Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]

Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 10: Thế thân?


Tiếng lép nhép dâm đãng phát ra không ngừng trong tẩm điện của đế vương.Thái Phượng Tiêu hầu hạ hai bên vú cho Lam Lăng đến khoái chí, giống như chúng có thể phun sữa ra vậy.Lam Lăng vặn vẹo người, những vệt nước bọt dâm mỹ nơi khéo miệng chứng tỏ y đã bước một chân vào chốn tiên cảnh dục tình rồi.Bàn tay với những ngón thon dài được chăm sóc kĩ lưỡng dạo chơi trên thân thể của Lam Lăng, rồi chúng trượt dần xuống dưới, vỗ về cây thịt bị ghẻ lạnh.Trước tiên hắn cầm trong tay, vuốt lên xuống vài cái, ấy vậy mà người dưới thân lại rùng mình bắn thẳng lên tay hắn.Thái Phượng Tiêu: "...?"

Lam Lăng nhìn hắn có chút chật vật bởi tinh đục mình vừa bắn ra, lúc này y mới cảm nhận chút gì đó gọi là khoái trí.Hoàng đế bệ hạ sờ lên khóe miệng bị làm bẩn, hơi nhíu mày muốn lau thì chợt, nam hậu của hắn chẳng biết lấy lá gan nào lại nhổm dậy ghì chặt đầu hắn hôn sâu, đẩy toàn bộ chất dịch tanh nồng vào cái miệng vàng ngọc cao quý kia, đút hắn ăn thứ dơ bẩn nhất.Thái Phượng Tiêu cảm nhận rõ ý muốn chọc tức của y, hắn cũng thuận theo mà siết chặt sau gáy đối phương, môi lưỡi giao hòa."

Lần đầu?

Ha."

Hoàng đế buông nam hậu ra, xoa lên nơi chỉ còn một vệt ẩm ướt, từ trên nhìn xuống y, khiêu khích nói một câu như vậy.Lam Lăng chẳng buồn phản ứng lại nằm vật xuống long sàn, bộ dạng yếu nhược uất ức.Mê diễn đến thế là cùng.Thái Phượng Tiêu cười khẽ, người này lúc nào cũng thú vị như vậy.

Hai thân thể lại một lần nữa quấy lấy nhau, hắn bỏ qua nơi vừa bắn tinh còn đang mềm nhũn để tiến đến trung tâm.Cánh mông mượt mà được nâng lên cao, tách hai chân rộng ra một chút là sẽ dễ dàng thấy được lỗ nhỏ đang mấp máy, những nếp gấp bên ngoài xoắn lại như tạo một cánh cổng dâm đãng.Hiển nhiên nơi đây đã bị xâm lược không ít lần rồi.Thái Phượng Tiêu âm trầm khó đoán đút thẳng ngón giữa vào, quả thật là vừa lọt qua cổng là một nơi vô cùng mềm ấm.

Hai bên vách thịt ẩm ướt siết chặt lấy thứ đang xâm nhập, mút mát liếm láp điên cuồng.Lam Lăng im lặng không nói gì, hiển nhiên là cũng đoán được việc này không giấu nổi.Nhưng y cẩn thận quan sát nãy giờ thì theo đúng tình huống là bệ hạ phát hiện nam hậu vốn phải thân thể trong sạch, lỗ nhỏ thít chặt khó lòng thọt vào dù chỉ là đầu ngón tay thì chắn chắn mười phần là đã từng nằm dưới thân kẻ khác hầu hạ, sớm bị nhuốm tràm, không xứng đáng để móng rồng chạm vào thì nổi trận lôi đình kéo y ra trảm ngay lập tức chứ.Không lẽ người này...

Thật sự yêu y sao?Nhưng Lam Lăng hoàn toàn có thể khẳng định từ trước đến giờ mình chưa hề quen biết hắn, nói đúng hơn là không có tư cách gặp mặt.Cái gọi là yêu ngay từ ánh nhìn đầu tiên sẽ khiến con người ta mờ trí đến vậy sao?Nếu như...

Nếu như người này thật sự vì yêu y mà không quan tâm đến vấn đề trong sạch thì hẳn cũng ít nhiều đảm bảo cuộc sống sau này nơi cung cấm của y sẽ không quá cực khổ.Bất cứ kẻ si tình nào cũng đều đáng thương như nhau.Chợt Lam Lăng thấy hơi đồng cảm, cả hai đều có người muốn mà chẳng được, tội nghiệp biết bao nhiêu.Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, y thấy vị hoàng đế này bớt đi chút đáng ghét, nhiều hơn sự đáng thương.Nếu đã đồng mệnh tương liên thì y cũng sẽ hợp tác làm một người kề cạnh xứng trách, chỉ không thể động tâm mà thôi.Lúc này mới thật sự là thả lỏng, Lam Lăng chủ động ưỡn thân dưới vào sát miệng hắn, thở dốc nói: "Hoàng thượng muốn nếm mỹ vị trần gian chứ?"

Ánh mắt của Thái Phượng Tiêu chợt lóe, hắn siết chặt cánh mông tròn vểnh của nam hậu, cười trầm: "Ồ, ngươi sẽ cho trẫm thưởng thức mỹ vị đến bậc nào?"

"Vậy thì mời bệ hạ."

Nói rồi dùng hai tay vươn xuống lỗ nhỏ mấp máy, tách chúng ra hai bên để lộ những thớ thịt đỏ tươi đang co rút dồn dập, chút dịch nhờn bóng loáng nhiễu ra nơi đó, trượt dài xuống kẽ mông rồi thấm ướt nệm chăn."

Ha..."

Thái Phương Tiêu xoa trán mình, vừa cười lại vừa cố kìm chế sự tàn ác nơi khóe mắt.Trời sinh tính dâm đúng là không uổng phí.Rõ ràng trong lòng đã có nam nhân khác vậy mà còn có thể chủ động dạng chân cầu chịch, vị nam hậu này của hắn quả thật là không còn muốn sống nữa."

Chát"Thái Phượng Tiêu không chấp nhận ngay mà thay vào đó lại như tức giận đánh liền năm tát lên cái mông bị ép cho lồi lõm khiến Lam Lăng đau mà buông ra, chớp thời cơ đó hắn lật người y nằm sấp lại, nâng cao thân dưới để toàn bộ những nơi đang dâm đãng khát dục đều lộ rõ mồn một.Cái mông bị đánh đến đỏ au, lỗ nhỏ mấp máy điên cuồng có thể thấy được sự gấp gáp của nó.Muốn bị chịch đến điên đến dại, muốn mất lí trí, muốn trầm mê và...

Muốn quên đi kẻ đang xâm nhập mình là ai.----------

Nhìn hai đứa vờn nhau t nói vui gần chớt.

Yên tâm không có ngược gì hết nhaaa.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 11: Cắn nhau


Một cuộc giao hoan thuần túy bắt đầu.Nơi nến đỏ mạn che có hai bóng người dây dưa không rời.

Tiếng rên rỉ khi thì nhè nhẹ, lúc lại vút cao khiến ai nghe được cũng đều nóng nảy.Thái Phượng Tiêu chọc ngoáy lỗ sau đến khoái trí, tiếng nước lép nhép như có như không khơi lên cơn bạo dục của hắn.Thịt trong đỏ au lấp ló nơi cửa hậu xoắn chặt, banh chúng ra rồi lại đẩy vào.Thêm một ngón nữa, Thái Phượng Tiêu tăng tốc cắm rút liên tục đến nhiễu nước, dịch nhờn cứ thuận theo sức ép đó mà rơi lội bộp xuống nệm chăn.Thân thể nóng rẫy ép sát sau lưng, hắn cắn lên vành tai đỏ ửng của nam hậu, nghiến răng hỏi: "Tên đó có kiên nhẫn với ngươi như vậy không?"

Chưa đợi câu trả lời thì tốc độ thọc vào rút ra lại tăng cao, giọng hắn cũng trầm khàn lẫn trong đó là sự bực tức."

Cũng sẽ cắn mút ngón tay của hắn, cây thịt của hắn như này sao?"

"Cũng sẽ rên rỉ động dục như chó cái, vuốt nhẹ sẽ tự chổng mông lên à?"

"Dâm loàn thật."

Lam Lăng bị hắn nói đến ù tai, y vừa ngạc nhiên vừa câm nín...

Quái gì thế này?Cái thói cứ thú tính lên sẽ vô cùng thích sỉ nhục người khác thoạt trông hơi quen nhé.Chợt một cơn đau nhói thình lình truyền đến khiến Lam Lăng bật thốt."

A, ngươi cắn ta?!"

Đấy là một vết cắn khá sâu, hoàng đế bệ hạ anh minh đêm động phòng vì cơn ghen tức đã...

Cắn một cái lên mông nam hậu.Chuyện này khá là khó nói.Lam Lăng không tài nào tin được mình vậy mà bị cắn, đúng là "cẩu hoàng đế".Thái Phượng Tiêu dường như thấy hối hận bèn cúi xuống liếm nơi vết thương, cánh mông vừa bị đánh đến đỏ au, lại còn có vòng dấu răng khiến nơi này thê thảm đến đáng thương."

Ưm..."

Đầu lưỡi uốn lượn từ vết cắn đến khắp mông rồi dần chui xuống rãnh, nơi có một cái động nhỏ tròn trịa đáng yêu, bên trong còn rỉ ra chút nước nhờn dính dớp.Cửa động co rút như đang hít thở, đầu lưỡi lần mò vào trong xoáy vài vòng để tìm một nơi hơi gồ lên.Lam Lăng theo bản năng rướn người về phía trước để tránh né sự quấy nhiễu này nhưng tiếc rằng hông bị giữ chặt, bộ phận giấu kín lại lõa lồ trước mặt nam nhân xa lạ.Y ụp mặt xuống cánh tay, thấp giọng rỉ rên, lúc này y cố nhớ những va chạm ái muội trong quá khứ, chợt bàng hoàng nhận ra lại chẳng thể tìm được điểm khác nhau.Có lẽ vì ngoài "hồng bài" ra, đây là người thứ hai có thể làm vậy với y nên nhất thời không thể so sánh được.Thái Phượng Tiêu đánh cái chát lên cánh mông đang cứng đờ, vô cùng bất mãn việc người dưới thân lại không tập trung.Lam Lăng cảm thấy kẻ này hơi quá rồi, hết đánh lại cắn, xem mông y là một quả đào dẻo dai à?Đến tận khi kẻ trên thân cảm thấy đủ thì lỗ nhỏ đã bị chơi cho mềm mại đến vô cùng dễ bảo.

Lúc này Thái Phượng Tiêu mới vừa lòng nhấc một chân nam hậu của mình lên đặt trên vai.

