Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
419,985
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNPOxxmVcExgtH5R9Ndz2hLfSngm1aL_ic3j2vmr15kegFwFjaIUA7hgVAgKWsiF7lTzQePB9oCGIqv_c-SkJBNBqmb1rn2Xgs6LnfMwua9WDX6rFcIGiOsk9csms7oQboGTCgkPt8Nx1NXbF8K7QFr=w215-h322-s-no-gm

Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường, Hài Hước, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, HE, Hài Hước, Sủng, Chữa Lành, Ngọt

Team dịch: Xoăn dịch truyện

Giới thiệu

Ta xuyên không mà số mệnh lại quá đỗi bi thảm.

Người khác xuyên không thì vinh hoa phú quý, còn ta lại biến thành một tội nô mặt vàng da bọc xương, bị giam trong đại lao chờ ngày hành quyết sau mùa thu.

Cơm thì ôi thiu, giường chỉ có rơm rạ. Suốt bốn mươi chín ngày, ta gắng gượng chịu đựng bóng tối, chịu đựng cô độc, âm thanh lũ chuột gián sột soạt bên tai suýt khiến ta phát điên.

Ngày thứ năm mươi, mấy tên ngục tốt kéo vào một nam nhân mình mẩy đầm đìa máu tươi.

Ta vui mừng chẳng khác gì con khỉ nhỏ tìm được bạn, nhảy tới nhảy lui quanh hắn.

"Đại ca là người phương nào? Rảnh rỗi hàn huyên đôi câu không?"​
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 1: Chương 1



01

Ta xuyên tới vào một đêm mưa tầm tã.

Đầu óc choáng váng, trước mắt chỉ toàn là máu.

Bên tai vang lên tiếng chửi rủa thô lỗ của mấy nam nhân:

"Ngô Tam, cái đồ ngu xuẩn này! Nhất định phải kéo bọn ta theo góp vui, giờ thì hay rồi, gây ra án mạng rồi!"

"Ta làm sao biết con nha đầu này lại liều chếc thật chứ? Lão tử còn chưa kịp cởi đai lưng, nó đã lao đầu vào tường rồi! Mặt mũi trông mềm mại, mà xương cốt lại cứng thật."

"Ê, nhìn kìa, chưa chếc hẳn đâu! Vẫn còn hơi thở."

"Mau vứt nó về lại lao phòng đi, chếc ở đây thì không ổn đâu, ngục trưởng mà biết thì c.h.ặ.t đ.ầ.u cả lũ mất."

Chúng lôi kéo ta một trận rồi ném xuống đất, bụi bặm, cỏ rác bay đầy mũi.

Ta không dám ho một tiếng, đầu đau như búa bổ.

Cố sức hé mắt nhìn quanh.

Ba bức tường đá lạnh lẽo, một mặt song sắt, nền đất bẩn thỉu phủ đầy rơm rạ, góc tường còn có mấy con chuột co cụm lại kêu chít chít.

Hừ, mở màn đúng là đáng nguyền rủa.

Ta thử gọi:

"Hệ thống?"

"Thiên mệnh nhân?"

"Cục xuyên thư?"

Không một thanh âm hồi đáp.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mẹ nó chứ, kiếp trước ta ăn ở hiền lành, hành thiện tích đức! Rốt cuộc là tên trời đánh nào giữa đêm mưa to đi trộm nắp giếng, hại ta bước hụt một chân, ngã xuống chếc oan thế này?

02

Máu trên trán ta chảy chưa bao lâu thì dần dần ngừng lại.

Thiên lao không có cửa sổ, chẳng thể thấy mặt trời mọc hay trăng sao lặn xuống. Ta chỉ có thể dựa vào thời gian ngục tốt mang cơm tới để tính toán ngày tháng.

Bánh bao ăn kèm củ cải xắt sợi, hoặc cơm hẩm với cải thảo. Đôi khi thoáng ngửi thấy chút mùi thịt, nhưng cả bát cơm cũng chẳng có nổi một miếng.

Mỗi ngày chỉ có một bữa như vậy. Không đến mức chếc đói, nhưng cũng chẳng thể thực sự gọi là sống.

Đa phần thời gian, ta đói đến mức ruột gan quặn thắt, nhưng không dám nghĩ nhiều. Cắn răng nhịn đói, ta men theo vách tường mà đi, rút cây trâm gỗ trên đầu xuống, khắc thêm một vạch ngang lên tường.

Ngày thứ mười ba.

Tường đất xốp, dễ dàng bong tróc, chỉ cần chọc nhẹ một cái là lủng lỗ.

Ta từng nghĩ đến chuyện bắt chước Nhà tù Shawshank, đào một con đường thông ra ngoài. Nhưng chưa đến ba ngày, trâm đã chạm phải đá, không cách nào đào tiếp.

Xem ra thiên lao này được xây dưới lòng đất, thế nên mới không có nổi một khung cửa sổ.

Ta có chút chán nản, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tranh thủ lúc ngục tốt đưa cơm, mò ra cửa lao dò la tin tức.

“Đại ca, bây giờ là mùa gì rồi?”

Ngục tốt lạnh lùng đáp: “Tháng năm, giữa hè.”

Ta cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ:

“Đại ca, có thể thả ta ra ngoài làm việc không?”

“Huynh xem ta có tay có chân, ra ngoài làm công còn hơn ngồi đây ăn không. Ta biết quét dọn, lau bàn ghế, bưng trà rót nước, nấu cơm rửa bát, giặt giũ quạt mát đều giỏi cả. Cùng lắm thì, huynh cứ coi ta là ca kỹ mà sai bảo, ta biết hát rất nhiều khúc đó!”

Ngục tốt đưa cơm lúc nào cũng có hai người, một người xách thùng thức ăn, một người cầm đèn lồng. Đây là thời điểm duy nhất trong ngày ta được thấy ánh sáng. Nhưng bọn họ từ đầu hành lang đi đến cuối, chưa đầy hai phút đã rời đi.

Mà ánh sáng đi xa rồi, bóng tối vô tận lại muốn nuốt chửng ta.

Cơn sợ hãi ập đến, ta vươn tay kéo lấy tay áo ngục tốt.

“Đại ca, ta chưa nhận được phán quyết, rốt cuộc phải bị giam bao lâu đây?”

Ngay cả đây là triều đại nào, lịch sử hay hư cấu, luật pháp ra sao, ta cũng chẳng rõ.

“Đại ca, huynh giúp ta nói với quan trên một tiếng đi, ta có thể lập công chuộc tội không? Ta thuộc lòng bảng cửu chương, còn có thể nói trôi chảy tiếng Anh, tiếng Pháp! Ở đây có người Tây dương không? Ta có thể làm thông dịch viên!”

“Ta không biết chế tạo kính thủy tinh, nhưng có thể làm xà phòng! Mỡ lợn, xút ăn da, nước muối! Lưu huỳnh, diêm tiêu, tỷ lệ một hai!”

“Đại ca! Đừng đi! Nhà ta có bạc! Có rất nhiều bạc! Thả ta ra ngoài, ta tặng huynh một trăm lượng, có được không?”

Lão ngục tốt chỉ cười nhạt, vung roi quất mạnh lên tay ta.

“Ả điên này, muốn lừa lão tử hả! Đây là tầng ba địa lao, toàn bộ đều là gia nô trong phủ Thái tử tiền triều. Sinh ra đã là nô tài, có chút tiền thì chạy từ lâu rồi.”

“Lão tử có lòng tốt nhắc cho một câu. Thái tử cũ bị tân hoàng giam lỏng trong phủ, người dưới của hắn kẻ chếc thì đã chếc, kẻ trốn cũng đã trốn. Còn đám nô tài các ngươi, mùa thu này tất cả đều phải chịu chém. Nhân lúc còn có cơm ăn, bớt vùng vẫy đi!”
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 2: Chương 2



Ta ngồi phịch xuống đất, lòng đầy oan ức nhưng không biết phát tiết vào đâu, chỉ có thể nắm chặt song sắt, gào lên như kẻ điên.

