Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
213718898-256-k12676.jpg

(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Tác giả: VolkBLinh
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lười beta đừng hỏi.

Đăng cho bạn bè đọc 😔
Đang beta lại
Seigaku học viện có một cái câu lạc bộ chuyên về vẽ.

Câu lạc bộ này nhận vẽ tranh theo yêu cầu, giá lại vô cùng hợp lý.

Không chỉ vẽ mà bộ trưởng câu lạc bộ còn đưa ra vài lời khuyên chỉ qua việc vẽ.

Có điều câu lạc bộ này chỉ có duy nhất một thành viên cũng là trưởng câu lạc bộ.

Một điều vô cùng đặc biệt.

Nhưng mà, sao câu lạc bộ của Seigaku sao lại có cả Hyotei, Rikkaidai, Fudoumine,. . . cũng tới đặt vẽ theo yêu cầu?

 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Văn án


Seigaku học viện có một câu lạc bộ mới rất nổi tiếng.Chính là câu lạc bộ "Hội Họa" duy chỉ một thành viên.Đó là một điều đặc cách dành riêng cho câu lạc bộ đó.Câu lạc bộ nhận vẽ tranh theo yêu cầu.

Ngoài ra bộ trưởng câu lạc bộ vô cùng tinh ý, chỉ nhờ vào việc vẽ cũng có thể hiểu được vấn đề của đối tượng vẽ.

Thậm chí còn đưa ra lời khuyên hay tâm sự với khách hàng.

Nhờ đó mà các học viên vô cùng yêu thích câu lạc bộ lẫn bộ trưởng, vô số đơn hàng ngày ngày cứ đặt liên tục.

Dù rất nhiều đơn hàng như thậm chí hạn trả tranh không bao giờ để chậm trễ còn nhanh hơn cả thời hạn đặt ra.Bộ trưởng câu lạc bộ lại là một nữ sinh năm nhất.Ngày ngày có cả khối đơn hàng gửi tới, chỉ là tại sao có cả Hyotei, Rikkaidai, Fudoumine, Higa, . . .Bộ trưởng không nhớ mình đưa giới thiệu sâu xa như vậy.Tezuka: "Vẽ tranh đẹp như vậy làm trụ cột gia đình ta đi."

Fuji: "Vừa hay con dâu mẹ anh cũng vẽ tranh đẹp như nhóc vậy."

Echizen: "Giúp ta tập vẽ đi, phần thưởng là con dâu mẹ ta."

Atobe: "Ân, ngươi vẽ tranh hoa lệ như vậy chi bằng về chung nhà với ta, chúng ta sẽ là một đôi hoa lệ cùng nhau."

Jirou: "Hông cho vẽ người khác, chỉ được vẽ Jirou thôi."

Yukimura: "Ta cũng thích vẽ, ngươi cũng thích vẽ, suy ra ngươi cũng thích ta phải không?"

Kirihara: "Cùng ta đi chơi đi, vẽ ta nè, ta đẹp hơn mấy kẻ kia nhiều."

Và n người khác. :)Okiniri Kakumi: "Nhân sinh khó bình yên." ( ̄ー ̄)
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 1: CLB Hội Hoạ


Echizen Ryoma thẫn thờ đi trên dãy hành lang trường học.

Cậu chán nản rũ mi mắt, tâm đầy nặng trĩu.

Hôm qua Echizen vừa cùng đội trưởng Tezuka đánh một trận và cậu đã thua.

Đúng, đã thua hoàn toàn trước vị đội trưởng kia."

Em chơi tennis vì mục đích gì?"

Echizen chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó.

Vì mục đích gì sao?

Để đánh bại ông già chứ gì?Nhưng mà...tại sao lại thấy khó chịu như vậy?Trong vô thức, Echizen nhận ra mình đã đi quá xa so với dãy trường học.

Hình như chỗ này cậu chưa từng tới trước đây.

Cậu nhóc thở dài ngó quanh tìm một nơi nào đó có người để hỏi mà dường như khu hành lang này im ắng đến kỳ lạ.

Lặng yên đến nỗi nghe được chính nhịp tim của mình, sự trầm lặng không khỏi khiến người ta lạnh gáy.Sẽ không phải là mấy khu học viện có ma như lời đồn đâu ha?Echizen tự nhủ, đôi mắt mèo đột nhiên chú ý đến một tấm bảng phòng học nằm cuối dãy hàng lang vắng vẻ.

Tấm bảng nhỏ được trang trí vài cây cọ màu, những bông hoa nhạt màu điểm sắc trên những chiếc lá xanh mơn mởn.

Dòng chữ nhẹ nhàng như uốn lượn "Câu lạc bộ Hội họa."

Lần đầu Echizen cảm thấy một cái gì đó khơi gợi sự hứng thú, tò mò.Cậu tiến tới căn phòng kia, cửa phòng vẫn mở.

Echizen ngỡ ngàng khi nhìn thấy khung cảnh bên trong.

Cửa số sát đất rộng mở, ánh chiều tà hắt vào căn phòng.

Sắc đỏ len lỏi từng khẽ lá chạm tới thiếu nữ ngồi kế bên.

Gió thổi nhẹ lay tấm màn trắng, thiếu nữ tóc với mái tóc màu tuyết, từng sợi thả mình theo cơn gió hoà vào giữa bầu trời hoàng hôn và tán lá xanh mơ hồ thực và ảo.

Thiếu nữ đang vẽ một cách chăm chú, hàng mi cong rũ xuống mềm mại.

Căn phòng đâu đâu cũng là màu vẽ, từng lọ màu đủ loại xếp ngăn nắp với nhau.

Nơi đó tựa như một thế giới khác vậy, đẹp như một bức tranh chẳng biết đâu là mơ đâu là thực.Echizen dường như bị thu hút bởi thiếu nữ lẫn căn phòng, cậu bất chợt bước chân vào thế giới kia.

Âm thanh mềm mại như tiếng suối trong trẻo vang lên."

Xin chào, chào mừng tới với Câu lạc bộ Hội họa.

Cậu cần gì sao?"

Thiếu nữ kia ngẩng đầu thoát khỏi trang giấy vẽ, nhìn Echizen.

Một khoảnh khắc nhìn thấy người kia, Echizen Ryoma cảm thấy cả dường như bị thu hút một cách kỳ lạ.Thiếu nữ tóc bạch kim buông xõa, làn da trắng muốt tựa trong suốt.

Từng đường nét trên khuôn mặt tinh tế, chỗ mềm mại, chỗ lại cứng rắn.

Hàng mi cong vuốt lay động lòng người, đôi mắt xanh lam nhạt.

Màu xanh của bầu trời dịu dàng lại hút hồn người.

Nhẹ nhàng nhưng một ánh nhìn phảng phất như một vùng trời ấm áp bao phủ.

Dịu dàng và mềm mại."

Xin chào?"

Thiếu nữ lập lại lời chào."

À, xin chào..."

Echizen thất lễ kéo mũ xuống che đi biểu cảm của mình.

"Cho hỏi là câu lạc bộ của cậu gồm những gì?"

"Cậu mới đến sao?

Câu lạc bộ của mình gồm có vẽ tranh theo yêu cầu và tranh của mình vẽ.

Cậu là muốn vẽ tranh nhân dịp gì sao?"

Echizen chợt nhận ra hình như gần tới ngày của mẹ rồi.

Suy nghĩ một chút, cậu ngồi xuống đối diện với thiếu nữ."

Tôi muốn vẽ tranh nhân dịp ngày của mẹ."

"Được, tên cậu là gì?"

"Echizen.

Echizen Ryoma."

"Vậy Echizen, cậu muốn bức tranh của cậu nội dung như thế nào?"

Echizen suy nghĩ một chút rồi đáp: "Có thể là cảnh mẹ tôi ngồi giữa vườn hoa hướng dương, bà ấy khá thích loài hoa đó."

"Được, vậy hãy tả mẹ cậu một chút được không?"

Echizen hầu như không đem theo ảnh của mẹ mình đành phải vắt óc miêu tả vậy."

Để xem, mẹ tôi là người Nhật, bà có mái tóc nâu sẫm, là người phụ nữ của gia đình.

Bà rất hiền, chỉ hung dữ với ba tôi thôi.

Còn có..."

Thiếu nữ nọ chậm rãi lắng nghe không sót một chữ nào, sau đó lại lấy một mẩu giấy nhỏ hình chữ nhật và ghi lại những yêu cầu của Ryoma.

Cái đầu nhỏ cúi xuống, cặm cụi và vui vẻ ghi lại."

Echizen đang có tâm sự gì sao?"

Ryoma hơi ngẩn người, làm sao cô gái này biết nhỉ?"

Echizen thẫn thờ từ lúc mới bước vào, có vẻ cậu đang suy nghĩ gì đó mới đi lạc đến đây.

Một người đã chuẩn bị sẵn trước khi đến đây sẽ gõ cửa, ngó nhẹ vào trong phòng và dù đã thấy tấm bảng vẫn sẽ hỏi "Đây có phải là Câu lạc bộ Hội họa không."

Cậu không có, vì vậy hẳn là cậu vô tình tới đây, tôi đoán đúng không?"

Âm thanh không nhanh không chậm nhưng sớm đã khẳng định điều mà chủ nhân của nó nói.Echizen im lặng không nói.

Cậu thực sự muốn nói tâm sự của mình với vị thiếu nữ này, không hiểu vì sao cả.

Vì người này mang tới một cảm giác mềm mại dễ gần sao?

Không, cảm giác như người này có thể nhìn thấu mọi tâm trạng của con người vậy.Và thế là ma xui quỷ khiến kiểu gì Echizen đã kể lại chuyện hôm đấu với đội trưởng cho vị thiếu nữ mới gặp lần đầu này nghe."

Vậy, ý cậu thế nào?"

Thiếu nữ hỏi.Echizen hơi im lặng một lúc, cậu đúng là muốn nói lại nhưng chẳng biết phải nói gì cả."

