Siêu Nhiên Đn Bnha> A ghost in class 1A

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
253530499-256-k79704.jpg

Đn Bnha> A Ghost In Class 1a
Tác giả: BlackvShineWhitex
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lớp 1A bị đồn là có một con ma ám phòng học của họ.

Nhưng chỉ những người trong cuộc mới biết nó hơn cả là lời đồn.

Văn phong tồi tàn nếu có gì xin đừng cmt tiêu cực.

Cảm ơn rất nhiều (◍•ᴗ•◍)❤ Tags: blackvshinewhitexbnhadadzawafanfictionghostmhanocpreaderđnbnha​
 
Đn Bnha> A Ghost In Class 1A
Lưu ý


Xin chào mọi người, mình là Shine-chan.

Mình viết truyện này cũng chỉ là đam mê thôi nhưng mình khá là dễ bị tổn thương nên nếu không thích thì đừng cmt xúc phạm.

Nhưng mình cũng sẵn sàng nhận cmt góp ý.

Cảm ơn.•°•°•°•

Những điều bạn cần biết khi đọc truyện🙁Y/n): Tên nước ngoài của bạn(Tên): Tên việt nam của bạn(H/l): Chiều dài của tóc(Y/h): Chiều cao của bạn(F/c): Màu sắc yêu thíchCòn màu tóc và màu mắt thì là màu đen (mình là người Việt mà nên mình quyết định giữ nguyên màu tóc và mắt thật của mình)Giới tính: NữTuổi:16-18Bạn là một con ma trong câu chuyện này.

Bạn bị mất trí nhớ nhưng sẽ nhớ lại theo thời gian.

Dù đã lớn tuổi nhưng bạn vẫn mang tính trẻ con.Các thẻ:No couple.Reader.Ghost Y/n Au.Funny/ Sad.Comfort/ Hurt.Người kể chuyện không đáng tin.Thật sự.

Thật sự không đáng tin.Chủ yếu là miêu tả nội tâm.Các đoạn đối thoại ít vì tác giả không giỏi viết các đoạn đối thoại.Thay đổi nguyên tác một chút.Bakugou Katsuki là người bạn tốt.Cậu ấy vẫn bắt nạt Izuku lúc trung học nhưng khi lên UA thì không còn nữa.Nói chung là mối quan hệ của họ tốt hơn so với nguyên tác.Ngụ ý một vài thứ khá tệ ở đây hoặc ở đó.

Ví dụ máu, dao,...Lớp 1A bảo vệ.Dadzawa.Đừng tin tác giả vì tác giả là một người ngu ngốc.Đôi khi văn phong của tác giả sẽ hơi lan man và bắt đầu chạy lạc chủ đề.Chắc chắn là sẽ beta lại nhưng đôi khi thì vẫn sai.Lịch cập nhật không xác định vì tác giả rất bận và lười.Khi viết truyện này, tác giả thấy vui buồn lẫn lộn, rất khó viết nên đôi khi sẽ drop một thời gian dài để ổn định cảm xúc để viết tiếp.Truyện theo cảm giác của tác giả là vui nhưng sẽ lẫn buồn, nhẹ nhàng nhưng đôi khi sẽ bùng nổ.Tác giả là một người ngu ngốc nên đôi khi đại từ trong các câu nói sẽ rất kì lạ.Đôi khi các từ ngữ cũng vậy.Bạn có thể nói với mình để sửa lại.Tác giả đã dừng theo dõi Bnha từ ss4 nên tác giả sẽ kết thúc truyện trong khoảng thời gian đó.Timeline trong truyện là một thứ cực kỳ khó đoán.Tác giả cũng không chắc là nó như thế nào nữa.Sẽ bổ sung thêm.•°•°•°•

Bnha không thuộc về tôi, họ thuộc về tác giả Horikoshi Kõhei.

Nhưng câu chuyện này thuộc về tôi.Các tranh vẽ đều là do mình tự vẽ nên nếu bạn muốn lấy thì phải nói trước với mình (chắc là không ai muốn lấy đâu, tranh mình xấu kinh khủng nhưng¯\_(ツ)_/¯).Cảm ơn.

Love you (◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤
 
Đn Bnha> A Ghost In Class 1A
Chap 1


*Pov no*Có một tin đồn tồn tại trong trường UA, nó được lan truyền qua các lớp học với một ánh mắt lo lắng.

Mà đối tượng của nó lại chính là lớp 1A hay đúng hơn là con ma đang ám chính lớp học đó.

Nhưng lớp 1A đã bỏ ngoài tai những tin đồn đó mà tập trung vào việc nâng cao quirk của mình.

Và Aizawa dường như đã sẵn sàng để bắt trói bất cứ đứa nào dám hỏi về việc này.

"Tôi đã quá mệt để trả lời mấy câu hỏi vô bổ của mấy người rồi"- Trích từ câu trả lời của Aizawa-senseiĐôi khi có những tiếng thì thầm hay là tiếng cười khúc khích trong phòng mặc dù vào lúc đó không có ai nói chuyện.

Đồ vật được học sinh để quên qua đêm đôi khi sẽ bị di chuyển ra khỏi chỗ cũ.

Căn phòng sẽ luôn luôn lạnh hơn bên ngoài và thi thoảng một vài học sinh sẽ bị một cơn rùng mình.

Những tiếng gõ nhẹ sẽ luôn xuất hiện khi trong lúc nghiên cứu hay là trong các bài giảng.Một số học sinh đã cố gắng tiếp cận với tiếng động hai ba lần trước khi bị Aizawa giám sát.

Đôi khi sẽ thành công, đôi khi sẽ không.Lớp 1A đã chia thành hai phe với một bên tin vào tin đồn rằng lớp họ có ma còn một bên thì không.

Kaminari chính là người đầu tiên tin vào tin đồn , trong khi một số người cười nhạo nhưng đa số dường như là cũng tin vào điều này, đặc biệt là Mina.

Họ đã lên kế hoạch để tìm ma, họ cũng đã kéo theo được Kirishima và Sero đi cùng.Với nhóm bốn người, họ đã dùng bản ghi âm để làm bằng chứng và nó đã có tác dụng.

Đồ vật đã dịch chuyển một chút, những tiếng cười khúc khích đã vang vọng khắp lớp học, tiếng gõ nhẹ trong các bài giảng cũng đã được tìm thấy.

Chính điều đó đã thu hút nhiều người tham gia đi tìm hơn nhưng nó lại biến mất cứ như bản ghi âm là giả vậy.

Không bỏ cuộc, họ thử lại với một thiết bị ghi âm EAB và một camera gắn trên sách.

Aizawa bình tĩnh uống một ngụm café và coi với vẻ mặt thích thú.Kết quả buổi học đó đã làm cho tất cả mọi người phải tin rằng tin đồn đó có thật.Càng học trong lớp càng lâu họ càng học được các thói quen nhất định.

Nếu ai đó tới một góc xa cửa nhất thì họ sẽ cảm thấy lạnh hơn bình thường, cảm giác ớn lạnh sẽ chạy dọc sống lưng.

Đó cũng là nơi các đồ vật di chuyển nhiều nhất.

Và luôn có tiếng cười khúc khích vào các giờ nghỉ.Họ cố gắng tiếp cận theo một cách khác, Mina đã đề xuất ý tưởng viết lên bảng đen.

Cuộc tranh luận đã nổ ra, nó diễn ra vào bất cứ thời gian rảnh rỗi nào.

Tiếng cười khúc khích cũng biến mất, cứ như là nó đang buồn vì mọi người đang tranh cãi vì nó vậy.Cuối cùng, người đầu tiên giải quyết cuộc tranh cãi này là Midoriya.

Cậu đã mặc kệ tất cả để viết lên bảng đen chào bạn.

Khi Aizawa đến, cậu đã xin thầy giữ lại bảng.

Hôm đó cả lớp về nhà với sự hồi hộp.Không có gì.

Sự thất vọng bao trùm tất cả học sinh nhưng họ không bỏ cuộc.Đôi khi sẽ có những ngày cực kỳ ảm đạm.

Không khí âm u, nặng nề cứ bao trùm cả lớp.

Những người ngồi cuối đã phải chuyển lên ngồi phía trên để không bị đóng băng.

Những tiếng thì thầm xuất hiện mọi lúc và cứ bị bóp nghẹt đi một cách khó chịu.

Tiếng gõ cũng xuất hiện một cách bất thường hơn.

Các học sinh và Aizawa cố gắng vượt qua bầu không khí âm u nhưng dường như họ cũng đang bị mất tập trung."

Chúng tôi đang có một lớp học và các học sinh không thể tập trung vì bạn.

Hãy chế ngự cơn nóng giận của bạn đi."

Aizawa với biểu cảm mất kiên nhẫn, nói thẳng với lớp học nói chung.Tiếng thì thầm, tiếng gõ bắt đầu biến mất, cả căn phòng cũng trở lại bình thường.

Mọi người bắt đầu thấy nhẹ nhõm khi có thể tiếp tục tiết học.

Nhưng nó không kéo dài lâu khi ngày hôm sau họ không thấy bất kì dấu hiệu nào ngoài góc lạnh tê tái.

Các học sinh đã cố gắng trấn an hồn ma rằng mọi chuyện đều ổn nhưng không thấy bất kì phản ứng nào.

Khi Aizawa đến, các học sinh đã giải thích chuyện gì xảy ra.

Aizawa thở dài bực tức:"Tôi không có ý bảo bạn im lặng vĩnh viễn.

Bạn đã quá nổi giận vào hôm qua và tôi chỉ bảo bạn bình tĩnh lại không phải là im lặng mãi mãi."

Tiếng thì thầm nhẹ vang lên vui vẻ, tiếng cười khúc khích cũng xuất hiện.

Bỗng có tiếng gõ nhẹ trên bảng thứ hút mọi người.

Trên bảng có chữ viết cứ như là ai đó đã dùng ngón tay viết vào bảng.

Nó ghi Sorry for yesterday.

Cả lớp thở hổn hển.

"Không có gì, chỉ cần cố gắng đừng để các học sinh mất tập trung quá nhiều là được"- Aizawa mệt mỏi nói

Tiếng thì thầm đồng ý từ hồn ma vang lên.

"Bạn có thể viết ư?"

Midoriya thở hổn hển, hỏi.

Trên bảng xuất hiện một dòng chữ mới Yes=) cùng với đó là tiếng cười khúc khích vang vọng.

"Tôi biết điều này có thể thất lễ nhưng có thể cho tôi hỏi là tại sao bạn lại không trả lời cho Midoriya-san lúc trước?"

Iida nghiêm túc hỏi trong khi thực hiện một động tác tay robot.

Hồn ma ngâm nga một lúc như có gắng nhớ lại.

Trên bảng lại bắt đầu xuất hiện nét chữ.

Thật sự với các các học sinh đang xem đều có một cảm giác khó tả khi thấy từ trong không khí nét chữ từ từ xuất hiện.

Write English.

Don't know Japanese.

Now study.

So lat .Nét chữ dừng lại, cùng lúc đó là tiếng rên rỉ khó chịu của hồn ma vang lên.

"Tại sao nét chữ lại ngừng lại vậy?"

Uraraka nghiêng đầu hỏi.

"Hồn ma này không phải là người nhật, cùng với đó đây là một hồn ma khá mạnh khi họ có thể chạm vào các vật.

Nhưng có thể là nó tiêu tốn năng lượng của họ khi làm việc đó.

Điều đó của giải thích được việc họ đột nhiên im lặng vào hôm sau nếu họ đã di chuyển đồ vào tối hôm trước.

Nhưng mà đó có phải là quirk của họ hay chỉ đơn giản là khả năng của ma...."

Izuku bắt đầu lẩm bẩm với một tốc độ kinh khủng.

Tiếng cười khúc khích cùng với đó là tiếng vỗ tay vui vẻ vang lên.

Aizawa thở dài và đưa lớp học về lại để bắt đầu tiết học.

Ngày lại tiếp tục như thường lệ.

Một lần nữa, với sự dẫn dắt của Aizawa, các học sinh đã thử giao tiếp với hồn ma.

Một máy ghi âm EAB và máy ảnh được đặt trước hồn ma.

Cuối cùng thì họ cũng đã có tên và tuổi.

Con ma thừa nhận là nó 16-18 tuổi, nó đã làm cho các học sinh trở nên nao núng.

Họ đang nói chuyện với một thiếu niên chỉ lớn hơn họ 1-2 tuổi, một thiếu niên ở độ tuổi học sinh đã chết.(Tên). (Họ và tên).

Là tên của con ma, một cái tên của nước ngoài.

Vì nó thật sự khó đọc với mọi người nên hồn ma đã bảo họ gọi nó là (Y/n).

Một cái tên do nó tự đặt cho mình.

Hồn ma cũng đã xác minh là nữ và cô ấy cũng không biết tại sao mình lại ở đây.

Có vẻ là con ma bị mất kí ức."

-_T'hứ¢ d∆^•y._-* ₫∆^y. ~Kh0^ng πh0'.

"(Thức dậy.

Đây.

Không nhớ.)Thiết bị ghi âm bị trục trặc vì đã lâu không được sử dụng và cũng vì sự giao tiếp giữa hai thế giới.

Nhưng vẫn có thể nghe được."

- Kh0^ng ~b|€^'t.-* B|• g|€^'t.

H0∆✓°¢.

T∆| π∆°π. *~¢h€^'t.× M∆. *T0^| bu0^'π.

"(Không biết.

Bị giết.

Hoặc.

Tai nạn.

Chết.

Ma.

Tôi buồn.)Trong khi máy ghi âm có thể thu được giọng nói của (Y/n) thì máy ảnh chỉ cho thấy một bóng người mờ nhạt.Từ sau cuộc trò chuyện, mọi người đã cố gắng hết sức để chào đón cô ấy vào mỗi buổi sáng khi bước vào lớp.

Họ sẽ cho con ma một lời chào vui vẻ, chúc cô ấy có một buổi sáng tốt lành, hỏi xem buổi tối của cô thế nào.

Thậm chí họ còn cố gắng đưa cô vào cuộc trò chuyện dù họ đã gặp khó khăn trong việc giao tiếp vào lúc ban đầu.

Những tiếng cười khúc khích và tiếng thì thầm nhẹ nhàng sẽ là phản ứng duy nhất mà họ có, nhưng lớp 1A hiểu rằng những phản ứng này vẫn được đánh giá cao.(EAB: Equipment Assist Blind- thiết bị hỗ trợ người mù.

Nó có tác dụng mã hoá thông tin từ nhiều thứ, có thể chọn một thứ nhận định để mã hóa.

Trong truyện, thứ nó mã hóa chính là giọng nói của thế giới bên kia.

Dùng để chế tạo các thiết bị hỗ trợ người mù ở thế giới Bnha)

°•°•°•°

Cảm ơn vì đã đọc.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad.

Nếu muốn đăng làm ơn nói một tiếng.

Aisuru.(◍•ᴗ•◍)❤
 
Đn Bnha> A Ghost In Class 1A
Chap 2


*Pov Aizawa*

Aizawa không biết chính xác tại sao hay việc gì đã xảy ra nó, nhưng lớp anh đã có thêm một học sinh mà chỉ có lớp và anh biết sự tồn tại của nó.Aizawa không nghi ngờ rằng học sinh của anh cởi mở với toàn bộ sự việc này hơn anh.

Nó khiến anh ấy không thoải mái, nhưng dường như các học sinh có xu hướng thích tương tác với sự hiện diện đó.

Thật lòng, anh mong các học sinh để cho nó một mình.Anh ấy biết lớp mình không nên có thứ đó.Aizawa cũng đã nghĩ tới việc đưa chuyện này lên cho Nezu, nhưng anh có cảm giác rằng vị hiệu trưởng chuột đó sẽ không tin và chính anh cũng khó có thể tin vào nó.

Aizawa nghi ngờ là anh đang bị hoang tưởng quá nhiều, vì vậy anh quyết định hoàn thành tốt công việc của mình, cố gắng bỏ qua cảm giác kì lạ.

