Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 120



Tiểu thái giám kia muốn nói lại thôi, hạ thấp giọng, cực kỳ khó khăn mới thốt ra được vài chữ: “Cung nữ thị tẩm của ngài, cùng một con hát… tư tình lén lút, bị Lâm tổng quản bắt gặp tại trận, ngài mau đi xem đi!”

Người này đại khái không ngờ Thái Tử lại bình tĩnh như vậy, thị thiếp hắn sung ái nhất tư thông với người khác, hắn lại có thể không chút động lòng, vẫn ngồi yên được?

Tiểu thái giám có chút luống cuống, thử thúc giục: “Điện hạ, Lâm tổng quản đang đợi ngài đích thân đến xử lý đấy ạ!”

“Thái Tử không đi bắt gian, tiếp theo cũng khó mà tiến hành được!”

Lúc này Thái Tử mới vừa vặn lộ ra vẻ giận dữ, đứng dậy ra lệnh: “Dẫn đường.”

Thế tử Ninh Đức Hầu đối diện nhìn hắn đứng dậy rời khỏi tiệc, đôi mắt lạnh lùng từ từ nheo lại.

Những năm gần đây để đối phó với Thái Tử, Hoàng Hậu và phụ thân gần như đã nghĩ hết mọi cách. Ám sát, hạ độc, bỏ thuốc, không từ thủ đoạn nào, nhưng cuối cùng vẫn thất bại chỉ trong gang tấc.

Hôm nay hắn ta đã giăng thiên la địa võng ở thiên điện. Đêm nay qua đi, Thái Tử nhất định sẽ bị ngàn người chỉ trích, chúng bạn xa lánh.

Hắn ta siết chặt chén rượu trong tay, ước chừng thời gian cũng sắp đến, đang định mời Thuần Minh Đế, Vũ Ninh Hầu cùng đi xem trò hay. Ai dè lúc này tùy tùng tâm phúc bên cạnh lại vội vã chạy từ bên ngoài đến, mồ hôi lạnh đầy đầu, ghé tai bẩm báo một câu. Sắc mặt Thế tử Ninh Đức Hầu lập tức thay đổi lớn, gần như bóp nát chén rượu trong tay.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Ngọc Tần nương nương vốn định đến Ngự Hoa Viên tìm Cửu Điện Hạ. Lúc đi ngang qua hành lang lại bị người ta vô ý xô vào, y phục bị vấy bẩn nên mới vào thiên điện… Gia yên tâm, thuộc hạ đã phái người theo dõi chặt chẽ, bên phía Thái Tử cũng có người ngăn cản. Tạm thời thiên điện vẫn an toàn, nhưng Ngọc Tần nương nương ở bên trong, y phục xộc xệch với con hát kia, thuộc hạ thực sự không dám mạo hiểm đưa người ra ngoài, còn phải xin gia định đoạt…”

Sắc mặt Thế tử Ninh Đức Hầu lạnh lùng, ngũ quan gần như vặn vẹo, lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y đứng dậy: “Lập tức phong tỏa thiên điện, không ai được phép đến gần! Còn nữa, phái người dụ Thái Tử đi. Không, không, bảo Kỳ Liên dẫn người qua đó, tối nay hành động! Tuyệt đối không thể để Thái Tử sống sót!”

Hắn ta thực sự không thể bình tĩnh được nữa. Thái Tử tuyệt đối không thể nhìn thấy cảnh tượng trong thiên điện, bây giờ hắn ta qua đó vẫn còn cơ hội cứu người ra.

Hợp hoan tán vô phương cứu chữa, chẳng lẽ hắn ta lại để nàng ta bị một con hát hèn mọn làm nhục trong thiên điện.

Hắn ta rất quen thuộc với Triều Dương Điện, hoàn toàn có thể giấu nàng ta đi.

Nhưng hắn ta cũng không muốn chờ đợi thêm nữa! Đêm nay bất kể là sai lầm hay có người bày mưu tính kế, chỉ cần Thái Tử chết, yến tiệc chắc chắn sẽ đại loạn. Đến lúc đó mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng.

Thế tử Ninh Đức Hầu nắm chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi, vừa đẩy cửa thiên điện ra đã nghe thấy tiếng r.ên rỉ khe khẽ của nữ nhân bên trong.

Hắn đã quá quen thuộc với âm thanh này.

Quả nhiên là nàng.

Ninh Đức Hầu nhanh chóng dập tắt huân hương trong lò, sau đó nhanh chân vòng qua bình phong, thấy Ngọc Tần mặt đỏ ửng, toàn thân mềm nhũn nằm trên giường, còn con hát kia đã không thấy đâu.

Chờ đã, con hát?

Toàn thân Thế tử Ninh Đức Hầu lạnh toát, lập tức ý thức được có gì đó không đúng?

Cái gì mà Lâm tổng quản, cái gì mà con hát! Tất cả đều không có!

Con gái Khương Thanh Từ của Võ Ninh Hầu lẽ ra phải ở đây cũng không thấy! Thậm chí ngay cả một hạ nhân hầu hạ cũng không có, trong phòng chỉ có một mình Ngọc Tần!

Hắn ta bỗng chốc nghĩ đến, sợ là có người lừa hắn ta đến đây!

Chẳng lẽ là Thái Tử? Hay là Thuần Minh Đế?

Nhưng chuyện giữa hắn ta và Ngọc Tần kín đáo như vậy, ngay cả Hoàng Hậu cũng không hề hay biết! Phụ thân hắn ta cũng chỉ biết một mà không biết hai, càng không thể tiết lộ ra ngoài!

Trong đầu đột nhiên đau nhói dữ dội như bị một lưỡi d.a.o sắc bén c.h.é.m mạnh vào. Hắn ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mồ hôi lạnh túa ra khắp người, nỗi sợ hãi và hận ý ngút trời gần như nuốt chửng hắn ta.

Lúc này, người phụ nữ trên giường run rẩy, khẽ gọi tên hắn: “Hoài Xuyên, Hoài Xuyên, là chàng sao…”

Tạ Hoài Xuyên gần như toàn thân chấn động, sợi dây căng thẳng trong đầu hắn cứ thế đứt phựt.

Giọng nữ nhân mị hoặc yếu ớt văng vẳng bên tai, đó là người hắn ta ngày đêm mong nhớ, là người của hắn ga… Hắn ta làm sao có thể mặc kệ nàng ta.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 121



Hắn ta bước nhanh tới ôm lấy thân thể mềm mại kia, “A Tuyền đừng sợ, ta đưa nàng ra ngoài…”

Nhưng Ngọc Tần trúng thuốc quá sâu, tứ chi đều mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, thân thể nóng bỏng thon thả như dây leo, quấn chặt lấy eo hắn ta.

“Hoài Xuyên, ta rất nhớ chàng…”

Hô hấp của Tạ Hoài Xuyên đột nhiên nghẹn lại, hắn ta ngẩng đầu lên, lồng ng.ực cũng phập phồng kịch liệt.

Mặc dù vừa vào cửa hắn ga đã dập tắt hương hợp hoan tán, nhưng trong không khí vẫn còn dư hương. Có lẽ là do dư vị mê hương ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn ta, có lẽ là do thân thể mềm mại không xương của nàng ta cứ thế quấn lấy hắn ta. Đây là cảnh tượng hắn ta đã mơ thấy vô số lần, hắn ta làm sao nỡ buông tay?

Nhưng nơi này dù sao cũng không phải là chỗ để ân ái, hắn ta nắm chặt tay, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.

Lúc này đưa nàng ta rời đi chỉ càng thu hút sự chú ý, tùy tùng của hắn ta có lẽ đã bị người ta mua chuộc…

Hắn ta đột nhiên nhìn về phía cửa sổ chạm trổ đóng chặt trong phòng.

