Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà

Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 50: Cái miệng này sao mà cứng thế nhỉ



"Cô..." Phu nhân thôn trưởng như thể lúc này mới phát hiện ra sự tồn tại của Tô Trúc Tâm, mày nhíu chặt hơn.

Nha đầu đang nói chuyện này lớn lên xinh xắn, tuy hơi mập, nhưng ngũ quan tinh tế, còn hơn Chu Huệ Huệ nhiều, nhìn dáng vẻ mày mắt này cũng quen thuộc, chỉ là bà nghĩ mãi cũng không nhớ ra đây rốt cuộc là ai.

Thôn trưởng ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, "Phu nhân, đây là nha đầu nhà họ Tô, dạo này gầy đi một chút."

"Ai?" Giọng nói của phu nhân thôn trưởng đột nhiên the thé lên.

Nha đầu nhà họ Tô?

Bà nhớ rõ ràng nha đầu nhà họ Tô béo đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, sao lại thành ra thế này?

Đây là gầy đi một chút?

Sao không nói là đổi người luôn đi?

Phu nhân thôn trưởng kinh ngạc hồi lâu mới hoàn hồn, dường như cảm thấy mình vừa rồi có chút không đúng mực, lại gượng gạo khen một câu, "Gầy đi thì nhìn đẹp hơn trước nhiều."

Nói xong mới nhớ ra Tô Trúc Tâm vừa nói gì, "Cô nói, Huệ nha đầu trộm khăn tay của cô?"

"Đúng vậy." Khăn tay đã lấy về rồi, Tô Trúc Tâm giũ giũ, hai tay nâng lên đưa đến trước mặt phu nhân thôn trưởng, "Đây là khăn tay cháu thêu, mọi người đều có thể làm chứng, Chu Huệ Huệ nói khi cô ta thêu thì giấu một chữ trúc ở bên trong, nhưng trong chiếc khăn tay này của cháu lại không có gì cả, có thể thấy là cô ta đã trộm khăn tay của cháu, giả làm của mình."

Phu nhân thôn trưởng rảnh một tay nhận lấy khăn tay xem xét kỹ lưỡng.

Thấy đường kim mũi chỉ tinh xảo, hoa văn sống động như thật, chỉ là cái gọi là chữ giấu kia thì nhìn thế nào cũng không thấy.

"Thật là hoang đường." Lật tay ném trả khăn tay cho Tô Trúc Tâm, lời nói của phu nhân thôn trưởng có vài phần khinh bỉ, "Tay nghề thêu thùa của Huệ nha đầu luôn rất tốt, còn cô, tôi không nhớ đã từng nghe nói cô biết làm nữ công."

Thôn trưởng tiến lên hai bước, có ý muốn giải thích với phu nhân.

Nhưng nhìn Chu Huệ Huệ trong lòng bà vẫn còn khóc không ngừng, thôn trưởng lại im lặng, lặng lẽ dịch sang một bên.

Thôi vậy, nói những lời này trước mặt con bé, dù sao cũng không hay lắm.

Dù sao nha đầu nhà họ Tô bây giờ miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn, cứ để cô giải thích với phu nhân là được.

Tô Trúc Tâm đang cúi người nhặt chiếc khăn tay bị ném xuống đất, nghe vậy cũng chỉ cười khẽ một tiếng, đứng thẳng người, chế nhạo nhìn Chu Huệ Huệ, " Tiêu phu nhân không bằng hỏi Chu Huệ Huệ xem, nếu tay nghề thêu thùa của cô ta thực sự tốt hơn tôi, tại sao lần trước thi thố lại phải hối lộ thợ thêu để nhờ người ta làm hộ, tại sao tay nghề thêu thùa không bằng tôi, Mao cô cô cũng không muốn nhận cô ta làm đồ đệ."

Mấy câu này hàm chứa quá nhiều ý nghĩa sâu xa, phu nhân thôn trưởng nhất thời chưa thể hiểu ra.

Nhưng có không ít người hiếu sự ngươi một lời ta một câu kể lại những chuyện đã xảy ra trước đó cho phu nhân thôn trưởng biết.

Ngay cả chuyện lần trước Chu Huệ Huệ tức giận chửi bới người ta như thế nào, lần này lại ăn nói không sạch sẽ nói xấu nhà Trương thái bà cũng kể ra hết.

Hoàn toàn đảo ngược ấn tượng của phu nhân thôn trưởng về Chu Huệ Huệ.

Chỉ là dù sao bà cũng đã thương yêu Chu Huệ Huệ nhiều năm, đột nhiên nghe được những chuyện này cũng không muốn tin.

Mày nhíu chặt hơn, phu nhân thôn trưởng cũng nhìn về phía Chu Huệ Huệ đang khóc càng lúc càng dữ dội trong lòng mình.

Đến giờ, cô ta vẫn không nói một lời.

Phu nhân thôn trưởng còn gì không hiểu nữa.

Dựa vào tính cách của Chu Huệ Huệ, nếu không phải thật sự đã làm chuyện đó, thì đã ầm ĩ lên khi mọi người nói rồi.

Chu Huệ Huệ là người không chịu thiệt thòi, tuy nhìn bề ngoài dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng chưa bao giờ để bản thân chịu một chút thiệt thòi nào.

Đương nhiên, đó cũng là do bà ngày thường dạy dỗ.

Bà luôn nói với Chu Huệ Huệ, nhà họ Chu không có ai chống đỡ, chỉ có một mình cô là con gái, có lúc phải ăn nói sắc bén một chút, tránh để người ta thấy cô ngoan ngoãn thật thà mà bắt nạt.

Chu Huệ Huệ những năm nay cũng làm theo những gì bà dạy, phu nhân thôn trưởng cũng thật sự cảm thấy rất tốt, nghe lọt tai, là người hiểu chuyện.

Nhưng bây giờ chính tính cách này, lại trở thành vũ khí lợi hại nhất khiến cô ta không thể phản bác.

Lòng phu nhân thôn trưởng không khỏi lạnh lẽo.

Sự im lặng của Chu Huệ Huệ, chính là bằng chứng xác thực cho những lời dân làng nói.

Nha đầu mà bà nhìn lớn lên, thật sự đã biến thành bộ dạng mà bà không nhận ra.

Nhưng dù sao cũng đã thương yêu nhiều năm, lại thấy Chu Huệ Huệ khóc lóc thảm thiết, phu nhân thôn trưởng cuối cùng vẫn không thể nhẫn tâm, chỉ đành ôm Chu Huệ Huệ vào lòng che chở, "Dù là vậy, cũng không thể nói khăn tay của cô là của cô được, biết đâu cô thấy khăn tay của Huệ nha đầu thích quá, cố ý thêu một cái giống hệt thì sao?"

Dù là Tô Trúc Tâm luôn mặt dày, cũng bị lời giải thích của phu nhân thôn trưởng làm cho sững sờ.

Cái miệng này, sao mà cứng thế nhỉ?

"Lời này của Tiêu phu nhân thật vô lý!" Tô Trúc Tâm tức đến bật cười, "Cứ như lời Tiêu phu nhân nói, là tôi ăn cắp kiểu dáng, vậy sao khăn tay lại bị tôi bắt được trong tay cô ta? Chẳng lẽ, tôi còn có thể trộm khăn tay của cô ta đổi lại sao? Hơn nữa, bản vẽ vẫn còn ở nhà tôi đấy, đây là hoa văn mà tôi tự mình nghĩ ra từng nét vẽ!"

"Thôi được rồi." Phu nhân thôn trưởng mất kiên nhẫn khoát tay, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không chừng là Huệ nha đầu học theo kiểu dáng của cô, chỉ là một chiếc khăn tay thôi, cần gì phải làm ầm ĩ lên như vậy, đều là người trong làng, vì một chiếc khăn tay mà mất hòa khí, nói ra không phải để người ta chê cười sao."

Bà có ý định hòa giải, nói xong câu này liền ra hiệu cho mọi người giải tán, "Thôi mọi người về đi, chuyện nhỏ nhặt thế này cũng đáng để mọi người tụ tập ở đây sao."

Tô Trúc Tâm còn muốn nói gì đó, ánh mắt lại vô tình liếc thấy bóng dáng của Tiêu Vị Phàm.

Những lời sắp nói ra lại bị cô nuốt trở vào.

Không phải là cô nhẫn nhịn, chỉ là con trai của phu nhân thôn trưởng đã cứu cô nhiều lần, bây giờ hai người lại có hợp tác, sau này khó tránh khỏi gặp mặt, cô biết phu nhân thôn trưởng che chở người nhà, vì một Chu Huệ Huệ mà đắc tội với phu nhân thôn trưởng, thật sự không đáng.

Đây chính là mẹ ruột của ân nhân cứu mạng của cô đấy!

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Trúc Tâm cũng im lặng.

Cô là người trong cuộc không lên tiếng, những người khác cũng không tiện nói gì, thấy vậy cũng đều giải tán.

Không ai chú ý đến sắc mặt của Tiêu Vị Phàm có chút khó coi.

Ngay cả thôn trưởng, cũng vội vàng giải thích với phu nhân, vội vàng tiến lên nhẹ nhàng đỡ vai phu nhân, "Phu nhân vất vả rồi, chúng ta về thôi?"

Phu nhân thôn trưởng lại an ủi Chu Huệ Huệ mấy câu, từ trong gói đồ thôn trưởng xách ra lấy một cái hũ đất đựng đồ ăn, "Đây là ta đặc biệt mang từ nhà mẹ đẻ về cho con, con từ nhỏ thích ăn nhất, mau cầm lấy, đừng khóc nữa, chăm sóc bố con cho tốt, rảnh rỗi thì đến nhà mẹ nuôi chơi, mẹ nuôi rất nhớ con."

Chu Huệ Huệ rất muốn đi theo phu nhân thôn trưởng ngay bây giờ, nhưng những chuyện cô ta làm vừa bị vạch trần trước mặt phu nhân thôn trưởng, cô ta lúc này không có mặt mũi nào đối diện với phu nhân thôn trưởng, chỉ đành nhận lấy hũ đất, nhỏ nhẹ cảm ơn phu nhân thôn trưởng, rồi tiễn ba người họ về.

Tô Trúc Tâm là người cuối cùng rời đi.

Trước khi đi, cô cũng không quên nhìn Chu Huệ Huệ cười lạnh một cái, “Chột dạ không? Bị vạch trần chuyện xấu xa trước mặt phu nhân thôn trưởng người thương yêu cô nhất, cô nghĩ bà ấy sau này sẽ còn yêu thương cô như trước nữa không?”

“Cô đó, tốt nhất là đừng chọc vào tôi nữa, lần sau tôi sẽ không còn vì nể mặt thôn trưởng mà dễ dàng buông tha cho cô như vậy đâu.”
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 51: Gầy đến mức không nhận ra



Nói xong câu đó, Tô Trúc Tâm mới hài lòng rời khỏi nhà họ Chu.

Người nhà họ Tô đã biết chuyện xảy ra ở đầu thôn.

Thực ra là do Tô Tiểu Ngọc tuổi còn nhỏ lại rất hiếu kỳ, vừa nghe thấy đầu thôn náo loạn, lại liên quan đến cô cô mình, cô bé vội vàng chạy đến, lúc đầu thấy thôn trưởng nói không cho Chu Huệ Huệ vào thôn nữa thì cô bé rất vui, nhưng phu nhân thôn trưởng vừa về thì tình hình hoàn toàn thay đổi, Tô Tiểu Ngọc sốt ruột, không kịp chen vào đám đông bảo vệ cô cô, chạy một mạch về nhà họ Tô muốn nhờ cha mẹ đến giúp cô cô.

Ai ngờ cô vừa kể xong đầu đuôi câu chuyện, Tô Trúc Tâm cũng vừa về đến nhà họ Tô.

Tô Trúc Tâm vừa bước vào sân đã nghe thấy giọng Mao cô cô vọng ra từ trong nhà, "Ta cũng đi theo, Trúc Tâm là người thế nào, không ai hiểu rõ hơn bà già này, ta sẽ đi nói lý lẽ với Tiêu phu nhân!"

Tiếp theo là giọng Tô đại ca liên tục đồng ý, "Được được được, vậy thì làm phiền bà rồi."

Tô Trúc Tâm dở khóc dở cười, cô vừa nãy đã thấy bóng dáng Tô Tiểu Ngọc, chỉ là không kịp gọi cô bé, bây giờ còn gì không hiểu nữa.

Nha đầu này, nhỏ mà lanh lợi, biết cô cô bị ức h**p, về nhà tìm người giúp đỡ.

Lòng Tô Trúc Tâm mềm nhũn.

Đứa trẻ tốt biết bao, kiếp trước cô sao lại hồ đồ đến thế, hại đứa trẻ này trở thành người tâm địa độc ác như vậy.

