn lần.

“Chồng ơi, em muốn ngủ cùng anh.”

“C-cái gì?” – Cậu ấy sững sờ, giơ tay ra chẳng biết để đâu,

“Không phải đâu Lâm Nguyệt Dã, tôi không có phục vụ kiểu này đâu nhé!”

“Không có anh em không ngủ được…”

Tôi ôm chặt lấy cậu ấy, giọng lẫn nước mắt và mệt mỏi:

“Chồng ơi… em thật sự chỉ muốn được ngủ thôi…”

Cậu ấy gần như phát điên, miệng lẩm bẩm chửi rủa:

“Ngủ thì ngủ!!”

Tôi thành công chui vào phòng ngủ của cậu ấy.

Vừa đặt lưng xuống giường, cậu ấy ôm gối định chạy ra phòng khách.

Tôi vội kéo tay cậu ấy lại.

“Anh đi đâu đấy?”

“Ra sofa ngủ.”

“Không được, ngủ cùng đi.”

Tôi níu chặt lấy tay cậu ấy, ánh mắt đáng thương hết sức:

“Không có anh bên cạnh, em ngủ không được mà… chồng ơi…”

Kiếp trước, Kỳ Trầm chính là “bé gối ôm” của tôi.

Chỉ cần có cậu ấy bên cạnh, tôi luôn ngủ rất sâu và bình yên.

Tôi vừa khóc vừa kéo cậu ấy lại, không chịu buông.

Cậu ấy tức đến mức gào lên, sau đó nằm phịch xuống giường:

“Ngủ thì ngủ!”

“Dù sao người thiệt cũng không phải tôi.”

“Nói trước nha, tôi là lưu manh thật đấy, cái gì cũng dám làm luôn đó!”

Mồm thì nói cứng vậy, nhưng mặt thì đỏ gay, quay đầu đi, nằm cách tôi xa ơi là xa.

Tôi vui mừng chui lại gần, từ phía sau ôm lấy cậu ấy.

Tay vô thức trượt xuống dưới…

Cậu ấy ôm chăn, bật dậy như tên bắn:

“Lâm Nguyệt Dã, em đang sờ chỗ nào đó!!!”

Tôi tội nghiệp lí nhí:

“Em thấy cầm vào sẽ có cảm giác an toàn hơn mà…”

9

“Cậu thấy có cảm giác an toàn, thế còn tôi thì sao?”

Cậu ấy ôm chặt lấy bản thân, trông chẳng khác gì một “trinh nam giữ tiết”.

“Có lúc… thật sự muốn gọi cảnh sát bắt cậu luôn đó…”

“Rõ ràng anh thích được em ôm ngủ trần mà.”

Cậu ấy sững người:

“Cái gì cơ??? Khi nào thì tôi thích ngủ trần hả?!”

“Kể từ khi ở bên em…”
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 6: Chương 6


Sau khi kết hôn, Kỳ Trầm mê ngủ trần, còn ép tôi phải ngủ cùng cậu ấy.

Nghe đâu là "da kề da ôm nhau mới thoải mái".

Mà nói đi cũng phải nói lại — đúng là thoải mái thật.

Kỳ Trầm nhìn tôi, ánh mắt toàn dấu chấm hỏi:

“Lâm Nguyệt Dã, cậu có phải bị yêu quái nhập rồi không, phải hút dương khí đàn ông mới sống nổi à?”

“Vậy… anh cho em hút không?”

Mặt cậu ấy đỏ bừng như cà chua chín, nghiêm túc từ chối:

“Cậu đừng có mơ!”

“Nói trước nhé, tôi là học sinh gương mẫu, tuyệt đối không yêu sớm!”

“Nhưng không ôm anh, em thật sự không ngủ được mà…”

Tôi phụng phịu:

“Chồng ơi…”

Ánh mắt cậu ấy lướt qua chút do dự.

“Thế thì… chỉ ôm thôi…”

“Được không?”

Cậu ấy bực đến phát điên nhưng đành bất lực:

“Thôi được rồi, coi như tôi xin em đấy…”

Tôi đến với Kỳ Trầm năm 25 tuổi.

Chẳng ai ngờ, tên lưu manh vừa gợi cảm vừa lăng nhăng này lúc 18 tuổi lại thuần khiết thế này.

Đúng là dễ thương đến phát cuồng.

Mười tám tuổi, độ tuổi vừa trong sáng vừa tràn đầy năng lượng.

Nam sinh ngoan ngoãn, bảo bối trong lòng chị đẹp.

Thật khó mà kìm chế nổi…

“Cho em nhìn một cái được không?”

Mười tám tuổi mà, da thịt hồng hào, lại còn…

…chắc chắn “rắn rỏi hơn cả kim cương”…

“Nhìn cái gì mà nhìn?!”

Cậu ấy như bị giẫm trúng đuôi, tai đỏ ửng, mắt thì bối rối:

“Lâm Nguyệt Dã, cậu còn là con gái không vậy hả?!”

Haiz, cậu ấy không hiểu đâu.

Hai tám tuổi rồi, đúng là độ tuổi "sói đói vồ mồi" mà.

Tôi mím môi, tỏ vẻ tủi thân:

“Chồng ơi…”

“Gọi ‘ba’ cũng vô ích!”

Cậu ấy dùng chăn quấn tôi kín như cái bánh chưng, còn đè từ ngoài lại.

“Ngủ!”

“Với lại, sau này đừng gọi ‘chồng’ nữa!”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu:

“Dạ, chồng à.”

Cậu ấy: …

“…Ý là, dạ, bạn học Kỳ Trầm.”

10

Hương thơm quen thuộc. Nhịp tim quen thuộc.

Bé gối ôm của tôi — Kỳ Trầm — đã trở về rồi.

Tôi nhìn cậu ấy ở tuổi mười tám, nhẹ giọng nói:

“Bạn học Kỳ Trầm, em không bị trúng tà đâu, thật ra em đến từ mười năm sau. Em là Lâm Nguyệt Dã, 28 tuổi.”

“Ha, sao cậu không nói mình là tiên nữ giáng trần luôn đi?”

“Thật mà, em thật sự đến từ mười năm sau.”

Cậu ấy gật gật cho có lệ:

“Rồi rồi, cậu nói đến từ sao Hỏa tôi cũng tin.”

Không tin à?

Tôi lén liếc xuống dưới người cậu ấy một cái:

“Chỗ đó của anh có một cái nốt ruồi.”

Cậu ấy giật bắn mình, mặt đầy chấn động:

“Cái quái gì?! Cậu nhìn lén lúc nào?!”

Tôi: “Bảy năm sau.”

Cậu ấy sững lại, có vẻ bắt đầu tin.

“Cậu thật sự là người từ mười năm sau quay về?”

Lại tò mò không nhịn được:

“Thế… mười năm sau tôi có vô địch thế giới không?”

“Tất nhiên.”

“Anh giành chức vô địch thế giới năm 22 tuổi, đến 25 tuổi thì đoạt Grand Slam. Cả thế giới không ai bơi nhanh hơn anh.”

Cậu ấy sáng rỡ mặt mày, kích động:

“Woa, tôi đỉnh dữ vậy sao?!”

Rồi háo hức hỏi tiếp:

“Vậy còn cậu? Có phải đã trở thành vũ công nổi tiếng rồi không?”