Kế sách hiện tại, chỉ có hắn ta rời đi, tìm thị nữ ở Bảo Hoa Điện đến sắp xếp ổn thoả nàng ta. Cho dù không kịp, bị người phát hiện, trong thiên điện không có nam nhân, cũng không thể nói là bắt gian…

Hắn ta dịu dàng hôn lên người phụ nữ đang run rẩy trong lòng, khẽ an ủi: “A Tuyền, chúng ta bị người ta gài bẫy rồi, ta ở lại đây, cả hai chúng ta đều chỉ có đường chết. Hiến tại ta chỉ có thể tìm cơ hội ra ngoài trước, sau đó tìm người đến cứu nàng, nàng… nàng đừng sợ, cứ ở đây đợi một lát được không?”

Vừa định đứng dậy, hơi thở nóng bỏng hỗn loạn của nữ nhân phả vào mặt. Theo sau đó là đôi môi mềm mại thơm ngát…

Ngoài Triều Dương Điện.

Tần Qua tiến lên bẩm báo: “Cửu hoàng tử đã ở trong tay thuộc hạ, bây giờ điện hạ có muốn qua đó không?”

Thái Tử nhếch môi cười lạnh, “Đi mời Bệ hạ cùng xem một màn kịch hay đi.”

Đáng tiếc hôm nay Hoàng Hậu và Ninh Đức Hầu đều không có mặt, nếu không vở kịch này sẽ càng đặc sắc hơn.

Thái Tử đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, “Vân Quỳ đâu?”

Tần Qua có chút khó khăn nói: “Vân Quỳ cô nương gặp một thị vệ đồng hương, hai người đang nói chuyện bên ngoài trà phòng.”

Ánh mắt Thái Tử thoáng chốc lạnh lẽo.



Vân Quỳ vốn đang nói chuyện với Sơn Đào, không ngờ lại nhìn thấy đồng hương của mình là Lý Mãnh trong đội tuần tra của Triều Dương Môn.

Lý Mãnh đã lâu không gặp nàng, chưa biết Vân Quỳ đã là cung nữ thị tẩm của Thái Tử. Hắn ta bèn lấy cớ đi vệ sinh, tách khỏi hàng ngũ, tiến lên chào hỏi nàng.

“Ta quên mất, nàng làm việc ở Thượng Thiện Giám, hôm nay cũng đến Triều Dương Điện hầu trà nước với đồ ăn sao?”

Lý Mãnh người như tên, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, oai phong lẫm liệt.

Hai người đi đến chỗ vắng người ngoài trà phòng. Vân Quỳ mỉm cười với hắn ta: “Bây giờ ta làm việc ở Đông Cung, hôm nay đi theo Thái Tử điện hạ đến đây.”

Nghe thấy hai chữ “Đông Cung”, khóe mắt Lý Mãnh không khỏi giật giật, “Đông Cung? Ta nghe nói thời gian trước, Thái Tử điện hạ thanh trừng cả Đông Cung, nàng…”

Vân Quỳ đáp: “Điện hạ biết lòng trung thành tuyệt đối của ta, tự nhiên sẽ không trách phạt ta.”

Thái Tử còn mang nàng theo hầu hạ bên cạnh, vậy chẳng phải là…

Lý Mãnh cẩn thận nhìn quanh bốn phía: “Nếu ngươi hầu hạ bên cạnh Thái Tử, ta vẫn nên…”

Hắn ta vẫn nên nhanh chóng bỏ trốn thôi!

Bị Thái Tử phát hiện hắn ta lén lút gặp thị nữ thân cận, hắn ta còn sống nổi sao!

Vân Quỳ nói: “Ui, huynh không biết đâu, Thái Tử điện hạ tuy rằng như hổ sói, thủ đoạn tàn nhẫn, danh tiếng cũng không tốt, nhưng…”

Vừa nói được vài câu, Vân Quỳ chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Lý Mãnh nhìn thấy bóng người cao lớn đen kịt sau lưng nàng, hai chân mềm nhũn sắp quỳ xuống.

Vân Quỳ ngơ ngác quay người lại.

Bất ngờ chạm phải gương mặt lạnh lùng như băng sương, sát khí đằng đằng của Thái Tử.

Nàng, nàng vừa nãy nói gì nhỉ, Thái Tử điện hạ “như hổ sói”, “thủ đoạn tàn nhẫn”, “danh tiếng cũng không tốt”…

“A a a a a ta c.h.ế.t rồi!”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 122



Trong đầu Vân Quỳ trống rỗng, không biết Thái Tử điện hạ đến từ lúc nào, lại nghe được bao nhiêu… có lẽ là toàn bộ.

Nếu không sao sắc mặt hắn lại âm trầm đến vậy, Vân Quỳ thậm chí còn nghe thấy tiếng khớp ngón tay kêu răng rắc khi hắn siết chặt bàn tay.

「Vận khí của ta tệ quá rồi! Nói xấu người ta bị bắt tại trận, Thái Tử điện hạ chắc chắn sẽ lột da xẻ thịt ta mất…」

Nàng mếu máo bước lên trước, nhỏ giọng cầu xin: “Điện hạ, nô tỳ không có ý đó, xin ngài nghe nô tỳ nói hết…”

Ánh mắt Thái Tử lướt qua nàng, lạnh lùng nhìn về phía Lý Mãnh sau lưng nàng.

Lý Mãnh “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Điện hạ thứ tội! Ti chức tuần tra bên ngoài Triều Dương Điện, chỉ tình cờ gặp đồng hương hàn huyên vài câu. Trước đó ti chức không hề biết Vân Quỳ là người bên cạnh ngài…”

Thái Tử từ trên cao liếc nhìn hắn ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Bây giờ biết rồi?”

Mặt Lý Mãnh đầy vẻ sợ hãi: “Dạ, ti chức biết tội…”

Vẻ mặt Thái Tử lạnh lùng, lời lẽ vô tình: “Ngươi tự ý rời bỏ vị trí, lén lút gặp mặt cung nữ thị tẩm của cô, theo luật đáng xử…”

Vân Quỳ vội vàng lên tiếng giải thích: “Điện hạ, không phải lén lút gặp mặt, bọn ta chỉ tình cờ gặp nhau…”

Nghe thấy lời này của Thái Tử, Lý Mãnh gần như ngẩng phắt đầu lên, trợn mắt há mồm nhìn Vân Quỳ.

Hắn ta không ngờ, nha đầu này không chỉ là thị nữ bên cạnh Thái Tử, mà còn là cung nữ thị tẩm!

「Chắc là đã sớm bị Thái Tử ngủ rồi!」

「Nếu không phải thấy nàng xinh đẹp, người lại đơn thuần dễ lừa, ta còn đi lên nói nhảm làm gì! Đúng là tự làm tự chịu.」

Nghe được tiếng lòng hắn ta, sắc mặt Thái tử càng thêm âm trầm như mực.

Thống lĩnh thị vê Quách Giáo nghe tin vội vàng chạy đến, lập tức chắp tay hành lễ với Thái Tử, rồi nhìn về phía Lý Mãnh: “Điện hạ, việc này…”

「Chẳng lẽ cung nữ này chính là cô nương nhỏ xinh đẹp đồng hương mà Lý Mãnh nói đến, tự nguyện dâng hiến, si mê hắn ta sao!」

Thái Tử nhắm mắt lại, che giấu sự giận dữ đang cuộn trào trong mắt, chỉ vài lời đã định đoạt: “Bỏ bê chức trách, phạt bốn mươi trượng.”

Vân Quỳ không thể tin được nhìn hắn: “Điện hạ!”

Nàng chỉ nói chuyện với người ta vài câu, sao lại phải chịu bốn mươi trượng?

Bốn mươi trượng xuống, người còn sống nổi sao…

Toàn thân Lý Mãnh lạnh toát, vội vàng dập đầu cầu xin: “Điện hạ tha mạng! Ti chức và nàng thật sự chỉ là đồng hương tình cờ gặp nhau, chưa từng có hành vi vượt quá giới hạn…”

Thái Tử không muốn nhiều lời, liếc mắt nhìn Quách Giáo, người sau lập tức chắp tay đáp lời, phái người áp giải Lý Mãnh xuống đánh.

