Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nàng Chẳng Hề Ngoan

Nàng Chẳng Hề Ngoan
Chương 10



Dương Thành quay sang phía tôi rồi hỏi một câu:

"Em gái ơi, hôm nay em đến đây có hơi muộn một chút thì phải ha?"

Tôi vội vàng giải thích ngay:

"Em đi bằng xe taxi đến đây đó ạ, mà trên đường đi thì lại hơi bị kẹt xe một chút."

Dương Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, sau đó thì lại cười thật tươi mà nói tiếp:

"Thật ra thì từ trường của em mà đến đây cũng gần lắm đó, nếu như mà đi bằng xe đạp thì có khi còn tiện hơn cả đi taxi nữa đấy."

Tôi lắc đầu nguầy nguậy:

"Em không biết cách đi xe đạp đâu ạ."

Cậu ta tỏ ra có chút bất ngờ:

"Thật vậy á?"

Tôi gật đầu một cách chắc chắn:

"Em cũng đã từng học rồi nhưng mà lại không tài nào học được, em cứ sợ là mình sẽ bị ngã lắm."

Dương Thành tỏ ra vô cùng nhiệt tình mà nói ngay:

"Chuyện đó thì có gì là to tát đâu chứ! Nếu như mà em thật sự muốn học, thì anh sẽ dạy cho em!"

Thực ra thì tôi cũng chẳng hề có chút hứng thú nào với việc đó cả, bởi vì nếu như mà so với việc đi xe đạp, thì tôi lại thích lái xe ô tô hơn rất nhiều.

Nhưng dù sao thì Dương Thành cũng chính là bạn cùng phòng với Lương Hằng, lại còn đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều lần rồi nữa, nếu như mà tôi từ chối một cách thẳng thừng như vậy thì cũng không hay cho lắm.

Thế cho nên tôi vẫn cứ ngoan ngoãn mà gật đầu đồng ý:

"Vậy thì… cũng được thôi ạ."

"Vẫn còn chưa chịu đi nữa hay sao hả?"

Một câu nói lạnh nhạt đến vô tình đã cắt ngang lời nói của tôi.

Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, không biết tự lúc nào mà Lương Hằng cũng đã thay đồ xong xuôi cả rồi, anh ta đã quay trở lại và đang đứng ngay ở phía sau lưng tôi, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng về phía của tôi.

Tôi chớp chớp mắt mấy cái liền. Cảm giác… hình như là anh ấy lại càng tỏ ra khó chịu hơn nữa rồi thì phải?

Dương Thành vội vàng "ồ" lên một tiếng:

"Chết rồi, tớ vẫn còn chưa kịp thay đồ nữa, các cậu chờ tớ một chút nhé!"

Một nam sinh đang đứng ở ngay bên cạnh liền lên tiếng trêu chọc cậu ta:

"Lão Dương ơi, mày chỉ mải mê tám chuyện với em gái của người ta quá đi thôi, đến mức quên cả bọn này rồi hay sao hả?"

Gương mặt của Dương Thành lập tức đỏ ửng cả lên, rồi cậu ta lao tới khoác lấy cổ của tên bạn mình:

"Cút ngay đi cho tao! Đừng có mà nói năng linh tinh vớ vẩn nữa!"

Cả đám người ồn ào náo nhiệt hẳn cả lên. Vừa mới giành được chiến thắng trong trận đấu, cho nên bầu không khí lúc này cũng rất là vui vẻ, ngoại trừ một mình Lương Hằng vẫn cứ giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng suốt từ nãy đến giờ mà thôi.

Đúng là một người khó chiều mà. Tôi thầm lẩm bẩm ở trong bụng như vậy, nhưng ở ngoài mặt thì vẫn cứ phải cố gắng giữ gìn hình tượng ngoan ngoãn của mình, rồi mới từ từ bước tới gần anh hơn một chút:

"Anh ơi, lát nữa chúng ta sẽ… Á!!!"

Bước chân của tôi bỗng dưng lại hụt đi một nhịp, tôi bị trượt chân khỏi bậc thềm rồi lại ngã nhào cả người xuống đất. Cơn đau buốt truyền đến khiến cho tôi không thể nào mà nói nổi thành một lời nào nữa.

Cùng chính vào lúc đó, có một người đã bước nhanh chân đến, rồi lại đứng chắn ngay ở trước mặt của tôi - đó chính là Lương Hằng.

Anh cau mày lại thật chặt, giọng nói mang đầy vẻ trách cứ, như thể đang cố gắng để mà nén lại cơn giận dữ đang chực chờ bùng nổ của mình vậy:

"Lớn từng này rồi mà vẫn còn có thể bất cẩn đến như vậy được hay sao hả!!?"
 
Nàng Chẳng Hề Ngoan
Chương 11



Đang nói dở dang, anh bỗng dưng lại ngẩng đầu lên, rồi nhìn thấy tôi đang cắn chặt môi để mà cố gắng chịu đựng những giọt nước mắt đang chực trào ra, những lời nói còn lại cũng đành phải nuốt ngược vào trong.

Mọi người ở xung quanh cũng nhanh chóng xúm cả lại gần đó:

"Sao vậy hả? Có bị nặng lắm không thế?"

Dương Thành vừa mới thay đồ xong cũng đã vội vàng chạy tới ngay sau đó:

"Không sao đấy chứ hả? Có cần phải đi đến bệnh viện để kiểm tra không?"

Chẳng nói chẳng rằng một lời nào cả, Lương Hằng liền bế bổng tôi lên ngay sau đó.

"Mọi người cứ đi ăn trước đi nhé, tôi sẽ đưa em ấy đến phòng y tế để xem sao đã."