"Mọi người đang làm gì vậy?" Không hề che giấu sự dịu dàng trong đáy mắt, Tô Trúc Tâm nở nụ cười vừa bước vào nhà vừa đón nhận ánh mắt của mọi người, "Con về rồi, không có chuyện gì quan trọng, không cần đi tìm Tiêu phu nhân."

"Sao lại về rồi?" Tô đại ca thấy cô thì ngẩn người, ông thấy Tô Tiểu Ngọc nói nghiêm trọng như vậy, vốn tưởng Tô Trúc Tâm chưa về nhanh thế, "Tiêu phu nhân có làm khó muội không? Muội đừng buồn, đại ca đi nói giúp muội, bà ấy dạo này không ở trong thôn, không biết muội đã thay đổi rồi, đại ca đi giúp muội nói, nhất định sẽ khiến bà ấy thay đổi cách nhìn về muội."

"Đạica." Tô Trúc Tâm vươn tay ngăn anh lại, "Không cần đi, muội là người thế nào, thôn trưởng và dân làng đều thấy rõ, họ sẽ nói giúp muội, làm chủ cho muội, chúng ta không cần đắc tội với Tiêu phu nhân làm gì, đúng không?"

"Không thể nói thế được." Chưa đợi Tô đại ca lên tiếng, Hứa thị đã mở miệng, "Nếu muội còn như trước đây, chúng ta đương nhiên không cần vì muội mà đắc tội với Tiêu phu nhân, nhưng muội đã thay đổi rồi, không thể để họ oan ức muội được, Tiêu phu nhân kia cũng thật là, không phân biệt đúng sai như thế, còn là phu nhân thôn trưởng nữa, Trúc Tâm muội tránh ra, hôm nay chúng ta nhất định phải tìm bà ấy nói cho rõ ràng."

Tô Trúc Tâm dở khóc dở cười.

Cô có bao giờ cảm nhận được sự ấm áp này đâu.

Không, rất lâu trước đây, thực ra cũng có.

Lúc đó Hứa thị vừa gả vào nhà họ Tô, cô lại còn nhỏ tuổi, chưa từng làm ra chuyện hại người nhà, Hứa thị thấy nam nhân của mình thương yêu người muội muội này, đương nhiên cũng sẽ thương yêu cô, lúc đó cô cũng là người có đại tẩu che chở thương yêu.

Nhưng từ khi cô làm chuyện hồ đồ, Hứa thị đã nhiều năm không cho cô sắc mặt tốt, huống chi là như bây giờ, vừa nghe cô chịu uất ức đã tức giận muốn ra cửa tìm người tính sổ.

Trái tim Tô Trúc Tâm vốn đã cảm động vì Tô Tiểu Ngọc lúc này mềm nhũn.

Cô không kìm được mà rơi nước mắt.

Vừa khóc, cả nhà họ Tô đều giật mình.

Rốt cuộc là chịu bao nhiêu uất ức, Tô Trúc Tâm trước đó bị mắng như vậy cũng không rơi nước mắt vậy mà lại khóc?

Sau khi kinh ngạc, người nhà họ Tô đều nổi giận, đặc biệt là Tô đại ca, xắn tay áo định ra ngoài.

Tô Trúc Tâm nhân lúc mình còn đứng ở cửa, vội vàng ngăn đại ca lại lần nữa.

Giọng cô nghẹn ngào, "Đại ca, muội không phải chịu uất ức mới khóc, muội thấy mình trước đây thật hồ đồ, muội có người nhà tốt như vậy, muội lại đối xử với mọi người như thế, đều là lỗi của muội, đều là muội..."

Cô vừa nói vừa không kìm được, quỳ thẳng xuống trước mặt đại ca đại tẩu, khóc càng dữ dội hơn.

Lúc quyết tâm thay đổi, Tô Trúc Tâm không khóc, nước mắt không thể chuộc tội lỗi cô đã gây ra, nên cô chỉ làm việc thực tế, dùng hành động chứng minh mình thật sự hối cải.

Nhưng bây giờ, vì sự thay đổi của cô, ngay cả đại tẩu vốn hận cô nhất cũng thay đổi cách nhìn về cô, Tô Trúc Tâm chỉ cảm thấy lần trọng sinh này của mình thật đáng giá!

"Muội làm gì vậy muội muội." Tô đại ca hoảng hốt, vội vàng vươn tay đỡ muội muội dậy.

Ông không nhận ra rằng, Hứa thị bên cạnh mắt đã đỏ hoe, cũng lặng lẽ rơi nước mắt.

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên không ngừng.

[Độ thiện cảm của Hứa thị +1]

[Độ thiện cảm của Mao cô cô +1]

[Độ thiện cảm của Tô Tiểu Hổ +1]

[Độ thiện cảm của Tô Tiểu Hổ +1]

[Tô Tiểu Hổ...]

Ồ?

Tô Trúc Tâm thính tai bắt được từ khóa.

Cháu trai cô, vậy mà trong mấy giây ngắn ngủi cô quỳ xuống, độ thiện cảm đã tăng 3?

Kỳ lạ hơn là, cha mẹ và đại ca cô vốn luôn thiên vị cô, họ không tăng độ thiện cảm Tô Trúc Tâm có thể hiểu, nhưng tại sao Tô Tiểu Ngọc cũng không tăng độ thiện cảm.

Hệ thống tốt bụng đưa ra câu trả lời.

[Có lẽ, cô cô trong lòng Tô Tiểu Ngọc chính là nên như bây giờ.]

Tô Trúc Tâm càng thêm cảm động, thuận theo lực đỡ của đại ca đứng dậy, lại bước đến trước mặt Hứa thị ôm lấy đại tẩu, "Xin lỗi tẩu tử."

Giọng cô rất trầm, giọng nói nghẹn ngào không thể che giấu.

Hứa thị không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ về lưng cô.

Chỉ có Tô Tiểu Ngọc không hề cảm động trước cảnh tượng ấm áp này, "Aiya cô cô, cô đừng khóc nữa, chúng ta còn phải đi tìm phu nhân thôn trưởng nói lý lẽ mà, khóc thế này chẳng phải yếu thế sao!"

"Nha đầu ngốc." Mao cô cô vươn tay gõ nhẹ lên trán Tô Tiểu Ngọc, chỉ nói một câu rồi tự mình đi về phía sân sau.

Cô mắt sáng như đuốc, đã hiểu ra mọi chuyện.

Tô Tiểu Ngọc không hiểu ra, sờ trán, rất ngơ ngác.

Tô Trúc Tâm thấy cô bé ngây ngốc như vậy, không khỏi bật cười, "Không đi, Ngọc Nhi ngoan, chúng ta không đi tìm phu nhân thôn trưởng."

"Tại sao?" Tô Tiểu Ngọc rất khó hiểu, "Cô cô bị ức h**p, sao có thể bỏ qua như vậy!"

"Đúng vậy." Hứa thị nuốt nước bọt, nuốt nghẹn ngào vào bụng, mới cứng rắn nói, "Chúng ta không thể để người ta bắt nạt được."

"Tẩu tử." Tô Trúc Tâm tự nhiên khoác tay Hứa thị, "Muội nghĩ thế này, phu nhân Tiêu dạo này không ở trong thôn, bà ấy không biết chuyện của muội cũng là chuyện thường, vả lại Chu Huệ Huệ là người bà ấy nhìn lớn lên, bà ấy lại luôn thương yêu Chu Huệ Huệ, chúng ta nhất thời không thể khiến bà ấy thay đổi cách nhìn về muội được, còn muội, vì muội đã quyết tâm thay đổi, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, mọi người đều thay đổi cách nhìn về muội, muội tin Tiêu phu nhân cũng vậy."

"Hơn nữa, dù sao bà ấy cũng là phu nhân thôn trưởng, Tiêu đại ca đã giúp muội mấy lần, cũng cứu mạng muội, ít nhiều cũng phải cho bà ấy chút mặt mũi."
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 52: Hoài nghi



Vài câu nói ngắn gọn khiến người nhà họ Tô suýt nữa lại rơi nước mắt.

Tô Trúc Tâm quả thực đã trưởng thành rồi, bây giờ đã hiểu thế sự nhân tình, nếu là trước kia, dù cha mẹ Tô có đuổi theo khuyên nhủ, hận không thể dạy cô từng ly từng tí, cô cũng không nghe.

Bây giờ... quả thực đã hiểu chuyện, đã thay đổi rồi.

Hứa thị tuy cảm thán sự thay đổi của cô, nhưng cũng không muốn bỏ qua cho phu nhân thôn trưởng như vậy, "Nhưng chúng ta cũng không thể để muội chịu oan ức như vậy được."

"Không sao đâu tẩu tử." Tô Trúc Tâm khoác tay Hứa thị đi vào nhà, "Muội đã làm rất nhiều chuyện sai trái trước đây, đây là điều muội đáng phải chịu, đại tẩu hãy nghe muội lần này được không?"

Thấy Hứa thị vẫn không cam lòng muốn nói gì đó, Tô Trúc Tâm vội vàng ngắt lời chị, "Đúng rồi, còn phải làm phiền đại tẩu giúp muội một việc nữa."

"Tiêu đại ca vừa nãy nói đã săn được một con hươu con mới sinh, nói là lát nữa sẽ mang đến cho muội, tay muội vụng về, sợ rửa không sạch, đại tẩu giúp muội được không? Còn cái dây nhỏ phơi thịt xông khói kia nữa, muội một mình vuốt cũng mệt lắm, tẩu làm cùng muội nhé."

Hứa thị trách móc liếc nhìn cô một cái.

Nha đầu này, tay vụng về?

Bây giờ cả thôn Vân Khê cộng lại có lẽ cũng không ai khéo tay bằng cô, chẳng qua là muốn tìm lý do để mình không đi gây sự, cũng không bịa ra lý do nào tốt hơn.

Tuy không tin lý do hoang đường của tiểu cô, nhưng Hứa thị cũng thấy rõ Tô Trúc Tâm thật sự không muốn mình đi gây chuyện, nên cũng không kiên trì nữa, "Được được được, đại tẩu giúp muội."

Hai người vừa nói vừa đi vào nhà, Tô Trúc Tâm không quên tiện tay kéo Tô đại ca lại, phòng ông không từ bỏ ý định đi gây chuyện.

Chỉ có Tô Tiểu Ngọc vẫn trừng mắt nhìn vẻ mơ hồ, "Mẹ, chúng... chúng ta không đi nữa sao ạ?"

Tô Tiểu Hổ thấy buồn cười, không nhịn được kéo muội muội một cái, "Về giúp cô cô làm việc đi."

"Ca." Tô Tiểu Ngọc dùng ánh mắt ngây thơ nhìn anh trai, "Cô cô chịu uất ức, chúng ta không nên đi nói lý lẽ sao?"

Tô Tiểu Hổ liếc nhìn cô bé, không biết nên giải thích thế nào với muội muội mình đầu óc không xoay chuyển này.

Nhưng cậu sợ muội muội hiểu lầm, cho rằng chịu uất ức thì nên nhẫn nhịn, nghĩ đi nghĩ lại vẫn giải thích, "Chịu uất ức đương nhiên nên đi nói lý lẽ, nhưng cô cô khác rồi, muội không nghe cô cô nói sao? Cô cô trước đây làm sai chuyện, bây giờ đang bù đắp."

Tô Tiểu Ngọc vẫn không hiểu, "Nhưng cô cô đã thay đổi rồi mà! Cô cô thay đổi rồi tại sao còn phải chịu uất ức?"

Tô Tiểu Hổ im lặng một lúc, cuối cùng vẫn cong ngón tay búng vào trán muội muội, "Đồ ngốc! Không được hỏi nữa, nếu ai bắt nạt muội khiến muội không vui, nhớ nói với huynh là được."

Muội muội ngốc nghếch, cũng không phải không tốt.

Lúc cô cô chưa thay đổi, mỗi lần chạy về nhà đều không ít lần bắt nạt muội muội, không phải sai khiến muội muội bóp vai đ.ấ.m lưng cho mình, thì mắng cô bé là đồ vô dụng, thậm chí còn đá vào bụng cô bé.

Lúc đó Tô Tiểu Ngọc, rõ ràng chỉ là một cô bé, trong mắt lại ẩn chứa vô vàn cảm xúc.

Uất ức đương nhiên là nhiều nhất, Tô Tiểu Hổ nhìn kỹ lại, vậy mà còn có vài phần hung ác.

Cậu không thích muội muội như vậy, hay nói đúng hơn, cậu không hy vọng muội muội mình trở thành như vậy.

Nếu có thể, Tô Tiểu Hổ càng hy vọng muội muội mình mãi mãi ngây thơ như bây giờ, mãi mãi đơn thuần, mãi mãi được người nhà che chở, không cần nghĩ nhiều, sống một cuộc đời bình an thuận lợi là được.