“A a a a a! Có ai còn sống không hả!”

“Chủ nhân các người đâu! Mau nghĩ cách đi chứ!”

Trong thiên lao rộng lớn, chỉ có tiếng vọng lại của chính ta.

Ta dần dần không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng r*n r* đau đớn, vọng lại từ nơi rất xa. Ta gọi, nhưng không ai đáp lời.

Ở góc tường, lũ chuột lại đang cắn rơm rạ, tiếng sột soạt không ngừng tra tấn chút lý trí cuối cùng của ta.

Ta cắn lên đầu ngón tay, đến khi da thịt bật máu, đầu óc rối như tơ vò.

— Trời muốn giao trọng trách lớn cho ai, ắt sẽ khiến kẻ đó chịu khổ tâm chí, lao nhọc gân cốt.

— Chếc rồi liệu có thể xuyên không lại lần nữa không?

— Cây trâm này có vẻ hơi cùn, nếu đ.â.m không chếc ta thì sao? Không biết đập đầu vào tường có được không nhỉ?

— Nhưng trong lịch sử, tân hoàng đế lên ngôi thường đại xá thiên hạ để thể hiện lòng nhân từ. Lỡ đâu mai thả ta ra, chẳng phải chếc oan uổng sao?

— Dư Tình, mày không được làm kẻ hèn nhát. Cố chịu đựng đi, coi như đây chỉ là một cơn ác mộng.

— Lão thiên gia! Ngài có thể ban cho ta một người sống, chỉ cần có thể trò chuyện thôi cũng được!

Dường như ông trời thực sự nghe thấy lời cầu nguyện của ta.

Ngày thứ bốn mươi chín, khi vạch thứ mười của ký hiệu chữ “Chính” chỉ còn thiếu một nét ngang.

Một người mới bị ném vào phòng giam.

03

Ngày hôm đó, cửa địa lao mở ra rồi lại đóng, từng tốp tù nhân mới bị đưa xuống, rất nhiều phòng giam trống nay đã chật kín người.

Ta bám lấy song sắt, mắt sáng rực trông mong.

"Cho ta một người đi, cho ta một người đi mà."

Ngục tốt nhìn ta như nhìn kẻ điên.

Không biết là thương hại hay cười nhạo, vậy mà bọn họ thực sự ném vào phòng giam ta một người mới.

Là một nam nhân, bị bọn chúng kéo lê trên đất như một bao tải, hai chân mềm nhũn, không hề có chút sức lực.

Người này đầy m.á.u và bụi đất, tóc tai bù xù che khuất khuôn mặt, bộ quần áo tù rách bươm chẳng khác gì giẻ lau, trên người chằng chịt vết roi, dấu sắt nung, chẳng còn lấy một tấc da lành lặn.

"Đại ca, người này là ai thế? Phạm tội gì mà bị bắt vậy?"

"Giống ngươi thôi, kẻ chờ c.h.ế.t cả." Ngục tốt phun một bãi nước bọt, xách đèn lồng bỏ đi.

Bóng tối lại ập đến. Dù ta đã quen với việc bị giam cầm trong bóng tối này, cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn ra đường nét của hắn.

Trông cứ như một người chếc, đến cả lồng n.g.ự.c cũng không thấy phập phồng.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta ngồi xổm xuống quan sát, nhích từng bước vòng quanh hắn, trên môi nhịn không nổi mà nở một nụ cười.

"Hê lô? Đại ca, còn sống không đó?"

"Kêu lên một tiếng đi mà, ta cầu xin ngươi đấy!"

Tim đập thình thịch, không phải vì căng thẳng, mà vì kích động.

Nếu là trước đây, biết bên cạnh có một tử tù, ta đã sợ đến mức bỏ chạy tám mươi trượng.

Nhưng giờ thì khác. Ta đã sắp phát điên rồi! Bị nhốt trong cái xó này bốn mươi chín ngày, ngay cả một con chuột tinh biết nói ta cũng sẽ tôn lên làm tổ tông, huống chi là một con người bằng xương bằng thịt!

Nhưng tân ngục hữu của ta chẳng có chút phản ứng nào.

Ta vén tóc hắn ra, thấy đôi mắt vô hồn của hắn trừng trừng nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Ta lại đưa tay dò hơi thở, đầu ngón tay cảm nhận được làn khí ấm.

Tốt lắm, còn sống!

"He he, bên ngoài thời tiết thế nào rồi? Trời quang hay có mưa không?"

"Từ khi đến đây ta chưa từng thấy ánh mặt trời."

"Đại ca, đừng lạnh nhạt vậy, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi, hai ta nói chuyện chút đi."

“Huynh phạm tội gì mà bị tống vào đây thế?"

Ta lải nhải cả buổi trời, đến mức lũ chuột đang chạy rầm rập cũng chịu thua mà nằm im.

Cuối cùng, ta đành phải chấp nhận một sự thật.

Ai dà, có vẻ như tân ngục hữu của ta đã bị cực hình hành hạ đến mức hóa ngốc rồi.

04

Ngày hôm sau, trong cơm bỗng có thịt.

Ngục tốt mang đến cơm trắng, rau xanh xào dầu, trên khay còn có một con gà quay, thêm một bát trà thơm phức.

Ta ngẩn người một giây, rồi lập tức nhào tới, vùi đầu mà ăn. Chân gà đã cắn vào miệng rồi, lý trí mới quay lại.

Chậc, hình như đây không phải phần của ta.

Ngục tốt đứng ngoài song sắt là một gương mặt xa lạ, hắn ngây người nhìn ta, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.

"Chủ nhân ơi! Tiểu nhân vô dụng, ngay cả bữa ăn của ngài cũng không giữ nổi!"

Hắn vừa sụt sịt vừa khóc, giọng thê thảm vô cùng.

Ta lưỡng lự nhìn cái đùi gà, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ đặt xuống. Hôm nay ta quyết định làm một kẻ vô lễ vậy.

Vì thế, ta vừa gặm đùi gà vừa mơ hồ nói xin lỗi: "Ngại quá, ta đói quá rồi… Đây là chủ nhân của ngươi à? Hắn trông có vẻ chẳng muốn sống nữa, ngươi mau khuyên nhủ đi."
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 3: Chương 3



Tên tiểu tư ấy quỳ sụp xuống khóc lóc, vừa khóc vừa cầu xin, dập đầu ngoài song sắt hồi lâu, thế nhưng chủ nhân của hắn vẫn chẳng đáp lấy một lời.

Người này từ hôm qua bị ném vào đây, đến tận bây giờ vẫn nằm im bất động, chẳng khác gì một xác chếc yên lặng.

Trong góc tối, một tên ngục tốt thật sự lên tiếng thúc giục:

"Niên hộ vệ, đã đến lúc đi rồi. Ngài đừng làm khó tiểu nhân nữa, lát nữa lao đầu xuống tuần tra, bị phát hiện thì tiểu nhân mất mạng mất!"

Tên hầu ấy bước đi mà cứ ba bước ngoảnh đầu lại một lần, cuối cùng như hạ quyết tâm, bất thình lình quay lại trước mặt ta, dập đầu ba cái thật vang.

"Ta thấy cô nương có tướng mạo hiền lành, chắc chắn là người tốt nhất thiên hạ! Tiểu nhân cầu xin cô, hãy chăm sóc chủ nhân của ta, cho ngài ấy ăn một chút, uống một chút, tiểu nhân van cầu người!"

"Chủ nhân nhất định phải sống tiếp!"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn vội vã lau nước mắt, rồi theo ngục tốt rời đi.

Chậc, một cái gánh nặng thật to đây.

Ta có chút tò mò về thân phận của hắn, nhưng cũng không tiện hỏi. Là chuyện của cựu Thái tử và tân Hoàng đế, không biết là tranh đấu hoàng thất hay thay triều đổi đại.

Nhưng dù có hỏi, hắn cũng chẳng trả lời ta đâu.

