Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng

Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 20: Chương 20



Ta thì cong môi cười, đích thân tặng ngài ấy một món quà lớn: "Lần này Giang Nam đạo lũ lụt, triều thần đều sẽ đề cử Thái tử đi chẩn tai. Không ngoài dự đoán, nhất định sẽ có người giữa đường cướp đi bạc cứu tế. Đến lúc đó, Hoàng thượng sẽ trị tội Thái tử điện hạ một tội làm việc không hiệu quả."

Thái tử như cười như không, ung dung đánh giá ta mấy lần.

Phụ thân từng nhậm chức ở Chiêm Sự phủ, ta cũng từng có mấy lần gặp mặt Thái tử.

Thái tử lại không hề nghi ngờ lời ta nói.

Ngài ấy trực tiếp hỏi: "Sở Nhị, nói cho cô biết, rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Ngài ấy gọi ta là "Sở Nhị", mà không phải là Phó phu nhân.

Điều này thú vị đây.

Ta đưa bàn tay thon thả ra, dùng đầu ngón tay chấm vết trà, sau đó viết một chữ lên mặt bàn: "Quyền".

Thái tử cuối cùng cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.

Ta chống cằm, dáng vẻ mềm mại không xương, như đóa hoa ăn thịt người độc nhất, cười nói: "Điện hạ sau này lên ngôi cửu ngũ, có thể cho phép nữ tử có tư cách thừa kế tước vị không? Ví dụ như... chồng c.h.ế.t vợ kế thừa."

Ta sẽ không để Phó Hoài có con.

Sau khi Phó Hoài chết, phủ Quốc công sẽ trở thành vật trong túi của ta.

Thái tử sững sờ, rồi liền cười: "Ha ha ha... Sở Nhị, ngươi có biết mình đang nói gì không?"

Ta đáp lảng sang chuyện khác, nói: "Thần sẽ ngấm ngầm giúp đỡ Thái tử điện hạ trừ khử đối thủ lớn nhất, đến lúc đó, điện hạ sẽ hiểu, nữ tử cũng có thể chơi đùa quyền lực."

Thái tử lại hỏi: "Tại sao? Từ xưa nữ tử sau khi kết hôn, đều là tương phu giáo tử, Sở Nhị lại nảy sinh ý nghĩ độc đáo như vậy."

Ta nhún vai: "Còn có thể tại sao? Bởi vì quá nhàm chán rồi."

Tranh đấu giữa nữ tử với nhau, tranh qua tranh lại, ngoài cái gọi là chân tình của một phàm phu tục tử ra, chính là quyền quản gia hậu trạch.

Ông ngoại ta là người giàu nhất, ta tự nhiên không thiếu vàng bạc châu báu.

Chuyện thế gian có thể khiến ta phấn khích, chỉ còn lại quyền thế mà thôi.

Thái tử không trực tiếp đồng ý đề nghị của ta, nhưng cũng không từ chối, lúc chia tay, ngài ấy nhướng mày, cười nhạo nói: "Sở Nhị, ngươi khiến cô rất mong đợi."

Ta đáp lại một câu: "Cũng hy vọng Thái tử điện hạ đừng phụ lòng mong đợi của thần."

Thái tử cười lớn thành tiếng, như thể gặp phải chuyện khiến ngài ấy vui vẻ.

21

Khoảng thời gian tiếp theo, tình hình triều đình có chút thay đổi.

Hoàng thành tưởng chừng như gió yên biển lặng, thực ra đã sóng ngầm cuộn chảy.

Điều khiến ta yên lòng là, nhà họ Ôn trước nay trung lập, không hề kết bè kết phái, tỷ tỷ và Ôn Sinh kể từ sau đại hôn, vẫn luôn sống những ngày tháng hòa hợp ngọt ngào.

Còn về phía phụ thân, ta đã ngấm ngầm gửi tin cho người, người là con rể nhà giàu nhất, tuy quan vị không cao, nhưng tài lực hùng hậu, khó tránh khỏi bị cuốn vào cuộc tranh đoạt ngôi vị.

Phụ thân và mẫu thân không hề cố chấp, rất nghe lời khuyên của ta.

Phụ thân cáo bệnh nghỉ phép, tạm thời không lo chuyện triều chính, mẫu thân cùng người ra ngoài du ngoạn.

Ta thì cùng ông ngoại, cữu cữu thường xuyên liên lạc, lợi dụng tài nguyên trong tay, ngấm ngầm trải đường cho Thái tử.

Thái tử cũng biết điều, mỗi lần đều nhờ Thúy Nương mang đồ đến cho ta, trong đó có một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay trẻ sơ sinh, đã thu hút sự chú ý của Phó Hoài.

Phó Hoài khẽ nhíu mày, cầm viên dạ minh châu lên ngắm nghía một lát: "Phu nhân, nàng lấy viên ngọc này từ đâu vậy? Ta nhớ, trong cung chỉ có Thái hậu mới có một viên."

Viên ngọc trong tay Thái hậu, có lẽ đã bị Thái tử thuận tay lấy đi rồi.

Một ngày tốt lành

Mà giờ phút này, nó đang ở trong tay Phó Hoài.

Ta cười quyến luyến, không hề hoảng sợ, nói: "Phu quân, nhà ngoại thiếp là nhà giàu nhất, thứ tốt đẹp nào mà không có được? Chưa nói đến viên dạ minh châu này, dù thiếp muốn gặp giao nhân, hai vị cữu cữu cũng sẽ tìm về cho thiếp."
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 21: Chương 21



Trên mặt Phó Hoài lập tức nở đầy nụ cười.

Nhị hoàng tử đang trên đà tranh đoạt ngôi vị, lúc này cần tiền bạc nhất.

Phó Hoài kiếp trước đã tính toán như vậy, chiếm đoạt sạch sẽ toàn bộ của hồi môn của tỷ tỷ, cả nhà họ Phó giống như lũ quái vật hút máu, bắt được con mồi, liền hút cạn cho đến chết.

Quả nhiên, Phó Hoài trước tiên đối với ta cực kỳ sủng ái, chưa đầy hai ngày, đã nhắc đến chi tiêu trong phủ, và chi phí cho năm trăm phủ binh riêng của hắn.

Triều đại này, quyền thần có quyền nuôi phủ binh riêng.

Nhưng Phó Hoài dã tâm bừng bừng, số phủ binh hắn nuôi còn xa mới chỉ là năm trăm người...

Số lượng vượt quá ngàn người, liền có thể bị xử lý tội mưu nghịch.

Ta thuận theo ý hắn, tự tay thúc đẩy lòng phản nghịch của hắn, chủ động giao ra một nửa của hồi môn cho hắn: "Phu quân, đồ của thiếp, cũng thuộc về chàng. Chàng cứ lấy mà dùng đi. Dù sao, thứ thiếp không thiếu nhất, chính là bạc."

