Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối

Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 20: Chương 20



Nghe nói trong thành náo nhiệt vô cùng, mấy ngày này đúng dịp nghỉ lễ hiếm hoi, ngục tốt nào được nghỉ đều dắt cả nhà lên phố dạo chơi.

Kẻ không được nghỉ thì thở ngắn than dài, trời tối lén lút chạy ra cổng hông ngắm đèn hoa trên hồ.

Còn chúng ta chẳng đi đâu được, bãi tập là nơi duy nhất có thể hoạt động.

*

"Hựu Niên, mau nhìn kìa, bên đó b.ắ.n pháo hoa kìa!"

Hựu Niên nhìn theo hướng ta chỉ:

"Đó là Đông Thị, hằng năm Trung thu và Thượng Nguyên đều có pháo hoa."

Tiếc rằng Đông Thị xa quá, pháo hoa bị tường cao của Thiên Lao che mất hơn nửa.

Ta kiễng chân trên ghế, cũng chỉ thấy được một vòng sáng lờ mờ.

Hồng hồng, vàng vàng, xanh biếc, tím nhạt...

Đẹp quá đi mất.

*

Kiễng chân đến mức cổ chân tê dại, ta mới lưu luyến nhảy xuống ghế.

"Ai chà, chỗ mình không b.ắ.n pháo hoa à?"

Tiểu Bát dúi vào tay ta một bọc hạt dẻ rang đường.

Dạo gần đây hắn hay đến tìm chúng ta chơi.

"Cô nương muốn xem thì cũng không phải không có cách——chỉ cần nịnh thế tử gia nhiều vào."

"Nịnh hắn có ích gì? Hắn mọc cánh bay ra ngoài được chắc?"

Tiểu Bát chớp chớp mắt, ra vẻ thần bí khó lường.

"Thiên cơ bất khả lộ. Hehe, chỉ cần cô nương muốn, chuyện gì cũng có thể thành."

*

Thật hả?!

Ta nhào sang ôm tay áo Hựu Niên, lắc qua lắc lại, giọng mềm nhũn đến cong cả âm sắc.

"Thế tử đại nhân~ ta muốn xem pháo hoa, được khônggg?"

Hựu Niên giơ mu bàn tay lên môi, cố nhịn cười, ra chiều rất hưởng thụ.

"Được, đợi một ngày."

*

Kiếp trước ta sống ở đô thị trực thuộc trung ương, mười mấy năm chưa được b.ắ.n pháo hoa lần nào.

Năm ngoái vừa nới lệnh cấm một chút, cả hội nhóm trong thành phố đều rao bán pháo hoa.

Ta đánh liều lén giao dịch riêng, mua hai trăm tệ pháo bông.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thế mà chưa kịp đến đêm Giao thừa, đã nghe nói có kẻ trong khu bị bắt phạt rồi.

Ta liền héo rũ, ngoan ngoãn gửi pháo về quê.

Vậy mà nay, lại sắp được toại nguyện rồi.

Làm sao mà không vui cho được?

*

Đêm đó, vào lúc giờ Tuất, tiếng trống báo canh rền vang mười hai phường trong thành, trăng lên cao.

"Bùm!"

Đóa pháo hoa đầu tiên vọt lên trời, bùng nổ thành một chùm sáng tím rực rỡ.

Sau đó, đóa thứ hai, thứ ba... hàng ngàn hàng vạn đóa nối tiếp nhau.

Ta chưa từng thấy pháo hoa nào nhiều và dày đặc đến vậy.

Những sợi kim quang tựa thác nước đổ xuống, rọi sáng cả bầu trời phương nam như ban ngày.

*

"Hựu Niên, huynh là thần tiên à? Cầu gì được nấy hahahaha!"

Ta túm c.h.ặ.t t.a.y hắn, cười đến nghiêng ngả, cười đến mức hắn sợ ta ngã, bèn dùng một tay siết chặt ta lại.

*

Chợt, ta xuyên qua màn pháo hoa, chạm vào ánh mắt hắn.

Rõ ràng hắn đang cười, nhưng trong ánh mắt lại giấu đầy bi thương.

Ta không thích nhìn như vậy.

Chếc thì chếc, làm gì mà sầu thảm đến thế.

"Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có lo ngày mai lo! Rượu tới, thịt tới——"

*

Tiểu Bát vác đến một chiếc rương nặng trịch.

"Cô nương uống rượu cái gì, không muốn b.ắ.n pháo hoa à?"

Mắt ta sáng bừng:

"Muốn!"

*

Hắn mua về một rương Chưởng Trung Kim Hoa, nói đây là loại pháo hoa thích hợp nhất cho nữ quyến.

Loại này giống hệt pháo bông cầm tay đời sau, nếu có máy ảnh chụp lại, chắc chắn sẽ thành đạo cụ sống ảo cực phẩm.

Hựu Niên tựa vào tường, nhìn ta đăm đăm, cứ như mỗi lần nhìn là bớt đi một lần.

Ta nghe thấy đám ngục tốt tụm lại cười đùa.

"Đúng là con nhà quyền quý dễ đa tình, sắp rụng đầu đến nơi rồi mà thế tử gia vẫn còn nhớ đến chuyện dỗ nữ nhân."

Chậc, mất hứng ghê.

*

"Xem ta đại bác thần uy!"

Ta vung pháo bông, ném thẳng vào chân bọn họ.

Những đốm lửa li ti bén vào vạt áo bọn họ, hù đám ngục tốt vắt giò lên cổ mà chạy.

20

Ngày Hai Mươi Tháng Tám, số ngục tốt đến chơi Ma Sói với chúng ta ngày càng ít đi.

Chúng ta dần không gom đủ người chơi.

Lần cuối cùng, chỉ đủ sáu người. Trước khi rời đi, ai cũng tặng ta một món quà.

Có người tặng ta Ngũ Đế Tiền, có người đưa ta một tấm bùa bình an. Một đại ca ngục tốt còn tặng ta một nắm thịt khô, cười nói:

"Mua đúng vị cô nương thích nhất đấy."

Mọi người đều chắp tay cúi đầu, nói một câu:

"Cô nương bảo trọng."

Rồi họ rời đi.

*

Ngày Hai Mươi Lăm Tháng Tám, lao đầu dẫn theo mấy giám ngục xuống dưới, điểm danh từng người, yêu cầu lăn tay.

Bản án có vài chữ phồn thể ta không nhận ra, nhưng chữ nào không quá khác biệt thì vẫn đọc được.

Trên đó viết:

Thánh thượng có chỉ: Ba ngày sau, tại chợ đông, xử trảm hơn tám mươi nghịch đảng.

*

Có lẽ vì bản án này kéo dài quá lâu, lâu đến mức đầu óc ta cũng han gỉ rồi.

Bởi suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ta lại là:

Xử trảm giữa trưa, vậy là được thấy mặt trời rồi!

Thế là ta không khóc, còn lăn tay cực kỳ dứt khoát.
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 21: Chương 21



Ta sờ lên gương mặt thô ráp của mình, chắp tay cầu xin:

"Các đại nhân giám ngục ơi, có thể cho ta một cái d.a.o tỉa chân mày không? Ta muốn đánh chút phấn, dù sao cũng sắp mất đầu rồi, ta muốn lên pháp trường một cách xinh đẹp."

Mấy vị giám ngục đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy khó xử.

Lao đầu lắc đầu, có phần không đành lòng:

"Tiểu Ngư à, thôi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Tội nhân trước khi hành quyết phải bị giải đi bêu đầu thị chúng, theo lệ thì phải bẩn thỉu lôi thôi mà ra ngoài."

Ta lập tức hiểu ra.

*

Những cực hình ở thời đại này, tác dụng trừng phạt phạm nhân chẳng bao nhiêu, nhưng tác dụng răn đe dân chúng lại cực kỳ to lớn.

Muốn giếc gà dọa khỉ, muốn một lần răn đe trăm họ.

Phải để bách tính nhìn thấy phạm tội bị tống vào đại lao sẽ bị bỏ đói đến gầy trơ xương, chấy rận đầy đầu, roi vọt in khắp người, không còn một tấc da lành lặn.

Hình tượng của Thiên Lao trong lòng dân chúng, nhất định phải là địa ngục trần gian, đáng sợ khôn cùng.

Bởi vậy, tội nhân tuyệt đối không thể chếc trong tư thái tươm tất.

*

Sự nhân từ duy nhất trước khi hành hình, chỉ là một bữa ăn cuối cùng phong phú.

Lao đầu hỏi chúng ta muốn ăn gì.

Hựu Niên chỉ yêu cầu: "Hai cái bánh bao, một bát cháo rau."

