Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nan Từ - Trương Đại Cát

Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 79.


Điền Điềm cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày kì diệu, rõ ràng buổi sáng y mới cùng Thiệu Huy tan rã trong không vui, vừa ra khỏi cửa lại gặp được Đường Thước, những thắc mắc mà y giấu trong lòng nhiều năm nay chỉ với dăm ba câu của Đường đại yêu tinh mà đã giải quyết đến gần hết rồi, quay lưng một cái lại bị đút một miệng cẩu lương.Thật vất vả mới bình tĩnh được một chút, lại gặp được bạn học cũ.——————"Điền Điền, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp cậu ở đây."

"Đúng vậy a."

Điền Điềm cũng cười cười, "Nghe nói sau khi cậu tốt nghiệp đã lưu lại trường nhỉ?"

"Đúng vậy!

Hôm nay gặp nhau là đúng ngày rồi, tháng sau tớ sẽ làm tiệc đầy tuổi cho con trai, cậu không tới cũng không sao, nhưng kẹo cưới của tớ cậu nhất định phải lấy nha."

Điền Điềm nhìn bạn học cũ lấy từ trong cặp ra một hộp kẹp cư/
Parl@lqllles
ới tinh xảo, mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn, chúc em bé lớn lên khỏe mạnh nha."

"Cám ơn, cậu khách sáo quá rồi."

Bạn học cũ cười tươi đến thấy răng không thấy mắt, "Tớ cũng là thật lòng cảm ơn cậu, nói đến thì Điền Điền cậu là ông nguyệt của hai vợ chồng bọn tớ đấy."

Điền Điềm kinh ngạc: "Có chuyện như vậy sao?"

"Đúng a."

Bạn học cũ giải thích, "Cậu còn nhớ năm ba chúng ta có tham gia một cuộc thi thiết kế mô hình toán học cao cấp không, chúng ta còn là một nhóm đó."

Cuộc thi đó ngược lại Điền Điềm nhớ rất rõ, những ngày tháng học đại học của y quá khó khăn, ngoại trừ làm những việc lặt vặt để kiếm tiền, cũng thường tham gia một ít cuộc thi có tiền thưởng, nỗ lực kiếm một chút học phí cùng sinh hoạt phí.Mà trong đó, tiền thưởng của cuộc thi thiết kế mô hình toán học cao cấp năm ba có thể là số tiền cao nhất mà y kiếm được, cũng là phần tiền thưởng đến vào lúc y cần tiền nhất.Lúc đó ông ngoại y mới sinh bệnh, chính là lúc cần dùng tiền, nếu không phải nhận được số tiền kia, y muốn tiếp tục đi học cũng sợ là không thể, cho nên việc này được y ghi nhớ trong lòng."

Nhớ chứ nhớ chứ.

Chúng ta còn nhận giải xuất sắc mà."

Điền Điềm cười, "Cậu đừng nói là cậu kết hôn với mẫu thiết kế của chúng ta nha."

"Ha ha ha, nói gì vậy.

Bà xã tớ chính là nhóm trưởng của nhóm đoạt giải nhì đó, lúc đó cô ấy còn cực kì không phục tớ nữa kìa, cãi nhau qua lại một khoảng thời gian, vậy mà lại thành chuyện tốt.

Nói đến đây, nếu không phải cậu lôi tớ đi thi, tớ bây giờ làm sao có vợ được."

"Mấy câu này nói đùa thì được."

Điền Điềm cười ra tiếng, "Nhiều năm rồi tớ chưa về trường, đợi khi nào rảnh, tớ sẽ về đó một chút."

"Vậy là quá tốt rồi, lúc đó phải báo tớ một tiếng!"

Bạn học cũ vỗ vỗ lồng ngực, "Tớ dẫn cậu đi dạo một vòng quanh trường, à đúng rồi, qua một khoảng thời gian nữa là cuộc thi thiết kế của chúng ta lần thứ 10 được tổ chức rồi, rảnh rỗi thì đến đi xem nha."

Nói tới đây Điền Điềm hơi kinh ngạc: "Nhiều năm như vậy còn được tổ chức sao?"

"Đúng a, lúc trước người phụ trách cuộc thi này là tớ đó.

Khi đó tớ cũng kinh ngạc lắm, những hoạt động như vậy lại có thể được duy trì nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là tư nhân tài trợ, từ năm ba của chúng ta đến bây giờ cũng được mười năm rồi, vẫn còn kiên trì tổ chức, những người có tiền đó chắc cũng coi như là đang làm việc thiện đi."

"Chắc vậy."

"Nhưng mà, người tài trợ chính lại là boss của Tập đoàn Thiều Phương đó, cậu không phải cũng làm trong công ty đó sao, cũng có thể cậu biết là ai đó."

Điền Điềm khó tin lập lại một lần: "Boss của Thiều Phương?"

"Đúng vậy, chỉ biết là họ Thiệu, những cái khác cũng không rõ lắm.

Người ta làm người tốt lại không muốn lưu danh."

"Họ...

Họ Thiệu?!"——————"Sao em có vẻ vui quá vậy?"

"Anh Huy!"

Điền Điềm còn nhớ rõ bộ dáng vui mừng của mình lúc trước, "Em đoạt giải trong cuộc thi thiết kế rồi!

Hôm nay em mời anh một bữa."

"Được thôi."

Lúc ăn cơm, y vẫn vui vẻ lải nhải."

Số tiền kia thật sự đã giúp em một chuyện lớn."

"Vậy thì tốt."

"Cái gì?"

Vào lúc ấy, Điền Điềm còn cho rằng mình đã nghe nhầm, lại nghe thấy Thiệu Huy đổi giọng."

Anh nói vậy thì quá tốt rồi."

Vào lúc ấy y không nghi ngờ chút nào, chỉ cảm thấy mình thật may mắn, hiện tại mới đột nhiên phát hiện may mắn mình gặp cũng quá nhiều rồi, đều là có người cố tình sắp đặt.Có người đã dùng những cách thức phiền phức và vòng vèo này, để bảo vệ lòng tự trọng mỏng manh của y.——————【 Cậu càng đáng được yêu so hơn với cậu nghĩ, Thiệu Huy cũng yêu cậu nhiều hơn cậu tưởng tượng. 】Điền Điềm cũng quên mất bản thân đi về nhà như thế nào, cả đường đi đều nghĩ về những hồi ức lúc trước.Mãi đến tận khi y bước tới cửa nhà, nhìn thấy người đang đứng trước cửa mới triệt để hồi phục tinh thần.Điền Điềm mở miệng, cổ họng đều khàn: "Anh đứng đây làm gì?"

Ánh mắt Thiệu Huy cực kì ôn hòa, giống như không hề quan tâm đến chuyện lúc sáng.Bên chân hắn còn đặt một cái rương gỗ cất giấu năm tháng cùng ký ức của Điền Điềm, hắn đứng đó, chậm rãi nở nụ cười."

Đợi em về nhà."

Editor: câu cuối làm tui cảm động qué QAQ, sao con tui có thể dịu dàng đến dị.

Bên cạnh đó, chương này hơn 1000 chữ đó nhe mấy cưng, mấy cưng biết phải làm gì rồi chứ:))))))))))))))).P/S: Bây giờ tui thập phần nghi ngờ tác giả đang là fan của Tiết Chi Khiêm rồi.

