Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nan Từ - Trương Đại Cát

Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 59.


"Trợ lý Điền, đây là ghi chép của hội nghị vào thứ năm tuần trước."

"Được, cậu để đó đi."

Điền Điềm gật đầu với thư ký nhỏ của tổng quản lý, ngay lập tức dời lực chú ý tới văn kiện trong tay, chỉ là y đã cúi đầu nhưng vẫn cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình, làm y không nhịn được ngẩng đầu lên, "Còn việc gì sao?"

"Không, không không không!"

Thư ký nhỏ nhanh chóng khoát khoát tay, còn đang hoang mang cúi đầu chào y một cái, "Tôi không sao, trợ lý Điền, tôi đi ngay đây."

Điền Điềm nhìn bộ dáng này của thư ký nhỏ, không nhịn được thở dài một hơi, thả tập văn kiện đang che mặt mình xuống.Ai——Tình huống như bây giờ đã kéo dài một tháng, từ khi y bắt đầu đi làm lại, xung quanh y lại thường xuyên xuất hiện loại ánh mắt yên lặng đánh giá này, hỏi thì lại không nói, cúi đầu xin lỗi rồi lập tức bỏ chạy, loạt hành động này rất - cực kì - phi thường không chuyên nghiệp.Mà y thân là một trợ lý chuyên nghiệp, Điền Điềm cũng không muốn đem tình cảm riêng tư đặt vào trong công việc, nhưng toàn bộ phòng quản lý đều nhìn y như nhìn khỉ, y thật sự không chịu được a.Điền Điềm chỉnh lại văn kiện trong tay, nén xuống lửa giận trong lòng, xoay người ra sau, đi đến gõ cửa phòng của tên cầm đầu."

Mời vào."——————"Thiệu tổng, đây là văn kiện của hội nghị đã chỉnh sửa xong."

Điền Điềm đặt văn kiện trong tay lên bàn."

Được, tôi sẽ lập tức xem."

Thiệu Huy đáp một tiếng, lại dời sự chú ý đến văn kiện trên tay.Theo lý thuyết, sau khi đưa xong văn kiện, Điền Điềm sẽ như những ngày trước tự giác đi ra, về lại phòng trợ lý của y, nhưng hôm nay y lại không như vậy, học thư kí nhỏ kia hồi nãy im lặng nhìn chằm chằm y, im lặng nhìn chằm chằm Thiệu tổng."

Làm sao vậy?"

Thiệu Huy không hiểu ra sao ngẩng đầu lên, "Trợ lý Điền còn có việc khác sao?"

"Tôi chính là muốn anh cảm nhận một chút, mỗi ngày bị người khác nhìn chằm chằm là như thế nào."

Điền Điềm đẩy kính mắt lên, "Thiệu tổng, anh đến tột cùng đã đồn đãi cái gì trong công ty vậy?"

"Đồn đãi?"

Thiệu tổng thật oan uổng, nhưng ai kêu Thiệu tổng lúc trước nghỉ làm một tháng, làm cho trên dưới công ty đều biết Thiệu tổng là đi chăm sóc cho Tổng tài phu nhân, hiện tại, Tổng tài phu nhân bí ẩn mà bọn họ vẫn luôn tò mò đã có chút đầu mối, đương nhiên phải đến nhìn một chút rồi."

Thôi, bỏ qua chuyện này đi."

Điền Điềm nhìn thấy Thiệu tổng liền tức giận, "Thiệu tổng ngài làm việc đi, tôi ra ngoài đây."

"Chờ một chút."

"Thiệu tổng còn có chuyện gì sao?"

Điền Điềm xoay nửa người lại."

Tối nay có lịch không?"

Thiệu Huy đàng hoàng trịnh trọng hỏi."

Ngài chờ một chút."

Điền Điềm lật xem lịch trình vẫn luôn mang theo bên người, "Trước mắt đêm nay không có việc."

"Vậy cứ giữ trống đêm nay, một lát đi với anh tới một buổi tiệc."

"Vâng, Thiệu tổng."

Điền Điềm gật gật đầu, tham gia buổi tiệc thôi mà, chuyện thường tình.Nhưng, đến tối y lại không nghĩ như vậy nữa.Khà khà khà.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 60.


"Cảm ơn các vị đã đến tham gia buổi tiệc ngày hôm nay..."

Điền Điềm nhìn đại minh tinh vô cùng dẻo miệng trên đài, có chút mơ hồ.Y đưa tay đâm đâm Thiệu Huy âu phục chỉnh tề bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Bữa tiệc tối nay là sao?"

Thiệu Huy ngước cằm, ra hiệu với Điền Điềm: "Mừng một năm khánh thành của W&H, Chân Hân mời chúng ta tới."

"Sao lại giống như là..."

Điền Điềm nhìn một vòng, bốn phía đều là champagne, hoa hồng, bánh kem, nỗ lực tìm một từ hình dung thích hợp, "Đang tiến hành hôn lễ?"

"Sao có thể là hôn lễ được."

Thiệu tổng cười cười, giải thích với y, "Chỉ có điều, ngày khánh thành của W&H cũng là ngày kỉ niệm kết hôn của Chân Hân." (Editor: anh nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi anh Huy ạ.)——————Chân tổng đã kết hôn, chuyện này Điền Điềm đã biết từ lâu, trước khi y và Thiệu Huy cử hành hôn lễ, y đã nhìn thấy nhẫn kết hôn trên tay Chân tổng rồi, chỉ là vị kia nhà Chân tổng y vẫn luôn chưa được nhìn thấy, chỉ thấy một Thẩm tiên sinh thường xuyên bên cạnh xưng anh em* với Chân tổng mà thôi. (*: anh em ở đây là anh trai em trai.) (Editor: có gian tình.)Cũng chính là vị Thẩm Thần đang đứng trên bục giới thiệu kia, giọng nói trầm thấp ấm áp góp vui cho mọi người.Thẩm tiên sinh bỏ ra mười năm, từ một diễn viên không ai biết tới, lần mò, một bước một dấu chân, đã trở thành một đại ảnh đế phái thực lực như hiện tại, cho dù Điền Điềm chưa bao giờ theo dõi mấy chuyện minh tinh, ngôi sao này cũng đã xem qua vài bộ phim của Thẩm tiên sinh.Một ngôi sao lớn như vậy, là ảnh đế nổi tiếng cả nước, xuất hiện ở đây, làm MC cho buổi lễ cũng không tính là kỳ quái.Đặc biệt là khi Điền Điềm nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay của đại ảnh đế Thẩm, y lại càng không cảm thấy kì quái nữa, chuyện này lại trở thành chuyện đương nhiên rồi.Dù sao thì, chiếc nhẫn trên tay đại ảnh đế Thẩm cùng nhẫn kết hôn trên tay Chân tổng cũng giống nhau như đúc."

