Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 350: Chương 350



Hơn nữa, hai người không phải đã chuẩn bị kết hôn vào đầu năm nay sao. Nhưng bây giờ đã gần cuối năm rồi, không những hai người không kết hôn mà Vân Thư còn nhanh chóng đổi một vị hôn phu khác, hơn nữa gia thế còn mạnh hơn người trước, không lẽ là đã sớm câu kết với nhau?

Nhìn thế này, người phụ nữ tên Vân Thư này đúng là khá lẳng lơ.

Lưu Trịnh đột nhiên có chút coi thường cô ta nhưng khi nhìn thấy bộ dạng trắng trẻo xinh đẹp của Vân Thư, Lưu Trịnh lại thấy, nếu anh ta là Hạ Minh thì cũng sẽ thích một người phụ nữ như vậy.

Sau khi nghĩ như vậy, ánh mắt Lưu Trịnh nhìn Vân Thư đã thay đổi, không còn thấy cô ta là tiểu thư đài các cao không với tới nữa, mà là người cùng chung chí hướng với anh ta, vì lợi ích mà thay đổi theo chiều gió, thậm chí còn cố ý chạm nhẹ vào ngón tay út của cô ta khi rót trà cho cô ta.

Còn Vân Thư đang khoe với Văn Cầm bộ quần áo cô ta đang mặc, hoàn toàn không để ý đến hành động nhỏ của Lưu Trịnh.

Văn Cầm thích mặc sườn xám nhưng thấy bộ đồ thu trên người Vân Thư thực sự rất đẹp. Cô ấy cũng có chút động lòng, liền muốn hẹn cô ta ngày nào rảnh rỗi cùng đi mua sắm ở cửa hàng quần áo của Kiều.

Mặc dù Vân Thư nói rằng quần áo của Kiều hơi đắt nhưng Văn Cầm nghĩ, bây giờ cô ấy đang cầm lương của chồng, bố chồng mỗi tháng cũng sẽ cho cô ấy tiền tiêu vặt, mặc dù gần đây chơi bài lại thua khá nhiều nhưng mua vài bộ quần áo vẫn đủ khả năng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau đó, nhà lại có thêm vài người bạn của thầy Cố, còn có bạn của Cố Văn Lễ, Triệu Đại Cương và Tống Cẩn ở bên cạnh nói chuyện cùng. Kiều Trân Trân bế Tống Hữu Hữu đi mất, chủ đề họ nói quá nhàm chán, cô không hứng thú chút nào.

Còn Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo, từ lúc đến đã đi chơi với con trai của Cố Văn Lễ.

Kiều Trân Trân tuy không hứng thú với buổi nói chuyện của đàn ông nhưng cũng không có nghĩa là cô thích nói chuyện với những người như Văn Cầm. Bây giờ cô chỉ muốn bế Tống Hữu Hữu sang một bên chơi một mình, thực sự không cần người khác tham gia.

Nhưng Văn Cầm dường như không muốn để cô đẹp một mình, nhất quyết kéo cô lại nói chuyện.

Phụ nữ có thể nói gì với nhau, đặc biệt là những người như Văn Cầm, chỉ biết ở nhà ăn mặc trang điểm tiện thể chơi bài, đương nhiên chỉ có thể nói về quần áo giày dép các thứ.

Sau đó nói chuyện một hồi, lại nói đến bộ đồ thu mà Vân Thư đang mặc. Văn Cầm khen Vân Thư từ đầu đến chân, trong ra ngoài, Vân Thư cũng rất phối hợp tạo đủ kiểu dáng, thể hiện khí chất cao quý của mình, còn chế giễu Kiều Trân Trân từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, chắc ngày thường không nỡ mua quần áo đắt tiền như vậy.

Cho dù bây giờ quần áo mà Kiều Trân Trân mặc trên người cũng rất đẹp nhưng Văn Cầm và Vân Thư lại chọn cách mù mắt tạm thời.

Hơn nữa, Kiều Trân Trân chính là một trong mười doanh nhân kiệt xuất, Văn Cầm và Vân Thư cũng biết, chẳng lẽ họ không thể suy nghĩ thoáng hơn một chút, người có thể được bình chọn là một trong mười doanh nhân kiệt xuất, ít nhất cũng phải là người có tiền.

Đừng nói đến quần áo vài trăm tệ, quần áo vài nghìn vài chục nghìn bây giờ Kiều Trân Trân cũng mặc được.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 351: Chương 351



Nhưng trên thế giới này có một loại người, từ nhỏ điều kiện sống của họ đã rất kém, ví dụ như những người sinh ra ở nông thôn, sau này mặc dù họ làm ăn hay bằng cách nào đó trở nên giàu có nhưng thói quen tiêu dùng và sinh hoạt vẫn rất khó thay đổi, vẫn không nỡ ăn cũng không nỡ mặc, luôn sống tằn tiện, chỉ trước mặt người khác mới tỏ ra hào phóng.

Rõ ràng, Văn Cầm và những người khác cho rằng Kiều Trân Trân là loại người này, gọi là chó không sửa được thói ăn cứt, kẻ hèn vẫn là kẻ hèn, chỉ xứng cả đời cày cuốc trên đất.

Kiều Trân Trân nhìn vẻ mặt vênh váo của họ, cười khẩy một tiếng, liếc mắt khinh thường về phía họ, nói: “Ồ? Tôi không ngờ là các người lại thích quần áo nhà tôi như vậy.”

“Quần áo nhà cô á?” Vân Thư dường như nghĩ ra điều gì, sắc mặt cô ta lập tức không tốt.