Hắn khẽ khom người hẩy hông, cố ý cạ cạ cây thịt cương cứng đang nóng rẫy lên cửa động.Lam Lang cảm nhận rõ sự dính dớp giữa thịt chạm nhau, cả tiếng nước lép nhép bị khuấy lộng từ nãy đến giờ cứ rỉ ra đục ngầu xung quanh lỗ nhỏ.Đây là báo hiệu đã sẵn sàng cho việc xâm phạm.Thái Phượng Tiêu chậc một tiếng đè thấp người xuống rồi "phụt" đẩy một phát vào sâu đến gốc.Lam Lăng không ngờ hắn lại có thể trực tiếp đến thế, nhất thời chưa đề phòng kịp mà bị chịch cho trợn trắng mắt, miệng chỉ vội thốt lên tiếng "A" kinh ngạc.Chưa đợi y lấy lại tinh thần thì Thái Phượng Tiêu đã siết chặt cơ thể y mà ra vào điên cuồng như bão lũ, vòng eo chó đực dập lên rồi xuống liên hồi.Lam Lăng chịu không nổi muốn bò đi nhưng làm sao kẻ cầm thú kia cho y được toại nguyện.

Hắn siết lấy hông y kéo mạnh về phía hắn tạo cơ hội cho cặc bự chơi lút cán vào sâu.Lam Lăng vặn vẹo người, y bị làm đến thở không nổi, sự khó chịu pha lẫn dục tình mạnh bạo bức y muốn phát điên.Đâm phầm phập hơn trăm cái rồi hắn quả quyết lật người y lại, dùng tư thế đẩy từ phía sau, banh hai cái mông tròn đỏ ửng, phơi ra lỗ nhỏ bị dập đến lồi lõm đang điên cuồng mấp máy, vòng xoắn cửa động như có chút giãn ra.Lại bị địt vào.Lần này Thái Phượng Tiêu một tay tát bôm bốp lên mông nam hậu, một tay đè đầu y xuống dưới giường, vừa đâm thúc mãnh liệt vừa nói: "Lam công tử ơi là Lam công tử, nhìn xem ai đang cưỡi trên người của ngươi."

Lúc này, hắn như trở thành một người khác.Hắn nâng thân trên của y dậy, ép sát lưng Lam Lăng vào ngực mình rồi nắm cằm y quay sang cưỡng ép đầu lưỡi đang xoắn vào vì sợ hãi của y.Hai chiếc lưỡi điên cuồng giao hoan trong không trung.Vị nam hậu đáng lẽ bị chơi đến thảm thương khóc lóc xin tha ấy vậy mà lúc này lại to gan giữ chặt cái đầu tôn quý của hoàng đế bệ hạ, mút cái lưỡi của hắn dây dưa không nhả."

Ngươi...

Ha, ngươi quá coi...

Ứm, quá coi thường ta rồi.

Chút việc này....

Ha, a, a, muốn làm khó ta sao?"

Ánh mắt của Thái Phượng Tiêu lấp lóe đối diện với đôi mắt dù bị địt đến mờ nhòe mất tiêu cự nhưng không chịu khuất phục.

Dù cho có bị đè xuống chơi thô bạo cỡ nào thì y vẫn sẽ tìm cách cắn trả lại, quyết không để kẻ này cảm thấy sự khoái hoạt khi đè được kẻ yếu nhược là y đây.Muốn chơi thô bạo ư?

Phải xem bản lĩnh ngươi có thể làm ta chết tại trên giường hay không rồi nói tiếp.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 12: Cực cho nam hậu


Bạch bạch bạch...Tổng quản thái giám đứng canh cửa đã cách một khoảng khá xa nhưng vẫn nghe được tiếng giường kêu cọt kẹt và những âm thanh va chạm xác thịt.Gã lau vội cái trán trơn bóng, thầm lo cho vị nam hậu mới nhập cung này, không ngờ bệ hạ vậy mà khi lên giường lại mãnh liệt đến thế.

Hai người trên giường chẳng rõ đã thay đổi bao nhiêu tư thế rồi, lúc này Lam Lăng đang cưỡi phía trên, y chống tay lên ngực Thái Phượng Tiêu tựa lực để nhấp hông.Cái hông rắn chắc dẻo dai lên rồi lại xuống, bờ mông đỏ au như trái đào mọng đang dập điên cuồng, nuốt trọn đế căn vào tận gốc, liếm láp toàn bộ thân cặc sậm màu.Thái Phượng Tiêu đỡ tay sau đầu, thong thả nhìn nam hậu đang cật lực nhún mông, trông vừa dâm vừa tục.Hắn có thể cảm nhận rõ động tác của y đang chậm dần, tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề.Rõ là bản thân đã cố sức nhưng lại không muốn bày ra vẻ yếu nhược khuất phục trước hắn, vừa dâm vừa kiên cường như thế thì sao lại chẳng say chẳng mê cho được.Lam Lăng đang dập hông đến mỏi mệt thì thấy kẻ dưới thân lại nằm đó nhếch môi, khuôn mặt khoái trí như xem một vở kịch hay.Thấy y dừng lại thì tát vào mông vài cái ý bảo sao không tiếp tục khiến Lam Lăng tức đến cắn môi.Chợt y xụi lơ nằm đè lên người Thái Phượng Tiêu, gọi thế nào cũng không nhúc nhích tựa hồ đang ngủ say.Hắn nghiêng đầu nhìn một chút rồi thở dài, túm lấy cánh mông y đẩy đưa."

A...

Ngươi đừng có quá đáng!"

Kẻ dưới thân thúc người lên trên, lỗ nhỏ đã đỏ ửng vì sử dụng quá độ nay lại phải đón chịu sự va chạm mãnh liệt khác khiến Lam Lăng cảm thấy gần như muốn rách da.Hơi sợ rồi...Tên này cầm thú thật, Lam Lăng bị chơi đến tâm mệt thân mỏi mà nghĩ, có thể hôm nay khó lòng qua khỏi.

Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, có một kẻ sĩ vì ngàn vàng mà chết tại đêm xuân.Nghe có vẻ cũng thơ thẩn.Cuộc hoan ái ướt át kéo dài đến gần sáng, nam hậu bị hoàng đế dày vò cho nhụt chí, nản lòng mặc người sai sử.Đến tận khi Thái Phượng Tiêu bắn ra lần thứ ba trong đêm thì Lam Lăng đã bất tỉnh nằm oặt trên nệm chăn, xụi lơ toàn thân kệ cái kẻ đang chăm chỉ vào ra trong thân thể y."

Người đâu, trẫm muốn tắm rửa."

Thái Phượng Tiêu bọc Lam Lăng trong tấm chăn mềm mại, sau đó bế y đi tắm, hắn phất tay có ý không cho kẻ nào quấy rầy, muốn tự mình tẩy rửa cho nam hậu.Trên cơ thể y lúc này có vô số vết hôn mút tím bầm kéo chi chít đến tận ngón chân, đặc biệt là vị trí trung tâm của thân dưới, nào mông đùi lỗ nhị đều bị bao phủ bởi vô số dấu vết hoan ái của tình triều mang lại.Đây là thân thể đã có người nếm qua.

Thái Phượng Tiêu moi móc lỗ sau của Lam Lăng để lấy tinh dịch trắng đục mà hắn đã bắn ba lần vào trong ra, vừa làm vừa nghĩ, "Chậc, rất vừa miệng."

Lam Lăng lúc này đã kiệt sức chỉ có thể dựa vào vòng tay hắn mà ư ử rỉ rên như mèo kêu, trông đáng yêu và vô hại đến nhường nào.Dáng vẻ ngoan cường trước trận bão tình của y đúng thật là một mồi câu thượng hạng, khiến quân vương luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng phải điên cuồng vì y, trầm mê đến xém chút nữa quên mình.Nguy hiểm thật.Thái Phượng Tiêu tẩy rửa sạch sẽ cho nam hậu xong vẫn không quên để lại thêm vài dấu hôn chủ quyền nơi cái cổ trắng nõn thon dài kia, lúc này mới hài lòng ôm y quay về giường.Đêm xuân này khá dài, ngày hôm sau lại càng dài hơn nữa.Nghĩ đến còn một đống việc chưa làm xong, lễ ra mắt gia quyến, về nhà rồi ti tỉ thứ linh tinh lặt vặt khác khiến đầu óc Lam Lăng vẫn luôn xoay vòng chẳng thể yên giấc.Thái Phượng Tiêu chỉ vừa chợp mắt một chốc thì bị quấy rầy, hắn ra hiệu cho thái giám thiếp thân chớ lên tiếng, còn mình thì nhẹ tay nhẹ chân vén chăn bước ra khỏi giường chuẩn bị cho chính sự.Nhìn hàng dài danh sách các việc cần làm và cả đống lễ nghi thừa thãi, Thái Phượng Tiêu vung tay vàng ngọc, lời ít ý nhiều chỉ có một chữ "bãi".Truyền xuống bên dưới các quan chủ trì ý chính là: Hoàng thượng xót thương nam hậu ngày dài mỏi mệt, bãi bỏ toàn bộ lễ nghi rườm rà, cho phép y nghỉ ngơi ba ngày, sau đó chính thức tiếp quản sự vụ hậu cung.Qua tai bọn họ lại là: Hoàng thượng vô cùng vừa ý nam hậu, cả hai đã trải qua đêm xuân khó quên, vì tiêu hao nhiều sức lực nên đặc biệt cho phép nam hậu được nghỉ ngơi.Điều này cho thấy vị nam hậu mới nhập cung rất được lòng đế vương, tương lai tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng có vẻ hơi khó sống...

Thì chẳng phải "tiêu hao nhiều sức lực" kia sao?Nghỉ một lần tận ba ngày, xem ra cuộc sống mai sau lại càng mỏi mệt.Hoang dâm nhiều người là hoang dâm vô độ, vậy với một người thì là gì?

Đế tâm một lòng, nam hậu khó sống.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 13: Có thể mở lòng?


Tẩm cung vô cùng yên ắng, được lệnh của hoàng thượng nên mỗi bước đi đều phải thật khẽ để tránh ồn ào đến vị nam hậu đang nghỉ ngơi bên trong.Lam Lăng đánh một giấc đến tối ngày hôm sau mới mơ màng tỉnh dậy, y nhìn tẩm cung rộng lớn lại vắng vẻ, nhất thời không rõ mình đang ở đâu.Vừa cử động một lát mà cảm giác đau nhức ập lên não khiến y ngã người ra sau, đờ mặt ra nhìn trần giường.Mệt thật đấy.Chợt y hoảng hồn bật dậy, khoan đã, vì sao lại trống vắng thế này?

Cung nữ đâu?

