Trans: Vie

.."
Phạt tao tội gì chứ?"
Mac hỏi lại, đồng thời đưa tay lên đẩy ngực người yêu ra."
Thì tội mày lén lút nói chuyện với Eua mà không nói cho tao biết chứ sao.
Nếu nó không gọi điện thoại cho tao thì chắc anh cũng chẳng hay" Nan nói với giọng điệu nghiêm khắc, đồng thời nhìn người yêu với ánh mắt dò xét.
Mac hơi khựng lại một chút, sau đó nở nụ cười trừ."
Tao không có ý định giấu mày đâu.
Tại tao bận quá nên quên mất.
Hôm qua cũng định nói rồi, nhưng lại cãi nhau với mày về chuyện bài hát" Mac giải thích.
Thật ra cậu đã quên nói với Nan, đến khi cúp máy thì mới nhớ ra, Nan thì vẫn mình cậu chằm chằm."
Thật ra thì mày có hay nói chuyện với nó không?
Nó có thường xuyên nhắn tin cho mày không?"
Nan hỏi tiếp với giọng điệu bình thản."
Không thường xuyên lắm.
Nếu có nhắn thì cũng chỉ hỏi về chuyện của mày thôi.
Lần này là anh ấy nhắn tao đi mua nước hoa giúp thôi" Mac trả lời thật lòng."
Tao không nghĩ gì về Eua.
Eua cũng là anh trai của tao mà.
Anh ấy không có ý gì với tao đâu.
Tao...
Tao thừa nhận là đã sai khi không nói với mày.
Tao xin lỗi" Mac nói tiếp khi thấy người yêu vẫn nhìn mình chằm chằm."
Đừng để có lần sau" Nan trả lời ngắn gọn, Mac liền gật đầu ngay lập tức."
Tao...
Tao buồn ngủ.
Muốn nghỉ ngơi" Macc nói với giọng điệu yếu ớt, vì vẫn chưa đoán được người yêu có giận mình hay không."
Tao còn chưa phạt mà" Nan vừa nói đến hình phạt thì Mac đã liền nhăn mặt."
Nào, không phải mày đã nói sẽ cho tao nghỉ ngơi trước sao?"
Mac nhắc lại lời của người yêu."
Tao không có ý định 'ăn' mày bây giờ đâu.
Coi tao là loại người như vậy sao?"
Nan hỏi ngược lại.
Lúc này, anh không còn tức giận gì nữa.
Anh chỉ cố tình giữ vẻ mặt lạnh lùng và giọng điệu bình thản để cảnh cáo Mac, để không cho cậu giấu diếm anh điều gì trong những lần sau."
Tao cũng không nghĩ đến chuyện đó" Mac nói dối, vì thực ra cậu cũng nghĩ rằng Nan sẽ làm gì đó với cậu ngay lúc này.
Nan khẽ nhếch mép cười khi nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của người yêu."
Ừ, coi như tao tin đi" Nan nói với vẻ mặt buồn cười, sau đó nghiêng người nằm xuống cạnh người yêu.
Mac quay sang nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu."
Vậy rốt cuộc mày định phạt tao thế nào?"
Mac hỏi với vẻ mặt tò mò."
Để dành đến tối nay, còn bây giờ mày cứ nghỉ ngơi trước đã" Nan nói với giọng điệu bình thường, sau đó kéo Mac lên để cậu nằm gối cao hơn.
Mac nhìn Nan với vẻ mặt dò xét, rồi khẽ cắn môi dưới.
Ánh mắt của cậu luôn nằm trong tầm mắt của người yêu anh."
Đừng có quyến rũ tao quá Mac, tao không kiềm chế được đâu" Nan nói, khiến Mac cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Trong lòng cậu thật sự cũng muốn Nan làm gì đó để bù đắp cho khoảng thời gian 3 tháng xa cách."
Tao không có quyến rũ" Mac cãi lại."
Cãi nhau suốt, cãi giỏi, cắn môi" Vừa dứt lời, Nan liền lật người đè Mac xuống và hôn cậu ngay lập tức.
Nan hôn Mac rất mạnh bạo ngay từ đầu, khiến cậu có chút giật mình, nhưng cậu cũng không từ chối vì không thể phủ nhận được ham muốn trong lòng mình.Nan luồn chiếc lưỡi nóng rực của mình vào và lấy đầu lưỡi của người yêu ngay lập tức.
