Siêu Nhiên 【NaguShin】Khâu Lại Vết Thương

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397292398-256-k571498.jpg

【Nagushin】Khâu Lại Vết Thương
Tác giả: Hakkiche
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nội dung truyện với nội dung phim là hoàn toàn khác nhau nha mn😾 Tags: nagushinxuyênkhông​
 
【Nagushin】Khâu Lại Vết Thương
Gặp lại em


Nagumo Yoichi đang chỉnh lại nơ trên bộ đồ của bạn mình Sakamoto, đúng vậy hôm nay là ngày Sakamoto tổ chức lễ cưới.

Rion thì đang ngồi nhìn hai thằng bạn mình tâm sự xong lại quay qua nhìn Nagumo mà thở dài

"Nagumo đã đến lúc buông bỏ quá khứ rồi, mày cũng nên bước tiếp rồi đó"

Không khí trong phòng vì câu nói ấy đã trở nên ngột ngạt hơn.

Nagumo khi nghe vậy động tác chỉnh nơ cũng dừng lại sau đó cũng chỉ im lặng.

Trong phòng không còn ai lên tiếng nửa sự im lặng, nặng nề đến khó thở nhưng rồi may sao bầu không khí đó bị Uzuki mở cửa vào cứu vớt căn phòng đang im ắng ấy.

Sau khi dự đám cưới của thằng bạn xong cũng đã chiều gần tối.

Không hiểu sao nay bầu trời âm u khác thường, Nagumo lái xe tới chỗ tiệm hoa gần đó mua một đóa hướng dương xong tiếp tục lên đường, dù đã đi qua con đường này hàng trăm lần nhưng không hiểu sao lần này con đường lại xa lắm xa hơn mọi ngày rất nhiều như thể có thế lực nào đó đang không muốn anh đi tiếp

Không lâu sau anh đã tới nơi là một nghĩa trang, anh đi đến ngôi mộ quen thuộc có tên Shin Asakura hắn đặt nhẹ bó hoa lên mộ rồi lại bắt đầu ngồi bệt xuống đất mà bắt đầu nói chuyện, anh nói rất nhiều chuyện của một tuần qua cho ngôi mộ nghe và rồi khi những giọt mưa rơi xuống cũng chính là lúc anh bật khóc nức nỡ

"Shin anh xin lỗi, nếu lúc đó anh can đảm thừa nhận tình cảm của mình hơn, nếu lúc đó anh ôm em lại, nếu lúc đó anh..."

Hắn càng nói những giọt mưa càng nặng hạt hệt như đang khóc thay cho số phận đau thương của cả hai.

Sau khi giải bày hết mọi chuyện cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định của mình, từ trong túi áo lấy ra con dao nhỏ sau một tiếng sấm mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng rất nhanh sau đó trong nghĩa trang trở nên im ắng không còn tiếng nói, tiếng khóc chỉ còn tiếng mưa và sấm.

Hắn nằm gục trên ngôi mộ của người mà cõ lẽ hắn đã yêu nhất trên cõi đời này.

Nắng mai len lỏi vào khung cửa sổ bước vào phòng và thi nhau nhảy múa trên chiếc giường của cậu trai có mái tóc đen tuyền kia, những tia nắng sớm ấm áp chiếu rọi vào khuôn mặt tuấn tú của cậu trai ấy khiến cho khuôn mặt anh đã đẹp càng thêm xinh.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự im lặng vốn có của căn phòng khiến con người đang nằm trên giường kia phải mở mắt thức giấc, hắn mò mẫn với lấy chiếc điện thoại trên bàn sau đó bắt máy như một thói quen

"Mày còn tính ngủ tới khi nào nửa hả Nagumo hôm nay có tiết của cô Satoda đó mày tính cúp luôn hay sao mày ăn gan hùm rồi hả" giọng Rion oai oái hét lên trong điện thoại

Mình chưa tỉnh ngủ sao?

Đi học?

đi học gì chứ hắn đã tốt nghiệp được 3 năm rồi mà?