Tôi cúi nhẹ đầu:
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 7: Chương 7


“T-tất nhiên rồi…”

“Còn… chúng ta… cưới nhau chưa?”

Giọng cậu ấy có chút rụt rè, hồi hộp.

“Ừ, chúng ta ở bên nhau từ sau khi tốt nghiệp cấp ba.

Năm anh 22 tuổi giành chức vô địch thế giới, đã cầu hôn em trước toàn thế giới.”

Mắt cậu ấy lập tức sáng lên:

“Vậy… vậy… chúng ta có con chưa?”

Tôi mỉm cười, gật đầu:

“Sau khi cả hai đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, năm anh 28 tuổi tuyên bố giải nghệ, em cũng dần rút khỏi sân khấu để giảng dạy.

Năm đó, tụi mình có một đứa con.”

Tôi cố gắng nén lại vị mặn nơi sống mũi.

Năm Kỳ Trầm giành chức vô địch thế giới, thật ra cậu ấy không hề cầu hôn tôi.

Còn tôi, sống buông thả, khiến đời mình rối tung rối mù.

Chính Kỳ Trầm đã kéo tôi ra khỏi vực sâu ở tuổi 25,

Còn tôi lại là người kéo cậu ấy xuống hố đen.

May mà… ở tuổi mười tám, chúng tôi vẫn còn kịp.

11

Giấc ngủ đêm đó thật sảng khoái, tinh thần tôi phấn chấn lạ thường.

Kỳ Trầm đã dậy từ sớm để đi tập luyện.

Cậu ấy học bơi từ năm bảy tám tuổi, mười mấy năm như một, ngày nào cũng rèn thể lực tới giới hạn.

Sự gian khổ ấy, không phải kiểu “đèn sách dùi mài” thông thường có thể so sánh được.

Tôi đến lớp thì gặp ngay cô chủ nhiệm.

“Đúng lúc quá, Nguyệt Dã, sắp đến lễ tốt nghiệp rồi, phần tiết mục của lớp em luyện đến đâu rồi?”

Tôi khựng lại một chút, hơi chưa phản ứng kịp.

Bạn cùng bàn nhanh nhảu trả lời thay:

“Cô ơi, bạn ấy nhảy đẹp lắm, còn hướng dẫn lớp luyện rất chuyên nghiệp nữa!”

“Lúc biểu diễn có thêm phần đệm đàn piano solo của Thẩm Dực nữa thì đảm bảo lớp mình nổi bần bật luôn ạ!”

Cô chủ nhiệm hài lòng gật đầu:

“Được rồi, tranh thủ luyện tập cho tốt nhé.”

Lúc ấy tôi mới nhớ ra, lễ tốt nghiệp sắp đến rồi.

Cả lớp con gái có một tiết mục vũ đạo tập thể.

Cô giáo nói lần này là cơ hội thư giãn hiếm hoi, cả lớp cùng đi đến phòng tập nhảy luyện tập.

Tiết mục được chọn là một bài múa cổ điển, Thẩm Dực đệm đàn và hát phụ phía sau sân khấu.

Từ nhỏ cậu ấy đã chơi piano rất giỏi, giọng hát cũng ấm áp dễ nghe.

Tôi từng rất mong lớp giành được giải, đã năn nỉ cậu ấy rất lâu cậu ấy mới đồng ý.

Nhưng ngay lúc này, Hứa Tinh lại đến trễ.

Có bạn không nhịn được lên tiếng châm chọc:

“Học bá Hứa đến muộn như thường lệ, cậu có thể nghĩ cho tập thể chút không?”

Hứa Tinh mặt không biến sắc:

“Xin lỗi, nãy hiệu trưởng gọi tôi với Thẩm Dực đến để chuẩn bị bài phát biểu đại diện trong lễ tốt nghiệp.”

Giọng cô ta không cao không thấp, nhưng đầy tự mãn.

Có người nhỏ giọng làu bàu:

“Khoe khoang cái gì không biết…”

Thấy cô ta đã đứng vào đội hình, tôi tiếp tục chỉ đạo:

“Rồi, chúng ta ôn lại mấy động tác hôm qua nhé, sau đó diễn thử toàn bài với phần đệm của Thẩm Dực.”

Cả lớp nhảy khá đều, chỉ có Hứa Tinh vẫn không theo kịp nhịp.

Lúc này, tiếng xì xầm bắt đầu nhiều hơn:

“Này, Hứa Tinh, cậu sao vậy? Hôm qua động tác đã không thuộc
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 8: Chương 8


“Đúng đấy, đừng kéo cả lớp tụt lại được không?”

“Nghe nói học bá học gì cũng nhanh mà? Một động tác đơn giản thế mà làm không nổi sao?”

Tiếng nói xen nhau, Hứa Tinh lộ rõ vẻ không vui, lạnh giọng đáp:

“Chỉ là một tiết mục tốt nghiệp nhỏ, dựa vào đâu mà bắt tôi hi sinh thời gian học tập?”

“Trước khi nói người khác, nên xem lại điểm số của mình đã. Không biết xấu hổ khi lãng phí tuổi trẻ vào chuyện vô nghĩa này à?”

“Nhảy cái này có giúp các cậu được cộng điểm thi đại học không?”

Cơn giận trong tôi bùng lên không kìm được:

“Hứa Tinh, rõ ràng là cậu đến muộn, lại không luyện tập tử tế, sao còn quay sang đổ lỗi cho người khác?”

Cô ta cười lạnh:

“Lâm Nguyệt Dã, rõ ràng là cậu muốn làm nổi, bắt mọi người phải làm nền cho mình, không đúng sao?”

Có người không nhịn được nữa:

“Đây là tiết mục tập thể, liên quan gì đến việc cô ấy muốn nổi? Cô ấy học múa chuyên nghiệp, không để bạn ấy nhảy chính thì chẳng lẽ để người nhảy loạn tùng phèo như cậu sao?”

Mọi người cười rộ lên.

Mặt Hứa Tinh thoáng tái đi, gằn ra một câu:

“Tôi lười tranh cãi với mấy người, thật vô vị.”

Câu đó khiến cả lớp đều phật lòng.

Nói thật, Hứa Tinh vốn chẳng được lòng con gái trong lớp.

Cô ta từng tuyên bố thẳng: “Tôi không thích chơi với con gái, đầu óc bọn họ nhỏ nhen, tôi không giống họ.”

Cô ta thật sự khác chúng tôi.

Lúc cả lớp trốn học đọc truyện ngôn tình cẩu huyết, cô ta ôm quyển thơ Tagore tiếng Anh.

Lúc cô giáo yêu cầu chia sẻ cách giải đề, cô ta đưa ra một đống công thức tích phân rồi bảo:

“Cái này là giải tích, chắc chỉ có Thẩm Dực là hiểu được.”

Nhiều nữ sinh cho rằng cô ta chỉ đang làm màu.

Nhưng Thẩm Dực lại coi cô ta là tri kỷ, còn nghĩ tôi là người dẫn đầu cô lập và bắt nạt Hứa Tinh.

Thẩm Dực ra mặt bênh vực, còn cô ta chỉ thản nhiên buông một câu:

“Thôi bỏ đi, chẳng đáng so đo với đám ngốc.”

Thế là Thẩm Dực càng thêm quý cô ta.

