Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Năm Tháng Mang Anh Đi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,828
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMf9C7eBR76u7EuWreFrvYTegHJaCAEVhBuJu0Z-kchJ4WOMfOhSaxr2M0zBCPvdpjYu9zR_1IRQQLcux7tmCt7l3HjmB34glQw4CQp87KjqvYDzdwoMsVWJswXX4YZw7e-4DHkbndVyTJKupHMo66R=w215-h322-s-no-gm

Năm Tháng Mang Anh Đi
Tác giả: Chị cả Momo
Thể loại: Nữ Cường, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Diệp Chi Hằng ra lệnh điều tôi đến chi nhánh ở nơi khác.

"Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh, đúng là hơi phiền thật."

Anh ta nói với người khác như vậy.

Sự thất vọng tích tụ bấy lâu nay, đến khoảnh khắc này đã lên đến đỉnh điểm.

Tôi bỗng muốn buông tha cho chính mình.

Tuân theo lệnh điều động, tôi lặng lẽ rời đi.

Khi đã quen với cuộc sống một mình nơi đất khách, Diệp Chi Hằng lại không biết chán, thường xuyên chạy đến chỗ tôi.

Anh nói, thì ra nhớ một người lại là cảm giác như thế này.​
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 1



1.
Từ lúc bước vào cổng công ty buổi sáng, bất cứ ai tôi gặp cũng đều nói câu “Chúc mừng”.

Vừa vào văn phòng, sư phụ tôi – cũng là giám đốc thiết kế của công ty, lão Dương – vỗ vai tôi, ánh mắt đầy khích lệ.

“Tiểu Phù, sau này phải đơn thân tác chiến rồi, cố gắng nhé! Sư phụ tin vào năng lực của con!”

Tôi ngơ ngác: “Sư phụ đang nói gì vậy ạ?”

“Thông báo trong nhóm công ty, con chưa xem à?”
Sư phụ cũng lấy làm kinh ngạc.

“Thông báo sáng nay ạ? Lúc đó con đang lái xe, chưa kịp xem điện thoại.”
Vừa nói tôi vừa mở sáng màn hình điện thoại.

Phóng to tấm ảnh chụp thông báo, từng chữ từng chữ đập vào mắt, tôi như bị điểm huyệt, đứng bất động hồi lâu không thể cử động.

“Tiểu Phù, con bây giờ mới biết chuyện điều động này à? Không phải tổng giám đốc Diệp đã bàn với con rồi mới quyết định sao?”

Giọng sư phụ kéo tôi trở lại thực tại.

Tôi khó khăn nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Ồ, trước đó anh ấy có nhắc qua một lần, lúc đó con đang bận, không chú ý lắm.”

Tôi theo bản năng tìm lý do cho Diệp Chi Hằng, cố giữ chút tự trọng đáng thương của mình.

Thực tế là, mãi đến lúc nãy tôi mới biết chuyện này.

Tôi chỉ biết trước đó người Diệp Chi Hằng chọn là một nhà thiết kế giàu kinh nghiệm khác trong bộ phận chúng tôi.

Không hiểu sao, anh ta đột nhiên đổi sang tôi.

Tôi là một nhà thiết kế cao cấp của bộ phận R&D ở trụ sở tập đoàn, cũng là bạn gái của Diệp Chi Hằng.

Anh ta không hề bàn bạc, cũng không có sự đồng ý của tôi, đã trực tiếp phát thông báo điều động, cử tôi đến chi nhánh ở thành phố bên làm giám đốc thiết kế.

Nói là thăng chức, xét về lâu dài, đúng là một cơ hội rèn luyện hiếm có trong sự nghiệp của tôi.

Nhưng chuyện này lại không phù hợp với quy trình điều động của công ty.

Dù là công hay tư, Diệp Chi Hằng đều phải cho tôi một lời giải thích.

Nhưng tôi lại không thể liên lạc với anh ta.

Cả một ngày, tôi không thể gọi được cho anh.

Trợ lý của anh ta chỉ lễ phép ứng phó: “Tổng giám đốc Diệp đang đi công tác, anh ấy đặc biệt dặn dò, hành trình bảo mật. Xin lỗi nhé, nhà thiết kế Nguyễn, với tư cách cấp dưới, tôi cũng chỉ biết nghe lệnh thôi. Tôi cũng không gọi được cho anh ấy, nhưng cô yên tâm, liên lạc được là tôi báo ngay cô tìm anh ấy.”

