Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 260: Chương 260



Nhưng dù có khóc mù cả hai mắt thì Văn Cầm vẫn vui vẻ, bởi vì cuối cùng những ngày tháng sau này, bọn họ không còn phải vất vả tính toán, chạy đôn chạy đáo vì một ngày ba bữa cơm nữa.

Khi biết được tình hình hiện tại của ba chồng Cố Học Trung, Văn Cầm cảm thấy vui sướng không thể diễn tả được. Cô ta biết bọn họ chọn về nước là quyết định đúng đắn nhất, cuối cùng cô ta cũng có thể trở mình rồi.

Nhưng thấy điều kiện khó khăn ở Thiểm Bắc, ngay cả việc dùng nước, dùng điện cũng phải hạn chế, cuối cùng Văn Cầm cũng không nhịn được bắt đầu phàn nàn. Sau đó cô ta lén xúi giục chồng là Cố Văn Lễ đi tìm ba chồng, nói bọn họ muốn về Bắc Kinh.

Cố Học Trung rất yêu thương con trai, xa cách nhiều năm nên cũng không muốn cãi nhau vì những chuyện nhỏ này, vì vậy bọn họ đã sắp xếp chuyển về Bắc Kinh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn Cố Văn Lễ cũng dựa vào bản lĩnh của mình, có lẽ nhờ chút ảnh hưởng của Cố Học Trung trở thành một cán sự ở trong Cục Giáo dục Bắc Kinh.

Mặc dù bây giờ chỉ là một nhân viên cơ sở nhưng Văn Cầm tin rằng không lâu nữa chắc chắn Cố Văn Lễ sẽ thăng tiến. Vì một là cô ta tin vào năng lực của chồng, hai là không phải bọn họ vẫn còn bố chồng Cố Học Trung ở đây sao.

Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, Văn Cầm vẫn tin tưởng tuyệt đối rằng nhà bọ họ chắc chắn sẽ không cực khổ nữa.

Còn về bản thân Văn Cầm, khi Cố Văn Lễ hỏi cô ta có muốn đi làm không, cô ta đã từ chối ngay lập tức. Khó khăn lắm cô ta mới về nước, cô ta không muốn đi ra ngoài làm việc nữa, cô ta chỉ muốn ở nhà hưởng cuộc sống như phu nhân quan chức, mỗi ngày uống trà ngắm hoa, hay đi dạo phố mua sắm, không thể đi làm được nữa.

Cố Văn Lễ cũng biết những năm qua đã khiến vợ chịu nhiều cực khổ, tiền lương và đãi ngộ bây giờ của anh ấy đủ nuôi gia đình nên anh ấy cũng không ép Văn Cầm nhất định phải đi làm, cô ta muốn làm gì thì làm, chỉ cần chăm sóc gia đình và nuôi dạy con trai thật tốt.

Đương nhiên Cố Học Trung sẽ càng không nói gì, ông ấy nghe con trai kể lại những năm tháng bọn họ ở nước ngoài rất khó khăn. Vốn đã cảm thấy đau lòng, bây giờ ông ấy có năng lực nên đương nhiên cũng muốn chăm sóc bọn họ nhiều hơn.

Tống Cẩn cũng không phải người ngoài, Cố Học Trung khó chịu trong lòng, không tiện nói với con trai ruột Cố Văn Lễ nên chỉ đành tâm sự nỗi khổ với Tống Cẩn.

Vì thế, Tống Cẩn cũng biết được chuyện nhà Cố Văn Lễ ở nước ngoài, cũng hứa với thầy rằng sau này có xảy ra chuyện gì thì anh nhất định sẽ giúp đỡ Văn Lễ nhiều hơn.

Cố Học Trung nào cần Tống Cẩn đi chăm sóc đám người Văn Lễ, ông ấy chỉ muốn nói chuyện với anh để trút bỏ nỗi buồn trong lòng mà thôi. Hơn nữa Tống Cẩn đã chăm sóc nhà bọn họ rất nhiều rồi, cuối cùng công việc ở Cục Giáo dục vẫn nhờ Tống Cẩn giúp làm xong.

Cố Học Trung cũng biết năng lực bây giờ của Tống Cẩn, anh không còn là cậu nhóc bồng bột ngày nào nữa, thậm chí rất nhiều công việc bây giờ của Tống Cẩn đều được giữ bị mật đối với người thầy như ông ấy. Đây đều do tổ chức sắp xếp, Cố Học Trung cũng không phản đối chuyện này mà còn cảm thấy rất vui mừng vì Tống Cẩn có thể có được thành tựu như ngày hôm nay.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 261: Chương 261



Những chuyện Tống Cẩn biết, Kiều Trân Trân đương nhiên cũng biết hết. Hơn nữa Cố Học Trung cũng không muốn giấu diếm chuyện gì, ông ấy cũng không hề cảm thấy mất mặt. Trước đây ông ấy còn sống trong chuồng lợn, ngày ngày ngủ cùng phân lợn, từ lâu ông ấy đã coi Kiều Trân Trân như người nhà.

Đương nhiên Kiều Trân Trân cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà coi thường ai cả. Tất cả đều là thời thế tạo nên, mọi người đều như nhau.

Kiều Trân Trân biết thì Triệu Đại Cương đương nhiên cũng sẽ không giấu được. Sau khi nghe xong, ông ấy chỉ thở dài thườn thượt, nói với Tống Cẩn và Kiều Trân Trân: “Sau này rảnh rỗi, hai đứa cứ giúp chăm sóc bên thầy Cố nhé. Còn nữa, Trân Trân, nếu con rảnh thì qua lại nhiều với đồng chí Tiểu Văn, đều là phụ nữ, nói chuyện sẽ hợp nhau hơn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân bĩu môi, trong lòng không đồng tình nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Ba, chúng con biết rồi, ba cứ yên tâm.”

Nhưng Kiều Trân Trân vẫn không muốn qua lại nhiều với Văn Cầm.