Người ta nói, loại học bá như Thẩm Dực sẽ bị thu hút bởi kiểu con gái “ngang tài ngang sức” — cái gọi là "tình yêu trí tuệ".

Còn tôi, trong mắt cậu ấy, chỉ là một đứa học nghệ thuật đầu óc đơn giản.

Tôi vỗ tay cười nhẹ:

“Đã vậy thì, Hứa Tinh, cậu khỏi cần nhảy nữa.”

Tôi nhìn cô ta, cười khẩy đầy mỉa mai:

“Dù sao thì… điệu nhảy của cậu, đúng là buồn cười thật đấy.”

Lại một tràng cười vang lên.

“Cậu…”

Hứa Tinh tức đến nghẹn lời.

Thẩm Dực đứng bên không chịu được nữa:

“Lâm Nguyệt Dã, em nói chuyện khó nghe quá rồi đấy.”

“Khó nghe sao?” Tôi nhếch môi.

Kiếp trước, sau khi tôi bị gãy chân, chính Hứa Tinh đã nói với tôi bằng giọng điệu y chang thế này:

“Lâm Nguyệt Dã, dáng đi của cậu nhìn mắc cười thật đấy.”

Tôi chỉ đang trả lại đúng một câu.

Huống hồ, cô ta có gãy chân đâu.

Ánh mắt Thẩm Dực tối sầm lại:

“Các người định bắt nạt Hứa Tinh đến bao giờ nữa?”

Cậu ấy đứng chắn trước mặt cô ta, dõng dạc tuyên bố:

“Tôi nói cho các cậu biết, nếu cô ấy rút, tôi cũng rút.”

Hứa Tinh cảm động đến đỏ mắt:

“Thẩm Dực…”

Tôi thì nhún vai, cười như chẳng có gì quan trọng:

“Vậy càng tốt.”

Kiếp trước, Hứa Tinh không muốn tôi nổi bật nên cố ý ngã ngay trước chân Thẩm Dực trong lúc biểu diễn.

Cậu ấy theo phản xạ đỡ cô ta.

Âm nhạc lập tức dừng lại.

Cả tiết mục rơi vào cảnh ngượng ngùng không lời.

Cả lớp luống cuống không kịp bắt nhịp lại, động tác rối tung.

Nhưng hành động “kịp thời cứu bạn” của Thẩm Dực lại được khen ngợi.

Hai người vốn học giỏi, đã được lòng thầy cô.

Giáo viên bảo: “Tình bạn là trên hết, thi là thứ yếu.”

Việc Thẩm Dực ra tay cứu bạn là “tấm gương sáng cho cả lớp”.

Cuối cùng còn được trao "giải thưởng đặc biệt".

Lúc lên nhận thưởng, Hứa Tinh còn cố ý quay lại vẫy tay với tôi:

“Nguyệt Dã, làm ơn chụp giúp bọn tớ tấm ảnh được không?”

Cả hội trường vỗ tay rần rần.

Cô ta và Thẩm Dực cười rạng rỡ như đôi tiên đồng ngọc nữ.

Còn các bạn nữ trong lớp thì tủi thân đến bật khóc sau sân khấu.

12

Sau khi Thẩm Dực và Hứa Tinh rút khỏi tiết mục, cả lớp bắt đầu rối — vì thiếu phần đệm hát.

“Hay là thôi, mình bật nhạc nền luôn cho nhanh?”

Có bạn chán nản đề xuất.

Tôi khoát tay:

“Không sao, có người có thể thay thế được!”
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 9: Chương 9


Kiếp trước, lúc tôi bị trầm cảm nặng, Kỳ Trầm thường ôm tôi và hát bên tai.

Giọng cậu ấy thật sự rất ấm áp và hay đến mức khiến tôi cảm thấy bình yên.

Sau khi chân tôi hồi phục, chính cậu ấy là người cổ vũ tôi quay lại với sân khấu.

Tôi nhảy múa, còn cậu ấy ngồi bên cạnh đánh đàn piano cho tôi.

Tôi lập tức lôi điện thoại ra gọi:

“Kỳ Trầm, lớp mình cần cậu đánh đàn và hát cho tiết mục!”

Cậu ấy trả lời không chút do dự:

“Tôi không biết làm mấy trò đó!”

Tôi tung chiêu sát thủ:

“Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơiiii~!”

“Im ngay!”

“…Ờ mà khoan, chồng tới ngay đây!”

Tôi bật cười không kiềm được.

Đúng là phản xạ có điều kiện kiểu Pavlov rồi.

Dù bất đắc dĩ, Kỳ Trầm vẫn lao đến rất nhanh.

Khi Thẩm Dực và Hứa Tinh biết tin, cả hai đều không tin nổi.

“Sao có thể để Kỳ Trầm thay anh biểu diễn được chứ?”

Thẩm Dực cười khẩy:

“Thằng học thể thao mà đòi chơi đàn? Buồn cười.”

Trong mắt cậu ta, dân thể thao hay nghệ thuật đều là… “đám học kém đi đường vòng”.

Nhưng mấy lời mỉa mai ấy chẳng ảnh hưởng gì đến nhiệt huyết của tụi tôi.

Đêm diễn bắt đầu.

Ánh đèn sáng lên.

Tôi dẫn đầu các bạn nữ bước ra sân khấu.

Tiếng đàn piano nhẹ nhàng vang lên, hòa quyện cùng giọng hát trầm ấm của cậu ấy lan tỏa trong hội trường.

Cả khán phòng như lặng đi vì kinh ngạc… rồi nổ tung trong tiếng vỗ tay như sấm.

“Trời ơi tuyệt quá! Con gái lớp 1 đúng là đẹp ná thở!”

“Vocal! Kỳ quý phi, còn gì nữa mà anh chưa giấu tụi em thế?”

“Tổ thể dục ơi, đừng đi bơi nữa, debut luôn đi cho rồi!”

Kết thúc phần biểu diễn, Kỳ Trầm bước lại gần tôi, có chút tự đắc:

“Sao rồi? Không làm cậu mất mặt đấy chứ?”

Tôi nhìn cậu ấy, mắt long lanh tim bay phấp phới:

“Chồng ơi anh siêu cấp đỉnh luôn á!”

Cậu ấy ngẩng đầu tự hào:

“Chứ còn gì nữa.”

13

Tiết mục của tụi tôi thành công rực rỡ và giành giải nhất, không ngoài dự đoán.

Tôi và Kỳ Trầm được mời đại diện lên sân khấu nhận thưởng.

Thầy hiệu trưởng cười rạng rỡ:

“Không ngờ học sinh trường mình lại tài năng đến thế.”

“Trước giờ thầy toàn chọn học sinh học giỏi làm đại diện phát biểu, nhưng giờ thì thấy rõ: phát triển toàn diện cả đức trí thể mỹ mới là điều quan trọng.”

“Vậy thì… Lâm Nguyệt Dã và Kỳ Trầm, hai em hãy đại diện phát biểu giúp thầy nhé.”

Tôi và Kỳ Trầm hơi bất ngờ, liếc nhìn xuống dưới sân khấu.

Hứa Tinh đang siết chặt tập phát biểu chuẩn bị sẵn, mặt tối sầm đầy không cam lòng.

Ánh mắt Thẩm Dực đổ dồn về phía chúng tôi, phức tạp khó tả.