Rion khi thấy bên đầu dây kia im lặng thì càng thêm bực bội mắng chửi tục liên tục qua điện thoại.

Hắn liền cúp máy vì không chịu nỗi sự ồn ào đó, rồi hắn nhanh chóng nhận ra hắn vẫn còn sống!?

Nhanh chóng hắn mở điện thoại lên xem ngày tháng và cuối cùng thì hắn ngẩn ra vì hắn đã quay lại quá khứ?

Làm sao mà tin được chuyện này đây, cảm giác như hắn đang mơ vậy nhưng đây có lẽ là sự thật chăng?

Ơ nếu quay về quá khứ nếu vậy thì không lẽ...

Như nhớ ra được điều gì đó hắn nhang chóng vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân thay đồ xong liền chạy lên trường.

Chạy tới nhà ăn của trường hắn đảo mắt tìm kiếm hình bóng mà hắn đã nhung nhớ bao đêm ngày.

Thấy rồi!

Cậu nhóc đang ngồi ăn ngay cửa sổ khá nổi bật với mái tóc vàng óng, đôi mắt mèo sắc sảo khiến cho khuôn mặt cậu ta càng thêm nổi bật đúng vậy cậu nhóc ấy là Shin Asakura.

"Này mày mà không ăn nhanh lên là nó nổ đấy" Heisuke quay qua nhìn Seba

"Nổ cái đầu me may, thằng Shin nó cũng ăn chậm sao mày nói có mình tao vậy?"

Seba bực mình lên tiếng

Shin mắt giật giật chỉ biết cười cười với hai thằng cốt đang làm ồn bên kia.

Khi cậu đang cầm thìa chuẩn bị ăn tiếp thì đột nhiên đầu cậu bị một đôi bàn tay thô ráp nhưng lại ấm áp lạ kì nắm lấy khiến cậu giật mình quay đầu về phía bàn tay ấy, khi cậu nhìn thấy mặt người đó cậu có chút sững sờ là Nagumo Yoichi?

Vì Nagumo Yoichi là một trong ba người nổi tiếng nhất trường nên cậu có thể nhận ra tên đó ngay lập tức nhưng lý do chính mà Shin biết Nagumo là qua mấy lời kể của các bạn nữ.

Nhưng điều khiến Shin ngỡ ngàng ở đây là vẻ mặt lo lắng của Nagumo khiến Shin có chút sững người

"Tốt quá rồi là bé Shin thiệt nè không bị thương gì hết, ở bụng cũng không có vết thương, trên đầu cũng vậy may quá" vừa nói hắn vừa sờ vào bụng, đầu cậu để kiểm tra gì đó sau đó liền ôm chặt cậu khiến cậu hốt hoảng nhanh chân đá tên điên này ra.

Nagumo dù bị đá vấn cười rất vui vẻ như người vừa mới trốn trại về vậy khiến cho bộ ba cây khế kia bị dọa sợ.

Khi Shin đang tính hỏi Nagumo muốn gì thì đột nhiên từ đâu ra Rion nắm đầu Nagumo chửi mắng liên tục, khiến Shin dù muốn hỏi nhưng cũng không chen vào được

Đột nhiên người đứng kế Rion cất giọng lên hỏi

"Mày đang làm gì ở đây vậy Nagumo đi học trễ thì thôi sao lại đi sàm sỡ mấy em mới vào trường"

Lúc này Shin mới ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa vì nhận ra giọng nói đó là của đàn anh Sakamoto người mà Shin vô cùng hâm mộ

"Tao chỉ xem coi ẻm có bị thương hay gì không thôi mà hong có sàm nha nói vậy mất uy tín của tao lắm á" Nagumo bĩu môi

Trong lúc 3 người kia đang ồn ào thì hai thằng cốt của Shin tính lôi Shin đi để đỡ tránh rắc rối thì họ thấy Shin mắt sáng rỡ đang nhìn vào Sakamoto.

Ngay lập tức Shin đi tới cuối đầu trước đàn anh

"Sakamoto anh có thể cho em làm đệ tử hay đàn em của anh được không?"