Thái độ ứng phó thuần thục ấy, chẳng khác gì đang đối phó với mấy ông chủ con con đến nhờ vả Diệp Chi Hằng.

Tôi hiểu rồi, Diệp Chi Hằng đang tránh mặt tôi.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 2



2.
Diệp Chi Hằng cũng biết, sau khi thông báo điều động được đưa ra, tôi chắc chắn sẽ đi tìm anh ta.

Có lẽ anh ta vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, hoặc đơn giản là lười đối mặt với tôi, liền trốn biệt.

Tan làm, tôi mơ hồ trở về nhà.

Lại nhận được cuộc gọi từ cô bạn thân, cô ấy nói thấy Diệp Chi Hằng ở hội sở mới mở của người thân.

“Làm ơn giúp tớ hỏi người thân cậu một chút, xem Diệp Chi Hằng ở phòng nào, cảm ơn nhiều nhé!”

Cúp máy xong, tôi lập tức vội vàng bắt xe đến hội sở đó.

Trên đường đi, bạn tôi nhắn tên phòng của Diệp Chi Hằng cho tôi.

Đứng trước cửa phòng, tôi hít sâu một hơi, nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay.

Vừa đẩy cánh cửa hé ra một khe nhỏ, bên trong lập tức vang lên tiếng nói rõ ràng.

“Cậu thật sự điều Nguyễn Phù đến chi nhánh thành phố C rồi à?”

Đó là Trình Sướng, bạn thân từ nhỏ của Diệp Chi Hằng, cũng là một cổ đông nhỏ trong tập đoàn chúng tôi.

“Ừ.” Diệp Chi Hằng thản nhiên đáp.

“Không phải tớ nói chứ, hai người là tình cảm từ nhỏ đến lớn, giờ mỗi người một nơi, cậu nỡ sao?”

Diệp Chi Hằng im lặng chốc lát, giọng điệu lơ đãng: “Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh, đúng là hơi phiền thật.”

Tay trái tôi siết chặt lấy tay nắm cửa.

“Nếu cô ấy không đồng ý thì sao? Cậu không sợ cô ấy đến tìm cậu làm ầm lên à?”

“Chi nhánh đang cần người, cô ấy không phải loại người không biết nhìn đại cục. Dù không tìm được tớ, thứ Hai tuần sau cô ấy cũng sẽ đến nhận chức đúng giờ thôi.”
Giọng Diệp Chi Hằng nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.

Tôi cười lạnh.

Nên cảm động vì anh ta hiểu tôi đến vậy sao?

Giám đốc chi nhánh thành phố C bị đối thủ trả giá cao cướp đi, để lại một đống rối rắm chờ người giải quyết.

Mấy ngày nay dù không liên lạc được Diệp Chi Hằng, không đợi được lời giải thích, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý thứ Hai tuần sau sẽ đến chi nhánh báo danh.

Anh ta nói đúng, trách nhiệm của tôi không cho phép mình bỏ mặc tình trạng hỗn loạn của phòng thiết kế bên đó.

Bên đó không thể chờ thêm được.

Tôi đã nghĩ, nếu thực sự không tìm được anh ta, tôi sẽ tạm thời sang đó cáng đáng.

Đợi khi tìm được người thích hợp rồi, sẽ thay tôi trở lại.

Ngoài tôi – người chỉ muốn ở bên Diệp Chi Hằng – thì những nhà thiết kế khác chắc chẳng ai từ chối cơ hội thăng chức này.

Thế nhưng, khi nghe thấy câu “Đúng là hơi phiền thật” kia, đột nhiên tôi như mất hết dũng khí theo đuổi anh ta bấy lâu nay.

Hai năm qua, tôi không phải không cảm nhận được sự khó chịu ngày càng nhiều từ Diệp Chi Hằng đối với mình.

Nhưng tôi chỉ hơi thất vọng, rồi tự an ủi rằng, tình cảm có nồng nhiệt đến đâu cũng sẽ có ngày nguội lạnh, điều đó là bình thường.

