Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 250: Chương 250



Vì chuyện này, buổi trưa Triệu Đại Cương không ăn cơm với những người trong quân đoàn mà về tứ hợp viện từ sớm. Ông ấy chỉ định đợi đến tối để tham gia buổi liên hoan mừng Lễ thành lập Quân đội được tổ chức đặc biệt hôm nay. Các đồng chí trong đoàn văn công đã bắt đầu chuẩn bị từ hơn một tháng trước.

Gần đây Kiều Trân Trân bị Tống Cẩn nhốt ở nhà đã chán lắm rồi, cô cũng muốn đi theo, Triệu Đại Cương đương nhiên đồng ý ngay.

Nhưng kế hoạch không kịp thay đổi, Kiều Trân Trân sợ mình không thể đến xem buổi liên hoan, vì sau khi ăn trưa xong, bụng cô đã bắt đầu đau dữ dội.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cơn đau dữ dội như máy khoan điện khiến cô lập tức luống cuống, phụ nữ thật quá khổ, sinh con thật sự rất đau. Cô quyết định sau này nhất định phải bắt Tống Cẩn đi thắt ống dẫn tinh, cô không muốn trải qua nỗi đau khổ như thế này nữa.

Dù bây giờ đã thực hiện kế hoạch hóa gia đình nhưng lỡ có mang thai, cô chắc chắn sẽ là người chịu khổ nên anh nhất định phải thắt ống dẫn tinh.

Trên đường đưa Kiều Trân Trân đến bệnh viện, lúc đầu Tống Cẩn vốn còn rất lo lắng nhưng lại bị Kiều Trân Trân nắm c.h.ặ.t t.a.y bảo anh hứa sau khi sinh xong nhất định phải đi thắt ống dẫn tinh khiến anh vừa buồn cười vừa bất lực.

Vào lúc này, những sản phụ khác đều nghĩ cách để sinh được một đứa con khỏe mạnh, nhưng chỉ có Kiều Trân Trân lại nghĩ đến chuyện bảo chồng mình đi thắt ống dẫn tinh.

Những người bên cạnh đều sững sờ, dù sao đây cũng là đứa thứ ba rồi, sao còn sợ đến thế.

Kiều Trân Trân không quan tâm người khác nghĩ gì, bây giờ cô sắp đau c.h.ế.t rồi. Tống Cẩn nào dám không nghe lời cô, nhìn Kiều Trân Trân khó chịu đau đớn, anh còn đau lòng hơn bất kỳ ai.

“Được, em yên tâm, đợi em sinh xong, anh sẽ đi thắt ống dẫn tinh ngay. Bây giờ em cứ bình tĩnh sinh con trước, đừng sợ, bác sĩ đều là chuyên gia cả, không sao đâu.” Tống Cẩn liên tục đảm bảo bên tai Kiều Trân Trân.

Kiều Trân Trân cũng biết bây giờ dù sao mình cũng không thể làm gì được nên đành phải cắn răng chịu đựng.

Cũng may em bé biết mẹ vất vả, sau khi đến bệnh viện thì chào đời ngay, quá trình diễn ra vừa nhanh vừa thuận lợi. So với những sản phụ khác, Kiều Trân Trân cơ bản không chịu đau đớn gì.

Kiều Trân Trân chỉ cảm thấy người mình bỗng nhiên nhẹ bẫng, sau đó em bé đã chào đời, cảm giác này thật kỳ diệu. Chuyện khiến cô hạnh phúc hơn là quả nhiên cô đã sinh được một bé gái như mong muốn. Giờ đây, cô cảm thấy những cơn đau trước đó chẳng là gì cả.

Tống Cẩn cũng rất vui sướng nhìn đứa bé trắng trẻo mập mạp, lòng anh mềm nhũn.

Những sản phụ cùng phòng và người nhà của họ đều rất thích đứa bé này, những đứa bé khác khi sinh ra đều nhăn nheo như khỉ con nhưng đứa bé Kiều Trân Trân sinh ra lại trắng trẻo mịn màng, xinh xắn như búp bê, vừa nhìn đã biết là một đứa bé xinh đẹp.

Kiều Trân Trân nghĩ có lẽ do lúc mang thai cô vẫn luôn ăn sản phẩm trong không gian, hoặc có thể do di truyền từ bố mẹ, dù sao thì cô và Tống Cẩn đều rất đẹp.

Bây giờ mọi người đang rất vui vẻ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 251: Chương 251



Nhưng chị ở giường bên cạnh vừa nhìn thấy con gái của Kiều Trân Trân đã nói muốn kết thông gia với họ. Chị này sinh cùng ngày với Kiều Trân Trân nhưng nhà chị ấy sinh con trai, Kiều Trân Trân sinh con gái.

Còn về chuyện kết thông gia, đương nhiên không thể, Kiều Trân Trân chỉ từ chối khéo nhưng vẻ mặt Tống Cẩn lại cực kỳ khó chịu với đối phương, suýt chút nữa đã mắng người ta rồi.

Tống Cẩn: Con gái bảo bối của anh mới chào đời một ngày đã muốn chiếm hời cho thằng nhóc thối nhà chị, nghĩ hay lắm! Cút đi chỗ khác chơi!

Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng vây quanh ngắm nhìn em gái. Khi nhìn lại em trai em gái của người khác, Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đều cảm thấy em gái mình là tiên nữ, còn những đứa trẻ khác chỉ là con khỉ thối, chắc chắn phải trông chừng em gái cho tốt tránh bị người ta đánh tráo.

Triệu Đại Cương cũng vô cùng vui vẻ, còn giới thiệu vài cái tên minh đã chọn cho Tống Cẩn và Kiều Trân Trân xem.

