Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 180



Nàng thực sự không thể bình tĩnh lại, môi run run nói: “Ngài, hay là trước tiên thả ta xuống?”

Nàng thực sự cần bình tĩnh lại đã.

Thái tử cười khẩy: “Sao, có gan suy nghĩ miên man trong lòng, lại không có gan đối mặt với cô?”

Vân Quỳ khóc không ra nước mắt, trước khi bị ném vào xe ngựa còn muốn thừa cơ bỏ trốn, lại bị hắn ấn ngồi xuống.

Thái tử: “Còn dám làm loạn, nợ mới nợ cũ tính chung.”

Lúc này Vân Quỳ mới không dám lộn xộn, nhưng vừa chửi thầm hai câu trong lòng, ánh mắt sắc bén lạnh lùng của người đàn ông lập tức b.ắ.n tới.

“…”

Cuộc sống này còn để người ta sống nữa không!

Xe ngựa lộc cộc trở về, lần hiếm hoi nàng to gan bỏ nhà đi, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi đã thất bại thảm hại.

Mà giờ phút này, đủ chuyện trong quá khứ như đèn kéo quân lướt qua trên đầu nàng.

Ngoài mặt nàng cụp mi rũ mắt, miệng luôn ghi nhớ thân phận của mình, nhưng trong lòng chưa bao giờ ngừng mơ ước thân thể hắn. Mỗi ngày mờ mắt nhắm mắt đều là cơ n.g.ự.c thật cường tráng, cơ bụng thật sâu, tiểu điện hạ thật lớn… những điều này hắn đều biết.

Rất nhiều chuyện trước đây còn nghi ngờ, giờ phút này đều đã có lời giải thích.

Khó trách khi tắm thuốc ở Thang Tuyền Cung không cần nàng hầu hạ, khó trách hắn luôn mặc áo ngủ kín mít, khó trách mỗi tối trước khi ngủ đều không cho nàng suy nghĩ miên man… Hoá ra là đã biết tâm tư của nàng từ sớm, vẫn luôn đề phòng nàng!

Thái tử đột nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Ngươi chắc chắn, muốn nhớ lại những ý nghĩ dơ bẩn trước đây từ đầu đến cuối?”

Vân Quỳ: “…”

「A a a đồ ngốc, đừng nghĩ nữa!!!」

Nàng quyết định làm chút chuyện khác để dời sự chú ý, để bản thân bình tĩnh lại.

Trước tiên là lướt qua từng cửa hàng ven đường, đợi xe ngựa rẽ vào ngõ hẻm, lại giả vờ bận rộn ngắm nghía từng góc chạm khắc trên xe. Đến khi thu hồi tầm mắt, ánh mắt vô tình chú ý đến bàn tay trắng lạnh đặt trên đầu gối người đàn ông.

Và chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay cái.

Vân Quỳ ngẩn người hồi lâu, trong lòng chậm rãi dâng lên cảm xúc khác lạ: “Điện hạ… sao lại đeo chiếc nhẫn ta mua?”

Môi mỏng của người đàn ông mím chặt, không trả lời.

Cho đến khi nàng bị ôm về Tùng Viên, nằm trên chiếc giường gỗ xưa trong phòng ngủ của hắn, chiếc nhẫn ngọc bích lạnh lẽo trong suốt lướt qua cổ nàng.

Ánh mắt hắn trầm xuống, cuối cùng cũng mở miệng: “Vì sao mua chiếc nhẫn này cho cô, hửm?”

Vân Quỳ lạnh đến mức không nhịn được rụt người lại, miệng cứng rắn nói: “Điện hạ cho ta ba ngàn lượng bạc, ta biết ơn nên muốn báo đáp, đương nhiên không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình.”

「Chiếc nhẫn ngọc đen của ngài cộm quá! Cọ xát làm ta khó chịu muốn chết!」

Suy nghĩ không tự chủ bay đi, lại đột ngột hoàn hồn, nàng mới hậu tri hậu giác ý thức được mình vừa nghĩ gì, run rẩy đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.

Thái tử: “Ra là vậy.”

Vân Quỳ: “…”

「Quả nhiên ngài ấy lại nghe thấy rồi!」

Chiếc nhẫn ngọc bích từ từ di chuyển xuống dưới, dán sát vào từng tấc da thịt trắng mịn như ngưng chi. Người đàn ông mặc kệ sự run rẩy kịch liệt của nàng, động tác trong tay không nhanh không chậm.

“Chiếc nhẫn ngọc đen của cô, khắc kinh Phật trừ tà phá ma, ngươi tất nhiên là chịu không nổi.”

Vân Quỳ: “…”

「Sao ta cảm thấy ngài đang mắng ta!」

Thái tử nói: “Chiếc của ngươi chất ngọc tuy kém hơn nhiều, nhưng lại trơn nhẵn mịn màng, đã mua rồi, không ngại thử một lần xem.”

Cảm giác lạnh lẽo như dòng điện nhanh chóng lan lên từ xương cụt. Mặt Vân Quỳ ửng hồng, toàn thân căng thẳng, ê ẩm, mỗi ngón tay đều không nhịn được run rẩy.

Cuối cùng nàng ôm lấy gối mềm khóc nức nở.

「Tạo nghiệt mà!」

「Sao ta lại tự đào cho mình một cái hố to như vậy!」

Nhớ đến việc mình rơi vào tình cảnh này, sự bi ai trong lòng không khỏi trào dâng. Nàng lau nước mắt, có lúc nghi ngờ đây là ảo giác của mình sau khi chết.

Thực ra nàng đã c.h.ế.t từ đêm Thái tử bị thương nặng tỉnh lại rồi!

Cái gì mà thuật đọc tâm, cái gì mà đi vào giấc mơ lập công, nhiều lần phá được kì án, vạch trần chuyện bí mật trong cung. Cái gì mà được Thái tử sủng ái, thưởng ngàn lượng ngân phiếu, đều là tưởng tượng sau khi nàng chết, căn bản không có chuyện như vậy!

Thái tử nghe thấy, bất đắc dĩ thở dài.

Hắn ném tấm lót nệm ẩm ướt xuống, xoay thân mình nhỏ bé đang cuộn tròn trong giường lại: “Suy nghĩ lung tung cái gì đấy?”

Vân Quỳ mặt đầy nước mắt, mũi đỏ ửng, búi tóc rối bời rủ xuống hai bên, vẻ mặt như bị ức h.i.ế.p rất tàn nhẫn.

“Ta không tin, chắc chắn đều là giả.”

Nàng khóc đến giọng run rẩy, đôi mắt ngấn nước mơ màng ngước lên nhìn hắn.

“Trừ phi điện hạ cho ta một lời giải thích, rõ ràng ở trong lòng ta mơ ước ngài bằng mọi cách, vì sắc mà gan lớn bằng trời. Vì sao điện hạ mãi không chịu g.i.ế.c ta?”

“Còn câu ‘có ý’ kia, ta quá ngốc, nghe không hiểu.”

“Còn…”

Chưa dứt lời, người đàn ông đã cúi người nâng mặt nàng, đôi môi nóng bỏng mỏng manh phủ lên đôi môi không ngừng mấp máy của nàng, nuốt trọn những lời chưa nói hết kia vào.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 181



Vân Quỳ quay đầu muốn tránh, lại bị người đàn ông dùng một tay giữ chặt sau gáy, gắt gao giam cầm thân thể, buộc nàng phải chấp nhận nụ hôn chân thật này.

Một đêm trải qua quá nhiều chấn động, hơi men chếnh choáng trong đầu Vân Quỳ đã sớm tan biến. Nhưng giờ phút này bị hắn m*t mát sâu cạn, gương mặt nàng lại ửng lên vài phần hơi say phiếm hồng, đôi mắt ướt át ngấn nước.

Đến khi nàng sắp không thở nổi mới được người đàn ông từ từ buông ra.

Thái tử nhíu mày: “Toàn mùi rượu.”