Mac cảm nhận được sự thôi thúc, nhớ nhung và khao khát trong lòng mình, không khác gì với anh, việc phải ở xa và không được chạm vào người yêu cũng khiến cậu gần như phát điên.
Cậu đáp lại nụ hôn của anh một cách mãnh liệt để thỏa mãn ham muốn của bản thân."
Ưm..."
Mac rên rỉ một tiếng từ cổ họng.
Mặc dù Nan hôn cậu rất mạnh bạo, nhưng cậu lại cảm thấy rất dễ chịu.
Cả hai người đều đang mút lấy đầu lưỡi của nhau, một tay mạnh mẽ của anh luồn xuống dưới cổ Mac để kéo cậu lại gần hơn, tay còn lại thì nâng lấy khuôn mặt của cậu.
Khi đã hôn đủ, Nan là người chủ động rời môi.
Mac nhìn Nan với ánh mắt mơ màng, khiến anh không thể kiềm chế được mà cúi xuống cắn vào môi người yêu một cách đầy thích thú."
Á...
Đau" Mac kêu lên khi Nan cắn vào môi dưới của mình."
Thôi, đừng nhìn tao bằng ánh mắt quyến rũ đó nữa, nếu không mày sẽ không được ngủ đâu" Nan nói rồi kéo Mac vào lòng mình, nằm cạnh nhau.
Anh đã phải dùng rất nhiều sức lực để không làm theo ý mình, không đè ép cậu làm gì hơn, vì anh muốn người yêu được nghỉ ngơi trước."
Tao không có quyến rũ, là mày tự nghĩ lung tung mà" Mac cãi lại với giọng điệu không được tự tin cho lắm, vì cảm thấy mặt mình nóng bừng.
Cậu không biết rằng mình đã vô tình thể hiện biểu cảm gì khiến Nan cảm thấy cậu đang quyến rũ anh."
Ừ, là tao điên mất rồi.
Ngủ đi, rồi tối nay tao sẽ trả thù mày sau" Nan nói, kèm theo một tiếng cười nhẹ trong cổ họng.
Mac mím môi, không rời khỏi vòng tay của anh, vì cậu cũng muốn ở trong vòng tay của người yêu mình.
Mac từ từ nâng tay mình lên, ôm Nan lại.
Khiến anh nhếch mép cười đắc ý."
Cấm giở trò gì với tao nữa, tao buồn ngủ rồi" Mac vội vàng nói trước, vì sợ người yêu sẽ trêu chọc chuyện cậu ôm lại Nan."
Ừ" Nan đáp lại.
Cả hai người im lặng.
Một lúc sau, Mac ngủ thiếp đi.
Nan biết người yêu đã ngủ, nên định buông vòng tay ra để cậu được thoải mái hơn.
Nhưng khi anh vừa cử động, Mac lại ôm chặt anh hơn.
Nan liền cúi xuống nhìn người yêu đang gục đầu vào ngực mình, rồi khẽ mỉm cười.//Đến ngủ mày cũng quyến rũ tao được// Nan thầm nghĩ.
Thay vì ngủ cùng Mac một lát rồi xuống nhà, anh quyết định ngủ luôn với cậu.........Sau khi ngủ được khoảng 6 tiếng, Mac tỉnh dậy với vẻ mặt ngái ngủ.
Gần 5 giờ chiều, cậu thấy đầu óc choáng váng vì cơ thể đang bị lệch múi giờ.
Mac nhìn sang bên cạnh thì không thấy Nan đâu.
Cậu từ từ ngồi dậy, lấy tay xoa xoa thái dương.Cạch.Tiếng mở cửa vang lên, Nan bước vào."
Dậy lâu chưa?"
Nan hỏi, rồi tiến lại chỗ Mac đang nằm."
Vừa mới tỉnh, đầu còn mơ màng" Mac lên tiếng.
Nan ngồi xuống bên cạnh người yêu, rồi đặt tay lên trán cậu."
Không sốt, chắc không sao đâu.
Đi tắm rửa một lát sẽ ổn thôi" Nan nói.
Mac gật đầu với vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ."
Tự tắm hay để tao tắm cho?"
Nan trêu chọc hỏi lại."
Tự tắm.
Mày đừng có kiếm cớ trêu tao" Mac đáp lại không thật lòng."
Vậy thì đi tắm đi.
Xuống nhà tìm gì ăn, ba mày đến được một lúc rồi" Nan nói, khiến Mac ngay lập tức cau mày."gì?
Ba tới á?
Sao mày không gọi tao dậy?"
