Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà

Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 60: Bày sạp



Khi Tô Trúc Tâm gặp lại Tiêu Vị Phàm, bên cạnh anh có thêm một người.

Không phải ai khác, chính là Chu Huệ Huệ hôm qua nghi ngờ cô có ý đồ với Tiêu Vị Phàm.

Không biết Chu Huệ Huệ nghe ngóng được tin tức từ đâu, nói Tiêu Vị Phàm và Tô Trúc Tâm sáng sớm phải lên trấn, cô ta cũng đến đầu thôn chờ rất sớm, mặc một chiếc váy hồng trông vô cùng xinh xắn.

Ánh mắt Tô Trúc Tâm dừng lại trên mái tóc cô ta.

Mãi đến khi Tiêu Vị Phàm gọi một tiếng, cô mới dời sự chú ý đi, "Tô cô nương."

" Tiêu công tử đến sớm thật đó." Tô Trúc Tâm hoàn hồn, cười với đối phương.

Bây giờ mỗi ngày cô đều dậy sớm chạy một vòng quanh thôn trước khi trời sáng, vốn tưởng đến giờ này vẫn còn sớm, không ngờ Tiêu Vị Phàm còn đến sớm hơn cô.

Tiêu Vị Phàm dời tầm mắt đi, không đáp lời.

Chu Huệ Huệ lại phát hiện Tô Trúc Tâm liên tục nhìn lên đầu mình.

Cô ta đưa tay sờ chiếc trâm cài đầu trên tóc, vẻ mặt đắc ý, "Cô cũng biết nhìn hàng đấy, đây là mẹ nuôi đặc biệt mang về cho tôi từ kinh thành..."

Nói được một nửa, dường như cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta vội vàng che chiếc trâm cài đầu bạc lại không cho Tô Trúc Tâm nhìn, "Tô Trúc Tâm! Cô lại thèm muốn đồ của tôi sao? Cô đúng là đồ ăn trộm, cái gì tốt cũng muốn!"

Chiếc trâm cài đầu này, là mẹ nuôi cô ta khi còn nhỏ lên kinh thành thăm người thân đặc biệt mang về cho cô ta, cả thôn Vân Khê chỉ có cô ta có chiếc trâm cài đầu này, bây giờ Tô Trúc Tâm lại thèm muốn đồ của cô ta?

Ánh mắt Tô Trúc Tâm bị che khuất, có chút tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

Chiếc trâm cài đầu đó là đồ tốt không sai, tay nghề tinh xảo, tuy cô chưa từng thấy đồ tốt như vậy, nhưng mấy ngày nay học được chút ít từ Trương thái bà cũng có thể thấy được tay nghề tinh xảo.

Chỉ là kiểu dáng hơi cũ kỹ.

Nhưng với tay nghề này, ra giá trên trời cũng không quá đáng.

Cô nhìn ra, tay nghề này còn giỏi hơn tay nghề của Trương thái bà nữa.

Tô Trúc Tâm không lên tiếng, Chu Huệ Huệ cho rằng cô chột dạ, "Sao, không dám nói gì nữa à? Cô đúng là đồ ăn trộm, khăn tay của tôi cô thích thì cô cướp kiểu dáng, bây giờ lại thèm muốn trâm cài đầu của tôi, nhưng Tô Trúc Tâm, cho dù cô có nhớ được kiểu dáng trâm cài đầu của tôi thì sao? Cô tưởng cô có thể làm ra cái giống hệt sao?"

Tô Trúc Tâm bị cô ta lải nhải đến mức không chịu nổi, lúc ngồi lên xe lừa, cuối cùng cũng cười như không cười nhìn cô ta, "Sao cô biết tôi không làm được? Đừng quên, bây giờ tôi đã bái Trương thái bà làm sư phụ rồi, cô nghĩ tay nghề của bà ấy, có dạy được tôi không?"

Sắc mặt Chu Huệ Huệ đột nhiên thay đổi.

Tay cô ta chỉ vào Tô Trúc Tâm run rẩy, "Tiêu đại ca! Huynh phải làm chứng cho Huệ Huệ, Tô Trúc Tâm tiện nhân này đúng là đồ ăn trộm, trước đó đã trộm khăn tay của muội, bây giờ còn muốn trộm trâm cài đầu của muội, cô ta đã thừa nhận rồi!"

Tiêu Vị Phàm ngay cả liếc mắt nhìn cô ta cũng lười, "Rốt cuộc chiếc khăn tay đó là chuyện gì, Chu cô nương tự hiểu rõ trong lòng, cần gì phải vậy?"

Chu Huệ Huệ bị mất mặt, thấy hai người kia đều không thèm để ý đến mình, đành phải tức tối ngậm miệng ngồi sang một bên.

Xe lừa chạy nhanh đến trấn.

Vừa hay đến chợ sớm, người qua lại rất náo nhiệt, Tô Trúc Tâm đi xem Vãn Nương trước, nhưng cửa tiệm của cô ấy đóng chặt, hỏi ông chủ cửa tiệm bên cạnh, nói cô ấy đã mấy ngày không đến mở cửa tiệm rồi.

Tô Trúc Tâm không khỏi có chút lo lắng.

Có phải Vãn Nương đã gặp chuyện gì không may rồi không?

Cô thấp thỏm trong lòng, lập tức muốn đến nhà Vãn Nương xem thử.

Nhưng vừa bước đi, đã bị Tiêu Vị Phàm bên cạnh kéo lại, "Đang là chợ sớm, cô bày sạp quan trọng hơn, tôi đi xem giúp cô."

"Sao có thể được?" Tô Trúc Tâm nhớ đến chuyện Tiêu Vị Phàm hôm qua nói hôm nay lên trấn có việc phải làm, "Huynh còn có việc phải làm, sao có thể làm lỡ việc của huynh được?"

"Không sao." Dù sao cửa tiệm của Vãn Nương cũng không mở, Tiêu Vị Phàm trải một tấm vải hoa trước cửa tiệm, "Dù sao chúng ta cũng không kịp chuyến xe lừa buổi sáng về rồi, việc của tôi lát nữa làm cũng được."

Anh ra hiệu cho Tô Trúc Tâm bày trâm cài đầu trong gói lên vải hoa, còn mình thì nhìn xung quanh.

Cách đó không xa, có một tên ăn mày đang nhìn chằm chằm về hướng này.

Tô Trúc Tâm theo chỉ dẫn của anh bày trâm cài đầu lên, lại cảm thấy có chút ngại ngùng, "Thực sự làm phiền huynh quá Tiêu đại ca... tôi lại nợ huynh một ân tình rồi."

"Cái này tính cho Vãn Nương." Tiêu Vị Phàm chỉ nói một câu như vậy rồi đi về hướng nhà Vãn Nương.

Tô Trúc Tâm nhìn theo bóng lưng anh hòa vào dòng người, không hề chú ý đến việc anh rẽ vào một con hẻm rồi đi đến bên cạnh mấy tên ăn mày.

Trấn khác với thôn Vân Khê, trâm cài đầu gỗ không phải là thứ hiếm lạ, ngay cả trâm cài đầu bạc, Tô Trúc Tâm cũng thấy mấy cô gái cài trên đầu, chỉ là trâm cài đầu của cô có kiểu dáng mới lạ đẹp mắt, vẫn thu hút không ít ánh mắt của các cô gái.

Sạp hàng nhỏ đơn sơ nhanh chóng bị ba năm người vây quanh.

Thấy có người chú ý, Tô Trúc Tâm vội vàng mời chào khách, "Cô nương, cô đừng thấy trâm cài đầu gỗ của tôi không bắt mắt, cái này làm từ cành đào đấy, còn chạm khắc hoa đào, nhất định sẽ mang đến vận đào hoa cho cô nương, chẳng mấy chốc sẽ tìm được lang quân như ý!"

Cô bận rộn chào hàng trâm cài đầu của mình, không hề chú ý đến Chu Huệ Huệ đang nhìn chằm chằm mình cách đó không xa.

Và, Tiêu Vị Phàm đang đưa mấy đồng tiền đồng cho tên ăn mày ở phía bên kia.

"Cho một chút, bà chủ cửa tiệm kia đi đâu rồi?"

Tên ăn mày tung mấy đồng tiền đồng, hơi mở to mắt, "Không phải người ở trấn này à? Bà chủ kia mấy ngày trước bị trượng phu đánh cho một trận, bị lôi từ cửa tiệm về nhà, cả một vệt m.á.u dài đấy, đã mấy ngày không đến rồi, không biết còn sống không."

"Nếu các người thích cửa tiệm đó, tôi khuyên các người đừng mua, bà chủ không biết bị đánh bao nhiêu lần trong đó rồi, cửa tiệm đó xui xẻo lắm! Không ai dám đến đâu!"

"Cảm ơn." Tiêu Vị Phàm nói lời cảm ơn, lại liếc nhìn Tô Trúc Tâm một cái, thấy cô đang bán trâm cài đầu, những người bán hàng xung quanh cũng không có vẻ gì là muốn chèn ép cô, lúc này mới hơi yên tâm, đứng dậy nhanh chân đi về phía nhà Vãn Nương.

Anh vừa đi, Chu Huệ Huệ liền đi đến trước sạp hàng của Tô Trúc Tâm, "Trâm cài đầu rách nát gì thế này, vừa mua về đã gãy rồi!"

Chiếc trâm cài đầu bị bẻ làm đôi ném xuống trước mặt Tô Trúc Tâm.

Tô Trúc Tâm vừa định nói không thể nào, ngẩng đầu lên liền đối diện với mặt Chu Huệ Huệ.

Cô suýt chút nữa bật cười.

Chu Huệ Huệ quả thực là có bản lĩnh, thấy cô không vừa mắt, ngay cả chuyện làm ăn của cô cũng muốn chen chân vào?

Cô vốn định giải thích với mọi người Chu Huệ Huệ là người cùng thôn với mình, nhưng nghĩ lại, đây là trên trấn, không ai biết hai người họ, lời giải thích này có lẽ còn bị cho là cô chột dạ.

Lại nhìn chiếc trâm cài đầu kia.

Quả nhiên, cô đã nói rồi mà, cô chưa từng bán trâm cài đầu cho Chu Huệ Huệ, Chu Huệ Huệ sao lại nói trâm cài đầu của cô không dùng được.

"Vị cô nương này." Nhặt chiếc trâm cài đầu gãy làm đôi trên đất lên, Tô Trúc Tâm đặt trên tay cho khách hàng nhìn, “Tay nghề này vừa nhìn là đã không giống của tôi, vị cô nương này, thứ đồ cô mua từ chỗ khác tới đừng đổ lên đầu tôi, hơn nữa...”

Cô cố ý ngập ngừng, bước tới chỗ một vị cô nương trong số đó, “Vị cô nương này đã tới từ lúc tôi mới bày sạp hàng, cô chắc là có thể làm chứng cho tôi, tôi chưa từng bán trâm cho cô nương.”
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 61: Lo cho cô



Tô Trúc Tâm đứng bên cạnh cô gái kia quả nhiên tiếp lời, "Đúng vậy, từ khi cô nương này bày sạp tôi đã đứng ở đây rồi, người mua trâm cài đầu chỉ có hai người, tôi đều nhận ra, sao lại có cô ở đây!"

Chu Huệ Huệ lập tức cảm thấy mấy ánh mắt đều b.ắ.n về phía mình, nhìn chằm chằm, khiến cô ta sởn cả gai ốc.

Mấy cô nương bên cạnh vẫn còn xì xào bàn tán.

"Đồ rách nát gì cũng mang ra ăn vạ, đồ này không cùng đẳng cấp, coi chúng ta đều mù à."

"Đúng vậy, không biết có phải chủ tiệm trang sức nào phái đến không, ây, các cô có nhận ra cô ta không?"

"Không nhận ra, nhìn cách ăn mặc này, tục tĩu như vậy, chắc là người từ mấy thôn kia đến rồi?"

"Hừ, người nhà quê này, quả thực là vừa nghèo vừa bẩn tính."

Từng câu từng chữ như d.a.o găm, từng nhát từng nhát đ.â.m vào tim Chu Huệ Huệ.

Cô ta không còn mặt mũi nào đối diện với đám người này nữa, che mặt chạy đi.

Tô Trúc Tâm nhìn bóng lưng cô ta, cũng không biết mình nên nói gì cho phải.

Cùng là người thôn Vân Khê, bản thân cô lại từng làm người ác, đương nhiên biết làm người ác sẽ có kết cục gì, cũng có lòng khuyên Chu Huệ Huệ làm việc thiện đừng làm những chuyện này nữa.

