Siêu Nhiên ĐN Harry Potter - Ambition color

Đn Harry Potter - Ambition Color
20.


..Ở đời, sống là phải biết cho đi và nhận lại.Yumokiya Hiyoshi đã có một chuyến hội họp gia đình sau câu chuyện 'cho đi' của cha mẹ mình."

Không chịu!

Không chịu!

Hai người nghĩ mình đang làm gì vậy?!

Huhuhu!!!"

Mikito nhìn bản thân vô cùng đẹp trai qua gương ở phòng khách, mắt liếc qua thằng em trai đang nằm dưới sàn nhà ăn vạ.Bố mẹ ngồi trên ghế, người ngắm móng tay, người sơn móng dường như không bị ảnh hưởng bởi âm thanh phù phiếm bên ngoài.Anh đau đầu vô cùng."

Hiyoshi, dù sao em cũng quyết định rồi mà, đứng lên thay đồ đi!"

Tất nhiên với một đứa nhóc như Hiyoshi mà nói, tiền lì xì là thứ trân quý nhất đời, nó không thể làm ngơ được.Từ đó suy ra, Cerdric Diggory chắc chắn sẽ có mặt.Yumokiya Hiyoshi buồn bã mang đám mây u tối lê lết lên phòng mình, tỏ thái độ bằng cách đóng cửa thật mạnh.Mikito đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn hai vị phụ huynh."

Sao hai người lại làm vậy?

Lẽ ra em ấy phải có quyền tự quyết."

"Ta chỉ đang khoanh vùng thôi."

Người cha mỉm cười nhìn chiếc móng tay của vợ được bản thân tô hoàn hảo, thổi thổi mấy cái rồi tiếp tục nói."

Không phải con nói Hiyoshi dường như đã có cảm xúc với tên nhóc Diggory sao?

Tuy còn non nớt nhưng cũng không phải là không thể phát triển thêm về mối quan hệ xa hơn."

Mikito mím môi, điều này gần giống như là ép buộc, bởi Hiyoshi còn quá nhỏ để hiểu hết được chiều sâu của tình yêu, sợ rằng lớn lên rồi gặp được định mệnh sẽ xảy ra nhiều rắc rối."

Đừng nghĩ nhiều, con trai."

Mẹ anh nói."

Con cũng biết em trai con hiện tại trong hoàn cảnh nào, trong bằng đấy người thân thiết, thậm chí có cả trai cả gái em con sẽ không tự chủ được hướng tới người nó chú ý nhiều hơn, lúc ấy con hãy quan sát nó."

"Tuy là xác suất thấp và cũng có hệ lụy nhưng càng sớm càng tốt cho Hiyoshi, con trai, con cũng nên nhanh chóng chú ý tới cả bản thân nữa đi."

Yumokiya cần tìm bạn đời, họ có thể sống cô độc tới chết nhưng không phải chết già, các thế hệ kế tiếp nếu di truyền mạnh về bản tính, hầu hết qua mười lăm sẽ tìm đối tượng và vun đắp quan hệ cho tới khi đủ tuổi kết hôn.Mikito đã qua mười bốn tuổi, anh không phải người thuộc diện bắt buộc giống Hiyoshi nên không bị hạn chế thời gian."

Thời thế khác rồi mà, sao lại còn cái luật lệ tìm đối tượng kết hôn sớm vậy chứ?"

Tất nhiên những quy tắc đã có từ rất lâu, thời xưa cũ kết hôn vào tuổi như vậy là vừa đẹp."

Mikito."

Anh khựng người nhìn mẹ mình, người đột ngột cao giọng."

Đừng xem nhẹ điều đó, nó quyết định sự sống chết của người thân con."

Tộc Yumokiya đang đi tới thành công về 'pha trộn', những thế hệ may mắn trẻ tuổi đều đã được phép đổi họ và tách ra khỏi dòng.Số ít còn lại đều là những người lớn tuổi đã sống lâu và lứa trẻ tầm trung, Yomokiya Hiyoshi là đứa duy nhất còn sót lại với tỉ lệ di truyền máu cao nhất có thể nói là xuyên suốt từ một trăm năm trước tới nay.Dòng máu tựa như bị nguyền rủa."

Ha...., thôi đừng nói nữa, dù sao thì em cảm thấy rằng sau hôm nay Hiyoshi sẽ tìm được kho báu thôi."

"Anh...cũng cảm thấy thế."

Hai vợ chồng nhìn nhau rồi lại nhìn vào cốc trà của bản thân một lát."....

Chúng ta có nên chuẩn bị ít quà không nhỉ?"

"Có thể sẽ sớm ra mắt gia đình luôn đó?"

"Em cảm thấy là ai?"

"Không biết nữa, nhưng như là giới tính nam."

Mikito nhìn hai vị phụ huynh không có phong thái nhòm đi nhòm lại cốc trà của mình, anh vò tóc."

Hai người thôi đi!"

Cạch!"

Em tới rồi...."

Hiyoshi chả thèm chưng diện gì, cậu thậm chí chỉ mặc cái áo phông trắng quần đen và khoác áo màu be năng động.Trong khi Mikito phải dậy từ sớm để chải chuốt, nhìn qua còn tưởng người đi tìm đối tượng là anh ấy chứ?.."

Chào cậu!

Đến sớm thế!"

"Ờ ờ...."

Hiyoshi mất tinh thần chọc chọc thìa vào đĩa kem hoàn toàn không chú ý tới phía bên cạnh ồn ào náo nhiệt."

Ấy chà, tiền bối, nay anh đẹp trai ghê!"

Venn Raymond không tiếc lời khen ngợi Mikito làm anh phởn cả người."

Ngồi hẳn hoi đi tên ngốc này!"

Marry Winder vùng vằng né khỏi sự chen lấn của Venn."

Được rồi được rồi, trước tiên điểm danh đã."

Mikito chuyên nghiệp lấy đũa phép và giấy ra, gõ nhẹ lên mặt bàn."

Điểm danh điểm danh!"

"E hèm!

Đầu tiên xin chào mừng tâm điểm của chúng ta!

Cậu Hiyoshi!!!"

"Hú hú!!"

Bốp bốp bốp!!Cả cái quán mỗi bàn mình ồn ào, Hiyoshi ngại rụt cổ lại."

Và các đối tượng hôm nay, xếp hạng nhất ghép cặp chính làaaaaa....."

Mikito kéo dài giọng, anh ngừng một chút nhìn biểu cảm thú vị của mọi người xung quanh rồi mới nói tiếp."

Mừng chúa cứu thế, Harry Potter!!!"

"....."

"....."

"....?"

"Người đứng đầu không phải Cerdric Diggory à?"

"Với số vé chỉ chênh nhau đúng một, chỉ một!!"

Mikito hào hứng vô cùng, không biết anh ta đã mua chuộc được ai rồi nữa."

Thứ lỗi vì hôm nay hạng nhất không ở đây nhé, cậu nhóc đó bận rồi!"

Harry Potter vì sợ dính phải rắc rối nên đã từ chối thẳng."

Xếp thứ hai chính là Cerdric Diggory!!"

"Rất vui được gặp mọi người."

Thanh niên cao ráo sáng sủa gật đầu, Hiyoshi dừng mắt một chút."

Và Maximus của Slytherin đứng thứ ba!"

Hiyoshi không nhịn được há hốc miệng, anh em họ mà cũng ship ác liệt vậy sao?"

Tất nhiên chắc cũng vì may mắn nên thiếu gia Slytherin đây mới ở vị trí đẹp như vậy..... dù hôm nay anh ta không có mặt nhưng cũng đâu ảnh hưởng tới cuộc vui chúng ta đâu nhỉ?"

Mikito xỉa xói Maximus đủ rồi mới trở lại chủ đề."

Và đứng thứ tư và thứ sáu là Marry Winder và Venn Raymond!"

"Mấy người khác trong top mười anh từ chối hộ em rồi, chắc em cũng không muốn cặp sinh đôi nhà Weasley hay Jeremy Stretton có mặt ở đây đâu nhỉ?"

Hiyoshi rùng mình với tổ hợp top mười, nếu họ thật sự mà tụ họp trở lại thì...."

Khoan đã tiền bối, chúng ta còn thiếu hai người trong top nữa!"

Venn Raymond lên tiếng."

Ồ, tiết lộ cho nghe nè, đứng thứ năm là anh, và thứ mười, thật không thể tin nổi, đó là Hiyoshi."

"Hả?"

Mình, tự đi chơi với chính mình?Cậu chớp mắt tự nhiên thấy cũng không tệ chút nào.Nhưng mà do mọi người hầu hết không có mặt, nhìn qua nhìn lại cũng biết kiểu gì Hiyoshi cũng chỉ có thể đi cùng với một người."

Anh Mikito...."

"Tôi giao em trai cho cậu đấy, thư thả nhé, còn hai đứa mau đi với anh!"

Hiyoshi không tin được là bản thân bị bỏ lại với một người đẹp trai, đồ anh trai vô tâm!!."

Khoan khoan!!

Em muốn xem hai người họ!!"

"Im coi, anh mày cũng thế."

Mikito lấp ló nhìn cửa hàng phía xa."

Này anh Mikito, vậy là đã quyết định rồi ấy hả?

Hiyoshi ấy?"

Marry từ đâu lấy ra ống nhòm nói."

Thì nhìn cũng biết thằng bé thích ai hơn mà, nó không yếu lòng trước người đẹp mấy đâu nhưng khi gần Diggory đều tránh nhìn vào mặt tên đó."

Mikito nói."

Đúng vậy thật."

"Này..... mỗi em là không biết gì sao?"

Venn Raymond cắn móng tay ghen tị, Marry liếc qua cậu ta."

Óc bã đậu thì biết vậy là đủ rồi."

"Mày!!"

"Suỵt, họ nói chuyện rồi kìa!"."

Anh rất vui khi được đi chơi với em."

"À vâng."

"Chỉ đứng thứ hai thôi, tiếc thật."

Hiyoshi giật thót khi nghe thấy cậu len lén ngước lên.Cerdric Diggory chỉ chờ có vậy, anh mỉm cười tỏa sáng.Trời ơi!

Mắt mình!

Thanh tẩy rồi!!"

À.... em không thích đi cùng anh cũng không sao đâu, nếu xem xét qua thì chúng ta cũng giống như bị ép đi...."

Giọng điệu trầm, nhẹ và mang lại cảm giác thất vọng đánh mạnh vào tâm trí Hiyoshi.Từ bao giờ cậu dễ mềm lòng thế nhỉ?"

Cũng không có gì, dù sao em cũng chấp nhận lời mời của anh rồi."

Hiyoshi hít một hơi."

Vậy.... anh muốn đi đâu không?"

Mắt Cerdric ánh lên, anh gật đầu, cơ thể cao ráo đứng lên như vội vã lắm."

Anh biết một nơi bán bánh kẹo khá ngon."."

Ô!

Di chuyển rồi!"

"Nhanh theo đi!"

Ba phù thủy hóng hớt nhẹ nhàng đi theo nhưng chỉ sau cái chớp mắt, họ mất dấu hai người kia."....."

"Tên Diggory đó...."

Mikito cắn răng, cảnh báo trong anh vang lên.Tên đó nguy hiểm!Vậy mà trước giờ nhìn vẻ bề ngoài và nghe ngóng tin đồn lại tưởng cậu ta tốt đẹp!!"

Anh ta đáo để thật."

Venn Raymond vuốt mặt thở dài."

Thôi em tách ra đây, em cần mua đồ."

Marry Winder chán nản vẫy tay."

Vậy em cũng đi đây."

Chỉ còn lại Mikito, anh cố chấp dáo dác rồi dùng cả pháp thuật truy tìm."

Không yên tâm được mà."

Ngộ nhỡ Hiyoshi bị làm sao thì.....

."

Ngon thật."

Cậu gật đầu xúc thêm một thìa kem."

Sao anh bảo đưa em tới chỗ bán bánh kẹo ngon?"

Cerdric chống tay ăn kem ngại ngùng trả lời."

Anh quên mất hôm nay ngày nghỉ nên quán đó có lẽ không mở."

Thế giới phù thủy mà cũng có phân biệt chủ nhật là ngày nghỉ hả?

Hiyoshi nghiêng đầu thắc mắc nhưng cũng không hỏi lại."....ừm."

"Em muốn ăn bánh kẹo gì sao?"

Hiyoshi nhìn cốc kem mát lành trước mặt âm ỉ một lúc mới nói."

Không có gì ạ."

Không khí ngại ngùng bao trùm cả hai, Yumokiya Hiyoshi bắt đầu tự hỏi vì sao bản thân lại chấp nhận đi cùng anh ta.Có bị trúng bùa mê gì không vậy nhỉ?

Vì nhan sắc đó hay vì cảm thấy trách nhiệm?.....

Không phải.Chắc chắn không phải.

Nhưng thử tưởng tượng bản thân đi với ai khác không phải Cerdric hay Cerdric đi với người khác cũng không làm cậu cảm thấy khó chịu.Mọi vấn đề phải được xem xét và xếp loại tình cảm một cách rõ ràng, Yumokiya không được phép nhầm cảm xúc.Hiyoshi cần phải hiểu kĩ hơn mới được."

Tiền bối Diggory này, anh cảm thấy em thế nào?"

Bước đầu trong việc nhận diện tình cảm, xác nhận cảm xúc đối phương dành cho mình.Cerdric Diggory có vẻ nhạc nhiên về câu hỏi, anh ta trầm ngâm rồi nhìn cậu chằm chằm."

Đẹp trai, tốt tính, học giỏi."

"Ồ...." nghe khách quan dữ.

Hiyoshi không khỏi cảm thấy hơi tiếc."....Nhưng mà cũng đáng yêu và rất thu hút."

Cảm thấy có lẽ anh ta vẫn chưa nói hết, Hiyoshi bặm môi."

Em rất tỏa sáng Hiyoshi, anh thậm chí cứ nhìn em mãi dù em chỉ là một đứa nhóc nhỏ hơn anh rất nhiều tuổi."

Anh ấy... tính nói điều đó ngay tại đây sao?

Điều đó ấy?Cậu nhắm mắt chờ đợi nhưng không có lời nào nữa cả, âm thanh của thìa và cốc thủy tinh va vào nhau, Hiyoshi mở mắt ra nhìn lên.Một bàn tay đưa ra trước mặt cậu."

Yumokiya Hiyoshi, anh có thể cùng em lớn lên không?"

Không hề giống một câu tỏ tình chút nào, Hiyoshi chần chừ.

Cedric đang mong chờ điều gì từ cậu khi hỏi như vậy?"

Anh... muốn lớn lên cùng em?"

"Ừm."

