Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng

Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 10: Chương 10



Ta đích thân đỡ Thẩm Như dậy, lại bị nàng ta hất tay ra: "Ngươi bớt giả nhân giả nghĩa đi!"

Đang là tháng sáu, mặt trời gay gắt, ta cố ý mặc váy cổ thấp, để lộ những đóa hồng mai trên chiếc cổ trắng ngần.

Một ngày tốt lành

Thẩm Như chắc chắn cảm thấy cực kỳ chói mắt.

Ta giả vờ loạng choạng, Phó Hoài nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, quan tâm hết mực: "Phu nhân."

Nói xong, Phó Hoài liếc nhìn Thẩm Như một cách không vui: "Đủ rồi! Phu nhân cũng là một lòng tốt, sao ngươi lại không biết điều như vậy?!"

Trên mặt Thẩm Như tràn đầy vẻ khó tin.

Trước kia ở biên quan, Phó Hoài chỉ có một mình nàng ta, sau khi về kinh đô, Phó Hoài cũng không hề sủng ái Linh Lung, nàng ta thật sự cho rằng, bản thân mình là độc nhất vô nhị.

Nàng ta có lẽ không bao giờ ngờ được, ta mới vào cửa có mấy ngày, đã khiến Phó Hoài đặc biệt để tâm.

Giết người sát tâm, không gì hơn thế.

Nhưng...

Ân oán giữa ta và Thẩm Như, còn phải từ từ thanh toán.

Ở nơi Phó Hoài không nhìn thấy, ta mỉm cười nhàn nhạt với Thẩm Như.

Đồng tử nàng ta mở lớn, nhìn ra được bộ mặt thật của ta, đáng tiếc, nàng ta lửa giận công tâm, không kịp suy nghĩ đối phó thế nào, trực tiếp bùng nổ tại chỗ, chỉ thẳng vào ta: "Tiện nhân! Ta biết ngay mà, ngươi vẫn luôn giả vờ làm người tốt!"

Ta rụt người lại, nấp sau lưng Phó Hoài: "Thẩm di nương, ta nghĩ đến xuất thân của ngươi không tốt, chưa từng hà khắc với ngươi, sao ngươi có thể nói lời ác độc như vậy? Nơi này dù sao cũng là kinh đô, không phải quê nhà của ngươi. Ngươi là tiểu thiếp của phu quân, cũng phải giữ thể diện cho phu quân."

Phó Hoài người này, coi trọng nhất là thể diện.

Hắn dù thích Thẩm Như đến đâu, cũng sẽ không thật sự yêu một kẻ ăn nói thô t ục.

Thẩm Như bắt gặp ánh mắt của Phó Hoài, nàng ta mất kiểm soát cảm xúc, hét lên: "Tướng quân, người chẳng lẽ quên rồi sao, người và ta từng trải qua cửu tử nhất sinh, mới đi được đến ngày hôm nay, người đã hứa với ta... đời này tuyệt đối sẽ không phụ ta!"

Không có nam tử nào nguyện ý gánh vác "lời hứa", càng đừng nói đến việc bị trách mắng ngay tại chỗ.

Phó Hoài dù có lòng áy náy, giờ phút này, sắc mặt cũng khó coi.

"Đủ rồi! Đừng hồ đồ nữa! Phu nhân đã thay ngươi cầu tình, ngươi còn không mau lui xuống!"

Thẩm Như tức giận quay người chạy ra khỏi phòng.

Bên này, Linh Lung tiếp tục khóc lóc thảm thiết trước mặt Lão phu nhân.

Lão phu nhân đành phải tức giận quát Phó Hoài: "Ngươi xem người ngươi nuông chiều hư đi kìa! Không kính trọng chủ mẫu, lại còn ghen tuông thành tính!"

Ta nhân cơ hội giảng hòa: "Mẫu thân đừng nổi giận, tổn hại thân thể thì không đáng đâu ạ. Thẩm di nương xuất thân nơi thôn dã, cũng không trách nàng ta thô lỗ được. Cứ để phu quân đi khuyên giải một phen. Gia hòa vạn sự hưng mà."

Kiếp trước, Lão phu nhân đối với tỷ tỷ rất không hài lòng, giờ phút này, lại đối với ta hòa nhã cực kỳ, nói: "Vẫn là con dâu biết đại thể."

10

Vì yêu cầu của Lão phu nhân, Phó Hoài liên tiếp ba ngày đều nghỉ lại ở phòng Linh Lung.

Như vậy, Lão phu nhân mới đồng ý bỏ qua cho Thẩm Như.

Dù Linh Lung có đốt hương k1ch tình trong phòng, chỉ cần Lão phu nhân cố ý bao che, Phó Hoài cũng không biết làm thế nào.

Nhưng Thẩm Như không ngồi yên được nữa, nàng ta tuyệt đối không phải dạng vừa.

Mà ta, chỉ mong hậu trạch chó cắn chó.

Thậm chí, ta còn lo Thẩm Như năng lực có hạn, cố ý sai người ngấm ngầm dẫn dắt nàng ta, đưa rất nhiều chứng cứ ra ánh sáng.

Thẩm Như cuối cùng không phụ lòng mong đợi, nàng ta nắm được chứng cứ Linh Lung tham ô.

Với tính cách của Thẩm Như, nàng ta chắc chắn sẽ tự mình ra mặt, chứ không đem chuyện này tố cáo trước mặt ta.

Ngày hôm đó, Thẩm Như triệu tập mọi người trong phủ, đem hết chứng cứ Linh Lung tham ô ngân lượng trong phủ ra. Lại còn liên lụy đến cả người ca ca gác cổng của Linh Lung.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 11: Chương 11



Trước bằng chứng sắt thép, Linh Lung không thể không nhận, nàng ta quỳ trước mặt Lão phu nhân, ra sức khóc lóc: "Mẹ nuôi, ca ca con nghiện cờ bạc, nếu con không giúp nó, nó sẽ bị người ta c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n mất! Con chỉ có một người ca ca này thôi ạ!"

Lão phu nhân yêu tiền nhất, bà ta vẫn luôn cho rằng, Linh Lung là người hầu trung thành nhất.

Thế mà Linh Lung lại dám tham ô ngân lượng trong phủ, điều này chẳng khác nào khoét thịt của bà ta.

Một ngày tốt lành

Lão phu nhân nhắm mắt lại: "Linh Lung, ngươi thật khiến ta thất vọng, từ hôm nay trở đi, sổ sách và chìa khóa đều giao ra đây đi. Tân nương đã vào cửa mấy ngày rồi, cũng nên để tân nương tiếp quản việc nhà rồi."

Linh Lung bị kéo đi, tạm thời giam lỏng.

Thẩm Như không ngờ rằng, nàng ta vất vả một phen, lại làm áo cưới cho ta.

Ta mỉm cười, nhận lấy sổ sách và chìa khóa, nói: "Mẫu thân, nếu người đã tin tưởng con dâu như vậy, thì con dâu tự nhiên sẽ quản lý tốt nội trạch."