Aizawa không chắc anh có làm tốt công việc không, liệu các học sinh của anh có nhận ra sự khó chịu của anh khi mà lời thì thầm chập chờn, vặn vẹo, hay là khi một cú chạm lạnh toát không biết từ đầu xuất hiện như một lời đe dọa không lời.Anh ấy cố gắng ở lại lớp càng ít càng tốt.

Những tiếng thì thầm chập chờn ngày càng nhiều.

Bầu không khí kì lạ ở đây làm anh cảm thấy căng thẳng, khi anh liếc nhìn qua vai, Aizawa hi vọng có người ở đó.

Không có ai ở đó cả.Khi học sinh của anh đề xuất thực hiện một buổi học với máy ghi âm và máy ảnh, anh đã đề nghị giám sát.

Phần vì lo lắng -Aizawa hiểu học sinh của mình đủ rõ để biết họ sẽ làm điều đó bằng cách nào-, một phần vì tò mò, mặc dù phần lí trí của anh đã nói là anh sẽ hối hận.Anh thật sự hối hận về quyết định này, gần như ngay lập tức.Những gì mà anh phát hiện trong buổi học đó là anh cảm thấy nôn nao trong bụng.

Có thể là vì việc một đứa trẻ đã chết ám ảnh phòng học của anh làm anh thấy buồn bã.

Có thể là lời nhắc nhở dù anh có cố gắng nhưng việc cứu tất cả mọi người là điều không thể.

Hoặc cũng có thể là cả hai và một điều gì đó khác nữa.Vào những lúc học sinh đã về nhà hết, Midoriya có việc bận thì Aizawa là người duy nhất còn lại trong phòng.

Những tiếng thì thầm sẽ nhẹ nhàng hơn, tiếng ồn không khác gì tiếng gió thổi qua lá.

Như thể đang nói chuyện với giáo viên một cách lịch sự hơn.

Cùng với đó là những hình vẽ mờ nhạt xuất hiện trên bảng đen.

Aizawa không biết làm gì ngoài để cho đứa trẻ làm những gì mà nó thích.

Dù sao Aizawa không thể yêu cầu nó dừng lại.

Khi mà đứa trẻ làm phiền ai và quan trọng là nó không có nơi để đi.Aizawa không thể chỉ đơn giản là tìm ra thân phận thật sự của hồn ma.

Anh đặt câu hỏi cho mình rồi chỉ đơn giản là để suy nghĩ thành tiếng.

Đứa trẻ đã cố gắng trả lời bằng những từ Tiếng Anh chắp vá, nhưng hầu hết chính con ma cũng không biết.

Đứa trẻ đã tiết lộ rằng nó chỉ mới nhớ tên của mình gần đây thôi.

Khi mà hồn ma không còn sức để viết thì nó chỉ đơn giản là thì thầm nhẹ nhàng, Aizawa sẽ lắng nghe và hi vọng sẽ là sự an ủi nhẹ nhàng cho cô gái.Đôi khi anh sẽ cố gắng trì hoãn việc rời đi, khi biết đứa trẻ tội nghiệp phải dành thời gian còn lại trong một căn phòng trống, anh sẽ tự suy nghĩ và lắng nghe lời thì thầm nhỏ hay tiếng cười khúc khích trong không khí để đáp lại.

Đôi khi anh sẽ cố gắng rời đi ngay khi có thể.

Hồn ma sẽ luôn buồn hơn một chút nhưng anh thật sự không biết đối mặt với đứa trẻ.

Anh ấy đã không thể - và_ không -cứu đứa trẻ.

Giá như anh đã ở đó để ngăn chặn.

Giá như anh có thể cứu đứa trẻ trước khi nó chết.Giá như.Vào cuối tuần, Aizawa phải hoàn thành giấy tờ và anh thường ở trong lớp nhiều hơn văn phòng.

Đứa trẻ sẽ vui vẻ chào đón anh ấy, cô gái sẽ thì thầm vui vẻ.

Khi anh ngồi xuống ghế của mình để bắt đầu làm việc thì dường như hồn ma bay xung quanh anh.

Bắng chứng là anh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Aizawa sẽ không bao giờ phàn nàn.

Anh ấy chỉ đơn giản là chịu cơn lạnh nhưng dường như hồn ma phát hiện nên đôi khi không còn lạnh.Nhưng cuối tuần này là đặc biệt, anh đã đến thăm một người bạn, Maomasa.Anh ấy đã hỏi đã bao giờ có một vụ án với cái tên (Tên) không.

Không một dự liệu nào được tìm thấy.

Aizawa cảm thấy hoài nghi, nếu đứa trẻ không ở Nhật Bản thì tại sao lại ám vào ở đây thay vì ở đất nước của mình.Anh về lớp thay vì nhà và được chào đón bởi hồn ma.

Anh nhanh chóng gửi một lời chào cho cô gái nhỏ."

Xin chào (Tên), từ giờ xin giúp đỡ nhau nhiều hơn"Một tiếng cười khúc khích trẻ con vang lên khắp căn phòng trống.

Bóng đèn trở nên nhấp nháy.

Cảnh tượng khiến anh dựng tóc gáy, anh không thể không cười cảnh giác trước sự phấn khích của hồn ma.Dù vẫn không biết thân phận của hồn ma này là ai, nhưng Aizawa vẫn sẽ bầu bạn với cô gái.Ít nhất đó là điều anh ấy có thể làm.•°•°•°•

Cảm ơn đã đọc.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad.

Love you(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤
 
Đn Bnha> A Ghost In Class 1A
Chap 3


*Pov Hizashi*Khi Aizawa yêu cầu anh ấy đến dạy lớp 1A vào buổi chiều, anh ấy đã không ngờ rằng đây lại là một trải nghiệm khó quên của mình.Sau khi bước vào lớp, điều đầu tiên Hizashi nhận thấy rằng trong phòng lạnh hơn nhiều so với ngoài sảnh.

Thứ hai là những tiếng thì thầm chập chờn liên tục, xuyên qua các bức tường, lẻn qua các vết nứt khi các sinh viên nói chuyện với nhau.

Giọng nói đó đã khiến anh đứng hình ngay trước ngưỡng cửa và phải có một người nào đó- Iida- gọi tên thì anh mới có thể thoát khỏi nó.

Cả lớp im lặng trước sự xuất hiện của một giáo viên và cả giọng nói cũng vậy.Hizashi đã đến bàn giáo viên trước khi cánh cửa đột nhiên mở ra.

Kaminari lao vào lớp sau khi muộn 3 phút, vội vàng chào khoảng trống với heya (Y/n), và tiến về chỗ ngồi, cố gắng lấy lại hơi thở, trong khi đó nhiều tiếng gõ nhanh dường như phát ra từ chính bàn của Kaminari.

Kaminari chỉ cười toe toét, không quan tâm và ngồi xuống.

Một tiếng rên rỉ khó chịu xuất hiện từ trong không khí ,một vài học sinh cúi đầu xuống bàn để giấu nụ cười của mình.

Hizashi quá bối rối nên đã mắng cậu vì tội đi trễ.Anh ấy đã điểm danh và không có ai tên (Y/n) trong danh sách.Đôi khi, Hizashi có thể ngớ ngẩn và thích đùa giỡn nhưng việc anh ấy là anh hùng chuyên nghiệp cũng có lí do của nó, và biết kết hợp hai thứ lại với nhau là một việc đáng được mong chờ trong nghề.

Những đứa trẻ này không nói thẳng với anh, nhưng cách chúng cư xử cũng đã nói lên được nhiều điều về chúng.Và những học sinh này đang cư xử một cách kì lạ.Anh ấy bắt đầu giảng bài.

Căn phòng làm cho anh cảm thấy một cảm giác kì quái mà anh không thể giải thích, giống như là có một thứ gì đó không nên có ở đây, một thứ năng lượng kì lạ lởn vởn trong không khí, khiến lông trên cánh tay và cổ anh dựng đứng.

Dù quét qua lớp nhiều lần để tìm hung thủ, Hizashi cũng không tìm thấy ai đang gõ bút chì hay bút mực, và chắc chắn là không có ai đang cào móng tay vào cửa kính.

Hizashi mong đợi Bakugou bùng nổ và yêu cầu bất cứ ai gây ra tiếng động đó phải im lặng, nhưng cậu ta đã không làm như vậy và cư xử như những tiếng động đó không hề tồn tại.

Không ai khác có vẻ lo lắng ngoài trừ Hizashi đang cố gắng giữ sự bất an của mình càng ít thể hiện càng tốt.Và khi anh ấy đặt câu hỏi cho sinh viên thì một giọng nói thì thầm, chập chờn như những tiếng radio đang đổi kênh phát ra.

Hizashi không thấy ai đang nói và dường như những học sinh có vẻ đã biết những tiếng thì thầm này.

Anh có thể nói rằng Kaminari và Mina đang tập trung vào tiếng thì thầm thay vì suy nghĩ câu trả lời, khi có một cụm từ đặc biệt rõ ràng được nói ra thì họ rút ra một cuốn sổ riêng để ghi lại suy đoán của họ về các từ.

Bản thân Bakugou cũng có xu hướng lắng nghe giọng nói quái gở, đó là một cảnh tượng kì lạ khi nghĩ về sự nghiêm túc vào lúc học của cậu ta.

Đôi mắt của Asui đảo qua một cách tò mò, cứ như tự hỏi là nó phát ra từ đâu, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ khi chúng phát ra tiếng kêu nhỏ nhất.Tuy nhiên, điều thú vị nhất chính là phản ứng mà trò đùa của anh nhận được.Hizashi rất thích làm cho mọi người mỉm cười, và xem xét bầu không khí gần như u ám của lớp học, anh ấy nghĩ rằng việc kể một vài truyện cười sẽ không có gì sai.

Ít nhất, nó có thể khiến tâm trạng của những đứa trẻ - và cũng chính của anh ấy- tốt hơn một chút.Anh ấy đã nói một vài câu đùa đơn giản, kể một câu truyện cười mà những cô gái có trái tim mềm yếu trong lớp có thể sẽ yêu thích.

Có một khoảng thời gian im lặng ngắn, sau đó một người -không, một thứ gì đó- cười khúc khích, ánh đèn chớp nháy như thể sắp tắt.

Một bóng người đen, mờ nhạt xuất hiện, họ cao khoảng (Y/h) bằng với các học sinh trung học, dù tiếng cười nghe có vẻ trẻ con hơn.

Nó khiến cho cả lớp cứng đờ vì ngạc nhiên.

Hizashi trở nên căng thẳng, sẵn sàng cho bất cứ điều gì sẽ xảy ra.Tuy nhiên, cả lớp đã nhanh chóng trở nên ngây ngất.Midoriya và Uraraka thở hổn hển, một số cậu bé thì cười ngặc nghẽo xen lẫn sự hoài nghi và bối rối, còn Bakugou thì mặt vẫn khó chịu nhưng cũng xen lẫn sự hoài nghi.

Lúc này, các học sinh thì thầm nói chuyện với nhau, và cười khúc khích.

Hizashi đã phải trấn tĩnh lớp học để anh có thể tiếp tục bài giảng.

Sự trẻ con đã làm cho anh sốc.Có vẻ còn quá trẻ.Sau khi giảng bài xong, anh cho các sinh viên thời gian để bắt đầu làm bài tập, và chúng lập nhóm ngay lập tức.

Một số nhóm -đáng chú ý nhất là những nhóm bao gồm lớp trưởng và lớp phó- bắt đầu vừa làm bài tập vừa nói chuyện.

Một số thì chỉ lôi bài tập ra xem, Hizashi cũng không bất ngờ lắm.

Bakugou đã hoàn thành nhanh chóng nên cậu ấy đã lấy tai nghe để nghe nhạc.Tên của (Y/n) lại được nhắc đến, Hizashi có thể nghe thấy nó xuất hiện trong các cuộc trò chuyện.

Lần này các phản ứng là những tiếng thì thầm lớn, chồng chéo, dường như được tạo thành từ nhiều giọng nói.

Nó như đáp lại các cuộc trò chuyện của cả lớp, và mặc dù không thể hiểu nó nói gì nhưng các sinh viên đã phản ứng tích cực với điều đó.

Hizashi đã cố gắng để không trách mắng các học sinh -nếu họ được tương tác với sự hiện diện đó thì rất có thể là Aizawa đã cho phép nó.

Anh tự hỏi là đây có phải là một ý kiến hay không.Khi Mina hỏi sự hiện diện là trò đùa của Hizashi có hài hước không, những tiếng thì thầm vui vẻ và tiếng cười khúc khích là câu trả lời.

Hizashi rùng mình và sẵn sàng cho điều gì đó xảy ra, nhưng không có gì hết.Khi lớp học kết thúc, mọi người nói chuyện với bạn bè khi đang thu dọn đồ đạc.

Họ đeo balo lên và chào tạm biệt (Y/n) -riêng Midoriya thì nói một tốc độ nhanh mà Hizashi có thể hiểu là cậu bận tập luyện và không thể ở lại, trước khi miễn cưỡng rời đi- lần lượt ra khỏi phòng học.

Tiếng lẩm bẩm vang lên cho đến khi mọi người rời đi, như đáp lại từng lời chào mà nó nhận được, rồi im lặng đột ngột như nó chưa từng ở đó.

Hizashi biết nó vẫn ở đó, đang lơ lửng, có thể là đang quan sát.Anh thu dọn đồ đạc nhanh nhất có thể.

Hizashi đến gần cửa định rời đi, nhưng vừa mới bước qua anh nghe thấy tiếng thì thầm ở sau lưng.Không có ai ở đó khi anh quay lưng lại.

Một cơn ớn lạnh làm anh nổi da gà.Anh rời khỏi phòng và đóng chặt cửa lại, dành một chút thời gian để bình tĩnh lại trước khi đi xuống sảnh.Aizawa cần phải giải thích một số thứ.°•°•°•°

Cảm ơn đã đọc.

Truyện chỉ được đăng ở Wattpad.

Mấy tuần sắp tới mình sẽ rất bận, nên mình sẽ tạm thời drop một khoảng thời gian.

Xin lỗi vì sự bất tiện.

Love you (◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤
 
Đn Bnha> A Ghost In Class 1A
Chap 4


*Pov Midoriya*Điều kì lạ nhất trong tình huống này, Midoriya nghĩ, là việc chính bản thân cậu cũng không hiểu rõ bản thân mình.Vào ngày đầu tiên Midoriya bước chân vào UA, cậu ấy đã nghe thấy một giọng nói kì lạ.

Giọng nói chập chờn và bị hỏng đã khiến cậu tự hỏi- kinh hoàng và bối rối- liệu cậu có đang phát điên vì những chuyện đã xảy ra hay không hay đây là một phần của One for all.

Rất may, cậu không phải là người duy nhất bị nao núng bởi tiếng ồn kì lạ, mọi người đều nghe thấy tiếng ồn.

Dần dần Midoriya cũng bắt đầu đoán được chuyện gì đang xảy ra, khiến mật của cậu trào ngược lên cùng với đó là cảm giác muốn giúp đỡ.Nhưng không, cậu ấy im lặng.Đôi khi Midoriya tự hỏi có phải hồn ma ám phòng học này là muốn trả thù ai đó không, nhưng cậu loại bỏ suy nghĩ đó, hồn ma chưa bao giờ làm điều có hại cho lớp học.

Nó chỉ tạo tiếng ồn ở đâu đó, đôi khi sẽ gây ra cơn ớn lạnh cho mọi người trong phòng nhưng nó chưa bao giờ làm điều gì đó nguy hiểm cho mọi người.Hồn ma sẽ nói chuyện với bất kì ai chịu lắng nghe.

Nó sẽ thì thầm trả lời những câu hỏi của giáo viên, thì thầm vào tai của học sinh khi họ đang nói chuyện với nhau hay là vào lúc mọi thứ đều im lặng, thậm chí còn đi xa hơn là gõ vào bàn trong giờ giảng, một thói quen mà con ma làm khi mọi người phớt lờ hoặc bàn tán về nó- khi mà Midoriya bắt đầu.

