Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Năm Ấy Ta Hẹn Ngày Mình Chung Đôi

Năm Ấy Ta Hẹn Ngày Mình Chung Đôi
Chương 10



25

Yến hội không khơi nỗi hứng thú của ta, Hoàng Hậu nương nương kêu ta mấy lần ta cũng không nghe thấy, vẫn là tỷ tỷ đẩy ta một cái, nếu không chắc sẽ bị mẫu thân trách mắng một trận.

“Mạnh Hà năm nay chắc tới tuổi gả đi rồi phải không?”

Ta gật gật đầu.

Hoàng Hậu nương nương và mẫu thân ta thân quen, có đôi khi cũng sẽ nhắc nhở ta hai câu, vẫn luôn muốn giúp ta chọn một hôn phu tốt.

Mẫu thân từng nói với ta, Hoàng Hậu nương nương định kết đôi ta với Tiêu Vương Lý Tri Ý.

Khi đó Lý Tri Ý còn chưa cưới vợ, sau đó không biết mẫu thân nói cái gì, Lý Tri Ý lại cùng Tần gia đại tiểu thư kết thân.

Hoàng Hậu nương nương không hỏi lại nữa, hơi hơi gật đầu cho ta ngồi xuống.

Ta theo bản năng nhìn về phía Tề Minh, quả nhiên hắn vẫn không thèm để ý ta, trong suốt hai canh giò của yến hội, hắn không nhìn ta lấy một lần.

Khi về phủ tỷ tỷ hỏi ta, ta và Tề Minh sao lại thế này.

Ta lắc đầu, nói ta cũng không biết. Tỷ tỷ an ủi ta, nói có lẽ làTề Minh cảm thấy thẹn thùng.

Ta không đáp lời, Tề Minh nơi nào là thẹn thùng, hắn chỉ phiền chán ta thôi.
Ta đã thấy bộ dáng thẹn thùng của Tề Minh, Tề Minh khi thẹn thùng nói chuyện sẽ nhỏ giọng, có đôi khi sẽ vặn vặn đầu ngón tay, làm mấy động tác nhỏ. Ta đều nhìn trong mắt, ghi tạc trong lòng.

Tề Minh lần này không về biên quan mà vẫn ở lại kinh thành, Hoàng đế nói hắn có công kháng địch, ở kinh thành nghỉ tạm mấy ngày rồi lại khởi hành.

Tề Minh bởi vì lễ tiết phải đến chào hỏi mẫu thân ta, lúc ấy ta và tỷ tỷ đang ở sảnh ngoài nói chuyện với mẫu thân, nên đã gặp hắn.

Tề Minh bắt đầu bằng những lời khách sáo, ta ở một bên tinh tế đánh giá hắn, hắn vẫn là bộ dáng kia, tài hoa hơn người, tuyệt thế vô song.

Ta thở dài, buông trái cây trong tay xuống, nhìn Tề Minh và tỷ tỷ nói chuyện.

“A Kiều còn nhỏ, những chuyện này không vội.”
---

26.

Tỷ tỷ đột nhiên nhắc đến tên của ta, ta ngẩng đầu lên xem, mới biết được bọn họ đang nói hôn sự của ta.

Ta lại cúi thấp đầu xuống, ta không rõ Tề Minh vì sao đột nhiên thay đổi thái độ với ta.

“Đến giờ rồi, phu nhân mời ngài về phủ.”

Một nữ nhân nói nhỏ với Tề Minh, ta ngẩng đầu nhìn, y phục nàng ta mặc không phải của nha hoàn.

Từ khi Tề Minh đến ta đã chú ý nàng ta, nàng ta đứng cạnh Tề Minh, trước đây bên người Tề Minh không mang theo nữ nhân nào.

Tề Minh đi rồi, tỷ tỷ nói với ta, nàng kia là Tề Minh mang về từ biên quan, chuyện của hai người là thế nào, Tề Minh cũng không nói với tỷ tỷ.

Viên mứt ta đang ăn bị nghẹn ở cổ, thở không nổi, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

Tỷ tỷ lấy trà cho ta dễ nuốt, không thì sẽ khó chịu chec mất.

Mẫu thân nói quả thực không sai, nam nhân ai cũng thay lòng đổi dạ.

Ta không nhịn được, lại không dám giáp mặt hỏi Tề Minh, nên đã viết thư hỏi hắn những lời nói năm đó còn nhớ không?

Tề Minh không hồi âm, chỉ phái một tên sai vặt nói với ta, làm ta phải biết tự trọng.

Ta đêm đó khóc đến mất hồn, sau đó tỷ tỷ không chịu nỗi, mắng hắn cả đêm.

Ở lòng ta, tỷ tỷ chưa từng mắng chửi người, dù bị khi dễ, cũng chỉ là nói câu mỗi người có số mệnh riêng.

Tỷ tỷ một bên vỗ nhẹ vai ta, một bên nói xấu Tề Minh, ta không biết có nên vui vẻ một chút không.

Tề Minh ở kinh thành không bao lâu thì rời đi.

Từ lúc đó, Tề Minh không cùng ta thư từ, nhưng lại viết thư cho tỷ tỷ.

Tỷ tỷ mỗi lần đều cho ta xem, ta cũng cố gắng tìm dấu vết Tề Minh nhớ thương ta nhưng hắn chỉ có một câu, Mạnh Hà mạnh khỏe.

Ta như là mất đi hồn phách, cho đến nửa đêm lật xem những phong thư ngày xưa Tề Minh viết, cuối mỗi phong thư đều có bốn chữ “Mạnh Lan mạnh khỏe”.

Khi đó, ta mới thật sự tin trong lòng Tề Minh đã không còn ta.

Sau đó ta cũng biết, nữ nhân hôm đó là người trong lòng của Tề Minh.

---

27

Là tỷ tỷ nói với ta, lúc Tề Minh trọng thương nàng ta đã cứu hắn.

Ta cau mày, cảm thấy đây là câu chuyện cũ rích.

Việc này là Tề Minh nói với tỷ tỷ trong thư, Tề Minh cũng là qua loa cho một câu giải thích coi như xong.

Ta không biết tỷ tỷ nói gì với Tề Minh, hắn cũng bắt đầu viết thư cho ta.

Lời nói trong thư cũng không nhiều lắm, chỉ một câu, chẳng qua là đem câu nói “Mạnh Hà mạnh khỏe” chuyển qua một trang giấy trắng.

Ta chấp nhận số mệnh, nhưng mỗi khi ban đêm nhớ tới Tề Minh vẫn sẽ khóc, khóc đến nấc lên cũng dừng không được.

Tỷ tỷ liền cùng ta mắng Tề Minh, kỳ thật tỷ ấy mắng không tàn nhẫn, dù sao tính tình tỷ ấy cũng không giống ta.

Tỷ tỷ nhu nhược, nhiều lắm chỉ nói một câu “kẻ phụ bạc”.

Ta thì có rất nhiều cách mắng người, cái gì “Khỉ lớn m.ô.n.g đỏ” “Ch.ó lớn không biết xấu hổ” “con bọ heo” đều do ta nghĩ ra.

Tỷ tỷ nghe xong liền bật cười, nói ta quá hư.

Mẫu thân ta cũng không rõ là ta vô tâm hay nghĩ thoáng. Qua vài tháng, ta như đã quên chuyện đó, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, giống như không có người tên Tề Minh.

Hôm nay là ngày yết bảng, ta rủ tỷ tỷ đi xem.

Tường thành chỗ yết bảng chật như nêm cối, ta và tỷ tỷ thân mình nhỏ xinh, không chen vào được, chỉ có thể chờ Thám Hoa lang dạo phố.

Ta và tỷ ở tửu lầu tìm một gian phòng, ngồi ở chỗ lan can, cùng tỷ tỷ nói cười, chờ lễ dạo phố của người trúng cử.

Tửu lầu này vị trí tốt, lúc Thám Hoa lang đến gần, ta nhìn rất rõ ràng.

Ta đem nhánh hoa trong tay ném xuống hắn, Thám Hoa lang đón được.

Ta vui vẻ nhảy lên, không nghĩ tới hắn có thể đón được hoa của ta.

Thám Hoa lang một đường đi tới, làm đau lòng không biết bao nhiêu nữ nhân vì chỉ đón nhận nhánh hoa của ta.

Ta mơ hồ có một ý tưởng, nếu hắn tới nhà ta cầu hôn, có lẽ ta sẽ đáp ứng.
 
Năm Ấy Ta Hẹn Ngày Mình Chung Đôi
Chương 11



23

Ta và tỷ tỷ mười chín tuổi, Tề Minh vẫn không về kinh. Mẫu thân ta bắt đầu gấp gáp, sợ ta gả không được.

Ta an ủi mẫu thân, nói Tề Minh sẽ cưới ta.

Mẫu thân không để ý, nói nam nhân đều là thấy một người thì thích một người, sao ngươi biết trong lòng hắn còn có ngươi?

Ta bị mẫu thân nói sinh ra hoảng hốt, cảm thấy mẫu thân nói có lý, rồi lại cảm thấy Tề Minh sẽ không có khả năng quên ta.

Tề Minh được phong Ninh Viễn tướng quân, theo lý thuyết Tề Minh tuy dẫn binh đánh thắng trận nhưng trong ngắn ngủn mấy năm cũng không thể phong tướng quân.

Tề Minh nói với ta, hắn là nhờ tổ tiên che chở, mới có thể dễ dàng có được chức quan không lớn không nhỏ.

Lại sắp đến cuối năm, Tề Minh hẳn nên về kinh ăn tết đi.

Lúc gặp lại Tề Minh, ta suýt không nhận ra, Tề Minh thay đổi rất nhiều.

Từ năm ta mười tám đến mười chín, Tề Minh nói chuyện với ta không nhiều, từ mỗi tháng một phong thư đến mỗi năm một phong.

Nhưng ta vẫn thường viết thư cho Tề Minh, hỏi tình hình của hắn.

Tề Minh luôn nói hắn rất tốt, những lời khác cũng không nói.

Tề Minh không không còn bộ dáng tùy tiện, khoa trương như trước, hắn trở nên trầm ổn rất nhiều.

