Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Nam Khánh] Between Feathers And Shadows - Atvncg2024

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
449,642
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
386691897-256-k479352.jpg

[Nam Khánh] Between Feathers And Shadows - Atvncg2024
Tác giả: sugartree1438
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bùi Công Nam, cái cậu chàng mới chuyển đến Hogwarts, là tất cả những gì mà Nguyễn Hữu Duy Khánh ghét: nhà Gryffindor, bạo gan, liều lĩnh, và chẳng chút tinh tế.

Là tân Tầm Thủ của Gryffindor, Nam không chỉ cướp lấy trái Snitch trong trận đấu đầu tiên, mà còn giáng một đòn chí mạng vào lòng tự tôn của Khánh, ngôi sao Quidditch nhà Slytherin.

Không biết từ lúc nào, sự ganh đua giữa họ ngày càng leo thang, bồi đắp từ những lời lẽ cay nghiệt đi ngược với lòng, từ khác biệt giai cấp, và từ những vết thương khó lành.

Không biết do định mệnh đẩy đưa hay con người sắp đặt, đối mặt với những khoảnh khắc yếu mềm, khoảng cách giữa họ dần thu hẹp.

Sự ấm áp và bền bỉ của Nam khiến Khánh bắt đầu nghi ngờ chính mình, trong khi vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đầy tổn thương của Khánh mở ra một khía cạnh mà Nam không hề ngờ tới.

Từ sân Quidditch khốc liệt, những đêm dạ hội lung linh đến thử thách triệu hồi thần hộ mệnh, ranh giới giữa yêu và ghét trở nên mờ nhạt dưới hình bóng của đại bàng kiêu hãnh và thiên nga khao khát tự do.

 
[Nam Khánh] Between Feathers And Shadows - Atvncg2024
1 - Khi Đại Bàng Chạm Cánh Thiên Nga


Hogwarts hiện ra trước mắt Nam như một bức tranh sống động được vẽ bằng phép màu.

Dù đã được nghe kể nhiều về ngôi trường qua những lá thư dài dòng của một người bạn cũ, Nam vẫn không khỏi ngẩn ngơ khi lần đầu tiên nhìn thấy tòa lâu đài khổng lồ, hùng vĩ và sáng rực trong ánh trăng có chút ma mị.

Mahoutokoro – ngôi trường trước đây của anh – cũng kiêu hãnh không kém với những bức tường khảm xà cừ tỏa sáng dưới ánh mặt trời và rừng anh đào rực rỡ, nhưng nét cổ kính và huyền bí của Hogwarts sừng sững phía bên bờ hồ lại mang một cảm giác khác, tựa như bước vào quyển truyện cổ tích tây Âu mẹ kể thở nhỏ.

"Nhớ giữ chặt đồ đạc của cậu đấy.

Ở đây người ta chẳng kiêng nể học sinh mới đâu."

Lời dặn của một tiền bối người Việt học ở Hogwarts năm trước vẫn vang lên trong đầu Nam.

Nhưng anh chẳng để tâm nhiều.

Sau năm năm trải qua ở Mahoutokoro với các giáo sư nghiêm khắc đến mức một lỗi nhỏ cũng có thể khiến đồng phục đổi màu, Nam đã quen với kỷ luật và cạnh tranh khốc liệt.

Hogwarts lại như một thế giới hoàn toàn khác.

Bầu không khí ồn ào, náo nhiệt của những học sinh đang tụ năm tụ bảy ở hành lang là thứ mà Nam sẽ mất một thời gian để là quen.Bàn ăn của nhà Gryffindor, nơi Nam được chiếc nón phân loại phân vào, chào đón anh bằng những tràng vỗ tay và những nụ cười thân thiện.

Anh ngồi xuống bên cạnh một cậu học sinh tóc đỏ rực – mái tóc nổi bật làm Nam không thể không liếc nhìn thêm vài lần."

Bùi Công Nam đúng không?

Lần đầu tới Hogwarts hả?

Nhìn cậu có vẻ..."

Cậu ta ngừng lại, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch.

"...khá nghiêm túc nhỉ.

Tôi là ST.

Và đây là huynh trưởng Thiên Minh."

Một anh bạn khác gật đầu chào Nam, trông điềm tĩnh và ít nói hơn nhiều.

"Chào Nam.

Cứ mặc kệ ST đi.

Có gì cần hỗ trợ cứ tìm anh."

Minh nhún vai, nhưng nụ cười của anh lại khiến Nam cảm thấy dễ chịu.Nam mỉm cười nhẹ, không nói gì nhiều.

Anh quan sát các bàn khác trong Đại Sảnh Đường – nhà Slytherin, Ravenclaw, và Hufflepuff – và nhận ra ánh mắt từ vài học sinh Slytherin đang nhìn mình.

Không phải kiểu tò mò đơn thuần, mà là kiểu đánh giá, sắc bén và hơi khinh khỉnh.

Anh nhún vai, không để tâm, nhưng vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ."

Mà, cậu từng học ở đâu trước khi chuyển tới đây?"

ST hỏi, đôi mắt cậu ta không che được sự tò mò.

"Đừng nói là Durmstrang nha.

Cậu không giống kiểu ở đó lắm."

Nam cười nhẹ, ánh mắt nhìn xuống bàn gỗ khắc đầy những dấu vết của thời gian.

"Em học ở Mahoutokoro.

Trường đó ở Nhật Bản."

Đúng như Nam dự đoán, câu trả lời lập tức thu hút sự chú ý từ những người xung quanh.

ST há hốc miệng, Minh nhướng mày, và một vài học sinh Gryffindor gần đó quay lại nhìn anh với vẻ ngạc nhiên."

Thật luôn?

Trường đó nổi tiếng lắm!"

ST reo lên.

"Đồng phục của các cậu đổi màu thật không?

Có rồng Nhật ở đó không?!"

Nam bật cười, chuẩn bị trả lời, thì một giọng nói mượt mà nhưng lạnh lùng vang lên từ bàn Slytherin."

Mahoutokoro à?

Trường học với 'thảm họa màu trắng' đó hả?

Có vẻ Gryffindor trúng số rồi."

Nam ngẩng đầu, ánh mắt gặp một khuôn mặt hoàn mỹ đến kỳ lạ.

Cậu trai nhà Slytherin, với mái tóc màu phớt hồng mềm mại và đôi mắt sắc như lưỡi dao, đang nhìn anh với vẻ thờ ơ nhưng rõ ràng là đang chế nhạo."

Đừng để ý đến cậu ta," Minh nói khẽ, kéo Nam quay lại.

"Đó là Nguyễn Hữu Duy Khánh.

Và anh đảm bảo, chú sẽ ghét cậu ta."

Nam không đáp lại ngay mà ánh mắt anh lướt qua cậu trai Slytherin một lần nữa, như muốn ghi nhớ kỹ từng chi tiết.

Mái tóc hồng nhạt, mềm mượt và hoàn toàn không giống bất kỳ ai trong Đại Sảnh Đường, nổi bật như một bông hoa đào Nhật Bản giữa mùa đông lạnh giá.

Nó làm khuôn mặt hoàn hảo của Khánh trông có phần quỷ dị hơn – vừa quyến rũ, vừa kiêu ngạo, tựa như cậu biết rõ mình đẹp đến mức nào và tận dụng điều đó như một thứ vũ khí.Nam cười nhạt, nhưng không hướng về Khánh mà là với Minh.

Anh cảm thấy cuộc sống ở Hogwarts vừa thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng, vừa đầy rẫy thách thức."

Em nghĩ em sẽ không ghét cậu ấy ngay đâu," Nam khẽ nói, đủ để Minh nghe thấy.

"Nhưng để xem ai sẽ ghét ai trước."

---Buổi sáng trời lạnh, mùi cỏ mới cắt hòa lẫn với tiếng hò reo phấn khích của hàng trăm học sinh tập trung tại sân Quidditch.

Lần đầu tiên mặc bộ đồng phục nhà Gryffindor, Nam cảm thấy một nỗi niềm khác biệt khó tả.

Không phải cảm giác kỷ luật cứng nhắc như ở Mahoutokoro, mà là một thứ gì đó mạnh mẽ hơn, như thể toàn bộ tinh thần hùng sư của ngôi nhà này đang đồng hành cùng anh.ST vỗ vai Nam khi cả đội bước ra sân.

"Bình tĩnh đi bro.

Không có áp lực gì đâu.

Chỉ là tất cả thành viên nhà Gryffindor đang đặt niềm tin vào cậu thôi ấy mà."

Nam chỉ khẽ cười.

Anh không dễ bị áp lực, nhưng ánh mắt anh quét qua đội Slytherin, và anh bắt gặp Khánh.

Cậu ta đứng đó, bộ đồng phục xanh bạc như làm nổi bật thêm mái tóc hồng rực rỡ dưới ánh nắng.

Khánh liếc nhìn Nam, nở một nụ cười nhếch mép."

Chúc may mắn nha lính mới Gryffindor," Khánh nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng đầy thách thức.

"Mấy người chỉ có mỗi cái đó còn gì."

Nam không đáp lại.

Anh siết chặt cán chổi, ánh mắt lạnh lùng hơn thường ngày.

Cuộc chơi này không chỉ là trận đấu Quidditch đầu tiên của mùa giải – mà còn là một lời tuyên bố.---Tiếng còi vang lên, và cả hai đội lập tức lao vào cuộc chơi.

Những tiếng reo hò từ khán đài dường như chìm đi, chỉ còn Nam và từng cử động trên sân.

Anh cảm nhận được cơn gió lướt qua, không khí xung quanh như hòa quyện vào từng cú nghiêng chổi.Khánh đang ở phía đối diện, cậu ta bay lượn nhẹ nhàng nhưng đầy tính toán.

Cậu không quá vội vàng, mà như đang chơi đùa với không gian, từng động tác thanh thoát như một vũ điệu."

Nhanh nhỉ," Nam nghĩ thầm, thấy Khánh đột ngột tăng tốc về phía bên phải khi trái Snitch láu cá vừa lóe lên trong ánh sáng.

Nhưng Nam cũng không phải tay mơ.

Anh dốc hết tốc lực, vượt qua cơn gió rít bên tai để lao về cùng một hướng.Khoảnh khắc đó, tất cả những gì Nam nhìn thấy chỉ là trái Snitch – và bóng dáng Khánh đang ở rất gần.Hai chiếc chổi gần như ngang hàng.

Cả hai bàn tay phải đồng loạt đưa tới trước.

Trái Snitch chấp chới, rồi biến mất trong tích tắc.

Khánh dùng một động tác xoay người đầy điệu nghệ để giữ được thăng bằng, còn Nam lợi dụng cú xoay đó để đổi hướng nhanh hơn, lao thẳng vào tầm nhìn mới của trái banh nhỏ xíu.Cả sân bùng nổ.