Mặt Vân Quỳ sợ hãi tái mét, thấy Thái Tử trầm mặt quay người rời đi, nàng vội vàng đuổi theo: “Điện hạ, nô tỳ thật sự không hề lén lút gặp mặt với hắn ta, ngài không thể phạt như vậy…”

Thái Tử làm như không nghe thấy, sát khí quanh người khiến người khác lạnh gáy.

Sống mũi Vân Quỳ cay xè, dường như lại nhìn thấy vị Thái Tử hung bạo vô tình kia.

Nàng không còn cách nào, dứt khoát đưa tay nắm lấy tay áo hắn: “Điện hạ…”

Thái Tử hít sâu một hơi, cuối cùng cũng dừng bước.

Vân Quỳ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, đầu ngón tay dùng sức nên trắng bệch: “Điện hạ, nô tỳ không có ý nói ngài không tốt. Nô tỳ còn chưa nói xong thì ngài đã đến rồi, nếu ngài phạt nặng hắn ta là vì nô tỳ, nô tỳ…”

Thái Tử xoay người lại nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt gần như lạnh lùng cực điểm. Vân Quỳ lập tức sợ hãi không dám nói tiếp.

Một lúc lâu sau, hắn lạnh lùng nhếch môi: “Ngươi muốn thế nào?”

Vân Quỳ run giọng, luống cuống nói: “Ngài… ngài phạt nô tỳ đi, là nô tỳ không nên lén lút gặp thị vệ, không nên nghị luận về ngài sau lưng. Là nô tỳ không hiểu quy củ, quên mất thân phận của mình, ngài muốn phạt thì cứ phạt nô tỳ…”

Thái Tử quát lớn: “Ngươi tưởng cô sẽ không phạt ngươi sao? Nợ của ngươi cô đều ghi nhớ, ngày sau sớm muộn cũng tính sổ một thể.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 123



“Dạ, nô tỳ có lỗi đáng bị phạt… nhưng Lý Mãnh hắn ta vô tội, xin điện hạ nương tay…”

Vân Quỳ không biết trong lòng Lý Mãnh nghĩ gì, ít nhất trong mắt nàng, hắn ta không đáng bị phạt nặng như vậy.

Thái Tử lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Ngươi mới quen hắn ta mấy ngày, đã biết hắn ta vô tội? Hay là nói, ngươi đã sớm yêu thầm hắn ta, là cô chia rẽ đôi uyên ương các ngươi?”

Thái Tử đột nhiên nhớ ra, ngày đó thẩm vấn ở hình phòng, dự định tương lai của nàng là – “Cưới một thị vệ thân cường lực tráng, tự do sống hết quãng đời còn lại.”

Thị vệ trong miệng nàng, chính là Lý Mãnh đó sao?

Nàng muốn cưới Lý Mãnh?

Tuy Lý Mãnh mặt mũi xấu xí tâm địa độc ác, nhưng vóc dáng kia quả thực miễn cưỡng coi như tứ chi phát triển.

Hắn còn nhớ, đêm đó hắn thẩm vấn nàng từng mơ thấy ai, trong một tràng tên người nàng nói ra có cả thị vệ Lý đồng hương của nàng, hoá ra người đó là Lý Mãnh.

Nàng còn mơ thấy Lý Mãnh!

Lời Quách Giáo vừa nghĩ trong lòng, bất kể là thật hay giả, ít nhất Lý Mãnh đã cho rằng nàng từng tự nguyện dâng hiến, si mê hắn ta, và còn lớn tiếng khoe khoang với người khác.

Thái Tử nặng nề nhắm mắt lại, khi mở ra, trong mắt đã là ngọn lửa giận dữ không thể kìm nén.

Vân Quỳ bị đôi mắt đỏ ngầu của hắn dọa sợ luống cuống, vội vàng lắc đầu giải thích: “Không có, bọn nô tỳ căn bản chưa gặp được nhau mấy lần, ngay cả việc nô tỳ đến Đông Cung hắn ta cũng mới biết hôm nay.”

Đã gặp nhau mấy lần, Thái Tử tự khắc sẽ đi điều tra.

Hắn giận dữ bừng bừng, lạnh lùng nhếch môi: “Chưa gặp nhau được mấy lần ngươi đã bênh vực hắn, còn muốn thay hắn chịu phạt?”

Vân Quỳ định mở miệng phản bác, lập tức bị người đàn ông cắt ngang: “Dù sao trong lòng ngươi cô cũng là kẻ như hổ sói, tâm địa độc ác. Cô muốn hắn chết, ngươi làm gì được?”

Cuối cùng Vân Quỳ cũng hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông.

Nàng nắm chặt lòng bàn tay, móng tay gần như đ.â.m vào da thịt, nghiến răng nói: “Vậy ý của điện hạ là nô tỳ phải ở trong Thừa Quang Điện cả đời, không được gặp bất kỳ người đàn ông nào. Tất cả những người đàn ông từng tiếp xúc với nô tỳ, điện hạ đều muốn gi.ết ch.ết sao?”

Sắc mặt Thái Tử trầm càng thêm trầm, thậm chí còn tràn ngập sát khí đã lâu không thấy.

“Còn dám nhiều lời, cô trực tiếp hạ lệnh g.i.ế.c hắn ta luôn.”

Tào Nguyên Lộc bên cạnh lắc đầu ra hiệu với nàng. Điện hạ chỉ phạt trượng, tức là không có ý định gi.ết ch.ết, nếu thật sự muốn đánh c.h.ế.t bằng gậy, thì không phải là lời này.

Vân Quỳ cắn chặt môi, cuối cùng không dám lên tiếng nữa.

Tào Nguyên Lộc không nghe được những tiếng lòng kia, đương nhiên cũng giống như Vân Quỳ, cảm thấy chủ tử nhà mình phạt hơi nặng, nhưng lại không dám mạo muội khuyên can, chỉ đành cẩn thận chuyển chủ đề: “Điện hạ, chúng ta còn chưa qua đó nữa, vở kịch hay bên kia sợ là không kịp xem rồi.”

Vân Quỳ vẫn còn chìm trong tức giận và tủi thân, nghe vậy theo bản năng hoàn hồn: “Kịch hay gì?”

Thái Tử lạnh lùng nói: “Kịch hay của sư phụ với sư nương ngươi.”

Vân Quỳ đầy vẻ nghi hoặc, nàng làm gì có sư phụ với sư nương?

Tào Nguyên Lộc cũng không hiểu gì, chưa từng nghe nói Thế tử Ninh Đức Hầu và Vân Quỳ còn có mối quan hệ này.

Thái Tử lạnh lùng nhìn nàng: “Đi theo cô hay là đi cùng tên đồng hương kia chịu chết, tự ngươi chọn đi.”

Vân Quỳ tự biết cánh tay không thể vặn lại bắp đùi, đành phải đi theo trước đã.



Triều Dương Điện.

Thấy Thái Tử rời khỏi tiệc, Thuần Minh Đế gọi Thang Phúc Quý đến hỏi: “Thái Tử đi đâu rồi?”

Ông ta còn muốn nhân cơ hội này bàn bạc với Thái Tử về việc chọn Thái Tử phi.

Thuần Minh Đế đã suy nghĩ việc này nhiều ngày, trong lòng đã có tên vài khuê tú.

Trong đó có hai người là con gái của các bộ gia cũ của Thái Tử. Họ vốn đã ủng hộ Thái Tử, kết thành thông gia chỉ có tác dụng tô điểm thêm cho Thái Tử, có thể cân nhắc.

Mấy cao môn quý nữ khác, phụ huynh của họ đều có nhược điểm nằm trong tay Thuần Minh Đế, hoặc là đã bị Cẩm Y Vệ điều tra ra bằng chứng tham ô làm trái pháp luật, chỉ chờ hạ lệnh bắt giữ. Để con gái họ gả vào Đông Cung, sẽ không có bất kỳ trợ giúp nào đối với Thái tử. Thuần Minh Đế cũng có thể tìm thời cơ thích hợp, hốt gọn một mẻ.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 124



Còn hai người do Lễ Bộ trình lên, Thuần Minh Đế không muốn để lại cho Thái Tử, ngược lại có thể ban hôn cho lão Ngũ, lão Lục. Mấy người khác gia thế không hiển hách, nhưng lại là con gái nhà thanh lưu, có thể gả cho lão Nhị, lão Tứ làm trắc phi.

