Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nan Từ - Trương Đại Cát

Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 89. H.


Rõ ràng không phải là lần đầu tiên hôn nhau, vậy mà y lại muốn rơi lệ.Điền Điềm không hiểu bản thân đang bị cái gì, chỉ cảm thấy trái tim đập nhanh đến nỗi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.Loại kích động này đã biến mất rất nhiều năm, thậm chí Điền Điềm đã quên mất bản thân vẫn còn nhiệt tình đến vậy."

Anh Huy..."

Môi hai người tách ra, Thiệu Huy ý đồ xấu xa cắn lên môi y, lưu lại dấu vết ươn ướt.

Thiệu Huy ôm chặt y vào trong ngực, bọn họ dựa vào rất gần, gần đến nỗi hô hấp của hai người đều quấn quýt lấy nhau."

Trước đây anh...

Cũng không dám quang minh chính đại hôn em."

Thiệu Huy dứt lời liền hôn lên đôi mắt Điền Điềm, "Anh vẫn cho rằng em rất chán ghét việc gần gũi với anh, rất phản cảm mỗi khi chúng ta thân mật.

Mỗi lần hôn em, cơ thể em đều cứng đờ không nhúc nhích, nếu không thì sẽ run lẩy bẩy.

Anh thậm chí còn nghĩ em vốn không thể chấp nhận ở bên một người đàn ông...

Cho nên dù anh đặc biệt muốn em, nhưng anh vẫn luôn không dám làm tiếp.

Bởi vì đối với anh mà nói, những thứ khác đều không quan trọng, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh."

"Em sợ hồi nào, em là..."

Điền Điềm không được là do y cảm thấy thẹn thùng xấu hổ, chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Sao em thấy đột nhiên anh lại biết nói chuyện như vậy?

Có phải bị ai nhập không?"

"Cái gì mà bị nhập chứ!"

Thiệu Huy cười khẽ, siết người trong ngực, "Anh chỉ là nói những lời thật lòng mà thôi, thật ra có lúc anh cũng nghĩ, nếu như anh có thể làm như vậy sớm hơn một chút, có phải sẽ không khiến em đau khổ một mình nhiều năm như vậy."

"Thật ra..."

Điền Điềm trầm mặc cúi đầu thấp, "Thật ra không phải tất cả đều là lỗi của anh, em cũng có sai, nếu như em..."

Thiệu Huy đưa tay che miệng Điền Điềm."

Không cần tự trách, anh không cảm thấy em tự ti hay nhạy cảm là sai, nếu quả thật có lỗi, vậy cũng chỉ có thể trách anh không cho em cảm giác an toàn."

Thiệu Huy cà cà chóp mũi Điền Điềm, "Giữa chúng ta không cần phải tranh ai đúng ai sai.

Hiện tại, anh chỉ muốn em có thể giúp anh một chuyện." (Editor: tui nghe được mùi thuyết âm mưu.)"Chuyện gì?"

"Tiếp tục yêu anh, sau đó..."

Thiệu Huy đột nhiên đẩy ngã Điền Điềm lên đệm giường mềm mại, "Được anh yêu."**: e hèm, ĐƯỢC anh YÊU còn có nghĩa khác sâu xa hơn, làm cho người xem tim đập chân run, mấy đứa cũng tự biết đi chớ nhỉ :))))))))))))))))))))).——————Điền Điềm đột nhiên nhớ tới giấc mơ hoang đường kia, lại phát hiện so với tưởng tượng, con người chân chân thực thực trước mắt lại càng khiến y trầm mê.Dù sao những đụng chạm nóng bỏng kia là có nhiệt độ, y cũng đang hưởng thụ cảm giác được ôm hôn âu yếm, mỗi lần môi chạm môi đều giống như đang chạm vào nơi mềm mại nhất trong tim y, một đóa lại một đóa hoa nở rộ."

Anh Huy..."

Trong lúc hôn môi, Điền Điềm khẽ chạm vào vầng trán đang ướt mồ hôi của Thiệu Huy, "Em cũng yêu anh."

Editor: hí hí hí, mừng hụt :))))))))))))))))))))).
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 90.


"Em cũng yêu anh."

Lời Điền Điềm nói khiến Thiệu Huy ngẩn người, hắn vốn không kỳ vọng quá nhiều vào việc Điền Điềm sẽ đáp lại hắn, chỉ là hắn đã kiềm chế quá nhiều nên không thể không biểu đạt tâm mình, hắn chỉ muốn cho y biết hắn cũng có một tình yêu đầy ắp sắp tràn ra khỏi tim hắn này.

Nhưng khi hắn nghe thấy câu trả lời của Điền Điềm, tình yêu trong lòng hắn giống như chai soda chanh được bỏ thêm một viên kẹo bạc hà, cột nước phun trào, tất cả đều là bong bóng của hạnh phúc.Nụ cười trên mặt Thiệu Huy không thể kiềm lại mà càng ngày càng sâu, trong mắt hắn là từng đợt sóng vỗ, mỗi một đợt đều ngọt ngọt ngào ngào."

Thực ra..."

Điền Điềm nắm bả vai Thiệu Huy, bàn tay đặt lên làn da nóng bỏng của hắn, tiếp cho y vô hạn sức mạnh, "Mỗi lần anh tới gần em, em đều sẽ...

Rất thẹn thùng."

Điền Điềm đỏ mặt, hai bên tai đều đang ửng hồng, Thiệu Huy không nhịn được dùng ngón cái xoa xoa gò má y."

Tiểu Điềm...

Anh muốn xin em một chuyện."

Điền Điềm nắm chặt bàn tay đang quậy phá trên mặt mình, chậm rãi hỏi: "Chuyện gì?"

"

Sau này, là bắt đầu từ bây giờ..."

Thiệu Huy cúi người hôn lên hai má Điền Điềm, "Anh có thể mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt em nằm bên cạnh anh không?"