Nam vươn tay, chạm được vào cánh trái Snitch nhỏ bé đang vẫy gọi.

Tiếng còi kết thúc trận vang lên, cùng tiếng reo hò cuồng nhiệt của khán đài nhà Gryffindor.Nam thở dốc, mỉm cười, bàn tay vẫn ghì chặt trái banh vừa cộng cho Gryffindor 150 điểm và kết thúc trận đấu.

Nhưng khi anh quay lại nhìn, Khánh đã ở ngay đó, vẫn ngồi trên cán chổi với ánh mắt sắc như dao cạo."

May mắn thật," Khánh nói, giọng trầm nhưng vang xa.

"Để xem anh còn may mắn được bao lâu."

Nam đáp lại ánh mắt Khánh bằng một nụ cười nhẹ, không mảy may dao động trước lời chế nhạo.

Anh siết chặt trái Snitch trong tay, như một cách khẳng định rằng chiến thắng này không phải ngẫu nhiên."

Nếu cậu nghĩ đây là may mắn, thì tôi hy vọng chúng ta có cơ hội kiểm chứng thêm," Nam nói, giọng bình thản nhưng không kém phần thách thức.Khánh không trả lời.

Cậu chỉ hơi nghiêng đầu, nụ cười nhếch mép vẫn ở đó, nhưng ánh mắt cậu lóe lên một tia gì đó khó nắm bắt – không hẳn là giận dữ, nhưng cũng không hoàn toàn thỏa hiệp.---Trận đấu kết thúc, đội Gryffindor tràn ngập niềm vui chiến thắng.

ST vung tay qua vai Nam, hét lớn: "Chúng ta có một ngôi sao mới rồi!

Bùi Công Nam là thần!"

Nam mỉm cười, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi đội Slytherin.

Ở bên kia sân, Khánh đã bước xuống khỏi chổi và đang nói chuyện với một nhóm bạn.

Mái tóc hồng của cậu nổi bật giữa sắc xanh bạc, nhưng điều khiến Nam chú ý hơn cả là tư thế của cậu – tự tin, ngẩng cao đầu, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi thất bại.Minh đứng gần đó, quan sát theo ánh mắt của Nam.

"Đừng để vẻ ngoài của cậu ta đánh lừa," Minh nói, giọng trầm.

"Khánh không bao giờ chịu thua lâu.

Anh cá cậu ta sẽ sớm nghĩ ra cách để trả đũa."

Nam cười nhạt.

"Cứ để cậu ta thử."

---Buổi tối hôm đó, Nam vừa rời khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, dự định đến thư viện để mượn vài cuốn sách cho lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.

Nhưng khi đi qua hành lang gần cầu thang lớn, anh bắt gặp Khánh.Cậu trai nhà Slytherin đang đứng tựa vào tường, như thể chờ đợi điều gì đó – hoặc ai đó.

Khi ánh mắt của họ chạm nhau, Khánh nhếch môi, tiến đến gần hơn."

Đừng nghĩ chiến thắng hôm nay làm anh đặc biệt hơn," Khánh nói, giọng rõ ràng đầy gai góc.

"Gryffindor thích nhất là thổi phồng thành tích.

Anh hợp với họ đó."

Nam không vội đáp lời.

Ánh sáng từ đèn ma thuật hắt lên mái tóc hồng của Khánh, làm nổi bật vẻ đẹp sắc sảo của cậu, nhưng Nam không để điều đó làm mình mất tập trung."

Tôi nghĩ tôi hợp với những thành tích tôi đạt được," Nam nói chậm rãi, ánh mắt không rời khỏi Khánh.

"Và trận đấu hôm nay là bằng chứng rõ nhất."

Khánh bật cười – một tràng cười khẽ nhưng đầy thách thức.

"Cứ tận hưởng đi.

Rồi tôi sẽ khiến anh không quên được cảm giác thua cuộc."

"Tôi sẽ chờ," Nam đáp.Nam bước đi, để lại Khánh đứng đó, đôi mắt ánh lên một tia không thể diễn tả bằng lời.

Đó không phải sự ghét bỏ đơn thuần, mà là một cảm giác khó nắm bắt hơn – như thể Nam là một thử thách, một câu đố mà Khánh không thể không tìm cách giải.Còn Nam thì vừa đi vừa mỉm cười, sâu thẳm trong lòng, anh cảm thấy một điều kỳ lạ.

Khánh không giống bất kỳ ai anh từng gặp trước đây – cậu ta vừa lạnh lùng, vừa thách thức, nhưng cũng mang theo một sức hút kỳ lạ, khiến anh không thể không để tâm.Nam nghĩ, Hogwarts đã thực sự trở thành một nơi thú vị.
 
[Nam Khánh] Between Feathers And Shadows - Atvncg2024
2 - Thử Thách Trên Đôi Cánh


Nam ngồi trong thư viện Hogwarts vào buổi sáng sớm, đắm mình trong ánh nắng vừa kịp tràn qua những ô cửa sổ lớn.

Đây là khoảng thời gian anh yêu thích nhất – yên tĩnh, không có tiếng ồn ào của đám đông, chỉ còn tiếng lật trang sách và tiếng chim hót bên ngoài.Trên bàn trước mặt Nam là một cuốn sách dày về phòng chống nghệ thuật hắc ám mà anh định đọc để chuẩn bị cho bài kiểm tra tuần tới.

Nhưng thật lòng Nam chẳng thể tập trung.

Anh cứ vô thức nghĩ về Khánh – về đôi mắt sắc sảo, nụ cười nhếch mép, và cả cách cậu ta nhìn anh trong trận Quidditch hôm qua."

Chú đang làm gì mà căng thẳng thế?"

Giọng Minh cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam.

Vị huynh trưởng nhà Gryffindor kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, đặt một đống sách lên bàn, trông đầy vẻ trịnh trọng nhưng lại khiến Nam bật cười.

Minh lúc nào cũng có vẻ nghiêm túc quá mức cần thiết."

Em đang chuẩn bị bài," Nam đáp, chỉ chỉ vào cuốn sách của mình."

Hôm qua chú không ngủ được hả?"

Minh nhướn mày, ánh mắt anh ta sắc sảo không kém gì Khánh.

"Hay là vẫn đang nghĩ đến thằng nhóc tóc hồng kia?"

Nam ngước lên nhìn Minh.

"Anh nói cứ như anh hiểu em lắm vậy."

"Hiểu chứ.

Thằng Khánh là kiểu người khiến người ta không thể không nghĩ đến, đúng không?"

Minh nói, nửa đùa nửa thật.

"Nhưng chú nên cẩn thận.

Cậu ta không phải dạng dễ chịu đâu."

Nam không đáp mà chỉ cúi đầu cười nhạt.

Anh không nghĩ Khánh là kiểu người dễ dàng bỏ qua mâu thuẫn, nhưng điều đó không làm anh bận tâm.

Nếu Khánh muốn khiêu chiến, thì anh sẵn sàng.---Ở bên kia lâu đài, Khánh đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, bên cạnh Neko – một học sinh năm cuối và cũng là người bạn thân nhất của cậu."

Vẫn bực chuyện hôm qua à?"

Neko cắn một miếng kẹo.

"Thua một trận thôi mà.

Lần sau em sẽ thắng."

"Thua thì không sao," Khánh đáp, giọng cậu thản nhiên nhưng đôi mắt thì tối lại.

"Nhưng cái cách anh ta nhìn em... như thể em là trò đùa.

Khó chịu thật sự."

"Em làm quá không à."

Neko cười phá lên.

"Chẳng qua là em không quen có ai đó giỏi hơn em thôi.

Mà... thằng đó đẹp trai nhỉ?"

Khánh lườm Neko nhưng không buồn phản bác.

Cậu chống cằm, ánh mắt nhìn xa xăm.

Trong lòng cậu có một cảm giác lạ lẫm – không hẳn là ghét bỏ, mà cũng không phải là thích thú.

Chỉ là...

Bùi Công Nam khiến cậu tò mò."

Nếu vậy thì em phải làm gì đó để khiến nó không quên được em," Neko nở một nụ cười đầy mưu mô.

"Nhà Slytherin không bao giờ để người khác xem thường."

Khánh cười nhạt, nhưng trong đầu cậu đã bắt đầu lên một kế hoạch.Buổi tối, trong khi các học sinh nhà Slytherin đang tụ tập ở phòng sinh hoạt chung, Khánh rời khỏi đó một cách lặng lẽ.

Cậu không muốn bị làm phiền, cũng không muốn ai biết cậu đang đi đâu.

Trên tay cậu là một cuốn sách mỏng bọc da xanh đen, mượn từ thư viện cấm, với tiêu đề chỉ vỏn vẹn hai từ: Thử Thách.Neko nhìn theo bóng dáng cậu.

"Xem ra ẻm thực sự nghiêm túc với vụ này rồi."

---Ngày hôm sau, Nam thức dậy sớm như thường lệ để chuẩn bị cho buổi luyện tập Quidditch tiếp theo.

Anh cảm thấy sảng khoái, như thể mọi thứ đã ổn định hơn sau những bất ngờ đầu tiên tại Hogwarts.Nhưng khi anh bước vào sân Quidditch, một điều lạ lẫm khiến anh phải dừng lại.Trên không trung, treo lơ lửng ở một độ cao vừa tầm mắt, là một trái banh Snitch... nhưng không phải Snitch bình thường.

Nó được bao phủ bởi một lớp ánh sáng màu bạc lập lòe như thể có thứ gì đó đang sống bên trong.Phía dưới trái Snitch, một mảnh giấy nhỏ được ghim chặt vào một chiếc cọc cắm giữa sân cỏ.

Nam bước lại gần và cúi xuống đọc:"Chứng minh đi, Gryffindor.

Nếu anh thật sự giỏi, hãy bắt được thứ này.

- NHDK."

Nam khẽ nhíu mày, nhưng khóe môi nhếch lên một nụ cười."

Muốn khiêu chiến mình à?

Thú vị đấy."

Nam nhảy lên chổi, mắt dõi theo trái Snitch bạc lập lòe.

Ngay khi anh đến gần, nó bỗng tăng tốc, lao đi với một tốc độ mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ trái Snitch nào.

Nam đuổi theo, cảm nhận được luồng gió rít mạnh bên tai khi lượn qua các vòng cột.Nhưng chưa đầy một phút sau, một bóng hình quen thuộc xuất hiện từ phía bên kia sân.

Khánh – trên chiếc chổi Tia chớp, mái tóc hồng rực bay trong gió – nhập cuộc với một nụ cười không thể đoán trước."

Anh nghĩ tôi sẽ để anh bắt được dễ dàng sao?"

