Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi

Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi
Chương 105: Khảo sát một chút có được không


Mãi đến khi đóa hoa hồng được đưa tận tay, An Hứa Mạc vẫn chưa thể phản ứng kịp.

Cậu thật sự không ngờ rằng Doãn Hàn Tinh lại thích mình.

Dù đang tỏ tình, nhưng Doãn Hàn Tinh cũng không có hành động nào quá thân mật. Y vẫn giữ khoảng cách lịch sự, dáng vẻ điềm đạm và ưu nhã, ngồi trên ghế sofa không quá xa cậu.

An Hứa Mạc nhìn đối phương, muốn tìm ra dấu hiệu đùa cợt hay giả vờ trên gương mặt ấy nhưng không hề có. Doãn Hàn Tinh vẫn mỉm cười như thường, ánh mắt thì vô cùng nghiêm túc.

Do dự một lúc, An Hứa Mạc vẫn lên tiếng: "...Tôi không hiểu, vì sao anh lại nói những lời đó?"

Doãn Hàn Tinh mỉm cười: "Cần tôi giải thích thêm điều gì sao?"

An Hứa Mạc hỏi thẳng: "Anh thích tôi?"

"Ừ."

An Hứa Mạc hơi hoang mang: "...Vì sao?"

Doãn Hàn Tinh nghiêng người về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Vì em đáng yêu, tốt bụng, chăm chỉ và nghiêm túc. Mỗi lần nhìn em nhảy hay giải bài tập, khiến người ta chỉ muốn cất em vào túi, giấu đi."

Giọng y vốn đã trầm ấm, lại cố tình nói chậm rãi, càng khiến nó thêm êm tai và dịu dàng.

An Hứa Mạc nghe xong lời tỏ tình thẳng thắn ấy thì càng thêm ngạc nhiên.

Thấy vẻ mặt "không tin nổi" vẫn còn trên khuôn mặt cậu thiếu niên, Doãn Hàn Tinh thu lại nụ cười, giọng nói nghiêm túc hơn.

"Ban đầu tiếp cận em, đúng là vì mệnh lệnh của chú út. Ngoài hoạt động rút thăm vào ngày đầu sinh hoạt câu lạc bộ, còn có cô gái viết thư tình cho em, người đưa nước cho em lúc học thể dục, người tiếp cận em trong nhà ăn..."

An Hứa Mạc nghe Doãn Hàn Tinh lần lượt kể ra từng người từng chuyện được sắp đặt tỉ mỉ, từ ngơ ngác đã chuyển sang hoàn toàn khó hiểu.

Những người này xuất hiện khi nào vậy?

"Bảo mật của đại học Bắc Kinh rất cao, paparazzi khó tiếp cận. Ý của chú út là bảo tôi chụp được hình em với những người kia có vẻ thân mật. Nếu sau này Tam thiếu lại tiếp xúc với em, thì sẽ lấy những bức ảnh đó ra làm bằng chứng."

Doãn Hàn Tinh nghiêm túc nói: "Lúc đầu tôi làm đúng theo kế hoạch đó, khiến em gặp rắc rối, tôi xin lỗi thật lòng."

"Mấy bức ảnh đó Tam thiếu đã xem rồi. Sau đó kế hoạch cũng không tiếp tục nữa. Những dữ liệu có thể gây bất lợi cho em, tôi đều đã xóa hết."

An Hứa Mạc hơi gật đầu chậm rãi.

Cậu không để tâm lắm đến chuyện đó, cũng không có ý trách móc. Thật ra, nếu Doãn Hàn Tinh không nhắc đến thì ngoài cô gái viết thư tình ra, những người khác cậu đã chẳng còn nhớ.

"Tôi vốn định tìm chứng cứ em có tình cảm với người khác... Ai ngờ lại tự mình rơi vào lưới." Doãn Hàn Tinh cười khổ.

Nghe xong lời giải thích, An Hứa Mạc cuối cùng cũng hiểu được: Những món quà ở trại ngựa, những lần tình cờ gặp nhau ở trường, bộ tài liệu hiếm hoi trước kỳ thi... Tất cả những điều đó không phải là mưu mô hay đóng kịch, mà là tình cảm chân thành từ Doãn Hàn Tinh.

Doãn Hàn Tinh không nói thêm gì nhiều, y nhìn thẳng vào An Hứa Mạc, lần nữa nghiêm túc hỏi: "Tiểu Mạc, tôi có thể ở bên cạnh em không?"

An Hứa Mạc mím môi: "Xin lỗi, đàn anh..."

Cậu nhẹ giọng nói: "Nhưng hiện tại tôi chưa có cảm giác như vậy với anh."

Dù rất cảm kích sự quan tâm và chăm sóc của Doãn Hàn Tinh suốt nửa năm qua, cậu vẫn không thể đáp lại bằng tình cảm khác.

Doãn Hàn Tinh nghe xong cũng không có phản ứng dữ dội gì như tưởng tượng. Ngược lại, y rất bình thản thu lại đóa hoa hồng trong tay An Hứa Mạc – cũng không biết nên để nó ở đâu.

"Tiểu Mạc, thật ra tôi đã đoán trước được câu trả lời này rồi. Hơn nữa, với thân phận của em, em cũng đâu thể tùy tiện và đơn giản mà quyết định tình yêu như người bình thường." Doãn Hàn Tinh nói với giọng trầm ổn: "Nhưng tôi muốn xin em một khoảng thời gian – ba tháng. Nếu sau ba tháng, em vẫn có câu trả lời như hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không làm phiền thêm nữa."

"Trước đây tôi nghĩ thái độ mình đã đủ rõ ràng, không ngờ em lại không hề cảm nhận được."

Trong giới giải trí, nghệ sĩ thường quá quen với những chuyện như vậy, nhưng Doãn Hàn Tinh không ngờ An Hứa Mạc lại ngây thơ đến thế.

"Vậy nên, ba tháng này... xem như cho tôi một cơ hội bắt đầu thật sự, được không?"

Sự kiên nhẫn của Doãn Hàn Tinh vượt xa tưởng tượng của An Hứa Mạc. Y nhìn rất nghiêm túc, thực lòng muốn nói chuyện tình cảm này.

An Hứa Mạc do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu.

Dù không nói đến chuyện tình cảm, thì thời gian này Chu Cẩn Trầm vẫn còn phải hợp tác với Doãn Hàn Nguyệt. Vào thời điểm then chốt như vậy, An Hứa Mạc không muốn vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến liên minh của mọi người.

"Được rồi."

----

Dù hiện tại đang có bao nhiêu ngầm sóng ngầm, thời khắc năm mới vẫn từng bước đến gần. Công việc của An Hứa Mạc cũng ngày càng bận rộn, đến mức cả thời gian lướt Weibo cũng chỉ có thể tranh thủ khi đang di chuyển.

Rất nhiều nghệ sĩ đã đăng video ngắn chúc mừng năm mới lên Weibo, đa phần là những đoạn quay chính diện, chắp tay làm lễ chúc. Nhưng An Hứa Mạc chẳng mấy quan tâm đến video của những người khác, cậu mở Weibo chỉ vì một người.

Dù Chu Cẩn Trầm không có tài khoản Weibo cá nhân, nhưng văn phòng của hắn đã đăng một đoạn video ngắn kèm nhạc nền trên tài khoản chính thức. An Hứa Mạc nhanh chóng tìm thấy địa chỉ do Đường Đường gửi nhắc nhở, nhấn vào đường dẫn Weibo — và chết sững tại chỗ.

Trong video, Chu Cẩn Trầm – người luôn xuất hiện trong trang phục nghiêm chỉnh – lần này hiếm thấy cởi bỏ áo khoác ngoài. Hắn mặc một chiếc áo len cổ cao màu nâu trầm, vừa tôn dáng người, vừa toát lên khí chất đời thường khó có được. Không chỉ quần áo, cả bối cảnh xung quanh hắn cũng hoàn toàn khác biệt so với thường ngày.

Ngài Chu – người luôn chỉ xuất hiện ở nơi làm việc, gần như chưa từng thấy cười – giờ đây lại đang đứng trong căn bếp mở... luộc sủi cảo.

Video rất ngắn. Ngoài phần âm thanh đã được xử lý, hình ảnh cũng được tăng tốc. Sau khi luộc xong sủi cảo, Chu Cẩn Trầm cầm một bát đưa cho cánh tay bên cạnh, rồi lại múc thêm bát thứ hai. Sau đó, hắn mới quay người lại, tiện tay liếc nhìn ống kính.

Dù không thường chú ý đến các tin nóng gần đây, An Hứa Mạc cũng có thể dễ dàng đoán được đoạn video này sẽ tạo ra phản ứng như thế nào.

Chu Cẩn Trầm từ trước tới nay luôn giữ kín đời tư. Lúc mới quay show《 Cuối tuần có nắng 》, chỉ cần một đoạn quay hắn rửa bát cũng có thể leo lên top tìm kiếm. Vậy nên đoạn clip đời thường như thế này quả thật vô cùng hiếm.

Nhưng đối với An Hứa Mạc – người đã sống cùng hắn nửa năm – thì đoạn video này lại chẳng có gì đặc biệt. Thậm chí lúc quay clip, cậu cũng đang ở đó.

Cánh tay nhận bát sủi cảo trong video chính là tay của cậu.

An Hứa Mạc xem lướt phần bình luận, thấy có người đoán địa điểm quay, cũng có người hỏi bàn tay bên cạnh là của ai. Nhiều người cho rằng đó là trợ lý hoặc quản lý. Nhìn những suy đoán đó, cậu bỗng thấy nảy sinh một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Cậu – người lúc nói chuyện với Doãn Hàn Tinh thì ngây ngô khiến người ta phải cười khổ – giờ đây lại trở nên nhạy cảm bất thường.

Tại sao hắn lại không quay video một mình?

An Hứa Mạc ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là... cố ý?

Video đã được xử lý kỹ, nên hầu như không tiết lộ thông tin gì rõ ràng. Nhưng lại cố tình để lộ ra rằng bên cạnh Chu Cẩn Trầm còn có một người. An Hứa Mạc thật sự không hiểu được lý do anh trai làm vậy. Cậu cuộn lên đọc lại phần caption của video.

Ngoài một câu chúc mừng năm mới, phía sau còn có ba biểu tượng icon: Một cái sủi cảo, một chữ "Phúc" và một căn nhà nhỏ.

Ánh mắt An Hứa Mạc dừng lại ở biểu tượng ngôi nhà, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cậu nhanh chóng mở bộ biểu tượng Weibo, tìm đúng biểu tượng căn nhà ấy rồi sao chép nó vào khung chat WeChat.

