Nữ Cường Năm Tháng Mang Anh Đi

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczMf9C7eBR76u7EuWreFrvYTegHJaCAEVhBuJu0Z-kchJ4WOMfOhSaxr2M0zBCPvdpjYu9zR_1IRQQLcux7tmCt7l3HjmB34glQw4CQp87KjqvYDzdwoMsVWJswXX4YZw7e-4DHkbndVyTJKupHMo66R=w215-h322-s-no-gm

Năm Tháng Mang Anh Đi
Tác giả: Chị cả Momo
Thể loại: Nữ Cường, Ngược, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Diệp Chi Hằng ra lệnh điều tôi đến chi nhánh ở nơi khác.

"Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh, đúng là hơi phiền thật."

Anh ta nói với người khác như vậy.

Sự thất vọng tích tụ bấy lâu nay, đến khoảnh khắc này đã lên đến đỉnh điểm.

Tôi bỗng muốn buông tha cho chính mình.

Tuân theo lệnh điều động, tôi lặng lẽ rời đi.

Khi đã quen với cuộc sống một mình nơi đất khách, Diệp Chi Hằng lại không biết chán, thường xuyên chạy đến chỗ tôi.

Anh nói, thì ra nhớ một người lại là cảm giác như thế này.​
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 1


1.
Từ lúc bước vào cổng công ty buổi sáng, bất cứ ai tôi gặp cũng đều nói câu “Chúc mừng”.

Vừa vào văn phòng, sư phụ tôi – cũng là giám đốc thiết kế của công ty, lão Dương – vỗ vai tôi, ánh mắt đầy khích lệ.

“Tiểu Phù, sau này phải đơn thân tác chiến rồi, cố gắng nhé! Sư phụ tin vào năng lực của con!”

Tôi ngơ ngác: “Sư phụ đang nói gì vậy ạ?”

“Thông báo trong nhóm công ty, con chưa xem à?”
Sư phụ cũng lấy làm kinh ngạc.

“Thông báo sáng nay ạ? Lúc đó con đang lái xe, chưa kịp xem điện thoại.”
Vừa nói tôi vừa mở sáng màn hình điện thoại.

Phóng to tấm ảnh chụp thông báo, từng chữ từng chữ đập vào mắt, tôi như bị điểm huyệt, đứng bất động hồi lâu không thể cử động.

“Tiểu Phù, con bây giờ mới biết chuyện điều động này à? Không phải tổng giám đốc Diệp đã bàn với con rồi mới quyết định sao?”

Giọng sư phụ kéo tôi trở lại thực tại.

Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, trước đó anh ấy có nhắc qua một lần, lúc đó con đang bận, không chú ý lắm.”

Tôi theo bản năng tìm lý do cho Diệp Chi Hằng, cố giữ chút tự trọng đáng thương của mình.

Thực tế là, mãi đến lúc nãy tôi mới biết chuyện này.

Tôi chỉ biết trước đó người Diệp Chi Hằng chọn là một nhà thiết kế giàu kinh nghiệm khác trong bộ phận chúng tôi.

Không hiểu sao, anh ta đột nhiên đổi sang tôi.

Tôi là một nhà thiết kế cao cấp của bộ phận R&D ở trụ sở tập đoàn, cũng là bạn gái của Diệp Chi Hằng.

Anh ta không hề bàn bạc, cũng không có sự đồng ý của tôi, đã trực tiếp phát thông báo điều động, cử tôi đến chi nhánh ở thành phố bên làm giám đốc thiết kế.

Nói là thăng chức, xét về lâu dài, đúng là một cơ hội rèn luyện hiếm có trong sự nghiệp của tôi.

Nhưng chuyện này lại không phù hợp với quy trình điều động của công ty.

Dù là công hay tư, Diệp Chi Hằng đều phải cho tôi một lời giải thích.

Nhưng tôi lại không thể liên lạc với anh ta.

Cả một ngày, tôi không thể gọi được cho anh.

Trợ lý của anh ta chỉ lễ phép ứng phó: “Tổng giám đốc Diệp đang đi công tác, anh ấy đặc biệt dặn dò, hành trình bảo mật. Xin lỗi nhé, nhà thiết kế Nguyễn, với tư cách cấp dưới, tôi cũng chỉ biết nghe lệnh thôi. Tôi cũng không gọi được cho anh ấy, nhưng cô yên tâm, liên lạc được là tôi báo ngay cô tìm anh ấy.”

Thái độ ứng phó thuần thục ấy, chẳng khác gì đang đối phó với mấy ông chủ con con đến nhờ vả Diệp Chi Hằng.

Tôi hiểu rồi, Diệp Chi Hằng đang tránh mặt tôi.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 2


2.
Diệp Chi Hằng cũng biết, sau khi thông báo điều động được đưa ra, tôi chắc chắn sẽ đi tìm anh ta.

Có lẽ anh ta vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, hoặc đơn giản là lười đối mặt với tôi, liền trốn biệt.

Tan làm, tôi mơ hồ trở về nhà.

Lại nhận được cuộc gọi từ cô bạn thân, cô ấy nói thấy Diệp Chi Hằng ở hội sở mới mở của người thân.

“Làm ơn giúp tớ hỏi người thân cậu một chút, xem Diệp Chi Hằng ở phòng nào, cảm ơn nhiều nhé!”

Cúp máy xong, tôi lập tức vội vàng bắt xe đến hội sở đó.

Trên đường đi, bạn tôi nhắn tên phòng của Diệp Chi Hằng cho tôi.

Đứng trước cửa phòng, tôi hít sâu một hơi, nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay.

Vừa đẩy cánh cửa hé ra một khe nhỏ, bên trong lập tức vang lên tiếng nói rõ ràng.

“Cậu thật sự điều Nguyễn Phù đến chi nhánh thành phố C rồi à?”

Đó là Trình Sướng, bạn thân từ nhỏ của Diệp Chi Hằng, cũng là một cổ đông nhỏ trong tập đoàn chúng tôi.

“Ừ.” Diệp Chi Hằng thản nhiên đáp.

“Không phải tớ nói chứ, hai người là tình cảm từ nhỏ đến lớn, giờ mỗi người một nơi, cậu nỡ sao?”

Diệp Chi Hằng im lặng chốc lát, giọng điệu lơ đãng: “Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh, đúng là hơi phiền thật.”

Tay trái tôi siết chặt lấy tay nắm cửa.

“Nếu cô ấy không đồng ý thì sao? Cậu không sợ cô ấy đến tìm cậu làm ầm lên à?”

“Chi nhánh đang cần người, cô ấy không phải loại người không biết nhìn đại cục. Dù không tìm được tớ, thứ Hai tuần sau cô ấy cũng sẽ đến nhận chức đúng giờ thôi.”
Giọng Diệp Chi Hằng nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.

Tôi cười lạnh.

Nên cảm động vì anh ta hiểu tôi đến vậy sao?

Giám đốc chi nhánh thành phố C bị đối thủ trả giá cao cướp đi, để lại một đống rối rắm chờ người giải quyết.

Mấy ngày nay dù không liên lạc được Diệp Chi Hằng, không đợi được lời giải thích, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý thứ Hai tuần sau sẽ đến chi nhánh báo danh.

Anh ta nói đúng, trách nhiệm của tôi không cho phép mình bỏ mặc tình trạng hỗn loạn của phòng thiết kế bên đó.

Bên đó không thể chờ thêm được.

Tôi đã nghĩ, nếu thực sự không tìm được anh ta, tôi sẽ tạm thời sang đó cáng đáng.

Đợi khi tìm được người thích hợp rồi, sẽ thay tôi trở lại.

Ngoài tôi – người chỉ muốn ở bên Diệp Chi Hằng – thì những nhà thiết kế khác chắc chẳng ai từ chối cơ hội thăng chức này.

Thế nhưng, khi nghe thấy câu “Đúng là hơi phiền thật” kia, đột nhiên tôi như mất hết dũng khí theo đuổi anh ta bấy lâu nay.

Hai năm qua, tôi không phải không cảm nhận được sự khó chịu ngày càng nhiều từ Diệp Chi Hằng đối với mình.

Nhưng tôi chỉ hơi thất vọng, rồi tự an ủi rằng, tình cảm có nồng nhiệt đến đâu cũng sẽ có ngày nguội lạnh, điều đó là bình thường.

Dù sao chúng tôi đã bên nhau quá lâu rồi.

Không ai có thể mãi giữ sự nồng nhiệt, mãi tràn đầy sức sống trong tình cảm.

Thế nhưng giờ đây, không hề có điềm báo trước, tôi chùng lòng.

Có lẽ là vì, nỗi thất vọng tích tụ quá lâu nay cuối cùng cũng chạm đỉnh.

Tôi bỗng muốn buông tha cho chính mình.

Không muốn tiếp tục ra sức tìm lý do cho anh ta nữa.

Tôi không thể tự lừa dối bản thân.

Tôi phải đối diện với sự thật.

Diệp Chi Hằng không còn yêu tôi nữa.