Vân Quỳ hoàn hồn, nhỏ giọng nói: “Điện hạ có thể không hôn.”

Thái tử nắm cằm nàng: “Ngươi càng ngày càng to gan.”

Vân Quỳ cắn môi: “Điện hạ còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Thái tử nhìn chằm chằm nàng: “Trước giờ chỉ có cô thẩm vấn người khác, chưa có ai dám hết lần này đến lần khác chất vấn cô.”

Vân Quỳ cũng không biết là do say rượu hay gì, nghe vậy lập tức khí huyết xông lên: “Phải, điện hạ trước giờ cao cao tại thượng, có thể bố thí cho ta một hai câu đã là lòng nhân từ lớn lao như trời, đáng lẽ nô tỳ phải cảm ơn đội ơn mới đúng.”

Thái tử nhíu chặt mày, không ngờ nàng lại lột bỏ lớp vỏ ngoan ngoãn phục tùng, nói chuyện cũng dám mang theo gai nhọn.

“Ngươi uống nhiều rồi, cô không so đo với ngươi.”

Vân Quỳ nắm chặt ngón tay, dù sao cũng đã nói đến nước này, dứt khoát liều một phen, táo bạo thêm lần nữa: “Dù điện hạ có bịt miệng ta, hôm nay ta cũng phải nói.”

Ánh mắt người đàn ông càng thêm lạnh lẽo, Vân Quỳ thậm chí còn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn.

Nàng cắn răng nói: “Ta tự biết thân phận của mình và điện hạ khác nhau như trời với đất, cho nên chưa từng mơ tưởng đến vị trí hậu cung của điện hạ. So với vinh hoa phú quý ngắn ngủi, ta càng nguyện ý sống một cuộc đời an ổn thoải mái, cho nên mới một lòng muốn xuất cung, cho dù điện hạ có ý với ta, ta cũng…”

Môi mỏng của người đàn ông mím chặt, trong mắt ẩn hiện ý lạnh giận dữ: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Nàng cúi đầu, tránh ánh mắt hắn, mím môi cười: “Là điện hạ không muốn nói thẳng, ta cứ coi như ngài vô ý với ta vậy. Nếu chỉ là sủng ái nhất thời, ta rất cảm kích điện hạ, cũng nguyện ý hầu hạ ngài đoạn đường này. Chỉ là… vừa nãy ở trong căn nhà kia, ý nghĩ trong lòng ta ngài cũng nghe thấy rồi, đợi điện hạ chán ghét ta, ta muốn cầu xin ngài một ân điển, sau này xuất cung, ta sẽ an cư lạc nghiệp ở đây.”

Nàng nói một câu, ánh mắt trên đỉnh đầu lại lạnh lẽo thêm ba phần, nhưng nàng không dám dừng lại, sợ sơ ý tiết lộ tiếng lòng, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục: “Ta muốn nói…”

Trong lòng bị một nỗi chua xót mãnh liệt không biết từ đâu dâng lên lấp đầy, nàng ép mình ngẩng đầu, đối diện với hắn: “Điện hạ quả thực rất tốt, nhưng không thích hợp để bầu bạn cả đời, ta…”

“Ngươi coi cô là người thế nào?”

Người đàn ông một lời cắt ngang, hơi thở trầm lạnh dồn dập phả vào mặt nàng, giọng khàn khàn, nhưng cũng sắc bén âm độc: “Cô chẳng qua chỉ vừa vặn thỏa mãn thẩm mỹ của ngươi, có thể tùy ý nhúng chàm, tùy thời giải quyết d*c v*ng của ngươi? Muốn thì trêu chọc, không muốn thì lừa ban thưởng rồi xuất cung, gọi đến thì đến đuổi đi thì đi. Trong lòng ngươi, cô còn không bằng một thị vệ, ít nhất thị vệ có thể cho ngươi an ổn, bọn họ mới thích hợp bầu bạn với ngươi cả đời đúng không?”

「Sao lại lôi cả thị vệ vào nữa rồi…」

Khóe môi Thái tử thoáng qua một nụ cười lạnh lùng: “Thực ra ngươi đối với ai cũng như vậy đúng không? Đáng lẽ cô phải sớm nhận ra, ngươi không chỉ mơ ước cô trong lòng, mà ngươi thấy người đàn ông nào cao lớn cường tráng, mặt mày tuấn lãng đều sẽ nghĩ vẩn vơ đúng không?”

Hắn giận đến cực điểm, đáy mắt xuất hiện một mảnh đỏ tươi, tơ m.á.u giăng kín như mạng nhện âm u, tựa như muốn giam cầm nàng thật chặt trong đó.

“Cô nói cho ngươi biết, đừng hòng nghĩ tới. Chỉ cần cô còn sống, cả đời này cũng sẽ không để ngươi rời đi.”

Tai Vân Quỳ ù ù vang vọng, còn chưa hoàn hồn khỏi chấn động mà câu nói kia mang lại, lại thấy môi mỏng của hắn khẽ nhếch, ánh mắt hung ác: “Không phải ngươi biết cô có thể đọc tâm sao?”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 182



Hắn âm thầm nghiến răng, bàn tay nắm chặt phát ra tiếng khớp xương lệch khớp, “Trong lòng ngươi nghĩ đến ai, cô sẽ đem người đó băm thành nghìn mảnh. Ngươi cứ thử xem.”

Thái tử mơ hồ nhận ra cảm xúc của mình đã không thể khống chế, bệnh đau đầu phát tác, trong đầu như lửa đốt, đau đớn lan khắp mọi kinh mạch trên người.

Cứ tiếp tục như vậy chỉ làm tổn thương người vô tội.

Hắn nhắm mắt bình tĩnh lại, đứng dậy muốn rời đi, cổ lại đột nhiên bị hai cánh tay trắng nõn thon dài ôm chặt.

Giây phút tiếp theo, đôi môi mềm mại ấm áp của thiếu nữ dán lên.

Thân thể đang bạo nộ của Thái tử gần như lập tức cứng đờ.

Dù đã hôn nhau rất nhiều lần nhưng nàng chưa bao giờ khẩn trương như vậy. Nàng cẩn thận dùng thân thể mềm yếu run rẩy ôm lấy lưỡi d.a.o sắc bén lạnh lẽo khắp người hắn.

Đôi môi khẽ run rẩy, giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng không thể kiểm soát mà lăn xuống, thấm ướt cả gương mặt hắn.

Đầu ngón tay ấm nóng của nàng run rẩy, vu.ốt ve gò má hắn, cẩn thận thăm dò hỏi: “Điện hạ… ngài giận là vì để ý ta, muốn giữ ta lại sao?”

Thái tử nghiến chặt răng hàm, bàn tay to lớn siết chặt cổ tay nàng, hung hăng ấn xuống bên người, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo âm độc đến rợn người: “Sao lại đổi giọng rồi, là vì nghe thấy cô muốn băm những tình nhân của ngươi thành nghìn mảnh nên sợ à?”

Vân Quỳ: “…”

Thái tử hung hăng nhìn chằm chằm nha đầu vô tâm vô phế này, trong mắt lộ rõ vẻ u ám và điên cuồng.

“Ra ngoài.” Hắn đột nhiên nói.

Vân Quỳ bị ánh mắt âm trầm của hắn dọa cho toàn thân rụt lại. Sau đó thấy mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên, n.g.ự.c cũng phập phồng kịch liệt, trông có vẻ giống như chứng đau đầu phát tác.

“Điện hạ, ngài… có phải là chứng đau đầu của ngài phát tác không?”

Đã lâu rồi nàng không thấy hắn giận dữ như vậy, nhất thời luống cuống tay chân, bàn tay run rẩy, không biết phải an ủi thế nào, giọng nói cũng run run: “Là ta nói bậy, vừa nãy là ta cố ý chọc giận ngài, xin lỗi…”

Thái tử nhắm mắt thật chặt: “Cút ra ngoài, đừng để ai vào đây, nếu không… cô g.i.ế.c ngươi.”