Chân tổng cùng Thẩm Thần, hai người bọn họ..."

Điền Điềm vẫn còn cảm thấy có chút khó tin, dù sao tính cách của hai người này cũng coi như là khác nhau một trời một vực, đại ảnh đế Thẩm vẫn luôn nói giữa hai người là tình anh em, lại bị Chân Hân ghét bỏ từ trước đến giờ, Điền Điềm thật sự không hiểu nổi, hai người kia vậy mà đã cưới nhau nhiều năm như vậy.Thiệu Huy buồn bực cúi đầu nói với y: "Anh vẫn luôn nghĩ em đã biết hai người bọn họ là một đôi, dù sao hai người họ chưa bao giờ thấy người này mà không thấy người kia."

"Tôi sao lại..."

Điền Điềm lười cãi nhau hắn, dù sao nói với hắn, hắn cũng không hiểu, chỉ bất mãn nói, "Sao anh không nói sớm cho tôi biết, tay không tới dự tiệc thật không tốt chút nào."

"Em không cần chuẩn bị quà làm gì."

Thiệu Huy cười cười, "Hôm nay chỉ là tụ họp bạn bè mà thôi."

Điền Điềm nhìn khách mời ngồi đầy phòng, không tin cái mà Thiệu tổng gọi là tụ họp bạn bè, lại không nghĩ rằng sau khi ảnh đế Thẩm xuống đài mới cho những người cấp cao trong công ty lên, mà y và Thiệu Huy lại bị ảnh đế Thẩm đến tự mình đưa đi."

Thiệu tổng, trợ lý Điền, bên này."

Thẩm Thần vừa khách khí lại nhiệt tình bắt chuyện với họ, "Chân tổng nhà tôi đang chờ các cậu ở bên kia kìa." (Editor: hmmmmm, ai công ai thụ đây?)Bọn họ cùng đi qua, mới nhìn thấy mặt của Chân Hân lại trực tiếp bị đẩy lên xe."

Chúng ta đi đâu vậy?"

Điền Điềm ngày càng không hiểu nổi, tối nay tới đây để làm gì vậy.Thiệu Huy không nói lời nào, lại cười vỗ vỗ vai y.Ảnh đế Thẩm ngược lại rất đắc ý, vừa lái xe vừa trả lời: "Đi tổ chức tiệc sinh nhật cho mấy đứa con bảo bối của Chân tổng nhà tôi."

Điền Điềm không tìm được chút manh mối nào——Cái gì gọi là mấy đứa con bảo bối?Nhìn bộ dáng y đầu óc mơ hồ, Chân tổng luôn lạnh nhạt cũng không nhịn được cười, giải thích: "Chính là những tác phẩm do tôi thiết kế, tôi mới mở một cuộc triển lãm tư nhân, Thiệu Huy không nói gì với cậu sao?"

Điền Điềm trừng Thiệu Huy một cái, lại bị người ta nắm tay.Y còn muốn nói gì đó, lại bị chiếc nhẫn trên tay Thiệu Huy làm cho đứng hình một lát, y im lặng trở lại.Y thật sự muốn biết, trong triển lãm của Chân Hân, có câu chuyện của【TS 】hay không.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 61.


Năm đó, hôn lễ của y và Thiệu Huy được tổ chức rất vội vàng.Điền Điềm gần như không giúp được gì, thị thực, hôn lễ, yến hội, đều do một tay Thiệu Huy xử lý.Điền Điềm còn nhớ lần đầu tiên y nhận được chiếc nhẫn, đã là đêm trước lễ cưới.Chiều hôm đó y mới thử xong lễ phục, cả người đều cứng ngắc mệt mỏi, tinh thần lại thập phần phấn khởi.Đây là lần đầu tiên Điền Điềm được ra nước ngoài, vừa hưng phấn vừa kinh hoảng, cả đoạn đường dài đã làm cho y mệt mỏi rất nhiều, y không quen ngồi những chuyến bay quốc tế đường dài như vậy, cũng không thích ứng với sự thay đổi khí hậu cùng sai lệch múi giờ này, đồ ăn nước ngoài cũng không ngon như trong tưởng tượng.Nhưng mặc dù tất cả đều không tốt, Điền Điềm vẫn không có một câu oán than nào, bởi vì có người kia bên cạnh, tất cả không tốt đẹp đều có thể khiến y mãn nguyện hài lòng.Điền Điềm bây giờ đã gần ba mươi tuổi, thật khó có thể tưởng tượng bản thân khi vẫn còn đặt tình yêu lên trên hết kia là như thế nào, nhưng vào lúc ấy y thật sự đã bị Thiệu Huy làm cho mê mẩn choáng váng.——————Anh Huy nói gì đều đúng cả.Chỉ cần có anh Huy bên cạnh, bất kì chuyện gì y cũng không cần phải lo lắng.——————Điền Điềm thậm chí còn tận lực quên đi khởi đầu không mấy tốt đẹp của bọn họ, giả như bọn họ cùng những cặp đôi khác không hề khác biệt.Chỉ là, giả cuối cùng cũng là giả, khi y cầm được cái hộp nhẫn bằng giấy kia, trong lòng vẫn là nhói lên một cái.Như một chiếc khăn đang thấm đầy nước, đột nhiên bị người khác vặn một cái, nghẹn đến ngực căng đau, không thở nổi.Thiệu Huy đã từng đã nói với y: Hắn phải cho người yêu của hắn những thứ tốt nhất.Y chỉ là một thứ hàng nhái dùng trong lúc khẩn cấp, vì vậy cũng chỉ có thể dùng những thứ mà người khác đã vứt bỏ.Y không có tư cách để khổ sở, không phải sao.Nhưng dù sao y vẫn rất mâu thuẫn, Điền Điềm chỉ mang nó một lần trong lễ kết hôn, sau đó đã cất chiếc nhẫn khắc hai chữ【TS 】này đi.Một nửa là bởi vì khổ sở, nửa kia cũng là vì tức giận.Y không muốn tin Thiệu tổng đến một chiếc nhẫn kết hôn mới cũng không thể mua nổi, lại càng không muốn tin Thiệu tổng sẽ vì y mà bỏ ra một số tiền lớn để mua chiếc nhẫn kết hôn mới.Chiếc nhẫn là một khúc mắc mãi vẫn không giải được trong lòng Điền Điềm, thế nhưng đêm nay, khúc mắc này cuối cùng cũng được mở.——————Người thiết kế chiếc nhẫn cười nói cho y biết."

Vốn là muốn khắc【ST 】nha, nhưng một là không phù hợp với chủ đề 'Thiên Sứ', sửa thì lại tiếc, một lí do khác là do tên Thiệu Huy kia kiên trì muốn để họ của cậu ở phía trước...