Tôi không biết.

Tôi chơi tennis vì đánh bại một người, chỉ vậy thôi."

"Cậu luyện tập và chơi tennis vì cậu thích tennis.

Cậu chơi vì nó vui, thế thôi."

"Echizen, cậu là cậu, không phải là một ai cả.

Cậu là Echizen Ryoma chứ không phải là cha cậu."

"Tôi...là tôi sao?"

"Vâng."

Thiếu nữ gật đầu khẽ cười.

"Cậu muốn khi nào thì nhận tranh."

"À, tùy cậu, trước ngày của mẹ là được."

"Cậu cần gói lại không?

Hay có khung nữa?"

"Cậu thấy đẹp là được."

Thiếu nữ cười nhẹ đưa Echizen một tấm thẻ nhỏ màu lam nhạt với dòng chữ tinh xảo "Echizen Ryoma".

Phía dưới là mười hình tròn nhỏ với gương mặt chibi của thiếu nữ kia với đầy đủ biểu cảm vui vẻ và đáng yêu."

Đây là thẻ của cậu, xin chúc mừng cậu đã trở thành khách của tôi.

Cậu tích đủ mười điểm sẽ được một yêu cầu về tranh tùy thích."

Tại cột điểm đầu tiên đã có ngày trước hôm ngày của mẹ, đó là thời hạn của tranh."

Cảm ơn cậu."

Echizen chậm rãi nói."

Không có gì."

"Cậu tên gì vậy?"

"Okiniri.

Okiniri Kakumi, hân hạnh làm quen."
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 2: Cừu bông lạc đường


Sáng sớm, Okiniri đã ra khỏi nhà đi dạo quanh thành phố để tìm những cảnh đẹp.

Đối với một họa sĩ, cái đẹp là quan trọng nhất.

Việc đi bộ hay ngồi xe bus hàng giờ không hề chán đối với Okiniri vì đó là đam mê.Trên xe bus, bây giờ vẫn còn rất vắng, em ngồi cuối xe để tiện cho việc quan sát hơn.

Đôi mắt xanh lam không ngừng liếc qua ngoài kia rồi lại chăm chú vào tập vẽ.

Chỉ việc nhìn thoáng qua và có thể ghi nhớ là đặc tính của Onikiri.Đột nhiên, một cái gì đó ngã vào vai Okiniri, thiếu nữ đảo mắt nhìn sang.

Đó là một thiếu niên với mái tóc màu cam, trông hơi lạ mắt, làn da bánh mật, người nọ đang say ngủ.

Thản nhiên dựa vào vai Okiniri mà ngủ, hồn nhiên và ngây ngô.Nhìn đồng phục hẳn là của học viện Hyotei, bên cạnh còn có một túi tennis nữa, thiếu niên cừu con này cũng chơi tennis a?Okiniri không thấy phiền khi bị biến thành gối ngủ, trái lại, em lấy bút ra bắt đầu vẽ thiếu niên.

Cừu con sao?

Đáng yêu đấy! (・∀・)Cuối xe bus, thiếu niên dựa vào vai thiếu nữ bên cạnh mà say giấc, nắng xuyên qua cửa kính hắt lên hai người, hài hòa đến kỳ lạ."

Oa, mềm quá!"

Bên vai vang vảng âm thanh vui vẻ, Okiniri thấy thiếu niên cừu con có vẻ đã tỉnh lại."

A, chị gái xinh đẹp ~ xin chào!"

Akutagawa Jirou hớn hở nhìn người bên cạnh.

Đôi mắt to tròn nhìn Okiniri."

Xin chào, tôi làm phiền tới giấc ngủ của cậu à?"

Okiniri nghiêng đầu hỏi, vài sợi tóc màu tuyết rơi xuống tăng thêm dịu dàng của thiếu nữ."

Hông, hông có!

Người chị gái xinh đẹp mềm lắm đó!

Ngủ rất thoải mái!"

Jirou đỏ mặt nói, người này đẹp quá đi mất."

Ồ, cảm ơn."

"Zzzzzzz"Dứt lời, thiếu niên kia đã ngủ mất.Okiniri: "...?"

Đến khi tuyến xe bus đến trường Hyotei đã dừng lại, thiếu nữ vội dìu thiếu niên bên cạnh mình xuống.

Vừa xuống xe đã nghe âm thanh quát to:"Jirou!"

Một thiếu niên tóc đỏ cùng người con trai tóc nâu và tóc bạc vội vã chạy tới.

Thiếu niên tóc bạc cười ngượng nhìn Okiniri:"Thành thật xin lỗi, đây là bạn của tôi.

Không biết có làm phiền gì đến cậu không?"

Okiniri bật cười, đáp: "Không sao."

"Jirou!

Tỉnh lại đi!"

Mukahi cùng Shishido ở bên liên tục lay cừu bông kia dậy."

Ủa, oa, Mukahi với Shishido này!

Sao hai người lại ở đây?"

Jirou tỉnh dậy rất ngây ngô mà hỏi hai người đứng trước mặt.Mukahi: "..."

Muốn đánh cậu ta ghê!Shishido: "Đánh đi, anh ủng hộ."

Choutarou: "Mọi người bình tĩnh!"

"Vậy giao cậu ta lại cho ba người."

Okiniri gật đầu lên lại xe bus.

Vẫn không quên đưa cho Jirou một tờ giấy vẽ.

"Tặng cậu, cừu con."

Okiniri cười nhẹ rồi nhanh chóng rời đi, để lại Jirou mặt đỏ ửng sững sờ."

Oái!

Chưa kịp biết tên chị gái xinh đẹp."

Jirou thầm than."

Ha ha ha!

Nhìn này!"

Mukahi bật cười nhìn giấy vẽ.

Bức tranh vẽ Jirou đang dựa vào vai ai đó mà say ngủ đến độ nước dãi cũng chảy ra trông rất ngố."

Ha ha!

Vẽ đẹp đấy!"

Shishido bật cười thích thú."

Đưa đây cho Jirou!

Của chị gái xinh đẹp cho Jirou mà!"

Thiếu niên cừu bông giật bức tranh lại, bĩu môi."

Nhưng hình như em ấy thấy cảnh xấu nhất của Jirou-san rồi."

Choutarou nhẹ giọng nói.Jirou: Hu hu hu!

Hông chịu đâu!Hôm đó, Okiniri Kakumi trễ hai tiết.

Nhưng mà thầy cô cũng không có trách mắng nhiều, chỉ ậm ừ cho qua.

Thôi, xem như thầy cô nương tay vậy.

Okiniri cũng ngoan ngoãn xin phép trước rồi nên chủ yếu chép lại bài giảng là xong.Sau đó Okiniri thiếu nữ lại đi sinh hoạt câu lạc bộ, vốn dĩ một câu lạc bộ phải có năm người trở lên nhưng riêng câu lạc bộ Hội họa lại là đặc cách.

Dù cho sau khi thành lập cũng có rất nhiều đơn đăng ký nhưng chẳng ai đủ tiêu chuẩn cả.Okiniri luôn theo chủ nghĩa cái đẹp, tranh thiếu nữ luôn đạt tới mức độ hoàn hảo.

Chính vì vậy cũng chẳng có bức tranh nào của các học viên lọt vào mắt em cả.

Cô gái nhỏ yêu cầu rất kỹ, rất cao, một chút nét cong thôi cũng đủ để loại bỏ bài test.

Cũng có rất nhiều học viên lên tiếng nhưng cũng bị dìm cả thôi, ai bảo Okiniri là một thiên tài về hội họa cơ chứ?

Okiniri vốn chưa từng nghĩ đến việc sẽ cần thêm bất cứ ai.

Lại tiếp tục chạy hạn dealine nữa rồi.Đến tận hoàng hôn buổi chiều, Okiniri Kakumi rời khỏi phòng sinh hoạt đến câu lạc bộ tennis trả tranh cho Echizen Ryoma."

Không bao giờ để chờ đợi và lãng quên."

Đó là phương châm của Okiniri Kakumi, dù trong cuộc sống lẫn đam mê.Thiếu nữ vừa tới sân tập đã thấy các thành viên luyện tập vô cùng chăm chỉ.

Ánh mắt màu xanh nhạt lướt một vòng, không thấy người mình cần tìm đâu cả.

Lạ thật."

Xin chào?

Cho hỏi có Echizen ở đây không?"

Okiniri Kakumi vỗ nhẹ vai một bạn học hỏi."

Cậu tìm Echizen-kun sao?

Phiền cậu đợi chút nhé."

Kachirou bất ngờ nhìn thiếu nữ rồi lập tức đi gọi Echizen."

Cô bé kia là ai vậy?

Bạn gái ochibi hả?

Đáng yêu ghê!"

Kikumaru phản xạ nhanh nhất nhìn Okiniri."

Em không nghĩ vậy đâu.

Mà công nhận cô bé đáng yêu ghê."

Momoshiro bật cười."

Đó là..."

Oishi kinh ngạc nhìn thiếu nữ."

Hửm?

Cậu biết em ấy sao?"

Fuji mỉm cười hỏi."

Chủ nhiệm câu lạc bộ Hội họa - Okiniri Kakumi, lớp 1-D.

Cao 1m45, tài năng vẽ phải nói là rất giỏi.

Các giải hội hoạ cô ấy tham gia chỉ có giải nhất chứ không có nhì.

Còn lại tớ cũng chưa tìm hiểu."

Inui đẩy mắt kính nói.

"Okiniri?"

Echizen bất ngờ nhìn thiếu nữ đang đứng chờ."

Cái này, của cậu."

Okiniri đưa bức tranh đã đóng khung màu nâu nhạt cho cậu ta.Bức tranh vẽ một người phụ nữ tóc cam nhạt, mặc bộ kimono màu tím sẫm với hoa văn lá thu đỏ, không quá nổi bật.

Người phụ nữ nọ tay cầm một bó hướng dương ôm vào lòng như nâng niu một bảo vật, môi lại khẽ cười.