Trước đó khi Kiều Trân Trân mới phát hiện ra mình có thai, Tống Cẩn đã nói để Triệu Đại Cương đặt tên cho đứa bé này nên ông ấy đã chuẩn bị sẵn vài cái tên, có cả tên con trai lẫn con gái.

Tên của Tống Đại Bảo là Tống Hữu Huy, tên Tống Tiểu Bảo là Tống Hữu Lâm. Triệu Đại Cương cũng đặt sẵn mấy cái tên cho cô em gái, Kiều Trân Trân vừa nhìn đã thích cái tên “Tống Hữu Hữu”, vừa nhìn đã biết là ba anh em.

Tống Cẩn cũng thấy rất hay nên tên của đứa bé chính thức được xác định là “Tống Hữu Hữu.”

“Hữu Hữu, sau này tên của con là Tống Hữu Hữu.” Tống Cẩn vội vàng bế con gái lên, báo tin vui cho cô bé.

Cô bé Tống Hữu Hữu vừa ăn no, đang ngủ ngon lành, lúc được ba ruột bế lên còn vô thức nhả ra một bong bóng nước bọt làm trái tim sắt đá của ba lập tức tan chảy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân nằm viện ba ngày, ngày nào chị Triệu cũng hầm canh gà mang đến cho cô uống. Trong thời gian đó, bà Vương, anh hai Giang và cả đám Hoàng Tam cũng đến thăm.

Hoàng Tam đã chính thức đăng ký kết hôn với Vương Mỹ Lệ vào ngày Lễ lao động năm nay. Kết hôn được một tháng, Vương Mỹ Lệ phát hiện ra mình có thai, thậm chí Kiều Trân Trân còn nghi ngờ họ cưới để chạy bầu.

Nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện vui, Kiều Trân Trân cũng mừng cho Hoàng Tam. Năm nay anh ta sắp ba mươi tuổi rồi, ở thời đại này thì chắc chắn coi là kết hôn, sinh con muộn. Nhìn Tống Cẩn xem năm nay còn chưa đến ba mươi mốt tuổi mà đã có ba đứa con rồi, trong khi Hoàng Tam vừa mới kết hôn.

Lúc Kiều Trân Trân xuất viện, đúng lúc mẹ Kiều lại đến, do Tống Cẩn cố ý gọi điện nhờ mẹ Kiều đến chăm sóc Kiều Trân Trân ở cữ. Mặc dù ở nhà có chị Triệu làm giúp nhưng Tống Cẩn vẫn nghĩ để mẹ Kiều đến thì sẽ chắc chắn hơn, có thêm một người chăm sóc Kiều Trân, anh cũng yên tâm hơn.

Mẹ Kiều đương nhiên vô cùng sẵn lòng, bà ấy vốn định đến chăm sóc Kiều Trân Trân ở cữ. Dù Tống Cẩn không gọi điện thì bà cũng phải đi rồi. Nhưng ngày dự sinh của Kiều Trân là giữa tháng tám, ai ngờ mới đầu tháng tám đứa bé đã vội vàng chào đời.

Có lẽ do Kiều Trân Trân mà mẹ Kiều lại càng thích con gái hơn, bà ấy cực kỳ vui mừng bế cháu gái.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 252: Chương 252



Hàng ngày Kiều Trân Trân chỉ nằm trên giường, ăn uống vệ sinh đều có người chăm sóc chu đáo, Tống Cẩn cũng cố gắng ở nhà. Dù anh không thể nấu cơm giúp, lau người, giặt tã nhưng anh cũng muốn ở bên Kiều Trân nhiều hơn để đọc sách đọc báo cho cô nghe.

Mẹ Kiều và cô Triệu cũng nói trong thời gian ở cữ, phụ nữ không được dùng mắt quá nhiều, vì thế mỗi ngày Tống Cẩn đều nghiêm khắc hạn chế thời gian xem tivi và đọc sách của Kiều Trân Trân nên thà để mình đọc cho cô nghe mỗi ngày.

Kiều Trân Trân không thèm quan tâm đến tivi gì nữa. So với những thứ đó, giọng nói của Tống Cẩn trầm ấm và đầy từ tính, đặc biệt lúc đọc sách cũng là bữa tiệc thính giác, hưởng thụ niềm vui của con người.

Có lúc Tống Cẩn thật sự không thể rời khỏi nhà máy được thì anh sẽ để Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đọc cho Kiều Trân Trân nghe. Hai đứa trẻ cũng rất hiểu chuyện, nhất quyết nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ ba giao.

Có lúc Triệu Đại Cương còn được phân công đọc báo cho Kiều Trân Trân nghe.

Một vị tư lệnh mà còn vui vẻ phục vụ cho Kiều Trân Trân như thế thì có thể thấy địa vị của Kiều Trân Trân trong gia đình này chắc chắn giống như nữ hoàng, khiến mẹ Kiều cũng phải sững sờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trước đó chị Triệu cũng giống mẹ Kiều nhưng cô ấy đã làm việc ở đây được hơn một năm rồi nên đã hiểu rõ tính cách của từng người trong gia đình này. Chị còn lén an ủi mẹ Kiều, bảo bà ấy cứ yên tâm, trong gia đình này chắc chắn Kiều Trân Trân sẽ không chịu chút ấm ức nào.

Mẹ Kiều nói chuyện hồi nhỏ của Kiều Trân Trân cho chị Triệu nghe, nghe xong chị Triệu không khỏi tặc lưỡi, hóa ra từ nhỏ đến lớn Kiều Trân Trân đều như vậy, đúng là người may mắn.

