Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 380: Chương 380



Chỉ là Vân Thư đã có kinh nghiệm từ lần trước, không cho Lưu Trịnh cơ hội gặp riêng, có lẽ vì có người ngoài ở đó nên mấy lần này Lưu Trịnh đều không chiếm được tiện nghi gì.

Nhưng thái độ của Hạ Minh khiến Vân Thư rất khó chịu, nhiều lần Vân Thư lấy lòng anh ta, nhắc đến chuyện kết hôn, Hạ Minh đều cho qua, lần cuối cùng thậm chí còn trực tiếp nổi nóng với cô.

Vân Thư dù có ngốc đến mấy cũng hiểu Hạ Minh căn bản không có ý định cưới mình, nếu không thì cũng chẳng kéo dài như vậy.

“Anh khốn nạn, chiếm tiện nghi của tôi rồi còn muốn chối!”

Vân Thư làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.

Phải nói rằng, Vân Thư cũng là một người tàn nhẫn, cô ta biết rõ bộ trưởng Vương Bộ Thương mại là một con rắn độc nhưng vẫn đi tìm ông ta, hứa hẹn lợi ích, để ông ta lúc thuận tiện gây chút rắc rối cho Hạ Minh.

Chuyện nhỏ này, bộ trưởng Vương vẫn có thể làm được, cho dù bố của Hạ Minh là Hạ Trường Giang, bộ trưởng Vương cũng không sợ.

Mọi người đều là người đứng đầu một bộ, hơn nữa Hạ Trường Giang mới đến, đương nhiên không bằng bộ trưởng Vương đã thâm căn cố đế ở Bắc Kinh nhiều năm.

Hạ Minh không có công việc chính thức, vì anh ta luôn muốn theo đuổi sự nghiệp chính trị nên gia đình đã xin cho anh ta một chức nhàn tản ở Ủy ban khu phố, không có biên chế. Hạ Minh cũng không đi làm, mà thường lợi dụng quan hệ gia đình để móc nối cho người khác, rồi hưởng lợi từ cả hai phía.

Việc này thoải mái hơn nhiều so với công việc tạm thời ở Ủy ban khu phố, không chỉ kiếm tiền nhanh mà còn rất có thể diện, đi ăn uống đều có người nịnh bợ.

Hạ Minh làm việc rất phô trương, người bộ trưởng Vương cử đi chỉ cần dò hỏi một chút là đã điều tra được anh ta từ trên xuống dưới, sau đó bộ trưởng Vương ra hiệu cho cấp dưới bày một vở kịch để dạy cho đối phương một bài học.

...

Năm nay Kiều Trân Trân định ăn Tết ở Bắc Kinh, không về thôn Hồng Kỳ nữa.

Mặc dù không về nhưng Kiều Trân Trân đã chuẩn bị rất nhiều quà cho người thân ở quê, đồ ăn, đồ mặc, đóng gói thành ba kiện hàng lớn, vốn định nhờ Trương Đại Nha và Mã Nhị Cáp mang về khi ăn Tết nhưng kiện hàng quá lớn, mà Trương Đại Nha và những người khác cũng có rất nhiều hành lý phải mang, vì vậy, Kiều Trân Trân đành phải chọn cách gửi bưu điện về.

Trương Đại Nha ở thôn Hồng Kỳ thực ra đã không còn người thân nào nhưng cô ấy luôn cảm thấy gốc rễ của mình ở đó, hơn nữa còn phải đi tảo mộ ông nội, vì vậy những ngày quan trọng như Tết nhất định phải về.

Mặc dù cô ấy không còn người thân nhưng bên nhà Vũ Thất Lang vẫn còn họ hàng. Cho dù Vũ Thất Lang là con rể nhà họ Trương nhưng không phải nói rằng đã làm con rể thì phải cắt đứt quan hệ với nhà chồng, bình thường đến ngày thăm hỏi họ hàng vẫn phải đến.

Mã Nhị Cáp cũng quyết định về quê, mặc dù ông ta không lưu luyến gì thôn Hồng Kỳ, bố mẹ đã mất từ lâu, cũng không qua lại với người anh trai duy nhất nhưng khi rời khỏi làng, có thể nói là tay trắng, chẳng có gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ vất vả lắm mới thành đạt, nhất định phải vinh quy bái tổ.

Hơn nữa ông ta về còn có một việc quan trọng, đó là định nhận nuôi một đứa con trai trong làng.

Trước đây Mã Nhị Cáp không có hy vọng gì vào tương lai, một mình sống cũng chẳng có gì mong mỏi, chỉ biết sống qua ngày nhưng lần này đến Bắc Kinh đã mở rộng tầm mắt, quen biết nhiều người, tràn đầy hy vọng vào tương lai.

Mặc dù vẫn không định kết hôn nhưng muốn có một đứa con trai, đợi đến khi c.h.ế.t già còn có người đập bát cho anh ta, chứ không phải là tuyệt tự.

Kiều Trân Trân và Trương Đại Nha rất ủng hộ quyết định này của Mã Nhị Cáp. Từ khi Mã Nhị Cáp đưa ra quyết định này, cả người anh ta như có thêm động lực.

Còn về việc tại sao nhất định phải về thôn Hồng Kỳ để nhận nuôi, có lẽ là vì đó dù sao cũng là quê hương của Mã Nhị Cáp, mỗi người ít nhiều đều có chút tình cảm với quê hương.

Kiều Trân Trân không quen thuộc lắm với tình hình trong làng nhưng Trương Đại Nha ở trong làng nhiều năm như vậy, cô ấy biết sơ bộ tình hình của từng nhà từng hộ, thậm chí còn đưa ra chủ ý cho Mã Nhị Cáp, chẳng hạn như nhà dì Mã có một đứa cháu trai không bố không mẹ.

Nói ra thì nhà Mã Tiền Tử và nhà Mã Nhị Cáp còn có chút họ hàng, mặc dù đã cách xa năm đời, người trong làng không công nhận loại họ hàng cách xa năm đời này.

Nhưng bây giờ Mã Nhị Cáp muốn nhận con trai, nói ra chút quan hệ họ hàng này lại là một lợi thế lớn, bởi vì dù sao cũng có chút quan hệ huyết thống, trong lòng Mã Nhị Cáp chắc chắn cũng sẽ dễ chấp nhận hơn.

Hơn nữa đều họ Mã, có lẽ thậm chí không cần đổi tên.

Quan trọng hơn là cháu trai của Mã Tiền Tử không có bố mẹ ruột, từ nhỏ đã gửi nuôi ở nhà Mã Tiền Tử, nếu theo Mã Nhị Cáp thì cũng không cần lo lắng sau này con trai lớn lên lại đi tìm bố ruột.

Mã Nhị Cáp đã cân nhắc kỹ từng nhà từng hộ trong làng, phát hiện ra người mà Trương Đại Nha đề xuất thực sự là người phù hợp nhất, vì vậy ông ta quyết định nhân dịp về quê ăn Tết này sẽ đi hỏi thăm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân còn bảo anh ta đi nhờ ba Kiều giúp đỡ, dù sao trước đây ba Kiều cũng từng là đội trưởng đội sản xuất, bây giờ đã nghỉ hưu, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi.

Cho dù Kiều Trân Trân không nói, Mã Nhị Cáp cũng định nhờ ba Kiều giúp đỡ, vì vốn quen với ba Kiều nhất.

Buổi tối ăn cơm, Kiều Trân Trân kể cho mọi người nghe chuyện chú Mã muốn nhận con nuôi, Tống Cẩn không có cảm giác gì, anh ta có hai con trai một con gái, không thể cảm thông sâu sắc với cảm giác cô đơn của người không có con.

Nhưng Triệu Đại Cương lại rất có cảm xúc, chẳng phải vì nhận Tống Cẩn làm con nuôi mà ông ta mới có được niềm vui gia đình như ngày hôm nay sao.

Những năm đầu, Triệu Đại Cương hoàn toàn không quan tâm đến việc mình sống một mình, nhưng theo thời gian, tuổi tác ngày càng cao, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, nhìn những người anh em già của mình đều con cháu đầy đàn, vui vẻ náo nhiệt, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy có chút thê lương nhưng có cách nào đâu.

Không chỉ không có cách nào, ông ta còn phải giả vờ không quan tâm trước mặt người ngoài nhưng chỉ có ông ta mới biết nỗi khổ trong lòng.

Mã Nhị Cáp lại giác ngộ sớm hơn ông ta, nhận con trai sớm để sớm hưởng niềm vui làm bố.

Triệu Đại Cương còn bảo Kiều Trân Trân chuyển lời cho Mã Nhị Cáp, đến lúc đó bảo ông ta dẫn con trai đến ăn cơm, ông muốn tặng quà ra mắt cho con trai Mã Nhị Cáp.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 381: Chương 381



Triệu Mai dẫn theo hai cô con gái về quê ăn Tết như thường lệ, Kiều Trân Trân theo gia đình ở trong tứ hợp viện cũng đón một cái Tết náo nhiệt.

Hai anh em Tống Đại Bảo sau khi ăn Tết cũng đã mười một tuổi, nghĩ lại lúc trước vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ xíu, bây giờ đã cao gần bằng vai cô, trên người vì ngày nào cũng luyện võ nên toàn là cơ bắp.

Nhìn đứa con trai lớn lên khỏe mạnh như vậy, Kiều Trân Trân cảm thấy đặc biệt có thành tựu, đặc biệt là khi so sánh với Vương Vĩnh Quân nhà bà Vương, cô càng đắc ý hơn.

Vương Vĩnh Quân lớn hơn Tống Đại Bảo một tuổi nhưng lại không cao bằng Tống Đại Bảo, cũng không khỏe bằng.

Một lần Kiều Trân Trân còn nhìn thấy Vương Vĩnh Quân khóc lóc chạy đến nhà tìm Tống Đại Bảo, một lát sau ba đứa trẻ cùng nhau ra ngoài, nhìn dáng vẻ tức giận đó là đi đánh nhau.

Nhưng Kiều Trân Trân không vạch trần chúng, mà đợi chúng ra ngoài rồi lén đi theo.

Sau đó cô thấy Tống Đại Bảo một mình đơn thương độc mã đánh mười mấy đứa trẻ tiểu học, còn Vương Vĩnh Quân và Tống Tiểu Bảo thì đứng một bên như hai vị tướng quân.

