Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nan Từ - Trương Đại Cát

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,309
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
163974879-256-k497611.jpg

Nan Từ - Trương Đại Cát
Tác giả: KrayandDam
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trương Đại Cát.

Thể loại: Hiện đại, cưới trước yêu sau, song hướng thầm mến, gương vỡ lại lành, hơi ngược, niên thượng, cua đồng, gần như là thanh thủy văn, 1X1, HE.

ĐAM MỸ NHA.

Văn án:
Mọi người đều biết bên cạnh Thiệu tổng có một kim bài trợ lý họ Điền,
Nhưng không mấy ai biết vợ của Thiệu tổng cũng họ Điền.

Thiệu phu nhân thật vất vả mà ly hôn,
Đến phút cuối cùng mới phát hiện công việc này thế nhưng không cách nào từ.

Thiệu tổng nói -------- ly hôn thì có thể, từ chức, không cửa!

Độ dài: 104 chương (mỗi chương khá ngắn).

CP:
_Thiệu Huy (ngu đần thâm tình ôn nhu phúc hắc tổng tài công) x Điền Điềm (ngoài lạnh trong nóng tạc mao ôn nhu si tình trợ lý thụ).
_Trần Tư An (ôn nhu thâm tình minh tinh công) x Thiệu Hàm (đáng yêu hoạt bát si tình diễn viên thụ).
_Thẩm Thần (ôn nhu thâm tình ngu đần ảnh đế công) x Chân Hân (tạc mao si tình ông chủ thụ).
_Ethan (mặt dày vô sỉ mỹ công) x Đường Thước (ngạo kiểu tạc mao mỹ thụ).

P/S: cái gì cũng chưa xin, làm vì rảnh và thích.

Cảm phiền đừng nhắn tin xin chuyển ver ạ.

Chủ nhà mắc chứng không biết cách từ chối, từ chối rồi sẽ cảm thấy tội lỗi, xin đừng khiến chủ nhà khó xử ạ.

Xin cám ơn.

Editor: K&D.

 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Văn Án


Tác giả: Trương Đại Cát.

Thể loại: Hiện đại, cưới trước yêu sau, song hướng thầm mến, gương vỡ lại lành, hơi ngược, niên thượng, cua đồng, gần như là thanh thủy văn, 1X1, HE.

ĐAM MỸ NHA.

Văn án:
Mọi người đều biết bên cạnh Thiệu tổng có một kim bài trợ lý họ Điền,
Nhưng không mấy ai biết vợ của Thiệu tổng cũng họ Điền.

Thiệu phu nhân thật vất vả mà ly hôn,
Đến phút cuối cùng mới phát hiện công việc này thế nhưng không cách nào từ.

Thiệu tổng nói -------- ly hôn thì có thể, từ chức, không cửa!Độ dài: 104 chương (mỗi chương khá ngắn).CP:
_Thiệu Huy (ngu đần thâm tình ôn nhu phúc hắc tổng tài công) x Điền Điềm (ngoài lạnh trong nóng tạc mao ôn nhu si tình trợ lý thụ).
_Trần Tư An (ôn nhu thâm tình minh tinh công) x Thiệu Hàm (đáng yêu hoạt bát si tình diễn viên thụ).
_Thẩm Thần (ôn nhu thâm tình ngu đần ảnh đế công) x Chân Hân (tạc mao si tình ông chủ thụ).
_Ethan (mặt dày vô sỉ mỹ công) x Đường Thước (ngạo kiểu tạc mao mỹ thụ).P/S: cái gì cũng chưa xin, làm vì rảnh và thích.

Cảm phiền đừng nhắn tin xin chuyển ver ạ.

Chủ nhà mắc chứng không biết cách từ chối, từ chối rồi sẽ cảm thấy tội lỗi, xin đừng khiến chủ nhà khó xử ạ.

Xin cám ơn.Editor: K&D.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 1.


Trợ lý Điền họ Điền, tên Điềm.

Ba mươi tuổi, tám năm tuổi nghề.Công việc hằng ngày chính là xử lý tất cả những việc cấp trên không muốn xử lý."

Trợ lý Điền, đây là lịch trình của hôm nay."

"Được, tôi biết rồi."

"Trợ lý Điền, người phụ trách hạng mục của Tập đoàn Thiên Hoa vừa mới liên lạc tới, liên quan đến tổng kết phương án mùa trước..."

"Được, tôi sẽ lập tức nói với Thiệu tổng, sẽ nhanh chóng trả lời."

"Trợ lý Điền điện thoại của cậu."

"Chào ngài, Tập đoàn Thiều Phương..."

Trợ lý Điền đã quen với tần suất làm việc này, bên trong tầng tầng lớp lớp công việc phức tạp như vậy, sắc mặt vẫn bình đạm mà chuẩn bị tốt văn kiện, đặt điện thoại trong tay xuống, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, không nhanh không chậm đi đến phòng giám đốc gõ cửa."

Vào đi."

Trợ lý Điền nghe vậy bước vào, mở cặp văn kiện trong tay ra, theo thói quen đẩy kính lên."

Thiệu tổng, chiều nay bốn giờ ngài có một hội nghị lâm thời, có thể sẽ trùng giờ với buổi tiệc của Tập đoàn Thiên Hoa..."

Thiệu tổng ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, trực tiếp ngắt lời: "Tập đoàn Thiều Phương cùng Tập đoàn Thiên Hoa hợp tác đến quý sau, dù sao cũng phải để lại mặt mũi cho hai ông chủ này."

"Tôi hiểu."

Trợ lý Điền cầm viết vẽ một dấu tick trên lịch trình, "Tôi đề nghị đem cuộc họp lúc 4 giờ dời lên 2h40, nhưng ngược lại ngài sẽ không có thời gian để nghỉ trưa, đem kế hoạch đáng lẽ từ 2h đến 4h sớm hoàn thành."

"Có thể."

Thiệu tổng đối với việc này hiển nhiên không có ý kiến, dù sao hắn luôn đưa công tác lên trên tất cả, nghe vậy chỉ lật qua lật lại văn kiện trong tay, mở miệng: "Cậu tự sắp xếp là được."

"Vâng, tôi đã hiểu."

Một cuộc họp đột nhiên bị rút lại thời gian cũng không phải chỉ là đi thông báo cho mọi người biết đơn giản như vậy, trợ lý Điền đã sớm thành thói quen ba bảy hai mốt đem mọi thứ đều an bài, đến khi tất cả đề ổn thỏa mà vẫn không cảm thấy mệt mỏi.----------Chiều 2h30, trong bụng từ bữa sáng đến giờ vẫn trống trơn.Trợ lý Điền nhíu chặt lông mày, dạ dày đau quặn lại.Y mở ngăn kéo ra, lấy một hộp bánh cookie đặt lên bàn, cầm lên chuẩn bị đưa vào miệng, điện thoại nội tuyến trên bàn vang lên."

Chào ngài...

Đúng vậy, văn kiện đã chuẩn bị xong...

Vâng, tôi sẽ xử lý, Thiệu tổng ngài an tâm."

Trợ lý Điền tháo mắt kính xoa xoa thái dương, đem bánh bỏ lại vào hộp rồi cất vào ngăn kéo."

Trợ lý Điền, đi đâu vậy?"

"Giúp Thiệu tổng làm ít chuyện."

Trợ lý Điền cười cười nói, chỉ là ý cười thoáng qua liền tắt, rất nhanh bị uể oải thay thế.Vừa qua 4h chiều, trợ lý Điền xuất hiện ở phi trường quốc tế, đứng ở trước cửa ra vào chờ đợi.Bữa tiệc tối nay y sợ là không kịp rồi, lẽ ra có thể đến đón Thiệu tổng về nhà, nếu như thực sự quá muộn y tính sẽ gọi điện kêu tài xế tới rước.Công việc sáng mai cần làm không ít, Thiệu tổng không thể uống nhiều được.Trên đường về chắc nên mua một ít thuốc trước đã, hy vọng không phát huy tác dụng phụ...."

Anh Điền!"

Trợ lý Điền thu lại ý nghĩ trong đầu, ngẩng đầu ôn hòa cười một cái."

Cậu Hàm."

Người được gọi mím môi, vốn là một thiếu niên lạnh lùng nhưng trên gương mặt giờ đây lại lộ ra chút bất mãn."

Anh em sao lại kêu anh đến đón em vậy?"