Thẩm Như chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ta còn không quên k1ch thích nàng ta, cố ý tìm cơ hội, tình cờ gặp nàng ta ở hậu hoa viên, che miệng cười trộm nói: "Đa tạ Thẩm di nương giúp ta đoạt được quyền quản gia."

Mà nàng ta lật đổ Linh Lung, chẳng khác nào tát vào mặt Lão phu nhân.

Lão phu nhân dù thế nào cũng sẽ không còn coi trọng nàng ta nữa.

Nghe vậy, Thẩm Như đột nhiên rút cây roi bên hông ra, nhưng cuối cùng nàng ta cũng nhịn được.

Ta liền bẻ gãy một cành mẫu đơn.

Kiếp trước, tỷ tỷ đã bị cây roi này đánh đập tàn nhẫn.

Ta nhướng mày, cười mỉa mai: "Thẩm di nương làm gì vậy? Ngươi chỉ là một tiểu thiếp, chẳng lẽ còn muốn dạy dỗ cả chủ mẫu như ta sao?"

Thẩm Như nghiến răng nghiến lợi: "Sở Sắt, ngươi chờ đó! Ta nhất định sẽ cho Tướng quân biết bộ mặt thật của ngươi!"

Được thôi, ta chờ xem.

11

Linh Lung xem như hoàn toàn phế rồi.

Phó Hoài để Lão phu nhân nguôi giận, liên tiếp ba ngày không gặp Thẩm Như.

Thẩm Như dù có sốt ruột, cũng không biết làm thế nào.

Mà Lão phu nhân mất đi quân cờ Linh Lung, lại giao quyền quản gia ra, bà ta xem như mất cả chì lẫn chài, tự nhiên đối với Thẩm Như lòng mang oán hận, sai bà tử cố ý cắt xén chi tiêu của Thẩm Như.

Biết được Phó Hoài ba ngày này đều nghỉ lại ở phòng ta, Lão phu nhân gọi ta đến trước mặt nói chuyện.

Bà ta bề ngoài đối với ta hòa nhã, nhưng không hề mong ta và Phó Hoài hòa thuận êm ấm.

"Con dâu à, con dù sao cũng là chủ mẫu, tính tình không thể quá mềm yếu, Quốc công gia là phu quân của con, chứ không phải là vị tướng quân biên quan mà con Thẩm Như kia có thể độc chiếm!"

Ta cụp mắt, cười e lệ: "Mẫu thân nói phải ạ."

Bà lão độc ác này, bây giờ mới nghĩ đến ta à?

Ban đầu bà ta còn muốn cho ta một đòn phủ đầu nhất mà.

Ta biết rõ mục đích bà ta gặp ta hôm nay, nên chủ động đề nghị: "Hay là nạp thêm cho phu quân hai phòng mỹ thiếp nữa đi ạ."

Lão phu nhân lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng: "Nhà họ Sở không hổ là đời đời xuất hiện đại nho, con gái nhà họ Sở nuôi dạy ra quả nhiên biết điều!"

Ta cười mà không nói.

Kiếp trước, là ai cố ý làm kinh động chiến mã của Phó Hoài, khiến con ngựa đó đá trúng tim phụ thân?

Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ ba người, đều quá lương thiện, xem lễ nghĩa liêm sỉ còn nặng hơn bất cứ thứ gì.

Riêng ta từ nhỏ đã tàn nhẫn độc ác, lớn lên lại càng đắm chìm vào tâm kế.

Lão phu nhân trực tiếp giao chuyện nạp thiếp vào tay ta: "Con dâu là con gái đại nho, nhất định có mắt tinh tường, chuyện nạp thiếp cứ giao cho con."

Ta nội tâm cười nhạo.

Lão phu nhân vừa không muốn đắc tội Phó Hoài, lại vừa cố gắng khơi mào mâu thuẫn giữa ta và Thẩm Như.

Ta nạp thiếp cho Phó Hoài, chắc chắn sẽ đắc tội Thẩm Như, còn về phần Phó Hoài... hắn rốt cuộc có vui hay không, thì chưa chắc đã biết được.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 12: Chương 12



Nhưng mà, bất kể lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, ta ít nhiều cũng phải chọn ra mấy người.

Nửa ngày sau, Phó Hoài nghe tin chạy đến, thấy ta đang cần mẫn chọn tiểu thiếp cho hắn, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, sắc mặt có chút lạnh lẽo.

"Phu nhân... nàng thật sự muốn nạp thiếp cho ta?"

Ta vẻ mặt mờ mịt: "Phu quân, nam tử tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, sao chàng lại hỏi vậy? Hơn nữa, phu quân sớm đã qua tuổi nhược quán, bây giờ dưới gối không có một mụn con nối dõi, thiếp thân là thê tử của chàng, tự nhiên phải thay chàng lo liệu."

Hắn đối với ta vẫn còn hứng thú cực lớn, nên mới chất vấn chuyện nạp thiếp.

Nhưng nếu chán rồi, chỉ sợ sẽ mong còn không được ấy chứ.

Phó Hoài nhíu mày: "Cho nên, nàng muốn nữ tử khác sinh con cho ta?"

Ta mím môi: "Sao lại không thể?"

Phó Hoài há miệng, như thể đ.ấ.m một cú vào bông gòn: "Sở Sắt!"

Đây là lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên húy của ta.

Ta làm ra vẻ kinh hãi: "... Phu, phu quân, chàng rốt cuộc sao vậy?"

Phó Hoài tùy ý liếc nhìn những người dự tuyển tiểu thiếp trong sân, hắn dường như mắt không thấy tâm không phiền, phất tay áo nói: "Tất cả cút ra ngoài cho ta!"

Nói xong, Phó Hoài lại nhìn về phía ta: "Phu nhân, nàng thật sự muốn tức c.h.ế.t ta."

Ném lại một câu, hắn phất tay áo rời đi.

Đợi đến khi trong sân không còn ai, ta bật cười thành tiếng, cười đến nghiêng ngả.

Phó Hoài ơi Phó Hoài, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ta đột nhiên lại cảm thấy, trò chơi này thiếu độ khó, ta chơi không được thỏa mãn cho lắm.

Thúy Nương hỏi: "Phu nhân, người cười cái gì vậy?"

Ta đáp: "Cười nam tử thế gian này thật đáng thương. Không cho phép bọn họ đứng núi này trông núi nọ thì bọn họ lại không kìm được. Thế mà chủ động nạp thiếp cho bọn họ, bọn họ lại không vui. Vừa muốn cái này vừa muốn cái kia, thật sự quá tiện."

Phó Hoài nhất định cho rằng, nữ tử thật lòng yêu hắn, không thể nào độ lượng như vậy. Hắn muốn ta ghen.

Nhưng ta lại cứ muốn để hắn cảm thấy, hắn không thể nào đoán được lòng ta.