Đúng vậy, đối phương chính là học sinh tiểu học, cùng trường với Vương Vĩnh Quân, học sinh lớp sáu tiểu học.

Mặc dù Tống Đại Bảo nhỏ hơn Vương Vĩnh Quân nhưng cậu đã nhảy hai lớp, bây giờ đã là học sinh cấp hai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có lẽ vì lúc Tống Đại Bảo ra ngoài vẫn mặc đồng phục nên bị một học sinh tiểu học nhận ra, cậu ta khóc lóc chỉ vào Vương Vĩnh Quân mắng:

“Vương Vĩnh Quân, cậu không biết võ đức, vậy mà lại đi tìm học sinh cấp hai đến giúp.”

Vương Vĩnh Quân thấy người anh em tốt giúp mình trả thù, hơn nữa còn một mình đánh mười đứa, cậu ta lập tức hả hê:

“Cậu biết cái gì, đây là em trai Đại Bảo của tôi, tuổi còn nhỏ hơn cậu một tuổi, chỉ là người ta học giỏi, nhảy lớp lên cấp hai thôi.”

Đối phương không quan tâm đến những điều này, mặc dù không dám động thủ nữa nhưng cãi cùn là sở trường của chúng, ngẩng cổ lên cãi nhau với Vương Vĩnh Quân.

Kiều Trân Trân cũng thật là rảnh rỗi, nhìn đám học sinh tiểu học cãi nhau, cô còn thấy khá thú vị, trốn sau cột nhà cười không ra tiếng.

Nhưng sau khi xem náo nhiệt một lúc, cuối cùng Kiều Trân Trân vẫn tiến lên ngăn cản cuộc cãi vã, sau đó bỏ tiền mời tất cả mọi người ăn đồ ngon, còn mua đồ chơi cho những đứa trẻ bị đánh.

Không còn cách nào khác, ai bảo người đánh là Tống Đại Bảo chứ, lỡ chúng về mách lẻo, phụ huynh đến tìm thì phiền phức, không bằng dỗ dành trước.

Mọi người ăn đồ của Kiều Trân Trân, lại được đồ chơi, đứa nào cũng vui mừng khôn xiết, còn nhớ gì chuyện đánh nhau nữa, thậm chí còn kết bạn với Vương Vĩnh Quân, Tống Đại Bảo.

Cho nên nói, tình bạn của trẻ con thật kỳ diệu, vừa mới đánh nhau, giây sau đã xưng anh gọi em.

Tống Đại Bảo vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của sư phụ, trước đó cũng không ra tay tàn nhẫn, cho nên đối phương mặc dù khóc lóc nhưng thực ra không bị thương gì.

Tất nhiên, cuối cùng Kiều Trân Trân vẫn phải nhân cơ hội giáo dục Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo:

“Hai đứa học võ lâu như vậy, không giống những đứa trẻ khác, cho nên ra tay nhất định phải biết chừng mực, biết chưa?”

Còn nói đến chuyện sau này không được đánh nhau, Kiều Trân Trân thấy không cần thiết, con trai mà, không cần phải nâng niu như vậy, đánh nhau cũng tốt, chỉ cần không cố ý gây chuyện là được.

Tất nhiên, những thằng nhóc thối có đáng yêu đến mấy thì cũng không bằng con gái cưng được yêu thích, tiểu thư Tống Hữu Hữu năm nay đã hai tuổi, trắng trẻo mềm mại, đúng là lúc đáng yêu nhất, chỉ cần có Tống Hữu Hữu ở nhà là tiếng cười nói không ngớt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi ngày sau khi ăn tối, Triệu Đại Cương thích bế Tống Hữu Hữu ra ngoài đi dạo, phía trước con phố đó có một hộ gia đình là quen biết Triệu Đại Cương khi đi dạo, sau đó ngày hôm sau liền dẫn cháu trai đến thăm.

Triệu Đại Cương thấy ông lão này nhân phẩm không tệ, hơn nữa trình độ chơi cờ tướng ngang ngửa với ông ta, rất hợp khẩu vị của ông ta.

Không giống như Tống Cẩn, quá lợi hại, trước kia còn giấu nghề nhường ông ta, sau này trực tiếp không nể mặt, đánh ông ta không còn mảnh giáp, trình độ chênh lệch quá nhiều, chơi cờ với anh chẳng có ý nghĩa gì, cũng không biết kính già gì .

Còn Kiều Trân Trân thì quá kém, để cô một bên Xe Mã Pháo, cô cũng có thể thua thảm hại, chơi cờ với người như vậy, Triệu Đại Cương cũng chơi không vui, chủ yếu là thắng cũng không có cảm giác thành tựu gì.

Nhưng ông lão họ Từ mới quen này thì rất tốt, trình độ của hai người ngang nhau, có thắng có thua, rất thích hợp làm bạn cờ.

Mỗi lần ông lão họ Từ đến tìm ông ta chơi cờ, đều dẫn theo cháu trai, còn luôn bảo cháu trai chơi với Du Du, Triệu Đại Cương liền cho rằng ông ta nghỉ hưu ở nhà chuyên trông cháu.

Cho đến một lần, sau khi ông lão họ Từ chơi cờ xong, nói với Triệu Đại Cương muốn định hôn từ nhỏ cho hai đứa bé, còn thao thao bất tuyệt nói nhà ông ta có tiền có thế như thế nào, sau này Du Du gả đến, chắc chắn có thể hưởng đãi ngộ như công chúa.

Mặc dù cháu trai của ông lão họ Từ trông khá thông minh, tướng mạo cũng thanh tú, có thể tưởng tượng sau này lớn lên chắc chắn cũng là một người tài giỏi nhưng Tống Hữu Hữu mới bao nhiêu tuổi, ông lão họ Từ bây giờ đã nghĩ đến chuyện định đoạt, làm gì có chuyện tốt như vậy.

Hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi, còn thịnh hành cái kiểu định hôn từ nhỏ đó sao, ngay cả mệnh lệnh của bố mẹ cũng không còn thịnh hành nữa, giới trẻ bây giờ theo đuổi tình yêu tự do.

Ông lão họ Từ vừa nói ra, Triệu Đại Cương tức giận mắng ông ta cút đi, nói ông ta si tâm vọng tưởng, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, sớm c.h.ế.t cái ý nghĩ đó đi.

Ông lão họ Từ cũng rất ấm ức, nhà ông toàn con trai, sinh toàn cháu trai, hôm đó vừa nhìn thấy Tống Hữu Hữu đáng yêu như vậy, đã thích đứa bé này, bèn dẫn cháu trai út của mình đến làm quen.

Cháu trai ông năm nay hơn bốn tuổi, thông minh lanh lợi, hoạt bát đáng yêu, cũng được mọi người khen từ nhỏ, hơn nữa nhà họ cũng ở tứ hợp viện, gia sản trong nhà cũng nhiều, điều kiện tuyệt đối không kém nhà Triệu Đại Cương.

Nói là môn đăng hộ đối, không gì thích hợp hơn, hơn nữa mỗi lần ông dẫn cháu trai đến, Triệu Đại Cương đều khen cháu trai ông, Kiều Trân Trân cũng khen, là loại khen chân thành, cho nên ông lão họ Từ cho rằng thời cơ đã chín muồi, mới mở lời đề nghị kết thân.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 382: Chương 382



Nhưng không ngờ, Triệu Đại Cương nóng tính trực tiếp đuổi ông ta ra ngoài, còn bảo ông ta đừng đến nữa.

Nhìn đứa cháu ngây thơ bên cạnh, trong tay còn cầm đồ ăn vặt mà vừa nãy Kiều Trân Trân cho, ông lão họ Từ thở dài:

“Cháu trai, không thể trách ông nội cháu được, là do cháu không có bản lĩnh, họ không thích cháu.”

Một tuần sau…

Một tháng sau...

Cháu trai nhà họ Từ: Ông nội sao lâu rồi không dẫn cháu đến nhà cô Kiều ăn đồ ngon? Cháu thích cô Kiều, vì cô Kiều làm nhiều đồ ăn ngon, bên ngoài không mua được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày 14 tháng 2 năm 1985, còn năm ngày nữa là đến Tết Nguyên đán của Trung Quốc, theo lịch âm thì đây là một ngày tốt, thích hợp để cưới gả, nhận họ hàng, chuyển nhà.

Ngày này đối với Mã Nhị Cáp mà nói, là một ngày vô cùng có ý nghĩa, bởi vì từ ngày này trở đi, Mã Nhị Cáp cuối cùng cũng có con trai.

Cháu trai của thím Mã tên là Mã Cẩu Tử, năm nay 9 tuổi, Cẩu Tử là tên gọi ở nhà của cậu bé, vì còn chưa đi học nên chưa có tên chính thức.

Cũng không phải là nhà thím Mã cố tình hà khắc với cháu trai, trẻ con chín tuổi chưa đi học ở nông thôn rất phổ biến, thậm chí có những đứa mười mấy tuổi vẫn còn ở nhà cắt cỏ chăn lợn, những người mù chữ không biết một chữ cũng rất nhiều.

Mã Nhị Cáp vừa về đến thôn Hồng Kỳ, ngày hôm sau đã nhờ ba Kiều đến nhà Mã Tiền Tử.

Người nhà vừa nghe nói Mã Nhị Cáp muốn nhận Cẩu Tử làm con trai, hầu như không suy nghĩ gì đã đồng ý ngay.

Tuy nhiên, ba Kiều làm việc có nguyên tắc, sau khi hỏi vợ chồng Mã Tiền Tử, ông lại hỏi riêng ý kiến của Cẩu Tử.

Cẩu Tử đã 9 tuổi, đã sớm biết chuyện, hơn nữa người trong thôn nhiều chuyện, từ nhỏ đã nói cậu là đứa trẻ hoang không bố không mẹ, lúc nhỏ cậu không hiểu là có ý gì nhưng lớn dần thì cậu hiểu rồi, hơn nữa thím Mã cũng không cố ý giấu cậu.

Mặc dù thím Mã không cố ý ngược đãi cậu nhưng muốn đối xử với cậu như con trai ruột thì cũng không thể, nhiều nhất là không để cậu c.h.ế.t đói.

Nhưng con trai con gái nhà thím Mã, tức là anh chị em họ của Cẩu Tử, luôn luôn đánh mắng cậu sau lưng, nói cậu ăn hết lương thực của nhà họ, là một đứa ăn bám.

