Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 20



Thái tử cười lạnh: “Mấy năm không gặp, ngươi càng ngày càng giỏi, xem ra cô đưa ngươi từ Ngự Mã Giám về là làm việc thừa rồi.”

Tào Nguyên Lộc cười làm lành cầu xin tha thứ, lại nói: “Bên cạnh điện hạ không thể thiếu nha hoàn hầu h* th*n cận, chi bằng cứ để nàng ấy lại đi.”

Thái tử không nói gì, Tào Nguyên Lộc mạnh dạn tiến lên, lấy khăn tay và bình thuốc trên khay, tiếp tục thay thuốc băng bó cho Thái tử.

Nhìn thấy những vết thương chồng chéo trên người Thái tử, Tào Nguyên Lộc không khỏi đỏ mắt: “Điện hạ chinh chiến bên ngoài, bọn họ lại chỉ nghĩ đến chuyện đuổi cùng g.i.ế.c tận, cũng không nghĩ xem địa vị hiện tại là do ai ban cho…”

Thái tử: “Còn lảm nhảm nữa, cút về nuôi ngựa cho cô.”

Tào Nguyên Lộc ngậm miệng, đưa tay xem xét mấy chỗ Vân Quỳ vừa băng bó, không khỏi khen ngợi: “Nha đầu kia coi như cũng tận tâm, vết thương xử lý rất tốt…”

Thái tử nhớ đến những ý nghĩ bẩn thỉu đồi bại của nàng, nhắm mắt lại, nghiến chặt răng hàm.

Thay thuốc xong cho Thái tử, đã là cuối giờ dậu.

Trán Tào Nguyên Lộc lấm tấm mồ hôi, thở dài nói: “Ngự y trong cung không dùng được, không biết bị ai sai khiến phía sau, muốn gây bất lợi cho điện hạ. Hiện tại chỉ có thể đợi Hà quân y từ Bắc Cương đến, bệnh tình của điện hạ không thể kéo dài thêm nữa…”

Người thường trúng tên độc, đa phần c.h.ế.t ngay tại chỗ. Thái tử kịp thời khoét thịt, nặn m.á.u độc ra, mới không để kịch độc xâm nhập tâm mạch, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Hiện tại vẫn còn m.á.u độc sót lại lưu chuyển khắp người, nói không chừng lúc nào đó sẽ mất kiểm soát, hậu quả khó lường.

Hà Bách Linh là quân y của Thái tử, lần này không theo Thái tử về kinh, mà ở lại Bắc Vực cứu chữa cho dân chúng.

Không ai ngờ Thái tử lại gặp thích khách trên đường. Hộ vệ đã phi ngựa thúc roi đi tìm người, nhưng Bắc Cương cách kinh thành ngàn dặm, tạm thời không đến ngay được, chỉ có thể cố gắng vượt qua khoảng thời gian này.

……

Vân Quỳ trở về thiên điện, lại gội rửa từ đầu đến chân một lần nữa, đảm bảo trên người không còn bất kỳ mùi lạ nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nằm xuống giường.

Vừa nãy nàng đã hỏi thăm người khác, biết công công trong điện hôm nay tên Tào Nguyên Lộc, là người cận kề chăm sóc Thái tử từ khi sinh ra.

Ấn tượng của ông ấy về nàng dường như không tệ?

Vân Quỳ suy nghĩ trong lòng, ông ấy có thể nói giúp nàng trước mặt Thái tử, có thể thấy lời nói của người này rất có trọng lượng.

Nhìn lại Ngụy cô cô, bị Thái tử mắng một câu như mắng cháu, có thể thấy rõ địa vị của hai người.

Đã như vậy, sau này nàng sẽ đi theo Tào công công, chỉ cần không xảy ra sai sót, Tào công công nhất định có thể bảo toàn tính mạng nàng trước mặt Thái tử. Về sau, nàng làm việc trong Đông Cung cũng sẽ thuận tiện hơn.

Nghĩ đến đây, trong lòng thoải mái hơn nhiều, trời cao cho nàng mấy lần thoát c.h.ế.t ở Đông Cung, khả năng là nàng nhất định có thần linh phù hộ!

Đương nhiên, tất cả những điều này đều dựa trên tiền đề —

Nàng sẽ không vì câu “sạch sẽ rồi hãy đến đây hầu hạ” của Tào công công mà đặc biệt ân cần đến Thừa Quang Điện vào buổi tối, cũng không nhìn thấy cảnh tượng m.á.u tanh trước mắt.

Một cung nữ mặc váy áo màu vàng nhạt toàn thân đầy máu, nằm sấp trên đất co giật không ngừng, trong tay nắm chặt một con d.a.o găm.

Thái tử khẽ cúi người trước mặt ả, dễ dàng đoạt lấy con d.a.o găm từ tay ả, rồi chậm rãi rạch cổ họng của cung nữ kia.

Bỏ qua tất cả tiếng thét chói tai, run rẩy, bỏ qua dòng m.á.u ấm nóng phun ra từ cổ ả, mọi động tác đều vô cùng thành thạo, thậm chí còn ưu nhã.

Đây là lần đầu tiên Vân Quỳ tận mắt chứng kiến cảnh Thái tử g.i.ế.c người, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.

Một phát quỳ này, trong Thừa Quang Điện tĩnh lặng, lãnh lẽo vang lên một tiếng “bịch” rõ ràng.

Đáy mắt Thái tử đỏ ngầu, sát khí toàn thân còn chưa tan hết, bước từng bước một về phía thiếu nữ mặt đầy kinh hoàng trước cửa điện, giọng nói trầm khàn như quỷ dữ bò lên từ địa ngục.

“Ả ám sát cô, tiếc là c.h.ế.t trong tay cô.”

Vân Quỳ: …… Ngài thật sự không cần giải thích với ta.

Thái tử rũ mắt nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen như mực không chút độ ấm: “Ngẩng đầu lên, nói cho cô biết, ngươi đang nghĩ gì.”

Vân Quỳ run rẩy ngẩng đầu, đối diện với gương mặt tuấn mỹ đến gần như tà yêu của Thái tử.

Nàng biết mình sắp c.h.ế.t rồi.

Tuy rất không hợp thời, nhưng vẫn không kìm được mà nghĩ lệch lạc.

「Môi mềm thật.」

「Không biết trước khi c.h.ế.t có thể hôn một cái không nhỉ.」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 21



Vẻ mặt âm trầm của Thái tử hiện lên một tia vặn vẹo hiếm thấy.

Đồng thời, hắn cảm nhận được khí huyết toàn thân không ngừng dâng lên vì câu nói thầm kia, gân xanh trên cổ nổi lên thành những đường cong đáng sợ.

Đặc biệt là vùng eo trở xuống nóng ran dị thường, như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm thịt xương.

Hắn quanh năm ngâm mình trong thuốc thang, đối với các loại độc dược thuộc lòng như lòng bàn tay. Sau khi nhận ra là thứ gì, trong mắt lóe lên một tia sát ý hung ác.

“Ngươi hạ dược cô?”

Vẻ mặt Vân Quỳ ngơ ngác, không hiểu Thái tử có ý gì, theo bản năng lập tức phủ nhận: “Nô tỳ không có…”

Nàng mới vào điện, làm sao hạ dược được?

Thái tử lại trúng độc rồi sao?

Thái tử hiển nhiên không tin nàng, dù sao nha đầu này nhìn thì ngoan ngoãn hiền lành, nhưng thật ra lại là kẻ điên đầu đầy ô uế, suốt ngày tơ tưởng đến thân thể hắn. Cho dù Hoàng hậu không sai khiến, nàng cũng rất có thể gan to bằng trời, mượn cớ hạ dược để ôm ấp hắn.

Hắn vẫn quá nhân từ, vậy mà còn giữ mạng nàng đến bây giờ. Đáng lẽ hắn nên dứt điểm nàng từ mấy lần trước, nếu không hôm nay cũng sẽ không mắc bẫy của nàng.

Thái tử cố gắng kìm nén sự xao động trong cơ thể, đánh giá thiếu nữ trước mặt từ trên xuống dưới, giọng điệu lại không nhanh không chậm.

“Cô nên bắt đầu từ đâu đây?”

“Ngươi muốn cô như vậy, chi bằng cô lột da rút gân ngươi, làm thành đèn lồng da người, treo trong điện ngày ngày bầu bạn với cô, thế nào?”