Vân Quỳ mắt đầy lệ, giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Điện hạ đợi ta, ta đi mời đại phu cho ngài…”

Nàng nhanh chóng đứng dậy, xỏ dép chạy ra cửa. May mà Tào Nguyên Lộc đang canh giữ ở hành lang, nàng vội vàng chạy tới, giọng nói run run: “Tào công công, hình như chứng đau đầu của điện hạ phát tác…”

Tào Nguyên Lộc ở bên ngoài cũng nghe thấy chút động tĩnh, cụ thể nói gì thì không nghe rõ lắm, nhưng không ngờ điện hạ nhà mình lại phát bệnh vào lúc này.

Từ khi cô nương ở bên cạnh, điện hạ đã lâu không tái phát bệnh đau đầu, ngay cả đêm Nguyên Tiêu hải đăng sụp đổ, bị ám sát bị thương, đầu cũng không đau lại.

Lần này cải trang điều tra án, thậm chí ngay cả Hà Bách Linh cũng không đi theo, chỉ dẫn theo cô nương hầu hạ bên cạnh để phòng ngừa bất trắc.

Tào Nguyên Lộc liếc mắt nhìn vào trong phòng, trước tiên sai Tần Qua đi mời đại phu giỏi nhất Phủ Bình Châu.

Tần Qua lập tức xoay người đi.

Tào Nguyên Lộc lại hỏi Vân Quỳ: “Sao đột nhiên lại cãi nhau thế, vừa nãy điện hạ ôm cô nương về không phải vẫn tốt sao?”

Mắt Vân Quỳ đỏ hoe: “Là ta không tốt…”

Tào Nguyên Lộc đoán: “Điện hạ giận vì chuyện cô nương mua nhà?”

Vân Quỳ mím chặt môi, hai hàng nước mắt rơi xuống.

Tào Nguyên Lộc thở dài: “Điện hạ đối xử với cô nương vô cùng tốt. Lão nô ở bên cạnh ngài nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy ngài để tâm đến cô nương nào, sao cô nương cứ luôn nghĩ đến chuyện xuất cung thế?”

Lòng Vân Quỳ chua xót, khó nói thành lời.

Nàng là người gì chứ, là nữ quan tư tẩm, nói nghe hay thì cũng là nữ quan, nhưng nói khó nghe thì là thứ để chủ tử khai trai. Vận may tốt thì sau này thăng địa vị thấp kém nhất, vận may không tốt thì là cái gai trong mắt các nương nương hậu cung. Người không có gia thế như nàng, động một ngón tay là bị b.óp ch.ết.

Trong những cuốn thoại bản nàng từng đọc có những người con gái như vậy.

Có một cung nữ thị tẩm bị vu oan trộm đồ trang sức của Thái tử phi, bị kéo đến Thận Hình Ty.

Còn có một nha hoàn thông phòng, tự dưng bị vu oan đụng vào bụng bầu của chủ mẫu, bị đánh một trận roi thừa sống thiếu c.h.ế.t rồi bị bán đi.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 183



Còn có những nha hoàn, chỉ vì trêu ghẹo vương gia vài câu, bị vương phi âm thầm sai người dìm xuống hồ…

Xem quá nhiều cho nên mới mâu thuẫn như vậy. Trong lòng nàng mơ hồ chờ đợi điều gì đó, muốn nghe hắn đích thân nói thêm một câu “có ý”, nhưng lại sợ nghe thấy hai chữ kia, sợ dã tâm không nên có lớn dần lên, cuối cùng tâm cao hơn trời, ngã tan xương nát thịt.

Song nàng thực sự không ngờ, phản ứng của điện hạ lại lớn đến vậy.

Trong phòng truyền ra tiếng đổ vỡ ầm ầm, giống như chén trà trên bàn bị người ta quét mạnh xuống đất.

Lòng Vân Quỳ hoảng hốt, ruột gan như lửa đốt: “Tào công công, có cách nào giảm bớt… có cần quay về mời quân y không? Hay là có thuốc gì…”

Tào Nguyên Lộc thở dài một tiếng: “Bệnh đau đầu của điện hạ, đừng nói là đại phu dân gian, ngay cả Hà quân y, thái y trong cung cũng bó tay, chỉ có một cách…”

Vân Quỳ lập tức hỏi: “Cách gì?”

Điện hạ đã dặn không được tiết lộ ra ngoài, nhưng trước mắt cũng không có cách nào tốt hơn, Tào Nguyên Lộc chỉ có thể nói: “Thực ra trên người cô nương có một mùi hương đặc biệt, có thể làm dịu bệnh đau đầu của điện hạ.”

Vân Quỳ ngơ ngác há miệng: “Mùi hương… trên người ta?”

Nàng quả thực biết trên người mình có một mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt, nhưng không rõ ràng, không đến mức có thể trêu hoa ghẹo nguyệt. Chỉ những người rất thân cận với nàng mới ngửi thấy, Đan Quế rất thích ôm nàng ngủ, nói người nàng thơm…

Nàng chưa bao giờ để ý đến điều này, chỉ cho rằng quần áo giặt nhiều, trên người sẽ có mùi hương mặt trời và cây cỏ.

Không ngờ lại có thể làm dịu bệnh đau đầu cho Thái tử điện hạ.

Tào Nguyên Lộc nói: “Trước đây điện hạ còn mời Lương thái y ở Thái Y Viện điều chế hương liệu tương tự mùi hương trên người cô nương. Đáng tiếc là hoàn toàn vô dụng đối với điện hạ.”

Vân Quỳ lẩm bẩm: “Hóa ra điện hạ muốn ta thị tẩm, là vì cái này…”

Bảo sao Đông Cung nhiều người như vậy, hết lớp mỹ nhân này đến lớp mỹ nhân khác được đưa vào, sao chỉ có nàng nổi bật?

Huống hồ nàng còn được Hoàng hậu nương nương “giao trọng trách”, đổi lại là bất kỳ gián điệp nào khác, đã sớm bị đưa vào hình phòng thẩm vấn rồi.

Còn những ý nghĩ dơ bẩn kia của nàng, với tính cách g.i.ế.c người quyết đoán của điện hạ, đáng lẽ đã bị lăng trì mới đúng. Giữ nàng lại, cũng là vì nàng có thể làm dịu bệnh đau đầu…

Nhất thời mọi cảm xúc đan chéo cuộn trào trong đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, tràn đầy những cảm xúc khó tả.

Tào Nguyên Lộc nhìn ra vẻ thất vọng trong mắt nàng. Ông ấy được gì đó, không khỏi có chút hoảng hốt: “Cô nương nghĩ đi đâu vậy? Lúc đầu điện hạ giữ cô nương lại quả thực có nguyên nhân này. Nhưng sau này điện hạ đối với cô nương thế nào, chẳng lẽ tự cô nương không cảm nhận được sao?”

Ông ấy thở dài nói: “Lần phạt cô nương canh cửa cung kia, nghe thấy Cửu hoàng tử bắt nạt cô nương, điện hạ lập tức nhấc chân ra khỏi điện, sợ chậm một bước sẽ khiến cô nương phải chịu ấm ức. Yến tiệc trừ tịch, thấy cô nương nói cười vui vẻ với Lý Mãnh, điện hạ nổi trận lôi đình, trong lòng không vui. Về sau tự nhận thấy lạnh nhạt với cô nương nên đêm Nguyên Tiêu lại dẫn cô nương xuất cung ngắm đèn. Bị ám sát là chuyện ngoài ý muốn, nhưng điện hạ thà mình bị thương, cũng sợ người khác làm tổn thương cô nương. Nếu trong lòng điện hạ không có người, chỉ coi người là thuốc giải bệnh đau đầu thì ngài ấy sẽ cho người sơn hào hải vị sao? Sẽ mua thoại bản dỗ người vui vẻ sao? Sẽ chủ động bênh vực người à?”

Mắt Vân Quỳ cay xè, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má.

Hắn tốt thật.