Hôm đó lúc Kiều Trân Trân về từ khu nhà chính phủ, chị Triệu đã kể lại cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Văn Cầm cho cô nghe. Nghe xong, Kiều Trân Trân cảm thấy Văn Cầm không phải người sống tiết kiệm, nên tốt nhất sau này vẫn nên ít qua lại thì hơn.

Nhưng Kiều Trân Trân cũng không phản đối về chuyện qua lại giữa những người đàn ông của bọn họ. Dù thế nào thì thầy Cố cũng là một ông cụ rất tốt, tình cảm giữa ông ấy và Tống Cẩn cũng không thể dễ dàng xóa bỏ được, Kiều Trân Trân thật lòng kính trọng ông ấy.

Chỉ là Kiều Trân Trân vẫn kể chuyện của Văn Cầm cho Tống Cẩn nghe, hy vọng anh biết trước chuyện. Lúc này Tống Cẩn cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã cưới được một người vợ tốt như Kiều Trân Trân. Có Kiều Trân Trân ở đây, hậu phương của anh luôn ổn định, hoàn toàn không xảy ra những chuyện lộn xộn đó.

Kiều Trân Trân tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh đó, càng ngày càng nói nhiều rồi đấy, cẩn thận biến thành ông chú trung niên béo phì đó!”

Tống Cẩn không hề sợ, vén áo lên khoe tám múi cơ bụng, tự tin nói: “Nhìn vóc dáng của chồng em này, em cứ yên tâm đi. Hai chữ ‘béo phì’ sẽ không bao giờ xuất hiện trong từ điển của anh đâu.”

Từ khi biết lúc đầu Kiều Trân Trân muốn ở lại bên anh vì nhìn trúng vẻ đẹp trai và vóc dáng của mình, mỗi ngày Tống Cẩn đều kiên trì tập thể dục, nhất định phải đảm bảo sức cạnh tranh của mình, không thể để vợ thất vọng hay chán ghét.

Kiều Trân Trân:... Cái này, rất béo phì! Ha ha ha~

Dạo này ngày nào Văn Cầm cũng sống rất thoải mái, cô ta còn quen biết không ít chị dâu trong đại viện, trong nhà cũng đã thuê một người giúp việc. Cuối cùng cô ta cũng không cần phải tự rửa bát hay dọn dẹp vệ sinh nữa.

Lúc đầu Cố Học Trung vốn không đồng ý thuê người giúp việc trong nhà, bây giờ ông ấy vẫn còn khỏe mạnh, có thể tự lo cho cuộc sống của mình, cháu trai cũng đã mười tuổi rồi, không cần phải lúc nào trông chừng. Hơn nữa con dâu không đi làm, việc nhà cũng không nhiều, không cần phải thuê thêm người giúp việc.

Nhưng con dâu kiên quyết, còn nói những gia đình lãnh đạo ở trong biệt thự nhỏ ở trong đại viện giống như bọn họ đều thuê người giúp việc, nên cô ta cũng phải thuê.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 262: Chương 262



Thậm chí Văn Cầm còn nói đến Kiều Trân Trân để ví dụ, nói một người phụ nữ nông thôn Kiều Trân Trân còn có thể thuê người giúp việc, sao cô ta lại không thể thuê người giúp việc chứ.

May mà cô ta chỉ nói lời này ở trước mặt Cố Văn Lễ, Cố Học Trung không biết. Nếu không, Cố Học Trung nhất định sẽ không đồng ý và còn mắng cô ta.

Cố Văn Lễ cũng bị vợ làm phiền đến nỗi không còn cách nào khác, mới khéo léo nhắc hai ba lần chuyện này với thầy Cố. Thầy Cố cũng thương gia đình con trai trước đây đã chịu quá nhiều khổ cực ở nước ngoài nên cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý.

Văn Cầm cũng biết tính tình của ba chồng nên khi ông ấy ở nhà, cô ta rất khách sáo với dì giúp việc Lý, còn chủ động giúp bưng cơm, bưng thức ăn,… Nhưng khi thầy Cố vừa ra khỏi cửa, cô ta đã ra vẻ phu nhân công chức, sai bảo dì Lý làm nọ làm kia.

Dì Lý cũng chỉ cố gắng kiếm sống, con trai bà ấy ở nhà bị gãy chân thành tàn phế, bị đơn vị cũ đuổi việc. Cháu trai cháu gái đều phải đến trường đi học, cả nhà chỉ trông chờ vào công việc tạm thời của ông già và con dâu nên bà ấy đành phải ra ngoài tìm việc làm, nếu không, sao có thể sống được.

Vì vậy dì Lý cũng chỉ đành cắn răng chịu đựng sự làm khó của Văn Cầm. Bà ấy chỉ đến để kiếm tiền, chỉ lần chủ nhà không làm gì quá đáng thì bà ấy đều chấp nhận hết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay, vừa ngủ trưa dậy, Văn Cầm đã thay một chiếc sườn xám mới, định sang nhà bên cạnh tìm chị Lưu mới quen ở nhà bên cạnh để nói chuyện phiếm.

Trước khi ra khỏi cửa, cô ta còn dặn dì Lý đừng quên giặt sạch và phơi khô quần áo cô ta vừa mới thay ra.

Chồng của chị Lưu là Lưu Cục trưởng của Cục Giao thông, cô ấy là một người cực kỳ nhiệt tình. Ngày thứ hai sau khi Văn Cầm chuyển đến đây, cô ấy đã mang một giỏ trái cây đến thăm, dì Lý trong nhà cũng do chị Lưu giới thiệu.

Tuy nhiên, trước đây chị Lưu cũng không quen biết dì Lý mà cũng do người giúp việc nhà cô ấy giới thiệu. Hầu hết những người trong khu nhà này đều như vậy, người này giới thiệu người kia, coi như cũng đảm bảo không đến nỗi để những người không rõ lai lịch trà trộn vào.