Vân Quỳ sợ hãi nghiến răng ken két, lắc đầu lia lịa nói: “Điện hạ tha mạng! Nô tỳ thật sự không có!”

Người khác nói vậy, có lẽ vẫn là dọa nàng, nhưng Thái tử thì không, bởi vì hắn thật sự sẽ làm nàng thành đèn lồng da người.

Theo đúng nghĩa đen của từ đó.

Vân Quỳ lại muốn khóc rồi.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói gấp gáp truyền vào điện: “Điện hạ!”

Vân Quỳ vẻ mặt mừng rỡ quay đầu lại, như thấy cứu tinh: “Tào công công cứu mạng!”

Tào Nguyên Lộc nhìn thấy t.h.i t.h.ể trên đất và con d.a.o găm trong tay Thái tử, trong lòng hối hận khôn nguôi. Ông ấy chỉ rời đi một lát, vậy mà lại để kẻ gian thừa cơ lẻn vào, ra tay với điện hạ.

“Đều là do nô tài sơ suất, điện hạ có bị thương không?”

Ông ấy vội vàng đánh giá sơ qua vết m.á.u trên người Thái tử, mới phát hiện đều là m.á.u của người khác. Nhưng thấy ánh mắt Thái tử đỏ ngầu nóng rực, giữa mày lộ vẻ giận dữ, chỉ sợ là bệnh cũ tái phát, vội vàng quay đầu gọi Trịnh lão thái y: “Lão thái y, ngài mau xem cho điện hạ.”

Trịnh thái y xách hòm thuốc vội vàng vào điện. Ông ấy tuổi đã cao, đã về hưu từ lâu, nhưng hiện tại lại là số ít thái y đáng tin cậy. Tuy không có tài năng hồi sinh diệu thủ như Hà Bách Linh, nhưng y thuật cũng rất cao minh, lại có kinh nghiệm phong phú. Từ nhỏ, Thái tử đều do ông ấy chữa trị, Tào Nguyên Lộc đặc biệt xuất cung mời người trở về.

Trịnh thái y liếc mắt một cái lập tức nhận ra vẻ khác thường của Thái tử, vội vàng tiến lên bắt mạch, cẩn thận một lát, vẻ mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Điện hạ trúng hợp hoan tán.”

Vân Quỳ kinh ngạc há hốc miệng, tuy rằng nàng chưa từng nghiên cứu về độc dược, nhưng vừa nghe thấy ba chữ “hợp hoan tán”, hàng mi đã run lên dữ dội.

Là loại… thuốc khiến người ta ân ái điên đảo sao?

Nàng run rẩy ngẩng đầu, đôi mắt đen của Thái tử lạnh lẽo như đầm nước lạnh, trầm ngâm nhìn nàng.

Vân Quỳ: ……

Oan uổng quá đại ca! Nàng lấy đâu ra gan hạ xuân dược Thái tử chứ!

Nàng không phủ nhận Thái tử sinh ra vô cùng tuấn mỹ, lại cao lớn thẳng tắp, thân hình cường tráng. Cơ bắp rắn chắc khắp người quả thật khiến người ta thèm muốn, nhưng có cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám bất kính với Thái tử, chê sống lâu sao?

Thái tử nắm chặt con d.a.o găm trong tay, đốt ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc, hiển nhiên là giận dữ tột độ.

Dù hợp hoan tán không phải do nàng hạ, nhưng chỉ dựa vào việc trong lòng nàng vô lễ, không để hắn vào mắt, nàng c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.

Ngay lúc Vân Quỳ tưởng rằng lại sắp mất mạng, Trịnh thái y ở bên cạnh đột nhiên nói: “Là khăn tay của cung nữ này tẩm hợp hoan tán!”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, thái y Trịnh ngồi xổm trước giường, dùng tay áo che miệng, che mũi.

Vừa nãy bắt mạch cho Thái tử xong, thái y Trịnh lập tức tìm kiếm nguồn gốc hợp hoan tán trong điện. Thuốc thang, hương lô, thậm chí cả chân đèn đều cẩn thận kiểm tra một lượt, cuối cùng ngửi thấy mùi hợp hoan tán trên chiếc khăn tay ở eo tỳ nữ kia.

Tào Nguyên Lộc bịt mũi tiến lên xem xét một lát, trong lòng đã có suy đoán: “Chắc chắn là cung nữ này đã hạ xuân dược vào khăn tay, nếu ám sát thất bại, có thể dùng thuốc này dụ dỗ điện hạ, rồi tìm cơ hội ám sát lần nữa. Nàng ấy đúng là tâm địa hiểm ác!”

Vừa định phái người nghiêm tra, Thái tử nhắm mắt lại: “Không cần tra nữa, lôi ra ngoài.”

Tào Nguyên Lộc kinh ngạc: “Không cần tra?”

Đương nhiên không cần tra, vừa nãy nữ tử này vừa vào điện đã tự khai báo: 「Quốc cữu gia đã dặn, Thái tử tuyệt đối không thể sống qua tháng này, đêm nay chính là thời cơ tốt nhất.」

Chỉ là hắn không ngờ, thích khách còn có chiêu sau, hạ dược vào khăn tay.

Những tên hề nhảy nhót này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tính sổ từng người.

Tào Nguyên Lộc không hiểu rõ ngọn ngành, chỉ có thể chắp tay đáp vâng, sau đó sai người mang t.h.i t.h.ể cung nữ kia và chiếc khăn tay đi xử lý.

Vân Quỳ được rửa sạch oan khuất, lập tức chỉ trời thề thốt: “Điện hạ minh giám, thật sự không phải nô tỳ làm! Nô tỳ trong sạch, đối với điện hạ trước sau như một, chưa từng hai lòng!”

Thái tử thở d.ốc nặng nề, mắt cũng đỏ bất thường.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 22



Trịnh thái y thở dài: “Hợp hoan tán không có thuốc giải. Hiện tại điện hạ lại trúng kịch độc, tuyệt đối không được cố quá, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Tào Nguyên Lộc liếc nhìn Thái tử với vẻ mặt phức tạp, rồi lại nhìn Vân Quỳ, nhưng không dám mở miệng.

Trịnh thái y do dự một lát, trực tiếp nói: “Hợp hoan tán này chỉ có thể giải bằng cách g.iao h.oan giữa nam và nữ. Điện hạ có thị thiếp, cung nữ thị tẩm gì không?”

Lời vừa dứt, trong điện im lặng đến quỷ dị.

「Kẻ bất tài đó chính là kẻ hèn mọn này…」

Vân Quỳ ngơ ngác ngẩng đầu, rồi lại run rẩy rụt người lại.

「Nhưng đừng mà! Tuyệt đối đừng! Ai biết Thái tử điện hạ có thể làm hay không, tới khi phát hiện mình không được, giận quá hóa rồ, rồi bóp cổ ta tới c.h.ế.t hay không! Vừa nãy ngài ấy còn nói muốn biến ta thành đèn lồng da người… Thôi thôi thôi, không nhúng chàm vào vũng nước đục này, ngài vẫn nên mời người khác cao minh hơn đi!」

「Tuy rằng thật sự rất đẹp, sờ chắc cũng rất thích, nếu người trúng thuốc là mình, Thái tử điện hạ nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, mặc mình muốn làm gì thì làm, vậy thì có lẽ mình sẽ không khách khí…」

Mặt Thái tử xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm kẻ điên này.

Vân Quỳ cúi đầu, lại cảm thấy mình lo lắng thừa rồi.

Thái tử ghét nàng như vậy, chắc chắn sẽ không để nàng hầu hạ.

Ai ngờ vừa nghĩ đến đây đã nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng cười lạnh: “Được thôi.”

Được, được cái gì?

Vân Quỳ run rẩy ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt khát m.á.u kia, m.á.u toàn thân như đông lại.

Khóe môi Thái tử nhếch lên một nụ cười lạnh: “Những người khác lui xuống.”

Sau đó nhìn chằm chằm Vân Quỳ: “Ngươi ở lại.”

Vân Quỳ: ……

Tào Nguyên Lộc âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông ấy vốn còn lo lắng những năm gần đây chủ tử nhà mình không gần nữ sắc, dù trúng hợp hoan tán cũng kiên quyết không chạm vào phụ nữ, không ngờ lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Ông ấy nhìn Vân Quỳ với vẻ khuyến khích, lại phát hiện vẻ mặt của nha đầu này như đưa đám. Đang định an ủi vài câu, nhưng điện hạ trúng hợp hoan tán đang chờ giải độc, không thể chậm trễ thời gian, nên đành để lại một câu: “Hầu hạ điện hạ cho tốt, sau này ắt được trọng thưởng.”

