Siêu Nhiên (Đn Harry Potter) Dạy người cách yêu thế gian

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
365810338-256-k488780.jpg

(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Tác giả: ThanhMaiH011
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mịa đừng để ý tên truyện,tên truyện nghiêm túc thế thôi chứ truyện trẻ trâu vl!

Ăn gì thì ăn,uống gì thì uống nhưng truyện vẫn theo chuyên khoa của phi cơ trưởng đó là ra HE
Vậy nên kính thưa quý khách nên thắt dây an toàn chuẩn bị cho chuyến máy bay đồng quy vô tận như cách đứa bạn lái ẩu của quý khách trở đi cháy phố!

Xin cảm ơn quý khách đã lắng nghe những lời xàm lờ của phi cơ trưởng!​
 
(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Rắn nhỏ và sư tử song sinh Weasley


Đó là một ngày đẹp trời,rất đẹp trời.Có một con nhóc lùn ngủ trong một gian phòng tràn ngập xanh dương.Tiếng chuông báo thức vừa vang lên cũng chính là lúc con nhỏ đó đập bay luôn cái đồng hồ cũ kĩ tội nghiệp kia.Đôi mắt đen nhánh tựa hồ sâu nhìn về phía cửa sổ,nơi ánh mặt trời phiền hà chiếu vào mái tóc đen óng ngắn ngang vai và hơi xoăn phần dưới đuôi của nó.Nhỏ tặc lưỡi nhẹ, lấy cái lược bên bàn chải tóc:-Mịa nó,chói vl!Nó nhanh chóng thay một bộ váy trắng dài suông xuống mắt cá rất xinh đẹp ,chân đeo tông lào chạy lanh quanh kiếm gì đó ăn cho bữa sáng.Có lẽ buổi sáng của nó rất yên bình nếu như không có tiếng gõ cửa của ai đó vang vang bên ngoài cùng hai giọng nói ngỗ nghịch hết sức.-Hey hey!Có ai ở nhà không đấy!?-Không tụi này vào nhé!?Nó đang nấu ăn thầm chửi tục trong miệng,ra mở như muốn đập banh cửa để đập vào hai tên láo toét mới sáng ra đã làm phiền hà đến nó.Mở cửa ra là hai quả đầu đỏ cao hơn nó.Nó nhìn với ánh mắt dò xét về hai thằng ôn y chang nhau kia rồi nói với giọng lạnh băng:-Tìm tôi đây có việc gì?-Tụi anh được cụ Dumbledor phái đến để đưa nhóc đi Hẻm Xéo mua chút đồ chuẩn bị cho năm mới của nhóc.-Một đứa trong hai đứa nó lên tiếng nói.-Ờ,đi thì đi.-Nó nhàn nhạt trả lời rồi cầm nguyên một vali tiền bự chà bá đi để đổi.Thiệt sự làm hai anh em kia hụt hẫn khi đi chung với nó.-Hay giới thiệu tên đi!Tụi anh là Fred Weasley và George Weasley!Còn nhóc?-Tên áo đỏ chỉ vào tên áo xanh gióng y chang mình,khác mỗi cái áo.-Arial Abbot.Thật sự hai anh em kia không biết nói thêm chuyện gì nữa,cô bé này làm hai người họ tụt hứng quá đê!Họ như hai người cận vệ đi ngang hàng với cô vậy,hướng dẫn cô đi đến quán Vạc Lủng.Cả ba đi ra bức tường sau quán,Fred rút đũa ra gõ nhẹ vào một cục gạch,miệng anh độc nhẩm theo để nhớ:-3 dọc,2 ngang,bên phải.Lối đi bí mật của Hẻm Xéo dần mở ra.Khi cả ba bước vào đã thấy nó biến mất như chưa từng có gì xảy ra hết cả.Nó cũng tự biết nó nên đi đâu,nên đã phóng đi trước vào nơi kín người này để tìm ngân hàng đổi tiền làm hai anh em song sinh kia phải chạy tìm nó mãi mới biết con bé ở trong Ngân hàng phù thủy Gringotts để đổi tiền.Nó đặt luôn cái vali tiền to tổ bố lên bàn,không quan tâm rằng cái bàn nó sắp xập đến nơi mà phũ phàng quăng thẳng ông một câu:-Đổi tiền .Không chủ ngữ cũng chẳng vị ngữ,đã vậy thấy ông yêu tinh cực nhọc bỏ túi vali tiền xuống bàn nó cũng chẳng thèm giúp làm hai anh em nhà Weasley khó chịu vô cùng.Đời đâu mà có một đứa con gái hống hách như vậy chứ,y chang một đứa Slyderin đáng ghét!Nhưng hai anh vẫn thích,thích mê cái vẻ đẹp kiều diễm với đôi má bánh bao phúm phím,nhưng mặt nhóc có vẻ đơ đơ ra như giáo sư Snape ấy!Nhìn y chang trừ mái tóc và giới tính.-Cháu gái,cháu có cần một ngân hàng không?-Yêu tinh cẩn trọng hỏi cô bé mà ông sớm cho là rắn độc trước mặt.-Cần.Ông chẳng hiểu sao mà cảm thấy uy quyền của cô bé này cao quá!Cũng chẳng dám nói gì thêm mà đi sắp xếp một kho ngân hàng cho cô bé rồi đưa chìa khóa cho cô.Cô nhóc nhìn lấy chìa khóa rồi đúc vào túi áo rồi quay ngoắt đi mua đồ,mặc xác hai anh em đang gọi với.-Nhóc con này cứ y chang Slyderin ấy anh nhỉ?-George khó chịu nói.-Ừm.-Fred gật đầu.Mặc kệ hai con người dở điên dở khùng đằng sau đang bàn tán về mình,Arial xách đít đi mua đồ .Nào là sách vở,quần áo đồng phục,và rồi đến đũa phép.Nó đi mua ít kẹo rồi bỏ mặc hai người kia rồi tự đi về một cách thuần thục.Đằng sau hai anh em vừa đi giám sát nó xong thì bị giáo sư McGonagall nhéo tai rủa trách:-Hai trò được lắm!-Á á!Giáo sư!Con xin lỗi!-George la oai oái,một bên mắt nheo lại vì đau.-Hì hì!Giáo sư!Con xin lỗi!Bỏ tai tụi con ra đi mà!-Fred cười hì hì một cách tinh nghịch.-Hai đứa nhóc tì nhà mi!Con bé đâu rồi!?-Cô McGonagall bực tức bỏ tụi nó xuống rồi hỏi.-Ẻm về rồi thưa giáo sư!-Fred xoa xoa tai mình,cười rất chi là tươi trong khi George vẫn xoa xoa cái tai đau nhức,mặt thằng nhỏ nhăn như sắp khóc đến nơi.Cô McGonagall xoa xoa thái dương nhìn hai thằng nhóc siêu quậy nhà mình.Sự việc bắt đầu khi sáng nay tụi nó nghe lỏm được giáo sư McGonagall đón một đứa Muggle,với cả tụi nó cũng chưa biết Muggle là gì nên xách đít trốn má đến Muggle đón mẻ,và giờ mới có sự việc như trên.Cô McGonagall bất lực lắm rồi,quá mệt mỏi rồi!Cô sẽ phải gửi lời xin lỗi tới cô bé ngay thôi!Hai anh em nhìn giáo sư của mình,cười tươi một cách tinh nghịch hỏi giáo sư:-Giáo sư!Em ấy tên gì thế?-Arial Roses Abbot,một đứa trẻ tội gần đây vừa mất bà.Gia đình cô bé là thương binh liệt sĩ,ba nó hi sinh trong cuộc chiến chống Kẻ-mà-ai-cũng-biết vì ông ấy là một Thần sáng.Mẹ nó lên căn bệnh nặng sau khi ba nó hi sinh.Em nó vừa mới sinh ra vì thiếu sữa mẹ mà bạo bệnh qua đời.Nói chung là quá khứ của con bé khốn khó lắm,chẳng ai giúp nó hết cả nên tính cách của nó không được hay cho lắm,um...nói thật là nó không biết biểu hiện cảm xúc và yêu thương những người xung quanh.-Ò!-Mặt hai anh em tỉnh bơ như vớ được tin tức ngon nghẻ nào đó rồi tốc biến chạy về,để cô McGonagall ở lại.Mà hỏi hai anh em nó chạy về đâu thì xin thưa,hai con báo này chạy ngược lại nhà cô nhóc với một nụ cười tươi rói.Nó lại nhìn hai anh bằng ánh mắt phán xét:-Lại gì nữa đây?-Cô em đừng như vậy chứ!Chỉ là tụi này muốn ở nhờ thôi!-George nháy mắt vẻ tán tỉnh,để xem cố bé có đỏ mặt hay không.Ai ngờ mắt nó cứ đờ đờ ra,nhìn hai anh bằng đôi mày nhăn lại:-Cút.Đúng là vô tâm thiệt mà!Hai anh em nó không một chút liêm sỉ mà phi thẳng vào ghế sofa nhà nó ngồi.Đôi mày của con bé ngày càng nhăn chặt lại hơn,tay siết chặt như muốn đấm vào mặt hai người song sinh vô liêm sỉ kia đến nơi.-Tôi không đón tiếp hai người vào nhà,mời hai người biến đi cho.-Ấy!Đừng thế!-Fred ngồi gác chân lên bàn,nhếch mép cười.-Khách vào nhà cũng phải rót tí trà tí nước chứ!-Ồ!Hai người có thể não tàn đến mức không thể hiểu tiếng nhân loại nói luôn nhể?Sủa đau tai vl.-Nó ngoáy nhẹ tai,giọng đều đều đầy châm biếm khiến hai anh chàng tức muốn hộc máu.-Cô...-Fred muốn xông lên lắm nhưng bị George ngăn cản.

-Quản gia đâu,đuổi hai tên vô duyên này về.-Arial ra lệnh cho quản gia già đuổi Fred và George về.Cô nhóc rót trà anh đào ngồi uống,miệng lại buông ra lời chua chát khi thấy Fred và George bị kéo ra ngoài cửa biệt thự của bản thân.-À mà hai người đâu có "duyên" đâu mà "vô"!Hai anh em thề hai anh em ghét cái nụ cười nhếch mép đầy kinh bỉ và châm biếm của con nhóc này lắm đấy!Nó cách tụi anh có năm chứ nhiêu!Ghét ơi là ghét!Miệng mồm gì đâu mà chua chát,chanh chua,độc mồm độc miệng!Trong tất cả các đứa con gái thì đây là loại con gái mà Fred và George ghét nhất,loại chanh chua độc mồm y chang giáo sư Snape!
 
(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Rắn nhỏ và ngày đầu tiên cắp sách đến trường


Hôm ấy là một buổi sáng đẹp trời nữa,Arial nhìn sự náo nhiệt của thành phố nơi nó lớn lên,tặc nhẹ lưỡi.Nó ghét buổi sáng,ghét cảnh mọi người quây quần bên nhau trong một bữa ăn nào đó vì...nó không có.Arial chán ghét thay một chiếc áo sơ mi mặc bên trong chiếc áo gile đen tuyền đẹp đẽ,mặc váy xếp li đen với đôi giày búp bê đế trụ làm tôn lên dáng vẻ thư sinh của nó.Hai bên tai nó đeo bông tai hình con sứa,đôi mắt đen lánh của nó lia nhẹ xem hành lý mình đã chuẩn bị đủ chưa rồi đưa hành lý mình ra ga xe lửa.Đến Ngã Tư Vua,con rắn nhỏ láo liên nhìn nhằm tìm xem đâu mới là đường đến Hogwast,vì nó đến khá sớm nên không sợ trễ chuyến.Bỗng một người phụ nữ tóc đỏ,chắc là mẹ của hai ông anh kia xuất hiện,mỉm cười hiền hậu với cô nhóc:-Ôi cưng!Con cũng đang kiếm sân ga 9¾ phải chứ?-Vâng.-Nó nhìn người phụ nữ với ánh mắt lạnh băng,dáng người đứng thẳng đầy cao ngạo và uy nghiêm như một người trưởng thành.Cái giọng nó vẫn đều đều với một âm độ thấp thể hiện lên sự khó ở của nó với đối phương.-Hai con cô năm nay học năm hai,cưng có thể đi theo hai đứa nó!Thiệt tình,năm sau thằng Ron nhà cô cũng học trường đấy đó cưng à!bên kia là thằng con ba và hai đứa song sinh nhà cô!Nói thật tụi nó lì lắm!-Bà Molly hoạt bát nói mà không để ý đến thái độ chán ghét một mặt khi bà kể về gia đình bà.Ở gần đấy có cặp song sinh tóc đỏ và một anh cao hơn lũ kia một chút,cũng tóc đỏ nhưng hơi bông hơn.Hóa ra là Fred và người còn lại là Percy - con trai thứ 3 của nhà Weasley.-Chào mẹ,đây là...-Percy ngập ngừng nhìn nó,liền bị nó liếc cho một ánh mắt không mấy thiện cảm khiến anh phải thu lại ánh nhìn tò mò đó.-Con bé là Muggle,tên con bé là...-Bà Molly ngập ngừng vì nãy quên hỏi tên con bé.Nó tặc lưỡi thầm nghĩ:"Nói chuyện quá xuề xòa,mất lịch sự thật đấy."