Mời các bạn nghe bài 'Đợi em (con) về nhà' của lão Tiết để biết thêm thông tin.PR: mị mới đọc được một truyện rất hay, thể loại yêu thầm, my favorite, giới thiệu với mọi người "Thầm mến" của Trì Đại Tối Cường, nếu chờ truyện của mị lâu qué thì hãy qua truyện đó coi nhá~~~~~
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 80.


Điền Điềm vào nhà bếp rót hai ly nước rồi đưa một ly cho Thiệu Huy."

Uống đi."

"Cám ơn."

Thiệu Huy nhận lấy lập tức uống một ngụm, hắn đứng chờ ở trước cửa cũng khá lâu rồi, thật sự là có chút khát nước, lúc đầu hắn vẫn chưa phát hiện, sau khi tinh tế thưởng thức mới nhận ra, đây là loại trà hắn thích nhất.Hắn mở to mắt nhìn Điền Điềm, từ sau khi Điền Điềm chuyển đi, mùi vị này hắn cũng không còn uống được nữa.Cũng không phải không uống được, chẳng qua là cảm thấy có gì đó không đúng.Thiệu Huy không nhịn được cười lén, còn liếc mắt nhìn Điền Điềm, có thể là do không đúng người đi.Điền Điềm nhìn Thiệu Huy còn đang ngồi đó uống trà, trong lòng y hiện tại cũng đang rối như tơ vò.

Ánh mắt y chuyển động, rơi trên cái rương gỗ mà Thiệu Huy đem tới.

Y đã rất quen thuộc với cái rương này rồi, biết bao nhiêu chi phiếu từ nhỏ tới lớn đều do y cất vào, từng tấm một, chỉ là y không biết bây giờ Thiệu Huy đang muốn diễn cái gì.Điền Điềm không nhịn được, dùng mũi chân đá đá cái rương, mở miệng: "Anh ôm cái rương tới đây để làm gì?"

"Anh đã nói sẽ chứng minh cho em thấy mà."

Thiệu Huy đặt ly xuống, mở nắp rương ra.Điền Điềm khó tin nhìn đống giấy trong rương, chúng nó vốn phải nằm loạn trong rương mới đúng, bây giờ lại được sắp xếp ngay ngắn, từng chồng từng chồng, còn có dây thừng buộc lại."

Anh đang làm cái gì vậy?"

Điền Điềm phát hiện cả ngày hôm nay y đều không thể nói được một câu hoàn chỉnh, "Sắp xếp cái này..."

Thiệu Huy lấy ra một tờ biên lai, cực kì nghiêm túc nhìn Điền Điềm nói: "Tờ biên lai này đã có trước khi chúng ta kết hôn, là lúc em vẫn còn làm việc trong phòng trưng bày."

"Hả?"

Thiệu Huy gỡ sợi dây thừng đang buộc sấp biên lai ra, lại nhét vào lồng ngực Điền Điềm, lại lấy ra một tờ giấy lớn khác.

Mở ra nhìn, lít nha lít nhít đều là ngày tháng cùng với những con số."

Anh đã thống kê rồi, lúc chúng ta mới quen, em đang ở học kì hai năm tư đại học, em vừa tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn.

Cho nên ngoại trừ nghỉ đông cùng nghỉ hè em về nhà không ở trong thành phố, tổng cộng em đã ở đây gần 560 hay 570 ngày gì đó.

Anh đã sắp xếp hết tất cả biên lai, dựa vào thống kê không trọn vẹn này, trong hơn 500 ngày, thời gian chúng ta gặp mặt nhau lên tới 446 ngày.

Nếu chúng ta lấy tỉ lệ phần trăm thì sẽ là 450 chia cho hơn 500 ngày, có thể thấy, tỉ lệ gặp mặt của chúng ta trong hai năm này đạt tới 80.

3571%, nói cách khác, bình quân chúng ta sẽ gặp mặt nhau ít nhất 5 lần mỗi tuần, mà một tuần em chỉ đi làm có hai ngày, vì vậy chúng ta có thể rút ra một kết luận..."

"Kết luận?

Kết luận gì?"

Điền Điềm không nhịn được cười một cái, lại nhanh chóng mím môi lại.Thiệu Huy đột nhiên nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của Điền Điềm, nghiêm túc nói: "Kết luận chính là, cho dù trong đó có hai ngày là chúng ta gặp nhau ở phòng trưng bày, bình quân mỗi tuần chúng ta cũng sẽ vì những nguyên nhân khác nhau mà gặp mặt."

Điền Điềm nghiêng đầu hỏi: "Cho nên?

Gặp mặt thì thế nào?"

"Ngoại trừ thích em, anh không thể nghĩ ra lý do nào khác để giải thích tại sao mỗi một tuần, mỗi một ngày, anh đều phải nghĩ tất cả biện pháp để gặp mặt em."

Thiệu Huy đột nhiên cúi đầu cười, "Trước khi em hỏi, anh thật sự chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ, anh rốt cục là thích em từ lúc nào?

Cho nên anh quay về sắp xếp lại một phen, lý luận liên hệ với thực tế, anh hi vọng lần này em có thể tin tưởng lời nói của anh."

Điền Điềm không nói gì, gật đầu."

Em có thể tin tưởng anh không?"

Thiệu Huy sốt ruột đến trán đầy mồ hôi, "Anh là thật sự đã thích em từ rất lâu rồi, còn chuyện của Đường Thước, anh cũng có thể giải thích."

"Anh không cần giải thích."

Điền Điềm ngẩng đầu lên, cố gắng nghiêm túc nhịn cười, "Hôm nay tôi đã gặp Đường Thước rồi, anh ấy đã nói với tôi không ít chuyện."

"Cậu ta...

Cậu ta đã nói hưu nói vượn cái gì rồi?!"

Thiệu Huy đứng bật dậy, thật giống như muốn ngay lập tức chạy đi tìm Đường Thước rồi đánh một trận."

Đúng vậy a...

Anh ấy toàn nói hưu nói vượn."

Điền Điềm liếc Thiệu Huy một cái, "Anh ấy nói anh thích tôi, nhưng tại vì anh bị ngốc, nên mới không biết."

"Cậu ta sao có thể nói anh thích..."

Thiệu Huy lập tức im lặng, lập tức ôm lấy Điền Điềm, "Cậu ta nói anh ngốc chắc chắn là nói bậy, nhưng mà—— anh thích em, cái này không sai."

"Buông ra buông ra..."

Điền Điềm hơi quay người, lại cùng Thiệu Huy ngã lên ghế sofa mềm mại, còn chưa kịp trở mình, lại té lăn xuống ghế."

Không sao chứ!"

Điền Điềm ngã chỏng vó ở giữa hai cái sofa, Thiệu Huy muốn kéo y lên, vung tay lại làm rơi ly trà."

Đi lấy khăn lau đi."

Điền Điềm thở dài, "Tự tôi ngồi dậy là được rồi."

"Anh kéo em..."

"Nhanh đi!

Đừng làm hư sàn gỗ nhà tôi!"