Đó là lời cầu xin cho sự thừa nhận nào đó.

Một cái gì đó.

Cô ấy hầu như đã không nhận được gì, ngay từ đầu, cả lớp đã cố gắng phủ nhận những gì đang xảy ra trước mặt mình một cách tuyệt vọng.

Ngay cả bản thân Midoriya.

Tất cả đều làm ra vẻ không có gì khác thường, và khi nhìn lại, Midoriya tự hỏi tại sao mình lại sợ hãi như vậy.Thật xấu hổ khi phải thừa nhận, cậu không phải là người đầu tiên tiếp cận hồn ma.

Kaminari và Mina là những người đầu tiên phá vỡ tin đồn.Hai người họ ngập ngừng thừa nhận giả thuyết rằng lớp học của họ đang bị ma ám.

Hồi đó, một số người đã cười nhạo ý tưởng này.

Nhưng hai người họ cùng với Kirishima và Sero đã tiếp cận và đã thành công.Chính điều đó khiến cậu tham gia vào cuộc tìm ma ở lần thứ hai.

Nhưng lần đó đã thất bại, nhưng rất may, cả lớp đã nắm bắt được và bắt đầu mượn thiết bị ghi âm EAB của Jiro.

Vào buổi học đó, cả lớp đã bật máy EAB suốt cả tiết học và im lặng- Midoriya cũng cố gắng ngừng lẩm bẩm- họ chỉ lên tiếng khi có câu hỏi từ giáo viên, cậu thực sự ước là mình đã không làm vậy.Và kết quả từ buổi học đó đã khiến cậu hối hận.Cuộc tìm ma lần này đã thành công- theo Midoriya nhận xét.

Khi cả lớp học im lặng, tiếng thì thầm đã xuất hiện nhiều hơn, thậm chí là lúc giáo viên đang giảng bài.

Thậm chí là nó đã đi xa tới mức là bóng đèn nhấp nháy vào gần cuối giờ học và trở lại bình thường ngay sau đó.

Nhưng sự bình thường đó bình thường tới mức bất thường, căn phòng không còn lạnh, không còn tiếng thì thầm hay tiếng gõ, nó chỉ im lặng.

Nhưng Midoriya đã không suy nghĩ nhiều tới nó khi hết tiết học, cậu chỉ chú tâm tới máy ghi âm đang ghi- cậu có thể nói là cả Aizawa-sensei cũng đang chú ý tới nó.

Mina vui vẻ bắt đầu phát lại đoạn ghi âm, và nó đã làm cho máu của cậu lạnh đi.

Lần đầu tiên Midoriya đã nghe được giọng nói của con ma, một giọng nói chập chờn và đứt quãng, có vẻ còn rất trẻ.

Trong khoảng thời gian đầu, con ma chỉ trả lời các câu hỏi của giáo viên, nhưng vào đoạn sau- nó đã làm cho cậu thấy kinh hoàng và tội lỗi- nó bắt đầu tìm cách thu hút sự chú ý, giọng nói bắt đầu hoảng sợ, bối rối khi nó tưởng rằng mọi người không chú ý.

Một tiếng hét cầu xin mọi người chú ý tới nó xuất hiện, sau đó biến mất khi con ma nhận ra nó làm bóng đèn nhấp nháy.Cả lớp học đều im lặng sau khi nghe xong bản ghi âm, cảm giác tội lỗi đè nặng.

Hôm đó, Midoriya đã đi xin lỗi sự hiện diện- mặc dù người khác có thể sẽ nhìn cậu như tên ngốc- trái tim của cậu đã ấm lên khi nghe thấy lại tiếng cười khúc khích của con ma.

Tuy nhiên, từ đó, nếu xuất hiện máy EAB thì con ma sẽ im lặng nên cả lớp đã thử vài cách khác nhưng không thành công.

Cho tới khi, buổi dùng máy EAB có Aizawa-sensei giám sát.Họ hỏi (Y/n) tại sao cô ấy lại ở đây."

- Kh0^ng ~b|€^'t.-* B|• g|€^'t.

H0∆✓°¢.

T∆| π∆°π. *~¢h€^'t.× M∆. *T0^| bu0^'π.

" (Không biết.

Bị giết.

Hoặc.

Tai nạn.

Chết.

Ma.

Tôi buồn.) Cô ấy giải thích.Midoriya đã cảm thấy hiện thực, cậu không thể cứu được tất cả mọi người.

Nó đã làm cho cậu cảm thấy nao núng.Midoriya thường ở lại với Aizawa-sensei sau giờ học, ngồi trong góc phòng gần như đóng băng bên bàn học của Yaoyorozu, chiếc máy ngồi bên cạnh.

Cậu ấy sẽ nói, tạm dừng, dừng máy để phát lại những từ (Y/n) đã nói nhưng cậu ấy không thể nghe thấy, và lặp lại cho đến khi Aizawa sẵn sàng rời đi.

Cậu ấy sẽ nói về All Might, Uraraka và Iida.

Cậu ấy sẽ nói về những trò đùa tai quái của bạn cùng lớp.

Cậu ấy sẽ nói về quá trình đào tạo anh hùng của mình, các cuộc chiến đấu mà Midoriya đã tham gia- cuộc trò chuyện mà (Y/n) chỉ ậm ừ-, các giáo viên của lớp, đôi khi là những vấn đề của cậu ( (Y/n) đã thành thật cho lời khuyên cho cậu và nó đã giúp cậu rất nhiều)."

Tôi hứa, tôi sẽ trở thành anh hùng số một" cậu thì thầm với chiếc máy nằm gọn trong lòng.

"Tôi sẽ cố gắng để không ai bị như bạn nữa."

" Tôi chắc chắn là bạn sẽ làm được."

Tiếng thì thầm đáp lại trong không gian im lặng.°•°•°•°

Cảm ơn đã đọc.

Truyện chỉ được đăng ở Wattpad.

Mình đã trở lại rồi đây.

Cảm ơn các bạn đã chờ.

Aisuru (◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤

P/s: Tui cảm thấy bất công cho những người khác khi chỉ có Izuku là được ghi tên trong khi những người khác thì ghi họ.

Nên tui đã sửa lại.

Xin lỗi nếu làm bạn thấy khó chịu.

QAQ
 
Đn Bnha> A Ghost In Class 1A
Chap 5


Xin chào mọi người, tui đã quay lại.

Thành thật xin lỗi vì đã không cập nhật một thời gian dài。:゚(;'∩'😉゚:。.

Tui đã gặp một số vấn đề trong cuộc sống của mình.

Um..thật ra thì cũng không nghiêm trọng lắm.

Chỉ đơn giản là tui về nhà nghỉ tết nhưng lại bị bệnh nguyên tết, lúc lên trường thì bị bài tập đè.

Giờ vẫn còn bị đè nhưng lịch đã thoáng hơn nhiều.

Một lần nữa, tui xin lỗi vì đã để các bạn chờ T^T

Và mấy bạn có thể đọc thử truyện mới Đn Bnha Opposite của mình được không.

Mình cần các bạn nêu cảm nhận về nó.

Nếu được thì cảm ơn rất nhiều.

Giờ thì vào chap thôi.

•°•°•°•

*Pov Toshinori*

Toshinori là một anh hùng chuyên nghiệp.

Anh ấy có thể tự tin là mình có thể hiểu được tình huống khá tốt, nhưng phải thừa nhận rằng lớp 1-A khiến anh ấy bối rối rất nhiều.

Không phải học sinh.

Không, đó là lớp học.

Lần đầu Toshinori nhìn thấy là lúc anh tỉnh dậy từ bệnh viện sau trận chiến cận tử đã làm mất toàn bộ dạ dày và hơn nửa cơ quan hô hấp.

Anh đã thấy một vài bóng đen bay lơ lửng trong bệnh viện- anh đã thấy kinh hoàng và bối rối- mà chỉ mình anh nhìn thấy.

Rất nhanh, anh hiểu được chuyện gì đang xảy ra- sự thật rằng anh không thể cứu tất cả mọi người càng được thể hiện rõ- và đưa khả năng này vào chiến đấu, các nhân vật phản diện lúc nào cũng có một số con ma ám vào.

Anh ấy đã giữ lại điều này chỉ cho riêng mình biết.

Toshinori dần dần biết được những bóng đen mà anh nhìn thấy không phải là những con ma bình thường.

Nó là những con mạnh, họ có thể di chuyển đồ vật, hiện hình,...

Thường thì những con ma đó sẽ gây nguy hiểm cho người khác vì họ mạnh lên nhờ nỗi sợ hãi của con người và anh không có cách nào ngăn chặn được.

Anh ấy đã từng thử nói chuyện với các bóng đen nhưng đã thất bại, anh chỉ nghe thấy các tiếng thì thầm chập chờn mà anh không biết ý nghĩa, dù sao hồn ma và người sống vốn là hai thế giới khác nhau.Khi Toshinori bước vào lớp, anh đã nghe thấy tiếng thì thầm chập chờn- điều mà anh ấy khá quen thuộc- vang lên khắp căn phòng trước khi im bặt đi.

Các sinh viên trở nên phấn khích nhìn vào anh với ánh mắt không tin, nhưng điều làm anh bất ngờ nhất chính là Young Midoriya đang thì thầm với một bóng đen đang bay lơ lửng xung quanh cậu ấy.

Bóng đen đó chưa từng xuất hiện trước đây.Là một anh hùng, Toshinori nhanh chóng bình tĩnh và yêu cầu lớp học mặc trang phục chiến đấu và ra sân để đấu tập.

Các học sinh trở nên phấn khởi và vừa lấy trang phục vừa trò chuyện xung quanh, (Y/n) thi thoảng được nhắc tới- cái tên không có trong danh sách lớp mà anh đã học thuộc- những tiếng cười khúc khích và tiếng thì thầm chập chờn trong không khí đáp lại.

Ít nhất, anh đã có được cái tên và cả lớp dường như đều biết tới sự hiện diện này.Hồn ma này có vẻ vô hại.Toshinori ra sân tập trước để chuẩn bị cho buổi học.

Thành thật mà nói, anh đã rất lo lắng vào tối hôm qua vì anh ấy không có kinh nghiệm trong việc dạy học, và giờ thì càng lo lắng hơn vì sự xuất hiện của hồn ma.Khi lớp học bước ra, Toshinori có thể thấy một thế hệ mới của anh hùng.

Bằng một linh cảm của anh hùng, anh có thể nói rằng chúng sẽ trở nên nổi trội hơn hẳn thời đại của anh.

Các trang phục anh hùng của các sinh viên đều rất tuyệt- trang phục của Young Midoriya làm anh có hơi ngại ngùng- anh cảm thấy hơi hào hứng với những khả năng mà sinh viên sắp thể hiện.Bóng đen vẫn còn ở đây.

Và đang nói chuyện với các sinh viên nữ.Toshinori định đi nói chuyện riêng với Young Midoriya thì ngay lập tức, anh đã bị bắn phá bởi các các câu hỏi dồn dập.

Làm giáo viên khó hơn anh nghĩ nhiều.

Khi anh định yêu cầu sinh viên im lặng thì may mắn là Iida đã giúp anh.

Anh rút cuốn sổ mà anh đã chuẩn bị từ tối qua để giải thích luật cho các anh hùng tương lai.Chống lại cái lạnh khi bóng đen bay xung quanh, Toshinori -cố gắng không run rẩy, đổ mồ hôi- bắt đầu giải thích luật với nụ cười mà anh luôn mặc.

Anh cũng cho các học sinh bốc thăm để chọn đội và chọn nhóm đấu.

Nhóm đầu tiên đấu là Young Midoriya sẽ đấu với nhóm của Young Bakugou và Iida.

Anh hào hứng với ý tưởng rằng người kế vị của anh sẽ thể hiện sức mạnh của cậu ấy cho mọi người thấy, rằng cậu ấy có thể trở thành anh hùng số một, rằng anh đã chọn đúng người.Tuy không muốn thừa nhận nhưng Toshinori thật sự thiên vị Young Midoriya hơn so với các sinh viên khác.

Anh muốn mình công bằng với tất cả các sinh viên, tất cả bọn họ đều là học sinh của anh.

Nhưng anh lại tự động thiên vị cho Young Midoriya, cậu bé là người thừa kế của anh và anh cũng muốn xin lỗi vì đã bỏ cậu lại trên sân thượng sau khi phá hủy giấc mơ của cậu.

Nếu khi đó cậu bé thật sự nghĩ quẩn thì anh sẽ hối hận cả đời.Toshinori đưa các sinh viên khác vào trong phòng giám sát, trong khi để hai nhóm sắp đấu vào trong sân beta để lập kế hoạch.

Con ma đi theo phần lớn lớp thay vì theo Young Midoriya vào sân beta.

Anh đã nghĩ đây là con ma của cậu bé nhưng có vẻ là không phải.Các con ma thường ám vào những người họ hận vì khi đó họ có thể dễ dàng hấp thụ nỗi sợ hãi để trở nên mạnh hơn.

Đôi khi thì cũng có những con ma bám vào người họ quan tâm nhưng họ khá yếu.

Hồn ma mạnh mẽ nhưng Toshinori lại không thấy các học sinh sợ hãi hay gặp vấn đề gì.

Các sinh viên có vẻ rất hòa hợp với con ma, và điều đó khiến anh bối rối.Nhìn lại camera, Toshinori có thể thấy đội anh hùng đã bắt đầu tiến vào toà nhà.

Đội anh hùng có vẻ là lo lắng khi tiến vào toà nhà -anh tự hỏi có khi nào Young Midoriya không lo lắng không.

Trong khi đó, Young Bakugou lại đang tách nhóm và đi tìm đội anh hùng- anh không biết đó là ý tưởng hay hay không, khi cậu bé có vẻ tức giận và không muốn hợp tác.Và khi Young Bakugou phục kích đội anh hùng.

Cậu bé đã lao vào một hẻm và khi bắt gặp Young Midoriya trong khoảng khắc, cậu bé đã xoay người và cho một cú nổ thẳng vào mặt của chàng trai tóc xanh.

Toshinori thật sự bất ngờ với khả năng tấn công của Young Bakugou, và khả năng phản xạ của Young Midoriya khi cậu có thể né được một đòn tấn công bất ngờ.Toshinori đang ghi chú vào sổ tay của mình để có thể cho điểm, thì anh chợt nhận ra điều kì lạ.

Căn phòng im lặng.

Nó im lặng tới một mức bất thường.

Chỉ có một cơn ớn lạnh tê tái, và những tấm kính cửa sổ rung lên nhè nhẹ, và anh nhìn chúng qua khóe mắt.Toshinori có thể thấy là các sinh viên bắt đầu lo lắng.

Mina -lo lắng và bối rối- thì thầm hỏi bóng đen, và tất cả những gì cô ấy nhận được là sự im lặngAnh nhẹ nhàng kêu chúng tập trung.

Họ lắng nghe với một chút miễn cưỡng, và Mina nhìn anh với ánh mắt lo lắng, khó xử trước khi làm theo.Căn phòng là một nghịch lý.

Trống rỗng nhưng đầy tạp âm, chứa đựng một câu chuyện không nằm trong tầm tay của anh.

Một sự im lặng đến chói tai.

Và nguyên nhân của sự việc, một bóng đen, đang cuộn tròn người lại.Toshinori nhìn chằm chằm vào con ma, trước khi đưa mắt lại vào màn hình camera.

Anh học được các con ma thường không thích bị quan sát, lần cuối anh nhìn chằm chằm vào một con ma đã kết thúc không tốt đẹp lắm.

Tuy nhiên, anh không thể nói là anh không lo lắng cho con ma.

Mỗi lần anh nhìn bóng đen, bản năng anh hùng của anh đều hét lên phải cứu họ, nó làm anh thật sự cảm thấy bất lực.Young Bakugou bắt đầu tấn công Young Midoriya, không quan tâm Young Uraraka.

Cô bé đã tách ra để đi đối phó với Young Iida.

Mắt Toshinori tập trung vào trận chiến của Bakugou và Midoriya.

Cậu bé tóc vàng chủ yếu là tấn công bằng các vụ nổ, trong khi người kế vị thì tìm cách né tránh.

