Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Nagireo] Con Đường Của Chúng Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
633,689
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
372759122-256-k586277.jpg

[Nagireo] Con Đường Của Chúng Ta
Tác giả: ferrazziAnie
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Con đường của chúng ta

Tác giả: Anie Ferrazzi
Nguyên tác: Blue Lock

Thể loại: Bl, fanfic, trường học, slice of life, long-fic
Nhân vật: Mikage Reo, Nagi Seishiro
Bối cảnh: Sinh viên đại học làm gia sư cho thiếu gia để kiếm tiền trang trải cuộc sống.
_______________ *Note:
Câu chuyện được viết khi chính truyện ra đến chương 268 và Nagi spin-off ra đến chương 25.

Truyện không liên quan gì đến mạch truyện chính.

 
[Nagireo] Con Đường Của Chúng Ta
Văn án - Hồi 1: Chung đường


Được nuôi dạy với phương pháp chăn thả, đậm chất tự lực cánh sinh, Nagi Seishiro bước vào trường đại học top đầu cả nước với một nhúm xu dính túi.'Ba mẹ hài lòng với việc trả học phí cho con.'.[Gia sư cho tất cả các môn lí thuyết ở đại học A]Nagi dựa lưng vào ghế, nhìn màn hình laptop với bài viết đang chờ duyệt trên group sinh viên.Anh thở dài, thầm nghĩ 'Hay cứ về nhà trồng rau, nuôi cá cho rồi.'.___________*Lưu ý:
Câu chuyện lấy bối cảnh khác với cốt truyện chính.

Cả hai nhân vật hiện tại đều 19 tuổi.
 
[Nagireo] Con Đường Của Chúng Ta
Chương 1: Phiền


Nagi Seishiro nằm dài trên giường, trên tay là điện thoại đang mở bài viết tìm việc làm gia sư.

Ngày đăng là 3 tháng 9, 16 ngày trôi nhưng chẳng có bất cứ tương tác nào cho thông báo của anh cả.Nagi chán nản nghĩ 'Khi dùng hết số tiền cuối cùng, mình sẽ cuốn gói về quê.'.Tất nhiên Nagi Seishiro là kiểu người không biết đùa.

Anh mở tài khoản ngân hàng, nhìn số dư 22,300 yên rồi tắt điện thoại.'Phải dọn quần áo nhỉ?

Phiền ghê.'.[Ting!].Thông báo thu hút sự chú ý của Nagi, anh lại cầm điện thoại lên lần nữa.[Con đã tìm được việc chưa?] Sau cả tháng trời, cuối cùng bố mẹ Nagi cũng nhớ ra mình có thằng con trai đang được 'thả' ở Tokyo.Tháng 9 đang là độ thời gian du lịch đẹp nhất của Nhật Bản, không có gì lạ khi Nagi đoán trước được bố mẹ sẽ quay về du lịch trong nước và sực nhớ ra anh.Nagi miết viền điện thoại rồi gõ xuống màn hình [Con chưa.].

Tin nhắn phản hồi ngay [Ha ha, đừng nói là con định về quê cho bà ngoại nuôi nhá, cố gắng thêm chút nữa đi, bố mẹ biết con làm được mà.].Nagi dòm lom lom tin nhắn một hồi, không có vẻ gì là chột dạ vì bị nắm thóp, nhưng dường như đã từ bỏ ý định về quê trồng rau nuôi cá.[Dạ.].Đặt điện thoại xuống lần nữa, Nagi ngước mắt nhìn vết nứt phô trương với rêu xanh bám xung quanh trên trần phòng.Kí túc xá đại học top đầu thực sự không phải hạng xoàng.

Mỗi phòng đều trang bị đầy đủ từ máy lạnh máy, máy giặt, cho đến bông băng y tế.

Thậm chí mỗi tháng, kí túc xá còn mở khảo sát cung cấp tiện ích cho sinh viên.

Chu đáo là thế, vậy mà ở phòng Nagi, chỉ duy nhất phòng Nagi Seishiro lại tồn tại một cái vết khó coi này.Cách đây một tháng, bạn cùng phòng của Nagi đã đến đây xem phòng.

Khi vừa vào, còn chưa chào hỏi, cậu bạn đã bị vết nứt đó hù cho tái mặt, bỏ đi không một lời từ biệt.

Kể từ hôm đó, ngày nào Nagi cũng ngắm cái vết nứt đó vài lần.[Cộc cộc] Bên ngoài có tiếng gõ cửa.Nagi nghiêng đầu nhìn đồng hồ đã 10h tối, lững thững bước ra mở cửa.Cậu bạn cùng phòng với đống đồ lỉnh kỉnh, tay xách nách mang đứng ở cửa, sắc mặt so với ngày đầu đến đã tốt hơn rất nhiều.

Đồng tử không tự chủ liếc đến vết nứt trên trần nhà, Mikage Reo nở nụ cười thương hiệu, hết sức thân thiện vẫy tay với Nagi "Xin chào, tớ là người ở cùng phòng với cậu.

Xin lỗi vì lần trước đi vội nên chưa kịp chào.

Đã trễ rồi, tớ không làm phiền cậu chứ?".Nagi ngước mắt nghĩ "Phiền" Đứng sang một bên, anh nói tiếp "Cậu vào đi.".

Đuôi mắt Reo giật nhẹ, nhìn qua biểu cảm thờ ơ của đối phương, cậu không đoán ra Nagi có đang đùa hay không.

Không để ý nhiều nữa, mái tóc tím buông nhẹ bên tai đung đưa theo chuyển động, cậu kéo hai chiếc Vali vào phòng.

Quan sát một lượt, Reo đưa ra kết luận.Ngoại trừ vết nứt hạn F kia, những thứ còn lại đều là hạng C và D.

Cũng chịu thôi, đại học A là trường top 1 cả nước, cơ sở vật chất đã xem như tốt nhất so với những trường cùng top rồi.Nagi đóng cửa phòng, bước lại bàn học lấy ra chùm chìa khoá mang đến trước mặt Reo "Của cậu.".Reo cười cảm ơn, sau đó mới nhớ đến "Cậu tên gì?"."

Nagi Seishiro."

Nagi trả lời xong thì nhìn cậu."

Tớ tên Mikage Reo.

Sau này giúp đỡ nhau nhé!"

Reo đưa tay, muốn cùng người kia xã giao đôi chút, ai ngờ vừa nâng tay, cậu bạn tóc trắng đã gật đầu quay lưng về giường nằm."..."

Bàn tay lơ lửng giữa không trung của Reo chậm rãi thu về, ngập ngừng nhìn anh.'Người kì lạ.'.Nhìn bạn cùng phòng lên giường đắp mền đi ngủ mà không hề tắt đèn.

Cậu rất hiểu ý, cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng sắp xếp đồ đạc, tắt đèn, lên giường nằm.

Mở điện thoại, màn hình là bài đăng dạy gia sư.Reo đã thấy bài đăng này từ hai tuần trước, thật tò mò người kia là ai mà dám tự tin đến mức nhận rằng mình có thể dạy hết tất cả các môn lý thuyết ở trường đại học A.

Khoan nói về chương trình học của trường, riêng về sinh viên, những ai vào đây đều là những thiên tài trăm ngàn có một, vậy mà người kia bảo muốn dạy là dạy?Tất nhiên có rất nhiều người có suy nghĩ giống Reo, vậy nên bài viết kia mới chẳng có lấy một lượt tương tác.

Nếu Reo không lưu lại, không biết nó đã bị trôi đi từ đời tám quánh nào rồi.[Tôi muốn đăng kí môn 'Luật hợp đồng', bạn có nhận dạy không?].Không ai trả lời.

Reo tắt điện thoại, đặt sang một bên, tiêu cự vô tình lướt qua vết nứt.Nhắm mắt lại, Reo thôi miên chính mình 'không có vết nứt nào ở đây cả'.

Sau mười lần, Reo hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tin nhắn đã được người kia trả lời.[Được.].[Cho tôi lịch học của cậu.].Reo nhìn phong cách nói chuyện này có chút quen lạ lẫn lộn.Liếc mắt nhìn bạn cùng phòng đã dậy từ sớm, nằm dài trên giường chơi game, đoán chừng là hơn nửa tiếng.Reo bấm vào thời khoá biểu, chụp màn hình gửi qua.[Lịch học của tôi, cậu cứ chọn theo lịch của mình trước đi.].Đợi năm phút không thấy người bí ẩn kia trả lời.

Reo nhìn Nagi chào hỏi buổi sáng "Sáng nay cậu có tiết không?".Nagi đảo mắt một vòng rồi quay trở lại màn hình điện thoại "Có, 9h."."

Tớ quên hỏi, cậu học ngành gì?"."

Công nghệ phần mềm."."

Ồ, tớ học kinh tế đối ngoại.

Xem ra chúng ta khác khoa rồi, nhưng tớ cũng có tiết lúc 9h, cậu muốn đến trường cùng tớ không.".Nagi lắc đầu đáp "Lát tôi phải ghé thư viện.".Reo ngẫm nghĩ một chút rồi nói "Tớ cũng cần ghé thư viện, chúng ta đi chung nhé.".Nagi im lặng gật đầu sau đó lại tập trung chơi game.Liếc đồng hồ đã 7h30, Reo đứng dậy vệ sinh cá nhân, khi trở lại, gia sư tương lai đã trả lời.[3h chiều, thư viện, áo trắng, bàn số 3.].Nagi bước vào và vệ sinh, 5 phút sau đã tươm tất bước ra ngoài.

Mặc dù mái đầu vẫn còn hơi lộn xộn nhưng kết hợp với áo hoodie trắng đã tạo ra một phong cách khá thú vị.Nhìn kĩ thì bạn cùng phòng của cậu cũng thuộc dạng cực phẩm đó chứ.

Cao tầm mét 9, tóc trắng mềm mượt, khuôn mặt cũng rất được nha, chỉ có tính cách là khó hiểu quá thôi.Lên đại học, chương trình dạy và học sẽ vô cùng khác só với cấp ba, ý thức tự học là yếu tố tiên quyết để vượt cạn.

Nhiều người đã từng là học sinh xuất xắc ở trung học, nhưng lên đại học lại vô cùng bình thường, và ngược lại.

Reo cần gia sư không phải để chơi hay muốn tìm người thú vị, thực chất, môn Luật hợp đồng thuộc giáo trình của năm hai.

Cậu đơn giản là đang muốn đẩy nhanh quá trình học của mình.Reo chỉ qua một hướng rồi nói với Nagi "Tớ qua bên này tìm sách.".Nagi gật đầu, đồng dạng cũng đi về hướng vừa chỉ.Cậu nhướn mày có chút bất ngờ nhưng không nói ra, tự nhiên bước đi giữa hàng kệ sách, lướt mắt tìm cuốn sách mình cần cho buổi học.Kinh tế học quốc tế, tài chính quốc tế, và...

Luật hợp đồng."

Nagi, sao cậu lại đọc cuốn sách đó vậy?".Nagi học ngành khác mà.Anh nhìn cuốn sách trong tay rồi ngước lên nhìn Reo "Tìm hiểu, cậu cần sao?".Reo im lặng nhìn cuốn sách ra chiều suy nghĩ "Đúng là có cần, nhưng mà là chiều lận.

Chiều nay cậu có đến thư viện không?

Lúc đó tớ mượn lại của cậu.".Nagi gật đầu, mở cuốn sách nhìn lướt qua một chút rồi nói "Reo giỏi thật đấy, hình như ngành của cậu năm nhất chưa học môn này nhỉ?".Reo cười trừ, cái người nhìn thì có vẻ lạnh lùng xa cách, vậy nhưng cũng rất biết để ý người khác.

Quan trọng là bằng cách nào đó, Nagi đã gọi cậu bằng tên riêng, mặc dù thái độ thì chẳng có thân thiện gì hơn so với lần đầu gặp mặt."

Đúng là chưa cần học, tớ chỉ là muốn xem trước thôi.".Ở trong thư viện thêm một lúc, Reo về lớp trước.

