Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMER37nhNKOseILFL7EU9Xzyp1QFnzyMhc4_i3M-tyWrbPrcIUFYN2QJbPC1gRUuD5vwlRqMTnC7jyXJrJnBhvXPIKn5rCsYwXReN6PW4Zlm7MgLDqq-8L_D828yhQ71smywGvGuFTUth3eDacdohM9=w215-h322-s-no-gm

Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Tác giả: Chúc Lân
Thể loại: Đam Mỹ, Khác, Xuyên Nhanh, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Nam phụ luôn nhận được kịch bản si tình [Xuyên nhanh] - 男配稳拿深情剧本 [快穿]

Tác giả: Chúc Lân - 祝麟

Thể loại: Nguyên sang, đam mỹ, chủ thụ, xuyên nhanh, hệ thống, HE.

Tóm tắt

Quý Miên bị hệ thống trói buộc, phải đóng vai nam phụ si tình trong các thế giới nhỏ.

【Thế giới một: Quý Miên phải đóng vai em giai thứ n si tình với nữ chính.】

Để đến gần nữ chính, Quý Miên quyết định làm thân với em trai của nữ chính trước - cậu em vợ tương lai.

Quý Miên trở thành anh em thân thiết với em trai của nữ chính, lúc nào cũng đi theo mông người kia, gọi "anh" ngọt xớt.

Không ai biết rằng thật ra cậu có một chí hướng lớn lao đó là muốn làm anh rể của đại ca.

Mọi người đều tưởng rằng Quý Miên trung thành với đại ca, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.

Đại ca cũng rất "coi trọng" cậu, không chỉ cưu mang Quý Miên không nơi nương tựa mà còn bao ăn bao ở hàng tháng, thậm chí còn thường xuyên thể hiện sự quan tâm ấm áp với "đàn em" của mình. Điểm trừ duy nhất là rất hay xoa đầu cậu.

Sau này vào một ngày nào đó, đại ca biết được "chí hướng lớn lao" của Quý Miên.

Đại ca mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo: Nghe nói em muốn làm anh rể của anh?

Quý Miên:... Không dám.

【Thế giới ba: Quý Miên là một tay lãng tử thầm thương trộm nhớ nhân vật chính thụ.】

Cậu kiên trì theo đuổi nhân vật chính thụ, bày tỏ tình cảm với người ta mọi lúc mọi nơi dù thích hợp hay không thích hợp.

Cuối cùng, nhiệm vụ theo đuổi một trăm lần hoàn thành, Quý Miên vui vẻ nghỉ ngơi.

Để tưởng nhớ tình yêu đã chết của mình, cậu giả vờ mua hai chai rượu nhỏ về mượn rượu giải sầu, cậu bạn trai thẳng cùng phòng tốt bụng đã ở bên cạnh cậu.

Sau ba vòng rượu, lúc ý thức mơ màng, Quý Miên cảm thấy tay mình bị ai đó nắm lấy, bên tai vang lên giọng nói khẽ run của cậu bạn trai thẳng cùng phòng — "Rốt cuộc tôi thua kém cậu ta ở điểm nào?"

【Thế giới bốn: Quý Miên vào vai người anh trai cố chấp yêu em trai kế của mình.】

Cậu tận tụy vào vai người anh trai biến thái yêu em mình đến mức cuồng nhiệt, bị mọi người khinh miệt, bị em trai kế hắt hủi, cuối cùng còn bị em trai kế cài bẫy dụ dỗ, tự tay đưa vào đồn cảnh sát, rơi nước mắt sau song sắt.

Quý Miên vất vả mãi mới đến nút thắt của kịch bản, trải qua một đêm với em trai kế trong nơm nớp lo sợ, chờ cảnh sát đến bắt mình.

Sáng hôm sau, Quý Miên nhìn thiếu niên đang dụi cổ mình, hoang mang suy nghĩ: Song sắt với nước mắt đâu?

【Thế giới năm: Quý Miên là tiểu thiếu gia nhà giàu không ai bì nổi.】

Tiểu thiếu gia pháo hôi thầm thương một người từ rất lâu, tiếc là người ấy đã ra nước ngoài dưỡng bệnh. Để giải tỏa nỗi nhớ nhung trong lòng, tiểu thiếu gia đã đe dọa trai nhà lành làm figure hình người cho người mình thương, hay còn gọi là thế thân.

Đến khi người thương aka nhân vật chính thụ quay về, hành vi xấu xa của tiểu thiếu gia bị y và nhóm nhân vật chính khinh ghét rồi dạy cho một bài học nhớ đời. Vài năm sau thì rơi vào cảnh gia đình phá sản.

Từ một kẻ thế thân nghèo hèn giờ đã lột xác thành một ông trùm kinh doanh nổi tiếng.

Hai người gặp nhau trong ngõ hẹp, Quý Miên tức hổn hển: "Thấy tôi sống chật vật thế này, anh đắc ý lắm phải không?"

Kẻ thế thân từng căm ghét cậu đến cực độ im lặng đưa cho Quý Miên chiếc đồng hồ mà cậu đã bán đi.

"Ai thèm sự bố thí của anh!"

Kẻ thế thân cụp mắt xuống: "... Đây không phải bố thí." Người cầu xin sự bố thí vẫn luôn là tôi.

Ý chính: Nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái.

...

Chú thích của tác giả:

- 1v1, công thụ chỉ có mình nhau, hầu như các thế giới nhỏ đều HE, thế giới chính HE.

- Kịch bản của vai phụ trong thế giới thứ hai có thể gây tranh cãi, kết BE.​
 
Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 1: Nhỏ ăn trộm (1)



Edit: Lune

Ý thức 017 vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỗ bụng bị đạp mạnh một cái.

Tiếp theo cả người chỗ nào cũng đau.

Đau.

【Hệ thống.】017 cau mày:【Tôi đau quá.】

【Cố chịu.】Hệ thống trả lời còn lạnh lẽo hơn cả chất giọng máy móc của nó.

017 thấy rõ hoàn cảnh của mình hiện giờ: Một góc chết trong ngõ nhỏ vừa ẩm ướt lại vừa bẩn thỉu.

Còn cậu nằm trên mặt đất, lưng áp vào mặt đất dính dớp, nhờn nhợt.

Cậu ghét những nơi bẩn thỉu.

Người đạp cậu ban nãy kia lại giẫm một cái vào vai phải của 017, nhổ nước bọt vào người cậu: "Thằng oắt con!"

"Dám trộm đồ của ông!"

017 bị đau đến mức phải nhắm mắt lại nhưng vẫn cố gắng hé ra để nhìn người kia.

Là một người đàn ông trung niên rất béo, cả người đầy mỡ, cậu lại bị đá thêm cái nữa, đau gập cả người lại.

Hóa ra cậu trộm đồ người ta.

【Sao tôi lại trộm đồ?】017 cố chịu đau, còn nói:【Bị đánh cũng đáng đời.】

Hệ thống:【...】

【Không phải cậu, là nguyên chủ.】Giọng điệu vẫn lạnh lùng, còn có chút nản lòng khó mà nghe ra.

Hệ thống không hiểu rốt cuộc Chủ Thần nghĩ thế nào? Sao lại phân cho nó một người ngay cả ký ức cũng không có đi làm nhiệm vụ?

Không có ký ức, ngay cả tên mình cũng không nhớ ra, chỉ có một số hiệu - 017

Nó thở dài, phát nhiệm vụ đầu tiên cho 017.

Cơ thể hiện giờ của 017 tên là Quý Miên, là nhân vật nam phụ si tình khiến người ta thổn thức trong thế giới này.

Quý Miên là sản phẩm của việc bố mẹ cậu ăn trái cấm, lúc sinh ra cậu, bố mẹ cậu chỉ mới mười tám tuổi.

Lúc còn trẻ bọn họ yêu nhau thắm thiết, dường như mọi khuôn sáo trên đời này đều là trở ngại cho lời thề non hẹn biển của bọn họ vậy.

Bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bọn họ vẫn nhất quyết muốn sinh Quý Miên ra.

Nhưng năm Quý Miên năm tuổi, cặp vợ chồng từng rất yêu thương nhau này sau bao nhiêu tranh cãi cùng những lo toan về cơm áo gạo tiền, ngọn lửa tình yêu đã tất ngấm như điều hiển nhiên.

Quý Miên trở thành gánh nặng, trở thành quả bóng dưới chân bố mẹ ruột của mình, người này đá sang, người kia đá lại.

Không ai muốn cục nợ Quý Miên.

Quả bóng bị đá qua đá lại, cuối cùng vào một đêm khuy tĩnh mịch, một bên bỏ chạy — Mẹ Quý Miên cắt đứt mọi liên lạc, bỏ cả chồng và cục nợ Quý Miên lại.

Một năm sau, bố Quý Miên tái hôn rồi nhanh chóng có thêm đứa con. Thế là trong ngôi nhà mới, Quý Miên lại trở thành gánh nặng khiến người ta khó chịu lần nữa, thậm chí còn tệ hơn lúc trước.

Trong ngôi nhà mới, cậu bắt đầu không được ăn no. Thế là dần dần Quý Miên học ăn trộm.

Sáu tuổi đi trộm.

Mười tuổi đi trộm.

Đến năm mười lăm tuổi, Quý Miên vẫn đi trộm.

Năm lớp 8, cậu phải bỏ học vì gia đình không đủ khả năng chi trả học phí, không chỉ kỹ năng mưu sinh mà ngay cả tinh thần phấn đấu vươn lên của cậu cũng bị tiêu tan.

Quý Miên chỉ biết trộm.

Nhưng lúc sáu tuổi đi trộm, người ta chỉ nhìn Quý Miên với ánh mắt trìu mến thương hại, người bị trộm đồ cũng không nổi giận mà còn tự cảm động, nghĩ rằng mình đã cứu vớt được một đứa bé đáng thương.

Lúc mười tuổi đi trộm, người ta chỉ khạc nhổ sau khi Quý Miên bỏ chạy, chửi cậu có mẹ đẻ ra nhưng không có mẹ dạy, là đồ vô tích sự, sau đó hùng hổ xoay người lại làm tiếp việc của mình.

Nhưng đến năm mười lăm tuổi mà vẫn còn ăn trộm thì:

"Đm thằng ôn này!"

017 lại bị đạp thêm cái nữa, cả người run rẩy không ngừng, cảm thấy xương sườn sắp gãy rồi.

【Hệ thống, đau quá.】017 than thở, nội tạng đau nhức dữ dội.

Hệ thống chỉ im lặng không lên tiếng, truyền ký ức của Quý Miên cho cậu.

Năm mười sáu tuổi này, cuộc đời Quý Miên rẽ sang một bước ngoặt quan trọng.

Cậu nương nhờ một "Đại ca" rất có máu mặt ở khu bên cạnh, đại ca trẻ tuổi, rất thủ đoạn và quyết đoán. Đám du côn lưu manh bên đó không ai dám bén mảng đến địa bàn của anh ta gây chuyện.

Chỉ cần nghe thấy là đàn em của đại ca thì ai cũng không dám trêu vào.

Đại ca có một chị nuôi, chị nuôi nghiễm nhiên thành "Đại tỷ" của mọi người.

Đại tỷ tên là Mục Ngữ Mạn, cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời của Quý Miên.

Mục Ngữ Mạn dịu dàng tốt bụng, đối xử với ai cũng chân thành đầy thiện ý, ngay cả dung mạo cũng xinh đẹp vô cùng. Dù là với người đi đâu cũng bị đuổi đánh như Quý Miên, cô vẫn tươi cười với cậu.