Đôi mắt xanh tuyệt đẹp cong cong, Hiyoshi chậm chạp nhớ ra nó giống màu khăn quàng anh ấy tặng vào đêm Giáng Sinh.Hiyoshi vươn tay, chạm từng ngón vào lòng bàn tay ấm áp trước mặt."

Mong anh chăm sóc em thật tốt."

"Anh rất vui lòng.".

.///////Nghỉ hè làm tui sướng run người luôn ạ.

Sau chương này chắc truyện ngọt xớt, ai ngấy và thích drama nên cân nhắc nhé!!/////
 
Đn Harry Potter - Ambition Color
21.


.

.Yumokiya Hiyoshi và Cedric Diggory hẹn hò.Cha mẹ cậu muốn nhảy cẫng lên, còn Mikito thì lại trầm mặc lạ thường.

Hiyoshi không vui lắm vì cậu dường như không cảm nhận được tình cảm của bản thân với người ta.Lo lắng rằng Cedric buồn, Hiyoshi tận lực chiều chuộng và đáp ứng hầu hết ý muốn của anh.Và đó là lí do mọi bức thư, quà cáp hay 'ý tốt' mà thiếu gia Yumokiya nhận từ trước tới giờ đều bị chính cậu trả lại thẳng thừng, và chấp nhận công khai mối quan hệ của bản thân.'Em nói rằng em sẽ cố hết sức thích anh, nhưng anh sợ vào một mai nào đấy ánh mắt em không dừng lại đây nữa....'Vì câu nói đó mà bao nhiêu tâm hồn mộng mơ về Nam thần bị phá nát, hội anti và fan của Cerdic chém nhau trong tối rầm rầm.

Fan Nam thần thì nhàn nhã uống nước, dù sao họ cũng bớt đi thời gian viết thư và chọn quà nên việc học tự nhiên đi lên, có thể nói nhà Ravenclaw bùng nổ tri thức."

Ha...."

"Đừng cứ ngồi cạnh tao là lại thở dài, mày làm tao mệt lòng theo đấy?"

Yumokiya Hiyoshi chống tay lại thở dài lần nữa."....Rồi sao?

Chuyện gì?"

Marry Winder nhăn nhúm cái mặt vào, con nhỏ là màu vàng duy nhất trong đám ưng xanh nhưng vẫn trơ trẽn đặt đít chuẩn bị sách cho tiết Lịch Sử pháp thuật.Ngay khi chất giọng chậm chạp của giáo sư vang lên, Marry lập tức thấy buồn ngủ, lúc ấy mới nghe được đứa bên cạnh nói ra nỗi lòng."

Tao thấy tiền bối Diggory lạ lắm."

".....Mày vẫn gọi họ anh ấy à?"

Marry bất ngờ, chuyện Hiyoshi dính như sam với Cedric đến con ma già nhất ở Hogwarts còn biết cơ mà, thế mà cậu ta còn lóng ngóng chưa gọi được tên người yêu."

Mày không cần để ý mấy cái đấy!"

"Ờ rồi, thế lạ là lạ chỗ nào?"

"Mày thấy đấy...."

"Ờ."

"Tao đã năm hai rồi, nghĩa là mười ba tuổi...."

"Mày nói hết câu nhanh nhanh hộ tao cái!"

Marry lật sách, mắt liếc qua chỗ giáo sư canh trừng để tiếp tục nghe chuyện."

Thì ờm.... tao thấy trong phim tình cảm, mấy cặp yêu nhau thường hay đánh ghen các thứ, nhưng bọn tao có vẻ yên bình quá nhể?"

Hiyoshi bị nhìn chằm chằm, nhỏ Marry dịch mông."

Mày lên cơn cũng vừa phải thôi, thứ mày đang có là ước mơ bao người đấy!"

"Và tao thấy lí do ở đây là tiền bối Diggory quá tốt bụng, ai lại nhỏ nhen như mày!"

Cậu cau mày, Marry cầm bút chăm chỉ viết nhưng mồm lại không nghỉ ngơi."

Nãy mày lạc đề rồi, giờ nói lại coi, tiền bối Diggory có gì lạ?"

Marry chờ mãi chờ mãi, cuối cùng quay ra chỉ thấy Hiyoshi ngoan ngoãn viết bài, bộ mặt lơ luôn con nhỏ."

Mày....!!!"

Sau cả tiết lịch sử, cuối cùng sự bứt rứt chuyển từ Hiyoshi sang Marry, con nhỏ phải có tiết khác nhà Ravenclaw nên cực kì khó chịu đạp vào chân cậu rồi mới rời đi.Yumokiya Hiyoshi ngơ ngác bị lôi tới tiết Bay."

Các trò có thể tự do sử dụng chổi bay trong phạm vi cho phép, và cấm, tuyệt đối, không được đến sân tập!!"

Giáo sư nhấn mạnh tới ba lần, đám ưng cũng không có tâm trí mà đi làm mất điểm nhà, nhóm hai nhóm ba tụ tập bay lượn, người lười biếng thì ngồi dưới gốc cây đọc sách.Nhưng hôm nay khác, thay vì trở thành chủ tịch của hội lười biếng bên trên, Hiyoshi chăm chỉ ngồi trên chổi bay thật chậm sát đất."

Thấy rồi.....!"

Cậu hào hứng, rúc vào gốc cây ngó ra.Vừa mới hôm trước được tiết lộ, Hiyoshi không thể nào không hiểu ý người ta.Hôm nay, lớp bay Năm năm Hufflepful trùng tiết với lớp cậu!Hiyoshi bẽn lẽn ngó ngang ngó dọc.

Đã thấy mục tiêu phía xa!

Cậu vẫy đũa phép xoa bùa 'Xem nhẹ' trên người mình đi."

Melin ơi!

Tao hiểu vì sao mày nhất quyết chối đi tập bóng rồi nhá!"

Một đàn anh bất ngờ nhìn thấy Hiyoshi, anh ta nói to rồi kéo đám bạn vây Cerdric ở giữa, lát sau anh ta mới được thả ra.Cerdric Diggory tươi tắn tiến lại gốc cây Hiyoshi đang ôm."

Em tới rồi à."

"Vâng."

"Anh không bị sao đấy chứ?

Họ có làm gì anh không?"

Anh lắc đầu, vẫy đũa phép, từ bàn tay trống không đang xòe ra xuất hiện một hộp kẹo nhỏ.Là loại kẹo mứt dâu thượng hạng khá mắc tiền."

Anh để dành cho em này."

Hiyoshi cảm động, cậu không ngại cầm đồ ăn được cho.

Cảm giác ấm cúm khó hiểu tràn về, cứ như được ở gần mẹ ấy.Cậu nghĩ vậy rồi được Cerdric kéo xuống ngồi bên cạnh.Đám thiếu niên năm Năm Hufflepfull vô cùng hóng hớt, họ giả bộ đi qua rồi liếc liếc soi xét hai người.Hiyoshi thấy phiền hà cậu bắt đầu ngại ngùng đứng lên."

Vậy.... em rời đi đây."

Cerdric không ngăn được tính nhút nhát của cậu đành tạm biệt Hiyoshi."

À này."

Cậu vẫy tay kiễng chân ghé lại gần tai Cerdric."......"

"....

Em không ngại chứ?"

"Không sao đâu."

Hiyoshi vẫy tay, dùng bùa giúp bản thân mờ nhạt trở về lớp của mình."

Nàyyyy!!!

Ẻm đã nói gì với mày hả?!"

"Đúng rồi!

Bay đã hứa sẽ kể bọn tao nghe rồi mà!"

Cerdric Diggory lắc đầu, cầm chổi phi lên cao.

Cái danh tài năng xuất sắc mà Đội trưởng Hufflepfull để cho anh cũng không ngoa, Cerdric né tránh hoàn hảo phản công từ mọi người rồi đủng đỉnh tới sân tập, tâm trạng cực kì vui..

.

."

Thế là em đến đây để moi đồ của anh hả?"

Hiyoshi ném bay thứ trên tay ra sàn tiếp tục lục lọi."

Nói gì vậy?

Đồ của em mà, đây cũng là phòng của em anh ở đây làm cái gì?"

Maximus thở dài thườn thượt nghịch cái gối ôm."

Em đang tìm chiếc hoa tai của anh đem tặng cho Diggory đúng không?"

"Hả?

Anh theo dõi tôi đấy à?"

Thấy sau lưng im lặng, Hiyoshi thấy lạnh người quay đầu."

Nhóc nói xem?"

Anh ta đã ở sát cậu từ bao giờ, mùi hương thảo dược kì lạ phát ra từ Maximus, khi Hiyoshi tỉnh táo lại thì bên tai đau nhói.Cậu chạm tay lên thứ lộm cộm."

Tên khốn, sao anh dám đâm qua vậy hả?!"

Giọt máu chói mắt lăn trên đầu ngón tay của Hiyoshi kéo xuống cổ tay cậu.Maximus nhìn một lúc rồi mỉm cười dịu dàng."

Xin lỗi mà, anh chữa cho ngay nè...."

Hoa tai được tháo ra trong sự suýt xoa của Hiyoshi, nó đầy máu đặt giữa lòng bàn tay cậu."......"

Ken két.Dù bên tai đã hết đau nhưng đổ máu vẫn là đổ máu, Hiyoshi xoay người muốn vùng dậy đấm vào bản mặt của anh ta.Tách."

Thôi nào bé con, em biết không làm gì được anh mà."

Bùa lơ lửng làm cậu đấm hụt, Hiyoshi cực kì cực kì tức giận, cậu giải bùa chú rồi lập tức phóng ra chiêu mới học được."

Wou!!"

Maximus chỉ kịp kêu một tiếng rồi cứng đơ người."

Ha!

Đừng có mà coi thường năm hai tên chết tiệt!"

Hiyoshi đá vào cẳng chân anh ta mấy cái nữa mới nguôi giận."

Phù..."

Chiếc hoa tai vẫn còn cầm trong tay, Hiyoshi nghiêng đầu."

Anh định đưa tôi cái này đấy à?"

Dù cách tặng không hề được chào đón lắm."

Ừ....

đi mà đeo cặp với tên đó đi."

Nghe cứ như một lời ghen tuông vậy.Maximus đã thoát ra được từ khi nào, anh ta thư thái chỉnh trang lại quần áo, vẻ mặt lạnh lùng làm anh ta mang đậm phong thái Slytherin."

Hiyoshi, không còn sớm nữa, mong rằng em sẽ đến gặp anh sớm."

Rồi anh ta vẫy đũa phép biến mất ngay lập tức.Năm tư đã học Độn thổ rồi hả?Cậu thở dài than thở..

.Dạo chơi ở thế giới phù thủy chán òm vì rất nhiều nơi tiềm tàng nguy hiểm mà họ không được phép tới.

Và Hiyoshi mới chỉ năm hai, cậu không được phép đi lung tung mà không có người lớn, vậy nên hãy đến 'Thiên đường hẹn hò' - nơi mà cậu nghe lỏm được từ mấy đứa con gái là rất hay ho.Việc xin chữ kí phụ huynh để đến Làng Hogsmeade là cực kì dễ với Hiyoshi, thậm chí cậu còn được cổ vũ đi nhiều hơn nữa cơ.Ngồi trên tàu chờ đợi, Yumokiya Hiyoshi nhìn bản thân trong gương cứ như một con công nhỏ.Sáng nay, cuộc chiến lớn đã nổ ra giữa mẹ và đống quần áo nên Hiyoshi đã mất cả tá thời gian để phối đồ.Vuốt lọt tóc hơi xù xù, Hiyoshi mong rằng bản thân không quá lòe loẹt.Cạch."

Chào em, anh có được phép ngồi chung khoang với em không?"

Hiyoshi mỉm cười."

Không."

Hai đôi mắt nhìn nhau, Hiyoshi nghiêng đầu."

Được rồi, để anh hỏi lại."

Cửa khoang tàu đóng rồi lại mở lần nữa, thiếu niên ngó đầu ra cười tươi tắn như hoa."

Chào bạn trai, anh vào nhé?"

Hiyoshi lúc này mới gật đầu, cậu không nhịn được mà bật cười.Cerdric Diggory ngồi đối diện cậu, anh ta ăn mặc đơn giản và thoải mái hơn.

Chắc cùng vì đã có khuôn mặt đẹp sẵn nên mọi thứ anh ta khoác lên đều đẹp cả."

Em đến sớm thế?

Tận một tiếng nữa tàu mới chạy lận."

Hiyoshi lần mò túi quần mình, đặt lên bàn cái hộp nhỏ."

Thì anh cũng tới sớm mà...

À đây, cho anh."

"Hửm?

Quà sao?

Em định cầu hôn anh luôn hả?"

Cerdric cười đùa nhưng đôi mắt lại sáng lên như mong chờ."

Không có, quà bình thường thôi."

Cậu chờ anh mở hộp rồi mới nói tiếp."

Ừm thì.... em nghe bảo thứ này có bùa bảo vệ rất tốt."

Thứ Maximus tặng nên độ uy tín rất cao."

Ồ, cảm ơn em đã lo cho anh."

Cerdric dịu dàng, đuôi mày anh ta khẽ rũ xuống, Hiyoshi thấy bàn tay mình được nâng lên."

Quà đáp lễ của anh."

Chụt.Những ngón tay tê rần, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ dụi vào bàn tay mình thật là không tưởng.Tai Hiyoshi ửng đỏ."

May là anh thích."

Cerdric mân mê bàn tay nhỏ một lúc lâu."

Thật ra anh tới đây sớm vì mong rằng nếu em tới chúng ta sẽ ở bên nhau lâu hơn một chút...."

Đôi mắt xanh ngọc ngước nhìn thẳng vào cậu ánh lên sự nhu hòa khó cưỡng."....

Em có nghĩ vậy không?"

Sự tấn công bất ngờ của người lớn tuổi làm Hiyoshi bối rối, anh ấy rõ ràng đã bạo dạn hơn rất nhiều từ khi quen cậu.Hiyoshi đành nhắm mắt gật đầu.Ngẫm lại thì cậu thật sự đã tới sớm hơn, liệu lí do của cậu có giống anh ấy không?

Hiyoshi đã thích Cerdric hơn chút nào chưa?Mặc kệ bàn tay vẫn đang được nắm chặt, Hiyoshi hít một hơi giữ cho bản thân một tâm trí tỉnh táo nhất để lắng nghe trái tim mình.Khi những ngón tay được thả ra, Hiyoshi đã nhíu mày."

Em...."

Cerdric bất ngờ khi bàn tay được giữ lại, anh nhìn khuôn mặt ngơ ngác đỏ bừng của cậu rồi bật cười."

