Dịch Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 170



Lớp đường dính vào môi hắn, Thái tử vươn tay muốn đẩy mặt nàng ra nhưng không đẩy được. Vân Quỳ lại hôn mạnh một cái lên môi hắn.

“Cảm ơn điện hạ vẫn nhớ tới đèn thỏ của ta.”

「Đừng quên còn trâm cài tóc và hoa lụa của ta nữa nhé.」

Thái tử khẽ cười một tiếng, bàn tay to ôm gáy nàng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi ướt át ngọt ngào của nàng.

Không gian kín mít thiếu không khí trong lành, chỉ có hơi thở nóng rực của hai người quấn lấy nhau. Cuối cùng người đàn ông không chỉ ăn sạch lớp đường trên môi nàng, mà ngay cả vị ngọt trong miệng nàng cũng bị hắn nuốt hết.

Cho đến khi xe ngựa dừng ở ngoài Đông Hoa Môn, Vân Quỳ từ từ được buông ra. Mắt nàng ngấn lệ mơ màng, mặt đỏ bừng, đến cả môi cũng bị m*t đến sưng đỏ, đầu ngón tay nắm đến trắng bệch, cố gắng kìm nén mới không phát ra tiếng động không nên có trong xe ngựa.

「Hu hu hu, xiên hồ lô đường trong tay không còn thơm nữa rồi.」

May mà trên đường cung đèn đuốc thưa thớt, không ai thấy vẻ chật vật của nàng.

Trở về Thừa Quang Điện, Vân Quỳ gần như lập tức ngã xuống. Trải qua phen giày vò, trong đầu nàng mơ mơ màng màng, đến cả dáng vẻ mấy vị quan viên nhìn thấy hôm nay ở nhã gian cũng sắp không nhớ nổi nữa.

Trong đầu chỉ toàn anh đào, anh đào, anh đào…

Thái tử bị tiếng lòng của nàng làm đau đầu nhưng lại bất lực, đến chính hắn cũng cảm thấy bồn chồn nóng nảy.

Hắn đứng dậy xử lý công vụ một canh giờ, khi trở lại tiểu nha đầu đã ngủ say.

Hắn thở sâu một hơi, nằm xuống bên cạnh nàng.

Vân Quỳ ngủ một giấc rất ngon.

Một kiểu “ngon” khác.

Hôm nay giày vò quá mệt, nàng không mơ thấy ai cả, ngược lại mơ thấy cảnh tượng ở Bích Sa Trù.

Bàn tay to thô ráp ấm áp của người đàn ông lướt qua da thịt, chiếc nhẫn ngọc lạnh lẽo cọ vào da, khơi dậy sự run rẩy khắp người. Quả anh đào to tròn mọng nước bao bọc giữa đám tuyết mềm mại, ép ra nước từng chút chút…

Thậm chí hắn còn bỏ một quả vào miệng nàng, không cho nàng cắn vỡ, nếu không sẽ bị phạt, vì vậy ngay cả việc nuốt nước miếng cũng trở nên khó khăn…

Khi Vân Quỳ tỉnh lại, khóe mắt vẫn còn vương lệ, hai má ửng hồng.

Dường như nghe thấy nàng tỉnh giấc, người đàn ông cũng từ từ mở mắt, bốn mắt nhìn nhau. Nàng xấu hổ cúi đầu, khẽ lí nhí: “Đêm qua không mơ thấy những đại nhân kia…”

Thái tử thở dài một tiếng, trong mắt có tia m.á.u nhàn nhạt.

Hai người cùng chung chăn gối, hễ nàng mơ thấy gì, chỉ cần hồi tưởng lại một lần trong lòng, hắn đều nghe thấy hết.

Trời còn sớm, Thái tử thở dài, giọng khàn khàn nói: “Không mơ thấy cũng không sao, tĩnh tâm ngưng thần, ngủ thêm một lát.”

Vân Quỳ thề thốt: “Lần này ta nhất định sẽ cố gắng.”

Thái tử vỗ đầu nàng, đợi nàng ngủ say rồi, hắn mới đứng dậy đi tắm nước lạnh.

Tuy nhiên hắn không ngờ rằng, mấy ngày tiếp theo Vân Quỳ vẫn không thoát ra khỏi giấc mơ anh đào.

Thậm chí trong mơ nàng còn nhiệt tình hơn nhiều so với thực tế, hơn nữa lần nào cũng táo bạo hơn lần trước.

Ngày thường ở trước mặt hắn, nha đầu này rốt cuộc vẫn sợ hãi thân phận và uy nghiêm của hắn nên không dám quá phận. Nhưng trong mơ toàn là nàng tưởng tượng ra vẻ quyến rũ nồng nhiệt, táo bạo và không hề e dè của chính mình.

Dám dùng miệng đút anh đào, rót rượu cho hắn, dám ôm hắn cắn yêu nhiều lần. Vừa nhắm mắt lại bắt đầu ép nước anh đào cho hắn…

Hắn không thể nhịn được nữa, muốn cho nàng một bài học nhớ đời, cố gắng đuổi quả anh đào kia ra khỏi đầu nàng, kết quả trong mơ nàng lại biến thành cảnh tượng bị hắn lăn lộn cả đêm.

Thái tử bên gối nàng chịu đủ dày vò, mấy ngày không được ngon giấc, trong mắt đầy tơ máu.

Sáng sớm lên triều, nghe thấy mấy quan viên chửi thầm sau lưng.

「Thái tử điện hạ lại phát bệnh rồi sao?」

「Xem ra giống như chứng đau đầu phát tác.」

「Chẳng lẽ vết thương nặng trước đây vẫn chưa khỏi hẳn? Cái thân thể này mới tốt được mấy ngày, sợ là lại không xong rồi.」

Càng quái dị hơn là ngay cả Tào Nguyên Lộc cũng vì chuyện này mà lo lắng không yên, hôm đó lập tức mời Hà Bách Linh đến bắt mạch cho hắn.

Hà Bách Linh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra nguyên do, “Điện hạ dương nhiệt quá thịnh, hoà bị tích tụ bên trong cơ thể. Để vi thần kê cho điện hạ phương thuốc giáng hỏa an thần, hay là… điện hạ tự tìm cách phát tiết ra?”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 171



Thái tử bất đắc dĩ, vẫn để ông ấy kê đơn thuốc.

Về phần phát tiết, đây là một vòng luẩn quẩn.

Hắn càng muốn dữ dội, trong mơ nàng càng như vậy. Ngay cả trong giấc mơ của hắn cũng toàn là cảnh tượng ôm ấp nàng, lại bị nàng đi vào giấc mơ của mình… Cứ thế lặp lại như một vòng tuần hoàn, cả đêm hắn đều không được yên.

Thấy Thái tử lên triều về sắc mặt trầm xuống, Vân Quỳ đoán là trên triều gặp phải chuyện khó giải quyết. Thêm vào đó là việc nàng đi vào giấc mơ cũng không có tiến triển gì hết nên vẻ mặt hắn mới không vui.

Nàng cũng rất bất lực, chỉ có thể cẩn thận hầu hạ, trong đầu cố gắng nhớ lại dáng vẻ các quan viên nhìn thấy ở Túy Hoa Lâu hôm đó. Tuy nhiên chỉ cần Thái tử điện hạ nằm bên cạnh nàng, hơi thở giao nhau, da thịt chạm nhau, nàng sẽ không thể mơ thấy người khác, toàn là cảnh ân ái mặn nồng với hắn.

Thái tử không còn cách nào, phải tìm chút việc để dời sự chú ý.

Vừa hay ám vệ dưới trướng tra ra Binh bị đạo án sát phó sử Phủ Bình Châu – Lận Thành có hiềm nghi tham ô quân lương. Mà Lận Thành này lại là quan viên được Thuần Minh Đế tiến cử giao trọng trách, có lẽ là nghĩ đến ngày nào đó cung biến, Bình Châu phủ là tả phụ của kinh đô, Lận Thành có thể kịp thời dẫn quân đến cứu viện.

Thái tử tạm thời quyết định bí mật rời kinh điều tra người này.