Tô Tiểu Ngọc bĩu môi, tức giận tiến lên nhẹ nhàng giẫm lên chân ca ca một cái, "Huynh mới là đồ ngốc!"

Như sợ Tô Tiểu Hổ trả thù, Tô Tiểu Ngọc giẫm một cái rồi vội vàng chạy về phía sân sau, vừa chạy vừa không quên hét lên, "Cô cô, Ngọc Nhi đến giúp cô đây!"

"Tốt lắm!"

Tô Tiểu Hổ ở xa, chỉ nghe thấy tiếng đáp lại trong trẻo của Tô Trúc Tâm.

Làm thịt xông khói, không thể thiếu kim chỉ khâu thịt treo trong sân phơi khô, lúc này trong sân sau, Tô Trúc Tâm đang cùng Hứa thị và Tô Tiểu Ngọc vuốt sợi bông, cắt thành từng đoạn thích hợp đặt sang một bên, chờ thịt xông khói ướp xong là có thể dùng được.

Còn Tô đại ca thì cùng cha Tô, một người múc nước chuẩn bị rửa thịt huơu, một người thì mài d.a.o bên cạnh, để Tô Trúc Tâm dùng được thuận tay hơn.

Lúc Tiêu Vị Phàm vác thịt hươu đến, người nhà họ Tô vừa làm xong công tác chuẩn bị.

"Cô cô, Tiêu đại ca đến rồi." Tô Tiểu Hổ gọi một tiếng ngoài sân, dẫn Tiêu Vị Phàm vào nhà.

Tô Trúc Tâm nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ liếc mắt một cái đã sững người tại chỗ.

"Huynh huynh huynh..." Cô chỉ vào con hươu con trên vai Tiêu Vị Phàm còn to hơn cả Tô Tiểu Hổ, môi run rẩy dữ dội, "Huynh nói đây là hươu con mới sinh?"

Tiêu Vị Phàm mặt không đổi sắc, đặt con hươu trên vai xuống, "Ừm."

Tô Trúc Tâm suýt chút nữa trợn trắng mắt ngất xỉu, "Nó mọc cả nhung hươu rồi!"

Hươu con mọc nhung hươu, ít nhất cũng phải một tuổi rồi!

Nhà ai lại gọi hươu một tuổi là hươu con mới sinh chứ!

Nhưng người trong cuộc dường như không hề cảm thấy mình nói có vấn đề gì, đặt hươu xuống rồi định ra ngoài.

"Khoan khoan." Tô Trúc Tâm vội vàng kéo người lại, "Con hươu to thế này..."

Tiêu Vị Phàm dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô, "Sao?"

Tô Trúc Tâm im lặng nhận lấy con d.a.o Tô đại ca đưa, rồi đưa cho Tiêu Vị Phàm, "Giết không nổi."

Lý do đơn giản này khiến Tiêu Vị Phàm không tìm được lời nào để phản bác.

Chỉ đành nhận mệnh nhận lấy dao, ngồi xổm xuống điều chỉnh vị trí con hươu.

"Oa..." Tô Tiểu Ngọc đứng bên cạnh nhìn đến ngây người, như thể vừa mới phản ứng lại, kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi xáp lại gần Tiêu Vị Phàm, "Tiêu đại ca giỏi quá, con hươu to thế này, huynh săn được thế nào vậy?"

"Không phải tôi." Tiêu Vị Phàm rũ mắt nhìn vị trí đặt dao, không thèm ngẩng đầu, "Lúc tôi lên núi, nó vừa hay rơi từ vách đá xuống."

Thuần túy là nhặt được.

Tô Trúc Tâm giật giật mí mắt, bất giác cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo.

Cô cũng không nói được tại sao, chỉ là luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng Tiêu Vị Phàm nói xong câu đó thì không nói gì nữa, chỉ im lặng xẻ đôi con hươu, móc hết nội tạng ra.

"Tiêu đại ca, huynh đợi chút." Thấy anh sắp đứng dậy đi, Tô Trúc Tâm vội vàng kéo người lại, tự mình nhận lấy d.a.o cẩn thận lột da hươu, rồi đưa cho Tiêu Vị Phàm, "Da hươu này huynh cầm đi, lên trấn trên còn có thể đổi được chút tiền."

Tiêu Vị Phàm cũng không từ chối, chỉ là sau khi nhận lấy da hươu thì nhìn chằm chằm Tô Trúc Tâm hồi lâu.

"Sao... sao vậy?" Tô Trúc Tâm tưởng mặt mình dính máu, theo bản năng vươn tay sờ, "Mặt tôi có gì sao?"

"Có thể nói chuyện riêng một lát không?" Giọng Tiêu Vị Phàm rất nhẹ.

Tô Trúc Tâm không nghi ngờ gì, cùng Tiêu Vị Phàm đi ra sân trước.

Không ngờ Tiêu Vị Phàm vừa mở miệng đã nói một câu khiến da gà Tô Trúc Tâm nổi hết cả lên, "Con hươu to khỏe thế này rơi xuống vách đá cũng chết, Tô cô nương sao lại bình an vô sự?"
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 53: Bí mật



Đến thời khắc này, Tô Trúc Tâm cuối cùng cũng hiểu ra cái lạnh lẽo khó hiểu vừa nãy của mình từ đâu mà đến.

Tiêu Vị Phàm từ lúc đó đã nghi ngờ mình rồi sao?

Có lẽ, không chỉ là vừa nãy.

Ngay từ khi Chu Huệ Huệ nhắc đến việc cô biết yêu thuật, Tiêu Vị Phàm đã nghi ngờ cô rồi phải không?

Khóe miệng Tô Trúc Tâm giật giật, dở khóc dở cười.

Cô không biết mình nên giải thích thế nào, chuyện trọng sinh là thật, chuyện có hệ thống càng là thật, nếu Tiêu Vị Phàm thực sự coi cô là yêu nữ biết yêu thuật, cô cũng không có cách nào phản bác.

Nhưng khi ngã xuống vách núi, cô không trọng sinh nữa, hệ thống cũng không có bất kỳ sự gia trì nào.

Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến việc cô có phải là yêu nữ hay không, hoàn toàn là do mạng lớn.

Nếu Tiêu Vị Phàm vì chuyện này mà khẳng định cô là yêu nữ, cô sẽ oan uổng c.h.ế.t mất.

Cô muốn nói mình có một thân thịt lót, không đến mức ngã chết, lại muốn nói lúc ngã xuống đã nắm được dây leo, không đến mức ngã từ chỗ cao như vậy... Tóm lại, tùy tiện tìm một lý do gì đó, để Tiêu Vị Phàm tin là được.

Nhưng lời đã đến miệng, Tô Trúc Tâm vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi không biết."

Tiêu Vị Phàm thu hết sự giãy giụa trong mắt cô vào đáy mắt.

Anh biết Tô Trúc Tâm có bí mật, mọi người đều biết, nha đầu nhà họ Tô từ khi thay đổi ngày hôm đó giống như biến thành người khác, Tiêu Vị Phàm luôn biết cô nhất định có bí mật không thể nói ra, mới có sự thay đổi lớn như vậy.

Nhưng Tô Trúc Tâm không muốn nói, anh cũng không nhất thiết phải ép hỏi.

Giống như Tô Trúc Tâm đã nói, sự thay đổi của cô như vậy, đối với cô, đối với nhà họ Tô, thậm chí đối với toàn bộ thôn Vân Khê, đều là một chuyện tốt.

Lần này mở miệng hỏi, thực sự là anh tò mò tột độ, núi Thanh Ngưu anh gần như ngày nào cũng lên, vách đá cao như vậy, dù là con hươu con ngã xuống cũng không tránh khỏi cái chết, tại sao Tô Trúc Tâm lại sống sót tốt như vậy?

Sự giãy giụa trong mắt Tô Trúc Tâm đã cho anh một nửa câu trả lời.

Cô quả thực có bí mật, bí mật này quả thực có thể bảo vệ tính mạng của cô.

Cô không muốn nói.

Tiêu Vị Phàm đang muốn mở miệng nói cô không cần nói nữa, anh không nhất thiết phải biết, không ngờ Tô Trúc Tâm lại lắc đầu.

Một câu "không biết" mang theo vài phần bất đắc dĩ, nghẹn lời Tiêu Vị Phàm muốn nói trở về.

"Không giấu gì Tiêu đại ca, lúc đó trong mắt tôi chỉ có Linh Tự Hoa, ngay cả việc mình ngã xuống vách núi cũng không biết, tỉnh dậy đã phát hiện mình không còn ở trên núi nữa, tại sao lại sống sót, thậm chí ngã xuống vách núi như thế nào, tôi cũng không biết."

Lời nói thành thật, khiến Tiêu Vị Phàm có chút cảm động.

Mang theo một thân bí mật, lại nguyện ý nói thật với anh.

Không biết vì sao, Tiêu Vị Phàm cảm thấy vành tai mình nóng rực, vừa muốn đưa tay sờ, khóe mắt lại liếc thấy mấy cái đầu đang rình mò ở sân sau nhà họ Tô.

Những lời không tiện nói ra, Tiêu Vị Phàm cũng chỉ đành nuốt chúng trở về.

Cuối cùng, anh chỉ nghẹn ra một câu nhẹ nhàng, "Sau này hành sự đừng quá phô trương, có một Chu Huệ Huệ là bài học trước mắt, khó đảm bảo sau này trong thôn xảy ra chuyện gì, lại đổ lên đầu cô."

Để lại một lời khuyên như vậy, Tiêu Vị Phàm liền xách da hươu nhanh chóng rời đi.

Chỉ để lại Tô Trúc Tâm đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại ý của anh.

Tiêu Vị Phàm biết hết rồi!

Con ngươi hơi co lại, Tô Trúc Tâm hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

"Còn nhìn gì nữa, người ta đi xa rồi." Hứa thị không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Tô Trúc Tâm, dùng khuỷu tay huých huých cánh tay Tô Trúc Tâm, "Trúc Tâm à, không phải đại tẩu đả kích muội, Tiêu Vị Phàm này... dù sao muội cũng đã hòa ly một lần, chỉ sợ không xứng với người ta, muội biết đấy, cậu ấy..."

Hứa thị rối rắm không thôi, nhưng một câu còn chưa nói xong, Tô Trúc Tâm đã giống như con mèo bị giẫm phải đuôi đột nhiên nhảy dựng lên, "Đại tẩu, tẩu nói gì vậy! Muội không có ý đó với Tiêu đại ca!"

Hứa thị không lên tiếng, nhưng vẻ mặt đã viết rõ ràng "Ta không tin".

Tô Trúc Tâm vừa xấu hổ vừa tức giận, gấp đến mức hồi lâu cũng không biết nên giải thích thế nào.

Chết tiệt, sao lại hiểu lầm thành như vậy!

Hứa thị thấy cô xấu hổ tức giận, cũng biết từ khi thay đổi cô đã mỏng da mặt hơn nhiều, liền không trêu chọc cô nữa, cười cười liền nắm tay cô, "Được được được, đại tẩu không nói nữa, đi thôi, đại ca muội đã chặt thịt hươu thành miếng rồi, chúng ta nhanh chóng thu dọn ướp muối thôi."

Nhưng dù là như vậy, Tô Trúc Tâm vẫn cảm thấy hai má nóng rực, nhìn Hứa thị luôn cảm thấy rất kỳ quặc.

Cô muốn giải thích, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, không giải thích, lại cảm thấy mỗi lần Hứa thị nhìn cô đều mang theo ý vị sâu xa.

Ngay cả lạp xưởng cô cũng không có tâm trạng làm, lúc cắt thịt suýt chút nữa cắt vào tay.

Dọa Tô đại ca đang giúp đỡ bên cạnh liên tục hét lên, "Muội muội! Muội làm sao vậy, cẩn thận một chút, ôi chao muội đây là cắt thịt hay cắt tay vậy, thôi thôi muội đi ướp thịt với đại tẩu muội đi, d.a.o này để huynh cầm."

Giật lấy d.a.o của Tô Trúc Tâm, Tô đại ca vẫn còn lải nhải, "Sao vậy, mất tập trung vậy? Lần đầu tiên thấy thịt hươu bị dọa sợ rồi à? Ôi chao, cái này có gì đâu, cắt ra chẳng phải đều là một miếng thịt sao, muội xem, cái này còn nhìn ra hình dáng con hươu đâu."

Bên này Tô đại ca lải nhải không ngừng, bên kia Hứa thị lại biết tại sao Tô Trúc Tâm liên tục mắc lỗi.

Nhân lúc không ai chú ý, Hứa thị tiến sát bên cạnh Tô Trúc Tâm, hạ thấp giọng nói nhỏ, "Đại tẩu đảm bảo không nói ra ngoài cho muội, còn không mau hoàn hồn đi, lát nữa mọi người đều biết tâm tư nhỏ bé của muội rồi, đến lúc đó đừng trách đại tẩu không giữ bí mật cho muội."