"Không được đâu nhóc, ta không có rảnh nhận đệ tử hay đàn em gì đó đâu "Sakamoto không chút do dự đáp lại

Dù đã biết trước câu trả lời nhưng cậu vẫn man mác buồn nhưng rồi ánh mắt lấp lánh đó ngước nhìn Sakamoto ánh mắt

như chứa nguyên bầu trời đêm ở trỏng vậy sáng rực rỡ, khiến Sakamoto có chút ngủi lòng và rồi cũng đồng ý

"Nè nè bé Shin là của tao mày hong được cướp ẻm đi đâu" Nagumo có chút bực chen vào

"Mày và thằng nhóc này quen nhau sao Nagumo?"

✨Này là truyện đầu tay của tg ó nên có gì sai sót mấy mom góp ý giúp t nhaaaaa😈
 
【Nagushin】Khâu Lại Vết Thương
Khó Hiểu?


౨ৎ

"Mày và thằng nhóc này quen nhau sao Nagumo?"

Rion thắc mắc hỏi"Thằng nhóc nào bé mờ~" Nagumo cười cười "Mẹ mày tao là trò hề của mày hả? tao hỏi thật đấy" "Dạ không ạ em không quen anh ta" Shin mặt không cảm xúc nhìn Nagumo và Rion mà đápCâu khẳng định của Shin khiến tất cả mọi người ở đó rơi vào im lặng không ai thốt nên lời, vì mọi người ở đây hầu như tất cả đều nghĩ cả hai có quen biết "Ơ kìa, nhưng mà anh biết bé Shin ó nhen" Nagumo nhìn Shin "Anh biết em từ lâu lâu lắm lắm luôn rồi ó~" Nagumo nói tiếp"Nhưng tôi thì không hề biết anh là ai hết có lẽ anh đã nhầm lẫn tôi với ai mất rồi" Shin chỉ thở dài rồi lặng lẽ nhìn người con trai đó"Vậy thì giờ mình đã quen biết rồi á.

Anh thích Shin cho anh làm quen nha" Nagumo đúng là giỏi thật, giỏi làm mọi người xịt keo.

Đột nhiên Nagumo bị ăn đấm vào mặt người đấm là Sakamoto.

Sakamoto xin lỗi ba anh em cây khế xong liền lôi Nagumo vào Rion đi.

Khi đi được một đoạn xa Sakamoto mới bắt đầu hỏi"Mày và cậu nhóc ấy có quen nhau không tao hỏi thật"

"Nhóc nào bé mờ~

Hmm~ Chắc có mình tao biết ẻm thoi chứ ẻm chắc không biết tao đâu huhu" Nagumo cười cợt đáp"Sao mày lại biết về thằng nhóc đó vậy, tao thực sự thắc mắc đó" Rion nhìn Sakamoto rồi lại quay qua Nagumo"Chuyện dài lắm, bây sẽ không tin đâu~" Nagumo nhún vaiCũng đúng thôi nếu nói với họ rằng Nagumo được quay trở về quá khứ thì ai mà tin cho nổi chứ, ngay cả chính chủ còn không thể tin được màHai thằng bạn thấy vậy cũng không hỏi thêm gì nửa chỉ khẻ thở dài vì họ biết tên Nagumo đó suy tính điều gì thì thực sự có là thánh cũng chả thể biết được.Ở nhà ăn"Nè mày và anh Nagumo quen biết nhau thật hả?"

Heisuke tò mò hỏi"Haiz..

Tao đã nói với tụi mày rồi tao không có quen tên sặc sỡ đó mà""Nhưng hồi nãy tên đó nói có quen mày mà, mày giấu bọn tao hả bọn mình là cốt với nhau đó" Seba bất mãn nhìn Shin"Nhưng mà tao không quen tên đó là thiệc.

Lần đầu tao gặp anh ta luôn ấy"Khi hội Sakamoto vừa đi Shin đã bị hai thằng bạn hỏi dồn dập làm cậu phải trả lời từng câu hỏi khiến cậu thực sự không thể nào mệt mỏi hơn."