Còn không phải sao, đây chính là người đầu tiên bên gối điện hạ, lại giải được cơn khát trước mắt của điện hạ, thị tẩm có công, nói không chừng ngày mai đã làm chủ tử rồi.

Tuy rằng Tào Nguyên Lộc hiểu rõ tính khí của Thái tử, lúc này trong lòng cung nữ này nhất định sợ hãi tột độ, nhưng… hắn theo Thái tử nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy Thái tử muốn g.i.ế.c ai mà còn do dự. Cung nữ này nhất định có chỗ hơn người, mới cho điện hạ lý do không giết.

Tào Nguyên Lộc dẫn Trịnh thái y lui xuống, thậm chí còn rất biết điều tắt cả đèn bên ngoài.

Ánh nến tối sầm lại, trong điện chỉ còn hai người, yên tĩnh như chết.

Cả người Vân Quỳ căng thẳng, gió lạnh từ hành lang lùa vào điện, khiến nàng rùng mình.

Trong đầu nàng rối bời, không thể ngờ nổi Thái tử lại giữ nàng lại!

Song nàng cũng biết, Thái tử làm như vậy tuyệt đối không có ý sủng ái hay nâng đỡ nàng.

Ngài ấy chỉ muốn một liều thuốc giải, dùng xong là có thể vứt bỏ.

Thái tử cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ nàng còn biết tự lượng sức mình: “Còn không mau lăn lên giường.”

Vân Quỳ cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ nguyện hầu hạ điện hạ, chỉ xin điện hạ nể tình nô tỳ một lòng trung thành, tha cho nô tỳ một mạng.”

Nội tâm nàng không hề ngoan ngoãn hiền lành như vẻ bề ngoài, Thái tử hiểu rõ điều này, vẻ mặt đầy ghét bỏ: “Ngươi có tư cách gì cầu xin cô?”

Vân Quỳ khổ sở trong lòng, chậm rãi đứng dậy đi đến trước chiếc giường chạm khắc tinh xảo. Nhìn chiếc giường gỗ tử đàn dát vàng nạm ngọc phức tạp kia, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh trong mơ.

Nàng đại khái biết rõ mình sắp phải đối mặt với tình cảnh gì. Ví dụ như bị Thái tử đè dưới thân đòi hỏi, cũng có thể là nàng bận trước bận sau hầu hạ, Thái tử không những ngồi mát ăn bát vàng, mà còn không chút lưu tình đánh vào m.ô.n.g nàng.

Thái tử: ……

Vân Quỳ đột nhiên nhớ đến những lời dạy của Ngụy cô cô mấy ngày trước, quay người nhìn Thái tử, do dự một chút nói: “Điện hạ có cần nô tỳ thay y phục cho ngài không?”

「Chắc ngày ấy chỉ mặc mỗi cái trung y này, cởi nữa sợ là cởi hết…」

Chưa kịp nghĩ sâu hơn đã thấy Thái tử mặt mày đen sầm tiến lại gần, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Vân Quỳ: ……

Đợi đến khi Thái tử nằm xuống phía ngoài, nàng đứng tại chỗ hít sâu một hơi, nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người, chỉ để lại một chiếc áo lót nhỏ và q.uần lót, sau đó cởi giày, nhẹ tay nhẹ chân trèo vào phía trong giường, kéo chăn che hờ, để Thái tử hưởng dụng.

Trong màn gấm tràn ngập hơi thở ấm áp mềm mại của nữ tử, Thái tử nhắm chặt mắt, gân xanh trên trán nổi lên.

Vân Quỳ nằm ngửa trên giường, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cũng không biết vì sao Thái tử mãi không động đậy.

Không phải háo sắc sao, không phải nam nữ đều thích à? Dù sao cũng trúng thuốc rồi, còn rụt rè cái gì nữa?

Chẳng lẽ là đang đợi nàng chủ động?

Nhưng hình như quả thật nàng nên chủ động, eo và bụng Thái tử đều có vết thương, không thể làm những động tác quá mạnh. Nếu vì vậy mà vết thương nứt ra, nàng thân là cung nữ thị tẩm, cũng khó thoát khỏi tội chết.

Tuy nhiên Thái tử không ra lệnh, nàng làm sao dám chủ động tiến tới?

Thôi vậy, vẫn là nghe lệnh rồi tính sau.

“Điện hạ, ngài… không sao chứ?”

Hơi thở Thái tử nóng rực, vẫn cứ im lặng không nói.

Vân Quỳ đợi mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời, nàng lại cẩn thận nói: “Thái y nói, hợp hoan tán cực kỳ hại thân, nếu không kịp thời quan hệ…”

Chưa nói xong, bên hông truyền đến một lực đạo mạnh mẽ. Nàng giật mình hô một tiếng, không kịp phòng bị ngã vào lồng ng.ực nóng rực, rắn chắc của người đàn ông.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 23



Giọng nói mềm mại ngọt ngào của thiếu nữ mang theo chút run rẩy nhẹ nhàng, dưới tác dụng của hợp hoan tán, từng tiếng đều khơi gợi tình ý.

Thái tử vốn chỉ muốn cho nàng một bài học, giữ người lại trong điện là để dọa cho nàng bớt gan, để nàng vứt bỏ những ý niệm bẩn thỉu kia đi, không ngờ nàng còn dám chủ động cầu sủng.

Mỹ nhân ở bên cạnh, đổi lại là người khác thì đã sớm nóng nảy vồ vập tới rồi. Thái tử dựa vào ý chí mạnh mẽ vẫn luôn nhẫn nại, đến khi không thể nhịn được nữa, mới mạnh tay kéo người vào lòng.

Hương thơm dịu nhẹ của thiếu nữ lan tỏa vào chóp mũi từng chút một. Không phải là mùi phấn son đáng ghét ban ngày, nếu phải hình dung, thì đó là mùi hoa hướng dương tắm đẫm ánh mặt trời, hòa quyện với chút hương cỏ xanh nhạt và hương trái cây thanh ngọt, ấm áp mà không hề ngọt ngấy.

Khi bàn tay hắn phủ lên vòng eo mềm mại uyển chuyển kia, hô hấp của Thái tử khẽ ngừng lại.

Bàn tay hắn rộng lớn mạnh mẽ, ngón tay thon dài, có thể dễ dàng nắm trọn vòng eo của nàng.

Thân thể chỉ mặc chiếc áo lót nhỏ kia mềm mại, trơn mịn, không hề che chắn áp vào lòng bàn tay, tựa như một nắm tuyết ấm nóng. Đường cong tinh tế lõm vào, yếu đuối như liễu rủ trước gió, không chịu nổi một chút lay động.

Ma xui quỷ khiến, hắn không đưa tay rời đi.

Cảm giác này rất kỳ diệu, từ khi rời khỏi nhũ mẫu, hắn gần như chưa từng có tiếp xúc cơ thể với ai. Mà người khác cũng coi hắn như lệ quỷ, ngay cả gan nhìn thẳng vào hắn cũng không có, càng không dám chạm vào hắn.

Về phần những kẻ muốn bò lên giường, hắn nhìn một cái đã thấy bẩn mắt, càng không thể chạm vào họ.

Nha đầu này tư tưởng đồi bại, tuy có lòng muốn trèo lên giường, song lại không có gan trèo lên giường, khiến người ta không khỏi khinh bỉ, nhưng… cảm giác tay lại không tệ.

Ánh mắt Thái tử tối sầm lại, đáy mắt là ngọn lửa thiêu đốt, không nặng không nhẹ vu.ốt ve, chơi đùa.

Vân Quỳ nhún vai, cả người không kìm được mà run rẩy.

「Ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa ngứa」

Không chỉ eo rất ngứa, mà hơi thở phả bên má nàng của hắn cũng rất ngứa.

Vừa nóng vừa ngứa.

Khốn nỗi là bị người ta giam cầm trong lòng, ngay cả gãi nàng cũng không dám gãi, thậm chí còn không dám thở mạnh, càng không dám bảo Thái tử sờ chỗ khác.

Ư ư ư.

Thiếu nữ cúi đầu rụt cổ, không dám nhìn hắn. Thái tử bị tiếng lòng của nàng làm cho đầu óc choáng váng nóng ran.