Đã nhận việc thì phải tận tâm. Ăn no uống đủ, tâm trạng ta rất vui vẻ, lại có việc mới để làm, ta bèn bò qua đỡ "huynh đệ tù hữu" của ta dậy, giúp hắn ngồi thẳng lên.

Nhưng ngay lúc đó, ta cảm nhận được cơ thể hắn đang run rẩy dưới tay mình.

"Sao vậy? Đừng sợ ta, ta là người tốt."

Hắn vẫn run không ngừng, quai hàm siết chặt, hồi lâu sau mới thở ra một hơi.

Ta chợt nhận ra: "Ta chạm vào vết thương của huynh à?"

Hắn không đáp, ta bèn lần mò kiểm tra, sờ qua lớp áo tù rách rưới, chạm vào vết m.á.u còn tươi trên lưng hắn. Trong bóng tối này, ta chẳng thể nhìn rõ thương tích ra sao.

"Haizz, nơi này chẳng có cách nào chống nhiễm trùng cả, chỉ có thể hy vọng sức đề kháng của huynh mạnh mẽ thôi."

Ta đặt khay thức ăn trước mặt hắn.

"Nào, đến giờ cơm rồi. He he, huynh muốn ăn gì trước?"

"Cơm hơi nguội rồi, hay ăn gà trước nhé?" Ta lau khóe miệng dính dầu, lưỡng lự nói, "Nhưng mà người bị thương nặng ăn đồ dầu mỡ, không tốt cho vết thương hồi phục nhỉ?"

"Thề với trời là ta không hề nhắm đến nửa con gà còn lại đâu!"

"Ăn trước thì phải uống nước, để ta đút huynh chút nước nhé?"

Ta múc một thìa trà, chậm rãi đưa đến bên môi hắn.

Hắn tựa vào vách tường, chẳng buồn mở miệng, khép mắt lại, hàm răng cắn chặt.

Ta giả vờ khóc nức nở: "Công tử, ngài làm ơn làm phước, đừng c.h.ế.t vào hôm nay mà. Ta cô độc ở đây bốn mươi chín ngày, ngày nào cũng tự nói chuyện một mình đến phát điên, ngài nể tình ở lại với ta vài ngày đi."

"Trước khi ngài đến, ta suýt nữa không trụ nổi rồi. Ta còn định khắc xong mười ký hiệu chữ “Chính”, rồi đập đầu vào tường chếc quách cho xong."

"Thế mà ngài lại xuất hiện, đây là gì?"

"Là ý trời đấy!"

"Phật gia nói rằng, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa phù đồ. Ấy? Mà huynh nói xem, phù đồ là cái gì vậy?"

"Ta đọc sách nhiều lắm, thế mà từ này lại không biết, đúng là học hành qua loa mà."

Lợi dụng lúc hắn sơ ý, ta búng hai ngón tay bóp lấy má hắn, đột ngột đổ một thìa nước vào miệng hắn.

"Khụ khụ khụ!"

Hắn sặc ho sắp đứt hơi, có lẽ vết thương bị kéo động, lại run lên một hồi.

Đến khi ta đưa thìa nước thứ hai lên môi hắn, cuối cùng hắn cũng nhắm mắt, ngoan ngoãn uống.

Ta cười ha hả: "Đây là lần đầu tiên trong đời ta hầu hạ người khác, còn chưa quen tay, huynh thông cảm chút nha."

Ta lại múc một thìa cơm đưa đến trước mặt hắn.

Hắn rũ mắt xuống, mặt không chút sức sống.

Ta lại dùng chiêu cũ, bóp má hắn, ép hắn ăn một thìa cơm.

"Này huynh đệ, huynh phải ăn cơm cho tử tế!"

"Ngục tốt nói bây giờ mới tháng năm, chúng ta phải chờ đến 'thu hậu' mới chịu chém. Trong lịch sử, 'thu hậu' chính là tiết thu phân, nghĩa là chúng ta vẫn còn sống thêm ba tháng nữa."

"Ăn uống no đủ, dưỡng sức thật tốt, biết đâu trong ba tháng này lại có chuyển biến gì thì sao?"

Ta lải nhải như một bà mẹ già, vừa nói vừa bật cười vì chính mình.

Ta nghĩ mình đúng là bị bệnh rồi, chỉ vì đột nhiên thấy một người sống, mà vui mừng như nhặt được báu vật.

Nhưng nhìn hắn từng thìa từng thìa cơm xuống bụng, vẫn thú vị hơn là ngồi bện b.í.m tóc bằng rơm rạ nhiều.

05

Ta đã "nuôi sống" hắn.

Ta ép hắn ăn cơm suốt hai ngày, đến ngày thứ ba, cuối cùng hắn cũng nảy sinh ý chí muốn sống. Khi ta bê khay cơm đến trước mặt, hắn lập tức cầm lấy đũa.

"Huynh tự ăn à? Hôm nay có sức ăn rồi sao?"

Hắn nhìn ta, chậm rãi gật đầu.

Ta hơi cảm thấy hụt hẫng. Hôm nay mất đi một thú vui lớn.

Lại sợ hắn ăn khỏe, không chừa phần thịt cho ta, thế là ta lén lút vươn đũa muốn gắp nửa con cá trong khay của hắn.
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 4: Chương 4



Hắn hạ mắt nhìn thấy, vậy mà lại vươn tay, đẩy cả đĩa cá đến trước mặt ta.

Ta lập tức vui vẻ ra mặt: "Cảm ơn ca! Ta để lại đầu cá và đuôi cá cho huynh, phần bụng thịt thì ta ăn nhé!"

Tù hữu ca không nói một lời, cũng không gắp thức ăn, chỉ co chân trái lại, đặt bát cơm lên đầu gối mà ăn.

Động tác cầm đũa của hắn rất cứng nhắc, ta nhìn không rõ, chỉ cảm thấy hắn ăn rất chậm, mỗi lần chỉ gắp được vài hạt cơm.

"Hay để ta đút huynh nhé? Không thì bữa này huynh phải ăn đến khi trời đất hoang tàn mất."

Bả vai hắn thoáng cứng lại, rồi lập tức cúi đầu vào bát, ăn từng miếng lớn.

Sau khi ăn xong, hắn chậm rãi chống tay xoay người vào vách tường, quay lưng về phía ta.

Ta tò mò thò đầu ra: "Huynh muốn đi tiểu à? Ngồi thế sao được? Có cần ta đỡ dậy không?"

Hắn cứng đờ như tượng đá, không nhúc nhích, chỉ co hai tay lại, bịt kín đôi tai.

Ta phá lên cười.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hóa ra là hắn chê ta ồn ào, muốn úp mặt vào tường, che tai lại để được yên tĩnh một lát.

*

Hai ngày sau, tên hộ vệ Niên Thập Ngũ kia lại đến.

Lần này hắn thay bộ trường bào xanh đậm bó sát, mang theo đao bên hông, không còn vẻ lén lút như lần trước nữa, mà theo sau một vị đại thái giám.

Vị công công kia eo buộc đầy chuỗi ngọc trai, bảo thạch, ngà voi leng keng va vào nhau, cổ ngắn, bụng to, da trắng như mỡ, mặt tô phấn dày cộm, trông chẳng khác nào một tên gian thần điển hình.

"Chậc, hôi thối chếc đi được." Hắn bĩu môi chửi, móc khăn tay che mũi, tỏ vẻ chẳng muốn nhìn ai, chỉ lộ ra một nửa con mắt trắng dã.

Lao đầu quỳ xuống, cười nịnh nọt: "Không biết hỉ công công giá lâm, chưa kịp quét tước dọn dẹp."

Rồi hắn lại quay sang Niên Thập Ngũ, cung kính gọi một tiếng: "Niên hộ vệ."

Ta mừng rỡ: "Thập Ngũ, ngươi thăng quan rồi à?"

Niên Thập Ngũ khẽ cười gượng, không đáp, chỉ tha thiết nhìn vào trong lao.

