Siêu Nhiên 𝕹𝖊́𝖆𝖓𝖙

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
309755864-256-k736702.jpg

𝕹𝖊́𝖆𝖓𝖙
Tác giả: __DreamTeam__
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Ta đã đứng nhìn dòng thời gian vô hạn chảy, đứng ngắm từng tầng không gian hư vô, ở đằng trước sinh mệnh lực viết nên câu chuyện nhân gian.

Ta là TẤT CẢ và KHÔNG LÀ GÌ CẢ.​
 
𝕹𝖊́𝖆𝖓𝖙
Sinh


By samoyed123

Ở một cõi không ai biết đến, tiếng nhạc "Dancin" vang lên như cơn say, cơn mê bất tận.

Từng giây từng khắc, ta đắm chìm trong tâm tưởng cùng những ý nghĩ thoáng qua.

Theo nguồn mạch năng lượng xuất phát từ chính bản thể duy nhất, các mảng sáng tối không rõ tập hợp lại hình thành nên một sinh vật khác biệt.Ta, Sinh – kẻ mang đến sự sống cho thế giới này.

Nơi ta đang đứng chỉ có vòng xoáy sáng tạo vĩnh hằng.

Và nhìn xem, từng cái cây, ngọn cỏ hay những loài vật sống có ý thức đều từ ta mà nên.

Lời tán dương không hề xa xỉ khi dành cho nhà nghệ thuật tài ba mang đến tác phẩm tuyệt vời.Đôi lần cao hứng, những giống loài đẹp đẽ được tạo ra và nhân loại vinh danh chúng là món quà từ thượng đế ban tặng.

Nào, nhìn nhận sự thật thì chính ta vẽ nên chúng đấy.

Một chút điên rồ thêm vài chấm phá phóng khoáng của người nghệ sĩ, nhân loại đã có một tuyệt tác.Điều tốt đẹp, đáng lý phải được tồn tại vĩnh hằng như cách ta luôn ở đây.Nhưng không... không!Những kẻ phá hoại như lũ quỷ đói chực chờ cấu xé từng sinh linh ta mang đến, để rồi đưa chúng về lại với hư vô.

Lão, Bệnh, Tử – phe luôn đối đầu với ta, hủy hoại công trình của ta, xé nát mọi thứ dù là nhỏ nhất.Đôi lần ta tự hỏi, cũng như một lời vấn đến Người, rằng vì sao những kẻ đó lại chưa biến mất khỏi đây?

Hãy xem chúng đã làm gì với những đứa con bé bỏng của ta và lý do chúng được quyền tồn tại cùng với Sinh – một nhà sáng tạo vĩ đại, là gì?Lão, thoạt nhìn có vẻ thông thái đấy nhưng ta thấy hắn chỉ có một cái đầu rỗng tuếch không suy nghĩ.

Điều hắn làm là lấy đi sinh khí, lấy đi sự tươi mới, đẹp đẽ và thay vào đó là những mảng màu xám xanh, cũ xì.

Mọi thứ trở nên yếu ớt và nhìn đời bằng con mắt mơ hồ.

Vậy tất cả công trình ta gây dựng nên, ai sẽ là người chiêm ngưỡng, ca tụng và sùng bái chúng?Những điều Lão làm, cũng chỉ là tấm thảm đỏ trải đường cho tên Bệnh như một ngôi sao xuất hiện.Cái thân thể gầy gò, mặt mày tăm tối nhạt nhẽo lướt đến gieo rắc mầm mống tai họa.

Những thứ nhỏ xíu ấy là các loài li ti, trong một vài thời điểm bản thân ta điên cuồng với tạo hóa mà hình thành.

Bằng cách nào đó chúng lại để tên Bệnh thao túng, trở thành công cụ cho hắn hành hạ những tuyệt phẩm khác của ta.Phản bội... khốn nạn!Kẻ cuối cùng, là Tử.

Hắn luôn lướt qua ta như một bóng ma, cướp đi sinh mệnh của mọi thứ rồi biến mất.

Hắn bí ẩn, âm trầm nhưng lại vô cùng khốc liệt.

Chưa đòn nào hắn ra tay nhẹ nhàng.

Mặc kệ những lời kêu khóc, những nỗi đau hắn mang đến mà chỉ biết tước đi sự sống.

Mỗi khi ta rời mắt, chốc lát, nơi đó đã ngập màu chết chóc.Một chút lưu tình cũng không.

Máu lạnh!Nhưng những kẻ đó vẫn tồn tại, vẫn hàng ngày đe dọa đến những tác phẩm nghệ thuật mà tuyệt nhiên, Người không can thiệp.Người vẫn ở đó, âm thầm quan sát và ta biết, Người chưa bao giờ bỏ qua một hành động của bất kỳ kẻ nào trong bốn cá thể.

Người nâng đỡ, bảo vệ và còn cấp quyền phá hoại cho những tên "đồ tể" xuống tay sát phạt.

Điều này như lưỡi đao chí tử chém ngang lòng tự tôn một nghệ nhân đang cố gắng bảo vệ đứa con của mình.Công bằng ở đâu?