Điền Điềm đạp Thiệu Huy một cái, lúc đó hắn mới chịu đi.Y nhìn theo Thiệu Huy, thấy hắn đã đi thật rồi, lúc này mới chậm rãi chuẩn bị ngồi dậy, y nắm lấy một bên của cái sofa lười để mượn lực, lại nắm phải cái gì đó cưng cứng, cảm thấy thật kỳ quái.Điền Điềm cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, chỉ là theo bản năng tò mò, mở dây kéo, lại kinh ngạc phát hiện bên trong chiếc sofa lười này lại có một lá thư.Trên đó là chữ viết mà y không thể quen thuộc hơn.【 Gửi tiểu Điềm 】Editor: sắp có chuyện để hóng rồi, nhớ lấy khăn các em nhé :)))))))))))))))).
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 81.


Editor: phần tiếp theo rất đau tim QAQ, mấy cưng nhớ mang theo khăn giấy~~~~【 Tiểu Điềm:Em có thích đồ vật trong nhà không?Sắp tới sinh nhật của em rồi, anh Huy trước tiên muốn chúc em sinh nhật vui vẻ.Ngẫm lại thì thời gian luôn trôi qua nhanh như vậy, anh vẫn còn cảm thấy chúng ta chỉ mới kết hôn cách đây không lâu, không nghĩ tới chỉ chớp mắt đã sắp hai năm rồi.Hai năm qua, em từ trường học bước vào xã hội, bất kể là trong công việc hay trong cuộc sống, đều cảm ơn em đã giúp đỡ cho anh.Cám ơn em tiểu Điềm, em đã cho anh sức mạnh.Anh Huy muốn chúc mừng em, vì đã dựa vào nỗ lực của bản thân, được thăng chức một lần nữa, trong vòng hai năm, từ một nhân viên trong phòng trợ lý, giờ đã trở thành tổng trợ lý của anh rồi, không chứa tư tâm mà nghĩ, anh vẫn cảm thấy em cực kì ưu tú.Với góc độ của cấp trên, anh rất vui mừng vì có được một nhân viên như em.Với góc độ của một con người mà nói, anh rất thông cảm cho những khổ cực mà em đã chịu đựng, cũng hi vọng sự nghiêm khắc của anh trong công việc có thể nhận được sự tha thứ của em.Nhưng mà, cho dù anh cố chấp nghĩ rằng những điều anh làm là đúng, anh vẫn sẽ chột dạ.Tiểu Điềm, anh Huy muốn nói xin lỗi em.Công việc của em vốn đã đủ tốt rồi, thế nhưng anh hi vọng em có thể ưu tú hơn, nếu có một lúc nào đó anh đã xúc phạm tới em, anh hy vọng em có thể thông cảm cho anh, anh cũng hi vọng em có thể biết, anh so với bất kì ai đều hi vọng em có thể ngày càng tốt hơn.Em là một người rộng rãi, lạc quan, cẩn thận, tỉ mỉ, có trách nhiệm, biết săn sóc, lại thiện lương, em khiến cho mọi người xung quanh đều cảm nhận được hạnh phúc.

Chúng ta mặc dù là đánh bậy đánh bạ mới ở bên nhau, nhưng anh cũng chưa bao giờ hối hận, thậm chí anh cảm thấy, mọi thứ đều thật là tốt đẹp.Có em ở bên cạnh, giống như trời nắng sau cơn mưa, mới mẻ, thanh mát lại thoải mái.Từ trước đến nay anh đều không nghĩ rằng, cuộc sống hôn nhân có thể làm cho anh vui sướng như vậy.Anh đã từng có cái ý nghĩ sai lầm, anh đã cho rằng kết hôn chỉ là đi tìm một vật trang trí thích hợp, ghép lại với nhau, cứ như vậy mà qua một đời.Nhưng bây giờ anh mới phát hiện, anh đối với em, ngoại trừ thích hợp, còn có anh chẳng hiểu ra sao mà động tâm.Bất kể là mỗi sáng thức dậy đều có em bên gối, là những ngày tháng bận rộn trong công ty, hay những ngày chúng ta cùng nhau đến những khu chợ náo nhiệt để mua thức ăn về nhà nấu, mỗi một lần em xuất hiện trong tầm mắt anh, anh cuối cùng vẫn là không nhịn được nhìn em đến thất thần.Tiểu Điềm, em không được gọi anh là anh Huy trong công ty nữa, vì chỉ cần em vừa mở miệng, anh liền không nhịn được mà nhẹ dạ, em sẽ làm anh mất đi nguyên tắc của mình.Ngày kỉ niệm kết hôn năm ngoái chúng ta chưa kịp tổ chức, thật đáng tiếc, hi vọng năm nay chúng ta có thể trải qua một lễ kỉ niệm thật vui vẻ.Căn nhà này là quà tặng anh chuẩn bị cho em, em thích không?Đúng rồi, em không được nói anh lãng phí tiền đó.Em rõ ràng đã nói, em muốn một ngôi nhà ấm áp, anh vẫn chưa quên đâu.Xin lỗi.Sau khi kết hôn chúng ta đã dọn đi quá vội, khi chọn nơi ở cũng không hỏi đến sở thích của em, chỉ chọn một nơi anh cho là tạm được, nói chung nơi đó vẫn là thiếu một chút hơi ấm.Anh biết em thích sáng sủa, đồ vật cũng là màu tươi sáng, anh đã mua ghế sofa và vật dụng trong nhà mà em đã nói là em thích, cũng đã hỏi qua ý kiến của nhà thiết kế, chuẩn bị hơn một năm, hi vọng vẫn không quá muộn.Con người anh ưu điểm không nhiều, khuyết điểm lại không ít.

Rất nhiều lời anh đều để ở trong lòng, từ trước đều không nói ra, thế nhưng anh hi vọng em có thể biết, trong tim anh đều đã bị em lấp đầy, một khe hở cũng không có, anh nghĩ đời này, chuyện anh đã làm đúng nhất chính là quyết định kết hôn với em.Anh thành kính yêu em.Tiểu Điềm em đã cho anh hạnh phúc và vui sướng, anh hi vọng người đã trao những điều này cho anh, cũng sẽ hạnh phúc như vậy.Cho nên, anh muốn tự tay làm cho em một mái nhà, ngôi nhà của chúng ta.Được không, người anh yêu. 】Editor: mị đã chết lâm sàn, mấy cưng thì sao?

OTR.——————Nước mắt không biết từ lúc nào đã ào ạt chảy ra, thấm lên mảnh giấy đã úa vàng.Y nhớ năm ấy, Thiệu Huy cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, dẫn y đến trước cửa của căn nhà này, ngượng nghịu đến miệng cũng sắp bị đông cứng."

Chúng ta dọn xuống đây ở đi."

"Không cần đâu Thiệu tổng."

Y khi đó lại bởi vì đang tức giận sự nghiêm ngặt lúc ở công ty của Thiệu Huy, quyết định không bao giờ gọi người này một tiếng anh Huy thân mật đó nữa, "Tôi không muốn lại nợ anh."

Lúc ấy, y đã hoàn toàn chìm đắm vào trong tự trách và tủi thân , chỉ muốn đẩy đối phương ra, căn bản không chú ý đến sắc mặt đột nhiên trắng bệch của Thiệu Huy."

Cái gì?"

Điền Điềm còn nhớ lúc ấy y đã rống lên với Thiệu Huy, y đã dùng một loại ngữ khí cay nghiệt mà nói: "Tôi nói tôi không muốn lại nợ anh!