“Quần áo Kiều thị, họ Kiều, lúc mua quần áo cô không xem nhãn hiệu à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân không khách khí tiếp tục đ.â.m chọt: “Tôi chính là nhà nhiều tiền không có chỗ tiêu, cho nên mới tùy tiện mở một cửa hàng để chơi, chỉ là làm chơi thôi nhưng không ngờ các người lại coi trọng mấy bộ quần áo định giá chỉ vài trăm đổng này như vậy, không mua nổi thì đừng mua, hà tất phải cố tỏ ra hào phóng, người khác không giống như các người không có tố chất, lúc nào cũng tùy tiện coi thường người khác.”

Nói xong, Kiều Trân Trân liếc mắt nhìn Văn Cầm, khinh thường nói: “Chất liệu sườn xám của cô nhìn là biết không ra gì, giặt vài lần là phải bạc màu, chắc chưa đến ba mươi đồng nhỉ? Rất hợp với cô.” Ý là cô chỉ xứng mặc loại hàng rác này.

Văn Cầm lập tức mặt đen, bởi vì chất liệu này đúng là mua ba mươi đồng nhưng sườn xám là do thợ may làm, còn mất sáu đồng tiền công.

Cái giọng điệu đáng ghét này, tức đến nỗi Vân Thư suýt lên cơn đau tim, cô ta không ngờ thương hiệu mà mình thích lại là của Kiều Trân Trân mở.

Cô ta không tin, tuyệt đối không tin: “Không thể nào, nhân viên cửa hàng nói quần áo này là do chính bà chủ của họ thiết kế.”

“Đúng vậy, chính là tôi thiết kế, các người không biết tôi đã đăng ký học thiết kế thời trang ở trường học buổi tối sao? Đúng rồi, tháng sau xưởng may của tôi cũng sẽ chính thức khai trương. Đến lúc đó sẽ có một loạt mẫu áo đông mới, nếu các người thích thì nhớ đến cửa hàng mua.”

Nói đến đây, Kiều Trân Trân còn cố ý dừng lại chuyển giọng, nói: “Nhưng mà, quần áo nhà tôi rất bán chạy, mua được hay không còn phải xem duyên phận, tôi thấy các người thì không có duyên này, thôi đừng đến nữa.”

Sau đó, tặng cho Văn Cầm và Vân Thư một ánh mắt khinh thường, giống như đang nói hai người không xứng mặc quần áo nhà tôi, cho nên đừng đến nữa, nếu không sẽ dùng gậy đánh đuổi ra ngoài, sau đó ung dung bế Tống Hữu Hữu đi. Kiều Trân Trân cảm thấy cô thà đi nghe đàn ông nói chuyện nhàm chán còn hơn ở cùng Văn Cầm và những người khác thêm một giây.

Văn Cầm và Vân Thư lúc nãy đắc ý bao nhiêu thì bây giờ xấu hổ bấy nhiêu, đặc biệt là Hạ Minh còn ở bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên Hạ Minh gặp Kiều Trân Trân. Anh ta không quen cô, hơn nữa nhà Hạ Minh làm chính trị, không hiểu biết về thương trường, cho nên cũng chưa từng nghe đến danh hiệu mười doanh nhân kiệt xuất.

Nhưng anh ta vừa rồi nhìn rõ ràng, Kiều Trân Trân là cùng Tư lệnh Triệu Đại Cương đến. Anh ta còn nghe Kiều Trân Trân gọi Triệu Đại Cương là “Bố”, có tầng quan hệ này, Hạ Minh không thể không coi trọng.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 352: Chương 352



Mặc dù quân chính phân gia, thuộc hệ thống khác nhau nhưng đối với thân phận của Triệu Đại Cương, Hạ Minh đương nhiên hiểu rõ. Lúc mới được điều đến đây, cha anh là Hạ Trường Giang đã cố ý tìm hiểu quan hệ trong giới ở Kinh thành, đương nhiên cũng bao gồm cả quân bộ.

Mặc dù tình hình quân bộ họ không hiểu rõ lắm nhưng Hạ Trường Giang đã đặc biệt dặn anh không được đắc tội với một số người, mà Triệu Đại Cương này đứng đầu danh sách “Một số người” đó.

Lúc nãy Hạ Minh thấy Văn Cầm kéo Kiều Trân Trân lại nói chuyện, anh còn muốn nhân cơ hội này làm quen nhưng không ngờ Văn Cầm và Vân Thư, hai con ngốc này lại trực tiếp đắc tội với người ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Văn Cầm là con dâu của thầy Cố, Hạ Minh không quản được nhưng Vân Thư là hôn thê của anh ta. Hai người đã đính hôn rồi, điều này khiến anh rất tức giận, chỉ là giáo dưỡng tốt khiến anh không nổi giận tại chỗ nhưng trong lòng anh đã có chút trách Vân Thư.

Mà lúc này Vân Thư còn đắm chìm trong cảm xúc của mình, hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của Hạ Minh.

Lễ mừng thọ sáu mươi của thầy Cố được tổ chức rất trọn vẹn, có rất nhiều người đến dự, bày ít nhất ba mươi bàn tiệc. Xem ra Cố Văn Lễ và Văn Cầm đã bỏ rất nhiều tâm tư cho bữa tiệc mừng thọ này.

Nhưng Kiều Trân Trân lại có chút thắc mắc, không phải nói là người thân của thầy Cố đều đã mất liên lạc rồi sao, sao lại có nhiều người đến vậy? Cố Văn Lễ và Văn Cầm không phải là đã mời tất cả những người quen biết đến chứ? Thật là... có nhiều mối quan hệ tốt.

Thực ra đây là ý của Văn Cầm, là cô ta chủ trương tổ chức lớn như vậy. Không biết có phải là để thu tiền mừng hay không mà những người có chút quan hệ với nhà họ đều được mời đến, còn bỏ không ít tâm tư để tìm hiểu tung tích những học trò trước đây của thầy Cố, chỉ cần liên lạc được thì đều gửi lời mời.