Với mối quan hệ này, anh ta đã chán ngấy rồi.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 3


3.
Cuối cùng, tôi không bước vào căn phòng đó.

Còn cần gì lời giải thích nữa sao?

Tôi không muốn tự rước lấy nhục nhã.

Tay trái đang nắm lấy tay nắm cửa từ từ buông xuống, tôi xoay người rời đi.

Những ngày tiếp theo, tôi bận đến mức quay cuồng.

Bận bàn giao công việc, hoàn tất đủ loại thủ tục.

Bận thu dọn hành lý, mua sắm đồ dùng sinh hoạt, gửi chuyển phát nhanh.

Chi nhánh ở thành phố C tuy không lớn, nhưng đang trong giai đoạn phát triển, là cơ hội để tôi phát huy hết khả năng.

Tôi nghĩ, có lẽ sẽ phải ở đó rất lâu.

Sau này định cư ở đó cũng chưa biết chừng.

Tôi phải tính toán chu đáo, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết.

Chủ nhật, tôi lái xe một mình đến thành phố C.

Sáng thứ Hai, tôi đúng giờ đến công ty báo danh.

Từ đó, tôi vùi đầu vào công việc, bận rộn đến quên cả trời đất.

Giám đốc tiền nhiệm đột ngột nhảy việc, để lại một đống hỗn loạn, đủ khiến tôi không còn thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.

Đợi đến khi mọi công việc đi vào quỹ đạo, đã hơn một tháng trôi qua.

Lúc này tôi mới sững sờ nhận ra, tôi và Diệp Chi Hằng đã hơn một tháng không liên lạc.

Trước đây, đó là chuyện tôi không dám tưởng tượng.

Thế nhưng khi thật sự xảy ra, dường như cũng chẳng có gì to tát.

Đã từng, tôi chỉ mong ngày ngày được dính lấy Diệp Chi Hằng, một ngày cũng không rời xa anh.

Hiện tại, hơn một tháng không liên lạc, tôi vẫn sống như thường, không hề cảm thấy khó chịu.

Thậm chí chưa từng mất ngủ.

Điều kỳ lạ hơn, suốt quãng thời gian đó, tôi gần như rất ít khi nghĩ đến con người ấy.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 4


4.
Công việc trong tay cuối cùng cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm đó, tôi mời các đồng nghiệp trong phòng đi ăn một bữa.

Một đồng nghiệp do công việc nên thường xuyên phải liên hệ với trụ sở chính, từ cậu ấy, tôi nghe được một tin tức.

“Nghe nói bộ phận hành chính ở trụ sở vừa có một quản lý mới được điều về từ bên ngoài, lai lịch không nhỏ, tên gì nhỉ, à đúng rồi, Dương Tâm Tâm. Hôm cô ấy đến báo danh, là tổng giám đốc Diệp đích thân đưa vào công ty.”

Dương Tâm Tâm, tôi ngẩn người một lúc.

Lâu rồi không nghe đến cái tên này.

Thảo nào.

Tôi khẽ cười.

Câu trả lời bấy lâu không có, đến khoảnh khắc này bỗng trở nên sáng rõ.

“Tổng giám đốc Diệp đích thân đưa vào công ty? Vậy đúng là lai lịch lớn thật. Cô quản lý Dương này bao nhiêu tuổi? Có xinh không?”

Cô em trong phòng bắt đầu hóng chuyện.

“Tuổi chắc tầm tầm với tổng giám đốc Diệp, da trắng, dáng đẹp, chân dài.”

“Có khi nào là bạn gái tổng giám đốc Diệp không?”

“Không rõ nữa. Nhưng hình như tôi từng nghe nói, tổng giám đốc Diệp có một cô bạn gái đang quen rất ổn định.”

“Thật á? Mà này, tổng giám đốc Nguyễn, chị từng làm ở trụ sở, có gặp bạn gái tổng giám đốc Diệp chưa?”

Mấy đôi mắt cùng lúc nhìn về phía tôi, ánh lên vẻ tò mò.

Tôi giả ngơ: “Tôi không rõ lắm.”

“Nhưng tôi thấy tổng giám đốc Nguyễn với tổng giám đốc Diệp cũng rất xứng đôi, trai tài gái sắc. Tấm ảnh hai người đứng cạnh nhau đó, trông dễ chịu đến mức nào, tôi còn lưu đến giờ cơ mà.”
Câu nói của đồng nghiệp này khiến cả bàn bất ngờ.

Có người ngạc nhiên: “Gì cơ? Tổng giám đốc Nguyễn và tổng giám đốc Diệp có chụp chung ảnh à?”

“Không phải ảnh riêng hai người đâu, còn mấy người khác nữa, nhưng hai người họ nổi bật nhất. Tôi lướt trang công ty thì tình cờ thấy trong một bài viết. Vì cả hai quá bắt mắt, tôi là fan nhan sắc nên lưu lại thôi.”

Vừa nói cô ấy vừa lấy điện thoại, tìm ảnh ra cho mọi người xem.

Ai nấy đều rướn cổ nhìn.

“Tổng giám đốc Diệp hình như hơi nghiêng người về phía tổng giám đốc Nguyễn, đúng là rất hợp nhau thật!”

“Phải đó, tôi còn từng lén ship hai người làm cặp đôi cơ!”

Tôi liếc qua tấm ảnh, lập tức nhớ ra được chụp khi nào.

Ba năm trước, lúc tôi vừa vào tập đoàn, đúng dịp hội nghị ra mắt sản phẩm mới.

Khi đó, chính tôi là người đề nghị Diệp Chi Hằng đừng công khai mối quan hệ của chúng tôi vội.

Tình yêu công sở, rất khó tránh bị bàn tán.

Nhất là khi Diệp Chi Hằng lại là tổng giám đốc của công ty.

Tôi không muốn trở thành chủ đề cho những lời đồn đoán.

Diệp Chi Hằng vì thế buồn bực một thời gian, nói ở công ty chẳng được đường hoàng đến gặp tôi, ăn cơm cũng không dám cùng nhau, cứ như yêu đương lén lút vậy.

Hôm đó có phóng viên đến chụp ảnh. Các nhà thiết kế trong phòng nghiên cứu đứng thành hàng, Diệp Chi Hằng là người cuối cùng bước đến.

Anh lại cố tình không đứng ở vị trí trung tâm, mà như vô tình đứng cạnh tôi.

Lão Dương kéo anh vào giữa, anh từ chối, nói: “Buổi họp báo hôm nay, ông mới là người có công lớn nhất, nên đứng trung tâm làm nhân vật chính.”

Nói rồi anh cố tình nghiêng người về phía tôi.

Tôi cúi đầu, lặng lẽ dịch chân sang bên.

Bất ngờ, bàn tay đặt sau lưng bị ai đó nắm lấy.

Tôi sững người, quay sang nhìn anh.

Người kia lại giả vờ nghiêm túc, mỉm cười chuyên nghiệp nhìn vào ống kính.

Không ai biết, tổng giám đốc Diệp danh tiếng lẫy lừng, lại có thể vừa đối diện máy ảnh vừa âm thầm nắm chặt tay cô gái bên cạnh.

Thế là, bức ảnh được chụp lại, sau đó còn đăng lên trang công ty.

Bây giờ nghĩ lại, tôi thừa nhận, cũng cảm nhận được rằng, Diệp Chi Hằng từng thực sự yêu tôi.

Chỉ là, năm tháng trôi qua tưởng chừng bình lặng, nhưng sức mạnh thì không nhỏ.

Nó có thể khiến tình yêu nhạt dần, rồi biến mất.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 5


5.
Mấy ngày liên tiếp, tôi thấy Diệp Chi Hằng liên tục cập nhật trạng thái trên vòng bạn bè.

Khi thì cùng bạn bè cưỡi ngựa, leo núi, khi thì sa đọa trong hội sở xa hoa.

Xem ra, không có tôi bên cạnh, anh ta sống cũng rất tiêu dao.

Trong những bức ảnh đó, không ngoại lệ, tôi đều thấy bóng dáng Dương Tâm Tâm.

Diệp Chi Hằng vốn không thích phô bày cuộc sống cá nhân, vòng bạn bè gần như quanh năm không cập nhật.

Không biết có phải vì sự xuất hiện của Dương Tâm Tâm đã thay đổi anh ta, khơi dậy mong muốn thể hiện bản thân.

Nhưng, những điều đó tôi không còn hứng thú nữa.

Giờ đây, trong đầu tôi chỉ toàn là những phương án thiết kế sản phẩm mới.

Những bức ảnh kia, tôi cũng chỉ lướt qua một cái rồi bỏ xuống.

Hôm đó tan làm, tôi vẫn ở lại văn phòng chỉnh sửa một bản thiết kế.

Điện thoại đổ chuông.

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, tôi khẽ ngẩn người.

Là Diệp Chi Hằng – người đã hơn một tháng không liên lạc với tôi.

Vừa bắt máy, giọng nói trầm thấp quen thuộc liền truyền đến, anh ta khẽ cười: “Bảo bối, vẫn còn giận à?”