Mac hỏi lại.
Lúc đầu, cậu định bụng sẽ đến thăm ba vào ngày mai, vì biết hôm nay mình sẽ ngủ một giấc dài."
Ba mày muốn mày nghỉ ngơi trước đã.
Đừng hỏi nhiều nữa, đi tắm đi.
Tao lên đây cũng là để gọi mày dậy đấy" Nan nói."
Ừ" Mac đáp lại, rồi xuống giường tắm rửa và thay quần áo.
Nan xuống đợi ở tầng dưới.Sau khi Mac tắm rửa và thay quần áo xong, cậu liền xuống tầng dưới.
Tiếng nhạc vang vọng từ phía trước nhà khiến Mac phải đi theo.
Vì không có ai trong nhà cả.
Tiếng nói chuyện ồn ào vọng lại.
Khi Mac ra đến trước nhà thì ngớ người vì ngạc nhiên.
Cứ như là có một bữa tiệc nhỏ vậy.
Đồ ăn được bày trên một chiếc bàn dài trước nhà.
Vài người trong số đàn em của Nan đang bận rộn nướng gì đó.
Cậu liền đi đến chỗ người yêu đang ngồi.
Và người đang ngồi cùng anh còn có cả ba của cậu, Frog, Dew, Three, Sage và Keith."
Sao thế?
Vẫn còn đau đầu à?"
Ba của Mac hỏi.
Mac chắp tay chào ba mình rồi ngồi xuống chỗ trống giữa ba và Nan."
Đỡ hơn rồi ạ.
Mà đây là tiệc gì vậy ba?
Sao đông người thế này?"
Mac ngơ ngác hỏi.
Mọi người đều mỉm cười nhẹ nhàng."
Không có gì.
Chỉ là muốn ăn uống thôi" Nan trả lời với giọng điệu bình thường."
Ôi P'Nan, anh cứ cứng miệng làm gì.
Nói với P'Mac là anh tổ chức tiệc ăn mừng anh ấy trở về đi" Three không thể không trêu chọc Nan.
Mac quay sang nhìn người yêu ngay lập tức."
Ăn mừng cái gì chứ.
Nó chỉ là trở về vào dịp nghỉ hè thôi.
Để nó học xong rồi trở về, đến lúc đó tao sẽ ăn mừng thật lớn" Nan cãi lại Three."
Ồ, vậy ra hôm nay mày chỉ tập dượt ăn mừng thôi hả" Sage trêu chọc.
Nan nâng ly rượu lên nhấp một cách bình thản."
Hôm nay tao chỉ muốn ăn thôi, được chưa?
Hay là mày không muốn ăn" Nan hỏi bạn mình với giọng điệu kiên quyết.
Sage cười nhẹ.
Mac mỉm cười một chút, vì cậu đoán được rằng người yêu mình đã chuẩn bị rất nhiều món ăn như vậy, và mọi người tụ tập ở đây như thế này là vì muốn chào đón cậu trở lại Thái Lan, mặc dù cậu chỉ về trong dịp nghỉ hè."
Hia Nan, đây ạ" Wai đặt bát canh Tom Yum cá nướng lên bàn cho Nan."
Cảm ơn mày nhiều.
Bảo bọn họ ăn đi, không cần đợi tao cắt băng khánh thành đâu" Nan nói với đám đàn em của mình đang ngồi không xa đó.
Wai đáp lại rồi đi nhập bọn với mọi người.
Thực ra Nan đã mời Wai ngồi cùng, nhưng Wai muốn giao lưu với những người khác nữa.
Nan đẩy bát canh Tom Yum về phía Mac."
Thử đi xem sao, để đỡ đau đầu.
Tao bảo Wai nấu không cay lắm, để riêng cho mày" Nan nói với giọng điệu bình thường.
Ba của Mac nhìn anh rồi cười mỉm.
Mặc dù Nan ăn nói thẳng thắn, có phần hơi thô lỗ và thích trêu chọc, nhưng ông biết rõ anh là người chăm sóc con trai ông rất tốt.
Và con trai ông đã trở thành một người biết suy nghĩ cũng là nhờ Nan."
Sao mày biết ăn cái này sẽ hết đau đầu" Mac hỏi lại."
Tao thích ăn khi bị say.
Ăn đi, những món khác cũng có, nhưng đừng ăn món của thằng Sage, có một số món nó bỏ tỏi" Nan nói.