Tào Nguyên Lộc không rõ nguyên do, vì chuyện này mà lo lắng không thôi: “Chứng đau đầu của điện hạ tái phát thất thường, vẫn nên dẫn theo Vân Quỳ cô nương bên cạnh thì hơn.”

Thái tử nhíu mày: “Cô rời kinh tra án, không tiện dẫn theo nàng.”

Rời kinh vốn dĩ là để nàng bình tĩnh mấy ngày, cứ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy thế này, đối với cả hai đều là dày vò.

Chỉ là những chuyện này không nên nói với người ngoài.

「Nhưng ngài đã đưa người ta đến Túy Hoa Lâu rồi, cả đêm Nguyên Tiêu xảy ra chuyện lớn như vậy cũng thế, chẳng phải ngài vẫn dẫn người ta đi dạo chợ đèn sao? Có gì không tiện chứ?」

Tào Nguyên Lộc nghĩ như vậy trong lòng, miệng lại không dám phản bác, chỉ kiên trì nói: “Lần này rời kinh ít thì ba đến năm ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng, nếu bệnh đau đầu phát tác, hậu quả sẽ khó lường.”

Dù sao thì trước đây có mấy lần, Thái tử đều đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong lúc giao chiến với người ta. Mấy mũi tên độc hồi cuối năm cũng là lúc đau đầu phát tác bị người ta thừa cơ tấn công.

Thấy hắn có chút d.a.o động, Tào Nguyên Lộc vội vàng nói thêm: “Để Tần thị vệ mang thêm mấy ám vệ, đi theo bảo vệ an toàn cho Vân Quỳ cô nương, nhất định sẽ không để nàng rơi vào hiểm cảnh đâu ạ.”

Thái tử khẽ cụp mắt trầm ngâm một lát, bỗng cảm thấy dẫn theo nàng cũng không phải là không thể.

Buổi trưa, Vân Quỳ nghe được tin, vẻ mặt kinh ngạc không giấu nổi: “Điện hạ muốn dẫn ta xuất kinh?”

Thái tử: “Không cần mang gì cả, dùng xong bữa trưa thì xuất phát luôn.”

Vân Quỳ kích động nắm lấy cánh tay hắn, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ, “Vậy chúng ta đi đâu? Y phục cũng không mang? Bao giờ về? Không về thì ngủ ở đâu, không cần tắm rửa thay quần áo sao…”

Nàng ôm theo một bụng câu hỏi, Thái tử từ từ rút cánh tay nhỏ bé bị nàng nắm chặt về, chỉ nói một câu: “Cô đi điều tra bí mật, không nên lộ liễu.”

Vân Quỳ ăn hai ba phát là xong bát cơm, vội vàng trở về thiên điện thu dọn đơn giản một cái tay nải.

Đây là lần đầu tiên nàng xuất kinh sau khi vào cung!

Đặt vào trước đây, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ còn có cơ hội như vậy.

Chỉ là Thái tử điện hạ kín miệng, không nói cho nàng biết đi đâu. Nhưng chỉ cần rời khỏi kinh thành, dù thế nào cũng không thể nửa ngày đã về, nói không chừng có thể dạo chơi ở bên ngoài mười ngày nửa tháng!

Vân Quỳ lòng đầy vui mừng, hận không thể mang theo hết quần áo đẹp của mình. Song lại sợ làm lỡ công vụ của Thái tử nên chỉ nhanh chóng thu dọn hai bộ. Lại sợ đường xa nhàm chán, nàng chọn hai quyển thoại bản mang theo trên đường g.i.ế.c thời gian.

Những cục vàng nhỏ xinh xắn cũng phải mang theo, nàng muốn mua rất nhiều thứ! Để ở thiên điện nàng không yên tâm, nhưng mang theo quá nhiều vàng bên người, lại sợ không có điều kiện bảo quản. Cuối cùng nàng cắn răng, chỉ mang theo hai thỏi vàng nhỏ và một ít bạc vụn, còn lại toàn bộ để vào điện noãn của Thừa Quang Điện khóa lại.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 172



Tẩm điện của Thái tử điện hạ, người khác dù muốn trộm, cũng không có gan đó.

Cuối cùng thì cái này mang, cái kia cũng mang, đầy ắp một giỏ.

Thái tử thấy nàng lề mề một lúc lâu, còn mang theo nhiều đồ vô dụng như vậy, hắn trực tiếp lấy tay nải xuống ném cho Đức Thuận, “Cô đã nói rồi, không cần mang gì cả.” Sau đó hắn kéo người đi về phía Đông Hoa Môn.

Dù Vân Quỳ giãy giụa thế nào cũng không thể cứu được tay nải của mình.

Đi đến ngoài Đông Hoa Môn, nàng mới thấy hai chiếc xe ngựa dừng trên đường cung.

Thái tử chỉ vào chiếc xe ngựa rèm xanh kia, nói: “Ngươi đi chiếc sau.”

Vân Quỳ ngẩn người, “Ta không ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Thái tử sao?”

Thái tử nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi nói xem vì sao.”

Vân Quỳ: “…”

「Sợ ta động tay động chân với ngài ở trên xe?」

「Nhưng chẳng phải chính ngài cũng rất thoải mái à!」

Thái tử âm thầm nghiến răng: “… Cô phải xử lý công vụ.”

Vân Quỳ nhanh chóng gật đầu: “Vậy nô tỳ không làm phiền điện hạ nữa.”

Nàng xách vạt váy, chạy đến chiếc xe ngựa phía sau. Tới khi vén rèm lên mới phát hiện, bên trong cái gì cũng đều đã được chuẩn bị sẵn, trà nước, bánh ngọt, thoại bản thứ gì cũng có, còn chuẩn bị hai bộ y phục thay giặt, thậm chí… Vân Quỳ nhìn mấy quả anh đào trên bàn, khóe mắt giật giật.

「Điện hạ… đang ám chỉ ta?」

Nàng không hề hay biết, đây đều là đồ Tào Nguyên Lộc tự mình chủ trương chuẩn bị.

Dù Phủ Bình Châu cách kinh thành không quá nửa ngày đường, nhưng Tào Nguyên Lộc vẫn lo lắng xảy ra chuyện gì đó. Dù sao cũng không thể để cô nương giống như đêm Nguyên Tiêu, bị điện hạ dùng áo choàng bọc lại ôm từ trong xe ngựa ra.

Trước khi lên xe, Thái tử vừa hay nghe thấy những suy nghĩ này của Tào Nguyên Lộc. Hắn lùng liếc sang một cái, khiến Tào Nguyên Lộc lạnh sống lưng, không hiểu ra sao.

Vân Quỳ nằm trong xe ngựa phía sau, chiếc giường còn rộng rãi thoải mái hơn cả giường tập thể nàng từng ngủ. Nàng ăn nửa bát anh đào, lại xem thoại bản một lát, sau đó dứt khoát nằm xuống ngủ bù!

Đêm qua trong mơ, điện hạ còn giày vò nàng mấy lần.

Điện hạ trong mơ vẫn cường hãn, khiến người ta không đỡ nổi. Còn nàng lại lớn mật trêu chọc, dẫn đến sáng nay tỉnh dậy cạn kiệt cả tinh thần lẫn thể chất.

Xe ngựa xóc nảy, cơn buồn ngủ rất nhanh đè lên mí mắt.

Không biết qua bao lâu, đợi đến khi nàng tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng rực.

Phủ Bình Châu vừa là nơi có vị trí chiến lược quan trọng về mặt quân sự, vừa là nơi có hệ thống đường thuỷ và đường bộ then chốt, giao thông buôn bán cực kỳ phồn vinh, từ nam chí bắc qua lại không ngớt.

Sự ồn ào náo nhiệt ban ngày vẫn chưa tan hết, ban đêm phủ thành đèn đuốc sáng trưng. Trong thành, cửa hàng san sát, hàng hóa muôn màu muôn vẻ, người bán hàng rong như dệt cửi, tiếng rao hàng không dứt bên tai.

Đoàn người dừng lại bên ngoài một trang viên tư nhân ở địa phương.

Thái tử gọi Vân Quỳ đến.