Tôi đứng trước ô cửa kính sát đất trong văn phòng, nhìn ánh đèn ngoài kia lấp lánh, trong lòng bình thản lạ thường.

“Tuy đã hơn một tháng, nhưng việc tự ý điều tôi đi mà không bàn bạc trước, anh có phải vẫn nợ tôi một lời giải thích?”

“Chẳng phải anh muốn cho em một cơ hội phát triển tốt hơn sao? Anh biết em không nỡ rời đi, không muốn xa anh, nếu mà bàn với em, chắc chắn em sẽ không đồng ý.”

“Cho nên anh mới tiền trảm hậu tấu? Diệp Chi Hằng, chẳng lẽ anh không biết chuyện này hoàn toàn không phù hợp với quy trình điều động nhân sự của công ty? Nếu là người khác, có khi đã bỏ việc rồi, anh chỉ là lợi dụng sự không nỡ và trách nhiệm của tôi.”

“Tiểu Phù, anh sai rồi. Nhưng anh thật sự là vì muốn tốt cho em. Những năm qua em làm được bao nhiêu thành tích, anh đều nhìn thấy. Em có năng lực, có tài hoa, hoàn toàn có thể tự mình gánh vác. Em đã ở trụ sở ba năm rồi, kinh nghiệm cũng đủ, chỉ còn thiếu một sân khấu để em thỏa sức phát huy. Bộ phận thiết kế ở chi nhánh, chính là bệ phóng anh dành cho em, để em bước lên tầm cao hơn.”

Khéo ăn khéo nói thật.

Nếu không phải tận tai nghe được câu “Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh, đúng là hơi phiền thật” kia, e rằng tôi đã tin lời anh ta.

Thậm chí còn cảm động vì tấm lòng anh ta, tự trách mình có phải quá trẻ con.

“Là vì Dương Tâm Tâm đúng không? Cô ta vừa quay về, anh liền điều tôi đi.”

Tôi nói thẳng.

“Cái… gì cơ? Liên quan gì đến Dương Tâm Tâm? Anh nói đều là—”

Lời anh ta bị giọng nữ bên cạnh ngắt ngang.

“Chi Hằng, lát nữa em có thể đi nhờ xe anh không?”

Dù đã nhiều năm, dù qua điện thoại, tôi cũng nhận ra, là giọng Dương Tâm Tâm.

“Các người định đi ăn cùng nhau?” Tôi hỏi.

“Là—”

Tôi dứt khoát cúp máy.

Suy nghĩ một chút, tôi gửi anh ta một tin nhắn trên WeChat.

“Chia tay đi.”
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 6


6.
Về đến nhà, sau khi tắm xong, cầm điện thoại lên, tôi phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều là của Diệp Chi Hằng.

Đang ngẩn người, điện thoại lại vang lên.

“Tiểu Phù? Em có ý gì vậy?”

“Tôi nói rất rõ rồi, chia tay.”

“Không xin phép em mà tự ý điều em đi là anh sai, anh xin lỗi. Nhưng anh thật sự là vì muốn tốt cho em, em có thể hỏi ba với anh trai em xem, đến chi nhánh làm giám đốc thiết kế có phải là một cơ hội rèn luyện rất tốt không?”

“Là vì muốn tốt cho tôi, hay là tốt cho chính anh?”

Tôi cười lạnh.

“Sao em lại nói vậy?”

“Tối hôm đó, ở ngoài cửa phòng trong hội sở, tôi nghe hết những gì anh nói.”
Từng chữ từng lời, tôi lặp lại, “Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh, đúng là hơi phiền thật.”

“Tiểu Phù, anh… nghe anh giải thích, hôm đó anh có uống chút rượu, lỡ lời thôi, đó không phải là suy nghĩ thật của anh—”

“Say rồi thì nói thật, không phải sao?”

“Không phải như vậy.”

“Không chỉ vì câu đó.”
Giọng tôi nhàn nhạt, “Hai năm qua, thái độ của anh đối với tôi, tôi cảm nhận rất rõ. Diệp Chi Hằng, thừa nhận đi, anh thực sự đã chán ngấy rồi, thấy phiền rồi, lười nhìn thấy tôi xuất hiện trước mặt anh nữa. Tôi đã rời đi rồi, đúng ý anh, chẳng phải anh nên vui mừng sao?”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

“Tôi không đồng ý chia tay, em chỉ là đang bốc đồng thôi. Anh cho em thời gian, chúng ta hãy bình tĩnh lại. Tiểu Phù, qua một thời gian nữa anh sẽ liên lạc lại với em.”

Tôi không quan tâm.

Dù sao thì chia tay đâu phải ly hôn, cũng chẳng cần anh ta đồng ý.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 7


7.
Mấy ngày liền, vòng bạn bè của Diệp Chi Hằng toàn là hình ảnh anh ta say xỉn đến mơ màng.

Tôi lặng lẽ chặn anh ta.

Không thấy thì lòng cũng bớt phiền.

Dạo này công việc bề bộn, ngoài việc thiết kế sản phẩm mới, phòng còn tuyển thêm ba đồng nghiệp mới.

Trong số các nhà thiết kế trước đó, chỉ có hai người có kinh nghiệm hướng dẫn người khác, tôi phân cho mỗi người một tân binh, còn lại một người mới thì tôi phải tự mình kèm cặp.

Tôi thở dài, đội ngũ vẫn thiếu người, thiếu những nhà thiết kế vừa có năng lực vừa có kinh nghiệm.

May mà người tôi dẫn dắt, cậu nhóc đó lanh lợi lại chăm chỉ, là một mầm non đầy triển vọng.

Chỉ là, hơi… quá khéo léo, biết cách cư xử.

Từ ngày gọi tôi một tiếng “sư phụ”, sáng nào cậu ta cũng mang cho tôi một ly cà phê pha tay từ quán dưới lầu.

Có lần, vào giờ nghỉ trưa, cửa văn phòng tôi mở, cậu ấy đi ngang qua, thấy tôi đang ăn bánh mì, thì vô cùng ngạc nhiên.

“Sư phụ? Trưa nay cô chỉ ăn bánh mì thôi à?”

“Tôi đang phải gấp rút hoàn thiện một báo cáo, không có thời gian ra ngoài, cũng quên đặt cơm.” Tôi chỉ vào màn hình.

Chi nhánh không lớn như trụ sở, nên không có nhà ăn nội bộ.

Thỉnh thoảng làm thêm giờ, chạy deadline, tôi hay quên ăn, chỉ đến khi đói lả mới chợt nhớ ra.

Vì vậy tôi mua hẳn một thùng bánh mì để trong văn phòng, lúc không kịp ăn hay đói bụng thì tạm thời lấp đầy.

“Sư phụ, chờ em chút.”
Cố Hải Dương nói xong liền vội vã rời đi.

Mười phút sau, cậu ấy xách về một phần cơm được đóng gói tinh tế.

“Chỉ còn mỗi chỗ này không phải xếp hàng, em sợ cô đói nên vội vàng mang về luôn. Không biết có hợp khẩu vị không, cô tạm ăn trước nhé.”

Tôi nhìn logo trên hộp, nghẹn lời.

“Biết vì sao chỗ này không phải xếp hàng không? Vì nó đắt.”

“Đắt à?” Cậu ấy ngạc nhiên thật sự.

Nhìn cách ăn mặc thường ngày của cậu ta, cùng chiếc siêu xe cậu chạy đi làm, tôi hiểu ra rồi – không nghi ngờ gì nữa, chính là thiếu gia nhà giàu.

Từ hôm đó, mỗi lần đặt cơm trưa, Cố Hải Dương đều gọi thêm một phần cho tôi.

Tiền cơm tôi gửi cậu ấy, cậu ấy nhất quyết không nhận.

“Tôi biết em không thiếu tiền, nhưng cũng không thể phung phí vậy được chứ? Tiền nhà em đâu phải từ trên trời rơi xuống, là ba mẹ em vất vả kiếm từng đồng, đúng không?”

Cậu ta cười tươi rói: “Ba em nói rồi, thời ba mẹ ngày trước, bái sư còn phải quỳ lạy, ngày lễ còn phải mang lễ vật đến tận nhà. Cô là sư phụ em, em hiếu kính cô là chuyện nên làm. Mỗi ngày gọi một phần cơm thì là gì chứ, ba em còn chê em keo kẹt, còn bảo phải chọn món quà nào đàng hoàng để em tặng cô.”

“Đừng có thế, không thì tôi không nhận em làm đệ tử nữa đâu.” Tôi dọa.

“Dạ…” Cậu ta nhìn có vẻ uất ức lắm.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 8


8.
Mỗi ngày tan làm, chỉ cần tôi chưa rời đi, Cố Hải Dương cũng nhất quyết không đi.

“Tôi việc nhiều, hay phải tăng ca. Cậu làm xong việc của mình thì cứ tan ca đúng giờ. Công ty chúng ta không có cái kiểu lãnh đạo chưa đi thì cấp dưới không được về đâu.”