Mac nhìn người yêu mình với cảm giác ấm áp trong lòng, rồi từ từ múc thử một muỗng canh Tom Yum.
Cậu thấy nó rất hợp khẩu vị.
Mac vừa ăn vừa trò chuyện với mọi người."
Tao mua quà cho mọi người nè.
Để tao lên lấy đã" Mac nói khi nhớ ra.
Cậu bèn chạy lên phòng ngủ lấy quà.
Lúc xuống lầu thì thấy Wai đang định đi vào bếp."
Đây, tao mua cho mày nè" Mac đưa hộp kem dưỡng da cho Wai.
Wai nhận lấy rồi cười trừ."
Sao, mặt tao tệ đến mức mày phải mua kem dưỡng da cho tao vậy hả" Wai giả vờ hỏi với giọng chậm rãi."
Không lấy à" Mac hỏi lại."
Lấy chứ.
Đồ chùa ai mà không lấy.
Dù sao cũng cảm ơn mày nhiều" Wai đáp lại với lòng biết ơn chân thành."
Không có gì.
Tiền của ba mày đó" Mac trả lời với vẻ mặt hài hước.
Thực ra số tiền mua quà là do Mac dành dụm từ việc làm thêm.
Cậu không hề dùng tiền của Nan để mua quà biếu như vậy.
Wai cười nhẹ.
Mac định đi ra ngoài sân."
Khoan đã" Wai gọi Mac lại.
Mac quay lại nhìn Wai với vẻ mặt ngạc nhiên, không hiểu vì sao Wai gọi cậu lại."
Hia Nan vui lắm khi mày về.
Tất cả những gì anh ấy làm tối nay đều là muốn ăn mừng thật lòng đấy" Wai lén nói với Mac, cậu khẽ mỉm cười đáp lại."
Ừ, tao biết mà.
Nó miệng lưỡi cay độc quen rồi" Mac đáp lại.
Mặc dù cậu biết rõ trong lòng Nan rất vui khi cậu trở về, nhưng khi nghe Wai nói vậy, cậu lại càng cảm thấy vui hơn."
Ừ, cố gắng chịu đựng anh ấy một chút.
Tất cả những gì anh ấy làm đều là vì mày.
Trước đây, anh ấy không có mục tiêu gì trong cuộc sống, chỉ sống qua ngày đoạn tháng.
Nhưng từ khi có mày, anh ấy đã có rất nhiều mục tiêu.
Mỗi khi mày làm điều gì không phải, hãy nghĩ đến anh ấy một chút.
À, và cả ba mày nữa" Wai nói với tất cả tấm lòng mình, bởi vì anh hiểu rằng Nan đã phải cố gắng rất nhiều so với trước đây.
Anh không muốn công sức và những nỗ lực của Nan trở nên vô ích."
Mày không cần lo lắng đâu.
Tao luôn nghĩ đến nó và cả ba nữa.
Tao sẽ không bao giờ phá hỏng những mục tiêu của nó đâu" Mac đáp lại với giọng điệu chân thành.
Nếu là Mac của ngày xưa, có lẽ cậu đã tức giận khi Wai nói như thể đang dạy bảo mình như vậy, mặc dù anh chỉ là đàn em của Nan.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, cậu đã hiểu rõ những gì Wai muốn truyền đạt.
Wai mỉm cười khi nghe những lời này và nhìn thấy ánh mắt kiên định của Mac."
Cảm ơn mày lần nữa vì những món quà" Wai nói trước khi rời đi vào bếp.
Mac cũng đi ra ngoài, đến chỗ những người khác ở trước nhà.Mac mang quà đến cho ba mình, và có cả phần của Frog, Dew và Keith nữa."
Cái này của mọi người.
Mày mang đến đưa cho mọi người đi"" Mac đưa túi bánh kẹo cho Nan để anh mang đến cho đám đàn em của mình đang ngồi ở một phía khác."
Mày tự đi mà đưa.
Mày là người mua quà cho chúng nó chứ có phải tao đâu" Nan đáp lại.
Mac hơi ngập ngừng, vì trong số đám đàn em của Nan, có một vài người cậu không thân thiết hoặc không nói chuyện nhiều.
Hầu hết thời gian cậu chỉ trò chuyện với Wai.
Nên cậu cảm thấy hơi ngại khi phải mang quà đến cho họ, mặc dù cậu đã cố tình mua quà để mang đến."
Lẽ nào mày chỉ muốn trò chuyện với mỗi thằng Wai thôi à?