Gặp ta hắn cũng không hề vui vẻ mà đi lên lôi kéo tay của ta cùng ta nói vui đùa nữa, chỉ là cung cung kính kính nói “Mạnh tiểu thư”.

Nội tâm ta cảm thấy mẫu thân ta nói đúng, chắc bên người Tề Minh không chỉ có mình ta.

Nét tươi trẻ của thiếu niên Tề Minh đã bị ngọn lửa trên chiến trường thiêu đốt hầu như không còn, đôi mắt hắn sâu thẩm, như là giếng cổ ngàn năm không hề gợn sóng.

Ta nhìn Tề Minh, như nhìn thấy một người qua đường.

---
24.

Ta và tỷ tỷ, Tề Minh, đều ở trong cung trãi qua năm mới.

Hoàng Thượng coi trọng phụ thân ta và phụ thân Tề Minh, nên cho người mời hai nhà chúng ta và một nhà viên qua khác vào cung.

Trong yến hội ta ăn không nhiều lắm, nhíu mày buồn bã, cả tỷ tỷ cũng nhìn ra.

Tỷ tỷ hỏi ta có phải không thoải mái hay không, ta gật gật đầu, nói một câu với tỷ tỷ rồi đi ra cửa điện.

Ta một mình đi loanh quanh, đi tới chỗ ngôi đình nhỏ đã gặp gỡ Tề Minh lúc nhỏ, ta đi vào ngồi, nhìn tuyết rơi bên ngoài.

Bên ngoài đình một mảnh trắng xóa, sao trời luân chuyển, hoa mai tung bay.

Ta không biết có nên đi hỏi Tề Minh hay không, nhưng ta cũng thay đổi.

Ta không giống lúc trước, ngây thơ ngốc nghếch, làm việc không phân xanh đỏ đen trắng, ta đã dịu dàng hơn, không còn sôi nổi như trước.

Một mình ta ở ngôi đình nhỏ suy nghĩ, đếm bông tuyết rơi xuống.

Tề Minh cưới ta? Tề Minh không cưới ta?
Tề Minh cưới ta? Tề Minh không cưới ta?
Tề Minh cưới ta? Tề Minh không cưới ta…….

“A Kiều.”

Ta nghe được có người gọi ta, đột nhiên quay đầu lại, thì ra là tỷ tỷ, không phải Tề Minh.

Ta bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, thì ra lòng ta đã hướng về Tề Minh, chỉ nghĩ về hắn.

Tỷ tỷ đi tới, phủ chiếc áo choàng nhung lên cho ta, cầm tay của ta nói, “Tay đều lạnh, mau trở về đi.”

Ta gật gật đầu, tùy ý để tỷ tỷ kéo ta trở về.

“Gặp qua Mạnh Lan tiểu thư.”

Tỷ tỷ dừng lại bước chân, ta lúc ấy trong lòng nghĩ chuyện khác, đầu đập vào lưng tỷ tỷ, “Ai u” một tiếng.

Tỷ tỷ ngẩng đầu lên, ta cũng ngẩng đầu lên, chỉ là lúc tỷ tỷ đáp lễ hắn, ta vẫn không động.

“Đã lâu không gặp, tướng quân vẫn khỏe chứ?”

Tỷ tỷ và Tề Minh khách sáo nói chuyện, ta cúi đầu, nhưng giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tề Minh vẫn chui vào lòng ta.

“Mạnh tiểu thư đa lễ. Từ biệt mấy năm, Mạnh tiểu thư còn nhớ rõ ta?”

“Tất nhiên là nhớ rõ.”

“Lúc trước ta và Mạnh tiểu thư vẫn là……”

Tề Minh cùng tỷ tỷ kể chuyện trước kia, ta ngẩng đầu trừng mắt Tề Minh, hắn làm như không nhìn thấy ta, không thèm để ý tới.

Ta hất tay tỷ tỷ, khóc lóc chạy đi ra ngoài.

Tỷ tỷ thấy ta chạy đi, muốn đuổi theo ta, lại bị Tề Minh gọi lại, “Mạnh Hà vẫn như một đứa trẻ.”

Tỷ tỷ chần chờ gật đầu, hỏi: “Tướng quân không cần khách sáo, rõ ràng là người trong lòng, tướng quân tội gì làm bộ không để ý?”

“Lời nói vui đùa khi còn nhỏ, không tính.”

Tỷ tỷ đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt.

Tề Minh nói muốn cưới ta chỉ là lời nói vui đùa, sau này tỷ tỷ nói lại cho ta nghe, nhưng khi đó ta đã không quan tâm nữa.

Ta khóc lóc chạy đi, cho rằng tỷ tỷ sẽ đi tìm ta, nhưng ta khóc hồi lâu, đôi mắt đều sưng lên lại không có ai tới tìm ta.

Ta cuối cùng không chịu nổi cái lạnh, trong điện lại có than sưởi, ta không còn mặt mũi mà đứng dậy muốn chạy trở về.

“Là người nào?”

Ta nghe được có người nói chuyện, rụt rụt cổ, lại ngồi xuống.

Ta có chút sợ hãi, bộ dáng hiện tại của ta, mất mặt muốn chec!

Người nọ đến gần, ta thấy ngọn đèn cung đình trong tay hắn, vội giơ tay che mặt.

“Đừng qua đây, ta là cung nữ trong cung.” Ta nói dối.

“Ngươi đừng sợ, ta không qua.” Người nọ có giọng nói ôn hòa, trong lòng ta cũng dỡ xuống vài phần phòng bị.

Ta xác nhận người đó không qua đây, muốn vòng đi qua đường nhỏ, người đó lại nói.

“Cô nương, thời tiết lạnh giá, nếu không có việc gì thì về cung nghỉ ngơi đi. Hoàng Thượng ở mở tiệc chiêu đãi triều thần, trong điện rất bận rộn, sẽ không ai chú ý.”

Ta ngẩn người, hắn coi ta thành cung nữ thật.

Ta lá gan lớn chút, che mặt lại nói với hắn, “Không được nói với ai!”

Ta không thấy rõ thần thần sắc của người đó, xách váy lên chạy, đầu cũng không quay lại.
 
Năm Ấy Ta Hẹn Ngày Mình Chung Đôi
Chương 12



25

Yến hội không khơi nỗi hứng thú của ta, Hoàng Hậu nương nương kêu ta mấy lần ta cũng không nghe thấy, vẫn là tỷ tỷ đẩy ta một cái, nếu không chắc sẽ bị mẫu thân trách mắng một trận.

“Mạnh Hà năm nay chắc tới tuổi gả đi rồi phải không?”

Ta gật gật đầu.

Hoàng Hậu nương nương và mẫu thân ta thân quen, có đôi khi cũng sẽ nhắc nhở ta hai câu, vẫn luôn muốn giúp ta chọn một hôn phu tốt.

Mẫu thân từng nói với ta, Hoàng Hậu nương nương định kết đôi ta với Tiêu Vương Lý Tri Ý.

Khi đó Lý Tri Ý còn chưa cưới vợ, sau đó không biết mẫu thân nói cái gì, Lý Tri Ý lại cùng Tần gia đại tiểu thư kết thân.

Hoàng Hậu nương nương không hỏi lại nữa, hơi hơi gật đầu cho ta ngồi xuống.

Ta theo bản năng nhìn về phía Tề Minh, quả nhiên hắn vẫn không thèm để ý ta, trong suốt hai canh giò của yến hội, hắn không nhìn ta lấy một lần.

Khi về phủ tỷ tỷ hỏi ta, ta và Tề Minh sao lại thế này.

Ta lắc đầu, nói ta cũng không biết. Tỷ tỷ an ủi ta, nói có lẽ làTề Minh cảm thấy thẹn thùng.

Ta không đáp lời, Tề Minh nơi nào là thẹn thùng, hắn chỉ phiền chán ta thôi.
Ta đã thấy bộ dáng thẹn thùng của Tề Minh, Tề Minh khi thẹn thùng nói chuyện sẽ nhỏ giọng, có đôi khi sẽ vặn vặn đầu ngón tay, làm mấy động tác nhỏ. Ta đều nhìn trong mắt, ghi tạc trong lòng.

Tề Minh lần này không về biên quan mà vẫn ở lại kinh thành, Hoàng đế nói hắn có công kháng địch, ở kinh thành nghỉ tạm mấy ngày rồi lại khởi hành.

Tề Minh bởi vì lễ tiết phải đến chào hỏi mẫu thân ta, lúc ấy ta và tỷ tỷ đang ở sảnh ngoài nói chuyện với mẫu thân, nên đã gặp hắn.

Tề Minh bắt đầu bằng những lời khách sáo, ta ở một bên tinh tế đánh giá hắn, hắn vẫn là bộ dáng kia, tài hoa hơn người, tuyệt thế vô song.

Ta thở dài, buông trái cây trong tay xuống, nhìn Tề Minh và tỷ tỷ nói chuyện.

“A Kiều còn nhỏ, những chuyện này không vội.”
---

26.

Tỷ tỷ đột nhiên nhắc đến tên của ta, ta ngẩng đầu lên xem, mới biết được bọn họ đang nói hôn sự của ta.

Ta lại cúi thấp đầu xuống, ta không rõ Tề Minh vì sao đột nhiên thay đổi thái độ với ta.

“Đến giờ rồi, phu nhân mời ngài về phủ.”

Một nữ nhân nói nhỏ với Tề Minh, ta ngẩng đầu nhìn, y phục nàng ta mặc không phải của nha hoàn.

Từ khi Tề Minh đến ta đã chú ý nàng ta, nàng ta đứng cạnh Tề Minh, trước đây bên người Tề Minh không mang theo nữ nhân nào.

Tề Minh đi rồi, tỷ tỷ nói với ta, nàng kia là Tề Minh mang về từ biên quan, chuyện của hai người là thế nào, Tề Minh cũng không nói với tỷ tỷ.

Viên mứt ta đang ăn bị nghẹn ở cổ, thở không nổi, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.

Tỷ tỷ lấy trà cho ta dễ nuốt, không thì sẽ khó chịu chec mất.

Mẫu thân nói quả thực không sai, nam nhân ai cũng thay lòng đổi dạ.