Thang Phúc Quý vừa định bẩm báo, đồ đệ Vương Trạch đã khom người đi từ bên ngoài vào, bẩm báo với Thuần Minh Đế: “Thái Tử điện hạ phái người đến báo, nói ở thiên điện có kịch hay, mời Bệ Hạ đến xem cùng

Thuần Minh Đế nghi hoặc trong lòng, kịch hay?

Thái Tử muốn cho ông ấy xem kịch hay gì?

Vẻ mặt Thuần Minh Đế hơi lạnh, lập tức đứng dậy lên kiệu, đến ngoài thiên điện trước cả Thái Tử.

Dưới bậc thềm, thân vệ của Thái Tử là Triệu Việt đang áp giải hai tỳ nữ, một người hầu đứng chờ ở đó.

Mặc dù cả ba người đều bị nhét khăn bông vào miệng, nhưng Thuần Minh Đế vẫn nhận ra, một trong số đó chính là tỳ nữ bên cạnh Ngọc Tần ở Bảo Hoa Điện.

Sắc mặt ông ta hơi xanh, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Triệu Việt chắp tay hành lễ, nói: “Bẩm Bệ hạ, Thái Tử điện hạ phát hiện Ngọc Tần nương nương và Thế tử Ninh Đức Hầu đêm nay lén lút gặp nhau ở đây, nên mới sai thuộc hạ giữ lại mấy hạ nhân này, đợi Bệ hạ đến định đoạt.”

Mặt Thuần Minh Đế gần như tối sầm lại, sau đó là vẻ giận dữ lạnh lùng đến mức dữ tợn: “Đúng là nói năng bừa bãi!”

“Có phải nói bừa hay không, Bệ hạ vào điện xem sẽ rõ.”

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau. Thuần Minh Đế quay đầu lại, thấy Thái Tử mặc một thân cẩm bào màu đen thêu chân rồng bước qua Thuỳ Hoa Môn, không nhanh không chậm tiến đến.

Thuần Minh Đế siết chặt nắm tay, giọng nói kìm nén cơn giận ngút trời: “Đây chính là vở kịch hay mà Thái Tử muốn cho trẫm xem sao?”

Thái Tử cười khẽ, giọng điệu thong thả: “Bệ hạ không dám vào điện, sợ thật sự sẽ nhìn thấy gì sao?”

Thuần Minh Đế mặt đầy giận dữ, một cước đá tung cánh cửa thiên điện.

Tiếng ho.an ái ái muội của nam nữ trong phòng bỗng im bặt.

Tào Nguyên Lộc lập tức sai người vào trong dập tắt hết huân hương trong lò, đang định mở cửa sổ thông gió, bên tai chợt vang lên tiếng kính vỡ rõ ràng.

Tần Qua lập tức mắt nhanh tay lẹ tiến lên, tóm gọn Thế tử Ninh Đức Hầu vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, áp giải đến trước mặt Thuần Minh Đế.

Thế tử Ninh Đức Hầu y phục xộc xệch, thở d.ốc kịch liệt, trên cổ còn có vết cào đỏ tươi.

Hai mắt Thuần Minh Đế gần như phun ra lửa, một cước đạp người kia ngã xuống đất. Ông ta lại nhanh chân vào trong đá tung bình phong, trên giường trâm cài bay tán loạn, dâm phụ mình đầy dấu vết ho.an ái kia, không phải Ngọc Tần thì là ai?

Thuần Minh Đế lập tức khí huyết sôi trào, giận dữ lôi đình: “Đồ dâm phụ, đúng là không biết liêm sỉ!”

Hoàng đế đăng cơ hai mươi năm, luôn ôn hòa độ lượng, ung dung có mực với bên ngoài, đã luyện được bản lĩnh không lộ rõ hỉ nộ. Đây là lần đầu tiên ông ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, thể diện mất hết, gần như bị cơn giận dữ nuốt chửng.

Thế tử Ninh Đức Hầu giãy giụa đứng dậy, đến lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Đầu óc hắn ta nhanh chóng xoay chuyển, hắn ta quỳ gối bò đến chân Thuần Minh Đế, tay run rẩy chỉ về phía Thái Tử: “Bệ hạ minh giám! Là Thái Tử thiết kế hãm hại, tùy tùng tâm phúc bên cạnh vi thần bị Thái tử mua chuộc, cố ý dẫn dụ vi thần đến đây. Là muốn đẩy vi thần vào chỗ chết, muốn ly gián Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương, khiến Bệ Hạ và phụ thân vi thần quân thần ly tâm. Xin Bệ hạ đừng bị lừa gạt, ngộ sát trung lương…”

Thuần Minh Đế giận quá hóa cười, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi làm ô uế hậu cung, tư thông với phi tần của trẫm, còn dám tự xưng là trung lương?”

Bất kể có ẩn tình gì thì hai kẻ này cũng cấu kết gian dâm, bị ông ta bắt gian tại giường, khiến ông ta đường đường là bậc đế vương mất hết mặt mũi. Chuyện này không thể làm giả được!

Vân Quỳ đi theo Thái Tử đến đây quả thực trợn mắt há mồm.

Hóa ra sư phụ, sư nương mà Thái Tử điện hạ nói chính là Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần?

Sao hắn biết được những bản lĩnh quyến rũ trên giường của nàng, đều là học lỏm Thế tử Ninh Đức Hầu và Ngọc Tần trong mơ mà ra?

Trong khung cảnh hỗn loạn và chấn động này, Vân Quỳ cẩn thận liếc nhìn Thái Tử, trong lòng nghi ngờ lẩm bẩm.

「Ngài dỡ cả sư môn của ta rồi, sau này ta còn biết học bản lĩnh từ ai nữa?」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 125



Cánh cửa khắc hoa mở ra, gió lạnh ào ạt thổi vào. Ngọc Tần trên giường cũng tỉnh táo hơn vài phần, vội vàng túm y phục, run rẩy quỳ xuống đất.

Thế tử Ninh Đức Hầu vừa hận vừa đau, chỉ hận hôm nay sẩy chân trước. Rõ ràng hắn ta đã giăng thiên la địa võng, bày mưu tính kế khắp nơi, ngay cả con gái Khương Thanh Từ của Võ Ninh Hầu cũng là cao môn quý phụ hắn ta tỉ mỉ lựa chọn –

Đích nữ Hầu phủ, phụ huynh là trung thần lương tướng dưới trướng Thái Tử, trượng phu lại đứng hàng Cửu Khanh, rất có uy vọng trong giới văn quan.

Chỉ cần Thái Tử bước chân vào thiên điện là có thể thuận lý thành chương gán cho hắn tội danh cưỡng h.i.ế.p người khác, đến lúc đó phụ tử Vò Ninh Hầu làm sao còn có thể trung thành với hắn? Tấu chương trong tay Thông Chính Sử càng có thể khiến hắn thanh danh bại hoại, người người phỉ nhổ.

Tuy nhiên hắn ta không biết bước nào xảy ra sai sót, không chỉ bị người khác cắn ngược lại một miếng, còn liên lụy đến Ngọc Tần…

Thế tử Ninh Đức Hầu quỳ trước mặt Thuần Minh Đế, đau đớn nói: “Dù có trăm cái gan vi thần cũng không dám thừa dịp quần thần đại yến đêm nay, tư thông với phi tần của Bệ hạ ở Triều Dương Điện. Huân hương trong điện này đã bị người ta hạ hợp hoan tán từ trước, vi thần và Ngọc Tần nương nương đều trúng mê hương nên mới đến nỗi này… Xin Bệ hạ minh giám!”

Lúc này Thái tử lại đột nhiên lên tiếng: “Ngươi thật sự không dám? Năm Trinh Ninh thứ mười lăm, tháng hai ngày hai mươi mốt, Bệ hạ tế nhật ở Triều Nhật Đài. Hôm đó đó ngươi và Ngọc Tần ở đâu?”