Cũng không muốn ăn cơm anh làm nữa!

Anh cứ an tâm mà đi làm cái chức giám đốc của anh đi!

Không cần phải quan tâm những chuyện khác nữa!"

Y luôn cảm thấy bản thân cực kì oan ức, đương nhiên đã đặt bản thân vào vị trí người bị hại, lại quên mất từ trước tới nay, đối với Thiệu Huy mà nói, hắn cũng là đang lảo đảo đi học cách làm sao để yêu một người.Editor: Hiểu lầm đã qua hết rồi, vậy chắc những chương sau là chuỗi ngày ngọt ngọt ngào ngào rồi, không còn ngược nữa rồi huhu.

Tui buồn 😭😭😭😭.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 82.


Điền Điềm bỗng nhiên ý thức được, tuy rằng y đã yêu Thiệu Huy nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ nói cho Thiệu Huy biết về phần tình cảm này.Bọn họ giống như hai đứa ngốc, đã yêu thương lẫn nhau nhưng lại đi dằn vặt lẫn nhau.Điền Điềm nắm chặt xấp giấy mỏng manh kia, hoảng loạn muốn xóa đi vết tích ẩm ướt kia, nhưng vết nước lại càng lau vết nước lại loang càng lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ướt thành một mảng lớn."

Sao em còn ngồi dưới đất, lại trượt chân nữa sao?"

Thiệu Huy cầm chiếc khăn đã thấm nước vào phòng khách, nhìn thấy Điền Điềm vẫn còn ngồi đó đưa lưng về phía hắn, trong lòng căng thẳng, "Cảm thấy không khỏe thì em phải nói với anh chứ."

Điền Điềm dụi mắt một cái, muốn mở miệng lại phát hiện âm thanh y phát ra không được bình thường."

Tiểu Điềm?"

Thiệu Huy không nghe thấy y trả lời thì ngày càng sốt ruột, chạy nhanh tới mới phát hiện cái người ngượng ngùng tạc mao khi nãy, bây giờ lại ngồi đó một lời cũng không nói mà nước mắt cứ rơi."

Làm sao vậy?"

Thiệu Huy mặc kệ những chuyện khác, lập tức nửa quỳ nữa ngồi lên sàn nhà nơi trà đỗ xuống, hắn cẩn thận nhìn thẳng Điền Điềm, "Em đau lắm phải không?

Có phải đã làm xương bị chấn thương lại không, chúng ta đến bệnh viện khám có được không?"

"Cái gì chứ..."

Điền Điềm chút lúng túng khịt khịt mũi, cổ họng khàn khàn, âm điệu lại có chút kỳ quái, "Tôi không sao."

"Không sao?"

Thiệu Huy vốn còn muốn nói không sao sao lại ủy khuất thành như vậy, lại thấy Điền Điềm ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn đến tim hắn cũng đau.Điền Điềm vẫn không trả lời, chỉ hơi hướng người về phía trước, đặt trán lên vai Thiệu Huy, y hắng giọng một cái, nói."...

Lúc nãy tôi, không cẩn thận nhìn thấy đồ anh bỏ quên ở đây, trên đó có viết tên của tôi, cho nên đã mở ra xem."

Điền Điềm đưa láthư đang cầm trong tay cho Thiệu Huy, "Bức thư này, là gửi cho tôi có phải không?"

Thiệu Huy nhìn thấy lá thư trong tay Điền Điềm mà ngây ngẩn cả người: "Em...

Sao em tìm được nó ?"

"Anh tại sao..."

Điền Điềm lại khóc, "Tại sao cho tôi biết sớm một chút... khiến tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy rồi chán ghét anh, anh không đau lòng sao?"

"Em...

Anh..."

Cuống họng của Thiệu Huy cơ hồ bị tắc nghẽn, chỉ có thể đưa tay xoa xoa hai má ẩm ướt của Điền Điềm, "Đừng khóc, em đừng khóc."

Thiệu Huy chậm rãi vỗ vỗ lưng Điền Điềm, hắn vẫn đang lo lắng cho Điền Điềm: "Em có đau ở đâu không?"

"Có, bây giờ ngực tôi đau quá."

Điền Điềm ôm lấy eo Thiệu Huy, cả người đều nằm trong lòng ngực hắn, "Anh nói phải làm sao bây giờ, tôi đau lòng đến ngực cũng thấy đau rồi."

"Sao ngực em lại đau?"

Thiệu Huy lại cho là thật, sắc mặt đều trắng bệch, "Chúng ta đi bệnh viện!"

Điền Điềm không nhịn được vừa khóc vừa mắng hắn: "Anh sao lại ngốc như vậy chứ!"

"Khi tôi nói ngực tôi đau, điều anh cần làm là phải dỗ tôi a!"

Điền Điềm lại xìu xuống, chậm rãi dựa vào trong lồng ngực của Thiệu Huy, "Sao bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn cứ đầu gỗ như vậy chứ, thực là làm tôi tức chết mà.

Anh có thể thích tôi như vậy thì hãy đối xử với tôi tốt hơn một chút đi...

Thiệu Huy, những lời nói trong bức thư của anh vẫn còn hiệu lực không?

Bảo đảm vẫn chưa qua hạn sử dụng chứ?"

Thiệu Huy nghe Điền Điềm cơ thể vẫn ổn mới thở phào nhẹ nhõm, khó khăn giải thích: "Đương nhiên là vẫn còn hiệu lực rồi rồi...

Anh, cái kia...

Không quên tâm niệm ban đầu, ân, vẫn chưa từng thay đổi."

Điền Điềm nằm trong lồng ngựcThiệu Huy cười ra tiếng."

Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?"

Ở nơi Thiệu Huy không nhìn thấy, y cười rộ lên, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, "Anh Huy của em."

Editor: Tết Trung Thu vui vẻ nha mấy bạn trẻ!!!!!!!!
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 83.


"Anh Huy!"

Điền Điềm đứng trong phòng tắm mở cửa chỉ ló đầu ra, "Lấy giùm em bộ đồ ngủ, em để nó trên giường á."

"Chờ chút."

Thiệu Huy cầm đồ ngủ đi đến, lại thấy Điền Điềm nhìn mình cười ngọt ngào, "Là...

Là bộ này phải không?"

"Đúng rồi."

Điền Điềm nhận lấy liền đóng cửa lại, vừa mặc quần áo vừa nói, "Một lát anh mặc cái gì?

Muốn lên lầu lấy một bộ xuống không, hay là em tìm một bộ cho anh mặc tạm."

"Sao cũng được, tùy em."

Thiệu Huy cười nói, "Không mặc gì càng tốt."

"Vậy anh cút về phòng anh mà ngủ!"

Điền Điềm mở cửa phòng tắm, trừng mắt liếc Thiệu Huy một cái, "Anh đừng có được voi đòi tiên!"

"Anh đùa thôi mà."

Thiệu Huy cười, vò vò mái tóc ướt nhẹp của Điền Điềm, "Nhanh đi sấy tóc, đừng để bị cảm lạnh."

"Em biết rồi, vậy để em đi lấy quần áo cho anh, anh đi tắm đi."