Nàng nằm mơ cũng không ngờ đời này có thể ở trong tẩm cung của Thái tử, cùng hắn ăn chung mâm, ngủ chung giường, còn có thể chiếm tiện nghi của hắn, được một người cao cao tại thượng như vậy sủng ái, che chở, dung túng, mọi thứ đều không thể tưởng tượng nổi.

Nàng không dám tin, cho nên mới hết lần này đến lần khác xác nhận. Nàng bất an, lo được lo mất, sợ ân sủng này rồi sẽ có một ngày biến mất, cho nên từ ngày nhận được đã bắt đầu chờ đợi kết cục bị chán ghét.

Ai bảo người nàng hầu hạ, lại là một vị trữ quân làm chủ am cung lục viện chứ.

Nàng là một kẻ nhát gan sợ đau, sợ chết, trải qua quá nhiều khổ nạn, cho nên ngay cả những ngày tốt đẹp cũng sống trong lo sợ.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 184



Tào Nguyên Lộc nói: “Ngay cả chuyện cô nương có thể làm dịu bệnh đau đầu của điện hạ, cũng chỉ có lão nô và Hà quân y biết. Điện hạ không cho phép truyền ra ngoài, vừa sợ người bị tổn thương, vừa sợ người hiểu lầm, cho rằng chỉ vì điều này điện hạ mới sủng ái người.”

“Lần này đưa người xuất kinh tuy là đề nghị của lão nô, nhưng điện hạ vừa đến Bình Châu đã vung tay quá trán, cho người ăn uống vui chơi. Còn người thì hay rồi, mua nhà muốn an cư lạc nghiệp ở đây…”

Không đợi ông ấy nói xong, tiểu nha đầu đã xoay người đi vào phòng.

Tào Nguyên Lộc nhìn bóng lưng nàng, thở dài một hơi.

Vân Quỳ vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi tanh nồng của máu. Nàng vội vàng bước nhanh hơn, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ẩn hiện dưới ánh nến mờ ảo trước giường, sắc mặt nàng trắng bệch, tim đập mạnh một nhịp.

Trán hắn đầy mồ hôi lạnh, ngón tay thon dài trắng bệch bị mảnh sứ vỡ trên đất làm bị thương. Máu tươi rỉ ra từng giọt theo kẽ ngón tay, dường như chỉ có chảy m.á.u mới có thể giải tỏa cơn đau và sự bực bội do bệnh đau đầu mang lại.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn không ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Không phải bảo ngươi cút ra ngoài sao, còn vào làm gì.”

Vân Quỳ không bị hắn dọa sợ, trước tiên đến rương lấy thuốc cầm máu. Sau đó nàng đi đến trước mặt hắn, chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy từ trong tay áo ra chiếc khăn sạch, giúp hắn lau vết m.á.u trên mu bàn tay.

Đôi mắt đen âm u lạnh lẽo của Thái tử ngước lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt nàng: “Ngươi đang nghĩ gì, hay là Tào Nguyên Lộc đã nói gì với ngươi?”

Vân Quỳ mím môi không nói, trong lòng rất loạn, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hồi lâu sau, nàng mới từ từ mở miệng: “Tào công công nói ta có thể làm dịu bệnh đau đầu cho điện hạ.”

Trong mắt Thái tử lập tức dâng lên ngọn lửa giận dữ, giọng điệu lạnh hơn vừa nãy ba phần: “Ngươi ra ngoài, cô không cần ngươi bên cạnh.”

Vân Quỳ không nhúc nhích, mà ngồi xuống bên cạnh hắn, chậm rãi xích lại gần: “Ta cứ dựa vào điện hạ như vậy, điện hạ sẽ thoải mái hơn chứ?”

Thái tử nhắm chặt mắt, cố gắng kìm nén cơn giận: “Ngươi cho rằng cô sẽ không g.i.ế.c ngươi hả?”

Vân Quỳ nâng cánh tay hắn lên, thấy hắn không từ chối, cả người nàng chui vào lòng hắn rồi vươn tay, chậm rãi ôm lấy eo hắn.

“Như vậy thì sao? Có dễ chịu hơn không?”

Thân thể mềm mại của thiếu nữ áp sát, dùng sức ôm chặt từng chút, tựa như muốn hòa làm một với hắn, không có một kẽ hở.

Mùi hương hoa hướng dương ấm áp khô ráo như ánh mặt trời xua tan sương mù dày đặc, trong tĩnh lặng, nó chậm rãi xoa dịu cơn nóng rực trong đầu hắn.

Thân thể Thái tử cứng đờ giây lát, bàn tay bị thương siết chặt, vô số vết thương nhỏ gần như đồng thời nứt toác, m.á.u tươi trào ra, thấm ướt chiếc khăn trắng như tuyết.

Hắn hoàn toàn không để ý, giọng nói lạnh như băng: “Ngươi quả đúng là to gan lớn mật, cho rằng cô không có ngươi không được sao? Hai mươi mấy năm nay, cô chưa từng dựa vào bất kỳ ai…”

Chưa nói xong, đôi môi mềm mại của thiếu nữ đã áp lên đôi môi hơi lạnh của người đàn ông.

Hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, nước mắt nàng lăn xuống khóe môi hắn, nàng vụng về nhưng lớn mật, dùng đầu lưỡi cuốn lấy vị mặn chát của nước mắt, thong thả li.ếm m*t môi dưới của hắn.

Trong khoảng ngừng của nụ hôn, cổ họng nàng run rẩy, khẽ nói: “Như vậy thì sao? Còn muốn g.i.ế.c ta không? Thái tử điện hạ.”

Thái tử nhắm mắt, dường như không mảy may lay động, cho đến khi chiếc răng nanh sắc nhọn cắn vào đầu lưỡi hắn, hắn mới giật mình tỉnh lại đẩy nàng ra.

Dưới ngón tay hắn chính là động mạch cổ của nàng, yếu ớt, thon mảnh, nhưng lại đập nhịp nhàng, tràn đầy sức sống.

Hắn vu.ốt ve gân xanh đang nhảy lên bên cổ nàng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dùng sức siết chặt, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Trong đầu Vân Quỳ cũng rối bời, không thể truyền đạt được tiếng lòng rõ ràng.

Im lặng một lát, nàng chậm rãi mở miệng: “Ta… ta muốn chữa bệnh đau đầu cho ngài.”

Thái tử lạnh giọng nói: “Cô đã nói cô không cần.”

Vân Quỳ nói: “Ngài đừng vội từ chối ta, ta đột nhiên… nghĩ thông suốt một chuyện, ta muốn xác nhận lại mối quan hệ giữa ta và điện hạ một lần nữa.”

Thái tử: “Quan hệ gì?”

Vân Quỳ nuốt nước miếng: “Điện hạ cần ta xoa dịu bệnh đau đầu, mà ta cũng h*m m**n nhan sắc của điện hạ. Nếu đã như vậy, từ nay về sau ta làm thuốc giải cho ngài, ngài cho ta ôm ấp hôn hít, chúng ta làm một đôi đơn thuần… bạn giường, ngài thấy thế nào?”

Thái tử: “…”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 185



Khí huyết Thái tử xông lên, suýt chút nữa giận dữ bốc hỏa: “Ngươi nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ ra cái kết quả này?”

Hắn vĩnh viễn không biết trong miệng nha đầu này có thể thốt ra những ý tưởng hoang đường ly kỳ đến nhường nào.

Vừa rồi Vân Quỳ miệng nhanh hơn não tùy tiện nói ra, giờ nghĩ lại cũng không thấy có gì không ổn.

“Có thể chữa bệnh đau đầu cho điện hạ, ta rất vui, cũng thấy may mắn vì mình có năng lực này nên mới được điện hạ trọng dụng. Điện hạ cao lớn uy vũ, tuấn mỹ vô song, ta cũng có thể đạt được điều mình muốn, cho nên muốn hợp tác với điện hạ.”