Trái tim thiếu niên rung động mãi, tựa như đất rung núi chuyển, Quý Miên không kiềm chế được mà yêu Mục Ngữ Mạn, từ đó về sau luôn âm thầm ở bên cạnh cô.

【Mục Ngữ Mạn là nhân vật nữ chính của thế giới này, nữ chính đã định sẵn là của nam chính, Quý Miên không bao giờ có bất cứ cơ hội nào với cô.】Hệ thống nói:【Nhiệm vụ lần này của cậu là đóng vai Quý Miên, một vai nam phụ si tình, chung tình với Mục Ngữ Mạn, sau đó âm thầm ở bên cạnh bảo vệ cô ấy mấy năm. Chờ đến khi thu thập đủ điểm si tình, nam nữ chính về bên nhau rồi thì có thể offline rời game.】

Thời gian tiếp nhận ký ức quá dài, người đàn ông bị trộm ví tiền đập 017 một trận chửi mấy câu rồi bỏ đi.

017 nằm yên trên mặt đất, cảm nhận cơn đau rát trên người:【Được.】

017 tạm thời đã có tên, tên là Quý Miên.

...

Chẳng biết qua bao lâu, Quý Miên cảm thấy vết thương của mình chuyển từ đau chích sang tê dại, cậu mới chậm rãi chống người đứng dậy.

Theo ký ức của nguyên chủ, gần đây có một cái cầu, dưới gầm cầu thường xuyên có rất nhiều "Anh em tốt" của cậu lui đến.

Cậu định đến đó kiếm tí cơm ăn trước.

Cậu vịn tường chậm rãi bước đi, lảo đảo đi ra khỏi con ngõ nhỏ u ám này.

Ra ngoài đường, tuy vẫn hoang tàn nhưng dù sao cũng sáng sủa, các cửa hàng xung quanh đều sạch sẽ sáng sủa.

Quý Miên cảm thấy dễ chịu hơn chút, cậu có thể chịu được đau nhưng không thể chịu được bẩn,.

Ra ngoài này, dường như có rất nhiều người biết cậu, người thì nhìn cậu với ánh mắt ghét bỏ, người thì cười khẩy che túi áo mình lại như đang gây hấn.

Quý Miên quay đầu, tiếp tục đi thẳng.

Cậu thấy hình dáng mơ hồ trên tấm kính trưng bày của một cửa hàng thời trang, là cậu: Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

Trên người mặc một bộ đồ nhái hàng hiệu màu đen trắng, không biết là phong cách tây hay phong cách ta nữa. Tóc xoăn rối tung, con ngươi màu nâu, cũng hơi giống hổ phách, là nơi sạch sẽ sáng tỏ duy nhất trên người cậu.

Khuôn mặt nếu nhìn kỹ thì cũng tuấn tú lắm, trông khá thông minh. Nhưng lúc này lại bị nước bùn đen sì — ai biết là nước gì? Quý Miên chỉ có thể nghĩ đến hướng tích cực, nước bùn là đáp án cậu có thể tiếp thu duy nhất trước mắt.

Ngay cả chỗ áo màu trắng sau lưng cũng dính vết bẩn gì đó màu đen. Cái này thì Quý Miên biết là bị dính vào lúc nằm trên mặt đất trong ngõ vừa nãy.

Cái này thì không thể là nước bùn được.

Quý Miên lại bắt đầu khó chịu.
 
Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 2: Nhỏ ăn trộm (2)



Edit: Lune

Quý Miên đi nửa tiếng cuối cùng cũng đến gầm cầu, lúc này đã đói sắp ngất ra rồi, không biết nguyên chủ đã nhịn đói bao lâu nữa.

Mấy người trong đám "anh em tốt" của cậu đã đến, đang quây lại một chỗ đánh bài, trông bọn họ có vẻ rất thân nhau, ai nấy cũng tươi cười.

Quần áo của họ khác với Quý Miên, sạch sẽ.

Còn có cả đồ hiệu, cũng khác với Quý Miên - của bọn họ là hàng thật.

Trong trí nhớ, gia đình mấy người này đều có điều kiện đầy đủ, thậm chí còn khá giả. Có ăn có mặc, khác hẳn với kiểu trẻ lang thang như Quý Miên.

Có một tên đầu đinh đang ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn thoáng qua Quý Miên, đương nhiên cũng thấy cả vết thương lẫn vết bẩn trên người cậu.

Cậu ta thuận miệng chào: "Anh Miên."

Chào xong lại thờ ơ quay đi.

Như thể xưng hô này không khác gì gọi chó mèo bên đường, chữ "anh" phía trước chỉ đơn giản là tiền tố thôi chứ không có bất cứ ý tôn trọng nào cả.

Nhưng theo ký ức của nguyên chủ, mỗi lần cậu nghe thấy những người này gọi mình là "Anh Miên" đều sẽ mỉm cười. Nụ cười ấy là lòng tự tôn được nâng lên từ vũng bùn.

Quý Miên không hiểu lắm nhưng cũng cố gắng nhếch khóe miệng, chưa được nửa giây lại thôi, như là làm cho có.

Quanh chỗ bọn họ ngồi có một ít đồ ăn, trông bao bì thì có vẻ mua từ cửa hàng tiện lợi, còn có mấy bao thuốc. Có điều lúc trước nguyên chủ sĩ diện nên không bao giờ chịu ăn đồ của bọn họ.

Quý Miên đi qua, cầm lấy cái sandwich trong đống đó lên, rồi lại cầm một hộp Oden nóng hổi lên rồi ngồi xuống ăn.

Đám người đánh bài lập tức dừng lại, nhao nhao quay đầu nhìn cậu.

Nhưng Quý Miên giả vờ không để ý, cậu uống một hớp canh nóng trước, sau đó gắp một miếng bánh trứng gà rau bina lên cắn một nửa.

Cậu chia sẻ với hệ thống:【Cái này ăn ngon ghê.】

Hệ thống:【...】

Quý Miên lại nói:【Nó gọi là gì vậy?】

【Oden, còn cái cậu vừa ăn là bánh trứng gà rau bina.】Hệ thống trả lời xong lại nói tiếp:【Hỏi nhiều vậy, tập trung ăn đi.】

"Anh Miên, hôm nay không kiếm được gì à?" Người lúc đầu gọi Quý Miên là "Anh Miên" kia cười nói, giọng điệu có hơi quái lạ.

Lại có thêm người nữa cười đùa tí tửng: "Bọn tôi mời anh Miên ăn cơm, anh Miên kiếm được nhớ trả bọn tôi mấy bao thuốc nhé."

Quý Miên không đáp được, cũng không lắc đầu, ăn xong rồi nói.

Không thấy cậu trả lời, đám người kia cau mày, chuẩn bị muốn nổi cáu, nhưng nghĩ đến điệu bộ mọi khi của Quý Miên thế là lại nhịn xuống.

Cần gì chứ? Nếu làm cho tên nhóc này giận lên thì tìm đâu ra một cái máy rút tiền ngu ngốc như thế nữa?

Thỏ dữ lên cũng sẽ cắn người, nhịn một lúc là được, có lẽ là thằng nhóc này chưa ăn gì nên giờ đang đói, mà không thể nói lý với kẻ sắp chết đói được.

Quý Miên lấp đầy bao tử xong, ra bờ sông rửa mặt, sau đó tìm một chỗ dưới gầm cầu nghỉ ngơi.

Cũng may đang là mùa Hè, gió thổi dưới gầm cầu tuy lớn nhưng rất dễ chịu.

Nếu là mùa đông, e là chưa được bao lâu xương cốt đã bị gió thổi cho vỡ vụn rồi.

Cậu thoải mái híp mắt lại, giống như vết thương trên người không còn đau nữa vậy.

【Hai ngày tới sẽ đến sinh nhật mười sáu tuổi của nguyên chủ, sắp đến điểm mấu chốt đầu tiên trong kịch bản rồi. Cậu phải nghĩ cách đến khu của nữ chính, nương nhờ em kết nghĩa của cô ấy.】

Quý Miên hỏi:【Nơi đó cách đây xa không?】

【Cậu có thể đi bộ tới đó.】

【Ồ.】Quý Miên yên tâm. Truyện Quan Trường

【Chỉ có mấy chục cây số thôi.】

"..."

Quý Miên quả quyết bỏ lựa chọn đi bộ. Cậu sờ mấy cái túi của mình, trống không, túi quần phía sau còn có nửa gói khăn giấy, còn đâu chẳng có gì.

Nhưng muốn tìm đến chỗ nữ chính thì phải có tiền.

Ít nhất cũng phải có tiền đi xe.

Lấy đâu ra tiền bây giờ? Quý Miên cúi đầu suy nghĩ.

Đi kiếm.

【Đi trộm.】

Hai đáp án khác nhau xuất hiện cùng lúc trong đầu cậu, cái trước Quý Miên nghĩ, còn cái sau là ý kiến tồi của hệ thống.

Cậu lắc đầu: "Trộm? Tôi không muốn trộm, không có đạo đức."

Hệ thống cười nhạt:【Đạo đức? Đấy là gì? Có ăn được không?】

Quý Miên không muốn để ý đến nó.

Hệ thống lại nói tiếp:【Cậu đến thế giới này là vì nhiệm vụ, duy trì thiết lập nhân vật mới là việc cần giải quyết. Nguyên chủ là người thế nào thì cậu phải thể hiện như thế đó. Nếu không, tính cách của "Quý Miên" thay đổi sẽ sẽ trở thành cánh bướm khơi dậy hiệu ứng bươm bướm. Cậu không phải "có trộm hay không" mà là "nhất định phải trộm".】

Nó bổ nhát cuối:【Hơn nữa cậu lấy đâu ra cảm giác đạo đức?】

【Đến ký ức cậu còn không có, ai biết đời trước cậu có phải là kẻ tội ác tày trời không?】

"..."

Quý Miên thỏa hiệp, nhưng chỉ vì hệ thống nói "duy trì thiết lập nhân vật". Cậu cố gắng lờ đi khả năng mình đã từng là "tội phạm".

...

Quý Miên nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương bị đánh hôm trước cuối cùng cũng hết đau.

Mấy ngày nay, cậu sống dựa vào đồ ăn vặt của đám "anh em tốt".

Quý Miên cảm giác được, nếu ở lại mấy ngày nữa thì đám anh em tốt cũng sẽ bùng nổ.

Vào ngày thứ tư, cậu giẫm lên ranh giới sắp bùng nổ cuối cùng của bọn họ, rời khỏi gầm cầu.

- Cậu phải đi ăn trộm.

Trộm ai bây giờ? Quý Miên chưa nghĩ ra.

Trộm thế nào? Quý Miên không biết.

Cậu lững thững đi ra đường lớn, đi lang thang vô định. Nguyên chủ hiển nhiên là kẻ tái phạm ở khu vực này, có người nhận ra Quý Miên, vô thức sờ túi với ba lô của mình, cảnh giác kiểm tra xem mình có bị mất gì không.

Quý Miên nắm chặt hai tay, lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Lần đầu tiên đi ăn trộm nên cậu căng thẳng quá.

Cậu cắn môi, tìm một chỗ trên vỉa hè ngồi xuống, sau đó bắt đầu chọn mục tiêu để ra tay.

Nhìn thấy một đôi vợ chồng qua đường, cười cười nói nói, mặt mày đượm tình. Không nỡ ra tay.