Điền Điềm nghe đến ngẩn người, sau đó lại thấy buồn cười.Mấy năm nay tuy bọn họ đều nằm trên một cái giường, nhưng luôn ở trong tình trạng luống cuống, không dám nhìn nhau trong ánh sáng.Điền Điềm vẫn cho là Thiệu Huy không thèm để ý đến y, mỗi lần đêm đến y liền cực kỳ biệt nữu, càng không muốn tiết lộ cảm xúc vốn cũng chẳng giấu được kia, mỗi khi vào phòng ngủ sẽ luôn tắt đèn, ai cũng không cần phải nhìn thấy đối phương."

Em vẫn cho rằng anh không thèm để ý chuyện này."

Nụ cười trên mặt Điền Điềm nhạt dần, thất vọng như có như không, "Cho dù là rất khó chịu, anh cũng không muốn làm tình với em..."

"Sao anh có thể không để ý, anh chỉ sợ em chán ghét anh."

Thiệu Huy bất đắc dĩ cười, "Anh nghĩ em không có hứng thú với anh, càng chán ghét mối quan hệ của chúng ta, anh sợ em sẽ rời đi, cho nên chỉ muốn thuận theo ý muốn của em...

Anh vẫn cho là người anh yêu khá lạnh nhạt trong phương diện đó."

"Đúng đó, em rất lạnh nhạt đó!"

Điền Điềm dở khóc dở cười mặt lạnh đạp Thiệu Huy một cái, trời mới biết bọn họ đã tự hành hạ lẫn nhau bao nhiêu năm rồi, "Anh biết em lãnh cảm thì anh cứ cách em xa một chút đi, sau này cũng không cần...

Này!

Thiệu Huy anh muốn làm gì!"

Người nào đó có ý đồ xấu xa, móng vuốt đưa vào lớp bình phong cuối cùng, rất thuận lợi nắm giữ được căn cứ địa trong rừng rậm.(Editor: :))))))))))), tui hổng hiểu gì hết trơn).Thiệu Huy cúi đầu ngậm lấy vành tai nóng hổi của Điền Điềm, vành tai và tóc mai thân mật chạm vào nhau."

Bà xã yên tâm, từ nay về sau anh không chỉ nộp thuế, anh cũng sẽ chăm chỉ gửi lương thực, tuyệt đối không để em chịu đói."

"Đừng xoa, a...

Lưu manh!"

"Thoải mái không?"

"A...

Đừng mà, một lát còn phải xuống ăn cơm...."

Điền Điềm còn chưa nói hết, cửa phòng liền bị gõ vang.Cốc cốc cốc cốc cốc!Mặt Điền Điềm biến sắc, ngay lập tức đẩy Thiệu Huy ra: "Nhanh buông em ra!"

"Đừng lo."

Thiệu Huy hôn lên thái dương Điền Điềm, vừa nói vừa đắp chăn lên người y, che đi "cảnh xuân" trên giường, "Em cứ nằm yên ở đó, anh đi mở cửa."

Thiệu Huy trần truồng đi mở cửa, lúc cửa mở ra, Điền Điềm còn có thể nghe thấy âm thanh của mẹ Thiệu, y tức giận và xấu hổ muốn chết, cuộn mình trong chăn, bây giờ mới mấy giờ, cơm còn chưa ăn vậy mà anh ấy lại muốn làm mấy chuyện kia rồi."

Sao lại cuộn mình trong chăn rồi?"

Thiệu Huy quay lại thì thấy trên giường có một bé tằm nằm đó, "Không ngộp sao?"

"Anh Huy..."

Điền Điềm ló mặt ra, mắt kính của y đã bị Thiệu Huy lấy xuống khi đang hôn môi, trong mắt y hiện tại chỉ còn tầng thủy quang ám muội, "Anh mau thay quần áo, chúng ta xuống ăn cơm đi."

"Xuống làm gì?"

Thiệu Huy với vào chăn bế người lên, "Anh đã nói với mẹ không cần chờ chúng ta xuống ăn cơm, chúng ta có việc chưa làm xong."

"Việc...

Việc gì?"

Điền Điềm theo bản năng ôm lấy vai Thiệu Huy, không hiểu chuyện gì.Tấm chăn mềm mại trượt xuống khỏi người y, quần tây chất liệu tốt cũng rơi xuống theo, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi đã bị cởi hết nút áo, miệng thì từ chối còn thân thể thì thành thật mời gọi.Điền Điềm rõ ràng không biết được mình có bao nhiêu mị lực, chỉ nhìn thấy mắt Thiệu Huy tối sầm lại, ôm y đi thẳng vào phòng tắm.Bấy giờ y mới nghe thấy đáp án mình muốn, Thiệu Huy nhỏ giọng ghé vào tai y nỉ non: "Đương nhiên là chuyện nối dõi tông đường rồi, bé ngốc."(Editor: tui tự hỏi ổng nghĩ ổng thông minh đến đâu?)
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 91.


Những chuyện xảy ra sau đó đều chỉ còn mơ mơ hồ hồ.Y và Thiệu Huy cùng nhau tắm, một buổi tắm máu huyết dâng trào.Rõ ràng lúc trước khi y bị thương cũng là do hắn chăm sóc cho, tắm rửa hay mặc quần áo đều chẳng có gì khiến y bận tâm.Vậy mà hôm nay lại làm y đỏ mặt tim đập, cả người run lên."

Tiểu Điềm..."

Thiệu Huy ôm y vào trong ngực an ủi, "Đừng lo lắng, thả lỏng một chút."

"Em không...

Không căng thẳng."

Điền Điềm nói, lại phát hiện âm thanh của mình đang run rẩy, nhưng rõ ràng lúc trước y không hề như vậy, mỗi lần y tự chuẩn bị đều rất thẳng thắn dứt khoát, sao ngày hôm nay lại không làm được.Điền Điềm càng nghĩ càng khổ sở, lúng túng cùng ngượng ngùng bao quanh y, đến cẳng chân cũng bắt đầu run run."

Không có chuyện gì, không sao cả."

