Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng

Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 390: Chương 390



Tiền Mộc Mộc gật đầu.

Hai người cùng đi về phía Hứa gia ở cuối thôn.

Đợi cho đến gần.

Nhìn thấy Hứa Văn Hòa không vào trong viện, Tiền Mộc Mộc thở phào nhẹ nhõm.

Đặt thùng lên bậc thềm, Hứa Văn Hòa dựa vào cạnh cửa.

Hắn ta giơ tay lau mồ hôi trên trán.

"Đại tẩu, ta để nước ở đây rồi."

"Đầu óc của bà nương nhà ta có chút vấn đề, thân thể cũng không tốt lắm, sau này sinh con gì đó, sợ là còn phải phiền toái tẩu..."

Mặt Tiền Mộc Mộc lộ vẻ hồ nghi.

"Hứa Mã thị nói với ngươi nàng mang thai?"

Hứa Văn Hòa dừng một chút.

"Đúng vậy, có vấn đề gì?"

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Khóe miệng cong lên một vệt ý vị thâm trường.

"Không có việc gì."

Người ta muốn mơ một hồi, nàng làm cái gì phải chọc phá?

Hứa Văn Hòa không hiểu Tiền Mộc Mộc có ý gì, nhưng cũng nghe ra bên trong có chút kỳ quái.

"Đại tẩu, có phải đứa bé trong bụng bà nương ta có vấn đề gì hay không?"

Tiền Mộc Mộc nhếch khóe miệng cười.

"Vấn đề này, ngươi có thể trực tiếp đi hỏi thê tử của ngươi."

Hứa Văn Hòa gãi gãi sau cổ.

"Là như vậy sao..."

Đứng trước ngưỡng cửa nhà mình, nhìn theo Hứa Văn Hòa rời đi, Tiền Mộc Mộc quay đầu đẩy cửa ra, xách thùng nước vào trong viện.

Một thùng nước khác, Trương thẩm tử giúp nàng xách vào, ngoài miệng lải nhải:

"Kỳ thật Hứa lão tứ này là một người hàm hậu, sẽ không có tâm tư gì, chỉ có điều làm chuyện gì cũng quá thẳng thắn, ngốc hay không ngốc, dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm."

Tất cả nước đều đổ vào chum nước, Tiền Mộc Mộc đặt thùng nước vào trong góc, lau nước đọng đầy tay lên người.

"Ngồi một lát lại đi?"

Trương thẩm khoát tay.

"Không được không được, trong nhà ta còn đang cần dùng nước, ta phải đi về rồi."

Tiền Mộc Mộc thấy thế, cũng không miễn cưỡng.

Đưa người ra ngoài cửa.

Đóng cửa sân lại.

Đi vào trong phòng của Lý Nha Nhi, bưng chậu đựng nước tiểu lên.

Ra sân, bắt đầu chà xát rửa ráy.

Chà rửa sạch sẽ, phơi khô.

Lại quét dọn sân nhỏ một lần.

Nàng đang cầm chổi, chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lát.

"Bang! Bang! Bang!"

Cửa viện bị gõ vang.

Mã A Muội ở bên ngoài, gân cổ lên kêu la:

"Hứa Tiền thị, đồ đ* không biết xấu hổ nhà ngươi!"

"Ngươi dám câu dẫn nam nhân nhà ta, ngươi c.h.ế.t không yên lành!"

"Ngươi lẳng lơ như vậy cũng không sợ phía dưới nát thành tổ! Tiện nhân mau mở ra —— "

Cửa viện đột nhiên bị kéo ra!

Mã A Muội bị dọa, lui về sau hai bước.

Lại bỗng nhiên thẳng eo, nghênh ngang đi vào!

Nàng ta cắn răng, tức giận đến tròng mắt hơi lồi ra.

Lửa phẫn nộ đang không ngừng chuyển động trong mắt nàng ta!

"Uổng công ngươi còn là đại tẩu, sao có thể không biết xấu hổ như vậy?!"

"Thế mà lại đưa tay về phía nam nhân của ta, ngươi còn có thể ti tiện hơn một chút nữa sao?!"

Sắc mặt Tiền Mộc Mộc lạnh nhạt.

"Ai nói cho ngươi, ta câu dẫn nam nhân nhà ngươi?"

Ngón tay chỉ về phía đỉnh núi phía sau, Mã A Muội khó nén oán giận.

"Buổi sáng tất cả mọi người giặt quần áo đều nhìn thấy, còn cần ai nói sao?!"

Tiền Mộc Mộc giật giật khóe miệng.

Đôi mắt nhìn thẳng tới.

Nhìn vào đáy mắt Mã A Muội.

"Vậy sao ngươi không nói, lúc ấy Trương thẩm tử gia đứng bên cạnh ta, nếu ta câu dẫn nam nhân của ngươi, sao ngươi không tìm Trương thẩm tử làm nhân chứng?"

"Hơn nữa, nếu ta thật sự có quan hệ với nam nhân của ngươi, hoặc là muốn câu dẫn nam nhân của ngươi, ta tìm một nơi vắng vẻ không tốt sao? Nhất định phải làm chuyện xấu dưới nhiều ánh mắt như vậy, để cho người ta nắm được nhược điểm, đối với ta có chỗ tốt gì?"

Nói rõ ràng, Mã A Muội có chút không đủ tự tin, n.g.ự.c ưỡn lên cũng dần dần rụt trở về.

Tiền Mộc Mộc lại không cam lòng dừng lại, tiếp theo lại nói:

"Thay vì nói ngươi muốn mắng chửi ta câu dẫn người, chẳng bằng nói là Hứa Văn Hòa đến chỗ ngươi hỏi vấn đề gì đó, mới khiến ngươi hoảng loạn chạy tới chỗ ta trút giận như vậy."

"Ngươi gióng trống khua chiêng đến kiếm chuyện như vậy, đơn giản chính là muốn lan truyền chuyện ta câu người khác với bên ngoài, tránh cho hắn lại có cơ hội tiếp xúc đến ta, từ trong miệng ta nghe được cái gì không nên nghe... Ta đoán đúng không?"

Trong mắt Mã A Muội đầy chột dạ.

Căn bản không dám đối mặt.

Ngoài miệng lại cậy mạnh:

"Ta nói sai sao? Ngươi từ trước tới giờ không chịu an phận, ngươi đang câu dẫn người! Hồ ly tinh ngươi! Đồ không biết xấu hổ!"

Đôi mắt của Tiền Mộc Mộc rất tinh tường.

Linh hoạt xoay người!

Siết chặt mái tóc đen kia kéo về phía sau!

"Hít!"

"Đau! Đau! Đau!"

"Buông tay! Buông tay ra nhanh lên!"

Vuốt vuốt mái tóc bị Tiền Mộc Mộc nắm chặt, Mã A Muội đau đến nhe răng trợn mắt, ngoài miệng kêu gào càng thêm hung ác!

"Tiện nhân, buông tay cho ta!"

"Nếu như ta xảy ra chuyện gì ở nhà ngươi, ta với ngươi không xong đâu!"

Tiếng nhục mạ không dứt bên tai.

Tiền Mộc Mộc có chút c.h.ế.t lặng.

Ngày hôm nay.

Một đống chuyện rắm chó.

Còn có chuyện gì nữa không?

Đang lúc Tiền Mộc Mộc cảm thấy tẻ nhạt vô vị, Lý Nha Nhi vẫn đứng ở cửa phòng tức giận đứng ra!

"Ngươi nói bậy!"

"Nương ta mới không phải hồ ly tinh!"

"Ngươi đừng có há miệng, cứ lung tung vu khống bịa đặt người khác!"

Tiền Mộc Mộc phục hồi tinh thần lại.

Nhìn về phía Lý Nha Nhi bên cửa nhà chính.

Phất phất tay.

"Mau vào đi, trời lạnh, con ra làm gì?"

Lý Nha Nhi vẻ mặt quật cường.

"Đừng! Ta không cho phép có người bắt nạt người!"

Mã A Muội nhìn vào gian nhà chính, không chút che giấu sự xem thường trong mắt, há mồm liền ồn ào:

"Tiểu Hứa Lý thị, ngươi chính là một cái giày rách không ai muốn!"

"Đồ đê tiện, cũng dám mạnh miệng với trưởng bối ta?!"

"Thai đầu sinh ra một kẻ lỗ vốn không đáng giá, khó trách Hứa Gia Liên lại thích người khác, trở về sẽ bỏ ngươi, còn muốn cưới người khác. Ngươi chờ xem, lúc thấy nàng dâu mới vào cửa, người ta sẽ tra tấn ngươi là tiểu kỹ nữ lười biếng như ngươi thế nào..."

Lải nhải không ngừng, từng chữ đ.â.m vào tim.

Tiền Mộc Mộc không ra tay.

Đứng ở bên cạnh.

Cứ như vậy nhìn xem.

Nghe những lời này, hô hấp của Lý Nha Nhi trì trệ.

Nước mắt mãnh liệt, đảo quanh hốc mắt.

Thân thể cứng ngắc, vượt qua bậc cửa.

Chậm rãi đi tới.

"Ba!"

Một cái tát vù vù!

Cực kỳ vang dội!

Lý Nha Nhi mạnh mẽ lên tiếng:

"Ta không phải giày rách không ai muốn!"

"Đứa nhỏ ta sinh ra, cũng không phải nha đầu đê tiện!"

"Còn có ngươi nhớ kỹ, ta và Hứa Gia Liên là hòa ly bình đẳng!"

Tiếng nói vừa dứt trong nháy mắt.

Tay của Tiền Mộc Mộc cũng buông lỏng ra.

Không ngờ lại dễ dàng buông tay ra như vậy, Mã A Muội còn chưa kịp phản ứng.

Đợi nàng ta bình tĩnh lại.

Đưa tay muốn cào người!

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ầm ĩ đủ chưa!"

Một tiếng nói hùng hậu vang lên bên cửa viện!

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, động tác của Mã A Muội khựng lại.

Nàng ta lắc lắc cổ, chỉ thấy nhị lão Hứa gia đều tới...

Hứa Văn Hòa bước hai ba bước xông lại!

Nắm chặt cổ tay của nàng dâu nhà mình.

Cắn răng, thấp giọng quát lớn:

"Theo ta trở về!"

"Nương nói ngươi không mang thai, ngươi gạt ta!"

"Ta còn tưởng rằng Hứa Văn Hòa ta rốt cục cũng có hậu, kết quả là ngươi lại gạt ta!"

Mã A Muội hoàn toàn luống cuống.

Thần sắc nàng ta hoảng loạn.

Lắc đầu lại xua tay!

"Đương gia, ngươi nghe ta nói..."
 
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 391: Chương 391



Hứa Văn Hòa trợn tròn mắt, lạnh giọng giận dữ: "Câm miệng ngươi lại! Còn ngại mất mặt chưa đủ nhiều sao?!"

Mã A Muội bị quát đến run rẩy cả người.

Đầu cúi thấp, ngay cả lời cũng không dám nói nữa.

Thấy người cuối cùng đã an phận, Hứa Văn Hòa thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này mới phân ra tâm tư, nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.

Lưng uốn cong, hơi cúi đầu.

"Thật có lỗi với đại tẩu, là ta không quản tốt bà nương nhà ta, mới để cho nàng đến chỗ này của ngươi hồ nháo một trận."

Tiền Mộc Mộc cười nhạo.

"Tùy tiện một câu xin lỗi liền muốn xóa bỏ hết thảy?"

Sáng sớm nàng thức dậy, có chuyện gì không làm.

Tự nhiên lại để cho người ta tới cửa mắng chửi một trận.

Bên ngoài còn bị người trong thôn phỉ báng.

Thật sự là nghĩ lại mà tức giận!

Đầu Hứa Văn Hòa vùi xuống dưới thật sâu.

"Đều là lỗi của ta, ngươi có giận gì thì trút lên người ta là được. Hoặc là có công việc gì có thể giao cho ta làm, chỉ cần đại tẩu ngươi có thể nguôi giận."

Tiền Mộc nhướng mày.

Cũng không khách khí với người ta.

Quay đầu liền đi vào phòng bếp.

Xách thùng nước ra, loảng xoảng đặt trên mặt đất.

"Việc này bởi vì gánh nước mà lên, coi như bồi thường, gánh nửa tháng nước thả ở cửa."

Hứa Văn Hòa không do dự, gật đầu đồng ý.

Lại ấn đầu bà nương nhà mình, xin lỗi Tiền Mộc Mộc và Lý Nha Nhi.

Mã A Muội một vạn lần không muốn, cũng không dám phản kháng ý tứ nam nhân nhà mình.

Nói lời xin lỗi xong, Mã A Muội liền bị Hứa Văn Hòa xách đi.

Trong viện an tĩnh lại.

Tiền Mộc Mộc nghiêng người làm lời mời.

"Gia gia nãi nãi mấy đứa nhỏ, vào nhà ngồi một lát?"

Hứa lão đầu gật đầu.

"Ừm, được."

Hai người đi vào trong nhà chính, ngồi xuống.

Hứa lão đầu đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới.

