Ngôn Tình Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới

Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 20: Chương 20


Tiết Dư ngẩn ra, trong đầu không khỏi nhớ tới một màn trước đó không lâu, mặc dù phu quân thay nàng bôi vết thương, nhưng nửa câu cũng không nhắc tới Lý thị, giống như là không thèm để ý.

Hay là đúng như Vệ công tử nói, phu quân vì quá bận nên quên mất?
Vệ Cảnh Trầm thấy khuôn mặt yêu kiều của Tiết Dư lộ ra vẻ hoang mang, khóe môi hơi cong lên.

Đột nhiên, Tiết Dư nâng cằm nhọn lên, ánh mắt vừa vặn đối diện hắn, trong suốt mà kiên định: "Phu quân ta mỗi ngày đi khám bệnh trở về đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, quên cũng là bình thường, chuyện vừa rồi vẫn là đa tạ Vệ công tử.

"
Trong đáy mắt Vệ Cảnh Trầm, sắc đen dày đặc cuồn cuộn như sóng triều, rất nhanh sau đó bình tĩnh trở lại: "Chỉ là việc nhỏ thôi.

"

Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, rõ ràng giọng nói của người đàn ông rất bình thản, nhưng giọng nói của hắn lại lộ ra sự lạnh lẽo thấm vào cốt tủy, khiến nàng không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Mặc dù Vệ Cảnh Trầm cũng không làm cái gì nàng, thậm chí có thể nói là giữ thái độ ôn hòa, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi khi ở cùng hắn trong cùng một không gian.

Đột nhiên nàng hy vọng phu quân có thể sớm làm xong việc trở về.

Tiết Dư ngẩng đầu nhìn sắc trời, vạn dặm không mây, trong suốt thanh minh, cách thời gian Giang Hứa Trạch từ trấn trên trở về một chút.

Lúc này, Giang Hứa Trạch vừa tới trấn Đại Hà, trấn Đại Hà tuy là một trấn nhỏ, nhưng xung quanh có bến tàu, có lúc sẽ có thuyền dừng ở bên bờ đi tới trấn Đại Hà để nghỉ ngơi và tiếp tế đồ ăn.

Giang Hứa Trạch lại không có lòng dạ nào chú ý những thứ này, hắn ta cúi đầu, quen thuộc đi tới một y quán - - Nhân Tâm Đường.

Nhân Tâm Đường ở mấy trấn nhỏ xung quanh xem như tương đối có danh tiếng, nhất là đại phu tọa quán Kim Thành am hiểu nam khoa, y thuật cao siêu, lại càng nổi tiếng xa gần.

Thật vất vả mới chờ được đến khi Nhân Tâm Đường không còn ai, lúc này Giang Hứa Trạch mới đi hỏi Kim đại phu, kể lại hết tình trạng của mình.

"Kim đại phu, vì sao sau khi ta uống thuốc kia, một lát sau lại thấy không có hiệu quả…"
Kim đại phu thầm nghĩ, thuốc của ông ấy cực kỳ hữu hiệu, đặc biệt là cho nam tử, nghĩ nghĩ một lúc, ông ấy lại nói: "Phiền toái ngài c** q**n ra! "
Kim đại phu vừa dứt lời, Giang Hứa Trạch lập tức biến sắc, không chút do dự cự tuyệt: "Không được!
Hắn ta nhận ra phản ứng của mình có chút mãnh liệt, Giang Hứa Trạch miễn cưỡng tỉnh táo lại, tìm một lý do: "! Chuyện này quá là nhục nhã!"
Kim đại phu đã từng trải qua bao nhiêu bệnh nhân, chẳng có gì là lạ lùng nữa, trong lòng ông ấy cũng ngầm đoán được điều gì đó, nhưng không nói ra, chỉ đáp: "Nếu vậy, lão phu đây cũng không thể giúp được.

"
Giang Hứa Trạch im lặng một lúc: "Vậy xin Kim đại phu lấy cho ta vài thang thuốc giúp nữ nhân dễ mang thai.

"
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 21: Chương 21


Mặc dù hắn ta có thể điều phối, nhưng có mấy vị thảo dược không tìm được ở thôn Tiểu Hà.

Kim đại phu liếc nhìn Giang Hứa Trạch với ánh mắt đầy ẩn ý: "Nếu nữ nhân muốn mang thai thì cần phải âm dương hòa hợp, bằng không uống bao nhiêu thuốc cũng vô ích, hơn nữa, thuốc này uống nhiều còn có hại cho thân thể…"
Giang Hứa Trạch cầm thuốc xong, không nói một lời đã rời đi.

Kim đại phu than nhẹ một tiếng.

Trong đầu Giang Hứa Trạch lúc này chỉ văng vẳng lời của Kim đại phu, tuy hắn ta học nghề lang trung giữa đường, nhưng cũng biết Kim đại phu nói rất có lý.

Nhưng nếu không làm như vậy, người trong thôn nhất định sẽ nghi ngờ hắn ta không thể sinh con!
Lại nhìn túi thuốc nặng trịch trên tay, đáy lòng đột nhiên có chút áy náy với Tiết Dư.

Nhìn thấy tửu lâu bên cạnh, mùi thức ăn quanh quẩn, hắn ta lại mua mấy món Tiết Dư thích ăn.

Coi như bù đắp cho nàng.

Lúc trở lại thôn Tiểu Hà, Lưu thị vừa vặn trở về từ trong ruộng, nhìn thấy nhi tử tựa hồ như mới từ trong trấn Đại Hà trở về, thần sắc trở nên âm trầm cổ quái: "Hứa Trạch, con lại đi Nhân Tâm đường mua thuốc?"
Ngửi thấy mùi thức ăn, sắc mặt Lưu thị càng khó coi hơn, chẳng phải là mua cho cái đồ tiểu tiện nhân đó?!
Giang Hứa Trạch gật đầu như kẻ mất hồn, vẻ mặt đầy đau khổ: "Nhi tử cũng không muốn, nghĩ đến đời này không ai lo cho mình khi về già, nhi tử trong lòng đau đớn lắm.

"
Giang Hứa Trạch là nhi tử của bà ta, bà ta đương nhiên cũng biết tật xấu của hắn ta, Lưu thị không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt toát ra một tia ác độc: "Nương có biện pháp, chỉ xem con có nguyện ý bỏ Tiết thị kia hay không?"

Môi Giang Hứa Trạch khẽ run rẩy, có chút khô khốc: "Là biện pháp gì?"
Lưu thị hạ thấp giọng, nói khẽ đến mức Giang Hứa Trạch hầu như không nghe rõ, nhưng những lời ấy vẫn như ma âm, thấm vào tai hắn ta một cách rõ ràng.

"Con và đại ca của con có huyết mạch tương liên! "
Chỉ cần Tiết thị dính vào thân thể nam nhân khác, vô luận là nguyên do gì, đó đều là bẩn, là người không sạch!
Nghĩ đến tiểu nhi tử của bà ta vì một nữ nhân mà dám chống đối mình, thậm chí không tiếc vì nàng mà đòi phân gia dọn ra ngoài, bà ta liền hận đến nghiến răng.

Lần này bà ta nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này, ly gián hai người!
Sắc mặt Giang Hứa Trạch trầm xuống: "Nương, sau này đừng nói nữa, hơn nữa đại ca cũng sẽ không đáp ứng.

"
Ánh chiều tà buông xuống, bầu trời phía tây nhuốm màu khói hồng, rực rỡ và đầy màu sắc.

Mấy nông phụ vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy Giang Hứa Trạch, lên tiếng chào hỏi, nhìn thấy túi thuốc trên tay hắn ta thì đột nhiên hiểu ra điều gì đó, chỉ cảm thấy Tiết Dư thật sự là một người tốt, gặp được người đàn ông tốt như vậy.

Nửa điểm cũng không chê nàng hai năm rồi mà vẫn chưa sinh được con nối dõi.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 22: Chương 22


Giang Hứa Trạch khẽ gật đầu, xách túi thuốc tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì sân nhà mình ở cuối thôn, cần đi ngang qua toàn bộ thôn, hiện tại lại vừa kết thúc công việc đồng áng, cơ hồ hơn phân nửa người đều nhìn thấy túi thuốc Giang Hứa Trạch mới mua từ trấn trên, tám chín phần mười này lại là bí kíp sinh con cho Tiết Dư uống.

Giang Hứa Trạch dường như không nghe thấy những lời xì xào bàn tán kia.

"Tam đệ!" Một giọng nói hùng hậu vang lên sau lưng Giang Hứa Trạch.

Giang Hứa Trạch dừng bước, nhìn về phía sau, một người đàn ông mặc áo vải thô đi tới, trên vai khiêng cuốc, làn da của hắn ta đen nhẻm vì nắng, thô ráp, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt trắng trẻo, thư sinh của Giang Hứa Trạch.

Giang Hứa Trạch nhìn thấy đại ca Giang Đại Lực, trên mặt lộ ra nụ cười, lại nhìn về phía sau hắn ta một chút, kỳ quái hỏi: "Nhị ca đâu rồi? Sao đại ca lại làm việc đồng áng một mình?"
Giang Đại Lực hàm hậu cười cười: "Nhị đệ hôm nay không thoải mái, hơn nữa việc trên đồng ruộng cũng không nhiều, mà tam đệ lại đi mua thuốc cho tam đệ muội nữa phải không?"
Vừa rồi lúc hắn ta bước tới, chợt nghe được mấy nông phụ xì xào bàn tán, nói tam đệ lại lên trấn mua thuốc có thể làm cho người ta mang thai cho Tiết Dư uống.

Giang Hứa Trạch gật đầu: "Đúng vậy.

"
Giang Đại Lực nghĩ đến bộ dáng dịu dàng mềm mại của Tiết Dư, eo thon đến nỗi chỉ cần gió thổi qua cũng đủ làm nàng gục ngã, bèn khuyên nhủ vài câu: "Tam đệ, ta có một cách, sao không đợi nhị đệ muội có thai rồi, sau đó hãy nhận nuôi một đứa con?"
Giang Hứa Trạch như có điều suy nghĩ, cảm thấy đây là biện pháp tốt: "Đa tạ đại ca.