Nhìn thấy một cô gái trẻ ăn mặc sành điệu, tóc buộc đuôi ngựa, rất có sức sống. Không nỡ ra tay.

Lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên bình thường, bụng bia lắc lư. Vẫn không nỡ ra tay.

Hệ thống:【...】

Nó than thở:【Rốt cuộc cậu có làm được không?】

【Tôi... làm được.】Quý Miên chần chờ nói.

Chống chọi với ánh nắng gay gắt của buổi trưa, trên trán cậu cũng lấm tấm mồ hôi. Không thể trì hoãn thêm nữa.

Cậu hoa mắt chóng mặt nhìn xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy một mục tiêu phù hợp.

Đó là một thanh niên vừa bước xuống xe, tóc nhuộm đỏ rực. Xe của hắn đỗ bên đường, chỉ cần Quý Miên tìm được góc là camera hành trình trong xe sẽ không quay được cậu. Lúc trước nguyên chủ đã thành công nhiều lần ở khu vực này, xác định không có camera giám sát xung quanh.

Nhưng nguyên nhân Quý Miên chọn trúng hắn không phải vì những điều này, mà là vì dáng dấp người này trông rất giống một tên lưu manh vô học.

Từ đầu đến chân thanh niên tóc đỏ kia đều phù hợp với tiêu chuẩn định nghĩa người bất lương, tóc tai ngổ ngáo, áo ba lỗ hơi sát người, quần jean móc mấy cái xích sắt, trên vai đeo một cái túi da to, da lộ bên ngoài còn xăm kín mấy hình xốc nổi.

Quý Miên không muốn nhìn mặt mà bắt hình dong đâu, nhưng nhìn mặt mà bắt hình dong đúng là có thể mang lại tí xíu an ủi cho cậu. Mà cậu rất cần tí an ủi này: Người cậu sắp trộm đồ là một tên lưu manh rất xấu rất xấu.
 
Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 3: Nhỏ ăn trộm (3)



Edit: Lune

Quý Miên giả vờ lơ đãng đứng dậy, chậm rãi đi qua đường cái tới gần chỗ thanh niên tóc đỏ. Sau hai phút đi đường, Quý Miên đã tới sau lưng hắn, trở thành một người qua đường không đáng chú ý.

Kinh nghiệm ăn trộm của nguyên chủ vô cùng phong phú, nên sau khi trở thành "Quý Miên", Quý Miên cũng kế thừa năng lực này của cậu ta.

Thanh niên tóc đỏ đi về phía Mặt trời, cái bóng ngắn bị kéo lại phía sau, cái bóng của Quý Miên cũng bị kéo lại phía sau như hắn.

Cậu nín thở, bước chân nhẹ như mèo, đồng thời còn phải giả vờ ra vẻ đường hoàng để tránh người qua đường nghi ngờ.

Nhìn qua khe hở khóa kéo túi da trên vai thanh niên tóc đổ,

Nhìn qua khe hở của chiếc khóa kéo trên chiếc túi da đeo vai của thanh niên tóc đỏ, tim cậu đập mạnh một nhịp, cậu nhìn thấy — trong đó có một cái túi màu đen, tuy chỉ lộ ra một góc nhưng Quý Miên rất chắc chắn đó là ví tiền.

Chờ thanh niên đi vào một cửa hàng bán bánh thịt, Quý Miên cũng theo vào.

Mùi thơm của bánh thịt, mùi thơm của bột mì lẫn thịt xộc vào múi cậu, thơm đến nỗi làm bước chân cậu lảo đảo.

Phía trước còn có người xếp hàng, thanh niên tóc đỏ đứng cuối hàng, giọng oang oang: "Bà chủ! Cho hai cái bánh thịt hương hà! Đóng gói mang đi, mỗi cái một túi nhé."

Tiếng đáp sảng khoái của bà chủ truyền ra: "Được."

Quý Miên nghĩ lệch đi: Bánh thịt hương hà... nghe đã thấy ngon rồi, có lẽ còn ngon hơn bánh trứng gà rau bina với Oden nữa.

【Ngẩn người cái gì, mau làm việc đi!】Hệ thống thúc giục nói.

Quý Miên đáp một tiếng, đứng xếp hàng sau thanh niên, tay phải lặng lẽ mò qua, kéo khóa túi của hắn xuống thành một khe hở khoảng mười cm.

Bàn tay xoay chiều dọc nhẹ nhàng thò qua khe hở, không hề chạm vào túi da.

Lúc này, ngón tay của Quý Miên đã sờ thấy cái ví da trong túi, không chê vào đâu được.

Hai ngón tay kẹp lại rồi cong lại vớt vào lòng bàn tay nắm lấy

Động tác của Quý Miên dừng lại.

Cái ví trong tay rất dày, nếu độ dày này là của mình thì Quý Miên sẽ cảm thấy yên tâm, nhưng cậu lại không phải chủ nhân của nó nên cậu chỉ thấy sợ hãi thôi.

Nhiều, nhiều quá! Cậu chỉ cần ít tiền để bắt xe thôi.

Quý Miên vô cùng bất an, có cách nào chỉ rút một ít rồi trả lại không nhỉ?

【... Trả cái gì mà trả!】Hệ thống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:【Ăn trộm còn chê nhiều tiền à?】

【Thế lúc nữa anh ta không có tiền để trả thì làm thế nào?】

【Cậu quan tâm làm gì!】Hệ thống tức sắp biến thành con cá nóc đến nơi:【Nghĩ nhiều như thế, sao cậu không nghĩ thành lỡ đây là tiền để người này cứu mạng mẹ mình đang nằm trên giường bệnh luôn đi!?】

Nó tiện mồm nói, nhưng sắc mặt Quý Miên lại thay đổi, coi là thật.

Cũng... cũng không phải là không có khả năng này.

Tay Quý Miên lập tức run một cái, không ngờ cậu lại trộm tiền cứu mạng của người ta!

Móc túi quan trọng nhất là phải giữ tay cho vững, tay móc túi mà run thì đồ ăn trộm đang cầm cũng sẽ rung theo, khiến mục tiêu phát hiện.

Quý Miên run tay, hỏng rồi. Ví tiền vô tình va vào mặt trong của túi da, rung động nhỏ xíu kia khiến thanh niên quay đầu lại.

"Thằng oắt này làm gì đấy!" Thanh niên tóc đỏ vừa thấy Quý Miên thì quát to.

Hắn quát to ngay bên tai Quý Miên làm màng nhĩ cậu đau nhói.

【Xong rồi...】Hệ thống thở dài.

Sao lại gặp phải người làm nhiệm vụ như vậy chứ?

Lúc oán tránh Quý Miên, nó cũng không nhịn được mà tự oán tránh mình: Vừa rồi lắm mồm nói thêm một câu làm gì không biết?

"Trộm đồ của ông?" Tóc đỏ híp mắt lại.

"Tôi..."

Quý Miên lắp bắp, không nói ra lời.

Dù sao tay của cậu vẫn còn đút trong túi người ta.

Bà chủ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ phòng bếp đi ra, vừa thấy Quý Miên thì lập tức nhíu mày: "Trời, lại là thằng nhóc này nữa!". Ngôn Tình Tổng Tài

"Còn là kẻ tái phạm?"

Tóc đỏ nhếch miệng, đột nhiên siết chặt cổ tay của Quý Miên, lực siết mạnh đến mức Quý Miên không thể nào rút ra được.

Lúc này cậu mới phát hiện, trên mặt người này có một vết sẹo nhỏ dài, nhìn qua đã biết khó dây vào rồi.

"Xin, xin lỗi." Quý Miên từ bỏ việc rút tay ra: "Anh muốn đưa tôi đến đồn công an à?"

Tóc đỏ nhíu mày, phát hiện giọng điệu của thằng nhóc này vẫn bình tĩnh lắm.

"Đồn công an?" Hắn toét miệng cười: "Ông mi thích giải quyết riêng."

"..."

Tóc đỏ tóm chặt cổ tay Quý Miên, kéo xềnh xệch ra bên ngoài.

Quý Miên lại bị đánh.

Nắm đấm của Tóc đỏ không nhẹ hơn mấy cú đạp của người đàn ông lần trước la bao, từng đấm thấm vào thịt, vết thương cũ của Quý Miên chưa lành hẳn, thỉnh thoảng Tóc đỏ lại đấm trúng vết thương cũ, làm cậu đau đến nỗi không ra tiếng được.

Lần này đến cả hệ thống cũng không đành lòng, không nhịn được lẩm bẩm với cậu:【Tôi đã nói gì nào, lòng tốt bừa bãi không được đền đáp. Lần sau ra tay dứt khoát một tí.】

Quý Miên bị đánh nhưng vẫn trả lời nói:【Nhưng anh nói kia là tiền cứu mạng mà?】

【... Tôi sai rồi.】Sai vô cùng.

Đối với kẻ ngốc không có ký ức này, không thể đùa giỡn được. Hệ thống tự nhắc nhở bản thân.

Lúc nắm đấm tiếp theo của Tóc đỏ giáng xuống, đột nhiên có một giọng nói cắt ngang hắn —

"Anh bảo cậu đi làm việc này à?"

Đó là giọng nói của một người đàn ông, trầm thấp, ngay cả khi không vui cũng có vẻ hờ hững.

Tóc đỏ ngẩng đầu nhìn người đến, cánh tay giơ lên từ từ hạ xuống. Một tay hắn vẫn nắm lấy cổ áo của Quý Miên, nhưng người lại đứng thẳng lên, nói với người đến: "Đại ca, anh xuống đây làm gì?"

Đại ca...

Từ khi đến thế giới này, trong đầu Quý Miên để ý đến hai từ nhất: Một là "Đại ca", hai là "Đại tỷ".

Cậu muốn ngẩng đầu lên để nhìn vị "Đại ca" này một chút nhưng không được.

Chỉ nghe thấy vị "Đại ca" kia nói với giọng thờ ơ: "Bảo đi mua cơm mà đi cả buổi, đi đánh người à?"

"Không phải... Đại ca."

Tóc đỏ cười cười, như thể gặp được chuyện gì đó thú vị lắm, hắn đổi tay nắm tóc Quý Miên dựng cậu dậy rồi xách đến trước mặt người kia.

Hắn nói: "Em đi mua bánh nhưng đụng phải ăn trộm."

Đã thế trình độ ăn trộm của tên trộm này còn cùi bắp nữa.

Quý Miên gần như bị Tóc đỏ đẩy đến trước cổ "Đại ca". Đôi mắt sưng húp của cậu hé ra, chỉ thấy được khuôn cằm góc cạnh và yết hầu nam tính của "Đại ca".

Hóa ra "Đại ca" rất trẻ.

Cậu khó khăn mở to mắt, muốn nhìn rõ mặt mũi của "Đại ca".

Ngay sau đó, ánh mắt Quý Miên va vào một đôi mắt đen láy ẩn dưới hàng mi như mực, lạnh như băng.

Ồ. Hóa ra "Đại ca" rất đẹp trai.
 
Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 4: Nhỏ ăn trộm (4)



Edit: Lune

"Ăn trộm?"

Đoàn Chước liếc qua Quý Miên, phát hiện nhỏ ăn trộm bị đánh cho bầm dập mặt mũi kia cũng đang nhìn mình.

Anh không để ý lắm, quay đầu giục Tóc đỏ: "Nhanh lên."