Phó Hoài vui mừng khôn xiết, nhưng bề ngoài vẫn khách sáo một câu: "Phu nhân, ta nhất định không phụ nàng, sau này cũng nhất định sẽ bù đắp gấp bội cho nàng."

Phó Hoài được một khoản tiền lớn, quả nhiên ngấm ngầm chiêu binh mãi mã.

Hắn thích gánh tội danh mưu nghịch lớn như vậy, ta đương nhiên phải thành toàn cho hắn.

22

Thẩm Như đột nhiên trở nên thông minh hơn.

Phó Hoài trong một lần về muộn, vừa vặn bắt gặp nàng ta đang múa kiếm.

Tay phải Thẩm Như đã phế, cố gắng dùng tay trái múa ra được đường kiếm.

Phó Hoài trước nay vẫn ngưỡng mộ sự cương nghị của nàng ta, có lẽ biểu hiện của Thẩm Như, lại gợi lên ký ức nơi biên ải, Phó Hoài đêm đó cùng nàng ta quây quần bên bếp lửa hâm rượu, hai người tuy không ngủ cùng nhau, nhưng rõ ràng đều vẫn còn hảo cảm với đối phương.

Biết được tin tức, Thúy Nương tức giận: "Phu nhân, Quốc công gia luôn tưởng rằng người mất đi một đứa con, nô tỳ còn tưởng, Quốc công gia thật sự thương tiếc đứa bé đó lắm! Thế mà chẳng phải vẫn cùng Thẩm di nương nối lại tình xưa sao!"

Ta lại cười cười, càng thêm tò mò về thân phận thật sự của Thẩm Như.

Thúy Nương là nô tài trung thành, nhưng nàng ấy cuối cùng vẫn không hiểu nam tử.

Thành kinh đô này không thiếu nhất chính là mỹ nhân, nam tử cũng tuyệt đối sẽ không cùng bất kỳ một nữ tử nào đã qua thời xuân sắc bàn chuyện tình cũ.

Ta ra lệnh cho Thúy Nương: "Sai mấy cao thủ, ngấm ngầm theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm Như."

Thẩm Như chắc chắn hận ta đến cực điểm, cũng nhất định muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta.

Cho nên, nàng ta sớm muộn cũng sẽ có hành động.

Chỉ dựa vào một mình nàng ta thì còn xa mới đủ, thế lực đứng sau nàng ta rất nhanh sẽ nổi lên mặt nước.

Ngày hôm sau, Thẩm Như liền đến trước mặt ta khiêu khích, nàng ta thay một bộ váy màu hồng phấn, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay phỉ thúy màu sắc cực tốt, cong môi cười khinh miệt.

"Tình nghĩa giữa ta và Tướng quân, há là loại nữ tử nội trạch như ngươi có thể so sánh được? Chưa nói đến việc ta chỉ hại ngươi mất đi một đứa con, dù ta thật sự g.i.ế.c ngươi, Tướng quân cũng sẽ không làm gì ta đâu."

Một ngày tốt lành

Ta không hề bị kích động, chỉ cười hỏi: "Sao? Tay phải của Thẩm di nương phế rồi, ngươi còn muốn phế luôn cả tay trái à?"

Nhắc đến chuyện đau lòng của Thẩm Như, sắc mặt nàng ta lập tức lạnh đi, trừng mắt nhìn ta, nói: "Vậy thì chờ xem, ta nhất định sẽ là người chiến thắng! Ta sớm muộn gì cũng sẽ báo thù! Ngươi hại ta phế đi tay phải, ta nhất định sẽ bẻ gãy tứ chi của ngươi!"

"Tướng quân bây giờ sẽ không tin lời ta, nhưng không sao... chỉ cần có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi là được!"

Thẩm Như nói lời cay độc xong, mới ngạo mạn rời đi.

Ta càng thêm khẳng định suy đoán trước đó của mình.

Trên người Thẩm Như có bí mật, và còn liên quan mật thiết đến Phó Hoài.

Chập tối, Phó Hoài về phủ, hắn từ miệng hạ nhân biết được, Thẩm Như đã đến gặp ta, liền sải bước đến viện của ta.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 22: Chương 22



Thúy Nương ra hiệu bằng mắt với ta, ta biết hắn sắp vào phòng, liền quay mặt nghiêng về phía cửa, vừa vặn rơi xuống mấy giọt nước mắt.

Mà ngay lúc Phó Hoài bước vào phòng, ta lại dứt khoát lau đi nước mắt, ngay sau đó, liền tươi cười chào đón hắn.

Ta biết mình đẹp, càng rõ ràng, nụ cười này như đóa hoa ban mai vừa hé nở.

Ánh sáng rực rỡ, mỹ nhân như tranh vẽ.

Phó Hoài hơi sững sờ.

"Phu nhân, hôm nay Thẩm Như đến gặp nàng rồi? Nàng ta có làm nàng tức giận không?"

Thẩm Như chắc chắn đã than vãn không ngớt trước mặt Phó Hoài, cũng chắc chắn nói xấu ta.

Ta lại không thèm tranh giành thắng thua với nàng ta ở mặt ngoài.

Ta tiến đến gần Phó Hoài, khoác tay hắn, như chim nhỏ nép vào người, dịu dàng cười nói: "Phu quân yên tâm, Thẩm di nương không hề làm khó thiếp. Hậu trạch mọi thứ yên ổn, phu quân cứ yên tâm làm việc chàng muốn làm là được. Tuyệt đối không thể vì hậu trạch mà phân tâm."

Phó Hoài lúc này trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn nhìn mỹ nhân xinh đẹp bên cạnh, thấy nàng thấu tình đạt lý, hiểu biết lễ nghĩa như vậy, hắn vừa nghĩ đến khuôn mặt hùng hổ dọa người kia của Thẩm Như, liền chỉ cảm thấy chán ghét.

23

Phó Hoài ôm lấy ta, nói muốn cho ta một đứa con.

Ta nội tâm cười lạnh.

Cả nhà họ Phó, ta một người cũng sẽ không giữ lại, sao lại muốn con của hắn?

Ta sớm muộn gì cũng sẽ có một đứa con của riêng mình, nhưng cha của đứa bé quyết không thể là Phó Hoài.

Ta sớm đã dùng thuốc với chính mình, dù Phó Hoài có cố gắng đến đâu, bụng ta cũng sẽ không có phản ứng.

Phó Hoài gần đây rất quấn người.

Ta cũng diễn cùng hắn một phen, coi như là thêm chút niềm vui cho những ngày tháng nhàm chán.

Phó Hoài luôn kể cho ta nghe chuyện ngày xưa.

Hắn sẽ ôm ta bay lên mái nhà, sau đó, hai người bọn ta cùng nhau ngắm sao.

Phó Hoài sẽ kể hết những chuyện thú vị ở biên quan cho ta nghe.

Mắt hắn tràn đầy ánh sáng, luôn dùng ánh mắt tình tứ nhìn ta.

Nhưng...

Ta thật sự không thể cảm động.