"
Nhìn thấy Giang Đại Lực chỉ có một mình, Giang Hứa Trạch lại nói: "Đại ca, huynh cũng nên sớm quên đại tẩu đi, cưới thêm một người vợ mới…"
Giang Đại Lực là trưởng tử, nên đã sớm thành thân, nhưng vài năm trước, thê tử của hắn ta đã mất vì băng huyết sau khi sinh, mà vì đám cưới của Giang Nhị Cẩu đã gần như vét sạch tài sản của nhà họ Giang, nên Giang Đại Lực vẫn chưa tái hôn.

Khi Giang Hứa Trạch về đến sân nhà, mặt trời đã lặn, chỉ còn lại chút ánh hoàng hôn.

"Nương tử, ta đã đến lầu Thiên Hương mua món nàng thích nhất.

" Giang Hứa Trạch như muốn được khen thưởng, đặt hộp thức ăn lên bàn gỗ.

Mặc dù thức ăn đã nguội, nhưng mùi thơm vẫn lan tỏa ra ngoài.

"Đa tạ phu quân.

"
Khóe môi Tiết Dư nhếch lên một nụ cười yếu ớt, trong lòng ngọt ngào như chứa đầy mật, rõ ràng phu quân đã để nàng trong lòng, hóa ra là do nàng nghĩ quá nhiều.

Sau khi hai người ăn xong, một mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi, xen lẫn với giọng nói của Giang Hứa Trạch: "Nương tử, thuốc ta đã sắc xong, nhanh uống khi còn nóng đi.

"
Tiết Dư muốn cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ tới phu quân từ trên trấn Đại Hà cố ý đến Thiên Hương lâu mang về một hộp thức ăn, liền không đành lòng.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 23: Chương 23


Thôi vậy.

Tiết Dư ngửa đầu uống cạn, ngay cả niềm vui sướng trong lòng cũng biến mất.

Giang Hứa Trạch nhìn dung nhan trắng như tuyết của Tiết Dư bị ánh trăng bao phủ, nói: "Nương tử, ta có một việc muốn thương lượng với nàng, đại khái cả đời này chúng ta cũng không thể có con của mình, chi bằng thương lượng với nhị ca, xin một đứa con nuôi?"
Tiết Dư thoáng trầm ngâm một chút: "Nhị tẩu e là sẽ không đồng ý.

"
Mặc dù tính tình Lý thị có chút tham lam, nhưng đối với hài tử mà nói là một mẫu thân tốt.

Nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, Tiết Dư càng không muốn nhận con thừa tự của Lý thị, nếu nhận làm con thừa tự, sợ là sẽ có phiền toái vô cùng vô tận.

Suy nghĩ một chút, Tiết Dư nói chuyện Lý thị xin nàng bạc với Giang Hứa Trạch, có lẽ điều này sẽ làm phu quân từ bỏ ý định.

Giang Hứa Trạch nghe vậy, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, quan tâm nói: "Trên người nàngcó bị thương không?
Nghe thấy sự quan tâm dịu dàng của phu quân, khóe miệng Tiết Dư không khỏi nở một nụ cười, khẽ lắc đầu: "Không sao, công tử Vệ đã giúp ta đuổi nàng ta đi.

"
Giang Hứa Trạch nhíu mày, đáy lòng cảm thấy kỳ quái, không ngờ Vệ Cảnh Trầm lại tốt bụng như vậy.

Trước đây hắn ta cũng từng nghĩ đến việc kết giao với vị công tử phú quý này, nhưng dù hắn ta có nói gì, làm gì, tất cả đều chỉ nhận lại thái độ hờ hững của Vệ Cảnh Trầm, dường như hắn không để hắn ta vào mắt.

Vì không muốn làm cho nam nhân này chán ghét, hắn ta mới buông tha ý nghĩ trong lòng, vẫn để cho thê tử đi chiếu cố cho hắn.

Hắn ta vốn còn lo lắng Vệ Cảnh Trầm sẽ coi trọng Tiết Dư, nhưng thái độ đối đãi của hắn đối với nàng cũng lạnh lùng thản nhiên, so sánh với nàng, thậm chí hắn còn nói chuyện với hắn ta còn nhiều hơn.

Lúc này hắn ta mới yên tâm.

Giang Hứa Trạch dường như lơ đãng nói một câu: "Vậy sao, trước kia không phải nàng rất sợ hắn ta sao, sao bây giờ lại không sợ nữa?"
Tiết Dư vẫn chưa nhìn thấy đáy mắt Giang Hứa Trạch lóe lên sự hoài nghi: "Sợ vẫn có chút sợ, nhưng ta nghĩ ngài ấy hẳn là người tốt.

"
Giang Hứa Trạch cười nhạt một tiếng, hắn ta cũng không cảm thấy người đàn ông kia là người tốt, cũng chỉ có thê tử hồn nhiên xinh đẹp này của hắn ta sẽ cho là như vậy.

Chẳng qua những thứ này cũng không cần phải nói cho nàng biết.

Nghĩ đến đây, Giang Hứa Trạch lại nhắc tới chuyện nhận con thừa tự, cũng không hỏi ý kiến Tiết Dư: "Ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc với nhị ca chuyện nhận con thừa tự.


Không biết Tiết Dư nghĩ như thế nào đến những lời Vệ Cảnh Trầm nói ban ngày, tâm thần hơi lay động, nàng khẽ há miệng, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn ngậm lại, không nói gì.

Hai vợ chồng lên giường, một đêm không ngủ.

Khi trời vừa hửng sáng, Giang Hứa Trạch và Tiết Dư liền mang theo một rổ trứng gà đi đến Giang gia, lúc đến Giang gia, ống khói đã bốc lên khói trắng lượn lờ.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 24: Chương 24


Lý thị đã sớm biết được chuyện này từ miệng Giang Đại Lực, nhìn thấy Giang Hứa Trạch và Tiết Dư đến thì đã biết bọn họ muốn làm gì, nàng ta nổi giận đùng đùng, mắng chửi Tiết Dư.

"Ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, chính mình không đẻ được trứng thì muốn cướp con ta sao? Ta thấy chẳng thà để đệ phu bỏ ngươi, đỡ phải tuyệt tự cho nhà họ Giang…"
Giang Nhị Cẩu là một người ít nói thành thật, cái gì cũng không nói.

Mẹ chồng Lưu thị chống quải trượng, nhìn khuôn mặt quyến rũ của Tiết Dư, cảm giác chán ghét nổi lên: "Lý thị nói không sai, đã hai năm rồi, ngay cả trứng cũng không đẻ được, bị bỏ mới đúng!"
Lông mi Tiết Dư khẽ run lên, khó có thể phản bác, bởi vì những gì các nàng nói là sự thật.

Giang Hứa Trạch chắn trước mặt Tiết Dư, lạnh lùng nói: "Nương, nhị tẩu, nếu tẩu không muốn cho con thừa tự thì thôi, cần gì phải nói như vậy, ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nương tử.

"
Giang Hứa Trạch đặt trứng gà xuống, kéo Tiết Dư đi ra ngoài, tràn đầy áy náy: "Nương và nhị tẩu nói gì nàng đừng để tâm, nàng là vợ ta, là người sẽ cùng ta đi hết cuộc đời.

"
Trái tim nặng nề của Tiết Dư lập tức thoải mái hơn, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt.

Giang Đại Lực xách thùng nước, từ xa đã nhìn thấy hai bóng dáng, rõ ràng là Giang Hứa Trạch và Tiết Dư, tầm mắt của hắn ta không tự chủ được bị bóng hình xinh đẹp kia hấp dẫn.

"Tam đệ, tam đệ muội, các ngươi sao lại ra ngoài nhanh như vậy! " Giang Đại Lực nhìn khuôn mặt thanh diễm tuyệt luân của Tiết Dư, lỗ tai càng nóng lên.

Tam đệ muội thật đúng là đẹp mắt.

"Nhị tẩu không đồng ý! " Giang Hứa Trạch bỗng nhiên chú ý tới mặc dù Giang Đại Lực nói chuyện với mình, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn Tiết Dư.

Trong lòng hắn ta nhất thời hiểu được, đại ca rõ ràng là có hảo cảm với nương tử của hắn ta.

Nghĩ đến đây, Giang Hứa Trạch cảm thấy tức giận.

Không biết sao những lời mẫu thân nói với hắn ta hôm đó lại hiện về trong đầu, nhìn đôi vai rộng của Giang Đại Lực, cánh tay thô to mạnh mẽ do nhiều năm làm nông, giọt mồ hôi lớn rơi từ cổ xuống, trượt qua lồng ngực rắn chắc!
Ý nghĩ ấy lại một lần nữa mãnh liệt trỗi dậy, không thể nào xua đi được.

Nửa tháng trôi qua nhanh chóng.

Giang Hứa Trạch đang bắt mạch cho Vệ Cảnh Trầm, sau khi tra xét xong, trong lòng âm thầm thán phục, nếu người bình thường bị thương nặng như thế, sợ là đã sớm hồn lạc hoàng tuyền.

Cho dù may mắn sống sót, nhưng ít nhất cũng cần nửa năm mới có thể dưỡng tốt thân thể.

Nhưng tố chất thân thể của Vệ Cảnh Trầm vô cùng tốt, chỉ cần mấy tháng liền khôi phục gần như khỏi hẳn, ngay cả cái chân bị thương cũng nhìn không ra dấu vết gì, bước đi như bay.

Giang Hứa Trạch thu hồi gối nhỏ, chậm rãi nói: "Vệ công tử, thương thế của ngài đã không đáng ngại, nhưng vẫn xin ngài chớ lộn xộn, vết thương vừa mới kết vảy! "
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 25: Chương 25


Vệ Cảnh Trầm rũ mí mắt, khuôn mặt tinh xảo như ngọc thạch tràn đầy ôn nhuận: "Đa tạ Giang lang trung.

"
Giang Hứa Trạch lơ đãng hỏi: "Vệ công tử, ngài đợi ở thôn Tiểu Hà thời gian dài như vậy, như thế nào không thấy có người tìm ngài?"
Trong nhà có thêm một cái miệng ăn cơm, lại là bệnh nhân, rốt cuộc cũng là một khoản chi tiêu, nếu không phải bởi vì Vệ Cảnh Trầm quý khí phi phàm, hắn ta đã sớm ném người tới quan phủ.