Thiệu Hàm vừa nói vừa thân mật mà dí sát lên người trợ lý Điền, "Đã nói là không cần đón rồi mà, còn làm phiền anh phải đi một chuyến."

"Không sao."

Trợ lý Điền trêu ghẹo, "Nói đến việc được đi một chuyến này, anh còn có được chút thời gian rảnh rỗi, phải là anh nói cảm ơn cậu chủ nhỏ là cậu mới đúng."

"Đừng nha, từ nhỏ anh Điền đã luôn dỗ dành nhường nhịn em mà."

Cậu chủ nhỏ luôn luôn ngạo khí đầy người, trước mặt trợ lý Điền lại biến thành cậu em trai nhỏ, làm nũng nói, "Hôm nay em về nhà ba mẹ, anh Điền có về cùng em không?"

"Hôm nay không được rồi, anh chỉ có thể đưa cậu về nhà thôi."

Trợ lý Điền nhận lấy vali trong tay Thiệu Hàm, cùng cậu đi về phía bãi đậu xe, "Thiệu tổng vẫn còn chờ anh tới đón đây."

"Đón anh ấy làm gì, kêu tài xế tới rước là được rồi."

Lông mày cậu đều nhăn lại, "Em thấy sắc mặt của anh bây giờ cũng không tốt, chúng ta đi nghỉ ngơi, đừng để ý tới anh ấy."

Trợ lý Điền đẩy mắt kính một cái, ôn hòa cười nói: "Chức nào việc nấy, đây đều là những việc anh nên làm cả."

"Anh Điền!"

Thiệu Hàm lớn tiếng hơn, "Anh là trợ lý của anh em không sai, nhưng anh cũng là chị dâu của em nha, anh em như thế nào cũng sẽ đau lòng cho anh đó."

Nụ cười bên mép trợ lý Điền thoáng cứng ngắc, tựa hồ khe khẽ thở dài: "Nói đến chuyện này, lần này cậu lại dự định không gặp mặt anh mình sao?"

Thiệu Hàm bĩu môi: "Không gặp."

Trợ lý Điền bất đắc dĩ cười cười, Thiệu đại tổng tài chắc cũng chỉ có thể bị khinh thường bởi em trai bảo bối này thôi.Từ mấy tháng trước sau khi cãi nhau với Thiệu tổng về chuyện cá nhân xong, Thiệu Hàm liền từ chối gặp mặt anh trai ruột của cậu, bây giờ bị Điền Điềm nhắc đến, vẫn còn tức, không nhịn được mà oán giận."

Anh Điền, anh nói xem anh em cũng không thể chỉ lo cho hôn nhân hạnh phúc của chính mình mà cản trở tình cảm của em đúng không."

Tay đặt trên tay lái của trợ lý Điền nắm chặt lại.Y và Thiệu tổng... hôn nhân hạnh phúc?
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 2.


Trợ lý Điền họ Điền, tên Điềm.

Năm nay 30 tuổi, đến giờ đã có 8 năm tuổi nghề.Lúc trước y vừa mới bước một chân ra khỏi trường đại học, chân sau liền lọt vào hố sâu hôn nhân.Khi đó trợ lý Điền vẫn chưa làm trợ lý, Thiệu tổng nhận chức giám đốc lại đã là ván đã đóng thuyền.Thiệu tổng tên chỉ có một chữ là Huy, lớn hơn y 5 tuổi.Điền Điềm 22 tuổi ngơ ngơ ngác ngác cùng Thiệu Huy 27 tuổi ở Đan Mạch rút ra giấy chứng minh, sau đó cử hành hôn lễ ở nơi trời xanh biển trong đất khách quê người.Một người là công tử nhà giàu gia thế ưu việt, không để ý đến những lời đồn thổi cùng một tên nhóc tầm thường nghèo rớt mùng tơi ở bên nhau, lại quang minh chính đại cử hành hôn lễ, đừng nói là 8 năm trước, dù ở xã hội hiện nay đi chăng nữa cũng được coi là kinh thế hãi tục rồi.

Phượng hoàng không đi tìm rồng lại đi tìm gà rừng, chỉ cần dựa vào điều này, Thiệu Huy cùng y cũng được xem là oanh oanh liệt liệt.Trợ lý Điền miễn cưỡng nở nụ cười, ép bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, đạp thắn xe ngừng lại."

Cậu Hàm, đến nơi rồi."

Thiệu Hàm nhìn y, thân mật nói: "Anh Điền, anh cũng vào nhà ngồi một lát nha."

"Không cần, anh vẫn còn việc phải làm mà."

Trợ lý Điền cười một cái, "Anh cậu vẫn còn anh tới rước đó."

"Có việc gì cũng phải vào ngồi một lát đi mà."

Thiệu Hàm cho y một lý do không cách nào cự tuyệt, "Em mới gọi nói với mẹ rằng anh chở em về đó."

Trợ lý Điền bất đắc dĩ tắt máy xe: "Vậy cũng được."

Từ khi Thiệu đổng giao hết công việc trong công ty cho đứa con lớn, Thiệu tổng lại kết hôn rồi dời ra bên ngoài, Thiệu đổng cùng phu nhân bắt đầu cuộc sống tiêu sái sau khi về hưu, liên tiếp đi nhiều nước du lịch hưởng thụ nhân sinh, chuyện công ty quản rất ít, thời gian ở trong nước cũng không nhiều.Trong một năm số lần gặp mặt nhau đã không được nhiều, trợ lý Điền cũng không có lý do không gặp."

Điềm Điềm, tiểu Hàm, mau tới đây cho mẹ nhìn cái nào."

Thiệu phu nhân cả đời quen sống trong nhung lụa, hơn 50 tuổi vẫn còn chút ngây thơ, vừa nhìn liền biết đã được sủng ái nửa đời.Thiệu Hàm nghe thấy vậy liền lắc đầu: "Mẹ, con cũng lớn rồi nha, đừng lấy cách đối xử với đứa bé mà đối với con nữa."

Hai anh em nhà họ Thiệu ít nhiều cũng giống nhau ở chỗ không chịu được cách gọi thân mật này từ mẹ, ngược lại trợ lý Điền đối với việc này rất vui lòng, nghe lời đi tới còn nắm lấy cổ tay mẹ đang đưa ra.Trợ lý Điền cười vui vẻ nói: "Mẹ, lần này đi du lịch vui không?"

"Vốn là rất vui, nhưng ba con đó, cái con người bảo thủ đó hại mẹ không thể vui chơi tận hứng...

Nhưng mẹ có mua rất nhiều quà, vẫn còn trên đường gửi tới, Điềm Điềm tới lúc đó con nhớ tới lấy ha."

"Con biết rồi ạ."

Trợ lý Điền ứng tiếng, lại hỏi: "Vậy ba đâu, ở trong bếp sao?"

Thiệu phu nhân "ừm" một tiếng, bên trong lời nói lộ ra chút tự hào: "Đúng vậy, lúc trước mẹ nói món chuối tiêu chiên giòn của quán kia ăn rất ngon, ông ấy còn một mực nói mình có thể làm được."

Trợ lý Điền gật gật đầu, tập mãi thành quen mà đi vào trong bếp.

Nếu đã đến đương nhiên cũng phải hỏi thăm một tiếng mới phải phép.Thiệu đổng thường ngày luôn một mặt nghiêm chỉnh mà bây giờ lại cầm mui nấu cơm, so với hình ảnh của ông trên thương trường dễ gần hơn rất nhiều."

Ba."

"Ừm."

Thiệu đổng liếc mắt nhìn y một cái, "Tiểu Điềm đến rồi sao, giúp ta nếm thử mùi vị này như thế nào."

"Vâng ạ."

Trợ lý Điền nhìn chuối tiêu đã chiên thành một màu vàng rực theo bản năng nhíu mày, dạ dày y đã trống rỗng quá lâu, bây giờ nhìn thấy đồ ăn dầu mỡ khó tránh khỏi cảm thấy ngán, nhưng y vẫn rất nể tình gắp một miếng.Vỏ ngoài vàng óng xốp giòn, bên trong chuối tiêu quả nhiên rất ngọt.

Trợ lý Điền cố gắng đem nó nuốt xuống, cười nói: "Mẹ vốn thích ăn ngọt, điểm tâm này mẹ nhất định rất thích, tay nghề của ba vẫn luôn tốt như vậy."