Vân Quỳ ngủ nửa ngày, tinh thần sảng khoái, trên mặt không có vẻ mệt mỏi vì đường xá xa xôi. Vốn tưởng đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở Tùng Viên này, ai ngờ Thái tử lại đưa cho nàng một chiếc hộp gấm.

Nàng thắc mắc mở ra xem, thấy những tờ ngân phiếu trong hộp, mắt lập tức sáng rực, “Điện hạ, ngài…”

Thái tử nhàn nhạt nói: “Đây là ba ngàn lượng ngân phiếu, tối nay cô sai người đưa ngươi đi dạo phố. Trừ thanh lâu, sòng bạc không được đặt chân đến, những chỗ khác đều được, tiêu hết ba ngàn lượng ngân phiếu này rồi hãy trở về.”

Vân Quỳ: !!!

「Ta là ai, ta ở đâu, đây nhất định là đang mơ…」

Thái tử nhíu mày, giơ tay búng nhẹ vào trán nàng một cái, “Có nghe thấy không?”

Vân Quỳ kinh ngạc muốn khóc, lòng kích động hoàn toàn không khống chế được, nhón chân ôm chầm lấy cổ người đàn ông, nhanh chóng hôn lên cằm hắn một cái, “Điện hạ, ta không mơ!”

Khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy vẻ vui sướng tột độ, đôi mắt sáng rực như một cánh đồng hướng dương đang nở rộ dưới ánh mặt trời.

“Vậy ta đi đây! Điện hạ đừng hối hận đấy nhé!”

Khóe môi Thái tử khẽ cong lên một chút.

Cung nữ thị tẩm này của hắn, ngoài háo sắc ra thì là tham tiền. Muốn để nàng quên sạch những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu, chỉ có thể dùng cách này để dời sự chú ý của nàng.

Quả nhiên tiểu nha đầu không chờ được nữa, hận không thể cầm tiền đi ngay bây giờ.

Thái tử nhìn bóng lưng nàng vui mừng nhảy nhót, khóe miệng cong lên từ từ hạ xuống.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 173



Cả đời này Vân Quỳ chưa từng thấy nhiều ngân phiếu như vậy.

Trước kia làm tạp dịch ở Thượng Thiện Giám, bổng lộc một năm chỉ có sáu lượng. Vì nàng vào cung đã vài năm nên năm ngoái mới được tăng lên tám lượng. Mà bổng lộc một năm của cung nữ thị tẩm là hai mươi bốn lượng, nàng mới chỉ nhận được tiền ba tháng.

Trong cung, ăn mặc tiêu xài tuy không cần tự mình bỏ tiền, nhưng luôn có lúc sơ ý bị khấu trừ tiền tháng. Cung nữ tầng lớp thấp không có cơ hội tiếp xúc với quý nhân nương nương, tiền thưởng nhận được xa xa không bằng những cung nữ hầu h* th*n cận. Phần này gần như có thể bỏ qua, thêm vào đó thỉnh thoảng nhờ người xuất cung mua ít thoại bản và đồ ăn vặt. Mấy năm nay tổng cộng cũng chỉ tích góp được hơn ba mươi lượng.

Mãi đến khi đến Đông Cung làm việc, Hoàng hậu và Thái tử điện hạ ban thưởng, quỹ riêng của nàng mới dần dần đầy đặn hơn, nhưng tuyệt đối không thể nói là giàu có.

Lần trước có người dùng một ngàn lượng ngân phiếu muốn mua chuộc nàng mưu hại Thái tử điện hạ. Một ngàn lượng ngân phiếu đó là số tiền lớn nhất mà nàng từng thấy trong đời, nhưng cuối cùng vẫn buộc phải nộp lên.

Không ngờ tằn tiện nửa đời, lại đợi được chiếc bánh từ trên trời rơi xuống. Chẳng những có ba ngàn lượng ngân phiếu, còn phải tiêu hết trong vòng một đêm!

Sao lại có yêu cầu vô lý như vậy!

Nằm mơ nàng cũng không dám mơ lớn đến thế!

Cũng may lúc đầu không bị chút lợi nhỏ làm mờ mắt, nếu không đã sớm trở thành vong hồn dưới tay Thái tử điện hạ, đâu còn có ngày tốt đẹp như hôm nay.

Thái tử phái hai ám vệ nữ thân thủ cực tốt đi theo bảo vệ nàng. Một người tên Hoài Trúc, một người tên Hoài Thanh, hai người mặc y phục thị nữ bình thường, nhìn qua không khác gì dân thường.

Trong lúc nói chuyện mới biết, hai người đã làm việc dưới trướng Tần Qua mười năm.

Được sự cho phép, Vân Quỳ cẩn thận nắn nắn bắp tay Hoài Trúc, quả nhiên cơ bắp rắn chắc, đường nét lưu loát, tràn đầy sức mạnh, trong lòng âm thầm kinh ngạc không thôi.

Vân Quỳ mang theo ba ngàn lượng ngân phiếu, quyết định hào phóng một phen, mời hai người cùng đến Vọng Giang Lâu – tửu lâu phồn hoa nhất Phủ Bình Châu dùng bữa tối.

Nhưng vừa nhìn thấy thực đơn, Vân Quỳ vẫn kinh ngạc rớt cả cằm.

Món đặc trưng của quán không món nào dưới hai lượng bạc. Một món dê nấu núi đã hai mươi lượng, bào ngư, hải sâm, gân nai, vây cá thậm chí lên đến năm mươi lượng!

Những sơn hào hải vị này nàng đều đã thấy trong thực đơn ngự yến, sau này trên bàn ăn ở Đông Cung cũng thường có. Nàng may mắn được nếm thử vài lần, biết là đáng tiền và ngon miệng, nhưng dù trong tay dư dả, nàng cũng tuyệt đối sẽ không tự bỏ tiền ra ăn những món ăn quý giá đắt đỏ như vậy.

Hôm nay thực sự không còn cách nào khác, nàng phải tiêu hết ba ngàn lượng.

Vân Quỳ vui mừng lẫn lo lắng, trước khi gọi món, nàng không chắc chắn hỏi: “Các ngươi làm việc dưới trướng điện hạ nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ tính nết của ngài ấy hơn ta. Các ngươi nói xem, ba ngàn lượng ngân phiếu này có phải là người dùng để thử ta, gài bẫy ta không, chỉ cần ta dám tiêu hết, ngày mai sẽ vu cho ta một tội danh…”

Hoài Trúc kinh ngạc nói: “Sao cô nương lại nghĩ như vậy?”

Hoài Thanh nói: “Nếu điện hạ thực sự muốn xử lý ai, ra tay dứt khoát không đơn giản à, cần gì phải cho cô nương ba ngàn lượng bạc tiêu, không phải là làm việc thừa sao?”

Vân Quỳ sờ chiếc cổ vẫn còn nguyên vẹn, cười nói: “Nói cũng phải.”

Hoài Trúc nói: “Trước giờ điện hạ nói một là một hai là hai. Nếu đã là ân sủng cho cô nương, cô nương cứ yên tâm dùng đi.”

Vân Quỳ gật đầu, thấy tiểu nhị vẫn đứng bên cạnh đợi, nàng vỗ tay một cái, hào khí ngút trời gọi mấy món đắt nhất trong quán.

Vừa thấy là khách quý, thái độ của tiểu nhị lập tức cung kính hơn nhiều, hầu hạ trà nước trước sau.

Một bàn đầy ắp món ăn quý giá tổng cộng ba trăm lượng. Cung nữ dù làm đến chức ma ma bên cạnh Hoàng hậu như Tần ma ma, cộng thêm cả các loại phần thưởng lớn nhỏ, có lẽ cả đời cũng chỉ có số tiền này.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 174



Vân Quỳ vừa ăn vừa cảm thán, lại bàn bạc cùng hai người lát nữa sẽ đi đâu tiêu tiền tiếp.

Hoài Trúc đề nghị: “Cô nương có thể mua thêm chút lụa là gấm vóc, trang sức vàng bạc.”

Hoài Thanh cũng nói: “Đồ sứ, trân châu, hương liệu, phấn son của Phủ Bình Châu cũng nổi tiếng gần xa.”

