Wattpad  Nắng Hạ

Nắng Hạ
Chương 30 : Mua khăn quàng cổ


Ngày hôm nay là chủ nhật nên Nguyệt Anh định ra ngoài mua đồ chút .

Trời sắp trở lạnh rồi nên cô định mua khăn quàng cổ cho mấy cô cháu ở nhà .

Hít một hơi thật sâu, suýt sặc nước bọt , vừa bước chân ra ngoài thì thấy Hải đã đứng ở ngay cổng , cậu hất cằm ra hiệu cô lên xe để mình chở.

Nguyệt Anh nhìn cậu từ đầu tới chân cũng hơi ngẩn ra " Nay mày đi tán gái à ?

"Nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện ý của thì Hải xị cái bản mặt xuống liền "Nay tao tiện đường về gặp ông già nhà tao thôi .

Bên cạnh tao làm đếch gì có dứa con gái nào ngoài mày !"

Hóa ra về gặp gặp đình , cô tưởng thằng bạn sắp có người yêu rồi cơ.

Nhưng câu sau cô đếch tin được nha , không có gái theo, bạn cô đẹp trai ngời ngời như vậy mà .

Trèo lên xe của cậu mà cô cười tít mắt " Ồ ồ , vậy à .

Thế chúc cậu sớm không khiến ông ta tức chết ."

Hải vừa vặn tay lái , cậu mười mỉm cười nhẹ " Ừ , dù gì ông ta cũng chưa được phép c.h.ế.t bây giờ.

Như thế thì lại quá nhân nhượng cho ông ta rồi ."

Nghe giọng điệu của cậu mà Nguyệt Anh cụp mắt xuống .

Bố của Hải , ông ta đã ngoại tình với thư kí riêng của ông .

Khi ấy cậu ấy mới lớp 7 , vì chuyện đó mà cậu bị tống cổ đến nơi đất khách quê người .Nên càng ngày tính cách của cậu càng bất thường , chỉ khi nói chuyện với cô thì còn có chút ổn định.

Còn người mẹ của cậu - dì Mai - lại bị cô thư kí ấy đến đến hiên ngang mà châm chọc khiến bà lên cơn đau tim mà mất ngay trên đường đi tới viện.

Nhưng nếu cô ta có chút lương tâm thì dì ấy có thể cứu kịp thời nhưng đợi tới khi Hải phát hiện và đưa vào viện thì không kịp nữa rồi .

Càng nghĩ cô lại càng buồn , sau cô Chi thì dì Mai lại là người cô quý hơn cả người thân , nhưng tiếc cho một người dịu dàng tốt bụng ấy ...Nhưng khi gặp bố cậu thì Hải có thể trở lên mất bình tĩnh mà có thể đập phá đồ đạc , nhưng do cậu là đứa con trai duy nhất nên ông ta cũng không dám làm gì .

Ai kêu lăng nhăng bên ngoài nhiều , rồi không biết ai con mình , rồi khi đi xét nghiệm ADN thì mỗi thằng Hải là đứa con ruột . cho nên dù cậu ta gây ra chuyện tày đình gì Chắc vì điều đó mới gấp rút đưa câu từ nước ngoài trở về .

Điều đó có lẽ không còn quan trọng nữa , bởi Hải chẳng còn chút tình thương gì với người cha này .

Haizz , người trong cuộc như cậu không biết nghĩ gì nữa .

Một lúc sau , cô và cậu cũng đã đến trung tâm thương mại , may mà từ căn biệt thự "nhỏ bé" của nhà cô tới đây chỉ mất 15 phút đi xe .

Vừa xuống xe cô cũng huých nhẹ tay cậu nửa đùa nửa thật nói " Dù gì cũng còn sớm , hay mày cũng vào mua đồ với tao đi .

Tao mua cho mày một cái khăn quàng cổ luôn ?

" Nhìn ánh mắt này của cô mà Hải cũng không đành lòng từ chối được .

Cả hai cùng nhau đi vào mà cười nói , thật sự rất vui vẻ .

Ở lầu 6 , Kiệt cùng Dũng đang bước đi vui vẻ vào dịp cuối tầng thì khựng lại vì có điện thoại , đó là Hưng đang gọi cho họ vì cả ba đều có hẹn ngày hôm nay .

Dũng vừa nhấn nghe vừa nói dõng dạc để bên kia nghe rõ " Alo , Hưng ơi , mày biến đi đâu mất rồi .

