[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 126,054
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Đn Harry Potter] Báu Vật Vô Giá
Chapter 20
Chapter 20
Không có vụ tấn công nào là ngẫu nhiên.Từng vị trí học sinh bị hóa đá Jessica đã đánh dấu lên bản đồ, đều nằm gần nơi các đường ống ngầm cổ xưa của Hogwarts giao nhau.
Những lối đi bị lãng quên.
Những hành lang bị chôn vùi."
Bọn mình nghĩ có thứ gì đó đang di chuyển bên dưới" Daphne thì thầm, giọng sắc lạnh như dao lướt trên mặt gương.
"Thứ gì đó biết cách sử dụng các lối đi cũ.
Như... rắn.
Hoặc thứ gì còn tệ hơn ?"
Jessica không nói gì.
Tay nó lặng lẽ đặt trên trang giấy úa màu của cuốn sách cổ, nơi những ký tự runic khắc tay run rẩy như đang kể lại một ký ức bị bóp méo.
Nó chưa từng thấy Aurora bằng xương bằng thịt nhưng cái cảm giác bị chiếm lấy, bị chen vào tâm trí, ngày một rõ rệt hơn."
Bọn mình nghĩ cái gì đó đang di chuyển dưới lòng đất" Daphne nói khẽ, giọng sắc như lưỡi dao mỏng.
"Giống... rắn.
Hoặc thứ gì đó biết sử dụng lối đi cũ của trường."
Jessica ngồi yên, tay đặt trên cuốn sách cổ đang mở.
Trang giấy vàng úa, những ký tự runic khắc sâu bằng tay, như đang nắm giữ một phần ký ức xa xôi.
Nó chưa từng thấy Aurora trong hình hài người thật, nhưng cảm giác như phần bóng ma đó đang chiếm lấy những khoảng trống trong đầu nó, chen vào từng quyết định.
Khi Daphne nói đến 'di chuyển', từ đó ngân vang trong đầu nó như một chuỗi sóng vọng từ mặt đất."
Chúng ta cần xuống tầng hầm."
Jessica khẽ nói, như thể nó chỉ đang tự nhắc mình.Draco cau mày.
"Tầng hầm nào?"
"Theo bản đồ, có một khoang ngầm dưới Nhà vệ sinh nữ tầng hai.
Đã bị phong từ thời chiến tranh với Grindlewald.
Nhưng... nó không bị khóa bằng bùa.
Mà bị chặn bởi kí ức.
Aurora từng viết trong nhật ký rằng 'cánh cửa trí nhớ là lớp khoá đầu tiên' " Jessica dừng lại, ánh mắt lạnh như sương tuyết.
"Và em nghĩ em đang có chìa khóa đó"Blaise lo lắng nhìn nó.
"Nếu em xuống đó một mình..."
"Không" Pansy ngắt lời.
"Bọn mình sẽ đi cùng"Theodore gật đầu.
" Bé cưng không bao giờ phải chiến đấu một mình.
Chúng ta là Slytherin cơ mà ?"
Không khí trong thư viện như đặc quánh lại.
Tất cả ánh mắt đều hướng về Jessy.
Nhỏ, trẻ nhất, nhưng lại là trung tâm của thứ gì đó đang định hình điều gì đó lớn hơn nỗi sợ.Đêm đó, khi ánh trăng chỉ vừa kịp tràn qua ô cửa cao nhất của tháp phía Đông, sáu cái bóng lặng lẽ trượt qua hành lang.
Draco đi đầu, theo sau là Daphne, Blaise và Astoria.
Pansy đi sát em gái, còn Jessica nắm trong tay cuộn giấy phép giải ký ức từ Aurora.Nhà vệ sinh nữ tầng hai vắng lạnh.
Myrtle ma nữ kêu ca không thấy đâu.
Gió rít qua khe cửa.
Cái bồn rửa có hình rắn khắc nổi trên vòi nước.Jessica bước tới, tay run nhẹ.
Nó đặt mặt dây chuyền lên miệng ống nước."
Dẫn ta tới trí nhớ bị khóa..." giọng nó không lớn, nhưng vọng ra như tiếng cổ ngữ, vang vào tường đá.Và cánh cửa đá mở ra.Một hành lang xoắn sâu hút hiện ra.
Không khí dày đặc mùi cũ kỹ của rêu đá và phép thuật bị lãng quên.
Không ai nói gì, họ chỉ nhìn nhau rồi bước xuống.
Jessica dẫn đầu.
Bóng áo choàng xanh lục nhạt của nó rẽ qua từng bậc đá như một bóng ma cổ tích.Tận cùng hành lang là một căn phòng.