Hắn muốn tập trung đánh giá nha đầu không biết xấu hổ này. Hắn khẽ cụp mắt, nhưng đối diện lại là đôi mắt đen láy ngấn nước của nàng.

Hàng mi thiếu nữ khẽ rung động, dưới ánh nến đôi má hồng như hoa đào, làn da sáng mịn căng bóng, đôi môi đỏ thắm đầy đặn khẽ mấp máy, nhất thời khiến người ta hoa mắt.

Vân Quỳ cảm thấy bàn tay to lớn ở eo siết chặt hơn, chặt đến nỗi nàng sắp không thở nổi, “Điện… điện hạ…”

Thái tử ngửa đầu nhắm mắt, cố gắng lờ đi xương quai xanh trắng như ngọc dưới chiếc cổ thon dài của nàng, còn cả sự sự trắng muốt mềm mại chói mắt phía dưới xương quai xanh kia.

Tác dụng của hợp hoan tán khiến m.á.u toàn thân hắn sôi trào, hương thơm dịu nhẹ của thiếu nữ len lỏi vào từng lỗ chân lông, xộc thẳng vào mũi.

“Quay lại.” Một lúc lâu sau, Thái tử trầm giọng ra lệnh.

Vân Quỳ cũng không muốn đối diện với hắn như vậy.

Khí tràng của người đàn ông quá mạnh mẽ, hơi thở lại nóng rực như lửa, nàng đã không chịu nổi từ lâu. Quay người lại, nàng sẽ không cần phải đối diện với khuôn mặt âm trầm như mực của Thái tử nữa.

Nhưng, vì sao Thái tử lại bảo nàng quay lại?

「Chẳng lẽ hắn thích từ phía sau, hay là bên cạnh…」

Thái tử: ……

Vân Quỳ đã xem qua tranh vẽ, không xa lạ gì đối với tư thế này. Thân thể theo bản năng căng thẳng hơn, chậm rì rì quay người lại.

Tuy nhiên như vậy, t*m l*ng tr*ng n*n như ngọc lại gần như không chút che chắn phơi bày trước mặt người đàn ông.

Vân Quỳ hít sâu một hơi, ngón tay bất giác nắm chặt vạt áo lót, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Lạnh quá, rõ ràng là trong chăn gấm rất nóng, người đàn ông cũng rất nóng, nhưng nàng vẫn lạnh đến tột điểm.

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt như có sức nặng của người đàn ông rơi trên lưng, tựa như con rắn độc ẩm ướt bò qua sống lưng.

Nàng rụt vai lại, xương bướm trắng nõn yếu ớt ở sau lưng nhô cao như cánh bướm muốn bay đi.

Ánh mắt Thái tử mờ ám không rõ, vốn nghĩ nàng quay lại thì có thể tránh được khuôn mặt thanh diễm lệ quyến rũ kia, không ngờ tấm lưng trắng chói mắt này, nhìn một cái cũng khiến bụng dưới của hắn căng chặt.

Liều lượng hợp hoan tán không hề ít, nếu không sao hắn có thể dễ dàng trúng chiêu.

Lúc này, nhiệt độ trong màn gấm tăng lên, mỹ nhân trong lòng, dục niệm trong cơ thể điên cuồng trỗi dậy, dù coi nàng như một vị thuốc giải, thì cũng có sao đâu?

Bên này hắn còn chưa có động tác gì, lại nghe thấy tiếng lòng gấp gáp của thiếu nữ.

「Đáng ghét, rốt cuộc có được không hả!」

「Còn chờ gì nữa, đừng có nhịn đến phát bệnh rồi lại trách ta…」

「Ngài còn không lên, ta lên đó!」

「Hì hì, ta căn bản không dám.」

「Chính là có thể… giả vờ tự nhiên quay người lại, giả vờ vô tình sờ cơ n.g.ự.c Thái tử, hỏi ngài ấy có khỏe không… hoặc lấy danh nghĩa quan tâm, xem xét bụng dưới ngài ấy lúc này thế nào…」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 24



Vân Quỳ hứng thú nghĩ ngợi, chợt bị một bàn tay to ấm nóng nắm gáy.

「Á á á!」

Nàng sợ hãi run rẩy cả người, lập tức nghe thấy Thái tử trầm giọng thì thầm bên tai: “Còn dám nghĩ bậy bạ, cô c.h.ặ.t đ.ầ.u ngươi đưa cho chó ăn.”

Vân Quỳ: ……

Không phải chứ, sao ngài ấy biết nàng nghĩ bậy bạ?!

Vân Quỳ không dám động đậy, hơi thở nóng rực của người đàn ông càng lúc càng gần, nóng như triều dâng phả vào sau gáy nàng. Thứ gì đó mềm mại ẩm ướt vừa chạm vào da, da đầu Vân Quỳ lập tức tê dại, cả người cứng đờ.

Xúc cảm xa lạ mà kỳ quái, kèm theo đau đớn như kéo tơ lột kén, như răng nanh của dã thú cắn từng chút một vào da, sau đó dùng chiếc lưỡi mềm mại nhẹ nhàng li.ếm láp.

Vân Quỳ ngây người tại chỗ, hoàn toàn không dám động đậy, đại não như mất đi khả năng suy nghĩ.

Theo sự m*t mát sâu nông kia, cảm giác đau nhẹ và một loại cảm giác khó tả khác lẫn lộn lung tung, khiến lòng người rối như tơ vò.

Nàng thở d.ốc, khó khăn điều chỉnh hô hấp, nhưng xúc cảm ướt át sau tai vẫn tiếp tục.

Nàng cắn chặt ngón tay, những cảm xúc khó nói khó tả tích tụ trong cơ thể không được giải tỏa, khó chịu đến nỗi nàng muốn kêu lên.

Đây là… hôn sao?

Hay là căn bản là đang cắn nàng! Sợ cắn c.h.ế.t nàng ngay lập tức, nên mới từ từ từng bước một?

Nàng đã xem người khác hôn nhau trong mơ, nhưng lại chưa từng tự mình trải nghiệm. Những nữ tử kia lúc thì vui vẻ, lúc thì khóc nức nở, thậm chí còn kêu tha mạng. Nàng càng hồ đồ, rốt cuộc hôn là cảm giác gì, có khó chịu như nàng lúc này không?

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử không khỏi nhíu mày.

Nha đầu này còn thấy người khác hôn nhau, rốt cuộc cả ngày nàng làm cái gì, chẳng lẽ trước đây ra từ thanh lâu Giáo Phường Ty?

Thái tử dừng động tác, không nhịn được hỏi: “Trước khi vào Đông Cung, ngươi làm việc ở đâu?”

Cảm giác ẩm ướt nóng bỏng ở cổ biến mất, cơ thể Vân Quỳ như sợi dây cung căng thẳng đột nhiên buông lỏng, nàng chậm rãi hít thở, tiếp đó mới đáp: “Trước đây nô tỳ làm việc ở Thượng Thiện Giám, trước đó nữa từng ở Châm Công Cục một năm.”

Nàng mím môi: “Nô tỳ học nghệ không tinh, lại bị ma ma chê ăn nhiều, nên bị đuổi đến Thượng Thiện Giám.”

Thái tử đoán là nàng cũng không dám nói bậy, nhưng lại nghi hoặc rõ ràng nàng ở hậu cung, sao lại hiểu biết nhiều như vậy.

Chẳng lẽ những năm hắn không ở đây, trong cung đã dâm loạn thành phong trào, chuyện cung nhân lén lút tư tình khắp nơi đều thấy?

Thái tử vu.ốt ve đoạn cổ trắng nõn thon dài kia, ánh mắt sâu thẳm, giọng khàn khàn: “Vừa nãy cô hôn ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Cái này nàng phải trả lời thế nào đây…

Có điều đàn ông chắc là đều thích được khen ngợi, cũng thích khen người, đặc biệt là ở trên giường, đặc biệt là Thái tử điện hạ, đàn ông trong số đàn ông.

Vân Quỳ bị chiếc nhẫn của hắn cọ vào cổ lạnh lẽo, lại không dám giãy dụa, thế là học theo giọng điệu của những nữ tử trong mơ, cẩn thận cân nhắc khen ngợi: “Điện hạ… khí phách uy vũ, nô tỳ rất thoải mái…”

「Nói vậy, có lẽ ngài ấy hài lòng rồi nhỉ!」

「Nhưng nói nghiêm túc, môi chạm môi mới gọi là hôn, vừa nãy ngài ấy dí vào cổ ta mấy cái kia, không khác gì là cắn người!」

Mặt Thái tử hơi lạnh đi, ngón tay di chuyển trên một mảng da nhỏ sau tai nàng, lại lộ ra vài phần hờ hững: “Lời không thật lòng, cô nên phạt ngươi thế nào đây.”