Khánh hét lớn, tiếng cười của cậu vang lên đầy thách thức.Nam không đáp.

Anh nghiến răng, tập trung toàn bộ vào trái Snitch bạc trước mặt.

Nhưng Khánh thì khác.

Cậu không chỉ bay nhanh – cậu còn liên tục chắn đường Nam, thực hiện những cú lượn và xoay người điêu luyện để ngăn anh tiếp cận mục tiêu.

Sau gần mười phút truy đuổi, Nam và Khánh cùng lao vào một góc hẹp, còn trái Snitch bất ngờ dừng lại giữa không trung như thể muốn thách thức cả hai.Nam chạm tay vào trái Snitch trước, nhưng đúng lúc đó, một luồng sáng bạc phóng ra từ trái banh, đẩy cả hai ngã bật ra sau.Khánh đáp đất nhẹ nhàng, vẫn giữ thăng bằng như thể cậu đã quen với tình huống này.

Cậu bật cười, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch."

Đây không phải quả banh Snitch bình thường," Khánh nói, giọng đều đều nhưng rõ ràng đầy tính khiêu khích.

"Đó là Snitch do tôi phù phép.

Và nếu anh không biết cách phá giải, anh sẽ không bao giờ bắt được nó đâu."

Nam đứng dậy, phủi bụi khỏi áo choàng, ánh mắt nhìn thẳng vào Khánh."

Vậy cậu định đứng đó cười, hay cậu sẽ dạy tôi cách phá giải?"

Giọng Nam không có chút tức giận mà chỉ có mùi thách thức ngược lại."

Chúng ta sẽ xem anh làm được gì, Gryffindor."

Nam đứng lặng trong sân Quidditch một lúc lâu sau khi Khánh rời đi, trái Snitch bạc vẫn lơ lửng trên cao, ánh sáng của nó lập lòe như đang khiêu khích.Anh không thể bỏ qua thử thách này, không chỉ vì lòng tự tôn của một phù thủy nhà Gryffindor, mà còn vì sự tò mò khó cưỡng.

Khánh là người như thế nào mà có thể phù phép một trái Snitch để biến nó thành thứ khó nhằn như vậy?

Cậu ta cũng không phải nhà Ravenclaw.

Và tại sao cậu ta lại muốn khiêu chiến với anh theo cách này?Nam quay trở lại thư viện vào buổi chiều hôm đó, với quyết tâm tìm hiểu bí mật đằng sau trái Snitch bạc.

Anh lướt qua hàng loạt cuốn sách về Quidditch và các loại bùa chú, nhưng mọi thứ đều không đem lại câu trả lời rõ ràng."

Cậu đang tìm gì vậy?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Minh vang lên từ phía sau khiến Nam giật mình.

Minh đứng đó với ánh mắt điềm tĩnh thường thấy, tay cầm một cuốn sách dày cộm."

Lại là Khánh đúng không?"

Minh hỏi, ngồi xuống bên cạnh Nam.

"Cậu ta làm gì nữa?"

Nam kể lại toàn bộ sự việc, từ trái Snitch bạc đến những hành động đầy tính thách thức của Khánh.

Minh nghe xong chỉ khẽ lắc đầu."

Chú biết không, Khánh không đơn giản cũng y như vẻ ngoài của cậu ta," Minh nói.

"Gia tộc nhà Khánh nổi tiếng với các loại bùa chú tinh vi.

Anh không ngạc nhiên khi nghe cậu ta biết cách biến một trái Snitch thành thứ không thể bắt được."

"Nhưng tại sao lại thách đấu em?"

Nam hỏi, ánh mắt thoáng nét khó hiểu."

Có thể cậu ta chỉ muốn chứng minh điều gì đó.

Hoặc... cậu ta đang muốn gây ấn tượng với em."

Nam nhướn mày.

"Ấn tượng kiểu gì cơ?"

Minh không trả lời ngay.

Anh chỉ nhún vai rồi lật cuốn sách của mình, ánh mắt đầy ẩn ý.---Ở phía bên kia lâu đài, Khánh đang ngồi dựa vào một chiếc ghế bành trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

Đôi mắt cậu chăm chú nhìn trái Snitch bạc nhỏ xíu trong tay, ánh sáng của nó lập lòe như đang phản chiếu ý nghĩ trong đầu cậu."

Em nghĩ thằng nhóc kia sẽ làm gì?"

Neko ngồi đối diện, một tay chống cằm, ánh mắt đầy tò mò."

Nam sẽ cố gắng phá giải nó," Khánh nói, nụ cười thoáng qua trên môi.

"Nhưng anh ta sẽ không thể làm được nếu không có em."

"Vậy em định làm gì?"

Khánh nhún vai, vờ như chẳng bận tâm nhưng thật ra, trong lòng cậu cảm thấy háo hức kỳ lạ.

Cậu không thể ngừng nghĩ về Nam – cái tên phù thủy nhà Gryffindor đó không giống bất kỳ ai cậu từng gặp trước đây.

Có điều gì đó ở Nam khiến Khánh muốn... thử thách anh, muốn hiểu anh, thậm chí muốn Nam chú ý đến mình."

Cứ để xem anh ta tìm đến em thế nào," Khánh nói, mắt vẫn dán vào trái Snitch.

"Em muốn xem người nhà Gryffindor sẽ làm gì khi không còn đường lui."

---Nam dành cả buổi tối để đọc sách và tìm kiếm manh mối về trái Snitch bạc.

Nhưng dù anh cố gắng thế nào, mọi nỗ lực đều không đi đến đâu.Đúng lúc anh chuẩn bị bỏ cuộc, một ý nghĩ lóe lên.

Nam nhớ lại cách Khánh nhìn anh lúc ở sân Quidditch – ánh mắt ấy không chỉ có sự thách thức, mà còn có điều gì đó như thể... chờ đợi.Nam đóng cuốn sách lại, đứng dậy."

Nếu cậu ta muốn mình phải đến tìm cậu ta, thì được thôi," Nam lẩm bẩm, bước ra khỏi thư viện.Nam tìm thấy Khánh ở một góc sân phía sau lâu đài, ánh sáng từ những ngọn đèn ma thuật hắt lên mái tóc hồng của cậu, tạo thành một quầng sáng mờ ảo.Khánh quay lại khi nghe tiếng bước chân, nụ cười quen thuộc xuất hiện ngay lập tức."

Tôi còn đang tự hỏi khi nào anh mới đến," Khánh nói, giọng điệu nhẹ như không."

Cậu muốn gì?"

Nam hỏi thẳng, không muốn vòng vo.Khánh cười khẽ.

"Không phải tôi muốn gì.

Là anh muốn gì.

Nếu anh muốn bắt trái Snitch đó, anh sẽ phải làm theo cách của tôi."

Nam khoanh tay trước ngực, ánh mắt không rời khỏi Khánh.

"Và cách đó là gì?"

Khánh bước đến gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân.

"Tôi sẽ dạy anh cách phá giải.

Nhưng..."

Đôi mắt Khánh lóe lên sự tinh nghịch.

"...anh phải chứng minh rằng anh xứng đáng."

"Bằng cách nào?"

Giọng Nam trầm xuống.Khánh nhếch môi, nụ cười của cậu vừa thách thức vừa bí ẩn.

"Anh sẽ biết, vào ngày mai."

---Nam thức dậy sớm, như mọi ngày.

Ánh nắng sớm len qua khung cửa sổ phòng ngủ của nhà Gryffindor, khiến căn phòng sáng bừng lên một cách dễ chịu.

Anh hít một hơi thật sâu, nhưng trong lòng lại không yên bình như mọi ngày.Tối qua, cuộc nói chuyện với Khánh cứ quanh quẩn trong đầu anh.

"Chứng minh rằng anh xứng đáng với sự giúp đỡ của tôi."

Đó là lời Khánh đã nói, và Nam không thể đoán được cậu ta đang ẩn ý điều gì."

Tóc hồng thì đặc biệt lắm sao," Nam lẩm bẩm, vừa buộc dây giày vừa nghĩ về nụ cười nhếch mép đầy thách thức của Khánh.Khi Nam xuống nhà ăn sáng, ST đã ngồi đó, một đĩa bánh mì nướng trước mặt và khuôn mặt tràn đầy năng lượng như thường lệ.

Minh ngồi đối diện, nhấm nháp tách trà, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại đầy dò xét khi thấy Nam bước vào."

Em dậy muộn hơn mọi hôm nhỉ?"

Minh lên tiếng trước, nụ cười thoáng qua trên môi."

Anh thấy có ai đó làm phiền giấc ngủ của chú rồi chứ gì," ST chen ngang.

"Có phải là người mà anh đang nghĩ không ta?"

Nam không đáp, chỉ thả mình xuống ghế và rót cho mình một cốc nước bí ngô.

Nhưng khi anh vừa cầm lên uống thì Minh tiếp tục nói:"Chú định làm gì với thử thách của Khánh?"

Nam đặt cốc nước xuống bàn, thở dài.

"Em chưa rõ.

Nhưng có vẻ cậu ta đang muốn em làm gì đó."

"Khánh không bao giờ làm gì mà không có mục đích," Minh nói.

"Vậy nên nếu chú định đối mặt với cậu ta, hãy chuẩn bị sẵn sàng.

Chú sẽ cần cả kỹ năng lẫn kiên nhẫn."

"Chú không cần kỹ năng," ST chen vào, nụ cười rạng rỡ.

"Chú chỉ cần khôn khéo hơn cậu ta thôi.

Nhưng mà... cẩn thận với mấy trò của thằng Khánh đấy.

Anh nghe nói lần trước cậu ta phù phép đũa phép của một thằng Ravenclaw, khiến nó bắn ra toàn lông chim suốt một tuần."

Nam bật cười khẽ, nhưng trong lòng càng thêm tò mò.

Khánh thực sự là người như thế nào?---Nam bước ra sân Quidditch sau giờ học buổi sáng.

Như đã hẹn, Khánh đã chờ sẵn ở đó, vẫn với mái tóc hồng rực nổi bật dưới ánh nắng.

Cậu dựa vào cán chổi, trông ung dung như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát."

Anh đến đúng giờ, không tệ," Khánh nhếch mép ngay khi cậu nhìn thấy Nam.Nam tiến lại gần, khoanh tay trước ngực.

"Cậu muốn tôi làm gì?"

Khánh đứng thẳng người, bước lại gần hơn.

Ánh mắt cậu đầy vẻ bí ẩn, nhưng cũng có chút hứng thú."

Dễ thôi," Khánh nói, nhấn mạnh từng chữ.

"Anh phải vượt qua một thử thách nhỏ."

Nam nhướn mày.

"Cụ thể là gì?"

Khánh mỉm cười, quay người chỉ tay về phía sân Quidditch.