Chà, thật may hôm nay là một ngày đẹp trời nhỉ?"

"....Vâng.".

.//////Diễn biến tình cảm của nhóc 13 tuổi khó quá đê :").
 
Đn Harry Potter - Ambition Color
22.


.

.Tới 'Mùa', ba Keiji dường như đã lên kế hoạch nào đó ở thế giới phù thủy mà cậu không nên biết.Điều Hiyoshi lo lắng bây giờ là 'Mùa' của mình, đây tất nhiên không phải lần đầu tiên của Hiyoshi.Thật ra cậu chưa từng trải qua 'Mùa' một cách bình thường như bao Yumokiya khác, như các năm trước Hiyoshi sẽ ở trong một căn phòng đóng kín được phủ hoàn toàn bằng Mei của nhiều người và không được tháo Mei của mình ra.Ngay cả đứa trẻ nhỏ nhất trong gia tộc cũng được tháo Mei để thỏa thích đòi hỏi và khóc lóc.Yumokiya Hiyoshi, sống mà có rất nhiều hạn chế."

Năm nay con không cần ở căn phòng đó nữa."

Nghe ông nội nói mắt Hiyoshi sáng bừng."

Tất nhiên vẫn không được phép tháo Mei và đi lung tung, con sẽ ở nơi khác được chỉ định."

À..... chỉ là đổi nơi ở thôi mà, cũng đâu có gì khác nhau."

Ta nghe cha mẹ con nói rồi, con đã có người yêu, Yumokiya khi có người quan trọng thì sẽ trở lên bất ổn hơn vào 'Mùa', con chịu khó mấy hôm nếu không sẽ làm đứa nhỏ đó bị thương đấy, nhất là với những đứa trẻ non nớt chưa điều tiết được cảm xúc như con."

Đó thực sự là một lời đe dọa hiệu quả, Hiyoshi dập tắt bất cứ suy nghĩ trái chiều nào nảy ra.Thấy vẻ mặt của đứa cháu nội, ông nội thở dài nói."

Năm nay, người ở trong căn phòng đó là Maximus Miley."

"Hả?"

"Sao lại thế ạ?"

Tuy không biết vì sao năm ngoái anh ta đột nhiên phát điên trong 'Mùa' và bị nhốt ở nhà một thời gian nhưng nó nghiêm trọng đến thế sao?Ông nội nhắm nghiền mắt."

Rất nghiêm trọng, ta không biết nó sống nổi qua mấy 'Mùa' nữa không...."

Hiyoshi ngạc nhiên, anh ta thật sự sắp chết như anh ta nói sao?"

Đứa nhóc đáng thương, ngay từ đầu ta nên khuyên bác con nhận nuôi nó sớm hơn...."

Maximus thuộc một nhánh ở rất xa và còn liên quan tới gia tộc phù thủy lâu đời, cha mẹ anh ta mất sau một đêm, mãi một thời gian sau tin tức mới tới nhà chính và ông mới đưa ra quyết định.Vì anh ta như thế nên cả Hiyoshi và Mikito đều rất dung túng cho tính cách kì lạ của anh ta."

Được rồi, đi ra gặp cha con đi, nó sẽ dẫn con tới nơi con cần ở trong 'Mùa'."

Hiyoshi chậm rãi đi qua hành lang truyền thống, sân rộng với những tán cây được tỉa tót kĩ càng, ánh nắng chiếu xuống không đều nhau vương lên khóe mắt cậu.Lại phải bỏ tiết trên trường, Hiyoshi bắt đầu lo lắng về con đường phù thủy của mình.

Nếu mà nghèo thì tiền bối Diggory có nuôi mình không?Rồi tự bật cười với suy nghĩ ngây thơ như vậy."

Cha!"

"Ồ đến rồi hả?"

"Mẹ không ở đây sao ạ?"

"Sắp tới rồi, con đi theo ta."

Hành lang tưởng chừng dài dằng dặc cũng có điểm dừng, một căn phòng mới tinh giống như vừa được dựng lên vì Hiyoshi vậy."

Đây, con sẽ ở đây, luật thì vẫn giống mấy năm trước."

Cha đặt tay lên vai cậu."

Con hãy cố gắng nhé."

Mỗi lần thế này Hiyoshi đều thấy vẻ áy náy trên khuôn mặt ông, cậu cụp mi mắt gật đầu."

Con hiểu rồi."

Cạch."

Hiyoshi."

"A mẹ à!"

Mẹ cậu đi ra từ căn phòng sát đó, bà nghiên đầu mỉm cười."

Con có bạn cùng phòng đây."

Bóng dáng quen thuộc đi ra, bộ đồng phục Hogwarts và áo chùng đen vắt gọn gàng ở một bên tay, người đó mỉm cười đôi mắt xanh ánh lên vẻ dịu dàng."

Chào em Hiyoshi, chào chú Yumokiya."

"Tiền bối!"

Hiyoshi vội vã nhìn mẹ."

Con không được tiếp xúc với ai mà mẹ!"

"Ông nội con bảo được, nếu là con thì chắc sẽ ổn thôi."

"Diggory."

"Vâng."

Cha tiến tới, cúi người."

Ta mong cháu hãy chiếu cố đứa con này của ta, thật sự, đã bao năm bọn ta rất ân hận vì không thể giúp gì được cho nó."

"......"

Hiyoshi bặm môi nhìn hai người."

Chú đừng lo, cháu sẽ cố gắng."

Hai người trao đổi gì đó, bàn tay Hiyoshi được nâng lên nhẹ nhàng."

Em cho phép không?"

Trước đôi mắt mong đợi như vậy, Hiyoshi không từ chối nổi."

Vậy... hai đứa tận hưởng thời gian vui vẻ nhé."

Hiyoshi và Cerdric Diggory bị đẩy vào phòng, khóa cửa.Anh cúi người gấp áo chùng đặt vào một góc."

Hiyoshi, dù hôm qua đã nhìn thấy nhau rồi nhưng anh vẫn nhớ em lắm."

Cerdric bước tới, Hiyoshi lùi chân."

Em sao vậy?"

"Ngộ nhỡ em không kiểm soát được bản thân làm anh bị thương thì sao?"

Khuôn mặt cậu nhăn lại, sự lo sợ toát ra trên từng đầu ngón tay run rẩy.".... cha em bảo là em chưa từng thể hiện bạo lực bao giờ mà, đừng lo lắng, anh là một phù thủy nên sẽ tự biết bảo vệ bản thân mình."

Không phải Hiyoshi không biết Cerdric ưu tú cỡ nào nhưng sợ thì vẫn sợ, nỗi bất an không thể nguây ngoai nổi.Khi còn nội trú Hiyoshi đã thấy một người anh tự ý tháo Mei trước thời điểm 'Mùa' vài tiếng, dù anh đã được các thầy cô cản lại kịp thời nhưng cậu không thể quên được.Dáng vẻ hung bạo khác hẳn bộ dáng dịu dàng thường ngày của anh.

Và quan trọng nhất, thay vì ưu tiên bảo vệ những đứa nhỏ hơn, Hiyoshi là người đầu tiên được lưu ý.'Mau dẫn Hiyoshi tới phòng đó mau!''Hiyoshi giữ chặt lấy Mei của con!''Đừng tò mò Hiyoshi, không được tháo Mei ra!'Chớp mắt, cậu đang ở trong một căn phòng kín bưng như vậy, giống như lúc đó một mình nghe mọi sự hỗn loạn bên ngoài.Tai Hiyoshi ù đi."

Chúng.....chúng ta tạm thời cứ cách xa một chút đi!"

Cerdric cũng không ép cậu, anh cười dịu dàng."

Được thôi."

Hiyoshi ôm đầu gối ngồi sát vào góc phòng chỉ mong hai ngày trôi qua thật mau, sờ lên ngực áo và cảm thấy an tâm phần nào khi Mei vẫn còn.Vậy là cảm giác của Kenta cũng thế sao?

Từ Giáng sinh tới giờ chưa gặp lại thằng nhóc đó.Tích tắc."

Em muốn ăn kẹo không?

Anh đã mang một ít tới."

Một vài hộp kẹo lơ lửng chậm rì rì bay tới chỗ cậu, Cerdric đã cởi bớt áo bên ngoài chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trông thoải mái hơn nhiều."

Em cảm ơn..."

Hiyoshi ăn mà bị nhìn chằm chằm, tai cậu ửng lên."....Tiền bối không ăn sao?"

"Anh đem cho em mà."

Nhưng không thể một người ăn một người nhìn được!

Hiyoshi ăn không nổi!"

Này Hiyoshi, em lo cho anh tới vậy ư?"

"Tất nhiên rồi!"

Cậu không ngần ngại đáp."

Chà nếu là anh thì anh cũng lo như em thôi."

Cerdric từ tốn nhìn quanh phòng không hề hối thúc hay mạnh mẽ tiếp xúc với cậu, trông cứ như.... anh ấy đang giả vờ không sợ hãi mình vậy.Tầm mắt chợt đau rát, Hiyoshi vội nhìn xuống hộp kẹo trong tay."

Sau khi ra khỏi đây chúng ta đi hẹn hò nhé?

Anh sẽ dạy bù cho em kiến thức của những ngày nghỉ."

Cậu ậm ờ tiếp tục ăn kẹo, hương vị chanh mát lạnh nuốt xuống, trong miệng chỉ đọng lại cảm giác đăng đắng và chua chát.Giọng Cerdric vẫn chầm chậm."

Chúng ta còn trải qua 'Mùa' của em nhiều mà?

Anh cũng phải dần làm quen thôi.

Phải rồi, anh vẫn chưa biết sinh nhật của em."

Anh cười ngại ngùng, mái tóc nâu bị Cerdric chà xát."

Vì không ai ở Hogwarts biết sinh nhật em cả, dù anh có hỏi Mikito thì cậu ấy cũng không thèm nói với anh, còn Miley thì..... em cũng biết mà."

Tất nhiên Maximus sẽ không bao giờ nói.Hiyoshi mím môi."

Mùng 2 tháng 1."

"Ơ?

Qua....rồi sao?"

Hiyoshi nhìn vẻ mặt buồn rầu của Cerdric không hiểu sao buồn cười, cậu cong lưng rúc mặt vào đầu gối."

A, anh xin lỗi, anh chưa tặng quà...."

"Không sao đâu, từ hồi ba tuổi tới giờ em cũng không tổ chức sinh nhật nữa."

Thường cũng chỉ nhận quà từ cha mẹ và anh trai thôi, cha mẹ sẽ tặng đúng ngày nhưng Mikito thường sẽ tặng luôn vào Giáng sinh, đó là lí do cậu nhận hai món quà từ anh trai."

Nhưng anh thấy tiếc lắm...."

Hiyoshi nghiêng đầu nhìn chàng trai của mình."

Thôi vậy, để lần sau được không?

Giờ anh mới biết mà.

Vậy còn ngày sinh của anh thì sao?"

"Là ngày 9 tháng 10, anh sẽ rất vui nếu em nhớ nó."

Đôi mắt xanh nháy một bên, Hiyoshi cảm giác như tim mình cũng dừng lại theo cái chớp đó.Cậu liếc đồng hồ, mới chỉ khoảng bốn giờ chiều, thậm chí còn chưa tới bữa tối, ngày mai mới chính thức là 'Mùa'.Trong phòng có sẵn đồ ăn nhanh nhưng Hiyoshi chấp nhận bấm bụng nhịn đói, cậu nghĩ rằng nếu bản thân đói sẽ không có sức lực làm Cerdric bị thương.Hộp kẹo được đóng lại, đặt ra xa."

Em không ăn nữa sao?"

Hiyoshi che giấu."

Qua ngày mai em sẽ ăn cùng anh...."

Lời ngọt ngào như vậy thật sự làm người khác rất thích, Cerdric Diggory cũng vậy, anh cười khe khẽ."

Ôi trời, không nhịn được mất."

Hiyoshi liên tục nhìn đồng hồ, cậu cũng bồn chồn không chịu được.Còn tận tám tiếng nữa mới qua ngày tiếp theo, trước lúc ấy chắc là không sao đâu nhỉ?

Thứ gì đó hối thúc Hiyoshi, cậu cẩn thận nghĩ lại lần nữa.Nếu chỉ chạm tay một chút, tới lúc ngủ thì sẽ nằm xa nhau, khi ấy cậu chắc chắn sẽ giữ bản thân không lại gần Cerdric cả ngày.Như vậy.... là được rồi đúng không?Hiyoshi chớp mắt đã thấy bản thân đang tiến về phía Cerdric Diggory."

Anh không cần phải ép bản thân thế đâu."

Cerdric thấy Hiyoshi mỉm cười, bàn tay hai người sát lại đan mười ngón vào nhau."

Chưa tới ngày mai mà, ngày mai em sẽ tránh xa anh..."

Bên vai bị dựa lên nóng bừng, Cerdric chớp mắt nhìn cuối cùng vẫn từ tốn đẩy Hiyoshi ra."

Anh đã nhận lời là sẽ tránh xa em rồi, không thể nuốt lời được."

Khi anh đứng lên di chuyển tới nơi khác, ánh mắt dịu dàng chứa niềm tiếc nuối khôn tả."

Hiếm hoi lắm em mới chủ động như vậy, tuy rất thích nhưng anh biết tình trạng của em không ổn đâu Hiyoshi, đừng xúc động."

"Anh...." anh là tên ngốc à?!Hiyoshi ngại ngùng quê một cục, cậu nằm vật xuống đất lấy hai tay che mặt.

Đúng là bị lòng tham xúi giục một chút nhưng không có bất kì vấn đề gì cơ mà?!"....Em ổn không?"

Đã thế cái giọng điệu lo lắng dịu dàng cứ văng vẳng bên tai mãi nữa!"....Em ngủ đây, đừng gọi em dậy, em không ăn tối đâu."

"Đừng như vậy mà...."

Thật sự chỉ muốn chui xuống sàn nhà cho xong......

Nghĩ lại, Hiyoshi đúng là không chủ động mấy chuyện này.

Lần này cậu thật sự bị ảnh hưởng bởi 'Mùa' hả?

Không phải 'Mùa' là lúc giải tỏa ham muốn bạo lực sao?Aaaaa!!

Mau kết thúc đi, Hiyoshi thề không để bị tham vọng che mờ mắt đâu mà!!Quẫy đạp trong tâm trí một hồi, Hiyoshi cuối cùng cũng chào đón cơn buồn ngủ tới.Ồ.... buồn ngủ rồi.

Hiyoshi chỉ nghĩ vậy, cậu nhập nhèm dụi mắt.Mong ngày mai không có gì xảy ra....