Hay Người vẫn luôn ưu ái cho những kẻ ấy?.Còn ta... một đứa rơi rớt không được thừa nhận?Tuy nhiên, vào lúc sự giận dữ lên đến đỉnh điểm, Người đã cho ta biết thế nào là sự dung hòa tốt nhất.Khi, sai lầm của ta tạo nên hỗn loạn.Hôm ấy, ta đã chuẩn bị một kế hoạch vô cùng hoàn hảo và chắc mẩm trong bụng, rằng những tên kia, kể cả Người sẽ không thể biết việc ta làm.

Một nơi mà sự sáng tạo của ta được phóng thích, thỏa sức tung bay và cùng nhau tồn tại vĩnh cửu.Đúng, chính là vĩnh cửu.

Chúng không thể can thiệp vào việc này.

Tuyệt đối không!Những "đứa con" dần được hình thành dưới bàn tay tài hoa của ta.

Chúng đẹp đẽ, tươi mới và đầy sức sống.

Ta tiếp tục tạo ra những hậu thế của mỗi giống loài và việc không có sự tác động từ bên ngoài, cộng đồng sinh vật ngày càng đông đúc.

Chúng đông đến nỗi có thể đạp lên nhau mà đi.Điều gì đến sẽ đến, cuộc nội chiến bắt đầu.Chúng cao ngạo và kiêu hãnh vì khả năng bất tử của mình, xem nhẹ đối phương và không kiểm soát hành vi, thỏa sức lăng nhục.

Sự đau đớn, giày vỏ kẻ yếu thế cũng theo đó vĩnh viễn không thể chấm dứt.

Tuyệt tác của ta dù vẫn đầy sức sống nhưng lại khoác lên mình vỏ bọc xấu xí, ghê tởm khiến ta chán ghét.Lúc này, ta đã tự hỏi, rằng vì sao chúng không thể cùng nhau hòa hợp?

Hay chính sự bất tử đã khiến những "đứa con" của ta trở nên tự mãn, xem mình là thượng đẳng nhất?

Chúng làm mọi thứ mà không sợ hậu quả.

Chúng phá hủy những mảnh đất xanh tốt hay mọi loài thụ tạo xinh đẹp vô tri khác cũng không lo nhận lấy kết cục thảm bại.Và ta biết, ta sai.Ngay thời khắc ấy, một cơn mưa từ trời đổ xuống như trút nước.

Từng giọt, từng giọt đưa đến Lão, Bệnh và Tử.

Cuối cùng thì những kẻ mà ta căm ghét lại là cánh tay cứu ta khỏi một bàn thua trông thấy.Ba tên ấy vẫn bình thản, làm những gì phải làm như một lẽ đương nhiên trước sự chứng kiến của ta.

Có lẽ, họ sẽ không biết tên Sinh này mắc nợ họ.

Và mắc nợ Người.Cơn mưa sinh ra từ trên trời, rơi xuống đất mà chết đi.

Khoảnh khắc giữa không trung, đó chính là nhân sinh.Ta nhìn những giọt nước mưa,không phải nhìn bầu trời.

Nhìn mà như chẳng nhìn.

Mưa sinh ra ở trên trời nhưng chết đi khi chạm đất.

Nó hòa mình vào bùn lầy đem lại sự sống cho nơi mình nằm xuống.Đấy mới là cảnh đẹp của cơn mưa, mà cũng chính là đạo nhân sinh.Sinh – Lão – Bệnh – Tử phải cùng nhau tồn tại.
 
𝕹𝖊́𝖆𝖓𝖙
Lão


By MuoiChiecHoaTay

Hàng thế kỷ của sự sống, nhân loại gọi ta bằng rất nhiều cái tên, riêng ta gọi mình là đứa con của thời gian.

Người ban cho ta sự sống nhưng thời gian mới là người mẹ dung dưỡng ta, cho ta những thứ mà thời gian đánh cắp của nhân loại: tuổi trẻ, sức khỏe, sắc đẹp, tình yêu và cơ hội,...

Không tạo vật nào sẽ chống đỡ được thời gian, giá trị vô hình của nó khiến nhân loại cho rằng nó miễn phí nhưng họ luôn phải trả những cái giá khác nhau.

Ta chính là những cái giá ấy, là thuế khóa của sự sống, kẻ đánh thuế những giá trị hữu hình của nhân loại, tạo nên muôn vàn oán trách cho những ai lãng phí thời gian, một kẻ cắp vô hình.Không có kẻ cắp nào được xem là người tốt nhưng không phải kẻ cắp nào cũng là người xấu.

Thế giới vốn cân bằng, một tạo vật ra đời cần sự nhường chỗ từ một tạo vật khác.

Vậy nên ai cũng phải có một cuộc đời sẽ trải qua thời sung sức của tuổi trẻ rồi trả lại thời gian những nhiệt thành đó cho một sự sống khác, chẳng ai sẽ mãi mãi ở cái tuổi thanh xuân, có nhiều hơn những gì mình cần là lấy đi mất phần của người khác.

Trường tồn mãi mãi chỉ tồn tại trong lòng những kẻ tham lam, chỉ khi nó hữu hạn ta mới biết trân quý và nâng niu từng giây phút có nó trong tay.Thứ triết lý này những đứa ranh con làm sao có thể hiểu được, nhất là đối với Sinh khi ta cướp đi những thứ hắn tưởng rằng có thể cứ nắm chặt mãi trong tay.