Vệ Cảnh Trầm tựa hồ không nghe ra sự thăm dò của Giang Hứa Trạch, giọng nói trầm thấp thuần khiết: "Ta cũng nghĩ tới việc này, phiền Giang lang trung chuẩn bị bút mực, ta liền viết thư gửi đến nhà, để cho bọn họ tới tìm ta.

"
"Đúng lúc ta còn bút mực từ khi nhỏ học tư thục, giờ ta gọi Dư nương lấy cho ngài.

"
Vừa dứt lời.

Ngoài sân vang lên tiếng gọi khẩn trương: "Giang lang trung, đệ đệ ta ốm rồi, sốt cao gần như không hạ, ngài đi cùng ta một chuyến đi!"

Hiện giờ mạng người quan trọng, Giang Hứa Trạch vội vàng nói với Tiết Dư một tiếng, liền xách hòm thuốc đi ra ngoài.

Một năm trước khi Tiết Dư chuyển nhà, nghe Giang Hứa Trạch nói giấy bút mực đặt cùng một chỗ với sách y học.

Tiết Dư theo trí nhớ tìm cả buổi cũng không tìm được, ánh mắt hơi nâng lên, thấy trên tủ bát có bày một cái tủ gỗ lim, định lấy xuống xem.

Nhưng đứng trên ghế thấp, ngón tay khó có thể chạm tới, Tiết Dư nào chịu buông tha, cắn răng kiễng mũi chân, cố gắng lấy xuống.

Vệ Cảnh Trầm thấy Tiết Dư chậm chạp chưa đi ra, nghĩ đến mắt tiểu phụ nhân kia không tốt, lông mày nhíu lại, do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn bước vào.

Khi bước vào, cảnh tượng hiện ra trước mắt, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, soi rọi khắp căn phòng.

Chỉ thấy dáng người nữ nhân đứng đó, với động tác của nàng, phần áo trên người hơi nhấc lên, để lộ vòng eo mảnh mai, nhỏ gọn, vừa tầm một bàn tay.

Thấy Tiết Dư định chuyển tủ phía trên tủ bát xuống, dáng người lung lay sắp đổ, Vệ Cảnh Trầm lạnh giọng cảnh cáo: "Nàng không cần mạng nữa sao? Mau xuống đi!"

Mặc dù Tiết Dư đối với Vệ Cảnh Trầm có chút thay đổi,nhưng âm điệu của hắn vẫn mang lại cho nàng sự sợ hãi.

Nàng hoảng loạn, vô tình không để ý đến dưới chân và đột ngột ngã ngửa về phía sau.

Khi nghĩ rằng mình sắp ngã đập đầu, nàng bản năng nhắm chặt mắt lại, không ngờ lại rơi vào một vòng tay ấm áp và cứng rắn.

Một cánh tay mạnh mẽ như kìm sắt giữ chặt eo nàng, mùi gỗ trầm thoang thoảng xâm nhập, tạo nên một cảm giác mạnh mẽ và trầm tĩnh.

Má nàng không khỏi ửng đỏ.

Đây là lần đầu tiên nàng thân cận với nam tử ngoại trừ phu quân như vậy.

Nàng thậm chí cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của hắn dưới lớp vải áo, nhiệt độ cơ thể hắn truyền qua vải khiến nàng có phần bối rối.

Vệ Cảnh Trầm cảm nhận được vòng eo mềm mại của nàng, dường như không có xương.

Các ngón tay dài của hắn vô thức siết chặt, như thể muốn khảm sâu vào làn da mềm mịn đó.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 26: Chương 26


Lúc này Tiết Dư cực kỳ hoảng loạn, nàng căn bản không chú ý đến hành vi của nam nhân.

Nàng cũng không quen ở gần nam tử như vậy, giãy dụa: "Mau thả ta xuống.

"
Nhưng nam nhân lại không động đậy, thậm chí càng siết chặt hơn.

Tiết Dư cho rằng nam nhân muốn chiếm tiện nghi của nàng, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận: "Vệ công tử! Nếu không thả ta xuống ta liền…"
Bất chợt, nàng nghe thấy một tiếng 'phịch' lớn bên tai, kèm theo tiếng rên khẽ của nam nhân, như thể bị một vật nặng đập trúng.

"Phu nhân, nàng không sao chứ? Vừa rồi tủ bát rơi xuống…"
Lúc này Tiết Dư mới hiểu được nàng có thể hiểu lầm Vệ Cảnh Trầm, nàng vội vàng bảo hắn thả nàng xuống.

"Ngài vừa rồi là vì bảo vệ ta! Mới bị ngăn tủ đập trúng sao?"
Vệ Cảnh Trầm nhìn thấy đáy mắt Tiết Dư tràn đầy lo lắng, khóe môi hơi nhếch lên, không khỏi lộ ra một tia sung sướng, ngữ khí cũng là vân đạm phong khinh: "Ta không sao! "

Nam tử tựa hồ bị đau dữ dội, yết hầu tràn ra một tia âm thanh đau đớn.

Tiết Dư bỗng nhiên nghĩ đến vết thương của Vệ Cảnh Trầm chưa lành hẳn, hôm nay lại bị ngăn tủ đập một cái, sau lưng sợ là bị bầm tím.

Vừa rồi nàng còn tưởng Vệ Cảnh Trầm muốn chiếm tiện nghi của nàng, lúc này không khỏi cảm thấy áy náy: "Xin lỗi, bây giờ ta sẽ đi lấy thuốc cao cho ngài.

"
Vẻ mặt của Vệ Cảnh Trầm tự nhiên, ngữ khí rất bình tĩnh: "Ta có chút bất tiện, có thể phiền toái phu nhân hỗ trợ một chút được không?"
Vừa rồi hắn hoàn toàn có thể mang theo Tiết Dư né tránh, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn cứng rắn chống đỡ.

Tiết Dư vốn còn bận tâm đến việc nam nữ khác biệt, nhưng Vệ Cảnh Trầm rốt cuộc là vì nàng mới bị thương.

Dù sao mắt của nàng lại không nhìn thấy, suy tư một lúc lâu nàng mới gật đầu.

Nhưng Tiết Dư lại quên mất, Vệ Cảnh Trầm hoàn toàn có thể chờ Giang Hứa Trạch trở về bôi thuốc mỡ.

Trong phòng.

Nam nhân tr*n tr** nửa người trên ngồi ở mép giường bên cạnh, cơ bắp rõ ràng, sức mạnh tràn trề đến cực điểm, khiến người ta chỉ cần liếc qua cũng không khỏi đỏ mặt.

Nhưng Tiết Dư cái gì cũng không thấy rõ, đầu ngón tay của nàng dính chút thuốc mỡ, một bàn tay ngọc nhỏ nhắn khác s* s**ng trên lưng rộng lớn cường tráng.

"Chỗ này có đau không?"
Vệ Cảnh Trầm chỉ cảm thấy bàn tay mềm mại kia giống như là mang theo dòng điện rất nhỏ, mỗi nơi nó chạm vào đều khiến hắn tê dại, tựa như ngọn lửa đang bùng lên.

Thậm chí cả nơi nào đó cũng nóng rực lên, nhanh chóng dâng trào.

Nếu không phải biết tính tình Tiết Dư từ trước đến nay nhát gan, đối với hắn lại càng sợ hãi, hắn nhất định cho rằng phụ nhân này đang câu dẫn hắn.

Nhưng Vệ Cảnh Trầm lúc này rất hưởng thụ, híp mắt: "Di chuyển xuống.

"
Tiết Dư mơ hồ cảm thấy giọng nói của người đàn ông có chút không giống bình thường, rất khàn, nhưng rốt cuộc nàng cũng không nghĩ nhiều, dần dần thăm dò xuống.

Lại hỏi: "Ở đây thì sao?"
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 27: Chương 27


"Không đau.

"
Tiết Dư tiếp tục nhẫn nại: "Vậy còn cái này?"
Hô hấp Vệ Cảnh Trầm hơi nặng, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, đó là tra tấn chính mình.

"! Bôi thuốc đi.

"
Tiết Dư không nhận ra điều gì khác thường, nàng tỉ mỉ bôi thuốc mỡ lên: "Thuốc mỡ này là phu quân cố ý đi rừng hái thảo dược chế ra, đặc trị chấn thương rất hiệu quả.

"
Vệ Cảnh Trầm có chút không muốn nghe Tiết Dư nhắc tới Giang Hứa Trạch, giọng nói có chút lạnh lùng: "Đa tạ phu nhân, mắt của nàng không tốt, không bằng cứ để ta tự lấy bút mực đi?"
Tiết Dư gật đầu: "Ừ, đồ đạc hẳn là đều để trong tủ rồi.

"
Vệ Cảnh Trầm thực sự cần bút mực để gửi tin cho tâm phúc.

Đã lâu thế này mà người của hắn vẫn chưa tìm ra hắn, điều này thật không bình thường.

Trừ phi… có chuyện gì đó đã khiến họ bị cản trở.

Nghĩ đến yêu ma quỷ quái ở kinh đô, ánh mắt Vệ Cảnh Trầm tối sầm lại, tràn đầy sát khí.

Mở ngăn tủ ra, mùi mục nát đập vào mặt, bút lông sói có chút cũ kỹ, giấy lại càng nhăn nheo không chịu nổi, thô ráp kém chất lượng.

Vệ Cảnh Trầm làm như không thấy, ngồi ngay ngắn trước án, cầm bút viết xuống.

Chỉ vài dòng ngắn gọn, nét chữ mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, xuyên thấu cả mặt giấy.

Sau khi viết xong, hắn cẩn thận giấu bức thư bên người.

Vệ Cảnh Trầm định tự mình gửi thư, tiện thể dò la tình hình xung quanh một chút.

Vệ Cảnh Trầm bỗng nhiên chú ý tới trong ngăn tủ đặt một quyển sách y học, dùng giấy giấy chất lượng vô cùng tốt, bóng loáng trắng noãn, không giống như là đồ mà Giang Hứa Trạch có thể mua nổi.

Lòng nghi ngờ chợt nổi lên.