-Arial Roses Abbot.-Nhanh ý nhận ra thái độ khó chịu không muốn trả lời câu hỏi đứt quãng của mẹ mình từ cô nhóc đó,George vội ứng biến cho mẹ ngay lập tức.-Sao em biết tên em ấy?-Percy nâng kẽ chân mày lên,tra hỏi cặp song sinh ngỗ nghịch nhà mình.-Do liên kết chăng?Một liên kết bí mật nào đó.-Fred nói dối một cách trắng trợn khiến nhóc đó vô cùng khó chịu.Nó khẽ đẩy nhẹ xe đẩy,ai ngờ xe đẩy hành lý của nó lăn được qua bên vách tường sân ga số 9,thế là nó phi thẳng vào để lấy đồ.Ai ngờ là nó đến được sân ga 9¾ rồi.Nó nhìn sân ga hoành tráng ,cái cảnh ồn ào và náo nhiệt này khiến nó ghét cay ghét đắng,nhưng may mà giờ vẫn còn sớm nên chẳng mấy người đến.Nó bước nhanh tìm buồng trống.Cuối cùng cũng tìm được cái buồng ưng ý với mình,nó bước vào,mở sách Đại cương độc dược dành cho người mới ra đọc qua,nắm gọn trong tay ý chính.Suốt chặn đường nó chỉ sách với sách,cho đến khi chuông báo vang lên sắp đến nơi,nó mới chịu rời mắt khỏi sách để đi thay đồng phục.Mặc trên mình áo gile xám khói đẹp đẽ,đeo cái cà vạt của trường Hogwarts vào,mặc áo choàng có huy hiệu của trường vào mà nó cảm thấy sao các phù thủy lại thích sự luộm thuộm đáng ghét này chứ!Nó mà mặc như này thì mẹ nó sẽ xách cây chổi ra đập gãy chân nó rồi.Nhưng mà...nó đâu còn mẹ...Nó thôi suy nghĩ vu vơ rồi đi xuống tàu,nó đi theo sau đám phù sinh cùng trang lứa với mình.Nó thề lúc này chán thật ấy chứ!Chẳng có gì là vui cả.Tụi chúng nó phải đi theo một gã khổng lồ,to đùng,đã vậy bộ đồ còn rách rưới như một người ăn xin,tóc tai rậm rậm khiến nó tưởng rằng có thể trồng cả một khu rừng trong đó luôn ấy chứ!Nó cứ tò te đi theo ánh đèn mờ của bác ấy mà không để ý xung quanh,vì nhỏ sợ để ý đến xung quanh thì chắc chắn nhỏ sẽ ngã xấp mặt như chơi!Tại đường dốc vãi ra!Sợ té lắm!-Năm nhất cẩn thận!Đi theo ta!-Chất giọng ồm ồm đó vẫn vang lên như âm thanh ồm ồm của ông già Noel ấy!Nó không muốn nghe một chút nào cả!Năm nhất đi theo lão khổng lồ kia đến một cái hồ lặn sóng,phản chiếu y như một mặt gương khổng lồ soi rọi bầu trời đêm không sao kia.Nó cứ mải nhìn mặt hồ mà chẳng để ý rằng mọi người đã lên thuyền hết và cái giọng ồm ồm gicụ tụi nó lên thuyền của lão khổng lồ Hagrid kia.Cho đến khi chất giọng đó lại vang lên,ấm áp nhưng không phải hướng về phía các bạn cùng trang lứa với nó mà là vào nó - con người vẫn còn đang đứng thẩn thơ ở đó.-Abbot,mọi người đang đợi cháu đấy.Cháu mau lên thuyền rồi chúng ta đi đến trường Hogwarts nào.Ánh mắt Hagrid hiền từ nhìn nó,nhưng chỉ nhận lại từ nó một ánh mắt chán ghét.Nó ghét giọng nói ấm áp đó,ghét cách gọi ân cần đó,ghét luôn cả ánh mắt hiền từ đó vì chính chúng làm con nhỏ này thấy họ thương hại cho nó!NÓ GHÉT TẤT CẢ!!!KỂ CẢ CHÍNH NÓ!!!Những con thuyền dần trôi đi một cách thần kì,nó ngồi cô đơn một mình không ai bên cạnh,không một ai.Đôi mắt đen u tối như hố sâu nhìn xuống mặt hồ,thơ thẩn thả hồn theo mây theo gió chẳng để ý ánh nhìn kì thị của một số người khi biết nó là Muggle.Nó không quan tâm họ nói gì về nó,vì nó là một kẻ điên không có tình người,không có trái tim.Nó thích làm gì nó làm,đâu cần phải cung phụng chiều theo ý ai.Cuộc sống là của nó,nó có quyền điều khiển cuộc sống của nó theo những bước nó thích.Nó cũng đâu phải là đứa yếu đuối ngày xưa,đầu óc nó sau từng ấy đau khổ thì đâu còn ngây dại như trước,đâu còn dễ bị dụ dỗ,cũng đâu dễ đầu hàng.Nó còn kiên cường chán.Arial tặc nhẹ lưỡi,hành động này nó lúc nào cũng làm khi cảm thấy bất mãn.Thật ra là nó bất mãn với tất cả những gì xung quanh mình,tất cả những hạnh phúc của người khác.Nó đố kị với màu sắc ở xung quanh,những gia đình hạnh phúc mà nó từng thấy khi đang ngồi chơi ngoại công viên.Nó luôn tự hỏi rằng: Tại sao cuộc sống lại có nhiều màu sắc tươi đẹp như thế mà đời nó chỉ có trắng , xám và đen?Tại sao ai cũng có cha mẹ,cũng có hạnh phúc hồi tuổi thơ bé mà nó lại chẳng có?Tại sao hạnh phúc của họ chỉ đơn giản là sự trung thành còn nó lại là tiền?Liệu có tiền thì nó sẽ hạnh phúc hay sẽ có ai hạnh phúc thay nó?Phải có tiền thì thế giới này mới tôn trọng nó sao?Cả ngàn câu hỏi ấp ủ trong đại não nhỏ bé của nó.Nhưng chẳng lấy một ai đủ thời gia trên thế gian này trả lời cho nó những câu hỏi đó,cũng chẳng có ai đủ trung thực để nói cho nó nghe đáp án đúng của câu hỏi đó nên nó chỉ biết mò tìm rồi bất lực vì không có đáp án.
 
(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Rắn nhỏ và nhà tôn nghiêm thuần chủng


Nó nhìn ngó khắp Đại sảnh cùng chúng bạn nó.Đại sảnh có cả đống người đang ngồi quây quần chỉ trỏ đám phù sinh mới nhú chúng nó.Ở bên bàn Gryffindor hai thằng giặc cũng nhắm vào mục tiêu để trọc năm nay là Arial.Còn con bé cũng chẳng quan tâm,chỉ nghe cô McGonagall giới thiệu nhà rồi xếp nhà cho các học sinh.Từng đứa từng đứa lên,và rồi đứa cuối cùng chính là nó.-Arial Roses Abbot!!Nó bước lên,đội lấy chiếc mũ vừa dơ vừa bẩn kia lên trên đầu.Não nó thật sự chẳng còn minh mẫn mà đang trong giai đoạn sắp xỉu rồi đây!-Mệt rồi hả nhóc?Giọng nói đó truyền vào đại não nó khiến nó vô cùng khó chịu.Nó ghét sự làm phiền đến đáng ghét này.-Xin lỗi nhé nhóc!Tại nhóc rất đặc biệt,mang trong mình nhân tố của cả 4 nhà!Vậy theo nhóc bản thân muốn vào nhà nào?Nhà nào cũng được mà phải không,có khác nhau đéo nào đâu mà phải chọn lựa.-Vậy thì...SLYDERIN!!!Chúc mi thành công,tham vọng của mi rất lớn đấy!Giáo sư McGonagall cởi mũ phân loại ra,nhìn nó bằng đôi mắt thông cảm và đầy yêu thương,nhưng bà cũng chỉ nhận lại ánh mắt không mấy thiện cảm như của bác Hagrid.Bà ngồi xuống bàn giáo viên mà thở dài thười thượi tiếc nuối nhìn cô nhóc đáng yêu bị đưa sang nhà Sly đáng ghét đó.Còn nhỏ Arial không để ý xung quanh,đúng bàn nhà nó nó ngồi.Nó không ngồi xích vào trong cùng với mọi người mà lại ngồi theo kiểu xa lánh.Mọi người trong nhà Sly cũng dường như chẳng có hảo cảm với nó mà dùng ánh mắt xỉa xói săm soi nó.Nhưng nó không quan tâm vì họ chẳng phải thứ nó thèm để ý.Nó ngồi ăn một chút thanh socola to rồi ít bánh kem ngọt lành một cách quý tộc chứ không phải lao vào ăn uống bất lịch sự như mấy đứa Muggle khác.Ăn xong nó lại chán nản nhìn xung quanh ,tiếng tặc lưỡi thông thường lại vang lên đầy kiêu hãnh và phán xét.Đôi mắt đen của nó lướt lên bàn giáo sư rồi lại lướt sang các bàn của các nhà khác một cách khó chịu chẳng thể tả.Nó chán ghét nghe nhịp đập con tim mình đang lặng dần trong sự ồn ào vui vẻ này.Nó chẳng thèm nghe ai đó xung quanh nói nữa,nó lấy cuốn Phép lạ Độc dược - sự kì lạ của những loại độc dược nguy hiểm và hiếm có ra đọc.Nó bình lặng tự tách mình ra khỏi thế giới ,say đắm trong quyển sách quên đi cả thời gian.Bên cạnh nó bất giác có hơi thở của ai đó,giọng nam kia cất lên:-Trò Abbot.-Giọng nói đó đầy cao ngạo,trầm lặng gọi họ của nó mà theo nó nghĩ thì chất giọng ấy không có mấy thiện cảm lắm.-Nói.-Nó chẳng thèm tôn trọng tên đang nói chuyện với mình mà mắt vẫn dán chặt vào sách,thể hiện rằng nó chẳng thèm chấp hắn một li.Arial chẳng nghe thấy tiếng hắn nói nữa,mà chỉ nghe thấy hơi thở đều đều bên tai và sự dám sát chặt chẽ của tên đó.Bỗng hắn hỏi😛húc lạc dược là gì thế nhóc?-Phúc lạc dược còn được gọi là " Chất lỏng may mắn ", là một loại thuốc khiến người uống gặp may mắn trong một khoảng thời gian nhất định,trong khoảng thời gian ấy mọi hành động,cố gắng của người sử dụng đều sẽ thành công.Nó đã biến một ngày bình thường thành một ngày phi thường.Vì thế mà loại độc dược này bị cấm trong các kì thi lên cấp,nhất là cuộc thi O.W.L-Chà cũng khá phết đấy nhóc.Vậy cây Mũ thầy tu và Bả chó sói thì sao?-Hai cái đó là một,còn có cách gọi khác là Cây Phụ Tử.Thuốc Bả Sói có thành phần chính là Cây Phụ Tử (hay còn gọi là Cây Bả Sói, cây Mũ Thầy Tu).Nhưng loại thuốc này rất nguy hiểm nếu pha chế nói bởi vì Cây Phụ tử là một loại dược thảo rất độc.

Các thành phần trong thuốc phải dung hòa được độc lập của cây này mới không gây nguy hiểm cho mạng lưới người tiêu dùng.Thuốc Bả Sói làm giảm nhưng không thể chữa lành hoàn toàn những triệu chứng của Người Sói.