Vì vậy, Văn Cầm còn đặc biệt bỏ ra ba mươi đồng để mua một tấm vải mới, may một chiếc sườn xám mới. Chỉ là không ngờ cô ta còn chưa kịp ra ngoài khoe khoang thì đã bị Kiều Trân Trân mỉa mai một trận.

Trong thời đại mà thu nhập bình quân đầu người chỉ có hai chữ số này thì ba mươi đồng mua vải thực sự không tệ, bình thường mọi người trong nhà chỉ có thể mặc quần áo mười mấy đồng.

Vốn còn định gây chú ý, Văn Cầm lập tức mất hết hứng.

Trước khi ra khỏi cửa đến nhà hàng, Văn Cầm còn nghiêm túc cân nhắc xem có nên quay về phòng thay một bộ quần áo đắt tiền hơn không. Nhưng nếu cô ta thay rồi, bị Kiều Trân Trân nhìn thấy, chẳng phải sẽ khiến cô ta nghĩ rằng mình chột dạ sao, làm sao được!

Cuối cùng Văn Cầm vẫn mặc sườn xám mới ra ngoài, chỉ là không còn tâm trạng tốt như sáng sớm nữa, đều tại Kiều Trân Trân. Văn Cầm cảm thấy mình có phải là khắc mệnh với cô không, nếu không thì sao mỗi lần gặp Kiều Trân Trân, cô ta đều không vui.

Tâm trạng của Vân Thư còn tệ hơn, vì vừa rồi Hạ Minh đã nghiêm khắc cảnh cáo cô ta không được gây thù chuốc oán với Kiều Trân Trân, thậm chí còn khuyên cô ta lát nữa ăn xong cơm thì cùng anh ta qua xin lỗi Kiều Trân Trân.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 353: Chương 353



“Xin lỗi? Tôi xin lỗi cô ta?” Vân Thư nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm không. Rõ ràng trước đó là Kiều Trân Trân chế giễu và sỉ nhục cô ta, nếu muốn xin lỗi thì cũng phải là Kiều Trân Trân đến xin lỗi cô ta mới đúng.

Hạ Minh rất không hài lòng với phản ứng của Vân Thư, cau mày nói: “Vân Thư, em vẫn luôn hiểu biết lễ nghĩa, sao bây giờ lại không hiểu chuyện như vậy?”

Vân Thư: Tôi không hiểu chuyện?

Cho đến khi tiệc kết thúc, Hạ Minh thấy Kiều Trân Trân và chồng cô đã ra khỏi nhà hàng chuẩn bị rời đi, liền vội vàng kéo Vân Thư bước nhanh đuổi theo.

“Xin chào, đồng chí Kiều Trân Trân, tôi tên là Hạ Minh, cha tôi là Bộ trưởng Bộ Tổ chức hiện tại. Trước đó ở nhà thầy Cố, Vân Thư có chút hiểu lầm với cô, tôi đặc biệt dẫn cô ấy đến xin lỗi cô.” Hạ Minh đứng trước mặt Kiều Trân Trân và Tống Cẩn, giống như một quý ông lịch sự.

Chỉ là Vân Thư đứng bên cạnh anh ta, cười còn khó coi hơn khóc. Kiều Trân Trân cũng thấy xấu hổ thay cho cô ta.

Lúc này Kiều Trân Trân và Tống Cẩn đang đứng ở cửa nhà hàng đợi Triệu Đại Cương. Ông ấy vừa đi vệ sinh, sau đó thì thấy Hạ Minh dẫn Vân Thư đến.

Kiều Trân Trân cảm thấy, lời giới thiệu bản thân của Hạ Minh này khá là “Có hàm ý”, còn đặc biệt giới thiệu chức vụ của bố mình, cứ như sợ người khác không biết bố anh ta là ai vậy.

Trong lòng Kiều Trân Trân chửi thầm nhưng không nói gì. Tống Cẩn liếc Hạ Minh một cái, trong lòng có chút không thoải mái. Vì Kiều Trân Trân không nói với anh chuyện xảy ra ở nhà thầy Cố, nếu không phải người khác chủ động tìm đến, anh còn không biết vợ mình và Vân Thư lại có hiểu lầm gì nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng nhìn trạng thái của Kiều Trân Trân, có lẽ trước đó cũng không chịu thiệt thòi gì, Tống Cẩn cũng yên tâm, đợi về nhà sẽ hỏi cô ấy cho rõ ràng.

Hơn nữa, Tống Cẩn nhìn biểu cảm của Vân Thư, cũng không giống như đến để xin lỗi. Hạ Minh này đầu óc kém hơn bố anh nhiều, dẫn người như vậy đến xin lỗi, còn không bằng không đến, không khéo còn khiến người ta ghét hơn.

Nếu là người khác, Tống Cẩn chắc chắn không muốn xen vào chuyện của người ta nhưng đối tượng Vân Thư muốn xin lỗi là Kiều Trân Trân, Tống Cẩn đương nhiên phải bảo vệ quyền lợi của vợ mình. Vì vậy anh lạnh lùng mở miệng nói: “Đã như vậy, thì chị Vân cứ nói chuyện tử tế với Trân Trân đi.”

Vân Thư vốn không muốn đến, là bị Hạ Minh ép đến, bây giờ lại nghe thấy thái độ lạnh nhạt của Tống Cẩn đối với mình, trong lòng cảm thấy đặc biệt tủi thân.

Mà người đàn ông mà cô ta vốn cho rằng có thể dựa vào là Hạ Minh, lúc này đối mặt với Kiều Trân Trân và Tống Cẩn rõ ràng bày ra thái độ muốn làm quen làm cô ta càng cảm thấy mất mặt, cho rằng trước mặt Kiều Trân Trân mình thấp kém hơn một bậc.