Vệ Cảnh Trầm không chút do dự cầm lấy sách thuốc lật vài cái, đột nhiên phát hiện có mấy tờ giấy đặc biệt cũ, giống như là bị người lật xem rất nhiều.

Vệ Cảnh Trầm ánh mắt nhanh chóng đảo qua, chậm rãi dừng ở một hàng chữ trên -- người thiên hoạn, chung thân không được có con nối dõi!
*

Nhà họ Giang.

Giang Hứa Trạch cúi đầu, thần sắc tối tăm: "Nương, con đã nghĩ kỹ rồi.

"
Hắn ta không biết dùng bao nhiêu khí lực mới nói ra.

Nếu để Tiết Dư biết, chắc chắn sẽ hận hắn ta đến tận xương tủy.

Trong mắt Lưu thị toát ra một nụ cười độc ác: "Nương biết con sẽ nghĩ thông suốt, chẳng qua là con cũng không thể để cho đại ca con biết được việc này.

"
Giang Hứa Trạch gật đầu.

Lưu thị lại thấp giọng nói gì đó.

Hoàng hôn dần buông xuống.

Giang Hứa Trạch cuối cùng cũng trở lại, nhìn thấy Tiết Dư khom lưng phơi thuốc, trong lòng đau nhói.

Mẫu thân đã đồng ý chuyện này, hắn không còn đường lui nữa.

Về phần Tiết Dư, ngay từ đầu hắn ta đã dự định giấu diếm, nếu nàng biết chân tướng nhất định là thống khổ không chịu nổi, chẳng bằng giấu diếm cho tốt.

Tiết Dư nghe thấy động tĩnh phía sau truyền đến, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở đó, ý cười dịu dàng: "Phu quân, chàng rốt cục đã trở lại, ta đã làm xong cơm nước, có canh cá trích mà chàng thích ăn đây.

"
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 28: Chương 28


Giang Hứa Trạch hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc dâng trào trong lòng.

"Nương tử, nhị tẩu và nhị ca về nhà mẹ đẻ, đúng lúc ta ở trên đường đụng phải mẫu thân, nói là đã lâu không ăn thức ăn mặn, muốn tới nhà chúng ta ăn cơm, nàng lại đi chuẩn bị mấy món ăn, ta đi tới chỗ Trương thợ săn lấy một bầu rượu.

"
Trương Săn Hộ là người nấu rượu nổi tiếng ở thôn Tiểu Hà, rượu của hắn ta đậm đà, tuy không sánh được với hương vị của Thiên Hương Lâu trên trấn, nhưng giá cả lại phải chăng hơn nhiều.

Cho nên vẫn có không ít hán tử tham rượu sẽ đi tìm Trương thợ săn mua.

Tiết Dư cũng không nhận ra sự áy náy trong đáy mắt Giang Hứa Trạch, mặc dù phu quân đã dọn ra khỏi Giang gia, nhưng quan hệ với hai ca ca cũng không tệ lắm.

Giang Hứa Trạch mua rượu xong trở về, Giang Đại Lực và Lưu thị cũng ở bên cạnh.

Tiết Dư lần theo hướng âm thanh hành lễ với Giang Đại Lực và Lưu thị: "Nương, đại ca.

"
Giang Đại Lực nhìn khuôn mặt quyến rũ kiều diễm, hai má không nhịn được phiếm hồng: "Tam đệ muội.

"
Lưu thị lạnh lùng đáp một tiếng.

Đối với thái độ của Lưu thị, Tiết Dư đã quen rồi.

Thời gian trôi qua chầm chậm.

Ánh trăng dần đậm, không khí ngập tràn mùi rượu và thoang thoảng mùi thuốc Bắc cay nồng.

Giang Hứa Trạch thấy Tiết Dư đã uống xong canh thuốc, vẻ mặt có chút do dự, vì không muốn Tiết Dư phát hiện, bên trong có bỏ thảo dược an thần, đủ để cho người ta một đêm cũng không thể tỉnh lại.

"Nương tử, chúng ta sẽ có mà.

"
Tiết Dư chỉ cảm thấy những lời này có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Hứa Trạch vì để kế hoạch diễn ra suôn sẻ đã cho thuốc vào bát canh của Vệ Cảnh Trầm, để tránh làm hỏng kế hoạch.

"Vệ công tử, canh của ngài ta để ở đây rồi.

" Giang Hứa Trạch không vội rời đi, cẩn thận dặn dò: "Canh này phải uống khi còn nóng mới có hiệu quả tốt.

"
Vệ Cảnh Trầm miễn cưỡng nhấc mí mắt, tựa hồ như không nhìn ra ý đồ của hắn ta: "Đa tạ Giang lang trung.

"
Giang Hứa Trạch luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt như một con báo săn mồi trong rừng sâu, chỉ cần đối diện vài lần là có thể bị nhìn thấu.

Hắn ta không dám nói thêm gì nữa.

Trước khi đi, hắn ta thầm nghĩ, mỗi lần Vệ công tử đều uống sạch sẽ bát canh này.

Lần này hẳn là cũng không ngoại lệ.

Ngón tay thon dài màu trắng sứ của Vệ Cảnh Trầm bưng bát gốm lên, thuốc thang đen nhánh, nghĩ đến trong giọng nói Giang Hứa Trạch lộ ra vẻ sốt ruột.

Hắn không cần suy nghĩ cũng biết hắn ta có vấn đề.

Đặc biệt là bát thuốc này.

Ánh mắt dừng ở bồn hoa trên song cửa sổ, màu xanh tươi tốt, Vệ Cảnh Trầm đổ hết bát thuốc vào đó, rồi đặt bát xuống bên cạnh.

Sau đó, hắn nằm xuống giường, ngủ mà không cởi áo.

Chưa bao lâu, bên ngoài lại vang lên tiếng động lẻn vào, nhưng Giang Hứa Trạch không vào trong, chỉ thấy người đàn ông đã nằm trên giường, liền nhanh chóng rời đi.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 29: Chương 29


Hắn không biết rằng Vệ Cảnh Trầm đã mở mắt từ lâu, đôi con ngươi sâu thẳm như biển cả.

Vừa lên giường, Tiết Dư nhanh chóng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, nàng mơ hồ cảm thấy hôm nay vô cùng mệt mỏi, mí mắt nhanh chóng khép lại, hơi thở trở nên nhẹ nhàng.

Giang Hứa Trạch nhìn thoáng qua cô gái nằm trên giường, trong lòng cảm thấy phức tạp không nói nên lời.

Bước ra ngoài, hắn ta thấy Giang Đại Lực đã uống đến say mèm, không biết từ lúc nào đã gục trên bàn.

Lưu thị nhìn thấy Giang Hứa Trạch bước ra: "Ta sẽ đỡ đại ca của con vào trong, vừa rồi ta đã cho đại ca con uống thuốc giải rượu, chắc chẳng mấy chốc đại ca con sẽ tỉnh dậy.

Con đi lấy hương xông đặc chế cho bọn họ thắp lên đi! "
Giang Hứa Trạch khẽ cắn môi, đi lấy hương liệu đặc chế.

Bọn họ cũng không biết cuộc đối thoại này đã sớm bị người ta nghe thấy.

Trong căn phòng tối mờ mịt, ánh đèn leo lét chiếu lên.

Giang Hứa Trạch nhìn thấy nữ tử xinh đẹp nằm trên giường, hàng mi dày đen như mực, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, trông như một nữ yêu quyến rũ lòng người.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đạp văng ra.

Lưu thị vốn đang làm chuyện mờ ám, nhìn thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa, hoảng sợ giật mình: "Ngươi là ai?!"
Vệ Cảnh Trầm lạnh lùng liếc mắt, trong đáy mắt lóe lên ngọn lửa như đến từ địa ngục: "Vừa rồi Vệ mỗ đã nghe hết.

"
Rõ ràng người trước mặt dung mạo tựa tiên nhân, khí chất cao quý, nhưng hắn như thần chết giáng lâm, khiến Lưu thị và Giang Hứa Trạch không khỏi rùng mình, sợ hãi run lên.

Đúng lúc này, Giang Đại Lực tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang nằm cạnh tam đệ muội thì hốt hoảng bật dậy.

"Nương, đây là chuyện gì xảy ra?"
Lúc này, Lưu thị thấy người đã tỉnh lại, lại càng sợ Vệ Cảnh Trầm, ngượng ngùng nói: "Vị công tử này, việc này là ngài hiểu lầm rồi, ta sẽ đi ngay.

"
Nói xong, bà ta và Giang Đại Lực vội vàng chạy đi.

Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm dừng ở trên người Tiết Dư, chỉ thấy quần áo của nàng bị lột ra hơn phân nửa, lộ ra một cái áo nhỏ bó sát người có thêu hình hoa sen màu hồng nhạt.

Không biết như thế nào đột nhiên nhớ tới hôm hắn vô tình nhìn thấy bộ dáng Tiết Dư vừa tắm rửa.

Chỉ mặc tiết y đơn bạc, mơ hồ có thể thấy được tiểu y bên trong, cũng là hình dạng như vậy.

Trong đầu Vệ Cảnh Trầm bất ngờ hiện lên hình ảnh đó, nhận ra hành vi của mình không hợp lễ nghĩa quân tử, hắn lập tức quay đi.

Suy nghĩ một lúc, hắn ngồi xuống mép giường, giúp nàng kéo lại y phục.

Sau đó, hắn đắp kín chăn lên người nàng, che đậy thật kỹ lưỡng, không để lộ một chút da thịt nào.

Lúc này mới nhìn về phía Tiết Dư.

Vệ Cảnh Trầm chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như hoa phù dung của nàng, hơi thở đều đặn, hoàn toàn không bị đánh thức.

Nếu không phải hắn kịp thời chạy tới, nàng sợ là sẽ bị!
Nghĩ đến Tiết Dư đúng là thiếu chút nữa bị một người thô lỗ đụng vào, trong lòng Vệ Cảnh Trầm nhấc lên một trận lửa giận ngập trời, sát ý bốc lên, dọa người không thôi.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 30: Chương 30


"Hừ, nếu không phải cô tới…"
Nam nhân nhận ra rằng lúc này Tiết Dư căn bản không nghe thấy.