Ta không nhịn được, lại không dám giáp mặt hỏi Tề Minh, nên đã viết thư hỏi hắn những lời nói năm đó còn nhớ không?

Tề Minh không hồi âm, chỉ phái một tên sai vặt nói với ta, làm ta phải biết tự trọng.

Ta đêm đó khóc đến mất hồn, sau đó tỷ tỷ không chịu nỗi, mắng hắn cả đêm.

Ở lòng ta, tỷ tỷ chưa từng mắng chửi người, dù bị khi dễ, cũng chỉ là nói câu mỗi người có số mệnh riêng.

Tỷ tỷ một bên vỗ nhẹ vai ta, một bên nói xấu Tề Minh, ta không biết có nên vui vẻ một chút không.

Tề Minh ở kinh thành không bao lâu thì rời đi.

Từ lúc đó, Tề Minh không cùng ta thư từ, nhưng lại viết thư cho tỷ tỷ.

Tỷ tỷ mỗi lần đều cho ta xem, ta cũng cố gắng tìm dấu vết Tề Minh nhớ thương ta nhưng hắn chỉ có một câu, Mạnh Hà mạnh khỏe.

Ta như là mất đi hồn phách, cho đến nửa đêm lật xem những phong thư ngày xưa Tề Minh viết, cuối mỗi phong thư đều có bốn chữ “Mạnh Lan mạnh khỏe”.

Khi đó, ta mới thật sự tin trong lòng Tề Minh đã không còn ta.

Sau đó ta cũng biết, nữ nhân hôm đó là người trong lòng của Tề Minh.

---

27

Là tỷ tỷ nói với ta, lúc Tề Minh trọng thương nàng ta đã cứu hắn.

Ta cau mày, cảm thấy đây là câu chuyện cũ rích.

Việc này là Tề Minh nói với tỷ tỷ trong thư, Tề Minh cũng là qua loa cho một câu giải thích coi như xong.

Ta không biết tỷ tỷ nói gì với Tề Minh, hắn cũng bắt đầu viết thư cho ta.

Lời nói trong thư cũng không nhiều lắm, chỉ một câu, chẳng qua là đem câu nói “Mạnh Hà mạnh khỏe” chuyển qua một trang giấy trắng.

Ta chấp nhận số mệnh, nhưng mỗi khi ban đêm nhớ tới Tề Minh vẫn sẽ khóc, khóc đến nấc lên cũng dừng không được.

Tỷ tỷ liền cùng ta mắng Tề Minh, kỳ thật tỷ ấy mắng không tàn nhẫn, dù sao tính tình tỷ ấy cũng không giống ta.

Tỷ tỷ nhu nhược, nhiều lắm chỉ nói một câu “kẻ phụ bạc”.

Ta thì có rất nhiều cách mắng người, cái gì “Khỉ lớn m.ô.n.g đỏ” “Ch.ó lớn không biết xấu hổ” “con bọ heo” đều do ta nghĩ ra.

Tỷ tỷ nghe xong liền bật cười, nói ta quá hư.

Mẫu thân ta cũng không rõ là ta vô tâm hay nghĩ thoáng. Qua vài tháng, ta như đã quên chuyện đó, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, giống như không có người tên Tề Minh.

Hôm nay là ngày yết bảng, ta rủ tỷ tỷ đi xem.

Tường thành chỗ yết bảng chật như nêm cối, ta và tỷ tỷ thân mình nhỏ xinh, không chen vào được, chỉ có thể chờ Thám Hoa lang dạo phố.

Ta và tỷ ở tửu lầu tìm một gian phòng, ngồi ở chỗ lan can, cùng tỷ tỷ nói cười, chờ lễ dạo phố của người trúng cử.

Tửu lầu này vị trí tốt, lúc Thám Hoa lang đến gần, ta nhìn rất rõ ràng.

Ta đem nhánh hoa trong tay ném xuống hắn, Thám Hoa lang đón được.

Ta vui vẻ nhảy lên, không nghĩ tới hắn có thể đón được hoa của ta.

Thám Hoa lang một đường đi tới, làm đau lòng không biết bao nhiêu nữ nhân vì chỉ đón nhận nhánh hoa của ta.

Ta mơ hồ có một ý tưởng, nếu hắn tới nhà ta cầu hôn, có lẽ ta sẽ đáp ứng.
 
Năm Ấy Ta Hẹn Ngày Mình Chung Đôi
Chương 13



28

Thám Hoa lang quơ quơ nhánh hoa, cười với ta, hắn kêu “Cô nương”.

Ta mới phát hiện hắn cười rộ lên càng đẹp mắt, trong mắt giống như những vì sao, sáng ngời lại dịu dàng.

Ta trộm so sánh trong lòng, rốt cuộc là Thám Hoa lang đẹp hay là Tề Minh đẹp hơn.

Ta rất không công bằng mà xếp Thám hoa lang lên vị trí đầu, kỳ thật lòng ta biết, Tề Minh là mỳ nam đệ nhất hiện nay.

Tỷ tỷ cười nói ngày lành của ta tới rồi, ta đỏ mặt không nói lời nào, cũng không biết hắn có muốn đến nhà ta cầu hôn không.

Mẫu thân đã biết việc này, hỏi ta nghĩ như thế nào, ta gật gật đầu, nói tốt.

Mẫu thân vuốt đầu ta, nói ta chớ để người lừa gạt nữa.

Ta nhờ người nghe ngóng, mới biết được Thám Hoa lang là nhị công tử Quý gia, tên Quý Hiên, tự Trường Quân.

Ta gặp Quý Hiên sau giờ ngọ. Khi đó ta đang đi dạo trên đường nhỏ, đi đến ngôi đình nhỏ năm đó Tề Minh cưỡi ngựa mang theo ta đến đó mới dừng chân, ta ngồi bên ngoài nhìn.

“Đang làm gì?”

Ta quay đầu lại, bị ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ làm chói mắt.

Hắn có đôi mắt thật đẹp, đến mức ta phải chớp mắt vài lần, còn tưởng là thần tiên hạ phàm.

“Không có gì.” Ta cũng không làm bộ làm tịch mà đáp lời hắn, nhìn Quý Hiên đi đến bên cạnh ta.

“Không ai theo nàng sao?”

“Ta lén đi ra.”

Quý Hiên phớt lờ câu trả lời của ta, hỏi: “Sao lại chạy ra đây?”

Ta bĩu môi, hỏi hắn: “Sao lại nhận hoa của ta?”

“Bởi vì ta chỉ nhận ra nàng.” Quý Hiên sửa sửa vạt áo, trả lời ta.

Ta nhíu mày nhìn hắn, nghĩ rốt cuộc là gặp người này ở đâu, theo lý thuyết nếu ta đã gặp hắn sao có thể quên được.

Xa xa có người gọi Quý Hiên: “Trường Quân”, Quý Hiên nói câu “Hẹn gặp lại”, xong thì đi rồi.

Ta suy nghĩ hồi lâu, xác nhận chưa từng gặp Quý Hiên, có phải hắn gạt ta không?

---
29

Ta ở bên ngoài cũng không lâu thì về phủ, vừa qua khỏi cửa ải cuối năm, trong phủ từ trên xuống dưới vẫn chưa thu dọn xong.

Mẫu thân cũng không rảnh nói chuyện phiếm với ta, chỉ nhờ đại nha hoàn đi hỏi sự tình Quý Hiên.

Thật ra ta cũng không biết hắn, tùy ý qua loa lấy lệ vài câu là xong, nha hoàn kia cầm khăn tay che miệng cười khẽ, nói câu gì đó thì trở về.

Ta mơ hồ nghe được: “Kiều tiểu thư cũng có người mình thích.”

Ở trong phủ lười nhác mấy ngày, theo tỷ tỷ thu dọn hậu viện, thấy sân khấu năm trước nước sơn đã cũ kỹ, nên phái người sơn lại lần nữa.

Ta nhìn hạ nhân đang quét sơn, nghiêng đầu hỏi tỷ tỷ: “Năm nay mẫu thân không mời gánh hát, tỷ tỷ còn muốn xem diễn không? Ta nghe nói ngày mai có một gánh hát đến kinh thành, giọng hát cũng rất tốt.”

“A Kiều, muội còn nhớ vở kịch [Nhớ thương gió nam] chúng ta xem khi nhỏ không?”

Ta gật gật đầu, không nhắc đến chuyện này nữa.

Tối nay lại phải uống thuốc, ta lại nhớ tới Tề Minh.

Ta khi còn nhỏ tính tình kiêu căng, cả xem diễn kịch của lấy tính tình tiểu thư ra, cảm thấy cái này không tốt, cái kia không mới mẻ.

May mắn là lúc đó ở trong phủ của Tề Minh nếu không mẫu thân nhất định sẽ véo lỗ tai ta.

Tính tình ta xấu đến mức chọc cho tên kép hát nhỏ mới sáu bảy tuổi giận phát khóc, một mình trộm lau nước mắt, mặt đỏ hồng rất đáng thương.

Không biết là Tề Minh đau lòng ai, nhờ người trộm thanh kiếm quý của phụ thân hắn, lấy hai viên ngọc thạch trên thanh kiếm xuống, tặng ta một viên, kép hát nhỏ một viên.

Ta lặng lẽ đánh giá, cảm thấy viên ngọc thạch Tề Minh cho ta xanh hơn một chút.

---
30

Khi đó trong lòng Tề Minh còn có ta, dùng hơn ba tháng, viết ra [Nhớ thương gió nam], kích động đem kịch bản đến cho ta xem.

Ta hỏi hắn sao lại viết cái này, Tề Minh gãi gãi chóp mũi, không chịu nói.

Ta thấy bộ dáng ngại ngùng của hắn, lại nghĩ tới trước kia hắn luôn ức hi.ếp ta, trong lòng tự dưng giận dỗi, không chịu để ý đến hắn.

Tề Minh một bên lột vỏ sơn trà mới tiến cống, một bên hỏi ta: “A Kiều, ta muốn mời gánh hát luyện tập kịch bản này được không?”

