Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Nan Từ - Trương Đại Cát

Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 34.


"Anh trở về một chuyến, mang chút đồ để em tắm rửa."

Thiệu Huy một bên dọn dẹp bát đũa, đem đặt vào bồn rửa chén, nói, "Có cái gì muốn anh mang tới không?"

"Không...

Không có gì muốn mang tới."

Điền Điềm nhìn vẻ mặt 'chuyện đương nhiên' của Thiệu Huy, quả thực không biết nói gì cho tốt."

Vậy anh lấy đại nha."

Thiệu Huy xoa xoa tay, cầm cặp lên, nhịn không được tiếp tục dặn dò, "Nước cùng thuốc anh đều đặt trên bàn, có việc gì cứ ấn chuông...

Hôm nay không kịp tìm điều dưỡng viên thích hợp, chờ ngày mai anh..."

"Đừng đừng đừng, tôi cũng không quen."

"Cũng được, sau khi bó xong thạch cao chúng ta liền về nhà."

Thiệu Huy không chờ Điền Điềm nói chuyện đã đẩy cửa đi ra ngoài."

Về cái gì mà về..."

Điền Điềm còn chưa nói hết, liền bị tiếng đóng cửa đánh gãy, chỉ có thể vỗ lên giường, "Nghe người ta nói hết lời a...

Thật đáng ghét."——————Điền Điềm trước đó đã thu thập một vài thứ thường dùng của bản thân, mà trên thực tế cũng chẳng có bao nhiêu đồ, đa số vẫn là để lại trong nhà.Giống như lễ phục, thường phục mà lúc trước Thiệu Huy mua cho y cơ hồ đều vẫn còn sạch sẽ để trong nhà.Thiệu Huy mở tủ quần áo, bên trong xếp thật nhiều quần áo chỉnh tề, lại phần lớn đến mặc cũng chưa từng mặc qua.Thiệu Huy nhìn một chút, chọn mấy bộ áo ngủ chất bông, lại lấy thêm mấy cái đồ lót.Hắn đi một vòng lớn trong nhà, đem mấy thứ cần thiết của Điền Điềm trước sau thu thập thành một cái túi lớn, mới cầm lấy cặp công văn trước đó hắn đặt ở huyền quan.Những văn kiện linh tinh gần đây hắn đều mang về, Thiệu Huy chọn lấy vài cuốn rồi bước vào thư phòng.Hắn đã dự tính tốt, nếu như Điền Điềm nguyện ý trở về nhà an dưỡng, hắn sẽ để những văn kiện này ở nhà xử lý, nếu như Điền Điềm không muốn, hắn cũng có thể mang đến bệnh viện xử lý."

Thời gian biểu của hai tháng trước là đặt ở..."

Thiệu Huy lật qua lật lại hộc bàn, lại không thể tìm được.

Hắn suy nghĩ một chút, lật lật ngăn kéo."

Chẳng lẽ đặt bên trong tủ sách?"

Thiệu Huy lầm bầm đứng lên, đi đến tủ sách.Có lẽ là đặt ở trong ngăn kéo chứa văn kiện cũ đi.Thiệu Huy vừa nghĩ, vừa kéo ngăn kéo.Thiệu tổng một mặt nghiêm túc lật qua lật lại sấp văn kiện đã được sắp xếp chỉnh tề, đúng như dự đoán tìm thấy xấp tài liệu mình cần ở bên trong."

Quả nhiên có..."

Thiệu Huy đột nhiên dừng một chút, ánh mắt của hắn dừng lại ở bên trong ngăn kéo, một cái hộp nhung nho nhỏ, không còn âm thanh.Thiệu tổng mặt không cảm xúc đưa tay cầm cái hộp nhỏ kia lên, đầu ngón tay lại không nhịn được run rẩy.Dòng chữ W&H trên nắp cực kỳ dễ thấy.Hắn nhẹ nhàng mở ra, nhìn đôi nhẫn bạch kim bên trong cười.Chỉ là nụ cười này rất nhanh lại trở thành dở khóc dở cười.Thiệu Huy vuốt nhẹ đôi nhẫn rồi thở dài, nửa ngày qua mới gọi một cuộc điện thoại."