Còn ta:

"Thịt kho tàu! Gà chiên giòn! Ngỗng quay! Cá chép hấp!"

Lao đầu cười ha hả:

"Được rồi, ta bỏ tiền túi, vì tiểu Ngư cô nương mà tốn kém một lần. Cô xuống dưới rồi thì nhớ nói lời hay với Diêm Vương giúp ta nhé."

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta trợn mắt lườm ông ta:

"Ối giời ơi, nói kiểu gì vậy? Sao ta cứ phải gặp Diêm Vương hả? Bổn cô nãi nãi cả đời hành thiện tích đức, chính khí lẫm liệt, đương nhiên là lên trời gặp Tam Thanh lão tổ rồi!"

Ngục tốt xung quanh bật cười rôm rả.

Cảnh tượng ồn ào náo nhiệt, chẳng khác gì đang tiễn người thân đi xa.

Chúng ta thức trắng đêm, trò chuyện không dứt.

Không nhìn thấy mặt trời, cũng không cần phân biệt đêm ngày.

*

Ta kể với Hựu Niên về gia đình, bạn bè của ta. Kể về chuyện học hành, chuyện đi làm, kể về hai cuộc tình của ta, đều kết thúc trong hòa bình.

Thế nhưng rõ ràng ta đã sống hai mươi lăm năm, vậy mà khi kể lại tuổi thơ, rồi đi học, rồi đi làm, tổng cộng cũng chỉ mất hai ba ngày là kể xong.

*

Tóc ta đã lâu không cắt.

Mấy nha hoàn dùng dầu thơm dưỡng mấy lần, nay suối tóc đen óng mượt đến nỗi kiến đứng lên còn trượt té.

Thế là ta lại tiếc, không muốn cắt nữa.

*

Hựu Niên đập vỡ một cái bát, nhón một mảnh sứ, cạo sạch râu trên cằm.

Nhìn ta cầm lược loay hoay mãi không chải xong tóc, hắn bèn đón lấy chiếc lược trong tay ta.

"Để ta."

Hắn dùng một dải lụa đỏ buộc tóc cho ta.

Ngón trỏ bên phải của hắn từng bị gãy rồi nối lại, không còn linh hoạt, buộc rồi lại tháo, vụng về mà kiên nhẫn, loay hoay cả buổi.

Ta đưa tay ra sau sờ thử—một đuôi ngựa cao, gọn gàng sạch sẽ.

Rất hợp ý ta.

Ta cố nén nước mắt, kiễng chân, ôm lấy cổ hắn, dụi mặt vào vai hắn một cái.

"Hựu Niên, có thể gặp được huynh vào chặng cuối của đời mình, muội thật sự rất vui."

Hắn cúi đầu, cằm khẽ cọ vào mái tóc ta, giọng trầm ấm như hơi thở phả bên tai:

"Đó cũng là phúc phận của ta."

*

Bên ngoài "KENG! KENG! KENG!", tiếng cồng vang từng hồi như hối thúc mạng người.

Giám ngục hô lớn:

"Tội nhân nam đứng bên trái! Tội nhân nữ đứng bên phải! Sau khi kiểm tra thân phận, lập tức áp giải lên xe tù diễu phố!"

*

Tại sao lại phải tách nam nữ? Chếc cũng không được chếc cùng nhau sao?

Trái tim ta run rẩy, sợ hãi đưa tay níu lấy hắn.

Hựu Niên lập tức nắm lấy tay ta, ngón tay đan chặt. Hắn kề môi sát bên tai ta, giọng cực kỳ thấp, hơi thở quét qua tóc mai ta.

Ngoài mặt, ai nhìn vào cũng thấy một đôi uyên ương số khổ đang quyến luyến nhau.

Nhưng chỉ có ta, mồ hôi túa ra đầy người.

"Tiểu Ngư, ta không dám dặn dò nhiều, chỉ sợ trời không chiều lòng người."

"Muội là cô nương thông minh. Hôm nay... _tùy cơ ứng biến._ "

*

Tùy cơ ứng biến?!

... Có ý gì chứ!

Chưa kịp hỏi thêm, đám ngục tốt đã kéo chúng ta ra xa.

*

Khoan đã huynh ơi! Rốt cuộc là muội phải ứng biến cái gì đây?

Muội không thông minh đâu! Bình thường muội giả vờ vậy thôi chứ muội không thông minh chút nào hết!

Đây là chuyện liên quan đến mạng sống, sao huynh không nói kế hoạch cho muội biết chứ!

*

Trái tim ta đập loạn xạ, tiếng m.á.u chảy rần rần trong tai, suy nghĩ hỗn loạn đến cực điểm, ấy vậy mà

Ta bỗng nhận ra vài điều bất thường.

*

Là Thập Ngũ chạy đi chạy lại bên ngoài.

Là Tiểu Bát nghỉ phép mấy ngày, lúc quay lại liền thay đổi tính nết.

Là lao đầu đối với ta ngày càng mập mờ.

Là Lân công công cung kính lấy lòng, là pháo hoa giơ tay là có.

Mọi chuyện chợt liên kết với nhau, như một tia chớp giáng xuống đầu ta, đánh bật mọi thứ trở nên sáng tỏ.

*

Cỏ rắn nằm dưới tro, dây mạch vươn nghìn dặm.

(Cỏ rắn: kế hoạch dài hơi, ngầm nuôi dưỡng thế lực)
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 22: Chương 22



*

Ta nhón chân, ngửa cổ lên, dõi theo vẻ mặt của Hựu Niên.

Muốn nhìn xem trên khuôn mặt hắn có phải là thần sắc "mọi chuyện đã nằm trong tay" hay không.

Thế nhưng xung quanh quá đông người, ta không nhìn thấy gì cả.

*

Bên cạnh ta, từng tốp từng tốp tử tù đi qua.

Có người khóc lóc, có người gào thét, có người cười ngông cuồng.

Người nào người nấy đều mang gông cùm nặng nề, khoác trên mình bộ áo tù bẩn thỉu.

Có người dắt theo đứa trẻ còn nhỏ, nước mắt lặng lẽ rơi.

Có người chân què, đi từng bước xiêu vẹo.

Có người quỳ xuống bậc đá, van xin ngục tốt nhắn lại vài lời cho người thân.

Có người đứng thẳng lưng, tóc bạc lưa thưa, dung mạo thanh đạm như một vị ẩn sĩ phong cốt, đi ra khỏi đại lao rồi vẫn điềm nhiên vẫy tay chào đám đông.

*

Hừ! Vậy là so kè diễn xuất chứ gì?

*

Ta sải bước lao ra khỏi bóng tối, ngẩng cao đầu bước vào ánh sáng.

"Ngửa mặt lên trời cười lớn mà đi, thân này há phải cỏ dại vô danh!"

(Ý thơ: đời người có chí lớn, đâu thể lụi tàn như cỏ dại.)

"Hôm nay chỉ có thiếu niên ta, dám hỏi trời cao thử lưỡi gươm!"

(Ý thơ: hôm nay ta đây là thiếu niên hào kiệt, dám đứng giữa trời cao múa đao.)

"Thân chinh ba ngàn dặm, một kiếm c.h.é.m trăm vạn quân!"

(Ý thơ: ta bôn ba ba nghìn dặm, một thanh kiếm có thể chống chọi trăm vạn quân.)

*

Xung quanh im phăng phắc.

Bách tính, phạm nhân chưa từng gặp mặt, tất cả đều mắt sáng rực nhìn ta chằm chằm.

...

Ờm. Hình như ta diễn không đạt rồi.

*

Ta co người lại trong xe tù, nước mắt chảy ngược vào tim.

Người ta chỉ muốn làm anh hùng một lần thôi mà. Trên phim á, mỗi lần nhân vật chính vừa dứt lời, không phải ai cũng hô vang, cổ vũ ầm trời à?

Chắc chắn đây không phải kịch bản ta làm nhân vật chính rồi.

*

Lên pháp trường, mỗi người đều bị cắm sau lưng một tấm gỗ, ghi lại tên tuổi của mình, nghe nói gọi là bài vong mệnh.

Quan giám trảm ra lệnh quỳ xuống, nhưng chẳng mấy ai làm theo, người nào cũng đứng thẳng.

Còn hơn nửa canh giờ nữa mới đến giữa trưa, có một viên tiểu lại mặc áo xanh đứng trên đài, đọc bản án của chúng ta.

Không có loa phóng thanh, tiểu lại nọ phải gào to, đọc đến khản cả giọng.

Bầu không khí, một chút cũng không giống trên phim

Không nghiêm trang, không uy nghiêm.

*

Bên dưới pháp trường, bách tính chen chúc như biển người.