Lời này nói ra, Tô Trúc Tâm thực sự muốn khóc không ra nước mắt.

Đại tẩu tốt của cô ơi, sao lại khẳng định cô thích Tiêu Vị Phàm chứ!

Rõ ràng là không có mà!

Chết tiệt, nếu có cách nào xóa trí nhớ thì tốt rồi.

Đúng rồi, hệ thống của cô! Cô nhớ trước đó đã tích lũy được thiện cảm của bốn người, vừa từ nhà họ Chu trở về lại có thêm thiện cảm của năm người, bây giờ chắc là có một cơ hội cào thưởng mới đúng!

Nghĩ đến đây, Tô Trúc Tâm vội vàng triệu hồi hệ thống.

[Hệ thống hệ thống, ta muốn cào thưởng!]

[Hệ thống cào thưởng: 1/10, số lần cào thưởng khả dụng: 0]

Chờ đã, cái gì thế này?

Tô Trúc Tâm đang lo lắng không biết giải thích thế nào với Hứa thị, đột nhiên nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.

Rõ ràng đã tích lũy đủ tám điểm thiện cảm rồi, sao số lần cào thưởng lại là không?

[Hệ thống, ngươi đang giở trò quỷ gì vậy?]

Tô Trúc Tâm tức giận, hệ thống này sao lại làm loạn như vậy?

Âm thanh lạnh lùng của hệ thống nhanh chóng vang lên.

[Túc chủ xin chú ý, lần trước khi sử dụng thẻ kỹ năng nói ra lời thật lòng với Chu Huệ Huệ, túc chủ đã hứa dùng ba lần cào thưởng sau này để đổi rồi.]

[Phát hiện túc chủ trí nhớ không tốt, hệ thống cập nhật, hệ thống cào thưởng: 1/10, số lần cào thưởng khả dụng: -2]

Tô Trúc Tâm hoa mắt chóng mặt.

Cô sao lại quên mất, lần trước vội vàng khiến Chu Huệ Huệ lộ mặt, cô đã dùng ba lần cào thưởng để đổi thẻ kỹ năng với hệ thống.

Bây giờ thì hay rồi, muốn xóa trí nhớ của đại tẩu, còn không biết phải tích lũy bao nhiêu điểm thiện cảm nữa.

Tô Trúc Tâm đột nhiên ỉu xìu.
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 54: Trước kia khốn nạn



Hy vọng cuối cùng hoàn toàn tan biến, Tô Trúc Tâm chỉ đành ủ rũ cúi đầu, máy móc bôi nước sốt ướp lên miếng thịt.

Đến khi xử lý xong toàn bộ thịt hươu, trời đã tối mịt.

Tô đại ca nhớ ra điều gì, vỗ mạnh vào đầu, lấy từ trên bếp xuống một cặp nhung hươu, "Đúng rồi muội muội, nhung hươu này cắt xuống rồi, muội xem có muốn mang đi bán không?"

Ông thấy dáng vẻ nó đẹp mắt, liền cắt để sang một bên, xem muội muội giữ lại có tác dụng gì, vừa rồi bận làm lạp xưởng, lại quên mất.

"Bán đi?" Tô Trúc Tâm vừa nghe thấy lời này suýt chút nữa hét lên, "Đại ca của muội ơi, thứ tốt như vậy mang đi bán không phải là lãng phí sao!"

Trời biết kiếp trước cô tìm thứ này vất vả đến mức nào.

Lúc đó mẹ chồng Vương thị của cô tuổi già sức yếu, đòi ăn đồ bổ, nhất định bắt cô lên trấn mua tổ yến, không mua được thì không chịu ăn cơm.

Tổ yến là thứ quý giá đến mức nào, Tô Trúc Tâm chỉ đành nghiến răng nghiến lợi hết lần này đến lần khác chạy về nhà mẹ đẻ, hết lần này đến lần khác vét sạch tiền tiết kiệm của cha mẹ, nhưng dù là vậy, cũng không mua được mấy lần tổ yến.

Vương thị thấy cô không lấy được thứ mình muốn, càng làm ầm ĩ hơn, đến cuối cùng, còn buông lời, nói nếu cô không có tổ yến ăn, sẽ bảo Lý Thanh Sơn đuổi Tô Trúc Tâm đi!

Lúc đó Tô Trúc Tâm một lòng một dạ vì Lý Thanh Sơn, nào chịu bị đuổi đi, nhưng nhà mẹ đẻ thực sự không thể giúp đỡ thêm được nữa, cô lục tung cả nhà họ Tô, ngay cả một xu cũng không có.

Vẫn là Lưu đại nương không chịu nổi, ở ngoài nói một câu, "Ta nói nha đầu nhà họ Tô, cô thật là khốn nạn mà, cô xem cha mẹ cô bị cô hành cho ra cái dạng gì rồi, đồ bổ nhất thiết phải là tổ yến sao, nếu cô muốn bồi bổ cho bà già kia, cô lên núi Thanh Ngưu bắt hươu đi, nhung hươu còn bổ hơn đấy!"

Một câu nói này, Tô Trúc Tâm nghe lọt tai.

Không chỉ nghe lọt tai, còn suýt chút nữa hại c.h.ế.t cha Tô.

Núi Thanh Ngưu nguy hiểm, cha Tô lại luôn thương con gái, thấy con gái thực sự muốn lên núi Thanh Ngưu, ông vội vàng ngăn cản, vỗ n.g.ự.c đảm bảo nhất định sẽ tìm nhung hươu cho cô.

Lần này đi, liền bị ngã một cú, gãy một chân chưa nói, suýt chút nữa mất mạng.

Mà lúc đó cô khốn nạn, còn ở nhà mắng cha vô dụng, không tìm được nhung hươu cho cô.

Tô Trúc Tâm vừa nghĩ đến những chuyện này liền hận không thể tự tát mình một cái.

Nhưng cô không dám, không dám lộ ra vẻ khác thường trước mặt người nhà, cô sợ người nhà biết kiếp trước cô đã làm những gì sẽ thất vọng tột độ về cô, càng sợ mối quan hệ khó khăn lắm mới hàn gắn được lại tan vỡ.

Tô Trúc Tâm chỉ đành cắn chặt môi dưới, ép mình nuốt xuống chút vị đắng chát đang trào lên đầu lưỡi.

Cô ôm lấy nhung hươu trong tay, ngẩng đầu nhìn Tô đại ca, "Đại ca, giúp muội bắt một con gà, đây là thứ tốt, chúng ta hầm canh uống, bổ lắm đấy."

Tô đại ca liên tục đáp lời.

Tô Trúc Tâm tự mình đun nước, dùng nước nóng bỏng dội lên nhung hươu, lại dùng đũa gắp lên phơi khô, rồi lại dùng nước nóng dội qua, cho đến khi nước m.á.u hoàn toàn chảy hết, lúc này mới cầm d.a.o nhỏ, cạo sạch lông tơ trên đó.

Khi cô xử lý xong toàn bộ lông tơ của một cặp nhung hươu, Tô đại ca đã làm lông và g.i.ế.c gà xong mang vào.

Nước trong nồi vẫn đang sôi, Tô Trúc Tâm nhanh tay lẹ mắt chặt gà thành miếng bỏ vào nồi hầm, còn mình thì đổi d.a.o nhỏ tỉ mỉ thái nhung hươu thành lát, tiện tay bỏ mấy miếng thái không đẹp vào nồi.

Cuối cùng lại tìm hai cái hũ sứ, bỏ nhung hươu đã thái vào hũ, một cái bịt kín cất trong tủ, cái còn lại, cô lau đi lau lại nhiều lần, rồi lấy vải hoa bọc lại.

"Đây là đi đâu vậy?" Trong nồi vẫn còn hầm canh, Tô Trúc Tâm lại có vẻ muốn ra ngoài, Tô đại ca thấy vậy không khỏi có chút kỳ lạ, lớn tiếng hỏi một câu.

Tô Trúc Tâm không ngoảnh đầu lại, nhanh chân chạy về phía nhà họ Tiêu, "Muội mang đến nhà thôn trưởng, con hươu này là Tiêu đại ca săn được, nhung hươu đương nhiên có một nửa của huynh ấy."

Còn chưa đẩy cửa lớn nhà thôn trưởng ra, đã nghe thấy tiếng của phu nhân thôn trưởng từ bên trong truyền đến, "Tôi nói hai cha con nhà ông có phải ngốc không vậy, nha đầu nhà họ Tô kia tinh ranh đến mức nào mà các người không nhìn ra, còn đang nói tốt cho nó?"

"Da hươu đó đáng giá mấy đồng tiền? Nhung hươu mới là đáng giá nhất, nó nuốt mất nhung hươu, vứt cho con một cái da hươu rách nát, con lại thấy nó là người tốt?"

"Ta sao lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như con vậy!"

"Uổng công con đọc nhiều sách như vậy, đầu óc đều không biết đọc đến nơi nào rồi, bị một nha đầu cho chơi xỏ, con còn ngây ngốc cho rằng nó thay đổi!"

"Thay đổi, ta thấy nó là thay đổi, thay đổi thành xảo quyệt!"

Tô Trúc Tâm gãi đầu, vươn tay đẩy cửa lớn nhà họ Tiêu ra.

Cả nhà thôn trưởng ba người đang ngồi trong sân, à không, chỉ có thôn trưởng và Tiêu Vị Phàm ngồi, phu nhân thôn trưởng chống nạnh, tay còn cầm cái da hươu kia, đang đứng trước mặt hai cha con giáo huấn.

Tô Trúc Tâm mang áp suất thấp bước vào sân, giơ tay về phía phu nhân thôn trưởng, "Tiêu phu nhân bà hiểu lầm rồi, chủ yếu là nhung hươu này còn phải xử lý một chút, nên cháu mới không để Tiêu đại ca mang đi, thứ này không dễ tìm, cháu nghĩ giữ lại có ích hơn là bán... nhưng nếu Tiêu đại ca muốn bán, cháu xử lý rồi cũng có thể bán."

Mở vải hoa ra, Tô Trúc Tâm lấy hũ sứ bên trong ra, đưa đến trước mặt phu nhân thôn trưởng, "Cháu đã thái lát đóng gói xong rồi, nhưng... theo như cháu đã bàn với Tiêu đại ca trước đó, trong này chỉ có một nửa, còn một nửa, coi như tiền công của cháu, cháu muốn giữ lại."

Tiêu Vị Phàm liếc nhìn hũ sứ kia, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm mẹ mình.

Thôn trưởng cũng nhìn vợ mình.

Mặt phu nhân thôn trưởng đỏ bừng, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Ai có thể ngờ nói xấu người ta đúng lúc bị người ta nghe thấy chứ.

Tô Trúc Tâm không nhịn được cười ra tiếng, "Tiêu phu nhân, nhà cháu còn đang hầm canh, cháu phải về xem, nếu bà không nhận, canh nhà cháu sẽ bị cạn đấy."

Phu nhân thôn trưởng lúc này mới đưa tay nhận lấy hũ sứ.

Vẻ mặt bà có chút không tự nhiên, lại ho khan hai tiếng, mới miễn cưỡng tìm được lời để chữa cháy, "Nha đầu nhà họ Tô, đừng trách ta, ta già rồi, miệng không giữ được cửa, toàn nói lung tung."

Tô Trúc Tâm cười hở răng, ý cười rạng rỡ, "Không sao đâu Tiêu phu nhân, vốn dĩ là cháu không nói rõ với Tiêu đại ca, nếu cháu nói sớm sẽ xử lý xong rồi mang đến cho mọi người, thì đã không có hiểu lầm này rồi!"

[Độ thiện cảm của phu nhân thôn trưởng +1]

[Độ thiện cảm của thôn trưởng +1]

[Độ thiện cảm của Tiêu Vị Phàm +1]

"Cô cũng..." Phu nhân thôn trưởng trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, "cũng so với trước kia..."

Khéo léo hơn nhiều.

Câu này phu nhân thôn trưởng không nói ra, trước mặt Tô Trúc Tâm, không tiện nói quá thẳng thắn.

Tô Trúc Tâm hiểu ý bà, nhẹ nhàng tiếp lời, "Trước kia khốn nạn không phải người, bây giờ cháu đã tỉnh táo rồi."

Câu này coi như là giải thích, nói xong Tô Trúc Tâm liền vẫy tay với ba người, “Đồ đưa tới rồi, cháu cũng không làm phiền mọi người nữa, thôn trưởng, Tiêu phu nhân, Tiêu đại ca, cháu về trước đâu!”
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 55: Nha đầu nhà họ Tô lanh lợi



Khi Tô Trúc Tâm về đến nhà, canh gà trong nồi đang tỏa ra hương thơm nồng nàn.