Không phải Phòng chứa Bí mật nhưng chắc chắn là nơi Aurora từng chạm tới.Một vòng tròn đá nằm giữa sàn.
Trên tường là hàng ký hiệu lạ, khắc sâu như máu đông.
Trong căn phòng, một hòm đá trồi lên khỏi mặt sàn, trên nắp có biểu tượng hình rắn hai đầu đang cuộn quanh viên ruby đỏ sẫm.Jessica bước tới.
Tay nó đặt lên viên ruby, cảm thấy từng nhịp đập vọng từ sâu trong máu mình."
Jess..."
Pansy gọi khẽ.Nhưng đã quá muộn.
Ngay khi tay nó chạm vào viên đá, cả căn phòng rung chuyển.
Một dòng sáng đỏ bật khỏi hòm đá, tràn vào lòng bàn tay Jessica, đốt cháy xương tủy, nhưng không khiến nó đau đớn.
Thay vào đó là cảm giác... trọn vẹn."
Aurora..." nó thở khẽ.Một phần ký ức không phải của nó tràn vào đầu: Cô gái tóc vàng rũ xuống, quỳ giữa lửa, đôi mắt đỏ ngầu, cười trong hoang tàn...
Tom Riddle đứng phía sau cô, mỉm cười đầy thích thú.Aurora không chết.
Nàng tự phong ấn bản thân để trốn khỏi cuộc thanh trừng của cả hai phe.
Và giờ, nàng đang sống lại,thông qua Jessica.Nó ngã khuỵu xuống.
Pansy thấy vậy liền hét lên, lo lắng mà chạy tới giữ lấy vai em gái mà cô hết lòng nâng niu.Draco rút đũa.
"Gọi thầy Snape!
Gọi ai đó đi!"
"Không...
để em..."
Jessica ngẩng lên, mắt nó lập lòe ánh ruby.
"Em không sao...
Chỉ là... quá nhiều..."
"Chuyện gì đã xảy ra?!"
Astoria khóc."
Em đã mở được một phần ký ức của Aurora.
Và giờ em nhớ.
Cô ta không chỉ yêu Tom Riddle.
Cô ta đã thử ngăn hắn.
Aurora từng phản bội hắn... nhưng thất bại"Mọi người nín lặng.Không gian như bị bóp nghẹn lại,thật khó thở..!Jessica thở mạnh.
"Và giờ, em nghĩ... em biết Phòng chứa Bí mật thật sự ở đâu0"Sáng hôm sau, Hogwarts thức dậy trong hoảng loạn.
Một học sinh Hufflepuff nữa bị hóa đá.
Nhưng điều khiến mọi người giật mình hơn cả: Một dòng chữ máu mới xuất hiện trên tường gần Đại Sảnh."
Con gái của Aurora đã mở cánh cửa.
Chúng ta sẽ chết lần nữa."
Harry tìm thấy Jessica ngồi ở thư viện.
Cậu bước lại, không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh nó."
Mọi thứ đang trở nên quá rõ ràng rồi, phải không?"
Jessica hỏi.Harry gật đầu chắc chắn nói.
"Em không phải là Aurora..!"
"Không.
Nhưng tôi có thể là người sửa sai cho cô ta."
Harry nhìn nó, ánh mắt phức tạp.
"Chúng ta sẽ cùng làm."
Jessica quay sang, lần đầu mỉm cười với cậu một nụ cười nhẹ như sương mai, nhưng mang theo cả giông bão đang tới gần.Trong lòng bàn tay nó, mặt dây chuyền ruby rực lên một ánh sáng âm ỉ.
Aurora không còn là bóng ma trong gương.
Nàng đang trở lại nhưng lần này, Jessica không để mình bị điều khiển.Nó sẽ là người chọn con đường.
Dù là đứng giữa lằn ranh máu và lửa.Trong những ngày sau đó, mọi thứ trong Hogwarts trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Các thầy cô thay phiên canh gác khắp các tầng lầu, lũ học sinh không còn dám đi đâu một mình ngay cả trong ban ngày.
Nhưng trong lòng Jessica, nỗi sợ không còn đơn thuần là sự hiện diện của con Tử Xà, mà là thứ đang cựa quậy sâu hơn bên trong nó một ký ức, một dòng máu, một lời thì thầm từng đêm không rõ từ bên ngoài hay từ chính trong tâm trí.Aurora.Giờ đây, mỗi lần nó nhắm mắt, hình ảnh Aurora hiện ra rõ ràng như thể đó là hồi ức của chính nó.