Giữa vườn hoa hướng dương, người phụ nữ kia vô cùng xinh đẹp và tươi tắn, dẫu là tranh lại phảng phất như lạc vào vườn hoa hướng dương cùng người kia.

Đẹp đến tựa như thật chứ không còn là tranh nữa.Echizen Ryoma vô cùng bất ngờ, không nghĩ tới người này lại vẽ đẹp như vậy."

Oa, đẹp quá!"

Kikumaru từ đâu nhảy tới trầm trồ."

Tựa như thật vậy."

Inu cũng thích thú đáp."

Là em vẽ sao?"

Fuji hỏi."

Vâng, cảm ơn ạ."

Okiniri gật đầu."

Chà, mới tiểu học mà em vẽ đẹp quá nhỉ?"

Momoshiro thản nhiên phát biểu.Echizen: "...?"

Okiniri: "..."

"Phụt!"

Echizen nhịn cười phát ra âm thanh."

Ơ?

Anh nói không đúng sao?"

Momoshiro ngờ nghệch."

Đàn anh, em là đã là trung học và đang học tại Seigaku ạ."

Okiniri chậm rãi nói."

Ngu ngốc thế!

Inui tiền bối vừa nói xong mà."

Kaidou phun ra một câu."

Im đi rắn!"

Momoshiro gào lên."

Không sao mà.

Ai cũng nói em đã là tiểu học mà giỏi như vậy..."

Okiniri cười nhẹ nói."

A ha ha..."

Momoshiro cười ngượng."

Cũng giống như việc sinh vật đơn bào như vậy mà có thể chơi tennis giỏi đó anh."

Okiniri che miệng nói tiếp.Kaidou: "..."

Chuẩn quá rồi!Đội tennis Seigaku: "..."

Không cãi được.Đàn em này không thể chọc!"

Cậu về chung không?

Sẵn tiện đi ăn gì đó."

Echizen kéo mũ che đi biểu cảm của mình."

Được, tôi chờ ở ngoài kia."

Okiniri đáp rồi ra trước."

Độc miệng dữ vậy sao?"

Momoshiro thầm than."

Vậy bọn anh đi với được không?

Rủ luôn cả Taka-san ha?"

Kikumaru hào hứng."

Tùy tiền bối."

Echizen đáp
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 3: Xương rồng có gái


Một lát sau Echizen đi ra cổng, còn kèm theo đội thi đấu chính thức của Seigaku nữa.

Điều ngạc nhiên là, cả đội trưởng Tezuka cũng góp mặt."

Hội trưởng Tezuka."

Okiniri gật đầu chào hỏi."

Okiniri, gần đây thế nào?"

Tezuka cũng chào lại."

Vẫn bận rộn như cũ.

Vết thương của Tezuka có vẻ đỡ hơn rồi, hẳn đã qua ba tháng chữa trị nhỉ?"

Okiniri cười nhẹ đáp.Một cuộc nói chuyện thoáng qua không khỏi khiến cả đội chính tuyển ngạc nhiên.

Đàn em này quen biết đội trưởng thì thôi, sao có thể biết cụ thể số tháng đã điều trị nhỉ?

Là Tezuka đã kể cô ấy nghe sao?

Vậy chắc chắn mối quan hệ hai người không hề bình thường rồi!"

Tezuka, cậu quen em ấy à?"

Kawamura tò mò hỏi."

Trước đây trong buổi họp mấy câu lạc bộ với nhau, em ấy là chủ nhiệm câu lạc bộ hội hoạ.

Về sau Okiniri đã giới thiệu vị bác sĩ chưa tay cho tớ."

Tezuka chậm rãi nói."

Nhưng làm sao Okiniri-chan có thể đoán được số tháng Tezuka đã chữa trị vậy?"

Fuji trực tiếp hỏi vấn đề chính."

Em nhìn xương tay là biết.

Da thịt có thể nói dối nhưng xương thì không thể.

Phần xương khủy nhô lên chứng tỏ đã bị chấn thương nhưng hiện tại đã lắng xuống, dựa vào độ lắng xuống từ mấy lần trước gặp tới bây giờ em đoán hẳn đã qua ba tháng rồi."

Mấy đôi mắt to tròn xen lẫn sự ngạc nhiên nhìn về phía Okiniri, bạn nhỏ này tính học y hay sao là am hiểu vậy nhỉ?"

Như vị đàn anh này xương bắp tay to hơn với mọi người, cả cơ bắp lẫn xương rất chắc khỏe đúng không ạ?

Có thể đánh ra những cú đánh rất mạnh nhỉ?"

Okiniri nhìn Kawamura khẳng định."

Hoặc với người như anh, khớp xương tay đều rất tinh xảo và linh hoạt, hẳn có thể nhào lộn với tốc độ nhanh."

Okiniri chớp mắt nhìn Kikumaru nói."

Chỉ việc nhìn xương là đoán được sao?"

Momoshiro ngạc nhiên nhỏi"Vâng."

Đối với họa sĩ, việc vẽ khung xương rất quan trọng, từ đó cũng có thể từ việc nhìn xương chi mà đoán được kết cấu, cơ thể, thể chế hoạt động của con người.

Việc này hẳn chỉ có mình Okiniri Kakumi thích thú."

Tập vẽ từ nhỏ sao?

Tuyệt thật nhỉ?"

Fuji thích thú hỏi."

Một đam mê từ nhỏ ạ."

"Nhưng mà với cách vẽ của nhóc có thể đậu những trường mỹ thuật danh giá quốc tế mà."

Inu tò mò hỏi."

Nhưng em thích ở đây thôi."

Okiniri híp mắt đáp, che đi vài thứ cảm xúc khác nơi đáy mắt."

Mọi người nhìn nha."

Okiniri mỉm cười chỉ đường phố bên kia.

Nhanh tay lấy ra tập vẽ, bút chì kim nhanh tay lia lịa phát họa khung cảnh đường phố.

Âm thanh "xoẹt xoẹt" vang vảng, bút chì cùng tẩy như một điệu nhạc hòa lẫn.

Chưa tới ba mươi phút, Okiniri đã vẽ xong khung cảnh đường phố lúc hoàng hôn.

Cả một nhóm đều vui vẻ cười nói, cho đến khi Tezuka ra lệnh đuổi về thì mấy cậu nam mới chịu đi về.Nhưng mà..."

Anh Fuji cũng về đường này sao?"

Okiniri nhìn đàn anh bên cạnh hỏi."

Đúng vậy, còn Okiniri-chan cũng vậy sao?"

Fuji híp mắt hỏi."

Em đi mua một chút thức ăn."

Cả hai đi qua một khu công viên nhỏ bắt gặp những cây xương rồng bắt mắt, nhỏ nhắn xinh xinh sắp xếp gọn gàng trong khu công viên nhỏ.

Fuji có vẻ rất vui thích cúi người xem từng chùm xương rồng nhỏ."

Okiniri-chan có thích xương rồng không?"

"Không thích cũng không ghét ạ."

Okiniri đáp."

Anh thì rất thích chúng đấy, nhỏ nhắn lại rất xinh xắn.

Trồng cũng không quá khó nhưng cần phải chăm chút rất kỹ."

"Lúc nào cũng bọc mình trong lớp gai nhọn để bảo vệ những cái yếu nhất, để che dấu mọi điều của bản thân..."

Okiniri tiếp lời."

Giống như một số người vậy."

Hửm?"

"Em thỉnh thoảng tự hỏi, xương rồng tại sao không bảo vệ lớp vỏ của nó mà lại bảo vệ những tế bào bên trong?

Vốn dĩ lớp vỏ đó cũng đủ khiến nó dự trữ chất dinh dưỡng lẫn nước uống rồi mà."

Bảo vệ những cái yếu nhất, che giấu mọi thứ của bản thân... như một số người sao?Fuji mỉm cười nhạt, nụ cười không rõ ý cảm xúc trên gương mặt kia.

Okiniri cũng khẽ cười rồi rời đi theo hướng về nhà của em.

Okiniri có ghé siêu thị mua thức ăn rồi trở về nhà.

Hôm nay em có hứng ở ngoài nhiều hơn, lang thang qua những khu phố hoặc ngắm nhìn mọi thứ với sự tĩnh lặng của màn đêm.

Khi về tới nhà Okiniri cũng đã mười giờ tối, hơn hai tiếng để về nhà.Căn biệt thự âm u nằm cuối góc phố, ánh đèn đường chậm rãi hắt lên bóng lưng đầy cô độc của thiếu nữ.

Ngôi nhà ấy tối u như bị màn đêm nuốt chửng, mở cửa vào.

Mọi thứ im lặng đến đáng sợ, cả bóng đêm lạnh lẽo như vị khách quen thuộc cũng yên vị trong ngôi nhà.Okiniri Kakumi rũ mi mắt, về nhà lúc nào cũng chán như vậy.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 4: Đẹp phi giới tính


Bình minh lên, ánh nắng rực rỡ soi rọi bóng thiếu ngồi trên ban công đang say sưa vẽ.

Đôi mắt màu lam nhạt nhìn ánh mặt trời lên, thiếu nữ chậm rãi duỗi người.

Lại thêm một đêm không ngủ...Hôm nay là ngày cuối tuần, như thường lệ Okiniri Kakumi sẽ tới bệnh viện thăm đám trẻ mồ côi.

Một dịp đặc biệt vui chơi nhàn nhã cũng tiện cho việc lấy nhiều cảnh đẹp vẽ tranh.

Em đem bánh quy gói lại cẩn thận để vào trong giỏ, mỗi lần tới Okiniri đều đem rất nhiều bánh kẹo tới cho đám trẻ.

Tất cả đều là tự làm.

Và em cũng ăn xong bữa sáng, Okiniri mới rời nhà đến bệnh viện."

Chị Onikiri tới rồi!"

Một đứa trẻ nhanh nhảu phát hiện bóng thiếu nữ phía xa vội reo lên."