Nghiêm túc trên gương mặt Thiệu đổng bây giờ mới giãn ra không ít, bắt đầu đem phần còn lại trong nồi đi chiên, thuận miệng hỏi: "Gần đây công ty như thế nào."

"Cũng rất thuận lợi."

Trợ lý Điền thân thiết cười: "Gần đây đang cùng Tập đoàn Thiệu Hoa làm ăn một hạng mục, Thiệu...

Anh Huy chính là đang tham gia bữa tiệc tối liên quan đến dự án này."

"Ừm, bọn nhỏ các con, làm cho tốt..."

Thiệu đổng nói vài câu, chuyển đề tài, "Lúc nào có thời gian rảnh, con kêu thằng nhóc thúi kia về nhà một chuyến, ba đem tay nghề này dạy cho nó."

Ánh mắt trợ lý Điền đảo một vòng trên phần điểm tâm kia, chậm rãi cười nói: "Dạ được."

Trù nghệ của Thiệu tổng thật ra cũng không tồi, chỉ là y vốn không thích ăn ngọt mà thôi.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 3.


Khi trợ lý Điền chạy từ Thiệu trạch đến nơi tổ chức tiệc cũng đã hơn chín giờ.Trợ lý Điền ngồi trên xe, thu lại nụ cười thường ngày vẫn treo bên mép, mặt không cảm xúc mà ngồi một mình trong buồng lái.Bãi đậu xe trống rỗng, một bóng người cũng chẳng có, đương nhiên cũng không cần phải cười cho ai xem.Trợ lý Điền gỡ mắt kính đã đeo suốt một ngày xuống, đưa tay lên dụi dụi mắt.Kì thật độ cận của y không cao, chỉ hơn 1 độ thôi.

Chỉ là đeo quá nhiều năm rồi, thói quen đã bám rễ, một khi tầm nhìn có thay đổi dù chỉ một chút, cũng đủ khiến y cảm thấy hoảng hốt.Trợ lý Điền không dám nới lỏng carvat, chỉ có thể tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.Điện thoại di động bên cạnh run lên, trợ lý Điền cũng run lên một cái, y dùng lực nhắm mắt lại, cầm theo mắt kính, mở mắt ra, lại kéo lên một nụ cười tiêu chuẩn._________"Chào ngài, Phương tổng."

"Trợ lý Điền sao, chào chào."

Phương tổng được gọi tên bưng ly rượu lên quơ quơ, "Tiểu Điền nè, cậu tới trễ rồi, cũng không tới sớm một chút giúp Thiệu tổng của cậu chặn rượu."

"Thiệu tổng."

Ánh mắt trợ lý Điền liếc qua người Thiệu tổng, Thiệu tổng đàng hoàng trịnh trọng ngồi thẳng lưng, hắn luôn luôn rất ít thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng trợ lý Điền lại nhìn ra Thiệu tổng đã uống nhiều rồi.Thiệu tổng chú ý tới ánh mắt của y, gật đầu với y một cái, đưa tay ngăn lại Phương tổng người đang muốn rót rượu cho y."

Trợ lý Điền là tới đón tôi, Phương tổng cũng không thể đem tài xế của tôi cũng chuốc say chứ."

Thiệu tổng mở miệng nghe không ra mấy phần nghiêm túc mấy phần đùa, "Đây không phải là muốn tôi ngủ ngoài đường sao."

"Thiệu tổng nói đùa."

Phương tổng cười ha ha, Thiệu tổng cũng không phải là người dễ tính, ông cũng không muốn xúi quẩy, nên cũng thuận theo không ép nữa.Trợ lý Điền phí chút công phu, thật vất vả mang theo Thiệu tổng từ bữa tiệc toàn thân đi ra._________"Thiệu tổng, tôi đỗ xe ở bãi đậu xe, ngài còn kiên trì được không?"

Trợ lý Điền chờ nửa ngày không nhận được câu trả lời, quay đầu lại mới thấy Thiệu tổng đang nhắm mắt nhíu mày dựa vào bồn hoa, nhìn thấy tình cảnh này khiến y sững sờ trong chốc lát."

Thiệu tổng?

Thiệu tổng?"

Trợ lý Điền gọi mà không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ có thể nhận mệnh đi dìu, thân thể Thiệu Huy so với y cường tráng hơn nhiều, trợ lý Điền đi dìu hắn, chỉ có thể dùng vai làm giá trụ, ngược lại hình ảnh hiện ra như là Thiệu Huy đang thân thiết ôm y vậy.Trợ lý Điền bị nhiệt độ ấm áp ở phía sau làm cho đơ ra một chút, bọn họ kết hôn đã 8 năm, ngày thường lại không gần gũi được như hiện tại."

Tiểu Điền."

Thiệu tổng đột nhiên gọi y một tiếng."

Hả?"

"Cậu..."

Thiệu tổng trầm mặc hồi lâu, Điền trợ lý dìu hắn ngồi vào trong xe, lúc y cho là hắn sẽ không nói chuyện nữa thì lại mở miệng, "Cậu hôm nay đã gặp Thiệu Hàm, nó như thế nào rồi?"

"Cậu Hàm tâm trạng rất tốt."

Trợ lý Điền đáp một tiếng, trở lại ghế lái suy nghĩ một chút lại bổ sung vài câu, "Phu nhân và Thiệu đổng cũng quay về rồi, ngài xem lúc nào rảnh rỗi trở về một chuyến."

"Cậu nhất định phải nói như vậy sao, có phải là..."

Thiệu tổng cau mày lẩm bẩm một câu, chỉ là âm thanh khẽ nói rất nhanh liền bị âm thanh động cơ đè lên."

Thiệu tổng, ngài nói cái gì?"

"Không có chuyện gì."

Rượu bắt đầu thấm, khiến Thiệu Huy bắt đầu mê mê trầm trầm, "Về nhà đi."

------10 giờ tối, trợ lý Điền cả ngày bận bịu cuối cùng cũng đưa được Thiệu tổng về nhà.Trợ lý Điền quen cửa quen nẻo đem Thiệu tổng thả ở trên ghế sofa, đi vào nhà bếp lấy một chén nước ấm pha chút mật ong bưng đến."

Uống trước mật ong đã, có đói không?

Tôi đi làm gì đó cho anh nha."

Thiệu tổng không đáp lời, trợ lý Điền coi như hắn đã đáp ứng, "Vậy tôi đi nấu mì...

Ai!

Anh đi đâu vậy?"

Thiệu tổng híp mắt, cởi áo khoác, gỡ bỏ cà vạt: "Tắm rửa."

"Nghỉ ngơi một lát rồi hẵng tắm, bây giờ tắm không tốt đâu."

Trợ lý Điền kéo người về, "Ăn xong mới tắm có được hay không."

"Ừm."

Thiệu tổng đáp một tiếng, phản ứng chậm chạp, cong người lại, tựa đầu lên vai trợ lý Điền, "Chân đau."

"Mấy ngày nay phải hạ nhiệt độ trong phòng xuống, ngày mai lấy cho anh thêm cái quần giữ ấm."

Trợ lý Điền đưa Thiệu tổng người đang chóng mặt tới bên giường, cho hắn ngồi xuống liền đem ly nước nhét vào trong tay hắn, cho hắn nắm chặt, "Ngồi đây một lát, lập tức sẽ không sao nữa."

Nói đến thì kỳ quái, những người quen sống trong nhung lụa như Thiệu đổng cùng Thiệu tổng đều có một tay nấu nướng chuyên nghiệp, ngược lại là trợ lý Điền vốn sinh ra trong nhà nghèo lại không biết làm cơm.Trợ lý Điền nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh phát sầu, do dự mãi liền lấy ra 2 quả trứng gà, một gói mì tôm.Luộc chút mì, đánh trứng gà, thêm chút muối cùng bột ngọt.Văn hóa ẩm thực hơn hai mươi năm nay của Điền trợ lý chỉ quan tâm hai điểm:-- có thể ăn, và ăn no.Về phần mùi vị, sẽ không ở trong lo nghĩ của y.Chỉ đơn giản như vậy nên bữa ăn khuya rất nhanh liền xong.