Nhiều thành viên trong nhà như vậy mà" Nan nói lớn hơn."
Ừ, tao tự mang đi đưa vậy" Mac đáp lại, rồi đứng dậy đi đến chỗ nhóm đàn em của Nan.
Vài người trong số đó lớn tuổi hơn Nan, nhưng vẫn gọi Nan là "anh" vì coi Nan là ông chủ của họ.
Mac bớt căng thẳng hơn khi thấy Wai đã quay lại ngồi cùng mọi người.
Khi Mac đến gần, mọi người đều ngừng nói chuyện và quay sang nhìn Mac với vẻ mặt ngạc nhiên."
Có chuyện gì sao?"
Wai hỏi, đồng thời nhìn vào chiếc túi giấy trên tay Mac."
À... tao mua chút bánh kẹo mang đến cho mọi người nè.
Có thể không nhiều lắm đâu, mọi người chia nhau ra ăn nhé" Mac nói, đồng thời đưa túi bánh kẹo cho người đang ngồi cạnh Wai.
Mọi người đều nở nụ cười ngay lập tức."
Cảm ơn K'Mac" người nhận túi bánh kẹo lên tiếng cảm ơn, những người khác cũng nói theo khiến Mac cảm thấy hơi ngượng ngùng."
Không có gì đâu" Mac nói rồi lập tức quay trở lại chỗ Nan.
Trong suốt thời gian Mac mang quà đến cho đám đàn em của Nan, Nan đều nhìn theo cậu không rời mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy hài lòng."
Thế bọn nó nói gì?"
Nan hỏi khi Mac trở lại chỗ ngồi."
À... họ cảm ơn" Mac đáp lại với vẻ mặt ngập ngừng.
Suốt thời gian ở bên Nan, Mac có phần hơi khép mình với những người xung quanh.
Cậu chỉ nói chuyện nhiều với Wai, còn những người khác thì Mac không biết phải nói chuyện thế nào.
Một phần cũng vì cậu không biết họ nghĩ gì về việc cậu và Nan quen nhau, trong khi trước kia Nan đã từng bắt cóc và giam cầm cậu ở đây.
Và khi nghĩ đến căn phòng mà Nan đã từng giam cầm cậu, bây giờ nó đã trở thành phòng ngủ của Wai.Phịch.Mac giật mình khi bàn tay rắn rỏi của Nan đặt lên đầu cậu xoa nhẹ."
Mày làm tốt lắm" Nan khen ngợi.
Mac cảm thấy mặt mình nóng lên, vì rất hiếm khi người yêu của cậu nói chuyện tử tế với cậu như vậy."
Khi nào thì mày mới hết trêu Mac đây " Kieth ngồi nhìn họ rồi trêu chọc, khiến Mac cảm thấy càng ngượng hơn."
Đồ nhiều chuyện" Nan mắng bạn mình một cách không thật lòng, Keith liền cười phá lên."
Mà này... lấy tiền đâu ra mà mua quà nhiều thế?"
Nan hỏi, vì trước đây mỗi khi Mac về nước đâu có mua nhiều quà cho mọi người như vậy."
Tao có tiền làm thêm khi đi giúp việc cho thầy Steve" Mac trả lời.
Nan gật đầu, vì anh đã biết chuyện Mac đi làm thêm cho vị tiến sĩ là giảng viên của trường đại học mà cậu đang học.
Hơn nữa, Ohm cũng có đi làm thêm ở chỗ ông ấy nên anh cũng không lo lắng gì."
Mà Ohm không đến à?"
Mac chợt nhớ ra nên hỏi."
Nó gọi điện thoại nói là anh trai nó sẽ đưa cả nhà đi thăm người thân nên không đến được" Nan trả lời.
Mac cũng không hỏi gì thêm.
Mọi người cùng nhau ăn uống và trò chuyện đến khoảng 10 giờ tối thì ai nấy về nhà nấy.
Nan bảo đàn em của mình đưa ba của Mac về sau khi thuyết phục ông ở lại qua đêm không được, Nan đành phải tiễn ông lên xe."
Mac, ngày mai ba phải đến dự tiệc của khách hàng vào buổi tối.
Con đi cùng ba nhé, để làm quen với mọi người" Ba của Mac nói khi nhớ ra."
Mày đi không?"
Mac quay sang hỏi Nan, vì dạo này Nan cũng thường xuyên đến giúp việc cho ba của cậu."
Không đi, mày đi với ba mày là được rồi.
