Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNlszsqCO8H8Eog7KiVBLPcYSmGrYaOgCqijm8oK6ee6hTG4eUM50VFKyEs3E2l3xV2DOKnPLSZs09er-PP_YJg3uN8uo34tpHO0NxCFOyBXQu4vhtRjCbhkHLxjBeV8QM_B83r7YdaO2nbsFBKqkLI=w215-h322-s-no-gm

Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do
Tác giả: Tự An
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Lại một lần nữa xảy ra mâu thuẫn với Lương Dư Chu vì chuyện kết hôn, anh đứng dậy bỏ sang phòng khách ngủ.

Hai giờ sáng, tôi định xuống nước làm hòa.

Nhưng khi đứng trước cửa phòng khách, tôi lại nghe thấy tiếng anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó:

“Yêu và cưới là hai chuyện khác nhau. Tiểu Du không chịu được những quy tắc ngột ngạt trong giới hào môn, tôi không cưới cô ấy là vì muốn tốt cho cô ấy thôi.”

“Dù sao thì bây giờ cũng chưa có ai thích hợp để cưới cả, ngày nào hay ngày đó. Huống hồ mạng của tôi là do cô ấy cứu về, bảo tôi mở miệng nói chia tay thì… Thật sự không thể.”

Tôi không đẩy cửa vào chất vấn anh mà chỉ lặng lẽ quay về phòng, trằn trọc suốt đêm đến tận sáng, không tài nào chợp mắt.

Sáng hôm sau, tôi ngồi đối diện mẹ của Lương Dư Chu: “Lời bác từng nói... Còn hiệu lực chứ? Cháu không chọn Dư Chu nữa, cháu chọn tiền.”​
 
Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do
Chương 1: Chương 1



Triệu Duyệt chậm rãi nhấp một ngụm cà phê rồi mới ngẩng mắt nhìn tôi: “Cháu chắc chứ? Nếu nhận tiền thì cả đời này tôi sẽ không cho phép Dư Chu cưới cháu đâu.”

Khung cảnh trước mắt giống hệt 5 năm về trước, chỉ là lúc đó tôi đã không chút do dự từ chối tấm chi phiếu bà đưa… Còn hùng hồn tuyên bố: “Cháu và Lương Dư Chu yêu nhau thật lòng, vậy nên cháu và ông nội sẽ không nhận tiền khám bệnh của anh ấy!”

Ngẩn ngơ vài giây, tôi hoàn hồn, khẽ đáp: "Bác yên tâm, sau khi nhận tiền, cháu sẽ chuẩn bị chia tay với Lương Dư Chu.”

Nghe vậy, Triệu Duyệt không nói thêm gì.

“Cho tôi số tài khoản, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền.”

Lúc ra về, bà còn nhắc thêm một câu: “Cháu biết tính Dư Chu rồi đấy. Đột ngột đòi chia tay thì chắc chắn nó sẽ không đồng ý đâu.”

Bước chân tôi khựng lại trong thoáng chốc, gật nhẹ một cái nhưng không đáp.

Khi mở cửa bước vào nhà, Lương Dư Chu đang tất bật trong bếp. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi bất giác nhớ lại những năm trước… Cũng là căn bếp ấy, anh từng luống cuống đến vụng về, chỉ vì muốn nấu cho tôi một bữa ăn tử tế.

Khi ấy, tôi chưa từng nghĩ tới một điều rằng cậu ấm nhà họ Lương, người nổi danh khắp Dung Thành sẽ có ngày vì tôi mà học nấu hơn trăm món ăn, không trùng lặp món nào.

Tất nhiên, tôi cũng chẳng thể ngờ người đàn ông từng để tôi trong mắt trong tim ấy… Thực ra chưa bao giờ thật lòng nghĩ đến chuyện xây dựng một mái ấm với tôi.

“Em dậy sớm thế? Vẫn còn giận anh à?”

Lương Dư Chu đặt đĩa thức ăn lên bàn, bước đến ôm tôi vào lòng: “Tối qua là do anh không đúng. Ăn sáng trước đi, chiều mình đi thử váy cưới nhé.”

Nếu như tôi chưa từng nghe được những lời anh nói với bạn đêm qua thì có lẽ lúc này, tôi đã mỉm cười hạnh phúc và tặng anh một nụ hôn rồi.

Giữa ranh giới từ chối và đồng ý, tôi do dự trong vài giây. Cuối cùng, vẫn muốn cho bản thân một giấc mơ đẹp nên khẽ đáp: “Vâng.”

Chỉ tiếc rằng, giấc mơ ấy còn chưa kịp tròn đã vội tan.

Vừa mặc thử váy cưới xong, Lương Dư Chu còn chưa kịp nhìn tôi kỹ một cái đã nói có việc gấp ở công ty, phải đi ngay.

Anh vừa rời đi, Triệu Duyệt đã gửi cho tôi một địa chỉ, kèm theo một câu: “Sợ cháu không nghĩ ra lý do chia tay nên tôi giúp cháu một tay.”

Bao năm ở bên Lương Dư Chu, tôi và người mẹ Triệu Duyệt của anh chẳng gặp nhau được mấy lần. Nhưng tôi luôn biết, nếu tôi và anh kết hôn thì bà sẽ là một người mẹ chồng không tồi chút nào.

Giờ đây khi biết tôi và Lương Dư Chu không còn tương lai, bà dứt khoát ra tay, bắt đầu sắp xếp cho anh đi xem mắt.

Chỉ tiếc, tôi lại phụ tấm lòng ấy của bà. Tôi không bắt được quả tang anh đi xem mắt vì giữa đường lại cứu một người đi đường lên cơn nguy kịch.

Đưa người đó vào bệnh viện xong, tôi cũng chẳng còn sức đâu mà đi đôi co với Lương Dư Chu nữa, đành lặng lẽ quay về căn nhà hai chúng tôi đã sống suốt mấy năm qua.

Khi anh trở về, vừa hay thấy tôi đang thu dọn đồ đạc thì anh vội nói: “Tiểu Du, xin lỗi em, vài hôm nữa mình lại đi thử váy cưới nhé?”

Có lẽ sợ tôi sẽ đổi ý nên cả buổi chiều hôm ấy, Triệu Duyệt liên tục gửi cho tôi ảnh chụp Lương Dư Chu và cô gái được sắp xếp đi xem mắt. Hai người cười nói vui vẻ, trông thật xứng đôi.

Tôi bình tĩnh hơn cả tưởng tượng. Vừa cất những món đồ đôi vào túi, tôi vừa thản nhiên đáp: “Để sau rồi tính.”

Lương Dư Chu còn định nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh bị phân tâm. Đến khi lấy lại tinh thần, chủ đề đã bị đổi sang chuyện khác, anh nói: “A Thành rủ tụi mình qua đó ngồi chơi một chút, đi thôi. Về rồi anh sẽ giúp em dọn tiếp.”

Giờ chưa phải lúc thích hợp để nói rõ mọi chuyện nên tôi đành im lặng, theo anh đến chỗ hẹn.

Vừa bước vào phòng riêng, tôi lập tức cảm nhận được bầu không khí có phần lạ lẫm.

Người bình thường như A Thành mỗi lần gặp đều hay đùa giỡn gọi tôi là “chị dâu nhỏ”, lúc này ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía một người phụ nữ đang ngồi nơi góc phòng.

Tôi lần theo ánh mắt cậu ấy nhìn sang… Dưới ánh đèn lúc sáng lúc mờ, gương mặt người phụ nữ ấy trùng khớp hoàn toàn với cô gái đã đi xem mắt với Lương Dư Chu chiều nay.

Lương Dư Chu nắm tay tôi kéo ngồi xuống vị trí chính giữa, không thèm liếc nhìn người phụ nữ kia lấy một lần. Anh đưa cho tôi một ly nước trái cây, rồi ra hiệu cho A Thành giới thiệu cô ta.

“Chu, chị dâu nhỏ… à không, Tiểu Du, đây là em họ tôi, Hạ Uyển Đường. Mấy hôm trước nó mới về nước, chưa quen ai ở đây nên tôi dẫn nó theo.”

Có lẽ vì chột dạ nên càng nói, giọng A Thành càng nhỏ dần.

Trên mặt Lương Dư Chu không biểu lộ gì, chỉ khẽ gật đầu chào đối phương rồi lập tức dời mắt đi.

Vài phút sau, Hạ Uyển Đường ôm theo một con chó giống Yorkshire chủ động ngồi xuống cạnh tôi, miệng cười ngọt ngào: “Chào chị, em ngồi ở đây được không?”

Tôi luôn để ý ánh mắt của Lương Dư Chu nên thấy rất rõ khoảnh khắc cô ta vừa ngồi xuống, anh đã khẽ nhíu mày.

Tôi vốn là kiểu người chậm nóng, trước tình huống thế này cũng không biết nên phản ứng thế nào, đành cười gượng cho qua.