Chị Lưu ngoài bốn mươi tuổi, giọng nói rất to, là người gốc Bắc Kinh. Quan hệ của cô ấy với mọi người trong khu nhà khá tốt, ai cũng có thể nói chuyện với cô ấy, chủ yếu do tính tình chị Lưu khá thoải mái, nên ra tay cũng rất hào phóng.

Khi Văn Cầm đến, bên nhà chị Lưu vừa có khách, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Lần đầu tiên Văn Cầm nhìn thấy cô ấy đã không khỏi tự cảm thấy hơi tự ti.

Khi biết năm nay đối phương đã ba mươi tuổi, mà cô ta chỉ hơn cô ấy ba tuổi nhưng trông lại già hơn mười tuổi, Văn Cầm càng cảm thấy khó chịu.

Thời trẻ Văn Cầm cũng là một mỹ nhân nổi tiếng gần xa, cô ta vẫn luôn tự tin vào nhan sắc của mình. Ngay cả khi sau này ra nước ngoài chịu nhiều gian khổ, nhưng sau khi trở về nước, cô ta vẫn đặc biệt chú trọng đến chuyện chăm sóc da. Bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ cũng gần bằng tuổi mình nhưng lại xinh đẹp hơn mình rất nhiều, cô ta không khỏi so sánh.

Sau khi so sánh thì thấy chênh lệch. Chẳng phải là tự mình chuốc lấy phiền phức sao?
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 263: Chương 263



Vân Thư thấy Văn Cầm đi vào, nhìn thấu biểu cảm trên mặt cô ta, trong lòng thầm đắc ý nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì mà vẫn dịu dàng đáng yêu.

Chị Trương giới thiệu Văn Cầm và Vân Thư với nhau. Lúc này Văn Cầm mới phát hiện ra bên cạnh đối phương còn có một người đàn ông đẹp trai, hôm nay họ đến đây để đưa thiệp mời đám cưới cho chị Trương.

Vân Thư nhìn Văn Cầm, nhiệt tình chào hỏi, còn nắm tay cô ta nói: “Hóa ra chị chính là con dâu của thầy Cố. Chị Tiểu Cầm, em còn định ngày mai sẽ đến thăm nhà, chúc mừng hai người tân gia, không ngờ hôm nay lại gặp được, thật có duyên quá mà.”

Sau đó Vân Thư cố ý khen Văn Cầm, khen cô ta cưới được một người chồng tốt và có một đứa con trai thông minh, không giống như cô ấy đến bây giờ mới kết hôn. Sau đó kể chuyện mình quen biết với thầy Cố, còn nói vì sự nghiệp nghiên cứu khoa học mà cô ấy đã lỡ dở tuổi thanh xuân.

Trong lời nói của cô ấy, Văn Cầm biết được đối phương là một sinh viên đại học từng đi du học nước ngoài. Hơn nữa còn rất được ba chồng coi trọng, quan trọng hơn là dường như gia đình đối phương cũng có xuất thân tốt, người đàn ông mà cô ấy sắp lấy cũng không phải người tầm thường.

Cộng thêm lời nịnh nọt cố ý của Vân Thư, chút ghen tị và không vui trước đó của Văn Cầm lập tức tan biến. Nghĩ đối phương lớn tuổi như vậy mới kết hôn, trong khi con trai mình đã mười tuổi rồi, cô ta cảm thấy mình vẫn chiến thắng nên cũng không so đo chuyện đối phương đẹp hơn mình nữa. Thậm chí cô ta còn có cảm giác kiêu ngạo mình giỏi hơn đối phương.

Cách nói chuyện của Vân Thư khá thành thạo, không những không tỏ vẻ như cố ý khoe khoang mà còn có thể khiến đối phương hiểu được mình giỏi giang đến thế nào. Đương nhiên chuyện liên lụy đến đặc vụ cũng phải giữ bí mật, hơn nữa gia đình cô ấy cũng dùng một vài thủ đoạn không để chuyện này lan truyền khắp nơi.

Cho dù lúc đầu cô ấy chỉ bị người khác lừa, không phải cố ý phạm tội nhưng dù sao cũng đã từng ngồi tù, có tiền án, nên để người khác biết được thì cũng không tốt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngay cả người sắp kết hôn với cô ấy là Lục Minh cũng không biết chuyện này. Lục Minh còn tưởng khoảng thời gian cô ấy biến mất vì để làm nghiên cứu bí mật. Dù sao với thân phận và gia thế của cô ấy, Lục Minh không thể ngờ cô ấy sẽ dính líu đến đặc vụ, thậm chí còn bị chuyện này liên lụy phải vào tù.

Vân Thư biết Lục Minh vẫn luôn yêu mình, xem ra với tuổi tác và điều kiện hiện tại của cô ấy thì cũng không thể tìm được đối tượng kết hôn tốt hơn. Vì thế sau khi mãn hạn tù đã tỏ ý để để đối phương theo đuổi mình.

Cuối cùng Lục Minh cũng tìm được cơ hội để tỏ tình và cầu hôn Vân Thư. Vân Thư hơi ngượng ngùng rồi cũng thuận thế đồng ý.

Mặc dù bản thân cô ấy tự chọn con đường này nhưng Vân Thư vẫn không thấy thoải mái. Cô ấy không ngờ thiên chi kiêu nữ như mình lại sa sút đến nỗi tình cảnh như bây giờ.

Còn một thôn nữ lớn lên trong bùn đất ở nông thôn như Kiều Trân Trân, thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học. Người như vậy không những có thể lấy được Tống Cẩn, mà bây giờ còn có cả con trai con gái, đang sống rất thoải mái.

Chuyện này thật không công bằng, cũng không nên như thế.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 264: Chương 264



Cô ấy đã cố gắng, rất xuất sắc, cô ấy không nên để thua kém cả một cô thôn nữ. Nhất định là Kiều Trân Trân, là Kiều Trân Trân đã chặn đường đi của cô ấy!