Sao tao với Kiệt chưa thấy mày đâu ?"

" A đợi tao tí , tới liền đây !

Bọn bay phải đứng đó chờ tao rõ không .

Biết chưa hai cái khứa kiaaaaa !

Cấm chúng mày ăn mảnh một mình nghe chưa !

Đệt tại chỗ gửi xe dưới hết chỗ tao phải đi xa hơn 50 m nữa !"

Do Dũng nó đang bật loa ngoài nên giọng Hưng nghe rất rõ , Kiệt ở bên này cũng nghe thấy cái giọng oang oang ấy còn có cả tiếng thở gấp vì chạy bộ nữa " Thôi ông im m.ẹ mồm đi .

Nhanh lết xác tới đi , tôi với Dũng trồng cây si ở đây nửa tiếng rồi , như vợ đợi chồng chinh chiến nơi xa trường về vậy !"

Nói rồi cậu cúp máy cái rụp không để cho Hưng ở đầu dây bên kia nói lời nào .

" Ha ha ha , mồm ông độc quá Kiệt .

Hưng nó tan vỡ rồi đó !"

" Liên quan gì tới tôi ?"

Kiệt chẳng để tâm tới bên này , đưa mắt nhìn về phía khác .

Tầm mắt của cậu dừng lại ngay shop quần áo ở gần đó , thấy bóng lưng của của người thiếu nữ quen thuộc ấy, khiến cậu mỉm cười dịu dàng .

Sắc mặt cậu đột nhiên trầm xuống khi thấy người đứng bên cạnh cô , Hải và Nguyệt Anh đứng cạnh nhau , nói chuyện rất vui vẻ .

Lần đầu tiên cậu thấy cô cười tươi và rạng rỡ tới vậy , bình thường khi nói chuyện , nụ cười của cô chỉ nhẹ nhàng đôi khi có chút buồn bã , không tự nhiên như vậy .

Điều đó khiến Kiệt siết chặt tay lại khiến gân xanh lộ rõ hơn bao giờ hết.

Hai người đó có chút thân mật nhỉ , Kiệt cảm thấy không vui tẹo nào .

Hình như Kiệt và Nguyệt Anh chưa từng thân thiết tới vậy nhỉ .

Cậu thật sự muốn giống như Hải vậy , có thể gần gũi với Nguyệt Anh một cách dễ dàng như vậy.

Thật sự rất ghen tị nhỉ .

Dũng thấy Kiệt đứng sững lại cũng ngó theo hướng mắt cậu " Ái chà chà , hai người họ thân thiết quá ta !"

Dũng nói có chút e dè đồng thời hướng ánh mắt nhìn Kiệt xem phản ứng của cậu thế nào .

Chẳng cần đoán già đoán non khi cậu đã biết đước trạng thái người bên cạnh rồi .

Một câu nói nghe có chút nhẹ tênh nhưng lại khiến sắc mặt Kiệt có chút sầm xuống ấy càng trở lên đen kịt lại .Sắc mặt càng trở lên u ám hơn .

Kiệt nắm chặt tay nhưng rồi buông thõng xuống , cậu làm gì có tư cách gì tức giận chứ .

Hai người chỉ là bạn thôi mà , đâu có quyền ghen với người ta .

Đúng vậy chỉ là bạn thôi , là bạn thôi .

Không chỉ thế , Hải còn là bạn thân từ nhỏ của cô nữa.

Nếu phải chọn , cô lựa chọn bên nào thì cậu cũng biết rõ rồi .

Mắt của cậu đang trùng xuống bỗng trừng mắt lên vì sững sờ .

Động tác của hai người thật sự rất ... có lẽ đó là người yêu cô rồi . bên kia , Nguyệt Anh quàng khăn cho Hải và ở góc độ này giống như hai người đang hôn nhau vậy.

Dũng hơi lùi lại phía sau vì sát khí từ Kiệt đang bộc lộ rõ .

Nhìn bóng lưng chàng trai trước mặt có chút cô đơn thì phải .

Hưng chạy từ thang cuốn lên nhìn thấy hai người liền chạy nhanh tới.

" Sao thế , hai người đứng đây làm gì ?"

Hưng nghi hoặc nhìn bạn của mình , dù biết câu hỏi của mình hơi mắc cười vì hai người bọn họ đang đợi mình nhưng vẫn hỏi cho có lệ .