Dù sao chúng tôi đã bên nhau quá lâu rồi.

Không ai có thể mãi giữ sự nồng nhiệt, mãi tràn đầy sức sống trong tình cảm.

Thế nhưng giờ đây, không hề có điềm báo trước, tôi chùng lòng.

Có lẽ là vì, nỗi thất vọng tích tụ quá lâu nay cuối cùng cũng chạm đỉnh.

Tôi bỗng muốn buông tha cho chính mình.

Không muốn tiếp tục ra sức tìm lý do cho anh ta nữa.

Tôi không thể tự lừa dối bản thân.

Tôi phải đối diện với sự thật.

Diệp Chi Hằng không còn yêu tôi nữa.

Với mối quan hệ này, anh ta đã chán ngấy rồi.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 3



3.
Cuối cùng, tôi không bước vào căn phòng đó.

Còn cần gì lời giải thích nữa sao?

Tôi không muốn tự rước lấy nhục nhã.

Tay trái đang nắm lấy tay nắm cửa từ từ buông xuống, tôi xoay người rời đi.

Những ngày tiếp theo, tôi bận đến mức quay cuồng.

Bận bàn giao công việc, hoàn tất đủ loại thủ tục.

Bận thu dọn hành lý, mua sắm đồ dùng sinh hoạt, gửi chuyển phát nhanh.

Chi nhánh ở thành phố C tuy không lớn, nhưng đang trong giai đoạn phát triển, là cơ hội để tôi phát huy hết khả năng.

Tôi nghĩ, có lẽ sẽ phải ở đó rất lâu.

Sau này định cư ở đó cũng chưa biết chừng.

Tôi phải tính toán chu đáo, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết.

Chủ nhật, tôi lái xe một mình đến thành phố C.

Sáng thứ Hai, tôi đúng giờ đến công ty báo danh.

Từ đó, tôi vùi đầu vào công việc, bận rộn đến quên cả trời đất.

Giám đốc tiền nhiệm đột ngột nhảy việc, để lại một đống hỗn loạn, đủ khiến tôi không còn thời gian nghĩ đến chuyện gì khác.

Đợi đến khi mọi công việc đi vào quỹ đạo, đã hơn một tháng trôi qua.

Lúc này tôi mới sững sờ nhận ra, tôi và Diệp Chi Hằng đã hơn một tháng không liên lạc.

Trước đây, đó là chuyện tôi không dám tưởng tượng.

Thế nhưng khi thật sự xảy ra, dường như cũng chẳng có gì to tát.

Đã từng, tôi chỉ mong ngày ngày được dính lấy Diệp Chi Hằng, một ngày cũng không rời xa anh.

Hiện tại, hơn một tháng không liên lạc, tôi vẫn sống như thường, không hề cảm thấy khó chịu.

Thậm chí chưa từng mất ngủ.

Điều kỳ lạ hơn, suốt quãng thời gian đó, tôi gần như rất ít khi nghĩ đến con người ấy.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 4



4.
Công việc trong tay cuối cùng cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm đó, tôi mời các đồng nghiệp trong phòng đi ăn một bữa.

Một đồng nghiệp do công việc nên thường xuyên phải liên hệ với trụ sở chính, từ cậu ấy, tôi nghe được một tin tức.

“Nghe nói bộ phận hành chính ở trụ sở vừa có một quản lý mới được điều về từ bên ngoài, lai lịch không nhỏ, tên gì nhỉ, à đúng rồi, Dương Tâm Tâm. Hôm cô ấy đến báo danh, là tổng giám đốc Diệp đích thân đưa vào công ty.”

Dương Tâm Tâm, tôi ngẩn người một lúc.

Lâu rồi không nghe đến cái tên này.

Thảo nào.

Tôi khẽ cười.

Câu trả lời bấy lâu không có, đến khoảnh khắc này bỗng trở nên sáng rõ.

“Tổng giám đốc Diệp đích thân đưa vào công ty? Vậy đúng là lai lịch lớn thật. Cô quản lý Dương này bao nhiêu tuổi? Có xinh không?”

Cô em trong phòng bắt đầu hóng chuyện.