Thái tử cười lạnh: “Trọng dụng? Ngươi cho rằng cô đối tốt với ngươi, chỉ là trọng dụng ngươi?”

“Vậy chẳng lẽ không phải sao? Ngài lại không chịu cho ta một lời chắc chắn.”

Gân xanh trên trán Thái tử giật giật.

Đâu phải hắn chưa từng bày tỏ tâm ý, nhưng mỗi lần bày tỏ xong, lại càng nhận rõ thực tế –

Nàng vô tâm vô phế, nói năng lung tung, căn bản không hề coi hắn ra gì. Dù hắn dung túng, che chở nàng thế nào, nàng vẫn cứ ăn xong là phủi m.ô.n.g bỏ đi, chưa từng nghĩ đến chuyện mãi mãi ở bên cạnh hắn.

Thậm chí hắn còn nói ra cả thuật đọc tâm, không hề cân nhắc đến hậu quả và cái giá phải trả. Đó là bí mật hắn giấu kín trong lòng, chỉ một mình hắn biết, vậy mà cũng nói cho nàng hay.

Đã đến nước này, vậy mà vẫn không vừa ý nàng, bị nàng chọc tức đến mức bệnh đau đầu tái phát. Cứ tưởng cuối cùng nàng cũng phải có chút giác ngộ, kết quả người ta lại muốn cùng hắn làm một đôi bạn giường lợi dụng lẫn nhau, không hề có chút chân tình.

Cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được.

Chẳng lẽ còn muốn hắn tiếp tục tự rước lấy nhục nhã, khổ sở cầu xin nàng ở lại?

Đầu Thái tử đau như búa bổ, lòng đầy uất ức không nơi trút giận, cứ đấu đá lung tung trong lồng ng.ực.

Vân Quỳ im lặng một lát, chợt nghiêm túc nhìn hắn: “Nếu điện hạ đã không thể rời bỏ ta, vậy về sau hãy che chở cho ta.”

Đôi mày đang nhíu chặt của Thái tử cuối cùng cũng hơi giãn ra.

Vân Quỳ thở dài nói: “Điều ta mong cầu chẳng qua chỉ là một nơi an cư lạc nghiệp. Mặc kệ điện hạ có tình ý với ta hay không, dù sao ta cũng có chút tài mọn, như vậy cũng đủ rồi. Nếu sau này các nương nương muốn xử trí ta, ngài cứ nói với bên ngoài ta là y nữ thân cận của ngài, hoặc là mưu sĩ dưới trướng, ai dám hại ta chính là mưu hại điện hạ.”

Thái tử: “…”

Thấy hắn không còn từ chối mình nữa, Vân Quỳ lại cẩn thận băng bó thay thuốc cho hắn. Nàng hắn lên giường, rồi nhẹ nhàng nhích người, đặt bàn tay bị thương của hắn lên eo mình, cả người rúc vào lòng hắn.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đỏ ngầu như nhuộm máu, trong lòng chua xót và nghẹn lại: “Hôm nay là lỗi của ta, chọc điện hạ tức giận đến nỗi phát bệnh đau đầu. Vậy phạt ta ở gần điện hạ, giúp ngài chữa trị cơn đau đầu suốt đêm, như vậy có được không?”

Thái tử gần như giận quá hóa cười: “Rốt cuộc là cô được hời, hay là ngươi được hời?”

Giọng Vân Quỳ như thể đương nhiên: “Dĩ nhiên là điện hạ được hời rồi. Ta ở bên điện hạ, không chỉ có thể giúp ngài giảm bớt cơn đau đầu, mà còn có thể khiến ngài thân tâm thoải mái. Ta chỉ có cái sau, còn ngài lại được cả hai, như vậy vẫn chưa đủ sao?”

Thái tử nhất thời nghẹn lời.

“Có điều ngài có một câu nói không đúng.” Ánh mắt Vân Quỳ tỉ mỉ phác họa đường nét góc cạnh trên khuôn mặt người đàn ông, “Không phải thấy tất cả những nam tử tuấn tú cường tráng ta đều muốn tơ tưởng. Ngài nghĩ người đã từng ăn sơn hào hải vị, còn muốn ăn cám lợn bùn đất sao?”

Thái tử lạnh lùng nhếch môi: “Bây giờ mới biết nịnh hót cô?”

“Ta nói thật lòng.” Vân Quỳ mím môi, “Điện hạ có thể cố gắng giữ gìn vóc dáng, để ta cả đời tham luyến ngài, không thể rời xa ngài.”

“Láo xược.” Thái tử hừ lạnh, “Ý ngươi là cô muốn một nữ tử nhỏ bé như ngươi, còn cần phải tự mình cố gắng?”

Vân Quỳ im lặng một lát, khẽ nói: “Điện hạ cũng có thể hiểu là, ta hy vọng điện hạ mãi mãi anh vũ phi phàm, sống lâu trăm tuổi.”

Nàng ôm rất chặt, má tựa vào lồng ng.ực hắn, dường như muốn truyền hết hơi ấm và hương thơm trên người mình cho hắn.

Nếu không biết nàng vô tâm vô phế, thật khiến người ta có cảm giác chân thành tha thiết.

Thái tử nhắm mắt lại trong bóng tối, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu nhạt nhòa.

Đợi người bên cạnh thở đều, hắn cúi người ghé sát, khẽ cắn nhẹ vành tai mềm mại tinh xảo.

Nghe thấy nàng khẽ r.ên rỉ một tiếng kiều mị, hắn nghiến răng nghiến lợi, lại cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng như cánh hoa kia.

Đêm nay quá mệt mỏi, Vân Quỳ ngủ đến quá giờ Tỵ mới tỉnh.

Má áp vào chiếc gối ấm áp cứng rắn. Nàng vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh hẳn, tay s* s**ng lung tung. Sau khi ra là vật gì, nàng sợ hãi giật mình tỉnh giấc, đối diện ngay với đôi mắt đen như mực.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 186



“Điện hạ, ngài…”

Bỗng nhớ ra đây không phải là điện Thừa Quang, hắn cũng không cần phải lên triều, mà thứ nàng vừa gối đầu trong giấc mơ, chính là lồng ng.ực rắn chắc đầy đặn của người đàn ông.

「Thật cường tráng.」

Trong đầu vô thức hiện lên câu này, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt người đàn ông trầm đục nóng bỏng, nàng ngẩn người, chợt nhận ra một điều –

Hắn biết đọc tâm!!

Vân Quỳ ôm đầu lắc lắc, vừa định lật người tránh xa, đầu gối vừa nhấc lên đã vô tình chạm phải một vật, tựa như mãnh thú trong bóng tối chợt tỉnh giấc, nhe răng múa vuốt đ.â.m sầm vào chiếc lồng giam cầm nó.

「Lớn… lớn quá.」

Đây cũng là một ý nghĩ vô thức.

Trước kia khi chưa biết hắn có thể đọc tâm, mỗi ngày nàng đều như kích hoạt nhiệm vụ mà thầm cảm thán ba trăm lần trong lòng. Điều đó gần như đã trở thành bản năng, dẫn đến bây giờ não chưa phản ứng thì những ý nghĩ dơ bẩn không thể nói ra ngoài kia đã không chút che đậy mà nhảy ra.

Hai má nàng nóng rực, nhớ tới điều gì đó, vội vàng đổi đề tài: “Bệnh đau đầu của điện hạ đỡ hơn chưa?”

Thái tử không lộ vẻ gì đáp: “Vẫn chưa khỏi hẳn.”

Vân Quỳ nhất thời hoảng hốt: “Vậy… vậy làm sao bây giờ?”

Yết hầu Thái tử khẽ động: “Hà Bách Linh nói, cô dương nhiệt quá thịnh, hoả bị tích tụ bên trong cơ thể, cần phải phát tiết.”

Vân Quỳ không hiểu hai câu đầu, nhưng lại nghe hiểu chữ “phát tiết”.

“Vậy thì?”

