- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 26: Trẻ con rất khó chiều
Chương 26: Trẻ con rất khó chiều
Ở đây là đâu vậy nhỉ?Okiniri ngơ ngác, vừa lúc nãy còn ở cùng Ryo cơ mà, sao thoáng cái lại đông nghịt người rồi.
Cô bé mím môi, tay siết chặt gấu bông, đôi mắt xanh lam ẩn ẩn hơi sương.
Ngơ ngác nhìn quanh tựa như tìm kiếm một hy vọng le lói.
Cô bé tóc bạch kim lang thang, nơi cổ họng phát ra âm thanh nức nở."
Ryo, Kuni thúc thúc, Syu, Eiji, Shuui, Taka, Momo-cha, Sada, Kaoru. . .
Mọi người đâu hết rồi. . ."
"Okiniri-chan?"
Âm thanh vang lên đỉnh đầu tựa như tia sáng lóe trong màn đêm.
Okiniri ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Trong khi đó, Seigaku chúng chạy khắp nơi tìm tiểu Okiniri.
Chết tiệt, lơ mắt một chút con bé lại bốc hơi ngay!!"
Okiniri, Okiniri, em ở đâu vậy?"
Momoshiro vừa chạy vừa la lớn."
Fshhh, chết tiệt, con bé đi đâu mới được."
Kaido gầm gừ.Echizen lặng người, cậu là người đã để mất con bé.
Nếu chẳng may. . .
Không!
Tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.
Chúng Seigaku đã lạc mất bé con, tìm cả hai tiếng rồi vẫn không thấy con bé đâu?Tezuka lúc này khí lạnh đã tỏa ra âm u cả một mảng, bên Fuji lại u lạnh hơn.
Hai vị ôn thần cứ như mang mùa đông tới vậy."
Nya ~ rốt cuộc con bé đi đâu mới được chứ?"
Kikumaru rũ người.Fuji cắn môi, khó chịu.
Thật khó chịu, Okiniri thế mà lại biến mất ngay trước mắt hắn.
Chết tiệt, đã hứa sẽ chăm sóc em ấy rồi mà chưa tới một ngày lại lạc mất.
Cảm xúc bên trong đang dần hỗn loạn.Giống như lần trước sao?Fuji không vui, đôi mắt băng lam mở ra nhuốm đầy sắc đen.
Hắn không thể quên được, cái ngày mà không tìm thấy Okiniri, hắn tựa như thú hoang tức điên lên.
Không thấy mái tóc bạch kim, không thấy cả đôi mắt xanh lam kia, không thấy cả nụ cười lãnh đạm kia.Arg, hắn điên mất!Lồng ngực dồn dập vang lên tiếng đập thình thịch, tựa như một cái gì đó đang thoát ra.
Giam cầm, nhốt con bé lại.
Xích cả tâm lẫn thể xác.Khiến em ấy không thể biến mất khỏi tầm mắt mình.
"Tezuka?
Cậu ổn không vậy?"
Oshi nhìn đội trưởng càng rét lạnh, không nhịn được liền hỏi."
Không sao."
Tezuka đáp nhưng mi tâm nhíu chặt lại đã sớm bán đứng hắn.
"Mọi người, mọi người!"
Âm thanh non nớt vang lên tựa như kéo tất cả ra khỏi đáy vực sâu."
Okiniri!"
Đứa trẻ ngồi trên cánh tay thiếu niên tóc bạc cùng đôi mắt màu trà ấm áp, Ohtori luyến tiếc trả lại Okiniri cho Seigaku."
Choutarou đã giúp Kakumi tìm mọi người, còn mua kẹo cho Kakumi nữa."
Bé con khoe cây kẹo trên tay, hớn hở cười."
Làm phiền cậu rồi."
Tezuka đứng ra cảm ơn.Ohtori xua xua tay, mở miệng hỏi:"Ừm, có thể cho em biết tại sao Okiniri-chan thành như vậy không?"
Chúng Seigaku: ". . ."
Hỏi đúng câu ghê.Takashi và Oishi đứng ra tường thuật lại tất cả mọi chuyện cho Ohtori, cậu ta nghe vậy cũng ngạc nhiên, không nghĩ tới thứ nước kia có thể biến Okiniri-chan thành ra như vậy."