Thiệu Huy vùi Điền Điềm vào trong ngực mình, động viên xoa xoa gáy y, "Chúng ta cứ từ từ mà đến, từ từ rồi làm, được không?"

"Nhưng...

Nhưng em không làm được."

Điền Điềm buồn bã nói, "Làm sao bây giờ...

Anh Huy."

Thiệu Huy hôn lên tai y một cái: "Cứ giao hết cho anh, có được không?"

Điền Điềm nằm trong lồng ngực Thiệu Huy ngẩng đầu lên: "Hả?"

"Cứ giao hết cho anh, sau này cũng đều giao hết cho anh, không cần lo lắng những chuyện nhỏ nhặt này, tiểu Điềm..."

Thiệu Huy xoa xoa hai má Điền Điềm, tới gần y, nỉ non vào tai y, "Em có thể ỷ lại nhiều hơn vào anh mà."

Bọn họ ôm chặt lấy nhau trong phòng tắm đang bốc hơi nóng, dùng một nụ hôn đổi lấy một con tim, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.Giống như hai viên chocolate khác nhau, chậm rãi hòa tan rồi lại được làm thành món tráng miệng ngon lành khác.Vật đổi sao dời, Điền Điềm lại một lần nữa nằm trong lòng người mình yêu, cẩn thận nhìn vào gương mặt Thiệu Huy.Y không nhịn được mà rơi lệ, so với nước trong vòi hoa sen còn nóng hơn, lại bị Thiệu Huy hôn lên từng chút một.Giống như hắn đang ngậm một viên kẹo sữa ngọt ngào, lột giấy gói kẹo ra, lại lấy ra thêm một lớp giấy mỏng bên ngoài, bên trong chỉ còn lại viên kẹo kia.Viên kẹo Điền Điềm bị Thiệu Huy ngậm vào trong miệng, liếm từng chút một, bị hòa tan đến rối tinh rối mù.Quá ngọt, ngọt đến trái tim y cũng muốn khóc.Tấm gương trong phòng tắm giống như một người ghi chép, yên lặng nhìn thấy tất cả.Tay Điền Điềm kề lên mặt kính lành lạnh, nhìn thấy chính mình quá mức xa lạ, lại nhìn người trước mặt y, cuối cùng chầm chậm ôm chặt hắn, đến gần mặt kính mờ hơi nước, hôn lên hình ảnh của đối phương, lưu lại một dấu ấn rõ ràng trên mặt gương.Nhìn thấy sự thành kính đó, trái tim Thiệu Huy như bị nhéo mạnh, đau đến hắn phải rơi nước mắt."

Tiểu Điềm...

Anh đang ở đây này."

Thiệu Huy vuốt ve sau gáy Điền Điềm động viên, một lần lại một lần ôn nhu hôn lên môi y.Không cần phải sợ hãi, không cần phải tự ti, bảo bối của anh đang đứng cùng một chân trời với anh, cùng anh ăn uống ngủ nghỉ tắm rửa, cùng nhau trả giá cho phần tình yêu sâu đậm này.——————Điền Điềm vùi mình trong lồng ngực Thiệu Huy, thân mật cọ xát, lại bị Thiệu Huy thu thập ôm về phòng ngủ."

Mệt không?"

Thiệu Huy đặt viên kẹo của mình lên trên chiếc giường mềm mại, cùng tấm chăn thơm ngát hương hoa, "Ngủ thôi?"

Điền Điềm chớp chớp mắt đôi sưng đỏ, kéo vai Thiệu Huy xuống, hôn lên chóp mũi hắn."

Em không muốn ngủ..."

Điền Điềm rũ mắt, đôi mi như cánh bướm màu mực, "Anh Huy...

Anh nhéo em một cái có được không?"

"Nghĩ cái gì thế?"

Thiệu Huy cũng nằm xuống, ôm lấy viên kẹo vào lòng, cười nói, "Chắc là anh cần phải cố gắng nhiều hơn, để em khỏi có thời gian suy nghĩ bậy bạ nữa."

Điền Điềm lại đột nhiên vươn người hôn hắn, lộ ra nụ cười xấu xa: "Được nha."

Thiệu Huy hất tay lên, dùng chăn quấn chặt lấy bọn họ, cười cười nháo nháo, ai cũng không nhìn thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 92.


"A..."

Điền Điềm cà cà lên gối, mơ màng xoa xoa mắt, lại mò mẫm bên cạnh, lại chỉ thấy trống rỗng, "Anh Huy...

Anh Huy?"

Điền Điềm khó khăn mở mắt, lại nghe thấy âm thanh mở cửa.Điền Điềm theo bản năng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ không lên tiếng."

Tiểu Điềm?"

Thiệu Huy bưng khay nhỏ đi vào, nhẹ nhàng khép cửa lại, "Còn đang ngủ sao?"

Đặt khay nhỏ lên tủ đầu giường, Điền Điềm cảm nhận được vị trí bên cạnh hơi lún xuống, hẳn là người kia ngồi xuống bên cạnh y.Sau đó môi lại có cảm giác ấm ấm——Bị trộm hôn rồi."

Bộ dáng em ngủ thật đáng yêu."

Điền Điềm nghe thấy đối phương cười khẽ, sau đó lại bị Thiệu Huy nặn nặn mặt: "Tiểu Điềm, thức dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp, để bụng trống đến sáng mai sẽ bị đau dạ dày đó."

Đáng yêu cái gì a!Điền Điềm không hiểu nổi từ sáng đến tối Thiệu Huy đã suy nghĩ cái gì, chỉ có thể làm bộ mới tỉnh dậy, mắt mở ra."

Tỉnh rồi?"

Thiệu Huy xoa xoa mái tóc rối như tơ vò của Điền Điềm, "Anh nấu hoành thánh rong biển, dậy ăn chút rồi ngủ tiếp?"

"Ò..."