"Mở cửa! Ta muốn vào."

Lao đầu do dự, không dám động đậy, mãi đến khi hỉ công công gật đầu, hắn mới vội vàng lấy chìa khóa mở khóa.

Thập Ngũ lao vào ngay lập tức, sau lưng còn có một tiểu lão đầu râu dài, lưng đeo hòm thuốc, bước nhanh theo sau. Mùi thuốc bắc nồng đậm, hẳn là một vị đại phu.

Bọn họ thắp đèn, cẩn thận vén áo tù của tù hữu ca lên, soi từng tấc da thịt.

Ta tò mò ghé lại xem.

Chỉ cần một cái liếc mắt, ta lập tức hít sâu một hơi.

Không chỉ có vết roi và dấu sắt nung, ngón cái và ngón trỏ tay phải của hắn đều bị đập bẹp từng phân một.

Mắt cá chân cả hai bên đều gãy, vặn vẹo thành hình dạng quái dị. Phần cẳng chân bên phải gần như lộ cả xương… Đây chính là hình phạt "thẩm vấn bằng chải sắt" mà ta từng nghe trong bảo tàng lịch sử.

Khi ấy ta kinh hoàng đến mức không dám nhìn kỹ, chỉ vội vàng lướt mắt qua, vậy mà bây giờ, lại được chứng kiến rõ ràng theo cách này.

Chả trách mỗi lần đổi tư thế, hắn đều phải chống tay vô cùng khó nhọc.

Sống chung ba ngày, vậy mà ta không hề biết hắn bị thương nghiêm trọng như thế.

Nhớ lại ba ngày qua, ta liên tục "hành hạ" hắn, mạnh tay kéo dậy, ép ăn, ép uống… ta chỉ hận không thể tự vả mình một cái!

Đại phu cứ nhìn một chỗ là lại thở dài một tiếng.

Đột nhiên, hắn đè giọng thì thầm một câu gì đó.

Niên Thập Ngũ òa lên khóc: "Chủ nhân, ngài nhịn cũng không được đâu, mau đi tiểu đi…"

Hắn bỗng nhớ ra điều gì, vội quay đầu cầu xin ta: "Cô nương có thể ra ngoài một lát không? Công tử nhà ta là bậc quân tử đoan chính, tuyệt đối không chịu thất lễ trước mặt nữ tử đâu."

…Phải rồi, ba ngày qua chưa từng nghe thấy tiếng nước chảy.

Ta cứng họng, cổ họng như nghẹn lại.

"Lao đầu! Dẫn cô ấy ra ngoài."

Hơn năm mươi ngày từ khi xuyên đến đây, đây là lần đầu tiên ta bước ra khỏi phòng giam, nhưng lòng dạ lại cứ treo trong đó.

Đợi đến khi tiếng nước tí tách ngừng lại, ta lại nhanh chóng bám lấy song sắt, nhìn vào bên trong.

Bên trong phòng giam đã được thắp sáng rực rỡ.

Đại phu quả nhiên là một bậc thần y, hộp kim châm, d.a.o mổ, chỉ khâu của ông ấy như múa hoa trong tay, lại dùng rượu nồng và nước muối sát trùng liên tục, băng vải cuốn kín đến hai thước dài.

Tù hữu ca bị lật qua lật lại kiểm tra, nhưng hắn không hề động đậy, tựa như đã ngất lịm.

Đến khi hai ngón tay bị bẻ ra để nối xương, hắn mới gào lên thảm thiết, mấy tên ngục tốt cũng không thể đè nổi hắn.

Mười ngón tay liền tim, đau đến mức nào, ta không dám tưởng tượng. Ta thậm chí còn chưa biết tên họ của hắn, chưa rõ thân phận của hắn, nhưng khi nghe tiếng gào xé ruột này, ta lại cảm thấy nỗi đau như xuyên thấu cả chính mình.

Nhưng vào khoảnh khắc nào đó, hắn đột nhiên nhìn ta qua song sắt, rồi bỗng nhiên ngừng giãy giụa, nhắm mắt lại, cắn chặt răng.

Ta thấp thỏm không yên, sợ hắn cứ thế mà tắt thở, hai tay nắm song sắt run bần bật.

Bất giác, ta chợt hiểu câu "Công tử nhà ta là bậc quân tử đoan chính" trong lời Niên Thập Ngũ.

Quân tử, là người không muốn để lộ bộ dạng thảm hại trước mặt người khác.
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 5: Chương 5



Cuối cùng, màn tra tấn đội lốt chữa thương cũng kết thúc, hắn đã hôn mê bất tỉnh.

Đại phu nghỉ một lát rồi nói với ta: "Trong lao không có người chăm sóc, đành phải dựa vào cô nương thôi."

"Lão phu đã kê thuốc, mỗi ngày sắc hai thang, sẽ có người đưa vào. Nhớ đợi thuốc nguội rồi hãy đút, bã thuốc trong bát phải vét sạch, không được bỏ sót."

Ta gật đầu lia lịa, ghi nhớ từng lời dặn.

Nhưng bỗng nhiên, ta cảm giác có gì đó lành lạnh bò lên thắt lưng.

Quay đầu lại, ta giật mình thấy hỉ công công đang nhìn ta chằm chằm, tay phe phẩy cây phất trần, ánh mắt trơn truột quét qua eo và hông ta.

Hắn cười tủm tỉm nhìn Niên Thập Ngũ: "Niên hộ vệ vì chủ nhân cũ mà tốn bao tâm tư đấy."

"Người sắp chếc đến nơi rồi, còn vội vã tìm cho hắn một 'nương tử lưu giống'?"

...Hả?

Nói bậy, cái gì mà "nương tử lưu giống"! Rõ ràng ta chỉ muốn tìm một người để trò chuyện thôi mà!

06

Văn mạng lừa ta!

Người khác xuyên không thì hô mưa gọi gió, chinh chiến sa trường, cung đấu đoạt mệnh, ngược luyến cẩu huyết.

Còn ta? Xuyên không chẳng khác nào đang đọc một cuốn sách hướng dẫn điều dưỡng!

Chương một: Làm thế nào để băng bó vết thương nặng?

Chương hai: Cách hạ sốt nhanh chóng cho bệnh nhân sốt cao?

Chương ba: Trong môi trường ẩm ướt bẩn thỉu, làm thế nào để phòng tránh nhiễm trùng?

Chương bốn: Làm sao để đút nước và cơm cho bệnh nhân đang hôn mê?

Mỗi ngày ta bận tối tăm mặt mũi, vừa mở mắt ra đã phải thay thuốc, đút thuốc, hạ sốt, giúp hạ nhiệt, đến khi nhắm mắt lại thì đã mệt lả mà ngủ thiếp đi.

Ta cảm thấy công việc điều dưỡng này thực sự có thể lấy mạng người ta. Đại phu kê đơn chỉ mất mười phút, nhưng ta cho uống thuốc, thay băng thì mất cả chục ngày.

Ta học được cách quấn gạc, học được cách sát trùng vết thương, thậm chí lúc vết thương của hắn nứt toác ra, ta còn mượn kim chỉ, run rẩy vá lại vài mũi.

Nghĩ mà xem, trước đây chỉ cần rớt một cái khuy áo thôi, ta cũng phải ra ngoài tìm thợ may, thế mà bây giờ lại có thể tự học thành tài.

Đời người thật khó đoán trước.

Ta sờ lên trán hắn.

"Ta không phải đại phu, cũng chẳng biết gì về y thuật, chỉ dựa vào chút kiến thức vặt vãnh để chống đỡ. Chúng ta coi như lấy ngựa chếc chữa như ngựa sống đi, nếu chẳng may ta chữa chếc huynh mất, huynh đừng hóa quỷ về dọa ta đấy—nghe rõ không?"

Một âm thanh rất nhẹ bật ra từ lồng n.g.ự.c hắn, không biết là "hừ" hay "hừm", mơ hồ không rõ.