“Nghe nói gia đình chị có tổ tiên là ngự y? Dạo này Mạt Mạt nhà em ăn uống kém quá, chị xem giúp được em không?”

Cứu người hành y là gia huấn của nhà tôi. Gạt đi cảm giác bất thường trong lòng, tôi nghiêm túc hỏi: “Ngoài việc ăn uống kém, ‘bệnh nhân’ còn có triệu chứng gì khác không?”

Hạ Uyển Đường khẽ cười, bế chú chó nhỏ trong tay lên trước mặt tôi: “Nè, không phải bệnh nhân gì đâu, chỉ là một bé chó thấy không khỏe thôi. Nhưng nó cũng là sinh mệnh mà, chị Tang đâu nỡ thấy chết mà không cứu, đúng không?”

Gia đình tôi xưa nay vốn đã ít người…

Sau biến cố suýt mất mạng khi còn trẻ, ông nội tôi sống nhiều năm ẩn danh sau ngày nước Trung Hoa mới thành lập. Nhưng cuối cùng, vẫn không thể từ chối việc tái xuất cứu người.

Trong ký ức của tôi, những ai biết rõ thân thế của ông đều dành cho gia đình tôi sự tôn kính sâu sắc.

Dù tôi là con gái, nhưng khi biết tôi là truyền nhân duy nhất đời này của nhà họ Tang thì rất hiếm có ai dám tùy tiện nói chuyện với tôi bằng thái độ như vậy.

“Hạ Uyển Đường! Em không biết lễ giáo là gì à? Có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

A Thành nổi giận quát lớn, rồi quay sang tôi xin lỗi:

“Xin lỗi em, Tiểu Du. Con bé này được người nhà chiều hư rồi, em đừng để bụng nhé.”

Từ khi ở bên Lương Dư Chu, gần như bạn bè thân thiết của anh đều từng nhờ tôi bắt mạch cho cha mẹ họ. Tôi cũng từng phát hiện mẹ của A Thành có dấu hiệu bệnh lý, dù bề ngoài vẫn trông hoàn toàn khỏe mạnh.

Khi đó, dù bệnh của Lương Dư Chu đã khỏi nhưng mọi người vẫn bán tín bán nghi, cho rằng chủ yếu là nhờ tay nghề của ông nội tôi.

Nhưng vì nể mặt Lương Dư Chu, A Thành vẫn đưa mẹ mình đi khám tổng quát… Kết quả, bệnh được phát hiện kịp thời trước khi chuyển biến thành ung thư.

Cũng vì vậy, trong nhóm bạn của Lương Dư Chu, A Thành là người đối xử với tôi chân thành nhất.
 
Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do
Chương 2: Chương 2



“Cô Hạ chắc không hiểu rõ về y học rồi. Xem bệnh cho người và khám cho thú cưng... là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, Lương Dư Chu đã lên tiếng trước. Nhưng giọng điệu anh không hề đứng về phía tôi, chỉ chậm rãi nói: “Tiểu Du không phải người nhỏ nhen. Nếu cô Hạ lỡ lời thì cô ấy cũng sẽ không để bụng đâu.”

Tôi nhớ đã từng có lần xảy ra chuyện tương tự.

Khi đó, có người nói xấu tôi sau lưng, bị Lương Dư Chu nghe thấy, anh lập tức ra mặt bảo vệ tôi.

Thế còn bây giờ?

Vì đối phương là người môn đăng hộ đối mà anh đi xem mắt nên anh có thể khoan dung vô hạn như thế sao?

“Xin lỗi nha chị Tang, em lỡ lời. Chị không để bụng chứ?” Vừa nói, Hạ Uyển Đường vừa đưa bàn tay lạnh toát đặt lên cánh tay tôi.

Một luồng khó chịu dâng trào trong lòng, sợ mình lộ vẻ khác thường ngay tại chỗ, tôi lập tức đứng dậy: “Không sao đâu. Tôi cần vào nhà vệ sinh một lát, làm phiền cô tránh đường.”

Trong nhà vệ sinh, tôi phải mất rất lâu mới điều chỉnh được hơi thở. Cuối cùng, tôi đã hạ quyết tâm: Phải sớm nói rõ mọi chuyện với Lương Dư Chu.

Tôi quay trở lại phòng.

Khi quay trở lại phòng, có lẽ vì lúc nãy đi vội quá nên cửa phòng không đóng chặt.

Ngay lúc đó, tôi nghe rõ tiếng người bên trong vọng ra:

“Này Chu, tuy Uyển Đường là em họ tôi nhưng tôi vẫn phải nói một câu công bằng… Nếu cậu muốn quay lại với em ấy thì nên nói rõ ràng với Tiểu Du đi. Hai người bên nhau bao năm, cô ấy còn từng cứu mạng cậu. Nếu còn có lương tâm thì đừng coi người ta như kẻ ngốc để đùa giỡn!”

Tay tôi dừng lại ngay trước khi đẩy cửa.

Thì ra... Lương Dư Chu và Hạ Uyển Đường đã quen biết từ trước, hơn nữa, còn từng ở bên nhau?

“Với tính cách của Tiểu Du, nếu tôi nói chia tay thì chắc chắn cô ấy sẽ lập tức rời đi. Cô ấy chẳng còn người thân nào cả, nếu không có tôi thì cô ấy còn biết đi đâu? Chuyện này cậu đừng xen vào, giữ miệng cho kín trước mặt Tiểu Du là được. Còn Uyển Đường, để tôi tự đi nói..."

Nghe những lời này từ chính miệng Lương Dư Chu, tôi bỗng thấy rõ mọi chuyện… Thì ra, anh định âm thầm bàn chuyện kết hôn với Hạ Uyển Đường, đồng thời vẫn giữ tôi lại bên mình.

Tôi hít sâu một hơi, rút tay khỏi cánh cửa, quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.

Chưa đầy nửa tiếng sau khi tôi về đến nhà, Lương Dư Chu cũng theo về.

Anh trông có vẻ lo lắng thật sự, chứ không giống đang diễn.

"Tiểu Du, em không khỏe ở đâu à? Có cần đi bệnh viện không?"

Thế nhưng, chính sự quan tâm ấy lại khiến tôi cảm thấy buồn nôn hơn bao giờ hết.

“Em uống thuốc rồi, anh quên rồi sao? Em cũng biết về y học mà.”

Anh quan sát tôi thật lâu, thấy tôi đúng là không có dấu hiệu gì bất thường mới khẽ thở phào.

Sau đó, anh như chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp: "Không sao thì tốt rồi. À đúng rồi, A Thành bảo mai tổ chức tiệc đón gió cho em họ cậu ấy, em có muốn đi cùng anh không?"

Tôi khẽ nhắm mắt lại, giọng nhạt nhẽo: “Em không đi đâu. Mai có người hẹn em đến khám bệnh.”

Nghe vậy, Lương Dư Chu cũng chẳng hỏi thêm, bởi lúc ấy sự chú ý của anh đã bị chiếc điện thoại thu hút. Một lát sau, anh chỉ “ừ” một tiếng hờ hững.

Nửa đêm, tôi tỉnh dậy đi vệ sinh. Khi quay lại giường, tôi phát hiện điện thoại của anh để bên gối đang sáng màn hình.

Tôi vốn chưa bao giờ động đến quyền riêng tư của anh suốt bao năm qua. Ban đầu tôi chỉ định tắt màn hình đi rồi để lại chỗ cũ, thế nhưng, nội dung hiện ra khiến tôi như nghẹn thở.

[Em cũng không ngờ dì lại sắp xếp cho chúng ta đi xem mắt. Anh Chu, mấy năm nay em thật sự rất nhớ anh.]

Tôi liếc nhìn thời gian tin nhắn, đó là ngay sau khi anh đi xem mắt về và trước lúc anh nói với tôi rằng A Thành rủ tụi mình tụ họp.

Lương Dư Chu không trả lời tin nhắn này.

Nhưng ngay sau đó, vào khoảng thời gian chúng tôi đang trên đường tới hội sở thì lại có thêm một tin nhắn khác:

[Anh Chu, đây là bạn gái anh quen nhiều năm à? Trông cũng tạm, nhưng vừa nhìn đã thấy vô vị. Anh thích chị ấy điểm gì vậy?]

Lần này Lương Dư Chu lại trả lời rất nhanh:

[Tuy bây giờ hai bên đều có ý muốn chúng ta kết hôn nhưng anh và Tiểu Du vẫn chưa chia tay, em nói chuyện cẩn thận một chút!]

Dường như, chính sau tin nhắn này, Hạ Uyển Đường mới bế chó đến ngồi cạnh tôi.

Và nội dung tiếp theo mà Lương Dư Chu gửi đi... lại càng khiến tôi không thể tin nổi.

[Em không lái xe à? Chờ chút, anh bảo người đến đón em.]

[Về đến nhà chưa? Trả lời tin nhắn đi, đừng làm anh lo!]

[Không phải anh không muốn quay lại với em, mà là bạn gái anh vô tội, anh không muốn làm tổn thương cô ấy.]