Biểu cảm của anh không đổi, nhưng Tóc đỏ biết mình đã để Đoàn Chước đợi mất kiên nhẫn, thế là hắn thả tóc Quý Miên, vội hất người ra.

Quý Miên thình lình mất trọng lực, cả người ngã sõng soài ra đất.

【Chúc mừng, không tốn công sức cũng xong việc.】Âm thanh hệ thống lạnh lùng.

Quý Miên hoang mang hỏi:【Gì cơ?】

【Em trai kết nghĩa của nữ chính, vị "Đại ca" Đoàn Chước mà cậu phải đến nương nhờ, ầy, đang ở trước mặt cậu.】

Không ngờ trên đời lại có chuyện tình cờ thế này, Quý Miên thầm gật đầu, ngay cả cảm giác đau đớn trên mặt cũng sắp quên.

Cậu vui vẻ nói:【Thế à, tốt quá...】

【Tốt cái bíp——!】Lời lẽ th* t*c của hệ thống bị chặn tự động.

Ngữ khí của nó thay đổi quá đột ngột, làm Quý Miên càng ngơ hơn:【Sao vậy?】

【Thanh niên tóc đỏ này là đàn em của Đoàn Chước, cậu trộm đồ của hắn cũng tương đương đắc tội với Đoàn Chước. Lần này đừng nói đến nương nhờ anh ta, anh ta không gây rắc rối cho cậu đã là may lắm rồi. 】

【Vậy anh...】Quý Miên hơi ấm ức:【Thế sao ban đầu anh không nói cho tôi biết, người tóc đỏ kia là đàn em của "Đại ca"?】

【...】

Hệ thống im lặng một lúc, sau đấy【Hừ】một tiếng, không nói gì.

Quý Miên thế mới biết hệ thống không phải là vạn năng, đa phần thời gian chẳng giúp được gì.

Quý Miên nghĩ mình không thể lúc nào cũng ỷ lại vào hệ thống được. Vì có đôi khi hệ thống cũng đưa ra những ý kiến ngu ngốc.

Mặt cậu vẫn áp trên mặt đất, đầu óc không ngừng hoạt động.

Quý Miên ý thức được một điều, nếu hôm nay không ôm chặt đùi của "Đại ca" thì sau này sẽ rất khó có cơ hội.

Hôm nay, cậu còn có thể gặp trực tiếp Đoàn Chước.

Chờ sau này cậu tìm đến cửa thì kiểu gì cũng phải qua vòng sàng lọc của đàn em. Mà khả năng cao là cậu sẽ gặp phải người tóc đỏ kia.

Cậu đã kết thù với Tóc đỏ, sao đối phương có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu, rồi đồng ý để cậu ở lại làm việc dưới tay Đoàn Chước được?

Lúc này, Tóc đỏ đã vào lại cửa hàng, hắn rút một tờ tiền đỏ trong ví ra để ở quầy, không chờ bà chủ trả lại tiền thừa đã đã cầm bánh lên bỏ đi.

"Đại ca, em mua xong rồi." Hắn đi đến trước mặt Đoàn Chước, nói.

Đoàn Chước không đáp, xoay người rời đi.

Đột nhiên, có một bàn tay tóm lấy cổ chân anh, ngăn anh lại.

Không tóm chặt lắm, chỉ cần anh cử động chân là có thể hất ra.

Đoàn Chước cúi đầu, nhìn thiếu niên nằm sấp trên mặt đất, đang muốn nhấc chân đá người ——

"... Anh." Hai tay Quý Miên nắm ống quần của Đoàn Chước, ngập ngừng mở miệng.

Lúc đầu Quý Miên định bắt chước Tóc đỏ gọi anh là "Đại ca", nhưng lại cảm thấy gán xưng hô này lên người Đoàn Chước thì hơi già, rõ ràng anh còn trẻ lắm.

Thoáng do dự, lúc nói ra khỏi miệng thì "Đại ca" biến thành "Anh."

"Ê— thằng nhóc này!" Tóc đỏ trừng mắt, nhấc chân lên đạp một cái vào tay Quý Miên.

Nhưng Quý Miên vẫn không chịu thả tay ra, cậu tóm chặt lấy Đoàn Chước như thể bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

"... Anh ơi, em muốn đi theo anh." Vì cả người đang đau nên giọng cậu hơi khàn, vừa nói vừa thở, mang theo ý cầu xin khẩn thiết.

Tóc đỏ cười nhạo: "Đại ca ông không phải là người mà tôm tép như cậu muốn theo là theo được."

Quý Miên mặc kệ Tóc đỏ, chỉ năn nỉ liên tục: "Anh, cho em theo anh đi."

Đoàn Chước cụp mắt nhìn cậu, không nói được cũng không nói không được.

Anh chỉ hỏi một câu: "Cậu biết làm gì?"

"Em, em..." Quý Miên nghĩ mãi cũng không thấy có điểm nào có giá trị trong ký ức của nguyên chủ.

Cậu đành phải đáp: "... Em chỉ biết trộm thôi."

"Tôi không bao giờ nuôi kẻ trộm dưới trướng mình." Đoàn Chước nhấc chân, đá văng tay Quý Miên đang nắm lấy ống quần mình, nhả ra chữ cuối cùng.

"Bẩn."

Đầu Quý Miên không ngẩng lên được, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, ngơ ngác nghĩ: Được, em bẩn, em bẩn thỉu.

Một lát sau, cậu xốc lại tinh thần, hai người kia đã đi được một đoạn rồi.

Xong, nếu bọn họ đi thật thì nhiệm vụ của cậu e là cũng đi tong luôn.

Nghĩ vậy, Quý Miên không biết lấy sức lực từ đâu ra, giãy giụa bò dậy từ dưới đất.

Mặt đau nhức, chỗ thắt lưng thì nhói buốt như bị kim châm, cậu nghĩ hẳn là mình đã gãy vài cái xương sườn rồi, giờ cả người cậu chắc toàn máu với đất, rất bẩn.

Nước mắt Quý Miên sắp trào ra, cậu cố chịu đựng, không để mình khóc nức nở, như vậy thì hèn yếu quá.

Cậu đuổi theo hướng Đoàn Chước đã rời đi, bước về phía trước.

Quý Miên không thẳng lưng lên nổi, nhưng cậu vẫn cố gắng không dựa vào bất cứ thứ gì, run rẩy bước về phía trước. Có lẽ vì quá đau đớn, vượt quá giới hạn chịu đựng của cậu, nên trong cơ thể dồn nén được một luồng sức mạnh giúp cậu tiếp tục tiến về phía trước.

Đương nhiên là Đoàn Chước biết sau lưng có người đi theo mình, nhưng anh không thèm để ý.

Đi được mấy trăm mét, anh dừng lại trước một chiếc xe Volkswagen màu xám cũ.

Lấy chìa khóa ra khỏi túi áo, anh ấn nút mở cửa xe rồi ném chìa khóa cho Tóc đỏ, sau đó ngồi vào ghế phụ rồi đóng cửa lại.

Tóc đỏ đón được chìa khóa, lách mình vào ghế lái.

Lúc này Quý Miên chỉ cách họ có mấy mét.

Động cơ xe từ từ khởi động, bánh xe lăn được một đoạn thì đột ngột tăng tốc.

Nhưng ngay lúc này, Quý Miên thình lình chạy tới, nhảy lên nắp cốp xe, ôm chặt thân xe.

Tóc đỏ ngồi bên ghế lái ngạc nhiên quay đầu: "Đại ca, thằng nhóc kia chán sống rồi à?"

Đoạn Chước ngước mắt nhìn Quý Miên qua gương chiếu hậu, thờ ơ đáp: "Ừ."

Anh không bảo dừng xe nên Tóc đỏ không đạp phanh, hắn cẩn thận nhìn sắc mặt của đại ca nhà mình qua gương chiếu hậu, suy đoán: Ý của đại ca là sao?

Chiếc xe Volkswagen màu xám đã ra khỏi phố, lên đại lộ. Tóc đỏ không dám chạy nhanh quá, thậm chí còn không dám đạp chân ga gấp quá, chỉ sợ người ta ngã xuống lại xảy ra chuyện.

Mười phút sau, chiếc xe đã đi được gần năm km, Quý Miên vẫn dính trên nắp cốp xe như một miếng kẹo cao su, dính chặt, vững vàng, không biết xấu hổ.

Tóc đỏ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hét lên: "Đại ca, thằng nhóc này bám trên xe em, em có bị trừ điểm không!?"

Đoàn Chước: "Ờ."

Tóc đỏ:...

Không ai quan tâm cậu sống chết thế nào thật à?
 
Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 5: Nhỏ ăn trộm (5)



Edit: Lune

Cuối cùng Tóc đỏ cũng lái xe về đến nơi, đằng sau đuôi xe còn dính thêm một cục vướng víu.

Chiếc xe Volkswagen màu xám lăn bánh chầm chậm tiến vào một khu phố xập xệ. Khu phố này gần như chẳng khác gì với khu Quý Miên từng ở, cũng tối tăm, ảm đạm và ẩm ướt.

Nhưng nơi đây lại náo nhiệt hơn khu phố đó nhiều, lúc chiếc xe màu xám chạy vào, Quý Miên nghe thấy tiếng cười nói lẫn tiếng chửi rủa của rất nhiều người.

Chiếc xe từ từ dừng lại trước một cửa hàng bán đồ điêu khắc thủ công bằng gỗ.

Vài giây sau, hai tiếng "cạch" đóng cửa xe lần lượt vang lên làm Quý Miên đang mơ màng tỉnh hẳn.

Gần đó có mấy người đàn ông đang ngồi trên ghế đẩu thấp trước cửa, vừa thấy xe dừng lại thì lập tức đứng lên như thể vẫn luôn ngồi đây chờ họ.

Người đàn ông trung niên cao to vạm vỡ dẫn đâu vừa thấy Tóc đỏ bước xuống từ ghế lái thì cúi đầu chào ngay: "Anh Tôn."

Tóc đỏ tên là Tôn Tề, bên miệng đang ngậm điếu thuốc, vừa nhả khói trắng vừa ném túi da cho người đàn ông nọ.

"Tiền của các chú về rồi đây."

Tôn Tề chậc một tiếng, lại nói: "Về đóng bảo hiểm xã hội đi, đừng giữ khư khư mấy đồng tiền công ít ỏi mà không nỡ chi thế."

Quý Miên nằm sấp trên nắp cốp xe, thầm nghĩ: Ồ, hóa ra là tiền công của người ta. May mà chưa bị mình trộm mất.

Cậu úp mặt xuống nắp cốp, chỉ có hai tai dỏng lên nghe ngóng mọi phía, vô cùng nhạy bén.

Nhưng cậu lại không nghe thấy, sau khi Đoàn Chước xuống xe, chẳng biết từ lúc nào đã đến đuôi xe, bấy giờ đang nhàn nhã quan sát cậu.

Quý Miên sợ bị ngã xuống đường nên hai tay hai chân dang rộng, bám chặt lấy thân xe. Hơn nữa eo bị thương nên không dám áp sát vào xe, thành thử nhìn từ phía sau như đang chổng mông lên vậy.

Mặc một bộ đồ nhái hàng hiệu kỳ quặc, mái tóc xoăn màu nâu trên đầu trông chẳng giống ai.

Đoàn Chước nhếch khóe môi, muốn cười.

"Anh Tôn, sao trên xe còn mang theo cái đuôi về vậy?" Người đàn ông cầm lấy tiền công cũng nhìn thấy Quý Miên, không khỏi lên tiếng hỏi.