Chị Onikiri!"

"Chị Kiri!"

"Chị ơi!"

"Xin chào, bánh kẹo cho các em đây."

Okiniri đem giỏ bánh kẹo đưa cho đám trẻ, chúng ríu rít cảm ơn."

Chị Onikiri, hôm nay chúng ta chơi cái gì đây?"

"Chơi đuổi bắt nhé?"

"Hông, chơi rồng rắn cơ!"

Nhìn đám trẻ loi choi, Okiniri thiếu nữ bật cười.

Đành chọn trò trốn tìm vậy."

Được rồi, tất cả mau trốn đi.

Chị mà tìm được là coi chừng nha."

"Oa, chị Onikiri đang đếm kìa.

Trốn mau, trốn mau!"

"Trốn nào!

Trốn nào!"

Ở một góc nhỏ của bệnh viện, Yukimura nhàm chán ngồi trong phòng, anh vô tình bị tiếng cười nói của bọn trẻ thu hút.

Yukimura hơi tò mò nhìn ra ngoài, thiếu nữ tóc bạch kim như tuyết trắng giữa mùa hạ, từng tia nắng xuyên qua những sợi tóc.

Đôi mắt xanh xanh lam so với bầu trời còn nhạt màu, đẹp như thủy tinh, trong ánh mắt ấy không rõ bất cứ cảm xúc gì.

Đôi mắt xanh lam ấy trong veo như nước hồ thu.

Thiếu nữ kia như thiên sứ không chút bụi trần đứng tại nhân gian.

Mọi vật xung quanh đều bị người kia làm cho lu mờ, tựa như sinh vật đẹp nhất đang hiện diện.Một thoáng nhìn, trong vô thức, Yukimura bị người nọ thu hút...

Yukimura lặng lẽ nhìn thiếu nữ ngoài kia, nhỏ nhắn lại mong manh.Okiniri Kakumi phát hiện có người nhìn, em theo tầm mắt nhìn sang vị thiếu niên nhợt nhạt ngồi bên cạnh cửa sổ.

Từ lúc đến đây cũng chưa từng thấy cậu ta, hẳn là mới tới.

Nghĩ vậy, Okiniri hỏi đám trẻ: "Các em biết người đằng kia không?"

"Là "chị gái" xinh đẹp!"

"Chị ấy mới chuyển tới hôm qua, em nghe mấy chị y tá nói chị ấy bị bệnh nặng lắm a."

"Đúng đúng, em còn nghe nói chị ấy vĩnh viễn cũng không thể ra khỏi bệnh viện."

C-C-Chị gái?!Khớp xương rõ ràng là trai mà?

Chẳng lẽ con gái cũng có thể tập luyện ra thể hình giống con trai?Okiniri Kakumi hoài nghi liệu có nên về học lại một khóa xương khớp không?

Mà nếu đúng như mấy đứa trẻ nói thì "chị gái" quả thật rất tội nghiệp đi.

Nhân sinh đúng là...Nghĩ vậy, Okiniri đem một chút bánh kẹo tới thăm "chị gái."

Yukimura hiện tại còn không biết mình bị crush hiểu lầm là chị em đâu. :)Nhưng rồi bóng thiếu nữ ấy cũng rời đi, Yukimura tiếc nuối chưa kịp làm quen.

Chưa kịp buồn bã lại nghe âm thanh trong trẻo vang lên."

Xin chào, trông anh có vẻ đang buồn rầu nhỉ?"

Thiếu nữ 1m45 bám trên bệ cửa sổ, hai chân nhỏ đung đưa giữa khoảnh không.

Chỉ chừa cái mặt nhỏ xinh trắng mềm đặt trên bệ cửa sổ.

Yukimura bất ngờ, vui vẻ đem thiếu nữ bế lên.

Đúng là nhỏ nhắn xinh xắn thật.

Chưa tới 1m5 nữa, thực sự đáng yêu quá đi!Sau khi được "chị gái" bế lên đặt yên vị trên bệ cửa sổ, chà, "chị gái" coi vậy mà khỏe ghê."

Xin chào, em là Okiniri Kakumi, đằng ấy gọi là gì?"

Okiniri nghiêng đầu hỏi, miệng nhỏ líu ríu nói."

Yukimura Seiichi, hân hạnh gặp đằng ấy."

Yukimura thích thú hùa theo."

Yukimura, cái này tặng cậu, quà lần đầu gặp mặt."

Okiniri đưa giỏ kẹo cùng bánh bích quy đã chuẩn bị sẵn cho "chị gái".

Đáng lẽ phải gọi là "chị" nhỉ?

Nhưng mà anh nói nên xưng "cậu" - "tớ" sẽ thân mật hơn.

Ừm, mình chỉ làm theo thôi.Okiniri thiếu nữ vẫn không biết vì cách gọi "cậu" - "tớ" của mình mà hại Yukimura về sau rất nhiều."

Cảm ơn, Okiniri-chan."

Yukimura bật cười đáp."

Yukimura cười đẹp thật đấy.

Cậu có thể cho tớ vẽ một chút được không?"

Với sự đam mê về cái đẹp dĩ nhiên Okiniri rất muốn đem Yukimura vào tác phẩm của mình."

Okiniri-chan biết vẽ sao?"

"Không chỉ biết mà em còn rất thích vẽ."

"Vâng, tôi cũng vậy."

Yukimura lần đầu tìm được người sở thích giống mình.

Vừa chu toàn trong việc vẽ, vừa theo chủ nghĩa hoàn hảo, anh thực sự rất thích thú.

Okiniri Kakumi với người chung sở thích cũng không ngại mà chia sẻ những công thức pha màu hay cách vẽ tuyệt vời.Nhưng dù cho có biết nhiều đến mức nào cũng chẳng thể hơn Okiniri được cả.

Đúng vậy, chẳng một ai có thể vượt qua Okiniri về mặt hội họa cả.Okiniri mỉm cười trò chuyện rất lâu cùng Yukimura.

Đến tận chiều tối cả hai mới luyến tiếc trở về."

Tạm biệt, Yukimura, lần sau tôi lại tới thăm cậu."

"Tạm biệt Okiniri-chan."

Okiniri Kakumi rời khỏi bệnh viện.

Thiếu nữ nhàm chán đi bên bờ sông dài, ánh mặt trời đỏ rực hắt lên bóng thiếu nữ có chút âm u.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 5: Lời mời đến từ Hyotei


Sau ngày nói chuyện cùng Tennis bộ, tần suất "vô tình" gặp nhau hình như ngày càng tăng hơn.

Okiniri Kakumi không rõ, cũng bình thường thôi, chẳng ảnh hưởng gì tới việc của thiếu nữ cả.Như thường lệ sau giờ học, nữ sinh nào đó ngồi vẽ tranh như thường lệ.

Gió thổi nhẹ làm mái tóc bạch kim lay động, đôi mắt he hé mở tập trung vào tập vẽ.

Đôi tai sau làn tóc bất chợt dựng lên, có âm thanh phía xa.

Hơi ồn còn có vội vã.Không phải giáo viên, bởi chẳng có ai đi tới dãy lầu cũ này cả.Học sinh?

Tìm kiếm gì đó sau?Okiniri vừa suy nghĩ vừa vẽ, cánh cửa mở tung ra, sau đó lập tức đóng lại nhanh chóng.Thiếu niên tóc đỏ rực, vàng kim đôi mắt khủng hoảng lại thở phào một hơi."

Tiền bối?"

Okiniri ngạc nhiên khi thấy Kikumaru bất chợt xuất hiện trong phòng sinh hoạt của thiếu nữ.

Chẳng phải giờ này Tennis đang sinh hoạt à?"

Suỵt!

Okiniri-chan, em có chỗ nào trốn không?!

Mau lên!

Mau lên!"

Kikumaru lắc lắc vai thiếu nữ như thể đang sợ hãi một điều gì đó vậy."

Làm ơn làm phước cứu anh đi!

Tên đó sắp tới rồi!

Hắn sẽ giết anh mất!"

Okiniri không hiểu chuyện gì cả nhưng có vẻ vị tiền bối này đang trốn tránh ai đó chăng?"

Cốc cốc""Xin chào!

Mời vào.

Chào mừng tới với câu lạc bộ Hội Họa.

Bạn cần gì sao?"

Okiniri như mọi khi mỉm cười nhẹ chào đón vị khách của mình.

Cơ mà, tại sao hai vị tiền bối của Tennis bộ này lại tới đây?Fuji cùng Inui đảo mắt nhìn quanh phòng, căn phòng này khá nhỏ.

Tất cả các vách tường đều là kệ để màu vẽ, đầy ắp các lọ màu lớn cho tới những hộp màu nhỏ.

Giữa phòng và chiếc bàn dài cùng vài cái ghế kế bên cửa sổ sát đất.

Một căn phòng nhỏ và gọn gàng, thoáng đãng."

Xin chào Okiniri-chan.

Không biết là em có thấy ai chạy qua đây không?"

Fuji vẫn chưa quên lần trước cô bé này nói anh thế nào đâu.

Hóa ra đây là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Hội Họa à."

Dạ không ạ.

Sao tự nhiên các anh lại hỏi vậy?"

Okiniri hỏi."

Không có gì, Kikumaru đang chạy trốn khỏi hình phạt nên bọn anh mới tìm và bắt phạm nhân lại."

Inui đẩy mắt kính nói."

Ồ, là vị tiền bối tóc đỏ sao?

Nếu là vậy em nghĩ anh nên đi tìm ở các nhà vệ sinh hoặc phòng giáo viên ạ."

"Ha ha, ý kiến hay.

Cảm ơn em!"

Inui cười rồi tạm biệt rời đi.

Fuji cũng nối gót theo, nhưng mà vẫn đảo mắt nhìn Okiniri một chút rồi mới đi hẳn.Phòng nhỏ đầy kệ và chỉ có một cái bàn không phủ khăn thì trốn thế nào?Ha hả, đáp án là dưới nền đất.Phòng của Okiniri có thể tháo miếng lót sàn ra và có một khoang trốn rộng rãi dưới đấy.