Dần dần Cẩu Tử trở nên càng ngày càng ít nói, mỗi ngày vừa sáng sớm đã dậy băm cỏ lợn cho lợn ăn, hoặc là lên chân núi nhặt củi, làm việc đến tối mới ngủ, một ngày hai bữa cũng không dám ăn nhiều, ăn nhiều nhất là bánh rau dại, sau này tình hình gia đình khá hơn một chút, cậu mới ăn thêm một hai củ khoai lang.

Ba Kiều nói sơ qua với cậu về tình hình của Mã Nhị Cáp, Cẩu Tử nghe nói nhà bố mới chỉ có một mình ông, hơn nữa sau này cũng không thể sinh con nữa, điều này có nghĩa là sau này bố mới chỉ có một mình cậu là con trai, cậu có thể phụng dưỡng bố mới đến cuối đời, sẽ không còn ai mắng cậu là đứa ăn bám nữa, mắt cậu sáng lên, vội vàng gật đầu đồng ý.

Vì vậy Mã Nhị Cáp đến nhà Mã Tiền Tử, còn có ba Kiều, tất cả mọi người ngồi lại với nhau bàn bạc xem nhận con thế nào.

Cuối cùng, Mã Nhị Cáp đưa cho nhà Mã Tiền Tử năm trăm đồng tiền đổi họ, từ đó Cẩu Tử không còn liên quan gì đến nhà họ nữa.

Tất nhiên, năm trăm đồng tiền này đưa ra cũng có một cách nói dễ nghe, đó là cảm ơn nhà Mã Tiền Tử đã chăm sóc Cẩu Tử nhiều năm qua, cuối cùng còn chọn một ngày hoàng đạo tốt để tổ chức tiệc nhận họ hàng, chính là ngày 14 tháng 2 này.

Ở nông thôn muốn nhận con trai, nhất định phải làm tiệc mới được tính, nếu không thì dù có đổi hộ khẩu, nhà nước công nhận, người trong thôn cũng không công nhận.

Tuy nhiên, Mã Nhị Cáp vốn không định tiết kiệm tiền tiệc rượu này, ông không chỉ muốn làm, mà còn muốn làm lớn, định mời toàn bộ người trong thôn đến uống rượu, nói với họ rằng, tôi Mã Nhị Cáp cũng có con trai rồi!

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi đưa tiền đổi họ, ngày hôm sau Mã Nhị Cáp đã đưa Cẩu Tử đến thị trấn làm hộ khẩu, còn đổi tên, gọi là Mã Thành Tài, hy vọng sau này cậu thành tài.

Không chỉ vậy, bản thân Mã Nhị Cáp cũng tiện thể đổi tên, gọi là Mã Văn Cẩm, tức là vừa có học thức vừa có tiền đồ tươi sáng.

Bây giờ anh ta dù sao cũng là tổng giám đốc của nhà máy may mặc Kiều thị, mỗi lần ra ngoài nói chuyện với người khác phải giới thiệu tên mình, ông ta luôn cảm thấy hơi khó nói, mặc dù đối phương không trực tiếp cười nhạo tên ông ta quê mùa nhưng đừng tưởng ông ta không nhìn ra đối phương vẫn luôn cố nhịn cười.

Vì vậy ông dứt khoát nhân cơ hội này đổi tên cho mình luôn.

Cẩu Tử có tên, vui mừng lắm, vừa ra khỏi đồn công an đã nói với người bố mới:

“Bố, sau này con lớn lên nhất định sẽ hiếu thuận với bố.”

Mã Nhị Cáp, không, là Mã Văn Cẩm nhìn vào sổ hộ khẩu mới tinh, trang của Mã Thành Tài có dòng “Quan hệ với chủ hộ” ghi là “Bố con”, người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi cuối cùng cũng có con trai, lại nghe con trai nói sau này sẽ hiếu thuận với anh ta, suýt chút nữa không kìm được nước mắt.

Sau đó, ông xoa đầu Mã Thành Tài, vui mừng nói:

“Nào, bố đưa con đi ăn đồ ngon, rồi mua cho con mấy bộ quần áo.”

Bố con họ bắt đầu đi dạo ở thị trấn Trường Phong, Mã Thành Tài cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất từ khi cậu bé lớn đến giờ, như thể đang mơ vậy, hóa ra có bố cảm giác tốt như vậy, sau này cậu nhất định cũng phải đối xử tốt với bố, không được chọc bố tức giận, kẻo bố không cần cậu nữa.

Mã Văn Cẩm đi dạo rất vui vẻ nhưng bên phía thôn Hồng Kỳ thì có vẻ như sắp náo loạn rồi.

Khi Mã Văn Cẩm trở về, ông mặc vest, đội mũ, trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ mới tinh, giày da cũng đánh bóng loáng, trông vừa oai vệ vừa thời trang, đúng kiểu người thành phố.

Ông ta vừa vào làng đã gây sự chú ý, nhiều người nói ông ta ở bên ngoài kiếm được nhiều tiền, khiến mọi người vô cùng ngưỡng mộ.

Tất nhiên cũng có không ít người đỏ mắt. Nghĩ lại ngày xưa Mã Đại gia cũng giống như họ, là những người nông dân chân lấm tay bùn, nhìn xem mới đi có bao lâu đã vinh quy bái tổ rồi, hoàn toàn không giống người cùng một thế giới với họ.

Thực ra Trương Đại Nha cũng ăn mặc lộng lẫy trở về nhưng sự chấn động mà cô ấy mang lại cho mọi người không mạnh mẽ như Mã Đại gia, dù sao thì trước đây Trương Đại Nha đã tự mở trang trại nuôi gà, điều kiện gia đình vốn đã tốt hơn hầu hết mọi người.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 383: Chương 383



Vì vậy, so sánh ra thì mọi người chú ý đến Mã Đại gia hơn. Tuy nhiên, Mã Đại gia có vai vế cao trong làng, không phải ai cũng dám nói lời chua ngoa trước mặt ông.

Tuy nhiên dân làng đều không biết Mã Đại gia và Trương Đại Nha đang làm việc cho Kiều Trân Trân ở Bắc Kinh, đây cũng là để tránh gây phiền phức cho Kiều Trân Trân, vì vậy ngay từ đầu mọi người đã bàn bạc không nói ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mã Đại gia nhận con trai phải làm tiệc, tin tức này đương nhiên không giấu được, cũng không định giấu.

Không phải sao, Mã Đại gia vừa đưa Cẩu Tử đến thị trấn, Mã Tiền Tử cùng con trai con gái nhà họ đã loan tin khắp làng rồi. Sau đó, tự nhiên tin tức truyền đến tai anh trai ruột của Mã Đại gia.

Anh trai của Mã Đại gia tên là Mã Đại Cáp, không biết ngày xưa bố của họ nghĩ thế nào mà đặt tên như vậy nhưng Mã Đại Cáp này lại không hề cẩu thả, là người tính toán chi li nhất.

Ông ta không bao giờ cho rằng chuyện năm xưa mình có lỗi, thậm chí còn cho rằng mình đang giúp em trai duy trì nòi giống, dù sao thì em trai không thể sinh con, sớm muộn gì cũng phải nhờ người khác, vậy thì tại sao không để anh trai ruột này làm, dù sao cũng là cùng một dòng máu.

Chỉ là không ngờ tính tình em trai lại cứng đầu như vậy, lại chọn cách ly hôn, còn trực tiếp một mình tách ra sống riêng.

Trước khi bố mẹ mất, thỉnh thoảng em trai vẫn về thăm, tiện thể cho ít tiền và lương thực nhưng từ khi bố mẹ mất, em trai không nói với ông ta một câu nào, gặp nhau trên đường cũng coi như không thấy.

Mặc dù đôi khi Mã Đại Cáp đỏ mắt vì số tiền lương kế toán ít ỏi của em trai nhưng nghĩ đến việc em trai không thể sinh con, c.h.ế.t rồi chỉ có thể để con trai mình đi giúp đỡ, đến lúc đó số tiền của em trai chẳng phải sẽ để lại cho nhà họ sao, thế là trong lòng ông cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Lần này Mã Văn Cẩm về làng rất rầm rộ, mặc dù Mã Đại Cáp không tận mắt chứng kiến nhưng cũng nghe thấy người ta đồn đại, ông ta đang định đi hỏi thăm tình hình thì hôm nay đột nhiên lại nghe nói em trai nhận con trai của nhà thím Mã làm con.

Sao có thể được! Chắc chắn em trai đã kiếm được nhiều tiền ở bên ngoài, số tiền đó sau này đều là của nhà họ, sao có thể cho Cẩu Tử là người ngoài. Cho dù em trai đã lớn tuổi, muốn có con trai thì cũng nên nhận nuôi một đứa con trai từ nhà ông ta chứ, dù sao thì nhà ông ta cũng có nhiều con trai.

Nhưng em trai không nói một tiếng đã nhận người ngoài làm con trai, chuyện này Mã Đại Cáp tuyệt đối không đồng ý, vì vậy khi nghe tin, ông ta lập tức về nhà nói với vợ Kiều Xuân Hoa, sau đó bảo bà ấy dẫn người đến nhà Mã Tiền Tử gây chuyện, nhất định phải phá hỏng chuyện này.

Mã Đại Cáp còn biết rằng một người đàn ông lớn tuổi như ông ta không tiện đi gây chuyện nên gọi bà vợ đi gây chuyện.

Tuy nhiên, Mã Tiền Tử và Kiều Xuân Hoa là cùng một thế hệ, cũng là người đàn bà lắm mồm nhất nhì trong làng, làm sao có thể bị Kiều Xuân Hoa dọa được, hơn nữa tiền đã nhận rồi, lúc này chắc sổ hộ khẩu cũng đã đổi rồi, làm sao có thể không tính.

“Mụ Mã Tiền Tử kia, đồ không biết xấu hổ, dám lừa anh em nhà tôi nhận con bừa bãi, xem tôi có xé nát miệng mụ ra không!”

“Bà nói bậy bạ, chuyện này là do Nhị Cáp tự mình đến nhà tôi nói, không liên quan gì đến nhà bà, cả làng ai mà không biết, hai nhà chúng ta đã đoạn tuyệt từ lâu rồi, bây giờ thấy Nhị Cáp có tiền rồi, muốn bám theo, bà nghĩ hay thật! Nhị Cáp không phải là đồ ngốc, anh ta tuyệt đối sẽ không nhận các người!”