Trợ lý Điền nâng bát đặt ở trên bàn ăn, đi tới phòng ngủ chuẩn bị gọi người, lại phát hiện Thiệu tổng đã nằm ở trên giường ngủ say.Thời điểm Thiệu tổng ngủ cũng coi như không giống thường ngày, nghiêm túc khiến người ta sợ hãi, ngược lại cực kỳ yên tĩnh ôn hòa.Điền Điềm suy nghĩ một chút, nhớ lại trong nửa tháng nay toàn bộ thời gian đều là làm việc không có nghỉ ngơi, không đành lòng đánh thức.Không ăn thì không ăn vậy.Điền Điềm nghĩ như thế, giúp Thiệu tổng thay một thân áo vest, từ phòng tắm bưng chậu nước nóng tới, vắt khăn chuẩn bị giúp người đang ngủ lau người một chút.Thiệu tổng có cơ thể rất tốt, rất xứng với tài năng cùng diện mạo của hắn, chỉ là ở cẳng chân trái có một vết thương vặn vẹo phá hủy sự hài hòa của cơ thể.Trợ lý Điền dùng khăn mặt bọc cái túi chườm nóng đặt lên vết thương cũ, chín năm trước Thiệu tổng vì yêu mà gây chuyện bị Thiệu đổng đánh gãy chân, cắn răng chịu đựng suốt mấy ngày mới đi bệnh viện, may mắn chân không gãy hoàn toàn, chỉ là bởi vì đã bị thương qua, mỗi khi gặp trời âm u hay trời mưa lại phát đau trở lại.Trợ lý Điền chăm sóc cho Thiệu tổng xong đắp chăn cho hắn, chính mình đi giải quyết thức ăn trên bàn.Mì đã hút khô nước làm canh biến thành hồ dán, trợ lý Điền ăn không biết vị, nuốt xuống phần ăn của hai người, nhất thời cảm thấy được trong dạ dày khó chịu đến thở không nổi.Cố nén đau rửa xong bát đĩa, lại không ngăn được mà chạy vào toilet ôm bồn cầu ói đến đất trời tối tăm.Uế vật theo vòng xoáy bị dội sạch sẽ, trợ lý Điền một tay chống lên bồn rửa tay một bên lau mặt, y thấy chính mình trong gương hai mắt đỏ chót, mặt không có chút máu, phảng phất về tới phòng bệnh của chín năm trước.Thiệu Huy nằm đó, chân bị bó thạch cao, cũng như vậy mà hai mắt đỏ chót mặt không có chút máu, đôi mắt thẳng tắp dõi theo y, lời nói ra lại khiến y khó mà tin nổi: "Tiểu Điền, giúp anh chút việc...

Kết hôn với anh đi."

Từ đó, tất cả đều long trời lở đất.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 4.


Chín năm trước, khi trợ lý Điền còn là một sinh viên nghèo cần công việc ngoài giờ để kiếm thêm tiền, cho dù đã nỗ lực để thi đậu vào trường tốt, nhưng sinh hoạt cũng chẳng được thoải mái, Điền Điềm vì chuyện sinh hoạt phí hằng tháng mà phát rầu đã phát qua tờ rơi, từng làm phục vụ, và cả gia sư.Trong những công việc lặt vặt này, ổn định nhất vẫn là làm công ở một phòng trưng bày tranh gần trường.Ông chủ của phòng trưng bày này gọi là Đường Thước, so với Điền Điềm lớn hơn vài tuổi, còn là học trưởng của một trường không cùng chuyên môn, không giống với Điền Điềm học phí toàn là nhờ học nợ, ông chủ của phòng trưng bày này có thể nói là thiên chi kiêu tử.Đường gia vốn buôn bán đồ cổ, Đường Thước là con út Đường gia, từ nhỏ gia cảnh đã ưu việt, mở phòng trưng bày tranh cũng không phải vì lợi nhuận, chỉ vỏn vẹn là muốn truy đuổi ước mơ.Điền Điềm sinh ra trong một gia đình nghèo không chức không quyền, mỗi ngày đều vì tiền ăn uống mà phát sầu, lần đầu tiên tiếp xúc với hội con nhà giàu, mặc dù tính tình y vốn cũng không bi quan, cũng không khỏi cảm thấy không thích ứng được.Đường thiếu gia đẹp trai, có khí chất, ra tay lại phóng khoáng, đối với thủ hạ hay công nhân tương đối hào phóng.Công việc trong phòng trưng bày khá nhàn hạ, chức vụ của Điền Điềm cũng từ từ ổn định, những lúc không có lớp đều sẽ đến xem.Trên người Đường Thước có sự tự do của một nghệ thuật gia, buông thả không kiêng kị, thường xuyên đem một số nam nữ khác nhau đến phòng tranh phóng túng mà động chạm, nói là tìm linh cảm sáng tác trong những hành động thân mật đã từng khiến cho Điền Điềm trố mắt ngoác mồm, cũng là vào lúc đó Điền Điềm mới biết thì ra một số sự việc cũng không cần phải có âm dương hòa hợp.Nếu như sau đó Thiệu Huy không xuất hiện, mở ra cánh cửa của thế giới mới, chỉ sợ Điền Điềm nhiều nhất cũng chỉ là liếc mắt nhìn lén cái thế giới xa lạ đó mà thôi, cứ như vậy tốt nghiệp về nhà tìm một công việc an ổn sống qua ngày.Thiệu tổng của 9 năm trước chính là một trong những người theo đuổi tiểu thiếu gia Đường gia.Thiệu Huy ra tay phóng khoáng, nhưng lại là người ít được tiếp xúc với Đường Thước nhất, trong những lần hắn đến phòng trưng bày, 10 lần thì có đến 9 lần không gặp được Đường Thước, Đường thiếu gia nhìn không lọt khí tức thương nhân trên người Thiệu tổng, nên luôn trốn tránh hắn, người làm công là Điền Điềm không hiểu ra sao lại trở thành người truyền tin của hai người.Lực tấn công của Thiệu tổng chẳng hề mãnh liệt, nhưng hắn phi thường kiên nhẫn, giống như đang đàm về một cái hợp đồng khó kết, Thiệu Huy luôn bị đóng sầm cửa trước mặt, nhưng vẫn rất kiên nhẫn đến thăm phòng tranh.Điền Điềm ở giữa truyền tin qua lại, lâu dần ngược lại y và Thiệu tổng trở thành bạn bè trên bàn ăn.Mỗi lần Đường thiếu gia đóng cửa không chịu gặp, Thiệu Huy sẽ không gấp cũng không buồn mà ngồi trong phòng tranh một chút, sau đó đợi đến giờ ăn cơm sẽ vui vẻ cùng y đến những quán cơm to to nhỏ nhỏ ở phụ cận.Thiệu tổng của lúc đó có thể nói là một người rất sành ăn, cửa hàng hắn đi không cần phải có đẳng cấp, nhưng nhất định phải ngon.Mỹ thực là một loại vũ khí tốt để tiêu trừ khoảng cách, trên cùng một bàn ăn, Điền Điềm thường xuyên quên mất người ngồi bên cạnh y là một thanh niên tuấn kiệt, người mà với thân phận của y thì chỉ có thể nhìn theo bóng lưng, bây giờ nghĩ lại lúc đó sợ là khoảng thời gian y gần gũi với Thiệu tổng nhất rồi.Ít nhất khi đó y còn có thể nhiệt tình thân mật mà gọi Thiệu tổng một tiếng Huy ca, còn y thì không phải là trợ lý Điền trong lời Thiệu tổng.___________Trợ lý Điền thả hồn theo mây, không biết mình tại sao lại nghĩ đến chuyện của nhiều năm về trước.Y vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo, lòng thầm cười bản thân ngồi trong phòng để đồ cũng có thể ngẩn người.Đây cũng là một phần trong công việc hằng ngày của trợ lý Điền, trang phục của giám đốc đều do y phụ trách.Y cần phải cân nhắc đến công việc ngày mai của Thiệu tổng mà chuẩn bị quần áo thích hợp, phối hợp đầy đủ, ủi thẳng rồi treo lên móc.Áo vest xám đậm trên tay trợ lý Điền được đặt dưới bàn ủi hơi nước, quen thuộc mà nhanh chóng là thẳng từng nếp nhăn.Cần hay không phối thêm cặp cúc tay áo, trợ lý Điền nghĩ nghĩ, đem áo vest đã được ủi thẳng tắp treo lên móc, lại đi đến mở tủ trang sức.Đồ vật bên trong tuy nhỏ nhắn nhưng lại cực kì có giá trị, trợ lý Điền nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cơ hồ là bị dọa sợ đến mặt tái mét, nhưng hiện tại ngay cả cái chớp mắt cũng chẳng có.Trợ lý Điền chọn lấy một cặp cúc tay áo thích hợp, lúc đóng cửa tủ hành động lại đột nhiên ngừng lại, đưa tay từ trong những chiếc hộp nhung lộng lẫy nhìn liền biết đắt tiền kia cầm lấy một chiếc hộp bằng giấy.Cái hộp giấy được đặt nằm trong đó hoàn toàn không thích hợp, như là con vịt lẫn trong bầy thiên nga.Trợ lý Điền đem hộp giấy trong tay mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn tương xứng với chiếc nhẫn đang nằm trên ngón vô danh ở bàn tay trái của Thiệu tổng.Nhẫn trên tay Thiệu tổng đã đeo được 9 năm, bao nhiêu người đoán không biết chủ nhân của chiếc nhẫn còn lại kia là thần thánh phương nào, nhưng chủ nhân của nó lại chỉ cho nó quang minh chính đại ở trên tay trong một ngày duy nhất.Sau khi lễ cưới kết thúc, trợ lý Điền cũng chưa bao giờ đeo qua nó.Có lẽ khi bắt đầu đã nghĩ là sẽ đeo nó cơ, trợ lý Điền lấy chiếc nhẫn cơ hồ vẫn còn mới kia ra, từ ánh sáng phòng mà có thể nhìn thấy được những đường cong mềm mại mĩ lệ bên trong chiếc nhẫn.【TS 】**: Dựa vào pinyin thì Đường Thước = TangShuo =>TS. (:))))))))))) Em xin lỗi anh công nhưng........