Ta biết hắn ghét ta nhưng ta hả hê vì điều đó, hắn có thể làm gì ngoài trừng mắt tức giận mỗi lần bọn ta lướt qua nhau?

Cho nên, ta thích đi chọc hắn, chọc hắn luôn rất vui, rồi hắn sẽ hùng hổ tạo thêm trăm ngàn thứ mới lạ, những thứ ấy rồi cũng sẽ tàn lụi trong tay ta.

Luôn là vậy càng nhiều thứ mới mẻ được sinh ra sẽ càng nhiều thứ cũ kỹ phải đào thải.Hắn cũng ngây thơ và phiến diện tựa như nhân loại.

Bọn họ không ưa thích tuổi già trên thân thể mình nhưng lại ưa thích tuổi già bằng một tên gọi khác.

Nếu không có những già nua tàn lụi làm gì có sự quý trọng dành cho thời son trẻ, làm gì có cái gọi là văn minh tiến bộ nếu không có lịch sử cổ đại để kế thừa và thay thế.

Suy cho cùng ta cũng chính là nền tảng của cái mà nhân loại gọi là phát triển.Nó sẽ hoàn hảo biết bao nếu ta không phải san sẻ cuộc vui này cho Bệnh và Tử.

Bọn chúng thật ăn ý đến lạ, kẻ bước ngang qua gieo đau khổ, người bước dọc lại tước đoạt đi sự sống.

Điều gì khiến Bệnh vui khi nó hành hạ giày xéo và gieo rắc những nỗi đau lên thể xác của vạn vật?

Điều đó có ích lợi gì?

Đã không ích lợi gì vì sao Người còn để nó ngang nhiên bất tử cùng với ta?

Dường như trêu ngươi thế chưa đủ Người lại để thêm Tử hiện diện.

Quả là một trò cười thế nhân khi kẻ đại diện cho cái chết và sự hủy diệt nhưng lại được bất tử.

Hắn lấy đi mọi thứ, chôn vùi nó vào hư vô, ta cảm thấy chuyện hắn làm chính là điều vô nghĩa nhất.

Đã sinh ra sao còn cho biến mất?

Nếu vạn vật luôn phải được sinh ra rồi chết đi vậy còn ta sao vẫn cứ mãi trường tồn?

Ngàn vạn câu hỏi của ta Người chưa từng một lần hồi đáp, rốt cuộc sự bất tử này có ý nghĩa gì đây?

Sự tồn tại vĩnh hằng mà bọn ta có được rốt cuộc là ơn huệ người ban hay sự đày đọa trừng phạt mà người giáng xuống?

Đôi mắt ta đã chứng kiến ngàn vạn năm phồn thịnh rồi suy tàn, khởi tạo rồi lại tuyệt diệt.

Không biết bao nhiêu lần thấy những cuộc chia ly, những dòng nước mắt và cả những nụ cười mãn nguyện nhưng đọng lại trong ta chỉ có nỗi cô đơn đến cùng cực.

Tử lấy đi của ta biết bao nhiêu tri kỷ và rồi có bao nhiêu tri kỷ qua vạn năm ta cũng chỉ có thể lặng nhìn Bệnh và Tử chơi đùa với chúng.

Sau cùng chỉ còn lại ta và ba kẻ mà ta căm ghét, khác nào Người đang muốn dằn vặt ta trong quạnh quẽ triền miên với một nỗi cô đơn đằng đẵng.Sinh – Lão – Bệnh – Tử.

Bốn bọn ta đã tranh đấu với nhau lâu đến mức quên mất cả lý do ban đầu hoặc từ đầu đã không hề có lý do nào cả.

Mãi quanh quẩn như quân cờ xoay vần trong một ván toàn thế bí.

Có chăng một ngày nào đó khi đã chán ván cờ thế gian, Người sẽ trả lại cho ta sự an nghỉ như một phần thưởng?

Ta lại tự hỏi vì sao người làm thế?

Có cách nào khác để kết thúc chúng và cả sự sống kéo dài bất tận này hay không?

Ngày ta biến mất sẽ là ngày giải thoát, cho ta và cho tất cả?Ta đem điều trong lòng muốn hỏi một phàm nhân, trong tất cả những tri kỷ trước đây có lẽ hắn là người hiểu ta nhất dù chỉ là một con người nhỏ bé.

Ta và hắn hiểu nhau qua những lần chuyên chú quan sát, ta luôn nằm dài bên vai hắn mỗi lần hắn thuyết pháp hoặc cả khi hắn tĩnh tâm ngồi thiền, nhân loại xưng tụng rằng đó là Đức Thế Tôn.Hắn nói với ta nhiều thứ rằng có sinh mới có lão, có lão mới có bệnh rồi có tử.

Chính ta cũng đã cũ kỹ đi biết bao, thời gian không miễn phí và ta đã tự đánh thuế mình, vậy mà ta lại tưởng nó cho ta mọi thứ.