Thực sự không quen?"

Seba hỏi"Ye ye không quen một chút cũng không quen" Shin khẳng định chắc nịch rằng nó thực sự không quen người con trai sặc sỡ ấyCuối cùng Seba và Heisuke cũng không hỏi nửa.

Cả ba nhanh chóng ăn xong rồi vào lớp học, cả ba tạm biệt nhau để vào lớp vì ba anh em cây khế họ học các khoa khác nhau.Giờ ra chơiThay vì ra chơi thư giãn như những người khác Shin lại tới chỗ tập bắn súng luyện tập.

Trong lúc đang tập đột nhiên có người tới đứng kế bên chỗ tập của cậu.

Cậu không để ý lắm cho tới khi người đó bắt đầu tiến đến gần cậu cậu mới nhẹ nhàng ngẩn đầu lên là Seba "Thật là mày có tới cũng phải lên tiếng chứ, mày làm tao hết cả hồn tưởng ai" Shin cứ thế thả lỏng mà làu bàu Nhưng rồi 5p trôi qua không nhận được câu trả lời từ đối phương Shin bắt đầu bực liền mắng chửi Seba vài câu.

Đột nhiên Seba bỗng cao hơn một cách bất thường cơ thể của cậu ta cũng có dấu hiệu dãn nở to ra, điều đó khiến Shin sợ chết khiếp"Ahhhhh" Shin vừa nhắm mắt vừa hét lên thất thanh như gặp phải ma"Phụt a hahahaa" Nagumo nhìn bé mèo nhỏ đang ngồi rung sợ dưới đất mà không nhịn được cười Khi nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc ấy Shin mở mắt ra đập vào mắt cậu hình ảnh đầu tiên là đôi mắt của Nagumo Nagumo đang nhìn Shin nhưng mà..?

Ánh mắt đó là sao chứ cái ánh mắt dịu dàng như đang nhìn cả thế giới của hắn ta là sao?

Tại sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó Shin tự hỏi và dần dần xuyến xao rồi đắm chìm trong ánh mắt gây nghiện chết người đó lúc nào không hay"Anh đẹp trai lắm sao?"

Câu nói của Nagumo đã đưa cậu nhóc đang trên mây quay về thực tại"Anh đang làm gì vậy hả?

Dọa chết tôi rồi đó"Shin liền nắm lấy đôi tay đang vương ra của Nagumo để đứng dậy"Ahahaha anh không có ý đó đâu tại Shin dễ mất cảnh giác quá đó.

Dễ mất cảnh giác rất nguy hiểm đó nha~""Chậc, không cần anh phải quan tâm nhưng mà sao anh lại đến đây chứ cần tìm gì sao?"

Shin có vẻ khá bực sau vụ vừa rồi"Anh tới tìm bé đó~" Nagumo nhìn Shin"Kiếm tôi?

Để làm gì chứ?

Mà sao anh biết tôi ở đây mà kiếm?"

Rất nhiều câu hỏi được Shin nghĩ trong đầu"Tại Nagumo muốn gặp Shin thôi mờ hong được hỏ~""Đương nhiên là không rồi.

Đừng có đánh trống lảng sao anh biết tôi ở đây mà tới?

Anh theo dõi tôi hả" "Không có mờ Shin đừng hiểu lầm chớ.

Tại vì đây là chỗ đầu tiên mà anh với em gặp nhau đó nha~" Nagumo cười cười nhìn Shin"Hả?

Anh nói gì vậy chứ không phải sáng nay tôi và anh đã gặp nhau rồi sao?"

Shin thực sự không thể hiểu tên m9 kia đang nói gìNagumo không trả lời chỉ nhìn Shin mà cười cười rồi cầm lấy tay đang cầm súng của Shin sau đó chỉnh sửa lại cách cầm cũng như cách nạp đạn.