Ánh mắt Thái tử trầm xuống, hơi thở nóng rực gần như phả vào má nàng: “Chẳng phải đêm qua ngươi nói, muốn làm thuốc giải cho cô sao?”

Vân Quỳ: “…”

Nàng nghĩ nghĩ, thử thăm dò hỏi: “Điện hạ bị đau đầu, không phải trúng xuân dược chứ? Đau đầu cũng cần… giải như vậy à?”

Thái tử nói: “Quân y đã nói, da thịt tiếp xúc, da thịt chạm nhau, gắn bó như môi với răng, cá nước thân mật, đều có khả năng làm dịu cơn đau đầu.”

Thấy nàng còn do dự, hắn nhếch môi cười lạnh: “Chẳng phải đêm qua còn nói, muốn hợp tác với cô sao?”

「… Không phải, đại ca, ngài quá đột ngột rồi!」

Vân Quỳ khó xử nói: “Ta vừa mới tỉnh ngủ…”

Thái tử: “Đây chính là thành ý hợp tác của ngươi? Đêm qua cô bị ngươi chọc tức đến nỗi bệnh cũ tái phát, đầu đau như búa bổ, còn bị thương chảy máu…”

“…Được rồi, được rồi!!”

Vân Quỳ vẻ mặt mệt mỏi nắm lấy, người đàn ông lập tức thở d.ốc nặng nề. Một lúc lâu sau, hắn khàn giọng hỏi: “Chỉ như vậy thôi hả?”

Vân Quỳ: “Vậy thì sao? Tay ngài còn đang bị thương mà!”

Tuy rằng chỉ bị mảnh sứ vỡ cứa qua, nhưng dù sao đêm qua cũng chảy không ít máu, thân thể Thái tử quý giá ngàn vàng, sao có thể vì h*m m**n mà không màng tất cả? Huống chi cơn đau đầu này là do nàng chọc tức mà ra, vết thương trên mu bàn tay cũng do nàng gián tiếp gây ra. Nếu không thể mau chóng lành lại, nàng gặp hắn một lần, cảm giác tội lỗi trong lòng lại thêm một phần.

Thái tử lại nói: “Ngươi đọc rộng hiểu nhiều, thuộc lòng khẩu quyết, chẳng lẽ còn không biết hầu hạ cô như thế nào?”

Trong đầu Vân Quỳ lập tức hiện ra vài động tác không tốn sức của hắn, đây không phải là vấn đề, nhưng…

Nàng nhíu chặt mày: “Ta… đó đều là lý thuyết suông.”

Thái tử nhướng mày, thản nhiên giúp nàng nhớ lại: “Không phải ngươi nói có bảo vật quan trọng kia, ngươi nhất định có thể học thành tài, dẫn dắt cô lên đến đỉnh cao sao?”

Vân Quỳ: “…”

「Có thể đừng động một chút là nói ra tiếng lòng của ta không! Rất xấu hổ đó biết không!”」

Thái tử nói: “Ngươi dám nghĩ, còn sợ cô nói ra?”

Vân Quỳ khóc không ra nước mắt, cuối cùng không còn cách nào khác, đành đầu hàng, “Vậy… điện hạ muốn nằm hay ngồi?”

Ánh mắt Thái tử hơi tối lại, “Cứ nằm trước đi.”

“Vậy có thể dùng bối phi phù, hoặc là lộn nhào điệp.”

(*) Bối phi phù, lộn nhào điệp:

Cụm từ “Bối phi phù” gợi hình ảnh một tư thế mà một người nằm sấp, người kia ở trên, có thể tạo ra những chuyển động uyển chuyển như chim bay lượn trên mặt nước.

Cụm từ “Lộn nhào điệp” gợi tả một tư thế động, có thể bao gồm những động tác xoay, lật người như cánh bướm bay lượn.

Vân Quỳ lục lọi kiến thức trong đầu: “Vậy ngài muốn ta đối diện, hay là quay lưng lại?”

Ánh mắt Thái tử lướt từ cổ nàng xuống, yết hầu khẽ động: “Đối diện.”

Vân Quỳ lê thân thể mệt mỏi ra trận.

Sự thật chứng minh thà tin trên đời này có quỷ, còn hơn tin vào miệng của đàn ông.

Đôi tay rõ ràng có thể để không, cuối cùng lại bị rách toạc vết thương.

Và… nàng cúi đầu nhìn những vết m.á.u loang lổ trên n.g.ự.c mình, thật sự rất muốn chửi người.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 187



「Vết thương rách ra rồi đừng miễn cưỡng quá được không!」

「Còn nữa! Ngài tự chảy máu, có thể đừng làm bẩn quần áo của ta không!」

Sắc mặt Thái tử trầm xuống: “… Cô nghe thấy rồi.”

Vân Quỳ hung hăng ném chiếc áo lót bị xé rách lên người hắn, “Nghe thấy thì sao chứ?!”

Mắng xong vẫn cam chịu nhận mệnh băng bó lại vết thương cho hắn. Lưng nàng đau nhức, chân mềm nhũn đến mức đứng không vững, vừa định xuống giường rửa mặt, lại bị hắn giữ chặt lại.

Thái tử: “Quay người lại ngồi, cô không chạm vào ngươi.”

Vân Quỳ: “…”

「Ta liều mạng với người thể lực tốt như các người!」

Thái tử nhìn t*m l*ng tr*ng n*n như cánh bướm kia, nhẫn nại hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn không nhịn được, mạnh mẽ kéo người vào lòng.

…..

Đêm qua Tần Qua đã mời một vị đại phu nổi tiếng khắp Phủ Bình Châu đến, vất vả lắm nửa đêm mới kéo được người dậy khỏi giường. Kết quả khi đưa người đến Tùng Viên, Tào Nguyên Lộc lại nói tạm thời không cần, mời đại phu đó ở lại Tùng Viên, vốn định sáng sớm hôm nay sẽ bắt mạch lại cho Thái tử. Thế nhưng đợi mãi, từ sáng sớm đến giờ Tỵ, rồi từ giờ Tỵ đến giữa trưa, mãi vẫn không thấy Thái tử xuất hiện.

Nghe thấy động tĩnh bên trong, Tào Nguyên Lộc thầm nghĩ điện hạ khỏe mạnh như vậy, chắc hẳn bệnh đau đầu đã đỡ hơn nhiều. Ông ấy đành đưa bạc, mời vị đại phu kia về trước.

Đại phu kia chỉ còn cách mang theo đôi mắt đỏ ngầu và hai quầng thâm đen rời đi.

Vân Quỳ ngủ một giấc đến tận chiều tối mới uể oải tỉnh lại.

Tứ chi đau nhức dữ dội, đầu gối mềm nhũn đến mức không nhấc lên nổi.

Đêm qua đi dạo phố vốn đã rất mệt, sau đó lại xảy ra bao nhiêu chuyện, mãi mới ngủ được hai canh giờ vào ban đêm, ban ngày lại bị hắn giày vò hết lần này đến lần khác. Nếu không phải bụng đói cồn cào thì ngay cả động đậy nàng cũng không muốn.

Hoài Trúc bưng bữa tối vào cho nàng, thấy dáng vẻ nàng tả tơi thảm hại như vậy, ngay cả nàng ấy cũng thấy thương xót.

Dù sao cô nương không giống như các nàng từ nhỏ đã luyện võ, thân thể khoẻ mạnh. Hoài Trúc tuy chưa từng đích thân trải qua chuyện kia, nhưng khi làm nhiệm vụ thường lui tới thanh lâu kỹ viện, ngõ hẻm đèn tối nên cũng đã thấy không ít.

Đàn ông trẻ tuổi bình thường kiên trì một nén hương đã là giỏi lắm rồi. Huống chi là những kẻ bụng phệ, đi lại khó khăn như quan lại phú thương, dù dùng hết cả đồ chơi tình ái, cũng chỉ được một chén trà là xìu.

Người long tinh hổ mãnh như điện hạ, thật sự là chưa từng nghe thấy.

Haizz, cô nương thật đáng thương.