Chân Hân, hỏi cậu chuyện này —— vị kia nhà tôi đến cửa hàng của cậu mua nhẫn lúc nào vậy..."

Bên trong món đồ bị giấu đi này, có phải hay không có cả trái tim của em đây, tình yêu của anh.Editor: Chương ngắn nhất từ trước tới giờ 。(*₩*) 。
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 35.


"Mua nhẫn?

Sao cậu lại đột nhiên hỏi chuyện này..."

Chân Hân ở đầu bên kia cười cười, "Hiếm thấy nha, đứa đầu gỗ đần độn không tình thú như cậu lại có thể đi quan tâm chuyện này."

"Nếu đã biết tớ là đầu gỗ đần độn, vậy thì ít đùa giỡn với tớ lại đi."

Thiệu Huy không để ý lắm, "Nói thật, có thể giúp tớ điều tra một chút hay không, tớ không tìm thấy hóa đơn..."

"Điều tra cái gì mà điều tra, chút chuyện nhỏ này còn cần tớ phải điều tra sao?"

Chân Hân cũng bỏ qua ý định tiếp tục trêu chọc Thiệu Huy, "Ngày trợ lý nhỏ nhà cậu tới mua nhẫn tớ cũng có mặt ở cửa hàng, là ngày thị sát mấy chi nhánh như thường lệ ấy mà, đại khái là đầu tháng trước đi, chắc là ngày 8 hay ngày 9 gì đó."

Ngày 8 ngày 9?Tim Thiệu Huy trật một nhịp, bọn họ ngày 6 và ngày 7 tháng trước trở về nhà cha mẹ; ngày 8 với ngày 9 là thời điểm hắn không liên lạc được tiểu Điềm, lần đó xém chút nữa là đã cãi nhau một trận.Nhớ tới lúc ấy, tiểu Điềm vừa về nhà đã tự giam mình trong thư phòng nửa ngày.Manh mối cùng ký ức chậm rãi chồng vào nhau, Thiệu Huy lại không cách nào cảm thấy nhẹ nhỏm."

Đúng rồi, sao cậu vẫn chưa nói cho người ta biết bí mật của chiếc nhẫn cưới đó nữa, lần trước khi tớ nhắc đến cái hoa văn【TS 】 trên nhẫn mới phát hiện trợ lý nhỏ nhà cậu cái gì cũng không biết, đã tám năm rồi, Thiệu tổng ngài giấu cũng quá kĩ đi."

"Cậu nói với em ấy chuyện nhẫn kết hôn rồi?"

"Không có...

Quân tử không cướp sở thích của người khác, lại càng không chặn trước lời người khác.

Tớ tưởng cậu đã sớm khoe khoang với trợ lý nhỏ nhà cậu chuyện này rồi nên mới không nghĩ nhiều mà nhắc tới có một chút thôi."

Chân Hân kêu oan, "Tớ mới chỉ nói tới ý nghĩa của [TS] là 'Thiên sứ' thôi, những cái khác đều không nhắc tới.

Bất quá, miệng cậu ngậm cũng quá chặt đi, tám năm dài như vậy, ngài đây là đang diễn kịch câm sao."

"Ân, tớ thật sự rất thất bại."

Thiệu Huy cười ra tiếng bên điện thoại, "Tớ và Điền Điềm đang chuẩn bị ly hôn."

"Cái gì?!"

Cổ họng Chân tổng thiếu chút nữa tắt tiếng, "Ly hôn?!"

"Nói ly hôn cũng không chính xác lắm...

Đại khái chính là chuẩn bị tách ra."

"Thiệu Huy cậu không phải là đang bị bệnh đi!

Con mẹ nó, cậu...

Cậu không phải nói đời này cũng chỉ cần trợ lý nhỏ nhà cậu sao?

Tình yêu của đàn ông đều cạn như vậy..."

"Đừng nói bậy, cẩn thận bị người kia chỉnh đốn."

Ngữ khí của Thiệu Huy nhưng lại rất thoải mái, "Trạng thái ở chung của tớ và em ấy hiện tại đang có vấn đề, có thể là người trong cuộc nên cảm thấy mơ hồ đi, tớ thật sự là bó tay toàn tập rồi..."