Tuy nhiên, ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, Triệu Mai cảm thấy Kiều Trân Trân vừa đẹp người vừa tốt bụng nên được sống tốt như này.

Lúc Tống Hữu Hữu đầy tháng, Kiều Trân Trân đặc biệt mời thợ chụp ảnh chuyên nghiệp đến nhà chụp ảnh chân dung gia đình cho mọi người. Triệu Đại Cương còn bế Tống Hữu Hữu, cùng Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo chụp một bức ảnh bốn người.

Một bộ ảnh đều rửa nhiều bản, Triệu Đại Cương còn cố ý lấy ảnh chụp của mình và bọn trẻ đi, sau đó bảo Tiểu Lý làm cho ông ấy một cái khung ảnh, đặt trên bàn làm việc của mình.

Vì thế những người thường xuyên đến văn phòng của ông ấy đều biết ông ấy có hai đứa cháu trai và một đứa cháu gái.

Gặp ai Triệu Đại Cương cũng giới thiệu với họ, còn nói tên đứa cháu gái nhỏ Hữu Hữu là do ông ấy đặt, nghe rất hay.

Những người không biết chuyện còn thắc mắc: “Không phải nghe nói Tư lệnh Triệu chỉ một mình thôi sao? Người nhà đều hy sinh rồi sao?”

“Nói bậy, con trai và con dâu của Tư lệnh Triệu vẫn còn, cả cháu trai cháu gái cũng giống như thần tiên nhỏ bên cạnh Quan Âm Bồ Tát, rất xinh đẹp.”

Lúc ăn Tết, lão Trương và lão Tiền đã chịu đả kích, không ngờ lần này lại bị lão Triệu khoe thêm lần nữa.

Lúc ăn Tết, Triệu Đại Cương cố ý dẫn Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo đến nhà lão Trương chơi, đúng lúc lão Tiền cũng ở đó nên mọi người ngồi cùng nhau nói chuyện và uống trà.

Nói chuyện một lúc thì tự nhiên nói đến chuyện con cái, Triệu Đại Cương bảo Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo biểu diễn một bộ quyền pháp cho mấy ông xem ngay tại chỗ, đánh rất oai phong, có bài bản. So với cháu trai của lão Trương và lão Tiền thì đúng là một trời một vực.

Hỏi thêm đến thành tích học tập của bọn nhỏ ở trường thì trời ơi, một đứa nhất khối, một đứa đứng ba toàn khối.

Triệu Đại Cương ở bên cạnh còn khoe khoang: “Đứa cháu trai lớn của tôi còn nói sau này sẽ đi lính, kế thừa sự nghiệp của tôi, sau này sinh con cũng theo họ Triệu của tôi. Tôi đương nhiên sẽ không xem lời nói đùa của trẻ con là thật, họ Triệu hay không cũng không sao nhưng đi lính thì tôi ủng hộ. Bây giờ trong quân đội không có nhiều những mầm non tốt như này.”

Lão Trương và lão Tiền cũng là người cách mạng, rất thích những đứa trẻ này, lúc đó cực kỳ hâm mộ hai đứa nhỏ này. Nhưng không ngờ, chẳng bao lâu, Triệu Đại Cương lại có thêm một đứa cháu gái xinh như tiên.

Lão Trương, lão Tiền: Trước đây còn thấy lão Triệu số khổ, nhưng bây giờ lại thấy ông ấy cũng khá may mắn. Không những nhận một đứa con nuôi có tiền đồ mà sau này cháu trai cháu gái cũng có tiền đồ.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 253: Chương 253



Hôm đó, Tống Cẩn tan làm về nhà, sau khi rửa tay thay quần áo ở nhà, như thường lệ, anh bế bé Tống Hữu Hữu trêu đùa một lúc, rồi nói với Kiều Trân Trân: “Hình như thầy được chuyển về thủ đô rồi.”

Kiều Trân Trân đang dọn cơm cùng chị Triệu nghe thế, cười nói: “Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Hay là mời thầy Cố đến sống ở nhà mình luôn đi?”

Dịp tết năm ngoái, thầy Cố lần đầu đến Tứ hợp viện đã hết lời khen cảnh vật ở đây. Ông ấy cứ liên tục nói ngưỡng mộ Triệu Đại Cương được sống một nơi tốt như vậy, lúc đó, Kiều Trân Trân cũng trêu lúc nào thầy Cố cũng xin chuyển về thủ đô ở cùng họ luôn đi.

Lúc đó, tuy thầy Cố nói không đồng ý nhưng trong lòng vẫn rất vui. Không ngờ, chưa đầy một năm, thầy Cố thật sự được chuyển về thủ đô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Cẩn chủ động đi lấy bữa tối của Tống Hữu Hữu, vừa đút con gái ăn vừa nói: “Không cần đâu, thầy Cố được chuyển đến Viện Khoa học Trung Quốc rồi, viện đã phân cho thầy Cố một căn biệt thự nhỏ.”

Với thân phận và những đóng góp của thầy Cố cho đất nước, Kiều Trân Trân cũng không ngạc nhiên khi tổ chức sắp xếp như vậy. Trước giờ cô chưa từng lo thầy Cố không có chỗ ở, nhưng chủ yếu là dù được phân biệt thự nhỏ thì một mình thầy Cố ở cũng rất cô đơn, ở Tứ hợp viện sẽ tốt hơn, bình thường mọi người cũng có thể trông nom lẫn nhau.

Mặc dù thấy Triệu Đại Cương và Cố Học Trung cứ gặp nhau thì sẽ cãi nhau ầm ĩ nhưng tình cảm của hai ông già rất tốt. Cãi nhau là sống chung đặc biệt của hai người, càng cãi nhau nhiều thì hai người càng thân thiết.