Cho đến đây, cuối cùng Hạ Uyển Đường cũng phản hồi lại:

[Anh cũng biết rồi đấy, gia đình chúng ta vốn dĩ rất khó để yêu đương tự do. Nhưng nếu anh thật sự muốn cưới cô ấy, em sẽ chúc phúc cho hai người, còn có thể nói giúp vài lời với dì nữa.]

[So với việc gả cho anh, em càng hy vọng anh được hạnh phúc.]

Một lúc lâu sau, Lương Dư Chu mới trả lời:

[Mọi người đều thấy anh và Tiểu Du rất xứng đôi, tình cảm cũng tốt. Nhưng chỉ có anh biết, bao năm nay anh chưa từng quên em… anh sẽ nói rõ ràng với cô ấy, rằng từ đầu đến cuối, người anh muốn cưới… chỉ có mình em.]

Tin nhắn này được gửi nửa tiếng trước.

Cả đêm tôi không ngủ được, đầu óc nặng trĩu. Thế nhưng tôi vẫn biết rõ trong khoảng thời gian ấy, Lương Dư Chu không quên đặt một cốc nước ấm bên giường, còn cúi người hôn nhẹ lên trán tôi, rồi cẩn thận kéo lại chăn cho tôi.

Thật đúng là làm khó anh rồi… Phải khéo léo quay vòng giữa hai người phụ nữ như thế.

Sợ rằng nếu nghĩ ngợi thêm sẽ lại mất ngủ, tôi thay phiên ấn vào huyệt thái dương, cuối cùng cũng may mắn chợp mắt được một giấc trọn vẹn.

Sáng sớm hôm sau, Lương Dư Chu ra khỏi nhà.

Chẳng bao lâu sau khi anh đi, tôi nhận được một lời mời kết bạn trên điện thoại. Thật ra chỉ cần nhìn tên, tôi đã biết là ai.

Do dự vài giây, tôi vẫn chọn chấp nhận.

[Anh tôi đã nói với tôi khá nhiều về chị. Nói thật lòng thì, nếu không quen nhau trong hoàn cảnh này thì tôi còn thấy muốn làm bạn với chị đấy. Nhưng không có cách nào khác, trong tình yêu không có chỗ cho người thứ ba.]

[Tôi với anh Chu là môn đăng hộ đối, trong lòng vẫn luôn nghĩ đến nhau, và tương lai chắc chắn sẽ kết hôn. Tôi không muốn làm lớn chuyện nên chị tự rút lui đi, như vậy tốt cho tất cả.]

Tối qua, trước khi Lương Dư Chu về nhà, tôi đã dọn sạch mọi vật dụng dành cho đôi tình nhân trong căn hộ này.

Khi Hạ Uyển Đường nhắn tin, tôi đang thu dọn đồ đạc của chính mình.

Trong ngôi nhà này, bất kỳ thứ gì liên quan đến tôi cũng đều là tiền tôi bỏ ra mua. Cái gì mang đi được thì tôi mang, còn những gì không thể mang đi... tôi cũng định vứt hết.

Thấy tôi lâu không trả lời, Hạ Uyển Đường lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

[Chắc chị không biết trước đây tại sao anh Chu lại lâm bệnh nặng, đúng không? Thực ra là vì tôi đấy. Hồi đó tôi còn nhỏ, sau một lần cãi nhau với anh ấy, giận quá nên đã nói chia tay và bỏ ra nước ngoài. Mãi sau tôi mới biết vì sự ra đi của tôi mà anh ấy đã đổ bệnh nặng, suýt chút nữa không qua khỏi.]

[Tôi thật lòng biết ơn chị, cảm ơn chị đã cứu mạng anh ấy. Tôi không nói những điều này để có ý gì khác, chỉ là muốn chị hiểu rằng cái mà chị nghĩ là tình yêu, có lẽ với anh ấy chỉ là sự báo đáp. Có thể anh ấy có cảm tình với chị, nhưng trong đó có bao nhiêu là yêu… thì khó mà nói được.]
 
Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do
Chương 3: Chương 3



Tôi không rõ mình đang cảm thấy như nào nữa. Từ cái đêm hôm đó, tôi như rơi vào trạng thái tê liệt cảm xúc, không thể suy nghĩ rõ ràng.

Tôi chỉ làm theo bản năng, đi tìm Triệu Duyệt để lấy lại khoản phí khám bệnh cao ngất mà lẽ ra đã thuộc về tôi từ mấy năm trước. Tôi cũng đã dặn bản thân, phải sớm nói rõ với Lương Dư Chu mọi chuyện.

Giờ đây, tôi lại biết thêm một sự thật bị giấu kín suốt bao năm. Khoảnh khắc ấy, tôi bắt đầu nghi ngờ toàn bộ cuộc sống mấy năm qua của mình… Phải chăng tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp nhưng vô vọng?

Tôi không có ý gì với Hạ Uyển Đường cả. Dù lời lẽ của cô ta có phần trịch thượng nhưng đó là sự tự tin và vị thế mà xuất thân mang lại.

... Huống hồ, cô ta chỉ đang nói sự thật, không có lời ác ý nào.

Tôi cảm ơn cô ta. Chính trong thời điểm này, cô ta đã giúp tôi đưa ra quyết định cuối cùng.

[Tôi sắp đi rồi, chúc hai người hạnh phúc.]

Gửi xong tin nhắn, tôi đặt điện thoại xuống.

Dù sao thì đây cũng là nơi tôi đã sống suốt mấy năm qua, sợ để quên lại thứ gì khiến Hạ Uyển Đường hiểu lầm nên tôi thu dọn rất kỹ.

Trước khi kéo va li ra khỏi căn nhà, tôi còn kiểm tra từng căn phòng, chắc chắn không để sót lại bất cứ thứ gì thuộc về mình rồi mới yên tâm rời đi.

Không ngờ lại gặp Triệu Duyệt ở sân bay.

"Tôi cứ tưởng vài hôm nữa cháu mới đi, đã nói rõ với Dư Chu chưa?"

Dù khoác áo ngoài nhưng tôi vẫn nhìn ra bà ấy đang mặc lễ phục bên trong. Chắc là vội vã rời khỏi buổi tiệc đón gió của Hạ Uyển Đường để đến đây.

Tôi kể sơ qua những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua, và cả chuyện tôi đã thấy tối hôm trước.

Nghe đến đoạn Hạ Uyển Đường nói, Triệu Duyệt khẽ nhướng mày tỏ vẻ bất ngờ.

"Tôi để hai đứa nó đi xem mắt, thật lòng chỉ muốn tạo cho cháu một cái cớ để rời khỏi Dư Chu thôi. Nói thật lòng, nếu cho tôi chọn thì tôi vẫn muốn cháu làm con dâu mình hơn."

Tôi không biết phải đáp lại sao. Triệu Nhạc bước lại gần, chỉnh lại cổ áo cho tôi.

"Sau này nhớ tự chăm sóc bản thân, muốn yêu người khác thì trước hết phải biết yêu lấy chính mình. Gặp việc gì khó nghĩ thì cứ đến hỏi tôi, và quan trọng nhất… đừng dễ dàng yêu một người."

Những ngày qua tôi không rơi một giọt nước mắt, nhưng sau khi nghe câu này, nước mắt tôi bất ngờ trào ra không kịp ngăn lại.

"Bác… cháu cảm ơn bác." Cảm ơn bác vì dù là một người mẹ, bác vẫn có thể đặt mình vào vị trí của tôi để suy nghĩ.

Tạm biệt Triệu Duyệt xong, tôi mở khung trò chuyện với Lương Dư Chu rồi gửi cho anh toàn bộ đoạn tin nhắn giữa anh và Hạ Uyển Đường mà tôi đã chụp lại đêm qua.

Sau đó chỉ thêm một câu: [Chúng ta chia tay đi. Chúc hai người hạnh phúc.]

Trước khi được Triệu Duyệt mời đến chữa bệnh cho Lương Dư Chu, tôi đã sống cùng ông trong một ngôi làng nhỏ miền Nam có phong cảnh rất đẹp. Vì ông đã lớn tuổi, tôi luôn ở bên chăm sóc ông.

Tôi đi học từ rất sớm, thậm chí còn nhảy lớp. Mười tám tuổi đã hoàn thành xong đại học, sau đó tôi quyết định theo ông, chuyên tâm học y. Những năm qua, gần như tôi không có cơ hội ra ngoài khám phá thế giới.

Khi Triệu Duyệt trả cho tôi một khoản phí khám lên đến bảy con số, tôi đã không còn lo lắng về cuộc sống sau này nữa. Với số tiền đó thì tôi có thể đi đây đi đó, thả lỏng bản thân mà không phải lo nghĩ gì.

Tôi chọn vé máy bay đến một thành phố mà mình chưa từng ghé qua. Vừa mới yên vị trên máy bay, chuẩn bị chợp mắt để ngủ bù thì bỗng dưng có ai đó vỗ nhẹ vào cánh tay tôi.