Thái giám đâu?

Hoàng đế đi đâu mất hết rồi?"

Người...

Khụ, người đâu?"

Lúc này Lam Lăng mới phát hiện cổ họng mình khô khốc bỏng rát, y phải khù khụ mấy tiếng mới nói rõ thành lời.Chốc lát thì có một thái giám khẽ khom lưng cụp mắt quỳ xuống thưa: "Bẩm hoàng hậu, ngài tỉnh giấc rồi ạ, nước tắm đã chuẩn bị sẵn, mời ngài tẩy rửa."

"Hoàng thượng đang ở đâu?"

"Bẩm, hoàng thượng đang xử lý chính sự tại ngự thư phòng, thừa tướng cũng ở đó."

Lam Lăng khẽ ngước mắt, rồi gật đầu nghĩ, tên thái giám này cũng xem như khôn khéo, trong lời nói còn biết lấy lòng.Y giữ chặt thân giường để mượn lực đứng dậy, sau bức bình phong rồng phượng trang quý là cơ thể nam hậu vừa trải qua thánh sủng phơi ra lõa lồ.

Nào ngực nào mông, khắp nơi đều có vết cắn mút tím đỏ trải dài trên làn da trắng nõn càng tôn lên vẻ đẹp dâm mỹ trần trụi ấy.Thế nhưng khác với thân thể diễm tình là khuôn mặt lạnh lẽo đến vô hồn, Lam Lăng thờ ơ khoác áo lụa trắng mỏng tanh đi theo thái giám đến ao nước nóng hoàng gia.Nơi đây sương khói mờ ảo, xa xa kia thấp thoáng những bóng tre thẳng thớm được bài trí trang trọng thanh nhã, là nơi đặc biệt dành riêng cho hoàng thượng.Lam Lăng không nói gì, chỉ cho lui hết hạ nhân rồi tự mình tắm rửa.Chợt y phát hiện tuy cơ thể đau nhức nhưng lại sạch sẽ, nếu không phải còn chút dư âm tình ái và những dấu vết ám muội trên cơ thể thì y hẳn cũng sẽ quên luôn mình vừa trải qua đêm xuân mãnh liệt.Là người đó giúp y sao?Lam Lăng thừ người, lúc này đầu y trống rỗng thoạt trông có trăm tư vạn sự nhưng lại như chẳng có gì.

Y muốn hỏi hoàng thượng có phân phó gì không?

Các lễ nghi cần phải làm cho hôm hay thì sao?

Việc y ngủ thẳng đến tối muộn mà không bị quấy rầy liệu có phải do hắn không?

Lam Lăng thả người trôi nổi trong làn nước ấm nóng, toàn thân như được ve vuốt đến thích chí, cảm giác bao muộn phiền đều được tẩy rửa.Bất giác, một nụ cười nhẹ đúng nghĩa xuất hiện trên môi y, xuất phát từ lòng y.Thái Phượng Tiêu nghe xong tin tức từ thái giám thì gật đầu ý bảo lui xuống, còn bản thân hắn lại tiếp túc xem tấu chương, cũng không bày tỏ thái độ gì khác lạ.Thừa tướng đứng bên cạnh quan sát từ nãy đến giờ cảm thấy sao mà quái lạ, nếu nói hoàng thượng yêu thương vị nam hậu này thì vì sao chính sự đã xong nhưng lại không muốn quay về tẩm điện mà lại kéo dài thời gian ở đây.

Còn nếu nói không yêu thì vì sao lại tìm mọi cách giúp đỡ Lam gia, trải giúp y một đường bằng phẳng tại nơi thâm cung này.Giống như là có muộn phiền không muốn đối mặt đến.E rằng hai người này khá là rắc rối đây.Thừa tướng tuổi già tâm trẻ hóng hớt đến không kịp chớp mắt, cảm thấy yêu hận tình thù của đế hậu trông thì rắc rối nhưng lại ngọt ngào vô cùng.Đó là lão cho rằng như thế.Thực tế là Thái Phượng Tiêu cảm thấy nam hậu của mình lúc này hẳn là mệt đến lười nói, nếu mà quay về thì e rằng chỉ đối diện với gương mặt đẹp đẽ lặng thing.Đợi một lát nữa biết đâu y lại ngủ tiếp, lúc đó thì về ôm là vừa vặn, không vội.Lam Lăng tắm rửa khoan khoái, ăn uống no bụng rồi đi dạo xung quanh cho tiêu cơm, vừa đi chầm chậm vừa ngắm trăng trên đỉnh đầu.Trăng trong cung không khác gì trăng nơi Lam gia, nhưng người thì chưa chắc.Đi một lát thì hơi mỏi chân, vậy mà hoàng thượng còn chưa về, y muốn hỏi vì sao lại không đưa y đến tẩm cung dành cho nam hậu mà cứ để ở lại đây thì...

E rằng không phải phép.Lúc Thái Phượng Tiêu quay về thì thấy nam hậu đang ngẩn người nhìn trăng tròn trên cao, khuôn mặt ấy vô cảm không rõ đang suy nghĩ gì.Hắn phất tay cho người lui xuống, còn mình thì nhẹ chân đi đến gần.Khung cảnh này nên thơ đến lạ, ngươi đứng dưới tán cây hoa đào nở rộ, ta đứng dưới trời mây thơ thẩn ngắm nhìn.Chỉ có điều hơi mỏi cổ, vì thế hắn gọi: "Đêm đã khuya, vì sao còn đứng đây?

Cung nữ không giúp ngươi choàng thêm áo à?"

Lam Lăng nhìn sang, nói: "Ngươi còn biết là đêm đã khuya, đến tận lúc này mới trở về."

Ngữ điệu y bình thản, nhưng ẩn trong đó có thể thấy rõ sự quan tâm.Thái Phượng Tiêu cởi áo ngoài choàng lên vai y, cả hai sóng bước đi vào trong."

Tẩm cung của ta thì sao?"

Lam Lăng hỏi.Thái Phượng Tiêu ngưng một chút rồi hỏi ngược lại: "Ở lại đây với ta không tốt sao?"

"Không phải phép."

"Nếu chỉ vì lí do đó thôi thì ngươi cứ yên tâm ở lại, không ai dám hé răng nửa lời."

Lam Lăng hơi nhếch môi, nói: "Có thể xem như ta được sủng ái không?

Ngươi chẳng sợ ta ỷ thế mà kiêu ư?"

Thái Phượng Tiêu tiện tay ngắt một chiếc lá bên cạnh bông hoa nở rộ có tên sang quý chỉ tội không dễ nhớ, cài lên vành tai trắng nõn của nam hậu, lúc này mới trả lời: "Còn phải xem ngươi có thể kiêu đến mức nào?"

Lam Lăng hơi siết tay kiềm chế ý muốn tránh né của mình, nghe thế thì cũng thuận theo, cười nói: "Chẳng hạn như bệ hạ chỉ hái một chiếc lá, còn ta lại bẻ hẳn đoá hoa này."

Nếu ai nghe được e rằng sẽ xăm soi ý nghĩa sâu xa của lời nói trên, nhưng Thái Phượng Tiêu lại cười lớn, khẽ lắc đầu nắm lấy bàn tay đang siết chặt trong vô thức của Lam Lăng, dẫn y bước đi trên con đường rộng lớn nơi cung cấm, đến tẩm điện xa hoa nhưng đơn lẻ, biểu hiện rõ ràng muốn y sẻ chia, muốn y là chủ nhân còn lại của nơi này.Lam Lăng nhìn theo bóng lưng dày rộng ấy, không hiểu sao cảm thấy tâm nhói lên từng cơn.Y mím môi, ngoan ngoãn bước theo hắn.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 14: Mãnh liệt


Ngày lại mặt bị kéo dài tận bốn ngày sau, hôm ấy hơi có mưa phùn, vốn dĩ đã trễ nay còn chậm chạp hơn, đoàn người đều lưỡng lự trước con đường bùn đất thoạt trông rất trơn trượt, sợ sẩy chân một cái thì bao nhiêu mạng mà đền cho đủ.Lam Lăng nhìn ra khó xử của cấp dưới, cũng không tùy tiện nhiều lời mà khẽ cụp mắt, bộ dạng không muốn nói chuyện.Thái Phượng Tiêu nghiêng đầu, trước các ánh mắt đợi lệnh, cố ý nói: "Hoàng hậu cảm thấy thế nào?"

Còn thế nào được nữa?

Lam Lăng bị hỏi như vậy thì không tiện thờ ơ, khẽ nói: "Mưa phùn này e rằng không tạnh trong một thoáng, chúng ta đổi lộ trình thôi, vòng qua phố Tây đi, tuy xa hơn một chút nhưng đường bằng phẳng sẽ không trơn trượt."

Thái Phượng Tiêu gật nhẹ đầu ý nói cứ làm theo lời nam hậu, còn mình thì dứt khoát nhảy xuống kiệu nâng, đến bên kiệu phượng hoàng của Lam Lăng, nói: "Hoàng hậu có nể mặt chứ?"

Lam Lăng và chúng nô tài, cung nữ đều: !!!!???Hoàng thượng thế này là sao đây?Nam hậu hơi khó hiểu nhưng vẫn đặt tay lên bàn tay vững chãi được đưa ra, dựa theo sức nâng của hắn mà bước xuống kiệu phượng.

Chợt xoạch một tiếng, những hạt mưa li ti như sương tuyết chỉ vừa phớt qua bên tóc mai nay đã bị một tán dù che mất, chỉ còn đó tiếng lộp bộp nhè nhẹ hòa chung với những bước chân, có chút yên tĩnh mà cũng có chút chấn động.Khung cảnh này sao lại quen đến thế?Lam Lăng thoáng chốc ngây ra nhìn chăm chăm vào bức màng sương được bao bởi mưa phùn li ti ấy, bàng hoàng chẳng rõ thật giả, kí ức phủ bụi như được gột rửa mà ùa đến khiến y có chút chạnh lòng.Kẻ hầu người hạ đi theo sau bồi hai vị chủ thượng chẳng rõ vì cớ gì lại xuống kiệu, chịu khó bước trên con đường lầy lội bùn đất sóng vai dưới màn mưa nhỏ thế này, chắc là thú vui của người quyền quý.Lam Lăng nói: "Để ta cầm dù cho ngài."

"Không sao."

Thấy hắn không chịu nên y cũng chẳng nói thêm nữa, y đoán rằng có lẽ hoàng thượng đã biết chuyện xưa của y và hồng bài, thế nhưng nhìn xem biểu hiện của hắn không giống như là kẻ ghen tuông lớn lối, lạ là quân thượng đứng trên vạn người cầu gì có đó lại chấp nhận một nam hậu thân đã nhuốm chàm, còn từng ăn nằm với kẻ chốn trần hoa...