Nếu không có Kiều Trân Trân, cô ấy và Tống Cẩn sẽ là một đôi trời sinh. Như vậy cô ấy cũng sẽ không một mình ngồi tàu về Thiểm Bắc, rồi gặp được tên khốn Đoạn Nhất Phàm đó. Chính Kiều Trân Trân đã cướp mất Tống Cẩn, mới khiến cô ta thê thảm như bây giờ.

Thậm chí bây giờ đã ra ngoài, có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi nhưng cô ấy cũng không dám xuất hiện trước mặt Tống Cẩn nữa. Cô ấy sợ Tống Cẩn sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, cô ấy không chịu được!

Vân Thư biết bây giờ Tống Cẩn đã mở một nhà máy cơ khí Tống thị, làm ăn rất tốt, đã nhiều lần đăng lên báo và đài truyền hình, sắp trở thành tiêu chuẩn của doanh nghiệp tư nhân rồi. Báo cáo kinh tế của chính phủ mỗi kỳ đều nhắc đến nhà máy cơ khí Tống thị, còn khen ngợi nó đã dẫn đầu nền kinh tế thị trường.

Tống Cẩn cũng bị liên lụy đến chuyện đặc vụ nên anh mới rời khỏi căn cứ Côn Bằng nhưng bây giờ anh vẫn có thể làm tốt như vậy. Vì thế Vân Thư cũng cảm thấy mình có thể, bởi vì cô ấy cũng xuất sắc giống như Tống Cẩn.

Một ngày nào đó, cô ấy Vân Thư cũng có thể đứng đường hoàng ở trước mặt Tống Cẩn, sau đó để anh hiểu ra cô ta còn tốt hơn người vợ mù chữ ở nông thôn của anh gấp trăm lần, gấp nghìn lần.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vân Thư vốn không định kết hôn với Lục Minh nhưng cô ấy muốn vươn lên thì cần rất nhiều tiền và quan hệ. Nhưng vì chuyện của cô ấy mà nhà họ Vân bọn họ cũng bị liên lụy, đã không còn như trước nữa nên cô ấy nhắm vào Lục Minh có gia thế và bối cảnh tốt.

Lợi dụng tình yêu của Lục Minh dành cho cô ấy cộng thêm mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi nên Vân Thư dần dần lại trở thành thiên chi kiêu nữ kiêu ngạo tự tin như trước đây.

Vân Thư dự định trong lòng, sau khi kết hôn, cô ấy cũng sẽ mở nhà máy làm bà chủ giống như Tống Cẩn. Lục Minh và gia đình anh ấy đều ủng hộ cô ấy làm chuyện này. Thậm chí Vân Thư còn muốn không tổ chức đám cưới mà trực tiếp bắt tay vào làm nhưng Lục Minh và gia đình anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý nên Vân Thư cũng chỉ đành nhẫn nại đối phó.

Vân Thư không ngờ thầy Cố đột nhiên sẽ được chuyển từ căn cứ Côn Bằng về Bắc Kinh. Hôm qua khi biết tin, cô đã sợ đến toát mồ hôi lạnh, bởi vì thầy Cố biết quá khứ đen tối của cô ấy nên cô ấy lo thầy Cố sẽ tiết lộ bí mật của mình ra.

Tuy nhiên thầy Cố không phải là người nhiều lời, cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác. Ông ấy có thể sẽ không nói với người ngoài nhưng không chịu được sẽ nói với gia đình. Vì vậy, Vân Thư thật sự có ý định đến thăm thầy Cố, muốn nhờ ông ấy giữ bí mật cho mình.

Hơn nữa, vừa rồi Vân Thư đã thử thăm dò Văn Cầm, cô ấy không quen biết mình, cũng không biết những chuyện đã xảy ra ở căn cứ Côn Bằng của mình nên Vân Thư cũng nhẹ nhõm một nửa.

Tối hôm đó, Vân Thư xách đồ, một mình đến thăm nhà thầy Cố. Cô ấy đến với danh nghĩa học sinh đến thăm thầy, cộng thêm ban ngày cũng đã chào hỏi Văn Cầm, nên thầy Cố cũng không nghĩ nhiều đến chuyện Vân Thư đến nhà.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 265: Chương 265



Sau đó Vân Thư đề nghị muốn nói chuyện riêng với thầy Cố, nói mình có một vấn đề học thuật muốn nhờ thầy chỉ bảo. thầy Cố lập tức đưa Vân Thư vào phòng sách của mình, Vân Thư giả vờ hỏi vài câu rồi khéo léo nói yêu cầu của mình.

“Thầy Cố, tôi cũng không còn cách nào khác, tất cả mọi người đều nhìn tôi đầy thành kiến, hoàn toàn không quan tâm tôi có bị người khác lừa hay không. Xin ngài nể mặt chuyện trước đây, giúp tôi đi.” Vân Thư khóc như mưa như gió, trông rất đáng thương.

Thầy Cố vốn rất coi trọng tài năng của Vân Thư, mặc dù cô ấy bị đặc vụ dụ dỗ phạm sai lầm. Nhưng trong nghiên cứu học thuật, Vân Thư vẫn rất có năng khiếu, thầy Cố cũng không hề coi thường cô ấy.

Nhưng tối nay cô ấy lại lấy danh nghĩa thảo luận học thuật, vòng vo để nhờ ông ấy giữ bí mật chuyện cô ấy đã ngồi tù.

Thầy Cố cảm thấy hơi thất vọng, xem ra, tâm tư của Vân Thư không còn đặt vào chuyện nghiên cứu học thuật nữa rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có thể nói thẳng ra được chuyện này là được, sao phải vòng vo như vậy, thầy Cố cũng không thích những người nhỏ mọn.

Tuy nhiên, nhìn thấy hậu bối mà mình từng coi trọng đau lòng khóc lóc, thầy Cố cũng thông cảm cho nỗi khổ tâm của cô ấy, cuối cùng vẫn đồng ý giữ bí mật giúp Vân Thư.