Tôi hít sâu, bước lên micro:

“Chào mọi người, mình là Lâm Nguyệt Dã. Mẹ mình khi còn sống là một vũ công cổ điển tài năng. Nhờ ảnh hưởng từ mẹ, mình bắt đầu học múa từ năm bảy tuổi.

Từ những ngày đầu học động tác cơ bản, bao lần ngã rồi lại đứng dậy, chưa bao giờ mình nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Múa dạy mình không chỉ là sự uyển chuyển, mà còn là kiên trì và nghị lực — là theo đuổi đam mê đến cùng.”

“Ước mơ của mình là thi vào Bắc Vũ, trở thành quán quân giải Đào Lý Bôi.”

Kỳ Trầm tiến lên một bước, vóc dáng cao lớn càng nổi bật dưới ánh đèn:

“Chào mọi người, mình là Kỳ Trầm, một học sinh thể thao đam mê bơi lội.

Từ một đứa bé tám tuổi từng suýt chết đuối, đến cậu học sinh 18 tuổi bơi lội như cá dưới nước — mỗi ngày rèn luyện đều là thử thách kép về thể lực và ý chí.

Thất bại, đau đớn, nghi ngờ… đều không thể khiến mình từ bỏ. Bởi vì, mình có ước mơ.”

Cậu ấy dừng lại, thu lại hết vẻ bông đùa, ánh mắt kiên định đến lạ thường:

“Ước mơ của mình là Bắc Thể, là Huy chương Vàng Olympic.”

Khán phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay.

Mười tám tuổi — những giấc mơ từng dang dở, cuối cùng cũng được bắt đầu lại.

14

Nhận giải xong vừa bước xuống sân khấu, đám con gái trong lớp liền ùa đến, ôm cúp chụp hình lia lịa.

“Phải kiếm ai chụp cho tụi mình một tấm ảnh nhóm mới được!” – có người đề nghị.

Tôi nhếch môi cười, vẫy tay gọi Hứa Tinh:

“Hứa Tinh, phiền cậu chụp giúp tụi mình một tấm nhé?”

“Dù sao… cũng chỉ có mình cậu là không tham gia.”

Hứa Tinh cố nén cơn giận, giơ điện thoại lên.
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 10: Chương 10


Kỳ Trầm thì bước thẳng đến trước mặt Thẩm Dực, dúi điện thoại vào tay cậu ta, vẻ mặt tràn đầy đắc ý:

“Lớp trưởng à, nhờ cậu chụp giúp tôi với vợ tôi một tấm.”

Thẩm Dực mặt lạnh như tiền, nhận lấy.

Kỳ Trầm đưa điện thoại cho tôi xem:

“Được chưa?”

Tôi liếc qua:

“Bình thường thôi.”

Kỳ Trầm mặt dày gật gù:

“Vậy thì làm phiền lớp trưởng thêm lần nữa nha, vợ tôi chưa hài lòng kìa.”

Thẩm Dực cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quát:

“Kỳ Trầm, cậu nghĩ mình là cái thá gì?”

Kỳ Trầm bá đạo choàng vai tôi, cười rạng rỡ:

“Tôi á? Là chồng của Lâm Nguyệt Dã đấy~”

Sắc mặt Thẩm Dực xanh mét, nghiến răng nhìn cậu ấy:

“Cậu chỉ là một thằng học thể thao rác rưởi, cũng xứng với Tiểu Dã sao?”

“Còn mơ mộng huy chương Olympic, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Tôi bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Thẩm Dực:

“Kỳ Trầm vừa rồi thi thử xếp hạng 25 toàn tỉnh. Còn kết quả thi đấu gần đây thì sao? Hạng 2 toàn tỉnh, hạng 5 toàn quốc.”

“Cậu là người học dở thật sự, dựa vào đâu mà khinh thường người khác?”

Tôi kéo tay áo Kỳ Trầm, cùng cậu ấy sóng vai rời đi:

“Gửi ảnh cho em nhé, em muốn để làm hình nền điện thoại.”

“Đợi đã, phải chỉnh da mịn một chút.”

“Anh là đàn ông con trai mà còn trắng hơn em nữa là sao?”

“Do anh ngâm nước hồ bơi với thuốc tẩy đấy.”



15

Tan học, trên đường về nhà, Thẩm Dực chặn tôi lại.

Tôi bực mình:

“Muốn gì nữa?”

Cậu ta giải thích:

“Không phải em định thi Bắc Vũ à? Về nhà, anh dạy em học văn hóa.”

“Không cần.”

Trước kia, mỗi lần cậu ta dạy tôi học đều là cực hình.

Chỉ cần tôi không hiểu, cậu ta sẽ tỏ thái độ cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Đối với cậu ta, dạy tôi giống như bị tra tấn.

Thẩm Dực cúi đầu, giọng hiếm khi nhẹ nhàng:

“Chuyện tiết mục ở lễ hội, là anh sai. Anh xin lỗi.”

“Đừng giận nữa có được không?”

Tôi cười nhạt:

“Thẩm Dực, em chưa bao giờ giận anh. Việc học của em không cần anh lo. Nếu rảnh rỗi thì đi bàn luận thơ ca triết lý với Hứa Tinh ấy.”

“Tiểu Dã, anh không thích Hứa Tinh.”

Cậu ta vội vàng phủ nhận, còn hứa hẹn:

“Nguyện vọng đại học, anh sẽ chọn Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ ở bên nhau, anh hứa đấy.”

Tôi nhíu mày, thẳng thừng vạch trần lời nói dối:

“Nhưng anh và Hứa Tinh chẳng phải mới vừa nộp hồ sơ vào trường top ở nước ngoài sao?”

“Tiểu Dã, anh chỉ thử thôi, anh không định đi thật…”

Tôi chỉ thấy nực cười.

Kiếp trước, cậu ta cũng nói sẽ cùng tôi vào Bắc Kinh.

Cho đến ngày tôi thi năng khiếu, Hứa Tinh mới lạnh lùng nói:

“Thẩm Dực hỏi tôi muốn học ở đâu, tôi nói muốn đi du học, thế là anh ấy đăng ký cùng trường với tôi. À, anh ấy không nói cho cậu biết à?”

Cô ta giữ bộ dạng cao ngạo, giọng ghét bỏ:

“Lâm Nguyệt Dã, cậu còn định bám theo anh ấy đến bao giờ nữa?”

“Trên đời này, chỉ có tôi xứng với Thẩm Dực, và cũng chỉ có anh ấy xứng với tôi.”

Vì bị cô ta kích động, tôi đã không đỗ được trường mơ ước.

Khi đối mặt với câu hỏi chất vấn của tôi, Thẩm Dực chỉ hời hợt đáp:

“Học ở nước ngoài có nhiều lợi thế hơn.”

Còn khẳng định không thích Hứa Tinh.

Cậu ta công khai xác nhận quan hệ yêu đương với tôi, cho tôi danh phận.

Còn nói chỉ cần tôi đợi, sau khi tốt nghiệp sẽ cưới tôi.

Tôi tin cậu ta.

Đến khi tốt nghiệp, cậu ta lại nói muốn tập trung vào sự nghiệp trước.

Cậu ta cùng Hứa Tinh khởi nghiệp, đúng lúc ngành đang bùng nổ, hai người phất lên như diều gặp gió.