Cho đến khi cậu không né được nữa và bắt đầu thấm mệt, Bakugou ngay lập tức tìm ra sơ hở và gửi một cú nổ thẳng vào mặt cậu bé tóc xanh.

Anh không có ý định can thiệp vì khi trở thành anh hùng thì chấn thương là không thể tránh khỏi, và anh tin Bakugou sẽ không làm gì quá đáng.

Và từ làn khói, anh có thể nhìn thấy Midoriya đang dần đứng dậy và bắt đầu lao vào tấn công lại.Nhưng con ma đã phản ứng khác.Khi cú nổ thẳng vào mặt của Young Midoriya, căn phòng như được thở.

Các ô cửa sổ rung chuyển trong khung, kêu cót két với một áp lực vô hình.

Rung động làm rung chuyển chính nền của căn phòng, bàn làm việc kêu lục cục và đèn nhấp nháy như thể nó sắp mất điện.

Cả lớp rùng mình vì cái lạnh gần như không thể chịu đựng được thổi qua căn phòng, một chiếc máy lạnh vô hình không có nút tắt.

Những tiếng khóc và tiếng la hét không thể hiểu nổi bật lên từ những bức tường rung chuyển, tuyệt vọng, van xin và gần như rơi lệ.

Toshinori ngay lập tức dừng trận đấu và định bảo vệ các học sinh thì nó dừng lại, căn phòng trở lại im lặng một cách nghịch lý.

Cứ như vậy, điều đó như chưa bao giờ xảy ra, và các học sinh vừa run vừa sợ, ôm chặt lấy nhau và giữ bất cứ thứ gì có thể lấy được để giữ mọi thứ ổn định.

Mina nhìn trên bờ nước mắt, và tất cả chúng đều trông nhợt nhạt hoặc buồn bã ở một mức độ nào đó.

Toshinori cố gắng xoa dịu cả lớp hết sức có thể và gọi cho hiệu trưởng.

Nezu tuyên bố rằng anh có lẽ đã nhìn nhầm hoặc đang hoang tưởng, nhưng Nezu sẽ để mắt đến.

Anh hơi bực bội khi vị hiệu trưởng không tin anh nhưng các học sinh quan trọng hơn.Anh ấy đưa Mina ra ngoài hành lang để lấy lại hơi thở, hỏi bất cứ ai khác nếu họ muốn - Kirishima gật đầu và lao ra ngoài - và ngập ngừng kết thúc buổi học.

Bốn học sinh từ sân beta tiến vào phòng camera với vẻ mặt bối rối.

Bakugou vẫn giữ vẻ mặt giận dữ nhưng trong đó cũng có nét hoài nghi, bối rối.

Và khi được các sinh viên khác giải thích thì vẻ mặt giận dữ đó biến thành tội lỗi.

Bakugou ngay lập tức lao ra ngoài theo sau đó là Midoriya chạy theo sau.Anh đảm bảo các sinh viên còn lại ổn định trước khi cho phép họ về lớp.

Trong lớp, Bakugou và Midoriya có vẻ đã an ủi được hồn ma.

Con ma cười khúc khích và thì thầm khi các sinh viên khác vào phòng.

Điều đó đã làm cho các sinh viên vui vẻ trở lại.

Toshinori nhìn bóng đen đang bay xung quanh các sinh viên một cách trầm ngâm.Có vẻ anh và Young Midoriya phải có một cuộc trò chuyện dài.•°•°•°•

Cảm ơn vì đã đọc.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad.

Nếu muốn đăng làm ơn nói một tiếng.

Aisuru.(◍•ᴗ•◍)❤
 
Đn Bnha> A Ghost In Class 1A
Chap 6


Tranh fail rồi QAQ.•°•°•°•

*Pov Mei*Mei không bao giờ lùi bước trước thử thách.

Không quan trọng thứ tự cao bao nhiêu - nếu ai đó yêu cầu cô làm một cái gì đó thì cô sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nó.

Ít nhất, cô sẽ đảm bảo rằng họ không thể nói rằng cô không thử.

Khi Midoriya Izuku từ Khóa học Anh hùng hỏi cô - một cách lo lắng - liệu có thể tạo ra thứ gì đó tương tác với người chết không, Mei đã từ chối cậu ấy vì điều đó hơi điên khùng.

Chắc chắn đó là một câu hỏi kỳ quặc, và cô cho rằng cậu ấy chỉ đang tò mò về những tin đồn đang lan truyền khắp trường.

Bên cạnh đó, nó không liên quan gì đến Anh hùng và nó không nằm ngoài nhóm trẻ sơ sinh của cô ấy.

Mei lịch sự nói với cậu ấy rằng cô không có ý tưởng và cô không quan tâm tới nó, và trước sự ngạc nhiên của cô, cậu ấy đã xin lỗi vì đã làm phiền cô.

Nhưng rồi một đứa trẻ thứ hai từ Khóa học Anh hùng hỏi cô -một cách không quá lịch sự-, với mái tóc vàng, khuôn mặt khó chịu.

Sau đó người thứ ba.

Sau đó là lần thứ tư, cho đến khi cô chắc chắn rằng mọi học sinh từ lớp 1-A đã đến thăm cô ít nhất một lần.

Sau đó, những học sinh đã hỏi cô trước đây nhiều lần đến thăm, cầu xin cô ít nhất hãy cố gắng.

Cuối cùng thì chính Iida Tenya là người đã thuyết phục được cô ấy.Anh là người hỏi cuối cùng, miễn cưỡng và cẩn thận.

"Cô ấy là một thiếu niên", anh ấy thì thầm với cô ấy, kỳ lạ là khuất phục, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trong lòng mình.

"Tên cô ấy là Y/n, Mei, và cô ấy bị mắc kẹt ở đó.

Cô ấy đã và đang cố gắng nói chuyện với chúng tôi mọi lúc.

Làm ơn, chúng tôi chỉ muốn nghe cô ấy."

Chà, cô sẽ không để anh ấy nói rằng cô không cố gắng.

Mei đã thực hiện một số việc nghiên cứu, gọi Iida và Midoriya xuống để đặt câu hỏi cho họ.

Cô hỏi họ đã sử dụng những gì cho đến thời điểm này để giao tiếp và nó hoạt động tốt như thế nào, và khi họ nói với cô, cô đã yêu cầu việc nghiên cứu nó.

Midoriya có vẻ cực kỳ lo lắng trước ý tưởng này, và Iida giải thích rằng máy EAB không phải là của họ và họ sẽ phải xin phép chủ của nó.

Hai ngày sau họ quay lại với vật được giữ trong lòng bàn tay như một vật báu bị bỏ quên, và khi cô lấy nó khỏi tay, cô thật nhẹ nhàng.

Khi Iida lo lắng lơ lửng trên vai, cô phải cố gắng tháo nó ra để xem nó hoạt động như thế nào, tháo xoắn phía sau và nhặt dây, kiểm tra chất liệu để tìm ra nó được làm bằng gì.

Midoriya đã căng thẳng trong suốt quá trình, nắm chặt lấy cánh tay của cậu ấy như thể cậu phải ngăn mình lấy lại cái máy.

Khi cô ráp tất cả lại với nhau và vặn từng chiếc chốt vào đúng vị trí, cô đã đưa nó lại cho Midoriya thay vì Iida.

Cô có thể sờ thấy sự nhẹ nhõm của cậu.

Mei nói với cậu ấy rằng nó vẫn hoạt động tốt.

Cô cũng nói với cả hai rằng cô sẽ đến lớp của họ sau giờ học vào ngày mai để tự mình kiểm tra.

Iida cười rạng rỡ với cô ấy, vui vẻ nói rằng cô ấy sẽ thích một Y/n ngọt ngào như thế nào trong khi cúi đầu và cảm ơn cô ấy nhiều lần.

Trong khi Midoriya vừa khóc vừa cảm ơn cô nhiều lần.Mei đẩy giấy tờ và sắt vụn từ dự án mới nhất của mình đi.

Có thứ quan trọng hơn cần tập trung vào bây giờ.

Mei ở lại UA muộn nhất có thể cho đến khi Power Loader đuổi cô ra ngoài.

Ở nhà, cô nghiên cứu đến khuya về những người đã đi trước cô, thành công và thất bại như thế nào.

Cô cảm thấy đã chuẩn bị sẵn sàng vào buổi sáng.

Khi cô bước vào cửa lớp 1-A, Iida lớn tiếng chào hỏi Y/n - với nhiều cử động chặt chẽ, cũng như phong cách của cậu ấy - và Mei ngay lập tức hiểu được nguồn gốc của những tin đồn và những câu chuyện phiếm lặng lẽ.

Những tiếng thì thầm khó hiểu tự nói chuyện đã chào đón họ, tiếng gõ đến từ bàn của Eraserhead, người đàn ông trông không chút gì bất ngờ.

Một cái lạnh kéo dài lan tỏa trong không khí và xuất phát từ một vị trí mà cô vẫn chưa tìm ra.

Một cơn ớn lạnh vô tình leo lên sống lưng cô, miệng cô khô lại, và tay chân cô bắt đầu nổi da gà.

Không một ai trong số những học sinh lớp 1A tỏ ra hoảng sợ trước giọng nói, họ cười nói với nhau khi họ hào hứng hy vọng rằng cô sẽ thành công.

Vì vậy, cô nghiến răng và giấu đi cảm giác khủng khiếp, vui vẻ chào thiếu niên và ngồi ổn định trong nhóm học sinh hiện đang nằm dài trên sàn.

Tất cả các bàn đều được đẩy vào tường, bàn duy nhất vẫn ở đúng vị trí của nó là của Eraserhead, và máy EAB được đặt trên sàn cùng với họ, đã được bật.

"Tôi là Mei", cô nói với không khí loãng, cảm thấy hơi ngớ ngẩn nhưng từ chối thể hiện điều đó.

"Tôi cần bạn trả lời một số câu hỏi, và sau đó nó sẽ dễ dàng ăn như một cái bánh!"

Họ đợi một lúc trong im lặng.

Iida tạm dừng đoạn ghi âm và phát lại, một giọng nói trong im lặng trước đó, thực sự dễ đọc.

"¢h∆'0. ✓u|. g∆√•p!" (Chào.

Vui.

Gặp!)Trái tim cô quặn thắt trước giọng nói trẻ trung, nhân hậu đang đẩy nó qua động tĩnh, và cô phải nuốt khan để hắng giọng.

Bộ não của cô ấy - trên chế độ lái tự động - đã chạy đua qua những đường gấp khúc và trục trặc.

Không bắt được toàn bộ câu , cô tự nghĩ, quá rè, nhiều lỗi.

Nói nhỏ cũng không giúp được gì nhiều nhưng vẫn đỡ hơn, và cô gái hiểu điều đó.Mei đã hỏi cô gái tất cả các loại câu hỏi về cách EAB vận hành đối với con ma và những gì dễ thực hiện hơn.

Cái nhìn sâu sắc rất hữu ích và câu trả lời của cô gái rõ ràng hơn nhiều so với những gì cô mong đợi, và cô ghi lại những câu trả lời quan trọng của cô gái vào cuốn sổ ghi chép mà cô mang theo.

"D£^~.

π0'|.

K|π0'.

D|. √∆^•t." (Dễ.

Nói.

Khó.

Di.

Vật.) giọng nói của cô gái bực tức, như thể cô ấy đã cố gắng nhiều lần và đã từ bỏ hoàn toàn.

"k|π0^πg. ₫√^" (Không.

Đủ.)Cô hỏi những gì vẫn chưa đủ.

"S√^'¢.

M∆•π|π.

Y€^'√.

K|π0'.

G|√^~.

M€^•t" (Sức.

Mạnh.

Yếu.

Khó.

Giữ.

Mệt)Các học sinh Anh hùng buồn bã thủ thỉ, cố gắng hết sức để xoa dịu sự khó chịu trong giọng điệu của cô ấy- con ma cười khúc khích đáp lại-, Mei ghi chép lại câu trả lời.

Vậy, những thứ vật chất lúc đó không còn nghi ngờ gì nữa... mặc dù vậy, có lẽ cô ấy nên gác lại ý tưởng trước khi từ bỏ hoàn toàn.Khi phiên làm việc kết thúc và họ tắt EAB, họ hỏi Mei - với sự miễn cưỡng - liệu cô có muốn lấy cái máy này để nâng cấp, chế tạo máy mới không.

Việc tạo ra một chiếc máy hoàn toàn mới từ đầu quả là một điều khó khăn.

Mei có thể làm nhanh hơn khi có một cái máy nguyên bản ở ngay đó, nhưng cô không thể tự mình yêu cầu nó.

Không phải khi cô gái với mái tóc đen và một bộ ngực lớn đứng trước cái máy một cách bảo vệ, lo lắng, hay cách hàm của chàng trai tóc vàng nghiến chặt khi câu hỏi được cất lên, hay cách đứa trẻ tóc đỏ bắn cho cô một cái nhìn phòng thủ.

Mei bảo họ giữ nó và cô sẽ tìm ra cái khác.

Mặc dù vậy, Mei vẫn rời khỏi lớp học với đầy hy vọng và ý tưởng.

Cô đi đường vòng đến quán cà phê để uống một tách cà phê, sau đó thu mình trong lớp học của chính mình.

Mei mất một phút để lấy lại hơi thở và xử lý những gì cô đã chứng kiến, sau đó bắt đầu làm việc mà không bị chậm trễ hơn nữa, các ghi chú, tài liệu tham khảo và sắt vụn nằm rải rác trong không gian làm việc của cô đầy sự hỗn loạn có tổ chức thường ngày.

Power Loader đã xem qua dự án của cô ấy và quyết định ở lại muộn hơn bình thường vào ngày hôm đó và cách ngày sau đó nữa.

Mei đã mất ba tuần.

Ba tuần để xây dựng lại máy EAB từ đầu, cũng như chỉnh sửa thiết kế để Y/n sử dụng dễ dàng hơn.

Một kim loại mềm hơn, linh hoạt hơn, chỉ trong trường hợp, loa lớn hơn - và chất lượng tốt hơn - loa chống lại sự trục trặc càng nhiều càng tốt, micrô tốt hơn và phạm vi lớn hơn để thu giọng nói mà không có âm thanh để nói và ăng-ten được đặt ở trên cùng của nó, theo sau bất kỳ loại năng lượng kỳ lạ nào để họ không chỉ có thể nghe thấy thiếu niên mà còn có thể ước tính sơ bộ về vị trí của cô ấy vào bất kỳ thời điểm nào.

Các sinh viên của Khóa học Anh hùng đã đến thăm Mei thường xuyên trong suốt quá trình này, trò chuyện với cô khi cô làm việc và cảm ơn cô sau mỗi hoặc hai chuyến thăm.

Mei đã rất vui mừng khi có rất nhiều người quan tâm đến công việc của cô cùng một lúc và đón nhận sự chú ý với vòng tay rộng mở.

Power Loader không bao giờ phàn nàn về sự mất tập trung và Mei vui vẻ giải thích quá trình của mình cho những khán giả sẵn lòng đầu tiên mà cô có được trong một thời gian.

Các học sinh của Khóa học Anh hùng có vẻ thực sự quan tâm, gật đầu và hỏi cô ấy những câu hỏi khác.

Iida và Midoriya tiếp tục đi chơi với cô, đôi khi với những người khác, đôi khi một mình, ngồi và nói chuyện với cô khi cô uốn kim loại và kết nối dây điện.

Cuối cùng khi nó đã hoàn thành, Mei lau mồ hôi trên trán và tuyệt vọng hy vọng nó có hiệu quả.

Cô biết lớp học đó gần gũi với thiếu niên như thế nào, và cô không thể tưởng tượng được rằng họ sẽ thất vọng như thế nào nếu điều này thất bại.

Chết tiệt, cô cũng sẽ thất vọng vào lúc đó.

Tối hôm đó, cô bước vào lớp - "Heya Y/n!

Nhớ tôi không?"

- cô đeo cặp sách trên lưng và cười toe toét, tiếng cười khúc khích đáp lại.