“Huynh bớt hư tình giả ý, ta hôm ấy làm kép hát nhỏ khóc, huynh rốt cuộc là đứng về phe ai?”

Ta nhíu mày, hất bay bàn tay Tề Minh đang đưa quả sơn trà được lột vỏ qua.

“A Kiều, A Kiều tốt của ta, đứng về phe ngươi, đương nhiên là đứng về phe muội.”

“Bớt gạt người.”

“A Kiều nhìn kỹ xem ta gạt muội lúc nào, ta sau này sẽ cưới muội, lừa muội chẳng phải là muốn bị nương tử đánh.”

Ta “Phụt” một tiếng bật cười, quay đầu cắn một ngụm sơn trà trong tay hắn.

Nước sơn trà b.ắ.n lên tay hắn, hắn cũng không bực ta, còn cười hì hì hỏi ta, sơn trà mà hắn lột có ngọt không.

Lúc Tề Minh rời đi thì gặp tỷ tỷ, tỷ ấy nói với ta y phục của Tề Minh có vẻ rộng.

Ta nhíu mày nhìn tỷ tỷ một cái, Tề Minh mặc y phục này tới tìm ta đã ba bốn lần, cũng không phải mới may.

Tỷ tỷ thấy ta nhíu mày, cũng không nói thêm cái gì, nhàn nhạt nhìn ta một cái, rồi cầm mấy quả sơn trà trên bàn.

Ta nói với tỷ tỷ là sơn trà tiến cống năm nay ngọt hơn năm ngoái, phải làm thành cao sơn trà để dành mùa thu giải khát thì không gì bằng.

Ty tỷ nhìn thoáng qua vỏ sơn trà trên bàn, gật gật đầu xong thì đi, còn nói sẽ giúp ta giữ lại, miễn cho ta ham ăn sẽ ăn hết.

Ta cười kêu “tỷ tỷ tốt”, kêu hạ nhân thu thập vỏ trái cây trên bàn, lại sai người đem sơn trà đi theo tỷ tỷ cùng làm cao sơn trà.

Tỷ tỷ lúc đi liếc mắt nhìn ta một cái thật sâu.

Ta có chút không được tự nhiên, lại không biết sao tỷ tỷ lại nhìn ta, lại cảm thấy sơn trà thật ngọt, làm người ta thèm thuồng nên cũng không so đo nhiều.
 
Năm Ấy Ta Hẹn Ngày Mình Chung Đôi
Chương 14



31

Chờ lúc ta lớn lên suy nghĩ lại, ta mới biết được, tuy nói ta và tỷ tỷ cùng tuổi, nhưng tỷ ấy trưởng thành hơn ta rất nhiều.

Tỷ tỷ suy nghĩ cẩn trọng, tâm tư tỉ mỉ, còn tâm tư của ta chỉ lớn bằng cái chén.

Ta ăn mặc chi tiêu đều do hạ nhân quán xuyến, bản tính ta lười nhác, không chịu tự mình động thủ.

Mẫu thân cũng nói mấy lần về bộ dáng lười nhác của ta, nhưng chỉ cần ta kéo tay áo mẫu thân nũng nịu, nói vài lời hay, mẫu thân cười ta vài câu “nhõng nhẽo”, thì cũng cho qua.

Những việc này, trong phủ ai cũng biết, bao gồm tỷ tỷ.

Nhìn thấy một bàn vỏ sơn trà, lòng tỷ tỷ sáng như gương.

Tề Minh từ trước giờ đến phủ đều chỉ tìm một mình ta, đến viện nhỏ của ta, không đi gặp tỷ tỷ.

Đại nha hoàn trong phòng ta từng nói, Tề Minh đi gặp ta luôn chọn y phục đẹp.

Việc Tề Minh viết kịch bản, là gã sai vặt bên người hắn lén nói cho ta. Lúc ta biết thì Tề Minh đang cầm kịch bản cùng gánh hát dàn dựng.

Tề Minh tự mình tìm tiên sinh dạy viết kịch bản, học hơn tháng, mới hài lòng mà viết kịch bản cho ta.

Ta khi đó mới nhớ tới câu nói của tỷ tỷ “y phục của Tề Minh có vẻ rộng” là ý gì, Tề Minh là mệt mỏi nên gầy đi, vẫn là trách ta không tốt.

Ta cảm thấy xấu hổ, nên kêu đầu bếp trong phủ làm bánh nhân đậu xanh, đặt trong chiếc hộp gỗ màu đỏ, mang đi tặng Tề Minh.

Lúc gặp Tề Minh, hắn mới từ sân khấu về tới, thấy ta, hắn có chút rối ren, hoảng loạn mà đem tay chà lau lên y phục vài cái.

Ta nhìn nhìn, trên tay hắn dơ hề hề, trên mặt cũng dính bùn.

Tề Minh không nói chuyện với ta mà nhanh như chớp chạy ra ngoài. Bởi vì chạy trốn quá gấp, còn té ngã một cái, bộ y phục từ lụa Vân Cẩm coi như bị hỏng.

Ta ở phía sau kêu hắn vài tiếng, hắn lại giả vờ không nghe được, ta che miệng nở nụ cười, Tề Minh cũng thật ngốc.

---

31

Tề Minh khi trở lại, y phục thay đổi, giày cũng thay đổi, cả ngọc bội bên hông cũng đổi thành huyết ngọc khắc hình cá chép.

Ta nhìn hắn th* d*c, cười trêu đùa hắn: “Làm cái gì vậy, cứ như đi cưới vợ?”

“Gặp A Kiều đương nhiên không giống gặp người khác . Nếu gặp người không liên quan, ta làm gì quan tâm y phục giày tất, nhìn cũng không thèm nhìn.”

Ta đem hộp đồ ăn đưa cho Tề Minh, hắn cười đến mi mắt cong cong, tay hắn cũng đã sạch sẽ.

Tề Minh nói với ta, hắn vừa rồi định tự mình sơn sân khấu, hắn là có thể đẹp hơn chút.

Ta cười nói hắn ngốc, loại việc nặng này giao cho hạ nhân là được rồi, làm gì cần một công tử cao quý như hắn tự mình ra tay.

Tề Minh cười ẩn ý với ta, “Sao có thể giống nhau?”

Ta hiểu ý của Tề Minh, chỉ cần hắn chịu hắn để tâm tới ta, ta nhất định vui vẻ.

Tề Minh dự định đem [nhớ thương gió nam] diễn vào tiệc sinh nhậtta để ta được vui vẻ, nhưng ta ngày ấy lại đột nhiên phát sốt, toàn bộ tướng quân phủ loạn thành một đoàn, cũng không ai có tâm tư quan tâm Tề Minh viết cái gì.

Sau đó Tề Minh lại mời ta và tỷ tỷ đến phủ hắn, ta mới có thể nhìn ra Tề Minh rốt cuộc để tâm chuyện của ta đến mức nào.

Kịch bản của Tề Minh là viết về câu chuyện của ta vằ hắn, chẳng qua ta được viết thành thần tiên trên trời, còn hắn là người trần ở nhân gian.

“Gió nam biết tình ta, thổi giấc mơ Tây Châu.”

Tề Minh đem ta so sánh với “gió nam”, làm ta thích đến nói không nên lời.

“Biết muội cao quý, nên kịch bản đều miêu tả muội thành thần tiên, vẫn cảm thấy chưa đủ.” Tề Minh nắm tay của ta.

Buổi diễn đó ta cũng nhớ không quá rõ, nhưng ta nhớ, Tề Minh trong kịch bản gọi ta là Nam Nam.

Ta quả thật chưa quên Tề Minh, nghĩ đến hắn liền ch** n**c mắt, lúc dùng bữa với mẫu thân, bà ấy thấy đôi mắt sưng đỏ của ta nhưng lại không nói gì.

Ta phải thừa nhận ta không quên được Tề mình, cho dù hắn sẽ cưới người khác.

“A Kiều, đừng nhớ thương hắn.” Tỷ tỷ cầm tay của ta, lắc lắc đầu.

Ta lau nước mắt chạy ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại.

---
32

Ta chạy về viện nhỏ của mình, đại nha hoàn hỏi nguyên do ta cũng không trả lời, ta vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, trong lòng toàn nghĩ về Tề Minh.

Nếu tỷ tỷ không đề cập tới [nhớ thương gió nam] thì còn tốt, ta có thể làm ra vẻ không có chuyện gì.

Nhưng tỷ tỷ nhắc đến, mặc kệ là cố ý hay vô tình, ta lại nghĩ tới Tề Minh.

Nhớ tới Tề Minh mười tuổi nói hắn là ca ca ta, Tề Minh mười ba tuổi cười nói muốn cưới ta, Tề Minh mười bảy tuổi mang ta cưỡi ngựa trên phố.

Ta nhớ Tề Minh, rất nhớ rất nhớ, nhớ hắn trước đây chiều chuộng ta, dung túng ta, nói muốn cưới ta.

Ta đã nhiều ngày lấy nước mắt rửa mặt, mẫu thân cũng không chịu nổi vậy mà cùng nhau khóc với ta, nói ta mệnh khổ.

Ta biết mẫu thân không chỉ khóc cho ta, mà còn khóc cho chính mình.

Người trong phủ đều không đề cập tới chuyện của ta và Quý Hiên, cũng không đề cập tới chuyện ta và Tề Minh, chuyện này tựa hồ trở thành cấm kỵ.

Hạ nhân trong phủ thấy ta đều phải trốn xa chút, sợ nhận lấy xui xẻo.

“A Kiều, ngươi có biết người trong lòng Tề Minh gọi là gì không?”

Tỷ tỷ có một lần nhắc tới Tề Minh, nhưng ta biết tỷ ấy không phải vì làm ta khó chịu.

“Nàng tên Hi Châu.”

Ta trừng lớn mắt, ngơ ngác mà nhìn tỷ tỷ.

“Quên hắn đi, A Kiều, hắn không đáng để ngươi đối tốt.” Bàn tay ôn nhuận trắng nõn phủ lên mắt ta, nhẹ nhàng xoa đầu ta.

Ta tựa đầu vào vai tỷ, khóc đến tê tâm liệt phế.

Hi Châu, Tây Châu.

