Tâm Linh Nếu bạn không muốn gặp ma

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398770929-256-k488980.jpg

Nếu Bạn Không Muốn Gặp Ma
Tác giả: Eudodia255
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Những chuyện ngắn tâm linh, mang màu sắc cuộc sống thường ngày... có lẽ ai cũng từng hoặc ít nhất 1 lần phạm phải những điều cấm kỵ mà các cụ ngày xưa thường bảo?

Chẳng hạn: phơi đồ vào ban đêm, chơi trò bói nhẫn, hát hò vào buổi tối, đi về nhà lúc trời đã khuya, khen người đã khuất?!..

Nguyên nhân gì khiến chúng ta nên kiêng kị?

Hãy cùng đón đọc nhé❤️ Tags: doithuongnendoclucdingutâmlinh​
 
Nếu Bạn Không Muốn Gặp Ma
Chuyện cô sinh viên (1)


Lệ đang say ngủ thì giật mình tỉnh giấc vì những tiếng va đập mạnh vọng ra từ cửa sổ.

Theo thói quen cô loay hoay mò mẫm tìm điện thoại để bật flash.

Nhưng tìm gần 2 phút rồi vẫn không ra, nó như đã tự bốc hơi đi đâu mất.

Gió đánh vun vút vào những cành cây khẳng khiu, khiến chúng tiếp tục tạo ra những âm thanh khó chịu mà Lệ đã nghe ban nãy.

Lúc bấy giờ, Lệ mới sực nhớ ra điện thoại của mình đang ở tiệm sửa chữa vì bị vỡ màn hình.

Chuyện vừa xảy ra hôm qua, một bà cụ già mới chuyển tới ở khu trọ này đã vô tình va vào vai Lệ lúc cô vừa nghe điện thoại vừa chạy xuống cầu thang nhận hàng của shipper.

Hậu quả là chiếc điện thoại ba mẹ Lệ mới sắm cho cô cách đây 3 tháng rơi lăn lốc xuống cầu thang, vỡ nát màn hình và văng ra một số linh kiện vặt.

Việc "hồi sinh" nó ngốn cả một đống tiền của cô.

Ấy vậy mà, mụ già đó còn tỏ thái độ phách lối, mụ trách móc:

- Haiz thanh niên thời nay sao mà chán thế không biết?

Tách cái điện thoại ra một lúc là chết hay sao.

Toàn báo cha báo mẹ, báo cả người xung quanh là giỏi...

Sau đó, mụ lắc đầu ngán ngẫm rời đi, bỏ mặc Lệ đứng trân trân giữa cầu thang.

Khi đã bình tĩnh, cô không thể không thầm nguyền rủa bà già khó ưa đó.

Ê!

Nghĩ lại mà Lệ thấy oan ức kinh khủng, cũng bởi vì mụ ta từ đâu lù lù hiện ra dưới chân cầu thang nên cô mới hoảng hồn "phanh gấp", quán tính khiến cô không thể trụ vững, va nhẹ vào vai bà cụ mà đánh rơi điện thoại.

Mụ đã không an ủi người ta được câu nào thì thôi đi còn bày đặt lên giọng dạy đời.

Lệ vốn là người thù dai, nên cô tiếp tục móc mỉa thêm: "Chắc mụ ta bị con cháu bỏ bê nên sinh ra thù đời".

Khi đã thấy hơi thỏa mãn, Lệ xuống giường thò chân mang dép, xong cô men theo chút ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ mà đến gần đó để kiểm tra.

Bầu trời hãy còn tối đen như mực, mưa vẫn cứ rả rít trên mái tôn, gió nổi lên như tiếng ai oán.

Tự nhiên Lệ thấy hơi rùng mình.

Cô với tới lấy chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên bàn.

"4 giờ sáng"...

đối với những sinh viên như Lệ, đây là thời điểm quá sớm để thức dậy vào một ngày chủ nhật như thế này.

Dạo này trời cứ mưa suốt nên Lệ chẳng thể phơi đồ được.

Nghĩ đến đống quần áo đã giặt nhưng cứ mãi ẩm ướt vì thời tiết, cô thở dài thườn thượt.

Tự nhiên cô thấy chán cái cảnh sinh viên tự lập này ghê!

Lúc còn sống ở dưới quê với ba mẹ, Lệ là em út nên được cưng chiều nhất nhà.

Việc gì mới động đến tay là có người giằng lấy.

Khi thì là chị Hai, khi thì là chị Ba...

Một phần họ sợ một đứa gầy gò như Lệ sẽ khó làm ra ngô ra khoai, một phần lo ba mẹ sẽ quở phạt vì để em nhỏ cực nhọc.

Bây giờ khác ngày xưa rồi, Lệ đã lớn và buộc phải học cách tự xoay sở mọi thứ một mình.

Chìa khóa số phận là do mỗi người tự nắm lấy, đâu ai chịu trách nhiệm cho đời mình được.

Ở thành phố tuy rộng rãi và tiện nghi nhưng lại cô đơn.

Lắm lúc Lệ thấy mình khó lòng hòa nhập với nơi này.

Một con bé nhà quê không họ hàng thân thích, không có lấy nổi một đứa bạn thân vì tính cách nhút nhát...

Một con bé chỉ biết có chuyện học hành và làm thêm.

Tối đến về nhà lại nằm bẹp trên giường lướt điện thoại, thỉnh thoảng bận rộn với những deadline dồn dập trong mùa thi cử...

Một con bé mỗi đêm trước khi đi ngủ tự hứa hẹn với bản thân đủ thứ chuyện về tương lai, để rồi ngày mai lại trì hoãn thêm...

Cuộc sống của Lệ như một vòng tròn luẩn quẩn, một bộ phim chán phèo với các tình tiết lặp đi lặp lại.

Không rượu chè, không cờ bạc, không sống lỗi với bất kì ai... chẳng phải là cũng đã sống có ích rồi sao?

Tôi đâu có tệ như lời bà già kia nói...

Lệ nghĩ vậy rồi tự cười cợt sự trẻ con của chính mình.
 
Back
Top Bottom