ĐM anh.)Trợ lý Điền cười cười, y không dám nghĩ tới, đây sẽ là tên của ai.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 5.


Lúc Thiệu Huy tỉnh dậy thì đã là sáng ngày hôm sau, bên cạnh vẫn là một khoảng trống như mọi ngày, một tấm drap giường được đặt trên nệm, cơ hồ nhìn không ra vết tích đã được sử dụng.Thiệu Huy không biết đang nghĩ tới cái gì, nhíu nhíu mày, như vô số buổi sáng trước mà trầm mặc rời giường.Phòng vệ sinh trong phòng ngủ đã bày sẵn đồ dùng cho hắn rửa mặt, thậm chí đến bàn chải đánh răng cũng đã được nặn kem ở trên.Thiệu Huy vệ sinh cá nhân xong liền đi đến bàn ăn.Sau khi kết hôn hắn liền cùng Điền Điềm dọn ra khỏi Thiệu trạch, hiện tại đang ở trong một tòa chung cư nhỏ*, tổng cộng có 3 tầng, mỗi tầng là một nhà đơn, hắn mua hết cả 3 tầng nên xung quanh tương đối yên tĩnh.*: Bên Đài hay bên Trung sẽ có các tòa chung cư nhỏ, nhìn như nhà tầng ở Việt Nam vậy, nhưng mỗi tầng là một căn hộ.

Bạn công mua cả tòa nhà => đơn giản là 2 đứa ở căn nhà ba tầng.Trên bàn ăn đã có sẵn bữa sáng, phần cháo hải sản đang bốc khói nghi ngút được đặt trong bát tráng men trắng, chỉ nhìn thôi liền khiến người khác thèm ăn.

Thế nhưng trên bàn cũng chỉ có một bộ bát đũa của hắn, nơi đáng lẽ phải có thêm một bộ bát đũa nữa lại để trống.Thiệu tổng ngồi xuống nếm thử một miếng, ân, vị này là do quán ăn thứ ba tính từ cửa nhà ở tầng trệt nấu. (Nhưng không biết bên trái hay phải:)))))))).Một bát cháo vốn không lớn, rất nhanh đã thấy đáy.

Thiệu tổng ăn xong cầm chén đũa tiện tay rửa sạch rồi đặt lên trên giá để ráo nước, sau đó mới đi đến phòng để quần áo, trong phòng đã đặt sẵn một bộ âu phục xám đậm, bên cạnh còn có một chiếc quần legging, vô ý sờ vào chân mình nơi có cảm giác như đang ẩn ẩn đau, vươn tay tới cầm lấy.Nói thật ra, mặc dù y là tinh anh nhân tài trong mắt người khác, không gì không biết, nhưng hắn vẫn thật sự không hiểu, làm sao có người luôn hiện diện trong mọi ngóc ngách cuộc sống của mình, nhưng lại có thể trốn kĩ tới nổi cả cái bóng cũng không nhìn thấy.Ánh mắt Thiệu Huy lướt qua phòng để đồ, cuối cùng tiêu cự rơi xuống một cái kệ để quần áo làm bằng vải ở góc phòng.Kể từ khi kết hôn bọn họ bắt đầu sinh hoạt bên trong căn hộ này, mới đó cũng đã được 8 năm, mà quần áo của Điền Điềm cũng chỉ có gói gọn trong một cái kệ vải nhỏ như vậy.Thời điểm ban đầu phòng để quần áo vẫn chưa được sửa lại, liền tùy ý mua cái tủ quần áo này để dùng tạm thời, quần áo hai người bọn họ đều nhét vào trong đó.Sau đó phòng để quần áo được sửa sang lại, cái tủ này cũng để ở đó không động đến nữa, chỉ là không biết từ lúc nào, bên trong lại đã chứa đầy quần áo của một mình Điền Điềm, thật giống như bên trong cái nhà này chẳng có một chút vết tích gì của Điền Điềm.Bên kia giường không có y, ghế đối diện cũng chẳng có y.Thiệu Huy bị cúc tay áo quẹt mạnh một đường, trên mu bàn tay để lại một vết trắng bệch, Thiệu Huy lấy ngón tay xoa xoa nơi đó, vết thương nhợt nhạt lại khiến hắn nghĩ tới người vốn nên ở trong phòng mình kia, cũng chỉ để lại một vết hồng hồng mờ nhạt.___________Thiệu Huy cố chấp, ham muốn trở nên cường đại, lại sĩ diện, tính cách cơ hồ có thể nói là lạc hậu.Hắn là con trai lớn nhà Triệu gia, em trai lại gần như sắp chênh lệch bối phận với hắn.Từ nhỏ hắn đã có gia thế ưu việt, tiếp thu giáo dục tốt nhất, đương nhiên hắn cũng sẽ có nhiều thứ chịu đựng hơn người khác.Chỉ có đứng đầu mới có thể xứng đáng với tài nguyên bỏ ra để dạy dỗ hắn, chỉ có tài năng xuất chúng mới xứng đáng tài nguyên xã hội mà hắn có được.Cho dù hắn phát hiện xu hướng tình dục của mình không như người bình thường, Thiệu Huy cũng nhất nhất nhận định nửa kia của mình phải là người phi thường ưu tú, đủ để sánh vai cùng với hắn.Có lẽ do 20 năm đầu của hắn đã qua quá thuận buồm xuôi gió, cuối cùng lại lật thuyền vào giây phút quan trọng nhất.Hắn tìm được một người phi thường thích hợp với hình mẫu sẽ làm đối tượng kết hôn của hắn, gia thế học lực thậm chí cả tướng mạo đều đáp ứng đầy đủ, bọn họ 'thành lập' quan hệ yêu đương, sau đó là hắn tự làm tự chịu một mình chịu đựng sức ép từ gia đình.Sau đó, hắn mất đi tin tức của đối tượng kết hôn này.Không phải do gia đình cản trở, cũng không phải thiên tai nhân họa, vỏn vẹn chỉ bởi vì nghe người khác nói bóng gió rằng hắn bị thương liền ngay lập tức bỏ của chạy lấy người.Thiệu Huy bị người cha đang tức giận đánh gãy chân mà nằm liệt trên giường, cảm thấy mặt mình so với chân còn đau hơn.Cái quyết chí thề không thay đổi mà hắn luôn miệng nói khi trước, giờ lại trở thành vết nhơ đáng cười của hắn.Điền Điềm được tính là ân nhân của hắn lúc đó, đem nguy cơ mất hết mặt mũi của hắn kéo trở về, đã nhiều năm trôi qua như vậy, ma xui quỷ khiến vậy mà hắn lại đang nắm giữ được một người ưu tú như vậy cùng mình đi cả đời.Chỉ là có lúc Thiệu Huy cũng sẽ hoài nghi, có thật là hắn đang nắm giữ được người này không?
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 6.