"Cậu?

Cậu mà cũng có lúc bó tay toàn tập?"

"Đương nhiên là có."

Thiệu Huy nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay hiện ra ánh sáng nhu hòa lộng lẫy, "Đặc biệt là lúc em ấy đột nhiên quyết định muốn rời khỏi tớ, tớ căn bản không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.

Mãi cho đến ngày hôm qua tớ mới nhẫn tâm hạ quyết định..."

"Nhẫn tâm hạ quyết định?

A, chính là tàn nhẫn quyết tâm, vấn đề gì cũng không dự định giải quyết, chia tay cũng được?"

"Vốn tớ cũng cho là chỉ cần thỏa mãn nguyện vọng của em ấy là đủ rồi..."

Thiệu Huy chầm chậm gỡ chiếc nhẫn kết hôn trong tay ra, đeo chiếc nhẫn mới vào, mắt nhìn của Điền Điềm rất tốt, chiếc nhẫn đơn giản này, khiến người khác rất thích, "Bất quá bây giờ, tớ cảm thấy phải vì bản thân suy nghĩ, chỉ có thể để em ấy rời khỏi...

Không, trên danh nghĩa là tách ra một đoạn thời gian."

"Cậu cần gì phải tách ra, không thả người là được rồi không phải sao."

Thiệu Huy cười cười, cùng bạn xấu nói tạm biệt.Để điện thoại xuống, Thiệu tổng đi đến phòng để áo, kéo ra ngăn kéo để phối sức.Cầm cái hộp giấy đặc biệt kia lên, lấy chiếc nhẫn bên trong ra.Chiếc nhẫn đáng thương bị chủ nhân ghét bỏ.Thiệu Huy nhẹ nhàng đem nó cùng chiếc nhẫn mình vừa gỡ xuống xếp chồng lên nhau.Chúng nó vừa khớp chụp vào nhau, những đường nét bên trong lại kỳ diệu mà hợp thành một hình trái tim.Thiệu Huy nghĩ, hắn phải từ từ, đem những khúc mắc giữa bọn họ hết thảy chậm rãi giải quyết mới được.Hắn sẽ không cưỡng ép đối phương lưu lại ——Rõ ràng đã mua nhẫn về rồi, lại ngay sau đó đưa ra đề nghị ly hôn.Bảo bối của hắn nhất định rất đau lòng đi.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 36.


"Thiệu Huy!"

Điền Điềm chân vẫn đang được cột lên cao nhìn đồ trong túi, không nhịn được vừa tức lại vừa buồn cười, "Anh mang áo ngủ gì cho tôi vậy!"

"Cái gì?"

Thiệu Huy đang ở nhà bếp nhỏ rửa chén, đáp một tiếng, hắn đem chén đĩa đã được rửa sạch đặt lên khay cho ráo nước, "Một mình em không tiện, chờ anh một chút anh tới giúp em."

Hắn xoa xoa tay, đi đến bên giường bệnh, còn chưa nói, liền nhìn thấy Điền Điềm xách lỗ tai thỏ xoắn xuýt xem qua xem lại.Trong tay y hiện tại là một cái áo ngủ trắng tinh được làm bằng bông, cái áo này còn có thêm cái nón, nhưng chuyện đó cũng không phải mấu chốt, mấu chốt chính là trên cái mũ này còn may thêm một đôi tai thỏ.Đây là cái gì vậy!"

Bộ đồ này có vấn đề gì?"

Thiệu Huy ngồi ở mép giường, tiện tay còn nặn nặn đôi tai thỏ.Ân, xúc cảm rất tốt.——————"Áo ngủ này từ đâu mà có, anh sao lại lấy cái loại này..."

Điền Điềm cạn lời, quả thực không biết nói gì cho phải."

Đây là quà lần trước mẹ gửi, em quên rồi sao?

Lúc đó em cầm lên còn nói rất đáng yêu mà..."

"Đáng yêu thì đáng yêu, nhưng...

Nhưng cũng quá ấu trĩ đi."

"Ấu trĩ sao?"

Thiệu tổng không để ý lắm, "Em không phải tuổi con thỏ sao*, hơn nữa em cũng có bao nhiêu tuổi đâu." (Editor: tuổi con thỏ= tuổi con mèo ở VN, tui cũng tuổi con thỏ nè~~~~.)"Tôi..."