Có người bưng chén cơm, có người bế con nhỏ.

Thỉnh thoảng lại thấy vài ba văn sĩ, mặt đầy nghiêm túc, lông mày chau chặt.

Nhưng đa phần đều mang vẻ tò mò xen lẫn mơ hồ, chẳng khác gì bác trai bác gái đứng đầu thôn hóng hớt xem làm thịt lợn.

*

Thời đại ngu muội này, thật đáng buồn.

*

Đứng lâu mỏi chân, bản án còn chưa đọc xong, ta bèn ngồi bệt xuống đất.

Tầm nhìn hạ thấp, ồ! Ta vừa nhìn thấy gì thế này?

Một tử tù đứng trước mặt ta, ống tay áo rộng thùng thình, bên trong giấu một con d.a.o nhỏ!

Dao nhọn cọ vào dây thừng trói cổ tay, cưa tới cưa lui, dường như sắp cắt đứt rồi!

*

Khoan đã huynh ơi! Huynh định làm gì vậy?

*

Có lẽ cảm nhận được hơi thở đông cứng của ta, phạm nhân trước mặt từ từ quay đầu, hướng ta cười thật tươi, hàng răng trắng muốt sáng lóa.

Chính là khuôn mặt của Tiểu Bát!

*

Tim ta nhảy lên tận cổ, lập tức bước lên một bước, nép sát vào hắn, sợ d.a.o nhỏ bị ai phát hiện.

Ta còn tranh thủ đảo mắt liếc trái một cái, liếc phải một cái.

Không ngờ, trên pháp trường này, có mấy phạm nhân đều đã cắt đứt dây trói.

*

Không đúng!

Tại sao chỉ có ta là không có d.a.o để cắt dây?!

Ta sốt ruột đến mức nghiến răng ken két, lại không dám lén thì thầm với ai, sợ bại lộ bọn họ.

Trái tim ta bị mặt trời nướng đến khô khốc, phiền não đến cực điểm.

*

Quan giám trảm chằm chằm nhìn vào giờ Ngọ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, mười mấy đạo lệnh xử trảm từ trên cao rụp rụp ném xuống.

"Giờ đã đến—Hành hình!"

*

Xong đời ta rồi!

*

Hơn mười tên đao phủ ngậm rượu, phun phì phì lên lưỡi đao sáng loáng.

Có người ấn ta quỳ xuống.

Cả đầu gối, bả vai, lồng n.g.ự.c đều nhũn như bông, chỉ có đôi mắt là vẫn đảo quanh bốn phía.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

Người cướp pháp trường đâu rồi? Nếu còn không đến, bà đây phải xuống âm phủ chơi Ma Sói với Diêm Vương rồi!

*

"Vút—!"

Một mũi tên lệnh xé gió lao vút lên trời!

Hơn mười bóng đen bịt mặt nhào lộn bay ra từ hai tòa trà lâu hai bên, xuyên qua đám đông, tuốt đao xông thẳng lên pháp trường!

Người cầm đầu quát lớn:

"Gian thần lộng quyền, các ngươi không ra tay phò tá xã tắc, mà còn hãm hại trung lương!"

"Các vị nghĩa sĩ—Giếc!"

Cuối cùng, ta cũng được chứng kiến cảnh tượng trong phim truyền hình rồi!

Hàng nghìn bách tính vây xem pháp trường nháo nhào bỏ chạy.

Tiếng binh khí chạm nhau, tiếng hò hét c.h.é.m giếc, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp chợ, cả khu vực xung quanh hỗn loạn đến trời long đất lở!
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 23: Chương 23



Một kẻ bịt mặt vung đao bổ tan gông cùm trên cổ ta, mơ hồ nói câu gì đó:

"Cô nương, mau chạy! Chạy về Giang... phủ!"

Nói xong, hắn cầm đao nhảy vọt lên pháp trường, tiếp tục giếc đỏ mắt.

*

Khoan đã, quay lại!

Ta chưa nghe rõ!

Ta chưa nghe rõ mà!!!

Giang… cái gì?

Giang nào? Giang hay Giang? Hay là Tưởng? Hay là Tống?

*

Ta xuyên không bốn tháng, lần đầu tiên rời khỏi thiên lao, trong kinh thành không biết một ai, làm sao mà biết được Giang XX là quan gì?

Không lẽ phải đi hỏi từng người dân ven đường chắc?

*

Trên pháp trường, đao kiếm loạn xạ, m.á.u tươi nhuộm đỏ.

Câu "Tùy cơ ứng biến" sáng nay của Hựu Niên như sấm sét giáng xuống, chớp bùng nổ trong đầu ta!

Ta nghiến răng, bật người đứng dậy, lao ra chợ rau, giật lấy một con ngựa trông có vẻ dễ thương nhất.

Vừa túm, vừa leo, vừa trèo, vất vả lắm mới cưỡi lên được!

Ta vỗ vỗ cổ nó, thầm cầu nguyện:

"Ngựa ơi ngựa, nhìn mi là biết mi là ngựa tốt, mạng của ta hoàn toàn nhờ cậy vào mi đấy."

"Chúng ta rời khỏi kinh thành nào—YA!!!"

21

Kinh thành đã đại loạn!

*

Quan sai mang đao, kỵ binh vác súng, doanh trại Thần Cơ với nỏ cầm sẵn trong tay—tất cả đều đang hối hả kéo đến pháp trường!

*

Ta xé toạc bộ tù phục, ép sát người vào lưng ngựa, mặc cho gió rít gào bên tai!

*

Trước mặt ta, những hàng rào chông sắt chặn cổng thành ngày càng gần, mũi nhọn tua tủa, như thể có thể xuyên thấu người ta!

Ta ôm chặt cổ ngựa, ghìm chặt bụng nó, giọng run rẩy gào lên:

"Ngựa ngoan—Nhảy! Nhảy cao bao nhiêu thì nhảy bấy nhiêu!"

*

Con thần mã dưới thân ta dẫm mạnh bốn vó, nhấc bổng cả người lên không!

Trước mắt ta bỗng tối sầm, rồi lại sáng rực

*

Ta đã thoát ra khỏi cổng thành!

Băng qua đường hầm, vượt qua hào nước, quan đạo trải dài trước mắt!

Con ngựa mở hết tốc lực, chạy càng hăng hơn!

Hai bên đường là cỏ khô, cây xanh, khe suối róc rách, chim chóc ríu rít hót vang.

*

Mặt trời chói chang đ.â.m thẳng vào mắt ta, khiến nước mắt không ngừng tuôn rơi

Nhưng ta không muốn nhắm mắt!

*

Ngày còn trong tù, ta chưa từng dám nghĩ về thế giới bên ngoài.

Không dám khao khát tự do—sợ rằng nếu nghĩ đến, ta sẽ phát điên trong bóng tối triền miên!

*

Năm tháng đằng đẵng năm tháng trời…

Cuối cùng, cơn nghẹn khuất trong lồng n.g.ự.c ta đã có thể thoát ra, hòa vào trời đất bao la!

*

"Ta tự do rồi!!! AHAHAHAHA!!!"

"Wuhu!!"

"Ooooohhhhh!!"

*

Ta cưỡi ngựa, ngửa cổ cười sằng sặc, hú hét như một kẻ điên.

*

Âm thanh của ta xuyên qua rừng cây

Thế mà từ trong bụi rậm, có tiếng vọng lại:

"Ooooohhhhh!!"

"Ooooohhhhh!!"

"Ooooohhhhh!!"

Hết đợt này đến đợt khác!

*

Nụ cười trên mặt ta cứng đờ.

Có gì đó sai sai.

*

Hồi âm mà còn biến điệu được sao?!

*

Bên trái

Trong rừng rậm, từng cái đầu lần lượt nhô lên: một cái… hai cái… ba bốn năm cái…

Bên phải

Sau những ụ rơm, sáu cái… bảy cái… tám chín mười cái…

Trước mặt, sau lưng, bốn phía đều có người nhảy ra!

Ước chừng hơn mấy chục tên!

Người nào người nấy quấn vải xám quanh đầu, cầm cung sứt mẻ, đao gỉ sét, mặc áo vải rách rưới, chân đi giày rơm.

*

"Ầm!"

Ta bị cả đám dí sấp xuống đất.

*

Trong cơn hoảng loạn, ta lờ mờ nhìn thấy lá cờ to đùng trên đầu

Trên đó viết rõ ràng một chữ:

"TẶC" (匪)!!!

*

TIÊN SƯ NÓ CHỨ!!!

Không ai nói cho ta biết rằng thoát khỏi kinh thành còn có thể đụng trúng sơn tặc cả!!!