"Xin hỏi, mấy hôm trước có phải cô đã cứu một người bên vệ đường không?"

Tôi nhìn người đàn ông vài giây rồi cười: "Phải rồi, là anh à? Mới xuất viện mà đã khỏe vậy rồi sao?"

Anh ấy nói mình đi công tác ở đây, không ngờ giữa chừng lại phát bệnh.

"Phải đó! Đúng là trùng hợp thật, tôi còn đang không biết làm sao cảm ơn cô nữa. Cô định đến Nam Thành du lịch à?"

Dù tôi không giỏi giao tiếp với người lạ nhưng vì đối phương là bệnh nhân mà tôi từng điều trị nên chúng tôi đã trò chuyện suốt cả chuyến bay.

Xuống máy bay, anh ấy phải vội đi công tác nên chỉ kịp xin thông tin liên lạc rồi rời đi.

Trên đường về khách sạn, tôi vừa xem bản hướng dẫn du lịch Nam Thành anh ấy gửi đến, vừa suy nghĩ không biết nên đi đâu trước.

Đúng lúc đó, Lương Dư Chu vừa cầm điện thoại lên và nhìn thấy tin nhắn tôi gửi tối qua.

Phát hiện không thể gọi điện được, tất cả các phương thức liên lạc đều bị chặn, Lương Dư Chu bắt đầu hoảng loạn.

Anh lập tức gọi A Thành đang ngồi ăn gần đó: "Mau, lấy điện thoại của cậu gọi cho Tiểu Du đi!"

Thấy vẻ mặt anh gấp gáp, A Thành cũng hiểu rằng chuyện này có vẻ nghiêm trọng. Tuy nhiên, khi vừa gọi thì màn hình hiện lên dòng chữ:

Không thể kết nối.

A Thành thử gửi tin nhắn. Hai giây sau, một biểu tượng dấu chấm than đỏ rực xuất hiện trước tin nhắn.

Anh ấy ngẩng đầu nhìn Lương Dư Chu, khẽ lắc đầu.

Lúc này, Lương Dư Chu mới thực sự nhận ra… Người ấy đã rời đi rồi. Không còn cách nào để níu kéo nữa.

"Chuyện gì thế này! Cậu nói chia tay với Tiểu Du thật à? Cậu nói kiểu gì mà đến tôi cũng bị chặn luôn rồi vậy hả!”

A Thành thực sự coi tôi là bạn. Giây phút này, anh ấy hơi trách móc Lương Dư Chu:

"Cậu biết rõ Tiểu Du không có người thân, cũng chẳng mấy bạn bè, có chuyện gì không thể nói đàng hoàng sao?”

Từ xa, Hạ Uyển Đường thấy sắc mặt cả hai người đều không tốt, bèn bước lại hỏi:

"Có chuyện gì vậy?”

Trong lòng Lương Dư Chu rối loạn. Từ lúc biết Hạ Uyển Đường trở về từ nước ngoài, anh đã mơ hồ đoán được sẽ có ngày hôm nay. Nhưng khi ngày đó thực sự đến, khi người chủ động nói chia tay lại là tôi, Lương Dư Chu mới nhận ra: anh không thể chấp nhận được việc tôi rời đi.

Anh đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, không đáp lại câu hỏi của Hạ Uyển Đường.

A Thành thì đang cố tìm cách liên lạc với tôi, tiện miệng đáp:

"Không liên lạc với Tiểu Du được.”

Hạ Uyển Đường hơi bất ngờ. Cô ta vốn tưởng tôi chỉ buông lời trong lúc xúc động, không ngờ tôi lại hành động nhanh đến vậy.

"Chị ta thật sự nói đi là đi luôn rồi…”

Cô lẩm bẩm một câu theo bản năng. Vừa ngẩng đầu lên, cô ta đã thấy hai người trước mặt đều đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Em nói vậy là có ý gì? Em đã đi tìm Tiểu Du rồi à?”
 
Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do
Chương 4: Chương 4



Giọng điệu của Lương Dư Chu không mấy dễ chịu. Hạ Uyển Đường cũng không phải kiểu dễ bị bắt nạt, nghe vậy thì phản pháo:

"Đúng thế! Anh không mở miệng được thì em nói giúp thôi! Em kể cho chị ta biết chuyện anh đổ bệnh năm xưa là vì em, cũng nói rõ việc hai nhà muốn tác hợp cho chúng ta rồi!”

A Thành tức đến mức giơ tay chỉ vào Hạ Uyển Đường, nhưng nghẹn lời không biết nên nói gì trước.

"Anh đã nói bao nhiêu lần là đừng làm phiền cô ấy rồi mà!”

Lương Dư Chu gầm lên một tiếng, khiến những người xung quanh đều ngoảnh lại nhìn.

Hạ Uyển Đường uất ức cực độ, không hiểu vì sao phản ứng của anh lại dữ dội đến thế.

Lương Dư Chu hốt hoảng rời khỏi sảnh tiệc, vừa định lên xe thì đã bị Triệu Duyệt đang đứng ngoài hóng gió gọi lại: "Đừng tìm nữa, Tiểu Du đi rồi.”

Lương Dư Chu chẳng thể hiểu sao mọi chuyện lại đến nước này. Anh hỏi lại như người mất hồn:

"Mẹ nói vậy là sao? Là do mẹ đuổi cô ấy đi sao?”

Lúc này đầu óc anh đã hoàn toàn tê liệt, không còn bận tâm câu nói của mình có đâm người khác đau đến mức nào nữa.

May mắn thay, Triệu Duyệt hiểu rõ con trai mình là người như thế nào nên chỉ lạnh nhạt đáp:

"Con bé là ân nhân của nhà chúng ta, sao mẹ có thể đuổi nó đi được chứ? Người khiến nó đưa ra quyết định đó… không phải chính là con sao?”

Thật ra Lương Dư Chu đã thấy đoạn video tôi gửi trước khi nhắn câu “chia tay”, chỉ là anh chưa kịp mở ra xem.

Dưới ánh mắt ra hiệu của Triệu Duyệt, anh lấy điện thoại ra, và rồi nhìn thấy đoạn ghi lại lịch sử trò chuyện giữa anh và Hạ Uyển Đường.

"Sao lại như vậy… Tiểu Du chưa bao giờ động vào điện thoại của con mà…”

Nghe thấy lời này, trên mặt Triệu Duyệt hiện lên một nụ cười đầy mỉa mai:

"Tên nhóc thối tha này, con nên cảm thấy may mắn vì là con trai mẹ. Nếu người thân của Tiểu Du còn sống thì họ sẽ không để con lừa gạt tình cảm của con bé như vậy đâu!”

Lương Dư Chu vẫn cố chấp tự lừa mình dối người: "Con không cố ý làm tổn thương cô ấy mà…”

Triệu Duyệt không định nuông chiều anh nữa: "Vậy con nói đi, con định làm gì? Có phải con tính cưới Hạ Uyển Đường mà vẫn giữ Tiểu Du bên cạnh không?”

Lương Dư Chu mấp máy môi, nhưng không thốt nên lời.

"Năm năm trước, khi hai đứa mới đến với nhau, mẹ đã muốn khuyên Tiểu Du rời đi. Nếu không phải con bé khăng khăng nói hai người yêu nhau thật lòng, không chịu lấy tiền khám bệnh, cộng thêm việc mẹ thấy con thực sự có tình cảm với nó… thì mẹ đã không để mặc con làm khổ con gái nhà người ta rồi!”

Lương Dư Chu không dám tin vào tai mình: "Mẹ! Mẹ là mẹ con mà! Sao mẹ có thể nói như vậy!”

Triệu Duyệt cười khẩy một tiếng: "Mẹ còn chẳng muốn nhận con là con trai nữa đấy! Mẹ tưởng con sẽ cưới Tiểu Du về làm vợ, ai ngờ con vẫn luôn nhớ nhung con bé bên nhà họ Hạ! Vừa thấy nó quay về là lập tức dao động, thế này khác gì phụ lòng con bé Tiểu Du mấy năm qua?”

Bà điều chỉnh hơi thở, nói tiếp: "Ngày trước mẹ từng hứa với ông nội Tiểu Du sẽ chăm sóc tốt cho cháu gái ông ấy. Vậy mà con thì sao, còn muốn bắt cá hai tay? Mẹ thật sự không hiểu sao lại nuôi dạy ra một đứa ba lòng hai dạ như con! Nhà họ Lương chúng ta từ bao giờ lại sinh ra kẻ vong ân bội nghĩa thế này!”

Lương Dư Chu, vốn đã khó chấp nhận chuyện tôi rời đi đột ngột, giờ lại bị chính mẹ ruột bóc trần tâm tư ngay trước mặt người khác, cảm xúc rốt cuộc không thể kìm nén nữa.

"Con không muốn tổn thương Tiểu Du đâu! Mẹ ơi! Cô ấy đi đâu rồi? Con phải tìm cô ấy về!”