Lúc này Vân Thư mới hài lòng rời đi, trước khi đi cũng đưa cho thầy Cố thiệp mời cưới. Thầy Cố cũng chân thành chúc mừng cô ấy, còn chủ động hỏi cô ấy có mời gia đình Tống Cẩn không. Dù sao trước đây mọi người cũng quen biết, lúc ở căn cứ Côn Bằng cũng thường xuyên ăn cơm cùng nhau, hơn nữa bây giờ mọi người đều ở Bắc Kinh nên thầy Cố hỏi như vậy cũng không có gì lạ.

Vân Thư cười gượng gạo, nói: “Cảm ơn thầy Cố nhắc nhở, ngày mai tôi sẽ cùng vị hôn phu của tôi đến đó.”

Cuối cùng, thầy Cố đưa địa chỉ nhà mới nhất của Tổng Cẩn cho cô ấy, nhắc nhở: “Nhà họ đã chuyển đi rồi, không còn ở biệt thự nhỏ trước đây nữa, cô đừng đi nhầm, kẻo lại chạy một chuyến công cốc, kể ra thì ba người chúng ta cũng quen biết nhau từ nhỏ.”

Vân Thư chỉ đành gượng gạo gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ.

Khi Vân Thư về dưới lầu nhà mình, vừa lúc gặp Lục Minh đang đợi ở bên dưới, hai người định kết hôn vào ngày đầu năm mới, đang lúc tình nồng thắm thiết. Hơn nữa nhà hai người đều ở đại viện của chính phủ nên mỗi ngày gặp nhau cũng rất tiện.

“Em đi đâu vậy?” Vừa nhìn thấy Vân Thư, Lục Minh đã quan tâm hỏi thăm. Anh ấy ăn tối xong thì đến đây, sau đó mẹ Vân Thư nói Vân Thư ra ngoài đi dạo nên Lục Minh xuống dưới lầu đợi cô ấy, cứ đứng đợi thế gần một tiếng đồng hồ.

Lúc này tâm trạng Vân Thư không được tốt lắm, không muốn để ý đến Lục Minh nên thuận miệng trả lời: “Em đi đưa thiệp mời cho thầy Cố.”

Lục Minh biết thầy Cố, trước đây Vân Thư từng làm việc ở căn cứ Côn Bằng, mời thầy Cố đến dự đám cưới của bọn họ cũng là chuyện nên làm, thế anh ấy nói: “Chẳng phải trước đây hai chúng ta vẫn luôn cùng nhau đi đưa thiệp mời sao? Sao em không gọi anh?”

Thật ra Lục Minh nói lời này không có ý gì khác, anh ấy chỉ muốn làm những chuyện này cùng vị hôn thê của mình mà thôi. Nhưng Vân Thư lại cảm thấy Lục Minh đang chất vấn mình, cộng thêm tâm trạng lúc này của cô ấy vốn không vui nên cô ấy chỉ tùy tiện nói qua loa mình mệt rồi, muốn về ngủ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 266: Chương 266



Lục Minh còn chưa kịp quan tâm vị hôn thê của mình thì đã chỉ thấy đối phương vụt biến mất không hình bóng nữa.

Lục Minh đứng dưới gốc cây long não của đại viện chính phủ, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời, anh ấy cảm thấy tối nay hơi lạnh, khiến người khác cảm thấy hơi lạnh lẽo.

Từ khi mới biết yêu ở hồi cấp ba, anh ấy đã thích Vân Thư rồi. Cô ấy là người con gái đầu tiên cũng là duy nhất khiến anh ta rung động trong đời. Cô ấy vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, nổi bật khiến anh ấy không với tới được, có lúc anh ấy cảm thấy cả đời này mình không thể nào theo đuổi được cô ấy.

Sau đó, anh ấy cố quên, cố chôn giấu tình cảm này trong lòng và không đụng đến nữa. Nhưng chợt một ngày, nữ thần lại ném cho anh ấy một cành ô liu, anh ấy nhất thời xúc động tỏ tình và cầu hôn luôn tại chỗ.

Nhưng vừa nói ra khỏi miệng, anh ấy đã cảm thấy hối hận rồi, anh ấy cảm thấy chắc chắn Vân Thư sẽ thẹn quá hóa giận mà từ chối anh ấy. Bởi vì anh ấy thậm chí còn chưa chuẩn bị hoa và nhẫn, cứ thế không kìm lòng được mà mở lời cầu hôn.

Đang lúc anh ấy đang vắt óc suy nghĩ cách cứu vãn thì Vân Thư đột nhiên nói: “Em đồng ý.”

Đây đúng là ba chữ hay nhất, tuyệt vời nhất trên thế giới, Lục Minh nằm mơ cũng không ngờ Vân Thư sẽ dễ dàng đồng ý lấy mình như vậy, anh ấy vui sướng đến sững sờ.

Vân Thư nói hai người đã quen biết nhau nhiều năm, đã hiểu rõ tình hình của nhau nên cũng không cần thiết phải bắt đầu yêu đương nữa mà trực tiếp kết hôn cũng không sao cả.

Lục Minh cảm thấy Vân Thư thật sự quá chu đáo, hơn nữa trong khoảng thời gian này Vân Thư luôn đối xử với anh ấy rất dịu dàng, lúc nào cũng nhìn anh ấy trìu mến. Anh ấy cảm thấy cuối cùng mình cũng đã khổ tận cam lai, chờ được ngày mây tan để thấy trăng sáng rồi.

Tối hôm đó, lúc Lục Minh về nhà đã báo với gia đình rằng mình sẽ kết hôn với Vân Thư. Người nhà nhìn hai người lớn lên nên bọn họ cũng rất vui mừng khi hai người nên duyên vợ chồng. Dù sao hai người cũng không còn trẻ nữa, tốt nhất ngày mai nên kết hôn rồi vào động phòng.