Có thể nói vị này khác người chăng.Giống như thật sự biết y đang nghĩ gì, Thái Phượng Tiêu chợt cúi sát đến bên tai Lam Lăng nói: "Chuyện cũ đã qua ta coi như chưa từng xảy ra, và ngươi cũng nên như thế."

Có nghĩa là đừng thương xuân bi thu nữa, nhìn rõ xem sánh bước bên ngươi nay là ai, kẻ ngươi ngóng trông nhớ nhung ấy chẳng biết mất xác nơi nào rồi.

Lam Lăng siết chặt nắm tay đến gân xanh lồi lõm, hồi lâu mới đáp "Vâng".Chợt Thái Phượng Tiêu không nói không rằng bao lấy nắm tay bị siết cho trắng bệch ấy, kéo y cách xa đoàn người, trước khi khuất bóng chỉ lệnh cho thái gián thiếp thân tìm đến một ngôi miếu nhỏ dưới chân núi cho mọi người tá túc đợi lệnh.Lam Lăng không rõ hắn muốn làm gì, hoảng hốt đầy trong ánh mắt.Chưa đợi y hoàn hồn thì đã thấy mình bị đè sát lên gốc cây to, kẻ kia lao đến ngấu nghiến lấy đôi môi ướt mưa của y, khiến nó từ xám lạnh chuyển sang đỏ ấm và nhuộm đầy hơi thở riêng của hắn.Cả hai triền miên dưới tán cây to, lấy mưa làm màn, lấy đất làm giường, muốn nhau ngay tại nơi sơn dã này.Lam Lăng thấy lễ phục rườm rà của mình bị cởi sạch, y chỉ vừa hớp lấy chút không khí rồi lại bị đoạt đi, chìm nổi trong hơi thở đầy dục vọng của đế vương.

Chân y như nhũn ra, trong lòng hơi sợ nhưng không hiểu sao lại nhen nhóm chút sự hiếu thắng muốn đáp lại.Thế là hai thân thể điên cuồng quấn nhau ấy từng chút một cởi sạch thứ lễ phục vướng víu, da thịt cận kề, hơi thở quấn quít.Thái Phượng Tiêu nhấc bổng Lam Lăng lên, để y quặp hai chân lên trên hông mình, đầu hắn vùi vào lòng nam hậu cắn mút viên thịt vú mấy hôm trước bị sử dụng quá độ còn hơi sưng tấy.Hắn mút mạnh rồi nghiến nó trong vòm miệng khiến Lam Lăng cảm giác cả linh hồn cũng bị hút ra, vội vàng ôm lấy đầu hắn vừa muốn đẩy lại như muốn ấn chặt hơn.Bên này đã đủ thì lại qua bên khác, viên thịt còn lại hơi đọng chút sương lạnh bị đôi môi nóng rẫy ngậm vào mút cắn, rõ ràng thấy được đầu vú ưỡn thẳng sưng đỏ chỉ vừa rời miệng đã bị nước mưa liên tục gẩy gẩy khiêu khích.Cảm giác như là hoàng thượng và cả mưa thay phiên nhau trêu chọc y vậy.Đầu lưỡi uốn lượn xuống bụng, rốn rồi trượt lại lên trên, vói vào cái miệng hé mở hít khí.Hắn hôn sâu, khuấy động cả khoang miệng của Lam Lăng khiến nước bọt bị ép tràn ra ngoài, rơi xuống cổ thon rồi đến lồng ngực phập phồng.Thái Phượng Tiêu hẩy hông, chà cây thịt lên thân dưới của Lam Lăng.Ha...Chợt, hắn cười.Lam Lăng đang trong cơn dục tình hơi ngơ ngác không rõ vì sao thì chợt bị một câu nói như sét đánh thẳng vào tâm trí y."

Gặp ngươi ngày mưa lớn, rơi trên mái hiên là âm thanh, rơi vào lòng ta là nụ cười.

Mùi mẫn thật đấy, Lam đại công tử."

"Ngươi...

Vì sao lại...??!"

Thái Phượng Tiêu chợt đẩy mạnh, cả cây chui tọt vào lỗ nhỏ hơi khô khốc...

Lút cán."

A!!!"

Lam Lăng không phòng bị đón nhận cơn đau buốt dưới thân, móng tay y bấu lấy tấm lưng trần của hoàng thượng, lưu tại nơi đó là mười vệt cào đỏ máu.Không đợi y lấy lại tinh thần thì hắn đã đâm phầm phập như vũ bão khiến Lam Lăng phải liên tục hít thở sâu để lấy hơi, cơn đau pha lẫn cực khoái khiến y như muốn mất lí trí.Nhưng, nhưng vì sao?Y muốn mở miệng hỏi hắn nhưng lại bị những đợt thâm nhập vừa mạnh vừa sâu đánh tan tác.Lỗ nhỏ đỏ hỏn bị chịch đến lồi lõm, cơ vòng bao lấy thân gậy kéo ra rồi lại đẩy mạnh vào khiến Lam Lăng chịu không nổi vô thức lắc đầu nguầy nguậy."

A...

Không, đừng như vậy..

Ứm, a, ta không chịu được."

"Sâu quá, đau...

A, dừng lại chút, hoàng thượng...

Tha ta""Bệ hạ, hoàng thượng, tha cho ta...

Ta không...

Ứm ứm.

Không được rồi!!!"

Lam Lăng bắn tinh, tinh dịch đục ngầu phun phùn phụt lên bụng kẻ đang chịch mạnh bạo trên thân y, thế nhưng hắn lại không chút xót thương mà còn đẩy đưa nhanh hơn, cho đến khi y nghĩ mình tan vỡ mất rồi thì "phụt" một dòng tinh đặc bắn thẳng vào vách ruột, vào nơi sâu nhất khiến cho y cảm giác như mình bị xuyên thủng.Phải mất rất lâu mới khiến y bình tĩnh, nam hậu run rẩy sau cơn cực khoái, yếu ớt dựa vào lòng hoàng đế."

Vì sao...?"

Trước khi mất ý thức, y chỉ nghe thoáng qua, hắn nói kẻ đó chết rồi, đừng nhớ mong nữa.Giọt nước mắt cố giấu tuôn ra vô thức như vậy đó.Thái Phượng Tiêu nhìn người đã ngất đi trong lồng ngực của mình, khẽ thở dài.Đừng nhớ đến kẻ vốn không nên tồn tại, chỉ nghĩ đến ta thôi...

Có được không?
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 15: Cái ôm


Lam gia đã đợi sẵn từ sớm, Lam Tề vừa thấy vài cái bóng của đoàn kiệu nâng trang quý đã nhanh chân dẫn cả nhà đi đến, khẽ khom lưng chào đế hậu.Thái Phượng Tiêu tự mình bước xuống đỡ ông lên, cười nói: "Nhạc phụ khách khí quá, có chút chậm trễ mong ngài bỏ qua."

Lam lão gia nghe vậy thì hoảng hốt vội nói: "Hoàng thường quá lời rồi, mời vào nhà."

Dứt lời, ông thấy hoàng đế gật đầu rồi xoay người đi đến kiệu phượng, khom lưng nói gì đó với Lam Lăng nhưng lại bị một bàn tay trắng nõn hơi gầy khẽ đẩy.Lam đại công tử nâng màng che, lúc bước xuống có thể thấy rõ y có chút run rẩy.Lam Tề chẳng biết nghĩ đến cái gì mà rùng mình, vội nhắm mắt nhăn mi rồi lại mở ra, cố điều chỉnh biểu cảm trên mặt, lễ nghĩa chu đáo đón tiếp.Cổng và tường nhà được sửa sang lại trông như mới, khoảng sân rộng trồng nhiều hoa hơn trước, Lam Lăng thấy những nụ hồng ấy còn đượm chút mưa nên khựng lại phủi nhẹ rồi lại như không có gì mà đi tiếp.Lễ lộc này kia xong hết rồi, Lam Tề dâng trà nóng lên cho vua, nói: "Hoàng thượng đường xa vất vả, long thể có khỏe không?"

"Cảm tạ nhạc phụ thăm hỏi, trẫm- ta không sao, chỉ tội hoàng hậu có chút mỏi mệt."

Lam Lăng bị điểm danh chỉ khẽ mím môi rồi nhận trà của phụ thân, nói: "Khi nãy có mưa đường hơi khó đi, giờ thì đã ổn rồi ạ."

Lam Tề gật gù, ba người hàn huyên một lúc thì thấy trời đã dần chuyển sắc tím ảm đạm, loay hoay vậy mà đã trôi qua cả ngày rồi.Thái Phượng Tiêu nhìn hoàng hôn đang buông trên đỉnh đầu, e rằng không kịp trở về hoàng cung, vì thế đề nghị: "Trẫm và hoàng hậu có thể ở lại một đêm hay không?"

Vị hoàng đế này cũng lịch sự quá rồi.Lam Tề cầu còn không được, vội đáp: "Ta cũng có ý này, phủ đã sắp xếp đâu ra đó, hoàng thượng và hoàng hậu cứ ở đây qua đêm, lúc này về sợ rằng nguy hiểm."

Thái Phương Tiêu nghiêng đầu nhìn vị nam hậu đang thơ thẩn trộm ngủ gục của mình, hắn cũng bất ngờ vậy mà mình lại bàn chuyện cả buổi với nhạc phụ để y chờ đến mỏi mệt.Lam Tề vừa nhìn qua thì bắt gặp một ánh mắt dịu dàng lại ngây ngẩn của đế vương, không hiểu sau ông lại khó mà nói thành lời, chỉ cúi đầu hớp trà không lên tiếng.Vốn đây hẳn là chuyện quá khó chấp nhận thế nhưng chẳng rõ vì sao mà khi hai người này ở bên nhau sẽ tạo cho người khác cảm thấy hẳn là như thế và chỉ có thể là vậy thôi.Không giống như chỉ vừa biết nhau mới đây.Lam Lăng bị lay tỉnh, y mơ màng nhìn gương mặt tuấn lãng gần ngay trước mắt mà giật mình."

Hoàng hậu mệt rồi, chúng ta nên đi nghỉ sớm thôi."

