Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.

(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 26: Trẻ con rất khó chiều


Ở đây là đâu vậy nhỉ?Okiniri ngơ ngác, vừa lúc nãy còn ở cùng Ryo cơ mà, sao thoáng cái lại đông nghịt người rồi.

Cô bé mím môi, tay siết chặt gấu bông, đôi mắt xanh lam ẩn ẩn hơi sương.

Ngơ ngác nhìn quanh tựa như tìm kiếm một hy vọng le lói.

Cô bé tóc bạch kim lang thang, nơi cổ họng phát ra âm thanh nức nở."

Ryo, Kuni thúc thúc, Syu, Eiji, Shuui, Taka, Momo-cha, Sada, Kaoru. . .

Mọi người đâu hết rồi. . ."

"Okiniri-chan?"

Âm thanh vang lên đỉnh đầu tựa như tia sáng lóe trong màn đêm.

Okiniri ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Trong khi đó, Seigaku chúng chạy khắp nơi tìm tiểu Okiniri.

Chết tiệt, lơ mắt một chút con bé lại bốc hơi ngay!!"

Okiniri, Okiniri, em ở đâu vậy?"

Momoshiro vừa chạy vừa la lớn."

Fshhh, chết tiệt, con bé đi đâu mới được."

Kaido gầm gừ.Echizen lặng người, cậu là người đã để mất con bé.

Nếu chẳng may. . .

Không!

Tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.

Chúng Seigaku đã lạc mất bé con, tìm cả hai tiếng rồi vẫn không thấy con bé đâu?Tezuka lúc này khí lạnh đã tỏa ra âm u cả một mảng, bên Fuji lại u lạnh hơn.

Hai vị ôn thần cứ như mang mùa đông tới vậy."

Nya ~ rốt cuộc con bé đi đâu mới được chứ?"

Kikumaru rũ người.Fuji cắn môi, khó chịu.

Thật khó chịu, Okiniri thế mà lại biến mất ngay trước mắt hắn.

Chết tiệt, đã hứa sẽ chăm sóc em ấy rồi mà chưa tới một ngày lại lạc mất.

Cảm xúc bên trong đang dần hỗn loạn.Giống như lần trước sao?Fuji không vui, đôi mắt băng lam mở ra nhuốm đầy sắc đen.

Hắn không thể quên được, cái ngày mà không tìm thấy Okiniri, hắn tựa như thú hoang tức điên lên.

Không thấy mái tóc bạch kim, không thấy cả đôi mắt xanh lam kia, không thấy cả nụ cười lãnh đạm kia.Arg, hắn điên mất!Lồng ngực dồn dập vang lên tiếng đập thình thịch, tựa như một cái gì đó đang thoát ra.

Giam cầm, nhốt con bé lại.

Xích cả tâm lẫn thể xác.Khiến em ấy không thể biến mất khỏi tầm mắt mình.

"Tezuka?

Cậu ổn không vậy?"

Oshi nhìn đội trưởng càng rét lạnh, không nhịn được liền hỏi."

Không sao."

Tezuka đáp nhưng mi tâm nhíu chặt lại đã sớm bán đứng hắn.

"Mọi người, mọi người!"

Âm thanh non nớt vang lên tựa như kéo tất cả ra khỏi đáy vực sâu."

Okiniri!"

Đứa trẻ ngồi trên cánh tay thiếu niên tóc bạc cùng đôi mắt màu trà ấm áp, Ohtori luyến tiếc trả lại Okiniri cho Seigaku."

Choutarou đã giúp Kakumi tìm mọi người, còn mua kẹo cho Kakumi nữa."

Bé con khoe cây kẹo trên tay, hớn hở cười."

Làm phiền cậu rồi."

Tezuka đứng ra cảm ơn.Ohtori xua xua tay, mở miệng hỏi:"Ừm, có thể cho em biết tại sao Okiniri-chan thành như vậy không?"

Chúng Seigaku: ". . ."

Hỏi đúng câu ghê.Takashi và Oishi đứng ra tường thuật lại tất cả mọi chuyện cho Ohtori, cậu ta nghe vậy cũng ngạc nhiên, không nghĩ tới thứ nước kia có thể biến Okiniri-chan thành ra như vậy."

Theo em thì nên đưa em ấy tới bệnh viện luôn chứ lỡ xảy ra vấn đề gì sao?"

Chúng Seigaku: ". . ."

Phải nhỉ"Nhưng mà lỡ họ đem Okiniri-chan đi nghiêng cứu luôn thì sao?"

Oishi trầm giọng.Chính tuyển của Ohtori lạnh người, nghiêng cứu?

Không phải là. . ."

Phải, họ sẽ mổ xẻ em ấy ra.

Lấy máu thịt và xương đi nghiêng cứu."

Oishi càng lạnh giọng."

Và Inui's juice của tớ sẽ trở nên nổi tiếng."

Inui cười quỷ dị đẩy mắt kính.Chúng Seigaku: ". . ."

Hội đồng nó.Echizen thở dài bế Okiniri đang thản thơi ăn kẹo mút, bất chợt, bé con hỏi:"Mọi người định đi đâu vậy?"

"Là tập tennis, Okiniri-chan có muốn chơi cùng không?"

Momoshiro tươi cười hỏi."

Cạnh"Okiniri nghe đến hai chữ tennis, thanh kẹo trên tay cũng rơi ra.

Khuôn mặt nhỏ mới lúc nãy còn vui vẻ liền cứng lại, đôi mắt xanh lam tựa như bị đóng băng, không chút cảm xúc."

Không!!"

Cô bé hét lên một tiếng, nhảy ra khỏi vòng tay Echizen khiến mọi người kinh ngạc.

Rất may là Ohtori đã đỡ kịp thời."

Okiniri-chan. . .?"

Ohtori thất thần nhìn cô bé úp mặt vào lồng ngực mình, cương quyết không ló ra."

Không!

Kakumi không chơi tennis!"

"V-Vậy không chơi. . ."

Oishi cứng đờ vỗ lưng cô bé dỗ dành."

Nói dối."

Okiniri lớn giọng.Ohtori bối rối, vuốt nhẹ lưng Okiniri, chất giọng trầm ấm vang lên:"Nào Okiniri-chan, ngoan.

Ngoan thì mới có kẹo ăn, được chứ."

Okiniri ngẩng đầu nhìn người bên trên nở nụ cười ôn nhu dỗ dành, bé con nhíu mày phun ra một câu:"Vậy tức là không ngoan là không có kẹo sao?"

Tưởng chừng đã dỗ dành được cô bé bướng bỉnh, Ohtori cười nhẹ, đáp:"Ừm, vậy nên---""Hông thèm!"

Okiniri dãy giụa ra khỏi vòng tay Ohtori.

"Xấu xa, xấu xa, hông thèm, hông thèm."

"A, coi chừng té."

Cả chính tuyển lẫn Ohtori hoảng cả lên khi thấy Okiniri một mực bướng bỉnh rời khỏi vòng tay Ohtori."

Đủ rồi, Okiniri."

Tezuka cao giọng lập tức khiến tất cả dừng lại.

"Em thôi bướng bỉnh đi."

Okiniri đang dãy giụa cũng dừng lại, đôi mắt xanh lam ngơ ngác mở to ra, tựa như có thứ gì đó đang tan vỡ."

Không cần."

Okiniri rống lên một tiếng, tụt khỏi Ohtori.

"Người xấu!

Ai chơi tennis cũng xấu xa như nhau cả!!"

"A này--" Ohtori định đuổi theo liền bị Tezuka ngăn lại, vị đội trưởng lạnh giọng."

Đừng đuổi theo.

Chúng ta không được phép nuông chiều con bé."

"Tớ không nghĩ vậy là ý hay đâu, Tezuka."

Takashi phía sau cắt ngang, câu nói khiến tất cả mọi người thắc mắc.Inui lật quyển sách dày kia ra, dòng chữ đỏ nổi bật in rõ khiến tâm tình các vương tử như trầm xuống:"Kakumi, ghét tennis."

P/s: Tui đang phân vân nên cho Atobe lái Limo đến đón Okiniri hay mỹ nhơn đây :)Những người nào đó làm phản đang dọa sợ trái tim "bé bỏng" của Tuyết Tuyết a ~
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 27: Ngày hôm đó, em khóc


Tí tách, tí táchCơn mưa rào từ trên trời xõa xuống, từng hạt từng hạt nặng trĩu.

Cái lạnh như chui vào máu thịt và xương tủy.

Mưa rất rát, tựa như mũi dao xé nát da thịt vậy.

Thật lạnh lẽo, thật đau đớn nhưng vẫn chẳng làm cô bé ấy quay về được.Okiniri tựa vào thân cây, mái tóc bạch kim ướt đẫm rũ xuống, che đi cả đôi mắt trong veo kia.