Điền Điềm ngồi dậy, vẫn chưa thẳng lưng hoàn toàn đã được Thiệu Huy nhét vài cái gối mềm vào sau lưng: "Ngồi dựa lưng một chút mới thoải mái."

"Được."

Điền Điềm đang muốn lấy tô trên khay, lại bị Thiệu Huy tiên hạ thủ vi cường*.*: tiên hạ thủ vi cường = ra tay trước thì tốt (mạnh) hơn."

Anh đút em."

"Đút em?"

Điền Điềm không nhịn được nhìn Thiệu Huy vài lần, trêu chọc nói, "Thiệu tổng, anh khiến em phải thụ sủng nhược kinh* đó nha."*: thụ sủng nhược kinh = được yêu thương đột ngột nên cảm thấy sợ hãi."

Thụ sủng thì có thể, nhưng kinh sợ thì không cần."

Thiệu Huy cười, lấy muỗng múc hoành thánh, chuẩn bị đút."

Nếu anh cứ như vậy, em sẽ bắt đầu nghi ngờ chính mình."

"Nghi ngờ chuyện gì?"

Thiệu Huy đưa muống tới bên miệng Điền Điềm, "Mở miệng."

"A...

Em sẽ nghi ngờ—— Ừm!

Rất ngon!"

Mắt Điền Điềm sáng lấp lánh, "Hoành thánh ba làm quả nhiên ngon nhất!

Thêm một miếng nữa!"

"Em ăn chậm một chút...

Em nghi ngờ cái gì?"

Điền Điềm nhanh chóng nuốt miếng hoành thánh xuống, cười híp mắt nói: "Nghi ngờ em đã trở thành yêu phi* đó, ha ha ha ha."*: yêu phi = phi tần yêu nghiệt, quyến rũ vua, làm trễ việc triều chính."

Nói bậy."

Thiệu Huy mắng, nhưng một chút lực độ cũng không có, "Em thích ăn như vậy thì về nhà anh làm cho em ăn."

"Được nha."

Điền Điềm uống một ít canh, nhìn Thiệu Huy săn sóc lau miệng cho mình, "Em cần phải nhân lúc hiện tại hưởng thụ nhiều một chút, đợi đến lúc Thiệu tổng bị công việc quấn thân, em lại phải làm trâu làm ngựa...

Đúng rồi, khi nào công ty chúng tới mới kí hợp đồng với Đường gia?"

"Bên kia mới đổi người phụ trách, có thể phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa, tiệm châu báu nhà họ muốn công ty chúng ta đầu tư vốn, chắc lúc đó còn phải đến tổng công ty bọn họ một chuyến, vậy nên khoảng thời gian này cần phải chuẩn bị thật kỹ..."

Thiệu Huy bay qua bay lại giữa vai trò Thiệu tổng và anh Huy, "Trợ lý Điền phải cực khổ nhiều rồi, ăn thêm một miếng nào, ngoan."

Điền Điềm lắc đầu: "Không ăn nữa đâu, quá no sẽ không ngủ được nữa."

Thiệu Huy thấy Điền Điềm quả thật không ăn được thêm nữa, cực kì tự nhiên ăn hết phần còn lại trong tô, xong lại chui vào ổ chăn ôm Điền Điềm vào lồng, dựa vào nhau nghỉ ngơi: "Không sao cả, ngày mai là thứ bảy, chúng ta nằm cả ngày trên giường cũng được."

"Sao da mặt anh lại ngày càng dày lên vậy?"

Điền Điềm quả thực nghĩ mãi không ra, chỉ có thể đưa tay xoa bóp khuôn mặt của Thiệu Huy để tính toán độ dày, "Thật kỳ quái mà."

Thiệu Huy chỉ cười mà không nói.Mặt mũi hay những thứ khác, sao có thể quan trọng bằng người đang nằm trong lòng mình đây.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 93.


Điền Điềm bị giằng co cả đêm, nên y ngủ được rất ngon, bởi vì còn có chuyện trong công ty, rất sớm Thiệu Huy đã ra khỏi nhà đi làm, Điền Điềm là kim bài trợ lý nhưng lại trốn làm, vui vui vẻ vẻ nằm ngủ nướng."

Tiểu Điềm, hôm qua ngủ ngon không con?"

Điền Điềm vừa rời giường, mới bước xuống lầu trùng hợp nhìn thấy mẹ Thiệu đang ăn sáng trên bàn."

Con ngủ rất ngon, chào buổi sáng, mẹ."

Mẹ Thiệu nhìn y, yêu thương nói: "Con đói bụng không, qua đây ăn cháo với mẹ này."

Điền Điềm nhìn bộ chén đĩa trống trên bàn, ngay lập tức đồng ý: "Dạ."——————Thiệu gia không thích mướn quá nhiều người hầu, đặc biệt là chuyện nấu nướng, đại đa số đều là tự nấu.Mẹ Thiệu thích ăn ngọt, cho nên trước mặt bà tô cháo ngọt đặc biệt do Thiệu đổng nấu riêng cho bà.Trộn gạo nếp và gạo tẻ với nhau, nấu cùng sữa đậu nành và bột khoai từ, nấu với lửa nhỏ trong bốn mươi phút, rồi thêm đường phèn.Chỉ cần ngửi mùi thơm phức kia cũng đủ biết cháo ngon thế nào."

Bữa sáng của con mẹ hâm trong nồi chưa lấy ra, để mẹ đi lấy cho con."

Điền Điềm không từ chối, ngoan ngoãn ngồi chờ ăn.Người trong Thiệu gia đối với y, thật sự rất tốt.Thật sự coi y là người một nhà, đối với việc này, Điền Điềm vẫn luôn cảm kích trong lòng.Mẹ Thiệu hai tay cầm bát, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, chậm rãi đẩy đến trước mặt Điền Điềm: "Ăn nhanh kẻo nguội."

Điền Điềm nhìn tô cháo trước mặt, rõ ràng khác với cháo của mẹ Thiệu, ngẩn người."

Cháo của con là?"