Khi dán vào, biểu tượng hoạt hình đáng yêu ấy biến thành một chữ duy nhất —

[ nhà ].

----

Ngoài công việc ra, An Hứa Mạc cũng không có việc gì khác cần phải lo lắng. Mãi đến khi mọi công việc liên quan đến năm cũ năm mới kết thúc, cuối cùng có một chút thời gian rảnh rỗi, cậu mới sực nhận ra cấp cao ở Kim Điển đã thay đổi.

Vì thái độ của Doãn Nguyên đối với An Hứa Mạc, nên từ sau buổi tiệc tân gia lần đó, Chu Cẩn Trầm đã luôn cố gắng tránh để hai người gặp mặt. Mãi đến khi nghe Đường Đường phân tích, An Hứa Mạc mới biết rằng vị lãnh đạo cấp cao mà mình chỉ gặp vài lần đó đã bị Doãn Hàn Nguyệt thay thế.

Doãn gia cũng là một gia tộc lớn với nhiều tài sản. Cổ phần ở Kim Điển không phải toàn bộ tài sản của họ. Phần cổ phần mà Doãn Nguyên nắm giữ đã được Doãn Hàn Nguyệt thừa kế, tức là về cơ bản vẫn thuộc về chi nhánh của họ. Tuy có thể khiến người khác đỏ mắt, nhưng sau khi Doãn Hàn Nguyệt phải chịu đựng, nhẫn nhịn và ngụy trang suốt hai mươi năm, bọn họ cũng buộc phải dè chừng phần nào.

Còn tương lai phát triển thế nào, thì đó là chuyện của riêng Doãn Hàn Nguyệt.

Dù An Hứa Mạc đã biết trước chuyện này, nhưng khi cậu nhìn thấy ảnh Doãn Hàn Nguyệt trong bản cập nhật tư liệu, vẫn không khỏi kinh ngạc. Doãn Hàn Nguyệt quá trẻ, dù chỉ là người nắm giữ cổ phần mà cha để lại, thì giữa một tập thể toàn quản lý cấp cao, anh vẫn có phần lạc lõng.

Anh có thể thành công, không chỉ vì Doãn Nguyên không phòng bị và bị đánh úp bất ngờ mà còn nhờ có sự hỗ trợ của Chu Cẩn Trầm.

Ngoài việc kêu gọi cổ đông bên ngoài, Chu gia cũng nắm giữ không ít cổ phần ở Kim Điển. Nếu không phải Chu Cẩn Trầm bán hết phần cổ phần lớn của mình cho Doãn Hàn Nguyệt thì người sau không thể dễ dàng lật đổ Doãn Nguyên như vậy.

Chu Cẩn Trầm từng nhắc với An Hứa Mạc rằng hắn sẽ sửa đổi lại hợp đồng giữa An Hứa Mạc và Kim Điển. Và sau khi bán hết cổ phần, không chỉ An Hứa Mạc mà bản thân Chu Cẩn Trầm cũng chấm dứt hợp đồng của mình với Kim Điển.

Hắn rời khỏi Kim Điển, cùng với quản lý Tân Tử Mạch và cựu tổng giám đốc phát hành của Kim Điển – Quả Lý Minh – cùng nhau thành lập một công ty giải trí mới: Truyền thông Ma Giai.

An Hứa Mạc đã từng trở lại thành phố B một lần vào dịp Tết, và khi đó đã được thông báo rằng sau này không cần phải chạy đi chạy lại đến thành phố S nữa.

Địa chỉ đăng ký của Ma Giai đều đặt tại thành phố B. Quản lý của An Hứa Mạc, cả ekip, bất cứ ai có thể chuyển đi và muốn đi, đều đã ký hợp đồng với Ma Giai cùng cậu.

Chỉ sau một đêm, người anh trai đã từng là chỗ dựa cho cậu trở thành ông chủ thật sự. Nhưng thực ra, chính An Hứa Mạc mới là người có sự thay đổi thân phận lớn nhất.

Từ một thực tập sinh lạnh lùng, là nghệ sĩ nhận lương, cậu đã trở thành cổ đông thực thụ.

Sau khi công ty mới thành lập, Chu Cẩn Trầm càng bận rộn hơn, An Hứa Mạc có cả tuần trời chỉ có thể liên lạc với hắn qua điện thoại. Ngay cả ngày nhập học lại sau kỳ nghỉ, cũng chỉ một mình cậu trở về trường.

Dù bên ngoài đang dậy sóng dữ dội, nhưng trong khuôn viên đại học Bắc Kinh, cảnh vật vẫn yên bình như cũ, mọi thứ chẳng có gì thay đổi. An Hứa Mạc không ở ký túc xá, ngày nhập học cũng chẳng mang nhiều đồ đạc, chỉ đeo một cái ba lô trở lại trường. So với những bạn học mang theo cả đống hành lý và được phụ huynh đưa đón, trông cậu có phần nhàn nhã, thong dong.

Trùng hợp là, chưa đi được bao xa, An Hứa Mạc đã gặp một bóng dáng quen thuộc.

"Tiểu Mạc!"
 
Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi
Chương 106: Bị anh trai bắt gặp


"Đàn anh."

An Hứa Mạc chào hỏi người đi cùng, cậu không quá bất ngờ khi gặp Doãn Hàn Tinh trong trường. Sau khi mọi chuyện liên quan đến Doãn Nguyên kết thúc, Doãn Hàn Tinh vẫn tiếp tục giữ lời hứa ba tháng với cậu. Dù thái độ của An Hứa Mạc vẫn không thay đổi gì, nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc, mối quan hệ giữa hai người cũng đã tốt hơn rất nhiều so với học kỳ trước.

Sau khi chia tay người đi cùng, vốn dĩ An Hứa Mạc định đi họp lớp nhưng lại nhận được thông báo từ giảng viên hướng dẫn có việc cần, buổi họp lớp sẽ dời lịch, thế là thời gian còn lại bỗng dưng bị bỏ trống. Doãn Hàn Tinh đề nghị cùng đi dạo quanh hồ, An Hứa Mạc cũng không có việc gì nên gật đầu đồng ý.

Mùa đông vừa mới qua, cảnh vật quanh hồ trông hơi vắng vẻ, hai người vừa đi vừa trò chuyện, An Hứa Mạc nhắc đến chuyện của Doãn Hàn Nguyệt – người mà cậu chỉ gặp vài lần nhưng để lại ấn tượng sâu sắc.

"Anh hai ấy à? Vẫn còn ở thành phố S. Cổ phần mới vừa tiếp nhận xong, chắc trong thời gian ngắn cũng không rảnh rỗi gì đâu." Nhớ lại vẻ mặt không thể tin nổi của đám người trong nhà khi Doãn Hàn Nguyệt xuất hiện ở biệt thự chính, Doãn Hàn Tinh bật cười: "Anh hai đúng là vai chính trong tiểu thuyết nghịch tập phiên bản đời thực, chỉ cần nhìn sắc mặt của đám người kia mỗi ngày thôi cũng đủ đặc sắc rồi."

An Hứa Mạc cũng đồng cảm với sự trái ngược giữa hình ảnh bên ngoài và con người thật sự của Doãn Hàn Nguyệt.

"Vậy... còn Doãn Nguyên thì sao?"

Cậu biết rõ anh trai đã luôn cố tránh để Doãn Nguyên tiếp cận mình, nên dù không còn lo ngại, cậu vẫn khắc sâu ấn tượng về vị cựu giám đốc cứng đầu đó.

Doãn Hàn Tinh nhướng mày: "Tam thiếu chưa kể với em sao?"

An Hứa Mạc lắc đầu: "Anh ấy dạo này cũng rất bận."

Nghe ra chút hụt hẫng trong giọng nói của cậu, Doãn Hàn Tinh không kìm được muốn xoa đầu cậu. Nhưng cuối cùng chỉ đành vỗ nhẹ lên vai như an ủi.

An Hứa Mạc theo bản năng nghiêng đầu nhìn thì thấy Doãn Hàn Tinh đang phủi mấy mảnh lá vàng rơi từ vai mình.

...Lá này ở đâu ra?

Cậu còn chưa kịp kinh ngạc, lá vàng đã được Doãn Hàn Tinh giữ trong tay. Hai tay y chụm lại rồi mở ra, trong lòng bàn tay đã biến thành một chú thỏ nhỏ được đan bằng cỏ màu vàng.

Doãn Hàn Tinh xách đôi tai nhọn của con thỏ, đặt vào tay An Hứa Mạc. Nhìn thấy vẻ mặt vốn buồn buồn của cậu bị sự kinh ngạc thay thế, y mới tiếp tục nói: "Chú út đã bị đưa đến viện điều dưỡng rồi."

An Hứa Mạc nâng chú thỏ cỏ trong tay lên, ngạc nhiên hỏi: "Viện điều dưỡng? Chẳng lẽ ông ấy bị bệnh sao?"

"Là mẹ ruột của anh hai đang ở viện điều dưỡng đó." Doãn Hàn Tinh giải thích: "Sau khi sinh anh hai không lâu thì bị sốc vì chuyện chú út ngoại tình, phát điên và bị đưa vào viện. Trước đó, bà ấy thường xuyên đánh anh hai. Đến giờ, mỗi lần phát bệnh là lại gào thét, cắn xé lung tung."

An Hứa Mạc khựng lại. Xem ra hoàn cảnh trưởng thành của Doãn Hàn Nguyệt còn khắc nghiệt hơn mình tưởng.

"Anh hai đưa chú út đến viện điều dưỡng đó, còn cho họ ở cùng một phòng." Doãn Hàn Tinh nói tiếp: "Nói là để họ... nối lại tiền duyên."

"...." An Hứa Mạc im lặng một lúc.

Dù không thể nói là thật sự thấy hả hê, nhưng cậu cũng chẳng thể cảm thông nổi với Doãn Nguyên.

Ngược lại, cách làm của Doãn Hàn Nguyệt khiến cậu cảm thấy như được khai sáng điều gì đó.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, mãi đến khi trời gần tối mới chia tay trong khuôn viên trường. Nửa tháng sau đó, Doãn Hàn Tinh vẫn thường "tình cờ" gặp An Hứa Mạc trong trường. Mối quan hệ của hai người giống như hồi cuối kỳ học kỳ một, nhưng sau lần bày tỏ tình cảm, sự theo đuổi của Doãn Hàn Tinh trở nên rõ ràng hơn, còn An Hứa Mạc thì nhận được nhiều món quà nhỏ hơn trước. Những món quà ấy không phải thứ gì quá đắt tiền, khiến cậu rất khó để từ chối.