Đây vốn là câu thơ Tề Minh dành cho ta.

Ta lại khóc đến hôn mê bất tỉnh, còn bệnh nặng một hồi, cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng, chẳng qua là ta không thông suốt.

Mẫu thân nói ta từ lúc sinh đến nay không để bà yên tâm, bệnh lớn bệnh nhỏ liên tiếp không ngừng, sắp thành cái ấm sắc thuốc.
 
Năm Ấy Ta Hẹn Ngày Mình Chung Đôi
Chương 15



33

Ta bị bệnh suốt ba tháng, nghe tỷ tỷ nói, Tề Minh có sai người tặng a giao tới.

Quý Hiên cũng đã tới ba lần, nói là muốn thăm ta, đều bị mẫu thân từ chối, ta hiện tại bộ dáng này cũng không dám gặp người.

Sau khi khỏi bệnh, mẫu thân đi với ta đến chùa Thanh Vân, mẫu thân nói là muốn cúng chút tiền nhang đèn để tích phúc cho ta.

Ta ở ngoài chùa chờ mẫu thân, nhìn cây hòe cách đó không xa, nó lớn hơn cây ở hậu viện nhà ta một chút, hai người như ta cũng ôm không xuể.

Trong chùa có một hòa thượng điên xem nhân duyên, mấy tiểu thư nổi danh trong kinh thành đều đã đến xem, tám chín phần mười là linh nghiệm.

Tỷ tỷ phía trước nói có kể cho ta nghe, nhưng ta khi đó còn thân mật với Tề Minh nên không để ở trong lòng, hiện tại nghĩ đến, ta nên nghe theo tỷ ấy.

Hòa thượng điên ở bên ngoài chùa, ta theo lời tỷ tỷ tìm được chỗ hắn, thấy bộ dáng của hắn mới biết vì sao gọi là hòa thượng điên.

Hắn không hỏi ta tới làm cái gì, ta cũng không nói, hắn nhìn mặt ta, nói hoa đào của ta rơi xuống.

Tỷ tỷ nói ta đã thay đổi rất nhiều sau khi đi chùa Thanh Vân, thay đổi thế nào thì tỷ ấy cũng nói không rõ.

Ta không kể lại với tỷ tỷ chuyện hòa thượng điên, tỷ tỷ không phải ta, cũng sẽ không hiểu.

Ta không nhắc đến Tề Minh với tỷ tỷ nữa, giống như người này không tồn tại, ta coi như suy nghĩ thông suốt.

Ta nói với tỷ tỷ muốn nói về Quý Hiên nhiều hơn, tỷ tỷ cũng cảm thấy ta nói có lý, nhìn Quý Hiên là người sẽ biết yêu thương người khác.

Chuyện về Tề Minh và Hi Châu, ở kinh thành xem như truyền khắp, có không ít người muốn nhìn xem chuyện cười của ta, ta cũng không để ở trong lòng.

Tề Minh và Hi Châu, liên quan gì đến ta?

---

34

“Gần tháng tư, nên chuẩn bị sinh nhật tỷ tỷ.”

Ta nằm trên giường tỷ tỷ, để tỷ ấy chải tóc cho ta.

“Không vội, nhưng chuyện của ngươi và Quý công tử nên định ngày.” Tỷ tỷ chải tóc xong, bắt đầu thay ta xoa thái dương.

“Sao có thể nhanh như vậy, ta cũng vừa mới hắn tên gì nhà ở đâu thôi.” Ta chớp chớp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Còn nói nhanh, lại cười tươi như vậy.” Tỷ tỷ thấy ta cười, biết được trong lòng ta đang ngọt ngào.

Tỷ tỷ trước nay đều hiểu ta.

Nói tớ Quý Hiên, ta là từ mẫu thân biết được chuyện của hắn.

Đêm yến hội trong cung lần đó, chỉ mời ba nhà, nhà ta, nhà Tề Minh, còn lại là nhà Quý Hiên.

Quý Hiên tuy không phải trưởng tử, cũng không phải con vợ cả, nhưng hắn lại là người có học thức và lễ nghĩa, ta nhìn trúng hắn ở điểm này.

Quý Hiên tự là Trường Quân, hơn ta 4 tuổi.

Mẫu thân nói hắn bộ dáng tuấn tú, lại có công danh, tương lai theo hắn là được hưởng phúc, ta nghe lờimẫu thân.

Hôm nay ta ngồi trên xích đu ở hậu viện đong đưa, nhìn bầu trời xanh thẳm, lại cảm thấy rét lạnh.

Vừa định về phòng lấy cái áo choàng, thì nhìn thấy một nha hoàn vội vội vàng vàng chạy tới, nói mẫu thân mời ta qua.

Ta không về phòng mà trực tiếp đi tìm mẫu thân.

Mẫu thân nắm tay của ta, nói ta thật sự là ngôi sao may mắn.

Ta không biết mẫu thân sao lại vui vẻ, thì bà lại nói, Quý Hiên mời ta đi du thuyền, là tối nay.

Lòng ta cũng không thể nói là có vui vẻ không, chỉ cảm thấy có chút ngọt ngào, thì ra vẫn có người nhớ thương ta.

Bọn hạ nhân thay ta trang điểm, ta nở nụ cười với người trong gương đồng.

Đại nha hoàn bên cạnh nói ta có lúm đồng tiền như hoa, ai cưới ta, định là là tích phúc từ mấy kiếp.

Ta không đáp lời, lại cảm thấy lời này thật dễ nghe, ta thích nghe.

---

35

Chạng vạng tối gió nhẹ, nhưng thời tiết vẫn có chút lạnh.

Hạ nhân dẫn ta vào thuyền hoa. Quý Hiên ngồi ở giữa thuyền, quanh mình hắn có những đóm sáng mờ nhạt, ta nhìn Quý Hiên, hắn thấy ta tới thì nở nụ cười.

Hào hoa phong nhã, quân tử khiêm tốn.

Ta đột nhiên nhớ tới một câu trong [Luận Ngữ], lại cảm thấy Quý Hiên trước là quân tử sau mới phong nhã.

“Mạnh tiểu thư trước ngồi cái đã, thuyền hoa đơn sơ, mong Mạnh tiểu thư không chê.”
Quý Hiên vừa nói vừa thay ta châm trà, là Vũ Tiền Long Tỉnh mà ta thích uống, nhất định là mẫu thân ta nói cho Quý Hiên.

“Mạnh tiểu thư có thể nhận lời mời thật khiến tại hạ trong lòng vui thích.”

Lời nói của Quý Hiên như dòng suối ấm áp chảy thẳng vào lòng ta, ta không biết nên phản ứng thế nào, ta cảm thấy lúc này mình nên đỏ mặt mới đúng.

Ta chỉ hơi gật đầu với Quý Hiên, xem như đáp lễ.

Ta thật sự là không có biện pháp ở chung với công tử nhẹ nhàng như Quý Hiên, ta từ trước đến giờ chỉ giao lưu với những người không ngoan, làm sao biết khí chất thi thơ là thế nào, ta đỏ mặt vì cảm thấy xấu hổ trong lòng.

Ta ở thuyền hoa ngồi nói chuyện với Quý Hiên, hắn nói với ta rất nhiều, biết ta không không hiểu thi thơ, nên hắn nói về những truyền kỳ trong dân gian.

Ta nghe lời nói của Quý Hiên rồi lại quan sát hắn, ta nghĩ hắn đúng là như ý lang quân.

“Mạnh tiểu thư, tại hạ đường đột, xin hỏi Mạnh tiểu thư cảm thấy tối nay gió như thế nào?”

“Rất tốt.”

Ta không nghĩ ra câu thơ nào hợp với tình hình, chỉ khô khan đáp một câu “Rất tốt”, mong Quý Hiên không ghét bỏ ta.

“Những vì sao tối nay?”

“Rất tốt.”

“Người nọ như thế nào?”

“Tự nhiên, cũng tốt.”

Ta nói xong, nghe Quý Hiên khẽ cười một tiếng, đỏ bừng mặt.

Liên tiếp ba câu “tốt”, Quý Hiên nhất định sẽ chê cười ta không đọc sách.

“Mạnh tiểu thư, cuộc đời của Quý mỗ vui vẻ nhất là tối nay.”

Quý Hiên nhìn vào mắt ta, ta nhìn vào mắt Quý Hiên, trong mắt hắn có ta.

Lòng ta nao nao nhìn Quý Hiên, mới biết được lòng hắn cũng có ta.
 
Năm Ấy Ta Hẹn Ngày Mình Chung Đôi
Chương 16



36

Ta không biết đêm đó mình rời thuyền hoa như thế nào, đầu óc ta như một mớ bòng bong, mơ mơ màng màng.

Chỉ nhớ rõ Quý Hiên nói một câu “Cuộc đời vui vẻ”, Quý Hiên, xem như là nửa người chồng của ta.

Đích tiểu thư Mạnh gia là Mạnh Hà cùng Quý gia nhị công tử Quý Hiên đi du thuyền một chuyến coi như truyền khắp kinh thành.

Mẫu thân ta bắt đầu tính ngày cùng Quý gia kết thân, ta nhìn mẫu thân vì mình chuẩn bị của hồi môn, nghĩ rốt cuộc mẫu thân vui vẻ là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi.

Xuất thân gì đó, mẫu thân ta cũng không coi trọng, cảm thấy chỉ cần ta thích là được.

Ta lại gặp Quý Hiên vài lần, hắn nói ta là có thể gọi hắn là Trường Quân, ta biết hắn rất xem trọng ta.

Phụ thân ta lại thu xếp tiệc sinh nhật cho tỷ tỷ, vẫn như trước đây, hết sức xa hoa lãng phí.

Tề Minh sai người tặng lễ tới, là một đôi vòng tay vàng, ta xa xa nhìn tỷ tỷ cười thật xinh đẹp.

Ta và tỷ tỷ lại sống những ngày thanh nhàn như cũ, ta nói với tỷ ấy, chờ sau thu, tỷ tỷ sẽ không thể thường gặp ta.

Tỷ tỷ nhéo mũi ta hỏi: “Khi nào vào Quý phủ?”