Hắn không khỏi hừ lạnh một tiếng, vươn ngón tay xoa xoa gương mặt trắng nõn của nàng.

Giang Hứa Trạch đứng ở cửa, nhìn thấy Vệ Cảnh Trầm ngồi ở mép giường, thần sắc kinh ngạc: "Sao ngài lại ở đây?"
Nhìn một vòng, hắn ta cũng không nhìn thấy bóng dáng Lưu thị và Giang Đại Lực.

Vệ Cảnh Trầm tựa hồ đã biết Giang Hứa Trạch tới từ trước, lúc này mới chậm rãi đứng lên.

Đôi mắt của hắn như hóa thành lưỡi kiếm băng giá, nhìn về phía Giang Hứa Trạch, sắc bén đến tê tái.

Giang Hứa Trạch lúc này mới hiểu, hắn rõ ràng là đã sớm phát hiện chén thuốc kia có vấn đề!
Quả thật tinh tường vô cùng!
Hắn ta chẳng qua là đưa canh thuốc như bình thường mà thôi, như thế nào sẽ bị hắn phát hiện?
Dù Giang Hứa Trạch không biết hắn ta đã để lộ sơ hở ở đâu, nhưng hắn ta hiểu người đàn ông trước mặt tuyệt đối không phải kẻ mà một kẻ dân thường như hắn ta có thể chọc vào.

Đáy lòng Giang Hứa Trạch đột nhiên sinh ra một tia hối hận, đáng ra hắn ta không nên cứu Vệ Cảnh Trầm về.

Nhưng đến giờ hối hận thì còn ích gì?
"Ngươi vì sao lại làm như vậy?" Giọng nam tử rất bình tĩnh, tựa như sóng ngầm dưới biển sâu, lạnh lẽo và đầy sát khí.

Giang Hứa Trạch nhìn thấy sự tức giận rõ ràng của người đàn ông, hắn đang bênh vực Tiết Dư, lúc này hắn ta đột nhiên hiểu ra.

Hóa ra người đàn ông này thích thê tử của hắn ta.

Trong lòng hắn ta bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thống khoái, đáng tiếc Tiết Dư là thê tử của hắn ta rồi.

"Giang lang trung, ta từng đọc trong y thư của ngươi có một dòng chữ, 'thiên hoạn chi nhân'…"
Vệ Cảnh Trầm tựa hồ hiểu được cái gì đó, khóe môi nhếch lên, ngữ khí mơ hồ lộ ra vẻ khinh thường: "Thì ra Giang Lang Trung sợ bị người ta phát hiện ngươi bị thiến, đáng tiếc! "
Sắc mặt Giang Hứa Trạch trắng bệch, cánh môi run rẩy, hắn ta không ngờ Vệ Cảnh Trầm lại biết bí mật lớn nhất của hắn ta!
Nhìn hắn bảo vệ Tiết Dư như vậy, nếu lỡ như hắn nói cho nàng biết thì làm sao bây giờ?
Trong mắt Giang Hứa Trạch, Vệ Cảnh Trầm có khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất tự phụ tao nhã.

Nhưng lúc này đã hóa thành ác quỷ dữ tợn, làm người ta sợ hãi vô cùng.

Giang Hứa Trạch hồi lâu mới phun ra một câu: "Rốt cuộc ngài muốn thế nào?"
Vệ Cảnh Trầm mỉm cười, bày ra vẻ ôn hòa lễ độ: "Giang lang trung, ngươi có ân cứu mạng, ta sẽ không nói cho nàng biết.

"
Trải qua chuyện vừa rồi, hắn đã ý thức được tiểu phụ nhân này trong lòng hắn có chút khác biệt.

Đã như vậy, vậy thì mang nàng đi đi.

Giải pháp rất đơn giản, nhưng cũng rất phiền phức.

Nếu là thường ngày, hắn gặp được đồ vật mà mình ưa thích nhưng đã có chủ nhân, vậy liền uy h**p, bức bách.

Nếu còn không muốn thì hắn g**t ch*t là được.

Nhưng hiện tại tình huống lại khác.

Nếu hắn thực sự g**t ch*t người đó, tiểu phụ nhân kia chắc chắn sẽ đau lòng khôn nguôi.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 31: Chương 31


Thậm chí, nàng sẽ vì người gọi là tiền phu kia mà oán hận hắn, sinh ra hiềm khích.

Ngày hôm sau.

Lúc Tiết Dư thức dậy đầu nàng đau như muốn nứt ra, cảm giác mơ màng.

Nàng còn nhớ đêm qua thỉnh thoảng có tiếng động vang lên bên tai, nhưng dù thế nào cũng không thể nghe rõ.

Thấy Giang Hứa Trạch không ở bên cạnh, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, phu quân là lang trung, có lúc dậy sớm hái thuốc gì đó.

Cơ thể vừa nhúc nhích, chăn đã trượt xuống, lúc này nàng mới phát hiện quần áo đã bị cởi ra quá nửa.

Lông mày Tiết Dư nhíu lại, chẳng lẽ là nàng tự mình cởi ra trong đêm? Thấy trên người không có dấu vết gì, nàng cũng không nghĩ nhiều.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng đã sáng rực, trời đã gần đến giờ Tỵ, đầu óc nàng đột nhiên tỉnh táo hẳn, vội vàng rửa mặt và thay quần áo.

Khi từ trong phòng bước ra, nàng không để ý phía trước, liền đâm vào một lồng ngực rắn chắc.

Một đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy eo nàng, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, nhanh chóng buông ra.

"Phu nhân, cẩn thận.

" Một giọng nói trầm ấm, từ tính vang lên trên đỉnh đầu nàng.

Tiết Dư theo bản năng lui về phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn hắn: "Đa tạ Vệ công tử.

"
Nghĩ đến sáng nay còn chưa nấu cơm, Tiết Dư có chút ngượng ngùng, hai má thoáng ửng đỏ.

Vệ Cảnh Trầm từ trên cao nhìn xuống nữ tử, tóc mai của nàng vừa va vào có chút xõa ra, vài lọn tóc mềm mại rủ xuống dưới cằm thanh tú, phảng phất nét dịu dàng.

Vẻ mặt nàng lộ ra vài phần ngượng ngùng, nhìn bộ dáng như vậy của nàng, Vệ Cảnh Trầm liền biết, nàng hoàn toàn không biết gì cả đối với hết thảy những chuyện phát sinh tối hôm qua.

Hắn đột nhiên rất muốn vạch trần bộ mặt thật của phu quân nàng, chắc hẳn nàng sẽ khóc đến mức đỏ hoe khóe mắt, nước mắt dâng trào, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

Nhưng hiện tại chưa phải lúc.

"Ta hôm nay chưa dùng bữa.

"
Nam nhân dường như khách sáo nói, dung mạo tuấn mỹ vô song: "Hôm nay phu nhân dường như dậy hơi trễ.

"
Tiết Dư không ngờ bị Vệ Cảnh Trầm nhìn thấu, hai má nàng càng đỏ hơn, giọng nói cũng trầm thấp: "Ta cũng không biết vì sao, để ta đi nấu ngay cho ngài.

"
Dù Vệ Cảnh Trầm tạm thời đang ở nhờ, nhưng hắn cũng đã đưa ngọc bội bên mình để đổi, trả đủ số bạc.

Tiết Dư cúi đầu hành lễ với nam nhân, rồi đi lướt qua hắn.

Vệ Cảnh Trầm đang muốn thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên chú ý tới dưới gương mặt của nàng còn lưu lại một dấu ngón tay như ẩn như hiện.

Đây rõ ràng là do hắn đêm qua đã nhéo nàng.

Không ngờ chỉ khẽ chạm một cái đã để lại dấu vết, dù là nữ tử được nuôi dưỡng kỹ càng ở kinh đô cũng chưa chắc đã mong manh đến vậy.

Nghĩ tới đây, Vệ Cảnh Trầm nhìn về phía cửa viện, trong mắt ánh lên sự u ám, Giang Hứa Trạch đã rời đi từ sớm, thần sắc mịt mờ.

Sau lần này, có lẽ bà lão kia cũng không dám làm vậy nữa.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 32: Chương 32


Tại nhà họ Giang.

Giang Đại Lực sau khi về đến nhà, đã nghe từ miệng mẫu thân sự thật, trong lòng hắn ta cảm thấy vừa hối hận vừa căm phẫn, lại cảm thấy may mắn vì chưa làm ô uế nàng.

Nếu sau này sự việc vỡ lở, tam đệ muội sẽ nhìn hắn ta thế nào đây?
Giang Hứa Trạch thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện cho Giang Đại Lực, giọng nói đầy cầu khẩn: "Đại ca, ta biết huynh thích nương tử của ta, huynh giúp ta đi…"
"Tam đệ!" Giang Đại Lực nghiêm nghị cảnh cáo, hiếm khi biểu hiện uy nghiêm của đại ca, nghiêm giọng nói: "Tam đệ, đừng có nghĩ đến chuyện tà ác đó nữa, nếu ta biết được, ta sẽ nói với nàng.

"
Giang Hứa Trạch cắn răng: "Biết rồi.

"
Giang Đại Lực vẫn chưa nhìn thấy đáy mắt Giang Hứa Trạch lóe lên một tia điên cuồng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đã là buổi chiều.

Giang Hứa Trạch còn chưa trở về.

Tiết Dư cũng quen rồi, nàng thử s* s**ng trong vại lớn, nước trong vại đã sắp thấy đáy, liền xách thùng nước ném xuống miệng giếng phía trước sân.

Bởi vì ánh mắt của nàng không tốt, là Giang Hứa Trạch cố ý gọi người đào giếng ở trong sân, để nàng đỡ phải chạy đến nơi khác múc nước.

Sau khi Tiết Dư múc nước xong, mặc dù nàng chưa từng xuống ruộng làm việc, nhưng thường xuyên xách nước gì đó, cũng có chút khí lực.

Nàng xách thùng nước, bước đi nhẹ nhàng, không làm rơi giọt nước nào.

Không biết dưới chân giẫm phải cái gì, Tiết Dư cảm thấy dưới chân có chút bất ổn, theo bản năng có chút luống cuống, thùng gỗ cũng rơi xuống một bên, nước gần như đổ hết.