Một chiếc chăn mỏng nhè nhẹ phủ lên người Hiyoshi đang say giấc.Cerdric ngồi ngắm khuôn mặt nhỏ, nhớ tới cái chạm tay đơn thuần, thanh niên mười sáu tuổi che miệng đỏ mặt.....

.

.
 
Đn Harry Potter - Ambition Color
23.


.

.

.

"Hộc... hộc...."

Rầm!!"

Max, giữ vững tâm trí đi.

Con không thể thoát khỏi đây đâu, ngoan ngoãn ở yên đi!!"

"......"

Rầm!!

Rầm!!"....

Đứa nhóc ngang bướng."

Yumokiya Ikomi tức giận, người đàn ông bên cạnh giữ lấy bà."

Mei vẫn không làm nó bình tĩnh sao?"

Ikomi nhìn chồng, cơn nóng nảy trong người hạ xuống, bà hít một hơi."

Rất tiếc là không."

Hai vợ chồng nhìn nhau, Ikomi nheo mắt bật khóc."

Max.... nó phải làm sao đây?

Bây giờ không ai có thể cứu nó cả, Max.... con mình, nó sẽ chết mất!"

Hai người đã cưới nhau khi còn khá trẻ nhưng tới tận lúc trung niên vẫn chưa có con, nhìn chồng lúc nào cũng buồn bã, Ikomi đã quyết định nhận con nuôi vừa đúng lúc ông nội, là cha bà, nói rằng có đứa trẻ cần được bao bọc.Thế là Maximus Miley được đón về, đứa trẻ thuộc nhánh Yumokiya rất xa thường dòng máu di truyền cực kì yếu nhưng Maximus ngược lại, bản tính anh ta rất mạnh.Ngay lập tức, Maxmius phải học nội trú ở gia tộc.Anh ta có tính cách kì lạ nhưng vẫn ổn cho tới khi mười bốn tuổi, Maximus phát điên trong 'Mùa'.

Yumokiya được phép giải tỏa căng thẳng bằng bạo lực nhưng đều đủ lí trí để phân biệt đúng sai, anh ta thì không, sự bùng nổ của anh ta như một con thú hoang lại còn thêm sức mạnh phù thủy trong người nên rất khó kiềm hãm.Anh ta của hiện tại nguy hiểm ngang với Yumokiya Hiyoshi."

Nó sẽ cứ như vậy rồi chết dần chết mòn...."

Yumokiya Ikomi biết lí do con trai bà thành ra như thế, nhưng dù biết thì cũng không thể làm gì hơn được.Nếu... nếu mà nó có bạn đời thì tốt biết mấy.....

."

Ưm...."

"Hiyoshi....

Hiyoshi... em tỉnh chưa?"

Hiyoshi giật mình cậu ngay lập tức sờ lên ngực sau khi thấy không có gì thay đổi mới tỉnh táo lại nhìn quanh."

Em ngủ bao lâu rồi.... vậy?"

Căn phòng rỗng với ba bức tường xây xát nát tươm, dấu vết có thứ gì đó đập vào rất rõ ràng."

Hộc!

Tiền bối!"

Cậu vội vã nhìn vị trí của Cerdric Diggory, không có dấu viết nào, không bị thương, không đổ máu."

Em... em đã làm gì?"

Tầm mắt tối mịt, Hiyoshi lùi chân đè sát lưng vào tường, cảm giác thô ráp của bức tường từ đầu ngón tay lan đến não làm cậu đau nhói.Hơi thở bắt đầu loạn dần."

Hiyoshi, anh không sao, em không làm gì anh cả.

Bây giờ là bảy giờ sáng."

"Nói dối!"

Cerdric dường như coi là không có chuyện gì thật, anh ta mỉm cười đưa lên một túi giấy."

Em ăn gì đi."

"Không!

Không không không....."

Cậu ngồi bệt xuống đất, ôm đầu.Hioyshi không làm gì anh ấy hay không làm được gì anh ấy?

Khả năng cao Cerdric đã tự bảo vệ lấy mình khỏi cậu.Cơ thể Hiyoshi mệt mỏi, cơn đói kéo đến réo rắt cậu chỉ muốn nó tiêu hóa mình cho xong.Căn phòng trước đó Hiyoshi ở vào 'Mùa' không gây ra bất cứ thiệt hại nào nên khi tỉnh lại vào những giấc ngủ cậu nghĩ mình vẫn ổn.'Dù đang đeo Mei, mình vẫn.....'Cerdric đã nhìn thấy mình như vậy rồi sao?

Bộ dáng xấu xí tới bản thân Hiyoshi còn chưa thấy.Cả cơ thể như bị bọc trong màn đêm tăm tối, đầu gối làm đôi mắt đau rát của Hiyoshi càng tệ hơn khi cọ vào.Soạt."

Em nên ăn gì đó, Hiyoshi."

Cậu cảm thấy nặng lòng, như bị châm biếm."

Đừng quan tâm tới em, em suýt làm anh bị thương còn gì."

Phía đối diện im lặng, Hiyoshi coi đó là Cerdric cũng nghĩ như vậy, cậu cắn răng không để bản thân phát ra âm thanh khóc lóc xấu hổ nào."

Hiyoshi, thật ra những vết trên tường là do anh gây ra, không phải lỗi của em đâu."

Hiyoshi giật mình ngước lên nhìn Cerdric đã ở trước mặt, cậu sợ hãi vội vã chạy ra nơi khác."

Anh nói dối!

Còn nữa anh đã bảo sẽ không lại gần em còn gì?!"

Cerdric tiếp cận cậu, anh nói."

Đấy là hôm qua, hôm nay anh chưa hứa lời nào với em cả."

Hiyoshi không để yên cho Cerdric chèn ép mình, cậu cắn răng."

Anh đứng yên, nếu không em sẽ giận đấy!"

Cerdric thật sự khựng lại, Hiyoshi lau nước mắt trên mặt, khàn giọng hỏi."

Đủ rồi.... nếu anh không phải là phù thủy, anh biết em sẽ làm gì anh không hả?!"

"Tránh xa em ra!!"

Hiyoshi lần đầu tiên nhận thức rõ ràng bản thân nguy hiểm cỡ nào, những ưu tiên của thầy cô không vô lí bao giờ...

Nước mắt cậu lã chã rơi."

Hiyoshi à?

Không có gì thật mà, không phải anh đủ mạnh để ở cạnh em cả đêm sao?"

"Nghĩa là em thật sự đã làm gì với anh?!"

Yumokiya Hiyoshi thật sự rất thông minh, Cerdric nhìn sự cảnh giác của cậu nhóc mà lòng khó chịu."

Ugh!!"

Hiyoshi nắm tóc bản thân cố gắng tỉnh táo."

Ngủ.... không được...."

"Hiyoshi?"

Hiyoshi tái mét, cả người khụy xuống không thể đánh bại cơn buồn ngủ trong người.Cerdric nao núng khi thấy biểu hiện của cậu nhưng anh không lại gần mà nhẫn nhịn đứng nhìn Hiyoshi gục xuống."

Tiền bối...."

Làm ơn đừng nhìn, làm ơn....Khung cảnh tối om mù mịt, Hiyoshi đánh mất bản thân mình..

.

.Yumokiya Hiyoshi cựa người."....Nó tấn công cháu thật sao?"

Cậu khó nhọc không mở nổi mắt, là cha đang nói sao?"...Vâng."

Tiền bối...."

Chuyện này.... không đúng chút nào, Yumokiya sẽ không làm bị thương bạn đời mà mình chọn."

Giọng của ông nội mơ hồ vang lên."....

Diggory, ta xin lỗi cậu, có lẽ ta đã quá tham lam khi nhờ cậu ở bên con trai mình."

"Không... chuyện này là do cháu tự nguyện."

"Hiyoshi, thằng bé non nớt quá, có lẽ nó chưa hiểu được cách nhận diện tình yêu."

"Cháu biết, em ấy chỉ giống như.... ngưỡng mộ cháu."

"Bọn ta xin lỗi."

Mẹ Hiyoshi lên tiếng."

Vì quá lo sợ con trai mình không sống nổi mà làm phiền tới cháu, còn để xảy ra chuyện không hay như vậy.... thật sự là..."

"Thật tệ khi ngay từ đầu đã gắn ghép cháu với Hiyoshi, cháu chắc khó chịu lắm."

Hả?

Mọi người nói gì vậy?"

Không có gì đâu ạ, cháu cũng rất quý mến em ấy."

"Điều này xảy ra không có lợi cho tất cả chúng ta và cả Hiyoshi chút nào, ta nghĩ.... kế hoạch nên tạm hoãn thôi, hiện tại Hiyoshi vẫn chưa có tình cảm gì với cháu, nếu cháu sợ thì đừng ngại dừng lại."

Kế hoạch gì cơ?

Mọi người sao lại nói chuyện khó hiểu như vậy?"....Cháu ổn."

"Ta nghĩ là nên dừng lại thôi, kế hoạch ngốc nghếch của mấy đứa."

Ông nội thở dài rồi nói tiếp."

Không thể bắt ép nó thích một người được, dù cho tương lai hai đứa thật sự ở cạnh nhau đi chăng nữa thì hiện tại chỉ càng ảnh hưởng xấu tới Hiyoshi thôi."

"Dùng tiền lì xì để ép uổng một đứa trẻ, ấu trĩ quá!"

"Kế hoạch là gì vậy?

Mẹ ơi?"

Bốn người giật thót nhìn về phía đệm góc phòng."

Sao con tỉnh lại được?"

Ba Hiyoshi nhìn vợ mình, bà mím môi gật đầu.Đáng lẽ không thể tỉnh lại được, họ đã dùng bùa chú ru ngủ rất mạnh và thêm cả thuốc mê."

Cha mẹ, ông nội, mọi người định làm gì con vậy....?"

Giọng Hiyoshi khàn đặc, trong mắt đen thẳm trông như không hề tỉnh táo hoàn toàn."

Hiyoshi..."

Họ không muốn nói dối nhưng không biết giải thích thế nào, từ đâu cho đứa trẻ như Hiyoshi hiểu."

Con nghe thấy rồi mà.... con hiểu mà... nhưng sao lại giấu chứ?

Sao lại...."

Tinh thần Hiyoshi bất ổn, cậu nhìn thấy Cerdric Diggory trong đám người với bộ đồ rách tươm và bên má rướm máu."

Hộc..hộc hộc...."

"Hiyoshi!"

Mẹ vội vàng cầm đũa phép ru ngủ cậu, Hiyoshi không ngục, cậu siết tay ôm lấy ngực từ từ ngồi dậy, những tấm bùa vàng sau lưng nhăn nhúm lại."

A... con đã làm gì.... không được...."

Hiyoshi có phải một Yumokiya không?

Sao cậu lại làm thế?

Nước mắt rơi vô định, không ai chạm vào được cậu."

Khụ khụ!!"

Máu liên tục tuôn ra từ những cú ho không ngừng, mũi cậu cũng bị lấp kín bởi máu, không khí không vào phổi làm cơ thể Hiyoshi đau tới gập người lại."

Không được!

Mau làm thằng bé ngất mau!"

Ông nội hốt hoảng, những tấm bùa vàng sau lưng Hiyoshi tan dần chảy xuống thành cát, ngay cả Mei trên cổ cùng dần mọt dây với tốc độ mắt thường thấy được.Ba mẹ Hiyoshi không thể dùng bùa ru ngủ với cậu, thuốc mê cần phải đến gần Hiyoshi mới tiêm được, họ không muốn Hiyoshi bùng nổ vì bất cứ kích thích nào.

Cách duy nhất là đánh ngất Hiyoshi từ xa trong hoàn cảnh này."

Hiyoshi!"

Thân ảnh nhỏ bé được ôm lấy, bao bọc trong vòng tay lớn hơn.Yumokiya Hiyoshi vẫn tiếp tục ho ra máu, bàn tay run rẩy đỏ lòm không dám chạm vào lưng áo trắng muốt."

Khụ....

đủ rồi, đủ rồi mà.... khụ khụ... tiền bối...."

"Anh sẽ cứu em, anh hứa sẽ cùng em lớn lên mà!"

Tai Hiyoshi ù đi, cậu há nhẹ miệng để máu trào ra giảm bớt sự khó thở ở cổ họng."

Không....

đau quá... không..."

Cerdric vội dùng kim tiêm cắn răng tiêm vào vai Hiyoshi trong khi đang ôm cậu, ngay khi cơ thể nhỏ bé lịm đi, Cerdric Diggory không nhịn được bật khóc.Đứa nhóc nhỏ bé đáng thương, nếu Cerdric không thích Hiyoshi vẫn thấy cậu cực kì đáng thương.

Nhưng Cerdric lại giữ cảm xúc với đứa trẻ này rất nhiều nên anh thấy đau xót vô cùng.Chàng trai đáng thương của Cerdric còn bên anh được bao lâu đây?"....

Cảm ơn cháu."

Yumokiya Hiyoshi được chuyển vào bệnh viện, cơ thể hiện tại của cậu không thể sử dụng ma dược vì miễn nhiễm tạm thời.Ba mẹ và ông nội được một phen hú hồn, Cerdric dù lo nhưng vẫn phải trở lại Hogwarts để hoàn thành chương trình học.Hiyoshi tỉnh lại vào một buổi sáng không mấy đẹp trời, khi cậu tỉnh táo hẳn thì mưa bắt đầu rơi."

Đừng nhìn nữa, ai nhìn còn tưởng em thất tình đấy."

"....."

Hiyoshi không trả lời, cổ họng cậu khô khan bỏng rát."

Đây, uống nước đi."

Hiyoshi liếc nhìn anh ta, cậu nhận cốc nước."

Gặp nhau ở đây thật mới mẻ, anh đã bảo chúng ta sẽ gặp nhau sớm rồi mà."

Maximus Miley mặc đồ bệnh nhân ngồi bên giường Hiyoshi, anh ta nghiêng đầu, cuồng thâm dưới mắt rất đậm nhưng đôi mắt sáng sủa và thái độ tích cực, không giống bệnh nhân lắm."

Mà.... sao lại vào đây thế?"

Hiyoshi không trả lời, anh ta cũng không tức giận."

Cứ tưởng chỉ mình anh đây sắp chết cơ."

Maximus thở dài, anh ta tỏ ra nuối tiếc một chút khi nhìn cậu rồi vẫn mỉm cười rất đáng ghét."

Dù sao anh rất vui khi em ở đây cùng anh."

Hiyoshi thì cảm thấy rất phiền..

.
 
Đn Harry Potter - Ambition Color
24.


.