Hốc mắt trong nháy mắt đã chứa đầy nước mắt, vẻ mặt tủi thân. Đây đâu phải là đến xin lỗi, ngược lại giống như bị người ta bắt nạt, sau đó dẫn theo vị hôn phu đến đòi công lý.

Vẻ đáng thương của Vân Thư này cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng. Ít nhất khi Hạ Minh nhìn thấy cô ta như vậy, trong lòng vẫn rất xúc động. Phải nói rằng Vân Thư thực sự rất xinh đẹp, lúc đầu Hạ Minh tìm cô ta cũng là vì nhan sắc của cô ta.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 354: Chương 354



Bây giờ nhìn thấy cô ta như vậy, Hạ Minh đột nhiên cảm thấy hơi khô miệng, muốn bắt nạt cô ta thêm một lần nữa, khiến cô ta khóc to hơn một chút.

Nhưng Tống Cẩn lại thấy vẻ làm bộ làm tịch của Vân Thư này hơi phiền phức, không kiên nhẫn mở miệng nói: “Rốt cuộc là xin lỗi hay không? Không xin lỗi thì chúng tôi đi đây.”

Lần này Hạ Minh đến, chính là có ý muốn kết giao với Kiều Trân Trân, sao có thể cứ như vậy mà không vui vẻ mà đi. Mặc dù bây giờ anh ta có chút thương xót Vân Thư nhưng vẫn phải lấy đại cục làm trọng, phụ nữ về nhà dỗ dành sau là được.

Vì vậy, Hạ Minh kéo Vân Thư một cái, nghiêm khắc nói với cô: “Vân Thư, vừa rồi em không phải nói muốn xin lỗi đồng chí Kiều Trân Trân sao?” Trong giọng nói rõ ràng mang theo một tia cảnh cáo.

Vân Thư lúc này mới miễn cưỡng xin lỗi Kiều Trân Trân.

Lời xin lỗi không có thành ý như vậy, Kiều Trân Trân không muốn chấp nhận. Cô ta không muốn thì đừng đến, đã đến rồi thì làm bộ làm tịch như vậy cho ai xem.

Trước kia, Kiều Trân Trân cho rằng hai người không có nhiều giao thoa, nước sông không phạm nước giếng là được, dù sao thì vòng tròn khác nhau không cần phải cố hòa nhập. Nhưng không biết có phải Vân Thư bị bệnh ở não hay không, luôn thích gây rắc rối cho cô.

Lần trước ở sân bay còn xúi giục Hạ Trân Châu mắng cô là đồ nhà quê. Mặc dù Kiều Trân Trân không có bằng chứng nhưng cô biết chắc chắn là do Vân Thư ở sau lưng bày trò.

Còn lần này ở nhà thầy Cố, cô cũng không đắc tội gì với Vân Thư và Văn Cầm, thế mà hai người này lại cố tình đến gần, chủ động gây chuyện với cô.

Đã xé rách mặt nhau ở nhà thầy Cố rồi, lúc này Kiều Trân Trân cũng không định khách sáo nữa. Vì vậy cô ngạo mạn nhìn Vân Thư, khinh thường nói: “Lời xin lỗi này của cô, tôi không dám nhận, tôi sợ nhận rồi sẽ giảm thọ.

Vân Thư, tôi biết cô không thích tôi, vì cô thích Tống Cẩn mà nhưng cô cũng không soi gương xem lại bộ dạng của mình đi, một tên tội phạm cải tạo cũng dám mơ tưởng đến đàn ông của tôi, chẳng trách Lục Minh không cần cô, với cái tính cách lăng nhăng của cô, đàn ông nào cũng chịu không nổi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong những lời này với tốc độ cực nhanh, Kiều Trân Trân khinh thường nhìn Hạ Minh, chê bai nói:

“Hạ Minh phải không, quản chặt người phụ nữ của anh đi, nếu không để cô ta đội cho anh năm sáu bảy tám cái mũ xanh thì anh đẹp mặt đấy.”

Thực ra Kiều Trân Trân cũng không có bằng chứng chứng minh Vân Thư thích Tống Cẩn, chỉ là dựa vào trực giác của phụ nữ. Cô cảm thấy Vân Thư ghét cô như vậy, rất có thể là vì Tống Cẩn.

Cho dù không phải thì cũng không sao, dù sao mục đích Kiều Trân Trân nói những lời này cũng chỉ là muốn chọc tức Vân Thư mà thôi. Nếu Hạ Minh còn là đàn ông thì tuyệt đối không thể chịu được việc vợ mình đội mũ xanh cho mình.

Hạ Minh nhìn có vẻ đạo mạo nhưng cái bộ mặt nịnh nọt đó, nhìn là biết ngay là một kẻ xu nịnh, cứ để hai con ch.ó đó cắn nhau đi, tốt nhất là không có thời gian xuất hiện trước mặt cô nữa.

Mấy người có mặt ở đó đều không ngờ Kiều Trân Trân lại nói ra những lời bùng nổ như vậy, nhất thời đều kinh ngạc đến quên cả phản ứng.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 355: Chương 355



Tống Cẩn không ngờ vợ mình lại thẳng thắn nói Vân Thư thích anh. Trời đất chứng giám, anh trong sạch lắm nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc giải thích, đợi về nhà rồi nói sau, hơn nữa chiến trường cũng không phải ở đây nên anh không vội.

Hạ Minh không ngờ Vân Thư lại thích chồng của Kiều Trân Trân, còn nữa, tội phạm cải tạo là sao? Tại sao anh ta lại không biết gì về chuyện này.

Còn Lục Minh thì anh ta biết, dù sao cũng đều ở trong đại viện của chính phủ, chuyện lớn như vậy, muốn không biết cũng khó.