*

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Đại vương! Cổng thành vỡ rồi! Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, trong thành khói lửa mịt mù, ta còn tiến vào nữa không?"

Tên đại vương sơn tặc cưỡi trên lưng ngựa, miệng dán chòm râu giả, cố làm ra vẻ già dặn—thực ra chỉ tầm hai mươi mấy tuổi.

Hắn nhíu mày suy tư, rồi chép miệng:

"Chắc lại có người tạo phản rồi!"

"Giờ vào thành thì không cướp được bạc, mà còn biến thành bia ngắm. Huynh đệ—RÚT!"

Ta tức đến mức sắp độn thổ tại chỗ!

*

Năm tháng trời ngày đêm mong mỏi—ròng rã năm tháng khao khát tự do

Chưa đến NĂM PHÚT đã mất sạch!!!

22

Tên sơn tặc cầm đầu họ Phương, dẫn theo mấy chục tên cướp từ Cam Túc đến đây.

Lúc về, nghe nói Đại tướng quân Kỵ binh đang dẫn đại quân ngàn dặm thần tốc tiến về kinh thành, bọn họ đành rẽ hướng Đông Bắc lánh nạn.

Đi đến Sơn Hải Quan, chưa kịp nghỉ ngơi đã vướng vào chiến sự, bị trấn Liêu Đông bắt đi lính, thế là từ cướp núi biến thành quân chính quy.

*

Dọc đường thiên tai, nhân họa, nạn đói; bốn phía loạn quân, thổ phỉ, dân chạy nạn liên tục kéo đến.

Ta như con châu chấu bị xỏ dây vào cổ, bị số phận dày vò đến chếc đi sống lại.

*

Gặp không ít kẻ xấu, cũng gặp được nhiều người tốt.

Nước mắt và nụ cười đều nuốt trọn vào lòng, con người ta cũng dần trở nên thản nhiên hơn.

*

Chớp mắt đã ba năm trôi qua.

*

"Cừu thúc! Cho thêm hai bát mì Đại Đao!"

Món mì này chính là đặc sản của doanh trại chúng ta!

Bột được nhào với nước tro, sau đó xếp chồng lên nhau, mỗi lần xếp dày gần nửa gang tay.

Phải dùng một thanh đao dài ba thước, nặng ba mươi cân mới có thể cắt xuyên qua lớp bột.

Sau đó rưới một muôi nước sốt thịt băm—chà, mùi thơm xộc thẳng lên mũi!
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 24: Chương 24



Người không đủ cường tráng thì không nhào nổi bột mì, mà cũng chẳng nhấc nổi con dao.

Mấy gã đầu bếp c** tr*n làm việc, mồ hôi chảy ròng ròng, từng đợt hơi nước nóng hổi từ bếp tràn ra, phả lên mặt khiến ta lim dim mắt.

*

Đám lính vây quanh bàn ta, mỗi người cầm một bát mì húp rột rột, dỏng tai hóng chuyện.

Dù sao thì, doanh trại của tướng quân không có lệnh thì không ai được vào, chỉ có ta làm quân y mới ra vào tự do.

*

À đúng rồi, quên nói!

Bây giờ ta có tiền đồ rồi—ta làm quan y!

*

"Mì đây!!"

---

Cừu thúc bê đến hai bát mì.

Ta nhìn thoáng qua—ồ, còn có cả một khoanh thịt lừa ngâm nước muối!

Thơm đến mức ta ngây ngất!

*

"Thanh Nương tử, lũ tù binh bắt về mấy hôm trước, đã chữa khỏi cả rồi chứ?"

Ta đáp: "Chữa thì cũng được nửa sống nửa chếc vậy, tướng quân không cho ta dùng thuốc cho bọn chúng.

Thuốc của chúng ta không nhiều, phải để dành cho người mình."

*

Một tên lính ngậm đũa, cảm thán:

"Chẳng biết bao giờ đánh xong trận này, sắp đến mùa đông rồi. Năm ngoái chếc rét không ít người, tiền tuất vẫn chưa được phát."

Bầu không khí chùng xuống, ta vội xua tay:

"Tiền tuất chắc chắn sẽ phát bù!"

"Tướng quân nói triều đình có tiền rồi, tháng này sẽ có một đợt lương thực lớn chuyển tới, có cả lúa, bột, dầu, thịt nữa—chúng ta sẽ được ăn Tết đàng hoàng!"

"Thật không đó?!"

Phương tiểu tướng quân quát lên:

"Thanh tỷ đã nói, một lời như đinh đóng cột—còn có thể giả chắc?"

Cả bàn cười rộ lên.

*

Sợi mì dẻo dai, nhưng nước sốt thì mặn, ta phải thêm hai muôi nước luộc mới ăn được.

Hơi nóng bốc lên, mắt ta mờ đi vì sương khói.

*

Nơi đây là Liêu Đông trấn, một trong chín trấn biên giới của thịnh triều.

Phía đông giáp sông Áp Lục, phía tây nối Sơn Hải Quan.

*

Năm đó tiên đế đột tử, triều đình rung chuyển.

Bọn Đát Hãn ở phương bắc biết tin, lập tức tích trữ binh lực, liên tục tấn công cửa ải.

Bốn vạn cựu binh trấn Liêu Đông gần như bị quét sạch.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

Đám lính sau này đều là quân được chiêu mộ từ sáu tỉnh phía Bắc.

Loạn thế kéo dài, chính quy binh chẳng có bao nhiêu, đại quân hỗn tạp gồm: sơn tặc bị bắt đi lính, lưu dân, tù phạm trọng tội bị đày—một đống hỗn loạn.

*

Trải qua hai năm luyện binh và giao tranh, cuối cùng cũng dần ra dáng một đội quân.

Ta dựa vào cái gì mà sống sót được?

Vì ta có học!

Ta biết đọc, biết viết, biết tính toán!

Thế là nhanh chóng thành người thân tín bên cạnh tướng quân.

Nhờ vào kinh nghiệm chăm sóc vết thương năm xưa chữa trị cho Hựu Niên, ta vào trướng quân y, coi như có được biên chế chính thức.

*

Ta đã mất liên lạc với Hựu Niên.

*

Nghe nói, thái tử bị phế truất đã bắt tay với thế gia đại tộc, đoạt lại ngai vàng.

Nghe nói, đám gian thần và hoạn quan làm phản đã cuỗm theo tám triệu lượng bạc trong quốc khố, chạy một mạch về phương Nam.

Bạc rơi vào dân gian, khiến giá lương thực tăng vọt, dân chúng lưu lạc khắp nơi, nhiều kẻ trở thành thổ phỉ.

Tướng quân dẫn chúng ta vào nội địa thu gom lương thực, đồng thời che chở dân chúng dưới trướng.

Trận cướp pháp trường năm đó, trong cơn loạn thế, không để lại một dấu vết.

Thậm chí không ai biết rằng nó đã từng xảy ra.

*

Mỗi lần gặp thương nhân từ kinh thành đến, ta đều lao lên hỏi:

"Các ông có nghe nói về một người biểu tự 'Hựu Niên'—một thế tử trong vương phủ không?"

Nhưng dân thường thì làm sao biết được biểu tự của hoàng thất?

Ta hốt hoảng nói:

"Chính là vị thế tử từng bị tống vào Thiên Lao ấy!"

Thương nhân lắc đầu:

"Riêng trong kinh thành đã có hơn chục thân vương. Sau khi tân hoàng lên ngôi, phong thưởng công thần, lại phong thêm tám vị dị tính vương.

Những vị vương gia này ai nấy đều trung thành tận tụy, vị nào mà chưa từng bị lôi ra từ Thiên Lao?"

"Còn về thế tử?"

"Người còn sống, kẻ đã chếc, kẻ tranh đoạt ngôi vị bị phế truất—bốn bàn tay cũng đếm không xuể!"

"Thiên hạ bây giờ đại loạn, khắp nơi đều có người tạo phản, khắp nơi đều có kẻ chếc.

Giặc cỏ cướp đường, sơn tặc cướp của, quan lại chiếm đất."

"Dân chúng vung cuốc tụ họp thành đám, coi việc nổi dậy làm vinh quang."

*

"Có một bài đồng d.a.o đang lan truyền khắp thiên hạ—ngài đoán xem nó hát thế nào?"

'Ngai vàng luân chuyển khắp nơi, năm nay đến lượt nhà tôi!'

*

"Bây giờ đang lúc cần người, hoàng đế thiếu thốn tứ bề, những vương tôn còn sống đều đã mang quân đi trấn áp phản quân, dẹp yên giặc cỏ."

*

Ta m.ô.n.g lung nhìn về phía cát vàng nội địa.