Sau đó giải thích cho Shin cách cầm cũng như cách bắnShin vẫn còn nhiều cái muốn hỏi anh nhưng rồi những lời muốn nói ấy sắp thốt ra thì lại bị cậu nuốt lại vào bụng chỉ vì khuôn mặt đó khuôn mặt đẹp như bức tranh ấy khiến Shin không thể hỏi được gìCứ như vậy Nagumo tập cho Shin bắng súng một cách tỉ mỉ nhất truyền đạt cho Shin những thứ mà hắn biết.

Shin có lẽ không kìm được lòng mà hỏi"Anh và tôi đã từng gặp ở đâu à?

Tôi không có gì cho anh đâu, nên anh không thể lợi dụng được tôi đâu" Shin nhẹ thở dài"Ahaha

Em đừng nghĩ nhiều anh không muốn lấy gì ở em đâu""Vậy tại sao anh lại làm mấy điều khó hiểu vậy chứ?"

Khi nghe Shin hỏi vậy Nagumo lại bình tĩnh lắm như thể chuyện này đã nằm trong suy đoán của hắn vậyHắn nhẹ nhàng lấy tay mình đặt vào trái tim của Shin sau đó mỉm cười.

Shin ngẫn ra vì nụ cười ấy hắn như một đóa hoa vừa nở rộ vậy xinh đẹp và tỏa sáng chăng..?

Nhưng trong khoảng khắc ấy Shin lại có cảm giác rằng mình mới là thứ tỏa sáng trong mắt hắn"Tôi không thể trao trái tim này cho anh được làm vậy khác gì tôi trao mạng sống mình cho anh chứ" "Thứ anh muốn không phải mình trái tim ấy đâu, em lại nghĩ nhiều rồi anh muốn nhiều thứ sâu xa hơn nửa cơ~" "Rốt cuộc là thứ gì chứ?

Anh đừng có mà văn vở ở đây" Shin có lẽ bực rồiNagumo không trả lời chỉ cười cười rồi hẹn Shin trưa nay đi ăn xong lại biến mất khiến Shin vô cùng khó hiểu với vô vàn câu hỏi trong đầu.

Đúng là một tên kì lạ...

Trời trời tui thấy tui viết chap này hơi khó hiểu á=))) ai hong hỉu thì nói tui nha tui tóm tắt cho😈
 
【Nagushin】Khâu Lại Vết Thương
Hẹn hò!?


౨ৎ

"Trưa nay ăn trưa với anh nha" Nói xong câu đó Nagumo liền rời đi cậu chưa kịp nói lời từ chối nửa, không phải là không muốn đi ăn với hắn mà là trưa nay em bé nhà ta có nhiệm vụ mất rồi.

Trưa hôm đó, Nagumo đã lên sân thượng đợi Shin từ trưa tới chiều vẫn không thấy Shin lên, cho tới khi Uzuki nói thì cậu mới biết Shin đã đi làm nhiệm vụ Nhiệm vụ của bộ ba cây khế đợt này là lẻn vào kho hàng của kẻ địch ở trên tàu tháo gỡ bom và thu hồi các chất cấm có khả năng gây hại đem về cho nhà trường.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ba anh em cây khế cũng có thể coi đây là một bài thực chiến theo nhóm

Khi cả ba người làm xong nhiệm vụ thì những tia ánh nắng mặt trời đã lặng lẽ biến mất từ khi nào thay thế vào đó là bầu trời đêm sáng rực với vô số ánh sao phát sáng rực rỡ giữa dải ngân hà."

Này mày nói trưa nay có hẹn đi ăn với anh Nagumo mà không phải sao?"

Heisuke thắc mắc lên tiếng"Haiz, tao chưa kịp từ chối thì anh ta đã đi mất rồi" Shin ngao ngán thở dài"Anh ta đúng là một tên kì lạ đó nha" Seba cảm thánTrong khi ba chí cốt đang vừa đi vừa tám chuyện thì đột nhiên từ trên trời một cô nhóc với mái tóc đỏ đột nhiên nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng kia và đáp xuống đúng vào người bé Shin nhà taShin bị đâm trúng không giữ được thăng bằng nên đã ngã xuống đất, trên người cậu hiện tại chính là cô nhóc kì lạ đó.