Anh ta nghe nói, Vân Thư và Lục Minh vốn đã định kết hôn nhưng không hiểu sao, sau đó hai người lại đột nhiên hủy hôn, Vân Thư nói với anh ta là vì tính cách không hợp.

Bản thân Hạ Minh cũng đã từng kết hôn, anh ta cũng không để ý nhiều như vậy. Hơn nữa về mọi mặt Vân Thư đều phù hợp với yêu cầu của con dâu nhà họ Hạ nên Hạ Minh cũng chấp nhận.

Nhưng nếu chuyện tội phạm cải tạo là thật thì Vân Thư không có tư cách bước vào cửa nhà họ Hạ.

Hạ Minh tuyệt đối không cho phép vợ mình có một vết nhơ lớn như vậy. Hơn nữa sau này anh ta cũng sẽ theo chính trị, nếu có một người vợ là tội phạm cải tạo thì con đường làm quan của anh ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Nhanh chóng cân nhắc lợi hại, Hạ Minh quyết định ra tay trước, vì vậy anh ta giả vờ đau khổ tuyệt vọng nói với Vân Thư: “Vân Thư, hóa ra em... chẳng trách Lục Minh phải hủy hôn ước với em, tại sao em lại lừa anh?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vân Thư đang định mở miệng quát Kiều Trân Trân nói bậy nhưng lại bị lời nói của Hạ Minh thu hút sự chú ý. Cô ta đã nhẫn nhục chịu đựng đến mức này, tuyệt đối không thể mất Hạ Minh, vì vậy, việc cấp bách nhất là phải dỗ dành Hạ Minh.

Còn Kiều Trân Trân, chỉ có thể để lại tính sổ sau.

Vì vậy, Vân Thư kéo tay áo Hạ Minh, đáng thương nói nhỏ: “A Minh, anh đừng nghe Kiều Trân Trân nói bậy, không phải sự thật đâu, chúng ta về nhà trước, đợi về nhà em sẽ giải thích rõ ràng với anh.”

Lúc này, trước cửa tửu lâu đã có rất nhiều người ăn xong đi ra, người càng lúc càng đông. Hạ Minh cũng hiểu chuyện này ầm ĩ lên cũng không có lợi cho mình, vì vậy anh ta thuận theo lời Vân Thư mà đi xuống.

Anh ta quay sang nói với Kiều Trân Trân và Tống Cẩn: “Thật ngại quá, lần sau tôi sẽ mang quà đến tận nhà xin lỗi. Hôm nay chúng tôi còn có việc nên xin phép đi trước.”

Kiều Trân Trân nhìn hai người đạo mạo trước mặt, đột nhiên thấy chán nản, cũng không muốn dây dưa với họ nhiều nên lạnh lùng nói: “Không cần đến tận nhà xin lỗi đâu, anh quản chặt vợ mình, đừng để cô ta ra ngoài mất mặt nữa là được.”

Hạ Minh đột nhiên cảm thấy Kiều Trân Trân này có chút không biết điều. Anh ta chỉ khách sáo một chút, mọi người đều là người tử tế, nếu Kiều Trân Trân biết điều thì không nên nói những lời như vậy.

Nhưng Kiều Trân Trân lại cố tình làm như vậy, đây không phải là không nể mặt Vân Thư mà là không nể mặt anh ta. Tuy nhiên, Hạ Minh cũng biết bây giờ không phải lúc tranh cãi, chỉ có thể mặt mày xanh mét kéo Vân Thư rời đi.

Vân Thư đi được vài bước, nhân lúc Hạ Minh không chú ý, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Kiều Trân Trân, mặc dù Tống Cẩn đang ở bên cạnh nhìn, cô cũng không quan tâm nhiều như vậy.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 356: Chương 356



Lúc này, Vân Thư quyết định, cho dù không phải vì Tống Cẩn, cô ta cũng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Kiều Trân Trân. Phá hỏng hôn sự của cô và Lục Minh không nói, bây giờ lại muốn phá hoại cô và Hạ Minh, trên thế giới này sao lại có người phụ nữ đáng ghét như vậy.

Vân Thư tức đến phát điên nhưng cơn đau ở cổ tay khiến cô hiểu rằng mình còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Hạ Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Thư, thực sự không hề thương hoa tiếc ngọc. Bây giờ anh ta chỉ muốn dạy cho người phụ nữ khiến anh ta mất hết mặt mũi này một bài học.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai người có chuyện rất quan trọng phải nói, Hạ Minh cũng không vội đưa Vân Thư về nhà, vì trong nhà có người, họ nói chuyện không tiện, vì vậy Hạ Minh kéo Vân Thư đến một công viên nhỏ gần đó.

Bên phía Kiều Trân Trân và Tống Cẩn cuối cùng cũng đợi được Triệu Đại Cương ra, cả nhà trực tiếp lên xe về nhà.

Không ai phát hiện ra, trước cửa còn có một bóng người quen thuộc, chính là anh họ của Văn Cầm, Lưu Trinh, vừa rồi anh ta đã xem một vở kịch lớn ở đây.

Lưu Trinh nhìn theo bóng lưng Vân Thư rời đi, đôi mắt hơi nheo lại, nở một nụ cười đê tiện, sau đó lặng lẽ đi theo.

Tống Cẩn vừa về đến nhà, liền kéo Kiều Trân Trân vào phòng hỏi cô trước đó đã xảy ra chuyện gì. Kiều Trân Trân liền kể lại toàn bộ sự việc cho Tống Cẩn.

Kể xong, Kiều Trân Trân nhìn xương hàm hoàn hảo của Tống Cẩn, trêu chọc nói: “Lão Tống, không ngờ anh đẹp trai thế này. Nhìn Vân Thư kìa, cô ấy sắp kết hôn với người khác rồi mà vẫn còn nhớ anh, nếu không thì tại sao cô ấy cứ thích gây rắc rối cho em?”