Trước đây ta luôn không hiểu, vì sao những bài thơ tiễn biệt thời xưa lại bi ai đến thế.

Thì ra có những người, một lần quay lưng đi, lần sau gặp lại đã chẳng biết là bao giờ.

*

Hai cánh tay ta gầy guộc, thân xác yếu ớt, không có tư cách để lang bạt trong loạn thế.

Có thể được quân doanh che chở, có cơm ăn có nước uống, đã là đại phúc.

*

Ta hướng về mặt trăng, dập đầu một cái.

Hựu Niên à.

Mong huynh mọi sự đều tốt.
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 25: Chương 25



Bên cạnh, Phương tiểu tướng quân dựa vào nữ nhi tường, cười cười:

"Ai là người suốt ngày miệng nói 'không tin thần Phật'?"

"Thế mà giờ lại quỳ lạy trăng?"

"Cầu ai đấy? Người tình hả?"

*

Ta cười, đ.ấ.m vào vai hắn một cái, mở nắp vò rượu, uống một ngụm, say một phần.

Nhìn lên trời, ta thì thầm:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Là một người đặc biệt tốt."

Phương Thế Hữu cười khẽ:

"Lại 'đặc biệt tốt'?"

"Trong mắt cô, có bao giờ có người xấu đâu!"

*

Mấy huynh đệ đang đứng canh gác quanh đó cũng phì cười.

*

Nghĩ cũng lạ, một đám sơn tặc năm xưa, nay lại trở thành huynh đệ vào sinh ra tử.

Năm đó tên sơn tặc cầm đầu bắt cóc ta, chính là Phương Thế Hữu đây.

Dựa vào võ nghệ cao cường, hắn thăng quan còn nhanh hơn ta, bây giờ đã là tiểu tướng quân ngũ phẩm rồi.

23

Người Đát Hãn nhiều lần xâm phạm biên cương, nhưng đều bị chúng ta đánh lui thảm hại.

Cho đến khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi xuống, bọn chúng cuối cùng cũng chịu hạ cờ bãi giáo.

*

Mùa đông năm nay quá lạnh, lạnh đến mức đông chếc cả trâu bò, khiến binh sĩ bị thương vì giá rét.

Phương tướng quân cuống cuồng thúc giục chúng ta xây tường gia cố chuồng ngựa chiến.

Nghe nói người Đát Hãn muốn nghị hòa, lấy thịt gia súc đổi muối và lương thực.

Triều đình chẳng thèm đoái hoài, ngược lại mở rộng quốc khố, gia tăng quân phí, lại còn cử một vị Tuần phủ sử đến để thăm hỏi tướng sĩ, tranh thủ trước thềm năm mới vận chuyển áo bông, lương thực và thịt cá tới quân doanh.

*

"Báo—!"

"Tuần phủ sử đã đến cửa ải phía Nam!"

Đội ngũ của vị Tuần phủ này rất dài, kéo dài suốt mười dặm.

Ba nghìn xe lừa chở đầy hàng Tết, bánh xe nghiền xuống mặt đường để lại những vết bánh sâu hoắm.

Đại tướng quân dẫn chúng ta xuất thành nghênh tiếp.

Vừa trông thấy hàng xe chất đầy lợn sống, dê sống, ai nấy đều mừng rỡ phát cuồng.

*

Phần giữa của đoàn có một số xe ngựa, các vị quan lớn lần lượt xuống xe, cùng đại tướng quân chào hỏi, trò chuyện.

Chỉ có một cỗ xe là mãi không thấy chủ nhân bước xuống.

Vị đại quan trên xe ấy đã cúi người chuẩn bị xuống, nhưng chẳng biết vì sao, lại như thể bị điểm huyệt, sững sờ nhìn chằm chằm về phía chúng ta, để mặc tuyết trắng như lông ngỗng phủ đầy thân mình.

Tuần phủ sử kinh ngạc, khẽ gọi:

"Thừa tướng đại nhân thân thể có ổn không? Để hạ quan đỡ ngài xuống xe?"

*

Chà, Thừa tướng—chức quan to ghê nhỉ!

*

Những binh sĩ không có phẩm hàm như chúng ta vội vàng lùi về phía sau, sợ rằng mùi phân lợn và mùi hôi trên người sẽ xúc phạm đến vị đại nhân cao quý ấy.

*

Ta vừa mới rút khỏi đám đông, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao phía sau.

"Ôi chao! Thừa tướng đại nhân, ngài sao thế?"

"Mau gọi Thái y!"

Phương Thế Hữu quay đầu liếc mắt nhìn một cái, phì cười:

"Đường đường là quan to một nước, mà cứ như chưa bao giờ xuống xe vậy, mới bước một chân đã giẫm hụt, ngã sấp mặt luôn rồi!"

Ta vội trừng hắn:

"Nói nhỏ thôi! Không sợ mất đầu à?"

"Mau đi thôi, về giếc lợn, băm nhân bánh, gói sủi cảo nào!"

*

Bước chân hối hả, bỗng ta mơ hồ nghe thấy có người khản giọng gọi 'Tiểu Ngư'.

Ta dụi dụi lỗ tai, đảo mắt nhìn quanh, nhưng lại chẳng nghe thấy gì nữa.

24

Lão thừa tướng này đúng là ruột để ngoài da.

*

Chiều hôm đó, đại tướng quân ra lệnh cho tất cả nữ nhân trong doanh trại rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo chỉnh tề rồi đến đại trướng bái kiến thừa tướng.

*

"Chà, to gan thật đấy! Tưởng đang chọn thiếp hầu đấy à?"

"Lũ quan trên kinh thành chẳng có kẻ nào tử tế, mới vào quân doanh một đêm đã đòi kêu kỹ nữ."

"Tình tỷ, tỷ có đi không?"

*

Ta đang cầm dĩa giấm, cắn từng miếng sủi cảo, ăn đến là ngon. Nghe vậy, ta cười đáp:

"Ta đi làm gì? Người ta muốn tìm cô nương xinh đẹp cơ mà."

"Ta mặt to, eo thô, tay vụng, chân hôi, hầu hạ không nổi, haha—"

*

Cả bàn nữ nhân cười ầm lên.

Chúng ta núp trong phòng ăn sủi cảo, mười mấy nữ binh được cử đi thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

Đại tướng quân rõ ràng là người hiểu chuyện, cũng rất biết che chở thuộc hạ, liền mắt nhắm mắt mở, cứ thế cho qua chuyện.

*

Nghe nói cú ngã của thừa tướng cũng không nhẹ, rơi thẳng từ trên xe ngựa xuống.

Người này tính tình lại quái gở, không chịu dưỡng thương tử tế, ngược lại ngày nào cũng khoác áo lông hạc, ngồi trước đại trướng, thẫn thờ quan sát từng người ra vào.

Lạnh đến mức mặt mũi đỏ bừng, tay chân tê cóng cũng không chịu rời đi.

Đại tướng quân bó tay hết cách, bèn cho dựng một cái lều chắn gió, trời nắng thì để lão ngồi đấy, gió to tuyết lớn thì sai người vác lão vào trong trướng.

Cả doanh trại đều cảm thấy lão thừa tướng này chắc chắn có bệnh… trong đầu.
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 26: Chương 26



25

Trong quân doanh có đủ loại nhiệm vụ như canh cổng, gác đêm, tuần tra bên ngoài.

Phương Thế Hữu thích nhất là nhận ca tuần tra ngoài thành.

Trời đông giá rét, gió lạnh cắt da cắt thịt, hắn chẳng hề sợ hãi, lúc nào cũng tìm được con mồi trong đống tàn tích dưới chân tường thành, rồi lột da làm thịt nướng ăn.

Ta cười nhạo hắn tham ăn, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến miếng thịt.

Hắn thì chỉ cười hì hì, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bí hiểm khó lường, bỏ lại một câu:

Cứ đợi đấy, huynh đây sẽ tặng muội một món quà năm mới!

Đêm đó tuần tra bên ngoài, chẳng ngờ lại đụng phải một toán thám mã của bọn Đát Hãn đang lén lút vào cướp lương.

Bọn chúng không đông, nhưng dù đã gõ chiêng báo động, b.ắ.n tên hiệu lên trời, viện binh vẫn chậm một bước.

Phương Thế Hữu bị một mũi tên lạc b.ắ.n trúng bả vai, được khiêng thẳng vào quân y trướng.

Lúc ấy trời còn chưa sáng, ta tóc tai bù xù xông lên, cầm máu, rút mũi tên, khử trùng, khâu vết thương lại.

Mấy nữ y sĩ liền ùa tới dọn dẹp m.á.u bẩn và phế liệu phẫu thuật.