Nhưng Kiều Trân Trân còn chưa kịp nói thì đã nghe Tống Cẩn nói: “Đã tìm thấy con trai và con dâu của thầy rồi.”

“Sao cơ? Tìm thấy con trai thầy Cố rồi sao?”

Đây quả là chuyện đáng mừng. Năm đó loạn lạc, thầy Cố và con trai Cố Văn Lễ buộc phải xa cách, sau này nghe nói cả nhà Cố Văn Lễ đã sang nước M. Vốn tưởng sau bao nhiêu năm họ sẽ không được đoàn tụ nữa, không ngờ, trời không phụ lòng người, cả nhà Cố Văn Lễ đã trở về.

“Thế thì tốt quá, giờ chắc chắn thầy Cố rất vui mừng.” Kiều Trân Trân còn nghĩ đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau ăn mừng một bữa.

“Đúng vậy, đây vốn là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của thầy, cuối cùng giờ cũng thành sự thật rồi.”

Triệu Đại Cương cũng rất vui khi thấy Cố Học Trung có thể đoàn tụ với gia đình. Ông ấy là người hiểu rõ cảm giác sống một mình qua ngày, đặc biệt ở tuổi của họ, cho dù có giàu có đến đâu cũng không thể bù đắp được sự trống trải trong lòng.

Từ khi chuyển đến Tứ hợp viện sống cùng Tống Cẩn và Kiều Trân Trân, ông ấy mới dần hiểu ra tuy ngày nào cũng đủ cơm ba bữa nhưng những ngày tháng này thật sự rất khác với những ngày tháng kia.

Riêng ông ấy cũng từng lén gợi ý với Cố Học Trung, bảo ông ấy xin chuyển công tác rồi đến sống cùng ông ấy trong Tứ hợp viện, ở đâu làm nghiên cứu cũng được, không nhất thiết phải ở mãi ở Thiểm Bắc.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 254: Chương 254



Thật ra hai người cũng từng cùng nhau cân nhắc xem có những đơn vị nào ở thủ đô có thể nhận họ nhưng không ngờ hai người mới thực hiện một nửa kế hoạch thì Cố Văn Lễ lại bỗng nhiên trở về nước.

Mặc dù lần này Cố Học Trung có lẽ không thể đến sống trong Tứ hợp viện nhưng tìm lại được con trai mình còn tốt hơn bất cứ chuyện gì. Hơn nữa không chỉ có con trai Cố Văn Lễ mà ông ấy còn có cả cháu trai, giờ đã mười tuổi.

Lúc Cố Học Trung gọi điện báo tin vui còn nói: “Tôi tìm được cả con trai lẫn cháu trai, giờ tôi c.h.ế.t cũng nhắm mắt được rồi.”

Vào tháng 12, Kiều Trân Trân đang hun thịt ở ngoài sân, toàn bộ thịt lợn đều được nuôi ở quê mua về, thịt săn chắc, ăn ngon, sau khi ướp gia vị thì có thể ăn trong một năm. Kiều Trân Trân còn cố tình làm nhiều hơn để có thể mang đi biếu người khác, ví dụ như thầy Cố.

Con dâu thầy Cố vừa về thủ đô, chắc chắn cô ta không kịp chuẩn bị những thứ này. Tống Cẩn cũng coi là một nửa con trai thầy Cố, đương nhiên Kiều Trân Trân phải suy nghĩ.

Hôm nay là ngày cả nhà thầy Cố chính thức lên thủ đô. Tống Cẩn đã lái xe đến nhà ga đón họ, lát nữa Kiều Trân Trân sẽ đưa các con đến thẳng căn biệt thự nhỏ đó sau.

Căn biệt thự nhỏ này là ngôi nhà được Viện Khoa học Trung Quốc phân cho thầy Cố, nằm trong khu nhà của chính phủ. Tuy lúc phân nhà, những người trong viện chỉ giúp chuẩn bị một vài đồ dùng cần thiết, hầu hết những thứ còn lại đều do Tống Cẩn và Kiều Trân mua sắm giúp.

Thầy Cố đã báo trước với Viện Khoa học Trung Quốc bảo họ giao chìa khóa cho Tống Cẩn giữ. Viện Khoa học Trung Quốc biết mối quan hệ giữa Tống Cẩn và thầy Cố nên đương nhiên không phản đối gì.

Tối nay, Kiều Trân Trân vốn định sắp xếp bữa cơm đầu tiên sau khi thầy Cố về thủ đô sẽ đi ăn ở ngoài nhưng thầy Cố lại gọi điện nói không cần tốn kém quá, còn nhất quyết đòi về căn biệt thự nhỏ trong khu nhà của chính phủ để ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Trân Trân định nói về thật ra ăn ở biệt thự nhỏ cũng không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, mà còn phải mua thức ăn nấu cơm, rất tốn công. Nhưng Kiều Trân Trân cũng chiều theo ý của thầy Cố, cô đưa chị Triệu đi cùng để phụ, dù sao thì nhiệm vụ chính của cô bây giờ là trông bé Tống Hữu Hữu.

Mặc dù Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo cũng có thể trông em gái giúp nhưng Kiều Trân Trân vẫn không yên tâm. Đứa bé xinh xắn như búp bê này vừa ngoan vừa mềm mại, Kiều Trân Trân cô chơi còn chưa đủ thì sao để hai thằng nhóc Tống Đại Bảo thúi kia chơi được.

Không, không phải chơi, là trông trẻ...

Tống Đại Bảo & Tống Tiểu Bảo: Không cần giải thích, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là bịa chuyện.