Toàn bộ sân Anh hùng nhìn lại cô ấy với hy vọng.

Cô ấy lấy EAB mới ra và đặt nó xuống đất, nhấp vào nút để bật nó lên.

Nó tự động bắt đầu ghi.

Mei nói với Y/n rằng cô gái có thể thoải mái làm bất kì điều gì với cái máy, cảnh báo con ma phải cẩn thận, và lặng lẽ giải thích những tính năng mới là gì cho những người còn lại trong lớp.

Ăng-ten đột ngột chuyển sang bên trái của Mei trong khi giải thích, sau đó từ từ chuyển sang bên phải.

Cô cảm thấy lạnh sống lưng.

Cả lớp nhìn ăng ten di chuyển khi cô giải thích với đôi mắt mở to, ánh mắt của họ lướt qua căn phòng như thể họ sẽ bất ngờ có thể nhìn thấy hồn ma.

Một vài tiếng thì thầm chập chờn thì thoảng vang lên trước khi trở lại im lặng, có vẻ cô gái sợ nói lớn máy sẽ không thu được nên đã điều chỉnh.Mei cảnh báo thiếu niên rằng cô đang tắt EAB, và cô đã làm như vậy, phát lại.

Chính giọng nói của cô bảo Y/n hãy làm những gì cô ấy muốn.

Một giọng nói đáp lại, vẫn còn mờ nhạt, nhưng các câu của hồn ma không còn bị ngắt quãng nữa và giọng Y/n rõ ràng hơn trước, nói như thể cô ấy đang ở ngay bên cạnh cô."

0_0h...Um..0k∆y!"

Mei đã bật máy vài phút trước khi bắt đầu giải thích, và cô nghe thấy tiếng thở dài thất vọng khi cô đang giải thích với các sinh viên.

Giọng con ma là một tiếng thì thầm, và cô rất vui khi biết micrô có thể bắt được giọng của cô gái -một giọng nói bối rối."¢ô ấy bảo là hãy |àm πhững việc mìπh muốπ...um, ¢ô ấy nói bất ngờ quá, |àm tôi không πghĩ |à mình muốn |àm gì nữa."

Có một khoảng lặng ngắn, sau đó là tiếng cọt kẹt nhẹ của ăng-ten khi chúng chuyển động.

Giọng cô gái lại cất lên, bối rối và phấn khích.

"₫ây |à?

W0w, |àm thế πào?

Làm sao ¢ô ấy có thể |àm ₫ược ¢ái này?

Nó |à không thể tin ₫ượ¢. |àm sao nó ¢ó thể xᢠđịnh ₫ược?

Bằng |ượπg từ?

Nhiệt ₫ộ?

Hay |à ¢ái khá¢?

Uhmm, khôπg biết nữ∆.

" Mei rất ấn tượng khi cô gái tìm ra cách sử dụng nhanh chóng -trong khi cô phải giải thích nó cho mọi người khác và không, cô sẽ không giải thích cách hoạt động của ăng-ten cho cô gái.

Trước khi Mei đã giải thích xong cho các sinh viên thì con ma nói lần cuối.

"Với ¢ái πày, họ ¢ó thể πghe thấy tôi khôπg?

Thật ₫áπg $ợ khi chỉ có bảπ thâπ πghe thấy tiếng πói của mìπh."

Một giọng nói buồn vang lên, trước khi biến thành một tiếng cười khúc khích -không hiểu sao Mei lại cảm thấy có sự mỉa mai trong tiếng cười đó.

"Tất nhiêπ |à họ ¢ó thể πghe thấy tôi rồi, ¢ái máy trướ¢ |àm ₫ượ¢ thì ¢ái πày ¢ũng √ậy."

Một khoảng lặng ngắn, sau đó giọng nói lại cất lên"Nhưπg lỡ...

Khôπg, khôπg ¢ó gì."

Lưỡi Mei cảm thấy quá dày để nói bất cứ điều gì, nhưng trước khi cô có thể xác định, điều chỉnh lại cảm xúc của mình đúng cách, thì ánh đèn đã nhấp nháy lung tung.

Những tiếng cười khúc khích vui vẻ, gần như phấn khích và tiếng gõ cửa sổ vang vọng khắp căn phòng.

Nó cảm thấy ấm áp.

Nhanh chóng, cô nhấp vào ghi lại một lần nữa, hy vọng sẽ bắt được bất kỳ hành động ăn mừng nào của (Y/n).

Cô ghi lại trong vài giây ánh sáng nhấp nháy và bật sáng trở lại, sau đó phát lại, trái tim cô đập đau đớn trong lồng ngực.

"Bạπ πghe tôi!

Bạπ πghe thấy tôi!

Huray!

Xiπ ¢hào mọi πgười!

Tôi rất vui!"

Tiếng nói huyên thuyên và cười khúc khích của cô gái tràn ngập EAB, và Mei không thể không cười với cô ấy.

Sự phấn khích như trẻ con của cô gái rất dễ lây lan, chưa kể đến sự nhẹ nhõm của bản thân cô.

Mei quay sang các học viên Khóa Anh hùng để đánh giá phản ứng của họ.

Hai cô gái đang hú hét với nhau - cô gái tóc đen với bộ ngực khủng và một cô gái có đôi má tròn và mái tóc nâu - cười và trông hơi cay mắt.

Một người chim và Midoria cười toe toét với nhau đầy phấn khích.

Anh chàng tóc vàng trông đang cố gắng hết sức để không bùng nổ, chàng trai tóc đỏ ngồi bên cạnh cười và cổ vũ với chàng trai tóc vàng thứ hai, một anh chàng tóc đen, và một cô gái màu hồng, trông như người ngoài hành tinh.

Cô đánh liều liếc qua Eraserhead.

Anh ấy đang cười, nhưng bằng cách nào đó nó đã bị tắt tiếng.

Buồn hơn.

Mei đã hiểu.

Khóa Anh Hùng rối rít cảm ơn cô, cúi đầu cười toe toét.

Một số người đã đặt câu hỏi cho không khí loãng và chờ đợi khi Y/n thì thầm trả lời, có vẻ cô ấy nhận ra là nói lớn không sao, ánh đèn bắt đầu nhấp nháy trở lại trong sự phấn khích.

Iida hỏi Mei liệu cô có muốn được trả tiền hay không - mỉm cười và cắt ngang- Mei trấn an rằng phản ứng của họ là đủ.

Người tóc đỏ cắt ngang và nói với cô nếu cô cần bất cứ điều gì thì cứ nói một trong số họ, sau đó là hàng tá tiếng hò reo và đồng ý.

Mei quay trở lại lớp học của Khóa học Hỗ trợ, túi sách của cô nhẹ hơn đáng kể.

Trái tim cô bay bổng khi cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của anh hùng khóa học từ dưới hành lang.

Cô sẽ phải đến thăm họ một lần nữa vào một lúc nào đó.

Họ là một nhóm thú vị, chắc chắn.•°•°•°•

Chào mọi người, tui đã quay lại rồi đây.

Xin lỗi vì đã drop một khoảng thời gian dài.

Và yah, tui sẽ tiếp tục drop truyện này thêm một khoảng thời gian nữa.Lúc đầu, khi viết truyện này, tui chỉ viết cho vui thôi.

Nhưng tui lại chọn một thể loại mà không vui nổi.

Và yah, tui cảm thấy hơi khó khi viết kiểu này nên các chap của truyện này sẽ lâu ra hơn.

Viết truyện này, tui cần phải ổn định cảm xúc thì mới viết được, nếu không thì truyện sẽ rất nhanh đi theo hướng tiêu cực.Xin lỗi bạn vì sự bất tiện này.Và tui có nên bỏ từ *Pov____* ở đầu chap không?

Vì khi đọc truyện thì bạn có thể thấy là pov của ai thì tui thường hay ghi tên người đó ở đầu đoạn, và tui thấy chữ pov đó xấu kinh ra ý.Well, dù sao cũng cảm ơn vì đã đọc.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad.

Love ya(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤
 
Đn Bnha> A Ghost In Class 1A
Chap 7


Máy EAB mới đã trở thành một thiết bị chủ yếu thường xuyên đối với cả lớp, ngay cả đối với Aizawa.

Cả lớp không ngạc nhiên chút nào khi thấy rằng người đàn ông đó trở nên yêu mến (Y/n) như những người còn lại.

Mei thực sự là một may mắn.

Một cơn bão trong hình dạng con người và một hộp trò chuyện không có công tắc tắt, nhưng dù sao thì cũng là một điều may mắn.

EAB mới hoạt động như một sự quyến rũ. (Y/n) rõ ràng hơn bao giờ hết, và trong khoảng thời gian yên tĩnh - với đủ ánh mắt cầu xin và lời hứa sẽ cư xử - Aizawa sẽ đặt máy EAB trên bàn của mình, không ghi âm, vì vậy họ có thể thấy ăng-ten dịch chuyển về căn phòng giống như nó được gắn vào chuỗi vô hình.

Sự chú ý của mọi người bị phân chia giữa công việc của họ và EAB, và họ phải kìm nén sự phấn khích và lo lắng khi (Y/n) bay đến gần.

Một số ngày, nếu Aizawa cảm thấy đặc biệt mềm mại, họ sẽ có thời gian rảnh rỗi trong giờ học.

Những ngày họ được huấn luyện anh hùng thích hợp trong sân tập và những ngày họ có thời gian rảnh để trò chuyện với (Y/n) là những ngày học sinh yêu thích nhất.

Tất cả họ sẽ đẩy bàn của mình theo một vòng tròn thô ráp, đặt đầu đọc EAB với người đang nói nhiều nhất -Midoriya, Iida hoặc trong một dịp hiếm hoi là Bakugou - và họ sẽ chỉ ngồi xung quanh, thư giãn và hỏi con ma nhỏ bất kỳ câu hỏi nào. họ có thể nghĩ ra trong khi họ làm bài tập về nhà.(Y/n) cũng có vẻ tán thưởng.

Ngay khi thời gian rảnh của lớp được thông báo, đèn sẽ kêu và nhấp nháy trong một thời gian ngắn, một dấu hiệu rõ ràng là cô ấy đang rất phấn khích, và họ sẽ cười và trêu chọc khi dọn bàn của mình.

Ồ, ai đó đang hào hứng với công ty nào đó .Ban đầu họ sẽ hỏi (Y/n) những điều nhỏ nhặt.

Những thứ như màu sắc và thức ăn yêu thích của cô ấy -các học sinh nhanh chóng nhận ra là cô gái không có thứ yêu thích nhất, khi mà mỗi lần hỏi là một đáp án khác nhau - và họ sẽ trêu chọc hỏi học sinh yêu thích của cô ấy là ai, với một trái tim sưng tấy, mọi người đỏ mặt và cười vui vẻ khi (Y/n) vừa liệt kê tất cả mọi người trong lớp vừa bay xung quanh họ.

Kaminari và Kirishima đã hỏi đùa để có câu trả lời cho những câu hỏi mà họ mắc kẹt, và trông vô cùng phấn khích khi (Y/n) đưa ra câu trả lời chính xác, theo lời lớp trưởng.

Ít nhất là cho đến khi Aizawa ngay lập tức cấm yêu cầu (Y/n) giúp đỡ về bài tập hoặc bài kiểm tra.

Các câu hỏi của họ thỉnh thoảng sẽ trở nên nghiêm trọng.

Những điều như (Y/n) nhớ lại cuộc sống lúc còn sống của mình, nếu cô ấy hạnh phúc ở nơi cô ấy đang ở.

Mina đủ can đảm để hỏi rằng liệu (Y/n) có biết All Might hay có chuyện gì đó đã xảy ra hay không, trước sự phản đối nhẹ của những người còn lại trong lớp.

Nhưng (Y/n) đã trả lời một cách trung thực, nếu không muốn nói là mơ hồ."

Tôi khôπg ghét ∆nh ấy.

Tôi cũπg khôπg ghét việ¢ đáπh nh∆u.

Chỉ |à có vẻ nó ₫ã umm... kí¢h h0ạt vài thứ khá tệ củ∆ tôi thôi.

"Cô ấy cười trừ giải thích và không nói bất cứ điều gì khác về vấn đề này.

Cả lớp không ép buộc cô ấy.

Iida, với một nụ cười tò mò, hỏi (Y/n) đã có một giáo viên yêu thích nào chưa.

Khi phát lại đoạn ghi âm, tất cả họ đều quay về phía giáo viên của mình với trái tim ấm áp.

" Aizaw∆-sen$ei!

Aπh ấy rất tốt và ∆nh ấy ₫ã ở |ại ₫ây.

"Máy ghi âm EAB mới là một thiết bị chủ yếu trong lớp học của họ.

Cùng với đó, đã có nhiều hơn một vài cuộc gọi gần gũi với chiếc máy mỏng manh.

Kaminari, sau khi suýt làm rơi thứ này xuống sàn và sạc quá mức hai lần , đã bị cả Bakugou và Yaoyorozu cấm tuyệt đối không được tự ý sạc pin cho máy.

Satou suýt chút nữa đã bóp nát nó một cách tình cờ, và Mina gần như vấp phải nó trong một cuộc trò chuyện sau giờ học.

Mỗi lần thủ phạm sẽ bị la mắng về việc cẩn thận, và mỗi lần tim họ như nhảy lên cổ họng khi họ nghĩ rằng EAB đã bị phá vỡ.

Trong lớp học có thể thấy nhẹ nhõm khi phát hiện ra rằng chiếc máy này vẫn an toàn.

Cuối cùng thì điều gì đó cũng phải xảy ra, điều gì xảy ra với rất nhiều đứa trẻ và rất nhiều điều kỳ quặc tiếp xúc với nó hàng ngày.

Đó là một bài kiểm tra sau giờ học.

Mina và Kaminari là những người đề xuất ý tưởng xem chính xác nơi (Y/n) có thể đi lang thang và khả năng tiếp cận trường học của cô ấy có thể kéo dài bao xa, và khi (Y/n) thừa nhận cô ấy đã từng lang thang vài nơi trong trường nhưng chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu giới hạn của mình.

Mọi người đã thuyết phục cô ấy vào việc thử.

Với sự giám sát của Aizawa đang làm việc trên bàn của anh ấy, các học sinh từ từ rời lớp học với EAB, bắt đầu từ bên ngoài ngưỡng cửa.

Với thiết bị được giữ chặt trong tay, Midoriya lo lắng hỏi (Y/n) có ở đây không và khi một tiếng "Nh∆nh |ên!" mờ mịt trong đoạn ghi âm và chiếc ăng-ten chỉ ra xa để đáp lại yêu cầu nhóm đi nhanh hơn, xa hơn vào tòa nhà.

Họ kéo dài ra hành lang, xuống đại sảnh và xuống các bậc thang, và nghe (Y/n) kể về các câu chuyện mà cô ấy đã từng nghe.

Nhưng khi họ xuống tầng hầm, mọi phản hồi từ con ma biến mất.

Họ đi ngược lên tầng của họ và vào phòng, (Y/n) bẽn lẽn chào họ, giải thích " Tôi ¢ó ¢ảm giác là tôi khôπg πên ₫i xuốπg tầπg hầm."

Vì vậy họ đi lên trên nhưng cũng nhanh chóng phát hiện là cô ấy cũng không thể đi lên tầng trên.

Rất vui mừng cho (Y/n), họ phát hiện ra rằng cô ấy đã tự do kiểm soát toàn bộ sàn nhà.

Miễn là cô ấy không đi xuống tầng hầm và tầng trên thì cô ấy có thể tự do đi lang thang ở bất cứ đâu.

Họ bắt đầu chuyến đi dài của mình trở lại tòa nhà, để (Y/n) phấn khích nói với họ qua EAB.

Iida và Midoriya tự mình chỉ ra một số phòng mà (Y/n) có thể thấy thú vị hoặc sẽ thích.

Phòng giáo viên tình cờ nằm trên tầng của họ - Kirishima và Kaminari không tế nhị yêu cầu (Y/n) chia sẻ bất cứ điều gì cô ấy nghe được trong đó - cũng như thư viện trường.