“Không được, em cũng phải học thêm mà. Nghe nói ba người bọn em chỉ giữ lại hai, em không muốn bị loại ngay kỳ thực tập.”
Cậu ta nói hùng hồn, đầy lý lẽ.

Quen thân với Cố Hải Dương rồi, tôi mới biết, thì ra nhà cậu ấy sở hữu chuỗi siêu thị lớn nhất khu vực này.

Ngoài ra, gia đình cậu còn kinh doanh bất động sản, ẩm thực và nhiều ngành nghề khác.

Mỗi trưa cậu ta đặt cơm cho tôi, đều là đồ ăn từ nhà hàng nhà cậu ấy làm.

Không muốn nợ tình cảm, mỗi lần tăng ca xong, tôi đều mời cậu ta ăn một bữa bên ngoài.

Hôm đó, xe tôi đem đi bảo dưỡng.

Tối cùng ăn cơm xong, Cố Hải Dương kiên quyết đòi đưa tôi về.

Đến dưới nhà, tôi cảm ơn cậu ta rồi quay người bước vào khu căn hộ.

Vừa tới cửa chính, tôi định quẹt thẻ mở cửa, thì một bóng người cao lớn từ trong bóng tối bước ra.

Tôi giật mình, suýt hét lên.

“Tiểu Phù, là anh!”

Gương mặt Diệp Chi Hằng hiện ra từ trong bóng tối.

“Sao anh lại ở đây? Không đúng, sao anh biết tôi sống ở chỗ này?”
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, thở hổn hển.

“Xin lỗi, làm em sợ rồi.” Anh ta mím môi, “Anh hỏi mấy đồng nghiệp khu vực này, vốn định cho em một bất ngờ.”

Tôi suy nghĩ giây lát: “Chúng ta đã chia tay rồi, sự xuất hiện của anh, với tôi không phải bất ngờ.”

Anh ta bước tới, ôm tôi vào lòng.

Hơi thở quen thuộc ấm nóng bao trùm lấy tôi.

“Người khi nãy là ai vậy?” Giọng anh ta khàn khàn, có chút ghen.

“Hử? À, đồng nghiệp mới của phòng tôi, tôi đang kèm cậu ta.” Tôi đẩy anh ra.

“Em là giám đốc, còn phải đích thân dẫn dắt người mới à?”

“Hết cách, thiếu người quá.”

“Vậy để anh điều thêm vài nhà thiết kế có kinh nghiệm sang giúp em?”

“Anh đừng đùa, bên trụ sở cũng đang thiếu người, tôi nghe sư phụ nói rồi.”

Anh ta im lặng hồi lâu, không nói gì thêm.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 9


9.
Một lúc lâu sau, Diệp Chi Hằng mới lên tiếng:
“Lâu rồi không ôm em, em vẫn như trước, chỉ cần một cái ôm đã khiến anh thấy yên lòng, thật tốt.”

“Nhà không có em, lạnh lẽo khắp nơi, anh chẳng buồn về nữa.”

“Anh ngày nào cũng đăng vòng bạn bè tỏ vẻ đáng thương, say đến phải vào viện, em cũng không thèm thương anh một chút sao?”

“Không có em bên cạnh, làm gì anh cũng chẳng thấy hứng thú, ngay cả những môn thể thao yêu thích nhất cũng không cứu nổi anh.”

“Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Anh sai rồi, anh không muốn chia tay.”

Tôi chưa từng nghe anh ta nói chuyện bằng giọng điệu mong manh như thế, có chút tủi thân, lại pha lẫn nịnh nọt.

Diệp Chi Hằng trong trí nhớ của tôi, lúc nào cũng kiêu hãnh, phong độ ngời ngời.

“Diệp Chi Hằng, tôi đã từng cảm nhận được.”
Dưới bóng đêm, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh ta, “Đã từng, anh có ý định rời xa tôi.”

“Anh không còn yêu tôi nữa.”

Anh ta hoảng hốt: “Không phải vậy, đó chỉ là cảm giác nhất thời. Anh tưởng…”

Nói đến đây, giọng anh ta chùng xuống: “Anh tưởng là mình chán rồi, chúng ta bên nhau quá lâu, lâu đến mức anh gần như quên mất rằng chúng ta đang yêu nhau.”

Phải rồi, chúng tôi là thanh mai trúc mã, còn là hàng xóm sát vách.

Chưa biết đi đã được đặt chung trên tấm thảm tập bò.

Từ mẫu giáo, tiểu học, trung học, cấp ba, đến đại học, chúng tôi đều học cùng trường.

Thậm chí, học cao học cũng cùng thi vào một ngôi trường khác.

Những năm qua, chúng tôi chưa từng rời xa nhau.

Tôi chợt bừng tỉnh.

Thì ra, đến giờ phút này, cuộc đời tôi đều gắn liền với Diệp Chi Hằng.

Ngay cả sống cùng cha mẹ ruột, cũng có lúc xung khắc, huống gì là người yêu không ràng buộc gì nhau.

Thế nên, sau khi hòa giải với chính mình, tôi cũng hiểu được cái gọi là “chán ngán” mà Diệp Chi Hằng nói.

Tình cảm không thể kiểm soát.

Tôi không thể ép buộc anh ta mãi mãi yêu mình, không bao giờ thay đổi.

Bản thân tôi còn không thể cam đoan điều đó, sao có thể yêu cầu người khác?

“Anh cũng nói rồi, chúng ta chỉ là ở bên nhau quá lâu, vừa mới chia tay, anh chưa quen. Sau này, rồi anh sẽ dần quen thôi.”

“Không phải vậy, anh hiểu rõ lòng mình.”

“Vậy thôi đi, đừng tìm tôi nữa.”

Tôi mở cửa, bình thản bước vào, để anh ta lại ngoài cửa.

“Tiểu Phù!” Tiếng anh ta vang lên phía sau, “Anh nhớ em… nhớ em lắm!”

Tôi không hề dừng bước, thẳng thắn rời đi.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 10


10.
Thời gian của Diệp Chi Hằng dường như đột nhiên trở nên rảnh rỗi.

Cách vài ngày, anh ta lại lái xe đến thành phố này.

Danh nghĩa thì là “thị sát công việc chi nhánh”.

Mỗi lần anh đến, công ty liền tổ chức họp, các trưởng bộ phận báo cáo công việc cho anh.

Một lần, sau khi họp xong, mọi người giải tán, chỉ còn anh vẫn ngồi yên trong phòng họp.

“Giám đốc Nguyễn!”
Anh gọi tôi – người cuối cùng chuẩn bị bước ra, “Có thể phiền em rót giúp anh ly cà phê được không?”

Vừa nói, anh vừa xoa huyệt thái dương, trông có vẻ rất mệt mỏi, giọng khàn hẳn đi.

“Được.” Tôi đáp.

Tôi bưng cà phê từ phòng trà ra, đi đến cửa phòng họp, thì khựng lại.

Diệp Chi Hằng ngả người trên ghế, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.

Anh đã ngủ rồi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa, đặt cà phê lên bàn.

Vừa định lặng lẽ rời đi thì phía sau vang lên tiếng nói: “Cảm ơn.”

Tôi quay lại: “Anh trông mệt lắm, không nghỉ ngơi đủ à?”

Anh cười nhẹ: “Em đang lo cho anh sao? Ừ, tối qua thức trắng vì dự án mới bên Trung Đông. Sáng nay lái xe hơn hai tiếng để kịp đến họp.”

Tôi nghĩ một lát, chân thành nói: “Thật ra, chi nhánh đã có tổng giám đốc trông coi, anh không cần vất vả như vậy. Như cuộc họp bàn sơ bộ về thầu hôm nay, anh cũng không nhất thiết phải có mặt. Hà tất phải tự làm khổ mình?”

“Chỉ để được nhìn thấy em một lần, vậy cũng xứng đáng rồi.”
Anh nói khẽ.

Tôi nghẹn lời.

“À, anh hiện tại không khỏe, hay về khách sạn nghỉ ngơi một chút?” Tôi hỏi.

Anh lắc đầu: “Không kịp nữa, giờ phải quay về thành phố A, tối chín giờ bay. Anh đi công tác Trung Đông, chắc mười ngày.”

“Chỉ nghĩ đến việc phải xa em lâu như vậy, anh mới gấp rút đến hôm nay. Nhìn em một cái, để mười mấy ngày tới còn có chút an ủi.”

Tôi thở dài.

Hà tất phải vậy.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 11


11.
Nửa tháng sau, Diệp Chi Hằng trở về.

Máy bay vừa hạ cánh xuống sân bay thành phố A, anh không về nhà mà lập tức từ sân bay chạy thẳng đến thành phố C.

Khi anh vội vã đến công ty, vừa hay là buổi trưa.

Tôi và Cố Hải Dương đang ăn trưa trên sân thượng công ty.

Cả hai đang trò chuyện vui vẻ thì bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm gián đoạn.