Nó giúp họ giảm đau và tỉnh táo hơn trong thời kỳ trăng tròn thay vì trở nên bạo lực, nguy hiểm khi hóa thành.-Khá.Một cậu phù sinh bên cạnh lắc nhẹ cánh tay,mặt thằng nhóc đó hơi tái mét lại.-Có chuyện gì vậy?-Nó giờ mới quay sang nhìn cậu phù sinh bên cạnh mình.-Mi...Mi đang nói chuyện với giáo sư Snape đấy!-Thì sao?-Nó làm thinh nhìn thằng nhóc đang hoảng lên kia.-Ăn nói xấc xược như vậy mà nói chuyện với giáo sư!-Thằng nhóc chuẩn bị tát nó đến nơi thì nó tự cản lại.Mắt nó lặng băng như muốn nhìn xuyên thấu tâm can thằng chó chết trước mặt nó,ánh mắt hiện lên từng tia kinh bỉ.-Quyền?-Một câu nói của nó cùng uy thế mạnh mẽ đã khiến thằng công tử kia im bặt,không dám hó hé lời nào.Nó giờ mới quay lại phía người đàn ông đứng bên cạnh mình.Ông ta mặc nguyên cây đồ đen tuyền,mái tóc đen bết dầu cùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn có cảm giác rùng rợn,ông nhìn như nó ấy!Đứa nào nhìn ông đứa đó rùng mình,riêng nó là đứa bình thường nhất đối với ông cũng là đứa bất thường nhất với mấy đứa bạn.-Con nhóc xấc xược,tao chỉ muốn dạy lại mày thay giáo sư thôi!-Thằng quý tử sau một phút giây im lặng cũng tìm câu hợp lý để cãi lý lại con nhỏ này.-Ta cần mi dạy con bé à?-Một câu hỏi tu từ của giáo sư Snape làm thằng công tử im luôn.Ông cũng rất ưng ý con bé này rồi đấy!Nhưng mà nó có để ý đéo,nó lại quay lại sách đọc còn Snape cũng đi về chỗ ngồi của mình ăn tiếp.Một lúc sau bữa tiệc cũng kết thúc,nó mệt mỏi đi theo huynh trưởng trở về phòng kí túc xá.Vì là Muggle nên ai cũng đẩy nó ra sau làm nó choáng váng suýt té xấp mặt,may mà có giáo sư Snape ở đằng sau yểm bùa lơ lửng chứ không cái bản mặt đáng yêu của nó sẽ bị đập xuống đất rồi.Nó nhẹ lúng túng nói lên câu "cảm ơn" rồi vội đi cùng các bạn mình.Coi như ở trường cũng có một người giúp nó trong học tập đi vậy.Còn ông cũng ưng nó vì nó giống y như ông ngày bé ấy,khác mỗi gia cảnh,hoàn cảnh tuổi thơ,dòng máu,giới tính lẫn tóc thôi.Tóc con bé mềm mượt,hơi lượn sóng ở đuôi dưới,còn tóc ông thì bóng dầu,mái tóc có phần sơ xác.Đôi mắt của ông và nó giống nhau,màu đen đục ngầu và sâu hoăps như một hố đen không đáy,ai nhìn vào cũng cảm thấy kinh sợ.Cơ mặt ông với nó cũng có khác gì nhau,cũng nhả lỏng hết cỡ,chỉ đôi chút lại nhăn nhó vẻ khó chịu hoặc không vừa ý.
 
(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Rắn nhỏ và một ngày nghỉ ngơi không chọn vẹn


Sáng hôm sau,cũng chính là sáng Chủ Nhật sau buổi lễ phân loại,nó được đích thân chủ nhiệm nhà giao cho thời khóa biểu lẫn cà vạt,huy hiệu nhà y như đi trao bằng ra trường.Nhưng vì hôm đó là Chủ Nhật có học cái mô tê gì đâu nên nó gác chân ra sân Quiditch theo bản đồ nhà trường phát cho,trên tay cầm một đống sách Độc dược và Lịch sử pháp thuật ra ngồi đọc.Nơi này rộng lớn bao la,thảm cỏ xanh mát cùng với không khí trong xanh,gió lộng mát mẻ vô cùng.Rắn nhỏ mê tít khung cảnh ngay trước mắt,nó ngồi ở hàng ghế khán giả.Arial ngồi đó,gió làm tung bay mái tóc đen ngắn ngang vai của nó,ánh sáng ban mai phản phất lên mái tóc đen ấy làm nó ánh lên vài cọng nâu.Gương mặt nó yên tĩnh tự bầu trời trong xanh.Bỗng tiếng đội trưởng Wood hô vang các thành viên khiến nó hơi giật mình,mới sáng sớm sao mấy người nhà Gryffindor sung sức thế không biết,tiếng nói này có thể bằng cả cái loa của tỉnh nó chứ chẳng đùa.-Cả đội mình nay tập sớm chút!Tí ta phải nhường sân tập cho Ravenclaw!Nó thấy đội Quiditch Gryffindor đi ra.Nó thấy luôn cả hai quả đầu đỏ luôn thu hút nó nhìn về,nổi bật nhất trong đám sư tử.Hai anh em Fred và George nhìn xung quanh,cảm thụ làn gió mát rượi.-Hôm nay gió lộng thiệt anh Fred ha?-George vươn vai cảm thán.-Ừm!Mát chết đi được!-Fred đứng trước gió.Làn gió sượt qua gương mặt điểm trai lẫn nhí nhảnh kia,làm hất hết mái của anh chàng lên.Nhỏ nhà Rắn thở dài rồi quay lại với quyển sách.Đội trưởng Wood vừa thả vali xuống liền nhìn xung quanh thì phát hiện ra sự xuất hiện thần kì của nó.Anh khẽ gật đầu rồi nhìn sang các thủ viên nhà mình:-Tụi bây bớt đùa nghịch chút đi!Tập lẹ lên rồi còn ăn sáng!Không đừng trách tao phải xin thêm giờ tập!Fred ngước lên khán đài,thấy thân ảnh nhỏ bé của nó đang ngồi ở hàng ghế cao nhất cũng là nơi gió thổi mạnh nhất,là nơi xem được Quiditch rõ nhất.Mái tóc đen óng của nó tung bay trong gió,một số cọng bị vén qua đôi tai nhỏ xinh,trắng trẻo.-Xem ai đang ngồi kia kìa!-Fred hô lên làm nó đang chìm đắm trong sách bỗng giật nảy cả mình.-Ồ,tiểu ngạo kiêu đang ngồi đây sao?-George buông giọng cười cợt.Đôi chân mày nó lại khẽ nhăn lại,nó thật sự ghét cay ghét đắng sự ồn ào và phiền phức của hai anh em này.Nó ước giá như hai người này biến phăng ra khỏi cuộc đời nó thì tốt biết mấy.Quyển sách dày 600 - 700 trang bị nó gập cái "bộp" không thương tiếc.Arial tặc lưỡi rồi đứng dậy tính bỏ đi,đôi chân nó vẫn luyến tiếc muốn ở lại cái "địa bàn" này nhưng đành phải di chuyển "địa bàn" để có một cuộc sống bình yên mới được.Bỗng nó cảm giác người nó nhẹ tênh à!Nó tưởng lực hút thế giới bị biến mất đi không trừng!Ai ngờ là Fred bế nó ngồi lên chổi để đưa nó đi vi vu,nói thật ra là cho nó thử cảm giác bay lên trời như thế nào.Nhưng ai cần hai anh làm như vậy không chứ riêng Arial bé nhỏ của chúng ta là hổng có cần(nói thô nhưng thật ra là bà đây đéo cần!)Nhỏ nhà Rắn tặc lưỡi khó chịu,nó cố vuốt vuốt mấy cái tóc mai suýt bay cao bay xa vì lực gió trên này mạnh hơn so với ở dưới.-Thả.-Nhóc cứ ôm chắc anh vào,sẽ không té đâu!Mịa nó!Arial thà rơi từ trên đây xuống còn hơn là ngồi với tên Fred đáng ghét và ồn ào này!Nó đập mạnh vài cái vào vai anh,mặt nó ánh lên tia không mấy thiện cảm nhìn tên tóc đỏ phiền phức đang trở mình.-Hình như não anh bị chậm vận tải nhỉ?Tôi nói "thả" chứ không phải nói "tiếp".Và hai anh nên xin tiền má các anh đi khám lại tai đi là vừa!-Không phải bị chậm vận tải mà là anh thích vậy!-Fred ngang ngược nói với cô bé đang sau mình,vẻ mặt vui tươi vì sắp bịt cái miệng đầy độc của con nhóc lại được thì chỉ mấy giây sau nó cho anh một quyển sách Độc dược "hôn nhẹ" vào đầu ngất lịm.Cứ ngỡ nó sẽ trở anh xuống một cách an toàn nhưng đời cho chữ "say no",nó hất con mẹ anh xuống chổi để cho anh té tự do rồi chiếm đoạt chổi của Fred mà phi xuống một cách chọn vẹn,an toàn.Tiếng "rắc" vang lên báo hiệu Fred gãy tay do ngã từ độ cao xuống.Ấy vậy mà Arial chẳng thèm đếm xỉa đến Fred,đã vậy còn tặng cả đội một nụ cười khinh bỉ với một câu châm biếm nặng nề:-Mấy người nhớ xích hai con chó nhà mấy người vào,không nó lại đi "cắn người" nữa thì chết!Cái tướng vẻ cao ngạo của nó vừa khuất dạng,Angelia tức mình chửi rủa:-Mẹ khiếp!Nếu có cắn người thì hai bồ ấy sẽ cạp nát đầu con nhóc láo toét đó đầu tiên á!-Thôi nào Angelia,em nó còn nhỏ...-Oliver khẽ vuốt lưng cô em dưới khóa nhà mình.-Anh không thấy nó đàn xúc phạm cả đội mình và Fred với George sao thưa đôi trưởng!?-Angelia mặt mày hậm hực điên tiết quát lên.-Thôi nào,chỉ là gãy nhẹ thôi mà!-Fred ôm cánh tay bị gãy,khó khăn đứng dậy,nhờ George làm trụ để đứng vững nói chuyện với mọi người trong đội.-Tớ nghĩ chúng ta nên đưa Fred vào bệnh thất để bà Pomfley chữa trị đi,dù gì là do Fred làm con bé bực mình trước chứ bộ!-George đang đỡ anh trai mình vội thanh minh với mọi người rồi cùng mọi người đưa anh trai đến viện thất của trường để chữa trị.Mà Fred đã nằm bệnh thất,George chẳng có ai để đi bày trò nên quyết định sẽ trả thù cho anh trai mình bằng cách,phá hoại ngày nghỉ của nó.Nó đang ngồi trong thư viện trường liền bịt mũi tinh tế hắc xì,và cũng sau tiếng hắc xì đó George xuất hiện một cách thần kì như một ông bụt,nhưng ông bụt này không đến để biến bố mẹ và em trai về với nó mà là đến để phá ngày tổng hợp kiến thức của nó.Thế là xuyên suốt lúc trong thư viện George lảm nhảm kể về những chuyến đi chơi về hè của gia đình anh,kể về anh Bill,anh Charllie,kể về giáng sinh nhà Weasley thường làm những gì.Cơn ghen ghét trong lòng nó lại nổi lên,nó lấy cuốn sách rời đi,giọng nói có đôi phần cứng cỏi,ra thêm phần ghét bỏ:-Những câu chuyện xàm xí đó anh nên đi kể cho người khác đi,tôi không muốn tốn thời gian vào mấy câu chuyện vô bổ đó.Nhưng bộ đôi quây tứ thiệt của trường mà,đâu mà George dễ dàng bỏ qua cho cô bé như thế chứ.Thế là suốt nguyên ngày hôm đó George cứ lẽo đẽo theo Arial từ phòng Chiêm tinh đến Đại sảnh,ở đâu có mặt nó là ở đó có George lò tò theo sau kể lảm nhảm mấy chuyện gia đình.Trốn trong phòng sinh hoạt chung nhà Sly thì bị anh Marcus gọi ra vì giọng ca "vàng" của George đầy láo toét kia khiến cánh cửa đếch chịu nổi được nữa.Thế rồi nó cũng phải ló mặt ra.George rủ nó đi thăm Fred một cái là nó cao chạy xa bay luôn.Nó ghét hai anh em nhà này,cụ thể hơn là ghét cay ghét đắng cặp song sinh mất nết nhà Weasley.Đã vậy George không cho nó một phút bình yên,kể cả lúc ăn ở Đại sảnh George cũng ngồi im ru trong bàn nhà Rắn nhập bữa cùng.Ôi Merlin ơi xin ngài chứng giám cho,giữa một đàn rắn màu xanh lá lòi đâu ra một con sư tử đỏ thấy mất thẩm mĩ vãi chưởng!Làm Angelia với Oliver ở bên bàn kia ôm bụng cười trước vẻ vô tư và mạo hiểm của cậu chàng.Sau khi ăn một bữa không mấy ngon miệng vì có một con sư tử vô duyên cạnh bên,nó mới nghĩ ra một cách rất rất hay,đó chính là...xuống hầm Độc Dược của giáo sư Snape trú tạm,sẵn lấy sách đọc.Ngon ăn ngay!Thế là nó chạy biến xuống dưới hầm giáo sư đọc sách và để luôn con sư tử tóc đỏ nhà Weasley bơ vơ lại giao phó cho lũ Rắn xử lý.
 
(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Rắn nhỏ và mùi của tình dược này là mùi của ai?