Lúc này ta mới dám ngồi xuống một bên, hai tay run lên không kiểm soát được.

Cái tên khốn ấy nghiêng đầu sang nhìn ta, mở to mắt hỏi:

Tình muội, sao muội không khóc?

Ta nằm trên cáng được đưa về đây, vốn chỉ muốn xem thử muội khóc trông thế nào thôi.

Ta chỉ hận không thể cào cho hắn hai phát.

Ngươi mà còn dám ra ngoài mò đồ ăn nữa, ta sẽ bóp chếc ngươi đấy, tên nhãi ranh!

Hắn đ.ấ.m xuống giường cười ha hả.

Tên này là một tên sơn tặc lớn lên trên núi, thân thể rắn chắc, bị thương vậy mà ngày thứ hai đã lồm cồm bò dậy, ngày thứ ba mặc áo bông chạy lăng xăng khắp doanh trại.

Ta đeo hộp thuốc chạy theo sau, vừa chạy vừa mắng:

Phương Thế Hữu, ngươi đúng là đồ ngốc mà!

Vết thương do mũi tên gây ra có hình phễu, ngoài nhỏ nhưng bên trong to.

Nếu tổn thương dây thần kinh, sau này đừng mong nhấc nổi cánh tay lên!

Mau về quân y trướng nằm xuống ngay!

Hôm đó đúng mùng Một Tết, khắp nơi pháo nổ vang trời, đỏ rực tưng bừng.

Doanh trại đầy ắp tiếng cười, ai nấy hớn hở xem ta và hắn rượt đuổi ầm ĩ.

Đến khi Phương Thế Hữu chạy hết nửa doanh trại, lao vào lều của mình lấy ra một thứ, mở ra trước mặt ta.

Ha ha, quà năm mới đây!

Lời mắng còn kẹt trong cổ họng, ta há hốc miệng ngẩn ra.

Đó là một chiếc áo lót bằng lông trắng.

Không có tay áo, không có cổ áo, cũng chẳng ra dáng dấp kiểu cách gì cả, chỉ có mấy chiếc cúc được đính ngay ngắn trước ngực, từng đường kim mũi chỉ dày đặc, cẩn thận vô cùng.

Mắt Phương Thế Hữu sáng rực.

Đây là lông trắng lấy từ nách cáo, nghe nói phần lông này vừa nhẹ vừa ấm nhất, gọi là Hồ Bạch Cừu.

Ta định may cho muội một chiếc áo lông, nhưng mấy con cáo lớn ngoài thành đã bị ta bắt sạch rồi, chỉ còn lại vài ổ cáo con lông còn chưa mọc đủ.

Không gom đủ lông làm tay áo, thành ra chỉ may được một chiếc lót, còn có cả một cái mũ trắng nhỏ nữa.

Tình muội, muội có thích không?

Tình muội, muội có thích không?

Hắn nhìn ta đầy mong đợi.

Ta: "...Ợ."

Há miệng quá lâu, ta không nhịn được mà đánh luôn một cái ợ hơi vì trúng gió lạnh.

Phương Thế Hữu dở khóc dở cười.

Mấy tiểu tướng xung quanh đều quen thuộc với ta và hắn, lập tức nhao nhao hò hét:

Ồ ồ! Phương Tiểu tướng quân tặng tín vật định tình cho Tình nương tử rồi!

Tín vật định tình đấy!

Tình nương tử đừng vội nhận! Đợi hắn gom đủ một bộ áo lông cáo trắng rồi hẵng nói!

Cây trúc cao treo đầy dây pháo đỏ, tiếng nổ đùng đoàng vang bên tai.

Ta ôm chặt chiếc áo lót lông cáo mềm mại, vừa cảm động lại vừa muốn cười.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Năm nay ta hai mươi sáu.

Phương Thế Hữu mười chín.

Ba năm qua, ta luôn coi hắn như một tên nhóc ranh.

Hắn dẫn theo một đám sơn tặc xuống núi, là vì vừa mất cha, bọn đầu lĩnh trên núi tranh giành địa bàn. Hắn không có nơi để đi, đành tự lập môn hộ, lần đầu tiên xuống núi cướp bóc, kết quả chỉ cướp được mỗi ta.

Ban đầu ta sợ hắn giếc mình, đành tìm đủ mọi cách lấy lòng, giặt giũ, khâu vá, nấu nướng.

Sau này bị cưỡng ép nhập ngũ, đã quen tay quen chân, thói quen ấy cũng không sửa được. Khâu mũ khâu giày, thuận tay làm cho hắn một đôi; hấp bánh bao, nặn kẹo hồ lô, đa phần cũng vào bụng hắn.

Nuôi lâu ngày, chẳng khác nào nuôi một đứa em trai.

Haizz, con trai rồi cũng sẽ lớn, trước mặt bao nhiêu người, không thể làm mất mặt hắn được.

Ta còn đang suy nghĩ xem phải nói thế nào.

Bỗng nhiên, một vòng tay siết chặt từ phía sau.

Ta bị một người ôm trọn vào lòng.

26

Lúc đầu, ta chỉ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Rồi mới cảm thấy lạnh.

Tấm áo hạc chưởng trên người hắn còn vương bông tuyết vỡ vụn, cái lạnh thấu xương thấm vào da thịt, áp sát bên má ta.

Vòng tay này xa lạ, hơi ấm này xa lạ, bờ vai rộng rắn rỏi này —không có một chỗ nào quen thuộc cả.
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 27: Chương 27



Phương Thế Hữu bùng nổ, lập tức xông lên đẩy hắn ra.

Người thì bị đẩy ra rồi, nhưng tay vẫn chưa chịu buông.

Đôi tay trắng tựa men sứ ấy mạnh đến bất ngờ, giam chặt cổ tay ta, mặc cho Phương Thế Hữu giằng kéo thế nào cũng không tách ra được.

Ngươi là ai hả! Ôm bậy ôm bạ con gái nhà người ta, thế mà cũng gọi là hảo hán à?!

Ta đ.ấ.m chếc ngươi bây giờ!

Thừa tướng? Dù có là thừa tướng cũng không được tùy tiện ôm người khác!

Cái kiểu hành vi hạ lưu này, ở quân doanh của chúng ta phải đánh ba mươi gậy đấy có biết không?!

Lễ nghi đâu?! Vương pháp đâu?!

Phương Thế Hữu siết chặt nắm đ.ấ.m rồi lại buông ra, chống nạnh chửi ầm lên, hệt như một khẩu pháo sắp nổ tung.

Đại tướng quân, ngài quản hay không quản đây?!

Có kẻ ăn h.i.ế.p Tình tỷ của ta đấy!

Xung quanh ồn ào huyên náo, tất cả đều hóa thành thanh âm nền mờ nhạt.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Trong mắt ta, chỉ còn lại hắn.

Ta nghe thấy một tiếng nói khàn đặc, đứt quãng, khó khăn lắm mới thành câu:

Tiểu Ngư… là muội thật sao…

Muội còn sống.

Quá khứ ba năm trước như con lũ tràn qua, cuốn theo tất cả, hất thẳng những ký ức kia về trước mặt ta.

Ta siết chặt vạt áo trước ngực, cổ họng tựa như bị đá chặn cứng, không tài nào thở nổi.

Người tốt nhất trên thế gian này, lại là huynh.

Mà ta, lại không nhận ra huynh.

Ta không nhận ra huynh.

...

Nửa ngày sau, ta vẫn còn ngơ ngẩn, có rất nhiều người tới nói chuyện với ta, nhưng toàn bộ đều lọt tai rồi trôi mất.

Vẫn là Đại tướng quân đứng ra giải vây cho chúng ta:

Hôm nay là mùng Một Tết, mọi người cùng ngồi xuống, náo nhiệt uống rượu, vừa ăn sủi cảo vừa ôn chuyện cũ đi nào.

Khó khăn lắm mới mở được tiệc, mà chỗ ngồi loạn chẳng ra hàng lối gì cả.

Hắn là Thừa tướng, tất nhiên phải ngồi trên vị trí cao nhất cùng Đại tướng quân. Ấy vậy mà hắn cứ nắm chặt lấy góc tay áo ta không chịu buông.

Đại tướng quân hết cách, đành thêm một chiếc ghế bên cạnh hắn cho ta.

Phương Thế Hữu sợ hắn là hạng háo sắc, dám bắt nạt ta.

Hắn kéo hẳn một chiếc bàn con, chen vào chỗ phía trước bên phải của ta, cả buổi tối trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hựu Niên, vừa gặm bắp giò kho tàu vừa nghiến răng nghiến lợi, trông cứ như đang nhai thịt kẻ thù vậy.