Nhưng cậu không thấy hai người nói gì , không khí bây giờ có chút kì lạ thì phải .

Rõ ràng vừa rồi gọi điện thì thấy bình thường mà , sao mới có mấy phút thôi mà giờ lại lạ tới vậy?

Đặc biệt là đối với Kiệt , cảm giác được anh bạn này có chút tan nát con tim nhỉ ?

Vì khuất bóng của Kiệt nên cậu cũng không nhìn rõ ở phía bên kia , chỗ Nguyệt Anh đang đứng chọn hàng .

Kiệt cúi đầu xuống , nhàn nhạt đáp " Đi thôi !"

Cậu quay lưng bỏ đi , ánh mắt thật sự có chút man mác buồn .

Dũng chỉ hơi đảo mắt rồi kéo Hưng đi luôn .

Hưng bước theo hai người mà không biết nói gì cả .

Bởi cậu không hiểu những gì đang diễn ra.

Hưng thì thầm hỏi nhỏ " Sao thế mày ?"

Dũng liếc mắt nhìn người trước mặt rồi ghé sát lại thì thầm nhỏ " Nó buồn vì chuyện Nguyệt Anh với Hải thôi !"

Hưng nghe vậy thì cũng ngầm hiểu nên không nói gì cả , cậu chỉ ngoái lại nhìn về phía sau nơi đôi bạn trẻ đang đứng chọn khăn.

Bên trong quầy hàng , Nguyệt Anh như cảm thấy gì đó ở đằng sau mà mà nhìn ra bên ngoài nhưng không thấy ai cả.Tại ba cậu bạn đã đi khuất bóng từ bao giờ rồi .

Hải đang cầm khăn quàng cổ thấy hành động của Nguyệt Anh thì cười đùa nói " Sao vậy , nhìn ai vậy ?

Đợi anh chàng hôm trước à ?"

Nguyệt Anh im lặng không nói gì nhưng tai cô có chút đỏ lên rồi , có lẽ cô có chút để ý đến cậu bạn rồi .

Thấy vẻ mặt của cô bạn , Hải thật sự không nhịn được cười nói " Động lòng rồi hả ?"

" Ừm , rồi sao ?"

Hải chỉ biết lắc đầu nói " Như mày mà tán được nó thì mày lên làm ba tao luôn đi !"

" Ý bạn sao đây ?"

" Biết sao không tại mày khờ á , há há !'Nguyệt Anh chớp chớp mắt định tung cướp về phía Hải thì cậu đã nhanh chóng né được , đồng thời cười hì hì nói " Thật mà , bình thường mày chỉ biết học thôi , đâu để ý tới những gì xung quanh đâu .

Tao còn từng nghĩ mày không có dây thần kinh về mặt cảm xúc cơ mà !"

" ..."

Hải thấy bạn mình hơi trầm xuống rồi liền khoác vai nói " Thôi nào tự tin lên , lo gì , mày xinh với giỏi vậy mà !

Đừng tự ti như vậy chứ ."

Nghe vậy cô càng xị mặt xuống hơn " Nhưng nó có người nó thích rồi !

Chắc tao không xe vào được đâu ."

Cô càng nói về sau thì giọng cô càng bé hơn , chữ cuối cùng có khi chả nghe được mà .

Hải nghe vậy liền xoa cằm suy nghĩ gì đó , nghĩ lại buổi gặp hôm trước ...Rõ ràng ánh mắt ấy thể hiện Kiệt thích Nguyệt Anh mà , chả lẽ những người trong câu chuyện lại không nhận ra được hay gì ?

Nguyệt Anh dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó , cô liền mở ghi chú ở tờ lịch ra .

26/11 là sinh nhật của Kiệt , cô cũng nên tặng quà cho cậu nhỉ ?

Với suy nghĩ ấy cô liền ngẩng phắt đầu nên hỏi chàng trai bên cạnh " Ê thằng kia , bình thường con trai như mày thích quà sinh nhật gì vậy ?"

" Sao định tặng quà cho cậu bạn kia à ?"

" Ê , người ta có tên là Kiệt nha , đừng gọi là cậu bạn này cậu bạn nọ nữa .

Nghe cứ sao sao ấy."

" Rồi rồi , tôi biết rồi .

Tặng quà cho Kiệt được chưa !"