Kiều Xuân Hoa nghĩ đến chuyện chồng mình làm, trong lòng cũng rất bực bội nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, một người phụ nữ như bà không thể giống như lão nhị chọn cách ly hôn được, đã sinh nhiều con như vậy rồi.

Vì vậy sau khi chuyện đó xảy ra, Kiều Xuân Hoa chỉ cãi nhau với Mã Đại Cáp một thời gian, sau đó lại tiếp tục cuộc sống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhiên, bây giờ đang cãi nhau, không thể thua kém về khí thế, Kiều Xuân Hoa tiếp tục cãi nhau với Mã Tiền Tử.

Mùa đông nông nhàn, mọi người đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nghe nói có người cãi nhau, đều chạy đến xem náo nhiệt, có người vừa xem vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện.

Cuối cùng, Kiều Xuân Hoa thấy mình rõ ràng không cãi thắng được đối phương, vội vàng chuẩn bị động thủ, Mã Tiền Tử cũng không sợ, bà dám động thủ thì tôi cũng dám đánh trả.

Con trai con gái của Kiều Xuân Hoa thấy mẹ động thủ, chúng cũng vội vàng xông lên, nhà Mã Tiền Tử cũng đông người, đương nhiên không thể để người khác đánh mẹ mình ngay tại nhà mình, vì vậy cũng cầm vũ khí đánh trả.

Tình hình từ cãi nhau nhanh chóng leo thang thành đánh nhau, những người dân trong làng có mắt nhìn lập tức chạy đi gọi trưởng thôn.

Lúc này, Mã Văn Cẩm cũng dẫn theo Mã Thành Tài trở về, hai người xách theo rất nhiều đồ vừa mới vào làng thì có người ở đằng xa gọi anh ta:

“Ông Mã, không ổn rồi, ông mau đến nhà thím Mã đi, Kiều Xuân Hoa đang ở đó gây chuyện, nói là không cho ông nhận Cẩu Tử làm con.”

Mã Văn Cẩm nghe xong thì nhíu mày tức giận, Mã Thành Tài xách theo bọc đồ đứng bên cạnh anh ta, khuôn mặt nhỏ tái mét, hôm nay cậu vừa mới được hưởng một ngày có bố, vậy mà sắp mất rồi sao?

Mã Văn Cẩm cũng thấy rõ sự căng thẳng của Mã Thành Tài nhưng hai tay anh ta đều xách đầy đồ, cũng không tiện ôm cậu, chỉ có thể lên tiếng an ủi:

“Thành Tài, con yên tâm, sổ hộ khẩu của hai bố con chúng ta đều đã làm xong rồi, không ai có thể chia cắt chúng ta được, con nhớ nhé, bố mãi mãi là bố của con!”

Mã Thành Tài gật đầu thật mạnh:

“Vâng, bố, bố mãi mãi là bố của con, con cũng mãi mãi là con của bố!”

“Đúng vậy! Chính là như vậy!”

Khi Mã Văn Cẩm dẫn Mã Thành Tài đến nhà Mã Tiền Tử thì trưởng thôn đã ở đó rồi, đám người Kiều Xuân Hoa cũng không gây chuyện nữa, Mã Đại Cáp cũng đến, chắc là trưởng thôn gọi đến.

Hai bố con Mã Văn Cẩm xách theo rất nhiều đồ đứng ở cửa, đặc biệt bắt mắt, mọi người đều nhìn thấy họ và những thứ đồ trên tay họ.

“Ồ, mua nhiều đồ thế này, phải tốn bao nhiêu tiền?”

“Các người nhìn Cẩu Tử kìa, nó mặc quần áo mới kìa.”

“Có bố rồi, đúng là khác hẳn…”

...

Mã Văn Cẩm không vội không vàng đặt đồ xuống đất, nắm tay Mã Thành Tài, nói với tất cả mọi người có mặt:

“Bắt đầu từ hôm nay, Mã Thành Tài, tức là Cẩu Tử, chính là con trai tôi, thủ tục ở đồn công an đều đã làm xong rồi, ai còn nói nhảm thì đừng trách tôi Mã Văn Cẩm không khách sáo!”

Nói xong, Mã Văn Cẩm còn cố ý nói lạnh lùng về phía Mã Đại Cáp:
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 384: Chương 384



“Đúng rồi, thông báo cho mọi người một tiếng, sau này tôi cũng không gọi là Mã Nhị Cáp nữa, tôi tên là Mã Văn Cẩm, mọi người nhớ tên tôi cho kỹ, đừng gọi nhầm!”

Mọi người nghe Mã Văn Cẩm nói vậy thì biết ông ta đã quyết tâm rồi, đến cả tên cũng đổi với bên Mã Đại Cáp cũng không còn khả năng làm lành nữa.

Cũng phải thôi, đã đoạn tuyệt nhiều năm như vậy, nếu muốn làm lành thì đã làm lành từ lâu rồi, sao còn phải đợi đến bây giờ.

Dân làng bàn tán xôn xao, chủ yếu đều nói Mã Đại Cáp thấy em trai mình bây giờ khá giả rồi, nên muốn đến quấy rối, ngay cả việc em trai nhận con cũng không cho, đây chẳng phải là muốn tuyệt đường hương hỏa của người ta sao, thật là thất đức…

Mã Đại Cáp: ... Tôi đâu có không cho nó nhận con, chỉ là có thể nhận con trai tôi chứ, sao lại đi nhận một người ngoài.

Tuy nhiên, Mã Đại Cáp không dám nói ra lời này, nếu không, hôm nay có thể còn bị em trai đánh một trận nữa. Từ nhỏ ông đã đánh không lại em trai, lần trước ngoại tình bị bắt, em trai đã đánh ông đến nỗi nằm dài trên giường nửa tháng mới xuống đất được, đến tận bây giờ ông vẫn không muốn nhớ lại cảm giác chua xót đó.

Trưởng thôn thấy người trong cuộc đều đã nói như vậy thì còn gì không hiểu nữa, bèn giáo dục Kiều Xuân Hoa một phen, rồi để Mã Đại Cáp dẫn người về.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mã Văn Cẩm thấy vậy cũng dẫn Mã Thành Tài về căn nhà nhỏ trước đây của mình.

Ngôi nhà rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường, một cái bàn và hai cái ghế đẩu, bếp ở bên ngoài, rất đơn sơ.

Trước đây Mã Văn Cẩm sống một mình, không quan tâm đến những thứ bên ngoài, nhưng bây giờ ông có con trai rồi thì thấy điều kiện này hơi kém, bèn nói với Mã Thành Tài:

“Con trai, những ngày này con tạm thời chịu khó một chút, ngủ chung giường với bố, đợi sau Tết, bố sẽ đưa con đến nhà ở Bắc Kinh.”

Trước đây, Mã Thành Tài ở nhà dì cũng ngủ chung giường với người khác, thậm chí còn ngủ chung với nhiều người, với điều kiện như bây giờ đối với cậu đã rất tốt rồi, hơn nữa còn được ngủ cùng bố, cậu thấy rất vui, sao có thể chê bai:

“Bố, chỉ cần được ở cùng bố, con thế nào cũng được.”

Nói xong, Mã Thành Tài liền chuẩn bị đi dọn đồ, lấy những thứ đã mua hôm nay ra, rồi đi nấu cơm.

Mã Văn Cẩm nhìn đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, cảm thấy cuộc sống ngày càng có hy vọng, có con trai thật tốt.

Bên này, ba Kiều đang ở nhà gọi điện cho Kiều Trân Trân, nói với cô rằng chú Mã có con trai rồi, còn kể chuyện vợ Mã Đại Cáp gây chuyện, rồi chú Mã đổi tên... Nói chung là nói chuyện phiếm với cô về những chuyện trong làng.

Kể từ lần tận mắt chứng kiến Kiều Trân Trân chia tiền cho ba người anh trai, ba Kiều biết các con trai mở xưởng rất kiếm ra tiền, thế là quan điểm tiêu dùng của ông cũng thay đổi.

Trước đây ông còn thấy gọi điện thoại tốn kém nhưng bây giờ ông muốn gọi là gọi, muốn nói bao lâu thì nói bấy lâu, chuyện tiền điện thoại ông căn bản không cân nhắc đến, dù sao ông cũng có ba người con trai có tiền đồ, còn không trả nổi tiền điện thoại này sao

Mùng 10 tháng Giêng, rạp chiếu phim ở Bắc Kinh sau hơn một tháng cải tạo đã chính thức mở cửa trở lại, Kiều Trân Trân liền đề nghị cả nhà đi xem phim.

Tiếc là mọi người không còn là những người trước đây, thậm chí còn không biết cửa rạp chiếu phim mở về hướng nào, mọi người bây giờ đều đã xem chán rồi, thời tiết lại lạnh, còn không bằng ở nhà xem tivi, cuối cùng, ngoài Tống Cẩn ra, không ai hưởng ứng cô.

Kiều Trân Trân không khỏi cảm thán, đây là cuộc sống quá tốt, bắt đầu kén cá chọn canh rồi.

Lúc này có thể thấy rõ tầm quan trọng của một người bạn đời ưu tú, bố mẹ con cái đều không thể dựa vào được.

Các bạn có biết tại sao những ông bà già luôn thích gọi người bạn đời của mình là bạn già không? Đó chính là ý nghĩa của việc bầu bạn lúc về già. Cô còn chưa già mà đã có thể nếm trải được mùi vị này rồi.

Kiều Trân Trân dứt khoát không mang theo cả Tống Hữu Hữu, cùng Tống Cẩn tạo nên thế giới của hai người.

Phải nói rằng, rạp chiếu phim sau khi cải tạo trông sang trọng và hiện đại hơn nhiều, Tống Cẩn mua hạt dưa, lạc và nước ngọt ở cửa, rồi khoác tay Kiều Trân Trân đến quầy bán vé mua vé.

Hai người chọn một bộ phim tình cảm trong nước, tên là “Trái tim tự do”, kể về việc nữ chính phá vỡ những tàn dư phong kiến, theo đuổi sự tự do và độc lập, cuối cùng gặt hái được tình yêu ngọt ngào, có thể coi là một bộ phim nữ chủ chính hiệu.