Vân Quỳ gật đầu, trước tiên loại hương liệu và phấn son ra. Điện hạ không thích hương thơm quá nồng nàn, nàng làm việc trong cung cũng không cần trang điểm lòe loẹt, gây chú ý.

Ba người đi từ Vọng Giang Lâu ra, dọc theo đường phố phồn hoa nhất Phủ Bình Châu là phố Xương Lạc, dạo qua hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.

Vì không biết sẽ ở lại Phủ Bình Châu bao lâu, trước hết Vân Quỳ đến cửa hàng quần áo mua bốn bộ quần áo may sẵn, để mấy ngày nay thay giặt.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao điện hạ lại bảo nàng không cần mang gì rồi, hóa ra là có ý này.

Bây giờ nàng cũng coi như là đang được ân sủng lắm rồi nhỉ?

Tối đó, khoé miệng Vân Quỳ không hề hạ xuống.

Tiếp đó lại đến cửa hàng lụa bên cạnh mua mười tấm vải thượng hạng, nào là phù quang cẩm, trân châu sa, gấm dệt, lụa dệt nổi, nói chung đều chọn loại tốt mà mua.

Vải quá hoa lệ trong cung không dùng được, nên cứ cất đi trước. Còn hai tấm lụa trắng như tuyết, có thể may cho Thái tử điện hạ hai bộ áo ngủ.

Tuy nàng tay chân vụng về, nhưng dù sao cũng đã ở Châm Công Cục một năm, cẩn thận suy xét một chút, một bộ áo ngủ vẫn có thể may được. Nếu điện hạ không chê thì mặc, nếu hắn chê, nàng sẽ sửa lại tự mặc.

Cửa hàng trang sức bị quét sạch, riêng trâm vàng vòng ngọc đã mua sáu chiếc, vòng vàng hai đôi, vòng ngọc bích một đôi, lại mua cho Hoài Thanh và Hoài Trúc mỗi người một chiếc khóa bình an bằng vàng ròng.

Hai người từ chối nói mình thường xuyên đi lại bên ngoài, không dùng đến những thứ này. Nhưng Vân Quỳ nói: “Vải và phấn son các ngươi không cần thì thôi, cái này nhất định phải nhận lấy, hết tiền còn có thể cắt chút góc thừa ra cứu nguy.”

Hoài Thanh, Hoài Trúc nhìn nhau, có nên nói cho cô nương biết, tiền lương hàng tháng của ám vệ bọn họ thực ra cao hơn cô nương ba đến năm lần không?

Vân Quỳ kiên trì nói: “Huống hồ các ngươi đánh đánh g.i.ế.c giết ở bên ngoài không an toàn. Ta xem thoại bản không phải thường có đoạn bị người ta một kiếm đ.â.m trúng điểm yếu, lúc nguy cấp được khóa vàng ngọc bội trước n.g.ự.c cứu mạng sao…”

Hoài Thanh, Hoài Trúc: “…”

Hai người từ chối không được, đành phải nhận lấy, “Vậy đa tạ cô nương.”

Nhưng nói đến khóa vàng cứu mạng, Vân Quỳ cảm thấy rất cần thiết phải mua cho Thái tử điện hạ một chiếc.

Hắn bị ám sát nhiều lần, năm ngoái hồi kinh thậm chí trúng ba mũi tên. Mua một chiếc vẫn chưa đủ, phải bảo vệ hết những chỗ điểm yếu trên người mới được.

Dạo mấy cửa hàng mà không tìm được thứ nàng muốn.

Chưởng quầy một cửa hàng vàng thấy nàng ra tay hào phóng, chủ động tiến lên hỏi: “Nếu phu nhân có ý tưởng gì, có thể nói với thợ kim hoàn của bọn ta. Bọn ta nhất định có thể làm ra kiểu dáng phu nhân mong muốn.”

Nghe thấy tiếng “phu nhân” này, Vân Quỳ vô thức có chút rụt rè. Nàng không tiện gặp ai cũng giải thích thân phận của mình, nhưng lại sợ nếu yên tâm thoải mái nhận cách xưng hô này sẽ bị điện hạ cho là nàng tâm cao hơn trời. Nàng đành phải nói: “Ngài cứ gọi ta là cô nương là được.”

Lời của chưởng quầy cửa hàng vàng này, nàng cảm thấy khá ổn. Dù sao ra ngoài một chuyến tiêu tiền của điện hạ, dỗ hắn vui vẻ thêm chút, lần sau có thể nàng sẽ được ban thưởng nhiều hơn.

Chỉ là nàng cũng không hình dung ra được kiểu dáng cụ thể, vất vả khoa tay múa chân với thợ kim hoàn một hồi, “Ngực đeo một miếng vàng… bụng dưới cũng cần, che chắn hết những nơi hiểm yếu trên người. Sau đó… không được quá nặng, không được ảnh hưởng đến hành động…”

Chưởng quỹ và thợ kim hoàn nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ thâm thúy.

Thợ kim hoàn: “Tháng trước hình như chúng ta vừa làm kiểu này?”

Chưởng quầy lập tức nói: “Vị khách kia còn chưa lấy hàng, ta đây lấy cho phu… cho cô nương xem thử.”

Vân Quỳ lập tức gật đầu.

Chưởng quầy nhanh chóng mang ra một chiếc hộp gấm, mở ra là một chuỗi dây xích vàng. Mỗi tội là các mắt xích phức tạp, chồng chất trong hộp không nhìn ra kiểu dáng. Đợi chưởng quầy chỉnh sửa xong, đưa cho nàng xem dáng vẻ chuỗi vàng rủ xuống tự nhiên, lúc này Vân Quỳ mới bừng tỉnh, hóa ra là một chuỗi dây xích có thể mặc lên người.

Thợ kim hoàn nói: “Chỉ cần trang trí thêm vài miếng vàng ở mấy chỗ cô nương nói, chẳng phải chính là kiểu dáng cô nương muốn sao?”

Vân Quỳ cũng không biết có phải là kiểu nàng muốn hay không. Nàng tỉ mỉ ngắm nghía một lát, tưởng tượng chuỗi dây xích vàng này đeo trên thân hình cơ bắp cuồn cuộn của Thái tử điện hạ, hình như, không hiểu sao có chút… khô khan.

Nhưng có thể có tác dụng bảo vệ hắn, cũng coi như tấm lòng của nàng.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 175



Đêm Nguyên Tiêu lần đó, Tào công công còn ám chỉ nàng mua cho điện hạ một món quà. Lúc đó túi tiền của nàng eo hẹp, mua hoa quả bánh ngọt là tiền Thái tử điện hạ cho, cũng biết điện hạ không thích những thứ tầm thường ngoài chợ. Bây giờ trong tay rủng rỉnh, coi như mượn hoa cúng Phật vậy.

“Cứ sửa theo cái này đi.” Nàng mím môi, “Đúng rồi, dây xích này bao giờ thì làm xong? Ta không phải người địa phương, không thể ở lại đây lâu.”

Thợ kim hoàn vội nói: “Nhanh thì hai ngày.”

Vân Quỳ suy nghĩ, điện hạ đến điều tra án, chắc không thể hai ngày đã hồi kinh, khả năng là kịp lấy.

Chưởng quầy cười nói: “Vậy xin cô nương đặt cọc trước.”

Vân Quỳ ngập ngừng hỏi: “Thêm cả miếng vàng, cả bộ hết khoảng bao nhiêu bạc?”

Chưởng quầy giơ tay ra hiệu, thật thà nói: “Nhiều nhất không quá ba trăm lượng bạc.”

Vân Quỳ: “Vậy ta trả trước cho ông ba trăm lượng, ông không được gạt ta. Người trên ta không phải là người ông có thể đắc tội đâu.”

Chưởng quỹ vội nói: “Cô nương yên tâm, cửa hàng tuyệt đối không lừa già dối!”

Ra khỏi cửa hàng vàng, lại qua mấy cửa hàng trang sức đồ cổ. Vân Quỳ không hiểu những đồ sứ và ngọc khí kia, giá cả thì cao ngất ngưởng, động một chút là ngàn lượng, nàng sợ bị lừa, chỉ mua hai bộ đồ pha trà mình thích.