Chẳng biết hôm nay ngày đầu tiên Arial bước chân vào trường giáo sư khiêm idol của nó - giáo sư Snape bị sảng ngang hay sao mà giáo sư lại cho năm nhất nhà Slyderin học gộp với năm 2 Gryffindor nhằm để năm 2 nhà Sư dạy học cho năm nhất nhà Rắn.Nó là đứa vào sớm nhất,song đến một số người và những con người đến muộn mất là Fred và George.Hai thằng ôn này đứng trước ngưỡng cửa thở như cờ hó thì bị chất giọng lạnh lùng của giáo sư Snape làm cho cả hai giật bắn mình:-Hai đứa chúng mi mà còn đứng đây và chậm chạp như lũ sên có sừng kia thì đừng trách nhà hai đứa mi sẽ vinh hạnh được trừ thêm 10 điểm vì tội đi học muộn.Giọng nói ông lạnh băng nghe ngầu vãi cả chưởng làm con nhóc Rắn kia thích mê!Hai tên tóc đỏ ngố ngố nhìn quanh,bàn nào cũng ngồi kín chỉ có bàn nó đang ngồi là trống nhất vì đứa Sly nào cũng kì thị mà né xa nó,còn mấy đứa nhà Gryffin hận thù với Sly nên hận thù luôn cả nhỏ.Thế là hai anh em song sinh tinh nghịch kia chạy đến ngồi.Hai người họ để Arial ngồi ở giữa còn cả hai ngồi hai bên,chốc chốc lại thích thú nghịch mái tóc ngắn ngang vai lượn sóng phần đuôi của nó.Nó cũng biết nói như nào hai con người này cũng sẽ chẳng để vào tai một thứ gì nên ngồi im để hai người họ tết tóc rồi chải tóc.Giáo sư Snape khó chịu khi học trò cưng của mình bị hai tên nhóc ranh tóc đỏ làm phiền liền rất "thân thương" bụp cho mỗi đứa một cái "hôn nhẹ" của gáy sách vào đầu cùng với một câu làm cho trái tim của Gryffindor đau thắt lại như những lần Oliver lôi đầu đi cổ vũ tuy có đứa còn chưa ngủ đã vậy:-Trừ nhà Gryfindor 20 điểm vì dám làm phiền các em năm nhất đang tập trung học.Hai anh em Sư Tử xoa đầu nhìn nhau cười hì hì rồi xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.Nó khó chịu với cái vẻ thân mật của hai con người kia đối với mình liền phũ phàng hất tay hai người ra rồi mở sách nghe giáo sư giảng bài.Hôm nay tụi nó được giảng dạy về tình dược.Giáo sư Snape liếc nhìn nó rồi nghiêm túc với cái giọng đều đều của mình hỏi nó:-Trò Abbot đứng lên trả lời cho tôi.Cho tôi biết tình dược là gì?-Amortentia còn là tên gọi khác của Tình dược,là loại thuốc tình yêu mạnh mẽ nhất còn tồn tại.

Nó gây ra sự mê đắm hoặc ám ảnh mạnh mẽ đối với người uống chúng.

Nó có ánh xà cừ đặc biệt và hơi nước bốc lên từ nó theo hình xoắn ốc đặc trưng.

Amortentia được coi là một cực kỳ nguy hiểm , vì người ta không bao giờ nên đánh giá thấp sự mê đắm ám ảnh.-Rất tốt,cộng 20 điểm cho nhà Slyderin.-Nó có thể thấy ánh hài lòng trong mắt ông nhìn về phía nó,rồi nhìn đám học sinh kia với một ánh mắt hắn học.-Lũ chúng mi nếu không tính viết thì mời ra khỏi lớp.Tiếng bút lông sột soạt vang lên trên những tờ giấy trắng tinh,riêng nó là không phát ra tiếng động vì nó dùng bút bi,chứ viết bút lông chim với một đứa như nó không quen.Nó cầm trên tay một cây bút bi với vỏ ngoài màu đen tuyền,có kí hiệu cung Song Ngư màu trắng ở đuôi bút.Nó cũng có một cuốn sổ đóng ghim tinh tế màu đen truyền để viết lời giảng của giáo sư vào từ đó rút ra kinh nghiệm.Fred và George - hai chú sư tử năm 2 tò mò nhìn cây bút lẫn quyển sổ em đang liên tục chép,rồi đôi khi lại vẽ vẽ.Tò mò nhìn vào cuốn sổ,hai anh em lại bị giáo sư Snape gõ vào đáy sách vào đầu,nó thì giật nảy mình vì tiếng động ở đằng sau.Đến pha thực hành,hai anh em nhà Gryffindor lóng ngóng làm sai suýt nổ vạc (nói giảm vậy thôi chứ suýt thì nổ lớp đấy chứ đùa!),may mà có Arial bên cạnh phản ứng kịp thời tắt lửa vạc.Thế là Fred và George bị nhỏ nhà Rắn đuổi cút sang chỗ khác để nhỏ tự làm.Sau một lúc khuấy khuấy và bỏ Bột ngọc trai vào,nó tắt lửa vạc chiêm ngưỡng thành quả của bản thân.Thành công mỹ mãn,very good!Hai anh em song sinh nhà Weasley đi đến bỗng một mùi bánh ngọt,mùi trang sách mới và mùi hoa nhài xộc thẳng vô mũi của cả hai anh em.Còn Arial ngửi thấy hai mùi khác nhau - mùi gỗ thông cháy và mùi gỗ thông sau khi mưa mà con nhỏ này đã ngửi ở đâu đó rồi mà không nó không nhớ.Tiết học kết thúc,nó mệt mỏi đi ra khỏi lớp Độc Dược.Chưa kịp bước đi đã bị Fred và George vác đi ra Đại Sảnh ăn trưa.Nó dùng bàn tay nhỏ của mình đập uỳnh uỵnh vào tay cả hai,gào lên giận dữ:-Thả tôi xuống coi hai ông già!-Ê nà!Tụi này không già à nha!Mới có 12 tuổi à!Nhỏ bị vác lên tận Đại Sảnh,mới được thả xuống đã chạy đi qua nhà bếp của trường xin một khu làm ít cơm bento với ít bánh ngọt lên phòng mình.Tình cờ đi ngang qua hai anh em nhà Weasley.Nhưng chẳng ai chú ý đến ai cả vì họ đã bận việc của mình rồi.Nó cầm đồ ăn mình tự làm lên phòng kí túc xá của mình,yên bình ngồi vừa ăn vừa đọc sách,đôi đồng tử đen ánh ấy đôi khi lại nhìn ra bầu trời xanh trong vắt yên bình ngoài kia.Nó ước là cánh chim bay vi vu trên bầu trời đó,tự do,nhưng lại càng ước rằng nó được đi theo gia đình của mình,để nó không cảm thấy cô đơn.Nó cứ mãi lần theo bóng tối,nhưng không nhận ra rằng hai tia sáng đang ở cạnh nó.Nó không muốn mở lòng ra với hai tia sáng đó vì nó không để chúng vào mắt,cứ thế tự chôn sâu mình vào bãi bùn của nỗi buồn,cứ thế nước mắt chẳng thể rơi nữa vì sự dày vò tựa đáy lòng của nó,cứ thế nó cho mình là thứ vô dụng không đáng sống.Nó ăn xong,khẽ súc miệng bằng một ly nước sạch,đặt báo thức rồi đắp chăn đi ngủ,cất những đau đớn và sự mệt mỏi vào sâu cõi lòng.Nó cũng chẳng còn thấy lạ những lần vu vơ của bản thân mình nữa,vì cuộc đời đã cho nó quen với cảm giác tự cắt xẻ tâm hồn mình rồi.-------------------------------"Thời gian xóa đi những ngây thơNhững điều vội vàng như trong giấc mơĐể lại những cơn đau vu vơ chẳng còn bất ngờ...." (Chạm khẽ tim anh - Noo Phước Thịnh)
 
(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Rắn nhỏ và những tổn thương vô tình bị đào bới lên


Đó là một buổi sáng tồi tệ của Rắn nhỏ...Dường như số nó xui lắm,học sinh năm 1 và năm 2 được đưa phụ huynh lên.Nhìn ai ai cũng có bố mẹ đi vào trường cũng mà nó chỉ biết siếc chặt tay vào,nước mắt trực trào như muốn ứa ra đến nơi.Cụ Dumbledor như muốn dẫm đạp vào nỗi đau của nó ấy!Nó nhìn Đại Sảnh đông đúc phụ huynh và mọi người,nhìn thấy ai ai cũng ôm cha mẹ trong nỗi nhớ nhung mà nó chỉ biết tưởng tượng rằng mình cũng được như thế.Nó cứ thập thò ở ngoài cửa Đại Sảnh,mãi mới dám vào.Trong bàn đám Rắn ấy có nhiều người phụ huynh đeo trang sức lấp lánh.Những quý bà xinh đẹp toát lên vẻ quý phái sắc sảo,quý ông thì lịch thiệp.Đám Rắn con thấy nó không có bố mẹ mà chỉ biết ngồi lủi thủi một mình liền cười phá lên,chẳng đến an ủi nó câu nào,đôi lúc còn trêu ghẹo nó.Những lời nói vô tâm ấy ghim sâu vào trái tim nhỏ bé của nó.Nó cố nín nhịn không khóc,nhưng nó nhịn không nổi,nước mắt nó sắp ứa ra đến nơi rồi.Những câu từ vô tình đó lại đào bới nỗi đau của nó lên:-Ôi dào!Xem con Muggle nào không có ba mẹ kia?-Trời ơi!Cái thứ như nó độc mồm độc miệng ra là không có cha mẹ dạy dỗ đàng hoàng đấy à!~Bla...bla...bla....Nó cúi gằm mặt xuống đứng dậy chạy thật nhanh ra khỏi Đại Sảnh.Nước mắt không kiểm soát được mà liên tục tuôn rơi.Nó cứ chạy,cứ chạy mãi trên hành lang nhà trường mà chẳng biết mình đi đâu.Mắt nó mờ đi vì nước mắt,chẳng còn chút nào minh mẫn để nghĩ thêm điều gì.Nó chạy đến Hồ Đen mà khóc nức nở,mặt nó buồn tìu nghịu.Nó đã cố gắng gồng hết sức để tỏ ra vẻ lạnh lùng,để biến mình thành một con người không thể khóc nhưng nó không thể,nó không thể yếu đuối trước mặt mọi người,vì nếu thế mọi người sẽ bắt nạt nó.Bỗng nó nghe thấy có người gọi tên nó,nó không dám quay lại.Nhưng cái giọng đó vẫn gọi tên nó:-Arial!-Có...có chuyện gì?-Giọng nó khàn đặc,run run vô kiểm soát tuy nó đã cố chỉnh giọng.-Em ổn chứ?-Tôi ổn,cảm ơn.-Nó lạnh lùng nói khi lấy tay lau nước mắt còn xót lại trên khóe mắt.-Rõ ràng em đang khóc!-Bàn tay của tên kia ép vào mặt nó,bắt nó nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ đó,đầy uy dũng đó.-Anh Fred?Và anh George?Hai anh đang làm gì ở đây?Nếu hai anh không về mẹ hai anh sẽ lo đó.-Nó nói với cái giọng đều đều tuy hơi khàn đặc do khóc đấy để đuổi khéo hai anh em về.-Sao em cứ phải gượng ép mình như thế?-George dịu dàng ôm nó vào lòng,gỡ tay Fred khỏi mặt nó mà vuốt nhẹ lưng nó.Nó cảm thấy cơn ói trào dâng trong cổ họng mình,nó cảm thấy những câu nói ngọt ngào này thật kinh tởm,chẳng biết là do nó ghét hai anh em này hai là do nó chưa được ai đối xử nhẹ nhàng như vậy kể từ khi ba mẹ nó mất,nhưng nó vẫn cảm thấy kinh tởm.Nó đẩy mạnh George ra làm cậu chàng bất ngờ,ngã dúi xuống.Nó lạnh giọng nhìn George và Fred bằng ánh mắt cảnh giác,giọng nó theo đó mà hạ độ xuống:-Sao đổi cách gọi?-Em cứ trả lời câu hỏi của tụi anh đi rồi tụi anh sẽ trả lời em.-Fred nhởn nhơ đỡ George dậy,giong nói vẫn như thường nhưng cũng tỏ ra thái độ thành ý.-Mắc gì tôi phải trả lời?-Tụi anh có thể giúp em đỡ buồn hơn...có thể vậy?-George phủi quần mình,cười nhẹ nhìn nó.-Mấy người thương hại cho tôi?Ha...Tôi không cần.Nó quay người bỏ đi.Nó đã quá ư là quen với cái thể loại thương hại của những người xung quanh nó rồi.Nó không mong muốn cũng chẳng cần sự thương hại họ dành cho nó.Lúc này Fred mới chịu đàng hoàng ra tay.Tay Fred nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nó,đôi bàn tay có một số vết chai sần để lại do bị xã hội ngoài kia chà đạp một cách hèn hạ và đáng thương.Giọng Fred ấm áp nói với nó:-Em bỏ chữ "hại" đi,để lại chữ "thương".Tụi anh thương em.Làm ơn hãy nói cho anh biết những gì đã xảy ra với em?Trái tim nó mềm nhũn,nước mắt nó chảy dài ra hai bên má nó.Nó quay mặt lại chạy thẳng vào lòng Fred mà khóc thút thít như một đứa trẻ con chưa từng lớn.Giọng nó nghẹn đặc lại cùng tiếng nấc kể lại những đau đớn của bản thân nó trải qua,sự sỉ nhục của mọi người và những ánh nhìn kì thị của họ với nó ra sao,như thế nào.Hai anh em chỉ ngồi nghe nó,thi thoảng ôm lấy nó một cách vụng về.Chẳng biết nó khóc bao lâu,chỉ biết rằng nó đã ngủ say trong lòng Fred và George từ lúc nào chẳng hay.Đôi mắt nó chẳng mấy chốc nặng chĩu mở mắt dậy,xung quanh có người phụ nữ tóc đỏ cùng với cặp song sinh kia.Bà nhẹ nhàng ôm lấy nó,vuốt ve lưng nó:-Ôi Merlin!Tội nghiệp con!Hai thằng nhóc nhà cô đã làm con khóc nhiều rồi con gái!-Ơ kìa mẹ!Tụi con đã làm gì sai?-Fred phản đối,mặt cậu hoang mang tột cùng.-Tụi con chỉ dỗ cậu ấy thôi mà!-George cũng đồng điệu theo anh mình mà nói lại.Nó bối rối lắm,mặt nó đơ ra nhìn người phụ nữ đang ôm nó.Nó muốn thoát ra khỏi vòng tay người phụ nữ này,nhưng cái ôm càng nhấn chìm nó vào sự ấm áp của tình mẹ,hơi ấm của một người phụ nữ.Nó luôn mơ ước điều đó nhưng cũng luôn cố tỏ ra vô tâm với mọi người,ra vẻ chanh chua ghét bỏ với những gì mình chứng kiến,những hạnh phúc mình nhìn được nhưng còn may nó còn có trái tim,không nó lại đi theo vết xe của ngài mất mũi nào đó rồi cũng nên.Nó nhớ ra người phụ nữ này rồi,là cô Weasley ở hồi nó vừa mới cắp sách đến trường,đã giúp nó lúc nó đang bối rối không biết bản thân nên đi đâu về đâu.Và nó hiện tại cũng muốn biết tên cô.Tuy muốn gục đầu vào lòng người phụ nữ này lắm nhưng nó cũng phải giữ chút mặt mũi cho nhà Sly nên gương mặt nó vẫn cứ lạnh băng như thế mà nhìn người phụ nữ,nhưng lần này nó có vẻ lễ phép hơn (chứ nó mà vô phép là bà tác giả cho nó một vé gặp diêm vương sớm liền,bà tác giả có những pha bẻ lái đi vào lòng đại dương lắm nên nó cũng biết sợ chứ!):-Cô là ai?-Cô là Molly Weasley,mẹ của hai nhóc sinh đôi này!Cô là người con gặp hôm nhập học ấy!-Dạ vâng.-Nó gật cái đầu nhỏ của mình,rồi lại lo nhìn bầu trời,miệng vô thức nói.-Hai người đó thật hạnh phúc khi có người mẹ như cô.Nó thèm lấy cảm giác bị mẹ la,thèm cảm giác được ăn bữa cơm gia đình.Nó ăn cơm cũng một mình,làm đéo gì cũng một mình riết rồi cũng thèm lấy cái cảm giác có ai ở bên san sẻ.Bà Molly nhìn nó,nhìn thấu cái sự thèm muốn và đố kị trong đôi mắt đen lánh và sâu thẳm của nó.Nhưng bà chỉ biết cười,vì dòng đời đã bạc bẽo khiến trái tim cũng cái não thơ ngây ấy của nó khiến nó vô cùng tổn thương.Phải chăng đời đã cho nó một thanh kiếm thoát khỏi con quái vật cô đơn đang giam giữ nó?
 