Một chiếc hộp nhỏ màu đen nằm giữa sân cỏ, và ngay khi Nam nhìn thấy nó, nắp hộp bật mở, để lộ ba trái bóng nhỏ – không phải Bludger, cũng không phải Snitch, mà là những trái bóng phát sáng, mỗi cái một màu: đỏ, xanh, và vàng."

Đây là trò chơi mà tôi tạo ra," giọng Khánh đầy kiêu hãnh.

"Anh phải bắt cả ba trái bóng này trong vòng 15 phút.

Nếu làm được, tôi sẽ dạy anh cách phá giải trái Snitch bạc."

Nam nhìn những trái bóng, rồi nhìn Khánh, đôi mắt nheo lại đầy nghi hoặc.

"Và nếu tôi không làm được?"

Khánh nhún vai, vẻ mặt vô tội.

"Thì anh sẽ phải thừa nhận rằng Gryffindor thua Slytherin, ít nhất là về trò này."

Nam mím môi, cảm giác thách thức trỗi dậy trong lòng.

"Được thôi.

Chúng ta bắt đầu chứ?"

Ngay khi Khánh vung đũa phép, ba trái bóng lập tức bay lên trời, mỗi trái lao đi theo một hướng khác nhau với tốc độ đáng kinh ngạc.

Nam nhảy lên chổi, lao theo trái bóng màu đỏ trước tiên – thứ mà anh nghĩ sẽ dễ bắt nhất.Nhưng ngay khi anh đến gần, trái bóng bất ngờ thay đổi hướng, lao xuống sát mặt đất trước khi vọt lên cao như muốn đánh lừa anh.

Nam nghiến răng, cố gắng điều chỉnh chổi để đuổi theo, nhưng trái bóng vẫn ngoan cố không để anh bắt được.Ở dưới sân, Khánh khoanh tay, đứng quan sát với vẻ mặt thích thú."

Nhanh lên, Bùi Công Nam.

Anh chỉ còn 13 phút thôi."

Nam không đáp, tập trung hoàn toàn vào nhiệm vụ.

Anh nhận ra rằng mỗi trái bóng đều được phù phép để thay đổi hướng khi có ai đến gần, khiến việc bắt chúng không khác gì bắt một Snitch có ý thức.Sau 5 phút, Nam cuối cùng cũng bắt được trái bóng màu đỏ.

Anh thả nó vào chiếc hộp dưới sân trước khi lao lên lần nữa, lần này là để đuổi theo trái bóng màu xanh.Nam lao theo trái bóng màu xanh, cảm nhận rõ ràng cơn gió rít qua tai và hơi lạnh của buổi sáng vẫn chưa tan hẳn.

Trái bóng này bay vòng vèo quanh sân, nhanh như chớp và luôn đổi hướng khi Nam đến gần.

Anh tập trung toàn lực, tận dụng mọi kỹ năng đã học được khi còn ở Mahoutokoro – nơi những buổi luyện tập Quidditch thường khắc nghiệt gấp nhiều lần so với những gì anh trải qua ở Hogwarts.Dường như cảm nhận được điều đó, trái bóng màu xanh bất ngờ tăng tốc, lao vọt lên cao, rồi lao thẳng xuống dưới với một đường cong hiểm hóc.

Nam nghiến răng, nghiêng người trên chổi, lao xuống theo đường bay đầy mạo hiểm của trái bóng."

Cẩn thận không đâm vào cột gôn đấy!"

Giọng Khánh vang lên từ bên dưới, lẫn trong tiếng cười khẽ.Nam không để tâm.

Anh chạm tay vào cán chổi, chỉnh hướng chính xác, và chỉ trong tích tắc, anh vươn tay chộp được trái bóng màu xanh ngay trước khi nó lao sát mặt đất.Nam thả trái bóng vào chiếc hộp."

Hai trái rồi," anh nói lớn, ánh mắt lia xuống chỗ Khánh.

"Giờ chỉ còn một."

Trái bóng màu vàng lơ lửng trên cao, nhưng khi Nam lao lên, nó bất ngờ tan biến.

Anh sững lại giữa không trung, đôi mắt căng ra tìm kiếm xung quanh.Dưới sân, Khánh khoanh tay, nụ cười tinh nghịch vẫn không rời khỏi khuôn mặt."

Sao thế, Nam?

Chạy nhanh quá không kịp thấy bóng hả?"

Nam phớt lờ lời trêu chọc.

Anh biết Khánh đã phù phép đặc biệt cho trái bóng cuối cùng – một trò chơi tâm lý hơn là kỹ thuật.

Anh phải thật sự tập trung, không chỉ nhìn, mà còn cảm nhận chuyển động của nó.Nam hít sâu, nhắm mắt lại trong giây lát.

Anh để đôi tai lắng nghe tiếng gió và những rung động nhẹ trong không khí – anh đã học được từ những buổi tập ở Mahoutokoro rằng Quidditch không chỉ là một môn thể thao, mà còn là nghệ thuật của sự cảm nhận.Chỉ một giây sau, Nam mở mắt, lao chổi về phía bên phải.

Và đúng như anh dự đoán, trái bóng vàng hiện ra từ hư không, vút lên cao một lần nữa.Nụ cười của Khánh biến mất.

"Giỏi đấy," cậu lẩm bẩm, nhưng không đủ lớn để Nam nghe thấy.Nam không để trái bóng trốn thoát.

Anh lao theo, lượn vòng qua cột gôn, chỉnh chổi với sự chính xác tuyệt đối.

Với một cú vươn người cuối cùng, Nam bắt được trái bóng vàng, siết chặt nó trong tay trước khi thả người lơ lửng giữa không trung.Nam bay xuống đất, thả trái bóng màu vàng vào chiếc hộp cùng hai trái còn lại.

Anh đứng thẳng, nhìn thẳng vào Khánh, ánh mắt bình thản nhưng đầy ý nghĩa."

Xong rồi.

Giờ cậu giữ lời chứ?"

Khánh chậm rãi bước lại gần, đôi mắt hẹp lại như đang cân nhắc điều gì đó.

Cuối cùng, cậu nhếch môi cười, lần này không còn sự chế giễu mà là một chút... công nhận."

Không tệ.

Anh giỏi hơn tôi tưởng," Khánh nói, giọng dịu lại.

"Được thôi, tôi sẽ giữ lời.

Chiều nay, tôi sẽ dạy anh cách phá giải trái Snitch bạc."

Nam hơi bất ngờ trước sự thay đổi trong giọng điệu của Khánh.

Nhưng anh chỉ gật đầu, không nói gì thêm.---Cả buổi chiều, Khánh và Nam ngồi đối diện nhau ở góc sân Quidditch, ánh sáng dịu nhẹ của buổi hoàng hôn trải dài khắp mặt đất.

Trên tay Khánh là trái Snitch bạc lập lòe, ánh sáng của nó phản chiếu lên khuôn mặt cậu."

Trái Snitch này không giống Snitch thông thường," Khánh nói giọng đều đều.

"Nó được phù phép để phát hiện cảm xúc của người đuổi theo.

Nếu anh không giữ được sự bình tĩnh và tập trung, nó sẽ liên tục thay đổi hướng hoặc biến mất."

Nam nhíu mày.

"Vậy làm sao để phá giải?"

Khánh khẽ cười, đặt trái Snitch vào tay Nam.

"Tập trung, Nam.

Hãy để bản thân cảm nhận thay vì nghĩ quá nhiều."

Nam nhìn Khánh, rồi nhìn trái Snitch trên tay mình.

Dưới ánh mắt hướng dẫn của Khánh, anh bắt đầu thử – và lần đầu tiên, cả hai như bước vào một không gian riêng biệt, không còn là kẻ thù trên sân Quidditch, mà là hai người đồng hành trong một thử thách phức tạp.Nam nhận ra rằng Khánh không chỉ là một đối thủ – cậu ta là một người mà sự tồn tại và hành động luôn đầy thách thức, nhưng đồng thời cũng đầy mâu thuẫn.Khánh nhìn Nam, lần đầu tiên, không còn là ánh mắt của sự kiêu ngạo, mà là một tia tò mò lặng lẽ.

Cậu tự hỏi, liệu tên phù thủy nhà Gryffindor này có thể thực sự vượt qua tất cả những gì cậu đã tạo ra?
 
[Nam Khánh] Between Feathers And Shadows - Atvncg2024
3 - Nếp Gấp Giữa Trang Giấy


Mặt trời trải một lớp nhung cam lì lên bãi cỏ sân Quidditch.

Nam đứng đó, cảm nhận hơi ấm trên trái Snitch bạc – nay đã ngoan ngoãn nằm trong túi quần, nhưng không vì thế mà hoàn toàn phục tùng.Khánh đã rời đi từ phút trước, chỉ để lại cái nhếch môi.Nam vẫn chưa hiểu vì sao cậu ta đột ngột ra câu đố, đột ngột đồng ý hướng dẫn, rồi lại rời đi cũng bất chợt.

Khánh vừa ra đề, vừa giúp đỡ, vừa cao ngạo, như thể toàn bộ hành động và lời nói cậu ta dành cho Nam đều mang hàm ý ban cho anh một cơ hội để chạm đến thứ mà anh không thể tự đạt tới.

Và chính điều đó lại khiến Nam hoang mang.

Anh không chắc Khánh làm vậy vì phút bốc đồng, để gây chú ý, để trêu chọc mình, hay đơn giản là để khẳng định vị thế – như một kẻ lão luyện đang thưởng thức sự chật vật của kẻ tò mò.Gió nhẹ thổi qua, lá vàng cuối mùa khẽ rung.

Từ chỗ Nam đứng, Hogwarts hiện ra trong ánh chiều, cổ kính và bí ẩn, cứ như cậu chàng Slytherin kia: truyền thống, phức tạp, thách thức.

Nam chợt nhận ra, dù anh mới đến đây chưa lâu, hình ảnh Khánh đã chiếm một góc riêng trong tâm trí anh – không phải bằng niềm ngưỡng mộ đơn thuần trước một thiếu niên tài năng, mà bằng cả tò mò, bối rối, và một chút thách thức âm ỉ.

Anh đã quá quen với cạnh tranh, cũng hiểu thế nào là quyết tâm, nhưng Khánh không chỉ là một đối thủ để vượt qua trên sân Quidditch, cậu ta là một ẩn số khó giải, một cánh cửa bị cài then kín đáo.Nam nhớ lại ánh mắt cậu ta bên dưới mái tóc hồng: một ánh nhìn vừa như trêu đùa, vừa như ẩn nhẫn điều gì sâu kín.

Nếu trò thách thức này chỉ là một chiêu thức để Khánh thể hiện sự vượt trội của gia tộc thuần chủng, Nam sẽ nhanh chóng nhận ra thôi.