Hai thằng anh em cậu thấy vậy liền đi tới đỡ cậu và cô nhóc đó Cô nhóc đó nhanh chóng cuối người xuống ríu rít xin lỗi.

Nhanh chóng lời xin lỗi đó được cả ba chấm nhận, khi cả ba quay lưng tính rời đi thì sau lưng áo của Shin bị một lực nhẹ kéo lại làm cậu quay ra sau"Ăn đi Nagumo, chén mì đó sắp nở bung bét ra rồi" Rion bực mình phàn nàn"Không ăn đâu, tao muốn ăn chung với em ấy cơ" Nagumo ụp mặt xuống bàn mà nhõng nhẽo Sau khi học xong, Sakamoto đã rủ mọi người đi ăn Nagumo tính đi kiếm bé Shin nên từ chối nhưng vẫn bị Uzuki lôi đi cho bằng được.

Trong lúc Nagumo đang nhõng nhẽo thì giọng nói quen thuộc ngọt ngào như mật ong mía làm hắn nhận ra ngay là bé Shin.

Hắn liền quay mặt về phía phát ra giọng nói"Cho tụi em 4 bát mì ạ" Shin nhìn bảng đồ ăn sau đó chọn mónKhi vừa nghe thấy giọng bé Shin Nagumo liền ngẩng mặt lên khi tính chạy lại thì hắn mới để ý tới cục đỏ đỏ sau lưng Shin.

Đó là gì vậy nhỉ?

Quan sát kĩ hơn thì đó là một đứa con gái mà"Shin ơi-??

Ưm" Uzuki chưa kịp lên tiếng đã bị Nagumo chặn họng"Gì vậy thằng kia?"

Rion liền hất tay Nagumo ra khỏi người yêu mình bực bội nói"Bây không thấy sau lưng Shin là một đứa con gái hả" Nagumo giọng rung rung nói"Thì sao?"

Sakamoto hờ hững đáp"Giọng điệu đó là sao chứ, lỡ đó là bạn gái của Shin thì sao" Nagumo liền lên tiếng Khi nghe tới đó cả bàn ăn lập tức im lặng, sau đó bốn người họ bắt đầu quan sát nhóm Shin.

Vì hiện tại họ đang ở phía cuối quán nên Shin hầu như không nhận ra được"Ăn từ từ thôi nghẹn bây giờ" Seba chỉ biết thở dài với cô nhóc mới quen tên Lu này"Seba à, mày cũng nên ăn nhanh lên đi mì của mày sắp nổ ra hết rồi" Heisuke cười cười nói"Nổ cái mả cha nhà mày, muốn gây chuyện hả" Trong lúc hai tên trẻ trâu kia đang chửi lộn, Shin chỉ nhẹ nhàng quan trọng mà ân cần gắp đồ ăn cho cô bé kìa vì có lẽ cô bé đã phải nhịn đói rất nhiều ngày rồiRẮCĐôi đũa trên tay Nagumo bị bẻ gãy làm đôi, anh hận không thể tới xé xác con bé kia ra.

Nhưng con bé đó là ai chứ trong tương lai không hề có sự xuất hiện của con nhóc đó trong trí nhớ của hắn"Có thể là người yêu nhau thật" Uzuki nhẹ nhàng chốt đơnCâu nói tưởng chừng nhẹ nhàng đằm thắm nhưng nó lại có sức sát thương vô cùng lớn với trái tim của Nagumo, có thể nghe rõ tiếng trái tim anh đang vỡ vụng từng mảnh"Qua hỏi là biết chứ gì" Rion mất kiên nhẫn đứng lên tính qua đó hỏi thì bị Sakamoto ngăn lại, hắn chỉ về hướng Nagumo đang ngồi hóa đá ở đóĐột nhiên, trong khoảng khắc Shin tính vén tóc Lu sang thì bị Nagumo từ xa chạy lại chặn hành động đó khiến cả hai bên xịt keo.