Đến mức về sau, An Hứa Mạc không dám mặc áo có nhiều túi – bởi vì chỉ cần "tình cờ gặp" Doãn Hàn Tinh một lần, sau khi chia tay, túi áo cậu sẽ lại đầy các món đồ nhỏ xíu.

Vé vào cửa buổi diễn kỷ niệm ở giảng đường trăm năm, phiếu giảm giá trà sữa, túi đựng hoa hải đường rơi từ cổng tây, thậm chí cả... giấy xin nghỉ học giả mạo có chữ ký của giảng viên phụ đạo.

Kỹ năng biến hóa như pháp thuật của đàn anh họ Doãn này, đúng là đạt cấp "đại pháp sư".

Ngoài cuộc sống học đường bình lặng, An Hứa Mạc còn phải tham gia không ít hoạt động thương mại. Dù đã đổi sang công ty quản lý mới, cậu vẫn phải tranh thủ thời gian đang lên để tăng cường mức độ nhận diện công chúng. Nhưng cũng may, công việc nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Và trong số những lần tham gia hoạt động, cậu cũng thường gặp lại người anh trai bận rộn của mình.

Dù từ sau Tết, Chu Cẩn Trầm luôn phải tăng ca, nhưng hắn vẫn chăm lo cho An Hứa Mạc rất chu đáo. Ngoài gọi điện thoại mỗi ngày, hắn còn cố gắng điều chỉnh lịch trình để cả hai có thể gặp nhau nhiều hơn, tranh thủ từng cơ hội để được ở bên cậu.

Và vào lúc này, Đường Đường cũng mang về một tin tốt lành.

"Tiểu Mạc, kết quả kiểm tra sức khỏe có rồi, bác sĩ xem qua nói cơ bản là đã hồi phục hoàn toàn."

Vừa dứt lời, Đường Đường nói xong thì phía sau gáy An Hứa Mạc truyền đến một cái vỗ nhẹ, rất dịu dàng.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy Chu Cẩn Trầm đang nhìn mình. Dù vẻ mặt hắn vẫn có chút nghiêm túc như thường ngày, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm ấy lại chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của An Hứa Mạc.

"Vất vả rồi."

Chu Cẩn Trầm lại nhẹ nhàng xoa đầu mái tóc đen mềm mại của cậu, sau đó mới rút tay lại.

Người thiếu niên này – từng ngày từng chút – đã hồi phục.

Niềm vui không dừng lại ở đó. Sau khi gia nhập công ty truyền thông Ma Giai, công ty cùng với đội ngũ cũ của cậu đã cùng nhau lập kế hoạch phát triển mới cho An Hứa Mạc. Những kịch bản mà họ giành được cũng có chất lượng cao hơn. Ngoài ra, với việc đạt giải "Diễn viên mới xuất sắc nhất" tại giải thưởng Bạch Hoa, An Hứa Mạc bắt đầu chuyển hướng sang mảng diễn viên, bước tiếp theo chính là dần gỡ bỏ hình ảnh "nghệ sĩ thần tượng" gắn với cậu bấy lâu nay.

Với kế hoạch này, bản thân An Hứa Mạc cũng không có nhiều suy nghĩ gì – cậu chỉ hy vọng đoàn đội có thể phát triển ổn định lâu dài. Nhưng thực tế là... người quyết định kế hoạch này còn suy nghĩ xa hơn thế.

"Cẩn Trầm, anh định để tiểu An đi theo con đường giống anh sao?" Tân Tử Mạch đã nhận ra được ý đồ của Chu Cẩn Trầm khi vừa nhìn thấy bản kế hoạch.

Chu Cẩn Trầm chỉ nhàn nhạt nói: "Tiểu Mạc cần có tác phẩm đi theo mình, không thể chỉ dựa vào fan để phát triển bền vững."

Hơn nữa —

"Nếu sau này có chuyện gì xảy ra, thân phận diễn viên bao giờ cũng có lợi hơn là thần tượng."

Tân Tử Mạch lúc đầu nghĩ rằng Chu Cẩn Trầm đang lo cho thân phận thật sự của An Hứa Mạc. Dạo gần đây danh tiếng cậu ngày càng tăng, không thể tránh khỏi việc bị gia tộc Chu gia để ý. Trong khi Chu Cẩn Trầm thì đang nỗ lực từng ngày để giải quyết chuyện ảnh hưởng từ gia đình. Vì vậy Tân Tử Mạch mới có suy nghĩ như vậy.

Nhưng sau này, khi mọi chuyện đã lắng xuống, trong một lần tình cờ nghĩ lại, Tân Tử Mạch bỗng nhiên ngộ ra một chuyện.

Không đúng... Chu Cẩn Trầm nói thân phận diễn viên sẽ có lợi hơn thần tượng — điều này có ý gì? Nếu thực sự bị Chu gia phong sát thì diễn viên cũng chẳng có gì khá hơn thần tượng. Mà nếu nói đến sự khác biệt giữa hai bên, thì điều này nghe giống như là...

Là để sau này tiện công khai tình cảm?

Tân Tử Mạch sững người.

Cậu ta lại nhớ đến lần cuối cùng ở Kim Điển, khi Chu Cẩn Trầm xem xét phương án quản lý truyền thông xã hội.

Khi ấy Chu Cẩn Trầm nói: "Về sau nhất định sẽ cần dùng đến."

... Không lẽ là thật?

Trong khi Tân Tử Mạch vẫn còn đang choáng váng vì những suy nghĩ kia, thì với An Hứa Mạc, những chuyện này không quá quan trọng. Cậu chỉ cảm thấy gần đây mọi việc trở nên chuyên nghiệp hơn khiến cậu phải bắt đầu học lại các môn biểu diễn.

Từ luyện vũ đạo, diễn xuất cho đến các hoạt động thương mại, khối lượng công việc ngày càng nhiều khiến thời gian cậu ở trường cũng bị cắt giảm đáng kể.

Thế nhưng, dù cậu về trường vào lúc nào, thời gian có ngắn ngủi ra sao thì lần nào cậu cũng "tình cờ" gặp được Doãn Hàn Tinh. Có lần còn gặp y ở một số hoạt động có liên quan đến Kim Điển nữa.

Chờ đến khi An Hứa Mạc nhận ra điều này thì thời hạn ba tháng giữa hai người cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Lần tiếp theo gặp Doãn Hàn Tinh khi về trường, cuối cùng An Hứa Mạc cũng không thể trì hoãn thêm nữa, bèn hẹn y ra một quán cà phê yên tĩnh gần trường để nói rõ mọi chuyện.

"Dạo này đang quay phim sao?" Trong hương thơm cà phê lượn lờ giữa hai người, Doãn Hàn Tinh lên tiếng trước: "Có đủ thời gian nghỉ ngơi không?"

An Hứa Mạc gật đầu. Đây là kịch bản đầu tiên mà công ty mới tìm cho cậu. Dù là đạo diễn hay bạn diễn, ai cũng rất giỏi. Điều may mắn hơn cả là... anh trai cậu cũng có mặt trong tổ phim.

Vai diễn của cậu vẫn chưa xong, lần này về trường là vì có việc quan trọng. Trong hoàn cảnh bận rộn như vậy, cậu rất hiếm khi có thể quay lại trường. Và cậu không muốn tiếp tục kéo dài lời hứa ba tháng với Doãn Hàn Tinh, nhân cơ hội này muốn nói rõ mọi chuyện.

"Đàn anh, tôi muốn nói chuyện với anh."

Doãn Hàn Tinh là người thông minh, chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu được ý của An Hứa Mạc.

"Là muốn đưa ra câu trả lời cho tôi đúng không?"

"Ừm." An Hứa Mạc gật đầu, hít một hơi sâu: "Xin lỗi vì đã để anh chờ lâu như vậy, cũng cảm ơn anh trong suốt thời gian qua đã quan tâm chăm sóc. Nhưng... câu trả lời của tôi vẫn giống như lần trước."

Doãn Hàn Tinh nhẹ nhàng ngắt lời: "Vẫn là từ chối, đúng không?"

An Hứa Mạc dừng lại một chút, rồi gật đầu.

Cậu khẽ nói thêm một câu: "Xin lỗi."

Trên gương mặt Doãn Hàn Tinh thoáng hiện chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh sau đó, y đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Dù rằng đã đoán trước được kết cục." Y bật cười: "Nhưng đến lúc thật sự nghe câu trả lời, có lẽ vẫn sẽ cảm thấy hụt hẫng một chút."

"Nhưng mà đó là chuyện của tôi thôi." Doãn Hàn Tinh chớp mắt nhìn An Hứa Mạc: "Tiểu Mạc vẫn phải vui vẻ đấy nhé."

An Hứa Mạc mím môi, đến cả cảm giác môi mình vốn rất nhạy cảm cũng tạm thời quên mất.

"Đàn anh... xin lỗi." Cậu không kìm được mở lời: "Tôi..."

Doãn Hàn Tinh bật cười: "Chuyện này đâu phải lỗi của em, sao lại phải xin lỗi?"

An Hứa Mạc cố gắng thay đổi không khí, chuyển sang chủ đề khác nhưng bản thân cũng không rõ mình đang nói gì: "Thật ra tôi vẫn chưa hiểu lắm... vì sao đàn anh lại thích tôi..."

Nét cười trên môi Doãn Hàn Tinh dịu lại, đôi mắt đào hoa vẫn tràn ngập sự ấm áp.

"Lý do thì có nhiều lắm, như tôi từng nói rồi – em rất nghiêm túc, tính cách cũng rất dễ mến..." Giọng y dịu dàng: "Nhưng lý do thực sự thì rất khó để nói rõ. Thích là thích thôi. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy em, sau đó mỗi lần bất chợt nghĩ đến, trong đầu đều là em – chỉ vậy thôi."

An Hứa Mạc có chút ngỡ ngàng.

"Vậy... mọi chuyện lại đơn giản như vậy sao?"

Cậu không kìm được nhớ đến tình cảm của mình dành cho anh trai.

Một tình cảm kéo dài như một con đường không thấy điểm cuối, lúc thì gần gũi, khi thì né tránh rồi kháng cự... Cho đến giờ phút này, cậu vẫn chưa từng định nghĩa rõ được tình cảm ấy là gì.

Doãn Hàn Tinh lại bật cười lần nữa.

Y nhẹ giọng nói: "Tiểu Mạc, tình cảm vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản mà."

"Thích một người, nói điều đó cho người ta biết, cố gắng trở nên tốt hơn, cố gắng truyền đạt cảm xúc của mình – chẳng phải đó là toàn bộ của việc thích một người sao?"