“Chào tổng giám đốc Diệp.”
Cố Hải Dương lập tức đứng bật dậy, liếc nhìn Diệp Chi Hằng, lại nhìn tôi, “À… tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện.”

Cậu ta chạy nhanh như chớp, đến mức bỏ quên luôn hộp cơm mới ăn được mấy miếng.

Diệp Chi Hằng ngồi xuống đối diện tôi, một lúc lâu không nói gì.

“Anh ăn gì chưa?”
Tôi phá vỡ sự ngượng ngập.

Dù đã chia tay, nhưng anh vẫn là sếp tôi, ngoài mặt vẫn nên giữ lễ độ.

Ánh mắt anh dán chặt vào hai hộp cơm giống hệt nhau trên bàn, món ăn cũng giống hệt, vẻ mặt khó đoán.

“Hai người đặt cơm cùng nhau à?”

Mãi sau anh mới mở miệng, giọng khàn khàn, đầy bức bối.

Tôi bật cười: “Hôm đó, Cố Hải Dương thấy tôi ăn bánh mì trong văn phòng, liền nhất quyết đặt cơm trưa giúp tôi. Đây là món của nhà hàng gia đình cậu ta, mùi vị cũng khá ổn.”

“Tôi đã từ chối rồi, nhưng cậu ta cứ khăng khăng đặt hai phần mỗi ngày, bỏ đi thì phí. Cậu ấy không nhận tiền cơm, nên tối nào tăng ca, tôi đều mời cậu ta ăn khuya để trả lại ân tình.”

“Em còn mời cậu ta ăn cơm?”
Giọng Diệp Chi Hằng không vui.

“Cậu ta mời tôi, thì tôi mời lại, chuyện bình thường mà.”

“Mời qua mời lại, không phải là tiếp xúc càng nhiều sao?”

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Tôi liếc anh một cái, “Cậu ấy là đệ tử của tôi, nhỏ hơn tôi 5 tuổi, trong mắt tôi chỉ là một đứa nhóc.”

“Nhưng ánh mắt cậu ta nhìn em, không hề giống trẻ con.”
Diệp Chi Hằng nghiến răng, “Đàn ông hiểu đàn ông nhất.”

“Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Thôi không nhắc chuyện cậu ta nữa, anh mang quà cho em.”
Nói rồi anh đưa túi quà trong tay ra, “Là một sợi dây chuyền đá quý, nghe nói là quốc bảo của một nước nhỏ ở Trung Đông từng bị thất lạc, có giá trị lịch sử—”

“Diệp Chi Hằng, chúng ta bây giờ không còn là người yêu.”
Tôi đứng dậy, “Món quà quý giá thế này, tôi không thể nhận.”

Tôi không để ý đến ánh mắt anh dần tối lại từng chút một.

Thu dọn hộp cơm trên bàn, tôi sải bước rời đi.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 12


12.
Ngày hôm sau, công ty phát đi một thông báo.

Tổng giám đốc vì thấu hiểu sự vất vả của nhân viên chi nhánh, nhằm khen thưởng thành tích mà mọi người đạt được, quyết định nâng cao phúc lợi, xây dựng thêm nhà ăn cho chi nhánh.

Nhà ăn phong phú món, lại rẻ hơn nhiều so với bên ngoài.

Các đồng nghiệp ai nấy đều phấn khởi.

Suốt buổi sáng, cả công ty sôi nổi bàn tán chuyện này, ai cũng khen ngợi tổng giám đốc Diệp là người lãnh đạo anh minh và chu đáo nhất.

Tôi chợt nhớ đến hộp cơm giống hệt của tôi và Cố Hải Dương hôm nọ, cùng vẻ mặt khó chịu của Diệp Chi Hằng.

Nhưng rồi tôi lập tức lắc đầu.

Không thể nào.

Xây một nhà ăn cho chi nhánh, ngân sách đâu phải con số nhỏ.

Diệp Chi Hằng là một nhà tư bản đúng nghĩa, sẽ không vì tôi mà vô cớ khiến công ty tiêu tốn một khoản lớn như vậy.

Anh ta không phải kiểu người đặt tình cảm lên trên lý trí.

Đang nghĩ thì điện thoại Diệp Chi Hằng gọi tới.

“Chi nhánh C thành phố năm ngoái doanh thu tăng mạnh, bên trụ sở đang bàn chuyện nâng phúc lợi cho nhân viên, anh đề xuất xây nhà ăn, mọi người đều tán thành.”

Tôi còn chưa nói gì, anh ta đã tự mình giải thích.

“Như vậy, thằng nhóc đó cũng không có cớ đặt cơm cho em nữa.
Em cũng khỏi phải mời nó ăn để trả lễ, ai nấy đều vui.”

Giọng anh ta mang chút đắc ý.

Trước đây sao tôi không phát hiện, hóa ra con người này còn có mặt trẻ con đến thế?
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 13


13.
Sáng thứ Bảy, tôi đang ngủ bù ở nhà.

Tiếng chuông điện thoại của Diệp Chi Hằng làm tôi tỉnh giấc.

“Hôm nay em ở nhà không?”

“Ở chứ, sao vậy?”

“Không có gì, hỏi thôi.”
Nói xong, anh ta cúp máy.

Tôi định ngủ tiếp, nhưng thế nào cũng không thể chợp mắt lại.

Dứt khoát dậy, ra siêu thị dạo một vòng, mua ít đồ về tự nấu bữa trưa.

Vừa nấu xong, cô bạn thân gọi đến.

“Đoán xem tớ đang ở đâu?” Giọng cô ấy thần bí.

“Ở đâu?” Tôi đáp qua loa.

“Mở cửa đi.”

Tôi khó hiểu bước đến cửa, vừa mở ra, một bó hoa lily hồng lớn chắn ngay trước mặt.

“Surprise!”
Khuôn mặt bạn tôi ló ra từ sau bó hoa.

“Sao cậu lại đến đây?” Tôi ngạc nhiên mừng rỡ.

Cô ấy giơ tay kia lên, lắc lắc chiếc bánh kem trong tay.

“Chúc mừng sinh nhật!”

Lúc này tôi mới sực nhớ, hôm nay là sinh nhật mình.

“Vào đi, tớ vừa nấu xong bữa trưa, cùng ăn nhé.” Tôi kéo cô ấy vào nhà.

“Cậu còn biết nấu ăn à? Tớ cứ nghĩ cậu là tiểu thư mười ngón không dính nước xuân cơ đấy.”
Cô ấy tò mò, “Vậy tớ phải nếm thử tay nghề cậu mới được.”

Lúc ăn, bố mẹ tôi gọi video đến.

Họ nói hôm nay cuối tuần, đoán là tôi sẽ ngủ nướng nên không dám làm phiền sớm.

Ba mẹ và anh trai gửi lời chúc sinh nhật.

Quà của ba mẹ thì đơn giản mà hào phóng – chuyển khoản.

Anh trai tôi còn “hoành tráng” hơn, nói đã mua một căn hộ ở thành phố C làm quà sinh nhật cho tôi, ngay khu gần công ty.

Cô bạn thân thì ra vẻ ghen tỵ, kêu lòng bất bình, bắt tôi phải đưa cô ấy đi chơi nguyên ngày để an ủi trái tim bị tổn thương.

Tôi mỉm cười đồng ý.

Từ khi đến thành phố C, tôi luôn bận rộn công việc, chưa có dịp đi dạo khám phá.

Vừa hay nhân dịp này, có thể làm quen với thành phố mới.

Tôi lái xe đưa cô bạn thân đến danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất nơi đây.

Cả hai hào hứng dạo chơi nửa ngày, đến lúc tôi lấy điện thoại ra định chụp ảnh thì phát hiện túi áo trống không.

Điện thoại của tôi – biến mất rồi.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 14


14.
Tôi nhớ rất rõ, lúc vừa đến cổng khu tham quan này, tôi còn lấy điện thoại ra xem giờ.

Vậy nên, không thể nào là để quên trên xe.

“Hoặc là rơi mất, hoặc là bị móc túi.”
Bạn thân tôi tổng kết, “Tóm lại, khả năng tìm lại được rất mong manh.”

Tôi bất đắc dĩ gật đầu, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

“Tối nay quay về thành phố, ghé cửa hàng điện thoại mua cái mới trước đã. May mà trưa nay người nhà gọi video rồi, chắc chiều không gọi nữa.” Tôi nói.

Chiều hôm đó, chúng tôi tiếp tục dạo thêm vài địa điểm nổi tiếng, đến tối chuẩn bị ăn tối thì bạn tôi nhận được cuộc gọi, nói nhà có việc gấp, phải về trước.

Tôi tiễn cô ấy ra ga cao tốc, rồi vòng lại cửa hàng điện thoại.

Lúc này đã là buổi tối, mua xong điện thoại cũng phải đợi đến ngày mai mới đi làm lại SIM được.

Trên đường lái xe về, trời bất ngờ đổ mưa lớn.

Khu nhà tôi thuê chỉ là khu dân cư nhỏ, không có bãi đậu xe.

Tôi phải vòng quanh tìm chỗ đậu mãi mới có, đậu xong, cầm ô vội vã chạy về.