Nguyệt Anh liếc xéo cậu bạn mà nói " Nhanh lên , có gì đến sinh nhật mày tao tặng dàn PC mới !"

Nghe tới đây Hải liền hai mắt sáng bừng à " Thưa bà chủ , để nô tài nghĩ ngay !"

Thật ra cậu có thể tự mua nhưng mà giá đấy để chi ra thì hơi chát đó nha .

Nhưng với Nguyệt Anh thì lại khác , dù nhà cậu giàu nhưng so với cô thì vẫn kém mấy bậc .

Vì vậy một dàn PC mới chả đáng là bao với quý cô trước mặt này >o
 
Nắng Hạ
Chương 31


Đến thứ Hai tuần sau khi Nguyệt Anh vừa cất bước vào lớp thì thấy chỗ ngồi phía sau của cô chẳng thấy ai.

Nếu là bình thường thì Kiệt phải đến rồi chứ , sao cô đến rồi chẳng thấy ai .

Thấy vậy cô thấy có chút không quen , bình thường giờ này trên bàn cô sẽ có một chai sữa và một chiếc bánh mì .

Cho dù là cô ăn sáng hay chưa thì cậu vẫn mang đều đặn .

Ngay sau đó tiếng trống trường cũng vang lên , dù không hiểu cho lắm nhưng cô vẫn về chỗ mà ngồi .

Hưng ở bàn trên quay xuống nói với bọn cô " Kiệt nay nghỉ rồi , hình như nó ốm á !"

Bị bệnh rồi sao , mà cũng đúng , với cái thời tiết trái gió trở trời này không khó bị bệnh .

Nguyệt Anh nhìn tờ đề một lúc rồi thở dài một tiếng , mệt thật sự .

Công việc của Kiệt - lớp phó học tập phải lên chữa bài tập và các câu hỏi khó trong đề cương , thế mà giờ cô phải làm thay.

Mà khoan không biết cậu bị bệnh gì nhỉ không biết có nặng lắm không , đang định hỏi Hưng bỗng ánh mắt cô va phải đồng hồ .

Nhìn đồng hồ , sắp tới tiết tự học rồi , thôi để hỏi sau vậy , cô đảo mắt quanh lớp để xem nên gọi gương mặt vàng nào lên nhỉ .

Sao lớp hôm nay im lặng thế , bình thường hay trò chuyện rôm rả lắm mà .

Như đang tính toán gì đó liền ghé sát lại nói " Nay lớp nhiều đứa ốm lắm , nhưng chúng nó không nghỉ .

Mỗi Kiệt nghỉ thôi , biết sao không ?"

Thấy vẻ mặt không mấy đúng đắn ấy của Như mà Nguyệt Anh quét mắt để coi cô bạn muốn nói gì .

Nhưng cô vẫn chẳng thấy gì ngoài cái vẻ mặt gợi đòn ấy , Nguyệt Anh đáp có chút mất kiên nhẫn " Không biết !"

Biết rằng cô sẽ trả lời như vậy nên Như nó chỉ lắc nhẹ cây bút trước mặt tỏ vẻ thân bí " Đến lúc tan học mày sẽ biết ."

Thật sự Nguyệt Anh không hề thích cái cách nói nửa chừng này của bạn mình nhưng làm được gì nó bây giờ .

Đành phải thuận theo ý nó thôi , ai biểu cô chơi với nó làm chi ,giờ hối hận ghê không chứ .

Nhìn bầu trời bên ngoài , ưm nói sao ta .

Nguyệt Anh cá chắc rằng lát nữa sẽ mưa thôi .

Ngày học hôm ấy trôi quá một cách tẻ nhạt , mặc dù Nguyệt Anh vẫn cười nói vui vẻ nhưng vẫn thấy thiếu thiếu gì đó .Nguyệt Anh nhìn ngoài trời , mưa đã bắt đầu rơi xối xả , không biết khi nào mới tạnh nữa.

Nguyệt Anh đang không biết phải làm sao thì một chiếc ô đưa tới , vừa ngẩng đầu lên đã va ngay nụ cười của Hải.

Cậu ấy đứng đó nghiêng chiếc ô về phía cô.

Nguyệt Anh sững người trong chốc lát rồi định bước vế phía Hải , nhưng lại có người gọi cô rồi " Nguyệt Anh !"

Quay người lại , cô thấy đám Như , Hương , Hưng và Dũng đang nhìn về phía của cô.