“Tuổi chắc tầm tầm với tổng giám đốc Diệp, da trắng, dáng đẹp, chân dài.”

“Có khi nào là bạn gái tổng giám đốc Diệp không?”

“Không rõ nữa. Nhưng hình như tôi từng nghe nói, tổng giám đốc Diệp có một cô bạn gái đang quen rất ổn định.”

“Thật á? Mà này, tổng giám đốc Nguyễn, chị từng làm ở trụ sở, có gặp bạn gái tổng giám đốc Diệp chưa?”

Mấy đôi mắt cùng lúc nhìn về phía tôi, ánh lên vẻ tò mò.

Tôi giả ngơ: “Tôi không rõ lắm.”

“Nhưng tôi thấy tổng giám đốc Nguyễn với tổng giám đốc Diệp cũng rất xứng đôi, trai tài gái sắc. Tấm ảnh hai người đứng cạnh nhau đó, trông dễ chịu đến mức nào, tôi còn lưu đến giờ cơ mà.”
Câu nói của đồng nghiệp này khiến cả bàn bất ngờ.

Có người ngạc nhiên: “Gì cơ? Tổng giám đốc Nguyễn và tổng giám đốc Diệp có chụp chung ảnh à?”

“Không phải ảnh riêng hai người đâu, còn mấy người khác nữa, nhưng hai người họ nổi bật nhất. Tôi lướt trang công ty thì tình cờ thấy trong một bài viết. Vì cả hai quá bắt mắt, tôi là fan nhan sắc nên lưu lại thôi.”

Vừa nói cô ấy vừa lấy điện thoại, tìm ảnh ra cho mọi người xem.

Ai nấy đều rướn cổ nhìn.

“Tổng giám đốc Diệp hình như hơi nghiêng người về phía tổng giám đốc Nguyễn, đúng là rất hợp nhau thật!”

“Phải đó, tôi còn từng lén ship hai người làm cặp đôi cơ!”

Tôi liếc qua tấm ảnh, lập tức nhớ ra được chụp khi nào.

Ba năm trước, lúc tôi vừa vào tập đoàn, đúng dịp hội nghị ra mắt sản phẩm mới.

Khi đó, chính tôi là người đề nghị Diệp Chi Hằng đừng công khai mối quan hệ của chúng tôi vội.

Tình yêu công sở, rất khó tránh bị bàn tán.

Nhất là khi Diệp Chi Hằng lại là tổng giám đốc của công ty.

Tôi không muốn trở thành chủ đề cho những lời đồn đoán.

Diệp Chi Hằng vì thế buồn bực một thời gian, nói ở công ty chẳng được đường hoàng đến gặp tôi, ăn cơm cũng không dám cùng nhau, cứ như yêu đương lén lút vậy.

Hôm đó có phóng viên đến chụp ảnh. Các nhà thiết kế trong phòng nghiên cứu đứng thành hàng, Diệp Chi Hằng là người cuối cùng bước đến.

Anh lại cố tình không đứng ở vị trí trung tâm, mà như vô tình đứng cạnh tôi.

Lão Dương kéo anh vào giữa, anh từ chối, nói: “Buổi họp báo hôm nay, ông mới là người có công lớn nhất, nên đứng trung tâm làm nhân vật chính.”

Nói rồi anh cố tình nghiêng người về phía tôi.

Tôi cúi đầu, lặng lẽ dịch chân sang bên.

Bất ngờ, bàn tay đặt sau lưng bị ai đó nắm lấy.

Tôi sững người, quay sang nhìn anh.

Người kia lại giả vờ nghiêm túc, mỉm cười chuyên nghiệp nhìn vào ống kính.

Không ai biết, tổng giám đốc Diệp danh tiếng lẫy lừng, lại có thể vừa đối diện máy ảnh vừa âm thầm nắm chặt tay cô gái bên cạnh.

Thế là, bức ảnh được chụp lại, sau đó còn đăng lên trang công ty.

Bây giờ nghĩ lại, tôi thừa nhận, cũng cảm nhận được rằng, Diệp Chi Hằng từng thực sự yêu tôi.

Chỉ là, năm tháng trôi qua tưởng chừng bình lặng, nhưng sức mạnh thì không nhỏ.