(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Rắn nhỏ và lễ phân loại với thành tố đặc biệt


Nó đang ngồi nói chuyện với Adrian Pucey - cậu bạn mà nó bắt đầu quen từ lúc vào năm 3.Và hiện giờ đây là năm 2 của nó nè!Nó đã không còn cô đơn khi đã có những người bạn thân.Cụ thể là toàn cực phẩm vì ai cũng yêu quý nó.Nó cũng dễ tính hơn,nói chuyện cũng bớt chua hơn tuy đôi khi có chua chát một chút.Adrian nằm dài trên bàn trong lễ phân loại học sinh năm nhất năm nay,chu chu mỏ vè mệt mỏi:-Cha mạ ơi!Năm nay đón năm nhất lâu vãi lúa!Biết câu từ này Adrian học ở đâu không?Từ nó ra á chứ ai?-Đợi đi anh Adrian!Bộ anh không biết chờ đợi là...-Chưa giảng đạo lý xong mà thằng quỷ Adrian đã cắt ngang lời nó bằng một câu ngân dài.-Đóiiiiiiii!!!-Năm nay nghe nói có Harry Potter vào trường á mày!-Marcus Flint khoác vai nó cười tươi như hoa,ừm..nó thề riêng thằng này là không có cái vẻ đẹp mã cực phẩm thôi chứ bạn nó đa phần là toàn cực phẩm không à!Nhưng sợ nói ra Marcus tổn thương thôi chứ nó thích nói thẳng lắm.-Ủa rồi thì sao?Liên quan đéo gì đến nhà mình?-Nó nhìn Marcus đang cười hì hì với nó,nó biết cái thằng nhóc đó nổi vãi lìn ra nhưng rồi liên quan đéo,dù gì thằng oắt con đó cũng xin mũ vào nhà Gryffindor thôi chứ nhiêu.-Nhưng nếu thằng nhóc đó vào nhà mình thì nhà mình sẽ nổi như cồn luôn ý!-Marcus cười tươi nhìn nó,còn mặt nó thì hơi xám ngoét lại.Ôi Merlin ơi!Nó không muốn điều đó chút xíu nào!-Em lại càng không mong thằng oắt con đó vào nhà mình một chút xíu nào.Mà nghe nói thiếu gia Malfoy năm nay cũng nhập học,cá chắc thằng nhóc đó sẽ vào nhà Sly cho coi.-Nó đánh trống lảng sang chủ đề khác,nó đang xem thằng nhóc nhà Malfoy sẽ nhìn nó thế nào khi biết nó là người Muggle bị mũ phân loại đá đít vào nhà Slyderin.-Ê mà nghe nói trong cái đêm định mệnh đó cha mẹ của nhóc Potter bỏ mạng rồi đúng không mày?-Adrian nhìn Marcus hỏi.Cậu chàng Marcus thì chỉ thích "ừ" cho có rồi lại nghịch mớ tóc đen của nó.Nó ngẫm nghĩ,cảm thấy sao cậu nhóc đó cũng giống mình,thiếu đi tình yêu thương của cha mẹ.Mà giống thì làm sao?Liên quan đéo gì đến nhau đâu nhể?Dãy học sinh đi vào,Adrian đang muốn đột quỵ vì cơn đói nhưng vẫn cố làm ra vẻ lãnh đạm để lấy chút thể diện cho nhà Sly.Còn nó thì chán nản chống cằm nhìn lũ năm nhất đi vào.Đứa nào đứa đấy cũng giống nó hồi xưa,đều hứng thú nhìn quanh phòng Đại Sảnh.Nó thấy lấp ló một thằng nhóc đeo kính nát vô cùng,mái tóc đen xù như chưa bao giờ được chải chuốt một cách cẩn thận mà chỉ chải sơ qua cho có.Thằng nhóc đó cũng chính là phù sinh mới tới,nó không chọn nhìn quanh mà mắc cái mớ gì lại nhìn lên trần nhà.Má!Thằng ngốc này chưa đọc cuốn Lịch Sử Hogwarts hả?Nó vẩy nhẹ cây đũa làm từ lõi bông tuyết xanh và sừng tuần lộc của nó làm một mảng giấy da che mắt thằng nhóc lại trước khi cô bé tóc nâu dài hơi xù xì bên cạnh thằng nhóc đó nhắc nhở.Xong việc nó cất đũa phép đi,nó thật sự không muốn cái thằng nhóc ngốc đó bị hôn ám một chút nào.Dù gì nó cũng là phù sinh mới vào,nó cũng không muốn xảy ra chuyện gì không hay trong ngay ngày phân loại đầu vào của lũ nhóc.Nó thấy thằng nhóc đó với cái đầu hỏi chấm vì chẳng biết vào đây phân loại làm đếch gì,nhìn giống nó y như đúc.

Và đến thời khắc long trọng của buổi lễ,phần trình diễn của mũ phân loại.Nó lại vung đũa phép âm thầm cho thằng nhóc tóc đỏ Weasley,cô bé tóc nâu hơi xù, thằng nhóc đeo kính vụn và thằng nhóc có con cóc với gương mặt búng ra sữa kia mỗi đứa một cái bùa điếc(và tất nhiền còn cả cho nó nữa vì nó không muốn hè về Muggle phải tốn thêm chút đồng nào đi khám lại cái tai bé nhỏ của nó đâu!).Chiếc mũ ngân nga cái giọng hát tử thần kia,cái giọng hát mà suốt những năm phân loại gần đây(thật ra năm trước-năm con bé Trung Quốc tên Cho Chang gia nhập vào đây.) nó nghe:Ờ này ta dẫu không xinh.

Nhưng mà chớ xét ngoại hình Xét về thông minh, sắc xảo Đố nón nào qua mặt taCác người cứ đội nón hoa Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích Không sao, ta đây chấp hết Nón ta: phân loại Hogwarts Những điều giấu chẳng nói ra Ta đọc được từ trong óc Hãy chải đầu và vuốc tócĐặt lên, ta nói cho ngheNgười nào vô GryffindorCái lò luyện trang dũng cảmNgười nào vô HufflepuffNơi đào tạo kẻ kiêng trungKhó khăn chẳng khiến ngại ngùngĐáng tin, đúng người chín trựcAi vào Ravenclaw đượcNơi đào luyện trí tinh nhanh?Vừa ham học lại chân thànhHoặc Slytherin cũng thếDạy cho ta đa mưu túc tríLàm sai miễn đạt mục tiêuHãy đội lên!

Hãy đội nào!Đừng sợ sệt, nghe ta nóiNghe ta nói, ta phân loạiNgươi là ai, ở nhà nàoHãy bình tĩnh, đội lên nàoTrong vành nón như tay ấm.Kết thúc bài hát,cả trường nhiệt liệt vỗ tay mừng nón đã hát xong(chứ đếch phải vì giọng nón hát hay).Chiếc nón phân loại cúi chào 4 phương 8 hướng như thường lệ.Nó hóa giải bùa điếc cho bốn đứa năm nhất có tương lai cao siêu vào nhà Gryffindor và cũng hóa giải bùa điếc cho mình.Nó ngồi chán nản nghe từng cái tên được bay vô danh sách:-Hannah Abbott!-....HUFFLEPUFF!!!-Susan Bones!-...HUFFLEPUFF!!!-Terry Boot!-...RAVENCLAW!!!-Mandy Brocklehurst!-...RAVENCLAW!!!Ối chà!Năm nay nhà Hufflepuff và nhà Ravenclaw bội thu phết nhờ!Mới đầu đã hốt được 2 cục tân sinh về nhà mình rồi.-Lavender Brown!-...GRYFFINDOR!!!Ồ yeah!Một đứa nhà Sư,mày vô cho hai anh em kia phá chết mẹ mày luôn con!(Arial said)-Millicent Bulstrode!-....SLYDERIN!!!Thằng nhóc đứng dậy phủi đít đi về dãy bàn nhà mình.Còn nó không ngờ nhà mình có thêm một công tử bột nữa vào.Đám Sly cũng vỗ tay thịnh trọng lắm,riêng nó không vỗ con mẹ gì hết,tại ai rảnh?Nó chán nản đợi mãi với những tân sinh viên khác chẳng mấy nổi bật kia lên nhận nhà.-Hermione Granger!Cô bé tóc nâu hơi xù vừa nãy chạy nhanh lên ngồi trên ghế,úp cái nón vào đầu.Cái nón sau một lúc ngẫm nghĩ mãi cũng ra quyết định:-...GRYFFINDOR!!!Cô bé đó vui vẻ chạy về phía dãy bàn nhà mình,còn cậu em trai của Fred và George kia thì nghiến muốn rớt hàm răng ra ngoài.No mắt cá chết nhìn hai đứa tân sinh mới vào mà lòng thầm hỏi hai con mẹt kia đã gây thù với nhau từ năm nhất vậy vào cùng nhà sống kiểu đéo gì mà hay thế!-Neville Longbottom!Cậu bé mặt búng ra sữa kia lên ngồi trên ghế với vẻ rụt rè.Cái nón cũng phải ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới đưa cậu nhóc vào nhà Gryffindor y như cô bé Hermione kia.Mà ta tua qua đoạn của Ron đi!Vì biết nhà Weasley sẽ vào nhà đéo nào rồi mà!- Harry Potter!