Không nhanh không chậm Nagumo liền ôm lấy Shin vào lòng"Này làm gì vậy hả, bỏ tôi ra nhanh lên" Shin cố vùng vẫy để thoát ra khỏi cái ôm của NagumoDù có vùng vẫy thế nào Shin cũng không thể tách tên m9 đó ra được, thì đột nhiên trên bã vai cậu cảm thấy ầm ướt, khi nhìn qua Shin liền chết lặng trong giây lát.Nagumo đang bật khóc!?"

Này sao anh lại khóc chứ?

Tôi đã làm gì anh đâu mà khóc"

Shin bối rối dỗ dành hắn taSau một hồi nhờ Sakamoto thì Shin cũng đã gỡ được tên đó xuống"Bỏ tao ra Sakamoto tao không thể để ẻm đi theo người khác được" "Người nào cơ?"

Shin thắc mắc hỏi"Là bé tóc đỏ kia kìa hai đứa bây đang quen nhau hả" Rion quay qua nhìn Shin"Hả? hẹn hò gì cơ"

Tr ơi😞hong nói là tui quên tui đang viết truyện luôn á dạo này tui hơi bận nửa nên việc đăng truyện chắc cũng gặp nhiều khó khăn chút á mấy bà thông cảm nha💌
 
【Nagushin】Khâu Lại Vết Thương
Kì lạ?


౨ৎ

"Hả? hẹn hò gì cơ"

...Cả phòng ăn bỗng chốc yên ắng vì câu nói của nhóc Shin"Không phải em đang hẹn hò với con nhóc khó ưa đó sao??"

Lời nói nghe có vẻ bất mãn của Nagumo cất lên giữa không gian yên tĩnh đến rợn người "Anh bị điên hả

Chỉ là thấy nhóc đó tội nên tôi mới đưa theo dẫn đi ăn thôi chứ hẹn hò gì cơ, anh đừng có mà đồn bậy bạ"Sau một hồi nói qua nói lại giải thích cho nhau hiểu thì cuối cùng mọi chuyện cũng êm xui đâu vào đóCả đám ngồi lại hỏi chuyện Lu thì biết được rằng Lu là con gái của một gia tộc Mafia khét tiếng, vì lục đục nội bộ riêng nên Lu và gia đình đã cạch mặt nhau hiện tại thì Lu không còn nơi nào để đi nữaCuối cùng, mọi chuyện được giải quyết khi Rion quyết định cho Lu qua ở nhờ nhà của mình.

Vậy là ai về nhà nấyCon đường về nhà hôm nay của Shin vẫn vậy chỉ có điều vì bàn chuyện lâu nên bây giờ cũng đã không còn sớm, trời đã tối đen không còn tiếng nói ồn ào của người với người cũng như không còn tiếng náo nhiệt của những cửa hàng hay xe cộ con đường này hôm nay tĩnh lặng đến đáng sợTrời đã vào thu từng cơn gió đầu mùa thay phiên nhau lướt qua người cậu nhóc khiến cậu co rúm người lại vì lạnhTrong bầu không gian yên tĩnh như thể chỉ cần một chiếc lá nhỏ yếu đuối trên cành cây không chịu được rơi xuống cũng có thể nghe nhanh chóng nhận ra và nghe thấy đượcCon đường vắng tanh cộng với những cơn gió như muốn xé toạt màn đêm của đêm hè sắp qua thu khiến Shin cảm thấy hơi rùng mình chẳng biết vì lạnh hay vì sợ nữa, nhưng cậu cứ có cảm giác như ai đó đang đi theo cậu.

Không để mình suy nghĩ quá nhiều cậu bắt đầu mở điện thoại lên để xem tin nhắn của SebaTrong thoáng chốc, cậu ngẫng đầu lên nhìn đường thì cả thế giới bỗng tối ôm lại khiến cậu giật tít người"Bé Shin

Đoán xem anh là ai nè~""Nagumo anh đừng giở mấy trò kì quái này ra nữa được không?

Bỏ tôi ra" "Ta da Shin giỏi quá đoán đúng rồi Shin muốn anh thưởng gì nè, một cái hôn được hom~""Bỏ tôi ra"Nhờ sự xuất hiện của Nagumo, sự yên ắng vừa rồi đã bị thay thế bằng tiếng chửi của Shin làm không khí trở nên ồn ào hơn"Bé Shin đang về nhà hở?