Còn tôi, chỉ lặng lẽ tiếp tục nhảy trong đoàn múa.

Thầy cô luôn bảo tôi có tố chất tốt, nhưng các động tác đều thiếu cảm xúc.

Thẩm Dực và Hứa Tinh trở thành “kim đồng ngọc nữ” trong mắt truyền thông – môn đăng hộ đối.

Còn lời hứa hôn của cậu ta, chỉ bị trì hoãn… hết lần này đến lần khác.

16

Tôi liếc nhìn tờ lịch treo tường — kỳ thi đại học đang cận kề.
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 11: Chương 11


Dù sao Thẩm Dực cũng sắp ra nước ngoài rồi, tôi cũng chẳng còn lý do gì để đuổi theo cậu ta nữa.

Trong căn phòng nhỏ của Kỳ Trầm, hai đứa học dốt chúng tôi đang điên cuồng học bài.

“Hiệp ước Mã Quan là do ai ký?”

“Không phải em ký đâu…”

“Tôi biết là không phải cậu!”

“‘Bắc Minh có cá, tên gọi là Côn. Côn lớn… Côn lớn…’”

“Lớn đến mức nấu bằng một cái nồi cũng không vừa?”

“Học mệt rồi, ăn chút gì đi?”

“Được!”

Cày cả nửa đêm mà đầu vẫn rỗng tuếch, chữ nào vô đầu lại trôi ra chữ đó…

Sáng sớm hôm sau.

Vừa bước ra khỏi nhà Kỳ Trầm, tôi đã đụng mặt Thẩm Dực và… ba mẹ cậu ta.

Sắc mặt họ cực kỳ khó coi, đầy kinh ngạc lẫn tức giận.

Thẩm Dực là người lên tiếng trước, chất vấn tôi:

“Tiểu Dã, em vốn không ở ký túc xá phải không? Mấy hôm nay em ở nhà cậu ta?”

Tôi không phủ nhận:

“Đúng vậy.”

Nghe xong, sắc mặt ba mẹ Thẩm Dực lập tức thay đổi.

“Tiểu Dã, con là con gái, sao lại chẳng biết liêm sỉ là gì?”

“Chúng ta luôn coi con như con gái ruột, nuôi dạy như tiểu thư nhà giàu, vậy mà con lại tự hạ thấp bản thân, sống chung với một thằng đầu gấu?!”

“Lập tức về nhà với bác!”

Tôi đứng yên đó, bình tĩnh lắng nghe từng lời sỉ nhục của họ, sau đó khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng đáp:

“Cháu rất cảm ơn hai bác đã chăm sóc cháu suốt những năm qua. Nhưng giờ cháu đã đủ tuổi trưởng thành, con đường phía trước, cháu sẽ tự đi.”

“Thực ra mấy năm nay nuôi cháu đúng là tốn kém. Nhưng tài sản bố mẹ cháu để lại sau khi mất, vẫn luôn do hai bác thay mặt quản lý. Lợi nhuận kiếm được chắc chắn vượt xa khoản tiền nuôi cháu.”

“Cháu sẽ không đòi lại, xem như báo đáp ơn dưỡng dục. Nhưng từ nay về sau, cháu sẽ nhờ luật sư làm thủ tục bàn giao. Không làm phiền hai bác nữa.”

Nghe xong, cả hai lập tức nổi trận lôi đình:

“Lâm Nguyệt Dã, cháu nghĩ chúng ta vì tiền mới nuôi cháu à?”

“Quả nhiên không phải con ruột thì không giống nhau. Nuôi bao năm lại nuôi ra thứ vô ơn!”

“Cháu đầu óc không thông minh, chúng ta chưa từng chê trách. Luôn coi cháu là con dâu tương lai. Vậy mà cháu đáp lại thế này sao?”

“Cháu làm vậy… không thấy có lỗi với ba mẹ dưới suối vàng sao?”

Từng cảnh trong quá khứ lướt qua trong đầu tôi — kiếp trước tôi từng ngây thơ tin lời họ, từng cố gắng trong tuyệt vọng để được công nhận giữa sự lạnh nhạt.

Nhưng ở kiếp này, tôi sẽ không để bản thân bị chà đạp nữa.

“Các người nói coi tôi là con gái ruột? Xem tôi là con dâu tương lai?”

Kiếp trước, cả thế giới chỉ biết đến cặp “Thẩm Dực – Hứa Tinh” như một đôi tình nhân học bá.

Không ai biết đến người bạn gái chính thức là tôi.

Tôi không cam tâm, đã công khai mối quan hệ với Thẩm Dực trên mạng.

Thế là bố mẹ cậu ta tức giận chất vấn tôi:

“Lâm Nguyệt Dã, cháu có biết hành động này sẽ hủy hoại hình ảnh và sự nghiệp của Thẩm Dực không?”

“Nó đã công khai yêu cháu, chúng ta cũng thừa nhận cháu là con dâu rồi, cháu còn muốn gì nữa?”

“Ngày nào cũng rảnh rỗi, chỉ biết ghen tuông. Cháu thử nhìn Hứa Tinh xem, người ta giỏi giang biết bao!”

Thế nhưng khi đối mặt với truyền thông, họ lại nói:

“Tiểu Dã à, là do từ nhỏ hai đứa có hôn ước. Bố mẹ cháu mất sớm, chúng tôi thấy tội nghiệp nên mới nhận nuôi. Nó từ nhỏ đã dính lấy Tiểu Dực.”

Ngay lập tức, tôi trở thành đề tài bàn tán trên các mặt báo:
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 12: Chương 12


【Còn ai tin chuyện “hôn ước thời xưa” nữa? Quá lố!】

【Người ta nuôi nó như con, nó lại báo ơn bằng cách phá hoại hạnh phúc. Đúng là vô ơn.】

【Nhóm "Tinh – Dực" là tình nhân học đường đỉnh cao, con nhỏ em gái này rõ ràng cố chen chân.】

【Nghe nói hồi đi học còn bắt nạt Hứa Tinh.】

【Còn nhảy múa á? Kiểu nhảy uốn éo hở hang chứ gì!】

【Xem cái mặt là biết sửa rồi. Làm sao sánh được với khí chất nữ thần của Hứa Tinh!】

Tôi bị bóc phốt, bị mạng xã hội ném đá, bị cả thế giới quay lưng.

Tất cả, đều nhờ công “gia đình tốt đẹp” này ban tặng.

Nên kiếp này, tôi tuyệt đối không bước lên vết xe đổ.

“Lâm Nguyệt Dã! Sau này cháu hối hận thì đừng có quay về cầu xin chúng ta nữa!”

Dì Thẩm rít lên, như thể chắc chắn cuộc sống tương lai của tôi sẽ thê thảm không thể tả.

Thẩm Dực đứng bên cạnh, kinh ngạc nhìn tôi, giận dữ hét lên:

“Tiểu Dã! Sao em có thể ăn nói với ba mẹ anh như vậy?”

“Em không còn chút lương tâm nào sao?!”

Tôi nhếch môi, nở nụ cười lạnh:

“Không còn. Em chính là đồ vô ơn đấy. Làm ơn… buông tha cho em đi.”

Ba mẹ Thẩm Dực kéo cậu ta rời đi, không quên dặn:

“Con trai, về nhà thôi! Từ giờ đừng dính líu gì đến con bé đó nữa!”