Điền Điềm mặc một bộ pijama hình con thỏ, đẩy Thiệu Huy vào phòng tắm, "Mau đi tắm mau đi tắm."

"Ừm."

Thiệu Huy thừa dịp sượt qua người Điền Điềm, cúi đầu hôn lên má Điền Điềm một cái, "Anh đi tắm đây."

Điền Điềm sợ đến run lên, không nhịn được đánh Thiệu Huy mấy cái: "Nhanh đi!"

"Được...

Ha ha ha...

Vậy anh đi tắm nha."

Điền Điềm nhìn Thiệu Huy đóng cửa, đầu tiên là tức giận nhìn trừng trừng cửa phòng tắm, rồi lại không nhịn được bật cười ra tiếng.——————Điền Điềm thật không nghĩ tới, bên gối mình sẽ xuất hiện một người khác nhanh như vậy, lại còn là cái người ban đầu kia nữa chứ."

Sao vậy..."

Thiệu Huy nghiêng người sang nhìn Điền Điềm bên cạnh, cầm lấy bàn tay y vò vò, "Không ngủ được sao?"

"Ừm."

Điền Điềm cũng nghiêng người sang nhìn hắn, "À mà, lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau như thế này là lúc nào nhỉ?"

"Lúc nào sao..."

Nghĩ lại thì, bọn họ thật sự đã rất lâu không ôn hòa nhã nhặn nằm trên cùng một chiếc giường nói chuyện như vậy rồi."

Đã rất lâu rồi đi."

Thiệu Huy trả lời, lại kéo lấy Điền Điềm ôm vào ngực, Điền Điềm cũng tìm một vị trí thích hợp để làm ổ."

Anh Huy..."

"Hửm?"

Thiệu Huy nghiêng đầu hỏi, "Sao vậy?"

Điền Điềm chậm rãi mở miệng: "Hôm nay Đường Thước tới tìm em, nhờ em nói chuyện với anh."

"Đường Thước?"

Thiệu Huy nhăn mày lại, "Cậu ta tới để làm gì?"

"Anh ấy nhờ em xin anh tha cho công ty châu báu Đường Triều Truyền Kỳ của anh ấy một lần, bảo anh đừng có công tư bất phân."

Điền Điềm xoay người nằm nhoài trên người Thiệu Huy, đâm đâm mấy con thỏ nhỏ trên áo Thiệu Huy, "Anh ấy nhờ em nói với anh, đối với anh, anh ấy một chút ý niệm cũng không có, bảo anh đừng tưởng bở...

Nhưng mà, chuyện anh đã gặp lại anh ấy trước đó sao lại không nói với em?"

"Không phải là người quan trọng gì, nói với em cũng đâu để làm gì đúng không."

Thiệu Huy hôn lên trán Điền Điềm một cái, "Giận anh sao?

Anh xin lỗi mà."

"Sao anh lại nói xin lỗi."

Điền Điềm cười, ngẩng đầu cà cà vào gò má Thiệu Huy, "Sau đó em lại gặp được một người bạn hồi đại học, hiện tại cậu ấy đang dạy trong trường đại học cũ của em...

Anh còn nhớ lúc em nhận được giải thưởng của cuộc thi mô hình toán cao cấp không?"

Thiệu Huy bị Điền Điềm cọ đến ngẩn ngơ: "Nhớ, em còn không phải vì chuyện đó mà vui vẻ một khoảng thời gian dài sao?"

"Diễn!

Anh diễn tiếp đi!"

Điền Điềm nhéo mặt Thiệu Huy, "Nói!

Hạng mục đó có phải do anh tài trợ không?"

Thiệu Huy thở dài, chỉ có thể cười cười: "Tiểu Điềm..."

Điền Điềm không chờ hắn giải thích, hỏi tiếp: "Vậy còn căn phòng này là thì sao?"

Thiệu Huy cười cười không nói gì, chỉ hỏi: "Sao em tìm được bức thư đó vậy?"

"Trả lời em!"

"Muốn làm thì sẽ làm, sao có thể tìm lý do...

Anh chỉ là mong em có thể sống vui vẻ một chút."

Thiệu Huy ôm lấy y, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, "Nhưng hình như anh lại luôn chữa lợn lành thành lợn què, thật xin lỗi em."

"Tại sao...

Tại sao anh lại không nói với em sớm một chút?

Nếu anh nói ra sớm hơn, không chừng chúng ta đã..."

"Những chuyện đó cũng không quan trọng nữa rồi, em không cần phải cảm thấy tiếc nuối hay gì đâu."

Thiệu Huy hôn lên khóe môi Điền Điềm, "Bây giờ em chỉ cần biết rằng, tất cả thời gian rảnh của anh, đều thuộc về em..."

"Ngoài ra—— trái tim anh cũng vậy."

Editor: hu hu hu, con tui biết NÓI ĐÙA rồi mọi người ơi ~~~~~
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 84.


Điền Điềm là một trợ lý cực kì ưu tú, nhưng từ sau khi dọn nhà, rời giường đã trở thành một vấn đề khó khăn với y, bây giờ thì hay rồi, boss của công ty y hiện tại cũng đã ngủ trên giường của y, y lại càng khó rời giường hơn."

Mau tắt báo thức đi."

Điền Điềm đang nằm trong chăn, đạp đạp chân Thiệu Huy, lại kéo kéo chăn, cố gắng trùm đầu mình lại, bịt tai không muốn nghe tiếng chuông báo.Thiệu Huy vươn mình lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn nhìn: "Đã tám giờ?

Muộn như vậy rồi sao."

Hắn luôn dậy rất sớm, rất ít khi tám giờ mới dậy như hôm nay, nếu là những ngày trước, hắn đã nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi làm, nhưng hôm nay—— Thiệu Huy rũ mắt nhìn Điền Điềm đang bọc kín trong chăn ngủ bên cạnh, hắn tắt đồng hồ báo thức, lại nằm xuống, vươn tay ôm lấy y, cà cà vào hõm vai y."

Anh đừng quậy."

Điền Điềm muốn đẩy cái người đang làm phiền mình ra, lại không có chút sức nào, "Anh mau dậy đi làm đi."

"Anh không muốn dậy cho lắm."

Thiệu Huy hôn lên xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo Điền Điềm, "Anh đã nhọc nhằn khổ sở cẩn trọng đều đặn đi làm lâu như vậy rồi, không thể cho anh nghỉ ngơi một ngày sao...

Tại sao hôm nay lại phải đi làm chứ."

"Hôm nay phải đi làm là bởi vì..."

Điền Điềm đưa tay nâng mặt Thiệu Huy lên, thoát khỏi sự quấy rối của hắn, "Bởi vì hôm qua là cuối tuần, anh nhanh dậy đi!

Có nghe không!"

"Biết rồi..."

Thiệu Huy thừa dịp lúc Điền Điềm thu tay về, hôn một cái lên lòng bàn tay y, "Muốn ăn cái gì, anh làm."

"Anh muốn làm gì cũng được."

Điền Điềm trở mình, lại vùi mình vào trong chăn, "Em muốn ngủ tiếp, một lát anh nhớ gọi em dậy."

Thiệu Huy cười trả lời: "Biết rồi, một lát anh sẽ gọi."——————Điền Điềm gửi được mùi thơm từ trong bếp, nằm trên giường dần dần tỉnh lại, y lảo đảo đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn bàn chải đã được bóp sẵn kem, không nhịn được gãi đầu nhìn chính mình trong gương mà cười một tiếng."