Nhưng Chu Huệ Huệ như vậy, cô có nói, e là người này cũng không nghe, còn cho rằng cô giả vờ tốt bụng.

Thôi vậy, bây giờ cô còn lo cho bản thân mình không xong, nào quản được chuyện của Chu Huệ Huệ.

Mỗi người tự có nhân quả, đợi đến ngày nào đó Chu Huệ Huệ vấp ngã như cô, sẽ tỉnh ngộ thôi.

Thở dài một hơi, Tô Trúc Tâm nhanh chóng nở nụ cười, liên tục nói lời cảm ơn với cô gái bên cạnh, "Cảm ơn cô nương đã làm chứng cho tôi, cũng cảm ơn mấy vị cô nương, vậy đi, nếu các cô nương thích, tôi bán rẻ cho các cô!"

Vừa nói, vừa trả lại một phần tiền cho hai cô nương vừa mua trâm cài đầu.

Mấy người vây quanh sạp hàng thấy cô thực sự trả lại tiền giảm giá, không khỏi càng thêm cảm kích, "Đừng nói vậy, cô ta oan ức cho cô, chúng tôi sao có thể đứng nhìn làm ngơ được? Hơn nữa, trâm cài đầu của cô làm tinh xảo như vậy, sao có thể so được với đồ rách nát cô ta lấy ra, đúng rồi, kiểu dáng này chúng tôi chưa từng thấy bao giờ, đẹp quá, đều là cô tự chạm khắc sao?"

Tô Trúc Tâm bị khen đến đỏ mặt, liên tục đáp lời, "Đúng vậy, tôi rảnh rỗi thì vẽ tranh ở nhà, mấy chiếc trâm cài đầu này đều là tôi tự làm, nếu có cái nào hỏng, các cô cứ mang đến đổi cho tôi!"

Dù sao cành đào là chặt trên núi, căn bản không tốn tiền, cho dù thực sự hỏng, cô cũng không lỗ vốn.

Nghe nói còn có sự đảm bảo này, các cô gái càng thêm hưng phấn, mỗi người đều động tay chọn trâm cài đầu trên sạp.

Chẳng mấy chốc, trâm cài đầu bày đầy một tấm vải hoa đã được chọn sạch.

Còn có mấy cô nương nghe tin chạy đến chưa mua được, liên tục hỏi cô khi nào có hàng mới.

Tô Trúc Tâm vô cùng lo lắng, cô vốn tưởng người trên trấn này quen nhìn đồ tốt, sẽ không coi trọng mấy chiếc trâm cài đầu gỗ mộc mạc của cô.

Đột nhiên bị hỏi như vậy, khiến cô nói năng cũng lắp bắp, "Các vị cô nương đừng vội, đừng vội, tôi là người thôn Vân Khê, mỗi ngày chỉ đến một chuyến, hàng hôm nay đều bán hết rồi, nếu các cô nương thích, ngày mai lại đến! Đều có, đều có!"

"Vậy ngày mai cô còn bày sạp ở đây không?"

"Ngày mai còn có bao nhiêu? Tôi mua hết!"

"Mua đồ phải có trước có sau, cô nương này, tôi muốn mua hàng ngày mai, tôi đến trước!"

Thấy mấy cô nương sắp đánh nhau, Tô Trúc Tâm vội vàng đưa tay tách họ ra, "Các vị cô nương đừng vội, đều sẽ có, chỉ cần tay tôi còn làm được, trâm cài đầu sẽ không hết hàng!"

Sau khi cô liên tục đảm bảo ngày mai nhất định sẽ đến, nhất định sẽ có nhiều trâm cài đầu hơn, mấy cô gái vây quanh mới lưu luyến rời đi.

Tô Trúc Tâm thu dọn vải hoa, thấy Tiêu Vị Phàm vẫn chưa về, liền định đi tìm anh.

Vừa đi đến trước cửa nhà Vãn Nương, liền nghe thấy tiếng động lớn từ bên trong truyền ra.

Tô Trúc Tâm thầm kêu không ổn, nhanh chân xông lên.

Quả nhiên bên trong có hai người đang giằng co, một trong số đó không phải Tiêu Vị Phàm thì còn là ai.

"Tiêu đại ca!" Tô Trúc Tâm kêu lên một tiếng, không dám xông lên, cô không biết võ công, qua đó e là sẽ gây thêm phiền phức cho Tiêu Vị Phàm, nếu là trước kia còn có thân hình mập mạp, có thể dùng sức đè người, nhưng bây giờ...

Nhìn gã đàn ông đang giằng co với Tiêu Vị Phàm, Tô Trúc Tâm do dự.

"Mau đi báo quan!" Tiêu Vị Phàm một tay vẫn giữ chặt cổ gã đàn ông kia, eo anh bị gã đàn ông ôm chặt ép vào cây không thể động đậy, nếu không phải tay anh vẫn còn bóp cổ đối phương, e là lúc này đã không địch lại rồi.

Tô Trúc Tâm đáp một tiếng, quay người chạy đi.

May mà mấy ngày nay cô có thói quen dậy sớm chạy bộ, thân thể nhẹ nhàng đồng thời bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc đã đến nha môn báo quan, rồi dẫn theo quan sai đến nhà Vãn Nương.

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Vị Phàm đỏ bừng, bụng anh bị đầu gã đàn ông kia đè chặt, sau lưng lại là cây, toàn thân không thể động đậy, khó chịu muốn chết.

Một đám quan sai vội vàng xông lên tách hai người ra.

Thấy sắp sửa khóa cả Tiêu Vị Phàm lại, Tô Trúc Tâm bước lên ngăn cản, "Nhầm rồi nhầm rồi quan sai đại ca ơi, người này vô tội."

"Vô tội gì? Đánh nhau là cả hai bên đều sai, đi đi đi, cùng đến nha môn!" Quan sai không thèm nhìn Tô Trúc Tâm một cái, vừa đeo xiềng xích lên tay Tiêu Vị Phàm vừa định dẫn người đi.

Tô Trúc Tâm sốt ruột nhìn xung quanh, "Đã xảy ra chuyện gì, Tiêu đại ca, huynh mau giải thích đi, không thể thực sự đến nha môn được, Vãn Nương đâu? Vãn Nương ở đâu?"

"Ở trong nhà." Tiêu Vị Phàm ho khan mấy tiếng mới hoàn hồn, "Trương Má Tử muốn bán cô ấy cho người này, tôi ngăn lại, Trương Má Tử chạy rồi, Vãn Nương bị đánh bị thương, chắc là vẫn còn hôn mê, tôi đến nha môn một chuyến, cô đi mời đại phu đến xem cho Vãn Nương, có cô ấy làm nhân chứng, tôi sẽ không sao đâu."

Tô Trúc Tâm lần lượt đáp lời, nhìn anh và gã đàn ông kia cùng bị quan sai dẫn đi, lúc này mới nhanh chân chạy vào nhà xem tình hình của Vãn Nương.

Bây giờ trong nhà không có ai, trượng phu của Vãn Nương cũng không biết có đột nhiên quay về hay không, Tô Trúc Tâm không thể cứ để cô ấy một mình ở đây, nghĩ ngợi một lát, dứt khoát cõng người lên, đi theo sau người của nha môn.

Cô cõng người đi chậm, người phía trước cũng không phát hiện.

Mãi đến khi ra khỏi con hẻm gặp người, có người nhìn thấy Vãn Nương đầy m.á.u trên người kinh hô một tiếng, Tiêu Vị Phàm phía trước mới quay đầu lại.

Đôi mày tuấn tú nhíu chặt, Tiêu Vị Phàm có vẻ không vui, "Không phải bảo cô đi tìm đại phu sao? Sao lại tự mình cõng người đến đây?"

"Ngươi còn có thời gian lo cho người khác?" Tiêu Vị Phàm vừa nói một câu, đã bị quan sai đẩy về phía trước, trong miệng còn lẩm bẩm, "Lo cho bản thân ngươi trước đi, đánh nhau là phải ngồi nhà lao mấy ngày đấy."

Tiêu Vị Phàm không sợ ngồi nhà lao, anh giúp người, lại không làm sai chuyện gì, cho dù phải ngồi nhà lao oan cũng đáng.

Chỉ là Tô Trúc Tâm thân hình đã khác trước kia, cô thực sự có thể cõng một Vãn Nương đi một quãng đường dài?
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 62: Cứu người



"Tiêu đại ca yên tâm!" Tô Trúc Tâm khí thế ngút trời, cô ngày ngày rèn luyện, tuy gầy đi, nhưng tinh thần trên người lại sung mãn hơn trước kia rất nhiều, đừng nói là cõng một Vãn Nương, cho dù bảo cô chạy thêm ba năm cây số cũng dư sức.

Câu nói này khiến Tiêu Vị Phàm yên tâm hơn nhiều.

Hai người tách nhau ra ở ngã ba phía trước, Tô Trúc Tâm cõng Vãn Nương tùy tiện tìm một tiệm thuốc, cô ấy bị thương rất nặng, trên trán còn có một vết sẹo đã đóng vảy m.á.u rất rõ ràng, trên người càng đầy những vết roi.

Tô Trúc Tâm chỉ nhìn một cái đã không nỡ quay đầu đi.

Tên Trương Má Tử đó, quả thực không phải là người!

"Xiiiit..." Đại phu vừa nhìn thấy vết thương trên người Vãn Nương đã hít một ngụm khí lạnh, "Cô nương, lão phu không tiện, làm phiền cô lau rửa vết thương cho vị phu nhân này, lão phu có khăn tay đây, lau sạch sẽ rồi mới biết bị thương thế nào."

Tô Trúc Tâm đáp một tiếng, nhận lấy khăn tay cẩn thận lau rửa vết m.á.u trên người Vãn Nương.

Đến khi cả một chậu nước trong veo biến thành màu máu, khuôn mặt dính đầy m.á.u của Vãn Nương mới lộ ra.

Đại phu ghé lại xem, "May mà chỉ bị va đập đầu, tuy chảy nhiều máu, nhưng không nghiêm trọng, chỉ là vết thương sâu, lão phu có thuốc cầm m.á.u khử ứ, cô nương thoa cho cô ấy, mỗi ngày bôi, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi."

Nghe Vãn Nương không bị thương nặng, Tô Trúc Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nghĩ đến Tiêu Vị Phàm sống c.h.ế.t chưa rõ, lòng cô lại treo lên, "Đại phu, không biết cô ấy khi nào mới tỉnh lại? Tôi có một người bạn, vì cứu cô ấy, bây giờ vẫn còn ở nha môn chờ cô ấy đến làm chứng."

Đại phu không lên tiếng, chỉ lấy kim châm mấy mũi trên người Vãn Nương.

Chỉ một lát sau, Vãn Nương liền từ từ tỉnh lại.

Sau một tiếng kêu đau đớn, cô từ từ mở mắt, "Đừng... đừng đánh..."

Tiếng kêu theo bản năng này khiến Tô Trúc Tâm không khỏi đau lòng.

Đã phải chịu bao nhiêu trận đòn, đến mức tỉnh lại cũng kêu đừng đánh?

Cô cúi người xuống, nhẹ nhàng an ủi, "Vãn Nương, tôi là Trúc Tâm, không sao rồi, cô ra ngoài rồi, Trương Má Tử sẽ không đánh cô nữa đâu."

"Tô cô nương..." Trong con ngươi phản chiếu dáng vẻ Tô Trúc Tâm, Vãn Nương lập tức rơi nước mắt, "Mau, mau đi cứu Tiêu công tử!"

Cô ấy kích động, giãy giụa muốn đứng dậy, Tô Trúc Tâm sợ cô ấy lại va đập đầu, vội vàng giữ người lại, "Tôi đã báo quan rồi, Tiêu công tử đi theo quan sai rồi, Vãn Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt Vãn Nương ngơ ngác, mãi mới kể lại chuyện đã xảy ra, "Mấy ngày trước, Trương Má Tử lại đến cửa tiệm tôi đòi tiền, tôi nói không có tiền, không đưa được, hắn ta nổi cơn điên, túm lấy tôi đánh."

"Đánh ở cửa tiệm có người ngăn cản, hắn ta liền mang tôi về nhà, trói tôi lại, không cho ăn cơm, không cho uống nước, nhất định bắt tôi giao tiền mới chịu thả tôi, nhưng tôi thực sự không có tiền."

"Hắn ta nhốt tôi mấy ngày, đoán chừng cũng nhìn ra tôi thực sự không có tiền, liền nghĩ đến việc bán tôi, lấy tiền mua dâm cũng được."