Một bàn tay lớn mạnh mẽ đột nhiên đỡ lấy cánh tay nàng: "Không sao chứ?"
Tiết Dư nghe âm thanh trong trẻo như ngọc thạch đập vỡ, lắc đầu: "Không sao, phiền ngài đưa thùng gỗ cho ta.

"
Vệ Cảnh Trầm chưa bao giờ gặp qua nữ tử như Tiết Dư, mặc dù nhìn như nhu nhược tinh tế, nhưng trong lòng lại quật cường kiên định.

Biết rõ mắt mình không tốt, nhưng vẫn đi múc nước, kỳ thật nàng hoàn toàn có thể ỷ vào mỹ mạo, cái gì cũng không cần làm.

Nhưng nàng không hề như vậy, mà còn tận lực làm chuyện mình có thể làm.

Giống như sợ mắc nợ cái gì đó.

Chẳng lẽ nàng thích Giang Hứa Trạch như vậy sao? Rõ ràng chỉ là một người ti tiện đến cực điểm.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt Tiết Dư không tốt, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, khuôn mặt luôn gợn sóng không sợ hãi của Vệ Cảnh Trầm xuất hiện vết rạn nứt.

Ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, giống như chỉ tò mò: "Vì sao không đợi Giang Lang Trung đến múc nước?"
Lông mi Tiết Dư khẽ run, nhẹ giọng nói: "! Đây là thứ duy nhất ta có thể giúp chàng.

"
Vệ Cảnh Trầm thấy trên mặt Tiết Dư chợt lóe lên vài phần áy náy, trái tim hắn bỗng nhiên đau đớn kịch liệt, nhưng trong chớp mắt đã biến mất.

"Ta đi múc nước cho nàng, nàng ngồi đi.

" Giọng Vệ Cảnh Trầm có chút cứng rắn.

Không đợi Tiết Dư từ chối, Vệ Cảnh Trầm đã xách thùng gỗ đi đến miệng giếng.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 33: Chương 33


Thùng lớn rất lớn, cơ hồ tới tới lui lui xách bảy tám thùng mới chứa đầy, nhưng Vệ Cảnh Trầm dường như không thở một hơi nào, bước chân vẫn vững vàng mạnh mẽ.

"Ta khát nước.

" Vệ Cảnh Trầm đột nhiên nói một câu.

Lúc này Tiết Dư mới kịp phản ứng, nàng lục lọi ấm trà.

Vệ Cảnh Trầm không đi nhắc nhở nàng ấm trà ở nơi nào, mà bày ra vẻ hứng thú nhìn dáng vẻ nàng vì mình bận rộn.

Rất nhanh, Tiết Dư lấy ấm trà, rót cho hắn một ly, đưa cho hắn.

Bàn tay Vệ Cảnh Trầm nhận lấy, ngón út như có như không chạm vào lòng bàn tay nàng: "Đa tạ.

"
Tiết Dư sửng sốt một chút, vừa rồi nàng tựa hồ cảm giác được lòng bàn tay truyền đến chút ngứa ngáy, là Vệ Cảnh Trầm không cẩn thận đụng phải nàng sao?
Không đợi nàng ngẫm lại, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.

Lúc Giang Hứa Trạch trở lại nhà, bây giờ đã là buổi chiều, trên người hắn ta đeo giỏ thuốc, bên trong chứa đầy thảo dược mới hái được từ trên núi.

Vừa bước vào, hắn ta đã thấy một nam nhân đang gánh nước, còn bên cạnh hắn là thê tử của hắn ta.

Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, người phụ nữ dịu dàng mềm mại, trông chẳng khác gì phu thê.

Tiết Dư nghe thấy động tĩnh quen thuộc, lập tức tiến lên đón: "Phu quân, chàng rốt cục đã trở lại, chàng có đói bụng không?"
Lên núi là một công việc tốn sức, mặc dù Giang Hứa Trạch mang theo mấy cái bánh bột trắng, nhưng làm sao có thể no được.

"Ta không đói bụng.

"
Vẻ mặt của Giang Hứa Trạch không mang theo chút cảm xúc nào, tuy là nói chuyện với Tiết Dư, nhưng ánh mắt của hắn ta lại nhìn về phía Vệ Cảnh Trầm, cắn răng: "Nàng cùng Vệ công tử vừa rồi đang nói cái gì vậy?"

Khuôn mặt Vệ Cảnh Trầm dưới ánh mặt trời có chút tối tăm không rõ, khóe môi hơi nhếch lên: "Vừa rồi thấy mắt của nàng không tốt, mang theo thùng gỗ không tiện, ta liền giúp nàng múc nước.

"
Giang Hứa Trạch có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nam nhân nhìn như rụt rè lãnh đạm cũng sẽ vì một nông phụ mà cúi người đi múc nước.

Chỉ nhìn bộ dáng Vệ Cảnh Trầm thì đã biết là người được nô tỳ hầu hạ quen rồi.

Giờ này khắc này, Giang Hứa Trạch càng thêm chắc chắn, hắn rõ ràng có hảo cảm với Tiết Dư.

Bằng vào năng lực của hắn, vô luận nữ nhân nào, chỉ cần hắn muốn cũng dễ như trở bàn tay.

Vì sao chậm chạp mãi mà không có động tĩnh?
Giang Hứa Trạch bỗng nhiên nghĩ đến những thế gia công tử kia, quan to quý nhân chú trọng quy củ lễ nghi nhất, coi thanh danh còn quan trọng hơn so với mạng sống.

Hắn ta nhớ lại tối qua, Vệ Cảnh Trầm tuy không khinh bỉ việc hắn ta làm, nhưng vì nợ ơn cứu mạng nên cũng không nói thêm gì.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Giang Hứa Trạch.

Suy nghĩ sáng tỏ.

"Vậy đa tạ Vệ công tử giúp ta chiếu cố nương tử.

" Giang Hứa Trạch đè nén suy nghĩ trong lòng, khách khí nói một tiếng.

Trong tai Tiết Dư, đây chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, nàng hoàn toàn không nhận ra sóng ngầm cuộn trào trong lòng hai người đàn ông.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 34: Chương 34


Mặt trời lặn, mặt trăng mọc, bóng trăng tản mát khắp nơi.

Phòng khách luôn được thắp sáng bởi một ngọn nến.

Vệ Cảnh Trầm ngồi ngay ngắn trước án thư, nghe thấy tiếng bước chân dần đến gần từ cửa ra vào, không hề tỏ ra kinh ngạc chút nào.

Giang Hứa Trạch bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt chăm chăm nhìn vào hắn, giọng nói khản đặc đến cực điểm.

"Vệ công tử, nếu ta đã cứu ngài, vậy giúp ta một việc đi.

"
Vệ Cảnh Trầm khẽ nhíu mày, dường như rất phản cảm việc Giang Hứa Trạch lấy ân cứu mạng ra uy h**p hắn.

"Chuyện gì?"
Giang Hứa Trạch thu hết biểu cảm của người đàn ông vào đáy mắt, trong lòng dâng lên vẻ mừng như điên, bước này của hắn ta quả thật là làm đúng rồi!

Theo hắn ta thấy, người này sợ căn bản không phải là kẻ tầm thường trong giới thương gia.

Ngược lại thoạt nhìn giống như là con cháu thế gia, những hào tộc kia từ trước đến nay cực kỳ coi trọng ân cứu mạng này.

Ánh mắt Giang Hứa Trạch trở nên sáng rực, đục ngầu, từng chữ một nói: "Ta muốn nhờ Vệ công tử giúp một việc…"
Vệ Cảnh Trầm cụp mi xuống, che đi ánh u tối trong đáy mắt, dường như đã dự liệu trước, nhưng trên mặt lại không hề lộ ra chút nào, bất chợt nhìn thẳng vào Giang Hứa Trạch, nổi giận đùng đùng.

"Không thể nào! Chuyện này quá sức hoang đường!"
Giang Hứa Trạch tự cho là mình nắm chắc hai đòn sát thủ, giọng nói không khỏi có chút tự đắc: "Ta biết ngài thích Tiết Dư.

"
Vệ Cảnh Trầm có chút kinh ngạc, dường như bất ngờ khi Giang Hứa Trạch lại biết điều này, nhưng hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng: "Chỉ là một nông phụ tầm thường, còn không đáng để ta cướp thê tử của người khác, huống chi là một việc bỉ ổi như vậy.

"
Giang Hứa Trạch nghe giọng điệu không thèm để ý của người đàn ông, trong lòng không hề bất ngờ, mặc dù Tiết Dư xinh đẹp vô song, nhưng nàng đã sớm gả làm vợ người, lại còn là một kẻ mù, Vệ Cảnh Trầm không coi trọng cũng là lẽ thường.

Trong lòng Giang Hứa Trạch bỗng sinh ra vô số dũng khí, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của người đàn ông: "Chỉ cần công tử Vệ chịu giúp ta, ân tình này xem như được xóa bỏ.

"
Gương mặt Vệ Cảnh Trầm như phủ một lớp sương lạnh, trong mắt cảm xúc không rõ, gân xanh trên trán giật giật, dường như đang đấu tranh.

Rất lâu sau, khi Giang Hứa Trạch tưởng rằng người đàn ông sẽ không đồng ý, bên tai hắn ta lại vang lên giọng nói khàn khàn của hắn: "! Được.

"
Chưa kịp nở nụ cười mừng rỡ trên mặt, bỗng nghe Vệ Cảnh Trầm nói một câu: "Thời gian sẽ là vào tối mai.

"
Giang Hứa Trạch ngẩn người, trong lòng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhưng khi hắn ta thoáng thấy sự chán ghét và không vui trong mắt người đàn ông, dường như vì chuyện mượn giống mà cảm thấy cực kỳ xúc phạm, đại khái là muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.

Giang Hứa Trạch cũng không quấy rầy Vệ Cảnh Trầm nữa, định sáng sớm mai chuẩn bị vài thứ, kẻo Vệ Cảnh Trầm đổi ý.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 35: Chương 35


Hắn ta vẫn chưa nhìn thấy lúc hắn ta rời đi, đáy mắt nam nhân chợt lóe lên vẻ u ám.