.Yumokiya Hiyoshi có thích Cerdric Diggory không?Hiyoshi đã ở viện được bốn ngày, mỗi ngày đều lặp lại những lần xét nghiệm và kiểm tra sức khỏe.Bố mẹ không được tới thăm cậu, thư cú từ họ gửi đến và tất nhiên có cả Cerdric Diggory.Cậu cứng đầu không đọc bất kì bức thư nào, trong đầu chỉ luôn suy nghĩ tới cái 'kế hoạch' kia."

Nghĩ gì chăm chú thế?"

Maximus Miley vừa xét nghiệm trở lại, anh ta mượt mà đặt đít bên cạnh giường Hiyoshi."

Này."

"Hửm?"

"Anh nghĩ sao về tiền bối Diggory?"

Maximus nhíu mày một chút."

Ra là đang nhớ tên đó à?"

Hiyoshi nhìn anh ta, Maximus khựng lại rồi ngước mắt qua nơi khác."

Nghĩ thế nào à?"

Giọng anh ta hơi thay đổi."

Với quan điểm của anh thì tên đó khá ổn, không hẳn ngốc nghếc như các Hufflepfull khác."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Thế nhóc muốn anh đánh giá tên đó ở mặt nào?"

Hiyoshi lắc đầu, cậu nhìn xuống sàn nhà im lặng.Maximus bên cạnh một lát rồi đột nhiên thở dài một cách khó chịu."

Cuối cùng thì em bị làm sao?

Đã ngơ ngẩn mấy ngày rồi đấy?!"

Cậu giật mình từ tiếng hét của anh ta."

Đừng nghĩ nữa, mau chóng khỏe lại rồi về nhà đi."

Maximus trở lại giường của mình cau có cầm lên một quyển sách trên giường để đọc.Sau mỗi lần kiểm tra về tâm trạng anh ta đều thất thường như vậy, không biết là mắc phải bệnh gì nữa."....Max."

"......"

"Max."

"Nói đi."

Hiyoshi mím môi loạt xoạt đống thư dưới gối, cầm trong tay những bức thư màu hạt dẻ."

Anh thấy em có thích tiền bối Diggory không?"

Maximus Miley nhìn Hiyoshi như muốn hỏi cậu không còn gì khác để nói à.Tránh mắt khỏi quyển sách, Maximus chậm chạp đánh giá vẻ mặt Hiyoshi, đôi mắt nhìn cậu lâu đến nỗi Hiyoshi tưởng anh ta thù hằn gì mình."

Thật tình thì anh đây không thích em gần tên đó, nhưng hỏi em có thích tên đó không à?"

Maximus như nhớ lại một số chuyện, mắt anh ta cụp nhẹ xuống."

Cái đấy.... nhóc tự đi mà hỏi bản thân mình ấy!"

Rồi anh ta quay ngoắt đi không biết lại khó chịu chỗ nào.Yumokiya Hiyoshi lại trở về nơi bắt đầu, cậu rối rắm siết bao thư.

Những ngón tay chạm vào sáp nến khẽ cạy ra."

Yumokiya Hiyoshi, chuẩn bị đến lúc kiểm tra!"

"A, vâng!"

Những bức thư thơm mùi dược lại bị nhét dưới gối, Hiyoshi vội vàng đi ra..

."

Tôi thật sự không biết, em ấy không trả lời bất cứ lá thư nào."

Cerdric Diggory hạ khóe miệng gật nhẹ đầu."

Cảm ơn cậu đã cho tôi biết."

Mikito xua tay vội vàng cầm chổi chạy theo đội ra sân tập.Mấy hôm nay Cerdric Diggory đều tìm Mikito để hỏi han, đứa nhóc Hiyoshi đó, cứ tưởng nó giận cha mẹ nên không thèm gửi thư về nhưng có vẻ nó cũng không chạm vào cả mấy bức thư khác.Mikito đã bị cả đám làm phiền mấy ngày nay tới ám ảnh, nhưng chính anh cũng rất lo lắng cho em trai.

Chỉ mong Hiyoshi mau chóng ổn định.... tên Maximus Miley kia có ổn không nhỉ?Anh ta đã nổi điên trong mùa và tình trạng gần như tương tự Hiyoshi, Mikito mím môi nhăn mặt đi chậm lại.Mong rằng tên đó.... ra đi đừng đau đớn quá..

.Cerdric Diggory đã gửi thư mỗi ngày tới địa chỉ mà cha mẹ Hiyoshi cung cấp thay lời xin lỗi.Liệu anh ta và Hiyoshi có tiếp tục được không?Anh đã nghe cha Hiyoshi nói ngay từ đầu khi nhờ đến anh, Yumokiya rất coi trọng tình cảm vậy nên Cerdric đã vui mừng vội vã để tiếp cận Hiyoshi và nghĩ rằng chỉ cần một chút rung động thôi em ấy sẽ giữ mình bên cạnh.Cerdric Diggory bối rối và ăn năn khi mà quyết định của mình quá vội vàng và kém chắc chắn như vậy.

Anh dừng tay nhìn bài luận của mình, vài chữ đã bị lệch khỏi hàng cũng như tâm trí đã lệch khỏi quỹ đạo.Một cơn đói cồn cào trỗi dậy một cách khó hiểu, sự bất an nao lòng đó khiến bụng anh quặn ớn lên tận tim..

.Hiyoshi tỉnh lại vào sáng sớm, khi mà hoàng hôn còn chưa lên cậu cuộn mình trên giường kéo gối xuống để ôm.Yumokiya Hiyoshi bắt đầu có suy nghĩ dậy thì, cậu không dám đi học nữa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngay trên trường thì rất nguy hiểm.Và làm bị thương Cerdric Diggory một lần là đủ rồi.Ánh sáng đỏ vàng lọt qua rèm cửa sổ, Hiyoshi nhìn vệt dài trên sàn nhà sáng rực rỡ.Tay cậu đưa lên cầm một bức thư sát đầu, ngồi lên kéo nhẹ rèm cửa sổ cẩn thận bóc thư.Cha mẹ xin lỗi cậu vì không tôn trọng ý kiến cá nhân của cậu, nói cậu mau khỏe lại, khi trở về cả nhà sẽ nói chuyện.Và cuối cùng, chạm tay vào ba bức thư của Cerdric Diggory, Hiyoshi chần chừ."

Đọc nó đi, chờ thêm chút nữa sẽ lỡ rất nhiều thứ đấy."

Maximus giường bên cạnh đột nhiên nói, anh ta nằm trên giường quay lưng về phía cậu."......"

Hiyoshi mở thư ngày đầu tiên, thứ hai, thứ ba.Những lời thư rất ngắn ngủi miễn cưỡng, chẳng giống tính cách của anh ta chút nào, chúng làm Hiyoshi khó chịu.Soạt.Maximus ngồi dậy từ trên giường."

Nhóc thích tên đó rồi."

Anh ta nói vậy, cuồng thâm dưới mắt tệ hơn mấy hôm trước, giờ đây trông Maximus cực kì mệt mỏi tiếp tục nói."

Chỉ là thích hơi ít thôi nhưng cũng là thích rồi."

Maximus tự nắm tóc mình thô bạo, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cậu, Hiyoshi co người."

Nhưng Yumokiya đâu làm đau bạn đời đâu, em đã làm thế với tiền bối...."

Maximus xuống giường đi ra phía cửa vẫy tay."

Chắc là do nhóc mới chỉ thích anh ta thôi, nào yêu rồi coi anh ta là duy nhất thì sẽ khác ngay."

Cạch.Maximus đột nhiên khụy chân xuống khi vừa mở cửa."

Khụ!

Khụ khụ!!"

"Này!

Anh ổn không đấy?!"

Hiyoshi vội chạy lại nhưng cánh cửa bị Maximus đóng chặt, chỉ kịp nhìn thấy những vết máu loang lổ trên sàn nhà."

Bị làm sao thế hả?!

Mau gọi y tá tới đi!"

Hiyoshi đập cửa rầm rầm chỉ mong y tá bên ngoài nghe được."

Khụ khụ...."

Tiếng ho bên ngoài chưa chấm dứt những bước chân vội vã đã chạy tới trước cửa, sau đó là một loạt âm thanh xôn xao chuẩn bị gì đó, đến khi những bước chân vội vã đi xa Hiyoshi thở phào.Cậu trở lại giường chờ đợi, mong rằng Maximus sẽ mau chóng trở lại phòng, Hiyoshi nghĩ rằng có lẽ anh ta bị bệnh nặng lắm.Những bức thư trải trên giường, Hiyoshi nhìn chúng rồi gói gém lại.Y tá mở cửa đem bữa sáng tới, Hiyoshi mím môi."

Xin lỗi, cháu muốn liên lạc với gia đình.".Yumokiya Hiyoshi đã ở bệnh viện một tuần chẵn, qua cha mẹ cậu nhận được cú để gửi thư tới Hogwarts cho Cerdric.Trẻ con xứng với tuổi của mình bằng cách trả lời thư cụt ngủn chỉ một dòng, bức thư nhận lại được toàn lời quan tâm làm Hiyoshi hài lòng phần nào.Anh ấy thích mình thật à?Tinh thần tốt dần lên, sức khỏe Hiyoshi nâng cao đáng kể, dây Mei trên cổ không còn thường xuyên bị đứt nữa.Nhưng Maximus Miley lại không như vậy, tình trạng anh ta càng ngày càng tệ phải tách ra phòng đặc trị.Tới ngày thứ mười, cha mẹ Hiyoshi tới đón cậu."

Ta rất vui khi nghe con nói muốn tiếp tục học ở Hogwarts."

Hiyoshi được mẹ ôm cậu nhắm mắt lại dụi vào lòng bà."

Hiyoshi, đừng sợ hãi, con chỉ cần khỏe mạnh lớn lên thật tốt."

Chỉ cần qua mười lăm tuổi, Hiyoshi có thể coi là đã qua bước trưởng thành đầu tiên, chỉ cần thêm ba năm nữa thôi."

Về thôi."

"Vâng."

Cha Hiyoshi nắm lấy tay vợ vẫy đũa phép trong tay..

.Hiyoshi chưa được trở lại trường, cha cậu đã giành hai ngày liền để dạy trọn vẹn kiến thức năm hai cho cậu, tất nhiên Hiyoshi bị quá tải, cậu chỉ học kịp lí thuyết cho mùa thi sắp tới.Gặp lại Cerdric Diggory không tệ như Hiyoshi nghĩ.Hai người giữ khoảng cách chỉ dừng lại ở những lần trò chuyện nhỏ và giải đáp thắc mắc kiến thức, họ không còn bị ép buộc hối thúc vội vã từ xung quanh.

Độ nổi của Hiyoshi cũng dần giảm xuống rõ rệt khi lên năm ba như lời Mikito nói.Cũng nhờ một phần từ Harry Potter, cậu ta đã làm những pha đáo để không thể không làm người ta ấn tượng.Năm ba đến với Hiyoshi rất nhàn nhã."

Cái tên này không ngờ mày đã tới nhà tiền bối Diggory trong hè cơ đấy?

Ra mắt gia đình hả?"

Venn Raymond nhăn mặt bày tỏ sự khó chịu."

Mày nghe từ đâu vậy?"

Hiyoshi, năm ba Ravenclaw, mười bốn tuổi, cậu cao ngổng lên trông thấy và vẫn trở thành thành phần nổi bật trong khóa."

Gì đâu, ai đồn qua tai tao ấy."

Thấy cậu ta né tránh Hiyoshi cũng không đả động tới."

Ra mắt thật đấy à...."

Venn lẩm nhẩm muốn cào cả cái bàn gỗ trước mặt tan xác.Lên năm ba rồi, cậu ta cũng biết ăn diện hơn chút, mái tóc cũng bắt đầu vào nếp lâu lâu còn tạo kiểu, nhan sắc cũng thăng hạng.Nhưng trong cả ba đứa, con nhỏ Marry Winder chắc là thay đổi nhiều nhất.Không biết cả hè nó làm cái gì mà mái tóc vốn thẳng thì xoăn nhẹ, thời trang sắm sửa hơn và cũng dính tí son trên mặt như mấy nhỏ khác."

Nghe đâu nó có bạn trai."

Venn xầm xì vô tai Hiyoshi trước khi Marry từ xa chạy tới."

Con chó này mày nói xấu tao à?!"

Tất nhiên cách ăn nói thì vẫn vậy.Nhìn hai đứa cả hè không gặp mà vẫn có thể thân thiết như vậy Hiyoshi bớt ngại ngùng hẳn."

Vào chỗ mình đi, các giáo sư sắp vào rồi đấy!"

Hiyoshi lên giọng, đẩy hai kẻ vẫn nắm tóc nhau về dãy nhà của bọn nó, hôm nay là buổi phân loại của các năm nhất."

Nhớ lát nữa gặp đấy nhá, lâu không gặp tao có quà đấy!"

Marry nhắc nhở, nó đâu cần hét to giữa đại sảnh vậy đâu chứ?"

Em thân với bạn nhỉ?"

"Thì là bạn mà."

Yumokiya Hiyoshi nghiêng đầu nhìn lên khuôn mặt đang tươi cười đứng kế bên mình."

Sao anh còn đứng đây?

Về chỗ của năm Sáu đi."

Cerdric Diggory đi cùng Hiyoshi tới dãy năm ba Ravenclaw, nhận sự trêu đùa của cặp sinh đôi Weasley và mấy tiền bối năm Sáu Ravenclaw rồi mới về chỗ.Trước đó anh ta có ghé tai Hiyoshi."

Dù sao cũng đã có chỗ ngồi đặc biệt rồi mà."

Cậu khó hiểu."

Chỗ đặc biệt?"

Cerdric bật cười chỉ đưa một ngón tay chạm nhẹ lên cà vạt của cậu.".... hừm."

Hiyoshi kiềm sự xấu hổ trên mặt, anh ta có ý gì chứ?

Nhìn cái khuôn mặt tươi cười đẹp trai kia mà khó chịu chết đi được!Bữa tiệc hôm nay Hiyoshi ăn nhiều hơn một chút, mọi người trên bàn ăn đều nhận ra tâm tình cậu đang rất tốt không hẹn mà cùng nhau ngắm vẻ mặt đó.Ngắm người đẹp thì ăn cũng ngon hơn mà..

.
 
Đn Harry Potter - Ambition Color
25.


.

.Hiyoshi không khỏi cảm thấy rùng mình."

Thật luôn đó hả?"

"Phải, tin chuẩn, đứa bạn tao đi cùng chuyến tàu đấy mà!"

Venn làm bộ dáng ôm mình với khuôn mặt tái nhợt."

Là một Giám ngục thật đó!"

Dãy bàn năm ba xôn hẳn lên, cũng có mấy người Ravenclaw đi chuyến đó."