Nagi ở lại, nhìn bóng lưng cậu bạn rồi quay trở lại với cuốn sách.___________"Nagi, cậu chờ lâu không?"

Reo từ xa bước đến gần anh, cúi thấp người thì thầm tránh ảnh hưởng đến mọi người trong thư viện.

Nagi lắc đầu gấp cuốn sách lại đưa cho cậu.

Reo nhận lấy, cảm ơn rồi rút điện thoạt từ trong túi áo ra gõ vài cái.[Tôi đến rồi, chờ cậu tại bàn số 3.].Màn hình điện thoại Nagi nhấp nháy, anh mở lên, trả lời tin nhắn.[Tôi cũng đến rồi.].Đôi mắt thu lại chuỗi hành động vừa rồi, Reo lâm vào trầm mặc.Nhìn vị trí mình đang ngồi cùng chiếc áo hoodie trắng đối diện, cậu phát hiện, đôi khi thiếu gia ưu tú Mikage Reo cũng có thể bị khờ.
 
[Nagireo] Con Đường Của Chúng Ta
Chương 2: Hình như là có đấy


"Cậu... là gia sư?".Nagi im lặng gật đầu, thay cho câu trả lời.Thật sự không thể trách Reo, không ai có thể nghĩ được rằng người sở hữu khuôn mặt ngay đơ như Nagi có thể đặt tên Facebook là 'Thỏ tuyết' cả.Reo nhìn Nagi một cách quan ngại.

Cậu không hề nghi ngờ năng lực của anh, dù sao những ai vào được ngôi trường này đều đã được bảo chứng năng lực cả rồi.

Vấn đề ở đây là, nếu để giao tiếp thông thường thì chẳng sao nhưng nếu để con người nói một câu mười chữ cũng ngại phiền như Nagi dạy học, đó lại là câu chuyện khác.

Liệu là có dạy được không đây?Tất nhiên, trọng điểm của cả hai không hề giống nhau."

Nếu là cậu thì tốt rồi, lần sau có thể hẹn cậu tại phòng kí túc xá, khỏi phải đi đâu xa.".Là một 'Super elite', Reo sớm đã thích nghi với mẫu tính cách độc lạ Nagi Seishiro, có điều cậu không thể bỏ qua luôn vấn đề học hành được."...

Nagi, đây có phải lần đầu cậu dạy học không?"

Reo ngập ngừng hỏi.Nagi gật đầu chẳng suy nghĩ "Cậu đổi ý?".Reo lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút "Tớ còn định học những môn khác.".Nagi nhớ lướt qua chương trình đạo tạo của ngành kinh tế đối ngoại được dán ở tủ sách khoa Kinh tế."

Có sách là được.".Cảm thấy không còn gì để nói, Reo mở sách nói với Nagi "...

Chúng ta học thôi.".Con người Nagi thật sự rất khó hiểu, nhưng cách anh giảng thì dễ hiểu miễn bàn.

Từng chi tiết nhỏ nhất cũng không bị bỏ sót, thậm chí Nagi còn có thể liên kết kiến thức với một số môn khác và có hiểu biết sâu về môn chứ không chỉ là kiểu ghi nhớ thông thường.

Cuối buổi học, anh note lại ví dụ và một số trích dẫn từ sách khác cho Reo.

Chưa đến 3 tiếng, Nagi đã kết thúc bài dạy ba chương của mình một cách hoàn hảo.Reo ngỡ ngàng trước xấp giấy mà Nagi viết lại cho mình, tất cả đều là tinh tuý mà một người đúng ngành như Reo cũng chưa chắc có thể đọc hiểu nhanh đến vậy.

Phải biết Nagi chỉ mới cầm cuốn sách lên lúc 8h30 sáng."

Nagi, cậu... quá thiên tài rồi đấy.".

Nagi miễn bình luận "Cậu còn muốn học tiếp không?".

"Có chứ, thêm môn sở hữu trí tuệ nữa, nó là môn tự chọn cậu có thể tìm nó ở tủ sách cuối dãy kinh tế.

Lịch học cố định là 8h tối thứ 2, 3, 6 nhé?".

Nagi đồng ý, thế là cậu chủ động nhắc tới học phí luôn "Cậu tính học phí như thế nào?

Trả sau mỗi buổi hay cuối tháng?".

Nghĩ đến đã gần hết tháng, Nagi cũng không vội chuyện tiền nong gì nên đáp "Cuối tháng đi, cậu cảm thấy trả bao nhiêu phù hợp thì trả."

Dường như không quan tâm mấy, dù ban đầu, anh làm gia sư là để kiếm phí sinh hoạt nuôi thân.

Nghĩ về năng xuất của buổi học Reo ra giá "1,000 yên một giờ, cậu thấy sao?".

Nagi chẳng rõ giá cả thị trường, đơn giản tiếp tục đồng ý, anh nói "Cậu tự note lại thời gian, lẻ thì cứ làm tròn xuống.

Tôi sẽ gửi số tài khoản cho cậu sau.".

Reo đồng ý.

Giải quyết xong việc thầy trò, họ lại là bạn cùng phòng, Reo thân thiết hỏi thăm "Đã tối rồi, chúng ta cùng đi ăn nhé?".

Nagi lắc đầu từ chối "Ăn uống phiền lắm, tôi về phòng ăn thạch dinh dưỡng là được rồi.".

Hình ảnh chiếc tủ lạnh với một ngăn đầy ắp các gói thạch, cậu ngờ ngợ "Nagi, đừng nói, cả tháng rồi cậu chỉ ăn mỗi cái đó thôi nhé?".

Nagi nhìn cậu 'ờ' nhạt nhẽo.

"...

Đi thôi, đi ăn gì đó có chất dinh dưỡng."

Reo đứng dậy, nắm lấy cổ tay anh.

Nagi đơ đơ, khó hiểu nhìn cậu "Thạch dinh dưỡng bổ sung nhiều vitamin và khoáng chất lắm.".

"Không được, bạn gia sư à, bạn ăn uống như vậy, cứ mỗi khi không thấy cậu ở phòng, tớ sẽ lo cậu bị ngất xỉu ở đâu đó mất.

Đi ăn lẩu, mừng tớ vào phòng.".

Thật chẳng ai lại phải tự đi đề xuất ăn mừng cái gì đó cho bản thân mình cả.

Cơ bản Nagi nên là người nói câu đó mới đúng.

Ý thức được bản thân thiếu sót, lời từ chối lên đến đầu lưỡi cũng bị nuốt về.

Nhìn khoé miệng dương cao vui vẻ của Reo, anh đành lom khom dọn dẹp sách, lết theo cậu bạn cùng phòng.

"Reo, cậu về hả?"

Một người nào đó chào hỏi Reo.

Reo trả lời, vẫy tay tạm biệt, đi thêm vài bước rồi lại gặp một người nào đó, xã giao vài câu tương tự.

Họ ra khỏi cổng trường âm thanh lặp đi lặp lại từ nãy đến giờ mới giảm dần.

Đợi cô gái chào Reo đi khuất, Nagi mới cảm thán "Cậu nổi tiếng thật, giống như khi học cấp 3 vậy.".

Reo nghiêng đầu, chỉnh quai túi xách ngạc nhiên nhìn Nagi "Làm sao cậu biết?".

"Trường cấp ba Hakuho, tôi học ở đó."

Nagi nhớ đến mái tóc tím nổi bật giữa đám đông chắn hết lối đi trên hành lang.

Đó là lí do Nagi tự nhiên gọi tên cậu như vậy.

Anh biết cậu muốn mọi người gọi mình bằng tên.

Lục tìm trong kí ức, Reo rốt cuộc nhớ tại sao mình lại nhuần nhuyễn gọi tên cậu bạn đến thế "A!

Cậu là cái người luôn đứng nhì bảng điểm."

Học kì nào cậu cũng nhướn mày, đọc lên cái tên 'Nagi Seishiro' một lần.

Nagi nhìn Reo "Còn cậu đứng nhất.".

"Sao tớ chưa từng thấy cậu nhỉ?

Cậu..."

Reo nhìn Nagi từ đầu đến chân, rồi quay lại khuôn mặt đẹp trai của anh mà bật thốt "Đáng lẽ cậu cũng phải nổi tiếng lắm.".

"Hình như là có đấy..."

Nagi đưa tay xoa cằm "Kẻ quái dị, có thể bị xui xẻo nếu nói chuyện cùng?".

"Gì?!

Họ nói vậy về cậu á?"

Reo trợn mắt.

Dù sao cũng cấp ba cả rồi, học sinh chẳng ai lại đi có những lời đùa giỡn ngớ ngẩn vậy nữa.

Hoặc ít nhất, Reo chưa từng quan tâm đến những lời đồn thổi vớ vẩn vậy.

"Reo đúng là tránh xa chuyện thị phi nhỉ?".

Reo cau mày suy nghĩ, có vẻ như có chút khó chịu "Sao mọi người lại đùa vô lý như vậy chứ?!".

Nagi liếc mắt nhìn biểu cảm hậm hực của cậu, không cho ý kiến, anh nói sang chuyện khác "Chúng ta ăn ở đâu vậy?".

Biểu cảm của Reo thay đổi 180 độ, cậu cười tít mắt, khoác vai Nagi "Tớ đã luôn muốn ăn thử quán lẩu vỉa hè nổi tiếng gần trường.

Để người bạn cùng phòng này dắt cậu đi trải nghiệm ẩm thực Tokyo nào!".

Xung quanh trường đại học thường mọc lên rất nhiều quán giá rẻ với đối tượng phục vụ chủ yếu là sinh viên.

Những quán này hầu hết đều không đảm bảo vệ sinh cho lắm, nhưng vì giá cả phải chăng, lúc nào quán cũng luôn trong tình trạng đông nghịt.

Nagi nghiêng ngả cúi thấp người, nhìn cậu bạn tràn đầy năng lượng, trái tim lâu nay trầm ổn bỗng đập nhanh lạ thường.

Không quan tâm lắm, anh nhẹ giọng hưởng ứng với lời Reo, giữ nguyên cái tư thế lấp vấp này mà đi thẳng đến quán lẩu.

Bước vào, Reo chọn cho một chỗ trống đủ cho hai người ngồi, cao giọng bắt trước cặp đôi bàn bên gọi món "Cô cho cháu một nồi lẩu hai người!"

Đặt cặp xuống ghế ngồi.

Nhìn một vòng vật dụng được bày trên bàn, Reo vươn tay lấy đũa cho cả hai, cùng Nagi nói chuyện phiếm "Thông báo dạy gia sư của cậu như là bị ép viết ấy, sao cậu lại muốn dạy học thế?".

Nagi nhận lấy đũa, chầm chậm đáp "Bố mẹ muốn tớ tự lập.".

Cho đến bây giờ, việc bố mẹ muốn anh tự tìm kế sinh nhai vẫn là một ẩn số đối với anh.

Nhưng dù trong lòng không hoàn toàn đồng ý, Nagi vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên anh thấy bố mẹ muốn anh làm gì đó.

"Vậy sao?

Thích quá nhỉ?

Bố mẹ tớ chỉ muốn tớ làm theo ý họ thôi."

Reo cau nhẹ mày khi nhớ đến chuyện đó, giọng điệu có phần than thở "Tớ không đồng ý, nên bị khoá thẻ, đuổi ra khỏi nhà.".

Trái ngước với Nagi, Reo luôn hiểu rõ bố mẹ mình muốn gì ở mình và cậu thực sự đã luôn cố gắng trở thành một mình mẫu lý tưởng như mong muốn của họ.

Nagi tránh tay để nhân viên đặt nồi lẩu xuống "Đó là lí do cậu phải ở kí túc xá."

Đầu anh không tự chủ nhớ đến vết nứt trong phòng.

Cậu không thực sự ghét trở thành một người ưu tú trong lĩnh vực mà mình giỏi, chỉ là điều đó khiến cậu cảm thấy cuộc sống khá nhàm chán mà thôi.