Chuyến đi trở về thật yên bình, không có gì khác lạ.Tuy nhiên, khi họ đến 1-A, một bóng người đã chặn đường họ vào bên trong.

Đó là Monoma, một nụ cười tự mãn được tô vẽ trên các đường nét của anh ta và khí chất hào hoa tiêu chuẩn của anh ta tỏa ra xung quanh anh ta.

Lần thứ hai anh ta bắt gặp EAB, những lời chế nhạo thông thường của anh ta đã được im lặng để ... những lời chế nhạo cá nhân của lớp 1A phát ra.

Quá tự ái, anh ta chế nhạo, chỉ vào chiếc máy nhỏ trong bàn tay cẩn thận của Midoriya, "Lớp 1-A chấp nhận sự thật rằng lớp học của chính họ là một lời nguyền.

Chỉ là một lý do khác khiến Lớp 1-B tốt hơn rất nhiều - ít nhất là chúng tôi không bị ám."

Cả nhóm đông đảo giận dữ, nhìn cái chết trừng trừng nhìn chằm chằm vào chàng trai tóc vàng tự mãn khi anh ta đi qua.

Họ cũng bắt đầu bước đi, chế nhạo và cau có trên khuôn mặt khi họ càu nhàu với chính mình.

Ngay khi họ băng qua, Monoma quản lý để làm chàng trai tóc xanh của mình mất cảnh giác và xé toạc EAB khỏi sự kìm kẹp của Midoriya, và anh ta lùi lại nhanh chóng khi những tiếng hét đầy hoảng sợ và biểu hiện hoảng sợ thúc đẩy anh ta.

Anh giữ nó gần mặt mình, tỏ vẻ kiểm tra nó và phớt lờ một Midoriya đang rưng rưng nước mắt và Kirishima đang tuyệt vọng ôm một Bakugou cực kỳ tức giận."

Một món đồ chơi", Monoma gạt đi với vẻ chế giễu, và cười khúc khích sau lưng.

Nó nứt ra khỏi mặt đất, tiếng ồn vang vọng xung quanh hành lang đột nhiên rất yên tĩnh, và ăng-ten bị tách khỏi cơ chế, tiếng quay nhẹ của chiếc máy vụt tắt và chết như một thứ gì đó bên trong nó bị bung ra.

Có một khoảnh khắc hoàn toàn tĩnh lặng.

Một sự bình lặng trước cơn bão, và cơn bão là Bakugou.Một tiếng gầm giận dữ dội lên từ các bức tường.

Một vụ nổ tới bên của Kirishima đang bị phân tâm là đủ để đánh bật tên tóc đỏ, và Bakugou chạy đến chỗ Monoma với những bước chân thình thịch, những vụ nổ nhỏ đầy đủ bật ra và kêu răng rắc trong lòng bàn tay cậu ấy.

Monoma trắng bệch như tờ, rồi quay đuôi chạy nhanh hết mức có thể.

Cả lớp nhìn Bakugou đuổi theo, liếc nhìn nhau trong một câu hỏi im lặng khi họ biến mất quanh góc: chúng ta có nên ngăn cậu ấy lại không?Các học sinh Anh hùng không di chuyển trong giây lát, hầu hết bọn họ đều cho rằng không, không nên, nhưng rồi Iida tình nguyện đuổi theo hai người - những người mà bước chân của họ giờ đây đã được đánh đổi bằng mùi thuốc súng và tiếng hét đầy đau đớn của Monoma - và tăng tốc.

Yaoyorozu rơm rớm nước mắt khi nhặt chiếc EAB và ăng-ten bị hỏng.

Cô ấy đưa các mảnh cho Midoriya, bảo cậu ấy và Kirishima đến gặp Mei và xem liệu cô ấy có còn ở trong khuôn viên trường hay không trong khi cô ấy giải thích những gì đã xảy ra với Aizawa, người đã mở cửa để trừng trừng nhìn họ, có vẻ đã sẵn sàng giảng bài của một đời người.

Họ vội vã đến lớp học hỗ trợ, gần như xông qua cửa, và khi họ phát hiện một Mei vui vẻ đã ổn định ở nơi làm việc quen thuộc của cô ấy, họ bắt đầu hét lên cùng một lúc, một loạt tiếng ồn và những từ hỗn hợp trong khi họ vội vàng giải thích nhanh chóng.

Mei ngăn họ lại và yêu cầu họ giải thích hợp lý, và khi họ làm vậy, cô ấy lấy những mảnh vỡ và ngay lập tức bắt tay vào việc, mở nắp sau và tháo miếng giữ ăng-ten tại chỗ để cạo các mảnh kim loại bị vỡ vẫn còn trong khoang.Cô ấy đã làm việc với dây, nhấp và cố định mọi thứ trở lại vị trí, thử nghiệm để bật và tắt thiết bị.

Khi nó bắt đầu quay tít một lần nữa, cô ấy tắt nó đi và đi đến một cái tủ, lấy ra một bộ ăng-ten khác có nháy mắt theo hướng của Midoriya và Kirishima.

"Tôi đã làm thêm một bộ để đề phòng."

Mei đã gắn chúng vào đúng vị trí của chúng.

Cô đưa nó lại, nhẹ nhàng vo ve và ân cần đẩy chúng ra, vẫn trấn an họ nếu họ cần sửa chữa gì thì đừng ngần ngại hỏi.

Họ quay trở lại lớp, nghiêm trang, lặng lẽ nói chuyện với nhau về những gì đã xảy ra và chỉ chờ ăng-ten tiết lộ sự hiện diện của (Y/n).Lần thứ hai họ bước trở lại lớp học là khi chiếc ăng-ten chỉ thẳng vào bàn học của Bakugou, không khí trong phòng đang rất lạnh lẽo, đầy sự u buồn.

Midoriya đã bắt đầu ghi âm, nói với (Y/n) rằng nó đang ghi âm, và chờ đợi." てôi xiπ |ỗi. ₫ó |à |ỗi ©ủ∆ 七ôi.

πếu てôi ¢hỉ ở yêπ 七hì πó $ẽ khôπg メảy ®∆. てôi xiπ |ỗi ®ất πhiều." (Y/n) lầm bầm nức nở, trục trặc và tuyệt vọng.

Midoriya bối rối trấn an cô rằng mọi thứ vẫn ổn, và những chuyện vừa xảy ra không phải là lỗi của cô -chỉ để nhận ra rằng nhiệt độ hạ xuống nhiều hơn.

Cả hai người nhìn nhau bối rối và vào trong lớp học, chú ý nơi Yaoyorozu, Sero và Iida đang nói chuyện bằng những giọng trầm lặng bên cạnh bàn của Aizawa.

Midoriya đến gần, hỏi chuyện gì đang xảy ra.

"Bakugou bị đình chỉ trong ba ngày tiếp theo", Iida giải thích, chỉnh lại kính của mình, Sero lẩm bẩm không đồng ý về hình phạt bên cạnh anh ta.

Monoma hiện đang được Recovery Girl chăm sóc - anh ấy sẽ ổn và sẽ ổn định vào sau hôm nay.

Midoriya rưng rưng nước mắt, tại sao...Những tiếng lầm bầm, nức nở vang lên từ bàn của Bakugou.

Kirishima nhẹ nhàng đặt EAB lên bàn và ghi lại." て0^i メiπ |0^~i.て0^i メiπ |0^~i. ₫0' |∆' |0^~i ©ủ∆ 七ôi.

π€^'u て0^i ¢hỉ 0*? y€^π...π€^'u てôi kh0^π9 ₫0^'π9 ý...π€^'u て0^i kh0^π9 b∆0 9i0*' メu∆^'t hi€^•π 0*? ₫∆^y... 七hì ©∆^•u ∆^'y $€~ kh0^π9 $∆0...

T∆^'t ¢∆? ₫€^'u |∆' |0^~i ©ủ∆ 七0^i..." (Tôi xin lỗi.

Tôi xin lỗi.

Đó là lỗi của tôi.

Nếu tôi chỉ ở yên...

Nếu tôi không đồng ý...

Nếu tôi không bao giờ xuất hiện ở đây... thì cậu ấy sẽ không sao...

Tất cả đều là lỗi của tôi...)Trục trặc tăng lên cùng với sự báo động ngày càng tăng của (Y/n), cùng với đó là những lời tự trách bản thân liên tục vang lên.

Iida nhẹ nhàng giải thích điều đó một lần nữa, cố gắng nhấn mạnh rằng Bakugou sẽ không biến mất mãi mãi và đó không phải là lỗi của cô ấy, nhưng tiếng nức nở vẫn còn ở đó và bầu không khí đè nặng lên khi cái lạnh từ từ tăng lên.

Yaoyorozu thở dài và tắt EAB, nói rằng (Y/n) chỉ cần thời gian để ổn định lại bản thân.

Cô cất chiếc máy vào sau lớp và bắt đầu bước ra cửa.

Có một sự nhấp nháy.

Đèn chỉ lóe sáng trong một giây, và giữa những khoảnh khắc chúng vẫn không ổn định và ồn ào, những học sinh có thể đã thề với cuộc sống của mình, một bộ dạng được đặt trên bàn của Bakugou, cuộn mình với bờ vai gù và mái tóc dài đen.

Trong suốt.

Một cách ma quái.

Bụng của họ tụt xuống .

Không ai dám nhúc nhích.

Họ khó thở khi mở to mắt nhìn cái bàn trống rỗng của Bakugou, đông cứng, ớn lạnh liếm lên óc khi nổi da gà bò lên tay và chân.

Tóc gáy họ dựng đứng, cơ thể căng thẳng.

Đang chờ đợi.

Không có chuyện gì xảy ra.

Dù họ có đợi bao lâu đi nữa, hình bóng ấy -(Y/n) - vẫn không xuất hiện nữa.

Họ nhìn nhau một cách thận trọng, và dần dần, họ bắt đầu ra khỏi lớp, liếc nhìn về phía sau với mỗi bước đi khác.Midoriya vẫn chào tạm biệt hồn ma trong khi Iida và Yaoyorozu im lặng.

Vào sáng hôm sau, (Y/n) đã trở lại bình thường.

Cô ấy vẫn vui vẻ chào hỏi mọi người.

Nhưng một cái gì đó đã tắt.

Cô ấy đã im lặng hơn trước rất nhiều.Tin đồn lan truyền rất nhanh về những gì đã xảy ra, và họ hỏi (Y/n) rằng liệu cô ấy có thể làm điều đó cho họ hay không, nhưng cả cô ấy cũng không biết bản thân đã làm đều đó nhưng thế nào.

Cô ấy dường như tập trung vào sự vắng mặt của Bakugo hơn bất cứ điều gì khác.

Cô ấy thường xuyên không tập trung vào các câu hỏi như trước và ăng-ten thì luôn chỉ xung quanh bàn của Bakugou.

Đôi khi nhiệt độ trong căn phòng hạ thấp xuống như đang đóng băng nhưng (Y/n) thường nhanh chóng nhận ra và bay ra ngoài để tránh ảnh hưởng đến lớp học.

Các học sinh cố gắng tập trung hết sức có thể vào công việc của mình, nhưng họ cũng rất lo lắng cho con ma của họ.Mặc dù vậy, Aizawa từ chối giảm nhẹ hình phạt và giữ vững lập trường của mình.

Khi họ nói với (Y/n) về việc đó, họ đã nhận được một tiếng cười nhỏ phát ra từ EAB và sau đó thì im bặng đi.

Họ không muốn cô ấy cười như vậy nữa.

Đó không phải tiếng cười khúc khích như bình thường.

Nó chỉ rất đau lòng khi nghe.

Ba ngày đó cứ như thể kéo dài hàng tuần.Buổi sáng bị đình chỉ học của Bakugou kết thúc, các học sinh tràn vào, tất cả buồn bã trong ba ngày qua đều bị quên đi khi họ vui vẻ chào đón (Y/n) và nói với cô ấy rằng Bakugou sẽ đến bất cứ lúc nào.Không có phản hồi trên EAB, ăng-ten chỉ ở vị trí mặc định, và các học sinh tự hỏi liệu (Y/n) có ở đó không.

Khi cánh cửa đột ngột mở ra và ăng-ten xoay đối diện với bóng người ở ngưỡng cửa, họ cho rằng mình đã có câu trả lời.

Iida bắt đầu ghi âm khi Bakugou đi tới bàn của anh ấy, ăng-ten theo sau anh ấy.

"-i.

Tôi ®ất vui vì ¢ậu khôπg sao.

Xiπ đừπg làm vậy nữ∆."

Giọng (Y/n) nức nở khi nói.

Bakugou lầu bàu đáp lại.Nhiệt độ từ từ trở về bình thường, các học sinh khác thở phào nhẹ nhõm.

Aizawa bước vào ngay sau đó, trừng mắt nhìn Bakugou một cách khó chịu.

"Đừng làm điều đó một lần nữa.

Các học sinh khác ở đây đã không chú ý trong nhiều ngày."

EAB mới đã không rời khỏi lớp học sau vụ việc.

Họ hỏi Tokoyami liệu cậu có thể dùng Dark Shadow của mình để bảo vệ máy khi họ cùng (Y/n) đi khám phá không, họ không dám mạo hiểm phá máy lần nữa. (Y/n) cũng không hiện hình lần nữa, và cả lớp bắt đầu ổn định trở lại thói quen bình thường của họ.Nếu Monoma tránh được Lớp 1-A sau đó, thì đó có lẽ là điều tốt nhất.•°•°•°•

Chào mọi người, tui đã quay lại rồi đây.

Sau khoảng 2 tháng drop truyện thì chúng ta đã có một chap mới.

Nó dài hơn 3000 từ lận đó.

Hiện nay thì tui đang rất là bận vì trường của tui vẫn còn học, không cho nghỉ.

Và well, ngày 20 là tui thi rồi.

Hi vọng là trường cho quay xe vào phút 59 vì tui vẫn chưa học bài QAQ.

Và chap sau sẽ lâu lắm mới ra vì bây giờ tui đang không muốn viết truyện.

Vả lại bây giờ tui đang làm video trên YouTube nên bây giờ tui hứng thú với nó hơn là viết.

Nhưng yên tâm đi, tui sẽ không drop vĩnh viễn đâu.

Nếu tui drop vĩnh viễn thì tui sẽ tóm tắt các sự kiện chính mà tui không viết và viết cho các bạn cái kết để khỏi mất công buồn vì không biết kết thúc của truyện ra sao.

Well, dù sao cũng cảm ơn vì đã đọc.

Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad.

Love ya(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤
 
Đn Bnha> A Ghost In Class 1A
Chap 8


Bakugou đã gặp rất nhiều chuyện kì lạ chết tiệt trong cuộc đời của mình, nhưng chuyện kì lạ nhất chính là cậu đang quan tâm con ma ám lớp học của cậu quá nhiều.Từ nhỏ, Bakugou đã gặp rất nhiều tên khốn chết tiệt với các quirk cực kì kì lạ.

Nên lần đầu nghe thấy giọng nói chập chờn và bị hỏng đã khiến cậu nhận ra- với cảm giác đè nặng trong bụng- rằng việc một người đã chết với quirk về ma là chuyện có thể xảy ra.

Chỉ là cậu không ngờ cậu phải nghe nó mỗi ngày.Nó cứ như nhắc nhở rằng cậu sẽ như thế nào nếu thất bại.

πh∆^°π v∆^°t ph∆?π d|€^°π bu'πKhông.

Bakugou Katsuki sẽ không thất bại.Mặc dù Bakugou không thích thú gì với hồn ma đang ám lớp học của mình nhưng cậu cũng không trốn tránh nó.

Cậu đối xử với con ma giống như những tên ngốc trong lớp dù sao thì nó cũng không có gây hại gì mà.

Và cũng vì điều đó, cậu đã nhận được những ánh mắt kì lạ khi cậu gầm gừ yêu cầu con ma đi chỗ khác khi nó đi quá gần cậu- tại sao? cậu biết là những tên đó cũng biết là con ma tồn tại trong lớp học mà- nhưng cậu cũng không quan tâm lắm.