Mấy tiểu tướng ngồi hóng chuyện, một số quan viên từ kinh thành đến thì đưa mắt nhìn nhau.

Đại tướng quân gượng gạo cười, nâng chén trước.

Mọi người đừng cứ đờ ra thế, nói chuyện đi nào—

Ví dụ như lão Chu ta đây, chiều nay bỗng có cảm hứng, sáng tác ra một bài thơ mới, cứ coi như ném ngói dẫn ngọc*, giúp vui cho mọi người nhé.

(*) Ném ngói dẫn ngọc (抛砖引玉): Nghĩa là dùng thứ không đáng giá để thu hút thứ có giá trị hơn, ở đây là khiêm tốn nói về thơ của mình để khơi gợi cảm hứng của người khác.

"Tết đến pháo nổ vang trời, dọa bọn Đát Hãn chạy khắp nơi.

Tướng giặc tr*n tr** đứng ngẩn ngơ, hốt hoảng hỏi ai vừa đánh tới?"

"Sủi cảo nhân thịt heo, thịt cừu nướng thơm phức.

Rượu ngon, bánh chiên, ăn đủ say mềm, hạ lệnh đánh giặc tru tréo kêu la!"

Thế nào? Bài thơ mới của lão Chu ta đấy, không tệ chứ?

Lão lại bày ra bài thơ dở ẹc của mình.

Mấy tiểu tướng cố gắng hò hét lấy lệ.

Trên bàn tiệc không có ca múa, thậm chí còn chẳng có nữ quyến, bầu không khí quả thực có hơi lạnh lẽo.

Mấy nhạc công đàn sáo ngồi ở góc lều, người bưng rượu dọn đồ ăn đều là binh lính lanh lẹ.

Tuần phủ sứ không khỏi nhìn thêm vài lần.

Đại tướng quân lo mấy vị quan viên từ kinh thành đến sẽ chê bàn tiệc đạm bạc, vội vàng xấu hổ giải thích:

"Đám binh thô kệch, mong các đại nhân đừng chê cười."

"Chuyện này là do Tình nha đầu bày ra đấy, quân doanh của chúng ta không lập doanh kỹ, cũng không có ca nữ vũ cơ. Toàn bộ nữ nhân đều được phân đến trướng y quan, gọi là hộ sĩ."

"Tình nha đầu đã nói rồi: Ai dám ức h.i.ế.p hộ sĩ, sau này gãy tay gãy chân thì muốn chếc ở đâu cứ chếc ở đó, trướng y quan tuyệt đối không thu nhận!"

"Mấy tiểu mỹ nhân trong doanh đều đi làm hộ sĩ hết rồi, doanh kỹ chỉ còn lại một đám tù binh."

Nhắc đến chuyện này, Đại tướng quân có vẻ rất đắc ý.

"Ta không nói khoác đâu, trong tất cả biên trấn ở Liêu Ký, thương vong của tướng sĩ quân ta chắc chắn là ít nhất!"

"Chỗ khác, vết thương do đao kiếm, cung tên mười người chếc ba! Còn ở quân doanh chúng ta, móc ruột ra ngoài cũng chưa chắc đã chếc!"

Đại tướng quân nâng cao giọng, gọi:

"Phùng Túc, qua đây cho các đại nhân xem nào!"

Vị tiểu tướng tên Phùng Túc ấy bèn cởi áo, để lộ lồ|\|g n.g.ự.c tr*n tr**, phô ra một vết sẹo dài chói mắt trên bụng cho mọi người nhìn.

Ta xấu hổ đến mức phải lấy tay che mặt.

Vết sẹo đó là do ta khâu, cũng là ca phẫu thuật lớn đầu tiên ta làm khi vừa đến đây.

Lúc đó, các đại phu trong quân không tin mấy lời "ngoại thương luận" của ta, mới quấn chiếu định mang người đi.
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 28: Chương 28



Ta vội vã ngăn lại, quyết định liều một phen, xem có cứu được người không.

Sau khi cố gắng cầm máu, ta lại pha nước muối rửa sạch ruột cho Phùng Túc.

Đến lúc khâu lại vết thương, đám hộ sĩ có tay nghề thêu thùa tốt thì mặt mũi tái mét, thường ngày chỉ khâu giày vá áo, nào ai dám khâu da thịt người sống?

Ta run bần bật cầm kim chỉ, lại sợ vết thương của hắn bung ra gây nhiễm trùng, nên khâu đi khâu lại tận hai lượt.

Kết quả, sẹo trên bụng hắn dày cộm như con rết.

Đến giờ, các đại phu trong trướng y quan đều đã học được cách cắt lọc hoại tử, khử trùng và khâu vết thương, còn ta thì dùng Phùng Túc làm ví dụ phản diện để giảng dạy.

Thấy hắn khoe vết sẹo to bằng ngón tay, ta vừa xấu hổ, lại vừa tự hào.

Đám đàn ông trên bàn tiệc ngồi khô cả họng, chẳng có chủ đề nào để nói.

Thế là bắt đầu nói về ta, kể nhiều chuyện còn hay ho hơn cả ta tưởng —nhiều góc nhìn ta chưa từng nhận ra về chính mình.

Cười cười nói nói một hồi, ta không kìm được mà nghiêng đầu liếc sang bên trái.

Vị Thừa tướng đại nhân này vẫn đang siết lấy góc tay áo ta, hũ rượu nhỏ bên tay trái đã cạn sạch.

Hắn ngả người ra sau ghế, nhắm mắt, đôi mày nhíu chặt, thoạt nhìn có vẻ rất khó chịu.

Ta khẽ kéo nhẹ tay áo, khiến tay phải của hắn khẽ giật theo.

"Đừng đi."

Hắn bỗng mở mắt, nắm chặt cổ tay ta.

Lúc này ta mới nhận ra, hắn vẫn chưa ngủ.

Chỉ trong thoáng chốc, ta lại thấy trong ánh mắt hắn, hiện lên một sự hoảng loạn chưa từng có.

"Khụ, ta đâu có đi đâu, chỉ là muốn lấy cái bắp giò thôi, cả năm rồi chưa được ăn miếng nào..."

Hắn từ từ nở nụ cười, đôi mày ánh mắt bỗng chốc sinh động hẳn lên.

Hắn buông tay ta ra, rồi gọi người mang thêm một phần giò heo lên.

Ánh mắt dõi theo ta không rời một khắc, dịu dàng đến mức quá đáng.

Nhìn bộ dạng ta cầm giò heo hai tay bóng nhẫy mỡ, thế mà ánh mắt hắn lại giống như đang thưởng thức một bức tranh mỹ nhân.

Làm ta xấu hổ không dám ăn thô lỗ nữa, chỉ dám cắt thịt ra thành từng miếng nhỏ, chậm rãi bỏ vào miệng.

"Huynh thay đổi nhiều quá, ta suýt nữa không nhận ra."

Ta nói.

Hựu Niên cụp mắt, lặng lẽ gắp thức ăn cho ta, chậm rãi gấp chiếc khăn lau tay lại thành hình vuông, đặt bên cạnh bát đũa của ta.

Ba năm xa cách, khoảng cách giữa chúng ta đã hóa thành một lớp ngăn cách nặng nề.

Ta không biết nên nói gì, cũng không biết nên đối xử với hắn thế nào mới phải.

Thậm chí ta còn không dám gọi hắn là "Hựu Niên" nữa.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Bởi vì hắn đã không còn là Hựu Niên.

Tên thật của hắn là Nhan Húc Chi.

Phong hiệu Duệ Thân Vương, hiện nay đang nhiếp chính, thay quyền chấp chưởng thiên hạ.

Thật lâu sau, hắn mới lên tiếng.

"Tiểu Ngư muốn ta như thế nào, ta liền trở lại như thế đó."

"Có thể gặp lại nàng, chính là đại hạnh của ta."

27

Bữa tất niên này kéo dài từ chiều đến tận khuya.

Rượu nóng được hâm hết lần này đến lần khác, cuối cùng mùi rượu nồng nặc khắp trướng, xông đến mức ta gần như không mở nổi mắt.

Tiệc rượu mãi mới tàn, Hựu Niên cứ lặng lẽ đi theo ta, không rời nửa bướcđến cả lúc ta đi nhà xí, hắn cũng đứng ngay bên ngoài cửa, cách ta đúng ba bước làm lính gác.

Xem tình hình này, tối nay ta có trốn cũng không thoát khỏi chủ soái doanh.

Phương Thế Hữu cau chặt mày, kéo ta sang một bên:

"Cô đắc tội với hắn à? Sao hắn cứ mãi gây khó dễ cho cô vậy!?"

"Không sao, không sao, ta biết rõ mà."