Doãn Hàn Tinh nói tiếp: "Còn việc có nhận lại được tình cảm tương tự hay không, thì là chuyện của đối phương. Dù cho người đó không chấp nhận, vì đã thích nên cũng không thể trách họ."

An Hứa Mạc sững sờ.

Cậu chưa từng nghĩ đến...

Cậu chưa từng nghĩ rằng tình cảm lại có thể đơn giản như vậy.

Cậu nhìn sang Doãn Hàn Tinh ở đối diện, gương mặt y chẳng mang chút tiêu cực nào, vẫn luôn điềm tĩnh, lịch sự như mọi khi. Từ lần đầu gặp nhau trong buổi rút thăm hoạt động câu lạc bộ đến giờ, An Hứa Mạc đã biết y là người hướng ngoại và tự tin. Ban đầu cậu chỉ nghĩ đó là do tính cách, nhưng qua cuộc trò chuyện hôm nay, cậu dường như hiểu ra mình nên học hỏi từ y điều gì đó.

Tình cảm – thích hay yêu – thật ra không quá nặng nề hay phức tạp như mình vẫn tưởng.

Ngực cậu như nóng lên. An Hứa Mạc cũng mỉm cười, nói nhỏ: "... Cảm ơn đàn anh."

"Với tôi thì không cần khách sáo như vậy đâu, tiểu Mạc..."

Doãn Hàn Tinh còn chưa nói xong, ánh mắt y bỗng dừng lại ở phía sau An Hứa Mạc.

Quán cà phê này có không gian khá riêng tư, mỗi ghế đều được sắp xếp có khoảng cách và có vách ngăn. Vì An Hứa Mạc có thân phận đặc biệt nên hai người chọn chỗ ngồi trong cùng, suốt buổi chỉ có nhân viên phục vụ mang cà phê ra, ngoài ra không ai khác vào.

An Hứa Mạc thấy ánh mắt của Doãn Hàn Tinh khác lạ thì quay đầu lại nhìn theo.

Một người mà cậu nghĩ chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây —

"... Anh?"

An Hứa Mạc theo phản xạ đứng bật dậy: "Sao anh lại đến đây... chẳng phải đang ở đoàn phim sao..."

Tấm rèm che bị vén lên, người đàn ông bước vào mang gương mặt lạnh như băng, không biểu cảm. Hắn lạnh lùng nhìn Doãn Hàn Tinh, ánh mắt như một lưỡi dao sắc bén. Nhưng ngay lúc ấy, vì câu hỏi của An Hứa Mạc mà hắn lại rời mắt đi.

"Anh ra ngoài bổ sung tài liệu, tiện thể đến đón em về." Chu Cẩn Trầm nói.

Khi đối diện với thiếu niên, giọng của Chu Cẩn Trầm đã rõ ràng nhẹ nhàng hơn.

"Việc ở trường em xử lý xong rồi chứ?"

"Dạ." An Hứa Mạc vội vàng gật đầu. Thấy nét mặt của Chu Cẩn Trầm có phần lạnh lùng, cậu chủ động giải thích thêm: "Em làm xong sớm, rồi trên đường vô tình gặp đàn anh..."

Nhưng hiếm khi Chu Cẩn Trầm lại không để cậu nói hết câu.

"Em ra xe trước nhé, được không?" Chu Cẩn Trầm cúi đầu nhìn cậu: "Anh có chuyện muốn nói riêng với Doãn thiếu gia, xong ngay thôi."

An Hứa Mạc hơi khựng lại, chưa hiểu ngay ý của hắn.

Trong lúc cậu còn ngập ngừng, Doãn Hàn Tinh bên đối diện cũng đã đứng dậy.

"Đi đi, tiểu Mạc." Y mỉm cười nói: "Tam thiếu có vẻ muốn trò chuyện riêng với tôi."

An Hứa Mạc do dự một chút, nhưng rồi vẫn gật đầu.

Chu Cẩn Trầm nhìn theo bóng cậu ra ngoài, trước khi cậu đi hắn còn bình thản dặn một câu: "Anh trả tiền rồi, em cứ ra xe đợi là được."

"Dạ."

An Hứa Mạc khẽ đáp, vén rèm lên rồi rời đi.

Cậu đi rồi, không gian yên tĩnh chỉ còn lại hai người đối diện nhau đứng im. Hơi nóng của cà phê vẫn phảng phất trong không khí, hương thơm đậm đà lan nhẹ quanh căn phòng.



Tác giả có lời muốn nói:

Một chút không khí Tu La tràng

Tuy đàn anh Tinh Tinh tỏ tình không thành công, nhưng lại giúp tiểu Mạc nhìn rõ tình cảm thật sự của mình.

Tuy nhiên, anh trai vẫn cần tiếp tục nỗ lực nha~

Đàn anh Tinh Tinh nói: "Tôi định nói chuyện yêu đương với tiểu Mạc... Ai dè lại bị anh trai tiểu Mạc gọi ra "nói chuyện" trước rồi."
 
Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi
Chương 107: Anh đúng là có ý đồ với em thật


An Hứa Mạc bước ra khỏi quán cà phê, bên ngoài lạnh hơn trong nhà rất nhiều, cậu không nhịn được rụt cổ lại, vội vã ngồi vào chiếc xe đang đậu sẵn trước cửa.

Hơi ấm từ máy sưởi phả ra khiến An Hứa Mạc thở phào nhẹ nhõm, đầu óc vẫn còn quay cuồng vì những chuyện vừa xảy ra.

Doãn Hàn Tinh đã đưa ra những lời khuyên giúp cậu nhìn nhận rõ hơn về cảm xúc của mình. An Hứa Mạc rất biết ơn người đàn anh ấy vì đã luôn quan tâm, chăm sóc mình. Cậu cũng từng muốn đáp lại bằng cách này hay cách khác, coi như một sự biết ơn.

Đàn anh là một người rất tốt – cách nói chuyện tao nhã, cư xử đúng mực, kỹ năng toàn diện. Nhưng nếu nói đến tình cảm, thì từ đầu giữa cậu và đàn anh đã không có khả năng.

Chấm dứt sớm vẫn tốt hơn, tránh việc phải kéo dài rồi khiến mọi chuyện trở nên rắc rối và mất thời gian.

An Hứa Mạc tựa lưng vào ghế, đầu ngả lên gối tựa, nhắm mắt lại.

Suốt bao năm qua, người đã khiến cậu cảm nhận được tình yêu ngọt ngào nhất, cũng là người khiến cậu đau lòng nhất – từ đầu đến cuối, chỉ có một người đó thôi.

Người mà mỗi chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng có thể hiện lên rõ ràng trong tâm trí cậu, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, vóc dáng hoàn hảo...

Không ai có thể thay thế được.

An Hứa Mạc nhận ra điều đó rõ ràng nhất khi ba tháng cùng Doãn Hàn Tinh kết thúc. Cậu từng nghĩ chỉ cần bản thân kiềm chế cảm xúc, không vượt ranh giới, không suy nghĩ nhiều thì sẽ không bị tổn thương. Nhưng trong thời gian ở cạnh đàn anh, cậu mới phát hiện – người có thể khiến vết thương của cậu lành lại, từ đầu đến cuối chỉ có anh trai.

An Hứa Mạc thở dài, mở mắt ra.

Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe về phía quán cà phê, nhưng tầm nhìn bị những đồ trang trí cửa sổ che khuất, không thể thấy được vị trí ban nãy.

An Hứa Mạc không biết anh trai sẽ đến, cũng không biết hắn đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện trước đó. Không khí căng thẳng lúc hắn bước vào khiến cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn, không giống như chỉ đến để "nói chuyện bình thường".

Cậu bắt đầu thấy lo lắng.

Chờ mãi, đến lúc suýt định xuống xe quay vào xem sao thì cửa quán cà phê mở ra.

Là Chu Cẩn Trầm.

Hắn chỉnh lại bóp tiền cho vào túi áo rồi lên xe. An Hứa Mạc định hỏi thì bỗng nhìn thấy trên áo sơ mi của hắn dính vệt cà phê.

Điều lạ là – vệt cà phê đó không giống bị đổ ra, mà như bị in lên vậy... thậm chí còn thấy rõ hình... một nắm đấm?

"... Anh? Hai người đã làm gì vậy?" An Hứa Mạc hoảng hốt, theo phản xạ nhìn lại phía quán cà phê, nhưng Doãn Hàn Tinh vẫn chưa ra.

"Trên áo anh làm sao bị thế kia?"

Chu Cẩn Trầm vẫn điềm nhiên: "Không có gì, bọn anh vừa mới giải quyết chút việc riêng."

An Hứa Mạc nghi hoặc hỏi tiếp: "Thế còn đàn anh đâu? Sao anh ấy chưa ra?"

"Cậu ta làm đổ cà phê trong tiệm, còn đang bàn bạc với chủ quán." Chu Cẩn Trầm đáp mà mặt không đổi sắc.

An Hứa Mạc cau mày: "... Nhưng người trả tiền là anh mà, anh trai."

Cậu vừa thấy hắn cho thẻ vào bóp đấy thôi.

Chu Cẩn Trầm im lặng.

Lúc này, tài xế ngồi ghế trước kéo tấm chắn cách âm xuống và hỏi: "Ngài Chu, sắp tới giờ rồi. Chúng ta quay về trước nhé?"

Chu Cẩn Trầm gật đầu. An Hứa Mạc tuy vẫn chưa thấy Doãn Hàn Tinh đâu, nhưng cũng không tiện làm trễ tiến độ quay phim nên đành nhìn xe lăn bánh rời khỏi quán cà phê.

Cậu ngoái đầu nhìn lại, cho đến khi quán cà phê khuất hẳn khỏi tầm mắt, vẫn không thấy bóng dáng Doãn Hàn Tinh.

An Hứa Mạc quay lại, thấy sắc mặt Chu Cẩn Trầm vẫn lạnh lùng. Cậu không rõ hắn là vì thấy mình gặp đàn anh mà khó chịu, hay là vì lý do gì khác.

"Việc Doãn gia chẳng phải đã xử lý xong rồi sao." An Hứa Mạc hỏi: "Có chuyện gì khác sao?"

Chu Cẩn Trầm cuối cùng cũng mềm lòng, đưa tay qua nhẹ nhàng xoa lưng cậu trấn an.

"Không liên quan đến Doãn gia, em không cần lo."

Giọng hắn trầm thấp: "Sau này, những chuyện như Doãn Nguyên hay Lâm Thụy trước kia, sẽ không làm phiền em nữa. Anh đảm bảo."

Về điểm này, An Hứa Mạc quả thực không chút nghi ngờ.