Ta nắm tay tỷ tỷ nói: “Mùng sáu tháng Bảy.”

Quý Hiên chính miệng nói, vào ngày sinh nhật ta sẽ cưới ta vào cửa.

Hôm nay, ta ở hậu viện chơi đánh đu, nghe ty tỷ vì đàn khúc [Xuân giang hoa nguyệt dạ].

Đột nhiên mẫu thân tới, kéo tay muốn dẫn ta đi, ta hỏi mẫu thân làm sao vậy, mẫu thân đi rất vội vã, vẫn chưa trả lời ta.

Chờ ta thay tang phục xong mới biết, Hoàng Thượng băng hà.

Theo quy củ của Tổ tiên, hoàng đế băng hà, quan lại phải chịu tang trong ba tháng.

Ta và tỷ tỷ ở trong phủ không được ra ngoài, chỉ nghe được chút tin đồn nhảm nhí.

Kinh thành, sợ là sẽ có chuyển biến lớn.

Ta hít mũi, năm nay hoa sen còn chưa nở.

---
37

Tân đế đăng cơ, là con của tiên đế và Đoan phi, chỉ mới mười một tuổi.

Ta hỏi người khác ai là người giám quốc và quyết định việc trên triều, có phải Đoan phi không?

Người khác đều lắc đầu, nói là Nhiếp Chính Vương, Trấn Quốc đại tướng quân công tử, Tề Hòa Thâm.

Đúng rồi, ta năm nay sắp hai mươi, Tề Minh hai mươi hai, đã sớm lấy danh tự, chẳng qua là hắn không muốn nói cho ta.

Ta không nghĩ tới Tề Minh sẽ ngồi trên vị trí này, ta vẫn tưởng sẽ là phụ thân hắn.

Rốt cuộc nguyên do thế nào, ta cũng không rõ ràng lắm, không ai có thể nói với ta.

Bởi vì tang lễ, hôn sự của ta và Quý Hiên cũng phải lùi lại, đẩy đến đầu xuân năm sau.

Ba tháng trôi qua cũng mau, ta lại khoác lên mình chiếc áo lụa màu hồng.

Hôm nay phụ thân hạ triều về sớm, khi trở về trên mặt cũng mang theo nụ cười.

Mẫu thân hỏi hắn làm sao vậy, phụ thân nói đã định hôn cho tỷ tỷ.
Ta không đi nghe ngóng, tỷ tỷ tốt như vậy, những công tử tranh nhau cầu hôn công tử không ít, chỉ là khổ cho tỷ tỷ phải vì có quá nhiều lựa chọn.

Ta không được gặp Quý Hiên, mẫu thân nói gần đây kinh thành rất loạn, bảo ta nên ít ra ngoài.

Vì thế Quý Hiên đã viết thư cho ta, Quý Hiên nói, hắn hôm nay đọc thơ, cảm thấy hai chữ “Nhân Lương” rất tốt.

Ta biết ý tứ của Quý Hiên ý tứ, Mạnh Hà, Mạnh Nhân Lương, rất dễ nghe.

Ta lại nằm trên giường tỷ tỷ, hỏi a tỷ ấy rốt cuộc lựa chọn công tử nhà ai.

Tỷ tỷ trong mắt tràn đầy nhu tình, vuốt trên vòng tay vàng trên cổ tay nói: “Rất tốt, là một công tử rất tốt.”

Ta nhìn vòng tay vàng của tỷ tỷ, cảm thấy có chút quen mắt.

Ngày ấy có người tới phủ, nói là Tề phủ mang thiếp cưới tới.

Ta không hy vọng xa vời, bình tĩnh mà nhìn, tên người trên thiếp cưới là tỷ tỷ ta, Mạnh Lan tiểu thư.

38.

Hôm nay trong cung có chuyện lớn, Lại Bộ thị lang Lý Nhân bị bắt vào thiên lao, trưa ngày mai sẽ xử trảm.

Nghe phụ thân nói, là Lý Nhân không muốn Tề Minh cầm quyền, vài lần thượng tấu không được, thế nhưng phái người bắt cóc Hi Châu, buộc Tề Minh trả lại quyền lực.

Tề Minh làm Nhiếp Chính Vương, xác thật từng có không ít tin đồn nhảm nhí.
Nhưng hắn làm việc quả quyết, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, đem những người bất đồng ý kiến trừ khử.

Trong tay Tề Minh có binh quyền, làm việc không kiêng nể gì. Hắn sát phạt quyết đoán, chuyên quyền độc đoán, phía dưới có không ít người nổi giận, nhưng đều giận mà không dám nói gì.

Lý Nhân một mình làm chim đầu đàn, không nghĩ tới Tề Minh chỉ nói một câu, “cứ theo ý Lý đại nhân.”

Lý Nhân bị một xấp tấu chương tố cáo, truy nã rồi bị bắt, không ai quản Hi Châu c.h.ế.t sống.

Có Lý Nhân giec gà dọa khỉ, triều đình trên dưới, không còn tiếng nói phản đối.

Muốn nói ta đau khổ, ta đúng thật rất đau khổ, tỷ tỷ gạt ta, giấu giếm thật kỹ.

Sau đó, tỷ tỷ ta gióng trống khua chiêng gả cho Tề Minh, mấy chục con phố đều rực rỡ tưng bừng.

Tỷ tỷ trước khi đi nói câu thực xin lỗi với ta, ta không quan tâm, tỷ ấy đã không còn là tỷ tỷ của ta.

Ta thấy Tề Minh tới cưới tỷ tỷ, hắn ngồi trên lưng ngựa, y phục đỏ rực.

Ta nhớ tới không biết lúc nào, hắn cũng mặc một bộ y phục đỏ như thế cưỡi ngựa đến, kêu ta “A Kiều”.

Tỷ tỷ đi rồi, Tề Minh từ đầu đến cuối cũng không nhìn ta liếc mắt một cái.

Ta nhìn tỷ tỷ bước lên kiệu đỏ, đột nhiên nhớ tới Tề Minh năm ấy muốn đi biên quan, cũng một bộ y phục màu đỏ, hắn tới tìm ta, nói còn sẽ trở về thăm ta.

Tỷ tỷ đã gả, ta chỉ ngóng trông cùng Quý Hiên thành thân.

Quý Hiên lại mời ta đi thuyền hoa, ta uống Vũ Tiền Long Tỉnh, Quý Hiên nói: “Nhân Lương, sắp đến tết Thượng Nguyên, hôn sự của chúng ta cũng gần.”

Nhân Lương, ta cho hắn gọi ta như vậy.

Ta “Ừm” một tiếng, lại thấy hắn ghé sát vào, nhẹ nhàng vòng tay ôm ta.
“Nhân Lương, ta chỉ ôm nàng một cái.”
 
Năm Ấy Ta Hẹn Ngày Mình Chung Đôi
Chương 17



39

Quý Hiên ôm ta, ta nghe hắn ở bên tai hỏi ta có thể gọi hắn “Trường Quân” không.

Ta không trả lời, ta cảm thấy Quý Hiên đối ta tốt quá mức.

Tỷ tỷ trở về phủ thăm viếng, theo quy củ, ta nên đi gặp mặt, nhưng ta không đi, chỉ ở trong phòng sưởi ấm.

Tỷ tỷ phải đi, nha hoàn bên người tỷ ấy, không phải là nha hoàn thân cận khi còn ở Mạnh phủ, nhưng cũng là người của Mạnh phủ, cùng ta rất thân thiết tên Lan Lam.

Lan Lam trước khi đi nói với ta: Ngày Nhiếp Chính Vương và tỷ tỷ viên phòng, hắn một đêm gọi “A Kiều”

Tỷ tỷ lúc đi, là Tề Minh tự mình tới đón.
Ta nhìn Tề Minh đỡ tỷ tỷ lên kiệu, nhấc váy lên giúp tỷ ấy, những việc này đều là Tề Minh đã từng làm với ta.

Đầu xuân, nghe người trong kinh thành nói, Nhiếp Chính Vương cùng Mạnh tiểu thư vô cùng ân ái, ngày thường tự mình đút cho người kia ăn.

Không chỉ mình ta nhìn ra, người khác cũng nhìn ra được, Hi Châu căn bản chính là một quân cờ, là một quân cờ để Tề Minh cưới tỷ tỷ ta.

Nếu không có Hi Châu, người chịu khổ là tỷ tỷ ta.

Hôm nay mẫu thân ta rất vui, là ngày ta và Quý Hiên thành thân.

“anh đào đỏ, chuối tây vàng…”

Ta một mình ở hậu viện chơi đánh đu, hát tiểu khúc, không ai đẩy ta.

Quý Hiên không tới, hắn lui hôn.

“Nhân Lương, nàng đừng oán ta, mạng của Nghiên Nghiên trong tay Nhiếp Chính Vương.”

“Ta cưới nàng, đúng là theo lời cha mẹ. Nhưng lòng ta có nàng, không muốn nàng ủy khuất. Ta tài hèn học ít, cưới nàng cũng coi như trèo cao.”

“Nhân Lương, nàng xứng đáng được yêu thương, ta không xứng với nàng.”

“Núi cao sông dài, chúc nàng may mắn.”

Đây là câu cuối cùng Quý Hiên viết cho ta.

---

40

Từ sau đó, ta không còn gặp Quý Hiên, “Nghiên Nghiên” trong miệng hắn ta cũng không biết là ai.

Nhưng ta đoán, đó mới là người trong lòng hắn.

Ta lại suy nghĩ những truyền kỳ dân gian mà Quý Hiên kể cho ta, có lẽ đều là những thứ Nghiên Nghiên đã nghe qua.

Có người nói, Quý Hiên và người trong lòng hắn đã xa chạy cao bay, cả công danh cũng từ bỏ.

Kinh thành người người khen ngợi công tử Quý Trường Quân như ngọc, không có người thứ hai.

Quý Hiên lui hôn, ta đã dự đoán được, chỉ vì hắn đối với ta quá tốt.

Ta nói không nên lời rốt cuộc mình có khổ sở hay không, Quý Hiên, cũng coi như là chiếc phao để ta quên Tề Minh, muốn làm bạn cả đời.