Nhưng dường như bên trong bầu trời kia cũng đang có một cơn mưa, cơn mưa u buồn đang nặng trĩu rơi trên gò má ấy.

Và rồi vỡ tan cả ra, tựa như lòng em lúc này.Chẳng có gì ngăn được dòng lệ trên đôi mắt ấy cả."

Okiniri-chan?"

Âm thanh nhu mềm vang lên khiến đứa trẻ ngẩng mặt lên.Yukimura kinh ngạc, đôi mắt đỏ hoe sưng cả lên, đôi mắt xanh lam không chút tiêu cự, mịt mù tựa như cả một bầu trời nặng trĩu đọng lại.

Đến khi nhìn thấy Yukimura, bên trong như có gì đó tan vỡ, Okiniri lao thẳng vào lòng Yukimura đến mức khiến vị Thần Tử rơi cả cây dù trên tay."

Hức,hức..."

Âm thanh nức nở vang lên, nhỏ nhẹ lại tựa như bóp chặt trái tim Yukimura lại.Ngày hôm đó, em khóc.Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy.

Ngồi trong lòng Yukimura, Okiniri nghẹn họng, âm thanh thút thít vẫn còn vang lên.

Thần Tử không hỏi gì cả, chậm rãi lau tóc cho cô bé.

Lực đạo nhẹ nhàng như sợ sẽ khiến em ấy đau.Mãi đến tối, Okiniri khóc đến mắt sưng húp lên lại mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Nhìn người trong lòng, Yukimura nhíu mày nhìn đến vành mắt đỏ ửng.

Thật khó chịu.Lại nhìn đến bộ đồng phục, không phải áo của Seigaku sao?Ha hả, dám làm người của hắn khóc sao?

Dù là Fuji cũng không được đâu nhé ~
Mở điện thoại, Yukimura chọn dãy số quen thuộc.

Đầu bên kia một hồi lâu mới lên tiếng."

Alo."

"Tezuka à?

Nghe giọng có vẻ không vui nhỉ?"

Mỹ nhân cười phúc hắc vuốt vuốt mái tóc bạch kim."

Yukimura, có chuyện gì?"

Tezuka trầm giọng."

À ~ lâu lâu gọi hỏi thăm ấy mà."

Yukimura cười rạng rỡ."

Tôi không rảnh hàn huyên với cậu."

"Tìm Okiniri-chan ấy hả?"

Yukimura cũng không vòng vo, trực tiếp đi vào vấn đề chính."...Làm sao cậu biết?"

"Chà ~ người của Thần Tử thì sao Thần Tử lại không biết nhỉ?"

Người của tôi thì sao tôi lại không biết?"

Cậu đang ở đâu?"

Tezuka lạnh giọng."

Nào, nào đừng nóng."

Yukimura khe khẽ cười.

"Tôi vừa thấy Okiniri-chan khóc đấy."

"..."

Đầu bên kia, hô hấp Tezuka như ngừng lại."

Tôi đoán các cậu đã làm gì em ấy rồi nhỉ?"

"..."

"Cậu nghĩ xem nếu thấy kẻ làm mình khóc xuất hiện trước mặt mình, Okiniri-chan sẽ ra sao đây ~""Yukim---""Tút tút"Yukimura hừ lạnh đem điện thoại để sang một bên, trực tiếp chặn số điện thoại Tezuka lại, cả Fuji cũng không ngoại lệ."

Giờ, làm gì với Okiniri ~ chan đây nhỉ?" :)

"Ưm..."

Okiniri tỉnh lại, xoay qua bên cạnh.

Đập vào mắt đứa trẻ là một "nữ nhân" tóc xanh đen, hàng mi cong vuốt, mỹ nhơn ôn nhu đang say ngủ.

Oa, "chị gái" này đẹp quá."

Okiniri-chan tỉnh rồi sao?"

Yukimura mở mắt, đôi đồng tử sắc hoa diên vĩ càng thêm rực rỡ."

A...vâng."

Okiniri gật đầu."

Anh là Yukimura Seiichi, em có đói bụng không?"

"Seii...chi?"

Đứa trẻ tròn mắt gọi tên, Yukimura thật muốn hốt về nuôi."

Ừm, Kakumi-chan."

Yukimura, liêm sỉ anh đâu rồi?

'-'"Tên hay."

Okiniri cất giọng.

"Seiichi, Seiichi, Seiichi."

Mà khoan, anh ấy là con trai sao?

Hông tin ỤvUYukimura xoay mặt, hai bên tai ửng đỏ.

Không được, phải kiềm chế.

Cơ mà em ấy đáng yêu quá!!

Không, không, là Thần Chi Tử phải bình tâm, không được làm ra chuyện thất đức."

Kakumi-chan đói chưa?

Có muốn ăn gì không?"

"Ừm, bánh ngọt."

"Được nha ~ anh đưa em đi hẹn hò." ^^"Hẹn hò?

Là món ăn sao?"

Okiniri ngây ngô hỏi."

Là khi nam và nữ yêu nhau đi với chơi ấy."

"Ể?

Seiichi với Kakumi yêu nhau lúc nào?"

Có sao?

"Ầy, Kakumi thật là.

Sao lại quên Seiich chứ, chúng ta đã bên nhau rất lâu rồi mà."

Yukimura rũ mi mắt, khóe môi mím lại.

Bên trong đôi con ngươi sắc tím đầy u buồn, hệt như mẹ vậy."

Thật sao?"

Okiniri hỏi."

Ừm, chúng ta lúc nào cũng bên nhau hết cả.

Nhưng mà Kakumi bỗng dưng lại biến mất a."

Yukimura khép mi buồn bã, sự cô độc bao lấy thiếu niên.Okiniri không hiểu cảm xúc đó, nhưng cô bé biết rằng người kia đang buồn."

Vậy từ giờ Kakumi ở bên Seiichi nha."

"Thật sao?"

Đôi mắt tím phủ hơi sương kia bỗng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

"Vậy Kakumi có thích Seiichi không?"

"Có, Kakumi rất thích Seiichi!"

Đứa trẻ tít mắt cười.Yukimura mỉm cười thỏa mãn tắt nút ghi âm. :)"Nha ~ vậy chúng ta đi hẹn hò thôi."

"Ừm, ừm, hẹn hò thôi."

Nhìn nụ cười trên mặt đứa trẻ, Yukimura ước rằng khoảng khắc này có thể dừng lại mãi mãi.

Bởi lẽ, trong đôi mắt ấy chỉ in duy nhất bóng hình hắn.

P/s: Giữa "Nhân Sinh Khó Bình Yên" với "Ôn Nhu Thiếu Nữ Là Muội Muội Boss Quỷ, các nàng vote bên nào hơn?
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Ngoại truyện nho nhỏ: Cảm xúc


"Chát"Âm thanh chói tai vang lên, mụ đàn bà tát lên má đứa trẻ, mạnh bạo đến mức nó phun cả máu ra."

Tiện nhân, mẹ mày chết rồi.

Cút đi."

Đáp lại lời mụ đàn bà kia, đứa trẻ vẫn không mảy may cất lên bất cứ âm thanh, tựa như chú chim nhỏ lặng câm.

Không khóc cũng không cười, thản nhiên đến đáng sợ.Okiniri không nhớ bản thân mình không còn cảm giác muốn bật khóc kia là từ lúc nào.Bởi lẽ khoảng khắc nhìn thấy thi hài lạnh lẽo của mẹ mình, cảm xúc bên trong thiếu nữ đã biến mất rồi.

Không khóc cũng không cười, thản nhiên đưa đôi mắt xanh lam nhìn thi hài mẹ mình.Có lẽ, khi người quan trọng nhất chết đi, tâm thiếu nữ đã trở nên nguội lạnh.

Buồn bã, vui vẻ, chán ghét, yêu thương và cả nước mắt cũng đi theo người kia rồi.

Không một ai có thể sưởi ấm trái tim cô độc ấy cả.Okiniri Kakumi năm năm tuổi, đã "chết" tâm.Đến năm mười tuổi, mặc cho Kurobe quỳ xuống cầu xin rằng:"Làm ơn, hãy cười đi, Kakumi."

Nhưng đứa trẻ vẫn nghiêng đầu, hỏi lại:"Cười...là như thế nào?"

Là không nhớ hay vốn dĩ chưa từng có để nhớ?Kurobe khi nhìn thấy ánh mắt kia, hắn biết, cháu gái hắn đã "chết" thật rồi.

Chỉ còn một cái xác mục rỗng theo thời gian.Bởi lẽ đôi mắt xanh lam ấy tựa như một xác chết.

Lần đầu tiên Okiniri "sống" lại là nhờ vào "hội họa."

Đó là đam mê, cũng là lẽ sống duy nhất.Okiniri đã rất vui khi vẽ, say sưa đến mức có thể tươi cười lại.