Cô tiện đường ghé qua nhà thầy lang mua thêm ít dược liệu, vừa hay bỏ vào nồi nấu thêm một lúc.

Món dược thiện này là kiếp trước cô tìm hiểu khắp nơi, chuẩn bị nấu cho Lý Thanh Sơn bồi bổ cơ thể.

Bây giờ thì tốt rồi, tiện cho người nhà mình.

Chỉ là hương thơm của canh gà bị mùi thuốc át đi, Tô Tiểu Ngọc có chút không muốn uống.

"Tiểu Ngọc." Tô Trúc Tâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô bé liền biết cô bé không muốn uống, bèn tự mình múc cho cô bé một bát, "Cô cô biết là hơi đắng, nhưng món dược thiện này bổ dưỡng lắm đấy, con xem con và Tiểu Hổ gầy thế kia, nhanh uống nhiều một chút, bổ dưỡng rồi sẽ mau lớn."

Tô Tiểu Ngọc bĩu môi, không vui, "Cô cô nhất định là không muốn uống thuốc đắng một mình, muốn kéo chúng con cùng uống!"

"Nói bậy!" Hứa thị gõ nhẹ vào trán cô bé, "Thuốc đắng này con có muốn cũng không được, bảo con uống còn không mau uống đi."

Tô Trúc Tâm đang bận múc canh cho Mao cô cô, nhất thời không để ý đến Tô Tiểu Ngọc.

Không ngờ cô bé lại giòn tan nói, "Mẹ ơi, con chưa nói xong mà! Cho dù là cô muốn kéo chúng con cùng uống thuốc đắng, Tiểu Ngọc cũng nguyện ý uống cùng cô!"

Động tác đưa bát của Tô Trúc Tâm khựng lại.

Mao cô cô cười nhạo một tiếng, "Biết mình trước kia khốn nạn đến mức nào rồi chứ?"

Tiếng cười này làm Tô Trúc Tâm bình tĩnh lại, cô hạ giọng, có chút ngại ngùng đáp, "Biết rồi ạ, cô cô đừng cười cháu nữa."

Mao cô cô cũng không thực sự muốn giễu cợt cô, chỉ nói một câu như vậy rồi im lặng uống canh.

Canh hầm nhừ thơm ngon hơn cả thịt gà bên trong, mọi người bát này đến bát khác, chẳng mấy chốc đã uống cạn nồi canh, cha mẹ Tô ngay cả bã canh cũng sợ lãng phí, hận không thể vớt hết dược liệu ra nhai.

Tô Trúc Tâm vừa buồn cười vừa bất lực ngăn cản hai người, nói tinh hoa của bã thuốc đều ở trong canh rồi, nhai thứ đó vô dụng, hai người mới không thực sự ăn thuốc đắng.

Ăn xong, Tô đại ca và Hứa thị nói Tô Trúc Tâm hôm nay vất vả, bảo cô đi nghỉ sớm, Tô Trúc Tâm không thể từ chối, đành phải về sân sau.

Nhưng cô đâu phải là người có thể rảnh rỗi, vừa vào sân sau đã rẽ vào phòng Mao cô cô, "Cô cô, hôm nay cháu chưa kịp hỏi thăm, sức khỏe của bà thế nào rồi ạ?"

"Không cần lo cho ta." Mao cô cô liếc nhìn cô, thấy cô hoàn toàn không có vẻ gì là buồn ngủ, mới mím môi, "Nếu không đi nghỉ ngơi, thì đi mời Trương thái bà sang đây."

"Cái... cái này không hay lắm đâu ạ?" Tô Trúc Tâm do dự một lát, "Trương thái bà tuổi cao rồi, giờ này chắc cũng nghỉ ngơi rồi, nếu cô cô muốn nói chuyện với bà ấy, ngày mai cháu đi mời, cháu cõng bà ấy sang đây cũng được, hôm nay muộn quá rồi."

Mao cô cô không khách khí tặng cho cô một cái liếc mắt, "Nghỉ ngơi, cháu nghỉ ngơi rồi chưa chắc bà ấy đã nghỉ ngơi đâu."

Tuổi già, buổi tối ngủ không ngon, Trương thái bà có thói quen thức khuya làm trâm cài đầu.

Chuyện này người khác không biết, nếu không phải Mao cô cô và bà ấy quen biết nhiều năm, cũng không thể biết được.

Thấy Tô Trúc Tâm vẫn còn ngây ngốc, Mao cô cô tự mình đứng dậy, "Cháu không đi mời, ta tự đi, vừa hay hôm nay ăn hơi nhiều, ta đi tản bộ."

Tô Trúc Tâm vội vàng đưa tay đỡ, "Cháu đi mời là được mà, cháu đi, bà đừng..."

Nhưng Mao cô cô đã quyết định rồi, dù Tô Trúc Tâm nói thế nào, bà ấy vẫn khăng khăng muốn tự mình đến nhà Trương thái bà một chuyến.

Tô Trúc Tâm không thể làm gì khác, đành phải đỡ bà ấy đi về phía nhà Trương thái bà, trên đường không quên lải nhải, "Muộn thế này rồi, Trương thái bà chắc chắn đã ngủ rồi, sức khỏe của cô cô còn chưa hồi phục hoàn toàn, nhỡ đâu lại bị trúng gió thì sao, được rồi được rồi, cháu không nói nữa là được chứ gì, ngày mai cháu sẽ hầm canh gà nhung hươu cho cô cô uống thêm hai bát."

Quả nhiên nhà Trương thái bà vẫn còn sáng đèn.

Tô Trúc Tâm không khỏi ngạc nhiên, "Giờ này mà Trương thái bà vẫn chưa ngủ sao?"

"Đồ ngốc." Mao cô cô chậm rãi tặng cho cô một cái liếc mắt, vừa gọi tên Trương thái bà vừa đi vào nhà.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong nhà nhanh chóng có tiếng đáp lại, "Bà già c.h.ế.t tiệt, bà còn biết đến thăm tôi à!"

Hai bà lão lâu ngày không gặp, vừa gặp mặt đã vội vàng nắm tay ngồi xuống nói chuyện.

Tô Trúc Tâm không chen vào được cuộc trò chuyện của họ, buồn chán nhìn những chiếc trâm cài đầu Trương thái bà đang làm.

Tay nghề tinh xảo, chỉ là kiểu dáng hơi cũ kỹ.

Tô Trúc Tâm vừa định cầm một chiếc lên xem kỹ, một giọng nói nhẹ nhàng bên cạnh đã cắt ngang động tác của cô, "Tốt nhất là đừng chạm vào."

"Gì hả?" Tô Trúc Tâm theo bản năng rụt tay lại, nhìn theo hướng giọng nói, thấy Trương Niệm Ân không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, "À, tôi chỉ thấy tay nghề của Trương thái bà giỏi quá, nên muốn xem thử thôi."

"Tôi biết." Trương Niệm Ân nhỏ nhẹ nói, như thể không muốn làm kinh động đến hai bà lão đang nói chuyện bên cạnh, "Chỉ là mẹ tôi không thích người khác chạm vào những chiếc trâm cài đầu chưa làm xong, nếu là thành phẩm thì không sao, nhưng chưa làm xong, chạm vào một cái là mẹ tôi sẽ cảm thấy rối tung lên, bà ấy mà bực mình là lại mắng người đấy."

"Ra là vậy." Tô Trúc Tâm có chút sợ hãi, cô còn hy vọng Trương thái bà vui vẻ dạy cô làm trâm cài đầu, nếu lại chọc bà ấy không vui, chuyện này coi như tan tành, "Cảm ơn Trương công tử đã nhắc nhở, nếu không tôi lại chọc Trương thái bà không vui rồi."

"Không... không phải đâu..." Trương Niệm Ân liên tục xua tay, vành tai hơi đỏ lên, "Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng, nếu không nhờ cô hôm nay vạch trần bộ mặt thật của Chu cô nương, tôi còn không biết cô ta lại là người như vậy."

Nghĩ ngợi một lát, Trương Niệm Ân lại bổ sung, "Trước kia tôi không biết cô đã thay đổi, là tôi đã mạo phạm, mong cô đừng so đo với tôi."

Anh đang nói đến chuyện lần trước Tô Trúc Tâm đ3n xin lỗi mà anh thấy người liền bỏ chạy.

Nhưng chuyện đó đâu tính là mạo phạm.

[Độ thiện cảm của Trương Niệm Ân +1]

Tô Trúc Tâm không khỏi bật cười, "Là tôi có lỗi với công tử, trước kia tôi hồ đồ khiến công tử bị tôi... không nói nữa không nói nữa!"

Vừa định nhắc đến chuyện đó, sắc mặt Trương Niệm Ân liền có chút khó coi, Tô Trúc Tâm nhận ra anh có lẽ không muốn nhớ lại đoạn ký ức đó, vội vàng im miệng, "Xin lỗi xin lỗi, tôi không nói nữa."

Sắc mặt Trương Niệm Ân có chút trắng bệch, mãi mới khó khăn lắm từ kẽ răng nặn ra một câu hoàn chỉnh, "Không sao, chuyện qua rồi."

Động tĩnh của họ nhanh chóng bị Mao cô cô phát hiện, bà chỉ vào Tô Trúc Tâm, hạ giọng nói với Trương thái bà, "Nha đầu này có chút ngộ tính, đầu óc cũng nhanh nhạy, lanh lợi lắm, mấy kiểu dáng hoa văn của nó tôi thấy cũng đẹp mắt, nếu bà chịu dạy, cũng có thể truyền lại tay nghề của bà."

Trương thái bà nhìn theo ngón tay của bà cô về phía Tô Trúc Tâm.

Hôm nay khi chuyện của Chu Huệ Huệ xảy ra, Trương thái bà đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Tô Trúc Tâm, từ khi phát hiện chiếc khăn tay kia là do Tô Trúc Tâm thêu, bà đã có ý định thu đồ đệ, bây giờ bạn già nói vậy.

Trương thái bà nhân cơ hội này vẫy tay ra hiệu cho Tô Trúc Tâm đ3n, "Tô nha đầu, cháu qua đây!”
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 56: Bái sư



Tô Trúc Tâm nghe vậy vội đứng dậy đi đến trước mặt Trương thái bà, "Trương thái bà."

Trương thái bà nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trầm ngâm một lát rồi mới nói tiếp, "Nha đầu, chuyện trước kia, cháu đừng so đo với ta, bà già rồi, mắt mờ rồi, nhìn không rõ người."

Bà lão thở dài một hơi, mãi mới hoàn hồn, "Huệ Huệ nha đầu đó, ta vốn tưởng nó là người tốt, không ngờ nó lại tính kế ta như vậy, quả thực là ta mắt mù tâm tối, nghe lời nó, oan ức cho cháu đứa trẻ tốt như vậy."

"Bà đừng nói thế, Trương thái bà." Tô Trúc Tâm bưng chén trà bên cạnh đưa cho bà uống ngụm trà nóng cho đỡ, "Là cháu trước kia làm không đúng, Trương thái bà tận mắt thấy cháu làm xằng làm bậy, không tin cháu có thể thay đổi cũng là phải, sao có thể trách Trương thái bà được."

Trương thái bà không nhận chén trà, chỉ nhìn chằm chằm Tô Trúc Tâm một lúc lâu.

Bà không nói gì, Tô Trúc Tâm cũng không biết nên phản ứng thế nào, theo bản năng nhìn sang Mao cô cô.

Nhưng Mao cô cô cũng không lên tiếng, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô.

Tô Trúc Tâm có chút luống cuống, chỉ đành giữ nguyên tư thế bưng trà.

Ngay khi Tô Trúc Tâm cho rằng Trương thái bà sẽ không nói gì nữa, Trương thái bà đột nhiên lên tiếng, lời lẽ nghiêm túc, ngay cả người cũng ngồi thẳng lên, "Nha đầu, cháu quỳ xuống đi."

"Gì cơ ạ?" Tô Trúc Tâm không hiểu gì, nhưng bản năng muốn quỳ xuống.

Cô đáng lẽ phải quỳ xuống, dù sao trước đó đã hắt cả người con trai người ta... xin lỗi bằng lời không đủ.

Trương thái bà thấy cô ngơ ngác quỳ xuống, không khỏi bật cười, "Nha đầu ngốc, cháu biết vì sao phải quỳ không?"

"Là cháu trước kia làm không đúng, xin Trương thái bà, Trương công tử tha lỗi ạ." Tô Trúc Tâm vừa nói, vừa chuẩn bị dập đầu.

Trương thái bà lúc này mới đưa tay ngăn cô lại, "Cháu đã xin lỗi mấy ngày trước rồi, không cần phải xin lỗi lần nữa, chỉ là cháu đã muốn học làm trâm cài đầu của ta, thì phải bái ta làm sư phụ, dâng ta chén trà, ta mới có thể truyền lại tay nghề này cho cháu được."