Thời đại này, các đạo diễn thường thích quay những bộ phim đề tài kháng chiến, những bộ phim đó được người dân hiện nay hoan nghênh hơn, doanh thu cũng cao hơn, những bộ phim thiên về tình yêu như thế này vẫn còn khá ít.

Thực tế, bộ phim này đã bắt đầu công chiếu từ trước Tết, chỉ là rạp chiếu phim ở Bắc Kinh cải tạo nên thời gian bị lùi lại một chút, có lẽ cũng vì đề tài mới lạ nên sau khi công chiếu, phản hồi và doanh thu đều rất tốt.

Nói thật thì cốt truyện khá sáo rỗng nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Kiều Trân Trân, những người khác ở hiện trường đều xem rất say sưa.

Tuy nhiên, khi xem phim, Kiều Trân Trân đột nhiên nảy ra một ý tưởng, một ý tưởng giúp trang phục Kiều thị nhanh chóng nổi tiếng khắp cả nước.

Bởi vì Kiều Trân Trân phát hiện ra phong cách ăn mặc của nữ chính trong phim rất giống với trang phục Kiều thị, đều là những mẫu trang phục đơn giản, thanh lịch.

Kiều Trân Trân liền muốn thiết kế một loạt mẫu trang phục mới, mời nữ diễn viên điện ảnh này làm người đại diện, thậm chí nếu bộ phim tiếp theo cô ấy đóng cũng có phong cách tương tự như vậy, trang phục Kiều thị cũng có thể tài trợ miễn phí.

Nghĩ là làm, buổi hẹn hò hôm nay hủy bỏ, Kiều Trân Trân vội vã trở về xưởng may trang phục Kiều thị để vẽ bản thiết kế, trong xưởng có một văn phòng riêng của Kiều Trân Trân, thỉnh thoảng cô sẽ đến đây để vẽ.

Nhà máy cơ khí Tống thị ở ngay bên cạnh, Tống Cẩn sau khi đưa Kiều Trân Trân về thì cũng quay về làm việc.

Vài ngày sau, Kiều Trân Trân đưa bản thiết kế đã vẽ xong cho Mã Văn Cẩm để sản xuất, tiện thể hỏi anh ta liên lạc với Đổng Mật Nhi thế nào rồi.

Đổng Mật Nhi chính là nữ chính trong phim “Trái tim tự do”.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 385: Chương 385



Mã Văn Cẩm thấy Kiều Trân Trân hỏi, ấp úng cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng cuối cùng vẫn nói:

“Mấy ngày nay tôi đến Giải trí Nam Phương hỏi thăm nhưng đến giờ vẫn chưa gặp được người…”

Kiều Trân Trân hỏi thăm cặn kẽ mới biết được Đổng Mật Nhi trước đây là một diễn viên vô danh, sau khi đóng bộ phim này bất ngờ nổi tiếng, con người có chút kiêu ngạo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Như trang phục Kiều thị thành lập chưa được một năm: “Thương hiệu tạp nham” như vậy, người ta không coi trọng, nói rằng sẽ kéo thấp đẳng cấp ngôi sao lớn của cô ta, vì vậy khi Mã Văn Cẩm đến công ty tìm cô ta để đàm phán hợp tác, người ta thậm chí còn không xuất hiện.

Thực ra, các ngôi sao điện ảnh bây giờ không giống như thời hiện đại, có phòng làm việc riêng hay gì đó, bây giờ họ giống như những người đi làm bình thường, mỗi tháng nhận lương, thù lao đóng phim rất ít, về cơ bản vẫn dựa vào lương để sống.

Cũng sẽ có người hâm mộ nhưng không cuồng nhiệt như thời hiện đại, có thể trên đường gặp nhau, thậm chí còn không nghĩ đến việc xin chữ ký, nhiều nhất là chỉ phấn khích nhìn từ xa, xem xem anh ấy/cô ấy ngoài đời có giống như trong phim không.

Thực ra, Đổng Mật Nhi không có quyền đại diện cho công ty từ chối công việc đại diện này nhưng không có gì là tuyệt đối, ai bảo người ta nổi tiếng chứ.

Quan trọng hơn là Mã Văn Cẩm nói với Kiều Trân Trân rằng, Đổng Mật Nhi và người phụ trách bộ phận tiếp xúc công việc có quan hệ không bình thường, vì vậy chỉ cần Đổng Mật Nhi nói không thích, đối phương sẽ không miễn cưỡng cô ta.

Chuyện này trong nội bộ công ty Giải Trí Nam Phương đã là bí mật công khai, vì vậy, ngay cả Mã Văn Cẩm, một người mới đến vài lần cũng có thể nghe ngóng được.

Sau khi nghe xong, trong lòng Kiều Trân Trân thực sự không muốn để Đổng Mật Nhi này làm người đại diện cho trang phục của nhà mình nữa nhưng ai bảo người ta nổi tiếng chứ, hơn nữa “Trái tim tự do” đang chiếu rạp, sau này ước tính còn chiếu thêm ba tháng nữa, sức nóng này vẫn có thể tận dụng được.

Vì vậy, Kiều Trân Trân quyết định cùng Mã Văn Cẩm đến Giải Trí Nam Phương một chuyến, nếu vẫn không được thì thôi, đợi sau này tìm người đại diện thích hợp.

Khi Kiều Trân Trân đến, cô không nói là muốn tìm Đổng Mật Nhi, chỉ nói muốn đàm phán một dự án đại diện trang phục với công ty.

Tuy nhiên, thật khéo, hôm nay ông chủ tập đoàn công ty của họ đến thị sát công việc, nói là thị sát, thực ra gọi là chỉnh đốn có lẽ hợp lý hơn, hơn nữa trọng điểm là chỉnh đốn bộ phận kinh doanh này, vì vậy tất cả mọi người trong bộ phận kinh doanh đều đi họp.

Hai người Kiều Trân Trân đành phải đợi bên ngoài, đối với một ông chủ nhỏ của xưởng may “Thương hiệu tạp nham” như Kiều Trân Trân, đừng nói đến nước uống, ngay cả phòng tiếp khách cũng không đủ tư cách vào.

Nhân viên hành chính phụ trách tiếp đón thậm chí còn không thèm nhìn thẳng mặt hai người, trực tiếp sắp xếp họ ngồi trên băng ghế cạnh hành lang, còn vênh váo nói với họ:

“Các người cứ đợi ở đây, đừng có chạy lung tung.”

Kiều Trân Trân không khỏi cúi đầu nhìn trang phục của mình hôm nay, phát hiện thực sự quá đơn giản, thậm chí không có một món đồ trang sức nào, càng không nói đến vòng cổ, hoa tai, đồng hồ đeo tay, thế nên, bị người ta coi thường cũng phải thôi.

Xem ra khi ra ngoài bàn chuyện, vẫn nên chú ý đến vẻ bề ngoài, hôm nay nảy ra ý định đột xuất, lại nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Lúc này, ấn tượng của Kiều Trân Trân đối với công ty này đã rất tệ, chẳng trách bên tập đoàn phải chỉnh đốn, chỉ với thái độ này, ước tính cũng không còn xa ngày đóng cửa.

Tuy nhiên, nghĩ đã đến đây rồi, Kiều Trân Trân vẫn chọn kiên nhẫn chờ đợi gặp người bên bộ phận kinh doanh của đối phương rồi nói tiếp.

Vận may của Kiều Trân Trân khá tốt, chưa đợi được mấy phút, bên kia đã tan họp, hơn nữa phòng họp tình cờ lại ở ngay đối diện chỗ Kiều Trân Trân nghỉ ngơi.

Người đầu tiên bước ra khỏi cửa phòng họp lại là một người quen cũ, tuy nhiên, nếu nói thân quen thì cũng không hẳn nhưng dù sao cũng là người quen biết.

Hơn nữa nhìn đối phương giống như lãnh đạo ở đây, không khéo lại là ông chủ tập đoàn mà nhân viên tiếp đón vừa nói, không thấy những người bên cạnh đều cung kính với ông ta sao.

Kiều Trân Trân nảy ra một ý, quyết định mượn gió bẻ măng, vì vậy, cô nở nụ cười nhiệt tình, thoải mái tiến lên chào hỏi:

“Tổng giám đốc An, thật khéo, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây.”

Người này chính là An Nam, chủ tịch tập đoàn Nam Hưng mà trước đây Kiều Trân Trân quen biết khi đi công du cùng Bộ ngoại giao, chỉ là lúc đó Kiều Trân Trân tưởng tập đoàn Nam Hưng chỉ làm bất động sản và năng lượng, không ngờ còn liên quan đến ngành giải trí.

Quả nhiên là người có tiền, không giống với những người chỉ muốn kiếm sống qua ngày như cô, ngành mà người ta tham gia đều là những ngành đặc biệt kiếm ra tiền.

An Nam đương nhiên nhớ Kiều Trân Trân, lần công du đến Mĩ đó, Kiều Trân Trân có thể nói là tỏa sáng rực rỡ, là người nổi tiếng của Bộ ngoại giao, cả đoàn đại biểu của Trung Quốc không có ai không biết Kiều Trân Trân.

Huống hồ, đứa cháu trai An Húc Đông của anh ta còn luôn nhớ đến việc muốn đến nhà Kiều Trân Trân mua bò khô ăn, An Nam còn dạy dỗ nó một trận:

“Người ta nói vậy chỉ là khách sáo thôi, sao mày không có chút nhãn lực nào thế, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn, mau chóng làm quen với công việc công ty đi.”

Giải Trí Nam Phương là một công ty con của tập đoàn Nam Hưng, mấy năm nay doanh thu ngày càng kém, nếu không phải năm nay vừa ra một bộ phim ăn khách “Trái tim tự do” thì ước tính công ty đã phải đóng cửa, vì vậy An Nam mới đích thân đến xem.

Anh ta nhìn Kiều Trân Trân đang tươi cười, mặc dù cô mặc đồ đơn giản, không đeo một món đồ trang sức nào, không giống với những quý bà thích đeo đầy vàng bạc châu báu mà ông quen biết nhưng An Nam sẽ không ngu ngốc đến mức coi cô là người bình thường, người có thể quan hệ mật thiết với Bộ ngoại giao, An Nam vẫn rất muốn kết giao.

An Nam đáp lại Kiều Trân Trân một nụ cười, nói:

“Thì ra là tổng giám đốc Kiều, chào cô, đây là công ty của nhà tôi, cô gặp tôi ở đây không có gì lạ, tôi mới thấy lạ, sao tổng giám đốc Kiều bận rộn như vậy mà vẫn có thời gian đến đây?”