Tống Cẩn vội vàng nghiêm túc nói: “Anh tuyệt đối trong sạch. Hơn nữa anh thấy cô ấy cũng không thích anh, chỉ đơn giản là ghen tị với em thôi.”

“Ghen tị với em cái gì?”

Kiều Trân Trân cảm thấy Vân Thư không thể nào ghen tị với cô, bởi vì cho dù cô ta không thích cô nhưng xét cho cùng, Vân Thư về mọi mặt đều rất tốt, xinh đẹp, lại là du học sinh, gia đình cũng tốt.

Kiểu người sinh ra đã ở vạch đích, còn cầm trên tay kịch bản của người chiến thắng cuộc sống, có thể so sánh với nữ chính của gia tộc hào môn như cô ấy thì làm sao có thể ghen tị với một người bình thường như cô từ nông thôn ra thành phố phấn đấu được chứ.

Tống Cẩn không nghe thấy tiếng lòng của cô, nếu không thì anh thực sự phải thảo luận với cô về cách hiểu của mọi người về ba chữ “Người bình thường.”

Vài năm trước, đặc biệt là năm nhà máy cơ khí Tống thị mới khai trương, Tống Cẩn còn tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể lật mình làm chủ, kiếm tiền nuôi gia đình, nuôi vợ, không còn phải ăn bám nữa.

Nhưng sau đó sự thật chứng minh, anh thực sự quá ngây thơ, mặc dù thu nhập của anh tăng lên nhưng thu nhập của vợ anh cũng tăng lên, hơn nữa còn tăng nhanh hơn anh.

Lâu dần, Tống Cẩn cũng đành chấp nhận số phận, có lẽ có những người trời sinh đã phải ăn bám. Nếu cơm này là do Kiều Trân Trân nấu, Tống Cẩn cho biết anh rất sẵn lòng ăn, ăn cả đời.

Tống Cẩn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Kiều Trân Trân, say đắm nói: “Ai bảo em xinh đẹp như vậy, lại còn kiếm được nhiều tiền như vậy, Vân Thư chắc chắn là ghen tị với em vừa xinh đẹp vừa giàu có.”

Nghĩ như vậy, hình như cũng hợp lý, bởi vì không chỉ Vân Thư thích nhắm vào cô, mà dường như Văn Cầm cũng có ác cảm kỳ lạ với cô. Văn Cầm chắc chắn không thích Tống Cẩn, chẳng lẽ thực sự chỉ vì ghen tị đơn thuần?
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 357: Chương 357



Dù sao thì Tống Cẩn cũng cảm thấy, tuyệt đối không thể để Kiều Trân Trân liên tưởng anh và Vân Thư với nhau. Vì hạnh phúc và hòa thuận của gia đình sau này, Tống Cẩn cực lực dẫn dắt Kiều Trân Trân đi vào suy nghĩ khác.

Sự ghen tị giữa phụ nữ đôi khi thực sự rất khó hiểu, nó có thể khiến một người trở nên méo mó về tâm lý, từ đó làm ra rất nhiều chuyện khó hiểu.

Kiều Trân Trân cảm thấy những gì Tống Cẩn nói cũng có vài phần đạo lý. Tuy nhiên, dù thế nào thì sau này vẫn nên ít qua lại với những người như vậy thì hơn. Hơn nữa, dạo này Kiều Trân Trân rất bận, phải chuẩn bị cho việc khai trương xưởng may, không có thời gian để ý đến Vân Thư.

Đêm đó, Vân Thư mệt mỏi bước xuống xe của Hạ Minh, vừa về đến nhà liền lao vào phòng tắm rửa mặt.

Đứng dưới vòi hoa sen, những giọt nước ấm áp rơi trên mặt nhưng Vân Thư lại cảm thấy lạnh thấu xương. Cơn đau rát ở phía dưới nhắc nhở cô ta về mọi chuyện đã xảy ra vào buổi chiều.

Cô ta không ngờ rằng lần đầu tiên của mình lại trao đi ở công viên hẻo lánh đó, lại còn theo cách nhục nhã như vậy.

Lúc này cô ta đột nhiên có chút hối hận nhưng cô ta cũng biết mình không còn đường lui nữa. Cô ta chỉ có thể bám chặt lấy người đàn ông Hạ Minh này, tốt nhất là kết hôn càng sớm càng tốt.

Lúc này tâm trạng Hạ Minh rất tốt, chuyện bị Kiều Trân Trân làm mất mặt, anh ta cũng quyết định rộng lượng không so đo nữa. Nói cho cùng, nếu không phải trưa nay bị Kiều Trân Trân làm ầm ĩ, Vân Thư cũng sẽ không đầu hàng nhanh như vậy.

Lúc mới quen Vân Thư, Hạ Minh đã muốn có quan hệ thực chất với cô ta, đáng tiếc Vân Thư nhất quyết không đồng ý, Hạ Minh còn tức giận làm giá với cô ta ba ngày.

Tuy nhiên, mặc dù Hạ Minh không vui nhưng mặt khác lại cảm thấy Vân Thư như vậy mới xứng đáng với danh phận vợ của anh ta, không giống những người phụ nữ tùy tiện khác, vì vậy, sau đó anh ta lại đi tìm Vân Thư.

Vì vậy, đàn ông đôi khi rất đáng ghét, rõ ràng là chính mình muốn làm lưu manh, đối phương đồng ý với mình thì lại mắng đối phương tùy tiện, nếu không đồng ý với mình thì lại tức giận không vui nhưng cuối cùng khi muốn cưới vợ, vẫn chỉ muốn cưới một cô gái trong trắng.

Loại đàn ông này không xứng đáng được người khác yêu, tốt nhất là cô đơn đến già.