Mặt trong của bộ sưu tập này vốn đã được in để một cặp nhẫn có thể ghép thành hình trái tim, cậu ta nói đặt 'T' ở phía trước, là có thể đem cậu—— ""Đặt ở trong tim."(Editor: chắc tui không cần giải thích lại 'TS' là gì đâu nhỉ :]).
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 62.


"Thiệu Huy cũng thật là, trong quá trình đúc nhẫn cậu ta cứ liên tục hối thúc mãi, vốn thời gian cần để hoàn thành không nhanh như vậy đâu, cậu ta lại bắt tôi phải đốc thúc nhân viên, còn nói nếu tiến trình cứ chậm như vậy sẽ không kịp lễ cưới...

Mới vừa làm xong đã bị cậu ta đoạt đi, đến cái hộp cũng không lấy, cậu nói cái người đó có phiền hay không!"

Chân Hân lắc lắc rượu vang trong tay, cười nói, "Lúc đó tôi đã hỏi cậu ta chu vi của chiếc nhẫn là bao nhiêu, cậu ta còn không hiểu tôi đang hỏi gì, cách mấy ngày mới đưa tôi một đoạn len, nói với tôi—— dài như vậy là được...

Ha ha ha ha."——————Điền Điềm nhớ ra, thực sự đã có chuyện như vậy.Có một lần, Thiệu Huy mặt mày nghiêm túc nói chuyện với y."

Em qua đây một chút."

"Sao vậy anh Huy?"

Y nghe lời đi qua, thấy Thiệu Huy cầm một đống len rối tung nhìn y."

Giúp anh quấn nó lại đi ."

Thiệu Huy ho khan một tiếng, hắng giọng một cái, "Anh...

Mẹ anh muốn dùng."

"Dì muốn đan áo len sao?"

Điền Điềm cảm thấy Thiệu tổng với đống len này cùng xuất hiện trong một khung cảnh thật không thích hợp chút nào, vừa muốn cười lại cảm thấy không được cười, chỉ có thể nghẹn đến mặt đỏ."

Làm sao vậy?"

"Không...

Không có gì, khụ khụ."

Điền Điềm thiếu chút nữa bị chính mình làm sặc, "Em giúp anh quấn lại."

"Ừm."

Thiệu Huy gật đầu, yên lặng cùng Điền Điềm quấn lại đống len rối kia.Điền Điềm thấy Thiệu Huy không nói gì, y cũng ngoan ngoãn mà bảo trì trầm mặc."

Đây, em cầm chỗ này."

Thiệu Huy tìm thấy đầu của cuộn len, đột nhiên mở miệng, bảo Điền Điềm nắm lấy nó, bản thân lại cầm lấy phần sau, thắt một cái nơ bướm trên ngón tay đeo nhẫn của y."

Anh làm gì vậy?"

"Không có gì."

Thiệu Huy không nhìn vào mắt y, "Thắt cái nơ để một lát không cần tìm."

"Ò."

Điền Điềm gật gật đầu, ngốc nghếch cởi nơ bướm ra, "Cho anh."——————"Thì ra là dùng trong chuyện này."

Điền Điềm lầm bầm lại bị Chân Hân nghe thấy, đối phương dừng lại lời đang nói, lại cụng ly với y một cái."

Tiểu Điền, tôi dù sao cũng có thể coi là lớn hơn cậu mấy tuổi, có vài lời tôi nói, cậu thật sự nghe lọt tai thì không nói, nhưng nếu không muốn nghe, coi như là do đêm nay tôi uống nhiều rồi, cứ cho là cậu đã nghe tôi kể truyện cười vậy thôi."

Điền Điềm rũ mắt xuống, nhấp một ít rượu vang: "Anh cứ nói."

"Kỳ thực có lúc, giữa người và người sẽ xảy ra mâu thuẫn, nguyên nhân không phải từ đâu xa, chỉ là do chúng ta đứng ở những góc độ khác nhau, mỗi người đều chỉ nhìn theo cách của chính mình..."

Chân tổng uống hết ly rượu, híp mắt nhìn Thẩm Thần đang nói chuyện với Thiệu Huy ở bên kia, "Hay là lấy chuyện của tôi làm ví dụ đi."

"Vâng?"

Điền Điềm thuận theo ánh mắt của Chân Hân nhìn qua."

Tôi và cái người họ Thẩm kia, đã ở bên nhau mười năm rồi.

Thế nhưng mới bắt đầu anh ta đối với tôi, là lòng không cam, tình không nguyện..."

"Tại sao?"

Điền Điềm hiếu kỳ hỏi, dù sao từ trước tới nay, chỉ cần y nhìn thấy Thẩm Thần, chỉ thấy người đó như là một miếng thuốc dán dính lên người Chân Hân, muốn tách cũng tách không ra, một chút cũng nhìn không ra cái gọi là không tình nguyện."

Cậu có thể tưởng tượng được không, lúc bắt đầu tôi vì muốn ở bên anh ấy, nên đã bỏ tiền ra để bao dưỡng anh ấy."

Chân Hân nói đến đây, gương mặt không thích cười cũng phải nhoẻn miệng, "Tôi mấy năm trước vẫn cho là anh ấy tốt với tôi là vì tiền, anh ta lại cảm thấy tất cả tình cảm tôi đối với ảnh đều là hư tình giả ý, mà trên thực tế..."

Chân Hân nói còn chưa dứt lời, Thẩm Thần ở bên kia đã bước tới, Thẩm Thần vẫn luôn cười nói vui vẻ, lần này lại mặt đầy nghiêm túc, một tay nắm lấy bả vai Chân tổng, một tay lấy đi ly rượu trong tay người kia: "Không được uống nữa, một lát lại khó chịu cho coi."

"Ai cần anh lo."

Chân Hân mặt lạnh nhíu mày, trong ngoài bất nhất, cũng không uống rượu nữa, quay mặt nhìn Điền Điềm: "Mà trên thực tế, có những lúc, sự thật so với những gì cậu tưởng tượng còn tốt đẹp hơn rất nhiều..."

Chân Hân thấy Thiệu Huy cũng nhìn qua bên này, vỗ vỗ vai Điền Điềm: "Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, các cậu chăm chỉ cùng nhau đi dạo nhiều một chút, sẵn tiện chăm sóc việc mua bán của tôi một chút cũng được."

Thiệu Huy không biết Chân Hân đã nói cái gì với Điền Điềm, hiện tại sắc mặt y sao lại khó nhìn như vậy.Thiệu Huy có chút lo lắng, đỡ bả vai y hỏi: "Làm sao vậy?

Không thoải mái sao?"

"Anh..."