Tuy nhiên, Lục Minh không muốn quá qua loa, cầu hôn đã quá hấp tấp rồi. Nên anh ấy muốn tổ chức đám cưới tốt hơn một chút, không muốn để Vân Thư tủi thân. Anh ấy muốn cô ấy trở thành cô dâu đẹp nhất thế giới.

Vì vậy Lục Minh còn đặc biệt tìm bạn học cùng lớp du học ở nước ngoài để đặt may riêng cho Vân Thư một chiếc váy cưới ở nước ngoài. Chiếc váy cưới độc nhất vô nhị chỉ dành riêng cho một mình Vân Thư, cũng tượng trưng cho tình yêu độc nhất vô nhị của anh ấy dành cho cô ấy.

Nhưng không hiểu sao càng đến gần lúc tổ chức đám cưới, anh ấy lại càng bối rối và luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Bạn thân Trần Đông Thăng nói do anh ấy căng thẳng trước khi kết hôn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cậu nghĩ mà xem, Vân Thư là nữ thần mà cậu thầm thương trộm nhớ nhiều năm như vậy. Bỗng có một ngày hai người sắp kết hôn, không căng thẳng mới lạ đó, đúng không.” Trần Đông Thăng rót cho Lục Minh một ly rượu, nói.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 267: Chương 267



Hai người là bạn học thời tiểu học, lúc đầu Lục Minh giúp Trần Đông Thăng đánh nhau rồi hai người quen biết nhau. Sau đó hai người dần dần lớn lên, Lục Minh lại ra nước ngoài du học, sau khi về nước thì thường xuyên hẹn nhau đi uống rượu ăn cơm nên tình cảm không hề phai nhạt mà còn tốt hơn trước.

Tối hôm đó, Lục Minh lại đến nói chuyện với Trần Đông Thăng. Thấy đã muộn, Trần Đông Thăng không đi ra ngoài nữa mà nhờ em gái Trần Tư Vũ nấu giúp hai món nhắm rồi uống rượu ở trong phòng khách nhà mình.

Trần Đông Thăng bây giờ đang làm việc trong một nhà máy rượu, trong nhà có cực kỳ nhiều rượu. Anh ta đang sống trong nhà tập thể do đơn vị cấp, trong nhà chỉ có anh ta và vợ anh ta. Vì gần đây vợ anh ta sắp sinh nên ba mẹ Trần để em gái Trần Tư Vũ đến chăm sóc giúp, tránh đến lúc Trần Đông Thăng đi làm không có nhà, trong nhà không có người trông nom.

Năm nay Trần Tư Vũ 26 tuổi, sắp tốt nghiệp Đại học Sư phạm Bắc Kinh rồi. Học kỳ cuối nên cũng không có nhiều tiết học ở trường, người nhà đều phải đi làm, chỉ có cô ấy rảnh rỗi hơn nên mới bảo cô ấy đến chăm sóc chị dâu, đương nhiên cũng sống luôn trong nhà của Trần Đông Thăng.

Lục Minh cũng quen biết Trần Tư Vũ. Trần Tư Vũ xinh đẹp nên thời đi học thường bị côn đồ trêu chọc. Trần Đông Thăng là anh trai đương nhiên không thể không quan tâm nên thường gọi Lục Minh đến đánh nhau giúp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhắc mới nhớ lần đầu tiên Lục Minh bị người khác đ.â.m d.a.o cũng vì Trần Tư Vũ.

Lúc đó có một tên côn đồ đánh không lại, không biết từ đâu rút ra một con d.a.o gọt hoa quả đ.â.m loạn xạ. Trước đây bọn họ đánh nhau đều dùng nắm đấm, làm gì thấy dao, cũng rất hiếm khi dùng gạch đá. Trần Đông Thăng đang đánh hăng say, hòan toàn không để ý đến đằng sau mình, chỉ có Lục Minh mới nhận ra điểm bất thường.

Sau đó, Lục Minh xông lên, đẩy Trần Đông Thăng ra, còn bản thân mình thì bị thương.

Cũng may là con d.a.o gọt hoa quả đó hơi cùn, hơn nữa cũng không đ.â.m vào chỗ hiểm, nhiều nhất cũng chỉ bị thương ngoài da, một tuần sau đã khỏi hẳn. Sau đó, anh ấy lại tiếp tục đi theo Trần Đông Thăng đánh nhau khắp nơi.

Lúc đó, bọn họ đúng là ngang ngược tùy ý, vô pháp vô thiên.

Trần Tư Vũ nhìn hai người đàn ông uống rượu trong phòng khách, bĩu môi, đành phải chiên cho hai người họ một đĩa đậu phộng, một đĩa tai heo. Đây là đồ ăn thừa từ buổi tối, cô ấy cho thêm chút ớt vào rồi xào lại, đúng lúc rất hợp để hai người nhắm rượu.

“Anh ơi, hôm nay chị dâu về nhà mẹ đẻ, sáng mai sẽ về sớm đó. Anh đừng uống say quá, nếu không mai chị dâu về em không che chở được cho anh đâu.” Trần Tư Vũ đặt đồ ăn lên bàn, dặn dò anh trai mình.

“Đi đi đi, con nít con nôi, em còn quản cả anh à. Không thấy anh đang nói chuyện với anh Lục Minh à, em về phòng đợi đi.” Lúc này Lục Minh đã uống hai ly rượu trắng rồi, em gái có lớn thế nào thì trong mắt anh ấy cũng chỉ là trẻ con.

Lục Minh cũng uống đến mặt đỏ bừng, ăn một hạt đậu phộng, còn nói: “Đậu phộng của em gái cậu chiên ngon thật đấy, rất hợp để nhắm rượu!”

Trần Tư Vũ liếc anh ấy rồi ngoan ngoãn đi về phòng mình.