Nó có thể khiến tình yêu nhạt dần, rồi biến mất.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 5



5.
Mấy ngày liên tiếp, tôi thấy Diệp Chi Hằng liên tục cập nhật trạng thái trên vòng bạn bè.

Khi thì cùng bạn bè cưỡi ngựa, leo núi, khi thì sa đọa trong hội sở xa hoa.

Xem ra, không có tôi bên cạnh, anh ta sống cũng rất tiêu dao.

Trong những bức ảnh đó, không ngoại lệ, tôi đều thấy bóng dáng Dương Tâm Tâm.

Diệp Chi Hằng vốn không thích phô bày cuộc sống cá nhân, vòng bạn bè gần như quanh năm không cập nhật.

Không biết có phải vì sự xuất hiện của Dương Tâm Tâm đã thay đổi anh ta, khơi dậy mong muốn thể hiện bản thân.

Nhưng, những điều đó tôi không còn hứng thú nữa.

Giờ đây, trong đầu tôi chỉ toàn là những phương án thiết kế sản phẩm mới.

Những bức ảnh kia, tôi cũng chỉ lướt qua một cái rồi bỏ xuống.

Hôm đó tan làm, tôi vẫn ở lại văn phòng chỉnh sửa một bản thiết kế.

Điện thoại đổ chuông.

Nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, tôi khẽ ngẩn người.

Là Diệp Chi Hằng – người đã hơn một tháng không liên lạc với tôi.

Vừa bắt máy, giọng nói trầm thấp quen thuộc liền truyền đến, anh ta khẽ cười: “Bảo bối, vẫn còn giận à?”

Tôi đứng trước ô cửa kính sát đất trong văn phòng, nhìn ánh đèn ngoài kia lấp lánh, trong lòng bình thản lạ thường.

“Tuy đã hơn một tháng, nhưng việc tự ý điều tôi đi mà không bàn bạc trước, anh có phải vẫn nợ tôi một lời giải thích?”

“Chẳng phải anh muốn cho em một cơ hội phát triển tốt hơn sao? Anh biết em không nỡ rời đi, không muốn xa anh, nếu mà bàn với em, chắc chắn em sẽ không đồng ý.”

“Cho nên anh mới tiền trảm hậu tấu? Diệp Chi Hằng, chẳng lẽ anh không biết chuyện này hoàn toàn không phù hợp với quy trình điều động nhân sự của công ty? Nếu là người khác, có khi đã bỏ việc rồi, anh chỉ là lợi dụng sự không nỡ và trách nhiệm của tôi.”

“Tiểu Phù, anh sai rồi. Nhưng anh thật sự là vì muốn tốt cho em. Những năm qua em làm được bao nhiêu thành tích, anh đều nhìn thấy. Em có năng lực, có tài hoa, hoàn toàn có thể tự mình gánh vác. Em đã ở trụ sở ba năm rồi, kinh nghiệm cũng đủ, chỉ còn thiếu một sân khấu để em thỏa sức phát huy. Bộ phận thiết kế ở chi nhánh, chính là bệ phóng anh dành cho em, để em bước lên tầm cao hơn.”

Khéo ăn khéo nói thật.

Nếu không phải tận tai nghe được câu “Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh, đúng là hơi phiền thật” kia, e rằng tôi đã tin lời anh ta.

Thậm chí còn cảm động vì tấm lòng anh ta, tự trách mình có phải quá trẻ con.

“Là vì Dương Tâm Tâm đúng không? Cô ta vừa quay về, anh liền điều tôi đi.”

Tôi nói thẳng.

“Cái… gì cơ? Liên quan gì đến Dương Tâm Tâm? Anh nói đều là—”

Lời anh ta bị giọng nữ bên cạnh ngắt ngang.

“Chi Hằng, lát nữa em có thể đi nhờ xe anh không?”

Dù đã nhiều năm, dù qua điện thoại, tôi cũng nhận ra, là giọng Dương Tâm Tâm.

“Các người định đi ăn cùng nhau?” Tôi hỏi.

“Là—”

Tôi dứt khoát cúp máy.

Suy nghĩ một chút, tôi gửi anh ta một tin nhắn trên WeChat.

“Chia tay đi.”
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 6



6.
Về đến nhà, sau khi tắm xong, cầm điện thoại lên, tôi phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều là của Diệp Chi Hằng.