Cùng một cảnh tượng, cùng một hành động, cùng một câu chuyện, hắn và Thẩm Như cũng từng trải qua.

Hắn thật không biết chán.

Ta bảo Thúy Nương tung tin, để cả phủ trên dưới đều biết, phu thê Quốc công gia ân ái khác thường.

Thẩm Như tự nhiên cũng nghe được chi tiết.

Những chuyện hoa trước trăng sau giữa nàng ta và Phó Hoài, Phó Hoài cũng diễn lại một lần với ta.

Thúy Nương bẩm báo: "Phu nhân, Thẩm di nương đập vỡ hết đồ đạc trong phòng, nàng ta nổi trận lôi đình. Nhưng mà, dù vậy, Quốc công gia cũng cố ý lạnh nhạt với nàng ta."

Phó Hoài đối với Thẩm Như đã không còn tình cảm nam nữ.

Nhưng vẫn giữ lại nàng ta.

Một ngày tốt lành

Nguyên nhân không gì khác...

Trên người Thẩm Như vẫn còn giá trị.

Sau mười hai tuổi, ta liền rất ít khi đối đầu trực diện với người khác, ta thích nhất là mượn tay người khác, đá đối thủ ra khỏi cuộc chơi.

Nhưng rõ ràng, Thẩm Như không phải dễ dàng bị đá đi như vậy.

Hai tháng nữa trôi qua, bên Thái tử truyền đến tin tức.

Thái tử trên đường áp giải bạc cứu tế, quả nhiên gặp phải bọn cướp. May mà, ta đã báo trước cho ngài ấy, để ngài ấy có sự chuẩn bị.

Thái tử ra lệnh chia quân làm hai đường, một đường công khai, một đường bí mật.

Hiện giờ, đã an toàn áp giải bạc cứu tế đến vùng thiên tai.

Thái tử lần này lập được công lớn.

Ngài ấy mời ta ra ngoài gặp mặt.

Ta biết rõ Thẩm Như đang theo dõi mình, vẫn cao giọng đi một chuyến đến quán trà.

Thái tử gầy đen đi một chút, khuôn mặt càng thêm kiên nghị.

Thái độ của ngài ấy đối với ta, hòa nhã hơn nhiều so với trước kia.

Mà ta lại báo cho Thái tử mấy bí mật nữa.

Thái tử đích thân rót trà cho ta, thăm dò hỏi: "Sở Nhị, ngươi căm hận Phó Hoài?"

Rõ ràng, ta đang giúp đỡ Thái tử lật đổ phủ Quốc công.

Ta cười nhẹ: "Cũng không hẳn là căm hận, chẳng qua là có chút ân oán chưa giải quyết xong mà thôi. Một Phó Hoài cỏn con, không đáng là gì."
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 23: Chương 23



Thái tử đột nhiên nắm lấy tay ta, yết hầu ngài ấy khẽ động, trong phòng riêng hương thơm thoang thoảng, không khí lập tức trở nên mập mờ: "Đợi cô thành đại nghiệp, ngươi có nguyện ý đứng bên cạnh cô, cùng cô hưởng thụ vinh hoa phú quý không?"

Ta lật tay nắm lấy tay Thái tử, vuốt v3 mu bàn tay ngài ấy.

Thái tử hơi sững sờ, mặt hơi đỏ lên.

Ta lại rút tay về, nói: "Đến lúc đó rồi nói sau."

Miệng lưỡi nam tử, chỉ có lúc đó mới là chân thành. Mấy tháng sau, mấy năm sau... lại sẽ là một khung cảnh khác.

Thái tử còn muốn nói gì đó, ta nhẹ nhàng thúc giục: "Điện hạ, hôm nay sau lưng thần có một con chuột nhắt, ước chừng sắp tìm đến cửa rồi, điện hạ vẫn nên đi trước đi."

Thái tử lĩnh hội ý, lưu luyến rời đi.

Mà rất nhanh, Thẩm Như liền dẫn Phó Hoài xông vào phòng riêng.

Thẩm Như đã nhẫn nhịn ta đến cực điểm, nàng ta tự cho rằng đã nắm được cơ hội, tự nhiên vội vàng không thể chờ đợi, buột miệng chửi rủa: "Tiện nhân! Ngươi hẹn hò riêng với tình lang, lần này xem ngươi còn gì để nói nữa không?!"

Phó Hoài vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía ta, lại quét mắt nhìn phòng riêng.

"Phu nhân, rốt cuộc là chuyện gì?"

Trước khoảnh khắc này, hắn có lẽ đã tin lời Thẩm Như, nếu không, sao lại khí thế hùng hổ chạy đến?

Chậc, con ch.ó này thật sự nuôi không quen.

24

Một ngày tốt lành

Thẩm Như thấy trong phòng riêng không có ai, nàng ta tìm kiếm khắp nơi, hận không thể biến ra một tình lang ngay tại chỗ.

Ta cực kỳ mờ mịt, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy viết tay, trên đó là chữ viết của Phó Hoài.

Tự nhiên, chữ viết này là do ta tự mình viết ra.

Ta hỏi: "Phu quân, không phải chàng mời thiếp đến đây uống trà sao? Chàng xem, chàng còn đặc biệt viết thư tay."

Sắc mặt Phó Hoài đại biến: "Phu nhân, đây quả thực là chữ viết của ta, nhưng không phải do ta tự tay viết. Phu nhân, nàng trúng bẫy rồi."

Ta há hốc miệng, một tay che môi: "Chẳng trách không lâu trước đó, có một nam tử áo xanh cứ đòi gặp thiếp, may mà bị thiếp đuổi đi rồi."

Thúy Nương vội làm chứng: "Thật quá nguy hiểm! Quốc công gia phải điều tra rõ ràng đấy ạ! May mà phu nhân giữ lại thư tay, nếu không thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!"

Kiếp trước, Thẩm Như chính là dùng thủ đoạn vụng về như vậy hãm hại tỷ tỷ.

Lần này, ta liền trả lại cho nàng ta.

Phó Hoài tự cho mình thông minh, lập tức nghĩ đến điều gì đó, hắn siết chặt nắm đấm, tay kia trực tiếp tát về phía Thẩm Như.

Cái tát này quả thực lợi hại, Thẩm Như bị đánh loạng choạng mấy bước, suýt nữa không đứng vững.

Phó Hoài chỉ vào nàng ta giận dữ: "Thẩm Như, ta không ngờ, ngươi lại bỉ ổi đến mức này?! Phu nhân nàng tâm tính thuần lương, không xảo quyệt như ngươi, ngươi ngàn vạn lần không nên, thật sự không nên dùng danh tiết của phu nhân làm trò!"

Phó Hoài kẻ tự cao tự đại như vậy, tuyệt đối không cho phép có nữ tử nào phản bội hắn.

Ai hủy hoại danh tiết của ta, chính là tát vào mặt hắn.

Dù sao thì, ta bây giờ là "thê tử yêu dấu" của hắn.