Triệu Duyệt thấy A Thành và Hạ Uyển Đường lần lượt bước ra từ sảnh tiệc, cuối cùng cũng không đành lòng để người ngoài chứng kiến bộ dạng thảm hại của con trai mình.

Bà mạnh tay đẩy Lương Dư Chu vào xe, rồi ngay trước mặt A Thành đang vừa tới nơi,

lái xe đi thẳng.

Làm xong thủ tục nhận phòng, tôi tắm rửa một cái cho tỉnh táo.

Sau đó, tôi bắt taxi đến nhà hàng mà Tống Chí ra sức giới thiệu.

Không ngờ vừa bước vào cửa, tôi đã chạm mặt ánh mắt của Tống Chí.

“Bác sĩ Tang! Thật sự là chị tới rồi à!”

Sau vài câu xã giao với Tống Chí, tôi liếc nhìn người đàn ông đang đứng cạnh anh ấy mà không nói một lời.

Có lẽ anh ấy chính là vị sếp trẻ tuổi thành đạt nhưng nổi tiếng lạnh lùng mà Tống Chí đã nhắc tới.

Bỏ qua ánh mắt dò xét của người đàn ông, tôi điềm nhiên gật đầu chào rồi bảo nhân viên dẫn mình tìm một chỗ ngồi trống.

Vừa bước ngang qua, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai tôi:

“Cô họ Tang sao? Tang Trạm là gì của cô?”

Nghe thấy cái tên ấy, tôi khựng lại: “Anh biết cha tôi sao?”

Tôi cũng không rõ bằng cách nào mà cuối cùng lại ngồi chung bàn với họ.

Người đàn ông tự giới thiệu mình là Liêu Dục Phong.

Anh ấy biết tên cha tôi là vì năm xưa, cha tôi đã từng cứu mạng cha anh ấy.

“Nghe tin bác Tang qua đời, cha tôi đã buồn suốt một thời gian dài. Biết nhà họ Tang chỉ còn ông cụ và một cô bé chưa trưởng thành, ông ấy đã nhờ người khắp nơi dò hỏi địa chỉ, mong có thể thay bác Tang chăm sóc hai người. Không ngờ hôm nay lại gặp được cô ở đây.”

Mẹ tôi bị khó sinh trong lúc sinh tôi, may mắn giữ được tính mạng nhưng để lại di chứng. Đến khi tôi lên ba, bà lâm bệnh nặng và qua đời. Kể từ đó, cha tôi thường xuyên ra ngoài để khám bệnh cho người khác.

Đến năm tôi mười tuổi, cha tôi đã mất trong một vụ tai nạn giao thông.
 
Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do
Chương 5: Chương 5



Hồi nhỏ, tôi từng lén nghe ông nội khuyên cha đầy khổ sở: “Con người ai cũng có số, con không thể vì mẹ của Tiểu Du đã mất mà cứ làm những việc vượt quá sức mình. Tiểu Du còn nhỏ như vậy, con muốn con bé phải mồ côi cả cha lẫn mẹ từ sớm sao?”

Khi đó tôi không hiểu lời ông nội có ý gì.

Cho đến khi cha tôi qua đời.

Một hôm, ông nội uống say, ôm di ảnh cha tôi khóc nấc:

“Trạm à, cha hối hận lắm… Giá như năm xưa cha không dạy con về y học thì tốt biết mấy! Lẽ ra phải để nó tuyệt diệt từ đời cha mới phải!”

Về sau khi tôi lớn hơn một chút, từng hỏi ông nội về những lời đó.

Ông im lặng rất lâu, chỉ nói một câu: “Tiểu Du à, ông sẽ truyền lại toàn bộ y thuật cho con. Những thứ khác… con đừng hỏi nữa.”

Từ nhỏ, tôi đã sống nương tựa với ông nội và hiểu tính cách của ông. Tôi biết khi ông đã quyết định điều gì thì tôi sẽ không hỏi thêm. Tuy nhiên khi lớn lên, nhất là sau khi ông mất trong một vụ tai nạn, tôi dần dần hiểu ra những điều mà ông luôn muốn giấu tôi.

“Cảm ơn cha anh vì vẫn nhớ đến chúng tôi. Những năm đó, tôi và ông nội sống cũng không đến nỗi nào.”

Liêu Dục Phong ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi: “Xin hỏi… ông nội cô…”

Thấy được sự lưỡng lự trong mắt anh ấy, tôi thẳng thắn nói: “Ông nội tôi đã qua đời từ năm năm trước rồi.”

“Xin lỗi.”

Tống Chí ngồi bên cạnh, từ đầu đến giờ vẫn không dám lên tiếng. Thấy bầu không khí dần trùng xuống, anh ấy đảo mắt nhìn quanh, rồi vội vàng mở cửa gọi phục vụ mang thức ăn lên.

Vì những lời của Liêu Dục Phong, tôi bất giác nhớ lại không ít chuyện cũ, suốt bữa ăn gần như chẳng nói thêm được lời nào.

Ăn xong, tôi vừa định đứng dậy chào tạm biệt thì Liêu Dục Phong lên tiếng mời: “Cô Tang, gần đây sức khỏe cha tôi không được tốt. Nếu tiện, cô có thể đến nhà xem giúp một chuyến được không?”

Tuy năng lực không thể sánh với ông nội hay cha tôi năm xưa, nhưng những bệnh thường tôi vẫn có thể khám được nên không từ chối.

Hẹn xong thời gian đến khám, tôi cũng khó lòng từ chối ý tốt của Liêu Dục Phong muốn đưa mình về khách sạn. Cứ ngỡ sẽ có tài xế lái xe, nào ngờ khi chiếc xe được đưa tới trước cửa nhà hàng, tài xế lại nhanh chóng rời đi.

Ngồi ở ghế phụ cạnh Liêu Dục Phong, tôi chỉ biết bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cô Tang đến du lịch à? Có ý định định cư ở Nam Thành không?”

Nghĩ đến mối giao tình giữa cha tôi và cha anh ấy, tôi chủ động nói anh đổi cách xưng hô. Khi nghe anh lập tức gọi tôi là "Tiểu Du", tôi mất mấy giây mới kịp thích nghi, rồi trả lời câu hỏi ban nãy:

“Tôi định mở một phòng khám đông y, nhưng vẫn chưa quyết định sẽ chọn thành phố nào. Nam Thành là điểm khảo sát đầu tiên.”

Qua khóe mắt, tôi thấy Liêu Dục Phong gõ nhẹ ngón trỏ lên vô lăng, thấp giọng nói: “Xem ra muốn giữ cô lại đây cũng không dễ gì đâu.”

Tưởng anh ấy nói vậy là vì lo cho sức khỏe của cha mình, tôi chỉ mỉm cười mà không đáp.

Khi đến Nam Thành, tôi đã đổi sang một số điện thoại mới. Do dự mãi, cuối cùng vẫn dùng số đó để gửi tin nhắn cho Triệu Duyệt: [Bác, sợ bác lo nên cháu nhắn báo bình an.]

Tin nhắn được phản hồi rất nhanh: [Phải biết tự chăm sóc mình đấy, nếu gặp khó khăn thì đến tìm bác, đừng ngại.]

Tôi không hề biết rằng, sau khi trả lời tôi xong, Triệu Duyệt đã ghi lại số này rồi xóa đoạn trò chuyện giữa hai chúng tôi.

Nhìn Lương Dực Chu đang đứng trước mặt, nhất quyết đòi bằng được địa chỉ của tôi,

Triệu Duyệt bất lực thở dài: “Cho dù con có tìm được con bé thì sao? Con không hiểu tính Tiểu Du à? Con nghĩ nó sẽ theo con quay về sao?”

Câu nói ấy như chạm thẳng vào nỗi đau của Lương Dực Chu. Anh xoay vài vòng tại chỗ, rồi ngồi phịch xuống đối diện Triệu Duyệt, nôn nóng van nài: “Mẹ, mẹ giúp con đi! Năm xưa mẹ tìm được ông nội của Tiểu Du bằng cách nào vậy? Con xin mẹ đấy, nói cho con biết địa chỉ đi!”

Nghe anh nhắc đến ông nội tôi, Triệu Duyệt khẽ nhắm mắt lại, nét mặt dần nặng nề. Năm đó, nếu không phải vì Lương Dực Chu suýt mất mạng thì bà cũng sẽ chẳng phải chạy đôn chạy đáo, cầu khấn khắp nơi để rồi vô tình biết được bí mật của nhà họ Tang.

Khi biết tôi và Lương Dực Chu ở bên nhau, Triệu Duyệt từng muốn ngăn cản. Bà hiểu rõ tính cách con trai mình, cũng biết rõ nguyên nhân khiến anh mắc trọng bệnh năm ấy.

Bà sợ anh phụ lòng tôi, phụ cả công sức của ông nội tôi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của Lương Dực Chu, nhìn thấy tình cảm sâu đậm tôi dành cho anh nên lòng bà lại dấy lên một tia hy vọng.