Kurobe lúc đó đã vui không xiết, ôm cô bé vào lòng và nói rằng:"Mừng cháu trở lại, Kakumi."

Chỉ là Okiniri vẫn vui vẻ, vẫn vô tư nhưng cảm xúc đã cạn khô.

Hỉ, nộ, ái, ố đều không có.

Kurobe cứ tưởng "hội họa" sẽ đem con bé "sống" lại nhưng cũng như không.

Kể cả khi bức tranh hay hộp màu của mình bị phá hoại, Okiniri vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.Một kẻ vô tư đến mức vô tâm.

Chỉ là, Okiniri chưa từng nghĩ rằng bản thân lại có thể "yêu" một lần nữa.

Từ khi người duy nhất sưởi ấm trái tim thì vẫn chưa một ai làm nó đập lại cả.

Không phải là khép kín tâm lại mà là tâm không thể động.Lần thứ hai "yêu" và "được yêu" là bọn hắn.Là bọn hắn sưởi ấm trái tim Okiniri.Là bọn hắn đã ghép từng mảnh lại.Là bọn hắn đã bước tới.Là bọn hắn...đem Okiniri "sống" lại."

Đời này, tôi những họ một ân tình và một cuộc tình."

"Tự hỏi, liệu kiếp sau có thể trả tiếp không?"

Về một câu hỏi chưa từng hỏi và một câu trả lời đã định sẵn."

Tất nhiên, Kakumi."

Khoác lên mình bộ váy trắng, mái tóc bạch kim buông xõa đính những bông hoa mẫu đơn gài lên mái tóc ấy, không phải kim cương đá quý xa hoa.

Chỉ đơn giản là những bông hoa nhỏ xinh.Hoa mẫu đơn, thay lời cảm ơn.Bộ váy cưới tinh xảo từng đường nét mềm mại ôm lấy cơ thể thon gầy, vòng eo nhỏ nhắn, váy dài che cả chân.

Những hoa văn mỹ lệ thêu diệt, tựa như bộ váy cưới của công chúa vậy.

Xinh đẹp tựa như họa, nhẹ nhàng nhưng khiến người ta phải đưa mắt theo mà si mê."

Kakumi-chan."

Sera hớn hở bước vào.

"Chúc mừng đám cưới, chị dâu."

Được rồi, sì poi tới đây hoi. :)P/s: Tui làm ra chương này chỉ để nói với mấy cô là: "Huhu, biết mỗi lần đang reply mà mấy cô cứ thông báo là nó quay lại từ đâu hông?

TvT"
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 28: Huyết sát Rikkaidai


Okiniri gần như lãng quên về Seigaku luôn rồi, hai ngày liên tiếp quanh quẩn trong phòng Yukimura.

Dù cho mỹ nhơn vô tình hay cố ý gợi và từ về Seigaku thì cô bé phản ứng tựa như một cái tên chưa từng nghe qua.

Yukimura tự hỏi liệu đây là tác dụng từ thứ nước kia hay Okiniri cố tình?"

Kakumi."

Âm thanh quen thuộc vang lên, Okiniri đang chơi cũng dừng động tác lại, lon ton chạy đến."

Cậu."

Kurobe tới đón bé rồi."

Thích ở đây sao?"

Kurobe bế cô bé lên, vỗ vỗ gò má."

Có nha ~ Seiichi mua cho cháu rất nhiều kẹo."

Okiniri hớn hở kể."

Ừm, về thôi.

Thời gian qua làm phiền cậu rồi."

Kurobe cũng lịch sự chào hỏi với Yukimura rồi đem cháu mình rời đi.

Nụ cười của cậu ta thật âm u, tựa như đóa hoa tắm mình trong bóng tối.Hôm qua, Yukimura nhận được tin cậu của Okiniri sẽ tới đón cô bé đi, dù hơi luyến tiếc nhưng dù sao cũng thu hoạch được vài thứ thú vị nha.

Hôm nay là thứ bảy, Okiniri không nhớ Kirihara là ai, chỉ nhớ phải trả áo cho mọi người.

Dù rất kỳ lạ nhưng Kurobe vẫn đưa cô bé đi."

Kakumi nhớ rõ, có chuyện gì phải gọi cho cậu."

Kurobe sau hơn năm lần dặn dò mới yên tâm để cô bé tự đi."

Dạ."

Hơi đông nhưng không sao, Kakumi hem sợ đâu.

Cô bé tóc bạch kim, quần đen cùng áo tím nhạt, đội trên đầu mũ tai thỏ rũ xuống.

Đôi mắt xanh lam có chút sợ hãi đọng hơi sương, mông lung ngó ngàng xung quanh.

Huhu, Kirihara ở đâu vậy?

Cậu đã đưa hình cho mình xem nhưng sao khó tìm vậy.

Người đi đường nhìn tiểu manh manh thật muốn bắt về nuôi nha.A!

Thấy rồi.Từ đằng xa nhận ra mái tóc xanh rêu quen thuộc, Okiniri hớn hở chạy lại, âm thanh non nớt vang lên:"Kirihara!

Kirihara!"

Kirihara nghe thấy liền xoay người lại, đập vào mắt cậu là Okiniri bé con cùng tay thỏ trên đỉnh đầu, cả người nho nhỏ ôm áo khoác của cậu chạy tới."

Ồ, bé con nào đây?"

Marui đứng bên kinh ngạc nhìn cô bé kia."

Akaya?"

Jackal thấy Kirihara không chút động đậy.Okiniri lon ton tới chân Kirihara, đứa trẻ hớn hở đem áo đưa cho cậu ta."

Trả cho anh, Kirihara."

Kirihara không đáp thản nhiên ngã mình ra sau."

Akaya?!!"

Jackal sốc đến nỗi không nói lên lời khi nhìn máu tươi từ mũi cậu ta tuôn trào.Kirihara: "..."

Sống không còn gì để hối tiếc."

Này, tỉnh lại đi, Akayaaaaaaa!!"

Jackal lắc lắc cổ áo tiểu rong biển.Okiniri ngây ngô vẫn không hiểu, chưa kịp định thần thì lại bị Marui bế lên che đi cảnh bạo lực phía sau:"Nha ~ bé con tên gì vậy?"

Nhìn hai cái má phúng phính cùng đôi mắt ngây ngô kia, thực ngon miệng a."

Okiniri Kakumi, anh là ai?"

"Anh gọi là Marui Bunta, bé con có muốn ăn kẹo không?"

Marui không nhịn được, đem cô bé bế vào lòng, chìa hai viên kẹo."

Có a, cảm ơn anh Bunta."

Okiniri cười khúc khích đem cả lòng bàn tay Marui ôm vào người.Marui: "..."

"Maruiiiii!!"

Jackal hét lên ngay khi thấy người thứ hai bị gục ngã.Marui: "..."

Cuộc sống vậy là mãn nguyện rồi."

Không, Maruiii!!"

Tiểu manh manh này là ai vậy?

Hạ gục cả hai chính tuyển của Rikkaidai rồi!!"

Mấy cậu làm gì đó, puri."

Nạn nhân thứ ba - Niou chuẩn bị lên sàn.Okiniri lùi lại phía sau đụng chân Niou, cô bé sợ hãi ôm chặt áo khoác vàng.

Là tại mình mà các anh ấy mới bị thương sao?

Đôi mắt xanh lam mịt mờ phủ hơi sương, dần kết đọng lại, nước mắt tựa như những hạt sương sớm chực tuôn trào."

Hức, em làm các anh ấy bị thương rồi."

Túm lấy ống quần Niou, Okiniri nức nở nói.

"Làm ơn, cứu các anh ấy với."

Niou: "..."

"Niouu!!

Không, đừng đi."

Jackal thực sự khủng hoảng rồi, sinh vật manh manh thật đáng sợ.Niou: "..."

Cảm ơn cha mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh con ra.Jackal: "Yanagi, Sanada, Yagyu!!

Cứu."

Yanagi vừa bước tới hiện trường, chân bị vật gì đó va chạm.

Đứa trẻ tóc trắng nức nở với đôi mắt xanh của bầu trời tựa như phủ một tầng mây, nặng trĩu rơi từng hạt lệ long lanh."

Hức, cứu mấy anh đó với."

Okiniri tuyệt vọng bám ống quần cậu ta mà kéo kéo.Yanagi K.O"Chúa ơi, Yanagi!"

Một trong ba quái vật đã bị hạ gục rồi.Yanagi: "..."

Dữ liệu không thể phân tích...Okiniri đứng hình, gương mặt nhỏ không méo máo nổi mà liệt cả cơ mặt dẫu cho từng giọt lệ vẫn tuôn rơi.

Nơi này đáng sợ quá, cậu ơi!!