Cậu nhóc đeo kính đi lên.Nó ngồi dưới bàn nhà Sly "ồ" lên như vừa mới tịnh tâm giác ngộ ý thức.Thì ra thằng nhóc ngáo đá đó là Harry Pọt - tơ...ủa khoan dừng khoảng chừng 5 giây...lộn lộn...Harry Potter trong truyền thuyết Thần Thoại Hy LạpCom mẹ tác giả:Rồi Thần Thoại Hy Lạp đâu ra nữa con dở hâm dở hấp này!Arial - mất não + chanh chua - Abbot:Ừ ha!Ok nghiêm túc lại.Nó nhìn chiếc mũ,một tiếng la vang dội kêu lên:-....GRYFFINDOR!!!Bả cha má nổi cụ tổ tông sinh ơi!Hú cái hồn à!Nó cũng thuộc dạng có đầy đủ bộ phân cơ thể chứ đâu có thuộc dạng mất một số bộ phận cơ thở như "ai đó" đâu!Voldermont - chúa tể no nose:Mẹ mày tao cay lắm rồi ấy nhá!Thôi thì đợi tụi nó phân vào nhà rồi đến giờ ăn nhờ anh Adrian gọi dậy là được mà!Nó sau khi nhờ vả xong thì lăn ra bàn đánh một giấc no say.
 
(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Rắn nhỏ và tân sinh vừa mới vào nhà Sly


Một lúc sau,nó được đàn anh kính mến khiêm bạn bè xã giao của nó - Adrian táng đầu gọi dậy.Nó lớ ngớ sửa lại hình tượng rồi ngồi cũng ăn với lũ rắn nhỏ tân sinh.Ta thề mẹ ơi!Cái bàn nó im vãi bìu!Im đéo muốn nói gì luôn á!Nó muốn ăn nhanh chóng rồi chuồng đi cơ!Đệch!Nó ăn hết phần ăn của mình rồi lau miệng một cách vô cùng quý's tộc rồi ngồi lướt mắt nhìn lũ rắn nhỏ.Thằng nhóc nhà Malfoy cũng vừa ăn xong liền nhìn nó rồi cười nửa miệng khiến nó ngứa nghề muốn chửi thằng nhóc này mấy cái cho đỡ ngứa:-Bà chị ăn xong rồi à?-Ừ.-Nó lạnh nhạt trả lời.-Thật thiếu lịch sự.-Thằng Malfoy tặc lưỡi nhìn nó.-Thật vô phép tắc với một quý cô.Không biết ba mẹ mi đã dạy mi ra sao ha?Chắc chắn đã dạy mi ăn nói như vậy với một quý cô lớn tuổi hơn mi nhỉ?-Nó ra vẻ lãnh đạm nói khiến thằng nhóc Malfoy xuýt thì nổi xùng lên,tại nhìn thấy ánh mắt hầm hầm lửa giận của thằng nhóc là nó biết mà.-Chị...-Thằng nhóc Malfoy mắc cạn lời không nói được gì để đấu võ mồm với nó.Thôi thì đành chịu thua vậy chứ biết sao!Sau cuộc cãi võ mồm bất thành với nó,thằng oắt Draco - kẻ được chọn - Malfoy lại ngồi cắm cúi ăn.Vì sao thằng oắt đó lại ăn tiếp?Vì nhục chứ còn sao trăng gì nữa!Nó cười thầm trong lòng đầy mãn nguyện rồi uống ít sữa tươi trên bàn rồi quắp đít đi luôn trong tiếng gọi với của anh Adrian.-Ê cái con kia!Ngồi đây ăn chút rồi giao tiếp với năm nhất cái mày!-Thôi anh ạ!Phải chăng ai đó không ưa em,với cả em sẽ không ngồi nói chuyện với một quý ông vô phép tắc nào đó đâu.-Nó cười nhếch mép,đưa đôi mắt đen sâu thẳm về phía Draco (gọi vậy cho nhanh) khiến thằng nhóc thoáng rùng mình.Song nó cũng phủi đít đến thư viện trường đọc sách.Đang đọc sách Độc Dược Và Những Điều Thần Bí Chưa Được Lý Giải thì cảm thấy có hai cánh tay to lớn xoa xoa mớ tóc đen trên đỉnh đầu mình.Mùi gỗ thông cháy lẫn mùi gỗ thông sau mưa xộc vào mũi nó làm nó nhớ mang máng cái chuyện gì đó vừa xảy ra ở năm trước,nhưng rồi nó cũng chẳng nhớ ra nên đành mệt mỏi cười trừ gọi tên hai người mà nó thừa sức biết là ai:-Anh Fred!Anh George!-Uẩy!Nhận ra luôn à?-Fred tót sang một cái ghế bên cạnh nó ngồi.George cũng lấy một cái ghế khác ngồi bền cạnh nó.-Tụi anh tưởng em không nhận ra cơ!-George cười khì khì,tay anh hình như bị ngứa hay gì mà cứ nựng nựng má nó.-Hai người suốt ngày đi chơi với em thì sao em không nhận ra nổi chứ!-Nó cười nhẹ bỏ tay George ra khỏi má mình rồi quay lại đọc sách.-Mà sao nay ăn ít thế?Bộ đồ ăn bên đó không ngon à?-Fred hỏi han nó,giọng anh lúc hỏi han là cái giọng nó thích nhất,có chút nhí nhảnh nhưng khá ấm áp y chang cái mùi trên cơ thể anh ấy.-Thì có ngon nhưng mà có người cảm thấy chướng mắt nên em mới ròi đi thôi!-Nó nhún vai rồi lại chuyên tâm vào sách mặc kệ hai người nghịch lấy mái tóc đen ngang vai của nó.Nghe giọng điệu nó hai anh biết ngay là ai luôn.-Thế em không chọt họng nó hả?-Fred lại nhớ lần đầu gặp mặt,nó văng câu nào hai anh đéo né được câu đó.Kể ra cũng nể thiệt luôn ấy.-Thì em có chọt họng thằng nhóc đó chứ!Bữa nào không chọt họng một hai người là em ăn không ngon à!-Nể em thiệt luôn á!Chẳng hiểu cái bản tính chanh chua em học từ ai mà ra nữa chứ!-George cười trừ nhìn cô em gái nhỏ hơn mình có một tuổi mà cái mồm cứ thở câu nào văng độc câu đó.-Học từ đời ra á!Sau một hồi đọc sách chán mù thì nó cùng hai anh em sinh đôi kia đi...báo,cụ thể hơn là báo anh Percy và Marcus,chứ nó là nó kết anh Adrian nên nó mới thương cảm không rủ hai người kia báo anh.Nó với Fred chơi hệ lén bỏ thuốc xổ vào ly nước bí ngô của Marcus và Percy,cái kết thì ai cũng tự biết luôn rồi đó,cả hai người đã đồng quy vô tận trong nhà vệ sinh mãi gần hết bữa tiệc chưa ra,buộc đội trưởng tiềm năng làm đa cấp - Oliver Wood phải dẫn lũ nhóc sư tử con về giúp Percy,còn nó tất nhiên phải đưa lũ rắn nhỏ về với chức danh thủ tịch nhà Sly,chức danh nó cao hơn cả anh Marcus - đang làm huynh trưởng trẻ nhất của nhà nó(vì mấy ông huynh trưởng năm trước già vãi linh hồn).Còn nếu muốn biết tại sao và vì cái đéo nào mà nó lên chức thủ tịch được thì phải đợi đến chap sau con mẹt tác giả mới cho kể cơ!Chap này kể là bả cho nó thăng thiên lên gặp Merlin chơi bài tiến lên luôn á!Nó giới thiệu đôi chút về nhà,về phòng nữ phòng nam ở đâu.Và cái quan trong nhất mà năm đầu tiên tại vì si đa hay vừa chơi đá phê cần mà con tác giả đã lỡ đá nó về với ông bà,để rồi ngài Gorid về gõ đầu con mẹt tác giả kêu:"Con kia mày viết thiếu cái phần kịch tính sao ông bà mày trên trời hít chút drama đời con cháu!" thì con tác giả (tạm viết là M.H.O.L.Y) mới nhớ ra,đó chính là...trận đấu thủ tịch.Và dĩ nhiên nó sẽ ngồi coi đến cuối trận rồi đến phút cuối nó sẽ bay ra chiến đấu sau.Ấy vậy mà cái đéo nào gần cuối bị Draco khiêu khích làm nó sôi máu đéo cầm đũa bay đến xút thẳng vào mặt thằng oắt chưa trải sự đời một đòn Flying Kick bên Taekwondo muốn nát luôn cái bản mặt đẹp trai của thằng oắt.Giáo sư Snape cũng đã quá quen rồi nên chỉ ngồi uống trà hoa cúc,vì ông cũng chính là nhân tố 5 lần 7 lượt bị con nhỏ này giật mình đá cho mấy cú.Mà chuyện gì đã khiến ông bị thì nó đá chuẩn theo nghĩa đen thì chap sau ta hàm huyên chuyện xưa.Sau khi cho Draco một đòn đá chí tử thì đếch có đứa nào muốn đấu với nó nữa vậy nên nó vẫn ngang nhiên giữ chức thủ tịch nhà Slyderin.Còn Draco mới ngày đầu tiên cắp sách đến trường như bao bạn khác lại bị tiễn một bước đến viện thất nằm hết nguyên đêm với cái mũi gãy,máu chảy dài xuống cằm.Giáo sư Snape chỉ tặc lưỡi nhìn thằng nhóc tội NGHIỆP đang nằm trên giường viện,miệng cười nhếch mép với một câu nói phải chuẩn thương hiệu của Arial:-Ngu thì chết chứ ta không cứu nổi mi nữa rồi.Riết ở với con nặc nô không kém phản diện đã đưa tiễn mấy (chục) người đi về tây thiên thỉnh kinh,nói tóm lại là lên viện thất nằm đo ván.Từ già đến trẻ,từ con trai đến con gái không giống loài nào chưa từng nếm trải những cú đá xoạc chân thần thánh từ Taekwondo của Arial mà ra,trừ ba giáo sư chủ trì ba nhà Gryfin,Huff và Raven cũng như cụ Dumbledor và chúa tể no nose nào đó.Chúa tể no nose:Đù mé cái con mẹt tác giả này khịa tao miết vậy!?M.H.O.L.Y(Ghi tắt tên tác giả):Ê nói vậy đúng sự thật mà có khịa gì đâu!Chúa tể no nose:Nhưng ta cũng là con người,ta cũng có lòng tự trong chứ!M.H.O.L.Y:Còn ta đôi khi nghĩ ông đếch phải con người.Chúa tể no nose: =))) Riết rồi có nhiều cái tao mắc mệt mà tao không muốn nói luôn á!
 
(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Rắn nhỏ và ngàn ngày báo nhà