Lời này như một tiếng sét đánh ngang tai, sắc mặt Ngọc Tần trắng bệch, đồng tử vốn trống rỗng mê ly đột nhiên co rút lại, thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Mà Thế tử Ninh Đức Hầu vừa nãy còn đang giảo biện giờ phút này mặt đầy kinh ngạc, trán lập tức toát mồ hôi lạnh.

Năm Trinh Ninh thứ mười lăm…

Trong đầu Thuần Minh Đế mơ hồ có một ý nghĩ, nhưng không dám nghĩ sâu thêm, trầm giọng chất vấn: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Thái Tử tốt bụng nhắc nhở: “Bệ Hạ có lẽ không nhớ, vào tháng năm năm Trinh Ninh thứ mười lăm Ngọc Tần được chẩn đoán mang thai.”

Tim Thuần Minh Đế âm ỉ run rẩy, cơn giận dữ như thủy triều dâng lên trong đáy mắt, người suýt chút nữa đứng không vững.

Thái Tử liếc mắt ra hiệu, Tần Qua lập tức áp giải người hầu Chu Võ bên cạnh Tạ Hoài Xuyên lên điện.

Thái Tử: “Ngày đó xảy ra chuyện gì, ngươi khai thật ra.”

Khăn bông nhét trong miệng Chu Võ bị kéo ra, lập tức run rẩy khai: “Vào tiết xuân phân năm Trinh Ninh thứ mười lăm, Bệ Hạ tế nhật ở Triều Nhật Đài, Hoàng Hậu nương nương dẫn theo các vị phi tần nương nương đến Long Tông Tự cầu phúc tụng kinh cho Bát Hoàng Tử. Năm đó Ngọc Tần nương nương vẫn là Quý nhân, vì cảm lạnh nhẹ nên ở lại trong cung, Thế tử gia lo lắng trong lòng, tránh lúc người đông mắt tạp, lặng lẽ lẻn vào Bảo Hoa Điện…”

“Ngươi ăn nói bậy bạ gì đó!” Thế tử Ninh Đức Hầu lập tức nổi trận lôi đình, “Bệ Hạ! Người hầu này của thần đã sớm bị người khác mua chuộc, lời gã ta nói sao có thể tin được!”

Thuần Minh Đế nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Chu Võ: “Ngươi nói tiếp!”

Chu Võ mới dám nói tiếp: “Cuối tháng ba, Ngọc Quý nhân âm thầm đưa tin cho Thế tử gia, nói nguyệt sự chậm trễ, không dám mời thái y chẩn mạch. Thế tử gia mới mua chuộc Chu thái y Chu Hưng Nham ở Thái Y Viện, lùi thời gian mang thai của Ngọc Quý nhân lại một tháng.”

「Một lần trúng ngay, Thế tử này thật lợi hại.」

Mọi người trong điện mỗi người một tâm tư. Người thì giận dữ bừng bừng, người thì kinh hoàng sợ hãi, người thì khiếp sợ uy nghiêm của đế vương, người thì đang tìm cách thoát thân, chỉ có giọng nói này là có vẻ cực kì đột ngột.

Vân Quỳ còn đang cảm thán trong lòng, bất ngờ chạm phải ánh mắt nặng nề của Thái Tử. Nàng sợ hãi đến mức tim hẫng một nhịp.

「Không phải chứ, ngài ấy thật sự biết ta đang nghĩ gì!」

Nàng rụt cổ lại, tiếp tục nhìn vào trong điện.

Thang Phúc Quý bên cạnh Thuần Minh Đế cẩn thận nói: “Ngọc Tần nương nương quả thật là mang thai chưa đầy chín tháng đã sinh ra Cửu hoàng tử.

Cả người Ngọc Tần run rẩy, quỳ lê lên trước, nắm chặt vạt áo Thuần Minh Đế, khóc nức nở: “Bệ hạ, ngài hãy tin thiếp. Thọ Nhi là con của ngài, là con của ngài mà…”

Ánh mắt Thuần Minh Đế lạnh như băng, trong mắt đã không còn chút ấm áp nào.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 126



Ông ta còn nhớ lúc đó bụng Ngọc Tần rất to, Cửu hoàng tử sinh ra nặng bốn cân. Chu Hưng Nham nói là do trong thời gian mang thai Ngọc tần ăn uống quá nhiều.

Lúc đó ông ta chìm đắm trong niềm vui có con, tưởng rằng Bát hoàng tử yểu mệnh đã trở về tìm ông ta nên gần như không hề nghi ngờ, sủng ái đứa con út trắng trẻo mập mạp này đến tận xương tủy. Thậm chí còn đặt tên cho hắn ta là “Thọ”, hy vọng hắn ta khỏe mạnh sống lâu.

Lúc đó vui vẻ bao nhiêu, giờ phút này Thuần Minh Đế giận dữ bấy nhiêu, hận không thể đem đôi gian phu dâm phụ này nghiền tan xương nát thịt!

Ông ta kìm nén cảm xúc, đột nhiên nhớ ra: “Chu Hưng Nham dường như gặp chuyện bất trắc, đã c.h.ế.t rồi?”

Thái tử đáp: “Chu Hưng Nham phụ trách tất cả mạch án của Ngọc Tần từ khi mang thai đến khi sinh nở. Nhưng sau khi Cửu hoàng tử ra đời, trên đường về quê chịu tang xe ngựa của ông ta đã rơi xuống vực mà chết.”

Thế tử Ninh Đức Hầu gầm lên: “Ông ta c.h.ế.t vì tai nạn, liên quan gì đến ta?”

Chu Võ run rẩy nói: “Trên đường Chu thái y về quê, cũng là Thế tử gia phái người g.i.ế.c người diệt khẩu, tạo ra vụ tai nạn này…”

Thế tử Ninh Đức Hầu trừng mắt nhìn hắn ta: “Ngươi theo ta mười năm, ta đối đãi ngươi không tệ, sao ngươi lại phản bội ta?”

Thái tử khẽ cười: “Thế tử không chịu thừa nhận cũng không sao, cô còn một người nữa.”

Vừa nói xong, Tần Qua xách theo một cậu bé mập mạp đang giãy giụa tiến vào điện.

Ngọc Tần và Thế tử Ninh Đức Hầu nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, gần như đồng thời ngẩng đầu lên, vẻ kinh hãi và sợ hãi trên mặt hai người giống nhau như đúc.

“Mẫu thân! Phụ hoàng!” Cửu hoàng tử khóc lớn gọi.

Hắn ta đang xem đèn cung đình ở Ngự Hoa Viên, đột nhiên bị người ta bắt đến đây. Vào điện lại thấy Thái tử và thị vệ lần trước đưa hắn ta đi cưỡi ngựa, Cửu hoàng tử lập tức sợ hãi khóc lớn, tìm phụ hoàng và mẫu thân cầu cứu.

Nhưng phụ hoàng mặt mày hiền từ ngày thường lúc này mặt lại xanh mét, ánh mắt nhìn hắn ta chỉ có sự lạnh lùng và xa cách.

Còn mẫu thân vẫn luôn xinh đẹp lộng lẫy giờ phút này quỳ trên đất, mặt đầy nước mắt, thảm hại vô cùng.

Tại sao, tại sao lại như vậy?

Thái tử làm ngơ trước tiếng khóc và sự giãy giụa của Cửu hoàng tử, ánh mắt sắc bén đột nhiên nhìn về phía người phụ nữ đang quỳ trên đất: “Ngọc Tần.”

Ngọc Tần ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ, chỉ cảm thấy ánh mắt âm u sâu kín kia lạnh lẽo nhìn sang. Nàng ta không khỏi rụt người lại, ngay cả tận xương tủy cũng thấm đầy hơi lạnh.