Từ khi biết được bí mật của Giang Hứa Trạch, hắn vốn định dùng điều này để nói cho Tiết Dư biết, để nàng nhìn rõ rốt cuộc phu quân của mình là người thế nào!
Không nghĩ tới Giang Hứa Trạch vì dưới gối có con nối dõi, lại sử dụng loại biện pháp bẩn thỉu này.

Mấy ngày nay, hắn đã nhìn thấy vẻ sầu muộn và nôn nóng trên mặt Giang Hứa Trạch, tất nhiên là hiểu được hắn ta muốn làm gì.

Đã như vậy, vậy vì sao không thể tìm hắn?
Lúc này hắn mới định từ từ dụ dỗ, không ngờ Giang Hứa Trạch lại bị lừa nhanh như vậy, xem ra rất coi trọng con nối dõi.

Chớp mắt, trời đã sáng bừng, Tiết Dư vẫn không hề biết rằng phu quân của mình đã có một giao dịch với Vệ Cảnh Trầm.

Hôm nay là ngày đưa bạc cho Giang gia, đúng lúc Giang Hứa Trạch cũng không có ở đây, gần đây cũng không biết chuyện gì xảy ra, phu quân mấy ngày nay dường như bề bộn nhiều việc, rất khó nhìn thấy bóng dáng của hắn ta.

Tiết Dư vì không muốn trì hoãn, liền cầm gậy gỗ mang bạc chuẩn bị đi ra ngoài.

Giang gia ở đầu thôn, cách đây cũng hơi xa.

Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Phu nhân, định ra ngoài sao?"
"Ừ, ta phải mang bạc đến nhà họ Giang.

" Giờ đây Tiết Dư đã có chút thay đổi cái nhìn về Vệ Cảnh Trầm, cũng đáp lại đôi ba câu.

Vệ Cảnh Trầm thấy Tiết Dư chỉ mặc một bộ váy ngắn màu xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm nhưng vẫn toát ra vẻ xinh đẹp kiều quý, lông mày khẽ nhíu lại: "Mặt trời nắng thế này, sao không mang mũ che nắng?"
Tiết Dư quả thật cảm thấy trước mắt sáng hơn hẳn thường ngày, có phần chói mắt, lại thêm việc ít khi ra ngoài, nàng mới quên mang theo mũ che.

"Đa tạ Vệ công tử nhắc nhở.

"
Sau khi đội mũ che kín, băng gạc màu trắng buông xuống, gần như che khuất thân hình Tiết Dư, ngay cả khuôn mặt bên trong cũng khó có thể nhìn thấy rõ ràng.

Vệ Cảnh Trầm đột nhiên cúi người xuống, ngón tay thon dài trắng muốt khẽ chạm vào lớp vải trắng, hơi rung động, ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của Tiết Dư.

"Về sớm nhé.

" Giọng nói ẩn chứa một sự chờ mong khó diễn tả.

Tiết Dư trong khoảnh khắc đó thấy rõ đôi mắt đen u tối, đang định lui lại một bước, người đàn ông bỗng thả lớp vải trắng ra: "Vừa rồi ta thấy vải trắng bị vướng, phu nhân không để ý chứ?"
Tiết Dư giật mình: "Không, không ngại.

"
Nhưng trái tim trong lồng ngực bỗng nhiên đập loạn vài nhịp, có chút hoang mang, nàng luôn cảm thấy Vệ Cảnh Trầm đối với nàng… quá đỗi thân mật.

Dù đã rời khỏi sân viện, ánh mắt nóng rực ấy vẫn như không cách nào xua tan được.

Cứ như thể bị một con quái vật bám chặt lấy.

Tiết Dư bước trên con đường nhỏ, nắm chặt cây gậy, đầu ngón tay hơi trắng bệch, dù không nhìn thấy gì, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt soi mói chế giễu xung quanh, vài ánh mắt còn mang theo vẻ dính dớp, ghê tởm, khiến nàng vô cùng khó chịu.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 36: Chương 36


Lúc này, một bóng dáng quen thuộc đứng trước mặt nàng, che đi những ánh mắt xung quanh, giọng nói vang lên: "Tam đệ muội, sao muội lại… ở đây?"
Giang Đại Lực đã nhìn thấy Tiết Dư từ lâu, nhưng nghĩ đến chuyện mình suýt mạo phạm tam đệ muội, nên không dám lên tiếng gọi nàng.

Nhưng nghĩ đến tính tình tam đệ từ trước đến nay có chút cực đoan, nếu hắn ta còn không có buông xuống ý niệm!
"Ta đến đưa bạc.

" Tiết Dư vén mảnh vải trắng, đưa túi thơm cho Giang Đại Lực, mỉm cười dịu dàng: "Phiền đại ca chuyển giúp.

"
Tiết Dư không muốn ở lại bên ngoài lâu, liền cáo từ.

Giang Đại Lực nghĩ đến nụ cười thanh mị vừa rồi, khuôn mặt ngăm đen không khỏi nóng lên, hắn ta đuổi theo, đôi môi mấp máy một chút, không biết nên nói như thế nào.

Tiết Dư ngẩng đầu, có chút nghi hoặc, khách khí nói: "Đại ca còn có chuyện gì sao?"
Giang Đại Lực siết chặt nắm tay, hồi lâu mới nói: "Dạo này trong làng có mấy kẻ vô lại thường nửa đêm lẻn vào, muội cẩn thận chút…"

Ánh mắt Tiết Dư thoáng qua nét mơ màng, không hiểu sao Giang Đại Lực lại nói vậy: "Không sao đâu, có phu quân ở bên cạnh, chàng ấy sẽ bảo vệ ta.

"
Giang Đại Lực càng siết chặt nắm đấm hơn, gân xanh nổi lên, nhưng rốt cuộc hắn ta chẳng nói thêm được lời nào.

Hắn ta từng suýt chút nữa làm điều sai trái.

Nếu tam đệ muội biết được, ắt hẳn sẽ vô cùng căm ghét hắn ta.

*
Trăng sao lấp lánh, bóng đen chập chờn.

Giang Hứa Trạch sắc thuốc xong, vội vàng mang đến cho Tiết Dư: "Nương tử, đây là thuốc ta đặc biệt sắc cho nàng, mau uống đi.

"
Tiết Dư bưng canh thuốc nóng hầm hập lên, từ từ uống một hơi cạn sạch, vị đắng ngấm đầy khoang miệng.

Nhưng nàng cũng đã quen rồi.

Nếu như có thể vì phu quân mà sinh hạ con cái, nàng cũng cam lòng.

Giang Hứa Trạch nhìn lướt qua, thấy chén sứ trống rỗng, lúc này mới yên tâm, ôm nàng vào trong ngực.

"Nương tử, đêm nay chúng ta thử lại xem sao.

"
Tiết Dư rũ hàng mi đen nhánh xuống, hai má trắng nõn hiện lên màu đỏ ửng, nhưng đáy lòng cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào.

Chắc hẳn cũng sẽ như lần trước, qua loa cho xong, nhưng nàng vẫn đáp lại.

"Đi thôi.

" Giang Hứa Trạch buông Tiết Dư ra, ôn tồn nói: "Ta đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho nàng rồi.

"
Lần này, Tiết Dư ghi nhớ kỹ, không thể để như lần trước, quên mang áo ngoài mà khiến mình xấu hổ trước Vệ Cảnh Trầm.

Nàng mang đủ quần áo, tiến vào phòng tắm.

Tiếng nước tí tách vang lên, Giang Hứa Trạch nhìn thoáng qua rồi đi về phía phòng khách.

Mọi thứ vẫn như thường lệ.

Tiết Dư tắm xong, thay y phục sạch sẽ, tay cầm gậy dò đường, chậm rãi bước ra.

Trước mắt mờ mịt, chẳng nhìn thấy gì.

Chỉ có thể mượn thanh âm nặng nề của gậy gỗ gõ trên mặt đất để tránh chướng ngại vật.

Bước chân Tiết Dư chậm chạp, nàng lần mò cửa, chậm rãi đi vào.

Vẫn là màn đêm đen kịt, bên tai chỉ có tiếng thở của nàng.

Ngoài ra, không còn gì khác.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 37: Chương 37


Tiết Dư hơi thắc mắc, theo thường lệ, vào giờ này, Giang Hứa Trạch hẳn đã tới đón nàng rồi, không khỏi cất tiếng gọi: "Phu quân?"
Thật lâu sau, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân ổn trọng hữu lực, dần dần tới gần.

Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm dính chặt trên người nữ tử.

Tóc mai nàng hơi ướt, khuôn mặt bị hơi nóng làm cho ửng hồng, một phần cổ trắng nõn lộ ra trong không khí, mỏng manh tựa tuyết, khiến người ta không khỏi muốn bẻ gãy.

Tiết Dư cảm nhận được ánh nhìn nóng rực của nam nhân, có điều gì đó khác lạ so với thường ngày, nhưng nàng hoàn toàn không nghi ngờ rằng người trước mặt đã đổi khác.

Nàng hướng về phía âm thanh, nghĩ đến việc sắp xảy ra, gò má bất giác đỏ bừng, khẽ cắn môi: "Bắt đầu thôi.

"
Khi đó có thể xong sớm, rồi nàng cũng có thể sớm nghỉ ngơi.

Vệ Cảnh Trầm hơi ngẩn ra, không ngờ nữ nhân này lại vội vã như vậy, nghĩ đến việc Tiết Dư làm tất cả vì Giang Hứa Trạch, trong lòng hắn vô cớ dâng lên một nỗi bực dọc.

Bàn tay lớn ôm lấy eo Tiết Dư, kéo nàng vào lòng, đôi mắt sâu thẳm.

Tiết Dư sửng sốt một chút, Giang Hứa Trạch rất ít khi thân mật với nàng như vậy, trong lòng dâng lên vài phần ngượng ngùng, nhưng nàng không kháng cự, đôi bàn tay ngọc ngà bám lấy áo nam nhân.

Chẳng bao lâu, Tiết Dư cảm nhận được phu quân có điều gì đó khác lạ…
! !
Ánh mắt Vệ Cảnh Trầm thoáng qua nét khác thường, khẽ cười nhạt, xem ra thuốc mà Giang Hứa Trạch hạ đã phát huy tác dụng.