Cũng không biết đang cười cái gì."

Xong, y lại lảo đảo đi mở cửa tủ quần áo, mới phát hiện không biết từ lúc nào, Thiệu Huy đã lấy không ít quần áo của y để ở đây."

Anh ấy đem đến lúc nào vậy, cứ lén lén lút lút."

Điền Điềm thì thầm một tiếng, vừa tìm đồ mặc, vừa phối một bộ vest cho Thiệu Huy.Điền Điềm nhìn bộ vest mình phối trên giường, không nhịn được lầm bầm lầu bầu: "Những chuyện khác thì không học được, những việc này lại thành thục đến như vậy...

Không có tiền đồ."

"Cái gì không có tiền đồ?"

Thiệu Huy đang đi đến lại nghe thấy câu này, "Em dậy rồi, ăn cơm thôi."

"Được."——————"Còn kịp đi làm không?"

Đây là lần đầu tiên Điền Điềm ra khỏi cửa muộn như vậy, nhưng ai kêu Thiệu Huy bắt y nhất định phải nhai kĩ nuốt chậm, ăn bữa sáng cho tốt."

Không đến kịp thì thôi."

Thiệu Huy xoay chìa khóa khởi động xe, "Để anh lái, em ngồi..."

Điền Điềm không đợi Thiệu Huy nói xong đã ngồi vào ghế phó lái: "Em ngồi cạnh anh."

"Được."

Rõ ràng vẫn là trên con đường đi làm, nhưng bầu không khí lại đột nhiên trở nên vô cùng thoải mái đến kì diệu."

Ừmmm...

Hôm nay sau khi tan ca..."

Thiệu Huy dừng đèn đỏ, đột nhiên nói, "Chúng ta..."

"Cái gì?"

Điền Điềm nghiêng đầu nhìn hắn, "Sau khi tan ca thì sao?"

Bên tai Thiệu Huy đột nhiên đỏ lên: "Em có muốn...

Đi dạo ở đâu không?"

Điền Điềm mím môi, vẫn không nhịn được cười nói: "Có thể a."

Bọn họ đều đang tưởng tượng buổi hẹn tối nay sẽ tốt đẹp cỡ nào, lại không liệu được cuộc hẹn mà họ mong ngóng không thành, lại còn gặp phải một phiền phức không lớn không nhỏ.Editor: Phư phư phư, muốn hẹn hò?

Đâu có dễ :))))))))))))))) Gặp phiền phức gì đây ta :))))))))))))).
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 85.


"Không hiểu sao hôm nay mẹ anh lại một mực bắt chúng ta phải về nhà nhỉ."

Thiệu Huy đỗ xe vào tầng hầm, áy náy nhìn Điền Điềm đang ngồi bên cạnh, muốn nói lại thôi.Điền Điềm chú ý tới ánh mắt hắn, hỏi: "Sao vậy?"

"Đã hứa tối nay cùng nhau đi chơi, lần này anh lại thất hẹn nữa rồi..."

Thiệu Huy đỗ xe xong, nắm lấy tay Điền Điềm: "

Sau này anh sẽ bù lại cho em...

Không chỉ lần này, những lần trước đây anh cũng sẽ bù đắp cho em."

"Được."

Điền Điềm cười, nắm chặt bàn tay Thiệu Huy.——————Bầu không khí trong Thiệu gia hôm nay cực kì nghiêm nghị, cha mẹ Thiệu đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, gương mặt cũng lạnh như không khí trong nhà vậy, đến mẹ Thiệu bình thường luôn vui vẻ tươi cười hiện tại cũng cực kì nghiêm túc không cười không nói, Điền Điềm cùng Thiệu Huy đều đứng ở huyền quan, không dám bước vào.Nói đến thì, lần trước, khi bầu không khí ở Thiệu gia cũng cứng ngắc như vậy, chính là lần đầu tiên Điền Điềm về Thiệu gia cùng Thiệu Huy."

Đứng ở đó làm gì?"

Mẹ Thiệu mở miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười hiền hòa, "Điềm Điềm mau tới đây, ngồi bên cạnh mẹ này."

Điền Điềm ngẩn người, luôn cảm thấy hình như trong nhà đang có vấn đề, nhưng vẫn thuận theo bước đến, ngồi xuống bên người mẹ Thiệu.Thiệu Huy cũng đi theo, chỉ là hắn không nhận được đãi ngộ tốt như vậy, hắn còn chưa ngồi xuống, chỉ mới hơi khom người đã bị mẹ Thiệu lớn tiếng ngăn cản."

Con đứng đó cho mẹ!"

Mẹ Thiệu tức đến run rẩy, "Ai cho con ngồi?!"

Điền Điềm liếc nhìn mẹ Thiệu, lại nhìn Thiệu Huy đầy mặt vô tội, y ôm vai mẹ Thiệu nhẹ nhàng vỗ về."

Mẹ, có chuyện gì sao, sao lại tức giận đến như vậy?"

Điền Điềm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể khuyên nhủ, "Anh Huy chọc mẹ tức giận sao?

Mẹ nói với con, con giúp mẹ xử lý anh ấy, có được không?"

"Điềm Điềm..."

Mẹ Thiệu nắm lấy đôi tay đang vỗ về bà của Điền Điềm, bà hiện tại đang cực kì đau lòng, lại không nỡ nói một câu khiển trách nào với đứa nhỏ này, "Con đối tốt với mẹ, mẹ đều nhìn thấy đều ghi vào lòng.

Tuy rằng từ trước đến nay mẹ chưa từng nói ra, nhưng mẹ thật sự rất yêu thương con, coi con như con trai ruột mà đối xử, thằng con chết bằm Thiệu Huy này nếu được một nửa như con, mẹ ngủ cũng có thể cười tỉnh..."

Điền Điềm nhìn mẹ Thiệu khổ sở, tuy còn chưa biết là vì nguyên nhân gì, nhưng vẫn cảm thấy lòng mình chua xót không thôi, y ôn hòa cười dỗ dành: "Mẹ, sao lại đột nhiên nói những chuyện đó, mẹ tốt với con, con đương nhiên cũng sẽ tốt với mẹ mà."

"Năm đó con tới nhà ba mẹ, mẹ và ba nó vậy mà lại có thái độ ác liệt với con, còn động thủ đánh con, sau lưng còn tìm chuyện xấu của con để nói, làm con nơm nớp lo sợ, dằn vặt con cả một thời gian dài..."

Mẹ Thiệu giống như bị bản thân nói đến sắp khóc, bà nhìn Điền Điềm, trong mắt đều là yêu thương cùng hổ thẹn, "Mẹ muốn xin lỗi con, là ba mẹ đã sai, đã làm con tổn thương, là Thiệu gia có lỗi với con."

"Sao..."

Điền Điềm không nhịn được viền mắt đỏ lên, "Sao mẹ đột nhiên lại nhắc đến những chuyện này nữa vậy?

Đều đã qua rồi a."

"Không qua được!"

Mẹ Thiệu khóc, hai hàng nước mắt lăn dài, hai tay nắm chặt bàn tay Điền Điềm, "Con ngoan, là ba mẹ đã khiến con chịu khổ mà..."