"Bàn chân sưng lên khá là to rồi đấy, trước hết thì chúng ta nên chườm đá vào đó đã nhé."

Bác sĩ đưa cho Lương Hằng một chiếc khăn mặt và một ít đá lạnh, rồi sau đó thì bước ra ngoài. Tôi còn nghe thấy loáng thoáng có tiếng của mấy người ở ngoài hành lang đang bàn tán xôn xao với nhau nữa.

"Cô gái đó rốt cuộc là ai vậy nhỉ? Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy Lương Hằng lại tỏ ra lo lắng vì một cô gái nào đến như vậy đâu đấy!"

Tôi liếc mắt nhìn Lương Hằng một cái, thật ra thì trong lòng của tôi cũng đang cảm thấy hơi có chút bất ngờ, không ngờ là anh ấy lại có thể ôm tôi chạy đến tận đây, mà lại còn ngay ở trước mặt của biết bao nhiêu người như vậy nữa chứ…

Có một người khác liền lên tiếng giải thích ngay sau đó:

"Mọi người đừng có mà suy nghĩ lung tung nữa, đó chính là em gái của anh ấy đó!"

Động tác chườm đá của Lương Hằng bỗng dưng lại khựng lại trong giây lát, đôi môi của anh mím chặt lại với nhau, như thể vừa mới chợt bừng tỉnh ra được điều gì đó vậy. Anh đứng phắt cả người dậy ngay sau đó.

"Cô tự mình giữ lấy mà chườm đi."

Tôi tỏ ra có chút ấm ức mà ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi lại chìa cả bàn tay đang bị trầy da của mình ra nữa:

"Đau quá đi mất thôi…"

Lương Hằng: "……"

Anh cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt của anh trông như thể đang cảm thấy rất là phiền phức vậy, nhưng cuối cùng thì anh vẫn cứ phải ngồi xuống lại một lần nữa, rồi lại tiếp tục giúp tôi chườm đá vào chỗ bị sưng.

Tôi khẽ nhỏ giọng thì thầm với anh:

"Anh à, anh thật sự rất tốt với em đó."

Lương Hằng không hề đáp lại lời nào cả.

Tôi lại tiếp tục nói thêm nữa:

"Trước giờ mỗi một lần em bị bệnh thì đều là do bảo mẫu đưa em đi đến bệnh viện cả, đây chính là lần đầu tiên mà có người thân nào đó đi cùng với em đấy."

Lương Hằng bất chợt lại ngắt lời của tôi, giọng nói của anh vẫn lạnh tanh như thường lệ:

"Tôi không phải là người thân của cô đâu nhé."

Tôi bật cười thành tiếng ngay sau đó:

"Chờ cho đến khi ba của em với dì Lương mà kết hôn với nhau xong xuôi rồi, thì chẳng phải là chúng ta sẽ trở thành người một nhà rồi hay sao chứ hả?"

Anh vẫn cứ giữ nguyên vẻ mặt vô cảm như không có chuyện gì xảy ra cả.

Tôi lôi chiếc điện thoại của mình ra, rồi đưa cho anh xem tấm hình mà tôi đã chụp cận cảnh được lúc anh đang thi đấu bóng rổ:

"Anh xem này, em chụp có đẹp không hả?"

Anh chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lại cau mày lại ngay sau đó: "Mau xoá nó đi cho tôi."

"Không đời nào tôi chịu xoá đâu nhé!" Tôi cười một cách đầy đắc ý.

Không thể nào ngờ được rằng anh lại có thể vươn tay ra rồi định bụng sẽ giật lấy chiếc điện thoại của tôi luôn.
 
Nàng Chẳng Hề Ngoan
Chương 12



Tôi vội vàng né tránh đi ngay, chẳng may lại đụng phải ngay vào vết thương, rồi lại loạng choạng ngã cả người ra khỏi chiếc giường bệnh.

"A!"

Lương Hằng phản ứng lại cực kỳ nhanh nhạy, anh lập tức đưa tay ra để mà đỡ lấy tôi ngay sau đó.

Tôi ngã nhào cả người vào trong vai của anh, khóe môi của tôi cũng vô tình mà lướt nhẹ qua ngay vành tai của anh. Lương Hằng khựng cả người lại ngay tại chỗ, rồi hoàn toàn đứng hình luôn.

Cả căn phòng bỗng dưng lại trở nên yên lặng đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi xuống đất nữa.

Tôi thì lại như thể chẳng hề hay biết gì cả, tay của tôi chống lên trên ngực của anh rồi lại khẽ run lên bần bật, đôi mắt hoe đỏ của tôi thì lại thì thầm nói với anh: "Đau quá đi mất thôi…"

Lương Hằng lúc này mới có thể hoàn hồn trở lại được, như thể vừa mới bị phỏng tay vậy, anh vội vàng buông tôi ra ngay sau đó.

Chờ cho đến khi tôi đã nằm ổn định trở lại rồi, anh mới vứt chiếc khăn mặt xuống đất, rồi lại quay lưng lại mà rời đi một cách vội vã.

"Tôi đi ra ngoài để lấy thuốc đây."

Bóng lưng của anh vào lúc này… trông lại có một chút gì đó thật là lạ lẫm.

Hứa Dao chăm chú nhìn bức ảnh vết thương mà tôi gửi, hồi lâu sau mới cất lời.

"… Cậu quả thực là một người đầy nghị lực, đến cả bản thân mình mà cũng nỡ lòng đối xử tàn nhẫn đến thế sao?"

"Cậu thì hiểu được gì chứ, không trả giá sao có được thành quả."

Hứa Dao im lặng thêm một lúc rồi lại hỏi:

"Vậy hiện tại cậu định thế nào? Không muốn sưởi ấm như ánh dương nên mới tìm đến Lương Hằng à?"