Điền Điềm không hề nhúc nhích, cứ như vậy bất mãn dựa vào người hắn, rũ mắt nhìn cái nhẫn trên tay hắn, "Anh đưa nhẫn cho em nhìn một chút."

"Hả?"

Thiệu Huy có chút sững sờ, vẫn là đem nhẫn cởi ra.Hắn đã mang nó rất nhiều năm, trên ngón tay nơi đeo nhẫn cũng đã có một vòng trắng bóc.Điền Điềm nhận lấy, bên trong chiếc nhẫn của Thiệu Huy cùng với chiếc của y gần như đều giống y nhau, nhưng chữ bên trong lại được khắc ngược.【ST 】Điền Điềm nhìn chữ được khắc trên mặt trong của chiếc nhẫn, từ từ ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong mắt mơ hồ lại rõ ràng, gian nan mở miệng."

Chiếc nhẫn này, anh mua cho ai?"
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 63.


Điền Điềm chưa bao giờ nghĩ rằng thời gian khi chờ đợi lại dài dằng dặc như vậy.Bọn họ rõ ràng chỉ mới đứng ở đây, khúc dương cầm bên tai một nhịp cũng chưa kịp đổi, nhưng y lại cảm thấy như mình đã đợi rất lâu, đợi đến cả người đều cứng ngắc, thậm chí ngay cả lòng bàn chân cũng bắt đầu tê ngứa.Thiệu Huy kinh ngạc phát hiện, bả vai người đối diện đang run rẩy.Là hắn quá sơ sót, lại không nghĩ tới chỉ cần một vấn đề đơn giản như vậy đã có thể khiến Điền Điềm sợ đến thế.Triển lãm tư nhân tuy không mời nhiều người, nhưng vẫn sẽ có người nhìn trước ngó sau nghe ngóng.

Thiệu Huy thấy đã có nhiều người nhìn về phía bọn họ mà đánh giá, đưa tay khéo người vào lòng, chặn lại ánh mắt của những người khác."

Chúng ta đi chỗ khác từ từ nói."

Thiệu Huy ra hiệu với Chân Hân, quay đầu đi đến phòng chuẩn bị cho khách, Điền Điềm cứ ngốc ngốc đi theo hắn, đến tiếng bước chân cũng không nghe được.——————Cạch.Thiệu Huy đóng chặt cửa, mở đèn trong phòng lên.

Hắn cúi đầu nhìn người đang nép vào ngực mình, lại phát hiện sắc mặt Điền Điềm trắng bệch, chỉ đứng đó mà không nói lời nào."

Ngồi xuống rồi chúng ta nói chuyện được không?"

Thiệu Huy thả chậm tốc độ nói, nhẹ nhàng vỗ lưng Điền Điềm, "Em thả lỏng một chút, anh đau lòng."

Điền Điềm nghe thấy ba chữ cuối đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lại không có tia vui mừng nào, ngược lại đầy hoài nghi, Thiệu Huy thở dài.Thiệu Huy cuối cùng cũng bỏ qua ý định ngồi xuống, cứ như vậy dựa lưng vào cửa, noi theo ánh sáng ấm áp tỏa ra từ đèn tường, đôi tay đang đặt trên vai Điền Điềm chậm rãi trượt xuống eo y, ôm y càng chặt hơn, rồi đẩy lưng ra tạo một khoảng cách.Thiệu Huy cúi đầu, làm lại cái việc mà hắn đã lén lút làm qua vô số lần, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán Điền Điềm."

Nhẫn kết hôn của chúng ta, đương nhiên chỉ có hai chủ nhân."

Ánh mắt Thiệu Huy rơi xuống đôi mắt đang mở lớn của Điền Điềm, giọng nói cũng tan thành mật ngọt, "Một người là anh, còn lại chỉ có em, chưa từng là người khác."

"Có mấy lời anh không biết phải nói thế nào, phải nói thế nào mới có thể biểu đạt tâm ý của anh."

Thiệu Huy cười khổ, "Nhưng mà, có thể cho anh cơ hội để cố gắng một chút không?"

"Cái gì...

Cái gì gọi là cố gắng một chút?"

"Trước hết, anh không hề đem em làm bia đỡ đạn, trong lòng cũng chưa bao giờ chứa qua người khác, hay coi em là vật thay thế gì đó.

Trong cuộc hôn nhân này, anh biết anh có quá nhiều tật xấu, thế nhưng có một việc anh hi vọng em biết..."

Thiệu Huy lấy một hơi thật sâu, giọng của hắn rất trầm, như là từ nơi sâu xa nào đó truyền tới, tâm sự mà hắn chôn giấu nhiều năm giống như không đợi được nữa mà muốn nhảy ra ngoài."

Người anh quan tâm chính là em, trong lòng chỉ có em, người anh yêu cũng là em."

Anh đem tâm sự của mình nói ra, em còn có thể lắng nghe một chút được không?
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 64.


"Anh nói anh yêu tôi?"

Ngoại trừ hoang đường, Điền Điềm không còn biết dùng từ gì để hình dung."

Anh nói anh yêu tôi!"

Điền Điềm đẩy người trước mặt ra, đứng bật dậy, nhưng vì y đứng lên quá gấp, trước mắt cũng biến thành màu đen, đến hai chân cũng run rẩy."

Anh sao lại...

Anh sao lại có thể nói ra được câu này!"

Điền Điềm cảm thấy hiện tại máu nóng toàn thân ngay lập tức dồn hết lên đầu, "Anh hoàn toàn là đang trốn tránh trách nhiệm!"

"Em đừng gấp, anh..."

"Tôi không muốn nghe, cũng không cần anh nói mấy lời ngọt ngào dối trá này để dụ dỗ tôi, anh nói chiếc nhẫn này của ai là của người đó sao, anh nói mua cho tôi thì muốn tôi tin sao?

Tôi làm sao biết những gì anh nói là thật hay giả!

Nếu như anh mua nó cho Đường Thước, bây giờ lại nói là cho tôi thì sao!"

Điền Điềm hai mắt đỏ hoe trừng to, "Dựa vào cái gì mà tất cả những câu anh nói tôi đều phải tin?

Thiệu Huy!

Có phải anh nghĩ chỉ cần một câu giải thích của anh, tôi lập tức có thể tha thứ cho anh như anh muốn, sau đó sẽ lại cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho anh?"

"Tám năm!

Tôi ở bên anh đến tận tám năm!

Trong tám năm đó anh có lần nào nói anh quan tâm tôi không?!

Anh chỉ coi tôi là trợ lý của anh, anh từng đặt tôi vào vị trí người yêu một lần nào chưa?!

Tất cả những ngày lễ trong tám năm nay, sinh nhật của người nhà anh, dù lớn hay nhỏ cũng chỉ có mình tôi ăn mừng, anh có từng quan tâm đến sinh nhật của tôi không!