Giọng Thái tử cực kỳ nhạt, cũng cực kỳ lạnh: “Ngươi tằng tĩu với nam nhân khác, tội không thể tha. Có điều trẻ con vô tội, Cửu hoàng tử đến với thế gian này chỉ nhận Bệ hạ là phụ thân, cũng được Bệ hạ thật lòng yêu thương năm năm. Chỉ cần ngươi chịu nói thật, cô sẽ khuyên Bệ Hạ đưa Cửu hoàng tử đi xa, đến trang viên ngoài kinh thành, để hắn ta bình an lớn lên. Nếu không, cho dù Bệ hạ muốn bảo vệ hắn, cô cũng tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, ngươi nên biết thủ đoạn của cô.”

Ngọc Tần run như cầy sấy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng: “Không, đừng mà, Thọ Nhi nó thật sự là cốt nhục của Bệ hạ…”

Thái tử mím môi cười lạnh, đôi mắt thâm trầm lại cuộn trào sát ý, từng chữ một lạnh lẽo thấu xương: “Một nam tử trưởng thành đủ để lăng trì ba nghìn đao. Cửu hoàng tử còn nhỏ tuổi, cô ngược lại chưa từng thử qua, không biết phải cắt bao nhiêu đao mới tắt thở?”

Lời này vừa thốt ra, gần như tất cả mọi người trong điện đều hít vào một hơi lạnh.

Ngọc Tần thất thần ngã ngồi xuống, phòng tuyến trong lòng gần như sụp đổ chỉ trong nháy mắt.

Tim Vân Quỳ cũng thắt lại.

“Điện hạ…”

Sắc mặt Thái Tử lạnh lùng bình tĩnh, mặt mày không có chút ấm áp nào.

Ngọc Tần mặt đầy tuyệt vọng, lại giống như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thái Tử: “Điện hạ, thằng bé vô tội, thằng bé chỉ là một đứa trẻ. Đừng mà, đừng mà, ta nói, ta nói hết…”

Thế tử Ninh Đức Hầu vội vàng nắm lấy bờ vai mềm yếu của nàng ta: “Ngọc Tần nương nương, người đừng tin hắn! Hắn đang lừa người!”

Cửu hoàng tử không hiểu bọn họ đang nói gì, càng không biết vì sao mình sắp chết. Ánh mắt phụ hoàng nhìn hắn ta rất lạnh lùng, mẫu thân lại khóc đến mặt đầy nước mắt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Hắn ta chạy tới ôm lấy cánh tay Ngọc Tần: “Mẫu thân, vì sao Thọ Nhi phải chết, Thọ Nhi không muốn chết! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Tần khóc đến xé lòng xé phổi, mỗi một chữ, mỗi một câu của Thái tử đều như lưỡi d.a.o sắc bén, từng nhát c.h.é.m vào tim nàng ta.

Nàng ta biết mình chắc chắn phải chết, Tạ Hoài Xuyên cũng chắc chắn phải chết, thậm chí vô số người sẽ vì chuyện này mà mất mạng. Nhưng nàng ta không thể không cứu con mình, dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi…
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 127



Nàng ta giằng tay Tạ Hoài Xuyên ra, lại quỳ xuống trước mặt Thuần Minh Đế, không ngừng dập đầu: “Bệ hạ, thần thiếp biết tội, thần thiếp mặc ngài xử trí! Nhưng Thọ Nhi lớn lên dưới sự cưng chiều của ngài, xin ngài giữ lại cho nó một mạng. Xin ngài đừng g.i.ế.c nó, nó mới năm tuổi thôi mà…”

Thuần Minh Đế hung hăng đá văng tay nàng ra, lồng ng.ực như bị lửa thiêu đốt: “Đồ dâm phụ nhà ngươi, dám tằng tĩu với nam nhân khác sau lưng trẫm!”

Ông ta đã mất hết lý trí, xoay người tại chỗ hai vòng, trực tiếp rút đao trong tay thị vệ bên cạnh, vung về phía cổ Ngọc Tần.

Vân Quỳ sợ hãi vội vàng tránh ánh mắt đi.

Có tiếng lưỡi d.a.o rạch qua da thịt truyền đến bên tai.

Khi mở mắt ra lần nữa, nàng chỉ thấy m.á.u tươi văng khắp nơi, theo sau đó là tiếng khóc chói tai gần như tan vỡ của một người phụ nữ.

“Hoài Xuyên!”

Tạ Hoài Xuyên đã đỡ nhát d.a.o đó cho Ngọc Tần.

Thấy cảnh này, Thuần Minh Đế nhắm mắt thật chặt.

Tạ Hoài Xuyên đỡ d.a.o cho nàng ta, còn Ngọc Tần lại dám gọi thẳng tên hắn ta!

Ông ta còn gì mà không hiểu nữa.

Trong lòng Tạ Hoài Xuyên đầy phẫn hận và không cam tâm, ngũ quan vặn vẹo vì đau đớn và giận dữ. Tuy nhiên ánh mắt cuối cùng của hắn ta nhìn Ngọc Tần trước khi c.h.ế.t lại vô cùng dịu dàng.

Ngọc Tần sờ bàn tay đầy máu, ôm lấy thân thể đẫm m.á.u của Tạ Hoài Xuyên, cả người run lên, đôi mắt đau khổ trống rỗng chợt lộ ra vẻ kiên quyết.

Nàng ta vu.ốt ve đầu Cửu hoàng tử, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Thái Tử: “Xin điện hạ giữ lời…”

Vân Quỳ bên cạnh còn chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay ấm áp mạnh mẽ kéo ra phía sau.

Nàng lại nghe thấy tiếng “bụp” trầm đục của lưỡi d.a.o đ.â.m vào thịt, từ khe hở nhìn thấy m.á.u tươi đầy đất, cũng nghe thấy tiếng gào khóc tan nát cõi lòng của Cửu hoàng tử.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ đừng chết!”

Ngọc Tần cũng đi theo Tạ Hoài Xuyên.

Bên tai là tiếng khóc thét của Cửu hoàng tử, cả căn phòng nồng nặc mùi m.á.u tươi, m.á.u gần như tràn đến đầu ngón chân nàng.

Nàng lại tận mắt chứng kiến một cái chết.

Mặt Vân Quỳ trắng bệch, tim thoáng run run.

Mặc dù nàng không quen biết hai người này, nhưng thường xuyên nhìn thấy họ trong giấc mơ. Hai người còn sống sờ sờ c.h.ế.t ngay trước mắt nàng, thậm chí thân thế của Cửu hoàng tử, cũng là nàng phát hiện ra trong giấc mơ.

Cái c.h.ế.t của Ngọc Tần và Thế tử Ninh Đức Hầu không thể nói là không liên quan đến nàng.

Tay chân Vân Quỳ lạnh cóng, đột nhiên cực kì sợ hãi khi ở lại đây.

Thuần Minh Đế trừng mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt, vẻ mặt ôn hòa thanh nhã ngày thường gần như dữ tợn: “Đúng là đôi cẩu nam nữ cùng sống cùng chết, quấn quýt không tời!”

Cửu hoàng tử quỳ trên đất khóc lóc bất lực, toàn thân nhuộm m.á.u tươi, thân thể nhỏ bé mập mạp quay lại, dùng sức lay lay chân ông ta: “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Sao mẹ lại chết? Sao người không cứu mẹ!”

Thuần Minh Đế lạnh lùng nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, trong mắt toàn hàn ý thấu xương.

Sủng phi tư thông với người khác, tâm phúc tín nhiệm nhất làm ô uế hậu cung của ông ta, ngay cả đứa con út ông ta nuôi dưỡng năm năm và yêu thương nhất, cũng không phải con ruột của ông ta!

Tôn nghiêm của đế vương bị chà đạp không thương tiếc, làm sao ông ta có thể bình tĩnh được!

Còn những người trong điện này, có phải bọn họ đều đang xem trò cười của ông ta không!

Thuần Minh Đế nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, trong mắt bừng bừng sát khí: “Truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa thiên điện, chuyện hôm nay không ai được phép tiết lộ ra ngoài! Tất cả cung nhân nhìn thấy, nghe thấy đểu lập tức xử tử tại chỗ…”

“Bệ hạ.” Thuần Minh Đế còn chưa nói xong, đã bị Thái tử cắt ngang, “Trò vui xem xong rồi, xử lý thế nào là chuyện của Bệ hạ. Người của cô, cô mang đi trước.”