Bà hy vọng con trai mình có thể cưới được một người vợ như tôi.

Thế nhưng, Triệu Duyệt cũng hiểu rõ, tình cảm không phải là thứ có thể cưỡng cầu.

Vậy nên 5 năm trước, khi tôi từ chối nhận tiền khám chữa bệnh, bà mới cười nhẹ nhàng nói:

“Bác thật sự rất quý cháu, nhưng tình cảm là thứ không ai nói trước được. Nếu một ngày nào đó cháu và Dực Chu không còn bên nhau nữa, tấm chi phiếu này vẫn còn hiệu lực. Con gái ấy mà, có chút tiền bên mình vẫn tốt hơn.”

Năm ấy, bà đã chủ động để lại cho tôi một con đường lui.

Triệu Duyệt và chồng có thể gây dựng được cơ nghiệp lớn như hôm nay, phần nhiều là vì họ rất tin vào nhân quả.

Vậy nên khi tôi đề nghị lấy lại khoản tiền năm đó, bà lập tức ra tay.

Bà sắp xếp cho Lương Dực Chu gặp Hạ Uyển Đường để tôi có một lý do hợp lý, đủ sáng suốt và đủ ích lợi, để có thể rời đi hoàn toàn.

Bà hiểu tôi đã không còn ý định quay về, cũng biết rõ với tính tình con trai mình nếu không tự mình đâm đầu vào tường thì sẽ chẳng bao giờ chịu từ bỏ.

Vì thế, sau một hồi im lặng rất lâu, Triệu Duyệt mới chậm rãi nói ra địa chỉ cũ, nơi tôi từng sống cùng ông nội cho Lương Dực Chu biết.
 
Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do
Chương 6: Chương 6



Hôm sau, vừa bước ra khỏi khách sạn, tôi đã thấy Liêu Dục Phong đứng đợi ở cửa.

“Thật ra cô cứ đưa địa chỉ cho tôi là được, tôi có thể tự đến.”

Dù gì tôi cũng chỉ là một bác sĩ đông y với chút gốc gác gia truyền, đâu dám tự tin mình có thể chữa khỏi mọi bệnh. Được một ông chủ lớn đối đãi kiểu này, tôi thật sự có phần không quen.

Nhìn ra vẻ ngượng ngập của tôi, Liêu Dục Phong bật cười: “Đừng cảm thấy áp lực, là cha tôi yêu cầu đấy.”

Nghe là ý từ bậc trưởng bối, tôi cũng không nói thêm gì nữa.

Có lẽ thấy tôi không giỏi xã giao, trên suốt quãng đường, Liêu Dục Phong luôn chủ động tìm chuyện để nói.

Đến khi nhận ra thì… tôi mới phát hiện, tình hình của mình gần như đã bị anh ấy moi ra sạch sành sanh.

Làm ăn buôn bán đúng là đáng sợ thật.

Ý thức được điều đó, từ sau mỗi lần mở miệng, tôi đều thận trọng hơn đôi chút.

Nhưng có vẻ Liêu Dục Phong chẳng hề để tâm, vẫn rất tò mò về cuộc sống trước kia của tôi và ông nội.

Đến nơi, tôi lập tức xuống xe, đợi đến khi chắc chắn đã khuất khỏi tầm mắt anh ấy mới âm thầm thở phào. Điều tôi không hề biết là, sau lưng, Liêu Dục Phong đang nở một nụ cười đầy ý vị.

Tuy cha của Liêu Dục Phong đã lớn tuổi, nhưng vẫn giữ được khí chất của một người từng ở vị trí cao.

Thế nhưng, khi ông nhìn thấy tôi, nụ cười hiền hậu trên gương mặt ấy lại không hề khiến tôi cảm thấy bất kỳ áp lực nào.

Tôi luôn thích giải quyết mọi việc nhanh gọn, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, tôi đã chủ động hỏi: “Cháu nghe nói gần đây bác không khỏe, bác cảm thấy triệu chứng cụ thể như thế nào ạ?”

Ông Liêu nhìn con trai mình một cái, rồi chủ động đưa tay ra: “Bác cũng không rõ mình khó chịu ở đâu, cháu xem giúp bác nhé.”

Cảm giác được chút ý trêu ghẹo trong giọng ông, tôi hơi bối rối, nhất thời không hiểu ông đang có ý gì.

Tôi lần lượt bắt mạch cả hai tay cho ông, rồi quan sát lưỡi.

“Mặc dù vẫn còn chút dấu tích từ cơn bạo bệnh năm xưa nhưng cha cháu đã điều trị rất kỹ lưỡng, sức khỏe của bác hiện tại tốt hơn nhiều so với những người cùng tuổi. Chỉ cần ăn uống điều độ, vận động vừa phải và khám định kỳ là được, không cần quá lo lắng đâu ạ.”

Không ít người già vì muốn con cháu quan tâm mà viện cớ không khỏe nên tôi cũng không cho rằng lời Liêu Dục Phong nói hôm qua là bịa đặt.

Thấy tôi đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Liêu Dục Phong bèn lên tiếng: “Đã đến rồi, hay là cô khám luôn cho mấy người trong nhà tôi luôn đi? Tiền khám không thành vấn đề!”

Nghe vậy, tôi lại ngồi xuống.

Vì được ông nội dạy dỗ từ nhỏ, chỉ cần có người mở lời nhờ khám bệnh thì tôi tuyệt đối không được từ chối. Tôi liếc nhìn cha của Liêu Dục Phong, phát hiện nét mặt ông ấy có chút gì đó khó đoán.

Thấy tôi nhìn, ông vội bảo người làm mang hoa quả lên cho tôi rồi cười nói: “Nghe Dực Phong bảo cháu đến Nam Thành du lịch? Chắc thằng bé lo sợ một ngày nào đó cháu rời đi rồi không tìm được nữa nên mới muốn cháu khám luôn cho người nhà. Mong cháu đừng trách.”

Người lớn đã nói đến mức này rồi, tôi càng không có lý do để từ chối.

Trong lúc đợi mọi người tới, cha của Liêu Dục Phong kể cho tôi nghe khá nhiều chuyện xảy ra khi cha tôi chữa bệnh cho ông năm xưa.

“Bác sĩ đâu rồi? Tôi vừa thấy tin nhắn là bỏ cả cuộc họp chạy đến đây dấy!” Một giọng nữ hào sảng vang lên sau lưng.

Ngay sau đó, từng người một lần lượt kéo đến. Nhìn số người mỗi lúc một đông, tôi kinh ngạc liếc Liêu Dục Phong một cái.

Tôi chỉ là một thầy thuốc tự do thôi mà, sao lại có cảm giác như đang ngồi khám ở bệnh viện tuyến trung ương thế này?

Nhận ra ánh mắt như muốn ‘truy cứu trách nhiệm’ của tôi, Liêu Dục Phong bước lại gần, hạ giọng nói: “Xin lỗi nhé, tôi chỉ nói trong nhóm là con gái của người từng chữa khỏi bệnh cho cha tôi đang ở nhà, thế là mọi người kéo đến đông như vậy thôi. Nhà tôi đông người lắm, cô đừng trách nha.”

Cảm giác bị mấy chục ánh mắt xa lạ đồng loạt đổ dồn về phía mình là sao? Giây phút ấy, tôi thật sự có cảm giác mình lỡ bước vào hang sói.

“Tôi không thể khám cho từng này người cùng lúc được đâu.”

Sức người có hạn mà. Y thuật ông truyền lại vốn cần sự quan sát tỉ mỉ và cẩn trọng; một lúc khám vài người còn tạm được, chứ mấy chục người... đến ông nội tôi sống lại cũng khó mà kham nổi.

“Không sao, tôi sẽ bảo người làm chia số thứ tự. Mỗi ngày năm người, thế có được không?”

Vì đang lo lắng nên tôi không để ý rằng khoảng cách giữa mình và Liêu Dục Phong đã gần đến thế. Cũng không nhận ra, trong phòng lúc này, những ánh mắt kinh ngạc đang len lén trao đổi với nhau khi thấy nét mặt dịu dàng hiếm thấy của anh ấy.

“Tổng cộng nhà anh có bao nhiêu người vậy? Tôi còn định vài hôm nữa sẽ rời đi.”

Dù đã có ý định mở một phòng khám y học cổ truyền, nhưng tôi vẫn phải về nhà một chuyến để lấy vài món đồ quan trọng. Tôi không định sống ở thôn quê nữa, có điều trước mắt vẫn cần xử lý căn nhà ở đó cho ổn thỏa.

Một pha ‘ra chiêu’ thế này của Liêu Dục Phong, khiến kế hoạch của tôi rối tung lên.

“Sao phải vội vàng đi như thế? Cô không thích Nam Thành à?”

Lúc Liêu Dục Phong nói câu đó, giọng anh ấy hơi lớn một chút. Có lẽ vì trong phòng quá yên tĩnh nên những người khác cũng nghe thấy.