Anh vừa nói đau đầu tôi liền bận trước bận sau chăm sóc cho anh, mỗi khi thời tiết thay đổi anh nói chân anh đau, đều là tôi tìm tất cả mọi biện pháp để chăm sóc cho anh, còn anh có lần nào quan tâm tôi có khỏe hay không sao!?

Đúng vậy, anh không yêu Đường Thước, trong lòng anh có cha mẹ anh có em trai anh, vậy thì tôi ở chỗ nào?

Các người là người một nhà, dù có đánh gãy xương thì gân vẫn còn nối, mà tôi chẳng qua chỉ là một món đồ mà các người có thể tiện tay sử dụng, lại không nỡ vứt bỏ mà thôi!

Anh moi lương tâm của anh ra mà nhìn --" Điền Điềm rống khàn cả giọng, đầu óc choáng váng, "Anh chính là yêu tôi như vậy sao!

Hả?"

Thiệu Huy cảm thấy chỉ cần đối mặt với Điền Điềm, hắn luôn là trăm miệng nhưng lại không có một lời nào để nói, mỗi một lần, chỉ cần đối mặt với một Điền Điềm gần như là moi tim ra để nói với hắn, đều giống như là từ trong tim hắn cắt đi một miếng thịt, làm cho hắn không nhịn được mà nghĩ, những gì hắn tự cho là thỏa hiệp và nhượng bộ, lại là một con dao sắt nhọn treo giữa hai người, bay qua bay lại, khiến cả hai người đầy máu, máu chảy ra tụ thành dòng sông, vô tình đem bọn họ tách ra."

Xin lỗi."

Thiệu Huy cúi đầu, chậm rãi nắm lấy bàn tay của Điền Điềm, "Cho dù em không tin anh đến như thế nào đi nữa, anh cũng không có cách nào buông tay em ra."

"Anh thật vô liêm sỉ!"

Điền Điềm muốn giật tay mình ra khỏi tay Thiệu Huy, lại bị người kia nắm càng chặt, "Anh cho rằng chỉ với những lời giải thích dối trá này thì tôi sẽ tha thứ cho anh sao?

Tôi nói cho anh biết-- không bao giờ!"

"Đừng dằn vặt bản thân như vậy nữa."

Thiệu Huy không để ý đến sự giãy dụa của Điền Điềm mà ôm y vào trong ngực, hắn thấp giọng nói, "Anh thừa nhận lúc trước anh là một người yêu không đủ tư cách, nhưng ít nhất em phải cho anh một cơ hội chứ, có đúng không?"

"Dựa vào cái gì?"

"Dựa vào anh yêu em."

Thiệu Huy chậm rãi lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ vốn bị Điền Điềm lén lút giấu trong ngăn kéo đặt vào lòng bàn tay y."

Em cũng yêu anh."
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 65.


Điền Điềm không muốn thừa nhận, nhưng thực ra, vào lúc cất cặp nhẫn này vào hộc tủ, sâu trong tim y vẫn luôn ôm một tia hi vọng không thể nói ra.Có lẽ, có lẽ sẽ có một ngày, Thiệu Huy có thể vô tình phát hiện ra chúng, cũng như phát hiện ra tâm ý của y.Nhưng, khi cặp nhẫn này thật sự nằm trong tay Thiệu Huy, lại được hắn cầm đến trước mắt y, y lại cảm thấy tim mình hẫng một nhịp, cảm thấy như cả cơ thể đang được ngâm trong chén hoàng liên* nước đường, không nói được là ngọt nhiều hơn, hay là đắng nhiều hơn. (*Hoàng liên: một vị thuốc bắc cực kì đắng.)"Anh...

Sao anh lại tìm được nó ?"

Điền Điềm nói hết câu, đôi mắt cũng cảm thấy chua chua, y đột nhiên cảm thấy thở không nổi, tất cả phẫn nộ khi nãy đều như một trái bong bóng bị đâm một nhát, khí từ bên trong bay hết ra ngoài, cả người đều khó chịu, từ trên xuống dưới đều không còn chút sức lực nào, y không nghĩ rằng, cũng không dám nghĩ rằng, tình cảm của y đối với Thiệu Huy, một ngày nào đó lại trở thành vũ khí đánh bại y.Bởi vì y yêu người này, vì vậy y nên tha thứ cho hắn.Bởi vì y yêu người này, y nhất định phải thỏa hiệp trước hắn.Y thậm chí không có quyền từ chối, đối phương bước về phía trước, y sẽ ở phía sau chờ đợi, chỉ cần đối phương quay đầu lại, y sẽ lập tức nghênh tiếp.Tại sao lại có thể như vậy?Lẽ nào cả đời này y đều phải sống trong những ngày tháng vẫy đuôi cầu xin người này yêu thương mình sao?Không, y không muốn.Y tuyệt đối không muốn.Nếu Thiệu Huy chỉ coi y là món đồ chơi gọi liền đến đuổi liền đi, y thà triệt để buông tay đoạn tình cảm này.Dù cho cả đời này cũng không gặp được người nào có thể khiến mình yêu như hắn nữa, y cũng không muốn tiếp tục sống trong run rẩy sợ hãi, mỗi ngày đều phải gồng mình chiến đấu nữa.Điền Điềm rơi vào trầm mặc, y gần như cũng đã nhìn thấy được nửa cuối đời cô đơn không chỗ nương tựa của mình, nhìn thấy mình trở thành một ông già chẳng ai cần tới, ở nơi không ai để ý, một mình sống đến cuối đời.Hốc mắt y nổi lên một tầng nước, nhưng một giọt cũng không rơi.——————Thiệu Huy rất sợ mỗi khi Điền Điềm trầm mặc, thấy Điền Điềm một lời cũng không nói, chỉ rưng rưng đứng đó, đáy lòng Thiệu Huy từng trận kinh hoảng, hắn mãnh liệt cảm nhận được, hắn sắp mất đi người hắn yêu.Hắn rõ ràng đã học theo người khác, đã từ từ thay đổi, chỉ để Điền Điềm có thể ở lại bên cạnh hắn, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy người này sắp lập tức biến mất, vĩnh vĩnh viễn viễn không thuộc về hắn nữa.Thiệu Huy nắm chặt tay, hộp nhẫn trong tay bị siết thật chặt, một tay khác cầm lấy đôi tay của bảo bối trong tim hắn, trịnh trọng mà quỳ xuống.Rầm.Động tĩnh của Thiệu Huy đánh nát tưởng tượng về tương lai bi thảm của Điền Điềm, y cúi đầu, nhìn Thiệu Huy đang quỳ trước mặt mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, y đã thấp hèn mà hi vọng, người này sẽ lại ngang ngược không biết lý lẽ tự cho là đúng bắt ép y một lần nữa, như vậy mới có thể khiến y triệt để tuyệt vọng với mối tình này, vì vậy Điền Điềm nói: "Anh lại muốn làm gì?"