Từ lần trước khi vì chuyện của Lâm Thụy mà phải giả vờ thân thiết để tránh bị dòm ngó, cho đến gần đây khi xảy ra chuyện với Doãn Nguyên mà cậu được anh trai bảo vệ đến mức không kẽ hở, An Hứa Mạc đã cảm nhận rất rõ sự thay đổi trong thái độ của Chu Cẩn Trầm. Không chỉ những rắc rối từ phía những người như Doãn Nguyên được hắn lo liệu, mà ngay cả những vấn đề khác liên quan đến công việc, hợp đồng – điều khiến giới nghệ sĩ đau đầu nhất – An Hứa Mạc gần như không cần phải lo lắng gì, mọi việc đều đã được hắn xử lý đâu vào đó.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là vấn đề hiện tại có thể dễ dàng bỏ qua.

An Hứa Mạc liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: "Vậy tức là... lần này là chuyện cá nhân à?"

Chu Cẩn Trầm quay sang nhìn cậu, trong mắt thoáng hiện chút bất đắc dĩ.

Đổi chủ đề không thành công rồi.

Cuối cùng, hắn chỉ vào vết cà phê trên áo để giải thích.

"Cậu ta đánh anh một cú."

"Cái gì?!"

Sao hai người lại đánh nhau?

"Doãn Hàn Tinh cho rằng anh mượn danh nghĩa làm anh trai để có ý đồ không đứng đắn với em." Giọng Chu Cẩn Trầm bình thản: "Nên bốc đồng ra tay."

Mưu đồ không đứng đắn? An Hứa Mạc sững người.

"Sao đàn anh lại nghĩ vậy? Dù cho có tranh cãi thật thì... cũng không đến mức phải đánh nhau chứ?"

"Có lẽ là do ảnh hưởng bởi chuyện của Doãn Hàn Nguyệt, cậu ta lo anh cũng sẽ giống như Doãn Nguyên, ảnh hưởng xấu đến em từ nhỏ."

Chu Cẩn Trầm bình thản nói: "Cậu ta thấy Doãn Hàn Nguyệt giả điên để né tránh trách nhiệm, nên nghĩ rằng em không thể trốn tránh được anh."

"Em..." An Hứa Mạc nhất thời nghẹn lời: "Đàn anh, anh ấy..."

Cậu hiểu được lý do khiến Doãn Hàn Tinh suy nghĩ như vậy, nhưng giữa cậu và Chu Cẩn Trầm đâu có giống tình huống đó. Mà việc này nếu muốn giải thích rõ thì cũng chẳng phải dễ dàng gì.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể khẽ thở dài rồi cẩn thận đưa tay lên xem xét vết cà phê trên áo sơ mi của Chu Cẩn Trầm.

"Anh có bị thương không?" An Hứa Mạc hỏi nhỏ: "Anh trai, sao anh không tránh?"

Cậu biết rõ khả năng phản xạ của Chu Cẩn Trầm, chuyện bị đánh trúng không dễ xảy ra.

Vì cúi người lại gần để kiểm tra, hai người cách nhau rất gần. Chỉ cần cúi mắt là Chu Cẩn Trầm có thể thấy đỉnh đầu với mái tóc mềm mượt, và cả mùi sữa tắm nhè nhẹ thơm tho trên người cậu.

"Không sao cả." Hắn nói khẽ: "Thực ra Doãn Hàn Tinh nói cũng không sai, nên anh không tránh."

"Gì cơ?"

"Anh đúng là có ý đồ với em thật."

Trước khi mở miệng nói ra điều đó, Chu Cẩn Trầm đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn chuẩn bị tinh thần sẵn cả cho việc phải giải thích, thậm chí nghĩ luôn cách để sửa sai.

Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là – phản ứng của cậu lại yên lặng đến mức kỳ lạ.

Hắn cúi xuống, và nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt cùng đôi tai đang dần đỏ bừng của An Hứa Mạc.

Giống như nụ hoa đào trong mùa xuân đang chậm rãi nở rộ dưới ánh nắng, khiến người ta không thể rời mắt.

-

An Hứa Mạc cả buổi như người mất hồn, cứ như bị ánh nắng mùa đông chiếu vào đến mức đổ mồ hôi nhẹ. Sau khi hai người trở lại đoàn phim là lại quay cuồng với lịch trình như thường lệ. Mãi đến khi công việc kết thúc, cậu mới chợt nhớ ra một chuyện khác.

Anh trai chỉ nói là mình không né tránh, nhưng không hề nói có phản đòn hay không.

Nhớ lại việc Doãn Hàn Tinh mãi không rời khỏi quán cà phê, chuyện bồi thường cho chủ quán cũng là do anh trai chịu trách nhiệm, An Hứa Mạc bắt đầu lo lắng. Tranh thủ lúc trời còn chưa quá muộn, cậu đứng bên đường gọi điện cho Doãn Hàn Tinh.

"Alo?" Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

"Đàn anh?" An Hứa Mạc thử gọi một tiếng: "Xin lỗi vì gọi muộn thế này, hôm nay ở quán cà phê... anh không sao chứ?"

"Tôi không sao đâu, tiểu Mạc." Giọng Doãn Hàn Tinh vẫn mang theo nụ cười như mọi khi, thật sự không nghe ra có gì bất thường: "Em về lại đoàn phim rồi à?"

"Vâng." An Hứa Mạc đáp, nhưng vẫn chưa yên tâm nên lại hỏi tiếp: "Anh với anh tôi... không có chuyện gì to tát chứ?"

Doãn Hàn Tinh lại bật cười: "Không đâu, Tam thiếu là người rất đàng hoàng."

An Hứa Mạc cảm thấy lời của đối phương hình như mang chút ẩn ý, nhưng rất nhanh sau đó, chủ đề đã bị Doãn Hàn Tinh khéo léo chuyển sang chuyện khác.

Hai người trò chuyện thêm một lúc lâu nữa, cho đến khi Chu Cẩn Trầm đi mua đồ quay lại để đón người, An Hứa Mạc mới bị ánh mắt của đối phương thúc giục phải kết thúc cuộc gọi.

Lúc này đoàn phim đang trong giai đoạn quay cao điểm, công việc mỗi ngày đều căng thẳng, tiêu tốn rất nhiều sức lực nên về đêm khó tránh khỏi cảm giác đói bụng. Dạ dày của An Hứa Mạc đã hồi phục khá nhiều, nhưng những buổi ăn đêm tập thể của đoàn thì cậu vẫn không ăn được. Vì vậy Chu Cẩn Trầm sẽ tự mình mua vài món dễ tiêu hoá cho cậu để bổ sung năng lượng, cũng để cậu đỡ thấy thèm khi nhìn người khác ăn.

Sau khi uống xong chén canh ngô ngọt và quay trở về khách sạn cùng người đàn ông kia, An Hứa Mạc hoàn toàn không biết rằng, ở đầu dây điện thoại bên kia, tình hình lại không giống như cậu nghĩ.

"Ui..." Doãn Hàn Tinh không kìm được mà hít vào một hơi lạnh, người đang bôi thuốc cho y thì lười chẳng buồn ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục thoa thuốc mỡ lên vùng bầm tím để thuốc nhanh ngấm vào.

"Bác sĩ Lâm, cậu có thể nhẹ tay với bệnh nhân một chút không?" Doãn Hàn Tinh cười khổ: "Cứ như vậy là sau này bị bệnh nhân khiếu nại cho xem."

"Một, tôi mới chỉ là sinh viên y khoa, chưa phải bác sĩ." Người đang bôi thuốc mặt lạnh như tiền, còn chấm thêm một lớp thuốc nữa: "Hai, cho dù sau này tôi làm bác sĩ thật thì cũng chẳng có bệnh nhân nào lì lợm như anh, hết lần này đến lần khác không chịu nghe lời, cứ phải đi cưỡi ngựa cho bằng được."

"Lần này đâu phải cưỡi ngựa." Doãn Hàn Tinh có vẻ đã mệt mỏi, cuối cùng cũng thu lại nụ cười luôn thường trực trên mặt. Y chống trán, che bớt ánh mắt, giọng cũng trầm xuống.

"Là vì tôi nhận ra món bảo vật đó... vốn không thuộc về mình, nên mới bị thương như vậy."

Căn phòng lập tức rơi vào một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.

"... Cho nên món bảo vật đó sắc nhọn đến mức làm người khác bị thương, đánh anh thâm tím khắp người luôn à?" Người còn lại vừa nói vừa mang giọng điệu kỳ lạ, nửa đùa nửa thật.

Doãn Hàn Tinh bật cười vì câu nói đó, nhưng sau đó lại là một tiếng xuýt vì đau.

Dù vết thương chưa đến mức quá nghiêm trọng, nhưng cú đấm trúng ngực cũng khiến y không thể cười mạnh.

"Không phải bảo vật làm tôi bị thương."

Y nói khẽ: "Mà là người canh giữ bảo vật. Một con rồng hung dữ, đuôi vừa to vừa dài, ôm chặt bảo vật vào lòng, bất cứ ai dám đến gần, đều bị quật một cú đau điếng."

"..."

Thiên sứ áo trắng chữa lành cho bệnh nhân vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh: "Vậy anh chẳng khác nào một kỵ sĩ liều lĩnh đi cướp kho báu, mang theo một thanh kiếm... "xỉa răng" mà dám lao vào hang rồng?"

"Vậy đúng là còn đau hơn đi cưỡi ngựa."

Doãn Hàn Tinh khẽ cười: "Nhưng tôi vẫn sẵn sàng đi."

Thấy y có vẻ buồn hơn bình thường, người đang bôi thuốc cuối cùng cũng dịu giọng an ủi một câu: "Đừng lo, theo kịch bản thông thường, kỵ sĩ hay hoàng tử đều phải trải qua nhiều lần đau khổ và trưởng thành thì cuối cùng mới đoạt lại được kho báu. Con rồng hung ác sẽ bị đánh bại."

"Thôi khỏi, anh ta chẳng phải nhân vật phản diện trong mấy chuyện cổ tích đâu."

Doãn Hàn Tinh khẽ cong khoé môi, cúi mắt xuống, giấu đi nỗi buồn trong đáy mắt.

"Hơn nữa... chính bảo vật ấy, có lẽ cũng chẳng muốn rời xa con rồng đó đâu."
 
Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi
Chương 108: Tình cảm của em là của riêng em


Bộ phim điện ảnh mà truyền thông Ma Giai đầu tư lần này có tên là《 Giếng âm dương》. Ngoài việc mời đạo diễn nổi tiếng Lục Niệm Châu chỉ đạo, toàn bộ ekip cũng đều là những người dày dạn kinh nghiệm và thực lực. Khác với trước đây, vai chính của bộ phim này là An Hứa Mạc, còn Chu Cẩn Trầm chỉ đảm nhận một vai phụ. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là hắn được rảnh rỗi —《 Giếng âm dương》cũng là tác phẩm đầu tiên Chu Cẩn Trầm đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất phim.

Thông thường, trong giới giải trí, người ta hay bắt đầu từ diễn viên rồi mới dần dấn thân làm đạo diễn. Mặc dù Chu Cẩn Trầm vào nghề khá sớm, năm nay cũng chỉ mới 23 tuổi, vẫn còn rất trẻ và chưa cần thiết phải chuyển hướng nghề nghiệp. Nhưng từ khi giành được giải Ảnh Đế với bộ phim《 Thù Đồ》, hắn đã âm thầm trở thành nhà đầu tư không tên tuổi cho phim đó. Lần này, với tác phẩm đầu tay của truyền thông Ma Giai, hắn trực tiếp dùng công ty đầu tư riêng của mình để đảm nhận vai trò nhà sản xuất chính.

Vì phải quay phim theo tiến độ, thời gian An Hứa Mạc ở bên Chu Cẩn Trầm khá nhiều. Cậu cũng không cảm nhận được có sự thay đổi nào rõ rệt từ Chu Cẩn Trầm kể từ khi thân phận hắn đổi khác. Mặc dù kỹ năng diễn xuất của cậu đã tiến bộ đáng kể, Chu Cẩn Trầm vẫn luôn tận tâm giúp cậu phân tích kịch bản như trước. Hơn nữa, lần này vai diễn của An Hứa Mạc khá nặng, yêu cầu cao về diễn xuất, vì vậy hầu như thời gian ngoài giờ quay, cậu đều ở bên cạnh Chu Cẩn Trầm.

Tuy không phải là người quá nhạy cảm với ánh mắt của người khác, nhưng ở đoàn phim lâu ngày, An Hứa Mạc cũng nhận ra ánh nhìn của mọi người xung quanh với Chu Cẩn Trầm đã thay đổi rõ rệt.

Trước đây khi quay《 Thù Đồ》, vì chuyện của Lâm Thụy, An Hứa Mạc từng phải đóng vai "tấm khiên chắn", đến nỗi chỉ cần Chu Cẩn Trầm đưa cháo cho cậu thôi cũng bị bàn tán. Sau đó là hàng loạt bài phỏng vấn và tin đồn đủ kiểu từ nhiều nguồn. Nhưng lần này, trong quá trình quay《 Giếng âm dương》, phần lớn mọi người lại không có bất kỳ phản ứng gì với hành động của Chu Cẩn Trầm.

Vai diễn của Chu Cẩn Trầm lần này không nhiều, chủ yếu hắn bận với các công việc bên ngoài vai diễn. Tuy nhiên, từ sau khi gia nhập đoàn phim, hắn gần như chuyển hẳn đến sống cùng An Hứa Mạc trong phòng được gọi là "trùng hợp không có ai dùng cái giường còn lại". Ngoài công việc, phần lớn thời gian của hắn đều ở phim trường, luôn ở cạnh An Hứa Mạc.

Lời đồn rất đáng sợ. Dù An Hứa Mạc đã rèn luyện được khả năng làm ngơ trước ánh mắt người đời từ nhỏ, điều đó không có nghĩa là cậu hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán hay ánh nhìn soi mói. Nhưng ở đoàn phim《 Giếng âm dương》, đừng nói là ngồi tám chuyện, phần lớn diễn viên và nhân viên còn chẳng buồn nhìn họ quá lâu, thái độ rất khác biệt.

Cho đến ngày《 Giếng âm dương》mở cửa cho truyền thông tham quan, An Hứa Mạc – đã quen với việc ở cạnh anh trai – suýt chút nữa đã bị ánh mắt soi mói bất ngờ làm giật mình.

Buổi hôm đó không có sự xuất hiện chính thức nào của Chu Cẩn Trầm trong danh sách tham dự, mà vì hắn chỉ là vai phụ nên truyền thông cũng không thắc mắc gì nhiều. Nhưng sau buổi phỏng vấn sáng hôm đó, các phóng viên được cho phép vào phim trường để tham quan cảnh quay. Ngoài các diễn viên và nhân viên đang bận rộn, người mà họ nhìn thấy nhiều nhất chính là Chu Cẩn Trầm, mặc áo khoác xanh biển.

Hắn không mặc trang phục quay phim, nhưng rõ ràng là chưa rời khỏi phim trường trong suốt quá trình quay. Nghĩ đến việc buổi sáng hắn cũng ở đây khi có phỏng vấn, các phóng viên bắt đầu cảm thấy tò mò. Và rồi, điều bất ngờ hơn nữa đã xảy ra.

Ngay khi các máy quay đang tạm dừng, Chu Cẩn Trầm và An Hứa Mạc được bắt gặp đang đứng trong một góc khuất, hai người có vẻ đang nói chuyện gì đó — cuối cùng lại... cãi nhau.

An Hứa Mạc quay lưng ra ngoài nên người khác không thấy được biểu cảm của cậu, chỉ thấy gương mặt bình tĩnh của Chu Cẩn Trầm bỗng trở nên cáu kỉnh, đầy mất kiên nhẫn. Hai người đứng ở vị trí khá khuất, nhưng phim trường đâu có rộng lớn gì cho cam. Một khi các phóng viên đã muốn đào đề tài, thì chẳng có chuyện họ sẽ bỏ qua cảnh này.

Dù âm lượng không lớn, nhưng thái độ của Chu Cẩn Trầm đã nói lên tất cả. Chỉ thấy hắn cau mày, gương mặt mất hết vẻ bình tĩnh thường ngày, thậm chí khi An Hứa Mạc cố đưa tay kéo hắn lại, hắn còn hất tay cậu ra và lớn tiếng: "Anh nói là không đi!"

Tất cả phóng viên như nghẹt thở trong một giây.

Và rồi cả đám sôi trào. Trong chưa đầy một giây, hàng chục tiêu đề nóng hổi đã hình thành trong đầu họ. Nếu không bị ràng buộc bởi các nhân viên đi theo kiểm soát, chắc họ đã phát ngay đoạn video này rồi.

Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Vì góc hai người đứng khá khuất nên khi có một nhân viên bưng đạo cụ đi ngang qua, bị tiếng hét của Chu Cẩn Trầm làm giật mình khiến đồ trong thùng rơi xuống — vài quả cầu gỗ lăn đúng đến gần chân An Hứa Mạc.

Dù cầu gỗ rất chắc và không bị hỏng khi rơi, nhưng vì An Hứa Mạc vô tình đạp trúng nên suýt nữa đã trượt ngã. May mà Chu Cẩn Trầm phản ứng nhanh, kịp thời kéo cậu lại. Nếu không, rất có thể cậu đã ngã sõng soài, thậm chí còn va vào mấy thiết bị quay bên cạnh.

Vì thế, các phóng viên đứng bên ngoài đã tận mắt thấy sắc mặt Chu Cẩn Trầm thay đổi trong chớp mắt. Một giây trước hắn còn đang giận dữ, giây tiếp theo đã nhẹ nhàng kéo An Hứa Mạc vào lòng, vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình tĩnh như thường ngày, còn cúi đầu nói gì đó với cậu.

Các phóng viên: "......??"

Sự việc vừa rồi không hề nhỏ, nhanh chóng có nhân viên công tác đến dọn dẹp, giúp nhặt đạo cụ rơi vãi trên sàn. Nhưng lạ kỳ là, không ai hỏi gì về chuyện hai người vừa lớn tiếng với nhau, như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.

Một phóng viên không nhịn được, hỏi một người trong đoàn: "Vừa rồi là chuyện gì vậy? Ngài Chu và An Hứa Mạc cãi nhau thật à?"

Làm ầm ĩ ngay trước mặt truyền thông như thế, quan hệ giữa hai người này chẳng lẽ tệ đến vậy? Nhân viên đoàn phim chắc chắn phải biết rõ, cho dù họ không nói rõ, ít nhất cũng sẽ hé lộ được vài câu.

Thế nhưng cậu nhân viên chỉ nhún vai, bình thản đáp: "Hai thầy đang diễn đấy."

Các phóng viên ban đầu còn bán tín bán nghi, nhưng đến khi xem lại bảng phân cảnh, thấy đúng đoạn An Hứa Mạc — trong tạo hình vai diễn — tức giận hét "Tôi nói là không đi!", họ mới không thể không chấp nhận sự thật.

Sau khi quay xong, An Hứa Mạc còn chủ động đến nói cười đôi câu với Chu Cẩn Trầm — người đang đưa nước cho cậu — rồi mới cùng đạo diễn ra gặp phóng viên.

Chu Cẩn Trầm cũng ra ngoài, nhưng chỉ khoác vai An Hứa Mạc và chào qua loa với phóng viên trước khi rời đi. Hắn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như thường, chẳng ai nhìn ra vừa rồi từng có cảm xúc gì quá mức.

Ngược lại, An Hứa Mạc vẫn tươi cười, trông tâm trạng rất tốt. Có người hỏi cậu có phải vì vừa rồi diễn quá nhập vai nên vui không, cậu gật đầu và còn nói thêm: "Vừa nãy anh Chu dọa tôi một phen, bảo tối nay phải mua socola bù cho tôi."

Các phóng viên: "......"

Người bị dọa thật sự... chắc là tụi tôi chứ không phải cậu?

Khi《 Giếng âm dương》sắp quay xong, An Hứa Mạc lại xin đoàn phim một kỳ nghỉ ngắn để bay đến thành phố S tái khám chứng bệnh lo âu của mình.

Cậu đã lâu không phát bệnh lo âu cấp tính, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Dù vẫn bận rộn với công việc và học tập, nhưng không còn những cảm xúc mất kiểm soát như trước. Khi trao đổi với bác sĩ về tình trạng gần đây, An Hứa Mạc còn nhớ ra cảm giác đói cồn cào — từng hành hạ cậu suốt mười mấy năm — cũng đã dịu đi rõ rệt. Đã rất lâu rồi cậu không còn bị nó quấy nhiễu dữ dội.

Chính nhờ lần khám này, An Hứa Mạc mới giật mình nhận ra, cậu và Chu Cẩn Trầm đã không ngắt liên lạc suốt 197 ngày.

197 ngày, ngày nào anh trai cũng ở bên.