Thẩm Như trợn to mắt: "Tướng quân! Người mù rồi sao? Sao bây giờ lại ngu muội như vậy?! Lại bị một tiện nhân đùa giỡn xoay vòng!"

Người như Phó Hoài, là không cho phép người khác nghi ngờ.

Thẩm Như miệng lưỡi càng độc, Phó Hoài càng tức giận, mà ta thì càng vui mừng.

Phó Hoài: "Thẩm Như... ngươi quá khiến ta thất vọng! Ta nói lại lần nữa, ngươi nghe cho rõ đây, Sở Sắt là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, đừng dùng những thủ đoạn hạ đẳng kia của ngươi để chia rẽ tình cảm phu thê chúng ta nữa."

Thẩm Như phun ra một ngụm m.á.u tại chỗ: "Các người là phu thê... vậy ta lại là cái gì? Ha ha, tốt lắm! Phó Hoài, ngươi nhất định sẽ hối hận!"

Trò hề này kết thúc, Thẩm Như tức giận rời khỏi phủ Quốc công.

Phó Hoài đối với ta sủng ái vô cùng, hắn nói nhiều hơn trước, còn thích dẫn ta đến quân doanh cưỡi ngựa, hận không thể chiếu cáo thiên hạ, ta là thê tử của hắn.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 24: Chương 24



Nam tử khi thích một nữ tử, quả nhiên có thể nâng niu nàng trong lòng bàn tay.

Đa số nữ tử thế gian đều sẽ bị cái "cảm giác được che chở" ngắn ngủi này mê hoặc tâm trí.

Đợi đến khi nam tử thay lòng, tình nghĩa biến mất, muốn thu tâm quay đầu lại thì khó rồi.

25

Sau khi Thẩm Như biến mất không lâu, Đế vương liền long thể bất an.

Mà Thái tử thì bị điều đi khỏi kinh thành làm nhiệm vụ.

Tất cả những điều này không khỏi quá trùng hợp.

Bên cạnh Thái tử có người bảo vệ, nhưng ta lại cứ muốn kiếm một món nợ ân tình.

Vì thế, sau khi thám tử tra ra Thái tử đang gặp khó khăn, ta đích thân dẫn người chạy một chuyến.

Sớm từ mấy tháng trước, ta đã ngấm ngầm liên lạc với nhà ngoại, để nhà họ Thẩm chuẩn bị cho ta một đội hộ viện tinh nhuệ.

Khi ta dẫn người đến nơi, Thái tử đã bị giặc cỏ trói nghiến.

Thái tử bị người ta ám toán, giặc cỏ cũng là do có người cố ý dẫn đến.

Có người muốn mượn tay giặc cỏ, g.i.ế.c c.h.ế.t Thái tử.

Thái tử một khi c.h.ế.t đi, Nhị hoàng tử sẽ trở thành người thừa kế số một.

Ta khẽ vẫy tay: "Giết sạch tất cả giặc cỏ, một tên cũng không tha."

Ta cầm cung nỏ, đích thân b.ắ.n c.h.ế.t mấy người.

Thái tử nhìn ta ngồi trên lưng ngựa cao lớn, kinh ngạc vì tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung của ta.

"Sở Nhị, nàng thật khiến cô kinh ngạc."

Ta ném cho ngài ấy một ánh mắt "bà đây vốn rất lợi hại".

Kiếp trước bị giam cầm trong hậu trạch, nhà họ Ôn trên dưới đều là người tốt, ta thật sự buồn chán đến cực điểm, nên suốt ngày luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Đời này, vẫn chưa ai biết ta giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Theo ta thấy, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì đừng bao giờ lộ hết bài tẩy của mình.

Dọn dẹp xong giặc cỏ, ta giới thiệu một người với Thái tử: "Điện hạ, vị này là con trai cả của cữu cữu thần, Thẩm gia đại lang, huynh ấy không thích kinh doanh, ngược lại từ nhỏ đã luyện võ. Hôm nay điện hạ có thể kịp thời được cứu, hoàn toàn nhờ biểu huynh hành động nhanh chóng."

Thái tử lúc này đang cần dùng người, ta đề cử như vậy, ngài ấy tự nhiên sẽ trọng dụng Thẩm gia biểu huynh.

Gia tộc bên ngoại của ta, cũng phải vươn lên.

Như vậy, sau lưng ta cũng có chỗ dựa vững chắc.

Sĩ nông công thương, chỉ có bạc trong tay, thì còn xa mới đủ.

Ông ngoại và cữu cữu cũng đều đồng ý quyết định của ta, biểu huynh bản thân cũng rất muốn lập công danh sự nghiệp.

Giờ phút này, biểu huynh và ta nhìn nhau một cái, liền hướng về phía Thái tử chắp tay, nói: "Nhà họ Thẩm nguyện nghe theo sự điều phái của Thái tử!"

Thái tử cười lớn thành tiếng, vỗ vai biểu huynh: "Tốt! Cô nhất định ghi nhớ ân tình hôm nay."

Giao Thái tử cho biểu huynh bảo vệ xong, ta liền lên đường trở về kinh đô trước một bước.

Ta biết, thành kinh đô rất nhanh sẽ thay đổi rồi.

Phó Hoài cũng bắt đầu đi sớm về khuya.

Phủ Quốc công thỉnh thoảng sẽ có mấy nam tử xa lạ đến, mỗi lần đều cùng Phó Hoài ở trong thư phòng bàn bạc rất lâu.

Mấy ngày nữa trôi qua, Phó Hoài vội vã đến gặp ta, hắn đích thân giao cho ta một con d.a.o găm: "Phu nhân, gần đây thành kinh đô không yên ổn, nàng tuyệt đối đừng một mình ra khỏi phủ. Ta đã ra lệnh tăng cường phòng thủ. Một khi xảy ra chuyện, nàng có thể dùng d.a.o găm tự bảo vệ."

Ta: "..."

Con d.a.o găm này làm sao tự bảo vệ?

Chỉ sợ là đưa cho ta để tự vẫn thì có.

Ta bề ngoài giả vờ cảm động cực độ: "Phu quân, thiếp biết rồi, chàng cứ đi lo việc của mình đi."

Phó Hoài quả nhiên dẫn người rời khỏi phủ Quốc công.

Ngoài cổng phủ cũng quả thực có thêm hàng trăm hộ vệ.

Toàn bộ phủ Quốc công bị bao vây.

Bên ngoài hoàn toàn thay đổi rồi.

Thỉnh thoảng có tiếng c.h.é.m g.i.ế.c la hét vọng về từ xa.

Ban đêm, trên không trung thỉnh thoảng có ánh lửa, cũng không biết là nơi nào bị cháy.