Thái Phượng Tiêu bình tĩnh nói, y phân phó thái giám thiếp thân an bài cho đoàn nâng kiệu, còn mình thì nắm tay nam hậu đi theo Lam Tề đến nơi nghỉ ngơi.Lam Lăng lúc này đang bực bội chính bản thân, y vậy mà lại ngủ quên, một hành động cực kì thiếu lễ nghĩa giáo dục, kẻ kia chắc đang cười thầm và đánh giá cho coi.Đúng thật là hoàng đế bệ hạ đang đánh giá nam hậu của mình, hắn nghĩ: Đáng yêu...Lam Tề nhìn con trưởng dịu ngoan trong tay hoàng thượng, muốn nói rồi lại thôi.Lam Lăng rút tay về, chủ động thu xếp chỗ nghỉ cho hoàng thượng, xong xuôi hết rồi thì y tiễn Lam phụ ra khỏi cửa.Hai người đi đến hành lang dài, chợt chẳng hiểu ai trước mà đều khựng bước chân lại."

Là hoa hồng con thích nhất, cảm ơn phụ thân rất nhiều."

Lam Lăng ngắm nhìn những chậu hoa đủ sắc đủ hương ở xung quanh.Lam Tề nói: "Con thích là được."

Hai cha con rơi vào khoảng không trầm mịch, tự cảm thấy không thể đi quá lâu nên Lam Lăng cúi người thật sâu với phụ thân mình rồi xoay đi.Chợt y nghe phía sau, Lam Tề nói: "Không cầu người thủy chung một lòng, chỉ cần con an yên là đủ.

Đừng cố tranh đoạt thứ đã định sẵn đã không phải của riêng mình nhé con."

Lam Tề biết rõ tính y, con trưởng của ông bề ngoài thoạt trông ưu nhã thong dong tựa như y chẳng thật sự quyến luyến hay để tâm quá về bất cứ thứ gì nhưng ẩn sâu bên trong lại có sự cố chấp bướng bỉnh.Y thích một loài hoa sẽ mãi chỉ có thể là hoa đó, y yêu một người cũng chỉ có thể là người đó.

Hoa đổi muôn loại màu vẫn là hoa đó, người thay muôn loại dạng vẫn là người đó mà thôi.Đế vương hậu cung ba ngàn, sẽ không phải chỉ có một mình con.Lam Lăng hiểu rõ điều này, y nói: "Con chỉ làm những gì con nên làm, người yên tâm, con tự biết chừng mực."

Gần đến nơi thì thấy Thái Phượng Tiêu mặc nội y bằng lụa mỏng đơn bạc đang dựa vào khung cửa đợi trông, lúc thấy y về thì hắn khẽ vươn tay kéo vào."

Bên ngoài có rét đâu mà sao tay ngươi lại lạnh thế này?"

Lam Lăng nghe thế thì sửng sốt, nói: "Sau cơn mưa phùn đầu đông thường vô cùng lạnh...

Long thể của bệ hạ ngài khỏe thật đấy."

"Lạnh à...

Ta không cảm thấy vậy."

Lam Lăng cởi áo ngoài muốn choàng cho hắn thì bị chặn lại, Thái Phượng Tiêu đột nhiên nhấc bổng y lên ẵm hẳn trên tay, bước nhanh đến bên giường.Cái áo ngoài dày ấm được phủ lên hai thân thể ôm nhau, Lam Lăng ngồi trong lòng của hoàng thượng, cả người được nhiệt độ của hắn sưởi ấm chỉ còn chừa cái đầu nhỏ ngơ ngác ra khỏi áo.Thái Phượng Tiêu hơi siết tay rồi thả lỏng, Lam Lăng không hiểu hắn bị gì, chỉ xem như đây là hành động thất thường của hắn mà thôi.Hai người không nói nữa, chỉ ngồi ôm nhau trên giường, lẳng lặng nghe tiếng côn trùng kêu inh ỏi bên ngoài, vậy mà lại có chút bình tâm.Ngồi một lát thì Lam Lăng mơ màng cảm nhận y được người nào đó nhẹ nhàng đặt nằm xuống nệm chăn ấm áp, vòng tay rộng lớn ôm lấy y từ phía sau.Chắc là do quá mệt mỏi nên đầu óc có chút điên khùng mà một suy nghĩ đã thoáng ra trong đầu Lam Lăng rằng, y cảm thấy da thịt của hoàng thượng không được mềm mại cho lắm, hẳn là do có cơ bắp, hắn được cái dáng chắc người sao so với y mềm mỏng thư sinh được chứ.Đều là nam nhân nhưng khác biệt cũng xa quá rồi...
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 16: Nỗi lòng của ta


Đô thành rộng lớn chia bốn phố gồm đông, tây, nam, bắc.

Phố đông gần bến cảng, là đầu tàu kinh tế lớn nhất đất nước.

Phố tây thì gần núi non và là địa điểm du lịch nổi tiếng.

Phố nam có trường và vô số thư viện lớn nhỏ, là nơi đào tạo nhiều thế hệ học thức.

Cuối cùng phố bắc, chỉ những vị quý nhân mới có thể ở.Bốn phố có bốn đặc điểm khác nhau cũng sẽ có những gia tộc nắm quyền khác nhau.

Như phố đông thì là Trần gia giàu nhất, phố tây có Ngô gia quyền lực nhất, phố nam có Lê gia thư hương ngàn đời, phố bắc đương nhiên sẽ là Thái gia nắm quyền thiên hạ.Những gia tộc này đều có dây mơ rễ má rắc rối với nhau nhưng điểm chung là được sự kính nể của kẻ khác.

Đô thành rộng lớn tồn tại vô số luật lệ và cả luật lệ ngầm, nếu có vấn đề liên quan đến lợi ích của các gia tộc đứng đầu thì chỉ có một con đường là rời khỏi đây.Ai cũng biết ở phố đông kẻ làm chủ trực tiếp là Trần gia, thế mà lại tồn tại nhiều phe cánh giang hồ quậy phá thương nhân, luật ngầm vô lí, thuế tư cao ngất ít nhiều gì cũng đoán được là ai bao che.Nhưng vẫn không kẻ nào lên tiếng đơn giản vì người dân thì quá thấp họng, kẻ có quyền lại rễ má dây dưa, tình trạng này cứ ngấm ngầm kéo dài suốt những năm qua.So với nơi khác, tệ nạn của phố đông lại cao nhất, có thể hiểu do giao thương ngoại nội liên tục nên không tránh khỏi việc sẽ có nhiều thành phần, nhưng nhiều thành phần là một chuyện, quản lí được hay không lại là chuyện khác.Có một tấu chương viết như thế này: Nếu những vị quan quản lí phố đông đinh ninh rằng nơi đó ít tệ nạn, đời sống dân chúng sung túc vậy cớ gì khi đi đường họ lại có thói quen hơi khom lưng?

Thoạt trông vô lí và buồn cười nhưng nghiêm túc ngẫm nghĩ sẽ có thâm ý.Mấy ngày nay rộ một tin Hoắc ca thất thủ, đang bị truy sát không rõ là thật hay giả, nói về vị này ấy à, có thể xem như một kẻ thú vị.Ghét hắn cũng không phải, nhờ hắn mà số lượng kẻ xấu giảm đáng kể, người dân không còn lo sợ bị chúng đòi tiền vô lý.Mà thương hắn lại càng không phải, vì hắn mà thuế tư bị Trần gia đánh lên rất cao, thu nhập bị mất một khoản.Có thể là trùng hợp thì sao, lỡ như hắn cũng giống Trần gia, có tiền có bản lĩnh, cũng ích kỉ độc đoán nhưng được cái lại không thích kẻ ngông quen thói lộng hành nên tiện tay vậy thôi.Nhưng ít nhất cũng còn đỡ hơn Trần gia...Nói chung là mâu thuẫn ghê lắm.Bây giờ nghe tin hắn bị truy sát không biết nên cảm thấy thế nào cho phải.Nếu như...

Nếu như thay Trần gia thành Hoắc gia thì liệu có đỡ hơn không?Ấy vậy mà chẳng rõ vì sao, trong suy nghĩ của một số người lại nổi lên vấn đề như thế.Trở lại đoàn kiệu nâng rồng phượng của hoàng gia, tuyến đường đi là đường vòng ngoài ngoại ô.

Sở dĩ không chọn đi trong nội thành một phần là do phong tục lễ lại mặt phải chọn đi xa ý chỉ người phụ nữ khi làm dâu sẽ ít về lại nhà mẹ đẻ vì ngại đường xá xa xôi, một phần là vì nội thành dân cư đông đúc nên khó tránh sự bất tiện.Ngoại ô thành đô cũng khác với ngoại ô những nơi khác, ở đây núi non đẹp đẽ xanh mướt, xa xa thấp thoáng vài biệt viện của kẻ giàu lánh đời, cũng không quá quạnh vắng.Nương theo trời nắng đẹp, đế hậu không ngồi trên kiệu mà dắt tay nhau thong thả đi trên đường đất đá nhấp nhô, đón gió nhẹ đầu đông.Lam Lăng thử siết lại nắm tay vẫn luôn hời hợt của mình, cảm thấy không vấn đề gì thì mới thả lỏng.

Y đang cố gắng sống dung hòa với hắn, cảm giác cũng không đến nổi nào.Thái Phượng Tiêu chỉ vào tòa nhà cao lấp lo sau những gốc cổ thụ, hỏi thái giám: "Đấy là của Trần gia ở phố đông đúng không?"

"Dạ bẩm đúng là của Trần gia vừa mới xây xong nửa năm trước."

Lam Lăng nhìn sang thì thầm nghĩ quả đúng là gia tộc giàu nhất Thái Triều Thập Quốc, một căn nhà nơi ngoại ô cũng cao lớn sang quý thế này.

Người xưa luôn nói không có vị vua nào sẽ thích sự tồn tại vượt quá suy tính, như một gia tộc quá giàu này chẳng hạn.Thái Phượng Tiêu hẳn cũng như thế, hắn được xác nhận tuy ngoài mặt không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại có sự lạnh lùng.Chứng tỏ lòng hắn không thuận.Lam Lăng thấy thế cũng nhíu mày, vua không ưng thì hậu không thích.Trần gia trong mắt y trở nên đáng ghét hơn cả trước.Đột nhiên y muốn kể hắn nghe vài chuyện xưa.Lam Lăng ra hiệu cho thái giám đi chậm lại, mình thì kéo nhẹ hoàng thượng bước về phía trước."

Ta từng nghe vài chuyện về Trần gia."

Thái Phượng Tiêu nhìn y, ra hiệu rất thích thú."

Trần lão gia Trần Nhân Nghĩa có sở thích sưu tập kì trân dị bảo, đặc biệt là những món đồ hiếm lạ ngoài biên cương, theo lời ông ta thì chúng mang hương vị đặc trưng của khói lửa nhân gian.

Do thế mà Trần gia bắt mối giao thương với những kẻ dị tộc rất nhiều, lâu dần người ta không lạ gì khi thấy thuyền chở hàng nhập cảng có người ngoại quốc."

Thái Phượng Tiêu bình tĩnh hỏi: "Vậy à?"