Nó lấy đi của ta nồng nhiệt thuở ban đầu, ta đã quên mục đích mà mình tồn tại và quên luôn rằng hóa ta cũng ở trong vòng tròn sinh lão bệnh tử ấy.

Thì ra ta và bọn họ là một, ta là Sinh Bệnh Tử cũng là Người.

Câu trả lời của Đức Thế Tôn đến bây giờ ta mới tường tận hết."

Ai sống một trăm năm,Không thấy câu bất tử,Tốt hơn sống một ngày,Thấy được câu bất tử".
 
𝕹𝖊́𝖆𝖓𝖙
Bệnh


By Welts_Welts

Tương truyền rằng, bậc thánh nhân khai quật nên cõi trần gian lại sợ hãi chính thiên hạ mà mình tạo ra ấy không đủ hoàn hảo, sợ hãi sự xảy ra của những xung đột không đáng có.

Vì vậy, Người đã cho ra đời bốn kẻ mang trên mình bốn sứ mệnh khác nhau để cai quản nhân gian và ban cho họ dòng máu của sự bất tử giống như mình, trở thành những tạo vật không bao giờ biết đến cái chết hay sự tan biến.Chúng ta sinh ra đã là quy tắc, là quy luật bất biến của tự nhiên và được Người ưu ái trao cho bốn cái tên: Sinh – Lão – Bệnh – Tử.

Và ta, lại tuyệt nhiên là một kẻ canh giữ đứng trong hàng ngũ đó.

Là thực thể thứ ba mang trên mình những mầm bệnh.Con người hận ta vô cùng.

Song, sao có thể bằng nỗi thống hận mà Sinh đã dành cho ta?

Ta đã đem những tạo vật "đẹp đẽ" của hắn vấy bẩn, làm ô uế những đứa con mà hắn yêu thương.

Nhưng hắn đâu biết rằng, kẻ như ta tồn tại chính là một sự trừng phạt mà Người đã rắp tâm ban cho hắn?Sinh, hắn ăn chơi trác táng lại vô độ.

Những nhân loại, những tạo vật mà hắn coi như "con" chỉ đơn thuần được cho ra đời khi ở đâu đó lại xuất hiện một bản nhạc khiến hắn phấn khích, hân hoan đến tột đỉnh.

Mà ở cái chốn nhân gian trùng trùng, quanh năm luôn xuất hiện những điều mới mẻ, sự vật đổi thay đến chóng mặt thì để tìm kiếm cái gọi là hưng phấn nào có khó gì?Bệnh là sự trừng phạt.Lý do cũng thực quá đơn giản, bệnh đương sẽ làm con người ta ốm yếu, quằn quại trong đau đớn, dù cửa Tử với tay cũng tới nhưng thân xác bất động thì lại tựa như vạn dặm xa xôi.

Sinh vật héo mòn vì bệnh, đau khổ, khắc khoải cũng vì bệnh.

Ta hành hạ chúng như vậy, cốt cũng để khai sáng cho hắn ngộ ra rằng "con" của hắn, nếu có kẻ dư thừa, tất cả đều chỉ là rác rưởi.Mà rác rưởi chỉ đáng bị vứt bỏ.Người được sinh ra vốn không có lỗi, lỗi há chẳng phải tại kẻ sinh?Ta để hắn tận mắt chứng kiến "con" mình quằn quại dưới chân, chứng kiến chúng bất lực chịu đựng những cơn đau xé nát da thịt, linh hồn nát bấy nhưng chẳng thể thoát xác.

Chỉ muốn hắn biết rằng, bản thân hắn là người cha tệ bạc đến thế nào.

Hắn lại cố chấp không hiểu ta để rồi sự trừng phạt vẫn tiếp diễn, giáng xuống những sinh linh vô tội.

Hắn hận, và chữ hận của hắn là vì ta.

Ta đã khiến cho những đứa trẻ của chính hắn, phản bội hắn như thể một lời nguyền gia tộc.Ta vốn muốn để hắn cảm nhận sự dằn vặt trong tâm khảm, ta hành hạ "con" hắn đến điên loạn, đau đớn kéo dài tựa như vô tận.

Chúng càng đau, tâm ta càng thỏa mãn.

Nhưng vì sao, Người lại ban phát cho ta một điểm dừng?

Vì sao lại đến và mang đi mọi đớn đau của chúng chỉ bằng chữ Tử?Hắn giống như kẻ vô hình cuối vòng luân hồi, một kẻ trầm lặng đến đáng sợ.

Hắn tới và cướp đi sinh mạng tất thảy chỉ trong tích tắc.

Và cứ mỗi lần như thế, ta đều chẳng thể làm gì hơn ngoài đứng nhìn.

Ta vốn chán ghét sự bất lực, vậy hà cớ gì hắn lại có quyền khiến ta cảm thấy vô dụng như vậy?Ta hận hắn, hận đến tận xương tủy.Nếu nói nỗi hận của Sinh đối với ta chỉ là vô nghĩa vì người cố chấp từ ban đầu vẫn là hắn thì cũng có kẻ khác vô cùng căm ghét ta.

Kẻ đó chẳng ai khác hơn, chính là Lão.