Vậy mới nói, Rikkaidai HP yếu quá. :)
Hôm nay tui đang quạu.

Thằng em họ lên chơi, ừ thì tui vẫn chơi với nó, vẫn chiều nó cơ mà.

Thế quái nào nó bấm một cái, bản thảo 2k chữ chỉ còn một màu trắng.

'-'Tui: "..."

Anh cả: "Thì ra mày chọn cái chết."

P/s: Kết là np ó, mấy nàng nghĩ sao Tsukimitsu của tui bị thất sủng.

Chẳng qua mấy ổng hổng có em trai hay em gái để gọi chị dâu hoi. =.=
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 29: Trói lại, rồi hiếp


Yanagi không hổ là một trong ba quái vật, nhanh chóng khôi phục lại bản thân.

Nhanh chóng lau máu mũi, không nghĩ tới có ngày mình lại thất thố như thế."

Được rồi, anh gọi là Yanagi Renji, em là Okiniri Kakumi nhỉ?"

"Vâng, anh Renji."

Okiniri gật đầu cười.Anh Renji!

Anh Renji!

Anh Renji!

Anh Renji!

Anh Renji...Yanagi lần đầu có cảm giác không thể khống chế được bản thân.

Dữ liệu không thể phân tích!"

Vậy Okiniri đến đây làm gì?"

Jackal hỏi."

Em trả áo cho anh Kirihara a."

Okiniri đem áo khoác nhét vào tay Jackal."

Ồ, cảm ơn em."

Kirihara vừa lau máu mũi vừa khanh khách cười."

Puri, Kirihara quen em bao giờ vậy?"

Niou hỏi."

Em cũng hông nhớ, chỉ nhớ là trả áo cho anh Kirihara."

Okiniri ngoan ngoãn trả lời."

Bé con đáng yêu, cho em."

Marui híp mắt đưa kẹo ngọt ra."

Marui, ăn nhiều kẹo sẽ không tốt."

Yagyu đẩy kính."

Không sao, em ấy thích mà."

Yanagi nhún vai bóc kẹo cho cô bé.Jackal: "..."

Cậu là ai?

Trả Yanagi lại đây."

Đàn đúm tụ tập ở đây làm cái gì?

Thật lơi lỏng!!"

Sanada trầm giọng quát lên khiến Okiniri đang ăn kẹo cũng đờ người.Người này giống cha quá..."

Hức hức..."

Âm thanh thút thít vang lên khiến chính tuyển Rikkaidai giật mình.

Cô bé ngồi trên ghế rơi nước mắt."

Oa oa oa oa!!

Huhuhu!!"

Rikkaidai chúng: !!!!Okiniri khóc rồi!"

Cậu làm em ấy khóc rồi."

Jackal trầm giọng."

Cậu làm bé con khóc rồi." by Marui."

Anh làm em ấy khóc rồi." by Kirihara."

Ma đầu xấu xa." by Niou :)Jackal: "..."

Tôi mất mấy chục phút mới dỗ được con bé mà.

QAQYanagi: "..."

Có biết tôi cực khổ thế nào mới dỗ được con bé không?Sanada•bị chỉ trích• Genichirou: "..."

"Ôi ôi, ngoan nào bé con."

Marui hoảng loạn dỗ dành."

Ngoan, không khóc, không khóc."

Yanagi nhíu mày dỗ dành.Sanada trầm lặng, đưa tay bế con bé còn đang khóc lóc kia lên."

Marui, kẹo."

Sanada cao giọng.

Đó là lần đầu, chúng Rikkaidai nhìn thấy Đội Phó mặt than lúng túng dỗ dành một đứa trẻ.

Vui không tưởng.

Mặt nợ tiền vừa hoảng loạn vừa sợ bé con khóc thêm.Ồ, sau vài phút, tiểu Okiniri cũng đã nín.

Ngước đôi xanh lam nhìn Sanada, người này trông như cha nhưng cũng không như ông ta."

Đại thúc thúc, thúc gọi là gì?"

Sanada: "..."

Đại thúc thúc?Rikkaidai: "..."

Đại thúc?!!"

Sanada Genichirou."

Sanada trầm giọng trả lời."

Cháu làm chú giận sao?"

Okiniri tâm lý hỏi."...Không."

Chẳng lẽ nói đúng??Okiniri khanh khách cười, bám áo Sanada mà leo lên vai "đại thúc", ngồi lên vai xong lại leo lên đầu ngồi.Sanada: "..."

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn...Rikkaidai chúng: "Em ơi xuống đi, thảm sát tới mất."

"Oa, cao thật cao nha.

Kakumi thích lắm."

Nhìn đứa trẻ vui tươi mỉm cười thật không nỡ đem con bé lôi xuống mà."

Đại thúc, Kakumi thích đại thúc lắm đấy.

Thúc thì sao?"

"...Rất thích."

Sanada trầm giọng trả lời."

Oa, vậy đại thúc sẽ kết hôn với Kakumi chứ?"

Sanada: "..."

Đây là cái gì?Rikkaidai: "..."

Bé mạnh bạo quá đi. >
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 30: Dụ về ổ


Trẻ con vẫn là trẻ con, Okiniri nhanh chóng thiếp đi.

Chúng Rikkaidai đem theo bé con đi xem trận chiến của Hyotei với Seigaku.

Đúng hơn là Atobe với Tezuka.Vị Hoàng Đế mặt lạnh đây uy nghiêm cùng Quân Sư và Tiểu Bá Vương Rikkaidai kiêu ngạo ngẩng đầu, áo khoác trên vai chứng minh họ là vương giả - Đương kim quốc gia.

Là đế vương không ai có thể hạ bậc.

Ba chàng trai ngầu lòi bước tới, nếu không tính một tiểu manh manh say sưa ngủ trên tay Sanada.

Tiểu manh manh tóc bạch kim rũ xuống, cả người cuộn tròn lại trong vòng vị Hoàng Đế mặt than.

Uầy, sao thấy khác biệt vậy."

A!

Okiniri bé con!"

Kikumaru phản xạ nhanh nhất, từ đằng xa cũng có thể nhận ra cô bé kia."

Là Yukimura gửi nhờ sao?"

Fuji hơi nheo mắt."

Tới gặp em ấy chứ?"

Momoshiro gãi đầu."

Fsshhh, ngu ngốc.

Lỡ em ấy còn giận thì sao?"

Kaido bĩu môi."

Kaido nói đúng đó, trong sách ghi nếu Okiniri giận, đặc biệt là về tennis thì sẽ giận tận ba ngày hoặc hơn.

Nhiều nhất là ba tháng."

Inui đẩy kính, cầu trời cho em ấy trở về nhanh chứ làm bảo mẫu thế này chịu không nổi."

Và giờ nếu em ấy phát hiện bị đưa tới sân tennis sẽ còn thế nào đây?"

Takashi đặt câu hỏi."..."

100% sẽ chạy."

Cứ để em lên đó nói với bọn họ là được."

Echizen kéo mũ che đi sự vui vẻ nơi đáy mắt."

Echizen..."

Oishi chưa kịp ngăn cản thì cậu em út đã đi lên trên và tiến về phía bốn người kia.

"Tiền bối, cô bé đó anh lấy ở đâu vậy?"

Cậu nhóc kiêu ngạo đối diện Sanada, hất cằm nhìn thẳng.Sanada: "..."

Kirihara: "..."

Tự tìm tới cửa mà.Yanagi: "..."

"Cậu quen Okiniri sao?"

Yanagi hỏi."

Tất nhiên, vậy cảm phiền trả lại chỗ cũ chứ?"

Echizen cất giọng."

Ồ, nếu bọn tôi nói không?"

Kirihara nhếch môi, tự nhiên ở đâu lòi ra một thằng nhãi, còn định cướp Okiniri-chan nữa chứ."

Một trận tennis, thế nào?"

"Ồ."

Kirihara cười càng rõ, sự hưng phấn càng nồng đậm trong đáy mắt.Không khí dường lạnh hẳn đi, hai mãnh hổ đối nghịch nhau.

Mãnh liệt, phấn khích tưởng chừng lao thẳng vào cắn xé nhau cho đến khi một mất một còn.Hiển nhiên hai tiểu bối này thu hút không ít ánh mắt, Seigaku đi khiêu khích Rikkaidai sao?

Atobe trên sân cùng Tezuka liếc mắt sang, hình như người trong lòng Sanada có chút quen mắt."

Okiniri-chan?"

Choutarou lập tức nhận ra liền kêu lên."

Cái gì?

Con nhỏ đó đâu?"

Mukahi bị dọa giật cả mình dáo dác nhìn quanh."

Hửm, sao lại nằm trong lòng Sanada?"

Chuyện Okiniri bị thu nhỏ hiển nhiên Hyotei đã biết, định lái limo tới đón bé nè.