Y sang năm liền ba mươi tuổi, người này nói y không có bao nhiêu tuổi?

Điền Điềm tức giận đến chân đau cũng không quan tâm, "Thiệu tổng, anh chính là đứng nói chuyện không biết eo cũng sẽ đau, người mặc bộ đồ này chờ bác sĩ y tá đến khám cũng không phải anh, anh đương nhiên không mất mặt."

"Vậy em chịu đựng một chút mặc qua tối nay thôi, hành lý của em đều để ở bên đoàn phim, những bộ thường mặc vẫn chưa kịp mang đến...

Quần áo bệnh nhân của bệnh viện làm sao cũng không có thoải mái bằng quần áo của chính mình."

Điền Điềm không lên tiếng, yên lặng hít sâu, hiển nhiên là không muốn tiếp thu hiện thực lại không thể làm gì."

Được không?"

Thiệu Huy dối trá lui bước, "Bằng không anh đi lấy cho em một bộ quần áo bệnh nhân mới để em mặc tạm một chút."

"...

Thôi, không cần phải phiền phức như vậy."

Điền Điềm thỏa hiệp đối với vận mệnh, thở dài, "Ngày hôm nay anh cũng chạy một ngày rồi, dọn dẹp sớm một chút rồi đi ngủ đi."

"Vậy ăn trái cây nha, rồi chúng ta đi tắm rửa."

Thiệu Huy gật gật đầu, đi lấy giỏ đựng hoa quả, "Em muốn ăn trái gì?"

Điền Điềm nhìn giỏ hoa quả, dư quang rơi vào trên tay trái đang bọc băng gạc của Thiệu Huy, liền dời đi tầm mắt, "Ăn quýt đi, tôi tự lột là được."

Thiệu Huy không phản ứng gì với lời nói của y, chỉ là cầm mấy quả đi đến gần, lại không đưa cho y: "Hay là để anh làm đi, em cũng không tiện đi rửa tay."

"Tay của anh..."

Điền Điềm nhăn mày lại, ngăn cản nói."

Không có chuyện gì, anh mang bao tay là được."

Thiệu Huy dứt lời liền không biết từ chỗ nào lấy ra một đôi bao tay dùng một lần, bắt đầu lột quýt.Điền Điềm không có việc gì để làm, chỉ có thể quan sát hắn lột hoa quả, tầm mắt vẫn luôn dừng trên vết thương của đối phương, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt, vẫn là không có nhịn được hỏi: "Tay anh bị gì vậy ?

Có nghiêm trọng không, có phải đã khâu lại rồi không."

"Đúng là đã khâu mấy mũi, vết thương không nặng, chỉ là nhìn thì có chút dọa người."

Thiệu Huy ngẩng mặt cười cười nhìn Điền Điểm, "Vết thương nhỏ mà thôi, em đừng lo lắng."

"Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút."

Điền Điềm không nhìn mặt hắn nữa, lại vẫn là tiếp tục nói, "Sao...

Sao lại làm thành như vậy a."

"Là do bị doạ."

"A?"

Điền Điềm ngây ngốc, chưa kịp nói chuyện liền bị một miếng quýt chặn lại."

Lột xong rồi, ăn đi."

Thiệu Huy cười cười, dời đi lực chú ý của trợ lý nhỏ, "Một lát anh còn có việc muốn thương lượng cùng em."

"A...

Chuyện gì."

Điền Điềm phồng má lên nhai nhai quýt, chua chua ngọt ngọt, rất ngon."

Chuyện ly hôn của chúng ta anh không muốn nói với ba mẹ, tuổi tác của bọn họ cũng lớn rồi, anh sợ họ không thể lập tức tiếp thụ được, có thể đợi một chút được không?"

Thái độ của Thiệu tổng đặc biệt hòa ái, "Đương nhiên, nếu em cảm thấy không tiện, anh cũng có thể trực tiếp nói ra."

"Không...

Không cần đâu."

Trợ lý Điền lại cảm thấy quýt có chút hơi chua, "Anh cứ từ từ giải quyết, ba hai năm nay huyết áp vốn hơi cao, anh đừng làm ông ấy tức giận."