Reo làm bộ quệt nước mắt, sau đó thái độ liền thay đổi, cau mày "Chúng ta còn trẻ như vậy, phải có con đường cho riêng mình chứ, cậu nói có đúng không?".

Nagi hời hợt gật đầu theo câu chuyện.

Reo không hề bận tâm, tự mình tiếp tục "Tớ muốn mở công ty game, nhưng bố mẹ lại bảo đó là thị trường không bền vững.

Cho bố mẹ yên tâm thì tớ đã thi vào kinh tế đối ngoại, vậy mà họ vẫn muốn tớ thừa kế công ty gia đình.".

Nhìn biểu cảm đa dạng của bạn cùng phòng, anh cảm thấy có chút thú vị.

"Những khó khăn mới khiến chúng ta thấy hứng thú chứ, huống hồ nếu bắt đầu với thứ đã được bày sẵn không phải sẽ rất nhàm chán sao?".

Gật đầu, Nagi cuối cũng cũng tham gia vào cuộc hội thoại "Nhật đang làm rất tốt trong mảng game, nhưng so với các nước Châu Âu vẫn còn kém ở vài mặt.

Có thể tận dụng những điểm này để đứng đầu thị trường ở Nhật.".

"Không không."

Khuôn mặt Reo đầy ngạo nghễ "Đứng đầu thế giới mới là mục tiêu của tớ, tớ sẽ cho bố mẹ thấy tớ có thể có thể đi xa như thế nào trên con đường của mình!".

Nagi tròn miệng vỗ tay, hưởng ứng không hề giả trân.

Cảm thấy giọng mình có hơi vang, Reo hắng giọng, nhìn rau đã được Nagi thả vào từ lúc nào, vui vẻ nói "Từ khi bị đuổi khỏi nhà, tớ còn chưa kể cho ai về chuyện này đâu, Nagi phải giữ bí mật cho tớ đấy.".

Liếc mấy bàn cạnh mình, Nagi cảm thấy bí mật này giữ không được, nhưng bằng cách nào đó, anh vẫn gật đầu "Ừm.".

Thấy lẩu sôi lùng bùng, Reo vặn nhỏ lửa, gắp thức ăn cho anh, nghiêng đầu cười "Nagi thì sao?

Sao cậu chọn công nghệ phần mềm?".

"Lương cao, tôi định nghỉ hưu non."

Nagi nhìn miếng thịt trong chén chằm chằm.

"...

Chỉ vậy?"

Reo tròn miệng nhìn anh.

Nagi tự nhiên gật đầu "Chỉ vậy, đi làm, đi học đều phiền phức, tôi vào trường này là để dễ dàng kiếm một công việc lương cao, và nghỉ hưu ở tuổi 30.".

"..."

Khoé môi Reo hạ xuống, cậu trầm ngâm nhìn miếng thịt trong chén mình.

Nagi nhìn biểu cảm ngay đơ của Reo thì chẳng nói thêm gì nữa.

Tiêu cự đặt lên miếng đậu phụ lăn tăn trong nồi, anh cảm thấy bản thân sẽ không còn nhiều dịp cùng Reo ngồi ăn như thế này nữa.

Dù sao thì bọn họ quá khác biệt từ tính cách, tư duy, cho đến mục tiêu.

Nagi hẳn là loại người mà Reo ghét nhất.
 
[Nagireo] Con Đường Của Chúng Ta
Chương 3: Cơ sở lập trình web


"Cậu... phải mở công ty cùng tớ.".Reo ngước mắt nhìn thẳng vào Nagi, hoàn toàn không có một tia đùa cợt."

Hả?"

Biểu cảm Nagi thay đổi, không chắc mình vừa nghe thấy gì.Reo nắm đôi đũa trong tay, cao giọng "Cậu là thiên tài, cậu không thể cứ thế nghỉ hưu non được!".Âm thanh lớn đánh động xung quanh, một số đôi mắt va phải ánh nhìn của Nagi liền nhanh chóng trở về với cuộc trò chuyện của chính mình.Nagi mơ hồ đảo mắt, tránh né nguồn nhiệt lạ lẫm của người đối diện, lần đầu tiên trong đời không bắt kịp thông tin gì đấy, đơ mặt không nói gì.Reo nhìn ra sự e dè của anh, nói ra lí do mà bản thân cho là thuyết phục nhất "Đúng là thị trường game rất khó để đứng vững, luôn có những công ty mọc lên rồi lại phá sản.

Nếu tớ cứ dấn thân vào, tớ cũng sẽ trở thành một trong số đó.

Khả năng ghi nhớ, phân tích thông tin và cả lối suy nghĩ kì quặc của cậu sẽ giúp được tớ.".'Kì quặc...?'."

Tớ quyết định rồi, chúng ta sẽ cùng nhau vươn tầm thế giới!"

Reo cười lên, rực rỡ sáng chói, đâm vào mắt anh đau điếng.Não Nagi bắt đầu hoạt động trở lại, cứng ngắc lắc đầu nói "Không Reo, việc này quá phiền phức với tôi."."

Không sao, cứ từ từ rồi cậu sẽ quen mà."

Reo dường như đã không còn bận tâm đến sự đồng ý của Nagi nữa.

Đầu cậu đang ngập tràn những thứ mà họ có thể làm cùng nhau."

Không...".Nagi suy nghĩ về một vài cách trốn khỏi cậu bạn ngang ngược trước khi nhận ra họ học cùng một trường và ở cùng một phòng.

Không có cách nào thoát được cả, nhất là khi đối phương vốn cũng là một thiên tài.Nhìn Reo leo từng bậc thang tầng thượng, Nagi tưởng tượng như bản thân đang chơi game sinh tồn, và zombie tóc tím đã tím đến nơi."

Nagi, nắng vậy mà cũng lên đây nằm, cậu không sợ bị cảm nắng hả?"

Nói rồi Reo lấy chiếc mũ lưỡi chai của mình đội cho cậu bạn, hài lòng tươi cười "Đội vào sẽ không bị nóng đầu.".Màn hình game của Nagi hiện chữ game over, anh bất lực liếc chiếc mũ trên đầu rồi lại nhìn cậu."

Tôi không biết mở công ty gì đó đâu."."

Không sao, còn có tớ mà, cậu chỉ cần nghe theo tớ thôi."

Reo lập tức đáp.

"Nhưng phiền lắm, tôi..."."

Và cũng sẽ thú vị nữa."

Nụ cười của Reo lại nở rộ đầy rạng rỡ.Đây có lẽ là một phần trong kĩ năng giao tiếp của cậu, khiến cho đối phương không cách nào từ chối được.Nagi không biết nói gì, im lặng nhìn xuống sân trường đầy ắp sinh viên.Từ trước đến nay, anh đã luôn ý thức mình là một người khác biệt, không phải theo cách thật đặc hay cá biệt, chỉ đơn giản là tách biệt với thế giới.

Con người sống và nỗ lực sống mỗi ngày vì lí tưởng của bản thân.

Nhưng anh thì chưa từng biết mình muốn gì, cũng chưa bao giờ khao khát muốn có thứ gì.

Rời rạc và vô định giữa chốn xô bồ mang tên cuộc đời.Đôi khi Nagi tự hỏi, có phải bản thân anh chưa từng phù hợp với thế giới này không?Khuôn mặt bỗng bị đôi tay ai đó bao lấy, kéo lại, ép buộc anh nhìn về hướng mình một cách thô bạo.

"Nagi, tớ biết đối với cậu, cuộc sống và loài người quá mức tẻ nhạt, nhưng mà tớ sẽ cho cậu thấy, điều đó không đúng!".

Khuôn mặt cả hai kề sát, Nagi có thể thấy được hình ảnh của mình phản chiếu lên mắt cậu, không hề đơn điệu như trước giờ anh thấy mình trong gương.

Sắc tím sinh động bao trọn lấy anh, trong một giây Nagi tưởng như mình đã bị mê hoặc.

Anh lắc đầu muốn thoát khỏi bàn tay ấm áp đang kẹp chặt hai má mình, yếu ớt né tránh.

Những sự kháng cự cuối cùng.

Reo gần như đã nắm thóp được cậu bạn cùng phòng, khoé môi giương cao "Giấc mơ đưa công ty game của chúng ta đứng đầu thế giới.

Hãy cùng nhau thực hiện điều đó!"

'Giấc mơ của chúng ta...'.

Nagi ngơ ngẩn lẩm nhẩm lại câu nói trong vô thức, trước khi kịp nhận ra, chiếc cổ của của anh đã gật đến cái thứ tư rồi.

Nếu là cùng Reo, có lẽ thử một chút cũng không quá tệ.

________

Mặc dù đã đồng ý, cuộc sống của họ vẫn tiếp diễn như thường nhật.

Reo chưa đề cập đến kế hoạch, Nagi cũng chẳng buồn hỏi thêm, cứ vậy mù mờ chẳng rõ rốt cuộc cậu muốn làm gì.

Chậm chạp di chuyển đến lớp học tiếp theo.

Cuối hành lang, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến anh ngưng bước.

Vì học khác khoa, Nagi và Reo chẳng mấy khi bắt gặp nhau khi đi học.

Cậu vừa học xong tiết buổi sáng, cùng một vài người bạn bước ra khỏi lớp, nói chuyện liên quan đến quan điểm kinh tế.

Hẳn là họ đang định đến căn tin nên mới đi qua hướng này.

Anh nhìn cậu, tình huống không khác mấy so với hồi còn học ở Hakuho.

Mikage Reo là một người dù đến đâu cũng sẽ vô cùng thu hút ánh nhìn của mọi người, kể cả một người chẳng buồn quan tâm gì xung quanh như Nagi còn không khỏi để mắt đến cậu.

Đó là lí do Nagi không nghĩ cậu sẽ trở lại căn phòng kí túc xá của họ, sẽ luôn có người dang tay giúp đỡ để Reo chẳng bao giờ phải cưỡng cầu bản thân mình.

Xoay người đi hướng ngược lại, anh liền nghe thấy giọng nói kia gọi tên mình "Nagi!".

Nagi đứng yên tại chỗ, hơi nghiêng người nhìn cậu bạn bước đến cùng một vài người khác.

Một trong số đó vẫy tay chào anh.

Nagi im lặng nhìn cậu bạn rồi chẳng quan tâm, nhẹ giọng "Reo.".

Reo vui vẻ giới thiệu Nagi với mọi người trong khi giữ lấy cổ tay anh.

Cậu đoán được Nagi sẽ âm thầm chuồn.

Nhìn bàn tay cậu giữ lấy mình, anh đành thở dài đứng chờ.

"Cậu có tiết không?

Nếu không thì cùng đi ăn trưa đi."

Reo hài lòng với sự ngoan ngoãn của Nagi, nụ cười len lỏi chút mềm mại xinh đẹp.

Nagi nhìn cậu, rũ mi đáp "Tôi có tiết rồi.".

"Vậy sao?

Môn gì thế?"

Reo vẫn chưa buông tay.

"Cơ sở lập trình web.".

Reo không đáp, ngón tay miết nhẹ chiếc cằm thon rồi quay sang nói với người bạn tóc đen bên cạnh "Các cậu đi ăn trước đi, tớ đi học cùng cậu ấy.".

Nói rồi cậu kéo nhẹ tay anh "Nagi, chúng ta cùng đi học thôi.".

"...

Tại sao?"

Nagi đơ mặt trong mắt là tia khó hiểu.

Sao phải đi với anh?

Không phải bạn bè cậu đều muốn đi cùng cậu sao?

"Hửm?

Tất nhiên là vì phục vụ cho mục tiêu của chúng ta rồi.

Tớ phải có kiến thức nền tảng về thứ chúng ta sẽ làm chứ."

Reo vô tư đáp, không chú ý lắm đến vẻ mặt của Nagi.

Nhìn đồng hồ, Reo tạm biệt mọi người rồi kéo Nagi đi trước "Cậu học phòng nào thế?

Có phải cậu học tiết 5 không, vầy là đã trễ 20 phút rồi đó.