Lúc nào Tống Cẩn bên kia cũng giữ liên lạc với Kiều Trân Trân bên này nên Kiều Trân Trân đã tính toán thời gian để chuẩn bị sẵn thức ăn, cả nhà thầy Cố đến thì ăn đồ vẫn còn nóng hổi.

Ngoài cửa có tiếng ô tô, sau đó nghe thấy giọng nói vui vẻ của thầy Cố, Kiều Trân Trân biết họ đã về nên dẫn các con ra đón.

thầy Cố mặc áo khoác bông màu đen, sắc mặt hồng hào, không hề có vẻ mệt mỏi sau chuyến đi dài, đúng như câu nó, người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn khởi theo.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 255: Chương 255



Bên cạnh ông ấy là một người đàn ông trung niên, đeo kính gọng đen, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xám, khuôn mặt nở nụ cười hiền hòa, trông khá chất phác thật thà, chắc người này là con trai thầy Cố, Cố Văn Lễ.

Ngoài ra còn có một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt trang điểm đậm, chuyến tàu đường dài khiến khuôn mặt cô ta trở nên hốc hác, lớp phấn nền cũng hơi bong tróc không khiến cô ta thêm điểm nhấn mà ngược lại còn khiến cô ta trông già hơn. Nhưng cô ta mặc một chiếc sườn xám kiểu Trung Quốc được cắt may khéo léo, chất liệu cao cấp, lưng thẳng tắp, trông rất có khí chất.

Đứa trẻ đi cùng thì lại rất hiếu động, đi theo ông nội, đưa mắt nhìn khắp nơi, tò mò về mọi thứ.

Kiều Trân Trân vừa thấy họ đã nói lớn: “Thầy Cố, anh Cố, chị dâu Cố, chào mừng mọi người về nhà. Đi đường vất vả rồi, mau vào nhà thôi.”

Chị Triệu cũng đứng bên cạnh phụ họa Kiều Trân Trân, nói lời chào rồi sau đó chủ động đi lên xách hành lý giúp.

Tống Cẩn xách hai chiếc vali, nhiệt tình đi theo sau thầy Cố, vừa đi vừa giới thiệu cho ông ấy cách bày trí của ngôi nhà. Dù sao đây cũng là nhà của thầy Cố, phải để ông ấy làm quen sớm.

Đợi mọi người vào nhà, Tống Cẩn mới giới thiệu với mọi người, đây là lần đầu tiên Triệu Mai gặp thầy Cố. Lúc đón Tết năm ngoái, thầy Cố đến muộn. Lúc đó Triệu Mai đã đưa các con về quê ngoại rồi nên không gặp nhau.

“Thầy Cố, đây là chị Triệu, mọi chuyện vệ sinh nhà cửa đều do chị ấy dọn dẹp giúp.”

Cố Học Trung vội tỏ lòng cảm ơn với Triệu Mai: “Đồng chí Tiểu Triệu, làm phiền cô rồi, cảm ơn cô nhé.”

Triệu Mai biết quan hệ giữa thầy Cố trước mặt và gia đình Kiều Trân Trân nên sao dám nhận lời cảm ơn của ông ấy, cô ấy liên tục xua tay, nói: “Thầy Cố nghiêm trọng quá rồi. Tôi chỉ giúp nhà Trân Trân thôi, mỗi tháng cũng được nhận lương, đây là việc tôi nên làm.”

Nhưng thầy Cố không cho là như vậy, ông ấy vẫn trịnh trọng tỏ lòng cảm ơn với Triệu Mai: “Cô giúp Trân Trân, cũng không cần phải đến giúp nhà tôi, cảm ơn thì nhất định phải cảm ơn, lát nữa tôi phải kính cô một ly rượu, cảm ơn vì cô đã vất vả rồi.”

Triệu Mai nghe thế càng thấy ngượng ngùng, Kiều Trân Trân đành bảo cô ấy vào bếp làm nốt hai món còn lại, để lát nữa mọi người có thể chuẩn bị ăn cơm.

Mọi người nói chuyện một lúc, Kiều Trân Trân hỏi: “Chị Triệu nấu sắp xong thức ăn rồi. thầy Cố, mọi người rửa mặt nghỉ ngơi một chút hay là chúng ta đợi lát nữa ăn luôn?”

“Nghỉ ngơi gì chứ, đi giường nằm đến, tôi không hề thấy mệt, rửa tay rồi ăn cơm thôi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Mai bưng món cuối cùng lên bàn, thầy Cố lập tức cầm ly rượu, đứng dậy, nói: “Hôm nay là một ngày tốt lành để đoàn tụ, tôi Cố Học Trung không ngờ trước khi c.h.ế.t còn có ngày này…”

Nói rồi, đôi mắt thầy Cố đỏ hoe, không chỉ có ông ấy mà cả vợ chồng Cố Văn Lễ ở bên cạnh, cũng như Tống Cẩn và Kiều Trân Trân đều rất xúc động, cảm thấy rất khó chịu.

Cuối cùng một người đàn ông to lớn như Cố Văn Lễ lại bật khóc thành tiếng, nhưng không ai cười nhạo anh ấy cả. Mấy năm nay mọi người thật sự sống khổ rồi, cuối cùng, Cố Học Trung còn không khách khí vỗ vai anh ấy, nói lớn: “Khóc cái gì mà khóc, hôm nay là ngày vui, chúng ta phải cười, cười thật to, không nói nữa, nào, mọi người uống một ly trước đã.”
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 256: Chương 256



Tống Cẩn: “Đúng vậy, thầy, anh Văn Lễ, chỉ cần người còn ở đây thì chắc chắn ngày tháng sau này sẽ ngày càng tốt hơn.”