Lam Lăng nhìn xa xăm, nói: "Thế nhưng ta lại không thích cảm giác đó, như có ánh mắt vô hình đánh giá nơi đây vậy."

Thái Phượng Tiêu nhìn y, nói: "Nhưng ngươi phải biết giao thương với người ngoài đem đến nhiều lợi ích cho quốc gia ta."

"Nếu chỉ vì thế mà sống trong nỗi bất an thì ta cũng không thật sự mong muốn."

Thái Phượng Tiêu không nhìn y nữa, giống như chìm trong suy nghĩ của bản thân: "Muốn phát triển phải đánh đổi."

Lam Lăng sửng sốt, không tin được mà nhìn hắn, hoàng thượng sao lại nói thế."

Bất an là nỗi bận lòng chung, phát triển đất nước là việc của triều đình, bảo vệ đất nước lại là trách nhiệm."

Thái Phượng Tiêu chợt bật cười, nói: "Xem rằng ta làm chưa đủ tốt."

Lam Lăng vội nói: "Ý ta không phải là như thế, chỉ do...

Chắc là chưa từng thấy nhiều người ngoại quốc ra vào như thế nên ngây thơ sợ bậy lo bạ mà thôi, hoàng thượng xin đừng tự trách mình."

"Ta không tự trách, là sự thật đúng như vậy, nhưng bây giờ chưa đủ tốt không có nghĩa sau này cũng như thế.

Nỗi lòng của ta, mong muốn của ta, hoàng hậu đã hiểu chưa?"

Thái Phượng Tiêu đưa tay y áp lên ngực trái của mình, hỏi như thế.Lam Lăng im lặng một lát sau, y nói: "Ngươi là một vị minh quân, là ta chưa suy nghĩ thấu đáo."

Còn việc hiểu hay không thì lúc này y không dám khẳng định, chỉ là đã lên chiếc thuyền quý giá này thì y cũng muốn cùng hắn chèo lái nó, đưa vận mệnh quốc gia thay đổi.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 17: Nam hậu hiền huệ


Thời gian thấm thoát trôi qua cũng hơn một tháng, khi đại tiểu thư Lam Ngọc nhận được thư báo của gia đình thì chuyện đâu đã vào đó, dù nàng có muốn ngăn cũng ngăn không được, chỉ còn cách gửi thư hồi âm kèm theo rất nhiều vàng bạc của quý.Lam Lăng đọc thư của nàng, khẽ cười, cô tiểu thư mít ướt ngày nào đã can đảm chịu nỗi đau sanh nở rồi.

Hồi ấy nàng nhất quyết không chịu gả cho Trầm công tử không phải vì không thương mà chỉ đơn giản do nàng sợ sinh con.Lúc ấy phụ thân an ủi nàng rằng khi con quá thương một người sẽ tự khắc có động lực để con vượt qua rất nhiều nỗi đau mà con cũng không ngờ đến.Nếu không phải thân thể nặng nề cùng phản ứng khi mang thai quá lớn, có lẽ nàng đã hối hả chạy về Lam gia lo liệu hôn lễ cho y chu toàn.Viết xong thư hồi âm đưa cho người đưa tin, Lam Lăng lại cúi đầu đọc nốt quyển sách dưới tay.So với tưởng tượng của y thì cuộc sống trong cung lại an nhàn hơn rất nhiều, việc chính của nam hậu là xử lí hậu cung, lễ nghi chu toàn.

Nhưng thứ nhất, hậu cung chỉ có một mình y, thứ hai lễ nghĩa phần nhiều đều do những viên quan chuyên trách xử lí, y chỉ đưa ra vài ý muốn của bản thân mà thôi.Cuộc sống nhàn nhã nếu không muốn nói là nhàm chán.Gần đây Lam Lăng có thói quen đi khám phá hoàng cung, y cảm thấy nơi đây rộng đến lóa mắt, diện tích có khi lớn hơn cả một phố thành.

Nghe nói khi xưa hoàng tộc đông đúc, nhưng kéo đến đời này thì chỉ còn lại mỗi hoàng thượng và tân nam hậu hai người làm chủ.Các phi tần trước của tiên đế đã tuẫn táng, những công chúa hoàng tử chết sạch trong trận nội chiến giành ngai vàng.Lam Lăng bước chầm chậm trên con đường đá cụi được xây dựng rất dụng tâm, phía sau là hàng người bảo hộ chu toàn không kẽ hở, rất sợ nếu có chuyện gì không may xảy ra với nam hậu thì e rằng hoàng thượng sẽ nổi điên.Y vừa đi vừa lắng nghe thái giám thiếp thân tên Nhạc Ngữ nói cho y biết vài chuyện xưa."

Đây là cung Sở Ninh, khi xưa là nơi dành cho Hiền phi nương nương, Hiền phi có một vị hoàng tử chỉ tiếc rằng từ khi sinh ra ngài ấy đã không được bình thường như người khác."

Nhắc đến đây thì chợt gã khựng lại, kéo giọng nhỏ xuống."

Trước đó Hiền phi đã không được sủng ái rồi, đằng này lại sinh ra hoàng tử đầu óc có vấn đề nên chọc giận tiên đế và bị giam lỏng trong cung Sở Ninh, cuối cùng người cũng qua đời."

Lam Lăng nhíu mày nghi hoặc, nhưng y thấy nơi đây tuy vắng vẻ nhưng tuyệt không hoang sơ, cỏ cây được cắt tỉa tỉ mỉ, cổng và tường rào trồng nhiều cây leo do mùa đông nên hơi xơ xác nhưng đợi đến xuân về hạ ấm chắc chắn sẽ bung nở, tạo nên khung cảnh rất mỹ lệ cho xem.Dường như đoán được nghi hoặc qua ánh mắt y, thái giám cười hiền, trả lời: "Sau khi hoàng thượng đăng cơ, ngài đã cho tu sửa lại nơi này, à không chỉ mỗi nơi đây đâu ạ, hoàng thượng không muốn trong cung tồn tại một nơi u tối bỏ phế, vì thế đã sửa sang lại.

Tuy ít ghé qua nhưng vẫn vô cùng để mắt đến."

Lam Lăng gật gù, cảm thấy không ngạc nhiên mấy, sau đó y tìm hiểu thêm vài nơi khác, tổng kết lại thì nơi đây rất khác với cái biệt danh "chốn ăn thịt người" mà dân gian đồn đại.

Có thể trước đó đúng là như thế nhưng khi Thái Phượng Tiêu đăng cơ, hắn đã cố gắng thay đổi nơi này.Y cảm thấy vị minh quân này có nhiều mặt khiến người ta phải kính nể, có lẽ hắn mệnh sinh cao quý và có cốt cách xứng đáng với danh người được chọn, không theo luật lệ cũ mà hậu cung ba ngàn, tranh đấu hoàng tộc.

Có lẽ ở quá khứ chính hắn là nạn nhân trong vòng xoáy dơ bẩn dát vàng son ấy nên hắn mới không muốn bản thân mai sau sẽ lại nhuốm tràm.Lam Lăng chợt cảm thấy khu vườn nhỏ nơi tẩm cung sao lại đẹp quá, bất cứ nơi nào cũng trở thành ngự hoa viên được cả, nhân lúc rỗi rãi chợt y cũng muốn tiếp thêm chút lực sửa sang nơi này phụ giúp Thái Phượng Tiêu."

Chọn mua hạt giống của các loài hoa quý và hoa dại cho ta."

Lam Lăng ra lệnh, y nghĩ quốc sự mỏi mệt, tạm thời chưa giúp hắn điều gì lớn lao nhưng tạo nên khoảng trời đầy hoa và nắng cho hắn ngắm nhìn những khi đau đầu ấy thì y vẫn làm được.Thái Phượng Tiêu đang bù đầu duyệt tấu chương thì nghe thấy ý này của y, hắn vẫn không ngước mặt lên, chỉ cười khẽ đáp: "Đó là một ý rất hay, cảm ơn hoàng hậu đã lo nghĩ vì trẫm."

Lam Lăng hơi bối rối vì y đến không đúng lúc, y nào có ngờ người này sẽ duyệt tấu chương đến khuya muộn như vậy.Do thế nam hậu chầm chậm đẩy chén trà gừng ấm nóng đến trước mặt hoàng đế, thấp giọng nói: "Bận đến vậy ư, nghỉ ngơi uống chút trà cho ấm người."

Thái Phượng Tiêu nhìn chén trà gừng còn tỏa khói nóng, chợt hắn cảm thấy hơi lạnh, có lẽ vì nếm chút ngọt ngon nên nhất thời giở chứng chịu không nổi đắng cay.Hắn nhận chén trà trên tay nam hậu, còn thừa cơ hội đó vuốt nhẹ lòng bàn tay y, giọng nói trầm ấm từ tính: "Cảm ơn ngươi."

Lam Lăng đỏ bừng vành tai, không biết nhìn đâu cho phải, chỉ nhẹ đáp lại rồi yên tĩnh ngồi bên cạnh chẳng biết đang đợi gì.Đợi hắn ư?Y nghĩ cũng không hẳn, chỉ là y tự thấy nếu mình đi về tẩm cung để hắn nơi đây một mình thì rất không phải.Thái Phượng Tiêu phê xong tấu chương thì lúc này mới phát hiện nam hậu nhà mình vẫn ngây ngốc ngồi ấy đợi như con thỏ ôm cây, thấy ánh mắt y thì vội lảng tránh."

Ngươi sao còn ở đây?"

Lam Lăng hơi xấu hổ, dụi mũi nói: "Ta đợi hoàng thượng cùng về."

Thái Phượng Tiêu chống đầu, "Không cần phải như thế."

Lam Lăng nghe y nói vậy thì hơi khó chịu, cái tên này lại khó ưa nữa rồi.Y đứng lên khẽ khom người rồi xoay đi thẳng, Thái Phượng Tiêu dõi theo bóng lưng của y đã khuất, lúc này hắn mới cúi đầu xoa mạnh lên mặt mình, lạ là với lực tay lớn như thế mà khuôn mặt của hắn lại chẳng mảy may chút vệt đỏ nào.Hắn siết nắm tay như cố chịu cơn đau nào đó, trong lúc quơ quàng thì chạm phải tách trà gừng đã nguội, ra là lúc này trời lạnh đến thế, vậy y vẫn một mực ngồi đây đợi hắn dù trăng đã treo cao, đêm đã quá khuya.Hắn nói thế đã chọc y rồi, Thái Phượng Tiêu cười khổ.Chợt tiếng bước chân chậm rãi vang lên, khi ngẩng đầu thì thấy người đáng ra phải bỏ đi lại quay về, choàng cho hắn một cái áo lớn ấm áp, ngón tay trắng nõn lạnh băng lướt qua cổ Thái Phượng Tiêu.Hắn ngạc nhiên bật thốt: "Sao ngươi lại...?"