Bakugou là Bakugou và mọi người cũng không thắc mắc về sự kì lạ của cậu nữa.Và hồn ma có vẻ là đã bắt đầu gắn kết với Bakugou vì cậu là người duy nhất trong lớp học đáp lại.

Bằng chứng là mỗi khi học, cậu luôn cảm thấy một hơi lạnh bay qua bay lại- thật kinh hoàng- một cách chết tiệt ở chỗ cậu ngồi.

Cậu không quan tâm con ma làm gì, chỉ cần nó không làm ảnh hưởng việc cậu sẽ là người giỏi nhất là được.

Và bằng cách nào đó, con ma hiểu được điều đó nên nó đã giúp cậu theo cách của nó.Không hiểu sao cậu lại cảm thấy là cậu và con ma có điểm giống nhau?Nhưng có vẻ là hồn ma muốn nhiều người thừa nhận nó đang tồn tại hơn- thứ mà cậu không hiểu tại sao.

Hồn ma sẽ nói chuyện với bất kì ai chịu lắng nghe bằng những tiếng thì thầm chập chờn mà Bakugou không hiểu nó đang nói gì.

Nó sẽ thì thầm trả lời những câu hỏi của giáo viên, thì thầm vào tai của học sinh khi họ đang nói chuyện với nhau hay là vào lúc mọi thứ đều im lặng, thậm chí còn đi xa hơn là gõ vào bàn trong giờ giảng, một thói quen mà con ma làm khi mọi người phớt lờ hoặc bàn tán về nó khi Deku bắt đầu.

Đôi khi cậu tự hỏi tại sao Deku không thừa nhận con ma khi mà lúc nào cũng rêu rao về cái phức cảm anh hùng chết tiệt đó- nhưng mọi người khác cũng vậy nên có thể chỉ là do cậu khác thường.Cho tới khi Pinky và Pikachu hành động thì mọi chuyện mới ổn lên.

Và hồn ma đã rất vui, ngày hôm đó, con ma đã cười suốt cả ngày và tiếng thì thầm cứ vang lên bên tai cậu liên tục.

Cho tới khi Bakugou nổi khùng và hét lên rằng cậu không hiểu nó đang cái quái gì và những cái này mất tập trung một cách chết tiệt thì tiếng ồn mới dừng lại.

Thay vào đó là những tiếng gõ theo bảng Morse, với tiếng anh chắp vá của con ma thì ít nhất là cậu cũng hiểu được rằng hồn ma đang phấn khích như thế nào.

Cậu đã bình luận ở đây và ở đó trong lời kể háo hức của con ma.

Và khi tiếng gõ biến mất, những tiếng thì thầm chập chờn vang lên lại, cậu càu nhàu tự hỏi là làm sao cậu lại lâm vào tình huống như bây giờ.Sau đó thì tiết học im lặng với máy EAB diễn ra.

Thành thật, nếu quay lại thời gian thì Bakugou cũng không thể thay đổi được- cậu vẫn cảm thấy thật tồi tệ- dù sao thì cậu chỉ giao tiếp với hồn ma khi giải lao hay tiết trống, còn trong buổi học thì hồn ma chủ yếu là đi làm phiền những người khác, những người thường không học.

Nhưng tiết học đó thật sự fuck up, ít nhất là theo hồn ma thì Deku đã xin lỗi nên mọi thứ ổn, cậu cũng không ý kiến gì.Tên của hồn ma là (Tên).

Đó là những gì hồn ma thừa nhận là cô ấy nhớ.

Bakugou đã không biết phải đáp lại điều đó như thế nào nên thay vào đó cậu đã hỏi là làm thế nào cô ấy nhớ lại được.

"Sau tiết học tồi tệ" đó là những gì hồn ma đã trả lời.

Một mảnh ghép nhỏ về con ma được đặt vào.

Cậu nghĩ là cậu biết khi nào con ma nhớ lại và cậu cũng biết là hồn ma đã nhớ lại gần hết chỉ là cô ấy không muốn thừa nhận.

Tuy nhiên cậu không phải là một người đi khắp nơi để tìm hiểu chuyện riêng của ai đó- không như ai đó-, và cậu đoán là hồn ma cũng không muốn cậu biết quá nhiều.(Y/n).

Đó là những gì mà hồn ma muốn mọi người gọi cô ấy.

Một cái tên mà chính cô ấy cũng không biết nghĩa nhưng lại tốt hơn cái tên cũ- tại sao cậu lại nghĩ như vậy?- và cũng dễ đọc hơn.

Và bằng một cách chết tiệt nào đó, mọi người lại thấy ngạc nhiên khi thấy (Y/n) viết lên bảng.

Họ không nhận thấy là vào mỗi buổi sáng sớm thì luôn có các hình bông hoa, ngôi sao hay cái quái gì đó được vẽ trên bảng đen à?

Đôi khi Bakugou tự hỏi là họ thật sự không nhận thấy hay chỉ là không muốn thừa nhận để rồi bỏ lơ nó.

πhu^ ¢∆'¢h m0•| πgu^0^'| ₫0^'| xu^? ✓0^'i ¢∆^•u.Việc mọi người bắt đầu công nhận (Y/n) thì Bakugou cũng phải đối mặt với nhiều người hơn.

Với việc Deku thường ở lại sau giờ học thì cậu và tên khốn tóc xanh phải nói chuyện thường xuyên hơn.

Thành thật thì với hồn ma ở đó làm người hòa giải- mà cậu không cần- thì bằng một cách chết tiệt nào đó, cậu và Deku lại bắt đầu tốt hơn.

Họ vẫn không phải là bạn, không khi Bakugou vẫn chưa tha thứ cho bản thân khi cậu đã thật ngu ngốc vào lúc trung học.

Tên mọt sách dễ dàng tha thứ cho cậu tuy nhiên cậu vẫn chưa xứng đáng với nó và cậu vẫn đang làm việc trên đó.

Nên là vẫn chưa.

Nhưng ít nhất là họ ổn hơn và Deku bắt đầu tôn trọng không gian riêng tư của cậu.Cho tới khi vụ EAB và Bakugou bị đình chỉ lần đầu tiên trong đời đi học của cậu.

Cậu đã tự hỏi làm thế nào mà một con ma có thể làm cậu cảm thấy thân thuộc đủ để đứng lên đấu tranh cho cô ấy.

Thành thật thì cậu cũng không biết chuyện chết tiệt gì đang xảy ra với cậu nữa, chỉ là khi máy EAB bị vỡ và không có gì thay đổi, không lạnh, không chập chờn thì cậu lại thấy mình tức giận giùm (Y/n).

Và sau đó thì cậu đã hành động, một cách thật ngu ngốc nên bây giờ cậu phải chịu tình cảnh này.Shit, cậu hi vọng đây sẽ không phải là thất bại của cậu...Khi thời hạn đình chỉ đã hết, Bakugou quay lại trường học.

Khi vừa mới bước vào trường, một cơn ớn lạnh quen thuộc chào đón cậu với những tiếng thì thầm chập chờn và những tiếng nức nở.

Cậu biết đây là bình thường bởi vì những gì cậu làm và những gì cậu đã kể trong lúc nói chuyện nhưng nó vẫn không ngăn cậu đảo mắt một cách khó chịu.

Cô ấy nghĩ cậu dễ dàng bị đánh bại lắm à?

Cậu là Bakugou fucking Katsuki, cậu tự lo cho mình được.

Nhưng tiếng nức nở vẫn còn, (Y/n) vẫn đang buồn nên cậu đã càu nhàu đáp lại những câu mà cậu đoán là hồn ma đã hỏi:"Tôi ổn.

Tôi không dễ chết thế đâu.

Nó không phải lỗi của bạn.

Yeah, yeah, tôi biết.

Nếu có lần sau thì tôi sẽ xử lí cách khác.

Im đi."

Có vẻ là có tác dụng khi tiếng nức nở dần dần biến mất.

Ít nhất là nó đáng giá...Aizawa-sensei và Deku đều không có mặt hôm nay, chỉ có cậu ở đây.

Nhưng chết tiệt nếu cậu quan tâm, cậu không muốn về nhà và hồn ma là một công ty tốt hơn rất nhiều so với lão già và tấm thảm chùi chân.

Nhưng Bakugou sẽ nói chuyện sau, cậu cần chép lại bài và hoàn thành bài tập mà cậu đã bị bỏ lỡ do đình chỉ.

Tuy nhiên, nó không ngăn được sự luyên thuyên của (Y/n), ít nhất là bây giờ cô ấy đã có thể tự bấm máy EAB rồi nên nó cũng không rắc rối lắm.

Hồn ma bắt đầu nói về những bài tập, giảng lại cho cậu nên nó hoàn thành khá nhanh.

Khi làm xong, cậu bắt đầu thấy chán và một câu hỏi bật lên trong đầu cậu."

Bạn đã thất bại vì điều gì?" cậu nhìn lên trần nhà và chán nản hỏi con ma.Bakugou biết đó là một câu hỏi fucking kì lạ và khó trả lời- nếu ai đó hỏi cậu như vậy thì cậu sẽ nổi điên với người đó- nhưng đây là (Y/n), cậu biết cô ấy sẽ trả lời nó bất chấp mọi thứ.

Cậu ấy có thể cảm thấy không khí trở nên lạnh hơn và bóng đèn bắt đầu chập chờn với cường độ nhẹ.

Nhưng cậu không quan tâm, cậu ấy cần câu trả lời- cậu sẽ tránh nó- và cậu biết cô ấy nhớ nó.

Tuy nhiên, chiếc máy lại không ghi được một câu nói của con ma thay vào đó là một tiếng thở dài và một tiếng gõ trên bảng đen.'Back house' một dòng chữ mờ nhạt xuất hiện trên bảng đen.Bakugou nhìn chằm chằm vào dòng chữ một hồi.

Cậu đảo mắt khó chịu nhưng vẫn dọn dẹp đồ đạc và cất máy EAB đi.

Trong khi dọn dẹp, cậu khẽ lầm bẩm một lời xin lỗi nhỏ, cậu biết là nó thật khó nhưng cậu cũng biết ơn vì cô ấy đã trả lời.

Tiếng cười khúc khích quen thuộc vang lên một lần nữa và mọi thứ bắt đầu bình thường lại.

Khi dọn dẹp xong, cậu quăng cặp lên vai và chào tạm biệt con ma.

Trước khi cậu đi, cậu quay lại nhìn bảng đen một lần nữa chỉ để nhận thấy dòng chữ trên đó đã bị xóa.

Một nụ cười nhếch mép xuất hiện trên khuôn mặt cậu.Cậu biết là cậu có điểm chung với cô ấy mà.°•°•°•°

Chap này là một chap tiết lộ rất nhiều bí mật và nó cũng khó hiểu hơn những chap khác rất nhiều.

Và không, tui sẽ không giải thích bất kì điều gì trong chap này.Bạn có thể thử đặt giả thuyết về những gì xảy ra trong này không?

Tui muốn biết về các giả thuyết khác để tui có thể mở rộng ý tượng hoặc là sẽ tạo một Au khác về câu chuyện này.Hình như văn phong của tui có thay đổi một chút rồi thì phải?Và các bạn có đoán ra chữ in đậm bị lỗi có nghĩa là gì không?

Tui hi vọng là các bạn dịch được những chữ đó.

Dù sao thì cũng xin lỗi vì đã lặn hơi lâu.

Nhưng well, bạn biết mà, tui sẽ tiếp tục lặn nữa thôi.Nhưng cũng cảm ơn bạn đã đọc truyện này dù lịch đăng của tui thất thường kinh khủng.Cảm ơn đã đọc.

Truyện chỉ được đăng ở Wattpad.Luv ya (◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤
 
Đn Bnha> A Ghost In Class 1A
Chap 9


Warning: Máu, vết thương, rất nhiều máu.°•°•°•°

Một ngày nọ, cô xuất hiện, lơ lửng, im lặng và nhút nhát đến đau đớn, trong góc phòng giáo viên.

Ít nhất, không vì lý do gì mà Nezu biết được, mặc dù anh không nghi ngờ gì là mình đã bỏ lỡ khá nhiều mảnh ghép của câu đố này.Nezu không xa lạ với hiện tượng này như mọi người vẫn nghĩ.

Đã nhiều lần anh bước vào lớp học hoặc phòng họp, không nghi ngờ gì, chỉ thấy có những tiếng xì xào trên tường, những gương mặt đã quá lâu với những vết sẹo vặn vẹo và chân tay biến dạng.

Họ trôi nổi và lang thang, mắc kẹt trong một vòng lặp của tiếng khóc và sự cô lập, bị mắc kẹt trong chính đầu của họ.

Nezu nhanh chóng nhận ra rằng anh ấy là người duy nhất có thể nhìn thấy chúng, và vì vậy anh ấy đã giữ những đoạn ngắn của quá khứ cho riêng mình.Thông thường, họ vẫn giữ cho riêng mình.

Hầu hết họ sẽ làm - hoặc có thể làm - là đi lên trần nhà để nhấp nháy đèn, hoặc đưa tay qua kính để tạo tĩnh điện trên màn hình tivi.

Vô hại, dễ dàng bào chữa.Tuy nhiên, cái này mạnh hơn.Cô ấy lơ lửng gần trần nhà, thu mình vào góc tường như sợ ngáng đường bất chấp việc không ai có thể nhìn thấy cô.

Một người quan sát, luôn lắng nghe, luôn quan sát.

Lớn hơn một chút so với học sinh năm nhất của mình và trắng như xương, Nezu hầu như luôn nhìn thấy một khuôn mặt trẻ thơ trong màn sương trong suốt.

Một số ngày con ma mờ đục hơn nhưng cô ấy vẫn dễ nhìn thấy, với một bộ váy màu trắng đơn giản dài qua đầu gối- điều kì lạ là không có vết thương - và đôi mắt đen dõi theo từng nhịp thở trong phòng giáo viên, mở to và vô hồn nhưng trái ngược với sự cảnh giác lại là tò mò, phấn khích.Nezu biết mình khác biệt.

Cách anh ấy quan sát các giáo viên khi họ trò chuyện quá sắc nét đến mức bình thường, quá ý thức và nhận thức được môi trường xung quanh.

Sự gắn bó của con ma với Aizawa dường như đặc biệt kỳ lạ - theo như Nezu nhận thức được thì người đàn ông đó cũng không biết gì về con ma nhỏ như những người còn lại.

Nhưng cô gái không can thiệp hoặc gây ra bất kỳ loại phiền phức nào, vì vậy Nezu hoàn toàn hài lòng để cho đứa trẻ làm theo ý mình.

Cô ấy dường như cảm thấy thích thú với những trò đùa bỡn cợt, và nhìn thấy một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt của cô gái là đủ để xoa dịu phần nào nỗi đau đớn khi chứng kiến một đứa trẻ đã chết gây ra cho anh ta.Tuy nhiên, nó vẫn thật kì lạ.Hầu hết các con ma mà anh đã gặp đều mang hình dạng khi chết của họ, điều đó có nghĩa là các vết thương, quần áo đều xuất hiện vào thời điểm họ chết.

Nhưng đứa trẻ này quá là... sạch sẽ, không có vết thương, không có vết nhăn, hình dạng cứ như là được thể hiện theo mong muốn của cô gái.

Nhưng dù sao thì anh sẽ không phán xét- ý tưởng phán xét một đứa trẻ đã chết thật đau bụng- có thể là do cô ấy đã chết vì đau tim hay một thứ tương tự vậy.

Đây không phải là nơi mà anh nên nói.Trong một số dịp hiếm hoi, con ma sẽ bay đến gần bàn khi Nezu nói, ngồi một tư thế đan chéo trong không khí với hai tay kiên nhẫn khoanh vào lòng.

Cô ấy chỉ ... xem.

Anh cố gắng hết sức để làm cho cái nhìn của mình trở nên tinh tế, ánh mắt dừng lại ngay trên vai Aizawa, đôi khi là của Hizashi nhưng điều đó còn hiếm hơn.

Đứa trẻ sẽ không đến gần bất kỳ ai khác.