Mái tóc vàng cháy sáng giữa những tàn tro, đôi mắt ngập sắc ruby, và nụ cười ngạo nghễ khi quay lưng lại với Voldemort trong giây phút phản bội cuối cùng.
Aurora không phải là một công cụ.
Không phải là một con quỷ.
Aurora là một thiên thần sa ngã, nhưng vẫn có một phần ánh sáng bị bóp nghẹt trong cơn điên loạn.
Và Jessica đứa bé mười một tuổi còn đang phải gánh vác phần hồn còn sót lại của sinh linh ấy."
Chúng ta cần hành động trước khi kẻ đó tấn công lần nữa" Daphne nói, giọng thấp nhưng dứt khoát khi nhóm tụ tập trong căn phòng bị bỏ hoang tầng ba nơi họ đã biến thành căn cứ tạm."
Em biết cửa chính vào Phòng chứa Bí mật ở đâu" Jessica nói, giọng không run rẩy, "nhưng em không biết mình có thể khống chế Aurora bao lâu nữa.
Mỗi lần chạm vào mặt dây chuyền... em lại cảm thấy một phần trong mình bị thay đổi""Có cách nào để phong ấn nó lại không?"
Theodore hỏi.
"Giữ ký ức của Aurora, nhưng ngăn nó điều khiển em?"
"Không thể" Blaise lắc đầu.
"Chúng ta không cần phong ấn Aurora.
Chúng ta cần dùng chính ký ức đó để đánh bại kẻ đang điều khiển Tử Xà"Draco trầm ngâm, rồi nhìn Jessica.
"Harry Potter.
Nó biết em có liên quan"Jessica gật đầu.
"Anh ta không nói, nhưng...
Potter đã thấy một phần của Aurora qua em.
Em nghĩ anh ta có thể nhìn thấy nó... giống như khi nghe giọng con rắn, những thứ mà người khác không nghe..!"
" Đầu sẹo có thể là Khả Tử Xà" Pansy nói nhỏ.
"Và nếu vậy, Potter có thể mở được cửa thật của Phòng chứa Bí mật ?"
"Không" Jessica lắc đầu.
"Em mới là người có thể mở.
Aurora đã từng vào được và em mang phần hồn còn lại.
Nhưng chỉ khi có Harry đi cùng... chúng ta mới đủ sức chiến đấu nếu con rắn trỗi dậy"Chiều hôm đó, Jessica kéo Harry lại sau lớp Bùa chú.
Cả hai đứng trong một góc vắng, gần hành lang dẫn ra vườn thảo mộc."
Tôi cần anh giúp,Potter..!" nó nói, ánh mắt thẳng thắn đến lạ thường.Harry im lặng, rồi gật đầu.
"Em định đi tìm Phòng chứa?"
"Không, em định mở nó !"
Harry nhíu mày.
"Em biết đường vào?"
"Không chỉ biết đường em cảm được nó.
Aurora từng vào, từng chạm tay vào cánh cửa thật sự.
Em có ký ức đó."
"Vậy... chúng ta đi khi nào?"
Jessica mím môi.
"Đêm nay""Chỉ hai đứa?"
"Không.
Có chị Pansy, Draco, Daphne, Blaise, Astoria... cả nhóm của tôi.
Nhưng tôi cần anh,Potter.
Aurora... từng yêu Riddle.
Nhưng cô ta cũng từng phản bội hắn.Tôi không chắc mình sẽ giữ vững được nếu gặp linh hồn hắn nhưng tôi tin anh sẽ không để tôi mất đi chính mình."
Harry nhìn vào đôi mắt màu hồng ngọc ấy và trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy tim mình nhói lên như có luồng điện nhẹ chạy qua.
Cậu không hiểu tất cả, nhưng điều đó không quan trọng.
Cậu tin Jessica."
Chúng ta sẽ không để em đơn độc"Đêm buông như một tấm màn lặng lẽ phủ xuống lâu đài.
Trong khi các học sinh bị cấm rời khỏi phòng, sáu bóng áo choàng đen lặng lẽ trượt ra khỏi tầng hầm Slytherin, băng qua hành lang u tối về phía nhà vệ sinh tầng hai nơi cánh cửa thật đang đợi.Myrtle vẫn không thấy đâu.
Gương vỡ, vòi nước kêu lạch cạch và rồi Jessica bước lên.
Nó cúi đầu, thì thầm bằng một thứ tiếng đã bị lãng quên từ lâu.Cánh cửa máu - mở ra cho đứa con của ký ức.Một âm thanh như tiếng gầm từ lòng đất vang lên.