Môi trường trong ngục quá tồi tàn, vết thương trên chân hắn mỗi ngày đều phải dùng rượu mạnh để rửa sát trùng.

Lần đầu tiên đổ rượu, hắn đau đến ngất đi ngay tại chỗ.

Hắn đổ mồ hôi lạnh như mưa, còn ta cũng sốt ruột đến mức đổ cả mồ hôi, tay run rẩy, không dám tiếp tục nữa.

Cuối cùng vẫn là hắn tự tỉnh lại, nắm lấy tay ta, dứt khoát đổ nốt nửa bình rượu còn lại lên vết thương.

Khi chịu đau, toàn thân hắn căng chặt như một cánh cung tràn đầy sức mạnh.

Ta cười khô khốc: "Hảo hán ơi hảo hán, ta phải hát tặng huynh một bài mới được."

"Sông lớn chảy về hướng Đông—

Trên trời sao sáng chầu Bắc Đẩu—

Hê hê, chầu Bắc Đẩu!

Bằng hữu sinh tử một chén rượu—

Nói đi là đi ngay—

Có ta đây thì ngươi chẳng sợ gì—

Nước sôi lửa bỏng cũng chẳng quay đầu!"

Ta hát càng lúc càng hăng, càng lúc càng dâng trào nhiệt huyết.

Không phải khoác lác, từ thời mẫu giáo, ta đã là giọng ca chủ lực trong mỗi lần văn nghệ của lớp. Khi ấy chỉ vì giọng lanh lảnh, vang lớn, đến tiểu học lại học thêm hai năm sáo trúc, biết đọc bản nhạc, thế là hoàn toàn không thể vãn hồi, tiền tiêu vặt toàn bộ đều dành để đi KTV.

Ba mẹ ta bàn bạc với nhau, thấy quá tốn kém, liền cắn răng sắm cho ta một dàn karaoke gia đình. Dàn loa không mắc lắm, nhưng vật liệu cách âm thì cực kỳ xịn sò.

Cuối tuần, những đứa trẻ khác thì học Toán, học Anh, còn ta thì đóng cửa sổ, khóa cửa chính, ở nhà mở đại nhạc hội.

...

Lúc đó chỉ thấy là chuyện thường tình.

Bây giờ hồi tưởng lại, cứ ngỡ như chuyện của kiếp trước vậy.

*

Ta chấm chấm vài giọt nước mắt, còn đang rầu rĩ, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"…Bài hát đó là gì?"

Ta ngẩn người.

Vèo một cái ngồi bật dậy.

"Trời ơi, huynh nói chuyện rồi?!"

Rượu mạnh nóng rát vết thương của hắn, hắn nghiến răng chịu đựng, không đáp lời. Mồ hôi lạnh thấm đẫm tóc hắn, nhỏ xuống từng giọt từ thái dương.

"Đây là Hảo hán ca." Ta vội tiếp tục hát, giống như đang tiếp thêm sức mạnh cho hắn.

"Thấy chuyện bất bình, một tiếng hét—

Nên ra tay thì phải ra tay—

Gió gào lửa rít, phá chín châu!"

Hắn thở hổn hển một tiếng, cố gắng điều hòa hơi thở, chậm rãi mở mắt nhìn ta.

"Nghe giống như bài ca của loạn quân, đừng hát nữa. Đang thời thế loạn lạc, nếu bị người nghe thấy, e rằng cái đầu cô khó giữ nổi."

Chậc, Hảo hán ca đích thực là bài ca khởi nghĩa mà.

Ta vội bịt miệng, chạy ra song sắt nhìn ngó xung quanh, thấy bên ngoài không có ai, liền hào hứng trở lại bên cạnh hắn.

Người sống! Còn biết nói chuyện!

"Ca, huynh khát không? Có muốn uống nước không?"

"Hay uống một ngụm rượu đi, rượu có thể giúp giảm đau đấy."
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 6: Chương 6



Hắn nhìn ta thật lâu, khẽ thở ra một hơi, rồi lại nhắm mắt, trở về bộ dạng bất động như xác chếc.

Không được! Khó khăn lắm mới chịu mở miệng, ta phải tranh thủ chứ!

Ta cười hí hửng, xốc hắn dậy, kê cao chân hắn bằng chiếc gối.

"Huynh không thể cứ nằm thế này mãi, nơi này ẩm thấp lắm, nằm lâu sẽ bị thấp khớp, đau nhức cả đời đấy. Ngồi dậy đi, chúng ta trò chuyện một lát."

"Có phải huynh thích nghe hát không? Có phải giọng ca tuyệt vời của ta đã thắp sáng thế giới mờ mịt của huynh không?"

"Sao không nói sớm! Ta có hẳn một thư viện nhạc, không đến ngàn bài thì cũng phải năm trăm bài!"

Ta phấn khích như một đứa trẻ, hát từ tình ca thập niên tám mươi, đến nhạc phim Hồng Kông kinh điển, rồi từ nhạc pop cho đến nhạc thiếu nhi.

Quốc ca thì ta không dám hát, sợ chỉ mới cất cao câu đầu, đã có vài tên đô con xông vào ghì ta xuống đất.

Ta hát suốt nửa ngày, vét sạch cả kho bài trong đầu, hát đến khi cổ họng khô khốc, cuối cùng cũng dụ được hắn nói thêm mấy câu.

Hắn hỏi: "Đây là dân ca vùng nào?"

Ta hát: "Nhà tôi ở trên cao nguyên đất vàng, gió lớn thổi qua đồi—"

Hắn trầm ngâm: "Nghe không giống khẩu âm nơi nào cả. Cô từng học ở Quốc tử giám?"

Ta hát: "Chú bé con, cắp sách đến trường, chẳng ngại nắng cháy, chẳng sợ mưa gió—"

Hắn hỏi: "…Cô là ca kỹ trong phủ Thái tử?"

Câu này khó trả lời rồi. Ta còn chưa rõ thân phận hắn, không thể để lộ lai lịch được.

Thế là ta bèn búng ngón tay, đổi giọng mềm mại cất lên:

"Người dưới đài đi qua, chẳng nhớ màu áo cũ,

Người trên đài cất tiếng, khúc ca ly biệt đau thương…."

Hắn lặng lẽ nhìn ta.

Ta mở to hai mắt đầy mong đợi nhìn lại hắn.

Hắn lại thở dài, che tai, quay mặt vào tường.

…?

Khen ta đi chứ!

Phải vỗ tay cổ vũ ca vương của thiên lao này chứ!

Hừ, khán giả duy nhất không chịu ủng hộ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mặt ta nóng bừng, xấu hổ đến mức chỉ muốn cào tường.

07

Nhờ giọng ca tuyệt diệu của ta, hắn dần mở lòng hơn, chịu khó đáp lời vài câu.

Mà dù có không muốn mở lòng, hắn cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Dù gì, ta với hắn chỉ có hai cái gối và hai tấm chăn.

Một tấm trải dưới làm đệm, một tấm đắp ngang bụng tránh lạnh.

"Này, ca không lại đây ngủ à?"

Hắn co người nằm sát vách tường, quay mặt vào trong, như thể ta là ôn thần mà hắn phải trốn tránh.

"Ta không thấy lạnh, cô cứ dùng đi."

Ta chạm thử vào lòng bàn tay hắn.

"Lừa ai đấy? Tay lạnh như nước đá thế này, huynh đừng tưởng còn trẻ thì không sao. Ở chỗ ẩm thấp âm u này, tuần hoàn khí huyết mà kém đi là mệt lắm đấy!"

Ta vừa kéo vừa lôi, ép hắn phải nằm lên chỗ đệm, rồi quấn chăn kín người hắn.

"Đừng có nghĩ đến chuyện phân biệt nam nữ gì ở đây. Huynh còn chẳng đủ sức mà khinh bạc ta đâu. Giờ thế này, ta một đ.ấ.m cũng đánh bay tám thằng như huynh."

Hắn nghẹn họng, trầm mặc tiêu hóa câu nói ấy.