Sau khi cảm ơn bác sĩ đã kiểm tra cho mình, An Hứa Mạc ra khỏi phòng khám và thấy Lê Thu Thành đang đợi ngoài cửa. Hai người quay lại văn phòng của hắn ta, vừa hay Chu Cẩn Trầm cũng từ nơi khác quay về sau khi thanh toán tiền khám.

Tình trạng của An Hứa Mạc còn phải đợi kết quả kiểm tra mới biết rõ, nhưng Lê Thu Thành đã cầm sẵn kết quả tái khám lần trước của Chu Cẩn Trầm.

Đối mặt với cặp "anh bệnh em bệnh" này, Lê Thu Thành cũng không khỏi cảm thán. Hắn ta đưa kết quả cho Chu Cẩn Trầm, lúc đó An Hứa Mạc vừa định lặng lẽ đi ra ngoài tránh mặt thì đã bị Chu Cẩn Trầm gọi lại.

Hắn nói: "Không có gì phải giấu em cả."

Quá trình điều trị hội chứng Asperger là một chặng đường dài, liên quan đến cả hormone và các chỉ số hành vi phức tạp. An Hứa Mạc tuy không rời đi, nhưng nghe cũng như lọt vào sương mù, không thể hiểu rõ được bao nhiêu.

Cuối cùng, khi Lê Thu Thành và Chu Cẩn Trầm hẹn lịch tái khám lần sau, An Hứa Mạc mới cẩn trọng hỏi: "Anh trai còn cần tiếp tục tái khám sao?"

Lê Thu Thành gật đầu: "Đúng vậy, cần tái khám định kỳ. Sao vậy?"

Chu Cẩn Trầm cũng quay lại nhìn cậu, An Hứa Mạc nhẹ giọng nói: "Vừa nãy bác sĩ có nói với em, nếu kết quả lần này không có vấn đề gì và về sau không phát sinh gì đặc biệt, thì em có thể không cần đến tái khám nữa."

Chứng lo âu của cậu đã được cải thiện rất nhiều, gần như khỏi hẳn. An Hứa Mạc không biết anh trai đã mắc bệnh bao lâu, nhưng có vẻ như từ rất sớm, đối phương đã luôn đều đặn đi tái khám.

"Vậy... khi nào thì anh trai có thể khỏi hẳn?"

Lê Thu Thành giải thích: "Tiểu An, chứng hoảng loạn là một bệnh hình thành sau này, nếu điều trị đúng cách thì hoàn toàn có thể hồi phục. Nhưng hội chứng Asperger là một chứng bẩm sinh, không có khái niệm "chữa khỏi hoàn toàn". Chỉ có thể dựa vào việc điều chỉnh và uốn nắn hành vi trong sinh hoạt hằng ngày để thích nghi."

An Hứa Mạc mím môi, trông có vẻ hơi lo lắng.

Lê Thu Thành lại nói tiếp: "Nhưng tình trạng của Cẩn Trầm hiện tại đã rất ổn định rồi. Sau này đi tái khám, chỉ cần coi như một lần kiểm tra sức khỏe định kỳ là được, không cần suy nghĩ quá nghiêm trọng đâu."

Nghe vậy, An Hứa Mạc mới nhẹ nhõm thở phào.

Cậu hỏi: "Vậy... có thể hiểu là... căn bệnh này bây giờ cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến anh ấy nữa phải không?"

"Và, nếu như..." An Hứa Mạc ngập ngừng, không nhìn về phía Chu Cẩn Trầm, nhưng vẫn cố gắng nói hết câu: "Nếu như cần, thì có thể coi tình yêu là một hình thức trị liệu cũng được..."

Trong phòng, cả hai người còn lại đều ngạc nhiên.

"Trước đây vì tâm trạng không ổn định nên em mới hiểu lầm..." Cậu vẫn chưa để ý đến phản ứng của họ, tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ chứng lo âu của em đã không sao rồi, việc "giúp đỡ" cũng..."

Chưa nói dứt câu, môi cậu đã bị một ngón tay thon dài, lành lạnh nhẹ nhàng đặt lên ngăn lại.

Chu Cẩn Trầm chỉ chạm một cái rồi lập tức rút tay về. Hắn nhìn chằm chằm vào An Hứa Mạc, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn ghi khắc hình ảnh cậu.

"Em không cần phải giúp anh đâu, tiểu Mạc." Giọng hắn khàn nhẹ: "Chữa bệnh là chuyện của riêng anh, anh không nên kéo em vào. Tình cảm của em là của riêng em, và mãi mãi nên thuộc về chính em, tự do lựa chọn."



Tác giả có lời muốn nói:

Có một vài điều mình muốn chia sẻ rõ:

① Chính truyện sẽ kết thúc trong khoảng năm chương nữa.

Lý do mình kết thúc chính truyện là vì sắp tới mình sẽ không đảm bảo được tiến độ ra chương đều mỗi ngày nữa. Vì vậy, phần truyện chính sẽ khép lại bằng việc giải quyết tình cảm giữa hai nhân vật chính. Những nội dung khác sẽ để lại cho phần ngoại truyện.

② Về phần ngoại truyện "Hollywood" — vốn dĩ mình không định viết, nhưng sau khi xem lại thì thấy phần An Hà hơi yếu nên mình sẽ viết lại dàn ý và mở rộng thêm nội dung. Phần này sẽ được xếp riêng vào ngoại truyện. Nếu bạn cảm thấy không thích các yếu tố như Hollywood hay "bàn tay vàng" thì có thể bỏ qua phần này, không ảnh hưởng gì đến mạch truyện chính.

③ Ngoại truyện sẽ có cảnh "lái motor" (cảnh hot), khi đó mình sẽ mở khóa một thời gian ngắn rồi gỡ, coi như là phần đặc biệt dành cho các bạn đọc tiếp tục theo dõi đến cuối.

④ Ngoại truyện sẽ có thêm tuyến tình cảm khác, mình sẽ viết đến khi mọi người thấy "ngọt" và đủ rồi thì mới dừng lại. 🙂з" ∠)
 
Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi
Chương 109: Một khối băng lớn


An Hứa Mạc đan tay vào nhau, siết chặt các ngón, cậu cắn nhẹ đầu lưỡi, không nói gì, ánh mắt cũng cụp xuống, không nhìn Chu Cẩn Trầm nữa.

Cậu lờ mờ cảm nhận được đối phương dường như đang chờ đợi điều gì đó, nhưng khi lời nói sắp thốt ra khỏi miệng, cậu lại không đủ can đảm để bước thêm một bước.

Căn phòng rơi vào yên lặng, không khí như ngưng đọng. An Hứa Mạc cúi đầu, không thể thấy được biểu cảm của Chu Cẩn Trầm. Cuối cùng chính Lê Thu Thành lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kéo dài.

"Hiện tại tình trạng của Cẩn Trầm đã tương đối lý tưởng rồi. So với những bệnh nhân Asperger khác, hoặc so với chính bản thân anh ấy trước đây, bây giờ rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều." Lê Thu Thành nói: "Anh ấy rất may mắn khi đã gặp được một người dạy cho anh ấy cách bước ra."

"Ai vậy?" An Hứa Mạc phản xạ hỏi lại, trong đầu nhớ đến chuyện mà ca ca từng kể: "Là... ông cụ Dư sao?"

Lê Thu Thành khẽ day giữa trán.

Chu Cẩn Trầm cất giọng trầm nhẹ: "Là em."

"... Em á?" An Hứa Mạc ngẩn người: "Nhưng em có dạy anh cái gì đâu..."

"Là em nhìn anh." Chu Cẩn Trầm nói.

"Em luôn luôn nhìn anh, là em đã dạy anh điều đó."

Cho nên hắn muốn trả lại cho cậu ánh mắt ấy – bằng một ánh nhìn lâu hơn, sâu hơn và thuộc về cậu.



Sau khi trở về từ thành phố S, cả hai tiếp tục quay phim tại đoàn cho đến khi hoàn thành cảnh quay cuối cùng của《 Giếng âm dương》. Trong thời gian đó, họ không ai nhắc lại chuyện yêu đương.

Sau buổi tiệc đóng máy, họ quay về thành phố B. An Hứa Mạc trở lại trường học để giải quyết giấy tờ, đau đầu với những tài liệu khó hiểu, còn Chu Cẩn Trầm thì gọi cậu về nhà.

"Em còn nhớ lần trước từng hỏi anh chuyện sân sau không?"

An Hứa Mạc gật đầu, theo bản năng nhìn về phía bức tường che kia.

Dù nơi họ sống là tứ hợp viện kiểu truyền thống, nhưng phần nội thất bên trong đã được cải tạo hiện đại hóa. Chẳng hạn như bức tường che trang trí theo phong thủy kia thực ra được làm từ pha lê siêu trắng, vừa giữ lại nét cổ xưa vừa mang hơi thở hiện đại. Chính nhờ vậy mà đêm hôm đó, An Hứa Mạc mới có thể nhìn thấy ánh sáng le lói từ phía sau bức tường.

Chu Cẩn Trầm nói: "Đi theo anh."

Hai người vòng ra phía sau tường. Không gian giữa tường và hành lang khá hẹp, thân hình Chu Cẩn Trầm che khuất tầm nhìn của An Hứa Mạc. Cậu còn chưa kịp nhìn rõ thì một cánh cửa đã lặng lẽ mở ra.

Hiện ra trước mắt là hành lang dài lần trước An Hứa Mạc vô tình thấy.

"Lần trước em nói nửa đêm thấy ánh sáng, chắc là do người dọn dẹp quên đóng cửa hành lang nên em mới vô tình thấy." Chu Cẩn Trầm vừa dẫn cậu vào vừa giải thích. Trời lúc này đã sáng rõ, An Hứa Mạc mới thấy rõ khuôn viên được chăm chút tỉ mỉ.

Họ đi đến cánh cửa mà lần trước cậu chưa vào được. Chu Cẩn Trầm đưa tay quét vân tay. Nhưng điều khiến An Hứa Mạc bất ngờ là cửa không mở ngay, mà màn hình lại hiện dòng thông báo:【Vui lòng gửi yêu cầu truy cập】

Yêu cầu truy cập? An Hứa Mạc tò mò – tại sao anh trai vào nhà mình mà cũng cần xin phép?

Không lâu sau, dòng thông báo đổi thành:【Đã chấp nhận quyền truy cập】

Một tiếng "cạch" vang nhẹ, cửa tự động trượt mở sang hai bên.

Sau khi bước vào, Chu Cẩn Trầm mới giải thích: "Là chủ hộ, anh có toàn quyền trong tứ hợp viện. Nhưng riêng hậu viện này, giống như có "chuông cửa" riêng – ai muốn vào đều phải gửi yêu cầu xác nhận, sau đó mới được cấp quyền."