Đang ngẩn người, điện thoại lại vang lên.

“Tiểu Phù? Em có ý gì vậy?”

“Tôi nói rất rõ rồi, chia tay.”

“Không xin phép em mà tự ý điều em đi là anh sai, anh xin lỗi. Nhưng anh thật sự là vì muốn tốt cho em, em có thể hỏi ba với anh trai em xem, đến chi nhánh làm giám đốc thiết kế có phải là một cơ hội rèn luyện rất tốt không?”

“Là vì muốn tốt cho tôi, hay là tốt cho chính anh?”

Tôi cười lạnh.

“Sao em lại nói vậy?”

“Tối hôm đó, ở ngoài cửa phòng trong hội sở, tôi nghe hết những gì anh nói.”
Từng chữ từng lời, tôi lặp lại, “Ngày nào cũng dính lấy bên cạnh, đúng là hơi phiền thật.”

“Tiểu Phù, anh… nghe anh giải thích, hôm đó anh có uống chút rượu, lỡ lời thôi, đó không phải là suy nghĩ thật của anh—”

“Say rồi thì nói thật, không phải sao?”

“Không phải như vậy.”

“Không chỉ vì câu đó.”
Giọng tôi nhàn nhạt, “Hai năm qua, thái độ của anh đối với tôi, tôi cảm nhận rất rõ. Diệp Chi Hằng, thừa nhận đi, anh thực sự đã chán ngấy rồi, thấy phiền rồi, lười nhìn thấy tôi xuất hiện trước mặt anh nữa. Tôi đã rời đi rồi, đúng ý anh, chẳng phải anh nên vui mừng sao?”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

“Tôi không đồng ý chia tay, em chỉ là đang bốc đồng thôi. Anh cho em thời gian, chúng ta hãy bình tĩnh lại. Tiểu Phù, qua một thời gian nữa anh sẽ liên lạc lại với em.”

Tôi không quan tâm.

Dù sao thì chia tay đâu phải ly hôn, cũng chẳng cần anh ta đồng ý.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 7



7.
Mấy ngày liền, vòng bạn bè của Diệp Chi Hằng toàn là hình ảnh anh ta say xỉn đến mơ màng.

Tôi lặng lẽ chặn anh ta.

Không thấy thì lòng cũng bớt phiền.

Dạo này công việc bề bộn, ngoài việc thiết kế sản phẩm mới, phòng còn tuyển thêm ba đồng nghiệp mới.

Trong số các nhà thiết kế trước đó, chỉ có hai người có kinh nghiệm hướng dẫn người khác, tôi phân cho mỗi người một tân binh, còn lại một người mới thì tôi phải tự mình kèm cặp.

Tôi thở dài, đội ngũ vẫn thiếu người, thiếu những nhà thiết kế vừa có năng lực vừa có kinh nghiệm.

May mà người tôi dẫn dắt, cậu nhóc đó lanh lợi lại chăm chỉ, là một mầm non đầy triển vọng.

Chỉ là, hơi… quá khéo léo, biết cách cư xử.

Từ ngày gọi tôi một tiếng “sư phụ”, sáng nào cậu ta cũng mang cho tôi một ly cà phê pha tay từ quán dưới lầu.

Có lần, vào giờ nghỉ trưa, cửa văn phòng tôi mở, cậu ấy đi ngang qua, thấy tôi đang ăn bánh mì, thì vô cùng ngạc nhiên.

“Sư phụ? Trưa nay cô chỉ ăn bánh mì thôi à?”

“Tôi đang phải gấp rút hoàn thiện một báo cáo, không có thời gian ra ngoài, cũng quên đặt cơm.” Tôi chỉ vào màn hình.

Chi nhánh không lớn như trụ sở, nên không có nhà ăn nội bộ.

Thỉnh thoảng làm thêm giờ, chạy deadline, tôi hay quên ăn, chỉ đến khi đói lả mới chợt nhớ ra.

Vì vậy tôi mua hẳn một thùng bánh mì để trong văn phòng, lúc không kịp ăn hay đói bụng thì tạm thời lấp đầy.