Trợ lý Điền đang ngồi trong tiệm bánh mì gặm bánh nướng, nơi này cách căn hộ bọn họ ở cũng không quá gần, mỗi bữa sáng y vệ sinh xong cá nhân, đem bữa sáng của Thiệu tổng chuẩn bị tốt phải nhanh chóng đạp xe đến đây, ăn xong liền cưỡi lên xe đạp chạy như bay về để chở giám đốc đi làm.Trợ lý Điền đang mặc trên người bộ áo thun ngắn tay, so với những vị khách bình thường bên cạnh cũng chẳng khác nhau mấy, chính ông chủ cửa hàng cũng không biết cái người trẻ tuổi ngoan ngoãn biết điều này là trợ lý giám đốc Tập đoàn Thiều Phương, là một thanh niên tuấn kiệt với mức lương cao ngất ngưỡng.Bánh mì cùng sữa đậu nành tổng cộng 3 tệ, trợ lý Điền cơ hồ mỗi ngày đều ăn sáng như vậy, một tháng tiêu tốn khoảng 100 tệ, buổi trưa đến nhà ăn trong công ty được miễn phí, bữa tối thường xuyên không ăn được, nhìn đi nhìn lại, trợ ý Điền tính toán kĩ lưỡng cho ra kết quả mỗi tháng tiền thức ăn chỉ tốn khoảng 200 tệ.Lương ở Thiều Phương đương nhiên rất cao, nhưng trợ lý Điền như cũ vẫn rất nghèo, một bên nuốt miếng bánh nướng cuối cùng, một bên lại nghĩ đến số tiền y đã tiết kiệm được trong tài khoản, chuẩn bị đạp xe trở về thay quần áo đi làm.Trợ lý Điền nhanh chóng đạp xe về, thuận lợi đúng giờ đến gara, như thường ngày vừa vặn đúng lúc Thiệu tổng xuống lầu.____________Trợ lý Điền một khi mặc lên người bộ âu phục đi làm so với cậu thanh niên chạy xe đặp sáng sớm kia tuyệt nhiên khác nhau, y sửa lại cái kính trên mũi, mở cửa xe mời Thiệu tổng vào xe."

Mời Thiệu tổng."

Thiệu Huy vốn đang muốn nói chuyện lại bị 3 chữ này làm cho chẳng thể phát ra tiếng nào, cuối cùng cũng chỉ có thể nặn ra được một chữ ân trong họng.Hắn nghiêm túc cẩn thận ngồi vào dàn ghế sau rộng rãi thư thái, ánh mắt lại thông qua kính chiếu hậu mà lạc trên cái người đang lái xe với bộ dáng hờ hững lơ đãng kia.Kĩ thuật lái xe của trợ lý Điền rất tốt, không nhanh không chậm vững vàng len lỏi trong làn xe tấp nập giờ cao điểm.Nhưng vào rất nhiều năm trước đây, y cũng không phải là bộ dáng thành thục này.______________"Cậu có bằng lái xe chưa?"

Thiệu huy nhìn bạn nhỏ trước mặt đang giả vờ bình tĩnh, trong mắt lại nhịn không được tỏa sáng liếc nhìn xe hắn, nói: "Nếu có rồi, muốn lái một chút hay không?"

"Có thì có rồi."

Điền Điềm 20 tuổi vẫn còn ngây ngô bị người nhìn thấu tâm tư cảm thấy ngại ngùng kinh khủng, tay y kéo kéo lấy vai đeo của balo, "Nhưng...

Sau khi lấy được bằng lái em cũng chưa chạy xe bao giờ...

Anh Huy, xe của anh quá mắc, em sợ sẽ làm hư xe anh."

"Cái gì mà hư hay không."

Thiệu Huy ngược lại không để ý, trực tiếp nhét chìa khóa xe vào tay Điền Điềm, "Thử đi, anh canh chừng em."

"Có thật không?"

Thiệu Huy nhìn nhìn người bạn nhỏ này thường ngày luôn luôn lão luyện thành thục hiếm thấy lại lộ ra một chút tính trẻ con, gật gật đầu: "Ừm."

"Cám ơn anh Huy!"

Nói thật lòng, một đường gặp ghềnh trắc trở, Điền Điềm đem xe ô tô xa hoa chạy thành cảm giác xe dã chiến.

Thiệu Huy ngồi ở ghế phụ, lần đầu tiên trong đời có cảm giác say xe."

OMG xe đằng trước còn chưa xi nhan nữa là đổi hướng rồi!"

"Anh Huy, xe đằng sau dám beep em!"

"Bấm kèn hoài có biết phiền hay không vậy, tôi cũng đâu muốn chậm như vậy đâu, rõ ràng là chiếc đằng trước chạy quá chậm mà!"

"Đường cao tốc em không dám chạy đâu anh Huy!"

Thiệu tổng yên lặng nghe bạn nhỏ bên cạnh hô to gọi nhỏ cả một đường, nhớ lại lúc trước khi đem em trai bảo bối đi công viên chơi lần đầu tiên.Như vậy mới đúng là bạn nhỏ a."

Anh Huy, em cư nhiên có thể lái đến nơi!

Trời ạ, thật không thể tin được!"

Thiệu Huy nhìn cặp mắt đang phát sáng lóng la lóng lánh nhìn về phía hắn, mím mím môi, đem thiếu chút nữa đã cười ra tiếng nhịn lại, gật gật đầu: "Lái cũng không tệ."__________"Thiệu tổng, đã đến nơi rồi."

Trợ lý Điền hô một tiếng, y đứng phía sau giúp Thiệu Huy mở cửa xe, "Thiệu tổng?"

Thiệu Huy vốn đang ngây người liền tỉnh táo lại, hắn nhìn Điền Điềm người đang đứng đằng sau cửa xe, nụ cười trên mặt rất nhanh liền biến mất, chỉ còn lại gương mặt nghiêm túc trầm mặc trước sau như một: "Ừm."

Cậu bạn nhỏ khi trước đã không thấy nữa, giống như phần kí ức đó của hắn chỉ là ảo giác vậy.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 7.


"Cuối tuần này có sắp xếp gì không?"

Trợ lý Điền nghe vậy liền lật lật lịch trình: "Tạm thời không có, Thiệu tổng có kế hoạch gì sao?"

"Lần trước không phải cậu nói mẹ muốn chúng ta về nhà một chuyến sao, vậy cuối tuần này về nhà đi."

Trợ lý Điền nghe vậy dừng một chút: "Được, tôi đã hiểu, tôi sẽ lập tức an bài."

"Chờ đã."

Thiệu Huy mở miệng ngay lúc trợ lý Điền chuẩn bị rời khỏi phòng, "Lần này không cần phải mua mấy món quà quý trọng quá đâu, cậu đừng như lần trước mua toàn những thứ không cần thiết."

Trợ lý Điền ngược lại chẳng có phản ứng: "Tôi biết rồi."_____________Tuy miệng là liên tục đáp ứng, vừa ra khỏi văn phòng vẫn là bắt đầu chuẩn bị quà.Thiệu đổng yêu thích vận động và nấu ăn, Thiệu phu nhân thích thời trang và nghệ thuật.