Nói đến đây, Vãn Nương đã khóc không thành tiếng, "Hôm nay hắn ta tìm một người đàn ông đến, nói đã định giá một trăm văn tiền cho tôi hầu hạ hắn ta một ngày, tôi thế nào cũng không chịu, đang giằng co thì Tiêu công tử đến, Trương Má Tử thấy đánh không lại huynh ấy, liền muốn mang tôi đi, giằng co thì đầu tôi đập vào cửa, liền không biết gì nữa."

Tô Trúc Tâm hít sâu một hơi.

Cô đã không thể kìm nén được sự tàn bạo trong lòng.

Đây có còn là người không! Tên Trương Má Tử này có còn là người không!

Cô tức giận đến cực điểm, hận không thể Trương Má Tử bây giờ đang ở trước mặt mình, để cô đánh cho một trận.

Nhưng trong nha môn vẫn còn một Tiêu Vị Phàm đang chờ, Tô Trúc Tâm không rảnh tức giận, đỡ Vãn Nương dậy muốn đi, "Cô còn đi được không, Tiêu công tử còn ở trong nha môn chờ, cô phải đến làm chứng, nếu không huynh ấy sẽ bị khép tội đánh nhau, phải ngồi nhà lao đấy."

"Đi được, đi được!" Dù Vãn Nương đau nhức khắp người, nhưng vừa nghe ân nhân vì mình mà ngồi tù, vội vàng bò dậy.

Tô Trúc Tâm trả tiền thuốc, đỡ Vãn Nương nhanh chóng chạy đến nha môn.

Có lời khai của Vãn Nương, Tiêu Vị Phàm nhanh chóng được thả ra, chỉ là chuyện đi hay ở của Vãn Nương, trở thành vấn đề lớn nhất.

"Cô có muốn đi đâu không?" Tô Trúc Tâm không muốn cô ấy về nhà, Trương Má Tử là quả b.o.m hẹn giờ, ai biết lúc nào lại xông ra gây chuyện.

Vãn Nương lắc đầu, cô ấy từng nghĩ đến việc rời đi, nhưng cũng không biết nên đi đâu, bây giờ lại mang đầy thương tích, trong nhà còn một đứa con, cô ấy có thể đi đâu?

Tô Trúc Tâm do dự một lát, "Hay là, về nhà tôi?"

Nhà họ Tô cũng có thể cho cô ấy ở tạm.

Vãn Nương giật mình liên tục xua tay, "Sao dám làm phiền ân nhân, cô đã ba lần bốn lượt cứu tôi, tôi sao dám làm phiền ân nhân nữa!"

"Cô đừng sợ." Tô Trúc Tâm nắm tay cô ấy, nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, mới nhỏ giọng nói, "Nhà tôi không trong trấn, ở thôn Vân Khê, còn xa đây lắm, nếu cô muốn, có thể về nhà tôi, Trương Má Tử sẽ không tìm được cô đâu."

"Nếu cô thực sự lo lắng gây phiền phức cho tôi, thì đưa cửa tiệm này cho tôi, coi như tiền công ở nhà tôi, được không?"

Vãn Nương càng không muốn, "Cửa tiệm này Trương Má Tử ngày nào cũng đến, nếu đưa cho cô, chẳng phải cô sẽ gặp rắc rối lớn sao!"

"Không đâu." Lần này không đợi Tô Trúc Tâm lên tiếng, Tiêu Vị Phàm bên cạnh đã tiếp lời, "Có tôi ở đây, hắn ta không làm gì được Tô nương hết."

Tô Trúc Tâm luôn cảm thấy câu nói này có gì đó kỳ lạ, nhưng cô một lòng muốn mang Vãn Nương đi, cũng không rảnh bới lông tìm vết Tiêu Vị Phàm, "Đúng vậy, cô cũng tận mắt thấy rồi, Trương Má Tử sao đánh lại Tiêu công tử, cô cứ đưa cửa tiệm cho tôi là được, đợi mấy ngày nữa Trương Má Tử không đến nữa, cô lại quay về cũng được."

Vãn Nương thở dài, "Tôi đã không còn ý định làm ăn nữa, bây giờ chỉ muốn mang theo con sống yên ổn, chỉ là cửa tiệm này, tôi thực sự không dám bán cho ân nhân."

Tô Trúc Tâm há miệng.

Cô vừa định nói gì đó, khuỷu tay liền bị Tiêu Vị Phàm nhẹ nhàng huých một cái.

Quay đầu lại, đối diện với ánh mắt thâm ý của người sau.

Không hiểu sao, Tô Trúc Tâm lại hiểu được thâm ý trong mắt anh.

Cô hít sâu một hơi, dùng giọng điệu nghiêm túc nói lại, "Nếu cô nói tôi là ân nhân của cô, vậy bây giờ ân nhân muốn cửa tiệm của cô, cô có bằng lòng cho không?"

Vãn Nương ngẩn người.

Cô ấy sao lại không hiểu ý của Tô Trúc Tâm, dù lời lẽ có gay gắt, nhưng lòng vẫn không thay đổi.

Tô Trúc Tâm muốn giúp cô ấy, cô ấy biết, nhưng Trương Má Tử là một mối họa, không thấy cô ấy, sẽ đập phá cửa tiệm, Tô Trúc Tâm đã cứu cô hai lần, cô ấy sao có thể hại người ta!

Vãn Nương từ từ lắc đầu, "Vãn Nương nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân nhân, cửa tiệm này, thực sự không thể cho được!"

"Vậy thì đến nhà họ Tô làm trâu làm ngựa vậy." Tiêu Vị Phàm đột nhiên lên tiếng bên cạnh, "Dù sao cô cũng muốn làm trâu làm ngựa rồi, cửa tiệm này cũng không lo được nữa, vậy thì nhượng lại cho Tô cô nương đi.”
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 63: Tiêu Vị Phàm khẩu thị tâm phi



Lời này vừa nói ra, đừng nói là Vãn Nương không tiếp lời được, ngay cả Tô Trúc Tâm cũng không nhịn được muốn cười.

Nhân lúc Vãn Nương còn ngẩn người tại chỗ, Tiêu Vị Phàm ra vẻ muốn đi, "Mấy ngày cô bị nhốt, con cô đâu?"

Vãn Nương nhất thời không phản ứng kịp, đi theo bước chân Tiêu Vị Phàm về phía trước, "Tôi thường xuyên bị đánh, lúc không chăm sóc được con, Vương đại nương ở nhà bên cạnh sẽ giúp tôi trông nom con, mấy ngày nay, Vân Nhi ở nhà Vương đại nương."

Cô con gái cô ấy sinh, tên là Vân Nhi.

Tiêu Vị Phàm "Ồ" một tiếng, im lặng bước về phía trước.

Vân Nhi gầy bé quả nhiên ở nhà Vương đại nương, có lẽ nghe thấy tiếng động trong nhà bên cạnh, cô bé sợ hãi trốn dưới gầm giường, dù Vương đại nương có gọi thế nào cũng không chịu ra.

Mãi đến khi nghe thấy giọng nói của Vãn Nương, cô bé mới nước mắt đầm đìa bò ra khỏi gầm giường nhào vào lòng Vãn Nương, "Mẹ! Vân Nhi sợ, mẹ ơi!"

"Đừng sợ, đừng sợ." Vãn Nương ôm con, khóc như mưa.

Tô Trúc Tâm kiên nhẫn đợi hai mẹ con khóc một lúc lâu, mới nhẹ nhàng nói, "Cô dù không vì mình, cũng phải vì con, không thể để con cứ theo cô mà nơm nớp lo sợ như vậy."

"Cô còn bị thương, ngoài đi theo tôi, không còn đường lui nào khác, mà tôi cũng không nhất định phải lấy cửa tiệm của cô, chỉ là mấy ngày trước tôi đi dạo trong trấn, thực sự không có cái nào vừa ý, chắc hẳn khi cô sang nhượng cửa tiệm này cũng có cùng suy nghĩ với tôi."

"Vị trí này, là vị trí tốt nhất trong trấn, những chỗ khác đều không bằng."

Sao Vãn Nương lại không biết được.

Năm xưa cô ấy làm ăn, cũng đi khắp trấn, khó khăn lắm mới chọn được cửa tiệm này, nhưng lúc đó tiền của cô ấy không đủ, cửa tiệm lại có người thuê, cô ấy liền vừa tiết kiệm tiền, vừa đợi chủ cửa tiệm thu hồi cửa tiệm.

Một đợi, đã đợi hai năm bốn tháng.

Những điều Tô Trúc Tâm nói, cô ấy đều hiểu.

Vuốt v3 đầu Vân Nhi trong lòng, Vãn Nương hạ quyết tâm, "Ân nhân nói gì, Vãn Nương không dám cãi lời, toàn bộ nghe theo ân nhân."

Tô Trúc Tâm lúc này mới nhẹ giọng, "Đi thu dọn đồ đạc đi."

Vãn Nương đáp một tiếng, cảm ơn Vương đại nương đã giúp đỡ nhiều năm, rồi dẫn Vân Nhi sang nhà bên cạnh thu dọn đồ đạc.

Tô Trúc Tâm và Tiêu Vị Phàm chờ ở bên ngoài.

Nhìn con hẻm, Tiêu Vị Phàm đột nhiên nói một câu, "Nhà cô sắp thành thiện đường rồi."

"Gì cơ?" Tô Trúc Tâm đang nghĩ xem tối nay nên tranh thủ làm ra nhiều trâm cài đầu hơn hôm nay, chỉ nghe thấy Tiêu Vị Phàm nói gì đó, nhưng không nghe rõ anh nói gì.

Tiêu Vị Phàm nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Đã thu nhận Mao cô cô, còn muốn thu nhận hai mẹ con Vãn Nương, nhà cô nào có lớn như vậy."

Vấn đề này, Tô Trúc Tâm lại chưa nghĩ đến.

Nhưng cũng không khó giải quyết.

"Tôi thấy Vân Nhi trạc tuổi Tiểu Ngọc, hai đứa chen chúc nhau là được, còn tôi, tôi cùng Vãn Nương một phòng, cũng ngủ được."

Tiêu Vị Phàm bật cười.

Anh rất ít khi cười, tiếng cười này khiến Tô Trúc Tâm vô thức nhìn sang mặt anh.

Tiêu Vị Phàm sinh ra rất đẹp, có dáng vẻ không giống người trong thôn, vốn dĩ lúc không cười đã rất đẹp rồi, bây giờ cười lên, như thể băng tuyết tan chảy, một chút xuân sắc ấp ủ trên mặt anh.

Tô Trúc Tâm nhìn đến ngây người.

Lại thấy đôi môi mỏng của Tiêu Vị Phàm khẽ mở, "Phía đông thôn còn một căn nhà trống, là căn nhà cạnh nhà Vương béo, cách đầu thôn cũng xa nhất, đợi Vãn Nương lành vết thương, để hai mẹ con họ chuyển đến đó đi, nếu thực sự bị Trương Má Tử tìm được, người trong thôn cũng biết sớm, cũng có thể bảo vệ họ."

Nói xong một câu, Tô Trúc Tâm vẫn chưa hoàn hồn.

Tiêu Vị Phàm đành phải lên tiếng lần nữa, "Tô cô nương."

Giọng nói hơi cao hơn gọi hồn Tô Trúc Tâm trở về, "Ơ ơ, vậy, vậy thì cảm ơn Tiêu công tử nhiều. Nhưng chuyện này, có cần nói với thôn trưởng một tiếng không?"

Cô biết trong thôn có nhà trống, thôn xóm hẻo lánh, luôn có nhà người già sau khi c.h.ế.t không có người thừa kế, liền bỏ trống, muốn có người ở không phải không được, chỉ là phải nói với thôn trưởng một tiếng mới phải.

"Chuyện của cha tôi, tôi sẽ nói với ông ấy." Tiêu Vị Phàm hờ hững đáp một tiếng, nghe thấy phía sau có động tĩnh, quay người lại thuận tay nhận lấy gói đồ Vãn Nương đang xách.

"Không dám làm phiền ân nhân!" Vãn Nương vội vàng từ chối.

"Đưa tôi đi." Tiêu Vị Phàm nói ngắn gọn, "Cô có vết thương trên người, đồ đạc đưa tôi để tiện đường."

Tô Trúc Tâm vốn định giúp cô ấy ôm Vân Nhi, nhưng Vân Nhi bị kinh sợ, lúc này đang trốn chặt trong lòng Vãn Nương, không ngẩng đầu lên, thế nào cũng không chịu nói chuyện với Tô Trúc Tâm.

Tô Trúc Tâm đành phải thôi, một tay đỡ Vãn Nương, một tay lén nâng đỡ thân thể Vân Nhi ở phía dưới, tránh để cô bé đè vào vết thương của Vãn Nương.