Sau đó tùy ý dạo một vòng quanh khu đồ cổ, thấy một chiếc nhẫn ngọc bích trơn bóng trong suốt, mắt nàng lập tức sáng lên, nhớ đến chiếc nhẫn ngọc đen khắc hình rồng và kinh văn trên tay Thái tử điện hạ.

Điện hạ thường đeo trên tay, ắt hẳn là loại ngọc thượng thừa, là biểu tượng của thân phận và uy nghiêm. Có điều nàng không thích chiếc nhẫn đó, luôn cảm thấy màu đen âm u lạnh lẽo, khiến người ta khó thở, hơn nữa những đường khắc kia… cọ xát quá khó chịu.

Nàng đã dùng thân thể miêu tả từng đường vân nhỏ, cảm nhận từng tấc lồi lõm. Dù là lướt qua eo hay chỗ đó, luôn khiến toàn thân nàng không ngừng run rẩy.

Trùng hợp là hắn lại thích như vậy…

Chiếc nhẫn ngọc bích này thì khác, toàn thân trơn nhẵn, chạm vào ấm áp. Dù không có bất kỳ hoa văn nào, nàng cũng có thể tưởng tượng ra, đeo trên ngón tay thon dài lạnh lẽo của người đàn ông sẽ cao quý tuấn nhã đến nhường nào.

Quan trọng nhất là hắn dùng cái này, có lẽ nàng sẽ không quá khó chịu…

Cái gì cần tiết kiệm thì tiết kiệm, cái gì cần tiêu thì tiêu, nàng mặc cả với chưởng quầy một hồi, cuối cùng mua được với giá sáu trăm lượng.

Ra khỏi cửa, nàng dùng số bạc vụn còn lại mua rất nhiều đồ ăn vặt, còn cả ít đồ mang về cho Tào Nguyên Lộc và Tần thị vệ. Cứ thế lan man mua mua mua, cuối cùng trong tay chỉ còn hơn ba trăm lượng.

Sao còn nhiều tiền như vậy! Tiêu không hết làm sao về nhà!

Vân Quỳ rơi vào khổ não.

Hoài Thanh nói: “Hay là quay lại mua thêm mấy món trang sức?”

Vân Quỳ lắc đầu, đồ trang sức vàng nàng mua phần lớn đều là tự mình tích góp. Một cung nữ nhỏ bé, đầu đầy châu ngọc cũng không thích hợp.

Nàng liếc mắt nhìn xung quanh, bị một tấm biển thông báo trước cửa hàng môi giới nhà đất viết “Năm tiến sân, đình đài thủy tạ đầy đủ, ba trăm lượng bán gấp” thu hút ánh mắt.

Ba trăm lượng, vừa đủ!

Sao nàng lại không nghĩ ra nhỉ!

Sau này nếu có cơ hội xuất cung, ngay cả nhà nàng cũng không cần phải mua! Vừa hay ở lại nơi non nước hữu tình, vật sản phong phú này, mua thêm mấy hộ viện canh giữ, cuộc sống cũng coi là thoải mái!

Hỏi người môi giới mới biết, căn nhà này thuộc sở hữu của một hương thân địa phương. Chỉ là nay hương thân này bệnh nặng, mấy năm qua đã tiêu hết gia sản để chữa bệnh. Con trai trưởng của ông ta không còn cách nào khác, đành cắn răng quyết định bán nhà đổi tiền chữa bệnh.

Vân Quỳ đi theo xem nhà. Tuy là ban đêm nhưng cũng thấy căn nhà mái cong đấu củng, đường nhỏ quanh co uốn khúc, còn có ao và vườn hoa, trước đây nhất định là được chăm sóc rất tốt. Trong lòng nàng vô cùng hài lòng, lập tức quyết định làm xong thủ tục với người mối giới.



Bên kia, Thái tử từ bên ngoài trở về, thấy người vẫn chưa về, hắn không khỏi bật cười: “Ba ngàn lượng bạc cỏn con mà nàng tiêu lâu như vậy sao?”

Tần Qua phái ám vệ âm thầm đi theo bảo vệ trở về bẩm báo: “Cô nương mua một gian nhà, nói là để dành sau này xuất cung dưỡng lão, nên mới về muộn.”

Vừa dứt lời, ý cười bên môi Thái tử lập tức biến mất, trong đôi mắt phượng chợt dâng lên một luồng khí lạnh.

Vân Quỳ thắng lợi trở về, trước tiên sai người mang một xe lụa là gấm vóc, hoa quả đồ ăn xuống. Sau đó nàng theo Tào Nguyên Lộc vào chính phòng hậu viện Tùng Viên, chuẩn bị đưa chiếc nhẫn ngọc bích cho Thái tử.

Nhưng vừa bước vào cửa, lại thấy người đàn ông quay lưng lại, mặt mày âm trầm như mực.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 176



Hắn mím chặt môi, đôi mắt phượng lộ ra vài phần giận dữ kìm nén, hơi thở quanh người lạnh lẽo cực điểm.

Vân Quỳ bị nhìn đến mức hoảng hốt trong lòng, vô thức lùi lại hai bước.

Người đàn ông chậm rãi tiến lên áp sát, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí mang theo sự bình tĩnh cố kìm nén.

“Đã mua những gì?”

Vân Quỳ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ấm áp nào.

Rõ ràng khi đưa ngân phiếu cho nàng, hắn không như vậy, lẽ nào là hắn thật sự thử nàng?

Nàng vô thức siết chặt ngón tay, “Ta… ta đi Vọng Giang Lâu ăn cơm, mua một ít đồ trang sức bằng vàng và lụa, trái cây bánh ngọt, còn mua cho điện hạ…”

Chưa nói xong đã bị người đàn ông lạnh giọng cắt ngang: “Còn gì nữa?”

Vân Quỳ bị ngữ khí lạnh lẽo của hắn dọa cho toàn thân căng thẳng, vừa sợ hãi lại có chút tủi thân: “Điện hạ hung dữ như vậy làm gì? Chẳng phải ngài bảo ta tiêu hết rồi mới về sao…”

「Đây là ghét ta tiêu nhiều quá sao?」

Thấy nàng nói lảng sang chuyện khác, Thái tử cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn mua cả nhà nữa? Thật sự là không chịu thiệt cho bản thân.”

Vân Quỳ không ngờ hắn lại tức giận vì chuyện này.

Nàng cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng đáp: “Chẳng phải điện hạ nói, chỉ cần không đến thanh lâu sòng bạc, cái gì cũng có thể mua sao? Nhà thì sao chứ, so với ăn uống vô độ, dù sao nhà cũng là một khoản sản nghiệp. Ta đích thân đi xem rồi, viện tử rất lớn, đủ năm tiến…”

Thấy người đàn ông từng bước ép sát, hơi thở nóng rực gần như phả vào trán nàng, giọng nàng càng nhỏ dần, cuối cùng không dám lên tiếng nữa.

Thái tử trầm giọng nhìn chằm chằm nàng, “Có phải ngươi cảm thấy cô đối xử với ngươi không đủ tốt, cho nên mới luôn nghĩ đến chuyện xuất cung?”

“Hay là…” Ánh mắt hắn sắc bén, gần như tự giễu cười một tiếng, “Ngươi cảm thấy cô sống không được lâu nữa, sợ liên lụy đến ngươi, nên muốn sớm rời khỏi cô?”

Vân Quỳ ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu vì sao hắn lại nghĩ như vậy.

“Ta tuyệt đối không có ý này, cũng chưa bao giờ nói điện hạ không tốt. Ta muốn xuất cung, chẳng phải điện hạ đã sớm biết rồi sao? Hơn nữa ta cũng không phải muốn xuất cung ngay bây giờ, ta vẫn đang hầu hạ bên cạnh điện hạ mà?”