Thiên lao im ắng, chỗ này chẳng tốt đẹp gì, nhưng được cái rất thích hợp để ngủ.

Ta tiện tay nắm lấy vạt áo hắn, phủ lên tai hắn, cười trêu ghẹo: "Dùng cái này làm bịt tai đi, không che lại là gián chui vào đấy."

Vị đại thiếu gia này e là chưa từng nghe chuyện đáng sợ như vậy, lập tức lộ vẻ hoảng hốt.

Ta hài lòng kéo chăn lên, chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ trong lúc ngủ ta vô thức lật người, làm tuột vạt áo bịt tai hắn, hoặc có lẽ là tiếng kêu thảm thiết kia đánh thức ta.

Bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hắn vẫn bình thản gối đầu lên cánh tay, hơi thở nhè nhẹ.

Ta bèn bò dậy, định kéo vạt áo lên bịt tai hắn lần nữa.

Nhưng vừa cúi xuống, ta bắt gặp đôi mắt tỉnh táo của hắn, đang lặng lẽ nhìn ta.

Nửa người ta gần như đã bò lên người hắn.

Ta vội rụt tay về: "Ta không có ý khinh bạc huynh đâu."

Hắn bật cười khẽ.

Không giống như bị đánh thức, vậy chắc là hắn vẫn chưa ngủ.

Ta nằm trở lại gối, lẩm bẩm: "Dưới tầng kia là ngục hình. Mười ngày lại có một tốp phạm nhân mới bị giải xuống đó thẩm vấn. Ngày đầu tiên lúc nào cũng kêu gào lớn nhất, qua hôm nay là ổn rồi."

Người bị tra tấn đến cùng cực thì chẳng còn sức để hét nữa.

Ta vỗ vỗ khuỷu tay hắn: “Huynh đừng sợ nhé, đừng để bị dọa ngốc đấy."

Không ngờ hắn lại nói: "Ta chính là từ tầng dưới bị đưa lên đây."

Ta sững sờ nhìn hắn hồi lâu, không biết nên đáp thế nào.

Hóa ra, hắn còn chịu đựng lâu hơn ta.

Chắc hẳn hắn đã trải qua một vòng cực hình, bọn chúng vẫn không moi được lời khai, nên mới giữ lại nửa cái mạng này.

Nhà ngục cách âm quá kém, tiếng gào thét đau đớn vang lên từ xa gần, tựa như quỷ khóc.

Trước đây, vào những ngày không có hắn bên cạnh, ta luôn bị những âm thanh này đánh thức mà sợ hãi đến mất hồn. Vừa sợ một ngày nào đó đến lượt mình, vừa lo lắng không biết những người dưới kia sống chếc ra sao.

Nhưng bây giờ, bên cạnh có một người sống, ta khẽ đặt tay lên khuỷu tay hắn, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang, nỗi sợ liền vơi đi nhiều.

Khi sắp thiếp đi, ta nghe hắn khẽ hỏi:

"Cô nương họ tên là gì?"
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 7: Chương 7



Đây là lần đầu tiên hắn chủ động đặt câu hỏi sau bao nhiêu ngày ở đây, như một mặt hồ tĩnh lặng bỗng dưng gợn sóng, khiến hắn đột nhiên trở nên có sức sống hơn.

Ta không giấu được niềm vui: "Ta tên là Dư Tình! Dư trong dư thừa, Tình trong trời quang mây tạnh. Còn huynh? Huynh xưng hô thế nào?"

Hắn nói chuyện lúc nào cũng đắn đo từng chữ, phải suy nghĩ trong lòng một lúc rồi mới trả lời.

"Chuyện xưa đã qua, cũng như đã chếc ngày hôm qua, chẳng cần nhắc lại. Ta có biểu tự, gọi là 'Hựu Niên'."

Ta nổi hứng: "Tên này có ý nghĩa gì không?"

"Là mẫu thân ta đặt cho."

"Khi bà gả vào phủ, phụ thân ta đã lâm bệnh được một năm rồi. Ông trúng độc tiễn trên chiến trường, chậm trễ cứu chữa, ngay cả ngự y cũng bó tay."

"Năm thứ hai sau khi bà nhập phủ, huynh trưởng của ta ra đời. Đến năm thứ tư, lại có ta. Phụ thân vì có vướng bận mà cố gắng bồi bổ sức khỏe, cuối cùng chống chọi được với bệnh tật."

"Hựu Niên, lại một năm nữa, người sum họp, trăng tròn thêm một năm."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta cười, lắc lắc tay hắn: "Đây đúng là một điềm lành. Vậy ta chúc huynh trăm năm trường thọ nhé."

Hắn cũng rất hợp ý, giọng nói chậm rãi tựa như thơ ca.

"Cũng chúc cô nương trăm năm trường thọ."

08

Có người bên ngoài không ngừng đưa tiền vào, cuộc sống trong lao của chúng ta cũng khá hơn nhiều.

Ta miệng ngọt, dần dà làm thân với mấy tên ngục tốt. Hôm nay mượn một cái đèn, ngày mai xin một mảnh vải, ngày kia đòi một chậu rửa mặt, bọn họ đều mang xuống giúp, sau đó lại tìm đại phu của Hựu Niên để báo sổ.

Căn phòng giam bé bằng bàn tay bị ta phân chia thành bốn khu vực: nhà vệ sinh (nơi đặt bô), phòng rửa mặt (nơi thay quần áo, lau rửa thân thể), phòng ngủ (vừa đủ hai cái gối nằm cạnh nhau), và phòng khách (chỗ để trò chuyện và đánh cờ).

Mỗi khu vực đều được ngăn cách bằng một tấm vải trơn cắt từ vải thô, lúc cần thì buông xuống, ít nhiều cũng có thể che đi sự lúng túng.

Nơi trú thân này cuối cùng cũng ra dáng có hơi người.

Ta rất hài lòng, đi vòng vòng "căn nhà," ngắm bên trái, liếc bên phải.

“Có phải ta rất khéo tay không? Mấy ngày trước mới biết cầm kim khâu, giờ đã học được cách may vải viền mép rồi."

"Một phòng một sảnh một vệ sinh, hơn nữa còn có nhà vệ sinh tách khô tách ướt, ta thật sự quá giỏi!"

Nhìn đống chỉ trắng còn thừa nhiều, ta bèn lấy một mảnh vải xanh đậm làm nền, rồi dùng chỉ trắng thêu lên hình các vì sao.

Sau đó ta buộc bốn góc tấm vải này lên phía trên chỗ ngủ của chúng ta, vậy là có một bầu trời sao độc nhất vô nhị.

Hựu Niên ngẩng đầu nhìn thật lâu, khá nể mặt mà khen một câu:

"Nhìn kỹ thì cũng có vài phần giống ngân hà."

Trí tưởng tượng của con người là vô tận, chăn cuộn tròn lại cũng có thể làm thành ghế sô pha.

Ta dựa vào "sô pha" đơn sơ này, thoải mái đến mức ngón chân cũng muốn xòe ra, sau đó dịch sang một bên nhường chỗ cho hắn.

Ta vừa ngân nga vừa ngắm lên trần nhà, nhìn đến hoa cả mắt, thậm chí còn có ảo giác rằng mình đang thấy cả bầu trời đầy sao.

"Hồi nhỏ, ba mẹ ta lương không cao, du lịch với nhà ta mà nói là một chuyện rất xa xỉ."

"Thế là ba ta thường dẫn cả nhà đi cắm trại trên núi."

"Ông rất khéo tay, có thể dùng cọc đất, dây dù và vải bạt chống nước để dựng lều chữ A. Dụng cụ nướng được đóng gói trong một cái thùng lớn, mang theo trái cây và nước uống, bắt được cá thì nướng cá ăn, không bắt được thì đi mua gà rừng, thỏ rừng của dân làng, rắc gia vị nướng lên, thơm lừng cả một vùng."

Hựu Niên khẽ cười.