17

Tôi đứng lặng ở đó rất lâu.

Lâu đến mức không kịp phản ứng khi Kỳ Trầm bất ngờ ôm lấy tôi.

Giọng cậu ta thấp hẳn xuống:

“Lâm Nguyệt Dã… em đang giấu anh điều gì đúng không? Kiếp trước em sống không hạnh phúc phải không?”

Mi mắt tôi khẽ run, sống mũi bất giác cay xè.

“Thật ra, bọn mình không phải sau khi tốt nghiệp cấp ba mới ở bên nhau đâu…”

“Em từng theo đuổi Thẩm Dực nhiều năm trời, cuối cùng lại chỉ chuốc lấy đầy vết thương.”

“Năm em 25 tuổi, trầm cảm đến mức từng tìm đến cái chết. Còn ngã khỏi sân khấu.”

“Lúc đó, anh xuất hiện. Anh nói: ‘Lâm Nguyệt Dã, anh là nhà vô địch thế giới rồi. Anh sẽ giúp em lấy lại danh dự. Kết hôn với anh nhé, anh sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất thế gian, khiến cặp cẩu nam nữ đó tức chết.’”

“Ngày đi đăng ký kết hôn, anh đã công khai trước truyền thông: ‘Đây là vợ tôi, là cô gái tôi thầm yêu nhiều năm nay.’”

“Rất nhiều người mắng anh bị tình cảm làm mờ mắt, fan ồ ạt quay lưng, nhưng anh không bận tâm. Anh nói, vận động viên thì dùng thành tích để nói chuyện.”

“Anh đưa em đi khắp nơi chữa chân, làm vật lý trị liệu. Khi em lo lắng mất ngủ, anh đàn piano cho em nghe, hát ru em.”

“Anh ôm em ngủ, trở thành liều thuốc an thần duy nhất của em. Nhờ anh, em dần được chữa lành… và đã quay trở lại sân khấu.”

Tôi ôm chặt lấy anh, thì thầm bên tai:

“Khoảng thời gian ở bên anh… là những tháng ngày hạnh phúc nhất.”

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, từng cái một, dịu dàng đến đau lòng.

“Chỉ tiếc là… anh đến quá muộn.”

Tôi dựa sát vào lòng Kỳ Trầm, không để anh thấy hàng lệ đang trào nơi khóe mắt.

Tôi chưa từng nói với anh rằng —

Thật ra, chúng tôi không hề mãi mãi hạnh phúc.

Kỳ Trầm kết hôn với tôi khi anh đang ở thời kỳ đỉnh cao rực rỡ.

Anh giành trọn bộ Grand Slam, trở thành anh hùng quốc dân.

Nhưng thời kỳ vàng son của vận động viên vốn ngắn ngủi, chẳng ai có thể giữ mãi vinh quang.

Áp lực kỳ vọng từ cả thế giới đè nặng lên vai anh. Chỉ cần không giành được quán quân, người ta sẽ nói là tại tôi, là vì tôi mà anh không chuyên tâm thi đấu.

Cho đến một lần, khi đang mang chấn thương và sốt cao trước giờ thi đấu, tôi đau lòng cầu xin anh rút lui.

Nhưng lúc ấy… một fan cuồng đã lao về phía tôi, giơ dao đâm tới.

Miệng gào lên rằng — chính tôi đã hủy hoại anh.

Và Kỳ Trầm… trong tích tắc, đã theo phản xạ chắn cho tôi.
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 13: Chương 13


18

Cận kề kỳ thi đại học, tôi và Kỳ Trầm vừa dốc sức ôn luyện văn hóa, vừa điên cuồng trau dồi kỹ năng chuyên môn.

May mắn thay, ở giải đấu năm nay, Kỳ Trầm giành được chức vô địch toàn tỉnh.

Tôi dồn toàn bộ tinh thần cho kỳ thi nghệ thuật.

Hôm thi, tôi nắm chặt tấm huy chương vàng của anh, liều mạng cọ lấy may.

Nhờ có buff “vàng” hộ thân, tôi giữ vững phong độ suốt cả bài.

Không ngờ lại giành được hạng nhất toàn quốc trong kỳ thi năng khiếu.

Vừa bước ra khỏi phòng thi, tôi đã định ôm chầm lấy anh thật chặt để ăn mừng.

Ai ngờ… lại vô tình chạm mặt nam thần mà tôi thầm mến.

Ngoài đời anh ấy còn cao ráo điển trai hơn cả ảnh, thậm chí còn chủ động chào tôi:

“Hello, lúc nãy bạn nhảy rất đẹp.”

Tôi sướng điên người, vội sai Kỳ Trầm chụp giúp hai đứa một tấm ảnh.

Nam thần nhìn thấy ai đó đang sầm mặt đứng cạnh, tò mò hỏi:

“Cậu ấy là bạn trai à?”

Tôi tỉnh bơ đáp: “À, bạn học thôi.”

Trên đường về, ai đó hệt như oán phụ dỗi chồng.

“Ai là bạn học?”

“Sao không gọi là chồng nữa hả?”

“Có được rồi thì lại hết yêu à?”

Tôi: “Im đi…”

“Anh chỉ là kẻ thứ ba, là trò cười của thiên hạ đúng không?”

Tôi dằn mặt: “Đừng ép tôi hôn anh ngay trước mặt mọi người.”

Anh im lặng tức thì.

Tôi len lén chọc vào hông anh, nhỏ giọng:

“Khi nào mới được hôn?”

Mặt anh đỏ bừng:

“Đ-đợi… đợi lúc không có ai…”

19

Không lâu sau, điểm thi đại học được công bố — tôi và Kỳ Trầm đều đậu nguyện vọng 1.

Chúng tôi cùng nhận được giấy báo từ trường mình mong muốn.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là: Thẩm Dực không hề đi du học.

Ngược lại, cậu ta và Hứa Tinh cùng đỗ vào một trường đại học tại Bắc Kinh.

Tổ hợp “song học bá” từ thời trung học vẫn tiếp tục khuấy đảo trong môi trường mới.

Họ vẫn thi cùng nhau, nhận giải cùng nhau.

Trên diễn đàn trường từng có người đăng ảnh hai người và cảm thán: “Đúng là trời sinh một cặp.”

Nhưng lần này, Thẩm Dực lại công khai phủ nhận.

“Chỉ là bạn học thôi. Tôi có người mình thích rồi.”

Sau này, có người phát hiện ra — dường như cậu ta thật sự có người trong lòng.

Cậu ta thích xem các buổi biểu diễn vũ đạo cổ điển.

Lần nào đi cũng mang theo một bó hoa hướng dương, nghe nói là chuẩn bị cho người mình thương.

Lúc đó, tôi đã là sinh viên năm hai.

Kỳ Trầm nhờ thành tích xuất sắc, chính thức vào đội tuyển quốc gia.

Còn tôi, vì nhận lời làm vũ công đóng thế cho một bộ phim truyền hình nổi tiếng, bất ngờ nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Cư dân mạng thi nhau khen:

【Lâm Nguyệt Dã múa đẹp điên đảo, đúng chuẩn thủ khoa năm đó.】

【Mặt đẹp, dáng chuẩn thế này, không định vào showbiz à?】
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 14: Chương 14


【Nghe nói dạo này cô ấy có diễn live, tranh thủ canh vé liền tay.】

Mỗi suất diễn đều cháy vé.