Nàng thở dài một tiếng, cúi đầu nói: “Điện hạ đối tốt với ta, ta rất cảm kích. Bất kể là trước đây hay sau này, ta đều tận tâm tận lực hầu hạ ngài, cho đến khi ngài chán ghét ta thì thôi. Về vị trí bên cạnh ngài, ta cũng chưa bao giờ dám vọng tưởng, chỉ cầu ngài giơ cao đánh khẽ, giữ lại cho ta một mạng. Hiện giờ ngài sủng ái ta, ta chẳng qua chỉ muốn nghĩ cho mình một đường lui…”

Thái tử cười lạnh: “Ngươi đúng là biết nghĩ đến ngày gian nguy ngay trong lúc sống yên ổn, quả thật rất biết lo xa.”

“Đúng, ta biết lo xa.” Mắt Vân Quỳ chua xót, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, “Điện hạ vui vẻ, có thể đưa ta xuất cung, thưởng cho ta món ăn quý giá và cả ngàn lượng bạc, sẽ vì ta mà đứng ra, cũng nguyện lấy thân che chở dưới đao thích khách. Nhưng ngài không vui, cũng có thể nhốt ta vào hình phòng bất cứ lúc nào, ngài không muốn gặp ta, mười ngày nửa tháng cũng có thể không gặp. Ngài cho ta ngân phiếu, ta tiêu rồi, ngài lại hung dữ với ta… Ngài muốn ta nhớ rõ thân phận của mình từng giây từng khắc, ta đều nhớ. Nhưng ta ngu ngốc, không đoán ra tâm tư của điện hạ, ta không chắc chắn…”

Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, một hơi trút hết những cảm xúc nghẹn nén bấy lâu nay ra. Nhưng đến cuối cùng, giọng nói lại không ngừng run rẩy.

Thái tử chăm chú nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, giọng nói trầm xuống: “Không chắc chắn điều gì?”

Đầu ngón tay Vân Quỳ nắm chặt đến trắng bệch, cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.

Nàng cũng không biết mình đang nói gì.

Hoặc đang vọng tưởng điều gì.

“Không có gì.” Nàng cắn răng, đem chiếc hộp gấm lớn bằng bàn tay nhét mạnh vào tay hắn, “Nô tỳ biết sai rồi, sẽ đi tự kiểm điểm.”

Khoảnh khắc xoay người, chua xót trong lòng cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn rơi như vỡ đê.

“Ngươi đứng lại cho cô!”

Vân Quỳ cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí. Nàng cắn chặt môi, mặc kệ tất cả mà chạy ra ngoài.

Thái tử nắm chặt hộp gấm trong tay, c.h.ế.t lặng nhìn bóng lưng nàng rời đi, gân xanh trên trán nổi lên.

Hắn đường đường là trữ quân, thần dân thiên hạ không ai không kính sợ. Ngay cả Thuần Minh Đế trước mặt hắn cũng một mực cung kính, chưa từng có ai dám coi thường mệnh lệnh của hắn, quay người bỏ đi ngay trước mặt hắn.

Ngoài cửa, Tào Nguyên Lộc và Tần Qua nhìn nhau, người sau lập tức phái Hoài Trúc đi theo.

Đợi bóng người biến mất khỏi tầm mắt, người đàn ông mới thu lại ánh mắt sắc bén lạnh lùng. Một hồi lâu sau, hắn chú ý đến chiếc hộp gấm trong tay, đầu ngón tay khẽ gẩy mở khóa đồng, chậm rãi mở ra.

Một chiếc nhẫn ngọc bích trơn truột trong suốt nằm yên trên mặt lụa. Chất ngọc tuy không bằng loại thượng đẳng nhất trong cung, nhưng cũng mịn màng không tì vết, ấm áp trong trẻo, lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ trên nền gấm đen tuyền.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 177



Ngón tay Thái tử khẽ vu.ốt ve chiếc nhẫn, n.g.ự.c hơi căng tức như bị ai đó bóp nghẹt.

Hoài Thanh trơ mắt nhìn cô nương khóc chạy ra ngoài. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy Thái tử điện hạ triệu kiến mình, nàng ấy vội vàng vào trong bẩm báo.

Thái tử ngồi trước án thư, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc bích, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Hôm nay nàng đã đi đâu?”

Hoài Thanh lập tức kể lại chi tiết lịch trình hôm nay và những thứ đã mua.

Chỉ khi nhắc đến lụa tuyết, đôi mắt lạnh lẽo của Thái tử khẽ nâng lên, giọng khàn khàn: “Đây cũng là mua cho cô?”

Hoài Thanh gật đầu, “Cô nương nói muốn tự tay làm hai bộ đồ ngủ cho điện hạ, chỉ sợ tay nghề thêu thùa của mình không tốt, sẽ bị điện hạ chê cười.”

Vẻ mặt Thái tử hơi dịu đi, khóe miệng lại khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.

Tay nghề thêu thùa của nàng ta, ngay cả Châm Công Cục cũng không chịu cho nàng một bữa cơm, vậy mà còn dám thêu đồ ngủ cho hắn.

Hoài Thanh tiếp tục: “Chiếc nhẫn điện hạ đang cầm cũng là cô nương bỏ ra sáu trăm lượng mua. Lúc vô nương nghĩ đến điện hạ, còn hơi đỏ mặt.”

Ngón tay Thái tử khẽ dừng lại: “Đỏ mặt?”

“Vâng, cô nương đã dừng lại rất lâu trước chiếc nhẫn này.” Hoài Thanh cẩn thận suy đoán, “Nghĩ chắc là, nhớ lại những kỷ niệm với điện hạ…”

Ngón tay Thái tử vu.ốt ve vách trong nhẵn mịn của chiếc nhẫn, đáy mắt thoáng qua một tia tối không dễ nhận thấy.

Hoài Thanh nói: “Cô nương còn làm một món đồ trang sức bằng vàng cho điện hạ, có điều mất hai ba ngày công, hôm nay chưa lấy về được.”

Đồ trang sức bằng vàng… nàng cũng nghĩ ra được.

Hắn vốn dĩ không thích đồ trang sức bằng vàng.

Dù nàng giả vờ, cũng phải giả vờ ra vẻ hiểu ý hắn chứ.

Thái tử trầm ngâm một lát, đôi mắt đen sắc bén ngước lên, “Nàng còn mua khóa vàng cho hai người các ngươi?”

Sắc mặt Hoài Thanh trắng bệch, lập tức căng thẳng: “Thuộc hạ tuyệt đối không phải nhận khóa vàng của cô nương nên mới nguyện ý nói giúp cô nương. Những gì thuộc hạ nói đều là sự thật, xin điện hạ minh giám!”

Nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy không khác gì lời nói, Thái tử im lặng một lát rồi nói: “Vậy chuyện căn nhà là thế nào?”

Hoài Thanh thật thà nói: “Cô nương tiêu xài cuối cùng còn dư hơn ba trăm lượng. Vừa hay thấy môi giới nhà đất bên đường rao bán gấp, lúc này mới động lòng.”

Thật ra Hoài Thanh có thể hiểu được sự lo lắng của Vân Quỳ.

「Giống như chúng ta làm ám vệ vậy, dù bổng lộc có cao đến đâu, cũng không ai muốn sống những ngày li.ếm m.á.u trên lưỡi dao, sớm tối khó lường cả ngày. Ai cũng muốn đợi kiếm đủ tiền, sẽ tìm một nơi sơn thanh thủy tú an cư lạc nghiệp, nửa đời sau sống một cuộc sống an ổn.」

「Triều đình, hậu cung, không nơi nào là không sóng ngầm dữ dội. Mất mạng rồi, dù có phú quý vinh sủng đến đâu cũng chỉ là một giấc mộng.」

「Đừng nói tới hiện giờ cô nương chỉ là một cung nữ thị tẩm, cho dù ngồi lên vị trí trắc phi của Thái tử, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, chỉ dựa vào sự sủng ái của điện hạ, thì có thể đi được bao xa?」

Nghe thấy những tiếng lòng này, đáy mắt Thái tử u ám nặng nề. Hắn trầm ngâm một lát, giơ tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Hoài Thanh tuân lệnh, đứng dậy lui ra.

Thái tử ngồi im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra hành lang, liếc mắt nhìn Tần Qua: “Người đâu?”

Tần Qua cảm nhận được áp suất thấp trên người chủ tử nhà mình, cẩn thận đáp: “Cô nương đã ra khỏi Tùng Viên.”