"Ừm."

Thiệu Huy cảm kích liền đưa mấy miếng quýt cho trợ lý nhỏ thông tình đạt lý, "Vậy anh phải cám ơn em rồi."

Điền Điềm không tự chủ mím mím môi, người này sao hiện tại lại có chút kỳ kỳ quái quái : "Không cần đâu."

Thiệu tổng săn sóc mà rút ra một tờ giấy, đưa cho Điền Điềm lau khoé miệng, tâm tình khoan khoái cười cười.Hắn sẽ từ từ giải quyết, chắc chắn.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 37.


Cái chân bị thương của Điền Điềm rất nhanh được bó thạch cao, bất quá y không chấp nhận kiến nghị về 'nhà an dưỡng' của Thiệu Huy, kiên trì ở lại bệnh viện."

Em không muốn về đó cũng không sao, nhưng trước tiên phải tìm chỗ ở đã."

"Trước đó tôi đã nhờ người đi tìm phòng rồi."

Nói đến đây Điền Điềm có chút buồn phiền, lúc trước y quá kích động, chẳng kịp chuẩn bị đường lui nào cho mình liền kéo vali rời khỏi nhà.Vốn định sẽ ở tạm khách sạn nào đó, ai biết cố tình vào lúc này lại bị thương, muốn làm cái gì cũng không tiện, bây giờ kêu y về nhà thì y làm không được, đừng nói là về lại, chỉ với việc hiện tại Thiệu Huy mỗi ngày canh giữ ở bệnh viện, y liền cảm thấy bản thân dần xuất hiện tính biệt nữu.Rõ ràng đã nói sẽ ly hôn với nhau rồi, còn dây dưa như vậy, trong lòng y cũng không thoải mái."

Buổi họp sáng mai anh bắt buộc phải có mặt, ngày mai chờ ăn sáng xong anh sẽ mang em theo."

"Được rồi được rồi."

Điền Điềm ôm nửa trái dưa hấu ngồi ở trên giường, đang cầm muỗng múc ăn, nghe như vậy cũng không ăn nữa, liên tục xua xua tay, "Tôi hiện tại cũng không giúp được gì, không cần đến công ty, khiến mọi việc càng làm càng loạn...

Lại nói, tôi cũng không muốn đi đâu cả, như vậy mệt lắm."

"Vậy một lát chúng ta xuống dưới đi dạo đi."

Thiệu Huy nói sang chuyện khác, "Ở một chỗ hoài cũng chán, đối với thân thể cũng không tốt, ngày hôm nay khí trời lại rất tốt."

"...

Được thôi."

Điền Điềm suy nghĩ một chút, vẫn là không nhẫn tâm từ chối mãi, "Tiện đường đi thăm Tư An một chút vậy, tôi ở đây đã được mười ngày cũng chưa đi thăm cậu ấy."

"Ngày hôm nay hình như Thiệu Hàm đã mang Trần Tư An ra ngoài đi dạo rồi, khi nãy anh xuống lầu còn nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài." (Editor: sao tui nghe mùi thuyết âm mưu🤔🤔🤔.)"Vậy à."

Điền Điềm bán tín bán nghi đáp một tiếng, tận đến lúc xuống lầu, tiện đường đi đến phòng của Trần Tư An, tận mắt nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng, mới không thể làm gì mà bị Thiệu Huy đẩy đi xuống lầu.------Nói thật, y hiện tại hoàn toàn không hiểu Thiệu Huy đến cùng là đang nghĩ gì, chuyện tình trước của hắn cũng là tan trong không vui, nhưng hắn vẫn là Thiệu tổng làm việc dứt khoát không dây dưa, lần này lại không có phản ứng gì quá lớn, như là đã đem việc lúc trước đều quăng ra sau đầu.Y nằm trên giường mấy ngày, Thiệu tổng cũng mấy ngày bồi bên giường bệnh, Điền Điềm cảm thấy một ngày ba bữa cùng thời gian ngủ nghỉ của mình cơ hồ đều bị Thiệu Huy bao trọn.Có lúc chính y cũng hoảng hốt, hai người bọn họ thật sự là người đang muốn ly hôn sao?"