Mày sẽ được học hỏi được nhiều hơn.
Khi tốt nghiệp, mày còn phải về tiếp quản công việc của ba mày nữa.
Tự mình học hỏi vẫn tốt hơn" Nan nói."
Đi cùng tao cho có bạn đi.
Mày cũng thường xuyên đến giúp việc cho ba tao, chắc là biết nhiều thứ hơn tao.
Nhỡ có chuyện gì thì còn nhắc nhở tao được" Mac nói lại."
Tao chỉ giúp việc ở xưởng thôi, chứ không có giúp việc liên quan đến khách hàng hay giấy tờ" Nan trả lời.
Mac im lặng một lúc."
Mày biết là tao không quen đi dự tiệc mà.
Mày đi với ba đi, hoặc là thế này, tao sẽ đưa mày đến chỗ ba ở bữa tiệc, rồi chờ đưa mày về, được không?
Chứ tao không vào trong đâu" Nan đề nghị, vì anh thực sự không quen với những buổi tiệc tùng như thế này.
Mac hơi cau mày, vì cậu cũng muốn người yêu đi cùng mình."
Nếu con chưa sẵn sàng thì không sao đâu" Ba của Mac nói một cách thấu hiểu, không hề trách móc con trai mình."
Con đi cùng ba được ạ.
Sở dĩ con do dự là vì sợ sẽ làm ba mất mặt thôi.
Ba cũng biết con còn chưa tốt nghiệp mà" Mac trả lời, vì hồi còn phá phách, cậu thường đi dự tiệc cùng ba để tán tỉnh mấy cô con gái của mấy ông chủ doanh nghiệp khác, và để khoe mẽ là chính, chứ không hề có ý định học hỏi để giúp việc cho ba mình.
Nhưng bây giờ khi đã biết suy nghĩ và hối lỗi, cậu cảm thấy xấu hổ khi phải đi dự tiệc trong khi bản thân vẫn chưa làm được gì thành công, đặc biệt là chuyện học hành."
Việc tốt nghiệp hay không không quan trọng với ba đâu.
Chỉ cần con chăm chỉ, quản lý công việc và học hỏi tốt, có trách nhiệm với bản thân và mọi người, thì tốt nghiệp sớm hay muộn cũng không thành vấn đề" Ba của Mac nói một cách thấu hiểu.
Trước đây, ông cũng muốn con trai mình học hành đến nơi đến chốn, có bằng cấp cao để nở mày nở mặt với người khác.
Nhưng những trải nghiệm trong quá khứ và việc gặp gỡ Nan đã khiến ông nhận ra rằng, bằng cấp không quan trọng, quan trọng là con người ta có đạo đức, chăm chỉ và không ngại khó khăn."
Cảm ơn ba.
Vậy ngày mai con sẽ đi dự tiệc với ba" Mac đáp lại.
Ba cậu mỉm cười, rồi hẹn giờ với Nan, vì anh đã tình nguyện đưa đón cậu, rồi lên xe về nhà.
Nan và Mac ở lại giúp mọi người dọn dẹp."
Mày có muốn ra trường đua không?"
Mac hỏi trong lúc giúp Nan mang bát đĩa vào bếp.
Mặc dù có đàn em của Nan đến giúp dọn dẹp, nhưng anh vẫn muốn người yêu giúp đỡ mọi người, và chính Nan cũng tham gia dọn dẹp."
Mày có đi không?"
Nan hỏi lại.
Mac gật đầu ngay lập tức."
Tao mới ngủ dậy, vẫn chưa buồn ngủ.
Ra trường đua đi dạo một lát cũng hay" Mac trả lời, rồi cùng mọi người dọn dẹp xong xuôi.
Sau đó, cậu cùng Nan ra trường đua.
Nan đưa người yêu đến văn phòng làm việc, cậu liền đến bàn làm việc của anh."
Gì vậy?"
Nan hỏi khi thấy Mac cứ nhìn ngang ngó dọc."
Hồ sơ thu chi ba tháng vừa rồi đâu?"
Mac hỏi.
Nan hơi nhướn mày."
Mày xem làm gì?"
Nan hỏi lại, nhưng anh biết rõ Mac muốn xem gì.
Nhưng anh muốn xem có đúng với những gì mình nghĩ hay không."
Tao muốn xem thử chút thôi, không được à?"
Mac hỏi lại.
Trước đây, Nan từng gặp vấn đề thua lỗ, nhưng anh không hề nói cho Mac biết.