Một ngày tốt lành

Lão phu nhân sợ đến mất hết hồn vía, lại đưa ra ý kiến tồi cho ta: "Con dâu à, con có thể dẫn người đến nhà họ Chu xem thử không? Tiểu cô nương của con đã rất lâu không có tin tức gửi về."
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 25: Chương 25



Ta gạt bỏ mọi lớp ngụy trang, bị lời nói của bà ta làm bật cười: "Mẫu thân, bên ngoài đang đánh đánh g.i.ế.c giết, mỹ nhân tuyệt sắc như con, chỉ sợ không tiện ra ngoài. Mẫu thân nếu thật sự lo lắng cho tiểu cô, có thể tự mình ngồi xe ngựa đi một chuyến đến phủ họ Chu."

Lão phu nhân nghẹn lời, sắc mặt bà ta lúc xanh lúc trắng, nhưng lại không làm gì được ta: "Ngươi..."

Mấy ngày sau, hoàng thành cuối cùng cũng bị phá.

Thúy Nương nhận được thư truyền tin bằng bồ câu đưa thư từ người đưa tin.

"Phu nhân, sau chính biến cung đình, binh lính hộ thành lần lượt bị điều đến hoàng cung, hiện giờ cổng thành mở toang, một lượng lớn giặc cỏ vào thành, đốt g.i.ế.c cướp bóc."

"Nhưng thực ra giặc cỏ đều là người Man Di giả dạng, cố ý nhân cơ hội này, lẻn vào hoàng cung, thừa nước đục thả câu."

"Ngoài ra... Thẩm di nương lại là công chúa Man Di."

Thì ra là thế!

Điều này giải thích được rồi.

26

Lúc Thẩm Như dẫn người g.i.ế.c trở lại phủ Quốc công, ta cũng đã thay trang phục gọn gàng.

Lần đối đầu trực diện này, Thẩm Như không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình.

Nàng ta lại tưởng rằng mình nắm chắc phần thắng rồi.

Người bên cạnh nàng ta gọi nàng ta là "Công chúa điện hạ", dọa Lão phu nhân run rẩy cả người.

Ngay cả Lão phu nhân cũng biết, che giấu công chúa Man Di, đây là tội tru di cửu tộc.

"Nhất định là ngươi mê hoặc con trai ta trước! Con trai ta tuyệt đối không thể nào biết được thân phận của ngươi! Ngươi đừng có bôi nhọ phủ Quốc công!"

Thẩm Như nhướng mày: "Lão phu nhân nói sai rồi, ta là ân nhân cứu mạng của Phó Hoài. Nếu không có ta, Phó Hoài đừng nói đến lập chiến công, hắn căn bản không có cơ hội sống sót trở về!"

Nghe vậy, ta nheo mắt lại, dẫn dắt Thẩm Như, nói: "Cho nên, năm năm trước sau khi Phó Hoài bị bắt, không phải hắn tự mình trốn thoát khỏi trại địch, mà là đã thỏa thuận xong với Man Di. Cũng là Phó Hoài hại mười vạn binh mã bị mai phục, toàn bộ bị chôn sống. Phó Hoài sớm đã thông đồng với địch, phản quốc. Cái gọi là quân công của hắn, chẳng qua chỉ là Man Di phối hợp với hắn diễn một màn kịch, chỉ để hắn trở về kinh thành, tiếp tục bán mạng cho Man Di."

Ta nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Thẩm Như.

Trên mặt nàng ta không hề có bất kỳ vẻ phản bác nào.

Nói cách khác, ta đều đoán đúng cả rồi.

Mối quan hệ giữa Phó Hoài và Thẩm Như, tuyệt đối không phải là tình cảm nam nữ đơn giản.

Lão phu nhân đã mặt như tro tàn.

Thẩm Như cười lớn một cách kiêu ngạo: "Sở Sắt, ngươi ngoài một gương mặt ra, lấy gì để so với ta? Ta mới là đại nữ tử thực sự."

Nghe vậy, ta rất khó không bật cười thành tiếng: "Ồ? Vậy sao? Ta lại không biết, đại nữ tử lại vì một nam tử mà sống c.h.ế.t đòi sống đòi chết."

Thẩm Như: "Ngươi... c.h.ế.t đến nơi rồi, ngươi còn mạnh miệng."

Bên cạnh ta lập tức xuất hiện hàng chục cao thủ.

Thẩm Như sững sờ, rồi liền hiểu ra, nàng ta giận dữ nói: "Thì ra ngươi sớm đã có chuẩn bị! Ta biết ngay mà, ngươi tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài! Nhưng mà, hôm nay ta nhất định sẽ tự tay bắt ngươi, rồi bẻ gãy tứ chi của ngươi, ném ngươi vào ổ ăn mày, chịu đủ mọi lăng nhục!"

Có thể thấy, nàng ta căm hận ta đến cực điểm.

Hai bên người ngựa bắt đầu đối đầu nhau, ban đầu, không phân thắng bại.

Ta lùi lại mấy bước, liên tục b.ắ.n tên.

Với sức lực của ta, tự nhiên không thể cận chiến với người khác, cho nên, ta phát huy sở trường tránh sở đoản, chỉ dùng cung nỏ.

Không lâu sau, số lượng người của Thẩm Như chiếm thế thượng phong, ta dẫn người rút lui khỏi phủ đệ. Lão phu nhân sớm đã co rúm ở góc tường, sợ đến mất hết hồn vía.

Thẩm Như truy đuổi không ngừng, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, phát lệnh: "Bắt con tiện nhân đó lại cho ta! Ai bắt được nó, thưởng trăm lượng vàng!"

Ngay lúc ta sắp bị bao vây, Phó Hoài chạy về.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 26: Chương 26



Trên người hắn có vết máu, dường như bị thương trong cung.

Hắn cưỡi ngựa phi nhanh đến, hét lớn: "Dừng tay, đừng làm tổn thương thê tử của ta!"

Thẩm Như nổi giận, liên tục b.ắ.n tên về phía ta.

Ta đứng yên không động, cố ý làm mồi nhử.

Khi một mũi tên thẳng tắp b.ắ.n về phía ta, Phó Hoài nhảy xuống ngựa, lao thẳng về phía ta.

Hắn ôm ta vào lòng, lưng trúng tên.

Sau đó, lại là một mũi tên nữa.

Phó Hoài khẽ rên lên, nhưng lại lập tức quan tâm hỏi han: "Phu nhân, nàng không sao chứ?"

27

Ta chớp mắt, mỉm cười thản nhiên.

Phó Hoài đánh giá ta mấy lần, thấy ta mặc trang phục gọn gàng, tay cầm cung nỏ, hắn rất muốn hỏi tiếp điều gì đó, nhưng một thanh kiếm dài đã kề vào cổ hắn.

Thẩm Như gần như gào thét, nói: "Phó Hoài! Ngươi phụ ta! Đã đến lúc này rồi, ngươi vẫn chỉ lo cho con tiện nhân này?! Ngươi thông minh một đời hồ đồ nhất thời à! Nó căn bản chưa từng thật lòng yêu ngươi! Ngươi cũng chưa bao giờ hiểu nó!"

Ta biết cưỡi ngựa, biết b.ắ.n tên, biết g.i.ế.c người.