“Sư phụ, chờ em chút.”
Cố Hải Dương nói xong liền vội vã rời đi.

Mười phút sau, cậu ấy xách về một phần cơm được đóng gói tinh tế.

“Chỉ còn mỗi chỗ này không phải xếp hàng, em sợ cô đói nên vội vàng mang về luôn. Không biết có hợp khẩu vị không, cô tạm ăn trước nhé.”

Tôi nhìn logo trên hộp, nghẹn lời.

“Biết vì sao chỗ này không phải xếp hàng không? Vì nó đắt.”

“Đắt à?” Cậu ấy ngạc nhiên thật sự.

Nhìn cách ăn mặc thường ngày của cậu ta, cùng chiếc siêu xe cậu chạy đi làm, tôi hiểu ra rồi – không nghi ngờ gì nữa, chính là thiếu gia nhà giàu.

Từ hôm đó, mỗi lần đặt cơm trưa, Cố Hải Dương đều gọi thêm một phần cho tôi.

Tiền cơm tôi gửi cậu ấy, cậu ấy nhất quyết không nhận.

“Tôi biết em không thiếu tiền, nhưng cũng không thể phung phí vậy được chứ? Tiền nhà em đâu phải từ trên trời rơi xuống, là ba mẹ em vất vả kiếm từng đồng, đúng không?”

Cậu ta cười tươi rói: “Ba em nói rồi, thời ba mẹ ngày trước, bái sư còn phải quỳ lạy, ngày lễ còn phải mang lễ vật đến tận nhà. Cô là sư phụ em, em hiếu kính cô là chuyện nên làm. Mỗi ngày gọi một phần cơm thì là gì chứ, ba em còn chê em keo kẹt, còn bảo phải chọn món quà nào đàng hoàng để em tặng cô.”

“Đừng có thế, không thì tôi không nhận em làm đệ tử nữa đâu.” Tôi dọa.

“Dạ…” Cậu ta nhìn có vẻ uất ức lắm.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 8



8.
Mỗi ngày tan làm, chỉ cần tôi chưa rời đi, Cố Hải Dương cũng nhất quyết không đi.

“Tôi việc nhiều, hay phải tăng ca. Cậu làm xong việc của mình thì cứ tan ca đúng giờ. Công ty chúng ta không có cái kiểu lãnh đạo chưa đi thì cấp dưới không được về đâu.”

“Không được, em cũng phải học thêm mà. Nghe nói ba người bọn em chỉ giữ lại hai, em không muốn bị loại ngay kỳ thực tập.”
Cậu ta nói hùng hồn, đầy lý lẽ.

Quen thân với Cố Hải Dương rồi, tôi mới biết, thì ra nhà cậu ấy sở hữu chuỗi siêu thị lớn nhất khu vực này.

Ngoài ra, gia đình cậu còn kinh doanh bất động sản, ẩm thực và nhiều ngành nghề khác.

Mỗi trưa cậu ta đặt cơm cho tôi, đều là đồ ăn từ nhà hàng nhà cậu ấy làm.

Không muốn nợ tình cảm, mỗi lần tăng ca xong, tôi đều mời cậu ta ăn một bữa bên ngoài.

Hôm đó, xe tôi đem đi bảo dưỡng.

Tối cùng ăn cơm xong, Cố Hải Dương kiên quyết đòi đưa tôi về.

Đến dưới nhà, tôi cảm ơn cậu ta rồi quay người bước vào khu căn hộ.

Vừa tới cửa chính, tôi định quẹt thẻ mở cửa, thì một bóng người cao lớn từ trong bóng tối bước ra.

Tôi giật mình, suýt hét lên.

“Tiểu Phù, là anh!”

Gương mặt Diệp Chi Hằng hiện ra từ trong bóng tối.

“Sao anh lại ở đây? Không đúng, sao anh biết tôi sống ở chỗ này?”
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, thở hổn hển.

“Xin lỗi, làm em sợ rồi.” Anh ta mím môi, “Anh hỏi mấy đồng nghiệp khu vực này, vốn định cho em một bất ngờ.”

Tôi suy nghĩ giây lát: “Chúng ta đã chia tay rồi, sự xuất hiện của anh, với tôi không phải bất ngờ.”

Anh ta bước tới, ôm tôi vào lòng.