Mặt trời ở đây có quá nắng không?

Có muốn qua hành lang bên kia cho mát hay không?"

"A..."

Điền Điềm bây giờ mới phản ứng lại, y ngẩng đầu nhìn người đang hơi khom lưng bên cạnh, cảm thấy khoảng thời gian mình bị thương ở chân tựa hồ não cũng bị thương luôn rồi."

Muốn ở đây phơi nắng hay qua bên kia hóng gió?"

Thiệu Huy nói rất khẽ, âm thanh của hắn cùng với gió đồng thời thổi tới bên tai y, hắn đang đứng thẳng, ngược với ánh nắng mặt trời, xung quanh được một vầng sáng bao bọc lấy, ôn nhu đến khó tin.Điền Điềm nhìn thấy một Thiệu Huy như vậy, cơ hồ cảm thấy thời gian đang bị đảo ngược, thật giống đã rất lâu trước đây, y cũng từng nhìn thấy đối phương như vậy.Đến tột cùng là lúc nào vậy?

Y nhất thời không nhớ ra được.Mấy năm nay trong lòng y ôm ấp quá nhiều thứ, chỉ riêng việc kiếm tiền trả nợ cũng đè đến y không thở nổi, những ngọt ngào ngắn ngủi trước đó sớm đã bị những gánh nặng ở hiện thực chồng chất lên, y luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ mà nhìn Thiệu Huy, sợ bản thân không cẩn thận sẽ thành một phế vật vô dụng bên cạnh hắn.Y vẫn luôn cầm chặt trái tim mình trong tay, cẩn thận từng li từng tí dưới cái bóng của Thiệu Huy không ngừng thở dốc, thấp kém đến cơ hồ cùng với chính mình trước kia là hai người hoàn toàn khác biệt.Y của quá khứ vẫn luôn hi vọng có thể cùng Thiệu Huy, về mặt tình cảm, bình đẳng ở chung.Lại không nghĩ đến sự săn sóc ôn nhu như vậy, lại xuất hiện sau khi bọn họ xác định sẽ ly hôn với nhau.Thật khiến người ta vừa cảm thấy đau lòng lại không tránh được mà vui vẻ.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 38.


"Anh đừng đưa tôi lên giường, để tôi ngồi trên xe chút nữa đi, nằm lâu rồi rất khó chịu mà."

Điền Điềm đang mặc một chiếc sweater rộng rãi, tóc như cục bông ngẩng đầu nói với Thiệu Huy như vậy, y không đeo kính, cả người toát ra khí tức lười nhác, tắm nắng tắm tới buồn ngủ luôn rồi."

Được rồi, vậy em cứ ngồi đây thêm một chút đi."

Thiệu Huy nhìn người kia đã phơi nắng đến mặt đều ửng đỏ hết lên, không nhịn được mà đưa tay xoa xoa cái đầu lông của Điền Điềm, "Anh đi coi thử đêm nay phải nấu gì ăn, em có việc gì thì gọi anh biết chưa."

"Ân, biết rồi mà."