Okiniri thường lau dọn sạch sẽ để cất các bức tranh hay sách của mình.Kikumaru từ dưới chui lên, ánh mắt cảm tạ vạn phần nhìn Okiniri."

Vậy tiền bối có thể cho em biết lý do vì sao anh lại tới đây không?"

Okiniri cười nhẹ hỏi."

Uầy em không biết đâu.

Anh chỉ lỡ tay đánh bóng lệch chút thôi liền bị phạt uống Inui's juice.

Vị nó tởm lắm, rất kinh luôn!

Ai uống xong cũng ngất hết cả, trừ Fuji với Inui thôi."

Kikumaru nhớ lại những ký ức kinh hoàng mà rùng mình sợ hãi.Okiniri nhìn Kikumaru như thể đang nhớ lại một thứ gì đó rất đáng sợ.

Hóa ra Tennis bộ đúng là đáng sợ như lời đồn ha.Sau đó Kikumaru cũng trở về lại Tennis bộ, trốn tập là ăn hành liền.Trong phòng còn lại Okiniri, thiếu nữ có chút khát, tới góc phòng pha chút trà.

Đôi mắt xanh lam nhạt màu đảo mắt thấy một tấm thiệp nhạt màu trang trí hoa hồng đỏ.Suýt nữa quên!Lời mời của Hyotei trong bữa tiệc trà hôm nay.Okiniri Kakumi sửa soạn lại túi xách rồi rời khỏi trường học đến Hyotei.Ngồi trên xe bus, thiếu nữ cầm tấm thiệp có chút khó hiểu.

Hyotei vốn là học viện quý tộc dành cho các thiếu gia và tiểu thư.

Mấy hôm trước có thiệp gửi đến nói là muốn mời Okiniri đến nhờ vẽ giúp một vị tiểu thư nào đó.

Okiniri càng không hiểu tại sao lại nhờ một nữ sinh mà không nhờ các vị họa sĩ khác?

Thiếu tiền hả?

Hay là còn có ý gì khác?Khẽ híp mi mắt, Okiniri không thích dính vào phiền phức nên mới chấp nhận đi.

Hào môn phiền toái lắm.Đến trường Hyotei, thú thật mà nói nó quá sức hào nhoáng rồi.

Học ở đây chắc ai cũng đeo kính cận nhỉ?

Chói thế kia mà.Và giờ Okiniri Kakumi bất lực đứng trước cái bảng đồ mà cảm thấy bất lực.

Trường như cái mê cung vậy, biết đường nào mà đi."

Oa, cô bé lần trước nè."

Mukahi từ xa đã nhận ra mái tóc bạch kim lần trước liền vội vã chạy tới."

Bé gái tìm ai vậy?

Đây là trường cấp II không phải cấp I đâu."

Mukahi rất vui vẻ chào hỏi.Okiniri Kakumi: ". . ."

"À, anh là Mukahi Gakuto, bé tìm ai hả?

Anh dẫn đi."

Mukahi vẫn rất tươi tỉnh trả lời.Okiniri Kakumi đưa bàn tay trắng trẻo thon dài như bạch ngọc vuốt nhẹ sợi tóc qua vành tai.

Một động tác nhỏ lại tỏa ra bao nhiêu mị lực.

Thiếu nữ cất giọng hỏi Mukahi:"Mukahi tiền bối, anh thật sự là Mukahi tiền bối?"

Okiniri đột nhiên đưa ra câu hỏi kỳ lạ."

Hả?

Bé nói gì vậy?"

Mukahi không hiểu."

Anh thật sự là Mukahi tiền bối?"

Okiniri Kakumi lúc này nghiêm túc nhìn Mukahi.Mukahi lúc này cảm thấy kỳ hoặc, Okiniri nhíu mày, cao giọng quát:"Trả lời câu hỏi!"

Mukahi giật bắn người, theo bản năng mà trả lời."

Tất nhiên. . . anh là Mukahi mà."

"Có gì chứng minh sao?"

Okiniri lạnh giọng hỏi, âm thanh sắc bén như lưỡi dao ép buộc Mukahi phải trả lời."

Kh-Không.

Nhưng mọi người--""Ai tin được?!"

Okiniri quát.

"Anh chắc mình là Mukahi của Tennis bộ?"

"Chắc-Chắc chắn."

Mukahi lúc này đã bị dọa sợ hãi."

Anh chắc trên thế giới này chỉ có mình Mukahi Gakuto là anh?"

Okiniri trợn mắt hỏi."

Thì- anh là Mukahi mà."

Mukahi thực sự đã kinh sợ."

Ai có thể chứng minh?"

"Bản thân anh, ba mẹ, bạn bè. . ."

Mukahi run rẩy nói."

Nếu nói vậy thì hẳn gia đình anh, Tennis bộ đều có ký ức về anh?"

Okiniri điềm tĩnh lại."

Ừ. . .

đúng vậy."

Mukahi bị khủng hoảng đáp."

Nếu ký ức đó là giả thì sao?"

Okiniri chậm rãi phun ra một câu."

Giả. . .?"

Mukahi như thể không tin vào mắt mình nhìn Okiniri."

Ngẫm nghĩ lại đi.

Vốn dĩ anh không phải là Mukahi Gakuto nhưng anh lẫn bị gài vào một đoạn ký ức, bắt buộc phải sống như một Mukahi Gakuto."

Okiniri vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Mukahi.Mukahi lúc nãy hai mắt đã quay như chong chóng rồi."

Cả anh lẫn gia đình và bạn bè đều bị ghép vào một đoạn ký ức mà tin rằng Mukahi Gakuto tồn tại."

"Biết đâu được Mukahi Gakuto vốn dĩ đã chết từ mấy ngày trước, có thể là mấy tuần, mấy năm rồi chăng.

Hay là vốn dĩ anh chưa từng tồn tại trên cõi đời này?

Ai biết được?"

Dường như vẫn chưa buông tha cho cậu ta, Okiniri tao nhã dựa vào bảng đồ, tiếp tục nói."

Này, có khi nào anh là một con bọ xít không?"

Mukahi vẻ mặt như vừa bị một trái tennis thồn vài bụng."

Anh là một con bọ xít và bị dán vào đầu một ký ức và bắt buộc phải sống là Mukahi Gakuto.

Ai tin được?"

"Hoặc cũng có thể anh là một côn trùng nào đó chỉ làm vật thay thế cho một Mukahi Gakuto đã chết chăng?"

"A a a a a-----"Mukahi một mực cắm đầu chạy về phía bộ Tennis.Okiniri Kakumi nhìn theo bóng cậu ta, xanh lam con ngươi khẽ cười quỷ dị."

Mukahi đi vệ sinh lâu vậy à?"

Oshitari đẩy kính thắc mắc."

Để em đi tìm Mukahi-san cho ạ."

Bảo bảo ngoan Ohtori đáp.Chưa kịp đi tìm, cả Tennis bộ đã nghe thấy tiếng hét vang trời của Mukahi."

Hự!"

Oshitari đau đớn kêu một tiếng cảm nhận vật nào đó va mạnh vào thắt lưng mình.

Quay xuống đã thấy Mukahi nước mắt nước mũi tèm nhem nức nở."

Bỏ ra, cậu bị gì vậy?"

Oshitari lúc này còn hoang mang nhìn bạn mình.Mukahi nức nở kêu gào: "Oshitari, tớ là Mukahi Gakuto đúng không?

Là Mukahi Gakuto đúng không?

Cậu làm ơn nói đúng đi mà!"

"Ừ. . .

ừ. . . cậu là Mukahi Gakuto mà."

Oshitari kinh sợ nói."

Hu hu hu, không phải!

Bé ấy nói tớ không phải là Mukahi Gakuto."

"Gakuto!

Chuyện gì?"

Atobe nhíu mi hỏi.

Bảo nó đi vệ sinh mà sao trở về với bộ dáng như vậy?

Không lẽ trong nhà vệ sinh có gì sao?"

Hu hu, Atobe!

Bé ấy nói tớ chỉ là một con bọ xít, một con trùng nào đó mà bị ghép ký ức và sống như một Mukahi Gakuto."

Tennis bộ: ". . ." (゚Д゚)!!Bọ xít?!"

Hức, bé ấy nói vốn dĩ Mukahi Gakuto đã chết rồi, thậm chí là chưa từng có ai tên Mukahi Gakuto tồn tại cả.

Tớ chỉ là một kẻ thay thế!

Một con bọ xít sống trong vỏ bọc con ngươi!!"

Tennis bộ: ". . ." (゚д゚;))Cậu chọc thứ sinh vật nào rồi?!Chứ không phải là một bé đâu!Atobe: ". . ."

Oshitari: ". . ."

Thực sự là một bé sao?Hiyoshi: ". . ."

Tiền bối, lấy hạ khắc thượng!Ohtori: "Anh chắc cô bé đó tồn tại chứ tiền bối?"

Shishido: ". . ."

Choutarou?!!Mukahi: "Huhuhu, tôi là một con bọ xít."

ಥ╭╮ಥ
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 6: Yukimura Sera


Theo hướng dẫn của thiệp và bản đồ thì Okiniri Kakumi cũng đã tìm tới nơi.

Là khu trang viên phía sau trường học, nơi mà có cả một vườn hoa bách hợp đủ sắc màu rung rinh trong nắng gió.Trong đầu Okiniri Kakumi chỉ có duy nhất một ý niệm: vẽ!!

Dù có chết cũng phải vẽ được cái cảnh đẹp này!

Cái đẹp là quan trọng nhất.Dẫu thâm tâm gào thét điên cuồng muốn vẽ nhưng Okiniri vẫn bình thản đi tới một góc bàn ghế nhỏ giữa khu vườn.

Nơi có một thiếu nữ tóc tím sẫm đầy quý phái và sang trọng.