Nhưng nếu bên dưới đó còn có một thứ gì khác –hứng thú, tò mò, hoặc thậm chí một tia hy vọng được đối thoại ngang hàng– thì sao?---Buổi tối, thư viện Hogwarts mang nét tĩnh mịch từ những ngọn đèn lơ lửng, in bóng những dãy kệ sách cổ lên sàn đá xám.Nam ngồi ở một góc khuất, đặt cuốn sổ tay trước mặt.

Anh vừa ghi chú, vừa sắp xếp lại những nguyên tắc mà Khánh đã nhắc đến về bùa chú ám lên trái banh Snitch.

Dù chưa hoàn toàn làm chủ phép thuật đó, Nam hiểu rằng anh cần củng cố thêm kiến thức, vừa là cho mình, vừa là để trám đầy những kẽ hở mà cái đầu kiêu hãnh của Khánh có thể lợi dụng.Nam vừa ngẩng đầu xem lại một dòng chú thích thì nghe tiếng bước chân vang lên từ cuối hành lang sách.

Neko xuất hiện trước tiên.

Ngay sau Neko là Khánh, mái tóc hồng dưới ánh đèn ma thuật trở nên bớt rực rỡ nhưng không kém phần nổi bật.

Neko dừng lại cạnh một kệ sách tìm kiếm gì đó, còn Khánh sượt qua, đôi mắt khẽ liếc về phía Nam.

Hai ánh mắt chạm nhau trong tích tắc.

Nam không vội quay đi; anh giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, trả lời lại cái nhìn của Khánh bằng sự im lặng thản nhiên.

Khánh cũng không hề né tránh.

Cậu bước gần hơn, dừng lại ở một khoảng cách vừa phải như thể muốn kiểm tra thái độ của Nam trong không gian không có những cơn gió lạnh, không có sân cỏ, chỉ có mùi giấy cũ và không khí cô đọng.Neko lật vài trang sách rồi mỉm cười ý nhị, giả vờ như vô tình để hai người lại một mình.

Anh ta cầm cuốn sách vừa tìm được rồi lẩn ra khu vực khác.Khánh đan nhẹ hai tay sau lưng, cằm cậu hơi hất lên, vừa đủ để nụ cười nhạt trên môi trông đắc ý mà không phô trương."

Không ngờ anh vẫn chăm chỉ tra cứu thêm," Giọng cậu hạ thấp, như một sợi chỉ mảnh lướt qua không trung.

"Tôi tưởng sau buổi chiều nay, anh đã hiểu đủ về bùa chú đó rồi chứ?"

Nam khép cuốn sổ tay lại rồi đặt bút lông lên bìa sách.

Anh không vội trả lời mà chỉ quan sát gương mặt Khánh trong ánh đèn nhạt.

Vẻ cao ngạo của Khánh lúc này giống như một tấm voan mỏng: mềm mại nhưng đầy gai nhọn ẩn sau từng lời nói."

Tôi muốn hiểu sâu hơn, không chỉ ở bề mặt."

Khánh nheo mắt, nụ cười trên môi hơi cong thêm một chút.

"Anh định dùng gì để đào sâu?

Sự chất phác mộc mạc của anh à?"

Nam hiểu ý Khánh muốn ám chỉ mình là phù thủy gốc muggle, không có bề dày gia tộc cùng những bí kíp truyền đời."

Phép thuật dù cổ điển hay hiện đại, không tự chọn chủ nhân bằng dòng máu," Nam nói chậm rãi.

"Nó chọn người sẵn sàng trả giá bằng công sức, kiên trì và trí tuệ.

Nền tảng huyết thống có thể giúp khởi đầu tốt hơn nhưng không đảm bảo một phù thủy sẽ thành công."

Khánh thoáng nâng cằm, đôi mắt sắc như lưỡi dao liếc về phía giá sách như cân nhắc lời Nam.

"Anh đang muốn bảo dòng máu cao quý không đáng kể bằng lao động tay chân?"

"Không phải tay chân," Nam sửa lời cậu.

"Lao động tâm trí, lao động tinh thần.

Cậu không phủ nhận được rằng hàng ngàn phù thủy gốc muggle vẫn để lại tên tuổi trong lịch sử thế giới phù thủy."

Không có tiếng cười, không có lời chê cười vụng về, chỉ có hai thái cực quan điểm va chạm âm thầm.

Trong khoảnh khắc, cả hai cùng im lặng, tựa như đang nghe tiếng tim mình vọng lại trong không gian trầm mặc.Khánh nhìn Nam như muốn xuyên thấu lớp vỏ ngoài bình tĩnh ấy.

Cậu bâng quơ: "Anh nghĩ mình sẽ đi được bao xa trong thế giới này khi không có một gia tộc mạnh đứng sau chống lưng?"

Nam nhếch nhẹ khóe môi.

"Xa đến đâu, tôi chưa biết.

Nhưng tôi biết chắc là khi đứng trước một thử thách, tôi sẽ không chùn bước chỉ vì không có một cái họ danh tiếng."

Khánh không đáp ngay.

Ở một góc xa, Neko thoáng ló ra như muốn xem cuộc đối thoại tiến triển đến đâu, nhưng rồi lại rụt đầu vào, để mặc hai người trên sân khấu lặng thầm của chính họ.Khánh nhích một bước, ánh mắt cậu trầm hơn.

"Anh tự tin đấy.

Tôi sẽ chờ xem sự tự tin của anh kéo dài đến mức nào."

"Cứ chờ đi," Nam nhẹ nhàng.

"Tôi không có ý định dừng lại."

Khánh nghiêng đầu, sự khó chịu bắt đầu lộ ra nơi đôi mắt.

Cậu đã trông chờ Nam sẽ nhún nhường khi bị nhắc đến xuất thân, nhưng dường như đối phương không có ý định lùi bước.

Đứng giữa những kệ sách xưa cũ, mùi giấy ố vàng và gỗ mục thoảng trong không khí, Khánh hiểu rằng mình không dễ dàng áp đảo kẻ này bằng những lời bóng gió về giai cấp."

Anh hiểu gì về gia tộc lâu đời?"

Khánh cất giọng.

"Chắc anh nghĩ mọi thứ dễ dàng hơn với chúng tôi, phải không?

Huyết thống cao quý, truyền thống bề thế, tài sản kế thừa...

Ai cũng nói thế.

Nhưng anh quên mất áp lực phải giữ vững danh tiếng ấy.

Anh không có gì để mất ngoài chính anh.

Nhưng chúng tôi phải bảo vệ rất nhiều thứ."

Nam vẫn im lặng vài giây, đôi mắt anh không rời khỏi Khánh.

"Cậu nói đúng.

Tôi không có một gia tộc huy hoàng sau lưng.

Nhưng tôi từng học ở Mahoutokoro, ở đó kỷ luật sắc như lưỡi kiếm, và tôi phải chiến đấu từng ngày để không bị đào thải.

Không ai cười xòa nếu tôi thất bại, họ chỉ lặng lẽ nhìn đồng phục tôi đổi màu vì vi phạm.

Ở đó, người ta tôn trọng thực lực chứ không phải tên họ.

Cậu nghĩ tôi không biết áp lực là gì sao?"

Khánh khoanh tay trước ngực, khóe môi cậu giật nhẹ.

"Anh vẫn chưa hiểu.

Áp lực của anh là đối diện với thất bại cá nhân.

Còn chúng tôi, chúng tôi mang trên vai ánh nhìn của cả dòng họ.

Anh có thể tự làm chủ đời mình.

Chúng tôi thì không thể hoàn toàn như vậy."

Nam cúi đầu, không phải vì nhượng bộ, mà là để cân nhắc phản ứng.

Rồi anh chậm rãi ngẩng lên, giọng anh nhẹ nhàng nhưng sắc sảo: "Cậu nói thế, nhưng ai cấm cậu tìm hạnh phúc cho chính mình?

Phép thuật cậu tinh vi, gia tộc cậu bề thế, nhưng cậu có thực sự thấy tự do không?

Tôi nhìn cậu bay trên sân Quidditch, hay ra vẻ bỡn cợt, tất cả như một vở kịch.

Cậu khéo léo, cậu xuất sắc, nhưng có cảm thấy hạnh phúc?

Cậu có thật sự đang sống cuộc đời cậu muốn, hay chỉ đang diễn?"

Khánh sượng lại, đôi mắt lóe lên một tia giận dữ pha lẫn xấu hổ.

Trong tích tắc, Khánh muốn đáp trả, muốn nghiền nát sự tự mãn này, nhưng lại không tìm ra lời lẽ.

Sự im lặng bất ngờ phủ xuống, nặng nề và căng thẳng.Tiếng bước chân nhẹ nhàng của Neko vang lên làm không khí dãn ra.

Anh ta giả vờ ngắm nghía một quyển sách ở gần đó, nhưng thực chất đang ngầm nắm bắt tình thế.

Khánh quay mặt đi, hít một hơi khẽ, cố lấy lại thăng bằng.

Cậu không muốn để Nam thấy mình dao động.Nam không cười chế nhạo, anh chỉ cười nhạt, như thể hiểu rằng cuộc đấu khẩu này không có kẻ thắng.

"Tôi không phải kẻ thù lớn nhất của cậu, Khánh," anh nói nhỏ, giọng không còn gai góc.

"Có lẽ, kẻ thù lớn nhất của cậu là những kỳ vọng và nỗi sợ hãi vô hình."

Khánh nhắm mắt trong thoáng chốc rồi cất bước rời đi, không muốn kéo dài tình trạng này.

Neko lẳng lặng theo sau, để Nam đứng đó một mình trong vạt ánh sáng vàng nhạt.

Gương mặt Khánh đanh lại khi ra đến cửa thư viện, nhưng trong tim cậu dội lên những nghi vấn: Phải chăng chính cậu mới là người đang gánh trách nhiệm phải chứng tỏ?Nam nhìn theo bóng Khánh, lòng không hề nhẹ nhõm.

Anh cảm thấy như vừa lội vào một vùng nước sâu, nơi đáy sông đục ngầu và dòng chảy ngầm xiết.

Khánh phức tạp, và chính sự phức tạp ấy thu hút Nam vào một mê cung bất tận.
 
[Nam Khánh] Between Feathers And Shadows - Atvncg2024
4 - Dưới Tán Liễu Gai


Hogwarts những ngày cuối thu, đầu đông toát lên vẻ u tịch.

Hơi ẩm lạnh len qua khe cửa, đọng trên những khung kính mờ.

Khánh ngồi ở một góc yên tĩnh trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, dõi mắt ra ngoài qua ô cửa sổ hình vòm.

Cảnh hồ mịt mờ ẩn hiện sau lớp sương.