Vân Quỳ ăn hết hai bát cơm lớn mới khôi phục được ít sức lực đã tiêu hao.

Hoài Trúc nói: “Cô nương yên tâm, tối nay điện hạ ra ngoài tra án, chắc là không về đâu.”

Vân Quỳ cảm động rơi nước mắt.

Quả đúng là tin tức tốt lành khiến người ta phấn chấn!

Có điều người này tinh lực quá dồi dào, hôm nay người bỏ ra sức lực phần lớn vẫn là hắn, nàng ngồi động đậy hai cái đã không xong, cuối cùng gần như mệt lả. Kết quả vậy hắn mà còn có thể chạy ra ngoài thức đêm tra án, quả thực… khiến người ta thán phục.

Ăn xong bữa tối, Vân Quỳ đọc sách một lát trước khi ngủ để bổ sung kiến thức. Cuối cùng không chịu nổi đau lưng, nàng lại nằm đến tận giữa trưa ngày hôm sau, sau đó mới miễn cưỡng có thể xuống giường đi lại.

Nhóm người Thái tử vẫn chưa về, ngược lại Hoài Thanh đến nhắc nhở: “Hộ giáp cô nương tặng cho điện hạ chắc là đã làm xong rồi.”

Nhắc đến hộ giáp, lúc mới nghe Vân Quỳ còn chưa kịp phản ứng, một lát sau mới vỗ đầu nhớ ra, hóa ra là nói đến cái dây xích vàng kia.

Hoài Thanh tin chắc rằng nếu hộ giáp kia được đưa tới kịp thời, điện hạ và cô nương tuyệt đối sẽ không cãi nhau, cho nên vừa hết kỳ hạn hai ngày, Hoài Thanh lập tức đến nhắc nhở.

Hoài Trúc cũng cảm thấy nếu không đưa đồ tới, cô nương sẽ bị điện hạ giày vò c.h.ế.t mất!

Bản thân Vân Quỳ cũng rất tò mò, không biết sau cùng cái dây xích vàng kia sẽ được làm thành hình dạng gì.

Nàng cố gắng chống đỡ cơn đau lưng mệt mỏi, kiên trì đến tiệm vàng một chuyến.

Nhưng khi chưởng quầy của cửa hàng vàng tự tin đưa thành phẩm cho nàng xem, Vân Quỳ gần như ngây người.

“Ngài… có phải là có chút hiểu lầm về bốn chữ ‘bảo vệ điểm yếu’ không?”

Chưởng quầy cười gian xảo: “Cái vòng này vừa vặn bảo vệ cổ, hai miếng vàng khảm đá quý trước n.g.ự.c vừa vặn bảo vệ ngực, vòng vàng vụn quanh eo vừa có thể bảo vệ bụng, lại không ảnh hưởng đến hành động…”

Vân Quỳ tưởng tượng cái dây xích vàng này đeo trên thân hình cường tráng rắn rỏi của Thái tử điện hạ, quả thực… Nàng chỉ cảm thấy hô hấp nghẹn lại, tiếp theo mũi nóng lên, một dòng ấm áp không kiểm soát được chảy ra ngoài.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 188



Hoài Thanh đứng gần nhất, nhanh tay lẹ mắt lấy khăn tay ra lau cho nàng.

Hoài Trúc vội hỏi: “Cô nương sao vậy?”

Vân Quỳ xoa mũi, đợi đến khi không chảy m.á.u nữa, mới ngại ngùng cười: “Ta không sao, chỉ là trời hanh khô quá nên bị nóng trong…”

Chưởng quầy cửa hàng vàng ngược lại cười đầy ẩn ý: “Cô nương yên tâm, đây là thứ tốt, được các bậc quý nhân vô cùng yêu thích, cô nương về thử một lần sẽ biết mùi vị ngay.”

Hoài Thanh và Hoài Trúc đều là người luyện võ, không nhìn ra sợi dây xích này có chức năng bảo vệ yếu hại gì, hơn nữa thứ này càng nhìn càng giống… đồ dùng để gợi hứng thú trong phòng.

Điện h* th*n thể cao quý, sao lại dùng thứ như vậy?

Hai người đều đang chờ quyết định của Vân Quỳ. Nếu cô nương không muốn, lại ngại không tiện từ chối, họ sẽ sẵn sàng rút đao, nhất định phải đòi lại ba trăm lượng bạc kia.

Vân Quỳ ngắm nghía sợi dây xích vàng, lặng lẽ đỏ mặt.

Mặc dù, hình như… không phải hiệu quả nàng muốn, nhưng cũng tại nàng không nói rõ ràng, thấy người khác đặt làm dây xích vàng, cứ thế hồ đồ ỡm ờ đồng ý, khiến chưởng quầy và thợ kim hoàn hiểu lầm ý định ban đầu của nàng.

Nhưng bạc đã đưa rồi, vậy thì chỉ có thể… miễn cưỡng nhận lấy.

Thật ra nàng cũng khá muốn nhìn điện hạ đeo sợi dây xích này. Nhưng rất có thể, hắn không những không muốn, thậm chí còn phạt nàng… nghĩ đến đây, eo nàng đã bắt đầu đau nhức âm ỉ.

Tuy nhiên nghĩ lại, bây giờ họ là bạn giường, nàng làm thuốc giải cho hắn, hắn phải dùng nhan sắc để đổi, thỏa mãn mọi nhu cầu của nàng, như vậy mới công bằng! Lợi ích hắn đều chiếm hết, dựa vào đâu chứ!

Vân Quỳ xoa tay, lập tức quyết định mang dây xích vàng này đi.

Ra khỏi cử hàng vàng, Vân Quỳ đang tính toán làm thế nào để lừa Thái tử điện hạ đeo dây xích, chợt bị một trận ồn ào chửi mắng cắt ngang dòng suy nghĩ.

Nhìn theo tiếng động thì thấy trước thanh lâu đối diện có mấy tên bảo kê đang vây quanh một người đàn ông mặc áo vải bố xanh ngắn, đánh đ.ấ.m túi bụi. Người bị đánh toàn thân đầy máu, ôm đầu co rúm trên mặt đất, trong miệng không ngừng phát ra tiếng r.ên rỉ đau đớn.

Hoài Thanh, Hoài Trúc nhíu mày, lập tức bảo vệ Vân Quỳ đi đường vòng tránh xa.

Người đàn ông bị đánh kia ôm đầu chạy trối chết, thông qua khe hở thoáng nhìn thấy gương mặt của người con gái trước mặt, hắn ta không nhịn được gọi lớn: “A Quỳ? Có phải là muội không?”

Nghe thấy giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc này, tim Vân Quỳ chợt thắt lại, hai chân như bị rót chì đứng im tại chỗ.

Trái tim như bị d.a.o nhọn rạch một đường, ký ức đã lâu không chạm đến ùa về từng chút một.

“A Quỳ, muội ở nhà ta, sau này chính là vợ ta, ta véo má muội thì sao?”

“Người ta mắng cũng không sai, mẹ muội là người lẳng lơ nổi tiếng khắp vùng, chửa hoang sinh ra con gái, bị người ta vứt bỏ, mới xấu hổ trốn đến nương nhờ cha mẹ ta. Nhà ta chịu chứa chấp muội, đó là ơn cứu mạng, tất cả đều phải trả hết, biết chưa?”

“Nếu muội chịu cho ta hôn một cái, ta sẽ nói vài lời tốt đẹp với Chu viên ngoại, bảo ông ta đối tốt với muội hơn, sau này cho muội ăn thịt, cho muội tiền tiêu.”



Ký ức thời thơ ấu ùa về trong tâm trí, toàn thân Vân Quỳ lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm. Nàng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với người xưa nữa, nhưng ánh mắt vẫn vô thức quay lại.

Người đang bị đánh trên đất kia khuôn mặt bầm dập, đôi mắt đục ngầu gắt gao nhìn nàng, vẻ kích động lộ rõ trên mặt: “A Quỳ, đúng là muội! Muội ở đây? Đợi đã, muội đừng đi!”