Thiệt là.".

Nagi thì thào số phòng rồi bị cậu dắt đi một vòng.

Motip chào hỏi lặp đi lặp lại y hệt hôm trước, đến khi vào đến địa bàn khoa công nghệ thông tin, tiếng chào remix mới ngừng.

Bước vào lớp, giảng viên đã giảng tới một phần tư bài học.

Bàn được chia ra làm hai dãy, phòng cỡ trung tương đối lớn.

Nagi đi xuống cuối lớp, nhìn lướt qua, chọn một bàn trông có vẻ sạch đẹp nhất rồi ngồi vào, đặt cặp qua bên trái.

Reo nhìn anh lấy cuốn sách mới cóng đặt bên phải mà phì cười, ngồi xuống cạnh.

"Thật ra cái vết nứt làm tớ liên tưởng đến có con gì đó sẽ bò ra, chứ tớ không ở sạch đến thế đâu."

Cậu thì thầm.

Nagi không bình luận gì, mở sách đến trang 137, chỉ tay vào dòng giảng viên đang giảng, nhỏ giọng "Có gì không hiểu có thể hỏi."

Nghĩ lại, anh nói thêm "Không tính phí.".

Reo gật đầu, đôi mắt dán lên trang sách, sau 2 giây cậu ngờ ngợ phát hiện ra một điều, Nagi không biết nói đùa.

Khả năng là tất cả mọi thứ anh nói ra đều là những gì anh thực sự nghĩ trong đầu.

Một người nghiêm túc và thành thật được bọc bởi vẻ ngoài lạnh nhạt và lười biếng.

Reo cười híp mắt "Nagi thật sự là một người rất thú vị đó.".

Lấy giấy bút, Reo lật lại một vài trang trước, xác định những nội dụng cũ và mới trên bảng, nghiêm túc nghiên cứu môn học hoàn toàn mới lạ với mình.

Qua 15 phút, giảng viên đến phần tiếp theo, Reo mới có chút lơ đãng nhìn bên cạnh.

"...

Nagi, nãy giờ cậu có học không vậy?"

Reo nghi ngại nhìn anh chống cằm ngắm mây ngoài cửa sổ.

Nagi không biết ngại mà trả lời "Không.".

"Không được đâu Nagi, cậu mà không học thì làm sao mà làm game được.".

"Chẳng phải Reo đang học rồi đấy sao?

Cậu đang làm rất tốt mà."

Nagi liếc qua tờ giấy đầy chữ trước mặt Reo.

Reo biết Nagi nghĩ gì, không hài lòng lắc đầu "Tớ có một trách nhiệm khác, tớ tìm hiểu là để biết công việc mà cậu làm thôi, người thực hiện vẫn phải là cậu.".

Mặt Nagi rặt một biểu cảm quá lười để học.

"Nagi!".

"Em kia, đứng dậy cho tôi biết, em phải viết gì sau ma_trix ở đây?"

Giảng viên chỉ tay về phía Reo rồi di chấm lazer đỏ lên vị trí câu hỏi.

Reo đứng dậy, phát hiện nội dung bài liên quan đến phần nâng cao chương 2, khóc không thành tiếng.

Cậu là sinh viên ưu tú, nhưng cũng không thiên tài đến mức trong 15 phút có thể hiểu triệt để 5 chương của một môn trái ngành.

Lần đầu tiên trong đời Mikage Reo gặp phải tình huống học sinh dốt này, bối rối suy nghĩ kĩ lần nữa rồi nín thinh.

Cái này thực sự nằm ngoài khả năng của cậu.

Tiếng ngòi bút ma sát với mặt giấy thu hút sự chú ý của Reo, cậu nhìn xuống thấy Nagi vẫn một biểu cảm bình thản nhìn lên bảng, ngón tay tinh tế thoăn thoắt viết ra đáp án ngắn gọn của câu hỏi.

Reo rớm nước mắt, xem qua hai dòng đầu đã hiểu vấn đề ở đâu, ngước mắt định trả lời, thầy Christ đã rất không thương tình chiếu tướng Nagi "Em bên cạnh muốn trả lời giúp bạn thì lên đây, giải hết bài này cho tôi.".

Biểu cảm Nagi không thay đổi, anh nhìn qua đề bài rồi cong lưng đứng dậy, mấp máy môi thì thầm với Reo "Cứ ngồi xuống đi, thầy gọi cậu thì tôi trả lời cho.".

Reo cười trong nước mắt.

Nỗi niềm quê sụ và sự tự hào xung đột trong tâm hồn, lời Nagi trong một giây như thánh chỉ giúp Reo hạnh phúc đặt mông xuống, dũng cảm ngó lơ luôn ánh mắt sát thủ của giảng viên.

Nagi lên bảng giải hết một bài, Christ lại chọn một bài khác liếc về phía Reo, anh tiếp tục đứng làm hết bài đó.

Giải xong bài thứ tư cũng đã hết giờ, thầy tỏ ra hết sức hài lòng, vui vẻ vỗ vai Nagi trêu "Lần sau cứ rủ bạn đến tiếp nhé, thầy hoan nghênh lắm đó.".

Nagi thả cây bút vào lọ, đơ mặt nhìn giảng viên lắc đầu "Thôi ạ.".

Thầy Christ là một giảng viên tâm huyết, không nhiều thầy cô có thể nhớ được hết sinh viên trong lớp mình nhưng thầy thì có, ngay khi thấy Nagi bước vào cùng một người khác, thầy nhận ra ngay Reo không phải sinh viên thuộc khoa công nghệ.

Christ đã luôn muốn tìm cơ hội để kéo cậu sinh viên lơ đãng nhưng luôn đạt điểm cao lên bảng, cậu sinh viên tóc tím đã ngay lập tức trở thành đối tượng được chú ý.

"Lần sau thầy sẽ lại gọi em.".

Nagi đảo mắt trả lời "Lần sau em không biết làm nữa đâu.".

Nhướn mày thầy Christ nhìn xuống vị trí của Reo, cao giọng "Lần sau đến nữa nha em.".

Reo kết thúc nét bút cuối cùng, nhìn thầy Christ cười "Lần sau em sẽ không bị bẫy vậy nữa đâu.".

"Ha ha, tốt lắm.".

Nagi lờ đờ bước xuống bàn lấy cặp, đôi mắt díp lại, đưa tay che miệng ngáp dài.

Reo đứng dậy nhìn cậu bạn "Nagi kì lạ thật đấy.".

"Có phải là cậu nói sai rồi không?"

Nagi không để ý lắm.

"Cảm ơn Nagi, vì đã không tức giận."

Reo khoác vai anh, bàn tay không vô thức xoa xoa mái đầu trắng.

Cảm giác thật mềm mại.

Nagi không kháng cự, nhiệt độ từ bàn tay chẳng thể truyền đến da đầu nhưng vẫn khiến anh thoải mái lại thường "Không, tớ đã đứng rất lâu, mỏi chân lắm.".

"Được rồi, bữa trưa nay tớ mời nhé?".
 
[Nagireo] Con Đường Của Chúng Ta
Chương 4: Không, lười lắm


Ngày mới lại đến.

Reo tỉnh dậy trước khi tiếng báo thức vang lên, tiêu cự lướt qua khe nứt trên trần nhà cho tỉnh ngủ.

Nhìn sang giường bên, Nagi đang 'tập thể dục buổi sáng' bằng điện thoại."

Nagi hôm nay có đi học không?".Anh đáp lại bằng cái lắc đầu.Reo lờ đờ xoa cổ đi vào nhà vệ sinh, bước ra với vẻ tươm tất sau 15 phút.Cầm điện thoại lên, cậu thấy bạn gia sư gửi cho mình một hình ảnh, liền mở lên xem thử.[Thời khoá biểu của sinh viên Nagi Seishiro.]Cảm giác vui vẻ xen lẫn chút ấm áp, Reo bước lại, ngồi lên mép giường Nagi, trêu anh.Cậu giơ màn hình thời khoá biểu lên lắc lắc "Có phải cậu thấy sáng nào cũng bị hỏi rất phiền không hả?".Nagi sắp ăn được mạng thứ 5 thì nghe Reo nói, trượt tay bắn trật, mất mạng tại chỗ.

Anh trầm mặc im lặng nhìn cậu."...

Cậu giận hả?"

Bỗng dưng bị nhìn chăm chăm, Reo tròn mắt dí mặt lại gần, muốn xem rõ cảm xúc ai kia.

Nagi nghiêng đầu, giọng rõ không vui "Trường hợp cậu muốn tìm tớ ở trường,... tớ cũng biết thời khoá biểu của cậu rồi.".

Reo mím môi nín cười, rốt cuộc vẫn bị dáng vẻ 'ngượng' của cậu bạn chọc.

"Tớ biết mà."

Khoác lấy cổ Nagi, cậu nói tiếp "Nếu không có gì bận, tớ sẽ qua lớp học cùng cậu nhé?

Cậu có trông chờ không nè?".

"..."

Nagi gật nhẹ đầu rồi quay lại với trận game mới, bỏ lại Reo cứng ngắc đu trên cổ anh chưa xuống được.

'Dễ thương quá đi!'.

Nhìn đồng hồ còn 2 tiếng nữa mới đến giờ học, Reo lại nhìn màn hình điện thoại Nagi một chút, đẩy đẩy vai anh.

Nagi di chuyển nhân vật núp vào bụi cỏ rồi nhìn cậu.

"Xích vào cho tớ nằm với.".

Nagi nhích vào hơn nửa chiếc giường.

"Không cần nhiều vậy đâu."

Reo úp xấp người, nhích đầu lại gần điện thoại của Nagi "Tớ muốn xem cậu chơi game thôi.".

Nagi im lặng một chút, nghiêng điện thoại về phía cậu "Pubg, game thể loại sinh tồn."

Tiếp tục thao tác chạy vào bo.

Reo gật gật đầu nhìn anh chơi.

Kết liễu mạng cuối cùng, trận đấu kết thúc, Nagi không bấm vào trận mới nữa mà hỏi "Cậu còn muốn xem nữa không?".

Reo lắc đầu đáp "Tớ muốn chơi cùng cậu, đợi tớ tải tối mình chơi nhé?".

Nagi không đáp, cậu lại nói tiếp "Hôm nay có muốn đi học cùng tớ không?".

Trao đổi thời khoá biểu, bây giờ là đi học chung luôn cả môn khác ngành.

Reo bắt đầu cảm thấy... họ thật là giống bạn thân!

"Không, lười lắm.".

"Đi cùng tớ đi, sau này làm chủ công ty thì những kiến thức này cũng cần thiết lắm đó.".

"Chẳng phải cậu bảo cậu sẽ làm những việc đó sao?".

Reo rất lịch sự, Reo không ép ai bao giờ, thế nên là Reo giữ tay cậu bạn, áp sát, nài nỉ "Đi mà, trưa tớ dắt cậu lên sân thượng ăn nhá.".

"...

Được rồi.".
__________

Nagi đi cùng Reo vào lớp với ánh nhìn của một nhóm người.

Anh lướt mắt nhìn qua họ, nhận ra hai trong số đó, một người là cậu bạn tóc đen đã chào anh.

Reo ngồi vào bàn, vỗ vỗ ghế ngồi bên cạnh rồi giới thiệu hai bên với nhau.

Chỉ vào người bên trái mình "Isagi Yoichi, cậu ấy từng học cùng trường với chúng ta đấy."

Chỉ người ngồi bàn trước đang quay 180 độ để nói chuyện với họ "Chigiri Hyoma.", nghiêng qua góc trái phía trên "Karasu Tabito.".

Nagi nhìn hết một lượt rồi gật đầu "Nagi Seishiro.".

Mọi người thân thiện vẫy tay chào cậu, Karasu lên tiếng trước "Gì đây?

Trao đổi lớp à, hôm trước cậu cũng đi học môn gì đó của công nghệ phần mềm phải không?".

Reo gật đầu "Cơ sở lập trình web, tớ bị giảng viên gọi làm bài đấy, quê khỏi tả.".