Trong một khoảnh khắc, Tô Trúc Tâm suýt chút nữa cho rằng mình hôm nay ăn đồ bổ quá nhiều, bị ảo giác.

Nhưng hệ thống liên tục nhắc nhở độ thiện cảm của Trương thái bà tăng một điểm, khiến Tô Trúc Tâm nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này.

Trong thời gian ngắn ngủi, độ thiện cảm của Trương thái bà đối với cô đã tăng ba điểm!

Cô không nằm mơ! Trương thái bà thực sự tha thứ cho cô, cũng thực sự muốn nhận cô làm đồ đệ!

Tô Trúc Tâm mừng rỡ, vội vàng quỳ ngay ngắn, hơi cúi đầu, dâng chén trà l*n đ*nh đầu, "Sư phụ mời uống trà!"

Người phá vỡ sự im lặng đầu tiên là tiếng cười nhẹ của Mao cô cô.

Tiếp theo mới là tiếng Trương thái bà nhận lấy chén trà uống một ngụm trà.

"Đứng lên đứng lên." Vừa đặt chén trà xuống bàn, Trương thái bà lại lên tiếng, "Không phải ta muốn làm khó cháu bắt con quỳ, tay nghề này của ta, là năm xưa học được từ một sư phụ ở kinh thành, là sự kế thừa chính thống, đến đời ta, e là người cuối cùng rồi, cháu đã muốn học ta, thì phải học hành nghiêm túc, truyền lại tay nghề này."

"Dạ!" Tô Trúc Tâm đáp lời dứt khoát.

"Hôm nay cũng không còn sớm, lại náo loạn một trận như vậy, cháu về nghỉ ngơi đi, ngày mai sang học se sợi bạc." Trương thái bà khoát tay, ra hiệu cho cô mau đi, "Ngày mai sang sớm nấu bữa sáng cho ta."

Tô Trúc Tâm lần lượt đáp lời, vừa định đỡ Mao cô cô đứng dậy, lại bị Trương thái bà ngăn lại.

Sư phụ mới nhận của cô nói, hai lão tỷ muội lâu ngày không gặp, tối nay ngủ cùng nhau, bảo Tô Trúc Tâm ngày mai học xong tay nghề thì đến đón bà ấy về.

Tô Trúc Tâm không có ý kiến gì.

Chỉ là giờ này về nhà cô cũng không ngủ được, dứt khoát đi lang thang vô định trên con đường nhỏ.

Đi mãi... lại đi đến trước cửa nhà thôn trưởng.

Khi Tô Trúc Tâm hoàn hồn, người đã đứng trước cửa nhà thôn trưởng rồi.

Chỉ cần tiến thêm một bước nữa, là có thể đẩy cửa gỗ ra, bước vào sân nhà người ta rồi.

Tô Trúc Tâm giật mình, vội vàng lùi lại mấy bước.

Cô không biết mình bị làm sao, lại vô thức đi về phía nhà thôn trưởng.

May mà kịp hoàn hồn, nếu không xông vào nhà người ta thì mất mặt chết.

Nhưng vừa lùi lại, gáy lại đụng phải thứ gì đó.

Tô Trúc Tâm hoảng hốt quay người lại.

Rồi đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của Tiêu Vị Phàm.

Cô suýt chút nữa hét lên.

"Muộn thế này không nghỉ ngơi, chạy đến đây làm gì?" Kịp thời trước khi Tô Trúc Tâm hét lên, Tiêu Vị Phàm đã bịt miệng cô lại.

Sau khi xác nhận Tô Trúc Tâm sẽ không hét lên, anh mới buông tay ra, "Mạo phạm cô nương rồi."

Tô Trúc Tâm vỗ vỗ ngực, liên tục hít thở sâu để bình tĩnh lại.

Mạo phạm chỉ là chuyện nhỏ, nếu cô thực sự hét lên, thôn trưởng và phu nhân thôn trưởng chắc chắn sẽ ra ngoài, lúc đó càng không thể giải thích được.

"Tôi..." Mãi mới bình tĩnh lại, Tô Trúc Tâm lại không biết nên giải thích thế nào, nghĩ mãi mới nặn ra một lý do vụng về, "Tôi muốn cảm ơn huynh, đã giúp tôi giữ bí mật, còn giúp tôi nhiều việc như vậy."

Tiêu Vị Phàm nhìn chằm chằm cô.

Trong thời gian này anh đã gặp Tô Trúc Tâm không ít lần, người này nói thật hay nói dối anh có thể phân biệt được ngay.

"Đi chỗ khác nói chuyện." Ra hiệu cho Tô Trúc Tâm đi theo mình, Tiêu Vị Phàm quay người bước đi.

Chọn một nơi vắng vẻ, Tiêu Vị Phàm lười biếng dựa vào cây, hơi nhướng mày.

Không hiểu sao, Tô Trúc Tâm lại hiểu được ý của anh.

Đây là không tin lời giải thích vừa rồi của cô.

Cũng phải, lý do vụng về như vậy, chính cô cũng không tin.

Nhưng...

"Thôi được rồi, tôi thừa nhận tôi không nói thật, nhưng câu vừa rồi cũng là thật, huynh giúp tôi nhiều việc như vậy, tôi không biết phải cảm ơn huynh thế nào."

Tiêu Vị Phàm hơi nhíu mày.

Sao không giải thích vừa rồi đến nhà anh làm gì?

Tuy thắc mắc, nhưng anh cũng không có lý do gì nhất thiết phải biết, bèn tiếp lời Tô Trúc Tâm, "Không cần, giúp cô tôi cũng có lợi, đây là đôi bên cùng có lợi."

"Nói thì nói vậy, nhưng tôi thực sự nợ huynh nhiều ân tình."

"Chỉ riêng việc cứu mạng tôi, tôi cũng không biết phải báo đáp công ơn của công tử thế nào." Tô Trúc Tâm càng nói càng thấy ngại, gãi đầu, "Hay là, tôi may thêm mấy bộ y phục cho huynh được không?"

Cô bây giờ cũng chỉ có chút tài lẻ này, làm lạp xưởng vốn dĩ phải chia cho Tiêu Vị Phàm một nửa, nấu cơm... phu nhân thôn trưởng nấu cơm nổi tiếng ngon, chắc Tiêu Vị Phàm cũng không coi trọng tay nghề của cô, ngay cả y phục này, Tiêu Vị Phàm cũng chưa chắc đã vừa mắt.

Còn trâm cài đầu thì...

Ơ?

Mắt Tô Trúc Tâm sáng lên, trâm cài đầu tuy không thể tặng Tiêu Vị Phàm, nhưng có thể tặng mẹ của Tiêu Vị Phàm!

Cái này cũng coi như trả ân tình rồi!

Tiêu Vị Phàm như dự đoán từ chối, "Tôi không cần nhiều y phục như vậy, hơn nữa, hai bộ y phục Tô cô nương may cho tôi đã rất bền rồi."

Tô Trúc Tâm đã có chủ ý, bị anh từ chối cũng không phiền muộn, chỉ cười híp mắt khoát tay, "Vậy thì không ép công tử nhận tấm lòng của tôi nữa, không còn sớm nữa, tôi về trước đây, công tử cũng nghỉ ngơi sớm đi!"
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 57: Là trả ơn chứ không phải hối lộ



Sáng sớm hôm sau, Tô Trúc Tâm đã đến nhà Trương thái bà rất sớm, không chỉ nấu bữa sáng cho hai bà lão, còn giúp Trương thái bà quét dọn sân.

Ngay cả thịt hươu phơi hôm qua, cũng mang cho Trương thái bà mấy miếng.

Trương thái bà càng nhìn càng hài lòng với người đồ đệ này, đặc biệt là khi vừa bắt đầu dạy đã phát hiện cô lĩnh hội cực nhanh, học cũng nhanh, càng thêm hài lòng.

"Huệ Huệ không khéo tay bằng cháu." Trương thái bà vô thức cảm thán một câu.

Trước đây bà tuy không dạy dỗ Chu Huệ Huệ đàng hoàng, nhưng cũng thỉnh thoảng để cô ta học một vài kỹ năng, chỉ là nha đầu đó vụng về, thế nào cũng không học được, ngay cả việc se chỉ cơ bản nhất cũng không chịu học.

Trương thái bà không phải không nghĩ đến việc truyền lại tay nghề này cho Chu Huệ Huệ, nhưng thấy cô như vậy, cũng từ bỏ ý định này.

Không ngờ lại gặp được một người thực sự có thiên phú.

"Hôm qua tôi đã nói với bà là nha đầu này lanh lợi rồi mà." Mao cô cô không quên chen ngang một câu.

"Biết bà lợi hại rồi, tìm được đồ đệ tốt." Trương thái bà vừa dạy Tô Trúc Tâm, vừa đáp lại bà cô một câu.

Tô Trúc Tâm học nhanh, Trương thái bà cũng dạy nhiều, những thứ ban đầu định dạy trong ba ngày chỉ dạy xong trong hai canh giờ.

Sợ cô tiếp thu không nổi nhiều như vậy, Trương thái bà sớm đã đuổi cô về, nói gì cũng không chịu dạy tiếp, chỉ bảo cô về luyện tập cho tốt, ba ngày sau lại đến.

Tô Trúc Tâm vô cùng tiếc nuối, chỉ thiếu hai ba bước nữa là cô có thể làm ra chiếc trâm cài hoa hồng trên bản vẽ rồi.

Nhưng Trương thái bà không chịu dạy, cô cũng không thể ép buộc, đành phải đưa Mao cô cô về nhà họ Tô trước, rồi lấy thứ gì đó từ trong phòng mình ra, quay người ra khỏi cửa.

Tô đại ca vừa về đến nhà vẻ mặt ngơ ngác, "Nha đầu này vội vã đi đâu vậy? Vừa về sao lại chạy ra ngoài rồi?"

"Có phải nó sinh đứa con ở ngoài rồi không mang về không?"

Hứa thị tức đến bật cười, "Nói linh tinh gì vậy, mau đi nhổ cỏ dại đi, lúc về nhớ đào thêm mấy củ khoai lang."

Không ai biết, Tô Trúc Tâm quay người ra khỏi cửa lại đứng trước cửa nhà thôn trưởng.

Cửa nhà thôn trưởng mở toang, phu nhân thôn trưởng đang ngồi trong sân nhặt rau, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, khiến phu nhân thôn trưởng giật mình.

"Ai..."

Vừa ngẩng đầu, liền đối diện với nụ cười rạng rỡ của Tô Trúc Tâm.

"Tiêu phu nhân." Tô Trúc Tâm tự giác ngồi xổm xuống bên cạnh phu nhân thôn trưởng, như dâng bảo vật đưa mấy chiếc trâm gỗ trong tay đến trước mặt bà, "Đây là trâm cài đầu cháu tự làm, không đáng tiền gì, nhưng kiểu dáng cũng khá mới lạ, nếu bà không chê thì cầm lấy đeo, coi như chút lòng thành của cháu."

"Cháu..." Thái độ ân cần này của cô khiến phu nhân thôn trưởng có chút sợ hãi.

Nhà họ Tiêu và nhà họ Tô vốn dĩ không có qua lại gì, chỉ khi Tô Trúc Tâm về nhà họ Tô gây chuyện, trượng phu của bà với tư cách là thôn trưởng, buộc phải đến phân xử công bằng, ngoài ra, cơ bản không có qua lại gì.

Tô Trúc Tâm đột nhiên đến đây ân cần như vậy, khiến phu nhân thôn trưởng vô cùng khó hiểu.

Nhưng phu nhân thôn trưởng lại biết những chiếc trâm cài đầu này.

Đều nói Tô Trúc Tâm sau khi thay đổi có đôi tay khéo léo, không chỉ thêu khăn tay đẹp, mà trâm cài đầu cũng làm tinh xảo, phu nhân thôn trưởng chỉ thấy chiếc khăn tay của Chu Huệ Huệ khi trở về hôm qua, còn chưa thấy trâm cài đầu của cô.

Bây giờ chỉ liếc mắt một cái, liền có thể thấy lời đồn không sai.

Không chỉ kiểu dáng mới lạ như Tô Trúc Tâm nói, mà tay nghề chạm khắc cũng rất tinh xảo, gần như không thấy dấu vết chạm khắc, không biết mài giũa thế nào, nhìn bằng mắt thường cũng thấy vô cùng nhẵn nhụi.

Bà là một người phụ nữ, dù đã có tuổi, cũng thích những thứ này.

Nhưng không công không nhận lộc, Tô Trúc Tâm không dưng, nịnh nọt bà làm gì?

Phu nhân thôn trưởng không hiểu, bà là người thẳng tính, nghĩ gì hỏi nấy, " Tô nha đầu, cháu làm vậy là sao? Chẳng lẽ là đến hối lộ ta sao?"