Thực ra cô ấy không thấu hiểu, tôi không cần Lương Hằng phải yêu thích tôi đến nhường nào, bởi một người như anh ấy luôn có sự cảnh giác rất cao, lại quá đỗi thông minh.

Điều tôi theo đuổi chỉ là việc Lương Hằng đối đãi với tôi một cách đặc biệt hơn so với những người khác mà thôi.



Lương Hằng đưa tôi về đến nhà, ba tôi vẫn đang bận họp ở công ty chưa trở về, dì Lương vừa trông thấy tôi bị thương thì đã lập tức bước tới, ân cần hỏi han suốt một hồi lâu.

Phải công nhận một điều rằng, dì Lương đúng là mẫu phụ nữ rất dễ khiến cho đàn ông phải rung động. Dáng vẻ yểu điệu thục nữ, thái độ thì lại vô cùng dịu dàng, lúc nào cũng nói chuyện một cách nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ.

Nếu như dì ấy mà không phải là người yêu của ba tôi, thì tôi nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ rất thích dì ấy. Nhưng tiếc là trong cuộc sống này thì lại chẳng hề có hai chữ "nếu như".

Tôi nằm dài trên giường, rồi lại lật xem những bức ảnh mà tôi đã từng chụp chung với mẹ. Chỉ còn đúng một tuần nữa thôi là sẽ đến ngày diễn ra đám cưới rồi. Lần này đám cưới sẽ không được tổ chức quá lớn lao đâu, ba tôi chỉ mời có vài người bạn thân thiết và những người thân gần gũi trong gia đình mà thôi.

Chẳng có một ai thèm hỏi đến ý kiến của tôi cả, thi thoảng khi nhắc đến chuyện này, bọn họ cũng chẳng hề có chút kiêng dè nào khi nói ngay ở trước mặt của tôi nữa.

Cảm giác như thể tôi chẳng hề có chút liên quan gì đến chuyện này cả vậy. Tôi đã xin nghỉ phép một tuần để có thể ở nhà dưỡng thương cho thật tốt.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Lương Hằng không hề quay trở lại nhà lấy một lần nào cả. Cho đến tận sáng ngày hôm trước khi diễn ra đám cưới, tôi mới nhắn một tin nhắn cho anh:
 
Nàng Chẳng Hề Ngoan
Chương 13



"Anh ơi, em có một kiện bưu phẩm vô cùng quan trọng, nhưng lại không may gửi nhầm địa chỉ đến trường của anh mất rồi, liệu anh có thể nào giúp em đi lấy nó được không ạ?"

Theo như lệ thường, thì hôm nay chính là ngày mà anh ấy sẽ trở về nhà, cho nên yêu cầu này của tôi thì anh ấy sẽ không có bất kỳ lý do gì để mà từ chối cả.

"Đó thật sự là một món đồ vô cùng quan trọng đối với em đó, chân của em hiện đang bị thương cho nên việc đi lại cũng rất là khó khăn, chỉ cần bước đi một chút thôi là cũng đã cảm thấy đau lắm rồi, anh làm ơn giúp em với nhé!"

Phải mất một lúc lâu sau đó, Lương Hằng mới chịu trả lời lại tin nhắn của tôi: "Mã để lấy đồ đâu rồi?"

Tôi lập tức gửi ngay thông tin cho anh ấy.

Đến chiều ngày hôm đó, cuối cùng thì Lương Hằng cũng đã chịu quay trở lại rồi, anh đưa cho tôi một chiếc hộp bưu kiện trông khá là to tướng.

"Em cảm ơn anh nhiều nhé!" Tôi vừa mở chiếc hộp ra lại vừa giải thích thêm với anh: "Đây chính là chiếc váy mà tôi sẽ mặc trong buổi lễ cưới vào ngày mai đó, thật sự cảm ơn anh đã giúp tôi lấy nó về nhé!"

Ngày mai chính là ngày diễn ra đám cưới rồi. Lương Hằng hình như cũng không thể nào ngờ được rằng đó lại chính là cái đáp án này, đôi môi của anh khẽ mím chặt lại với nhau.

Tôi cầm chiếc váy đó rồi đi vào trong phòng để thay đồ, anh ấy thì lại có vẻ không hề có chút hứng thú nào cho lắm, liền quay người lại rồi bỏ đi ngay sau đó.

Đây là một chiếc váy đầm dạ hội có phần cổ được thiết kế theo kiểu yếm, mang một màu xanh ngọc bích vô cùng quyến rũ, lại rất là ôm sát vào cơ thể nữa, phần eo của chiếc váy thì lại được cắt may một cách vô cùng khéo léo, càng làm tôn lên những đường cong rõ rệt trên cơ thể của người mặc.

Tôi chỉnh lại mái tóc của mình một chút rồi mới bước ra ngoài, rồi lại cất tiếng gọi anh khi anh đang chuẩn bị đi xuống dưới cầu thang.

"Anh ơi, anh đợi em một chút với nhé!"

Lương Hằng quay đầu lại nhìn, vừa mới nhìn thấy tôi, đôi mắt của anh đột nhiên lại tối sầm cả lại. Tôi giả vờ như không hề nhìn ra được điều đó, rồi lại từ từ đi về phía của anh, đoạn kéo nhẹ chiếc váy lên một chút:

"Anh ơi, cái khóa kéo này của em hình như là nó bị kẹt rồi thì phải, liệu anh có thể nào giúp em xem thử một chút được không ạ?"

Chưa kịp đợi cho anh từ chối, tôi đã nhanh chóng bước tới gần anh hơn một chút nữa rồi, rồi lại vén mái tóc của mình qua một bên để lộ ra phần cổ và bờ vai thon thả của mình, đoạn lại nghiêng người đi một chút.