Hơi thở quen thuộc ấm nóng bao trùm lấy tôi.

“Người khi nãy là ai vậy?” Giọng anh ta khàn khàn, có chút ghen.

“Hử? À, đồng nghiệp mới của phòng tôi, tôi đang kèm cậu ta.” Tôi đẩy anh ra.

“Em là giám đốc, còn phải đích thân dẫn dắt người mới à?”

“Hết cách, thiếu người quá.”

“Vậy để anh điều thêm vài nhà thiết kế có kinh nghiệm sang giúp em?”

“Anh đừng đùa, bên trụ sở cũng đang thiếu người, tôi nghe sư phụ nói rồi.”

Anh ta im lặng hồi lâu, không nói gì thêm.
 
Năm Tháng Mang Anh Đi
Chương 9



9.
Một lúc lâu sau, Diệp Chi Hằng mới lên tiếng:
“Lâu rồi không ôm em, em vẫn như trước, chỉ cần một cái ôm đã khiến anh thấy yên lòng, thật tốt.”

“Nhà không có em, lạnh lẽo khắp nơi, anh chẳng buồn về nữa.”

“Anh ngày nào cũng đăng vòng bạn bè tỏ vẻ đáng thương, say đến phải vào viện, em cũng không thèm thương anh một chút sao?”

“Không có em bên cạnh, làm gì anh cũng chẳng thấy hứng thú, ngay cả những môn thể thao yêu thích nhất cũng không cứu nổi anh.”

“Chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Anh sai rồi, anh không muốn chia tay.”

Tôi chưa từng nghe anh ta nói chuyện bằng giọng điệu mong manh như thế, có chút tủi thân, lại pha lẫn nịnh nọt.

Diệp Chi Hằng trong trí nhớ của tôi, lúc nào cũng kiêu hãnh, phong độ ngời ngời.

“Diệp Chi Hằng, tôi đã từng cảm nhận được.”
Dưới bóng đêm, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh ta, “Đã từng, anh có ý định rời xa tôi.”

“Anh không còn yêu tôi nữa.”

Anh ta hoảng hốt: “Không phải vậy, đó chỉ là cảm giác nhất thời. Anh tưởng…”

Nói đến đây, giọng anh ta chùng xuống: “Anh tưởng là mình chán rồi, chúng ta bên nhau quá lâu, lâu đến mức anh gần như quên mất rằng chúng ta đang yêu nhau.”

Phải rồi, chúng tôi là thanh mai trúc mã, còn là hàng xóm sát vách.

Chưa biết đi đã được đặt chung trên tấm thảm tập bò.

Từ mẫu giáo, tiểu học, trung học, cấp ba, đến đại học, chúng tôi đều học cùng trường.

Thậm chí, học cao học cũng cùng thi vào một ngôi trường khác.

Những năm qua, chúng tôi chưa từng rời xa nhau.

Tôi chợt bừng tỉnh.

Thì ra, đến giờ phút này, cuộc đời tôi đều gắn liền với Diệp Chi Hằng.

Ngay cả sống cùng cha mẹ ruột, cũng có lúc xung khắc, huống gì là người yêu không ràng buộc gì nhau.

Thế nên, sau khi hòa giải với chính mình, tôi cũng hiểu được cái gọi là “chán ngán” mà Diệp Chi Hằng nói.

Tình cảm không thể kiểm soát.

Tôi không thể ép buộc anh ta mãi mãi yêu mình, không bao giờ thay đổi.

Bản thân tôi còn không thể cam đoan điều đó, sao có thể yêu cầu người khác?

“Anh cũng nói rồi, chúng ta chỉ là ở bên nhau quá lâu, vừa mới chia tay, anh chưa quen. Sau này, rồi anh sẽ dần quen thôi.”

“Không phải vậy, anh hiểu rõ lòng mình.”

“Vậy thôi đi, đừng tìm tôi nữa.”

Tôi mở cửa, bình thản bước vào, để anh ta lại ngoài cửa.

“Tiểu Phù!” Tiếng anh ta vang lên phía sau, “Anh nhớ em… nhớ em lắm!”

Tôi không hề dừng bước, thẳng thắn rời đi.
 
Back
Top Bottom