Ta muốn lúc thì để hắn cảm thấy, ta thật lòng yêu hắn. Lúc thì, lại muốn dồn hắn đến phát điên.

Biến động cảm xúc cực lớn, sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác "tình yêu đích thực".

12

Kể từ khi ta bắt đầu chuẩn bị nạp thiếp cho Phó Hoài, Phó Hoài liền liên tục tỏ ý tốt.

Mỗi lần hắn về phủ, đều mang cho ta một phần vịt quay của Thuần Hương Lâu.

Lại còn xếp hàng mua bánh hoa đào vừa ra lò.

Còn bỏ ra số tiền lớn, từ Thúy Ngọc Phường đấu giá được miếng ngọc đẹp hiếm có.

Thúy Nương hỏi: "Phu nhân, Quốc công gia có lẽ nào đã động lòng với người rồi không?"

Ta cười: "Không phải, hắn chỉ là do lòng hiếu thắng tác quái mà thôi. Hắn cực kỳ thích cái cảm giác được nữ tử thật lòng theo đuổi. Hắn cũng muốn ta trở thành nữ tử giống như Thẩm Như. Mỗi một sự tốt đẹp của hắn, đều mang theo mục đích. Hắn tưởng rằng có thể cảm động ta, thuần phục ta."

"Một khi ta si mê hắn như Thẩm Như, hắn sẽ không ân cần như vậy nữa."

Ta không trực tiếp từ chối Phó Hoài, nhưng cũng không trao đi tấm chân tình chắc chắn, cứ như vậy treo hắn lơ lửng.

Giống như treo một củ cà rốt trước mặt con lừa, k1ch thích hắn khát khao chinh phục chân tình, nhưng lại tuyệt đối không trao đi chân tình.

Thúy Nương hiểu biết nửa vời.

Nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, ghé tai thì thầm: "Phu nhân, người bảo nô tỳ canh chừng Thẩm di nương, nàng ta quả nhiên không yên phận. Nàng ta đã ngấm ngầm điều tra quá khứ của người, còn bày kế muốn g.i.ế.c người."

Theo quy củ nhà họ Phó, mấy ngày nữa, ta sẽ cùng Phó Hoài đến chùa Pháp Hoa tế bái.

Mà Thẩm Như đã mua chuộc tử sĩ, đến lúc đó sẽ ra tay giữa đường.

Một ngày tốt lành

Ta nheo mắt lại.

Đúng như ta dự đoán, Thẩm Như tuyệt đối không chỉ đơn giản là cô gái mồ côi ở biên quan.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 13: Chương 13



Thúy Nương hơi lo lắng: "Phu nhân, xem ra Thẩm di nương không dễ đối phó, người phải hết sức cẩn thận mới được."

Ta lại cười: "Nếu nàng ta muốn chơi, vậy thì ta sẽ chơi cùng nàng ta thôi."

Một ngày tốt lành

Mấy ngày sau, ta cùng Phó Hoài ra ngoài, đến chùa Pháp Hoa.

Dung mạo ta ngày càng diễm lệ, như đóa mẫu đơn vừa chớm nở.

Ánh mắt Phó Hoài thỉnh thoảng lại nhìn về phía ta.

Sự rung động hắn cảm nhận được ở ta, hoàn toàn khác biệt với Thẩm Như, Linh Lung.

Người ta luôn dễ dàng đắm chìm vào cảm giác khác biệt.

Khi bên ngoài xe ngựa đột nhiên có động tĩnh, Phó Hoài lập tức che chở cho ta: "Phu nhân, đừng sợ."

Tiểu đồng vội nói: "Quốc công gia, có thích khách!"

Cuộc chiến đấu sắp nổ ra.

Ta lại bình tĩnh lạ thường.

Cảnh tượng này thật sự không dọa được ta.

Một lát sau, thùng xe bị tấn công, Phó Hoài mang ta nhảy xuống xe ngựa, ngay lúc Phó Hoài và một tên áo đen đang quyết chiến sinh tử, ta rút cây trâm trên búi tóc ra, trực tiếp đ.â.m vào cổ tên thích khách, kết liễu hắn ngay tại chỗ.

Trên mặt Phó Hoài b.ắ.n dính vết máu, đồng tử hắn mở lớn, rõ ràng là kinh ngạc: "Phu nhân, nàng..."

Ta rút cây trâm ra lần nữa, lao vào lòng Phó Hoài, khóc nói: "Phu quân, chàng không sao là tốt rồi. May mà có cây trâm chàng tặng thiếp, thật là sắc bén."

Phó Hoài: "..."

Thích khách c.h.ế.t thì chết, bắt sống thì bắt sống.

Phó Hoài ra lệnh ngăn cản người sống tự sát.

Hắn dường như vẫn còn sợ hãi, nhìn ta từ trên xuống dưới, ta vỗ n.g.ự.c nói: "Phu quân, sao chàng lại kinh ngạc như vậy? Thiếp đâu phải nữ tử yếu đuối gì, thiếp ba tuổi đã chọc mù mắt tiểu công tử nhà bên cạnh rồi..."

Ta nhân cơ hội, đem hết "thành tích" quá khứ kể cho Phó Hoài nghe.

Trước khi Thẩm Như mách lẻo, ta đã thẳng thắn trước một bước.

Sự chân thành tuyệt đối, cũng là một lưỡi d.a.o sắc bén.

Nghe ta nói xong, ánh mắt Phó Hoài nhìn ta, nhiều thêm vài phần vui mừng và tò mò.

H@m muốn khám phá, là mấu chốt để một người động lòng với người khác.

Hắn vốn là võ tướng, quen đánh đánh g.i.ế.c giết, sao lại thật sự thích tiểu bạch hoa chứ?

Giờ phút này, ánh mắt Phó Hoài nhìn ta, còn phấn khích hơn cả lúc trên giường cởi áo ta.

13

Xe ngựa hỏng rồi, trên đường trở về, ta và Phó Hoài cùng cưỡi chung một con ngựa.

Ta nép vào lòng hắn, suốt đường đi líu lo không ngừng.

Phó Hoài thỉnh thoảng lại bật cười vui vẻ, lồ ng n.g.ự.c khẽ rung lên: "Tên cháu trai nhà Trương Ngự sử kia, lại là do nàng đánh tàn phế à. Không hổ là phu nhân của ta."

Trương Ngự sử nổi tiếng miệng lưỡi độc địa, mắng không biết bao nhiêu văn võ bá quan. Phó Hoài cũng không ít lần bị mắng.

Ta nghiêng mặt qua, gò má vừa vặn lướt qua môi Phó Hoài, hắn ánh mắt hơi tối lại, dễ dàng đ ộng tình.

Ta hỏi: "Phu quân, chàng nói xem, thiếp làm vậy có đúng không?"

Ta làm ra vẻ mặt muốn được khen ngợi.