“Cô Tang không thích Nam Thành sao? Nhà chúng tôi còn có chi nhánh ở nhiều thành phố khác nữa đấy!”

“Tiểu Du thích ở đâu thì cứ nói nhé! Bình thường tôi cũng hay đi du lịch, chúng ta có thể làm bạn đồng hành mà!”



Mỗi người một câu, khiến tôi choáng váng đến không biết nên phản ứng thế nào.

Liêu Dục Phong khẽ hắng giọng một tiếng, lập tức mọi người đều im lặng. Anh ấy hạ thấp giọng hỏi: “Là có chuyện gấp cần giải quyết sao?”

Vì trên đường đến đây tôi đã nói sơ với anh về kế hoạch của mình, nên cũng không giấu diếm: “Không hẳn là chuyện gấp, chỉ là tôi muốn về quê một chuyến để mang theo kỉ vật của ông nội và cha tôi. Như vậy thì khi chọn được nơi mở phòng khám, tôi sẽ không cần quay lại lần nữa, tôi cảm thấy như thể họ vẫn luôn ở bên tôi vậy.”

Liêu Dục Phong nhìn tôi chằm chằm vài giây, không nói gì. Khi tôi quay sang nhìn anh ấy đầy nghi ngờ, anh hỏi: “Những thứ đó quan trọng lắm à? Có thể để người khác động vào không?”

"Thật ra chỉ là mấy tấm ảnh của ông và cha tôi thôi, cùng vài cuốn thủ bút mà ông nội để lại. Ông tôi thích viết tiểu triện, chữ trong đó giờ chẳng mấy ai đọc được đâu… Với tôi thì chúng rất quan trọng, nhưng cũng không đến mức người khác không được chạm vào."
 
Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do
Chương 7: Chương 7



Nghe tôi nói vậy, Liêu Dục Phong liền ngồi xổm xuống trước mặt tôi: “Nếu cô tin tôi thì cho tôi xin địa chỉ. Tôi cho người về lấy giúp cô, được không? Hoặc là đợi cô khám xong cho người nhà tôi rồi, tôi sẽ đi cùng em về.”

Thấy tôi định từ chối, anh ấy lại tiếp lời: "Trên đường tới đây, tôi có nghe cô kể về nơi cô từng sống hồi nhỏ. Chỗ đó khá hẻo lánh, để cô đi một mình tôi không yên tâm…"

"Với lại, tôi cũng biết ít nhiều về bí mật nhà họ Tang. Giờ cô chỉ có một mình, lại là con gái, lỡ bị kẻ xấu nhắm vào thì sao?"

Những người có thể mời được ông nội và cha tôi ra tay thì chắc chắn không phải người bình thường, nên việc họ biết chút chuyện về nhà tôi cũng không có gì khó hiểu.

Không muốn để Liêu Dục Phong hiểu lầm, tôi giải thích rõ: “Tôi biết anh đang nói đến điều gì. Tôi cũng có thể khẳng định với anh một điều: ông nội chưa từng truyền lại loại thuật pháp gì đó cho tôi. Tôi chỉ là một bác sĩ đông y bình thường thôi, thật lòng thì nếu gặp bệnh gì quá phức tạp, chưa chắc tôi đã chữa được đâu.”

Khi nói những lời đó, tôi cố tình nói lớn hơn bình thường một chút, để những người trong phòng đều nghe thấy.

Tối hôm qua về khách sạn, tôi đã lên mạng tra thử thông tin về nhà họ Liêu... Tài sản của họ còn lớn hơn nhà họ Lương gấp 5 lần.

Tôi không tin một gia tộc lớn như vậy lại không có bác sĩ riêng đáng tin cậy. Việc họ chỉ vì một câu nói mà lập tức kéo nhau đến nhà Liêu Dục Phong... chẳng qua là vì họ tưởng tôi giỏi như cha tôi mà thôi.

Nhưng sự thật là… tôi chỉ là một người bình thường. Họ lại tốn thời gian và công sức để xếp hàng đợi tôi bắt mạch, thật sự không cần thiết đến vậy.

Tôi cứ nghĩ, nói rõ điều đó ra thì nhà họ Liêu sẽ sớm mất hứng thú với tôi.

Không ngờ, người phụ nữ trung niên đến đầu tiên lại mở lời: "Tiểu Du, cháu hiểu lầm rồi, đừng áp lực thế. Năm xưa cha cháu kéo anh cả của cô từ ranh giới sinh tử trở về, cả nhà cô đều rất biết ơn ông ấy."

"Mọi người vội vàng tới đây, một phần là vì thật lòng muốn gặp cháu, phần còn lại là muốn thay nhà họ Liêu gửi lời cảm ơn đã bị bỏ lỡ suốt bao năm qua đấy."

Người phụ nữ trẻ tuổi lúc nãy nói thích đi du lịch cũng tiếp lời: “Hồi đó, bác ruột của tôi vừa khỏi bệnh thì chú Tang đã rời đi, nhà tôi còn chưa kịp cảm ơn thì đã mất liên lạc với chú ấy rồi. Mãi đến khi có tin tức trở lại, mới hay chú đã qua đời... chuyện đó khiến bác ruột ân hận suốt một thời gian dài.”

Chuyện như vậy đúng là phong cách của cha tôi. Ông cứ mải miết chữa bệnh cứu người, chỉ để bù đắp cho nỗi day dứt vì năm xưa không cứu được mẹ tôi, chứ không phải vì tiền.

Tôi liếc nhìn bác Liêu, thấy khóe mắt bác hoe đỏ đang nhìn tôi đầy xúc động:

“Tiểu Du, chắc Dực Phong cũng nói với cháu rồi. Sau khi cha cháu mất, bác đã tìm mọi cách hỏi thăm tin tức của cháu và ông nội. Vài năm trước biết được ông cháu từng đến nhà họ Lương nhưng sau đó thì bặt vô âm tín."

"Gặp được cháu ở Nam Thành lần này… thật sự là chuyện bác chưa từng dám nghĩ tới. Bác hiểu rõ cha cháu đã phải trả giá thế nào để cứu mạng bác. Cháu có thể cho bác một cơ hội, để bác thay ông ấy chăm sóc cháu thật tốt không?"

Tôi cảm thấy hơi luống cuống, không biết phải đối mặt thế nào với tình huống trước mắt.

Năm năm trước cùng ông nội đến nhà họ Lương, đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận lời khám bệnh bên ngoài.

Những năm qua, khi còn ở bên Lương Dự Chu, những bệnh nhân tôi gặp hầu như đều có liên quan đến gia đình họ.

Vì nể tình qua lại, tôi chỉ nhận thù lao mang tính tượng trưng.

Số tiền bảy con số mà tôi nhận từ Triệu Duyệt… Chẳng khác gì là một cách cắt đứt ân oán giữa hai nhà.

Nói trắng ra thì đó là cách Triệu Duyệt dùng để bù đắp cho tôi.

Cha và ông nội tôi đã từng chữa trị cho rất nhiều người, mỗi người trong số họ đều có cách đối mặt với ân tình riêng.

Nhưng chỉ có duy nhất bác Liêu là người suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn nhớ đến cha tôi, nhớ đến tôi và ông nội.

“Cháu đã trưởng thành rồi, có thể tự lo cho mình được rồi, bác ạ.”

Sau vài phút suy nghĩ, tôi nhẹ nhàng từ chối.

May mà họ cũng không ép buộc gì tôi.

Cô út của Liêu Dục Phong gọi người giúp việc đến để sắp xếp thứ tự khám.

“Tiểu Du, nghe Dục Phong nói cháu có ý định mở phòng khám đông y phải không? Cháu đừng áp lực, cứ làm theo lời nó nói, mỗi ngày khám cho năm người, coi như tích lũy thêm kinh nghiệm là được rồi!”

Câu này cũng có lý.

Nghĩ đến việc mình là người tự do, muốn về khi nào cũng được, tôi không còn lý do để từ chối nữa.

Nửa tháng sau đó, ngày nào tôi cũng đúng giờ đến nhà họ Liêu khám bệnh.

Nếu Liêu Dục Phong rảnh thì anh ấy sẽ tự lái xe đưa đón tôi; còn nếu bận thì sẽ nhờ cô anh làm tài xế.

Nhiều lần tôi đã nói rằng mình có thể tự đến… Nhưng đều bị từ chối thẳng thừng.

Ngoài thời gian khám bệnh, tôi thường được em họ của Liêu Dục Phong dẫn đi dạo khắp Nam Thành. Coi như là vừa du ngoạn vừa trải nghiệm cuộc sống mới.
 
Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do
Chương 8: Chương 8



Cùng thời điểm đó, Lương Dự Chu đã đợi tôi ở ngôi làng nhỏ suốt nhiều ngày.

Hai năm trước, anh đã tiếp quản phần lớn công việc trong công ty.

Vì tín hiệu ở làng quê quá kém nên mấy hôm nay nhân viên công ty không thể liên lạc được với anh. Bất đắc dĩ, họ mới gọi điện cho Triệu Duyệt.