Trợ lý Điền suy nghĩ một chút liền đi đặt trước ít đồ.Thiệu tổng là con ruột của họ đương nhiên có thể tay không tới thăm, nhưng y thì không phải.Y không mang họ Thiệu, cũng chẳng có vai vế gì trong Thiệu gia, không thể nào có thể đem bản thân thật sự trở thành người Thiệu gia.Trong mắt trợ lý Điền, Thiệu đổng cùng Thiệu phu nhân là một đôi phu thê ân ái đồng thời cũng là những người cha mẹ phi thường ưu tú.Bọn họ bồi dưỡng đứa con trai lớn trở thành một người nghiêm túc chăm chỉ lại có trách nhiệm, đứa con trai nhỏ ngây thơ lãng mạn lại mang chút tính trẻ con, đều là những thanh niên tuấn kiệt hết sức giỏi giang.Những năm gần đây bởi vì y chiếm được vị trí bên người Thiệu tổng, cũng nhận được không ít yêu thương cùng chăm sóc từ Thiệu gia, khiến cho trợ lý Điền phi thường cảm kích.Dù sao, trợ lý Điền cũng không ba không mẹ.Mẹ của trợ lý Điền sau khi đẻ y ra đã rời nhà đi tha hương, y từ nhỏ chỉ có thể lớn lên cùng ông bà ngoại, chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng của mẹ mình qua tấm ảnh được đưa, chứ đừng nói tới người cha không biết tên kia.Một người cha không biết tên, lại là đứa con bị mẹ ruột vứt bỏ, ở đâu có thể tìm được sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ đây._____________Thứ sáu vào giờ tan tầm, Thiệu tổng cùng trợ lý Điền hiếm thấy có được một ngày không tăng ca cũng không có tiệc tối.Trợ lý Điền lái xe đến Thiệu trạch, ngày hôm nay Thiệu tổng ngồi bên cạnh y, trợ lý Điền rõ ràng, nhưng y lại không tránh được mà bắt đầu mơ mộng, bất quá trong 2 ngày này, có thể vui vể một hồi cũng là tốt rồi.Lần này trợ lý Điền không xuống xe mở cửa cho Thiệu tổng, ngược lại là Thiệu Huy đứng chờ y dừng xe xong rồi đến gần y, dắt tay y.Tim trợ lý Điền nhảy một cái, ngay lập tức phản ứng mà quay đầu cười cùng vẫy tay chào Thiệu phu nhân đang đứng ở cửa nhà chờ bọn họ: "Mẹ, chúng con đã về tới."

"Ai!"

Thiệu phu nhân cười híp mắt nói: "Mau vào đây, tối nay chúng ta ăn cơm tiểu Huy nấu nha!"

"Vâng."

Thiệu tổng mạnh miệng đáp một tiếng, kì thật hắn cái gì cũng không nghe thấy, chỉ lo nắm tay người bên cạnh."

Anh Huy?"

Trợ lý Điền liếc mắt nhìn Thiệu Huy đang ngẩn người: "Mẹ kêu chúng ta đi vào kìa."

"Hả?

Ừ."

Thiệu tổng gật gật đầu, "Đi thôi mẹ, đừng ở bên ngoài hóng gió."

Trợ lý Điền vốn cũng không có ý định đứng ở bên ngoài lâu, mở miệng cười nói: "Mẹ, lần này chúng con mua cho mẹ nhiều khăn choàng đẹp lắm, để con đi lấy cho mẹ thử xem như thế nào?"

"Được nha được nha."

Thiệu phu nhân vui vẻ nói, đem trợ lý Điền từ bên người Thiệu tổng kéo lại: "Điềm Điềm nhà chúng ta vẫn luôn có lòng như vậy, mẹ cũng có đồ muốn cho con nè, chúng ta đi vào trong rồi nói."

Bàn tay Thiệu tổng bỗng chốc trống trơn, nhìn 2 người đi đằng trước đang mẹ mẹ con con thân mật như vậy, chỉ có thể không một tiếng động mà nhíu chặt chân mày.Thiệu gia mặc dù rất giàu có, nhưng cũng nhờ có hai vị phụ huynh thường xuyên ân ân ái ái, bầu không khí trong nhà vẫn rất dễ chịu.Thiệu tổng trở về nhà cha mẹ, nên cũng chẳng ai quản hắn là cái gì giám đốc cũng chẳng quan tâm hắn có bao nhiêu dòng dõi, cởi áo khoác rửa tay liền bị cha Thiệu kéo đi vào nhà bếp rửa đồ nấu cơm."

Chồng ơi, anh xem con trai chúng ta mua cái khăn choàng này có hợp với bộ váy mới của em không này!"

Thiệu phu nhân cao hứng thay đổi bộ váy mới, tìm Thiệu đổng đang bận rộn trong nhà bếp, "Điềm Điềm chọn đấy, có phải là đặc biệt hợp với em không!"

"Ừm, rất đẹp."

Điềm Điềm liếc nhìn Thiệu đổng đang nghiêm túc gật đầu, "Màu sắc rất hợp với em."

"Đúng rồi, hai người nhìn xem Điềm Điềm mặc chiếc áo lông này có đẹp hay không?"

Điền Điềm mặc trên người chiếc áo lông màu vàng nhạt do Thiệu phu nhân đích thân lựa chọn bị Thiệu phu nhân đẩy đi ra, có chút bất đắc dĩ cười cười.Thiệu đổng gật gật đầu, ngược lại Thiệu tổng như đang nhìn thấy được Điền Điềm lúc 20 tuổi mà ngẩn ngơ, đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy Điền Điềm mặc trang phục thường ngày, 1 năm, hay 2 năm?"

Con thấy thế nào?"

Thiệu phu nhân truy hỏi khiến cho Thiệu tổng hoàn hồn lại."

Ừm, rất đẹp."

Điền Điềm sờ sờ góc áo mềm mại, không hiểu sao lại cảm thấy chóp mũi ngưa ngứa.
 
Nan Từ - Trương Đại Cát
Chương 8.


Thiệu Huy lớn hơn Điền 5 tuổi, thật ra cũng không tính là cách nhau quá nhiều.

Thế nhưng đối với Thiệu Huy người đã sớm làm quen với xã hội mà nói, một sinh viên chưa tốt nghiệp, thật sự chỉ có thể xem như một cậu bạn nhỏ mà đối xử, tối đa cũng chỉ là một đứa nhỏ thích giả vờ thành thục mà thôi.Điền Điềm rất hiểu chuyện, rất biết nghĩ đến cảm xúc của những người bên cạnh, Thiệu Huy ở bên y, khó tránh khỏi nhớ tới đứa em trai bị chính mình chiều hư kia, càng nghĩ tới, càng khó tránh khỏi nhẹ dạ.Điền Điềm lúc ấy trên người mặc toàn những bộ quần áo bình thường, nhưng dù sao vẫn có cái khí chất sạch sẽ khoan khoái.Mỗi lần Thiệu Huy đến phòng trưng bày đều có thể nhìn thấy Điền Điềm bộ dạng nghiêm túc ngồi trên cái ghế nhỏ, có lúc đọc sách, có lúc thì đang viết viết vẽ vẽ gì đó, có lúc lại đàng hoàng trịnh trọng mà ngẩn người.Khi nhìn thấy hắn đến, sẽ cười nói với hắn: "Chào anh Huy."

Hiện tại người trước mặt không còn như thường ngày trên người đều là âu phục tỉ mỉ chỉn chu, ngược lại mặc bộ quần áo nhàn nhã như vậy, đột nhiên có cảm giác như thời gian đang đảo ngược, còn có thể nghe được y gọi hắn một tiếng buổi chiều tốt lành._________"Thiệu tổng, Thiệu tổng?"

"Sao vậy?"

Thiệu tổng có chút không thoải mái nhíu nhíu mày, thời điểm có ba mẹ thì nói chuyện với mình thân thiết như vậy, lúc chỉ có hai người ở cùng một chỗ thì luôn miệng gọi mình Thiệu tổng, mím môi đánh trứng gà, chất lỏng vàng óng trong bát bị đánh tới muốn văng hết ra ngoài."

Thiệu tổng, ngài định làm món gì vậy, tôi đến giúp ngài."

Trợ lý Điền vén tay áo lên, "Tôi ở một bên nhìn cũng không tiện."

"Có cái gì không tốt?"

Cha hắn làm cơm cũng chưa từng thấy mẹ hắn giúp đỡ qua, Thiệu tổng chặn lại cái tay đang vươn ra lấy đồ của Điền Điềm, "Cậu đừng tăng thêm phiền phức cho tôi là được."

Trợ lý Điền có chút lúng túng cười cười, thu tay về: "Được, tôi không làm phiền ngài nữa, tôi đi qua phòng khách nói chuyện với Thiệu đổng cùng phu nhân đây."

"Đến phòng khách làm gì?"

Thiệu Huy không hiểu Điền Điềm đang nghĩ gì, nhưng theo bản năng lại không muốn để y đi, chỉ có thể đưa một túi khoai tây cho y, "Giúp tôi gọt vỏ khoai tây đi."

"Ơ...

Vâng."

Thật ra trợ lý Điền thật lòng cũng không muốn đi ra phòng khách lắm, nhận lấy bịch khoai tây liền bắt đầu nỗ lực giúp sức.