Bốn người đi đường nhỏ, tránh người đến đầu trấn.

Xe lừa đã về từ lâu, Tiêu Vị Phàm nhìn trời, đoán chừng còn nửa canh giờ xe lừa buổi trưa mới đến, liền gọi ba người ngồi xuống chờ ở bên cạnh.

"Mọi người chờ ở đây, tôi đi mua chút đồ ăn." Sắp xếp xong ba người, Tiêu Vị Phàm lại muốn vào trấn.

"Hay là để tôi đi đi Tiêu công tử." Tô Trúc Tâm thấy anh vừa bị đánh, sợ anh mệt mỏi, liền chủ động xin đi, lại đặc biệt chọn cho mình một lý do Tiêu Vị Phàm không thể từ chối, "Nhỡ đâu Trương Má Tử cũng trên trấn nhìn thấy Vãn Nương, tôi không bảo vệ được cô ấy, hay là Tiêu công tử ở đây, tôi đi mua."

Cô nói có lý, Tiêu Vị Phàm không thể phản bác, liền đồng ý.

Chỉ là lúc muốn lấy tiền đưa cho Tô Trúc Tâm, cô lại thế nào cũng không chịu, thậm chí chạy nhanh như bay.

Tiêu Vị Phàm quả thực là hết cách với cô.

Đồ ăn nhanh chóng được mua về, Tô Trúc Tâm thấy trong trấn còn có mấy loại bánh ngọt tinh xảo, nghĩ ngợi liền mua hai phần.

Thứ này, trong thôn không có, cô cũng không biết làm, đến lúc đó một phần đưa cho phu nhân thôn trưởng, một phần cho đại tẩu và Tô Tiểu Hổ Tô Tiểu Ngọc, hai đứa nhỏ kia chắc sẽ thích.

Nghĩ vậy, Tô Trúc Tâm không nhịn được lại mua thêm mấy thứ.

Y phục của đại tẩu, cô đã xé rách trước khi sống lại, bây giờ vẫn còn rách, liền mua một xấp vải, về may cho đại tẩu một bộ y phục mới, thấy y phục trên người Vãn Nương cũng rách rưới, vậy thì mua thêm một xấp nữa.

Còn có bút mực giấy nghiên của Tô Tiểu Hổ, tuy đã mua đủ rồi, nhưng giấy là đồ tiêu hao, cũng phải mua thêm một ít.

Mua như vậy, số tiền kiếm được từ việc bán trâm cài đầu buổi sáng đã tiêu hết một nửa.

Nghĩ đến việc Vãn Nương đã mấy ngày không được ăn gì, Tô Trúc Tâm cũng không dám mua thêm, vội vàng mang đồ đạc chạy về phía đầu trấn.

Tiêu Vị Phàm vừa nhìn thấy đống đồ trong lòng cô đã nhướng mày.

Đây là... đi nhập hàng sao?

Tô Trúc Tâm cũng không giải thích với anh, đưa bánh nướng vừa mua cho Vãn Nương hai cái, "Ăn nhanh đi, mấy ngày nay chắc cô đói lắm rồi?"

Cái còn lại mua thêm, cô đưa cho Tiêu Vị Phàm, " Tiêu công tử cũng mệt rồi phải không?"

"Tôi không đói." Tiêu Vị Phàm theo bản năng từ chối, nhưng tay lại rất thành thật nhận lấy chiếc bánh nướng nóng hổi.

Đây là... món đồ đầu tiên mà Tô Trúc Tâm mua cho anh!
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 64: Độ thiện cảm không rõ nguyên do



Tô Trúc Tâm hoàn toàn không biết phía sau mình có một người đang cầm một chiếc bánh nướng ngẩn người.

Cô đang bận dỗ Vãn Nương ăn nhiều hơn, "Không cần lo cho tôi, tôi phải giảm cân, cũng không thể ăn nhiều, hơn nữa cô đã đói mấy ngày rồi, chiếc bánh nướng này chỉ là để cô lót dạ, lát nữa về đến nhà tôi, tôi sẽ làm thịt hun khói cho cô ăn, đều là tự phơi, thơm lắm đấy."

Vãn Nương từ chối mấy lần, thấy Tô Trúc Tâm kiên quyết, cũng không để ý gì nữa mà ăn ngấu nghiến chiếc bánh nướng.

"Chậm thôi, chậm thôi." Nhìn dáng vẻ ăn ngấu nghiến của cô ấy, Tô Trúc Tâm càng thêm đau lòng, "Nóng đấy, cẩn thận."

Vãn Nương nghẹn ngào, cổ họng bị nước mắt dâng trào bao phủ, căn bản không nói nên lời, chỉ liên tục gật đầu tỏ ý mình biết rồi.

Tô Trúc Tâm lúc này mới rảnh tay, nhặt nhạnh trên mặt đất, tìm một đoạn cành cây thô hơn.

Tiêu Vị Phàm không biết cô định làm gì, chỉ nhìn sườn mặt Tô Trúc Tâm thất thần.

Anh vẫn nhớ Tô Trúc Tâm trước đây rất béo, béo đến mức các đường nét trên khuôn mặt đều chen chúc vào nhau, dù có người cảm thấy các đường nét trên khuôn mặt cô ấy đoan chính, gầy đi chắc cũng đẹp, nhưng tính cách đó thực sự khiến người ta chùn bước, anh lúc đó cũng là một trong số đó, bây giờ người này thay đổi lớn, vậy mà...

Tiêu Vị Phàm không nói được rốt cuộc mình có tâm tư gì.

Tô Trúc Tâm lại biết.

Cô rõ ràng không làm gì cả, hệ thống lại vang lên giọng nói lạnh lùng trong đầu.

[Độ thiện cảm của Tiêu Vị Phàm +1]

[Hệ thống cào thưởng: 1/20, số lần cào thưởng: 0]

Tiếng này khiến Tô Trúc Tâm không khỏi nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Vị Phàm, " Tiêu công tử."

Người này, cầm một chiếc bánh nướng nhìn cô làm gì?

Đáng sợ quá.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, Tiêu Vị Phàm theo bản năng dời đi.

Lại nghe thấy Tô Trúc Tâm gọi mình, vội vàng nhìn cô lần nữa, "Sao vậy Tô cô nương?"

Tô Trúc Tâm vốn định hỏi anh cứ nhìn tôi như vậy làm gì, nhưng lại cảm thấy có vẻ không lịch sự lắm, nghĩ ngợi vẫn đổi cách nói, " Tiêu công tử không ăn sao? Lát nữa nguội rồi cứng đơ thì không ngon đâu."

Tiêu Vị Phàm ậm ừ một tiếng, liếc nhìn chiếc bánh nướng trong tay, do dự một lát vẫn há miệng ăn.

Đây là món đồ đầu tiên Tô Trúc Tâm tặng anh... anh vốn không muốn ăn như vậy.

Tô Trúc Tâm không biết những tâm tư nhỏ nhặt trong lòng anh, thấy anh không nhìn mình nữa, lúc này mới cúi đầu chuyên tâm làm việc trong tay.

Vân Nhi đến giờ vẫn vùi đầu trong lòng Vãn Nương không chịu lên tiếng, cô biết đứa bé này bị dọa sợ, nhưng bây giờ cũng không có gì để dỗ trẻ con, nhưng cô học được chút tay nghề nhỏ từ Mao cô cô, có lẽ có thể dỗ dành cô bé.

Chỉ là con thỏ nhỏ này...

Tô Trúc Tâm có chút lo lắng.

Cô học được cách chạm khắc hoa ở đuôi trâm cài đầu, nhưng chưa học cách chạm khắc một món đồ chơi nhỏ, thiếu phần thân trâm cài đầu phía trước để cô cầm, Tô Trúc Tâm luôn cảm thấy không thuận tay.

Nhưng may mà tay nghề của cô tinh xảo, tuy có chút vấp váp, nhưng rất nhanh đã chạm khắc xong một con thỏ gỗ nhỏ.

Chỉ là cô làm trâm cài đầu, cuối cùng sẽ dùng d.a.o phết mỡ lợn đã bôi qua rồi cạo nhẹ vết dao, để vết chạm khắc trở nên mờ nhạt, trâm cài đầu nhìn cũng nhẵn nhụi hơn, nhưng bây giờ không có mỡ lợn bên cạnh, con thỏ nhỏ này nhìn thô ráp hơn nhiều.

Nhưng Tô Trúc Tâm không lo được nhiều như vậy.

Cô dùng đầu ngón tay sờ con thỏ nhỏ, xác nhận không có dằm gỗ sẽ làm xước tay, lúc này mới tiến đến bên cạnh Vãn Nương, nhẹ giọng gọi Vân Nhi trong lòng cô ấy, "Vân Nhi, xem dì làm cho cháu thứ gì hay này?"

Vân Nhi không những không để ý đến cô, ngược lại vì tiếng gọi này mà sợ hãi dính chặt vào người Vãn Nương hơn.

Tô Trúc Tâm cũng không tức giận, kiên nhẫn nhẹ nhàng nói, "Là một con thỏ nhỏ đấy, dì đặc biệt làm cho Vân Nhi, Vân Nhi nhìn một cái có được không?"

Cô không đến gần nữa, chỉ đưa tay đưa con thỏ nhỏ đến trước mặt Vân Nhi.

Cái đầu nhỏ kia động đậy, dường như có một đôi mắt đang nhìn lén con thỏ gỗ nhỏ trong tay Tô Trúc Tâm qua khe hở.

Tô Trúc Tâm không nhanh không chậm, hai tay bưng con thỏ nhỏ không động đậy, đợi khoảng nửa chén trà, Vân Nhi mới cẩn thận đưa tay ra.

Cô bé thăm dò nhận lấy con thỏ nhỏ trong tay Tô Trúc Tâm, thấy đối phương không có ý làm hại mình, lại thấy Tô Trúc Tâm cười híp mắt, dáng vẻ dễ nhìn, lại rất hiền hòa, lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng như tiếng muỗi kêu, "Cảm ơn dì ạ."

Tô Trúc Tâm cười càng tươi hơn.

Tay cô giữ nguyên một động tác, lúc này đã tê buốt, nhưng không dám lộ ra trước mặt Vân Nhi, đành phải im lặng đưa tay ra sau lưng không ngừng xoay chuyển để giảm bớt cảm giác tê buốt, "Không có gì, Vân Nhi đừng sợ, sau này theo dì sống, sẽ không bị cha cháu đánh nữa đâu."

Vân Nhi nắm chặt con thỏ nhỏ, lại ngẩng đầu nhìn mẹ mình.

Vãn Nương ăn hai chiếc bánh nướng, cảm giác đói trong bụng đã dịu đi, lúc này cũng có chút sức lực, "Vân Nhi ngoan, là mẹ không tốt, mẹ liên lụy con, sau này... sau này chúng ta sẽ có cuộc sống yên ổn."

Lúc nãy cô ấy chỉ lo chạy trốn, toàn thân vừa đau vừa không có sức, chỉ biết ôm chặt con đi theo Tô Trúc Tâm, cũng không rảnh dỗ con.

Lúc này thể lực đã hồi phục chút ít, cũng biết đợi xe lừa đến thôn Vân Khê, cô ấy có thể mang Vân Nhi hoàn toàn thoát khỏi Trương Má Tử, cả người thả lỏng hoàn toàn, cuối cùng cũng biết an ủi đứa con trong lòng, "Sau này, Vân Nhi sẽ không phải nơm nớp lo sợ nữa."

Tô Trúc Tâm vốn định sờ đầu Vân Nhi, nhưng lại lo đứa bé sợ hãi, cuối cùng vẫn không đưa tay ra.

Cô đột nhiên nhớ ra điều gì, "Đúng rồi, mọi người cứ thế này đi rồi, Vương đại nương ở nhà bên cạnh..."

"Con trai Vương đại nương sinh ra khỏe mạnh, còn khỏe hơn cả Tiêu đại ca, Trương Má Tử không dám chọc vào bà ấy đâu." Vãn Nương lại không lo lắng cho Vương đại nương, "Nếu không bà ấy cũng không dám giúp tôi trông con, bây giờ tôi đi rồi, cũng đỡ bà ấy lo lắng cho tôi, chỉ là ân tình nhiều năm của bà ấy, tôi không báo đáp được."

"Không sao đâu." Tô Trúc Tâm cười híp mắt, "Đợi cô an cư rồi, có gì muốn gửi cho Vương đại nương, tôi sẽ mang đến cho bà ấy."

Vãn Nương đương nhiên lại liên tục cảm ơn.