Harry Potter đó xui xẻo thật, cái giá cho sự nổi tiếng sao?"

Nó cau màu chậc chậc lưỡi rồi than dù có đầu thai cũng không muốn làm Chúa cứu thế."

Đột nhiên tao cảm thấy tệ quá."

"Mày sợ hả?

Sợ gì chứ, không sợ bằng lời thầy Hiệu trưởng vừa nói đâu!"

"....

Đúng vậy."

Riêng việc được thông báo Giám ngục sẽ lượn lờ khắp trường là đã sởn da gà rồi, từ nay còn không được ở thư viện muộn một mình nữa chứ!Không biết cái tên tù nhân trốn thoát kia đáng sợ cỡ nào mà làm cậu không còn thời gian để mà đi hẹn hò với Cerdric vào thời gian rảnh.Năm ba khởi đầu chán nản quá đi!!Hiyoshi oán trách trong lòng."

Ê!"

"Gì nữa?"

Cậu khó chịu, cái tên Venn này sao không ở nhà mình đi cứ lượn sang đây làm cái gì?

Nó còn thân thiết với các Ravenclaw hơn cả cậu nữa!"

Năm nhất nhìn mày kìa, nó còn đỏ mặt nữa."

Hiyoshi mặc kệ, cậu ăn xong bánh mì thì lấy sách Độc dược năm ba đang đọc dở ra."

Trời ơi Hiyoshi, mày vẫn chưa hết nổi tiếng đâu, ngừng tỏ vẻ ngầu như thế đi!"

"?"

Hiyoshi liếc mắt nhìn chằm chằm Venn Raymond không hề biết ngại bên cạnh, cậu ta chột dạ nắm một nắm kẹo từ đĩa xa đưa đến trước mặt cậu."

Lưỡi tao hơi lệch, không có gì đâu, ăn kẹo đi nè..."

Venn ngó ngác."

Con nhỏ Marry sao lại không tới đây nhỉ?"

"Do nó biết điều hơn mày đấy."

Hiyoshi hằn học.Venn ăn kẹo rồi vơ hết đống kẹo nó vừa đưa tới trước mặt cậu vào túi áo chùng, vẫy tay."

Thế không phiền mày nữa."

Hiyoshi run rẩy với bàn tay đưa ra định lấy kẹo, tên oắt con đó---Không.Được rồi, Hiyoshi cần giữ hình tượng trước mặt đàn em với tư cách là một Huynh trưởng và còn với cả người yêu nữa.Cậu nhắm mắt rồi lại mở mắt, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng nhưng mắt trợn ngược lên.Phải trả thù mới hết tức được..

.

."

Cầm lấy đi."

"Ồ, hào phóng quá đi!

Nhà mày trúng số hả?"

Venn Raymond với cái đầu trọc lóc không tóc đang đội mũi áo trùng."

Không trúng số, cơ mà mày bị sao vậy?"

Venn bước cách xa Hiyoshi bên cạnh hai bước rồi mới nói."

Cậu ta ghen tị với vẻ đẹp của tao nên---"Hiyoshi gõ đũa phép vào món quà trên tay, mắt liếc qua."

À không!

Được rồi!

Tao chịu thua, trả lại tóc cho tao đi!!"

Rõ ràng là một bùa chú nào đấy Vemn Raymond chưa tiếp xúc, ban nãy giữa đám anh em tóc cậu ta đột nhiên biến mất đã trở thành một trò hề lớn rồi.Giờ trở về mà không có tóc thì cặp sinh đôi Weasley sẽ cười cậu ta ba ngày ba đêm!Nếu không phải Venn Raymond có bộ mặt trơ tráo và dày như cuốn sách lịch sử Pháp thuật thì đã rúc trong phòng cả tuần rồi.Tên khốn Hiyoshi độc ác quá!"

Ác giả ác báo."

Marry vẩy tay vô tâm nói."

Cảm ơn món quà nhé."

Hiyoshi gật nhẹ đầu thích thú, Marry xoa xoa tay."

Đều là thứ tao mất cả hè để chọn cho hai đứa mày đấy!"

Nó nói rồi cười, trông rất lạ."

Không phải ngày cuối mới vội vã mua quà để lôi kéo cái tình bạn giả tạo này à?"

Venn bĩu môi, rồi mỏ nó đũn ra, kéo dài một cách kì lạ cuối cùng chuyển sang màu vàng.Hiyoshi mỉm cười ngọt ngào."

Mày lên tay rồi Marry ạ."

" Quá khen."

"Hai đứa khốn này nữa!!!"

Venn Raymond chính thức trở thành một con vịt mỏ vàng quẫy đạp trên hành lang.Cũng may trò đùa không kéo dài lâu vì cả bọn đều sợ sẽ bị Giáo sư nào đó bắt gặp sử dụng bùa chú linh tinh..

.

.Trường Hogwarts trở lên nghiêm ngặt hơn bao giờ hết nhưng vẫn có những ngày nghỉ mà học sinh được trả về nhà cẩn thận.Và hôm nay, Hiyoshi quyết định về nhà, bởi được nghỉ tới hai ngày lận lên không có gì phải ở lại cái nơi toàn Giám ngục này cả.Ban đầu cậu còn sợ sẽ không được thả khỏi trường cho đến khi tên tội phạm bị bắt giữ cơ, nhưng may mắn, mọi thứ vẫn ổn.Thở một hơi xách cái túi nặng nề, Hiyoshi hài lòng gật đầu khi một đàn em đi qua chào hỏi.Hầu hết đều về nhà cả nhỉ?"

Hiyoshi."

Cậu quay đầu, khuôn mặt sáng rỡ."

Anh Cedric, anh cũng về nhà hả?"

"Ừ."

Cedric Diggory đi gần lại bóng dáng bé nhỏ, gõ đũa phép vào cái túi nặng, không một âm thanh nào thoát ra khỏi khuôn miệng đó nhưng cái túi đột nhiên nhẹ đi.Hiyoshi bất ngờ.Anh ấy giỏi đến mức nào vậy chứ?Rồi cái túi bị Cedric cầm lấy."

Cảm ơn anh."

"Ừm."

Nụ cười dịu dàng của Cedric làm khí trời nóng bừng, Hiyoshi phẩy nhẹ tay."

Hôm nay em sẽ tới nhà anh."

"Vâng?"

Cedric lấy từ túi ra một phong thư dày nhét vào tay cậu.Người gửi, Yumokiya Keiji.Sao ba không gửi cho mình mà lại đưa cho anh ấy?Ngay khi cậu thắc mắc muốn mở bao thư, bàn tay to lớn ấm áp giữ chặn lấy những ngón tay cậu, một sự bỏng rát không hề tầm thường sinh sôi."

Đừng."

"Lúc lên tàu hãy đọc."

Cậu liếc nhìn, chóp tai Cedric đỏ ửng bất thường, do nóng quá hay do ngại?

Hiyoshi gật đầu."

Được thôi."

Những ánh mắt tò mò thường dừng lại trên hai người nhưng không lâu.Toa tàu khá đông đúc, họ trải qua kiểm tra nghiêm ngặt mới được lên tàu, Hiyoshi và Cedric vui vẻ chiếm một toa trống.Dám chắc lát sau sẽ có thêm người vào, Hiyoshi kéo người yêu tìm chỗ thoải mái nhất."

Vậy giờ em đọc nhé?"

Cedric cất túi cho cậu xong rồi ngồi đối diện gật đầu.Hiyoshi hớn hở lấy thư.Gửi Diggory,

Bọn ta đã suy nghĩ rất kĩ trước khi gửi bức thư này, tất nhiên cá nhân ta biết ơn khi cháu lần nữa ở bên và giúp đỡ con trai thứ của chúng ta.

Việc có người ở bên đối với nó rất....Cực kì dài dòng, và như viết gần hết tầm quan trọng của bạn đời Yumokiya.Bảo sao lại dày như thế, ba cậu thật sự suy nghĩ nhiều lắm nhỉ?

Hiyoshi thấy ấm lòng một chút, cậu không đọc nổi nữa.Nhìn vẻ mặt của cậu trước sấp giấy dày như bài luận độc dược, Cedric Diggory bật cười khe khẽ.Rất may Hiyoshi đã nhìn thấy nụ cười đó."

Anh sẽ tóm tắt cho em."

"Anh đọc hết bức thư này thật sao?"

Nếu là cậu thì sẽ không muốn mở ra chút nào."

Phải đọc chứ?"

Cedric như nhớ ra gì đó lục lọi áo chùng đặt trước mặt Hiyoshi hai viên kẹo nhỏ."

Vị này không nhiều, nghe nói em thích ăn."

"....Em cảm ơn."

Bỏ qua suy nghĩ anh ấy nghe được điều đó từ đâu, Hiyoshi nhìn mấy viên kẹo vị đào có vỏ bọc màu hồng nhạt, cầm lấy và bóc vỏ.Cedric nhìn vẻ mặt Hiyoshi dịu đi khi ăn kẹo, anh hài lòng bắt đầu nói."

Có vẻ như cha mẹ em đều có việc bận và lo cho hai anh em em nên định gửi về nhà gia tộc, nhưng do không tiện đường và Mikito chọn tới nhà của Miley nên cha em nhờ anh đón em về nhà anh."

Mikito tới chỗ Miley?

Hiyoshi không khỏi nhớ tới tình trạng tồi tệ của Maximus."

Được rồi, vậy thì nhờ anh giúp đỡ."

"Em trang trọng quá."

Cedric dịu dàng nói, anh ngừng một chút."

Cứ thoải mái như em thích."

Hiyoshi gật đầu, do nhận giáo dục tại Nhật trong một thời gian nên có hơi cứng nhắc thật.Khi tàu chạy, trong toa của họ có thêm một cặp nữa vào ngồi, Hiyoshi và Cedric không để tâm tới ánh mắt của họ mà trò chuyện về phần kiến thức năm ba của cậu."

Ced!!

Ở đây!!"

Đón cả hai là mẹ của Cedric, phu nhân Diggory."

Trời ơi chào mừng hai đứa, cô nhớ cháu lắm Hiyoshi!!"

Cậu được ôm chầm lấy, bị thơm hai bên má nồng nhiệt.Phu nhân Diggory rất dễ tính và là người thẳng thắn, vẻ ngoài của bà hiền lành nhưng cũng toát lên vẻ bí ẩn của một phù thủy.Cedric giống hệt bà ấy."

Đi nào đi nào, chúng ta về nhà!"

Cả hai bị đẩy đi, Cedric bất lực nhưng rất vui vẻ cùng cậu ngồi vào trong xe hơi."

Ced, thắt dây cho Hiyoshi đi."

"À không cháu tự làm được!"

Hiyoshi lúng túng nhanh chóng cầm lấy thắt dây kéo xuống, Cedric cũng có vẻ vừa thắt xong.Phu nhân Diggory nhìn ánh mắt thất vọng của con trai qua kính chiếu hậu, bà cười khúc khích rồi đạp ga..

.Căn nhà Diggory trông khá cổ điển nhưng không lớn lắm, tuy nhiên khu vườn bao quanh lại rộng một cách kì lạ chỉ để căn nhà nằm ở giữa mảnh đất trông khá tách biệt."

Vào nhà đi, mẹ sẽ vào sau."

Cedric đưa Hiyoshi qua cách cửa lớn, bên trong ông Diggory đã chờ sẵn."

Chào mừng trở về."

Hiyoshi lần nữa bị siết chặt bởi tình cảm nồng nàn của người bố.Gia đình Diggory dường như rất vui mỗi lần Hiyoshi đến ngay cả trong lần gặp đầu tiên, họ không e ngại Yumokiya như một số gia tộc phù thủy khác.Thậm chí cong xuýt xoa và tự hỏi vì sao con trai mình có được Hiyoshi, Cedric tất nhiên đã đỏ bừng mặt vì câu nói ấy."

Cháu cũng rất vui."

Cậu cúi nhẹ đầu, để bản thân bị Cedric kéo vào nhà."

Ừ ừ, cứ vui chơi cùng nhau đi, khi nào đến giờ ăn tối thì xuống nhé!"

Họ dễ tính một cách lạ lùng, chẳng lẽ đó là lí do Cedric của cậu lại dịu dàng ngọt ngào như vậy chăng?Hiyoshi không nghĩ nổi nữa, hiện tại cậu bị choáng ngợp bởi mùi hương nam tính bao quanh."

Ồ... em nhầm phòng."

Cậu lúng túng lùi chân, trách mình không để ý đi theo Cedric tận vào phòng anh, anh quay đầu giọng như đè xuống khá trầm."

Sao lại nhầm?

Em không muốn vào phòng bạn trai mình à?"

Cedric Diggory thật sự rất nguy hiểm.Hiyoshi quả quyết lắc đầu lùi chân chạy sang phòng bên cạnh, căn phòng cậu thường ở khi được mời đến chơi, lúc đóng cửa còn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Cedric, hôm nay rõ ràng anh ấy trông vui hơn bình thường nhiều.Đặt mình xuống giường và lăn lộn một vòng, Hiyoshi cong mình thành một con tôm nhỏ nhìn thứ bản thân đang cầm.Không có lí do gì để Cedric tự nhiên đưa thư cho Hiyoshi đọc mặc dù anh ấy lại tóm tắt về bức thư chỉ trong hai câu nói, bình thường mấy ai để người khác đọc thư của mình chứ?Khi lật đống giấy đến cuối bức thư, Hiyoshi thấy cha mình nói rằng Cedric đưa cho Hiyoshi bức thư này.Bức thư giày cộm, nhưng phần quan trọng không phải bức thư, mà là bao thư bên ngoài."

A..."

Hiyoshi bật dậy, không tin nổi nhìn chằm chằm bao thư mà cậu vừa xé."

Tên xui xẻo đó..."

Ở đó, ghi rõ ràng ngày dự báo cái chết của Maximus Miley và yêu cầu Hiyoshi trở lại Nhật vào ngày đó..

.

.
 
Đn Harry Potter - Ambition Color
26.


.

."

Tại sao tôi lại phải làm cái việc này vậy chứ?"

"....Tôi cũng không nhớ mình nhờ vả gì cậu."

"Im đi, phiền quá đấy!"

"Tôi sắp chết rồi, không phiền thêm nữa đâu."

Yumokiya Mikito chậc lưỡi."

Nghe như anh đang rất mong chờ cái chết đấy nhỉ?"

Maximus Miley nằm trên giường, đầu tựa vào gối hơi nghiêng liếc mắt nhìn chàng trai bên cạnh.Giọng trầm khàn yếu ớt của anh ta vang lên, điệu cười cũng chỉ như tiếng thở hấp hối."