Phó Hoài cố ý đến gần, người nghiêng về phía trước, ôm trọn lấy ta, hắn lại vui vẻ cười: "Những việc phu nhân làm, đều là việc chính nghĩa, cũng đều hợp tình hợp lý, điều khiến vi phu kinh ngạc là, phu nhân yếu đuối như vậy, lại cương nghị đến thế."

Ta như thể thuận miệng nói: "Đó là tự nhiên. Người mà ta quan tâm, đều không thể bị bắt nạt. Lúc cần thiết, ta sẽ liều mình."

Phó Hoài tự cho là đã hiểu được ẩn ý của ta: "Nói như vậy, ta cũng là người phu nhân quan tâm."

Nói xong, hắn lại càng vui mừng, dù không lâu trước đó vừa gặp phải thích khách, giờ phút này hắn, lại chẳng khác nào chàng trai đầu đường cuối chợ vừa mới tình đầu chớm nở.

Đã từng có lúc, Phó Hoài và Linh Lung xem như tình đầu chớm nở.

Sau này, Phó Hoài và Thẩm Như tình định chung thân.

Bây giờ, hắn lại cảm thấy, cưới được hiền thê như ta.

Nam tử à... dù đến lúc nào, cũng sẽ dễ dàng "tình đầu chớm nở".

Vừa về đến phủ Quốc công, Thẩm Như đã ra đón.

Ta cười khiêu khích với nàng ta, rồi lại rúc sâu hơn vào lòng Phó Hoài.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 14: Chương 14



Nhưng ngay sau đó, ta lại giả vờ như vừa mới nhìn thấy Thẩm Như, lập tức giữ khoảng cách với Phó Hoài, hạ giọng nói: "Phu quân, mau để thiếp xuống ngựa đi. Thẩm muội muội đến rồi."

Phó Hoài rõ ràng nhận ra sự thay đổi của ta.

Hắn nhất định cho rằng, ta đang cố ý tránh hiềm nghi.

Sắc mặt Phó Hoài hơi đỏ lên, hắn xuống ngựa trước, rồi mới ôm ta xuống.

Lúc ta đứng vững, liền lùi xa Phó Hoài hai bước.

Phó Hoài khẽ nhíu mày.

Theo lý mà nói, ta là thê tử của hắn, đâu cần phải như vậy.

Nhưng không lâu trước đó, ai cũng biết, tình cảm giữa Phó Hoài và Thẩm Như sâu đậm, Thẩm Như mới là hồng nhan tri kỷ của hắn.

Giờ phút này, Thẩm Như chạy thẳng đến, nàng ta nhìn thấy vết thương trên cánh tay Phó Hoài, vội vàng hỏi: "Tướng quân, người bị thương rồi?"

Ta thêm dầu vào lửa một cách thích hợp: "Thẩm muội muội, phu quân là để bảo vệ ta, nên mới bị thích khách làm bị thương."

Giết người diệt tâm mà.

Phó Hoài vì ta, có thể liều mình đỡ kiếm đấy.

Sắc mặt Thẩm Như, tái đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Thích khách do nàng ta sắp xếp, lại làm bị thương người trong lòng của nàng ta. Mà tình địch như ta, lại không hề hấn gì.

Thẩm Như trừng mắt nhìn ta, một tay đã nắm chặt cây roi bên hông.

Phó Hoài hiểu tính cách Thẩm Như, quát khẽ: "Thẩm Như! Ngươi muốn làm gì?"

Thẩm Như sững sờ giây lát: "Tướng quân, ta còn chưa làm gì con đàn bà này, người đã bảo vệ nó như vậy rồi ư?! Người có biết con người ả không?! Ả căn bản không lương thiện như người nghĩ đâu!"

Đến rồi đến rồi!

Màn kịch hay lại đến rồi!

Ta dịu dàng khuyên nhủ: "Thẩm muội muội, phu quân bị thương, vẫn nên vào phủ bôi thuốc trước đã, muội đừng hồ đồ nữa."

Thẩm Như không chịu buông tha, tưởng rằng đã nắm được thóp của ta, cứ nhất quyết muốn quấn lấy Phó Hoài vào lúc này.

Ta lại lo lắng nhìn cánh tay Phó Hoài, viền mắt ngấn lệ: "Phu quân, chàng có đau không?"

Thấy ta giả vờ như vậy, Thẩm Như tức điên lên, phát điên tại chỗ: "Tiện nhân! Ngươi cái đồ tiện nhân này! Ngươi giả vờ dịu dàng cái gì? Ngươi vốn là kẻ xấu xa!"

14

Thẩm Như cứ muốn làm lớn chuyện.

Nàng ta một lòng cho rằng, chỉ cần vạch trần bộ mặt thật của ta, Phó Hoài sẽ tránh xa ta.

Nàng ta thậm chí còn làm kinh động đến phủ bên cạnh.

Phó Hoài coi trọng thể diện nhất, Thẩm Như làm lớn chuyện nhà, không nghi ngờ gì càng kích động sự bất mãn của Phó Hoài.

Thẩm Như tuôn ra một tràng: "Con đàn bà độc ác này ba tuổi đã biết làm người khác bị thương, lúc nhỏ đốt gánh hát, mười tuổi đắc tội Ngự sử... Mấy năm trước còn từng g.i.ế.c người."

"Tướng quân, người tuyệt đối không thể bị bề ngoài của ả lừa gạt. Ả chính là một con đàn bà độc ác từ đầu đến cuối!"

Phó Hoài mặt không biểu cảm: "Ngươi nói, phu nhân mấy năm trước từng g.i.ế.c giặc cỏ? Những gì ngươi nói, ta đều đã biết. Theo ta được biết, người phu nhân làm bị thương, đều không phải kẻ lương thiện."

Sau mười hai tuổi, ta đã chuyển sang chơi tâm kế rồi. Ta trở thành kẻ chủ mưu đứng sau, không ai biết, ta đã khơi mào những chuyện gì.

Vì thế, Thẩm Như chỉ có thể tra ra "thành tích" trước mười hai tuổi của ta.

Nàng ta tự tin tràn đầy, nắm chắc phần thắng.

"Tướng quân, người bị tiện nhân này che mắt rồi, ta thay người dạy dỗ nó!"

Thẩm Như đã rút cây roi bên hông ra, định trừng phạt ta.

Nhưng nàng ta thật ngu ngốc.

Chỉ dựa vào một nữ tử thôn dã như nàng ta, không thân phận, không chỗ dựa, sao nàng ta dám giữa thanh thiên bạch nhật, định ra tay với chủ mẫu?

Phó Hoài giơ tay tát một cái, mặt Thẩm Như lệch hẳn sang một bên.

Ta nấp sau lưng Phó Hoài, ở nơi Phó Hoài không nhìn thấy, nở một nụ cười đắc ý với Thẩm Như.

Xem kìa, rốt cuộc bộ mặt thật của ai bị lộ ra?

Là chính nàng ta mà.

Một ngày tốt lành

Phó Hoài khi ở biên quan, hắn cần một người đàn bà đanh đá bên cạnh.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 15: Chương 15



Nhưng đây là kinh đô, là nơi ăn thịt người không nhả xương, chơi chính là âm mưu quỷ kế, đánh đánh g.i.ế.c giết không thể thắng mãi được.