Không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy.

Oshitari mị mắt liếm môi.Mukahi: "..."

Này, cậu tính làm gì?Oshitari: "..."

Ai biết dou.

Quay trở lại với tiểu miêu đang pk với tiểu rong biển, cả hai trừng mắt không ai nhường ai."

Tôi đoán là cậu cần phải cho chúng tôi biết vì sao cô bé này lại thu nhỏ như vậy."

Yanagi mở miệng trước.Echizen: "..."

Do thứ nước của Inui tiền bối.Yanagi: "..."

Ồ, Sadaharu à.

"Oa, cái gì thế này?"

Tiểu Okiniri bị tiếng ồn làm cho thức giấc, gương đôi con ngươi xanh lam nhìn ngơ ngác nhìn người trước mặt."

Okiniri, đã dậy rồi sao?"

Echizen cúi người che cả sân bóng phía sau."

Ryo, Ryo, sao Ryo lại ở đây?"

Gặp lại người quen, cô bé híp mắt cười."

Chơi đủ rồi, về lại Seigaku thôi."

Echizen không trả lời câu hỏi, trực tiếp vào vấn đề.Sanada: "..."

Này...Yanagi: "..."

Trực tiếp đào góc tường nhà họ à?Kirihara: "Anh đem chú nhuộm đỏ."

"Ứ chịu, Kakumi đang ở với vợ Genichirou cơ!!"

Okiniri nhăn mày nói to lên.Mà mấy cô biết mấy đứa con nít rồi chứ?

Ồ, tụi nó khóc cũng vang trời đi được.

Hiển nhiên câu nói đã vang khắp cả sân tennis.Sanada: "..."

Lâm vào trầm mặc.Yanagi: "..." !!!Kirihara: !!!Seigaku chúng: "V-V-Vợ???"

Hyotei chúng: "Không nghĩ tới Hoàng Đế thế mà..."

Rokkaku: "Hoàng Đế nằm dưới sao??"

Yamabuki: "Bé con đáng yêu nằm trên??"

Fudoumine: "Chuyện gì đây??"

"Em biết vợ chồng là cái gì sao?

Echizen không cho là đúng, hỏi lại."

Này, đừng nói--" Yanagi lên tiếng can ngăn."

Biết.

Là hiếp rồi thành vợ chồng chứ gì."

Tiểu manh manh ngây ngô nói tiếp."..."

"..."

"..."

"..."

"..."

H-H-H-Hiếp?!!!Con bé mới ba tuổi cơ mà!!Kirihara: "..."

Danh đội phó thế là đi tong."

A, Okiniri-chan."

Ohtori từ đằng xa chạy lại, nhanh chóng lách người che đi sân bóng."

A, Choutarou."

Okiniri nhào người ra vẫy tay, Sanada vội đưa tay ra đỡ, trầm giọng."

Ngã bây giờ."

"Hihi, cảm ơn vợ ~" Đứa trẻ trái lại khanh khách cười.Sanada: "..."

Có thể bỏ chữ "vợ" không?

"Okiniri-chan có muốn ghé chỗ anh chơi không?"

Ohitori vừa cười vừa ôm cô bé ra khỏi vòng tay Sanada, vị Hoàng Đế trầm mặc, khó chịu khi vật trong lòng biến mất."

Có nha.

Đi, đi, đi chơi với Choutarou."

Sanada: "..."

Rồi em vứt tôi đi đâu?"

Đợi đã tiền bối, Okiniri--" Echizen nhíu mày lên tiếng."

Okiniri-chan cũng được giao cho Hyotei mà."

Ohtori ôn nhu nói, nhanh chóng đưa Okiniri cây kẹo rồi hốt người đi."

Bái bai vợ ~ " Bàn tay nhỏ vẫy vẫy với Sanada ở đằng sau, vị Hoàng Đế hơi nheo mắt."

Lần sau gặp lại."

Âm thanh nơi cổ họng cũng phát ra.

P/s: Hôm nay tui bị sao ấy :(( Không có hứng đụng vô điện thoại luôn.

Xin lỗi mấy nàng nếu chương này không hay nhé.
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 31: Đại gia bao nuôi


Thành công đem Okiniri về tổ, Ohtari đưa em ấy đi chơi xong sẽ ghé qua nhà hàng ăn tối mà Atobe đã đặt sẵn."

Okiniri-chan, giờ chúng ta đi ăn tối nhé."

"Ừm, chúng ta đi đâu nha?"

Okiniri hỏi."

Em sẽ biết ngay thôi."

Nhà hàng Pháp với bữa tiệc buffet được đại thiếu gia bao hết, sàn nhà lót gạch đen bóng mẩy.

Từng ánh đèn vàng kim lấp lánh rải trên những món ăn trải dài cả bàn ăn.

Bao nhiêu là thực phẩm dưới ánh đèn kia tựa như mỹ lệ, như những cống phẩm dâng tặng cho thần linh."

Choutaro, bên này."

Shishido ngồi một bên vẫy tay.Okiniri thấy người lạ vội vã úp mặt vào lồng ngực Ohtori, nhiều người quá."

A ân, tới trễ như vậy."

Thiếu niên tóc tím mắt chéo chân, lệ chí nơi khóe mắt tà mị câu nhân.

Toàn thân toát ra một loại khí chất cao quý, sáng chói và cả mùi hương nam tính. (mùi tiền đóa)"Vâng, trên đường khá kẹt xe."

Ohtori ngoan ngoãn đáp.

"Okiniri-chan, chào mọi người đi nào."

Nghe Ohtori nói, Okiniri mới ló mặt ra, ngơ ngác đảo đôi mắt xanh lam trong veo như gương nhìn xung quanh."

Chào em, anh là Oshitari Yuushi, rất vui được gặp tiểu manh manh đây."

Mái tóc xanh sẫm đậm màu, đôi mắt đào hoa phong lưu ẩn sau cặp kiếng tròn, Oshitari tà tính nâng bàn tay Okiniri lên, đặt một nụ hôn nhẹ.

Nhưng thiếu niên không khỏi nhíu mày, ốm như vậy, khác gì da bọc xương?"

Yuushi, dễ đọc nha."

Okiniri gật gù híp mắt lộ ra hàng răng nhỏ bé tí.Yuushi, Yuushi, Yuushi, Yuushi, Yuushi, Yuushi, . . ."

Yuushi!!!"

Mukahi kinh ngạc hét lên thấy đồng bọn mình hoa hoa lệ lệ ngã xuống ghế sofa.Atobe: "Thật không hoa lệ."

Shishido: "Huyết án sắp lặp lại."

Mukahi: "Đáng sợ quá."

QAQOshitari: ". . ."

Tạ ơn Chúa đã sinh ra một thiên thần đáng yêu thế này.

Bất chợt cảm nhận ánh nhìn của Okiniri hướng vào mình, Mukahi giật mình nhìn lại bé con kia."

A, chào em, anh là Mukahi Gakuto."

"Gakuto. . .?"

Okiniri nghiêng đầu, cái tên có chút quen quen."

Gakuto ca ca ~" Một tiếng ca ca ngọt ngào phát ra khiến Mukahi cảm giác máu dồn lên não rồi, thiếu niên đỏ mặt, cứ thế gục xuống.Mukahi: ". . ."

Cuộc sống là thế này sao?

"Chậc, hai tên không hoa lệ."

Atobe lắc đầu, lại nhìn sang Okiniri.

"Bổn đại gia gọi--""Nữ vương hoa thủy tiên!"

Bé con sáng mắt nhìn Atobe.Shishido: ". . ."

Thần linh ơi!Ohtori: ". . ."

Okiniri-chan!!"

A ân?"

Atobe đứng dậy, khóe môi cong lên cười tà, bước đến gần Okiniri.

Ngón tay thon dài bóp lấy hai gò má căn tròn kia, ép cô bé nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của bậc vương giả.

"Gọi ai là "Nữ vương hoa thủy tiên" cơ?"

"Bổn đại gia là Atobe Keigo, nhớ cho kỹ, ân ~ ""Hoa thủy tiên cũng có tên sao?"

Atobe: ". . ."

Shishido: "Nữ vương của hoa thì có đó em."

"Gọi là Keigo, cái tên kia thật không hoa lệ."

Atobe giật Okiniri từ vòng tay Ohtori không khỏi cảm thán con bé này quá ốm."

Kei--Hoa thủy tiên."

Atobe: ". . ."

Thích chọc giận bổn đại gia sao?

"Mà, nhóc muốn ăn cái gì nào?"

Đặt Okiniri ngồi lên đùi mình, Atobe bóp bóp hai cái má tròn vo kia."

Kakumi muốn ăn hết ~ " Nhìn cả một bàn đồ ăn thơm ngon, cả những món mới lạ, Okiniri lập tức đói bụng nha."