Thấy người không có chuyện gì, ông ấy cười cười.

"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."

Đỡ Lý Nha Nhi vào trong phòng, Hứa lão thái thái đi ra.

Ngồi vào bên cạnh Tiền Mộc Mộc, động tác tùy ý.

"Lát nữa ta nói Tứ nhi tức cho, chuyện này nàng thật sự là sai lầm thái quá."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Mã A Muội không đi huyện xem một cái?"

"Hứa Văn Hòa cứ để mặc cho nàng nổi điên như vậy sao?"

Hứa lão thái thái buồn rầu khoát tay áo.

"Còn đi cái gì, ngươi và tam đệ đều khám qua rồi."

"Hơn nữa, trong nhà nào có tiền nhàn rỗi đi huyện xem bệnh?"

"Tứ nhi tức của ta nha, sinh nhi tử đều sắp thành tâm ma của nàng, cả ngày không có việc gì làm liền cảm thấy trong bụng mình có nhi tử, Hứa Văn Hòa cũng nuông chiều nàng... Ngươi nói xem, đây quả thực là cố tình gây sự mà."

Hứa lão đầu vẻ mặt u sầu.

"Bà lão, bà đi khuyên bảo Tứ nhi tức nhiều hơn đi, ta cảm thấy cứ như vậy, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ bức điên ta."

Hứa lão thái thái gật đầu.

"Ngươi không nói, ta cũng sẽ đi."

"Nếu không phải lão Tứ tới hỏi ta, ta cũng không biết được Tứ nhi tức còn nói dối trước mặt hắn. Chuyện này đã qua rất nhiều ngày, nàng cũng không nói với lão Tứ, cũng không biết rốt cuộc nàng nghĩ thế nào..."

Đề tài càng trò chuyện càng có chút trầm trọng.

Tiền Mộc Mộc không biết nên tiếp như thế nào.

Dứt khoát lựa chọn im miệng.

Hai ông bà nói qua nói lại, đề tài bỗng nhiên kéo đến trên người Lý Nha Nhi.

"Thân thể Nha Nhi thế nào rồi?"

Tiền Mộc Mộc dừng lại.

"Rất tốt, khôi phục cũng được rồi."

Hứa lão thái thái cụp mắt, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng.

"Nha Nhi là nha đầu tốt, thật là đáng tiếc..."

Lão thái thái còn đang cảm thấy tiếc hận vì chuyện hòa ly.

Tiền Mộc Mộc ngược lại nghĩ thông rồi.

"Mẹ chồng, dưa hái xanh không ngọt."

Hứa lão thái thái ngẩn người.

Một lát sau, mới nói:

"... Vậy cũng đúng, nhưng cũng may nha đầu kia cũng không đi, thành hài tử nhà chúng ta."

Nhị lão ngồi một lát rồi trở về.

Tiền Mộc Mộc cũng không giữ lại.

Đưa nhị lão đến ngoài cửa.

Ngược lại đi vào trong phòng Lý Nha Nhi.

Lý Nha Nhi ngồi trên giường, đang cho Hứa Hỉ Lạc b.ú sữa.

Tiền Mộc Mộc không quấy rầy, tự mình ngồi bên cạnh chậu than, bắt chéo chân cắn hạt dưa.

Từ khi trời tối sầm lại.

Để đề phòng hai đứa nhỏ và Nha Nhi bị đông lạnh.

Nàng đặt một chậu lửa lớn ở trong phòng này.

Về phần chuyện nhóm lửa thì giao cho Tiểu Tề làm.

Cho b.ú xong, Lý Nha Nhi bỏ tiểu nãi oa vào trong nôi.

Cúi đầu, kéo lấy quả cầu lông trên tay áo.

"Tứ thẩm thẩm nói ác trước, ta không sai."

Vuốt hạt dưa vụn trên tay, Tiền Mộc Mộc lại từ bên cạnh bốc thêm một nắm.

"Ta nói con sai lúc nào?"

Lý Nha Nhi nhấc mắt lên, rất kiên định nói:

"Mẹ chồng, con rất thích con bây giờ."

Tiền Mộc Mộc mím môi cười.

"Ta cũng thích."

Giữa lông mày của Lý Nha Nhi hiện lên vẻ mừng thầm, đáy mắt càng như tuyết đầu mùa đông, nở ra từng đóa hoa nhỏ thánh khiết trắng nõn.

"Nương, cám ơn người."

Bởi vì có người làm hậu thuẫn như ngài, mới khiến ta dám cầm đao nhọn, dũng cảm đ.â.m về phía người làm tổn thương ta.

...

Nửa tháng tư, mưa dầm liên miên.

Trong không khí tràn ngập lãnh ý.

Tiền Mộc Mộc đứng ở dưới mái hiên, nghiêng đầu nhìn nóc nhà, khuôn mặt u sầu, "Thời tiết này rốt cuộc lúc nào mới có thể quang đãng đây?"

Xách cái thùng nhỏ ra ngoài, đổ hết nước bên trong đi, Hứa Tiểu Bảo lau nước trên tay, mềm mại nói:

"Nương, con muốn đến nhà Tam gia gia."

"Được, trời mưa con đi chậm một chút."

Tiền Mộc Mộc đáp lại, quay đầu đi vào sương phòng bên trái.

Đây là gian phòng mấy đứa nhỏ ở.

Lúc này, trên mặt đất bày biện mấy cái thùng gỗ.

Trước đó vài ngày.

Lại gió lớn thổi qua, lại mưa to.

Mái ngói trên nóc nhà bị thổi lỏng.

Nhưng trời lại mưa liên tục.

Nước mưa thấm vào.

Trên mặt đất ướt tí tách.

Căn bản không có cách nào ở.

Tiểu Tề và Tiểu Bảo đều đi đến phòng của nàng.

Gian phòng kia của nàng, tuy nói cũng mưa dột.

Nhưng không có hở như cái phòng của mấy đứa nhỏ.

Tốt xấu gì cũng còn có thể ở lại.

Năm kia khi Tiền Mộc Mộc vừa tới, nóc nhà trải rơm rạ, về sau nàng bỏ chút tiền bạc, gọi sư phụ đến trải ngói mới.

Bây giờ nàng cũng muốn gọi sư phụ tới làm, nhưng mỗi ngày trời mưa.

Căn bản là không có thời điểm trời quang mây tạnh.

Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc buồn bực thở dài.

Kiểm tra một chút, mấy cái thùng gỗ đều không đầy.

Nàng đi ra khỏi phòng, cầm giỏ và loan đao, Gỡ áo tơi và nón tre treo trên tường xuống.

Khoác vai, che đỉnh đầu.

Đi vào trong núi.

Đi dọc theo con đường nhỏ.

Phóng mắt nhìn tới.

Tất cả đều là khoác áo tơi, xoay người cấy mạ trên mặt ruộng.

Dưới mưa bụi mịt mờ, từng bóng người bận rộn hội tụ thành một phong cảnh.

"Đại nhi tức, ngươi đây là muốn đi làm cái gì?" Hứa lão đầu đang cày ruộng, đứng ở phía dưới ruộng nhà mình ngửa đầu hỏi.

"Đi lên núi đào chút rau dại nhặt nấm gì đó, mấy ngày nay trời cứ mưa, hẳn là có thể nhặt được không ít." Tiền Mộc Mộc nói.

"Mưa xuống, ngươi lên núi phải cẩn thận một chút." Hứa lão đầu thuận miệng dặn dò.

"Ta có chừng mực, ngài bận rộn đi."

Tiền Mộc Mộc nói đơn giản một câu, liền sải bước đi lên núi.

Trời mưa, trong núi cũng có trẻ con trong thôn.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy một hai tiếng động.

Lảo đảo, Tiền Mộc Mộc nhiều lần suýt chút nữa ngã sấp mặt.

Thật vất vả mới leo đến một chỗ đất bằng, nàng đỡ một thân cây bình ổn hô hấp dồn dập, hơi nóng phun ra hóa thành sương trắng có thể nhìn thấy, bị nước mưa hòa tan, ở trong không khí lưu lại từng điểm gợn sóng.
 
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 392: Chương 392



Nghỉ ngơi một lát.

Thở hổn hển, Tiền Mộc Mộc vung loan đao, vùi đầu tìm kiếm ở phụ cận.

Vừa bới ra, liền nhìn thấy mấy đám gà tung.

Từng nhóm từng nhóm, bị lá thông che lại.

Gảy rớt cây tùng bên trên.

Nhổ tận gốc.

Cẩn thận để vào trong gùi.

Tiền Mộc Mộc lại tìm.

Ánh mắt bỗng nhiên liếc thấy một đám hành dại.

Cắm rễ trong khe đá, tươi non thô dài.

Trên mặt nàng lộ vẻ vui mừng.

Xoay người muốn đi nhổ ——

Sau lưng, một bàn tay đột nhiên duỗi ra!

Đột nhiên đẩy ra!

Đồng tử Tiền Mộc Mộc đột nhiên co lại.

Tùy tiện nắm lấy một nhánh cây.

Ổn định thân hình, nghiêng đầu nhìn lại.

Đối diện với một đôi mắt đầy độc ý.

Nàng liếc mắt phía trước, là một sườn dốc.

Nếu như ngã xuống, không c.h.ế.t cũng tàn phế.

Nghĩ đến đây, giữa lông mày của Tiền Mộc Mộc sinh ra tức giận.

Đưa tay đẩy ra!

Đem người đẩy ra xa một chút.

"Hứa Phương, ngươi có bệnh phải không?"

Người này, sinh xong con không ở nhà ở cữ lén lút ở phía sau lưng nàng, chạy tới trên núi...

Não bị úng nước hay gì.

Hứa Phương lau giọt nước trên mặt, hai mắt đỏ ngầu, hiển nhiên vừa khóc xong, nàng ta nghẹn ngào nói:

"Đại bá nương, ngươi phá hủy cuộc đời ta."

Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc không hiểu ra sao, trong mắt xẹt qua vẻ không kiên nhẫn.

"Ta thấy đầu óc ngươi đúng là úng nước, nói chuyện lộn xộn. Mấy ngày nay ta đều ở nhà, ngay cả mặt mũi ngươi ta cũng không đụng vào. Sao ta lại phá hủy ngươi?"

Hứa Phương không đội nón tre cũng không mặc áo tơi, cứ như vậy đi theo lên trên núi, lúc này cả người nàng ta đã ướt đẫm, hai tay lạnh đến run lập cập.

Thanh âm cũng run nhè nhẹ:

"Ta sinh ra một khuê nữ."

Tiền Mộc Mộc khẽ nhướng mày.

"Chúc mừng."

Hứa Phương nhếch môi, trong mắt trào phúng lướt qua.

"Ta bị nương của Lưu Đại Tráng đuổi ra ngoài, bọn họ chê ta không thể sinh nhi tử."

Thần sắc Tiền Mộc Mộc không thay đổi.

"Ồ, cho nên?"

Nước mắt Hứa Phương hòa với nước mưa, chảy xuôi trên gương mặt.

"Nếu như ta gả cho Toàn Bách Xuyên, hắn tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như vậy. Hắn từng nói, bất kể là khuê nữ hay nhi tử hắn đều thích... Nếu như lúc trước ngươi không ngăn cản ta gả cho Toàn Bách Xuyên, hôm nay ta cũng sẽ không dầm mưa ở chỗ này, tất cả đều là lỗi của ngươi!"

Tiền Mộc Mộc cũng không ngụy biện.

Thẳng thắn gật đầu nói:

"Ừm, đúng vậy."

Trên hôn sự của Toàn Bách Xuyên và Hứa Phương, nàng quả thực nhúng tay không ít.

Không ngờ đại bá nương sẽ thản nhiên như thế, Hứa Phương ngược lại sửng sốt, nàng ta cắn môi, nức nở từ trong cổ họng lao ra.

"Ta bị đuổi ra ngoài, ta không biết nên đi nơi nào, ta lạnh quá, ta muốn đi nhà ngươi ngồi một chút, đại bá nương."

Tiền Mộc Mộc trắng mắt.

"Thần kinh."

Ném lại những lời này.

Nàng quay đầu đi xuống núi.

Hứa Phương theo ở phía sau, lải nhải:

"Ngươi hại ta, nên chịu trách nhiệm với ta. Ngươi không thể mặc kệ ta, nếu ngươi mặc kệ ta, ta sẽ đi tìm trưởng thôn và đám người lý chính, để bọn họ chủ trì công đạo cho ta. Đại bá nương, lòng dạ ngươi không thể cứng rắn như vậy..."

Tiền Mộc Mộc hoàn toàn không thể lý giải được mạch não của Hứa Phương, ngoài cạn lời ra, lại sinh ra sự thương hại khinh thường đối với Hứa Phương.

Đây đại khái chính là, người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Đi dọc theo con đường rõ ràng lúc đến, còn thuận đường phát hiện một hai gốc dược liệu.

Nàng nhổ tận gốc, ném vào trong gùi.

Gùi bỗng nhiên bị bắt lại.

Tiền Mộc Mộc chợt chuyển một cái!