Mọi người vừa ăn cơm vừa uống rượu, vừa khóc vừa cười, cuối cùng cả người lớn lẫn trẻ con đều đỏ hoe mắt, đám người đàn ông của thầy Cố đều say khướt.

Kiều Trân Trân vẫn đang trong thời gian cho con bú, hơn nữa lát nữa còn phải lái xe về nhà nên cô không uống rượu.

Đợi Tống Cẩn dìu thầy Cố và Cố Văn Lễ về phòng nghỉ ngơi, Kiều Trân Trân và chị Triệu đang vội dọn dẹp nhà ăn. Thức ăn hôm nay chuẩn bị khá thịnh soạn, hai món mặn còn thừa lại rất nhiều, chị Triệu dùng hộp cơm sạch đựng gọn vào, chuẩn bị để cho đám người thầy Cố ăn vào ngày mai.

Lúc này vợ của Cố Văn Lễ là Văn Cầm vừa từ nhà vệ sinh đi ra, chị Triệu thấy cô ta thì chỉ vào hộp cơm trên bàn, nói: “Đồng chí Văn, hai món này ăn không hết, ngày mai cô hâm nóng lại rồi ăn, tôi cất trong tủ bếp cho cô.”

Lát nữa Triệu Mai cũng về Tứ hợp viện với Kiều Trân Trân, hôm nay chỉ tạm thời đến giúp nên nói với nữ chủ nhân ở đây, tức là Văn Cầm vài chuyện, tránh cô ta không biết.

Văn Cầm thấy vậy, cau mày nói: “Ý gì thế? Đây không phải là chuyện cô phải làm sao? Nói với tôi làm gì. Hơn nữa nhà chúng tôi không có thói quen ăn đồ thừa, cô đừng mang mấy thói hư tật xấu ở quê lên nhà tôi.”

Lúc này Kiều Trân Trân vẫn đang bận rộn trong bếp, Tống Cẩn ngồi trên ghế sofa phòng khách nhắm mắt để tỉnh rượu nên lúc này trong nhà ăn chỉ có Triệu Mai và Văn Cầm cùng mấy đứa trẻ không quan tâm đến chuyện gì cả.

Nghe Văn Cầm nói vậy, Triệu Mai nhất thời không phản ứng kịp, lập tức sững sờ.

Thấy vậy Văn Cầm cau chặt mày hơn, hơn nữa vừa rồi cô ta có uống chút rượu nên trở nên lắm lời hơn.

Sau đó cô ta ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh bàn ăn, vênh mặt hất hàm nói với Triệu Mai: “Tiểu Triệu à”, Triệu Mai trông có vẻ lớn tuổi hơn Văn Cầm nhưng Văn Cầm vẫn gọi cô ta là Tiểu Triệu.

“Tôi không quan tâm lúc trước cô làm thế nào ở nhà người khác nhưng đã đến nhà tôi rồi thì phải theo quy tắc của tôi, hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết quy tắc đầu tiên là…”

“Đợi đã, đồng chí Văn!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Triệu Mai thấy đối phương như thế cuối cùng cũng phản ứng lại, cô ấy không còn nhiệt tình như trước mà thu lại nụ cười trên mặt nhưng vẫn lịch sự nói:

“Thật xin lỗi, đồng chí Văn, có thể cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ giúp việc ở nhà Trân Trân thôi, hôm nay đến đây chỉ là tạm thời. Cô yên tâm, sau này tôi sẽ không đến nữa, cũng sẽ không mang mấy thói hư tật xấu ở quê lên đây đâu, cô cứ yên tâm!”

Nghe xong thì Văn Cầm ngẩn ra, cô ta tưởng đây là người giúp việc Kiều Trân Trân đặc biệt sắp xếp cho nhà cô ta. Mặc dù trước đây làm việc ở nhà Kiều Trân Trân nhưng bây giờ chuẩn bị sang nhà họ, nếu không thì sao một mình cô ta có thể tự dọn dẹp cả căn biệt thự hai tầng này được.

Hơn nữa khi ở Thiểm Bắc, Văn Cầm đã hỏi thăm với cấp bậc như ba chồng của cô ta thì chuyện thuê người giúp việc ở nhà cũng rất bình thường. Rất nhiều gia đình ở trong khu nhà của chính phủ cũng thuê người giúp việc.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 257: Chương 257



Nhưng cho dù Triệu Mai này không phải là người giúp việc của nhà họ thì cô ấy cũng là người giúp việc, hơn nữa chồng của Kiều Trân Trân lại là học trò của ba chồng cô ta, không chừng thấy ba chồng cô ta vào Viện Khoa học Trung Quốc nên vội đến nịnh bợ.

Cũng như hôm nay, vừa đón đưa bằng xe, vừa nấu cơm dọn dẹp, chẳng phải là nịnh bợ sao.

Với một người muốn nịnh bợ nhà họ thế mà người giúp việc nhà cô ấy lại dám nói chuyện với cô ta như vậy, Văn Cầm suýt không nhịn được mà đập bàn.

Lúc này, Kiều Trân Trân vừa từ trong bếp đi ra, sau đó nhìn thấy sắc mặt của Văn Cầm và chị Triệu đều hơi không vui nhưng cô vô thức không hỏi thẳng mà mỉm cười nói với Văn Cầm: “Chị dâu Cố, trời cũng tối rồi, ngày mai bọn trẻ còn phải đi học nên em đưa chúng về trước. Hôm nay chị cũng vất vả rồi, chị đi ngủ sớm đi.”

Sau đó, cô cũng không đợi Văn Cầm nói gì mà trực tiếp gọi Triệu Mai đưa bọn trẻ lên xe trước, còn mình thì đi về phía phòng khách đỡ Tống Cẩn.