A..., nếu nói không mong đợi thì là nói dối mất."

Lập tức, ánh mắt nhìn chòng chọc vào mặt Maximus như thể anh ta bị điên.Mikito bận rộn đọc bùa chú lên một cái hộp gỗ, âm thanh đũa phép anh gõ vào vang lên như một lời cảnh cáo thầm lặng.Sau khi ánh sáng bùa chú chìm vào chiếc hộp, Mikito mới hằn học nhìn Maximus."

Xong rồi đấy."

"À, đành cảm ơn thôi."

"Anh không thể nói có tâm được à?"

Maximus chớp mắt rồi khẽ kéo lên một nụ cười trên cái khuôn mặt hốc hác trắng bệch."

Cảm ơn và làm ơn.

Như vậy đủ thành tâm rồi chứ?"

Mikito khịt mũi cầm cái hộp gỗ chỉ vừa bằng một quyển sách độc dược lên đi ra phía cửa."....Anh là một tên khốn ngu ngốc."

Maximus nằm trên giường nhìn trần nhà không hề phản bác.

Anh ta ngu đến mức bản thân anh ta cũng phải thừa nhận.Ngay khi cánh cửa đóng lại, Mikito đứng lại một lát nghe tiếng thút thít vang lên trong phòng, anh nặng nề quay người rời đi.Một Slytherin cũng chỉ đến thế thôi..

.Yumokiya Hiyoshi giật mình tỉnh lại.Cậu chớp mắt một chút rồi rên rỉ xoay người cuốn chăn chặt hơn."

Ưm... sao nay giường lạ thế nhỉ?"

Lầm bầm nhắm mắt, lát sau cậu đá chăn chống người dậy.Kí ức từ từ được tải vào não, Hiyoshi liếc nhìn rèm cửa vẫn còn tối om và báo thức không hề reo."

À à, còn sớm mà, còn sớm mà..."

Ở nhà bạn trai mà ngủ nướng thì rất ngại nên Hiyoshi chủ động dậy sớm một chút để hòa nhập, hiện tại vẫn sớm cậu nằm trở lại giường tiếp tục tự ru mình ngủ.Hiyoshi cau mày nhìn thứ đang nằm kế cậu."

Sao anh lại sang được đây vậy?"

Cedric Diggory co mình nằm sát mép giường, trông anh ta dường như vẫn đang rất ngon giấc."

Ngã chắc sẽ đau lắm..."

Cậu thở nhẹ cẩn thận xuống giường, vòng ra sau Cedric cầm lấy mép chăn anh ta đè lên, cậu gồng cơ tay và kéo mạnh.Cedric như một con sâu lăn một vòng vào giữa giường, anh ta còn rên lên một tiếng như đang ngái ngủ.Sao lại kém phòng bị như vậy chứ?Hiyoshi bắt đầu lo lắng và sợ tương lai bạn trai dễ bị dụ đi theo người khác, nếu một ngày Cedric mở mắt và thấy mình ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm thì Hiyoshi cũng không lạ đâu.Cậu lại bò lên giường nằm xuống cạnh Cedric chỉ cách nhau một gang tay.".....

Lần sau phải tìm thêm một cái chăn nữa mới được."

Hiyoshi hơi co mình kéo hai mép chăn bên ngoài cố đắp lên mình và Cedric, có hơi khó khăn vì hai thanh niên cao lớn đang nằm đè lên nó..

.Cedric Diggory đang gặp một vấn đề cấp bách.Thật ra gì không khẩn cấp lắm....Thế này cũng được.Không, khoan đã, anh ta không thể để não mình nhũn ra trong sự ấm áp này được!....Nhưng không tệ mà?Hiyoshi đang dựa đầu vào ngực Cedric vặn mình một chút, má cậu càng ép chặt vào hơn, khóe miệng hơi chạm vào lớp áo mỏng truyền thẳng hơi ấm lên mặt Cedric.Được rồi, thanh niên vào buổi sáng.Cedric Diggory chấp nhận, anh từ từ thay thế gối vào vị trí của bản thân rồi vụt ra ngoài một cách thành thạo.Tất nhiên không phải lần đầu tiên, nhưng bị phụ huynh bắt gặp lén lút thế này thì đúng là lần đầu tiên.Cedric ngại ngùng nhận ánh mắt trách móc từ mẹ mình, người không biết thế nào lại dậy quá sớm, rồi lủi thủi vào phòng.Trong bữa cơm sáng sớm của gia đình, cả hai thiếu niên không hé nửa lời về phát hiện của mình tối qua, và phu nhân Diggory thì lại có."

Hai đứa tách phòng à?"

"Khụ!"

Người chột dạ là Hiyoshi, cậu nhanh chóng cầm cốc nước cam uống một ngụm, khuôn mặt đỏ bừng không biết vì nghẹn hay ngại.Chỉ có Cedric Diggory đã đối mặt với gia đình mình từ lúc sinh ra tới giờ mới hiểu vấn đề và không muốn trả lời."

Vợ à, nói chuyện này không phải làm hai đứa nó ngại sao?"

Phu nhân Diggory liếc chồng mình, ông Diggory lập tức chớp mắt hai cái."

Nhưng hai đứa cũng thân thiết mà, không cần lén lút đâu, bọn ta không ngăn cấm gì cả."

Phu nhân hài lòng gật đầu với lời của chồng, bà dịu dàng đẩy lọ mứt mâm xôi tới cho Hiyoshi."

Cứ thoải mái đi, ở nhà không có ai nói gì cả hai đâu."

Hai vợ chồng cởi mở vô cùng, Hiyoshi đỏ mặt tía tai còn thấy phu nhân nháy mắt với Cedric ngồi cạnh mình.Họ biết anh ta lén lút rồi à?

Hiyoshi không khỏi nghĩ rằng có lẽ đây là một bước tiến lớn trong mối quan hệ."

Vậy thì em nghĩ sao?"

Cedric đẩy vấn đề cho Hiyoshi tội nghiệp đang ngơ ngẩn, cậu không tin nhìn bạn trai mình.Đúng là việc tách phòng là do cậu bởi vì ngại phụ huynh cũng như ngại ở cùng không gian hẹp với Cedric, ít ra cũng phải tỏ ra ngại ngùng hoặc giả vờ chối một lần đi chứ cái tên người yêu này!Hiyoshi chắc chắn anh ta đang rất mong chờ, cậu mím môi."....Được rồi."

Thỏa hiệp, dù sao Hiyoshi còn nhỏ, Cedric cũng chẳng dám làm gì cậu.

Chủ yếu cũng muốn ôm ngủ như tối qua, khá thoải mái và ấm áp đó chứ?Cedric vui vẻ gật đầu, cả nhà Diggory bừng sáng bởi nụ cười của ba người, Hiyoshi cảm thấy bản thân đang bị dắt mũi.Không lí nào ông bà Diggory lại cấu kết với Cedric về vấn đề này đâu đúng không?Hiyoshi mệt mỏi với phỏng đoán trong đầu mình, cậu nhai bánh mì khô khan mà không kèm với mứt.Cho đến khi cả hai ông bà Diggory đều đi làm, cụm từ 'thế giới riêng' ập vào tâm trí Hiyoshi đánh bay dự định viết luận và làm bài về nhà của cậu.Có vẻ Cedric Diggory cũng vậy, ngay trong phòng khách hai bóng người tiến lại gần nhau.

Cedric nắm lấy tay Hiyoshi kéo cậu đến một nơi nào đó.Nguy hiểm.

Đầu Hiyoshi kêu lên ing ỏi, cậu siết lấy bàn tay to lớn nhưng vẫn tiếp tục đi theo.Cho tới một cánh cửa sâu trong căn nhà, nơi Hiyoshi chưa từng đặt chân tới, Cedric mở cửa.Bầu trời xanh ngắt, ánh nắng sáng sớm đã dần chói trang, khung cảnh xanh mướt trước mắt mở rộng.Hiyoshi không nhịn được cảm thán.Cedric mang một đôi ủng kéo nhẹ tay Hiyoshi muốn cậu làm theo mình.Gió lùa nhẹ một chút, ánh sáng làm cho đôi mắt của Cedric như trong hơn, trông thật lấp lánh quyến rũ khó tả."

Em muốn ăn dâu tây không?"

"Dâu?

Ăn một chút cũng được..."

Như nhận ra gì đó, Hiyoshi chớp mắt nhìn bóng lưng Cedric."

Nhà anh có trồng hả?"

Cedric gật đầu, lục lọi ở đâu đó một cái nón tre nhỏ đội cho cả hai rồi bật cười khi nhìn Hiyoshi."

Trông em đáng yêu quá!"

"Em đẹp trai, em không đáng yêu."

"Ừ, vừa đẹp vừa đáng yêu."

Hiyoshi thở phì phò dậm chân, Cedric chỉnh lại quai mũ cho cậu."

Anh đã trồng chúng đấy."

"Dâu tây á?"

Hiyoshi ngạc nhiên khi thấy Cedric thừa nhận."

Sở thích của anh à?"

Cedric dắt cậu tới một khu đất giữa những cái cây lớn, chỉ có một luống đất nhỏ trông như một mảnh vườn được chăm chút."

Không phải sở thích đâu, thật lòng thì anh không muốn trồng, nó mệt và cực nhọc lắm."

Phải rồi nhỉ, anh ấy vốn là một công tử mà?

Lại còn là một tài năng phép thuật nữa, Hiyoshi không bao giờ tưởng tượng được việc Cedric tự mình chăm sóc một mảnh vườn bình dị như thế này.Thế mà hiện tại lại thật sự có, nhìn việc Cedric tự hào khi ngắm cái mảnh vườn chỉ hơn hai mét vuông của mình, Hiyoshi thấy cả người mình nóng bừng."

Anh có lí do nào không?"

Cedric đưa cho Hiyoshi một cái giỏ nắm tay cậu chỉ dẫn cẩn thận đi vào giữa những luống dâu tây."

Chắc là do hứng thú bất ngờ chăng?

À đúng rồi, để chân chỗ đó..."

"Dâu tây kìa!"

Hiyoshi reo hò khi ngồi xổm xuống tự mình hái những quả dâu chín ẩn dưới lớp lá.Cedric khúc khích."

Em thích ăn dâu không?"

Hiyoshi cẩn thận ngắt cuống và xếp thật đẹp đẽ vào giỏ của mình và đáp lời."

Thỉnh thoảng thôi...."

"Ừm."

Cậu chợt dừng lại rồi chậm chạp nuốt nước bọt.

Trí tưởng tượng phong phú bay xa bất chợt, đừng nói là..."

Anh trồng dâu là vì em hả?"

Cedric quay lại nhìn cậu, Hiyoshi giật mình, anh nhìn lâu tới nỗi cậu nghĩ rằng bản thân quá tự phụ, ngại ngùng cúi đầu."

À không, do nó tự nảy trong đầu em---""Đó là lí do đầu tiên đấy."

"Hả?"

Hiyoshi không nhịn nổi nữa, cái tên người yêu này định làm cậu thót tim bao nhiêu lần trong ngày đây hả?Cedric đưa lên một quả dâu cho Hiyoshi nhìn."

To thật đấy."

"Vậy thì để vào giỏ của em."

Cedric im lặng tiếp tục hái dâu, Hiyoshi rất muốn ăn thử một quả ngay tại đây để giải tỏa sự hối hả của trái tim mình."

Nhìn em giống như kiểu người rất thích những thứ ngọt ngào."

Hiyoshi khó tin."

Thật sao?"

"Phải, luôn luôn như vậy."

Giọng nói của Cedric rõ ràng cao hơn một chút."

Nhưng... sao lại là dâu tây?"

Gió thổi qua nhưng cũng chẳng làm giảm cái nóng của ánh mặt trời hắt lên lưng cậu, một mùi hương nhẹ theo gió tràn vào phổi Hiyoshi."

Anh không rõ."

"....."

Cậu nhìn Cedric, kẻ trêu đùa trái tim mình đang ngâm nga vui vẻ."

Có lẽ là từ một lần nào đó anh thấy em ăn bánh kem dâu tây chăng?"

Có đơn giản quá không?

Hiyoshi mân mê một quả dâu khác, tiếp tục nghe."

Trông bánh kem rất ngon, em rất hào hứng, cả những lần khác nữa, anh thấy em luôn dành quả dâu trên cùng để ăn cuối nên anh đã nghĩ em thích ăn dâu."

Cổ họng Hiyoshi nghẹn lại."

Haha, thử nghĩ mà xem Hiyoshi, nếu người mình thích thích ăn thứ gì đó thì em sẽ làm gì?"

"....Tặng quà."

"Đúng rồi."

Đôi mắt Cedric tươi cười nhìn thẳng vào cậu, anh và mặt trời đều làm Hiyoshi chói mắt, một cảm giác nào đó dâng lên lạ lùng."

Tưởng tượng tới việc em ăn những quả dâu do chính anh trồng, không phải rất tuyệt sao?"

Hiyoshi lầm bầm."

Nhưng rườm rà quá...."

"Anh thì cảm thấy rất vui."

"....."

".....!"

Giỏ dâu tây của cả hai hơi nghiêng nhẹ, Hiyoshi thả cổ áo đối phương ra, khuôn mặt đỏ bừng lan xuống tận cổ.

Cedric đưa mu bàn tay lên chạm vào môi mình, mặt anh cũng đỏ không kém và còn mang theo sự bất ngờ."

Được rồi, em sẽ ăn dâu thật ngon...."

Hiyoshi xếp dâu vào giỏ của mình, cậu nhăn nhó khi xung quanh ngày càng nóng."

Ờ...

ừm."

Cedric cũng cảm thấy lưng áo mình thấm ướt mồ hôi.Ngay khi bốn luốn dâu tây đã được thu hoạch hết những quả chín, cả hai vội vã chạy về nhà để tắm, muốn rửa trôi đi sự xấu hổ bất chợt..

.
 
Đn Harry Potter - Ambition Color
Ngoại truyện: Lát cắt tương lai


.