"Biết rõ cái rắm!"

Hắn tức tối trừng mắt nhìn ta:

"Ta vừa đi hỏi thăm rồi! Tên Thừa tướng này không phải loại người hiền lành gì đâu! Ở kinh thành ai ai cũng biết hắn là sát thần! Hồi đó đám nghịch đảng rơi vào tay hắn, không một ai còn sống mà ra ngoài!"

"Nếu cô từng đắc tội hắn, mau nói ngay đi! Lão tử dù có phải bỏ quân công, cũng phải giữ lại mạng cho cô!"

Phía sau lưng, một ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên người ta, khiến ta quẫn bách đến mức phải gạt tay Phương Thế Hữu xuống.

"Chậc, ngươi nghĩ đi đâu thế... Ta với hắn cũng từng hoạn nạn có nhau, tối nay chỉ là ngồi lại ôn chuyện thôi."

Phương Thế Hữu giậm chân nhảy dựng lên:

"Nằm chung một trướng để ôn chuyện á!?"

"Hồi đó ta với hắn là bạn tù, ở chung một gian, sống cùng nhau bốn tháng."

Hắn vò đầu gãi tai cả buổi, đi rồi mà vẫn còn ngoái đầu nhìn lại ba lần.

Bên trong doanh trướng, Hựu Niên đứng yên lặng dưới rèm, chờ ta.

Trướng có lò sưởi, ánh lửa không quá sáng nhưng lại ấm áp lạ thường.

Ta nướng mấy củ khoai lang, rang hai nắm đậu phộng, chuẩn bị tinh thần trò chuyện suốt đêm.

Đám thị vệ đều đã lui hết, đất trời tĩnh mịch, dường như chỉ còn lại hai chúng ta.

Hắn không hỏi ba năm qua ta sống thế nào, có lẽ chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn đã tra rõ toàn bộ hành tung của ta.
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 29: Chương 29



Hắn tựa như trở lại dáng vẻ năm xưa chỉ lặng lẽ ngồi đó, chăm chú nhìn ta, không nói một lời.

Nhưng ta lại không còn là ta của ngày trước nữa.

Giữa tiếng đậu phộng rang trên lò than nổ lép bép, ta cũng chẳng thể nghĩ ra được một câu nói thích hợp nào.

Khó khăn lắm mới mở miệng hỏi được một câu.

"Những kẻ hại nhà huynh năm xưa... bây giờ thế nào rồi?"

"Mấy tên hoạn quan Đông Xưởng nhúng tay vào chính sự, đã bị ta xử lăng trì. Ta sai người lạng từng nhát d.a.o xuống chúng."

"Ba đại doanh ở kinh thành, từ trên xuống dưới, ta đã thanh tẩy một lượt."

Da đầu ta tê rần, vội vàng gật đầu:

"Chúng đáng tội cả."

Hắn cúi mắt, nắm chặt chén trà trong tay.

"So với trước đây, Tiểu Ngư ít nói hơn rất nhiều..."

"Khi ấy, mỗi đêm nàng đều có vô số chuyện để kể cho ta nghe."

Mặt ta nóng bừng, ngón chân muốn cào xuống đất.

"Hồi đó bị nhốt lâu quá, có lẽ là bị chứng lo âu nhẹ, không nói chuyện thì trong lòng sẽ bứt rứt không yên... Cũng không hẳn là bệnh gì, ra ngoài rồi thì đỡ hơn nhiều."

Có lẽ không hiểu chứng lo âu là gì, hắn chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Trong trướng lặng như tờ.

Cả hai chúng ta đều ngồi trên ghế lớn, cách nhau ba bước, cuộc trò chuyện vốn nên thân mật, bây giờ lại xa lạ đến không tưởng.

Thế nhưng, những gì mãi canh cánh trong lòng, luôn là những điều không thể quên đi.

Hắn chậm rãi đặt tay phải lên đầu gối.

"Tiểu Ngư, chân ta đau."

Ta vội đứng dậy:

"Ta đi gọi thái y cho huynh!"

"Đau lắm, đau đến mức một khắc cũng không nhịn nổi nữa."

Thế là ta kéo một chiếc ghế nhỏ lại gần, ngồi xuống trước mặt hắn như ngày trước, đặt tay lên chân hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.

Thực ra ta có biết gì về xoa bóp đâu?

Khi đó, ta chỉ giữ trong lòng một nỗi bực bội—hắn càng tỏ ra bất cần, ta lại càng muốn chăm sóc hắn cho ra hồn!

Hắn cứ như kiểu "chân này phế rồi, sống chếc tùy ý," làm ta tức đến phát điên, thế là hễ có cơ hội, ta lại lôi ra xoa bóp cho hắn.

Lúc ấy tối om không ánh đèn, hai người vừa chuyện trò vừa cười đùa.

Còn bây giờ, người cũ gặp lại, chẳng nói được câu nào.

Sự xa lạ này nhanh chóng bóp nghẹt cả hai chúng ta.

Hắn khẽ nuốt xuống, đến khi lên tiếng lại, âm giọng đã nghẹn đến mức không kìm được.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Tiểu Ngư, tại sao nàng không dám nhìn ta?"

"Nàng ngẩng đầu lên nhìn ta đi."

Chỉ hai câu thôi đã khiến ta suýt rơi nước mắt.

Ta vội ngẩng đầu lên, chăm chú quan sát hắn.

Hắn đội ngọc quan xanh biếc, vận trường bào lộng lẫy, đôi tay trắng trẻo như sứ, sáng mịn như ngọc.

Còn gương mặt ấy, tuấn mỹ vô song, thoát tục tựa thần tiên.

Thực ra, tối nay lúc ở yến tiệc ta cũng đã thoáng nhìn qua.

Những vị tướng quân bọn ta vẫn hay cười cười nói nói, ở bên cạnh hắn bỗng trông chẳng khác nào một đám gấu xồm xoàm râu ria.

Hắn không còn là Hựu Niên của ngày xưa nữa.

Bây giờ, đến cả phần cằm ngay trước mắt ta cũng láng mịn sáng bóng, tinh tế đến mức không tưởng.

Nhớ lại ba tháng đầu tiên trong thiên lao, chúng ta không có lấy một ngọn nến, chỉ có thể trò chuyện trong bóng tối.

Về sau, có ánh đèn rồi, hắn râu ria xồm xoàm, ta tóc tai rối bù, ai cũng chẳng thể chê trách ai.

Tới hôm trước khi hành hình, tù nhân không được chỉnh trang diện mạo—ta khắc sâu trong trí nhớ hình ảnh hắn gầy đến da bọc xương, chân thọt, tóc khô quắt, lưa thưa gãy rụng.

Ngay cả ngày cuối cùng ấy, khi hắn đập bát lấy mảnh sứ cạo sạch râu, ta vẫn chẳng hề thấy hắn tuấn tú chút nào.

Nhưng bây giờ...

Hắn đã trở thành thế này, đến chiếc đai ngọc bên hông cũng đáng giá nghìn vàng.

Làm sao ta dám nhận ra hắn?

Làm sao ta còn có thể quấn lấy hắn, chọc hắn như ngày xưa?

Hắn nhắm chặt mắt, từng giọt nước mắt lớn lặng lẽ rơi xuống.

"Ta đã tìm nàng suốt ba tháng ở kinh thành, lật tung từng ngõ ngách, rồi lại lật tung cả vùng Kinh Kỳ."

"Ta tìm sang Sơn Đông, Thiểm Tây, Hà Nam, mỗi nơi đi qua đều dò xét từng hộ dân mang họ Dư."

"Phủ Thái tử không có tên nàng.

Mười Lăm bọn họ nói, có lẽ nàng đã bị kẻ khác mua chuộc thay người chịu tội, có lẽ tên nàng đã bị xóa khỏi gia phả nhà họ Dư, hoặc cũng có thể—nàng là nữ tử, không được ghi vào tộc phả."

"Ta liều mạng phát triển hệ thống truyền tin quân sự, không dám nghỉ một ngày, mãi đến năm nay mới có thể trải thám tử khắp Đạo Giang Nam."

"Ta nghĩ, nàng sợ lạnh như vậy, hẳn đã đi về phương Nam."

"Không thể ngờ rằng, nàng lại đến biên cương Đông Bắc, đầu quân vào quân đội."

Ta khổ mà không thể nói ra.

Đầu quân cái gì chứ! Ta bị bắt đi lính đấy!

Khi ấy, bốn phương tám hướng đều có chiến tranh, khắp nơi loạn lạc, trên người ta chỉ có hai lượng rưỡi bạc, nào dám chạy bừa?
 
Back
Top Bottom