Lương Hằng đứng im bất động không hề nhúc nhích trong một lúc lâu sau đó.

Tôi lại cất tiếng gọi anh một lần nữa: "Anh ơi?"

Ngay lập tức sau đó, anh đã giúp tôi kéo chiếc khóa kéo vào đúng vị trí cuối cùng của nó rồi, đầu ngón tay ấm áp của anh cũng vô tình mà chạm nhẹ qua phần lưng của tôi. Tôi quay người lại nhìn thẳng vào mắt anh.

Khoảng cách giữa chúng tôi lúc này đã quá gần nhau rồi, anh vô thức mà lùi lại về phía sau thêm một bước nữa.

Tôi lại cất tiếng gọi anh một lần nữa: "Anh ơi."

Anh ngước mắt lên nhìn tôi.

Không hề có một chút do dự nào cả, tôi liền kiễng chân lên rồi hôn nhẹ lên môi của anh, đoạn lại nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh rằng: "Anh ơi, em thật sự rất thích anh đó."
 
Nàng Chẳng Hề Ngoan
Chương 14



Lương Hằng toàn thân chấn động, trong đôi mắt đen tuyền ấy lần đầu tiên hiện lên vẻ kinh ngạc và bối rối tột độ, anh cứ thế đứng bất động.

Thế nhưng, đúng vào khoảnh khắc này, cánh cửa chính đột ngột bị đẩy tung ra.

Ba tôi và dì Lương đã trở về, chính xác theo như thời gian tôi đã dự liệu.

······

Lương Hằng cuối cùng cũng định thần lại, lập tức đẩy tôi ra xa! Dù vậy, cảnh tượng đáng lẽ phải được chứng kiến thì vẫn không thể nào tránh khỏi.

Cả tòa biệt thự rộng lớn chìm trong một sự tĩnh lặng đến kỳ lạ. Dì Lương đưa tay che miệng, gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin vào những gì vừa xảy ra.

Ba tôi thoạt đầu là sững sờ, sau đó là một cơn thịnh nộ bùng lên: "Niêm Hạ! Con có biết mình vừa làm cái trò gì không hả?"

Tôi nhếch mép cười khẩy:

"Chẳng phải ba đã thấy hết cả rồi sao? Vậy thì đã sao nào, chỉ có tình cảm của ba mới được xem là tình cảm chân thành hay sao? Còn tình cảm của người khác thì lại chẳng có chút giá trị nào cả ư?"

Bốp!

Ông giận dữ lao tới, vung tay tát mạnh vào mặt tôi một cái.

Dì Lương hoảng hốt, vội vàng níu ông lại:

"Sao ông lại nỡ lòng đánh con bé chứ, ông làm sao vậy hả?"

Tôi ôm lấy một bên má bỏng rát, không hề ngoảnh đầu lại, chạy thẳng một mạch ra khỏi cửa nhà.

……

"Ba của cậu lần này xem ra đã thật sự nổi giận rồi đấy nhỉ? Cái tát này quả thực là mạnh tay thật đó..."

Hứa Dao nhìn gương mặt tôi với vẻ đầy lo lắng:

"Cậu đúng là liều thật đấy, dám cả gan hôn anh trai kế ngay trước mặt của bọn họ như vậy sao?"

Tôi hít một hơi thật sâu: "Chứ còn có cách nào khác nữa đâu chứ?"

Hứa Dao tỏ ra có chút khó xử.

"Tớ biết rõ là cậu làm như vậy cũng chỉ là vì mẹ của cậu thôi, nhưng mà... làm như thế này thì chẳng khác nào là đang tự làm hại chính bản thân mình cả."

Sau đó thì cô ấy lại hỏi tiếp:

"Vậy thì còn Lương Hằng thì sao, anh ấy đã có phản ứng như thế nào vậy?"

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, một tin nhắn từ Lương Hằng vừa mới được gửi đến.

"Cô đã cố tình làm như vậy đúng không."

Hừ, điều đó thì đã quá rõ ràng rồi còn gì nữa. Tôi giả vờ tỏ ra tội nghiệp mà trả lời lại tin nhắn của anh:

"Chỉ vì ba của tôi thích mẹ của anh cho nên tôi không thể nào được phép thích anh hay sao chứ hả?"

Lương Hằng nhắn lại ngay sau đó, giọng điệu của anh mang đầy vẻ châm biếm sâu cay:

"Nếu như mà nói như vậy, thì hai cha con nhà cô xem ra cũng thật sự rất giống nhau đấy nhỉ."

Nhà của tôi bây giờ chắc hẳn là đã trở thành một mớ hỗn độn rồi cũng nên, Lương Hằng lại còn có một thân phận vô cùng nhạy cảm nữa, cho nên anh ấy có phản ứng như vậy thì cũng là một điều hoàn toàn dễ hiểu mà thôi.

Tôi lại hỏi thêm một câu nữa:

"Vậy thì liệu anh có thể nào làm bạn trai của tôi được không?"

Lương Hằng không hề trả lời lại tin nhắn đó của tôi. Nhưng điều đó thì cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi, bởi vì mục đích của tôi cũng đã đạt được rồi còn gì.

……

Ngày hôm sau, tôi chẳng hề cảm thấy bất ngờ chút nào khi nghe được tin tức đám cưới đã bị hủy bỏ rồi.

Sau đó không lâu, Lương Hằng và mẹ của anh ấy cũng đã dọn ra khỏi căn biệt thự đó rồi.

Ba của tôi là một người rất coi trọng thể diện của bản thân, nếu như ông đã tận mắt nhìn thấy được cái cảnh tượng đó rồi, thì ông tuyệt đối sẽ không thể nào không cảm thấy có một sự rạn nứt nào đó ở trong lòng được.
 