Thấy sắc mặt Thái tử đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng nói thêm: “Thuộc hạ đã phái người đi theo, tuyệt đối sẽ không để cô nương xảy ra chuyện.”

Thái tử: “Ở đâu, cô tự mình đến đó.”



Vân Quỳ lang thang vô định trên phố, miệng cắn nốt cây kẹo hồ lô cuối cùng mua từ người bán hàng rong, lớp đường trắng rõ ràng rất dày, nhưng nàng lại ăn ra vị đắng nghét.

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nàng vẫn không khỏi kinh hoàng và sợ hãi.

Sao nàng có thể lớn gan đến vậy chứ? Lại dám hất mặt với đương kim Thái tử.

Nhưng nàng cũng không muốn cứ thế ngoan ngoãn trở về nhận lỗi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của hắn.

Nàng không hiểu, vì sao Thái tử điện hạ luôn như vậy, lúc gần lúc xa, vui buồn khó đoán.

Có lúc đối xử với nàng cực tốt, khiến nàng tưởng rằng trong lòng hắn dù sao nàng cũng có chút khác biệt so với người khác.

Có lúc lại lạnh nhạt xa cách, một khi nàng nói sai, làm sai, có khi ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình sai ở đâu, hắn lại trở về dáng vẻ điện hạ vô tình kia.

Nàng bất an, bàng hoàng, không biết đâu mới là con người thật của hắn, càng không dám mong chờ hắn có tình cảm dư thừa với mình.

Nàng chỉ là một cung nữ thị tẩm nhỏ bé, dựa vào cái gì mà mong chờ.

Trăng lạnh treo cao trên đỉnh đầu, gió đêm đầu xuân thổi vào người, vẫn là cái lạnh thấu xương như cũ.
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 178



Niềm vui khi nhận được ba ngàn lượng bạc ở Phủ Bình Châu lúc trước, đến giờ phút này dường như bị một thùng nước đá dội từ trên đầu xuống, lạnh lẽo từ đầu đến chân. Lòng nàng chua xót nghẹn ứ như ngâm trong nước muối, chỉ muốn khóc một trận thật to.

Đêm đã rất khuya, bên đường chỉ còn lác đác vài cửa hàng còn sáng đèn. Lòng nàng khẽ động, sờ thấy trong tay áo còn chút bạc vụn, nàng bèn chạy đến một quán rượu mua một bình rượu, vừa đi vừa uống.

Mới đầu ngửi thấy mùi rượu gần như vậy, nàng còn có chút rụt rè, sợ mình uống say mất tỉnh táo rồi làm ra chuyện gì quá đáng. Nhưng nghĩ lại ngay cả Thái tử nàng còn dám đè ra cưỡng hôn thì nàng còn sợ cái gì nữa!

Vân Quỳ quyết tâm một phen, ngửa cổ uống một ngụm lớn, rượu cay xè trượt xuống cổ họng, cả lồng ng.ực như bốc cháy.

Mặt nàng đỏ bừng, mắt nóng ran, chân đi lảo đảo trên phố.

Hoài Trúc sợ nàng ngã, vội vàng tiến lên đỡ lấy người.

“Cô nương mau về thôi, muộn quá ở ngoài không an toàn, điện hạ cũng sẽ lo lắng.”

Gò má Vân Quỳ ửng hồng, vành mắt cũng đỏ hoe, “Ngài ấy sẽ không lo lắng cho ta, ngài ấy chỉ biết hung dữ với ta…”

Hoài Trúc thở dài: “Sẽ không đâu.”

Cảm xúc của Vân Quỳ hạ xuống, giọng nói cũng khẽ run rẩy: “Hoài Trúc tỷ tỷ, bình thường ngài ấy cũng hung dữ với các tỷ như vậy sao? Ngài ấy cũng đối xử lúc nóng lúc lạnh với các tỷ như vậy à?”

Hoài Trúc xưa nay cẩn ngôn thận hành, chưa bao giờ dám bàn luận chuyện không hay của chủ tử. Nói thật ra, Thái tử điện hạ đối với các nàng ấy chỉ có lạnh lùng và hung dữ, chính xác hơn mà nói, là nghiêm khắc yêu cầu, lệnh cấm rõ ràng, không dung thứ cho sự phản bội.

Về phần “nóng”, Hoài Trúc chưa bao giờ cảm nhận được.

Ám vệ chỉ cần huấn luyện bài bản, làm việc đáng tin cậy, dùng năng lực đổi lấy bổng lộc hậu hĩnh, sẽ không nảy sinh bất kỳ yêu cầu tình cảm nào với chủ tử.

Hoài Trúc không biết vì sao hai người cãi nhau, chỉ có thể im lặng đi theo bảo vệ nàng, không ngờ chớp mắt một cái, đã đến trước căn nhà vừa mua với giá ba trăm lượng.

Cửa lớn sơn đỏ, tường xanh ngói đen, Vân Quỳ dụi dụi mắt, vẫn nhớ hai con sư tử đá trước cửa, khẽ nghẹn ngào nói: “Đây là nhà của ta rồi.”

Nàng mò mẫm trong túi thêu hoa lấy ra một chùm chìa khóa lớn, nhưng vì say hoa mắt chóng mặt nên mãi không nhét vào ổ được. Nhờ có Hoài Trúc tìm giúp chìa khóa cổng nên mới mở được cửa lớn.

Vân Quỳ vòng qua bức phù điêu, xuyên qua cổng thùy hoa, trước mắt là một đình viện cây cối xanh tốt, các dãy phòng nối tiếp nhau. Phòng sinh hoạt, phòng ngủ, phòng nhỏ đều rộng rãi lạ thường. Mà đây mới chỉ là hai dãy trước, những dãy phía sau nàng chưa từng nhìn kỹ, chỉ lướt qua thấy cả một khu vườn lớn cùng hồ nước, chỗ nào cũng là phong cảnh đẹp.

Lúc mua quá xúc động, chỉ nghĩ đến việc tiêu hết ba trăm lượng cuối cùng, lại không nghĩ đến căn nhà lớn như vậy, mình phải ở thế nào.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc ba trăm lượng thực sự rất đáng giá.

Sòn dường như điện hạ không thích căn nhà này, nàng phải trả lại sao? Hay là bán lại, hoặc là trả lại cái viện này cho hắn?

Vân Quỳ tìm một chỗ không có gió dưới hành lang, ôm đầu gối ngồi xuống, chậm rãi uống hết chỗ rượu còn lại trong bình.

Căn nhà rộng lớn làm nổi bật dáng người mỏng manh như ánh trăng của nàng, nhỏ bé và cô tịch.

Thực ra đâu phải là nhà của nàng?

Nàng chỉ tạm thời sở hữu một chút, tất cả mọi thứ đều là Thái tử điện hạ cho, chỉ cần hắn không thích, bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi.

Có lẽ hôm nay chính là một lời cảnh tỉnh cho nàng, để nàng nhận rõ thân phận của mình, vĩnh viễn đừng vọng tưởng những thứ không thuộc về mình.

「Chẳng phải ngài ấy chỉ tham thân thể của ta sao? Lần này ở Phủ Bình Châu, ta sẽ đút cho ngài ấy hết, đến khi ngài ấy ăn no rồi ngán ngẩm, cảm thấy ta cũng chỉ có vậy, ta sẽ cầm lấy phần thưởng, toàn thân rút lui!」

「Sau này trời cao biển rộng, không cần phải nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần phải vắt óc suy đoán ngài ấy đối với ta rốt cuộc là có ý hay vô tình, càng không cần phải hồi cung đối mặt với Thái tử phi tương lai…」

Nghĩ đến đây, Vân Quỳ cảm thấy tương lai đã có phương hướng.

Khi đứng dậy chuẩn bị trở về, lại đột nhiên thấy một bóng người cao lớn âm u đứng sau lưng, không biết đã đứng ở đó bao lâu.

Nàng dùng sức chớp đôi mắt mơ màng, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, “Điện… điện hạ?”

Đôi mắt phượng của Thái tử trầm trầm nhìn chằm chằm nàng, răng hàm gần như nghiến nát.