Vừa đến trước cửa nhà, tôi nhìn thấy Diệp Chi Hằng đứng dựa vào tường, toàn thân ướt sũng.

Thấy tôi, anh ta lao đến, định dang tay ôm lấy tôi.

Nhưng nhìn xuống quần áo đang nhỏ nước của mình, anh ta khựng lại.

“Tiểu Phù, em đi đâu vậy? Gọi mãi không được, anh sắp phát điên rồi. Nếu còn không liên lạc được, anh tính báo cảnh sát rồi.”

“Anh không nói hôm nay ở nhà sao?”

Nhìn dáng vẻ chật vật của anh ta, tôi thở dài, mở cửa.

“Vào tắm trước đi.”

Tôi tìm một bộ đồ ngủ rộng rãi của mình đưa cho anh ta.

Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm, tôi ngồi xuống sofa, bắt đầu mày mò chiếc điện thoại mới.

Cửa phòng tắm mở ra, Diệp Chi Hằng mặc bộ đồ của tôi.

Rõ ràng tôi mặc rất rộng, mà vào người anh ta lại bó sát, trông vừa buồn cười vừa lạ lẫm.

Anh dùng khăn lau tóc, ngồi xuống cạnh tôi.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao điện thoại em tắt nguồn?”

“Chiều nay ra ngoài chơi, mất điện thoại rồi. Mới mua cái mới, chưa lắp SIM.” Tôi giơ điện thoại trong tay lên.

Diệp Chi Hằng thở phào.

“Hứa với anh, sau này đừng để anh không tìm được em nữa.”

“Gọi mãi không được, em biết anh lo đến mức nào không? Anh cứ nghĩ, có khi em gặp chuyện gì rồi.”

“Anh cũng biết lo?” Tôi nhếch môi, giọng mỉa mai.

“Ý em là gì?”

“Hôm trụ sở đăng thông báo điều động tôi, tôi đã gọi mãi không được cho anh rồi. Gọi điện thì toàn báo bận, năm ngày liền, anh trốn tôi, không nghe máy, không trả lời tin nhắn. Anh biết tôi lúc đó tuyệt vọng thế nào không?”

Tay anh ta dừng lại giữa chừng, ánh mắt bối rối.

Như vừa nhận ra điều gì, anh ta lảng tránh ánh mắt tôi.

Một lúc lâu, anh nói đầy áy náy:
“Xin lỗi, chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại. Anh hứa, bất cứ lúc nào em gọi, anh cũng sẽ nghe máy ngay.”

Rồi anh ta lại thấp giọng, có chút tủi thân:
“Em cũng đã rất lâu rồi chưa từng chủ động gọi cho anh.”

“Anh không cần hứa gì cả, dù sao chúng ta đã chia tay rồi.” Tôi nhắc nhở.

Anh cúi đầu, giọng trầm hẳn:
“Tiểu Phù, anh đã đợi em năm tiếng ngoài này, chỉ muốn tặng em một bất ngờ sinh nhật.”

Lại giở trò tội nghiệp, muốn đổi chủ đề.

Tôi bất lực: “Trời mưa cũng không tìm chỗ trú à? Ngồi trong xe cũng được mà!”

“Anh không muốn vào xe, cũng không muốn rời đi, sợ em về rồi mà anh lại lỡ mất.”

“Chỉ bị mưa một lúc thôi, có người mở cửa chính, anh theo vào.”

“Chỉ là… bó hoa lily hồng em thích bị hỏng rồi, bánh kem cũng không ăn được.”

“May mà, món quà anh chuẩn bị vẫn nguyên vẹn.”

Nói rồi, anh ta lấy ra một chùm chìa khóa.

“Anh mua một căn hộ ở khu Hạnh Phúc, em dọn qua đó ở đi. Khu em đang ở vừa nhỏ lại không an toàn.”

“Em chuẩn bị giấy tờ, tuần sau chúng ta đi làm thủ tục sang tên.”

Khu Hạnh Phúc?

Trùng hợp thật!

Tôi lắc đầu: “Không cần, anh trai em đã mua cho em một căn hộ ở khu đó rồi.”

Anh ta nhăn mặt: “Lại muộn một bước nữa rồi.”
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 15


15.
Tối hôm đó trời mưa không ngớt, Diệp Chi Hằng cũng vì thế mà không rời đi được.

Anh ngủ trên sofa.

Sáng hôm sau, tôi vừa dậy thì thấy anh đã ở trong bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

“Em dậy rồi à? Đi đánh răng rửa mặt đi, chỗ này anh xong ngay.” Anh vừa nói vừa múc mì ra tô.

Lần đầu tiên tôi thấy anh nấu bữa sáng.

Không ngờ tay nghề lại khá ổn.

Mì hành phi rất thơm, tôi ăn hết sạch một tô đầy.

Anh tỏ ra vô cùng tự hào: “Cũng được chứ? Nếu em thích, sau này có cơ hội anh lại nấu cho em ăn.”

Ăn xong, anh chủ động dọn dẹp bát đũa.

Vừa rửa bát xong, điện thoại anh đổ chuông.

“Xinxin? Ừ, hôm qua anh không về, đang ở C thành phố. Giám đốc Trương? Hôm nay à? Em giúp anh giải thích, ngày mai anh về sẽ mời anh ấy ăn cơm. Giọng anh? À, không sao, chắc cảm nhẹ thôi.”

Tôi nhìn anh đang bận rộn trả lời tin nhắn, nhàn nhạt nói:
“Hôm nay trời tạnh rồi, anh có thể về được rồi.”

Anh cất điện thoại, giọng đầy ấm ức:
“Em đang đuổi anh?”

“Tôi chỉ sợ Dương Tâm Tâm hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì?” Anh khựng lại, “Em không nghĩ là giữa anh và cô ấy có gì đấy chứ?”

“Cô ấy không phải là ‘bạch nguyệt quang’ của anh sao? Không phải vì cô ấy nên anh mới điều tôi đi? Anh ngủ lại chỗ tôi, không sợ khó giải thích với cô ấy à?”

Diệp Chi Hằng ngơ ngác nhìn tôi:
“‘Bạch nguyệt quang’ gì chứ? Em nói gì anh chẳng hiểu. Việc điều em đi là anh hồ đồ, là lỗi của anh. Lúc quyết định điều em sang, anh không hề biết cô ấy sẽ quay về.”

“Đừng diễn nữa, hồi đại học anh chẳng phải đã thích cô ấy rồi sao?”

“Không, sao em lại có suy nghĩ đó?” Diệp Chi Hằng đặt điện thoại xuống, ra vẻ nghiêm túc, “Nói nghe xem, anh làm gì khiến em hiểu lầm vậy?”

Tôi nghiêm túc nhớ lại, đúng là anh chưa từng nói rõ là thích Dương Tâm Tâm.

Nhưng thời điểm đó, tôi là bạn gái anh, nếu anh nói thích người khác thì chẳng phải thành kẻ phản bội sao?

Tuy không nói, nhưng hành động thì quá rõ ràng.

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ, nghiêm túc liệt kê:
“Hôm đó, tôi thấy anh xếp hàng mua bánh hồ điệp ở cổng sau trường, còn tưởng mua cho tôi, vui mừng cả ngày. Kết quả tôi chẳng nhận được cái bánh nào, lại thấy Dương Tâm Tâm đăng ảnh trên vòng bạn bè.”

“Cô ấy viết là, có người thích cô ấy xếp hàng hai tiếng mua bánh, thích một người là như vậy đấy.”

Tôi vẫn nhớ rõ nội dung dòng trạng thái đó:
*‘Thèm bánh hồ điệp, anh ấy liền xếp hàng hai tiếng mua cho mình. Có người thích thật là tùy hứng.’*

Hồi đó, bánh hồ điệp ở cổng sau trường khan hiếm, ngon thật, lại khó mua, lần nào cũng phải xếp hàng.

Hơn nữa, Dương Tâm Tâm và Diệp Chi Hằng đều trong hội sinh viên, tiếp xúc nhiều.

Tôi nhớ đã từng chất vấn Diệp Chi Hằng chuyện mua bánh đó cho cô ấy.

Nhưng anh một mực phủ nhận, nói tôi nhìn nhầm, anh chưa từng xếp hàng mua bánh.

Diệp Chi Hằng nhíu mày nghĩ một lúc:
“Anh nhớ ra rồi!”

Anh bật dậy:
“Hôm đó anh cá cược chơi bóng rổ với Trình Sướng, thua phải làm một việc cho cậu ta. Cậu ta bảo anh đi xếp hàng mua bánh hồ điệp, rồi đem tặng Dương Tâm Tâm, vì cậu ta thích cô ấy.”

“Anh giúp Trình Sướng? Vậy sao lúc tôi hỏi, anh nhất quyết không nhận mình đã đi mua?”