Isagi cười "Chắc hẳn là Nagi giải cứu cậu rồi, top 2 mà lị.".

Reo gật đầu nhớ lại có chút tự hào, kéo vai anh qua thao thao bất tuyệt "Các cậu chưa biết Nagi là gia sư cho tớ phải không?

Cậu ấy nhé...".

Reo kể chuyện say sưa đến khi giảng viên vào lớp mới dừng lại.

Mọi người ngồi chỉnh đốn học hành, cậu cầm giấy bút của mình đưa cho Nagi, thì thầm "Cậu cũng học đi nào.".

Nagi nhìn giấy bút rồi nhìn bảng.

'Lười quá...'.

Reo quay lại với tập của mình, cánh tay trái bị khèo nhẹ.

Cậu nghiêng đầu nhìn Isagi.

"Bất ngờ thật đấy, Nagi Seishiro hồi trước ở Hakuho trầm lặng lắm, vậy mà không ngờ cũng bị cậu dắt đi học trái ngành được."

Isagi nhỏ giọng thì thầm với Reo.

Cậu hơi cau mày nhớ đến lời đồn thổi Nagi kể, cúi thấp người có chút tức giận "Mọi người đồn thổi ác ý mới khiến Nagi bị cô lập đấy chứ.

Nagi tốt lắm, không hiểu ai lại xấu tính như vậy.".

Isagi liếc mắt nhìn bạn cùng lớp cũ, ba năm học chưa từng nhìn mặt lấy một lần, cười trừ "Cậu có hứng nghe một chút chuyện thị phi không?".

Reo ngưng trọng một lát, cậu gật đầu.

"Cậu nghe lời đồn về việc nói chuyện với Nagi sẽ gặp xui xẻo rồi phải không?

Cái này vốn ban đầu chỉ là có một bạn nữ để ý cậu ấy nên chủ động làm quen, khi đó Nagi nhìn bạn ấy, ngáp dài một cái rồi không nói gì.

Sau đó mọi người đồn bạn ấy bị từ chối tình cảm bởi vì bản thân quá nhàm chán và dần trở thành đối tượng bị bắt nạt.

Cuối cùng, bạn nữ đó chuyển trường và không ai biết tin tức nữa, thế là Nagi trở thành đối tượng tiếp theo.

Ngặt nỗi cậu ấy quá to con, chẳng ai dám động vào cậu ấy, lời đồn thổi nổi lên như một hình thức bắt nạt khác.".

"...

Vậy Isagi thấy sao?"

Reo nghiêng đầu.

Isagi nhướn mày "Ý cậu là về gì?".

"Con người Nagi, cậu thấy cậu ấy thế nào?".

Isagi liếc nhẹ Nagi rồi đáp "Không xấu không tốt, giao tiếp thật sự tệ nhưng tớ không nghĩ cậu ấy cố ý.

Cậu biết đó, tớ vốn là bạn cùng lớp nhưng đến hôm nay, khi tớ là người duy nhất chào cậu ta trong đám, cậu ta mới nhớ mặt tớ.".

Reo nhìn vào trang giấy trắng, nhịp bút đều đều.

Reo tin nhân cách của Isagi, càng biết Isagi đang đứng trên lập trường là một người bạn của cậu để nói cho cậu về một người mới quen.

Và kì thật, trước giờ Isagi có một bộ óc quan sát và con mắt nhìn người rất chuẩn.

Reo là một người tràn đầy nhiệt thành và Nagi là kiểu người lãnh đạm với mọi thứ.

Isagi lo cho cậu không hề sai.

Reo chọn một con đường khó đi và chọn một người đồng hành mơ hồ, điều đó sẽ buộc cậu nỗ lực hơn để đạt được giấc mơ của mình.

"Isagi, Nagi... thật sự rất ấm áp, ở một mặt nào đó, tớ nghĩ cậu ấy chỉ là một đứa trẻ không có ai dẫn dắt thôi."

Cậu ngước mắt, cười nhẹ.

Nhìn thái độ cậu bạn đã quá rõ ràng, Isagi chỉ đành cười trừ "Và giờ cậu là người dẫn dắt cậu ấy?".

Reo xoa nhẹ cằm cười "Không đâu, bọn tớ đi cùng nhau.".

"Sau cùng thì chính tớ đã tìm thấy cậu ấy mà."

Nụ cười Reo nở rộ như đoá hoa, giọng cũng không thì thầm nữa, tự nhiên để Nagi nghe thấy.

Nagi nghiêng đầu, bắt gặp đôi đồng tử Amethyst lấp lánh, anh cảm thấy sắc tím thật tráng lệ.

'Tìm thấy sao?'.

Có lẽ ở một định nghĩa nào đó, Mikage Reo thật sự đã ở khúc ngoặt của cuộc đời, tìm thấy Nagi Seishiro lười đáp lại thế giới từ lâu đã không còn màu sắc.
 
[Nagireo] Con Đường Của Chúng Ta
Chương 5: Reo, đừng trêu tớ


Lớp học kết thúc, các sinh viên lục đục nối đuôi nhau ra về.

Một vài người ở lại, chia thành các nhóm lớn nhỏ bàn luận về môn học hoặc nói chuyện phiếm rôm rả.Chigiri vươn vai, nhìn ra bàn sau "Đi ăn trưa nào, Nagi cũng đi cùng nhé?".Reo liếc mắt nhìn Nagi, định bụng từ chối bữa này thì nghe Nagi ngiêng đầu nói thầm với mình "Không cần lo cho tớ, cậu đi ăn với mọi người đi.".Reo cười, nhỏ giọng "Hôm nay tớ hứa với cậu rồi mà, lần sau chúng ta ăn cùng mọi người nhé?".Anh nhìn nhóm bạn đang chọn món, không nói gì.Reo vươn tay, xoa xoa sợi tóc mềm cười nói "Tớ muốn ăn cùng cậu."

Nói rồi cậu quay sang nói với ba người "Hôm nay tớ và Nagi có hẹn, thứ hai đi?".Mọi người ra dấu ok rồi dần rời đi, Reo cũng nắm lấy tay Nagi, ngâm nga vui vẻ."

Sao bỗng dưng cậu vui vậy?"

Hiếm khi Nagi chủ động hỏi.Reo híp mắt cười nói với anh "Vì hôm nay tớ thấy mình thật may mắn.".Nhìn vẻ mặt anh khó hiểu, Reo cười càng tươi "Nagi, cậu có thấy vui khi ở cùng tớ không?".Mắt Nagi hơi mở lớn, nhìn bàn tay nắm lấy tay mình, rũ mi đáp "Không phiền như tớ nghĩ.".Thật ra là còn phiền hơn."

Vui là tốt rồi."

Reo gật đầu đương nhiên."

Tớ không có nói vậy."

Nagi dài giọng đính chính.Reo lắc lắc ngón trỏ, đặt lên môi anh "Tớ hiểu mà, tớ là người hiểu Nagi nhất.".______[22 giờ đêm]Nagi gấp cuốn sách, đưa lại cho Reo "Cậu nên học môn thanh toán quốc tế trước.".Họ vừa kết thúc buổi học 2 tiếng đồng hồ.Reo bắt chéo tay vươn vai, đồng ý với anh rồi phì cười "Nagi ngày càng giống gia sư hơn rồi."

Đặt tay xuống, cậu sắp xếp lại tập giấy, đặt về bàn học của mình.

Chợt nhớ tới lời khi sáng, Reo lấy điện thoại mình ra, vào cửa hàng ứng dụng "P-U-B-G có phải không?".Nagi gật đầu, trầm mặc giây lát nói "Không chơi chung có được không?".Ngưng lại, Reo nhướn mày ngạc nhiên "Tại sao?".Chê người mới tập chơi hả?Nagi ngập ngừng "Tớ chơi game... bình thường lắm."."

Ý cậu là gì?"

Reo hồ hồ đoán được suy nghĩ của anh.

Nagi nhìn chăm chăm cậu rồi đảo mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng nhịp điệu lời nói lại không như vậy "...

Trong game, tớ... không phải là kiểu thiên tài sẽ... làm được mọi thứ.".

Không phải thiên tài ở lĩnh vực này nên không muốn chơi cùng Reo, vì chơi cùng rồi có thể thất vọng.

Nagi đã bắt đầu trân trọng mối quan hệ giữa họ hơn nhưng bằng một cách rất khó tả.

"Nagi à, không lẽ cậu nghĩ nếu cậu không giỏi một cái gì đó thì tớ sẽ không muốn làm nó với cậu sao?"

Reo chống cằm, nghiêng người cười, nửa trêu nửa thật.

"Không phải sao?"

Nagi hỏi ngược lại cậu, mắt đối mắt với đôi đồng tử tím, vẻ mặt nghiêm túc khác thường.

Ánh mắt của Nagi làm cậu phải suy nghĩ lại về lời trêu đã chuẩn bị sẵn trong đầu.

Tựa lưng vào ghế, Reo nghiêm mặt "Nếu Nagi không phải thiên tài, tớ sẽ không cùng cậu làm game.".

Nagi không nói gì.

Đối với người khác, điều này có thể đáng thất vọng, nhưng với Nagi, người ngay từ đầu chẳng có hi vọng gì với giao tiếp nhân loại, anh cảm thấy khá là 'đương nhiên'.

Reo quan sát vẻ bình thản của anh, vừa vui lại vừa có chút thương xót kì lạ, cậu nói hết "Nhưng Nagi là thiên tài, tớ có trực giác rất tốt.

Nó nói rằng cậu là người duy nhất tớ cần cho giấc mơ của mình.".

Dù giả thuyết gì thì sự thật vẫn ở đó, Nagi là 'thiên tài'.

"Tớ tin vào nó cũng như tớ tin vào cậu vậy.".

Đồng tử Nagi giãn ra, anh nhìn vào điện thoại mình.

Đôi khi 'đương nhiên' không phải kết quả duy nhất.

Lơ đãng bấm vài cái, anh lè nhè "Có người muốn đăng kí tớ dạy gia sư.".

Reo trợn mắt, bật thốt "Không thể nào!".Là 'không thể' có người đó hay anh 'không thể' dạy thêm người khác?Nagi bỏ qua suy nghĩ phức tạp, đưa điện thoại mình cho Reo xem.Cậu nhận lấy điện thoại, vô tình nhấn phải nút nguồn, màn hình tối đen, cậu đành lại đưa lại cho Nagi "Tớ làm điện thoại tắt mất rồi."."

0-6-0-5."

Nagi lười biếng phẩy tay, tựa người vào mép bàn.Reo rút điện thoại về, gõ gõ mấy cái, điện thoại mở ra đoạn tin nhắn.

Cậu cảm thán ba câu liên tục."

Nagi dễ dàng cho mật khẩu quá đấy!"."

Sinh nhật cậu qua mất rồi sao?"."

Thật sự là có người nhắn này!?".Nhìn biểu cảm luân phiên thay đổi của cậu, đáy mắt Nagi hàm chứa nét dịu dàng mờ nhạt."

Ba người ngành cậu luôn này, chắc là có người đã để ý cậu giải bài trên bảng hôm đó."

Reo nhớ lúc Nagi lên bảng, có vài người đã hỏi cậu tên anh.

Mấy bài đó thật sự khó nhỉ?"

Cậu tính sao?"

Reo ngẩng đầu khỏi điện thoại.Anh cụp mi, lơ đãng nhìn ngón tay mình "Không muốn dạy 'người khác', phiền phức lắm.".Reo nhướn mày.

Lương tháng Nagi dạy mình hai môn cũng không quá tệ với sinh hoạt của một sinh viên, không cố thuyết phục anh."

Vậy cậu đưa cho tớ xem để làm gì?"."...

Reo trả lời giúp tớ..."

Ngón tay Nagi đan vào nhau.Reo gật gật đầu, bấm vào một bình luận, viết một câu từ chối tiêu chuẩn rồi copy gửi cho cả ba.Làm xong cậu mới ngước mắt nhìn Nagi lần nữa, chợt nhận ra vừa rồi Nagi đã chủ động nhờ cậu làm gì đó cho mình.