Trước khi đi, Tống Cẩn còn mơ màng chào Văn Cầm: “Chị dâu không cần tiễn đâu, chúng tôi tự đi được.”

Văn Cầm:... Có ma mới muốn tiễn cậu! Quả nhiên đến từ nông thôn, không hiểu lễ nghĩa, ngay cả người giúp việc cũng không muốn cho, hừ, ngày mai tôi tự đi thuê một người, không thèm nhà các anh!

Nhìn hai hộp cơm trên bàn, Văn Cầm càng nghĩ càng thấy khó chịu, sau đó, đưa tay hất một cái, hai hộp cơm rơi xuống đất, trên đất lập tức toàn dầu mỡ, nhìn thấy vô cùng khó chịu.

Sáng sớm hôm sau, Cố Học Trung thức dậy thấy dầu mỡ và thức ăn thừa trên sàn nhà ăn thì quay lại nói với Văn Cầm: “Tiểu Văn, chuyện gì thế này? Mau dọn dẹp đi, nếu không lát nữa không cẩn thận giẫm lên ngã thì sao?”

Văn Cầm: ...

...

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ nhỏ Văn Cầm đã lớn lên trong gia đình trí thức, cưới Cố Văn Lễ cũng được coi là môn đăng hộ đối. Cô ta vốn tưởng có thể sống cả đời an nhàn, không lo cơm ăn áo mặc nhưng không ngờ tai họa lại ập đến.

Nhà Văn Cầm có một người cậu là sĩ quan của Quốc dân đảng, sau đó chạy trốn sang Đài Loan, trong tình hình hỗn loạn lúc bấy giờ thì đây chính là tai họa c.h.ế.t người. Vài người em họ, em gái họ trong nhà cô ta đều bị ép ly hôn với chồng, Văn Cầm cũng luôn lo lắng Cố Văn Lễ sẽ bỏ rơi mình.

Trong tình hình lúc bấy giờ thì chuyện này rất bình thường, rất nhiều gia đình đều chọn ly hôn để tránh bị liên lụy, còn có cả những người tuyên bố cắt đứt quan hệ cha mẹ con. Lúc đó Văn Cầm vô cùng sợ hãi, cô ta là một người phụ nữ, chưa từng đi làm ở ngoài ngày nào, nếu ly hôn thì cô ta sống thế nào.

Cũng may Cố Văn Lễ vẫn còn lương tâm, anh ấy không chọn bỏ rơi cô ta mà định đưa cô ta ra nước ngoài lánh nạn.

Vốn tưởng đã thoát khỏi kiếp nạn, khi ra nước ngoài Văn Cầm mới phát hiện không có cảnh khốn cùng nhất, chỉ có cảnh khốn cùng hơn mà thôi.

Ở trong nước, ít nhất cô ta còn có thể trốn trong nhà, che gió che mưa, tuy lương thực không nhiều như trước nhưng cũng có thể ăn no.

Nhưng đến nước ngoài, không chỉ không được ăn no mà thậm chí bọn họ còn không có chỗ ngủ, vì ngày đầu tiên họ đến nơi bọn họ đã gặp phải trộm.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 258: Chương 258



Lúc đó Cố Văn Lễ đi vệ sinh nên bảo Văn Cầm trông hành lý và con. Nhưng đứa trẻ lúc đó không khỏe nên hơi quấy khóc, Văn Cầm chỉ lo chăm sóc con mà không để ý nhiều đến hành lý ở bên cạnh nên sau đó bị trộm lấy mất một vali.

Mặc dù sau đó Cố Văn Lễ không trách móc cô ta quá nhiều nhưng rõ ràng cuộc sống của họ lại càng ngày càng sa sút hơn. Thậm chí sau này, bọn họ còn phải ngủ dưới gầm cầu.

Thậm chí bây giờ Văn Cầm cũng không dám nghĩ tới cuộc sống như này, lúc đó cô ta chỉ mong mình có thể c.h.ế.t quách đi cho rồi.

Cũng may mà Cố Văn Lễ nhanh chóng tìm được một công việc khuân vác, dựa vào công việc khuân vác lao động chân tay kiếm được đồng lương ít ỏi, bọn họ cũng thuê được một căn nhà nhỏ tồi tàn và có một nơi ở ổn định.

Nhưng do môi trường xung quanh tồi tệ, hàng xóm th* t*c, còn có cả người vô gia cư, cướp giật và đủ loại kẻ xấu nên cuộc sống của Văn Cầm ở nước ngoài rất khổ cực lầm than, khổ không tả được.

Sau này thật sự không còn cách nào khác, cảm giác đói bụng mỗi ngày quá khó chịu, Văn Cầm đành phải ra ngoài tìm việc làm nhưng bằng cấp ở Trung Quốc của cô ta lại hoàn toàn không được công nhận ở nước ngoài, nếu không thì Cố Văn Lễ cũng không phải lưu lạc đến mức phải làm công việc khuân vác để kiếm sống.

Cuối cùng, Văn Cầm tìm được một công việc rửa bát trong một nhà hàng do người Trung Quốc mở. Người đó còn là bạn của Cố Văn Lễ, vì nể tình đồng hương mới đồng ý để Văn Cầm đến rửa bát.

Văn Cầm vốn không muốn đi, nghĩ đường đường là một đại tiểu thư trong như gia đình gia giáo như cô ta mà phải đi rửa bát cho người khác. Đối với Văn Cầm thì chuyện này còn khó chịu hơn cả g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta.