Tôn Tề cười nhạt, liếc Quý Miên.

Người đàn ông kia nhìn kỹ lại, phát hiện vấn đề ở eo Quý Miên, ngạc nhiên nói: "Ây chà, còn bị thương nặng nữa."

"Chứ sao, thằng nhóc thối này muốn ăn trộm tiền nhưng kỹ thuật kém nên bị tôi tóm được. Nếu không, lần này ông đây còn phải tự móc tiền bù cho chú."

Người đàn ông ngẩn ra một lúc, lẩm bẩm: "Thế thì đáng đánh."

Cũng may lúc này Quý Miên đang úp mặt xuống nên hai người kia không nhìn thấy khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng của cậu, đỏ như tôm luộc.

Nhưng Đoàn Chước, người vẫn luôn quan sát cậu từ bên cạnh lại thấy rõ ràng, đôi tai ẩn sau mái tóc xoăn kỳ của nhỏ ăn trộm có gu thẩm mỹ kinh khủng này bỗng đỏ bừng rồi lan xuống tận cổ.

Anh móc một điếu thuốc từ trong túi ra, lấy bật lửa.

"Tạch", điếu thuốc được châm lửa.

Tiếng tách này rất gần Quý Miên, cậu không ngờ bên cạnh mình lại có người, trong phút chốc bị dọa sợ, cả người run lên một cái.

Đoàn Chước ngậm điếu thuốc, không nhịn được lại cười một tiếng.

Lúc này Tôn Tề mới đi tới, hỏi: "Đại ca, xử lý thằng nhóc này thế nào?"

"Không xử lý thế nào cả."

Tôn Tề nghĩ mãi vẫn không hiểu ý của Đoàn Chước, rốt cuộc là anh muốn hay không muốn thằng nhóc này vậy?

Nhưng thằng nhóc này đi theo cả đoạn đường, cũng khá gan dạ. Nếu không phải ban đầu trộm đồ của hắn thì có khi hắn đã khuyên đại ca thu nhận nó rồi.

Mọi người xung quanh dần tản đi, mấy người đàn ông nhận được tiền công đi trước, sau đó là Đoàn Chước, cuối cùng là Tôn Tề nhìn Quý Miên một cái, cất chìa khóa vào túi rồi cũng đi nốt.

Trời dần tối, không ai để ý đến Quý Miên đang nằm trên cốp xe, càng không ai quan tâm đến cậu.

Quý Miên biết, ý của Đoàn Chước là muốn cậu tự đi.

Nhưng cậu đã theo đến tận đây rồi, làm sao có thể đi được?

Đến tối, màn đêm buông xuống, những vì sao trên bầu trời dần ló ra khỏi đám mây.

Miếng cao da chó Quý Miên cuối cùng cũng hết bám nổi, mềm nhũn bò từ trên xe xuống.

Vừa xuống xe, cả người hệt như không còn chút sức nào, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, không làm gì được.

Một lát sau, cậu lật người, đổi sang tư thế nằm ngửa.

Bầu trời đầy sao của khu phố này đẹp đến bất ngờ.

Quý Miên nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời trên đỉnh đầu mà ngẩn người, ở trong đầu nói:【Hệ thống, sao đẹp quá.】

Hệ thống:【...】

Nên nói cậu có nhã hứng hay là ngốc nghếch đây?

Lại qua một hồi lâu, thế giới trở nên yên tĩnh.

Quý Miên cũng không còn động tĩnh gì nữa.

【Quý Miên?】Hệ thống nhỏ giọng gọi cậu.

Không ai trả lời.

Tiếng hít thở của Quý Miên đều đều, không biết là ngủ hay ngất rồi.

...

"... Ừm, đã băng bó xong rồi..."

Trong cơn mơ màng, có một giọng nữ dịu dàng vang lên.

"... Ra hiệu thuốc mua thêm chai thuốc trị bong gân trật khớp cho chị... Dùng hết rồi." Không rõ cô đang dặn ai.

Quý Miên tỉnh dậy trong giọng nói dịu dàng đó cùng với tiếng "ùng ục" của một thứ gì đó đang sôi trong nồi.

Mở mắt ra, ánh đèn vàng ấm áp chiếu từ phía trước trên đỉnh đầu lọt vào mắt, màu sắc ấy khiến cậu cảm thấy an tâm một cách lạ kỳ.

Đây là một căn phòng xa lạ, giường ngủ và bếp đều nằm trong cùng một không gian, có phần đơn sơ nhưng tổng thể được bài trí vô cùng ấm cúng.

Cậu đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, một bên giường sát với mặt tường màu xám trắng, không biết mình được người ta đưa đến đây thế nào.

Khứu giác của Quý Miên cũng dần hồi phục, cậu nhận ra thứ nước đang sôi sùng sục kia hóa ra là món canh gà hầm.

Cậu ngửi thấy mùi thơm, lẫn trong mùi dầu hoa hồng và rượu thuốc thoang thoảng là mùi thịt gà trong canh.

"À! Em tỉnh rồi." Giọng người phụ nữ pha lẫn ý cười.

Quý Miên lần theo hướng giọng nói của cô, cố gắng liếc mắt sang bên phải, sau khi híp mắt lấy nét, cuối cùng cậu cũng thấy rõ cô.

Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Mái tóc đen dài và dày được búi gọn sau gáy, kiểu tóc búi thấp được cố định bằng một chiếc kẹp gỗ. Vài sợi tóc mai lơ thơ rủ xuống bên má thỉnh thoảng lại chạm vào vành tai khi cô cử động, như một nụ hôn nhẹ nhàng.

Dung mạo dịu dàng, đôi môi phớt đỏ căng mọng, dáng môi rất đẹp, đường nét khuôn mặt hài hòa vô cùng.

Đẹp đến mức không tài nào diễn tả thành lời.

Hệ thống lên tiếng:【Cô ấy là nữ chính của thế giới này, Mục Ngữ Mạn.】

Quý Miên nhìn Mục Ngữ Mạn, thoáng ngẩn người.

Cậu cảm thấy người phụ nữ trước mặt như vầng trăng trên cao vậy. Dưới ánh trăng, mọi thứ đều trở nên lu mờ.

"Tôn Tề ra tay nặng quá." Mục Ngữ Mạn nhíu mày: "Em mới bao nhiêu tuổi... Lên cấp ba chưa? Đã được mười sáu chưa?"

Quý Miên im lặng hai giây rồi trả lời từng câu: "Tại em trộm đồ của anh ấy trước, anh ấy đánh em là đúng. Em mười sáu tuổi rồi, hai ngày nữa là sinh nhật."

Mục Ngữ Mạn lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Quý Miên: "Em là đứa trẻ ngoan, chị nhìn ra được."

Ngón tay cô ấm áp mềm mại nhưng lại mang một sức mạnh đặc biệt, toát lên sự kiên định và niềm tin không thể lay chuyển.

Quý Miên cảm thấy việc nguyên chủ thích một người phụ nữ như vậy là điều quá đỗi bình thường.

Quý Miên cảm thấy mình và "Quý Miên" ban đầu đã trở thành một người, mặc dù tính cách của họ khác nhau nhưng vào một số khoảnh khắc, họ lại có sự đồng điệu về mặt cảm xúc.

"Em đói không, chị lấy cho em một bát canh gà nhé?"

Canh gà...

Nghe thấy hai chữ này, con sâu thèm ăn trong bụng Quý Miên lập tức trỗi dậy.

"Em cảm ơn chị." Quý Miên dè dặt nói.

Cậu chống khuỷu tay xuống giường, cố gắng gượng dậy. Lúc này, cậu mới nhận ra eo mình được quấn bởi nhiều lớp băng gạc dày, vết thương cũng được xử lý vô cùng cẩn thận.

Quý Miên mím môi.

Mục Ngữ Mạn, chị Ngữ Mạn.

Sau khi đến thế giới này, chị ấy là người đầu tiên đối tốt với cậu như vậy.

Cảm giác ấm áp từ nơi được băng gạc băng bó lan đến tận trái tim Quý Miên. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác này.

Quý Miên thích cảm giác này.
 
Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 6: Nhỏ ăn trộm (6)



Edit: Lune

Quý Miên nhận lấy chén canh gà mà Mục Ngữ Mạn đưa cho. Canh gà thơm nức, thịt gà được chế biến khéo léo, vừa mềm vừa trơn.

Cậu uống một ngụm, canh nóng hổi chảy vào bụng, cậu mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã đói đến mức không chịu nổi.

Không đến mức đó chứ nhỉ... Trưa nay cậu có ăn một ít mà.

Hệ thống nói:【Nhìn đồng hồ trên tường.】

Quý Miên ngẩng đầu, theo hướng dẫn của hệ thống nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường, ngày tháng hiển thị trên đó là "Ngày 20 tháng 8", thời gian vừa qua 10 giờ tối.

【Cậu hôn mê cả ngày, giờ đã là tối ngày hôm sau rồi.】

Quý Miên gật đầu, lại uống một ngụm canh nóng.

【Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của nguyên chủ.】Hệ thống nói tiếp.

【Thế à?】

【Cậu không có ký ức, nghiêm chỉnh mà nói thì cơ thể này cũng là sinh mạng mới của cậu. Cho nên sinh nhật của nguyên chủ cũng có thể coi là sinh nhật của cậu.】Hệ thống im lặng một lúc:【Chúc mừng sinh nhật.】

【Cảm ơn anh.】Quý Miên nói.

Có điều, thực ra cậu không hiểu rõ ý nghĩa cụ thể của sinh nhật. Sinh nhật có gì đặc biệt hơn những ngày khác à?

【Tiện thể nói luôn, theo cốt truyện ban đầu thì "Quý Miên" tỏ tình với Mục Ngữ Mạn vào năm cậu ấy mười tám tuổi. Tốt nhất cậu nên dựa theo mốc thời gian này để tránh cốt truyện bị sai lệch.】

Quý Miên gật đầu.

Một lúc sau, hệ thống nhắc nhở cậu:【Cậu có thể ước điều mình muốn vào ngày sinh nhật.】

Quý Miên hỏi:【Điều ước trong ngày sinh nhật đều có thể trở thành sự thật à?】

【Không biết, nhưng con người đều làm vậy.】

Quý Miên nghĩ một lúc, nhận ra mình dường như chẳng mong muốn điều gì cả, thế là cậu thầm ước:【Mong thế giới hòa bình.】

Hệ thống:【...】

Được rồi, tùy cậu vậy.

...

Quý Miên dưỡng thương ở nhà Mục Ngữ Mạn vài ngày.

Sau bốn ngày, cậu cảm thấy ngại quá nên sáng ngày thứ năm đã đề nghị với Mục Ngữ Mạn muốn rời đi.

"Em muốn về nhà hả?" Mục Ngữ Mạn dịu giọng hỏi.

"Nhà ạ?"

Quý Miên nghĩ một lúc rồi nói: "Không ạ, em muốn đi theo anh Đoàn."

"Sao không về nhà?"

"Em không biết về đâu."

Mục Ngữ Mạn im lặng, không hỏi thêm gì nữa.

Nhiều cậu bé ở độ tuổi này thường có tính nổi loạn, nhưng cô nghĩ đứa trẻ như Quý Miên nên về nhà. Cậu rất ngoan, có thể nhìn ra cậu đã được dạy dỗ rất tốt, cô không hiểu nổi tại sao một đứa trẻ như vậy lại đến nơi này.