“Vì thua trận, anh thấy mất mặt!”
Anh cười gượng, “Lúc đó còn trẻ, sĩ diện cao. Em là bạn gái anh, làm sao anh để em biết anh thua người khác chứ? Nhưng chỉ thua mỗi lần đó thôi, sau này anh toàn thắng!”

Vậy ra, hiểu lầm này lại bắt nguồn từ cái gọi là… lòng tự trọng và h*m m**n thắng thua của con trai?
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 16


16.
“Từ từ đã, Trình Sướng thích Dương Tâm Tâm? Sao tôi không hề biết?”
Trình Sướng là bạn thân từ nhỏ của Diệp Chi Hằng, lớn lên cùng nhau, sau này cũng học chung đại học với chúng tôi, quan hệ rất thân thiết.

“Không chỉ là thích, mà còn là kiểu ‘chó săn’ cao cấp, người ta nói gì cậu ta cũng làm theo.”
Diệp Chi Hằng cười khẩy, “Lúc mới theo đuổi Dương Tâm Tâm, Trình Sướng tặng cô ta một chiếc túi hàng hiệu. Dương Tâm Tâm nhận lấy, nhưng lại bảo cậu ta là chưa muốn yêu, chỉ muốn tập trung học hành. Còn nói cô ấy không thích phô trương, không muốn trở thành đề tài bàn tán chỉ vì được theo đuổi.”

“Thế là Trình Sướng tin sái cổ, coi lời đó như thánh chỉ, tuyệt đối tuân theo. Cậu ta còn nhờ chúng tôi đừng kể chuyện này với ai. Theo đuổi người mà cũng lén lút như làm chuyện mờ ám. Hôm nay tặng cái này, mai tặng cái khác, cái gì cô ấy cũng nhận, nhưng không bao giờ nhận lời cậu ta.”

“Cô ấy bảo thời đi học không yêu đương, Trình Sướng lại tưởng đợi tốt nghiệp là có cơ hội. Kết quả, chưa tốt nghiệp thì cô ta đã ra nước ngoài.”

“Sau này tôi mới biết, lúc cô ta ở nước ngoài, Trình Sướng còn chuyển tiền cho cô ấy không ít lần.”

“Thật sự, đến cả Phí Dương Dương gặp cậu ta chắc cũng phải gọi là đại ca.”

Tôi ngẫm lại, chợt nhận ra một chuyện.

“Tôi hiểu rồi, Trình Sướng thích Dương Tâm Tâm, còn Dương Tâm Tâm lại thích anh!”

Diệp Chi Hằng sững sờ, giọng lạc cả đi: “Làm gì có chuyện đó?”

“Hồi đó, tôi hiểu lầm anh thích cô ta, đâu chỉ vì mỗi chuyện mua bánh.”

“Có một lần, anh đổi hình nền điện thoại, tôi vô tình nhìn thấy màn hình của Dương Tâm Tâm, phát hiện hai người dùng hình nền đôi.”

“Ý em là cái hình nền hoạt hình ngớ ngẩn đó? Anh đã giải thích rồi mà? Là trò đùa của Trình Sướng, lúc đó cậu ta lén thay hết hình nền của cả phòng ký túc, đều là kiểu hài hước ngốc nghếch. Anh lười đổi nên cứ để vậy.”

“Sau đó, em bảo anh đổi, anh cũng nghe mà đổi theo ý em.”

Tôi gật đầu: “Vậy cũng lại là do Trình Sướng. Nhưng có thể nào, chính Dương Tâm Tâm sai cậu ta làm vậy? Đợi anh đổi xong, cô ta cũng đổi hình nền đôi giống anh, rồi cố tình để tôi thấy, khiến tôi hiểu lầm.”

Diệp Chi Hằng sững người.

Tôi nói tiếp:
“Hơn nữa, hôm cô ta đăng ảnh bánh hồ điệp, tôi đến hỏi anh. Anh không nhận đã mua, còn bảo không thấy bài đăng đó.”

“Tôi mở WeChat ra xem, thì phát hiện bài đăng đó biến mất, nghĩ chắc cô ta đã xóa.”

“Vậy là, anh thật sự không thấy? Hay là thấy rồi, nhưng vì chột dạ nên không dám nhận?”

“Anh thật sự không thấy.” Anh khẳng định.

“Tôi nhớ, anh tuy không hay đăng trạng thái, nhưng rất thích lướt xem. Anh không thấy, chỉ có thể là cô ta chia đối tượng, chỉ mình tôi được thấy.”

“Em phân tích nghe hợp lý đấy.” Diệp Chi Hằng ngơ ngác gật đầu.

“Vậy lần này Dương Tâm Tâm vào làm việc trong tập đoàn là sao? Lại có liên quan đến Trình Sướng?”

“Thật sự là Trình Sướng giới thiệu, anh thề! Em biết mà, Trình Sướng có chút cổ phần trong tập đoàn, lại là bạn thân anh. Cậu ta nhờ anh giúp cô ta có vị trí, anh cũng phải nể mặt.”

Nói đến đây, mắt anh đột nhiên sáng lên, bừng tỉnh:
“Gần đây anh gặp Dương Tâm Tâm nhiều thật! Toàn là Trình Sướng hẹn, cô ta đi cùng. Nhưng cô ta toàn thích nói chuyện với anh, mấy lần anh còn thấy phiền! Cô ta còn nhìn anh chằm chằm!”

“Tôi hiểu rồi, cô ta biết anh đã điều tôi đi, lại nghe từ Trình Sướng chuyện anh nói chia tay tôi. Cô ta muốn nhân lúc này chen vào!”

“Tiểu Phù, em phải tin anh, anh không bị cô ta quyến rũ! Thậm chí chưa từng ở riêng với cô ta!”

Tôi thản nhiên: “Tin hay không cũng không quan trọng, chúng ta đã chia tay rồi mà.”

“Lại nữa rồi—”

“Về đi! Anh không đi, tôi sẽ ra khách sạn ở.”
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 17


17.
Sáng thứ Hai, vừa đến công ty, tôi đã nhận được tin nhắn WeChat của Diệp Chi Hằng.

“Anh đã sa thải Dương Tâm Tâm rồi, tuyệt đối không cho cô ta cơ hội tiếp cận anh. Anh còn mắng Trình Sướng một trận, chính cậu ta ngốc nghếch mà còn kéo anh vào chuyện này.”

“Tiểu Phù, anh không hề có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác.”

Tôi đặt điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.

Không trả lời Diệp Chi Hằng, nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến sự nhiệt tình của anh ta.

Mỗi ngày anh đều gửi tin nhắn cho tôi, thỉnh thoảng là một mẩu chuyện cười, thậm chí nhìn thấy một đám mây lạ cũng phải chụp lại gửi cho tôi xem.

Tối đến, anh giống như đang báo cáo công tác, liệt kê chi tiết hôm nay làm gì, ăn gì, chơi gì.

Cuối cùng, luôn kết thúc bằng một câu:
“Hôm nay về nhà trước 10 giờ, lại thêm một ngày ngủ sớm dậy sớm.”

Nhìn những tin nhắn như vậy, tôi chỉ còn cảm thấy bất lực.

Đã từng, tôi hết lòng hết dạ khuyên Diệp Chi Hằng ngủ sớm, dậy sớm.

Vì anh thường xuyên thức khuya uống rượu, từng phải nhập viện vì vấn đề gan và dạ dày.

Bác sĩ dặn anh phải chăm sóc cơ thể thật tốt.

Nhưng anh không hề để tâm đến lời khuyên của tôi.

Tôi nói gì anh cũng không nghe.

Về sau tôi giận, thẳng thừng ra lệnh: mỗi tối phải về nhà trước 10 giờ.

Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt nửa cười nửa khinh của anh khi nghe câu đó.

Như thể đang cười nhạo tôi tự cho mình là quan trọng.

*“Cô là gì của tôi? Dựa vào đâu mà quản tôi?”*

Dù không nói ra, nhưng tôi cảm nhận được ý tứ đó.

Lúc ấy, tình yêu tôi dành cho anh vẫn chưa phai nhạt.

Nhìn thấy ánh mắt đó, phản ứng đầu tiên của tôi là đau lòng.

Sau đó theo bản năng không dám nói với anh bằng giọng điệu ra lệnh nữa, chỉ sợ khiến anh không vui.

Anh vẫn cứ sống buông thả, thức khuya, cùng bạn bè chơi bời trong hội sở đến tận khuya.

Anh tự do, muốn đi đâu thì đi, chẳng cần báo cáo với ai.

Hai năm nay, anh dần không để lời tôi vào tai, cũng chẳng xem cảm xúc của tôi là quan trọng.

Tôi chỉ từng yêu một mình anh, không biết những cặp đôi khác yêu nhau sẽ ra sao.

Khi phát hiện thái độ anh với tôi thay đổi, tôi từng hoảng loạn.
Tôi sợ anh không còn yêu tôi.

Thế nhưng, qua từng ngày bị phớt lờ, lạnh nhạt, thậm chí là bạo lực tinh thần, tình yêu trong tôi cũng dần dần vơi cạn.

Cho đến khi, chẳng còn gì cả.