Nàng Chẳng Hề Ngoan
Chương 15



Hứa Dao cẩn thận hỏi han tôi một câu: "Cậu vẫn ổn đấy chứ hả?"

Mọi chuyện đều đang diễn ra hoàn toàn đúng theo như những gì mà tôi đã dự đoán từ trước rồi, vậy thì tôi có thể thấy không ổn ở chỗ nào được cơ chứ?

Tôi trực tiếp đưa cô ấy đi đến một quán bar để mà ăn mừng cho sự thành công này.

Suốt cả một khoảng thời gian dài vừa qua, cũng chỉ vì để theo đuổi được Lương Hằng, mà tôi lúc nào cũng phải giả vờ tỏ ra thật ngoan ngoãn và hiền lành, đã lâu lắm rồi tôi mới lại có được một dịp để mà ra ngoài vui chơi một cách thoải mái như thế này.

Kết quả là, khi vừa mới bước vào trong quán bar, tôi lại tình cờ gặp được vài người bạn cũ, bọn họ vừa mới nhìn thấy tôi thì đã liền lên tiếng trêu chọc ngay:

"Ôi chao? Đây không phải là Niêm Hạ đó hay sao? Sao vậy hả, hôm nay lại không mang theo cậu bạn trai học bá của cậu đến đây cùng à?"

Tôi và Lương Hằng có một mối quan hệ vô cùng đặc biệt, tất cả những người bạn bè ở trong vòng tròn giao tiếp của chúng tôi đều biết rất rõ về chuyện này.

Gần đây, tôi đã từ chối tất cả mọi cuộc gặp gỡ với bọn họ, suốt ngày cũng chỉ biết chạy đến đại học S mà thôi, cho nên cũng đã có những tin đồn lan truyền rằng tôi và Lương Hằng đang thực sự quen nhau rồi.

Tôi lười biếng tựa người vào chiếc ghế sofa êm ái, sau khi nghe xong những lời đó thì chỉ khẽ mỉm cười mà đáp lại: "Bạn trai nào cơ chứ? Mọi người đừng có mà nói bậy bạ lung tung nhé, tôi hiện tại vẫn đang còn độc thân vui tính đấy."

Một đám người liền bắt đầu nhao nhao lên trêu chọc tôi.

"Ồ? Thật vậy hay là giả thế hả? Mọi người ai nấy cũng đều nói rằng tiểu thư nhà họ Ôn lần này xem ra đã thật sự động lòng rồi thì phải, nếu không thì tại sao lại có thể ngày nào cũng cứ lẽo đẽo chạy theo đuôi của người ta như thế được chứ, sao vậy hả, chẳng lẽ là mới chia tay nhau nhanh đến như vậy rồi hay sao?"

Tôi uống một ngụm cocktail mát lạnh, cảm giác ấm nóng từ từ lan tỏa ra khắp cơ thể, trong đầu của tôi bỗng dưng lại hiện lên rất nhiều những hình ảnh khác nhau.

Nhất là vào cái hôm mà tôi đã cả gan hôn lên ngay khóe miệng của anh ấy, sự ngạc nhiên và cả sự phản kháng ở trong đôi mắt của anh ấy nữa, tất cả đều hiện lên một cách rõ ràng đến mức không thể nào có thể quên được.

Tôi cố gắng kìm nén lại những cảm xúc đang hỗn loạn ở trong lòng mình, rồi lại mỉm cười mà nói tiếp:

"Anh ta ư? Tình yêu đích thực của đời tôi ư? Mọi người đang nói đùa đấy à? Anh ta thì trông cũng tạm ổn đó, nhưng mà tính cách thì lại quá lạnh lùng, lại còn khó chiều nữa chứ, đồ đạc mà anh ta mặc trên người thì cũng chẳng có món nào quá được hai trăm tệ cả, thử hỏi xem tôi nhìn trúng được cái gì ở anh ta cơ chứ hả?"

Có một người nào đó đã thốt lên một tiếng kinh ngạc.

"Trước kia đã từng gây ra một chuyện ầm ĩ đến như vậy, cứ tưởng đâu là cô đã thật sự quay đầu lại để mà làm một người tử tế rồi chứ, một cô gái vốn dĩ nổi tiếng là hoang đàng nay đã chịu trở về rồi, thế nhưng kết quả thì vẫn chỉ là đang chơi đùa với tình cảm của người khác mà thôi hay sao!"
 
Nàng Chẳng Hề Ngoan
Chương 16



"Hahaha! Tôi nói thì cái này mới là đúng này! Niêm Hạ vừa trẻ trung lại vừa xinh đẹp như vậy, muốn có được một người bạn trai như thế nào mà lại chẳng được cơ chứ? Một tên nhà nghèo rớt mồng tơi như thế kia, thì còn dám mơ mộng đến những điều gì nữa cơ chứ hả?"

"Đúng vậy đó! Anh ta thì cũng xứng đáng được như vậy hay sao?"

Tôi khẽ nhíu mày lại một chút, không hiểu tại sao nữa, khi nghe những lời nói này thì trong lòng của tôi lại cảm thấy có một chút gì đó thật là khó chịu. Quán bar bỗng dưng lại trở nên ồn ào hơn hẳn, tôi cảm thấy hơi có chút bực bội rồi, cũng không muốn nói chuyện thêm nữa, liền đứng dậy định bụng sẽ rời đi ngay sau đó.

Nhưng vừa mới quay người lại, như thể có một linh cảm nào đó mách bảo, tôi liền nhìn về một hướng nhất định.

Lương Hằng.