Cô đứng dậy, nói: "Em đi theo chị."

Quý Miên không hỏi cô muốn làm gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo.

Quý Miên theo Mục Ngữ Mạn ra khỏi nhà đến khu phố bên ngoài, đi bộ khoảng năm phút thì đến trước một cửa hàng điêu khắc đồ gỗ thủ công. Quý Miên nhớ lại, đây là chỗ Tôn Tề đỗ xe ngày hôm qua.

Nhưng hôm nay chiếc Volkswagen màu xám đã không còn ở đó, có lẽ là Đoàn Chước ra ngoài làm gì đó rồi.

"Hai ngôi nhà này đều là của em trai chị. Hầu hết các phòng đều cho thuê rồi."

Mục Ngữ Mạn nói xong lại giải thích thêm: "Em trai chị là Đoàn Chước. Nhiều người gọi nó là "Đại ca" nhưng thực ra nó chỉ được cái cao to với biết đánh nhau thôi."

"Nó trông vậy thôi nhưng thực ra tốt lắm."

Quý Miên đáp lời, ngẩng đầu nhìn hai ngôi nhà mà Mục Ngữ Mạn đang chỉ. Hai ngôi nhà không cao, tính cả tầng trệt thì chỉ có ba tầng. Ngôi nhà bên trái có diện tích nhỏ hơn một chút.

Quý Miên vẫn chưa hiểu rõ việc sở hữu được hai ngôi nhà cao tầng có ý nghĩa gì. Cậu chỉ thấy ao ước vì Đoàn Chước có nhiều chỗ ở thôi.

"Ngôi nhà bên trái là do ông ngoại của Đoàn Chước để lại cho nó, còn ngôi nhà bên phải là do nó đi làm tích góp tự mua được. Làm công việc nặng nhọc, càng ra sức làm thì càng kiếm được nhiều tiền. Vài năm trước giá nhà rẻ hơn bây giờ gần một nửa, hơn nữa khu này lại xa trung tâm nên làm cật lực năm sáu năm xong thì nó về đây mua lại."

Mục Ngữ Mạn khẽ thở dài: "Mặc dù Đoàn Chước không đi học được mấy năm, nhưng nó rất thông minh, thông minh hơn hầu hết những người chị từng gặp."

Tuy giá thuê nhà trong khu phố này không cao nhưng cũng không thể coi thường việc sở hữu hai ngôi nhà cao tầng được, hơn nữa chưa biết chừng đến lúc nào đó lại được quy hoạch xây dựng lại. Đoàn Chước đi làm vất vả vài năm, coi như đã kiếm đủ tiền cho cả đời.

Có điều, Đoàn Chước còn chưa đến tuổi chỉ sống dựa vào tiền thuê nhà. Anh chỉ cho thuê một ngôi nhà, chính là ngôi nhà bên phải tự mua được kia, mỗi tầng có hai phòng, một phòng ngủ và một phòng khách, thu nhập hàng tháng của ba tầng cộng lại cũng phải đến 10 nghìn tệ.

Còn ngôi nhà của ông ngoại để lại thì Đoàn Chước giữ lại để ở. Tầng một là cửa hàng điêu khắc đồ gỗ thủ công —— ông ngoại để cho anh. Đoàn Chước học được sáu bảy phần tay nghề của ông ngoại, thỉnh thoảng cũng thích đẽo gọt thứ gì đó, thế là dứt khoát mở cửa hàng. Mặc dù chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nhưng anh thích dành thời gian trong đó.

Đoàn Chước ở một mình trên tầng hai, anh không thích xử lý những mối quan hệ lặt vặt với hàng xóm nên tầng ba vẫn chưa cho thuê.

Mục Ngữ Mạn đưa Quý Miên lên tầng ba, mở cửa — chìa khóa này do Đoàn Chước đánh thêm đưa cho cô lúc trước. Cô bước vào, quay đầu thấy Quý Miên vẫn đang đứng bên ngoài bèn nói: "Vào xem đi."

Quý Miên không hiểu tại sao mình lại phải vào xem chỗ ở của Đoàn Chước, nhưng cậu vẫn dạ một tiếng rồi đi vào.

Đây là căn hộ hai phòng ngủ, hai phòng khách. Nội thất khá đơn giản nhưng được sắp xếp gọn gàng, không có dấu hiệu của người ở, rất sạch sẽ.

Mục Ngữ Mạn nhìn cậu, nói: "Nếu thấy ổn thì ở đây đi."

Quý Miên ngẩn người. Cậu không ngờ Mục Ngữ Mạn dẫn mình đến đây là có ý như vậy.

Cậu khẽ mím môi, trong lòng đương nhiên là cảm động. Nhưng...

Cậu không nói vâng hay không mà chỉ hỏi: "Chị Ngữ Mạn, anh Đoàn đồng ý cho em ở lại đây ạ?"

Mục Ngữ Mạn cười: "Không sao đâu, chị nói với nó một tiếng là được, nó nghe lời chị mà."

"..." Quý Miên im lặng một lúc, cậu lắc đầu rồi lùi lại một bước ra ngoài cửa, bảo sao cũng không chịu đi vào bên trong.

Mục Ngữ Mạn không hiểu, hỏi: "Sao vậy?"

"Em nghĩ em nên tự nói với anh Đoàn. Nếu anh ấy đồng ý cho em ở lại, chỉ cần cho em một chỗ ngủ thôi thì bảo em làm gì cũng được."

Mục Ngữ Mạn hơi sững người: "Em không cần..."

"Em không muốn ở đây miễn phí, lại còn phiền chị lo liệu mọi thứ cho em nữa."

"...". Đam Mỹ Cổ Đại

Mục Ngữ Mạn nói không nên lời, trong lòng thấy rõ ê ẩm.

... Thằng bé ngoan ngoãn đến vậy.

Nghĩ đến vết thương trên người Quý Miên, cô lại càng trách Đoàn Chước.

Lúc Tôn Tề đánh người, sao nó lại không ngăn cản chứ?

Hồi lâu sau, cô nói: "Chắc một lúc nữa là Đoàn Chước về thôi, em cứ chờ ở tầng hai nhé."

"Nếu nó không chịu cho em ở lại thì em đừng cứng đầu. Ở đây lời nói của chị vẫn có tác dụng lắm."

Quý Miên cười: "Em hiểu rồi ạ. Cảm ơn chị Ngữ Mạn."
 
Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 7: Nhỏ ăn trộm (7)



Edit: Lune

Quý Miên ngồi trên bậc thang trước cửa phòng ở tầng hai, chờ Đoàn Chước về.

Chờ từ sáng sớm đến giữa trưa, chờ đến lúc cái bụng rỗng của cậu bắt đầu réo rồi mà vẫn chưa thấy anh về.

Túi cậu còn vài đồng xu, muốn xuống dưới mua chút gì đó lót dạ nhưng lại lo sẽ lỡ mất Đoàn Chước.

Nội tâm giằng co một hồi, cậu vẫn quyết định đợi.

Hai giờ chiều, tiếng bước chân thong thả bất chợt vang lên giữa hành lang tĩnh mịch.

Quý Miên dựa vào tường, đầu óc choáng váng tức khắc tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào góc cầu thang trước mặt.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở góc cầu thang giữa tầng một và tầng hai.

Đoàn Chước ngước mắt, trông thấy thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trước cửa nhà mình, đuôi lông mày anh khẽ nhướng lên.

Quý Miên vừa thấy anh đã lập tức đứng dậy.

Nhưng vì không ăn gì, lại đứng dậy đột ngột nên cơ thể cậu hơi lảo đảo.

May mà Quý Miên kịp thời vịn vào tường mới đứng vững.

"Anh..."

Cậu vẫn nói câu đó, giọng điệu chân thành nhưng vụng về: "Anh, em muốn đi theo anh."

Đoàn Chước ngậm điếu thuốc, đứng tại chỗ, không nói lời nào.

Hồi lâu sau, anh nhấc chân đạp lên bậc thang đi lên, cho đến khi đến bậc thang thứ hai dưới chân Quý Miên thì dừng lại, giọng điệu thờ ơ: "Tránh ra."

"..."

Quý Miên im lặng nép vào tường, nhường đường cho Đoàn Chước đi lên.

Đoàn Chước đi ngang qua cậu, lên tầng.

Nghe tiếng chìa khóa mở cửa sau lưng, Quý Miên cụp mắt, quay lưng về phía Đoàn Chước, lòng buồn rười rượi.

Liên tục bị cùng một người từ chối nhiều lần như vậy, dù nói thế nào cũng không thể mặt dày mở lời lần nữa.

"Ê." Người sau lưng bỗng lên tiếng.

Quý Miên ngơ ngác quay đầu lại.

Đoàn Chước nhìn xuống cậu, không kiên nhẫn hất cằm lên: "Vào đi."

Tâm trạng Quý Miên nhanh chóng chuyển từ u ám sang tươi sáng: "Cảm ơn anh!"

Đoàn Chước khẽ cắn điếu thuốc, hơi bực dọc: "Tôi còn chưa nói muốn giữ cậu ở lại đâu."

"Em biết rồi. Vậy cũng cảm ơn anh."

"..."

Sau khi Quý Miên đi vào, Đoàn Chước đang ngồi trên ghế sô pha rồi. Cậu đứng yên tại chỗ, hơi luống cuống.

Đoàn Chước ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt hờ hững.

Thiếu niên không biết từ khi nào đã thay áo cộc tay quần dài, eo bị thương nhưng vẫn thẳng tắp.

Da cậu trắng mịn, đứng trong nhà trông như cậu ấm được nâng niu nuôi lớn trong gia đình giàu có, chẳng hề có chút hơi thở nào của dân lao động chợ búa. Một loại khí chất "Ngây thơ" mà ngay cả Mục Ngữ Mạn cũng chưa từng có.

Hoàn toàn không phù hợp với nơi đây.

— Trông rất ngứa mắt. Đây là đánh giá đầu tiên của Đoàn Chước.

"Anh." Quý Miên cẩn thận từng li từng tí.

"Sao, còn muốn tôi mời cậu ngồi nữa à?"

Quý Miên vội vàng tìm chỗ ngồi xuống nhưng không dám ngồi bên cạnh Đoàn Chước. Cậu liếc nhanh xung quanh, sau đó chạy đến bên cạnh TV kéo cái ghế đẩu nhỏ qua rồi ngồi xuống đối diện với Đoàn Chước.

Hai tay đặt trên đùi, tư thế ngồi rất ngoan, như một người đến phỏng vấn xin việc.

Đoàn Chước: "..."

Anh không muốn làm người phỏng vấn.

"Tôi là người sợ phiền phức. Nếu đã làm việc cho tôi thì tốt nhất đừng gây rắc rối cho tôi."

Quý Miên gật đầu.

"Đây là điều đầu tiên, nghe lời, tuân thủ quy định. Tôi không giữ người không nghe lời bên cạnh."

Quý Miên liên tục gật đầu.

"Thứ hai, bỏ cái tật ăn trộm của cậu đi."

Quý Miên: "..."

"Em bảo đảm, sau này sẽ không... ăn trộm nữa." Lúc nói đến chữ "trộm" này, cậu hơi khó mở miệng, không muốn tin mình lại từng làm việc đó.

"Thứ ba, cạo tóc."

"... Vì, vì sao?"

"Không vì sao cả, tôi không thích mấy đứa trẻ con nhuộm tóc, xấu."