Vì sức khỏe của cha của Lương Dự Chu yếu nên gần như đã chuyển hẳn vào viện dưỡng lão. Biết chuyện con trai làm, ông lập tức sai người đến làng đón anh trở về.

“Nói với nó nếu còn không chịu về thì tôi sẽ cách chức nó khỏi công ty, thu hồi toàn bộ cổ phần của nó! Hồi trước thì không lo, bây giờ lại bày ra cái trò si tình này cho ai xem?!”

Trợ lý đến nơi theo đúng địa chỉ, trước mắt là cảnh tượng Lương Dự Chu ngồi im lặng trước cửa nhà tôi, vẻ mặt tàn tạ và tuyệt vọng.

“Tổng giám đốc Lương, chúng ta về thôi ạ, công ty còn nhiều việc đang chờ anh xử lý lắm.”

Trợ lý vừa truyền đạt lời ông Lương, vừa kiên nhẫn khuyên nhủ.

Lương Dự Chu quay đầu lại, nhìn ngôi nhà đã nhiều năm không có người ở, giọng khàn đặc: “Đi thôi.”

Ngày hôm sau khi Lương Dự Chu rời đi, tôi cùng Liêu Dục Phong quay lại ngôi làng nhỏ.

Vừa xuống xe, cô hàng xóm nhìn kỹ một hồi mới nhận ra tôi, lập tức nắm chặt tay tôi.

“Tiểu Du à, hai ông cháu đi lâu quá rồi đó! Mà này, mấy hôm trước có một cậu thanh niên cứ đứng chờ trước cửa nhà cháu mãi, cháu có biết là ai không?”

Nghe cách cô tả, tôi biết ngay người đó là Lương Dự Chu.

“Cháu không biết đâu, chắc là tìm nhầm người rồi ạ.”

Tôi lại chuyện trò vài câu với cô hàng xóm rồi mới mở cánh cổng sân đã đóng bụi suốt bao năm.

Nhà cửa lâu ngày không ai chăm nom, hư hỏng nặng, không thể ở được nữa.

Tôi chỉ định thu dọn mấy thứ cần thiết, dọn sơ lại rồi rời đi.

Liêu Dục Phong đi một vòng kiểm tra các phòng, rồi gợi ý: “Nhà này thiết kế cũng đẹp đấy chứ, hay để tôi gọi người đến sửa sang lại? Sau này em nhớ nhà thì có thể về đây ở mấy hôm cho khuây khỏa.”

Trước đó, anh ấy từng chê nơi này hẻo lánh, nhất quyết không để tôi quay về một mình. Vậy mà giờ nhìn cảnh sắc nơi đây, Liêu Dục Phong lại thay đổi suy nghĩ.

“Để sau đi. Mở phòng khám đông y còn chưa biết tốn bao nhiêu tiền, đợi tôi ổn định tài chính rồi sẽ sửa sang lại, coi như là chuẩn bị chỗ để sau này dưỡng già.”

Thấy anh ấy có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tôi hiểu ngay ý định anh muốn giúp tôi sửa nhà.

Nhưng tôi không đáp lại.

May mà ông nội sống rất giản dị, trong nhà cũng chẳng có nhiều đồ đạc.

Tôi vứt bỏ những thứ hỏng hóc, rồi sắp xếp và đóng gói lại những món muốn mang theo.

Xong xuôi, tôi gõ cửa nhà hàng xóm.
 
Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do
Chương 9: Chương 9



Năm đó, ông cháu tôi vội vã rời đi, chỉ kịp nhờ cô hàng xóm trông nom giúp căn nhà.

Vì sợ làm phiền đến những thứ không nên đụng vào, bao năm qua cô chỉ chăm sóc vườn tược.

Vậy là đã đủ rồi.

Lần này tôi cố tình mang theo một ít tiền mặt.

Thấy cô ra mở cửa, tôi lập tức dúi vào tay cô:

“Cô ơi, lại phải phiền cô để ý giúp cháu căn nhà thêm thời gian nữa ạ.”

Cô hàng xóm từ chối mãi nhưng khi thấy tôi kiên quyết, cuối cùng cô cũng nhận lấy.

“Cô bé ngoan, cô sẽ trông giúp cho. Nhưng sau này phải biết tự chăm sóc bản thân đó nhé!”

Vừa lúc đó, Liêu Dục Phong đi đến đứng cạnh tôi.

Cô hàng xóm vội nắm lấy tay anh ấy, dặn dò đầy nghiêm túc: “Cậu trai trẻ, Tiểu Du là đứa nhỏ khổ mệnh, giờ trong nhà chỉ còn lại một mình nó thôi. Cậu không được bắt nạt nó đâu đấy nhé! Nếu không thì cả làng này sẽ không tha cho cậu đâu!”

Tôi vừa định lên tiếng giải thích, ai ngờ Liêu Dục Phong đã nắm chặt tay cô hàng xóm, chân thành cam kết: “Cô ơi, cô yên tâm. Cháu nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Du thật tốt.”

Trên đường về thành phố, tôi suy nghĩ mãi rồi mới mở miệng: “Hồi nãy sợ cô lo lắng nên tôi không cắt ngang, nhưng sau này anh đừng nói những câu dễ gây hiểu lầm như vậy nữa.”

Tôi đâu phải ngốc.

Sự nhiệt tình của nhà họ Liêu thời gian qua, và sự chăm sóc chu đáo của Liêu Dục Phong, tôi đều cảm nhận được rõ ràng.

Thế nhưng tôi chưa có ý định bắt đầu mối quan hệ tình cảm mới ngay lúc này, vì vậy tôi muốn nói rõ ngay từ đầu.

Tôi cứ tưởng Liêu Dục Phong sẽ hiểu và lùi bước, nhưng anh ấy chỉ khẽ bật cười rồi nói:

“Thích em và theo đuổi em là quyền của tôi. Em không chấp nhận cũng được, nhưng không thể cấm tôi làm điều đó.”

Câu này nghe ra chẳng có gì sai, tôi cũng chẳng tìm ra được lý do nào để phản bác.

“Yên tâm đi, những việc em không thích thì tôi sẽ không làm. Trước khi em đồng ý ở bên tôi, tôi nhất định giữ đúng giới hạn.”

Dù sao cũng là người quản lý một tập đoàn lớn, nên sau khi rời khỏi làng nhỏ, Liêu Dục Phong lập tức quay lại với công việc.

Còn tôi lại bắt đầu hành trình tìm kiếm thành phố phù hợp để mở phòng khám đông y.

Liêu Oánh Oánh sau khi tốt nghiệp đại học thì làm blogger, thời gian khá tự do.

Biết tôi chuẩn bị rời khỏi Nam Thành, cô ấy nài nỉ mãi mới được tôi đồng ý cho đi cùng.

Vậy là nửa tháng sau, chúng tôi cùng nhau đi khắp nơi trong và ngoài nước.

Có lẽ vì cô ấy suốt ngày lải nhải bên tai tôi về Nam Thành, về sự tốt đẹp và vẻ đẹp của nó… Cuối cùng, tôi vẫn quyết định chọn Nam Thành làm nơi mở phòng khám đông y.

....

Một năm sau, tôi không ngờ lại gặp Hạ Uyển Đường tại phòng khám.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai đều sững sờ.

Nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út của cô ta, tôi cứ ngỡ cô ta đã kết hôn với Lương Dự Chu.

Phát hiện ánh nhìn của tôi, Hạ Uyển Đường giơ tay lên khẽ lắc: “Đừng hiểu lầm, tôi có kết hôn, nhưng không phải với anh ấy.”

Vừa ngồi xuống, cô ta đã bắt đầu kể chuyện sau khi tôi rời đi.

Lương Dự Chu bị đưa về xong thì lao vào công việc điên cuồng.

Khi Hạ Uyển Đường tìm đến gặp anh thì anh không những không chịu gặp, còn nói sẽ không bao giờ cưới cô ta.

“Ai thiếu ai mà sống không nổi chứ? Lúc đó tôi tức quá nên đã kết hôn chớp nhoáng với một người do mẹ giới thiệu. Nhưng mà, vợ chồng cưới trước yêu sau, ai ngờ sống với nhau lại thấy hợp thật.”

Triệu Duyệt cũng đến dự đám cưới của Hạ Uyển Đường.

Sau khi trở về, bà ấy thấy Lương Dự Chu vừa về nhà đã nhốt mình trong phòng thì thấy rất phiền lòng. Thế là bà lập tức sắp xếp cho anh một loạt buổi xem mắt với cường độ cao.

“Anh ấy cũng mới kết hôn nửa năm trước, nhưng tháng trước lại ly hôn rồi. Chị không biết đâu, giờ cả Lê Thành đều đồn Lương Dự Chu bất lực, lần này mà muốn tái hôn thì chắc khó lắm.”

Nghe đến đó, tôi thấy hơi ngượng.
 
Back
Top Bottom