Thẩm Như từ từ chỉnh lại khuôn mặt của mình.

Phó Hoài là võ tướng, cái tát này trực tiếp để lại dấu năm ngón tay.

Thẩm Như bật khóc tại chỗ.

Phó Hoài không tránh khỏi áy náy.

Mà ta, vào thời điểm thích hợp, nói ra những lời thích hợp nhất, ta nói: "Thẩm muội muội, có chuyện gì về phủ rồi nói, muội làm như vậy, sẽ khiến phu quân rất khó xử. Nếu phu quân bênh vực muội, sẽ khiến triều thần cho rằng, ngài ấy sủng thiếp diệt thê. Điều này đối với danh tiếng của phu quân, vô cùng bất lợi."

Nghe vậy, chút áy náy kia của Phó Hoài lại biến mất, thay vào đó là sự không kiên nhẫn.

Giờ phút này, Phó Hoài chỉ cảm thấy, Thẩm Như vô lý gây sự. Mà ta mới là người thật sự suy nghĩ cho hắn.

Không có nam tử nào, lại thích nữ tử mang đến phiền phức cho mình.

Nam tử đều là tránh hại tìm lợi.

Kẻ ngốc mới ngây thơ cho rằng, tình cũ có thể vượt qua mọi khó khăn.

Thẩm Như cười khổ, như thể bị tức đến phát điên, loạng choạng mấy bước, chỉ vào ta: "Ngươi, ngươi..."

Ngay sau đó, Thẩm Như lại nhìn về phía Phó Hoài: "Tướng quân, ta thật hối hận đã theo người vào kinh!"

Nàng ta quay người chạy vào phủ Quốc công.

Vẻ mặt Phó Hoài lộ ra vài phần phức tạp.

Thẩm Như và hắn dù sao cũng từng cùng nhau trải qua sinh tử, trong lòng hắn, vẫn còn có vài phần địa vị.

Ta khoác tay Phó Hoài, khuyên nhủ: "Phu quân băng bó vết thương trước đã, rồi hãy đi dỗ dành Thẩm muội muội, được không?"

Đến lúc này rồi, ta vẫn quan tâm nhất đến vết thương của Phó Hoài.

Hắn chắc chắn cảm động lắm.

15

Lúc lang trung băng bó vết thương cho Phó Hoài, ta liền đứng canh bên cạnh.

Lang trung là người của phủ Quốc công, Phó Hoài tự nhiên tin tưởng.

Ta trước mặt lang trung, đột nhiên nôn khan không ngừng.

Lang trung sắc mặt tinh tế.

Phó Hoài là người thông minh, sững sờ một lúc, cũng phản ứng lại, ánh mắt hắn lập tức sáng lên: "Phu nhân, nàng đây là..."

Ta có thai rồi.

Và là mang thai giả.

Ta đã uống thuốc mang thai giả từ trước, lang trung chắc chắn sẽ chẩn đoán ra hỉ mạch.

Mà cái thai này, chính là mấu chốt để Phó Hoài và Thẩm Như hoàn toàn rạn nứt.

Kiếp trước, đứa con của tỷ tỷ không thể sinh ra, đã bị Thẩm Như hãm hại sảy thai, đó là một bé gái đã thành hình, đáng lẽ là bảo bối trong lòng bàn tay của tỷ tỷ.

Thẩm Như vu khống tỷ tỷ và hộ vệ gian díu, Phó Hoài dù có mong chờ đứa bé đó đến đâu, cũng không thể chịu đựng được huyết thống không thuần khiết.

Nam tử như hắn, thà phụ người trong thiên hạ, chứ quyết không để bất kỳ ai phụ hắn.

Lang trung bắt mạch cho ta, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: "Chúc mừng Quốc công gia, phu nhân có tin vui rồi ạ!"

Phó Hoài nắm chặt lấy tay ta: "Phu nhân, thật tốt quá!"

Dòng dõi Phó Hoài, chỉ có một mình hắn là nam đinh, hắn sớm đã mong có một đứa con.

Thẩm Như được sủng ái nhất, nhưng sớm bị tổn thương thân thể, mãi không thể mang thai.

Một ngày tốt lành

Phó Hoài vui mừng khôn xiết, quên bẵng Thẩm Như đi, đâu còn nhớ đến việc đi dỗ dành nàng ta?

Ta cũng tỏ ra vui mừng, nhưng lại hơi lo lắng, nói: "Phu quân, thiếp và chàng mới đại hôn không lâu, đã mang thai rồi, đứa bé này đến thật đúng lúc. Nhưng mà... thiếp nghe nói, tháng chưa đủ ba tháng, không nên loan tin rầm rộ. Vì sự an ổn của con chúng ta, tin tức này tạm thời giữ bí mật nhé, đủ ba tháng rồi công bố cũng không muộn."

Phó Hoài giờ phút này gần như răm rắp nghe theo lời ta.

"Phu nhân, nàng thật sự là phúc tinh của ta, ta... sắp làm cha rồi!"

Đêm đó, Phó Hoài sớm đã đến phòng ta, luôn bầu bạn bên cạnh ta.

Liên tiếp mấy ngày sau, Thẩm Như không ngồi yên được nữa.

Nàng ta lại bắt đầu thổi sáo, hoặc bay lên mái nhà ngắm sao, còn uống rượu múa kiếm... tóm lại, đủ mọi chiêu trò.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 16: Chương 16



Nhưng Phó Hoài căn bản không thèm để ý nữa.

Hơn nữa, tâm phúc của Phó Hoài đã tra tấn nghiêm khắc tên thích khách hôm đó, hỏi ra được sự thật.

Biết được là Thẩm Như muốn g.i.ế.c ta, Phó Hoài hủy đi lời khai, lại dặn dò tâm phúc: "Xử lý sạch sẽ, đừng để phu nhân biết."

Hừ...

Đúng là một con ch.ó biết nhớ tình cũ!

Đã đến nước này rồi, Phó Hoài vẫn còn giữ lại Thẩm Như.

Thẩm Như thật sự chỉ là con gái của một binh sĩ nhỏ ở biên quan thôi sao?

Rất nhanh, ta liền đợi được cơ hội k1ch thích Thẩm Như.

Thúy Nương bẩm báo vị trí của Thẩm Như, nói: "Phu nhân, đúng như người dự đoán, Thẩm di nương đang đứng canh ở con đường mà Quốc công gia phải đi qua để vào hậu trạch, nhưng nàng ta lại không biết, Quốc công gia hôm nay có hẹn với Nhị hoàng tử, nhất thời chưa về được."

Ta liếc nhìn lư hương, tính toán thời gian, rồi mới cố ý chọn một cây trâm cài tóc hình hoa mai cài lên đầu.

Vật định tình của Phó Hoài và Thẩm Như, cũng là một cây trâm y hệt.