"Anh..."

Cổ họng Thiệu Huy đột nhiên bị nước mắt làm nghẹn lại, hắn rõ ràng đã cực kì nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, nhưng vào lúc mở miệng lại không ngăn được nghẹn ngào, "Anh hi vọng...

Có thể có thêm một cơ hội nữa để theo đuổi em..."

"Anh chưa từng thực sự nói chuyện yêu đương với ai bao giờ, nhưng...

Nhưng anh sẽ cố gắng—— hẹn hò, nắm tay, đi dạo phố, hôn môi, làm những việc mà những đôi tình nhân khác sẽ làm, anh đều sẽ cố gắng làm được..."

Giọng nói của Thiệu Huy run run, thoạt nhìn chẳng giống như một lãnh đạo nhìn xa trông rộng chút nào, hắn bây giờ chỉ là một người đàn ông bình thường muốn theo đuổi y, hắn cũng đang cảm thấy bất an và lo sợ, "Mỗi lần em tức giận, anh vẫn luôn rất khó chịu, nhưng lần nào anh cũng không thể nói gì để em vui trở lại, nhưng anh thật sự rất hi vọng chúng ta có thể dắt tay nhau đến già, hi vọng đợi đến khi bảy mươi tám mươi tuổi, em vẫn ở bên cạnh anh, anh chưa từng nghĩ qua em là công cụ hay gì cả, thật sự, anh có chỗ nào không tốt anh sẽ nỗ lực thay đổi, anh không tốt chỗ nào em hãy nói cho anh biết, anh đều có thể thay đổi..."

Tim Điền Điềm run lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống."

Anh không muốn phản biện cái gì cả, tiểu Điềm, mỗi khi em oan ức em khổ sở, em đều có thể nổi nóng với anh, dù là động tay động chân cũng không sao cả.

Anh sẽ chờ em ở bên cạnh em, sẽ cố gắng thay đổi, chờ đợi sự tha thứ của em, cho dù em cả đời này đều không nguôi giận, ngày ngày đều cáu kỉnh với anh cũng chẳng sao..."

Thiệu Huy lau mặt, nước mắt thấm ướt cả ống tay áo, "Em đừng không cần anh, có được không?"

"Anh sao lại có thể như vậy a..."

Còn cố tình trong lúc y muốn một dao cắt đứt tình cảm của hai người nói ra những lời này, làm cho cả trái tim y đều nhũn cả ra.Điền Điềm nỗ lực nghiêm túc trở lại:"Tôi không dễ dàng nhẹ dạ như vậy anh có biết không?"

"Tiểu Điềm."

"Anh đứng lên cho tôi!"

"Tiểu Điềm."

"Anh không đứng lên tôi sẽ lập tức không cần anh nữa!"

"Tiểu Điềm..."

"Anh lay ống tay áo của tôi làm gì?!

Chân của anh không thể chịu được chấn động mạnh như vậy anh có biết không?!

Đau rồi ai lo cho anh?"

Thiệu Huy mím mím môi, thấy mặt Điền Điềm không được tự nhiên mà đỏ hồng, tim hắn mới thả lỏng được một chút, chậm rãi đứng lên."

Chờ đã!"

"Tiểu Điềm?"

Cả người Thiệu Huy cứng đờ, tim hắn hoảng loạn đến phải nuốt một ngụm nước bọt.Điền Điềm hít vào thở ra mấy lần, mới thận trọng đưa tay phải ra, nói với Thiệu Huy."

Đeo...

Đeo nhẫn cho em."(Editor: cảm nhận sâu sắc câu nói "Con đường mê trai không lối về".P/S: Đó, hơn một ngàn chữ rồi đó!!!

Mấy người mau khen tui đi!)
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 66.


Bộ phận tổng giám của Tập đoàn Thiều Phương gần đây mới nhận được một tin lớn.Cuối cùng bọn họ cũng biết được Thiệu phu nhân là thần thánh phương nào!Nhưng bọn họ ai nấy đều đang đau khổ không thôi, cảm thấy không biết còn tốt hơn.Thư ký nhỏ mặt mày ủ rũ, nằm úp trên bàn làm việc lầm bầm."

Xong rồi xong rồi, lần trước mình mới bị trợ lý Điền mắng."

"Cậu lo lắng cái gì."

Thư ký nhỏ bị một tập văn kiện vỗ nhẹ lên đầu, "Chỉ dựa vào biều hiện bình thường của cậu..."

Thư ký nhỏ mặt đầy mong đợi ngẩng đầu lên: "Thế nào?"

"Nếu người ta muốn giết cậu thì cậu đã chết từ lâu rồi."

"Chị Lý, chị không nói chuyện thì tốt hơn đó."

Thư ký nhỏ không sợ chết muốn đứng bật lên, nhưng cũng không đứng dậy, "Dù sao thì, chị Lý, sao chị lại có thể bình tĩnh như vậy?"

"Nhìn chị giống như đang rất bình tĩnh sao?"

Chị Lý sửa lại tóc, phát hiện toàn bộ nhân viên trong phòng đều đang nhìn mình với vẻ mặt muốn nói lại thôi, không nhịn được lắc đầu, "Mấy người thật sự không phát hiện hay giả bộ không phát hiện vậy?

Trợ lý Điền của chúng ta cùng Thiệu tổng cả ngày từ sớm đến tối đều ở bên nhau, một năm 365 ngày, một ngày cũng không thấy tách nhau ra.

Thiệu tổng tham gia bất kì bữa tiệc nào, ngoài Điền trợ lý ra cũng chưa từng mang theo người khác, nhớ kỹ!

Là từ xưa đến giờ đều chưa từng—— nếu như trợ lý Điền không đi cùng, thì Thiệu tổng cũng chỉ đi một mình, chưa có cô gái nào trong phòng tổng giám của chúng ta được đi cùng với Thiệu tổng có đúng không, đừng nói chi là người phòng khác."

Chị Lý nhìn đám người chung quanh đang vắt não nhớ lại, chỉ tiếc mài sắt không thành kim: "Còn nữa, Thiệu tổng cùng trợ lý Điền đã từng đeo qua một cặp đồng hồ tình nhân, mấy người không nhìn thấy sao?...

Trời ạ, hai người đó cũng đã cùng đeo mấy lần, mấy người vậy mà lại không phát hiện!

Lúc trước khi trợ ý Điền vào Thiều Phương làm việc, không phải cũng được Thiệu tổng nâng đỡ sao?