Nhưng Văn Cầm thật sự cũng không có can đảm để từ bỏ mạng sống, vì vậy dưới sự khuyên bảo của Cố Văn Lễ và cả sự giày vò của cơn đói bụng mỗi ngày, cuối cùng cô ta cũng buông bỏ lòng tự trọng, đi rửa bát trong nước mắt.

Sau này nghe nói Trung Quốc cải cách mở cửa, hai người cũng từng nghĩ đến chuyện về nước nhưng lúc đó bọn họ vẫn còn túng thiếu, chưa nói đến tiền mua vé tàu, ngay cả tiền ăn cơm ngày mai cũng chưa có.

Vì vậy hai người chỉ có thể viết thư cho người thân ở trong nước, liên tục viết lần lượt từng lá thư nhưng sau khi gửi thư đi, vẫn không có người nào hồi âm cả, cuối cùng Cố Văn Lễ cũng từ bỏ và chỉ an tâm đi làm ở công ty vận chuyển, giống như cam chịu số phận, người cũng bị giày vò đến mức già đi rất nhiều.

Nhưng Văn Cầm vẫn không muốn từ bỏ, lúc đó cô ta mới hơn hai mươi tuổi, cô ta không muốn cả đời mình cứ mãi chật vật khổ sở như vậy, phải chịu khổ vì ba bữa cơm mỗi ngày, nên cô ta vẫn tiếp tục viết thư, tiếp tục chờ đợi, mỗi ngày cứ trôi qua trong sự mong đợi - thất vọng - lại mong đợi - rồi lại thất vọng lần nữa.

Thấy vợ mình kiên trì như vậy, cộng thêm Cố Văn Lễ thật sự rất nhớ ba mẹ ở nhà nên anh ấy đã cố gắng chăm chỉ làm việc, tìm đủ mọi cách để kiếm tiền và tiết kiệm tiền.
 
Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại
Chương 259: Chương 259



Bởi vì anh ấy biết nếu đã viết nhiều thư như thế mà không có một chút hồi âm nào thì hoặc người thân ở trong nước đã không còn nữa hoặc những lá thư này hoàn toàn không gửi đi được nên hy vọng duy nhất của bọn họ là tự tiết kiệm tiền để mua vé tàu về nước.

Nói thẳng ra thì cho dù tất cả người thân ở trong nước đã không còn nữa, nhưng chỉ cần bọn họ có thể về nước thì cuộc sống cũng sẽ tốt hơn ở nước ngoài.

Khi công cuộc cải cách, mở cửa của Trung Quốc bắt đầu đạt được những thành tựu ban đầu, địa vị của người Trung Quốc ở nước ngoài cũng dần được cải thiện hơn. Cố Văn Lễ dựa vào tài năng và học vấn của mình để tìm một công việc ở tòa soạn, trở thành một phóng viên tòa soạn. Mặc dù chỉ là nhân viên tạm thời, không thể so được với mức lương của những phóng viên nước ngoài nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với đãi ngộ của công nhân khuân vác.

Văn Cầm cũng biết muốn thoát khỏi những ngày tháng như địa ngục này thì về nước là hy vọng duy nhất của bọn họ. Vì vậy, cô ta cũng không còn phàn nàn nữa mà tích cực rửa bát, đôi khi còn chủ động ra trước làm nhân viên phục vụ để gọi món cho khách hàng.

Trước đây vì sĩ diện và lòng tự trọng nên cô ta nhất quyết không chịu làm những chuyện này nhưng để kiếm được chút tiền boa nhỏ nhoi đó, cô ta đã không thèm đếm xỉa đến nữa.

Cứ như thế, nhờ vào ăn mặc tiết kiệm và làm việc không kể ngày đêm của hai vợ chồng, cuối cùng bọn họ cũng tiết kiệm đủ tiền, mua được vé trở về vòng tay của quê hương.

Khoảnh khắc vừa đặt chân lên lãnh thổ của Trung Quốc, hai vợ chồng đã ôm nhau khóc nức nở, trút hết những khổ sở và nỗi nhớ người thân ở quê nhà trong những năm qua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Từ Vân là con trai của Cố Văn Lễ và Văn Cầm, thấy ba mẹ xúc động, cũng khóc òa theo.

Mặc dù một nhà ba người xúc động, khóc đến chật vật nhưng cũng không có ai tỏ vẻ bất ngờ cả. Vì có rất nhiều người Trung Quốc vừa xuống tàu đều sẽ bi thương khóc lớn như bọn họ, người khóc nhiều rồi nên mọi người cũng đã quen.

Sau này, Cố Văn Lễ nghe ngóng nhiều nơi, không lâu sau mới biết được tin tức của Cố Học Trung.

Bây giờ Cố Học Trung đang giữ chức vụ quan trọng, lại là chuyên gia học thuật lớn trong giới vật lý nên rất dễ hỏi thăm tin tức của ông ấy ở các cơ quan chính phủ. Hơn nữa khi nghe nói Cố Văn Lễ là con trai của thầy Cố, mọi người ai cũng rất sẵn lòng giúp anh ấy liên lạc với ông ấy.

Vì vậy không lâu sau, Cố Văn Lễ được sắp xếp đi đến Thiểm Bắc. Cuối cùng Cố Học Trung cũng gặp được người con trai ruột mình luôn nhớ thương.

Cố Văn Lễ biết tin mẹ mình đã mất nhiều năm, những năm qua một mình cha già vất vả chống đỡ, người đàn ông to lớn như anh ấy cũng không kìm được nước mắt mà bật khóc và còn ch** n**c mũi ròng ròng.

Trong một tháng kể từ lúc về nước, cả nhà bọn họ đã khóc nhiều hơn tổng số lần trong mười năm qua cộng lại.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back