16

Nhìn thấy Thẩm Như, ta cho tiểu nha hoàn bên cạnh đứng canh ở một bên, chỉ mang theo Thúy Nương bên người.

Thẩm Như cũng nhìn thấy ta, sắc mặt nàng ta không tốt lắm, gần đây chắc chắn tâm trạng không vui.

Mà khi ánh mắt Thẩm Như rơi xuống đầu ta, nàng ta lập tức nổi giận: "Họ Sở kia... ngươi!"

Ta không ngại chuyện lớn, cố ý đưa tay chỉnh lại cây trâm trên búi tóc: "Cây trâm phu quân tặng, hôm nay ta đặc biệt đeo ra, cố ý cho Thẩm muội muội xem đấy. Thẩm muội muội thấy, ta đeo cây trâm này có đẹp không?"

Ta tỏa ra một luồng yêu khí, có thể khiến người ta chán ghét đến mức nào, liền tỏ ra chán ghét đến mức đó.

Tay Thẩm Như đặt lên cây roi bên hông.

Ta ánh mắt lạnh lùng, lập tức trợn mắt nhìn. Kiếp trước, Thẩm Như chính là dùng cây roi này, đánh tỷ tỷ đến thân thể không còn nguyên vẹn.

Tay phải của Thẩm Như đáng bị phế đi.

Ta tiến lại gần hơn một chút, bên cạnh chính là hồ sen, ta tiếp tục k1ch thích Thẩm Như, cười lạnh nói: "Thẩm muội muội, ngươi có phải rất tức giận không? Chỉ có ngươi biết bộ mặt thật của ta, nhưng phu quân lại cho rằng ta tâm địa lương thiện, căm ghét cái ác. Lang quân ngươi ngày đêm mong nhớ, bây giờ mỗi đêm đều thích ôm ta ngủ."

Ta cực kỳ thích tru tâm.

Thẩm Như lập tức rút roi ra, quát lớn về phía ta: "Họ Sở kia! Ngươi cái đồ tiện nhân này!"

Ta giả vờ hét lên, từ góc nhìn của người khác, ta là vì tránh né cây roi, nên mới ngã về phía hồ sen.

Thúy Nương lập tức nhảy xuống nước cứu người.

Ta quả thực không biết bơi.

Cho nên, Thúy Nương phải đảm bảo an toàn cho ta.

Thẩm Như tay cầm roi dài, lại đứng trên bờ, tiếp tục quất xuống mặt nước. Đủ thấy, nàng ta căm hận ta đến mức nào.

Nàng ta thật là tàn nhẫn.

Gặp phải ta, xem như kỳ phùng địch thủ rồi nhỉ.

Cổ ta bị quất trúng, đau rát bỏng, nhưng ta lại nở nụ cười với Thẩm Như.

Thẩm Như sững sờ, nàng ta dường như cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng quay người nhìn lại, liền thấy Phó Hoài sải bước chạy như điên về phía này.

Thẩm Như ngây người, cây roi trong tay cũng rơi xuống đất: "Tướng, Tướng quân..."

Phó Hoài chỉ ném cho Thẩm Như một ánh mắt chán ghét căm phẫn, rồi bất chấp tất cả nhảy xuống nước.

Thúy Nương cũng học được cách diễn kịch, giọng điệu tình cảm phong phú, nói: "Quốc công gia, cứu phu nhân đi ạ, phu nhân còn đang mang cốt nhục của người đó. Phu nhân chẳng qua chỉ muốn đến tiền viện chờ người trở về, phu nhân thì có lỗi gì chứ?"

Phó Hoài cứu ta lên bờ.

Thẩm Như còn muốn mở miệng, liền bị Phó Hoài đá một cước ngay tại chỗ.

Thẩm Như ngã xuống đất, mặt đầy uất ức và không cam lòng, nước mắt lập tức trào ra.

Kiếp trước, lúc nàng ta vu khống tỷ tỷ thông gian với người khác, sự uất ức tỷ tỷ phải chịu, còn gấp trăm lần nàng ta lúc này.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 17: Chương 17



Ác nhân phải để ác nhân trị.

Ta ôm bụng, khóc thành tiếng: "Phu quân... thiếp đau quá, bụng của thiếp..."

Thúy Nương hét lớn: "Phu nhân! Phu nhân ra m.á.u rồi!"

Mang thai giả không thể khiến ta mãi mãi không có kinh nguyệt.

Vừa hay kinh nguyệt có thể tạo ra ảo giác sảy thai, ta không lâu trước đó đã uống thuốc trước, lang trung chỉ có thể chẩn đoán ra mạch tượng sảy thai.

Thẩm Như còn muốn thanh minh, lại thấy ánh mắt Phó Hoài như có thể ăn thịt người.

Ánh mắt Phó Hoài dừng lại trên cổ ta, làn da trắng nõn đã sưng đỏ, là vết roi rõ ràng.

"Tướng, Tướng quân... ta... ta không biết nàng ta có thai... Không đúng! Nàng, nàng ta vẫn đang giả vờ!"

Phó Hoài ôm ta, hoàn toàn lờ đi Thẩm Như, sải bước chạy như bay về phía nội trạch, giữa đường run giọng quát khẽ: "Người đâu! Gọi lang trung đến đây!"

17

Ta giả vờ hôn mê, miệng liên tục gọi "con ơi".

Lang trung đã bắt mạch, xác định là sảy thai không thể nghi ngờ.

Thuốc uống trước đó, khiến ta m.á.u chảy không ngừng.

Một ngày tốt lành

Nha hoàn bưng từng chậu m.á.u ra ngoài.

Phó Hoài nắm tay ta, ở bên giường một lúc lâu, rồi mới bước ra khỏi phòng, hắn hỏi thăm hạ nhân gần đó, rất nhanh biết được, ta là bị Thẩm Như dùng roi đánh rơi xuống ao.

Những hạ nhân đó đứng xa, không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ta và Thẩm Như.

Vào thời điểm mấu chốt này, Phó Hoài chìm đắm trong nỗi đau "mất đi đứa con yêu dấu", hắn sẽ tin chắc vào kết quả điều tra.

Hơn nữa, hắn vốn đã nuông chiều Thẩm Như, cũng hiểu rõ con người Thẩm Như.

Thẩm Như làm ra chuyện này, cũng là điều dễ hiểu.

Ta giả vờ "từ từ tỉnh lại", Phó Hoài lập tức đến thăm ta.

Ta muốn nói nhưng nước mắt đã tuôn rơi, không hề oán trách điều gì, chỉ nói: "Phu quân, xin lỗi. Là thiếp không bảo vệ tốt đứa con đầu lòng của chúng ta."

Ta nhấn mạnh "đứa con đầu lòng".

Phó Hoài luôn không có con, hắn đối với "cái thai" này trong bụng ta rất coi trọng.

Nam tử không ai là không quan tâm đ ến con nối dõi.

Đáy mắt Phó Hoài dâng lên nỗi đau buồn và tức giận cực lớn.