Thậm chí không phải Nezu.Aizawa bắt gặp anh nhìn chằm chằm nhiều lần.

Anh ta không bao giờ hỏi, chỉ tự cười một mình với nửa thích thú và nửa bực tức, và Nezu biết người đàn ông đó nhận thức rõ hơn những gì anh đã nghĩ ban đầu.

Hizashi sẽ nhìn anh, bối rối chỉ một lúc trước khi lén nhìn Aizawa và sự hiểu biết sẽ hiện rõ trên khuôn mặt.

Những giáo viên còn lại chỉ thấy bối rối, nhìn hai người đàn ông với đôi lông mày đang nhíu lại và ánh mắt thắc mắc vì hiệu trưởng sẽ nhìn chằm chằm vào họ trong khi ông nói.Anh đến thăm Lớp 1-A, vì tò mò.

Hiệu ứng mà đứa trẻ nhỏ có được đối với một lớp học - và những người trong lớp học - thật đáng kinh ngạc.Các học sinh có vẻ nhận ra đứa trẻ giống như Aizawa, nhưng họ hạn chế tương tác khi nhận ra anh ở đó, rất có thể nghĩ rằng anh sẽ khó chịu bằng cách nào đó.

Họ cắn lưỡi và làm cho lời chào của họ trở nên tinh tế hơn, nhẹ nhàng hơn, và Nezu phải thừa nhận nếu anh không thể nhìn thấy đứa trẻ thì mưu mẹo của họ có thể đã thành công.

Nhưng anh có thể, và con ma nhỏ đã rung động trước mọi lời chào cô nhận được.Con ma vẫn còn bay lượn một cách do dự và hình dạng vẫn còn mờ đi ở các cạnh.

Nhưng cô đã trở nên thoải mái hơn trước, bay lơ lửng về đầu học sinh để gửi lại lời chào của riêng mình.

Một tiếng cười khúc khích nhỏ thoát ra và các ô cửa sổ bắt đầu rung nhẹ lên trong khung của chúng.Aizawa ném một nhận xét bình thường về phía đứa trẻ, đủ tinh tế để dường như hướng đến những học sinh đang nói chuyện phiếm "Ổn định đi.

Lớp học đang bắt đầu."

Hồn ma cười khúc khích đáp lại, vâng lời mà không ồn ào.Nezu đảm bảo rằng anh ấy chỉ ở đó để quan sát lớp học và họ có thể đi về ngày của mình như bình thường, và vì vậy Aizawa bắt đầu bài giảng.

Nezu nhìn trên ghế của mình cạnh bàn của Aizawa, không cho đi gì cả.

Đứa trẻ gần như là một học sinh trong lớp học.

Con ma sẽ bay lơ lửng sắp phòng trong khi vẫn chú ý bài học và sẽ trả lời khi có một câu hỏi được đưa ra.

Đôi khi, cô gái sẽ nở nụ cười tinh nghịch và trẻ con khi vuốt gáy khiến học sinh rùng mình, nhẹ nhàng vò tóc và gõ vào bàn để thu hút sự chú ý khi họ không tập trung trước khi bay đi chỗ khác.

Và các học sinh đón nhận sự trêu chọc- khiển trách- một cách duyên dáng.Lúc đầu, cô ấy dường như bỏ qua sự chú ý của Nezu như một sự trùng hợp, nhưng con ma nhỏ đã nhanh chóng bắt gặp ánh mắt kiên định, quan sát của anh, và cô ấy dường như cảnh giác thay vì phấn khích như Nezu mong đợi.

Cô ấy lơ lửng bên cạnh một chàng trai tóc vàng vô danh - Bakugou Katsuki, Nezu nhanh chóng nhớ lại - một cái gõ nhanh trên bàn của Bakugou như thể cô ấy có thể cảnh báo chàng trai tóc vàng về sự khó chịu của cô, mặc dù học sinh của anh chỉ cau mày khó chịu nhìn nơi phát ra tiếng gõ trước khi quay lại tập trung như cũ.

Đó là một điều trái ngược hoàn toàn so với sự lo lắng ngày càng tăng của con ma nhỏ.

Sự khó chịu của đứa trẻ càng ngày càng tăng lên khi bị nhìn chằm chằm lâu hơn, những vết thương bắt đầu xuất hiện, cơ thể xuất hiện nhiều vết bầm tím và dấu hai bàn tay tím đậm trên cổ.

Cái áo đầm vốn màu trắng cũng chuyển sang màu đỏ do máu chảy ra từ các vết đâm trên người- ba, ba vết đâm, hai ở bụng và một ở ngực- và bắt đầu chảy xuống chân.

Máu bắt đầu rỉ ra từ mũi, miệng và trán, khuôn mặt cô ấy nhăn lại thành một vẻ sợ hãi và một cái gì đó giữa đau đớn và khó chịu.

Con ma cố gắng chạm vào chàng trai tóc vàng vô danh, tuyệt vọng tìm một tấm khiên hoặc bất kỳ nguồn an ủi nào.

Cô ấy mờ đi, những tấm kính cửa sổ kêu khẽ và ánh sáng nhấp nháy mà không cần chạm vào bất cứ thứ gì.

Nezu đưa mắt sang chỗ khác, cảnh tượng khiến anh phát ốm.

Chỉ là sau đó đứa trẻ chạy ra ngoài để mọi thứ bình thường lại.Chúa ơi, ai lại có thể giết một đứa trẻ tàn nhẫn như vậy cơ chứ?Ánh mắt của Aizawa tò mò nhìn xung quanh, rõ ràng là đang thắc mắc về sự náo nhiệt đột ngột trong lớp học của mình.

Anh quay sang Nezu, thầm hỏi, nhưng Nezu không nói gì.Không cần biết Aizawa có giả vờ khắc kỷ như thế nào, Nezu biết điều này hoàn toàn có thể khiến người đàn ông tan nát.

Con ma đã trở lại hình dạng ban đầu và đi đến chỗ của chàng trai tóc xanh trong khi nhìn Nezu một cách cảnh giác.

Bài giảng nhanh chóng kết thúc sau đó, và Aizawa giao bài tập về nhà và gọi điện khi rảnh rỗi.

Ánh mắt của học sinh đổ dồn về phía sau lớp học, và với cái gật đầu tán thành từ Aizawa, họ cầm lấy một thiết bị được cất giấu cẩn thận và đặt nó trên bàn của Aizawa, gần chỗ Nezu đang ngồi.

Họ bật công tắc để bật nó lên, và chiếc ăng-ten chỉ thẳng vào con ma, mặc dù với những người khác Nezu đều biết nó dường như đang chĩa vào chàng trai tóc xanh.

Cậu bé không hề hoảng hốt chút nào, thậm chí là có vẻ tự hào khi nhóm bạn của mình tụ tập quanh bàn của mình, nói chuyện với nhau và thì thầm về một (Y/n).Ít nhất thì cuối cùng Nezu cũng có một cái tên.Sự khó chịu của (Y/n) dần tan biến khi các học sinh lén lút hỏi cô ấy có ổn không, nhìn Nezu lo lắng có vẻ như họ sợ anh sẽ yêu cầu họ dừng lại. (Y/n) bắt đầu trở nên thoải mái lại- tuy nhiên vẫn còn cảnh giác - khi cô ấy được trò chuyện nhiều hơn.

Cô gái đáp lại bằng những lời thì thầm và tiếng cười khúc khích khi gõ vào bàn của chàng trai tóc xanh, mắt mở to phấn khích.

Lớp học thoải mái, và cuộc nói chuyện lại bắt đầu.Con ma lượn lờ xung quanh các nhóm bạn khác nhau, dường như đã quyết định phớt lờ Nezu để lắng nghe các luồng trò chuyện khác nhau.

Một số kéo hồn ma vào cuộc trò chuyện của họ, đặt câu hỏi và ý kiến. (Y/n) chỉ có thể đáp lại bằng những điều vô nghĩa, và tất cả học sinh đều tranh luận về việc có nên ghi âm bằng máy trên bàn của Aizawa hay không.

"Anh ấy đang theo dõi ăng-ten, tôi nghĩ anh ấy đã biết rồi." một người thì thầm - nhưng cuối cùng họ quyết định phản đối.Nezu không bình luận gì về điều này.

Anh không cảm thấy cần thiết.

Nếu Aizawa cảm thấy như thể sự hiện diện của (Y/n) là có hại thì điều này sẽ được cậu ấy chú ý sớm hơn nhiều, vì nó có thể nghe có vẻ khó tin, và sự giao tiếp bình thường, an toàn của họ là đủ bằng chứng để Aizawa cảm thấy rằng con ma nhỏ chỉ là một trò đùa mất tập trung vào lúc tồi tệ nhất.

Nezu tin tưởng vào phán đoán của anh hùng ngầm.Hơn nữa, anh không nghĩ rằng mình sẽ có đủ nhẫn tâm đuổi một đứa trẻ nhỏ ra ngoài.

Nezu không hoàn toàn chắc chắn bằng cách nào anh sẽ xoay sở để loại bỏ một con ma, và anh ấy không quan tâm đến việc học cách thực hiện nó.Mười phút cho đến khi lớp học kết thúc và Nezu không thể chịu đựng được nữa.

Anh cáo lỗi.

Đôi mắt mở to vô hồn của (Y/n) nhìn anh đi, và một phần Nezu tự hỏi liệu cô có đi theo anh ra khỏi lớp hay không, nhưng anh đã đi vào hành lang mà không có đứa trẻ.Khi tan học, anh kéo Aizawa sang một bên và hỏi người đàn ông về đứa trẻ.

Aizawa ậm ừ và nói: "Rõ ràng Toshinori đã có một sự cố cách đây một tuần với đứa trẻ, nhưng không ai bị thương.

Các học sinh đã rất gắn bó với cô ấy.

Cô ấy bình yên một cách đáng ngạc nhiên."

Nezu để lại điều đó, nói thẳng với người đàn ông rằng anh tin tưởng vào phán đoán của anh ta.

Aizawa cảm ơn anh ta, sau đó thẳng thừng hỏi - với ánh mắt buộc tội không nhỏ - nếu sự xáo trộn đó là do Nezu đang làm.

"Không phải ... cố ý," là phản ứng của anh ấy.

"Chắc cô ấy xấu hổ lắm.

Chắc chắn không đánh giá cao tôi xem cô ấy."

Aizawa hỏi (Y/n) trông như thế nào.

Nezu né tránh câu hỏi, và Aizawa không nhấn, sự pha trộn giữa sự tò mò và cảnh giác hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.Aizawa đã mô tả những gì đang diễn ra trong lớp học của anh ấy trong khoảng tháng qua sau khi Nezu nhắc nhở anh ấy.

Anh ấy mô tả những thói quen mà (Y/n) sở hữu, cách họ tìm hiểu về (Y/n) từ đầu, cũng như những điều chỉnh mà lớp học của anh ấy và bản thân phải thực hiện để giữ cho mọi thứ diễn ra suôn sẻ - trấn an Nezu rằng những điều chỉnh này chỉ là nhỏ.

Anh ấy kể ngắn gọn sự việc với All Might, đề nghị rằng anh ấy nên tự hỏi All Might chuyện gì đã xảy ra nếu anh ấy muốn biết chi tiết cụ thể, sau đó rời khỏi phòng giáo viên mà không cần trì hoãn thêm.Nezu đợi, kiên nhẫn.(Y/n) xuất hiện trong vòng vài phút, thận trọng và không chắc chắn.

Nezu mất một lúc để thu thập suy nghĩ của mình."

Tôi xin lỗi, tôi không có ý làm bạn sợ," Nezu nói, và nếu Aizawa quay lại thì có vẻ như anh ấy đang nói với chính mình.

"Miễn là bạn cư xử với chính mình, bạn sẽ được chào đón ở đây, giống như các sinh viên."

Nezu không hoàn toàn chắc chắn là một hơi thở nhẹ nhõm hay một cơn gió nhẹ, nhưng (Y/n) trông rõ ràng hơn và bay gần bàn hơn, đủ thoải mái khi ở bên cạnh Nezu để lơ lửng và xem xét từng vết nứt và đường nối của tường và sàn trước khi một tiếng thì thầm chập chờn vang.

"Tôi cũng xin lỗi."

Nezu đọc môi của đứa trẻ "Tôi không định cho bạn thấy điều đó."

"Điều đó không sao đâu."

Mọi thứ im lặng trở lại.

Nó không nhiều lắm, sự thoải mái nhẹ nhàng này đối với cô bé, nhưng Nezu cho rằng nó đủ tốt.Anh ấy chắc chắn sẽ chào (Y/n) bất cứ khi nào anh nhìn thấy đứa trẻ trong hội trường kể từ đó trở đi, bất kể ai đang ở cùng anh ấy hoặc điều đó khiến anh ấy trông điên rồ đến mức nào. (Y/n) rạng rỡ hơn mọi lúc mọi nơi, cuối cùng vui mừng vì ai đó có thể nhìn thấy mình và cô ấy đã tận dụng tình hình một cách thoải mái.

Nezu sẽ vào lớp - với tiền đề là chỉ kiểm tra mọi thứ - và sẽ chào (Y/n).

Thay vì trở nên sợ hãi, (Y/n) sẽ bay về phía Nezu và bắt đầu cử động tay thể hiện sự phấn khích trong khi lượn xung quanh, và Nezu sẽ cười khúc khích và nháy mắt với hồn ma khi cô ấy quay lại lớp học.Các cuộc họp nhân viên cũng trở nên sôi nổi hơn một chút, và Nezu không thể phủ nhận việc tham gia vào một số trò vui vô hại của (Y/n).

Cô bé sẽ nhấp nháy đèn, không gây tiếng ồn, và khi các nhân viên của UA hét lên ngạc nhiên, Nezu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí phủ nhận hoàn toàn rằng đèn đang nhấp nháy.

Aizawa tham gia ngay sau đó, bằng cách nào đó vẫn giữ được một khoảng thời gian hoàn hảo vì anh ta khẳng định không có gì sai. (Y/n) chứng kiến tất cả những điều này diễn ra xuyên suốt, lơ lửng ngay dưới trần nhà, ôm bụng cười khúc khích.Nezu không có ý muốn kết bạn với con ma nhỏ, nhưng anh không thể nói đó là một điều xấu. (Y/n) giữ anh ấy bầu bạn khi cô ấy không ở cùng Aizawa, và giọng nói chập chờn, vô nghĩa là tiếng ồn trắng xoa dịu khi anh ấy đang chìm trong đống giấy tờ.Anh chỉ hy vọng sự hiện diện của mình cũng an ủi không kém đối với (Y/n).

Rốt cuộc, đứa trẻ xứng đáng với nó.°•°•°•°

Xin lỗi vì đã lặn hơi lâu.

Nhưng well, bạn biết mà, tui sẽ tiếp tục lặn nữa thôi.

Dạo này tui bận kinh hồn ra ý, nhiều lúc mệt tới nỗi về nhà là ngất ra luôn rồi nên bạn biết đó.

Chuyện là tui quên tui nên viết cái gì vào chap tiếp theo rồi.

Bình thường thì khi tui đăng một chap thì tui đã có sẵn sườn cho chap tiếp theo, nhưng sau chap 8 thì tui ngâm chap này lâu quá và tui quên tui mẹ sườn chap 10 rồi QAQ.Thật ra thì chap này đã xong từ rất rất lâu rồi nhưng vì tui chưa viết được chap tiếp theo nên không dám đăng.

Nhưng giờ thì tui quyết định là nên fuck this shit và lên đây hỏi ý kiến.Đầu tiên là tui nên tiếp tục arc này hay là đến arc USJ luôn?

Và tui nên pov của ai tiếp theo?

Nếu như bạn có ý tưởng nào thì cứ nói với tui để tui chỉnh sửa và viết để phù hợp với cốt truyện.Làm ơn hãy trả lời.

Tác giả vô vọng quá rồi.

Plsss.Cảm ơn đã đọc.

Truyện chỉ được đăng ở Wattpad.Love you (◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤
 
Back
Top Bottom