Mẹ Thiệu mím môi cười nói: "Huy Huy biết con không thích ăn ngọt, đặc biệt nấu cháo hải sản cho con đó."

Điền Điềm dùng muỗng khuấy khuấy, thịt cua, tôm cùng sườn non, hành và ngò xanh biếc đã được cắt nhuyễn, nếm một miếng, trong bát cháo không chỉ có mùi sữa bò thơm ngát, còn có gừng sợi và cải bắc thảo giòn giòn ngon miệng."

Có ngon không con?"

"Rất ngon!"

Điền Điềm thiếu chút nữa đã nuốt luôn đầu lưỡi."

Vậy thì tốt rồi."

Mẹ Thiệu cố ý cười nói, "Hồi nãy mẹ muốn nếm thử một miếng, Huy Huy còn chết sống không chịu, chỉ sợ con ăn không đủ."

"Mẹ, mẹ nếm thử đi..."

Điền Điềm đẩy tô qua, "Hay là con đi lấy một tô khác múc ra cho mẹ."

Nói xong liền muốn đứng dậy, mẹ Thiệu phải vội vội vàng vàng kéo y lại."

Mẹ ăn không nổi nữa rồi, ăn hết tô cháo của ba con mẹ cũng đã no lắm rồi."

Mẹ Thiệu xoa xoa tóc Điền Điềm, cười nói: "Mẹ chỉ muốn nói, cha con hai người đó thật sự rất giống nhau, đều không nói được câu nào ra hồn cả, nhưng cách bày tỏ tình yêu lại giống nhau."

"Mẹ..."

Mẹ Thiệu ôn nhu xoa hai bên thái dương Điền Điềm."

Hiếm khi chỉ có hai chúng ta ở nhà, nói chuyện phiếm với mẹ, được không con?"
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 94.


Trời thanh khí sảng, cây cỏ trong vườn sau nhà xanh um tươi tốt, mẹ Thiệu kéo cánh tay Điền Điềm, chậm rãi tản bộ."

Ngày thường các con bận rộn nhiều việc, mẹ và ba con lại thường xuyên không ở trong nước, hiếm có được một ngày rảnh rỗi như hôm nay, mẹ con chúng ta phải tâm sự thật nhiều mới được."

"Vâng ạ."

Thiệu gia đã sinh sống ở đây được ba mươi năm, từng cành cây ngọn cỏ đều tràn đầy ký ức.Điền Điềm rất ít khi đi sâu vào vườn sau nhà, chỉ nhớ lúc trước có nhìn thấy một cái xách đu, đúng như những gì y nhớ, đi được một lúc liền thấy một cái xích đu treo trên cành cây, không nhịn được nhìn thêm mấy lần.Mẹ Thiệu chú ý tới tầm mắt của Điền Điềm, cũng cùng nhìn về phía cái xích đu kia, không nhịn được nói."

Con biết không, cái xích đu kia, là khi Huy Huy còn nhỏ tự tay làm đó."

"Là anh ấy làm ư?"

Điền Điềm kinh ngạc hỏi, y thấy cái xích đu này đã cũ rồi, lại không nghĩ tới là do chính tay Thiệu Huy làm, y bước đến sờ sờ dây thừng, khó tin lấy tay quơ quơ, "Sao anh ấy có thể làm được?"

"Lúc ấy Hàm Hàm vẫn còn nhỏ, mỗi ngày đều quấn lấy anh nó đòi chơi xích đu, cho nên đã làm một cái cho nó."

Mẹ Thiệu nghĩ tới đây cười cười, "Huy Huy lớn hơn Hàm Hàm khá nhiều tuổi, anh lớn như cha, nó thương em trai còn hơn cả mẹ và ba con...

Nhưng tiếc là nó lại quá mức nghiêm túc, nên ai cũng sợ nó, đến Hàm Hàm cũng nói anh hai hung dữ quá, khi còn nhỏ nhìn thấy anh hai là khóc, còn dữ hơn cả bà ngoại sói nữa."

"Vậy sao?"

Điền Điềm tưởng tượng một Thiệu Huy khoảng chừng mười tuổi, ôm em trai nho tròn như cục bột của mình, vừa làm cha vừa làm mẹ, cục bột nhỏ trong lòng còn bị dọa đến khóc rống lên, nhịn không được muốn cười, "Tính cách của anh ấy đúng là như vậy mà."

"Lúc còn trẻ mẹ với ba nó thường xuyên ra ngoài làm việc, không để ý tới gia đình, muốn nói xin lỗi nhất chính là với đứa con lớn này."

Mẹ Thiệu vỗ vỗ mu bàn tay Điền Điềm, "Khi nó còn nhỏ, hầu hết thời gian đều ở nhà một mình với người hầu, không có người nhà bên cạnh, luôn cảm thấy xa lạ với ba mẹ, lúc mới bắt đầu mẹ chỉ là muốn cho nó điều kiện tốt nhất, lại quên mất khi đó nó vẫn còn là một đứa nhỏ, cũng rất cần có người bên cạnh."

Điền Điềm biết mình không cần mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe tiếp, y cũng muốn biết quá khứ của Thiệu Huy."

Thằng nhóc đó cứng nhắc vô cùng, con cái nhà người ta đều là ngọt ngọt ngào ngào gọi ba mẹ, chỉ có mình nó, mở miệng chỉ có phụ thân mẫu thân, nghe như người thời xưa vậy."

Mẹ Thiệu cười nói, "Cho nên sau khi Huy Huy nghe lời con sửa lại, mẹ và ba nó đều sướng đến sắp phát rồ rồi."

"Nghe lời con?"——————"Anh Huy, tại sao anh không gọi ba mẹ mà lại dùng mấy từ chỉ có trong sách kia vậy?"

"Có cái gì không thích hợp sao?

Đều giống nhau mà."

Vào lúc ấy, mẹ Thiệu nắm chặt tay nắm trên cửa nhà bếp không đi vào, nghe thấy người yêu nhỏ rất hiểu chuyện của con mình nói."