-Giáo sư!Là nó đấm em trước!Em hiền như cục bột này sao dám đấm nó!-Arial đang cố phân minh với ông giáo sư dơi nhà mình.Mà sao ông lại ở đây - bệnh thất này,để nghe nó phân giải sự tình.Thì đến đây để mị kể cho mà nghe....Ngày đầu tiên đi học của nó vô cùng đặc sắc,sau khi ăn uống no nê xong thì đám rắn nhỏ được anh huynh trưởng cũ năm 8 đưa đến nhà.Nhà Slyderin dưới Hồ Đen nên mát vl!Mẹ đi một hồi nó cũng muốn ngủ lắm rồi đấy chứ đùa!Nhưng đời ít có ác,vào lại còn phải đấu thủ tịch.Nó thì đã rất mật rồi nên ngồi ngắm ra ngoài rồi lại đi ngắm nội thất của nhà Sly.Nhà này cũng đẹp phết,trang trí kiểu quý tộc với màu chủ đạo là xanh - bạc.Nó mặc kệ mấy đứa kia đang trọi nhau bằng phép thuật mà ngắm quang cảnh xung quanh,hết mực tấm tắt khen ngợi.Nó muốn sống yên bình nhưng đời say "đéo",nó suýt nữa lên bàn thờ gặp ông bà tổ tiên luôn vì có một con nhỏ làm cho nó phát bùa Stupefy,may mà cái mạng nó lớn,né được.-Ê con máu bùn bất tài!-Sủa?-Cái mỏ nó bắt đầu hỗn rồi đó nha!Máu đông lào sắp nổi lên tận đại não của nó rồi cũng nên.-Mày nói gì cơ!?-Con nhỏ đó bắn thêm một bùa Stupefy nữa,cũng may nó né kịp.-Rồi có gì sủa lẹ đi!Bộ biết chó sủa vòng vo nhức đầu lắm không?-Máu bùn!Mày chịu thua đi là vừa!-Con nhỏ đó hống hách bảo,mặt nó cứ hếch hếch lên thấy ghét!Nó tính bỏ đi để nhỏ đó là thủ tịch,nhưng mẹ ơi con nhỏ đó vẫn xài bùa suýt đoạt mạng nó luôn mà.Thế là nó bực mình quá cho nên cho con nhỏ đó một cú Jump Front Kick vào ngay cằm và giữa ngực - trọng điểm yếu khiến nhỏ hộc máu nhập viện,không đứa đéo nào dám lên đấu với nó nữa.Thế là nó hiên ngang lên làm chức thủ tịch tại năm nhất.Sau một lúc chưa kịp ngủ ở phòng riêng đa siêu cấp dành cho thủ tịch thì nó lại bị giáo sư Snape đá đít lên viện thất hỏi chuyện.Và sau đó nó có nhìn quanh phòng bệnh đéo thấy ai đâu,tự nhiên có cái tay đặt lên vai nó thế là nó giật mình cúi người cho người đằng sau một cú Sweep Kick thành thạo vô cùng đẹp mắt và lực thì khỏi phải nói,vô cùng mạnh và có sức công phá cao,khiến người đằng sau không chỉ bị ngã dúi đầu mà còn có tiếng gãy xương giòn tan trong từng khoảng khắc =))Và rồi nó nhìn kĩ lại,thôi toang,ông thầy Snape ...Thế là đêm hôm ngày đầu nó đi học đã có hai người nhập viện.Đứa con gái thì gãy cằm nằm hôn mê tuần sau mới tỉnh còn ông thầy thì hoài nghi nhân sinh với cái chân bị gãy đang bó bột.Và sau đó là màn giải thích hiện tượng trên.Snape nghe đứa rắn nhỏ Muggle phân minh mà lòng ông bối rối.Chưa bao giờ ông bối rối như này (trừ khi gặp bông hoa bách hợp kia ra).Ông đang rất nghi ngờ nhân sinh,nghi ngờ rằng nhà ông đã mắc phải tội ác tày trời nào đó hoặc đại khái như vậy nên ông trời cử nó đến diệt trừ cả nhà Sly.Hoặc rằng nón phân loại đã nhầm khi phân loại một con Muggle thuộc dòng luân vũ trong thân tâm là một con báo chính quy chính củ vào nhà mình.Chứ ai đời con rắn lại giống con sư tử kiểu đéo gì vậy chứ?Đấm cả thầy lẫn bạn,trẻ già múc hết như này làm giáo sư của nó mấy năm chắc ông về nhà nhâm nhi tách trà chiều với quý cô vạc còn ngon hơn đi làm ở Hogwarts.Từ trước đến giờ sống trên trần đời này cũng tâm 31-32 tuổi gì đó rồi mà ông vẫn chưa bao giờ,thật tình là chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi đã làm giáo sư ở Hogwarts như thời điểm bây giờ,thời điểm mà con báo đội lớp mỏ hỗn girl đang đứng trước mặt ông.Ông giờ chỉ muốn mình có thể đi được để viết cái đơn xin nghỉ ngay lập tức về nhà tu dưỡng thỉnh kinh năm sau đi dạy lại cho đời đỡ nghiệp.Và sau đó,ừ thì không còn sau đó nữa,cứ ngày nào ông gặp nó là ngày đó nó cho ông một đạp lên bệnh thất nằm chán chê,lý do là tại ông đi không tạo ra tiếng đã vậy còn đặt tay lên vai nó làm nó giật mình nên nó múc ông luôn.Thế là rút kinh nghiệm từ lần sau ông phải gõ vào vật gì đó xa xa nó ra để nó không đá ông.Nhưng trừ một số trường hợp ông lỡ gõ ra nhịp của bùa Acion nên nó cảnh giác mà múc luôn ông lên bệnh thất.Ông cũng muốn đì nó lắm nhưng mà xem,nó xuất sắc về mọi mặt,kể cả môn Độc Dược của ông nó cũng chơi luôn con E (Xuất sắc ngoài sức tưởng tượng) trong sự cay đắng của ông.Với cả hành tung của nó chưa bao giờ là quá lộ liễu (thật ra nó hoàn hảo tới nỗi ngày ngày đắm mình trong cuốn sách này sách nọ ở trong thư viện hoặc đôi lần ra sân Quiditch xem đội nhà mình hoặc đội nhà người ta chơi nên chẳng có lấy một cái gì để trừ. )Trừ đôi lần nó đi báo cùng Fred và George ra.Cả ba con báo này quá xuất sắc,quá hoàn hảo,có báo nhưng giỏi hết phần người ta luôn rồi chứ đùa!Với cả kế hoạch đi báo toàn là kế hoạch đầy tinh ranh mà hiểm hóc của Arial nên đôi khi nó đi báo hiếm ai phát hiện ra được.Giáo sư Snape cay lắm mà đéo làm gì được con nhỏ =)))Và sau mấy tháng sống chung bầu khí quyển với con mẹt này thì ông cũng bị tha hóa y như Adrian và Marcus.Cứ có vụ gì giật gân gay cấn trong trường là ông ra hóng hết,kể cả vụ đánh ghen lồng lộn của chị em phụ nữ với chàng Cedric bên nhà Huff cùng tuổi nó ông cũng xem nốt.Có hôm vì nhớ lời ông không đánh nhau mà nó bị đánh hội đồng đến bầm tím cả mặt mày,về hầm độc dược của ông khóc rách mồm kể lể.Ông nhìn chân tay nó bầm tím,vài chỗ còn quấn băng lại vì rách máu,liền nắm tay nó từ tốn nói với cái bản giọng đều đều của mình:-Mi với ta đến xin lỗi tụi nó,xong mi phan thẳng cái ghế hay vật gì xung quanh vào đầu tụi nó cho ta.Bị gì ta bảo kê.Đấy!Ông bị tha hóa đến nhường này rồi huống chi tụi Rắn của nhà.Nhưng ông cũng kệ bởi vì ông còn mấy vụ drama chưa hóng hết bên tòa soạn Lưu Ly (tòa soạn bên nhà Ravenclaw mà mị sáng chế ra) kia kìa,đâu rảnh khuyên ngăn tụi nó.Có ngu thì bị nó bụp cho chừa chứ ông đếch quan tâm.Okie!
 
(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Rắn nhỏ gặp đồng hương và cuộc giải cứu thành viên nhà đối thủ


Sắp tới mẹt tác giả sẽ ra một chiếc chap hậu trường siêu siêu nhây của bộ ba diễn viên của ba nhân vật Fred - George -Arial.Và ba diễn viên(cũng như ba con báo) danh giá được lên sóng đó là James - Oliver - Daly(nữ chính).-----------------------------------------------------Sáng nay,nhỏ Rắn đang ngủ thì bị anh Adrian gõ cửa ầm ầm kêu dậy đi học.Kêu dậy đi học là phụ thôi,còn dẹp hai ông báo kia mới là chính kìa!Hai anh nhà Gryffin đã đợi nó ở ngoài luôn rồi.Nó vừa bước ra,hai anh em song sinh nhà Weasley đã vồ tới nó,suýt thì bị nó sút cho mấy cái gãy xương chậu nát "trứng cút".-Mẹ!Hú hồn à!-Arial thu lại thế phòng bị mà nhìn hai con người kia.-He he!Sáng nay em học môn gì cùng nhà anh không?-Fred nhí nhảnh cười nhìn cô bé con nhỏ hơn mình mà sắp cao bằng mình rồi.-Thì có môn bay năm nay học cùng năm nhất cả Gryffin và Sly,tại cô Hooch sẽ bận mấy ngày hôm sau.Còn môn độc dược học như cũ,cùng Gryffin năm 2.-Uầy!-George cười tươi chán nản.-Sao không học cùng tụi anh chứ?-Do duyên á!-Arial cười đểu nhìn hai con người kia rồi sách đít đi ăn ở Đại Sảnh.Sau một bữa ăn không mấy đặc sắc thì nó đi sách đít học môn Độc Dược.Mịa đạt diểm E riết rồi nó cũng chán nên thôi khỏi kể đi!Nó không biết rằng Percy đã kể về nó cho một đồng hương cùng Muggle với nó,và chắc nó cũng éo biết rằng Percy đã so sánh nó hơi Vạn sự hiểu biết của bên Gryffindor - cũng chính là đồng hương của nó.Nó mong đợi đến tiết Bay lắm luôn ý!Nó cầm chổi riêng của mình đi được một lúc gần đến sân Quitditch thì có một cô bé mặc đồng phục Gryffindor và vào nó rồi ngã nhào.Nó vì là một đứa tuy trẩu thật nhưng có lòng từ bi nên đưa tay ra đỡ lấy cô bé,ân cần hỏi:-Em gái,em có sao không?-Dạ em không sao đâu ạ!Em xin lỗi...Slyderin...-Nó thấy ánh mắt cô bé dán chặt vào huy hiệu Slyderin trên người nó.Chắc mấy nhóc Rắn mới lại làm mất thiện cảm của mấy cô cậu Sư rồi.Mà nhìn nhóc này quen quen,hình như là cô bé tóc nâu hơi xù hôm trước ở phân loại mà được vào nhà Gryfindor nè!Nghe anh Percy nói con bé thông minh lắm,sau này nó cũng muốn trao đổi giao lưu kiến thức với cô nhóc này ah~Mà cô nhóc này tên Hermione nhỉ,vậy nhóc Ron và Harry đâu rồi?Nghe nói tụi nhóc dính nhau lắm mà không thấy đâu hết.Nó phủi qua người cô bé biết tuốt Hermione rồi cười tươi xoa đầu cô bé:-Sau nhớ đi đường cẩn thận nhé bé con!Đi té nhỡ chảy máu nữa mắc công chị lại bị bà Pomfley đổ lên đầu tội đấm người nữa lại chết!-Chị là thủ tịch Slyderin ạ?-Hermione nhìn nó bằng ánh mắt nghi ngờ,giọng nói có phần cảnh giác như đang tra hỏi nó ấy.Ủa rồi nó phạm phải tội trạng gì mà giống tra hỏi nó trên tòa án của Bộ thế kia!-Ừm đúng,sao không bé?-Nó nhìn cô bé Hermione đang nghi ngờ nó.-Thế sao chị lại giúp tôi?-Cô bé chuyển sang thái độ cảnh giác cấp độ cao hơn nó nghĩ,như chỉ cần nó nói gì không đúng là sẽ bị cô bé đấm cho không trượt phát nào ấy,bản thân nó không muốn đấm tân sinh rồi lên trình bay với ông cụ Ong Mật kia đâu!Chán lắm rồi!Một tuần xấp xỉ nó cũng phải vào phòng cụ Dumbledor 8-9 lần rồi!-Tại mình cùng là đồng hương.-Đồng hương?Ý chị là....-Chị là Muggle,em cũng thế.Đồng hương của nhau chứ còn gì?-Nó thản nhiên nói,như vẻ chuyện này đối với nó đã quá quen.Nó thấy mắt cô bé sáng lên!Gặp đồng hương ai chả như thế,đỡ cô đơn nơi chốn đất khách quê người nên ai chẳng vui.Hermione chạy lại gần Arial rồi hai chị em bắt đầu thao thao bất tuyệt về kiến thức.Hermione kết chị này rùi!Chị quá thông minh lại còn thân thiện có thừa!Cô bé cùng nó đi đến sân Quiditch để tập môn Bay.-

Sau này em mong chị chỉ bảo em thêm ạ!-Đôi mắt cô bé sáng ngời lên làm nó cảm thấy yêu yêu kiểu gì ấy!Giống nó hồi vừa lần đầu tiên biết về môn học của phù thủy ấy!-Được thôi!Có gì hai chị em mình có thể đi thư viện cùng nhau vào thứ 7 ,Chủ Nhật!-Nó cười tươi xoa lấy mái tóc nâu của cô bé một cách dịu dàng như một người chị gái với một đứa em,tại nó thích trẻ con mà lị!-Dạ vâng!-Cô bé vui vẻ chạy về chỗ đám bạn của mình cùng nhà.Còn nó rảo bước về chỗ nhà nó.Cùng lúc đó cô Hooch cũng tới.Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng,nhưng nó thấy đẹp!Đẹp thiệt ó!Bà quát mấy lũ học trò năm nhất của hai nhà mà lũ năm hai chúng tôi còn giật cả mình:-Nào, còn chờ gì nữa?

Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!Nó nhìn thằng nhóc Harry đang đứng sợ sệt nhìn cây chổi,chắc thằng bé sợ không làm được đây mà!Bà nhìn qua khu năm hai Sly chúng tôi rồi ra lệnh:-Năm nhất Gryffindor và Slyderin nhìn sang năm hai Slyderin làm mẫu rồi làm theo!Những ánh mắt tò mò nhìn về cả bọn năm hai chúng nó.Nhận được hiệu lệnh của bà,nó hô lên ra hiệu cho cả bọn:-LÊN!!!Cây chổi bay 2000 bay bộp lên tay nó.Mọi người ở năm hai hô to "lên",những cậy chổi từ từ bay lên tay họ làm tụi Gryffin lẫn Sly hứng thú không thôi.Bon nhóc cũng theo lệnh của bà Hooch mà hô lên,thoáng chốc cây chổi của Harry lập tức nhảy tõm vô tay thằng bé.