Lòng bàn tay đ.â.m vào một cây gai trúc, Hứa Phương đau đến mức buông tay ra, ảo não, dùng hết sức đẩy mạnh!

Tiền Mộc Mộc ánh mắt tối sầm lại.

Một tay nắm chặt thân cây, túm cổ tay Hứa Phương ném xuống!

Bị kéo một cái, dưới chân Hứa Phương trượt xuống.

Phản ứng siêu nhanh, nàng ta nắm ngược tay Tiền Mộc Mộc.

Chết sống không chịu buông ra.

Tiền Mộc Mộc nhấc chân đạp!

Hứa Phương cũng không cam chịu yếu thế, nhặt lên một tảng đá ném qua!

Chuẩn xác vô cùng, ném về phía mặt Tiền Mộc Mộc.

Tiền Mộc Mộc cả kinh!

Phân tâm, quay đầu tránh ra.

Hứa Phương bắt được sơ hở này, hung hăng kéo một cái!

Nhưng không ngờ, bản thân lại trượt chân một cái.

Hai người cùng nhau lăn xuống núi.

Tiền Mộc Mộc muốn bắt lấy thứ gì đó, ổn định thân hình.

Nhưng trên mặt đất thực sự quá trơn, căn bản không kịp phản ứng.

Nàng chỉ có thể dùng một tay bảo vệ đầu.

Tay kia nắm chặt Hứa Phương.

Dùng nàng làm đệm.

Lăn hết một mạch xuống dưới núi.

Tiền Mộc Mộc đã thành tượng đất.

Hứa Phương càng thảm thiết hơn.

Uể oải, nằm rạp trên mặt đất.

"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Một giọng nói già nua vang lên.

Tiền Mộc Mộc ngẩng đầu, thấy là trưởng thôn.

Nàng chống tay đứng lên từ dưới đất, nâng tay áo lau bùn trên mặt, chật vật nói:

"Nói ra rất dài dòng."

Ánh mắt nhìn xuống Hứa Phương trên mặt đất, lại nhìn về phía Tiền Mộc Mộc, trưởng thôn thở dài: "Nàng không phải vừa mới sinh xong sao? Làm sao cái gì cũng không có mang liền đi ra?"

"Nghe nàng nói là bị đuổi ra ngoài." Tiền Mộc Mộc kéo khăn tay sạch sẽ, lau cát chui vào mắt.

"Đừng có ngồi ở đây nữa, trước tiên tìm một chỗ để chỉnh đốn đã." Trưởng thôn nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng vậy, ngươi nói chuyện này làm sao... Ta đi gọi bà nương của ta tới." Đại nhi tử của trưởng thôn Hứa Văn Quý nói xong, quay đầu hét lớn.

Sau một lúc lâu.

"Trời... Đây là làm sao vậy?" Ngoài miệng thê tử của Hứa Văn Quý nói, nhảy đến dưới bờ ruộng, đỡ Hứa Phương dậy.

Hứa Phương nửa mê nửa tỉnh, ý thức mơ mơ hồ hồ, thân thể mềm nhũn, tùy ý để thê tử Hứa Văn Quý nâng đỡ.

Bên này cách Lý gia gần nhất.

Vừa vặn gặp được Lý Hoa.

Thôn trưởng nói xong, Lý Hoa lập tức gọi đi đến nhà hắn.

...

Đứng ở dưới mái hiên.

Dùng nước lạnh rửa mặt, Tiền Mộc Mộc nói ngắn gọn:

"Hứa Phương giống như bà điên, theo ta lên núi muốn đẩy ta xuống dốc, không hãm hại được. Lúc xuống núi lại dùng chiêu thức tương tự, ta không thể phòng bị, bị liên lụy kéo xuống."

Trưởng thôn bĩu môi.

"Hứa Phương thật sự là học thế nào cũng không thành thật."

"Ôi, thật mệt mỏi, eo ta già rồi..." Nàng dâu Hứa Văn Quý đỡ eo mình đi ra từ nhà chính Lý gia, nói với trưởng thôn: "Cha, con đi trước làm việc."

"Ừ, con đi đi." Trưởng thôn nói.

Trong nhà chính, Lý thẩm cầm khăn, đưa tới trước mặt Hứa Phương. Thái độ qua loa, "Đây, khăn, tự lau đi."

Hứa Phương suy yếu nói không ra lời, chỉ nhấc mí mắt lên nhìn, mềm nhũn kéo khăn, trầm mặc lau bùn trên mặt.

Lý thẩm đi ra, nắm khăn đưa cho Tiền Mộc Mộc lau cổ, "Ngươi cũng thật sự là lớn gan, hồ đồ theo Hứa Phương cái gì, đã bao nhiêu tuổi rồi."

"Ta cũng không muốn hồ nháo với nàng, đều là nàng." Tiền Mộc Mộc nói, lấy khăn tay tự mình lau.

Hứa Phương chống bàn đứng lên, đứng ở bên cạnh cửa, cúi đầu xoa xoa khăn trong tay, "Ta bị người Lưu gia đuổi ra ngoài..."

"Ngươi bị Lưu gia đuổi ra khỏi nhà có liên quan gì đến cháu dâu cả? Đầu óc ngươi có thể hiểu chuyện hay không, đừng suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện đường ngang ngõ tắt, chú ý chút chuyện trong nhà đi." Thôn trưởng ngoài miệng quở trách, trong mắt mang theo ba phần tức giận.

"Nếu ta gả cho Toàn Bách Xuyên, sao có thể có nhiều như vậy..."
 
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 393: Chương 393



"Ngươi căn bản không có khả năng gả cho Toàn Bách Xuyên!"

Hứa Phương còn chưa nói hết lời, đã bị trưởng thôn cắt ngang.

Quải trượng trên tay ông áy hướng trên mặt đất đông đông đông nện vài cái.

"Lý chính căn bản không thể nào đồng ý gả ngươi cho Toàn Bách Xuyên, cho dù không có cháu dâu lớn ngăn cản, cũng sẽ có người khác đứng ra. Lý Chính thân là người đọc sách, sao có thể để cháu trai không có cha mẹ của hắn cưới một nữ tử phẩm tính thiếu sót?"

Hứa Phương cắn môi, không muốn tiếp nhận hiện thực.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng trong lòng nàng ta lại rất rõ ràng, trưởng thôn nói đều là lời thật.

Nhưng nếu như nàng ta tiếp nhận thuyết pháp như vậy, vậy nàng ta tràn ngập khổ sở, lại nên ký thác đến nơi nào?

Nhìn người vẫn cứ giả ngu, vẫn u mê không tỉnh, trưởng thôn bất đắc dĩ lắc đầu.

"Người của Lưu gia đều rất hiểu lý lẽ. Không có khả năng bởi vì ngươi thai đầu tiên sinh ra là khuê nữ liền đuổi ngươi đi, trong này hơn phân nửa có nguyên nhân của chính ngươi, ngươi vẫn là nên nghĩ lại chính mình đi."

Trưởng thôn nói xong, nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.

"Sau này phàm là Hứa Phương gây sự, ngươi mang người đến trước mặt ta, ta đi tìm Lưu gia đòi giải thích, nếu vẫn không được, thì tìm Hứa Văn Lợi."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hứa Phương khẽ biến.

Bóng ma do Hứa Văn Lợi tạo thành hiện lên trong lòng.

Nàng ta im lặng trong giây lát.

"Thôn trưởng, ngài..."

"Ta cái gì mà ta... khụ khụ —— " Gió lạnh thổi qua, trưởng thôn che miệng ho khan hai tiếng, nuốt ngụm nước bọt: "Cháu dâu cả vì trong thôn thật sự làm rất nhiều chuyện tốt, ngươi đừng không có việc gì liền đi tìm nàng gây phiền phức, nếu không ta và lý chính sẽ tìm ngươi gây phiền toái."

Hứa Phương cúi đầu, im lặng không nói.

Thấy người đã thành thật, trưởng thôn liếc Tiền Mộc Mộc một cái, chống gậy đi vào trong màn mưa, Hứa Văn Quý ở bên cạnh che dù, cùng nhau rời đi.

Tiền Mộc Mộc nhấc gùi dưới chân lên, nói với Lý thẩm: "Ta trở về, thêm phiền toái cho ngươi."

"Phiền toái cái gì mà phiền toái, ngươi cẩn thận một chút." Lý thẩm tử nói, còn không quên liếc mắt nhìn Hứa Phương.

Tiền Mộc Mộc cong môi, cười nhạt một tiếng.

Không nói gì nữa.

Khom lưng đi ra.

Một đường trở về nhà.

...

Chạng vạng tối.

Cả nhà ở nhà chính, dùng nấm nhúng lẩu.

Ăn một bữa tối nóng hôi hổi.

Lưu loát dọn dẹp phòng bếp.

Bên ngoài lại đổ mưa to.

Giọt mưa rơi đùng đùng trên mặt đất, tóe lên bọt nước không nhỏ, nàng che dù bay nhanh đến dưới mái hiên, phát giác giày đã ướt.

Đi vào phòng thay đôi giày.

Đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng đập cửa thật lớn bên ngoài.

"Mẫu thân, để con đi!"

Hứa Gia Tề cùng đứng lên, muốn đi ra ngoài.

"Đừng, để ta."

Tiền Mộc Mộc ngăn lại, lại nói: "Con dầm mưa rồi lại bị sốt."

Nói xong, nàng vỗ đầu tiểu tử kia.

Mở dù giấy dầu ra, đi tới cửa viện.

Kéo cửa ra.

Chỉ thấy Trương thẩm tử giơ cây đuốc, vẻ mặt lo lắng nói:

"Mộc Mộc, trong đất lại ngập!"

"Mạ trong ruộng nhà ngươi nổi lên, mất hết rồi!"

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

"Ngươi đợi ta một lát."

Nàng quay đầu, nói với Nha Nhi và hai đứa nhỏ một tiếng, dặn dò không được tùy tiện ra cửa, sau đó đi theo Trương thẩm xuống ruộng.

Mưa to như trút nước.

Ánh mắt nhìn thấy tối đen như mực.

Trên cánh đồng, lại mơ hồ có thể thấy ánh lửa đang lóe lên.

Ngày bình thường tuy nói trời mưa, nhưng giống như hôm nay, vẫn là mấy ngày lễ tết. Một đoạn thời gian gần đây, đều là mưa nhỏ lất phất.

Mọi người trong thôn đều bị trận mưa xối xả bất thình lình này "dọa", không có cách nào an tâm ở nhà, toàn bộ đều đi ra canh giữ ở bên cạnh ruộng nhà mình, sợ có cái gì không may.

Tiền Mộc Mộc đi đến bên cạnh ruộng nhà mình.

Giơ đuốc, vung lên không trung.

Ánh lửa hiện lên, nơi xa sáng lên trong chớp mắt.

Cũng trong chớp mắt này, nàng thấy rõ ràng quang cảnh ở gần đó.

Đúng như lời Trương thẩm tử nói, mạ trong ruộng thật sự đều nổi lên.

Bị nước mưa đập, nổi lên khắp nơi.

Nàng đi đến ruộng nhà khác, liếc nhìn.

Nhưng không có một cây nào lơ lửng.

Lại liên tiếp nhìn mấy nhà.

Cũng không có tình huống giống như nhà nàng.

Tiền Mộc Mộc mím môi.

Lông mày nhíu lại.

Cái này rõ ràng chính là có người làm ác.

Trương thẩm tử đi theo bên cạnh, cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

Nàng ấy nghiến răng, nổi giận đùng đùng nói:

"Kẻ nào mất lương tâm thế?"

"Thù hận có lớn hơn nữa cũng không nên lấy lương thực ra trút giận, đây cũng quá táng tận thiên lương, thật không phải là thứ gì!"

"Đi! Chúng ta tìm bọn lý chính đi! Chuyện hôm nay nhất định phải có lời giải thích!"

Trương thẩm càng nói càng hăng hái.

Tay của Tiền Mộc Mộc nắm lấy tay của nàng ấy, sải bước đi về phía trước.

Kết quả đi quá nhanh.

Chân trượt xuống ruộng.

Cả chân dính đầy bùn đất.

Tiền Mộc Mộc có chút dở khóc dở cười.

"Ngươi nói ngươi đã bao nhiêu tuổi, không thể ổn trọng một chút?"

Chuyện này thật xấu hổ... Sắc mặt Trương thẩm tử ngượng ngùng.

Dù sao cũng ướt rồi nên không để ý nhiều như vậy, trực tiếp ở trong ruộng tràn đầy nước mưa, rửa bùn bên trên, nàng ấy chậm nửa nhịp mới nói ngược lại:

"Ngươi là kẻ không có lương tâm, ta còn không phải cũng là vì ngươi sao."

"Được được được, vì ta ngươi chịu ủy khuất rồi." Tiền Mộc Mộc trong mắt cuốn lấy ý cười, cũng không phản bác.

Bị hùa theo như vậy, lửa giận của Trương thẩm tử trong nháy mắt không còn, nàng ấy bình thản nói:

"Được rồi, không náo loạn nữa. Chúng ta mau đến nhà lý chính."