Cách gọi phụ thân mẫu thân này quá lạnh nhạt rồi.

Anh Huy, ba mẹ nghe vậy sẽ rất thương tâm."

Thiệu phu nhân cuối cùng cũng không bước vào, chỉ là từ đó về sau trên bàn ăn Thiệu gia, vì một cậu bạn nhỏ nào đó, các món ăn đều được làm cay thêm một chút.Editor: đọc chương này tui cảm thấy ấm lòng cực kì.

Nó cứ dễ thương như thế nào ấy, nhất là câu cuối, khiến tui quắn quéo vặn vẹo gì đâu.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 95.


Tối đến, Thiệu Huy tan tầm về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy Điền Điềm mặc tạp dề đang bưng thức ăn."

Về rồi?"

"Ừm."

Thiệu Huy thả cặp xuống, bước tới bên người Điền Điềm, "Hôm nay em nấu cơm sao?

Hiếm thấy nha."

"Hôm nay chỉ có em với mẹ nấu cơm thôi, với tay nghề của em thì phải ủy khuất anh rồi."

Điền Điềm liếc nhìn hắn một cái, "Anh đang làm cái biểu cảm gì vậy?"

"Anh chỉ cảm thấy mấy sợi khoai tây này..."

Thiệu Huy nhìn đĩa khoai tây xào đen thui, "Có chút ghê rợn."

"Ai da!

Em làm khoai tây xào chua ngọt đó..."

Điền Điềm cố gắng giải thích, "Chắc do em đã cho hơi nhiều dấm một chút xíu."

"Một chút xíu?"

Thiệu Huy lặp lại, trong câu nói đều là ý cười."

Vậy anh đừng ăn!"

Điền Điềm thẹn quá hóa giận, hận không thể đá hắn một cái, "Ai có thể nấu ngon như Thiệu tổng ngài được...

Này, anh, anh làm gì vậy?"

Thiệu Huy đột nhiên đặt tay lên lưng Điền Điềm rồi bế y lên, hai chân Điền Điềm đột nhiên rời khỏi mặt đất, giật nảy mình: "Mau thả em xuống, bị người khác nhìn thấy bây giờ."

"Bị người ta thấy thì thế nào..."

Thiệu Huy không cần mặt mũi, vừa về tới nhà nhìn thấy bộ dáng hiền lành ngoan ngoãn của Điền Điềm, hắn chính là muốn làm như vậy, "Em không thích?"

"Sao da mặt anh lại ngày càng..."

Điền Điềm chống lên vai Thiệu Huy nặng nề thở dài, cuối cùng lại chỉ có thể nở nụ cười nói, "Mau thả em xuống, lát chân anh lại đau."

"Không sao cả."

Tuy Thiệu Huy nói như vậy, Điền Điềm vẫn là nhanh chóng dừng trò đùa này lại: "Mau đi rửa tay đi, đừng quậy em nữa."

"Biết rồi."——————Kết quả, Thiệu tổng là người ăn hết đĩa khoai tây ghê rợn kia."

Ăn không ngon thì đừng ăn, đừng gắp nữa."

Điền Điềm không nhịn được kề vào tai Thiệu Huy nói nhỏ, "Anh ăn những món khác đi, có nghe thấy không?"

"Rất ngon mà."

Thiệu Huy không nghe lời còn trả lời, "Vả lại, mấy món mẹ nấu cũng đâu ngon bằng của em."

"Thằng nhóc thúi con nói cái gì đó!"

Mẹ Thiệu tức giận trừng mắt, quả nhiên là có người yêu liền quên mất người mẹ này, vậy mà hôm nay bà còn nói mấy câu tốt đẹp cho thằng con ngốc này."

Em cũng biết con trai em luôn như vậy mà."

Thiệu đổng vừa nói vừa yên lặng gắp miếng trứng chiên của con dâu, "Lúc trước, mỗi ngày trong miệng đều chỉ nhắc đến tiểu học đệ của nó đó thôi, nói chi đến hiện tại."

"Tiểu học đệ?"

Điền Điềm nghiêng đầu nhìn Thiệu Huy, "Tiểu học đệ nào?"

Bàn tay đang gắp đồ ăn của Thiệu Huy dừng lại một chút: "Chuyện này..."

"Là một tiểu học đệ vừa thông minh vừa chịu khó học tập vừa cố gắng bước về phía trước."

Mẹ Thiệu rất vui vẻ khi nhìn thấy Thiệu Huy đau khổ, "Ba ngày thì đã có hai ngày cùng người ta ra ngoài ăn cơm hẹn hò, tai của ba mẹ đều phải nghe nó nói đến mọc kén."

Điền Điềm có chút choáng váng: "Hả?"

Chắc không phải như những gì y đang nghĩ đâu, phải không?
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 96.


"Lúc đó cả ngày Huy Huy đều ở ngoài đường, mẹ còn tưởng nó nói chuyện yêu đương với ai rồi chứ..."

Mẹ Thiệu cười nói, "Cuối cùng cái gì cũng hỏi không ra, trừ việc nó mới quen được một tiểu học đệ ở bên ngoài, những cái khác đều không nói cho ba mẹ biết...

Mẹ nhớ lúc đó, nó dẫn người ta đi ăn uống, từ phố lớn tới ngõ nhỏ, đến hai người ba mẹ ruột này cũng chưa được hưởng thụ đãi ngộ này, cả ngày đều chỉ biết khen người ta, giống như không có chỗ nào là không tốt..."

"Đâu chỉ có như vậy."

Thiệu đổng vẫn luôn nghiêm túc giờ không chịu được mở miệng bổ sung, nhẹ nhàng thảnh thơi bán đứng con trai mình, "Đang yên đang lành lại chạy tới trường đại học tài trợ cuộc thi gì đó, còn đưa ra danh sách thực tập sinh đề cử, cái dáng vẻ kia của nó như là hận không thể trực tiếp viết tên tiểu Điền vào chỗ những người được nhận giải thôi...