Và anh vừa ngại ngùng xong.Reo bắt lấy Nagi vẫn còn đang rảnh tay ngồi chờ phía đối diện, dí sát mặt, nhìn vào mắt anh.Nagi giật mình hơi muốn lui ra sau, cổ đã bị Reo giữ lại "Để tớ xem gia sư của tớ ngại ngùng nào.".Lỗ tai Nagi đỏ dần theo tốc độ mắt thường có thể thấy được."

Ha ha."."

Reo, đừng trêu tớ."

Nagi lí nhí."

Nagi, cậu đáng yêu lắm luôn á.".Reo lại khai phá thêm icon cảm xúc bối rối của Nagi rồi.

Thật thú vị quá đi!Tha cho Nagi, tránh để anh thành món tôm luộc.

Reo thẳng người, chống hông đưa ra thánh chỉ "Chủ nhật này, chúng ta sẽ đi trung tâm thương mại.".Nagi được tha cho, đầu óc không còn khả năng suy nghĩ về chuyện phản kháng, có chút đáng thương lết về giường của mình.Reo nhìn theo anh, mỉm cười giúp anh cắm sạc điện thoại."

Điện thoại tối sạc pin phải để xa chỗ ngủ một chút."

Nói rồi cậu vắt góc chăn rớt dưới đất lên giúp anh, nhịn không được lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc trắng."

Ngủ ngon, Nagi, mơ thấy thành công của chúng ta nhé.".____________Nagi mở mắt khi trời còn chưa sáng, chiếc đèn ngủ vàng mờ mờ soi đến vết nứt có thể có con gì đó bò ra theo lời Reo.

Anh ngửa người, không nhúc nhích nhìn vết nứt, hiếm khi thấy nó khó ưa.

Nghiêng đầu nhìn bạn cùng phòng, đôi mắt Nagi nhắm lại cảm nhận từng nhịp thở đều đều từ giường bên.Thời gian họ biết nhau còn chưa đủ một tuần, vậy mà dường như mọi thứ một học sinh nên trải qua đều đã được Reo mang đến cưỡng chế vùi vào cuộc đời anh.

Nagi vẫn chưa rõ đó là cảm xúc gì, nhưng anh không hề ghét nó, ngược lại còn ngày càng muốn dành nhiều thời gian bên cạnh Reo hơn.Người hướng ngoại Reo tìm được người hướng nội Nagi rồi đem về nuôi là thế này đây.Chợt nhớ ra, Nagi rút sạc điện thoại, gửi tin nhắn cho bố mẹ.[Con làm gia sư cho bạn cùng phòng rồi.].Điện thoại rung lên ngay lập tức [Vậy tốt rồi, hãy cố gắng hết sức nhé!].[Dạ.].
 
[Nagireo] Con Đường Của Chúng Ta
Chương 6: Thì ra dâu mới là trái cấm


"Nagi, Nagi à, dậy thôi, sao hôm nay cậu dậy trễ thế?"

Reo ngồi xổm trước giường Nagi, lay vai anh mấy lần."

Hưm... mấy giờ rồi?"

Nagi hé mắt, uể oải ngáp dài, chống tay ngồi dậy."

8h."

Reo quan sát bộ dạng thiếu ngủ của anh khó hiểu.Hôm qua họ vẫn ngủ đúng giờ mà.Nagi xuống giường, lạch bạch đi vào nhà vệ sinh, thời gian lâu hơn bình thường.Reo xoa cằm nhìn cửa nhà vệ sinh rồi nhếch cao khoé môi.

Ra là chàng gia sư của cậu trông đến mất ngủ nha.Nagi bước ra với áo thun đen cao cổ và sơ mi sắn tay kết hợp với chiếc quần nâu nhạt.

Outfit rõ ràng là chau chuốt đặc biệt dành để đi chơi.Reo híp mắt, không nỡ chọc anh nữa, quan sát màu sắc một chút cũng vào nhà tắm lựa một bộ đồ có màu tương tự.Thiếu gia không phải là người ít bạn, số lần tụ tập bạn bè càng không thể đếm hết.

Nhưng Nagi lại mang đến cho cậu một cảm giác khác biệt, cứ như dù Reo là bất kì ai, giàu nghèo, sang hèn thế nào, anh cũng sẽ dùng một ánh mắt đó để nhìn cậu.

Vậy nên đối với anh, Reo không khỏi xuất hiện một loại cảm tình đặc biệt, yêu mến và thiên vị hơn hẳn những mỗi quan hệ bạn bè quanh mình._________Trung tâm thương mại buổi sáng chủ nhật đầy người qua lại.

Nagi và Reo giữa dòng người, nổi bật với chiều cao vượt tiêu chuẩn người Châu Á, thu hút bao ánh nhìn từ người xung quanh.Reo bắt đầu từ tầng một, vừa bước vào đã bị ngay cửa hàng giày hiệu dụ hoặc.

Cầm chiếc Nike Waffle Trainer lên, đôi mắt cậu sáng lấp lánh, ngắm nghía một lúc rồi đành bỏ xuống đầy tiếc nuối.

Nagi nhìn giá chiếc giày, chợt nhận ra cậu thiếu gia mà anh luôn biết hiện tại đã không còn có thể vung tay quá trán nữa.

Cảm giác có chút vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu.Đảo vài vòng tầng một, cả hai xem bảng đồ rồi đi thang máy lên tầng ba, trực tiếp đi thẳng vào cửa hàng điện tử tránh cho bản thân lại kìm lòng không đặng.

Reo cầm chiếc console cầm tay lên ngắm nghía rồi xem qua thông số, ghi nhớ rồi thì đưa nó cho Nagi, xem đến chiếc tiếp theo.

Qua vài lần, Nagi vẫn ngoan ngoãn lẽo đẽo bước theo sau, cầm, nhìn, đặt xuống nhịp nhàng."

Nagi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu với nền tảng nào trước?"

Reo vừa xoa cằm nhìn chiếc màn hình LCD hỏi.Nagi nhìn lướt qua những thiết bị chơi game trong cửa hàng đáp "Điện thoại."."

Vì sao?"."

Bởi vì chúng ta có thể giữ được nó thay vì phải bán cho công ty khác.".Reo gật đầu "Đúng là tớ không có chi phí làm game triple A bây giờ thật.

Khởi động bằng game trên điện thoại khá an toàn.".Nagi trông có vẻ mình đã nói đúng ý Reo, không ngại mở rộng đề tài "Cậu có ý tưởng gì rồi?"."

Tớ định sẽ chờ cậu học xong kì này trước.".Nagi vẫn bước theo sau Reo, cậu vươn tay kéo anh đi đến cạnh mình.Nhìn bàn tay đã buông mình ra, Nagi lơ đãng nói "Không cần thiết, game điện thoại tuỳ thể loại nhưng giờ có thể bắt đầu được rồi.".Cậu khoanh tay trước ngực, vừa nhìn màn hình đang chiếu trận World Cup Anh-Đức "Cậu nghĩ cậu sẽ làm ra thể loại game gì?".Nagi nhìn mũi giày suy ngẫm đôi chút "Game đối kháng."."

Như bloody road à?"."

Đẹp hơn chút, game 3D.".Reo gật gù."

Cậu không ấn tượng sao?"

Reo hơi khựng rồi toét miệng cười.

Nagi là cậu bé thích được khen nha?"

Nagi giỏi quá đi, sau này phải nhờ cậu nhiều rồi.".Nagi thể hiện sự hài lòng, Reo lại càng thấy vui.Đi thêm vài cửa hàng nữa, họ tập trung xem cấu hình và thông số kĩ thuật chung của điện thoại hiện nay.

Sau đó lại lướt qua khu trò chơi xem xu hướng người chơi.

Đi hết một buổi sáng, chưa ai thấy mệt nhưng đôi mắt Nagi đã va phải thứ khiến anh hứng thú.

Nagi dừng bước, Reo lập tức nhìn theo, là một cửa hàng kẹo táo."

Cậu muốn sao?"

Reo nghiêng đầu hỏi anh.

Nagi thành thật gật đầu.

"Được!".

Lấy cho Nagi cây kẹo mà anh nhìn lâu nhất rồi cũng tự chọn cho mình một cây, Reo thanh toán tiền, dắt anh vào một công viên gần đó.

Đợi Nagi ổn định trên xích đu, cậu mới phát cho anh cây kẹo đỏ mọng.

'Trái cấm.' Suy nghĩ thoáng lướt qua đầu anh.

Mở vỏ kẹo, Nagi cắn bể lớp đường bóng loáng, khoét một lỗ trên trái táo giòn.

Nó không mọng nước như anh tưởng tượng.

"Sao nào, có ngon không?"

Reo ngồi lên chiếc xích đu còn lại, nghiêng đầu sang trái nhìn anh.

Nagi đang nhai chậm rì rì buộc bản thân phải tăng tốc, nuốt xuống ngụm táo đỏ mới trả lời "Cứng.".

Không ngoài dự đoán của cậu chút nào.

Reo nhe răng cười, chìa cây kẹo dâu và nho cho anh "Thử cái này đi, mềm hơn đó.".

Nhìn chằm chằm cây kẹo đến khi bị Reo hối vì mỏi tay, anh mới rướn người, cắn lấy trái dâu trên cùng.

Nước trái cây túa ra trong miệng, hương thơm của dâu và đường cộng với vị chua nhất thời chưa kịp hoà tan làm Nagi không biết nó có ngon hay không.

'Thì ra dâu mới là trái cấm.'.

"Ngon không?"

Reo trông chờ.

Anh cố gắng cảm nhận "Không biết.".

Reo đưa cây kẹo lên miệng, cắn vào trái nho.

Miệng nhỏ nhai kĩ, hết sức cẩn thận đánh giá.

"Ngon mà, lát cậu ăn thử nho đi.".

Nagi ậm ừ nhìn trái táo của mình một lúc cũng bắt chước đưa qua cho Reo "Cậu thử.".

"Ha ha."

Reo nhún chân, chiếc xích đu lắc qua trái, cậu liền cắn lấy trái táo đỏ mọng.

Hơi hụt nhẹ làm vụn đường dính khoé miệng, cậu đưa lưỡi liếm khoé môi rồi bình luận "Cũng không dở như cậu biểu cảm.

Nagi là cậu bé kén ăn à nha.".

Đầu mày Nagi nhíu nhẹ, không đồng tình "Tớ không có kén, cậu ăn món gì tớ cũng ăn được.".

Trọng điểm khác biệt người thường.

Reo đã quá quen với sự khó đoán của Nagi, cũng chẳng thèm bắt bẻ, nhún chân lần nữa, đung đưa chiếc xích đu.

"Sao Reo lại muốn làm game vậy?"

Nagi bỗng hỏi.

Reo nhìn khoảng sân trước mặt, thất thần nghĩ về lí do, qua một lúc cậu nói "Khi cấp ba, tớ đã từng muốn trở thành cầu thủ đá bóng.".

Trái bóng của một đám trẻ lăn vào tầm mắt của cậu, Reo nhìn theo lơ đãng nói "Tớ muốn có được World Cup, nhưng mà... tớ không có khả năng đó.

Đến năm 12, tớ quyết định ngừng lại và thực hiện một ước mơ khác, không phải cứ dùng tiền để có, tớ muốn tự mình tạo ra tựa game đá bóng độc nhất mà ở đó, tớ sẽ dành lấy được World Cup mà tớ muốn.".

Nagi lắng nghe, trong đầu là hình ảnh cậu thiếu niên 17 tuổi tươi cười, đuổi theo trái bóng dưới sân trường cấp ba Hakuho.

Một Reo toả sáng rực rỡ.

Nếu anh có thể làm ra tựa game đó, liệu cậu sẽ có lại cười như vậy lần nữa không?

"Nè Nagi, cậu phải nói gì đi chứ, cậu hỏi tớ mà."