Cả tấm gạch nặng trước bồn rửa trượt sang bên, để lộ một đường hầm tối đen.Không ai nói gì.Họ lặng lẽ bước vào.Harry và Jessica đi giữa, ánh sáng từ đầu đũa họ chiếu lên vách đá đẫm rêu.
Những vết cào, những tàn tích cổ, những biểu tượng u ám xuất hiện tất cả chỉ ra đây là nơi có từ trước cả thời Salazar Slytherin.Và rồi, họ đến nơi.Một cánh cửa đá không phải hình rắn như truyền thuyết mà là vòng tròn ruby lơ lửng giữa không trung.
Đá cuộn lại như mạch máu.
Và ở giữa là gương mặt không hoàn chỉnh nửa người, nửa bóng.Aurora.Nó mở mắt."
Cuối cùng...
đứa con của ký ức cũng trở lại" giọng nói vang vọng không phát ra từ đâu cả.
"Con có đến để thay ta... hay xóa ta khỏi thế giới?"
Jessica run nhẹ.
"Tôi đến để hoàn tất điều cô chưa làm được"Aurora nhìn, đôi mắt không phán xét.
"Ngươi mang đủ phần ta để mở cánh cửa... nhưng phần ngươi đủ khác để chọn con đường mới.
Vậy thì...vào đi..!"
Cánh cửa tan ra thành sương đỏ.
Bên trong là một căn phòng rộng đến mức không thấy trần.
Những cột đá đổ nát, những bức tượng rắn vặn vẹo, và ở giữa một hồ nước đen thẫm, tĩnh lặng như gương.Jessica bước đến.Từ giữa hồ, một bóng người hiện lên.
Không phải Voldemort, không phải Tom Riddle.
Mà là hình dạng của ký ức Tom - trẻ, đẹp, đôi mắt tối như vực sâu."
Vậy ngươi là bản sao Aurora để lại?" hắn hỏi, giọng trầm ấm như thôi miên.Jessica không trả lời.
Harry tiến lên, tay cầm chắc đũa.
"Tránh xa con bé ra "Riddle cười.
"Harry Potter.
Đứa bé sống sót.
Và giờ...
đứa bé bị lôi vào một cuộc chiến không thuộc về mình.
Ngươi muốn bảo vệ con bé?
Đứa mang máu của Aurora?
Hay ngươi muốn kiểm soát nó?"
" Tôi là chính tôi..!"
Jessica lạnh giọng.
"Không là công cụ của Aurora.
Không là bức thư tình của Riddle.
Và chắc chắn không là đứa trẻ để các người định đoạt !"
Nó giơ mặt dây chuyền lên.
Ruby rực cháy."
Tôi chọn con đường khác"Ánh sáng nổ tung từ viên đá.
Toàn bộ hồ nước cuộn lên như sóng đỏ, rồi rút lại.
Riddle thét lên khi cơ thể hắn tan ra thành khói.
Aurora gào vang, nhưng giọng trở nên dịu lại trong khoảnh khắc cuối."
Chọn tốt... con gái của ta..."
Và rồi tất cả tan biến.Họ tỉnh dậy trên sàn đá lạnh.
Mặt dây chuyền đã vỡ.
Không còn Aurora.
Không còn ký ức.
Chỉ còn Jessica và những người bên cạnh nó.Pansy bật khóc, ôm chặt lấy em gái."
Chị tưởng mất em rồi..."
Jessica lặng im.
Rồi nó nhìn Harry người vẫn nắm tay nó từ đầu đến cuối."
Cảm ơn... vì đã không rời đi."
Harry siết tay nó nhẹ.
"Anh sẽ luôn ở đây"Trên đường trở lại, họ nghe thấy tiếng chuông vang vọng khắp lâu đài một học sinh vừa hồi phục từ trạng thái hóa đá.
Phòng chứa Bí mật bị phát hiện, và con rắn đã chết.
Dumbledore trở lại.
Hogwarts lại được sống.Harry quay sang nhìn nó.
Jessica không nói gì chỉ mỉm cười.Một nụ cười của người vừa đi qua giông bão.
Nhưng vẫn chọn ánh sáng.Dù nó là Aurora hay thứ gì đi chăng nữa,Jessica vẫn là chính nó..!Vẫn là đứa em tuyệt vời nhất của Pansy.Là đứa trẻ mà người người ngưỡng mộ..!_______________Yeah,đọc truyện của toi thì xác định LỆCH nha 🥰Tgian chạy hưi nhanh=)))Mà lệch cốt truyện v.v đồ chứ khum coá LỆCH LẠC nha🙂))Ai hỉu thì hỉu,khum hỉu thì hỉu ahihi.Đọc giải trí chill chill hoy🙂)hoan hỉ đi nhe.