Nhìn mái tóc tím không khỏi làm Okiniri liên tưởng tới Yukimura-san."

Xin chào!

Tôi là Okiniri Kakumi, cậu là người gửi thiệp?"

Okiniri nhẹ giọng hỏi.Yukimura Sera vừa nghe đến tên người kia đã vứt bỏ hình dáng thục nữ mà lao tới nắm lấy tay Okiniri, hai mắt sáng rực."

Tớ là Yukimura Sera!

Rất hân hạnh được gặp cậu.

Thực sự thì tớ rất mong cậu tới đấy.

Cậu không biết đâu, tớ cực kỳ cực kỳ mê tranh của cậu và. . ."

Okiniri Kakumi khóe môi có chút cứng nhắc nhìn thiếu nữ kia luyên thuyên không dứt.Yukimura Sera kéo Okiniri ngồi xuống, cô bạn này vô tình thấy tranh của thiếu nữ trong một lần va chạm với một khách hàng của Okiniri.

Kể từ đó, Sera vô cùng mong muốn được một lần gặp Okiniri.

Và có vẻ Sera gọi thiếu nữ là "Đại thần" luôn rồi."

Đại thần, tớ thực sự rất thích (tranh của) cậu đấy!"

Sera vui vẻ nói."

Yukimura-chan, cậu khô--""Cứ gọi tớ là Sera hay là Sera-chan đều được hết cả."

"Sera-san không cần gọi tớ là "Đại thần" đâu."

Okiniri nói.Sera nghe vậy liền cụp mắt, đáng thương hề hề nhìn Okiniri.Okiniri: ". . ."

Bạn học, chúng ta chỉ mới quen biết."

Vậy tùy cậu."

Okiniri nhấp một ngụm trà, ánh mắt đảo về phía vườn hoa xinh đẹp đằng kia."

Kakumi có thể cho tớ chiêm ngưỡng tài năng của cậu không?

Tớ rất muốn xem đấy ~ " Sera hào hứng nói.Okiniri nhìn cô bạn rồi lại nhìn vườn hoa, cười nhạt đáp:"Tất nhiên, nhưng hãy giữ im lặng nhé!"

Sera: "Vâng, Đại thần!"

Sera thậm chí còn chuẩn bị cả khung tranh và màu vẽ cho Okiniri nữa cơ.

Thôi thì người ta có lòng mình cũng góp vậy.Okiniri vẽ khu vườn hoa bách hợp giữa chiều nắng.

Từng tia nắng rải đều trên những đóa hoa trắng tuyết nhị vàng rung rinh trong gió.

Sera chăm chú nhìn từng động tác của Okiniri Kakumi.

Bàn tay trắng nõn thon dài như ngọc, cầm trên tay cây cọ vẽ mà điêu luyện trên trang giấy.

Người kia như thể đang viết một bản nhạc vậy, lúc nhanh lúc chậm, lúc tô nét sẫm lại có nét nhạt.

Thiếu nữ ngồi vẽ kia lại tỏa ra mị lực không tưởng, đẹp đẽ tới mức không dám chạm vào.

Tưởng như chỉ cần chớp mắt một chút thôi, người kia sẽ tan biến vậy."

Đại thần đẹp quá!"

Sera trong lòng thầm kêu.

Okiniri đang vẽ bị nhìn cũng thấy ngượng nhưng không thể bỏ dở cảnh đẹp được.Không tốn quá lâu, Okiniri vẽ xong cũng khá đơn giản, không cầu kỳ lắm.

Sera hớn hở nhìn bức tranh ngỡ như thật vậy."

Kakumi hẳn đói rồi nhỉ?

Đi, chúng ta ra căn-teen!"

Okiniri nhìn trời cũng đỏ ửng rồi gật đầu đồng ý.Trường quý tộc có khác, cả căn-teen cũng như nhà hàng năm sao vậy.

Khăn trải bàn cùng hoa hồng đỏ, Sera kéo Okiniri lại một chỗ ngồi bên cửa sổ, từ đây có thể nhìn tới tận cổng vào.

Rộng quá đi mất!"

Kakumi ăn gì tớ mời!

Coi như là lần đầu tụi mình gặp nhau vậy!"

Okiniri nghiêng đầu nhẹ, gọi trà cùng bánh ngọt.

Nhìn cái giá ở đây, thiếu nữ nuốt không nổi.

Số tiền vẽ tranh từ đầu năm tới giờ cũng chỉ gọi được vài món đồ uống.Cùng lúc đó Tennis vẫn chưa thể tìm cách giúp Mukahi trở lại bình thường.

Cậu ta cứ liên tục lẩm nhẩm rằng mình là bọ xít các kiểu, bám Oshitari không buông."

Bổn đại gia chịu."

Atobe xoa mi tâm nói."

Ghé qua nhà ăn thử xem, biết đâu có thể giúp gì cho cậu ta."

Oshitari nhìn cái con người đang đu bám mình mà cũng trở nên lụi xơ."

Cứ thử xem.

Thiệt tình ai bảo chọc thứ sinh vật nào đó làm gì!"

Shishido lầm bầm."

Kabaji, vác Jirou theo."

"Us!"

Nhóm Tennis bộ kéo nhau tới nhà ăn, Okiniri lúc này đang nhàn nhã thưởng thức tách trà nóng hổi.

Hương thơm nhàn nhạt cùng vị ngọt đắng như đang hòa huyện.

Thiếu nữ chưa kịp ghé môi vào nhấp một ngụm liền bị một lực từ phía sau ập tới.

May mắn là trà chưa đổ, âm thanh vang vảng bên tai."

Mỹ nữ!!!"

Akutagawa Jirou vừa tới đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, phóng trực tiếp từ lưng Kabaji tới chỗ người kia."

Cậu là người trên xe bus?"

Okiniri giật mình xoay người lại."

Oa, mỹ nữ nhớ Jirou hả?

Jirou tên là Akutagawa Jirou, mỹ nữ tên gì--- Oái!"

Chưa kịp nói xong đã bị Kabaji xách cổ lên."

Jirou, đừng vồ lấy người ta như vậy!"

Atobe hất cằm nói."

Thành thật xin lỗi vì hành vi vừa rồi."

Ohtori bảo bảo vội vàng xin lỗi nhưng ngay sau đó liền bất ngờ nhận kia người kia.

"Người lần trước đi xe bus cùng Jirou-san?"

"Xin chào."

Okiniri tao nhã chào.Atobe cùng Oshitari và Hiyoshi chưa gặp qua Okiniri lần nào nhưng có vẻ cũng không để lại ấn tượng xấu nào.Trừ việc Mukahi đang nức nở bám vào thắt lưng của Oshitari như tức phụ bị chồng bỏ rơi nhất quyết không chịu buông.Oshitari: ". . ."

Còn đâu hình tượng của tôi nữa? 〒^〒Bị Okiniri nhìn như vậy chúng Tennis bộ có chút ngại ngùng, sao lại để đàn em nhỏ thấy cảnh này chứ!

Đôi mắt xanh lam dù không biểu thị ý cả nhưng họ vẫn cảm thấy thực không tốt chút nào.Sau đó, Okiniri rất hoa lệ hướng Mukahi cất giọng:"Ơ kìa, bọ xít sao lại ở chung với người?"

Mukahi-vừa được dỗ nín khóc xong- Gakuto: "Huhuhu!

Yuushi, em ấy nói đúng!

Tớ là một con bọ xít!

Bọ xít thì không có quyền ở chung với các cậu!"

Tennis chúng: ". . ."

Này không lẽ. . .Atobe: ". . ."

Vậy ra...Oshitari: ". . ."

Đây chính là...Shishido: ". . ."

Sinh vật huyền bí...Ohtori: ". . ."

Mà Gakuto-san đã bị nguyền rủa ư? (°ロ°) !Kabaji: "Us!"

Hiyoshi: "Lấy hạ khắc thượng!"

Jirou: "Mỹ nữ ~ "Okiniri Kakumi: "Ha hả, này thì cô bé cấp một." :>
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 7: U-17 giá lâm


"Đừng nói là cô bé này là nguyên nhân khiến cậu bị vậy chứ, Gakuto?"

Oshitari đẩy mắt kính hơi rùng mình nói."

Hu hu hu. . ."

Con người nào đó vẫn cứ khóc."

Ân, đúng rồi.

Đây đã khiến anh ta bị vậy đấy, đằng đó có ý kiến gì sao?"

Okiniri nghiêng đầu tươi cười hỏi.Tennis chúng: ". . ."

Tự nhận luôn?"

Thành thật xin lỗi nhưng mà cậu ấy đã làm gì mà khiến em ra tay như vậy?"

Ohtori bảo bảo mím môi hỏi."

Cái này không thể nói được, dù sao đến ngày mai anh ta sẽ trở lại bình thường a."

Okiniri đáp.Tennis chúng thở phào nhẹ nhom được cứu rồi chứ để Mukahi thế này chẳng chẳng còn mặt mũi nào thi đấu cả."

Dù sao cũng không có gì to tát cả đâu, xin phép."

Okiniri đứng lên ra về, để lại cho Sera lời nhắn cùng bức tranh kia.Đi ngang qua Jirou, Okiniri đáp: "Tôi gọi là Okiniri Kakumi, rất vui được gặp cậu, cừu con."

"Mỹ nữ ~" Hôm nay nhà Okiniri có việc bận, phải tranh thủ về sớm vậy.Ấn tượng đầu tiên tiên của Hyotei bộ chính là một cái học muội nguy hiểm.

Đồng dạng như Fuji và Yukimura vậy."

Bất quá cô bé rất xinh đẹp đi."

Oshitari tà mị đẩy kính."

Im đi, thứ già trẻ không tha như cậu đừng làm vấy bẩn đứa trẻ trong trắng kia."

Shishido bĩu môi nói.Tennis chúng: ". . ."

Shishido, cậu chắc cô bé trong trắng chứ?"

Mỹ nữ đi rồi. . ."