"Ừ, đi thôi." Tiền Mộc Mộc nói.

Mưa lớn như vậy.

Không chỉ giày của Trương thẩm tử ướt.

Giày của nàng cũng ướt.

Hiện tại trở về đổi cũng là phiền phức.

Không bằng trước tiên làm rõ chuyện này.

Nàng cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ai làm chuyện này.

...

Nhà lý chính.

Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử vừa đến đã tìm lý chính, lại được cho biết lý chính không có ở đó, hai người bọn họ lại đến nhà trưởng thôn, trưởng thôn thì vẫn ở đó, nhưng đã ngủ rồi.

Thân thể của trưởng thôn thật vất vả mới khá hơn một chút.

Buổi tối có thể an tâm ngủ.

Hai người cũng không có ý tứ quấy rầy.

Quay đầu rời khỏi nơi này.

Men theo sườn dốc đi xuống dưới, Trương thẩm tử vuốt cằm nói: "Ngươi nói đêm hôm khuya khoắt không ở nhà, hắn có thể đi đâu?"

"Bà nương của lý chính cũng không biết chuyện, sao ta có thể biết được. Nhưng trời mưa lớn như vậy, lý chính chắc cũng chạy khắp nơi trong ruộng." Tiền Mộc Mộc nói.

Trong màn đêm, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu bén nhọn.

"A! Ta mặc kệ!"

"Chuyện hôm nay, nhất định phải có kết thúc!"

Hai người đồng thời dừng lại.

Liếc nhau.

Thống nhất nhìn về phía cửa sổ bên cạnh.

Đó là nhà của Dương quả phụ.

Tiền Mộc Mộc nhấc chân muốn rời đi.

Lại bị Trương thẩm tử túm lại.

"Ngươi đi đâu?" Trương thẩm tức giận nói.

"Không có hứng thú."

"Sợ cái gì? Chúng ta trốn bên ngoài nghe, bọn họ có thể phát hiện cái gì? Đi thôi." Trương thẩm tử không nói gì, túm người chui xuống dưới mái hiên.

Dương gia không có phong viện, sân đập mở rộng.

Trực tiếp có thể đứng ở cửa.

Cách gần hơn.

Âm thanh bên trong cũng rõ ràng hơn rất nhiều.

"Lý Hoa, hôm nay chúng ta nhất định phải biết rõ ràng, đứa nhỏ này đến cùng là của ngươi hay là của Từ Lão Hàm, bằng không thì ai cũng đừng hòng rời đi." Một giọng nữ chợt vang lên.

Nghe, giống như giọng của Lý thẩm.
 
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 394: Chương 394



"Ngươi suốt ngày thật sự là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cút ngay! Đừng kéo tay áo ta!" Một giọng nói khác cũng theo đó vang lên.

Là giọng của Lý Hoa.

"Ầm!" Một thanh âm vang lên.

Một tiếng k** r*n theo đó mà tới.

"Lý Hoa, động thủ với nữ nhân, ngươi cũng coi như nam nhân?" Giọng nói của lý chính đột nhiên vang lên.

Chỉ nghe thôi cũng có thể cảm giác được lý chính đã tức giận.

Giọng nói của lý chính lại tiếp tục vang lên:

"Lý thị nói không sai, chuyện này không có nói rõ ràng, ngươi muốn đi đâu?"

"Không phải lý chính, chuyện này căn bản không có gì để nói. Con Dương thị sinh, toàn thôn đều biết là con của Lý Hoa ta. Hôm nay nàng chạy tới nơi này đại náo một trận, chẳng qua chỉ là trong lòng không thoải mái, muốn cố ý gây chuyện mà thôi."

"Chúng ta là nam nhân, chẳng lẽ muốn tùy ý để một nữ nhân cố tình gây sự, bị nàng níu chân ở chỗ này sao?" Lý Hoa nói.

"Chỉ nói chuyện chính, đừng có lôi nam nhân nữ nhân ra với ta." Lý Chính cương trực công chính nói, không bị lời nói của Lý Hoa ảnh hưởng chút nào.

"Nếu ngươi muốn trì hoãn ở chỗ này, ta không xen vào, ta cũng không muốn dông dài." Lý Hoa ném xuống lời nói.

Đưa tay đẩy một cái, cánh cửa mở ra.

Trương thẩm dán sát cửa nghe lén, lảo đảo một cái.

Trực tiếp ngã vào.

Nàng ấy ổn định thân hình.

Đối diện mấy ánh mắt, Trương thẩm nhếch miệng cười khan, "Thật trùng hợp, gặp được nhau ở chỗ này."

Lý thẩm nhíu mày lại.

"Ngươi ở chỗ này, vậy..."

Vừa dứt lời, Tiền Mộc Mộc liền xuất hiện ở cửa ra vào.

"Quấy rầy các ngươi rồi, thật ngại quá."

Trong mắt Lý thẩm xẹt qua một tia quả nhiên.

Nàng ấy biết ngay mà.

Trương thẩm tử và Hứa thẩm bình thường ra vào đều là như hình với bóng.

Hình ảnh bất ly, giống như trẻ sơ sinh liền thân.

Hôm nay, cũng không ngoại lệ.

Lý Chính cau mày lại.

"Hứa Tiền thị, sao ngươi lại ở đây?"

Tiền Mộc Mộc nhìn quanh người trong phòng, có Từ Lão Hàm và Từ Thẩm mang thai chín tháng, cũng có Dương quả phụ và con của nàng ta...

Cảnh tượng này.

Rối như mớ bùi nhùi.

Tiền Mộc Mộc không muốn xen vào.

"Đi ngang qua, chúng ta đi ngay."

Nói xong, nàng túm lấy tay Trương thẩm tử muốn rời đi.

Lại bị kéo ngược lại.

Trương thẩm lực lớn như trâu, lại túm người tới.

"Đi cái gì chứ! Chuyện ngoài ruộng còn chưa nói ra nữa."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đi trước, ngày mai lại nói." Tiền Mộc Mộc nhỏ giọng nói.

"Không được! Chuyện gì có thể quan trọng hơn lương thực?" Trương thẩm tử lớn tiếng nói.

Lý Chính nghe ra các nàng đây là có việc muốn tìm, mở miệng nói: "Nói một chút, chuyện gì xảy ra?"

"A không không không, ngài cứ làm việc của mình đi." Tiền Mộc Mộc liên tục xua tay, kéo tay Trương thẩm tử, bức thiết muốn rời khỏi nơi này.

Trương thẩm lại c.h.ế.t sống không chịu đi, tức giận dậm chân:

"Chuyện gì vậy!"

"Bây giờ nếu người đó đi rồi thì không dễ tìm đâu... Ai nha! Ngươi cứ nghe ta đi! Trước hết để cho lý chính xử lý tốt chuyện nơi này cũng được, nhưng chúng ta không thể đi, hôm nay nhất định phải làm rõ việc này."

Thu hết tâm tư nhỏ kia của Trương thẩm tử vào đáy mắt, Tiền Mộc Mộc bĩu môi.

Nàng cũng không tiện vạch trần nàng ấy.

Đây không phải là muốn đòi công đạo?

Đây rõ ràng là muốn đứng trước mặt, hóng cho hết chuyện.

Lý Chính không nhìn ra tâm tư quỷ quái của Trương thẩm tử, thậm chí cảm thấy rất hợp lý, gật đầu nói:

"Trước mắt đúng là có một số việc cần xử lý, các ngươi chờ một chút."

Nói xong, ông ấy nghiêng người nhìn mấy người khác.

"Đứa nhỏ Dương thị sinh ra, rốt cuộc là của nhà nào?"

"Đương nhiên là của ta!" Lý Hoa lập tức đứng ra nói.

Không chút che giấu.

Lý thẩm đã sớm hiểu được nam nhân này bạc tình quả nghĩa, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng người bên gối mình tích cực chủ động như thế, vẫn không khỏi có chút đau lòng.

Nàng ấy nhắm mắt lại, đè xuống chua xót trong lòng.

"Trong lúc ta nói chuyện phiếm với Từ thẩm phát hiện, thời gian Dương quả phụ mang thai con khớp với thời gian Từ Lão Hàm lêu lổng với Dương thẩm, cho nên đứa nhỏ này không phải đương gia của ta, mà là con của Từ Lão Hàm."

"Ngươi bớt ở chỗ này thả rắm chó!" Lý Hoa lớn tiếng cuồng nộ.

"Đứa nhỏ Dương thị mang thai chính là của ta, ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Đừng có không có việc gì liền đi khắp nơi hỏi thăm, ngươi đây là đang ném mặt mũi của ta, ngươi biết không?"

So sánh với Lý Hoa hùng hùng hổ hổ, Lý thẩm tử tỉnh táo hơn rất nhiều.

Đối mặt với tiếng chửi rủa của nam nhân, nàng ấy cũng không có thay đổi cảm xúc gì, cực kỳ bình tĩnh nhìn Từ thẩm.

Yết hầu của Từ thẩm nghẹn ngào.

Cố nén nước mắt.

Tiến lên nói:

"Lý thẩm nói không sai, hài tử Dương quả phụ sinh ra, có khả năng rất lớn là đương gia của ta, hôm nay gọi lý chính ngươi tới, chủ yếu là muốn đem chuyện này nói rõ ràng. Tổ tịch đứa nhỏ kia cũng là thời điểm nên lên rồi."

Lý chính khẽ thở dài một tiếng.

Quay đầu nhìn Dương quả phụ.

"Đứa nhỏ rốt cuộc là của ai, ta tin tưởng ngươi là rõ ràng nhất. Há mồm nói chuyện đi, làm rõ chuyện này, mọi người cũng dễ bước qua ngưỡng cửa này."

Dương quả phụ đảo mắt.

Không biết xấu hổ mà vòng vo.

"Đương nhiên là con của ta rồi, chứ còn có thể là của ai, nếu muốn vào tổ tịch, liền trên danh nghĩa tử quỷ kia nhà ta là được."

Khóe miệng lý chính giật một cái, trong mắt xẹt qua một tia miệt ý.

"Quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm. Dương gia qua đời cũng mấy năm rồi? Thi cốt đều hủ hóa, ghi dưới danh nghĩa của hắn, những lời này, ngươi cũng nói ra được, ngươi không sợ hắn nửa đêm từ trong đất bò ra tìm ngươi sao?"

Sắc mặt Dương quả phụ cứng đờ.

Mấy người giằng co, đều không nói chuyện.

Không khí, quỷ dị an tĩnh.

Một lời thì thầm không tính là lặng lẽ, đột nhiên vang lên:

"Hài nhi này là của ai cũng không nói ra được, ngươi nói nàng có phải đoạn thời gian đó cùng hai nhà đều có lui tới hay không, trong lòng cũng không rõ ràng rốt cuộc là ai? Ta nói chứ... A a a..."

Tiền Mộc Mộc che miệng Trương thẩm tử, cười ha ha với mấy người:

"Xin lỗi xin lỗi, các ngươi tiếp tục đi."

Lý Chính ý vị thâm trường nhìn Trương thẩm, ánh mắt quét qua Dương quả phụ: "Ta cũng không phải cố ý làm khó dễ ngươi, mà là nếu tất cả mọi người đều đứng ở nơi này thì đừng chậm trễ nữa, nói ra, con của ngươi cũng miễn bị người ta nói xấu."

Dương quả phụ cúi đầu kéo da c.h.ế.t trên ngón tay, lẩm bẩm: "Là con của ai rất quan trọng sao? Vì sao nhất định phải biết rõ ràng? Không thể hồ đồ quên đi được?"

Lý Chính nhíu mày.

"Ngươi!"

"Cái kia..." Từ thẩm yếu ớt chen vào.

"Đều nói nam hài nhi giống cha mình, nếu không chúng ta lấy hài tử ra so sánh một chút, như vậy hẳn là có thể phân biệt ra ai là phụ thân của hài tử."

Nhìn bộ dáng sắp tan vỡ của Từ thẩm, Tiền Mộc Mộc hơi nhíu mày.

Dưới cái nhìn của nàng, Từ thẩm chẳng qua chỉ là tự chuốc lấy khổ mà thôi.

Nhảy ra ngoài hố lửa, nhảy một nửa.

Sau đó lại đ.â.m đầu vào.

Còn thuận theo bán luôn nữ nhi thứ ba.

Người như vậy...

Nàng chỉ có thể nói ——

Buông tay chính là sự tôn trọng bản thân.

Lý chính nghe vậy, cũng nói:

"Vậy cứ làm như vậy đi. Dương thị, ôm hài tử qua đây."

Dương quả phụ bĩu môi, cực kỳ không tình nguyện.

Nhưng lại không dám làm trái ý lý chính, ôm đứa nhỏ tới.
 
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 395: Chương 395



Đứa trẻ sắp một tuổi đặt ở bên cạnh ánh nến, mọi người nhao nhao tiến lên, cẩn thận quan sát.

Ánh nến hơi sáng lên, ngũ quan của đứa trẻ cũng càng rõ ràng hơn.