Còn cả mấy đứa con gái xung quanh nữa .

Tất cả ánh mắt đều dồn hết về phía bên này , chỉ trong chốc lát thôi.

Cô không biết phải làm gì nữa.

Hình như hoặc là ừm thì chắc tại cái người đang che ô cho mình.

Ánh mắt cô hơi giao động nhưng cũng có chút băn khoăn mà liếc về phía bên cạnh.

Chàng thiếu niên ấy vẫn đứng đó , dáng người thẳng tắp trông có vẻ ngông nghênh.

Như nó chạy lại cầm tay của cô nói " Nguyệt Anh , không phải là định đi thăm Ngáo sao ?"

Vừa nói Như liếc mắt về người bên cạnh cô tỏ rõ thái độ không vui.

Hải nhún vai tỏ vẻ vô tội đáp khẽ" Vẫn như ngày nào , mày vẫn không thích tao nhỉ ?

Quỳnh Như ?"

Không khí giữa hai người như có tia lửa điện đang sẹt qua vậy , điều đó khiến Nguyệt Anh bất giác phải rùng mình .Nguyệt Anh giờ cũng sực nhớ ra là mình có hẹn , nên khi thấy Hải tới theo thói quen thì đi thôi.

Cô cũng đâu có cố ý đâu , Nguyệt Anh gãi gãi đầu cười xoà " Ừ ha quên đấy , thế giờ tới nhà nó à ?"

Như vẫn liếc sang người bên cạnh nào đó bằng một ánh mắt không thân thiên , nhưng rất nhanh trả lời Nguyệt Anh " Không , tới bệnh viện ."

" Bệnh viện ?"

Ánh mắt cô tối lại nhìn những người xung quanh , đám Hương và Dũng chỉ gãi đầu không nhìn thẳng vào mắt cô mà nói" Đi thôi , bệnh viện nó nằm không gần đâu !"

Trên xe mà thằng Hưng đã đặt từ trước , sắc mặt của Nguyệt Anh trùng xuống rõ rệt .

Cô quay sang nhìn đám bạn vẫn còn đang cúi đầu " Sao giờ mời nói cho tao biết ."

Hưng dè dặt giơ tay lên xin phát biểu ý kiến " Tại thằng Kiệt nói không cần thiết nói với mày .

Chứ không phải là bọn tao không dám nói chứ bộ ."

Nghe cậu nói như vậy khiến Nguyệt Anh á khẩu không nói nên lời nữa rồi , hóa ra việc cậu bị bệnh cũng không liên quan tới cô .

Trong lòng cô không biết từ bao giờ có cảm giác nhói đau rồi .Do đi thăm bệnh bạn bè với nhau nên Hải quyết định không đi theo mà đi về trước đó rồi .

Nguyệt Anh có chút thất thần về chuyện Kiệt phải lên viện mà hỏi bừa mấy câu " Nó bị sao thế !"

Hương đang bấm điện thoại liền ngẩng đầu nhìn Nguyệt Anh mà trả lời " Đau dạ dày hay ruột thừa gì ấy , tao cũng không nhớ !"

" Vậy à ?'Nguyệt Anh bật khẽ ra hai từ nhưng khiện đám xung quanh phải nhìn cô bằng ánh mắt khác .

Nhìn bệnh viện mà họ đang vô khiến cô rơi vào trầm tư vô cùng .

Sao có thể trùng hợp tới vậy cơ chứ !Kiệt đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ , nghe thấy tiếng động ở đằng sau tưởng bác sĩ hay y tá liền quay ra định nói "không có gì đáng lo hết" nhưng chưa để cậu nói thì cậu đã nhìn thấy người cậu muốn gặp nhưng không dám để cô biết .

Trước mắt cậu đây , Nguyệt Anh đang đứng đó nhìn cậu bằng ánh mắt khá phức tạp .

Nếu để ý kĩ thì trên người cô còn đang ướt do nước mưa bên ngoài .Thấy Kiệt nhìn mình bằng ánh mắt ngỡ ngàng thì Nguyệt Anh vội lên tiếng giải thích " Đám Như với Hương rủ tao tới thăm mày nhưng bốn đứa kia lại đi mua trái cây cho mày rồi !"

Kiệt gãi gãi đầu cười cười " Vậy à !"

Thấy cậu khù khờ giả vờ như vậy khiến cô tức không chịu được nói " Mày bị bệnh lên hẳn viện sao không nói tao nghe , còn bảo bọn nó không nói cho tao nữa .