Thuần Minh Đế rốt cuộc cũng không thể giữ được vẻ mặt, cơn giận trong lòng như hồng thủy vỡ đê, nuốt chửng hết lý trí của ông ta.

Hôm nay ông ta mất hết mặt mũi, uy tín tan tành, tất cả mọi chuyện đều do Thái Tử bày mưu tính kế!

Trên đời này không có ai dám đối diện trực tiếp với cơn giận dữ của đế vương, cũng chỉ có Thái tử là dám làm ngơ trước lệnh phong khẩu của hoàng đế, mang người của mình rời đi.

Khi Vân Quỳ hoàn hồn lại, ngón tay lạnh lẽo của nàng đã bị bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm chặt.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê dại, một cảm giác bao bọc xa lạ. Nàng ngơ ngác nhìn hắn dắt đi, rời khỏi trung tâm của cơn bão táp này.

Trong ký ức, Thái tử điện hạ dường như chưa bao giờ nắm tay nàng.

Từ trước đến nay đều là nàng theo sát phía sau, lẽo đẽo đi theo hắn.

「Chẳng lẽ là đánh một bạt tai rồi lại cho một viên kẹo ngọt à?」

「Cố ý dẫn ta đến xem, đây chính là kết cục của việc tư thông với người khác. Nếu ta còn dám gặp gỡ các thị vệ nữa, Thái tử điện hạ nhất định sẽ khiến ta m.á.u chảy tại chỗ!」

Mặt Vân Quỳ đầy vẻ hoảng sợ, sợ hãi toát mồ hôi lạnh.

Thái tử: “…”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 128



Vừa bước ra được vài bước, đột nhiên có một người xông từ trong điện tới, đẩy đám thị vệ chắn đường ra, “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Thái tử, “Điện hạ!”

Chính là Chu Võ, người hầu bên người Tạ Hoài Xuyên.

“Ngài đã nói chỉ cần ta nói thật, đưa ra bằng chứng buộc tội Thế tử gia, ngài sẽ cho ta giải dược, tha cho ta tội chết. Lời ngài nói có còn tính không?”

Thái tử nhìn hắn ta với vẻ buồn cười: “Bệ hạ đã nói tất cả những người biết chuyện đều bị xử tử tại chỗ. Ngươi không chỉ biết chuyện, còn từng làm tay sai cho hổ, đích thân truyền tin cho Thế tử gia ngươi và Ngọc Tần. Dù cô muốn cứu ngươi, Bệ hạ cũng không dung thứ cho ngươi nữa.”

Trong mắt Chu Võ tràn đầy kinh hoàng và không thể tin nổi: “Thái tử điện hạ, ngài đã nói sẽ bảo toàn tính mạng cho ta, ngài không thể nuốt lời! Ta đã vì ngài mà phản bội Thế tử gia…”

“Vì cô?” Thái tử khẽ cười một tiếng, “Ngươi chẳng phải vì mạng sống của chính ngươi sao.”

Khóe môi hắn tuy có ý cười, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt: “Những kẻ nằm vùng ở Đông Cung, cô xử lý thế nào, hẳn là ngươi cũng đã nghe nói. Dựa vào đâu mà ngươi cảm thấy cô sẽ cứu một kẻ phản chủ?”

Nghe vậy, Vân Quỳ cẩn thận liếc nhìn hắn.

「Xong rồi, đây là đang ám chỉ ta đây mà.」

「Ba bữa nửa tháng lại phải cảnh cáo một lần về kết cục của kẻ phản bội, sợ ta bị người ta mua chuộc!」

Thái tử: “…”

Trong mắt Chu Võ tóe lửa, răng hàm nghiến chặt như muốn vỡ: “Điện hạ không sợ ta độc phát thân vong c.h.ế.t trong ngục, một mực cắn càn nói là điện hạ hạ độc uy h.i.ế.p ta, bày mưu hãm hại Thế tử gia sao?”

“Cô hạ độc ngươi khi nào?” Thái tử hơi nhướng mày, “À, ngươi nói viên Bách độc đan kia hả? Cô lừa ngươi đấy, đó chỉ là hạt dẻ do cung nữ thị tẩm của cô đích thân bóc vỏ, thế nào, ngon không?”

Chu Võ thoáng chốc như bị sét đánh, “Hạt dẻ?!”

Vân Quỳ: “…”

「Lấy hạt dẻ lừa người ta là thuốc độc, Thái tử điện hạ đúng là… âm hiểm.」

Chu Võ nghiến chặt quai hàm, ngũ quan gần như vặn vẹo.

Lúc đó ở ngoài điện người khác hoàn toàn không hề hay biết. Khi viên thuốc độc to lớn kia bất ngờ bị nhét vào miệng, hắn ta còn chưa kịp nếm được mùi vị, cằm đã bị người ta hung hăng hất lên, viên thuốc độc cứ thế trôi tuột xuống cổ họng.

Thái tử nói đó là Bách độc đan, nói Thế tử gia đã bị bắt, chỉ cần hắn ta lập công chuộc tội, ngoan ngoãn chỉ ra chứng cứ phạm tội của chủ tử, sẽ cho hắn ta giải độc, tha mạng cho hắn ta.

Hóa ra lại chỉ là hạt dẻ?! Hắn ta bị lừa rồi!

Chu Võ gầm lên một tiếng, tức giận vung nắm đ.ấ.m về phía Thái tử. Nhưng còn chưa đứng thẳng người đã bị Tần Qua một cước đá ngã, ba tên hộ vệ mang đao theo sát áp giải hắn ta xuống đất.

Thái tử lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: “Ngươi hạ độc cung nữ thị tẩm của cô, cô còn chưa tính sổ với ngươi. Ngươi lại còn dám đến cầu xin cô cứu mạng ngươi?”

Vân Quỳ hơi ngẩn người nhìn Thái tử.

「Thật sự là Thế tử Ninh Đức Hầu hạ độc ta à, điện hạ đang… báo thù cho ta hả?」

「Được rồi, rút lại lời vừa nói, Thái tử điện hạ không hề âm hiểm chút nào! Điện hạ là người tốt!」

Mặt phải Chu Võ úp xuống đất giãy giụa không được, miệng chửi rủa: “Ngươi nuốt lời, âm hiểm độc ác, c.h.ế.t không được yên!”

Hắn ta còn muốn chửi tiếp, Tần Qua đã nhanh tay lẹ mắt nhét miếng vải bông vào miệng hắn. Vỏ kiếm trong tay móc vào khuỷu tay hắn ta bẻ mạnh một cái, trực tiếp phế đi một cánh tay của Chu Võ, đau đến mức hắn ta mồ hôi lạnh đầm đìa, gân xanh nổi đầy người.

Thái tử dường như đã quen với những lời chửi rủa và nguyền rủa như vậy, mặt không biểu cảm thu hồi ánh mắt, cất bước ra khỏi cửa cung.

Thấy hắn buông tay mình ra, trong lòng Vân Quỳ có một cảm giác mất mát kỳ lạ.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lạnh đến nỗi nàng khẽ rùng mình.

「Lại giận rồi?」

「Sao không nắm tay ta nữa?」

Vân Quỳ đuổi theo, nhìn thấy bàn tay hắn để tùy ý sau lưng, mãi vẫn không dám chủ động đưa tay ra.

「Thôi vậy, ta là cái thá gì chứ, dám nắm tay Thái tử điện hạ, còn muốn sống nữa không…」

Nàng bám sát sau lưng Thái tử, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao điện hạ lại còn lừa người nữa chứ.”

Thái tử sắc mặt lạnh lùng, không để ý đến nàng.

Vân Quỳ mím môi, lại cẩn thận hỏi: “Điện hạ, vừa nãy ngài hứa với Ngọc Tần nương nương, nói sẽ bảo toàn tính mạng cho Cửu điện hạ, đưa hắn đến thôn trang nuôi dưỡng. Chẳng lẽ cũng là lừa nàng ta sao?”