Vậy là, Kiều Trân Trân đã nói về việc cô muốn mời Đổng Mật Nhi làm người đại diện cho trang phục Kiều thị.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 386: Chương 386



An Nam cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa ông cũng có ý muốn kết giao với Kiều Trân Trân, liền đồng ý ngay, chỉ là những chi tiết sau đó vẫn cần phải trao đổi với người bên bộ phận kinh doanh, An Nam cũng không rõ quy trình cụ thể và mức phí.

Người phụ trách bộ phận kinh doanh là Lâm Khiếu Sinh cũng là người tinh ranh, thấy ông chủ lớn đều khách sáo với Kiều Trân Trân như vậy, còn dám làm giá sao, đương nhiên phải tiếp đón tử tế, quá trình đàm phán sau đó diễn ra rất thuận lợi, ngay cả Đổng Mật Nhi cuối cùng cũng gọi Kiều Trân Trân là “Chị Trân Trân”, giống như cô ấy và Kiều Trân Trân có quan hệ rất tốt vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả nhiên là người trong giới giải trí, diễn xuất không tệ, mặt cũng đủ dày, thậm chí còn gọi Mã Văn Cẩm là “Anh Mã” một cách mềm mại, không còn vẻ không thèm gặp mặt người khác như trước nữa, Kiều Trân Trân thấy tai của Mã đại gia đỏ lên.

Mã đại gia thật thà chất phác chắc chắn chưa từng gặp phải tình huống như vậy, sợ đến mức không biết nên để tay chân thế nào.

Khi Kiều Trân Trân đi ra khỏi Giải Trí Nam Phương, tâm trạng cô vẫn khá tốt, Mã Văn Cẩm cũng không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, Đổng Mật Nhi không chỉ đồng ý chụp ba bộ ảnh để quảng cáo mà còn đồng ý quay một đoạn quảng cáo trên truyền hình.

Mức phí đều là giá niêm yết của công ty, chụp ảnh 300 tệ mười tấm, quay quảng cáo 1000 tệ một lần, cuối cùng Lâm Khiếu Sinh còn giảm giá 20% cho Kiều Trân Trân theo ý của An Nam, thái độ đối với Mã Văn Cẩm cũng hoàn toàn khác so với mấy lần trước.

Mã Văn Cẩm biết, mình được hưởng phúc của Kiều Trân Trân, không ngờ cô còn quen biết ông chủ công ty đối tác. Cũng không phải, Kiều Trân Trân cũng không biết ông chủ công ty đối tác là ai, chỉ là tình cờ gặp được, mới phát hiện ra là người quen.

Mã Văn Cẩm mới từ thôn Hồng Kỳ trở về Bắc Kinh không lâu, nhìn thấy sự xa hoa của công ty Giải Trí Nam Phương, lại nhớ đến sự lạc hậu và nghèo nàn của thôn Hồng Kỳ, đôi khi anh ta còn hơi mơ hồ, thậm chí còn có chút nghi ngờ liệu chúng có phải cùng ở trong một thời đại hay không? Nếu không, tại sao khoảng cách lại lớn như vậy?

Giống như việc thuê người chụp ảnh 300 đồng này, bây giờ anh ta cảm thấy là số tiền nhỏ nhưng nếu ở thôn Hồng Kỳ, nhiều gia đình còn không lấy ra được số tiền này, cũng tuyệt đối không nghĩ đến việc thuê người chụp vài tấm ảnh lại đắt như vậy.

Nếu như lúc đầu không kiên quyết lựa chọn ra ngoài đầu quân cho Kiều Trân Trân, bây giờ anh ta chắc chắn cũng giống như hầu hết mọi người trong làng đang đào đất trên ruộng, nhiều nhất cũng chỉ làm trưởng thôn, rồi cả đời nơi xa nhất mà ông ta đến chỉ là trấn Trường Phong.

Kiều Trân Trân nói với ông ta rằng tập đoàn Nam Hưng này rất lợi hại, là đại gia thực sự, cuộc sống của họ hoàn toàn khác với những người bình thường như bọn họ, chúng ta mãi mãi không thể tưởng tượng được cuộc sống của những người thực sự giàu có như họ, giữa người với người là có bức tường ngăn cách.

Mã Văn Cẩm muốn nói, người như cô, trong mắt tôi cũng không phải người bình thường, nếu không phải chúng ta cùng xuất thân từ một làng, cuộc sống của cô tôi cũng không thể tưởng tượng được.

Tuy nhiên, không tưởng tượng được cũng không sao, Kiều Trân Trân rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, mỗi ngày sống vui vẻ là quan trọng nhất.

Nhưng Kiều Trân Trân thực sự không ngờ, thời điểm này mời người nổi tiếng làm đại diện lại rẻ như vậy, so với thời hiện đại, tùy tiện cũng là vài chục triệu vài trăm triệu tiền phí đại diện thì bây giờ thực sự quá có lương tâm.

Tuy nhiên, giá rẻ cũng có nhược điểm của giá rẻ, ví dụ như Đổng Mật Nhi chụp xong ảnh và quảng cáo là xong, sau đó cũng có thể tiếp tục nhận các sản phẩm cùng loại để tiếp tục làm đại diện, không tồn tại chuyện gì là sản phẩm cạnh tranh hay không cạnh tranh.

Nếu sau này trang phục Kiều thị lại ra sản phẩm mới, muốn tìm Đổng Mật Nhi chụp ảnh quảng cáo thì lại phải làm lại từ đầu, không tồn tại chuyện đại diện một lần là đại diện một hai năm, trong thời gian đó tất cả các sản phẩm mới của thương hiệu đều phải tham gia quảng cáo, bây giờ không ai làm như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói một cách đơn giản, đây là một giao dịch một lần.

Kiều Trân Trân cảm thấy như vậy cũng khá tốt, độ hot của “Trái tim tự do” cũng sẽ không kéo dài mãi, cô vốn chỉ muốn dựa vào đợt hot này, còn về bản thân Đổng Mật Nhi, cô thực sự không thích, hẳn là cũng không có cơ hội hợp tác lần sau.

Đoạn quảng cáo bên phía Đổng Mật Nhi sau khi quay xong thì không chịu trách nhiệm về những việc tiếp theo, tức là việc đoạn quảng cáo này có được phát sóng hay không và phát sóng trên kênh truyền hình nào thì đều là việc của riêng Kiều Trân Trân, bên Giải Trí Nam Phương không quản.

Điều này đã được thỏa thuận ngay từ khi ký hợp đồng, vì vậy Kiều Trân Trân để Mã Văn Cẩm phụ trách việc chụp ảnh và quay quảng cáo, còn cô thì tự đi liên hệ với đài truyền hình để phát quảng cáo.

Kết quả là Kiều Trân Trân đi hỏi một vòng các đài truyền hình thì họ đều không có bộ phận chuyên trách về quảng cáo, vì thời điểm này rất ít người nghĩ đến việc đến đài truyền hình để quảng cáo, lập riêng một bộ phận để nuôi vài người thì không có lợi.

Cuối cùng, Kiều Trân Trân đành phải nhờ đến anh chàng phóng viên Tiểu Vương mà trước đây đã mời đến lễ khai trương Kiều thị, nhờ anh ta giúp giới thiệu với đài trưởng đài truyền hình của họ, tiện tay còn đưa cho Tiểu Vương một bao t.h.u.ố.c lá coi như tiền chạy vặt.

Tiểu Vương và Kiều Trân Trân cũng coi như quen biết nhau được vài năm rồi, trước đây khi nhà máy cơ khí Tống thị khai trương thì Tiểu Vương cũng đến, sau đó khi cửa hàng mới của Kiều thị khai trương, lần nào Kiều Trân Trân cũng mời Tiểu Vương đến chụp ảnh viết bài gì đó, nói là để đóng góp một viên gạch cho nền kinh tế xã hội chủ nghĩa, chủ đề luôn được định hướng rất cao cả.

Thỉnh thoảng, Kiều Trân Trân còn tự tay viết bài, sau đó bảo Tiểu Vương dùng danh nghĩa của anh ta đăng lên, bài viết do Kiều Trân Trân viết vừa dí dỏm vừa hài hước, văn phong cũng tốt, lại đặc biệt phù hợp với chính sách hiện tại, Tiểu Vương vô cùng khâm phục cô, thấy cô không đến làm phóng viên cùng anh ta thì thật đáng tiếc, thỉnh thoảng còn chủ động hỏi cô một số vấn đề về công việc.

Cứ thế qua lại, hai người cũng dần quen nhau.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 387: Chương 387



Sau đó, Kiều Trân Trân mới biết tại sao Tiểu Vương, một học sinh trung học, lại có thể làm phóng viên tại Đài truyền hình Trung ương toàn là sinh viên đại học, bởi vì đài trưởng đài truyền hình là chú ruột của Tiểu Vương, đối xử với Tiểu Vương như con trai ruột.

Nếu không phải vì trình độ học vấn của Tiểu Vương hơi thấp thì có lẽ anh ta đã được thăng chức từ lâu, bởi vì năng lực làm việc của Tiểu Vương vẫn rất tốt. Mặc dù khi vào đài là nhờ chú của mình nhưng có thể đứng vững ở đó vẫn là nhờ vào năng lực của bản thân.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có sự giúp đỡ của Tiểu Vương, ngay ngày hôm sau Kiều Trân Trân đã gặp được đài trưởng đài truyền hình Vương Thanh Huyền.

Lần này Kiều Trân Trân đã rút kinh nghiệm từ lần đến Giải Trí Nam Phương trước, đặc biệt gọi từ công ty hai anh chàng lực lưỡng cao trên một mét tám, còn mặc quần áo đen, đeo kính đen, mặt không biểu cảm đứng bên cạnh Kiều Trân Trân lấp lánh trang sức, trông hệt như điệp viên 007, dọa cho bảo vệ ở cửa chính không dám tiến lên bắt chuyện.

Nói về cách ra vẻ để hù dọa người khác thì trong những tiểu thuyết tổng tài đau thương mà Kiều Trân Trân từng đọc có rất nhiều, tùy tiện học hỏi một chút là có thể áp đảo toàn trường.