Reo nhíu chiếc lông mày bé xíu, ra vẻ bất mãn.

Nagi nhìn trái bóng lăn về phía họ, có cậu bé đang đuổi theo sau.

Anh đứng dậy bàn chân vươn ra đỡ lấy trái bóng "Cho anh mượn một chút.".

Không chờ nhóc đáp, anh dùng mũi chân hất bóng lên, thực hiện động tác kiểm soát bóng có chút non nớt rồi tâng nó qua cho Reo.

Bị tập kích bất ngờ, cậu đứng dậy nghiêng người né sang một bên rồi lại như phản xạ của cơ thể, chân phải duỗi ra đỡ lấy, tâng trả lại cho Nagi.

"Nagi cũng biết đá bóng hả?"

Tròn mắt bật thốt khi thấy Nagi nhận lại đường truyền.

Nagi lắc đầu đá gót cho cậu "Không, tớ xem TV, cái ban nãy cậu nhìn đấy.".

"Trời ạ, Nagi, có gì mà cậu không giỏi không thế hả?!"

Reo đá trái bóng, nói với giọng điệu vừa tức vừa vui.

Rốt cuộc cậu đã tìm thấy gì thế này?

Một kho báu sao?

Nagi vươn tay bắt lấy trái banh, khom lưng trả cho cậu nhóc vẫn còn đang há hốc miệng nhìn hai người.

"Cảm ơn."

Nhẹ giọng nói với cậu bé xong, Nagi đứng thẳng người, bước đến chỗ Reo.

"Dù là cậu chọn bất cứ con đường nào, tớ cũng sẽ cùng cậu thực hiện nó.".

Reo ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của anh, trong khoảnh khắc, tiếc nuối về giấc mơ cũ bỗng nguôi ngoai.

'Con đường mới mà tớ đã chọn...'.

"Hãy bước đi cùng tớ, chúng ta sẽ cùng nhau làm ra tựa game số một thế giới.".
 
[Nagireo] Con Đường Của Chúng Ta
Chương 7: Như vậy là vội rồi


Máy tính bảng được đặt giữa hai người trắng tím, trên màn hình hiển thị hình ảnh khu rừng tím độc đáo, mang phong cách nghệ thuật cartoon có phần gai góc phù hợp cho thể loại game chiến đấu.Reo tạo một layer nháp rồi phân tích ý tưởng cho Nagi."

Đây là màn hình chính của game, thao tác nút bấm sẽ ở đây."

Cậu khoanh một vòng vào góc phải màn hình "Tớ có tham khảo nút bấm của hai tựa game nổi tiếng hiện tại, tớ nghĩ kiểu nút xoay chiêu là phù hợp và dễ thao tác nhất.".Bàn tay cầm bút của Nagi lướt nhanh trên giấy, mắt vẫn đặt trên màn hình tablet, gật nhẹ "Màn hình điện thoại khá nhỏ nên cần phải tối ưu các nút bấm, tích hợp cùng nút âm lượng với các hành động ít sử dụng cũng được.".Hai người ngồi ở bàn học của Nagi ba tiếng đồng hồ liên tiếp, chốt sương sương được phần giao diện và thao tác game cơ bản.Nagi khoanh tròn và tính toán một số thứ trước khi đi vào phần thô, ngẫm lại rồi nói với Reo "Phần nhân vật cậu muốn thiết kế luôn sao?"."

Ừm, tớ sẽ tự chuẩn bị bản phác thảo để đồng nhất với cảnh trước rồi mới căn chỉnh lại."."

Sẽ nhiều lắm đấy."

Nagi tính lướt qua trong đầu số nhân vật và cảnh trí hiện tại."

Đừng lo, tớ sẽ xử lí được."

Gật chắc chắn.Mấy ngày qua Reo bận học và lên ý tưởng game, mãi tới hôm nay mới có thời gian bàn bạc.

Sau giai đoạn này, phần việc còn lại sẽ dồn lên Nagi khá nhiều nên cậu muốn tranh thủ giúp anh thêm một chút.Reo đưa tay che miệng ngáp, rồi xoa xoa khớp ngón tay đơ cứng vì vẽ quá nhiều.Nagi nhìn theo chuyển động của cậu, mày nhíu nhẹ, không hài lòng với việc cậu mệt mỏi "Làm ra một tựa game tốt có thể tính theo năm, cậu không cần vội.".Reo xoay cổ, mắt khép hờ "Không vội, tớ muốn xem thử tiến độ làm game của chúng ta có thể được tối ưu đến mức nào thôi."."

Như vậy là vội rồi."

Nagi không vui."

Tớ trông chờ lắm đó Nagi, thành quả đầu tiên của chúng ta.".Chân mày Nagi bị chiếc miệng ngọt kéo giãn, bĩu môi đứng dậy đi vào nhà tắm, mang theo chiếc khăn ấm nhẹ nhàng đắp lên cổ Reo từ phía sau."

Cảm ơn Nagi.".Mặc dù nói vậy nhưng Reo là một người biết tiếp thu ý kiến, cậu thực sự có giảm lại tần suất cầm bút vẽ lên mỗi khi có thời gian nghỉ.

Tuy nhiên, một người khác lại làm việc còn cật lực hơn, bù ngược năng suất mà Mikage Reo bỏ lại.Theo kế hoạch, game của họ sẽ hoàn thành trước tuần thi cuối học kì, tuy nhiên, nhờ đôi mắt thâm quần của Nagi, tuần thi giữa kì vừa kết thúc, 'Last kills' cũng vừa kịp hoàn thành.Vượt cả mong đợi nhưng Reo không tài nào vui nổi.

Gương mặt vốn luôn lạnh nhạt nhưng vẫn còn đẹp trai chán đã biến thành khuôn mặt trắng nhách, phờ phạc.

"Nagi, chính cậu là người bảo không vội mà!"

Reo chống hông tức giận nhìn anh ngồi trên bàn học với vài lon cà phê rải rác.

Cậu mới đi có ba ngày thôi đó.

Giờ anh đã trông giống một dân IT thực thụ rồi."

Không sao, giờ có thể nghỉ ngơi rồi.".Hình như Reo nhìn thấy hồn Nagi vừa bay lên thì phải?Lông mày Reo dựng ngược, lo lắng bắt lấy bả vai Nagi lắc lắc gọi hồn.

Anh ngẩng phắt đầu làm cậu giật bắn mình, chớp mắt vài cái, anh đứng dậy lè nhè "Tớ đi ngủ đây, nếu trời có sập thì cậu cứ kệ tớ mà chạy trước đi nhé.".Rất là nghiêm túc dặn dò luôn.Úp mặt xuống gối, Nagi lịm ngay tắp lự, không cho Reo cơ hội cản lấy một giây.Đáng lẽ tất cả phải cảm động lắm, từ việc Nagi cố gắng làm nhiều thứ một lúc kể cả trong kì thi, cho đến mới đây anh còn trước phút lên đèo còn nghĩ cho cậu, nhưng mà...Nằm lộn giường rồi ta ơi!

Không ngầu chút nào hết, Nagi không biết trời trăng chiếm luôn giường cậu rồi.Dở khóc dở cười, bất lực đi đến, chọn lấy may mắn rằng ít nhất thì Nagi đã tự đi đến giường, nếu không với thân gấu của anh, Reo sợ rằng cậu cũng chỉ đành ủy khuất anh nằm sàn gạch mà thôi.Dùng sức lật người Nagi lại tránh anh ụp mặt vào gối rồi tắt thở lúc nào chẳng hay, Reo lau vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, chỉnh lại chiếc chăn rồi mới quay về giường Nagi nằm xuống.Nghĩ về chuyển động mượt mà của con game cả hai đã làm cùng nhau, Reo nhịn không được mà lăn lộn trên giường cười khúc khích.Bước tiến tình bạn mới hôm nay nay là trao đổi giường._________"Kìa, Kunigami lại thua rồi."

Chigiri chỉ vào cậu bạn tóc cam, ngoác miệng cười như được mùa.Bạn thân ai nấy lo có khác.Reo đưa ánh mắt thương cảm cho cậu bạn mới gia nhập hội, vỗ vỗ vai an ủi.Isagi vui vẻ lắc lắc điện thoại "Chơi nữa thì tới cái đệm giường của cậu cũng bị cấn nợ đó nha.".Kunigami Rensuke tặc lưỡi, quay sang nhìn Reo càu nhàu "Có mất cân bằng game không vậy, nhân vật Channa ra chiêu nhanh quá rồi.".Karasu ngồi cạnh Kunigami, vừa thao tác game vừa cười lớn "Từ khi chọn nhân vật cậu đã bị khắc chế rồi.

Channa là nhân vật thiên về tốc đánh.".Reo ôm bụng cười "Pha cuối lệch 0,5 giây là né cú xoạt được rồi nha.".Mồm Chigiri ngoác to hơn, vừa lòng đúng ý mà cười "Cho cậu bắt nạt tớ, Isagi mà không học kinh tế đối ngoại là đi làm streamer rồi đấy nhá."."

Cơ chế game play đơn giản, sát thương và phòng thủ phân chia khá chuẩn, hoạt ảnh mượt nhưng chưa quá ấn tượng với tớ.

Đáng khen nhất chắc là xây dựng nhân vật và cơ chế mở khoá."

Isagi đưa ra lời nhận xét theo yêu cầu.Karasu vừa kết thúc một trận với bot, cũng tranh thủ đưa ra nhận xét "Tôi thích hoạt ảnh chuyển động nhất, game mượt nhưng khá dễ, nhanh thành thục sẽ nhanh bị chán.".Điều này thì Reo cũng đồng ý "Theo tâm lý game thủ, có thể 'Last kill' sẽ không trụ được quá lâu, nhưng đối với tệp gamer không chuyên thì lại trở thành lợi thế dễ tiếp cận.".Nagi ngồi nghe mọi người bàn luận, ngáp dài theo câu chuyện.Anh đã được Reo đi học và điểm danh giúp ngày hôm nay.

Ngủ gần một ngày một đêm, khi tỉnh dậy, anh còn không phân biệt được nổi không thời gian.

Cứ đần người ngồi trên chiếc giường chẳng phải của mình.

Đến khi Reo về phòng, cầm theo phần ăn tối cho hai người, bật đèn lên, anh mới biết đã một ngày trôi qua."

Ăn rồi cùng tớ đi cà phê với mọi người nha.".Thế là giờ anh ngồi đây."

Cậu bắt đầu với thể loại khá khó rồi đấy, những tính toán trong kiểu game như thế này thực ra rất phức tạp, nếu không thể phân cấp giáp, sát thương theo loại thì có thể bị chồng hiệu ứng.".Chigiri cũng đồng tình nêu ra quan sát của mình "Đúng vậy, mặc dù số sát thương rất hợp lí, nhưng khi tớ và Kunigami cùng ra chiêu cấp 4 thì sát thương bị ì, sau đó thì chân nhân vật xuyên qua nhau luôn.".Reo cúi đầu ghi chú lại một số điều mọi người nói rồi ngước mắt nhìn Nagi đang lơ đãng nhìn về một hướng nào đó.

Rút kinh nghiệm với tiết cơ sở lập trình web nhớ đời, Reo biết anh vẫn đang lắng nghe, huých anh một cái, cậu hỏi "Nagi thấy sao?".Nagi liếc về tờ giấy cậu ghi chú, hờ hững chớp mắt "Sát thương không có khả năng sai, độ ì có thể giảm 0,6 giây, về điểm xuyên có thể sửa được, di chuyển trong game thì tạm thời không thể cải thiện tiếp.".Một đám dân kinh tế ngồi cùng một tên khoa học máy tính cảm giác thật tách biệt.

Nhưng người bị tách biệt là họ.Cái danh 'Thiên tài' mà lại còn là do Reo đặt quả không hề tầm thường.Bọn họ ở đây ai không phải là người thông minh xuất chúng, kiến thức của họ ở lĩnh vực của Nagi có thể không sâu như anh, nhưng đại khái vẫn có những hiểu biết tương đối trong tính toán trong lập trình, vậy mà vẫn thấy khó tin.