Hắn chống tay xuống đất làm điểm tựa, chậm rãi dịch người sang bên, giữ một khoảng cách vừa vặn bằng một bàn tay.

"Lớn lên rồi, ta tham gia câu lạc bộ leo núi dã ngoại của trường."

"Người khác vào đó để giao lưu kết bạn, tìm người yêu, còn ta thì để đi ké xe. Ta giúp mọi người mua thực phẩm, khuân nước uống, hoàn toàn không thấy xấu hổ khi đi nhờ."

"Những người đến để tán tỉnh nhau, chẳng mấy chốc đều rút khỏi nhóm. Còn lại toàn là bạn tốt."

"Có vài khu cắm trại có lều siêu xịn, có sàn gỗ, có mái che, ngồi cả chục người vẫn không thấy chật. Chúng ta thức trắng đêm đánh bài, đàn hát, chơi ma sói. Buồn ngủ thì gục xuống ngủ, có túi ngủ thì chui vào, không có thì ghép ghế bố lại mà qua đêm."

Ta thực sự nhớ bạn bè mình quá.

Hắn lẩm bẩm: "Ma sói? Là thứ gì?"

Vừa nghe đến đây, ta lập tức hết buồn ngủ!

Ta liền hăng say giảng giải về các vai trò trong trò chơi, luật chơi, và cả thuật ngữ chuyên dụng.

Hắn có trí nhớ rất tốt, nghe xong có thể nhớ được hơn một nửa, giọng điệu rốt cuộc cũng không còn hờ hững như trước.

"Giống trò trẻ con."

"Không phải!" Ta liếc hắn, "Ma sói là một trò chơi có chiều sâu, đòi hỏi kỹ thuật cao, là một bộ môn board game lành mạnh không gây hại sức khỏe."

"Năm ấy trò này nổi như cồn, từ cháu ta đến ba mẹ ta đều chơi, đến cuối tuần, các quán board game trong thành phố chật kín người. Đám thanh niên tụ họp ngày Tết, đều phải chơi vài ván cho đã."
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 8: Chương 8



"Đáng tiếc chỉ có hai chúng ta, nếu có thêm ba đến năm người, nhất định ta sẽ cho huynh thấy trò này thú vị đến mức nào."

Hựu Niên mỉm cười nhàn nhạt: "Đúng vậy, đáng tiếc."

Hắn chưa bao giờ làm ta mất mặt, bất kể ta có nói điều gì hoang đường đến đâu, hắn cũng chỉ im lặng lắng nghe.

Chúng ta có đèn dầu, rất quý giá, ngoài lúc đi vệ sinh và thay quần áo, tuyệt đối không lãng phí. Vì vậy phần lớn thời gian, ta chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hắn ẩn sau mái tóc rối.

Mệt mỏi, tĩnh lặng, tựa như hai đốm sáng leo lét.

Ta bỗng thấy cay mắt.

Hắn là một người tốt, dịu dàng đến vậy, vì sao lại bị nhốt vào ngục này chứ?

Bỗng nhiên có người bên ngoài lên tiếng: "Chỉ thiếu ba đến năm người thôi sao? Có gì khó đâu?"

Ta quay đầu lại, thì ra là một tên ngục tốt chuyên đưa cơm cho bọn ta, người mà đồng nghiệp thường gọi là "Tiểu Bát."

Tiểu Bát trông chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, gương mặt vẫn còn nét thanh xuân, nhưng lúc nào cũng đeo bộ mặt lạnh tanh, không thích nói chuyện. Bình thường ta bắt chuyện ba ngày, hắn chưa chắc đã trả lời một câu.

Hôm nay lại rất kỳ lạ, không chỉ lén nghe chúng ta trò chuyện nãy giờ, mà còn chủ động tiếp lời.

"Ngươi đến từ khi nào thế? Sao lại nhẹ nhàng như mèo vậy, không nghe thấy tiếng động gì luôn?"

Tiểu Bát trả lời qua loa vài câu, có vẻ e dè, giọng nói rất khẽ.

"Lao đầu có dặn dò, quý nhân dù thân đang ở tù, nhưng chưa chắc không có ngày khôi phục lại quyền lực. Chúng ta phải chăm sóc cẩn thận, có yêu cầu gì không quá đáng thì cứ nói."

Hựu Niên liếc mắt nhìn hắn một cái. Không biết vì sao, lại chăm chú quan sát hắn một hồi lâu mới thu ánh mắt về.

Tiểu Bát cười cười: "Quý nhân chờ một chút, ta gọi mấy huynh đệ vào giải sầu cho ngài." Sau đó quay sang hỏi ta: "Cần mấy người?"

Ta vội đáp: "Gọi năm sáu người đến trước đi!"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Xem ra tên ngục tốt này khá có giao tình, rất nhanh đã gọi được mấy tên ngục tốt trẻ tuổi vào địa lao, ngồi thành hàng trước mặt bọn ta.

"Cô nương nói đi, chơi thế nào?"

09

Hôm đó, ta cùng bọn họ chơi sáu ván.

Ta làm chủ trò (DM), vừa phải điều hướng trò chơi, vừa phải hướng dẫn vai trò và luật chơi. Lải nhải suốt cả buổi, nói đến mức khô môi rát họng, nhưng không hề thấy mệt.

Bất giác, ta lại tìm về cảm giác hào hứng năm xưa, khi tung hoành các sòng board game ngoài đời thực.

Tiểu Bát và mấy tên ngục tốt kia vui sướng hò reo: "Quá hay! Thật sự sảng khoái vô cùng!"

"Mới chỉ là cơ bản thôi đấy." Ta nói: "Ván đông người sẽ càng hấp dẫn hơn, có thêm vai trò như Thị Vệ, Kẻ Đần, Hồ Ly, Ác Linh..."

Hựu Niên vỗ nhẹ lên tay ta, cắt ngang lời ta khi ta đang nói đến cao hứng.

Hắn bảo: "Giọng cô khàn rồi, mai chơi tiếp đi."

Mấy người kia cũng đồng tình.

Lúc xếp lại bài, ta thuận miệng nói đùa:

"Tiểu Bát, có phải ngươi cao to hơn rồi không? Lưng trông rộng ra ấy."

Ánh mắt Tiểu Bát khẽ d.a.o động một giây, né tránh cái nhìn của ta một cách tự nhiên.

"Cô nương tinh mắt thật! Đầu tháng này ta được nghỉ phép, về nhà một chuyến, mẹ ta ngày nào cũng hầm gà cho ăn. Ăn nhiều dầu mỡ quá, thành ra béo lên."

Ta hít một hơi thèm thuồng.

"Hồi trước mẹ ta cũng hay hầm gà cho ta ăn. Cả con gà chặt miếng, nấu cùng nấm hương, măng khô, hoặc hạt dẻ, táo tàu. Khi đó ta còn chê nhạt nhẽo, ăn có hai miếng là bỏ, giờ muốn ăn cũng không có mà ăn rồi."

Tiểu Bát bật cười.

"Nếu cô nương thích ăn, lần sau ta nghỉ phép, bảo mẹ nấu rồi mang vào cho cô."

"Thật à?!" Ta hí hửng gọi một tiếng: "Cảm ơn Tiểu Bát ca!"

Tiễn bọn họ đi rồi, ta nhào đến bên bàn, cầm cốc nước tu một hơi ba ly liền mới dịu cổ họng.

Uống nhiều nước quá, không tránh khỏi buồn đi vệ sinh.

Ta bèn gọi hắn: "Hựu Niên, huynh bịt tai lại đi."

Hựu Niên không thấy phiền, bàn tay mở rộng, che lên tai.

"Huynh bịt thế sao mà chặt được?" Ta nắm hai ngón tay hắn, nhét vào lỗ tai hắn, "Phải che kín đi, lỡ nghe thấy ta sẽ rất xấu hổ đó."

Hắn rất biết nghe lời, ta bảo gì thì làm nấy.