Một ngày tốt lành

Một kẻ xấu xa thực sự, tuyệt đối không thể nào để mình yếu đuối vô năng.

Cái gọi là yếu đuối, chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bảo vệ.

Phó Hoài ngây ngốc nhìn ta, hắn há miệng, rất muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì, mà lại dùng thế sét đánh không kịp bịt tai, trở tay đ.â.m một kiếm về phía Thẩm Như sau lưng hắn.

Thân thể Thẩm Như run rẩy một cái, sau đó miệng phun m.á.u tươi.

Nàng ta từ từ quỳ xuống, cũng đ.â.m một kiếm vào lưng Phó Hoài.

Người sắp chết, lời nói cũng thiện.

Thẩm Như bật khóc tại chỗ, lòng không cam tâm, nói: "Phó Hoài, ngươi thật sự không nên phụ ta! Từ nhỏ đến lớn, phàm là thứ ta muốn có được, chưa bao giờ thất thủ! Ta bảo phụ vương bắt ngươi, ép ngươi thỏa hiệp, là ta từng bước một khiến ngươi bán n ước cầu vinh. Người ta không có được, ta tự nhiên sẽ hủy hoại! Cho nên... Phó Hoài, ngươi chỉ có thể cùng ta đi c.h.ế.t thôi!"

Đồng tử Phó Hoài mở lớn, hắn rút bội kiếm ra, Thẩm Như c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Phó Hoài cũng chẳng khá hơn là bao, hắn bị Thẩm Như đ.â.m xuyên qua cơ thể, cộng thêm vốn đã bị thương, đã cố gắng đến mức nỏ mạnh hết đà.

Nhưng hắn dường như vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành, cứ thế chăm chú nhìn ta.

Khóe miệng Phó Hoài không ngừng rỉ máu, hắn đã không nói nên lời, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt ta, đáy mắt hắn đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên giần giật.

Ta đại khái hiểu, hắn muốn hỏi gì.

Phó Hoài nói không rõ lời, lẩm bẩm: "Phu nhân, nàng đã từng..."

Ta đâu có lòng tốt gì, sẽ không vì để Phó Hoài c.h.ế.t nhắm mắt, mà dối lòng nói dối.

Ta lắc đầu, không còn ban phát một nụ cười nào nữa, chỉ lạnh nhạt nói: "Chưa từng yêu."

Ánh sáng trong mắt Phó Hoài, tắt lịm trong nháy mắt.

Hắn vẫn trợn to đồng tử, nhưng hoàn toàn không còn sức sống, giữ nguyên tư thế quỳ trên mặt đất, một giây cũng không rời mắt nhìn về phía trước.

Hắn c.h.ế.t rồi.

Thẩm gia biểu huynh dẫn người đến nơi, thuộc hạ của Thẩm Như đã c.h.ế.t thì chết, trốn thì trốn.

Nhìn thấy Thẩm biểu huynh, ta trong lòng liền có số, hỏi: "Thái tử điện hạ thắng rồi, phải không?"

Biểu huynh gật đầu, lập tức xuống ngựa kiểm tra tình hình của ta: "Biểu muội, Thái tử bảo ta nhanh chóng đến trợ giúp muội một tay. Lần này, may mà có tình báo muội cung cấp, Thái tử đã ra lệnh đóng chặt cổng thành, người Man Di vào thành một tên cũng không thoát được."

Rất tốt!

Nhị hoàng tử quả nhiên lại thất bại.

Giống như kiếp trước vậy.

Chẳng qua, lần này thuận lợi hơn nhiều, sớm hơn kiếp trước đến tận hai năm.

Tuổi thọ của Phó Hoài và Thẩm Như cũng bớt đi mấy năm.

Thẩm gia biểu huynh im lặng một lúc, hắn liếc nhìn t.h.i t.h.ể Phó Hoài, nói: "Sau khi Nhị hoàng tử chính biến thất bại, Phó Hoài vốn có thể mang hắn ta trốn thoát. Nhưng Phó Hoài vừa nghe tin có người tấn công phủ Quốc công, liền bỏ mặc Nhị hoàng tử, nhanh chóng quay về."
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 27: Chương 27



Vậy thì sao?

Ta nên cảm ơn đội đức?

Tai họa này vốn là do Phó Hoài mang đến mà.

Tự nhiên, ta sẽ không tranh cãi gì với biểu huynh.

Hắn là nam tử, chỉ đứng trên góc độ của nam tử để suy nghĩ.

Tranh luận là chuyện vô nghĩa nhất, ta chỉ cười cười: "Biểu huynh, không ngoài dự đoán, Thái tử rất nhanh sẽ đăng cơ, huynh phải làm rạng danh nhà họ Thẩm đấy."

Biểu huynh gật đầu.

28

Phó Hoài vừa chết, Lão phu nhân điên cuồng gào thét.

Bà ta trước tiên ra lệnh hủy hoại t.h.i t.h.ể Thẩm Như, lại nguyền rủa ta sát phu.

"Tại sao người c.h.ế.t không phải là ngươi?! Con trai ta vừa đi, phủ Quốc công này biết làm thế nào đây?!"

Phải rồi, Phó Hoài không hề để lại con nối dõi.

Kiếp trước, ta liền không muốn làm thê tử của ai cả.

Bây giờ, Phó Hoài c.h.ế.t rồi, ta thành quả phụ, lại chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Ta giáng cho Lão phu nhân một đòn chí mạng: "Mẫu thân, Đức phi cũng c.h.ế.t rồi, Nhị hoàng tử tạo phản thất bại, hiện đã là tù nhân. Điều đáng sợ hơn là, Thẩm Như là công chúa Man Di, nàng ta sớm đã cấu kết với phu quân, còn thuyết phục phu quân làm gian tế."

Lão phu nhân thân thể mềm nhũn, ngã sõng soài trên mặt đất.

Bà ta hoảng hốt, nhưng ngay cả lúc này, bà ta vẫn nghĩ đến việc tự bảo vệ mình, lập tức trợn to mắt, nói: "Con dâu à, phụ thân con và Thái tử có giao tình, con đi nói giúp một tiếng, để Hoàng thượng tha cho mẹ góa con côi chúng ta đi!"

Tha cho nhà họ Phó?

Nhưng ai lại tha cho mười vạn binh sĩ bị chôn sống?

Mạng của bọn họ, chẳng lẽ không phải là mạng sao?

Ta không thèm để ý đến Lão phu nhân, ra lệnh dọn dẹp phủ Quốc công, bản thân cũng vào phòng ngâm mình trong bồn tắm hoa thật thoải mái.

Ta ghét mùi m.á.u tanh, mùi vị này luôn khiến ta không nhịn được muốn làm chuyện xấu.

Thái tử bận rộn dọn dẹp mớ hỗn độn trong cung, tạm thời chưa xử lý phủ Quốc công. Ngài ấy lập tức đăng cơ, đã là tân đế.

Ngày hôm sau, tiểu cô nương loạng choạng chạy về.