Nghiêm túc liếc nhìn tiểu hài nhi, ánh mắt lý chính đảo qua đảo lại trên mặt Từ Lão Hàm và Lý Hoa, nhanh chóng lâm vào trầm tư.

Trương thẩm tử liếc mắt, quay đầu nhìn Tiền Mộc Mộc đứng ở cạnh cửa hô: "Mộc Mộc, ngươi qua đây đi, đứng xa như vậy có thể nhìn thấy cái gì?"

"Ta không qua đâu, ngươi xem đi." Tiền Mộc Mộc nói.

Nàng vốn không có hứng thú với những chuyện này.

Không muốn xen vào.

Phiền phức.

"Ngươi tới đây nhìn một cái đi." Lý Chính đột nhiên nói.

Tiền Mộc Mộc dừng lại.

Nhấc chân tiến lên mấy bước, đứng lại.

Tầm mắt lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn vàng đen của đứa trẻ, nàng lại lần lượt nhìn Từ Lão Hàm và Lý Hoa, nhíu mày một cái.

"Ngươi thấy thế nào?" Lý Chính hỏi.

Ngón trỏ gãi gãi thái dương, Tiền Mộc Mộc có chút khó xử.

“Chuyện xem tướng mặt này, ta không thạo lắm."

"Ta nói chứ, đứa nhỏ này lớn lên giống Từ Lão Hàm nhiều lắm!" Trương thẩm tử nói, đi đến bên cạnh Tiền Mộc Mộc.

Chỉ vào đứa bé trong tã lót, còn nói:

"Đứa bé này đen nhánh, Từ Lão Hàm cũng đen rất nhiều, còn có đôi mắt kia cũng rất giống Từ Lão Hàm."

"Trương gia thẩm, quản tốt cái miệng kia, đừng nói hươu nói vượn." Lý Hoa có chút tức giận, "Đây có phải là con của ta hay không, người làm cha như ta còn có thể không biết, cần phải để một người ngoài như ngươi ở chỗ này nói này nói nọ?"

Đối mặt với lửa giận của Lý Hoa, Trương thẩm tử không chút hoảng hốt, bĩu môi một mặt khinh thường nói:

"Ôi ôi! Nói có chút xíu liền tức giận, theo ta thấy, là nói trúng tim đen của ngươi rồi."

"Ngươi! Ngươi có gan nói lại lần nữa!" Lý Hoa nổi giận đùng đùng, chạy thẳng tới, vén tay áo lên muốn động thủ.

Tiền Mộc Mộc đi trước một bước, ngăn ở giữa hai người.

"Có lời gì cứ nói, cần gì động thủ?"

Đối diện với khuôn mặt của Tiền Mộc Mộc, Lý Hoa không khỏi lại nhớ tới một chuyện khác, hắn ta cắn răng, giọng điệu quái gở:

"Ta cũng không quên, người nào đó nói ta không được... Khó trách hai người các ngươi có thể thân thiết như vậy, bởi vì một ổ rắn chuột, đều không phải là người tốt lành gì."

"Ngươi muốn nói ta thì nói! Sao lại lôi Mộc Mộc vào?!" Trương thẩm cũng không nghe theo, la hét lách qua Tiền Mộc Mộc, vẻ mặt hung ác đẩy Lý Hoa.

Tiền Mộc Mộc đau đầu đến cực điểm, kéo Trương thẩm tử đến bên cạnh, "Ngươi yên tĩnh chút, đừng làm rộn nữa."

"Ta làm rộn cái gì? Đều là cái miệng của hắn nói không ra lời hay!" Trương thẩm tử một mặt không phục, giận dữ trừng mắt, dữ dằn nhìn Lý Hoa.

"Đừng ồn ào." Lý Chính mở miệng nói.

Lời vừa nói ra, mấy người đều không lên tiếng nữa.

Lý Chính nhìn chằm chằm vào Dương quả phụ, lạnh lùng nói:

"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết, đứa nhỏ này rốt cuộc là ai. Lần này nếu ngươi còn không nói, về sau cũng không cần nói, nguyên quán ngươi cũng đừng nghĩ lên."

Mấy người hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt với nhau.

Lý chính nói lời này, sợ là thật sự bị bức đến mức không kiên nhẫn.

Dương quả phụ bờ môi giật một cái.

Rốt cuộc nhỏ giọng nói:

"Là Từ Lão Hàm."

"Đoạn thời gian đó, ta cùng hắn lui tới mật thiết nhất."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhi tử của nàng ta không có tổ tịch, vậy thì thật sự thành con hoang.

Đến lúc đó, những lão bà lưỡi dài trong thôn kia khẳng định sẽ đuổi theo con của nàng ta gọi là con hoang... Nàng ta không muốn nhìn thấy hình ảnh kia.

Lời này tựa như b.o.m nổ dưới nước, sau khi nổ tung thì nổ ra bọt nước không nhỏ, mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Lý Hoa đầu tiên là không dám tin, ngay sau đó sắc mặt xanh mét.

Ngón trỏ chỉ vào chính mình.

Chất vấn Dương quả phụ:

"Không phải ngươi nói, đứa bé trong bụng là của ta sao? Ngươi là gạt ta?"

Ánh mắt liếc nhìn Lý Hoa, Dương quả phụ bĩu môi nói: "Những lời nào là thật lòng, lời nào là dỗ dành ngươi, ta cho rằng ngươi cũng biết."

Lý Hoa đứng hình, sắc mặt tím tái.

Biệt khuất, cực kỳ khó chịu.

Trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.

Tiền Mộc Mộc một tay che môi, trong mắt mang theo ý cười.

Dương quả phụ thật đúng là g.i.ế.c người tru tâm.

Ánh mắt nhìn xuống dưới.

Vô thanh thắng hữu thanh.

"Ta không đồng ý!"

Từ Lão Hàm vẫn luôn không lên tiếng, chợt giận dữ kêu lên.

Khinh miệt nhìn Dương quả phụ, hắn ta nói: "Nàng ta đều không biết mình đã lăn lộn với bao nhiêu nam nhân, nàng ta nói hài tử là con của ta, thì nhất định là của ta? Lỡ như là nàng ta muốn ỷ lại vào ta thì sao?"

"Đương gia, nếu ngươi thật sự là nam tử hán thì thừa nhận đi, đừng có ngụy biện nữa. Đứa nhỏ này thật sự rất giống ngươi..."

Nói tới đây, trong mắt Từ thẩm đã rưng rưng: "Dương quả phụ tuy nói làm người không được, nhưng đứa nhỏ là vô tội, lẽ nào ngươi muốn nhìn con mình gọi người khác là cha sao?"

Từ Lão Hàm ngơ ngác.

Có lẽ là nói đến trong tâm khảm của hắn ta, hắn ta lập tức không còn tiếng động.

Quét qua tất cả mọi người ở đây, lý chính lạnh lùng nói:

"Còn có vấn đề gì không? Nếu không có vấn đề, đứa nhỏ này sẽ ghi dưới danh nghĩa của Từ Lão Hàm."

Lời nói ra, không ai lên tiếng.

Lý Chính hiểu rõ gật đầu.

"Được, vậy cứ làm như thế."

Ông ấy nghiêng đầu, nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.

"Hiện tại có thể nói chuyện của các ngươi."

Tiền Mộc Mộc nghe vậy, nói chuyện mạ trong ruộng đều bị người ta kéo ra.

Lý chính nhíu mày.

"Đi xem một chút."

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

Hai người lần lượt đi ra ngoài.

Trương thẩm tử cũng đi theo, rời khỏi Dương gia.

Đội mưa tầm tã, đi thẳng đến ruộng Hứa gia.

Lý chính giơ cây đuốc lên, cuối cùng miễn cưỡng nhìn rõ ràng tình huống, ông ấy nghiêng đầu nhìn Tiền Mộc Mộc muốn nói chuyện, nhưng tiếng mưa rơi vang lên xào xạc, căn bản là không dễ nói rõ.

Bất đắc dĩ, lý chính chỉ có thể chỉ vào nhà của Tiền Mộc Mộc.

Tiền Mộc Mộc gật gật đầu, đi ở phía trước.

Đi về phía nhà mình.

...

Hứa gia ở cuối thôn.

Trong nhà chính.

"Lý Chính, lau đi." Tiền Mộc Mộc lấy ra hai cái khăn, đưa cho Trương thẩm tử cùng lý chính, bản thân mình cũng kéo khăn, lau nước mưa trên đỉnh đầu và trên người, thuận tiện cũng đổi giày.

Miễn cưỡng chỉnh đốn xong, lý chính mở miệng nói:

"Mạ trong nhà khác đều không nổi lên, duy chỉ có nhà ngươi nổi lên... Không cần nghĩ cũng biết là có người cố ý."

"Ngươi cẩn thận nhớ lại một chút, trong khoảng thời gian gần đây có đắc tội với người nào hay không?"

Đặt khăn ướt sang bên cạnh, Tiền Mộc Mộc cau mày, nghiêm túc suy nghĩ một chút.

"Muốn nói đắc tội người, đó hẳn là Hứa Phương. Mấy ngày trước ta cùng với nàng xảy ra chút tranh chấp, thôn trưởng cũng biết chuyện này."

Lý Chính nhíu mày.

"Còn có những người khác không?"

Phá mạ không phải chuyện nhỏ.

Ông ấy thực sự không thể tưởng được, tâm tư ác độc đến mức nào mới có thể sử dụng thủ đoạn xấu xa như vậy.

Tiền Mộc Mộc lắc đầu.

"Nhất thời nửa khắc thật đúng là không nghĩ tới người khác, chỉ có Hứa Phương."

Lý chính mím môi, gật đầu.

"Vậy đi một chuyến đi, đi Lưu gia."

"Được, được." Tiền Mộc Mộc quay đầu nói với Trương thẩm tử: "Trời cũng không còn sớm, ngươi cũng đừng theo ta chạy khắp nơi, về nhà nghỉ ngơi đi, nhé?"

"Không cần." Trương thẩm tử mở miệng cự tuyệt, trong mắt mang theo quật cường, "Cái này còn chưa có tung tích, ta muốn đi theo ngươi cùng đến Lưu gia, hỏi rõ ràng chuyện này."
 
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 396: Chương 396



Nhìn đôi mắt muốn tận mắt chứng kiến chân tướng, Tiền Mộc Mộc có chút dở khóc dở cười, "Để ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết, mưa này quá lớn, ngươi theo ta chạy tới chạy lui, cẩn thận bị lạnh."

"Thân thể của ta còn tốt, mới sẽ không bị cảm lạnh!" Trương thẩm tử nói.

Nói không lại đối phương, Tiền Mộc Mộc cũng không miễn cưỡng nữa.

"Nói xong chưa?" Lý Chính nói.

"Xong rồi, ta muốn đi cùng các ngươi." Trương thẩm tử nói.

"Được, vậy đi ngay bây giờ."

Lý chính nói xong, dẫn đầu đi ra bên ngoài mở dù che mưa, đón màn mưa đi ra ngoài.

Hai người Tiền Mộc Mộc đi theo ở phía sau.

Đi thẳng đến Lưu gia.

...

Lưu gia.

Ba người Tiền Mộc Mộc đứng ở bên ngoài, nhìn quanh bên trong.

Đèn đuốc vẫn sáng.

Lý chính đưa tay, gõ vang cửa viện.

Hô với vào bên trong:

"Lưu gia, mở cửa!"

Bên trong, rất nhanh truyền đến tiếng đáp lại.

"Ai vậy?!"

Tiếng bước chân nương theo tiếng nói chuyện, cùng nhau đánh tới.

Cửa viện mở ra, là Lưu Đại Tráng.

Nhìn lý chính, có chút sững sốt.

"Lý Chính gia gia, muộn như vậy tới nhà cháu có chuyện gì sao?"

"Hứa Phương ở trong phòng sao?"

"Có, nàng đang cho con bú."

"Có chút việc, để chúng ta đi vào."

Lưu Đại Tráng nghe xong, hoàn toàn mở rộng cửa sân.

Lý chính sải bước tiến lên.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử giống như hai cái đuôi nhỏ, vui vẻ đi theo phía sau, cùng nhau đi vào nhà chính Lưu gia.

Điều kiện của Lưu gia ở trong thôn xem như trung đẳng.

Ba gian sương phòng, hai gian nhà tranh cùng một cái sân nhỏ, là Lưu gia đời thứ tư ở.

"Lý chính, ngươi đợi ta đi gọi bà nương một chút." Lưu Đại Tráng chào hỏi một tiếng, quay đầu đi vào nhà.

Một lát sau.

Hứa Phương đi ra, lau tóc trên trán, ánh mắt nhìn mấy người, nhẹ nhàng nói: "Làm gì? Buổi tối còn tới nhà của ta."

Lý Chính lạnh lùng nhìn, nói:

"Chạng vạng tối hôm nay, ngươi ở đâu?"

"Ở nhà!"

Tiền Mộc Mộc híp mắt, mang theo hồ nghi.

"Ngươi thật sự ở nhà?"