Sao lại phạt nữa rồi…

Hơi thở nặng nề của người đàn ông rơi bên tai, Vân Quỳ chỉ cảm thấy sởn gai ốc, muốn khóc mà không ra nước mắt, một lúc lâu sau mới dò hỏi: “Hay là nô tỳ… nô tỳ giúp điện hạ?”

Thái tử cười nhạo: “Vậy chẳng phải vừa đúng ý ngươi sao?”

Má Vân Quỳ không kìm được đỏ lên, ngơ ngác nói: “Nô tỳ không hiểu ý điện hạ…”

Thái tử nâng mắt, lực đạo ở ngón tay hơi tăng thêm ba phần.

Vân Quỳ đau đớn, lập tức cắn chặt môi dưới.

Giọng Thái tử lạnh nhạt: “Hoàng hậu đã nói với ngươi những gì?”

Vân Quỳ thật thà đáp: “Nương nương chỉ nói, để nô tỳ hầu hạ bên cạnh điện hạ.”

「Đã là cung nữ thị tẩm rồi, ý trên mặt chữ mà cũng không hiểu sao?」

Về phần tiền đồ vô lượng gì đó, nàng cũng không tham lam, có thể sống sót là đã tạ trời tạ đất lắm rồi.

Thái tử “ồ” một tiếng, thong thả vu.ốt ve vùng da sau tai nàng: “Vậy ngươi định hầu hạ cô thế nào?”

Vân Quỳ như con thỏ bị con sói hung dữ nguy hiểm nắm chặt cổ, lông tơ dựng đứng khắp người, thân thể co lại thành một cục.

Nàng căn bản không biết người này muốn làm gì, không vội giết, có lẽ vì muốn trêu đùa một phen. Nhưng nỗi sợ hãi lưỡi d.a.o treo trên đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống cứ như bóng ma quấn lấy nàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Nàng không nghĩ nhiều, gần như là theo bản năng liều lĩnh, nắm lấy bàn tay to đang áp vào cổ, mạnh mẽ kéo xuống chỗ đầy đặn mềm mại dưới xương quai xanh rồi ấn xuống.

Xin đừng mà! Đừng bóp cổ nữa! Thật sự rất đáng sợ!

Nàng chọn cho ngài ấy một chỗ có cảm giác tốt hơn, là nơi đàn ông thiên hạ thích nhất, có thể tùy ý x.oa n.ắn.

Quan trọng nhất là, sẽ không b.óp ch.ết nàng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 25



Nếu Vân Quỳ không bị nỗi sợ hãi làm choáng váng đầu óc, nếu nàng là một người suy nghĩ kỹ trước khi hành động, giờ phút này nhất định sẽ không l.ỗ mã.ng như vậy.

Nếu nàng là một yêu tinh đạt tiêu chuẩn, hẳn là đã dùng giọng nói mềm mại uyển chuyển gọi từng tiếng “Điện hạ”, uốn eo như rắn nước mà đón ý chiều lòng hắn dưới thân —

Chứ không phải là tư thế thô lỗ như thế này.

Đợi đến khi phản ứng lại thì đã quá muộn.

Nàng nghe thấy tiếng thở của người đàn ông càng lúc càng nặng nề và rối loạn hơn. Một lát sau, trong điện rơi vào tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Bên tai càng tĩnh lặng, xúc giác ở n.g.ự.c càng thêm rõ ràng và mãnh liệt.

Vân Quỳ không còn cảm thấy lạnh nữa, như một ngọn lửa bùng lên từ sau lưng, đốt cháy khiến cả người nàng choáng váng.

Cũng không phải là không nghĩ đến việc làm như không có chuyện gì mà lấy bàn tay kia ra, chỉ coi như nàng vô ý đặt nhầm chỗ, nhưng… nàng thử hai lần đều vô ích.

Bàn tay người đàn ông rộng lớn nặng nề, bắp tay rắn chắc gân guốc nổi lên, nàng nhẹ nhàng chọc một cái, không lay động được, ngược lại càng bị giam cầm chặt hơn, chỗ mềm mại bị hắn ấn xuống đau đớn âm ỉ.

Vân Quỳ cắn môi, nhỏ giọng cầu xin: “Điện hạ, nô tỳ biết sai rồi, ngài cứ coi nô tỳ như cục rắm mà thả đi…”

Đáp lại nàng là một tiếng cười lạnh.

Khi bị ép chạm vào n.g.ự.c nàng, quả thật Thái tử đã có một khoảnh khắc ngẩn người, chưa từng có nữ tử nào dám to gan như vậy! Nhớ lại những tiếng lòng trơ trẽn trước đó của nàng, thật khó không nghi ngờ rằng hành động này chính là để thỏa mãn tư tâm của nàng.

Dù sao trong lòng nàng, thân thể hắn có lẽ cũng coi như cường tráng?

Đôi khi hắn cũng nghi ngờ, nha đầu này rốt cuộc là ngu xuẩn đến cực điểm, hay là tâm tư sâu sắc, tìm đường tắt khác.

Không thể phủ nhận, vừa nãy nàng nắm lấy tay hắn làm như vậy, hắn thật sự động sát tâm.

Nhưng khi bàn tay hắn hoàn toàn nằm trên lớp lụa mỏng mềm mại ấm áp kia, đường cong tròn trịa đầy đặn tràn ngập trong lòng bàn tay, hắn lại cảm thấy cũng không phải là không thể tha thứ cho nàng.

Nhiều năm nay, Thái tử bị chứng đau đầu hành hạ, một thời gian dài chìm trong trạng thái tinh thần không ổn định. Không thể suy nghĩ giao tiếp như người bình thường, thậm chí còn không thể giữ vững cảm xúc. Có lẽ là do sinh non dẫn đến bẩm sinh thiếu hụt, hoặc có lẽ là do nguyên nhân nào khác, ngay cả đại phu giỏi nhất cũng không tìm ra nguyên do.

Nhưng cũng vì vậy mà hắn sở hữu vũ lực mạnh mẽ hơn người thường, có khứu giác nhạy bén với nguy cơ như dã thú.

Một khi nhận thấy nguy hiểm, hắn sẽ lập tức giải quyết, không để lại bất kỳ sơ hở nào.

Nàng là người duy nhất, rõ ràng nhiều lần hắn động sát tâm, vậy mà vẫn có thể sống đến bây giờ.

Lòng bàn tay chạm vào n** m*m m** như vậy, trái tim nôn nóng cuồng nộ suốt mấy năm qua của hắn vậy mà giờ lại bình lại như mưa xuân thấm đất.

Lý trí mách bảo hắn tuyệt đối không phải vì sắc đẹp mê hoặc. Bởi vì những mỹ sắc khác ở trước mặt hắn, ngay cả một ngón tay hắn cũng không chạm vào.

Có lẽ là vì xúc cảm mềm mại mịn màng này, có lẽ là vì hơi thở ấm áp trong trẻo trên người nàng.

Bàn tay có ý nghĩ riêng, chậm rãi xoa bóp, môi mỏng như có như không dán lên làn da trắng như vỏ sò mỏng manh sau tai, ánh mắt người đàn ông càng sâu thẳm hơn.

Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao rõ ràng trông nàng rất gầy, nhưng lại vì ăn nhiều mà bị đuổi khỏi Châm Công Cục.

Thì ra không gầy, thịt đều đi đến những chỗ cần đến.

Hợp hoan tán trong cơ thể theo động tác chậm rãi xâm nhập ý chí của hắn. Tuy nhiên hắn sẽ không bị xuân dược khống chế toàn bộ tâm trí, cho nên không vội vàng bước tiếp theo.

Vân Quỳ lại khẩn trương đến nỗi cả người mềm nhũn, thủ pháp chậm rãi thong dong của hắn, hẳn là dễ dàng sờ thấy nhịp tim loạn xạ của nàng.

Không biết tại sao nàng vẫn cảm thấy mình sẽ chết.

Là kiểu c.h.ế.t thiếu không khí, ngừng thở đột ngột.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 26



Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng nàng có thể xác định, bị Thái tử x.oa n.ắn và bị người chồng yêu thương hết lòng x.oa n.ắn, nhất định không phải là cùng một cảm giác.