Tô Trúc Tâm dở khóc dở cười.

Rõ ràng cô là đến báo ơn, sao lại thành hối lộ rồi.

"Bà hiểu lầm rồi." Nói đến đây, Tô Trúc Tâm không giải thích không được, "Danh tiếng của cháu trong thôn thay đổi, không phải vì mọi người nhận đồ của cháu nên buộc phải nói tốt cho cháu, mà là cháu thực sự đã thay đổi, điểm này, bà có thể từ từ quan sát cháu."

"Món đồ này, cháu cũng không phải mang đến hối lộ bà, là cháu nợ Tiêu đại ca một ân tình lớn, không biết phải trả thế nào, thực sự không có cách nào, chỉ có gì thì lấy đó ra, trâm cài đầu này không hợp với Tiêu đại ca đeo, nhưng lại hợp với bà."

Tô Trúc Tâm khẽ động đậy chân.

Tuy cô đã giảm cân, nhưng thân hình bây giờ vẫn còn hơi mập, cứ ngồi xổm như vậy thực sự hơi mệt.

Thấy xung quanh không có ai, cô dứt khoát ngồi xuống bên cạnh phu nhân thôn trưởng, đặt bàn tay cầm trâm cài đầu lên đùi, từ từ kể cho phu nhân thôn trưởng nghe những chuyện Tiêu Vị Phàm đã cứu cô mấy lần trong thời gian này.

Cô chỉ nói mình vô tình ngã xuống vách núi được Tiêu Vị Phàm cứu, nhưng không nói lý do mình lên núi.

[Độ thiện cảm của phu nhân thôn trưởng +1]

Nhưng phu nhân thôn trưởng đã nghe Tiêu Vị Phàm và thôn trưởng kể lại những chuyện này một lần vào đêm qua, nghe xong vô cùng kinh ngạc.

Nha đầu này, quả thực là thay đổi quá nhiều.

Cô không nói mình cứu người, chỉ nói mình được cứu, vô tư như vậy, e là trong thôn không tìm được người thứ ba.

Ồ, còn một người nữa là thằng con ngốc của bà.

Phu nhân thôn trưởng luôn cảm thấy vô cùng hài lòng về đứa con trai do mình dạy dỗ, bây giờ gặp được một người có phẩm chất không khác gì con trai bà, không khỏi sinh lòng yêu thích.

Tốt, thực sự tốt.

Đêm qua bà còn chưa tin hoàn toàn, bây giờ xem ra, Tô Trúc Tâm thực sự đã thay đổi rất nhiều.

Rất tốt!

[Độ thiện cảm của phu nhân thôn trưởng +1]

Thấy Tô Trúc Tâm kể xong lại bưng trâm cài đầu đưa đến trước mặt bà, phu nhân thôn trưởng đưa tay đẩy, "Cháu đó, Vị Phàm cũng có cùng suy nghĩ với cháu, nó cứu cháu, nhưng cháu cũng cứu Mao cô cô không phải sao? Ân tình này cứ nợ qua nợ lại, sao mà trả hết được."

"Huống hồ Vị Phàm cứu cháu, đó vốn dĩ là việc nên làm, đừng nói là người trong thôn, ngay cả người xa lạ, chẳng lẽ có thể bỏ mặc tính mạng người ta sao? Việc này đâu cần cháu phải trả ơn."

"Mau cầm về đi!" Phu nhân thôn trưởng vừa nói, vừa đẩy trâm cài đầu vào lòng Tô Trúc Tâm, "Cháu mà cứ thế này, ta không vui đâu."

"Cái này không đáng tiền gì!" Tô Trúc Tâm sốt ruột, nếu không phải phu nhân thôn trưởng cứ giữ chặt, cô đã nhảy dựng lên rồi, "Chỉ là để bà vui lòng thôi, nếu bà không nhận, cháu thực sự không dám làm phiền Tiêu đại ca nữa đâu."

"Mẹ." Phu nhân thôn trưởng vừa định từ chối, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói lạnh lùng, "Trâm cài đầu của Tô cô nương bây giờ có muốn mua cũng không mua được, nếu mẹ thích, chúng ta mua của Tô cô nương."

Mua?

Tô Trúc Tâm giật mình.

Sao có thể được!

Khi cô nói những chuyện này đã phát hiện độ thiện cảm của phu nhân thôn trưởng đối với cô đang không ngừng tăng lên, đối với cô mà nói đã coi như lời lãi lớn rồi, bây giờ khó khăn lắm mới nghĩ ra một cách trả ơn, Tiêu Vị Phàm lại nói muốn mua?

Không được không được, đây không phải là giảm thọ của cô sao!

Tô Trúc Tâm nói thế nào cũng không thể đồng ý!
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 58: Không giống như trong trí nhớ



"Sao có thể được!" Tô Trúc Tâm liên tục xua tay, "Mấy thứ không đáng tiền, cho phu nhân đeo chơi thôi, sao có thể lấy tiền."

Trong mắt phu nhân thôn trưởng đã lộ ra vài phần yêu thương.

Chỉ mới đến nhà họ Tiêu một chén trà nhỏ, độ thiện cảm của bà đã tăng lên năm lần!

Tô Trúc Tâm đã đủ cảm kích rồi.

"Thôi, Vị Phàm." Đưa tay vén những sợi tóc mai rơi xuống bên tai cho Tô Trúc Tâm, phu nhân thôn trưởng lên tiếng phá vỡ sự bế tắc này, "Nha đầu nhà họ Tô đã muốn cảm ơn con, chúng ta nhận lấy tấm lòng của con bé, cũng để người ta thoải mái hơn."

Chỉ là mấy thứ không đáng tiền, bà nhận lấy cũng không khiến gánh nặng của Tô Trúc Tâm quá lớn, lại có thể khiến Tô Trúc Tâm thoải mái hơn, sao lại không làm chứ.

Nha đầu nhà họ Tô này, quả thực là khác hẳn trước kia.

Phu nhân thôn trưởng vẫn còn nhớ dáng vẻ của Tô Trúc Tâm khi gặp cô trước đây.

Lúc đó Tô Trúc Tâm chống nạnh đứng trước cửa nhà họ Tô, chỉ vào Tô Tiểu Ngọc còn nhỏ tuổi mắng chửi, nói Tô Tiểu Ngọc là nha đầu c.h.ế.t tiệt chỉ biết ăn không biết làm, nuôi còn không bằng vứt đi, ngay cả đại tẩu Hứa thị muốn ra ngăn cản, cũng bị Tô Trúc Tâm đẩy mạnh một cái ngã ngồi xuống đất.

Hai mẹ con đáng thương đó, ôm nhau khóc lóc thảm thiết.

Có người dân trong thôn không chịu nổi, còn lên tiếng giúp hai mẹ con Hứa thị nói vài câu, nhưng Tô Trúc Tâm thì sao?

Cô ta trợn mắt giận dữ, giọng nói cực lớn, lập tức mắng người ta trở về.

Vẻ đanh đá đó, ai nhìn cũng nhíu mày.

Nhưng dáng vẻ trong trí nhớ, dường như không giống với người trước mắt này...

Phu nhân thôn trưởng đánh giá Tô Trúc Tâm từ trên xuống dưới, luôn cảm thấy không giống với dáng vẻ của bà trong trí nhớ.

Tô Trúc Tâm bây giờ, bà thực lòng yêu thích.

Ngay cả Huệ Huệ, cũng không bằng Tô Trúc Tâm bây giờ.

Nghĩ đến Chu Huệ Huệ, ánh mắt phu nhân thôn trưởng tối sầm lại.

Bà chỉ mới rời khỏi thôn Vân Khê hơn một tháng, sao hai người này như thể bị đổi chỗ cho nhau, đều biến thành dáng vẻ bà không nhận ra vậy?

Thấy Tô Trúc Tâm chịu nhận trâm cài đầu, Tô Trúc Tâm vui mừng đến mức không biết nói gì cho phải, lau tay lên người, lại nhặt một chiếc trâm cài đầu khác, "Phu nhân, cháu cài cho bà nha!"

Người dân trong thôn đều dùng cành cây nhặt được gọt vỏ làm trâm cài đầu, phu nhân thôn trưởng cũng không ngoại lệ, bây giờ cành cây này bị Tô Trúc Tâm rút ra, thay vào chiếc trâm cài đầu tinh xảo do cô làm, lại lấy gương đồng đến, bảo phu nhân thôn trưởng nhìn kỹ.

"Đẹp thật." Phu nhân thôn trưởng sờ chiếc trâm cài đầu trên tóc, chiếc trâm cài đầu chạm khắc hình hoa đào nhô lên giữa mái tóc bà, đẹp hơn cành cây trơ trụi nhiều, "Tay cháu khéo thật đấy."

Khi Chu Huệ Huệ đến, nhìn thấy phu nhân thôn trưởng đang yêu thương vuốt v3 bàn tay của Tô Trúc Tâm.

Cô ta lập tức tức giận, bàn tay nắm chặt chiếc khăn tay.

Cô ta đã chuẩn bị tâm lý cả ngày hôm qua, nghĩ rằng mẹ nuôi xưa nay đối xử với mình rất tốt, dù có làm sai điều gì cũng chưa từng trách mắng, hôm nay mới dày mặt đến đây, ai ngờ vừa đến đã nhìn thấy con tiện nhân Tô Trúc Tâm kia!

Tiện nhân! Tiện nhân! Quả thực là tiện nhân!

Sao Tô Trúc Tâm cứ luôn cướp đồ của cô ta vậy, rõ ràng đều là của cô ta!

Mao cô cô cũng vậy, Trương thái bà cũng vậy, tay nghề của họ, vốn dĩ phải truyền lại cho cô ta!

Bây giờ, cô ta chỉ mới không ở bên cạnh mẹ nuôi một ngày, con tiện nhân Tô Trúc Tâm này đã lân la đến trước mặt mẹ nuôi!

Sao cô ta dám!

Chu Huệ Huệ tức giận đến cực điểm, lập tức muốn bước vào sân.

Nhưng vừa bước bước đầu tiên, bước chân Chu Huệ Huệ liền khựng lại.

Không đúng, có gì đó không đúng.

Sao Tô Trúc Tâm đột nhiên lân la đến trước mặt phu nhân thôn trưởng, cô ta và phu nhân thôn trưởng vốn dĩ không có quan hệ gì.

Nhìn lại Tiêu Vị Phàm cao lớn đứng trong sân, Chu Huệ Huệ lập tức hiểu ra.

Con Tô Trúc Tâm c.h.ế.t tiệt này, lại dám đánh chủ ý lên người Tiêu Vị Phàm!

Đó là người đàn ông cô ta đã nhắm trúng, sau này chỉ có thể cưới cô ta!

Chu Huệ Huệ tức giận đến đỉnh đầu, không suy nghĩ gì liền bước nhanh vào nhà họ Tiêu, tức giận mắng, "Tô Trúc Tâm! Tiện nhân, cô đến đây làm gì! Cô đã là người bị hưu rồi, còn dám mơ tưởng đến Tiêu đại ca sao?"

Cô ta chưa từng làm chuyện vô lễ như vậy.

Đừng nói là giọng nói lớn hơn mấy phần, ngay cả việc vào cửa không chào hỏi, đây cũng là lần đầu tiên, huống chi vừa mở miệng đã mắng người.

Phu nhân thôn trưởng nhìn Chu Huệ Huệ đang trừng mắt giận dữ nhìn Tô Trúc Tâm, đột nhiên cảm thấy hình tượng Chu Huệ Huệ ngoan ngoãn hiền lành trong lòng mình... sụp đổ.

Chu Huệ Huệ mắng xong hồi lâu không thấy Tô Trúc Tâm đáp lại, người sau lại còn nhếch môi đầy giễu cợt nhìn cô ta.

Chu Huệ Huệ lúc này mới nhận ra khó khăn lắm dời mắt sang phu nhân thôn trưởng đứng bên cạnh Tô Trúc Tâm, vẻ kinh ngạc trên mặt đối phương đã đủ nói lên tất cả.

"Mẹ nuôi..." Chu Huệ Huệ mở to mắt, vội vàng tiến đến trước mặt phu nhân thôn trưởng muốn vãn hồi hình tượng của mình, "Mẹ nuôi, con tức giận thay Tiêu đại ca, mẹ biết Tô Trúc Tâm là người thế nào mà, mẹ không thể qua lại với cô ta, dính dáng đến người như vậy, danh tiếng của mẹ sẽ bị hủy hoại đấy!"

Phu nhân thôn trưởng cúi đầu nhìn bàn tay Chu Huệ Huệ đang đặt trên cánh tay mình, trầm ngâm một lát, lại lặng lẽ rút tay mình ra.

Chu Huệ Huệ vội vàng biện minh, không hề chú ý đến chi tiết nhỏ này.