Đang nói chuyện, Tiêu Vị Phàm đã nhìn thấy xe lừa của thôn Vân Khê từ xa đi tới.

Tiêu Vị Phàm gọi hai người đứng dậy, tự mình xách gói đồ của Vãn Nương, bảo vệ ba người nghênh đón xe lừa đi tới.

Mãi đến khi xe lừa từ từ đi về phía thôn Vân Khê, Vãn Nương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, an tâm.

"Đa tạ hai vị ân nhân, đại ân đại đức của hai vị ân nhân, Vãn Nương làm trâu làm ngựa cũng không biết có báo đáp được không."

Nếu không phải trên xe lừa không tiện, Vãn Nương đã muốn dập đầu với Tô Trúc Tâm và Tiêu Vị Phàm.

Tô Trúc Tâm nghe những lời này đến mức tai mọc kén rồi, khoát tay ra hiệu cô ấy không cần nói nữa, còn mình thì dỗ Vân Nhi chơi, "Vân Nhi, dì có một người cháu gái, trạc tuổi cháu, cháu đến đó, ở cùng con bé có được không?"
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 65: Sắp xếp cho Vãn Nương



Vân Nhi không lên tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ rụt rè của cô bé, Tô Trúc Tâm cũng đã biết câu trả lời.

Nghĩ đến việc hai đứa trẻ gặp nhau sẽ chơi cùng nhau, Tô Trúc Tâm cũng không vội nhất định phải biết câu trả lời của Vân Nhi ngay bây giờ, chỉ là ánh mắt yêu thương không nhịn được nhìn Vân Nhi hết lần này đến lần khác.

Đứa bé này, còn đáng thương hơn cả Tô Tiểu Ngọc.

Cô từng hành hạ Tô Tiểu Ngọc như vậy, đứa cháu gái từ khi sinh ra chưa từng có mấy ngày sống tốt lành kia trông còn khỏe mạnh hoạt bát hơn Vân Nhi.

Nhìn đứa bé này xem, gầy đến mức toàn thân chỉ còn da bọc xương, da dẻ cũng đen nhẻm, đôi mắt trợn tròn xoe, dáng vẻ như một con thỏ nhỏ lúc nào cũng hoảng sợ, giọng nói vừa nãy cũng nhỏ, nhỏ đến mức cô suýt chút nữa không nghe rõ Vân Nhi đang nói gì.

Tính toán lát nữa làm thế nào để bồi bổ cơ thể cho ba đứa trẻ, Tô Trúc Tâm mãi đến khi về đến thôn Vân Khê mới hoàn hồn.

Tiêu Vị Phàm vốn dĩ phải chia tay họ ở dưới gốc cây đa, lần này lại im lặng đi theo sau Tô Trúc Tâm.

Tô Trúc Tâm bận rộn đỡ Vãn Nương, cũng không chú ý phía sau còn có một người đi theo.

"Muội tử về rồi à, ôi, đây là..." Hứa thị mắt tinh, từ xa đã nhìn thấy cô trở về, lại thấy cô đỡ một người nào đó, đến gần mới nhìn rõ người kia đầy vết sẹo trên người, vội vàng lau tay giúp Tô Trúc Tâm đỡ người.

"Đại tẩu." Tô Trúc Tâm không từ chối, cô đỡ Vãn Nương suốt đường đi quả thực có chút mệt, "Đây là Vãn Nương, muội đã nói khi về nhà lần trước, lần này muội đến đó mới biết cô ấy lại bị trượng phu cũ đánh, muội nghĩ, chúng ta có thể thu nhận cô ấy không."

Chuyện của Vãn Nương, Tô Trúc Tâm sau khi về nhà lần trước đã kể chi tiết rồi, bao gồm cả chuyện cửa tiệm của Vãn Nương, cô cũng nói rõ ràng từng chuyện một, người nhà họ Tô không hiểu tại sao cô nhất định phải có cửa tiệm đó, cũng lo lắng cô nhận cửa tiệm rồi có bị Trương Má Tử gây phiền phức hay không, nhưng Tô Trúc Tâm đã hạ quyết tâm làm, người nhà họ Tô đương nhiên cũng không có ý kiến gì.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy Vãn Nương, Hứa thị không khỏi giật mình.

Đây đâu phải là trượng phu cũ ác độc như Tô Trúc Tâm nói, rõ ràng là sắp mất mạng rồi!

"Có gì mà không được chứ." Hứa thị vừa đỡ Vãn Nương vào nhà vừa trách móc, "Tiểu cô, muội cũng thật là, đã hạ quyết tâm mua cửa tiệm của người ta, thì nên đón người ta về sớm hơn, cũng không đến mức bị đánh một trận như vậy."

"Ôi, người đầy thương tích thế này, đúng là đáng thương, mau nằm xuống, có thuốc không?"

"Có." Tô Trúc Tâm đi theo vào, lấy thuốc đại phu đưa ra từ trong đống đồ, "Đều là thuốc bôi ngoài da, muội nghĩ mời thôn y đến xem cho Vãn Nương, kê thêm ít thuốc uống trong để cô ấy điều dưỡng."

"Đúng lý đó." Hứa thị rất tán thành, lại đau lòng cho Tô Trúc Tâm chạy nửa ngày mệt nhọc, gọi Tô đại ca đi mời thôn y.

Vãn Nương ngồi trên giường của Hứa thị, cũng không dám nằm xuống, ôm Vân Nhi muốn dập đầu với Hứa thị, "Đa tạ ân nhân, nhà ân nhân đối xử với tôi như vậy, Vãn Nương thực sự không biết báo đáp thế nào."

"Muội gái đừng khách sáo, ta là Hứa Nguyệt Nguyệt, muội cứ gọi cta một tiếng Hứa tỷ tỷ là được, không cần gọi ân nhân ân nhân, sau này còn ở chung một nhà, gọi vậy lại xa cách." Hứa thị vừa mang chăn gối mới đến chuẩn bị cho Vãn Nương nghỉ ngơi, vừa lẩm bẩm nói chuyện với cô ấy, "Mau nằm xuống, dưỡng cho khỏe mấy ngày, đây là con gái muội sao?"

Hứa thị nhiệt tình, có bà chào hỏi Vãn Nương, ngược lại khiến Tô Trúc Tâm không có việc gì làm, cô đứng ngẩn người trong sân một lúc lâu, cũng không biết mình nên giúp gì.

"Tô cô nương." Tiêu Vị Phàm đi theo suốt đường lúc này lên tiếng, "Đây là gói đồ của Vãn Nương."

"Ồ ồ." Tô Trúc Tâm lúc này mới giật mình còn có Tiêu Vị Phàm, vội đưa tay nhận lấy đồ, "Cảm ơn Tiêu công tử."

Tiêu Vị Phàm im lặng.

Anh không nói gì, Tô Trúc Tâm cũng không biết nói gì, hai người rơi vào im lặng kỳ lạ, cuối cùng Tiêu Vị Phàm không ở lại được nữa, vội vàng cáo từ rời đi.

Tô Trúc Tâm gãi đầu, luôn cảm thấy Tiêu Vị Phàm bước chân vội vã, dường như có chuyện gì gấp.

Nhưng cô cũng không lo được nhiều như vậy.

Gọi Tô Tiểu Hổ và Tô Tiểu Ngọc đến, Tô Trúc Tâm lấy đồ mua cho họ chia cho họ, lại phát hiện trong lòng còn một gói bánh ngọt, là chuẩn bị mang cho Tiêu Vị Phàm.

Người này vừa đi, trong nhà còn một Vãn Nương chưa an tâm, Tô Trúc Tâm nhất thời không rảnh tay, dứt khoát để bánh ngọt ở cửa, đợi lát nữa bận xong rồi mang qua cho Tiêu Vị Phàm tiện đường.

Vãn Nương được sắp xếp ở trong phòng Hứa thị, Vân Nhi không chịu rời cô ấy, dù không buồn ngủ, cũng phải canh giữ bên cạnh Vãn Nương không rời nửa bước.

Tô Trúc Tâm vốn định để Tô Tiểu Ngọc đến nói chuyện với cô bé thân thiết hơn, lại bị Tô Tiểu Hổ ngăn lại.

Thiếu niên mím môi, dường như vẫn chưa quen chủ động bắt chuyện với cô, "Cô... cô cô, chuyện này không vội, cứ để muội ấy từ từ, đợi lát nữa hãy để Tiểu Ngọc nói chuyện với muội ấy cũng không muộn."

Mắt Tô Trúc Tâm sáng lên.

Khó khăn lắm thằng nhóc này mới chịu chủ động gọi một tiếng cô cô.

Cô cười cong mắt, cúi người nhanh chóng xoa đầu Tô Tiểu Hổ, "Được, đều nghe Tiểu Hổ nhà mình. Tiểu Hổ sau này là ca ca của hai muội muội rồi, hai muội muội cô cô đều giao cho con dẫn dắt đấy, con phải chăm..."

Lời còn chưa nói xong, Tô Tiểu Hổ đã ôm giấy chạy xa.

Nếu không phải hệ thống có nhắc nhở một câu [Độ thiện cảm của Tô Tiểu Hổ +1], Tô Trúc Tâm thực sự cho rằng mình lại làm sai chuyện gì rồi.

May mà chỉ là đứa trẻ xấu hổ thôi.

"Muội tử."

Trong lúc nói chuyện, Hứa thị đã an tâm cho Vãn Nương xong đi ra, "Mấy ngày nay cứ để Vãn Nương ở phòng tẩu, để ca ca muội ra ngoài trải chăn chiếu nằm tạm mấy ngày, ngày mai sửa sang lại căn phòng để nông cụ ở sân sau, dọn ra cho hai mẹ con Vãn Nương ở."

"Không cần đâu đại tẩu!" Tô Trúc Tâm liên tục xua tay, " Tiêu công tử nói rồi, phía đông thôn có nhà trống, đợi Vãn Nương dưỡng sức khỏe xong thì để họ đến đó ở, bên đó cách đầu thôn xa, nếu Trương Má Tử tìm đến, chúng ta cũng biết trước, dù sao cũng bảo vệ được Vãn Nương."

Hứa thị do dự một lát, luôn không yên tâm lắm, " Tiêu công tử chu đáo, nhưng người ta cô nhi quả mẫu, có thể tự chăm sóc mình được không? Phía đông thôn cũng hơi xa."

Tô Trúc Tâm cũng không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này, "Muội muốn nhận cửa tiệm đó, Vãn Nương đã không chịu rồi, sợ liên lụy đến muội, nếu chúng ta cứ nuôi cô ấy mãi, e là cô ấy trong lòng càng khó chịu, hơn nữa muội nghĩ, dù sao cô ấy cũng là người tự mình kinh doanh tiệm phấn son nhiều năm, độc lập tự chủ, chắc là càng muốn sống cuộc sống như vậy."

"Đến lúc đó muội sẽ đưa cho cô ấy một ít tiền, coi như muội sang nhượng cửa tiệm, cô ấy muốn dùng số tiền đó mua đất cũng được, hoặc là làm chút chuyện buôn bán gì khác cũng được."

[Độ thiện cảm của Hứa thị +1]

[Hệ thống cào thưởng: 3/20, số lần cào thưởng: 0]

Ơ?

Tô Trúc Tâm không hiểu ra sao, cô chỉ nói một câu, sao đại tẩu lại tăng độ thiện cảm?
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 66: Oan cho Chu Huệ Huệ



Hứa thị nhanh chóng đưa ra câu trả lời, "Không ngờ bây giờ muội lại chu đáo như vậy, muội thực sự đã trưởng thành rồi."

Vừa vuốt cánh tay Tô Trúc Tâm, Hứa thị vừa lộ ra vài phần cảm xúc phức tạp.

Bà ấy không nói thêm gì nữa, chuẩn bị đi nấu cháo thịt cho Vãn Nương.

Tô Trúc Tâm còn phải lên núi sau chặt cành đào làm trâm cài đầu, cũng không rảnh nghĩ nhiều, nói với Hứa thị một tiếng rồi đeo giỏ chuẩn bị lên núi.

Đi đến cửa cô chuẩn bị cầm gói bánh ngọt, lại đột nhiên phát hiện gói bánh ngọt vốn treo ở cửa đã không cánh mà bay!

Tô Trúc Tâm kinh ngạc.

Trong sân vừa nãy không có người ngoài, bánh ngọt cô cũng treo lên sau khi Tiêu Vị Phàm đi, sau đó ở lại trong sân chỉ có Hứa thị, Tô Tiểu Hổ, Tô Tiểu Ngọc và cô.