"Tóc em không nhuộm, trời sinh đã vậy rồi." Quý Miên mím môi: "Nhưng kiểu tóc... đúng là có uốn qua."

"Ờ, cạo."

"..." Quý Miên đành phải nói: "Vâng, anh."

Đoàn Chước không nói gì nữa.

Anh ngậm điếu thuốc, làn khói trắng lượn lờ khiến Quý Miên muốn ho, cậu không thích mùi này, cay nồng khó chịu.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn không dám ho thành tiếng.

"Có chỗ ở trong khu này chưa?" Đoàn Chước bỗng nhớ ra Quý Miên đã đi theo mình từ cách đây vài chục km, bèn hỏi.

"Em chưa ạ."

Đoàn Chước trầm ngâm một lúc, cụp mắt suy nghĩ.

Anh không phải nhà từ thiện vĩ đại gì, gặp một đứa trẻ lang thang thì tốt bụng cho ở lại. Nhưng anh nhìn ra được ý của Mục Ngữ Mạn trong chuyện này.

Chẳng biết vì sao chị gái anh lại rất thích thằng nhóc này.

Hiện giờ căn nhà bên cạnh đã được cho thuê hết, trong cả hai căn thì nơi duy nhất có thể ở được là tầng ba của căn nhà này.

Nhưng...

Đoàn Chước thực sự không muốn sống chung nhà với ai, đã thế còn là tầng trên tầng dưới.

Cũng may Quý Miên rất biết điều, trước khi Đoàn Chước lên tiếng đã chu đáo nói: "Anh, anh không cần cho em chỗ tốt đâu. Em chỉ cần có chỗ ngủ thôi, trải chiếu ngủ ngoài trời cũng được."

"..."

Nghe vậy, mặt Đoàn Chước tối sầm lại.

Thằng nhóc này coi anh là người gì đây?.

||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||

Anh lạnh giọng nói: "Ở tầng ba."

Hời cho thằng nhóc này.

Quý Miên chớp mắt hai lần, cảm động đến mức không nói nên lời.

Đoàn Chước vừa ngước mắt lên đã thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Quý Miên, đôi mắt màu nâu nhạt dưới ánh sáng như hai viên hổ phách, đang nhìn anh không chớp mắt.

Cái vẻ mặt như muốn trung thành với anh đến chết.

"..." Đoàn Chước nhìn mà mí mắt giần giật, anh móc chìa khóa ra ném cho cậu, lạnh lùng ra lệnh: "Lên đi."

"Cảm ơn... cảm ơn anh." Quý Miên hít mũi một cái, ôm chìa khóa, nâng niu như báu vật: "Em, em nhất định sẽ nghe lời anh."

Giọng điệu của thiếu niên không giống như đang cam đoan mà giống như đang thề hơn.

Như thể cả đời này sẽ đi theo anh, chỉ nghe lời anh vậy.

"... Đi lên!"

Quý Miên đi luôn, vừa đi vừa nói với hệ thống:【Anh tôi tốt quá đi mất.】

Hệ thống:【...】

Mới thế đã thành "Anh tôi" rồi à? Dễ dỗ quá vậy.

Hệ thống tỏ vẻ khinh thường.

Trong phòng, điếu thuốc của Đoàn Chước dần dần cháy hết.

Anh búng đầu thuốc, dập tắt trong gạt tàn rồi lại châm một điếu mới cho mình.

"... Chậc."
 
Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 8: Nhỏ ăn trộm (8)



Edit: Lune

Quý Miên cứ thế ở lại. Cái giá phải trả là tóc cậu đã thành đầu đinh, nhưng được cái là đầu đinh vẫn đẹp trai lắm.

Cậu làm việc cho Đoàn Chước, hay nói đúng hơn là làm việc cho "Đại ca" cậu. Đại ca bảo cậu làm gì thì Quý Miên sẽ làm cái đó. Đa phần thời gian là phụ giúp anh trong cửa hàng ở tầng một, đưa dụng cụ, bào gỗ.

Quý Miên thích bào gỗ, nhất là thích xem gỗ dưới lưỡi dao bào thành những dải gỗ mỏng nhưng dai. To có nhỏ có, xếp thành một đống rối bù.

Đoàn Chước lo chuyện cơm nước cho cậu.

Đoàn Chước không bao giờ nấu cơm, Quý Miên cũng không, vì thế bọn họ thường mua cơm ở các quán ăn xung quanh. Mỗi lần trước giờ ăn, Quý Miên sẽ lấy một ít tiền từ quầy thu ngân trong cửa hàng — thực ra chỉ là một cái tủ gỗ nhỏ, hỏi Đoàn Chước muốn ăn gì rồi đi mua hai phần mang về.

Đôi lúc Đoàn Chước còn ném cho cậu một xấp tiền, bảo là "tiền công". Có điều Quý Miên không chịu nhận, cậu đã ăn không ở không nhà "Đại ca" rồi, sao còn dám mặt dày mày dạn nhận tiền công nữa.

Nhưng có một lần, đại khái là vào một ngày cuối thu, nước giặt với khăn giấy ở tầng ba đều dùng hết. Hơn nữa, cái q**n l*t của Quý Miên phơi cả đêm vẫn chưa khô nên buộc phải mua cái mới.

Thế là Quý Miên xấu hổ nhận lấy một ít.

Lần đó, Đoàn Chước cầm xấp tiền kia vỗ vào trán Quý Miên một cái. Chẳng hiểu sao "Đại ca" lại cười.

Quý Miên cạo tóc được khoảng hai tuần thì đám tóc mới mọc ra được chút rồi, không ngờ là màu nâu nhạt thật. Thế là đầu cậu cũng biến thành màu nâu, nắng chiếu vào làm cái đầu trông vàng óng.

Phải khen một câu, dáng hộp sọ của Quý Miên khá là hoàn hảo.

Trong tháng tiếp theo, mỗi lần Quý Miên đi trong khu phố, những người qua đường nhìn thấy cậu đều cười, cười cậu là một quả trứng kho rám vàng. Trắng là da mặt cậu, còn vàng là đầu cậu.

Quý Miên cười theo, vì trong mắt những người đang cười cậu không có ác ý.

Cậu thích nơi này, nên cậu cũng cười.

Mọi người trong khu phố đều đối xử tốt với Quý Miên một cách lạ kỳ, tốt đến mức hơi quá luôn. Đến Tôn Tề cũng ghen tị, cuối tuần hắn xách cái ghế đẩu nhỏ ngồi trước cửa hàng, nhìn đại ca mình đang nằm trên ghế dựa, chua chát nói: "Thằng nhóc họ Quý kia không phải là kẻ trộm à? Sao lại được các cụ thích thế?"

Đoàn Chước híp mắt tắm nắng, biếng nhác chìa tay, nói: "Quýt."

Tôn Tề chọn lấy một quả quýt vàng ươm từ trong rổ đưa cho Đoàn Chước, nói tiếp: "Còn cả chị Mục nữa, sao lại đối xử tốt với thằng nhóc đó thế... Chẳng lẽ chị ấy thích nó?"

"Bộp", Đoàn Chước ném quả quýt vào đầu Tôn Tề.

"Ai u!" Tôn Tề gào một tiếng.

Quý Miên đang dùng một con dao bào nhỏ bào gỗ trong cửa hàng, nghe thấy âm thanh bên ngoài thì không khỏi nhìn ra.

Cậu thấy gò má của đại ca hơi nghiêng về phía Tôn Tề, đang nhướng mày mắng: "Tôn Tề, mày bị thiểu năng à?"

Nhìn xong, Quý Miên lại cúi đầu xuống, tiếp tục bào gỗ.

Bên ngoài yên tĩnh trở lại.

Tôn Tề ôm đầu, nghĩ thử, cũng đúng. Quý Miên nhỏ hơn Mục Ngữ Mạn tám tuổi. Dù thế nào thì chị ấy cũng không thể thích một thằng nhóc đến lông còn chưa mọc hết được.

Thế là hắn yên tâm hơn chút.

Chị Mục tốt nhường kia, tuy hắn biết mình không xứng với chị ấy, nhưng chỉ cần chị ấy chưa thích ai thì hắn vẫn còn cơ hội.

...

Với Quý Miên, tháng ngày phụ giúp bào gõ chẳng hề khó khăn. Dường như cậu vốn đã có nhiều kiên nhẫn hơn người khác rồi, chưa bao giờ có lúc nóng vội.

Nhưng sau hai tháng liên tục bào gỗ, không tránh khỏi có những lúc Quý Miên cảm thấy ngứa ngáy.

Lúc này, Đoàn Chước đang ở trong cửa hàng, anh cầm đục, thong thả chế tác khúc gỗ trong tay.

Quý Miên ngồi bên cạnh anh, dõi mắt nhìn một khối gỗ kỳ quặc dần dần thành hình dưới từng nhát đục của Đoàn Chước. Khúc gỗ thô ráp ban đầu giờ đây đã biến thành một tác phẩm điêu khắc sơn thủy mơ hồ có thể nhận ra hình dạng. Khúc gỗ kỳ lạ ấy chỉ qua từng nhát đục, từng nhát khắc tỉ mỉ đã trở nên độc đáo và đầy tính nghệ thuật.

Tiếp theo chỉ cần thêm thời gian và công sức để hoàn thiện trau chuốt là nó sẽ trở thành một tác phẩm có thể được trưng bày trong tủ kính.

Cậu ngắm nghía, hâm mộ nói: "Anh siêu quá, khắc y như thật vậy!"

Chỉ là một câu khen ngợi đơn thuần không có ý nịnh hót. Đoàn Chước nghe ra, liếc cậu một cái: "Qua bên kia đi."

"Dạ."

Bên chân Đoàn Chước có vài khối gỗ khá to, là mấy khối bỏ đi khi tạo hình ban đầu, không phải gỗ quý gì.

Quý Miên đã động lòng từ lâu lắm rồi, cuối cùng không nhịn được mà nhặt lên, hỏi: "Anh ơi, anh không cần mấy khối này nữa ạ?"

"Ừ."

"Thế... cho em nhé? Em cũng muốn thử."

Đoàn Chước liếc cậu, không nói được hay không.

Quý Miên biết anh ngầm đồng ý rồi.

Cậu hí hửng lôi một cái bào, một cái đục với một con dao khắc nhỏ trong hộp dụng cụ ra, tìm một cái ghế đẩu rồi ngồi vào trong góc.

Khối gỗ bé bằng bàn tay được cậu xoay đi xoay lại trong tay mấy vòng.

Cuối cùng cũng bắt đầu. Cậu dùng bào gọt bỏ phần thô ráp của gỗ, mài nhẵn nó, sau đó dùng dụng cụ mài để mài nó nhẵn hơn. Quý Miên làm bước này rất thành thạo, dù sao thì hai tháng qua, ngày nào cậu cũng lặp đi lặp lại công việc này mà.

Quý Miên không dùng cái đục, thực tế là cậu vẫn chưa biết cách dùng nó để tạo hình.

Còn dao khắc...

Quý Miên nhìn khối gỗ trong tay mình đã được mài nhẵn, tay nắm chặt con dao khắc.

Cậu cẩn thận khắc vài lỗ nhỏ tròn trịa trên đó, quá trình này mất gần nửa tiếng.

Bên kia, Đoàn Chước đã vứt cái đục xuống, chuẩn bị dọn dẹp.

"Vẫn chưa xong à?"

Quý Miên cầm tác phẩm vĩ đại của mình trong tay, nói: "Em sắp xong rồi."