Giải quyết xong, ta rửa tay sạch sẽ bằng xà phòng, lau khô bằng khăn mềm, rồi trở về "sô pha" ngồi xuống, cảm giác cuộc sống này thực sự đã tốt hơn trăm ngàn lần so với trước.

Chỉ có một chuyện phiền lòng duy nhất—

"Lại có chuột chui vào cắn đồ rồi!"

Ta bật dậy, vớ lấy chổi, giơ lên quật.

Nhưng đánh sao mà trúng được?

Con chuột này láu cá như yêu tinh vậy, từ khi Hựu Niên vào đây, bữa ăn cải thiện hơn nhiều, nó liền ngày nào cũng mò tới kiếm ăn. Mười mấy ngày ăn bám, giờ đã quen cửa quen nẻo, cái đuôi dài ngoằng vút qua cực nhanh.

"Hựu Niên! Nó chạy về phía chăn rồi!"

Chỉ trong chớp mắt, một đốm đen sáng bóng phóng ra như tia chớp, ghim thẳng vào con chuột xám, giếc chếc ngay tại chỗ.

Ta sững người, vội vàng xách đèn tới gần xem xét.

Là một quân cờ làm từ hắc diệu thạch, vừa rồi bị Hựu Niên búng từ đầu ngón tay ra.

Khoảng cách năm bước chân, hắn chỉ búng nhẹ một cái, mà con chuột đã chếc ngay lập tức.

"Ôi chao?!"
 
Năm Ấy, Ánh Trăng Soi Vào Chốn U Tối
Chương 9: Chương 9



Hắn ngồi đoan chính như học sinh ngoan, bắt chước cách phát âm của ta, chậm rãi lặp lại: "‘Ôi chao’ là có ý gì?"

Ta trợn mắt: "Huynh biết võ công?!"

Hựu Niên xoa đầu gối, cười khổ: "Nếu không phải từ nhỏ rèn luyện gân cốt, thì sao chịu đựng nổi mười ngày trong lao hình?"

Ta nghiến răng: "Đại thiếu gia, có phải huynh còn có thể nghe được tiếng động từ xa? Có thể nhận ra tiếng vỗ cánh của con thiêu thân ngoài mười trượng không?"

Hắn bình thản gật đầu: "Tiểu kỹ xảo thôi."

Ta chà xát tay, bật cười nham hiểm, nhào tới người hắn: "Vậy mấy ngày nay, huynh đều giả bộ! Hóa ra ta đi vệ sinh, lau người, huynh đều nghe rõ mồn một? Còn chuyện bịt tai, hóa ra là lừa ta à?"

Hắn cứng đờ như tượng đá.

Mặc kệ ta cù lét thế nào, hắn vẫn bất động.

Chỉ có điều, một cơn nóng rực đã từ cổ lan thẳng lên tận vành tai.

10

"Trời tối, xin hãy nhắm mắt."

"Sát thủ, xin hãy hành động."

Mấy tên ngục tốt bốc trúng [thẻ Sát thủ] thì mừng đến sáng cả mắt, vội vàng dùng tay ra hiệu với đồng bọn.

Bên [thẻ Dân thường] lại có kẻ không giữ quy tắc, híp mắt len lén nhìn trộm.

"Ê! Vương Nhị, ngươi dám gian lận hả?!"

"Giếc hắn! Giếc hắn!"

...

Trò Ma sói như một cơn gió, chỉ trong vài ngày đã khuấy đảo bầu không khí u ám trong ngục.

Công việc canh ngục cực kỳ nhàm chán, không như quan lại ở các nha môn khác, có giờ làm cố định, có nhà để về, có vợ con bên cạnh.

Trông coi nhà lao là nghề đứng cuối trong cửu lưu, nhất là thiên lao, bốn phía là tường sắt cao như núi, từ tử tù đến ngục tốt đều bị nhốt chung trong này. Cơm ăn chỉ có canh loãng với cơm nguội, chỗ ngủ thì giường tập thể, nửa tháng mới được về nhà một lần.

Không được mang đồ cá nhân, không được tán gẫu chuyện riêng, không được uống rượu làm lỡ việc.

Ngày ngày chỉ có xóc đĩa, đánh bài cửu, chơi mãi cũng chán, rảnh rỗi đến mức ngứa ngáy tay chân.

Vậy mà Ma sói, một trò chơi bàn cờ, vừa xuất hiện đã bùng nổ trong thiên lao.

Ta bảo mỗi người mang theo một chút "học phí," người thì mang hạt dưa, người thì mang lạc năm vị, ai có bánh ngọt hay kẹo hồ lô thì càng tốt, ta sẽ dạy tận tình hơn.

Về sau, số ngục tốt học được cách chơi ngày một nhiều. Người biết chơi thì dạy lại cho người chưa biết, người thông minh thì trêu chọc người ngốc.

Ta bèn mở bàn "cao thủ," chỉ nhận những kẻ có đầu óc nhạy bén nhất.

Có tên đầu óc kinh doanh tốt, còn ghi lại lời thoại và chiến thuật, lén lút bán với giá nửa lượng bạc một tờ. Giá đắt cắt cổ, vậy mà chưa đầy hai ngày đã kiếm bộn tiền, ví bạc phồng căng.

*

Nhà giam khóa tầng tầng lớp lớp, mỗi tầng có một cánh cửa sắt lớn, vừa để ngăn tù nhân bỏ trốn, vừa để phòng khi lao đầu tuần tra.

Bên trong, bọn ta chơi vô cùng vui vẻ.

Bỗng một giọng gầm lên từ phía sau cánh cửa sắt:

"Tụ tập làm chuyện đồi bại, các ngươi gan chó to lắm! Mở cửa cho lão tử!"

Lao đầu đi tuần đến rồi!

Đám ngục tốt sợ đến mức lăn lê bò toài, nhưng còn chạy đâu kịp?

Lao đầu nghẹn một bụng lửa giận mà đến, mắng mỏ một tràng, nhưng khi nhìn vào phòng giam, hắn lại ngây người.

Tù nhân ngồi bên trong, ngục tốt ngồi bên ngoài, mỗi bên một cái bàn.

Trên bàn không có bạc cược, chỉ có bánh trái, hạt dưa, cùng những mẩu giấy ghi vai trò nhân vật.

Không khí vô cùng ôn hòa và đoàn kết, chẳng khác nào một buổi trà đàm gắn kết giữa ngục tốt và phạm nhân.

Những câu chửi thề nghẹn lại nơi cổ họng của lao đầu.

Hắn d*ng ch*n ngồi phịch xuống ghế: "Chơi đi, chơi ngay trước mặt ta! Để ta xem các ngươi đang bày trò gì!"

Nửa ngày sau, Ma sói lại có thêm một kẻ nghiện mới.

Ha ha ha, ta thật quá lợi hại!

Trước khi rời đi, ông chú trung niên này còn thân thiết gọi ta là "Nha đầu Tiểu Ngư."

Hắn gật đầu khen ngợi:

"Ta có hơn tám mươi ngục tốt, mỗi nửa tháng thay ca một lần. Mấy tên đó ăn ngủ chung một chỗ, vô công rỗi nghề, tất cả đều nhiễm tật mê bài bạc. Hễ có bàn là lao vào đánh, từ nửa đêm đến tận sáng."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Không ít kẻ vì vậy mà vung sạch tiền dưỡng già của cha mẹ, nướng luôn tiền học của con cái, biến thiên lao thành sòng bạc—Phạt bổng lộc, đánh đòn đều thử qua, nhưng mấy tên mặt dày đó vẫn chứng nào tật nấy, cứ rảnh rỗi là tay chân ngứa ngáy."

"Nha đầu, hãy dạy bọn chúng trò này cẩn thận. Nếu có thể kéo đám ôn thần đó về chính đạo, thì coi như là một việc thiện."

Có được sự đồng ý của lao đầu, từ nay về sau, bọn ta chơi bài đã danh chính ngôn thuận.

Mấy vị ty ngục và hình quan cũng tò mò đến chơi thử.
 
Back
Top Bottom