Hứa thị đi ra từ trong phòng, không hề đi đến cửa, Tô Tiểu Hổ tuy đã chạy đi, nhưng hướng chạy cũng là sân sau, còn Tô Tiểu Ngọc... nha đầu cầm bánh ngọt được chia liền nói muốn cho Mao cô cô nếm thử, đã đến sân sau từ lâu rồi, sân trước này, căn bản không có ai cả!

Thôn Vân Khê luôn có phong tục dân gian thuần phác, chưa từng xảy ra chuyện trộm chó trộm gà gì, nhưng lần này, Tô Trúc Tâm không thể không nghi ngờ có người đi ngang qua cửa, tiện tay lấy trộm gói bánh ngọt của cô.

Chuyện này tuy nhỏ, nhưng Tô Trúc Tâm luôn nghĩ nên nói với thôn trưởng.

Cô nghĩ không biết ai sống không nổi nữa, lại làm ra chuyện như vậy, nếu phát hiện sớm, trong thôn có thể giúp đỡ thì giúp đỡ, nếu cứ để mặc không quan tâm, hôm nay trộm bánh ngọt, ngày sau còn không biết trộm thứ gì, vẫn nên ngăn chặn sớm thì tốt hơn.

Nghĩ vậy, cô liền nhanh chân đi về phía nhà thôn trưởng.

Không ngờ vừa đến cửa nhà thôn trưởng, đã nghe thấy tiếng của Chu Huệ Huệ từ bên trong truyền ra, "Đây thực sự là muội mua từ trong trấn!"

Giọng nói vốn dĩ hơi kiêu sa ngày thường nghe có vài phần nghẹn ngào, Tô Trúc Tâm chỉ nghe thôi, cũng cảm thấy Chu Huệ Huệ rất ấm ức.

Cô cũng không dám xông vào, chỉ đứng bên ngoài nghe.

Giọng nói của Tiêu Vị Phàm vẫn lạnh nhạt như thường, lúc này lại thêm vài phần tàn nhẫn, "Tôi tận mắt nhìn thấy Tô cô nương mang hai gói bánh ngọt về, cả đường đi đều do tôi nhìn, sao lại thành cô mua được?"

"Tiêu đại ca, huynh..." Giọng nói nghẹn ngào của Chu Huệ Huệ càng thêm nồng đậm, có thể nghe ra đã tức giận đến cực điểm, "Huynh cho rằng... là muội trộm của Tô Trúc Tâm sao? Muội cần gì phải làm chuyện như vậy! Trong mắt huynh, muội là người như vậy sao?"

Hai câu nói đơn giản, đã đủ để Tô Trúc Tâm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hay lắm, cô đã nói bánh ngọt treo ở cửa sao lại biến mất, hóa ra là bị Chu Huệ Huệ trộm mất!

Nghĩ đến đây, Tô Trúc Tâm tức giận xông vào trong, "Hóa ra lại là cô! Chu Huệ Huệ, sao cô lại thích trộm đồ của người khác như vậy!"

Sự xông vào của Tô Trúc Tâm là điều hai người trong sân đều không ngờ tới, Chu Huệ Huệ nước mắt lưng tròng, vừa nhìn thấy Tô Trúc Tâm nhất thời cũng không phản ứng kịp, mặc cho cô chỉ vào mũi mình mắng, "Cô nghiện trộm đồ rồi phải không? Tôi trước kia là dáng vẻ gì cô cũng thấy rồi, cô muốn trở nên giống tôi, trở thành người bị mọi người xa lánh, không ai cần cô, không ai ghét bỏ cô sao!"

Cô vốn không muốn dây dưa nhiều với Chu Huệ Huệ, nghĩ đợi cô ta đ.â.m đầu vào tường, sẽ có ngày quay đầu lại.

Nhưng bây giờ, người này lại trộm cả một gói bánh ngọt, Tô Trúc Tâm thực sự không thể nhịn được nữa.

Chu Huệ Huệ căn bản không thiếu tiền, nhưng lại trộm cả bánh ngọt, chỉ có thể là bản tính xấu xa.

[Độ thiện cảm của phu nhân thôn trưởng +1]

" Tô nha đầu, Tô nha đầu." Phu nhân thôn trưởng thong thả bước đến sau lưng cô đỡ lấy vai cô, "Có chuyện gì từ từ nói, hàng xóm láng giềng, không cần tức giận như vậy."

Phu nhân thôn trưởng không ngờ, bà ấy chỉ ra ngoài một chuyến, sự thay đổi của Tô Trúc Tâm lại lớn đến vậy.

Từ mấy câu nói vừa rồi của cô, có thể nghe ra sự thất vọng của cô, không chỉ đối với Chu Huệ Huệ bây giờ, mà còn đối với chính cô trước kia, xem ra là thực sự giác ngộ rồi.

"Tôi không có!" Lúc này Chu Huệ Huệ cũng phản ứng lại, hét lên một tiếng điên cuồng, "Mấy gói bánh ngọt này, thực sự là tôi mua! Tôi có thể cùng cô đến trấn hỏi ông chủ cửa tiệm!"

"Tài mua chuộc người khác của cô tôi thấy nhiều rồi." Tô Trúc Tâm cười lạnh một tiếng, căn bản không tin cô ta, "Lại muốn thể hiện tài năng của cô lần nữa sao?"

"Cô, cô..." Chu Huệ Huệ tức giận đến mức môi run rẩy dữ dội, cả người cứng đờ, dường như giây tiếp theo sẽ ngã xuống không dậy nổi nữa.

Tiêu Vị Phàm lạnh lùng nhìn một lúc lâu, lúc này cũng có chút mất kiên nhẫn, "Chu cô nương, nếu Tô cô nương đến rồi, cô trả đồ lại cho người ta đi, chúng ta coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra."

"Tiêu đại ca, muội thực sự không có!" Chu Huệ Huệ chỉ cảm thấy không thể biện minh được, "Đây thực sự là muội mua từ sáng sớm ở trấn, huynh đi cùng muội, huynh cũng biết muội thực sự đã đi mà!"

Có lẽ đã mất kiên nhẫn, ánh mắt Tiêu Vị Phàm nhìn cô ta mang theo vài phần lạnh lùng, "Tôi quả thực biết Chu cô nương đã lên trấn, nhưng cô đi làm gì, mua sắm gì, tôi lại không biết."

Lời còn chưa dứt, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên, "A..."

Nếu nói sự chỉ trích của Tô Trúc Tâm chỉ khiến Chu Huệ Huệ tức giận, thì sự không tin tưởng của Tiêu Vị Phàm là giọt nước tràn ly.

Cô ta không thể chấp nhận người mình yêu không tin mình, càng không thể chấp nhận anh hiểu lầm mình.

Nghe thấy câu nói này, Chu Huệ Huệ lập tức vứt gói giấy đựng bánh ngọt, hai tay bịt tai, như thể bị đả kích đến cực điểm.

Nhưng động tác này, lại khiến gói giấy gói chặt rơi ra.

Bánh ngọt bên trong rơi xuống đất.

Tô Trúc Tâm chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng nhìn kỹ lại, lại phát hiện ra sự khác biệt.

Đó căn bản... không phải là những chiếc bánh ngọt cô mua!

Bánh hoa đào rơi trên mặt đất cô vốn cũng muốn mua, nhưng hỏi giá thấy hơi đắt, cuối cùng vẫn không nỡ mua, chỉ mua mấy chiếc bánh dứa rẻ tiền.

Chu Huệ Huệ vẫn không ngừng hét lên.

Ngay cả phu nhân thôn trưởng cũng nhíu mày, vẻ mặt rất không thích.

Càng không cần nói đến Tiêu Vị Phàm đã cho rằng Chu Huệ Huệ trộm đồ.

Tô Trúc Tâm đột nhiên có chút chột dạ.

Tuy ban đầu Tiêu Vị Phàm đã hiểu lầm Chu Huệ Huệ, nhưng cô cũng không nên vào đã không nói hai lời mà chỉ trích Chu Huệ Huệ, ngay cả bánh ngọt cũng chưa mở ra xem, huống chi, Chu Huệ Huệ còn nói cô ta có thể cùng mình đến trấn tìm người làm chứng.

Tô Trúc Tâm trong lòng trống rỗng, có chút ngại ngùng.

Cô nhớ lại mình.

Mình trước kia đã làm bao nhiêu chuyện xấu, khi muốn thay đổi, cũng bị không tin tưởng như vậy.

Lúc đó cô cũng buồn, cũng có ấm ức không thể nói ra.

Bây giờ, cô lại đem những điều này áp đặt lên người Chu Huệ Huệ...
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 67: Cần gì tự hạ thấp mình



"Cái đó..." Tô Trúc Tâm hít sâu một hơi, nháy mắt ra hiệu với Tiêu Vị Phàm, rồi đi về phía Chu Huệ Huệ, "Cô đừng kêu nữa, chuyện này là tôi không đúng."

Tiêu Vị Phàm không hiểu ánh mắt của cô, cho rằng cô không nỡ để Chu Huệ Huệ ăn vạ như vậy nên nhận sai, không khỏi nhíu mày, có chút không vui, "Sai là sai, Tô cô nương cần gì phải..."

Lời còn chưa nói xong đã thấy Tô Trúc Tâm lắc đầu với anh.

Tô Trúc Tâm đang nắm tay Chu Huệ Huệ cố gắng gỡ tay cô ta ra.

Cô cũng không ngại để Chu Huệ Huệ nghe thấy, vừa lắc đầu vừa giải thích, "Bánh ngọt này quả thực không phải tôi mua, tôi mua bánh dứa, cô ấy mua bánh hoa đào."

Lời này bị tiếng khóc của Chu Huệ Huệ nhấn chìm, phu nhân thôn trưởng không nghe thấy, nhưng Tiêu Vị Phàm ở gần đó, lại nghe được trọn vẹn.

Thanh niên nhíu mày, hồi lâu không nói gì.

Phu nhân thôn trưởng vẫn chưa hiểu ra sao, "Nha đầu nhà họ Tô, cháu cũng tốt bụng quá rồi đấy."

Câu nói này, bị Chu Huệ Huệ vừa được gỡ tay nghe thấy.

"Mẹ nuôi!" Chu Huệ Huệ khóc càng thêm thảm thiết, "Con thực sự không có, mẹ phải tin con, con là Huệ Huệ mà, con là Huệ Huệ từ nhỏ được mẹ thương yêu đến lớn mà!"

Tô Trúc Tâm còn chưa kịp nói gì, phu nhân thôn trưởng đã thở dài một tiếng, "Chính vì vậy, mẹ nuôi mới cảm thấy đau lòng, con là do mẹ nuôi dạy dỗ từ nhỏ, sao lại biến thành bộ dạng này, thấy con trông nom một người cha tàn tật đáng thương, mẹ nuôi có đồ tốt gì đều có phần con, sao con lại trộm cả bánh ngọt?"

Phu nhân thôn trưởng ăn nói lưu loát, một tràng nói xuống ngay cả thở mạnh cũng không, Tô Trúc Tâm ngay cả cơ hội chen miệng giải thích một câu cũng không có.

Chu Huệ Huệ há miệng hít sâu liên tục, cuối cùng vẫn không thở nổi, trợn mắt ngất đi.

"Aiya!" Phu nhân thôn trưởng lúc này mới im miệng, nhanh chân đi đến trước mặt Chu Huệ Huệ, "Nha đầu này đúng là ta nuôi nuông chiều hư rồi, làm sai chuyện gì là phải mắng, ta mới nói nó mấy câu, sao nó lại..."

"Tiêu phu nhân!" Tô Trúc Tâm cuối cùng cũng bắt được cơ hội giải thích, "Không phải như vậy, cháu mua bánh dứa, cô ấy mang đến lại là bánh hoa đào, cái này quả thực không phải của cháu!"

"Gì cơ?" Phu nhân thôn trưởng có lẽ không ngờ lại là như vậy, không khỏi ngẩn người, "Cái, cái này thực sự không phải của cháu?"

"Bánh hoa đào tinh xảo, một cái đã hai mươi văn tiền, cháu không có nhiều tiền, không mua nổi cái này, chỉ mua bánh dứa thôi." Tô Trúc Tâm cười khổ một tiếng, cô cũng muốn mua bánh hoa đào lắm chứ, nhưng tiền kiếm được không đủ nhiều, sao có thể để cô tiêu xài như vậy được.

Phu nhân thôn trưởng nghe vậy càng thêm kinh ngạc, "Vậy Huệ Huệ nói... bánh ngọt này là đặc biệt mua về hiếu kính ta, là thật sao?"