Và rồi… mọi người bắt đầu phát hiện ra điều gì đó.

Mỗi lần tôi biểu diễn, ở hàng ghế đầu luôn có một chàng trai ôm bó hướng dương, lặng lẽ dõi theo sân khấu.

Về sau, không biết ai tung tin, nói cậu ấy là học bá của một trường danh tiếng, lại còn là thanh mai trúc mã của tôi.

Dân mạng lập tức phát cuồng, thi nhau “đẩy thuyền” chúng tôi.

Đúng lúc đó, Hứa Tinh lại đăng một tấm ảnh chụp cùng Thẩm Dực trong một cuộc thi, kèm dòng
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 15: Chương 15


"Tiểu Dã, anh biết... trước đây đã làm rất nhiều chuyện khiến em đau lòng."

"Nhưng anh thực sự thích em. Những năm qua, anh cứ nghĩ rằng… sẽ có một ngày em quay lại nhìn anh một lần."

Giọng anh ta trầm thấp, đôi mắt hoe đỏ, cúi đầu như thể đang ăn năn hối lỗi:

"Anh không hiểu… vì sao em lại đột nhiên chẳng quan tâm gì đến anh nữa..."

Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ mình bình tĩnh. Nhưng từng ký ức của kiếp trước lại như cơn ác mộng tuyệt vọng ùa về.

"Thẩm Dực, tôi từng mơ một giấc mơ."

"Trong mơ, sau khi tốt nghiệp, anh bỏ tôi lại mà cùng Hứa Tinh du học nước ngoài. Anh nói, chờ anh học xong sẽ cưới tôi. Tôi đã đợi, đợi mãi, đến khi anh tốt nghiệp, anh lại bảo còn phải lo cho sự nghiệp, bảo tôi hãy chờ thêm chút nữa."

"Về sau, anh và Hứa Tinh cùng khởi nghiệp. Hai người sớm chiều bên nhau, thấu hiểu lẫn nhau, trở thành cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người. Không ai biết tôi mới là bạn gái chính thức của anh. Khi ấy tôi đã van xin anh, chỉ cần anh đến xem tôi biểu diễn một lần, tặng tôi một bông hoa thôi, tôi sẽ tha thứ tất cả. Nhưng anh—một lần cũng không."

Anh ta đứng đờ ra, trông như không tin nổi.

Tôi nhìn anh, cười chua chát:

"Anh nói những sân khấu nhỏ như thế chẳng có đẳng cấp gì, còn bảo anh bận đến mức không rảnh đi xem."

"Phải rồi, anh còn bận hẹn hò với Hứa Tinh, bận cùng cô ta gõ chuông Nasdaq, cùng đi du lịch, cùng ra mắt bố mẹ hai bên."

"Tôi đã đợi anh suốt bao nhiêu năm, tôi không cam tâm… nhưng thì sao chứ? Trong mắt mọi người, tôi chỉ là vai ác nhỏ nhen. Tôi đã mắc bệnh rất lâu, cuối cùng điên dại tìm đến cái chết hết lần này đến lần khác. Đến khi anh chịu hết nổi, nói với tôi: 'Cưới em chẳng được à?'"

"Nhưng ngay trước đám cưới, Hứa Tinh lại gửi cho tôi kết quả mang thai của cô ta. Còn tôi, mơ màng bước hụt từ sân khấu ngã xuống, trở thành một kẻ què."

Tôi nhắm mắt lại, cổ họng nghẹn đắng.

"Cuối cùng, bố mẹ anh đưa cho tôi một khoản tiền, bảo tôi tự sinh tự diệt..."

Anh ta khựng lại, lắp bắp:

"Anh... sao anh có thể như vậy được? Anh không phải người như thế đâu, Tiểu Dã. Anh từng nói, sẽ luôn bảo vệ em. Đó chỉ là một giấc mơ thôi mà!"

Tôi lắc đầu, lạnh nhạt:

"Không phải mơ đâu."

"Thẩm Dực, tôi không thông minh, nhưng cũng không ngu."

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:

"Anh có thật lòng yêu tôi không? Không, anh chỉ là không cam tâm thôi. Anh thông minh như thế, biết tôi thích gì, biết tôi vì sao buồn, biết cách dỗ tôi. Nhưng anh lại cố tình không làm. Anh để mặc tôi chịu hết lần này đến lần khác những tổn thương."

"Thứ anh thích chỉ là sự theo đuổi của tôi, là ánh mắt ngưỡng mộ của Hứa Tinh. Anh cái gì cũng muốn."

"Thu lại cái tình cảm rẻ tiền ấy đi. Tôi không cần, anh cũng không xứng."

21

Sau khi gia nhập đội tuyển quốc gia, Kỳ Trầm bắt đầu tham gia các giải đấu quốc tế.

Anh liên tục phá kỷ lục của chính mình, để cả thế giới phải dõi theo ánh hào quang ấy.

Còn tôi, sau khi có chút danh tiếng, liền dốc toàn lực chuẩn bị cho cuộc thi Đào Lý Bôi — giải thưởng danh giá nhất trong giới múa.

Đó cũng chính là nỗi tiếc nuối lớn nhất của mẹ tôi khi còn sống, vì bà chưa từng giành được ngôi quán quân. Tôi đã tự nhủ, bằng mọi giá, mình phải hoàn thành điều đó thay bà.

Tôi và Kỳ Trầm — nói thật thì phần lớn thời gian đều mỗi người một nơi, hiếm khi được gặp nhau.

Một lần hẹn hò hiếm hoi gần trường, mới đi được vài bước, bất ngờ có một chiếc xe lao thẳng về phía chúng tôi.

Gần như trong tích tắc, Kỳ Trầm đã phản ứng cực nhanh, kéo tôi ra sau lưng anh.

Một tiếng “rầm” vang lên — cả hai ngã xuống mặt đất.

Hình ảnh người anh đầy máu me trong kiếp trước chợt ùa về như một thước phim quay chậm, khiến tim tôi thắt lại từng cơn.

Tôi toàn thân run rẩy, gào lên tuyệt vọng:

“Kỳ Trầm!”

“Vợ ơi, anh không sao đâu… không sao thật mà…”

Anh luống cuống dỗ tôi:

“Đừng khóc, ngoan nào, chỉ trầy xước chút thôi, không sao đâu.”

Nước mắt tôi rơi như mưa, tay run rẩy vuốt v e khuôn mặt anh, nghẹn ngào:

“Đồ khốn… anh làm em sợ chết đi được…”
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 16: Chương 16


“Chưa chết, anh còn sống mà…”

Tôi siết chặt lấy anh:

“Từ nay cấm bị thương, cấm chảy máu, cấm chắn trước mặt em!”

Anh gật đầu lia lịa: “Được được được!”

Nhưng tôi hiểu rõ, cho dù có làm lại bao nhiêu lần đi nữa — thì vào khoảnh khắc nguy hiểm nhất, anh vẫn sẽ theo bản năng mà che chắn cho tôi.

Một lúc lâu sau, chúng tôi mới hoàn hồn.

Lúc này mới nhận ra, người trong xe lại chính là… Hứa Tinh.