Với Lão mà nói, ta cùng hắn vốn không phải sự trừng phạt, Lão có thể không cần Bệnh, Bệnh cũng có thể bỏ qua Lão nhưng lại có một thứ gọi là "Quy luật Tự nhiên" do chính Người đề ra.Ta đứng sau hắn, là kẻ thứ ba rào chắn trước hắn đến với Tử.

Quy luật chẳng thể trái cũng không thể chối bỏ vậy ta phải làm sao cho đúng?Ta sinh ra đã là sự dằn vặt, đau đớn từ thể xác đến tinh thần vậy nên đối với Lão, ta chính là miếng đòn hành hạ tàn nhẫn nhất đối với "những đứa con" của hắn.Bốn kẻ bất tử tưởng như không thể dung hòa vào một, ta hận kẻ nào bao nhiêu kẻ đó cũng lại hận ta bấy nhiêu, chúng ta chẳng để ai vào mắt và trận chiến ngầm cứ lớn dần lên trong tâm khảm.Rồi một ngày ta chợt nghĩ, chẳng phải ngay từ đầu nếu không có sự sắp đặt của Người, những xung đột này liệu có bao giờ xảy ra?

Nếu không phải Người ban cho chúng ta cái ân huệ to lớn kia, ân huệ của sự vĩnh hằng, ta cũng sẽ không gặp bọn hắn, càng không cần gieo rắc sự đau đớn kia lên những sinh linh phàm tục, chẳng nhất thiết phải nhìn chúng chịu đựng thống khổ và làm một kẻ phản diện đáng khinh bỉ trong mắt chúng.Vậy, Người cũng chỉ là một kẻ đáng hận mà thôi.Con người hận ta, vạn vật đều chỉ muốn ta biến mất.

Ta là đứa con được tạo ra để trừng phạt kẻ cho ra đời sự sống.

Nhưng nếu một ngày kẻ ấy hiểu ra vấn đề, thì liệu ở cái quy chuẩn kia còn cần thiết một mầm bệnh?

Gượm đã, hình như có một phàm nhân đã từng nói với ta, một kẻ với cái tên Thương Sinh:"Bệnh, tựa như mùa Hạ.

Đó là lúc sinh mệnh trưởng thành.

Một màu Đỏ mãnh liệt trong nhân sinh.

Nhưng con người lại hận bệnh bởi nó đem cho họ cảm giác yếu đuối, nhỏ bé và cay đắng.

Chỉ là bọn họ không nhận ra được cái lợi ích mà bệnh đem lại.

Như chiến tranh, nó là bệnh của loài người.

Con người với nhau luôn đem lòng đố kỵ ghen ghét, đó cũng là bệnh.

Nhưng cũng chính từ đó, con người trưởng thành và phát triển lên một tầm cao mới"Hóa ra, sự tồn tại của ta không hề vô dụng như ta vốn nghĩ.

Trong cái vòng luân hồi dài đằng đẵng, kẻ nào cũng là một phần chẳng thể mất đi.Ta đã ngỡ chỉ mình ta là sự dư thừa.Nhưng nếu thế giới này không có Bệnh, chỉ còn Sinh – Lão – Tử vậy cái chốn trần gian tưởng như mộng ấy, cũng sẽ chỉ đầy rẫy những thiếu sót mà thôi.
 
𝕹𝖊́𝖆𝖓𝖙
Tử


By deepestplaces123

Ta vẫn thường coi những giọt nước trời ấy là dòng lệ của Người mỗi khi Người rủ lòng thương xót thế gian.

Vậy nên nỗi thê lương trong ta cứ dâng đầy lúc ngắm nhìn cơn mưa.Mười hai vạn năm, ta đã quên đi lý do ban đầu mà ta cố sức tìm Người để cầu xin được ban cho dòng thời gian vô tận.

Vì lẽ gì ta lại từng khao khát kiếp sống đằng đẵng này?

Sự tồn tại của ta chỉ là mối thù chung của những kẻ bất tử khác và chắc hẳn của đa phần nhân loại.Mười hai vạn năm, ta biến đổi hết từ hình dạng này thành hình dạng khác để quan sát thành quả của chính bản thân.

Những xúc cảm từng có khi còn là sinh vật có đời sống hữu hạn đã phai nhạt hết nên ta càng lúc càng chẳng thể hiểu vì sao cái chết công bằng đến vậy mà con người lại phản ứng thật khác nhau?

Cánh cổng ta cai quản rộng mở với tất thảy nhân loại, không kể giới tính, quốc tịch, màu da, tuổi tác hay bất cứ thước đo nào con người tạo ra chỉ để dằn vặt nhau trong xã hội vốn đã loạn lạc.

Đã đến như vậy mà ta vẫn chứng kiến bao nhiêu cảnh ly biệt hoàn toàn trái ngược.

Có kẻ khóc, có kẻ cười.

Có kẻ căm thù ta thấu xương, có kẻ tôn xưng ta như thần thánh.

Có kẻ hết lời xua đuổi, có kẻ cầu xin ta đến bên.

Vì sao con người cứ phải phức tạp như thế mà không thể chấp nhận cát bụi chỉ là cát bụi thôi?Một đêm mưa trong mười hai vạn năm, ta thấy Sinh đang u uất ngồi dưới tán cây.