Cậu xòe tay ra, một khối gỗ tròn trịa nằm yên trong lòng bàn tay, xám xịt, trên bề mặt có ba bốn vết lõm nông. Đọc 𝑡hê𝑚 nhiề𝘂 𝑡r𝘂yện ở ~ TRU𝑴TRUY Ệ𝑵.V𝑵 ~

Đoàn Chước nhíu mày: "Đây là cái gì vậy?"

Quý Miên hơi xấu hổ: "Là củ khoai tây ạ."

"..."

"Đúng là..." Đoàn Chước tạm dừng: "Sinh động như thật."

Quý Miên lặng lẽ cất củ khoai tây vào trong ngực, quyết định sau này vẫn nên ngoan ngoãn bào gỗ thôi.
 
Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình
Chương 9: Nhỏ ăn trộm (9)



Edit: Lune

Chớp mắt đã gần Tết.

Tôn Tề và những "đàn em" khác của Đoàn Chước đều đã về quê ăn Tết.

Quý Miên không có khái niệm về Tết, mà "Quý Miên" cũng chưa từng trải qua dịp này trong mười mấy năm qua. Theo những thường thức mà "Quý Miên" để lại cho cậu thì Tết là ngày lễ quan trọng nhất trong năm của người dân nơi đây, là dịp để đoàn tụ với gia đình.

Quý Miên không có người thân nên cậu cho rằng Tết không liên quan đến mình.

Cậu vốn định sẽ ở lì trong căn phòng trên tầng ba vài ngày, cho đến khi những người khác ăn Tết xong quay lại, lúc đó cậu có thể tiếp tục bào gỗ, quay lại cuộc sống bình dị và vui vẻ của mình.

Cho đến đêm Giao thừa, có người gõ cửa phòng cậu.

Mở cửa ra, người đứng ngoài cửa là Đoàn Chước. Anh ăn mặc rất đơn giản, bên ngoài là áo lửng màu đen, bên trong chỉ mặc một cái áo len trắng thấp cổ. Trong tiết trời giá rét của mùa đông thế này, trông lạnh cực kỳ.

Quý Miên nhìn anh, vô thức quấn chặt áo lông của mình, nhỏ giọng hỏi: "Anh? Sao vậy ạ?"

Đoàn Chước trả lời ngắn gọn như thường lệ, chỉ có hai chữ:

"Xuống đây."

Quý Miên bèn đi theo anh xuống tầng hai.

Ở tầng hai còn có một người khác — Mục Ngữ Mạn.

Lúc đi theo Đoàn Chước vào cửa, Quý Miên đúng lúc trông thấy Mục Ngữ Mạn đang bưng một đĩa cá kho từ trong bếp đi ra.

Mùi thơm nức mũi lan khắp phòng.

Quý Miên khẽ nuốt nước miếng.

Vừa thấy Quý Miên, đôi mắt tựa thu thủy của cô cong lên: "Quý Miên đến rồi à."

Trên bàn ăn trong phòng ăn bày biện sáu bảy món ăn trông rất hấp dẫn. Mục Ngữ Mạn để đĩa cá trong tay mình xuống chính giữa bàn, có vẻ như đã bày biện xong rồi.

Sau khi dẫn Quý Miên vào, Đoàn Chước không quan tâm đến cậu nữa, hờ hững ngồi xuống bàn ăn trước.

Quý Miên do dự một lúc cũng chậm rãi đi đến, nhưng không dám ngồi.

"Anh." Cậu đứng trước mặt Đoàn Chước, lễ phép hỏi: "Anh gọi em xuống đây làm gì vậy ạ?"

"..." Đoàn Chước yên lặng nhìn cậu, ánh mắt hiện lên vẻ không biết nói gì: "Cậu là đồ ngốc à?"

"Em không..." Quý Miên vừa định cãi lại thì nghĩ đến yêu cầu đầu tiên Đoàn Chước nói lúc cho cậu ở lại — phải nghe lời.

Thế là cậu im miệng, chần chờ gật đầu.

"Phụt..." Mục Ngữ Mạn không nhịn được bật cười: "Tết nhất rồi, sao lại để em vất vả làm gì nữa? Ngồi xuống ăn cơm tất niên đi."

Cơm tất niên...

Ồ, thì ra là vậy.

Quý Miên nắm vạt áo, ngồi xuống đối diện với Đoàn Chước và Mục Ngữ Mạn.

Quý Miên thích ăn cá, còn nhằn xương rất giỏi nữa.

Cậu gắp một miếng cá, nhai vài lần rồi cúi đầu nhả mấy cái xương cá nhỏ xíu vào đĩa để xương, khiến người ta nghi ngờ rằng trên lưỡi cậu có cấu tạo đặc biệt nào đó mà con người không có.

"Chị Ngữ Mạn, chị nấu ăn ngon ghê."

Mục Ngữ Mạn cười tít mắt: "Món đó là Đoàn Chước làm, nó đợi đến khi món cá gần cạn nước mới lên gọi em đó, còn chị chỉ phụ trách tắt bếp rồi bưng đĩa ra thôi."

Ngày thường không thấy Đoàn Chước vào bếp bao giờ nên Quý Miên hoàn toàn không nghĩ là anh làm.

"À..." Quý Miên kiên trì nói lại: "Anh, anh nấu ăn ngon ghê."

Mấy giây trôi qua, không ai để ý đến cậu.

Lại qua mấy giây nữa mới nghe thấy Đoàn Chước biếng nhác "Ừ" một tiếng.

Quý Miên đi theo Đoàn Chước bào gỗ vài tháng nên dĩ nhiên cũng hiểu rõ tính khí thất thường của đại ca mình, lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt hờ hững với mọi người.

Cậu cúi đầu ăn cơm, vì xấu hổ nên đầu gần như vùi vào trong bát cơm.

Cậu thích ăn Tết, ăn Tết còn vui hơn cả sinh nhật.

Đang ăn thì Mục Ngữ Mạn bỗng hắng giọng, giọng điệu rất đỗi dịu dàng: "Quý Miên, sau Tết em có nghĩ đến việc về nhà thăm bố mẹ em không?"

"Về nhà ạ?"

"Em đi lâu như vậy rồi, có lẽ bố mẹ em cũng nhớ em lắm." Trong khu ổ chuột, Mục Ngữ Mạn đã gặp rất nhiều người, đủ mọi loại người, cũng đã từng gặp rất nhiều thanh thiếu niên mười mấy tuổi đang trong giai đoạn phản nghịch, sau khi nảy sinh mâu thuẫn với bố mẹ thì bỏ nhà đi bụi.

Mục Ngữ Mạn chưa từng nghĩ mình sẽ nói nhiều hơn một câu với mấy người đó, bọn họ bướng bỉnh như con lừa, cũng ngu ngốc như con lừa, không biết sống chết, không biết quay đầu.

Nhưng Quý Miên không phải, em ấy là một đứa trẻ ngoan, em ấy nên về nhà.

Quý Miên đúng lúc đang xúc cơm ăn, cậu nhai rất lâu, nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Nếu biết hoàn cảnh gia đình cậu, chị Ngữ Mạn chắc chắn sẽ rất buồn. Cậu không muốn làm chị Ngữ Mạn buồn nên trong mấy tháng sau khi đến đây, cậu chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Nhưng nói dối cũng sẽ làm cậu rất khó chịu, Quý Miên không muốn nói dối, nhất là với chị Ngữ Mạn.

Cậu ngập ngừng hồi lâu, vẫn quyết định nói thật: "Mẹ em bỏ đi lâu rồi, bố em cũng đã có gia đình mới, ông ấy không nhớ em đâu, không có ai nhớ em đâu chị."

Quý Miên lo bị Mục Ngữ Mạn hiểu lầm là nói dối nên cậu lại nhỏ giọng nói thêm một câu không có mấy sức thuyết phục: "Thật đó."

Bầu không khí đột nhiên lặng phắc, tay cầm đũa của Mục Ngữ Mạn cứng đờ.

Ngay cả động tác nhai của Đoàn Chước cũng dừng lại, rồi anh nhìn về phía cậu.

Mục Ngữ Mạn không ngờ chuyện lại như vậy, cô biết Quý Miên sẽ không nói dối.

Bấy giờ cô mới vỡ lẽ: Đúng vậy, Quý Miên ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, nếu gia đình em ấy bình thường thì sao lại phải bỏ đi?

Môi Mục Ngữ Mạn mím chặt, cô thấy hối hận vì đã nói những lời không hay, lại còn chọn đúng bữa cơm tất niên để nhắc đến chuyện này nữa.

Bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên nặng nề.

Quý Miên rất buồn, cậu cảm thấy mình đã phá hỏng ngày lễ tốt đẹp nhất trong năm của mọi người.

Cậu đúng là kẻ trộm, đánh cắp sự ấm áp và niềm vui của Mục Ngữ Mạn với Đoàn Chước, chỉ mang đến sự ngột ngạt và nặng nề cho họ.

Ánh mắt hốt hoảng của Quý Miên lướt qua hai người, cuối cùng dừng lại trước con ngươi đen kịt trong mắt Đoàn Chước.

Quý Miên có một đôi mắt không biết giấu tâm sự, ánh mắt trong veo không thể giấu được bất cứ cảm xúc nào, lúc này sự bất an và hối lỗi hiện rõ trong mắt cậu đã bị người đàn ông ngồi đối diện nhìn thấu.

Cậu hoang mang nhìn Đoàn Chước, trên mặt hiện lên tín hiệu cầu cứu mà bản thân còn chưa nhận ra.

Nhưng người bị cậu nhìn chằm chằm lại nhận ra.

Ngay giây sau, Đoàn Chước thản nhiên cất lời: "Ăn cơm thôi."

Câu nói kia vang lên như thể có một công tắc vô hình nào đó đã được đóng lại, ngăn chặn quá khứ u ám cùng bầu không khí nặng nề bên ngoài.

Sau bữa cơm tất niên, Quý Miên tự giác nhận việc dọn dẹp căn bếp, để Mục Ngữ Mạn nghỉ ngơi ngoài phòng khách.

Cậu xếp gọn bát đĩa, để một phần vào trong bồn, bắt đầu rửa bát.

Một lúc sau, Đoàn Chước cũng bước vào, không nói lời nào xếp bát đĩa đã được rửa sạch lên giá, rồi tiện tay đổ rác.

"Anh?"

"Sao."

"Em làm được mà."

Đoàn Chước không trả lời cậu.

Bình thường Tôn Tề đến ăn chực, anh còn lâu mới giúp. Nhưng hôm nay bát đũa nhiều, để mình Quý Miên dọn thì khéo chương trình Xuân Vãn cũng chiếu xong rồi.

Hơn nữa...

Đoàn Chước nhìn chằm chằm vào cái gáy của Quý Miên đang bận rộn.

Vừa nãy từ ngoài bếp nhìn vào, trông bóng lưng gầy gỏ lẻ loi của cậu như thể phải chịu nhiều ấm ức trong anh lắm vậy.

"... Xin lỗi anh." Giữa tiếng bát đĩa chạm vào nhau, Quý Miên lên tiếng.

Cậu cúi đầu xoay người lại, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu hình bóng Đoàn Chước.

"Ngày lễ vốn đang vui lại bị em phá hỏng hết rồi."

"..."

Đoàn Chước nhìn cậu một lúc rồi bỗng quay đi.

Quả nhiên là đồ ngốc. Anh thầm nghĩ.
 
Back
Top Bottom