Nàng ta ngã sõng soài dưới chân ta, bộ dạng thảm hại: "Tẩu tẩu cứu muội! Tẩu tẩu cứu muội! Muội, muội... muội sai rồi, muội không dám nữa! Tẩu tẩu làm tất cả đều là vì tốt cho muội, muội không nên có mắt không tròng!"

Tiểu cô nương như thể phát điên, nhận nhầm ta là tỷ tỷ.

Tên công tử ăn chơi nhà họ Chu cũng đuổi theo đến, hắn vẻ mặt tà dâm, ánh mắt không kiêng dè đánh giá trên mặt ta: "Ối chà, tẩu tẩu vừa mới mất chồng, trông lại không hề tiều tụy, rất là xinh đẹp đấy nhỉ. Sau này... hay là để muội phu yêu thương tẩu tẩu thật tốt."

Phủ Quốc công đã sụp đổ, một con kiến cũng dám đến cửa khiêu khích.

Nhưng...

Phủ Quốc công sụp đổ, thì liên quan gì đến Sở Sắt ta?

Ta rút thanh kiếm dài từ tay hộ vệ, trực tiếp đ.â.m xuyên qua tên công tử ăn chơi nhà họ Chu.

Tiểu cô nương sợ đến hét lên một tiếng, nàng ta có lẽ bị đánh quá thảm, đứa con trong bụng cũng mất rồi, người cũng sắp sụp đổ.

"Chỉ có tẩu tẩu mới cứu được muội, tẩu tẩu thật tốt! Tẩu tẩu thật tốt..."

Một ngày tốt lành

Tỷ tỷ kiếp trước quả thực là người tẩu tẩu tốt của nàng ta.

Nhưng ta thì không, ta có thù tất báo.

Ta thu kiếm lại, hừ lạnh nói: "Không phải... ta chỉ là không ưa những tên khốn nạn ra tay với nữ tử. Còn về phần ngươi, nếu đã muốn về nhà họ Phó, vậy thì hãy chấp nhận tội lỗi mà nhà họ Phó phải gánh chịu đi."

29

Tiểu cô nương dường như cũng trùng sinh rồi.

Nhưng người khác chỉ cho rằng nàng ta điên rồi.

Nàng ta lẩm bẩm không ngừng, luôn miệng nói: "Tẩu tẩu mới là thật lòng thật dạ vì tốt cho muội. Muội vốn nên được gả vào gia đình cao quý... Muội, muội... không thể gả vào nhà họ Chu. Tại sao lần này tẩu tẩu lại không ngăn cản muội phạm sai lầm?"

Tiểu cô nương ôm lấy bắp chân ta, than thở cầu xin: "Tẩu tẩu, tẩu nhất định có cách làm lại từ đầu, tẩu giúp muội thay đổi vận mệnh đi, muội muốn số mệnh tốt đẹp của kiếp trước!"
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 28: Chương 28



Ta cúi đầu nhìn kẻ dưới chân, một cước đá nàng ta ra.

Số mệnh tốt đẹp kiếp trước của nàng ta, là do tỷ tỷ thay nàng ta mưu cầu, nhưng sau đó nàng ta đã làm gì?!

Ta khống chế phủ Quốc công, ra lệnh nhốt Lão phu nhân và tiểu cô nương lại.

Sau đó, ta đem t.h.i t.h.ể Phó Hoài, và bằng chứng hắn thông đồng với địch phản quốc, tất cả trình lên trước mặt tân đế.

Người khác đều cho rằng ta c.h.ế.t chắc rồi, dù sao, ta là thê tử của Phó Hoài.

Nhưng rất ít người biết, ta và tân đế sớm đã liên minh.

Tân đế lớn tiếng khen ngợi ta: "Sở Nhị, có tin tức ngươi cung cấp, trẫm không chỉ thuận lợi lên ngôi, còn một lần bắt được hết các gián điệp ngầm của Man Di ẩn nấp ở kinh thành, ngươi là đại công thần của trẫm, ngươi muốn thưởng gì?"

Ngài ấy nói đến đây, ánh mắt sáng rực, lại thêm một câu: "Bất kỳ yêu cầu nào, trẫm đều có thể đáp ứng ngươi. Trẫm khi ở Đông cung, ngoài một vị Thái tử phi, bên cạnh không còn ai khác."

Ừm...

Ngài ấy muốn thu ta vào hậu cung của ngài ấy?

Ta suýt nữa bật cười thành tiếng.

Đây chính là phần thưởng mà ngài ấy nói sao?

Dường như, dù là nam tử thế nào đi nữa, bọn họ đều sẽ ngây thơ và tự tin cho rằng, nữ tử cần tình yêu nông cạn mà bọn họ ban cho.

Tân đế đang đợi câu trả lời của ta, ngài ấy thậm chí có chút sốt ruột, luôn vuốt v3 chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái.

Ta gật đầu, đứng thẳng người, hỏi: "Hoàng thượng có còn nhớ, lần đầu tiên thần và người gặp mặt ở phòng riêng, thần đã đưa ra yêu cầu gì không?"

Thứ ta mưu cầu, không phải là ân điển của đế vương, cũng tuyệt đối không phải là một vị trí trong hậu cung, từ đầu đến cuối chỉ có một chữ - Quyền.

Một ngày tốt lành

Tân đế tự nhiên vẫn còn nhớ, sắc mặt ngài ấy hơi thay đổi. Rõ ràng, thứ ta muốn, và thứ ngài ấy muốn cho, không giống nhau.

Ta tiếp tục nói: "Hoàng thượng, hay là ban phủ Quốc công cho thần đi."

Tân đế nhíu mày: "Ngươi muốn làm Nữ Quốc công?"

Ta hỏi ngược lại: "Không được sao? Chồng c.h.ế.t vợ kế thừa, có gì không thể?"

Theo luật pháp triều đại này, với tội lỗi Phó Hoài đã phạm, cả nhà họ Phó đều không giữ được, phủ Quốc công tự nhiên cũng không còn tồn tại.

Ta đòi hỏi một danh hiệu "Nữ Quốc công", chẳng qua là để trải đường cho chính mình.

Tân đế sững sờ một lúc, rồi lại lắc đầu cười khổ: "Sở Nhị, không hổ là ngươi..."

Cuối cùng, tân đế đồng ý.

Dù có triều thần phản đối, tân đế cũng đ è xuống.

Có thể thấy, tân đế hiện tại rất có hứng thú với ta. Ta liền phải nhân cơ hội này, để ngài ấy phục vụ cho mình.

Nam tử dù tốt hay xấu, đều là để dùng.

30

Phủ Quốc công hoàn toàn đổi thành họ Sở.

Ta thay đổi toàn bộ hạ nhân trong phủ.

Lão phu nhân gào thét, đòi dìm ta vào lồ ng heo.

Ta công tâm xử lý, giao Lão phu nhân và tiểu cô nương cho nha môn, hai người bọn họ là gia quyến tội thần, nên xử trí thế nào, thì cứ xử trí thế đó.