Kẻ thù lớn của ta, nguồn cội của mọi buồn bã khổ đau trên thế gian này lại vẫn thường được tung hô như thánh nhân cao quý nhất.

Nếu không có ả thì ba kẻ bất tử còn lại cũng sẽ không tồn tại, mọi thứ đều tan biến.Ta không ưa gì Sinh nhưng cũng chẳng thấy lòng vui mừng khi ả gặp chông gai trên con đường sáng tạo khởi sinh, lúc đó chỉ nghĩ rằng đã lướt qua nhau thì có thể lên tiếng.

Vậy nên tán ô của ta nghiêng về phía ả cùng câu hỏi: "Ngươi mà cũng có lúc sầu bi vậy à?

Chẳng phải toàn thể nhân loại đều tôn sùng và yêu kính người sao?"

Ả thậm chí không thèm liếc mắt nhìn ta, khoát vạt áo ướt đẫm rồi đáp: "Ta đã phụ lòng những đứa con chính mình tạo ra, chẳng thể bảo vệ chúng."

Dù cho Sinh chẳng có gì tốt đẹp thì nhân loại vẫn mù quáng tin tưởng, ta đã nghĩ rằng ả có phúc mà không biết hưởng.Một ngày mưa trong mười hai vạn năm, Lão đột ngột xuất hiện bên ta trong dáng hình của một cựu chiến binh rệu rã ngồi trên xe lăn.

Ta không ngạc nhiên vì nỗi cô đơn lẫn suy sụp trong mắt hắn, con người nào cũng tiến đến bước đường ấy khi đã cao tuổi.

Hai người chúng ta lặng thinh nhìn ra khung cửa sổ u ám.

Chắc hẳn Lão là kẻ duy nhất hiểu rằng ta là lối thoát an yên nên không bao giờ hắn tỏ ra thù ghét.

Ta chẳng vì vậy mà cảm kích, ta vẫn ước bản thân sẽ biến mất.Một đêm mưa trong mười hai vạn năm, ta quan sát Bệnh gieo rắc vận xui cho con người.

Ả là kẻ bất tử điên rổ nhất trong mắt ta, luôn luôn mừng vui vì nước mắt của nhân loại.

Bệnh chỉ mang tới hủy hoại và đau đớn, ta thật không hiểu lẽ gì mà có những con người lại giả như đã nhận ân huệ từ ả rồi đòi hỏi sự chú ý của người xung quanh?"

Mày không hiểu là do mày quá dễ dãi với nhân loại đó."

Lời nói của ả tựa rắn độc rít bên tai ta.

"Cánh cổng địa ngục mở rộng đón tất cả những con người tận số mà chẳng khiến chúng hiểu ra được giá trị gì!

Mày rỗng tuếch y hệt như bóng tối tạo nên mày vậy!"

Bệnh tật có thể dẫn đến cái chết, ta đã không hiểu vì sao ả lại muốn gây hấn với ta.

Phải chăng vì ta luôn ngáng đường không để ả tung hoành làm nhân loại khốn khổ dài lâu?Mặc cho những xúc cảm khác phai nhạt, nỗi thê lương trong ta suốt từng ấy vạn năm vẫn không thuyên giảm.

Ta cứ mãi ngắm nhìn những cơn mưa rơi và cầu xin một dấu hiệu từ Người để ta hiểu được vì sao bản thân tồn tại.

Sự bất tử không phải đặc ân mà là hình phạt giáng xuống khiến ta mắc kẹt giữa những suy nghĩ rối ren.

Tại sao lại có ta khi nhân loại đa phần thù ghét cái chết?

Tại sao lại có ta khi ba kẻ bất tử kia chỉ chăm chăm tấn công ta?

Tại sao lại...

Tại sao lại...

Hết lớp người này đến lớp người khác biến mất khỏi thế gian, ta vẫn không có câu trả lời.Ta vẫn thường coi những giọt nước trời ấy là dòng lệ của Người mỗi khi Người rủ lòng thương xót thế gian.

Nhưng dường như đấng sáng thế không hề đoái hoài đến tâm tư của bất cứ ai, dù là những đứa con bất tử mà Người gán cho trọng trách phiêu bạt khắp chốn hay những con người bé nhỏ hạn hẹp đến độ không chắc chắn rằng thế lực siêu nhiên tồn tại.

Người chỉ tạo ra một vòng luân hồi chẳng bao giờ có điểm dừng, để bốn kẻ chúng ta giành giật chỗ đứng trong vận mệnh của con người.

Từ trên cao nhìn xuống, Người nghĩ gì về những quân cờ ngu ngốc không thể thoát khỏi guồng quay?Ngày hôm nay, những giọt mưa lạnh giá chẳng khác nào dòng lệ của chính bản thân ta.

Vạn năm nữa trong kiếp bất tử lại sắp tới rồi...
 
𝕹𝖊́𝖆𝖓𝖙
Người


By Hikaru2s

Trên dòng sông hoa thơ mộng của Hương Thành, một chiếc hoạ thuyền lững thững xuôi theo dòng nước.