Lam Lăng hơi nhíu mày, mím môi một chút thì đáp: "Ngươi vô sỉ nhưng ta cũng không thể vô nghĩa, lương tâm ta bảo nên lấy áo choàng cho ngươi nên ta mới quay lại."

Thái Phượng Tiêu khẽ kéo tay y, ôm lấy nam hậu của hắn vào trong lòng, hơi thở ấm nóng ve vuốt lượn lờ sau cái gáy trắng nõn như ngọc, thủ thỉ:"Là ta sai, mong hoàng hậu thứ lỗi cho ta."

Lam Lăng không ngờ hoàng đế cao quý lại hạ mình chỉ vì điều cỏn con này, y chần chừ hồi lâu rồi cũng đưa tay ôm lấy hắn.Đêm đó đế hậu dắt tay nhau về tẩm cung, vào đông trời rét buốt, có chút hơi ấm của ngọn lửa đang được ủ ấp khiến lòng người ấm áp.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 18: Tại ngự thư phòng


Thời điểm lạnh nhất trong năm sẽ rơi vào tháng 12 và kéo dài đến tháng 3, đây là ba tháng khắc nghiệt nhất của Thái Triều Thập Quốc.Mùa màng, giao thương, lễ lộc,...

Mọi thứ đều sẽ bị trì trệ, bởi thế nên trước đó phải chuẩn bị sẳn.

Lương thực thu hoạch được dự trữ, mọi tiệc gặp mặt đều tạm thời bàn bạc yên ổn, và đặc biệt là "Lễ ngủ đông" hay còn gọi là kì nghỉ dài, đây được xem là thời điểm để người dân tận hưởng thành quả cày bừa cả năm.Lam Lăng lúc này đang ngồi tách hạt sen trong đình, vừa làm vừa bâng quơ nghĩ có khi nào hoàng thượng nhìn trúng kì nghỉ dài này nên tranh thủ rước y vào cửa để có người nghỉ ngơi bồi hắn không nhỉ?Tự nghĩ rồi tự cười, cuộc sống dạo gần đây của nam hậu thoải mái không ngờ.

Sáng sớm thức giấc sẽ gọi người chuẩn bị nước nóng cho hoàng đế, bữa sáng đầy đủ, trưa thì chu toàn bữa trưa, đón hắn về rồi cùng nhau nghỉ ngơi chốc lát.

Xế chiều sẽ đi dạo, chăm sóc hoa cỏ, tối lại cùng hoàng thượng ngắm trăng ngẫm thơ, cuộc sống thảnh thơi đến mức khó mà tin được.Đầu năm tết đến, người người nhà nhà đều tân trang lại nhà cửa và hoàng cung cũng thế.Nay dân nhàn nước an, sung túc giàu có không thiếu thứ gì, quốc khố được xem là giàu nhất trong các thời đại, bởi thế mà hoàng cung được dự định sẽ sửa sang cho thật xa hoa, ý muốn tôn lên sự cao quý thượng đẳng của bậc quân vương.Lam Lăng khi biết tin thì khẽ nhíu mày, y không quá muốn việc tiêu phí này, nhưng phần nào cũng thấy có lí.Ai ngờ một chữ "bãi" của hoàng đế lại lần nữa được ban xuống, chưa nói đến quan lại ngạc nhiên, ngay cả Lam Lăng cũng hết hồn.Tách nốt phần còn lại, Lam Lăng ra hiệu cho thái giám dọn dẹp, mình thì bưng chén hạt sen tươi đi vào ngự thư phòng.Thái Phượng Tiêu đang cúi xuống nhìn chăm chú gì đó trên bàn, đến mức y đến cũng chưa phát hiện ra.Lam Lăng không phải người sẽ tùy tiện đọc trộm, nhưng tiếc rằng thứ đó cứ thẳng thắng đập vào mắt y.Đây là một bức chân dung vô cùng tinh xảo, mắt hoa đào đẹp đẽ kia như giấu muôn vạn xa xăm, cánh môi mọng như kiềm muôn lời khó nói, vừa ẩn tình lại phóng đãng, cảm giác mâu thuẫn cuốn lấy ánh mắt người xem.Rõ ràng Lam Lăng nhận ra đó là y.Cái người này...Y chẳng biết có nên gọi hắn hay lẳng lặng rời đi, chỉ sợ chưa đi được hai bước đã bị phát hiện, lúc đó càng khó nói nên lời.Chợt như cảm giác được, Thái Phượng Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai vấn vương nhau đôi chút rồi tự động nhìn sang nơi khác như không có gì.Lam Lăng xoa cái má nóng rẫy của mình, nói nhỏ: "Sen tươi vừa tách xong...

Cho ngươi."

Không phải, phải nói là "mời hoàng thượng ăn thử".Cho ngươi là cái quái gì?

Trẻ con chia kẹo chắc!Lam Lăng không ngờ mình vậy mà vụng miệng đến thế, hơi thất thố cúi đầu.Thái Phương Tiêu nâng tay nhận lấy, không rõ chỉ là vô tình hay cố ý mà đầu ngón tay hư hỏng kia lại xoa nhẹ lên tay nam hậu, khiến y ngại đến quíu lại.Chợt hắn không lấy nữa mà rụt tay lại nhìn chằm chằm Lam Lăng.Lam Lăng: ???Thái Phượng Tiêu cuộn tranh cẩn thận rồi nhẹ nhàng cất sang một bên, lúc này mới ra hiệu cho y đến gần.Lam Lăng tưởng hắn có gì dặn dò nên vòng sang bên bàn lớn, hơi cúi người xuống thì chợt cằm được giữ lấy, người đó còn dùng ngón cái và ngón trỏ xoa miết đến khoái trí."

Hoàng thượng?"

Chợt Thái Phượng Tiêu giữ eo y, ôm người ngồi lên bàn.Lam Lăng giật thót nhấp nhỏm bất an, y đang ngồi trên cái bàn cao quý đặt vô số tấu chương quan trọng đó.Nhưng hoàng thượng lại chẳng mảy may đến việc này, chỉ ôm siết lấy eo nhỏ của y, dụi đầu vào bụng Lam Lăng.Người này cao quý tại thượng nhưng cũng sẽ có những lúc y hệt một đứa trẻ.Nhưng mà.Ngươi dụi đi đâu đấy?

Sao càng lúc càng dịch xuống chỗ nguy hiểm thế kia.Lam Lăng nhột đến bật cười, y không gan đến mức xoa lên cái đầu cao quý này, chỉ vòng tay qua cổ hắn hơi có ý không cho hắn di chuyển xuống dưới nữa.Thái Phượng Tiêu từ trong lòng y ngẩng lên, hơi vung vẫy đầu để cho Lam Lăng thả lỏng, sau đó quyết đoán chui ụp xuống dưới thân của nam hậu...

Bất động.Lam Lăng hết hồn muốn gọi hắn nhưng chợt y giật thót cong người lại.Hoàng đế bệ hạ cách những lớp áo đang liếm đúng chỗ đó của nam hậu.Tuy không phải là trực tiếp chạm vào nhưng có thể cảm nhận rõ sự đè ép ngoài lớp y phục, có người đang châm lửa.Ban ngày ban mặt tại ngự thư phòng mà còn muốn phát rồ.Sột soạt.Là tiếng cởi đồ vang lên."

Ôm ta."

Thái Phượng Tiêu thì thầm bên tai Lam Lăng khiến y rất không có tiền đồ mà nghe theo, hai tay vòng qua cổ hắn ôm lấy, mặc cho người muốn thì cứ lấy.Dần dần y phục rơi rớt xuống dưới chân, lộ ra cơ thể thon gầy trắng nõn đậm vị thanh tao.Này là xương đòn gợi cảm, này là lồng ngực phập phồng điểm xuyến hai viên thịt vú hồng nhuận như hạt lưu đỏ tươi cần người mút cắn.

Này là vòng eo nhỏ uốn lượn nhấp nhô lên xuống khi bị đâm thúc, này là mông mẩy đùi thon, đôi chân dài thẳng sẽ bị dạng rộng ra, phơi rõ nơi bị xâm phạm đến thảm thương.

Lúc này chưa có hương vị bị nhuốm chàm, chỉ cần hắn rải những vết hôn nơi cổ, mút cắn vú y đến sưng tấy, siết lấy vòng eo nhỏ đâm thúc càng sâu càng mạnh, dạng chân y sang hai bên, banh cánh mông mượt mà thưởng thức nơi bị hắn tàn phá, lỗ nhỏ nong cho chẳng khép được, chảy ào ào những luồng tinh dịch trắng đục, xuống đùi, xuống chân rồi tong tỏng trên mặt đất.Như thiên sứ bị ném xuống phàm trần, yếu nhược đến bất lực.Nghĩ thế nào thì làm như vậy, Thái Phượng Tiêu đè Lam Lăng nằm ngửa, bản thân thì phủ lên người y bắt đầu công cuộc rải dấu hôn đánh dấu chủ quyền.
 
Nam Hậu Khó Sống [Bl, Cao H]
Chương 19: Ngày nhàn


Thái Triều Thập Quốc được hình thành bởi mười hòn đảo có diện tích xêm xêm nhau, người dân hay gọi đùa là "quốc gia chia năm xẻ mười".Mười đảo, năm mười thành lớn và vô số các trấn nhỏ tạo nên một quy trình quản lý vô cùng trật tự, không phải tự nhiên mười hòn đảo riêng biệt năm xưa lại có thể trở thành một quốc gia giàu mạnh như lúc này.Trung tâm gọi là Thành Đô, chốn xa hoa bậc nhất, nơi đóng đô của vương triều lấy Thái làm quốc họ.Lúc này, nam hậu tôn quý đang ngồi thừ người nghe hàng loạt báo cáo về việc tu sửa, lễ lộc, tiệc mừng đến chán nản.Y không ngờ rằng quan hệ dây mơ rễ má hoàng tộc vương triều lại còn rối hơn đống rễ của cây đa già nghìn tuổi.Mỗi một món quà tặng đều phải suy nghĩ chu đáo xem là bối cảnh người ta ra sao, tặng có mục đích gì, trên đầu có ai nắm quyền cao nhất, dưới mặt có ai cần nâng đỡ, so ra chức vị nam hậu này chỉ nhàn khi mới đảm nhận mà thôi."

Đây là mười hạt ngọc trai quý mà Trần gia đích thân chuẩn bị biếu tặng cho nam hậu."