A ~ ân, hôn bổn đại gia một cái thì đống này của nhóc hết ~"Shishido: ". . ."

Thật may vì Jirou đã về trước và Hyoshi không đi chung.Ohtori: ". . ."

Atobe-san?

Atobe vốn định trêu đùa Okiniri, ai ngờ bé con này lại nhướn người, hôn cái chóc trên má hắn, một tiếng rõ to.

Cảm xúc trên má ướt át đầy mềm mại khiến Atobe sững người, đôi mắt khinh ngạc nhìn đứa trẻ kia.

Này thì ăn đậu hủ người ta nhé.Hôn xong, Okiniri lại nhướn người đem bánh ngọt cho vào miệng, hương vị ngọt ngào khiến cô bé thích thú."

Nha ~ thật ngon ơ."

"Ăn uống thật không hoa lệ."

Atobe nhíu mày, đem số kem bên khóe môi đứa trẻ kia liếm sạch.

Ân ~ hương vị thật ngon.Oshitari-vừa tỉnh lại-Yuushi: ". . ."

Cái quái gì đây.Mukahi: ". . ."

Mắt tôi!!Okiniri ngây thơ không biết mình bị ăn đậu hủ, gật đầu cười:"Cảm ơn a ~"Shishido: ". . ."

Không em ơi, tránh xa thằng đó ra.Ohtori: ". . ."

Về đây đi, Okiniri-chan.

QAQ
"Okiniri, ăn trứng cá này."

"Bổn đại gia đút cho nhóc."

"Okiniri-chan khoan ăn bánh ngọt đã."

"Ăn chậm thôi."

Bé con đưa chúng Hyotei chăm sóc, cưng chiều và sủng ái tựa như một công chúa.

Ăn uống no say, tất cả trở về và hiển nhiên Atobe sẽ đem Okiniri về rồi.

Nữ vương lên ngôi nha ~P/s: Ngày xưa cứ bị ám câu nói của Atobe.

Trên lớp, ở nhà, ai mà khen xíu là: "Đắm chìm trong sự hoa lệ của tao đi."

Chu choa, cả một lịch sử đen tối. :)))
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 32: Atobe con dâu


"Hoa thủy tiên, chúng ta đi đâu đây?"

"Về nhà."

Atobe rũ mi mắt đáp.

"Mẹ, con về rồi."

Atobe một tay bế Okiniri, một tay tháo giày cho con bé rồi bước vào nhà."

A, Keigo, con v--Phụttt!"

Atobe phu nhân vô cùng hoa lệ phun nước trà nhìn con bé manh manh trên tay mình.Này, Keigo, con có con từ bao giờ vậy?

Con đã làm gì con gái nhà người ta rồi?!!"

Mẹ, người thật không hoa lệ."

Atobe nhún vai ôm Okiniri ngồi lên ghế."

Đây là---?"

Atobe phu nhân từ đầu tới cuối dán chặt lấy Okiniri.

Tóc bạch kim, mắt xanh lam, một chút cũng không giống thằng nhóc Keigo."

Một rắc rối nhỏ."

Atobe đáp, sau đó lại quay sang Okiniri đầy sủng nịnh.

"Ân ~ có muốn đi tắm không?"

Atobe phu nhân cảm giác tròng mắt của mình sắp rớt ra ngoài!

Thằng nhóc kiêu ngạo tự luyến này cũng có mặt ôn nhu như vậy sao?Atobe phu nhân híp mắt quan sát từng cử chỉ của Atobe dành cho nữ hài kia.Này không lẽ là. . .Nufufufufu, yên tâm đi con trai.

Mẹ đây sẽ giúp con ~Atobe sai nữ hầu đem Okiniri đi tắm còn bản thân cũng nhanh chóng rửa sạch.

Khoác trên người áo choàng lông thú mềm mại, áo bào màu xám tôn lên sự kiêu ngạo của đế vương.

Đôi mắt híp lại tà mị, hắn ngồi trên ghế, hai chân gác lên nhau.

Trên tay đung đưa ly rượu vang màu đỏ rực.A ~ Ân, dám để bổn đại gia chờ lâu, thật không hoa lệ.

"Nữ vương hoa thủy tiên, Kakumi xong rồi nè."

Đứa trẻ mặc váy trắng, lon ton chạy lại.

Atobe nhếch môi bế cô bé lên đùi mình, sủng nịnh:"Ân ~ đừng chạy.

Thật không hoa lệ."

"Thủy tiên, Kakumi đói."

Atobe: ". . ."

Nhóc mới ăn buffet xong mà?Thôi kệ, Atobe cái gì cũng không có, chỉ có tiền."

Tách"Một cái búng tay lập tức hàng loạt các món bánh ngọt được đem tới, đủ các hương vị."

Đến ~ bổn đại gia cho nhóc ăn."

Thiếu niên tà mị đem từng món bánh đút cho đứa trẻ trong lòng.

Động tác nhu hòa đầy cưng chiều.Okiniri vô cùng thích thú, ăn no lại híp mặt cười."

Cảm ơn ~ Keigo ca ca."

Atobe: ". . ."

"Ể?

Keigo ca ca, có cái gì cứng cứng chọc vào Kakumi."

Atobe: ". . ."

Cảm nhận vật vừa nóng vừa cứng kia chọc vào, Okiniri tròn mặt.

Thứ đó ở dưới chỗ Keigo ca ca sao?"

Oa, thật nóng."

Đứa trẻ đưa tay chạm vào liền bất ngờ vì nhiệt độ kia.

Sau đó lại dùng chân đẩy đẩy, sao có cảm giác nó đang to lên nhỉ?"

Cái gì đây, Keigo ca ca?"

Atobe: ". . ."

"Okiniri, ngồi yên."

Âm thanh khàn khàn rùng mình vang lên."

Nó cái gì vậy, Keigo ca ca?"

Đứa trẻ tò mò hỏi.". . .Là voi con."

"Ể?

Voi con nhỏ như vậy sao?"

Atobe: ". . ."

Nhỏ?

Của hắn mà nhỏ sao?"

Nè nè, tại sao Keigo ca ca lại có voi con vậy?"

". . .Cho Okiniri ăn."

"A?

Voi con ngon không?"

"

Sau này rồi biết."

Atobe dù bị dồn vào tiến thoái lưỡng nan nhưng vẫn hoa lệ nâng mi mắt.

Đem Okiniri bế xuống, khàn giọng:"Xuống chơi với mẹ đi."

Okiniri dù không hiểu nhưng vẫn gật đầu chạy xuống.Atobe: ". . ."

Và giờ hắn sẽ đi tắm nước lạnh.

"Ồ, Okiniri-chan sao lại xuống đây?

Không ở với Keigo sao?"

Atobe phu nhân nhấp một ngụm trà bế Okiniri vào lòng."

Có cái gì nóng nóng của Keigo ca ca chọc Kakumi."

Phụttttt-----Atobe phu nhân lại không hoa lệ, trực tiếp phun trà.

Này Keigo, con thực sự muốn ra tay với đứa trẻ này sao?"

Keigo ca ca nói đó là voi con, sau này sẽ cho Kakumi ăn.

Nhưng nó có ngon hông cô?"

Atobe phu nhân: ". . ."

Lạy trúa trên cao!"

Nha ~ Okiniri-chan thích ăn bánh ngọt đúng không?"

"Vâng."

Nhắc tới bánh ngọt là đôi mắt kia lại sáng cả lên."

Voi con của Keigo rất ngon ơ, ngon hơn cả bánh ngọt nha."

"Thật sao?"

Đôi mắt xanh lam tròn xoe.

"Vậy Kakumi chắc chắn sẽ ăn voi con của Keigo ca ca."

"Ừm.

Nhưng mà nếu muốn ăn thì phải làm con dâu nhà Atobe cơ ~ ""Con dâu?"

Okiniri nghiêng đầu hỏi."

Tức là Okiniri-chan sẽ cùng Keigo kết hôn đó."

"Ể?

Nhưng Okiniri đã kết hôn với Geni thúc thúc rồi."

"Không sao, kết hôn được thì ly hôn cũng được."

Atobe phu nhân ý cười càng sâu."

Vậy nếu ly hôn Genichirou thì Kakumi sẽ kết hôn với Keigo ca ca sao?"

"Chính xác, voi con của Keigo và cả bánh ngọt nữa, sẽ là của Okiniri-chan hết ~ ""Oa, vậy ly hôn thôi."

"Được, được, để ta chuẩn bị giấy ly hôn.

Cậu Genichirou kia tên là gì vậy?"

"Là Sanada a."

Tờ đơn ly hôn rất nhanh đem ra, Atobe phu nhân thành công giả chữ ký Sanada và dụ dỗ Okiniri ký vào."