Còn về phần ta, lần này lập được công lớn, tự nhiên có thể lấy công chuộc tội.

Trong dân gian thậm chí còn đồn đại, nói ta là gian tế tân đế cài vào bên cạnh Phó Hoài.

Thậm chí có kẻ còn đồn thổi, ta là nữ nhân của tân đế.

Có người kể chuyện dựng lên câu chuyện tình thanh mai trúc mã giữa ta và tân đế.

Trong một thời gian, chuyện phong hoa tuyết nguyệt giữa ta và tân đế, lan truyền ồn ào huyên náo.

Không cần điều tra, ta cũng có thể đoán ra là bút tích của ai.

Phụ thân trước đây thuộc phe Thái tử, nhưng ta và tân đế thời niên thiếu, thực sự không quen biết lắm.

Tân đế đang lợi dụng lời đồn đại, ép ta phải khuất phục.

Phụ thân và mẫu thân đã kết thúc chuyến du ngoạn, hai người biết được biến cố kinh thành, vô cùng kinh ngạc.

Tuy nhiên, hai người rất nhanh đã chấp nhận sự thật ta đã là Nữ Quốc công.

Dù sao thì, từ nhỏ đến lớn những năm qua, ta thường xuyên làm ra những chuyện người khác không thể tưởng tượng nổi.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 29: Chương 29



Phụ thân lo lắng: "Triều đại này chưa từng có Nữ Quốc công, cũng chưa từng có tiền lệ chồng c.h.ế.t vợ kế thừa. Phụ thân nghe nói, hai vị Ngự sử đại nhân, mỗi ngày đều dâng sớ đàn hặc con."

Ta vẻ mặt bình tĩnh: "Luôn phải có người mở đầu tiền lệ."

Phụ thân á khẩu.

Mẫu thân thì lại cười đầy ẩn ý: "Con gái ta thì có lỗi gì? Con gái ta là công thần mà."

Tỷ tỷ và Ôn Sinh cũng đến thăm. Tỷ tỷ còn mấy tháng nữa là sinh, người dung mạo xinh đẹp, gò má hồng hào, nhìn là biết được nuôi dưỡng rất tốt. Ôn Sinh vừa nhìn thấy ta, vẫn như chuột thấy mèo.

Tỷ tỷ và ta nói chuyện riêng: "Nhị muội, chuyện của muội đã làm ồn ào khắp thành rồi. Người khác còn nói, muội sớm muộn gì cũng sẽ vào cung. Danh hiệu Nữ Quốc công, chỉ là Hoàng thượng dùng để dỗ muội vui lòng thôi."

"Nhị muội, giữa muội và Hoàng thượng..."

Ta sờ sờ bụng bầu của tỷ tỷ, chuyển sang chủ đề khác, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ sắp làm mẹ rồi, tỷ có thích cảm giác này không?"

Trên mặt tỷ tỷ hiện lên nụ cười năm tháng tĩnh lặng.

Nhưng ta một khi đặt mình vào vị trí đó suy nghĩ, những ngày tháng an nhàn như của tỷ tỷ, ta một ngày cũng không sống nổi.

Ta không hề để ý đến những lời đồn đại bên ngoài, mà chuyên tâm quản lý phủ Quốc công, lại thuê thêm hộ vệ và ảnh vệ mới.

Tất cả hạ nhân đều do ta tự mình đích thân lựa chọn, và chỉ nghe lệnh một mình ta.

Ngày hôm đó, tân đế mở tiệc mừng công, ta cũng nằm trong danh sách được mời.

31

Trong tiệc cung đình, vị trí của ta rất gần với Đế vương.

Tân đế thỉnh thoảng lại nhìn về phía ta, mà Hoàng hậu bên cạnh ngài ấy rõ ràng đối với ta rất cảnh giác.

Dường như tất cả mọi người đều cho rằng, ta chắc chắn sẽ vào cung, trở thành một trong những phi tần của tân đế.

Chính tân đế cũng cho là như vậy.

Sau bữa tiệc, ta bị cung nhân dẫn đến một tòa điện vũ.

Ta uống rượu Lê Hoa Bạch, hơi say.

"Phu nhân, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa thay y phục."

Phu nhân...

Một ngày tốt lành

Là gọi ta sao?

Thôi vậy, ta biết rõ ý đồ của tân đế hôm nay.

Ta không hề từ chối.

Lúc tắm rửa, tân đế đến.

Ngài ấy cho lui tất cả cung nô, trước mặt ta cởi bỏ long bào, cách một lớp hơi nước mỏng manh, ta nhìn thấy trong mắt ngài ấy d*c vọng đáng sợ.

"Sở Nhị, đừng từ chối trẫm, được không?"

Nếu ta muốn từ chối, đã không bị cung nhân dẫn đến đây.

Không lâu sau, nước b.ắ.n tung tóe, tân đế như đứa trẻ được thỏa mãn nguyện vọng, rất vui vẻ.

Cứ thế đến khi màn đêm buông xuống.

Tân đế ra lệnh đốt pháo hoa, ngài ấy đích thân nắm tay ta, dẫn ta lên lầu cao ngắm pháo hoa.

Giờ phút này, mọi thứ phồn hoa rực rỡ đều ở trước mắt, dễ dàng có được.

Tân đế sắp xếp mọi thứ rõ ràng, tình đến chỗ sâu đậm, ngài ấy vui vẻ nói: "Sở Nhị, trẫm sẽ phong nàng làm phi, có trẫm ở đây, không ai dám nói lời đàm tiếu về nàng đâu."

Ngài ấy tưởng rằng, những lời đồn đại trong dân gian đều là để trải đường cho ta vào cung.

Quả nhiên, dù là nam tử thế nào đi nữa, cũng quá tự cho mình là đúng.

Ta đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào môi tân đế, tinh nghịch chớp mắt: "Hoàng thượng, thần có một món quà muốn tặng người."

Tân đế vẻ mặt vui vẻ, khi ta trình lên một tập tài liệu về tội tham ô của lão thần trong triều, ngài ấy bị chi tiết làm kinh ngạc.

Ngay cả số tiền mà vị nguyên lão tam triều kia từng tiêu xài để đi lầu xanh, ta cũng điều tra rõ ràng.

Tài nguyên nhà họ Thẩm cho ta, khiến ta có đủ ngân lượng, bố trí gián điệp ngầm khắp cả nước.

"Hoàng thượng vừa mới đăng cơ không lâu, bây giờ triều đình trăm việc cần làm. Hẳn là, Hoàng thượng cũng rất muốn thiên thu vạn đại. Thần muốn thành lập một cơ quan giám sát, và chỉ cần phục tùng sự điều phái của Hoàng thượng là được. Cơ quan này gọi là Củ Soát Ty, có thể giám sát bá quan, không chịu sự can thiệp của Lục bộ, có quyền tiền trảm hậu tấu."
 
Back
Top Bottom