Tô Trúc Tâm đứng bên cạnh nhìn động tác im lặng của phu nhân thôn trưởng, hơi nhướng mày.

Chu Huệ Huệ, hôm nay chính là khởi đầu cho việc cô ta rơi xuống vực sâu.

"Mẹ nuôi." Chu Huệ Huệ hoàn toàn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, cô ta nóng lòng muốn có được câu trả lời, một câu trả lời khiến cô ta yên tâm, "Mẹ biết danh tiếng của Tô Trúc Tâm mà, mẹ còn tận mắt nhìn thấy cô ta đối xử với người nhà họ Tô như thế nào."

"Đúng rồi đúng rồi." Đột nhiên nhớ ra điều gì, tốc độ nói của Chu Huệ Huệ nhanh hơn, "Lúc mẹ không có ở đây, Tô Trúc Tâm còn bán cháu gái của mình cho huyện lệnh!"

"Đứa bé nhỏ như vậy, huyện lệnh lại nổi tiếng..."

Nửa câu sau Chu Huệ Huệ không nói ra, nhưng lại khẽ khịt mũi lau nước mắt, "Tô Trúc Tâm quả thực là lòng dạ độc ác!"

Chuyện này, phu nhân thôn trưởng lại không biết.

Thấy vậy không khỏi ném ánh mắt dò xét về phía Tô Trúc Tâm, "Cháu..."

Tô Trúc Tâm cũng thành thật, "Có chuyện đó là thật, chỉ là sau khi bán cháu càng thấy bất an, nên lại đi cứu Tiểu Ngọc về, cũng vì chuyện này, cháu hối hận về tất cả những việc mình đã làm trước đây, nên mới..."

Lời cô còn chưa nói xong đã bị Chu Huệ Huệ lớn tiếng cắt ngang, "Nói hay lắm, ai biết lòng dạ cô như thế nào!"

Phu nhân thôn trưởng mím môi.

Tuy bà đã thay đổi cách nhìn về Tô Trúc Tâm rất nhiều, nhưng dù sao tính cách đanh đá độc ác của Tô Trúc Tâm trước đây đã ăn sâu vào lòng người nhiều năm, nhất thời bà cũng không biết nên tin ai.

Chỉ là khi ngẩng đầu lên liếc nhìn con trai mình khẽ gật đầu với bà, phu nhân thôn trưởng mới hơi yên tâm, "Được rồi Huệ Huệ, mẹ nuôi biết ý con rồi, cũng không còn sớm nữa, con nên về hầu hạ cha con ăn cơm trưa rồi, mẹ nuôi không giữ con nữa."

Chu Huệ Huệ nghẹn họng.
 
Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà
Chương 59: Hiểu lầm



Cô ta đến đây, vốn dĩ là muốn ăn cơm trưa ở nhà họ Tiêu, mẹ nuôi trước đây cũng thường xuyên giữ cô ta ở lại dùng bữa, đặc biệt là mỗi lần từ nhà mẹ đẻ mang thịt kho về, đều nhất định phải giữ cô ta ở lại nếm thử.

Nếu không phải vì món thịt kho thơm phức đó, Chu Huệ Huệ cũng sẽ không hôm qua mới bị vạch trần chuyện xấu, hôm nay đã dày mặt đến đây.

Bây giờ chuyện này là sao?

Không những không giữ cô ta ở lại dùng bữa, còn bảo cô ta về hầu hạ cha?

Ai muốn hầu hạ lão già nằm liệt giường đó!

Chu Huệ Huệ hận đến nghiến răng, nhưng trên mặt không dám lộ ra nửa phần.

Cô ta hôm qua mới khiến phu nhân thôn trưởng biết bộ mặt xấu xí của mình, hôm nay không dám làm càn, huống chi người ta đã đuổi khách rồi, cô ta nào dám dày mặt ở lại.

"Mẹ nuôi nói phải, con về nấu cơm cho cha con đây."

Không cam tâm liếc nhìn Tô Trúc Tâm một cái, Chu Huệ Huệ phẫn uất rời đi.

Tô Trúc Tâm c.h.ế.t tiệt này, nhất định là cô ta nói xấu cô trước mặt mẹ nuôi, nếu không mẹ nuôi sao lại đối xử với cô như vậy!

Tô Trúc Tâm! Cô c.h.ế.t không yên đâu!

Tô Trúc Tâm bị liếc một cái cũng không tức giận, tiễn Chu Huệ Huệ ra ngoài, cô cũng đứng dậy, "Xem cháu kìa, làm lỡ bữa trưa của mọi người rồi, vậy cháu về trước đây, đợi lạp xưởng phơi xong cháu lại mang đến cho mọi người."

Cô vừa định bước ra ngoài, Tiêu Vị Phàm đã gọi cô lại, "Tô cô nương."

"Tiêu công tử có chuyện gì sao?"

Tiêu Vị Phàm đứng trước mặt cô, hồi lâu mới lên tiếng, "Lạp xưởng lần trước cô làm, e là người dân trong thôn vẫn chưa ăn hết, lần này cô định mang đi bán ở huyện sao?"

Tô Trúc Tâm không ngờ anh lại nghĩ đến chuyện này.

Cô vốn định lần trước dùng thịt lợn rừng, lần này dùng thịt hươu, e là người dân trong thôn vẫn còn nhiều người muốn mua.

Tiêu Vị Phàm dường như biết cô đang nghĩ gì, "Thịt hươu và thịt lợn rừng không cùng giá, dù có để lại bán trong thôn, cũng bán được không nhiều, tôi đoán chừng, bán được một giỏ đã là tốt lắm rồi."

Lạp xưởng lần này Tô Trúc Tâm làm, đóng gói lại được ba giỏ.

Bàn về chuyện mua bán, và sự hiểu biết về người dân trong thôn, Tô Trúc Tâm dù có sống hai đời, cũng không bằng Tiêu Vị Phàm một nửa.

Nghe anh nói chắc chắn như vậy, Tô Trúc Tâm gần như không cần suy nghĩ, "Vậy chúng ta để lại một giỏ trong thôn, số còn lại mang lên trấn bán, số tiền bán được chia đôi được không?"

Tiêu Vị Phàm không có ý kiến gì về việc này, "Ngày mai tôi vừa hay phải lên trấn, hay là sáng mai tôi đến đón Tô cô nương cùng đi."

Dường như cảm thấy lời này có gì đó không ổn, Tiêu Vị Phàm nghĩ ngợi rồi bổ sung, "Nhiều thịt như vậy, cũng đỡ Tô cô nương một mình vác không nổi."

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy mẹ anh cười khẩy một tiếng.

Tiếp theo là đôi mắt hơi mở to của Tô Trúc Tâm và giọng nói hơi ngạc nhiên của cô, "Lạp xưởng đó còn phải phơi mấy ngày nữa mới xong, mai sao bán được?"

Tuy nói lạp xưởng này phơi nắng một hai canh giờ là được, nhưng nếu muốn mang đi bán, còn phải phơi nắng kỹ càng mười ngày nửa tháng mới ổn thỏa.

Mới làm xong một ngày, Tiêu Vị Phàm đã vội vàng mang đi bán?

Chẳng lẽ... nhà họ Tiêu thiếu tiền rồi?

Ánh mắt nghi ngờ đánh giá sân nhà họ Tiêu, nhà thôn trưởng không tính là giàu sang phú quý, nhưng cũng không thể là người thiếu tiền, huống chi nhà mẹ đẻ của phu nhân thôn trưởng giàu có lắm, ai thiếu tiền cũng không thể là nhà họ Tiêu thiếu tiền được.

Nhìn qua nhìn lại một hồi, cũng không thấy chỗ nào giống như thiếu tiền, Tô Trúc Tâm chỉ đành dời tầm mắt trở lại người Tiêu Vị Phàm, "Nếu Tiêu công tử có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, nhất định phải nói ra, tôi nhất định sẽ dốc hết sức báo đáp công tử!"

Sắc mặt Tiêu Vị Phàm không thay đổi, chỉ có vành tai đỏ ửng tố cáo tâm tư của anh, "Không có gì cần giúp đỡ, chỉ là trùng hợp phải lên trấn, nghĩ rằng vừa hay đỡ cho Tô cô nương một mình vất vả."

"Ồ..." Tô Trúc Tâm kéo dài giọng, tỏ vẻ đã hiểu, " Tiêu công tử đây là không yên tâm về tôi, hì, số tiền bán được tôi nhất định sẽ không giấu giếm đâu, nếu công tử thực sự không yên tâm, mấy ngày nữa phơi xong, tôi đến gọi công tử cùng đi là được rồi."

Danh tiếng của cô tai tiếng, Tiêu Vị Phàm không muốn tin cô cũng là lẽ thường tình.

Tô Trúc Tâm không để bụng.

Nhưng câu nói này lại khiến sắc mặt Tiêu Vị Phàm hơi thay đổi, "Tôi không có ý đó."

Tô Trúc Tâm tùy tiện đáp lại vài tiếng, căn bản không có ý định tranh luận với anh, chào hỏi phu nhân thôn trưởng một tiếng, liền bước ra khỏi cửa nhà họ Tiêu đi về nhà mình.

Tiêu Vị Phàm vốn định đuổi theo giải thích, lại bị mẹ anh gọi lại, "Vị Phàm."

Giọng phu nhân thôn trưởng bình tĩnh, bà đã nhìn thấu con trai mình, "Nha đầu nhà họ Tô thay đổi tốt hơn là thật, dáng vẻ gầy đi nhìn cũng đáng yêu thật, nhưng dù sao con bé cũng đã gả cho người ta rồi, con, vẫn nên giữ khoảng cách với nó."

"Mẹ!" Tiêu Vị Phàm giọng nói hơi cao hơn, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu, "Con không có ý đó, mẹ hiểu lầm rồi."

"Có phải hiểu lầm hay không, tự con hiểu rõ trong lòng." Phu nhân thôn trưởng không thèm nhìn anh một cái.

Con trai do mình sinh ra, bà sao lại không biết.

"Mẹ chỉ nói với con bấy nhiêu thôi, muốn đuổi theo thì mau đi đi, muộn là người ta về đến nhà rồi đấy." Phu nhân thôn trưởng cất chiếc trâm cài đầu Tô Trúc Tâm đưa cho mình, đứng dậy đi vào nhà, "Lạp xưởng nha đầu nhà họ Tô đưa trước đó đâu rồi? Mẹ cũng nếm thử xem."

Câu nói này, không nhận được hồi âm.

Phu nhân thôn trưởng vừa bước vào bếp đành phải đi ra, "Tiểu tử thối, mẹ nói chuyện với con..."

Chữ "đó" còn chưa kịp thốt ra, phu nhân thôn trưởng đã nhìn thấy cái sân trống trơn.

Được lắm, thằng nhóc này chân tay cũng nhanh thật.

Lúc này Tiêu Vị Phàm đã đuổi kịp bước chân của Tô Trúc Tâm, "Tô cô nương dừng bước."

" Tiêu công tử còn có chuyện gì sao?" Tô Trúc Tâm khó hiểu, anh đang làm gì vậy?

"Tôi không có ý nghi ngờ cô." Tiêu Vị Phàm nói ngắn gọn, "Chỉ là trên trấn không giống trong thôn, e là Tô cô nương lên đó sẽ bị bắt nạt, tôi lên đó nhiều lần, cũng quen thuộc hơn."

Anh nói năng nghĩa chính, "Cô đã thay đổi, tôi tận mắt chứng kiến."

Thái độ này khiến Tô Trúc Tâm ngẩn người.

Cô đã quen với việc bị nghi ngờ, quen với việc có người không tin mình, không ngờ Tiêu Vị Phàm không những hoàn toàn tin tưởng cô, bây giờ còn đứng trên lập trường của cô mà lo lắng cho cô.

Nghĩ đến đây, Tô Trúc Tâm không khỏi cảm thấy những lời mình vừa nói quá tổn thương người khác.

"Là tôi hiểu sai ý của Tiêu công tử rồi." Tô Trúc Tâm liên tục xin lỗi, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, "Nếu công tử đã có lòng như vậy, tôi không khách sáo với công tử nữa."

"Là thế này, tôi vốn định ngày mai lên trấn bày sạp bán trâm cài đầu, nếu buôn bán thuận lợi, tôi sẽ mua lại cửa tiệm của Vãn Nương, bây giờ nghe công tử nói vậy, không biết bày sạp có thuận lợi không, không biết công tử có thể cùng tôi đi không?"

"Đương nhiên." Tiêu Vị Phàm không chút do dự đáp, "Vậy sáng mai tôi đến đón..."

Anh nhớ đến mấy câu mẹ anh nói, lại lặng lẽ sửa lời, "Sáng mai gặp nhau ở đầu thôn."
 
Back
Top Bottom