Nhìn bộ dáng này của mẹ Thiệu, Điền Điềm đau lòng không thôi, y có chút mê man nhìn sang Thiệu Huy, lại thấy người kia cũng đang mơ hồ.Thiệu đổng vẫn luôn trầm mặc rốt cục lên tiếng: "Đừng giấu nữa, chuyện ly hôn của hai con, và cả chuyện năm đó, ba và mẹ con đều biết hết rồi."
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 86.


Mẹ Thiệu vẫn cho là con trai lớn của bà đã tìm được một người bạn đời hoàn hảo, bà cũng nghĩ hai đứa bên nhau vẫn luôn hạnh phúc ngọt ngào.Dù sao thì vào nhiều năm trước, hai đứa nhỏ này đã cùng nhau chịu đựng áp lực, quật cường kiên trì muốn ở bên cạnh nhau, tình cảm trong mắt họ chắc chắn không thể là giả.Nhưng sự thật lại có thể hoang đường như vậy, vật đổi sao dời, đến khi bà đã yêu thương Điền Điềm như con trai ruột của mình, lại cho bà biết mọi thứ từ đâu tới cuối đều chỉ là nói dối, chuyện như vậy, làm sao bà có thể chấp nhận được.Mẹ Thiệu không nhịn được gạt nước mắt, đối diện với bộ dạng an ủi mình của Điền Điềm, trong lòng lại càng khổ sở."

Mẹ...

Mọi người đang nói cái gì vậy?"

"Thằng con chết tiệt!"

Thiệu đổng tức giận vỗ mạnh lên tay vịn, "Đến bây giờ vẫn còn cãi sống cãi chết!

Mấy ngày trước mẹ mày tới thăm nhà mày mới phát hiện hai đứa đã ly thân, đi hỏi thăm mới biết hai đứa vậy mà âm thầm kí đơn ly hôn!

Lá gan hai đứa vậy mà lớn nhỉ, hoàn toàn không để tao và mẹ mày ở trong mắt!"

Thiệu đổng tức giận trợn mắt: "Chuyện ly hôn này hai đứa nghĩ là trò đùa à!

Thiệu Huy, mày đừng hoang đường như vậy!"

"Ba...

Ba nghe tụi con giải thích."

Điền Điềm sợ nhất là khi Thiệu đổng tức giận, nhanh chóng bưng trà đến cho Thiệu đổng, những năm nay huyết áp của Thiệu đổng vẫn luôn hơi cao, Điền Điềm nhanh chóng giúp ông thuận khí, "Đừng nổi giận đừng nổi giận, có gì chúng ta từ từ nói."

Thiệu đổng được Điền Điềm dỗ bình tĩnh lại, chậm rãi nhấp ngụm trà."

Các con..."

Mẹ Thiệu lại không nhịn được nói, "thật sự đã ly hôn rồi sao?"

"Ba, mẹ..."

Điền Điềm không biết phải nói như thế nào, bất đắc dĩ nhìn hai người, "Chúng con..."

"Con và Điền Điềm đã thực sự ly hôn rồi."

Thiệu Huy đột nhiên mở miệng, hắn đi tới bên người mẹ Thiệu, cúi đầu trước ba mẹ hắn: "Không nói trước với ba mẹ, là lỗi của con.

Tất cả đều là lỗi của con."

"Con, con..."

Mẹ Thiệu còn chưa biết phải nói cái gì, lại ngạc nhiên nhìn con mình.Thiệu Huy nghiêng người, hôn lên má Điền Điềm một cái, lại quỳ xuống trước mặt hai người."

Ba, mẹ, con đúng là đã ly hôn với Điềm Điềm."

Thiệu Huy nắm lấy đôi tay đang buông thõng của Điền Điềm, "Nguyên nhân ly hồn đều nằm trên người con, do con không xử lý tốt quan hệ của tụi con, do con không biết quý trọng em ấy..."

Điền Điềm bối rối, phản ứng lại liền muốn dìu hắn đứng lên: "Anh Huy, anh đừng quỳ nữa mà...

Mau đứng lên."

"Nhưng bây giờ, con đang theo đuổi em ấy một lần nữa, cố gắng tranh thủ sự thông cảm tiểu Điềm, hy vọng có thể lại được ở bên em ấy."

Thiệu Huy siết lấy lòng bàn tay Điền Điềm động viên bản thân, ngẩng đầu nói, "Trong quá khứ có một số việc rất khó để giải thích, thế nhưng có một chuyện con rất rõ ràng—— em ấy là người yêu cả đời này của con."
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 87.


Một đời ngạo khí của Thiệu Huy, số lần cúi đầu chịu thua ít ỏi kia, đều liên quan đến Điền Điềm.Cho dù là lúc trước khi hắn come out làm Thiệu đổng tức giận đến bị đánh gãy chân, Thiệu Huy vẫn là cố gắng chịu đựng ngang bướng đứng thẳng, cũng không biết nên nói là quá quật cường hay là quá ngu, chính là nhất quyết chống đối không chịu cúi đầu.Nhưng vào ngày đầu tiên mang Điền Điềm về nhà, Thiệu Huy lại vì Điền Điềm mà quỳ xuống.Rõ ràng khi đó chân hắn vẫn chưa khỏi hẳn, lại cứ nhất quyết quỳ xuống, còn phải chống đỡ cơn thịnh nộ của cha mẹ, nhận hết những lời quở trách cùng đánh đập.Lần thứ hai chính là lần nửa quỳ xin Điền Điềm cho hắn thêm một cơ hội kia.Lần thứ ba chính là hiện tại, Điền Điềm nhìn Thiệu Huy thổ lộ chân thành cùng chắc chắn như vậy, giống như đang nhìn thấy người lúc trước cùng y quỳ ở đây, gắt gao bảo vệ y.——————"Ba, mẹ, là con yêu tiểu Điềm, là con muốn ở bên em ấy, ba mẹ không thể giận chó đánh mèo với em ấy, cách xử lý đó thật sự rất không lý trí, em ấy là vô tội!"

"Nó vô tội?

Nó vô tội vậy tao sẽ đánh mày!"

Thiệu đổng cầm gậy lên muốn đánh Thiệu Huy, chân Thiệu Huy lúc đó vẫn chưa lành, bước đi vẫn còn loạng choạng, đã bị đánh còn không biết trốn."

Đừng đánh!

Đừng đánh!"

Trên mặt Điền Điềm đều là nước mắt, khóc nức nở, y cố gắng chống đỡ chịu đòn cho Thiệu Huy, cây gậy kia đánh lên người y bất quá chỉ đau một chút, nhưng khi đánh lên người Thiệu Huy, tim y như bị ai đó siết chặt, "Bác ơi vết thương của anh ấy còn chưa lành mà!

Đừng đánh anh ấy nữa!"

Thiệu Huy không cho y đỡ giùm mình, gắt gao ôm y vào lòng, không chịu buông tay, lời nói ra như chặt đinh chém sắt, thấm đầy mật ngọt, rửa sạch sành sanh tâm tình xám xịt của Điền Điềm."

Cho dù ba có đánh gãy chân còn lại của con, con vẫn muốn ở bên em ấy!"——————"Còn dám nói cái gì người yêu cả đời!