Con trai về nhà một mình giờ này nguy hiểm lắm ó nha, để anh đi chung với bé nha~"Khóe môi Shin giựt giựt rồi.

Tính chửi lại nhưng rồi lại thôi, nhiệm vụ hôm nay thêm vụ nhóc Lu hồi nãy là đủ làm Shin kiệt sức rồi bây giờ Shin không còn đủ sức để chửi Nagumo nữa.

Như thấy được sự mệt mỏi từ người Shin Nagumo cũng không nói gì nữa chỉ lặng lẽ đi theo cậu nhóc ấyÁnh trăng rơi xuống vạn vật như tấm lụa bạt mỏng manh, khẽ khàng phủ lên mái ngói, hàng cây và con đường cả hai đang điShin không hẳn tập trung một trăm phần trăm vào con đường mà mình đang đi, hiện tại cậu đang có khá nhiều câu hỏi về người đàn ông kế bên "Nagumo anh nói anh biết tôi từ trước là sao chứ, tôi vẫn chưa hiểu"Nagumo nhìn Shin mà không trả lời liền chỉ phì cười"Dù không liên quan tới câu hỏi của em lắm nhưng anh sẽ kể cho em nghe về câu chuyện mặt trăng với mặt trời em muốn nghe không?"

"Được thôi, anh kể đi"Dù không hài lòng về việc thắc mắc của mình không được tên m90 kia giải đáp nhưng thôi vậy nghe kể chuyển cũng không phải là ý kiến tồi"Từ lâu về trước, mặt trời là thứ tỏa sáng rực rỡ nhất nó sưởi ấm vạn vật là ngọn lửa bất tận của bầu trời là trái tim thắp sáng hi vọng cho nhân gian.

Ngược lại với mặt trời, mặt trăng không ấm áp cũng không rực rỡ.

Ánh trăng không sưởi ấm được nó còn mang lại chút lạnh lẽo, xô bồ.

Và rồi việc ngoài ý muốn xảy ra mặt trăng và mặt trời lại có thứ tình cảm không nên có với nhau

Mặc dù cùng ở trên bầu trời với nhau nhưng mỗi ngày họ chỉ thoáng gặp nhau giữa ranh giới bình minh và hoàng hôn một cái chạm mắt ngắn ngủi, vạn lời chưa thể cất thành lời.

Và rồi một sự kiện lớn nổ ra khiến mặt trăng vụt mất mặt trời mãi mãi""Tại sao mặt trăng lại vụt mất mặt trời?"

Shin có vẻ khá tò mò về câu chuyện Nagumo vừa kể"Vì mặt trăng đã không đủ can đảm cũng như không đủ khả năng để níu giữ mặt trời lại" Nagumo cười cười"Sao anh lại kể câu chuyện buồn này cho tôi?"

Nagumo không trả lời Shin chỉ cười cười mà tiếp tục đi.

Sau khi nghe câu chuyện Nagumo kể Shin bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn nữa về con người m90 này thật sự Shin không hiểu nổi con người này đang suy tính điều gì nữa"Nếu bây giờ anh tỏ tình em thì sao?"

Nagumo lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ đang dồn dập của Shin"Anh bị điên à?"

"Anh hỏi thật đó nha~"Shin không trả lời Nagumo làm cho bầu không khí buổi tối khuya đã lạnh lẽo càng thêm âm trầm khó chịu"Anh thật sự thích tôi..?"

"Đúng rồi, anh thích Shin"Nagumo nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của Shin như đang chứng tỏ mình đang thực sự nghiêm túc và không nói xạo "Nhưng phải làm sao đây, tôi không có tình cảm với anh"...

Nói chung thì là v á=)))) tác giả mới nhớ mình chưa viết truyện💩 cũng 2-3 tuần rùi mới ra chap mới sóa rì mấy mom nha tại dạo này t hơi lừi với hơi bận á
 
Back
Top Bottom