Hắn giống như một con sói bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận, đang vỗ về chuẩn bị đưa con mồi vào bụng. Bởi vì người căng thẳng quá mức, thịt sẽ bị dai.

「Thị tẩm đúng là không phải việc người làm mà, Quỳ Quỳ sợ.」

「Vậy còn định sờ đến bao giờ, rốt cuộc có ăn không hả! Thật sự không được, cũng không thể bắt một con mà vặt trụi lông chứ! Đại ca, ít nhất ngài hãy đổi chỗ đi chứ!」

Trong lòng âm thầm oán thán, bàn tay kia vậy mà dừng lại thật.

Một lát sau, đổi sang bên kia tiếp tục.

Vân Quỳ: ……

「Chắc ngài ấy không biết mình đang nghĩ gì đâu nhỉ?」

「Chắc không đâu, chỉ là xoa mỏi rồi đổi tư thế thôi.」

「Phải nói trong phương diện này, đàn ông đúng là có tài năng thiên bẩm mà. Mọi người nói Thái tử háo sắc, quả nhiên không sai, xoa giỏi như vậy chắc chắn không ít… Ui.」

Mặt Thái tử đen lại, những năm gần đây tên tuổi của hắn đúng là bị bêu xấu, ngay cả háo sắc cũng bị bọn họ thêu dệt ra.

「Xong rồi… xong rồi xong rồi xong rồi!」

Đầu óc Vân Quỳ vốn còn mơ hồ không tìm được phương hướng, không hiểu sao, bỗng cảm thấy phía dưới khác thường, sợ hãi trợn to mắt.

Thái tử nhíu chặt mày, giọng khàn khàn: “Lại sao nữa?”

Vân Quỳ theo bản năng khép chặt hai chân, đầu rối như tơ vò: “Nô tỳ có lẽ, có lẽ muốn đi nhà xí một lát, cầu điện hạ ân chuẩn…”

Thái tử buông tay khỏi cục tuyết kia, bực bội nhắm mắt: “Cút đi.”

Vân Quỳ nhanh chóng liếc nhìn ga giường, thấy không có vết bẩn mới hơi yên tâm, vội vàng xuống giường mặc quần áo. Khi bước qua gi.ữa hai chân Thái tử còn không cẩn thận vấp phải, đầu gối đập vào ván sàn, đau đến mức hít sâu một hơi. Nhưng nàng cũng không để ý nhiều như vậy, cầm quần áo từ trên giá xuống vội vàng mặc vào, chạy về gian phòng phía sau phòng ngủ chính.

Đừng nói bây giờ nàng chỉ là cung nữ, cho dù không phải, cũng không có tư cách dùng nhà xí của Thừa Quang Điện. Suốt đường đi, gió lạnh thấu xương, nàng chạy đến thở d.ốc, lại sợ bị người khác nhìn ra manh mối nên không chạy quá nhanh.

Tào Nguyên Lộc chưa từng thấy cung nữ thị tẩm nào mà bỏ đi giữa chừng. Thấy cử chỉ kỳ lạ của nàng, còn tưởng nàng trộm đồ trong điện, hoặc đắc tội điện hạ nên nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.

Ông ấy không yên tâm, vội vàng vào điện xem xét.

Nhìn thấy điện hạ nhà mình mặt mày âm trầm ngồi bên giường, Tào Nguyên Lộc cũng sợ hãi không nhẹ: “Điện hạ, vừa nãy Vân Quỳ…”

Thái tử day day ngón tay, xúc cảm ấm nóng còn sót lại ở nơi đó dần biến mất, sắc mặt cũng hoàn toàn lạnh xuống.

Tào Nguyên Lộc là thái giám, không nhìn ra hợp hoan tán đã giải hay chưa, chỉ cảm thấy sắc mặt chủ tử nhà mình rất khó coi, trong lòng nghĩ ngợi, hỏi: “Nha đầu kia hầu hạ không tốt ạ? Hay là nô tài đi mời mấy cung nữ thị tẩm khác đến?”

Thái tử nâng mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng bị người ta mua chuộc rồi? Vội vàng đẩy những nữ nhân kia cho cô như vậy?”

Mặt Tào Nguyên Lộc trắng bệch, vội vàng phủ nhận: “Nô tài đối với điện hạ một lòng trung thành, điện hạ nghi ngờ ai cũng không thể nghi ngờ nô tài! Nô tài là suy nghĩ vì thân thể của ngài, hợp hoan tán kia… hại thân lắm ạ.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy một tràng tiếng bước chân vội vã.

Vân Quỳ trở lại.

Vừa nãy nàng chỉ cảm thấy gi.ữa hai chân trào ra một dòng nước ấm áp kỳ lạ, cứ tưởng là kinh nguyệt đến, sợ làm bẩn giường Thái tử nên nàng gần như vừa bò vừa chạy đến nhà xí.

Quả thật qu.ần lót ướt một mảng nhỏ, nhưng không phải là kinh nguyệt.

Trong mơ, nàng cũng từng thấy ga giường bị ướt, kỳ lạ là, nàng và Thái tử rõ ràng còn chưa quan hệ, vì sao lại có…

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, sợ Thái tử đợi lâu, nàng chỉ dùng giấy mềm lau sạch, vội vàng quay về tiếp tục làm việc.

Hazz, cũng không biết làm gián đoạn hứng thú của Thái tử, hậu quả sẽ như thế nào.

Vân Quỳ kéo vạt áo, cẩn thận bước vào điện, nhìn thấy người đang ngồi trên chiếc giường chạm khắc, miệng lưỡi khô khốc hỏi: “Điện hạ thứ tội, ngài… còn muốn tiếp tục không?”

Thái tử mất hứng, mặt mày khó chịu: “Cút.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 27



Vân Quỳ như được đại xá, cố kìm nén khóe miệng đang nhếch lên: “Nô tỳ xin cáo lui.”

Người vừa đi, Tào Nguyên Lộc lại lo lắng: “Điện hạ, hợp hoan tán kia giải được chưa ạ?”

Thái tử không trả lời, lạnh lùng liếc ông ấy một cái: “Ngươi cũng cút đi.”

Tào Nguyên Lộc bất đắc dĩ, chỉ đành lui xuống.

Đêm dài đằng đẵng, Thái tử nhắm chặt hai mắt, nhưng thế nào cũng không ngủ được.

Bên gối trống không, tính nóng của hợp hoan tán xông lên, quấn lấy cùng chứng đau đầu, tựa như hai con ác thú đang cắn xé lẫn nhau trong cơ thể.

Hắn nhịn đến cực hạn, chỉ có thể dùng lưỡi d.a.o rạch từng đường trên cánh tay, dùng đau đớn để xoa dịu cái khó chịu như băng lửa giao nhau kia.

Chủ tử cả đêm không truyền gọi, Tào Nguyên Lộc cũng không dám mạo muội quấy rầy.

Sáng sớm dẫn người vào điện, đang chuẩn bị hầu hạ Thái tử rửa mặt, lại kinh hãi thấy Thái tử nằm bên giường, cánh tay đầy những vết m.á.u chói mắt, yếu ớt nằm đó. Máy tươi theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống ván sàn, rồi lan ra tấm thảm nhung hình mây cuộn trọn mang ý nghĩa cát tường dưới giường, có chỗ đã khô lại.

“Điện hạ!”

Mặt Tào Nguyên Lộc biến sắc, vội vàng sai người đi mời thái y Trịnh, lảo đảo chạy đến trước giường chạm khắc. Ngón tay run rẩy đưa ra, còn chưa dò được hơi thở dưới mũi, đã bị một bàn tay bất ngờ giơ lên ngăn lại.

Thái tử mắt cũng không mở, giọng nói lộ ra vài phần mệt mỏi: “Sao, đến xem ta c.h.ế.t chưa à?”

Mặt Tào Nguyên Lộc lập tức lộ vẻ vui mừng, giọng nói lại không kìm được mà run rẩy: “Điện hạ, ngài không c.h.ế.t đúng là tốt quá! Ngài đây là… đầu lại đau rồi ạ? Hay là xuân dược kia khó nhịn quá?”

Thái tử nhắm mắt, đầu ngón tay đặt trên xương trán, vẻ mặt thờ ơ, không trả lời.

Những vết m.á.u này cũng gợi lại ký ức nhiều năm trước của Tào Nguyên Lộc.