.Giai đoạn 1: Khởi đầuYumokiya Hiyoshi và Cedric Diggory đã kết hôn được một thời gian, và họ nghĩ rằng bản thân đang phải đối mặt với điều căng thẳng nhất trong hôn nhân.Thai nghén.Ồ được rồi, nam phù thủy có thể mang thai.Việc này xuất hiện khi hai phù thủy đồng giới nam đều là những phù thủy đủ mạnh mẽ, bởi cực kì tốn ma thuật để ổn định thai kì, thêm nữa là họ phải đủ gắn kết và yêu nhau.Yumokiya Hiyoshi và Cedric Diggory hoàn toàn không hề biết chuyện cực kì hiếm gặp này, thành ra cho tới lúc Hiyoshi kiểm tra sức khỏe định kì thì mới vỡ chuyện.Bữa tiệc ăn mừng khá lớn và lời chúc từ khắp mọi nơi đổ đến như lũ, dù đã kết hôn nhưng Cedric vẫn phải miệt mài giữ Hiyoshi thật chắc bởi có rất nhiều người ưa thích cậu ngay cả khi Hiyoshi đã đeo nhẫn cưới.Niềm vui to lớn đó chỉ ở lại với họ trong thời gian ngắn, trước khi trở thành sự lo lắng, bối rối và mệt mỏi.Hiyoshi nghén rất nặng, Cedric vì quá yêu chồng cũng nghén theo, thậm chí không phân biệt được rốt cuộc là ai mang thai nữa.Vì sự mệt mỏi đó, cả hai người đã dành thời gian nghỉ phép và nhờ vả những người kinh nghiệm.Là các bà mẹ.Mẹ Hiyoshi và phu nhân Diggory rất vui khi giúp đỡ, Hiyoshi đã nhận được một thời khóa biểu cho bố bầu cực kì chi tiết."

Ah.... em mệt quá, không muốn đi nữa đâu."

Hiyoshi dựa vào người chồng nũng nịu.Cedric giữ vai cậu nhẹ giọng."

Em đã nằm cả ngày hôm qua rồi, chúng ta cũng cần cả em và em bé khỏe mạnh phải không?"

Biết rằng không dụ dỗ được Cedric, Hiyoshi khịt mũi tiếp tục đi quanh cái trang viên rộng lớn của gia đình Diggory.Bụng Hiyoshi chưa lộ rõ mới chỉ nhú ra một chút, thế mà lúc kiểm tra sức khỏe Hiyoshi tưởng mình tăng cân còn định trách Cedric vì chăm cậu mát tay quá.Không ngờ lại mang thai, khóa cập nhật các trường hợp nam phù thủy mang thai cũng nhanh chóng được chuẩn bị ngay khi bố cậu biết tin, cả Hiyoshi và Cedric đã bị nói kháy cho tơi bời khi không tìm hiểu kĩ càng.Ai mà biết được mấy cái chuyện hi hữu đó chứ hả?

Hiếm hoi như thế thì ai cũng nghĩ 'Chắc gì đã trúng mình?', Hiyoshi hơi buồn phiền.Hiện tại cả Hiyoshi và Cedric đã xơ xác thấy rõ bởi cả hai trở nên kén chọn thức ăn và khẩu vị cũng dần giống nhau, việc hai bà mẹ tới đã phần nào giúp cả hai tươi tỉnh hơn khoảng thời gian đầu."

Vậy là chúng ta sẽ trở thành một gia đình nhỏ."

Hiyoshi lầm bầm nhìn bầu trời với những đám mây trắng toát che lấp gần kín sắc xanh tươi mát.

Cedric đứng rất gần cậu, Hiyoshi thấy bàn tay đang nắm mình run nhẹ rồi cậu quay đầu."

Sao thế?

Trông anh cứ như vừa chạy hai vòng sân vậy."

Cậu bật cười, Cedric đưa một tay lên che khuôn mặt đỏ bừng hơi nghẹn ngào đáp lại."

Cảm giác khá giống lúc chúng ta trao nhẫn đấy, em có nghĩ vậy không?"

Nghe nói vậy, Hiyoshi kéo Cedric nhắc anh tiếp tục đi."

Phải làm quen đi chứ?

Anh đã như vậy suốt tuần trăng mật và ngay cả tới bây giờ, khuôn mặt xúc động của anh hài hước thật đấy."

Cậu trêu ghẹo chồng để rồi bị kéo khựng lại và buộc nhìn vào mặt anh."

Em cũng thế mà."

Hiyoshi bị phát hiện nhưng cũng không thể làm gì ngoài cười khúc khích vui sướng."

Hiện tại ngoài cơn nghén thì em rất hưởng thụ thời gian này."

Cậu ôm mặt Cedric kiễng chân hôn anh."

Nghe bảo làm thế này sẽ tốt hơn cho thai nhi đấy."

Cedric hôn lên má cậu lầm bầm."

Khó tin quá."

"Anh phải tin em chứ?

Em đã học rất chăm chỉ từ ba đấy!"

"Được rồi được rồi."

Anh nắm lấy hai tay Hiyoshi đung đưa nhẹ, cả hai lại chậm rãi đi xung quanh cho tới khi về tới cửa nhà, những câu chuyện lặt vặt cũng dừng lại."

Chúng ta tắm nhé?"

"Em muốn ăn bánh kem trước cơ."

Cedric xếp giày lên kệ giúp Hiyoshi rồi theo cậu vào nhà."

Chẳng phải trước bữa trưa em đã ăn rồi sao?"

" Bữa trưa là bữa trưa mà, bây giờ khác."

Cedric thở dài nhưng vẫn mang bánh cho Hiyoshi, ăn được càng nhiều thì càng tốt..Chỉ còn một tháng nữa là đến ngày dự sinh, Cedric và Hiyoshi chuyển tới nhà chính Yumokiya ở Nhật, nơi có đầy đủ bác sĩ và rất gần bệnh viện.Những triệu chứng như khó ngủ, mệt mỏi và tê cứng tay chân làm Hiyoshi lúc nào cũng trong trạng thái khó chịu, dễ cáu gắt nên Cedric chẳng thể rời xa cậu quá lâu để làm những việc khác.Việc kiểm tra cơ thể bằng phép thuật thì có thuận lợi nhưng Hiyoshi không hề hoan nghênh vì sợ sẽ gây ảnh hưởng tới con, thế là dăm ba hôm, Hiyoshi và Cedric lại đưa nhau tới bệnh viện để kiểm tra ở chỗ người quen..

.Giai đoạn 2: Lâm bồnHiyoshi đã vỡ nước ối trước ngày dự sinh hai tuần, may mắn là ngay trong bệnh viện thế nhưng việc trở dạ vô cùng khó khăn bởi Hiyoshi là nam, cậu được thông báo là sẽ mổ đẻ ngay trong cơn đau quặn thắt.Cedric Diggory bứt rứt chờ đợi, nếu sinh nở thông thường thì chồng sẽ được đưa vào trong quá trình nhưng Hiyoshi đã kí sinh mổ nên Cedric chẳng thể làm gì ngoài lo lắng.Cha mẹ hai bên đến rất nhanh và an ủi anh, thậm chí Mikito, anh trai của Hiyoshi cũng dành thời gian cực kì bận rộn đến để chờ gặp cháu mình.Cửa mở, y tá trở ra với cái bọc vải nhỏ trong tay."

Anh Diggory đâu ạ?"

Cedric vội vã đến xác nhận con và ôm con lần đầu tiên."

Thưa cô, chồng tôi ổn chứ?"

Y tá nhìn anh ta chúc mừng rồi mỉm cười đáp lại."

Vâng, cậu ấy ổn, thuốc mê vẫn chưa tan nên anh có thể gặp cậu ấy sau hai tiếng nữa."

Cả hai gia đình thở phào, Cedric nhìn con mình đỏ hỏn nhỏ nhắn nằm im lặng cảm thấy một luồng sức mạnh kì lạ chèn ép tim anh.Cedric mím môi."

Ôi trời, Cedric."

Mẹ Hiyoshi dịu dàng nhìn anh và đón lấy đứa bé.Cedric vội lau nước mắt."

Con, con đi xem Hiyoshi trước."

"Ừ, đừng lo cứ đi đi."

Phu nhân Diggory nhẹ giọng bà nhìn con trai mình rồi lại nhìn đứa bé xinh xắn được y tá đem vào nhà kính để chăm sóc đặc biệt."

Con trai chúng ta giống ông thật."

Ông Diggory hắng giọng nhìn đi nơi khác."

Vậy bà xui gia, chúng ta chuẩn bị ít đồ cho Hiyoshi nhé?"

"Được."

Hiyoshi Yumokiya và con của cậu đối mắt nhìn nhau, đôi mắt tròn xoe giống y đúc cậu."

Em nên nghỉ ngơi không?"

Cedric ngồi bên cạnh khẽ hỏi, Hiyoshi ngắm nghía lâu thật lâu tựa như cảm thấy rất thú vị, cậu lắc đầu nhìn những ngón tay đỏ hồng với móng tay bé xíu nắm nhẹ lại rồi cười khúc khích.Sinh linh này đáng yêu hơn cậu tưởng, không, đáng yêu nhất trần đời."

Chúng ta sẽ chọn cái tên đó chứ?"

Hiyoshi nhìn đôi mắt đỏ hoe của chồng mình và hỏi."

Ừ, nó rất hợp, em đã mất rất nhiều thời gian để nghĩ ra nó mà."

Cedric trìu mến nhìn bức tranh tuyệt đẹp trước mắt, cảm xúc bị đè nén rục rịch trong lồng ngực anh như muốn bung ra.Hân hoan và hạnh phúc không thể tả..

.Giai đoạn: Kết."

Chào mừng trở về, con gái."

Cedric Diggory mỉm cười chào đón công chúa nhỏ."

Chào ba!

Papa đâu rồi vậy ba?"

Được rồi, lần nào gặp anh con bé cũng chỉ hỏi câu này, tại sao lúc ở cạnh Hiyoshi thì lại không hỏi nhỉ?Cedric mỉm cười thở dài."

Papa của con đang ở trong nhà nướng bánh khi biết con sẽ về."

"Bánh á?

Là bánh quy socola đúng không ạ?"

Cedric gật đầu nắm tay cô bé đi vào nhà."

Ừ, để chào mừng con đấy, chúng ta sẽ chơi thật vui nhé?"

Cô nhóc rất vui, nhún nhảy không ngừng, khi thấy Hiyoshi thì lao ngay vào chân cậu, ôm hôn hít hà rất nhiều, Cedric hơi ghen tị nên cũng lao vào để ôm con gái."

Nào nào, Eudora, con về rồi à?"

Hiyoshi ngồi xuống vừa tầm với cô bé mười tuổi, đón nhận cái thơm má vụng về."

Chào papa!

Con đã về!"

"Ừ, ngoan lắm."

"Chúng ta cùng ăn bánh thôi."

Eudora cười khúc khích, nụ cười rất giống Cedric, cô bé vui vẻ ngồi sẵn lên ghế chờ đợi bánh tới."

Đây, của con, Eudora của chúng ta sẽ ở đến hết Giáng sinh chứ?"

"Dạ, đúng thế!"

Hiyoshi vuốt tóc con gái chợt cảm thấy cơ thể nặng nề."

Anh sao thế?"

Hiyoshi vỗ vào bàn tay đang choàng qua eo mình."

Con gái không ôm anh lúc chào anh."

Việc này làm Cedric tổn thương à?

Hiyoshi bóp mặt anh ta một cái rồi đẩy chồng ra."

Đứng đắn lên, anh đi làm bữa tối đi, con gái đang chờ anh đấy."

Cedric hôn má Hiyoshi rồi mới đeo tạp dề vào bếp.Eudora với tay ra."

Con cũng muốn được hôn má như thế!"

Hiyoshi thở một hơi cưng chiều, đi vòng qua con gái và hôn hai cái liền lúc."

Thích rồi chứ?"

"Thích lắm!"

Cô bé đúng là con của Cedric Diggory rồi, là con vi khuẩn cơ hội đáng yêu.Cậu xoa tóc con gái cảm thấy hạnh phúc, cũng chỉ có cậu mới so sánh chồng con mình với vi khuẩn thôi..

.Thiết lập:Tên: Cedric DiggoryTuổi: 36Công việc: Làm việc ở bộ Pháp thuật và đang giữ chức vụ lớn, công việc khá bộn bề.Sở thích: Làm bánh ngọt cho Hiyoshi, dành thời gian ở nhà, nghiên cứu và sáng tạo pháp thuật hiện đại, dắt con gái đi chơi, đọc sách cổ,....Bí mật: Anh ta đã phát hiện những sợi tóc bạc trên chỏm đầu và cố gắng dùng phép thuật che giấu chúng.Nỗi lo lắng: Ít được ở bên Hiyoshi hơn, con gái lớn quá nhanh, 'Rốt cuộc thì bao giờ tôi mới được nghỉ hưu hả?'.Tên: Yumokiya Hiyoshi (Diggory)Tuổi: 33Công việc: Luật sư bán thời gian tại bộ phép thuật, mở một tiệm bán độc dược riêng, cực kì bận rộn.Sở thích: Ngủ nướng mỗi cuối tuần cùng chồng, đi pinic gia đình, điều chế độc dược từ nguyên liệu quý hiếm, dạo này thích nướng bánh ngọt....Bí mật: Cậu ấy đang lên kế hoạch đi du lịch cùng chồng để gắn kết tình cảm và tự tin rằng đây sẽ là một bất ngờ lớn cho Cedric.Nỗi lo lắng: Cedric đang che giấu gì đó sau mỗi lần soi gương trong nhà tắm, khách hàng của cậu xứng đáng bị đẩy thẳng vào tù và Hiyoshi không muốn bào chữa cho hắn, 'Cedric vẫn yêu mình chứ nhỉ?'.Tên: Yumokiya Eudora (Diggory)Tuổi: 10Hiện tại đang nội trú ở nhà chính Yumokiya và học các kĩ năng của Yumokiya vì con bé chứa nửa dòng máu của Hiyoshi.Tính cách lạc quan và năng động, thường muốn gây chú ý và tìm sự yêu thương từ papa Hiyoshi nhưng có gì ngon sẽ để phần ba Cedric trước.Sở thích: học phép thuật từ chú đẹp trai Mikito, ăn bánh quy socola, dâu tây, thích hát hò và chơi đùa cùng anh chị em ở Yumokiya....Bí mật: Cô bé đã để ý đến một cậu bé xinh trai trong lúc đi chơi Giáng sinh cùng cả nhà và lén lút đi theo cậu bé rồi bị lạc, Eudora giấu nhẹm chuyện cô bé đã hẹn cậu nhóc gặp lại ở Hogwarts.Nỗi lo lắng: sắp sinh nhật tuổi mười một và rất sợ không nhận được thư mời nhập học từ Hogwarts.Tương lai: có lẽ cô bé sẽ tìm thấy tri kỉ sớm hơn cả papa mình ngày xưa, sau một vài sự cố và trải nghệm Eudora không muốn sống ở thế giới phép thuật và muốn trở thành một giảng viên đại học.Ý nghĩa tên Eudora là: món quà quý giá, đứa trẻ được yêu thương..

.//////

Đây là món quà nhỏ sau nụ hôn đầu tiên của Hiyoshi và Cedric.

.
 
Back
Top Bottom