Được rồi, vậy giờ sẽ tới đơn kết hôn ~ ""Vậy Kakumi sẽ làm vợ của Keigo ca ca sao?"

"Ừm, làm vợ thì sẽ được hưởng hết nha."

"Oa, thật vậy sao?

Ký liền!"

"Ngoan lắm, vậy từ giờ Okiniri sẽ là con dâu của nhà Atobe nha ~ "Atobe phu nhân cười rạng rỡ, đưa tay bấm tắt camera. :)Trên đời này không có gian xảo nhất, chỉ có gian xảo hơn.

Atobe sau khi dập lửa xong liền thở dài, thật nguy hiểm."

Chồng!"

Âm thanh non nớt vừa mở cửa đã vang lên.Phụttttt----Mẹ!

Người đã làm gì rồi?

Atobe phu nhân: "Nufufufu, con dâu nhà Atobe đã định sẵn."

P/s: Từ giờ tui sẽ hem thể reply được nhưng với các câu hỏi thắc mắc, tui sẽ cố trả lời.Tui đi xem thử độ nghiệp mình đến đâu, người ta nói tui là nghiệp duyên. :)Đi tới đâu nghiệp tới đó. :)
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 33: U17 comeback


Đến sáng hôm sau thì Kurobe đến đón cháu gái mình về, chuyện Okiniri thu nhỏ đã bị tên Akuto dữ liệu phát hiện.

Không cần nói cũng phải biết đám cao trung kia náo loạn như thế nào.

Còn muốn trốn tập nữa cơ.

Các ngươi làm phản hết rồi!Atobe phu nhân có chút tiếc nuối, chưa dụ dỗ xong cơ mà.

"Cậu, cậu, giờ chúng ta sẽ đi đâu chơi đây?"

"Gặp một đám nhố nhăng."

Kurobe chẳng buồn mà đáp.

"Tới đó con không cần ngại ngùng, cứ tự do bộ lộ bản thân."

Cậu bảo kê cho."

Vâng ~ " Hihi, cuối cùng cũng hem phải làm bé ngoan rồi.

Đám nhóc con rảnh rỗi kia không chịu ở yên mà cứ nằng nặc thuê khách sạn ở biển để chơi cơ.

Đúng là rảnh rỗi mà, chẳng hiểu sao Sato cũng tham gia.

Kurobe không kiêng kị đám nhóc kia, chỉ kị mỗi Tsukimitsu thôi.

Kakumi nhà hắn lúc nhỏ rất yêu thích những người cao, càng cao càng thích.

Mục đích chỉ để được bay cao lên, nhưng đến tận mười tuổi, con bé lại thấp hơn những người cùng tuổi.

Đồng thời liệt hết những ai cao hơn mình vào sổ đen.

Chậc, sợ Kakumi thấy cái chiều cao 2m26 kia, bám không buông.

Sato có thể không cảnh giác Tsukimitsu chứ với Kurobe, chỉ cần là tên nào có ý đồ với cháu gái hắn, tự động vào danh sách cặn bả đi.

"Kakumi, tới nơi rồi."

"Oa nha ~ là biển kìa."

Nhìn thấy cả một màu xanh thẳm trải dài vô tận cùng bãi cát trắng mịn, ánh sáng chíu trên mặt nước kia tựa như hào quang lấp lánh vô cùng đẹp đẽ."

Chúng ta ở đằng kia."

Kurobe dẫn theo bé gái bước vào khách sạn.

"Bùm bùm"Ánh sáng xanh lam nổ ra, tức khắc cả một buổi tiệc hoành tráng hiện ra ngay trước mắt.

Một bàn các món ăn nào là gà rán, thịt sườn, cừu nướng, bàn kia lại là cả một vương quốc bánh ngọt với đầy đủ các món bánh từ A đến Z.

Dòng chữ trên băng rôn ghi rõ: "Chào mừng Okiniri Kakumi tới với Genius 10!!"

Kurobe: ". . ."

Đừng nói mấy người thức đêm chỉ để làm cái này đó chứ?"

Oa, tuyệt quá."

Âm thanh đứa trẻ vang lên như lông tơ cọ vào trái tim U17.Bé gái tóc trắng cột hai bên, gương mặt nhỏ rạng hồng cùng đôi mắt xanh lam nhạt màu tươi cười hơn bao giờ hết.

Loại biểu cảm này, quả thật rất khó nhìn thấy ở Okiniri lúc lớn.

Chưa kể hôm nay con bé mặc đầm lam nhạt, hai cái chuông bên hông phát ra âm thanh, trên đầu còn cài nơ tai thỏ.Mẹ nó, sâu bíu ti phun hun nì!Tiếng lòng của U17, bao gồm vị huấn luyện viên Satou
Nhưng các đàn anh cao trung dĩ nhiên sẽ không thất thố và vứt mất liêm sỉ ngay từ bước đầu rồi.

Mỉm cười đầy dịu dàng lấy lòng trẻ nhỏ."

Rất vui được gặp em, Okiniri Kakumi."

Kurobe: ". . ."

Lột cái nụ cười dụ dỗ con nhà lành xuống đi bây.

Sau đó lần lượt là các thành viên giới thiệu, rút kinh nghiệm, để em ấy giới thiệu sau cùng rồi ngất cũng không muộn."

Em tên là Okiniri Kakumi, 3 chủi.

Rất vui được gặp mọi người!!"

Combo thêm nụ cười hớn hở của cô bé.U17: ". . ."

Cảnh tượng ngàn năm có một, chúng cao trung bấn loạn vì cô bé nhỏ.Byodoin: ". . ."

So beautiful, honey!Wanatabe: ". . ."

Boss, sự đáng yêu quá mức cho phép.Shuuji: ". . ."

Thần linh ban phước. (máu mũi đã chảy ròng ròng)Tokugawa: ". . ."

Yên tâm Okiniri-chan, sau này con gái của chúng ta cũng sẽ đáng yêu như em vậy.Oni: ". . ."

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh x N lầnRyuji: ". . ."

Tâm phải lặng, tâm phải bình, phật đã dạy. . .Kimijima: ". . ."

Em đi làm người mẫu được rồi.Atsukyo: ". . ."

Dễ thương quá, không nỡ nhuốm đỏ.Tsukimitsu: ". . ."

Lẳng lặng chụp hình.Mori: ". . ."

Muốn bắt về, muốn bắt về!!Irie: ". . ."

Đây sẽ là khoảng khắc đáng nhớ nhất đời anh.Akuto: ". . ."

Cảm ơn thần linh đã cho em ra đời.Sato: ". . ."

Học trò cưng, chơi sư đồ luyến đi con.Kurobe: ". . ."

Thế quái nào cậu cũng tham gia vậy, Sato?

Sau vài phút nhặt lại liêm sỉ, Sato mỉm cười mở lời trước:"Okiniri-chan, hôm nay cùng vui vẻ nhé."

"Dạ, Sato-san cứ gọi con là Kakumi được rồi.

Con cũng sẽ gọi chú là Sato-san nhé!"

Sato: ". . ."

Học trò cưng, ta phải giấu con khỏi đám lang sói này thôi!Vừa nghe Okiniri sẽ gọi tên, lập tức chúng U17 nhao nhao lên xúm lại muốn cô bé sẽ gọi tên mình.

Chứ Okiniri lúc lớn trừ hai huấn luyện viên và số ít người ra cũng chẳng gọi tên ai cả."

Nhóc, gọi Hoo ca ca nào."

"Cậu được một lần gọi rồi, để tui.

Nào, Kakumi-chan, Shuuji ca ca nào."

Taneshima đẩy vị đổi trưởng snag một bên."

Wanatabe chứ nhỉ?"

Vị Bá Tước Wanatabe cũng tham gia."

Ka-na-ta nào ~ bé cưng."

Irie cười lấy lòng."

Kazuza."

Tokugawa mở miệng."

Jujiro chứ."

Oni chen ngang."

Im mồm, lũ kia.

Tono dễ đọc hơn!"

Atsukyo cao giọng."

Ryuuji thuận miệng a."

Omagari bĩu môi."

Phải là Ikuto nhỉ?"

Kimijima híp mắt."

Tui là em út, để con bé gọi tên tui chứ nhỉ?

Juzaburo nào bé Okiniri ~ " Mori không chịu thua, xen vào cuộc chơi."

Nào nào, Mitsuya chứ nhỉ?"

Akuto cười, nói."

Ochi."

Tsukimitsu có vẻ ngắn gọn nhỉ?Kurobe: ". . ."

Vì cái gì mà cả hai cậu cũng tham gia?

Tsukimitsu, Tokugawa?

"Được rồi, con bé chưa ăn sáng."

Kurobe nhanh tay đem Okiniri ra khỏi vòng vây của sói.

"Để cậu cho Kakumi ăn."