Jirou buồn bã gục xuống."

Hẳn lần sau sẽ gặp lại, bổn đại gia có linh cảm như vậy."

Atobe chép miệng nói.Okiniri Kakumi về nhà đã là sáu rưỡi, tắm rửa xong chuông nhà đã kêu."

Vâng, xin chờ chút."

Mở cửa ra là gương mặt quen thuộc đối với Okiniri, mái tóc nâu đỏ rũ xuống vai ôm lấy khuôn mặt điển trai, cặp mắt phượng dài và hẹp cùng thân hình cao lớn đứng trước cửa."

Kakumi."

Nam nhân khẽ giọng."

Cậu, mời vào."

Okiniri vui vẻ nghiêng người.Kurobe bước vào căn nhà rộng rãi, sàn nhà sạch sẽ bóng loáng cùng không khí thoáng đãng.

Mỗi nơi đều treo tranh hay những kệ sách nhỏ nhắn vô cùng đẹp mắt.

Bước vào phòng khách, Kurobe chăm chăm nhìn mọi ngóc ngách như muốn đảm bảo xem cháu gái mình có ổn không.

Song, lại nhìn sang Okiniri."

Cậu, sao vậy?"

Okiniri khó hiểu rót trà mời cậu mình.Kurobe đảo mắt rồi lại ngồi xuống, cất giọng trầm thấp."

Dạo này cháu thế nào?"

"Vẫn ổn ạ.

Mọi thứ đều bình thường mà."

Okiniri nhún vai đáp."

Cháu có thể chuyển sang sống với mợ hoặc là qua chỗ cậu."

"Cháu ổn mà, hơn nữa cháu cũng không muốn làm phiền tới gia đình cậu."

Kurobe nhìn thiếu nữ, trong lòng thở dài.

Đứa nhỏ này là con gái của chị hắn, chỉ là năm con bé lên năm tuổi thì chị hắn qua đời.

Bên nhà chồng lại bỏ bê con bé, thậm chí còn hành hạ, trút giận lên cô bé.

Đến tận lúc Okiniri mười tuổi thì hắn mới phát hiện, Kurobe đã rất tức giận.

Con gái cưng của chị hắn, của gia đình bên hắn mà dám tổn thương con bé sao?

Lên trung học, Okiniri lại xin chuyển ra ở riêng, học tập và tự sống.

Số tiền mỗi tháng gia đình bên ngoại lẫn hắn đều gửi rất nhiều mà chẳng biết con bé có sài không nữa chứ.Kurobe thực sự muốn đổi họ của cháu gái hắn sang họ mẹ, lại bị đám nhà chồng kia giữ lại mất."

Hôm nay U-17 cho phép mấy học sinh ra ngoài chơi, cậu cũng nhân đây sang thăm cháu một chuyến.

Lát nữa đám kia cũng sẽ qua đấy."

Kurobe chán nản nói.

Thực sự thì hắn chẳng muốn đám nhóc đó kéo tới đây chút nào cả.

Ồn chết đi được.

Nhưng dù cản thế nào chúng vẫn cố lết vào."

Vậy cháu phải chuẩn bị nhiều món ăn mới được."

Okiniri sắn tay xuống bếp."

Cho chúng chết đói cũng được."

Kurobe lầm bầm."

Cậu à!"

Okiniri nhún vai đáp.

Càng đông càng vui mà.Okiniri Kakumi có chút vui vẻ chuẩn bị rất nhiều món ăn, hẳn họ sẽ rất đói đây.

Salat, cơm chiên, trứng cuộn, còn phải thêm bánh ngọt a.Trong lúc Okiniri nấu ăn thì Kurobe đi quanh ngôi nhà xem từng ngóc ngách.

Căn biệt thự này đúng là quá lớn, quá nguy hiểm nhưng nhỏ quá hắn lại lo cháu mình không thoải mái.

Kakumi thì lúc nào cũng nói ổn cả làm hắn đoán không ra."

Kính coong ~""Vâng, ra ngay đây!"

Okiniri vội vã chạy ra mở cửa."

Hi ~ cưng, tụi anh tới chơi nè ~" Irie vui vẻ nhào tới trước nhưng chưa kịp chạm tới đã bị Byodoin túm lại."

Lịch sự chút coi, người ta là con gái đấy."

Oni trầm giọng nói."

Đã lâu không gặp, Okiniri-chan."

Tokugawa lạnh lùng đáp."

Chào ~ bé con!"

Shuji hớn hở."

Chào, rất vui được gặp lại em."

Akuto lịch sự đáp."

Lại làm phiền em rồi."

Tsukimitsu khàn khàn nói."

Hello ~ Kakumi-chan."

Saitou cao lớn đứng một bên nói.

"Những người khác đều bị bắt đi du học nước ngoài rồi, còn có nhúm."

"Ân, đã lâu không gặp, mọi người vào đi."

Okiniri Kakumi hầu hết đều quen cả trại U-17.

Năm ngoái sau khi trở về từ nhà nội, Kurobe liền đưa thiếu nữ vào trại U-17 với niềm tin có thể đào tạo cháu gái trở thành một tuyển thủ tennis tài ba.

Đáng tiếc dù thế nào thì Okiniri vẫn là một cái họa si.Mà tại năm đó Okiniri tới U-17 đã đem cả trại náo loạn một trận chó sủa gà bay.

Chà, chỉ là Byodoin cùng một vài thành viên khác tưởng lầm Okiniri mới năm tuổi nên thản nhiên nói:"Đây không phải là chỗ để chơi, ranh con!

Một con nhóc mới năm tuổi thì nên về nhà bú sữa mẹ tiếp đi."

Byodoin chỉ tôn trọng những kẻ mạnh, đồng bọn của hắn hoặc những kẻ giỏi giang trong tennis.Okiniri lúc đó im lặng không nói, ai cũng nghĩ rằng cô bé sẽ khóc òa lên chạy về mách Huấn luyện viên.Hôm đó chỉ có mình huấn luyện viên Tsuge, ba ngày sau Kurobe cùng Saitou trở lại thì thấy Byodoin cùng đồng bọn bị chỉnh đến thảm không nổi. :)Đại khái thế nào à, theo như Byodoin cùng các nạn nhân kể thì ngày đầu tiên bọn hắn bị đau bụng, đau đến mức ngồi lỳ trong toa-lét suốt mấy tiếng đồng hồ, chỉ cần đi thôi cũng đau như bị khoét ruột vậy.

Vừa đặt lưng lên giường ngủ thì bị kẹo cao su cùng keo đính chặt lên cái giường.

Mang giày thể thao thì khỏi cởi ra được, cầm vượt là xác định ăn chung ngủ chung với cái vợt.

Ban đêm đi vệ sinh thì bị dọa ma tới ngất xỉu, thậm chí Okiniri còn áp dụng thuật thôi miên tra tấn tinh thần nữa cơ."

Không khác gì địa ngục."

Byodoin cho hay, hắn thề sẽ không bao giờ chọc con nhóc đó nữa.Kurobe vừa biết định la mắng Okiniri nhưng sau khi biết được lý do liền tăng lịch huấn luyện gấp vài chục lần.

Bón hành cho cả đội không sót giây nào.Chúng U-17 rút ra được kinh nghiệm thâm sâu và ký ức kinh hoàng.

Đặc biệt là mỗi khi Okiniri cười quỷ dị."

Nụ cười của tiểu ma nữ!!"

Byodoin thốt lên, so với tên máu S Atsukyo còn khủng khiếp hơn.Saitou rất thích và đã dạy cho Okiniri một khóa học tâm lý riêng.

Kurobe một mực phản đối, cháu gái hắn học thêm tâm lý chắc nó làm trùm cái trại này rồi.Nhưng rồi khi biết được quá khứ đau thương của thiếu nữ thì các thành viên cũng đau lòng thay.

Sau đó Okiniri kiêm chức họa sĩ, vừa là bác sĩ xương khớp vừa là tiểu tâm sự của các thành viên của U-17.

Thay vì đi tìm Saitou khi gặp vấn đề tâm sinh lí thì họ lại đi tìm Okiniri giải tỏa.

Vậy nên Okiniri cũng nắm giữ hết các bí mật lẫn điểm yếu của các tiền bối rồi.Một cái tiểu ma nữ nhưng rồi cũng rời đi lên học trung học."

Cháu có thể chuyển vào đây ở, ta sẽ gọi gia sư vào."

Kurobe muốn giữ cô bé ở lại."

Vẫn là không nên làm phiền mọi người ạ."

Ha hả, bắt thiếu nữ sống với một đám nam nhân sao?

Vẫn là chưa tỉnh mộng đi.Saitou: "Tôi nghĩ nên làm vậy.

Đám kia cũng đã là Cao Trung rồi, ai biết được chúng sẽ làm gì với học trò đáng yêu của tôi chứ."

U-17: "Uy uy Huấn luyện viên, ngài nghĩ ai dám làm gì Okiniri Kakumi sao?"

Bị chỉnh cho chết, không thấy Byodoin sao?

Có thể nhiều bạn vẫn chưa nhớ rõ các thành viên của U-17 nên mình sẽ ghi rõ từng người và vài đặc điểm nha.

1.

Byodoin: Anh này là đội trưởng, lúc đầu tính hơi cục súc và không nhân nhượng hủy diệt mọi thứ.

Như việc anh ấy sẵn sàng đánh bóng vào Ryoma khiến tường cũng thủng một lỗ.2.

Shuji: Anh này là người mẫu tạp chí với khả năng đánh được mọi đường tennis dù nó biến mất hay bị bẻ cong.

Và ảnh rất ghét đi máy bay nha.3.

Oni: Một người mới đầu tưởng rất hung dữ nhưng thực tế lại rất ấm áp và quan tâm tới mọi người.

Anh có quá khứ thương tâm.

Rất thích trẻ con và động vật nhỏ.4.

Tsukimitsu: Hú hú!

Anh được coi là người cao nhất trong truyện với chiều cao 2m26.