Dường như nó hoàn toàn hoà lẫn vào trong cảnh sắc xung quanh, nên không ai thấy được nó cả.Lần đầu "hắn" đến nơi này.

Sự phồn hoa cùng với dòng người tấp nập từ mọi nơi của trời đất đều đi qua đây.

"Hắn" cảm nhận được sự ồn ào mà nhân sinh mang lại.Thế nên, "hắn" tiện tay thuê hoạ thuyền, mua Quế Hoa tửu rồi lặng lẽ ở trên thuyền uống rượu, ngắm ban mai và hoàng hôn, thưởng thức nhân sinh trôi.Bỗng một ngày, một chiếc hoạ thuyền hướng đến nơi "hắn" mà tới.

Trên đó có một bạch y công tử, mái tóc dài ra tận sau lưng, trán cao đầy đặn, đầu quấn khăn, tay gảy cổ cầm, bên cạnh là một lò đàn hương, phía sau có thị nữ ôm kì bàn.Vị công tử này với sống mũi anh tuấn, đầu mày cuối mắt có đủ cương nhu, mắt như đan phượng, toát ra ánh sáng như sao, gò má cương nghị lộ vẻ giang sơn nhu tình, đôi môi cũng đầy đủ sắc tình đủ để làm mỹ nhân say mê."

Hắn" nhìn qua rồi mỉm cười châm tửu, lắng nghe tiếng đàn, tiếng huyên náo của thế gian cùng với sự thơ mộng của dòng sông hoà cùng một nhịp."

Chợt vang âm điệu rải giữa trời!

Thưởng rượu, thưởng đời, thưởng hoa rơi,

Dịu dàng âm hưởng, đè trên gió,

Mây sớm ngẩn lòng, chẳng muốn trôi.Ngâm thơ, châm tửu.

Ôi, mộng mị...

Mộng đời, mộng kiếp, mộng nhân sinh,

Thiên hạ xưa nay, say lại tỉnh,

Sinh, Lão, Bệnh, Tử, ắt tường minh."

Tiếng đàn ngừng lại.

Người công tử đứng lên đầu hoạ thuyền, tay phe phẩy quạt mỉm cười."

Thơ hay!

Thơ hay!"

"Tiếng đàn của ngươi cũng rất hay."

"Các hạ khách khí.

Tiếng đàn của tại hạ cũng chỉ làm nền cho vẻ đẹp của cảnh sắc này thôi!"

Vị công tử từ xa chắp tay chào "hắn".Chớp mắt một cái.

"Hắn" bất thình lình xuất hiện ở trên thuyền của vị công tử, ngay bên cạnh cổ cầm mà y vừa đánh, thản nhiên ngồi nhấp rượu như chỗ không người.

Những thị vệ cùng thị nữ xung quanh giật mình, định tấn công "hắn" nhưng người công tử này ngăn lại."

Ngừng!

Đây là khách quý của ta.

Các ngươi lui lại!"

Nói xong vị công tử chắp tay thành khẩn xin lỗi "hắn"."

Vãn bối xin tạ lỗi vì người bên ta vô lễ, mong tiền bối đừng để tâm."

"Không sao.

Trong suốt mấy vạn năm nay... ngươi là người đầu tiên thấy được ta.

Ngươi, tên gì?"

Thương Sinh có chút run rẩy sau khi nghe được từ "vạn năm"."

Thưa ... vãn bối tên là Nghiên Thương Sinh.

Thương trong thương xót, tình cảm.

Sinh trong sinh mệnh, đời người."

"Tên hay, tên hay!

Hahaha!

Tốt, tiếng đàn của ngươi chứa rất nhiều tâm tư.

Vậy nên, ta tới đây giúp ngươi giải đáp khúc mắc trong lòng.

Ngươi có thể nói ra!"

Thương Sinh bị tiếng cười của "hắn" làm chấn động.

Y hít sâu một hơi lấy lại tinh thần liền chắp tay hướng đến "hắn" thi lễ."

Vãn bối cảm tạ ngài.

Vừa rồi ngài có ngâm một bài thơ về Sinh – Lão – Bệnh – Tử.

Vãn bối có chút thắc mắc.

Mong tiền bối lý giải cho vãn bối đôi điều!"

"Về Sinh – Lão – Bệnh – Tử sao?

Đơn giản lắm.

Đó chính là kể về Xuân – Hạ – Thu – Đông mà thôi!

Người sẽ sinh ra vào mùa xuân, gặp bệnh ở mùa hạ, lão hóa khi sang thu rồi chết đi tại mùa đông."

Thương Sinh im lặng ngẫm nghĩ lại về những câu trả lời của "hắn" rồi hỏi."

Vậy kính xin tiền bối lý giải cho vãn bối tại sao lại có sinh lão bệnh tử?"

"Hắn" thấy vậy liền uống một ngụm rượu lớn mới nói."

Sinh Lão Bệnh Tử tồn tại, bởi vì sinh mệnh còn tồn tại trong thiên địa này.

Đó là một vòng luân hồi vô hạn.

Nó là điều hiển nhiên như mưa rơi trên trời hay đông tàn xuân sang vậy!"

"Hắn" đi ra đầu hoạ thuyền, nhìn trời hoàng hôn, nhìn về nhân sinh trôi qua trước mặt."