Mặc dù Hạ Minh đã chiếm đoạt thân thể của Vân Thư nhưng từ khi biết Vân Thư từng ngồi tù, anh ta đã hạ quyết tâm sẽ không cưới cô ta vào cửa. Tuy nhiên, Vân Thư xinh đẹp, nếu chỉ l.à.m t.ì.n.h nhân, Hạ Minh cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.

Hạ Minh cho rằng, trong xã hội, người đàn ông có địa vị nào mà không có người phụ nữ bên cạnh, chỉ cần Vân Thư ngoan ngoãn nghe lời, anh ta vẫn sẽ chăm sóc cô ta.

Vân Thư hoàn toàn không biết rằng cả đời mình kiên cường nhưng lại đi một nước cờ tệ nhất. Tưởng rằng hiến dâng thân thể có thể trói buộc được đàn ông nhưng cô ta không biết rằng nếu một người đàn ông thực sự đáng tin cậy thì căn bản sẽ không thể nào ở trong hoàn cảnh như vậy mà chiếm đoạt cô ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không chỉ vậy, Vân Thư còn không biết, cảnh cô ta và Hạ Minh mây mưa ngoài trời đều bị Lưu Trịnh theo dõi và nhìn thấy
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 358: Chương 358



Để tránh bị người khác phát hiện, Lưu Trịnh đi theo khá xa. Ban đầu chỉ muốn đi nghe lén chuyện của tù nhân cải tạo, có lẽ sau này có thể dùng đến nhưng không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng k*ch th*ch như vậy.

Mãi đến khi Lưu Trịnh nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, anh ta vẫn không nhịn được nhớ lại thân hình trắng nõn của Vân Thư, thèm đến mức anh ta mơ toàn những cảnh không dành cho trẻ em.

...

Cả đêm Văn Cầm đều có chút phấn khích, ngay cả chuyện Kiều Trân Trân chế giễu trước đó cũng bỏ qua, chỉ nhớ đến những tờ tiền trắng xóa khi tính sổ vào buổi chiều.

Lần đãi tiệc này, chồng và bố chồng cô ta đều không lấy tiền mừng, toàn bộ đều để cô ta phụ trách thu lại, sổ ghi chép cũng phải do cô ta cất giữ cẩn thận, vì những khoản tiền mừng này sau này đều phải trả lại.

Từ khi về nước, đây là lần đầu tiên Văn Cầm cầm được nhiều tiền như vậy, đủ gần hai vạn. Đây quả thực là của trời cho, khiến cô ta vui mừng không thôi.

Không tính số tiền hơn chục vạn đầu tư cho Vân Thư, vì đó đều là tiền vay, không phải của cô ta nhưng hai vạn này hoàn toàn thuộc về cô ta.

Sau đó, Văn Cầm lập tức quyết định ngày mai sẽ đến Cửa hàng hữu nghị ngoại giao mua một bộ quần áo cao cấp, để trước mặt Kiều Trân Trân ngẩng cao đầu.

Cố Văn Lễ nghe cô nói lại đi mua quần áo, không nhịn được mà than thở: “Tháng này em mới may một bộ sườn xám mà, sao lại đi mua quần áo nữa? Hơn nữa, em không phải nói là trước đây để hợp tác mở công ty với Vân Thư, đã vay khá nhiều tiền của anh họ em sao? Hay là lần này trả một ít?”

“Trả gì chứ... không phải, ý em là, lần trước Vân Thư đi khảo sát nước ngoài với Bộ Ngoại giao, không phải đã ký một hợp đồng ngoại thương sao, đợi hợp đồng này giao dịch xong thì sẽ có tiền, đến lúc đó trả cũng không muộn.”

Chuyện này là Vân Thư nói với Văn Cầm, dưới sự giới thiệu của Bộ Ngoại giao, điện tử Vân Dực đã ký một đơn hàng, là hợp đồng gia công một lô linh kiện máy thu thanh.

Chỉ là Văn Cầm không biết rằng, lợi nhuận của đơn hàng này không cao, thậm chí có thể nói là chỉ đủ hòa vốn.

Bởi vì trước đó Samir bị Kiều Trân Trân lừa một vố, mà ngày hôm sau Kiều Trân Trân lại đột nhiên về nước, Samir không tìm được người liên quan để trả thù, vì vậy chỉ có thể trút giận lên những người còn lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bộ Ngoại thương Trung Quốc làm cầu nối cho các doanh nhân hai nước, Samir không ngăn cản nhưng lại âm thầm thông báo cho các thương nhân trong nước, yêu cầu họ nhất định phải ép giá, không được nhượng bộ người Trung Quốc.

Thương nhân theo đuổi lợi nhuận, chuyện này có lợi cho họ, hơn nữa lại có thể tiện thể nể mặt phu nhân của Samir, tại sao lại không làm chứ.

Mà lúc đó Vân Thư rõ ràng biết rằng đơn hàng này gần như không kiếm được tiền nhưng để mở rộng thị trường, cô ta vẫn quyết định ký, sau khi ký còn tự an ủi mình, ít nhất là không lỗ vốn.

Sau khi Vân Thư về nước, Văn Cầm hỏi cô ta về tình hình chuyến công tác lần này. Để thể hiện năng lực của mình, cô ta chỉ nói rằng đã ký một hợp đồng trị giá bảy mươi nghìn đô la, hoàn toàn không đề cập đến chuyện lợi nhuận.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 359: Chương 359



Mà Văn Cầm cũng chẳng hiểu gì về những chuyện này, còn tưởng rằng làm ăn với người nước ngoài thì tương đương với việc nhặt tiền, đương nhiên là vui mừng khôn xiết, chỉ mong đến cuối năm được chia tiền.