Nhưng dù sao trợ lý Điền người ta là thật sự có thực lực, mới đến phòng tổng giám được ba năm đã được thăng chức lên làm tổng trợ lý rồi, mấy người người nào người nấy đều thua người ta không biết bao xa..."

Thư ký nhỏ khổ sở ôm đầu lầu bầu."

Ai...

Chị Lý, chị đừng nói nữa, đầu em đau muốn chết đây nè!"

Điền Điềm ôm hồ sơ vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang ngồi than thở."

Thở ngắn than dài cái gì vậy?"

Điền Điềm lấy tập hồ sơ gõ cửa, "Rãnh rỗi như vậy, không cần làm việc à."

"Trợ lý Điền!"

"Tổng trợ lý Điền!"

Điền Điềm thấy mọi người trong phòng đều đang run rẩy như chim sợ cành gãy, không thể làm gì mà nhún vai một cái.—— y biết ngay mà."

Được rồi, mọi người."

Điền Điềm vỗ vỗ bàn, "Một tiếng rưỡi nữa sẽ mở một cuộc họp, vực tinh thần lên đi!"

"Tiểu Từ!"

Thư ký nhỏ ngọ nguậy đứng lên!

Đến chiếc ghế cũng kêu cọt kẹc."

Vâng!"

"Đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

Thư ký nhỏ co rụt cổ lại: "Vâng."——————"Photo mấy phần văn kiện này đi, cuộc họp sắp tới cần dùng đến."

"Vâng, tổng trợ lý Điền."

Thư ký nhỏ nhận lấy tập văn kiện trong từ tay Điền Điềm, vẫn là không nhịn được mà liếc nhìn ngón áp út bên tay phải đang đeo nhẫn của Điền Điềm.Quả nhiên!

Là một cặp với chiếc nhẫn trên tay Thiệu tổng!"

Làm sao vậy, đứng đó làm gì?"

Điền Điềm cong ngón trỏ gõ lên bàn một cái, "Có vấn đề gì sao?"

"Không có không có."

Thư ký nhỏ tỉnh táo lại, "Em đi đi photo ngay."

"Chờ một chút."

"Còn có việc gì sao ạ?"

Điền Điềm thấy anh bạn nhỏ trước mặt đang nơm nớp lo sợ nhìn mình mà bật cười: "Trong tháng mà tôi xin nghỉ phép, khổ cực cho cậu rồi.

Tôi muốn mời cậu một bữa cơm coi như cảm ơn, được không?"

"Đó chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."

Thư ký nhỏ vội vàng lắc đầu."

Không cần khách sáo với tôi, chúng ta là đồng nghiệp mà, cậu đã giúp tôi hoàn thành công tác, tôi phải cảm ơn cậu chứ."

Điền Điềm cười nói, "Cậu không cần phải sợ như vậy, cho dù tôi và Thiệu tổng có quan hệ gì, thái độ của tôi với cậu cũng sẽ không thay đổi.

Tôi cũng không ăn thịt người, cần gì phải sợ tôi như vậy."

Điền Điềm nâng kính lên: "Kỳ thực năng lực làm việc của cậu cũng không tệ, lại có thể chịu khổ, người trẻ tuổi cần phải tự tin một chút, sau này sẽ tốt lên thôi."

"Em biết rồi."

Mặt thư ký nhỏ đỏ lên, hận không thể gập người cúi đầu với y một cái, "Trợ lý Điền, anh thực sự là người tốt."

"Được rồi."

Điền Điềm nghiêm nghị, "Nhanh đi làm việc đi."

"Vâng!"

Điền Điềm nhìn thư ký nhỏ như vừa được tiêm máu gà, năng nổ quay về làm việc, không nhịn được cười.Tuổi trẻ thật là mãnh liệt a.Năm đó hình như y cũng đã từng như vậy nha.——————"Photo mấy văn kiện này đi, một lát cần dùng đến."

"Vâng, em đi ngay!"

"Thực tập thôi mà, sốt sắng như vậy sao?"

Vào lúc ấy, Thiệu Huy cũng không nghiêm túc như sau này, trên mặt còn mang theo ý cười, "Năng lực làm việc của cậu vẫn rất tốt mà, chỉ cần tiếp tục cố gắng thôi."

Điền Điềm còn nhớ lúc đó trong lòng y thật giống như được đốt lên một ngọn đuốc, cháy sáng rực rỡ."

Vâng!

Cảm ơn anh Huy!"

Thiệu Huy cười cười sửa lại lời của y: "Gọi anh là Thiệu tổng."

"Cảm ơn Thiệu tổng!"——————Năm này qua năm khác, Điền Điềm lại đột nhiên không hiểu——Năm đó Thiệu Huy, hắn...

Đến tột cùng là dùng thái độ gì để đối xử với mình vậy?Điền Điềm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình mà ngẩn người.Thật ra y tin rằng Thiệu Huy chưa bao giờ nói dối.Nhưng, nếu như nhẫn kết hôn thật sự là mua vì y, lễ cưới cũng không phải vì trốn tránh tai mắt của người khác hay để bảo vệ tự tôn của hắn, Thiệu Huy là thật lòng muốn cùng y trải qua một đời...Làm sao có thể chứ?Cho dù là từ lần đầu tiên nói chuyện thì đã động tâm, nhưng cũng chỉ mới ba tháng, ba tháng ngắn ngủi có thể khiến một người hoàn toàn không còn nhớ đến người cũ mà thật lòng thật dạ yêu người khác sao?Điền Điềm xoa xoa thái dương, y không có cách nào lừa gạt bản thân bắt mình tin tưởng.Trừ phi, thật sự có cái gọi là kỳ tích xuất hiện.Điền Điềm lắc lắc đầu, vứt những tạp niệm này ra khỏi đầu, đứng lên vận động vai một chút, liền vẩy vẩy tay.Ba!"

Ai nha."

Điền Điềm đã lỡ đập mạnh mặt đồng hồ trên tay vào tủ, y có chút đau lòng gỡ ra, nhìn kỹ coi nó có hư hay không."

Không làm hỏng chứ?"

Điền Điềm không yên tâm mà lầm bầm lầu bầu, nút lệnh mà y chưa từng động qua lúc này mới được nhấn thử.Con số trên mặt đồng hồ thay đổi——Thành một trái tim nhỏ đang đập.(Editor: hôm nay cũng hơn 1300 chữ đó!!!!!)
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 67.


Cái gì vậy?Điền Điềm nghi hoặc nhìn mặt đồng hồ, hai trái tim nhỏ đang đập thình thịch trên đó khiến y cảm thấy rối rắm.Sau đó y trơ mắt nhìn một trong hai trái tim đó đập càng lúc càng nhanh.Đây là đang...