Cậu vừa nhận được một lá thư từ Jun, anh trai mình, và đó không phải loại thư mang tin tốt lành.Cậu mở lại lá thư, mắt lướt qua từng câu chữ gọn gàng nhưng lạnh lùng.

Jun không nói nhiều, chỉ nhắc việc giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đã lưu ý rằng Khánh thiếu tập trung, không thể triệu hồi thần hộ mệnh, cần cố gắng hơn mới đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi Phép thuật Thường đẳng.

Chữ nghĩa trang nhã nhưng sắc bén hệt như dao mảnh khía vào lòng tự tôn của cậu.

Gia đình cần cậu sáng rực, nổi bật như một viên ngọc trai, nhưng bây giờ cậu chỉ như cục đá xỉn màu.Khánh siết chặt tờ giấy.

Cậu không chịu nổi ý nghĩ mình đang tụt lùi.

Từ bé, cậu luôn làm tốt mọi việc, luôn khiến mọi người trầm trồ.

Vậy mà bây giờ, dù vẫn nổi bật so với đa số học sinh, cậu lại không đạt tới kỳ vọng của gia đình."

Này, Khánh, em ổn chứ?"

Neko – người bạn thân nhất của cậu – bước đến.Khánh vội nhét lá thư vào túi áo choàng, hạ giọng.

"Không có gì.

Chỉ là mấy lời nhắc nhở của Jun."

Neko khẽ cau mày.

"Vẫn là chuyện thần hộ mệnh à?"

Khánh gật đầu, thở ra.

"Anh trai em nói nói giáo sư đã lưu ý với ảnh.

Em mất tập trung, thiếu điểm sáng tạo.

Có vẻ em khiến gia đình thất vọng rồi."

Neko ngồi xuống cạnh Khánh, hạ thấp giọng.

"Em đang áp lực quá rồi.

Em cần bình tĩnh lại, ngẫm xem cái gì khiến em mất tập trung."

Khánh mím môi, hình ảnh Nam hiện lên trong đầu cậu – một phù thủy gốc muggle lì lợm mà lại khá bản lĩnh.

Cậu không muốn thừa nhận, nhưng ngay từ lần đầu chạm mặt, Nam đã phá vỡ nhịp điệu vốn trôi chảy trong cuộc sống của Khánh.

Cái nhìn thản nhiên và những lời đáp trả bình tĩnh của anh ta vô tình trở thành cái gai trong mắt Khánh, khiến cậu bực bội vô cớ."

Sao em phải nghĩ về một kẻ như Nam chứ?"

Khánh lầm bầm, nhíu mày.Neko nhướn mày.

"Nam?

Đứa năm thứ sáu nhà Gryffindor mà em hay đả động đến?

Lại chuyện cậu ta à?

Em thực sự đang nghĩ gì vậy?"

Khánh xua tay, giọng cáu kỉnh.

"Không có gì!

Chỉ là...

Anh ta lúc nào cũng tỏ ra điềm tĩnh, như kiểu em không thể chạm tới.

Em chúa ghét cái vẻ mặt đó."

Neko bật cười khẽ.

"Thử bỏ qua đi.

Em đã có quá đủ áp lực từ gia đình và kỳ vọng rồi, đừng để một đứa Gryffindor quấy rầy thêm."

Cậu biết Neko nói đúng, nhưng Khánh không điều khiển được suy nghĩ của mình.

Sau lá thư từ Jun, cậu càng thấy khó chịu hơn.

Mỗi lần tình cờ bắt gặp Nam ngoài hành lang, Khánh không giấu được ánh mắt khinh khỉnh.

Cậu ném mọi bực bội lên Nam như một cách giải tỏa.

Dù Nam không làm gì sai, chỉ có mặt đúng thời điểm và trở thành mục tiêu để Khánh trút giận.Neko vỗ nhẹ vai Khánh rồi đứng lên.

"Nghỉ ngơi chút đi.

Em càng bực bội, càng khó nghĩ ra cách giải quyết.

Để triệu hồi thần hộ mệnh cần ký ức hạnh phúc, đâu phải cáu kỉnh."

Khánh nhắm mắt, thả người lên lưng ghế, thở dài.

Anh trai cậu đòi hỏi sự hoàn hảo, gia tộc trông chờ cậu tỏa sáng.

Bây giờ, thêm một Bùi Công Nam cứ xuất hiện, âm thầm thách thức cách nhìn nhận của Khánh về thế giới."

Phải rồi, đừng quan tâm anh ta," Khánh thì thầm, như nói với chính mình.

Nhưng giọng cậu không vững.

Trong đầu cậu, hình ảnh Nam cùng nụ cười nhàn nhã vẫn lởn vởn, như một đốm sáng dù cậu muốn tắt thì vẫn cứ le lói.Bên ngoài, trời đã ngả chiều, lớp sương vẫn mỏng manh ngoài cửa sổ.

Ngày hôm sau, rồi ngày sau nữa, cậu biết mình sẽ lại chạm mặt Nam.

Và cậu không biết mình sẽ đối mặt thế nào: tiếp tục khinh khỉnh, hay tìm cách hiểu vì sao cậu cứ để tâm đến anh ta như vậy?Khánh bước ra khỏi phòng, hòa vào dòng học sinh Slytherin đi về phía đại sảnh đường, như chưa từng có phút ngập ngừng nào.---Ánh lửa lò sưởi phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor nhảy nhót trên tường đá, phản chiếu những vệt sáng ấm áp lên tấm thảm cổ.Nam lật cuốn sách Điều Chế Độc Dược Cao Cấp trên tay nhưng chẳng thể tập trung.

Mấy ngày nay, mỗi lần chạm mặt, Khánh không hề che giấu thái độ khó chịu, có lúc còn buông vài lời mỉa mai để khơi lên căng thẳng.

Nam không phải mẫu người ưa tranh cãi vặt vãnh, nhưng anh không phủ nhận sự tồn tại của Khánh là một nốt lệch trong nhịp sống của Nam tại Hogwarts.ST ngồi phía đối diện, vừa nhấm nháp bánh quy vừa huyên thuyên về đủ thứ chuyện, từ lịch tập Quidditch đến tin đồn ai đó ở Ravenclaw trộm nguyên liệu độc dược.

Thỉnh thoảng, anh ta lại bồi thêm một câu châm chọc Khánh kiểu "Nhóc đầu hồng kiêu kỳ hôm nay lại khó chiều."

Nam chỉ cười nhẹ chứ không phản hồi.

Minh ngồi cạnh Nam, nghiêng đầu nói nhỏ vừa đủ cho Nam nghe:"Chú can dự sâu hơn vào Khánh, chú sẽ khổ đó," Minh nói mơ hồ.Nam nhún vai.

"Em đâu chủ đích can dự.

Chỉ là... khó mà không để ý."

Minh nhìn Nam bằng ánh mắt thông hiểu.

Cả hai không nói thêm.

ST lại tiếp tục bô bô kể về buổi luyện tập Quidditch sắp tới.Không tập trung được nữa, Nam đi ra gần cửa sổ.

Bên ngoài, ánh trăng bạc treo giữa bầu trời trong trẻo.

Hình ảnh Khánh ngấm ngầm bực dọc, sự trịch thượng không che giấu, cả những lần Khánh vụt hiện rồi biến mất như con mèo lẩn trong bóng tối – tất cả những điều đó cứ lởn vởn trong đầu Nam.Kim đồng hồ khe khẽ báo hiệu đêm đã muộn.

ST và Minh ra hiệu lên phòng ngủ sớm để mai còn giữ sức.

Nam gật đầu, định quay vào trong thì ánh mắt chợt bắt gặp một bóng người đang lướt qua sân trường phía dưới.

Màu tóc hồng trong ánh trăng có trở nên nhạt đi nhưng vẫn đủ nhận ra.

Khánh đang rời lâu đài để lẻn ra ngoài lúc đêm khuya.Chân Nam như bị hút về hướng cửa ra vào.

Anh dõi theo Khánh qua khung kính.

Cậu ta định làm gì vào giờ này?

Anh không định chen vào chuyện riêng của Khánh, nhưng chính sự bí ẩn này lại kích thích trí tò mò.Nam khẽ đẩy cửa sổ, gió lạnh ập vào.

Anh quay sang nhìn Minh và ST đã lên cầu thang.

Không ai ngăn cản.

Không nhiều học sinh Gryffindor thức khuya.

Nam quyết định đi theo.

Áo chùng khoác vội, anh bước qua cái lỗ sau bức tranh Bà Béo, rời phòng sinh hoạt chung trong im lặng.---Nam len lỏi qua hành lang và bước xuống cầu thang xoắn.

Tới cửa lớn, từ xa, anh thấy Khánh đã tiến về phía Cây Liễu Roi.

"Chỗ đó gần Lều Hét mà".

Tim Nam đập nhanh hơn, nhanh chóng nhưng khẽ khàng tiến về phía Khánh.Anh nấp sau một bụi cây, nhìn Khánh niệm thần chú làm cứng nhắc nhánh cây đang quật vào không trung.Khánh chui vào hốc cây rồi biến mất.

Nam hít sâu, không chần chừ, đợi vài giây rồi chạy về phía đó, tranh thủ lúc bùa chú còn hiệu lực.

Anh cúi người chui vào hốc cây theo Khánh.

Mùi đất ẩm, rễ cây rối rắm, hành lang ngầm dẫn đến đâu đó trong bóng tối.Nam lặng lẽ bước, tim đập dồn dập.

Anh không chắc mình muốn tìm thấy gì, chỉ biết bước chân anh không thể dừng lại.Không khí trong hành lang tối om dưới gốc Cây Liễu Roi lạnh và ẩm, như lòng một hang động ngầm.

Nam lần mò tiến về phía trước, cố gắng bước thật nhẹ để không gây tiếng động vọng lại.

Anh căng tai lắng nghe, và chỉ sau vài khúc rẽ chật hẹp, âm thanh nhỏ xíu vang lên: tiếng mèo kêu khe khẽ, gãy vụn trong không gian tù túng.Tim Nam đập mạnh, anh nín thở để nghe rõ hơn.

Tiếng mèo...

Tại sao lại có mèo ở đây?

Anh tiến thêm vài bước, cố gắng không vấp ngã trên nền đất lồi lõm.

Một tia sáng mờ xuất hiện ở phía trước, hắt ra từ một khe nứt trong vách gỗ mục.Nam ghé mắt qua khoảng trống.

Anh nhận ra mình đang ở ngay bên dưới Lều Hét – căn nhà gỗ xiêu vẹo này, theo lời đồn, có lối đi ngầm dẫn từ thân Cây Liễu Roi.

Qua khe nứt, anh thấy Khánh đang ngồi xổm giữa khoảng không gian chật hẹp và cũ kỹ.