Bất quá trợ lý Điền trong công việc thường ngày là một người hết sức tài giỏi, nhưng nấu ăn thật sự lại là điểm mù của y, Thiệu Huy một bên làm việc trong tay, một bên còn phải theo dõi trợ lý Điền vụng về lọt vỏ khoai tây, chỉ sợ y lỡ cắt trúng tay.Chiếc áo cụt tay trợ lý Điền đang mặc ướt đẫm cả mồ hôi, nhìn còn có chút thê thảm, vì đang hết sức chăm chú nên y cũng chẳng biết Thiệu tổng đang nhìn mình chằm chằm, thật vất vả mới miễn cưỡng hoàn thành.Thiệu Huy thở ra một hơi, nhìn vỏ khoai tây nằm rải rác mọi nơi, không nhịn được mở miệng: "Được rồi được rồi, để ở đây là được rồi."

Trợ lý Điền như được đại xá, nhanh chóng buông đồ trong tay: "Vậy tôi đi ra ngoài ạ, Thiệu tổng."

Thiệu tổng không giữ được người, chỉ có thể căm giận cầm xẻng đâm đâm đâm vào con cá trong nồi.______________Thiệu tổng nấu 5 món mặn 1 món canh, bốn người bọn họ tưng bừng náo nhiệt ăn một bữa.

Điền Điềm thích cay, nhìn tô mao huyết vượng* đỏ đỏ cay cay hiếm thấy có chút tham ăn, ăn no đến mức không chịu được, dựa vào ghế salon lười nhúc nhích.*Mao huyết vượng:

Tuy rằng rất muốn có thể cứ như vậy thoải mái mà tạo ổ trên ghế, trợ lý Điền vẫn là đối với Thiệu phu nhân bên cạnh nói: "Mẹ, hôm nay đều do anh Huy nấu ăn, con vẫn là nên đi rửa chén mà."

"Con đừng làm nha, cứ để chén bát ở đó cho nó rửa đi."

Thiệu phu nhân nắm lấy tay Điền Điềm, trong mắt hiện ra đau lòng rõ ràng, "Thường ngày ở nhà lẫn trong công ty con đều phải chăm lo cho nó mệt mỏi quá chừng rồi, mẹ thấy con lại gầy đi rồi này, cằm đều đã nhọn ra rồi."

"Con không mệt nhiều lắm đâu mẹ."

Trợ lý Điền cầm lấy tay Thiệu phu nhân, "Đều là những việc con nên làm cả, nhiều năm qua cũng đã quen rồi."

Thiệu phu nhân cau mày: "Cũng không biết thằng con thối kia nghĩ gì, rõ ràng công ty con cũng có phần, vậy mà còn giữ con lại làm trợ lý, nó hoàn toàn có thể đưa con lên làm quản lý mà..."

"Mẹ."

Trợ lý Điền nhanh chóng đánh gãy, "Năng lực của con còn chưa đủ, mẹ đừng vội mà."

Thiệu phu nhân không mấy hài lòng, cũng không muốn xoắn xuýt mãi vấn đề này, lập tức thay đổi đề tài."

Các con cũng là đến chậm rồi, ngày hôm qua tiểu Hàm mới rời nhà đi cùng đoàn phim, nếu là tới sớm một chút, mẹ vẫn có thể gọi nó trở về, mọi người đoàn tụ một chút."

"Tiểu Hàm đi đóng phim?

Là bộ phim đề tài cảnh sát hôm trước nói tới ấy ạ?"

Câu hỏi của trợ lý Điền lại bị Thiệu tổng vừa mới rửa xong bát giành trả lời."

Chính là nó đó."

Thiệu Huy trực tiếp đi đến ngồi bên cạnh y, đưa tay khoát lên ghế dựa phía sau y, đối mặt với y nói, "Đợi lúc nào đó chúng ta đi thăm dò cái đoàn phim đó một chút?"

"Được...

Được ạ."

Trợ lý Điền có chút hoảng hốt, y luôn vào những lúc như vậy mà hoảng hốt, luôn bỗng nhiên giống như mất đi lý trí mà quên mất nguyên nhân tại sao bọn họ kết hôn, cho là giữa bọn họ không có cái nguyên nhân giữ lại mặt mũi buồn cười kia.Y lại là một thằng nhóc tầm thường thực sự được một quý công tử yêu trúng, bọn họ cùng nhau khắc phục tầng tầng lớp lớp gian nan, ở nơi trời xanh mây trắng kia cử hành hôn lễ, sau đó từng bước từng bước một đi đến bây giờ."

Anh muốn đi lúc nào cũng được."

Điền Điềm đột nhiên nhìn Thiệu Huy cười, dựa vào lưng ghế sopha đằng sau.Cánh tay Thiệu Huy chạm vào vai Điền Điềm, Thiệu tổng dừng một chút.

Cẩn thận từng ly từng tí mà nhẹ nhàng nắm lấy bả vai y.Thiệu Huy nghe được tiếng tim mình đập quá lớn, dường như còn lớn hơn cả tiếng nói chuyện trong phòng khách, nhìn cái người đang cao hứng nói chuyện với mẹ mình, lòng hắn nóng đến mơ màng.Điền Điềm luôn chống cự cùng hắn tiếp xúc thân thể, cũng chỉ khi trở về Thiệu gia đứng trước mặt ba mẹ mới không khước từ hắn.Thiệu Huy có chút cao hứng, nhưng trong đáy lòng lại có chút sợ sệt.____________"Mẹ, ngủ ngon."

"Mẹ, mẹ ngủ ngon."

"Ngủ ngon ngủ ngon."

Thiệu phu nhân cười ôm lấy mặt Điền Điềm, "Điềm Điềm bảo bối phải nghỉ ngơi thật tốt nha, mẹ phải đi ngủ để bảo vệ nhan sắc rồi."

"Mẹ mau đi ngủ đi."

Điền Điềm vẫy tay với Thiệu phu nhân, đứng ở đầu cầu thang cười nhìn theo Thiệu phu nhân cho tới khi bà bước vào phòng ngủ của mình ở lầu một, thu hồi nụ cười, y không quay người lại, nhưng cũng có thể cảm nhận được hô hấp của người đang đứng phía sau, Điền Điềm không lên tiếng, từng bước từng bước đi lên lầu, hiện tại Thiệu Hàm không ở đây, toàn bộ lầu hai chỉ còn hai người bọn họ.Hành lang lầu hai yên ắng, chỉ có tiếng bước chân của hai người.Điền Điềm nắm chặt tay nắm cửa phòng khẩn trương dùng sức mở ra, nhưng lại không biết người đứng sau luôn nhìn y chằm chằm kia trong lòng khó chịu biết bao nhiêu.Tiếng cùm cụp của tay nắm cửa vang lên, ngăn cách với ánh sáng của hành lang.Phòng ngủ còn chưa bật đèn, chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói của mặt trăng len lỏi qua khe hở của màn cửa mà nhìn thấy được bóng người mơ hồ.Điền Điềm tay nắm chặt lại buông ra, buông ra lại liền nắm chặt, y nghiêng đầu mở miệng: "Thiệu tổng, hôm nay ngài...

Muốn làm sao?"

Đáp lại y chính là cái ôm nóng như lửa sau lưng, cùng ấm áp sót lại trên môi y, Điền Điềm nhắm mắt lại nhưng vẫn khẩn trương đến tay chân không biết để đâu, y cũng không dám đưa tay đặt lên vai đối phương, cũng không dám thả lỏng thân thể.Y được Thiệu Huy ôm lấy, nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường mềm mại trong phòng, rồi lại được nới lỏng trói buộc.Thiệu tổng buông y ra, sờ sờ mái tóc ngắn sau đầu Điền Điềm, động viên tâm tình khẩn trương của y.Vẫn là như vậy, vẫn luôn như vậy, chỉ cần hắn tới gần, y liền sợ đến không thể nhúc nhích, cứng thành một khúc gỗ.

Thiệu Huy như không nỡ mà xoa xoa chút nước còn dính trên khóe miệng Điền Điềm, chống tay trên giường mà đứng lên: "Thôi, chúng ta vẫn đang ở nhà ba mẹ."

"...

Được, được."

Điền Điềm trơ mắt nhìn Thiệu Huy rời đi, nhìn đối phương mở đèn phòng rồi tiến vào phòng tắm, mãi đến khi tiếng nước vang lên, Điền Điềm mới hoàn toàn hồi phục tinh thần mà kéo lại quần áo trên người đã được cởi ra một nửa, duỗi ra cánh tay vẫn luôn đè lại hai mắt.Ánh đèn chói quá, làm đau mắt y rồi.
 
Back
Top Bottom