Tô Trúc Tâm không biết là thật hay giả, cô chỉ có thể khẳng định, gói bánh ngọt phu nhân thôn trưởng mang đến, không phải phần của cô.

Giải thích ý định của mình cho phu nhân thôn trưởng và Tiêu Vị Phàm biết, Tô Trúc Tâm lại bận rộn đi bấm huyệt nhân trung cho Chu Huệ Huệ.

Khó khăn lắm mới bấm cho cô ta từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt lớn của Tô Trúc Tâm.

Nước mắt Chu Huệ Huệ lã chã rơi.

Cổ họng cô ta vì vừa rồi khóc lóc đã hoàn toàn khàn đặc, Tô Trúc Tâm xin phu nhân thôn trưởng một bát nước, tự mình đút đến bên môi Chu Huệ Huệ.

Nhưng Chu Huệ Huệ không chịu uống, giãy giụa muốn đứng dậy khỏi lòng Tô Trúc Tâm.

"Xin lỗi!" Tô Trúc Tâm đành phải lớn tiếng xin lỗi, "Tôi hiểu lầm cô rồi, gói bánh ngọt kia của cô không phải của tôi, chuyện này là tôi không đúng, cô uống ngụm nước đi, thấy cổ họng cô khàn đặc rồi."

Chu Huệ Huệ mím chặt môi, quay đầu sang một bên, thế nào cũng không chịu nhìn Tô Trúc Tâm một cái.

Tô Trúc Tâm thực sự không có cách nào đút nước cho cô ta, đành phải cầu cứu nhìn về phía phu nhân thôn trưởng.

Phu nhân thôn trưởng hiểu ý cô vội bước lên, "Để ta."

Phu nhân thôn trưởng ngồi xổm xuống, nhận lấy bát từ tay Tô Trúc Tâm, "Huệ Huệ, mẹ nuôi hiểu lầm con rồi, tha thứ cho mẹ nuôi có được không? Nào, uống ngụm nước trước đã."

Nước mắt Chu Huệ Huệ rơi từng giọt từng giọt, chỉ là mím chặt môi không chịu nhìn phu nhân thôn trưởng một cái.

Biết cô ta vẫn còn giận, phu nhân thôn trưởng cũng không thấy sao, "Huệ Huệ, con xem đây không phải là hiểu lầm sao, đều tại Tiêu đại ca của con, mẹ nuôi bảo nó xin lỗi con có được không?"

Tô Trúc Tâm lặng lẽ lùi lại một bước.

Trường hợp như vậy, cô dường như không nên ở lại đây.

Cô không ở đây, phu nhân thôn trưởng mới có thể dỗ Chu Huệ Huệ tốt được.

Nháy mắt với Tiêu Vị Phàm, Tô Trúc Tâm chuẩn bị chuồn đi.

Không ngờ Tiêu Vị Phàm lại đuổi theo, "Tô cô nương."

"Chuyện bánh ngọt kia..."

Thấy anh đuổi theo, Tô Trúc Tâm lại cảm thấy vừa hay, "Chuyện bánh ngọt mất rồi thì thôi, chủ yếu là không biết có ai sống không nổi nữa không, nếu có gì cần giúp đỡ, tôi có thể giúp một tay."

"Tô cô nương yên tâm." Tiêu Vị Phàm luôn nói ngắn gọn, "Chuyện này cha tôi sẽ xử lý, Tô cô nương định lên núi sao? Tôi đi cùng cô nhé."

Chỉ là chặt cành đào, Tô Trúc Tâm không ngờ lại làm phiền Tiêu Vị Phàm giá đáo, "Không cần không cần, tôi chặt ít cành cây rồi về ngay, Tiêu công tử còn có việc bận, không cần phiền hà."

"Tôi..." Tiêu Vị Phàm mấp máy môi, mãi mới nặn ra một câu, "Mẹ tôi còn không biết phải dỗ cô ấy đến bao giờ, tôi không kiên nhẫn ở nhà, chi bằng cùng cô lên núi một chuyến."

Lời nói thẳng thắn như vậy, Tô Trúc Tâm chưa từng nghe thấy từ miệng Tiêu Vị Phàm.

Nhất thời, cô không tìm được lý do phản bác.

"Cũng, cũng được."

Hai người sóng vai đi về phía núi Thanh Ngưu, Tô Trúc Tâm nghĩ đến những lời người dân trong thôn nói trước đó, cố ý tránh xa Tiêu Vị Phàm, nhưng không ngờ cô vừa tránh ra một bước, Tiêu Vị Phàm đã nhanh chóng đuổi theo hai bước.

Thấy khoảng cách càng ngày càng gần, Tô Trúc Tâm không khỏi có chút hoảng hốt, " Tiêu công tử, tôi là người từng hòa ly, danh tiếng lại không tốt, người như Tiêu công tử, vốn dĩ nên cách xa tôi mới phải."

"Tại sao?" Vẻ mặt Tiêu Vị Phàm hờ hững, hoàn toàn không cảm thấy cô nói có lý.

Tô Trúc Tâm không lên tiếng, có một số lời, ngay cả cô cũng không biết nên nói ra thế nào.

"Tô cô nương cần gì phải tự hạ thấp mình, Mao cô cô xảy ra chuyện, chỉ có một mình Tô cô nương lập tức lên núi hái Linh Tự Hoa."

"Hơn nữa, chuyện bánh ngọt, chỉ cần Tô cô nương không nói, tôi và mẹ tôi cũng sẽ không biết bánh ngọt Chu cô nương mua rốt cuộc là gì, cô ấy lại có tiền lệ mua chuộc người khác, Tô cô nương và Chu cô nương có hiềm khích cũ, chỉ cần cô không nói, mọi người đều sẽ cho rằng Chu cô nương trộm bánh ngọt của cô."

"Bàn về nhân phẩm, bây giờ người có danh tiếng tốt nhất trong thôn là Tô cô nương, sao cô phải tự hạ thấp mình như vậy?"
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 68: Hai mặt của Chu Huệ Huệ



"Sao phải tự ti như vậy?"

Tô Trúc Tâm tỉ mỉ nghiền ngẫm câu nói này của Tiêu Vị Phàm.

Cô đột nhiên cảm thấy toàn thân thả lỏng hơn rất nhiều, dường như tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng sau khi câu nói này thốt ra đã bị một sức mạnh thần bí nghiền nát.

Tiêu Vị Phàm không nói gì nữa, im lặng đi lên núi.

Lúc đầu anh còn đi sau Tô Trúc Tâm, vừa lên núi, liền nhanh chân đi lên trước, dẫn Tô Trúc Tâm đi theo sau mình.

Hai người nhanh chóng đến rừng đào.

Tiêu Vị Phàm sức lực lớn, không cần Tô Trúc Tâm mở miệng đã tự mình chặt cành cây.

Công việc vốn cần một canh giờ, nhờ có sự giúp đỡ của Tiêu Vị Phàm, chưa đến một chén trà đã xong.

"Ngày mai còn lên trấn không?" Tiêu Vị Phàm hờ hững, dường như chỉ thuận miệng hỏi.

Tô Trúc Tâm cũng không nghĩ nhiều, vừa đeo giỏ vừa đáp, "Có chứ, mấy cái hôm nay mang đi được các cô nương thích lắm, đều muốn tôi ngày mai mang nhiều hơn, chắc tối nay tôi phải tăng ca rồi."

Tiêu Vị Phàm "Ồ" một tiếng, không tiếp lời nữa.

Đưa Tô Trúc Tâm xuống núi, Tiêu Vị Phàm liền tự mình về nhà, Chu Huệ Huệ đã hết khóc, đang đi theo sau phu nhân thôn trưởng giúp bà chuẩn bị bữa trưa.

"Con đi đâu vậy?" Phu nhân thôn trưởng vừa thấy anh về liền hỏi một câu.

Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, Chu Huệ Huệ lại vểnh tai lên, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Tiêu Vị Phàm.

Đợi đến khi cô ta dời tầm mắt đi, Tiêu Vị Phàm mới trả lời mẹ mình, "Tô cô nương lên núi chặt cành đào, con đi theo."

Phu nhân thôn trưởng tò mò, "Trâm cài đầu của con bé bán được sao?"

"Dạ." Tiêu Vị Phàm đáp gọn rồi đi về phía sân sau.

Phu nhân thôn trưởng chớp chớp mắt, không biết đang nghĩ gì, lát sau mới kéo kéo Chu Huệ Huệ, "Huệ Huệ à, mẹ nuôi đi nói với Mao cô cô một tiếng, con cũng theo bà ấy học tay nghề đi, nha đầu nhà họ Tô kiếm được tiền, Huệ Huệ nhà mình khéo tay, trâm cài đầu làm ra cũng bán được giá tốt, sau này con cũng có thể tự nuôi cha con rồi, phải không?"

Bà vốn có ý tốt, nghĩ để Chu Huệ Huệ học một nghề để phòng thân.

Không ngờ câu nói này lại khơi dậy sự oán hận của Chu Huệ Huệ.

Câu nói này có ý gì? Chê cô ta là gánh nặng, sau này không muốn nuôi cô ta nữa sao?

Quả nhiên, cô ta đã biết gặp Tô Trúc Tâm thì không có chuyện gì tốt!

Khiến mẹ nuôi không thích mình, bây giờ ngay cả nuôi mình cũng không muốn!

Hai tay buông thõng bên người nắm chặt váy.

Nhưng Chu Huệ Huệ không dám lộ ra, chỉ đỏ hoe mắt, ấm ức, "Mẹ nuôi... mẹ nuôi ghét bỏ Huệ Huệ sao? Huệ Huệ sẽ đi tìm việc làm, số tiền mẹ nuôi cho những năm qua, con cũng sẽ trả lại. Huệ Huệ từ nhỏ đã không có mẹ, nếu không có mẹ nuôi, Huệ Huệ không biết mình có thể lớn lên hay không..."

Càng nói càng ấm ức, nước mắt rơi như mưa.

Khiến phu nhân thôn trưởng đau lòng không thôi.

Bà vốn đã áy náy vì vừa rồi oan ức cho Chu Huệ Huệ, lúc này thấy Chu Huệ Huệ rơi nước mắt, càng cảm thấy khó chịu trong lòng, vội vàng lau tay ôm Chu Huệ Huệ vào lòng, "Mẹ nuôi không có ý đó, sao lại ghét bỏ con được?"

"Chỉ là con lớn rồi, có một nghề trong tay vẫn tốt hơn, sau này nếu con muốn ra khỏi thôn Vân Khê ra ngoài xem thử, hoặc là mẹ nuôi già rồi không thể ở bên cạnh con, con cũng có thể tự kiếm sống, phải không?"

Ở góc độ phu nhân thôn trưởng không nhìn thấy, Chu Huệ Huệ nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta vẫn còn nhớ, phu nhân thôn trưởng từng thề son sắt nói, nói cả đời này bà ấy có hai đứa con, một là Tiêu Vị Phàm ruột thịt, hai là chiếc áo bông nhỏ không phải ruột thịt nhưng hơn cả ruột thịt là cô ta, đợi sau này bà ấy chết, toàn bộ tài sản sẽ chia đều cho hai người họ.

Nhà ngoại phu nhân thôn trưởng ở kinh thành, giàu có vô cùng.

Bây giờ chỉ vì một Tô Trúc Tâm, phu nhân thôn trưởng lại muốn cô ta tự lực cánh sinh, sau này không định nuôi cô ta, di sản cũng không cho nữa?

Sự oán độc trong đáy mắt gần như không giấu được, nhưng Chu Huệ Huệ vẫn phải giả vờ ngoan ngoãn, "Đa tạ mẹ nuôi đã lo lắng cho con, Huệ Huệ nguyện ý học."

Cô ta nguyện ý học, nhưng Mao cô cô có dạy hay không lại là chuyện khác.

Phu nhân thôn trưởng có muốn đưa cô ta đến, e là Mao cô cô cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng không được, cô ta không thể cứ ngồi chờ c.h.ế.t như vậy, nhỡ đâu phu nhân thôn trưởng cảm thấy bên Mao cô cô không được, lại muốn nghĩ cách khác đưa cô ta đi học thứ khác thì sao?

Cô ta phải nghĩ cách, không thể cứ để phu nhân thôn trưởng càng ngày càng xa cách mình như vậy.

Nguồn cơn... nằm ở Tô Trúc Tâm.

Tiện nhận Tô Trúc Tâm này, c.h.ế.t đi thì tốt biết mấy!

Đang nghĩ ngợi, phu nhân thôn trưởng đột nhiên buông tay, "Được rồi đừng khóc nữa."