đo nhịp tim sao?Nhưng, chủ nhân của trái tim còn lại là ai?——————"Cho cậu."

"Đây là cái gì?"

Vào lúc ấy, Điền Điềm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cầm cái hộp nhỏ trong tay, nhìn chằm chằm người trước mắt.Thiệu Huy mặt không cảm xúc, chỉ nói ra hai chữ."

Qùa tặng."——————Một ý nghĩ hợp tình hợp lý nhưng làm cho y không thể tin nổi thoáng xuất hiện trong đầu."

Làm sao có thể."

Điền Điềm khó tin xoa đầu, chiếc đồng hồ này kể từ lúc Thiệu Huy đưa cho y đến nay cũng đã được năm năm, tuy rằng số lần y đeo không nhiều, nhưng cũng đã mang được không ít ngày, vậy mà chức năng này cho tới hôm nay phải đánh bậy đánh bạ y mới biết.Vậy Thiệu Huy có biết hay không?Nếu như hắn đã biết, tại sao xưa nay vẫn không nói với mình.Cái định vị là có ý gì?Hai trái tim này lại có ý gì?Thiệu Huy lại có ý gì?Điền Điềm bắt đầu cảm thấy mơ hồ, cái đáp án kia quá dễ để trả lời, lại bị y mạnh mẽ ngăn lại.Reng Reng Rèng!

Reng reng reng!Điền Điềm bị tiếng chuông của điện thoại bàn làm chấm dứt suy nghĩ, y lấy lại bình tĩnh mới cầm ống nghe lên."

Alo."

Đầu kia là âm thanh của Thiệu Huy."

Báo biểu của tháng trước cần được đối chiếu một chút."

"Tôi...

Khụ khụ khụ..."

Điền Điềm vừa mở miệng liền bị sặc một cái, "Vâng, tôi vào ngay."——————Trong mấy năm nay, Điền Điềm đã vào phòng làm việc của Thiệu Huy không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên y mang theo tâm tình thấp thỏm mà bước vào."

Thiệu tổng..."

"Báo biểu đặt bên tay trái của anh là được."

Thiệu Huy dời mắt ra khỏi màn hình, gật đầu với Điền Điềm, "Làm sao vậy, còn có chuyện gì sao?"

Tầm mắt Điền Điềm rơi vào chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay Thiệu Huy, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là đẩy đẩy mắt kính, mím mím môi: "Không có gì Thiệu tổng, tôi đi ra ngoài trước."

Không nghĩ tới y vẫn chưa quay người, Thiệu Huy lại mở miệng."

Chờ chút đã."

Điền Điềm nhìn Thiệu Huy kéo ngăn kéo, lấy cái gì đó ra: "Làm sao vậy?"

"Cái này cho em."

Thiệu Huy đứng dậy đưa đồ trên tay cho y, "Được rồi, em ra ngoài đi."

"Ừm."

Lực chú ý của Điền Điềm vẫn còn dừng lại trên đồng hồ của Thiệu Huy, mãi đến khi trở về bàn làm việc của mình rồi, mới lấy lại tinh thần nhìn đồ trong lòng bàn tay——Hai viên thuốc ngậm đau họng.Cái này tên ngốc thật là...(Editor: :))))))))))))), người ta quan tâm em lắm chứ bộ, người ta manh như vậy mừ.)
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 68.


"Trợ lý Điền, tôi về đây."

"Ừm."

"Tổng trợ lý Điền, tạm biệt."

"Ngày mai gặp."

"Tạm biệt trợ lý Điền."

"Tạm biệt."

Điền Điềm từ văn phòng một đường cười tới cửa, cả khuôn mặt đều cười đến cứng đờ.Y còn không biết thì ra nhân khí của mình lại tốt như vậy, đây đều là công lao của vị Thiệu đại tổng tài kia đi.Điền Điềm đi đến đại sảnh, đứng cạnh một cây cột nhìn đồng hồ trên tay, không nhịn được lại ấn ấn mấy cái nút bên trên, trên màn hình lại xuất hiện hai trái tim nhỏ, hơi thở của y vì vậy mà nghẹn lại.Khi nhìn thấy trái tim nhỏ kia đang ngày càng gần trái tim của y, toàn thân đều run rẩy.Trái tim kia càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, gần như đã chồng lên nhau."

Tiểu Điềm."

"Vâng!"

Thiệu Huy thấy Điền Điềm bị hắn kêu một tiếng mà giật mình, nghi hoặc bước tới."

Làm sao vậy?

Còn giật mình nữa."

"Không có..."

Điền Điềm lật bàn tay lại, giấu đồng hồ ra sau lưng, "Không có chuyện gì, chỉ là anh kêu em đột ngột quá nên chưa chuẩn bị tâm lý thôi."

"Được rồi, đi thôi."

Thiệu Huy cực kỳ tự nhiên nói, chờ đến khi Điền Điềm phản ứng lại, y đã đi đến bãi đậu xe ở tầng hầm.Tại sao y phải cùng hắn về nhà?Không đúng nha.Thiệu Huy nhìn người bên cạnh nửa ngày cũng không có động tĩnh, mở miệng hỏi."

Sao lại sững sờ nữa rồi?"

Điền Điềm ngẩng đầu lên nhìn hắn, mặt đầy nghi hoặc: "Tại sao em lại phải đi với anh?

Thiệu Huy, bây giờ đã là giờ tan tầm rồi, em lại không phải là trợ lý toàn năng của anh, không cần phải nghe anh chỉ huy nữa."

Thiệu Huy như chuyện đương nhiên mà nói: "Chúng ta bây giờ không phải là hàng xóm sao?"

"Hàng xóm phải cùng nhau về nhà sao?

Đây là đạo lí gì vậy?"

"Em có xe sao?"

Điền Điềm trong lòng đau xót, tiền mà y tích lũy được đều trả cho Thiệu Huy hết rồi, nếu không phải Thiệu Huy cho y một tầng lầu, sợ là đến chỗ ở y cũng không có, khỏi nói tới chuyện mua xe."

Em có thể..."

"Không cần biết là tàu điện ngầm hay xe buýt, phải mất một tiếng sau mới về đến nhà không phải rất lãng phí thời gian sao, đâu có ý nghĩ gì."

Thiệu Huy bình tĩnh nói tiếp, "Ngược lại anh cũng phải lái xe về nhà—— tiện đường mà."

"Được rồi được rồi."

Điền Điềm không nhịn nổi nữa đành gật đầu, "Cả đời này chắc em sẽ không bao giờ nghe được mấy lời tốt đẹp từ anh đâu."

Thiệu Huy nhìn bóng lưng Điền Điềm đi qua hắn bước về phía trước, vô tội trừng mắt nhìn.Anh...

Anh lại làm sai gì sao?
 
Back
Top Bottom