Nó căn bản không phải là việc cho một người làm và làm lần đầu.Reo nhìn biểu cảm của mọi người, tự hào đến hồng mũi, cằm hếch cao há miệng cười sảng khoái "Đúng là báu vật của tớ.".
 
[Nagireo] Con Đường Của Chúng Ta
Chương 8: Sao phải quan tâm?


"Thi giữa kì xong rồi mọi người có kế hoạch gì không?"

Kunigami hỏi.Chigiri tiếp lời "Bọn tớ định về quê thăm nhà mấy ngày, các cậu về chơi cùng đi."."

Quê các cậu là đâu?"

Isagi xoa cằm hỏi."

Kamakura."."

Gần vậy, thích thế."

Karasu nghe liền cảm thán."

Khi nào thì đi?"."

Mai bọn tớ về này, đi cùng luôn đi.".Reo tròn miệng, hào hứng kéo tay Nagi "Gần lắm, chỉ có 1 tiếng ngồi tàu thôi.".Nagi đảo mắt nhìn cậu, biểu cảm là dày đặc vẻ không muốn đi, rất buồn ngủ, rất không hứng thú.Khoé môi Reo hạ xuống chầm chậm, đưa ánh mắt tiếc nuối về phía Chigiri.

Lần này cậu không ngang ngược nài nỉ Nagi, anh đã làm việc cật lực rất lâu rồi, anh nên được nghỉ ngơi mới đúng."...

Ngày mốt đi được không?".Mắt mèo tròn xoe, đồng tử nhỏ ánh lên ngạc nhiên và vui vẻ bất ngờ bởi một lời nói.

Nagi cảm giác tay mình ngứa ngáy.Isagi bắt gặp khoảnh khắc Nagi buột miệng mà trầm mặc, lại nhìn cậu bạn hồn nhiên vô tư bên cạnh cười trừ.__________Hai cậu trai một trắng một tím bước xuống ga tàu."

Bọn tớ đến nơi rồi, các cậu qua bên đó chưa?"

Reo chống hông, một tay cầm điện thoại.Vì để cho Nagi được nghỉ ngơi, Reo quyết định xuất phát muộn thêm một ngày.

Mặc dù Nagi đã nói cậu cứ đi trước và hứa, thề, đảm bảo anh sẽ bắt chuyến tàu ngày tiếp theo để đến với cậu nhưng Reo nhất quyết không chịu.

Biết sao được chứ, Nagi ngủ quên trên tàu cũng là một rủi ro mà.Nagi kéo chiếc vali tím, nheo mắt trước tia nắng ánh lên khi đoàn tàu tiếp tục lăn bánh.

"Đi thôi Nagi, mọi người đã tới rồi."

Reo nhìn ra sau vẫy vẫy tay với Nagi.Anh bước theo cậu, nhìn bàn tay thấp thoáng sau vạt áo sơ mi mỏng, anh vô thức nắm lấy, khiến cậu hơi giật mình."

Ỏ, Nagi bé bỏng sợ lạc sao?"

Reo híp mắt trêu anh.Nagi nhìn bàn tay cả hai đan vào nhau, nhẹ giọng 'ừm' một tiếng.Cả hai nắm tay, cùng nhau đi bộ đến điểm hẹn.

Thời điểm cuối tháng 10, lượng khách du lịch ở Kamakura đã giảm bớt, con đường thông thoáng hơn khá nhiều so với hình ảnh Nagi tìm thấy trên mạng.Cùng nhau nhẹ bước với chiếc vali cao cấp không quá ồn ào, họ tận hưởng trọn vẹn khoảng yên bình của góc phố nhỏ.

Biển dần hiện ra trước mắt, khung cảnh huyền thoại trong cuốn truyện tranh Slam dunk nổi tiếng một thời, thứ mà họ nhìn thấy bây giờ, còn đẹp hơn gấp bội.Nagi thất thần, vô tình vụt mất tay Reo.

Cậu vẫn bước tiếp, được bao trọn bởi màu xanh của biển và trời.

Mây trắng kéo đến cùng cơn gió, bon chen vào khung ảnh xanh tím mà Nagi đang đắm chìm.

Reo xoay người, cười với anh, rực rỡ vô ngần."

Cậu mỏi chân rồi à?".Nagi lắc đầu bước đến, nhìn đám mây nhỏ đã trôi đi, nhẹ giọng "Tớ vừa thấy một cảnh rất đẹp.".Cậu liếc nhìn đường ray tàu, mỉm cười nắm lấy tay Nagi "Tất nhiên rồi, đây là khung truyện huyền thoại đó."."

Nó là gì?"."

Slam dunk, cậu có biết truyện đó không?".Nagi lắc lắc, Reo lại vươn tay xoa đầu anh."

Reo!

Nagi!

Bên này!"

Giọng Chigiri vang đến tận cuối đường.Cậu đảo mắt liền thấy ngay mái tóc đỏ xinh đẹp ở góc đường, bước chân nhanh về phía đó."

Xin lỗi, tớ tìm muộn quá nên chỉ còn phòng premium thôi."

Chigiri buồn bã nói với cậu.Kunigami về thăm nhà, được ngay dịp cả nhà đi vắng đến chìa khoá cũng không để lại, anh đành qua ở ké nhà Chigiri.

Ban đầu từ dư phòng chứa người giờ thành bốn thanh niên chen chúc.

Hết chỗ ở nên Chigiri xung phong đi đặt phòng cho hai đứa bạn, ỉ i không phải mùa du lịch thì thành ra hết phòng.Reo xua tay cười "Không cần lo, tớ với Nagi ở kí túc xá hạng D quen rồi.".'Hạng D?'."

Xì, phí tâm với cậu.

Vào trong bỏ đồ đi rồi lên phố chơi nè."."

Ok."

Reo buông tay Nagi, bước vào quầy lễ tân nhận phòng.Nhìn lướt qua căn phòng mang phong cách Ryokan 'premium', cậu gượng cười lẩm bẩm "Công chúa còn chưa biết mình không còn là thiếu gia nữa rồi.".Nagi nghe thấy, ngước mắt nhàn nhạt nhìn cậu.Nhóm Chigiri chờ được 5 phút đã í ới gọi, Reo đành từ bỏ việc đổi outfit, cột tóc đội chiếc mũ lưỡi chai rồi cùng Nagi đi ra.Isagi nhìn thấy liền cười nói "Lâu rồi mới thấy cậu cột tóc đấy."."

Trông thể thao hơn mà, cực kì nhiệt huyết."

Reo đáp.Karasu nhìn Nagi áo thun, quần short giày thể thao cũng cho anh lời khen "Có tinh thần đấy.".Nagi nhướn nhẹ mày.

Từ sáng tới giờ anh rất vui.

Reo cười khúc khích, nói thay anh "Cậu đừng trêu Nagi, từ sáng cậu ấy đã dậy sớm chuẩn đồ đó.".

Rất vui nha, Reo hiểu mà.

Cả nhóm lúc nhúc di chuyển, rôm rả cả một góc phố.

Đường Komachi đầy món ngon mới lạ với Nagi.

Ban đầu, bước qua mỗi quầy hàng anh chỉ tò mò nhìn nhiều một chút, ai ngờ Reo thiếu gia bắt gặp lại cho rằng anh rất thích.

Bạn cùng phòng của thiếu gia là một đặc quyền khó nói, Nagi nhìn tới đâu, Reo mua tới đó, lúc đầu còn mỗi người một phần, sau thì nhiều quá ăn không hết, thành ra cả hai ăn chung, mỗi người một miếng.

"Nè, có ai thấy Reo..."

Chigiri thực sự không biết gọi là gì.

"Chìu Nagi?

Có.

Trong nhóm cậu là người Reo chìu nhất, giờ cậu thất sủng rồi."

Karasu vừa nói vừa nhăn răng cười.

"Hả?!"

Chigiri lại rối rắm mình nên bất mãn chuyện bị thất sủng hay chuyện mình được sủng.

Isagi nhìn theo ánh mặt dán chặt lên Reo của Nagi, cười cười nói "Nói thế nào cũng thấy Nagi còn chìu Reo hơn.".

Kunigami gật gật đầu, nhướn mày nhìn hai người "Không biết nói sao,...

Nagi cứ mờ ám thế nào ấy.".

Chigiri sửng cồ, húc cậu bạn một cái, phồng má mắng "Không được nói xấu bạn bè!".

"Đâu có đâu."

Kunigami xoa chiếc cằm đỏ, lí nhí nói.

"Tớ cũng thấy thế thật."

Isagi nhìn Chigiri "Không phải theo kiểu ác ý... dù sao cậu cũng chuẩn bị tinh thần mất vị trí cục cưng đi.".

"Thôi mà có gì đâu, Chigiri vẫn là cục cưng của Kunigami đấy thôi."

Karasu nhìn biểu cảm ngỡ ngàng của Chigiri lại buồn miệng trêu tiếp.

Biểu cảm mất mác lập tức biến thành chê "Cậu chưa thấy cậu ta đè tớ ra đánh đấy thôi.

Hu hu, tớ chỉ muốn Reo đại gia của tớ thôi.".

Cái điệu bộ này chỉ có Reo là thấy đáng yêu nổi.

Mặt Kunigami như cắn phải ớt, cay đến lắp bắp mắng không nổi "Ai đánh cậu hồi nào!".

Reo liếc qua đám nhốn nháo bên kia rồi nhìn lại Nagi tay xách nách mang, nghiêng người cắn thanh chả mực trên tay anh "Nagi, cậu thấy mọi người như thế nào?".

Nagi liếc mắt, đưa cây chả lên miệng cắn miếng cuối rồi bỏ que xiên vào túi rác cầm tay.

Nhạt nhẽo trả lời "Cũng tốt.".

"Vậy sao tớ cảm thấy cậu không quá quan tâm đến họ vậy?"

Reo nhướn mày.

"Sao phải quan tâm?"

Nagi khó hiểu.

Reo bắt đầu cảm thấy chủ đề này quá cao siêu đối với anh.

"Cậu rất tốt, tớ nghĩ nếu cậu có thể thoải mái đối xử với mọi người như đối xử với tớ, hẳn ai cũng sẽ quý mến cậu."

Một buổi dạy giao tiếp cơ bản.

"Sao tớ phải đối xử với mọi người như tớ đối xử với cậu?".

Reo rất muốn hiểu rằng cậu đối với Nagi đặc biệt, thế nhưng đây là vấn đề giao tiếp đó!

Đừng 'thế giới này, là của chúng mình' được không?!

Chẳng là gần đây Reo mới biết cậu là người bạn đầu tiên trong đời Nagi luôn chứ không chỉ Đại học.

Điều này thành thật không làm cậu bất ngờ nhưng nó kéo đến cho cậu nỗi lo của một gà mẹ.

Em bé Nagi sau này nếu không có cậu thì đối mặt với xã hội như thế nào đây?

Ôm tâm tư anh ách mấy ngày trời, Reo vẫn chưa tìm ra cách phù hợp để truyền đạt với Nagi vấn đề hệ trọng này.

Mải lo nghĩ không biết nói sao cho anh hiểu, Reo suýt nữa va phải người đi đường.

Nagi giữ lấy vai cậu rồi gật đầu xin lỗi người suýt bị đụng.

Cúi đầu nhìn Reo, anh nhẹ giọng "Cậu có sao không?".

Reo ngước mắt, trong lúc đứng thẳng lại húc vào cằm anh một cái.

Nagi buông Reo ôm cằm, cậu cũng ôm đỉnh đầu, ú ớ lo lắng nhìn anh.

Nagi đưa tay xoa lên đỉnh đầu cậu, không nói được gì, hình như sứt lưỡi chảy máu rồi.

Nhóm bốn người đứng tụ thành nhúm một bên.

Tám con mắt dán lên nhân vật chính, chăm chăm không khác gì xem kịch, còn không dám thở mạnh vì sợ khiến diễn viên giật mình ngượng ngùng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back