Trong lớp, chỉ có vài giây làm được như vậy,còn chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, và chổi của Neville thì không hề nhúc nhích.Bà Hooch bất lực nhìn Neville rồi nhìn sang nói với nó đang xem nail:-Trò Arial,qua chỗ chỉ cho trò Neville năm nhất!Nó thấy thằng Ron tính lên tiếng phản kháng thì đã bị cô bé Hermione lấy luôn tay bịt miệng lại không cho gây mất trật tự.Nó đến bên cậu bé đang run rẩy,đưa tay dịu dàng vuốt lưng cậu bé,dùng giọng ôn nhu nói:-Đừng sợ,Neville.Em là một sư tử dũng cảm.Và cán chổi sẽ không làm hại em đâu.Nếu nó dám làm hại em thì chị sẽ bẻ nó ra làm đôi cho em coi.Được rồi,ok!Giờ nhóc Neville không sợ cán chổi đập vào mặt như Ron nữa mà cậu bé sợ,cậu bé sợ bà chị đang đứng bên rồi.Sau một phút chấn tĩnh tinh thần,Neville đã có thể hô "lên" đầy quả quyết.Cây chổi bay phắt lên tay cậu bé làm cậu bé vui mừng không thôi.Nó cũng chạy về chỗ ngắm nail cho đỡ chán.Và rồi bà Hooch dạy tụi nhóc năm nhất trèo lên chổi mà không bị té xả lai như nó hồi xưa.Nó cứ phải để ý thằng nhóc Neville vì sợ nhóc đó té xấp mặt,tay lăm lăm đôi đũa để đề phòng như vừa bước ra chiến trận.Đúng như nó dự đoán,khi hiệu lệnh của cô Hooch chưa xong,thằng nhóc Neville vì thấp thỏm mà lỡ đạp chân lấy đà,thế là phóng lên tít tận trời xanh.Nó đang tính dùng phép dịch chuyển hạ cánh (Exsiuverus) mà nó tự tạo ra nhưng nhận ra độ cao thằng nhóc đang bay ngoài tầm phạm vi của phép thuật mới chưa được nâng cấp này.Nó tặc lưỡi khó chịu,hai đôi chân mày xinh đẹp chau lại,miệng thầm rủa:-Mẹ kiếp!Đôi khi làm việc tích đức chút chứ mấy nay reo nghiệp nhiều quá!Nó nghĩ vậy đành leo lên chổi phóng lên trông tiếng hét hốt hoảng của cô Hooch:-Trò kia!Xuống ngay!Neville vì không điều khiển được mà té khỏi chổi.Nó cố gắng phi chổi ở tầng xuất cao đến nỗi mắt kính nó bị gãy mất một gọng kính theo tầng suất gió bay rơi cái bộp xuống nát kính.Nhưng đổi lại cho chiếc kính xấu số là nó cứu được Neville khi thằng nhóc chỉ còn cách mặt đất một thước.Nó ẩm Neville trên tay,giọng nói tức tốc đầy lo lắng đi đến chỗ bà Hooch:-Xin lỗi cô!Nhưng giờ xin cô hãy đưa cậu bé vào bệnh thất !Cậu bé bị ngất xỉu do vừa hoảng lại còn bị tiếp xúc với tầng suất gió cao đột ngột rồi ạ!-Được rồi!Trò đi về chỗ đi!Nhớ quản lớp cho cô!-Cô Hooch bế Neville chạy đi.Sau khi bà Hooch đi,nó lại nhìn thấy thằng nhóc đầu vàng vuốt keo đi đến chỗ nó,giọng có phần trách cứ lẫn phàn nàn:-Sao bà lại cứu cái thằng đó?-Không liên quan gì đến mày.Đa phần nó nhận lại những ánh mắt căm ghét nó,nhưng đổi lại nhà Gryffin lại cho nó những đôi mắt mến mộ,cảm ơn.Harry nhặt cái kính gãy của nó ở dưới đất rồi nhìn nó gãi đầu:-Cho nhà tụi em xin lỗi,tại Neville mà chị lại...Nó cười cười nhận lấy cái kính bị hư hỏng nặng mà khách sáo nói:-Cứu người là chuyện của mọi người mà!Không cần phải xin lỗi đâu!Tự nhiên thấy làm việc tốt xong nó vui quá!Nhưng nó thấy báo vui hơn.
 
(Đn Harry Potter) Dạy Người Cách Yêu Thế Gian
Rắn nhỏ và lần đầu biết yêu


Hôm nay lại là một ngày rất rất rảnh háng của Arial,nó cũng vừa xách mông ra khỏi thư viện cùng Hermione,giúp Ron và Harry hiểu hơn về bài độc dược hôm nay mà giáo sư Snape giao cho tụi nhỏ,đưa nước cho thành viên nhà mình tập luyện rồi lại chạy đi lấy thảo dược chỗ bác Hagrid do Snape nhờ.Xong việc nhỏ cực rảnh.Trong lúc nó xách đít đi dạo một mình thì cầu thang nó đi bỗng di chuyển mà nó cũng chẳng biết,tại nó còn đang bận đọc sách kia kìa.Nó cứ đi mãi,đi mãi đến một hành lang tối om thì nó bị viên gạch lồi lên làm cho vấp té,mắt cá của nó sưng vù lên.Nó đứng dậy mãi không dậy được,liền nhìn quay tìm sự giúp đỡ của ai đó,nhưng điều đó là vô vọng vì chẳng có mánh ma nào ở đây huống chi là người.Nó đau đớn cố lết đi thì nghe tiếng người,hình như là tiếng của Fred và George,hình như hai anh em trốn đến đây chứ không phải bị lạc đường như nó.-Ê anh Fred!Chỗ này tuyệt thiệt!Chúng ta sẽ làm thí nghiệm ở đây!-Giọng George vang vang lên.-Đúng đấy!-Giọng Fred vui vẻ đồng tình hưởng ứng.-Anh Fred!Anh George!Giúp em với!-Nó hô lên cố báo hiệu chỗ của mình cho hai anh em kia.Cả hai anh em đang đi cùng nhau thì trố mắt nhìn nhau,cùng nhau phân tích dữ liệu rồi đồng thanh với giọng hốt hoảng như sắp mất đi thứ quý giá nhất:-Arial!Em ở đâu!?Chỉ tụi anh!-Tối quá!Em không thấy gì hết!Em sợ!-Về phía xa hai anh em nghe tiếng nói của nó liền chạy đến,thấy nó đang đau đớn ngã ở dưới đất.Hai người chạy đến bên nó.George giao cho Fred cây đèn trên tay mình rồi bế nó lên,mau chóng chạy nhanh ra khỏi nơi tối tăm này.Fred giận dữ nhìn nó,đôi chân mày anh hiếm khi lắm mới chau lại nhìn nó,buông lời trách móc nhưng vẫn rất dịu dàng:-Nhóc ngốc này!Đi đứng kiểu gì mà để ngã chật chân như này hả?Biết thế nguy hiểm lắm không?-Đúng đó!Em đi đứng kiểu gì thế hả?Chân đau không thể đá được,với cả nếu người phát hiện ra em không phải tụi anh mà lại là tên đàn ông nào khác thì sao?Họ sẽ đụng chạm hay làm gì cơ thể em hả?-George vừa cố gắng chạy thật nhanh vừa nói.-Em xin lỗi...em bị lạc...em không biết cầu thang sẽ di chuyển...-Thôi được rồi!Giờ em biết rồi đó,cầu thang sẽ di chuyển bất cứ lúc nào nó muốn.Thật may khi hai anh cứu em chưa có tên khốn nạn nào đụng vào cơ thể em!-Fred thở dài hơi bực mình nói.-Nếu tên đó mà dám đụng vào sợi tóc của em hai anh sẽ đấm chết thằng cha đó cho em coi!-George bước xuống cầu thang cùng Fred,trên tay vẫn âu yếm bế bồng nó như bế em bé.Cả hai thề luôn,bất kì thằng nào dám đụng đến em bé siu cute hột me (trong mắt hai kẻ si tình như hai người họ) thì sẽ đấm chết tên đó không còn mặt mũi gặp ba má luôn chứ lời đó không phải lời sáo rỗng đâu.Còn phía nó thì sao á?Nó thấy lòng nó hôm nay lạ lắm,như bị hẫng mất một nhịp ấy,mặt nó đỏ lừ lên như ớt,tim nó như muốn bay ra khỏi lồng ngực.Đây là cảm xúc của rung động sao?Nó được đưa đến bệnh thất,bà Pomfley hốt hoảng hơn mọi khi khiến hai anh em thắc mắc ngang.-Ủa cô ơi!Sao cô hốt hoảng thế?-George tìm từ ngữ để hỏi bà.-Ta chắc chắn nhân tố làm con nhóc ngày ngày đầu trâu mặt ngựa mọi góc phố như con bé bị thương thì là một nhân tố vô cùng nguy hiểm!Ôi Merlin ơi!Khủng khiếp!Khủng kiếp quá!-Bà Pomfley tìm thuốc trong tủ hai anh em nhìn bà rồi nhìn nó đang ngây thơ nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh.Nếu đúng thời điểm thì cả bốn đã làm ra được một bộ phim đinh đám nổi tiếng,nhưng đây rất là SAI THỜI ĐIỂM CON MẸ NÓ RỒI!!!Arial "báo con đội lớp con rắn":Ủa rồi tao báo như thế luôn hả?Fred và George:Ừ đúng rồi đó bé!Bé thức tỉnh đúng lúc lắm luôn ý!Sau khi bó bột cái mắt cá của nó thì bà kêu hai người đi ăn tối.Ừ thì là đi ăn đấy nhưng hai người này lại mang hộp ra lấy hết thức ăn vào cho nó rồi đút cho nó ăn,cả hai cũng vào ăn cùng nó luôn khiến bà Pomfley thầm nghĩ rằng:"Có khi nào hai thằng ranh này sẽ là chồng tương lai của con báo nhà Rắn kia không ta?"

-Ủa rồi em có bị què tay đâu mà đút?-Nhỏ đang nhàn nhàn ăn cũng hỏi.-Nhưng đút cho vợ ăn cho quen chứ sao!-George cười vô cùng tươi như ánh mặt trời.-Cái ông tướng này!Ăn nói tầm bậy!-Mặt nó giờ đỏ hơn cả trái cà chua,tay liên tục đấm mạnh vào tay George.-Ây da!Tụi anh nói thật mà!-Fred lại giở cái thói đó nữa rồi!Ôi trời ạ!-Hai người...-Tim nó đập loạn cả lên,vành tai từ khi nào đã đỏ ửng hết lên.Trông nó bây giờ thiệt là yếu đuối và dễ bắt nạt làm sao!Nó quay phắt mặt đi ,chu chu mỏ nói vẻ giọng giận dỗi-Em không thèm nói nữa!Hứ!Fred với George cười rất tươi,mang vẻ ngỗ nghịch.Tay một trong hai anh em cầm cằm nó rồi kéo mặt nó về cả hai.Mặt Fred và George cứ cúi sát dần vào nó làm nó sợ hãi nhắm tịt mắt lại.Hơi thở ấm nóng của cả hai phả vào hai bả vai nó.Đã vậy còn giở ra cái giọng trầm trầm,quyến rũ nữa chứ!Mắc ghét không!-Dễ thương a~-Fred và George nói,cười vui vẻ một cách thỏa mãn vì sau 4 năm đã trêu được con bé nhà Rán mỏ hỗn này rồi.-QUÂN BẮT NẠT KHỐN KHIẾP NHÀ HAI ANH!!CÚT RA KHỎI PHÒNG BỆNH COI!!!-ẤY ẤY TỪ TỪ RÚT NGAY!!!Tiếng nó cùng tiếng cặp song sinh vang dội khắp bệnh thất khiến ai đi qua cũng phải bó tay.Lúc nào cũng vậy hết á!Riết rồi cảnh nhỏ này rượt hai anh em song sinh nhà Weasley đã quá quen trong mắt bọn họ rồi nhưng họ cũng không ngờ là nhỏ vào bệnh thất mà vẫn xung sức chửi hai người kia như con được.Đáng ra nhiều năng lượng như nhỏ phải được phân vào nhà Gryffindor chứ!Sao tự nhiên cho vào nhà Slyderin cho khổ vậy?Về phía nó thì sau khi đuổi hai anh em kia đi.Nó nằm úp mặt xuống gối,giãy đành đạch như con cá mắc cạn đến nơi.Người nó như thiêu thân ấy!Bỏng rát nhưng không đến nỗi là khó chịu.Nó liên tục đập mắt vào gối,miệng rủa chính bản thân mình:-Ôi trời ơi!Mình bị gì vậy nè!Nghĩ sao mà mình thích hai thằng quỷ sứ đó chứ!!Không bao giờ có chuyện đó đâu!Riết rồi nó ngại đến mức hóa rồ luôn quá!Ai đó làm ơn cứu nó với!!
 
Back
Top Bottom