Vẻ mặt Hứa Phương không hiểu ra sao.

"Mưa lớn như vậy ta còn chạy ra ngoài, ta có bệnh sao?"

Trương thẩm nhanh mồm nhanh miệng, nghe vậy không chút suy nghĩ liền nói: "Ngươi nhìn xem không chỉ có một chút bệnh thôi đâu."

Hứa Phương nhướng mày, nhặt cái tã trên ghế để sang một bên, đặt m.ô.n.g ngồi xuống, có phần nóng nảy nói:

"Có phải là đang gây chuyện với ta đúng không?"

Kéo Trương thẩm tử qua, Tiền Mộc Mộc dùng nửa người ngăn cản.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hứa Phương không hề chớp mắt.

Đi thẳng vào vấn đề:

"Mạ nhà ta đều bị người ta nhổ lên, chuyện này là ngươi làm sao?"

Hứa Phương nhếch môi, mỉa mai cười một tiếng.

"Ta hận ngươi không sai, nhưng ta còn không đến mức lấy lương thực trong ruộng ra đùa giỡn. Hơn nữa, ban ngày hôm nay ta không ra ngoài, vẫn luôn ở nhà cho con bú."

Lưu Đại Tráng cũng từ trong phòng đi ra, nói:

"Đây là sự thật, ta có thể làm chứng. Ban ngày nhi tử ta khóc nháo, bà nương ta không rời hài tử, dỗ đến vừa rồi các ngươi đến."

Bình tĩnh nhìn Lưu Đại Tráng, cũng không bắt được dấu vết nói dối, Tiền Mộc Mộc thu hồi ánh mắt, cắn móng tay, suy tư sẽ là ai làm.

"Nói cho cùng, còn không phải đều là ngươi ngày thường làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, mới có người muốn hại ngươi như vậy."

Hứa Phương mặt mày hả hê, lại nói tiếp: "Ta đã nói rồi, một ngày nào đó ngươi sẽ gặp báo ứng... Ha ha ha, vừa nghĩ tới cho dù ta không ra tay, cũng sẽ có người khác chỉnh ngươi, thật sự là vui vẻ!"

"Ít nói một chút." Lưu Đại Tráng có chút nhìn không được, đưa tay đẩy bả vai Hứa Phương, ý bảo nàng ta có chừng có mực.

Đại thẩm Hứa gia, bây giờ là thôn y trong thôn.

Y thuật tốt, lại không có tính tình gì.

Mười dặm tám thôn sinh bệnh, đều là tìm nàng.

Theo hắn thấy, đắc tội thẩm Hứa gia, không có chỗ tốt gì.

Liếc nhìn nụ cười điên cuồng kia của Hứa Phương, Tiền Mộc Mộc không nói gì, quay đầu ra khỏi phòng.

Lý Chính đi ra theo.

"Ngươi thấy thế nào?"

Tiền Mộc Mộc lắc đầu.

Lý chính dừng lại.

"Còn có thể nghĩ đến người khác sao?"

Tiền Mộc Mộc vẫn lắc đầu.

Lý chính trầm mặc một lát.

"Chuyện này có chút khó khăn, mưa lớn như vậy, cho dù trong ruộng có dấu vết gì cũng bị rửa sạch, biện pháp duy nhất bây giờ chính là tìm người lần lượt hỏi, xem có người trông thấy động tĩnh gì hay không."

Tiền Mộc Mộc gật đầu nói:

"Trước mắt, cũng chỉ có một biện pháp này."

"Hiện tại sắc trời đã quá muộn, ngày mai lại nói tiếp."

"Ừ, hai người về sớm một chút, ta đi trước." Lý Chính nói xong, che dù rời đi.

Tiền Mộc Mộc cũng hướng Trương thẩm tử lắc đầu, ý bảo về nhà.

...

Ở Lưu gia trong chốc lát, mưa rơi nhỏ hơn một chút.

Hai người đi trên đường nhỏ, bốn bề im ắng.

Chỉ còn tiếng mưa rơi.

Nhìn mấy người bên cạnh, Trương thẩm tử cẩn thận nói: "Trước mắt cho dù tìm được hung thủ, sợ là mạ trong ruộng cũng không thể dùng, ngươi tính làm sao?"

Nói đến chuyện này, Tiền Mộc Mộc trầm ngâm một chút.

"Ngược lại không nghĩ xa như vậy, trước tiên tìm được hung thủ rồi nói sau. Nhưng mà ta cảm thấy, rất có thể sẽ tìm không thấy."

Cũng không quản mưa to hay nhỏ, dùng cùi chỏ đụng vào Tiền Mộc Mộc, Trương thẩm cực kỳ trượng nghĩa nói:

"Đừng có còn chưa bắt đầu tìm đã diệt uy phong của mình, chỉ cần làm chuyện xấu thì nhất định sẽ có người nhìn thấy, hơn nữa đêm nay trong ruộng nhiều người như vậy, khẳng định có người trông thấy, chỉ cần chúng ta kiên nhẫn một chút, tra hỏi cho kỹ."

Tiền Mộc Mộc mím môi, cười nói:

"Cũng đúng."

Trương thẩm cũng cười theo.

"Dầu gì còn có ta ở đây, ta sẽ giúp ngươi."

Tiền Mộc Mộc cười nhạt.

"Về nhà thôi."

...

Hôm sau.

Sáng sớm, trời đã sáng.

Bầu trời sau khi bị nước mưa cọ rửa, xanh lam tươi mát.

Trong không khí hiện ra từng tia từng tia mát lạnh, trộn lẫn mùi bùn đất.

Ăn xong điểm tâm, Tiền Mộc Mộc đang thu dọn phòng bếp, Trương thẩm tử liền tìm tới cửa, đứng ở cửa phòng bếp, tràn đầy phấn khởi nói:

"Mộc Mộc, đi đi đi!"

Tiền Mộc Mộc vung tay lên vết nước đọng trên tay, "Chờ chút, ta rửa bát xong rồi đi."

Hứa Tiểu Bảo chạy tới, nghiêng đầu ghé vào cạnh cửa.

"Nương, con đi nhà Tam gia gia nha."

"Được, trên đường con đi chậm một chút."

"Ta biết rồi!"

Hứa Tiểu Bảo nói xong, liền chạy đi như một làn khói.

Nhìn bóng lưng tiểu nha đầu chạy đi, Trương thẩm tử nhìn người bận rộn bên cạnh bếp lò, đột nhiên cao hứng nói:

"Ôi chao! Mộc Mộc, ngươi có cần suy nghĩ một chút, định hôn cho nha đầu nhà ngươi cùng Tiểu Quế Tử nhà ta hay không?"

Tiền Mộc Mộc dừng tay lại, có chút bật cười.

"Sao ngươi đột nhiên lại có ý nghĩ này?"

"Nha đầu nhà ngươi thật sự rất đáng yêu, nhìn là thích, nếu có thể, ta còn rất muốn để Tiểu Quế Tử cưới về nhà... Chúng ta cũng gần gũi, quan hệ lại tốt, tương lai nha đầu nhà ngươi gả cho tiểu tử nhà ta, nếu hắn dám bắt nạt Tiểu Bảo, chúng ta cũng dễ thu thập."

Tiền Mộc Mộc nhíu mày.

"Tiểu Bảo nhà ta mới chưa đến tám tuổi, đính hôn cũng quá sớm, hơn nữa Quế Tử nhà ngươi tầm tuổi Tiểu Thạch Đầu thì phải? Ngươi xác định ngươi có thể chờ?"

"Có thể, vì sao không thể? Nha đầu tốt như vậy, nếu có thể làm con dâu nhà ta, đừng nói là năm sáu năm, chính là mười năm ta cũng có thể đợi."
 
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 397: Chương 397



Nhìn vào khuôn mặt tràn đầy tự tin kia của Trương thẩm tử, Tiền Mộc Mộc cong môi cười.

"Chuyện của đám tiểu hài tử, ai cũng không nói trước được. Vẫn phải xem tạo hóa của bọn nó thôi."

"Đúng vậy." Trương thẩm tử cũng chỉ thuận miệng nhắc một câu, cũng không thật sự để trong lòng.

Rửa xong hết bát đĩa, Tiền Mộc Mộc tháo tạp dề, phẩy nhẹ nước trên tay, "Được rồi, đi thôi."

Trương thẩm tử nghe thấy tiếng, quay đầu đi ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc đứng trong viện, gọi to vào trong phòng của Lý Nha Nhi một tiếng, ngay sau đó cũng bước ra khỏi viện, thuận tay đóng cửa lại.

Hai người, bước qua bờ ruộng.

Đi thẳng đến nhà Lý Chính.

Khi đến nơi, nhà Lý Chính vẫn đang ăn sáng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tức phụ Lý Chính tiếp đón nhiệt tình, gọi Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử cùng ăn bữa cơm, thấy hai người từ chối, đi dọn ghế dài lại bưng một đĩa hạt dưa chay ra.

Tiền Mộc Mộc bốc một nắm, đứng ở góc tường cắn hạt dưa.

"Vừa rồi ta liếc thấy bữa sáng của nhà Lý Chính, đang uống cháo bắp." Trương thẩm tử ở bên cạnh đột nhiên nói.

Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu.

"Cho nên?"

Nhổ hạt dưa trong miệng ra, Trương thẩm tử nói:

"Ta nhớ trước kia bữa sáng nhà Lý Chính đều uống cháo gạo kê, giờ bữa sáng đổi thành cháo ngô, xem ra nhà Lý Chính cũng đang túng quẫn rồi."

Tiền Mộc Mộc cau mày.

Lặng lẽ cắn hạt dưa.

Cúng không nói cái gì.

Một khắc sau.

Lý Chính để bát ở phòng bếp, bước về phía hai người.

"Hôm nay, đến hỏi từng nhà xem."

Tiền Mộc Mộc gật đầu nói:

"Trước mắt xem ra, cũng chỉ có cách này thôi."

"Ta hỏi tức phụ nhi của ta một chút, gần ruộng nhà ngươi có nhà cùng họ cũng có nhà ngoại họ, bắt đầu hỏi tử Tôn gia gần nhất."

Lý Chính phân tích một chút, tiếp theo nói:

"Đi thôi, sớm một chút, hoạ may còn có thể gặp được."

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

Theo Lý Chính, bước về phía Tôn gia ở cuối thôn.

Chạy nhanh cả đường, đến trước cửa Tôn gia.

Gõ vang cửa.

Tiếng trả lời cửa của Tôn gia rất nhanh.

Người mở cửa là trưởng nữ Tôn gia, Tôn Tú Mỹ.

Nàng ấy mở to đôi mắt trong veo, con ngươi hơi mang vẻ từng trải, nhìn ba người, nói: "Lý Chính gia gia, hai vị thẩm tử, các người đến nhà ta có chuyện gì sao?"

Nhìn vào trong một cái, Lý Chính giọng bình đạm nói:

"Phụ thân ngươi có ở nhà không?"

"Có." Tôn Tú Mỹ quay đầu gọi vào trong, "Cha, Lý Chính gia gia tìm người!"

Tiếng gọi vừa dứt, tiếng động từ trong gian chính vọng ra.

Tôn đương ra bước ra ngoài, nheo mắt nhìn.

"Sáng sớm tinh mơ, tìm ta làm cái gì?"

Nói xong, hắn ta đã bước đến cổng viện.

"Đêm hôm qua, ngươi có đi đến ruộng nhà mình không?" Lý Chính hỏi.

Tiền Mộc Mộc ở bên cạnh, im lặng không nói gì.

Chuyện giao tiếp, hỏi han với nam nhân, giao cho Lý Chính làm là hợp lý nhất.

Ở cái thôn này, một nữ nhân bình thường tùy tiện nói chuyện với nam nhân khác, một khi bị người khác nhìn thấy, không cần biết ba bảy hai mốt gì, đều có thể bịa đặt ra một đống tin đồn kỳ lạ về ngươi.

Mấy ngày trước, chuyện kia của Mã A Muội chính là một bài học rất hay.

Nàng thật sự sợ rồi.

Tôn đương gia nghe vậy, liếc nhìn Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử hai mắt, không trả lời câu hỏi này, ngược lại không chút khách sáo nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng hỏi han vòng vo."

Nghe giọng điệu hung hăng này, Tiền Mộc Mộc khẽ nhướng mày.

Năm ngoái đương gia của Tôn gia này, ngông cuồng không thôi.

Có không ít tâm tư xấu, Lý Chính vì để dằn mặt hắn ta.

Bắt người này đến từ đường, đánh hai mươi trượng.

Thái độ này, xem dáng vẻ vẫn còn ghi nhớ thù nhớ hận.

Lý Chính không so đo với giọng điệu bất kính, chỉ là sắc mặt lạnh đi một chút, giọng điềm đạm nói:

"Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi này của ta, có đi đến bờ ruộng không. Nếu đi rồi, có nhìn thấy ai đang làm gì ở ruộng nhà Hứa Tiền Thị không."

"Không nhìn thấy." Tôn đương gia nghĩ cũng không cần nghĩ.

Trả lời rất nhanh gọn.