Hắn ta lại chắp tay vái đám bảo kê xin tha: “Mấy vị đại ca, đây là muội muội ta! Là muội muội ruột! Các huynh rộng lượng cho ta hai ngày, nhất định ta sẽ trả hết nợ cho các huynh! Các huynh xem, muội muội ta ăn mặc lộng lẫy thế này, trong tay chắc chắn có tiền!”

Đám bảo kê nhìn Vân Quỳ, thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, bên cạnh còn có thị nữ đi theo, mấy người nhìn nhau, cuối cùng cũng dừng tay lại.

Hoài Thanh hỏi: “Cô nương quen người này ạ?”

Gương mặt Vân Quỳ cứng đờ nhìn chằm chằm người đàn ông trên mặt đất. Dù đã cách mấy năm, nhưng cẩn thận nhận diện vẫn có thể nhận ra những đường nét quen thuộc kia.

Là người anh họ đã bảy năm không gặp của nàng, Thích Thành Nghiệp.

Thích Thành Nghiệp khó khăn bò dậy, chân phải hình như hơi khập khiễng, mặt cũng bầm tím, nửa khuôn mặt râu ria xồm xoàm, vết m.á.u và bụi đất dính trên khóe miệng, trông vô cùng thảm hại, nhưng dung mạo lại không khác xưa là bao.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 189



Hắn ta đánh giá Vân Quỳ từ trên xuống dưới, nha đầu này lớn hơn một chút so với hồi nhỏ, ngũ quan không thay đổi nhiều, tám chín tuổi đã là mỹ nhân. Hồi bé nàng gầy gò nhỏ nhắn, bây giờ là một thiếu nữ trưởng thành, mặc một thân áo váy thêu hoa màu hạnh phấn, da trắng như tuyết pha hồng, bộ ng.ực đầy đặn. Nhìn qua đã biết là dáng vẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có.

Hắn ta lảo đảo đứng dậy tiến lên, định nắm lấy cánh tay nàng, nhưng lại bị chuôi kiếm của Hoài Thanh cản lại.

Thích Thành Nghiệp thấy nàng đi từ cửa hàng vàng ra, bên cạnh lại có hai thị nữ đeo kiếm. Một trong hai thị nữ cầm một hộp gấm dài hai thước, bên trong chắc chắn là đồ trang sức vàng vừa mua, quả nhiên là có tiền đồ.

Hắn ta nheo mắt, mặt đầy nụ cười lấy lòng: “A Quỳ, ta là biểu ca đây! Muội còn nhớ ta không? Nhà ta nuôi muội mười năm, bây giờ muội có tiền đồ rồi, biểu ca có việc gấp cầu xin, muội nhất định sẽ giúp biểu ca đúng không?”

Thấy bộ dạng thảm hại của hắn ta, trong lòng Vân Quỳ không hề có một chút đồng tình hay tiếc nuối nào.

Đàn ông nhà này háo sắc ham mê cờ bạc, nghiện rượu như mạng. Mợ thì keo kiệt hám lợi, lười biếng thành tính, trước đây từng mong bán nàng với giá tốt để bù đắp cuộc sống cả nhà.

Không biết lúc nàng vừa bỏ trốn bọn họ sẽ lo lắng đến mức nào, tức giận đến mức nào.

Sau khi trốn khỏi cái nhà đó, nàng cũng từng nghĩ đến cuộc sống của họ sẽ ra sao. Giờ phút này nhìn thấy Thích Thành Nghiệp lang thang trên phố, bị người ta đánh đập, nàng không hề bất ngờ.

Vân Quỳ không muốn gặp lại người này, cũng không muốn nhớ lại chuyện cũ, lạnh lùng nói: “Ta không quen ngươi.”

Lời này là nói với Thích Thành Nghiệp, cũng là vạch rõ giới hạn với hắn ta trước mặt đám bảo kê.

Đám bảo kê nghe thấy lời này, lại thấy nàng xoay người bỏ đi, lập tức hô hào đánh g.i.ế.c tiến lên, áp giải Thích Thành Nghiệp xuống đất. Một người vung nắm đ.ấ.m đấm thẳng vào mặt hắn, người kia giơ chân đá mạnh vào bụng hắn.

Thích Thành Nghiệp đau đến toàn thân co giật, miệng la hét chửi rủa: “A Quỳ! Ngươi đừng có vong ân bội nghĩa! Sống sung sướng rồi quên mất ai nuôi ngươi lớn rồi hả! Bây giờ ngươi làm thiếp cho nhà nào? Người ta có biết mẹ ngươi là hạng người gì không, có biết ngươi từng hứa gả cho ai không!”

Vân Quỳ siết chặt nắm tay, quay đầu lại lạnh giọng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Thích Thành Nghiệp miệng đầy máu, mặt mày đau đớn dữ tợn. Thấy nàng cuối cùng cũng quay lại, hắn ta lại cố gắng nặn ra vẻ mặt tươi cười: “Ngươi cho ta mượn ít tiền, không nhiều, một ngàn lượng là được! Chút này còn chưa đủ tiền để ngươi mua mấy món trang sức đâu nhỉ?”

Vân Quỳ nghĩ cũng biết, tiền trong nhà đã bị hắn ta thua sạch, bây giờ rơi vào cảnh này, cũng là đáng đời hắn ta.

Nhìn lại bộ mặt của người này, nàng gần như ghê tởm đến tận xương tủy: “Khi còn sống mẹ ta đã đưa tiền cho cậu, đây là chính ta nghe thấy. Sau này ta lớn hơn một chút, lúc chiều cao còn chưa bằng cái bàn, đã phải đi bưng trà rót nước, giặt quần áo kiếm tiền. Tiền mẹ ta cho, cộng thêm tiền ta tự kiếm cũng đủ để nuôi sống bản thân, thậm chí còn bị ngươi và cậu trộm mất không ít. Từ khi mợ muốn đưa ta làm thiếp cho viên ngoại, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà ngươi rồi…”

“Ngươi nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt?” Nàng chưa nói xong đã bị Thích Thành Nghiệp th* t*c cắt ngang, “Ngươi thanh cao, không nguyện làm thiếp cho viên ngoại, bây giờ chẳng phải cũng làm thiếp cho người ta sao? Ngay cả gia đinh nữ cũng thuê cho ngươi, sao, lão gia nhà ngươi quản chặt, sợ ngươi ra ngoài lén lút với người khác à?”

Vân Quỳ chưa kịp phản bác thì Hoài Thanh đã ra tay trước, một cước đạp ngã gã đàn ông vừa thoát ra khỏi đám bảo kê kia, rồi lại giẫm mạnh lên mặt hắn nghiến nghiến.

Thích Thành Nghiệp lập tức phun ra một ngụm m.á.u tươi, răng cũng bị va gãy hai chiếc.

Máu me trong miệng hắn ta văng tung tóe: “Dù ngươi g.i.ế.c ta cũng không xoá được những chuyện quá khứ! Huống hồ giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi dám g.i.ế.c người sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không để lại tiền, thì đừng hòng sung sướng về làm thiếp nữa! Mẹ ngươi không biết liêm sỉ, ngươi cũng là con hồ ly tinh, chỉ cần ta nói một câu với lão gia nhà ngươi, sau này đừng ai mong có ngày lành!”

Không ít dân chúng xung quanh nghe thấy tiếng ồn ào kéo đến xem náo nhiệt. Hoài Thanh và Hoài Trúc nhìn nhau, trong mắt đều thoáng hiện sát khí.

Thấy sát ý trong mắt hai người, toàn thân Thích Thành Nghiệp run lên dữ dội, giọng điệu lại mềm mỏng: “A Quỳ tốt bụng, ngươi cho ta ít bạc, không nhiều, một ngàn lượng là được! Chút này còn chưa đủ tiền để ngươi làm vài món trang sức đâu nhỉ?”
 
Back
Top Bottom