Kiều Trân Trân còn đặc biệt dặn hai anh chàng kia, dù vào trong nhà cũng không được tháo kính đen, tốt nhất là không cười, cũng không nói nhiều, nhất định phải giữ vẻ nghiêm túc, không được mất cái vẻ ngầu này.

Khi Tiểu Vương ra tận cửa chính đón người thì còn hơi không dám nhận, dù sao thì mỗi lần gặp Kiều Trân Trân, cô đều dịu dàng, hào phóng, khiến người ta như được tắm gió xuân, hôm nay lại ra vẻ sang chảnh như thế này, anh ta còn hơi không quen.

“Chị Trân Trân, chị... chị ngầu quá rồi? Em suýt thì không nhận ra chị.”

“Tiểu Vương, hôm nay chị đến đây cũng nhờ em giới thiệu, đương nhiên phải ăn mặc tử tế một chút, không thể mất mặt của em được, chị chu đáo với em thế này đủ chưa?”

Tiểu Vương nghe Kiều Trân Trân nói vậy thì trong lòng khá cảm động, không ngờ chị lại coi trọng anh ta như vậy, lát nữa anh ta sẽ nói chuyện tử tế với chú, bảo chú cố gắng giúp đỡ chị.

Thực ra căn bản không cần Tiểu Vương nói nhiều, bản thân Vương Thanh Huyền đã rất khách sáo với Kiều Trân Trân, hơn nữa đài của họ cũng không phải chưa từng phát quảng cáo, việc này không vi phạm quy định. Vừa có thể tăng thêm thu nhập cho đài, vừa có thể kết giao với một doanh nhân lớn như Kiều Trân Trân, tại sao lại không làm chứ.

Năm đó, cuộc bình chọn mười doanh nhân kiệt xuất chính do đài của họ tổ chức, vì vậy, Vương Thanh Huyền rất quen thuộc với Kiều Trân Trân, chỉ là Kiều Trân Trân không quen ông ta mà thôi.

Thái độ của Vương Thanh Huyền khiến Kiều Trân Trân khá bất ngờ, cho dù hôm nay cô có ra vẻ ngầu thật nhưng cũng không đến mức khiến một đài trưởng đài truyền hình phải khách sáo như vậy, chẳng lẽ đây chính là sức hút c.h.ế.t người sao?

Cuối cùng, Kiều Trân Trân đã định được hai khung giờ quảng cáo, một là khung giờ vàng phim truyền hình bắt đầu từ 7 giờ 30 tối hàng ngày, sau khi phim truyền hình kết thúc thì sẽ có một đoạn 30 giây ở phần cuối phim, vừa vặn có thể phát đoạn quảng cáo mà Đổng Mật Nhi đã quay.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 388: Chương 388



Thời điểm này, đài truyền hình làm việc vẫn rất có lương tâm, họ không tiện phát quảng cáo vào những khung giờ không tốt, dù sao thì phát quảng cáo cũng phải thu của người ta không ít tiền.

Còn một khung giờ nữa là điều mà Kiều Trân Trân nằm mơ cũng không ngờ tới, đó chính là lúc phát bản tin thời sự lúc 7 giờ tối hàng ngày, có một đoạn đếm ngược.

Trước đây là: “Bây giờ là 7 giờ tối theo giờ Bắc Kinh”

Bây giờ đã đổi thành: “Kiều thị báo giờ cho quý vị: Bây giờ là 7 giờ tối theo giờ Bắc Kinh”

Mặc dù chỉ thêm có tám chữ này, thậm chí còn không có hình ảnh, chỉ là một câu nói khô khan như vậy nhưng khiến Kiều Trân Trân kích động đến mức suýt thì không kiềm chế được biểu cảm của mình.

Đây chính là mấy giây trước bản tin thời sự toàn quốc, còn quý giá hơn cả khung giờ phim vàng gì gì đó.

Thời điểm này không giống như thời hiện đại mạng lưới bùng nổ, lúc đó rất nhiều người không thích xem tivi nữa nhưng bây giờ mỗi tối có đến hàng triệu người ngồi trước tivi chờ xem bản tin thời sự, đây còn là do một số gia đình không đủ tiền mua tivi, nếu không thì chắc chắn sẽ có nhiều người hơn nữa.

Vậy nên, bạn có thể tưởng tượng được không, sắp tới toàn thể người dân cả nước đều sẽ biết đến mấy chữ “Kiều thị” này, Kiều thị sắp trở thành thương hiệu thời trang quen thuộc với mọi gia đình.

Lúc đầu, Kiều Trân Trân cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, vì kiếp trước khi cô còn nhỏ, cô mơ hồ nhớ rằng lúc xem bản tin thời sự có một câu nói là “Đồng hồ Thiên Vương báo giờ cho quý vị”.

Lúc đó, Kiều Trân Trân còn nhỏ, căn bản không biết đồng hồ Thiên Vương là gì nhưng chỉ một câu nói đơn giản như vậy, ngày nào cũng xem ngày nào cũng nghe, sau đó, mấy chữ “Đồng hồ Thiên Vương” cứ như in vào trong đầu cô.

Vì vậy, lần này khi trò chuyện với Vương Thanh Huyền, cô tiện miệng nhắc đến, không ngờ Vương Thanh Huyền lại thấy đề nghị này rất hay, mặc dù không lập tức đồng ý mà nói phải họp nội bộ để thảo luận trước, dù sao thì chuyện này cũng chưa từng có tiền lệ nhưng Kiều Trân Trân quan sát vẻ mặt của Vương Thanh Huyền thì thấy chuyện này chắc không có vấn đề gì lớn.

Bạn nghĩ xem, tám chữ, một giây, có thể giúp đài tăng thêm tám vạn thu nhập, chuyện như bánh từ trên trời rơi xuống như thế này, có ai từ chối không chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Thanh Huyền không ngờ Kiều Trân Trân còn trẻ như vậy mà lại có khí phách như thế nhưng nhìn bộ dạng ăn mặc này của cô ta, còn có hai vệ sĩ đi theo sau, có khí phách lớn như vậy cũng không có gì lạ.

Một tuần sau, Tiểu Vương lại gọi điện cho Kiều Trân Trân, thông báo cô có thể đến ký hợp đồng.

Kiều Trân Trân trên điện thoại còn giả vờ bình tĩnh lắm nhưng vừa cúp điện thoại là cô đã phấn khích nhảy cẫng lên, cả người như vừa uống thuốc k*ch th*ch vậy.

Tống Cẩn còn rất không hiểu:

“Tám chữ mà tám vạn, còn chỉ phát một năm, em nói xem, em làm thế để làm gì? Đài truyền hình này kiếm tiền dễ quá rồi.”

Nghĩ đến việc anh vất vả lắm mới nghiên cứu ra được một loại máy nông nghiệp mới, ít nhất cũng phải mất ba tháng, giá bán mới được vài nghìn tệ, có loại còn phải nghiên cứu hơn một năm, có khi còn bán không được tám nghìn tệ. Nghĩ như vậy thì, tám vạn và tám nghìn, chênh lệch không phải một chút nào.

Kiều Trân Trân tặng anh một ánh mắt khinh thường, nói:

“Anh biết gì chứ, tám chữ này rất có thể sẽ mang lại cho chúng ta lợi nhuận tám trăm triệu, anh tin không? Đừng nói là tám vạn chỉ phát một năm, tám vạn chỉ phát một tháng, em cũng đồng ý.”

Nhưng cô chỉ nói với Tống Cẩn như vậy thôi, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu không thì chẳng phải là nói cho người khác biết cô là một con cừu béo, chờ người khác đến g.i.ế.c sao.

Tống Cẩn càng thêm kinh ngạc trước “Lời nói hùng hồn” của Kiều Trân Trân, mặc dù nhà mình có tiền nhưng cũng anh không phải là thằng ngốc, còn hỏi Kiều Trân Trân sự thông minh trước đây của cô đi đâu mất rồi.

Kiều Trân Trân không phục, nhất định phải cá cược với Tống Cẩn, lấy một năm làm hạn, xem Kiều thị có thể đạt được lợi nhuận tám trăm triệu hay không.

Tống Cẩn:

“Cá thì cá, ai sợ ai”.

Sau đó, Tống Cẩn không ngờ mình lại thua thảm như vậy, đồng thời cũng cảm thán sự phát triển kinh tế trong nước như ngồi tên lửa vậy, tốc độ này nhanh quá rồi, tất nhiên, đây là chuyện sau này.

Nhờ sự hợp tác giữa Kiều Trân Trân và đài truyền hình, Kiều thị quả nhiên bắt đầu nổi tiếng khắp cả nước, sau đó không chỉ Kiều Trân Trân tự vẽ bản thiết kế mà còn đặc biệt mời một đội ngũ thiết kế mười người, mỗi tháng đều cho ra mắt mẫu mới, không chỉ liên quan đến trang phục nam nữ trẻ tuổi mà sau đó còn bán cả trang phục trẻ em và trang phục trung niên.

Vì vậy, Kiều Trân Trân lại mua một mảnh đất giá cao ở phía bắc thành phố, xây dựng một chi nhánh phía bắc thành phố Kiều thị.

Quy mô ở đây lớn hơn ở phía tây thành phố nên ở đây chuyên sản xuất và chế tác trang phục nam nữ dành cho người trẻ tuổi, cũng như trang phục trẻ em, còn nhà máy ở phía tây thành phố chủ yếu sản xuất trang phục trung niên và trưng bày mẫu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không chỉ trưng bày trang phục trung niên ở phía tây thành phố mà cả những trang phục ở phía bắc thành phố cũng đều được trưng bày thống nhất ở khu trưng bày phía tây thành phố này để các đại lý đến đặt hàng lựa chọn.

Ngoài ra, ở Giải Trí Nam Phương, nhờ quảng cáo giờ vàng của phim truyền hình phát sóng, cộng với độ hot của bộ phim “Trái tim tự do”, Đổng Mật Nhi đã thực sự nổi tiếng khắp cả nước, sau đó cô ấy lại nhận thêm một vài bộ phim nữa.

Đổng Mật Nhi trong lòng vô cùng biết ơn Kiều Trân Trân, dù sao thì lúc này số người xem phim truyền hình còn nhiều hơn số người xem phim điện ảnh, thậm chí còn nghĩ đến việc lần sau sẽ chụp thêm vài bức ảnh miễn phí cho Kiều thị, dù sao thì bây giờ Kiều thị rất nổi tiếng, cô ấy cũng có thể dựa vào đó, đây là một lựa chọn đôi bên cùng có lợi, cô ấy nghĩ Kiều Trân Trân chắc chắn sẽ không từ chối.