Hắn lập tức hạ lệnh, sai người trói Thẩm Như lại, bắt nàng ta quỳ ngoài phòng chuộc tội.

Ta mãi không chịu uống thuốc, Phó Hoài biết ta trong lòng không vui, hắn đích thân đi về phía Thẩm Như, phế đi tay phải của nàng ta.

Ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thẩm Như.

Nhưng...

Điều này có là gì?

Thi thể tỷ tỷ kiếp trước bị bẻ gãy tứ chi, Thẩm Như đừng hòng sống sót rời khỏi kinh đô.

Tuy nhiên, kẻ xấu xa như ta, lại càng thích ngược đãi cả thể xác lẫn tinh thần.

Tiếp theo, Thẩm Như sẽ suy sụp một thời gian, đối tượng báo thù nên chuyển sang tiểu cô nương rồi.

Kiếp trước, tỷ tỷ cản trở tiểu cô nương và tên công tử ăn chơi bỏ trốn, khiến nàng ta kịp thời dừng lại tổn thất. Sau này, tiểu cô nương được gả vào gia đình danh giá. Nàng ta chiếm đoạt của hồi môn của tỷ tỷ, gả cho người chồng tốt, lại còn quay lại cắn ngược nói tỷ tỷ hủy hoại hạnh phúc cả đời nàng ta.

Nếu đã như vậy, vậy thì ta sẽ thành toàn cho đoạn "tình yêu đích thực" này của tiểu cô nương thôi.

Đêm đó, Phó Hoài canh giữ bên cạnh ta ngủ.

Ta mơ hồ cảm nhận được thân thể hắn khẽ run, hắn đang khóc trộm.

Là vì đứa con không tồn tại kia của hắn ư?

Hay là vì Thẩm Như?

Hay là vì ta?

18

Trong thời gian dưỡng bệnh, tâm phúc của ta cũng không hề nhàn rỗi, tra ra tiểu cô nương và tên công tử ăn chơi nhà họ Chu đang mặn nồng với nhau.

Ta vừa không vạch trần, cũng không ngăn cản, mà cho người thêm thuốc trợ thai vào đồ ăn thức uống của tiểu cô nương.

Thúy Nương đem tin tức dò hỏi được báo cho ta: "Phu nhân, Chu công tử kia phong lưu thành tính, mười lăm tuổi đã bắt đầu đi lầu xanh, hắn còn thích đánh người, ngoài một gương mặt đẹp, và một cái miệng lừa người ra, thật sự chẳng có gì tốt đẹp."

Ta cười nhạt cho qua.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 18: Chương 18



Ấy thế mà lại có nữ tử thích bị lừa gạt.

Hơn một tháng sau, Đức phi mở tiệc trong hậu cung, nữ quyến nhà họ Phó đều có mặt.

Đức phi coi thường nữ tử nhà họ Sở, không thèm nhìn ta lấy một cái, ngược lại đối với tiểu cô nương lại đặc biệt quan tâm.

Đức phi muốn chỉ hôn cho tiểu cô nương gả cho con trai của đại thần trong triều, từ đó kết bè kết phái.

Ban đầu, tiểu cô nương để ý Nhị hoàng tử, tiếc là, Đức phi tuyệt đối sẽ không lãng phí hôn nhân của Nhị hoàng tử, bà ta để Nhị hoàng tử cưới cháu gái của Hộ bộ Thượng thư.

Hôn sự của tiểu cô nương, cũng là một lá bài trong tay Đức phi.

Đáng tiếc...

Lá bài này phế rồi nhỉ.

Ngay lúc Đức phi chuẩn bị chỉ hôn cho tiểu cô nương, tiểu cô nương đối mặt với món ngon, đột nhiên nôn khan không ngừng.

Đức phi là người tinh tường, liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối.

Sau khi tra ra tiểu cô nương có thai, sắc mặt Đức phi tái xanh, vẻ mặt hận sắt không thành thép, Lão phu nhân thì ngất đi tại chỗ.

Nhà họ Phó ra sức che giấu chuyện này, sau khi về phủ lập tức bàn bạc cách giải quyết.

Phó Hoài rút kiếm, muốn g.i.ế.c tình lang của tiểu cô nương.

Tiểu cô nương sợ đến run lẩy bẩy, không đánh đã khai: "Huynh trưởng, muội và Chu công tử là tình đầu ý hợp, chàng ấy sẽ chịu trách nhiệm với muội!"

Lão phu nhân tối sầm mặt mũi, lại ngất đi.

Phó Hoài tự nhiên rất nhanh đã tra ra "Chu công tử" là ai.

Dù sao thì, nhìn khắp kinh đô, cũng chỉ có một tên Chu công tử ăn chơi.

Phó Hoài lần đầu tiên đánh muội muội mình, trực tiếp tát tiểu cô nương một cái, đánh đến khóe miệng nàng ta rỉ máu.

Ta vội vàng khuyên can, như thể một lòng vì nhà họ Phó, nói: "Phu quân, chuyện đã đến nước này, chỉ đành để nhị muội muội xuất giá thôi, nếu không, nhà họ Phó và Đức phi nương nương đều sẽ mất mặt."

"Huống hồ... bụng của nhị muội muội cũng không đợi được nữa rồi."

Tiểu cô nương bụng chưa lộ rõ, nhưng chưa đầy hai tháng, là có thể nhìn ra được dáng vẻ mang thai.

Nếu ta không khuyên giải, Phó Hoài rất có thể sẽ bắt tiểu cô nương phá thai, sau đó che mắt thiên hạ, tìm cho nàng ta một mối khác.

Nhưng tiểu cô nương là kẻ ngu ngốc, bây giờ một lòng một dạ hướng về Chu công tử, nàng ta che chở bụng nhỏ, thái độ kiên quyết, nói: "Huynh trưởng, muội không gả cho ai ngoài Chu công tử, huynh nếu muốn hại con của muội, thì g.i.ế.c muội trước đi!"

Phó Hoài nhíu chặt mày, hắn nhìn về phía ta, đặc biệt nhìn thêm vài lần vào bụng nhỏ của ta.

Hắn có lẽ đã nghĩ đến đứa con không tồn tại kia.

Cuối cùng, sau khi tiểu cô nương tuyệt thực hai ngày, Phó Hoài đồng ý hôn sự.

Bên nhà họ Chu thì tỏ thái độ không sao cả.

Dù sao, phủ Quốc công môn đệ cao, sau lưng lại có Đức phi và Nhị hoàng tử chống lưng, nhà họ Chu sao lại không vui vẻ đồng ý chứ?

Hai nhà bàn định hôn sự, định ra với tốc độ nhanh nhất, tránh để bụng lớn lên, người ta bàn tán.

Lão phu nhân đối với tiểu cô nương thất vọng cực độ, không chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn.

Đời này, cả nhà này dường như hoàn toàn không còn thèm muốn của hồi môn của ta nữa nhỉ.