Anh ấy không biết là đã đến đây từ lúc nào nữa, cứ thế mà đứng lặng lẽ ở trong đám đông ồn ào náo nhiệt đó, trông anh hoàn toàn lạc lõng và cô độc.

Ánh đèn lấp lánh nhiều màu sắc chiếu rọi lên trên gương mặt của anh, nhưng nó lại càng làm nổi bật thêm đôi mắt đen láy sâu thẳm và vô cùng lạnh lùng của anh.

Tôi bỗng dưng lại cảm thấy có một chút gì đó thật là lo lắng.

Anh ấy vừa rồi… liệu đã nghe được bao nhiêu rồi nhỉ?

Chúng tôi nhìn nhau chăm chú trong khoảng một giây đồng hồ, trong đôi mắt của anh không hề có lấy một chút gợn sóng nào cả, rồi anh lại quay người lại mà bỏ đi ngay sau đó.

Tôi bất giác lại bước chân theo sau, trong lòng lại có một cảm giác thôi thúc muốn được đuổi theo anh.

Cho đến tận khi Hứa Dao kéo tay tôi lại, rồi tò mò mà hỏi một câu: "Sao vậy hả?"

Tôi bỗng dưng lại tỉnh táo trở lại ngay sau đó, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào cho cô ấy hiểu nữa. Chỉ là một khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi mà thôi, khi tôi ngẩng đầu lên nhìn một lần nữa, thì đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của Lương Hằng ở đâu nữa rồi.

Tôi mím chặt môi lại, rồi cố gắng làm cho mình quên đi cái cảm xúc khó tả đang dâng trào ở trong lòng mình.

"Không có gì đâu, ở đây chán quá đi mất, chúng ta về thôi."

...

Mối quan hệ giữa tôi và ba tôi đã rơi xuống đến mức thấp nhất rồi, cho đến tận hai tuần sau đó, khi tôi quay trở lại nhà để lấy đồ, thì lại tình cờ tìm thấy được một chiếc vòng tay ở trong một cái túi xách cũ.

Đó là của Lương Hằng.

Vào ngày hôm đó khi anh ấy ôm tôi đi đến phòng y tế, chiếc vòng tay đó đã bị rơi xuống đất, tôi cũng chỉ nhặt nó lên rồi lại để yên ở đó mà thôi. Có vẻ như là anh ấy cũng không hề nhận ra được rằng mình đã làm mất đồ rồi thì phải, mà tôi thì cũng đã quên mất đi chuyện này từ lúc nào không hay nữa, cứ thế mà để yên nó ở đó.

Tôi nhắn một tin nhắn cho Dương Thành, nói rằng Lương Hằng đã để quên đồ ở đây rồi, xem thử xem khi nào bọn họ rảnh rỗi, thì tôi sẽ mang đến trả lại cho anh ấy.

Dương Thành tỏ ra vô cùng ngạc nhiên mà đáp lại rằng: "Cậu ấy đã ra nước ngoài rồi mà, chẳng lẽ em vẫn chưa biết hay sao hả?"

Tôi hoàn toàn không thể nào lường trước được tình huống này lại có thể xảy ra.

"Cậu ấy là một sinh viên được cử đi trao đổi, cơ hội này quả thực rất hiếm có, Lương Hằng trước đây vẫn luôn từ chối không chịu đi, nhưng không biết tại sao nữa, sau đó thì cậu ấy lại đột nhiên thay đổi quyết định của mình rồi đi luôn."
 
Nàng Chẳng Hề Ngoan
Chương 17



Dương Thành có lẽ cũng đã biết được rằng tôi không phải là em gái ruột của Lương Hằng rồi, anh suy nghĩ thêm một chút rồi lại nói thêm một câu nữa:

"Mẹ của cậu ấy cũng đã đi cùng với cậu ấy rồi."

Tôi cảm ơn anh, rồi tắt màn hình điện thoại đi, đoạn lại nhìn vào chiếc vòng tay bảo vệ đang cầm trên tay, trong lòng lại có chút gì đó thật là ngẩn ngơ. Vậy là… anh ấy đã thật sự rời đi rồi hay sao?

Thậm chí anh ấy còn vượt cả đại dương bao la, để đến một nơi xa xôi cách trở đến cả vạn dặm nữa. Có vẻ như đây chính là một kết quả tốt nhất rồi cũng nên.

Tôi đã phải vắt óc ra để mà suy nghĩ rất nhiều, chẳng phải là cũng chỉ để có thể đạt được điều này hay sao chứ? Nhưng mà không hiểu tại sao nữa, vào chính lúc này đây, tôi lại chẳng hề cảm thấy vui vẻ như những gì mà mình đã từng tưởng tượng ra trước đó, thậm chí lồng ng.ực của tôi còn cảm thấy có một chút gì đó thật là khó chịu nữa, không tài nào có thể tả được cái cảm giác buồn bực đang dâng trào trong lòng mình.

...

Tôi cất hết đi những bộ quần áo, những món đồ trang sức màu mè sặc sỡ của mình, rồi lại thay vào đó là những chiếc áo sơ mi và những chiếc quần jeans trông có vẻ đơn giản hơn rất nhiều, cũng không còn thường xuyên đi gặp gỡ bạn bè nữa, mà lại bắt đầu chú tâm hơn vào việc học hành và hoàn thành cho thật tốt các bài tập được giao.

Thỉnh thoảng Hứa Dao cũng có đến để tìm tôi, mỗi lần như vậy thì cô ấy đều phải tỏ ra vô cùng ngạc nhiên mà nói rằng: "Niêm Hạ ơi, cậu của bây giờ thực sự trông như đã biến thành một con người hoàn toàn khác rồi vậy đó."