Phu nhân thôn trưởng đưa tay lau nước mắt cho Chu Huệ Huệ, vô tình nhìn vào đôi mắt đầy thâm ý của cô ta.

Khiến bà giật mình.

Chu Huệ Huệ hoàn hồn nhanh, cố gắng mở to mắt không để nước mắt rơi xuống, trông rất đáng thương.

Phu nhân thôn trưởng chớp mắt.

Có phải mình nhìn nhầm rồi không?

Huệ Huệ do bà tự tay nuôi lớn, sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?

"Mẹ nuôi." Chu Huệ Huệ mềm mại gọi một tiếng, lúc này mới gọi hồn phu nhân thôn trưởng trở về.

"Ừm." Phu nhân thôn trưởng đưa tay lau mặt cho Chu Huệ Huệ, tiếp tục câu chuyện vừa rồi, "Đừng khóc nữa, chúng ta ăn cơm trước, lát nữa mẹ nuôi dẫn con đi tìm Mao cô cô."

Chu Huệ Huệ đáp một tiếng, tiếp tục giúp phu nhân thôn trưởng chuẩn bị bữa trưa.

Bữa trưa ăn thịt hun khói do Tô Trúc Tâm làm, phu nhân thôn trưởng nói ngửi thấy thơm quá, ăn một bữa còn muốn ăn nữa, lại nghe nói có thịt hươu, đặc biệt đến nhà họ Tô xin một miếng, xào chung với rau hẹ, ngửi thôi đã thơm lừng.

Chu Huệ Huệ vừa nhìn thấy thịt hươu đã nhớ đến Tô Trúc Tâm, hận đến mức không muốn đụng vào, cả bữa cơm chỉ vùi đầu ăn thịt kho phu nhân thôn trưởng mang từ nhà mẹ đẻ về, ngay cả phu nhân thôn trưởng muốn gắp thịt hun khói cho cô ta ăn, cũng bị cô ta từ chối bằng lý do "thích thịt kho bà ngoại làm hơn".

Phu nhân thôn trưởng chỉ cảm thấy tiếc nuối.

Tiêu Vị Phàm lại không cảm thấy gì, Chu Huệ Huệ không ăn, anh ngược lại còn vui vẻ.

Trời biết Chu Huệ Huệ ăn thịt đến mức nào, mỗi lần mẹ anh mang thịt kho từ nhà mẹ đẻ về đều bị nha đầu đó ăn hết hơn một nửa.

Khiến anh và cha anh mỗi lần chỉ nếm được một chút là hết.

Bây giờ Chu Huệ Huệ không tranh, anh vừa hay vùi đầu ăn thêm mấy miếng thịt hươu.

Thôn trưởng cũng có cùng suy nghĩ, hai cha con thậm chí không cần nhìn nhau cũng biết đối phương đang nghĩ gì, đối với việc phu nhân thôn trưởng thỉnh thoảng thở dài nói Chu Huệ Huệ bỏ lỡ đồ ngon cũng làm ngơ.
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 69: Giở trò



Sau khi ăn trưa xong, phu nhân thôn trưởng quả nhiên dẫn Chu Huệ Huệ đến nhà họ Tô.

Vì xem bệnh cho Vãn Nương, bữa trưa hôm nay Hứa thị làm muộn hơn một chút, lúc phu nhân thôn trưởng dẫn người đến, nhà họ Tô vừa bưng canh rau dại nóng hổi lên.

Canh rau dại có mỡ lợn làm nền tỏa ra hơi nóng thanh mát, dù vừa ăn trưa xong, phu nhân thôn trưởng ngửi thấy mùi này cũng cảm thấy thèm thuồng.

"Ôi, không đúng lúc rồi, mọi người đang ăn cơm à." Phu nhân thôn trưởng bước vào sân, nói một cách thân quen.

Phu nhân thôn trưởng đến chơi, người nhà họ Tô vội vàng nhường chỗ mời họ ngồi xuống.

"Mọi người cứ ăn đi, chúng tôi cũng không có việc gì, đợi chút thôi." Phu nhân thôn trưởng cũng ngại làm phiền người ta ăn cơm, kéo Chu Huệ Huệ đến sân nhìn quanh.

Sân nhà họ Tô lúc này đều treo đầy thịt hun khói, thịt hun khói đã phơi được hai ba ngày không còn mùi thơm ngào ngạt như lúc mới ướp nữa, phu nhân thôn trưởng tự mình vươn tay véo thử, "Ôi thịt hun khói phơi đẹp quá, còn mấy ngày nữa là mang đi bán được rồi?"

Thấy vậy, Tô Trúc Tâm dứt khoát bưng bát đi đến bên cạnh phu nhân thôn trưởng, vừa ăn cơm vừa trò chuyện với bà ấy, "Còn phải phơi thêm mười mấy ngày nữa, không nhanh vậy đâu, giờ mang đi bán sợ người ta không cất giữ cẩn thận bị ẩm mốc, đến lúc đó lại tìm chúng ta gây phiền phức."

"Ôi nha đầu này, không cần lo cho ta, cháu về ăn cơm đi, ta đợi một bên là được rồi." Phu nhân thôn trưởng khoát tay ra hiệu Tô Trúc Tâm mau về ăn cơm, còn mình thì kéo Chu Huệ Huệ cùng ngồi trong sân.

Có phu nhân thôn trưởng ngồi ngoài sân, người nhà họ Tô cũng ngại ăn chậm, từng người một đều tăng tốc độ ăn cơm.

Hứa thị còn không quên an ủi Mao cô cô và hai mẹ con Vãn Nương, "Mao cô cô ăn chậm thôi, bà lớn tuổi rồi, ăn chậm một chút dễ tiêu hơn, còn Vãn Nương, bát cháo thịt này muội phải ăn hết mới được, chiều ngủ một giấc thật ngon, tối là khỏe ngay."

Cuối cùng Tô Trúc Tâm là người ăn xong đầu tiên đi ra, "Tiêu phu nhân, bà tìm cháu ạ?"

"Không phải." Phu nhân thôn trưởng nhìn vào trong nhà, thấy Mao cô cô vẫn còn ngồi bên bàn ăn cơm từ tốn, dứt khoát hỏi Tô Trúc Tâm trước, "Là thế này nha đầu nhà họ Tô, ta cũng không giấu gì cháu, ta muốn có thể để Huệ Huệ cũng theo Mao cô cô học làm trâm cài đầu gỗ."

Không đợi Tô Trúc Tâm tiếp lời, phu nhân thôn trưởng đã vội vàng bổ sung, "Ta biết tay nghề thêu thùa của Mao cô cô chỉ nguyện ý dạy con, ta cũng không cầu cô ấy dạy Huệ Huệ, chỉ muốn để Huệ Huệ học làm trâm cài đầu gỗ, để con bé có một nghề để phòng thân."

"Không dạy." Giọng nói của phu nhân thôn trưởng không nhỏ, Mao cô cô trong nhà cũng nghe thấy, không cần Tô Trúc Tâm hỏi, bà ấy đã lớn tiếng nói, "Đừng nói nha đầu nhà họ Chu không có thiên phú làm trâm cài đầu gỗ, phẩm hạnh như nó, ta cũng không dạy."

Đừng tưởng bà ấy không biết, nhà bà ấy tại sao lại vô duyên vô cớ bốc cháy, bóng dáng vội vàng rời đi kia quen thuộc đến vậy, bà ấy tuổi cao rồi, nhưng mắt không mù.

Còn có lúc đó hôn mê, mơ hồ cũng nghe được chút gì đó.

Tô Trúc Tâm không nói một lời, lại liều mạng lên núi hái Linh Tự Hoa cho bà ấy, còn Chu Huệ Huệ thì sao? Khóc thì giỏi lắm, nhưng mà, chỉ nói, không làm!

Người như vậy, bà không dạy.

Vẻ mặt Tô Trúc Tâm có chút xấu hổ.

Nhất là Chu Huệ Huệ còn ở đây, Mao cô cô đã từ chối thẳng thừng như vậy, càng khiến Tô Trúc Tâm không biết nên tiếp lời thế nào.

Phu nhân thôn trưởng vốn còn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa lên tiếng, đã bị Chu Huệ Huệ bên cạnh kéo kéo tay áo, "Thôi đi mẹ nuôi, Mao cô cô không muốn dạy con thì thôi, Huệ Huệ có thể học thứ khác."

"Huệ Huệ à, còn có gì đơn giản hơn cái này nữa?" Phu nhân thôn trưởng khuyên nhủ.

"Mẹ nuôi." Chu Huệ Huệ kéo tay áo phu nhân thôn trưởng lắc lư.

Giọng nói cô ta mềm mại, lại mang theo vài phần cầu xin, nghe rất giống bị từ chối ngay tại chỗ nên cảm thấy khó xử.

Nhưng chỉ có cô ta biết, cô ta khao khát bị từ chối đến mức nào.

Lần này thái độ phu nhân thôn trưởng kiên quyết, không mềm lòng vì sự nũng nịu của Chu Huệ Huệ, "Huệ Huệ à, học cái này tốt biết bao, những thứ khác đều không hợp với con, cũng không tìm được sư phụ thích hợp dạy con."

Bà an ủi Chu Huệ Huệ xong, lại muốn tiếp tục mặc cả với Mao cô cô.

Lại không phòng bị Chu Huệ Huệ dậm chân, che mặt chạy ra ngoài.

"Aiya Huệ Huệ!" Phu nhân thôn trưởng còn muốn đuổi theo, nhưng Chu Huệ Huệ chạy nhanh quá, phu nhân thôn trưởng lại nhớ đến chuyện muốn tìm Mao cô cô, nghĩ ngợi vẫn không đi.

Bà không biết, Chu Huệ Huệ vừa chạy ra ngoài, đã đi về phía đầu thôn.

Càng đi càng nhanh, càng đi càng nhanh, đến khi đến thôn Vương Gia bên cạnh.

Đứng cách nhà Lý Thanh Sơn không xa, Chu Huệ Huệ hít sâu một hơi, chỉnh trang lại vẻ mặt, lúc này mới nhanh chân đi về phía nhà Lý Thanh Sơn.

Rồi nghênh ngang đụng phải Vương thị từ trong nhà đi ra.

"Ôi đây là con nhỏ không có mắt nhà ai vậy, muốn g.i.ế.c bà già này sao?" Vương thị lập tức trợn mắt mắng.

Chu Huệ Huệ cúi đầu, liên tục xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi, tôi... ôi?"

Cô ta vừa ngẩng đầu, giả vờ vừa nhận ra Vương thị, "Đây không phải Vương bà bà sao?"

Như thể sợ Vương thị không nhận ra mình, Chu Huệ Huệ lộ ra vẻ mặt vui mừng, liên tục chỉ vào mình, "Cháu là đồng hương của Tô tỷ tỷ ở nhà mẹ đẻ, cháu tên là Chu Huệ Huệ, không ngờ lại gặp bà ở đây, chúc mừng bà nhé."

Thấy là người quen biết mình, Vương thị cũng không tiện tiếp tục mắng, chỉ nghi ngờ đánh giá Chu Huệ Huệ từ trên xuống dưới.

Bà ta nhận ra nha đầu này, lúc đến thôn Vân Khê cũng từng gặp nha đầu này, đều nói nó ngoan ngoãn dễ thương, trước kia nhìn từ xa, cũng chỉ cảm thấy dáng vẻ không tệ, bây giờ xem ra, lời đồn không sai.

Nói năng nhỏ nhẹ, tốt hơn con Tô Trúc Tâm kia nhiều.

"Chúc mừng?" Lại nghe cô ta nói chúc mừng, Vương thị cũng không biết cô ta nói cái gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, như thể ban ơn mà mở miệng hỏi, "Chúc mừng cái gì?"

Chu Huệ Huệ cong mày, cười rất hiền hòa thân thiện, "Tô tỷ tỷ hôm nay lên trấn bán trâm cài đầu, bán hết sạch hàng rồi, kiếm được một món hời lớn đấy, không phải là phải chúc mừng bà sao? Có người con dâu giỏi buôn bán như vậy, Lý đại ca đúng là có phúc khí."

"Cái gì mà có phúc khí?"

Vừa nghe thấy câu này Vương thị đã không vui, trợn mắt mắng tiếp, "Dù có nói đến phúc khí, thì cũng là tiện nhân Tô Trúc Tâm kia có phúc khí gả cho con trai ta, nha đầu cô, đúng là không biết nói chuyện, đi đi đi, đừng có ồn ào trước cửa nhà ta!"

Vừa nói, vừa cầm chổi từ trong nhà ra vẻ muốn đánh Chu Huệ Huệ!
 
Back
Top Bottom