Quan phụ trách lễ lộc đọc một loạt danh mục quà tặng, đây là những món được đưa trễ do khâu chuẩn bị rườm rà lúc này mới nhận, không thể trách họ chậm chân mà còn phải khen họ kĩ lưỡng.Nghe đến Trần gia, Lam Lăng không kiên nhẫn phất tay ra hiệu đem xuống, cũng lui ra hết đi, vo ve mãi những thứ không thể làm được này trước mặt y chỉ khiến y thêm bực bội ngứa ngáy thôi.Trần gia là gia tộc giàu số một số hai ai mà không biết, chống sau lưng là những kẻ trụ cột trong triều, mà xem ra ý của hoàng thượng cũng không rõ là có dè chừng hay không.Lam Lăng phiền não, y rất là không thích những kẻ này, dính đến chỉ có vu lợi, ham tài, thậm chí muốn một chân hai thuyền.Hoàng thượng ngồi trên cao nhìn xuống với cái nhìn khác, nhưng Lam Lăng là người trực tiếp chứng kiến những chuyện dơ bẩn của bọn họ, y khó mà suy nghĩ đến chiều hướng cân bằng giữa lợi và hại, thật sự không nhìn ra một chút điểm sáng lợi lộc gì từ cái gia tộc dột từ trên xuống cả.Nhưng y biết mình không thể, hoặc nói là không có tư cách gì xen vào việc này, chỉ là y lo lắng.

Mấy ngày nay gió lớn nơi triều đình có thổi chút qua hậu cung, dường như đang thảo luận giao dịch gì đó với những người ngoại quốc.Mà Trần gia chính là trung gian ăn lợi hai đầu không thể đụng.Còn cụ thể ra sao Lam Lăng không rõ, càng ngại hỏi trực tiếp hoàng đế bệ hạ.Nam hậu ngồi trong chính điện lo âu đôi chút rồi mới đứng dậy, canh thời gian đi xuống nhà bếp.Mấy hôm trước Thái Phượng Tiêu quả quyết không chấp nhận việc tu sửa hoàng cung, ngược lại hào phóng xây một căn bếp vô cùng rộng rãi ngay sát tẩm điện, nói rằng đặc biệt dành tặng cho nam hậu.Xưa nay kiêng kị nhất việc đặt nhà bếp gần nơi ngủ nghỉ, nhưng Thái Phượng Tiêu lại nói rằng chẳng kẻ nào có quyền tước đoạt việc trẫm thưởng thức món ngon mà nam hậu tự tay nấu cả.Cái này...Cái này...

Họ còn nói được gì cơ chứ!!!Thế là Lam Lăng dưới ánh nhìn như nhìn một yêu phi họa quốc của chúng thần tử, khoan thai trang trí gian bếp nhỏ của mình.Thật ra y không biết nấu ăn, nhưng nếu Thái Phượng Tiêu thích thì y cũng có thể học, việc không khó gì.Lúc này hoàng đế bệ hạ đang vô cùng tập trung xem tấu chương, đa số đều nhắc đến việc giao thương với Lạc Hòa Quốc và Trần gia.Lạc Hòa Quốc muốn hợp tác với Thái Triều Thập Quốc đã rất lâu, xét thấy vị trí địa lí thuận lợi, cho nên họ đã bất chấp rất nhiều yêu cầu khắt khe mà đề nghị giao thương.Nếu nói riêng chuyện này thì đương nhiên không phải không thể, nhưng vấn đề ở đây là Trần gia.Vì sao giao thương lại bắt buộc lấy Trần gia làm trung tâm, một quốc sự trọng yếu như vậy đáng lẽ ra sẽ không dính đến cái gọi là gia tộc trung gian.Chỉ là Trần gia tiên phong hợp tác với Lạc Hòa, trước đó đã có vô số đường giao thương tư nhân, nhờ vào việc này đề bạt luôn Thái Triều Thập Quốc, để cho Lạc Hòa Quốc có thêm cơ hội tiếp cận cường quốc cô độc này, do thế thuận lí thành chương mà trở thành trung gian.Và khá hay cũng trở thành cái gai trong mắt đế vương.Trần gia à, khá khen đấy, một kẻ cáo già nhưng lại không chịu ngoan ngoãn làm con cáo trong động của gã, cứ suốt ngày phải vươn vuốt với tới cành nho, tiếc rằng nho này không ngọt như gã nghĩ đâu.Thái Phượng Tiêu nâng tấu chương tố Trần gia lạm dụng chuyện công vưu lợi tư kia khéo che đi khóe môi nhếch lên.Tận khi ngọn nến bên bàn bị gió đột ngột thổi tắt được cung nữ vội vàng châm lại lần nữa, Thái Phượng Tiêu mới giật mình nhận ra trời đã ngã chiều.Sắc tím mộng mơ như bung nở trên màn trời, giống hệt bức tường hoa rợp bóng tại cung cấm, vừa u tĩnh vừa lãng mạn, cùng lúc đó là mùi thơm thức ăn thoảng bay qua đây, câu lấy cái bụng chưa có gì đánh trống biểu tình.Cung nữ thiếp thân tiến lên cung kính thưa: "Bẩm bệ hạ, nam hậu truyền lời rằng bữa xế đã chuẩn bị xong, có ý hỏi ngài đã xong chính sự chưa ạ?"

Thái Phương Tiêu vén vạt long bào, giả vờ thong dong gật đầu rồi đi đến một cái đình viện huyền ảo được thiết kế với ý muốn đón trăng, đây là nơi Lam Lăng vô cùng yêu thích.Bỏ qua bước chân nhanh hơn bình thường thì đúng là không đoán ra được hắn có gấp hay không.Xa xa khói trắng lượn lờ hòa cùng sương tuyết còn đọng chút tàn bởi cơn mưa lạnh ban trưa, kéo theo chút tuyết trắng càng tôn lên mỹ sắc nơi đây.Cảnh đẹp, người thơ, trên bàn bày những món mà hắn thích, trên ghế là người mà hắn yêu, mỹ vị nhân gian chắc chỉ có như thế.Lam Lăng không phải đợi lâu thì Thái Phượng Tiêu cũng đến, chưa kịp nói gì thì cơ thể nhiễm chút gió lạnh được bao bởi cái ôm ấm nóng, bên tai là lời nói thầm thì của hắn: "Đợi ta có lâu không?"

Lam Lăng rụt vai theo bản năng, nhưng rồi thả lỏng rất nhanh, y cười nhẹ, đáp: "Không lâu, mời bệ hạ dùng bữa."

Nam hậu dẫn tay hoàng thượng ngồi bên cạnh, trước khi rút về còn bị người đó xoa nhẹ hai cái khiến y ngượng ngùng đến mím mím môi.Thái Phượng Tiêu thỏa mãn dùng bữa, khen không tiếc lời: "Hoàng hậu của trẫm đúng là không gì không làm được, nhưng ít xuống bếp thôi nhé, đôi tay đẹp đẽ nhường ấy, chỉ hợp cầm bút nắm tay ta thôi."

Lam Lăng ôn hòa đáp lại: "Vâng, thần nghĩ trời đông lạnh giá, muốn mượn chút tài mọn làm vài món bồi bổ bệ hạ."

Tai y đỏ hết cả rồi.Thái Phượng Tiêu cười rộ lên, cọ cọ cái mũi cao thẳng tôn quý lên gương mặt đẹp đẽ trong trẻo kia.Hành động này có chút trẻ con nhưng không thể nói là quá đường đột.Thái Phượng Tiêu biết rõ vị nam hậu nhà mình ăn mềm không ăn cứng, làm quá sẽ khiến y hoảng loạn, chỉ có thể như mèo cào từng chút không đau không ngứa, nhỏ một vài hạt mưa rồi thấm cả khoảng đất rộng, hắn không tiếc chút thời gian này.Lam Lăng nói: "Bây giờ chắc chỉ có Đảo Hạ là không quá lạnh nhỉ?"

"Đảo Hạ nằm khá xa nơi đây, lại gần núi Xích Hỏa nên được lây chút ấm áp, ngươi có muốn đến nghỉ đông không?"

Lam Lăng suy nghĩ đôi chút rồi lắc đầu: "Sự vụ đầu đông còn nhiều, tạm thời không thể đi được."

Thái Phượng Tiêu không nói cho y biết rằng hắn đang dùng toàn lực giải quyết êm xuôi sự vụ đâu ra đấy để chừa tận một tháng cùng y đến Đảo Hạ trốn rét, nhưng vì muốn tạo bất ngờ nên tạm thời chưa nói được.Lam Lăng im lặng lắng nghe tiếng tim đập đều đều bên tai của hoàng thượng, lúc này cả hai đang ôm nhau rút trong chăn như hai đứa trẻ nhỏ, lầm rầm thủ thỉ những chuyện trên trời dưới đất.Không rõ vì sao cục diện lại êm đẹp như vậy nhưng Lam Lăng biết chỉ cần mình buông xuống chút tạp niệm, hòa chung với hắn thì cả hai sẽ có những ấm áp giống như lúc này.Không có quốc sự, không có địa vị, tâm trống não rỗng, hai xác thịt ôm nhau truyền hơi ấm.Đó là cảm giác chân thật nhất.Bàn tay dày rộng của Thái Phượng Tiêu từ nắm lấy tay y lại dần trượt xuống khuỷu tay, đầu vai rồi chui tọt vào trong chăn.Xoa lên đầu vú mềm mềm bị cái lạnh nơi ngón tay kích thích mà cứng thẳng.Thái Phượng Tiêu xoay người Lam Lăng lại, dưới cái nhìn của y mà chui vào lớp chăn dày ấm, tìm kiếm nơi cứng ngắt mẫn cảm ấy rồi há miệng liếm lên.Ha...Lam Lăng ôm y, đầu vú càng bị ấn sâu vào miệng Thái Phượng Tiêu.Hắn liếm lên nó, ngậm lấy mút mát, lưỡi hắn đảo nhiều vòng rồi quả quyết hút vài cái như muốn hút sữa ra.Lam Lăng chịu không nổi chỉ biết thở dốc, một bên thì bị ngậm mút đến sưng tấy, một bên lại lạnh lùng đến ngứa ngáy.Y chỉ còn cách mở miệng nói: " Còn...

Bên kia nữa."

Thái Phượng Tiêu bị y giữ chặt đầu hàm hồ đáp: "Gì cơ?

Ta nghe không rõ."

Lam Lăng không nói lại mà trực tiếp đẩy hắn nằm xuống giường, áp sát bên vú tội nghiệp còn lại lên miệng hắn, khiến cái miệng hư hỏng này bị lấp kín.Tiếng mút chùn chụt hòa với tiếng rỉ rên báo hiệu một trận mưa tình sẽ rơi xuống không báo trước.
 
Back
Top Bottom