Từ nhỏ, Thái tử đã mắc chứng đau đầu, đêm đêm khó ngủ, lúc đó Tào Nguyên Lộc thường thấy hắn không tiếc tự làm mình bị thương để xoa dịu cơn đau. Sau này Thái tử lớn dần, chứng đau đầu lại chưa từng thuyên giảm, có lúc tinh thần thất thường, thậm chí phải dựa vào g.i.ế.c chóc và m.á.u tươi mới có thể giải tỏa, Thái tử bèn dứt khoát lên chiến trường.

Từ đó một trận thành danh, Thái tử đánh cho tướng sĩ Bắc Ngụy thau hết trận này đến trận khác, hành sự lại vô cùng tàn nhẫn, mới có được uy danh “Ngọc Diện Tu La”.

Tào Nguyên Lộc thở dài, thu hồi suy nghĩ, ánh mắt quay trở lại cánh tay đầy vết thương của Thái tử, nước mắt rơi đầy mặt.

Cung nữ Tư Nghi đi theo phía sau sợ hãi không dám tiến lên, Tào Nguyên Lộc đành lau nước mắt, nhận lấy chậu đồng từ tay nàng ta, nhắc nhở: “Đi lấy vải gạc, kéo, rồi lấy thuốc kim sang tới đây!”

Cung nữ Tư Nghi run rẩy đồng ý, việc bôi thuốc cũng do Tào Nguyên Lộc tự tay làm, nàng ta đứng bên cạnh không dám thở mạnh.

Không trách nàng ta ngu dốt, những người này đều do Hoàng hậu đích thân phái đến, bao gồm cả Tư Môn, Tư Trướng đều không phải là người nhút nhát sợ việc. Tuy nhiên không còn cách nào, cho dù có học quy củ tốt đến đâu, trước mặt Thái tử âm trầm đáng sợ, ai cũng không thể bình tĩnh tự nhiên được.

Vết thương đêm qua, cộng thêm vết thương tên trước đó được xử lý lại, thoáng cái đã qua nửa ngày.

Bữa trưa, Vân Quỳ được sắp xếp đến dọn thức ăn cho Thái tử.

Bệnh tình Thái tử lúc tốt lúc xấu, nhưng không hôn mê nhiều như trước, hai ngày nay thiện phòng đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Mỗi bữa mười sáu món, tối thiểu bốn món canh. Cung nhân lục tục vào điện, lát sau đã bày đầy một bàn.

Vân Quỳ nghe nói chuyện xảy ra ở Thừa Quang Điện, đám thái y bận rộn nửa ngày mới rời đi, có lẽ đêm qua Thái tử lại phát bệnh rồi.

Nàng cúi đầu đứng hầu một bên, không dám nhìn vào mắt Thái tử.

Đợi đến khi Thái tử ngồi xuống trước bàn, nàng mới khẽ ngẩng đầu, muốn nhìn trộm các món ăn trên bàn, lại đột ngột đối diện với đôi mắt đầy tơ m.á.u của Thái tử, nàng sợ hãi rụt cả người lại.

「Đại ca! Đêm qua chính ngài là người bảo ta cút đi mà!」

「Ngài sờ cũng sờ rồi, xoa cũng xoa rồi, không thể trở mặt không nhận người chứ!」
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 28



Tiểu thái giám thử thức ăn đứng một bên, hai tay run rẩy lấy kim châm và đũa bạc ra.

Vừa chuẩn bị thử độc, Thái tử đột nhiên mở miệng: “Hôm qua nghe ngươi nói, trước đây ngươi làm việc ở Thượng Thiện Giám?”

Vân Quỳ bất ngờ nghe thấy hắn hỏi mình, vội vàng ngoan ngoãn cúi đầu đáp phải.

Thái tử rũ mắt nhìn lướt qua bàn ăn, “Thế này đi, từ nay về sau ngươi đến thử thức ăn cho cô, thế nào?”

Vân Quỳ ngơ ngác nhìn, nhìn chằm chằm một bàn đầy ắp những món ăn thịnh soạn, ngây người một hồi lâu, “Nô tỳ sao?”

Nhiều món ăn như vậy, mỗi thứ đều cho nàng nếm thử vài miếng trước, ngay cả cơm không cần ăn nàng cũng đã no rồi!

Từ khi còn ở Thượng Thiện Giám nàng đã rất ngưỡng mộ những cung nhân thử thức ăn. Cơm nước của quý nhân đều do bọn họ nếm thử trước, đặc biệt là đồ ăn của Thái tử đều là sơn hào hải vị phượng tủy long can, nguyên liệu trân quý vô cùng, mỗi món ăn đều trải qua mấy chục công đoạn phức tạp, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta ch.ảy nước miếng.

Chuyện tốt như vậy có thể rơi xuống đầu nàng sao?

Thái giám thử thử ăn vui vẻ đưa đũa bạc cho nàng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Điện Thừa Quang nguy cơ trùng trùng, tình huống thích khách tập kích như đêm qua không phải là ít, đồ ăn của Thái tử cũng là nơi dễ bị động tay động chân nhất. Kim châm không thể thử ra được tất cả các loại độc, thái giám thử thức ăn là người chịu trách nhiệm đầu tiên, mỗi miếng ăn đều ăn như đi trên băng mỏng, sợ món điểm tâm nào đó sẽ bị hạ kịch độc, ăn một miếng là c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Hiện tại giao công việc này ra ngoài, tiểu thái giám nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Vân Quỳ học xong cách thử độc từ hắn ta, vừa đưa kim châm vào một chén thịt gà mềm tan, lấy ra thì đầu kim đen kịt!

“Cái này…” Vân Quỳ trợn mắt há mồm, suýt chút nữa ném cây kim độc đi.

Trong đầu rối tung một mớ, nàng không biết nói gì cho phải, món ăn đầu tiên thử vậy mà đã bị hạ độc, nếu nàng ăn thử trước, giờ phút này e rằng đã mất mạng tại chỗ.

Người khác đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc, còn nàng đại nạn không chết, ắt lại có đại nạn, không c.h.ế.t lại khó… tóm lại là đã lưu danh ở chỗ Diêm Vương rồi.

Chưa kịp hoàn hồn, bên kia đầu bếp và đám cung nhân hầu thiện đã quỳ xuống kêu xin tha mạng.

Mặt Tào Nguyên Lộc lạnh tanh, nghiến răng nghiến lợi bước lên nói: “Hôm nay từ khâu chuẩn bị nguyên liệu, nấu nướng, dọn món, bày biện, tất cả những người liên quan, cứ việc áp giải hết vào hình phòng thẩm vấn. Lão nô không tin, mười tám loại cực hình luân phiên tra tấn, lại không moi được một câu trả lời thật!”

Bởi vì nhiều năm nay Thái tử liên tục bị ám sát nên Đông Cung cũng thiết lập hình phòng chuyên biệt. Cực hình bên trong thậm chí còn đáng sợ hơn cả Thận Hình Ty trong cung, người vào đó ít nhất cũng phải bị bóc một lớp da.

Thái tử mặt lạnh như băng, không tỏ thái độ, chỉ tự mình bước lên, ánh mắt sắc bén quét qua đám người đang quỳ.

Trong lòng Vân Quỳ vẫn còn sợ hãi, lời vừa rồi của Tào Nguyên Lộc cũng khiến nàng lạnh toát cả người. Thì ra vị công công vẻ mặt hiền từ kia cũng có một mặt tàn nhẫn như vậy.

Những người trước mặt đều là những người nàng đã gặp ở thiện phòng. Vị cô cô đứng đầu còn gắp thêm thịt cho nàng ăn, giờ phút này bọn họ đều chật vật quỳ trên đất khóc lóc cầu xin.

Nàng theo ánh mắt của Thái tử nhìn sang, lòng cũng thắt lại từng chút một, cho đến khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Thải Cúc……

Đêm qua nàng đã gặp nàng ta ở bên ngoài thiên điện. Nàng ta vội vã đ.â.m sầm vào nàng, nhặt đồ rơi trên đất, không chào hỏi một tiếng đã đi. Vốn dĩ chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, nhưng đêm qua Vân Quỳ lại mơ thấy nàng ta.