Cô ấy biết Lục Minh sắp kết hôn, anh ấy sắp cưới cô gái mà anh ấy thích từ thời trung học. Dạo này anh ấy thường đến tìm anh trai uống rượu nói chuyện, toàn nói là về nữ thần trong lòng mình, Trần Tư Vũ cũng vô tình nghe được rất nhiều chuyện.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 268: Chương 268



Nhưng Trần Tư Vũ cảm thấy người phụ nữ tên Vân Thư này không hề thích Lục Minh chút nào. Cô ấy hơi giống như trong tiểu thuyết cô ấy đọc, kiểu đang tìm người dự bị, mà người dự bị đó chính là Lục Minh.

Nếu không thì trước đây vẫn luôn lạnh lùng, sao bỗng nhiên lại đồng ý kết hôn? Trực giác của phụ nữ mách bảo cô ấy rằng chắc chắn trong chuyện này có gì mờ ám, chỉ có người như Lục Minh bị tình yêu làm cho mụ mị đầu óc mới có thể lao đầu vào mà không phát hiện ra gì thôi.

Trần Tư Vũ còn nói với anh trai Trần Đông Thăng rằng không biết có phải Vân Thư đó có thai với người khác rồi, sau đó tìm Lục Minh để đổ vỏ không và bảo Trần Đông Thăng nhất định phải nhắc nhở Lục Minh, đừng ngốc nghếch mà vui mừng.

Khi Trần Đông Thăng chuyển lời này cho Lục Minh, anh ấy thật sự còn sững sờ một lúc.

Trần Đông Thăng thấy phản ứng của anh em mình cũng ngẩn người, vội vàng lo lắng nói: “Người anh em, chẳng lẽ cậu thật sự đổ vỏ sao?... Tôi nói cho cậu biết, đây không phải chuyện đùa, mau dừng lại trước khi đến bờ vực đi! Đừng ngu ngốc nữa, bị người ta bán rồi còn đếm tiền cho người ta.”

“Đừng nói bậy, Vân Thư không phải loại người như vậy.” Lục Minh cúi đầu uống hết ly rượu trong tay.

Có thai ư? Không thể nào, dáng vẻ của Vân Thư không giống như đang mang thai. Nhưng những lời Trần Đông Thăng nói cũng không phải không có lý, Vân Thư bỗng nhiên đối xử dịu dàng với mình, tình huống này đúng là có hơi khác thường.

Lúc đó đúng là Lục Minh có hơi nóng nảy, không thể suy nghĩ nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, quả thật trong đó có nhiều điểm kỳ lạ. Lục Minh không dám nghĩ kỹ nhưng lại không kiềm chế được mà đi đào sâu.

Có phải đàn ông nào trước khi kết hôn cũng như vậy không? Thích suy nghĩ lung tung?

Trần Đông Thăng: “Đừng nói bậy, trước khi kết hôn tôi còn chưa từng nghĩ đến những chuyện này. Tôi với vợ mình yêu thương lẫn nhau, sống c.h.ế.t không thay đổi, hai chúng tôi từ đầu đến cuối đều xác định là đối phương, không có những chuyện lộn xộn như của cậu đâu.”

Cũng phải, tình cảm của Trần Đông Thăng và vợ anh ta rất tốt. Nếu không, bọn họ cũng không thể chịu được áp lực của cả hai bên gia đình trong khi kết hôn nhiều năm mà không có con được. Mãi đến năm nay khó khăn lắm, vợ anh ta mới mang thai.

Trần Đông Thăng vốn ở cùng ba mẹ nhưng bụng vợ anh ta mãi không có động tĩnh gì, khó tránh ba mẹ anh ta sẽ nói những lời quá đáng, vợ anh ta nghe đương nhiên không vui nhưng cô ấy cũng chỉ có thể trách bụng mình không có bản lĩnh. Ở nhà cô ấy vừa không dám tức giận cũng vừa không dám nói ra, đừng nói đến chuyện mình đã tủi thân đến mức nào.

Vì vậy, Trần Đông Thăng thương vợ nên hai người quyết định ra ngoài thuê nhà ở. Hằng ngày bọn họ ăn cháo rau, chịu rất nhiều khổ sở.

Sau này hiệu quả hoạt động của công ty tốt lên, Trần Đông Thăng biểu hiện tốt nên được cấp một căn nhà hai phòng ngủ, cuộc sống sau này mới khá hơn phần nào.

Song hỷ lâm môn, sau khi chuyển đến nhà tập thể không bao lâu, vợ anh ta đã mang thai, bây giờ cuối cùng cũng qua thời kỳ cực khổ rồi.

Đôi lúc Lục Minh khá ngưỡng mộ người bạn tốt này, dù mỗi ngày chỉ ăn bánh bao dưa muối, chỉ cần hai người ở bên nhau, anh ta cũng cảm thấy vui vẻ.

Trần Đông Thăng khinh thường anh ấy, cảm thấy người anh em này chỉ đứng nói chuyện thì sẽ không đau lưng, nói: “Cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền, cũng không hiểu được cuộc sống tạm bợ. Đợi đến lúc thật sự phải ăn bánh bao với dưa muối mỗi ngày, lúc đó cậu nói lời này cũng chưa muộn.”

Sau khi uống chút rượu và nói chuyện một lúc ở nhà Trần Đông Thăng, Lục Minh cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn rất nhiều nên đứng dậy rời đi.

Lục Minh không uống nhiều, nhưng Trần Đông Thăng lại uống say, anh ta cũng không coi Lục Minh là người ngoài, bảo anh ấy mau cút đi, còn mình thì về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này đã gần nửa đêm, bầu trời mưa phùn rơi tí tách tí tách khiến đêm đông này lại thêm một tầng ẩm ướt và lạnh lẽo. Lục Minh không mang ô, một mình đi trên phố, mưa tạt vào mặt khiến chút men say vừa rồi lập tức tỉnh hẳn. Anh ấy cảm thấy đầu óc mình chưa từng tỉnh táo như vậy.