“Lâm Nguyệt Dã… mày… vậy mà vẫn chưa chết…”

Cô ta nhìn tôi trừng trừng, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng. Nhưng những đường nét trên gương mặt ấy — đã không còn là Hứa Tinh năm nào nữa.

Khuôn mặt cứng đờ, đầy dấu vết thẩm mỹ rõ rệt.

Trước đây từng có lời đồn: Hứa Tinh đang lao vào phẫu thuật thẩm mỹ như điên. Tôi không để tâm, không ngờ lại là thật.

Có bạn học cấp ba từng buôn chuyện: cô ta đã tỏ tình với Thẩm Dực.

Nhưng anh ta thẳng thừng từ chối và lạnh lùng đáp:

“Cô như vậy, rất mất giá.”

Cô ta không cam lòng, truy hỏi lý do.

Thẩm Dực chỉ lười biếng buông một câu:

“Nhiều chuyện… tự soi gương rồi sẽ hiểu.”

Khi đó, trên mạng nhiều người chửi cô ta: “Xấu mà còn làm quá.”

Cô ta bắt đầu lao vào thẩm mỹ, càng sửa càng không vừa ý với chính khuôn mặt của mình.

Nhưng gia cảnh của cô ta vốn không giàu có, sau này bắt đầu vay nóng qua app.

Chuyện học hành bị bỏ bê, nhà trường cũng từng ra quyết định xử lý.

Cuối cùng nợ chồng chất, không trả nổi, cô ta đã trở thành tình nhân của một ông sếp trung niên.

Hứa Tinh nhìn tôi chằm chằm, như phát điên, gào thét trong tuyệt vọng:

“Đều tại mày! Đều tại mày mà cuộc đời tao mới thành ra thế này!”

“Lâm Nguyệt Dã, tại sao ai cũng yêu mến mày, còn tao phải sống chui rúc trong bóng tối? Tao rõ ràng giỏi hơn mày gấp bao nhiêu lần!”

Tôi bình thản mỉm cười:

“Có lẽ… đó gọi là nghiệp báo.”

Tôi nhìn người từng kiêu ngạo, tự phụ, giờ lại thảm hại đến thế, lặng im vài giây rồi nói:

“Gọi cảnh sát đi.”

22

Năm tốt nghiệp đại học.

Công sức không phụ lòng người, tôi đã giành được ngôi quán quân Đào Lý Bôi — giấc mơ lớn nhất đời mình.

Vừa bước xuống sân khấu, tôi đã thấy một người ôm hoa, đứng vẫy tay lia lịa.

Tôi vui như trẻ con, lao ngay vào lòng anh, ngẩng đầu hỏi:

“Em nhảy có đẹp không?”

“Đẹp chết đi được, như yêu tinh ấy.”

Anh nhìn tôi như kẻ si tình, ánh mắt sáng lấp lánh:

“Chất vấn Trụ Vương, hiểu Trụ Vương, rồi hóa thành Trụ Vương.”

Cùng năm đó, Kỳ Trầm đại diện quốc gia tham dự Thế vận hội.

Năm hai mươi hai tuổi, anh bơi như cá trong nước, dùng tốc độ và nghị lực phi thường để vượt qua giới hạn, bỏ xa cả đường kỷ lục thế giới.

Trên bục nhận huy chương, anh nhìn chằm chằm vào quốc kỳ đang dần kéo lên, khóe mắt đỏ hoe.

Khi được phóng viên hỏi cảm xúc, anh không kìm được nữa, bật khóc nức nở:

“Cảm ơn Tổ quốc, cảm ơn huấn luyện viên, cảm ơn… cảm ơn vợ tôi…”

Giọng anh nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã, càng nói càng xúc động.

Mấy phóng viên lo lắng vây quanh dỗ dành.
 
Nếu Cậu Còn Ở Đây
Chương 17: Chương 17 - (Hết)


Đúng lúc đó, như sực nhớ ra chuyện gì, anh vội vàng lôi từ túi ra một chiếc nhẫn kim cương, tay run rẩy đến mức không cầm nổi.

Khóc đến không thở nổi.

Mấy phóng viên quay sang tôi, sốt ruột giục:

“Cô mau đồng ý đi, không là anh ấy gục tại chỗ bây giờ đấy!”

Tôi nhìn người đàn ông vụng về này, vừa buồn cười vừa thương, bước lên ôm anh, tự tay đeo nhẫn vào ngón áp út:

“Thôi được rồi, em đồng ý.”

Một lúc lâu sau, anh đỏ mặt ngập ngừng hỏi:

“Vợ ơi… vừa nãy anh có mất mặt lắm không?”

Tôi thở dài:

“Cũng… tạm được thôi.”

Anh giơ hai tay lên thề:

“Lần sau anh nhất định không khóc nữa!”

Tôi liếc anh đầy khinh bỉ — lần nào cũng nói vậy, lần nào cũng khóc như mưa.

Nửa cái hồ bơi chắc toàn nước mắt của anh rồi.

23

Vài năm sau đó, Kỳ Trầm đại diện quốc gia liên tục giành về hàng loạt vinh quang.

Còn tôi, nhờ nỗ lực không ngừng, cũng bước lên những sân khấu lớn hơn.

Năm hai mươi tám tuổi, Kỳ Trầm tuyên bố giải nghệ sau khi đã đạt mọi vinh quang.

Anh bắt đầu huấn luyện các vận động viên trẻ, giúp họ phá kỷ lục của chính anh.

Tôi cũng lui khỏi sân khấu, nhường lại ánh đèn cho lớp vũ công trẻ, chuyển sang công việc giảng dạy.

Năm đó, chúng tôi bắt đầu kế hoạch sinh con.

Tôi lo lắng hỏi anh:

“Anh nói xem, con mình có khi nào… ngốc lắm không?”

Anh dịu dàng đáp:

“Nếu nó giỏi thì cống hiến cho đất nước, còn nếu bình thường thì ở nhà làm con cưng của bố mẹ.”

Chúng tôi chưa từng có một mái ấm trọn vẹn, cũng chẳng được bao bọc bởi tình yêu thương đủ đầy.

Vậy nên, chúng tôi quyết định — sẽ tự mình nuôi dưỡng lại đứa trẻ năm xưa trong chính mình.

Năm thứ mười sau khi tốt nghiệp, chúng tôi được mời về trường tham dự lễ kỷ niệm với tư cách cựu sinh viên xuất sắc.

Đi cùng còn có một số bạn học cũ năm xưa.

Bỗng có người lên tiếng:

“Ê, mấy người còn nhớ Thẩm Dực không? Nghe nói nhà cậu ta phá sản rồi đấy.”

“Hồi mới ra trường cậu ta đầu tư bất động sản kiếm được bộn tiền, nhưng sau đó thị trường tụt dốc, đứt dòng vốn, nghe đâu thua lỗ nặng lắm, giờ công ty phá sản, còn bị cưỡng chế thi hành án nữa cơ.”

Tôi ngẩn người một lúc, chỉ thấy cái tên ấy xa lạ đến lạ thường.

Có người quay sang tôi hỏi:

“Ơ, Nguyệt Dã, hồi đó cậu thích cậu ta lắm mà phải không?”

Tôi lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

“Không hề! Chuyện đó chưa từng xảy ra.”

( Hết )
 
Back
Top Bottom