Liệu tôi có thật sự thay đổi hay không nhỉ? Có lẽ đó chính là một chuyện đã xảy ra chỉ trong một đêm mà thôi, mà cũng có thể đó lại chính là một sự thay đổi vô cùng âm thầm, từ từ và chậm rãi.

Ba của tôi thì không còn nhắc đến chuyện tái hôn thêm một lần nào nữa, ngày nào ông cũng đều bận rộn với công việc của mình cả, chúng tôi vẫn cứ chẳng hề gặp mặt nhau được lấy một lần nào trong suốt cả một tháng trời ròng rã.

Nhưng mối quan hệ của chúng tôi thì cũng đã hòa hoãn hơn rất nhiều so với trước kia rồi.

Rất nhiều người đã khen tôi rằng tôi đã "biết điều" hơn trước rất nhiều rồi. Cuộc sống của tôi cứ thế mà tiếp diễn một cách vô cùng bình yên và lặng lẽ, thỉnh thoảng khi nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, tôi lại cảm thấy như thể mình vừa mới trải qua một giấc mơ vậy.

Một năm thấm thoắt cũng đã nhanh chóng trôi qua rồi.

Vào ngày hôm đó sau khi tôi vừa mới làm xong bài thí nghiệm của mình, một anh trai học ở khóa trên đã đề nghị cả bọn chúng tôi cùng nhau đi ăn một bữa cho thật vui vẻ.

Lúc đầu thì tôi cũng không hề muốn đi đâu, nhưng Hứa Dao thì lại đã thầm thích anh ấy từ rất lâu rồi, một cơ hội hiếm có đến như vậy, thì đương nhiên là cô ấy không thể nào mà bỏ qua được rồi.

Vậy là tôi đã vui vẻ mà đồng ý ngay sau đó, rồi lại gửi cả vị trí hiện tại của mình cho Hứa Dao nữa, bảo cô ấy hãy nhanh chóng đến đây ngay đi.

Chúng tôi đã quyết định sẽ ăn món Tứ Xuyên, tôi vốn dĩ là một người không thể nào ăn được những món đồ ăn quá cay, chỉ mới ăn được có vài đũa thôi mà đã bắt đầu toát cả mồ hôi hột ra rồi.

"Niêm Hạ ơi, mặt của cậu đỏ bừng cả lên rồi kìa, thôi đừng có mà ăn nữa nhé?"
 
Nàng Chẳng Hề Ngoan
Chương 18



Một chị học ở khóa trên đã khuyên tôi như vậy.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy mà đáp lại rằng: "Không sao đâu ạ, em hễ cứ ăn cay vào là sẽ như thế này đó, không có chuyện gì đâu ạ."

Hơn nữa thì, Hứa Dao vẫn còn đang muốn được ở lại thêm một chút nữa với anh trai học ở khóa trên kia, nếu như mà tôi lại rời đi ngay vào lúc này, thì cô ấy sẽ phải làm sao đây chứ?

Vậy là tôi đã cố gắng để mà tiếp tục ngồi lại ở bàn ăn, nhưng mà đến giữa chừng, thì tôi thực sự đã không thể nào mà chịu đựng được cái độ cay đó thêm một chút nào nữa rồi, tôi đành phải đứng dậy rồi đi ra ngoài nhà vệ sinh một lát.

Không thể nào ngờ được rằng khi tôi vừa mới rẽ qua một cái góc cua, thì lại vô tình đụng phải ngay một người nào đó.

"Xin lỗi anh/chị… " Tôi vội vàng lùi lại về phía sau một chút, và khi tôi vừa mới ngẩng đầu lên nhìn, thì tôi bỗng dưng lại im lặng ngay tại chỗ.

Đứng ngay ở trước mặt của tôi lúc này chính là một người đàn ông có dáng vẻ vô cùng thẳng tắp, khí chất thì lại rất là trưởng thành nữa, chiếc áo sơ mi màu trắng trông có vẻ đơn giản mà anh đang mặc trên người lại càng làm tôn lên thêm vẻ quý phái và lịch lãm của anh.

Đó chính là… Lương Hằng.

Tôi chưa từng mường tượng sẽ tái ngộ anh trong hoàn cảnh này.

Tâm trí tôi như một thước phim quay chậm vô số hình ảnh, rồi cuối cùng chỉ còn lại một khoảng lặng mênh mông.

Một năm xa cách, anh trông chững chạc hơn bội phần, càng khiến người đối diện khó lòng rời mắt.

Đúng lúc ấy, một giọng nói trong trẻo cất lên gọi anh.

"Anh trai!"

Một thiếu nữ duyên dáng tiến lại gần. Mái tóc đen dài óng ả, vận chiếc đầm trắng tinh khôi, dáng vẻ thanh thuần, thoát tục.

Cô ấy tò mò nhìn tôi một lượt: "Anh trai, vị tiểu thư này là...?"

Lương Hằng lạnh lùng buông một câu: "Không hề quen biết."

Trong đáy mắt cô gái kia thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng tan biến.

Tôi cong môi nở một nụ cười xã giao, dùng chất giọng lịch thiệp nhưng xa cách nhất có thể với một người xa lạ: "Thứ lỗi."

Dứt lời, tôi lướt qua người anh, không một lần ngoảnh lại.

...

Cuộc chạm trán ngắn ngủi ấy, chưa đầy một phút đồng hồ, lại khiến tâm trí tôi xáo động không yên suốt khoảng thời gian sau đó.

Hứa Dao cuối cùng cũng nhận thấy vẻ bất ổn của tôi, khẽ khàng hỏi nhỏ: "Có chuyện gì vậy?"

"Mình vừa mới gặp Lương Hằng."

"Trời đất quỷ thần ơi… là thật sao?"