Ba lúc đó đã thấy nó không đúng lắm, cũng chỉ muốn thăm dò thằng nhóc này một chút thôi, mà ai ngờ nó lại giỏi như vậy, chỉ mới sắp xếp một buổi xem mắt cho nó với một người con gái khác, nó lại không kiềm chế được mà nói với ba rằng nó không thích phụ nữ, quả thực là muốn ba tức chết..."

Điền Điềm ngẩn người, thức ăn đang kẹp trong đũa cũng quên mất, y cũng không biết, hoàn toàn không biết đến những chuyện này."

Ba!

Mẹ!"

Thiệu Huy thực sự không thể kiềm chế được nữa, gõ gõ chén, "Những chuyện xưa lắc xưa lơ này cũng đừng nhắc tới nữa có được không?"

"Nhưng không phải do ba mẹ muốn nhắc tới nha, chỉ là tới bây giờ mẹ vẫn không hiểu được—— khi đó nhìn con giống như chỉ hận không thể khắc dòng chữ thích Điềm Điềm nhà chúng ta lên mặt thôi, bây giờ lại nói là kết hôn giả gì đó, cuối cùng là như thế nào?"

Mẹ Thiệu hừ một tiếng, "Chẳng lẽ con còn có một tiểu học đệ khác?"

Thiệu Huy không lời để nói, giống như xin tha mà liếc mắt nhìn Điền Điềm ngồi bên cạnh, ai ngờ lại bị y liếc lại.Điền Điềm mím mím môi, cố ý lộ ra bộ dáng ghét bỏ nói: "Làm sao con biết được anh ấy còn có tiểu học đệ khác..."

"Không có!"

Thiệu Huy đột nhiên nghiêng người cầm chặt bàn tay đang đặt trên bàn của Điền Điềm, "Anh chỉ có mình em, thật đó!"

Hai bên tai Điền Điềm hồng lên, oán hận gắp một đũa khoai tây sợi bỏ vào chén Thiệu Huy: "Ăn đồ của anh đi!"——————Điền Điềm vẫn chưa từng nói với Thiệu Huy, lần gặp mặt mà hắn vẫn cho là đầu tiên kia, vốn không phải là trong phòng trưng bày tranh.Ít nhất, đối với Điền Điềm mà nói thì không phải.Lần đầu tiên gặp được Thiệu Huy, thật ra là vào ngày đầu tiên nhập học của Điền Điềm.Thiệu Huy được mời đến tham dự lễ khai giảng, một đoàn người đi vào trong hội trường.Lúc đó Điền Điềm nghe thấy những nữ sinh xung quanh đang líu ra líu rít tán gẫu, thảo luận về những học trưởng trẻ tuổi đang bước vào kia.Điền Điềm đứng trên khán đài, thuận theo những tiếng nói cười đó mà nhìn sang, lại nhìn thấy một người trẻ tuổi, âu phục giày da, dáng người thẳng tắp, trên đài dưới đài, như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.Điền Điềm không suy nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy giữa y và một thiên chi kiêu tử như vậy, giống như khán đài với hàng ghế chủ tịch, là hai đường thẳng song song, chắc cả đời này cũng không thể giao nhau.——————Sau đó, trong cuộc sống đại học mệt mỏi, rất nhanh, Điền Điềm đã ném lần gặp mặt này ra sau đầu.Y đã làm rất nhiều công việc, đa số đều không thể làm lâu dài, làm gia sư thì rất thoải mái, nhưng lại thường xuyên đụng giờ với lớp chính quy, nên y không thể không tìm việc khác.Thật vất vả y mới tìm được một công việc lặt vặt mà nhẹ nhàng như vậy, tuy rằng tính cách của ông chủ có hơi khó đoán, nhưng yêu cầu trong công việc cũng nhiều, tiền lương lại cao, nơi làm việc cách trường cũng gần.Trong phòng trưng bày tranh, khách tới xem không ít."

Xin chào ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài không?"

"Xin chào, xin hỏi..."

Hai tia sáng song song bị những trùng hợp ngẫu nhiên to to nhỏ nhỏ gom lại thành một thấu kính hội tụ, rồi tạo thành một tiêu điểm——Bỗng nhiên được gặp lại người đó.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 97.


"Chỉ mấy bộ này đã đủ chưa?"

Thiệu Huy nhìn vài chiếc áo sơ mi nằm lên giường, nghiêng người hỏi vào phòng tắm, "Tiểu Điềm?"

"Em lập tức ra xem."

Điền Điềm bước ra, cầm theo những vật dụng trong phòng tắm đã được sắp xếp xong, "Chuyến công tác lần này anh chỉ mang mấy bộ đồ vest với áo sơ mi có thể đủ rồi sao?

Bên kia lạnh hơn bên này nhiều lắm, phải mang thêm mấy cái áo khoác nữa."

"Áo khoác?"

Thiệu tổng rõ ràng không biết những thứ đó được sắp xếp như thế nào, hắn phải mở từng ngăn tủ ra tìm, Điền Điềm thấy vậy chỉ muốn bật cười."

Được rồi được rồi, em tìm giùm cho."

Điền Điềm giao nhiệm vụ, "Anh đi tìm khăn mặt đi, ở tủ bên phải, cánh cửa thứ hai, trong ngăn kéo phía dưới."

"Được."

Thiệu Huy chỉ có thể đồng ý, lúc nhìn thấy Điền Điềm từ trong một đống lớn có túi chống bụi bên ngoài, lấy ra mấy cái áo khoác, hắn cảm thấy như y có siêu năng lực nhìn xuyên thấu vậy."

Sao vậy, nhìn em làm gì?"

Điền Điềm thấy Thiệu Huy dõi theo quần áo trên tay mình đến không chớp mắt, cười nói, "Quen tay quen việc, cũng không phải chuyện gì lợi hại lắm đâu."