An Hứa Mạc gật gù như hiểu như không: "Bảo sao lần trước em không thành công..."

Chu Cẩn Trầm nhìn cậu chăm chú.

An Hứa Mạc ngơ ngác: "Gì vậy?"

Chu Cẩn Trầm nói: "Lần trước là em quên gửi yêu cầu, chứ không phải không thành công."

An Hứa Mạc sững người: "... Gì? Em cũng có thể được hệ thống nhận diện à?"

"Ừ." Chu Cẩn Trầm đáp: "Ngôi nhà này, quyền truy cập của em giống hệt như của anh, tiểu Mạc."

Còn chưa kịp hiểu hết ý nghĩa của câu nói đó, An Hứa Mạc đã bị dẫn đi sâu hơn vào khu vực phía sau. Phong cách nơi này hoàn toàn khác biệt so với tiền viện – trông như không hề được cải tạo gì. Mọi thứ đều mang vẻ cổ xưa, thậm chí cửa sổ gỗ nứt vỡ vẫn giữ nguyên.

Nếu không có các vật dụng sinh hoạt được sắp xếp gọn gàng, nơi này trông chẳng khác gì một căn nhà cũ bị bỏ hoang, có phần lạnh lẽo và u ám.

Và tại đây, cuối cùng An Hứa Mạc cũng biết được – người sống ở hậu viện này... rốt cuộc là ai.

Người sống trong hậu viện ấy, không ngờ lại chính là ông cụ Dư – người từng đưa Chu Cẩn Trầm lên núi sâu chữa trị suốt 5 năm.

Chu Cẩn Trầm cũng không rõ tên thật của ông cụ này, chỉ biết đạo hiệu của ông là Vân Dương. Ngoài việc nghiên cứu đạo pháp, cụ Dư còn rất tinh thông về tâm lý học. Năm đó nếu không có cụ đưa Chu Cẩn Trầm – khi ấy đang bị tổn thương nặng nề – rời đi, có lẽ Chu Cẩn Trầm đến giờ vẫn chưa thể thoát ra khỏi trạng thái tự thu mình.

Ông cụ Dư quanh năm đi vân du khắp nơi, và căn nhà trên núi sâu đó là nơi cụ dùng làm chốn nghỉ ngơi mỗi khi quay về. Lần này cụ đến thành phố B, chính vì ưng ý khu phố cũ gần đó. Biết được điều này, Chu Cẩn Trầm mới quyết định sửa sang lại căn tứ hợp viện, mời cụ đến ở cùng.

"Trước khi rời khỏi Kim Điển, Chu gia vẫn kiểm soát chặt mọi hành động của anh. Nếu chuyển ra nơi khác sống, kiểu gì cũng sẽ bị giám sát chặt hơn. Nhưng nếu có ông cụ Dư ở cùng, họ sẽ không nghi ngờ gì. Sau này khi mất giám sát rồi, họ cũng sẽ chỉ nghĩ rằng đó là vì anh ở cùng ông ấy mà thôi." Chu Cẩn Trầm giải thích.

An Hứa Mạc vừa nghe vừa nhìn quanh những vật dụng cổ xưa trong nhà. Đợi đối phương nói xong, cậu mới giật mình quay sang nhìn.

Chu Cẩn Trầm vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, giọng điệu điềm đạm, nghe chẳng khác nào đang nói chuyện của người khác – xa cách, lạnh lùng như thể kể về một hệ thống giám sát chứ không phải gia đình mình.

"Ông cụ Dư nghiên cứu nhiều thứ không thể tiết lộ, nên sân sau chỉ có ông ấy mới vào được. Từ khi ông ấy dọn đến đây, anh cũng không quay lại sân sau lần nào. Thế nên lần đầu dẫn em đi tham quan nhà, anh không đề cập đến sân sau."

Sau khi giải thích, Chu Cẩn Trầm tiếp tục nói: "Vài tuần trước khi chúng ta còn đang quay phim, ông cụ Dư nhắn tin cho anh, nói sẽ rời khỏi thành phố B. Ông ấy đã mang hết đồ của mình đi, chỉ để lại vài thứ liên quan đến anh."

"Liên quan đến anh?" An Hứa Mạc nhìn quanh rồi dừng ánh mắt tại một chiếc rương gỗ đặt trong phòng chính.

Chiếc rương có thiết kế khá đặc biệt, trông cũng đã cũ. An Hứa Mạc đưa tay mở nhẹ nắp, phát hiện nó không khóa.

Cả hai cùng mở rương ra, bên trong là những món đồ cũng có vẻ cũ kỹ như chiếc rương – phần lớn là các quyển vở đã ố vàng, có tranh vẽ của trẻ con, có sổ ghi chép cẩn thận, thậm chí còn có một cuốn sổ tay bọc da.

An Hứa Mạc hỏi: "Anh, những thứ này là của anh sao?"

Chu Cẩn Trầm nhíu mày: "Chắc vậy, nhưng anh không nhớ rõ lắm."

An Hứa Mạc liếc nhìn hắn một cái đầy ngạc nhiên.

Bởi từ trước đến nay, trí nhớ của Chu Cẩn Trầm cực kỳ tốt. Không giống như An Hứa Mạc phải cố gắng học mới nhớ được, Chu Cẩn Trầm gần như chỉ cần thấy một lần là không quên. Sau này nhờ Lê Thu Thành giải thích, An Hứa Mạc mới biết đây là một khả năng đặc biệt ở người mắc hội chứng Asperger – một cánh cửa đóng lại, thì một cánh cửa khác mở ra. Nhưng nói cho cùng, điều đó không hẳn là điều tốt.

Vậy thì chuyện gì lại khiến anh trai của cậu không thể nhớ nổi?

Hai người không vội kiểm tra kỹ những thứ trong rương, vì sách vở bên trong khá nhiều, đọc cũng sẽ mất thời gian. Hơn nữa, ông cụ Dư đã rời đi từ vài tuần trước, trời lại đang mùa đông ở thành phố B nên trong sân sau đã phủ một lớp bụi mỏng – không thuận tiện để sắp xếp hay tra cứu.

Họ đi kiểm tra các phòng khác để chắc chắn không bỏ sót đồ đạc, rồi mang chiếc rương về lại tiền viện. Cửa cuối hành lang cũng phải dùng mật khẩu để mở. Vì Chu Cẩn Trầm đang ôm rương nên không rảnh tay, An Hứa Mạc đi phía trước đã đưa ngón trỏ tay phải lên chạm vào bộ cảm biến như thường ngày.

Trên màn hình lập tức hiện ra tên của An Hứa Mạc, dòng bên dưới còn ghi rõ ba chữ: "Quản lý viên". Sau khi nhận dạng vân tay xong, cánh cửa vang lên một tiếng "cạch" nhỏ rồi mở ra.

Đi dọc theo hành lang, An Hứa Mạc làm theo đúng cách, mở cánh cửa nối thông ra sân trước. Hai người quay lại phòng khách, Chu Cẩn Trầm đặt chiếc rương gỗ xuống rồi lấy sách vở bên trong ra.

Hai người chia nhau đọc. Chu Cẩn Trầm lấy một quyển tập tranh, còn An Hứa Mạc thì cầm một cuốn nhật ký bìa màu vàng nhạt.

Chữ viết trong nhật ký sạch sẽ và đẹp mắt, nhưng không đồng đều, rõ ràng là nét chữ của một đứa trẻ. Dựa theo ngày tháng ghi trong đó, đây là nhật ký cách đây cả chục năm. Điều khiến An Hứa Mạc bất ngờ nhất là trong cuốn nhật ký này lại có ghi tên người viết.

"Tân Tử Mạch... Đây là nhật ký của anh Tử Mạch sao?"

Chu Cẩn Trầm rời mắt khỏi tập tranh, đáp: "Tử Mạch là học trò của ông cụ Dư. Hồi nhỏ cậu ấy bị bệnh về đường hô hấp, cha mẹ đưa cậu ấy lên núi để tĩnh dưỡng."

An Hứa Mạc thật sự không ngờ Tân Tử Mạch từng có khoảng thời gian như vậy: "Vậy... anh, lúc đó anh đã quen với anh Tử Mạch rồi à?"

Chu Cẩn Trầm gật đầu xác nhận.

An Hứa Mạc dè dặt hỏi: "Vậy em có thể mở ra xem được không?"

Dù sao cũng là nhật ký cá nhân, cho dù là viết từ khi còn nhỏ thì vẫn là chuyện riêng tư.

Chu Cẩn Trầm cầm điện thoại gọi cho Tân Tử Mạch để hỏi ý kiến.

Khi điện thoại được bắt máy, đầu bên kia nghe có vẻ hơi vội vã, đến cả tiếng thở cũng chưa kịp điều chỉnh. An Hứa Mạc cảm thấy khó hiểu, thì thầm hỏi: "Anh Tử Mạch hồi nhỏ bị bệnh hô hấp đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn sao?"

Giọng tuy nhỏ, nhưng vẫn bị đầu dây bên kia nghe thấy. Tân Tử Mạch bật cười gượng: "Ha, tôi không sao đâu."

Cùng lúc đó còn có giọng nói vọng đến: "Hồi nhỏ em bị về đường bệnh hô hấp à?"

Là giọng của Lê Thu Thành.

Chu Cẩn Trầm không để ý bên đó, mà chỉ nói với An Hứa Mạc: "Không phải bệnh về hô hấp, là dung tích phổi thấp – hít vào không đủ không khí."

An Hứa Mạc vẫn còn hơi lơ mơ, chưa hiểu hết.

Một lúc sau, sau khi giải thích rõ tình hình, Tân Tử Mạch cũng không để ý gì nhiều: "Cứ xem đi, chẳng sao đâu. Xem xong nhớ giữ lại giúp tôi chút nhé, tôi cũng chẳng nhớ hồi đó mình viết gì nữa đâu."

Cúp máy xong, An Hứa Mạc bắt đầu lật xem. Mấy trang đầu của cuốn nhật ký không có gì đặc biệt, chỉ là ghi chép lại sinh hoạt thường ngày. Cậu còn phát hiện ra rằng việc viết nhật ký này là bài tập mà ông cụ Dư giao cho.

Lật thêm vài trang nữa, An Hứa Mạc bắt gặp một đoạn nội dung khá đặc biệt.

"Hôm nay có một đứa trẻ mới đến núi. Tên nó rất khó viết, người thì khó gần, chẳng nói chuyện với ai, lúc nào mặt cũng lạnh tanh, giống y như một khối băng lớn..."

An Hứa Mạc lập tức nhận ra.

Đứa trẻ đó, chính là Chu Cẩn Trầm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back