Phải đến khi Mac tự tìm thấy giấy tờ, cậu mới cảm thấy tủi thân vì anh không chia sẻ với mình.
Chi phí của Nan tăng lên vì anh phải lo tiền học phí cho Mac, nhưng anh không bao giờ đến xin tiền ba của người yêu, vì anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí của Mac.
Điều này khiến Mac cảm thấy có lỗi, vì cậu chính là nguyên nhân khiến anh phải dùng đến tiền tiết kiệm."
Mày sợ trường đua lại thua lỗ đến âm tiền à?"
Nan hỏi, mỉm cười, rồi đi đến tủ hồ sơ, lấy hồ sơ thu chi đưa cho Mac."
Ừ, tao sợ mày lại giấu tao, không nói cho tao biết" Mac có cơ hội là mỉa mai ngay.
Nan khẽ cười.
Mac ngồi xuống ghế làm việc của anh và mở hồ sơ ra xem ngay."
Tao đang có dự định mở một showroom xe hơi cũ" Nan quyết định nói thẳng với Mac về dự định này.
Mac ngẩng đầu lên nhìn anh ngay lập tức."
Mở ở đâu?"
Mac hỏi lại với vẻ tò mò."
Ngay lối vào trường đua này nè.
Chỗ đất trống ở đầu ngõ người ta rao bán, tao mua lại rồi.
Tháng tới sẽ cho thợ đến xây văn phòng và nhà để xe.
Hiện tại tao cũng bắt đầu mua xe về cất giữ rồi" Nan trả lời.
Mac ngồi nhìn Nan chằm chằm, suy tư."
Không phải vì tao phải kiếm tiền đóng học phí cho mày đâu.
Đừng có tưởng tao chỉ biết mỗi chuyện mở trường đua.
Nếu có cơ hội mở rộng kinh doanh, làm thêm việc khác thì cũng tốt chứ sao" Nan nói, vì anh biết Mac đang nghĩ rằng anh phải kiếm thêm tiền là vì cậu."
Mày không mệt sao?
Chắc chắn ổn chứ?"
Mac hỏi lại để chắc chắn."
Ừ, tao đã nghiên cứu thị trường rồi, cũng hỏi ý kiến của Hia Day và P'Neil rồi.
Mọi người đều ủng hộ chuyện này.
Mày đừng lo, cứ làm tốt công việc của mày là được rồi" Nan nói với giọng điệu chân thành.
Mac mím môi một chút rồi đứng dậy đi đến chỗ Nan, cúi xuống hôn anh rồi rời đi, khiến Nan ngẩn người ra một lúc.
Vì anh không ngờ cậu lại chủ động hôn mình.
Mac quay trở lại chỗ ngồi ngay lập tức khi đã hôn xong."
Cái gì vậy?
Tự nhiên chạy đến ôm rồi lại đi, không nói không rằng gì.
Tao bị thiệt hại đó nghe chưa" Nan giả vờ trách móc người yêu.
Anh bật cười khi thấy vẻ mặt ngượng ngùng như đang cố gắng kiềm chế của Mac."
Thiệt hại cái gì?
Mày được lợi quá còn gì.
Tao chỉ là... muốn cảm ơn mày thôi, với lại cổ vũ mày" Mac trả lời mà không dám nhìn Nan, chỉ nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trên bàn khiến anh bật cười nhẹ trong cổ họng."
Dạo này giỏi dụ dỗ tao quá đó.
Tối về nhà đừng hòng dụ dỗ fao nữa, không là tao cho ăn đòn đấy" Nan nói đùa.
Mac giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đọc tài liệu.Nan đứng dậy đi kiểm tra trường đua.
Mac xem xét tài liệu xong thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vì doanh thu ba tháng vừa qua khá tốt, không bị lỗ như cậu lo lắng.
Sau khi kiểm tra sổ sách xong, Mac đi tìm Nan ở trường đua.
Cậu không cần hỏi nhiều, chỉ cần thấy Mac đi ra thì đàn em của Nan liền đồng loạt chỉ chỗ người yêu cậu đang đứng.
Mac đi theo hướng đàn em của Nan chỉ.
Khi đến chỗ ngồi cạnh đường đua mô tô, cậu thấy có hai cô gái đang ngồi nói chuyện với Nan.
Nhưng anh không chỉ có một mình."
Ôi, cô gái, người yêu đích thực của tôi đến rồi.
Để khi khác nói chuyện nhé" Nan vừa nói vừa nháy mắt với Mac.