Nghe bọn hạ nhân nói, danh tự của tỷ tỷ là Tề Minh lấy, Nguyệt Hảo, ngày tháng tốt đẹp, nhưng ta lại cảm thấy Nhân Lương cũng không tệ.

Chẳng qua sau này, không ai gọi ta là Nhân Lương nữa.

Ngày tháng tốt đẹp, hoa nở trăng tròn, Tề Minh rất thích tỷ tỷ.

Đàn ông bạc tình lại đa tình, mẫu thân đã nói với ta như vậy.

Ta từ gốc cây hòe ở hậu viện đào ra bình rượu hoa đào đã ủ từ năm trước.

Ngọn đuốc làm nguồn sáng, chỉ mình ta cùng rượu.

Men say làm ta thấy m.ô.n.g lung, nghe được ngoài cửa sổ có tiếng vang, ta vừa định đứng dậy đi xem, lại bị một bàn tay to lớn che kín mắt.

“A Kiều, đừng khóc.”

Tề Minh đến, ta tỉnh.

“A Kiều, ta không phải cố ý không để ý tới muội, ta sợ ta không thể nhẫn tâm.”

Ta xoay người nhìn Tề Minh, hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, chẳng qua đã là chồng của người khác.

Hiện giờ, ta cũng chỉ có thể cung kính kêu một tiếng “Tề đại nhân”.

“Tề đại nhân, ngài đã cưới tỷ tỷ ta.”

“A Kiều, vẫn gọi ta Tề Minh được không? Ta thích nghe muội gọi ta như vậy.”

Ta nhàn nhạt nhìn Tề Minh, cố gắng để thấy được thâm tình của hắn.

Tề Minh, ta không dám tin huynh nữa.

---

41

“A Kiều, ta đã tới muộn. Ta cho rằng như vậy muội sẽ không bị kéo vào sóng gió, nhưng ta sai rồi.”

“A Kiều, làm muội chịu khổ, ta đáng chec.”

Tề Minh một bên hôn những giọt nước mắt của ta, một bên thì thầm nói câu xin lỗi.

“Rất nhiều người đang nhìn chằm chằm ta, A Kiều, ta không muốn muội chịu một chút thương tổn nào cả.”

“Chỉ là hiện giờ ta cầm quyền, cưới muội cũng là hại muội.”

“Hi Châu là giả, Mạnh Lan cũng là giả, ta dự định xử lý xong Lý Nhân sẽ cưới muội.”

“Nhưng Mạnh Lan tới tìm ta, nói với ta còn chưa đến lúc, vẫn chưa thể cưới muội…”

Tề Minh tỉ mỉ kể lại, ta mới biết, tỷ tỷ ta cũng sẽ cầu xin người khác.

Tỷ tỷ ái mộ Tề Minh, nhưng tỷ ấy chưa bao giờ nói với ta.

Ngày ấy tỷ tỷ đi tìm Tề Minh, xin Tề Minh cưới tỷ ấy.

Tỷ tỷ nói từ nhỏ đã ái mộ Tề Minh, nhưng Tề Minh chưa bao giờ đáp lại, vì thế tỷ tỷ đã nhờ đến phụ thân, Tề Minh d.a.o động.

Phụ thân ta cũng là trụ cột của triều đình, trong tay có không ít nhân lực.

Tỷ tỷ còn nói, tương lai sẽ trả lại vị trí kia cho ta, sẽ không tranh đoạt với ta, lại nói những mặt lợi mặt hại, Tề Minh lúc này mới đáp ứng hôn sự.

Tỷ tỷ được phụ thân yêu thương hơn so với ta, cưới tỷ tỷ ta, sẽ được nhiều lợi ích.

“A Kiều muội yên tâm, trong lòng ta chủ có muội không chứa được người khác.”

Ta nhìn Tề Minh, cảm thấy hắn không thành thật.

“Tề Minh, ta chỉ hỏi huynh một câu, huynh thật sự sẽ bỏ tỷ tỷ để cưới ta sao?”

“Mạnh Lan nói, nàng ấy sẽ không đoạt vị trí chính thê với muội.”

“Tỷ muội hầu một chồng, Tề Minh, huynh có nghĩ cho ta không?”

“A Kiều, ta sẽ không để muội chịu ủy khuất.”
 
Năm Ấy Ta Hẹn Ngày Mình Chung Đôi
Chương 18



42

Tề Minh và tỷ tỷ viên phòng nhưng lại kêu tên A Kiều.

Ta cảm thấy buồn cười, tỷ tỷ mới là người hắn chính thức cưới vào cửa, ta được xem là cái gì?

Ta cảm thấy mẫu thân ta hiểu hết mọi chuyện, tỷ tỷ dịu dàng như vậy, nếu ta là nam nhân ta cũng sẽ động tâm.

Nếu là đặt ở trước kia, Tề Minh sẽ chỉ cần một mình ta.

Đã có da thịt thân cận, ngày rộng tháng dài bên nhau tình cảm cũng nhanh đến thôi.

Ta hiện tại mới nhận ra, tỷ tỷ dưới sự quản lý của mẫu thân ta vẫn sống tốt, cũng coi như là một người lợi hại.

Tề Minh và tỷ tỷ đã có quan hệ da thịt, nếu phải bỏ tỷ ấy trong lòng hắn nhất định băn khoăn.

Nếu hắn giữ tỷ ấy lại còn muốn cưới ta, Tề Minh, ta sẽ thấy ghê tởm.

“Tề Minh, chúng ta đều lớn.”

“A Kiều, ta và Mạnh Lan viên phòng, chỉ vì ta ngày ấy uống nhiều quá rượu, nàng ấy mặt mũi hơi giống muội, ta nhận lầm.”

“A Kiều, muội đánh ta đi, chỉ cần muội bớt giận.”

Tề Minh còn nói, lúc trước Quý Hiên muốn cưới ta, cũng là ý của phụ thân hắn, dù sao thì tiền đồ cũng quan trọng hơn.

Nhưng Quý Hiên vẫn lựa chọn Nghiên Nghiên của hắn, ta thật hâm mộ.

Ta nhớ tới mẫu thân ta, nếu không có Tề Minh ngăn cản, có lẽ kinh thành, lại thêm một chuyện cười.

Ở chuyện này, ta nên cảm tạ Tề Minh.

“Món ăn [Gió nam biết tình ta] của Vạn Hương Trai muôi đã ăn qua phải không?.”

“Là ta làm cho bọn họ làm ra, muội tì vị không tốt, ta nghĩ muội nghe xong tên món ăn sẽ đi ăn nhiều chút.”

“Nhưng nguồi ở Vạn Hương Trai nói, số lần muội đến rất ít.”

“A Kiều, sau này ta sẽ làm cho muội ăn mỗi ngày được không?”

“A Kiều, chờ ta có thể cầm quyền trị quốc, đến lúc đó, ta nhất định sẽ mang mười dặm hồng trang tới cưới muội.”

Ta bình tĩnh đạm nhiên mà nghe Tề Minh nói hắn yêu ta thế nào, tùy ý hắn ôm ta, ta nghe thấy được trên người hắn có hương ngọc lan, thật là dễ ngửi hơn so với hương hoa sen.

---
43.

Ta tỉnh lại khi, đã là sáng sớm, Tề Minh đi rồi.

Ta v**t v* chăn giường trống rỗng, không còn hơi ấm.

Ta từ bàn trang điểm lấy ra chiếc hộp ta giấu đồ vật.

Có hạt của quả mơ chua tỷ tỷ cho, có chuồn chuồn trúc Tề Minh làm, còn có một chồng thư dày, có Tề Minh viết, cũng có Quý Hiên viết.

Ta tự mình châm lửa, đem tất cả đều ném vào chậu than.

Tề Minh yêu ta, lại cưới tỷ tỷ ta.

Quý Hiên nói yêu ta, lại trước mặt mọi người lui hôn.

Tỷ tỷ cũng nói yêu ta, lại đoạt người trong lòng của ta.

Dù sao cũng là một giấc mộng hư vô, vòng đi vòng lại, chỉ còn mình ta diễn trên sân khấu.

Ta nhớ tới [nhớ thương gió nam], trong đó “Gió nam” và Tề Minh bên nhau dài lâu.

Nhưng “gió nam” rốt cuộc là chỉ ta, hay là tỷ tỷ?

Ta nhớ tới cung yến cuối năm ấy, ta ở trong cung gặp được một công tử, Tề Minh nói với ta, đó là Quý Hiên.

Ta sớm nên dự đoán được, quả nhiên ta cũng bị tính kế, cũng là ta xứng đáng.

Ta nghĩ đến mẫu thân ta, có chút luyến tiếc, đời này muốn nói ta có lỗi với ai, thì đó là mẫu thân ta.

Trên đời này không có điều gì vẹn cả đôi đường, ta không muốn sống thêm nữa, mẫu thân đừng giận ta.

Nếu có kiếp sau, ngàn vạn lần ta không muốn đầu thai vào nhà phú quý, ta cũng không muốn có tỷ tỷ.

Ta đuổi hạ nhân đi hết, cầm lấy cuộn vải gấm hôm qua mới mua, xé thành hai nửa, buộc chặt lại rồi treo lên xà nhà.

Tề Minh, Quý Hiên, Mạnh Lan, đều đã quên ta, vậy ta cũng không nhớ bọn họ nữa.

Mạnh phủ Mạnh Nhân Lương, cũng là có cá tính và sự kiêu ngạo của một tiểu thư.

Cuối cùng, ta cũng một lần làm chủ cuộc đời mình.

---

💔 Chính truyện kết thúc ở đây, nu9 đã chọn cách 44 để chấm dứt mọi đau khổ

Còn chương cuối >>> Lời thì thầm của tra nam
 
Năm Ấy Ta Hẹn Ngày Mình Chung Đôi
Chương 19: Ngoại truyện



👊TỀ MINH

1

Mùng bảy tháng ba, A Kiều xa ta đã được ba năm. Nàng cũng thật tàn nhẫn, không chịu trở về nhìn ta một lần.

Ta ngồi một mình dưới gốc cây hòe trong phủ tướng quân, uống rượu hoa hòe được A Kiều chôn trong hậu viện.