Sau đó, anh ấy nghĩ đến Vân Thư, nghĩ đến những lời Trần Đông Thăng nói với mình và nghĩ đến tương lai của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày lúc anh ấy đang suy nghĩ lung tung thì phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo.

“Anh Lục Minh.”

Là Trần Tư Vũ, cô ấy đang cầm một chiếc ô, thở hồng hộc chạy về phía anh ấy. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt cô ấy, trông thật thánh khiết và xa vời, Lục Minh nhất thời nhầm lẫn khuôn mặt cô ấy với Vân Thư.

Nếu Trần Tư Vũ biết Lục Minh lại dám so sánh cô ấy với Vân Thư thì chắc chắn cô ấy sẽ dùng ô đánh anh ấy một trận.

“Này, trời mưa rồi, anh lại uống rượu, nếu cứ thế này về nhà chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.” Nói xong cô ấy đưa chiếc ô mình đang cầm cho anh ấy, sau đó không ngoảnh đầu lại mà chạy đi.

Trên cán ô vẫn còn lưu lại nhiệt độ 37°, Lục Minh cầm trong tay, khiến anh ấy cảm thấy cực kỳ ấm ấp trong đêm đông giá lạnh này.

Nhưng đến ngày hôm sau, anh ấy vẫn bị cảm lạnh, tuy nhiên triệu chứng không nghiêm trọng lắm, chỉ hơi sốt.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 269: Chương 269



Sáng sớm Vân Thư đã đến nhà Lục Minh, định rủ anh ta đi cùng mình đưa thiệp mời cho Tống Cẩn.

Lục Minh vốn định nói với cô hôm nay mình hơi không khỏe, có thể đợi đến ngày mai đi không nhưng thấy Vân Thư cứ tự nói một mình, hoàn toàn không để ý đến mình, Lục Minh há miệng rồi lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Vì vậy, hai người lái xe đi về phía Nhà máy cơ khí Tống thị.

Không sai, chính là Nhà máy cơ khí Tống thị, lúc này chắc chắn Tống Cẩn đang làm việc ở nhà máy. Vân Thư chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ đi đến tứ hợp viện kia. Cô ta không muốn gặp Kiều Trân Trân nên quyết định trực tiếp đến Nhà máy cơ khí Tống thị để tìm Tống Cẩn.

Thậm chí hôm nay Vân Thư ra ngoài còn cố ý trang điểm cẩn thận. Cô ta mặc chiếc áo khoác dạ thời thượng nhất hiện nay, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng trông vừa trẻ trung lại vừa mang theo sức quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, chắc chắn khiến người khác nhìn thấy sẽ sáng mắt lên.

Lục Minh lái xe, Vân Thư ngồi ở ghế phụ không ngừng soi gương chỉnh lại lớp trang điểm và kiểu tóc, còn thỉnh thoảng hỏi Lục Minh xem mình có đẹp không.

Nếu như bình thường, không cần Vân Thư mở miệng hỏi thì Lục Minh đã chủ động khen cô rồi. Nhưng hôm nay không biết có phải vì cảm lạnh hay không mà Lục Minh ngay cả nói cũng không muốn nói gì.

Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến cửa Nhà máy cơ khí Tống thị, Vân Thư báo tên mình. Bảo vệ ở cửa chỉ hỏi sơ qua tình hình, nghe nói không có hẹn trước nên không muốn tiếp chuyện với bọn họ nữa.

Bọn họ tưởng đây là nơi nào? Đây là Nhà máy cơ khí Tống thị đó, không phải xưởng nhỏ không có tiếng tăm gì, là doanh nghiệp lớn mà ngay cả lãnh đạo ủy ban thành phố cũng phải khen ngợi, không phải mèo chó gì cũng có thể tùy tiện vào được. Nếu lỡ làm hỏng đồ trong nhà máy thì phải làm sao đây.

Chú bảo vệ ở cửa rất tận tâm, tháng trước đội trưởng bảo vệ còn phát cho chú hai mươi đồng tiền thưởng. Vì thấy chú đặc biệt nghiêm túc và làm việc có trách nhiệm nên chú phải tiếp tục cố gắng trông chừng cánh cổng này.

Vân Thư vẫn còn chưa nói hết lời, đã bị bảo vệ ở cửa đuổi về, cô ta tức đến mức không nói nên lời. Sau đó Lục Minh đã lịch sự nói rõ thân phận, nói là bạn của Tống Cẩn, bảo chú cứ gọi điện xin chỉ thị trước.

Chú bảo vệ thấy hai người ăn mặc rất tử tế, còn tự lái ô tô riêng đến nên quyết định gọi điện hỏi thăm giúp họ. Chú gọi điện thoại đến phòng tổng hợp để xin chỉ thị và được Dương Quang ở phòng tổng hợp nghe máy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phòng tổng hợp ở ngay bên cạnh phòng giám đốc nhà máy, hơn nữa thư ký giám đốc cũng ngồi trong phòng tổng hợp nên điện thoại của người lạ tìm Tống Cẩn thường được chuyển thẳng đến đây.

Dương Quang nghe điện thoại, lập tức sang bên cạnh xin chỉ thị của Tống Cẩn: “Kỹ sư Tống, ở cổng lớn có hai đồng chí đến tìm anh, nói là bạn của anh, một người tên Vân Thư, một người tên Lục Minh. Xin hỏi, anh có muốn mời họ vào không?”

Tống Cẩn không quen người khác gọi mình là giám đốc hoặc tổng giám đốc nên những người bên dưới đều gọi anh là kỹ sư Tống.

Lúc này, trong phòng làm việc của Tống Cẩn không chỉ có Tống Cẩn mà còn có Kiều Trân Trân và Tống Hữu Hữu đúng lúc đến thăm ban để bày tỏ sự ấm áp.

Vân Thư ư? Cô ta được ra ngoài rồi sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back