Mọi sinh mệnh khi sinh ra đều mang theo ý niệm của cả thiên địa.

Ví như mưa.

Nó là hột nước ở trên trời là Sinh, trải qua cả quãng đường dài tụ hợp lại để trưởng thành là Lão.

Khi nó bị ngăn chặn bởi cỏ cây hoa lá thì là Bệnh, nhưng dù gì đi nữa nó vẫn sẽ rơi xuống đất, lúc đó nó sẽ Tử.

Cả quá trình đó mang theo ý mệnh của trời đất vạn vật."

"Và vòng luân hồi nhân sinh sẽ tiếp diễn kể cả sau khi chết.

Mưa, chết khi rơi xuống đất.

Nhưng ngươi đâu biết rằng nó chết đi, nó được đất giữ lại, tích tụ thành hơi nước rồi bay lên trời để tiếp tục vòng luân hồi mới.

Và ngươi cũng đâu để ý đến việc nhờ có nó mà mọi sinh mệnh ở dưới đất được ban cho sự sống; cây cỏ, động vật và con người đều cần nước, đó lại trở thành Sinh.

Không có Tử thì làm sao có Sinh, không có Sinh thì làm sao có Bệnh và Lão, không có Bệnh và Lão thì làm sao có Tử.

Vòng lặp luân hồi đó, một thứ không được thiếu!"

Thương Sinh kinh ngạc nhìn vào "hắn".

Dường như y đã hiểu ra đôi chút nhưng cũng có chút mập mờ không rõ."

Có lẽ ngươi vẫn còn chưa hiểu rõ.

Nhưng đến một lúc nào đó khi ngươi thông suốt, đó là lúc ngươi sẽ gặp lại ta."

"Hắn" mỉm cười để bầu rượu lên bàn rồi quay đi."

Đây là quà của ta cho ngươi mượn, Nhân Sinh Bình chứa Nhân Sinh Tửu.

Ngươi chỉ cần giữ nó bên người thì ngươi sẽ gặp được bọn họ, những người đã theo chân ta thuở đầu.

Đi theo họ, ngươi sẽ hiểu được thôi.

Lần sau gặp lại, không biết là bao lâu."

"Tiền bối..."

Chưa dứt lời, Thương Sinh liền tỉnh lại từ trong giấc mộng, còn "hắn" đã biến mất một cách lặng lẽ và bất ngờ.

Tựa như, bình rượu kia tự dưng xuất hiện và ở chỗ đó ngay từ ban đầu, vốn không có ai cả....Thời gian gấp rút trôi qua, từng thời đại, thời kì đến rồi đi như những dòng sông chảy ra biển cả.

"Hắn" vẫn hoà mình vào trong dòng nhân sinh vô bờ bến.Cho đến một ngày, "hắn" đang trầm ngâm ngắm nhìn dòng sông Thames êm đềm ở một góc phố phía Nam nước Anh.

Một bóng người xuất hiện ngồi trước mặt "hắn" phá hỏng cảnh quan bằng một bầu rượu cũ kỹ.

Một bầu rượu nhìn qua tưởng chừng như đã bị ăn mòn dần theo những năm tháng dài đằng đẵng tang thương."

Người, đã lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?"

"Tử à.

Thật hiếm khi gặp con ở một nơi êm đềm như thế này đấy!"

Nhìn vào bầu rượu tang thương kia, "hắn" mỉm cười."

Vậy là, con đã gặp thằng nhóc rồi à?"

"Đúng, con đã gặp hắn.

Tên nhóc đó là một trong những người dai dẳng nhất mà con đã từng biết.

Tựa như Sinh vậy!"

"Nhưng tính cách của thằng nhóc khác với Sinh, đúng chứ, Tử?"

"Đúng vậy, tính cách thằng nhóc ngược với Sinh, sống hợp với Lão.

Hơn nữa, nó còn cảm thông với Bệnh.

Chỉ có điều..."

"Nó lại ghét con như ba người họ.

Đó cũng là lý do, nó không thể trải qua được tuế nguyệt ăn mòn..."

"Cái này ... con không muốn bàn thêm.

Chỉ là, con đến để thực hiện di nguyện cuối của thằng nhóc.

Trả lại cho Người, thứ này!" – Tử đẩy bầu rượu tang thương về phía "hắn"."

Đến cuối cùng người nó nhờ lại là con à?"

"Bởi vì, đến cuối cùng, thằng nhóc mới gặp được con."

"Vậy sao?

Giờ ta hiểu rồi.

Cảm ơn con, Tử."

Tử biến mất để "hắn" ở lại nơi đó, lẳng lặng thở dài."

Ta đã đứng nhìn dòng thời gian vô hạn chảy, đứng ngắm từng tầng không gian hư vô, ở đằng trước sinh mệnh lực viết nên câu chuyện nhân gian.

Người hữu duyên, nay lại trở thành vô duyên, vô phận.

Để cuối cùng chỉ còn lại chúng ta giữa luân hồi vô tận này.

Sinh Lão Bệnh Tử, ta hiểu rồi, cuộc đời này, ta sẽ trở thành người lái đò cho các ngươi."
 
Back
Top Bottom