Tôi không còn yêu anh nữa.

Tôi quyết định chia tay.

Giờ đây, khi tôi rời xa anh, anh lại nhớ đến những lời tôi từng nói.

Bắt đầu làm theo yêu cầu ngày trước của tôi, ngủ sớm, dậy sớm mỗi ngày.

Nhưng trái tim từng tổn thương thì không thể hồi phục.

Sự dịu dàng đến muộn này, không thể lay động tôi nữa.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 18


18.
Tối thứ Sáu, tôi lại tiếp tục tăng ca.

Nghĩ rằng làm xong hết việc thì cuối tuần có thể về thành phố A thăm ba mẹ.

Lúc hoàn thành công việc thì đã gần 9 giờ, tôi tắt máy tính, tắt đèn.

Bước ra ngoài, Cố Hải Dương cũng vừa thu dọn xong.

Cậu ta đứng dậy: “Sư phụ, cùng đi nhé.”

Không biết có phải do gần đây liên tục tăng ca hay không, đầu tôi cứ choáng váng.

Khi bước xuống bậc thềm trước toà nhà công ty, tôi dẫm phải một mảnh vỏ dưa hấu nhỏ, lập tức trời đất đảo lộn.

May mà Cố Hải Dương kịp thời đỡ tôi, nếu không đã lăn lông lốc xuống bậc thang rồi.

Nhưng cổ chân thì không tránh khỏi chấn thương, cơn đau nhói ập đến.

Cố Hải Dương đưa tôi đến bệnh viện.

Bác sĩ nói tôi bị gãy nhẹ, phải bó bột.

Kế hoạch về nhà tan thành mây khói. Không muốn ba mẹ lo lắng, tôi không nói sự thật, chỉ tùy tiện viện cớ, bảo tuần này có việc nên không về.

Bó bột xong, phải chống nạng, việc đi lại rất bất tiện.

Cố Hải Dương nhất quyết đòi chăm sóc tôi.

Bị cậu ta dây dưa năn nỉ mãi, tôi miễn cưỡng đồng ý để cậu ấy đưa cơm ngày ba bữa.

Nhưng mỗi lần đưa cơm xong, cậu ta lại lề mề không chịu về, nán lại rất lâu.

Trưa Chủ nhật, sau khi mang cơm đến, Cố Hải Dương lại giở trò cũ.

“Ơ kìa, sư phụ, sàn nhà phòng khách hình như chưa sạch lắm, để em lau cho sạch rồi đi. Cái robot hút bụi kia ngốc lắm, sao bằng người được.”

Nói rồi cậu ta cầm cây lau nhà, nhắm đúng một chỗ nhỏ mà lau tới lau lui suốt nửa tiếng.

Tôi giục mãi, cậu ta mới chịu không tình nguyện bỏ cây lau xuống, từng bước từng bước đi về phía cửa, cứ quay đầu nhìn lại.

“Cố Hải Dương!” Tôi gọi, “Tôi vừa mới kết thúc một mối quan hệ, hiện tại cũng không có ý định yêu đương. Hơn nữa, c** nh* hơn tôi 5 tuổi.”

Là người trưởng thành, sự ân cần của Cố Hải Dương, tôi hiểu rõ ý tứ.

Tôi nói thẳng: “Đừng phí thời gian với tôi.”

Cố Hải Dương im lặng vài giây: “Người yêu cũ của chị là tổng giám đốc Diệp phải không?”

“Sao cậu biết?”

“Chưa từng thấy tổng giám đốc nào thích đến chi nhánh như vậy, hơn nữa, ánh mắt anh ta nhìn chị rõ lắm. Em đoán, mấy người trong bộ phận thiết kế chắc cũng nhận ra rồi.”

“Tôi sẽ không quay lại với anh ta.”
Còn chưa để cậu ta mừng, tôi nói tiếp, “Nhưng cũng sẽ không nhận lời cậu. Bây giờ tôi chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp.”

Cố Hải Dương mím môi, tỏ vẻ uất ức: “Chị từ chối là chuyện của chị, em theo đuổi là việc của em, đừng cản em!”

Nói rồi quay người, giận dỗi bỏ đi.

Mới đi được hai bước, chuông cửa vang lên.

Cố Hải Dương mở cửa, Diệp Chi Hằng đứng ngay trước mặt.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 19


19.
Diệp Chi Hằng nghiến răng: “Cậu làm gì ở đây?”

Cố Hải Dương đắc ý: “Tôi đến chăm sóc sư phụ.”

“Chăm sóc Tiểu Phù?”

“Sư phụ bị gãy mắt cá chân. Ủa, không phải chứ? Chẳng lẽ sư phụ chưa nói với anh chuyện chị ấy bị thương?”

Sắc mặt Diệp Chi Hằng tối sầm.

Anh ta nghiêng người chen vào nhà, bước nhanh tới chỗ tôi.

“Tiểu Phù? Sao em bị nặng thế này? Bị thế nào vậy? Bác sĩ nói sao? Có cần nhập viện không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa: “Tiểu Cố, cậu về trước đi.”

Cố Hải Dương thấy ánh mắt ra hiệu của tôi mới miễn cưỡng quay ra ngoài.

Lúc đóng cửa còn cố để lại một câu: “Sư phụ, tối em lại mang cơm đến nha!”

Cửa vừa khép, Diệp Chi Hằng đột nhiên quỳ xuống cạnh tôi, chăm chú nhìn mắt cá chân bị thương.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu, ánh mắt đầy đau buồn.

“Tiểu Phù, anh rất khó chịu.”

“Em bị thương lại không nói với anh. Trước đây, có chuyện gì em cũng liên lạc với anh đầu tiên.”

“Giờ em coi anh như người ngoài rồi.”

Nói đến đây, giọng anh nghẹn lại.

“Lỗi tại anh, là anh đáng đời. Hai năm qua anh quá tồi tệ, khiến trái tim em nguội lạnh.”

“Dạo này, anh thường nhớ lại những điều mình đã làm. Lạnh nhạt với em, gọi điện thì tuỳ tâm trạng mới nghe, tin nhắn của em thì vờ như không thấy.”

“Cho đến khi em đối xử với anh giống hệt như vậy, anh mới thật sự cảm nhận được, ngày đó em đã tổn thương đến mức nào.”

“Anh thật đáng chết, sao có thể nhẫn tâm đối xử với em như thế?”

“Rõ ràng, anh từng thề sẽ làm mọi cách để em hạnh phúc suốt đời.”

Tôi thở dài: “Chuyện cũ qua rồi, không còn quan trọng nữa.”

Sắc mặt Diệp Chi Hằng đầy đau đớn, vùi đầu vào sofa.

“Là anh phá hủy tất cả.”

“Lẽ ra, anh có thể rất hạnh phúc.”

“Tiểu Phù, là anh không biết trân trọng. Từ nhỏ đến lớn anh sống quá suôn sẻ. Chúng ta bên nhau quá lâu, em lại quá tốt với anh, khiến anh mê muội, quên mất em quan trọng thế nào.”

“Anh tưởng rằng mình chán rồi, muốn rời xa em, hít thở chút không khí tự do. Chúng ta từ nhỏ đã không rời nhau, anh nhất thời không nghĩ thông, cứ tưởng mình mất tự do.”

“Nhưng đến khi em thật sự rời đi, anh mới phát hiện, bản thân không thể sống thiếu em.”

“Không có em, mỗi ngày đều dài dằng dặc, khô khan vô vị. Anh chẳng còn hứng thú với bất kỳ điều gì, sống như người mất hồn.”

“Ngay cả việc ký được hợp đồng lớn hàng trăm triệu bên Trung Đông – điều đáng lẽ khiến anh hưng phấn – nhưng không có em bên cạnh chia sẻ, cũng trở nên vô nghĩa.”

“Ban ngày nghĩ về em, không tập trung được. Ban đêm nghĩ về em, trằn trọc không ngủ nổi.”

“Bao đêm dài, hối hận ăn mòn tâm can. Việc điều em đi không thương lượng, chính là điều anh hối hận nhất đời.”

“Không còn em bên cạnh, anh phát điên vì nhớ em.”

“Giờ em bị thương, người đưa em đi viện, ở bên cạnh em lại là người đàn ông khác. Em biết anh ghen tỵ cỡ nào không?”

“Giờ anh chẳng muốn về thành phố A nữa. Anh sợ rời đi, thằng nhóc Cố Hải Dương đó sẽ lợi dụng.”

“Nó chăm sóc em lúc yếu đuối, lỡ em động lòng thì sao?”

“Em xuất sắc thế này, ngoài nó, chắc chắn còn nhiều người theo đuổi. Lúc đó, sao anh lại yên tâm điều em đi nơi khác một mình chứ?”

“Nếu em ở bên anh, không ai dám tới gần. Anh sẽ đuổi sạch.”

“Nhưng giờ chúng ta xa cách, anh ngày ngày lo lắng, sợ có ai khác đến gần em.”

“Thật là, tự chuốc lấy khổ!”
 
Back
Top Bottom