Hơn một tháng sau, tiểu cô nương vội vàng lên kiệu hoa, nàng ta tưởng rằng đón chờ mình là một đoạn kim ngọc lương duyên.

Nào ngờ, một tháng trước, ta đã sai người từ kỹ viện chọn mấy vị mỹ nhân, tặng cho Chu công tử.

Hiện giờ, Chu công tử đang trong giai đoạn vui quên lối về đấy.

Tiểu cô nương đã tìm đúng báo ứng của chính mình.

Đời này, không có tỷ tỷ tốt bụng kéo nàng ta ra khỏi hố lửa, nàng ta liền tự mình chịu đựng thôi.

Một ngày tốt lành

Đến ngày lại mặt, tiểu cô nương tự mình trở về, sắc mặt rất khó coi.

Lão phu nhân và Phó Hoài chê nàng ta làm mất mặt, đối với nàng ta rất qua loa.

Nàng ta gả đến nhà họ Chu, cũng xem như không còn giá trị lợi dụng, phủ Quốc công và Đức phi sẽ không còn nuông chiều nàng ta nữa.
 
Mỹ Nhân Tâm Cơ - Khôi Chủng
Chương 19: Chương 19



Nàng ta đến giờ, vẫn chưa hiểu rõ, sự nuông chiều của phủ Quốc công và Đức phi, là có giá rõ ràng.

Mấy ngày sau, tỷ tỷ đến thăm.

Cách một đời, người lại đến phủ Quốc công, vẫn còn có chút e sợ.

Ta khích lệ người, nói: "Tỷ tỷ, con người phải đối mặt với nỗi sợ hãi của mình, như vậy, mới có thể thật sự khắc phục."

Tỷ tỷ gật đầu, báo cho ta một tin vui.

Nàng có thai rồi.

Ta hỏi người sống thế nào, tỷ tỷ rất hài lòng.

Quả nhiên, mật ngọt của người này lại là mật ngọt của người kia.

Hậu trạch hòa thuận như nhà họ Ôn, thật sự không thích hợp với kẻ xấu xa như ta.

Phó Hoài nghe tin chạy đến, vốn định tiếp đãi tỷ tỷ thật tốt, nhưng tỷ tỷ vừa nhìn thấy hắn, liền sinh lòng chán ghét, trực tiếp cáo từ.

Phó Hoài không khỏi thất vọng.

Hắn thật sự tưởng mình là bánh bao thơm, ai cũng sẽ thích hắn.

Phó Hoài hỏi: "A tỷ của nàng dường như có ý kiến với ta."

Ta cười nói: "Phu quân lo xa rồi, tỷ tỷ vốn là người tính tình lạnh nhạt."

Phó Hoài lại hỏi: "Phu nhân, nàng và Ôn Sinh... đã từng gặp mặt chưa?"

Ta giả vờ kinh ngạc: "Phu quân sao lại hỏi vậy? Tự nhiên là chưa từng gặp riêng, Ôn Sinh là tỷ phu của thiếp mà."

Phó Hoài lẩm bẩm một lát, ôm lấy vai ta, lại hỏi: "Phu nhân, vậy... ta và Ôn Sinh, ai đẹp trai hơn?"

Ta liếc xéo hắn một cái, lại khẽ đ.ấ.m hắn một cái.

"Phu quân, chàng hỏi cái này làm gì? Tỷ phu quả thực tuấn mỹ vô song, nhưng chàng cũng có điểm hơn người."

Phó Hoài nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt tối sầm lại, cười nói: "Ha ha... điểm hơn người? Phu nhân có thể nói rõ hơn không."

Một ngày tốt lành

Ta đưa tay chặn miệng hắn.

Ta mới không thèm phí lời, cứ để hắn tự tưởng tượng đi.

Kẻ tự luyến lại tự phụ như hắn, ta càng nói mập mờ, hắn sẽ càng tự suy diễn.

Vì chuyện rơi xuống nước lần trước, Phó Hoài luôn không hề đến thăm Thẩm Như, liên tiếp hai tháng đều nghỉ lại ở phòng ta. Trong mắt Phó Hoài, hai người bọn ta đang lúc tình cảm phu thê nồng thắm.

Tay phải của Thẩm Như hoàn toàn phế rồi, tuyệt đối không thể phục hồi được nữa.

Ngày hôm đó, Nhị hoàng tử đến thăm, hắn vừa nhìn thấy ta, ánh mắt khinh miệt, hoàn toàn không có chút tôn trọng nào.

Trong mắt hắn, Phó Hoài đáng lẽ phải cưới nữ tử thế gia thuộc phe Đức phi.

Đáng tiếc, Hoàng đế cao tay hơn một bậc, ban hôn nữ tử nhà họ Sở cho Phó Hoài.

Mà Phó Hoài, lại cứ thế động lòng với ta.

"Phu nhân, ta và Nhị điện hạ có chuyện cần bàn, lát nữa sẽ đến với nàng sau."

Ta cười duyên dáng: "Phu quân, chàng cứ lo việc của mình, không cần để ý đến thiếp."

Ta bước ra khỏi phòng khách, ở dưới mái hiên nghe thấy tiếng cười đùa của Nhị hoàng tử, hắn nói: "Biểu huynh, huynh có lẽ nào trúng mỹ nhân kế rồi không? Nhà họ Sở là phe cánh Đông cung đấy."

Phó Hoài nói đỡ cho ta, nói: "Điện hạ yên tâm, nội nhân không hỏi chuyện triều đình, cũng chưa từng nhắc đến Thái tử, càng chưa từng mê hoặc ta. Phu nhân đối với ta, là thật lòng thật dạ."

Hừ, thật là một tấm chân tình.

Kiếp trước, tỷ tỷ đúng là đã động lòng, đáng tiếc, Phó Hoài luôn nghi ngờ mọi lời nói hành động của người. Luôn cho rằng, người là gian tế do phụ thân cử đến.

Nam tử đều thích "chân tình" được diễn ra.

Ta cũng đến lúc nên đi gặp Thái tử rồi.

20

Ngày hôm sau, sau khi Thái tử nhận được tin tức của Thúy Nương, rất nhanh đã bí mật hẹn gặp ta.

Trước đó, ta đã cho Thúy Nương lén lút gửi cho ngài ấy mấy lần tin tức.

Và, mỗi lần tình báo, đều giúp Thái tử hóa giải nguy hiểm.

Vì thế, Thái tử đã tin chắc vào Thúy Nương.

Ngài ấy chỉ không ngờ rằng, người đứng sau Thúy Nương, lại là ta.

Phòng riêng trà thơm thoang thoảng, yên tĩnh thanh nhã.

Ta và Thái tử ánh mắt giao nhau, ngài ấy đang xem xét, dò đoán, tò mò.

Thái tử mãi không chịu tin, ta là chủ tử của Thúy Nương, là người thời gian qua vẫn luôn ngấm ngầm giúp đỡ ngài ấy.
 
Back
Top Bottom