Điền Điềm nhìn Thiệu Huy quay người, đi đến gian bếp nhỏ, không nhịn được thở dài một hơi.Y không muốn sống trong những ngày tháng lo được lo mất, trông trước trông sau như trước kia nữa, dù sao y cùng Thiệu Huy cũng không có cái gì gọi là sau này, muốn như thế nào thì như thế đó đi.Hôm nay có rượu thì hôm nay cứ say, vui vẻ một ngày thì được một ngày thôi.——————Điền Điềm điều khiển xe lăn cùng vào gian bếp với Thiệu Huy.Y thấy Thiệu tổng đang hết sức chuyên chú gọt đồ ăn, trên tay trái nơi có vết thương cũng chỉ đeo cái bao tay để bảo vệ mà thôi.Thiệu Huy không chú ý tới y, y cũng không dự định sẽ nói chuyện, chỉ là ngồi trên xe lăn, xa xa nhìn hắn.Y nhìn cũng không mấy chăm chú, y cũng chẳng quan tâm đến điều chỉnh tiêu điểm của ánh mắt mình.Lúc bọn họ mới kết hôn, kỳ thực người cầm vá nấu ăn vẫn luôn là Thiệu Huy.Lúc ấy y vẫn không có ý nghĩ một lòng trả tiền kia, y của lúc đó cũng mới bước chân vào Tập đoàn Thiều Phương, Thiệu Huy đối với y vẫn là anh Huy của ngày nào.Lúc y mới đi làm, cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ bên cạnh quản lý mà thôi, công việc mỗi ngày cũng chỉ làm một chút việc vặt rườm rà.Không có ai biết quan hệ của y và Thiệu Huy, Thiệu Huy khiêm nhường, y cũng không làm loạn.Bất quá, trong đoạn thời gian đó, y thật sự đã rất vui vẻ hạnh phúc.Lén lén lút lút cùng Thiệu Huy đi làm tan tầm, tình cờ nghe thấy những nhân viên khác tò mò về vợ của Thiệu tổng, không biết người đó là thần thánh phương nào, lại nỗ lực công tác, cùng đoàn đội cố gắng, tất cả đều là cảm giác thành công cùng tràn đầy.Đợi đến khi kết thúc một ngày công tác, những ngày tháng không có xã giao tăng ca, Thiệu Huy liền mang theo y đến siêu thị mua thức ăn mua thịt, lại cùng nhau về nhà nấu cơm.Thiệu Huy nấu cơm, y liền ở phía sau đối phương chạy quanh."

Qua đây nếm thử mùi vị như thế nào."

"Đến đây!"

Điền Điềm vừa nghe thấy Thiệu Huy kêu tới liền lập tức chạy qua chờ hắn đút cho, y không kén ăn, lại càng yêu thích đồ ăn Thiệu Huy nấu, "Rất ngon!

Anh Huy thật là lợi hại!"

"Chuyện này thì có là gì."

Thiệu Huy vào lúc ấy luôn chọc ghẹo y, rồi lại luôn nói, "Chờ một chút lại vào đây nếm canh đi."

"Được!

Anh Huy nấu cái gì cũng ngon cả."

Thiệu Huy cũng luôn cười với y: "Em đúng là tiểu yêu tinh nịnh nọt."

Điền Điềm nghĩ tới đây cơ hồ muốn cười, giữa bọn họ thế mà còn có thời điểm ở chung thân mật như vậy, nhưng sao lại bị y quăng ra sau ót nhanh như vậy.——————"Em ngồi ở đó làm gì vậy?"

"...

Không, không có làm gì cả."

Thiệu Huy đang cảm thấy được có người đang nhìn mình chằm chằm, đúng như dự đoán, vừa xoay người đã nhìn thấy người kia đang ngồi ngẩn ra trên xe lăn."

Nếu không, sao em lại ngồi ở đó ngẩn người ra như vậy chứ."

Thiệu Huy lúc nói lời này cơ hồ mang theo ý cười, "Em quá nhàn rỗi không có chuyện gì làm?"

"A?"

Điền Điềm ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp không biết Thiệu Huy đang muốn làm gì."

Vậy cũng đừng sững sờ nha."

Thiệu Huy nâng nâng đôi đũa trong tay, "Lại đây giúp một chút đi."

"Cái gì?"

Điền Điềm nghi ngờ hỏi lại một câu, nhưng vẫn di chuyển xe lăng, đạp lên quá khứ mà đi.Thiệu Huy không trả lời, chỉ là gắp một khối sườn non."

Giúp anh nếm thử mùi vị này coi như thế nào."

Thiệu Huy cong cong khóe miệng, đút vào miệng Điền Điềm, "Như thế nào."

Điền Điềm lại ngẩn ngơ, lúc mới bắt đầu thì chỉ giật giật miệng, đến nửa ngày mới nói ra một câu."

Rất ngon."

Anh làm cái gì cũng tốt* cả. *Ngon bên tiếng Hoa là haochi, dịch ra nghĩa là ăn tốt, câu này là lấy chữ hao (tốt) + nấu cơm bên tiếng Hoa là zuofan, dịch ra nghĩa là làm cơm, câu này lấy chữ zuo (làm) => ý nói từ nấu ăn đến tất cả những chuyện khác,Thiệu Huy cái gì cũng hoàn hảo.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back