Thái tử lạnh giọng: “Ngươi nghĩ sao?”

Vân Quỳ cúi đầu: “Nô tỳ không biết.”

Hắn có thể lấy hạt dẻ làm thuốc độc lừa Chu Võ đưa ra bằng chứng buộc tội Thế tử Ninh Đức Hầu, rất có thể cũng dùng phương pháp tương tự để lừa Ngọc Tần nói ra sự thật.

Nhớ lại vừa nãy trong điện, Thái tử từng chữ từng chữ thốt ra hai chữ “lăng trì”, đến giờ Vân Quỳ vẫn còn cảm thấy lạnh sống lưng vì sợ hãi.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 129



Đúng là Cửu hoàng tử từng bắt nạt nàng, nàng rất không thích Cửu hoàng tử. Tuy nhiên nàng không thể tưởng tượng được hình phạt tàn khốc cực đoan đó lại dùng với một đứa trẻ năm tuổi.

Suy cho cùng hắn ta cũng không có lỗi, càng không có khả năng quyết định của cha mẹ mình là ai.

Từ nhỏ Vân Quỳ đã không cha không mẹ, nàng biết nỗi khổ của người không có cha mẹ. Huống chi Cửu hoàng tử mất cả cha lẫn mẹ chỉ trong một đêm, mất cả người cha hoàng đế yêu thương hắn ta. Không chỉ thân phận không được lễ pháp dung thứ, thậm chí rất có thể sẽ mất mạng.

Một đường im lặng.

Ngày trừ tịch, trong cung treo đèn kết hoa tạm biệt năm cũ chào đón năm mới. Vốn dĩ là ngày náo nhiệt nhất năm trong cung, nhưng Triều Dương Điện lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng tự lẫn lộn, đế vương giận dữ, không biết bao nhiêu người sẽ vì chuyện này mà mất mạng.

Có lẽ đêm nay pháo hoa và đèn trời ở Thái Hòa Môn sẽ không được đốt nữa.

Vân Quỳ nhớ lại khi còn làm việc ở Thượng Thiện Giám, mỗi đêm giao thừa, sau khi bận rộn xong yến tiệc cung đình, các đầu bếp sẽ mang những nguyên liệu còn lại ra cho các nàng nhúng lẩu ăn.

Nồi lẩu nóng hổi đưa xuống bụng, xua tan cái lạnh giá của mùa đông. Mấy người tụ tập cười nói vui vẻ, chúc mừng mình có thêm một tuổi. Có thể bình an vô sự trải qua một năm trong thâm cung ăn thịt người không thấy m.á.u này, dường như năm mới cũng có hy vọng hơn.

Năm nay nàng làm việc ở Đông Cung, tuy rằng may mắn sống sót, nhưng lại thiếu rất nhiều náo nhiệt so với trước đây.

Tuy là đêm giao thừa nhưng Đông Cung lại không hề có chút không khí vui mừng nào, mà vẫn lạnh lẽo tiêu điều như thường ngày.

Thái tử điện hạ…

Nàng vô thức nhìn về phía bóng lưng cao lớn mặc áo bào đen thêu rồng vàng của hắn, chưa kịp nghĩ kỹ, người đã đi đến ngoài Đông Hoa Môn.

Hai bóng dáng nam tử cao lớn đứng dưới tường cung, một người vạm vỡ uy nghiêm, một người gầy gò thẳng tắp.

Thấy Thái tử hồi cung, hai người lập tức tiến lên khom người hành lễ: “Mạt tướng/vi thần bái kiến điện hạ.”

Thái tử nhàn nhạt giơ tay: “Miễn lễ.”

Võ tướng lớn tuổi hơn chính là Võ Ninh Hầu, vẻ mặt ông ấy lộ rõ vẻ cảm kích: “Nếu không nhờ điện hạ biết trước kế hoạch của Tạ Hoài Xuyên, kịp thời cứu Thanh Từ khỏi nước lửa, hậu quả thực sự khó lường.”

Thái tử gật đầu, lại nhìn về phía Thẩm Ngôn Ngọc: “Thẩm phu nhân có ổn không?”

Thẩm Ngôn Ngọc vừa xoa dịu vợ xong đến đây, Thái tử thậm chí còn thấy d*c v*ng còn sót lại trong mắt hắn.

“Hồi bẩm điện hạ, cũng may dời đi kịp thời, trúng thuốc không sâu, người đã hồi phủ nghỉ ngơi rồi.” Thẩm Ngôn Ngọc chắp tay với Thái tử, “Đa tạ điện hạ ra tay cứu giúp.”

Thái tử nói: “Tạ Hoài Xuyên muốn đối phó cô, ngược lại là cô liên lụy nàng ấy tai bay vạ gió, không cần phải cảm tạ.”

Vân Quỳ lặng lẽ đi theo bên cạnh Thái tử, nghe được cuộc nói chuyện của ba người, đại khái hiểu rõ ngọn ngành.

Hóa ra là Thế tử Ninh Đức Hầu muốn gài bẫy Thái tử và vợ của Thẩm đại nhân này. Kết quả bị Thái tử phát hiện trước, phản kích một đòn, vạch trần chuyện hắn và Ngọc tần tư thông sinh ra Cửu hoàng tử.

「Nếu điện hạ không phát hiện kịp thời, hôm nay người bị bắt gian tại giường chính là ngài ấy và Thẩm phu nhân…」

「Danh tiếng của điện hạ vốn dĩ không tốt, lần này nếu để Thế tử Ninh Đức Hầu thành công, có lẽ sẽ ô danh muôn đời, trở thành Thái tử hoang dâm nhất trong lịch sử…」

Thái tử: “…”

Võ Ninh Hầu và Thẩm Ngôn Ngọc đang bàn bạc chuyện Cửu hoàng tử với Thái tử, lại thấy Thái tử lơ đãng, khoé mắt thường xuyên liếc nhìn cung nữ thị tẩm của hắn.

Hai người nhìn nhau, chắp tay cáo từ: “Cửa cung sắp khóa, thần xin không làm phiền điện hạ nghỉ ngơi nữa, xin cáo lui trước.”

Thái tử cho họ về.

Trở về Thừa Quang Điện, Thái tử đột nhiên nói: “Đêm nay không cần ngươi thị tẩm, tự về phòng suy nghĩ lại đi.”

Vân Quỳ: “…”

Hắn vẫn còn giận chuyện của Lý Mãnh sao!

「Thôi vậy, không thị tẩm thì không thị tẩm, không phải nhốt vào phòng tối là tốt rồi. Về phòng rồi ta còn tỉnh cái rắm, tỉnh được một cái chớp mắt thôi cũng coi như ta thua!”

Thái tử lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Vân Quỳ cúi đầu, giả bộ ngoan ngoãn vâng lời, khom người lui xuống.

Về phòng rửa mặt xong, nằm xuống chiếc giường ván kêu cọt kẹt, nàng bỗng cảm thấy cộm người.

Đúng là từ giàu có quay về nghèo khó, ngủ quen trên chiếc giường gỗ tử đàn trải tầng tầng lớp lớp nệm gấm ở Thừa Quang Điện, giờ ngủ lại chiếc giường nhỏ tồi tàn của mình, nàng không có chỗ nào là thoải mái cả.

Khi mới chuyển từ giường tập thể lớn đến đây, nàng thấy chỗ nào cũng rộng rãi thoải mái. Mới hơn một tháng thôi, mắt đã bị làm cho kén chọn, khó tính hơn trước rồi.

Vân Quỳ bê thỏi vàng lớn của mình từ đáy hòm ra, đặt cùng mười lượng vàng Hoàng hậu ban thưởng. Trải trên giường, giống như một thỏi vàng lớn sinh ra năm thỏi vàng nhỏ. Tất cả đều là bảo bối, mỗi lần về thiên điện nàng đều phải kiểm tra một lần. Nó là gia đình nàng, là mạng sống của nàng.
 
Back
Top Bottom