"Vâng ~ " Một tiếng ngọt sớt vang lên.U17: ". . ."

Huấn luyện viên, chơi vậy ai chơi?Sato: ". . ."

Ra chuồng gà đi, Kurobe.

P/s: Nốt chương sau tui hốt Tsukimitsu đã là kết thúc hành trình thu nhỏ nhá. :)
 
(Đn Pot/Npot) Nhân Sinh Khó Bình Yên.
Chương 34: Đến lúc trở lại


Buổi tiệc nhanh chóng được bắt đầu, Okiniri đã cười suốt và một mực bám dính lên người cao nhất, chính là Tsukimitsu."

Ochi, Ochi."

Okiniri vỗ đầu vị đàn anh tóc hai màu."

Sao thế?"

Tsukimitsu hai tay giữ chặt cô bé trên đầu mình, bước chân rảo trên nền cát trắng không dừng lại.Hỏi đám còn lại đâu hả?

Bị bắt ở lại dọn dẹp rồi."

Kakumi suy nghĩ rồi."

"Em nghĩ cái gì?"

"Kakumi quyết định ly hôn với Keigo ca."

Tsukimitsu: ". . ."

Ai dạy em từ đó vậy?"

Và Kakumi quyết định sẽ cưới Ochi nha."

". . ."

Tsukimitsu hơi dừng bước, lời nói của con nít lúc nào cũng ngây ngô vậy sao?

"Ochi?"

Đứa trẻ tròn mắt nhìn chàng trai."

Cảm ơn, Okiniri."

Anh sẽ vui hơn nếu đó là lời nói của em lúc hơn."

Hihi ~ " Đứa trẻ khẽ cười, cả thân hình nhỏ nhắn bám trọn trên mái tóc bạch lam.

"Ochi rất giống mẹ."

"Anh là con trai."

Tsukimitsu hơi nhướn mày, mẹ của Okiniri hầu chưa từng nghe em ấy nói tới."

Mẹ Kakumi cũng có tóc trắng như Ochi vậy á."

Okiniri hai mắt trở nên nhu hòa khi nhớ tới người phụ nữ kia.

"Kakumi. . .rất yêu mẹ."

"Okiniri?"

". . ."

Tsukimitsu nhìn lại đã thấy cô bé kia ngủ say trên đầu mình, bế con bé xuống.

Xoay người trở về khách sạn.

"Chà ~ đi chơi vui nhỉ?"

Akuto mỉm cười nhìn hai người kia trở về."

Ừm, con bé ngủ rồi."

"Mới năm giờ đã ngủ sớm vậy sao?"

Irie hơi bất ngờ."

Coi kìa, lúc ngủ vẫn đáng yêu như vậy."

Shuuji chọc nhẹ vào cái má căn tròn.Không cần nói, U17 nhanh chóng lấy máy ảnh ra chụp lại khung cảnh này."

Ngưng chọc phá con bé đi."

Kurobe nhíu mày nhìn cả đám bấn loạn kia, tinh thần quá yếu, về luyện tập thêm.

Okiniri chậm rãi nâng mi mắt, hình như trần nhà có chút lạ.

Không phải mình đang ở bệnh viện sao?

Thiếu nữ ngồi dậy, đảo mắt nhìn quanh, nơi nào đây?

Ký ức nhanh chóng xâm nhập lại bộ não, Okiniri hơi nhíu mày.

Chúa ơi!!!Cái quái gì đã xảy ra thế này?!!Đôi mắt xanh lam tĩnh lặng trợn tròn không tin vào mắt mình.

Bản thân vừa hóa nhỏ sao?

Còn-Còn-Còn đi tỏ tỉnh?Huhuhu, danh dự của tui còn đâu.

Okiniri cảm giác muốn tìm một cái hố chui vào.

Cái gì mà bạn gái, rồi vợ chồng, đơn ly hôn!Huhuhu, ai đó nói với tui đây không phải sự thật đi?

Đây chỉ là ác mộng, là ác mộng.Rồi mình đối mặt với mấy người kia thế lào?

Cả Tsukimitsu tiền bối nữa.Okiniri mím môi, vỗ vỗ mặt mình.

Phương pháp đầu tiên: Vờ như lãng quên tất cả.Huhuhu, lãng quên thế quái nào cơ?Thiết nghĩ có nên tự thôi miên bản thân không?Ai đó cíu với?Nhìn vào tấm gương bên cạnh, Okiniri quyết định chơi liều.

Thôi miên bản thân quên đi tất cả nhưng ký ức như ngày hôm qua cứ hiện ra thì tập trung thế quái nào mới được?QAQ!Okiniri đau khổ!

Okiniri muốn bỏ trốn!

Okiniri muốn lãng quên!Bước vào phòng tắm, thiếu nữ suy nghĩ còn sớm.

Cứ tranh thủ tắm xong rồi đón taxi chuồn tới nhà ngoại rồi thông báo với cậu sau vậy.

Ừm, chạy ngay và luôn."

A?

Sao lại có vết đỏ ở đây nhỉ?Okiniri vừa nhìn vào gương, phát hiện ở ngực có vết đỏ như bị cắn. :)Kỳ lạ hen, muỗi gì chui vào quần áo luôn vậy ta?

Muỗi thành tinh hay gì?

Bỏ qua vấn đề đó, Okiniri sửa soạn xong, quyết định chuồn một cách nhanh nhất.

Nhưng Okiniri-chan, em không biết đám mê tennis này luôn dậy sớm để luyện tập sao?"

Okiniri-chan?"

Âm thanh vang lên như cắt đứt toàn bộ suy nghĩ trong đầu thiếu nữ.

Bình tĩnh tui ơi, bình tĩnh nào, tới lúc sử dụng kỹ thuật diễn xuất rồi."

Irie tiền bối?"

Okiniri: ". . ."

Vì cái quái gì lại là tên hồ ly này chứ?

QAQ"Nha ~ em đã trở lại rồi sao?"

Irie hơi ngạc nhiên, còn định chơi với bé con vài ngày cơ mà."

Em đã làm gì đâu mà trở lại?"

Okiniri duy trì thái độ thản nhiên."

Ơ ~ anh có hỏi em làm gì à?"^^Okiniri: ". . ."

Chết, đáng lẽ phải nói đi đâu chứ sao lại là làm gì?

QAQ"Okiniri-chan nhớ hết đúng không?"^^Mồ hôi chảy ròng ròng, Okiniri biết bản thân đã không thể trốn được nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

Lỡ tên này đi mách cho cả U17 rồi đối diện với Tsukimitsu tiền bối thì sao?"

Yên tâm, anh sẽ giữ bí mật cho."

Irie nghiêng đầu cười.". . .Anh muốn gì?"

Chẳng ai cho free cả."

Quả nhiên em vẫn thông minh như ngày nào."

Irie trái lại không quá bất ngờ.

"Gọi anh bằng tên đi."

Okiniri có chút nghi hoặc, tên này hôm nay uống nhầm thuốc sao?"

Kanata tiền bối."

"Ồ, không phải vậy."

Irie bật cười, cúi người, ám muội thổi vào tai thiếu nữ không khỏi khiến Okiniri rùng mình.

"Chỉ Kanata thôi.

Ka.Na.Ta."

Âm giọng như dỗ dành, mê hoặc người nghe."

Kanata."

"Ngoan lắm ~ anh sẽ hẹn em đi chơi sao?"

Irie thỏa mãn xoa đầu thiếu nữ rồi rời đi.Okiniri đứng trơ trọi, lúc nãy cảm thấy Irie tiền bối có gì đó hơi lạ nhưng lạ chỗ nào thì thiếu nữ không rõ.

Bỏ qua chuyện đó, Okiniri nhắn tin với Kurobe thông báo mình sẽ tới Osaka, bắt taxi tới trạm tàu ngầm.Thiếu nữ mang theo tập vẽ và ít quần áo, dù sao ở đó chắc cũng có mấy bộ.

Mua một ly matcha đá xay cùng hai ba cái bánh bao nóng hổi.

Hương vị thịt thơm ngọt chạm vào đầu lưỡi không khỏi khiến thiếu nữ thích thú."

Xin quý khách lưu ý: Chuyến tàu A107-CN tới Osaka chuẩn bị xuất phát trong ít phút nữa.

Xin nhắc lại--""Ôi."

Đang ăn ngon lành, Okiniri vội vã nuốt cái bánh bao, nhanh chân nhảy lên tàu.Phù, may quá, kịp---"Okiniri-chan?!!"

Ba đạo âm thanh vang lên như phá vỡ mọi tâm tình thiếu nữ, Okiniri không khỏi méo mặt.

Vì cái gì cả Seigaku, Hyotei lẫn Rikkaidai đều ở đây?!!

Nhân sinh khó bình yên nha cưng ~
 
Back
Top Bottom