Thực ra, cậu cũng rất ghen, nhưng cậu không muốn thể hiện ra để bị trêu chọc.
Mac cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Một cô gái quay sang nhìn Mac rồi cười bí hiểm, khác hẳn với người còn lại có vẻ mặt khó chịu."
Anh không hề nói với em là người yêu anh sẽ về.
Nếu không, em đã không đến để phí thời gian rồi" Cô gái có vẻ mặt khó chịu lên tiếng.
Mac im lặng nhìn cô gái, không đáp lại dù trong lòng không vui.
Cô gái tỏ thái độ như thể đến tìm Nan thường xuyên lắm.
Nan nhìn người yêu rồi khẽ mỉm cười, Mac dừng lại đứng sau lưng Nan, Nan liền vòng tay ôm eo cậu."
Mày xem tài liệu xong rồi à?"
Nan vừa cười vừa hỏi."
Ừ" Mac đáp gọn."
Thấy yên tâm hơn rồi chứ gì" Nan trêu, Mac gật đầu."
Tao đã bảo rồi, mày không cần lo chuyện này.
Tao nuôi mày cả đời được mà" Nan nói lớn trước mặt hai cô gái, như muốn nhấn mạnh cho mọi người thấy ai mới là người quan trọng nhất với anh.
Mặc dù Nan có nói chuyện với hai cô gái, anh chưa bao giờ đi quá giới hạn hay cho ai hy vọng.
Anh chỉ trò chuyện theo kiểu chủ sân đua, chào hỏi những người đến xem đua xe mà thôi."
Tao biết rồi.
Thế mày nói chuyện xong chưa?"
Mac hỏi lại.
Từ lúc ban nãy cậu đã cảm thấy không vui, nhưng giờ thì nhẹ nhõm hơn nhiều vì Nan đã khẳng định cậu quan trọng đến nhường nào trước mặt hai cô gái."
Sao thế, mày muốn về nhà rồi à?"
Nan hỏi."
Ừ, tao muốn về rồi.
Muốn xem mày sẽ trừng phạt tao thế nào" Mac nói.
Dù hơi xấu hổ nhưng thực ra chỉ có cậu và Nan mới hiểu họ đang nói về chuyện gì.
Nan cười ranh mãnh, anh thừa biết Mac muốn anh rời khỏi hai người đối diện kia."
Mày giỏi quyến rũ tao ghê" Nan kéo dài giọng trêu chọc, rồi đứng lên ôm cổ Mac."
Anh xin phép đi trước nhé hai gái, anh phải về trừng phạt bé hư này đã" Nan vừa cười vừa kéo Mac ra khỏi trường đua ngay lập tức........."
Mày hay đến đây lắm sao?"
Mac hỏi khi cả hai người cùng nhau trở về nhà.
Trước khi về, Nan có dặn dò đàn em của mình vài việc rồi bị trêu chọc là sao lại về nhà sớm.
Mac tỏ vẻ lạnh lùng như không biết gì, còn anh thì nhếch mép cười đầy tinh quái."
Sao?"
Nan giả vờ hỏi lại.
Mac hơi bực mình."
Hai cô gái ngồi nói chuyện với mày ở trường đua đó" Mac nói thẳng ra khiến Nan bật cười."
Có hay đến, nhưng họ chỉ là khách hàng thôi.
Tao không có ý gì khác đâu.
Nếu mày không tin thì có thể đi hỏi đám thằng Wai, xem rao có từng dẫn cô nào về không lúc mày vắng nhà.
Tao chỉ đến chào hỏi nói chuyện bình thường thôi mà" Nan nói, vì anh không muốn Mac nghĩ nhiều về chuyện này."
Nhưng nếu mày cứ ngồi nói chuyện với họ như vậy thường xuyên, họ sẽ nghĩ mày xem họ là người đặc biệt đó.
Trong khi với người khác mày chỉ chào hỏi bình thường thôi mà" Mac nói lại.
Nan khẽ mỉm cười nhìn người yêu mình."
Anh sẽ không nói chuyện với ai trên khắp cái vùng này... chỉ vì em đó có biết không... anh sẽ không nói chuyện với ai nữa... anh sẽ dành trọn trái tim này cho em... anh chỉ có mình em thôi" Nan bất ngờ hát lên, khiến Mac quay sang nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.Nan chỉ nhướn mày nhìn người yêu rồi thôi...Hơn 5000 chữ, ngồi cũng phê chứ hong gì