Theo em thì nên đưa em ấy tới bệnh viện luôn chứ lỡ xảy ra vấn đề gì sao?"
Chúng Seigaku: ". . ."
Phải nhỉ"Nhưng mà lỡ họ đem Okiniri-chan đi nghiêng cứu luôn thì sao?"
Oishi trầm giọng.Chính tuyển của Ohtori lạnh người, nghiêng cứu?
Không phải là. . ."
Phải, họ sẽ mổ xẻ em ấy ra.
Lấy máu thịt và xương đi nghiêng cứu."
Oishi càng lạnh giọng."
Và Inui's juice của tớ sẽ trở nên nổi tiếng."
Inui cười quỷ dị đẩy mắt kính.Chúng Seigaku: ". . ."
Hội đồng nó.Echizen thở dài bế Okiniri đang thản thơi ăn kẹo mút, bất chợt, bé con hỏi:"Mọi người định đi đâu vậy?"
"Là tập tennis, Okiniri-chan có muốn chơi cùng không?"
Momoshiro tươi cười hỏi."
Cạnh"Okiniri nghe đến hai chữ tennis, thanh kẹo trên tay cũng rơi ra.
Khuôn mặt nhỏ mới lúc nãy còn vui vẻ liền cứng lại, đôi mắt xanh lam tựa như bị đóng băng, không chút cảm xúc."
Không!!"
Cô bé hét lên một tiếng, nhảy ra khỏi vòng tay Echizen khiến mọi người kinh ngạc.
Rất may là Ohtori đã đỡ kịp thời."
Okiniri-chan. . .?"
Ohtori thất thần nhìn cô bé úp mặt vào lồng ngực mình, cương quyết không ló ra."
Không!
Kakumi không chơi tennis!"
"V-Vậy không chơi. . ."
Oishi cứng đờ vỗ lưng cô bé dỗ dành."
Nói dối."
Okiniri lớn giọng.Ohtori bối rối, vuốt nhẹ lưng Okiniri, chất giọng trầm ấm vang lên:"Nào Okiniri-chan, ngoan.
Ngoan thì mới có kẹo ăn, được chứ."
Okiniri ngẩng đầu nhìn người bên trên nở nụ cười ôn nhu dỗ dành, bé con nhíu mày phun ra một câu:"Vậy tức là không ngoan là không có kẹo sao?"
Tưởng chừng đã dỗ dành được cô bé bướng bỉnh, Ohtori cười nhẹ, đáp:"Ừm, vậy nên---""Hông thèm!"
Okiniri dãy giụa ra khỏi vòng tay Ohtori.
"Xấu xa, xấu xa, hông thèm, hông thèm."
"A, coi chừng té."
Cả chính tuyển lẫn Ohtori hoảng cả lên khi thấy Okiniri một mực bướng bỉnh rời khỏi vòng tay Ohtori."
Đủ rồi, Okiniri."
Tezuka cao giọng lập tức khiến tất cả dừng lại.
"Em thôi bướng bỉnh đi."
Okiniri đang dãy giụa cũng dừng lại, đôi mắt xanh lam ngơ ngác mở to ra, tựa như có thứ gì đó đang tan vỡ."
Không cần."
Okiniri rống lên một tiếng, tụt khỏi Ohtori.
"Người xấu!
Ai chơi tennis cũng xấu xa như nhau cả!!"
"A này--" Ohtori định đuổi theo liền bị Tezuka ngăn lại, vị đội trưởng lạnh giọng."
Đừng đuổi theo.
Chúng ta không được phép nuông chiều con bé."
"Tớ không nghĩ vậy là ý hay đâu, Tezuka."
Takashi phía sau cắt ngang, câu nói khiến tất cả mọi người thắc mắc.Inui lật quyển sách dày kia ra, dòng chữ đỏ nổi bật in rõ khiến tâm tình các vương tử như trầm xuống:"Kakumi, ghét tennis."
P/s: Tui đang phân vân nên cho Atobe lái Limo đến đón Okiniri hay mỹ nhơn đây