Nói thêm về điện tử Vân Dực của Vân Thư, giai đoạn đầu mua đất mua thiết bị đã tiêu tốn hơn một nửa số vốn. Sau đó mời chuyên gia, cũng như duy trì hoạt động của nhà máy, cũng cần rất nhiều tiền, hơn nữa còn phải tiêu tốn liên tục mỗi ngày.

Vân Thư làm nghiên cứu khoa học có thể rất giỏi, những linh kiện cô ta thiết kế phát minh cũng thực sự tốt hơn một chút so với bên ngoài nhưng vật liệu sản xuất không rẻ, quy trình chế tạo cũng hơi phức tạp, những thứ này đều cần phải tốn tiền, đặc biệt là loại nhà máy kỹ thuật như của họ, giai đoạn đầu đầu tư rất lớn.

Nhà máy cơ khí của Tống Cẩn cũng thiên về tự thiết kế phát minh nhưng nhà máy của anh có nhà máy thực phẩm của Kiều Trân Trân làm hậu thuẫn, có nguồn vốn hỗ trợ rất mạnh. Hơn nữa thân phận của Tống Cẩn đặc biệt, cũng có thể nhận được không ít đơn hàng mà người khác căn bản không thể tiếp cận.

Điều này không phải nói rằng Tống Cẩn lợi dụng chức vụ để trục lợi cho bản thân, mà là vì những máy móc thiết bị đó dù sao cũng phải tìm người làm, Tống Cẩn là người nhà, tìm anh chế tạo, không chỉ tính bảo mật cao, mà còn có thể rẻ hơn nhiều, những chuyện như vậy, tổ chức cũng đã nghiên cứu và đồng ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì vậy, những nhà máy tương tự khác không thể học theo quỹ đạo phát triển của Nhà máy cơ khí Tống thị, điện tử Vân Dực càng không thể so sánh.

Ngay trước đó không lâu, Tống Cẩn lại nghiên cứu ra một loại thiết bị dò tìm mới. Ban đầu là định dùng cho lĩnh vực thăm dò địa chất nhưng sau khi báo cáo lên, tổ chức cảm thấy dùng trong tác chiến ngoài chiến trường của quân đội có lẽ có thể đạt được hiệu quả ngoài mong đợi.

Vì vậy, các vị lãnh đạo quân đội đã gọi Tống Cẩn đến họp, lại đưa ra một loạt yêu cầu hỗn độn, yêu cầu anh cải tiến trên cơ sở thiết bị dò tìm hiện có.

Lúc đó Tống Cẩn chỉ muốn đập bàn đứng lên khởi nghĩa, các vị lãnh đạo, các người có phải đánh giá quá cao năng lực của tôi rồi không, có một số yêu cầu tôi thực sự không làm được!

Cuối cùng sau khi cắt giảm, giữ lại một số đề xuất hợp lý, Tống Cẩn lại bắt đầu lao vào nghiên cứu chặt chẽ.

Tổ chức quy định, sau này nếu Tống Cẩn lại chế tạo ra thứ gì mới thì phải báo cáo lên trước, đợi tổ chức họp bàn thảo xong, mới có thể quyết định thứ này là dân dụng hay quân dụng, nếu là quân dụng thì đương nhiên phải bảo mật, nếu là dân dụng thì tùy nhà máy các anh làm gì cũng được.

Tất nhiên, quân đội có tiền, sau khi mỗi dự án hoàn thành, tài khoản của Nhà máy cơ khí Tống thị lại có thể nạp vào một khoản tiền lớn. Mà để che mắt người khác, những đơn hàng này đương nhiên chỉ có thể ghi dưới tên Tống Thu Dương, dù sao cũng là người nhà.

Ban đầu không ít người trong nhà máy còn bàn ra tán vào về thái độ làm việc đi muộn về sớm của Tống Thu Dương nhưng mỗi lần anh ta mang về những đơn hàng đều lớn đến kinh ngạc như vậy, cũng chẳng còn ai nói anh ta nữa, ngay cả Lý Khải Minh cũng cảm thấy Tống Thu Dương như vậy không sao cả.

Quả nhiên, đối với những người mạnh có năng lực, mọi người luôn có sức chịu đựng rất cao.

Mỗi tháng khi bộ phận thống kê thành tích, Tống Thu Dương hoặc là quán quân doanh số, hoặc là con số không tròn trĩnh, sự phân hóa hai cực rất rõ ràng.

Nhưng nếu cộng tất cả các thành tích của mỗi tháng lại, thống kê thống nhất vào cuối năm thì Tống Thu Dương chắc chắn là người đứng đầu.

Không còn cách nào khác, ai bảo những đơn hàng của quân đội đều ghi trên một mình anh ta, còn những hoạt động kinh doanh khác của nhà máy đều phân tán cho những người khác, tính trung bình thì không thể so sánh với Tống Thu Dương.

Nhưng mấy tháng gần đây, Tống Thu Dương luôn đi công tác ngoại tỉnh, Kiều Trân Trân đã lâu không gặp anh ta.

Đương nhiên Kiều Trân Trân biết Tống Thu Dương không phải vì công việc của nhà máy mà đi công tác, chắc chắn là tổ chức lại giao cho anh ta nhiệm vụ gì đó. Cô không dám hỏi, cô cũng không thể hỏi, vậy thì chỉ có thể như vậy thôi.

Tống Thu Dương:... Đâu phải tổ chức sắp xếp, rõ ràng là lão Tống nhà cô sắp xếp.

Mấy tháng nay không được ăn cơm do Kiều Trân Trân nấu, Tống Thu Dương cảm thấy mình gầy đi không ít.

Những người như bọn họ, ba bữa đều ăn đại khái cho qua. Nhưng từ khi ăn cơm do Kiều Trân Trân nấu, anh ta có hơi kén ăn. Không còn cách nào khác, sức hấp dẫn của đồ ăn ngon quá lớn, người bình thường không thể cưỡng lại được.
 
Back
Top Bottom