Từng là đội trưởng của Hyotei và cũng là người đã đưa Hyotei tới giải quốc gia.

Được biết đến là Sát thủ tinh thần và không khoan nhượng khi phá nát tinh thần đối thủ chỉ bằng một ánh mắt.

Anh luôn tỏ ra bình tĩnh và chính sự bình tĩnh đó chỉ cần anh liếc mắt một cái cũng đủ tỏa ra áp lực.

Tui kết nhất là anh này a ~

5.

Tokugawa: Anh này xuất hiện ngay phần đầu với sự lạnh lùng không kém.

Và Ryoma cũng thua trước anh.

Anh khá thân với Oni và Irie.6.

Akuto: Đây chính là người đã hướng dẫn Yanagi đến lối chơi dữ liệu.

Đặc biệt với tài nấu ăn chết người sánh ngang cùng Inu's juice.

Chỉ mới thấy anh lộ ra món cơm nắm đủ màu sắc, hẳn các món khác cũng không kém cạnh đi.

7.

Irie: Anh này với khả năng diễn xuất đỉnh của đỉnh.

Nếu không theo tennis hẳn đã đoạt giải Ảnh Đế rồi.

Lối chơi tennis kết hợp với kỹ năng diễn xuất dụ người khác vào bẫy rồi bất ngờ đảo ngược tình thế.

So với Fuji và Yukimura cũng chẳng kém cạnh.

Hồ ly một giống cả.

8.

Atsukyo: Anh này tui chưa nói nhiều nhưng cũng giới thiệu cho biết.

Một tên máu S cuồng tra tấn với lối chơi bạo lực, trận nào của anh ta cũng khiến đối thủ đổ máu cả.

Cuồng tra tấn tới mức đặt tên các chiêu thức là tên các hình thức tra tấn cơ.Hết rồi nha ~ khi nào có sẽ lại tới thiệu.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 8: Dưa chuột đẫm máu


Các vị tiền bối U-17 kéo nhau tới nhà của Okiniri ăn uống.

Kurobe rất không thích điều này nên hắn tống trả đám nhóc kia xuống dọn chén dĩa ăn cơm."

Học trò cưng, con dạo này thế nào?"

Saitou nhấp ngụm trà hỏi thăm."

Vẫn ổn ạ.

Vẫn ăn uống đủ chất và ngủ đủ giờ nha."

Okiniri đáp."

Hửm, thật sao?

Anh lại thấy em giảm vài ký rồi đấy ~" Irie - kẻ may mắn thoát tội nhàn nhã uống trà hướng Okiniri nói."

Ồ?"

Lập tức Okiniri cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo từ cậu và người thầy của mình.

Thiếu nữ đổ mồ hôi lưng, đã cố mặc thêm quần áo để che bớt thân thể ốm yếu rồi mà.

Irie tiền bối thực độc ác!"

Kakumi, lên cân."

Kurobe lôi cái cân dưới gầm ghế ra."

Ơ thôi không cần đâu--" Lời nói chưa dứt đã bị cắt ngang."

Học trò cưng ~ lên cân nào."

Saitou cười híp mắt."

Đem áo khoác em cởi bớt ra nữa."

Irie mỉm cười đến tỏa sáng.Okiniri: ". . ."

Làm người ai lại làm thế, tiền bối?Irie: "Làm người là phải làm thế đó em." /( ̄▽ ̄)/Kết quả, Okiniri từ 45kg giờ chỉ còn 40kg.

Kurobe xém bóp nát ly trà, quả nhiên là vẫn nên đem về trại chăm sóc.Irie ý cười càng sâu, hắn thích nhất là trêu chọc người này nha.

Quả nhiên nên để huấn luyện viên đem cô bé về trại là tốt nhất.

Đó sẽ nơi tuyệt vời cho em ấy.

Irie khẽ cười thành tiếng, quyết định chạy trốn:"Vậy mọi người cứ đàm đạo ha, anh xuống phụ bạn bè đây."

Okiniri: "Không được trốn!" (ʘ言ʘ╬)Irie từ đầu tới cuối vẫn treo nụ cười đáng đánh đó mà xuống bếp.

Ha hả ~ Okiniri-chan không ở trại có thể chỉnh anh sao?Okiniri: ". . ."

Muốn lương thiện nhưng thế giới không cho phép.Sau đó Irie đã bị nghiệp quật cực mạnh khi đi xuống bếp.

Một trái dưa chuột làm nên kỳ án.Đại khái là Akuto định lấy dưa chuột ra cắt thêm, nào ngỡ trượt tay làm trái dưa lăn lóc tới cửa.

Irie vừa đi vừa cười vui vẻ vấp trái dưa, đưa tay với về phía trước, cảm giác như vừa kéo cái gì xuống."

Ôi!"

Irie kêu lên một tiếng, sau đó đính chính lại trên tay mình là một cái quần.Và phía trước Irie là Oni."

Không!!

Mắt tôi!!"

Shuji nhìn thấy tất cả, hoảng đến mức trực tiếp ném cái nồi thịt bò hầm lên."

Đợi chút---" Tsukimitsu đang xếp chén dĩa chưa kịp hoàn hồn đã ăn trọn nồi thịt bò vào mặt, hoa hoa lệ lệ ngã xuống đất còn nắm cái khăn trải bàn kéo theo toàn bộ các món ăn và chén bát dĩa xuống.

Cậu ta còn va mạnh vào Byodoin đang cầm bánh kem."

Loảng xoảng, loảng xoảng."

"Hự!!"

Byodoin bị va chạm mạnh, trực tiếp ném cái bánh lên và Akuto hưởng trọn cả vị ngọt lịm ấy.

Và vì ăn trọn cái bánh kem nên anh ta không thấy gì cả, đem cao dao trong tay lia tới."

Mọi người ổn chứ?"

Okiniri nghe tiếng nên nhanh chóng thoát khỏi bài thuyết giảng đi xuống bếp."

Okiniri-chan!

Cẩn thận!"

Tokugawa cùng Irie thấy rõ cao dao đang phóng tới, Tokugawa tạm thời chưa bị gì cả lên lao tới chắn cho Okiniri.

Nhưng Irie cũng lao tới và hắn vấp trái dưa chuột part 2, đã ngã xuống còn đem Tokugawa cũng không tha.

Kéo quần part 2, Tokugawa bị kéo quần nên vấp té, kéo theo cả Okiniri."

Ối!"

Nghe tiếng cháu yêu vang lên Kurobe cùng Saitou vội vã chạy xuống.

Tới nơi là một con dao cắm trước cửa bếp, nằm bên trái Okiniri, theo đó hiện trường vụ án đẫm máu.

Oni sau khi bị cướp trinh tiết vẫn ôm chai nước ngọt đứng như trời trồng, Shuji sau bị vấy bẩn đôi mắt thì trực tiếp nằm co ro lại ôm mặt khóc huhu như thiếu nữ vừa bị kẻ gian cưỡng bức vậy.

Kế đó là Tsukimitsu - chàng trai lạnh lùng của năm đang "say giấc" giữa đồng thức ăn lẫn lộn, kèm theo đó là nồi thịt hầm trên đầu.

Bên cạnh là Byodoin bị tông mạnh vào thắt lưng, nửa trên ngã hết vào bồn rửa chén.

Kế đó là Akuto đầu đội bánh kem đang tìm đường đi, trông như zoombie tìm đường trở về vậy.Trọng điểm ở chỗ Irie đang nắm quần Tokugawa đã kéo xuống đầu gối mà anh chàng nạnh nùng này dù bị cướp đoạt vật che mất vẫn đang bảo hộ người trong lòng.

Okiniri chính xác mộng bức chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Tokugawa tiền bối đè xuống rồi.Kurobe đầu hiện dấu thập đó, gầm một tiếng vang trời."

Tất cả các cậu đang làm cái quái gì thế này?!!"

"Học trò cưng ~ " Saitou cười rực rỡ báo trước một tương lai đen như con chó mực đang chờ cả đội ở phía trước.Toàn bộ thức ăn đã bị hủy hoại và cả đội vô cùng hoang mang không biết lấy đâu quần áo thay.

Và Okiniri nói rằng trên lầu hai có tủ quần áo cho nam các loại."

Kakumi!

Nói cho cậu biết, tại sao con lại có đống quần áo đó?"

Kurobe trừng mắt nghiêm nghị."

Học trò cưng ~ thành thật khai báo a."

Saitou nụ cười sớm đã tắt."

Vậy là không được đâu cưng ~" Irie cười đến lạnh lẽo."

Em còn quá nhỏ!"

Tokugawa nghiêm khắc nói."

Hu hu hu, rốt cuộc Okiniri-chan đã dắt những ai về mà đến cả quần áo size Byodoin và Tsukimitsu đều có vậy?"

Shuji khóc lóc nói."

Này nhóc, khai ra mau!"

Oni cao giọng."

Con nít con nôi, yêu đương cái nồi."

Byodoin lạnh giọng."

Okiniri-chan, nói đi nào."

Akuto đẩy mắt kính mỉm cười mà khí lạnh thì tỏa ra ngày một nhiều."

Nói."

Tsukimitsu âm trầm.Okiniri: ". . ."

Có thể để con nói không? (@'_`@)"Cậu, chẳng phải cậu đã soạn hành lý cho con và đưa nhầm vali của các tiền bối sao?"

Okiniri nhìn ai kia bĩu môi nói.Kurobe: ". . .

A."

Saitou: "Ra đó là lý do hành lý Kakumi-chan còn trong phòng sao?"

U-17: "Khục khục. . ."

Huấn luyện viên cũng có lúc như vậy sao?

Hèn gì lúc đi qua Úc không thấy túi đồ cả nhóm đâu cả.Kurobe ho hai tiếng nhưng lỗ tai đỏ ửng đã sớm bán đứng hắn."

Nhanh thay đồ đi, tắm rửa luôn cho tôi!"

"Rõ!"
 
Back
Top Bottom