Xung quanh cậu là vài chú mèo con màu cam trắng lẫn lộn, lông xù lên chống lại cái lạnh, đang cọ vào tay áo Khánh.

Cậu đưa tay khui từng chiếc hộp thiếc rồi nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Bọn mèo lao vào ăn như tìm được nguồn sống hiếm hoi.Đôi mắt Khánh lúc này khác hẳn vẻ cao ngạo thường ngày.

Dưới ánh sáng xanh lơ le lói từ cây đũa phép cắm trên bức tường mục, gương mặt cậu hiện rõ một nét dịu dàng hiếm thấy.

Khánh khẽ "xuỵt" khi một con mèo con kêu lên hơi to, tay cậu vuốt nhẹ bộ lông xù bông của nó.Nam sững sờ.

Trong tưởng tượng, anh không bao giờ nghĩ sẽ thấy Khánh – chàng công tử con nhà nòi kiêu kỳ, cay nghiệt – lại kiên nhẫn cho mèo hoang ăn, còn chăm chút, dỗ dành như một người anh ân cần.Trong lúc Nam còn mải suy nghĩ, anh vô tình trượt chân trên một rễ cây nhỏ nhô lên từ sàn nhà, tạo thành tiếng "rắc" khô khan.

Dù rất nhỏ, âm thanh dội qua không gian chật hẹp cũng khiến Khánh giật mình quay phắt lại.

Bọn mèo con tản ra vì hoảng sợ.

Khánh đưa tay giật lấy đũa phép, ánh mắt lập tức trở về vẻ phòng thủ, sắc lạnh."

Ai?"

Khánh gằn giọng.

Cậu quét đũa phép một vòng, ánh sáng rung rinh trên mặt đất ẩm.Nam hiểu không thể trốn mãi.

Anh đẩy cánh vách gỗ mục ra, bước vào.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt anh, để lộ biểu cảm nửa ái ngại, nửa bối rối.

"Là tôi."

Khánh sững sờ.

Vài giây trước cậu còn nghĩ kẻ nào đột nhập – có thể là giám thị hoặc học sinh tò mò – nhưng Nam?

Tại sao anh ta lại ở đây?"

Anh... theo dõi tôi?"

Giọng Khánh chứa đầy tức giận pha lẫn xấu hổ.

Cậu nhìn xuống lũ mèo con đang sợ hãi thu mình rồi ngẩng lên, ánh mắt tóe lửa.

"Anh nghĩ mình đang làm gì?"

Nam giơ hai tay ra bào chữa.

"Tôi chỉ tò mò.

Tôi thấy cậu ra ngoài lúc nửa đêm, tưởng cậu làm gì đó nguy hiểm.

Không ngờ..."

"Không ngờ cái gì?"

Mặt Khánh đỏ lên.

"Anh cười đi, cười nhạo tôi đi."

Nam lắc đầu.

"Không.

Tôi không cười nhạo.

Tôi chỉ... bất ngờ."

Khánh bặm môi, tim cậu đập loạn.

Bị bắt gặp trong tình huống này khiến cậu mất bình tĩnh.

Cậu sợ Nam sẽ dùng điều này để hạ bệ cậu, đem đi kể lể, biến Khánh thành trò cười."

Tôi cấm anh kể cho bất cứ ai," Khánh tiến lại gần Nam, đũa phép giơ ra như cảnh cáo.

Lũ mèo con nheo mắt, co cụm trong góc.Nam hơi nhíu mày nhưng không lùi bước: "Tôi không có ý định kể.

Đừng coi tôi là loại người đó."

Khánh há miệng định đáp trả, nhưng bất ngờ nghe tiếng cọt kẹt phía đường hầm.

Chẳng lẽ có ai đó đến?

Khánh cầm chặt đũa phép chạy về phía lối ra, Nam cũng theo sát.Bên ngoài, nhánh cây Liễu Roi bắt đầu sống lại, quật mạnh vào thân cây, gây tiếng động ầm ĩ truyền qua đường hầm.

Ra đến gốc cây, ánh trăng chiếu lên cảnh tượng nhánh Liễu Roi vung vẩy dữ dội.

Bùa chú đã tan, cành cây gào rít trong gió, đập tới tấp vào đất sẵn sàng trừng phạt kẻ xâm phạm.Khánh bị một nhánh cây quét ngang, khiến cậu bật lùi, đũa phép rơi khỏi tay và lăn một quãng trên cỏ.

Nam lao tới giúp, may mắn tránh thoát cú đập tiếp theo của cành cây.Hai người lúng túng, chân tay đan xen.

Một cành cây quật xuống sát đầu Nam, anh phải né gấp.

Khánh chụp lấy cổ tay Nam, vừa tức vừa cuống: "Nhấn vào cái chốt.

Chốt ở đâu ấy nhỉ?"

Nam gắt nhẹ.

"Ở...

đó!"

Anh duỗi tay, cố chạm vào chỗ sần sùi ngay gốc.

Nhưng cành cây quét xuống lần nữa.

Khánh vớ lấy viên đá, ném sang hướng khác để phân tán, rồi Nam chớp cơ hội ấn vào chốt.Cây Liễu Roi khựng lại, cành lá rũ xuống trong tích tắc, trở lại vẻ lặng lẽ như ngủ quên.

Cả hai thở hổn hển, mặt lấm lem đất.

Khánh vội nhặt đũa phép, còn Nam thì lúng túng đứng lên."

Hai trò!"

Một giọng nói vang lên.Giáo sư Albus Potter dù vẻ ngoài không quá đáng sợ, lại có khí chất uy quyền đặc trưng.

Đũa phép của ông phát ra ánh sáng trắng dịu, soi tỏ gương mặt nghiêm nghị đằng sau cặp kính gọng mảnh.

Ông nhìn từ Nam sang Khánh, đôi lông mày khẽ nhíu khi nhận ra hai học sinh, mỗi người thuộc một nhà khác nhau, lại đang lấm lem bùn đất và đứng bên Cây Liễu Roi lúc đêm khuya."

Đã khá muộn rồi," giọng ông trầm thấp.

"Có lẽ hai em có lời giải thích hợp lý về việc này?"

Nam và Khánh trao đổi ánh nhìn ngắn ngủi.

Mắt Khánh lóe lên sự khó chịu, còn Nam hơi mím môi.

Họ biết chẳng thể dùng bất kỳ lý do lãng mạn nào để thoát tội.

Thời điểm này, lời nói dối sẽ càng khiến tình hình tồi tệ hơn.Nam hít một hơi sâu, rồi đáp với giọng bình tĩnh nhất có thể: "Thưa giáo sư, là em đã bày ra trò này.

Em đã thách Khánh có thể phù phép Cây Liễu Gai đứng yên.

Em biết không nên, và em thật sự xin lỗi."

Anh không nhắc đến Lều Hét hay đàn mèo hoang.

Anh cũng không nhìn Khánh, nhưng câu trả lời mơ hồ ấy cho thấy Nam không định tiết lộ bí mật của đối phương.Ngón tay Khánh siết chặt đũa phép trong tay áo.

Cậu có thể tố cáo Nam xâm phạm quyền riêng tư, bịa ra một câu chuyện.

Nhưng lạ thay, trong khoảnh khắc này, cậu im lặng, như ngầm chấp nhận sự đồng lõa của Nam.

Dù giận, cậu cũng không muốn việc riêng tư bị phơi bày.Giáo sư Potter trầm ngâm một chút, ánh mắt ông quan sát kỹ biểu cảm của hai học sinh.

Không thấy dấu hiệu bất thường ngoài sự bối rối và cố che giấu lo lắng, ông khẽ lắc đầu: "Hai em thừa hiểu ra ngoài vào giờ này là phạm quy.

Và quấy nhiễu Cây Liễu Roi – một nơi học sinh không được đến.

Thầy không biết các em toan tính gì, nhưng chuyện này sẽ được báo lên chủ nhiệm nhà.

Trừ 10 điểm mỗi nhà."

Nam khẽ gật đầu chấp nhận kết cục.

Dưới ánh trăng, mái tóc hồng của Khánh rũ xuống trán, che đi đôi mắt.

Cậu không cãi, không trình bày.

Đêm nay, mọi lời biện minh đều vô nghĩa."

Tôi đưa các em trở lại lâu đài," giáo sư Potter lên tiếng, giọng ông không nặng nề nhưng đủ uy nghi.

"Ngày mai, các em sẽ nhận thông báo cấm túc.

Hãy coi đây là bài học: Hogwarts không thiếu cách để thử thách lòng can đảm, nhưng không phải bằng cách phớt lờ nội quy."

Ông quay lưng bước về hướng lâu đài.

Nam và Khánh lặng lẽ theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ.

Gió đêm khẽ lùa qua vạt áo họ, để lại lạnh buốt trên da.

Nam liếc nhìn sang Khánh, nhưng cậu không quay đầu, chỉ ngẩng cao đầu bước thẳng về phía trước.Về đến sảnh lớn, giáo sư Potter chỉ tay về hai hướng: "Nam, về Gryffindor.

Khánh, về Slytherin.

Ngày mai, hai em hãy sẵn sàng cho hình phạt."

Nói xong, ông rời đi, để lại tiếng bước chân vang vọng trong hành lang dài.Nam đứng giữa sảnh, nhìn theo Khánh.

Cậu ta đi không ngoảnh lại, tấm lưng thẳng tắp và vẻ kiêu hãnh vẫn đó, nhưng Nam biết giờ đây ẩn sau cái dáng vẻ bất cần ấy là sự bối rối và ngượng ngùng.

Anh không thể quên hình ảnh Khánh ngồi cho mèo con ăn với ánh mắt dịu dàng.

Đó là một mảng màu khác trong bức tranh về Khánh – một mảng màu mà anh vô tình bắt gặp, nhưng chưa thể hiểu trọn.

Nam thở dài, chậm rãi bước lên cầu thang quay về ký túc xá.Đêm đã rất khuya.

Nam lách qua bức chân dung Bà Béo để vào phòng sinh hoạt chung.

Lò sưởi cháy leo lét chỉ còn ánh than hồng.

Anh ngồi xuống ghế, đôi mắt nhắm lại trong giây lát, rồi đứng dậy đi về phòng ngủ.Ở phía bên kia, Khánh cũng trở về phòng Slytherin, tháo mũ trùm, khẽ phủi bụi khỏi áo choàng.

Cậu đứng trước gương, nhìn sâu vào đôi mắt mình.

Gương mặt cậu chẳng hề để lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng, cảm giác trộn lẫn: bực bội, thẹn thùng, và dường như có một tia nhẹ nhõm lẩn khuất.

Khánh rũ mắt, cẩn thận cất đũa phép.