Nhưng không ngờ, Kiều Trân Trân chỉ tìm cô ấy lần đầu tiên, sau đó đã đổi người, người được đổi đến còn là đối thủ cạnh tranh cùng công ty của cô ấy là Dư Ba Ba.

Dư Ba Ba cũng là nghệ sĩ của Giải Trí Nam Phương, chỉ là không nổi tiếng, thỉnh thoảng đóng một số phim kháng chiến, đóng vai nữ ba nữ bốn, hoặc là một vai pháo hôi không có mấy cảnh quay.

Nhưng cô ta đẹp, lại còn rất có khí chất, tóm lại là lọt vào mắt xanh của Kiều Trân Trân, cộng thêm có thể diện của An Nam, có thể nói Kiều Trân Trân tùy ý lựa chọn các nữ nghệ sĩ trong Giải Trí Nam Phương.

Kể từ khi Dư Ba Ba chụp một vài quảng cáo cho Kiều thị, bắt đầu có đạo diễn lần lượt mở lời nói muốn cô ta đóng vai nữ chính, mặc dù những kịch bản đó đều là Đổng Mật Nhi không muốn đóng nhưng điều này cũng không có nghĩa là một diễn viên mờ nhạt như Dư Ba Ba cũng có thể đóng vai nữ chính.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 389: Chương 389



Vì vậy Đổng Mật Nhi muốn chủ động đi tìm Kiều Trân Trân tự tiến cử, cố gắng giành được hợp đồng quảng cáo cho Kiều thị vào tháng tới nhưng Kiều Trân Trân lại không đến Giải Trí Nam Phương nữa, chỉ có người tên Mã Văn Cẩm đến.

Đổng Mật Nhi nghĩ, Mã Văn Cẩm thì Mã Văn Cẩm, mặc dù không phải là ông chủ lớn nhất nhưng dù sao cũng là tổng giám đốc của Kiều thị, hơn nữa còn là đàn ông, dễ gần hơn Kiều Trân Trân.

Vì vậy, khi Mã đại gia của chúng ta một lần nữa đến Giải Trí Nam Phương để làm việc, Đổng Mật Nhi đã nhân lúc rót trà nước cho mọi người, vô tình ngã vào lòng Mã đại gia.

Mã Văn Cẩm trải qua hơn bốn mươi năm cuộc đời, chưa từng gặp phải tình huống như thế này, nếu ở thôn Hồng Kỳ thì không phải bắt ông ta về tội lưu manh rồi tống vào tù sao, ông ta sợ đến mức lập tức đẩy người ra, người kia ngã bịch xuống đất, chỉ nghe tiếng động cũng thấy đau lắm.

Đổng Mật Nhi càng kêu thảm thiết hơn rồi ngất đi, những người ở văn phòng bên ngoài ùa vào xem tình hình (xem náo nhiệt), sau đó nhìn thấy Mã Văn Cẩm sợ đến ngây người, mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống, trông giống như một chàng trai trong sáng bị người ta làm nhục.

Mã Văn Cẩm: Tôi nói cho các người biết, lúc đó tôi thực sự rất sợ...

Quần áo Kiều thị khiến Kiều Trân Trân một lần nữa nổi tiếng, có tới mấy đài truyền hình phỏng vấn cô, không phải kiểu phỏng vấn chỉ nói vài câu mà là phỏng vấn riêng hẳn hoi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đặc biệt là đài truyền hình bên trấn Trường Phong, nghe nói quê nhà của Kiều Trân Trân là bên họ, hơn nữa ngay tại trấn Trường Phong cũng có hai cửa hàng quần áo Kiều thị, chuyện như vậy sao có thể không tuyên truyền cho tốt được chứ, đây chính là nhân tài của trấn Trường Phong, chứng tỏ người trấn Trường Phong chúng ta đất lành chim đậu.

Thậm chí vì Kiều Trân Trân ở xa tận Bắc Kinh, không tiện tiếp nhận phỏng vấn trực tiếp, người của đài truyền hình trấn Trường Phong thế mà lại trực tiếp cử phóng viên và quay phim đến Bắc Kinh công tác, nhất định phải phỏng vấn được Kiều Trân Trân, còn trao cho Kiều Trân Trân một lá cờ thêu chữ “Thanh niên ưu tú của trấn Trường Phong”.

Kiều Trân Trân còn thấy hơi ngại ngùng, bởi vì nói thật, những đóng góp của cô cho trấn Trường Phong thực sự đếm trên đầu ngón tay.

Phóng viên đồng chí còn an ủi cô:

“Có gì mà ngại, cô đóng góp cho quê hương không ít đâu, chỉ riêng ba nhà máy kia thôi cũng giải quyết được không ít việc làm cho trấn Trường Phong chúng ta rồi. Còn siêu thị liên hoàn kia cũng không tệ, đã mở đến tận thành phố rồi, tôi đã đếm kỹ rồi, có tới hai mươi tám cửa hàng lận. Chỉ có quần áo Kiều thị là ít thôi, mới có hai cửa hàng, nếu sau này mở thêm được vài cửa hàng nữa thì tốt quá.”

Điều mà Kiều Trân Trân không nói với phóng viên đồng chí là, trong hai cửa hàng quần áo Kiều thị đó, có một cửa hàng là do Kiều Trân Trân kiên quyết đề nghị Lưu Tiểu Quân mở, nếu không thì có lẽ anh ta chỉ biết cố thủ trong cái cửa hàng nhỏ của mình, căn bản không biết mở rộng, so với Lưu Tiểu Minh thì cô chẳng muốn nói gì nữa.

Ước muốn mở thêm vài cửa hàng của phóng viên đồng chí, e là không thể thực hiện được rồi.

Hơn nữa, quần áo Kiều thị ở trấn Trường Phong áp dụng mô hình đại lý, cửa hàng của Lưu Tiểu Quân chỉ thuộc về cá nhân anh ta, Kiều Trân Trân không có quyền nhúng tay vào việc kinh doanh, trước kia đề nghị anh ta mở thêm một cửa hàng, cũng chỉ đơn thuần là lời khuyên của người thân mà thôi.

Sau khi đồng chí phóng viên trở về, lại đi phỏng vấn anh trai nhà họ Kiều, còn có hai anh họ nhà họ Lưu cũng không bỏ sót, bởi vì đằng sau những ngành nghề này đều là Kiều Trân Trân, đương nhiên phải đưa tin thật tốt.

Anh họ nhà họ Lưu lúc này mới biết được cô em họ Kiều Trân Trân của mình làm ăn lớn như vậy, ông chủ lớn đằng sau ba nhà máy kia không phải là ba anh trai nhà họ Kiều, mà chính là Kiều Trân Trân, càng đừng nói đến quần áo Kiều thị đang nổi tiếng khắp cả nước, không phục không được.

Nếu bọn họ biết được ông chủ lớn đằng sau nhà máy cơ khí Tống thị cũng là Kiều Trân Trân thì e là càng không thể tin nổi, tuy nhiên, nhà máy cơ khí họ Tống hay họ Kiều thì cũng không quan trọng lắm, dù sao cũng là của vợ chồng cô.

Đối với những việc mình thích và những việc phải làm để kiếm sống, thái độ của Kiều Trân Trân vẫn khác nhau rõ rệt.

Ví dụ như quần áo Kiều thị chính là việc mà Kiều Trân Trân thích, cho nên cô đã đầu tư nhiều tâm sức nhất vào công ty này, cũng quan tâm nhất.

Ngay cả anh hai Giang cũng cảm nhận rõ ràng sự đối xử khác biệt giữa hai bên, anh ta còn tưởng rằng bà chủ của mình sẽ mãi mãi vô lo vô nghĩ như vậy, không ngờ cũng có lúc hạ quyết tâm nỗ lực phấn đấu, chỉ là tại sao không thể quan tâm nhiều hơn đến nhà máy thực phẩm bên này chứ?

Trong không khí thoang thoảng mùi chua nhẹ của giấm lên men...

Kiều Trân Trân: Nhà máy thực phẩm có anh mà, có anh ở đó thì tôi còn lo lắng gì nữa, hay là giống như bên Thiểm Bắc vậy, bán nhà máy cho anh luôn đi?

Anh hai Giang: Không! Tuyệt đối không! Sống là người của bà chủ, c.h.ế.t là ma của bà chủ!

Kiều Trân Trân: ... Cũng không cần như vậy đâu…

Kiều Trân Trân thỉnh thoảng lại lên báo lên đài, tinh thần phấn chấn, vô cùng đắc ý, còn Vân Thư bên điện tử Vân Dực vẫn đang chạy hàng, lỗ vốn mà vẫn phải rao bán, không, thậm chí có thể còn chẳng rao bán được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mỗi lần Vân Thư nhìn thấy bóng dáng Kiều Trân Trân trên tivi, cô ta đều muốn đập vỡ cái tivi.

Tuy nhiên, bây giờ Vân Thư không có nhiều thời gian để quản lý đống chuyện lộn xộn của công ty, cô ta hiện tại đang bị Lưu Trịnh làm phiền đến phát chán, đối phương thậm chí còn trực tiếp nói:

“Nếu không muốn trả tiền thì ngủ với tôi một đêm”.

Còn mắng cô ta giả thanh cao, chỉ là một đôi giày rách bị Hạ Minh chơi chán rồi, khiến Vân Thư tức giận đến mức cả ngày trốn trong nhà không dám ra ngoài.

Mà bây giờ cô ta cũng đã lật mặt với Hạ Minh rồi, bởi vì tên khốn Hạ Minh đó dám công khai cặp kè với Đường Giang Lâm, còn giới thiệu với mọi người trong khu nhà ở của chính phủ rằng đó là bạn gái của anh ta, chẳng khác nào dẫm đạp lên mặt mũi của Vân Thư.

Vân Thư nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được tại sao mình lại rơi vào bước đường như ngày hôm nay.

Bây giờ đối với nhà họ Vân, cô ta đã sớm từ niềm tự hào năm xưa trở thành nỗi nhục nhã hiện tại, mẹ cô ta thậm chí còn bảo cô ta dọn ra ngoài ở, sau này không có việc gì thì đừng về khu nhà ở nữa, tránh làm mất mặt.
 
Back
Top Bottom