Thiệu Huy nhìn Điền Điềm đứng bên cạnh tủ quần áo, đôi mắt cười đến dịu dàng ôn hòa, giống như ăn một viên kẹo có lớp bột chua bên ngoài, lúc mới bắt đầu thì chua đến chân răng cũng run rẩy, tới cuối cùng thì ngọt đến đau lòng.Hắn bước tới đứng sau lưng Điền Điềm, vòng tay ôm lấy eo y, đặt cằm lên hõm vai y.

Điền Điềm nghiêng đầu nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Thiệu Huy nói."

Em cực khổ rồi."

Động tác cầm quần áo trên tay của Điền Điềm ngừng lại, Thiệu Huy nghiêng đầu, nhẹ nhàng cắn cắn rái tai y."

Ngài đã chiều hư anh rồi, ngài Điền ạ."

Thiệu Huy cầm tay Điền Điềm, nắm nắm lòng bàn tay mềm mại, "Bầu bạn với anh, cũng chẳng phải là chuyện thoải mái gì, đúng không?"

"Là một người không biết săn sóc cho em, còn thường xuyên làm em đau lòng..."

Thiệu Huy cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều bị chận lại ở ngực, cuối cùng chỉ có thể rầu rĩ nói ra một câu không mặn không nhạt."

Tính cách của anh rất cố chấp, nên anh vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào những vấn đề vốn có trên người mình, chỉ cho rằng nhường nhịn mới là phương pháp giải quyết tốt nhất, nhưng thật ra là do anh quá nhu nhược mà thôi...

Tiểu Điềm, cám ơn em, đã không thật sự từ bỏ anh."

"Em có thể có cách nào khác sao..."

Điền Điềm lấy ra áo khoác của cả hai, không nhịn được thở dài, "Ai kêu Thiệu tổng ngài mị lực vô biên, nên em mới không chống đỡ được đây."

Thiệu Huy đứng sau lưng y cười toe toét, trong mắt lại cực kì ôn nhu.

Hi vọng sau này, khi ở bên cạnh nhau, bọn họ sẽ không cần phải sợ sệt, lo được lo mất nữa.Điền Điềm đứng dựa vào trong lồng ngực hắn, nghiêng đầu, hôn lên cổ hắn một cái.Sau đó là vô số nụ hôn hòa tan vào màn đêm.Từ nay về sau, trái tim anh là của em, dũng khí là của em, yêu thương là của em.Anh cũng là của em.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 98.


Gần đây mưa liên miên, khí trời lạnh hơn không ít, người trên đường đa số đã đổi thành áo tay dài.Điền Điềm là trợ lý ưu tú, phải bồi người lãnh đạo đi ra nước ngoài khảo sát hạng mục mới, Thiệu tổng ngày hôm nay xuất môn, không âu phục giày da như thường ngày mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, một chiếc áo khoác len màu xanh nước biển, một cái quần bình thường cùng màu phối hợp với một đôi giày da buộc dây, kiểu tóc thẳng đứng cứng ngắc của ngày thường cũng rũ xuống, khí tức nghiêm túc quanh người đã giảm bớt không biết bao nhiêu, tỷ số người đi ngang quay đầu lại nhìn lại càng tăng cao.Điền Điềm nhìn dòng người đi qua đi lại, thỉnh thoảng sẽ nhìn qua bên này đánh giá vị Thiệu tổng chói lọi kia một chút, không nhịn được bước đến gần người bên cạnh hơn.Hôm nay trợ lý Điền đã đậy trễ, đến khi đi rửa mặt vẫn còn mơ mơ màng màng, quần áo cũng là do Thiệu tổng mặc cho, đụng được đến vali là phải chạy đi gấp.Điền Điềm cái gì cũng không kịp quản, chỉ nhớ phải cầm theo cái khăn quàng cổ của mình, quần áo y đang mặc trên người cũng gần giống như Thiệu tổng, áo sơ mi quần thường, chỉ là bên ngoài áo sơ mi là một cái áo may ô bằng len, thêm một cái kính không gọng trên mũi, phong cách vườn trường mười phần đủ mười, nhã nhặn thanh tú, bộ dáng của y cũng thu hút rất nhiều sự chú ý của người khác.Nhưng đầu y hiện tại vẫn còn đang mơ màng, gương mặt ngây ngô, người khác nhìn y, chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, hận không thể đào hố chôn mình xuống."

Có chuyện gì sao?"

Điền Điềm nghe thấy Thiệu Huy gọi mình, giật mình một cái."

Không có!

Em đi mua vé máy bay..."

"Anh đã cho người làm xong thủ tục rồi, hành lý cũng đã kí gửi cả rồi."

Thiệu Huy bước tới gần y, vững vàng đỡ lấy lưng Điền Điềm, có chút lo lắng hỏi, "Em còn rất buồn ngủ sao?

Bây giờ chúng ta đến phòng chờ ngủ một chút, được không?"

"Còn không phải tại anh sao, biết rõ ngày mai phải đi công tác anh còn..."

Điền Điềm trừng mắt liếc Thiệu Huy một cái, rất nhanh thu liễm biểu tình của mình lại, rồi lại rất tự nhiên mà dựa vào người Thiệu Huy để mượn lực, cắn răng nghiến lợi nửa ngày cũng chỉ có thể căm giận nói một câu, "Không biết phân nặng nhẹ."

Thiệu Huy chịu thua, chỉ có thể lại tìm đề tài khác để nói: "Em đeo khăn quàng cổ như vậy có nóng quá hay không?

Đừng quấn chặt quá."

Cổ Điền Điềm hiện tại đã nóng đến đổ mồ hôi, nghe thấy câu này càng cảm thấy nóng hơn.Rốt cuộc là ai bắt y phải quấn cái khăn quàng cổ này có nóng đến mấy cũng không dám gỡ xuống?

Đến tột cùng là ai mút y đến quanh cổ toàn là vết đỏ vết tím?Sự vui vẻ của tên khốn kiếp này thật sự làm người ta tức chết!
 
Back
Top Bottom