Khi bị bế ngang lên, cả người Vân Quỳ vẫn còn ngơ ngác, gió đêm thổi tan bớt hơi men, nàng mới hậu tri hậu giác lên tiếng: “Sao điện hạ lại tìm đến đây?”

Thái tử dùng một tay nhét người vào xe ngựa, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu sau mới mở môi, “Hai câu trả lời ngươi muốn.”

“Có ý.”

“Ăn có ngán hay không, ăn rồi nói sau.”
 
Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi
Chương 179



Bên tai Vân Quỳ vang lên tiếng ù ù, khí huyết cùng hơi men đồng loạt xông lên. Một hồi lâu sau, hai câu trả lời hắn nói mới thoát ra khỏi sự hỗn loạn, in sâu vào trong đầu nàng.

Nàng vẫn không thể tin được, môi khẽ mấp máy: “Điện hạ vừa nói, có… có cái gì?”

Thái tử âm thầm nghiến răng, không định giải thích nữa, “Không nghe rõ thì thôi.”

Vân Quỳ lại bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại hai câu kia.

Câu “Có ý” hắn nói, chẳng lẽ là đang trả lời câu trong lòng nàng——

「Không cần phải vắt óc đoán già đoán non xem ngài ấy đối với ta rốt cuộc là có ý hay vô tình.」

Còn câu sau, “Ăn có ngán không, cứ ăn rồi nói sau”, hẳn là trả lời——

「Đến khi ngài ấy ăn no rồi ngán ngẩm, cảm thấy ta cũng chỉ có vậy, ta sẽ cầm lấy phần thưởng, toàn thân rút lui.」

Vài lời ngắn ngủi nhấc lên sóng to gió lớn, nàng trợn mắt há mồm, nửa ngày vẫn không hồi phục được tinh thần.

“Điện hạ ngài…”

「Là nói, có ý với ta?」

Má Vân Quỳ vốn đã ửng hồng lại càng nóng rực, vệt đỏ lan từ má đến tận vành tai và cổ.

Trong đầu rất loạn, cũng rất mờ mịt.

「Hay là nói, cái có ý trong miệng ngài ấy chỉ là cái có ý có thể ăn được ta. Đợi ngài ấy ăn ta chán rồi, có ý sẽ biến thành vô ý?」

Thái tử: “…”

Vân Quỳ cố gắng bình tĩnh lại, cắn răng nói: “Điện hạ đã không muốn lặp lại lời vừa nãy với ta, vậy thì thả ta xuống đi. Dù sao ta cũng chỉ là một người có cũng được không có cũng chẳng sao, không đáng để điện hạ để tâm.”

Thái tử nhíu mày: “Uống bao nhiêu rượu rồi, mà nói những lời mê sảng này.”

Hô hấp Vân Quỳ dồn dập: “Điện hạ luôn hỉ nộ vô thường như vậy, nói trở mặt là trở mặt, nếu trong lòng thực sự… để ý ta một chút, sao luôn lúc nóng lúc lạnh?”

Thái tử làm như không nghe thấy, ôm người bước nhanh qua cửa thuỳ hoa, sắp ra khỏi cổng nhà.

Vân Quỳ tức giận đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn, mượn hơi men làm càn: “Đây là nhà ta! Khế ước nhà đất giấy trắng mực đen ghi tên ta. Cho dù là tiền điện hạ bỏ ra, nhưng ngài đã cho ta hết rồi, ta mua gì cũng không liên quan đến điện hạ! Ngài chưa được sự cho phép đã cưỡng ép dẫn ta đi, chính là xông vào nhà dân!”

Thái tử cúi mắt lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy ngươi đi báo quan đi, xem ai dám cứu ngươi từ tay cô.”

Vân Quỳ cắn môi: “Điện hạ không nói rõ ràng, ta không đi với ngài!”

Thái tử cười lạnh một tiếng: “Là chính ngươi nói sẽ tận tâm tận lực hầu hạ cô, còn muốn đem cả bản thân cho cô, cho đến khi cô ăn đủ, ăn chán thì thôi. Sao, hối hận rồi?”

Vân Quỳ: “…”

Tựa như có một trận sấm sét đánh thẳng xuống đầu, trong đầu “ầm” một tiếng, lại rơi vào khoảng trống dài lâu.

Tất cả dũng khí mượn rượu mà có cũng lập tức im thin thít.

Hồi lâu sau, nàng mới ngơ ngác ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi hắn: “Điện hạ, ngài thực sự có thể nghe thấy trong lòng ta nghĩ gì sao?”

Nàng có thể chắc chắn, vừa nãy nàng ngồi đây mượn rượu giải sầu, tuyệt đối! Tuyệt đối không hề mở miệng!

Cũng tuyệt đối sẽ không đem những lời khó nói ra mặt mà nói!

Lần này Thái tử ngược lại giải thích thẳng thắn nghi ngờ của nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói từng chữ từng chữ: “Là biết đọc tâm.”

Nói xong, thâm ý sâu xa nhướng mày.

Vân Quỳ lập tức đỏ bừng từ đầu đến chân như tôm luộc trong chảo dầu. Rượu uống vào bụng đều hóa thành dầu sôi lửa dữ, nổ tung nàng từ trong ra ngoài.

「Ngài ấy thật sự biết đọc tâm!」

「Vậy những lời đường đột, khinh nhờn, thiếu tôn trọng, vô lễ, thậm chí còn mắng ngài ấy trong lòng trước đây của ta, ngài ấy đều nghe thấy hết?!」

Thái tử thong thả: “Nghe thấy rồi.”

Vân Quỳ: !!!

Nhớ lại, từ lần cùng phòng âm thầm ghi nhớ khẩu quyết kia, thực ra hắn đã vô tình hữu ý tiết lộ chuyện biết đọc tâm. Chỉ là nàng vẫn tự dối mình, không tin cái tà này, thậm chí còn tự an ủi, thuật đọc tâm huyền diệu biết bao, hắn chỉ hơn người thường vài phần khả năng nhìn thấu lòng người mà thôi.

Không ngờ lại là thật!

Hắn thực sự có thể nghe thấy tất cả tiếng lòng của nàng!

Thực ra nghĩ lại, nàng còn có thể đi vào giấc mơ của người khác, vậy Thái tử điện hạ có thể nghe thấy tiếng lòng cũng không phải là không thể.

Nhưng nàng vẫn không dám tin, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, lớn mật khởi độngiếng lòng.

「Tiêu… Tiêu quý phi?」

Vì thế nàng trơ mắt nhìn sắc mặt người đàn ông lập tức trầm xuống, giọng nói cũng lạnh đi: “Cô khuyên ngươi, đừng cố gắng thách thức giới hạn của cô.”

Vân Quỳ nhất thời như bị ngũ lôi đánh trúng, đủ chuyện trong quá khứ tranh nhau ùa về trong đầu.

“Cho nên từ đầu điện hạ đã biết, trong lòng ta… mơ ước ngài?”

Nàng vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra một từ có vẻ văn nhã như vậy.

Sắc mặt Thái tử không đổi: “Đúng vậy, ngươi nói muốn hôn cô, muốn xem cơ ngực, muốn sờ khắp người cô, thậm chí còn muốn ngủ với cô, toàn bộ cô đều biết và nhìn thấu nhưng không vạch trần mà thôi.”

Vân Quỳ: !!!

Còn nói không vạch trần, bây giờ không phải đang vạch sao?

Vẫn là cái kiểu đao thật kiếm thật đ.â.m nàng thủng luôn ấy, đ.â.m mạnh vào!

Thái tử rũ mắt nhìn nàng: “Cho nên ngươi nên biết, cô đối với ngươi nhẫn nại đến mức nào. Những lời đại nghịch bất đạo trong lòng ngươi, đổi lại bị người khác biết, đã c.h.ế.t nghìn lần vạn lần rồi.”

Mi mắt Vân Quỳ không tự chủ run rẩy, toàn thân căng thẳng, đặc biệt là lưng và đầu gối bị hắn ôm, tất cả những nơi da thịt chạm nhau, giờ phút này đều nóng rực như lửa đốt.
 
Back
Top