Có lẽ, bất kể cậu muốn hay không, Nam đã bước vào mê cung tâm lý của cậu, và cậu thì lạc mất chìa khóa lối ra.
 
[Nam Khánh] Between Feathers And Shadows - Atvncg2024
5 - Mộng Ảnh


Phòng chuẩn bị nguyên liệu cho lớp Độc Dược nằm khuất phía sau tòa tháp cổ, ít ai lui tới ngoài giờ học.

Trên trần, những ngọn đèn ma thuật tỏa thứ ánh sáng vàng ố, hắt bóng lên dãy kệ cao treo một loạt lá khô, rễ cây xoắn vặn, và hũ thủy tinh đựng dung dịch mờ đục.

Không gian chật hẹp và ẩm mốc như một chiếc hầm nhỏ, tù túng, nặng mùi nguyên liệu cũ kỹ.Nam đặt túi sách xuống một chiếc bàn gỗ tróc sơn, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Vì hành động lẻn ra ngoài lúc nửa đêm hôm trước mà nay Nam và Khánh phải phân loại nhu trùng– những con trùng dài, nhớt, vô hại nhưng tẻ nhạt–cho giáo sư Độc Dược.

Nhiệm vụ này chẳng vinh quang gì, cũng không ai mong đợi, nhưng anh biết đã là sự nương tay của giáo sư Potter.Tiếng bước chân vang nhẹ từ phía cửa.

Khánh xuất hiện, tay đút trong áo chùng, cậu không nói gì, chỉ lướt mắt qua Nam, khẽ nhếch môi như ngầm tỏ ý chê cười tình cảnh.

Thái độ ấy như muốn nói, "Thế là anh cũng không khá hơn tôi."

Nam chỉ im lặng gật đầu chào, rồi cầm một chiếc hộp gỗ lên, ra hiệu về phía đống nhu trùng đang nhúc nhích trong khay sắt.Khánh nhướng mày rồi cũng đến cạnh bàn, rút đũa phép chạm nhẹ lên mép hộp khiến nắp bật mở.

Bên trong là từng con nhu trùng xanh xám, uốn éo chậm chạp.

Chúng không tấn công, không cắn, chỉ tiết ra chất nhớt.

Nhiệm vụ của hai người là sắp xếp, phân loại chúng theo độ tươi và kích thước, và táchriêng một số con cho giáo sư ủ trong dung dịch đặc biệt."

Thật mất thời gian," Khánh buông lời, giọng khẽ nhưng mỉa mai.Nam nhún vai không đáp.

Anh lặng lẽ cầm một con nhu trùng lên bằng kẹp gỗ, đặt vào khay phân loại.

Anh làm việc điềm tĩnh vậy mà khiến Khánh hơi khó chịu – cậu vốn đang chờ đợi Nam sẽ phàn nàn, trách móc, để cậu có cớ xỉa xói thêm.

Nhưng Nam chẳng hề tạo cơ hội.Nơi này chỉ có tiếng nhu trùng sột soạt yếu ớt, tiếng hai người đặt khay, nhấc kẹp, thỉnh thoảng là tiếng thở dài vì công việc trở nên đơn điệu.

Căn phòng không đủ rộng để họ phớt lờ sự hiện diện của nhau, nhưng cũng không đủ ấm cúng để bắt họ thân thiện hơn với nhau.

Thời gian chậm chạp trôi qua, tựa như từng hạt cát sa xuống đáy đồng hồ trong im lặng.

Khánh đưa tay gạt sợi tóc hồng xòa xuống trán, ánh mắt cậu liếc ngang về phía Nam.

"Anh đang thiền sao?"

Khánh buông một câu.Nam ngẩng lên, đôi mắt anh bình thản nhìn Khánh.

"Cậu có cách nào vui hơn để làm việc này à?"

Khánh chớp mắt.

Cậu đã chờ đợi một phản ứng hậm hực hay bực tức, nhưng Nam đáp trả bằng một câu hỏi bình thản đến vô vị.

"Tôi chỉ thấy việc này vô nghĩa," Khánh nhún vai.

"Chẳng lẽ anh không nghĩ chúng ta đáng làm việc khác có ích hơn?"

Nam nghiêng đầu.

"Cậu đừng quên đây là hình phạt cấm túc."

Giọng anh không mỉa mai mà chỉ nói sự thật, làm Khánh không thể bắt bẻ thêm.

Im lặng đang bao trùm họ thì một âm thanh khẽ khàng vang lên từ cuối phòng nơi đặt một dãy tủ gỗ cũ đã méo mó vì thời gian.

Tiếng kẽo kẹt mờ nhạt như thể có ai đang mở cánh tủ.

Nam ngừng tay, Khánh cũng giương đũa phép lên, ánh mắt sắc lại."

Cái gì vậy?"

Khánh thì thầm, giọng hạ thấp cảnh giác.Nam đưa tay ra hiệu im lặng và bước về hướng tủ.

Khánh cũng bước ngay phía sau, giữ một khoảng cách vừa đủ để yểm trợ.

Cánh tủ rung lên một nhịp rồi bật mở, để lộ một thực thể đen đúa, mờ ảo.

Nam và Khánh cùng nhận ra ngay – Ông Kẹ.

Ánh đèn vàng ố càng làm hình thù ấy trở nên méo mó, biến chuyển liên tục như một vệt mực loang.Ông Kẹ đảo qua Nam một giây nhưng không phản ứng gì.

Nó lao qua Khánh, hệt như bị thu hút.

Trong tích tắc, Ông Kẹ hiện hình: không phải một sinh vật, mà là một "Khánh" khác – gầy gò, mệt mỏi, đen đúa, ánh mắt trống rỗng, không sinh khí.

Không chần chừ, Khánh giơ đũa phép, môi cậu khẽ cong.

"Riddikulus!"

Tia sáng vụt ra, "Khánh" gập người, một cái nón tím hoa cà xấu đau đớn xuất hiện trên tóc cậu ta, mũi cậu ta nổi mụn nhọt đỏ chót, sưng tấy.

Ông Kẹ xấu hổ co rúm lại, luồn vào một khe nứt dưới chân tủ, biến mất.Căn phòng trở lại im lặng.

Nam đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ, định mở miệng hỏi nhưng Khánh quay phắt lại, dằn một câu: "Đừng hỏi."

Ánh mắt Khánh như con thú nhỏ bị thương cố tỏ ra dữ tợn.

Nam khẽ gật đầu, không cười cợt cũng không tỏ vẻ thương hại.

Anh hiểu, đôi khi không nói gì tốt hơn là nói sai.Khánh không nói thêm gì.

Nam cũng không cần nói nữa.

Đôi mắt họ giao nhau một lần ngắn ngủi, rồi quay lại với cái bàn đầy nhu trùng.

Căn phòng trở lại với sự tĩnh lặng.

Chiếc đèn ma thuật vẫn toả ánh sáng vàng, nhu trùng vẫn nhích từng chút uể oải.---Vài ngày sau buổi cấm túc, tiết trời buổi trưa ở sân trường Hogwarts se lạnh, gió lùa qua những dãy hành lang đá.

Học sinh tụ tập rải rác trên thảm cỏ.

Tiếng cười nói, tiếng vỗ cánh của cú đưa thư nhuộm vàng bầu trời u ám.Nam bước qua đài phun nước cổ, tay cầm cuốn sách Dược Thảo Mùa Đông.

Anh định tìm một góc yên tĩnh gần bờ hồ, nhưng tiếng ồn ào phía đám cây táo dại ở rìa sân thu hút sự chú ý.

Một đám học sinh đang xì xào, nhiều người chỉ trỏ ngẩng đầu nhìn lên.

Nam tò mò tiến lại gần.Dưới tán cây, Billy–một đứa học sinh năm tư nhà Hufflepuff–đang bị treo lơ lửng, đầu chúc xuống đất, chân tay vung vẩy vô vọng.

Đồng phục cậu ta xộc xệch, tay cố bám vào vạt áo, miệng ú ớ gọi cứu.

Phía dưới, ngay giữa đám đông đang tụ, Khánh ngước nhìn Billy bằng ánh mắt lạnh tanh.

Chiếc đũa phép trong tay cậu sáng lên tia ma thuật mờ nhạt.

Một nụ cười khinh thường hiện trên môi Khánh.

Tiếng xì xào của đám đông lớn dần.

Một vài học sinh hoang mang, nhưng đa số thì cười đùa cổ vũ.

Tuyệt nhiên không ai dám can thiệp để ngăn cản Khánh.

Mặt Billy đỏ bừng, giẫy mạnh, chân đạp không trúng gì ngoài không khí.Nam lách qua hai học sinh năm ba đang ngó nghiêng, tiến thẳng vào trong vòng tròn người.

Anh rút đũa phép, giọng cất lên dứt khoát:
"Dừng lại!"

Khánh quay đầu bắt gặp ánh mắt Nam, nhưng đũa phép vẫn giơ cao trong không khí.

Nam cất giọng lần nữa, to và rõ: "Thả thằng nhóc xuống, ngay lập tức."

Khánh không trả lời, cậu phẩy nhẹ đũa phép khiến Billy xoay một vòng trên không.

Tiếng kêu của Billy đứt đoạn, khẩn thiết.Nam không chờ thêm.

Anh niệm một câu phản chú hướng về Billy.

Cậu ta rơi xuống, đập nhẹ vai vào thân cây rồi lăn ra cỏ, thở hổn hển.

Một vài học sinh nhà Hufflepuff chạy lại đỡ cậu ta.Khánh lùi một bước, đũa phép vẫn cầm chắc.

Trong ánh sáng xám xịt, tròng mắt cậu long lanh một tia khó đoán."

Cậu đang làm gì vậy?

Đây là bắt nạt người khác, là vi phạm nội quy cậu biết không?"

Đôi môi Khánh mím chặt.

Xung quanh, vài tiếng thì thào nổi lên.

Billy ôm vai run rẩy."

Tôi không ngờ cậu còn giở thói bắt nạt nữa à?"

Khánh vẫn không đáp mà phất áo rời đi, ánh mắt cậu lạnh lùng quét ngang Nam và đám đông.

Không một lời thanh minh, không một dấu hiệu hối lỗi, chỉ ngẩng cao đầu quay về lâu đài.

Gió thổi tung vạt áo chùng của cậu.Billy vẫn khụy gối, nức nở cảm ơn Nam bằng vài tiếng lí nhí.

Nam gật đầu, hai mắt vẫn dõi theo bóng lưng Khánh rời xa.Cơn gió bất chợt lùa qua mang theo mùi cỏ ẩm.

Khánh đã biến mất sau rặng cây, bỏ lại Nam với nỗi khó chịu nặng trịch trong lòng và bao cái nhìn bối rối xung quanh.
 
Back
Top Bottom