Lý Chính hít một hơi sâu, ném xuống câu "nhà tiếp theo", rồi quay đầu bước đi.

Tôn đương gia nhổ một bãi nước bọt xuống đất, cũng vào trong nhà.

Nhìn thẩm tử Hứa gia muốn rời đi, Tôn Tú Mỹ vội vàng đuổi theo, hỏi: "Thẩm tử, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôn Tú Mỹ là một cô nương thật thà, không có nhiều tâm nhãn, Tiền Mộc Mộc khá thích tiểu cô nương này, nghe vậy nói thật:

"Mạ trong ruộng nhà ta, đêm qua đều bị người nhổ lên cả rồi, chúng ta hiện tại muốn hỏi mọi người, xem có ai nhìn thấy cái gì không, chỉ cho chúng ta manh mối gì đó."

"Hít..." Tôn Tú Mỹ hít một hơi.

Dường như nhớ ra cái gì đó.

Nàng ấy nói: "Đêm hôm qua ta cũng đi đến ruộng, nhìn thấy tận mấy người!"

Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc trợn to trong chốc lát.

"Nói kỹ một chút."

Lý Chính đi xa mấy bước, nghe thấy lời này cũng quay đầu đi tới.

Ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Tôn Tú Mỹ có hơi không quen lắm.

Nàng ấy nói: "Chính là đêm qua trời mưa to, ta lo mạ ở trong ruộng bị ngập, nên khoác một chiếc áo tơi đi xem ruộng, từ xa ta nhìn thấy rất nhiều người lén la lén lút, cúi người trong ruộng, hình như đang làm gì đó..."

"Vậy ngươi có nhìn thấy là ai không?" Tiền Mộc Mộc hỏi.

"Cái này..."

Tôn Tú Mỹ cau mày, chầm chậm lắc đầu, "Không có. Lúc đó mưa rất lớn, chỉ có thể nhìn nhìn thấy mấy bóng người mờ mờ, nhưng trông như thế nào thì cái này không nhìn rõ. Ta chỉ biết là không chỉ một người."

Tiền Mộc Mộc có hơi tiếc nuối, mím cánh môi không nói gì.

Tôn Tú Mỹ lộ ra vẻ xấu hổ.

"Xin lỗi thẩm tử, không giúp được gì cho ngươi."

Tiền Mộc Mộc lắc lắc đầu.

"Có thông tin này cũng rất tốt rồi. Ít nhất có thể xác định là không chỉ một người gây án, cảm ơn ngươi, Tú Mỹ nha đầu."

Trên mặt Tôn Tú Mỹ nở ra một nụ cười, nhàn nhạt, hàn chứa ý ngượng ngùng. Nàng ấy nhanh chóng lại nói:

"Động tác của đám người đó rất nhanh nhẹn, lúc đó hình như còn nhìn thấy ta, vội vàng chạy xa, đi về phía trong thôn."

Trong thôn...

Tiền Mộc Mộc cau mày.

Xem ra lại thu hẹp phạm vi rồi.

Bây giờ nàng thật sự càng lúc càng tò mò, rốt cuộc là ai phá hoại mạ nhà nàng.

Giằng co ở đây cũng không có ý nghĩa gì, Lý Chính nói với Tiền Mộc Mộc: "Đi, tiếp tục hỏi. Tranh thủ bắt được hung thủ trong hôm nay."

Tiền Mộc Mộc cũng đang có ý này.

Lại cảm ơn Tôn Tú Mỹ một tiếng, đi theo Lý Chính rời khỏi đây.

Trong thôn, hỏi từng nhà một.

Dọc đường gặp người, cũng không quên hỏi một câu.

Nhưng cuối cùng, đều không nghe được tin tức đáng tin cậy gì.

Đi khắp hơn nửa cái thôn, ba người Tiền Mộc Mộc ba người đứng dưới gốc cây lớn bên cạnh từ đường nghỉ chân.

Tiền Mộc Mộc cắn móng tay, suy nghĩ về những lời Tôn Tú Mỹ nói.

Phía xa xa, đột nhiên truyền đến một tiếng gọi:

"Hứa thẩm tử, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tiền Mộc Mộc nhếch mí mắt, nhìn về phía nơi phát ra tiếng gọi.

Là Ngô thẩm tử.

Nàng mở miệng, nói ngắn gọn:

"Có chút chuyện."

Ngô thẩm tử vác cuốc, dưới chân dính đầy bùn, nàng ấy đi về phía này, cực kỳ đau lòng nói:

"Trời ơi ông trời ơi! Mạ trong ruộng nhà ngươi đều nổi hết lên nước rồi, đúng thật là đáng tiếc... Giờ đã gần cuối tháng tư, qua ba bốn tháng nữa là vụ thu hoạch thu, ngươi phải nhanh lên một chút."

"Bây giờ trồng lại mạ vẫn còn kịp, ngươi xem nhà ai có nhiều mạ, tốn chút tiền bạc mua về, năm nay tốt xấu gì vẫn được gặt hái."
 
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 398: Chương 398



Phía ruộng chắc chắn phải xử lý, nhưng cũng không đến mức vội vàng lúc nhất thời này. Trong lòng Tiền Mộc Mộc nghĩ như vậy, trên miệng lại nói:

"Ừm, ta đang nghĩ cách đây."

Ngô thẩm tử liếc nhìn trái nhìn phải, đột nhiên lại gần nói:

"Đừng trách ta không coi ngươi như người nhà mình."

Tiền Mộc Mộc híp mắt lại.

Câu này, sao lại nghe giống như có hàm ý khác?

"Ngươi cứ việc nói, ta sẽ không nói ngươi ra ngoài."

Được câu trả lời chắc chắn như vậy, Ngô thẩm tử nhỏ tiếng nói:

"Đêm qua mưa to xối xả, ta cầm ô đi về phía ruộng nhà mình, chính diện đụng phải người của nhà Hứa A Xuân, vội vàng hoảng loạn, nhìn thấy ta, sắc mặt của mấy người hắn còn rất hoảng hốt... Dáng vẻ đó, rõ ràng là vừa làm chuyện xấu gì đó."

Tiền Mộc Mộc cong miệng cười một tiếng.

Như thật mà giả gật gật đầu.

"Ta biết rồi, cảm ơn."

"Cảm ơn gì chứ..." Ngô thẩm tử vẫy tay, trong mắt lóe lên một tia áy náy.

"Nói ra chuyện này ta còn mặc nợ ngươi, hôm nay nhìn thấy tình hình trong ruộng nhà ngươi xong, ta cũng không nói cho ngươi biết ngay lập tức."

Tiền Mộc Mộc cười nhạt.

"Đừng nghĩ nhiều, ngươi bằng lòng nói ra đã rất tốt rồi. Bởi vì ta và Lý Chính bọn họ hỏi cả buổi sáng, cũng không có thu hoạch gì cả."

Ngô thẩm tử đang ôm tâm thái như thế nào, nàng đại khái hiểu rõ.

Không liên quan đến lợi ích của mình, thì không cần nhiều miệng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ là thị phi, không muốn rước việc vào người.

Cũng giống như nàng.

Nhìn vào đôi mắt hạnh của Tiền Mộc Mộc, không nhìn thấy biểu cảm chán ghét hay xa lạ gì, Ngô thẩm tử lại càng cảm thấy áy náy hơn.

Sờ lương tâm mà nói, Hứa thẩm tử làm người rất tốt.

Nàng ấy có thể nhận nuôi Phùng Tiểu Tiểu.

Vẫn đều là nhờ phúc của Hứa thẩm tử.

Khoảng thời gian trước, Tiểu Tiểu phát sốt.

Cũng là Hứa thẩm tử đến xem bệnh, kê thuốc.

Bây giờ Hứa thẩm tử gặp chuyện, nàng ấy lại nghĩ chuyện một chuyện thêm không bằng bớt một chuyện, trực tiếp bỏ qua...

Nghĩ đến chỗ này, trong lòng Ngô thẩm tử càng cảm thấy áy náy.

"Ta đoán chừng, trong ruộng ngươi đại khái là do Hứa A Xuân bọn họ làm, ta đi cùng ngươi, cùng ngươi đòi lại công bằng."

"Không cần, ngươi làm chuyện của ngươi là được."

Bị từ chối thẳng thừng, sắc mặt Ngô thẩm tử có hơi hoảng hốt.

"Ta, ta...ta cũng không có chuyện gì, việc trong ruộng cũng gần xong hết rồi, chuyện đi đòi công bằng này nhiều người một chút, khí thế lớn hơn. Hơn nữa, ta còn có thể làm chứng cho ngươi. Đêm qua chúng ta đụng mặt nhau, bọn họ chắc chắn không thể chối cãi được."

Nhìn biểu cảm áy náy kia của Ngô thẩm tử, Tiền Mộc Mộc im lặng một lát, gật đầu nói: "Vậy lát nữa lại làm phiền ngươi rồi."

Nàng thật sự không quá để ý chuyện này.

Nhưng nhìn Ngô thẩm tử, hình như còn rất áy náy.

Đối phương cuối cùng cũng thoả hiệp, trong lòng Ngô thẩm tử vui mừng, vội vàng thúc giục: "Vậy còn đợi gì nữa? Chúng ta mau đi thôi!"

"Đợi một chút, ta nói tình hình với Lý Chính bọn họ." Tiền Mộc Mộc đi đến chỗ Lý Chính và Trương thẩm tử, nói:

"Ngô thẩm tử nói, nhìn thấy Hứa A Xuân bọn họ tối qua đang làm việc trong ruộng nhà ta, chúng ta đi một chuyến thôi."

Nghe đến cái tên này, Lý Chính không khỏi đau đầu.

Nhìn thấy sắc mặt Lý Chính thay đổi ngay tức khắc, Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.

Nàng có thể hiểu tâm trạng không muốn dính dáng đến Hứa A Xuân và Hứa Cúc Hoa của Lý Chính.

Nàng cũng không muốn.

Nhưng mạ ở trong ruộng, phải có một lời giải thích.

Trong thôn, nhà Hứa A Xuân.

Mấy người Tiền Mộc Mộc vừa mới đi đến sân nhà Hứa A Xuân, liền gặp được Hứa A Xuân vác một sọt y phục bẩn đi ra từ trong nhà ra ngoài.

Nhìn thấy mấy người Tiền Mộc Mộc đến cửa, Hứa A Xuân hoảng loạn lập tức muốn quay đầu vào nhà, nhưng một giây sau, hắn ta lại bình tĩnh mà đứng lại.

Kéo khóe miệng chào hỏi:

"Lý Chính thúc, sao các người lại đến đây?"

Lý Chính cụp da mắt xuống, rất lạnh lùng.

"Đặt sọt của ngươi xuống, để ta xem y phục bên trong."

Hứa A Xuân nghe thấy lời này, không những không làm theo, còn mang sọt vào trong nhà, đóng then cửa, da miệng có hơi run run nói:

"Đều đều đều là một vài y phục bẩn, không có gì hay để xem, đêm qua mưa to ta đi vào trong ruộng dính bùn đất cả người, đang định mang đến bên cuối thôn giặt sạch..."

"Nếu đã là y phục bẩn, tại sao không thể xem? Hay là nói, ngươi đang giấu cái gì?" Lý Chính nói.

Sắc mặt Hứa A Xuân càng lúc càng trở nên không được tự nhiên, ánh mắt cũng có hơi lảng tránh.

"Ta ta có thể giấu gì chứ, thật sự đều là y phục bẩn, đều là bùn, còn dính mùi mồ hôi rất nồng, nhìn cũng chỉ làm bẩn mắt."

Nhìn bộ dáng này của Hứa A Xuân, rõ ràng là không muốn để người vào nhà, cũng không muốn cho người ta nhìn thấy đống y phục bẩn kia.

Tiền Mộc Mộc quét mắt nhìn căn nhà, khoanh hai tay trước ngực.

"Hứa A Xuân, thanh thiên bạch nhật cửa sổ cũng không mở, ngươi cũng không sợ trong nhà quá ẩm ướt, oan ức Hứa Cúc Hoa."

Hứa A Xuân cúi đầu, tay sờ vào chỗ cổ.

"Nàng, không ở trong nhà."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày, liếc nhìn về phía Ngô thẩm tử.

Ngô thẩm tử lĩnh hội tâm ý, bước lên trước hai bước, màu giọng phô trương nói:

"Hứa A Xuân, còn nhớ ta không?"

Đồng tử của Hứa A Xuân mạnh mẽ co rút.

Mím chặt môi dưới, không nói một lời.

Nhìn thấy bộ dáng chột dạ đó, Ngô thẩm tử hừ một tiếng.

Cực kỳ khoa trương nói:

"Đêm qua đúng thật là một phen gặp gỡ tình cờ, lúc đó nhìn thấy mấy người các ngươi lúng túng hoảng hốt... Sáng nay, mạ trong ruộng của Hứa thẩm tử đều nổi lên mặt nước, ngươi cảm thấy, sẽ là ai làm chuyện bẩn thỉu này?"

Hứa A Xuân thậm chí không dám lại nhìn về phía bên này.