Hứa Dao suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra những lời không hay ngay trước mặt anh chàng khóa trên, nhưng may mắn là cô ấy đã kịp thời nuốt lại được.

Dù vậy, biểu cảm của cô ấy vào lúc này cũng đã hoàn toàn bán đứng cô ấy rồi, rõ ràng là đang thể hiện một sự kinh ngạc tột độ.

"Có thật không vậy?"

Hứa Dao bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn ngó xung quanh, tôi bất lực mà giữ chặt cô ấy lại.

"Đừng có mà làm mất mặt như vậy chứ! Anh ấy vừa mới nói là không hề quen biết mình rồi mà!"

Hứa Dao mang một vẻ mặt đầy những dấu chấm hỏi to đùng.

Chỉ một, hai câu thì cũng không thể nào mà giải thích cho rõ ràng được, tôi đành phải im lặng không nói gì thêm nữa, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống mà ăn. Càng ăn thì lại càng cảm thấy cay hơn, tôi vội vàng cầm lấy hộp sữa đang đặt ở ngay bên cạnh rồi lại uống một cách ừng ực.

Anh chàng khóa trên liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi lại hỏi: "Ê, hình như là chúng ta có gọi món sữa này đâu nhỉ?"

???
 
Nàng Chẳng Hề Ngoan
Chương 19



Tôi lắc lắc hộp sữa đã hoàn toàn cạn sạch rồi.

Một nhân viên phục vụ vội vàng bước đến rồi lại xin lỗi rối rít:

"Xin lỗi quý khách ạ, đây là sữa của bàn bên cạnh đã gọi đó ạ, chúng tôi đã vô tình giao nhầm cho quý khách rồi! Xin mời mọi người cứ yên tâm thưởng thức nhé, coi như đây là một món quà mà chúng tôi xin được gửi tặng đến quý khách, sẽ không thu thêm bất kỳ khoản phí nào nữa đâu ạ."

Tôi mỉm cười mà nói rằng: "Vậy thì chúng tôi phải cảm ơn lòng tốt của quý vị rồi đây—"

Nhưng tôi không tài nào có thể cười nổi thêm được nữa.

Bởi vì cái bàn mà người nhân viên phục vụ vừa mới chỉ vào đó, chính là bàn của Lương Hằng, và cô gái có vẻ như là một cô em gái học ở khóa dưới của anh ấy.

Bọn họ đang dùng bữa riêng với nhau hay sao? Chẳng lẽ đây là một buổi hẹn hò ư?

Cô gái ấy khẽ mỉm cười, hình như là đang nói điều gì đó thì phải, Lương Hằng thì lại có thần sắc vô cùng ôn hòa, anh khẽ gật đầu một cái.

Quả thật là một cặp đôi vô cùng xứng đôi vừa lứa mà.

...

Sau khi ra khỏi quán lẩu cay nồng, tôi chủ động đề nghị cả nhóm cùng nhau đi đến một quán bar để giải trí. Tất cả mọi người đi cùng đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, bao gồm cả Hứa Dao nữa.

Bởi vì tôi đã suốt cả một năm trời nay không hề đặt chân đến những nơi như vậy rồi.

"Cậu có thật sự muốn đi không vậy?"

"Đương nhiên là thật rồi chứ sao nữa." Tôi vung tay một cách đầy phóng khoáng, rồi lại nói tiếp: "Hôm nay tôi mời!"

Tất cả mọi người liền lập tức đồng thanh mà tán thành ngay sau đó.

"Đi chứ! Nhất định là phải đi rồi!"

Đã rất lâu rồi tôi mới lại đặt chân đến một quán bar, và tôi nhận ra rằng mình không còn có thể quen với nó được nữa.

Cái môi trường ồn ào náo nhiệt này càng lúc lại càng làm cho tôi cảm thấy khó chịu hơn, cuối cùng thì tôi cũng chỉ biết tựa lưng vào chiếc bàn rồi lại nghỉ ngơi một chút mà thôi.

Sau khi chơi bời cho đến tận nửa đêm, cuối cùng thì cuộc vui cũng đã kết thúc rồi, cả một nhóm người chúng tôi cùng nhau bước ra ngoài.

Hứa Dao và anh chàng học ở khóa trên thì lại đang nói chuyện với nhau một cách rất vui vẻ, thấy tôi có vẻ không được vui cho lắm, Hứa Dao liền đề nghị sẽ đưa tôi về nhà.

Tôi vẫy tay một cái rồi đáp lại rằng: "Không cần thiết đâu, mình đã gọi xe từ nhà đến để đón rồi, mình chỉ muốn đi dạo quanh đây một chút để cho đầu óc được thư thái hơn mà thôi."

Bọn họ nghe vậy thì mới chịu yên tâm, rồi lần lượt rời đi ngay sau đó. Tôi lười biếng mà đá nhẹ vào những viên sỏi đang nằm ở bên lề đường, không thể nào ngờ được rằng viên sỏi đó lại có thể dừng lại ở ngay dưới chân của một người đàn ông nào đó.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại vô cảm mà quay mặt đi chỗ khác.

"Những người bạn của em đâu cả rồi?" Lương Hằng một tay đút vào trong túi quần, sắc mặt của anh vẫn cứ bình thản như thường lệ mà hỏi: "Bọn họ lại nỡ lòng nào mà để em phải ở lại đây một mình như thế này hay sao?"

Lúc này thì tôi mới lại chịu nhìn thẳng vào mắt anh, rồi lại mỉm cười mà đáp lại rằng:

"Chẳng phải là anh đã nói rằng anh không hề quen biết tôi rồi hay sao? Hay là anh muốn nói rằng anh đối xử với tất cả những người xa lạ đều theo cái cách như thế này vậy?"
 
Back
Top Bottom