Ba năm này, ta vứt bỏ quyền lực của Nhiếp chính vương, hưu Mạnh Lan, cũng mời pháp sư lập đàn gọi hồn.

Nhưng A Kiều vẫn không trở lại, nàng vẫn trách ta.

Khi đến biên quan, phụ thân nói với ta, tương lai ta sẽ là người làm nên chuyện lớn.

Năm ấy, ta mười bảy.

Phụ thân nói với ta rất nhiều, ta đột nhiên ý thức được, chỉ làm một tướng quân thì không đủ để bảo vệ A Kiều chu toàn.

Từ khi đó, ta bắt đầu tính toán, phải làm như thế nào, mới có thể cho A Kiều một đời an ổn.

Phụ thân tới xem ta cưỡi ngựa b.ắ.n cung, đột nhiên nói một câu: “Có phong thái của Vương đại nhân tiền triều.”

Ta chưa từng nghe qua Vương đại nhân gì đó, ta hỏi phụ thân Vương đại nhân ai là.

Phụ thân nheo nheo mắt, nói: “Hắn ta, là Nhiếp Chính Vương tiền triều.”

Ta thích trao đổi thư với A Kiều, nàng kể những chuyện trong phủ, cả việc nhỏ như hạ nhân làm vỡ một chậu hoa nàng cũng nói với ta.

Nhưng ta thích nghe A Kiều nói với ta mọi chuyện vì trong lòng nàng ấy nhớ ta.

Ta ở biên quan dãi nắng dầm mưa, bộ dáng cũng có chút thay đổi, cũng không biết như vậy A Kiều có còn thích ta không, lòng ta có chút lo sợ.

Cuối năm về kinh, ta không kịp cùng A Kiều nói mấy lời, phụ thân luôn vội vàng giục ta.

Ta vẫn luôn nghĩ, chờ sau này an ổn rồi, lại cùng A Kiều nói chuyện cũng không muộn.

2.

Sau đó, ta gặp được nữ nhân kia, nàng ta quyến rũ phong lưu, phụ thân bảo ta coi nàng ta như một tiểu thiếp thông phòng.

Nàng ta do phụ thân đưa tới, trần như nhộng nằm trên giường ta.

Ta khoác chiếc áo choàng xong thì đi ra ngoài, cầm theo bùa bình an, đây là A Kiều cầu cho ta, ta ngày ngày mang theo bên người.

Hôm nay, biên quan đột nhiên phát sinh bệnh dịch, rất nhiều người chec.

Chuyện này, ta không nói vớ A Kiều, nàng nhát gan, ta lo nàng sẽ sợ hãi.

Ta cho người ra roi thúc ngựa, đến Vạn Hương Trai ở kinh thành thêm món ăn, tên là “gió nam biết tình ta”.

Ta từng viết kịch bản [nhớ thương gió nam], nàng ấy biết câu thơ này, hy vọng nàng nghe xong, có thể ăn nhiều chút.

Nàng tì vị không tốt, biên quan có bệnh dịch, nếu bị nhiễm bệnh, sợ là chịu đựng không nổi mấy ngày.

Ta biết gió ở biên quan thổi không đến kinh thành, nhưng A Kiều thân thể yếu đuối, ta lo lắng cho nàng.

Sau lại, phụ thân vẫn tặng thêm người, ta đều không để ý tới.

Ta cũng cùng phụ thân nói rõ, ngoài A Kiều, ta sẽ không có bất kỳ quan hệ với người nào khác.

Phụ thân lần đầu tiên đánh ta, hắn phạt ta đứng bên ngoài doanh trướng suốt bảy ngày, không cho ta một chút cơm canh.

Ta cuối cùng chịu không nổi, ngất đi dưới cái nắng chói chang.

Lúc tỉnh lại, phụ thân hỏi ta, vẫn chỉ nhận Mạnh Hà sao?

Ta gật gật đầu, mặc kệ hắn lại phạt ta thế nào đi nữa, ta cũng chỉ muốn cùng A Kiều bên nhau cả đời.

Phụ thân quả thực tàn nhẫn, không cho ai đến trị liệu cho ta.

Hăn đem ta vứt ra quân doanh, lại ném cho ta hơn vạn mũi tên, bắt ta phải b.ắ.n hết số mũi tên này, bằng không sẽ phạt ta năm mươi đại bản.

Ta khi đó cảm thấy, phụ thân ta, muốn ta chec. Hắn nói, ta không nên sa vào nữ nhi tình trường, điều đó sẽ huỷ hoại tiền đồ của ta.

3

Sau nữa, chuyện ta và A Kiều vẫn liên lạc bị phụ thân biết, hắn lại phạt ta, nhưng ta đã không thèm để ý.

Hắn phái người trông giữ ta, không cho ta dùng bút, suốt nửa năm, ta chỉ có thể viết một phong thư cho A Kiều.

Phụ thân nói, chỉ cần ta ngồi lên vị trí Nhiếp Chính Vương, hắn đồng ý với ta, cưới A Kiều vào cửa.

Ta hỏi phụ thân, sao hắn không tự mình ngồi vào vị trí đó, hắn nói rất nhiều lý do cũng nhắc tới mẫu thân ta.

Ta mới biết, phụ thân ta không muốn ngồi vào vị trí này, nhưng hắn muốn ta ngồi vào.

Ta hai mươi mốt tuôit, về kinh.

Phụ thân nói: “Hoàng Thượng, sắp băng hà.”

Ta ngồi trên lưng ngựa nghe xong vẫn ngồi thẳng tắp, trong lòng không hề gợn sóng.

Chuyện Hoàng Thượng băng hà, phụ thân ta và Đoan phi đã sớm sắp xếp mọi chuyện mà ta, chính là Nhiếp Chính Vương.

Lúc gặp lại A Kiều khi, nàng thay đổi rất nhiều, nàng cao hơn cũng xinh đẹp hơn.

Nhưng ta nói rất nhiều lời làm nàng đau lòng, A Kiều chạy đi, không để ý ta nữa.

Phụ thân nói muốn ta cưới Mạnh Llan, nàng ái mộ ta.

Ta hỏi phụ thân, vì sao không thể cướ A Kiều, A Kiều và Mạnh Lan, đều là con gái của Mạnh đại nhân.

Phụ thân trào phúng ta một lúc, nói ta quá ngốc, nếu có một ngày ta lâm vào khốn cảnh, chỉ có Mạnh Lan mới có thể giúp ta.

Mạnh Lan so với A Kiều, được sủng ái hơn rất nhiều.

Ta cân nhắc, nếu ta cưới Mạnh Lan, A Kiều sẽ nghĩ như thế nào về ta?

Ta không nghe theo phụ thân, ta không thể cưới Mạnh Lan, bằng không A Kiều nhất định sẽ không tha thứ ta.

Hi Châu, cũng là người phụ nữ đầu tiên phụ thân đưa cho ta lúc ở biên quan.

Ta chọn tên “Hi Châu” cho nàng, lấy từ câu “Gió nam biết tình ta, thổi giấc mơ Tây Châu”, lần này ta coi như triệt để tổn thương A Kiều.

Nhưng ta không có biện pháp, phụ thân nói, nếu ta không sớm phủi sạch quan hệ với A Kiều, sau này ta sẽ không thể gặp lại A Kiều nữa.

Phụ thân ta có thủ đoạn, hắn sẽ giec nàng.

Binh quyền vẫn nằm trong tay phụ thân tay, A Kiều, nàng chờ ta, chờ ta ngồi an ổn vị trí đó, phụ thân ta sẽ không thể tổn thương đến nàng.

4

Ta ngồi vào vị trí Nhiếp Chính Vương, dùng Hi Châu để xử trí Lý Nhân.

Lý Nhân và phụ thân ta có xích mích, nhìn ta không vừa mắt.

Ta đem chuyện tình với Hi Châu tuyên truyền khắp kinh thành, Lý Nhân chỉ cần có chút tâm tư thì sẽ dùng nàng để uy h.i.ế.p ta.

Vốn tưởng rằng xử trí xong Lý nhân, phụ thân ta sẽ cho ta và A Kiều bên nhau, nhưng hắn nói muốn ta cưới Mạnh Lan, mà không phải Mạnh Hà.

Khi đó, kinh thành đều nói A Kiều sẽ gả cho Quý Hiên, ta giống như kẻ điên muốn giec Quý Hiên, hắn sao dám mơ tưởng người của ta!

Nhưng phụ thân ta nói, chỉ cần ta cưới Mạnh Lan, A Kiều, vẫn là của ta.

Ta yếu đuối, người khác đều nói Nhiếp Chính Vương làm việc lãnh khốc vô tình, nhưng ai biết được nỗi sợ của ta.

Sợ ta phụ thân thật sự giec A Kiều, hắn có thể làm ra chuyện như vậy.

Thay vì nói ta ngồi vào vị trí Nhiếp Chính Vương, không bằng nói là ta thay phụ thân ngồi vị trí đó.

Đối với những sự vụ quan trọng, đều là phụ thân và Đoan phi làm chủ, chuyện ta có thể quyết định rất ít.

A Kiều, là điểm yếu của ta.

Phụ thân nói, người làm đại sự, không thể có điểm yếu.

A Kiều trước mặt phụ thân nàng có bao nhiêu không được yêu thương, A Kiều đã nói với ta.

Kể cả A Kiều chec ở trước mặt Mạnh đại nhân, hắn cũng sẽ hòa khỉ mà cho người chọn quan tài rồi đem con gái hắn hạ táng.

Lúc A Kiều còn nhỏ, ông ngoại nàng còn có chút thế lực, sau lại bị biếm quan, gia đạo sa sút.

A Kiều, ở trước mặt Mạnh đại nhân càng không đáng nhắc tới.

Ta phụ thân nói, ta cưới Mạnh Lan, thì phụ thân của A Kiều sẽ đứng cùng một chiến tuyến với ta. Trong tay ông ta có nguồn nhân mạch rộng lớn, ta hiện tại cần nhất là cái này.

Mà A Kiều, những việc này, nàng đều không thể trợ giúp ta, nhưng Mạnh Lan thì có thể.
 
Back
Top Bottom