Giấc mơ không giống hiện thực, mọi chuyện đều diễn ra theo trình tự, Thải Cúc rất thần bí khó lường, lúc thì lén lút trước nồi đất đang sôi trong phòng bếp, lúc thì ngó đông ngó tây trong đội hình bưng trà dọn món… Vân Quỳ chợt nhớ ra hình ảnh cuối cùng trong mơ, là Thải Cúc lấy từ trong tay áo ra một gói giấy nhỏ, rồi lặng lẽ rắc một ít bột trắng vào chén canh.

Cả người Vân Quỳ run lên.

Thái tử đã đi đến trước mặt Thải Cúc, dường như có ý dừng lại. Vân Quỳ chăm chú nhìn cảnh này, quả nhiên thấy Thải Cúc tuy cúi đầu, nhưng lại âm thầm thò tay vào tay áo lấy thứ gì đó.

Vân Quỳ theo bản năng lớn tiếng kêu lên: “Điện hạ cẩn thận!”

Cùng lúc đó, Thải Cúc lấy từ trong tay áo ra một gói giấy, đang định ném về phía mặt Thái tử.

Nghe thấy tiếng kêu của Vân Quỳ, ánh mắt Tần Qua bên cạnh Thái tử sắc bén như chim ưng lập tức khóa chặt Thải Cúc, nhấc chân đá nàng ta bay xa ba trượng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 29



Thải Cúc bị đá ngã xuống đất, miệng phun ra một ngụm m.á.u tươi, sau đó ngất đi. Gói giấy trong tay rơi xuống đất, bột trắng mịn vãi ra khắp nơi.

Tần Qua tiến lên, cách lớp khăn tay nhặt một ít, sau khi nhận ra lập tức bẩm báo: “Điện hạ, là thạch tín.”

Tào Nguyên Lộc sợ hãi không nhẹ, vội vàng tiến lên hỏi: “Nữ tử kia có làm điện hạ bị thương không?”

Thái tử mặt hơi lạnh, lắc đầu.

Vừa nãy hắn đích thân tiến lên, chính là để nghe những suy nghĩ trong lòng bọn họ. Những người khác đều lớn tiếng kêu oan, chỉ có nữ tử này khi thấy độc trong chén canh bị phát hiện, lại đang mưu tính xem làm thế nào để ra tay với hắn lần nữa. Thấy hắn đến gần, nàng ta nghĩ ngay đến việc dùng độc dược hủy hoại đôi mắt của hắn.

Chỉ tiếc là ra quân bất lợi.

Thái tử quay người lại, nhìn Vân Quỳ vừa kêu lên kinh hãi, từng bước tiến lại gần.

Vân Quỳ sợ hãi lùi lại hai bước, chân mềm nhũn quỳ xuống.

Quỳ xuống rồi mới hoàn hồn, nàng vừa nhắc nhở Thái tử cẩn thận nguy hiểm, cũng coi như lập công, hoàn toàn có thể ưỡn n.g.ự.c trả lời.

Đôi mắt đen lạnh lùng của Thái tử nhìn chằm chằm nàng, khóe môi nở nụ cười khó hiểu: “Là ngươi nhắc nhở cô.”

“Vâng…” Vân Quỳ nuốt nước bọt, luôn cảm thấy nụ cười của Thái tử rất đáng sợ.

Thái tử nhướng mày, ánh mắt lại lộ vẻ dò xét: “Cô rất tò mò, làm sao ngươi biết nàng ta muốn ra tay với cô?”

Tim Vân Quỳ đập thình thịch như sấm, nàng cân nhắc trả lời: “Nô… nô tỳ thấy nàng ta thò tay vào tay áo, đoán là nàng ta muốn làm hại điện hạ, trong lúc gấp gáp mới thốt ra lời.”

Chẳng lẽ lại nói là mơ thấy sao!

Mơ? Đôi mắt phượng của Thái tử híp lại, “Vừa nãy ngươi là người đầu tiên phát hiện ra kịch độc trong món ăn đầu tiên, đây cũng là trùng hợp?”

Vân Quỳ ngơ ngác: …… Chẳng lẽ không phải sao?

Chẳng lẽ, Thái tử nghi ngờ nàng và Thải Cúc là một bọn? Cho nên biết rõ mọi kế hoạch của Thải Cúc, thậm chí còn tham gia vào đó, biết món nào bị hạ độc, sau đó vì lập công cầu sủng, phản bội Thải Cúc?

Vân Quỳ bất lực ngã ngồi xuống đất.

「Mệt rồi, hủy diệt đi.」

「Cái vị trí cung nữ thị tẩm c.h.ế.t tiệt này ai thích làm thì làm. Bà đây xui xẻo tám đời mới bị sắp xếp đến Đông Cung hầu hạ cái ông tổ sống này! Cái thứ Thái tử chó má! Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t nhanh đi!」

Nhưng sự trừng phạt đáng lẽ phải đến lại không đến, mà lại nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ.

Mọi người trong điện đều nín thở, Vân Quỳ run rẩy ngẩng đầu.

Răng Vân Quỳ va lập cập: “Tạ… tạ điện hạ.”

Thái tử vừa định nói ban thưởng cho nàng, chợt nhớ đến lần trước hầu thuốc, trong đầu nha đầu này toàn những lời dâm tục như “muốn xem cơ ngực”, lời đến miệng lại nuốt xuống.

“Nếu đã vậy, thì cứ tiếp tục thử độc cho cô đi.”

Vân Quỳ: ……

Không phải chứ, lại nữa!

Cái mạng rẻ mạt này của nàng chẳng lẽ nhất định phải c.h.ế.t sao?!

Thái tử ngồi trở lại, Thải Cúc bị Tần Qua dẫn người kéo vào hình phòng. Đám người của thiện phòng tuy tạm giữ được mạng, nhưng cũng không thoát khỏi một phen thẩm vấn, đều đi theo Tào Nguyên Lộc ra ngoài.

Da đầu Vân Quỳ căng lên, tiếp tục dùng kim châm thử độc. May mắn là thử một vòng, kim châm đều không có dấu hiệu bị đen, nhưng điều này không có nghĩa là không có nguy hiểm, tiếp theo sẽ phải dùng miệng thử độc.

Vận may tốt, cơm ngon rượu say.

Vận may không tốt, mạng nhỏ về trời.

Ha ha, nàng không điên.

Thái tử ngồi một bên uống trà, chợt phát hiện nha đầu này liếc nhìn mình, sau đó bèn nghe thấy tiếng lòng không biết sống c.h.ế.t của nàng.

「Nếu thử ra đồ ăn có độc, ta sẽ nhào tới đè Thái tử xuống hôn, rồi nhổ hết đồ ăn có độc vào miệng hắn! Ha ha, mọi người đều đừng hòng sống!」

Thái tử: ……

Lẽ ra hắn nên lôi nha đầu này ra cho chó ăn từ lâu rồi!

Mỗi miếng ăn Vân Quỳ đều thấy nhạt nhẽo như nhai sáp. Những món ngon mỹ vị bình thường cả đời này nàng cũng không có cơ hội nếm thử, giờ phút này đều không có lòng dạ nào mà thưởng thức.

「Ta còn trẻ như vậy, còn chưa tìm được một thị vệ cao to vạm vỡ để thành thân hu hu hu.」

「Chưa hôn đàn ông, bụng sáu múi cũng chưa sờ, trời đánh c.h.ế.t thế này thì ta không cam tâm!」

Thái tử bị một tràng khóc than trong đầu nàng làm cho đau đầu như búa bổ. Đang định nổi giận thì bên kia Vân Quỳ đã thử xong món vây cá quế hoa cuối cùng.

Nàng nhắm mắt tỉnh táo lại, xác định mình còn sống, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

「Món vây cá này thật là tươi ngon, khó trách quý nhân đều thích, tiếc là không được ăn miếng thứ hai… Thăn lợn bao tử và móng ngựa ngâm đường hợp khẩu vị nhất, ngỗng béo cũng ngon, cay thêm chút nữa thì tuyệt…」

Việc thử độc có quy định nghiêm ngặt về số lượng, mỗi món không quá năm tiền, không dưới một tiền, không phải nàng muốn ăn thêm hai miếng là có thể ăn thêm hai miếng, muốn ăn ít đi là có thể ăn ít đi.

Vừa nãy luôn lo lắng đề phòng, sợ rằng nuốt một miếng xuống là m.á.u văng tại chỗ. Giờ phút này mạng nhỏ coi như giữ được, nhưng những món ngon mỹ vị bị nàng nuốt vội nuốt vàng vẫn còn thơm lừng ở đầu lưỡi, nhất thời đầy dư vị.
 
Back
Top Bottom