Ý gì đây ?

Không muốn coi tao là bạn hay gì !"

Kiệt có chút chột dạ gãi gãi mũi , đang định đánh trống lảng thì thấy ánh mắt không thiện chí ấy liền rút ngược lời nói vào trong khẽ đáp " Tại tao sợ người yêu mày ghen .

Mày mà đến thăm tao cấn lắm đó !"

" Với cả tao đâu xem mày là bạn đâu , tao muốn mày làm bạn gái tao cơ !"

Câu phía sau Kiệt không dám nói ra mà chỉ dám nói thầm ở trong đầu mà thôi .Nói tới hai chữ "người yêu", chỉ cần nhiêu đó thôi cũng khiến hàng lông mày kia sắp dán chặt vào nhau rồi , cô bực mình đáp lại liền " Người yêu ?

Tao làm đếch gì có người yêu .

Mày suy nghĩ đi đâu vậy ?"

Kiệt lúc này mới ngớ người ra , không tin vào tai mình mà hỏi lại cô " Thật sao !"

" Ô cái thằng này chẳng lẽ tao có người yêu hay không tao lại không biết à !"

Kiệt nhận được cái gật đầu chắc nịch của Nguyệt Anh liền vui như muốn nhảy cẫng lên , hai mắt cười tới mức cô còn tưởng cậu đang gặp vấn đề thần kinh rồi .Còn Kiệt thì vẫn rơi vào trong không khí vui vẻ cậu tạo ra từ nãy tới giờ mà vui không khép miệng lại được .

Bỗng cậu khựng lại nói , ánh mắt đôi phần dò xét" Thế Duy Hải là sao ?"

Cô nghe cậu hỏi vậy liền đỡ trán bực giọng nói " Tao nhớ là nói rõ rồi mà .

Nó là bạn thân tao với cả đúng ra thì nó gọi tao hai tiếng chị đó , họ hàng xa của tao được chưa ?"

Nghe thấy có tiếng họ hàng thì cảm xúc bức bối bao ngày qua bay biến sạch , bây giờ cậu chỉ biết khù khờ ngờ nghệch nhìn cô thôi .

Nguyệt Anh nhìn dáng vẻ này của cậu mà cũng cười theo " Chịu rồi đó ông tướng của tôi ơi , lần sau có gì phải hỏi rõ nhé !

Nếu không lại hiểu lầm thì không được rồi .

Cái miệng của mày sinh ra để làm gì ?"

" Biết rồi mà đại tiểu thư của tôi , ha ha .

Lần sau sẽ chú ý !"

" Còn muốn có lần sau ?"

Nguyệt Anh vừa nói vừa giơ tay định đặp một cái về phía Kiệt , nhưng cậu nhanh chóng g" Đâu có đâu tao nào dám !'Bên trong phòng bệnh một nam một nữ đang nói chuyện vui vẻ , bên ngoài tiếng mưa rơi róc rách mới bình yên làm sao .Ngoài phòng bệnh 4 đứa kia thì thập thò lấp ló trông buồn cười vãi cả nho luôn ý .

Những người đi qua hành lang bệnh viện nhìn vào tưởng mấy đứa thích đi rình chuyện không à !Dũng nhìn vào bên trong cười cười khoác tay Hưng mà đùa " Tao cá từ giờ tới Tết kiểu gì hai đứa nó cũng yêu nhau !"

" Lâu thế cha nội , kiểu gì cũng tới cuối năm , tầm khoảng tháng 12 thôi !"

Như nó nghe vậy đáp lại liền , đối với Như cô rất mong hai người họ thành đôi .

Hưng nhìn Như mà lắc đầu nói " Với một đứa thiếu mất sợi dây tình cảm như nó thì mày nghĩ hai đứa nó thành đôi nhanh như vậy à ?"

Hương đánh nhẹ vào lưng của Hưng mà giơ kí hiệu "suỵt"" CMN , bé bé cái mồm thôi .

Mày muốn chúng nó phát hiện ra mình à .

Đã xem rình trộm người ta rồi mà không biết tém tém lại .

"Nghe Hương nó nói vậy liền khóa mõm lại không nói gì nữa mà nhìn vào bên trong , nghe lén cuộc nói chuyện giữa đôi bạn trẻ >o
 
Back
Top