Tên này thật cẩn thận.

Sợ hắn đổi ý nên còn cố tình hạ thuốc, nhưng dù không có thứ này, hắn cũng không định tha cho Tiết Dư.

Lúc này, nam nhân siết chặt eo nàng, cắn nhẹ vào tai nàng, giọng trầm thấp vang lên.

"Giờ thì biết là làm gì rồi chứ…"
Lúc này Tiết Dư đang mê ly hoảng hốt, căn bản không phân biệt được âm thanh.

Chỉ cảm thấy thân thể đã không còn thuộc về nàng, giống như vừa được vớt ra khỏi nước.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Mí mắt nàng đau nhói, Tiết Dư không thể không mở mắt.

Nàng sờ sờ bên cạnh, nơi đó đã sớm trở nên lạnh như băng, không có một bóng người.

Trong lòng nàng có chút tức giận.

Nhưng nàng vẫn tự mình mặc quần áo tử tế, chịu đựng cảm giác khó chịu dưới thân, quen đường đi rửa mặt.

"Giang phu nhân.

"
Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn, rất nhẹ, nhưng giống như gió nhẹ tiến vào lỗ tai của nàng.

Tiết Dư xoay người, có thể nhìn thấy một nam nhân thân hình cao gầy đứng cách đó không xa, khuôn mặt mơ hồ không rõ, nhưng có thể phân biệt được quanh thân hắn tự phụ vô song.

Nàng có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vệ công tử, có chuyện gì sao?"
Vệ Cảnh Trầm vẫn chưa trả lời, nhìn khuôn mặt nữ tử kiều diễm đến cực điểm, giống như đoá hoa đang nở rộ.

Ánh mắt hắn hơi dời xuống, bởi vì Tiết Dư không nhìn thấy, tự nhiên cũng không biết trên cần cổ trắng như tuyết tinh tế của nàng có vết đỏ thật sâu.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 38: Chương 38


Sắc mặt hắn hơi trầm xuống.

"Ta mới vừa nhìn thấy chân của nàng tựa hồ di chuyển có chút chậm chạp, là bị thương sao?"
Chủ ý của Vệ Cảnh Trầm chỉ là muốn quan tâm nàng, hắn đã từng nghe nói, nếu trong chuyện này quá mức thô lỗ, nữ tử cũng sẽ bị thương.

Cho nên đêm qua hắn đã cực kỳ khắc chế.

Hai má Tiết Dư không khỏi hơi ửng đỏ, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt không ngừng vọt l*n đ*nh đầu, nàng cắn cắn môi.

"! Lúc ở lại không cẩn thận đụng vào chân bàn.

"
Trong lòng nhịn không được bắt đầu oán giận Giang Hứa Trạch.

Vệ Cảnh Trầm hơi nhíu mày: "Vậy để ta giúp nàng…"
Lời còn chưa dứt, Vệ Cảnh Trầm đã chú ý tới sự xấu hổ trên mặt Tiết Dư, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, xem ra tối hôm qua hắn quá mức thô lỗ.

Lúc này, một bóng dáng gầy gò chắn trước mặt Tiết Dư, cắt đứt ánh mắt nóng rực của nam nhân.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Giang Hứa Trạch cầm tay Tiết Dư: "Nương tử, chân của nàng đã bị thương, đi, chúng ta trở về phòng bôi thuốc cho nàng.

"
Tiết Dư cũng không muốn ở chung với Vệ Cảnh Trầm, nhẹ nhàng gật đầu.

Giang Hứa Trạch quay đầu nhìn Vệ Cảnh Trầm, khẽ gật đầu như để tỏ ý.

Vệ Cảnh Trầm nhìn hai thân ảnh thân mật kia đi vào trong phòng, ánh mắt lóe lên lệ khí màu đen, khóe môi mím lại.

Trong lòng hắn không khỏi có chút không vui.

Hắn đích xác có chút hảo cảm với Tiết Dư, nhưng hắn cũng không nghĩ sâu xa.

Chỉ cảm thấy bản thân bị vẻ đẹp bên ngoài của nàng mê hoặc, điều đó vốn là bản tính của nam nhân.

Hắn, đường đường là Thái tử, đã gặp qua biết bao mỹ nhân quốc sắc thiên hương, cho nên Tiết Dư đương nhiên không thể khiến hắn đặt quá nhiều tâm tư.

Chỉ nghĩ rằng khi hắn đã chiếm đoạt được thân thể của nàng, sẽ không còn quan tâm nữa.

Không ngờ sau đêm đó, Tiết Dư lại như một loại thuốc phiện khiến hắn khó lòng kiểm soát, dường như một lần vẫn chưa đủ.

Nếu đã vậy, thì phải từ bỏ.

Vệ Cảnh Trầm là Thái tử, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc về việc cai trị.

Hắn biết rất rõ, một quân vương không thể để lộ nhược điểm, đặc biệt là tự tạo ra điểm yếu cho mình, đó chính là hành động ngu xuẩn.

Vệ Cảnh Trầm thu hồi ánh mắt, trở lại vẻ lạnh lùng tĩnh lặng, sâu không lường được, như thể hắn đã quay về với thái độ hờ hững như trước.

Giang Hứa Trạch đỡ Tiết Dư ngồi xuống mép giường, vừa vén váy nàng lên vừa nói: "Chân nàng bị thương chỗ nào? Để ta đi lấy thuốc mỡ! "
"Ta không va phải chân bàn.

" Tiết Dư vội nắm lấy tay hắn, mặt đỏ bừng, giận dỗi nói: "Chẳng phải lỗi của chàng sao, đêm qua đã bảo chàng nhẹ nhàng hơn, mà chàng vẫn còn! "
Bởi vì quá mức e lệ, Tiết Dư không thể nói tiếp nữa.

Nhìn vào đôi mắt Tiết Dư vẫn còn vương chút x**n t*nh, cùng với những dấu vết đỏ ửng trên cổ nàng, tất cả khiến Giang Hứa Trạch nổi trận lôi đình, khuôn mặt trở nên vô cùng u ám.
 
Mỹ Nhân Mù Bị Thái Tử Điên Phê Nhắm Tới
Chương 39: Chương 39


"Chẳng lẽ nàng h*m m**n nam nhân đến vậy sao?"
Tiết Dư sửng sốt, cho rằng mình nghe lầm, cũng không hiểu vì sao Giang Hứa Trạch nói như vậy.

Giang Hứa Trạch nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa của Tiết Dư, cánh môi sưng đỏ không chịu nổi, vừa nhìn đã biết là bị nam nhân hung hăng thưởng thức qua.

Hắn ta nhắm mắt lại, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi.

"
Tiết Dư theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng không chú ý dưới chân, đầu gối đột nhiên đụng vào chân bàn, cơn đau tức thì ập đến, khiến mắt nàng đỏ hoe.

Không biết là vì đau, hay là bởi vì câu nói lạnh như băng của phu quân.

Không nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng Tiết Dư giống như bị vô số kim đâm, tuy rằng nhẹ, nhưng cũng cực kỳ đau.

Mặc dù người trong thôn đều nói Giang Hứa Trạch đối xử với nàng vô cùng tốt, cũng không ngại nàng là người mù, lại càng không vì nàng không thể sinh con nối dõi mà bỏ rơi nàng.

Nhưng nàng vẫn không kìm được cảm giác khó chịu trong lòng.

Với nàng, xung quanh chỉ là bóng tối mịt mù, trí nhớ trống rỗng, nàng chỉ nhớ được một cái tên, người duy nhất quen thuộc bên cạnh nàng chính là Giang Hứa Trạch.

Ban đầu còn có một người nữa, ân nhân cứu mạng nàng, một thợ săn, cũng chính là nghĩa phụ của nàng.

Nhưng ông đã chết từ hai năm trước.

Tiết Dư cúi đầu, lông mi khẽ run rẩy.

Nếu nàng có thể nhớ lại ký ức trước kia thì tốt biết bao!
Hoặc có thể, nếu nàng có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại.

Nhưng ông trời quá tàn nhẫn, đã cướp đi tất cả của nàng.

Tiết Dư nghĩ ngợi rất nhiều, một lúc lâu sau mới gượng dậy khỏi sàn lạnh lẽo, mò mẫm lấy thuốc mỡ rồi bôi lên chỗ đau, vẻ mặt nàng dường như đã quen thuộc với điều này.

Tiết Dư ước chừng cũng sắp đến giờ cơm trưa.

Dù chân bị thương khó khăn đôi chút, nhưng tay nàng vẫn lành lặn, nên dù chậm chạp, nàng vẫn làm việc đâu ra đấy, không để lỡ bất kỳ việc gì.

Vệ Cảnh Trầm đứng bên cửa sổ, nhìn thấy Tiết Dư di chuyển chậm chạp, không khỏi nhíu mày.

Chẳng phải Giang Hứa Trạch đã dẫn nàng đi bôi thuốc sao? Sao nhìn nàng vẫn có vẻ trầm trọng như vậy?
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng rất nhanh hắn thu hồi ánh mắt, sắc mặt không chút gợn sóng.

Phụ nhân kia tự có phu quân của nàng quan tâm, cần gì sự quan tâm của một người ngoài như hắn?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vệ Cảnh Trầm càng thêm trầm lặng.

Chỉ vì liếc nhìn nàng một cái, hắn đã suy nghĩ quá nhiều.

Quả thật, nàng đã ảnh hưởng đến hắn.

Chờ lang trung kia từ bên ngoài trở về, hắn sẽ lập tức từ biệt.

Bóng đêm thật sâu.

Giang Hứa Trạch mang theo hòm thuốc trở về, bị cơn gió lạnh buốt quấn lấy, trên khuôn mặt hắn ta dường như đã trở lại vẻ bình thản như trước.

Khi nhìn thấy Tiết Dư, trong mắt hắn ta lóe lên một tia áy náy.

Có thể thấy được nàng đã sớm làm xong cơm tối nóng hổi, trong lòng hắn ta không khỏi thầm nghĩ, nương tử từ trước đến nay luôn mềm lòng, hắn ta chỉ cần nguyện ý nói vài câu tốt, đại khái nàng sẽ tha thứ cho mình.
 
Back
Top Bottom