Vậy chuyện hai đứa lúc đầu thông đồng lừa gạt ba mẹ thì sao!"

Thiệu đổng lửa giận ngập trời, cầm lấy ly nước bên cạnh liền muốn quăng."

Thiệu Vĩnh Quang anh muốn làm gì!"

"Ba!"

Điền Điềm sợ đến run rẩy, vội vàng kéo Thiệu Huy qua chỗ mình.BANG!Ly nước bị đập nát trên sàn nhà, nước nóng chảy lênh láng, trên lưng Thiệu Huy cũng dính không ít nước, cũng may lực tay không chuẩn, không đập lên lưng hắn."

Anh không sao chứ?!"

Điền Điềm nhìn nước nóng còn đang bốc khói dưới đất, sợ đến phát run, "Có bị phỏng không!

Có đau không!"

"Anh không sao."

Thiệu Huy vậy mà bình chân như vại, còn an ủi ngược lại y, "Em đừng sợ, anh vẫn ổn."

"Ba, sao ba có thể quăng ly vào người anh ấy như vậy!"

Điền Điềm nhìn nước nóng cùng mảnh vỡ dưới đất, trong lòng vừa tức vừa sợ, y bình thường ôn hòa nay lại thật sự nổi giận, "Nếu quăng trúng thật thì biết làm sao!

Quăng trúng đầu thật sự có thể chết người đó!"

"Điềm Điềm, con mau dẫn Huy Huy về phòng đi, có bị thương chỗ nào không...

Mau kiểm tra thử, đừng trì hoãn."

Mẹ Thiệu hòa giải, tàn nhẫn trừng Thiệu đổng, "Còn lão già này, cứ để mẹ trừng trị ông ấy!"

Điền Điềm nhịn xuống tức giận gật gật đầu, kéo Thiệu Huy đứng dậy : "Vậy tụi con về phòng trước."

Thiệu Huy không lên tiếng, thuận theo lên lầu.Mẹ Thiệu nhìn hai đứa đã đi lên lầu rồi mới quay đầu lại nói: "Em kêu anh thử coi tụi nó thật sự yêu nhau hay chỉ là giả vờ, em không kêu anh phải doạ tụi nhỏ a!

Anh nhìn Điềm Điềm mà xem, bị anh doạ đến trắng mặt rồi kìa!

Cái ly đó của anh mà làm con em bị thương, em liều mạng với anh!"

Editor: teo biết ngay mừ (-_-/////).Thiệu đổng lúc này lại rất ôn hòa nhã nhặn, một chút tức giận khi nãy cũng không thấy đâu, bình tĩnh nói: "Anh đương nhiên biết chừng mực, em không làm lớn chuyện này lên, làm sao có thể thấy rõ chân tướng đây."

Mẹ Thiệu thở dài: "Anh nói xem hai đứa nó sao tự nhiên lại quyết định ly hôn chứ."

"Ly hôn thì có là gì, em nhìn hai đứa nó mà xem."

Thiệu đổng chậm rãi nhấp ngụm trà, "Có ngu mới tin tụi nó không thương nhau."
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 88.


"Anh mau cởi áo ra cho em xem có bị phỏng không!"

Điền Điềm vừa vào phòng liền muốn cởi áo trên người Thiệu Huy ra, hôm nay vừa tan sở bọn họ đã ngay lập tức tới đây, Thiệu Huy cảm thấy mặc thêm áo khoác quá nóng nên trên người chỉ có một cái áo sơ mi, nước trong ly khi nãy bắn lên áo, dấu vết rõ ràng đến đau lòng.Điền Điềm nhìn nước trên lưng Thiệu Huy, sợ áo dính vào da khi cởi sẽ khiến hắn đau, hận không thể lấy kéo cắt nó luôn."

Không có chuyện gì, anh không sao cả, em không cần lo cho anh, anh thật sự không bị phỏng mà."

Thiệu Huy gỡ nút, tự mình cởi áo ra.

Hắn thật sự không bị phỏng, cũng không biết trong ly nước của cha mình đựng cái gì bên trong, nhìn thì thấy có khói bốc lên nghi ngút, nhưng một chút xíu hỏi nóng hắn cũng không cảm nhận được.Hắn dễ dàng cởi áo ra, trên lưng cũng không có vết bỏng nào, chỉ là có chút ướt.Điền Điềm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vắt một cái khăn ấm lau cho hắn, vừa lau vừa nhịn không được cảm thán: "Anh còn nói từ từ rồi tính, chuyện của tụi mình chắc chắn đã làm ba mẹ rất đau lòng rồi."

"Em không cần sợ, nếu có chuyện gì, anh gánh là được."

Thiệu Huy nhận lấy quần áo sạch Điền Điềm lấy từ trong tủ ra, lại kéo lấy tay y, ôm người vào trong lòng."

Anh đang làm gì vậy?"

Điền Điềm nhẹ nhàng hỏi, một chút phản kháng cũng không có, y dựa vào lồng ngực của Thiệu Huy, nháy mắt mấy cái, viền mắt lại không chút tiền đồ bắt đầu nóng lên, "Khi nãy em sợ muốn chết, anh vậy mà cũng không biết tránh đi, nếu thật sự bị đập trúng thì làm sao bây giờ."

Ngoài mặt y còn tại oán giận chuyện vừa rồi, trong lòng lại nhớ tới những lời Thiệu Huy đã nói mỗi lần quỳ xuống.——————"Ba, mẹ, là con yêu tiểu Điềm, là con muốn ở bên em ấy..."

"Cho dù ba có đánh gãy chân còn lại của con, con vẫn muốn ở bên em ấy!"

"Em không sao chứ, có bị thương hay không?"..."

Anh hi vọng...

Có thể theo đuổi em một lần nữa..."

"Anh chưa từng thật sự hẹn hò với ai, nhưng...

Nhưng anh sẽ cố gắng—— hẹn hò, nắm tay, đi dạo phố, hôn môi, giống như những cặp tình nhân kia, anh đều sẽ cố gắng làm được..."

"...

Anh thật sự rất hi vọng có thể nhìn thấy chúng ta nắm tay nhau đến già, hi vọng đến khi chúng ta đều đã bảy mươi tám mươi tuổi, em vẫn ở bên anh, anh chưa từng xem em như một công cụ, thật sự, anh không tốt chỗ nào anh sẽ nỗ lực thay đổi, chỉ cần em nói với anh, anh đều có thể thay đổi..."..."... con đang theo đuổi em ấy một lần nữa, cố gắng tranh thủ sự thông cảm của tiểu Điềm, hy vọng có thể lại được ở bên em ấy..."

"Em ấy là người yêu cả đời này của con."——————Trong lòng Điền Điềm vừa ngọt vừa đau, y đã tự ti đến thâm căn cố đế, đã không dám tin tưởng vào những lời yêu thương mà Thiệu Huy nói với mình.Điền Điềm cà cà trong lồng ngực Thiệu Huy, nhẹ nhàng xoa xoa đôi mắt."

Anh nói, sao lại có người ngu ngốc như anh vậy...

A!"

Thiệu Huy cúi đầu, không ngừng hôn người yêu đang nằm trong lồng ngực mình."

Anh yêu em."

Editor: Ngọt chết mị rồi QAQ
 
Back
Top Bottom