Mũi chân cọ mặt đất.

"Còn có chuyện này? Ta không biết... Dù sao không phải ta làm."

"Nhân chứng đã đứng ở đây rồi, ngươi còn muốn mở miệng nguỵ biện, ngươi không cảm thấy trông ngươi giống như một trò cười sao?" Trương thẩm tử là người nóng tính, một câu cũng không nhịn được.

Hai tay chống hông, nàng ấy chửi ầm lên:

"Ngươi có thù hận lớn thế nào với Mộc Mộc đi chăng nữa, cũng không nên động vào mạ của người ta! Ngươi biết việc nhổ mạ này, là hủy đi nguồn sống của người ta không?! Chuyện táng tận lương tâm làm hết rồi, cẩn thận nãi nãi ngươi sinh nhi tử không có hậu môn!"

"Thằng ch* đ*, giả vờ ngu ngơ gì chứ?! Nói chuyện cho lão nương!"

Càng nói càng tức, Trương thẩm tử ồn ào lại muốn động tay.

Tiền Mộc Mộc bất đắc dĩ vỗ vào trán một cái.

Kéo tay Trương thẩm tử lại.

Không cho nàng ấy làm loạn.

Liếc ánh mắt mang ý an phận một chút về phía Trương thẩm tử, Tiền Mộc Mộc mới nói với Hứa A Xuân:

"Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không oan uổng ngươi vô cớ, nếu đã có thể tìm đến cửa, đã nói rõ chúng ta đã nắm được một số chứng cứ. Bây giờ, chúng ta đến hỏi để đòi một lời giải thích."

Hứa A Xuân đóng chặt cánh môi, không chịu nói một lời.

Tiền Mộc Mộc cong môi cười một cái.

"Trong đống y phục bẩn đó của ngươi, chắc hẳn có y phục của Hứa Ngật Đáp bọn họ đi... Ta đoán đúng chứ?"

Tim của Hứa A Xuân lộp bộp một chút.

Mí mắt mạnh mẽ nâng lên.

Không dám tin tưởng.

Trong mắt Tiền Mộc Mộc lướt qua một tia hiểu ra.

"Hứa A Xuân, đừng trách ta không cảnh báo ngươi, bây giờ thành thật khai báo thì còn có cơ hội, đợi đến tìm được cả bằng chứng tang vật, ngươi muốn nguỵ biện thế nào đi nữa, thì đã quá muộn."

Hứa A Xuân nắm chặt hai tay thành nắm đấm, cau chặt mày, mím chặt môi, dường như đang do dự xem có nên nói ra hay không.
 
Năm Mất Mùa: Xuyên Thành Mụ La Sát, Ta Có Siêu Thị Vạn Năng
Chương 399: Chương 399



Tiền Mộc Mộc cố ý thở dài một tiếng đầy tiếc nuối.

Nhìn sang Lý Chính.

"Lý Chính, ta nhớ Hứa Ngật Đáp bọn họ hình như đã bị đuổi ra khỏi thôn rồi đúng chứ? Người trong thôn cưu mang người bị đuổi khỏi thôn, nên định tội gì?"

Lý Chính liếc nhìn Hứa A Xuân một cái, không để tâm nói:

"Này phải xem tính chất thế nào. Nếu là đã phạm lỗi lớn mà còn bao che, thì sẽ phải rời khỏi thôn Lộ Sơn cùng những kẻ đã bị đuổi. Thôn Lộ Sơn không giữ lại kẻ tội đồ ăn cây táo rào cây sung."

"Này này này..." Da miệng của Hứa A Xuân run rẩy, lắp bắp muốn nói gì đó.

Nhưng nói này này này cả ngày, mà không có phần tiếp theo.

Trong mắt tràn đầy hoang mang bối rối.

Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Tiền Mộc Mộc kia, Hứa A Xuân như đột nhiên tỉnh táo lại, hắn ta nuốt một ngụm nước bọt, nói:

"Không đến nỗi chứ?"

"Cái gì gọi là không đến nỗi?" Lý Chính nghiêm giọng hỏi.

Trong giọng nói mang theo ba phần tức giận.

"Nhổ mạ, vô khác gì hại tính mạng con người. Hai năm trước là quang cảnh như thế nào, người là một thành viên trong thôn, không thể không biết."

"Năm nay từ đầu xuân đến nay vẫn luôn mưa to, chỉ có mấy ngày nắng vào tháng tư, mọi người vội vàng reo mạ, bây giờ mạ của nhà Hứa Tiền Thị bị nhổ, ngươi chỉ nhẹ nhàng nói một câu "không đến nỗi chứ", là muốn để chuyện này qua đi?

"Ngươi đang nghĩ cái gì thế hả? Hả!"

Hứa A Xuân bị mắng đến nỗi nghẹn họng cạn lời, hoàn toàn không biết phải ứng phó như thế nào.

Có lẽ thật sự tức giận, Lý Chính nói xong, hai tay chống hông quay một vòng tại chỗ, lồng n.g.ự.c hơi phập phồng, thở ra một hơi trọc khí, không nói gì nữa.

Khung cảnh, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Chính vào lúc này.

Tiền Mộc Mộc bước lên hai bước.

"Hứa A Xuân, mặc dù chúng ta có thù, nhưng còn chưa lớn đến mức độ này. Ta cũng không muốn làm khó ngươi, giao hung thủ ra ngoài, chuyện này cũng không liên quan đến ngươi nữa."

Hứa A Xuân là một người yêu mù quáng điển hình.

Vì Hứa Cúc Hoa, cái gì cũng bằng lòng làm.

Nhưng ngoài điểm này ra.

Hứa A Xuân chính là một lão bách tính chăm chỉ cần cù làm việc.

Người thành thật, làm việc lại siêng năng.

Trong làng có việc công gì cần ra sức, hắn ta luôn chủ động đi giúp đỡ.

Giống như đào kênh nước, hay là rãnh thoát nước.

Hắn ta luôn là người gắng gổ nhất.

Nàng chỉ muốn tùy việc mà xét, không muốn kéo những người không liên quan vào.

Tay đang siết của Hứa A Xuân nới lỏng ra một chút, xoa xoa vành tai, giọng yếu ớt nói:

"Nếu như, ta giao hung thủ ra, ta và bà nương hài tử ta, còn có thể sống trong thôn này không?"

Lời này vừa nói ra, trong phòng vang lên một tiếng bịch rất lớn!

Giống như tiếng đ.ấ.m đánh vào tường.

Có hơi doạ người.

Mấy người có mặt đều giật mình.

Sắc mặt Lý Chính càng khó coi hơn, mặt lạnh như băng.

"Chuyện cả nhà ngươi có thể ở lại thôn này hay không, lời ta nói không quyết được, chuyện này phải do lão tổ tông đến quyết định. Byaa giờ mở cửa. gọi người bên trong ra."

Thế mà sẽ nháo đến trước mặt lão tổ tông…

Đồng tử của Hứa A Xuân khẽ lay động, là thật sự sợ rồi.

Hắn ta cưỡng ép sự run rẩy trong lòng, đẩy cửa ra.

Trong giọng nói là sự run rẩy không thể ngăn lại:

"Cha, nương, tiểu cữu tử, mau... mau ra ngoài đi. Lý Chính đã phát hiện ra các người rồi, bây giờ phải đến từ đường."

Tiếng nói vừa dứt.

Qua một lúc lâu.

Bên trong vẫn không truyền ra bất kỳ động tĩnh gì nữa.

Hứa A Xuân quay đầu nhìn Lý Chính, lớn gan lại gọi:

"Cha nương, các ngươi mau ra đây đi, đừng trốn nữa, Lý Chính bọn họ vẫn đang chờ ngoài này, chuyện này các ngươi đã làm, thì phải gánh chịu hậu quả."

Lời nói vừa dứt, một giọng nói sắc nhọn đột nhiên vang lên.

"Ngươi là đồ phế vật!"

Ngay sau đó là một tiếng tát!

Nửa mặt của Hứa A Xuân bị tát lệch sang một bên.

Hứa Cúc Hoa trợn mắt nhìn, vừa tát vừa đá vào người Hứa A Xuân, "Ngươi đều quên những gì ngươi đã nói với ta rồi đúng không?! Ngươi nói cha nương ta chính là cha nương ngươi, ngươi đối xử với cha nương mình như vậy sao?"

Nắm đ.ấ.m và cào cấu rơi xuống, cánh tay và eo của Hứa A Xuân chỗ nào cũng đau, lại không hề đánh lại, dịu dàng dỗ dành:

"Tiểu Hoa, nàng đừng giận. Chủ yếu là chuyện cha và nương bọn họ làm không phải là chuyện vừa, Lý Chính đều đã tìm đến cửa rồi, nếu ta bảo vệ bọn họ, sẽ không thể bảo vệ được nàng và hài tử, nàng thông cảm cho nỗi khổ tâm của ta được không?"

"Ta không quan tâm!"

Hứa Cúc Hoa la hét chói tai, quả chính là một mụ đàn bà chanh chua.

"Ta không nên theo ngươi! Nói cho cùng..."

"Hứa Cúc Hoa, câm miệng cho ta!" Lý Chính nghiêm giọng nói.

Bị gọi thẳng tên đầy đủ, cơn giận của Hứa Cúc Hoa như bị dội một gáo nước lạnh, tắt ngay tức khắc.

Lý Chính mắt lạnh như băng, nói ra những lời cũng giống như chứa đầy băng vụn.

"Ta không có hứng thú xem phu thê hai người các ngươi cãi nhau, giao cha nương ngươi ra đây. Bây giờ không ra, đợi đến khi ta đích thân đi vào bắt người ra, đến lúc đó ta sẽ không nói chuyện tử tế như thế này nữa."

Hứa Cúc Hoa hung dữ nhìn về phía Hứa A Xuân một cái, mím môi không chịu đồng ý.

Ở phía bên ngoài tường nhà, đột nhiên có một cái đầu thò ra.

Trương thẩm tử tinh mắt nhìn thấy, chỉ vào hét lớn:

"Hứa Ngật Đáp, ngươi định đi đâu?!

Hứa Ngật Đáp đang khom người, nhìn về phía này một cái, giơ chân chạy thục mạng!

Phía sau còn có phu thê hai người Hứa Đại.

Ánh mắt của Tiền Mộc Mộc lạnh lùng.

Sải bước chân đuổi theo!

Chạy xuống con dốc, Hứa Ngật Đáp vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại, thấy Tiền Mộc Mộc đuổi tới, còn càng ngày càng gần...

Thần sắc của hắn trở nên hoảng loạn.

Gào giọng kêu to:

"Cha nương, chạy nhanh lên! Đuổi kịp rồi!"

Kết quả vừa dứt lời, chính diện đ.â.m ngay vào Hứa Văn Quý!

Vóc người của Hứa Ngật Đáp gầy như con khỉ.

Cú đ.â.m này, trực tiếp làm hắn ngã trên đất.

Hứa Văn Quý xoa xoa lồng n.g.ự.c bị đập đến đâu, cau mày, oán hận nói: "Làm gì thế hả? Đi đường có thể nhìn đường một chút được không?"

Vừa nói ra khỏi miệng, hắn nhìn rõ Hứa Ngật Đáp nằm dưới đất.

Hít một hơi lạnh.

"Sao tiểu tạp chủng ngươi này lại ở trong thôn? Nhà ngươi không phải bị đuổi đi rồi sao... Ngươi hay lắm, lại lẻn vào trong thôn đúng không?!"

Một tay nắm lấy cổ áo của Hứa Ngật Đáp, Hứa Văn Quý lôi đi về phía từ đường, "Đi! Theo ta đến từ đường, thứ như ngươi dám tự tiện chạy vào thôn, hôm nay nhất định phải dạy dỗ ngươi thật tốt!"

"Ê! Ngươi làm cái gì thế hả?!" Hứa Lưu Thị xông lên, kéo lấy cánh tay kia của Hứa Ngật Đáp, "Mau thả ra!"

"Ây da!" Hứa Văn Quý cong miệng, cực kỳ hiếm lạ.

"Hoá ra không chỉ có tiểu tạp chủng ngươi vào được, cả nhà ngươi đều đến à... Tốt tốt tốt, cùng đi với ta!"

Hứa Đại thấy tình hình không ổn, định rẽ sang một con đường khác để chạy trốn.

Lại đụng phải Toàn Bách Xuyên vừa đi từ ruộng về.

"Dô! Người hiếm thấy!"

"Tránh ra!"

Hứa Đại mắng một câu, vòng qua bên cạnh chạy đi.

Toàn Bách Xuyên sải bước lớn, chặn đường.

"Ngươi hẳn là không phải quên lúc đầu các lão tổ tông nói như thế nào rồi đi?"

"Không liên quan rắm gì đến người ngoài thôn như ngươi, ít lo chuyện bao đồng, cút ra!" Hứa Đại vung tay, muốn đẩy người đi.

Nhưng sức tay lại không lớn bằng đối phương, bị đáp trả bẻ gập tay.

Cánh tay bị ép ra sau người.
 
Back
Top Bottom